Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 270: Chương 270



Tần Tĩnh Trì bất lực nhìn Tiểu Đoàn Tử bên cạnh, lúc tập luyện cậu bé đã xem qua nhiều lần như vậy, sao còn khóc đến thương tâm thế này?

Đoàn Đoàn vừa khóc vừa tự mình lau nước mắt, co rút lại.

Đô Đô ngồi trong lòng Lý Tam Nương, thấy dáng vẻ này của Đoàn Đoàn thì cái miệng nhỏ nhắn của nó cũng xẹp xuống, không biết nó có muốn khóc hay không.

Lý Tam Nương thấy thế vội vàng dỗ dành, Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nói với Đoàn Đoàn: “Được rồi, con đừng khóc nữa, còn nhìn Đô Đô xem, con vừa khóc thì đệ ấy cũng muốn khóc theo, con cũng biết nếu Đô Đô nhà chúng ta khóc thì sẽ như thế nào mà? Nếu đệ đệ của con khóc thì đệ ấy sẽ hận không thể đều ầm ĩ điếc tai.”

Đoàn Đoàn sợ tới mức nấc một cái, mở to đôi mắt, vội lau khô nước mắt: “Đoàn Đoàn không khóc nữa!”

Đoàn Đoàn sẽ không bao giờ quên việc Đô Đô bị sâu bọ gì cắn vào, thật sự khóc hơn nửa ngày, tiếng khóc kia vang dội khiến Đoàn Đoàn sợ hãi, trong khoảnh khắc đó, cậu bé đã cảm thấy hình như Đô Đô bảo bảo của nhà họ cũng không ngoan lắm, vả lại còn hơi nghịch ngợm.

“Đô Đô bảo bảo, đệ đừng khóc nha, ca ca không khóc, đệ xem!” Nói xong, Đoàn Đoàn lập tức nở rộ một nụ cười xán lạn.

Đô Đô nhìn cậu bé, vươn bàn tay nhỏ bé chạm vào mặt cậu bé. Đoàn Đoàn cầm bàn tay nhỏ nhắn của nó dán lên mặt mình: “Đô Đô, có phải mặt của ca ca rất mềm không. Đệ ngoan ngoãn, ca ca sẽ cho đệ sờ, được không?”

“A... A! Hihi…”

Đoàn Đoàn vỗ ngực, may mà không chọc nó khóc.

Lý Tam Nương chỉ vào vị trí bên cạnh mình nói: “Đoàn Đoàn, mau ngồi xuống đi.”

Đoàn Đoàn nghe lời, vội vàng ngồi xuống nhưng mặt của cậu bé vẫn sáp lại gần tay Đô Đô.

Đô Đô chăm chú nhìn cậu bé, chớp chớp đôi mắt, thỉnh thoảng còn cười vài tiếng, cảm thấy rất vui vẻ.

Lực chú ý của Đoàn Đoàn đều bị Đô Đô đê đệ của nhà mình hấp dẫn, cũng không chú ý tới những thứ khác.

Ba người Giang Oản Oản, Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn hài lòng đi xuống lầu, sau đó họ lại sắp xếp chỗ ngồi cạnh sân khấu.

Thật ra phía tầng dưới trừ sân khấu và một vài giá sách trên tường ở lối vào cửa tiệm, cũng chỉ có một chiếc bàn lớn đặt sách mới, ngoài những chỗ này thì những chỗ trống còn lại ở tầng một có thể chứa ít nhất khoảng năm mươi người ngồi, trước đó Giang Oản Oản đều đã cân nhắc qua những điều này.

Bây giờ năm mươi chiếc ghế đều đã được chất đống ở hậu viện, chỉ cần đợi đến ngày biểu diễn nhờ một hoặc hai người dọn ra là được.

Những vị trí này cách sân khấu rất gần nên Giang Oản Oản dự định thiết lập chúng thành khu vực cho khách quý. Vị trí phía trước trên lầu sẽ làm thành khu khách quý hai, còn vị trí phía sau sẽ là khu bình thường.

Để đề phòng khách ở phía sau tầng hai không nhìn thấy sân khấu, Tần Tĩnh Trì đã làm sẵn một chiếc ghế dài hình cầu thang được nâng cao từng nấc, ngồi trên đó thì tầm nhìn rất rộng rãi chỉ là di chuyển bàn ghế mỗi khi biểu diễn thì khá phiền.

Nhưng Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn đã thương lượng xong, nếu sau khi buổi biểu diễn bắt đầu có phản hồi tốt, thì họ định sẽ mua thêm một cửa tiệm rộng rãi rồi cải tạo và trực tiếp sử dụng nó làm rạp hát chuyên biệt.

Để nhóm Nhị Oa thích ứng trên sân khấu thêm vài ngày, cuối cùng tiệm sách cũng bắt đầu bán vé.

Vé bán ra chia làm ba loại, một vé cho khách quý khu một giá ba lượng bạc, khách quý khu hai giá hai lượng bạc, khu bình thường giá một lượng bạc.

Trương Thần và Quý Lễ đi tới tiệm sách như thường lệ, khi họ đang tìm hai quyển sách để đọc trên giá sách thì nhìn thấy tờ thông báo dán cạnh giá sách.

“Cửa tiệm chúng tôi diễn ra buổi biểu diễn [Phi Sa] với người thật vào giờ Dậu (7 giờ tối), hôm nay bắt đầu bán vé, tới trước được trước, giá vé như sau:

Khách quý khu một: Ba lượng bạc, gồm có năm mươi tấm.

Khách quý khu hai: Hai lượng bạc, gồm có năm mươi tấm.

Khu bình thường: Một lượng bạc, gồm có tám mươi tấm.”

Hai người nhìn kỹ vài lần nhưng dường như họ không tin, thậm chí họ còn dụi mắt.

Đôi mắt Trương Thần trừng lớn nhìn Quý Lễ: “Người thật biểu diễn [Phi Sa]! Sao có thể diễn được? Là hát hí khúc sao?”

Quý Lễ sững sờ liếc nhìn hắn ta, lắc đầu nói: “Không biết, nhưng mà mặc kệ đi, ta nhất định phải mua được một vé, nếu khu khách quý đắt hơn một chút thì chắc chắn có thể thấy rõ hơn, ta đi mua cho hai người chúng ta mỗi người một tấm.”

Trương Thần nhanh chóng gật đầu: “Mua! Mua loại tốt nhất!”

Quý Lễ vội bước tới trước quầy: “Lão bản, cho ta hai vé khách quý khu 1 của các ngươi đi!”

Tần Tĩnh Nghiễn cười híp mắt rút ra hai tấm giấy màu đỏ trong ba chồng hóa đơn đưa cho hắn ta rồi dặn dò: “Ngươi nhớ rõ đúng giờ Dậu sẽ bắt đầu diễn, tốt nhất nên tới trước một hai khắc!”

Quý Lễ gật đầu: “Yên tâm, chúng ta mua vé tự nhiên sẽ tới đúng giờ, nhưng mà lão bản, màn biểu diễn người thật của [Phi Sa] này diễn như thế nào? Ta cảm thấy không có ai có thể diễn hí được Cảnh Phóng, hơn nữa trong sách còn có hai giai đoạn lúc còn bé của nhân vật Cảnh Phóng! Khi còn nhỏ thì làm gì có tiểu hài nào diễn được. Như vậy… Như vậy sẽ không phá hủy hình tượng trong sách đúng không?”

Trương Thần cũng lo lắng nói: “Đúng vậy, ta thích Cảnh Phóng, ta cũng không muốn nhìn một người tướng mạo rất bình thường, còn không biết võ nghệ diễn hắn ta.”

Cảnh Phóng trong sách được miêu tả rất tuấn tú, đương nhiên đây chỉ là ưu điểm nhỏ không đáng kể nhất trong tất cả các ưu điểm của hắn ta, hơn nữa Cảnh Phóng từ bảy đến tám tuổi sau khi được nghĩa phụ mang về nhà thì đã bắt đầu khổ luyện võ nghệ, còn rất giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, ra chiến trường chính là chiến không gì đánh gục.

Trương Thần thật sự nghĩ không ra ai có thể diễn được một anh hùng như vậy.

Tần Tĩnh Nghiễn cười híp mắt nhìn họ mà tỏ ra bí hiểm nói: “Tác giả Nghiễn Thanh tiên sinh của [Phi Sa] đã xem qua một lần, hắn ta nói rất hài lòng. Cho nên các ngươi cứ yên tâm, các ngươi đến xem sẽ không hối hận.”

Hai người trừng to đôi mắt, nhìn nhau một lúc lâu.

Quý Lễ nhìn Tần Tĩnh Nghiễn: “Nghiễn Thanh tiên sinh đã xem qua rồi sao? Vậy lúc bắt đầu biểu diễn ngày ấy sẽ đến xem đúng không?”

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu: “Tất nhiên sẽ đến, nhưng cho dù hắn ta có đến thì các ngươi cũng không biết, hắn ta không thích người khác biết thân phận của mình.”

Quý Lễ nghe xong bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, ta cũng muốn nhìn thấy lão nhân gia như ông ấy thì tốt rồi, ôi... Đã như vậy, chúng ta đây cũng không tiện quấy rầy người ta.”

Khóe miệng Tần Tĩnh Nghiễn giật giật, lão nhân gia? Người huynh đệ à, ai cho ngươi sự tự tin suy đoán người ta là lão nhân vậy?

Rõ ràng cậu mới có hai mươi tuổi!

Tần Tĩnh Nghiễn miễn cưỡng cười nói: “Đúng vậy, hắn ta... Hắn ta thích thanh tĩnh, ha ha... Quả thật... Quả thật không tiện quấy rầy.”

Trương Thần nói: “Lão bản, chúng ta lên lầu trước!”

Tần Tĩnh Nghiễn khoát tay: “Ừ, được.”

Nhìn bóng lưng hai người, Tần Tĩnh Nghiễn bất lực cúi đầu đánh giá mình, ừ, cậu chính là một người trẻ mà, chẳng lẽ do cậu viết sách quá già dặn?

Cậu lắc đầu, cảm giác vẫn ổn! Sao họ lại cảm thấy cậu lớn tuổi vậy? Cậu thật sự... Rất không hiểu...

Tới gần buổi trưa, sau khi ăn xong ở tiệm hải sản thì ba xấp vé trên quầy của Tần Tĩnh Nghiễn đã bán được ít nhất vài chục tấm.

Vé màu đỏ của khách quý khu 1 bán được ít hơn, chỉ bán khoảng chục tấm, vé màu xanh da trời của khách quý khu 2 đã bán gần một nửa, còn tám mươi tấm vé màu xám của khu bình thường thì chỉ bán được hai mươi mấy tấm.

Nhưng vốn dĩ khách nhân vào buổi sáng không nhiều, huống chi các thư sinh của học viện còn chưa tới, mà họ chính là phần chính, cho nên Tần Tĩnh Nghiễn không lo vé sẽ bán không hết.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 271: Chương 271



Cậu đang ngẫm nghĩ thì Lý Tuyết Trân và Tô Hà đã dẫn theo Niên Niên và Phao Phao đi vào.

Lý Tuyết Trân thấy Tần Tĩnh Nghiễn cúi đầu, nàng ấy bế Phao Phao bước tới: “A Nghiễn, thế nào rồi? Những tấm vé kia có ai mua không?”

Tần Tĩnh Nghiễn nghe được giọng nói của Lý Tuyết Trân, vội ngẩng đầu lên cười nói: “Có, nhưng người đến tiệm sách vào buổi sáng không nhiều lắm, cho nên ta vẫn chưa bán hết.”

Cậu nói xong liền duỗi hai tay về phía nàng ấy: “Nàng mau đưa Phao Phao cho ta bế đi.”

Lý Tuyết Trân vội đặt đứa nhỏ vào lòng cậu: “Hôm nay sau khi chàng ra ngoài, Phao Phao đã khóc một lúc lâu! Thiếp và nương hết cách nên mới bế hai huynh muội tới tìm chàng.”

Tần Tĩnh Nghiễn cúi đầu nhìn Phao Phao rồi lại nhìn kỹ Niên Niên, cười nói: “Vậy tại sao Phao Phao lại vui vẻ thế này, còn Niên Niên trông giống như đã khóc vậy?”

Tô Hà bất đắc dĩ giải thích: “Phao Phao vừa khóc, Niên Niên liền khóc theo, sau đó Phao Phao khóc không nổi nữa nhưng Niên Niên vẫn khóc rất hăng hái, đoán chừng tiểu tử này về sau là người có thể chạy có thể nhảy, duy chỉ có khóc là có thể nhìn ra nó hăng hái.”

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn đôi mắt đỏ bừng của Niên Niên, cậu đau lòng nói: “Nhạc mẫu, người mau đưa Niên Niên cho con bế đi, con cũng dỗ dành nó, nếu không nó thấy con bế Phao Phao, không bế nó sẽ khiến nó lại đau lòng.”

Nói đến hai huynh muội này rất thích tranh sủng, cả ngày Lý Tuyết Trân đều bên cạnh chúng thì còn tốt.

Mà thời gian Tần Tĩnh Nghiễn ở nhà rất ít, buổi tối sau khi trở về, hai tiểu hài này đều muốn để cậu bế, nếu cậu chỉ bế một đứa trong hai đứa thì đứa còn lại không được bao lâu sẽ bắt đầu khóc.

Bây giờ Tần Tĩnh Nghiễn đã có kinh nghiệm, chia ra bế rất đều! Huống chi cậu đều thích nhi tử và nữ nhi, đối với cậu mà nói đây chính là gánh nặng ngọt ngào, hơn nữa điều này cũng nói rõ hai tiểu bảo bảo đều rất thích cậu, cậu vui vẻ còn không kịp đâu.

Tần Tĩnh Nghiễn mỗi tay một đứa, bế Niên Niên và Phao Phao đi tới đi lui dỗ dành, thỉnh thoảng hôn nhẹ chúng làm cho hai tiểu hài cười tít mắt.

Hai bàn tay nhỏ bé của chúng lúc thì nhẹ nhàng nhéo tai Tần Tĩnh Nghiễn, lúc thì nhẹ nhàng nhéo mũi cậu, đều chơi đùa với cha chúng đến cười khúc khích không ngừng.

Tô Hà và Lý Tuyết Trân đã quen với những cảnh tượng này ở nhà nên họ cũng lười quản, vì thế họ định đến phòng nhỏ bên cạnh pha chút nước trà để uống.

“A Nghiễn, chàng bế Niên Niên và Phao Phao đi, nương và thiếp đi uống trà, nếu chàng mệt thì bế hai tiểu hài này lại đây cho chúng ta.”

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu: “Biết rồi, nàng và nương đi đi.”

Tần Tĩnh Nghiễn ngồi trên ghế một lúc thì hôn nhẹ Niên Niên, một lúc lại hôn nhẹ Phao Phao. Khi cậu đang hạnh phúc hưởng thụ thì có một nhóm người đi vào cửa tiệm sách.

Vương Lâm Chi đi đầu, tiếp đó là nhóm người Thẩm Nham và Tần Duyệt, một nhóm người khoảng mười mấy người.

Vương Lâm Chi vừa vào cửa đã b.ắ.n quét chiếc bàn dài chất chồng sách mới, thấy cũng không có kinh ngạc vui mừng gì, lúc này cậu ấy mới dời mắt đi.

Để tránh bỏ lỡ cơ hội mua khi cửa tiệm có sách mới nên ngày nào bọn họ cũng phải đến tiệm sách xem xét vài lần sau khi dùng bữa xong.

Tần Duyệt vừa tiến vào đã nhìn thấy Tần Tĩnh Nghiễn bế Phao Phao và Niên Niên, cậu ấy lập tức mỉm cười đi tới: “A Nghiễn ca, đây là Phao Phao và Niên Niên phải không? Đây là lần đầu tiên ta gặp chúng đấy!”

Niên Niên một tay nhéo tai cha cậu bé quay thân thể nhỏ bé ra sau, nhìn Tần Duyệt mỉm cười rồi lại xoay lại tiếp tục nhéo lỗ tai.

Phao Phao thì vùi trong lòng cha cô bé chơi trốn tìm, cái đầu nhỏ lúc thì vùi vào giữa cổ cậu, lúc lại hơi nâng lên rồi mỉm cười với Tần Tĩnh Nghiễn.

Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: “Đúng vậy, chính là hai tiểu nghịch ngợm, ngươi nhìn xem chúng đều đang nghịch ngợm trong lòng ta!”

Tần Duyệt xoa tay nói: “A Nghiễn ca, ai trong chúng ngoan hơn? Đều tiếp nhận người khác đúng không? Hay là cho ta bế một chút đi?”

Tần Tĩnh Nghiễn bế Niên Niên đến gần cậu ấy: “Ngươi bế Niên Niên đi, tiểu tử này vừa rồi còn cười với ngươi, chắc sẽ không khóc đâu.”

Tần Duyệt bế Niên Niên vào lòng, cười híp mắt đùa với cậu bé: “Niên Niên, thúc là A Duyệt thúc thúc, cháu phải nhớ kỹ thúc.”

Niên Niên nhìn cậu ấy chằm chằm, một lát sau, tiểu tử kia liền vươn bàn tay nhỏ bé tiếp tục nắm tai cậu ấy.

Tần Tĩnh Nghiễn bất đắc dĩ nói: “Tiểu tử này thích nhéo tai người khác, nhưng nó nhéo không đau đâu.”

Tần Duyệt nhìn tiểu oa oa trong lòng mà một chút tức giận cũng không có, cậu ấy còn kề bàn tay nhỏ bé còn lại của cậu bé lên mặt mình: “Niên Niên, cháu cũng có thể nhéo mặt thúc.”

Tiểu tử kia có lẽ là bị những sợi râu nhợt nhạt của cậu đ.â.m mà vội rụt tay về, rồi cậu bé lại dùng hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt tai cậu, nhíu mày.

Tần Duyệt vội vỗ nhẹ lưng cậu bé: “A a, không sờ mặt không sờ mặt, Niên Niên cứ nhéo tai thúc đi.”

Thẩm Nham đứng cạnh cậu bé, cậu ấy thấy Niên Niên quá đáng yêu nên đã thương lượng với Tần Duyệt: “A Duyệt, ngươi mau cho ta bế đi, ta bế một lúc sẽ trả lại cho ngươi được không?”

Cậu áy vừa nói xong thì đã nghe thấy tiếng kinh hô của Vương Lâm Chi.

“A! [Phi Sa] dùng người thật biểu diễn!”

Động tác của Thẩm Nham lập tức bị cậu ấy cắt ngang, Thẩm Nham nghi hoặc bước tới cạnh Vương Lâm Chi nhìn bố cáo trên tường khiến Thẩm Nham cũng trố mắt nghẹn họng nói: “Người... Thật người thật? Thế thì sao có thể diễn ra được? Hay là giống như diễn hí sao?”

Cậu ấy vội bước tới trước mặt Tần Tĩnh Nghiễn, lo lắng hỏi: “A Nghiễn ca, [Phi Sa] này muốn biên thành hát hí sao?”

Tần Tĩnh Nghiễn lắc đầu: “Không phải hát hí, chính là biểu diễn cảnh tượng trong sách ra.”

Vương Lâm Chi lo lắng nói: “Nhưng mà... Nhưng mà ai diễn Cảnh Phóng vậy? Ta cảm thấy... Ta cảm thấy ai cũng không diễn được Cảnh Phóng, hắn ta chính là đại anh hùng! Không ai có thể diễn được hắn ta!”

Tần Duyệt sững sờ nói: “A? Ai diễn Cảnh Phóng vậy? Ai có thể diễn Cảnh Phóng chứ?”

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn Thẩm Nham và Vương Lâm Chi khiếp sợ, lại kích động nhìn Tần Duyệt, cậu bất đắc dĩ nói: “Các ngươi đừng kích động, sau khi Nghiễn Thanh tiên sinh xem thì hắn ta đều rất hài lòng, các ngươi mua vé, giờ Dậu ngày mốt tới xem hiệu quả không phải tốt rồi sao. Nếu không thích thì sau này không đến xem là được.”

Thẩm Nham và Vương Lâm Chi vội đồng thanh nói: “Vậy chúng ta mua vé xem thử!”

Thẩm Nham nhìn kỹ bố cáo rồi nhanh chóng đi tới trước quầy: “Nghiễn ca, cho ta vé khách quý khu 1, ta muốn xem ai có thể diễn được nhân vật đại anh hùng.”

Vương Lâm Chi theo sát phía sau: “Ta cũng muốn, ta cũng muốn!”

Các thư sinh phía sau cũng vội vàng móc túi tiền ra: “Ta cũng muốn khu 1!”

“Ta cũng vậy!”

...

Tần Duyệt nhìn giá, ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Nghiễn ca, vậy ngươi cho ta vé khu bình thường đi.”

Sau khi Tần Tĩnh Nghiễn nhận bạc của mọi người thì đưa vé của các thư sinh khác trước, tiếp đó lại nhận một lượng bạc Tần Duyệt đưa cho cậu rồi rút một tấm vé đỏ cho cậu ấy: “Ngươi ngồi xem với họ đi.”

Tần Duyệt nắm chặt tờ vé khu 1 trong tay, vội vàng đưa trả lại cho cậu: “Nghiễn ca! Ngươi cho ta vé bình thường là được rồi, vé khu một ngươi giữ lại bán đi.”

Khu 1 và khu bình thường chênh nhau đến hai lượng bạc đấy! Sao cậu ấy có thể thật sự nhận chứ!

Thật ra thì ba lượng bạc cậu ấy cũng có thể lấy ra được, trong nhà sẽ cho cậu ấy một ít tiền tiêu vặt, thỉnh thoảng cậu ấy cũng viết thư chép sách cho người ta nên trên người cậu ấy cũng có chút tiền nhưng chỉ để xem một vở kịch mà tiêu mất ba lượng bạc, thật sự không đáng. Số bạc này tiêu ra, cậu ấy phải viết sách hơn một tháng mới kiếm lại được! Không cần thiết!
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 272: Chương 272



Tần Tĩnh Nghiễn liếc nhìn cậu ấy, lại nhét tấm vé đỏ vào tay cậu ấy: “Bảo ngươi cầm thì cầm đi! Với Nghiễn ca mà ngươi còn khách sáo cái gì!”

Tần Duyệt nắm chặt tấm vé đỏ trong tay, nhìn Tần Tĩnh Nghiễn đang cúi đầu trêu chọc Phao Phao, cảm kích nói: “Vậy thì đa tạ Nghiễn ca.”

Mua xong vé, một nhóm người ầm ầm đi ra khỏi tiệm sách.

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn bóng lưng họ đi xa, cậu lại cúi đầu tiếp tục trêu chọc hai tiểu oa trong lòng: “Niên Niên... Phao Phao... Mau gọi cha đi, cha… Cha…”

Lý Tuyết Trân từ phòng nhỏ đi ra, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu khiến nàng ấy bật cười nói: “Nữ nhi và nhi tử của chàng mới bốn tháng tuổi thôi! Làm sao chúng có thể biết nói được chứ! Chàng có ngốc không vậy?”

Tần Tĩnh Nghiễn liếc nhìn nàng ấy nói: “Niên Niên và Phao Phao nhà chúng ta thông minh lắm, biết đâu dạy nhiều thì chúng sẽ đột nhiên biết nói thì sao.”

Cậu cúi đầu nhìn hai tiểu tử: “Niên Niên, Phao Phao, lời cha nói đúng không nào?”

“A… Ô…”

“A…”

Hai tiểu tử kia chuyên tâm nhéo lỗ tai cậu rồi lại nhéo mặt cậu nên chúng cũng lười quan tâm tới người cha ngốc của nhà chúng.

Lý Tuyết Trân tựa vào giá sách, nhìn một lớn hai nhỏ mà bất lực lắc đầu.

Hai ngày sau, lúc trời gần như sập tối, trong hậu viện của tiệm sách, Nhị Oa mặc quần áo rách rưới, trên chân mang một đôi giày vải rách rưới lộ ra ngón chân và gót chân, làn da lộ ra còn được thoa một lớp phấn màu xám đen, trông không khác gì đám khất cái trên đường phố.

Mà các diễn viên quần chúng trong thôn thì chỉ mặc quần áo của mình.

Trên người Tiểu Bất Điểm cũng được thoa chút bùn màu xám, thoạt nhìn trông giống như một con ch.ó bẩn lưu lạc, nó đang ghé vào bên chân Nhị Oa vẫy đuôi.

Cảnh hôm nay có lẽ sẽ đi từ cảnh Cảnh Phóng đói bụng, muốn ăn nên giành đồ ăn từ miệng chó dữ.

Cảnh diễn này đoán chừng chỉ mất khoảng nửa canh giờ.

Theo sắc trời dần dần tối, những bàn ghế được sắp xếp trong tiệm sách đã lần lượt có khách nhân ngồi.

Tất cả mọi người đều ngồi theo số ghế trên tấm vé của mình, Tần Tĩnh Nghiễn ở một bên chỉ dẫn đường, những thứ khác đều không cần cậu bận tâm.

Mọi người vừa ngồi xuống đã bắt đầu thảo luận sôi nổi: “Các ngươi nói xem, cảnh đầu tiên của hôm nay sẽ diễn gì? Có phải cảnh Cảnh Phóng khi còn bé không?”

“Ai mà biết, còn không biết diễn như thế nào đây!”

“Ôi... Ta vừa kích động vừa lo sợ, luôn sợ người diễn Cảnh Phóng sẽ phá hủy hình tượng Cảnh Phóng trong lòng ta.”

“Ngươi đừng quá lo, ta nghe Tần lão bản nói, Nghiễn Thanh tiên sinh đã xem qua và cực kỳ hài lòng, cho nên sẽ không quá kém đâu.”

...

Trong khu dành cho khách quý, Vương Lâm Chi lẩm bẩm: “Không biết diễn viên thế nào, nhưng nhất định phải có diện mạo xuất chúng mới được, ta cảm thấy ít nhất cũng phải trông giống với người học ở học viện năm trước... Đó là Giang Tư Nguyệt.”

Thẩm Nham liếc nhìn cậu ấy, châm chọc nói: “Tướng mạo của Giang Tư Nguyệt xuất chúng như vậy, ngươi cảm thấy có thể tìm được người như hắn ta diễn không?”

Tuy cậu ấy không thích Giang Tư Nguyệt lạnh nhạt lắm nhưng Thẩm Nham không thể không thừa nhận, dáng vẻ của người nọ quả thật không tệ, ít nhất trước đây cậu ấy chưa bao giờ thấy ai tuấn tú hơn cậu ta.

Vương Lâm Chi thở dài: “Hây... Ta chỉ nói thôi, nhưng cho dù Giang Tư Nguyệt cũng không được, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của hắn ta, ta chắc chắn hắn ta không làm được chuyện hát hí khúc trên sân khấu đâu.”

“Là diễn kịch!”

“Được được được, diễn kịch! Diễn kịch!”

Vương Lâm Chi nhìn xung quanh, nghi hoặc nói: “Nhưng mà, chỗ này ngày càng tối, sao lão bản còn chưa đốt nến đây?”

Thẩm Nham cũng nhìn xung quanh rồi nói: “Có thể lát nữa mới đốt.”

Mà trên sân khấu phía sau tấm màn, đồ dùng biểu diễn của những người bán hàng đều được mang lên, các diễn viên quần chúng cũng lần lượt bước vào vị trí của mình.

Giang Oản Oản ngồi xổm xuống sờ đầu nhỏ của Nhị Oa, dặn dò: “Nhị Oa, khi cháu lên sân khấu đừng căng thẳng, vì ở trên sân khấu không nhìn thấy người xem, cháu cứ phát huy như thường lệ là được.”

Nhị Oa gật đầu: “Vâng vâng, cháu biết rồi, thưa thẩm! Cháu sẽ diễn thật tốt!”

“Ngoan lắm! Được rồi, chúng ta ra cạnh sân khấu chờ lên sân khấu đi cháu.”

“Vâng!”

Giờ Dậu vừa đến, Tần phụ và Giang Hiền Vũ cùng nhau hợp lực kéo tấm màn ra, mà Tần Tĩnh Nghiễn và Tần Tĩnh Trì cũng đốt nến trong phòng nhỏ, sau khi mở cửa sổ ra thì có một chùm ánh sáng mạnh lập tức chiếu tới đối diện sân khấu.

Mà nhóm người bán hàng rong trên sân khấu cũng bắt đầu bán hàng: “Bán kẹo hồ lô! Hai văn tiền một cây!”

“Bánh bao thịt! Bánh bao thịt! Bánh bao thịt vừa thơm vừa nóng!”

...

Nhóm diễn viên biểu diễn hết mình khiến người xem dưới sân khấu và trên lầu đều ngạc nhiên sững sờ tại chỗ ngay khi ánh sáng mạnh chiếu tới sân khấu.

Nhất là khi nhìn các diễn viên quần chúng trên sân khấu không khác gì những người bán hàng rong trên đường phố, càng làm họ thêm chờ mong nội dung vở kịch kế tiếp.

Rất nhanh đã có một ăn xin khập khiễng chậm rãi bước ra từ nơi tối trên sân khấu.

Thẩm Nham và Vương Lâm Chi dưới sân khấu nhìn đến đây đã khiến họ lập tức ngồi thẳng người.

Trương Thần và Quý Lễ liếc nhau, hưng phấn trong mắt giống như muốn hóa thành thực chất, ánh mắt sáng rỡ tiếp tục nhìn về phía sân khấu.

Họ nhìn thấy một nhóc ăn xin trên sân khấu mà không ngừng nuốt nước miếng, bàn tay nhỏ bé liên tục xoa bụng nhìn bánh bao nóng hổi.

Từng tiếng nức nở dần truyền ra từ người xem dưới tầng và tầng trên, rồi nhìn ăn xin ngủ mê lại bị đánh thức bởi cái lạnh trong đêm rét, tiếng nức nở lại càng thêm rõ ràng.

Mà khi ăn xin tranh bánh bao trong miệng con ch.ó rồi cắn hai ba miếng nuốt vào bụng, khiến tiếng nức nở đều có thể nghe được rõ ràng trên sân khấu.

Nhưng may mà những tiếng này đều không ảnh hưởng đến biểu diễn của mọi người, bởi vì cảnh này rất nhanh đã kết thúc sau khi nhóc ăn xin nuốt bánh bao rồi cảnh giác nhìn con ch.ó dữ đi xa.

Tấm màn từ từ được kéo lên, tiếp đó ánh nến xung quanh đều được thắp sáng, ánh nến trong phòng nhỏ cũng tắt đi.

Người xem dưới đài và tầng trên đều đang ch.ảy nước mắt, ngơ ngác nhìn hướng sân khấu, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Tần Tĩnh Nghiễn liếc nhìn mọi người, cậu bất đắc dĩ bước lên sân khấu nói: “Cảnh đầu tiên hôm nay của [Phi Sa] đến đây là kết thúc, bảy ngày sau, chúng ta sẽ còn tiếp tục biểu diễn cảnh tiếp theo, mọi người nếu còn hứng thú, đến lúc đó mua vé trước một hai ngày là được.”

“Vậy... Mọi người có thể tự mình rời đi.”

Nhưng người xem vẫn đắm chìm trong màn biểu diễn vừa rồi, một chút ý muốn rời đi cũng không có.

Đợi một lúc lâu, Trương Thần của khu 1 đã vội hỏi: “Lão bản, tiểu oa diễn Cảnh Phóng đâu? Bảo cậu bé đi ra cho chúng ta xem đi! Cậu bé diễn tốt quá, chúng ta rất muốn gặp cậu bé!”

“Đúng đúng đúng, ta có thể mua bánh bao thịt cho cậu bé!”

“Ta cũng có thể! Ta cũng có thể!”



Tần Tĩnh Nghiễn nhìn người xem yêu cầu mãnh liệt, bất lực nói: “Mọi người im lặng một chút, ta đi hỏi diễn viên xem sao, cậu bé có hơi xấu hổ, không chắc sẽ bằng lòng ra ngoài.”

Trong hậu viện, Nhị Oa đang đứng ở đằng kia bị Giang Oản Oản và Lý Tam Nương lôi kéo sửa sang lại mái tóc lộn xộn, còn Đoàn Đoàn và Cẩu Đản cười tủm tỉm vây quanh bên cạnh, nhìn khuôn mặt bẩn thỉu của Nhị Oa mà che miệng cười không ngừng.

“Cẩu Đản ca, Đoàn Đoàn, hai người đừng cười nữa!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Oa đỏ bừng.

Giang Oản Oản dừng động tác trong tay lại rồi nhìn hai tiểu tử đang cười trộm kia, nàng cười nói: “Hôm nay Nhị Oa của chúng ta chính là đại công thần! Các con đừng cười nhạo Nhị Oa!”

“Hahaha, đúng thế! Người xem bên ngoài đều không đi, nói muốn gặp Nhị Oa, còn muốn mua bánh bao thịt cho Nhị Oa!” Tần Tĩnh Nghiễn bước vào sân, nghe Giang Oản Oản nói khiến cậu nhịn không được nói.

Nhị Oa sững sờ nhìn Tần Tĩnh Nghiễn: “A? Gặp cháu? Cháu... Cháu không đi được không?”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 273: Chương 273



Tần Tĩnh Nghiễn ngồi xổm cạnh cậu bé: “Nhị Oa lên sân khấu cho họ nhìn là được, nói mình diễn vai gì, rồi giới thiệu bản thân.”

“Người xem bên ngoài đều rất thích cháu, nếu cháu không cho họ gặp, họ sẽ không chịu đi, rất nhiều người bây giờ còn ngồi tại chỗ mà khóc đấy.”

“A? Nhưng... Nhưng mà…”

Nhị Oa do dự, có hơi căng thẳng.

“Vậy A Nghiễn thúc, để cháu luyện tập giới thiệu trước bản thân trước, với lại, cháu cũng dắt Tiểu Bất Điểm đi, Tiểu Bất Điểm cũng diễn cùng cháu.”

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu: “Được được được, Nhị Oa nói thế nào chính là thế đó, không vội.”

Nhị Oa lẩm bẩm trong miệng: “Vâng, cháu diễn vai… Khi còn bé của Cảnh Phóng, cháu tên là Nhị Oa... Không đúng, cháu tên là Tần Tri Nhiên, con ch.ó nhỏ bên cạnh tên là Tiểu Bất Điểm.”

Nhị Oa cố gắng nhớ kỹ những gì Giang Oản Oản đã nói với cậu bé rằng về sau tự giới thiệu thì phải nói đại danh của mình.

“Cháu diễn vai... Cháu tên là Tần Tri Nhiên…”

Nhị Oa lại đọc thầm trong lòng mấy lần, mới nhìn Tần Tĩnh Nghiễn: “A Nghiễn thúc, cháu chuẩn bị xong rồi, chúng ta ra ngoài đi.”

Đi tới cạnh sân khấu, Nhị Oa hít sâu một hơi, siết chặt nắm đ.ấ.m nhỏ cổ vũ cho mình rồi nhìn thoáng qua Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn đang vây quanh bên cạnh, lúc này cậu bé mới dắt Tiểu Bất Điểm từng bước chậm rãi đi lên sân khấu.

Mà lúc này, Tần Tĩnh Trì ở trong phòng nhỏ, lại chiếu ánh đèn lên sân khấu, nhưng lần này cậu chỉ đốt một hai đoạn nến nên ánh sáng cũng không quá sáng.

Ngay khi Nhị Oa vừa lên sân khấu, người xem đã bùng nổ ra đủ loại thanh âm quan tâm.

Từ khu khách quý khu 1 cạnh sân khấu có một giọng nói mạnh mẽ vang lên: “Hài tử, cháu có đói bụng hay không? Bá mua bánh bao thịt cho cháu!”

Ngay sau đó, người của những khu khác cũng không chịu thua kém mà lên tiếng.

“Tiểu hài, thúc mua quần áo mới cho cháu!”

“Huynh mua cho rất rất nhiều đồ ăn ngon!”

“Tiểu oa, cháu muốn gì, bá cũng đều mua cho cháu!”

...

Nhị Oa được ánh sáng chiếu vào khiến cậu bé không tự chủ mà nheo mắt nhìn người xem dưới khán đài và tầng trên, sau đó nghe được nhiều giọng nói khác nhau từ khán giả làm cậu bé chợt cảm thấy bớt lo lắng hơn.

Hai phu thê Tần Đắc Chính ở tầng trên nhìn nhi tử của mình rồi lại nhìn người xem kích động ngồi phía tầng dưới và xung quanh họ, thấy mọi người thích Nhị Oa nhà họ như vậy khiến hai phu thê đều cười ha hả không ngừng.

Cạnh họ có một tú tài khoảng ba đến bốn mươi tuổi nhìn họ mỉm cười, có hơi nghi hoặc: “Hai người cười gì vậy? Trông hài tử đáng thương như vậy, không phải hai người nên buồn sao?”

Tần Đắc Chính liếc nhìn nương tử rồi mới giải thích với tú tài: “Ngài có điều không biết, tiểu hài biểu diễn này là nhi tử nhà chúng ta, bình thường lúc nó tập luyện chúng ta đã xem qua rất nhiều lần, cho nên không còn buồn như lúc đầu. Chúng ta cười là vì chúng ta cảm thấy nó diễn rất tốt, may mà không có sai lầm.”

Vương thị bên cạnh cũng mỉm cười gật đầu: “Tiểu hài của nhà ta thường hơi căng thẳng khi có nhiều người xung quanh nên chúng ta rất lo lắng, nhưng may mà hôm nay không có sai lầm nào.”

Tú tài kia nghe đến đó, ngây ngốc nhìn họ: “Hóa ra hai người chính là cha nương của tiểu tử kia! Tiểu hài này của nhà hai người quá lợi hại! Ngay khi cậu bé vừa diễn, ta đã cảm thấy cậu bé giống như Cảnh Phóng thật sự, quá lợi hại! Quá lợi hại!”

Những người khác ngồi xung quanh hai phu thê Tần Đắc Chính nghe họ nói, vội vàng vây quanh họ, mồm năm miệng mười hỏi: “Đại ca, tiểu hài nhà ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Cậu bé tên là gì?”

“Tên của cậu bé là gì?”

“Nhà các ngươi ở đâu? Ta trở về mua chút thịt, đồ ăn đưa cho nhà các ngươi, các ngươi nấu cho tiểu hài ăn!”

“Ta có thể đưa quần áo cho tiểu tử kia! Nhà chúng ta mở tiệm vải! Chắc chắn sẽ làm cho cậu bé một bộ rộng rãi! Cũng không thể để cậu bé mặc quần áo rách!”

Hai phu thê Tần Đắc Chính chỉ nghe thấy tiếng ong ong mồm năm miệng mười khiến hai người ngây ngốc, hoàn toàn không biết bắt đầu trả lời từ đâu.

Mà lúc này Nhị Oa trên sân khấu đã mỉm cười lên tiếng.

“Chào mọi người, cháu là... Diễn viên diễn Cảnh Phóng năm tuổi, cháu tên là Tần Tri Nhiên, ừm... Đúng rồi, con ch.ó nhỏ bên cạnh cháu tên là Tiểu Bất Điểm, là con ch.ó nhỏ của nhà thúc cháu, nó rất ngoan! Vừa rồi nó cướp bánh bao với cháu, diễn vô cùng tốt!”

Tiểu Bất Điểm cọ bàn tay nhỏ bé của cậu bé, cái đuôi lắc liên tục.

Người xem khu 1 sau khi nghe cậu bé nói xong thì nhao nhao rời khỏi chỗ ngồi của mình bước tới trước sân khấu, nhoài ở rìa sân khấu giống như một số quái thúc thúc.

Quý Lễ hỏi: “Tần Tri Nhiên phải không?”

Nhị Oa không rõ nên gật đầu: “Vâng ạ! Đó là tên của cháu.” Nói xong cậu bé còn kéo quần áo rách nát đang rơi ra khỏi người.

Quý Lễ nhìn tiểu tử trước mắt, mặc dù biết là diễn những hắn ta vẫn không nhịn được khó chịu: “Ngày mai thúc dẫn cháu đi mua quần áo mới, được không?”

Hắn ta vừa nói xong, Trương Thần bên cạnh càng kích động hơn: “Tiểu Nhiên, thúc nhận cháu làm con nuôi được không? Sau này mua đồ ăn ngon cho cháu, đồ chơi vui, quần áo mới cũng không thể thiếu.”

Quý Lễ trợn tròn mắt: “Ngươi... Ngươi còn chưa thành thân, còn nhận nuôi nhi tử? Ngươi không biết xấu hổ sao?”

Vương Lâm Chi bên kia thấy họ tranh luận, vội vàng nhìn về phía Nhị Oa: “Nhị Oa, cháu và Đoàn Đoàn cùng với Cẩu Đản đều chơi thân với Tiểu Bao Tử nhà ta, về sau cháu cũng gọi ta là tiểu cữu đi! Sau này tiểu cữu mua gì cho Tiểu Bao Tử, thì sẽ mua cái đó cho cháu!”

Nhị Oa sững sờ nhìn những thúc thúc kỳ lạ ở rìa sân khấu đang duỗi đầu nhìn cậu bé bằng ánh mắt nhiệt tình, cậu bé vội vàng lắc đầu nói: “Không không không, cháu có quần áo mặc, cũng có cơm nước ăn! Các thúc không cần mua cho cháu, những thứ này đều là giả, đều là diễn.”

Tiểu Bất Điểm nghe hết âm thanh này đến âm thanh khác, nó ở bên cạnh Nhị Oa kêu vài tiếng.

Tần Tĩnh Nghiễn thấy thế, vội vàng lên sân khấu: “Mọi người đừng dọa diễn viên, chúng ta không nhận quà, nếu mọi người thích cậu bé, ngày sau đến cổ vũ cho [Phi Sa] là được.”

Cậu nói xong liền dắt Nhị Oa và Tiểu Bất Điểm xuống sân khấu.

Tần Tĩnh Nghiễn kéo Nhị Oa đến bên cạnh Giang Oản Oản, nhìn nàng nói: “Tẩu tử, người xem điên cuồng quá!”

Nhị Oa ở bên cạnh vỗ n.g.ự.c nhỏ, có cảm giác như vừa thoát khỏi kiếp nạn: “Thẩm ơi, những thúc bá kia thật sự rất kích động nhưng mà họ cũng giống như mọi người, đều nói muốn mua đồ ăn ngon cho cháu! Haha…”

Giang Oản Oản nhìn người xem mà cười nói: “Đương nhiên là điên cuồng rồi, bây giờ Nhị Oa có thể coi là thần tượng nhỏ, cho nên người hâm mộ của cháu đương nhiên là điên cuồng rồi, đừng nói chỉ muốn mua đồ ăn đồ mặc cho Nhị Oa, cho dù là vì Nhị Oa mà vung tiền như nước cũng là có thể.”

Còn mấy phụ nhân đeo vàng đeo bạc ngồi ở hàng ghế sau khu dành cho khách quý, tuy không điên cuồng như Vương Lâm Chi và những người khác ở hàng ghế trước nhưng trong lòng họ lại cuồng nhiệt hơn nhiều.

Ngày hôm sau, một số người có tiền có thế đã phái người đi điều tra Nhị Oa một cách cặn kẽ.

Chỉ đến giữa trưa, tiệm sách và tiệm đồ nướng đã chất đầy đủ loại quà tặng, từ đồ ăn đến đồ mặc rồi đến đồ dùng, không thiếu thứ gì.

Nhiều hộp quà trông rất tinh xảo, bên trong đựng bánh ngọt làm công phu. Hoặc là đựng quần áo gấm vóc như được may riêng cho Nhị Oa.

Mỗi món quà đều dán một tờ giấy, đều ghi là quà tặng cho Nhị Oa.

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn từng người mang quà đến rồi nhanh chóng chạy đi, cậu tê liệt rồi, nhận quà cả buổi sáng đến tê liệt rồi... Không đúng! Là giúp Nhị Oa nhận quà đến tê liệt rồi.

Còn bên tiệm đồ nướng, lúc đầu thấy có người tặng quà, Tần Đắc Chính và những người khác còn rất vui, chứng tỏ quả thật có rất nhiều người thích Nhị Oa nhưng khi quà tặng ngày càng nhiều... Ngày càng nhiều, chỉ trong một buổi sáng mà biểu cảm trên khuôn mặt họ từ vui mừng lúc đầu chuyển sang kinh ngạc rồi đến tê liệt.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 274: Chương 274



Tần Tĩnh Nghiễn ngồi xổm cạnh cậu bé: “Nhị Oa lên sân khấu cho họ nhìn là được, nói mình diễn vai gì, rồi giới thiệu bản thân.”

“Người xem bên ngoài đều rất thích cháu, nếu cháu không cho họ gặp, họ sẽ không chịu đi, rất nhiều người bây giờ còn ngồi tại chỗ mà khóc đấy.”

“A? Nhưng... Nhưng mà…”

Nhị Oa do dự, có hơi căng thẳng.

“Vậy A Nghiễn thúc, để cháu luyện tập giới thiệu trước bản thân trước, với lại, cháu cũng dắt Tiểu Bất Điểm đi, Tiểu Bất Điểm cũng diễn cùng cháu.”

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu: “Được được được, Nhị Oa nói thế nào chính là thế đó, không vội.”

Nhị Oa lẩm bẩm trong miệng: “Vâng, cháu diễn vai… Khi còn bé của Cảnh Phóng, cháu tên là Nhị Oa... Không đúng, cháu tên là Tần Tri Nhiên, con ch.ó nhỏ bên cạnh tên là Tiểu Bất Điểm.”

Nhị Oa cố gắng nhớ kỹ những gì Giang Oản Oản đã nói với cậu bé rằng về sau tự giới thiệu thì phải nói đại danh của mình.

“Cháu diễn vai... Cháu tên là Tần Tri Nhiên…”

Nhị Oa lại đọc thầm trong lòng mấy lần, mới nhìn Tần Tĩnh Nghiễn: “A Nghiễn thúc, cháu chuẩn bị xong rồi, chúng ta ra ngoài đi.”

Đi tới cạnh sân khấu, Nhị Oa hít sâu một hơi, siết chặt nắm đ.ấ.m nhỏ cổ vũ cho mình rồi nhìn thoáng qua Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn đang vây quanh bên cạnh, lúc này cậu bé mới dắt Tiểu Bất Điểm từng bước chậm rãi đi lên sân khấu.

Mà lúc này, Tần Tĩnh Trì ở trong phòng nhỏ, lại chiếu ánh đèn lên sân khấu, nhưng lần này cậu chỉ đốt một hai đoạn nến nên ánh sáng cũng không quá sáng.

Ngay khi Nhị Oa vừa lên sân khấu, người xem đã bùng nổ ra đủ loại thanh âm quan tâm.

Từ khu khách quý khu 1 cạnh sân khấu có một giọng nói mạnh mẽ vang lên: “Hài tử, cháu có đói bụng hay không? Bá mua bánh bao thịt cho cháu!”

Ngay sau đó, người của những khu khác cũng không chịu thua kém mà lên tiếng.

“Tiểu hài, thúc mua quần áo mới cho cháu!”

“Huynh mua cho rất rất nhiều đồ ăn ngon!”

“Tiểu oa, cháu muốn gì, bá cũng đều mua cho cháu!”

...

Nhị Oa được ánh sáng chiếu vào khiến cậu bé không tự chủ mà nheo mắt nhìn người xem dưới khán đài và tầng trên, sau đó nghe được nhiều giọng nói khác nhau từ khán giả làm cậu bé chợt cảm thấy bớt lo lắng hơn.

Hai phu thê Tần Đắc Chính ở tầng trên nhìn nhi tử của mình rồi lại nhìn người xem kích động ngồi phía tầng dưới và xung quanh họ, thấy mọi người thích Nhị Oa nhà họ như vậy khiến hai phu thê đều cười ha hả không ngừng.

Cạnh họ có một tú tài khoảng ba đến bốn mươi tuổi nhìn họ mỉm cười, có hơi nghi hoặc: “Hai người cười gì vậy? Trông hài tử đáng thương như vậy, không phải hai người nên buồn sao?”

Tần Đắc Chính liếc nhìn nương tử rồi mới giải thích với tú tài: “Ngài có điều không biết, tiểu hài biểu diễn này là nhi tử nhà chúng ta, bình thường lúc nó tập luyện chúng ta đã xem qua rất nhiều lần, cho nên không còn buồn như lúc đầu. Chúng ta cười là vì chúng ta cảm thấy nó diễn rất tốt, may mà không có sai lầm.”

Vương thị bên cạnh cũng mỉm cười gật đầu: “Tiểu hài của nhà ta thường hơi căng thẳng khi có nhiều người xung quanh nên chúng ta rất lo lắng, nhưng may mà hôm nay không có sai lầm nào.”

Tú tài kia nghe đến đó, ngây ngốc nhìn họ: “Hóa ra hai người chính là cha nương của tiểu tử kia! Tiểu hài này của nhà hai người quá lợi hại! Ngay khi cậu bé vừa diễn, ta đã cảm thấy cậu bé giống như Cảnh Phóng thật sự, quá lợi hại! Quá lợi hại!”

Những người khác ngồi xung quanh hai phu thê Tần Đắc Chính nghe họ nói, vội vàng vây quanh họ, mồm năm miệng mười hỏi: “Đại ca, tiểu hài nhà ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Cậu bé tên là gì?”

“Tên của cậu bé là gì?”

“Nhà các ngươi ở đâu? Ta trở về mua chút thịt, đồ ăn đưa cho nhà các ngươi, các ngươi nấu cho tiểu hài ăn!”

“Ta có thể đưa quần áo cho tiểu tử kia! Nhà chúng ta mở tiệm vải! Chắc chắn sẽ làm cho cậu bé một bộ rộng rãi! Cũng không thể để cậu bé mặc quần áo rách!”

Hai phu thê Tần Đắc Chính chỉ nghe thấy tiếng ong ong mồm năm miệng mười khiến hai người ngây ngốc, hoàn toàn không biết bắt đầu trả lời từ đâu.

Mà lúc này Nhị Oa trên sân khấu đã mỉm cười lên tiếng.

“Chào mọi người, cháu là... Diễn viên diễn Cảnh Phóng năm tuổi, cháu tên là Tần Tri Nhiên, ừm... Đúng rồi, con ch.ó nhỏ bên cạnh cháu tên là Tiểu Bất Điểm, là con ch.ó nhỏ của nhà thúc cháu, nó rất ngoan! Vừa rồi nó cướp bánh bao với cháu, diễn vô cùng tốt!”

Tiểu Bất Điểm cọ bàn tay nhỏ bé của cậu bé, cái đuôi lắc liên tục.

Người xem khu 1 sau khi nghe cậu bé nói xong thì nhao nhao rời khỏi chỗ ngồi của mình bước tới trước sân khấu, nhoài ở rìa sân khấu giống như một số quái thúc thúc.

Quý Lễ hỏi: “Tần Tri Nhiên phải không?”

Nhị Oa không rõ nên gật đầu: “Vâng ạ! Đó là tên của cháu.” Nói xong cậu bé còn kéo quần áo rách nát đang rơi ra khỏi người.

Quý Lễ nhìn tiểu tử trước mắt, mặc dù biết là diễn những hắn ta vẫn không nhịn được khó chịu: “Ngày mai thúc dẫn cháu đi mua quần áo mới, được không?”

Hắn ta vừa nói xong, Trương Thần bên cạnh càng kích động hơn: “Tiểu Nhiên, thúc nhận cháu làm con nuôi được không? Sau này mua đồ ăn ngon cho cháu, đồ chơi vui, quần áo mới cũng không thể thiếu.”

Quý Lễ trợn tròn mắt: “Ngươi... Ngươi còn chưa thành thân, còn nhận nuôi nhi tử? Ngươi không biết xấu hổ sao?”

Vương Lâm Chi bên kia thấy họ tranh luận, vội vàng nhìn về phía Nhị Oa: “Nhị Oa, cháu và Đoàn Đoàn cùng với Cẩu Đản đều chơi thân với Tiểu Bao Tử nhà ta, về sau cháu cũng gọi ta là tiểu cữu đi! Sau này tiểu cữu mua gì cho Tiểu Bao Tử, thì sẽ mua cái đó cho cháu!”

Nhị Oa sững sờ nhìn những thúc thúc kỳ lạ ở rìa sân khấu đang duỗi đầu nhìn cậu bé bằng ánh mắt nhiệt tình, cậu bé vội vàng lắc đầu nói: “Không không không, cháu có quần áo mặc, cũng có cơm nước ăn! Các thúc không cần mua cho cháu, những thứ này đều là giả, đều là diễn.”

Tiểu Bất Điểm nghe hết âm thanh này đến âm thanh khác, nó ở bên cạnh Nhị Oa kêu vài tiếng.

Tần Tĩnh Nghiễn thấy thế, vội vàng lên sân khấu: “Mọi người đừng dọa diễn viên, chúng ta không nhận quà, nếu mọi người thích cậu bé, ngày sau đến cổ vũ cho [Phi Sa] là được.”

Cậu nói xong liền dắt Nhị Oa và Tiểu Bất Điểm xuống sân khấu.

Tần Tĩnh Nghiễn kéo Nhị Oa đến bên cạnh Giang Oản Oản, nhìn nàng nói: “Tẩu tử, người xem điên cuồng quá!”

Nhị Oa ở bên cạnh vỗ n.g.ự.c nhỏ, có cảm giác như vừa thoát khỏi kiếp nạn: “Thẩm ơi, những thúc bá kia thật sự rất kích động nhưng mà họ cũng giống như mọi người, đều nói muốn mua đồ ăn ngon cho cháu! Haha…”

Giang Oản Oản nhìn người xem mà cười nói: “Đương nhiên là điên cuồng rồi, bây giờ Nhị Oa có thể coi là thần tượng nhỏ, cho nên người hâm mộ của cháu đương nhiên là điên cuồng rồi, đừng nói chỉ muốn mua đồ ăn đồ mặc cho Nhị Oa, cho dù là vì Nhị Oa mà vung tiền như nước cũng là có thể.”

Còn mấy phụ nhân đeo vàng đeo bạc ngồi ở hàng ghế sau khu dành cho khách quý, tuy không điên cuồng như Vương Lâm Chi và những người khác ở hàng ghế trước nhưng trong lòng họ lại cuồng nhiệt hơn nhiều.

Ngày hôm sau, một số người có tiền có thế đã phái người đi điều tra Nhị Oa một cách cặn kẽ.

Chỉ đến giữa trưa, tiệm sách và tiệm đồ nướng đã chất đầy đủ loại quà tặng, từ đồ ăn đến đồ mặc rồi đến đồ dùng, không thiếu thứ gì.

Nhiều hộp quà trông rất tinh xảo, bên trong đựng bánh ngọt làm công phu. Hoặc là đựng quần áo gấm vóc như được may riêng cho Nhị Oa.

Mỗi món quà đều dán một tờ giấy, đều ghi là quà tặng cho Nhị Oa.

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn từng người mang quà đến rồi nhanh chóng chạy đi, cậu tê liệt rồi, nhận quà cả buổi sáng đến tê liệt rồi... Không đúng! Là giúp Nhị Oa nhận quà đến tê liệt rồi.

Còn bên tiệm đồ nướng, lúc đầu thấy có người tặng quà, Tần Đắc Chính và những người khác còn rất vui, chứng tỏ quả thật có rất nhiều người thích Nhị Oa nhưng khi quà tặng ngày càng nhiều... Ngày càng nhiều, chỉ trong một buổi sáng mà biểu cảm trên khuôn mặt họ từ vui mừng lúc đầu chuyển sang kinh ngạc rồi đến tê liệt.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 275: Chương 275



Còn Nhị Oa ở học viện vẫn chưa tan học nên cậu bé không biết rằng chỉ trong một buổi sáng, cậu bé đã nhận được rất nhiều quà tặng đến nỗi phòng nhỏ của cậu bé không chứa hết.

Đến giờ, phu tử vừa nói có thể đi, Tiểu Bao Tử vội vàng thu dọn cặp sách của mình rồi chạy đến trước mặt Nhị Oa, kéo Nhị Oa kích động hỏi: “Nhị Oa ca, có phải tối hôm qua ca làm... Làm diễn viên ở tiệm sách không? Diễn viên là gì vậy? Tiểu cữu của đệ về nhà kích động lắm, nói là rất thích ca ca, nói rằng nếu ca ca là nhi tử của cữu ấy thì tốt biết mấy.”

“Ngoại tổ mẫu và nương của đệ bị cữu ấy nói làm phiền lắm, cuối cùng đều không muốn để ý đến cữu ấy nữa.”

Đoàn Đoàn ở bên cạnh sắp xếp cặp sách, cười híp mắt nói: “Tiểu Bao Tử, đệ không thấy đâu, Nhị Oa ca lợi hại lắm! Những thúc bá đến xem, còn có mấy thẩm nữa đều rất thích huynh ấy! Có thúc thúc còn nói... Còn nói muốn nhận Nhị Oa ca làm con nuôi!”

Cẩu Đản cũng kích động phụ họa: “Đúng đúng đúng, họ còn muốn mua quần áo, mua đồ ăn ngon cho Nhị Oa nữa!”

Nhị Oa ở bên cạnh ngượng ngùng vội vàng xua tay: “Không có đâu, các thúc bá chỉ thấy đứa ăn xin mà ta đóng đáng thương quá thôi, ừm... Giống như chúng ta thấy những ăn xin bên đường cũng thấy chúng đáng thương, cũng sẽ cho chúng ăn vậy. Tiểu Bao Tử, đệ không nhớ sao, hôm trước chúng ta tan học vào buổi trưa, đệ thấy một ăn xin thì cũng đưa hết hai mươi đồng tiền mà nương đệ cho đệ cho đệ ấy đấy.”

Tiểu Bao Tử gật đầu tỏ vẻ hiểu, rồi vội vàng nói tiếp: “Nhị Oa ca, vậy lần sau đệ cũng phải đi xem huynh diễn!”

Nhị Oa lắc đầu: “Tiểu Bao Tử, ta chỉ diễn một lần này thôi, những lần sau là Tuấn Phong ca và A Nguyệt thúc diễn.”

Vừa dứt lời, cậu bé vội vàng che miệng nhìn xung quanh, thấy các đồng học đều không để ý đến những gì cậu bé vừa nói, vội vàng nói: “Tiểu Bao Tử, vừa nãy huynh nói bừa thôi, những lần sau huynh cũng không biết có ai diễn, đệ chắc chắn không được nói những gì huynh vừa nói ra ngoài đâu đấy!”

Đoàn Đoàn cũng vội lại gần: “Tiểu Bao Tử, tiệm sách của thúc huynh, những diễn viên biểu diễn đều được giữ bí mật, đệ không được nói ra, ngay cả tiểu cữu của đệ, nương đệ và ngoại tổ mẫu của đệ cũng không được nói nhé!”

Tiểu Bao Tử nhanh chóng che miệng, đôi mắt tròn xoe nhìn họ, lại cảnh giác nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai để ý đến họ, cậu bé mới vội gật đầu: “Vâng vâng! Đệ sẽ không nói với ai hết! Chắc chắn sẽ giữ bí mật!”

Đoàn Đoàn đeo cặp sách lên, vẫy tay với ba người họ: “Được rồi, chúng ta đi ăn thôi.”

Đợi mấy tiểu tử nắm tay nhau đi đến tiệm đồ nướng thì nhìn thấy một đống quà lớn trước cửa tiệm khiến mắt chúng mở to.

Nhị Oa gãi đầu, vội bước vào quán nhìn Tần Đắc Chính hỏi: “Cha, sao bên ngoài lại có nhiều đồ thế?”

Ba tiểu tử Đoàn Đoàn nhìn nhau, cũng lập tức theo Nhị Oa vào tiệm.

“Đại Ngưu thúc, những món quà kia được gói rất đẹp, dùng để làm gì vậy?” Đoàn Đoàn vội vàng lên tiếng.

Cẩu Đản cẩn thận nhìn ra ngoài: “Cha, hình như có bánh ngọt! Giống hệt hộp đựng bánh ngọt mà lần trước cha mua cho chúng con!”

Tần Đắc Chính và Đại Ngưu cúi đầu nhìn những tiểu tử đầy vẻ nghi ngờ trước mặt, bất lực vô cùng.

Tần Đắc Chính nhìn Nhị Oa, lau những giọt nước trên tay: “Những món quà kia đều là của con! Đã nói là không nhận nhưng những người tặng quà đó ném đồ xuống rồi chạy mất, hơn nữa có người còn tặng một đống lớn! Hậu viện không chứa hết được.”

“Á?”

Nhị Oa ngạc nhiên mở to mắt: “Cho... Cho con ạ?”

Đoàn Đoàn ở bên cạnh mới bừng tỉnh hiểu ra: “Cháu biết rồi, chắc chắn là những thúc bá và thẩm đã xem Nhị Oa ca biểu diễn hôm qua tặng. Hôm qua họ đã nói chắc chắn phải tặng, hôm nay quả nhiên đến thật!”

Nhị Oa quay đầu nhìn đống quà bên ngoài, miệng há to, nhất thời không biết phải làm sao.

Mà lúc này, bên ngoài cửa tiệm lại có mấy nam nhân theo sau một phụ nhân mặc quần áo gấm vóc, gánh một gách lớn các loại hộp quà.

Khi phụ nhân ra hiệu cho những nam nhân đặt quà xuống, vô tình liếc vào trong tiệm nướng thì trực tiếp chạm phải đôi mắt kinh ngạc của Nhị Oa khiến đôi mắt của phụ nhân sáng lên rồi đi thẳng đi vào trong.

Mặc dù tối hôm qua Nhị Oa mặc quần áo rách rưới, trên mặt còn bôi đầy tro đen nhưng đôi mắt sáng lấp lánh của cậu bé rất nổi bật, thêm vào đó là khuôn mặt thanh tú, phụ nhân chỉ thoáng nhìn là nhận ra Nhị Oa chính là diễn viên nhỏ Tần Tri Nhiên.

“Tri Nhiên?”

Nhị Oa nhất thời không phản ứng kịp bá mẫu trước mặt đang gọi mình, vì mọi người trong nhà đều gọi cậu bé là Nhị Oa, ở học đường, bạn cùng lớp thỉnh thoảng sẽ gọi cậu bé là Tần Tri Nhiên nhưng chưa từng có ai gọi cậu bé là Tri Nhiên.

Phụ nhân không nản lòng tiếp tục nói: “Tri Nhiên? Tần Tri Nhiên?”

Nhị Oa nhìn Tần Đắc Chính và những người khác, mới đưa ngón tay nhỏ chỉ vào chính mình: “Ngài... Ngài đang gọi cháu ạ?”

Người phụ nhân gật đầu: “Đúng vậy, hôm qua ta và nhi tử của ta đã đi xem cháu diễn, tiểu tử, hôm qua cháu diễn thật tuyệt! Ta... Ta rất thích cháu! Nhi tử của ta cũng rất thích cháu!”

“Hôm nay ta mua cho cháu một ít quần áo và đồ ăn nhẹ, ta... Ta biết cháu chắc chắn không thật sự giống như trên sân khấu, thật sự không có cơm ăn, không mặc quần áo mới nhưng bá mẫu rất thích cháu, cháu nhận lấy đi, được không?”

Nhị Oa sững sờ nhìn Tần Đắc Chính: “Cha?”

Tần Đắc Chính xoa đầu cậu bé rồi nói với phụ nhân: “Phu nhân, mấy thứ này tiểu nhi không thể nhận, con ta chỉ là tùy tiện diễn, đâu đáng giá để mọi người tặng nhiều đồ như vậy đâu! Huống chi, phía bên tiệm sách cũng đã nói, tốt nhất là vẫn không nên nhận đồ của khách nhân.”

Phụ nhân nhíu mày nhìn hắn ta: “Ta chỉ tùy tiện mua vài thứ cho tiểu tử kia, không đáng bao nhiêu, chỉ là tâm ý của ta mà thôi.”

Bà ấy nói xong cúi đầu mỉm cười nhìn Nhị Oa: “Tiểu Nhiên, vậy bá nương đi trước? Lần sau ta sẽ đi xem cháu diễn [Phi Sa]!”

Nói xong thì bà ấy kêu mấy người gách quà tặng bên ngoài nhanh chóng rời đi.

Nhị Oa sững sờ nhìn bà ấy bước ra cửa tiệm, đột nhiên vỗ đầu mình một cái: “Xong rồi, ta quên nói về sau ta có thể không diễn nữa, phải làm sau đây?”

Đoàn Đoàn kéo cánh tay cậu bé, cười híp mắt nói: “Nhị Oa ca, nương đệ nói rồi, sau này còn phải tiếp tục diễn, cha nương của đệ nói muốn đi mua cửa tiệm rất lớn, muốn sửa sang thành… Rạp hát gì… Gì đó, có thể ngồi mấy trăm người, cứ như vậy sẽ diễn thường xuyên, một lần không cần phải đợi đến bảy ngày.”

Nhị Oa gật đầu: “Vậy thì được! Huynh... Thật ra vẫn rất thích diễn vai ăn xin, huynh còn tưởng rằng... Tưởng rằng sau khi mọi người xem xong, huynh sẽ không bao giờ được diễn nữa, haha…”

Tiểu Bao Tử chạy đến cửa tiệm rồi ngồi xổm xuống, cẩn thận đánh giá một đống hộp quà trước mắt, gãi đầu nhìn cái hộp màu xanh duy nhất trong chồng quà khiến cậu bé có hơi nghi hoặc.

Đoàn Đoàn bước cạnh cậu bé: “Tiểu Bao Tử, sao vậy? Đệ thích gì sao?”

Tiểu Bao Tử chỉ vào chiếc hộp màu xanh lá cây, nói: “Cái này... Cái này giống như bánh ngọt mấy ngày trước tiểu cữu nhà đệ nhờ người ta mang theo, đệ còn chưa bao giờ thấy người khác ăn, bánh ngọt này ăn rất ngon.”

“Tiểu cữu của đệ cũng không nỡ chia cho đệ, hừ!”

Nhị Oa nghe cậu bé nói thì vội chạy tới nhấc chiếc hộp lên, cười nói: “Tiểu Bao Tử, huynh bảo cha nương mở hộp ra, lấy bánh ngọt ra cho đệ ăn.”

Tiểu Bao Tử ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía cậu bé: “Thật sự có thể sao? Vậy đệ ăn một miếng là được rồi, chỉ một miếng thôi!”

Hai phu thê Tần Đắc Chính biết nhiều đồ như vậy cũng không có thể trả lại nên cứ tùy ý cho tiểu tử kia mở đi.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 276: Chương 276



Ăn được hai miếng bánh ngọt thơm ngọt, Tiểu Bao Tử l.i.ế.m môi lại không muốn ăn nữa: “Không ăn không ăn! Nhị Oa ca, Cẩu Đản ca còn có Đoàn Đoàn ca ăn đi, đệ cũng đã ăn ở nhà rồi, các huynh chưa từng ăn, các huynh ăn nhiều một chút.”

Đoàn Đoàn và Cẩu Đản thấy Nhị Oa cũng rất thích bánh ngọt, sau khi ăn hai miếng, cũng ngừng lại.

“Nhị Oa ca, phần còn lại huynh giữ lại ăn đi, Đoàn Đoàn ăn đủ rồi, ăn nữa sẽ ngán lắm.”

Cẩu Đản lau miệng, gật đầu theo: “Ta cũng ăn không nổi nữa.”

Kim Thị bưng thức ăn đặt lên bàn, cười nói: “Đúng, đừng ăn nữa, ăn cơm mới là quan trọng.”

Cẩu Đản bưng bát nhỏ: “Nương, đồ ăn hôm nay thơm quá!”

Kim Thị nói: “Vậy thì ăn nhiều một chút, còn có Đoàn Đoàn, Nhị Oa và Tiểu Bao Tử cũng vậy, đúng rồi, sao hôm nay Tiểu Tử Hành không tới?”

Tiểu Bao Tử ăn một con tôm, vội vàng nhổ vỏ tôm ra, nói: “Hôm nay huynh ấy xin phép phu tử, chúng ta cũng không biết, nhưng ngày mai chắc chắn sẽ trở lại.”

Kim thị gật đầu: “Vậy là được, hôm nay thẩm còn cố ý làm thịt kho tàu cho nó.”

Đoàn Đoàn gắp một miếng thịt kho tàu nhét vào miệng: “Thẩm à, bọn cháu cũng rất thích thịt kho tàu, nhất định có thể ăn hết!”

Kim Thị mỉm cười gắp thức ăn cho mấy tiểu tử: “Nói được làm được đấy nhé!”

Ngoài miệng nàng ta nói chuyện nhưng động tác gắp thức ăn cũng không ngừng, dựa theo khẩu vị của các tiểu tử kia, mỗi người một con tôm, mỗi người một muỗng trứng hấp, làm không biết mệt.

...

Mà ba người Giang Oản Oản, Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn chỉ dùng bữa đơn giản, lúc này đang trên đường đi xem cửa tiệm, bọn họ dự định mua mấy cửa tiệm gần võ quán của Trương Đại Trụ lại rồi phá hủy sửa lại thành rạp hát lớn có thể chứa được mấy trăm người.

Dựa theo mức đội nổi tiếng của buổi diễn tối hôm qua, sân khấu kịch bên tiệm sách thật sự có hơi hẹp.

Nhưng, mặc dù muốn xây rạp hát lớn, có thể chia làm hai ba sân khấu kịch, cùng một lúc có thể trình diễn nội dung vở kịch khác.

Mà nếu như một sân khấu thiết lập quá nhiều người xem thì người xem ở xa sân khấu sẽ không thể nhìn rõ động tác hoặc biểu cảm của diễn viên, như vậy hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều, dù sao thì đây là biểu diễn của người thật, không giống như thời hiện đại, ở rạp chiếu phim, có thể có màn hình lớn phóng to cảnh và nhân vật lên để trình bày rõ ràng.

May mắn thay, vận may của họ khá tốt, vừa khéo có hai cửa tiệm một tầng liền kề nhau đang muốn bán.

Nhưng diện tích của hai cửa tiệm đó không đạt được như mong muốn của Giang Oản Oản, nàng định hỏi thêm xem các chủ cửa tiệm bên cạnh có muốn bán không.

Vị trí của những cửa tiệm này không được coi là quá tốt, hơn nữa các cửa tiệm ở đây bán không phải là đồ ăn hoặc quần áo nên việc kinh doanh cũng không được tốt lắm, nếu trả thêm một chút tiền, để họ chuyển cửa tiệm đến một vị trí tốt hơn thì cũng không khó.

Nói thế nào thì cũng phải nói, mỗi cửa tiệm đều được trả thêm năm mươi lượng bạc, cuối cùng đã mua được thêm hai cửa tiệm liền kề.

“Tĩnh Trì, A Nghiễn, chúng ta mua cửa tiệm này chắc chắn không thể sửa đổi được, mấy ngày này phải tìm thợ xây nhà đến, phá bỏ hết các cửa tiệm, nhanh chóng xây dựng rạp hát.”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Một lát nữa ta sẽ đi tìm người.”

Giang Oản Oản suy nghĩ một chút, lại tiếp tục nói: “Theo bản vẽ thiếp vẽ, chỗ ngồi của người xem sẽ từ trước ra sau cao dần lên, ghế ngồi cần dùng cũng phải làm lại, ước tính ít nhất cũng cần khoảng ba nghìn cái, cái này cũng phải làm theo.”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Đúng rồi, còn gương đồng, lần này chắc phải làm lớn hơn nhỉ?”

Giang Oản Oản gật đầu: “Ừm ừm, sân khấu rạp hát mới xây sẽ lớn hơn nhiều, gương đồng đương nhiên cũng phải làm lớn hơn mới được.”

Tần Tĩnh Nghiễn lên tiếng: “Hay là đệ đi tìm người xây nhà, ca lo chuyện ghế ngồi và gương đồng đi, đệ thấy Diêu sư phụ đã từng xây nhà cho chúng ta trước đây cũng được, ý tẩu thế nào, tẩu tử?”

Giang Oản Oản gật đầu: “Được, vậy đệ phụ trách xây nhà nhưng đây là xây ở trong huyện, chúng ta chắc chắn không thể bao ăn được, vậy thì tiền công mỗi ngày tăng thêm mười văn.”

“Được, vậy đệ đi trước đây.”

Đợi Tần Tĩnh Nghiễn đi xa, Giang Oản Oản mới nhìn Tần Tĩnh Trì nói: “Tĩnh Trì, vậy chàng đi đặt làm gương đồng đi, thiếp phải về tiệm may trước đã, chúng ta ra ngoài lâu như vậy, sợ là Đô Đô lại khóc rồi.”

“Đi thôi, ta đưa nàng về trước đã.”

Hai người trở về tiệm, quả nhiên, trong phòng truyền đến tiếng nức nở của Đô Đô, giống như tiếng mèo con, nghe thật đáng thương.

“Hu... A…”

“Tôn tử ngoan, tôn tử ngoan, cha nương cháu sẽ về ngay thôi.”

“Ai u, nhìn dáng vẻ thương tâm này, nhóc đáng thương.”

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì rửa tay rồi nhanh chóng đi vào trong.

“Đô Đô, nương đã trở lại.”

Giang Oản Oản đưa tay đón lấy Đô Đô đang còn đẫm lệ trong vòng tay của Tần mẫu, nàng liên tục nhẹ nhàng dỗ dành: “Đô Đô ngoan, đừng khóc nha, có phải con đói bụng rồi không?”

Tần mẫu nói: “Oản Oản, vậy chúng ta đi ra ngoài trước, con đút sữa cho nó đi, chắc là nó đói bụng đó.”

Quả nhiên, sau khi ăn no rồi thì tiểu tử kia cũng không khóc nữa, mà vươn đôi tay nhỏ bé vung tới vung lui trong lòng của Giang Oản Oản, trong nháy mắt đã có sức lực.

Tần Tĩnh Trì ngồi xổm cạnh hai mẫu tử, miệng phát ra âm điệu kỳ lạ trêu chọc tiểu tử kia.

Đô Đô nhìn cha nó chằm chằm, chẳng bao lâu đã cười khanh khách.

Bàn tay nhỏ bé còn duỗi về phía Tần Tĩnh Trì: “Ô! A…”

Giang Oản Oản mỉm cười đưa nó cho Tần Tĩnh Trì: “Chàng tới bế nó đi, tiểu tử này hiện tại bế cũng có hơi nặng tay.”

Tần Tĩnh Trì bật cười: “Đô Đô nhà chúng ta lớn nhanh, thật bụ bẫm.”

Ôm Đô Đô vào trong ngực, hắn lại tiếp tục dỗ dành.

“Haha... A…” Đôi mắt Đô Đô cười híp thành một cái khe, nắm tai cha nó không nỡ buông tay.

Thỉnh thoảng Tần Tĩnh Trì lại hôn lên mặt tiểu tử kia vài cái, tiếng cười của tiểu oa trong lòng trong nháy mắt lại càng vang dội.

...

Vài ngày sau, vé xem vở kịch thứ hai chính thức mở bán, nhờ có nền tảng của lần đầu tiên, độ hấp dẫn của [Phi Sa] đã trực tiếp truyền đến các nhà quyền quý, bất kể là nam hay nữ, đều phát cuồng như nhau. Vì vậy số người giành vé cho buổi diễn thứ hai hoàn toàn gấp mười lần buổi đầu tiên.

Mới mở bán được một canh giờ, tất cả vé đã bị cướp sạch.

Tuy nhiên, Tần Tĩnh Nghiễn đã đặc biệt dành riêng một khu vé cho Đoàn Đoàn, Cẩu Đản và mấy đứa nhỏ.

Hôm nay là Tần Tuấn Phong biểu diễn nên Nhị Oa cũng được đi xem cùng.

Ngày biểu diễn, Đoàn Đoàn, Cẩu Đản, Nhị Oa, Tiểu Bao Tử và Lâm Tử Hành đã được Tần Tĩnh Nghiễn sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu của khu 1 từ sớm, còn cho người mang bánh ngọt đến cho chúng.

Những đứa nhỏ ngồi cạnh nhau, vừa ăn bánh ngọt vừa ríu rít bàn tán.

“Hôm nay là Tuấn Phong ca biểu diễn! Tuấn Phong ca của đệ cũng diễn rất hay, Tử Hành, Tiểu Bao Tử, lát nữa các huynh phải xem cho kỹ nhé, đừng có mất tập trung.”

Tiểu Bao Tử ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi, Đoàn Đoàn ca.”

“Biết rồi, Đoàn Đoàn.”

Mặc dù mấy tiểu tử ngồi ở hàng ghế đầu nhưng những người ngồi phía sau không thể nhìn thấy mặt chúng nhưng dù vậy Nhị Oa vẫn bị nhận ra.

“Tần Tri Nhiên? Tiểu Nhiên?”

Nhị Oa nghe thấy tiếng gọi mình từ phía sau, không nhịn được quay đầu lại nhìn, thấy một thư sinh đứng phía sau quả thực là Nhị Oa, liền phấn khích đưa tay ra: “Ta... Ta có thể nắm tay cháu không? Lần trước ta xem cháu diễn Cảnh Phóng, diễn hay quá, cứ như Cảnh Phóng thật sự bước ra từ trong sách vậy.”

Nhị Oa nhìn Đoàn Đoàn và những người khác bên cạnh, lập tức đưa tay nhỏ của mình ra nắm lấy tay thư sinh, cười tít mắt nói: "Đa tạ thúc thích cháu."

Thư sinh nhìn tay mình và Nhị Oa đang nắm lấy nhau, vô thức vu.ốt ve, hắn ta đã sờ được... Sờ được tay của tiểu Cảnh Phóng rồi!
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 277: Chương 277



Hắn ta chắc chắn phải về khoe khoang với những bằng hữu không giành được vé!

Một lão nhân gia ngồi cạnh hắn ta cũng cười tít mắt đưa tay ra: “Tiểu Nhiên Nhiên, gia gia có thể nắm tay cháu không?”

Nhị Oa cười tít mắt gật đầu: “Đương nhiên là được rồi, gia gia.”

Nói rồi cậu bé rút tay nhỏ của mình khỏi tay thư sinh, nắm lấy tay lão nhân gia, miệng lại tiếp tục nói: “Cũng đa tạ gia gia thích cháu ạ.”

“Thích thích! Gia gia rất thích cháu! Cháu diễn nhóc ăn xin hay lắm!”

Nhị Oa cười nói: “Gia gia, hôm nay tiểu ca biểu diễn cũng rất lợi hại! Chắc chắn gia gia cũng sẽ thích huynh ấy!"

“Được, vậy lát nữa ta sẽ xem cho kỹ, chỉ là Tiểu Nhiên à, sau này cháu không diễn nữa sao? Gia gia còn muốn xem cháu diễn nhóc ăn xin nữa.”

Thư sinh bên cạnh cũng vội vàng nhìn chằm chằm Nhị Oa: "Không diễn nữa sao?"

Nhị Oa ngơ ngác nhìn họ, nhất thời không biết phải nói sao.

Đoàn Đoàn liếc nhìn Nhị Oa, thấy cậu bé không trả lời liền nói: “Nhị Oa ca của cháu vẫn sẽ biểu diễn, chỉ là phải đợi lâu lắm, thúc của cháu, họ muốn xây... Xây rạp hát! Sau khi rạp hát xây xong, mọi người đã có thể xem huynh ấy biểu diễn rồi.”

Nhị Oa gật đầu: “Ừm ừm, đúng như lời đệ đệ của cháu nói.”

“Lão gia gia…”

Nhị Oa đang định nói tiếp thì đột nhiên bị Cẩu Đản cắt ngang: “Bắt đầu rồi! Bắt đầu rồi!”

Nhị Oa lập tức ngậm miệng, chăm chú nhìn chằm chằm sân khấu.

Lão nhân và thư sinh phía sau cũng tạm thời không quan tâm đến Nhị Oa nữa, hai người nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu.

Màn sân khấu từ từ kéo ra, rất nhanh một luồng sáng chiếu vào sân khấu, để lộ ra Tần Tuấn Phong đang nằm trên đống cỏ mục nát trên sân khấu.

Chỉ thấy cậu bé từ từ mở mắt, chậm rãi ngồi dậy, nhìn quanh, rồi đi ra từ góc, cầm một tấm ván gỗ có phần loang lổ, giơ lên rồi đi ra ngoài, trên tấm ván gỗ mơ hồ viết một dòng chữ “Tôi có thể quét nhà, rửa bát, làm tạp vụ, chỉ cần mười văn tiền một ngày!”

Lúc này Cảnh Phóng mới bảy tám tuổi nhưng hắn ta không giống những người ăn xin khác là đi xin ăn, hắn ta muốn dựa vào sức lực của mình để no bụng.

Mặc dù hầu hết mọi người không muốn bỏ ra mười văn tiền để thuê một tiểu hài làm việc nhưng những kẻ có lòng dạ đen tối thì luôn muốn thuê hắn ta đi khuân gạch.

Đúng vậy, chỉ cần bỏ ra mười văn tiền là có thể thuê được một người có sức lao động bằng nửa người lớn, ai mà không muốn chứ.

Tuy gạch không quá lớn nhưng đối với Cảnh Phóng bảy tám tuổi thì phải dùng hết sức mới có thể khuân nổi.

Mặc dù rất mệt nhưng đối với Cảnh Phóng nhỏ bé, chỉ cần họ cho hắn ta làm việc, hắn ta có thể no bụng, hắn ta có thể sống thêm một ngày.

Vì vậy, trong mắt hắn ta, những người tuyển thợ chính là ân nhân của hắn ta.

Hôm nay, hắn ta đi đến ngã tư đường mà hắn ta vẫn thường đến, giơ tấm bảng gỗ, miệng còn rao: “Tôi có thể làm mọi việc, việc nặng cũng làm được, một ngày chỉ cần mười văn tiền! Nhà nào cần thợ phụ thì cứ tìm tôi.”

Dưới khán đài, Thẩm Nham may mắn giành được vé mở to mắt, véo cánh tay Vương Lâm Chi bên cạnh mà kích động nói: "Ngươi mau xem! Tiếp theo có phải là cảnh Cảnh Phóng gặp nghĩa phụ không? Ta nhớ hình như là cảnh tiểu Cảnh Phóng đứng bên đường, muốn tìm việc làm thì gặp nghĩa phụ bị trộm móc túi tiền à!"

"Hả? Có phải không?"

Vương Lâm Chi cố sức giải thoát cánh tay của mình, khinh thường trừng mắt nhìn cậu ấy: "Ngươi xem cho đàng hoàng được không? Làm ảnh hưởng đến ta! Biểu diễn hay như vậy! Ở đây thì thầm to nhỏ, phiền c.h.ế.t đi được!"

Thẩm Nham ngơ ngác nhìn cậu ấy: "Lão Vương, ngươi... Ngươi muốn phản sao?"

Mà Vương Lâm chỉ chăm chăm nhìn vào sân khấu, làm gì có quan tâm cậu ấy nói gì.

Thẩm Nham thấy Vương Lâm Chi hoàn toàn không để ý đến mình, định nói tiếp gì đó nhưng lại phát hiện những người ngồi xung quanh mình đều há hốc mồm lo lắng nhìn lên sân khấu, Thẩm Nham vội vàng hoàn hồn, cậu ấy vỗ đầu mình, mình đang làm gì vậy! Nếu bỏ lỡ tình tiết nào đó thì sẽ không xem được nữa! Cậu ấy mới vội vàng tập trung sự chú ý vào sân khấu.

Trên sân khấu, Cảnh Phóng mắt sáng rực nhìn từng người một đi ngang qua mình nhưng không một ai chịu thuê hắn ta.

Nhưng hắn ta không hề nản lòng, càng hét to hơn: “Cái gì ta cũng làm được! Còn có thể khuân đá rất nặng nữa! Chỉ cần mười văn tiền là được!”

“Thúc, thúc cần người giúp việc không ạ?”

“Không cần! Cút xa ta ra!”

“Thẩm, cháu quét nhà, giặt quần áo, cái gì cháu cũng làm được! Thẩm cần cháu giúp không ạ? Một ngày chỉ cần mười văn tiền thôi!”

“Thằng ăn xin thối tha, đừng cản đường ta! Thật phiền c.h.ế.t đi được! Lang thang ngoài đường, hôi hám! Thật xui xẻo!”

Tiểu Cảnh Phóng ngơ ngác nhìn người phân đi xa, hắn ta ngây ngốc cúi đầu ngửi người mình, lẩm bẩm: “Không hôi mà, cháu mới đi tắm sông hai ngày trước.”

“Quần áo không được giặt thường xuyên, giặt nữa thì... Hỏng mất, hỏng mất thì không có mà mặc…”

Hắn ta tự lẩm bẩm, còn người xem dưới sân khấu và tầng trên nhìn thấy lại bắt đầu rơm rớm nước mắt như vở trước.

Ngồi ở hàng ghế đầu, nơi gần sân khấu nhất, Tiểu Bao Tử không ngừng lau nước mắt: “Huhu... Ca... Đệ có rất nhiều quần áo, đệ có thể cho ca mặc hết.”

Vai của cậu bé còn run rẩy vì nức nở không ngừng, Đoàn Đoàn ngồi bên cạnh vỗ vai cậu bé, nhẹ nhàng an ủi: "Tiểu Bao Tử, đừng buồn, đều là giả thôi! Tuấn Phong ca diễn xong rồi, huynh ấy có thể mặc quần áo mới đẹp rồi."

Còn Lâm Tử Hành bên cạnh Tiểu Bao Tử cũng mím chặt môi, cố gắng nhịn không khóc.

Bên cạnh cậu bé, Cẩu Đản đang vỗ vai Nhị Oa: “Nhị Oa, sao đệ cũng khóc vậy? Đệ diễn cảnh đó còn đáng thương hơn Tuấn Phong ca mà! Không phải đệ nói là giả rồi sao.”

Nhị Oa lau nước mắt rồi nhìn cậu bé nói: “Cuối cùng đệ... Đệ cũng biết tại sao mọi người đều tặng đệ quần áo và đồ ăn ngon rồi, đệ... Đệ cũng muốn tặng cho Tuấn Phong ca! Hu…”

“Thôi nào, diễn xong là được rồi, chẳng phải ngày nào chúng ta cũng gặp Tuấn Phong ca sao, đó chỉ là nhân vật huynh ấy diễn thôi mà.”

Nhị Oa gật đầu, nức nở nói: "Đệ... Đệ không khóc nữa, Cẩu Đản cả, chúng ta xem tiếp đi."

"Ừ, được."

Còn màn biểu diễn trên sân khấu cuối cùng cũng đến hồi gay cấn.

Cảnh Phóng ngồi bên vệ đường, buồn bã chống đầu, có vẻ như nghe thấy tiếng bụng mình kêu ùng ục nên hắn ta vội vàng dùng hai tay xoa bụng, rồi như được tiếp thêm năng lượng lại đứng dậy, cười tươi rói chào mời công việc.

Nhưng lời nói trong miệng chưa nói được bao lâu, hắn ta đã chú ý đến một nam nhân trung niên đĩnh đạc đứng đắn xuất hiện bên vệ đường, nam nhân cầm một thanh kiếm trong tay, sắc mặt lạnh lùng.

Giang Hiền Vũ theo như lúc tập luyện, cố gắng thẳng lưng, giả bộ như một tướng sĩ từng chinh chiến sa trường.

Mặc dù thấy nam nhân này có vẻ rất khó gần nhưng Cảnh Phóng nhìn nam nhân đó lại cảm thấy thân thiết một cách kỳ lạ, hắn ta nhìn chằm chằm vào ông ấy, đột nhiên, hắn ta thấy một tên móc túi lại gần ông ấy. Sau khi dựa vào bên bàn của người nam nhân một lúc, tên móc túi đó nhìn quanh một lát thì trong tay gã ta đột nhiên xuất hiện một túi tiền.

Tiểu Cảnh Phóng mở to mắt, trong đầu hoàn toàn không kịp suy nghĩ, ném tấm biển gỗ đang cầm trên tay xuống rồi chạy nhanh đến đó, chạy đến bên tên móc túi bất chấp nguy hiểm nắm chặt cánh tay gã ta, sau đó hét lên: “Có móc túi! Có móc túi!”

Hắn ta lại vội vàng nhìn về phía nam nhân: "Thúc! Người này đã trộm túi tiền của thúc! Cháu đã nhìn thấy hết rồi!"

Trước khi nam nhân kịp ra tay, tên móc túi biết không ổn đã đẩy Tiểu Cảnh Phóng ngã xuống đất rồi nhanh chóng chạy vào con hẻm bên cạnh.

Tiểu Cảnh Phóng thấy gã ta chạy mất, không để ý đến vết thương trên tay bị mặt đất cọ xước, đứng dậy định đuổi theo.

Nam nhân vội vàng kéo hắn ta lại: "Gã ta đã chạy xa rồi, không cần đuổi theo nữa, trong túi tiền đó không có nhiều tiền đâu."

Tiểu Cảnh Phóng mới thở phào nhẹ nhõm, hắn ta vỗ đất cát trên tay, không để ý đến vết thương nhỏ nhoi trên tay, cười tươi nhìn nam nhân: "Thúc, lần sau thúc phải trông chừng túi tiền cho kỹ, trong huyện có rất nhiều tên móc túi, chúng đều rất xấu xa, có tay có chân mà không biết đi kiếm tiền, chỉ thích làm những chuyện này."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 278: Chương 278



Nam nhân nhìn hài tử trước mặt tuy mặc quần áo rách rưới nhưng lại có vẻ lạc quan và hoạt bát, ngẩn người một lúc, thấy tiểu tử vẫn nhìn mình, ông ấy mới chậm rãi gật đầu: “Được, lần sau… Ta sẽ chú ý."

Tiểu Cảnh Phóng hài lòng cười cười rồi vẫy tay với ông ấy, sau đó nhanh chóng chạy đến bên tấm biển gỗ mà mình đã ném xuống.

Hắn ta nhặt tấm biển gỗ lên lau sạch lại tiếp tục chào mời bản thân.

Nam nhân ngồi trong lều uống trà, nhìn chằm chằm vào tiểu tử vẫn nói không ngừng, hồi lâu vẫn không hoàn hồn lại được.

Giang Hiền Vũ cầm tách trà uống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Tuấn Phong, đến khi màn nhung kéo lên, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Lần đầu tiên lên sân khấu nên ông ấy căng thẳng vô cùng.

Nhìn màn nhung hoàn toàn che khuất mình, Giang Hiền Vũ nắm tay Tần Tuấn Phong đang đi tới, nhanh chóng đi đến bên cạnh sân khấu.

Nhìn Giang Tư Nguyệt bên cạnh sân khấu, ông ấy như trút được gánh nặng: “Nhi tử, Lên sân khấu… Như này khác hẳn nhỉ! Căng thẳng quá! Nhưng trên sân khấu đúng là không nhìn thấy khán giả, đợi đến lúc con lên sân khấu diễn, đừng căng thẳng đấy!”

“Đúng rồi đúng rồi, hôm nay cha diễn thế nào? Không làm mất mặt chứ?”

Giang Tư Nguyệt cười tươi lắc đầu: “Cha, cha diễn rất tốt! Không nhìn ra là căng thẳng chút nào!”

“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!”

Tiếp đó Giang Hiền Vũ lại cúi đầu nhìn Tần Tuấn Phong: “Tiểu Tuấn Phong của chúng ta hôm nay cũng rất tuyệt! Không hề sai sót chút nào.”

Tần Tuấn Phong ngượng ngùng cười: “Cháu... Cháu thật ra cũng rất căng thẳng nhưng nhìn thấy Giang gia gia là cháu không sợ nữa.”

Giang Hiền Vũ xoa đầu cậu bé: “Tiết mục tiếp theo, vẫn là Giang gia gia diễn cùng cháu, đừng sợ, Giang gia gia sẽ ở bên cháu!”

“Vâng!”

Giang Tư Nguyệt cũng nắm lấy tay nhỏ của Tần Tuấn Phong, nhìn khắp người cậu bé: “Thế nào, vừa nãy cảnh bị đẩy ngã xuống đất có bị đau không?”

Tần Tuấn Phong lắc đầu: “Không đau đâu! A Nguyệt thúc!”

Bên này các diễn viên cuối cùng cũng diễn xong, còn người xem thì vẫn chưa hoàn hồn lại, Tần Tĩnh Nghiễn vừa lên sân khấu, tuyên bố buổi biểu diễn hôm nay kết thúc, tất cả mọi người đều rất nhất trí yêu cầu tiết mục tiếp theo của cậu phải bắt đầu nhanh hơn một chút, xem mãi không chán, nếu ngày hôm sau có thể biểu diễn thì tốt nhất.

Tần Tĩnh Nghiễn nghe thấy những âm thanh hỗn loạn, giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng một chút, sau đó mới giải thích: “Bảy ngày biểu diễn một lần đã rất nhanh rồi, mọi người cũng thấy đấy, diễn viên của chúng ta ở tiết mục trước mới chỉ hơn năm tuổi, diễn viên của tiết mục này cũng mới chỉ bảy tám tuổi, chúng đều còn phải đi học. Cho nên chỉ có thể tập luyện sau giờ học, thời gian quá ngắn, thực sự không kịp, mọi người thông cảm nhiều hơn nhé.”

Mọi người nghe xong lời giải thích này, có lẽ là thực sự thích màn biểu diễn của Nhị Oa và Tần Tuấn Phong nên tiếng giục giã của mọi người mới dần lắng xuống.

Tần Tĩnh Nghiễn liếc nhìn mọi người, rồi vẫy tay gọi Tần Tuấn Phong và Giang Hiền Vũ đang đứng trong bóng tối bên cạnh sân khấu.

Sau khi Giang Hiền Vũ dắt Tần Tuấn Phong lên sân khấu, khán giả lại bùng nổ một tràng tiếng hét chói tai.

Oa! Nghĩa phụ! Cảnh Phóng!

Cảnh Phóng!

Nghĩa phụ!

...

Tiếng hò reo vang lên từng đợt, không hề có dấu hiệu dừng lại.

Giang Hiền Vũ và Tần Tuấn Phong cảm nhận được sự nhiệt tình của khán giả, đều có chút ngượng ngùng.

Tần Tuấn Phong còn trốn ra sau Giang Hiền Vũ, Giang Hiền Vũ đưa một tay ra xoa đầu Tần Tuấn Phong, tay kia bối rối nắm lấy vạt áo của mình, không ngừng nhìn về phía Tần Tĩnh Nghiễn bên cạnh, cố gắng bình tĩnh lại.

Tần Tĩnh Nghiễn bất lực cười, đợi đến khi tiếng hò reo của mọi người yếu đi một chút, mới lại ra hiệu im lặng.

Đợi đến khi cả tiệm sách đều im phăng phắc, chỉ còn lại ánh mắt nhiệt tình sáng lấp lánh của khán giả, Tần Tĩnh Nghiễn mới cười nhìn Giang Hiền Vũ và Tần Tuấn Phong: “Thúc, Tiểu Tuấn Phong, nhanh lên, hai người giới thiệu bản thân với người xem đi!”

Giang Hiền Vũ cúi đầu nhìn Tần Tuấn Phong, ông ấy khẽ ho một tiếng, mở lời trước: "Đại... Đại gia đình thân mến! Ta là diễn viên đóng vai nghĩa phụ trong [Phi Sa], ta... Ta tên là Giang Hiền Vũ! Ừm... Đa tạ mọi người!"

Ông ấy vừa dứt lời, phía dưới lại tiếp tục hò reo nhiệt liệt: “A a a! Nghĩa phụ!”

“Nghĩa phụ! Ngươi diễn thật tốt!”

“Nghĩa phụ thật tuấn tú!”

“Nghĩa phụ!”

...

Giang Hiền Vũ ngơ ngác nhìn khán giả, chỉ biết cười ngượng ngùng, nhất thời không biết nói gì.

Ngay lập tức ông ấy vội vàng nắm lấy tay nhỏ của Tần Tuấn Phong: “Tiểu Tuấn Phong, nhanh lên! Đến giới thiệu với mọi người về bản thân mình nào!”

Tần Tĩnh Nghiễn cũng đứng bên cạnh nhìn cậu bé với vẻ mong đợi và khích lệ.

Ngay cả người xem có lẽ cũng nhận ra sự căng thẳng của cậu bé, tiếng hét và tiếng hoan hô đều dừng lại.

Tần Tuấn Phong ngẩng đầu nhìn Giang Hiền Vũ, lại nhìn Tần Tĩnh Nghiễn, cậu bé nuốt nước bọt, mới từ từ tiến lên hai bước.

“Xin chào mọi người! Cháu là... Là diễn viên đóng vai Tiểu Cảnh Phóng trong [Phi Sa], cháu... Cháu tên là Tần Tuấn Phong!”

Sau đó cúi chào mọi người, lại nói: “Đa tạ mọi người đã thích tiết mục của bọn cháu!”

Cậu bé vừa dứt lời, tiếng hét của khán giả bên dưới càng nhiệt liệt hơn, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì bên cạnh sân khấu đều vô thức che tai lại.

Đoàn Đoàn và mấy tiểu tử cười híp mắt nhìn xung quanh, thấy người xem thích Tần Tuấn Phong không kém gì Nhị Oa lần trước, chúng đều vui mừng vô cùng.

Đoàn Đoàn cũng yên tâm, nương và cha cậu bé còn sợ mọi người sẽ vì ấn tượng ban đầu mà thích Nhị Oa hơn, có thể sẽ không thích Tuấn Phong ca nhưng xem ra cha nương cậu bé đoán sai rồi, nhìn vẻ phấn khích của mọi người thì cũng rất thích Tuấn Phong ca mà!

Tiểu Bao Tử ngồi bên cạnh Đoàn Đoàn nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ, mềm mại nói: "Sau này Tuấn Phong ca chính là... Là thần tượng của đệ! Đệ rất thích rất thích huynh ấy!"

Tiểu Bao Tử học được từ "Thần tượng" từ miệng Đoàn Đoàn, còn Đoàn Đoàn thì học được từ miệng Giang Oản Oản.

Có lần Đoàn Đoàn nói thần tượng của cậu bé là một người tên Mộ Nam Tinh, sau đó Tiểu Bao Tử liền nhớ kỹ.

Còn Đoàn Đoàn nghe Tiểu Bao Tử nói vậy thì bất đắc dĩ liếc nhìn cậu bé: “Tiểu Bao Tử, thần tượng của đệ nhiều thật đấy, lần trước đệ còn nói huynh là thần tượng của đệ, lần trước nữa ăn kẹo mới làm của nương huynh, liền nói nương của huynh là thần tượng của đệ. Lần trước nữa nữa, cha của huynh làm một món đồ chơi mới tặng đệ làm quà sinh thần, đệ lại nói cha huynh là thần tượng của đệ, còn có…”

Tiểu Bao Tử vội vàng ngượng ngùng che miệng cậu bé: “Đoàn Đoàn ca, huynh... Huynh đừng nói nữa! Các huynh đều là thần tượng của đệ mà! Đệ thích tất cả các huynh!”

Đoàn Đoàn lắc đầu: “Thần tượng chỉ có thể có một, nếu đệ có nhiều người như vậy, nương của huynh nói... Nói hành vi này gọi là trèo tường! Đệ nói huynh là thần tượng của đệ trước, cho nên những người khác đều là tường thành của đệ.”

Tiểu Bao Tử bị cậu bé nói đến ngơ ngác.

Còn Lâm Tử Hành cũng vội vàng lên tiếng: “Đoàn Đoàn, vậy Hiểu Thanh từng nói chữ ta viết đẹp, nói ta cũng là thần tượng của đệ ấy, vậy ta có phải là tường thành của đệ ấy không?”

Đoàn Đoàn trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Tiểu Bao Tử: “Sao ngươi lại có nhiều tường thành thế? Còn ai mà huynh không biết nữa không?”

Nhị Oa và Cẩu Đản nhìn nhau, cười híp mắt nhìn chúng, quyết định vẫn không nói ra chuyện Tiểu Bao Tử cũng từng nói họ là thần tượng của cậu bé.

Tiểu Bao Tử chột dạ nhìn Đoàn Đoàn và Lâm Tử Hành, lại liếc Nhị Oa và Cẩu Đản, thấy họ không vạch trần cậu bé, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Bao Tử là người hâm mộ lần đầu tiên bị thần tượng bắt quả tang trèo tường, nhất thời không biết nên biện giải thế nào cho phải.

"Đệ... Đệ không... Không có thần tượng nào khác, chủ yếu là đệ rất thích mọi người mà, đương nhiên... Đương nhiên đều là thần tượng cả..." Cậu bé chắp hai tay nhỏ vào nhau, chột dạ vô cùng, cậu bé nói được một lúc, giọng điệu còn dần nhỏ xuống.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 279: Chương 279



Đoàn Đoàn nhìn cậu bé rồi thở dài nói: “Ôi trời, nếu lần trước đệ đến xem Nhị Oa ca biểu diễn thì chắc chắn huynh ấy cũng là thần tượng của đệ rồi! Nhị Oa ca thật là thiệt thòi, vô duyên vô cớ mất đi một người hâm mộ.”

Tiểu Bao Tử chớp mắt, nghe đến đây, vội vàng nói: "Không có đâu, Nhị Oa ca cũng là thần tượng của đệ mà! Huỳnh ấy đã là thần tượng của đệ từ lâu rồi!"

Đoàn Đoàn ngẩn ra, mặt không biểu cảm nhìn cậu bé: “Không phải đệ vừa nói không có thần tượng nào khác sao?”

“Ừm... Ừm… Đệ... Đệ nói vậy thôi, hình như còn có Cẩu Đản ca, Nhị Oa ca và cả tiểu cữu của đệ nữa, vì… Vì họ cho đên đồ ăn ngon mà, không phải đệ… Đệ có tùy tiện nhận ai làm thần tượng đâu! Đệ không có... Không có tùy tiện như vậy! Ừm... Đúng! Chính là như vậy!”

Đoàn Đoàn bất đắc dĩ liếc nhìn cậu bé: “Được rồi, huynh không nói với đệ nữa, nói một lúc thế này, Tuấn Phong ca sắp xuống sân khấu rồi.”

Tiểu Bao Tử vội vàng tập trung sự chú ý vào sân khấu, miệng lại hô lên: “Tuấn Phong ca! Tuấn Phong ca!”

Đoàn Đoàn giả vờ ghét bỏ nhìn Tiểu Bao Tử đang mất mặt bên cạnh: “Một lát nữa Tuấn Phong ca xuống sân khấu, chúng ta sẽ đưa đệ đi gặp huynh ấy, đệ đừng có kích động nữa!”

Tiểu Bao Tử mắt sáng lên: “Đúng rồi! Tuấn Phong ca đang ở trong học viện của chúng ta mà! Ngày mai đệ có thể mang đồ ăn ngon cho huynh ấy! Tặng huynh ấy quà nhỏ! Vài ngày trước ngoại tổ mẫu của đệ mới nhờ người mua cho đệ bánh ngọt mới, đệ vẫn chưa ăn, ngày mai đệ sẽ mang cho Tuấn Phong ca.”

Đoàn Đoàn, Lâm Tử Hành, Cẩu Đản và Nhị Oa trợn tròn mắt nhìn tiểu tử cười híp mắt đang tính toán trước mặt, bọn chúng từng câu từng câu cáo buộc.

“Được lắm, bánh ngọt của đệ thì chúng ta còn chưa ăn mà!”

“Trước kia đệ đều chia cho chúng ta trước!”

“Tiểu Bao Tử, đệ làm huynh rất thất vọng!”

“Đệ có tường thành mới thì thôi đi, đến cả đồ ăn ngon cũng chỉ nghĩ đến huynh ấy thôi sao?”

...

Tiểu Bao Tử nhìn trái nhìn phải, khổ não chống hai tay lên đùi, thở dài nói: “Được rồi được rồi, các huynh đừng ghen tị nữa, đệ cũng chia cho các huynh là được.”

Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ lại miễn cưỡng đồng ý của cậu bé, Đoàn Đoàn bắt chước dáng vẻ thường ngày của Tần Tĩnh Trì ở nhà, khoanh tay trước ngực: “Cũng tạm được, chúng ta là hảo huynh đệ của đệ mà! Không thể không trọng nghĩa khí được.”

Vài tiểu tử khác cũng phụ họa theo: “Đúng vậy! Phải trọng nghĩa khí!”

“Cũng tạm được!”

Tiểu Bao Tử cười híp mắt nói: “Yên tâm đi, thần tượng của đệ có thể có rất nhiều nhưng huynh đệ thì chỉ có các huynh thôi!”

Lâm Tử Hành đặt tay lên vai cậu bé: “Hảo huynh đệ!”

Đoàn Đoàn thấy Tần Tĩnh Nghiễm, Tần Tuấn Phong và ngoại tổ phụ của mình đều không còn trên sân khấu, người xem bên cạnh cũng bắt đầu luyến tiếc thu dọn đồ đạc rời đi, cậu bé vội đứng dậy: “Đi thôi, Tiểu Bao Tử, huynh dẫn đệ đi gặp Tuấn Phong ca!”

Tiểu Bao Tử nghe vậy, vội vàng chạy theo sau Đoàn Đoàn, nếu không phải ghế quá nhiều, quá chật chội thì cậu bé thậm chí còn muốn nhảy cẫng lên.

Khi cậu bé đi đến hậu trường, Tần Tuấn Phong và Giang Hiền Vũ vừa mới thay quần áo xong.

Đoàn Đoàn phấn khích lao vào lòng Giang Hiền Vũ: “Ngoại tổ phụ! Ngoại tổ phụ giỏi quá! Không hổ danh là ngoại tổ phụ của Đoàn Đoàn, diễn hay lắm!”

Nói xong lại vội vàng thò đầu ra khỏi lòng Giang Hiền Vũ nhìn Tần Tuấn Phong: “Tuấn Phong ca cũng rất giỏi, Đoàn Đoàn suýt khóc luôn.”

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cậu bé vội vàng ra khỏi lòng Giang Hiền Vũ, kéo Tiểu Bao Tử sang một bên: "Tuấn Phong ca, huynh còn nhớ Tiểu Bao Tử không? Đệ ấy cũng rất thích huynh, đệ ấy nói sau này huynh sẽ là thần tượng của đệ ấy.”

Tiểu Bao Tử bị cậu bé kéo ra, nhìn Tần Tuấn Phong, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: "Tuấn Phong ca."

Tần Tuấn Phong cười gật đầu: "Đệ là Tiểu Bao Tử đúng không, lần trước huynh đến lớp tiểu nhi của các đệ tìm Đoàn Đoàn còn gặp đệ, đệ còn nhớ không?”

Tiểu Bao Tử vội vàng gật đầu: “Nhớ nhớ! Lần đó đệ... Đệ nghịch với Lâm Tử Hành, còn vô tình giẫm phải chân huynh.”

Lâm Tử Hành vội vàng đi tới, ngượng ngùng giải thích: "Tuấn Phong ca, đệ... Bọn đệ không cố ý nghịch đâu."

"Tuấn Phong ca, đệ… Đệ có thể bắt tay huynh không?" Cậu bé xoa đầu, cười nói: “Hehe... Đoàn Đoàn nói, nếu thích huynh thì có thể bắt tay huynh, đệ... Đệ cũng rất thích huynh.”

Tần Tuấn Phong cười nói: “Tất nhiên là được rồi.”

Nói xong liền đưa tay ra với cậu bé.

Lâm Tử Hành vội vàng lau tay, mới cười híp mắt nắm lấy tay Tần Tuấn Phong, trên mặt toàn là nụ cười ngây ngô.

Tiểu Bao Tử thấy Lâm Tử Hành hành động nhanh như vậy, ngẩn người, vội vàng chạy đến trước mặt hai người, đưa tay ra: “Tuấn Phong ca, đệ cũng muốn đệ cũng muốn!”

Tần Tuấn Phong thấy Lâm Tử Hành không nỡ buông tay mình, đành bất đắc dĩ duỗi tay còn lại ra, nhìn Tiểu Bao Tử nói: “Tiểu Bao Tử, đệ nắm tay này nhé.”

Giang Hiền Vũ nhìn hai tiểu tử nắm tay Tần Tuấn Phong không chịu buông, bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, hai tiểu hâm mộ cuồng nhiệt, hai đứa nắm tay lâu quá rồi, sao không đến bắt tay gia gia nào?"

Hai tiểu tử nghe vậy, vội vàng xấu hổ buông tay Tần Tuấn Phong, lại chạy đến bên Giang Hiền Vũ, cùng nắm tay ông ấy.

Tiểu Bao Tử miệng ngọt như mía lùi, nắm tay Giang Hiền Vũ khen ngợi không ngớt: “Giang gia gia, Tiểu Bao Tử cũng rất thích rất thích gia gia! Gia gia diễn cũng rất hay, gia gia cũng là thần tượng của cháu."

Lâm Tử Hành nhìn Tiểu Bao Tử: "Cháu cũng rất thích gia gia! Cháu cũng là thần tượng của gia gia... Á không đúng! Gia gia là thần tượng của cháu, hihi…”

Nhìn vẻ mặt rất vui mừng của gia gia mình, Đoàn Đoàn nhìn Nhị Oa và Cẩu Đản, quyết định vẫn không vạch trần chuyện Tiểu Bao Tử có rất nhiều thần tượng.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đi vào, nhìn cảnh tượng bắt tay này, không khỏi nghi ngờ.

Giang Oản Oản lên tiếng: “Các cháu đang làm gì vậy?”

Tần Tuấn Phong cười híp mắt nói: “Thẩm, Tiểu Bao Tử và Tiểu Tử Hành nói cháu và Giang gia gia là thần tượng của đệ ấy, đều muốn bắt tay.”

Giang Oản Oản gật đầu: “Ồ, ra là vậy.”

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nàng vội vàng nói với Tần Tuấn Phong và Nhị Oa: “Sau này nếu có nhiều người thích các cháu hơn, các cháu chỉ được bắt tay với một hai người thôi, người quá đông thì chạy đi, nếu không chen chúc nhau, sẽ có thể bị thương đấy biết chưa?”

Nhị Oa và Tần Tuấn Phong nhìn nhau, mới chậm rãi gật đầu.

Mặc dù mấy tiểu tử chưa từng trải qua nhưng Giang Oản Oản biết những ngôi sao thời hiện đại sống như thế nào, cả ngày trốn tránh người hâm mộ, lẩn trốn khắp nơi.

Mỗi lần đến nơi công cộng, người hâm mộ vây kín, nếu những tiểu tử như chúng ngã thì không phải chuyện nhỏ.

Hơn nữa còn có những kẻ quá khích, sẽ lẻn vào nhà của người nổi tiếng để dòm ngó đời tư của họ, những người hâm mộ cuồng nhiệt này cũng rất đáng sợ.

Nhưng hiện tại mấy tiểu hài vẫn chưa nổi tiếng đến vậy, hẳn là vẫn ổn, hơn nữa tiểu nhi thì không nên có người hâm mộ cuồng nhiệt.

Nghĩ đến đây, nàng mới nhận ra rằng khuôn mặt của Giang Tư Nguyệt mới là thứ cần phải chú ý.

Sau này nếu đóng nhiều kịch hơn, e là phải bố trí hộ vệ cho cậu ta.

Mà trước khi buổi diễn tiếp theo diễn ra vào bảy ngày sau, Giang Hiền Vũ đều đặn mỗi ngày đến võ quán, theo Trương Đại Trụ học vài động tác võ thuật.

Ông ấy cũng không cần học quá kỹ, dù sao cảnh của ông ấy cũng chỉ là làm vài động tác khi dạy Cảnh Phóng, những lúc khác đều không có cảnh hành động nên thực ra đối với ông ấy cũng không phải là thách thức quá lớn.

Còn Giang Tư Nguyệt bên này cũng bắt đầu tập luyện cảnh chiến trường, cậu ta theo các diễn viên quần chúng tập luyện cảnh đánh đ.ấ.m g.i.ế.c chóc, mỗi ngày về nhà đều mệt đến không muốn động đậy, thậm chí cơm cũng không muốn ăn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back