Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 280: Chương 280



Vẫn là Lý Tam Nương rất thương cậu ta, mỗi ngày đều chuẩn bị thêm một số món cậu ta thích ăn, để cho dù cậu ta có mệt đến mấy cũng có thể ăn được một ít.

"A Nguyệt, mau ăn cơm rồi đi ngủ đi, lần trước chẳng phải con nói thịt bò kho của tỷ của con rất thơm sao? Hôm nay nương đặc biệt làm nhiều cho con, dậy nếm thử đi.”

Giang Tư Nguyệt nằm dài trên ghế sô pha cọ, ngẩng đầu nhìn Lý Tam Nương, hiếm khi làm nũng: “Nương, hôm nay con mệt quá.”

Nhưng sau khi than thở, nhìn vẻ mặt lo lắng của Lý Tam Nương, cậu ta lại phấn khích cười: “Nhưng mà... Nhưng mà sư phụ nói động tác của con ngày càng đẹp hơn, cũng ngày càng nhuần nhuyễn hơn, hơn nữa con và các sư phụ khác phối hợp cũng rất tốt nên mọi vất vả đều đáng giá."

Giang Hiền Vũ đưa cho cậu ta một cốc nước mật ong: “Nhi tử, chúng ta từ từ thôi, đến lúc con biểu diễn còn mười mấy ngày nữa, hơn nữa bây giờ con đang tập luyện cốt truyện ở phần sau rồi đúng không, còn lâu hơn nữa.”

Lý Tam Nương gật đầu: “Đúng vậy, vất vả như vậy làm gì.”

Giang Tư Nguyệt uống nước mật ong, cười híp mắt nói: “Con muốn dành nhiều thời gian để luyện tập, đến lúc đó lên sân khấu diễn cho tốt, hơn nữa lúc đầu tỷ và tỷ phu muốn con làm nghề này, con phải cố gắng mới được.”

Giang Hiền Vũ nói: “Con tự nói là lúc đầu rồi, hôm qua tỷ và tỷ phu còn bảo chúng ta khuyên con, đừng vất vả quá, nhìn con liều mạng như vậy, họ cũng đau lòng.”

Giang Tư Nguyệt cười hì hì: “Con biết rồi, biết cha nương, tỷ và tỷ phu đều đau lòng con nhưng đây cũng là chuyện con thích mà.”

Lý Tam Nương bất lực véo tai cậu ta: "Không nghe lời!"

"Nương... Nương đau! Nương đừng véo con nữa."

Giang Hiền Vũ vội vàng ngồi sang một bên, ngày thường ông ấy cũng bị véo không ít, không dám khuyên can.

Rạp hát đang trong quá trình xây dựng như dầu sôi lửa bỏng, Giang Tư Nguyệt theo Trương Đại Trụ tập luyện, động tác cũng ngày càng thành thạo lưu loát.

Mà mấy ngày nay sau khi Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhận được thư của Mộ Quy Hoằng gửi đến mới nhớ ra bọn họ cũng phải lên kế hoạch đi kinh thành mở chi nhánh.

“Oản Oản, Tĩnh Trì, mấy ngày nữa Đô Đô đã được bảy tám tháng rồi nhỉ, thoáng cái là đến lúc tập nói rồi, có phải nên đưa chuyện đến kinh thành thành chuyện quan trọng rồi không? Ta có mấy cửa tiệm trống, chỉ cần các ngươi đến, chúng đều giao cho các ngươi tùy ý sử dụng…”

Tần Tĩnh Trì đọc nội dung trong thư, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Giang Oản Oản đang ngồi đối diện bế Đô Đô.

Đọc xong, hắn mới hỏi: "Nếu chúng ta đi, trước tiên phải đào tạo một số người chứ? Chúng ta kinh doanh đồ ăn, chắc chắn trước tiên phải tìm một số người đáng tin cậy đã học xong, chúng ta mới có thể dẫn họ đi. Sau đó mới tính đến việc mở chi nhánh, không thể chỉ có chúng ta tự mình bận rộn chứ, chúng ta chắc chắn sẽ không làm xuể."

Giang Oản Oản gật đầu: "Chắc chắn rồi nhưng bây giờ chủ yếu là có ai muốn theo chúng ta đến kinh thành và luôn sẵn sàng ở lại đó, chúng ta chắc chắn phải dẫn theo hai người rất quen thuộc với tiệm lẩu và cửa tiệm hải sản và còn phải biết làm hải sản. Còn lẩu, thiếp có thể đích thân dạy người ta xào gia vị lẩu."

Tần Tĩnh Trì gật đầu, rồi lại lo lắng hỏi: “Nhưng những người trong cửa tiệm của chúng ta đều có gia đình, e là không mấy ai muốn đi.”

Giang Oản Oản suy nghĩ một chút, rồi nói: “Thế này nhé, ngày mai chúng ta tập hợp mọi người ở tiệm lẩu và cửa tiệm hải sản lại để họp, xem có ai muốn đi không, nếu thực sự không ai muốn, chúng ta sẽ... Nghĩ cách khác.”

Nhưng ngoài dự đoán, có khá nhiều người muốn đến kinh thành phát triển.

“Lão bản, lão bản nương, đệ! Đệ muốn đi!” Nghe xong lời của hai người, Lâm Giang đã giơ tay trước.

Thực ra mấy ngày trước Lâm Giang đã bàn bạc với Lâm Lộ, ban đầu cậu ấy nghĩ nếu Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đồng ý thì cậu ấy sẽ đến huyện khác mở chi nhánh.

Như vậy cậu ấy cũng coi như giúp Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mở rộng kinh doanh, cậu ấy nghĩ hai người chắc chắn sẽ đồng ý.

Ai ngờ, đây hoàn toàn là buồn ngủ gặp chiếu manh, mặc dù kinh thành hơi xa nhưng lượng khách ở kinh thành chắc chắn nhiều hơn! Đến lúc đó, việc kinh doanh chắc chắn sẽ tốt hơn, biết đâu cậu ta đến đó vài năm, cậu ta và ca ca có thể mua nhà to, cưới được nương tử xinh đẹp!

Bên tiệm lẩu, Thẩm Mộc và Tần Tiểu Quang nhìn nhau, cũng phấn khích giơ tay: "Còn đệ! Còn đệ!"

"Đệ cũng muốn đi!"

Giang Oản Oản cười nói: "Chúng ta còn tưởng sẽ không ai muốn đi chứ."

Lâm Giang cười ngây ngô: “Thực ra đệ đã có ý định này từ lâu rồi, ban đầu còn muốn hỏi xem ca và tẩu có cho phép đệ đến huyện khác mở chi nhánh không.”

Tần Tĩnh Trì cười nói: “Vậy thì vừa khéo nhưng mọi người đi rồi thì phải bắt đầu từ đầu, mỗi người phải phụ trách tất cả mọi thứ của một cửa tiệm. Bất kể là tuyển dụng, mua nguyên liệu và quản lý cửa tiệm, hay giải quyết việc khách hàng gây rối hay những thứ khác, đây đều là những việc cần phải lo lắng.”

Mấy người nhìn nhau, cùng nói: “Bọn đệ sẽ làm tốt!”

Giang Oản Oản gật đầu, suy nghĩ một chút, nàng nhìn về phía Lâm Lộ, hỏi: “Lâm Lộ, đệ có muốn theo chúng ta đi không?”

Thấy cậu ấy một lúc lâu không nói gì, Giang Oản Oản tiếp tục nói: "Bởi vì sau khi chúng ta đến kinh thành, không chỉ mở tiệm lẩu và cửa tiệm hải sản, mà còn định mở một nhà tửu lâu lớn, làm đủ loại món xào nhưng hiện tại cũng chưa có ai học theo ta, mà bản thân ngươi đã học nấu ăn, cho nên nếu đệ muốn đi thì dạy đệ xào nấu chắc sẽ nhanh hơn dạy người khác."

Lâm Lộ kinh ngạc nhìn nàng: “Lão bản nương, thật sự mở cửa tiệm mới sao? Còn làm món xào nữa sao?”

Giang Oản Oản gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, đệ cân nhắc xem."

Bên cạnh, Tần Tĩnh Trì cũng nói: "Các đệ cũng đã ăn món xào do Oản Oản nấu, đều biết hương vị đó, nếu mở một tửu lâu như vậy, việc kinh doanh sẽ không kém gì tiệm lẩu! Hơn nữa, chúng ta định đi theo hướng cao cấp, làm thành tửu lâu riêng tư cao cấp, nếu có người địa vị cao cần không gian nói chuyện cực kỳ riêng tư thì có thể coi tửu lâu của chúng ta là lựa chọn đầu tiên."

"Bởi vì tửu lâu là trọng tâm lần này nên chúng ta định dẫn theo hai người chuyên phụ trách tửu lâu, tiệm lẩu và cửa tiệm hải sản thì mỗi người phụ trách một nơi."

Lâm Lộ chỉ nghe thôi mà trong lòng đã run rẩy không thôi: "Đệ... Đệ thực sự có thể theo lão bản nương học nấu ăn sao? Thực sự có thể đến kinh thành mở tửu lâu sao?"

Thực ra, lúc đầu sau khi Lâm Giang nói muốn đến huyện khác phát triển, cậu ấy cũng muốn đi theo nhưng cửa tiệm hải sản chỉ có hai huynh đệ họ biết làm hải sản, nếu đi hết thì chắc chắn sẽ gây thêm phiền phức cho Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì, vì vậy cậu ấy mới từ bỏ.

Hơn nữa, so với hải sản, cậu ấy hứng thú với các món xào hơn, nếu thực sự có thể đi thì cậu ấy sao nỡ từ chối chứ!

Giang Oản Oản cười nói: "Thật đấy, đã hỏi đệ rồi thì đương nhiên là định cho đệ đi nhưng còn phải xem chính đệ nghĩ thế nào, hiện tại nhà đệ chỉ có hai huynh đệ, hơn nữa nợ cũng đã trả hết, cho nên hai đệ cùng đến kinh thành cũng không ảnh hưởng gì."

"Đi đi đi! Lão bản nương, ca của đệ đi!"

Lâm Lộ liếc nhìn Lâm Giang rồi mới gật đầu với Giang Oản Oản: “Đệ muốn đi!”

“Được, vậy hai huynh đệ các đệ phụ trách tửu lâu, còn lại Thẩm Mộc và Tiểu Quang thì phụ trách tiệm lẩu và cửa tiệm hải sản, từ ngày mai Tiểu Quang bắt đầu đến cửa tiệm hải sản học cùng Lâm Lộ Lâm Giang.”

"Còn Thẩm Mộc, ta cũng sẽ cẩn thận dạy đệ cách xào gia vị lẩu, những việc khác, ngày nào đệ cũng ở tiệm lẩu, chắc cũng không có vấn đề gì chứ?”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 281: Chương 281



"Không vấn đề! Không vấn đề!"

Tần Tĩnh Trì nghĩ đến việc tiệm lẩu đột nhiên thiếu mất hai người, bèn nói: "Hai người họ phải theo học, chắc chắn không có thời gian giúp tiệm lẩu, cho nên chúng ta sẽ tuyển thêm người, mấy ngày chưa tuyển được người thì mọi người vất vả một chút, vượt qua được khoảng thời gian này, ta sẽ phát thưởng cho mọi người!"

Lý Nghiêm và những người khác vội vàng cười tươi như hoa gật đầu: "Vậy thì tốt quá!"

"Được rồi, mọi người cứ bận rộn đi, chúng ta đi trước."

Ra khỏi tiệm lẩu, Giang Oản Oản cười nói: "Thiếp còn tưởng không có ai muốn đi chứ, may quá! Họ cũng coi như là người chúng ta tin tưởng, họ đồng ý đi, trong lòng thiếp cũng nhẹ nhõm hơn."

Tần Tĩnh Trì nắm tay nàng bóp bóp: "Chúng ta từ từ, nếu muốn đến kinh thành thì còn phải đợi lâu lắm."

Giang Oản Oản gật đầu: "Chúng ta có đi thì cũng phải đợi đến khi buổi biểu diễn của Tư Nguyệt đi vào quỹ đạo đã."

"Đi, chúng ta đi xem Tư Nguyệt tập luyện nào."

Đến võ quán, Giang Tư Nguyệt đang cố căng cung tên dưới sự hướng dẫn của Trương Đại Trụ, trên tường có một cái bia đối diện cậu ta, tuy không yêu cầu cậu ta phải b.ắ.n trúng bao nhiêu nhưng lực kéo cung và tư thế cơ bản nhất thì phải đúng.

Trương Đại Trụ đỡ vai Giang Tư Nguyệt, nghiêm túc nói: "Như vậy, vai phải dùng đúng sức, đúng đúng đúng! Cứ như vậy! Tốt lắm!"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì vào trong, đứng một bên nhìn họ luyện tập, cũng không quấy rầy.

Phải đến khi Giang Tư Nguyệt mồ hôi đầm đìa dừng lại, mới nhìn thấy hai người họ.

"Tỷ! Tỷ phu! Không phải hai người đi làm việc sao? Sao hôm nay lại đến đây?"

Tần Tĩnh Trì vỗ vai cậu ta: "Làm xong rồi, chúng ta định đến xem đệ luyện tập thế nào."

Chưa đợi Giang Tư Nguyệt mở miệng, Trương Đại Trụ đã cười hì hì đi tới: "Tư Nguyệt rất có thiên phú, thật ra tuổi này mới học võ nghệ thì hơi muộn rồi nhưng may là tiểu tử này này chịu khổ, cũng chịu đau, động tác cũng ngày càng chuẩn, ngày càng có lực, thêm cái mặt này nữa, ta dám chắc khi tiểu tử này lên đài, hiện trường chắc sẽ bùng nổ mất!"

Tuy Trương Đại Trụ là một gã thô lỗ nhưng trong mắt hắn ta, Giang Tư Nguyệt quả thực rất đẹp, đẹp hơn mấy phần so với tất cả những nữ nhân mà hắn ta từng gặp, đúng vậy, đẹp! Bởi vì hắn ta thực sự không nghĩ ra được từ ngữ nào thích hợp hơn để miêu tả.

Một người đẹp đẽ, cao ráo như vậy, đứng trên sân khấu đó, ánh đèn chiếu vào, ai mà chịu nổi chứ.

Nam nhân thì còn đỡ, nếu trong số khán giả có nữ khách, bất kể già trẻ, e là đều không màng đến sự e thẹn và kiêu kỳ của nữ nhân, nhìn cậu ta là hét lên mất.

Giang Tư Nguyệt hơi ngượng ngùng nhìn Trương Đại Trụ: "Sư phụ, con còn phải luyện tập nhiều lắm! Không như sư phụ nói... Tốt như vậy đâu, với lại nếu mọi người thích, cũng là thích [Phi Sa], hoặc... Hoặc chỉ đơn giản là thích khuôn mặt của con thôi."

Giang Tư Nguyệt nghĩ, chẳng phải là như vậy sao, mọi người chỉ thích vẻ ngoài của cậu ta, sẽ không... Sẽ không thích con người cậu ta, nếu... Nếu người xem biết trước kia cậu ta như thế nào, sợ là đến cả khuôn mặt cậu ta họ cũng ghét lây.

Cậu ta buồn bã nghĩ ngợi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đang cười rạng rỡ nhìn cậu ta, trong nháy mắt, trong lòng cậu ta như có từng chùm pháo hoa đua nhau bùng nổ, không! Vẫn có người thích cậu ta, tỷ của cậu ta, tỷ phu của cậu ta, cha nương của cậu ta, còn có hai tôn tử chính là Đoàn Đoàn và Đô Đô, hai tiểu tử cũng thích cậu ta.

Bản thân không muốn quá để ý đến người khác, chỉ cần làm tốt những gì người nhà muốn mình làm là được, chỉ cần họ vui… Mình cũng vui rồi, Giang Tư Nguyệt nghĩ như vậy.

Giang Oản Oản thấy vẻ mặt cậu ta liên tục thay đổi, lúc thì buồn lúc thì vui, lo lắng nói: “A Nguyệt, có phải mệt quá không? Mệt quá thì chúng ta đừng luyện nữa, về nhà nghỉ ngơi hai ngày rồi tiếp tục cũng được, nương nói đệ ăn cơm cũng không được bao nhiêu. Vừa hay nghỉ ngơi mấy ngày, để nương làm nhiều món ngon, bồi bổ cho A Nguyệt của chúng ta.”

"Chẳng phải đệ thích ăn bánh ngọt sao, huynh về lấy ít kem, để cho tỷ đệ làm cho đệ cũng được, dù không có khẩu vị cũng phải ăn cơm đàng hoàng, vất vả lắm mới nuôi được chút thịt, giờ thì cứ ngày một gầy đi!" Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nói.

Trong lòng Giang Tư Nguyệt mềm nhũn, ngọt ngào, cười tít mắt nhìn tỷ tỷ và tỷ phu, nói: “Tỷ, tỷ phu, đệ không sao, chỉ là khẩu vị không tốt thôi, dù mệt đệ cũng rất thích tập luyện. Với lại, ngày kia sau khi Tiểu Tuấn Phong biểu diễn xong, đệ phải lên sân khấu rồi, không thể lơ là được!”

Giang Oản Oản bất lực nói: "Tiết mục đầu tiên của đệ, cảnh võ thuật không nhiều, chủ yếu là tương tác với nghĩa phụ, tập luyện võ thuật và b.ắ.n cung hàng ngày, những thứ này đệ đã làm rất tốt rồi, không cần quá nghiêm khắc với bản thân, đệ không thương mình, chúng ta còn thương đệ nữa!"

Giang Tư Nguyệt ngây ngô cười khúc khích, cũng không nói gì.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn cậu ta ngốc nghếch trước mặt mà bất lực lắc đầu.

Trương Đại Trụ nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, lại nhìn đồ đệ của mình, nói: "A Nguyệt, hôm nay con theo tỷ và tỷ phu về nhà nghỉ ngơi đi, con ở đây ta cũng không dạy, nghe lời! Về nghỉ ngơi cho khỏe."

Giang Tư Nguyệt không còn cách nào khác, đành theo Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản về nhà.

Về đến nhà, Lý Tam Nương đang tưới nước cho hoa trong sân, Đoàn Đoàn ở bên cạnh cầm chổi quét sân.

Cậu bé quét sân như thể đang cày ruộng, người cúi rất thấp, tay dùng rất nhiều sức, chổi sắp bị cậu bé làm bẹp dí.

Hôm nay cậu bé vừa hay được nghỉ nên không theo Giang Oản Oản và những người khác đến huyện mà ở nhà trông Đô Đô với Lý Tam Nương.

Thấy ba người Giang Oản Oản đẩy cửa bước vào, Đoàn Đoàn vội vàng buông chổi, mắt sáng lấp lánh nhìn họ: "Cha! Nương! Tiểu cữu! Sao mọi người về sớm thế này? Bọn còn còn chưa bắt đầu nấu cơm, Đô Đô bảo bối cũng vẫn đang ngủ rất say trong nhà!"

"Hôm nay tiểu cữu về sớm quá! Mỗi ngày Đoàn Đoàn tan học cữu vẫn còn đang tập luyện, đến khi Đoàn Đoàn ngủ rồi, có khi cữu vẫn chưa về nhà, đã nhiều ngày Đoàn Đoàn không ngủ cùng tiểu cữu rồi."

Giang Tư Nguyệt vui vẻ bế tiểu tử xoay mấy vòng, miệng nói: "Hôm nay tiểu cữu về nghỉ ngơi, tối Đoàn Đoàn có thể ôm gối nhỏ và đồ chơi yêu thích đến ngủ cùng tiểu cữu."

Đoàn Đoàn bị cậu ta xoay đến mức phấn khích lại choáng váng, đến khi Giang Tư Nguyệt dừng lại, tiểu tử choáng váng dựa vào vai cậu ta: "Choáng rồi, choáng rồi, Đoàn Đoàn sắp choáng rồi."

Sau một lúc lâu, Đoàn Đoàn cảm thấy không còn choáng nữa, mới cười tít mắt nhìn Giang Tư Nguyệt: "Vậy hôm nay Đoàn Đoàn ngủ với tiểu cữu! Tiểu cữu ghép hình với Đoàn Đoàn, là cha mới làm cho Đoàn Đoàn, rất to! Cũng rất khó ghép! Tiểu cữu chưa thấy đúng không? Hôm nay chúng ta vừa hay có thể cùng nhau ghép."

Giang Tư Nguyệt gật đầu: "Được, tiểu cữu chơi với con!"

“Haha... Vâng!”

Lý Tam Nương tưới nước xong, đi tới nhìn Giang Tư Nguyệt nói: "Vừa hay! Mấy hôm nay nương khuyên con về nghỉ ngơi cho khỏe, con cứ không nghe, sao hôm nay lại chịu rồi?"

Giang Tư Nguyệt cười ngây ngô: “Nương, con không phải đang nghỉ sao, hôm nay con... Còn muốn ăn chân giò hầm! Nương, nương làm cho con ăn đi."

Lý Tam Nương mỉm cười: "Thật khéo, Đoàn Đoàn cũng muốn ăn nên hôm qua nương đã mua sẵn rồi, hôm nay nương làm, các con chắc chắn phải ăn hết!"

"Ăn ăn ăn! Chúng con ăn hết!" Giang Tư Nguyệt vội vàng gật đầu.

"Đoàn Đoàn muốn ăn thật thật nhiều! Ngoại tổ mẫu phải làm nhiều vào!"

Lý Tam Nương véo mũi Đoàn Đoàn: "Được, ngoại tổ mẫu chắc chắn cho con ăn no, con mèo tham ăn!"

"Hì hì..."

Lý Tam Nương lại nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: "Hai đứa muốn ăn món gì?"

Giang Oản Oản ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: "Con gì cũng được, nương nấu gì, con ăn nấy."

Tần Tĩnh Trì thì không khách sáo: "Nhạc mẫu, con muốn ăn thịt kho tàu, nhà còn thịt tươi không?"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 282: Chương 282



Lý Tam Nương gật đầu: "Có có có! Yên tâm, nương làm nhiều, ăn no!"

Mấy người đang nói chuyện trong sân, đột nhiên trong nhà truyền đến tiếng khóc của Đô Đô.

Lý Tam Nương vội vàng nói: “Chắc là Đô Đô tỉnh rồi, không thấy người nên mới khóc.”

Giang Oản Oản nói: “Để con bế nó ra.”

Đi đến phòng ngủ, Đô Đô đang ngó trái ngó phải, nước mắt trên mặt chảy thành từng hàng, Giang Oản Oản vội vàng bế nó lên: “Ôi chao, đây là tiểu tử đáng thương nhà ai thế, sao lại khóc thảm thiết thế này?”

Được nàng ôm vào lòng, Đô Đô lập tức nín khóc nhưng vẫn nức nở, miệng bi bô nói không ngừng.

Đoàn Đoàn và Tần Tĩnh Trì đi theo sau Giang Oản Oản, Đô Đô thấy Tần Tĩnh Trì liền vội vàng đưa hai tay về phía hắn: “A... A…”

Tần Tĩnh Trì mỉm cười, vội vàng bế tiểu oa trước mặt vào lòng.

Giang Oản Oản vỗ nhẹ vào m.ô.n.g nhỏ của Đô Đô, nói: “Tiểu tử này lại bám lấy chàng!”

Tần Tĩnh Trì cười đắc ý: "Đương nhiên rồi! Ta là cha nó mà!" Nói xong, hắn hôn Đô Đô hỏi: "Nhi tử, đúng không nào?"

Đô Đô cười khúc khích, giật một lọn tóc của hắn.

Tiểu tử này đã được bảy tám tháng tuổi nên sức lực không giống như lúc mới sinh, nó không biết người khác có đau hay không, chỉ biết dùng sức của mình.

Dù Tần Tĩnh Trì đã quen với việc bị nó giật tóc nhưng lần nào cũng thấy đau.

"Ui... Tiểu tử này, ra tay không biết nặng nhẹ gì cả, con không định làm cha hói đầu chứ."

Đô Đô không hiểu hắn nói gì, chỉ thấy dáng vẻ nhăn nhó của cha mình rất buồn cười, bàn tay nhỏ lại giật tóc hắn.

Thấy Tần Tĩnh Trì lại kêu lên đau đớn, còn cười khúc khích nhưng nó chỉ chơi một hai lần rồi thôi, dưới sự dỗ dành của Tần Tĩnh Trì, nó từ từ buông tóc hắn ra.

Sau đó lại không yên phận, bám vào vai Tần Tĩnh Trì muốn trèo lên.

Dường như Tần Tĩnh Trì đã quen với động tác này của nó, trong nháy mắt đã bế tiểu oa này lên vai mình ngồi.

Đô Đô được ngồi trên vai Tần Tĩnh Trì như ý nguyện, mắt chớp chớp, có lẽ ý thức nguy hiểm khá mạnh nên hai bàn tay nhỏ ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u Tần Tĩnh Trì, sợ mình ngã xuống.

Đợi đến khi chắc chắn mình an toàn, tiểu oa mới cúi đầu nhìn chỗ này, nhìn chỗ kia, thấy Đoàn Đoàn và Giang Oản Oản ngẩng đầu nhìn mình, trong mắt lập tức ngập tràn ý cười.

Đoàn Đoàn ngây người nhìn đệ đệ của mình, một lúc lâu sau mới hỏi Tần Tĩnh Trì: "Cha, hồi nhỏ Đoàn Đoàn cũng như Đô Đô ạ?"

Đoàn Đoàn nghĩ, mình không thể nghịch ngợm như vậy chứ?

Tần Tĩnh Trì một tay đỡ lưng Đô Đô, một tay nhẹ nhàng nới lỏng bàn tay nhỏ của Đô Đô đang siết chặt cổ hắn, nghe Đoàn Đoàn nói, hắn buột miệng nói: "Con ngoan hơn tiểu tử này nhiều, con xem nó ôm chặt cha thế này, chẳng biết thương cha chút nào."

Đoàn Đoàn nhìn Đô Đô đang cười toe toét, lại nhìn Tần Tĩnh Trì bất lực, cười khúc khích: "Đô Đô nghịch ngợm quá!"

Đoàn Đoàn trước mặt Tần Tĩnh Trì nhảy lên từng cái, vẫy tay với Đô Đô: "Đô Đô, đệ có thể bắt nạt cha nhưng không được bắt nạt nương và ca ca đâu nhé!"

Tần Tĩnh Trì kinh ngạc nhìn Đoàn Đoàn: "Sao lại có thể bắt nạt cha? Đây là đạo lý gì vậy? Bảo bối không ngoan rồi!"

Đoàn Đoàn nghe Tần Tĩnh Trì nói thì ngẩn người ra một lúc, cha mình vậy mà cũng có thể nói ra những lời như vậy, còn... Còn Đoàn Đoàn...

Đoàn Đoàn phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: "Cha, Đô Đô mới là Đô Đô, Đoàn Đoàn đã lớn rồi, là tiểu nhi lớn, không thể gọi là tiểu oa oa nữa, nếu không... Nếu không Tiểu Bao Tử và những người khác chắc chắn sẽ cười con."

Tần Tĩnh Trì nói: "Chẳng phải trước kia con rất thích nương con gọi con là bảo bối sao? Sao, nương con có thể gọi, cha con thì không thể gọi?"

Đoàn Đoàn vội vàng giải thích: "Không... Không phải vậy, nương... Nương đã lâu rồi không gọi Đoàn Đoàn là bảo bối, hơn nữa... Hơn nữa đám Tiểu Bao Tử nói nếu gọi bảo bối sẽ... Sẽ rất... Rất trẻ con."

"Nhưng... Nhưng Đoàn Đoàn rất thích cha nương gọi con như vậy! Không phải không thích!"

Tần Tĩnh Trì cố ý nói: "Được được được, nếu Đoàn Đoàn không thích cha gọi con là Đoàn Đoàn bảo bối, vậy thì cha không gọi con là Đoàn Đoàn bảo bối nữa."

Đoàn Đoàn nghe xong định gật đầu, mới nhận ra không đúng: "Cha, cha bắt nạt người, vừa rồi cha đã gọi mấy lần rồi! Hừ!"

Đoàn Đoàn tức giận ngẩng đầu nhìn Đô Đô: "Đô Đô, sau này ngoài những người khác trong nhà, đệ phải bắt nạt cha nhiều vào, cha hư quá!"

Tần Tĩnh Trì nhướng mày: "Con không thấy Đô Đô nhà ta vừa thấy cha là đưa tay muốn ôm sao? Nó chắc chắn sẽ đứng về phía cha, chắc chắn sẽ không nghe lời con."

"Hừ! Cha thối!"

"Đoàn Đoàn đi ăn cơm đây! Không cho ngoại tổ mẫu nấu cho cha ăn, lêu lêu..."

Làm một biểu cảm buồn cười với Tần Tĩnh Trì, Đoàn Đoàn nhanh chân chạy ra ngoài, đi thẳng đến nhà bếp, sau đó giọng nói mềm mại của cậu bé truyền đến từ phía nhà bếp: “Ngoại tổ mẫu ơi ngoại tổ mẫu! Cha bắt nạt con, ngoại tổ mẫu đừng nấu món cha thích ăn, nấu món chân giò Đoàn Đoàn thích! Không nấu thịt kho tàu cho cha..."

Giang Oản Oản nhìn thấy Tần Tĩnh Trì ăn quả đắng, ôm bụng cười không ngừng: "Hahaha... Tĩnh Trì, sao chàng... Sao chàng lại trẻ con như vậy? Còn cãi nhau với Đoàn Đoàn."

Tần Tĩnh Trì cười nói: "Tiểu tử này, trước kia nếu gọi nó là bảo bối chắc nó sẽ vui mấy ngày, mới bao lâu chứ, đã chê rồi."

"Nó đã đi học đường một năm rồi, biết xấu hổ rồi."

Đô Đô dựa vào đầu Tần Tĩnh Trì, cúi xuống nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, miệng hơi há, trong mắt toàn là vẻ nghi ngờ.

“A? Ê ê?”

“Aaa…”

Tần Tĩnh Trì bế tiểu oa đang ê a trên vai vào lòng: "Sao vậy?"

Đô Đô giơ bàn tay nhỏ lên sờ mặt hắn, lại nhìn Giang Oản Oản: "Aa... A..."

Tần Tĩnh Trì cười híp mắt lắc đầu: "Cha không hiểu, con phải nhanh học nói, rồi nói cho cha nghe, được không?"

Đô Đô vẫn nhìn hắn nghi ngờ, đưa bàn tay nhỏ lên miệng cắn.

Giang Oản Oản vội kéo tay nó xuống: "Đô Đô ngoan, không được cắn tay, bẩn lắm! Biết không?"

Đô Đô bất đắc dĩ bỏ cắn tay, nhắm mắt lại: "A?"

Tần Tĩnh Trì lên tiếng: "Nhi tử, cha dạy con nói nhé, nào! Nói theo cha, cha… Cha, nương… Nương!”

“A a…”

“Cha... Cha…”

“A a!”

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ tiếp tục nói: “Nương… Hôn…”

“A a!”

Giang Oản Oản cười nói: "Nó mới bây lớn như này thì sao có thể biết nói chuyện!”

Tần Tĩnh Trì thở dài: "Ôi, cũng không biết khi nào nó mới có thể nói chuyện, biết nói mới thú vị.”

Nói tới đây, Giang Oản Oản hỏi: "Trước đây Đoàn Đoàn bắt đầu nói chuyện từ lúc nào vậy?”

Tần Tĩnh Trì ngẩn người, nghĩ hồi lâu mới áy náy nói: "Hình như ta... Ta cũng không biết, lúc đó Đoàn Đoàn ở cùng gia gia nãi nãi, mãi đến một hôm ta đến thăm nó, nó đột nhiên nhìn ta gọi "cha" bằng giọng trẻ con, ta mới biết... Nó biết nói rồi."

Giang Oản Oản vội nói: "Không sao không sao, đó... Cũng là chuyện không thể tránh khỏi, thiếp... Thiếp... Tóm lại là chàng cũng đừng tự trách mình quá, huống chi Đoàn Đoàn của chúng ta hiện tại không phải rất tốt sao, bây giờ tiểu tử này vô lo vô nghĩ, vừa rồi còn cãi nhau với chàng, đã là một đứa trẻ lớn khôn rồi.”

“Ừ, nàng nói rất đúng.”

Giang Tư Nguyệt và Lý Tam Nương dọn hết thức ăn lên bàn, thấy Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản vẫn chưa ra, Giang Tư Nguyệt nói với Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn, con mau vào gọi họ ra ăn cơm đi.”

Đoàn Đoàn nhìn nồi chân giò hầm và đĩa thịt kho tàu to đùng trên bàn, bĩu môi nói: “Hừ, đúng là tiện cho cha xấu xa mà!”

Lý Tam Nương nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cậu bé, cười nói: “Không phải con bảo ngoại tổ mẫu làm nhiều hơn sao? Sao giờ lại hối hận rồi?”

Đoàn Đoàn kiêu ngạo nói: "Không có đâu, con chỉ sợ cha xấu xa kia giành chân giò của con thôi, Đoàn Đoàn và tiểu cữu không đủ ăn đâu, không phải vì quan tâm đến cha đâu!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 283: Chương 283



“Đúng đúng đúng, một đĩa thịt kho tàu to đùng như vậy đúng là tiện cho cha con, ngoại tổ mẫu còn định làm ít đi cơ, kết quả con lại không chịu.”

Đoàn Đoàn nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Vì có nhiều thịt kho tàu như vậy, tên cha thối tha kia chắc chắn sẽ phải ăn hết, để cha ăn cho căng bụng! Trừng phạt cha thật tốt!"

Giang Tư Nguyệt và Lý Tam Nương cố nhịn cười, tiểu tử cứng miệng mềm lòng này, thật đáng yêu quá đi.

Một lúc sau, Lý Tam Nương nói: “Được rồi, vậy Đoàn Đoàn mau vào gọi cha nương ra ăn cơm đi.”

“Vâng vâng! Được!”

Đoàn Đoàn chậm rãi bước vào phòng trong, thò đầu vào cửa: “Cơm nước xong rồi, nương, còn cả cha xấu xa nữa, cha nương mau bế Đô Đô ra ăn cơm đi.”

Giang Oản Oản nhìn Tần Tĩnh Trì, cười nói: “Được rồi, đi thôi, đi ăn cơm.”

Mọi người ngồi vào bàn, Tần Tĩnh Trì nhìn đĩa thịt kho tàu đầy ắp, cười nói: “Không phải bảo không cho cha ăn sao?”

Đoàn Đoàn liếc hắn rồi bĩu môi nói: “Hừ! Con thấy so với việc không cho cha xấu xa kia ăn thì để cha ăn cho căng bụng là hình phạt còn lợi hại hơn!”

Nhìn tiểu tử bên kia bàn đang bĩu môi, khóe miệng Tần Tĩnh Trì cong lên một nụ cười, cố nhịn không bật cười, khẽ ho một tiếng nói: “Khụ khụ, ừm... Đúng vậy! Ăn căng bụng đúng là rất khó chịu! Hình phạt của con thật là tàn nhẫn! Sau này cha không dám trêu chọc Đoàn Đoàn bảo bối của chúng ta nữa…”

Thấy tiểu hài liếc xéo mình, hắn vội vàng nói tiếp: “Đoàn Đoàn của chúng ta!”

Đoàn Đoàn gật đầu hài lòng: “Vậy cũng được, vậy... Vậy thì cho phép cha xấu xa kia không phải ăn cho căng bụng, Đoàn Đoàn cũng sẽ giúp cha giải quyết một ít thịt kho tàu!”

Nói xong, cậu bé cầm đũa gắp một miếng thịt kho tàu béo nạc xen kẽ, màu sắc đỏ tươi mà cậu bé đã để mắt từ lâu, nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn bỏ vào bát Tần Tĩnh Trì.

Sau đó lại lặng lẽ gắp một miếng cho Giang Oản Oản: “Nương mau ăn đi! Miếng thịt kho tàu này toàn nạc thôi! Không ngấy chút nào!”

Tiếp đó lại gắp cho Giang Tư Nguyệt và Lý Tam Nương mỗi người một miếng, rồi mới tự mình ăn.

Đô Đô nằm trong nôi tiểu oa bên cạnh, ngửi thấy mùi thơm từ bàn ăn phả sang, miệng nhỏ không ngừng ê a.

Lý Tam Nương nghe thấy tiếng Đô Đô, vội vàng đứng dậy, vừa đi về phía bếp vừa nói: “Nương dùng khoai lang và gạo nấu cho Đô Đô của chúng ta một ít cháo, cho nó ăn trước đã.”

Nói xong, bà ấy đã bưng bát nhỏ đi đến bên nôi: "Đô Đô, có phải ngửi thấy mùi thơm của thức ăn không, đói bụng lắm phải không? Ngoại tổ mẫu làm đồ ăn ngon cho Đô Đô của chúng ta đây, ngoại tổ mẫu sẽ đút cho Đô Đô ăn.”

Thực ra Đô Đô đã ăn thức ăn dặm được một tháng, những ngày này Giang Oản Oản cũng dần cai sữa cho nó.

Một thìa cháo khoai lang thơm ngọt đưa đến bên miệng nó, Đô Đô há miệng nhỏ một cách háo hức giống như một chú chuột hamster nhỏ, nhanh chóng ăn từng chút một.

Chỉ một lát sau, một bát cháo nhỏ đã bị Đô Đô ăn sạch.

Ăn xong, tiểu tử vẫn còn thòm thèm l.i.ế.m môi: “A a!”

Lý Tam Nương lau miệng và nhẹ nhàng xoa bụng nó rồi cười nói: "Không được ăn nữa, ăn nữa là bụng sẽ căng."

"A!"

Giang Oản Oản thấy Đô Đô ăn xong, vội nói: "Nương, nương để tiểu tử nằm chơi một mình đi, mau đến ăn cơm đi, nương còn chưa ăn được mấy miếng."

Lý Tam Nương lại cúi đầu trêu Đô Đô, rồi mới ngồi vào ghế, tiếp tục ăn cơm.

...

Buổi tối, khi Tần phụ Tần mẫu trở về, họ mang theo một gói đồ.

"Tĩnh Trì, Oản Oản, đây là huyện lệnh đại nhân bảo chúng ta mang về, hình như là thư gửi cho hai đứa."

Đoàn Đoàn nghe vậy, vội vàng chạy đến, sốt ruột hỏi: "Nương, nương, nương mau mở ra xem đi, Tinh Tinh ca ca có viết thư cho Đoàn Đoàn không?"

Giang Oản Oản trấn an: "Đừng vội, đừng vội! Nương xem nào."

Mở gói đồ ra, bên trong có một xấp ngân phiếu và hai lá thư.

Một trong số đó chính là thư Mộ Nam Tinh viết cho Đoàn Đoàn.

Cậu bé nhận được thư của mình đã lập tức thỏa mãn chạy lên lầu, nhanh chóng trở về phòng mình cởi giày rồi nhảy lên giường.

Đoàn Đoàn dụi vào con hổ bông nhỏ bên gối, rồi háo hức xé phong thư.

Mở giấy thư ra, nét chữ thanh tú của Mộ Nam Tinh đập vào mắt: "Đoàn Đoàn, dạo này đệ khỏe không? Những ngày gần đây, kinh thành toàn mưa, cha và nương đều không cho ta đến trường tập luyện nữa, ta cảm thấy cả cưỡi ngựa b.ắ.n cung đều sắp thụt lùi rồi nhưng may là ở nhà vẫn có thể đọc sách, cũng có thể viết thư cho đệ.

Bây giờ kinh thành bắt đầu nóng lên rồi, nhờ có công thức làm đá của thúc và thẩm nên trong nhà của ta mát mẻ hơn nhiều, người nhà còn dùng công thức mà thúc thẩm gửi về, làm ra kem, ngon lắm…”

Đoàn Đoàn vừa xem vừa cười, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tinh Tinh ca ca, kem đúng là rất ngon, Tinh Tinh ca ca có mắt thật! Đoàn Đoàn cũng rất thích ăn!”

"... Ừm... Đoàn Đoàn, cha nói, thúc thẩm sẽ đưa đệ đến kinh thành, vậy khi nào thì hai người mới đến? Ta đã để dành rất nhiều quà cho đệ, muốn tự tay tặng cho đệ, còn... còn ta có hơi nhớ đệ."

Thấy Mộ Nam Tinh muốn gặp mình ở đây, Đoàn Đoàn lúc đầu hơi ngượng ngùng, sau đó lại có chút buồn.

Cậu bé biết ý của cha nương mình, có lẽ còn rất lâu nữa mới đi.

Đoàn Đoàn nằm trên giường, tâm trạng lập tức chùng xuống.

Cậu bé cẩn thận vu.ốt ve mấy chữ "Muốn gặp đệ" trên giấy thư, kéo chân con hổ bông, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hổ, Đoàn Đoàn cũng rất muốn gặp Tinh Tinh ca ca, Tinh Tinh ca ca giỏi quá, Đoàn Đoàn rất muốn xem huynh ấy b.ắ.n cung, chữ huynh ấy viết cũng đẹp hơn, chữ của Đoàn Đoàn vẫn chưa đẹp bằng huynh ấy."

Mặc dù ngày nào cậu bé cũng luyện chữ đúng giờ đúng giấc, tuy rằng tiến bộ rõ rệt nhưng vẫn kém xa Mộ Nam Tinh.

Bên này, Đoàn Đoàn buồn rầu không thôi, còn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản ở dưới lầu đếm một xấp ngân phiếu, tâm trạng lại rất tốt.

“Lại là mười vạn lượng.” Giang Oản Oản đếm xong thì nói.

Tần Tĩnh Trì cầm lá thư Mộ Quý Hoằng gửi cho họ, xem rồi nói với nàng: “Ngài ấy nói đây là tiền chia cho chúng ta, là tiền lời từ việc kinh doanh đá lạnh.”

Giang Oản Oản gật đầu: "Lần trước ngài ấy đã cho rồi, vậy mà còn có tiền chia nữa sao."

Tần Tĩnh Trì nói: “Ta cũng không ngờ nhưng đã cho chúng ta rồi thì cứ nhận thôi.”

Giang Oản Oản cẩn thận cất ngân phiếu đi, rồi mới quay lại ghế sô pha ngồi chơi với Đô Đô.

Nhưng tiểu tử trên lầu cầm búp bê lẩm bẩm một lúc lâu mới bật người dậy, suy nghĩ một lúc, cậu bé xỏ giày rồi chạy xuống lầu.

Thấy Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đang ngồi trên ghế sô pha ôm Đô Đô trêu chọc nó chơi, Đoàn Đoàn vội chạy lại ngồi cạnh Giang Oản Oản.

Thấy Đoàn Đoàn ngồi xuống, một lúc lâu không nói gì, Giang Oản Oản mới nghi ngờ hỏi: “Đoàn Đoàn sao vậy? Sao đến cũng không nói gì?”

Đoàn Đoàn do dự một lúc mới lên tiếng: “Cha nương, chẳng phải hai người... Hai người nói sẽ đưa Đoàn Đoàn đến kinh thành sao? Khi nào chúng ta mới đi vậy?”

Tần Tĩnh Trì mỉm cười nói: “Sao vậy? Tinh Tinh ca ca viết thư cho con, bảo con mau đến phải không?”

Mặt Đoàn Đoàn đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Không... Không phải, chỉ là... Chỉ là Tinh Tinh ca ca nói sẽ tặng quà cho con, còn nói... Còn nói muốn gặp con.”

Giang Oản Oản thấy cậu bé nói xong, giống như một chú chim cút vội cúi đầu xuống, nàng ngẫm nghĩ rồi mới nói: “Ừm... Đoàn Đoàn có biết hôm nay cha nương đi đâu không?”

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Không biết ạ."

Giang Oản Oản mới giải thích: "Chuyện đến kinh thành, chúng ta đã lên kế hoạch rồi, cha và nương đã nói với con, chúng ta đến kinh thành định mở thêm mấy chi nhánh nhưng chúng ta không thể ở đó mãi được nên phải đào tạo mấy người đi theo chúng ta, đến đó sẽ để họ phụ trách mọi việc của cửa hàng mới, nếu không chỉ có cha và nương, chúng ta sẽ không làm xuể.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 284: Chương 284



Tần Tĩnh Trì cũng ở bên cạnh bổ sung: "Cho nên những người đi đều phải học trước, học xong các món ăn rồi chúng ta mới đi được."

Thấy tiểu tử nghe xong có vẻ chán nản, Giang Oản Oản vội an ủi: "Nhưng cũng không lâu nữa đâu, chắc khoảng hai ba tháng nữa là đi được."

"Vậy Đoàn Đoàn sẽ viết thư cho Tinh Tinh ca ca ngay! Cha nương phải nói được làm được nhé!" Đoàn Đoàn nghe xong phấn khích đứng dậy, nói đầy hào hứng.

"Được, chúng ta chắc chắn nói được làm được." Giang Oản Oản xoa đầu cậu bé, dịu dàng nói.

Tần Tĩnh Trì nhìn tiểu tử: "Có muốn cha cùng viết thư với con không? Không phải con có mấy chữ không biết viết sao?"

Đoàn Đoàn vội lắc đầu: "Không không không, con muốn viết thì con sẽ viết hết, con viết thư cho Tinh Tinh ca ca, không được cho hai người xem, đây là bí mật nhỏ của con và Tinh Tinh ca ca."

Sao lại có cảm giác con cái lớn nhanh quá nhỉ, năm ngoái lúc này còn cái gì cũng phải nói với hắn và Giang Oản Oản, mới có bao lâu, đã có bí mật rồi, Tần Tĩnh Trì bất lực đỡ trán.

Tiểu tử nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản sau đó chạy thẳng lên lầu, ngồi vào bàn học, trải giấy viết thư ra, cầm bút lông viết từng nét một, cố gắng viết chữ đẹp hơn.

Nửa canh giờ sau, nhìn bốn năm tờ giấy viết thư trên bàn, Đoàn Đoàn mới cười, hài lòng gấp thư lại bỏ vào phong thư.

...

Mười mấy ngày sau, một suất diễn mới của [Phi Sa] cuối cùng cũng bắt đầu bán vé.

Bây giờ [Phi Sa] đã nổi tiếng khắp huyện Khúc Phong, ngay cả những người giàu có ở các huyện khác cũng đã nghe nói đến, nhiều người cũng đã đến xem vài lần, cứ truyền mười người, mười người truyền trăm người, dẫn đến mỗi lần bắt đầu bán vé, hiệu sách đều chật ních người. Thời gian bán vé cũng ngày càng ngắn, lần trước chưa đến một canh giờ đã bán hết sạch.

Mà ngày mai lên sân khấu biểu diễn chính là Cảnh Phóng mười lăm mười sáu tuổi.

Tin tức này vừa được tung ra, những người trong huyện nghe được tin, bất kể đang làm gì, lập tức chạy về phía hiệu sách, suất diễn này chính là Cảnh Phóng sau khi trưởng thành! Ai mà không muốn xem diễn viên chính Cảnh Phóng có dung mạo như thế nào.

"Nhanh nhanh nhanh! Vương lão bản! [Phi Sa] bán vé rồi!"

Một nam nhân mập mạp nghe vậy, không thèm quan tâm đến cửa tiệm, lập tức đóng cửa tiệm lại, rồi cùng mọi người chạy đến tiệm sách.

"Lý huynh! Huynh nhanh lên! Chậm nữa là không mua được vé rồi!"

"Đến rồi đến rồi! Nhanh lên nhanh lên!"

Hai thiếu niên trông giống thư sinh chạy như bay trên đường, không thèm để ý đến hình tượng của người đọc sách.

Mà những nhà quyền quý khác, từ sớm đã nghe được tin hôm nay bán vé, từ sáng sớm đã cử người hầu hoặc nha hoàn canh giữ ở bên ngoài tiệm sách.

Mà có những nhà, ngay cả người hầu và nha hoàn cũng không tin tưởng, sợ họ không mua được vé, vẫn phải tự mình đến mới yên tâm.

"Ôi chao! Tiểu thư! Người chậm thôi! Người cứ... Cứ không để ý đến hình tượng như vậy, lão gia và phu nhân lại phạt chúng ta mất."

"Ôi chao! Tiểu Thúy, cái gì... Cái gì cũng không quan trọng bằng việc mua vé! Ngày mai... Ngày mai sẽ được nhìn thấy Cảnh Phóng trưởng thành! Ta chắc chắn phải mua được vé!" Hướng Từ thở hổn hển, lo lắng nói.

Nói xong, hai người đột nhiên nhìn thấy bên cạnh cũng có một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi dẫn theo một người hầu và một nha hoàn, cũng đang chạy như bay.

Hướng Từ mở to mắt: "Ngươi xem, Lâm Nguyệt cũng đi kìa! Không được! Ta không thể thua nàng ta được! Nhanh chạy lên! Nếu hôm nay ta không mua được vé, tiền thưởng tháng này của ngươi... Của ngươi coi như mất!"

Tiểu Thúy nghe vậy, làm sao được, bị lão gia phu nhân mắng thì cứ nghe thôi, tiền thưởng mất thì chẳng còn gì nữa.

Nghĩ vậy, nàng ta kéo tay Hướng Từ chạy như bay: "Tiểu thư! Người chạy nhanh lên, chậm nữa là thật sự không mua được vé rồi!"

Hai người đến cửa tiệm sách, Hướng Từ nhìn Tiểu Thúy tóc tai bù xù, trán toàn là mồ hôi, ngây người không nói nên lời, từ... Từ khi nào mà Tiểu Thúy lại chạy nhanh như vậy?

Nhưng nàng ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, bởi vì trước cửa tiệm sách đã xếp hàng dài đến tận góc phố.

Hướng Từ ngây người nhìn hàng dài, bọn họ đến đã sớm như vậy rồi, sao lại có nhiều người xếp hàng như vậy?

Nàng ta nhìn vào cuối hàng, lại nhìn vào cảnh tượng chen chúc trong tiệm sách.

Lúc này, Lâm Nguyệt cũng dẫn theo người hầu và nha hoàn đến bên cạnh bọn họ, đều cúi người thở hổn hển.

Hướng Từ nhìn bọn họ, vội vàng nhanh tay lẹ mắt kéo Tiểu Thúy, nhanh chóng chạy đến cuối phố, dù sao thì, bọn họ cũng phải xếp hàng trước Lâm Nguyệt!

Xếp hàng xong, Hướng Từ mới bắt đầu quan sát kỹ những người xếp hàng, ngoài nàng ta và Lâm Nguyệt, trước mặt còn có mấy cô nương bình thường không ra khỏi cửa.

Tiểu Thúy chỉ vào nữ nhân cách bọn họ mấy người: “Tiểu thư tiểu thư, người mau nhìn kìa! Đó không phải là tam tiểu thư của nhà họ Lý sao? Ngày thường, mấy hoạt động ngắm hoa ngắm tuyết gì đó của mọi người, ngài ấy đều không tham gia, hôm nay lại đích thân đến mua vé!”

Hướng Từ bĩu môi: "[Phi Sa] này hay như vậy, ai mà cưỡng lại được chứ, huống chi, lần này còn được nhìn thấy Cảnh Phóng trưởng thành! Nàng ta đến cũng không có gì lạ."

Lúc này, sau lưng bọn họ đột nhiên truyền đến một giọng nữ: "Ồ, hôm nay Hướng tỷ tỷ cũng đến mua vé sao? Sao còn đích thân đến đây? Chẳng phải ngày thường đều để Tiểu Thúy nhà tỷ đến mua sao."

Hướng Từ ngoái đầu nhìn lại, cười giả lả nói: "Ồ, Lâm muội muội cũng đến sao? Hôm nay ta... Ta không có việc gì ở nhà, đến đây đi dạo, tiện thể mua vé."

Nói xong, nàng ta lại đổi giọng: "Sao Lâm muội muội không ngồi kiệu đến đây? Ngày thường không phải muội không có người khiêng kiệu thì sẽ không muốn đi đâu sao?"

Nói xong, còn đánh giá Lâm Nguyệt một lượt, trong lòng nghĩ, béo như vậy rồi, còn không biết đi bộ nhiều hơn!

Có lẽ Lâm Nguyệt đã nhìn ra suy nghĩ của nàng ta, nghiến răng nghiến lợi, bản thân Lâm Nguyệt nhiều nhất cũng chỉ nặng hơn nàng ta mười cân thôi! Biểu cảm này là cho ai xem vậy!

"Haha... Không phải hôm nay trên phố đông người sao, ngồi kiệu thì quá tắc, ta sợ không kịp mua vé."

"Ồ, vậy sao." Hướng Từ nhìn đỉnh đầu của Lâm Nguyệt: "Lâm muội muội, hôm nay nha hoàn trong nhà không chải đầu cho muội sao? Sao búi tóc lại lệch thế này?"

Lâm Nguyệt giơ tay sờ, bảo nha hoàn phía sau chỉnh lại cho nàng ta, sau đó nhìn đỉnh đầu của Hướng Từ: "Hôm nay Hướng tỷ tỷ cũng rất vội sao, sao tóc lại xõa xuống một lọn thế này?"

Sắc mặt Hướng Từ thay đổi, lập tức nhìn về phía Tiểu Thúy: "Ôi chao, đều tại nha hoàn này của ta! Thực sự nên phạt, cũng tại ta chiều hư nó, đến cả đầu cũng chải không tốt!"

Tiểu Thúy vừa chỉnh lại búi tóc cho tiểu thư nhà mình, vừa thầm than thở: Sao tiểu thư nhà mình và tiểu thư nhà họ Lâm lại không ưa nhau thế này nhỉ? Mỗi lần cãi nhau, đều phải ám chỉ hạ thấp đối phương, quả thực... Có hơi trẻ con. Huống chi, chẳng phải tóc của hai người đều là vì chạy quá nhanh nên mới rối sao, sao cứ đổ lỗi cho nha hoàn bọn họ, hây... Thôi vậy, vì tiền thưởng! Vì tiền thưởng!

Mà lúc này, bọn họ cũng đã xếp hàng đến cửa tiệm sách, sau khi Hướng Từ và Lâm Nguyệt đi vào, đồng thanh nói với Tần Tĩnh Trì: “Cho một vé khách quý khu 1!”

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn tấm vé màu đỏ, khó xử nói: "Hai vị khách nhân, thật ngại quá, vé khu 1 chỉ còn một vé, một trong hai người phải mua vé khu 2 hoặc vé thường thôi, mà vé khu 2 và vé thường cũng chỉ còn vài vé thôi."

Hướng Từ liếc nhìn Lâm Nguyệt, đưa tay cướp lấy tấm vé màu đỏ trước mặt Tần Tĩnh Nghiễn, sau đó ném xuống một thỏi bạc, rồi nói: "Ta đến trước, ta muốn tờ vé này! Mười lượng bạc này không cần trả lại."

Nói xong liền đắc ý ngẩng đầu đi ngang qua Lâm Nguyệt.

Lâm Nguyệt ngây người nhìn nàng ta, Lâm Nguyệt không ngờ Hướng Từ lại không biết giữ thể diện như vậy, trực tiếp đưa tay cướp!
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 285: Chương 285



Tần Tĩnh Nghiễn cất thỏi bạc vào ngăn kéo như thường lệ, nhìn Lâm Nguyệt nói: "Khách quan, ngài muốn vé khách quý khu 2, hay là vé thường?"

Lâm Nguyệt vội vàng nói: "Tất nhiên là khu 2 rồi! Khu 2 còn miễn cưỡng xem được, vé thường đều ở phía sau, xem cũng không rõ!"

Nói xong không khỏi phàn nàn: "Sân khấu của tiệm sách các người cũng quá nhỏ, mỗi buổi chỉ có thể ngồi hơn một trăm người, vé cũng khó mua!"

"Khách quan, thực ra chúng ta cũng đã cân nhắc đến vấn đề này rồi nên đã đang xây dựng lại rạp hát, rạp hát mới xây rất lớn, thêm vài tháng nữa là có thể xây xong, sân khấu cũng rất lớn, đến lúc đó, ngài cũng có thể ủng hộ." Tần Tĩnh Nghiễn mỉm cười giải thích.

Đôi mắt Lâm Nguyệt sáng lên: "Vậy thì tốt quá! Vài buổi đầu ta đều không mua được vé, vậy thì sau này còn diễn lại mấy buổi đầu không?"

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu: "Sẽ diễn lại, rạp hát của chúng ta rất lớn, chia thành nhiều phòng, mỗi phòng sẽ diễn những suất khác nhau, đến lúc đó, ngài muốn xem suất nào thì xem suất đó."

Lâm Nguyệt vừa nghe, trong nháy mắt vui mừng khôn xiết: "Được được được, ta biết rồi!"

Trong lòng nàng ta vui mừng, lại nghĩ đến vừa rồi Hướng Từ đưa cho Tần Tĩnh Nghiễn một thỏi bạc, nàng ta liền đưa hai thỏi bạc qua: "Không cần trả lại!"

Tiếp đó liền dẫn theo nha hoàn tiểu tư mặt mày hớn hở đi ra khỏi tiệm sách.

Lại qua một khắc, vé đã bán hết sạch.

Những người xếp hàng phía sau lập tức k** r*n: "Sao lại hết rồi! Lần trước ta cũng không mua được!"

"Lão bản, vé của mấy người quá ít, sao không chuẩn bị nhiều hơn một chút? Có tiền cũng không kiếm sao?"

"Đúng vậy, lão bản, vé của các ngươi đúng là ít, nếu như giữa chừng có một buổi không mua được thì xem những buổi sau không phải là không theo kịp sao!"

...

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn những vị khách trước cửa tiệm sách, người một lời, ta một lời, chỉ đành bất đắc dĩ tiếp tục giải thích: "Tiệm sách của chúng ta thực sự quá nhỏ, thật sự không thể chứa được nhiều khách như vậy, chúng ta cũng không có cách nào, mọi người hãy thông cảm, lần sau mọi người đến sớm một chút."

"Hoặc là mọi người sợ không hiểu được cốt truyện của buổi diễn tiếp theo thì mua một quyển sách về xem, vở diễn của chúng ta cũng là biên soạn từ quyển [Phi Sa] này." Tần Tĩnh Nghiễn cầm lấy quyển [Phi Sa] bên cạnh, nói.

Theo vở diễn ngày càng nổi tiếng, người xem ngày càng đông, kéo theo [Phi Sa] cũng lại bán được thêm mấy trăm quyển, rất nhiều người đều là chưa từng xem sách, ngược lại bị vở diễn làm cho kinh diễm, cho nên đương nhiên cũng nguyện ý mua một quyển để xem trước cốt truyện.

Mọi người nghe lời cậu nói, rất nhiều người đã mua sách, cũng không nán lại lâu, trực tiếp rời đi, còn rất nhiều người chỉ xem vở diễn thì lại đều ùa vào.

Một lát sau, trên bàn sách [Phi Sa] lại ít đi năm mươi mấy quyển, kéo theo [Đoạn Kiều] bên cạnh cũng bán được hơn mười quyển.

Tần Tĩnh Nghiễn cười mỉm mỉ cất hết số tiền vừa thu được vào ngăn kéo, nhìn thấy bên trong chật ních thỏi bạc, tâm trạng cậu càng tốt hơn.

Thực ra tiền bán vé hiện tại còn lâu mới bằng tiền thưởng mà khách hàng cho, chỉ riêng tiền bán vé ngày hôm nay cũng có thể kiếm được mấy trăm lượng.

Hài lòng khóa ngăn kéo lại, cậu ngồi xuống trước quầy thu ngân, lấy ra một quyển giấy, mài mực, bắt đầu viết.

Tiểu thuyết mới của cậu đã viết được một nửa, thêm mười ngày nữa hẳn có thể viết xong, cũng có thể in ấn bán ra.

Cậu cúi đầu đang viết rất nghiêm túc, một bàn tay nhỏ trắng trẻo mềm mại liền sờ lên mặt cậu.

Cậu sửng sốt, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa của nữ nhi bảo bối nhà mình.

Cậu vội vàng cất hết giấy bút đi: "Phao Phao, lại đây để cha ôm."

Bế Phao Phao vào trong ngực, cậu mới nhìn về phía Lý Tuyết Trân: "A Trân, Niên Niên đâu?"

Lý Tuyết Trân cười nói: "Tẩu tử đang dẫn Đô Đô chơi ở nhà, Niên Niên và Đô Đô chơi rất vui, Phao Phao khóc lóc đòi tìm chàng, chỉ có thể đưa nó đến đây."

"Thế nào? Hôm nay đã bán hết vé chưa?"

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu, cười nói: "Không đến nửa canh giờ, đã bán hết sạch, ta ước chừng hôm nay kiếm được mấy trăm lượng!"

Lý Tuyết Trân kinh hỉ gật đầu: "Hôm nay sao lại nhiều thế? Vài lần trước cũng chỉ được hơn hai trăm lượng thôi."

"Bởi vì có rất nhiều người trực tiếp đưa thỏi bạc rồi cầm vé đi luôn, dù sao cũng có tiền nên không cần ta trả lại."

"Xem ra người giàu ở huyện Khúc Phong của chúng ta vẫn rất nhiều, ngày thường không nói không rằng, giờ đây lại ra tay hào phóng."

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu: "Đúng vậy, đây còn chưa tính gì, nàng xem hai tiểu tử Nhị Oa và Tuấn Phong kia, cả ngày nhận quà cũng được mấy chục lượng bạc."

Ngoài nhà và cửa tiệm, ngay cả ở học đường, bất kể là đồ ăn, đồ dùng hay quần áo, Nhị Oa và Tần Tuấn Phong mỗi ngày đều nhận được một túi quà lớn.

Lúc đầu hai tiểu tử này còn vui vẻ lắm, sau này quà tặng nhiều quá, chúng cứ đến giờ tan học là chạy thẳng ra cổng học viện, chỉ sợ có người chặn lại nhất quyết tặng quà.

Lý Tuyết Trân nghĩ đến dáng vẻ lúng túng và buồn phiền của hai tiểu tử khi bị người ta chặn lại muốn bắt tay, liền bật cười: "Nhưng thiếp thấy chỉ cần Tư Nguyệt vừa lên sân khấu, các tiểu tử kia hẳn sẽ không còn khổ sở như vậy nữa."

Dù sao chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của Giang Tư Nguyệt, cũng có thể thu hút hết sự chú ý của tất cả người xem.

Tần Tĩnh Nghiễn nghĩ đến dáng vẻ của Giang Tư Nguyệt, cũng gật đầu đồng tình: "Sau này đệ ấy ước chừng sẽ phiền não lắm đây."

Phao Phao nhìn cha nương mình nói một câu ta một câu ngươi, bị bỏ rơi, cô bé liền sốt ruột, bàn tay nhỏ túm lấy tai Tần Tĩnh Nghiễn ê a nói: "Ô... A a!"

Tần Tĩnh Trì vỗ nhẹ vào lưng tiểu nữ nhi: "Phao Phao, con mau buông cha ra, sao cứ túm tai cha mãi thế, sau này không được như vậy nữa."

Phao Phao nào chịu nghe, còn túm tai cậu chặt hơn.

"A a a!"

Tần Tĩnh Nghiễn từ từ kéo tai mình ra khỏi tay nhỏ của cô bé. Sau đó hôn lên mặt nhỏ của cô bé mấy cái: "Phao Phao ngoan!"

Phao Phao bị hắn hôn xong mới lại cười khanh khách, mắt híp lại thành một đường chỉ.

Lý Tuyết Trân lau nước miếng trên khóe miệng Phao Phao, cười nói: "Chàng thấy nữ nhi bảo bối của chúng ta chỉ muốn chàng hôn nó thôi, hôn mấy cái là vui vẻ thế này!"

Tần Tĩnh Nghiễn tự hào nói: "Đương nhiên là Phao Phao của chúng ta thích ta rồi, ngay cả Niên Niên cũng vậy, lúc ta hôn nó cũng cười tít mắt, còn muốn nằm lì trong lòng ta cả ngày."

Lý Tuyết Trân bất đắc dĩ liếc nhìn cậu: "Chàng đắc ý đi!"

Tần Tĩnh Trì cười ngây ngô: "Đương nhiên rồi! Ta có một đôi nhi tử và nữ nhi bảo bối, còn có một nương tử xinh đẹp!"

Nói rồi còn nghiêng đầu hôn lên mặt Lý Tuyết Trân một cái.

Phao Phao thấy cha mình như vậy, cũng túm lấy vạt áo Lý Tuyết Trân, chồm đến bên cạnh nàng ấy rồi in lên mặt nàng ấy một nụ hôn đầy nước miếng.

Lý Tuyết Trân cũng cười tít mắt hôn lên khuôn mặt mềm mại của cô bé mấy cái.

"Hi hi... Ê a! Aaa..."

Chơi với Phao Phao một lúc, Tần Tĩnh Nghiễn tay trái ôm cô bé ngồi trên đùi mình, còn tay phải cầm bút tiếp tục viết.

Phao Phao nằm trong lòng cha, thỉnh thoảng lại bập bẹ miệng nhỏ, kéo vạt áo và miếng ngọc bội trên thắt lưng cậu chơi.

Lý Tuyết Trân ngồi bên cạnh hai cha con, mỉm cười nhìn họ, một mảnh yên bình.

Những vị khách ra vào nhìn cảnh tượng tình cảm của một nhà ba người họ, mỉm cười như thường lệ rồi ai đọc sách thì đọc sách, ai ôn bài thì ôn bài.

Ngày hôm sau, sau giờ Ngọ, tiệm sách không còn mở cửa nữa, đến gần giờ Dậu, dưới sân khấu đã chật ních người.

Cả nhà họ Tần cũng dẫn theo Đoàn Đoàn và Đô Đô ngồi ở chỗ được dành riêng cho họ, vì mọi người cũng không câu nệ nên được sắp xếp ở gần cửa ra vào.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 286: Chương 286



Như vậy, cả tiệm sách càng trở nên chật chội, nhìn khắp nơi chỉ thấy mỗi góc nhỏ đều có người ngồi.

Ở hậu viện, Giang Tư Nguyệt mặc một chiếc áo vải màu xám, tuy màu sắc rất nhạt nhưng mặc trên người cậu ta kết hợp với thân hình gầy gò, lại tôn lên vẻ lạnh lùng hờ hững và yếu đuối dễ vỡ của cậu ta, đồng thời lại thấy cậu ta là một công tử phong lưu, khí chất phi phàm.

Mà cảm giác của Giang Tư Nguyệt chính là loại cảm giác trái ngược mà Cảnh Phóng có.

Khuôn mặt tuấn tú và thân hình gầy gò sẽ khiến người ta mất cảnh giác nhưng chỉ cần hắn ta ra tay, chỉ trong chốc lát là có thể c.h.é.m đầu tướng địch.

Càng xinh đẹp thì càng c.h.ế.t người, câu này dùng để nói về Cảnh Phóng thì thật là chuẩn.

Giang Oản Oản và Lý Tam Nương giúp cậu ta chỉnh lại vạt áo và tóc, tóc cậu ta chỉ buộc cao bằng một dải băng cùng màu, để lộ khuôn mặt tuấn tú.

Lý Tam Nương ngẩng đầu nhìn cậu ta chăm chú, không khỏi khen ngợi: "A Nguyệt nhà chúng ta thật là đẹp trai! Không biết sau này sẽ làm của hồi môn cho cô nương nhà nào!"

Giang Hiền Vũ đang chỉnh lại quần áo trên người, nghe lời bà ấy nói, bất đắc dĩ nói: "Hai mẫu nữ các người chỉ biết nhìn A Nguyệt, cũng không biết đến giúp ta!"

Lý Tam Nương nói: "Hôm nay nhi tử của chúng ta mới là nhân vật chính, chàng chỉ là vai phụ, tùy tiện một chút cũng không sao, dù sao chàng cũng đã diễn nhiều vở như vậy rồi, người xem cũng đã thấy đủ dáng vẻ của chàng rồi."

Giang Oản Oản cười nói: "Nào có! Bây giờ cha vẫn có rất nhiều người hâm mộ mà! Cha ở tiệm may bên kia, một ngày có thể nhận được rất nhiều đồ ăn vặt, không được chú ý đến hình tượng của mình sao." Ngày nào cha nàng cũng mặt mày hồng hào, đúng là một đại thúc đẹp trai!

Giang Tư Nguyệt cũng cười tít mắt gật đầu: "Tỷ nói đúng!"

Giang Hiền Vũ nghe nữ nhi và nhi tử mình nói như vậy, cười ngây ngô: "Hê hê... Hôm qua có một thư sinh còn tặng cha một quyển sách, cha lại không biết chữ, khiến cha còn ngại ngùng."

Lý Tam Nương bất đắc dĩ liếc nhìn ông ấy, than thở với Giang Oản Oản và Giang Tư Nguyệt: "Các con không biết đâu, ngày nào cha các con cũng khoe khoang với nương, lúc thì nói chàng ấy lại bắt tay với mấy người hâm mộ, lúc thì nói hôm nay chàng ấy lại nhận được quà gì, ngày nào cũng thấy chàng ấy vui vẻ!"

Giang Oản Oản cười nói: "Cha con như vậy là tốt rồi, giống như hai tiểu tử Nhị Oa và Tiểu Tuấn Phong kia, quà cáp nhiều quá, khổ lắm!"

"Cũng đúng! Con nói xem, trước đây cũng không thấy trong huyện có nhiều người giàu có như vậy, nương thấy những món quà đó động tí mấy trăm văn! Thậm chí còn có những món trị giá mấy lượng bạc, họ cũng thật là chịu chi!"

Giang Oản Oản nghĩ thầm, đây mới chỉ là chuyện nhỏ, nương của nàng chưa từng thấy những người hâm mộ cuồng nhiệt thời hiện đại.

Nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt trong tiệm truyền đến, Giang Oản Oản mới nhận ra sắp phải lên sân khấu rồi.

"A Nguyệt, cha, hai người mau chuẩn bị đi, sắp lên sân khấu rồi."

Giang Tư Nguyệt nắm chặt tay, đây là lần đầu tiên cậu ta lên sân khấu biểu diễn, vừa sợ mình mắc lỗi, vừa sợ khán giả không thích mình. Dù sao thì những vở kịch sau này đều là của cậu ta, không còn Nhị Oa và Tuấn Phong đáng yêu nữa rồi, nếu... Nếu khán giả không hài lòng... Cậu ta không dám nghĩ tiếp...

Có lẽ Giang Hiền Vũ đã nhận ra sự căng thẳng của cậu ta nên ông ấy bước tới cạnh cậu ta rồi vỗ vai cậu ta an ủi: "Nhi tử, đừng căng thẳng! Có cha ở bên cạnh con, sợ gì! Hơn nữa, con làm thế nào, chúng ta đều nhìn thấy cả, sẽ không mắc lỗi đâu!"

Giang Tư Nguyệt nhìn ông ấy, trong lòng bình tĩnh hơn một chút.

Cậu ta theo Giang Hiền Vũ đi đến chỗ tối cạnh sân khấu, đến giờ thì đi đến sau màn sân khấu.

Lúc này, màn từ từ kéo ra, ánh sáng đối diện cũng chiếu vào.

Giang Tư Nguyệt đứng đối diện với hướng ánh sáng, khán giả bên dưới bất kể nam nữ khi nhìn thấy cậu ta, trong nháy mắt đều im lặng.

Trong lòng Giang Tư Nguyệt vô cùng lo lắng, trước đây bất kể là Nhị Oa hay Tần Tuấn Phong, chỉ cần ánh đèn chiếu lên sân khấu, người xem sẽ phát ra tiếng reo hò.

Cho nên không nghe thấy người xem truyền đến một chút âm thanh nào, lòng Giang Tư Nguyệt hoàn toàn chìm xuống...

Cậu ta khó khăn nuốt nước bọt, nghiến chặt răng, bất kể thế nào, cậu ta ít nhất cũng phải diễn tốt vở này, nếu... Nếu phải đổi người, cậu ta cũng... Cậu ta cũng không sao.

Trong lòng cậu ta suy nghĩ muôn vàn, đúng lúc cậu ta hít một hơi thật sâu định nhìn về hướng ánh đèn chiếu tới, muốn bắt đầu biểu diễn thì người xem bên dưới vừa ngẩn người như vậy một lúc lâu sau cùng mới phản ứng lại, mỗi người đều kích động đến mặt đỏ tai hồng mà đứng bật dậy phát ra tiếng hét chói tai chưa từng có.

Tiếng hét kéo dài rất lâu, ngay cả khi Tần Tĩnh Nghiễn ở bên cạnh ra hiệu cho mọi người im lặng, người xem vẫn kích động không dừng lại được.

Mãi đến khi mọi người hét mệt, dần dần im lặng, ngồi xuống, Giang Tư Nguyệt mới nở một nụ cười rạng rỡ và ấm áp.

Cảm giác của cậu ta trong khoảnh khắc này giống như khi mới đến nhà họ Giang, trong lòng là vô tận sự may mắn và vui mừng.

Mọi người nhìn nụ cười của cậu ta chỉ cảm thấy trái tim như muốn tan chảy, đều ngẩn người, người xem nhất thời lại hoàn toàn im lặng.

Giang Tư Nguyệt nhìn Giang Hiền Vũ, lại nhìn về hướng ánh sáng, rồi ánh mắt đột nhiên thay đổi.

Cậu ta cầm trường thương nhìn về phía Giang Hiền Vũ đang nửa nằm trên ghế: "Nghĩa phụ! Người giúp con xem còn chỗ nào làm không tốt không? Con luôn cảm thấy còn thiếu chút gì đó."

Giang Hiền Vũ mở mắt nhìn cậu ta, khẽ gật đầu: "Bắt đầu đi."

Mà trên sân khấu, một diễn viên quần chúng giơ một tấm biển gỗ lớn, trên đó viết "Bảy năm sau."

Chỉ thấy Giang Tư Nguyệt cầm trường thương múa như mây trôi nước chảy trên sân khấu.

Người xem nghe tiếng trường thương trên sân khấu luôn xé gió, nhìn dáng người cao gầy nhẹ nhàng nhảy lên không trung, không chỉ là mặt của cậu ta, cho dù tóc tung bay và dây tóc tung bay cũng làm cho người ta kinh diễm không thôi.

Trong mắt của các người xem là nam nhân dưới sân khấu đều là vẻ thưởng thức, mà các người xem là nữ nhân trẻ tuổi lại là xấu hổ mang theo sợ hãi.

Giang Oản Oản và những người khác ngồi ở dưới sân khấu nhìn Giang Tư Nguyệt biểu diễn, lại nhìn thính phòng thì thấy ánh mắt của tất cả mọi người đầy hào hứng, không dời mắt mà nhìn chằm chằm người trên sân khấu khiến họ đều hài lòng cực kỳ.

Đoàn Đoàn trừng mắt tròn xoe nhìn tư thế oai phòng của tiểu cữu cữu nhà mình khi vung trường thương, trực tiếp biến thành đôi mắt ngôi sao, tiểu cữu cữu nhà mình thật là lợi hại nha!

Ngay cả Đô Đô ngồi ở trong lòng Tần Tĩnh Trì cũng không khóc không nháo, nghiêm túc nhìn biểu diễn, cái miệng nhỏ nhắn của nó hơi nhếch lên, khóe miệng còn có chút vệt nước trong suốt.

Tần Tĩnh Trì cúi đầu nhìn tiểu tử trong lòng, thấy ánh mắt nó nhìn chằm chằm sân khấu, miệng cũng vì kinh ngạc mà không khép lại được, bất đắc dĩ mỉm cười, móc khăn nhỏ trong túi áo hắn ra lau vết nước khóe miệng cho nó.

Có lẽ Đô Đô cảm thấy bị quấy rầy, ánh mắt không thay đổi, đồng thời thân thể nhỏ bé còn nghiêng tránh né bàn tay Tần Tĩnh Trì đưa đến bên miệng nó, lông mày hơi cau lại: “Aaa!”

Tần Tĩnh Trì lau nước miếng cho nó: "Tiểu tử thối, cha chỉ lau nước miếng cho con, không quấy rầy con xem." Nói xong, còn vỗ m.ô.n.g nhỏ của nó.

Đoàn Đoàn cười híp mắt nhìn Đô Đô, nhỏ giọng nói: "Đô Đô bảo bối, tiểu cữu múa trường thương có phải siêu cấp lợi hại không? Về sau huynh cũng muốn dẫn đệ theo học!

Đô Đô liếc nhìn cậu bé, ánh mắt lại phóng lên sân khấu.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 287: Chương 287



Tuy rằng đệ đệ nhà mình không có phản ứng với cậu bé nhưng Đoàn Đoàn cũng không giận, tiếp tục quay đầu hăng hái bừng bừng xem biểu diễn.

Mấy vị trí bên lề khu vực, có mấy người dáng dấp thư sinh nhìn Giang Tư Nguyệt trên sân khấu vẫn ở trong trạng thái ngây ngốc.

Vương Lâm Chi hung hăng véo Thẩm Nham một cái, Thẩm Nham đau đến nhe răng trợn mắt, vừa muốn đau đớn hô ra tiếng thì Vương Lâm Chi vội vàng nhanh mắt che miệng của cậu ấy, biểu cảm tuyệt không áy náy, ngược lại bình tĩnh nói: “Xem ra ta không có nhìn lầm, thật sự là Giang Tư Nguyệt!”

Thẩm Nham hung hăng vỗ cậu ấy một cái: "Ngươi có bệnh sao, véo ta làm gì? Nếu ngươi không tin thì tự véo mình đi!

Vương Lâm Chi làm như không nghe thấy: "Ngươi không ngạc nhiên sao? Đây chính là Giang Tư Nguyệt! Loại người thích ăn mặc như ngươi đều nói hắn ta là người tuấn tú nhất ngươi từng gặp.”

Thẩm Nham gật gật đầu: "Đương nhiên là kinh ngạc, nhưng Cảnh Phóng dùng người như vậy đến diễn, ta vẫn hài lòng, động tác múa trường thương mà hắn ta vừa thể hiện, ta cũng rất thích!"

Vương Lâm Chi đồng ý gật đầu: “Ta cũng thích!”

Thật ra cảnh đầu tiên của Giang Tư Nguyệt chỉ là chuyện thường ngày của hai phụ tử, cũng không có tình tiết xung đột quá lớn.

Cho nên cậu ta múa trường thương, Giang Hiền Vũ chỉ điểm, sau đó hai người một người luyện kiếm, một người dựa vào ghế nằm uống rượu.

"Nghĩa phụ, người đừng uống rượu nữa, lần trước đại phu đã nói không thể uống nữa!" Giang Tư Nguyệt thu hồi trường kiếm, đi tới bên cạnh ghế nằm, cướp chén rượu Giang Hiền Vũ đang bưng, thở hổn hển, bất đắc dĩ nói.

Giang Hiền Vũ thấy chén rượu bị cướp, trừng mắt liếc cậu ta: "Bộ xương già này của ta cũng không biết còn có thể sống bao nhiêu ngày, còn không thể để cho ta sung sướng mấy ngày sao?"

Giang Tư Nguyệt nhíu mày: "Nghĩa phụ! Người nói mê sảng gì vậy! Người nhất định sẽ sống thọ!

Giang Hiền Vũ lắc đầu, cũng không tranh luận với cậu ta nữa mà nằm trên ghế rồi nhắm mắt lại: "Không uống thì không uống, con tự luyện kiếm đi, đừng quấy rầy ta.”

Giang Tư Nguyệt bất lực, đành phải đi qua một bên lấy một tấm chăn đắp lên người ông ấy.

Mà màn biểu diễn này đến đây cũng kết thúc, màn che chậm rãi bị kéo lên.

Người xem dưới sân khấu sững sờ nhìn tấm màn chậm rãi kéo lên cũng chưa phục hồi tinh thần lại, cho tới khi không nhìn thấy Giang Tư Nguyệt sau sân khấu nữa, người xem lập tức vỗ tay nhiệt liệt, mọi người tới gần hàng trước sân khấu trực tiếp lớn tiếng la lên: “Xem chưa đã! Quá ít! Cảnh Phóng!”

“Cảnh Phóng!”

“Cảnh Phóng!”

...

Dưới sân khấu rất nhanh truyền đến thanh âm khàn cả giọng của nữ nhân, các tiểu thư khuê các ngày thường đến lúc này cũng không để ý tới rụt rè và lễ nghĩa nữa, các nàng tranh nhau hô to. Dù là nam nhân cũng đều bị dáng vẻ vung trường thương vừa rồi của Giang Tư Nguyệt hấp dẫn, hoàn toàn luyến tiếc việc kết thúc.

Sau khi Giang Tư Nguyệt đi lên sân khấu, nghe tiếng la hét kịch liệt bên ngoài, cuối cùng cậu ta cũng thả lỏng, xem ra mọi người... Mọi người không ghét cậu ta.

Sau khi tất cả ánh nến trong tiệm sách đều được thắp lên, Tần Tĩnh Nghiễn và Giang Tư Nguyệt mới đi lên sân khấu.

Ngay khi nhìn thấy Giang Tư Nguyệt lên sân khấu, mọi người lại nhanh chóng bình tĩnh lại đều muốn nghe cậu ta giới thiệu mình.

Giang Tư Nguyệt mỉm cười với người xem rồi nói: "Chào mọi người! Ta là diễn viên đóng vai Cảnh Phóng trưởng thành trong [Phi Sa], ta tên là... Giang Tư Nguyệt. Hy vọng mọi người thích diễn hí của ta.”

“Thích! Siêu cấp thích!”

“Giang Tư Nguyệt! Giang Tư Nguyệt!”

“Giang Tư Nguyệt!”

“Giang Tư Nguyệt! Thích ngươi!”

...

Dưới sân khấu, tiếng thét chói tai của người xem là nữ nhân dần dần che đi thanh âm của người xem là nam nhân, tiếng la hét của các nàng từ trong tiệm sách truyền ra rất xa.

Trong các cửa tiệm gần tiệm sách còn chưa ngừng kinh doanh, đều có thể nghe được âm thanh rõ ràng.

Ngay cả người đi đường cũng bị hấp dẫn.

Hơn nữa ngoài tiệm sách còn có rất nhiều người không mua được vé vây quanh, nghe thanh âm trong tiệm sách khiến tất cả mọi người đều khó chịu như cào tim cào gan, dồn dập dán tai lên cửa chính hoặc là vách tường, ý đồ có thể nghe được thanh âm của Cảnh Phóng.

Nhưng tiếng thét chói tai thật sự là quá nhiệt liệt, người xem cũng thật sự quá phấn khởi, đừng nói muốn nghe được thanh âm của một mình Giang Tư Nguyệt, ngay cả việc phân biệt giọng nói từ trong tiếng la hét cũng đã vô cùng khó khăn.

Chỗ ngồi của Hướng Từ bởi vì là khu 1, cho nên đặc biệt gần phía trước, nàng ta có thể thấy rõ tướng mạo của Giang Tư Nguyệt, cũng có thể nghe rõ thanh âm cùng lời nói của cậu ta.

Nhìn tư thế oai của Giang Tư Nguyệt trên sân khấu, tuy rằng cậu ta chỉ mặc quần áo mộc mạc nhất cũng đơn giản nhất nhưng không che giấu được khí chất mạnh mẽ trên người cậu ta, chỉ nhìn cậu ta đứng dưới ánh nến đã khiến nàng ta cảm thấy giống như tất cả tốt đẹp trên thế gian đều muốn đưa đến trước mặt cậu ta.

Hơn nữa cái tên "Giang Tư Nguyệt" này thật sự rất thích hợp với cậu ta, ngoại trừ cậu ta, cảm giác không có ai có thể xứng với cái tên này: "Tư Nguyệt... Tư Nguyệt..."

Hướng Từ không ngừng la lên, ánh mắt dính chặt trên người cậu ta, một chút cũng không nỡ dời đi.

Mà không chỉ là nàng ta, Lâm Nguyệt ở khu 2 còn muốn điên cuồng hơn nàng ta rất nhiều, Lâm Nguyệt đứng dậy khỏi chỗ ngồi, không ngừng vẫy tay về phía sân khấu: "Giang Tư Nguyệt! Giang Tư Nguyệt!”

Mà nữ nhân khác ngồi ở bên cạnh nàng ta cũng đứng lên, liếc nhìn nàng ta rồi cao giọng nói: "Giang Tư Nguyệt!"

Lâm Nguyệt nhíu mày liếc nhìn các nàng rồi "hừ" một tiếng, sau đó nàng ta tiếp tục la lên, tiếng này to hơn tiếng trước, không chịu thua chút nào.

Trên sân khấu, Giang Tư Nguyệt nghe thấy tiếng hò hét và tiếng la ó chói tai, chỉ có thể bất lực mỉm cười. May mắn thay, sau khi Tần Tĩnh Nghiễn tuyên bố buổi biểu diễn hôm nay kết thúc tại đây, cuối cùng Giang Tư Nguyệt cũng có thể xuống sân khấu.

Cậu ta bước xuống sân khấu, đi đến sân sau, tất cả mọi người trong nhà đều đang đợi cậu ta ở đó.

Vừa bước vào sân sau, Đoàn Đoàn đã nhào tới: "Tiểu cữu cữu! Tiểu cữu cữu thật là giỏi! Các tỷ tỷ bên dưới đều thích cữu cữu! Ngoại tổ mẫu và nãi nãi nói rằng chắc chắn họ đều muốn cữu làm nữ tế!"

Giang Tư Nguyệt cúi đầu véo má cậu bé, cười nói: "Nói bậy!"

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Thật mà! Thật mà! Đoàn Đoàn đều nghe thấy! Có một tỷ tỷ còn nói muốn cữu làm phu quân của tỷ ấy! Nói là... Nói là về nhà sẽ tìm người đến cầu thân!"

“Nói bậy, cô nương nhà nào mà chẳng đợi nam tử đến cửa cầu hôn, nào có đạo lý nữ tử mời người đến cửa cầu hôn?”

Đoàn Đoàn bĩu môi: "Tiểu cữu cữu thật là cố chấp, Đoàn Đoàn thật sự nghe thấy mà, sao cữu cứ không tin chứ!”

Lý Tam Nương bưng cho cậu ta một chén nước: "A Nguyệt mau tới đây uống chút nước, lúc biểu diễn trên đài nói chuyện lớn tiếng như vậy, chắc cổ họng hơi khó chịu chứ?”

Giang Tư Nguyệt nhận lấy chén nước, liền "ực ực" uống một hơi cạn sạch.

“Hôm nay lời thoại của con không nhiều, hơn nữa ở hiệu sách nhỏ khán giả cũng không nhiều, giọng nói cũng không cần nói quá cao, mọi người đều nghe thấy.”

Đô Đô được Tần Tĩnh Trì ôm vào, tiểu tử kia nhìn thấy Giang Tư Nguyệt liền vươn bàn tay nhỏ bé y y a a muốn ôm.

Giang Tư Nguyệt cười tủm tỉm đón lấy tiểu tử kia, Đô Đô vừa đến trong lòng cậu ta liền cười khanh khách, thân thể nhỏ nhắn ngọ nguậy, bàn tay nhỏ bé còn dán vào mặt cậu ta, cực kỳ vui vẻ.

"Đô Đô còn nhỏ như vậy, cũng xem A Nguyệt biểu diễn sao? Tại sao cũng kích động như vậy?" Lý Tam Nương cười nói.

Tần Tĩnh Trì bất lực nói: "Sao nó lại không hiểu? Khi chúng ta ngồi trên khán đài, nó ngơ ngác nhìn ngọn giáo của A Nguyệt. Con lau nước bọt cho nó và thậm chí còn nghĩ rằng mình đang làm phiền nó."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 288: Chương 288



"Hahaha... Đô Đô bảo bảo thật đáng yêu!" Đoàn Đoàn nhìn Đô Đô không ngừng cười.

“A Nguyệt, thế nào? Bây giờ sau khi biểu diễn một buổi, có phải đã không còn căng thẳng nữa rồi không?”

Giang Tư Nguyệt gật gật đầu: "Ừm ừm! Tỷ tỷ, đệ còn sợ mọi người không thích đệ nữa nhưng mà nhìn phản ứng của mọi người hình như cũng không ghét đệ.”

“Sao chỉ là không ghét, nhìn khán giả kích động như vậy, không biết là thích đệ cỡ nào đâu! Đệ á! Đừng có tự ti! Đệ thật sự rất tốt! Đặc biệt giỏi!”

“Nương nói đúng! Tiểu cữu đặc biệt tốt! Đoàn Đoàn đặc biệt thích cữu nha! Hơn nữa Đô Đô bảo bảo còn nhỏ như vậy, cũng biết thích tiểu cữu rồi! Chúng ta là trẻ con sẽ không nói dối! Huống chi còn là Đô Đô không biết nói chuyện nữa chứ.”

“Nhi tử ta tuấn tú biết bao! Nhìn khắp cả huyện Khúc Phong, cũng không có thiếu niên nào tuấn tú như vậy!”



Giang Tư Nguyệt nhìn những người thân đang vây quanh với nụ cười rạng rỡ, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa cảm thấy từng đợt ấm áp dâng lên.

“Cảm ơn...”

Lý Tam Nương liếc nhìn cậu ta với vẻ trách yêu, vỗ nhẹ vào cánh tay cậu ấy: "Con nói gì cảm ơn chứ? Thật là!”

“Hì hì, nương, con không nói nữa, không nói nữa.”

“Này còn tạm được!”

Cả nhà họ ở hậu viện trò chuyện vui vẻ, mà khán giả trong hiệu sách lại mãi không chịu rời đi.

Tần Tĩnh Nghiễn bất lực nói đi nói lại lời muốn đóng cửa nhưng mọi người vẫn hoàn toàn không nghe lọt tai, tình huống này vẫn là lần đầu tiên xuất hiện. Cho dù là lần Nhị Oa lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn, mọi người tuy kích động, cũng luyến tiếc không muốn rời đi nhưng đều không khoa trương như hôm nay.

Cho đến khi Tần Tĩnh Nghiễn sắp hét đến khàn cả giọng, mới có khán giả không tình nguyện đứng dậy, chậm chạp đi về phía cửa lớn hiệu sách.

Mà cửa lớn vừa mở ra, người đang đứng sau tấm ván cửa liền ngã vào trong tiệm.

"Diễn xong rồi à? Người đóng vai Cảnh Phóng thế nào? Ai đóng vậy?"

"Trông như thế nào? Diễn có hay không?"

...

Người mở cửa nhìn mấy người đứng ở đó, cũng không trả lời, thở dài một tiếng, rồi bước nhanh đi.

Mấy người hỏi chuyện thấy hắn ta như vậy, trong lòng đều "lộp bộp" một tiếng, đoán chừng diễn viên đóng Cảnh Phóng này không được tốt lắm! Đáng tiếc, rõ ràng mấy màn trước hai đứa nhỏ kia diễn rất hay, sao ông chủ này lại không biết mời một diễn viên giỏi chứ?

Mấy người này sau đó cũng không còn cảm thấy tiếc vì không mua được vé nữa, thậm chí còn đồng cảm với những người đã mua vé. Họ thật đáng thương, vất vả lắm mới mua được vé, lại còn tốn mấy lượng bạc, mà màn trình diễn lại không như ý, đau lòng! Thật đau lòng!

Họ tự suy đoán một cách kiên định, đến nỗi khi những khán giả phía sau lần lượt đi ra, họ nhìn thấy biểu cảm của mọi người đều mang vẻ thương cảm.

Từng người đi qua họ đều không hiểu gì mà nhìn họ một cái, họ còn thở dài nức nở.

Mọi người càng thêm hoang mang, mấy người này hẳn cũng vừa xem xong biểu diễn mà, sao lại ở ngoài cửa thở dài than vãn vậy, chẳng lẽ cũng giống như họ, xem mãi không chán, mà ông chủ lại không chịu mở màn sớm cho buổi diễn tiếp theo nên mới buồn bã như vậy?

Nghĩ đến đây, biểu cảm của mọi người cũng trở nên nặng nề, nhìn mấy người này cũng có một cảm giác đồng bệnh tương liên.

Chờ cho khán giả từng nhóm từng nhóm rời đi, mấy người cũng đang định rời đi thì thấy nhóm cô nương cuối cùng đi ra đều tụ tập trước cửa hiệu sách, không biết đang đợi ai.

Một nam nhân cảm thấy kỳ lạ, bèn tiến lên, nhìn Hướng Từ nghi ngờ hỏi: "Cô nương, biểu diễn đều kết thúc rồi, sao các người còn chưa đi?"

Hướng Từ liếc nhìn hắn ta: "Ngươi không xem biểu diễn sao? Đương nhiên chúng ta đang đợi Giang Tư Nguyệt rồi! Nếu không thì ai còn muốn ở lại đây chứ!"

Nam nhân nghi ngờ không thôi: "Giang Tư Nguyệt là ai?"

Hướng Từ vừa nghe, trợn to mắt: "Hôm nay ngươi không xem biểu diễn à?"

Nghe đến đây, nam nhân đắc ý gật đầu: "Đúng đúng đúng, chúng ta còn đang nghĩ không mua được vé cũng muốn đến nghe thử nhưng may mà chúng ta không mua được vé, nếu không thì ít nhất cũng phải lãng phí một hai lượng bạc! Thật là may mắn!"

Ánh mắt Hướng Từ giật giật, nàng ta còn chưa kịp mở miệng, Lâm Nguyệt bên cạnh đã không nghe nổi nữa: "Ngươi nói cái gì vậy! Xem Giang Tư Nguyệt biểu diễn sao có thể coi là lãng phí tiền bạc chứ? Hắn đẹp như tiên giáng trần, cho dù thu phí trăm lượng cũng không quá đáng! Thật là không có mắt nhìn!"

Hướng Từ ở bên cạnh liên tục gật đầu: "Lâm Nguyệt nói đúng! Ngươi không thích thì thôi, sao còn có thể bôi nhọ người khác như vậy chứ! Không thích cũng xin hãy tôn trọng!"

Nam nhân kia bị hai người dạy dỗ một trận, nghe đến ngây người: "Nhưng mà... Nhưng mà... Chẳng phải diễn không hay sao? Ta thấy những người đi ra trước đó đều không có vẻ gì là vui vẻ, còn đều thở dài than ngắn..."

Lâm Nguyệt trợn trắng mắt: "Nếu Giang Tư Nguyệt diễn mà còn không hay thì không ai diễn hay nữa rồi!"

Nam nhân ngơ ngác nhìn sang mấy người đi cùng, nuốt nước bọt: "Vậy... Vậy chúng ta cũng ở lại xem người đó trông như thế nào đi."

Lần này, Hướng Từ và Lâm Nguyệt lại hiếm hoi đứng cùng một phe.

Hướng Từ lén liếc nhìn Lâm Nguyệt, hiếm khi không cãi nhau với nàng ta.

Mọi người tụ tập bên ngoài hiệu sách, kiên nhẫn đợi hơn nửa canh giờ, cả nhà họ Tần mới tắt đèn.

Đoàn Đoàn đi trước, mở cửa tiệm trước, vừa mở cửa, cậu bé đã bị nhóm người trước mặt với ánh mắt nóng lòng làm cho giật mình: "Các... Các người là ai? Sao lại ở ngoài hiệu sách nhà chúng ta?"

Tần Tĩnh Trì một tay bế Đô Đô vội vàng bước tới, đặt tay lên vai Đoàn Đoàn, rồi mới nhìn nam nữ bên ngoài hiệu sách: "Các vị... Có việc gì?"

Mọi người nhìn ba cha con họ, nhất thời không biết phải nói gì, mà lúc này Giang Tư Nguyệt cuối cùng cũng từ phía sau đi tới.

Mọi người nhìn thấy cậu ấy, giống như sói đói gặp thịt tươi, ánh mắt sáng lạ thường, chẳng mấy chốc, lại phát ra tiếng thét chói tai: "A! Giang Tư Nguyệt!"

"Giang Tư Nguyệt!"

"Giang Tư Nguyệt! Cuối cùng cậu cũng ra rồi!"



Giang Tư Nguyệt nhìn những cô nương phấn khích trước mặt, mặt đỏ bừng: "Cảm ơn... Cảm ơn mọi người đã thích ta nhưng... Nhưng bây giờ đã rất muộn rồi, mọi người đều là nữ nhi nên về nhà sớm mới phải."

Đoàn Đoàn thấy mọi người dần dần vây lấy tiểu cữu cữu của mình thành một vòng tròn, vội vàng dang hai tay ra chắn trước mặt Giang Tư Nguyệt, ngẩng đầu nhỏ lên, nói lanh lảnh: "Các tỷ tỷ ơi, các thúc thúc ơi, tiểu cữu cữu của cháu rất hay ngại ngùng, mọi người như vậy sẽ làm cữu ấy sợ! Hơn nữa... Hơn nữa nương cháu đã nói, mọi người là fan, phải cho thần tượng của mình không gian riêng tư, cháu rất thích tiểu cữu cữu của cháu nhưng cháu sẽ không ngăn cản cữu ấy đi đâu! Mọi người đừng vây quanh cữu ấy nữa, chúng cháu phải về nhà rồi."

Giang Tư Nguyệt đặt hai tay lên vai tiểu tử trước mặt, mỉm cười gật đầu: "Tôn tử của ta nói đúng, mọi người nếu thích "Phi Sa", hãy ủng hộ nhiều hơn, thích... Thích ta thì cũng có thể mua vé đến xem ta biểu diễn, mọi người ngày thường cũng không cần quá quan tâm đến ta, ta cũng chỉ là người bình thường thôi."

"Đúng vậy! Đúng vậy!" Đoàn Đoàn nghiêm túc gật đầu.

Mọi người nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của cậu ấy nở nụ cười dịu dàng, nhất thời đều ngẩn người.

Mà hình như cậu ấy rõ ràng cũng không thích cảm giác bị một đám người vây quanh, cho nên mọi người đều ăn ý chừa ra một đoạn đường nhỏ để cho nhà họ Tần từ bên cạnh họ rời đi.

Giang Tư Nguyệt dắt Đoàn Đoàn đi sau cùng, suy nghĩ một chút, quay đầu lại mỉm cười: "Mọi người mau trở về đi, giờ cũng không còn sớm nữa, khi về nhớ chú ý an toàn, đừng đi đường nhỏ!"

Nói xong liền dắt Đoàn Đoàn đang nhảy nhót dần dần đi xa.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 289: Chương 289



Mọi người phía sau nhìn bóng lưng của cậu ấy dần khuất dạng trong bóng tối góc phố, sắp biến mất không thấy nữa, cuối cùng cũng phản ứng lại.

Hướng Từ vội vàng vỗ vỗ cánh tay Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt nhìn nàng ta một cái, sau đó liền ăn ý cùng nàng ta đồng thanh hô lên: "Biết rồi! Giang Tư Nguyệt! Huynh cũng phải chú ý an toàn!"

Giang Tư Nguyệt dừng bước, giơ cánh tay lên vẫy vẫy, khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng cậu ấy hoàn toàn biến mất.

Lâm Nguyệt ngây người nhìn chằm chằm góc phố, say mê nói: "Trời ơi, Giang Tư Nguyệt dịu dàng quá! Đây mới là công tử nho nhã chân chính!"

Hướng Từ ôm lấy cánh tay của nàng ta, gật đầu phụ họa: "Đúng vậy! Huynh ấy thật đẹp trai! Huynh ấy cười một cái, tim ta như muốn tan chảy!"

"Đúng vậy, đúng vậy!"

Nhìn một lúc lâu, Hướng Từ cuối cùng cũng không nhìn chằm chằm vào góc phố nữa, nàng ta cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện mình đang ôm lấy cánh tay của Lâm Nguyệt.

Nàng ta trợn tròn mắt, vội vàng buông tay ra. Lâm Nguyệt bị hành động này của nàng ta làm cho giật mình, cũng phát hiện ra không biết hai người đã dựa vào nhau từ khi naot.

Nàng ta ôm chặt hai cánh tay, quay đầu nhìn sang hướng khác, miệng khẽ nói: "Mấy nha hoàn trong nhà này, sao còn chưa đến đón ta?"

Hướng Từ khẽ ho một tiếng: "Sao Tiểu Thúy này lại thế này! Đây là giờ gì rồi!"

Một lúc sau, hai người lại không tự chủ được mà quay đầu lại, ánh mắt va vào nhau, rồi lại lập tức xấu hổ mà dời đi.

Hai người vốn không hợp nhau, hôm nay vì Giang Tư Nguyệt mà đã thay đổi quan điểm về nhau một chút.

Hướng Từ suy nghĩ một chút, khẽ ho một tiếng: "Cái kia... Cái kia Lâm Nguyệt, ngươi... Lần sau ngươi cũng định tự mình mua vé sao?"

Lâm Nguyệt nhìn nàng ta gật đầu: "Ừ!"

Hướng Từ nói với giọng nhỏ nhẹ: "Vậy... Vậy lần sau chúng ta cùng đi nhé?"

Giọng nói của nàng ta tuy nhỏ nhưng Lâm Nguyệt ở ngay bên cạnh lại nghe rõ ràng, khóe miệng nàng ta hơi nhếch lên, nhẹ giọng nói: "Ừ, được."

Bên vệ đường ngoài hiệu sách, những người không mua được vé muốn ở lại xem Giang Tư Nguyệt, bất kể nam hay nữ đều hoàn toàn bị mê hoặc bởi thiếu niên có khí chất lạnh lùng, ngoại hình như được chạm khắc tinh xảo.

Nam nhân ban đầu hỏi chuyện ngơ ngác nói: "Ngoại hình như vậy, dáng dấp như vậy, đúng là sinh ra để diễn Cảnh Phóng..."

"Không được, nếu lần sau bán vé, lúc trời còn chưa sáng ta sẽ đến xếp hàng! Ta không tin như vậy mà vẫn không mua được!"

Bên cạnh hắn ta đứng một vài cô nương đã xem Giang Tư Nguyệt biểu diễn, nghe vậy, cười nói: "Ngươi đừng nói trời chưa sáng, sau chuyện hôm nay, e là nửa đêm phải đến xếp hàng rồi! Mức độ đặc sắc đó, các ngươi chắc chắn không thể tưởng tượng được! Huynh ấy chỉ cần múa một đoạn thương, đừng nói chúng ta là nữ nhi, ngay cả nam nhi cũng đều xem đến ngây người!"

Nam nhân vội vàng gật đầu: "Vậy... Vậy lúc nửa đêm ta sẽ đến!"

Giang Tư Nguyệt đã rời đi, cho nên mọi người mới kìm nén sự kích động trong lòng, dần dần giải tán.

Chỉ trong vài ngày, người hâm mộ ở huyện đã nắm rõ mọi thông tin về Giang Tư Nguyệt.

Tuy nhiên, không ai có thể điều tra được chuyện trước khi cậu ta đến nhà họ Tần.

Ông chủ tiệm cầm đồ Tề Kim đã sớm được Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì thu xếp, cộng thêm việc ông ta biết nhà họ Tần còn có mối quan hệ với Lý Viễn, càng không dám nói gì, sau này có người hỏi đến chỉ nói thiếu niên trước kia đã không còn nữa.

Hơn nữa Giang Tư Nguyệt mới mười lăm tuổi, đợi sau này lớn lên, khuôn mặt hẳn cũng sẽ trở nên trưởng thành hơn, đến lúc đó nếu cậu ta có thể nổi tiếng khắp Diên Khánh thì cho dù là người trước kia quen biết cậu ta, cũng sẽ không dám chắc chắn là cậu ta.

Huống chi, trên đời này có nhiều người giống nhau như vậy, hơn nữa còn có mối quan hệ với Mộ Quy Hoằng, cho dù có lòng, người khác cũng không dám nói xấu cậu ta.

Hôm nay, Giang Tư Nguyệt và Giang Hiền Vũ vừa rạng sáng đã đến võ quán luyện tập, nhà họ Giang chỉ còn lại Lý Tam Nương ở nhà.

Bà ấy vừa mới ra xưởng đậu phụ mang một ít sữa đậu nành về hâm nóng, định bụng ăn sáng nhanh rồi đến tiệm quần áo nhưng kế hoạch này đã bị một nữ nhân son môi đỏ chót bên ngoài sân cắt ngang.

"Người chính là phu nhân nhà họ Giang phải không?"

Lý Tam Nương vẻ mặt khó hiểu gật đầu: "Bà có việc gì sao?"

Nữ nhân che miệng cười hì hì: "Phu nhân nhà họ Giang, chuyện vui lớn đây! Ta đến để nói chuyện mai mối cho nhi tử nhà bà!"

Lý Tam Nương cau mày: "Nhi tử ta hiện tại không có ý định thành thân!"

Giang Tư Nguyệt đã sớm nói với bà rằng cậu ấy không có ý định kết hôn hay đính hôn sớm, huống chi cậu ấy mới mười lăm tuổi, dung mạo lại xuất chúng, Lý Tam Nương không hề lo lắng về chuyện hôn nhân của nhi tử mình.

Nữ nhân tiếp tục cười: "Ôi, phu nhân Giang, ta đây có hơn mười cô nương ngưỡng mộ nhi tử nhà phu nhân đấy! Bà có thể chọn lựa kỹ càng! Đính hôn

trước cũng được."

Lý Tam Nương vội vàng lắc đầu: "Nhi tử ta mới mười lăm tuổi, nó còn nhỏ! Tạm thời không có ý định đính hôn, nó cũng không muốn!"

Bà mai tiếp tục khuyên nhủ: "Từ xưa đến nay đều là cha nương đặt ra, mối mai nói theo nếu phu nhân thích cô nương nhà ai, có thể giúp nhi tử phu nhân đính hôn cũng được!"

Lý Tam Nương cau mày: "Nhi tử ta không thích, làm sao ta có thể tùy tiện đính hôn cho nó! Chi bằng bà mai đi xem nhi tử nhà khác đi, nhi tử Giang Tư Nguyệt hiện tại thực sự không có ý định tính đến chuyện này, phu phụ chúng ta cũng chiều theo ý nó."

Bà Mai còn muốn nói thêm, Lý Tam Nương vội vàng nói: "Ta còn việc khác, Bà mai...?"

Bà mai không còn cách nào, không thể nhận ra mà nhếch mép: "Được rồi, được rồi, vậy sau này đợi nhi tử bà lớn hơn, ta sẽ đến lần nữa."

Lý Tam Nương gật đầu: "Được, để vài năm nữa rồi nói."

Sau khi bà mai rời đi, Lý Tam Nương mới đến huyện thành.

Buổi tối, khi Giang Tư Nguyệt và Giang Hiền Vũ trở về nhà, Lý Tam Nương mới kể lại chuyện sáng nay: "Hôm nay có một bà mai đến nhà, nói là có nhiều cô nương thích A Nguyệt nhà chúng ta, nghĩ A Nguyệt không muốn nên ta đã từ chối."

Nói đến đây, Giang Hiền Vũ nhìn nhi tử đang yên lặng uống nước, nói với Lý Tam Nương: "Bà nó, ta thấy... Nhi tử chúng ta e rằng khó mà đính hôn được."

Nghe ông ấy nói vậy, Lý Tam Nương "soạt" một cái quay đầu lại: "Sao lại nói thế?"

Ông ấy nói: "Nhi tử nhà chúng ta có điều kiện tốt như vậy, chỉ riêng hôm nay thôi, bà mai đã nói có đến mười mấy cô nương thích nó đấy!"

Giang Tư Nguyệt cũng có hơi nghi ngờ nhìn ông ấy.

Giang Hiền Vũ thở dài, rồi lại cười tủm tỉm nói: "Nàng không biết đâu, hôm nay ta và nhi tử chúng ta đến võ quán, vừa đến cửa, đã có một nhóm lớn các cô nương vây quanh. Ôi chao, từng người một, nói chuyện cũng không ngại ngùng, đều nói là thích A Nguyệt nhà chúng ta!"

Thấy hai người họ vẫn còn nghi ngờ, ông ấy tiếp tục nói: "Hai người nghĩ xem, nhi tử chúng ta được hoan nghênh như vậy, việc định hôn sự này chắc chắn phải chọn đến hoa cả mắt!"

Lý Tam Nương bất lực nói: "Thì có sao, nhi tử chúng ta thích ai thì định người đó! Chỉ cần cô nương đó không phải người phẩm hạnh xấu, chúng ta sẽ chiều theo ý con."

Giang Tư Nguyệt bị cha nương thảo luận như vậy, xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt: "Cha, nương, con... Con không muốn thành thân, hơn nữa con... Con còn nhỏ."

Lý Tam Nương cười ha hả: "Biết rồi biết rồi, chúng ta đang nói về sau này mà."

"Nương, mọi người đang cười gì vậy?"

"Ngoại tổ phụ ơi, Đoàn Đoàn cũng muốn nghe!"

Giang Oản Oản ôm Đô Đô trong lòng, Đoàn Đoàn đi theo bên cạnh nàng vào cửa, tay cầm con hổ bông của mình, trên lưng còn đeo chiếc cặp sách nhỏ.
 
Back
Top