Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 290: Chương 290



Lý Tam Nương cười tủm tỉm bế Đô Đô vào lòng, liếc nhìn Giang Tư Nguyệt một cái, rồi mới nói: "Không có gì, không có gì đâu! Chúng ta đang trò chuyện thôi. Oản Oản, lại đây ngồi bên cạnh nương."

"Ông nó, chàng mau đi lấy kẹo và thịt khô ra cho Oản Oản và Đoàn Đoàn ăn."

Đoàn Đoàn vừa vào nhà, đã quen đường ngồi xuống bên cạnh Giang Tư Nguyệt, đặt con hổ nhỏ lên ghế dài, rồi mở cặp sách ra, bày bút mực giấy nghiên lên bàn trà. Cậu bé vừa viết chữ vừa nói: "Tiểu cữu cữu ơi, hôm nay phu tử dạy bài thơ mới, con đọc hai lần là thuộc rồi! Phu tử khen con có trí nhớ tốt hơn trước, còn nữa, còn nữa, phu tử còn khen chữ của con viết đẹp hơn! Cữu xem! Có phải đẹp hơn trước nhiều không?"

Giang Tư Nguyệt cúi người ôm lấy vai cậu bé, nhìn xuống, mỉm cười gật đầu: "Ừ, chữ của Đoàn Đoàn nhà chúng ta viết thật đẹp, cữu nhớ trước đây còn xiên xiên vẹo vẹo cơ."

Đoàn Đoàn bĩu môi nhỏ vỗ vào lòng bàn tay cậu ta: "Cữu ơi! Chữ con bây giờ đẹp rồi! Cữu không được nhắc đến chuyện trước kia nữa!"

"Được được được, tiểu cữu cữu không nói nữa."

"Hừ! Hôm nay Đoàn Đoàn phải viết năm bài chữ to!"

Giang Oản Oản, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương nhìn hai người họ, nụ cười rạng rỡ.

Đô Đô bò ra khỏi lòng Lý Tam Nương, bò qua bò lại trên chiếc ghế dài rộng lớn để chơi.

Chỉ một lúc sau đã chạy đến bên cạnh Giang Tư Nguyệt, bám vào cánh tay của tiểu cữu cữu, lắc lư muốn trèo lên người cậu ta.

Giang Tư Nguyệt vội vàng ôm đứa nhỏ vào trong ngực.

Đô Đô vừa vào lòng Giang Tư Nguyệt, liền cười toe toét, bàn tay nhỏ vung vẩy trước n.g.ự.c cậu ta: "Aaa..."

Đoàn Đoàn quay đầu nhìn, cười nói: "Hihi... Đô Đô bảo bảo cũng rất thích tiểu cữu cữu!"

Giang Oản Oản và Lý Tam Nương nhìn nhau, đều không khỏi gật đầu, Giang Oản Oản nghĩ, hai đứa nhỏ nhà mình thật sự rất thích Giang Tư Nguyệt, Đoàn Đoàn thì không nói, buổi tối có cơ hội liền đến tìm tiểu cữu cữu của nó, Đô Đô chỉ cần có cơ hội cũng muốn bò vào lòng cậu ta.

Ngay cả Tần Tĩnh Trì cũng nói mấy lần, trong nhà ngoại trừ cậu ta và Giang Oản Oản, Đô Đô thích nhất được Giang Tư Nguyệt ôm.

Giang Tư Nguyệt ôm Đô Đô lên đùi, gọi: "Đô Đô" "Đô Đô" Giang Tư Nguyệt dỗ dành.

Dỗ dành một lúc, Giang Tư Nguyệt chỉ vào má mình: "Đô Đô, lại đây, hôn cữu đi, được không?"

"Ơ?"

"Tiểu Đô Đô ơi, cữu muốn đệ đệ hôn! Giống như hôm qua đệ đệ hôn ca ca vậy, đệ đệ không nhớ à? Hôm qua đệ đệ còn hôn ca ca mặt đầy nước dãi cơ mà." Một tay Đoàn Đoàn nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ của Đô Đô, một tay chỉ vào má mình nói.

Đô Đô nhìn ca ca, rồi lại nhìn Giang Tư Nguyệt, có lẽ đã hiểu ý họ, tay nhỏ chống lên vai Giang Tư Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào má Giang Tư Nguyệt hôn liên tục mấy cái, hôn xong, má Giang Tư Nguyệt ướt đẫm.

Hôn xong Giang Tư Nguyệt, Đô Đô lại lắc lư đưa mặt sang phía Đoàn Đoàn, hôn lên má Đoàn Đoàn một cái.

Đoàn Đoàn lập tức mỉm cười rạng rỡ: "Đô Đô, ca ca bảo đệ hôn cữu mà, không phải là hôn ca ca."

Đoàn Đoàn nhìn Đô Đô chớp chớp mắt, liền hôn lên má Đô Đô một cái: "Được rồi, được rồi, ca ca rất thích Đô Đô hôn."

Giang Hiền Vũ nhìn hai người bị Đô Đô hôn, trong lòng cũng ngứa ngáy.

"A Nguyệt, mau đưa Đô Đô cho cha ôm."

Giang Tư Nguyệt làm theo lời, đưa đứa nhỏ cho ông ấy.

Đô Đô được ngoại tổ phụ bế vào lòng, không còn hoạt bát như khi ở trong vòng tay Giang Tư Nguyệt nữa, ngồi trên đùi ông ấy, bẻ bẻ ngón chân nhỏ của mình chơi.

"Đô Đô, hôn ngoại tổ phụ một cái được không?"

Đô Đô ngẩng đầu nhìn ông ấy một cái, lại cúi đầu bẻ bẻ ngón chân, một lúc sau, mới từ từ ngẩng đầu lên, vươn cổ chạm vào mặt ông ấy một cái.

Giang Hiền Vũ lập tức cười haha: "Ôi chao, khi nào tiểu ngoại tôn của ta mới biết gọi ngoại tổ phụ đây? Đô Đô, nào, gọi ngoại tổ phụ, ngoại… Tổ phụ…"

Giang Oản Oản và Lý Tam Nương nói chuyện bên cạnh, cũng không quan tâm ông ấy dạy như thế nào.

Chỉ có Đoàn Đoàn nhịn không được bật cười: "Ngoại tổ phụ, Tiểu Đô Đô còn chưa biết nói đâu ạ, ở nhà chúng con dạy đệ đệ nhiều lần rồi mà đệ đệ vẫn không chịu gọi người, Tiểu Đô Đô ngốc nghếch quá nhưng mà nương bảo là do đệ đệ còn nhỏ, có lẽ phải đến Tết mới bắt đầu nói được ạ."

Giang Hiền Vũ cười nói: "Ta cảm thấy Tiểu Đô Đô nhà chúng ta rất thông minh! Có lẽ chúng ta dạy dỗ nó nhiều hơn, nó sẽ biết nói! Hơn nữa, Đô Đô nhà chúng ta hiện tại đã tám tháng tuổi, có thể dạy nó rồi, nương con khi còn nhỏ như vậy cũng đã biết nói vài chữ đơn."

Đoàn Đoàn vội vàng hỏi: "Vậy còn con? Con khi nào thì biết nói? Có phải sớm hơn không?"

Đoàn Đoàn cảm thấy mình thông minh hơn Đô Đô một chút, nhất định sẽ biết nói sớm hơn.

Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương nghe đến đây đều ngẩn người.

Lúc Đoàn Đoàn còn nhỏ, họ đều không đến thăm cậu bé, cho nên nhất định là không biết.

Có lẽ Đoàn Đoàn nhận ra điều gì đó không ổn, vội vàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của mình: “A! Đoàn Đoàn quên mất, gia gia nãi nãi nói Đoàn Đoàn hơn một tuổi mới bắt đầu nói chuyện.” Đoàn Đoàn vội vàng bịa ra một câu chuyện.

Phu phụ Giang Hiền Vũ cười lớn: "Đúng vậy, gia nãi con nói con hơn một tuổi mới biết nói.”

“Đoàn Đoàn nhà chúng ta hơn một tuổi mới biết nói, Đô Đô chắc cũng phải lớn hơn một chút mới biết nói đây.”

Giang Oản Oản nhìn Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương với vẻ phức tạp, nàng nắm lấy tay Lý Tam Nương: “Nương.”

Lý Tam Nương vỗ vỗ tay nàng, mỉm cười: “Nương không sao.”

Đoàn Đoàn nhìn nhìn ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu nhà mình, vội vàng đi đến bên cạnh hai người ngồi xuống, một tay ôm lấy cánh tay Giang Hiền Vũ, một tay ôm lấy Lý Tam Nương: "Ngoại tổ phụ, ngoại tô mẫu, hôm nay Đoàn Đoàn được phu tử khen! Phu tử nói Đoàn Đoàn mười tuổi nhất định có thể thi đậu tiểu tú tài."

Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương trong nháy mắt bị lời nói của tiểu gia hỏa thu hút sự chú ý, hai người lập tức khen ngợi: "Đoàn Đoàn nhà chúng ta thật lợi hại!"

"Về sau cũng phải ngoan ngoãn theo phu tử đọc sách."

"Vâng vâng! Được rồi! Đoàn Đoàn không chỉ muốn thi đậu tiểu tú tài, còn muốn thi đậu tiểu trạng nguyên!"

"Hahaha, tốt!"

Đoàn Đoàn thấy ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu cười ha hả, liền nhìn sang Giang Oản Oản, nháy mắt với nàng.

Giang Oản Oản nhìn đôi mắt long lanh như hòn bi của Đoàn Đoàn, trong lòng vừa cảm khái vừa vui mừng, đứa nhỏ đáng yêu này chính là nhi tử của họ.

Giang Oản Oản giơ ngón tay cái lên với Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn nhìn thấy, cườ híp mắt, miệng nhỏ chu mỏ cao cao, vẻ mặt vô cùng kiêu hãnh.

Nói chuyện thêm một lúc với Giang Hiền Vũ và những người khác, Đoàn Đoàn mới quay lại ngồi bên cạnh Giang Tư Nguyệt, tiếp tục viết chữ lớn.

Giang Tư Nguyệt nhìn Đoàn Đoàn, luôn cảm thấy thái độ của mọi người vừa rồi có chút kỳ lạ. Sau khi Đoàn Đoàn đến nhà họ Giang, cả gia đình đều hòa thuận và ấm áp nhưng không biết trước đây còn có ẩn tình gì nữa không?

Buổi tối, Đoàn Đoàn tắm xong trước, nhào vào giường, ôm lấy con hổ nhồi bông chơi đùa.

Giang Tư Nguyệt vừa lau tóc vừa đi vào phòng ngủ, cậu ta ngồi bên giường, nhìn thoáng qua Đoàn Đoàn đang nằm sấp trên giường, vểnh đôi chân nhỏ lên, suy nghĩ một chút, mới mở miệng hỏi: "Đoàn Đoàn, hôm nay lúc con hỏi ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu con khi nào thì biết nói, tại sao thái độ của họ có chút kỳ lạ?"

Đoàn Đoàn nghe vậy, sửng người một chút, mới từ từ co chân ngắn ngồi dậy, thở dài, mở miệng nói: "Tiểu cữu cữu, thật ra... Thật ra Đoàn Đoàn trước ba tuổi chưa từng gặp ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, lúc đó nương và ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu cãi nhau, họ nhiều năm không gặp, cũng không qua lại, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu đều không biết có Đoàn Đoàn."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 291: Chương 291



"Trước kia... Trước kia nương... Ừm... Dù sao thì sau đó ngoại tổ mẫu đến tìm nương, sau đó nương và ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu đã làm lành. Sau nữa, họ cũng được nương và cha dẫn đến đây."

Giang Tư Nguyệt gật đầu: "Ra là vậy."

“Trước đây không biết vì sao ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu và nương lại cãi nhau, Đoàn Đoàn cảm thấy ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu rất tốt, nương cũng rất tốt nhưng nương nói trước đây đều là lỗi của nương, là nương quá nổi loạn.”

Đoàn Đoàn nghĩ đến nương của trước đây, lòng còn sợ hãi thở dài, may mắn là nương bây giờ đã trở nên rất tốt rất tốt, nếu không... Nếu không có khi mình bây giờ còn chưa được gặp ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu đâu.

Giang Tư Nguyệt xoa đầu cậu bé: "Được rồi, ngủ đi, ngày mai còn phải đến học đường.”

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn ôm con hổ bông nhỏ trong lòng chui vào chăn, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Tiễu cữu cữu, cữu cũng ngủ đi, ngày nào cữu và ngoại tổ phụ đều phải dậy sớm đi tập luyện, phải ngủ sớm mới được.”

“Được! Ngủ đi.”

"Ừm."

Hai tháng sau, nhà hát đã được xây dựng chỉnh tề, xung quanh mỗi sân khấu lúc xây dựng đều chôn vài cái chum lớn dưới đất vài tấc, như vậy, âm thanh trên sân khấu có thể truyền đi xa hơn một chút, tiếng vang cũng lớn hơn một chút.

Như vậy, một buổi biểu diễn có thể bố trí vài trăm chỗ ngồi.

Nhà hát được chia thành ba sảnh, mỗi sảnh đều có một sân khấu lớn, như vậy, ba sảnh đều có thể đồng thời biểu diễn.

Cửa tiệm sách bên kia chỉ dựa vào giọng nói của diễn viên, thứ nhất, khán giả quá đông sẽ nghe không rõ, thứ hai, đối với diễn viên mà nói cũng quá tốn sức.

Bây giờ nhà hát đã được sửa chữa xong, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Lại qua vài ngày, nhà hát chính thức được đưa vào sử dụng.

Vé xem kịch cũng bắt đầu được bán, mỗi suất diễn cũng giống như bên hiệu sách, được chia thành ba khu. Mỗi khu cơ bản có khoảng một trăm năm mươi vé.

Nhà hát này từ khi còn đang xây dựng, khán giả trong huyện đã bắt đầu mong đợi.

Không phải sao, mọi người vừa nghe tin nhà hát bắt đầu bán vé, lập tức từ khắp nơi chạy đến.

Mặc dù tổng cộng có bốn trăm năm mươi vé nhưng bán hết chúng cũng chỉ mất một canh giờ mà thôi.

Mà sau đó rất nhiều người không mua được vé cũng đành phải mua vé của những sảnh khác.

Cả ngày hôm đó, vé của ba sảnh đều bán sạch.

Tối ngày thứ hai, hậu trường nhà hát, Giang Tư Nguyệt mặc bộ giáp nặng nề, chỉnh sửa áo giáp bên ngoài và y phục bên trong trước gương đồng.

Vở kịch hôm nay kể về lần đầu tiên Cảnh Phóng ra chiến trường, lúc này, hắn chỉ là một tiểu binh, cho nên áo giáp rất cũ kỹ.

Giang Hiền Vũ đi quanh xem xét cậu ta: "Tốt, tốt, dù là áo giáp cũ kỹ nhưng A Nguyệt chúng ta mặc vào, nhìn lại oai phong dũng mãnh!"

Suất diễn này đã không còn phần của ông ấy, hôm nay rảnh rỗi, liền phụ giúp Giang Tư Nguyệt mặc đồ chuẩn bị.

Ông ấy lấy đôi giày từ trong tủ quần áo: "A Nguyệt, mau mang giày vào, tỷ con nói đôi giày này tuy nhìn cũ kỹ nhưng bên trong lót đế giày dày, mang vào rất thoải mái!"

Giang Tư Nguyệt vội vàng nhận lấy đôi giày: "Cha! Con tự làm được, cha không cần lo cho con, hôm nay cha không diễn, cứ cùng tỷ và mọi người ngồi dưới khán đài xem con biểu diễn là được rồi, cũng sắp bắt đầu rồi, cha mau đi ngồi đi, con chuẩn bị xong sẽ lên sân khấu."

Bên cạnh, Trương Đại Trụ và mấy diễn viên quần chúng khác vừa chỉnh trang y phục, vừa nói chuyện rôm rả.

"Giang đại ca, huynh mau đi đi, A Nguyệt có bọn ta lo, lát nữa chúng ta cùng biểu diễn, sẽ chăm sóc tốt cho đệ ấy."

Trương Đại Trụ vỗ vai Giang Tư Nguyệt, cười tủm tỉm nói: "Hôm nay huynh không cần biểu diễn, cứ tận hưởng đi, hôm nay chính là vở kịch quan trọng của A Nguyệt!"

Trương Đại Trụ bây giờ thật sự rất thích Giang Tư Nguyệt, đồ đệ này của hắn ta đến nỗi những huynh đệ khác của hắn ta cũng coi Giang Tư Nguyệt như vãn bối mà yêu thương.

Lúc huấn luyện, mức độ lo lắng cho Giang Tư Nguyệt cũng không kém Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương, sợ cậu ta bị thương.

Màn sân khấu từ từ kéo sang hai bên, ánh đèn sáng rực chiếu lên gương mặt Giang Tư Nguyệt, cậu ta cầm trong tay một cây trường thương màu trắng bạc, đứng nghiêng nghiêng trên sân khấu, khán giả chỉ có thể nhìn thấy gương mặt tinh xảo và sống mũi cao thẳng của cậu ta. Mà bên cạnh và đối diện cậu ta là mười mấy diễn viên quần chúng võ thuật, cũng cầm trường thương hoặc đao kiếm.

Nhưng chỉ như vậy thôi, tiếng thét chói tai của khán giả bên dưới đã không ngừng nghỉ, liên tục vang vọng trong toàn bộ sảnh viện.

Chỉ nghe một tiếng chiêng trống vang lên, hai bên sân khấu liền vang lên tiếng nhạc cụ dồn dập và cao vút.

Trong nháy mắt, cảm giác căng thẳng, gay cấn trên chiến trường được thể hiện vô cùng sống động.

Ánh mắt Giang Tư Nguyệt trầm xuống, trường thương đột nhiên vung ra, bước chân cậu ta di chuyển cực nhanh, chỉ trong vài bước đã gác trường thương lên người một tên địch quân đối diện.

Cậu ta mím chặt môi, mắt hơi nheo lại, thu hồi trường thương, quân địch đối diện lập tức ngã xuống đất bất tỉnh.

Cậu ta nhìn lướt qua với vẻ mặt không cảm xúc, trường thương vừa động, trong chớp mắt, bên chân đã nằm la liệt mấy người.

Mà khi từng tên địch ngã xuống, tiếng nhạc hùng hồn càng thêm cao vút!

Khán giả nhìn thấy bên cạnh Giang Tư Nguyệt, từng cây trường thương suýt chút nữa sượt qua áo giáp của cậu ta, tim trong nháy mắt treo lên cổ họng.

Một trận chiến kết thúc, áo giáp của Giang Tư Nguyệt bị đủ loại đao kiếm c.h.é.m cho rách nát, mà trên áo giáp từ trước đã dùng thủ pháp đặc biệt, khâu túi m.á.u động vật lên.

Vì vậy, chỉ cần đao kiếm c.h.é.m vào bộ giáp vốn đã mỏng manh, túi m.á.u sẽ vỡ ra.

Khi chiến tranh kết thúc, Giang Tư Nguyệt một tay nắm chặt trường thương, trên người tuy đầy m.á.u nhưng hắn vẫn đứng thẳng tắp, cúi đầu nhìn những xác c.h.ế.t trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng và vô tình.

Mà khán giả không biết vết thương trên người cậu ta đều là giả, họ tận mắt nhìn thấy những thanh đao kiếm c.h.é.m rách áo giáp của cậu ta, m.á.u tươi cũng theo đó chảy ra.

Cho nên, theo vết m.á.u trên người cậu ta càng ngày càng nhiều, khán giả bên dưới dần dần đều lo lắng đứng lên, thậm chí rất nhiều người còn không ngừng hô "Dừng lại".

Đến khi toàn bộ vở kịch kết thúc, Giang Tư Nguyệt mệt mỏi ngã "ầm" xuống, khán giả bên dưới không ngừng khóc lóc, nếu không có hai người bên cạnh sân khấu ngăn cản, đều muốn đi lên sân khấu đỡ cậu ta dậy.

"Diễn viên không bị thương, m.á.u trên người đều là giả, mọi người không cần lo lắng."

Mà vấn đề túi m.á.u này, ngày thường Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương xem Giang Tư Nguyệt luyện tập, đã xem qua rất nhiều lần, sẽ không còn lo lắng mà lập tức chạy lên như lần đầu tiên nữa.

Thậm chí hai người họ nhìn thấy những khán giả xung quanh nhao nhao đứng dậy, lo lắng không thôi, cũng cùng nhau khuyên nhủ.

"Cô nương, không sao đâu, m.á.u đó là giả, không cần lo lắng."

"Nam tử, mau ngồi xuống, mau ngồi xuống, không sao đâu."

"Chúng ta là cha nương của nó, chúng ta thường xuyên xem nó luyện tập, thật sự không sao."

...

Mọi người nghe hai người là cha nương của Giang Tư Nguyệt, lúc này mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Mà mấy nữ tử bên cạnh và phía sau hai người nghe lời của hai người, đều hưng phấn và thẹn thùng, cha nương của... Giang Tư Nguyệt?

Họ cũng không còn la hét như lúc đầu nữa, đều đoan trang ngồi trên chỗ của mình, thỉnh thoảng nói chuyện với Lý Tam Nương hoặc Giang Hiền Vũ, giọng nói rất dịu dàng.

Tuy nhiên, phần lớn câu hỏi đều là để tìm hiểu sở thích của Giang Tư Nguyệt.

Hai phu phụ nhìn những cô nương nhiệt tình dịu dàng này, cũng không nỡ lòng nào không để ý đến họ, chỉ có thể bất lực trả lời từng câu một.

Cho đến khi tấm màn kéo lên, mấy cô nương vẫn còn ríu rít lôi kéo Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương trò chuyện, thế mà quên sạch sẽ Giang Tư Nguyệt trên sân khấu mà họ vẫn luôn nhớ nhung.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 292: Chương 292



Mãi cho đến khi tiếng chiêng trống vang lên, báo hiệu buổi biểu diễn kết thúc, họ mới sực tỉnh.

Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương vội vàng chào tạm biệt mấy cô nương đang vây quanh, rồi vội vã chạy về phía hậu trường.

Mà ở hậu trường, Giang Tư Nguyệt đã cởi bỏ bộ y phục diễn trên người.

Cậu ta thu dọn đơn giản một chút liền nói với Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ vừa mới đi vào: "Cha nương, đi thôi, đi tìm tỷ tỷ, Nhị Oa và Tiểu Tuấn Phong chắc vẫn đang biểu diễn, mấy đứa nhỏ đã lâu không biểu diễn, hôm nay khán giả lại đông, không biết bọn chúng có căng thẳng không."

Lý Tam Nương vội vàng gật đầu: "Chắc là không có vấn đề gì, tỷ tỷ con đã nói, đứa nhỏ Nhị Oa rất có thiên phú, lên sân khấu chắc sẽ không quá căng thẳng, còn Tiểu Tuấn Phong, ta thấy hôm qua lúc luyện tập nó rất bình tĩnh, hơn nữa hôm nay mọi người cố ý tách ra để đi cùng bọn chúng."

Ba người trước tiên đi xem Nhị Oa, đứa nhỏ vừa đúng lúc diễn xong, tiếng vỗ tay vang dội dưới khán đài.

Họ vừa nhìn, liền biết hôm nay đứa nhỏ biểu diễn rất thuận lợi, vì vậy lại đi xem Tần Tuấn Phong.

Suất diễn của Tần Tuấn Phong hôm nay dài hơn một chút nhưng cũng sắp kết thúc.

Họ đứng ở cửa xem một lúc, đến khi kết thúc mới từ từ đi ra.

Chờ khán giả đi gần hết, Tần Tĩnh Nghiên cùng mọi người đi ra khỏi nhà hát, cười tủm tỉm nhìn Giang Tư Nguyệt, xoa đầu Nhị Oa và Tần Tuấn Phong, nói: "Hôm nay mọi người đều rất giỏi, hay là chúng ta đến tiệm lẩu ăn lẩu đi!"

Nhị Oa và Tần Tuấn Phong mắt sáng long lanh gật đầu, đồng thanh nói: "Được ạ!"

Tần Tĩnh Trì ôm Đô Đô, nhìn về phía Đoàn Đoàn và Giang Oản Oản: "Vừa hay, chúng ta cũng đã lâu không ăn lẩu, tuy thời tiết còn hơi nóng nhưng bên quán lẩu hẳn là còn nhiều dưa hấu, cũng có thể giải nhiệt."

Giang Oản Oản gật đầu: "Được! Đi coi như là ăn mừng!"

Đoàn Đoàn vui vẻ nhảy nhót: "Thật tốt quá! Nương luôn không cho con ăn lẩu, con đã lâu lắm rồi không được ăn! Đã... Đã một hai tháng rồi!"

Đô Đô tựa đầu nhỏ vào vai Tần Tĩnh Trì, cúi đầu nhìn bộ dạng vui vẻ của ca ca, cười hì hì lên tiếng: "Ga... Ga!"

Đoàn Đoàn bất lực nhún vai: "Đô Đô bảo bảo, sao đệ cứ gọi sai thế, là "Ca Ca" chứ không phải "Ga Ga" nha! Haizz... Chuyện học nói của đệ thật khiến người ta lo lắng!"

Đô Đô không nghe ra sự ghét bỏ của cậu bé: "Ga Ga!"

Tần Tĩnh Trì nghiêng đầu hôn tiểu nhi tử của mình: "Nhi tử, gọi cha nào!"

Đô Đô quay đầu nhìn hắn một cái, tiếp tục hào hứng nói: "Ga Ga!"

"Hahaha là "cha cha"! Đô Đô bảo bảo, sao đệ cái nào cũng nói không đúng vậy, đệ muốn làm ca ca cười c.h.ế.t sao!"

Giang Oản Oản véo nhẹ vai Đoàn Đoàn: "Đệ mới học nói có mười mấy ngày thôi, sao có thể dễ dàng nói rõ ràng như vậy được."

"Nương, không sao đâu, con nhất định sẽ dạy Đô Đô nói chuyện thật tốt!"

Tần phụ Tần mẫu đi phía sau, nghe tiếng nói chuyện của Đoàn Đoàn và Đô Đô, thong thả bước đi, trên mặt mang theo nụ cười thoang thoảng.

Trong tiệm lẩu đèn đuốc sáng trưng.

"Lão bản! Lão bản nương! Hai người mau vào đi! Lên phòng riêng trên lầu đi! Có thể ngồi được rồi!"

Ngồi vào bàn, rất nhanh tiểu nhị trong quán đã bưng lên một đĩa dưa hấu lớn.

Mấy tiểu tử đi tới cũng có chút nóng, đều cầm dưa hấu lên gặm từng miếng.

"Dưa hấu ngọt quá!"

Đoàn Đoàn nhanh chóng ăn xong một miếng dưa hấu, lại cầm một miếng nhỏ đưa đến bên miệng Đô Đô: "Đệ Đê nhanh đến đây ăn vài miếng."

Đô Đô cười tủm tỉm cúi đầu "rắc" một cái: "Ăn!"

"Hehe, ngọt chứ?"

Trả lời cậu bé là tiếng "rắc rắc" Đô Đô tiếp tục ăn dưa hấu.

Mọi người ăn lẩu thơm phức, Đô Đô không thể ăn, chỉ có thể chu môi nhìn, thỉnh thoảng cắn một miếng dưa hấu, ngay cả dưa hấu cũng chỉ cho nó ăn một miếng nhỏ.

Ăn được một nửa, Lý Nghiêm mới bưng lên một bát cháo loãng: "Lão bản, lão bản nương, cho Đô Đô ăn cháo loãng đi, cháo này phải nấu cho nhừ một chút, cho nên mất chút thời gian."

Tần Tĩnh Trì lau miệng, liền nhận lấy bát nhỏ: "Để ta."

Giang Oản Oản quay đầu nhìn hắn: "Chàng ăn no chưa? Hay là để thiếp đút cho?"

Tần Tĩnh Trì lắc đầu: "Ta ăn no rồi, nàng mau ăn thêm đi, ta đút cho nó."

Đô Đô vừa đến trong vòng tay hắn, ngửi thấy mùi thơm nồng của cháo trong bát nhỏ, liền há to miệng: "Cha! Aaa..."

Tần Tĩnh Trì cúi đầu hôn lên trán nó, rồi vội vàng múc một muỗng cháo thổi cho nguội bớt mới đưa cho nó ăn.

Chỉ trong chốc lát, một bát cháo đã cạn đáy.

Giang Oản Oản đã sớm buông bát đũa xuống, thấy Tần Tĩnh Trì cho nhi tử ăn xong thì sờ bụng nó, sau đó gật đầu: "Ừm, no rồi."

Đô Đô cười khanh khách: "No!"

Một đám người ăn no nê, cũng không còn sớm nữa.

"Chúng ta về nhà thôi, hôm nay phần biểu diễn của A Nguyệt toàn là cảnh hành động, chắc là mệt lắm, phải về nhà nghỉ ngơi sớm mới được."

Tần Tĩnh Nghiễn nói: "Tẩu tử, vậy hai người mau về đi, Tuyết Trân còn đang ôm Niên Niên và Phao Phao ở nhà chờ đệ."

Tần Tĩnh Trì vỗ vai cậu: "Mau về đi, không thì lát nữa Niên Niên và Phao Phao sẽ quậy phá."

Hai đứa nhỏ kia mỗi ngày trời vừa tối là lại mong ngóng cậu về nhà.

"Hahaha, đệ về trước đây, a ca, huynh đánh xe ngựa cẩn thận một chút."

"Biết rồi."

Về đến nhà, Tần phụ Tần mẫu rửa mặt đi ngủ trước, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng mang theo Đoàn Đoàn cùng Đô Đô đi phòng tắm.

Đoàn Đoàn c** q**n áo trước, nhanh như chớp chạy vào thùng tắm chứa đầy nước nóng.

Đô Đô vừa nhìn, vội vàng chỉ vào thùng tắm thúc giục Tần Tĩnh Trì đang cởi nút áo cho nó: "Ưm ưm! Mau mau!"

Giang Oản Oản ôm áo ngủ một nhà mấy người họ vào, đặt lên giá một bên.

"Tĩnh Trì, chàng đi tắm cho Đoàn Đoàn đi, thiếp cởi cho Đô Đô."

Tần Tĩnh Trì theo lời đưa Đô Đô trong lòng cho nàng: "Được."

Đô Đô c** q**n áo xong liền ngọ nguậy trong lòng Giang Oản Oản: "Nương... Nương! Tấm!"

"Được được được, con đừng lộn xộn, nương sẽ tắm rửa cho con!"

Vừa nói, Tần Tĩnh Trì đã lấy một chậu gỗ đổ đầy nước nóng.

Giang Oản Oản đặt đứa nhỏ vào chậu gỗ, Đô Đô sững sờ một chút, vội vàng chỉ vào thùng gỗ lớn nơi Đoàn Đoàn đang tắm: "Lớn lớn lớn! Tắm!"

Giang Oản Oản nhẹ nhàng lau người cho nó, lắc đầu nói: "Không được, nương đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Cái thùng tắm lớn đó chỉ khi nào con lớn bằng ca ca mới được dùng."

Đô Đô vừa nghe, hai chân ngắn liền đạp vài cái trong chậu gỗ, bĩu môi, trong mắt còn ẩn ẩn ánh nước.

Giang Oản Oản lau những giọt nước bị b.ắ.n lên mặt do nó đạp: "Đô Đô! Mỗi lần tắm rửa con đều phải làm như vậy sao? Con ngoan ngoãn đi, được không?"

Đang nói, Tần Tĩnh Trì đã lấy một chậu gỗ đổ đầy nước nóng.

Đoàn Đoàn vốn đang nhắm mắt tựa vào mép thùng tắm, tận hưởng Tần Tĩnh Trì gội đầu cho mình, nghe thấy tiếng động, vội vàng mở hai mắt ra, cùng cha mình liếc nhau, liền thở dài.

Cậu bé bám thùng tắm nhìn về phía Đô Đô đáng yêu trong chậu gỗ, mở miệng nói: "Đô Đô bảo bảo, thùng tắm quá lớn, đệ quá nhỏ, tắm rửa trong thùng tắm lớn sẽ có nguy hiểm!"

Đô Đô nghe xong, biết ca ca mình đang trách móc mình, vì vậy lúc đầu chỉ có nước mắt lăn tăn trong mắt, giờ đây đã khóc lớn thành tiếng: "Hu… Hu! Hu! Òa..."

Tần Tĩnh Trì nhíu mày, một tay xách Đô Đô đang khóc lóc ầm ĩ bên cạnh chậu gỗ, liền nhẹ nhàng đánh vào m.ô.n.g nhỏ của nó vài cái: "Sao càng ngày càng không ngoan! Còn biết đạp nước khóc lóc om sòm rồi sao?"

"Oa!" Tiếng khóc Đô Đô càng thêm đáng thương!

"Đừng khóc nữa! Nghe lời nha? Nhìn kìa, nếu con không nghe lời thì sẽ bị cha đánh m.ô.n.g đấy." Giang Oản Oản nhìn vào gương mặt đỏ ửng của nó, đau lòng không thể nào diễn tả được.

Đoàn Đoàn cũng cực kỳ đau lòng: "Cha, nếu không... Nếu không… Đừng đánh Đô Đô nữa..."

Tần Tĩnh Trì nhìn tiểu tử khóc đến run lên trong ngực, thở dài: "Nghe lời, con không khóc, cha sẽ không đánh con."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 293: Chương 293



Đô Đô bĩu môi: "Ưm ưm."

Tần Tĩnh Trì nghe tiếng rung nhỏ của nó, trong lòng càng đau lòng, hai tay ôm nó, liền đi về phía thùng tắm.

"Vậy chỉ hôm nay thôi, cha ôm con tắm trong thùng nha."

Giang Oản Oản nhìn một tay Tần Tĩnh Trì ôm Đô Đô, một tay lau thân thể cho nó, bất đắc dĩ khẽ cười với sự nghiêm khắc của tướng công mình... Ngược lại có vẻ nàng mới là một người mẫu thân nghiêm khắc! Dạy bảo con cái cũng vậy, sấm to mưa nhỏ! Lúc đánh người kia giơ lên cao lại nhẹ nhàng hạ xuống, lực độ kia cũng không biết có thể có bao nhiêu điểm!

Cuối cùng Đô Đô cũng có thể tắm trong bồn tắm lớn, tuy rằng chỉ là bị một cha nó tắm cho nhưng nó lại lập tức liền nín khóc mỉm cười, vui vẻ cực kỳ: "Hahaha… Hô!"

Đoàn Đoàn thấy nó mới khóc mà đã vui vẻ được ngay, cậu bé trừng lớn hai mắt, quay đầu nhìn Giang Oản Oản đứng bên cạnh nó: "Nương, Đô Đô không sợ cha đánh mông, nhanh như vậy đã cười rồi!"

Giang Oản Oản vừa gội đầu cho cậu bé, vừa thong thả nói: "Không phải con cũng bị cha đánh sao? Con nghĩ cha con đánh m.ô.n.g con có mạnh không? Có thực sự đau không?"

Miệng Đoàn Đoàn há to, suy nghĩ một chút, mới cười tủm tỉm nhỏ giọng nói: "Nương, hình như lần nào cha đánh con đều không đau nhưng mỗi một lần cha đều hung dữ, cho nên..Cho nên con... Sẽ hơi sợ hãi, haha..."

Giang Oản Oản tiến đến bên tai cậu bé nói: "Chàng ấy nha, chính là muốn dọa các con, thật ra hoàn toàn không xuống tay được."

Đoàn Đoàn nhìn thoáng qua Tần Tĩnh Trì tỉ mỉ tắm rửa, che cái miệng nhỏ nhắn cười trộm: "Vâng, cha chính là... Ừm... Chính là hổ giấy mà nương nói!"

"Hahaha, cách nói này cũng chính xác, nhưng mà nếu cha con không nỡ đánh các con, các con cũng phải ngoan ngoãn, không thể chọc chàng ấy tức giận, cũng không thể chọc nương tức giận!"

Đoàn Đoàn vội vàng gật đầu: "Đoàn Đoàn rất ngoan, có điều Đô Đô có hơi nghịch ngợm nhưng Đoàn Đoàn sẽ dạy nó thật tốt!"

“Nhi tử ngoan!”

“Hì hì...”

Đột nhiên, Đô Đô nhìn thấy Đoàn Đoàn và Giang Oản Oản đang thì thầm to nhỏ, mỉm cười hớt một vốc nước hắt qua.

“Ái chà! Đô Đô! Đệ hắt nước vào mặt ca ca rồi! Nhóc hư này!”

Đoàn Đoàn lau những giọt nước quanh mắt, nhìn Đô Đô đang cười toe toét phía đối diện bồn tắm, bất lực thở dài: "Sao đệ lại nghịch ngợm như vậy chứ!”

Nói rồi cũng hớt một vốc nước hắt qua.

Đô Đô ngây người nhìn dòng nước chảy xuống từ trên đầu mình, còn tưởng rằng ca ca thích chơi với mình, lại vui vẻ cười khanh khách.

Đô Đô ngốc!

Đoàn Đoàn cười tủm tỉm châm chọc.

Tần Tĩnh Trì lại tắm rửa thân thể cho Đô Đô một lần, sau đó lau sạch sẽ cho nó, cầm qua tiểu tẩm y mặc vào cho nó.

Phía Đoàn Đoàn, chính cậu bé cũng đã nhanh chóng mặc xong tẩm y.

“Ừm ừm, được rồi!”

Đô Đô vừa được đặt xuống giường, đã bò đi bò lại chơi đùa, lúc thì trèo lên gối ngồi, lúc thì bò đến chân giường, lúc lại chống khung giường đứng dậy nhảy nhót!

Đoàn Đoàn luống cuống tay chân bảo vệ đệ đệ, thấy đệ đệ hoàn toàn không có ý định dừng lại, cậu bé mím chặt môi, trực tiếp ôm Đô Đô vào lòng, kéo chăn qua liền ôm đệ đệ chui vào trong chăn: "Đô Đô bảo bối! Đệ ngoan nào! Đệ thật là quá nghịch ngợm! Nếu đệ không nghe lời, huynh… Huynh sẽ bực mình với đệ đấy!”

Tầng dưới, trong phòng tắm, Giang Oản Oản nằm trên người Tần Tĩnh Trì, nghiêng đầu cười nói: “Đoàn Đoàn nhà chúng ta nói chàng là hổ giấy, vẻ mặt thì rất hung dữ nhưng thật ra đánh người lại không đau!”

Tần Tĩnh Trì dựa vào thành bồn tắm, một tay vu.ốt ve khuôn mặt nàng, nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên: "Chẳng phải ta không xuống tay được sao nhưng không cho bọn chúng một chút giáo huấn thì chúng không nghe lời mà! Nàng xem Đô Đô nhà chúng ta nghịch ngợm như vậy, mới một tuổi đã như thế này rồi, nếu lớn hơn chút nữa sợ là sẽ lật trời, nàng nói xem sao nó lại không ngoan ngoãn giống ca ca nó chứ!”

Giang Oản Oản nói: "Đoàn Đoàn ngoan ngoãn biết bao, huống chi… Trước kia Đoàn Đoàn đã trải qua nhiều gian khổ, cho nên… Nhỏ xíu như vậy đã hiểu chuyện rồi, tiểu tử Đô Đô vừa mới sinh ra đã được cưng chiều, chàng xem gia nãi, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu còn có Tư Nguyệt nữa, chỉ cần nó vừa khóc là lập tức bế vào lòng, sợ nó chịu uất ức, ôi! Là được cưng chiều quá! Cho nên mới nghịch ngợm như vậy!"

Tần Cảnh Trì cười nói: "Không sao, sau này ta sẽ nghiêm khắc với nó hơn một chút! Tuy nhiên tiểu tử đó chỉ hiếu động hơn thôi, con của chúng ta, phẩm chất sẽ không tệ."

"Ừm."

"Được rồi, được rồi, chúng ta lên lầu thôi."

Tần Cảnh Trì ôm lấy eo nàng dưới nước, môi kề sát tai nàng: "Gấp gì!"

“Ai da! Chàng đừng!”

Đợi hai người mặc xong y phục, đã hơn nửa canh giờ trôi qua.

Trở về phòng ngủ, vừa vào cửa liền đối mặt với ánh mắt oán niệm của Đoàn Đoàn trên giường!

“Cha, nương! Hai người sao lại lâu như vậy! Mau quản đứa tiểu nhi tử nhà hai người đi! Hai người mà không về, nó sắp lật tung trời rồi!”

Cậu bé vừa nói xong, bên cạnh trong chăn liền chui ra một cái đầu nhỏ.

Đô Đô cười híp mắt cố gắng bò ra khỏi chăn: “Hihi... Cha! Nương!"

Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn đang cố gắng ngăn Đô Đô lại, rồi lại nhìn Tần Tĩnh Trì, nhún vai: "Chàng mau đi quản cái đứa nghịch ngợm này đi! Thiếp không quản đâu! Thiếp đi chơi với Đoàn Đoàn." Đoàn Đoàn nghe vậy liền bế Đô Đô đưa cho Tần Tĩnh Trì: "Cha ơi! Con trả cho cha này!”

"Hihi... Cha!" Tần Tĩnh Trì xoa huyệt thái dương, bất lực nhận lấy: "Đô Đô, chúng ta đi ngủ được không con?" Đô Đô dùng sức đẩy bả vai hắn, một đôi chân ngắn cố gắng cọ lên trên.

Giang Oản Oản mang theo Đoàn Đoàn nằm ở đầu giường, nhìn Tần Tĩnh Trì bị Đô Đô làm cho vẻ mặt không thể yêu, đều cười ra tiếng.

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nhìn về phía hai mẹ con trên giường: "Hai người các ngươi đây là hả hê khi người gặp họa sao? Các ngươi cũng không giúp ta quản tiểu tử này! Ta thật sự là! Ai…”

Đô Đô bị hắn đặt lên vai ngồi, chân ngắn dùng sức ôm lấy cổ hắn, một đôi tay nhỏ bé ôm lấy đầu hắn, cười đến khóe miệng đều chảy xuống nước miếng trong suốt.

Giang Oản Oản cười nói: "Tiểu nghịch ngợm này rất thích ngồi ở trên vai chàng.

Đoàn Đoàn cười tủm tỉm nói: "Đoàn Đoàn cũng thích! Cao cao! Có thể nhìn thấy nơi rất xa!

Qua một hồi lâu, Đô Đô dần buồn ngủ, Tần Tĩnh Trì mới đặt nó lên giường.

Đô Đô chơi đủ rồi, vừa đến giường liền bò vào trong chăn, chỉ chốc lát đã ngủ say.

“Cha nương, con về phòng đây!”

Đoàn Đoàn mang giày vào, chậm rãi đi ra cửa.

Giang Oản Oản mơ mơ màng màng đáp một tiếng liền ngủ thiếp đi.

“Cha đưa con trở về.”

Đưa Đoàn Đoàn vào trong phòng, đắp chăn cho cậu bé, thổi tắt nến xong hắn mới nhẹ nhàng trở về phòng ngủ.



Trong khoảng thời gian này, Lâm Giang, Lâm Lộ, Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc đã học hết những thứ cần học.

Vài người mới được chiêu mộ sau đó cũng có thể bắt tay vào việc và làm rất tốt.

Vì muốn về nhà đón Tết nên Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì dự định sẽ đến Kinh thành trong vài ngày tới.

Bây giờ sắp đến tháng tám rồi, đến Kinh thành, ở lại ba bốn tháng có lẽ có thể mở chi nhánh.

"Cha ơi! Nương ơi! Đoàn Đoàn muốn mang theo rất nhiều thứ! Cuối cùng cũng có thể gặp Tinh Tinh ca ca rồi! Con muốn mang cho huynh ấy nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi! Còn có cây bút lông nhỏ và hộp bút mới mà cha đã làm cho con mấy ngày trước, con cũng muốn mang cho Tinh Tinh ca ca!"

Miệng lẩm bẩm nói, Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút, liền vội vàng kéo chiếc vali gỗ dưới cùng trong tủ quần áo của mình ra.

"Cuối cùng thì chiếc vali của ta cũng có thể được sử dụng!"

Chiếc vali này có phần miệng mở ra bằng cách đẩy và kéo, ở miệng có một cái khóa để đóng chặt vali lại.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 294: Chương 294



Phần gỗ bên ngoài vali được đánh bóng, sau đó sơn màu xanh lam và trắng. Toàn bộ vali được sơn màu xanh lam, trong màu xanh lam chừa ra một khoảng, dùng sơn màu trắng để vẽ thành một con thỏ trắng mập mạp.

Phía dưới cùng của vali được làm bánh xe gỗ, phía trên cùng được làm tay cầm có thể gập lại.

Giống như vali hiện đại, khi mở tay cầm gập ra, có thể dễ dàng kéo vali đi.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đang đứng bên cạnh tủ y phục của cậu bé, chọn y phục cho cậu bé.

Màu xanh lam, màu xanh lá cây, màu xám… Quần áo gấm đủ màu sắc đều được Giang Oản Oản lấy ra từng cái một.

Tần Tĩnh Trì trơ mắt nhìn thấy trên tay mình treo đầy y phục nhỏ của Đoàn Đoàn.

“Oản Oản! Dừng lại! Nàng định mang tất cả quần áo của Đoàn Đoàn đi sao? Quần áo của tiểu tử còn nhiều hơn cả của chúng ta! Cứ mang vài bộ trước, đến Kinh thành rồi mua thêm cho nó.”

Đoàn Đoàn vừa nghe thấy liền dừng ngay động tác sắp xếp hành lý của mình, chạy lon ton đến bên cạnh họ: "Cha! Đoàn Đoàn muốn mang theo những bộ quần áo đẹp nhất! Muốn mang nhiều hơn một chút! Con muốn gặp Tinh Tinh ca ca!”

Giang Oản Oản nhìn thoáng qua Tần Tĩnh Trì, nói: "Vậy thì mang theo hai cái áo mỏng, ba cái áo thu, năm cái áo đông, còn có giày, cũng phải mang theo mấy đôi."

Thấy Tần Tĩnh Trì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nàng bất đắc dĩ nói: "Đây đã là rất ít rồi, hơn nữa... Hơn nữa chúng ta có thể để ở chỗ khác mà."

Tần Tĩnh Trì lập tức hiểu ra.

Những ngày này họ đã không còn sử dụng không gian nhiều nữa, một là do trong nhà có nhiều người, dùng không gian thực sự lười giải thích với họ, hai là, bây giờ họ cũng không cần dùng đến nhiều.

Cho nên hai người họ cũng cố gắng không sử dụng không gian nữa.

Lần này đi Kinh thành, muốn cho Mộ Quy Hoằng họ nên mang theo rất nhiều thứ có thể dùng tới, nhưng mà Đoàn Đoàn không biết sự tồn tại của không gian, cho nên đồ đạc của cậu bé tất nhiên là không cần đặt ở không gian.

Nhưng quần áo nhiều, tiểu tử kia cũng không nhớ được, cho nên thả một ít vào trong không gian cũng không sao.

“Được rồi.”

Vừa nghe xong, đôi mắt của Đoàn Đoàn sáng rực lên.

Sau khi chọn xong quần áo, cậu bé ôm một đống lớn đặt trên giường, cẩn thận gấp từng cái một cùng với Giang Oản Oản, cho vào vali của mình. Tuy nhiên, cậu bé chỉ để lại hai bộ yêu thích nhất, phần còn lại của vali sẽ được dùng để đựng quà cho Mộ Nam Tinh.

Nhìn những bộ quần áo còn lại, Đoàn Đoàn chắp hai tay, nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản với ánh mắt cầu cứu: "Cha ơi! Nương ơi! Những bộ quần áo còn lại... Hai người xếp giúp con nhé, hehe..."

“Để cha nương xếp cho con! Để cha nương xếp cho con! Được chưa?” Giang Oản Oản tiếp tục giúp cậu bé xếp quần áo.

"Hehe... Vâng!"

Đoàn Đoàn tiếp tục đi đến bàn học của mình, kéo ngăn kéo lớn dưới bàn ra, lấy ra từng hộp nhỏ một từ bên trong.

Đoàn Đoàn mỉm cười nhìn những chiếc hộp này, đây đều là những món quà mà cậu bé đã dành dụm để tặng cho Tinh Tinh ca ca! Có những bức tượng gỗ nhỏ tinh xảo, có bút lông, có hộp bút, cũng có những bức tượng nhỏ bằng đất sét được đặt làm riêng vài ngày trước. Những bức tượng nhỏ bằng đất sét là do Đoàn Đoàn năn nỉ Tần Tĩnh Nghiễn đưa cậu bé đi đặt làm, đều được làm theo hình dáng của cậu bé. Cậu bé nghĩ, nếu tặng cho Tinh Tinh ca ca, khi huynh ấy nhớ cậu bé thì có thể nhìn những bức tượng nhỏ này!

Đoàn Đoàn vui vẻ mang tất cả các hộp gỗ đến bên cạnh vali, xếp từng hộp một vào trong một cách ngay ngắn, sau đó mới hài lòng đóng khóa lại, kéo vali đi vài vòng trong phòng, rồi mới hài lòng dừng lại.

Chiếc vali này vừa mới được làm xong, Đoàn Đoàn rất thích, cả ngày kéo đi kéo lại trong nhà, cậu bé cảm thấy nó giống như một chiếc xe nhỏ, vì vậy cực kỳ yêu thích.

Mặc dù hiện tại không còn hào hứng như những ngày đầu nhưng cậu bé vẫn rất trân trọng chúng.

“Hành lý của Đoàn Đoàn đã được thu dọn xong! Có thể xuất phát bất cứ lúc nào!”

Tần Tĩnh Trì cười nói: “Con có quên thứ gì không?”

Đoàn Đoàn nghi hoặc nhìn hắn, sau đó nhìn trái nhìn phải, cẩn thận quan sát khắp căn phòng: "Không có ạ! Tất cả đồ đạc Đoàn Đoàn đều đã cất vào vali rồi! Không có gì bị bỏ quên ạ.”

Tần Tĩnh Trì lấy chiếc cặp sách treo trên cửa xuống: "Còn cái này nữa, con phải xin nghỉ phép vài tháng đấy, Trần phu tử của con đã nói, con phải học hết một nửa cuốn “Ấu học Quỳnh Lâm” mới được. Không chỉ có con, cha và nương cũng có nhiệm vụ, phải giám sát con, còn phải thỉnh thoảng dạy con nữa. Sao nào? Con đã quên rồi sao?”

Đoàn Đoàn nhìn chiếc cặp sách nhỏ của mình, sững sờ đứng im tại chỗ, một lúc lâu sau mới ủ rũ nói: "Được rồi."

"Khó khăn lắm Đoàn Đoàn mới được ra ngoài chơi, mà còn phải học bài! Còn phải học bài! Sao cứ phải học bài mãi vậy chứ? Ôi..." Cậu bé lẩm bẩm tự nói với chính mình.

Giọng cậu bé hơi nhỏ, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản không nghe rõ lắm.

Giang Oản Oản hỏi: "Đoàn Đoàn, con vừa nói gì thế?"

Đoàn Đoàn lập tức lắc đầu: "Không có gì! Không có gì!"

Giang Oản Oản nghi ngờ liếc nhìn cậu bé: "Sao nào? Con không muốn học sao?"

Đoàn Đoàn nhìn nàng: "Cũng... Cũng không phải là không muốn lắm."

Giang Oản Oản cười nói: "Có người nào đó đã nói muốn thi Trạng Nguyên, không nỗ lực thì sao được? Vài tháng bỏ bê, e là khi trở về con sẽ không viết được chữ cho ngay ngắn nữa."

Đoàn Đoàn chột dạ nắm lấy tay nàng lắc nhẹ: "Nương ơi, con... Con sẽ học hành chăm chỉ, sẽ không... Sẽ không bỏ bê đâu."

“Vậy thì được! Ở độ tuổi của con, không có gì quan trọng hơn việc học, tuy nhiên, cũng không phải là cuộc sống chỉ có mỗi việc học, thỉnh thoảng cũng có thể thư giãn, vui chơi một chút. Vì vậy lần này cha nương mới đưa con đến Kinh thành, hơn nữa, chúng ta cũng nghĩ rằng Đoàn Đoàn nhà chúng ta là một đứa trẻ tự giác, rất yên tâm về con, nếu không... Chúng ta sẽ để con ở nhà."

Nghe vậy, Đoàn Đoàn vội vàng đảm bảo: "Nương ơi! Nương yên tâm! Con... Con rất tự giác! Đến Kinh thành nhất định mỗi ngày đều đọc sách luyện chữ! Chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian!"

Giang Oản Oản xoa đầu nhỏ của cậu: "Được rồi."

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản ra khỏi phòng ngủ của Đoàn Đoàn, lại tiếp tục không ngừng chuẩn bị đồ đạc mang đến cho Mộ Quy Hoằng và những người khác.

Nghĩ rằng Mộ Quy Hoằng cũng chẳng thiếu thứ gì nên họ chỉ mang theo một ít đồ ăn, hai mươi vò rượu nho, mười mấy vò trà bưởi mật ong, mấy chục cân khoai lang khô và khoai tím khô, mấy chục cân kẹo hạnh nhân và kẹo bưởi, thịt bò khô và thịt heo khô tự nhiên cũng không thể thiếu, cũng mang theo khoảng hai ba chục cân.

Mặc dù chỉ là những món ăn bình thường nhưng họ cảm thấy gia đình Mộ Quy Hoằng biết họ là người như thế nào, chắc cũng sẽ không chê bai.

Sau khi sắp xếp mọi thứ gọn gàng vào không gian, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì lại thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày của họ và Đô Đô, hành lý đã được chuẩn bị xong.

“Nương, cha nương ở nhà cũng chú ý nghỉ ngơi, khi may vá, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, thả lỏng mắt, thời gian cũng đừng quá lâu. Còn nữa, buổi tối cửa tiệm quần áo đóng cửa sớm cũng được, về sớm nghỉ ngơi.”

“Còn A Nguyệt, đệ tập luyện cũng đừng quá mệt, đệ đã tập luyện qua một lần rồi, bây giờ chỉ cần tập vài lần trước khi biểu diễn là được, đừng nóng vội.”

Giang Oản Oản không yên tâm dặn dò từng chữ một.

Tần Tĩnh Trì lên tiếng: "Chúng ta nhất định sẽ trở về ăn Tết trước lúc Tết đến."

Đoàn Đoàn ngồi giữa Lý Tam Nương và Tần mẫu, nắm lấy tay họ, mở miệng nói: “Vâng ạ! Vâng ạ! Đoàn Đoàn, Đô Đô, cha và nương sẽ trở về ăn Tết ạ! Tổ phụ mẫu, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu và tiểu cữu cữu, mọi người đừng quá nhớ chúng con nhé! Nhưng Đoàn Đoàn sẽ nhớ mọi người mỗi ngày!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 295: Chương 295



Lý Tam Nương lo lắng nói: “Thật sự phải đi lâu như vậy sao?”

Tần mẫu cũng nhìn họ: "Haiz... Đi lâu như vậy thì không nói, Kinh thành là chốn của thiên tử, ở đó đều là những quan lại quý tộc, các con phải chú ý an toàn đấy.”

Lý Tam Nương gật đầu: "Thân gia mẫu nói đúng, đừng chọc vào những người không nên chọc!”

Giang Oản Oản gật đầu: “Mọi người yên tâm, chúng con chỉ đi mở vài chi nhánh thôi, không có gì nguy hiểm đâu.”

Giang Hiền Vũ và Tần phụ đều hơi nhíu mày, tuy không muốn ba người nhà họ đi xa như vậy nhưng chuyến này cũng là không thể không đi.

Trong lòng họ cũng đều biết, cho nên cũng không nói thêm gì nhiều.

Giang Tư Nguyệt nhìn họ, tuy miệng không nói nhưng trong lòng cũng rất luyến tiếc họ.

Đoàn Đoàn đi đến bên cạnh cậu ta, cười nói: "Tiểu cữu cữu, Đoàn Đoàn đi một thời gian sẽ trở về! Về sẽ đi xem biểu diễn của tiểu cữu cữu! Aizz... Đoàn Đoàn còn chưa đi, đã bắt đầu nhớ tiểu cữu cữu rồi."

Giang Tư Nguyệt nhẹ nhàng véo má cậu bé, nhẹ giọng nói: "Đoàn Đoàn, đến Kinh thành không được chạy lung tung, phải ngoan ngoãn đi theo cha nương con, phải nghe lời họ, cũng phải đọc sách nhiều hơn, biết không?"

Đoàn Đoàn cười híp mắt gật đầu: "Đoàn Đoàn biết! Sẽ không chạy lung tung! Cha nương đã nói, chạy lạc sẽ bị kẻ bắt cóc trẻ con bắt đi! Đoàn Đoàn đều biết!"

Cả nhà nghe lời Đoàn Đoàn nói, đều cười, nỗi buồn chia ly cũng tiêu tan đi nhiều.

Một ngày sau, cả nhà bốn người họ đã lên đường.

Khi khởi hành, có thể coi là nhẹ nhàng, cả nhà bốn người họ ngồi một cỗ xe ngựa, Tần Tiểu Quang cùng mấy người nữa ngồi một xe ngựa khác. Bởi vì cả đoạn đường đi đều là đường quan, mặc dù họ ít người nhưng cũng không cần lo lắng gặp phải nguy hiểm gì.

"Tổ phụ mẫu, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, tiểu cữu cữu còn có Tiểu Bất Điểm, chúng cháu đi đây!" Đoàn Đoàn thò đầu nhỏ ra từ cửa sổ xe, vẫy tay về phía sau.

Tần phụ Tần mẫu cùng mấy người họ cũng vẫy tay theo: "Trên đường cẩn thận! Các con tự chăm sóc mình cho tốt!"

Giang Oản Oản cười nói: "Biết rồi, mọi người mau về đi, không cần tiễn chúng con nữa."

Dưới bầu trời trong vắt, vài ngôi sao lấp lánh dần dần biến mất ở đường chân trời. Phía xa chân núi, một màu cam dần dần lan tỏa và chỉ trong chốc lát, mặt trời rực rỡ đã ló dạng hoàn toàn.

Hai chiếc xe ngựa hướng về phía ánh sáng mặt trời ấm áp, dần dần đi vào ánh nắng ban mai ở hướng đông và cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn.

Tần phụ, Tần mẫu, Lý Tam Nương, Giang Hiền Vũ và Giang Tư Nguyệt đứng dưới gốc cây lớn ở đầu thôn. Trước mặt họ là con ch.ó nhỏ đang vẫy đuôi liên tục. Mọi người nhìn theo họ rời đi nhưng vẫn lưu luyến không muốn quay về.

Trên xe ngựa, Giang Oản Oản vén tấm rèm cửa sổ lên, ánh nắng mặt trời tràn ngập toàn bộ xe.

Đoàn Đoàn nằm nhoài bên cửa sổ, nhìn cảnh mặt trời mọc, đôi mắt cười rạng rỡ.

Bởi vì xe ngựa đã được Tần Tĩnh Trì cải tạo qua, cho nên khoang xe rất lớn, cho dù cả nhà họ nằm trong xe cũng có thể thoải mái.

Cho nên Giang Oản Oản trực tiếp đặt Đô Đô vào trong xe ngựa, để mặc nó bò tới bò lui chơi đùa.

Nó bò bò, nhìn Giang Oản Oản một chút, thấy nàng nhìn về phía Đoàn Đoàn liền nhanh chóng vén rèm xe bò ra ngoài.

Nhưng may mắn là Tần Tĩnh Trì đã lắp đặt xung quanh chỗ đánh xe những tấm chắn gỗ có thể tháo rời và cao ngang bắp chân.

Cho nên Tần Tĩnh Trì nhìn thấy tiểu tử kia bò ra ngoài, cũng không lo lắng.

“Dễ thương quá! Ngựa! Ngựa!” Đô Đô chỉ tay về phía con ngựa đen đang phi nước đại phía trước.

Tần Tĩnh Trì quay ngoắt đầu nhìn nó: "Nhanh ngoan vào xe đi, lát nữa có gió thổi, cảm lạnh thì sao?”

Mặc dù gió nhẹ rất ấm áp nhưng dù sao nhi tử cũng chưa đầy một tuổi, không thể để nó bị thổi gió mãi được.

Đô Đô ngẩng đầu nhìn hắn, rồi nằm gục xuống cánh tay hắn.

Khi Giang Oản Oản quay lại, chỉ thấy qua rèm xe chỉ nhìn thấy m.ô.n.g nhỏ nhắn của nhi tử.

Giang Oản Oản vội vàng ôm cái m.ô.n.g nhỏ của nó, trực tiếp ôm nó vào bên trong xe.

Đô Đô sững sờ nhìn mình không tự chủ được bế vào trong xe, mở to hai mắt: "A! A! Dạ! Dạ!

Nhìn màn xe chắn ở trước mắt, nó mới đối diện với Giang Oản Oản không chút thay đổi.

“Ợ... Nương!” Tiểu tử kia ợ một hơi, nhìn Giang Oản Oản một cái liền vội vàng cúi đầu, sau đó nhanh chóng bò đến bên cạnh Đoàn Đoàn: "Cát Cát! Chơi!”

Đoàn Đoàn quay đầu lại, liếc Đô Đô một cái, liền ngồi xuống, cậu bé lấy ra một bộ xếp hình đơn giản: "Huynh dạy đệ chơi ghép hình, cái này rất đơn giản, đệ cũng có thể chơi.

Nhìn thấy hai tiểu tử chơi vui vẻ, Giang Oản Oản mở miệng nói: "Đoàn Đoàn, nương và cha đi ra ngoài đánh xe, con ở lại chơi với đệ đệ nhé, chú ý trông chừng nó, đừng để nó bò lung tung."

Đoàn Đoàn gật đầu: "Con biết rồi! Nương! Người yên tâm đi, con sẽ trông chừng cái tên nghịch ngợm này của nhà chúng ta."

Vén rèm xe lên, ngồi xuống bên cạnh Tần Tĩnh Trì, Giang Oản Oản nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn.

“Sao lại ra ngoài?"

Giang Oản Oản nói: "Ở bên trong quá nhàm chán, thiếp cùng chàng ra ngoài đánh xe, còn có thể ngắm cảnh dọc đường."

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Cũng tốt, vừa hay bầu bạn với ta."

"Ừm."

Xe ngựa chậm rãi di chuyển, hai bên đường lớn là những cánh đồng lúa bát ngát, nhìn một cái xanh mướt mơn mởn, một trận gió lướt qua, trong không khí lập tức tràn ngập mùi hương cỏ cây thanh mát, trong mùi hương cỏ cây còn lẫn lộn hương hoa thoang thoảng, thấm vào lòng người.

Giang Oản Oản hít sâu một hơi: "Thơm quá! Cũng đẹp quá!"

Tần Tĩnh Trì nheo mắt nhìn hai bên cánh đồng xanh mướt trải dài, không khỏi gật đầu: "Ừ! Rất đẹp!"

Ở chiếc xe ngựa phía sau, hai huynh đệ Lâm Lộ Lâm Giang đang đánh xe bên ngoài, Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc thì ngồi ở chỗ rèm xe, vén rèm lên, trò chuyện với hai huynh đệ họ.

“Tĩnh Trì ca và tẩu tử bảo các ngươi mở tửu lâu, chẳng phải sẽ càng phiền phức hơn không? Hai chúng ta dù là làm lẩu và hải sản quen thuộc cũng rất căng thẳng! Luôn sợ làm không tốt, đây chính là ở Kinh thành á! Trong lòng ta vừa căng thẳng vừa sợ hãi!" Tần Tiểu Quang lẩm bẩm nói.

Lâm Lộ cười nói: "Đừng căng thẳng! Tĩnh Trì ca họ muốn ở cùng chúng ta vài tháng mới trở về, thời gian dài như vậy nhất định không có vấn đề gì, huống chi đến Kinh thành còn phải chiêu mộ người! Cũng không chỉ có chúng ta, có gì không biết làm, đến lúc đó chúng ta giúp đỡ lẫn nhau là được."

Thẩm Mộc và Lâm Giang cũng gật đầu: "Không vấn đề gì! Ngươi đừng căng thẳng! Có chúng ta đây!"

Qua một lúc, Lâm Giang mới mở miệng nói: "Tiểu Quang, ngươi không phải là sau khi đến sẽ phụ trách mở tiệm hải sản sao, ta có chút lo lắng nguyên liệu hải sản phải làm sao? Ở Kinh thành này, Tĩnh Trì ca hẳn là cũng không quen thuộc, chúng ta chưa từng đến, cũng không biết bên đó có gần biển hay không, nếu không gần, vậy phải mua nguyên liệu thế nào đây!"

Tần Tiểu Quang cười lắc đầu: "Cái này thì không lo, Tĩnh Trì ca và tẩu tử đã nói, bên đó có người quen của họ, nói là rất dễ mua hải sản, những thứ này không cần lo lắng."

"Vậy thì tốt!"

Thẩm Mộc cười hì hì mở miệng nói: "Thật ra trong lòng ta rất vui, tẩu tử đã nói, đến Kinh thành sau này tiền công của chúng ta sẽ tăng gấp đôi, còn nói không chỉ tăng gấp đôi! Ta rất mong chờ! Nếu cứ tiếp tục như vậy, sang năm hoặc năm sau ta có thể cưới vợ rồi!"

"Bây giờ ngươi cũng có thể mà! Thôn chúng ta bây giờ là thôn giàu có nhất huyện Khúc Phong, cô nương nhà nào cũng muốn gả tới đây! Huống hồ sính lễ ngươi chắc chắn đã để dành đủ rồi! Cưới nương tử chẳng phải là chuyện dễ dàng sao!" Tần Tiểu Quang trêu chọc.

Thẩm Mộc lắc đầu: "Người ta thích là người trong huyện! Số tiền ta dành dụm chắc chắn là không đủ! Ta muốn cho nàng ấy những thứ tốt hơn!" Mặc dù bây giờ hình như nàng ấy không thích mình lắm nhưng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức! Thẩm Mộc nắm chặt tay!
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 296: Chương 296



Ba người nghe xong đều vô cùng ngạc nhiên!

“Tuyệt vời! Ngươi giấu kỹ quá đi! Là ai vậy! Nhanh kể cho chúng ta nghe nào!”

“Không không không! Chờ đến khi nào nàng ấy đồng ý rồi hẵng nói.”

Lâm Lộ có chút lo lắng: "Ngươi đã thích nàng ấy rồi, vậy sao ngươi còn đi xa như vậy? Lỡ như…”

Thẩm Mộc thở dài: "Nhưng mà… Nhưng mà ta không muốn bỏ lỡ cơ hội này.”

“Được rồi nhưng sang năm ngươi có thể quay lại tìm nàng ấy mà! Không sao đâu!”

Thẩm Mộc cười: "Ừm!”

Mấy người nhìn ngắm khung cảnh đẹp đẽ phía xa với nụ cười trên môi, lòng tràn đầy háo hức và mong đợi.

Bất kể tương lai ra sao, họ đều rất mong chờ hiện tại!

Hai chiếc xe ngựa đi đi dừng dừng, ban ngày thì đi đường, ban đêm thì tìm quán trọ nghỉ ngơi. Sau năm ngày, họ rốt cuộc đã nhìn thấy cổng thành uy nghi tráng lệ, cao lớn hùng vĩ.

Đoàn Đoàn ngồi ở đầu xe, chỉ tay về phía cổng thành xa xa, reo lên: "Cha ơi! Cha nhìn kìa! Phía đó có phải là Kinh thành không?"

Tần Tĩnh Trì nheo mắt nhìn kỹ, khi nhìn thấy hai chữ "Khánh Dương" trên tường thành, cuối cùng hắn cũng xác định được: "Đến rồi! Phía trước chính là Kinh thành!"

Đoàn Đoàn hào hứng nói: "Con đi báo cho nương và đệ đệ!"

Nhưng vừa vén rèm định vào, cậu bé đã thấy Giang Oản Oản dựa vào thành xe ngủ thiếp đi, còn Đô Đô nằm bên cạnh nương, đắp chăn mỏng, m*t mát miệng, cũng ngủ rất say.

Đoàn Đoàn vội vàng buông rèm xuống nhẹ nhàng, mỉm cười khẽ khàng nói: "Cha ơi, nương và đệ đệ đều ngủ rồi ạ."

“Vậy chúng ta đừng làm phiền họ, tuy có thể nhìn thấy cổng thành rồi nhưng chắc phải mất thêm một lúc nữa mới đến nơi.”

“Ừm ừm! Được!”

Buổi chiều tối, hai chiếc xe ngựa mới lần lượt tiến vào cổng thành.

Giang Oản Oản mang theo Đô Đô ngồi trong xe ngựa, vén rèm cửa sổ, tò mò nhìn ra bên ngoài.

Kinh thành quả thực rất khác biệt, so với nơi này, huyện Khúc Phong thực sự là một trời một vực.

Hai bên đường được quy hoạch rất chỉnh tề, trồng những cây đa cao lớn, các cửa tiệm hai bên đều sáng đèn, trên đường người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Đô Đô tò mò mở to hai mắt, một tay nắm lấy ngón tay Giang Oản Oản, một tay chỉ ra ngoài: "Nương! Nương!"

Giang Oản Oản ôm đứa nhỏ đang kích động vào lòng: "Được được được, nương thấy rồi."

Lúc này Đô Đô mới cười khúc khích, tiếp tục tò mò nhìn ra ngoài.

Đoàn Đoàn đi cùng Tần Tĩnh Trì ngồi bên ngoài xe ngựa, hai cha con họ có thể trực tiếp nhìn thấy nhiều thứ hơn.

Xe ngựa đi về phía trước, từ xa đã nhìn thấy một tòa lầu cao sáng rực ánh đèn.

Tòa lầu trông nguy nga tráng lệ, lộng lẫy, dưới ánh đèn, có thể nhìn rõ từng chi tiết tinh xảo trên mỗi tầng lầu.

"Cha ơi! Cha nhìn kìa! Chỗ đó đẹp quá!" Tần Tĩnh Trì nhìn theo hướng tay Đoàn Đoàn chỉ, không khỏi ngẩn người: "Đúng là đẹp thật!"

Hai cha con ngắm đủ rồi, mới tiếp tục đánh xe ngựa đi về phía trước.

"Ục..." Đoàn Đoàn vội vàng che bụng lại.

Tần Tĩnh Trì cúi đầu nhìn nhi tử: "Con đói bụng rồi sao? Chúng ta tìm quán cơm ăn trước, sau đó tìm khách đ**m ở lại, đợi ngày mai chuẩn bị xong đồ đạc rồi đi tìm Mộ thúc thúc và Tinh Tinh ca ca của con nhé."

Đoàn Đoàn vội vàng gật đầu: "Vâng ạ! Đoàn Đoàn đói bụng lắm rồi!"

"Vậy mau vào trong để nương lấy cho con chút đồ ăn vặt, kẹo bánh hay thịt khô gì đó, ăn lót dạ trước, cha đi thêm một đoạn nữa, hình như ở đây không thấy tửu lâu và quán cơm."

Đoàn Đoàn gật đầu, liền chui vào trong xe ngựa.

"Nương ơi, con đói bụng quá, nương và đệ đệ có đói không ạ? Cha nói đi thêm một đoạn nữa, có quán rượu hoặc quán cơm thì chúng ta dừng lại ăn cơm." Đoàn Đoàn lấy vài viên kẹo dẻo ăn, vừa ăn vừa nhìn Giang Oản Oản hỏi.

Giang Oản Oản gật đầu: "Đúng là đói rồi. Nhìn bên ngoài náo nhiệt thế này, chắc hẳn có rất nhiều quán ăn, Đoàn Đoàn cố gắng thêm một chút nữa nhé."

Đô Đô m*t kẹo ngon lành, nhìn Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn nói chuyện với vẻ mặt tươi tắn, hoàn toàn không có vẻ gì là đói.

Chiếc xe ngựa thong thả đi đến gần những dãy nhà lầu đẹp đẽ, cuối cùng cũng xuất hiện rất nhiều quán ăn và quán cơm.

Tần Tĩnh Trì tùy ý chọn một quán cơm lớn hơn và dừng lại.

Đoàn Đoàn thấy xe ngựa dừng lại, liền vội vàng vén rèm: "Cha ơi! Đến rồi ạ?"

Cậu bé ngậm kẹo dẻo trong miệng, nói năng lúng túng.

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Xung quanh đây có rất nhiều quán cơm, chúng ta xuống xe trước đi, con và nương con chọn một quán nhé."

Nói xong liền nhảy xuống xe ngựa.

Đoàn Đoàn gật đầu, vội vàng nhảy xuống xe ngựa. Tiếp theo, Tần Tiểu Quang và những người khác cũng xuống xe.

Đợi đến khi Tần Tĩnh Trì bế Đô Đô vào lòng, Giang Oản Oản mới theo sau xuống xe.

Sau khi sắp xếp xe ngựa xong, mọi người đều rất đói, bước vào tửu lâu, họ vội vàng gọi món.

Các món ăn chủ yếu là các món hấp, luộc nhưng cũng có một vài món xào, chẳng hạn như thịt lợn xào, thịt lợn xào đậu que,...

"Thịt viên hấp, thịt lợn xào đậu que, thịt lợn hầm củ cải, củ sen hấp,... Chúng ta muốn những món này, làm ơn làm nhanh một chút, chúng ta đã đói cả ngày rồi." Giang Oản Oản gọi món xong, dặn dò tiểu nhị.

Tiểu nhị mỉm cười gật đầu: "Được rồi! Chúng ta sẽ cố gắng làm nhanh nhất có thể!"

Món ăn nhanh chóng được dọn lên bàn.

Tần Tiểu Quang cùng mấy người khác bưng bát cơm lên gắp thức ăn ăn.

Mấy người ăn được vài miếng nhưng càng ăn càng chậm.

Thẩm Mộc nhỏ giọng nói: "Tĩnh Trì ca, tẩu tử, chúng ta dọc đường đi ăn toàn món không ngon, ngay cả đồ ăn ở Kinh thành này cũng... Cũng không ngon lắm."

Một hai năm nay họ đều làm việc ở tiệm lẩu, ngày thường đều ăn cơm do Tần Tiểu Quang nấu.

Mà tay nghề của Tần Tiểu Quang đều học từ Giang Oản Oản, tuy tay nghề không tinh xảo như vậy nhưng đối với họ mà nói cũng coi như là cực kỳ ngon miệng.

Vì đã quen ăn những món ăn do Tần Tiểu Quang nấu nên khẩu vị của họ đã trở nên khác hơn, làm sao có thể quen được với những món ăn như thế này.

Giang Oản Oản cười khẽ và nói nhỏ: "Có lẽ do chúng ta không may mắn nên chọn phải quán cơm có món ăn không hợp khẩu vị. Nếu không, hãy nhìn xung quanh, quán cơm này đông đúc thực khách, hẳn là rất được ưa chuộng."

Tần Tiểu Quang lắc đầu: "Tẩu tẩu ơi, dọc đường đi, chúng ta đều ăn những món ăn như vậy. Thực ra, trước khi ta đến làm việc ở tiệm lẩu, ta cũng chỉ ăn những món ăn ngon như vậy. Ta nghĩ rằng khẩu vị của chúng ta đã bị nâng cao bởi tay nghề nấu nướng của tẩu!"

Nhìn thấy vẻ mặt nửa cười nửa không của Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, rồi lại nhìn sang Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc đang nhìn món ăn với vẻ mặt chán ghét, Lâm Giang tức giận nói: "Các ngươi ngốc quá! Món ăn càng khó ăn, đối với chúng ta càng tốt! Hãy nghĩ xem chúng ta đến đây để làm gì? Nếu tất cả các món ăn đều không ngon bằng nhà mình, thì đến lúc đó khi chúng ta mở quán ăn, việc buôn bán sẽ tốt đẹp thế nào!"

Lâm Lộ cười tủm tỉm lắng nghe đệ đệ mình phân tích, Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc đột nhiên nhận ra: "Chúng ta còn chẳng nghĩ đến điều này!"

"Chúng ta thật sự là đói đến hồ đồ rồi!"

Nhìn những món ăn trước mặt, họ lại cảm thấy ngon miệng, tâm trạng tốt lên, cũng có thể ăn được.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhìn nhau, mỉm cười, tiếp tục gắp thức ăn.

Đoàn Đoàn vùi đầu vào bát cơm, thích thú nghe họ nói chuyện, ánh mắt lấp lánh.

Bởi vì Đô Đô không thể ăn những món này, Giang Oản Oản liền đưa cho nó một miếng bánh gạo mềm mịn và xốp.

Nó cắn một miếng bánh gạo, rồi cười một cái, đợi mọi người ăn xong, bánh gạo trong tay nó cũng chỉ còn lại một miếng nhỏ.

“Thanh toán! Bao nhiêu bạc?”

Giang Oản Oản đi đến quầy, hỏi.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 297: Chương 297



“Khách quan, bàn của ngài tổng cộng năm lượng bạc!”

Giang Oản Oản nhíu mày, họ chỉ gọi sáu món, chỉ có ba món mặn, những món khác đều là món chay, vậy mà lại muốn năm lượng sao?

Lúc này vừa hay có một người đi tới thanh toán.

Người này vừa hay ngồi bàn bên cạnh họ, món họ gọi cũng gần giống họ.

Giang Oản Oản suy nghĩ một chút, liền nhường sang một bên: "Ngươi thanh toán trước đi."

Chờ người nọ như đã quen mà thanh toán năm lượng bạc và hai trăm văn tiền, nàng mới yên tâm, xem ra nàng không bị hớ.

Thanh toán xong, Giang Oản Oản thở dài, xem ra vật giá ở Kinh thành này thật sự không rẻ, ăn một bữa cơm đã tốn nhiều tiền như vậy!

Mọi người đi ra khỏi tửu lâu, Tần Tĩnh Trì mở miệng nói: “Chúng ta tìm một khách đ**m để nghỉ ngơi trước đi, nếu mọi người còn sức lực thì đi ra ngoài dạo chơi.”

Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu, chỉ vào lầu các sáng rực ánh đèn phía trước không xa: "Cha nương, chúng ta có thể đi đến đó dạo chơi không ạ? Nơi đó thật đẹp!”

Tần Tiểu Quang cũng kích động mở miệng nói: “Chúng ta lát nữa sẽ đi đến đó xem thử!”

Tiểu nhị bên cạnh nghe thấy lời họ nói, cười nói: “Nơi đó là Lăng Tiêu Lâu, nhìn qua quả thực rất đẹp nhưng đi một chuyến chi phí không hề thấp, ít thì vài trăm lượng, nhiều thì vài nghìn lượng thậm chí lên đến vạn lượng! Chúng ta những người bình thường không dám dễ dàng đi đến đó.”

Tần Tĩnh Trì vội vàng hỏi: “Vậy… Vậy nơi đó là làm gì?”

Tên tiểu nhị này cũng là người lắm lời, thấy hắn hỏi, bắt đầu giải thích với họ: "Linh Tiêu Lâu này nghe nói là do vị hoàng tử hay vương gia nào đó ngầm mở, nghe nói bên trong có các loại ca kỹ dung mạo tuyệt sắc, có rượu ngon và món ăn ngon, hơn nữa... Hơn nữa nghe nói cũng coi như là một sòng bạc! Chỉ là sòng bạc này chắc chắn khác với những sòng bạc mà chúng ta, những người dân bình thường hay lui tới, những người đánh bạc ở trong đó đều là những tay chơi lớn!"

Nói đến đây, giọng của tiểu nhị không khỏi hạ thấp xuống: "Hơn nữa, nghe nói những người đánh bạc ở trong đó còn có rất nhiều con cháu nhà quan và hoàng tử hoàng tôn!"

Tần Tĩnh Trì gật đầu, thong thả nói: "Thì ra là vậy."

Hắn và Giang Oản Oản nhìn nhau, liền nói với tiểu nhị: "Cảm ơn ngươi, đã chịu nói những điều này với chúng ta."

Tiểu nhị xua tay: "Cái này có gì đâu! Những chuyện này, ai cũng biết! Cũng chẳng coi là bí mật gì."

“Tiểu Quý! Tiểu Quý! Tiểu tử thối này đi đâu rồi?”

Tiểu nhị nghe thấy tiếng gọi của lão bản, vội vàng nói: "Gọi ta ạ! Ta vào trước đây! Ta thấy các vị là người ngoại địa, ngàn vạn lần đừng đi Lăng Tiêu Lâu! Cẩn thận mất hết tiền bạc trong người!”

Nói xong, hắn ta vội vã bước vào nhà hàng: "A! Đến đây!"

Tần Tiểu Quang và những người khác nghe xong những lời này, đều ngây người ra một lúc lâu.

Tần Tiểu Quang ngớ ngẩn nói: "Mấy trăm lượng!"

Thẩm Mộc ngây người: "Mấy ngàn lượng!"

Lâm Giang hướng mắt về phía Linh Tiêu Lâu: "Mấy vạn lượng!"

Đoàn Đoàn mở miệng: "Đắt quá!"

Đô Đô cũng hùa theo: "Đắt đắt!"

Lâm Lộ nhìn mấy người họ, lắp bắp nói: "Sợ rằng không phải là bước vào trong đó là bắt đầu tính tiền, tính theo từng bước chân sao?"

Giang Oản Oản cười nói: "Mấy người các ngươi chẳng có chút tiền đồ nào! Vật dụng ở Kinh thành này không hề rẻ! Ngay cả bữa cơm chúng ta vừa ăn cũng mất năm lượng bạc!"

"Cái gì?"

"A! Cướp tiền à!"

...

Mấy người kinh ngạc hô thành tiếng.

Giang Oản Oản tiếp tục nói: "Thôi được rồi, đã đến đây rồi, các ngươi phải mau chóng làm quen với nơi này, quen với nơi này, sau này khi chúng ta mở cửa tiệm, giá cả cũng sẽ không rẻ hơn họ, cho nên... Chúng ta vẫn nên giả vờ một chút, đừng có dáng vẻ chưa từng thấy qua sự đời, biết không?"

Tần Tiểu Quang cùng bốn người họ vừa nghe, vội vàng đồng loạt che miệng, liên tục gật đầu.

"Vậy chúng ta đi tìm một khách đ**m để đồ trước, đã không thể đi Linh Tiêu Lâu, chúng ta đi dạo trên phố, ta thấy còn có rất nhiều người bán hàng rong bày sạp bán đồ."

Rất nhanh, họ tìm được một khách đ**m có hoàn cảnh không tệ, để đồ xuống, khóa cửa phòng, mấy người họ mới thong thả dạo chơi trên phố.

Đô Đô được Tần Tĩnh Trì bế bằng một tay, nó thấy Đoàn Đoàn nhìn chỗ này, ngó chỗ kia, liền không nhịn được cũng muốn theo ca ca đi chơi.

"Cát Cát!"

Nó vươn bàn tay nhỏ về phía Đoàn Đoàn, cố gắng vẫy vẫy.

Còn Đoàn Đoàn đang chăm chú nhìn chiếc trống lắc trên quầy hàng, hoàn toàn không để ý đến hành động của Đô Đô.

Cậu bé cầm chiếc trống lắc lên, lắc lắc vài cái, rồi cười tủm tỉm nhìn lão bản: "Thúc ơi, cái này bao nhiêu tiền ạ?"

"Tiểu tử, cháu thích nó sao? Phải hai mươi đồng xu đấy."

Đoàn Đoàn cười híp mắt lấy từ túi tiền nhỏ bên hông ra hai mươi văn tiền đưa cho lão bản: "Này! Thúc ơi, thúc đếm xem có đúng không."

Lão bản đếm một lần, liền cười gật đầu: "Chính xác! Tiểu tử, cháu còn nhỏ thế này mà đã biết tính toán rồi, thật thông minh!"

Đoàn Đoàn cười nói: "Cháu đã đi học ở trường rồi, những thứ này rất đơn giản!"

Nói xong liền cầm trống bỏi quay sang nhìn Đô Đô, cậu bé đi đến trước mặt Đô Đô, giơ trống bỏi lên: "Đô Đô bảo bảo, này! Quà của huynh tặng đệ! Cầm lấy chơi đi."

Giang Oản Oản bóp bóp túi tiền nhỏ của cậu bé: "Đoàn Đoàn, tiền tiêu vặt của con sợ là sắp hết rồi nhỉ?"

Giang Oản Oản hay Tần phụ Tần mẫu thỉnh thoảng đều cho Đoàn Đoàn một ít tiền tiêu vặt nhưng cậu bé không mua gì cho bản thân, gặp món đồ chơi nào hay hay đều nghĩ đến Đô Đô ở nhà, mua cho Đô Đô rất nhiều đồ chơi nhỏ.

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Không! Con còn nhiều lắm! Con không dùng đến mấy."

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nói: "Con đấy, thích cái gì thì cứ mua, Đô Đô biết gì đâu, con mua quà nhỏ cho nó, đợi nó lớn hơn một chút chắc lại không thích nữa."

Đoàn Đoàn nhìn Đô Đô đang lắc lắc trống lắc cười khanh khách, nói: "Đô Đô chắc chắn sẽ không ghét quà con tặng đâu, mấy thứ ở nhà, nó cũng hay lấy ra chơi!"

Giang Oản Oản lắc đầu: "Tiểu tử này!" Nàng dừng một chút: "Đúng rồi, Đoàn Đoàn, con cất kỹ túi tiền của mình nhé, cẩn thận kẻ gian móc túi đấy."

"Vâng vâng!" Đoàn Đoàn không nhịn được bóp bóp túi tiền của mình: "Đoàn Đoàn biết rồi!"

Tần Tiểu Quang cùng mấy người khác tản ra xung quanh, nhìn thấy đồ vật gì hiếm lạ đều không nhịn được cùng nhau tiến lại gần.

Mấy người họ đi dạo dọc theo con phố.

Mà phía trước họ, Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi dẫn theo Mộ Nam Tinh vừa mới từ tửu lâu gần đó đi ra.

Hôm nay Mộ Nam Tinh hiếm khi không phải đến giáo trường, liền được phu thê họ dẫn ra ngoài, chỉ có một nhà ba người, cũng không mang theo tùy tùng nào.

Nhi tử của họ cả ngày ủ rũ, Mộ Quy Hoằng và nương tử ngài ấy, mỗi khi có cơ hội, đều đưa cậu bé ra ngoài đi dạo.

Mộ Quy Hoằng nắm tay Cảnh Nam Chi, vừa trò chuyện vừa dần dần đi lên phía trước. Mộ Nam Tinh không muốn làm phiền họ như mọi khi, lặng lẽ đi theo sau.

Đoàn Đoàn vừa nhảy chân sáo vừa đi dọc đường, đột nhiên nhìn thấy phía trước xuất hiện một cậu bé ăn mặc sang trọng, lưng thẳng tắp bèn chậm rãi bước chân.

Cậu bé chậm rãi bước đi, không khỏi nhìn người phía trước vài lần, thầm nghĩ, Tinh Tinh ca ca có phải cũng như vậy không?

Vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên phát hiện người phía trước đánh rơi thứ gì đó, thấy cậu bé tiếp tục đi về phía trước, dường như không hề hay biết, Đoàn Đoàn vội vàng chạy lên phía trước, nhìn kỹ, hóa ra là một chiếc túi tiền màu xanh đen.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản thấy Đoàn Đoàn chạy về phía trước, vội vàng bước nhanh đuổi theo.

Đoàn Đoàn nhặt túi tiền lên, đi về phía trước vài bước, liền kéo lấy tay áo của Mộ Nam Tinh.

"Tiểu ca ca! Túi tiền của huynh rơi rồi."

Mộ Nam Tinh quay đầu lại, nhìn Đoàn Đoàn thấp hơn hắn nửa cái đầu, không khỏi sững sờ.

Người trước mắt trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt nai con tràn đầy ý cười.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 298: Chương 298



"Cảm ơn." Mộ Nam Tinh nhận lấy túi tiền, ngơ ngác nhìn Đoàn Đoàn, đang định nói gì đó, thì bị giọng nói của Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đuổi kịp Đoàn Đoàn cắt ngang.

"Đoàn Đoàn! Sao lại không nghe lời như vậy! Con tự ý chạy lên phía trước, nếu bị lạc thì sao?"

Giang Oản Oản nắm lấy tay cậu bé, lo lắng nói.

Đoàn Đoàn vội vàng giải thích: "Nương, con không cố ý, con thấy túi tiền của ca ca này rơi, con mới nhặt lên trả lại cho huynh ấy."

Mộ Nam Tinh từ khi nghe Giang Oản Oản nói hai chữ "Đoàn Đoàn" thì đã ngây người ra tại chỗ. Đoàn Đoàn? Chẳng lẽ là cậu bé đó? Nhưng mà... Nhưng mà không thể nào, có lẽ chỉ là trùng tên thôi.

Tần Tĩnh Trì bế Đô Đô đi đến bên cạnh Mộ Nam Tinh: "Tiểu tử, cha nương con đâu? Con có phải bị lạc không?"

Tần Tĩnh Trì đánh giá cách ăn mặc của Mộ Nam Tinh, có chút không chắc chắn nghĩ, chẳng lẽ tiểu tử này sống gần đây sao? Ăn mặc đẹp như vậy, có thể chỉ là ra ngoài dạo chơi một chút cũng nên.

Tuy nhiên… Hắn vẫn nói: "Có cần chúng ta đưa con về nhà không?"

Mộ Nam Tinh lại nhìn Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn thấy cậu bé nhìn mình, vội vàng cười với cậu bé.

Mộ Nam Tinh lại vội vàng nhìn Tần Tĩnh Trì: "Không cần đâu ạ, con tự tìm được đường về nhà, cảm ơn mọi người."

Đoàn Đoàn không nhịn được lên tiếng: "Ca ca, vậy huynh phải mau về nhà nhé, nếu không cha nương huynh sẽ lo lắng lắm đấy."

Mộ Nam Tinh gật đầu, trước khi đi không nhịn được lại nhìn vào đôi mắt nai to tròn của cậu bé.

"Ca ca! Đi đường cẩn thận!" Đoàn Đoàn vẫy vẫy bàn tay nhỏ.

Mộ Nam Tinh quay đầu lại, miệng mấp máy, muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng chỉ nói ra một chữ: "Được."

Mộ Nam Tinh đi về phía trước, phía sau truyền đến tiếng cười nói của mấy người.

"Hahaha, đệ đệ sao lại ngốc như vậy? Lại cắn trống bỏi!"

"Đô Đô còn không hiểu chuyện, đúng là lúc lòng hiếu kỳ nặng nề, cái gì cũng muốn cắn một cái..."

Đô Đô… Đô Đô...

"Tinh Tinh ca ca, nương ta thân sinh tiểu đệ đệ nha, nhũ danh là Đô Đô..."

"Hôm nay Đô Đô đái dầm, hahaha... Bị cha ta đánh mông, nó quả thật nên đánh! Ta với nó ngủ chung một chỗ, y phục đều bị nó làm ướt."

"Răng Đô Đô đã mọc ra mấy cái, giống như hạt gạo, nó cười một cái là có thể nhìn thấy."

"Tinh Tinh ca ca, Đô Đô nó..."



Mộ Nam Tinh nhớ lại Đoàn Đoàn viết thư cho cậu bé, mấy phong thư phía sau cơ bản đều nhắc tới Đô Đô, Đô Đô... Đoàn Đoàn... Trên đời này hẳn là không có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Chẳng lẽ thật sự là Đoàn Đoàn tới?

Nghĩ đến đây, Mộ Nam Tinh lo lắng quay đầu lại nhưng cậu bé cẩn thận quan sát giữa dòng người, lại không còn nhìn thấy gia đình bốn người vừa rồi nữa.

Cậu bé chạy về phía trước một đoạn, tìm một hồi lâu, thực sự không tìm thấy, đành phải bất lực từ bỏ.

“Tinh Tinh! Sao con lại chạy lung tung một mình thế! Chúng ta đều không thấy con đâu cả!”

Cảnh Nam Chi và Mộ Quy Hoằng lo lắng đi đến bên cạnh cậu bé.

Mộ Nam Tinh do dự một chút, mở miệng nói: “Cha, hình như con… Con nhìn thấy Đoàn Đoàn rồi.”

Mộ Quy Hoằng cười nói: "Có phải con muốn gặp Đoàn Đoàn không? Con nhìn thấy tiểu tử nào cũng cho là Đoàn Đoàn sao?"

Mộ Nam Tinh lắc đầu: "Nhưng mà con nhìn thấy là một nhà bốn người, đứa lớn tên Đoàn Đoàn, đứa nhỏ tên Đô Đô, sao lại trùng hợp như vậy được?"

Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi nhìn nhau, ngài ấy vội vàng hỏi: "Vậy con vừa thấy họ ở đâu?"

"Ngay ở đây ạ nhưng con tìm không thấy họ nữa."

Mộ Quy Hoằng suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Không sao, nếu thật sự là họ, cha sẽ để mật thám trong phủ điều tra một chút là biết ngay, hơn nữa họ đã đến Kinh thành, chắc chắn sẽ đến tìm chúng ta."

Mộ Quy Hoằng đột nhiên nghĩ đến điều gì, nhíu mày: "Chúng ta mau trở về, nhanh chóng tìm được họ, không thể để người khác biết đến sự tồn tại của họ."

Mộ Quy Hoằng nghĩ, nếu các hoàng tử khác biết có người nào đó liên lạc với ngài ấy, nhất định sẽ điều tra đến cùng, đến lúc đó Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cả nhà họ sẽ gặp nguy hiểm.

Trở về vương phủ, Mộ Quy Hoằng liền vội vàng triệu tập mấy ám vệ: "Các ngươi mau đi điều tra, trong số những người mới đến Kinh thành hôm nay, có một nhà bốn người, cha nương đều khoảng hai mươi ba hai mươi tư tuổi, đứa lớn năm sáu tuổi, đứa nhỏ khoảng một tuổi, họ đã xuất hiện trên con phố nơi Lăng Tiêu Lâu tọa lạc! Có thể còn mang theo vài người bên cạnh."

Mộ Quy Hoằng vẻ mặt nghiêm túc: "Điều tra được rồi, lập tức đến báo cho ta!"

“Rõ!"

"Vâng!"

...

Chỉ trong vòng một canh giờ, ám vệ lần lượt trở về phủ: "Vương gia, nhà họ đang ở tại khách đ**m Vĩnh Phong, bên cạnh còn có vài thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đi theo."

Mộ Quy Hoằng gật đầu: "Ta biết rồi, lui xuống đi."

Mộ Quy Hoằng nhìn về phía Mộ Nam Tinh và Cảnh Nam Chi: "Ta đi tìm họ, hai người cứ ở lại trong phủ đi."

Cảnh Nam Chi gật đầu, còn Mộ Nam Tinh thì không đồng ý: "Cha, con đi cùng người."

Mộ Quy Hoằng nhìn cậu bé một cái, hồi lâu mới bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi."

“Cha nương, ngày mai chúng ta phải đến nhà Mộ thúc thúc sao?” Đoàn Đoàn vừa cởi áo ngoài, vừa hỏi.

Tần Tĩnh Trì lắc đầu: "Hẳn là phải đi, nhưng phải lén lút đi, về sau chúng ta làm ăn buôn bán ở Kinh thành đều phải móc nối với Mộ thúc thúc của con nhưng không thể để người khác biết chúng ta có quan hệ với ngài ấy, cho nên muốn tìm họ thì không thể quang minh chính đại."

“Ồ, vậy sao ạ.” Đoàn Đoàn vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh Đô Đô đang cười toe toét: "Thật tốt quá, ngày mai chúng ta có thể gặp được Tinh Tinh ca ca rồi.”

Cậu bé nghiêng người, hướng về phía Đô Đô: "Đô Đô bảo bối, con cảm thấy Tinh Tinh ca ca sẽ như thế nào? Có phải sẽ giống như tiểu ca ca mà chúng ta gặp hôm nay không?"

"Tiểu ca ca hôm nay thật đặc biệt, ừm... Con chưa từng gặp người nào như vậy, huynh ấy... Ừm... Huynh ấy tuấn tú là một chuyện, quan trọng là huynh ấy có một loại cảm giác đặc biệt! Là cảm giác gì thì con cũng không nói rõ được."

Giang Oản Oản gấp quần áo của hai huynh đệ, cười nói: "Tiểu ca ca mà con gặp hôm nay tuy không lớn nhưng khí độ bất phàm, có lẽ là đứa trẻ được nuôi dưỡng trong nhà quyền quý."

Đoàn Đoàn vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, chính là... Chính là khí độ bất phàm! Nương nói quá hay! Con suýt nữa thì không nhớ ra từ này."

Giang Oản Oản ngồi ở đầu giường bên Đô Đô, vén chăn cho hai đứa: "Được rồi, hôm nay chúng ta đã ngồi xe ngựa cả ngày, hai tiểu tử các con mau ngủ đi."

Nhưng hai tiểu tử có lẽ đã ngủ rất lâu trên xe ngựa, cho nên hoàn toàn không ngủ được, hai đứa chui vào trong chăn thì thầm to nhỏ nói chuyện phiếm.

Thi thoảng lại nghe thấy Đoàn Đoàn gọi “Đô Đô”, một lát sau lại nghe thấy Đô Đô “ga ga” “ga ga” kêu lên.

Giang Oản Oản cũng lười quản bọn chúng, cùng Tần Tĩnh Trì ngồi trước bàn, mở miệng nói: "Cũng không biết thư chúng ta viết đã được gửi đến chưa, họ có thể còn chưa biết chúng ta đã đến rồi?"

Tần Tĩnh Trì mở miệng nói: "Không sao, ngày mai cứ theo lời Viễn thúc nói, mang theo ngọc bội đến tửu trang dưới danh nghĩa của ông ấy hỏi một chút là biết."

“Cũng được.”

“Đùng đùng!”

“Đùng đùng!”

Có tiếng gõ cửa, Đoàn Đoàn và Đô Đô đang nằm trong chăn chợt xốc chăn lên.

“Cha nương, có phải nhóm người Tiểu Quang thúc không ạ? Họ vẫn chưa ngủ sao? Sao trễ rồi mà chưa đi ngủ nữa?”

Giang Oản Oản nói: “Hai con mau ngoan ngoãn ngủ đi.”

Nàng nói xong thì liếc mắt nhìn Tần Tĩnh Trì.

Tần Tĩnh Trì hiểu ý, hắn vội đứng dậy bước ra mở cửa: “Tiểu Quang, đã trễ thế này còn có chuyện gì sao? Các ngươi…”

Hắn vừa mở cửa ra đã đối diện với ánh mắt tràn ngập ý cười của Mộ Quy Hoằng.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 299: Chương 299



Tần Tĩnh Trì kinh ngạc nói: “Vương…” Hắn còn chưa nói ra miệng đã bị Mộ Quy Hoằng cắt ngang: “Giống như huyện Khúc Phong trước đây, cứ gọi ta là Mộ huynh là được.”

“Tĩnh Trì, ai vậy?”

“Cha, ai vậy?”

“Chà! Ai?”

Giọng nói của một lớn hai nhỏ vang lên, Tần Tĩnh Trì quay đầu lại: “Đoàn Đoàn, Mộc thúc của con tới!”

“Đoàn Đoàn?”

Nghe thấy tiếng tiểu hài trong trẻo vang lên, Tần Tĩnh Trì cúi đầu mới nhìn thấy Mộ Nam Tinh đứng bên cạnh Mộ Quy Hoằng.

Khi Tần Tĩnh Trì nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Mộ Nam Tinh, hắn còn đang kinh ngạc thì Đoàn Đoàn đã nhanh chóng đi giày chạy đến.

“Mộ thúc… Tiểu ca ca!”

Đoàn Đoàn nhìn thấy Mộ Nam Tinh đứng ở cửa thì kinh ngạc mở to mắt.

“Tiểu ca là ca ca của Tinh Tinh sao?” Đoàn Đoàn nhìn Mộ Quy Hoằng rồi lại nhìn Mộ Nam Tinh, do dự hỏi.

Mộ Nam Tinh mấp máy môi, giả vờ bình tĩnh, mặt không biểu cảm gật đầu: “Ta tên là Mộ Nam Tinh.”

“Vậy mà là Tinh Tinh ca ca! Ta… Ta không nhận ra.” Đoàn Đoàn ngạc nhiên nói.

Mộ Nam Tinh nhìn cậu bé nói: “Chúng ta… Chúng ta chưa từng gặp nhau, không biết… Không biết cũng là chuyện bình thường.”

Mặc dù mặt ngoài bình tĩnh nhưng khi nhìn Đoàn Đoàn, tay cậu bé lại nắm chặt vạt áo.

Giang Oản Oản bước ra từ trong phòng: “Tĩnh Trì, Đoàn Đoàn, hai người đừng chặn cửa nữa, mau để cho Mộ… Vương gia và tiểu thiếu gia vào đi.”

Mộ Quy Hoằng nói: “Cứ gọi tên ta giống như lúc còn ở trong thôn đi, gọi Vương gia gì chứ!”

Giang Oản Oản gật đầu rồi lại nói: “Lễ không thể bỏ.”

Đoàn Đoàn vội vàng nghiêng người: “Tinh... Tinh ca, Mộ thúc, hai người mau vào đi.”

Mấy người họ vừa vào phòng đã thấy Đô Đô nằm trên giường trong phòng đang thò đầu nhỏ ra khỏi chăn, tò mò đánh giá Mộ Quy Hoằng và Mộ Nam Tinh.

Mộ Quy Hoằng cười nói: “Đây chính là Đô Đô đúng không?”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Đúng vậy, tiểu tử này nghịch ngợm vô cùng.”

“Chà chà!”

Có lẽ là Đô Đô nghe thấy Tần Tĩnh Trì đang nói về mình nên nó mỉm cười hô lớn.

Mộ Quy Hoằng bước tới bên giường nói: “Đô Đô, thúc bế cháu được không?”

Đô Đô nhìn chằm chằm ngài ấy một lúc rồi nó dùng tay chân nhanh chóng bò ra khỏi chăn, bàn tay nhỏ bé bắt lấy vạt áo của ngài ấy: “Thút?”

Mộ Quy Hoằng cúi đầu bế nó vào lòng: “Gọi thúc.”

“Thút! Thút!”

Mộ Nam Tinh nhìn Đô Đô nhỏ như vậy cũng không nhịn được nhìn chằm chằm.

Đoàn Đoàn cười tủm tỉm nói: "Tinh... Tinh ca ca, cũng có thể ôm Đô Đô, ngày thường đệ ấy cũng thích đệ bế đệ ấy.”

Mộ Nam Tinh khoát tay: "Không... Không, ta sẽ không bế.”

Giang Oản Oản nhìn Mộ Nam Tinh nói: "Mau tới bên này ngồi, cháu chính là Tinh Tinh sao? Cha cháu luôn nhắc tới cháu với chúng ta.”

Mộ Nam Tinh khẽ cười: "Cha cũng thường nói với nương về thúc thẩm, còn có đệ đệ.”

Đoàn Đoàn ngồi cạnh Mộ Nam Tinh, thỉnh thoảng nhìn cậu bé chằm chằm.

Mộ Nam Tinh cảm giác được tầm mắt của Đoàn Đoàn, lỗ tai dần đỏ lên khi bị nhìn chằm chằm.

Giang Oản Oản nhìn nhi tử nhà mình như vậy thì vội nói: “Đoàn Đoàn, mau đi mặc quần áo vào, con mặc đồ ngủ, lỡ như cảm lạnh thì sao!”

Vì Đoàn Đoàn đã lên giường định đi ngủ rồi nên cậu bé chỉ mặc quần đùi và áo ba lỗ ngắn mà Giang Oản Oản cố ý làm cho cậu bé.

Đoàn Đoàn cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc rồi lại liếc nhìn Mộ Nam Tinh, thế là cậu bé vội nhảy xuống ghế: “Đệ… Đệ sẽ mặc quần áo vào ngay.”

Mộ Nam Tinh nhìn Đoàn Đoàn đang cúi đầu cài cúc áo khoác ngoài, mà trong mắt tràn đầy ý cười không kìm được.

Cuối cùng Đoàn Đoàn cũng mặc xong quần áo, ngồi xuống cạnh Mộ Nam Tinh rồi cậu bé nhìn Mộ Nam Tinh lắp bắp nói: “Tinh Tinh ca, thường ngày đệ… Đệ đều… Đều mặc quần áo đẹp, hôm nay… Hôm nay là… Là do đệ và Đô Đô buồn ngủ, mới… Mới mặc đồ ngủ.”

Mộ Nam Tinh nhịn cười: “Ừ, ta biết rồi.”

Tần Tĩnh Trì đứng bên giường, dựa vào tường, nhìn về phía Mộ Quy Hoằng nói: "Trước khi chúng ta đến, chúng ta đã nhờ Viễn thúc gửi thư cho ngài, ngài nhận được thư mới đến đây sao?"

Mộ Quy Hoằng lắc đầu: "Nói ra thì là Tinh Tinh phát hiện ra ngươi đến."

Thấy Tần Tĩnh Trì nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ, ngài ấy nói tiếp: "Chẳng phải Tinh Tinh đã gặp các ngươi rồi sao, nó nói ban đầu chỉ nghe thấy tên thân mật của Đoàn Đoàn, nó còn tưởng là trùng hợp. Sau khi nó rời đi thì lại nghe thấy Đoàn Đoàn gọi Đô Đô, vì vậy nó mới quay về báo cho chúng ta."

"Có lẽ thư vẫn còn trên đường đến, ta bảo người trong phủ tra xét, mới biết mọi người ở đây, Tinh Tinh cũng muốn đi theo nên ta đã dẫn nó đi theo."

Tần Tĩnh Trì nói: “Vốn dĩ chúng ta định ngày mai sẽ đến tửu trang hỏi thăm rồi tìm ngài.”

"Ta có một viện không ai biết, nó ngay gần đây, ngươi đưa Oản Oản và các hài tử đến đó ở, xung quanh Vương phủ toàn là ám vệ, các ngươi đi ta sợ nguy hiểm, sau này các ngươi ở đó, làm gì cũng tiện." Mộ Quy Hoằng nói.

Tần Tĩnh Trì hơi trầm tư một lúc rồi gật đầu cười nói: “Nghe theo an bài của ngài.”

“Hahaha, được!”

Thỉnh thoảng Đoàn Đoàn lại nhìn Mộ Nam Tinh, một lúc sau, đột nhiên cậu bé đứng dậy, phấn khích kéo hành lý của mình ra: “Tinh Tinh ca! Đệ có rất nhiều quà muốn tặng cho huynh!”

Nói xong thì cậu bé lập tức mở khóa rương hành lý và lấy từng hộp gỗ bên trong ra.

Cậu bé đưa hộp cho Mộ Nam Tinh: “Tinh Tinh ca, huynh mau mở ra xem, có thích quà của đệ không?”

Mộ Nam Tinh ngây người nhìn cậu bé, sau đó mới từ từ mở từng hộp gỗ ra.

Đoàn Đoàn ở bên cạnh ríu rít giải thích: "Đây là bút lông, trên thân bút khắc hình con vật nhỏ, đây là hộp đựng bút, trên đó cũng khắc hình con vật nhỏ… Còn cái này! Cái này… Cái này là tượng đất sét mà Đoàn Đoàn đặt làm, Tinh Tinh ca, huynh xem, có giống đệ không?”

Mộ Nam Tinh vu.ốt ve tượng đất sét, nghiêm túc gật đầu: “Ừ, rất giống.”

Đoàn Đoàn lập tức cười tít mắt: “Haha… Nếu sau này Tinh Tinh ca nhớ… Ừm… Nhớ Đoàn Đoàn, thì có thể lấy tượng này mà ngắm.” Đoàn vẫn còn hơi ngượng khi thực sự nhìn thấy Mộ Nam Tinh.

“Ừ, được!”

Đoàn Đoàn thấy Mộ Nam Tinh chăm chú nhìn những món quà nhỏ mình tặng thì cậu bé rất vui.

Mộ Nam Tinh ngây người nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu bé, mà trong lòng không khỏi mềm nhũn.

Không nhịn được mở miệng nói: “Huynh… Huynh cũng có rất nhiều quà… Muốn tặng cho đệ.”

“Có thật không? Đa tạ Tinh Tinh ca!”

Tuy Đoàn Đoàn không biết là quà gì nhưng đã bắt đầu mong chờ.

Mấy người Tần Tĩnh Trì nhìn hai tiểu tử dựa vào nhau thì thầm, họ đều mỉm cười, tiểu hài chính là như vậy, dù chưa từng gặp mặt thì chúng cũng có thể nhanh chóng chơi với nhau.

Ngày hôm sau, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cùng hai tiểu tử và Tần Tiểu Quang chuyển đến sống tại nhà mà Mộ Quy Hoằng đã nói.

Sau khi chuyển đến, Giang Oản Oản dọn dẹp hết đồ đạc mang theo, cất rượu và những thứ khác mang đến cho Mộ Quy Hoằng, chờ khi nào họ có thời gian thì chuyển đi.

Buổi trưa, nàng lại đi mua đủ loại dầu, muối, nước tương và các loại rau, thịt.

Tối Mộ Quy Hoằng sẽ dẫn cả nhà đến, vì vậy sau khi mua thức ăn xong Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì vào bếp nấu cơm.

Đoàn Đoàn dẫn Đô Đô vào tiểu sảnh, một đứa cầm một cuốn sách miệng lẩm bẩm đọc, một đứa cầm trống lắc bò khắp nhà chơi.

May là do có Đô Đô nên Giang Oản Oản đã trải thảm trên sàn nhà nên dù tiểu hài bò khắp nơi cũng không bị bẩn người hay va đập vào đâu.

Đô Đô chơi một lúc thì bò về phía bếp, nó đến cửa bếp, nhắm mắt, mũi nhỏ khịt khịt: “Chà! Nương! Thơm!”

Tần Tĩnh Trì một tay bưng đĩa sườn xào chua ngọt, một tay xách Đô Đô lên đi ra ngoài.

Đặt đĩa sườn lên bàn ăn rồi đặt Đô Đô bên cạnh Đoàn Đoàn: “Nhi tử, trông chừng đệ đệ của con, đừng để đệ ấy ăn vụng, lát nữa Mộ thúc và mọi người sẽ đến.”

Đoàn Đoàn vội gật đầu: "Cha yên tâm, con sẽ trông chừng tiểu nghịch ngợm Đô Đô này."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back