Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn

Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 50: Chương 50



Nghe vậy, nghĩ đến chuyện bản thân cân nhắc suốt nhiều ngày nay, Lận Đình cũng không miễn cưỡng nữa. Cô lại thu chân lên giường, rồi mới nói: “Mẹ chồng bảo con cứ ở nhà một đêm, để sáng mai con chuẩn bị đồ ăn sáng cho cha mẹ vậy.”

“Ơ? Hôm nay có thể ngủ lại à? Sao con không nói sớm, bà thông gia cũng tốt bụng quá thể.” Tốt hơn mẹ chồng của Lận Tương nhiều.

Lý Đào Hồng sắp bước chân qua bậc cửa, lại vội vàng ngược lại, bà cười đến độ đôi mắt híp lại, suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Nếu không đón cả bà thông gia và hai đứa bé đến đây luôn nhé, người một nhà càng đông càng náo nhiệt mà.”

Hoắc Tiếu cũng cười: “Không cần đâu ạ, mẹ con đưa hai đứa bé đến nhà cậu rồi, tối nay cũng không về.”

Khóe miệng Lý Đào Hồng hơi xụ xuống, cảm thấy có chút đáng tiếc, thế nhưng bà ấy cũng không nói gì nữa, vui vẻ đi vào phòng bếp.

Nhân cơ hội này, Lận Đình nói ra ý tưởng để dân làng nuôi thỏ của mình.

Tuy thời tiết ở phương Bắc khá lạnh, nhưng chỉ cần chú ý đến độ ấm, chăm sóc đúng cách thì vẫn có thể nuôi một số loại thỏ có lông dài rậm có thể chịu rét. Vấn đề cần lo lắng hiện tại là làm thế nào đề tìm được nguồn ra.

Và chắc chắn người phụ trách sẽ phải làm đơn xin, phải bàn bạc với lãnh đạo cấp trên nhiều lần để được hỗ trợ tài chính, thậm chí còn phải chạy đến thành phố Hoa Thành để học tập.

Thương mại, xuất khẩu, phiếu ngoại hối,... đối với dân chúng ở tầng chót mà nói, đây hoàn toàn là những chuyện nằm bên ngoài nhận thức.

Cho nên, Lận Thắng Lợi và Lận Minh nghe mà cái hiểu cái không.

Còn Lận Vĩ và Hoắc Tiếu chỉ nghe một chút đã hiểu.

Chẳng qua, hai người đều không vội nói chuyện, mà đều thầm cân nhắc tính khả thi của ý tưởng này.

Một lúc lâu sau, Hoắc Tiếu cất tiếng trước: “Chiều nay khi lên thị trấn, anh sẽ đến công xã tìm bí thư Vương để đề cập đến chuyện này.”

Lận Vĩ cũng nói: “Chuyện này không dễ đâu, chưa chắc bí thư Vương đã nguyện ý mạo hiểm, em đừng ôm quá nhiều hi vọng.”

Lận Đình xua tay: “Em cũng chỉ thuận miệng nhắc đến mà thôi, nếu thành công thì ít nhất chúng ta có thể bố trí một số người vào nhà máy, nếu không thành công thì cũng chỉ là vài lời linh tinh thôi.”

Thật ra nếu nghiêm túc một chút, cô phải thống kê số liệu và viết một bản báo cáo, như thế thì khả năng dược chấp nhận sẽ cao hơn.

Thế nhưng cô không phải nhân viên nhà nước, cũng không muốn quá nổi bật trong cái giai đoạn nhạy cảm này, càng không có tham vọng, nên cuối cùng cô cũng không động bụng.

Chiều hôm đó.

Sau khi Hoắc Tiếu và Lận Minh đạp xe rời đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người nhà họ Lận đều có thói quen ngủ trưa, thế nhưng hôm nay tất cả đều ngồi chờ ở nhà chính.

Lận Đình đang chơi cờ với anh hai để g.i.ế.c thời gian, thấy trái tim cha mẹ và chị dâu đều như sắp bay ra ngoài đến nơi, cô thuận miệng nhắc đến chuyện theo quân.

“Hả? Con phải theo quân á?” Quả nhiên lực chú ý của Lý Đào Hồng bị dời đi, cho dù trong lòng đã sớm có dự đoán, thế nhưng khi ngày này đến thật, bà ấy vẫn không nỡ: “Bao giờ con đi?”

Lận Đình: “Ít nhất một tháng nữa, dù sao cũng phải chờ Hoắc Tiếu làm quen với đơn vị mới đã rồi con mới đến được.”

Thật ra, ngoại trừ những lý do đã nêu, cô rất bằng lòng đi theo quân, vì sau khi tiếp xúc lâu dài, xác suất cô bị nhận ra không phải nguyên chủ là rất cao.

Cho đến bây giờ, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng bị anh hai thử ở trạm xe lửa đó, Lận Đình vẫn cảm thấy lông tơ dựng ngược lên.

Thấy con gái không tim không phổi, Lý Đào Hồng tức giận đập cô một cái: “Con nhóc vô tâm này, một tháng chỉ chớp mắt là qua, con đến quân đội rồi, không biết phải bao nhiêu năm nữa chúng ta mới có thể gặp lại một lần.”

Dứt lời, hốc mắt bà ấy lập tức đỏ lên. Không thế trách bà mau nước mắt được, bà thật sự không nỡ để con gái đi xa.

Lận Đình vốn muốn đi càng nhanh càng tốt, thấy bà ấy như vậy, chóp mũi cô cũng dần trở nên chua xót. Thế nhưng cô sợ càng dỗ bà ấy, thì bà ấy lại càng khó nhiều hơn, vì thế trêu chọc nói: “Thế con không đi nữa. Dù sao từ Thiên Kinh về đây cũng chỉ mất bốn ngày đường xe, bảo Hoắc Tiếu mỗi năm tranh thủ về một chuyến là được.”

“Con nói linh tinh gì thế? Vợ chồng sao lại không ở bên cạnh nhau? Bà đây còn muốn bế cháu ngoại trai đấy.”

Để đánh lạc hướng mẹ già khỏi sự bi thương, Lận Đình - người chưa từng được nắm tay trai - nói linh ta linh tinh với giọng điệu nghiêm túc: “Thế cháu ngoại gái không được ạ?”

Lý Đào Hồng giơ tay lên: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt kia, mẹ thấy con thiếu đánh rồi. Nếu bà đây trọng nam khinh nữ, còn có thể cưng chiều con và chị cả con đến vô biên như thế.”

Nhắc đến con gái, Lý Đào Hồng nhìn con gái út ở trước mặt, sau một lát do dự, bà ấy vẫn ướm lời hỏi thử: “Mấy hôm nữa chị con sinh con, nếu có thời gian thì con đến thăm chị con một lát nhé? Chị em ruột, làm gì có thù qua đêm.”

Nghe vậy, Lận Đình ngẩn người trong giây lát, mới lục lọi trong đống ký ức về mâu thuẫn giữa nguyên chủ và Lận Tương, nhất thời cô cũng không biết nên dùng biểu cảm gì mới thích hợp nữa.

Nhắc mới nhớ, cô và Lận Tương đều được cha mẹ chiều chuộng, nâng niu trong lòng bàn tay.

Thế nhưng thành tích của chị gái Lận Tương khá bình thường, chưa tốt nghiệp cấp hai đã bỏ học.

Thật ra người nhà vẫn luôn khuyên chị ấy cố thêm một thời gian nữa để lấy cái bằng tốt nghiệp, thế nhưng chị ấy không nghe lọt. Lúc đó mới mười sáu tuổi, thế mà đã dám lén yêu đương.

Người yêu của chị ấy chính là anh rể hiện tại, hai người là bạn học cấp hai.

Tuy nói ở đời sau, như thế sẽ bị cho là yêu sớm, thế nhưng ở thời đại này, chuyện này quá bình thường.

Thấy con gái cố chấp như vậy, thằng nhóc kia cũng sáng sủa, tuấn tú, Lận Thắng Lợi và Lý Đào Hồng chỉ đành đồng ý.

Chẳng qua vẫn giữ chị ấy ở nhà đến năm mười tám tuổi mới gả đi.

Nguyên chủ nhỏ hơn Lận Tương bốn tuổi, khi cô ấy mười lăm tuổi, chị gái mười chín tuổi đã sinh con.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lại thấy anh rể thi lên cấp ba, còn nghĩ cách để thi lên đại học, lo lắng sau khi anh rể thi đỗ đại học sẽ nảy sinh cảm giác hơn người, ra oai với chị gái, nguyên chủ bèn khuyên chị gái tiếp tục đi học.

Hai chị em đều là bảo bối trong nhà, tuy ngày thường có chút mâu thuẫn, nhưng thật sự không có ý xấu gì với nhau cả.

Cho nên, xuất phát điểm của nguyên chủ là có ý tốt.

Nhưng mà cô ấy còn ít tuổi, miệng lại độc, những lời nói ra chẳng khác gì con d.a.o nhỏ.

Lúc đó Lận Tương vừa sinh song, là thời điểm chỗ nào cũng không thoải mái, khi những lời này lọt vào tai, chị ấy cảm thấy nguyên chủ có ý xấu.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 51: Chương 51



Hai chị em cãi nhau ầm ĩ một trận lớn, tuy không nói nói cả đời sẽ không qua lại với nhau, nhưng dù sao quan hệ cũng lạnh nhạt đi nhiều.

Nguyên chủ cảm thấy chị gái không nhìn thấy lòng tốt của người khác.

Sau này nguyên chủ thi đỗ đại học, hàng năm vẫn luôn ở bên ngoài. Cho dù Lận Tương có muốn làm hòa, nhưng số lần liên lạc giữa hai chị em vẫn càng ngày càng ít đi.

Nghĩ đến đây, lại đối diện với ánh mắt mong chờ của mẹ, Lận Đình vốn muốn gật đầu ngay tắp lự, thế nhưng lời đến bên miệng lại biến thành không mặn không nhạt: “Để nói sau ạ.”

Cô cũng chẳng thể làm gì khác, anh hai đang ngồi ngay bên cạnh kia kìa, anh ấy thông minh như hồ ly vậy, cô sợ mình bị lòi.

Mặc dù Lý Đào Hồng rất thất vọng, thế nhưng câu trả lời đó cũng nằm trong dự đoán, bà ấy tức giận mắng: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt kia, mẹ thật nợ các con mà.”

Khi Lận Minh và Hoắc Tiếu về đến nhà, trời đã tối đen.

Khi người nhà thấy biểu cảm vui sướng của Lận Minh, thì đều ngầm hiểu là mọi chuyện suôn sẻ.

Thế nhưng họ vẫn không nhịn được mà truy hỏi kết quả.

Từ sau khi rời khỏi nhà xưởng, ý cười trên miệng Lận Minh vẫn chưa từng tắt. Anh ấy không cảm thấy phiền mà trả lời: “Mọi chuyện suôn sẻ ạ.”

“Ngày kia sẽ chính thức đi làm.”

“Ít nhiều cũng nhờ có em rể.”

“Xưởng trưởng rất hòa nhã.”

Hoắc Tiếu cũng kể lại chuyện bản thân đã đề cập với bí thư Vương về chuyện nuôi thỏ, nói bà ta khá hứng thú với việc thu hoạch lông thỏ, nên xác suất bà ta chấp nhận là rất cao.

Kết quả, do quá vui mừng, nên khi đến giờ cơm, một chai rượu Hoắc Tiếu vừa mang đến lúc trưa đã được đặt lên bàn.

Phải chúc mừng!

Phải chúc mừng mới được.

Dù sao từ nay về sau, trong nhà sẽ có hai công nhân chính thức.

Cuộc sống đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Nếu không uống rượu, ăn thịt lợn để chúc mừng, thì thật sự không thể nào nói nổi.

Lận Đình ngồi cạnh chồng, nhìn thấy bát rượu to chừng nửa cân rượu đế trước mặt anh, da đầu cô có chút tê dại. Cô không nhịn được tiến đến gần anh, nhỏ giọng hỏi: “Tửu lượng của anh thế nào?”

Hoắc Tiếu hoàn toàn không biết sự lo lắng trong lòng vợ, chỉ tưởng cô lo cho mình, thế nên vui vẻ cúi thấp đầu, thì thầm với cô: “Uống xong bát này thì sẽ ngà ngà say.”

Hiểu rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lận Đình vội vàng nói với cha mẹ và các anh: “Chỉ uống một bát thôi nhé. Ngày mai Hoắc Tiếu còn phải ngồi xe nữa.”

“Một bát này chỉ khoảng nửa cân, còn không đủ nhét kẽ răng đâu. Vả lại, chiều mai em rể mới xuất phát cơ mà?” Hiếm khi được gặp em rể, Lận Vĩ không nhân cơ hội này chuốc say đối phương, thì không phải thiệt thòi lớn à?

Nửa cân rượu còn chưa đủ nhét kẽ răng á? Lận Đình lười nghe anh hai nói linh tinh, cả tối hôm đó, cô trông chừng chồng vô cùng chặt.

Trừ nửa cân rượu ban đầu ra, thì không cho Hoắc Tiếu uống nhiều hơn một giọt.

Cho dù bị cha mẹ và mấy anh trai chị dâu trêu chọc, cô vẫn kiên trì như cũ.

Không còn cách nào khác, tối nay hai người sẽ chung giường chung gối, lỡ không kiềm chế được thì sao?

Đương nhiên, mặc dù đã thành công ngăn chặn Hoắc Tiếu uống rượu, nhưng vẫn có khả năng anh mượn rượu làm càn cơ mà.

Vì thế tối đó khi nằm trên giường, Lận Đình cố gắng nép sát vào tường.

Nhà họ Lận nhiều người, khi Lận Minh kết hôn, thật sự chật chội không chịu nổi, thế nên đành phải xây thêm một gian nữa.

Tuy đều là nhà bùn cỏ, thế nhưng nóc nhà đã lớp mái ngói, trong đại đội này, cũng coi nhà là gia đình có điều kiện trong top đầu.

Khi phần lớn các gia đình đều phải chen chúc trên cùng một chiếc giường, thì Lận Đình và chị gái lại có thể ngủ một mình một phòng.

Mà căn phòng Lận Đình đang ngủ, chính là phòng của nguyên chủ trước khi lấy chồng.

Căn phòng không quá lớn, thế nhưng do trong nhà có hai thợ mộc, thế nên tất cả các dụng cụ trong phòng ngủ đều vô cùng đầy đủ.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc, không gian còn lại chỉ đủ để đặt một chiếc giường dài một mét rưỡi.

“Anh tắt nến nhé?” Hoắc Tiếu vừa rửa mặt xong, vừa vào phòng đã thấy vợ nằm trong chăn, anh ngồi ở mép giường rồi hỏi.

Lận Đình trợn tròn mắt: “Ừm, tắt đi.”

Dứt lời, ánh nến vụt tắt, căn phòng chìm trong bóng tối.

Ngay sau đó, Lận Đình cảm giác phần giường bên cạnh trùng xuống, người đàn ông cao to khỏe mạnh vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh cô.

Đồng thời, mùi rượu nồng hơn hôm qua sộc vào mũi cô, nhưng cũng không quá khó ngửi.

Tuy đã liên tục ngủ cùng nhau hai đêm rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên hai người nằm cùng trong trạng thái tỉnh táo thế này.

Hơn nữa, cánh tay của hai người gần như dính sát vào nhau rồi, ngày hơi thở giao hòa liệu có còn xa không?

Nghĩ miên man như thế, Lận Đình cảm thấy cánh tay kia của Hoắc Tiếu đã bắt đầu nóng lên, cô vô thức nép sát vào tường hơn.

Thế nhưng lại không muốn đả kích lòng tự trọng của đối phương một cách rõ ràng như thế, trong lòng cô thầm cân nhắc vài lần, rồi vờ tự nhiên trở người.

Không ngờ vừa lật được một nửa, da đầu đã truyền đến tiếng tê dại vì bị kéo, cô đau đến độ hít mấy ngụm khí lạnh.

Mà bên ngoài, Hoắc Tiếu đang nằm thẳng tắp cũng cảm nhận được sự khác thường nơi bả vai, anh lập tức ngồi dậy, lo lắng hỏi: “Anh đè phải tóc em hả?”

“Ừm...” Nhưng sao lại đè trúng được nhỉ, cô nhớ lúc nằm xuống, cô đã vuốt tóc gọn lại rồi mà nhỉ?

“Đau lắm à?” Hoắc Tiếu đưa tay về phía cô: “Đau ở đâu?”

Lận Đình: “Đau đầu. Nhưng mà không sao nữa rồi, chỉ đau một lát ban nãy thôi.”

Tuy cô đã nói vậy, nhưng Hoắc Tiếu vẫn dùng bàn tay to xoa xoa đầu vợ.

Trong phòng tối lửa tắt đèn, mãi đến khi nơi đầu truyền đến cảm giác được xoa nhẹ, Lận Đình mới phản ứng lại đối phương đang làm gì.

Cô có chút mất tự nhiên, nên nhỏ giọng nói: “Đã không đau nữa rồi.” Cũng đâu phải trẻ con, bị đè lên tóc một chút đã đòi an ủi/

Không biết có phải Hoắc Tiếu nghe ra ý ở ngoài lời của cô không, mà cười nhẹ, bàn tay vuốt gọn lại mái tóc dài của vợ, rồi mới nằm lại vào chăn.

Nhưng lúc này, anh không duy trì tư thế ngủ ban đầu nữa, mà nghiêng người, quay mặt về phía tường, một tay xuyên qua cổ vợ, để cô gối đầu lên tay mình, một tay đặt lên eo cô, trực tiếp ôm người vào lòng.

Không ngờ anh sẽ làm thế, cả người Lận Đình đều cứng ngắc.

Không biết vì sao không những không thể cách xa ra, trái lại càng lúc càng gần…

Cô cao khoảng một mét sáu mươi lăm, hai người ôm nhau thế này, cô vừa vặn vùi mặt vào hõm cổ đối phương.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy tư thế này có chút xa lạ, nhưng cô không cảm thấy khó chịu, cũng... không cảm thấy phản cảm.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 52: Chương 52



Ngay khi trong đầu Lận Đình tràn ngập những suy nghĩ linh tinh, cô chợt nghe người đàn ông nói: “Ngủ đi, không phải sáng mai em còn phải dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho cha mẹ à?”

Lận Đình: “...”

Thế này bảo cô ngủ thế nào được? Trong lòng Lận Đình gào thét.

Dường như cảm nhận được tiếng gào thét trong im lặng của cô, người đàn ông lại giơ tay lên vuốt vọn mái tóc dài, có chút yêu thích không nỡ buông tay: “Đừng lo, không chạm vào em đâu.”

Lận Đình bị vuốt đến suýt dựng lông tơ, nghe vậy thì cả người cứng đờ. Nhưng chẳng bao lâu sau cô lại nghĩ... chẳng lẽ cơ thể người đàn ông này có tật gì?

“Đừng có suy đoán linh tinh, anh chỉ sợ lỡ em mang thai thì không tiện đi đường xa thôi.”

Mơ đẹp vừa thôi! Gương mặt Lận Đình đỏ bừng, cô nhấc chân đá anh một cú.

Hoắc Tiếu cười, tốt tính để mặc cô đá.

Không biết qua bao lâu, anh lại ôm cơ thể mềm mại của vợ vào lòng, cất giọng giống như cảm thán, lại giống như nỉ non: “Giường nhỏ cũng có chỗ tốt của giường nhỏ đấy chứ.”

Lận Đình vốn thiu thiu ngủ rồi, đợi phản ứng lại những lời anh nói có ý gì, cô lại đá anh thêm một cú.

Hoắc Tiếu: “...”

Hôm sau.

Hoắc Tiếu đã hình thành đồng hồ sinh học, đúng năm rưỡi sáng, anh mở mắt ra.

Anh cụp mắt, đầu tiên nhìn cô vợ đang ngủ say trong lồng n.g.ự.c mình.

Sau vài giây im lặng, anh mới chậm rãi rút cánh tay tê rần ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lại xoa xoa vài cái, đợi cảm giác tê tê biến mất, anh mới nhẹ tay nhẹ chân xuống giường mặc quần áo.

Chờ sửa soạn xong xuôi, Hoắc Tiếu lại đi đến bên giường, không ngoài ý muốn khi nhìn thấy vợ lại đang vùi mặt vào chăn, anh buồn cười kéo chăn xuống.

Mãi đến khi mắt, mũi, miệng của cô đều lộ ra, anh cúi người vuốt nhẹ ấn đường đang cau chặt của vợ, đợi đến khi hô hấp cô ổn định, anh mới xoay người đi ra ngoài.

“Con dậy sớm thế làm gì? Quay về ngủ tiếp đi.” Lý Đào Hồng cũng đã quen với việc dậy sớm, đang chuẩn bị đi đến phòng bếp thì thấy con rể đã ăn mặc chỉn chu đi ra khỏi phòng, bà lập tức nở một nụ cười hiền từ.

Hoắc Tiếu: “Con không ngủ được nữa ạ, ở quân đội cũng phải dậy vào giờ này, chờ con rửa mặt xong sẽ phụ mẹ nấu đồ ăn sáng.”

Lý Đào Hồng giật mình ngẩn ra, bà chợt nhớ lại những lời con gái vừa nói hôm qua.

Bà nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười: “Con nhóc kia quen nói ngon nói ngọt rồi, vai người tốt đều do nó nhận hết, con đừng chiều nó thế.”

Ánh mắt Hoắc Tiếu vô cùng mềm mại: “Con có chiều đâu ạ, là con không cho cô ấy dậy.”

Nghe vậy, Lý Đào Hồng cũng không nói gì nữa, trong lòng lại vô cùng vui vẻ vì con gái khổ tận cam lai.

Mặc dù thoạt trông con rể có vẻ lạnh lùng, thờ ơ, thế nhưng trong lòng lại rất tinh tế, tri kỷ biết quan tâm người khác.

Tốt quá, thế thì bà và ông già cũng có thể yên tâm rồi.

Sau khi ăn sáng xong.

Lận Đình và Hoắc Tiếu chuẩn bị về nhà.

Dù sao cũng phải đến nhà cậu đón mẹ chồng và cặp song sinh long phượng nữa, chiều Hoắc Tiếu lại phải đi, nên thời gian rất eo hẹp.

Trước khi rời đi, Lý Đào Hồng kéo con gái lại, mất tự nhiên dạy cô một số bí kíp chung đụng giữa vợ chồng. Đồng thời bà cũng nói Hồ Tú là một người mẹ chồng tốt, dặn cô phải hiếu thuận với bà ấy...

“Mẹ không hi vọng sau khi con gả chồng sẽ phải chịu khổ, thế nhưng nếu đã kết hôn, thì cũng không thể tiếp tục chẳng làm gì giống như hồi còn ở nhà được, ít nhiều cũng phải chia sẻ chút việc nhà chứ.”

Bà đang nhắc khéo vụ sáng nay con rể nấu đồ ăn sáng, còn con gái lại ngủ trương lên.

Lận Đình thật sự rất oan uổng, bởi vì cô chưa hình thành đồng hồ sinh học, xác suất cô tự tỉnh là không cao, vì thế hôm qua trước khi đi ngủ, cô đã đặc biệt dặn dò Hoắc Tiếu, bảo anh gọi cô dậy.

Ai mà ngờ được, anh lại muốn đích thân thể hiện.

Tuy rằng... khụ khụ... tuy rằng cô rất thích cách làm này của anh.

Cho nên, bất kể mẹ dạy bảo thế nào, Lận Đình đều ngoan ngoãn vâng dạ.

Mãi đến khi Hoắc Tiếu buộc xong hai túi quà đáp lễ cha mẹ mạnh mẽ ép cầm về vào yên sau xe đạp, anh cất tiếng gọi cô, cô mới thoát khỏi sự dông dài của mẹ.

Thuần thục ngồi yên thanh chắn xe đạp đã được quấn vải, lại vẫy tay tạm biệt cha, anh trai và chị dâu, Lận Đình mới nhìn về phía mẹ mình: “Mẹ ơi, con về đây, chút còn phải chuẩn bị đồ ăn cho Hoắc Tiếu ăn trên đường đi nữa. Nếu mẹ nhớ con, thì đến tìm con, hoặc con quay về thăm mẹ, dù sao cũng gần mà.”

“Nói linh tinh gì đấy? Kết hôn rồi, sao có thể thường xuyên chạy về nhà mẹ đẻ hả?” Lý Đào Hồng đập con gái một cái, lại nhớ đến chuyện tháng sau con gái phải đi theo quân, bà lại đổi lời: “Hai ngày nữa mẹ sang thăm con.”

Lận Đình: “...”

Xe đạp về đến nhà.

Hoắc Tiếu chỉ kịp uống một chén trà nóng, rồi vội vội vàng vàng ra ngoài.

Đợi khi anh về, đã mười giờ rồi.

Mặc dù Lận Đình rất lạnh, thế nhưng cô không dám nghỉ ngơi mà nhanh chóng đi đốt giường lò.

Chờ căn phòng lạnh như băng dần ấm lên, cô mới cởi áo khoác ra rồi đi ủ bột.

Giống như mẹ cô đã nói, nếu đã kết hôn, mà đối tượng kết hôn cũng khá được lòng cô, thì có một số việc, cô vẫn nên tự tay làm.

Chẳng hạn như việc Hoắc Tiếu chủ động tìm việc cho anh cả cô vậy, tuy ngoài miệng Lận Đình không nói gì, nhưng cô lại nghiêm túc ghi nhớ trong lòng.

Cho nên, hôm qua Lận Đình đã nghĩ xong sẽ làm món gì để anh ăn trên đường rồi.

Lúc này khắp nơi đều có tuyết rơi, mang thứ gì ra ngoài cũng đều bị đông cứng.

Ngoại trừ bột mè rang và đậu phộng có thể pha với nước sôi đã chuẩn bị từ hai ngày trước, thì cô còn chuẩn bị cho hai anh xửng bánh bột mì hấp.

Tuy có hơi tốn công, nhưng trên đường trên chỉ cần ngâm với nước nóng thì cũng ngon hơn bánh mì trắng.

Nếu vẫn không đủ thì mua hai suất cơm trên xe lửa ăn tạm là được, thế chắc hẳn là đủ rồi, dù sao anh cũng chỉ phải ngồi xe lửa hai ngày rưỡi mà thôi.

Vừa xúc bột mì ra, nghĩ đến món bánh cuốn hoa nhỏ bọc mỡ lợn và hành lá sắt nhỏ mà cô thích, tính thêm cả phần cho mẹ chồng và cặp song sinh nữa; Lận Đình bèn mở túi bột mì, vọc muỗng vào đó rồi xúc thêm một muỗng lớn.

Ôi chao... thiệt ai chứ không thể thiệt bản thân được.

Nhào bột, ủ bột, chuẩn bị nhân... Tuy rằng chưa từng hấp bánh bột mì, nhưng Lận Đình biết hấp bánh mì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đời trước cô từng vô tình lướt được video làm bánh bột mì.

Vì thế, dựa vào trí nhớ sứt sẹo của mình, cuối cùng cô cũng làm ra hình ra dạng.

Chờ lần thứ hai bột lên men thành công, cô bỏ từng chiếc bánh vào xửng hấp.

Cho vào nồi, nhóm lửa.

Khi mùi thơm nồng nàn bay ra, Lận Đình nghe thấy tiếng chuông xe đạp.

Biết mấy người mẹ chồng đã về, cô bèn đứng dậy, đi đến cửa phòng bếp.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 53: Chương 53



Ngoài vòng, vừa nhìn thấy cô, ánh mắt của hai nhóc con bị bọc kín mít như bánh bao đã lập tức sáng rực lên, rồi lập tức chạy về phía cô, dáng chạy lạch bạch như chim cánh cụt vậy.

Không ngờ khi nhìn thấy mình, đám trẻ sẽ hưng phấn như thế, đầu tiên Lận Đình sửng sốt vài giây, rồi vội vàng ngồi xổm xuống, đôi mắt đào hoa cong lên, mở rộng vòng tay đón lấy cặp song sinh đang nhào đến.

Cô vừa định hỏi có phải hai đứa nhớ mình không, thì chợt nghe Quả Quả cất giọng sữa ngây thơ lên hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nấu gì thế? Thơm quá!”

Lận Đình: “...” Không ngờ sự nhiệt tình này không phải dành cho cô.

Vì thế, cô bèn nảy lên ý xấu, vừa giúp cậu bé cởi áo khoác dày, vừa bắt chước giọng điệu của cậu bé, trêu chọc: “Là bánh bột mì đó. Thế nhưng mẹ chỉ làm cho cha thôi, không có phần Quả Quả đâu, phải làm sao bây giờ?”

Quả Quả trợn tròn mắt, thế nhưng cậu bé không vội khóc, mà lập tức lấy lại tinh thần, giơ một ngón tay lên rồi cất giọng thương lượng: “Thế... Quả Quả chỉ xin nếm thử một cái thôi, có được không ạ?”

Không ngờ cậu bé lại lễ phép thế này, cho nên mới nói, trêu chọc trẻ con là trò vui nhất. Lận Đình cười, lắc đầu: “Không được đâu.”

Lại bị từ chối, Quả Quả rất vọng. Thế nhưng chẳng bao lâu sau, đôi mắt to tròn đã đảo quanh, cậu bé hưng phấn nói: “Chị có, Quả Quả và chị có thể chia nhau.”

Miêu Miêu đã nhìn ra mẹ đang trêu chọc em trai, nên cô bé không hé răng, chỉ dựa vào lòng mẹ nhìn thằng em ngốc nhà mình.

Lúc này Lận Đình đã vắt áo khoác lên lưng ghế, cô đang giúp cậu bé tháo mũ và găng tay, nghe vậy thì lại nói: “Chị cũng không có.”

“Thế...”

Thấy thằng nhóc sốt ruột nhìn về phía bà nội, Lận Đình cố nhịn được đến đau cả bụng, nhưng cô vẫn nhẫn tâm phá vỡ sự mong chờ của cậu bé: “Mẹ nói rồi mẹ, chỉ có phần của cha thôi, mẹ sẽ cho cha hết. Mẹ, bà nội, Quả Quả và Miêu Miêu đều không có phần.”

Lời này thật sự rất tàn nhẫn, bé con tỏ vẻ không thể chịu nổi nữa rồi.

Cậu bé nhìn chằm chằm vào nồi hấp đang bốc khỏi nghi ngút, lại nhìn người cha cao to như ngựa.

Cậu bé tự biết bản thân đánh không lại cha, nên nước mắt buồn bã lập tức lăn khỏi hốc mắt: “Hu hu... hu hu hu... mẹ lừa con, hôm trước mẹ vừa nói yêu Quả Quả nhất. Hu hu hu... rõ ràng mẹ yêu cha nhất thì có... hu hu.”

Thế nào gọi là bê tảng đá đập chân mình?

Là thế này đấy.

Khi cậu bé vừa bắt đầu gào khóc, Lận Đình vốn định dỗ dành cậu bé, nói với cậu bé rằng xửng trên cùng là của chúng ta.

Ai ngờ cô lại bị lời nói của cậu bé làm cho kinh ngạc, ngơ ngác trong giây lát.

Sau đó, tự đẩy mình vào hoàn cảnh xấu hổ thế này đây.

Cô hoàn toàn không dám nhìn người đàn ông đang cười nhẹ ở bên cạnh, càng không dám nhìn mẹ chồng đang bật cười thành tiếng.

Cô vội vàng bế thằng bé đến bên cạnh nồi hấp, che miệng của cậu bé lại rồi giải thích: “Ban nãy mẹ chỉ trêu chọc con chút thôi, con xem, xửng trên cùng này là của chúng ta, Quả Quả cứ ăn tùy ý.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vừa nghe lời này, cậu bé thật sự ngừng khóc.

Nhưng cũng chỉ dừng được một lát mà thôi.

Bởi vì Quả Quả đã biết đếm nên cậu bé nghiêm túc đến số lượng xửng.

Có tất thảy ba xửng, nhưng mẹ nói chỉ có xửng trên cùng là của họ thôi.

Cho nên: “... Hu hu hu, quả nhiên mẹ vẫn yêu cha nhất...”

Lận Đình: “...” Giải thích thế nào cũng không thể giải thích rõ.

Hoắc Tiếu khởi hành lúc một giờ chiều.

Do không có đủ thời gian để nấu một bữa thịnh soạn, nên chỉ kịp nấu một nồi sủi cảo.

Vừa hay người phương Bắc cũng rất thích ăn sủi cảo, dù tiếp đón hay đưa tiễn thì họ đều thường làm món này.

Cho nên, khi Hoắc Tiếu đi thu dọn hành lý, Lận Đình và mẹ chồng đã phân công hợp tác.

Về phần thằng nhóc Quả Quả ban nãy còn nước mắt lưng tròng kia, lúc này đã vui vẻ hớn hở chơi ngựa gỗ nhỏ, liên tục thúc ngựa “giá”, “giá”, thật sự rất vô tư, không tim không phổi.

Trái lại Miêu Miên chín chắn hơn, chỉ cần có một tờ giấy và một chiếc bút chì, là cô bé có thể ngồi vẽ tranh thật lâu.

Lận Đình thầm nghĩ, chắc hẳn bên Thiên Kinh sẽ có bút sáp màu nhiều màu sắc nhỉ? Nếu cô bé thích, thì đúng là có thể bồi dưỡng kỹ năng hội họa cho cô bé...

“... Thời gian trôi nhanh quá, chỉ mới chớp mắt thôi mà.”

Lận Đình cảm thấy vỏ sủi cảo và cây chày cán bộ đều không chịu sự kiểm soát của cô, vỏ sủi cảo cô cán ra luôn sần sùi, không được bằng phẳng, cho nên cô lựa chọn gói sủi cảo.

Đang gói thì nghe mẹ chồng cảm thán, cô bèn ngẩng đầu lên nhìn bà, tưởng bà không nỡ để Hoắc Tiếu đi, bèn nói: “Mẹ đã đồng ý theo quân rồi còn gì, sau này ngày nào anh ấy cũng lắc lư dưới mí mắt mẹ, kiểu gì mẹ cũng thấy phiền cho xem.”

Hồ Tú cười toe toét vì sự hiếu thuận của con dâu: “Không phải mẹ không nỡ để nó đi, mà mẹ chỉ cảm thấy năm tháng chẳng buông tha bất cứ ai cả, chỉ mới chớp mắt mà em trai út của mẹ đã có cháu trai rồi, không biết mẹ... Khụ khụ...”

“Mẹ bị sặc ạ? Có sao không?”

Suýt chút nữa thì lộ. Hồ Tú nghiêng đầu ra sau ho khan, lại xua tay ý bảo con dâu không cần rót trà cho mình: “Không sao đâu... Khụ khụ... Chẳng qua mẹ thèm sủi cảo quá thôi.”

Nghe vậy, Lận Đình trêu: “Thế chút nữa mẹ ăn nhiều một chút.”

“Đúng là phải ăn nhiều thêm mấy cái. Nhưng mà nhắc đến sủi cảo, thì sủi cảo nhân thịt lợn rau hẹ vẫn là ngon nhất.”

“Con cũng thích sủi cảo nhân thịt lợn rau hẹ, lúc chúng ta đến Thiên Kinh cũng là lúc thích hợp để trồng rau hẹ vụ xuân, chúng ta có thể trồng nhiều một chút... Con không biết trồng mấy thứ này, may mà có mẹ đi theo.”

Từ bé đến lớn Hồ Tú chưa từng ra khỏi thị trấn, vốn đang cảm thấy lo lắng khi phải thay đổi môi trường sống mới, nghe thấy mấy lời này thì cười như hoa nở: “Để mẹ trồng, con muốn ăn gì mẹ đều trồng cho con.”

Lận Đình cong môi: “Không được đâu ạ.”

“Sao lại không được?”

“Mẹ đã là mẹ chồng tốt nhất trên đời rồi, sao con có thể chịu thua kém cơ chứ? Đến lúc đó con sẽ trồng cùng mẹ, đến khi đó sẽ được dính chút tiếng tốt.”

“Ha ha ha, cái miệng này của con, chỉ biết dỗ mẹ thôi.”

“Con không dỗ đâu, sáng nay mẹ con còn nói trên đời này hiếm có ai làm mẹ chồng hiểu lý lẽ và tốt tính như mẹ cả, bà ấy còn dặn con phải hiếu thuận với mẹ.”

“Ôi chao...”

Trong chái đông căn nhà, Hoắc Tiếu vừa thu dọn hành lý vừa nghe mẹ và vợ đùa giỡn nhau.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe thấy tiếng cười của hai người, đáy mắt anh cũng dần hiện lên ý cười.

Thế nhưng, chẳng mấy chốc, ý cười đã biến thành băng giá.

Hoắc Tiếu sải bước đi đến cửa sổ, vươn tay nhấc then cài lên, rồi đẩy mạnh cửa sổ ra, nhìn xuống người phụ nữ xa lạ đang ngồi xổm dưới đất.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 54: Chương 54



Từ sau lần trang điểm trước đó, Vương Tú Cầm đã bị cha mẹ dạy dỗ một trận nên thân.

Sau đó, họ nhận định rằng sở dĩ cô ta ăn mặc trang điểm như thế là vì Trần Anh Tuấn - kế toán của đại đội Thượng Hà, nên luôn nhìn chằm chằm cô ta.

Đời trước Vương Tú Cầm sống c.h.ế.t đòi gả cho Trần Anh Tuấn, cả đời khổ sở.

Đời này biết rõ đối phương là hố lửa, sao cô ta có thể nhảy vào đó được?

Cô ta muốn gả cho Hoắc Tiếu, cô ta phải làm phu nhân nhà quan, phải được hưởng phúc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng cô ta không thể nói cho bất cứ ai nghe mấy lời này, dù sao không biết vì sao người phụ nữ xấu xa Lận Đình kia cứ ở lỳ nhà họ Hoắc không đi, dù cho cô ta đã viết thư uy h**p.

Mấy ngày nay, không phải Vương Tú Cầm chưa từng nghĩ đến những cách khác.

Nhưng làm theo cách nào cũng đều có sơ hở, nên cô ta vẫn đang cân nhắc.

Chẳng qua cô ta không ngờ rằng, kế hoạch không theo kịp sự thay đổi.

Sáng nay nghe cha mẹ nói chuyện phiếm, cô ta mới biết hôm nay Hoắc Tiếu sẽ quay về bộ đội, Vương Tú Cầm lập tức bồn chồn không yên.

Cô ta đút lót em trai hai hào, nhờ nó dẫn cha mẹ đi chỗ khác, còn cô ta nhân cơ hội chạy ra ngoài, đi thẳng đến nhà họ Hoắc.

Một lần đến quân đội là đi suốt nhiều năm, ai biết đến tháng năm nào anh mới quay về?

Năm nay cô ta đã hai mươi tuổi rồi, nếu tiếp tục không gả chồng thì sẽ thành bà cô ế chồng, cô ta không thể chờ được nữa.

Thế nhưng... Người phụ nữ xấu xa Lận Đình kia không chịu đi, lẽ nào cô ta phải dùng đến hạ sách ư?

Nhưng nếu làm thế cô ta sẽ trở thành người đàn bà d*m đ*ng, cô ta không dám.

Nhưng bảo cô ta từ bỏ cuộc sống phú quý như vậy, cô ta lại không cam tâm.

Thật ra, cô ta đã kìm nén sự không cam tâm này suốt nhiều ngày nay rồi.

Bắt đầu từ khi Lận Đình quay về cướp đoạt tương lai phú quý của cô ta cơ.

Đến bây giờ, sự không cam tâm đó đã dần trở thành oán hận.

Oán hận Lận Đình có thể công khai sống những ngày tháng tốt đẹp.

Hận cô vì sao không bỏ trốn như đời trước.

Trên đường đi đến nhà họ Hoắc, vì một vài oán hận đó, trong lòng Vương Tú Cầm thậm chí còn nảy sinh ý đồ ác độc.

Cô ta phải nói cho Hoắc Tiếu biết, rằng Lận Đình chính là một người phụ nữ hư hỏng, kiếp trước cô bỏ trốn, sau đó không hề quay về.

Về phần cô ta, cô ta không quan tâm bản thân có thể có được Hoắc Tiếu hay không nữa. Chỉ cần người phụ nữ xấu xa Lận Đình kia không được sống tốt, cô ta sẽ không thiệt, cô ta sẽ cảm thấy hả giận.

Thế nhưng cơn giận hừng hực đó chẳng mấy chốc đã bị gió lạnh thấu xương dập tắt.

Khi đi đến gần nhà họ Hoắc, cô ta cố mãi cũng không dám đi tiếp.

Cô ta không dám.

Cô ta sợ chết.

Khó khăn lắm cô ta mới được sống lại một đời, cô ta có thể bắt đầu lại từ đầu, lỡ có người biết cô ta sống lại rồi coi cô ta là yêu quái thì sao?

Càng nghĩ càng sợ, càng sợ lại càng do dự.

Thế nhưng... nhưng cô ta không cam lòng từ bỏ như thế.

Vì thế, cô ra rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, vừa ngồi xổm xuống dưới cửa sổ để chuẩn bị nhét thư thì đã bị bắt quả tang.

Thật ra, Vương Tú Cầm chỉ gặp Hoắc Tiếu hồi còn bé thôi, sau này lớn lên chưa từng gặp lại.

Đời trước, khi về nhà mẹ đẻ bòn tiền, nghe nói đối phương đã trở thành quan lớn.

Nhưng chẳng ai nói cho cô ta biết, ánh mắt quan lớn lại đáng sợ đến mức này.

Giống như có thể nhìn thấy hết những suy tính nhỏ nhen và xấu xa dưới đáy lòng cô ta.

Cả đời Vương Tú Cầm chưa từng rời khỏi cái thôn xóm nhỏ bé này, quan to nhất mà cô ta gặp cũng chỉ là bí thư thôn, sao cô ta chịu được ánh mắt này của anh.

Vương Tú Cầm lập tức chột dạ, cô ta ngã nhào ra sau, lại sợ hãi bò dậy định bỏ trốn, trong đầu hoàn toàn không nghĩ được gì cả.

Thấy cô ta định trốn, sao Hoắc Tiếu có thể bỏ qua cho cô ta được? Anh trực tiếp nhảy qua cửa sổ đuổi theo.

Chỉ vài bước đã ấn người vào nền tuyết.

Nửa gương mặt của Vương Tú Cầm bị anh ấn chặt xuống tuyết, cô ta vẫn chưa hoàn hồn, nên vô thức há miệng muốn hét ầm lên.

“Câm miệng!” Hoắc Tiếu trầm giọng quát.

Vương Tú Cầm lập tức ngậm chặt miệng. Sau đó cô ta phản ứng lại, nhận ra tình cảnh của mình, cô ta bắt đầu giãy dụa: “Tôi không phải người xấu, anh buông tôi ra, tôi... Tôi là con gái của Vương Lục Căn trong thôn, anh... anh không thể bắt tôi. Sao hả? Đi ngang qua nhà anh cũng không được à?”

Hoắc Tiếu lười tốn nước bọt với cô ta, nhưng anh không buông tay, mà đóng cửa sổ lại, rồi xách cô ta ra xa, sau đó mới hỏi: “Lá thư lần trước là do cô nhét vào đúng không?”

Vương Tú Cầm bị ấn trên mặt đất, cô ta vốn vẫn đang mạnh miệng uy h**p, nghe thế thì lập tức câm miệng như bị ai bóp cổ. Gương mặt cô ta tràn ngập sự hoảng sợ, cô ta hoàn toàn không ngờ rằng Lận Đình lại có gan kể chuyện lá thư cho Hoắc Tiếu nghe.

“Không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần xem nét bút cũng có thể xác nhận, nếu cô không nói, tôi sẽ bắt cô đi lao động cải tạo.”

Vương Tú Cầm sợ hãi không thôi, sợ đến mức đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không thể phát huy năng lực cãi cọ, chửi động ngày thường. Cô ta cũng không biết chuyện quân nhân không có quyền trực tiếp bắt người, Hoắc Tiếu chỉ đang hù dọa cô ta mà thôi.

Cô ta ấp a ấp úng nửa ngày trời, mới khai thật ý đồ muốn đuổi Lận Đình đi, để bản thân được trở thành vợ Hoắc Tiếu.

Đương nhiên, bây giờ cô ta hối hận đến xanh ruột rồi đây.

Sớm biết Hoắc Tiếu độc ác và hung dữ như thế, cô ta sao dám có ý đồ kia?

Nhìn thấy gương mặt nước mắt nước mũi tèm lem giống như ả điên của Vương Tú Cầm, khóe miệng anh co giật dữ dội. Anh hỏi: “Trong thư nói cô biết Lận Đình không hề đến bộ đội?”

Trong lòng Vương Tú Cầm tự nhủ tuyệt đối không thể thừa nhận việc bản thân sống lại một đời, cô ta kiếm cớ: “Tôi... tôi chỉ đang hù dọa cô ta mà thôi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ta nghĩ rất đẹp, thế nhưng cô ta không hề biết rằng Hoắc Tiếu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra sự bất thường của cô ta.

Quả nhiên, sau khi bị anh đe dọa và uy h.i.ế.p thêm vài câu, Vương Tú Cầm không có kiến thức kia nhanh chóng bị dọa đến lụi xơ trên mặt đất, khai sạch toàn bộ.

Sau khi khai xong, cô ta còn che mặt khóc “hu hu” nói bản thân số khổ, không có ý định làm hại người khác, còn hứa lần sau bản thân sẽ không tái phạm nữa.

Mà Hoắc Tiếu, anh kinh ngạc đến độ sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Bởi vì những lời Vương Tú Cầm nói thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.

Trên đời này, thật sự có người có thể sống lại ư?
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 55: Chương 55



Lúc cô ta mới khai, anh không hề tin tưởng.

Thế nhưng khi Vương Tú Cầm nói ra thời gian lãnh đạo cao nhất qua đời, chuyện cặp song sinh long phượng không phải con ruột của anh và những sóng gió trong mười năm tới...

Từng chuyện một, đều khiến anh không tin không được.

Mãi một lúc lâu sau, Hoắc Tiếu cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi ở dưới đáy lòng, anh khàn giọng hỏi: “Cô nói... theo trí nhớ đời trước của cô, lần trước sau khi Đình Đình rời đi, thì không quay về nữa?”

Cả người Vương Tú Cầm giống như bị rút sạch nước, cả người vô cùng ủ rũ: “... Đúng vậy.”

Nhận được câu trả lời khẳng định, hai tay đang buông thõng bên người của Hoắc Tiếu dần siết chặt lại thành nắm đấm, khóe miệng cũng mím chặt thành một đường thẳng.

Nếu không trực tiếp gặp mặt Đình Đình, không tiếp xúc với cô, có lẽ Hoắc Tiếu cũng sẽ nghĩ xấu cho cô.

Nhưng bây giờ, anh có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng, Đình Đình không phải loại người đó.

Sự tôn trọng của cô dành cho mẹ anh, sự yêu thích của cô dành cho cặp song sinh long phượng không phải giả, Hoắc Tiếu cảm thấy chút năng lực nhìn người đó anh vẫn có.

Cho nên, đời trước... cô đã xảy ra chuyện rồi ư?

Nghĩ đến đây, nơi n.g.ự.c Hoắc Tiếu đau đớn vô cùng.

Sau đó anh lại cảm thấy may mắn, ít nhất, ít nhất bây giờ Đình Đình vẫn lành lặn, vẫn đang sống tốt.

Về phần Vương Tú Cầm... chắc chắn không thể thả cô ta đi một cách dễ dàng như thế được, dù sao cô ta biết quá nhiều chuyện quá trọng.

Cô ta lại không phải người có thể giấu bí mật, nếu bị người ta nhìn ra rồi dùng chút thủ đoạn, thì cô ta sẽ khai sạch không sót lại gì.

Trước khi rời đi, anh phải giao người cho lão Hồ mới được.

Tổ chức sẽ không tổn thương cô ta, nhưng trong ít nhất mười năm tới, cô ta sẽ phải sống trong sự giám sát.

Vả lại, căn cứ theo những thông tin mà cô ta tiết lộ, nếu một số việc được thực hiện đúng cách thì sẽ...

Đúng rồi, trước khi giao người cho tổ chức thẩm vấn, anh phải rửa sạch những tiếng xấu về Đình Đình mới được.

Nghĩ đến đây, Hoắc Tiếu lại cụp mắt: “Thế cô có từng nghĩ đến chưa, nếu những chuyện về đời trước mà cô nói đều là sự thật, thì có thể Đình Đình đã xảy ra bất trắc gì đó, nên mới không thể về được nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vương Tú Cầm chưa từng nghĩ theo hướng này, cô ta vẫn luôn tin tưởng tin đồn mà bản thân nghe được, giờ thấy anh hỏi vậy thì chợt ngừng khóc, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hoắc Tiếu.

Mãi một lúc lau sau, dường như hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Hoắc Tiếu, Vương Tú Cầm chợt bật cười vui vẻ. Cô ta cho rằng sở dĩ mình rơi vào hoàn cảnh như hiện tại đều là lỗi của Lận Đình, cô ta không ngừng lẩm bẩm: “Thế thì tốt quá... tốt quá đi mất thôi. Cô ta c.h.ế.t sớm hơn tôi... c.h.ế.t sớm hơn tôi, tốt quá...”

Hoắc Tiếu lập tức cau chặt mày, anh xoay người xách cô ta đứng dậy, anh phải đưa cô ta đến văn phòng đại đội, dặn dò lão bí thư trông kỹ cô ta.

Trong thôn có người mất tích, ít nhiều cũng phải đưa ra một lý do.

Cho nên việc này không thể giấu lão bí thư, anh còn cần ông ấy ra mặt an ủi người nhà Vương Tú Cầm.

Mà anh, phải đến công xã một chuyến, gọi điện thông báo cho lão Hồ đến đón người.

Chờ Hoắc Tiếu từ trấn trên về đến.

Đồng hồ đã chỉ mười hai rưỡi trưa.

Điều này đồng nghĩa với việc, anh chỉ còn nửa tiếng nữa thôi.

Lận Đình và Hồ Tú đều cho rằng anh đi bàn chuyện công việc nên chẳng ai hỏi nhiều, chỉ vội vàng dọn cơm.

Trên bàn cơm có sủi cảo nhân bắp cải thịt lợn, ngoài ra còn có thêm hai món mặn do thím ba Trương Mai Hoa đưa tới.

Hoắc Tiếu ăn rất nhanh, chẳng qua cứ thi thoảng anh lại đưa mắt nhìn vợ đang ngồi bên cạnh.

Sau vài lần như thế, Hồ Tú còn thầm nghĩ liệu bản thân có nên bưng bát trốn xuống phòng bếp ăn hay không.

Lận Đình cũng không thể chịu nổi nữa, vành tai cô ửng hồng, cô vội gắp cho anh mấy miếng thịt, rồi sẵng giọng: “Anh ăn nhiều một chút.”

Thấy vợ giận, Hoắc Tiếu cũng kiềm chế vài phần.

Nhưng rất nhanh sau, dường như nhớ đến chuyện gì đó, anh lại nhìn cô rồi hỏi: “Em có muốn vào Đại học Công - Nông - Binh không?”

“Hả?” Lận Đình bị câu hỏi bất chợt của chồng làm cho mơ màng: “Sao tự nhiên lại hỏi em vấn đề này?”

Căn cứ theo sự hiếu học trước đó của vợ, chắc hẳn cô rất tiếc nuối khi không nhận được bằng tốt nghiệp đại học.

Lại nói, hai năm trước, khi các trường đại học bị đình chỉ hoạt động, rất nhiều người nhạy cảm về chính trị đều biết đây chỉ là chuyện tạm thời, dù sao nếu quốc gia muốn phát triển thì không thể không có người tài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng Hoắc Tiếu vừa nhận được thông tin từ Vương Tú Cầm, mãi đến chín năm sau, đến đầu năm 1977 mà đại học vẫn chưa khôi phục.

Cho nên anh nghĩ, anh có thể giúp Đình Đình tranh thủ một suất của Đại học Công - Nông - Binh.

Lận Đình: “Không muốn ạ.”

Câu trả lời nằm ngoài dự kiến, Hoắc Tiếu không ngờ thái độ của vợ mình lại quả quyết như thế: “Em không thấy tiếc khi chưa kịp nhận bằng tốt nghiệp à?”

Lận Đình nói rất uyển chuyển: “Tiếc chứ, nhưng cuộc sống vốn trắc trở như thế, lại nói em rất muốn làm giáo viên, bằng cấp hiện tại cũng đủ rồi chứ nhỉ?”

Thật ra cô cảm thấy trong mười năm tới, không có nơi nào an toàn hơn bộ đội cả, vả lại cô cảm thấy chất lượng của bằng tốt nghiệp trường Đại học Công Nông Binh không cao.

Hoắc Tiếu không hề biết sự băn khoăn và ghét bỏ trong lòng vợ, sau khi chắc chắn rằng cô không muốn đến Đại học Công Nông Binh học, anh lại thấy có chút vui mừng.

Tuy nói anh rất bao dung và tôn trọng ý kiến của cô, nhưng có người đàn ông nào không thích được ôm ấp vợ hàng đêm đâu cơ chứ?

Cho nên gương mặt anh hiện rõ nụ cười: “Với bằng cấp hiện tại của em, có làm giáo viên cấp ba cũng được.”

Lận Đình kinh ngạc: “Trong quân đội cũng có trường cấp ba á?”

Hoắc Tiếu: “Ở đơn vị mới của anh chỉ có trường cấp hai thôi.”

“Vậy sau khi đến đó em sẽ tranh thủ một suất giáo viên cấp hai.”

“Tốt.” Dù sao cũng tốt hơn làm giáo viên cấp ba trong thành phố, một tuần vợ chồng chỉ được gặp nhau một lần.

Hồ Tú ngồi ở đối diện, sau khi nghe hết đoạn đối thoại của con trai và con dâu, trên gương mặt bà hiện lên sự ghét bỏ... Bà còn tưởng sở dĩ con trai nhìn con dâu như vậy là vì không nỡ, ai ngờ chỉ vì muốn hỏi cô có một câu thế thôi à?

Ở cửa thôn đại đội Hướng Dương.

Bộ trưởng Hồ không đưa theo bất cứ ai, tự mình lái xe đến đón Vương Tú Cầm.

Sau khi đón được người, thấy cũng gần đến giờ nên ông ta đứng đợi ở con đường đầu thôn.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc ông ta đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đạp xe xuyên qua màn tuyết trắng đầy trời.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 56: Chương 56



Ông ta lạnh lùng lia mắt nhìn Vương Tú Cầm bị trói tay trói chân, bịt miệng, cúi đầu ủ rũ ngồi ở hàng ghế sau một cái, sau khi chắc chắn cô ta không thể gây ra chuyện gì nữa, ông ta mới xuống xe giúp Hoắc Tiếu buộc xe lên nóc xe ô tô.

Hai người chẳng ai vội nói gì.

Chờ buộc được xe đạp, bộ trưởng Hồ mới rút điếu thuốc ở miệng ra, lại nhả ra một làn khói thuốc, rồi mới hỏi: “Có hút một điếu không?”

Hoắc Tiếu rất hiếm khi hút thuốc, cũng không bị nghiện thuốc lá, nhưng nghĩ đến hàng loạt phiền phức tiếp theo của Vương Tú Cầm và hình ảnh mẹ già và vợ tiễn mình ban nãy, cuối cùng anh nói: “Cho em một điếu đi.”

Bộ trưởng rút bao t.h.u.ố.c lá trong túi ra đưa anh.

Hoắc Tiếu rút một điếu, lại nghiêng đầu tránh gió, dùng bật lửa châm thuốc. Anh hút một hơi thật sâu, mới cảm thấy những cảm xúc phức tạp hỗn loạn trong lòng dần ổn định lại.

Thấy vậy, bộ trưởng Hồ cười hỏi: “Nhìn thái độ này của cậu, hình như không nỡ rời xa vợ đúng không?”

Hoắc Tiếu dựa vào xe, híp mắt nhìn về hướng nhà mình, cũng không phủ nhận: “Đúng là rất luyến tiếc.”

Bộ trưởng Hồ ngẩn ra, sau đó cười lớn: “Ha ha ha, mới có vài ngày... thằng nhóc cậu cũng có hôm nay! Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà. Lúc trước mỗi lần được người ta giới thiệu đối tượng cho, người nào đó vẫn luôn chối đây đẩy cơ đấy.”

Hoắc Tiếu để mặc ông ta trêu chọc, anh đưa mắt nhìn khắp thôn một lượt, rồi xoay người trèo lên ghế phó lái: “Đi thôi.”

Nhiều nhất là một tháng, một tháng sau anh sẽ đón họ đến Thiên Kinh đoàn viên với anh.

Bộ trưởng Hồ: “Đi ngay đây. Lát nữa anh sẽ đưa cậu đến nhà ga, chúng ta tranh thủ thời gian trên đường đi bàn bạc xem nên xử lý chuyện này thế nào. Ôi... đang yên đang lành sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ.”

“... Vâng.”

Mỗi lần Hoắc Tiếu rời đi, Hồ Tú đều cảm thấy khó chịu vài ngày.

Thế nhưng lần này, biết một tháng sau cả gia đình sẽ được đoàn tụ, cảm xúc của bà lại ổn định hơn nhiều.

Đương nhiên, cũng có thể nói là bà chẳng có thời gian đâu mà đau lòng nữa.

Bởi vì Hoắc Tiếu vừa đi khoảng hai mươi phút, thì Trần Quế Lan đã kéo Đại Ny chạy đến, thái độ vô cùng tức giận.

Lúc này Lận Đình mới biết chuyện, đến cuối cùng Trần Quế Lan vẫn không nỡ từ bỏ con rể thành phố, vì vậy sáng sớm đã lén dẫn con gái lên trấn trên xem mắt.

Về phần bây giờ bà ta tức giận, thậm chí có phần hùng hổ như vậy, là vì sáng nay không những không xem mắt thành công, mà còn bị đối phương trộm mất năm đồng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mọi chuyện quá ly kỳ, khó tin, nên sau khi kinh ngạc, Lận Đình không nhịn được mà hỏi: “Sao thím hai biết đối tượng xem mắt trộm tiền? Lỡ đâu bị rơi thì sao?”

Hồ Tú đang ôm Đại Ny khóc đến đỏ mắt dỗ dành, lại giận mắng em dâu: “Hôm đó nhóc Tiếu đã nói thằng kia không thích hợp rồi, sao cô còn dẫn con bé đi, để con bé chịu tủi thân đến mức này?”

“Chắc chắn là thằng kia trộm chứ chẳng ai khác, lúc đó bọn thím gặp mặt ở ngay dưới tàng cây hòe đầu trấn, không có người ngoài. Đại Ny nói không thích thằng kia, thằng kia bèn đụng thím một chút, sau đó tiền cũng mất luôn.” Trần Quế Lan tạm thời chẳng có tâm trạng mà để ý đến lời trách mắng của chị dâu nữa, hiện tại bà ta chỉ nghĩ đến năm đồng kia thôi, muốn nhờ cháu trai ra mặt chống lưng cho mình.

Trong mắt bà ta, cháu trai lớn lên cường tráng, có năng lực, còn là quân nhân, cho dù là con trai của chủ nhiệm phân xưởng cũng phải nể nang anh, phải nhổ tiền ra trả bà ta. Cả đời này, Trần Quế Lan bà ta chưa bao giờ chịu thiệt lớn như thế.

Tận năm đồng lận đó.

Không đúng, bà ta còn phải đòi thằng đó bồi thường thêm.

Ít nhất hai lon quýt sấy.

Không thì đào sấy cũng được...

Nghe xong yêu cầu của bà ta, Hồ Tú giận đến độ muốn đánh người, mà bực bội nói: “Nhóc Tiếu quay về bộ đội rồi.”

“Gì cơ? Sao nhanh thế?” Trần Quế Lan chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, toàn thân khó chịu.

Hồ Tú hiếm khi tức giận, bà vỗ bàn: “Sao hả? Chẳng lẽ tôi còn có thể lừa cô chắc?”

Thấy chị dâu tức giận, Trần Quế Lan vô thức sợ hãi rụt cổ lại, nhưng vẫn không nhịn được giải thích cho bản thân: “Em đâu phải loại người bán con gái, em làm tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho Đại Ny thôi mà. Nếu có thể gả vào thành phố, không phải làm việc đồng áng, thế chẳng phải sẽ được hưởng phúc cả đời ư? Đàn ông thấp, lùn một chút cũng chẳng sao, tắt đèn rồi ai mà chẳng giống ai...”

“Cô nói bậy bạ gì đấy? Đại Ny vẫn còn là con gái đấy.” Hồ Tú thật sự muốn đánh bà ta một trận.

Lận Đình để Miêu Miêu ngồi trong lòng mình, cô vô thức bịt tai cô nhóc lại, thầm nói cô và Miêu Miêu cũng là con gái đây này.

Cháu trai cả đã quay về bộ đội, Trần Quế Lan lại không dám tự mình vào thành phố lý luận với người ta, thế nên tất nhiên cũng không thể đòi lại năm đồng kia. Bà ta vừa bực bội vừa đau lòng, tay chống đầu không ngừng lẩm bẩm: “Chắc chắn là thằng nhóc kia trộm chứ chẳng ai, cứ vài phút em lại sờ túi tiền một lần, sau khi gặp nó thì mất luôn, ngoài nó ra thì còn ai vào đây nữa? Năm đồng lận đó, có thể mua vài cân thịt...”

Thấy bà ta như thế, Hồ Tú vừa tức giận vừa đau lòng, ngay khi bà định nói bà sẽ cho bà ta năm đồng, thì thấy con dâu lắc đầu với bà.

Thấy vậy, dù không rõ nguyên nhân, nhưng bà vẫn làm theo ý con dâu, nuốt những lời định nói xuống bụng, sau đó hỏi Đại Ny rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nghe vậy, hốc mắt Đại Ny lại đỏ lên. Hôm nay cô ấy thật sự đã bị mẹ làm tổn thương rồi.

Cô gái từ trước đến nay nói chuyện với ai cũng đỏ mặt, bây giờ do tức giận, nên mồm mép lại trở nên lưu loát hơn nhiều: “Mẹ cháu không nói rõ tình huống cụ thể của đối phương cho cháu biết, chỉ nói là người thành phố, ăn cơm nhà nước, còn là người có văn hóa. Thế nhưng sau khi gặp mặt, đối phương...”

“Đối phương thấp hơn cháu ít nhất cũng nửa cái đầu, trong lòng cháu không thích, mẹ cháu lại thuyết phục cháu, rằng tìm chồng phải tìm người có nhân phẩm tốt, không nên quá chú trọng đến ngoại hình, rồi bảo cháu nói chuyện riêng với anh ta.”

“Thế nhưng cháu còn chưa kịp nói lời nào, đối phương đã hỏi cháu trước đó đã từng yêu đương chưa, có... có chui vào rừng cây nhỏ với đàn ông chưa? Anh ta nói muốn làm vợ của anh ta thì phải cần kiệm, lo toan việc nhà, quan trọng nhất là phải trong sạch.”

“Anh ta chê cháu gầy, lùn, mông... m.ô.n.g nhỏ, sợ khó mà sinh được con trai, nên anh ta chỉ cho nhiều nhất tám đồng sính lễ mà thôi...”

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ta còn định sờ tay cô ấy nữa, may mà cô ấy tránh thoát được. Nhưng cô ấy không dám nói những lời này ra khỏi miệng, sợ lỡ truyền ra ngoài, người ngoài sẽ hiểu lầm cô ấy lăng loàn.

Chẳng qua bây giờ ngồi nhớ lại, cô gái nhỏ vẫn giận đến phát run.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 57: Chương 57



“Cái thứ gì không biết? Dám nói con nhỏ gầy không sinh được con trai á? Bà đây còn thấp hơn con năm, sáu phân, bà đây sinh được tận ba đứa con trai kia kìa. Ai bảo chỉ người cao mới sinh được con trai hả?” Trần Quế Lan đang giả vờ đáng thương với chị dâu cả, để chị dâu cả trợ cấp cho mình chút đồ tốt, nghe vậy thì lập tức nhảy dựng lên, chống nạnh tức giận mắng.

Lận Đình không nói gì, không ngờ Đại Ny nói nhiều như vậy mà thím hai chỉ bắt được mỗi một trọng điểm như thế thôi à? Đại Ny cũng đang cắn môi đến bật máu.

Thím hai thân là mẹ ruột của Đại Ny nhưng không đáng tin cậy, mẹ chồng cô đáng tin cậy nhưng lại bị thím hai chọc tức đến độ không nói nổi thành lời, Lận Đình chỉ có thể ra mặt an ủi Đại Ny: “Đại Ny đừng tức giận, cứ coi như dẫm trúng một bãi phân chó thôi. Sau này chị tìm người đi đánh anh ta một trận cho em hả giận, có được không?”

Nghe vậy, Hồ Tú chợt nhớ lại cái tên phản động ở công xã định đụng chạm con dâu, hai hôm trước vừa bị con trai mình đánh cho một trận, lòng bà thầm vui sướng: “Đúng, chị dâu cả cháu nói đúng đó, loại người này không đáng để cháu tức giận, lát sau chúng ta tìm người đánh cho anh ta một trận là được rồi.”

Trần Quế Lan tiến lên: “Thế số tiền kia...”

Hồ Tú đã nhận ra chuyện con dâu không đồng ý cho bà trợ cấp Trần Quế Lan, vì thế bà đen mặt quát: “Không có tiền! Năm đồng đó chính là bài học của cô đấy.”

Trần Quế Lan không chịu, bà ta vội vàng nói: “Em đã nhận được bài học rồi mà, chị dâu cả, chị xem, chỉ mới một lát như thế, miệng em đã nổi cả nhiệt rồi đây.”

Hồ Tú là người tốt tình, bà cũng bằng lòng trợ cấp cho nhà hai chú em chồng, dù sao bà góa chồng sớm, một mình nuôi con, hai gia đình họ đã giúp đỡ bà rất nhiều. Thế nhưng bà bằng lòng trợ cấp không có nghĩa là bà không có giới hạn.

Nhất là sau khi nghe Đại Ny khóc lóc kể lể, hiếm khi bà cứng rắn hỏi: “Thế bây giờ cô đã biết không thể dựa vào xuất thân người thành phố hay người nhà quê để phân biệt người tốt kẻ xấu chưa?”

Tất nhiên là Trần Quế Lan đã biết, thế nhưng những tư tưởng thâm căn cố đế đó khó mà thay đổi trong một sớm một chiều, cho nên dù lần này bà ta không cãi lại, nhưng trên mặt vẫn hiện ra vài phần không phục.

Rõ ràng, sau bài học này, bà ta vẫn cảm thấy người thành phố chỗ nào cũng tốt.

Thấy vậy, Hồ Tú lập tức mất kiên nhẫn, bà chỉ thằng ra cửa: “Cút, cút, cút, nhìn thấy cô là tức rồi. Cô nhanh cút về nhà cô đi.”

Lận Đình bổ sung một câu: “Đại Ny sang đây ở vài hôm nhé, vừa hay dạy chị cách đóng đế giày.”

Đại Ny bị nhốt trong thôn, chưa từng được trải nghiệm nên khá ngây thơ, nhưng cô ấy không ngốc, tất nhiên cô ấy hiểu chị dâu cả làm vậy là vì lo cô ấy về nhà sẽ bị mẹ dạy dỗ.

Cho nên, tuy khá ngại, nhưng cô ấy vẫn đồng ý.

Tối hôm đó.

Hồ Tú đã quen ngủ với cặp song sinh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho nên Đại Ny bèn cùng ngủ Lận Đình.

Cô gái nằm trong chăn, nhìn chị dâu đang ngồi trước bàn trang điểm chải lại mái tóc dài ngang lưng, lòng cô ấy thầm nghĩ chị dâu vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng. Nếu cô ấy cũng xinh đẹp giống như chị dâu thì tốt rồi.

Tất nhiên Lận Đình cũng có thể cảm nhận được tầm mắt của cô ấy, cô đặt lược xuống, hất mái tóc dài ra sau lưng rồi mới đứng lên, trèo lên giường.

Chờ nằm xuống, cô mới hỏi: “Chị vẫn luôn gọi em là Đại Ny, vẫn chưa biết tên của em là gì.”

“Em tên là Hoắc Ny Ny.” Gương mặt Đại Ny khẽ đỏ lên, sau khi chị dâu nằm xuống bên cạnh, cô ấy mới biết chị dâu rất thơm, giống mùi hương của kem dưỡng da, lại có chút không giống.

Tuy cô ấy cũng là người thích sạch sẽ, trên người, trên đầu không có chấy rận, thế nhưng cô ấy chưa từng được sử dụng kem bảo vệ da, vì vậy xấu hổ nép sát người vào mép tường.

Lận Đình thật lòng khen ngợi: “Tên rất êm tai.”

Đại Ny vô cùng ngỡ ngàng, tên “Ny” rất êm tai ư? Sau khi kết hợp với họ Hoắc, nghe giống như “bùn lầy” ấy. Vả lại, con gái trong thôn này đều tên là “Ny” mà.

Cô ấy thầm nghĩ như vậy, cũng hỏi ra miệng như thế, sau khi hỏi xong, cô ấy còn hâm mộ nói: “Tên của Phù Dung nhà chú ba mới êm tai cơ, tên của em ấy do bác gái cả đặt đấy.”

“Ny Ny cũng êm tai mà, có nghĩa là đáng yêu, lanh lợi.” Không phải cái tên Phù Dung không hay, chẳng qua ở thời đại này, cái tên Hoắc Ny Ny có chút đặc biệt thôi.

Nghĩ đến đây, Lận Đình không khỏi cảm thấy may mắn vì tên của nguyên chủ và chị gái Lận Tương đều được đặt theo tên của thảo dược, là nhờ thầy lang trong thôn đặt cho.

Đặc biệt hơn tên của ba anh em Lận Minh, Lận Vĩ và Lận Hoành nhiều.

Đại Ny không biết hóa ra tên của mình lại có nghĩa là lanh lợi, đáng yêu, trong lòng cô ấy vô cùng ấm áp, cảm thấy mặc dù chị dâu vừa xinh đẹp, vừa có văn hóa nhưng không hề kiêu ngạo, trái lại rất dễ gần.

Vì thế, cô ấy không khỏi muốn tâm sự với Lận Đình về một vài tâm tư thiếu nữ: “Chị dâu họ, chị cảm thấy kết hôn có tốt không?”

Lận Đình ngẩn ra, rồi lập tức quay đầu nhìn cô ấy: “Bị đối tượng xem mắt hôm nay dọa rồi à?”

Đại Ny cụp mắt, mất tự nhiên lẩm bẩm: “Có một chút ạ.”

Dáng vẻ hiện tại của cô ấy giống hệt cô của đời trước. Đời trước, khi Lận Đình vừa lên đại học đã thử tìm người yêu, đối phương là học sinh giỏi.

Đối phương rất tuấn tú, lần đầu tiên hai người hẹn hò là vào buổi trưa, anh ta hẹn cô đi ăn cơm, sau khi ăn xong thì nói thuận đường về nhà lấy đồ.

Lúc ấy cô cũng chỉ mới mười chín tuổi, được cha mẹ và anh trai bảo vệ nên rất ngây thơ, hoàn toàn không nghe ra hàm ý của đối phương, nên khờ khạo đi theo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không ngờ vừa đến nơi, đối phương đã lập tức động tay động chân, Lận Đình sợ hãi bật khóc, vừa mắng đối phương vừa tông cửa xông ra ngoài.

Lần đó đã để lại bóng ma trong lòng, thế nên suốt bốn năm đại học, cho dù được rất nhiều bạn nam theo đuổi, cô cũng đều cảm thấy họ là rác rưởi.

Sau khi lớn tuổi hơn thì bận thi nghiên cứu sinh, cuối cùng cũng trở thành giáo viên, khi đó cô cũng buông bỏ được bóng ma tâm lý.

Nhưng yêu đương quá rắc rối, cho dù khi đó tâm lý của cô đã khá chín chắn, dù rằng biết đàn ông cũng có tốt có xấu, thế nhưng cô không có thời gian để tìm người yêu.

Đương nhiên, chủ yếu là xã hội đời sau bao dung hơn xã hội hiện tại, Lận Đình cảm thấy có kết hôn hay không thì đều phụ thuộc vào duyên số.

Hơn nữa, anh cả lớn hơn cô năm tuổi cũng chưa kết hôn, họng s.ú.n.g của cha mẹ vẫn đang tập trung lên người anh ấy.

Nhưng mà... đó là ở đời sau.

Ở thời này, nếu phụ nữ không lấy chồng sẽ bị nước miếng của dân làng dìm chết.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 58: Chương 58



Cho dù Lận Đình tự nhận bản thân có tính cách mạnh mẽ hơn Đại Ny, cô cũng không dám thử, huống chi là cô gái có tính cách mềm mại, yếu ớt như cô ấy?

Thế nên, cô sẽ không khuyên cô ấy đừng kết hôn.

Lận Đình cũng chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, nghĩ đến đây, cô thành thật nói: “Chị không biết kết hôn có tốt hay không, dù sao chị với anh họ em cũng chỉ mới sống với nhau được có mấy ngày, chẳng qua trước mắt anh chị sống khá hòa hợp. Anh họ em có trách nhiệm, có năng lực, tính tình tốt, biết lo toan cho gia đình, có thu nhập cố định, ngoài ra mẹ chồng chị cũng là một người mẹ chồng tốt, điểm này rất quan trọng. Vả lại, ngoại hình của anh họ em cũng rất tuấn tú...”

Ơ? Càng nói, Lận Đình càng cảm thấy hình như bản thân đã chiếm món hời lớn thì phải?

Dù sao với điều kiện của Hoắc Tiếu, cho dù là ở đời sau, anh cũng vẫn là nam thần được người người săn đón.

Rõ ràng chị dâu họ chẳng nói điều gì khiến người ta xấu hổ cả, thế nhưng Đại Ny mười bảy tuổi không hiểu sao lại đỏ mặt, mãi một lúc lâu sau cô ấy mới lẩm bẩm: “... Chắc chắn chị dâu rất thích anh họ.”

Lận Đình: “...” Lớn bé nhà họ Hoắc các em đều bị làm sao thế?

Sáng sớm hôm sau.

Phù Dung nhà thím ba cũng tới.

Cô ấy nhỏ hơn Đại Ny một tuổi, sang năm mới mười bảy, thế nhưng vóc dáng cô ấy cao gầy, Lận Đình cao một mét sáu mươi lăm, cô ấy còn cao hơn Lận Đình tận nửa cái đầu.

Nhìn đôi chân thon dài đến chiếc quần bông dày cũng khó có thể che giấu được, Lận Đình hâm mộ mất một lúc lâu.

Trương Mai Hoa là người có tính cách thành thật, đôn hậu và chất phác, thế nhưng lại sinh ra Hoắc Phù Dung có tính cách hoàn toàn trái ngược, từ nhỏ cô ấy đã là người có chủ kiến.

Sáng nay, khi bác dâu hai đến nhà oán hận chị họ cả không hiểu tấm lòng của người làm mẹ, cô ấy đã nhận ra có điều không ổn.

Phải biết rằng từ nhỏ đến lớn, chị họ cả vẫn luôn là người thành thật mềm mại, một người tốt tính như thế, vậy mà lại bị bác dâu hai chọc tức đến độ không muốn về nhà, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi. Vì thế, sau khi ăn sáng xong, cô ấy vội vội vàng vàng đến nhà bác dâu cả tìm người.

Thật ra, Hoắc Phù Dung và chị dâu họ Lận Đình không thân thiết cho lắm, trước nay chưa từng nói chuyện, cô ấy vẫn luôn cảm thấy cô không giống như người nông thôn, vừa thanh cao vừa khó gần.

Nhưng lúc này, thấy cô bưng đồ ăn, nước uống đến mời, còn tinh tế ra khỏi phòng để lại không gian cho hai thiếu nữ tâm sự, Hoắc Phù Dung không nhịn được thì thầm với chị họ cả: “Thoạt trông chị dâu họ rất tốt.”

Đại Ny ngại ngùng nói: “Chị ấy tốt lắm.” Dứt lời, cô ấy kể cho em họ nghe chuyện tối hôm qua chị dâu chủ động giữ mình ở lại, đến khuya còn cẩn thận an ủi mình.

Hoắc Phù Dung bưng chén sữa mạch nha, đang híp mắt thưởng thức. Ở nhà cô ấy không có đồ uống đắt đỏ thế này, nghe chị họ kể thì cảm thán: “Chẳng trách người ta bảo không thể trông mặt mà bắt hình dong... Không đúng, chị họ, chị vẫn chưa kể cho em nghe chuyện xem mắt hôm qua là thế nào đâu.”

Nghe vậy, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Đại Ny lộ rõ vẻ chán ghét.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ấy vốn không muốn nói, dù sao cô ấy thật sự rất phản cảm với chuyện này, thế nhưng nghĩ đến chuyện Phù Dung cũng đang đến tuổi làm mai rồi, thế là bèn kể chi tiết lại, để em họ có lòng cảnh giác.

Nghe xong, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hoắc Phù Dung tràn ngập lửa giận, cô ấy đập bàn: “Sao lúc ấy chị không tát thẳng vào cái miệng chó của anh ta?”

Đại Ny: “...” Cô ấy cũng muốn lắm, nhưng cô ấy không dám.

Thấy vậy, Hoắc Phù Dung chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dáng vẻ giống hệt một người chị đang bảo vệ em gái: “Lần sau nếu gặp lại anh ta, chị nhất định phải đánh cho anh ta một trận.”

Đại Ny: “...” Cô ấy phải xui xẻo đến mức nào mới có thể gặp lại thứ khốn nạn kia?

“Mẹ đã bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi ạ?” Sau khi nhường phòng ngủ lại cho hai chị em, Lận Đình bèn đi đến chái nhà phía Tây, sau đó cô phát hiện mẹ chồng cô đang thu dọn quần áo.

“Dù sao cũng đang rảnh mà, mẹ nghĩ cứ thu dọn dần đi là vừa.” Hồ Tú có chút ngại ngùng, mấy hôm trước bà vừa nói sẽ không theo quân, lúc này đã bắt đầu sốt ruột thu dọn.

Lận Đình lại không nghĩ nhiều như thế, cô nhìn quần áo trên giường, cất giọng đề nghị: “Nếu có quá nhiều đồ đạc, chúng ta có thể gửi bưu điện qua đó trước.”

Hồ Tú không nỡ: “Phí gửi bưu điện đắt lắm, để mẹ thu dọn xem thế nào đã, nếu nhiều thì lúc đó rồi gửi sau.”

Thật ra quần áo cũng chẳng có bao nhiêu, chủ yếu là mấy cái chai, lọ, bình gì đó, dùng suốt bao nhiêu năm rồi, ai mà nỡ bỏ lại.

Nghe vậy, Lận Đình cũng không khuyên bà nữa, cô đang định ngồi xuống thu dọn giúp bà, thì một bé con đã bò lên đùi cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô cúi đầu, tầm mắt vừa hay đối diện với Quả Quả đang ngước đầu lên, cô buồn cười nhéo cặp má phúng phính của cậu bé: “Con cười nịnh nọt như thế, là muốn xin xỏ gì hả?”

Đôi mắt của Quả Quả sáng lên: “Mẹ ơi, chúng ta ra ngoài chơi đi, con muốn trượt tuyết.”

Trượt tuyết trong miệng cậu bé chính là ngồi trong chiếc chậu gỗ, phía trước chậu buộc một chiếc dây thừng, người lớn cầm dây kéo chậu về phía trước.

Trẻ con thích chơi đùa, Lận Đình cũng không ngại làm chó kéo xe tuyết một lát, thế nhưng thể lực của cô rất yếu, chỉ sợ chưa kéo được vài bước đã mệt lả.

Hồ Tú cười cứu con dâu: “Mẹ cháu làm gì có sức kéo cháu? Chút nữa bà nội bảo anh họ cháu chơi với cháu nhé, có được không?”

Quả Quả cũng không kén người, cậu bé chuyển hướng chui vào lòng bà nội: “Thế... bà bảo luôn bây giờ đi ạ.”

Trẻ con luôn tràn đầy sức sống, nếu cả ngày bắt cậu bé ở nhà thì đúng là làm khó cậu bé thật, vì thế Hồ Tú lập tức bỏ công việc trong tay xuống: “Đi thôi, bây giờ bà dẫn cháu đi nhờ anh họ.”

Thấy vậy, Lận Đình thở phào nhẹ nhõ, cô với lấy chiếc áo trên giường, mặc vào cho cậu bé.

Sau đó cô lại ngồi xuống giúp cậu bé chỉnh lại ống quần, lúc này mới phát hiện hình như quần có hơi ngắn.

Nếu đứng thì trông khá vừa, nhưng nếu ngồi xuống thì ống quần sẽ kéo qua mắt cá chân: “Mẹ ơi, hình như quần của Quả Quả có hơi ngắn rồi.”

Hồ Tú kinh ngạc hỏi: “Lại ngắn nữa à? Để lát mẹ đi tìm kéo cắt chỉ, rồi thả ống quần xuống thêm một đoạn là được.”

Ở thời đại này vải bông rất đắt, trẻ con lại lớn nhanh, thế nên khi người lớn làm quần áo cho trẻ con, thường làm rộng một chút, ống quần và ống tay áo đều xắn lên mấy nấc, nếu ngắn thì sẽ cắt chỉ rồi nới dài ra.

Quả Quả nhấc nhấc cái chân nhỏ lên, cũng muốn nhìn xem quần ngắn đến đâu. Thế nhưng cậu bé mặc rất nhiều quần áo nên có nhấc lên cũng chẳng nhìn thấy gì, chỉ đành giận dỗi nói: “Quả Quả đã bốn tuổi rồi, nhưng quần mới ba tuổi, ngắn hơn con là đúng rồi.”
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 59: Chương 59



Lận Đình bị cậu bé chọc cười, cô nhéo nhéo chóp mũi của cậu bé rồi sẵng giọng: “Con còn có kiểu logic thế này nữa cơ à?... Chờ một chút nhé, để mẹ sửa lại ống quần cho con đã, sửa xong lại đưa con đi chơi.”

Toàn bộ tâm trí của cậu bé đều đặt ở việc đi chơi, nghe vậy thì rất sốt ruột: “Sửa mất bao lâu ạ?”

Lận Đình: “Khoảng hai phút.”

“Hai phút là bao lâu ạ?”

“... Nhanh thôi.”

“Nhanh thôi là nhanh thế nào ạ?”

Lận Đình: “...”

Cuối cùng Lận Đình cũng không thể tự đưa cậu bé ra ngoài chơi.

Vì bí thư Vương của công xã đến tìm cô.

Sau khi mời người vào nhà, Lận Đình cũng không vội mở miệng, mà tiễn mẹ chồng và hai đứa bé ra ngoài trước, rồi mới pha trà cho đối phương: “Bác tới vì chuyện nuôi thỏ ạ?”

Vương Xuân Linh vốn định nói vài câu khách sáo, thấy cô nói thẳng như vậy, bà ta cũng không vòng vo nữa: “Chuyện là thế này, mấy hôm trước tôi vẫn luôn cân nhắc tính khả thi của chuyện này, lại nhờ người liên lạc với công ty bên phía thành phố Hoa Thành, xác nhận thật sự có việc này.”

Tin tức ở thời đại này không được nhanh nhạy cho lắm, sau khi liên lạc với bên phía thành phố Hoa Thành, Vương Xuân Hoa mới biết được họ đã kinh doanh lông thỏ được ba, bốn năm nay rồi.

Vẫn luôn phát triển cho đến hiện tại, cả huyện thì có hơn nửa số hộ gia đình tham gia, hơn nữa có xu hướng càng ngày càng phát triển.

Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là thị trường vẫn còn một khoảng trống lớn, có nghĩa là bọn họ không cần lo đến nơi tiêu thụ, có nghĩa là họ có thể kiếm thêm rất nhiều phiếu ngoại hối cho quốc gia, cũng có nghĩa là, họ có thể gia tăng thu nhập cho một nhóm dân chúng.

Chỉ cần mọi chuyện phát triển theo hướng tốt đẹp, Vương Xuân Linh cũng có thể được thăng chức.

Nghĩ đến nhiều lợi ích như vậy, Vương Xuân Linh làm gì còn ngồi yên được nữa.

Bà ta quyết định dẫn theo mấy cấp dưới đáng tin cậy, đích thân đến thành phố Hoa Thành khảo sát thị trường.

Thế nhưng, trước khi đi, bà ta muốn trò chuyện với Lận Đình, hỏi xem đối phương có đề xuất gì không.

Vân Mộng Hạ Vũ

Rốt cuộc Vương Xuân Linh cũng hiểu ra, dù sao sinh viên đại học cũng có sự khác biệt, tầm nhìn của họ cao hơn những cấp dưới chỉ vừa tốt nghiệp cấp ba của bà ta nhiều.

Một ý tưởng ngẫu nhiên của người ta đã có thể thúc đẩy kinh tế của cả một thị trấn, người như thế này thật sự rất đáng để kết bạn.

Đương nhiên, lần này Vương Xuân Linh đến còn có mục đích khác, đó là hi vọng đối phương đừng tiết lộ chuyện chăn nuôi này cho người khác biết, bà ta không muốn thành tích sắp tới tay lại bị người khác cướp mất.

Tất nhiên Lận Đình sẽ đồng ý với bà ta, nhưng điều kiện tiên quyết là khi xưởng thành lập, phải sắp xếp cho người nhà họ Hoắc và người nhà họ Lận vào xưởng làm việc.

“Chuyện này không thành vấn đề.” Đối phương đã sảng khoái như thế, Vương Xuân Linh cũng không thể keo kiệt, dù sao đối với bà ta mà nói, điều kiện này chẳng đáng là gì.

Nhưng mà...: “Nếu quyết định bắt đầu chăn nuôi, thì chỉ sợ xưởng không thể thành lập trong ngày một ngày hai, nhanh nhất cũng phải mất nửa năm.”

Chuyện này nằm trong dự đoán của Lận Đình, vì thế cô sảng khoái chia sẻ những hiểu biết của mình cho đối phương nghe.

Chỉ nhoáng cái đã trôi qua một tuần.

Trong khoảng thời gian này, trừ việc Hoắc Tiếu đã đến đơn vị mới, gọi điện về báo bình an ra, thì cuộc sống của bốn mẹ chồng nàng dâu họ gần như không có bất cứ gợn sóng nào.

Chẳng qua hôm nay thì khác, Lận Đình không thể chờ được nữa, sau khi đưa Quả Quả ra ngoài chơi cả ngày về nhà, cô kể lại những lời vô tình nghe được cho mẹ chồng cùng nghe.

Hồ Tú đang ngồi trước máy dệt, sau khi nghe vậy, động tác trong tay bà khẽ dừng một lát, bà đưa mắt nhìn căn nhà đã được dọn dẹp cẩn thận.

Lận Đình biết bà luyến tiếc, nếu căn nhà này mà là của cô, cô cũng không nỡ bỏ lại. Cô an ủi: “Chúng ta gửi chìa khóa cho thím ba, nhờ thím ấy thi thoảng qua đây mở cửa cho thoáng nhà.”

Hồ Tú cười lắc đầu: “Nhà cửa phải có người ở mới được, nếu không cho dù là nhà ngói, để không hai ba năm cũng sẽ đổ nát thôi.”

Thật ra lúc ấy bà không muốn theo quân, cũng có một phần nguyên nhân là vì không nỡ bỏ không căn nhà này.

Căn nhà được xây dựng để làm nhà tân hôn, không những dùng vật liệu tốt nhất, mà còn được chăm chút từng tí một.

Ngay cả đồ gia dụng trong nhà, cũng được làm bằng gỗ tốt.

Dù sao đây là chỗ sống cả đời.

Cũng là chốn về!

Lận Đình biết lời mẹ chồng nói có lý, sau khi cởi áo, bưng cho thằng nhóc kia một bát nước ấm, cô mới hỏi: “Thím hai có đến tìm mẹ vì chuyện này không?”

Từ khi tin tức một nhà bốn người họ theo quân được truyền ra, có rất nhiều người trong thôn đều đang bàn tán xem họ sẽ xử lý căn nhà này thế nào.

Ban nãy cô chỉ ra ngoài có một lát thôi, mà đã nghe được rất nhiều phiên bản rồi.

Về phần cô không hỏi mẹ chồng xem thím ba có đến tìm không, là vì không cần thiết, bởi Trương Mai Hoa là người bằng lòng để bản thân chịu thiệt, cũng không muốn chiếm hời của người khác.

Không ngờ Hồ Tú lại lắc đầu: “Quế Lan là người thích chiếm món hời nhỏ, chuyện nhà cửa quá lớn, em ấy sẽ không mở miệng đòi hỏi đâu.”

Nhưng chắc chắn trong đầu có cân nhắc về chuyện này.

Chẳng qua Lận Đình không nói những lời đó ra miệng, chỉ gợi ý: “Nếu không mẹ gọi điện hỏi Hoắc Tiếu thử xem anh ấy có ý tưởng gì không?”

Hồ Tú: “Không cần đâu, thằng nhóc kia đã nói để tùy mẹ và con quyết định.”

Lúc này Lận Đình đang ngồi cạnh mẹ chồng, nghe vậy thì tỏ vẻ kinh ngạc: “Hỏi con á?”

“Con cũng là người nhà này, kinh ngạc như thế làm gì? Đúng rồi, chuyện này con nghĩ thế nào?”

Lận Đình cảm thấy có hơi ngạc nhiên, rồi lại có chút vui sướng. Sau vài giây suy nghĩ, cô lắc đầu: “Mẹ quyết định đi ạ, làm đúng theo suy nghĩ trong lòng mẹ là được.”

Hồ Tú thở dài: “Vì không biết phải làm thế nào mới hỏi con đó.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy bà thật sự khó xử, Lận Đình đổi cách hỏi: “Thế mẹ nói con nghe xem, mẹ đang cảm thấy khó xử về vấn đề gì?”

Hồ Tú: “Mẹ cảm thấy bán đi thì tiếc quá, thi thoảng muốn quay về thăm quê, đến một nơi để đặt chân cũng không có... Nếu không bán đi thì lại chẳng thể bỏ không. Nhưng nếu cho nhà chú hai hoặc chú ba ở tạm, thì có nên thuê tiền không? Nếu thu thì thu bao nhiêu cho thích hợp?”

Thật ra, Hồ Tú không quá muốn thu tiền thuê, nhưng bà sống cả đời rồi, biết rõ lòng người không chịu nổi thử thách, đấu gạo dưỡng ân, gánh gạo dưỡng thù, năm rộng tháng dài, cuối cùng chỉ sợ khó mà nói rõ căn nhà này thuộc về ai.

Lại nói, mấy năm nay tình cảm mấy nhà vẫn vô cùng hòa thuận, ít xảy ra mâu thuẫn, bà thật sự không muốn vì một căn nhà mà ầm ĩ đến trở mặt nhau.

Thật ra theo ý của Lận Đình thì cứ bán đứt đi, chỉ cần rẻ hơn thị trường mấy chục đồng, bất kể ai mua thì người đó cũng vui vẻ.
 
Back
Top Bottom