Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 260: Chương 260



Khi tiếng nói tiêu tán, hai chiếc xe ngựa đã chạy đi rất xa.

Hai sanh cữu liếc nhìn nhau, đều bất đắc dĩ thở dài.

Đoàn Đoàn ôm lấy chân Giang Tư Nguyệt nói: "Tiểu cữu, chúng ta chính là cải trắng, đất vàng nha! Chúng ta đã không còn là bảo bảo được coi trọng nhất!”

Giang Tư Nguyệt gật đầu nhưng lại vội vàng lắc đầu: "Không không không, ta cũng không phải bảo bảo, Đoàn Đoàn mới đúng.”

Đoàn Đoàn ngửa đầu nghiêm túc nói: "Đúng vậy, con là tiểu bảo bảo của cha nương, cữu là tiểu bảo bảo của ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu!"

Mặt Giang Tư Nguyệt đỏ lên, nắm lấy tay nhỏ bé của cậu bé đi vào học viện: "Tiểu cữu đã rất lớn, không còn là tiểu bảo bảo nữa, Đoàn Đoàn đừng nói bừa.”

Đoàn Đoàn bước từng bước chân ngắn đi theo cậu ta: "Ôi, được rồi được rồi, không phải tiểu bảo bảo thì không phải, Đoàn Đoàn không nói. Cho nên chỉ có Đoàn Đoàn là bảo bảo đáng thương!" Ngay cả tiểu cữu cữu cũng không cùng một phe với mình, trong lòng Đoàn Đoàn buồn bã nhưng không nói ra.

Giang Tư Nguyệt cúi đầu nhìn viên sữa vểnh cái miệng nhỏ nhắn, mỉm cười lắc đầu, bước liên tục.

Mà bên kia, nhóm người Tần phụ Tần mẫu vừa đến Lý phủ, vào viện đã sốt ruột hỏi.

“Tôn tử tôn nữ của ta ở đâu? Có phải ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu nó mang theo không?”

Tần Tĩnh Nghiễn nói: "Con cũng không biết, buổi sáng lúc con ra ngoài, các tiểu tử còn chưa thức.”

Đợi đến khi vào đại sảnh đã thấy hai tiểu tử kia đang được Lý Viễn và Tô Hà bế.

Hôm nay Lý Viễn cũng không đi huyện nha, ông ấy tự chủ trương định nghỉ ngơi một ngày, ở nhà trông tiểu ngoại tôn cùng tiểu ngoại tôn nữ nhà mình.

Thấy nhóm người Tần phụ tiến vào, Lý Viễn và Tô Hà vội vàng bế hai tiểu tử kia nghênh đón, cánh tay Tô Hà nhẹ nhàng chuyển động nói: "Thông gia, mọi người tới rồi! Hahaha, mau ngồi mau ngồi!”

Tần phụ Tần mẫu đáp vài tiếng, nhìn chằm chằm hai tiểu tử trong lòng bọn họ không chớp mắt.

Lý Viễn đưa tiểu hài trong n.g.ự.c cho Tần phụ: "Đây là ca ca, thông gia bế nó một lúc đi.”

Bên cạnh Tần mẫu cũng đã đón muội muội vào lòng.

Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ vây quanh cạnh họ, thỉnh thoảng trêu chọc vài cái, không bao lâu cũng đã đón hai tiểu hài này vào lòng.

Đô Đô mở to hai mắt nhìn hai đệ muội trước mắt, có lẽ là thấy được búp bê sữa lớn bằng mình, có chút tò mò, cái miệng nhỏ nhắn phồng lên, trong miệng y y a a than thở, cánh tay nhỏ vung tới múa lui trước vai Tần Tĩnh Trì, hoạt bát vô cùng.

Tô Hà nhìn Đô Đô trắng nõn, bị bộ dáng đáng yêu của cậu bé mê hoặc: "Tĩnh Trì, mau cho thẩm bế Đô Đô một lúc, thẩm đã nhiều ngày không bế nó.”

Đón Đô Đô vào lòng, bà ấy thở dài: "Ai nha, Đô Đô của chúng ta càng đẹp, càng trắng hơn rồi!"

Tô Hà nhịn không được cúi đầu hôn cậu bé, cười nói: "Đô Đô à, con có nhớ Tô nãi nãi không?”

“A... A... Hihi…”

Giang Oản Oản lau nước miếng lấp lánh trên khóe miệng cho Đô Đô, cười nói: "Cả ngày nó cũng không dính chút nắng, cho nên mới trắng, cả ngày cháu bế nó, luôn có cảm giác mỗi ngày một vẻ, lớn lên quá nhanh.”

Tô Hà gật đầu: "Tiểu hài tử mà, đều là như vậy, trước kia lúc Tuyết Trân mới hạ sinh, khuôn mặt nhăn nhúm, làn da đỏ rực, lúc ấy trong lòng thẩm cũng bối rối lắm. Thẩm còn nghĩ sao tiểu oa nhi này lớn lên xấu như vậy, còn là một nữ hài tử, sau này phải như thế nào đây. Ai ngờ, sau khi chăm một thời gian ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dần trắng nõn, lúc đấy trái tim thẩm mới xem như được thả lỏng.”

Trời gần như tối đi, sau khi tan học, Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt được đón đến Lý phủ, chúng vây quanh giường mà hai tiểu tử đang nhắm mắt ngủ ngon lành, nhìn không chớp mắt, vẻ mặt rất tập trung.

Tô Hà mỉm cười vào phòng, nhẹ giọng nói với chúng: "A Nguyệt, Đoàn Đoàn, mau tới ăn cơm.”

Lúc này chúng mới lưu luyến đi theo bà ấy ra ngoài.

Ăn cơm tối xong, cả nhà họ Tần cũng tính trở về, trong nhà không có ai, đừng nói cái khác, chính là trong nhà nuôi gà và heo cũng không ai ăn.

Ngồi trong xe ngựa, Đoàn Đoàn nhìn Đô Đô được Lý Tam Nương bế, cậu bé duỗi tay nhẹ nhàng gảy ngón tay út mềm mại của Đô Đô, nhìn dáng vẻ trắng nõn mềm mại của Đô Đô, Đoàn Đoàn nói: "Đô Đô bảo bảo, đệ thấy đệ muội nhà tiểu thúc thúc không? Đệ muội không đẹp bằng Đô Đô của chúng ta, bọn họ hồng hồng, còn nho nhỏ.”

Có lẽ Đô Đô ý thức được Đoàn Đoàn đang khen cậu bé nên vui vẻ nhảy nhót trên đùi Lý Tam Nương, miệng còn bập bẹ không ngừng: "A... A..."

Tần mẫu ngồi bên cạnh nhéo mũi nhỏ của Đoàn Đoàn, cười nói: "Bởi vì đệ muội là sinh đôi, cho nên lúc mới sinh ra sẽ không khỏe mạnh như Đô Đô, Đoàn Đoàn đợi thêm một tháng nữa rồi đi xem, đệ muội lớn lên cũng sẽ đẹp như Đô Đô.”

“Nhưng cho dù sau này đệ muội không đẹp bằng Đô Đô, Đoàn Đoàn cũng sẽ rất thích chúng!”

“Được, nãi nãi biết, tôn tử của ta là ngoan nhất.”

Đoàn Đoàn được khen, ôm cánh tay Tần mẫu kiêu ngạo mỉm cười: "Haha…”

Về đến nhà nằm trên giường, Tần Tĩnh Trì mới nhớ ra điều gì đó, vội vàng mở một phong bì lớn trên bàn ra, trong phong bì còn chứa một phong bì nhỏ và... Một tờ ngân phiếu.

Tần Tĩnh Trì nhìn mấy chữ năm vạn lượng kia, kinh ngạc mở to hai mắt.

Thư là của Lý Viễn lúc bọn họ rời đi đã đưa cho bọn họ, là Mộ Quy Hoằng gửi thư tới cho họ.

Tần Tĩnh Trì ngẩn người, chậm rãi mở thư ra, bên trong là thư Mộ Quy Hoằng viết, hắn mở ra tỉ mỉ đọc.

Giang Oản Oản nhẹ nhàng vỗ lên người Đô Đô, nhỏ giọng hỏi: "Mộc đại nhân nói gì vậy?”

Tần Tĩnh Trì cười nói: "Không có gì, nói là Đô Đô chúng ta đã hạ sinh nhưng ngài ấy không có cách nào tới đây, liền… Liền gửi cho chúng ta ngân phiếu năm vạn lượng, một là chúc mừng nó hạ sinh, hai là tiền kiếm của diêm tiêu làm đá mà chúng ta đã gửi vào hè, tiền này coi như chia cho chúng ta.”

Giang Oản Oản kinh ngạc nói: "Nhưng, nhưng lúc ấy ngài ấy đã gửi ngân phiếu cho chúng ta rồi mà. Lần này lại gửi tới, đoán chừng… Là kiếm được khá nhiều.”

Tần Tĩnh Trì thu thư lại gật đầu: "Hẳn là vậy, nếu buôn bán làm đá, vậy xem như món lãi kếch sù, mà ngài ấy lại có cách, nếu muốn kiếm tiền là chuyện rất dễ dàng. Tuy năm vạn lượng này đối với chúng ta mà nói coi là rất nhiều, nhưng với ngài ấy mà nói có lẽ không tính là gì.”

“Được rồi, nàng và Đô Đô ngủ đi, trong này còn có thư cho Đoàn Đoàn nhà chúng ta, ta đưa qua cho nó.”

Giang Oản Oản xua tay: "Đi đi.”

Đoàn Đoàn đang nằm sấp trên giường tập trung ghép hình, nghe được tiếng gõ cửa thì nhanh chóng mang giày vào chạy tới mở cửa.

Đoàn Đoàn ngẩng đầu nhìn Tần Tĩnh Trì, nghi hoặc hỏi: "Cha, sao vậy?

Tần Tĩnh Trì quơ phong thư trong tay nói: "Tinh Tinh ca ca của con viết thư cho con, cha đưa tới cho con.”

Đoàn Đoàn kinh hỉ trừng to hai mắt, kiễng mũi chân muốn lấy thư từ trong tay Tần Tĩnh Trì.

Tần Tĩnh Trì cầm thư giơ lên, nắm tay cậu bé nói: "Cha cùng đọc với con, có vài chữ có thể con không biết.”

Đoàn Đoàn vội vàng gật đầu: "Vâng vâng!”

Nói xong vội vàng xoay người trở lại bên giường, cậu bé cất bộ xếp hình trên giường vào trong hộp gỗ rồi nhìn Tần Tĩnh Trì đang đứng bên giường, cậu bé vỗ giường của mình: "Cha, mau lên đây, chúng ta lên giường đọc đi, lạnh quá!"

Tần Tĩnh Trì vừa nằm lên giường, Đoàn Đoàn lập tức rúc vào lòng hắn, cái đầu nhỏ tựa vào cánh tay hắn quay đầu lo lắng nói: "Cha, mau mở thư ra!"

Tần Tĩnh Trì vừa mở phong thư vừa nói: "Mộc thúc của con nói, Tinh Tinh ca ca của con đã viết cho con từ sớm, kết quả ngài ấy quên gửi cho con, lần này đúng lúc ngài ấy cũng muốn gửi cho chúng ta thì ngài ấy mới nhớ ra.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 261: Chương 261



Đoàn Đoàn bất đắc dĩ nói: "Ôi... Mộc thúc ngốc, trí nhớ không tốt.”

Tần Tĩnh Trì mỉm cười đang định nói gì đó thì trong phong thư rơi ra một sợi dây chuyền ngọc Quan Âm.

Hai cha con nhìn mặt dây chuyền ngọc rồi lại nhìn nhau: "Cha, sao lại có mặt dây chuyền ngọc vậy?”

Tần Tĩnh Trì ngẫm nghĩ rồi nói: "Chắc là Tinh Tinh ca ca tặng cho con, nếu không Mộc thúc của con nhất định sẽ nói.”

“Thật sao? Tinh Tinh ca ca tặng cho con?”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Là thật!”

Nói xong, hắn nhìn lướt qua toàn bộ phong thư, thấy dường như không có chữ nào phức tạp nên hắn đưa thư cho Đoàn Đoàn: "Nhi tử, con tự đọc đi, cha đã xem chữ cũng tương đối đơn giản, đọc không được thì hỏi cha."

Lực chú ý của Đoàn Đoàn lập tức dời khỏi mặt ngọc: "Vâng ạ, để Đoàn Đoàn đọc thư của Tinh Tinh ca ca.”

"Khụ khụ..." Tiểu tử kia còn hắng giọng: "Đoàn Đoàn đệ đệ, xin chào, nhận được thư của đệ, ta rất vui, kẹo dẻo và thịt khô của đệ gửi tới rất ngon, ta và cha nương đều rất thích, đa tạ đệ..."

Đoàn Đoàn đọc xong thì nở nụ cười: "Cha, lần này Tinh Tinh ca ca viết hai trang cho Đoàn Đoàn, chữ viết cũng nhiều hơn lần trước rất nhiều!"

Tần Tĩnh Trì nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, cười nói: "Vậy Đoàn Đoàn có vui không?”

“Vui ạ! Đương nhiên, Tinh Tinh ca ca khẳng định đã thích Đoàn Đoàn, cho nên mới viết nhiều chữ như vậy.”

Tần Tĩnh Trì nghi hoặc nói: "Vậy lần trước huynh ấy cũng viết thư cho con, tại sao bây giờ con mới cảm thấy huynh ấy thích con?"

Đoàn Đoàn suy nghĩ rồi mới nhỏ giọng nói: "Bởi vì thư lần trước Tinh Tinh ca ca viết cho Đoàn Đoàn không khác mấy lời các bằng hữu cùng lớp lần đầu tiên gặp Đoàn Đoàn, cho nên có thể khi đó Tinh Tinh ca ca chỉ cảm thấy Đoàn Đoàn là người xa lạ, cũng không thích Đoàn Đoàn nhiều lắm.”

Vẻ mặt Tần Tĩnh Trì phức tạp cúi đầu nhìn tiểu tử trên cánh tay mình, cúi đầu hôn lên mặt cậu bé một cái, nói: "Đoàn Đoàn của chúng ta là một tiểu hài rất đáng yêu, bất luận là ai, chỉ cần hiểu rõ, nhất định sẽ thích con.”

Đoàn Đoàn ôm chặt cánh tay hắn, mềm mại nói: "Không không không, chỉ có cha nương mới có thể thích Đoàn Đoàn vô điều kiện. Nương nói, mặc kệ tính cách một người tốt bao nhiêu, vẫn sẽ bị những người khác chán ghét, người khác chán ghét ta chỉ là bởi vì chán ghét con người ta, không có lý do gì."

Tần Tĩnh Trì mỉm cười hôn cậu bé một cái: "Nhi tử bảo bối của cha còn hiểu biết nhiều hơn cha nha!”

Đoàn Đoàn bĩu cái miệng nhỏ nhắn, kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi! Nhưng đều là nương dạy tốt! À... Còn có cha cũng dạy tốt! Haha…”

Tần Tĩnh Trì xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, xốc chăn lên ngồi dậy rồi giúp cậu bé đắp chăn, nói: "Mau ngủ đi, cha về phòng trước.”

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Vâng ạ.”

Chờ sau khi nghe được tiếng đóng cửa của Tần Tĩnh Trì bước vào phòng bên cạnh truyền tới, Đoàn Đoàn mới lấy mặt ngọc dưới gối ra cẩn thận vu.ốt ve, trên mặt đầy ý cười.

Đoàn Đoàn bên này nhận được ngọc bội, vui vẻ nắm trong tay ngủ say.

Mà kinh thành, Mộ Nam Tinh lại bị Mộ Quy Hoằng kéo vạt áo, truy vấn: "Tinh Tinh, mặt ngọc của con đâu? Có phải không cẩn thận đã đánh mất hay không? Đây chính là cầu bảo vệ cho con bình an!”

Mộ Nam Tinh chột dạ nhìn ngài ấy, qua một lúc lâu, mới nghiêm túc nói: "Con... Con tặng cho bằng hữu của con.”

Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi kinh ngạc đồng thanh hét lên: "Bằng hữu! Ai vậy?”

Mộ Nam Tinh xoa lỗ tai, bất đắc dĩ nói: "Phụ thân mẫu thân thật ồn, chính là bằng hữu mới của con, không phải phụ thân còn bảo con viết thư cho đệ ấy sao? Huống chi, người ta gửi rất nhiều đồ ăn đến, con nhất định phải tặng cho đên ấy một ít đáp lễ mới đúng."

Mộ Quy Hoằng sững sờ nói: "Không lẽ con… Con bỏ mặt ngọc vào phong thư gửi cho Đoàn Đoàn?”

Thấy Mộ Nam Tinh thật sự gật đầu, Mộ Quy Hoằng bất đắc dĩ nói: "Con… Con thật sự muốn tặng thì tặng riêng, con nhận được nhiều lễ vật đáng giá như vậy, dù sao cũng đều là người không quan trọng tặng, còn chuyển đồ họ tặng cho Đoàn Đoàn cũng có thể mà.”

Mộ Nam Tinh lắc đầu: "Chính con cũng không thích lễ vật, cho nên không thể tặng chúng cho đệ ấy, như vậy sẽ không có thành ý.”

Cảnh Nam Chi bất đắc dĩ nói: "Nhưng... Nhưng dây chuyền ngọc kia là con đã đeo từ khi còn nhỏ, là chúng ta cố ý cầu bảo vệ cho con bình an.”

Mộ Nam Tinh nhìn dáng vẻ thở dài của Cảnh Nam Chi thì nhíu mày, chỉ là lễ vật mà thôi.

“Vậy phụ thân và mẫu thân lại cầu thêm cái nữa, không được sao?”

Mộ Quy Hoằng nhìn Cảnh Nam Chi, thở dài bất lực nói: "Bỏ đi, nếu đã tặng cho người ta thì tặng đi, ngày khác ta và mẫu thân của con sẽ tới Huyền Tể tự hỏi Duyên đại sư kia, xem có thể giúp con cầu một khối nữa hay không.”

Vốn dĩ ngọc bội kia là cái có một không hai, tuy Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi không trông cậy vào một mặt ngọc nho nhỏ kia thật sự có thể bảo vệ bình an, nhưng Duyên đại sư là cao tăng nổi danh, thà rằng tin có còn hơn tin không có.

Mấy ngày sau, Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi đã dẫn theo Mộ Nam Tinh tới Huyền Tể tự.

"Đại sư, tiểu tử này đã tặng mặt ngọc của nó cho người khác, chúng ta có thể lại vì nó cầu một khối khác hay không?"

Duyên đại sư nhìn họ, ánh mắt lại nhìn Mộ Nam Tinh. Nhìn cậu bé một lúc lâu mới nói: "Có thể, tặng đi coi như là duyên phận.”

Lập tức mở hộp gỗ trong lòng ra, lấy ra một khối ngọc trụy giống hệt trước kia, vẫy tay với Mộ Nam Tinh: "Hài tử, đến đây, ta đeo lên cho con.”

Mộ Nam Tinh vội bước tới cạnh ông ấy, vừa đeo ngọc bội cho cậu bé vừa nói: "Khối này giống y đúc với khối kia, vốn dĩ một đôi, con đã đưa khối ngọc bội trước đây ra ngoài, vậy nói rõ đây chính là người quan trọng của con, ngày sau các con sẽ có họa phúc khôn lường.”

Mộ Nam Tinh không cảm thấy lời ông ấy nói có gì kỳ la, đeo mặt ngọc rồi vội hành lễ: “Đa tạ đại sư.”

Mà Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi nghe được đại sư nói vậy, đều là vẻ mặt nghi vấn, như thế nào thì họa phúc khôn lường?

Hai người vừa định đặt câu hỏi, Duyên đại sư liền nhắm mắt lại, ý này chính là họ có thể đi.

Hai phu thê Mộ Quy Hoằng cũng chỉ đành đè nén nghi hoặc trong lòng, dẫn Mộ Nam Tinh đi ra ngoài.

Khi một nhà ba người họ ra khỏi cửa phòng, Duyên đại sư mới mở hai mắt, lại nhìn Mộ Nam Tinh vài lần, trong mắt tất cả đều là phức tạp nhưng trong nháy mắt phức tạp kia lại dần tan biến.

Dường như Mộ Nam Tinh nhận ra ánh mắt sau lưng, cậu bé quay người nhìn lại nhưng chỉ thấy người trong phòng vẫn đang nhắm mắt, ngón tay chuyển động phật châu.

Ngón tay Mộ Nam Tinh vu.ốt ve thật chặt, cảm giác như ông ấy hoàn toàn nhìn thấu mình.

Mộ Quy Hoằng trở về nắm lấy bàn tay nhỏ của Mộ Nam Tinh: "Tinh Tinh, đi nhanh nào, hôm nay sao còn lại đi chậm vậy.”

Lúc này Mộ Nam Tinh mới vội buông ngón tay hơi cong ra, nhanh chóng đuổi theo bước chân của phụ mẫu.



Thời gian thấm thoát trôi qua, khi sắp sang năm mới, Đô Đô cũng tròn trăm ngày.

Bởi vì cả ngày đều là tuyết lớn bay tán loạn khiến con đường cũng đóng băng thật dày, cho nên Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt đều không thể đi học được.

Sáng sớm, cả nhà họ Tần chuẩn bị rời giường, hôm nay Đô Đô cũng thức dậy rất sớm, bởi vì thời tiết quá lạnh nên Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản không vội bế cậu bé lên.

Tần Tĩnh Trì vừa dậy đã qua phòng bên bế Đoàn Đoàn còn đang ngái ngủ sang, để cậu bé nằm ở trên giường cùng đệ đệ.

Dù sao thì hiếm khi Đoàn Đoàn không tới học đường, đoán chừng cũng muốn nằm lại giường một lúc, đúng lúc để cho cậu bé trông Đô Đô.

Vả lại Đoàn Đoàn cũng rất thích công việc này, cậu bé rúc vào trong chăn, chống cái đầu nhỏ nhìn Đô Đô đang ê ê a a, còn chơi với bàn tay nhỏ. Thỉnh thoảng cúi đầu hôn cậu bé một cái, cười hì hì vuốt bàn tay nhỏ mềm mại của Đô Đô nói: "Đô Đô, hôm nay đệ đã tròn trăm ngày rồi! Là tiểu bảo bảo rất lớn, nhưng đệ vẫn cần rất rất lâu mới có thể lớn lên bằng ca ca nha.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 262: Chương 262



“Nhưng mà, Đô Đô bảo bảo nhà chúng ta có thể từ từ lớn, nếu như đệ thoáng cái đã lớn lên giống ca ca, ca ca sẽ bế đệ không nổi.”

Đô Đô mỉm cười vui vẻ, ánh mắt híp lại thành một khe: "Hihi… Ô a…”

“Đô Đô bảo bảo, haha…”

Giang Oản Oản ở dưới lầu rửa mặt xong rồi lại nấu bữa sáng cùng nhóm Tần mẫu. Lúc lên lầu đẩy cửa vào, chợt nghe Đoàn Đoàn lẩm bẩm nói chuyện với Đô Đô, nàng mở tủ vừa tìm quần áo vừa nói: "Đoàn Đoàn, đệ đệ có khóc không con?”

Đoàn Đoàn liền lắc đầu, lập tức lại nhớ tới mình còn đang chôn ở trong chăn, có lẽ nương nhà mình sẽ nhìn không thấy nên cậu bé đã trả lời: "Không có ạ, Đô Đô bảo bảo rất ngoan, đệ ấy vẫn luôn cười, haha… Có lẽ đệ ấy cũng biết hôm nay là một ngày tốt.”

Giang Oản Oản ôm hai bộ cẩm y dày đi tới bên giường, đưa bộ màu lam nhạt cho Đoàn Đoàn, rồi đặt bộ màu đỏ vào trong chăn giữ ấm: "Đoàn Đoàn bảo bảo mặc màu lam, Đô Đô bảo bảo mặc màu đỏ.”

Nói xong nàng nhìn Đoàn Đoàn: "Lát nữa chân sẽ mang đôi giày da dê màu trắng nhạt bằng nhung mà mấy ngày trước ngoại tổ mẫu làm, cho nên Đoàn Đoàn bảo bảo có hài lòng với bộ hôm nay của mình không?"

Đoàn Đoàn nghiêm túc mở áo gấm dày cổ lông màu lam ra, lại nghĩ đến đôi giày mới của mình, cười tủm tỉm gật đầu: "Hài lòng ạ! hôm nay Đoàn Đoàn có thể đạt điểm tối đa."

Giang Oản Oản vuốt mũi nhỏ của cậu bé: "Ừ, vậy là tốt rồi!”

Đoàn Đoàn ngồi trong chăn mặc quần áo, Giang Oản Oản thì ôm Đô Đô từ trong chăn ra, bởi vì Đô Đô vốn mặc rất dày, cho nên Giang Oản Oản trực tiếp mặc đồ có cổ lông màu đỏ, còn dùng dây tơ vàng thêu quần áo đầu hổ nhỏ cho cậu bé là được, trên chân mang giày đầu hổ tương tự.

Đoàn Đoàn mặc quần áo chỉnh tề đứng ở một bên nhìn Đô Đô sau khi mặc bộ đồ mới màu đỏ càng thêm đáng yêu trắng nõn, trong mắt đều là ánh sao: "Oa!”

May mà bảo bảo đẹp như vậy là của nhà chúng ta! Đoàn Đoàn kiêu ngạo thầm nghĩ!

Sau khi ngẫm nghĩ Đoàn Đoàn lập tức đứng bên giường ôm lấy Đô Đô: "Đô Đô bảo bảo, đệ thật mềm, còn rất ấm nha!”

Đô Đô được ca ca cậu bé ôm, cười rất vui vẻ! Bàn tay nhỏ hưng phấn vung vẩy, bắp chân còn đạp tới đạp lui.

Giang Oản Oản chỉnh sửa lại cổ áo màu trắng bị kẹt vào trong quần áo cho Đô Đô, rồi xoa đầu nhỏ của Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn, mau buông đệ đệ ra đi, chúng ta bế đệ ấy đi xuống.”

Đoàn Đoàn ôm Đô Đô cọ cọ mới miễn cưỡng buông cậu bé ra, miệng còn thở dài nói: "Ôi... Đoàn Đoàn cũng không biết khi nào mới có thể bế Đô Đô được? Nương, con cảm thấy con có thể bế Đô Đô.”

Giang Oản Oản bế Đô Đô vào lòng nói: "Vậy chờ tới khi Đô Đô được đặt lên giường, con ôm đệ ấy đi, bởi vì Đoàn Đoàn bảo bối nhà chúng ta cũng còn rất nhỏ, nếu con bế đệ đệ, lỡ như không cẩn thận làm ngã đệ ấy thì phải làm sao?"

Đoàn Đoàn vội gật đầu: "Vâng vâng! Vậy buổi tối Đoàn Đoàn đi ngủ rồi ôm Đô Đô!”

Giang Oản Oản bế Đô Đô xuống lầu, Tần Tĩnh Trì giương mắt nhìn đã vội vàng bước tới cạnh nàng đón Đô Đô vào lòng.

Giang Oản Oản nhìn hắn, lập tức biết người này có lẽ thấy Đô Đô quá đáng yêu, sợ người khác giành bế nên hắn đã giành bế Đô Đô từ tay nàng trước.

Mà nhóm người Tần phụ Tần mẫu, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ đang ngồi trên sô pha, theo sát Tần Tĩnh Trì mà vây quanh, ngươi một lời ta một câu muốn cướp Đô Đô vào lòng mình.

“Tĩnh Trì, mau ôm Đô Đô cho ta một cái!”

“Lão đầu tử c.h.ế.t tiệt, sao có thể bế tôn tử ngoan, để ta để ta!

“Để ta bế đi, Đô Đô thích ta bế nó!”



Đô Đô đang được Tần Tĩnh Trì ôm, khi bọn họ nói chuyện thì mắt to của cậu bé tò mò đảo tới đảo lui trên mặt Tần phụ.

Nhưng Tần Tĩnh Trì dễ gì chịu nhường Đô Đô! Chỉ thấy hắn ôm Đô Đô hôn vài cái, rồi vội vàng ngồi xuống bên cạnh lò sưởi: "Hay cứ để con bế đi! Đô Đô thích con hơn!”

Lập tức nhìn tiểu hài trong lòng: "Đúng không? Đô Đô!”

Đáp lại hắn chính là nụ cười rực rỡ của Đô Đô: "Haha…”

Tần Tĩnh Trì nhìn tiểu tử, trong lòng mềm nhũn: "Nhi tử.”

Đoàn Đoàn ăn xong hai cái bánh bao thì ngồi vào trong lòng Giang Tư Nguyệt, nhìn dáng vẻ dính nhau của Tần Tĩnh Trì và Đô Đô, cậu bé ghé sát bên tai Giang Tư Nguyệt có chút ghét bỏ nói: "Ồ... Tiểu cữu, cữu xem cha cháu! Râu của cha chắc chắn đ.â.m vào Đô Đô bảo bảo rồi, cha vừa hôn Đô Đô đã nhíu mày, hôn một cái liền nhíu mày một cái!"

"Còn nữa, cha thật buồn nôn nha, nói chuyện với Đô Đô, còn... Còn... Ừm... Giọng điệu kỳ lạ!” Suýt nữa Đoàn Đoàn không nhớ ra lần trước nương cậu bé cũng đã dùng giọng điệu này.

Giang Tư Nguyệt nghe xong sửng sốt, khi cậu ta bế Đô Đô thì cũng có giọng điệu giống như vậy, hơn nữa Đô Đô quá đáng yêu, sao có thể lớn tiếng nói chuyện với cậu bé được, huống chi giọng của tỷ phu cậu ta lại có chút thô? Cũng không phải thô, cũng không phải không dễ nghe, dù sao... Dù sao cũng không mềm giọng như Đoàn Đoàn, cho nên nhất định phải hạ thấp giọng mới được, cũng đâu thấy giọng có kỳ lạ gì đâu?

Về phần râu... Giang Tư Nguyệt vội vàng đưa tay sờ cằm và miệng mình một cái, ừm... Râu của cậu ta rất ít! Hơn nữa còn cạo sạch sẽ! Ừm... Đô Đô chắc chắn sẽ không ghét.

“Tiểu cữu cữu, tiểu cữu cữu?”

Đoàn Đoàn nhìn Giang Tư Nguyệt ngẩn ngơ sờ cằm, rầu rĩ nghĩ, sao tiểu cữu nhà mình luôn ngẩn người vậy? Hơn nữa ở trong học viện cũng không nói gì, nhưng cũng may vẻ ngoài của tiểu cữu đẹp mắt, bằng không về sau sợ là sẽ không thú được nương tử!

Cũng không nên trách Đoàn Đoàn nghĩ như vậy, bởi vì ngoại tổ mẫu của cậu bé đã nói như vậy, dùng lời của ngoại tổ mẫu mà nói thì chính là: "A Nguyệt này thật khó hiểu, cả ngày cũng chỉ biết cười ngây ngô ở trước mặt chúng ta, nó và Đoàn Đoàn học xong đến tiệm thấy cô nương xinh đẹp cũng không thèm liếc nhìn, lạnh lùng như băng, thế thì sau này sao có thể tìm được nương tử đây!"

Giang Tư Nguyệt phục hồi tinh thần rồi cúi đầu hỏi: "Sao vậy?”

“Không có gì ạ.” Đoàn Đoàn đã sớm quên cậu bé muốn nói gì, cậu bé rầu rĩ nghĩ, cũng không thể nói với tiểu cữu mình là mình sợ tiểu cữu không tìm được nương tử.

Mà lò sưởi bên này, cuối cùng Đô Đô cũng được Lý Tam Nương dỗ vào lòng mình.

Thực ra Đô Đô không nhận ra ai cả, chỉ cần tâm trạng cậu bé tốt, thì dù có ai bế cậu bé cũng không khóc.

Nếu cậu bé đói bụng hoặc buồn tiểu thì cũng chỉ có Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản bế cậu bé được, bằng không đừng nói nở nụ cười với ngươi, không gào khóc ở trong lòng ngươi đã là không tệ rồi.

Nhưng Lý Tam Nương cũng không bế được bao lâu đã đi theo Giang Oản Oản và Tần mẫu chuẩn bị đồ ăn. Còn Giang Tư Nguyệt và Đoàn Đoàn nhanh chóng bưng một chén tỏi để bóc.

Trăm ngày của Đô Đô, sau khi Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì thương lượng, cũng chỉ định mời thân bằng hảo hữu tới đây ăn một bữa cơm là được.

Vào mùa đông, dù sao mọi người ở nhà cũng không có việc gì làm, huống chi vừa mới ăn sáng xong nên từ từ làm thức ăn cũng được.

Đợi đến buổi trưa, ba nhà Đại Ngưu dẫn theo Cẩu Đản, Nhị Oa và Tiểu Bảo tới trước.

Bọn họ vừa ăn ở nhà không bao lâu, đều định tới sớm để giúp đỡ.

Ba tiểu tử này vừa vào phòng, ánh mắt lập tức tập trung vào hai người Tần phụ và Giang Hiền Vũ đang vây quanh Đô Đô, rồi nhanh chóng chạy tới.

“Đô Đô!”

“Đô Đô đệ đệ!”

“Đô Đô, ca ca ôm đệ một cái nha!”

Tần phụ vội vàng bế Tiểu Bảo, cười nói: "Tiểu Bảo, cháu quá nhỏ, ôm không nổi Đô Đô đệ đệ, chờ sau này cháu lớn lên rồi bế nha!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 263: Chương 263



Tiểu Bảo gật đầu: "Vậy được rồi, Tần gia gia, vậy... Vậy Tiểu Bảo có thể hôn Đô Đô đệ đệ không?

Cẩu Đản và Nhị Oa nghe đến đó cũng vẻ mặt chờ mong nhìn ông, đồng thanh kêu lên: "Chúng cháu có thể hôn không?"

Tần Tĩnh Trì nhìn Đô Đô trong lòng, lắc đầu nói: "Thẩm của các cháu nói, hôn tiểu hài nhiều quá sẽ có thứ bẩn dính trên người nó khiến nó bị bệnh. Cho nên không thể hôn nhiều.”

Cẩu Đản kinh hô: "Thứ bẩn thỉu?”

Tần Tĩnh Trì giải thích: "Ví dụ như lúc các cháu chơi đùa bên ngoài dính bụi, nếu như hôn đệ đệ của các cháu, bụi sẽ dính lên người đệ đệ.”

Ba tiểu tử kia nghe xong vội vàng lắc đầu, đồng thanh nói: "Không hôn không hôn!”

Tiểu Bảo nghiêm túc nói: "Đô Đô đệ đệ không thể bị bệnh!”

Bây giờ Tiểu Bảo đã nói rất rõ ràng, chờ qua một năm nữa, đôi phu thê Lý Quý cũng quyết định đưa cậu bé đến học đường.

Tiểu tử kia biết về sau hàng ngày đều có thể đi học với mấy ca ca nên rất vui vẻ, cao hứng mấy ngày.

Tần Tĩnh Trì cười nói: "Ừ, vậy các cháu ngồi trên đệm, chơi với Đô Đô đi.”

Tiểu Bảo ngồi cạnh Tần Tĩnh Trì, kéo bàn tay nhỏ bé đang thả xuống của Đô Đô, nhìn Tần Tĩnh Trì nói: "Thúc, vậy Tiểu Bảo có thể hôn bàn tay nhỏ Đô Đô không?”

Tần Tĩnh Trì cười nói: "Hôn đi, tay chắc là không sao.”

Tiểu Bảo được đồng ý, vui vẻ lại tung tăng rồi hôn lên tay Đô Đô vài cái: "Moa! Moa…”

Cẩu Đản và Nhị Oa cũng không thua kém gì, hôn lên bàn tay nhỏ bé kia của Đô Đô vài cái.

Đô Đô tò mò nhìn ba ca ca kỳ lạ, trong miệng còn bập bẹ giọng điệu mềm mại nho nhỏ.

Và cảnh tượng mọi người vây quanh Đô Đô cuối cùng cũng bắt đầu thay đổi khi cả nhà Lý Viễn Tô Hà đến.

Nhìn hai người Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân mỗi người đang bế một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác tiến vào, đám tiểu tử kia lại vui vẻ chạy tới trước mặt họ, kiễng mũi chân nhìn hai huynh muội đang chớp mắt.

Đoàn Đoàn nhìn đệ muội vừa đến, cũng vội vàng tiến lại gần: "Niên Niên! Bao Bao!”

Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân nhìn đám tiểu tử hưng phấn, vội vàng bế viên sữa trong lòng ngồi xuống sô pha: "Ai nha, các cháu mau tới sô pha ngồi xuống rồi hãy nhìn đệ muội.”

Đoàn Đoàn vừa ngồi xuống sô pha, cái đầu nhỏ lập tức vươn tới trước cánh tay Tần Tĩnh Nghiễn, cúi đầu nhìn Bao Bao trong tã lót.

Hai tiểu tử, ca ca tên Tần Kỳ Niên, nhũ danh gọi Niên Niên, muội muội tên Tần Kỳ Ca, nhũ danh gọi Bao Bao.

Đoàn Đoàn nhìn Bao Bao trắng nõn nà, vẻ ngoài nhỏ bé phấn điêu ngọc mài, ngượng ngùng nói: "Tiểu cữu, lúc Niên Niên và Bao Bao mới sinh vừa đỏ vừa nhăn, có chút... Hihi... Có chút không đẹp lắm, nhưng mà tiểu oa nhi thật thần kỳ, cũng chẳng bao lâu đệ muội đã đẹp như vậy rồi! Da trắng trắng, không nhăn chút nào luôn!”

Tần Tĩnh Nghiễn nhẹ nhàng gõ gõ đầu nhỏ của cậu bé, cười nói: "Con còn ghét bỏ đệ muội! Có phải nếu đệ muội không trở nên xinh đẹp thì con sẽ không nói đúng không?”

Đoàn Đoàn nghiêm túc gật đầu: "Vâng! Đương nhiên, về sau cũng không thể nói, cũng không thể khiến đệ muội tự ti! Nhưng mà đệ muội đã trở nên xinh đẹp! Thật xinh đẹp! Cho nên... Cho nên Đoàn Đoàn mới nói.”

Tần Tĩnh Nghiễn nhéo khuôn mặt mềm mại của cậu bé: "Thế thì Đoàn Đoàn nhà chúng ta thật thông minh!”

Đoàn Đoàn bĩu môi, kiêu ngạo nói: "Đúng vậy! Đoàn Đoàn cũng cho là như vậy!”

Tần Tĩnh Nghiễn: "..." Đã... Không còn gì để nói.

Tuy Đoàn Đoàn thích hai đệ muội sinh đôi này nhưng cậu bé cũng không quên Đô Đô bảo bảo nhà mình. Sau khi ngồi bên cạnh Tần Tĩnh Nghiễn một lúc liền chạy tới cạnh Tần Tĩnh Trì, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của Đô Đô, dỗ dành nói: "Đô Đô à, ca ca tới với đệ rồi nè!"

Tần Tĩnh Trì thấy Đoàn Đoàn vẫn đứng đó nhìn Đô Đô, suy nghĩ một lúc, cậu đặt Đô Đô nằm xuống thảm.

Như vậy cũng tiện cho Đoàn Đoàn, tiểu tử kia trực tiếp nằm sấp trên thảm, một đôi chân nhỏ vểnh lên phía sau, lúc ẩn lúc hiện, chống cái đầu nhỏ tiếp tục đùa giỡn với Đô Đô.

Chơi đùa được một lúc, mùi thức ăn trong phòng bếp tỏa ra. Khi Đoàn Đoàn ngửi thấy mùi cũng không để ý tới Đô Đô đệ đệ nhà mình nữa, vội vàng bước tới cửa phòng bếp.

Thấy Giang Tư Nguyệt bưng nồi sành chứa chân gà tôm tươi ra, Đoàn Đoàn ngửi thấy mùi vị rồi đi theo bên cạnh cậu ta, mãi tới cạnh bàn cơm.

Trong huyện mới mở một cửa hàng chuyên bán thịt gà, sau khi bọn họ g.i.ế.c hết gà thì chân gà bình thường đều trực tiếp cho chó ăn, căn bản không ai mua.

Mà Giang Oản Oản vô tình thấy lão bản đó cho một con ch.ó ăn chân gà nên nàng đã nhanh chóng mua chân gà lại.

Chân gà này nếu làm xong sẽ ăn ngon hơn nhiều so với thịt gà thịt vịt thịt cá.

Đoàn Đoàn ngửi thấy mùi thơm, nghe tiếng sôi ùng ục ùng ục trong nồi sành, liền không nhịn được mà nuốt nước miếng: “Thật... Thật thơm!”

Mà không đợi cậu bé lấy lại tinh thần từ chân gà tôm tươi thơm ngào ngạt trong nồi sành, Tần mẫu và Lý Tam Nương lại tiếp tục bưng một phần canh chua cá thái lát lớn và sườn kho tàu bước ra.

Tiếp theo các nàng Kim Thị lại liên tiếp bưng cà tím thịt băm, thịt lợn thái sợi xào, đậu phụ gạch cua, thịt xông khói xào ớt xanh, ba sợi xào chay, canh trứng cà chua ra.

Giang Oản Oản là người sau cùng bưng cơm đặt lên bàn ăn, gọi mọi người đang ngồi bên sô pha đó: "Được rồi được rồi, mau tới ăn cơm nào!"

Nhanh chóng lại đi sang bên kia nhìn ba tiểu hài mềm mại rồi Giang Oản Oản nhìn về phía Tần Tĩnh Trì: "Tĩnh Trì, chàng mau đến phòng bên cạnh đẩy giường tiểu hài đã làm xong mấy ngày trước ra đi, chăn và đệm thiếp đều cẩn thận trải xong rồi, đặt các tiểu hài vào nằm, chúng ta cũng dễ ăn cơm.”

Tần Tĩnh Trì gật gật đầu: "Ta sẽ đẩy ra ngay.”

Cái giường tiểu hài mà Tần Tĩnh Trì làm này rất rộng rãi, cho dù ba tiểu tử kia cùng nằm cũng sẽ không cảm thấy chật.

Đám tiểu tử còn chưa biết bò, cho nên chúng nằm ở trong cũi cũng sẽ không lộn xộn, đặt chúng cạnh bàn cơm, lúc ăn thỉnh thoảng liếc nhìn là được.

Sau khi Giang Oản Oản hạ sinh Đô Đô, công việc nấu ăn trong nhà trở lại trong tay nàng.

Nhìn thức ăn thơm nức mũi trên bàn, Lý Viễn cười nói: "Đã bao lâu rồi chúng ta chưa được ăn món Oản Oản làm! Hôm nay ta phải ăn nhiều một chút!”

Đoàn Đoàn ngồi bên cạnh Giang Tư Nguyệt, chỉ vào chân gà tôm tươi trong nồi sành, hưng phấn nói: "Tiểu cữu! Tiểu cữu! Cữu mau múc cái này giúp Đoàn Đoàn đi, cái này thơm quá!"

Giang Tư Nguyệt cầm lấy chén nhỏ của hắn, ngay cả chân gà lẫn tôm múc một muỗng lớn đi vào, đem chén đẩy tới trước mặt Đoàn Đoàn, nói: "Được rồi, mau ăn đi, ăn xong cữu tiếp tục múc cho con, hoặc là Đoàn Đoàn muốn ăn cái gì thì nói với cữu cữu.”

Hai mắt Đoàn Đoàn sáng rực nhìn thịt tôm cùng chân gà trong bát, nghe Giang Tư Nguyệt nói, gật gật đầu cho có lệ rồi lập tức kẹp một cái chân gà bỏ vào trong miệng.

Chân gà hầm đặc biệt mềm nhừ ngon miệng, nhẹ nhàng nhấp một cái, thịt đã rơi khỏi xương.

Hai mắt Đoàn Đoàn trợn tròn, đây là lần đầu tiên tiểu tử ăn chân gà, trước kia nào biết thứ này lại ăn ngon như vậy!

“Tiểu cữu cữu! Mau! Chân chân gà này siêu cấp ngon! Thơm quá!”

Giang Tư Nguyệt nghe xong tì vội vàng nuốt thịt tôm trong miệng, gắp một cái chân gà lên gặm.

Nhưng mà cậu ta cũng không cần gặm, mới vừa vào miệng, thịt trên chân gà như tàn luôn trong miệng, ăn ngon cực kỳ.

Cậu ta nhanh chóng ăn xong rồi gặp cho Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ bên cạnh mỗi người một cái, nói: "Cha nương, cha nương mau nếm thử cái này đi, cái này ăn rất ngon!"

Mà bên kia của cậu ta, Đoàn Đoàn đã ăn sạch chân gà trong bát nhỏ, tiểu tử kia kéo ống tay áo của cậu, chỉ vào nồi sành nói: “Tiểu cữu tiểu cữu! Đoàn Đoàn muốn nữa!”

Ba tiểu tử Cẩu Đản thấy Đoàn Đoàn ăn ngon như vậy, cũng vội bảo Đại Ngưu gắp cho chúng.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 264: Chương 264



Đại Ngưu thấy chúng thích, trực tiếp gắp đầy bát nhỏ cho mấy tiểu tử: “Được rồi, ăn đi!"

Lý Viễn và Tô Hà kinh ngạc nhìn chân gà nóng hổi trong nồi sành, đều nghi ngờ không thôi.

Lý Viễn hỏi: "Đây... Đây là chân gà? Cái này ăn được sao?”

Đoàn Đoàn nghe đến đó, khóe miệng còn dính nước canh cũng không quan tâm rồi vội nói: "Lý gia gia! Chân gà này ngon lắm ạ!”

Lý Viễn nhìn cậu bé, lại nhìn mấy tiểu tử khác đang ăn ngon lành, ông ấy nhịn không được duỗi đũa: "Vậy... Vậy ta nếm thử xem sao.”

Ông ấy thật sự có chút không tin chân gà sẽ ăn ngon.

Nhưng khi vừa ăn bỏ vào miệng ông ấy trực tiếp ngây ngẩn cả người, ông ấy sai rồi, sao thứ này không thể ăn chứ? Rõ ràng là mỹ vị.

Ông ấy lập tức nhìn Tô Hà: “Nàng mau nếm thử, mùi vị thật sự rất ngon!”

Tô Hà thử ăn một miếng cũng sững sờ nhìn ông ấy: “Đúng là ngon thật!”

Rất nhanh chân gà tôm tươi trong nồi sành đã được diệt sạch, ngay cả nước canh cũng được các tiểu tử múc chan cơm.

Sau bữa ăn thịnh soạn, lại cho các tiểu tử b.ú sữa, mọi người mới nhao nhao lấy lễ vật cho Đô Đô, lễ vật rất nhiều, phần lớn là khóa trường mệnh, vòng tay bạc hoặc là các loại quần áo nhỏ.

Đeo cho Đô Đô một chiếc khóa trường mệnh khiến nó lạnh mà co rúm lại, đôi mắt cũng hơi híp lại, đợi thích ứng nhiệt độ của khóa trường mệnh, lúc này nó mới vui vẻ cầm khóa trường mệnh lên nghịch.

Lý Viễn nhịn không được bế Đô Đô vào lòng, hôm nay tiểu tử đó mặc quần áo đầu hổ màu đỏ trông rất đáng yêu, còn tôn lên vẻ phấn điêu ngọc mài của nó.

Bộ quần áo nhỏ này chính là của Mộ Quy Hoằng gửi tới cùng với một mặt ngọc đã được họ tới Huyền Tể tự cầu tới bảo vệ bình an cho Đô Đô.

Bọn họ không thể tới đây nên nghĩ đến việc tặng lễ vật để tỏ chút lòng thành, lúc này mới đi cầu mặt ngọc này.

Cơm nước xong, tất cả mọi người ngồi ở trên sô pha hoặc là trước lò sưởi uống trà trò chuyện, Đoàn Đoàn và các tiểu tử khác vây quanh bàn trà cùng nhau ghép hình, Giang Tư Nguyệt bế Đô Đô ngồi chung với chúng rồi bắt đầu nhìn.

Đôi mắt to của Đô Đô cũng nhìn chằm chằm vào bức tranh ghép trên bàn trà, không nỡ dời đi chút nào.

Giang Tư Nguyệt nắm bàn tay nhỏ bé của nó hôn một cái, nói: "Đô Đô, có phải con cũng muốn chơi đồ chơi không? Nhưng con quá nhỏ, chờ con lớn thêm một chút, tiểu cữu dạy con chơi được không?”

Tất nhiên Đô Đô nghe không hiểu cậu ta nói gì nhưng nó thường rất vui vẻ khi có người nói chuyện với mình, chỉ thấy nó được Giang Tư Nguyệt ôm đứng lên đùi cậu ta nhảy nhót, mỉm cười không ngừng.

Nhưng Giang Tư Nguyệt đùa giỡn với nó một lúc lâu thì tiểu tử kia đã bắt đầu buồn ngủ, há cái miệng nhỏ ngáp một cái, ánh mắt bắt đầu mơ hồ.

Rất nhanh cái đầu nhỏ của nó tựa vào vai cổ Giang Tư Nguyệt rồi ngủ say.

Đoàn Đoàn ở bên cạnh thấy Đô Đô đang ngủ, nhẹ giọng nói: "Tiểu cữu, chúng ta đưa Đô Đô đi ngủ đi.”

Giang Tư Nguyệt gật đầu, bế Đô Đô nhẹ tay nhẹ chân đứng lên, đi nói một tiếng với Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản trước rồi lên lầu với Đoàn Đoàn, cẩn thận đặt Đô Đô trong chăn.

Đoàn Đoàn ở một bên cẩn thận đắp chăn, thấy không còn gì cần làm nữa, hai sanh cữu mới xuống lầu.

Mà Niên Niên và Bảo Bảo thì được Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Viễn ôm, còn đang cười rất vui vẻ không có chút buồn ngủ.

Thế là Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt lại vây quanh hai tiểu tử kia.

Giang Tư Nguyệt lại ôm Niên Niên vào lòng.

Cũng không biết có phải Niên Niên cảm thấy tiểu cữu cữu này xinh đẹp hay không, vừa tới trong lòng cậu ta đã lập tức nở nụ cười.

Giang Tư Nguyệt nhìn tiểu bảo bảo trong ngực, trong lòng cực kỳ thích, nhẹ nhàng hôn lên trán Niên Niên một cái.

Đoàn Đoàn nắm bàn tay nhỏ bé của Niên Niên hôn vài cái.

Sau khi Niên Niên bị hai người hôn khiến cậu bé càng vui vẻ hơn, bàn tay nhỏ vung vài cái không cẩn thận đụng lên mặt Giang Tư Nguyệt, rồi bật cười thành tiếng.

Đoàn Đoàn nhích lại gần một chút, hâm mộ nói: "Tiểu cữu, hình như Niên Niên bảo bảo rất thích cữu nha!"

Giang Tư Nguyệt cười nói: "Đúng vậy, nó cười rất vui vẻ.”

Đúng lúc Tần Tĩnh Nghiễn bước tới, nhìn dáng vẻ nhi tử của mình cười híp mắt trong lòng Giang Tư Nguyệt, bất đắc dĩ nghĩ, chẳng lẽ nhi tử của mình chỉ thích người đẹp? Hiện tại mới bây lớn đâu, sao có thể phân biệt đẹp xấu? Khi ở trong lòng mình, cũng không thấy cậu bé vui vẻ như vậy, vẻ ngoài của mình cũng tạm được mà!

Ôi... Tiểu tử thúi này!

Nhưng Đoàn Đoàn vẫn ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: "Tiểu thúc, lúc thúc và thẩm bế Niên Niên bảo bảo, đệ ấy cũng vui vẻ như vậy sao?"

Tần Tĩnh Nghiễn: "..." Đâm tim!

Cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói: "Không có, có thể tiểu tử này tuổi còn nhỏ đã thích người đẹp, cho nên mới cười vui vẻ như vậy ở trong lòng A Nguyệt.”

Đoàn Đoàn nhìn dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Tần Tĩnh Nghiễn, che cái miệng nhỏ lén mỉm cười: “Tiểu thúc đừng thương tâm, tiểu cữu rất đẹp trai nha! Đoàn Đoàn cũng vô cùng thích tiểu cữu, ừm… Gia gia nãi nãi, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, còn có cha nương đều rất thích tiểu cữu!"

Giang Tư Nguyệt nghe Đoàn Đoàn nói như vậy khiến sắc mặt cậu ta đỏ bừng: "Đoàn Đoàn, con đừng nói bừa!”

Đoàn Đoàn phản bác: “Là thật nha! Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu và những người khác nói tiểu cữu rất hiểu chuyện! Việc gì trong nhà cũng tranh làm, khiến ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đều ngượng ngùng, còn bảo để cữu làm con của ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, là họ đốt Cao Hương đó! Hihi…”

“Nhưng mà, Cao Hương là cái gì vậy?”

Nghe Đoàn Đoàn nói, Tần Tĩnh Nghiễn cũng không khỏi nhìn Giang Tư Nguyệt, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của cậu ta khiến Tần Tĩnh Nghiễn lần nữa kích động, đây chính là Cảnh Phóng của cậu!

Sắc mặt Giang Tư Nguyệt đỏ bừng ngẩng đầu lên muốn nói gì đó, nhưng lại đối diện với nụ cười hiền hậu của Tần Tĩnh Nghiễn, cậu ta sợ tới mức giật mình: "A Nghiễn ca, sao... Sao vậy?”

Tần Tĩnh Nghiễn cười lắc đầu: "Không có gì, chỉ là cảm thấy họ nói rất đúng.”

Giang Tư Nguyệt vội vàng lắc đầu: "Đoàn Đoàn... Đoàn Đoàn nói bừa, huống chi... Huống chi tất cả đều là việc đệ phải làm! Có thể làm Giang Tư Nguyệt, có thể trở thành nhi tử của cha nương đệ, ta mới cảm thấy cuộc sống của ta giống như vừa mới bắt đầu, tất cả đều giống như nằm mơ, ta... Ta rất cảm kích."

Vẻ mặt Tần Tĩnh Nghiễn nghiêm túc, nói với cậu ta: "Đệ đừng nghĩ như vậy, thúc thẩm nhận đệ làm con của họ, chắc chắn cũng là vì thích đệ, đệ cứ xem như một nhi tử bình thường là được, bằng không trong lòng hai cụ cũng sẽ không dễ chịu.”

Giang Tư Nguyệt nhìn cậu, qua một lúc lâu mới gật đầu: "Vâng, đệ biết rồi, A Nghiễn ca.”

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn cậu ta, đột nhiên nghĩ bây giờ cậu ta đã đến học viện đọc sách với Đoàn Đoàn, vậy... Vậy nhất định sẽ không thể diễn Cảnh Phóng rồi, sao cậu lại có thể quên mất chuyện quan trọng như vậy.

Không được, hôm nào phải thương lượng với tẩu tử cậu mới được, nếu A Nguyệt không được thì họ lại tìm diễn viên một lần nữa.

Hơn nữa hiện giờ Trương Đại Trụ dưới sự thúc giục thường xuyên của cậu, rốt cuộc cũng thiết kế ra động tác đánh võ, đương nhiên vì có thể trực quan nhìn thấy hiệu quả, Trương Đại Trụ còn kéo thêm vài hảo bằng hữu của hắn ta cùng nhau diễn luyện trước mặt Tần Tĩnh Nghiễn.

Bọn họ làm ra những động tác võ thuật đại khí hào phóng kia, lúc đó cậu xem xong đã vỗ tay tán thưởng, vô cùng hài lòng.

Cho nên cũng phải tăng cường tìm diễn viên, tăng cường tập luyện, cậu đã... Rất chờ mong [Phi Sa] được diễn ra.

Nhưng sự lo lắng của Tần Tĩnh Nghiễn đều là dư thừa.

"Không cần tìm lại lần nữa, A Nguyệt đã đọc [Phi Sa] của đệ nhiều lần, đệ ấy đặc biệt thích, đã sớm nói với ta đệ ấy không muốn tới học viện, muốn tập luyện ngay. Nhưng ta nghĩ ít nhất cũng phải học xong chương trình học năm trước đã, nên kéo dài tới bây giờ mới nói với đệ." Giang Oản Oản cười nói.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 265: Chương 265



Đúng lúc Giang Tư Nguyệt bước tới, nghe đến đó, lập tức gật đầu: "Đệ muốn diễn! Đừng tìm diễn viên nữa!”

Tuy Giang Tư Nguyệt biết chữ làm bài tập đều rất cố gắng, nhưng cậu ta cũng không thích đọc sách, cũng không có thiên phú gì.

Hơn nữa trong lòng cậu ta vẫn luôn nhớ mục đích trước đây nhóm người Giang Oản Oản mua cậu ta, cho nên lúc đọc sách mới có thể cố gắng như vậy, mà hôm nay mặt chữ cơ bản cậu ta đều đọc được, ngay cả sách cũng đọc vài quyển nên cậu ta cũng không có ý định lại tới học viện. Nhưng về sau cậu ta cũng sẽ không hoàn toàn buông đọc sách, cậu ta ở nhà nhàn rỗi thì sẽ tiếp tục học tập.

Hơn nữa, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, đó chính là [Phi Sa], cậu ta thật sự rất thích câu chuyện [Phi Sa] này, cậu ta nghĩ không có bất kỳ người nào có thể từ chối một câu chuyện như vậy. Vừa nghĩ tới cậu ta có thể có cơ hội diễn dịch Cảnh Phóng, tâm tình của cậu ta lập tức hăng hái! Hận không thể bắt đầu tập luyện ngay!

Tần Tĩnh Nghiễn nghe được lời này của cậu ta, đương nhiên khiến cậu vui mừng vô cùng nhưng cậu vẫn hỏi: “A Nguyệt, đệ thật sự không muốn tới học viện học nữa sao? Nếu đệ thích học, cứ tiếp tục học, dành thời gian rảnh rỗi tập luyện cũng được.”

Giang Tư Nguyệt vội lắc đầu: “A Nghiễn ca, lính vực đọc sách của đệ không có thiên phú nào, chỉ muốn nhận biết chữ là tốt rồi, bây giờ cũng đạt được mục đích, cho nên đệ cũng không muốn tiếp tục tới học viện, đệ thật sự rất thích [Phi Sa], đệ cũng rất muốn diễn Cảnh Phóng!”

Tần Tĩnh Nghiễn vỗ vai cậu ta nói: “Được, vốn dĩ đệ là người thích hợp nhất, sau này đệ, A Nguyệt phải diễn thật tốt!”

Giang Tư Nguyệt gật đầu: "Đệ nhất định sẽ cố gắng diễn tốt, A Nghiễn ca.”

Giải quyết được một tâm bệnh, lo lắng trong lòng Tần Tĩnh Nghiễn cuối cùng cũng buông xuống.



Bây giờ chỉ còn vài ngày nữa là Tết, nên hai người Lý Viễn và Tô Hà quyết định không trở về huyện nữa, trực tiếp ở lại, dù sao thì cũng ở đây trong năm nay.

Năm nay, các thôn dân của Tần gia thôn đều kiếm được rất nhiều bạc, chỉ riêng xây nhà mới đã có rất nhiều nhà.

Mà Tết họ lại càng không tiếc, nhà nào không nuôi lợn phải mua riêng ít nhất vài chục cân thịt lợn, bởi vì năm ngoái Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mua pháo hoa đốt cho Đoàn Đoàn, cho nên năm nay nhà ai có hài tử ít nhiều đều sẽ mua một chút.

Trong đó ba nhà Đại Ngưu, Tần Đắc Chính và Lý Quý đã mua rất nhiều, lúc họ mua về còn cố ý chia cho Đoàn Đoàn, cứ như vậy, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cũng không cần mua cho Đoàn Đoàn nữa.

Hôm nay Tết, trời vừa tối, trong thôn đã lục tục đốt pháo hoa, Giang Tư Nguyệt bế Đô Đô, dẫn Đoàn Đoàn đứng ở trong sân nhìn lên.

Đô Đô nhìn khói lửa muôn màu muôn vẻ trên trời, thân thể nhỏ nhắn ở trong lòng Giang Tư Nguyệt nhảy nhót, bàn tay nhỏ bé kéo vạt áo của cậu ta, trong miệng nhỏ ê ê nha nha, giọng trẻ con vang lên liên tục: "A nha... A... Hihi…”

Chỉ chốc lát sau, Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Viễn cũng bế Niên Niên và Bao Bảo đi ra, mức độ hưng phấn của hai tiểu hài tử này còn hơn Đô Đô.

Năm nay trong nhà có thêm vài tiểu oa nên náo nhiệt hơn năm ngoái rất nhiều.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đứng trong phòng bếp, xuyên qua cửa sổ phòng bếp đang mở nhìn cảnh đẹp bên ngoài, đều say mê.

Giang Oản Oản nhìn người bên cạnh nói: “Hy vọng hàng năm vào thời điểm này đều sẽ luôn náo nhiệt như vậy.”

Tần Tĩnh Trì ôm vai nàng, cười nói: "Sẽ luôn như vậy, cả nhà chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.”

“Ừ.”

Pháo hoa ngoài cửa sổ liên tục nở rộ, mùi thức ăn trong phòng cũng lan toả khắp nhà.

“Ăn cơm thôi!”



Đông đi xuân đến, băng tuyết tan hết, cành khô trên cây lại nảy mầm mới.

[Phi Sa] cũng chuẩn bị bắt đầu tập luyện.

Tất cả diễn viên trong đoàn làm phim cơ bản đều đã xác định, Giang Tư Nguyệt đóng vai Cảnh Phóng, những tướng sĩ và kẻ địch khác trên chiến trường đều do đám người Trương Đại Trụ diễn. Tìm diễn viên diễn vai thôn dân kia lại càng dễ dàng, tìm vài người trong thôn là được, chỉ cần trả tiền công thì chắc chắn họ sẽ bằng lòng.

Mà vai nghĩa phụ này lại tốn rất nhiều thời gian mà vẫn chưa có quyết định, bởi vì miêu tả Cảnh Phóng rất là tuấn mỹ, cho nên nếu nghĩa phụ là thân phụ của hắn ta thì tướng mạo ít nhất phải đoan chính mới được.

Mà muốn tìm nam nhân hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt còn đoan chính cũng rất khó tìm, cơ bản không có ai thích hợp, mà những người thích hợp kia thì đều ở trong nhà rất giàu có, cả người được chăm sóc kỹ càng, mà người như vậy sao có thể xem trọng công việc này.

Cho nên người được chọn nghĩa phụ khiến tất cả mọi người u sầu thật lâu, trước đây tinh thần và sức lực đều chỉ đặt trên người Cảnh Phóng, nào biết nhân vật nghĩa phụ này cũng không phải dễ tìm.

Đang lúc mọi người chân tay luống cuống, Lý Tam Nương đột nhiên nói: "Oản Oản, hay là để cho cha con diễn đi, nương… Nương cảm thấy ông ấy cũng được, hơn nữa cũng chính là cha của A Nguyệt, phù hợp!" Huống chi, lão đầu tử của nhà bà ấy, mặc dù đã bốn mươi nhưng trông không khác mấy khi còn trẻ, vẻ ngoài cũng… Cũng vẫn có thể đi?

Bà ấy vừa nói xong, ánh mắt mọi người trong nhà lập tức rơi lên người Giang Hiền Vũ.

Khoé miệng Giang Hiền Vũ co rút, thấy ánh mắt mọi người nhìn ông ấy càng trở nên kích động và… Càn rỡ? Mặc kệ trở nên như thế nào, dù sao ông ấy cũng không làm được diễn viên gì đó.

“Không không không! Ta không làm được! Tay chân già của ta, sao mà làm được! Không được không được! Mọi người đừng nhìn ta nữa!”

Nói xong, còn mưu toan tìm thế thân: "Ta... Ta cảm thấy thông gia cũng rất tốt! Nếu không để thông gia làm đi!”

Ông ấy vừa nói xong, ánh mắt mọi người lại nhanh chóng dời đi, nhìn về phía Tần phụ đang bưng nước trà biểu cảm dại ra.

Khoé miệng Tần phụ co rút lợi hại hơn, sau khi phản ứng lại, vội vàng cực lực sờ so.ạng chính mình: "Ai u, ta đây vừa già vừa xấu, các con nhìn xem, ta đây tóc đều bạc thành dạng gì rồi? Da trên mặt ta đều rũ xuống! Còn nhìn đi râu mép này của ta, bừa bộn, còn có, ôi trời, chân này của ta cũng không tốt. Các con nói xem, làm gì có cách nào có thể chữa khỏi chứng đau chân của ta chỉ sau vài bước chứ?”

Đoàn Đoàn trợn tròn mắt nhìn ông, tiểu tử kia khiếp sợ một câu cũng không nói nên lời, thật không ngờ có một ngày gia gia của cậu bé lại có thể nói ra nhiều như vậy?

Hơn nữa gia gia cậu bé nhìn không kém mấy so với ngoại tổ phụ nhà mình, tóc bạc chỉ có vài sợi, khoé mắt trên có một chút vết chân chim, râu ria ngày hôm qua đều đã cạo, còn chân mà nói, không phải hôm qua ra ngoài đi dạo còn đi rất nhanh sao? Chính mình chạy chậm mới có thể đuổi kịp, Đoàn Đoàn nghĩ, chẳng lẽ mình nhớ lầm?

Giang Hiền Vũ bị những lời này của ông làm giật mình sững sờ tại chỗ, ông ấy bại, ông ấy thật sự bại, cho dù ông ấy đúng là một lão nam nhân, cũng nói không nên nói lời bôi nhọ mình như vậy.

Qua hơn nửa ngày, Giang Hiền Vũ mới mở miệng nói: "Thông gia à, sao lại như vậy! Ông cũng quá độc ác đi!”

Tần phụ lắc đầu: "Thông gia, ta nói tất cả đều là sự thật!”

Vốn dĩ Tần phụ nói không nhiều lắm, bình thường cũng lười nói nhiều với người khác, bây giờ còn muốn cho ông lên đài đi diễn trò? Vậy còn không bằng trực tiếp một đao giải quyết ông! Nếu không ông thật sự không muốn, thì cái miệng kia của ông cũng nói không ra mấy lời này.

Mà mấy người Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản ở bên cạnh cũng kinh ngạc.

Nhưng nghĩ đến tính cách Tần phụ, họ đều hiểu, nếu để ông lên đài diễn trò, đúng là làm khó ông quá.

Mà Tần phụ không được...

Ánh mắt mọi người lập tức như mạo hiểm nhìn về Giang Hiền Vũ.

Giang Oản Oản cười nói: "Cha, hay là…”

Giang Hiền Vũ vội vàng ngắt lời: "Oản Oản à, con đừng làm khó cha, cha... Cha thật sự không làm được a! Thật xấu hổ!”

Lý Tam Nương ghét bỏ liếc nhìn ông ấy, níu lấy lỗ tai của ông ấy nói: "Dù sao cả ngày chàng cũng không có việc gì làm, còn không cho Oản Oản giải ưu, huống chi, chàng diễn cha của nhi tử chúng ta, đúng bản chất của diễn hí, có cái gì mà xấu hổ!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 266: Chương 266



Giang Tư Nguyệt thừa cơ vội giữ cánh tay Giang Hiền Vũ nói: "Cha, cha hãy đồng ý đi!"

Đoàn Đoàn lập tức cũng học theo Giang Tư Nguyệt, chạy tới ôm lấy chân Giang Hiền Vũ: "Ngoại tổ phụ… Ngoại tổ phụ đồng ý đi…"

Giọng nói của cậu bé run rẩy, mềm mại khiến Giang Hiền Vũ cảm nhận được sự đáng yêu, ông ấy ngẩng đầu nhìn nhi tử, lại cúi đầu nhìn ngoại tôn tử, bất đắc dĩ nhắm mắt lại: "Ta... Ta... Ôi! Được... Được rồi, đồng ý với các con là được, nhưng ta diễn không tốt cũng không thể trách ta!”

Giang Oản Oản vội vàng cười nói: "Không trách không trách, cha cứ tùy ý diễn một chút là được rồi.”

Tần Tĩnh Nghiễn đứng ở bên cạnh vui vẻ vỗ tay, chỉ thấy cậu xoay quanh Giang Hiền Vũ vài vòng, miệng không ngừng tán thưởng nói: "Được được được! Thúc diễn nghĩa phụ chắc chắn thích hợp! Không đúng, là thích hợp nhất! Hahaha…”

Đoàn Đoàn cũng cổ vũ: "Rất thích hợp!”

Tuy rằng Giang Oản Oản bảo Giang Hiền Vũ tùy tiện diễn một chút là được rồi, nhưng nếu ông ấy quyết định muốn diễn thì chắc chắn sẽ để bụng.

Mỗi ngày khi Giang Tư Nguyệt cầm [Phi Sa] lật xem, ông ấy đều muốn Giang Tư Nguyệt tỉ mỉ đọc cho ông ấy nghe. Đặc biệt là lúc trong sách nói đến phần nhân vật nghĩa phụ thì ông ấy đều lắng nghe vô cùng nghiêm túc.

Sau khi nghe rất nhiều lần, Giang Hiền Vũ đã có thể học thuộc lời thoại của nhân vật nghĩa phụ trong sách. Cả ngày trong miệng ông ấy đều nhắc tới, xem ra so với nhân vật chính Giang Tư Nguyệt này thì ông ấy còn yêu cầu mình rất nghiêm khắc.

Tuy cả ngày hôm nay Giang Tư Nguyệt không ôm [Phi Sa] gặm nội dung, nhưng hiện tại ngày nào ông ấy cũng phải tới võ quán của Trương Đại Trụ, đi theo Trương Đại Trụ luyện tập động tác võ thuật cơ bản nhất.

Bây giờ võ quán của Trương Đại Trụ nghiễm nhiên đã trở thành hiện trường tập luyện của [Phi Sa], những người đóng vai binh tướng khác ngày nào không có việc gì đều đến võ quán luyện một chút, dù sao bọn họ đều là hảo bằng hữu của Trương Đại Trụ. Hơn nữa trong võ quán của Trương Đại Trụ cũng không có đệ tử nào, cho nên mọi người không sợ quấy rầy đến hắn ta.

Tuy lúc Trương Đại Trụ diện thí trong lòng rất miễn cưỡng, nhưng hôm nay hắn ta bố trí động tác võ thuật tới nghiện, hàng ngày dạy Giang Tư Nguyệt đều rất nghiêm túc.

Nhìn Giang Tư Nguyệt từng chút từng chút tiến bộ, trong lòng hắn ta cũng kiêu ngạo vì có một đồ đệ như vậy.

Nhưng Giang Tư Nguyệt đúng là đủ tư cách đồ đệ, quả thật cũng rất cố gắng, mỗi ngày đi theo hắn ta luyện tập từ sáng đến tối muộn. Thời tiết đầu xuân, rõ ràng là thời gian vẫn khá lạnh, thế mà hàng ngày cậu ta đều luyện tập đến mức mồ hôi đầm đìa.

Về đến nhà, khi Lý Tam Nương cầm lấy quần áo bẩn của cậu ta, đều ướt đẫm mồ hôi.

Bà ấy nhìn dáng vẻ tươi cười của Giang Tư Nguyệt, khiến bà ấy đau lòng vô cùng: "A Nguyệt, hay là... Hay là mỗi ngày con luyện ít một chút đi, luyện tập xong thì nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Giang Tư Nguyệt nhìn bà ấy lắc đầu: "Nương, con không mệt, hơn nữa con rất thích luyện võ, sư phụ cũng dạy rất khá, con phải học nhanh mới được, con đã rất muốn diễn [Phi Sa] rồi!"

Lý Tam Nương sờ đầu của cậu ta, cười nói: "Được rồi, nương cũng không biết các con muốn diễn [Phi Sa] gì nữa, nương cũng không hiểu, chỉ nghe tỷ của con luôn nhắc tới, nghe trông còn giống truyện."

Giang Tư Nguyệt gật đầu: "[Phi Sa] chính là chuyện xưa kể về một thiếu niên... Tóm lại, thật sự rất cảm động cũng rất nhiệt huyết sôi trào! Chờ sau này con và cha cùng nhau diễn, nương tới xem thì sẽ biết!”

“Nói đến đây mới nhớ mấy ngày nay cha con cũng rất si mê, cả ngày trong miệng cứ lẩm nhẩm những lời thoại kia, khi không có việc gì còn luôn ở trong sân tự mình diễn đấy, nhìn... Nhìn giống như con khỉ, mỗi lần nương thấy đều cảm thấy mắc cười."

Giang Tư Nguyệt cười nói: "Từ sau khi cha nghe con kể, chắc có lẽ cũng thích chuyện xưa đó, nhìn dáng vẻ hứng thú như vậy, nhất định cha sẽ diễn rất tốt.”

“Mặc kệ cha đi, dù sao cha cũng chỉ giúp các con, diễn không tốt trước mặt các con, chắc cha cũng ngại.”

Giang Tư Nguyệt cười híp mắt, cũng không theo bà ấy trêu chọc cha cậu ta nữa.

Tuy mọi thứ đều bắt đầu đi vào quỹ đạo, nhưng còn thiếu một khâu mấu chốt, cũng chính là thời thơ ấu của Cảnh Phóng vẫn chưa có diễn viên nhí thích hợp.

Mà thời thơ ấu bao gồm hai độ tuổi, một là bốn năm tuổi, hai là tám chín tuổi.

Nhưng diễn viên nhí khá dễ tìm, không nói cái khác, chính là trong thôn Tần gia bọn họ có rất nhiều tiểu tử thích hợp.

Đầu tiên là Cảnh Phóng tám chín tuổi, Giang Oản Oản vừa nghĩ tới đây trong đầu đã hiện ra khuôn mặt của Tần Tuấn Phong.

Tuổi tác của tiểu tử kia vừa vặn thích hợp, hơn nữa vẻ ngoài gầy nhom cao cao, mi thanh mục tú, mặc dù mặt mũi không giống với Giang Tư Nguyệt diễn vai Cảnh Phóng nhưng ít nhất thân hình của chúng không khác nhau mấy, huống chi vẻ ngoài đẹp trai đều tương tự, mọi người cũng sẽ không để ý điểm này, dù sao cũng không phải xấu xí như những thứ kỳ lạ quái gỡ.

Mà Cảnh Phóng bốn năm tuổi, vốn dĩ Giang Oản Oản muốn Đoàn Đoàn diễn nhưng sau khi thử qua thì phát hiện Đoàn Đoàn thật sự quá dễ cười, hoàn toàn không thể đảm nhận được nên nàng cũng đành thôi.

Người kế tiếp tất nhiên rơi lên người Cẩu Đản và Nhị Oa, Cẩu Đản khỏe mạnh như hổ mang không dính dáng với vẻ gầy gò, thế nên cậu bé không quá thích hợp. Còn Nhị Oa trắng trẻo gầy gò, lúc cười đôi mắt sáng ngời trông có chút thích hợp.

Sau khi trải qua diễn thử mới phát hiện Nhị Oa thật sự có tài năng trong lĩnh vực này, cho dù tiểu tử kia diễn tiểu động vật đều có thể mô phỏng rất thực tế và sống động như thật, mà cậu bé diễn Cảnh Phóng, lại càng có mũi có mắt, rất thích hợp!

Tần Tĩnh Nghiễn ở bên cạnh nhìn, thấy Nhị Oa nghiêm túc nói lời thoại thuở thơ ấu của Cảnh Phóng, giống như thật sự thấy được Cảnh Phóng khi còn bé, lúc này cậu lập tức ôm Nhị Oa hôn vài cái!

“Ai nha! Sao Nhị Oa của chúng ta có thể lợi hại như vậy! Diễn hay quá! Sau này Nhị Oa làm diễn viên ngự dụng cho Nghiễn thúc được không?”

“Ha ha... A Nghiễn thúc thúc, cháu diễn tốt lắm sao? Nhưng... Nhưng diễn kịch này thật thú vị! Thật sự thú vị! Sau này A Nghiễn thúc thúc cần cháu, gọi cháu tới diễn là được!”

Tần Tĩnh Nghiễn nhịn không được lại hôn cậu bé một cái: "Được rồi!”

Giang Oản Oản ở bên cạnh nhìn vẻ hưng phấn của Nhị Oa, không khỏi nở nụ cười: "Không ngờ, Nhị Oa của chúng ta còn biết diễn hí!”

“Haha…”

Bình thường Nhị Oa này đều có chút ngại ngùng, Giang Oản Oản chưa bao giờ thấy cậu bé vui vẻ kích động như vậy.

Giang Oản Oản nghĩ rằng có phải ngày sau Nhị Oa vẫn có thể làm diễn hí này hay không?

Thật ra tuy mấy tiểu tử kia đều đi học đường giống nhau nhưng thiên phú đọc sách cũng rất quan trọng, trước mắt xem ra chỉ có Đoàn Đoàn mới có thể nỗ lực theo hướng thi cử, mà Nhị Oa và Cẩu Đản thì có vẻ có phần cố hết sức.

Nhưng Cẩu Đản có chút thiên phú ở phương diện toán học, vả lại từ nhỏ cậu bé đã có thể nhìn ra là một người ổn trọng lại có trách nhiệm, trong cuộc sống, đều là ca ca rất chiếu cố các đệ đệ, ngày sau mặc kệ ở đây, mở một cửa tiệm gì đó đối với cậu bé cũng không thành vấn đề.

Nhưng tiểu tử Nhị Oa này khiến họ đều có chút lo lắng, ít nói lại ngại ngùng, không biết ngày sau cậu bé có thể làm gì mới đúng.

Hôm nay thấy cậu bé có thiên phú này, Giang Oản Oản thật sự rất vui mừng, có thể nói ba trăm sáu mươi nghề, hành nghề ra Trạng Nguyên, mặc kệ như thế nào, mỗi người đều có thể tìm được sự am hiểu của chính mình thật sự là một điều đáng quý.

Đoàn Đoàn ở bên cạnh kéo lấy cánh tay Cẩu Đản, cười tủm tỉm nói: "Cẩu Đản ca ca, Nhị Oa ca ca thật lợi hại! Huynh ấy không có chút ngại ngùng nào khi biểu diễn trước rất nhiều người trong chúng ta!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 267: Chương 267



Tiểu tử lập tức che cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười: "Haha, Đoàn Đoàn thì không được, đệ vừa đứng lên đã muốn cười! Đều không nhịn được!”

Cẩu Đản cũng gật đầu theo: "Huynh cũng vậy! Cái này quá xấu hổ! Huynh... Huynh vừa bước lên, nói cũng không nên lời, lời thoại thật vất vả mới thuộc đều quên sạch.”

Tất cả các diễn viên về cơ bản đã vào vị trí mà địa điểm diễn tập cũng đã quyết định, đó là ở võ quán của Trương Đại Trụ, chỗ đó của hắn ta không những rộng rãi mà còn có rất nhiều binh khí tiện dụng. Để đề phòng khách nhân sẽ bị thương trong quá trình huấn luyện, mặc dù hình dạng những binh khí này khác nhau nhưng đều được làm từ nguyên liệu bằng gỗ rất nhẹ nên huấn luyện cũng không cần lo lắng.

Mà cảnh diễn đầu tiên, chính là cảnh Cảnh Phóng bốn năm tuổi, sau khi thân mẫu của hắn ta c.h.ế.t thì hắn ta phải ăn xin dọc đường.

Cho nên đoạn thứ nhất Giang Tư Nguyệt không có phần diễn, thậm chí cảnh thứ hai cảnh thứ ba cũng chưa chắc có nên cậu ta đã ở một bên khổ luyện động tác đánh võ, đánh nhau mới là điểm quan trọng nhất.

Cũng may cậu ta có chút thiên phú, hiện giờ thân thể đã có thể bay lên không trong thời gian ngắn, Trương Đại Trụ nói rằng có khi họ sắp xếp xong mấy cảnh trước, đến phiên cậu ta diễn thì động tác của cậu ta đã có thể làm rất hoàn mỹ. Tuy rằng động tác của Giang Tư Nguyệt không có lực sát thương gì nhưng dùng trên sân khấu như thế đã đủ rồi.

Sáng sớm, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì bế Đô Đô, dẫn theo Đoàn Đoàn tới võ quán xem, thế nhưng chẳng được bao lâu Tần Tĩnh Nghiễn cũng vội vàng vào cửa.

"Bắt đầu tập luyện chưa?" Cậu thở hổn hển hỏi.

Giang Oản Oản cười nói: "Không vội, vẫn chưa đâu, huống chi cũng không phải sắp xếp một lần là được, có lẽ phải tập luyện thêm vài chục vài trăm lần nữa.”

Trong góc, Nhị Oa cầm một tờ giấy, trong miệng nhỏ lẩm bẩm đọc thoại của mình, rất si mê, ngay cả Đoàn Đoàn cũng không sang quấy rầy cậu bé.

Cảnh thứ nhất, Nhị Oa chính là nhân vật chính, cảnh diễn của cậu bé rất nhiều... Không... Có thể nói cơ bản chỉ có một mình tiểu tử đó diễn, những vai phụ khác chính là đại nương bán bánh bao, người bán hàng rong bán đồ ăn và đồ chơi khác cùng với những tên ăn mày ven đường.

Nhị Oa yên lặng đọc vài lần, cho tới khi cảm thấy mình đã hoàn toàn thuộc lòng mới chạy đến cạnh Giang Oản Oản, cười híp mắt nói: "Thẩm, lời thoại cháu đều thuộc rồi, có phải cháu nên bắt đầu hay không?”

Giang Oản Oản cười nói: "Đã thuộc rồi sao? Ôi trời, Nhị Oa của chúng ta thật giỏi!”

“Haha, thẩm, cháu sợ sẽ diễn không được tốt, nhưng cháu đã nhìn kỹ thúc bá và các tiểu ca ca ăn xin trên đường, cháu có nên bắt chước theo bọn họ diễn không?”

Ngẫm nghĩ rồi Giang Oản Oản vuốt đầu cậu bé nói: “Được... Có thể tham khảo nhưng đừng bắt chước diễn theo họ, bởi vì cháu phải diễn tiểu tử mà nương của tiểu tử này đã quá đời, tiểu tử bị ép ăn xin nên sẽ không giống những tên ăn mày khác, vì ăn gì cũng có thể làm. Thật ra trong lòng tiểu tử vẫn muốn cố gắng làm một tiểu hài bình thường.”

Dường như Nhị Oa hiểu ra gì đó liền gật đầu: "Vậy... Vậy cháu sẽ thử.”

“Được.”

Ngay sau đó, Giang Oản Oản lại nhìn mọi người nói: "Được rồi được rồi, tất cả mọi người chuẩn bị, đứng vào vị trí của mình đi. Tuy đồ vật trên sạp nhỏ đều không phải thật, nhưng mọi người cũng phải bán chúng như đồ thật."

Chờ tất cả mọi người chuẩn bị xong xuôi, Nhị Oa nhìn thoáng qua Giang Oản Oản và những người khác thầm cổ vũ trong lòng. Cậu bé lập tức ôm cánh tay, lúc đi khập khiễng, run lẩy bẩy cạnh các sạp nhỏ không tồn tại nhìn tới nhìn lui, mà khi cậu bé đi qua nhóm bán hàng rong đều ghét bỏ mà xua đuổi cậu bé: "Cút cút cút!”

“Tên ăn mày thối, đừng đi qua chỗ ta buôn bán, lát nữa dọa khách của ta chạy mất!”

“Nhìn cái gì mà nhìn! Coi chừng ta đánh ngươi!”



Nhị Oa bĩu môi, rũ bả vai nhỏ chậm rãi đi đến góc nhỏ bên đường, ánh mắt nhìn chằm chằm vị trí của mấy người bán hàng rong, qua một lúc lâu, ánh mắt dừng lại trước mặt một bà cụ, không nỡ dời đi, cậu bé biết trong ngăn kéo kia có bánh bao thịt vừa to vừa nóng, nếu... Nếu có thể ăn một cái... Thì tốt rồi.

Nhưng cậu bé nhìn bộ dạng to lớn của đại nương kia, thân thể nhỏ bé đã không tự giác rụt lại, cậu bé không dám đi qua, cũng không dám đi qua xin một cái bánh bao.

Cậu bé không ngừng nuốt nước miếng, chân mang giày vải rách nát còn thường xuyên ma sát trên mặt đất.

Qua một lúc lâu, có lẽ là nghe được tiếng bụng kêu, tiểu tử kia mới cố lấy dũng khí, lắc lư bước tới cạnh tiệm bánh bao, ngửa đầu nhỏ khẽ ngửi, như thể như vậy có thể sẽ khiến cậu bé giảm bớt cảm giác đói khát một chút.

Mà đại nương bán bánh bao lạnh lùng liếc cậu bé mắng: "Tiểu súc sinh, cút ra xa cho lão nương, không thì ảnh hưởng đến việc làm ăn của ta!”

Tiểu tử kia bĩu môi lại chậm rãi lê bước tới góc nhỏ nhìn tiệm bánh bao rồi chậm rãi ngủ thiếp đi.

Qua một lúc lâu, Nhị Oa mới vội ngồi dậy chạy đến trước mặt Giang Oản Oản, vui vẻ hỏi: "Được không ạ? Thẩm? Thúc?”

Ánh mắt Giang Oản Oản, Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn ngơ ngác, nhất thời hoàn hồn nhìn kỹ lại, phát hiện trong mắt ba người họ đều khẽ ngấn nước.

Mà Đoàn Đoàn bên cạnh lại rơi nước mắt: "Hu... Nhị Oa ca ca! Nhị Oa ca ca, Đoàn Đoàn đi mua đồ ăn ngon cho huynh! Đoàn Đoàn mua bánh bao nóng cho huynh! Hu…”

Nhị Oa không biết phải làm sao nên chỉ có thể sững sờ tại chỗ, tiếp theo vội an ủi nói: "Đoàn Đoàn, đệ đừng khóc nha, huynh chỉ diễn, là giả! Đệ không nhớ rõ sao? Hôm qua đệ và Cẩu Đản ca mới ở nhà huynh ăn thịt nướng thơm thơm nha, huynh và đệ đều ăn rất rất nhiều!"

Đoàn Đoàn lau nước mắt thút thít nói: "Đoàn Đoàn... Đoàn Đoàn quá thương tâm, Nhị Oa ca ca diễn quá chân thật, Đoàn Đoàn rất sợ.”

Đoàn Đoàn ngẫm nghĩ hai người Nhị Oa và Cẩu Đản ca nhất định phải thật tốt, phải luôn có quần áo mới mặc, cũng phải luôn có thịt ăn mới được!

Mà cuối cùng Tần Tĩnh Nghiễn cũng đã hoàn hồn, ôm Nhị Oa hôn một lúc: "Nhị Oa! Cháu thật lợi hại, thúc rất thích cháu!”

Tần Tĩnh Nghiễn nghĩ, cậu bé chính là Cảnh Phóng! Nhìn dáng vẻ Nhị Oa diễn, cậu không khỏi hối hận trước đây khi mình viết thì ít nhất phải nên để cho đại nương bán bánh bao kia cho Cảnh Phóng một cái bánh bao nóng hổi!

Giang Oản Oản thì xoa đầu Nhị Oa hỏi: “Nhị Oa, sao khi cháu bước đi trên đường lại làm ra dáng vẻ bị đau chân thế? Hơn nữa sao lúc cháu ngồi ở trong góc cứ luôn cọ xát chân vậy?”

Nhị Oa gãi đầu, có chút không xác định, có phải mình diễn không tốt hay không? Suy nghĩ một chút, cậu bé mới chần chừ nói: "Bởi vì... Bởi vì là mùa đông ạ, cháu thấy các ăn mày ca ca ở bên ngoài vào mùa đông đều đi khập khiễng, do họ lớn lên nứt da! Nứt da vô cùng nghiêm trọng, rất đau! Còn rất ngứa!”

Giang Oản Oản khiếp sợ trừng to hai mắt: "Những thứ này cháu đều quan sát được sao? Nhị Oa thật sự rất lợi hại!”

Tuy rằng những chi tiết này không khó phát hiện, nhưng đối với một tiểu hài tử mà nói, cũng rất dễ dàng bị bỏ qua. Tiểu tử Nhị Oa này tâm quá nhỏ, Giang Oản Oản nghĩ.

“Hơn nữa... Hơn nữa trước đây cháu cũng từng bị nứt da, thật sự rất khó chịu!”

Đoàn Đoàn vừa lau nước mắt, vừa lại gần nói: "Đoàn Đoàn cũng nứt rồi, thật sự ngứa lắm!"

Tần Tĩnh Trì ôm Đô Đô, nhìn Giang Oản Oản nói: "Nhưng Đoàn Đoàn chỉ nứt hơn một năm, sau đó các cha nương cố ý mua thuốc cho tiểu tử, về sau đã không nứt nữa.”

Đoàn Đoàn gật đầu: "Đúng đúng đúng! Chỉ nứt hơn một năm!”

Nhị Oa cũng nói: “Huynh cũng chỉ nứt hơn một năm, năm đó rất lạnh, trong nhà bọn huynh còn bị lọt gió, cho nên mới nứt.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 268: Chương 268



Ngày sau đó, Nhị Oa lại híp mắt nói: “Nhưng bây giờ tốt rồi nha, cha nương huynh đã xây nhà mới, thật tốt thật thoải mái!”

Giang Oản Oản nhìn hai tiểu tử trước mặt đang tự nói, trong lòng chua xót, đúng vậy, nếu không phải chính mình trải qua thì sao có thể diễn giống như vậy?

"Nhị Oa cũng rất lợi hại, khi diễn còn biết đưa chuyện mà bản thân đã trải qua vào nội dung vở kịch, thật tuyệt!"

Nhị Oa gãi đầu: "Haha, thẩm, cháu diễn được không?”

Giang Oản Oản gật đầu: "Diễn rất giỏi!”

“Vậy là tốt rồi.”

Mà vừa rồi những các đại thúc đại thẩm của hàng rong kia cũng tụ tập xung quanh, về cơ bản họ đều là người trong thôn, Giang Oản Oản đã trả cho bọn họ một khoản phí diễn hí là bốn mươi văn mỗi ngày, tất cả mọi người tranh nhau muốn tới diễn.

Vừa rồi do họ trực tiếp thấy Nhị Oa biểu diễn nên đều đau lòng, nhất là chính miệng họ phải nói ra lời lẽ độc ác dù biết đều là giả, nhưng nhớ tới vẻ đáng thương của Nhị Oa lúc nảy khiến ai cũng thấy đau lòng.

"Nhị Oa, cháu diễn thật tốt, nãi nãi nhìn cháu đều muốn xốc lồng hấp lấy bánh bao cho cháu, tới khi cúi xuống nhìn thì mới nhớ tới bánh bao kia là giả, hahaha..."

“Đúng đó, Nhị Oa đi qua cạnh ta thôi đã khiến ta đau lòng vô cùng, hoàn toàn không muốn nói ra lời lẽ mắng chửi.”



“Haha… Tống nãi nãi, còn có các thúc các bá, đây đều là diễn nha, mọi người cứ việc mắng cháu, mọi người mắng cháu càng nặng, trong lòng cháu càng thương tâm hơn, không chừng còn diễn tốt hơn nữa đấy ạ!" Nhị Oa vỗ ngực, kiêu ngạo nói.

“Ai u, sao Nhị Oa của chúng ta lại khiến người ta yêu thích như vậy! Tống nãi nãi rất thích cháu!”

“Hihi…”

Đoàn Đoàn cũng cười híp mắt, thút thít nói: "Đúng rồi, Nhị Oa ca ca siêu cấp lợi hại, Đoàn Đoàn cũng thích Nhị Oa ca ca!"

Tống đại thẩm lại sờ đầu nói: "Đoàn Đoàn cũng đáng yêu, Tống nãi nãi cũng thích cháu.”

Mọi người tụ lại nói chuyện một lúc, Tần Tĩnh Nghiễn lại nói: "Được rồi, chúng ta làm lại một lần nữa đi, tuy biểu hiện vừa rồi của Nhị Oa rất khá, nhưng do lúc nảy Tống đại nương khi nhìn thấy Nhị Oa, bất giác đưa tay muốn xốc lồng hấp lên, điểm này phải chú ý một chút. Còn có Lý nhị thúc, lúc thúc mắng Nhị Oa, trên mặt đều là biểu cảm đau lòng, cái này cũng phải thu lại.”

Kế tiếp lại qua ba bốn lần, phân cảnh thứ nhất này mới tính xong, mà phân cảnh thứ hai tiếp theo cũng có hơi khó diễn, phải diễn cảnh cướp thức ăn từ miệng chó dữ.

Trong sách, một phần này là bởi vì Cảnh Phóng thật sự vất vả mới nhặt được một cái bánh bao, lại bị con ch.ó dữ bên cạnh cướp đi, Cảnh Phóng đã đói bụng một lúc lâu thì sao có thể để cho nó cướp đi như vậy, cho nên đã diễn ra một màn tranh thức ăn này.

Cũng may chú chó được dùng là Tiểu Bất Điểm mà nhà nuôi, Tiểu Bất Điểm rất thân thiết với Nhị Oa và Cẩu Đản, hoàn toàn không lo sẽ bị nó cắn bị thương. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, người trong nhà đều huấn luyện Tiểu Bất Điểm, rất nhiều lần cướp thức ăn từ trong miệng nó nhưng Tiểu Bất Điểm đều cho rằng mọi người muốn chơi đùa với nó nên không sợ chút nào, còn thật sự giống như chó dữ bị cướp thức ăn mà quấn lấy người, nhưng chẳng qua nó chỉ muốn chơi với mọi người mà thôi.

Sau khi mọi người chuẩn bị xong, Nhị Oa ôm Tiểu Bất Điểm vu.ốt ve nó, nhỏ giọng nói: "Tiểu Bất Điểm, lát nữa ngươi ngoan nhé, chờ diễn xong, về nhà cho ngươi ăn đồ ăn ngon! Có được không?”

Tiểu Bất Điểm nằm trong lòng cậu bé, liên tục vẫy đuôi, còn thường xuyên cọ cọ cậu bé.

Chờ Nhị Oa chuẩn bị bắt đầu diễn, Đoàn Đoàn kéo lỗ tai Tiểu Bất Điểm, dỗ dành: "Tiểu Bất Điểm, không vội, lát nữa Nhị Oa ca ca cầm bánh bao trong tay ngươi hãy tiến lên ngậm vào miệng, ở nhà ngươi đã làm rất nhiều lần, ngươi cũng đã nhiều lần cướp từ trong tay Đoàn Đoàn, lúc tập luyện nhất định phải làm tốt nha.”

Nhị Oa khập khiễng đi trên đường, thỉnh thoảng rẽ qua những vũng nước có thể xuất hiện trên đường, hai cánh tay nhỏ ôm chặt trước ngực, bả vai khẽ run rẩy, cậu bé choáng váng quan sát xung quanh đường phố, đột nhiên không biết nhìn thấy cái gì mà cậu bé nhanh chóng chạy tới, lập tức nhào tới một cái bánh bao đã bị người ta cắn hai miếng, rồi vui vẻ lấy bánh bao từ dưới thân ra, cậu bé cầm bánh bao lại gần mình cẩn thận ngửi.

Mà lúc này Tiểu Bất Điềm đột nhiên xông ra ngoài, lập tức ngậm bánh bao từ trong tay cậu bé vào miệng.

Nhị Oa có hơi sửng sốt rồi vội vàng đứng dậy, giật bánh bao từ miệng Tiểu Bất Điểm về, hai ba miếng đã nhanh chóng nhét vào miệng, ăn xong còn hung hăng nhìn Tiểu Bất Điểm trước mặt.

Mà tới đây đã kết thúc.

Giang Oản Oản vội bước lên trước, cầm thùng gỗ nhỏ chứa rác bên cạnh sang: "Nhị Oa, mau nhả bánh bao ra, tiểu tử này đoạt lại là được rồi, sao lại còn nhét vào miệng, thật bẩn!"

Nhị Oa ngoan ngoãn nhổ bánh bao trong miệng ra, cười nói: "Thẩm, bánh bao này thật vất vả mới có được, nếu chỉ cầm trong tay, bị chó cướp đi thì phải làm sao bây giờ? Cho nên cháu đã ăn ngay.”

Giang Oản Oản bất đắc dĩ nhìn cậu bé, không lẽ tiểu tử này bị ảnh đế đam mê diễn hí nào đó nhập thân, với kỹ năng diễn hí này làm diễn viên ở thời hiện đại mà xuất hiện trên màn ảnh lớn, đó mới gọi là chấn động!

Hiện tại khi biểu diễn trên đài, khoảng cách người xem đều không gần, cũng rất khó thấy rõ biểu cảm của cậu bé, điểm này thật đáng tiếc.

Giang Oản Oản vén mái tóc rối xù cho cậu bé, nói: "Lần sau không được như vậy! Cái bánh bao này đã rơi xuống đất, không sạch sẽ, ăn vào bị bệnh thì phải làm sao đây?"

Nhị Oa kéo tay nàng lắc lắc: "Cháu... Cháu biết rồi, thẩm, lần sau cháu sẽ không như vậy nữa.”

“Vậy còn được.”

Đợi tới trưa, Tần Đắc Chính mang theo một hộp thức ăn tới, bên trong còn có một ít thịt bò nướng.

Hắn ta vừa tiến vào, thấy Nhị Oa còn đang tập luyện nên vẫn chưa lên tiếng, hắn ta nhẹ nhàng đặt hộp thức ăn lên bàn bên cạnh rồi đứng sang một bên chăm chú nhìn nhi tử nhà mình biểu diễn, nhưng nhìn được một lúc, hốc mắt hắn ta không khỏi đỏ lên.

Một cảnh cướp thức ăn kia thế mà lại tập luyện mấy lần, hắn ta nhìn dáng vẻ Nhị Oa nhào vào bánh bao, lại nhìn dáng vẻ cậu bé cướp thức ăn trong miệng Tiểu Bất Điểm, cho dù biết là giả nhưng vẫn khiến hắn ta đau lòng vô cùng.

Nhị Oa diễn xong cảnh này thì nhìn nhóm người Giang Oản Oản, lập tức nhìn thấy Tần Đắc Chính đang nhìn cậu bé, tiểu tử kia vội vàng chạy tới ôm lấy chân hắn ta: "Cha! Cha tới rồi! Có phải cha đưa cơm cho chúng con không! Con đói bụng rồi!”

Hắn ta ngẩng đầu thấy tròng mắt Tần Đắc Chính đỏ bừng, vội vàng an ủi: "Cha, cha đừng khổ sở, chỉ là diễn thôi! Có phải con diễn rất tốt đúng không! Thẩm và thúc đều nói con diễn tốt, còn khen con!”

Tần Đắc Chính vội vàng gật đầu: "Nhi tử của cha diễn rất tốt, cha mang cơm cho các con, còn thưởng năm xâu thịt bò nướng cho các con.”

Nói xong, hắn ta lại nhìn phía Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, cười nói: "Nhanh, đệ muội bận rộn lâu như vậy, mau tới ăn cơm!"

Đoàn Đoàn ôm bụng nhanh chóng bước tới cạnh hắn ta: “A Chính thúc, hôm nay thẩm làm món gì vậy? Đoàn Đoàn ngửi toàn mùi thơm!”

“Có thịt kho tàu, trứng hấp và tôm hầm! Thơm lắm, cháu đói bụng thì cháu mau tới ăn đi, thúc xới cơm cho các cháu.”

Thật ra không có nhiều cảnh lúc Cảnh Phóng bốn năm tuổi, Nhị Oa chỉ tập luyện hai ba ngày đã cùng Đoàn Đoàn và Cẩu Đản Nhi tới học viện học tập.

Nhưng do chưa bắt đầu biểu diễn nên ngày nào sau khi tan học cậu bé vẫn luôn luyện tập trong võ quán một lúc.

Thật ra phương thức diễn dịch [Phi Sa] này khá giống với kịch nói, mà Giang Oản Oản và những người khác đã thương lượng xong, nàng định sẽ bán vé biểu diễn một tuần một lần.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 269: Chương 269



Cứ như vậy, các diễn viên sẽ có đủ thời gian tập luyện, khoảng cách thời gian cũng vừa phải.

Sau khi quyết định những thứ này, phải chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho buổi biểu diễn.

Bởi vì [Phi Sa] được biểu diễn vào buổi tối, cho nên ánh sáng là một khâu rất quan trọng, vấn đề này phải được giải quyết.

Mọi người có thể nhìn thẳng vào sân khấu từ tầng hai của hiệu sách. Tầng hai có dùng rào chắn cao ngang eo ngăn trở nên đến lúc đó khách nhân ngồi ở tầng hai đã có thể trực tiếp quan sát.

Mà Giang Oản Oản nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định ngăn một gian phòng nhỏ ở tầng hai. Gian phòng nhỏ này có chừa lại một cửa sổ lớn nằm đối diện sân khấu, lúc biểu diễn, trong căn phòng sẽ được đặt vài cây nến có kích thước bằng nắm tay. Một chiếc gương đồng được định chế to bằng bức tường dùng để phản chiếu ánh nến, như thế vừa vặn có thể phản xạ ánh sáng lên sân khấu tạo hiệu ứng ánh sáng hoàn hảo.

Nhưng muốn định chế một mặt gương đồng lớn như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, kỹ thuật phức tạp, cần ít nhất mười ngày nửa tháng, chưa kể chi phí cũng rất cao, ước tính tốn vài trăm lượng bạc.

Mấy ngày sau, hai huynh đệ Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn đi khắp nơi tìm thợ thủ công để làm chiếc gương đồng như vậy, nhưng không ai có thể đảm bảo sẽ chế tạo nó nhanh chóng, cuối cùng sau khi tập hợp được vài thợ thủ công thì việc chế tác gương đồng mới chính thức bắt đầu.

Tại võ quán bên này, buổi tập luyện cũng đang diễn ra một cách ngay ngắn trật tự, họ đã bắt đầu tập luyện phân cảnh của Tần Tuấn Phong.

Mới đầu cha nương của Tần Tuấn Phong không muốn nhưng khi họ nghe Giang Oản Oản nói có thể cho vài lượng bạc, chỉ cần cậu ấy mỗi ngày sau khi tan học tập luyện một chút, lại nhìn dáng vẻ kích động của Tần Tuấn Phong nên họ mới miễn cưỡng đồng ý.

Tần Tuấn Phong hào hứng đi theo Đoàn Đoàn đến võ quán tập luyện hàng ngày sau giờ học.

Cậu ấy đã sớm nghe xong câu chuyện [Phi Sa] trong học viện, sự thịnh hành của cuốn sách này trong học viện tới mức khiến người ta kinh ngạc. Đừng nói cậu ấy, ngay cả những tiểu bánh bao của lớp tiểu nhi đều biết câu chuyện này.

Mà khoảnh khắc Tần Tuấn Phong biết cậu ấy có thể đóng vai Cảnh Phóng đã khiến cậu ấy vô cùng hưng phấn. Không có gì có thể ngăn cản cậu ấy diễn nhân vật này, ngay cả khi Tần Tuấn Phong mệt mỏi vì luyện tập hàng ngày thì cậu ấy cũng không cảm thấy mất hết sức lực.

Giang Oản Oản cảm giác đây có lẽ giống như chấp niệm của tiểu nam hài đối với Ultraman thời hiện đại.

Phần diễn của Tần Tuấn Phong bắt đầu từ phân cảnh cậu ấy được nghĩa phụ nhặt được, mà thử thách lớn nhất đối với cậu ấy chính là phải học một số động tác võ thuật đơn giản, nhưng cậu ấy chỉ cần tự mình làm vài động tác là được.

Cũng may cậu ấy có vẻ rất thích học những động tác võ thuật này, bởi vậy dưới sự chỉ đạo của Trương Đại Trụ, cậu ấy đã tập luyện với Giang Hiền Vũ bảy tám ngày, nên về cơ bản cậu ấy chỉ cần luyện tập thêm vài lần trước khi lên sân khấu biểu diễn là ổn.

Lúc này, gương đồng mà Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn phụ trách cuối cùng cũng hoàn thành. Tổng cộng tốn hai trăm năm mươi lượng bạc, thế mà giá còn thấp hơn so với giá cả Giang Oản Oản dự tính một chút.

Trong hôm đó gương đồng được chuyển về và họ lập túc bắt đầu thử nghiệm.

Vào tối hôm đó, sau khi những khách nhân rời khỏi hiệu sách, bọn họ bắt đầu thử nghiệm trong phòng nhỏ.

Đám tiểu tử Đoàn Đoàn thấy lạ nên chúng đều đứng lên sân khấu tầng một, cùng nhau thử ánh sáng.

Tần phụ Tần mẫu bế Đô Đô xem náo nhiệt cạnh sân khấu. Ba người Tần Tĩnh Trì, Tần Tĩnh Nghiễn và Giang Oản Oản thắp một phòng đầy nến trong căn phòng nhỏ.

Sau khi thắp nến, họ liền mở cửa sổ ra, lập tức có một luồng sáng rộng rãi chiếu xuống sân khấu ở tầng một đối diện.

Các tiểu tử trên sân khấu vội che mắt mình kéo dài một lúc lâu, chúng mới nhao nhao mở hai mắt ra vừa nhún vừa nhảy đầy phấn khích trên sân khấu.

“Oa! Sáng quá!”

Đoàn Đoàn cười tủm tỉm nói: "Nhị Oa ca ca, ở trên sân khấu sẽ không nhìn thấy xung quanh, ngay cả phòng nhỏ trên lầu cũng không nhìn thấy, Đoàn Đoàn chỉ có thể nhìn thấy mọi người!"

Cẩu Đản cười nói: "Như vậy ai cũng không nhìn thấy, nếu Nhị Oa và Tuấn Phong ca lên đài biểu diễn, cũng sẽ không căng thẳng!"

Tần Tuấn Phong cười híp mắt đi tới đi lui trên sân khấu, cậu ấy rất thích! Nếu thế này thì sẽ không có ai nhìn thấy cậu ấy, chắc chắn chắc chắn sẽ biểu diễn tốt giống như lúc tập luyện mà không mắc bất kỳ sai sót nào.

Thật ra cậu ấy rất dễ lo lắng, cứ như vậy, đối với cậu ấy mà nói đây là cách sắp xếp tốt nhất.

Giang Oản Oản nhìn ánh sáng chiếu rọi đám tiểu tử trên sân khấu, nàng vô cùng hài lòng: "Không tệ! Cách này rất hiệu quả!”

Hai huynh đệ Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn sững sờ nhìn sân khấu, họ hoàn toàn không ngờ chỉ là một mặt gương đồng lại có thể tạo ra ánh sáng mạnh mẽ như vậy, hơn nữa ánh sáng còn tập trung hoàn toàn lên sân khấu, mà xung quanh chỉ còn lại một khoảng đen kịt.

Bằng cách này các khách nhân ngồi dưới khán đài đều chỉ có thể tập trung vào sân khấu.

Giang Oản Oản và hai người họ nhìn nhau, trong lòng ba người kích động lại hưng phấn, bọn họ đã nóng lòng muốn xem thành quả.

Ngày hôm sau, trời gần như tối hẳn, trong hiệu sách đã tụ tập các diễn viên quần chúng trong thôn, hôm nay Giang Oản Oản định trực tiếp để cho Nhị Oa bắt đầu biểu diễn trên sân khấu, một là diễn tập, hai là nhìn xem hiệu ứng sân khấu.

Chờ sau khi Nhị Oa diễn cảnh ngủ gật từ một góc nhỏ trên sân khấu, đôi mắt Giang Oản Oản sáng ngời nhìn Tần Tĩnh Trì và những người khác đang ngồi cạnh hắn: “Thế nào? Mọi người thấy thế nào?”

Tần Tĩnh Trì nghiêm túc gât đầu: “Rất tốt! Thật ra vị trí ngồi của chúng ta ngồi cách sân khấu không xa, căn bản đều có thể thấy rõ động tác và biểu cảm của Nhị Oa, hiệu quả đặc sắc hơn lúc tập luyện ở võ quán rất nhiều!"

Tần Tĩnh Nghiễn sững sờ quay đầu lại, giơ ngón tay cái lên nói: "Tẩu tử, bây giờ đệ cảm thấy tẩu đúng là thần tiên! Có thể nghĩ về việc biểu diễn [Phi sa] ra thì thôi, còn có thể làm ra hiệu ứng ánh sáng thế này, hiệu quả diễn dí còn tốt như vậy! Đệ... Đệ thật sự cảm giác như [Phi sa] là một câu chuyện có thật, đệ quên mất câu chuyện này là chính đệ viết, xem xong đã không thể chờ đợi được nữa mà muốn xem cảnh tiếp theo."

Ánh mắt Giang Oản Oản chăm chú nhìn sân khấu, khóe miệng cong lên: "Đệ cũng không thể chờ đợi được mà muốn xem cảnh tiếp theo, thế thì phản ứng của các khách nhân đến xem sẽ càng kịch liệt hơn! Như thế, mục đích của chúng ta đã đạt được.”

Ba người họ đã quen với cảnh diễn, suy cho cùng họ đã xem đi xem lại trong các buổi diễn tập nên dù diễn có cảm động hơn nữa thì họ cũng không thể khiến khóe mắt mình đỏ hoe như lần đầu được.

Mà Tần phụ Tần mẫu, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ nhìn tới ngây người. Tần phụ và Giang Hiền Vũ liên tục khen ngợi, còn Tần mẫu và Lý Tam Nương đã rơi nước mắt.

Lý Tam Nương khổ sở nói: “Ta... Ta trở về sẽ làm bánh bao thịt cho Nhị Oa, ngày mai cho các tiểu tử kia làm đồ ăn sáng ăn, sao những người bán hàng rong kia lại khiến người ta chán ghét như vậy, một tiểu hài tử đáng thương thế này, sao lại có thể tuyệt tình lại ác độc mắng nó như thế chứ, ôi…”

Đoàn Đoàn che khuôn mặt nhỏ nhắn, bả vai run lên: “Hu... Nhị Oa ca ca…”

Giang Tư Nguyệt nhìn Đoàn Đoàn trong lòng, cậu ta vội vàng an ủi cậu bé: “Đoàn Đoàn, chẳng phải chúng ta đã xem nhiều ngày rồi sao, tất cả đều là giả, con đừng khóc.”
 
Back
Top