Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 300: Chương 300



Các món ăn lần lượt được bưng lên bàn, Mộ Quy Hoằng cũng dẫn theo Cảnh Nam Chi và Mộ Nam Tinh đến.

Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa thì đôi mắt Đoàn Đoàn sáng lên, vội buông quyển sách trên tay chạy đi mở cửa.

“Mộ thúc! Tinh Tinh ca! Ặc... À... Thẩm?”

Cảnh Nam Chi mỉm cười gật đầu: “Cháu chính là Đoàn Đoàn phải không? Ta luôn nghe Mộ thúc và Tinh Tinh ca nhắc tới cháu, thật là một hài tử ngoan.”

Đoàn Đoàn cười tủm tỉm cố gắng mở cửa lớn hơn nữa: “Mộ thúc, Mộ thẩm, còn có Tinh Tinh ca mau vào đi! Nương và cha đã làm rất nhiều món ăn, đã có thể ăn rồi ạ!”

Sau khi cả nhà ba người Mộ Quy Hoằng vào ngồi, Giang Oản Oản bảo Tần Tĩnh Trì mang những món ăn vừa mới múc riêng ra cho Tần Tiểu Quang ở hậu viện, rồi bưng bát canh xương sườn củ sen cuối cùng lên bàn ăn.

Còn Đô Đô thì rất tự nhiên được Cảnh Nam Chi bế ngồi lên đùi nàng ấy.

Giang Oản Oản hành lễ với Cảnh Nam Chi nhưng nàng ấy vội vàng ngăn lại: “Đừng! Không cần đa lễ, quan hệ giữa Vương gia và các ngươi rất tốt, chúng ta chắc cũng lớn tuổi hơn các ngươi, gọi ta là tẩu tử là được, những lễ nghi này miễn đi.”

Giang Oản Oản nhìn nàng ấy cười nói: “Vậy ta gọi người là tẩu tử.”

Cảnh Nam Chi gật đầu: “Đúng rồi.”

Giang Oản Oản liếc nhìn Đô Đô đang trong lòng nàng ấy, nói: “Nó khá nặng, Vương phi… Tẩu tử đừng bế nó! Với lại nó càng ngày càng nghịch ngợm!”

Có lẽ Đô Đô biết nương nó nói xấu nó, cái miệng nhỏ chu ra: “Nương! Xấu!”

Giang Oản Oản không biết làm sao nên nàng bật cười: “Tẩu xem, mới nói nó có mấy câu đã không vui rồi.”

Cảnh Nam Chi kinh ngạc nói: “Tiểu hài này thật thông minh, hiện tại cũng chỉ khoảng một tuổi, không chỉ có thể nói câu chữ đơn giản, mà còn có thể hoàn toàn nghe hiểu các ngươi nói gì!”

“Thật ra nó chỉ mới tập nói được hơn một tháng, cũng chỉ ở trình độ của một tiểu hài bình thường mới học nói, còn lại là tiểu tử này nghe nhiều nên cũng chỉ hiểu được một chút.” Giang Oản Oản xoa đầu Đô Đô nói.

Sau khi Tần Tĩnh Trì mang cơm ra, Giang Oản Oản cũng vội vàng xới cơm ra: “Được rồi, dùng bữa nào, cũng không biết tẩu tử và Tinh Tinh có ăn quen không.”

Những món này, trước kia ở thôn Tần gia, quả thực là Mộ Quy Hoằng rất thích ăn.

Đoàn Đoàn bưng bát nhỏ, vội vàng dùng đũa gắp thức ăn cho Mộ Nam Tinh: “Tinh Tinh ca, huynh ăn sườn xào chua ngọt này đi! Ngon lắm! Còn cả thịt bò hầm cà chua này cũng rất thơm!”

Mộ Nam Tinh nhìn sườn và thịt bò trong bát, ngơ ngác gật đầu: “Ừm.”

Cậu bé gắp một miếng sườn bỏ vào miệng, bị vị đặc biệt của sườn xào chua ngọt làm giật mình, rồi nhanh chóng nhả xương ra, thịt trên sườn đã sớm được cậu bé nuốt vào bụng.

Đoàn Đoàn mỉm cười nhìn cậu bé: “Tinh Tinh ca, có phải ăn rất ngon đúng không?”

Mộ Nam Tinh lập tức gật đầu: “Ăn ngon lắm!”

Tiếp đó lại ăn một miếng thịt bò hầm mềm nhừ, mùi thơm của thịt bò nồng nàn, nước thịt tràn ngập trong miệng, hiếm khi Mộ Nam Tinh lại dùng đũa gắp thêm mấy miếng.

Mộ Quy Hoằng đã được chứng kiến tay nghề của Giang Oản Oản ở thôn Tần gia từ lâu nên bây giờ chỉ vùi đầu ăn, còn Cảnh Nam Chi thì mắt sáng lên, nếm thử từng món ăn một.

Vừa ăn vừa gật đầu: “Ăn rất ngon! Món này ăn… Món này thật ngon…”

Mộ Nam Tinh nhìn Cảnh Nam Chi và Mộ Quy Hoằng ăn trong bát còn nhìn vào nồi, ngẩn người một lúc, phải biết rằng cha nương của cậu bé ngày thường rất coi trọng lễ nghi, đặc biệt là nương của cậu bé, mà dáng vẻ ăn ngon lành như thế này, quả thực không thường thấy.

Cảnh Nam Chi thấy cậu bé ngây ngẩn nhìn mình thì gắp thức ăn cho cậu bé: “Tinh Tinh, mau ăn đi, lát nữa thức ăn nguội sẽ ăn không ngon.”

Lúc này Mộ Nam Tinh mới tập trung vào bát của mình.

Trong bữa ăn này có thể nói là chủ khách đều vui vẻ.

Sau khi dùng bữa xong, hai phu thê Mộ Quy Hoằng và Tần Tĩnh Trì trò chuyện về những dự định sau này.

“Tĩnh Trì, Oản Oản, các ngươi định mở mấy chi nhánh vậy?”

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau rồi mở lời: "Hai chúng ta quyết định mở một tiệm lẩu, một tiệm hải sản và một tửu lâu ở kinh thành. Về hải sản, ta thấy ở kinh thành cũng có ngư dân bán nên nguyên liệu chắc là khá dễ mua, điểm này đã được giải quyết, còn lại là vấn đề chọn địa điểm.”

Mộ Quy Hoằng gật đầu: “Ừ, chuyện này thì khỏi lo, ta có vài cửa tiệm đứng tên, các ngươi có thể sử dụng trước, chỉ có điều tửu lâu này?”

Giang Oản Oản cười nói: “Vương gia thấy nếu tửu lâu chỉ bán những món ăn chúng ta ăn hôm nay thì làm ăn có tốt không?"

Mộ Quy Hoằng còn chưa nói thêm, Cảnh Nam Chi đã lên tiếng: "Những món ăn này rất ngon! Ngon hơn nhiều so với cơm ở Lăng Tiêu Lâu!"

"Phu nhân nói đúng, nếu các ngươi mở tửu lâu mà bán những món ăn này thì chắc chắn sẽ đông nghịt khách, ta đã ăn ở rất nhiều tửu lâu nhưng chưa có tửu lâu nào có tay nghề như Oản Oản." Mộ Quy Hoằng phụ họa.

Tần Tĩnh Trì nói: “Hôm qua lúc chúng ta đến, chúng ta đã tùy tiện tìm một tửu lâu để ăn, hương vị quả thực bình thường.”

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Tần Tĩnh Trì hỏi: "Vậy Lăng Tiêu Lâu chủ yếu làm gì? Nghe nói cũng là một vị hoàng tử đứng sau mở."

Nghe đến đây, Mộ Quy Hoằng thu lại nụ cười trong mắt: "Lăng Tiêu Lâu đó chính là do hai hoàng huynh kia của ta mở, chuyên dùng để kiếm tiền!"

Đáy mắt Mộ Quy Hoằng đen kịt: "Nơi đó không phải là nơi đàng hoàng gì, toàn là công tử quậy phá, hoàng tử ăn chơi trác táng trong cung, ngoài ra còn có... Đám vô tích sự trong triều ủng hộ nhị hoàng tử."

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nghe xong, không khỏi gật đầu, lời Mộ Quy Hoằng nói cũng gần giống với lời của tên tiểu nhị hôm qua.

Bên kia, Mộ Nam Tinh và Đoàn Đoàn ngồi, cũng thỉnh thoảng lắng nghe cuộc trò chuyện của Mộ Quy Hoằng và những người khác.

“Tinh Tinh ca! Tinh Tinh ca ca?”

“Hả? Sao… Sao thế?” Mộ Nam Tinh lấy lại tinh thần, dò hỏi.

“Tinh Tinh ca, ngày mai huynh làm gì vậy? Hôm nay huynh có muốn ở lại không? Huynh có thể ngủ cùng với Đoàn Đoàn.”

Không Mộ Nam Tinh đang nghĩ tới gì mà cậu bé vội vàng lắc đầu: “Không… Không được, ngày mai ta phải đi thao trường luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung, phải dậy sớm, bỏ đi.”

Vừa nghe cậu bé nói như vậy, Đoàn Đoàn lập tức hứng thú: “A! Cưỡi ngựa b.ắ.n cung! Đoàn Đoàn cũng muốn thấy! Mộ thúc nói Tinh Tinh ca cưỡi ngựa b.ắ.n cung rất lợi hại! Có thể b.ắ.n hạ chim ưng!”

Mộ Nam Tinh nhìn đôi mắt sáng trong suốt của cậu bé, nói: “Nếu đệ muốn xem, huynh hỏi cha huynh xem có thể dẫn đệ đi không.”

“Có thật không?”

Mộ Nam Tinh đi đến trước mặt Mộ Quy Hoằng hỏi vài câu rồi quay lại, cậu bé nhìn Đoàn Đoàn, khóe miệng cong lên: “Cha huynh nói có thể dẫn đệ đi.” Tiếp đó cậu bé đổi giọng: “Nhưng…” Thấy Đoàn Đoàn lo lắng nhìn cậu bé, cậu bé nói tiếp: “Nhưng ngày mai đệ phải dậy sớm, huynh sẽ tới đón đệ.”

Đoàn Đoàn vui vẻ hét lên: "Quao! Quá tuyệt! Ngày mai đệ chắc chắn sẽ dậy sớm thật sớm!"

Ngày hôm sau, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản biết hôm nay Đoàn Đoàn sẽ theo Mộ Nam Tinh đến thao trường nên trời vừa tờ mờ sáng đã gọi đứa nhỏ này dậy.

Đoàn Đoàn rúc vào trong chăn, mơ màng che tai: “Biết, đã biết… Đã biết… Cha nương… Hai người ra ngoài trước đi, con… Một lúc nữa sẽ… Sẽ dậy…”

Giang Oản Oản cười nói: “Được rồi, nương cảm thấy trời cũng còn sớm, cứ để nó nằm thêm hai khắc nữa rồi gọi nó.”

Chỉ là, sau khi Đoàn Đoàn mơ màng ngủ thiếp đi, chưa đầy một khắc, Mộ Nam Tinh mặc trang phục cưỡi ngựa chỉnh tề, phía sau dẫn theo mấy thị vệ đã gõ cửa ngoài sân.

Tần Tĩnh Trì mở cửa, nhìn Mộ Nam Tinh trước mặt khiến hắn hơi ngạc nhiên: “Tinh Tinh, sao con tới sớm thế, Đoàn Đoàn đệ đệ kia của con còn đang ngủ như heo nhỏ, ta và thẩm của con tưởng là còn sớm nên cứ để cho nó nằm trên giường thêm chút nữa.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 301: Chương 301



Mộ Nam Tinh mỉm cười: “Tần thúc, không sao, ta đi gọi đệ ấy thức dậy.”

Khi Mộ Nam Tinh vào nhà thì Đoàn Đoàn vẫn đang khẽ ngáy: “Khò… Khò…”

“Đoàn Đoàn! Đoàn Đoàn! Mau rời giường, chẳng phải đệ muốn đến thao trường với huynh sao?” Mộ Nam Tinh ngồi bên mép giường nhẹ giọng nói.

Đoàn Đoàn nghe thấy một chút tiếng động thì nhíu mày, thuận tiện lật người rồi lại đắp chăn tiếp tục ngủ: “Khò…”

Mộ Nam Tính thấy vậy, bất lực gọi cậu bé tiếp: “Đoàn Đoàn? Đoàn Đoàn?”

Đoàn Đoàn bị quấy rầy đến tâm phiền ý loạn, đột nhiên túm lấy góc áo Mộ Nam Tinh, Mộ Nam Tinh không chú ý liền bị cậu bé kéo lên giường.

Mộ Nam Tinh ngây người nhìn Đoàn Đoàn ở gần trong gang tấc, không biết nghĩ đến điều gì mà vội vàng đứng dậy.

Lần này Đoàn Đoàn lại bị động tác lớn của cậu bé làm cho tỉnh giấc.

Cậu bé mở đôi mắt mơ màng thì nhìn thấy Mộ Nam Tinh bên giường, cậu bé lập tức tỉnh táo lại: “Tinh Tinh ca! Huynh… Huynh tới rồi! Đệ… Đệ đệ dậy liền!”

Đoàn Đoàn nghĩ đến lời mình nói hôm qua là sẽ dậy sớm, nhất thời xấu hổ đỏ mặt.

Nhanh chóng lấy quần áo mà Giang Oản Oản đã chuẩn bị cho cậu bé tối hôm qua, cũng không quan tâm Mộ Nam Tinh có nhìn hay không, cậu bé nhanh chóng mặc quần áo vào người rồi đi giày chạy vội ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Tinh Tinh ca, đệ đi rửa mặt! Đệ xong nhanh thôi!”

Mộ Nam Tinh nhìn trên giường bừa bộn, ngón tay khẽ động, định đi ra ngoài nhưng cậu bé ngẫm nghĩ lại rồi lại xoay người, cẩn thận gấp chiếc chăn còn ấm trên giường.

Đợi đến khi cậu bé đi ra ngoài thì Đoàn Đoàn đã rửa mặt xong đang đi giày vào.

Giang Oản Oản bưng bánh bao chiên và cháo gạo lên bàn, nói với Mộ Nam Tinh: “Tinh Tinh, mau ngồi xuống, ăn sáng xong rồi đi.”

Đoàn Đoàn nhanh tay lẹ mắt kéo Mộ Nam Tinh tới bên bàn ăn: “Tinh Tinh ca! Mau! Ăn sáng!”

Vốn dĩ Mộ Nam Tinh đã ăn rồi nhưng ngửi thấy mùi thơm phức của bánh bao trên bàn ăn khiến cậu bé lại không nhịn được cầm đũa: “Được, vậy hôm nay làm phiền Tần thúc và Tần thẩm rồi.”

Đoàn Đoàn cười híp mắt gắp cho cậu bé một cái bánh bao chiên: “Tinh Tinh ca, huynh đừng khách sáo! Mau! Nếm thử cái bánh bao này đi! Nương đệ làm bánh bao ăn ngon lắm! Nhân thịt bên trong đặc biệt thơm!”

Hai tiểu tử vui vẻ húp cháo, ăn xong vài cái bánh bao chiên, chúng mới lên xe ngựa đến thao trường.

Còn Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cũng phải dẫn theo bốn người Tần Tiểu Quang bắt đầu làm việc.

Vì Mộ Quy Hoằng nhất quyết muốn cho họ dùng cửa tiệm dưới tên của ngài ấy nên Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì định hợp tác với ngài ấy, đến lúc đó chia đều số bạc kiếm được là được.

Còn Mộ Quy Hoằng vừa vặn có một tòa lầu các không ai biết, tuy không bằng Lăng Tiêu Lâu nhưng cũng không kém là bao.

Giang Oản Oản quyết định dùng tòa lầu các này để mở tửu lâu.

Còn tiệm lẩu và tiệm hải sản chỉ cần cửa tiệm rộng rãi là được.

Mộ Quy Hoằng không tiện ra mặt nên đã cho một thân tín bên cạnh dẫn họ đi xem từng cửa tiệm.

Chỉ xem một ngày, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đã quyết định xong cửa tiệm dùng cho tiệm lẩu và tiệm hải sản.

Tiếp theo là vấn đề trang trí.

Tiệm lẩu và tiệm hải sản thì không cần quá cầu kỳ, còn tửu lâu thì phải tốn chút tâm tư, dù sao đối tượng chính của tửu lâu này là người giàu có thậm chí là quan lại quý tộc.

Lâm Lộ và Lâm Giang đi khắp tửu lâu đã định, sau này sẽ do hai người họ kinh doanh, đương nhiên họ rất phấn khích.

Đi hết ba tầng lầu của tửu lâu, họ đều hài lòng.

Tửu lâu này ngoài đại sảnh ở tầng một, hai tầng trên đều là phòng riêng nên vấn đề riêng tư không cần cân nhắc nữa, chỉ cần cải thiện đơn giản phong cách của từng phòng riêng là được.

Tiệm hải sản, tiệm lẩu và tửu lâu đều ở những con phố khác nhau, việc kinh doanh sẽ không ảnh hưởng lẫn nhau nhưng cũng không cách xa nhau nên sau này khi các cửa hàng mở ra, Tần Tiểu Quang và những người khác cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Vấn đề mở cửa tiệm bên này đang được tiến hành chậm rãi, trong thao trường bên kia, bầu không khí cũng vô cùng sôi nổi.

Đoàn Đoàn ngồi trên khán đài, đôi mắt sáng lấp lánh hét to: “Tinh Tinh ca! Tinh Tinh ca! Quao! Bắn trúng rồi! Lại b.ắ.n trúng!”

Cậu bé vừa hô vừa đứng dậy, vừa nhảy vừa tiếp tục hét: “Tinh Tinh ca! Cố lên! Quao! Thật lợi hại! Lại trúng!”

Mộ Nam Tinh b.ắ.n trúng mục tiêu này đến mục tiêu khác, Đoàn Đoàn thì hét lên từng tiếng.

Trong mắt Mộ Nam Tinh đầy ý cười, hôm nay b.ắ.n chuẩn hơn ngày thường.

Tất cả các mục tiêu đều b.ắ.n xong, cậu bé mới nhảy xuống ngựa con.

Đoàn Đoàn từ bậc thang của khán đài chạy xuống, đến bên cạnh Mộ Nam Tinh, đôi mắt sáng ngời nhìn chú ngựa nhỏ mà Mộ Nam Tinh đang dắt: “Quao! Ngựa nhỏ này thật oai phong! Oai phong như Đại Hắc nhà đệ vậy!”

Khóe môi Mộ Nam Tinh cong lên: “Con ngựa này là cha sai người mang về từ biên cương cho huynh, là Hãn Huyết Bảo Mã có sức bền rất tốt, không chỉ có thể đi ngàn dặm một ngày, mà ngày nào huynh cũng cưỡi nó luyện tập cưỡi ngựa b.ắ.n cung từ sáng, đến tối nó vẫn còn rất sung sức.”

Đoàn Đoàn vội vàng hỏi: "Tinh Tinh ca, vậy nó tên là gì vậy?"

Mộ Nam Tinh lắc đầu: "Huynh... Huynh còn chưa đặt tên cho nó, mà huynh cũng không biết nên đặt tên gì cho nó."

Đoàn Đoàn vui vẻ nói: "Vậy... Để đệ đặt nhé! Con ngựa nhỏ của Tinh Tinh ca cũng là màu đen, ừm..."

Đoàn Đoàn dừng lại một lúc lâu rồi cậu bé mới mở miệng nói: "Gọi là Hắc Phong đi, được không? Nó đen bóng, mà chạy nhanh như một cơn gió vậy!"

Cái tên này là cái tên mà Đoàn Đoàn cảm thấy hay nhất, trước kia con ngựa đen nhà họ cũng chỉ gọi là Đại Hắc mà thôi, lúc đó cậu bé đặt tên tùy tiện lắm.

"Hắc Phong... Hắc Phong... Ừm, cái tên rất hay."

Đoàn Đoàn cười tít mắt nhìn Mộ Nam Tinh: "Tinh Tinh ca thích là được!"

Mộ Nam Tinh nhìn cậu bé nói: "Đoàn Đoàn, đệ có muốn thử không?"

Mắt Đoàn Đoàn sáng rỡ nhìn cậu bé, hét lên: "Thật sự có thể thử sao?"

"Đương nhiên có thể! Huynh ở bên cạnh nhìn đệ, đệ từ từ lên, Hắc Phong là ngựa nhỏ, cũng rất hiền lành, đệ cưỡi sẽ không sao đâu." Mộ Nam Tinh nói.

Người tùy tùng tên A Lương đứng bên cạnh hai người cũng cười nói: "Tần tiểu công tử, người lên cưỡi thử xem, thuộc hạ cũng sẽ bảo vệ người."

Đoàn Đoàn ngẩng đầu nhìn hắn ta, cười nói: "Thúc, thúc cứ gọi cháu là Đoàn Đoàn là được, cháu không phải tiểu công tử."

A Lương nhìn Mộ Nam Tinh, thấy cậu bé gật đầu thì mới cười mở miệng nói: "Được! Đoàn Đoàn."

Đoàn Đoàn xoa Hắc Phong: "Hắc Phong, ta sắp trèo lên lưng ngươi rồi nhé, ngươi ngoan ngoãn, đừng hất ta xuống, ta sẽ nhẹ nhàng thôi."

Cậu bé vừa nói xong, dưới sự giúp đỡ của A Lương và Mộ Nam Tinh thì cậu bé đã nhẹ nhàng ngồi lên lưng ngựa.

A Lương ở phía trước dắt dây cương, Mộ Nam Tinh đi bên hông Hắc Phong chăm chú nhìn Đoàn Đoàn, sợ cậu bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đoàn Đoàn ngồi trên yên ngựa, cẩn thận vịn lấy lưng ngựa.

Theo từng bước tiến chậm rãi của ngựa nhỏ, ý cười trong mắt cậu bé càng rõ ràng, gan cũng dần lớn hơn.

"Thúc ơi, thúc đưa dây cương cho cháu thử xem, được không?"

A Lương lo lắng nhìn cậu bé: "Đoàn Đoàn, cháu còn quá nhỏ, lại là lần đầu cưỡi ngựa, thúc vẫn dắt thì hơn."

Mộ Nam Tinh lắc đầu: "Không được, đợi đệ cưỡi thêm vài lần nữa rồi tính tiếp."

Đoàn Đoàn ngẫm nghĩ, quả thật an toàn quan trọng hơn nên cậu bé liền bỏ qua.

Cậu bé cưỡi Hắc Phong đi vòng vòng trên thao trường mấy vòng, mới luyến tiếc để A Lương bế xuống ngựa.

Sau khi cậu bé xuống ngựa, Mộ Nam Tinh lại lật người lên ngựa: "Đoàn Đoàn, đệ ngồi trên khán đài nghỉ ngơi đi, ta luyện xong cưỡi ngựa b.ắ.n cung rồi chúng ta sẽ về."

Đoàn Đoàn gật đầu lia lịa: "Đệ biết rồi, Tinh Tinh ca!"

Nhìn thân hình nhỏ bé của Mộ Nam Tinh ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt sắc bén kéo cung.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 302: Chương 302



Đoàn Đoàn thấy độ cong của cung cậu bé kéo ngày càng lớn, thân thể cũng dần ngồi thẳng.

Ngay sau đó, theo tiếng xé gió của mũi tên rời khỏi cung, bia di động đối diện thao trường cũng theo đó mà đổ xuống.

Đoàn Đoàn lập tức kích động nhảy dựng lên: "Trúng rồi!"

Tiếp theo lại có từng bia ngã xuống, Đoàn Đoàn cũng từ sự kích động và phấn khích ban đầu mà dần bình tĩnh lại.

Mộ Nam Tinh không nghe thấy tiếng reo hò của Đoàn Đoàn, mày nhíu lại, thấy cậu bé ngồi trên khán đài chỉ nhìn mình chứ không reo hò như trước nữa. Thậm chí không còn kích động khi thấy cậu bé b.ắ.n trúng bia như trước, trong nháy mắt Mộ Nam Tinh không còn tâm trạng tiếp tục nữa.

Mộ Nam Tinh cưỡi ngựa trở về bên khán đài, lật người xuống ngựa, nhìn Đoàn Đoàn: "Chúng ta về thôi."

"Tinh Tinh ca, huynh không luyện nữa sao?"

Mộ Nam Tinh lắc đầu: "Không luyện nữa, đi thôi."

Ngồi trên xe ngựa, Đoàn Đoàn muốn nói lại thôi nhìn Mộ Nam Tinh ngồi bên cửa sổ không nói một lời: "Tinh Tinh ca, huynh sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?"

Đoàn Đoàn thật sự không hiểu, hình như từ lúc ra khỏi thao trường thì Mộ Nam Tinh đã có chút tức giận nhưng cậu bé lại hoàn toàn không nghĩ ra.

Mộ Nam Tinh nhìn vẻ lo lắng của cậu bé, khẽ lắc đầu: "Không... Không có gì, chỉ là mệt thôi."

Mộ Nam Tinh không biết mình bị làm sao, có lẽ vì Đoàn Đoàn có thể coi là người bạn đầu tiên thực sự của cậu bé, hơn nữa Đoàn Đoàn lại thường nhiệt tình và hoạt bát, thấy cậu bé đột nhiên không còn nhiệt tình với mình như vậy khiến Mộ Nam Tinh nhất thời có chút phiền lòng.

Thấy Mộ Nam Tinh cúi đầu trầm tư, Đoàn Đoàn không khỏi ngồi gần hơn một chút: "Tinh Tinh ca!"

Mộ Nam Tinh giật mình khi Đoàn Đoàn đột nhiên xuất hiện trước mặt, cậu bé đẩy Đoàn Đoàn ra theo phản xạ có điều kiện

Đoàn Đoàn ngã ngồi trong xe ngựa, không để ý đến cảm giác đau truyền đến từ tay: "Tinh Tinh ca... Đệ xin lỗi, đệ... Đệ không cố ý." Cậu bé vừa nói, biểu cảm vừa tủi thân vừa khó chịu.

Mộ Nam Tinh vội vàng đỡ cậu bé dậy rồi lắp bắp xin lỗi: "Huynh... Huynh không thích người khác đến quá gần huynh, xin lỗi!"

Đoàn Đoàn nhẹ nhàng xoa bàn tay bị va vào thành xe: "Không sao, đều là lỗi của đệ, đệ không nên đến gần huynh khi chưa được cho phép, đều là lỗi của đệ! Đệ đảm bảo! Lần sau sẽ không như vậy nữa!"

Mộ Nam Tinh muốn nói gì đó nhưng nghĩ đến lời Cảnh Nam Chi đã nói với cậu bé khi còn nhỏ thì lời nói trong miệng lại nuốt trở vào: "Ừm."

"Nhưng mà... Nhưng mà hôm nay đệ còn nắm tay huynh..."

Nghe đến đây, Mộ Nam Tinh ngẩn ra: "Nắm tay... Nắm tay thì được."

Lúc này Đoàn Đoàn mới mỉm cười trở lại, duỗi tay nắm lấy tay Mộ Nam Tinh: "Vậy đệ nắm tay Tinh Tinh ca."

Nắm tay còn chưa đủ, Đoàn Đoàn còn bóp cổ tay Mộ Nam Tinh: "Tinh Tinh ca, huynh cao như vậy nhưng mà... Nhưng mà cổ tay lại nhỏ quá! Gần giống đệ nhưng mà sức của huynh lại lớn quá! Còn có thể kéo cung b.ắ.n tên!"

Cậu bé lẩm bẩm tiếp: "Hây, sức của đệ lại nhỏ, không biết đến bao giờ mới có thể kéo cung b.ắ.n tên như huynh."

Mộ Nam Tinh cười nói: "Huynh đã được sư phụ ở thao trường dạy cưỡi ngựa từ khi ba tuổi, đến gần năm tuổi thì bắt đầu học kéo cung b.ắ.n tên, giờ huynh đã chín tuổi rồi, đã qua lâu như vậy, đương nhiên không giống đệ."

Tiếp đó giọng nói Mộ Nam Tinh chuyển hướng: "Huống chi trong thư chẳng phải đệ đã nói sau này muốn thi trạng nguyên sao, đệ nên học hành cho tốt mới phải."

Mặt Đoàn Đoàn đỏ lên: "Đệ... Đệ không chắc có thể thi đỗ không, nương và cha đệ nói, trạng nguyên là người lợi hại nhất trong khoa thi, đệ không chắc có thể trở thành người đó nhưng mà đệ cũng sẽ học hành cho tốt, cố gắng thật nhiều!"

Nhìn vẻ mặt hăng hái của cậu bé, cuối cùng Mộ Nam Tinh cũng mỉm cười: "Chắc chắn có thể!"

Đoàn Đoàn nhìn cậu bé, hiếm khi tỏ ra kiêu ngạo trước mặt Mộ Nam Tinh: "Thật ra phu tử của bọn đệ cũng thấy đệ có thể, phu tử còn luôn khen đệ nữa! Nói đệ thuộc thơ rất giỏi! Hơn nữa... Hơn nữa chữ của đệ cũng viết tốt hơn rồi! Tinh Tinh ca, huynh thấy sao?"

Mộ Nam Tinh nghĩ đến từng lá thư một, nét chữ càng ngày càng ngay ngắn và đẹp đẽ, không khỏi gật đầu: "Ừm, ông ấy nói đúng, chữ của đệ đúng là ngày càng đẹp hơn."

“Haha…”

Tiễn Đoàn Đoàn về rồi, Mộ Nam Tinh mới về vương phủ.

Khi cậu bé trở về vương phủ, Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi đã chờ cậu bé ăn cơm.

"Cha, nương, hai người không cần chờ con." Mộ Nam Tinh ngồi vào bàn ăn, nói như thường lệ.

Mộ Quy Hoằng cười nói: "Hôm nay con đưa Đoàn Đoàn tới thao trường sao?"

Mộ Nam Tinh gật đầu: "Vâng."

"Vậy chắc là Đoàn Đoàn rất vui, trước kia khi ta nói với nó rằng con cưỡi ngựa b.ắ.n cung rất giỏi, nó đã vô cùng phấn khích, nói rằng sau này chắc chắn phải xem, hôm nay xem ra nó đã được toại nguyện rồi."

Nghĩ đến dáng vẻ ngoan ngoãn lại hoạt bát của Đoàn Đoàn, Mộ Quy Hoằng nhìn Cảnh Nam Chi nói tiếp: "Nếu nhà ta có một tiểu nữ nhi thì tốt biết mấy, Đoàn Đoàn làm nữ tế của ta thì ta quá hài lòng!"

Cảnh Nam Chi nghe lời này thì động tác gắp thức ăn của nàng ấy khựng lại, nàng ấy không khỏi liếc nhìn Mộ Nam Tinh, lơ đãng gật đầu: "Đúng vậy, tiếc là nhà ta không có nữ nhi."

Mộ Quy Hoằng nhìn nàng ấy: "Chúng ta có thể sinh cho Tinh Nhi một muội muội mà."

Cảnh Nam Chi động lòng: "Chẳng phải chàng nói... Chưa đến lúc sao? Hơn nữa, ta thấy sinh một nhi tử cũng tốt."

Bây giờ tình hình triều đình không mấy khả quan, những năm gần đây, dù là trong cung hay phủ của hoàng tử nào cũng không có nhiều tiểu oa được chào đời. Một là vì các thế lực trong triều đình phức tạp, cộng thêm tranh đấu ngày càng gay gắt nên có hài tử sẽ bị kiềm chế.

Khi Mộ Nam Tinh mới chào đời, Mộ Quy Hoằng đã lập tức vào cung xin hoàng thượng phong làm thế tử.

Nếu một thế tử gặp nguy hiểm thì không thể bỏ mặc, giải quyết qua loa như người bình thường.

Còn nếu muốn sinh thêm một hài tử thì không phải là thế tử nữa, bất kể là trai hay gái, sinh ra trong tình hình hiện tại đều không phải là thời điểm thích hợp.

Mộ Quy Hoằng nheo mắt, ánh mắt trầm xuống: "Sắp rồi... Nhanh thôi..."

Cảnh Nam Chi mở to mắt: "Vị kia trong cung...?"

Mộ Quy Hoằng gật đầu: "Ta thấy không còn sống được mấy tháng nữa."

"Vậy thì?"

"Sẽ không dễ dàng phong thái tử một cách an ổn, có nhiều đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, đâu dễ dàng quyết định như vậy." Mộ Quy Hoằng thở dài: "Được rồi, ăn cơm nhanh đi, chuyện sau này tính sau, chuyện sinh nữ nhi này cứ để sau này tính."

Cảnh Nam Chi lẩm bẩm: "Sinh nhi tử cũng được."

"Phu nhân, không phải chúng ta đã có Tinh Nhi rồi sao? Sinh thêm một nữ nhi thì tốt biết mấy, nam nữ đủ cả." Mộ Quy Hoằng bất lực nói.

Ngài ấy không hiểu tại sao Cảnh Nam Chi lại cố chấp với chuyện sinh nhi tử như vậy, nàng ấy cũng không phải là người trọng nam khinh nữ.

Cảnh Nam Chi nhìn ngài ấy rồi lại nhìn Mộ Nam Tinh thở dài: "Thôi... Chuyện này để sau tính, bây giờ dù sao cũng không phải lúc."

Mộ Nam Tinh cúi đầu ăn từng miếng nhỏ, suy nghĩ miên man, dường như cuộc trò chuyện của hai người họ không liên quan gì đến cậu bé.

Cảnh Nam Chi nhìn cậu bé, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Còn bên kia, sau khi thức ăn được bưng lên bàn, Tần Tĩnh Trì, Giang Oản Oản và Tần Tiểu Quang đều bưng bát, hứng thú lắng nghe Đoàn Đoàn hào hứng kể lại trải nghiệm một ngày ở giáo trường.

"Hắc Phong lợi hại lắm! Tinh Tinh ca ca nói nó có thể chạy ngàn dặm một ngày! Hơn nữa nó rất ngoan, con ngồi trên lưng nó, nó không hề nhúc nhích! Còn có một điều quan trọng nhất! Tinh Tinh ca ca thật sự rất lợi hại!" Đoàn Đoàn đặt bát đũa xuống, hai tay làm tư thế b.ắ.n cung: "Huynh ấy cưỡi trên lưng Hắc Phong, kéo cung, "vút" một phát là một mũi tên, "vút" một phát nữa là một mũi tên! Mỗi mũi tên đều b.ắ.n rất chuẩn! Hơn nữa bia ngắm còn di chuyển!"

Đoàn Đoàn lại cầm bát đũa lên, trong mắt toàn là sao: "Quả nhiên là Tinh Tinh ca ca! Sao huynh lại lợi hại như vậy!" Nói xong cậu bé lập tức nhét một miếng cơm lớn vào miệng.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 303: Chương 303



Tần Tiểu Quang và những người khác nghe đến ngây người, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nghe xong chỉ cười.

Lâm Giang hỏi: "Đoàn Đoàn, Mộ tiểu công tử thật sự lợi hại như vậy sao? Hôm nay khi cậu bé đến, bọn ta nhìn từ xa cảm thấy tuy cậu bé cao hơn cháu nhiều nhưng trông cũng gầy gò nhỏ bé, thật sự có thể kéo cung sao?"

Đoàn Đoàn nghe vậy, vội vàng gật đầu: "Thật mà! Cháu đã xem cả một ngày! Mỗi mũi tên đều b.ắ.n rất chuẩn! Hơn nữa..." Đoàn Đoàn nhướng mày: "Hơn nữa Tinh Tinh ca ca đã bắt đầu học cưỡi ngựa từ năm ba tuổi, năm tuổi bắt đầu học kéo cung b.ắ.n tên! Người ta đã lợi hại từ khi còn nhỏ!"

Giang Oản Oản mỉm cười trách: "Sao con lại biết?"

Đoàn Đoàn kiêu ngạo gật đầu: "Đương nhiên rồi, Tinh Tinh ca ca tự mình nói với con!"

Thẩm Mộc kinh ngạc nói: "Quao! Vậy ngài ấy đã học những thứ này từ khi còn nhỏ, chắc hẳn rất vất vả! Con nhà giàu... Cũng không nhàn nhã gì."

Tần Tĩnh Trì mỉm cười xoa đầu Đoàn Đoàn: "Con xem Tinh Tinh ca của con đã vất vả học cưỡi ngựa và võ nghệ như vậy từ khi ba tuổi. Ngoài ra, huynh ấy còn viết chữ rất đẹp, vậy thường ngày con còn dám lười biếng khi học không?"

Đoàn Đoàn sửng sốt, ban đầu cậu bé chỉ khen Mộ Nam Tinh thôi, nào ngờ lại có chuyện này chờ cậu bé.

“Cha, cha thật đáng ghét! Luôn thích nói những lời làm mất hứng! Bây giờ không phải cha nên khen Tinh Tinh ca ca giống A Mộc thúc sao, sao lại nói đến Đoàn Đoàn rồi?”

"Được rồi được rồi, mau ăn cơm thôi! Con tha thứ cho cha vì đã nói những lời làm mất hứng."

Tần Tĩnh Trì nhìn tiểu tử đang ăn cơm bên cạnh với vẻ mặt khó tin, thật sự rất biết tự cho mình là đúng để chuyển chủ đề!

Giang Oản Oản và Tần Tiểu Quang nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tần Tĩnh Trì đều không nhịn được mà cười trộm.

Đoàn Đoàn vừa ăn vừa không nhịn được nhìn Tần Tĩnh Trì cười: "Được rồi được rồi, cha sắp nổi giận rồi, mọi người đừng cười nữa."

Đoàn Đoàn nhìn Đô Đô đang bò chơi dưới đất, cười nói: "Cha, cha yên tâm, con chắc chắn sẽ học tập chăm chỉ! Thật là, cha lo lắng cho Đô Đô nhiều hơn đi, nó nghịch lắm!"

"A a?" Đô Đô nghe thấy tên mình, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Đoàn Đoàn vẫy tay: "Không gọi đệ, đệ ngoan ngoãn chơi đi."

Đô Đô ngoan ngoãn gật đầu tiếp tục nằm trên thảm, cầm búp bê nhỏ vỗ vỗ đánh đánh, thỉnh thoảng còn ôm búp bê lăn vài vòng trên thảm.

Kết quả lăn được hai vòng thì bị búp bê kẹt vào người, không lăn được nữa.

Nó nhíu chặt mày: "Á!" Sau đó nhìn về phía mọi người bên bàn ăn như cầu cứu: "Cha! Nương!"

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ bế cục bông đang không ngừng vặn vẹo cơ thể trên đất vào lòng: "Được rồi, đừng nhúc nhích nữa."

Đô Đô nhìn hắn, ánh mắt lại đặt vào các món ăn trên bàn.

Chỉ một lát sau, trong miệng đã chảy ra những giọt nước trong veo.

Giang Oản Oản bưng đến một bát nước nóng, sau đó gắp một miếng tôm nhỏ nhúng vào rồi cho vào miệng nó.

Đô Đô nuốt chửng trong ba lần nhai, sau khi nó ăn xong món đó thì đã trực tiếp khơi dậy cơn thèm ăn của nó.

Nó nhìn Giang Oản Oản bằng ánh mắt đáng thương và tủi thân, chỉ vào con tôm vừa ăn: “Mỡ! Mỡ! Nương!”

Đoàn Đoàn nhìn vẻ tham ăn của nó, giả vờ ghét bỏ véo má nó: "Ôi... Đây là mèo con tham ăn nhà ai vậy!"

Một bữa cơm tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.

Một tháng trôi qua, các cửa tiệm đều đã trang hoàng xong.

Mộ Quy Hoằng, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mang theo mấy người Tần Tiểu Quang nhìn quanh tửu lâu, bởi vì tửu lâu khai trương trước nên họ phải kiểm tra xem coi có bỏ sót hoặc là bỏ qua bộ phận gì hay không.

Bếp sau bày biện đủ loại thịt cá rau củ gọn gàng, bên cạnh mấy bếp lò đều đặt đủ loại gia vị.

Để phòng ngừa thịt cá bị hỏng nên thịt đều được đặt trên đá lạnh để bảo quản.

Trên tường đại sảnh ngoài việc dán thực đơn, bốn phía đều treo tranh chữ. Mỗi bàn ăn đều là màu gỗ cổ kính, trên bình phong gỗ ngăn cách giữa các bàn ghế treo từng giỏ hoa cỏ, khung cảnh rất thanh nhã.

Tiếp theo là phòng riêng trên lầu, mỗi phòng riêng đều được trang trí và có phong cách giống nhau, đều cổ kính như vậy.

Mộ Quy Hoằng đi xem hết một lượt, ngài ấy không khỏi gật đầu: "Khung cảnh rất tốt nhưng trang trí tửu lâu không phải là quan trọng nhất, hương vị mới là quan trọng nhất."

Tần Tiểu Quang không nhịn được nói: "Mộc đại nhân, ngài yên tâm, A Lộ và A Giang đều theo lão bản nương học mấy tháng rồi, lão bản nương và lão bản đều rất hài lòng, dạo này chúng ta cũng đi ăn ở tửu lâu bên ngoài nhưng đều không bằng tay nghề của hai người bọn họ."

Mộ Quy Hoằng gật đầu: "Ừ, điểm này thì không có gì để nghi ngờ, tiếp theo chỉ chờ ngày mai khai trương thôi."

Mấy người họ đứng ở lan can tầng hai, nhìn những bộ bàn ghế chỉnh tề dưới lầu mà trong mắt đều là vẻ hài lòng.

Ngày hôm sau, trước cửa tửu lâu vang lên tiếng pháo nổ, không lâu sau còn có một đội múa lân đến.

Ngay sau đó, có rất nhiều người tụ tập xem náo nhiệt trước cửa tửu lâu.

Thấy thời gian đã đến, Tần Tĩnh Trì kéo sợi dây trước cửa tiệm, tấm biển trên cửa tửu lâu lộ ra vài chữ ‘Thực Vân Giang’ đập vào mắt.

Bởi vì dù sao cũng là mở tửu lâu ở nơi như kinh thành này, chắc chắn không thể tùy tiện đặt tên cửa tiệm như ở huyện Khúc Phong được, ít nhất cũng phải tao nhã một chút, cho nên mới có cái tên ‘Thực Vân Giang’ như bây giờ.

Tần Tĩnh Trì nhìn đám đông tụ tập trước mắt nói: "Hôm nay ‘Thực Vân Giang’ của chúng ta chính thức khai trương! Tất cả thực khách trong ba ngày đầu đều được giảm giá hai phần mười!"

Lúc đầu mọi người không có hứng thú gì, phải biết rằng đây là kinh thành, đâu phải họ chưa từng thấy qua tiệm ăn hay tửu lâu nào chứ. Cho nên sau khi nghe Lâm Lộ nói xong thì họ đều không có phản ứng gì lớn, vẫn đứng ngoài tửu lâu xem náo nhiệt như cũ.

Nhưng dần dần vẫn có những thực khách rất coi trọng khẩu vị lần lượt bước vào cửa.

Những thực khách này đều là người nhà không thiếu tiền, lại rất thích ăn, mặc dù tiệm ăn ở kinh thành nhiều vô kể nhưng tiệm làm đồ ăn ngon thì lại rất ít.

Cho nên, thấy có một tiệm mới mở, họ thế nào cũng phải nếm thử.

Lục Dật, Lâm Tu Viễn và Cao Phương Diệp là ba người đầu tiên bước vào cửa tiệm.

Ba người vừa vào tiệm, đã bị những bài thơ và chậu hoa treo trong tiệm thu hút sự chú ý.

Nhưng họ cũng từng thấy tiệm ăn trang trí tao nhã hơn cả ‘Thực Vân Giang’ này nhưng hương vị thì... Không thể nói trước được.

Lục Dật nhìn trái nhìn phải, không lâu sau, A Lạc cầm một tấm thực đơn bằng gỗ mỉm cười đi tới.

A Lạc là người trong phủ Mộ Quy Hoằng, từ nhỏ không cha không mẹ, mấy năm trước Cảnh Nam Chi nhìn thấy cậu ấy đáng thương nên mua về. Bao nhiêu năm nay, cậu ấy cũng coi như trung thành tận tụy, hơn nữa ngày thường cậu ấy thích mày mò nấu ăn trong bếp nên Mộ Quy Hoằng đã phái cậu ấy đến tửu lâu giúp việc.

Cùng đến với cậu ấy còn có mười mấy người, có mấy người theo cậu ấy ở lại tửu lâu, những người khác đều chia ra đến tiệm hải sản và tiệm lẩu.

"Khách quan, ngài muốn ăn gì? Đây là thực đơn, ngài xem trước đi." A Lạc đưa thực đơn qua.

Lục Dật vội vàng nhận lấy thực đơn, gọi Lâm Tu Viễn và Cao Phương Diệp cùng xem.

Nhưng ba người xem một lúc cũng không có suy nghĩ gì, hoàn toàn không biết nên gọi món gì.

A Lạc thấy họ mãi không quyết định được, cậu ấy cười nói: "Khách quan, các món trong tiệm chúng ta đều rất ngon, các ngài cứ gọi đại, sẽ không sai đâu!"

Cậu ấy đã theo Lâm Lộ và Lâm Giang hơn nửa tháng, những món này cậu ấy đều đã nếm thử, hương vị... Còn ngon hơn cả các món ngon mà Vương phủ ăn vào các dịp lễ tết.

Lâm Tu Viễn nhìn Lục Dật và Cao Phương Diệp: "Hay là cứ gọi đại, chúng ta gọi nhiều món một chút, dù sao giá cao nhất cũng chỉ một lượng bạc một món, rẻ như vậy, gọi hết cả thực đơn cũng chẳng sao."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 304: Chương 304



Hai người gật đầu, Lục Dật đưa thực đơn cho cậu ấy: "Được, vậy ngươi cứ gọi đi."

Lâm Tu Viễn nhìn A Lạc: "Ừ... Cứ gọi gà cay, thịt xào, sườn xào chua ngọt, lòng lợn xào cay, củ sen xào chua ngọt, trứng cà chua xào, canh ngô sườn đi."

A Lạc ghi nhớ tên các món ăn rồi nhanh chóng cầm thực đơn đi vào bếp.

"A Giang, A Lộ, đây là những món ăn mà bàn khách kia gọi."

Lâm Giang nhận lấy thực đơn từ tay cậu ấy rồi gật đầu: "Được! Chúng ta sẽ làm ngay đây.”

Chỉ một lát sau, mùi thơm của thức ăn trong bếp đã dần tỏa ra khắp đại sảnh.

Ba người Lục Dật ngửi thấy mùi thơm khiến họ đều không nhịn được mà ngóng về phía bếp.

Giang Oản Oản thấy khách dần đông lên thì nàng đặt thực đơn trên bàn xuống rồi vội vàng bước xuống lầu thẳng đến bếp giúp xào thức ăn.

Không lâu sau, trên bàn của Lục Dật đã bày đầy những món ăn thơm phức.

Ba người họ ngửi thấy mùi thơm trên bàn không ngừng nuốt nước miếng.

A Lạc bưng một chậu gỗ nhỏ đựng cơm đặt lên bàn, hỏi: "Các vị khách quan có muốn uống rượu không?"

Lâm Tu Viễn lắc đầu: "Không cần, không cần! Chúng ta uống... Uống trà nếp này là được."

"Được! Khách quan dùng bữa ngon miệng!"

Cao Phương Diệp cầm đũa lên gắp một miếng gà cay bỏ vào miệng trước.

Hắn ta không quen ăn cay nên vừa ăn miếng đầu tiên đã bị sặc, Lục Dật vội vàng rót cho hắn ta một chén trà: "Mau uống trà đi, thế nào? Món này không ngon sao?"

Lục Dật tự mình cầm đũa lên: "Ngửi thấy rất thơm mà, đừng như vậy chứ."

Cao Phương Diệp định mở miệng thì thấy hắn ta đã ăn một miếng gà cay.

Mà hắn ta vừa ăn vào miệng đã vội vàng nuốt xuống rồi cũng vội vàng rót một tách trà uống ực ực.

"Xì... Ha... Ngon... Ngon quá, cay quá, có phải cho nhiều ớt quá không! Xì..." Lục Dật há miệng, không ngừng thở ra.

Lâm Tu Viễn nhìn dáng vẻ của hai người họ, hắn ta không tin lắm cũng gắp một miếng gà cay bỏ vào miệng.

Vừa mới vào miệng, hắn ta còn hơi nhíu mày nhưng nhai thêm vài lần thì từ từ giãn mày ra, nhanh chóng nuốt thịt rồi vội vàng bưng bát, tiếp đó gắp thêm vài miếng gà cay bỏ vào bát ăn cùng với cơm.

"Mặc dù cay nhưng... Nhưng thực sự quá thơm! Càng ăn càng muốn ăn! Các ngươi mau ăn cùng với cơm đi! Thực sự rất ngon!"

Lục Dật và Cao Phương Diệp thấy gà cay dần dần bị hắn ta gắp ăn hết một nửa rồi, mới vội vàng bưng bát lên mà học theo cách của hắn ta ăn.

Đợi cơm trong bát xuống bụng, thịt gà trong món gà cay cũng bị ba người gắp sạch.

"Phù... Thực sự thơm! Ăn rất được cơm! Chỉ là... Phù... Hơi cay." Cao Phương Diệp bưng nước trà uống, vẫn không quên khen ngợi.

Lục Dật uống cạn một cốc trà lớn: "Phù... Mặc dù cay nhưng càng ăn lại càng muốn ăn! Hay là... Hay là chúng ta gọi thêm một phần nữa đi? Ngon quá!"

Lâm Tu Viễn cầm đũa lên chỉ vào các món ăn khác trên bàn: "Chúng ta còn chưa ăn những món này mà! Nhanh lên! Nếm thử trước đi! Nếu ngon thì không cần gọi thêm."

Nói xong, họ nhanh chóng gắp một miếng sườn xào chua ngọt.

Sườn xào chua ngọt mềm rục, thơm ngon đậm đà, khi cắn một miếng thì hương vị thịt lập tức nổ tung trong khoang miệng.

Lâm Tu Viễn nuốt sườn xuống, ngây người nhìn Lục Dật và Cao Phương Diệp: "Món này... Món này! Mau nếm thử đi! Món này... Thực sự là món ngon hiếm có trên đời! Lần trước chúng ta đến Lăng Tiêu Lâu, đồ ăn ở đó so với ở đây thì kém không biết bao nhiêu lần!"

Lục Dật và Cao Phương Diệp nhìn nhau rồi lập tức đưa đũa ra.

Khi Lâm Tu Viễn kẹp một miếng củ sen chua cay, bên cạnh đã vang lên tiếng thở dài thỏa mãn của hai người họ.

"Ngon! Ngon quá!"

"Ta không biết bao lâu rồi ta chưa được ăn món ngon như vậy! Không biết làm thế nào? Mà lại thơm như vậy!"

Lâm Tu Viễn ăn củ sen ‘rắc rắc’, củ sen có vị chua cay, giải ngấy rất tốt, vị còn rất thanh ngọt.

"Các ngươi cứ ăn thịt, mau nếm thử củ sen này đi, giải ngấy tốt lắm, cũng rất ngon!"

Hai người nghe vậy, đôi đũa gắp thịt nhanh chóng đổi hướng, không lâu sau, lại vang lên một tràng "rắc rắc".

"Ừm! Ngon!"

"Ngon!"

Lâm Tu Viễn tiếp tục chuyển sự chú ý sang các món ăn khác, hài lòng ăn thịt xào vừa thơm vừa mềm, hắn ta vội lấy một cái bát nhỏ, múc một bát canh ngô sườn uống.

Canh ngô sườn ngọt ngào và thơm nồng, hắn ta uống liên tiếp hai bát mới dừng lại, sau đó lại tò mò gắp một khúc ngô rồi gặm.

Ngô vừa mềm vừa ngọt, hắn ta gặm từng khúc một, không lâu sau, ngô trong canh sườn đã bị hắn ta gặm mất hơn một nửa.

Họ ăn rất thoải mái trong tiệm.

Những người vây quanh bên ngoài bị mùi thơm nồng của các món ăn trong tiệm hấp dẫn.

Mọi người từng nhóm từng nhóm kéo nhau vào tửu lâu, rất nhanh, đại sảnh ở tầng một đã chật kín người.

"Tiểu nhị, các ngươi có phòng riêng không?" Một giọng nói ôn hòa vang lên.

A Lạc liếc nhìn cậu ta rồi cười tươi như hoa gật đầu: "Có có có! Tầng hai và tầng ba của chúng ta đều là phòng riêng! Ta dẫn khách quan lên trên nhé!"

Cao Phương Diệp ngây người nhìn Thời Quỳnh đi lên lầu, đợi người biến mất ở cuối cầu thang, hắn ta vội vỗ vai hai người bên cạnh: "Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy gì không? Là Thời Quỳnh! Thế mà hắn ta cũng đến nơi này sao? Không phải hắn ta vẫn luôn chê bai những tửu lâu bên ngoài này à?"

Lục Dật và Lâm Tu Viễn ăn đến nỗi khóe miệng dính đầy dầu, nghe lời hắn ta nói thì đều vội ngẩng đầu lên: "Đâu đâu?"

"Sao ta không thấy?"

Cao Phương Diệp lắc đầu nói: "Ôi chao, các ngươi chỉ biết ăn ăn ăn, người ta đã lên lầu từ lâu rồi!"

Lâm Tu Viễn buông đũa xuống: "Thời Quỳnh này vốn không ưa con nhà quan lại bình thường như chúng ta, chúng ta cũng đừng để ý đến hắn ta, nên ăn thì ăn nên uống thì uống."

Thời Quỳnh vốn là đích trưởng của thừa tướng đương triều, từ nhỏ đã là người có tài tiếng tăm, tiền đồ sau này chắc chắn sẽ xán lạn, bên ngoài có rất nhiều người muốn nịnh bợ cậu ta!

Nhưng người này mặc dù bề ngoài ôn hòa lễ độ nhưng bên trong lại lạnh lùng vô tình, nếu không phải là người có quan hệ tốt với cậu ta thì những người khác chưa từng có ai có thể chiếm được lợi từ cậu ta.

A Lạc dẫn Thời Quỳnh vào phòng riêng ở cuối hành lang: "Khách quan, đây là phòng riêng." A Lạc đẩy cửa bước vào, Thời Quỳnh nhìn vào phòng riêng thấy Mộ Quy Hoằng thì mỉm cười đi vào.

A Lạc đưa thực đơn trong tay cho Mộ Quy Hoằng: "Vương gia, đây là thực đơn, ngài và Thời công tử xem muốn ăn gì?"

Mộ Quy Hoằng đưa thực đơn cho Thời Quỳnh: "Hahaha... A Quỳnh, ngươi gọi đi, muốn ăn gì thì gọi, đồ ăn ở đây rất ngon."

Thời Quỳnh cười nói: "Vài ngày trước đã nghe ngài nói, hôm nay thần chắc chắn phải nếm thử cho bằng được."

Cậu ta xem một lúc rồi nhìn Mộ Quy Hoằng: "Vương gia, hay là ngài giới thiệu cho thần một chút đi? Những món này thần đều chưa từng ăn."

Mộ Quy Hoằng nhìn cậu ta: "Ngươi thích ăn thịt gì? Có thể ăn cay không?"

Thời Quỳnh gật đầu: "Đều được, ngài thấy món nào ngon thì gọi món đó."

Mộ Quy Hoằng cầm lấy thực đơn nhìn A Lạc đang đứng bên cạnh: "Ừm... Chân giò hầm, cá chua ngọt, sườn xào chua ngọt, ngô xào, mộc nhĩ trộn, thêm một bát canh bí đao nữa."

A Lạc cung kính nhận lấy thực đơn, sau đó cậu ấy nhanh chóng mở cửa đi ra.

Thời Quỳnh đánh giá một lượt những bài thơ treo trong phòng riêng rồi lại nhìn chậu cây xanh đặt ở bên cửa sổ: "Không tệ không tệ! Tửu lâu của ngài nhìn thật tao nhã!"

Mộ Quy Hoằng uống một ngụm trà mới chậm rãi mở miệng: "Đây không phải tửu lâu của ta nhưng có một nửa nhỏ của ta!"

Thời Quỳnh kinh ngạc nhìn ngài ấy: "Vì sao? Đây là ngài hợp tác mở với ai sao? Vị hoàng tử nào hay là công tử nhà nào?"

Mộ Quy Hoằng lắc đầu: "Không phải, người hợp tác mở cùng ta chỉ là một gia đình bình thường, tay nghề nấu ăn của họ không phải dạng vừa đâu, hơn nữa còn là một hộ có phẩm tính tốt."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 305: Chương 305



"Hả? Sao Vương gia lại quen biết người như vậy? Hơn nữa họ có biết thân phận của ngài không?" Thời Quỳnh nghi ngờ nhìn ngài ấy.

"Chẳng phải năm ngoái ta đã rời khỏi kinh thành một thời gian sao, t đến huyện Khúc Phong, khoai tây năm nay phát cho bách tính chính là mang về từ nơi đó. Ta quen biết nhà này vào lúc đó."

"Thì ra là vậy! Vậy bọn họ... Có liên quan gì đến khoai tây này không?" Thời Quỳnh truy hỏi.

Mộ Quy Hoằng gật đầu: "Đúng vậy, khoai tây này chính là do bọn họ phát hiện ra đầu tiên, cũng là những người đầu tiên bắt đầu trồng."

"Thì ra là vậy."

Nói chuyện một hồi, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó, A Lạc dẫn theo hai tiểu nhị bưng đồ ăn đẩy cửa bước vào, sau khi bày đồ ăn ngay ngắn trên bàn ăn thì hành lễ với hai người rồi mới đóng cửa lại.

Thời Quỳnh ngửi thấy mùi thơm nồng nặc trên bàn ăn, kinh ngạc nhìn về phía Mộ Quy Hoằng: "Mùi đồ ăn này thật thơm!"

"Hahaha, lại đây! Nếm thử đi! Những món ăn này đều là tay nghề của nhà họ, ngươi không ăn được những món này ở nơi khác đâu." Nói xong, Mộ Quy Hoằng gắp cho cậu ta một miếng chân giò hầm: "Ăn cái này."

Ăn một miếng chân giò hầm mềm mại thơm ngon, Thời Quỳnh nếm thử một chút rồi lại tự mình gắp một miếng ăn.

Liên tiếp ăn vài miếng, cậu ta mới hỏi Mộ Quy Hoằng: "Đây... Là thịt gì vậy? Quả thực rất ngon!"

Mộ Quy Hoằng chậm rãi mở miệng: "Món này gọi là chân giò hầm, đúng như tên gọi, đây chính là làm từ chân giò."

Thời Quỳnh kinh hô lên: "Chân giò? Chân heo?"

Mộ Quy Hoằng gật đầu: "Chính là vậy!"

Nhìn lại, xương còn sót lại sau khi vừa ăn hết thịt chân giò khiến đầu Thời Quỳnh có chút choáng váng: "Chân giò... Lại có mùi vị như vậy sao?"

“Đến đây, nếm thử miếng cá này lần nữa, cẩn thận xương đấy.”

Thời Quỳnh gật đầu, khoảnh khắc sau, một miếng cá phi lê mềm mại thơm ngon đã vào miệng, miếng cá không cay nhưng lại có mùi thơm nồng nàn của cà chua.

Thời Quỳnh ăn một miếng, không kìm được đ.â.m đũa gắp miếng thứ hai. Tiếp theo không cần nhắc nhở, mỗi món ăn cậu ta đều nếm thử một lần, vẻ kinh ngạc trong mắt như muốn tràn ra: "Vương gia! Sợ là toàn bộ kinh thành không có tửu lâu nào sánh bằng nơi này, so với nơi này, Lăng Tiêu Lâu chẳng là gì cả! Hương vị của món ăn này chỉ có trên trời mới có, nhân gian chỉ có thể thấy một lần!"

Mộ Quy Hoằng cười nói: "Nếu người nấu món ăn nghe được, hẳn sẽ rất vui mừng."

Thời Quỳnh cũng không nói nhiều, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào món ăn, không lâu sau, các món ăn trong đĩa đã bị hai người tiêu diệt gần hết.

Đợi họ ăn xong, A Lạc bưng lên cho hai người một ấm trà bưởi mật ong. Hiện tại, cũng gần cuối tháng mười, đến kinh thành mới phát hiện có bán bưởi, trước đó Giang Oản Oản rảnh rỗi nên đã làm rất nhiều trà bưởi.

Thời Quỳnh uống trà bưởi thanh ngọt, cậu ta liên tục gật đầu: "Trà này cũng rất tuyệt! Thanh ngọt lại giải ngấy."

“Đó là đương nhiên!”

"Sang năm khoai tây và ngô này có thể trồng rộng hơn trong dân chúng, cho nên năm sau, chúng ta còn có việc phải làm." Mộ Quy Hoằng uống một ngụm trà bưởi, bắt đầu nói chính sự.

Thời Quỳnh gật đầu: "Phát hiện ra năng suất khoai tây và ngô cao như vậy, đều là công lao của Vương gia. Thần thấy, năm nay Hoàng thượng đến chắc chắn sẽ khen ngợi Vương gia rất nhiều, nói không chừng..."

Mộ Quy Hoằng híp mắt nói: "Cũng chưa chắc, mấy lần lên triều gần đây, ta thấy tinh thần của Hoàng thượng càng ngày càng kém, sắc mặt xám xịt, môi tím tái. E là..."

Thời Quỳnh cả kinh: "Vương gia, ngài nhỏ giọng một chút, không sợ tai vách mạch rừng sao?”

Mộ Quy Hoằng nhìn cậu ta: "Chuyện ngươi biết, ta sẽ không biết sao? Tửu lâu này, vách tường của mỗi một gian phòng đều dày hơn, vật liệu gỗ dùng dày hơn đều có phần cách âm nên sẽ không nghe thấy. Huống chi, gian phòng của chúng ta ở ngoài rìa, vật liệu dùng dày hơn còn là nhiều nhất. Ngươi yên tâm, lớn tiếng một chút cũng không sao.”

Thời Quỳnh kinh ngạc nhìn ngài ấy: "Một tửu lâu, ngài lại tốn nhiều công sức như vậy?”

"Đây cũng không phải là tửu lâu bình thường, hương vị ngươi cũng đã nếm qua, mỹ vị như vậy, các vị đại nhân trong triều sẽ không đến sao? Hơn nữa nhiều phòng như vậy, lại có thể cách âm, sau khi ăn cơm không phải có thể nói thêm chút gì khác sao?"

Thời Quỳnh sững sờ nhìn ngài ấy: "Thì ra là thế, đúng là thần nghĩ sai rồi, thì ra tửu lâu… Không chỉ là tửu lâu.”

Sau khi lấy lại tinh thần, Thời Quỳnh mới tiếp tục thảo luận chuyện gieo trồng lương thực năm sau với ngài ấy.

Trò chuyện xong, đã nửa canh giờ trôi qua.

"Thần về trước, quay về thần sẽ nói chuyện với cha thần, nhưng những chuyện này cũng phải là chuyện năm sau, cũng không vội." Thời Quỳnh đứng dậy nói.

Mộ Quy Hoằng gật đầu: "Cũng được.”

Sau khi Thời Quỳnh đi, Mộ Quy Hoằng mới đi xuống từ cửa sau tửu lâu.

Mà lúc này, trong đại sảnh không ngừng có tiếng khen ngợi, tiếng kinh ngạc truyền đến.

“Thơm quá!”

“Ăn ngon! Những món này trước đây ta chưa từng ăn qua!”



Một nữ nhân mở miệng tán thưởng nói: “Cho dù Lăng Tiêu Lâu kia, thức ăn mùi vị bên trong sợ là cũng không bằng nơi này đi!”

Một nam nhân khác cạnh bàn nói: "Chu lão bản, ngươi chưa từng đến Lăng Tiêu Lâu sao?

Chu Dao lắc đầu: "Vẫn chưa, ngày thường bàn chuyện làm ăn đều tới tửu lâu khác, ta nghe nói đến Lăng Tiêu Lâu kia một chuyến là tốn cả đống bạc! Huống chi, nơi đó cũng là sòng bạc, ta cũng lười đi!”

Trương Vệ cười nói: "Ta đã từng đến một lần nhưng nơi đó cũng chỉ là hơi hoa lệ, có rất nhiều ca cơ xinh đẹp, đồ ăn thật đúng là không được tốt lắm.”

Chu Dao liếc nhìn hắn ta: "Không phải nam nhân như các ngươi thích tới những nơi thế này sao?”

Trương Vệ gật đầu: "Đó là chắc chắn, chỉ tiếc là toà tửu lâu này mở quá muộn, nếu không ta sẽ đưa những người bàn chuyện làm ăn với ta đến nơi này. Đưa họ tới Lăng Tiêu Lâu kia, ăn cũng ăn không ngon, ca cơ cũng không cho đụng, còn gì thú vị đâu!"

Hắn ta nhìn Chu Dao rồi nói tiếp: “Chu lão bản, vải của các ngươi... Cứ hai lạng bạc một tấm đi, ngươi cũng biết, ta cần rất nhiều.”

“Trương lão bản, ngươi ra giá…”

Đại sảnh không chỉ có người bàn chuyện làm ăn, mà còn có rất nhiều tiểu quan lại thấy khách trong tiệm đông nghịt, cũng muốn nếm thử nhưng đại sảnh không còn chỗ nên đành lên lầu.

Dần dần, mỗi phòng riêng đều chật kín người.

Tuy Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì biết chỉ cần hương vị ngon thì việc làm ăn chắc chắn sẽ không tệ nhưng không ngờ chỉ ngày đầu tiên đã có nhiều khách đến như vậy.

Hai huynh đệ Lâm Lộ và Lâm Giang hăng hái xào rau trong bếp, A Lạc bên cạnh tạm thời không cần tiếp khách, cũng bắc một cái nồi lên rồi học cách xào.

Cả ngày hôm đó mọi người đều mệt lả, sau khi nghỉ ngơi vào buổi tối, các tiểu nhị đều dựa vào bàn ăn lười nhác không muốn nhúc nhích.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì thì xem sổ sách ngày hôm nay, tính ra, chỉ riêng ngày đầu tiên đã kiếm được gần hai nghìn lượng!

Nhưng nhìn những tiểu nhị đang ngồi bệt, họ cũng biết tình hình như hôm nay chắc chắn không phải là cách, hơn nữa nếu cứ tiếp tục như vậy. Mặc dù có nhiều món ăn nhưng những người thích ăn những món ăn này đến ăn hàng ngày, cũng dễ ngán, sau này chắc chắn phải giới hạn thời gian và số lượng.

"Hôm nay mọi người vất vả rồi, ngày mai chúng ta sẽ giới hạn thời gian và số lượng bán, mọi người cũng có thể thoải mái hơn một chút.” Giang Oản Oản nói.

Lâm Lộ nói: "Lão bản, thật ra hôm nay do chỉ có đệ và A Giang biết nấu ăn, nếu A Lạc cũng học được thì sẽ thoải mái hơn.”

Tần Tĩnh Trì suy nghĩ rồi đề nghị: “A Lạc muốn học hết các món ăn chắc còn phải rất lâu. Hay là như vậy đi, A Lạc học vài món thôi, khách gọi mấy món này thì đệ ấy nấu, làm như vậy thì đệ ấy sẽ quen việc sớm hơn. Nhưng cho dù như vậy, chúng ta cũng phải có giới hạn, nếu không khách ăn nhiều thì sẽ không muốn tới nữa.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 306: Chương 306



Mọi người đồng loạt gật đầu.

Thấy sắc trời không còn sớm, Giang Oản Oản nói: “Được rồi, mọi người cũng mệt mỏi một ngày rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”

Đám tiểu nhị đều đi rồi, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cũng phải vội trở về xem Đoàn Đoàn và Đô Đô.

Sáng sớm hôm nay, hai tiểu tử được xe ngựa của Vương phủ đón đi, nên hai tiểu tử này chơi ở đó cả ngày, giờ này chắc đã được đưa về rồi.

Đến sân, quả nhiên nghe thấy tiếng huyên náo trong nhà nhưng phần lớn là do Đoàn Đoàn nói.

Đẩy cửa bước vào, Đoàn Đoàn và Mộ Nam Tinh đang ngồi chơi xếp hình, Cảnh Nam Chi ngồi bên cạnh ôm Đô Đô đùa giỡn với nó.

“Tinh Tinh ca, chỗ này! Chỗ này! Để chỗ này!”

“A! Sai rồi sai rồi!”

Mộ Nam Tinh thở dài, cầm lấy miếng ghép trong tay đặt vào vị trí thích hợp.

Đoàn Đoàn vui vẻ đứng lên: "Đúng rồi! Tinh Tinh ca thật lợi hại!”

Lúc này, sau khi nghe thấy tiếng mở cửa thì đám tiểu tử và Cảnh Nam Chi đều quay đầu nhìn.

“Cha nương!”

“Thúc, thẩm.”

“Chà! Nương!”

Cảnh Nam Chi cười nói: "Cuối cùng các ngươi đã về rồi.”

“Các ngươi đã trở về thì ta sẽ đưa Nam Tinh về.”

Giang Oản Oản vội vàng hành lễ với nàng ấy, nói: "Thật sự làm phiền Vương phi quá, chúng thảo dân... Đi cả một ngày, còn phải làm phiền người đưa hai tiểu hài này về."

Cảnh Nam Chi trách móc: "Có gì đâu, gọi gì mà Vương phi, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta còn lớn tuổi hơn ngươi, ngươi gọi ta là Nam Chi tỷ là được. Huống chi ta rất thích Đoàn Đoàn và Đô Đô, ta thích chăm sóc chúng. Hơn nữa, hôm nay Đoàn Đoàn theo Nam Tinh đến thao trường rồi, ta chỉ cần trông Đô Đô là được, cũng không có gì."

Giang Oản Oản bế Đô Đô vào lòng rồi nàng cười nói: "Vương phi..." Nói đến đây, nàng liếc nhìn Cảnh Nam Chi, sau đó vội vàng sửa miệng: "Nam Chi tỷ đừng nói nó ngoan nữa, ngày thường tiểu tử này thế nào, chúng ta đều hiểu rõ lắm, nghịch ngợm vô cùng!"

"Làm gì có, Đô Đô của chúng ta ngoan lắm, đúng không, Đô Đô?" Cảnh Nam Chi nắm lấy bàn tay nhỏ của Đô Đô hỏi.

Đô Đô cười tít mắt nhìn nàng ấy: "Ngoan! Ngoan!"

"Hahaha! Tiểu tử này! Hôm nào ta lại đón nó đến Vương phủ chơi, hôm nay thật sự phải đi rồi."

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đành bế Đô Đô, tiễn họ ra cửa.

Đoàn Đoàn theo Mộ Nam Tinh cùng nhau đi ra khỏi sân, Đoàn Đoàn nhìn cậu bé nói: "Tinh Tinh ca, ngày mai đệ phải theo cha nương đến tửu lâu, không đến thao trường b.ắ.n với huynh được."

Mộ Nam Tinh gật đầu: "Biết rồi, hôm nào lại đến đón đệ."

"Vâng vâng! Hehe."

Đưa Cảnh Nam Chi và Mộ Nam Tinh lên xe ngựa, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mới đưa hai tiểu tử về.

"Đoàn Đoàn, hôm nay chơi vui không?"

Đoàn Đoàn ngẩng đầu nhìn nàng, hưng phấn nói: "Nương ơi, con biết cưỡi ngựa rồi! Có thể tự mình kéo dây cương cưỡi ngựa rồi! Hắc Phong rất ngoan! Con ngồi trên lưng nó, nó đều đi chậm rãi, không hề nguy hiểm."

Tần Tĩnh Trì bế Đô Đô ngồi xuống cạnh cậu bé: "Vậy hôm nay Đô Đô có quấy khóc không?"

Đô Đô vừa nghe thì vội vàng ngẩng đầu nhìn cha mình: "Á!"

Đoàn Đoàn che miệng cười trộm: "Không có! Nhưng con không ở nhà Tinh Tinh ca lâu lắm, giữa chừng đi đến giáo trường với Tinh Tinh ca, còn Đô Đô thì ở lại với thẩm nên con cũng không biết đệ ấy có ngoan không nhưng lúc chúng con về, Đô Đô nằm trong lòng thẩm chơi rất vui!"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhìn nhau cười.

Giang Oản Oản véo nhẹ khuôn mặt nhỏ mềm mại của Đô Đô: "Vậy ra là Đô Đô bảo bảo nhà chúng ta hôm nay cũng rất ngoan, đúng không? Nhóc tinh nghịch?"

"Á! Nương! Chà! Ngoan!"

Đô Đô đứng nhảy nhót trên chân Tần Tĩnh Trì, vui vẻ và phấn khích.

Tần Tĩnh Trì nhìn Giang Oản Oản: "Tiểu tử này cũng nên bắt đầu học đi rồi."

Hắn nói xong lại đặt Đô Đô xuống đất đứng, hai tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của nó: "Đô Đô, lại đây! Cha dạy con đi, từ từ bước một bước về phía trước."

Nhưng Đô Đô chưa từng đi, chỉ có thể đứng, bước một bước về phía trước là sẽ ngã nhào tới.

Tần Tĩnh Trì cũng rất kiên nhẫn, hắn cúi người ôm nó từng bước từng bước đi về phía trước.

Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn thì ngồi xổm bên cạnh nhìn. Đoàn Đoàn còn không ngừng hô: "Đô Đô, cố lên!"

Đô Đô nhìn ca ca của mình, nó cười khúc khích không ngừng, còn để lộ ra mấy chiếc răng sữa.

Cười một lúc, khóe miệng tiểu hài ch.ảy nước miếng, may là trên cổ nó có đeo một cái yếm.

Đoàn Đoàn ghét bỏ nhìn nó: "Eo... Đô Đô bảo bối, sao đệ lại ch.ảy nước miếng nữa rồi! Đệ đúng là tiểu tử bẩn!"

Đô Đô trợn tròn mắt nhìn cậu bé, đáng thương và vô tội: "Cà cà!"

Đoàn Đoàn miệng d.a.o găm lòng đậu hũ, nhìn dáng vẻ này của nó thì mềm lòng, cậu bé vội vàng lấy khăn tay trong n.g.ự.c ra lau nước miếng cho nó: "Sao đệ lại thích ch.ảy nước miếng thế hả? Nếu sau này lớn bằng huynh mà còn ch.ảy nước miếng thì phải làm sao? Thật mất mặt!"

Đô Đô nhắm mắt lại, mặc cho cậu bé lau nước miếng cho mình: "Á! Cà cà! Hahaha!"

Đoàn Đoàn lau xong nước miếng thì thấy khăn tay ướt một mảng lớn rồi lại nhìn dáng vẻ cười tít mắt của nó, lập tức chê bai: "Hahaha, cười như gà con mà ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu nuôi ấy! Thật là..."

Đoàn Đoàn véo nhẹ tai nó: "Thật là... Có một chút đáng yêu..."

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh cười trộm.

Mặc dù Đoàn Đoàn thường ghét bỏ đệ đệ nghịch ngợm này nhưng nhiều lúc lại chiều Đô Đô không có điểm dừng, nhiều lúc vừa mới lẩm bẩm chê bai nó thì khoảnh khắc sau lại lấy đồ ăn ngon cho nó, hoặc mua đồ chơi cho nó.

Đoàn Đoàn quay đầu nhìn cha nương mình đang nhìn chúng cười vui vẻ, bất đắc dĩ thở dài: "Cha nương ơi! Cha nương xem này! Đô Đô bẩn thế này, phải làm sao bây giờ?"

Tần Tĩnh Trì khẽ ho một tiếng rồi cười nói: "Con đừng ghét bỏ đệ đệ của mình, lúc con bằng tuổi nó, nước miếng còn chảy nhiều hơn nó. Đừng lo lắng, bây giờ nó chưa mọc đủ răng, cũng không khống chế được mình nên khi há miệng hoặc cười thì sẽ ch.ảy nước miếng, đợi lớn thêm một chút sẽ không chảy nữa."

Đoàn Đoàn kinh ngạc trợn tròn mắt: "Á! Đoàn Đoàn cũng ch.ảy nước miếng sao? Cha có lừa con không? Chắc chắn con sẽ không thế đâu!"

Chỉ cần nghĩ đến cảnh thỉnh thoảng mình lại ch.ảy nước miếng giống Đô Đô, Đoàn Đoàn liền rùng mình sợ hãi, cậu bé vội vàng lắc đầu, mình chắc chắn sẽ không bẩn như tiểu tử trước mắt này!

Giang Oản Oản phụ họa theo Tần Tĩnh Trì: "Cha con nói đều là thật, tiểu hài đều như vậy! Lúc mới mọc răng sẽ chảy rất nhiều nước miếng, đợi lớn thêm một chút, đến hai tuổi sẽ tốt hơn nhiều!"

Đoàn Đoàn nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, lại nhìn Đô Đô đang chu cái miệng nhỏ, trên môi còn lấp lánh nước miếng, mặc dù... Cho dù có ch.ảy nước miếng thì đệ đệ bẩn của họ cũng rất đáng yêu nhưng... Nhưng lúc mình còn nhỏ ch.ảy nước miếng chắc không đáng yêu như Đô Đô đâu? Vậy thì chắc chắn là một tiểu hài bẩn! Vậy thì chắc chắn không thể để người khác biết được!

Cậu bé vội vàng nắm lấy cánh tay Tần Tĩnh Trì, lo lắng nói: "Cha! Cha đừng nói với người khác là lúc nhỏ con ch.ảy nước miếng nhé! Không được nói với ai hết! Đặc biệt là Tinh Tinh ca! Nếu không..." Đoàn Đoàn dừng lại một chút, nghĩ đến dáng vẻ Mộ Nam Tinh mặc áo gấm trắng, lúc nào cũng sạch sẽ, cậu bé nói tiếp: "Nếu không Tinh Tinh ca chắc chắn sẽ ghét bỏ con!"

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nghĩ, chắc là lúc nhỏ Tinh Tinh ca của con cũng ch.ảy nước miếng nhưng miệng vẫn đồng ý: "Biết rồi, chắc chắn sẽ không để con mất mặt."

Giang Oản Oản xoa đầu Đoàn Đoàn: "Tinh Tinh ca của con sẽ không ghét bỏ con, vì Đoàn Đoàn ch.ảy nước miếng chỉ là một tiểu hài thôi, sao còn không hiểu chuyện như đệ đệ thế. Con xem, đệ đệ không chỉ ch.ảy nước miếng, nó còn tè dầm nữa! Còn..."

Đoàn Đoàn vội vàng bịt miệng nàng: “Nương đừng nói nữa, con biết rồi! Vậy... Vậy chuyện mất mặt như vậy càng không thể nói với người khác được! Ừm... Đây đều là bí mật của nhà chúng ta!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 307: Chương 307



Giang Oản Oản thấy dáng vẻ lo lắng của cậu bé thì mỉm cười nhưng lại nhanh chóng ngưng cười: "Được được được, nương không nói nữa là được."

Lúc này Đoàn Đoàn mới hài lòng bế Đô Đô học đi với Tần Tĩnh Trì. Chỉ là lúc cậu bé đi bên cạnh, lại khập khiễng.

Tần Tĩnh Trì chú ý thấy hôm nay cậu bé có hơi khác thường, hắn nhíu mày một tay ôm Đô Đô, tay còn lại kéo cậu bé đến cạnh mình, nghiêm túc hỏi: "Đoàn Đoàn, hôm nay con bị thương sao? Sao lại đi khập khiễng thế?"

Đoàn Đoàn ngẩn ra, vội vàng lắc đầu: "Không có mà!" Sau đó lại nghĩ đến chuyện hôm nay lại vội giải thích: "Đoàn Đoàn quên mất, hôm nay cưỡi ngựa lâu quá nên chân bị cọ xát một chút, hơi đau nhưng Đoàn Đoàn đã quen đau rồi nên quên mất."

Bởi vì vừa cưỡi ngựa xong, tuy có hơi đau nhưng vẫn có thể chịu được nên Mộ Nam Tinh và Cảnh Nam Chi đều không chú ý đến vết thương do cưỡi ngựa cọ xát, giờ thời gian trôi qua, vết thương cọ xát trên chân dần dần đau hơn nên Đoàn Đoàn đi lại mới có hơi không được tự nhiên.

Giang Oản Oản nghe vậy, vội vàng kéo cậu bé đến trước giường, Tần Tĩnh Trì cũng vội bế Đô Đô bước tới.

"Đoàn Đoàn, lại đây! C.ởi quần ra, cha nương xem cho con! Nhân tiện bôi chút thuốc mỡ." Giang Oản Oản tìm ra loại thuốc mỡ chuyên dùng để xử lý vết xước, nói với Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn nhìn vẻ mặt lo lắng của hai người thì cậu bé nhanh chóng c.ởi quần ra.

Không còn gì che chắn, vết xước ở mặt trong đùi của tiểu tử lập tức lộ ra rõ ràng, đỏ bừng một mảng, còn có một số chỗ bị trầy da.

Kiểm tra xong vết thương trên chân Đoàn Đoàn, Giang Oản Oản không nhịn được trừng mắt nhìn cậu bé: "Đã bị xước như thế này rồi mà không biết nói cha nương bôi thuốc sao? Còn không biết đau sao? Đúng là một nhóc ngốc!"

"Ngốc! Ngốc!" Đô Đô ở bên cạnh cũng phụ họa thêm.

Đoàn Đoàn lặng lẽ véo má Đô Đô, đệ đệ hư hỏng này của cậu bé thật là phiền phức, thấy ca ca bị phê bình mà nó còn tỏ vẻ hả hê!

Tần Tĩnh Trì thở dài đặt Đô Đô lên giường chơi rồi cầm lấy tuýp thuốc mỡ trong tay Giang Oản Oản, sau đó hắn nhẹ nhàng bôi lên chỗ sưng đỏ trên chân Đoàn Đoàn.

Bôi xong, thấy Đoàn Đoàn còn muốn mặc quần vào, Giang Oản Oản vội vàng ngăn cản động tác của cậu bé: "Hôm nay con mặc quần đùi ngủ đi! Mặc quần ngoài vào sẽ làm thuốc mỡ bị trôi hết."

Đoàn Đoàn nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng vâng, không mặc nữa, không mặc nữa!"

Thấy ca ca mình chỉ mặc mỗi quần đùi, Đô Đô bò về phía cậu, duỗi tay ra đánh một cái vào chân cậu bé, đánh xong còn không chịu buông ra mà lại sờ thêm một lúc, có lẽ thấy làn da dưới tay mềm mại và trơn mịn nên nó sờ rất thích thú: "Hahaha!"

Đoàn Đoàn véo tai Đô Đô: "Đô Đô, đệ làm huynh đau rồi! Tiểu quỷ này! Đệ còn thế nữa cẩn thận huynh đánh m.ô.n.g đệ đấy!"

Đô Đô bị cậu bé véo tai, cũng không tức giận mà vẫn tiếp tục cười khúc khích.

Tần Tĩnh Trì bưng hai chậu nước vào, lau mặt và chân cho hai tiểu tử rồi nhét chúng vào trong chăn: "Được rồi, ca ca của con bị thương rồi, phải nghỉ ngơi cho khỏe, con còn quá nhỏ cũng phải nghỉ ngơi, mau ngủ đi."

Đô Đô nằm trong chăn cùng ca ca nhưng ngoan ngoãn hơn nhiều, đầu nhỏ dựa vào vai Đoàn Đoàn, nó ngẩng đầu nhìn cậu bé bằng đôi mắt tròn xoe, không biết chán mà kêu "cà cà" "cà cà".

Đoàn Đoàn xoa khuôn mặt mềm mại của nó: "Được rồi, Đô Đô ngoan, đệ mau ngủ ngoan đi được không? Huynh buồn ngủ quá rồi, ha..."

Đô Đô thấy ca ca mình dần ngủ say, nó quay đầu nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản vẫn ngồi bên bàn rồi lại quay đầu nhìn Đoàn Đoàn, dần dần, mắt nó bắt đầu lim dim, chỉ một khắc sau cũng ngủ say.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nói xong chuyện tửu lâu, sau đó trở lại bên giường nhìn hai huynh đệ dựa đầu vào nhau ngủ rất ngon lành, không khỏi nhìn nhau cười.

Giang Oản Oản cởi giày nằm ở bên trong giường: "Tĩnh Trì, chàng mau lên nghỉ ngơi đi, hôm nay mệt cả ngày rồi."

Tần Tĩnh Trì gật đầu, dịu dàng nói: "Nàng cũng vậy, mau ngủ đi."

Nói xong thì cẩn thận đắp chăn cho ba mẫu tử đang nằm, tiếp đó lại vén một góc chăn ở bên giường, kiểm tra vết thương của Đoàn Đoàn, thấy thuốc mỡ trên vết thương không bị trôi đi, hắn mới hài lòng dập nến, nhẹ nhàng lên giường.

Mười mấy ngày sau, không chỉ tửu lâu mà cả tiệm lẩu và tiệm hải sản cũng dần đi vào quỹ đạo.

Mà mức độ ăn khách của mỗi cửa hàng đều vượt xa sức tưởng tượng của Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản.

Bên tửu lâu, chỉ mới khai trương vài ngày đã nổi tiếng khắp kinh thành, thêm vào đó tửu lâu lại bắt đầu giới hạn thời gian và số lượng. Vì vậy muốn đến tửu lâu đều phải đặt trước, đặt trước thành công sẽ được phát một tấm phiếu.

Mà chỉ riêng việc đặt trước đã chiếm hết bốn năm ngày tới.

Bên tiệm lẩu và bên tiệm hải sản, mặc dù đều đã tuyển thêm bốn năm người làm công nhưng Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc đều bận đến mức chân không chạm đất, thậm chí trời đã tối đen trong tiệm vẫn còn thắp đầy nến, khách hàng còn đông nghịt.

Còn bên tửu lâu, vì vấn đề giới hạn thời gian và số lượng nên Lâm Lộ Lâm Giang thoải mái hơn một chút. Lâm Giang hễ có thời gian là lại theo Tần Tĩnh Trì học làm chưởng quầy, Lâm Lộ thích nấu ăn, không có hứng thú làm chưởng quầy nên sau này khi Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đi rồi, những việc này sẽ rơi vào tay Lâm Giang, cậu ấy phải học cho thật tốt mới được.

Tuy nhiên, những ngày này, không chỉ có Tần Tiểu Quang và mấy người họ, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cả ngày đều chạy đi chạy lại giữa mấy cửa tiệm, cũng mệt đến thở không ra hơi. Hơn nữa thỉnh thoảng lại phải mang theo Đoàn Đoàn và Đô Đô, Đô Đô vừa quấy khóc là lại phải dỗ dành nó, cũng tốn khá nhiều sức lực.

Hôm nay, lúc sắp nghỉ, Đô Đô lại khóc, Đoàn Đoàn thấy Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mệt rồi, vừa cùng dỗ Đô Đô vừa không khỏi trách móc Đô Đô, cha nương đã vất vả như vậy rồi mà đệ đệ mình còn không biết thông cảm, thật là đáng lo!

Nhưng nhìn Đô Đô nức nở, thân hình nhỏ bé còn run rẩy đáng thương, cậu bé lại thấy đau lòng.

"Thôi nào, Đô Đô ngoan, đệ phải ngoan ngoãn, đừng khóc nữa."

"Sao đệ lại thế? Sao cứ khóc mãi thế?"

Cậu bé hết lời dỗ dành nhưng chẳng có tác dụng gì, mãi đến khi Giang Oản Oản bận rộn xong đi tới, bế Đô Đô vào lòng vỗ nhẹ mấy cái thì tiểu tử mới nín khóc.

Đoàn Đoàn thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Giang Oản Oản kiểm tra một lượt, thấy trên bắp chân Đô Đô có một vết đỏ mới bất lực nói: "Nương nói sao mà khóc thảm thiết thế, không biết tiểu tử này cọ vào đâu rồi, một mảng da này đỏ ửng, còn trầy da nữa."

Đoàn Đoàn lại gần nhìn, cậu bé đau lòng thổi phù phù rồi lại xoa tay Đô Đô: "Xin lỗi nhé, huynh trách nhầm đệ rồi, hóa ra Đô Đô của chúng ta đau quá."

"Cà cà…" Đô Đô đau lòng gọi cậu bé.

"Đô Đô…" Đoàn Đoàn vội vàng đáp lại.

Về đến nhà, Đô Đô hoàn toàn quên mất cơn đau ở chân, nó nằm trên giường cười khúc khích.

Đoàn Đoàn liếc nhìn Đô Đô, thấy Tần Tĩnh Trì giơ tay vỗ nhẹ vào lưng thì cậu bé vội kéo Tần Tĩnh Trì ngồi lên giường: “Cha! Cha mau ngồi xuống!”

Đợi Tần Tĩnh Trì ngồi xuống, Đoàn Đoàn vội cởi giày, trèo lên giường, đứng sau lưng Tần Tĩnh Trì, nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ đ.ấ.m lưng cho hắn: "Cha, thế nào rồi? Có mạnh quá không? Hay là nhẹ hơn một chút?”

Tần Tĩnh Trì lắc đầu: "Vừa phải."

Đô Đô thấy Đoàn Đoàn giúp Tần Tĩnh Trì đ.ấ.m lưng thì nó bò đến bên Tần Tĩnh Trì rồi lật người lại, sau đó cũng giơ nắm tay nhỏ lên đ.ấ.m lưng cho hắn.

Giang Oản Oản tắm xong, vừa vào phòng đã thấy cảnh tượng cha hiền con thảo này.

"Sao Đô Đô cũng đ.ấ.m lưng vậy, sức của nó có là bao!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 308: Chương 308



Đô Đô vừa nghe thấy tên mình, nó ngạc nhiên quay đầu lại: “Nương! Nương!”

Tần Tĩnh Trì thấy nó nhanh chóng bò đến bên giường, hắn vội ôm tiểu tử vào lòng rồi vỗ nhẹ vào m.ô.n.g nó: “Cẩn thận té xuống giường! Đừng tưởng rằng vừa rồi con giúp cha đ.ấ.m lưng thì cha sẽ không phê bình con nhé!”

Đô Đô được hắn ôm vào lòng, nó nhìn hắn cười khúc khích: “Hahaha, chà chà!”

Giang Oản Oản ngồi ở bên giường: “Tĩnh Trì, chàng dẫn Đoàn Đoàn đi tắm đi, thiếp sẽ trông Đô Đô.”

Hắn hôn lên mặt nàng rồi mới ôn tồn nói: “Được, vậy thì đi.”

Nói xong hắn bế Đoàn Đoàn đang cười trộm trên giường bằng một tay và đi ra ngoài, Đoàn Đoàn cười toe toét nói: “Tắm thôi!”

“Chà chà! Cà cà!” Đô Đô trơ mắt nhìn cha và ca ca đi ra ngoài, không thèm để ý đến mình thì nó vội gọi họ.

Đoàn Đoàn nghiêng đầu sang chỗ khác: “Đô Đô bảo bảo, huynh và cha tắm xong sẽ trở lại, nhanh thôi!”

“Cà cà!”

Giang Oản Oản ôm Đô Đô đang nhíu chặt đôi lông mày nhỏ và hôn lên khuôn mặt nhỏ của nó mấy cái.

Đô Đô nghe thấy tiếng "chụt" trên mặt, cũng quay đầu lại hôn lên mặt Giang Oản Oản làm nước bọt in đầy lên mặt nàng.

Giang Oản Oản chê bai véo mũi nó: "Ôi chao, Đô Đô làm nương toàn nước bọt, bẩn quá đi!"

Đô Đô ngơ ngác nhìn nàng: “Nương! A! Không! Không bận!”

Lau nước bọt cho nó rồi Giang Oản Oản mới nói: “Là ‘không bẩn’, không phải ‘không bận’!

“A? Không… Không…” Đô Đô mấp máy miệng, thốt ra hai chữ: “Không bẩn!”

Giang Oản Oản vui mừng hôn nó một cái: “Đúng rồi! Đô Đô bảo bảo của nhà chúng ta thật thông minh!”

“Nào, nói ‘cha… Cha’, ‘cha… Cha’.”

Đô Đô nhìn nàng, miệng tiếp tục mấp máy mấy cái: “Chà… Cha!”

“Cha!” Giang Oản Oản lặp lại.

“Cha… Cha!”

“Đọc đúng rồi! Đô Đô thật giỏi! Mau! Lặp lại lần nữa! Cha… Cha!”

"Cha… Cha…" Đô Đô cười tít mắt nhìn nàng như muốn nói, nương xem, con đọc đúng rồi.

Giang Oản Oản thừa nóng rèn sắt: “Ca… Ca!”

“Cà cà!”

"Không đúng không đúng, làm lại, ca… Ca!"

Đô Đô tiếp tục nói: “Ca!”



“Ca… Ca!”

Đoàn Đoàn đẩy cửa bước vào, nghe thấy Đô Đô gọi mình, còn gọi đúng khiến cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Tần Tĩnh Trì đầy phấn khích: "Cha! Cha nghe thấy chưa? Đô Đô biết gọi "ca ca" rồi! Gọi rõ ràng lắm!"

Tần Tĩnh Trì mỉm cười gật đầu: “Đừng kích động! Cha nghe rồi.”

Đoàn Đoàn chạy đến bên giường: “Đô đô bảo bảo, mau! Kêu "ca ca "!”

Đô Đô ngoan ngoãn mở miệng: "Ca… Ca!"

Đoàn Đoàn cười tươi như hoa, ôm tiểu tử hôn mấy cái: “Đệ đệ nhà chúng ta giỏi quá! Gọi đúng rồi! Ca ca thích đệ lắm!”

Tần Tĩnh Trì nhướng mày, véo má Đô Đô: “Nào, con gọi cha lần nữa đi.”

Đô Đô chớp hàng mi, ngẩng đầu nhìn hắn cười toe toét nói: “Cha… Cha! Cha… Cha! Cha… Cha!”

Tiểu tử như bị nghiện gọi, gọi đi gọi lại không biết chán.

Tần Tĩnh Trì cười haha bế nó khỏi giường, hai tay ôm hai bên người Đô Đô giơ lên xoay một vòng.

Đô Đô cười không nhịn được, trong miệng phát ra tiếng cười như chuông bạc, truyền đi rất xa, ngay cả Tần Tiểu Quang ở hậu viện cũng nghe thấy.

Thẩm Mộc lau mặt xong, thắc mắc hỏi: "Sao hôm nay Đô Đô lại vui thế nhỉ? Cười vui quá!"

"Tiểu hài mà, cứ có đồ ăn ngon, đồ chơi được bày trước mặt là vui lắm!" Tần Tiểu Quang nói.

“Hahaha, cũng phải!”

Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, thoáng cái đã hai tháng.

"Đoàn Đoàn, hôm nay nếu con đi chơi với Tinh Tinh ca thì tối nương và cha sẽ đến đón con nhé." Giang Oản Oản tìm quần áo cho Đoàn Đoàn mặc, nói.

Đoàn Đoàn gật đầu: "Vâng vâng! Hôm qua Tinh Tinh ca nói hôm nay chúng con không đến giáo trường nữa, mà ở nhà họ chơi."

Mặc dù có thể ra ngoài chơi nhưng Đoàn Đoàn vẫn có chút chán nản, hai ngày nữa họ sẽ phải về nhà, cậu bé rất nhớ Tinh Tinh ca, Mộ thúc và Mộ thẩm.

Giang Oản Oản nhận ra nó không vui thì thắc mắc: "Nhi tử, sao vậy? Ngày thường được ra ngoài chơi, không phải con rất vui sao?"

Đoàn Đoàn buồn bã ngẩng đầu lên: "Nương ơi, nhưng mà chúng ta sắp về nhà rồi, như vậy sẽ lâu lâu lắm nữa mới gặp được Tinh Tinh ca."

Giang Oản Oản bất lực nói: "Có gì đâu! Chúng ta đâu phải đi rồi không trở lại, sau này vẫn có thể gặp lại mà. Hơn nữa, con không nhớ gia gia nãi nãi, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, tiểu cữu và tiểu thúc sao! Vài ngày trước, ai nói nhớ Niên Niên, Phao Phao, Tiểu Bao Tử và Nhị Oa?"

Đoàn Đoàn ngẩn ra: "Con... Con nhớ! Con rất nhớ ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, gia gia nãi nãi! Chỉ là... Chỉ là..."

Chỉ là cậu bé không nỡ xa Tinh Tinh ca, Tinh Tinh ca nói còn muốn dạy cậu bé cưỡi ngựa b.ắ.n cung, còn muốn dạy cậu bé đọc sách, dạy cậu bé làm thơ... Còn muốn dạy cậu bé rất rất nhiều nhưng... Nhưng chắc chắn không có cơ hội nữa rồi...

Giang Oản Oản ôm lấy cổ cậu bé: "Nhi tử, không sao đâu, sau này còn nhiều cơ hội gặp lại, biết đâu sau này con còn đến kinh thành học thì sao."

Đoàn Đoàn đột ngột ngẩng đầu lên: "Nương! Nương nói thật sao?"

"Thật đấy, Mộ thúc của con nói đợi con lớn hơn một chút sẽ cho chúng ta đưa con đến kinh thành học nhưng mà phải đợi mấy năm nữa, con đừng quá kích động."

"Quao! Tuyệt quá!" Đoàn Đoàn vừa kích động vừa phấn khích!

"Được rồi được rồi, nhanh mặc quần áo vào đi, Tinh Tinh ca của con chắc đã cho xe ngựa đến đón rồi, chơi với huynh ấy hai ngày cho vui, chúng ta về nhà ăn Tết thôi." Giang Oản Oản đặt quần áo lên chăn, xoa đầu Đoàn Đoàn dịu dàng nói.

Đoàn Đoàn gật đầu, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Lúc này, xe ngựa của Vương phủ đã đợi ở cửa. Rửa mặt sơ qua, cậu bé lên xe ngựa.

Đợi Đoàn Đoàn đi rồi, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mới sang bên tửu lâu.

“Hả? Phải đi rồi sao?”

Mộ Nam Tinh nhíu mày nhìn về phía Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn gật đầu: "Hai ngày nữa là bọn đệ phải đi rồi, bọn đệ phải về nhà để cùng gia gia nãi nãi và ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đón năm mới, đây là điều bọn đệ đã nói trước khi đến đây, nếu không họ chắc chắn sẽ buồn lắm."

Tiếp đó lại nhìn Mộ Nam Tinh: “Nhưng Tinh Tinh ca, sau khi đệ về, chúng ta vẫn có thể viết thư cho nhau mà! Hơn nữa nương đệ có nói, đợi đệ lớn thêm chút nữa, có lẽ sẽ đưa đệ đến kinh thành để học, đến lúc đó là lại có thể chơi cùng Tinh Tinh ca rồi."

Mộ Nam Tinh không yên lòng gật đầu: “Ừ.”

Đến giờ ăn cơm, Cảnh Nam Chi gắp thức ăn cho Đoàn Đoàn, nàng ấy quan tâm hỏi: “Đoàn Đoàn, các cháu sắp phải đi rồi sao? Sao không ở lại đón năm mới vậy? Thời tiết lạnh thế này, trên đường về cũng không dễ đi đâu?"

Đoàn Đoàn nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi nói: “Thẩm ơi, không sao đâu, hiện tại tuyết vẫn chưa rơi, với lại… Với lại Đoàn Đoàn cũng nhớ gia gia nãi nãi và những người khác, họ chắc cũng nhớ chúng cháu.”

Mộ Quy Hoằng cười nói: “Cũng phải, nhưng sau khi đón năm mới, Đoàn Đoàn có thể tiếp tục đến kinh thành mà, đến đây học cũng không tệ, Thanh Phong học viện ở đây rất tốt."

Đoàn Đoàn cười tươi gật đầu: “Vâng vâng, nương cháu cũng nói vậy nhưng nói phải đợi Đoàn Đoàn lớn thêm chút nữa mới được đến."

Mộ Nam Tinh nhìn Cảnh Nam Chi và Mộ Quy Hoằng, lại nhìn Đoàn Đoàn nói: “Đoàn Đoàn, hôm nay đệ đừng về, cứ ở lại nhà của huynh nghỉ ngơi đi.”

Đoàn Đoàn ngơ ngác nhìn cậu bé: “Đoàn Đoàn có thể ngủ chung với Tinh Tinh ca không?”

Mộ Nam Tinh khựng lại, cậu bé nhìn về phía Cảnh Nam Chi, nhất thời không nói gì.

“Nương, có thể không?”

Cảnh Nam Chi vừa định mở miệng thì nghe Mộ Quy Hoằng lên tiếng: "Được chứ! Hôm nay cứ ở lại đi, dù sao con và Tinh Tinh ca cũng thân nhau, cùng ngủ có gì không được chứ!"

Cảnh Nam Chi vội vàng nói: "Hay là... Để hai tiểu hài ngủ riêng đi, Tinh Tinh và Đoàn Đoàn chắc chắn quen ngủ một mình hơn, đúng không, Tinh Tinh? Đoàn Đoàn?"

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Không có đâu, ở nhà thỉnh thoảng Đoàn Đoàn cũng ngủ cùng cha nương và Đô Đô, Đoàn Đoàn thích ngủ cùng Tinh Tinh ca ca, bọn cháu có thể cùng chơi!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 309: Chương 309



Mộ Nam Tinh nhìn Cảnh Nam Chi không nói một lời.

Mộ Quy Hoằng quyết định: "Được được được, vậy hôm nay hai tiểu tử các con ngủ cùng nhau đi nhưng tối phải đắp chăn cẩn thận! Đừng nghịch ngợm, trời lạnh, nhiễm phong hàn thì không tốt."

Sau đó nhìn Cảnh Nam Chi: "A Chi, lát nữa nàng sai người báo cho Tĩnh Trì và Oản Oản một tiếng, kẻo không thấy Đoàn Đoàn về họ lại lo lắng."

Cảnh Nam Chi gật đầu nhưng trên mặt không thấy vui, nàng ấy cau mày rồi liếc nhìn Mộ Nam Tinh, thấy cậu bé không có phản ứng gì, khiến nàng ấy càng nhíu chặt mày hơn!

Buổi tối, đợi gia đinh đưa Đoàn Đoàn đi tắm, Cảnh Nam Chi mới kéo Mộ Nam Tinh dặn dò: "Buổi tối lạnh, con mặc nhiều quần áo vào rồi ngủ, biết chưa?"

Mộ Nam Tinh ngẩng đầu nhìn nàng ấy, mím môi, nhỏ giọng nói: "Con biết rồi, nương."

Cảnh Nam Chi nhìn cậu bé thở dài: "Con này, sao lại... Tuy Đoàn Đoàn mới năm sáu tuổi nhưng..."

Nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Mộ Nam Tinh, nàng ấy dừng lời, cuối cùng không nói tiếp nữa: "Thôi, nhớ nhé! Phải mặc nhiều quần áo vào rồi ngủ."

Mộ Nam Tinh dùng ngón tay nhéo góc áo, bất đắc dĩ nói: "Con biết rồi, nương, chúng con chỉ là tiểu hài thôi..."

Cảnh Nam Chi vội nói: "Được được được, vậy... Vậy tối nay đắp chăn cẩn thận, hai đứa cũng đừng chơi quá khuya, phải nghỉ ngơi sớm."

“Vâng.”

Dặn dò xong, Cảnh Nam Chi mới bước ra khỏi phòng.

Còn Mộ Nam Tinh thì thuần thục trải giường, nghĩ ngợi một lát rồi lại ôm thêm một chiếc chăn đặt lên giường.

Lúc này, Đoàn Đoàn mặc bộ đồ ngủ dày cộp nhanh chóng đẩy cửa bước vào: "Tinh Tinh ca ca! Đệ tắm xong rồi!"

Mộ Nam Tinh vén chăn nhìn cậu bé: "Nhanh vào chăn đi."

Đoàn Đoàn chui vào chăn, thấy bên cạnh còn một chiếc chăn nữa, cậu bé nghi ngờ hỏi: "Tinh Tinh ca ca, chúng ta phải đắp hai chiếc chăn sao? Sẽ không nóng ư?"

Mộ Nam Tinh ngượng ngùng nằm xuống bên cạnh cậu bé, đắp chiếc chăn kia lên người mình: "Chúng ta... Chúng ta mỗi người đắp một chiếc chăn đi."

Đoàn Đoàn ngẩn ra, miễn cưỡng gật đầu: "Vậy... Vậy được rồi."

Nằm trong chăn, Đoàn Đoàn quay đầu nhìn Mộ Nam Tinh: "Tinh Tinh ca ca, chúng ta nói chuyện đi, được không?"

"Đệ muốn nói gì?"

Đoàn Đoàn lật người, đối mặt với cậu bé: "Tinh Tinh ca ca, huynh mau quay lại đây, đệ không nhìn thấy huynh nữa rồi."

Mộ Nam Tinh cũng lật người, hai người đối mặt nhìn nhau.

Đoàn Đoàn nhất thời không biết nói gì, cậu bé cử động chân rồi lại nói: "Tinh Tinh ca ca, chúng ta thật sự không thể ngủ cùng nhau sao? Một mình đắp chăn lạnh lắm! Chân đệ lạnh ngắt rồi."

Mộ Nam Tinh khựng lại, một lúc lâu sau mới thở dài, ngồi dậy đắp chiếc chăn đang đắp trên người mình sang phía Đoàn Đoàn, còn mình thì vén chăn của Đoàn Đoàn chui vào.

Vừa chui vào, Đoàn Đoàn nhanh chóng ôm lấy eo cậu bé: "Đệ muốn ôm Tinh Tinh ca ca ngủ!"

Mộ Nam Tinh ngơ ngác nhìn cậu bé, không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, Đoàn Đoàn mới lẩm bẩm: "Sao Tinh Tinh ca ca lại mặc đồ ngủ dày thế này? Không ấm áp gì cả."

Mộ Nam Tinh ngơ ngác nói: "Ừm... Huynh... Huynh quen mặc dày thế này rồi."

Đoàn Đoàn như chấp nhận lời giải thích của cậu bé: "Được rồi."

Một lúc lâu sau, khi Mộ Nam Tinh cuối cùng cũng đã thả lỏng, Đoàn Đoàn lại nói: "Tinh Tinh ca ca, nếu đệ đi rồi, huynh phải nhớ đệ nhiều vào nhé! Phải viết thư cho đệ thật nhiều! Đệ cũng sẽ viết thư cho Tinh Tinh ca ca!"

"Ừm, huynh sẽ viết... Viết thư cho đệ."

"Còn nữa còn nữa! Sau khi về, đệ sẽ tặng Tinh Tinh ca ca đồ ăn ngon! Ừm... Còn cả những món quà nhỏ khác nữa!" Đoàn Đoàn nghĩ, đồ ăn vặt do nương cậu bé làm đều rất ngon, có nhiều món Tinh Tinh ca ca chưa từng ăn, chắc chắn phải cho cậu bé nếm thử mới được.

"Ừm... Còn nữa, Tinh Tinh ca ca nhớ đệ thì cũng đừng nhớ quá! Biết đâu năm sau đệ lại theo cha nương đến đây, hoặc Tinh Tinh ca ca có cơ hội cũng có thể đến tìm đệ chơi, đệ có rất nhiều hảo bằng hữu! Họ đều rất thú vị! Huynh chắc chắn sẽ thích họ!"

Mộ Nam Tinh nói: "Là Nhị Oa, Cẩu Đản, Tiểu Bao Tử và Lâm Tử Hành mà đệ nói sao?"

Đoàn Đoàn cười tít mắt gật đầu: "Vâng vâng! Tinh Tinh ca ca còn nhớ sao? Huynh nhớ giỏi quá!"

Mộ Nam Tinh gật đầu, bất đắc dĩ thầm nghĩ, trong thư đệ đã nhắc đến bao nhiêu lần rồi, tất nhiên là nhớ.

Còn Đoàn Đoàn thì lẩm bẩm lẩm bẩm mãi rồi cũng từ từ ngủ thiếp đi.

Mộ Nam Tinh nhìn Đoàn Đoàn đang ôm mình, không tự chủ được mà khẽ cười một tiếng, rõ ràng bản thân mình mới là cái lò sưởi nhỏ, vậy mà còn nói muốn ôm nhau ngủ mới ấm áp.

Hai ngày sau, đồ đạc đã được sắp xếp gọn gàng lên xe ngựa để chuẩn bị lên đường.

Chỉ là nhìn hai tiểu hài nắm tay nhau không muốn buông, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhất thời không nỡ làm phiền chúng.

"Tinh Tinh ca, đệ đi nhé, đệ thật sự phải đi rồi đấy! Huynh phải nhớ đệ nhưng... Nhưng cũng đừng nhớ đệ quá nhiều." Đoàn Đoàn luyến tiếc nhìn Mộ Nam Tinh.

Mộ Nam Tinh nhìn cậu bé gật đầu: "Đoàn Đoàn, Huynh... Đệ cũng phải nhớ huynh, huynh sẽ viết thư cho đệ, đệ có chuyện gì vui hay buồn cũng có thể viết thư cho huynh, huynh đều thích đọc."

“Vâng vâng! Được!”

Giang Oản Oản đi tới cạnh hai tiểu tử rồi nói: "Được rồi, hai tiểu tử các con đừng lưu luyến như vậy, nói không chừng đầu xuân năm sau chúng ta sẽ lại tới đây, chẳng phải đến lúc đó các con lại có thể gặp sao?"

“Đoàn Đoàn, đi thôi.” Nàng sờ đầu Đoàn Đoàn và nói.

Đoàn Đoàn liếc nhìn nàng nhưng cậu bé nắm tay Mộ Nam Tinh không nỡ buông ra, cậu bé lại chậm rãi bước về trước hai bước: "Tinh Tinh ca ca…"

“Đoàn Đoàn…”

"Tinh Tinh ca ca…"

“Đoàn Đoàn…”

Tần Tĩnh Trì và Mộ Quy Hoằng đứng bên cạnh bất lực đỡ trán, cảnh tượng này lại có cảm giác như họ đã chia rẽ một đôi uyên ương khổ mệnh.

Mộ Quy Hoằng càng bất lực lại càng kinh ngạc, Mộ Nam Tinh nhà ngài ấy vốn ít nói, bề ngoài là một tiểu hài lạnh lùng nhưng giờ đây đối với Đoàn Đoàn lại không hề lạnh lùng, thậm chí còn rất nhiệt tình.

“Tinh Tinh ca ca, đệ đi thật đây.”

“Ừ, Đoàn Đoàn, đệ... Đệ đi đi.”



Mấy người lớn đứng bên cạnh không nỡ nhìn, hai tiểu hài dính lấy nhau nói chuyện mãi, mãi không thấy chúng buông tay nhau ra.

Tần Tĩnh Trì không nhịn được nữa: "Được rồi, hai đứa mau buông tay ra đi. Đoàn Đoàn, chúng ta phải đi rồi, còn Tinh Tinh, con không cần phải lưu luyến quá đâu, thỉnh thoảng chúng ta vẫn sẽ đưa nó đến kinh thành, không phải là không gặp lại được."

Lúc này Mộ Nam Tinh và Đoàn Đoàn mới buông tay nhau ra, đợi Tần Tĩnh Trì dắt Đoàn Đoàn đi về phía xe ngựa, Đoàn Đoàn nhỏ bé này đi chậm chạp, không ngừng ngoái đầu lại nhìn: "Đi rồi, thật sự đi rồi đấy!"

Mộ Nam Tinh vẫy tay: "Đi đường cẩn thận!"

Cuối cùng cũng lên xe ngựa, Đoàn Đoàn còn thò đầu nhỏ ra khỏi cửa sổ xe, vẫy tay chào, cậu bé lặp lại câu nói vừa nãy: "Đi đấy."

Đợi xe ngựa chạy xa dần, Mộ Nam Tinh mới lớn tiếng hô: "Đoàn Đoàn, huynh sẽ nhớ đệ!"

Rất nhanh, giọng nói của Đoàn Đoàn cũng theo gió truyền đến: "Đệ cũng sẽ rất rất nhớ Tinh Tinh ca!"

Xe ngựa biến mất ở chân trời, Mộ Nam Tinh mới luyến tiếc theo Mộ Quy Hoằng trở về Vương phủ.

"Tinh Tinh, con rất thích Đoàn Đoàn sao?" Mộ Quy Hoằng cúi đầu nhìn cậu bé.

Mộ Nam Tinh gật đầu: "Đương nhiên rồi! Đệ ấy là bằng hữu duy nhất của con."

Mộ Quy Hoằng không nhịn được mỉm cười: "Ta chưa từng thấy con đối xử với ai như vậy, mỗi lần ta phải ra ngoài lâu, cũng không thấy con luyến tiếc như vậy?"

Mộ Nam Tinh ngẩng đầu nhìn ngài ấy: "Dù phụ thân có đi bao lâu cũng sẽ trở về nhưng Đoàn Đoàn chỉ là bằng hữu, không phải muốn đến là đến, muốn gặp là gặp được."

Lời này... Quả thực không thể phản bác.

Nghĩ nghĩ, Mộ Quy Hoằng hiếm khi muốn trêu chọc cậu bé: "Tinh Tinh, không phải trước đây con còn không thích Đoàn Đoàn sao?"

Mộ Nam Tinh ngẩng đầu nhìn ngài ấy với vẻ mặt khó hiểu: "Lúc đó con còn chưa từng gặp đệ ấy, chỉ bị phụ thân ép viết cho đệ ấy một lá thư, đương nhiên không tính là thích rồi."
 
Back
Top