Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 140: Chương 140



Còn cả nữ nhi của ông ấy nữa, nói là đi chơi với cô nương nhà nào đó, cũng không đi cùng hai người họ, về cũng phải để nó hối hận.

Hoàn hồn lại, bọn họ đã đi đến trước quầy, phía trong quầy có một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đang đứng, tuy tuổi còn nhỏ nhưng Giang Oản Oản phát hiện thiếu niên này rất có năng khiếu về tính toán.

Mặc dù chưa từng đọc sách nhưng khi Giang Oản Oản dạy bọn họ tính toán đơn giản, cậu ta thường có thể trả lời ngay, còn không sai.

Vì vậy nàng đã để cho cậu ta làm thu ngân.

Thẩm Hoài Chi nói: "Tính tiền!"

Lý Nghiêm lật thực đơn của họ ra, xem qua một lượt các món ăn trên đó rồi lập tức nói: "Nước dùng lẩu bốn mươi văn, một đĩa thịt bò cay tê năm mươi văn, một đĩa dạ dày bốn mươi văn, tôm viên bốn mươi văn... Tổng cộng là ba trăm sáu mươi văn."

Thẩm Hoài Chi kinh ngạc liếc nhìn cậu ta: "Ngươi vừa xem vừa tính sao?"

Thấy thiếu niên trước mặt gật đầu, Thẩm Hoài Chi không khỏi nhìn cậu ta với ánh mắt khác, ông ấy chưa từng thấy người nào tính toán giỏi như vậy, quả là một nhân tài.

Nhưng ông ấy cũng không nói nhiều mà chỉ khen ngợi một câu, trả tiền xong rồi rời đi.

Trương Đại Trụ ngồi trong đại sảnh cuối cùng cũng đã ăn xong, ăn xong các món ăn đều có chút luyến tiếc nước dùng đậm đà trong nồi, nếu mang về nấu mì, hương vị chắc cũng rất tuyệt.

Nhưng hôm nay cũng không mang theo đồ đựng, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

Hắn ta ngồi trên ghế đánh một cái ợ, lại nhàn nhã uống vài chén trà nếp thơm nồng, mới thong thả trả tiền rồi đi.

Cả nhà Lý Viễn và Tô Hà cũng ăn xong xuống lầu, hai người đến bếp trò chuyện với Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì, còn Lý Tuyết Trân vẫn còn ở trên lầu nói chuyện với Tần Tĩnh Nghiễn.

Lý Tuyết Trân xoa xoa bụng, mỉm cười nói: "Lẩu này thật thơm, ngày tuyết rơi mà được ăn một bữa, thật sự là hưởng thụ lớn lao!"

Tần Tĩnh Nghiễn ngây ngất nhìn nụ cười của nàng ấy, ngây ngốc gật đầu: "Ừm, ngon!"

Lý Tuyết Trân nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của cậu, không nhịn được che miệng cười: "Chàng làm gì vậy! Đồ ngốc!"

Tần Tĩnh Nghiễn cười ngây ngô: "A Trân, nàng đẹp quá!"

Lý Tuyết Trân nghe xong, mắt nhìn lung tung, hai tay nắm chặt vạt áo, khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chàng nói bậy bạ gì vậy!"

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn thấy dáng vẻ e thẹn của nàng ấy, trong lòng càng vui mừng, không nhịn được chống một tay lên tường, cúi người hôn lên trán nàng ấy.

Lý Tuyết Trân che trán, cảm nhận một chút cảm giác vừa rồi như có như không, ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ thấy trong mắt nàng ấy sóng nước lấp lánh vừa e thẹn vừa sợ hãi.

Nàng ấy phản ứng một lúc mới hoảng loạn đứng dậy, nói: "Cha nương chắc đang sốt ruột lắm rồi, thiếp... Thiếp đi trước... Đi đây."

Nói xong liền cúi đầu chui qua cánh tay cậu, đẩy cửa phòng riêng ra bước chân nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Một lúc lâu sau, Tần Tĩnh Nghiễn mới đưa tay lên môi khẽ ho một tiếng, đi theo nàng ấy xuống lầu.

Cậu bước vào bếp, nhìn người vừa nãy khi cậu vào đã nhanh chóng trốn sau lưng Lý Viễn và Tô Hà, trong mắt tràn đầy ý cười.

Lý Tuyết Trân liếc nhìn cậu rồi cúi đầu, ánh mắt nhìn sang chỗ khác.

"Viễn thúc, Tô thẩm, sau này hai người thường đến chơi nhé, muốn ăn thì cứ đến!"

Tô Hà cười nói: "Chúng ta không khách sáo với hai đứa đâu, mùa đông này đến ăn một bữa lẩu thì còn gì thoải mái hơn!"

Lý Viễn nói: "Oản Oản à, tay nghề của cháu tuyệt thật, ai mà ngờ được món luộc đơn giản này lại có thể ngon tuyệt như vậy chứ!"

Lý Tuyết Trân cũng cười phụ họa theo cha nương mình, khoác tay Giang Oản Oản nói: "Đúng vậy, tẩu tử, lẩu này thơm quá, sau này muội sẽ thường xuyên đến ăn, tẩu đừng chê muội nhé!"

Giang Oản Oản khẽ trêu chọc bên tai nàng ấy: "Được, muội có thể thường xuyên đến ăn, A Nghiễn chắc sẽ vui mừng phát điên mất. Tiểu tử này cũng không tiện đến nhà muội tìm muội, ngày nào cũng lải nhải bên tai ta là bao lâu rồi không gặp muội các kiểu, đúng là đáng thương quá."

Lý Tuyết Trân vô cùng xấu hổ: "Tẩu tử! Muội không nói chuyện với tẩu nữa!"

"Ha ha ha..."

Thấy Giang Oản Oản cười vui vẻ, Lý Tuyết Trân không nhịn được bĩu môi nhìn Tần Tĩnh Nghiễn, nàng ấy cứ nghĩ rằng mình trừng mắt nhìn cậu thật hung dữ.

Nhưng trong mắt Tần Tĩnh Nghiễn, nàng ấy chẳng có chút sức uy h.i.ế.p nào, ngược lại còn khiến nàng ấy trở nên kiều diễm đáng yêu hơn.

Lý Viễn và Tô Hà cũng không nhìn thấy ánh mắt giao lưu của hai người, lại trò chuyện thêm vài câu rồi đưa Lý Tuyết Trân về.

Tô Hà nhìn thấy khóe miệng nữ nhi mình không ngừng nhếch lên, trong lòng bà ấy sáng như gương nhưng lại cười mà không nói gì.

...

Dù sao Đoàn Đoàn cũng không ở nhà, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng không vội về, nên tiệm lẩu cũng không đóng cửa sớm như quán hải sản trước đây.

Đến chiều tối, trong tiệm vẫn còn rất đông người, đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.

Hôm nay hai huynh đệ Lâm Lộ Lâm Giang và Trương thúc Trương thẩm từ đã ở trong nhà trọ của quán lẩu nên cũng rất muộn mới đóng cửa.

Giường trong nhà trọ là loại giường đơn hai tầng, hôm qua khi Lâm Lộ và Lâm Giang đi trải giường, họ đã rất phấn khích, họ chưa từng thấy loại giường này bao giờ, nghĩ đến việc hôm nay có thể ngủ trong đó khiến họ đều rất mong chờ.

Thời gian dần trôi, khách ở tiệm hải sản cũng dần thưa thớt, Lâm Giang bước ra khỏi cửa hàng nhìn sang tiệm lẩu bên cạnh vẫn còn đông đúc, rồi quay lại cửa hàng nói với Lâm Lộ: "Ca, tiệm lẩu bên kia làm ăn tốt thật, bây giờ vẫn còn đông khách."

Lâm Lộ nói: "Đó là đương nhiên rồi! Đệ cũng không nghĩ xem mùi vị của nồi lẩu kia ngon như vậy, tình hình này cũng rất bình thường!"

Trương thúc Trương thẩm vừa lau bàn vừa cười phụ họa, Trương thẩm nói: "Các cháu đừng nói, từ hôm qua ăn lẩu xong, trong lòng ta vẫn luôn nghĩ đến hương vị đó!"

Lâm Lộ nói: "Thẩm, Cảnh Trì ca và Oản Oản tẩu đều bảo chúng ta muốn ăn thì cứ ăn, nếu thẩm muốn ăn thì chúng ta cứ đi thôi."

Lâm Lộ biết những gì họ nói đều là thật lòng, trong thời gian chung đụng này, mối quan hệ của họ đã gần gũi hơn, đều hiểu rằng họ không phải là những người để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.

Dì Trương nghe xong liên tục lắc đầu: "Sao chúng ta có thể thường xuyên ăn chứ! Giá lẩu không rẻ, làm sao có thể ăn không chứ, thỉnh thoảng ăn một lần thì được."

"Trương thẩm, thẩm nói gì vậy, chúng ta là người một nhà ăn mà, thiếu chút gì của các thẩm chứ!"

Lúc này, Tần Tĩnh Trì vừa đi ngang qua nghe thấy lời họ nói, bên tiệm lẩu tạm thời không cần hắn bận tâm, nên hắn định sang đây xem thử.

Tiếp đó lại nói: "Nếu mọi người muốn ăn, lát nữa đóng cửa rồi, mọi người tự nấu một nồi nước lẩu, thịt và rau gì, muốn ăn gì thì ăn, ăn nhiều một chút, coi như ăn khuya cũng được!"

Lâm Giang là người vô tư, cười nói: "Cảnh Trì ca, vậy đệ ăn hai phần thịt bò!"

Tần Tĩnh Trì vỗ vai cậu ấy, cười gật đầu: "Muốn ăn bao nhiêu thì ăn!"

Ngày nào Lâm Lộ Lâm Giang và Trương thúc Trương thẩm cũng đều vất vả, làm việc cũng rất nghiêm túc và nhanh nhẹn, hàng ngày đến cửa hàng cũng rất sớm, những điều này Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đều nhìn thấy. Hơn nữa vốn dĩ phải lo cơm nước cho họ, cho dù họ có ăn lẩu mỗi ngày cũng không sao.

Mấy người họ nghe xong lời Tần Tĩnh Trì đều vui mừng: "Đa tạ Cảnh Trì ca."

"Đa tạ Cảnh Trì."

Tần Tĩnh Trì ngồi trong tiệm một lúc, thấy khách đã dần trả tiền rồi đi, thì nói: "Hôm nay đóng cửa luôn đi, dù sao cũng không còn khách nữa."

"Được!"

Lâm Lộ thấy nhất thời cũng không có ai vào, nhanh chóng đồng ý.

Khóa cửa xong, bốn người theo Tần Tĩnh Trì sang tiệm lẩu.

Khách ở tiệm lẩu cũng dần thưa thớt, Tần Tĩnh Trì đã bảo họ tìm chỗ ngồi.

Lúc này khách đều đang ngồi ăn trong tiệm, hắn thấy nhóm người Tần Tiểu Quang rảnh rỗi, Tần Tĩnh Trì bảo họ cũng ngồi vào ăn cùng.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 141: Chương 141



Chẳng mấy chốc, mọi người vui vẻ ăn lẩu, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn cũng bưng bát nhỏ ngồi cùng họ ăn một chút, Tần Tĩnh Trì không đói nên ngồi ở quầy thu ngân hoặc rót trà cho khách.

Đợi Lâm Lộ Lâm Giang ăn xong, khách trong quán cũng đi gần hết.

Giang Oản Oản dặn dò họ vài câu, bảo họ khóa cửa rồi cùng Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn về nhà.

Họ xách đèn lồng, dọc đường cũng có những người khác cho nên cũng không sợ gì, chỉ có gió thổi cảm thấy lạnh thấu xương.

Tần Tĩnh Nghiễn xoa xoa tay, nói: "A ca, tẩu tử, đệ thấy thời tiết này chắc sắp có tuyết rồi."

Giang Oản Oản gật đầu: "Đúng vậy, chắc cũng chỉ mấy ngày nữa thôi."

Giang Oản Oản cảm thấy mấy ngày nay nhiệt độ giảm mạnh, cứ đến tối là cảm thấy gần bằng không độ.

Một lúc sau, Tần Tĩnh Trì nói: "Hay là chúng ta mua một con ngựa rồi đóng thêm xe ngựa đi, tuy rằng đi huyện cũng không xa nhưng có xe ngựa sẽ tiện hơn một chút."

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn không ngừng gật đầu.

"Thiếp... Thiếp nhất thời không nghĩ ra, nếu không chúng ta... Đã sớm mua rồi!"

Tần Tĩnh Trì nghe thấy giọng Giang Oản Oản hơi run, xoa xoa hai tay, rồi nắm lấy tay nàng.

Lòng bàn tay hắn rất ấm, bàn tay lạnh ngắt của Giang Oản Oản được hắn nắm chặt, cũng dần ấm lên.

Về đến nhà, Tần mẫu đã nhóm than trong lò sưởi rồi, ba người vừa vào nhà liền thay giày vải chuyên đi trong nhà, quây quần bên lò sưởi ấm, mỗi người cầm một cốc trà bưởi mật òn nóng hổi, rất nhanh sau đó cả người đều ấm lên.

Tần phụ nhìn họ, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Đoàn Đoàn của chúng ta đã đến nhà thông gia chơi mấy ngày rồi, bao giờ thì đón về vậy?"

Đoàn Đoàn đã đi được năm sáu ngày rồi, mặc dù mọi người đều rất bận nhưng trong lòng đều nhớ tiểu tử đó.

Bình thường Tần phụ không nói không rằng nhưng lại rất thương Đoàn Đoàn, thời gian này ngày nào cũng ở bên Đoàn Đoàn, đột nhiên nhiều ngày không gặp được cậu bé, trong lòng vô cùng nhớ.

Tần Tĩnh Nghiễn và Tần mẫu cũng gật đầu liên tục, Tần Tĩnh Nghiễn nói: "Ca, tẩu tử, chúng ta đón Đoàn Đoàn về đi, mấy hôm nay không nghe tiểu tử gọi đệ là tiểu thúc, lòng đệ thấy trống vắng quá!"

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau, rồi đồng ý.

Mấy ngày nay tiểu tử này không ở đây, họ ngủ cũng không ngon.

Hai ngày trước khi Đoàn Đoàn đi, Tần Tĩnh Trì kéo Giang Oản Oản làm một trận, hai ngày sau bị Giang Oản Oản đá xuống giường, cũng không dám quá buông thả nữa, lúc này mới nhớ đến nhi tử của mình.

Buổi tối thiếu đi tiểu hài tử mềm mại trong lòng, hắn có chút không quen.

Trong lòng Giang Oản Oản nhớ nhung càng nhiều hơn, không có Đoàn Đoàn mềm mại gọi "nương", sáng sớm thức dậy, trong lòng cũng không có lò sưởi nhỏ, mỗi ngày thức dậy đều uể oải. Nếu không phải mấy ngày nay quá bận thì nàng đã nhịn không được đi đón Đoàn Đoàn rồi.

Tần Tĩnh Nghiễn nói: "Ca, tẩu tử, ngày mai hai người đi đón Đoàn Đoàn đi, tiệm lẩu cũng không có gì khó, đệ đều biết làm, đám Tiểu Quang đều biết nhúng đồ ăn, cho nên hai người không cần lo lắng."

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Vậy ngày mai đệ sẽ trông chừng nhiều hơn nhưng sáng sớm ta và Oản Oản sẽ đi, sau giờ ngọ đón Đoàn Đoàn về, cũng có thể đến tiệm xem thử."

"Được, ca cứ yên tâm."

Mới vừa khai trương, trong lòng Giang Oản Oản vẫn có chút lo lắng nhưng trong lòng nàng lại nhớ Đoàn Đoàn quá, chỉ có thể ngày mai đi sớm, về sớm thôi.

Đêm khuya dần, đợi nhóm người Tần phụ Tần mẫu đều ngủ rồi, Giang Oản Oản cũng tắm rửa xong lên giường, nàng co ro trong chăn, người còn hơi run.

Tần Tĩnh Trì đi vào, thấy nàng như vậy, liền vội vàng lên giường ôm nàng vào lòng.

Dựa vào lồng n.g.ự.c ấm áp của hắn, Giang Oản Oản thoải mái thở dài một tiếng: "Ấm quá!"

Tần Tĩnh Trì áp mặt vào cổ nàng, hôn nàng, giọng điệu khàn khàn nhẹ nhàng nói: "Ngày mai nhi tử của chúng ta sẽ về, hôm nay... Nàng chiều theo ta thêm một lần nữa, được không?"

"Chàng... Ưm..."

Giang Oản Oản vừa lên tiếng, đã bị hắn hôn chặn lại.

Ngày hôm sau, Giang Oản Oản ngồi trên giường chống nạnh, trừng mắt nhìn người vừa đi vào, nói: "Chàng... Chàng chẳng biết kiềm chế chút nào!"

Sau đó tức giận bĩu môi: "Một tháng tới đừng hòng!"

Giang Oản Oản tức giận nhìn hắn, người này sao lại phiền phức như vậy, nàng đã nói đừng nhiều lần rồi, hắn còn... Còn như vậy!

Tần Tĩnh Trì chột dạ sờ mũi, vội vàng đến bên giường, giúp nàng xoa bóp vai: "Nương tử, nàng đừng giận, ta cũng là bất đắc dĩ mà, Đoàn Đoàn của chúng ta vừa về thì ta còn có cơ hội làm gì nữa chứ? Nàng không để ta nhân cơ hội này ăn no một bữa sao?"

Giang Oản Oản nghe vậy, vừa ngượng vừa thẹn: "Hừ! Thiếp nói không lại chàng, nhưng thiếp nói được làm được, một tháng tới đừng hòng!"

Tần Tĩnh Trì biết nàng là miệng d.a.o găm lòng đậu phụ, qua mấy ngày mình dỗ dành nhiều hơn thì nàng sẽ không giận nữa, bây giờ cứ thuận theo nàng trước đã.

"Đều là lỗi của ta, sau này ta sẽ không như vậy nữa, được không? Nàng đừng giận nữa, chúng ta còn phải đi đón Đoàn Đoàn sớm chứ."

Giang Oản Oản nghĩ đến bánh bao nhỏ nhà mình, cũng lười so đo với hắn nữa, nói: "Vậy thiếp mặc quần áo trước, chúng ta đi sớm một chút."

Tần Tĩnh Trì véo mặt nàng, nói: "Được, không cần vội, ta xem xe bò đã đến chưa?"

Trong thôn cũng có người cùng đường với họ, vừa khéo họ có thể đi nhờ xe bò của người ta.

Đợi Giang Oản Oản thu dọn xong, xe bò cũng đợi ở đường bên ngoài rồi.

Tần Tĩnh Trì một tay xách một cái giỏ lớn, tay kia nắm tay nàng nói: "Chúng ta đi thôi."

Còn Đoàn Đoàn bên kia lại không biết mình sắp được về nhà rồi.

Cậu bé mới đến chơi hai ngày thì vẫn ổn, sau đó bắt đầu nhớ nhà, mỗi ngày thỉnh thoảng lại phải đứng ở cửa nhà ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu ngó ra ngoài xem cha nương mình có đến đón không.

Hôm nay Lý Tam Nương vừa rửa mặt cho cậu bé, cậu bé lại chạy đến cửa nhìn về cuối đường không ngừng.

Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ nhìn bánh bao nhỏ ở cửa lớn, chỉ đành bất lực nhìn nhau.

Một lúc sau, Đoàn Đoàn mới buồn bã đi về, ôm chân Lý Tam Nương, nhíu mày, phiền não lo lắng hỏi: “Ngoại tổ mẫu, sao cha nương vẫn chưa đến đón Đoàn Đoàn vậy?"

Lý Tam Nương nói: "Họ sắp đến rồi."

Bà ấy vừa dứt lời, Giang Hiền Vũ đã bế Đoàn Đoàn lên, nói: "Đoàn Đoàn không thích chơi với ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu sao? Sao lại muốn về nhà thế?"

Nói xong, còn giả vờ đau lòng.

Đoàn Đoàn gãi đầu, vội vàng nói: "Không có mà, Đoàn Đoàn rất rất thích ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu!"

Từ khi Đoàn Đoàn đến, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương đã bắt hết mấy con gà trong nhà g.i.ế.c thịt, đặc biệt để hầm cho cậu bé ăn.

Đoàn Đoàn tuy nhỏ nhưng cũng biết gà là để đẻ trứng, là thứ rất quý giá, trước kia nhà Nhị Oa nuôi hai con gà mái già, nương của cậu bé cho ăn vô cùng kỹ, những con gà này là thứ quan trọng nhất trong nhà họ.

Cho nên khi thấy Giang Hiền Vũ g.i.ế.c gà làm cho mình ăn, Đoàn Đoàn vừa đau lòng vừa vui mừng.

Vì vậy, lúc đó cậu bé kéo vạt áo Giang Hiền Vũ hỏi: "Ngoại tổ phụ, sao lại là thịt gà vậy? Gà con không phải để đẻ trứng sao?"

Giang Hiền Vũ nghe xong thì ôm cậu bé vào lòng, hôn cậu bé một cái, nói: "Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu cố ý làm cho Đoàn Đoàn của chúng ta ăn đấy."

Đoàn Đoàn nhìn thịt gà trong nồi, đôi mắt cậu bé sáng lấp lánh, lại gần ngửi một cái, vui vẻ nói: "Thơm quá! Chắc chắn rất ngon! Cảm ơn ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu!"

Phu thê Giang Hiền Vũ thấy Đoàn Đoàn ăn ngon, sau đó lại g.i.ế.c thêm hai con gà hầm cho cậu bé ăn.

Tuy hai người rất không nỡ nhưng nghĩ đến tiểu ngoại tôn của họ lần đầu đến nhà, nên cũng không thấy tiếc nữa.

Đoàn Đoàn nghĩ đến món canh gà và thịt gà thơm phức đã ăn, lại càng thích ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu của mình, mềm mại nói: "Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu ơi… Đoàn Đoàn hơi nhớ cha nương rồi, vì Đoàn Đoàn chưa bao giờ xa nhà lâu như vậy."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 142: Chương 142



Lý Tam Nương sờ khuôn mặt mềm mại của Đoàn Đoàn, cười nói: "Nhưng ngoại tổ mẫu muốn Đoàn Đoàn ở lại với chúng ta thêm vài ngày nữa."

Đoàn Đoàn nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Vâng... Vậy ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu về nhà với Đoàn Đoàn được không?"

Lý Tam Nương xoa đầu cậu bé nói: "Tiểu tử ngốc, sao ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu có thể về nhà với con được."

Lý Tam Nương cùng Giang Hiền Vũ và Đoàn Đoàn đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng đập cửa.

Đoàn Đoàn nghe thấy tiếng động, đôi tai nhỏ dựng đứng lên, hai mắt sáng lên rồi chạy lon ton đến mở cửa.

Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương nhìn nhau, vội vàng đi theo sau Đoàn Đoàn.

Mở cửa ra, đúng là Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản.

Đoàn Đoàn vui mừng hét lên, vui vẻ ôm lấy chân Tần Tĩnh Trì gần mình nhất: "A a a! Cha nương! Cuối cùng hai người cũng đến đón Đoàn Đoàn rồi! Đoàn Đoàn nhớ hai người lắm!”

Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn bằng một tay, hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé, cười nói: “Cha nương cũng nhớ Đoàn Đoàn lắm!”

Giang Oản Oản đi đến trước mặt hai phụ tử, nắm lấy bàn tay nhỏ của Đoàn Đoàn, nói: "Đoàn Đoàn, cha nương đến đón con về nhà rồi!”

Đoàn Đoàn vui vẻ cười tít mắt, cậu bé ở trong lòng Tần Tĩnh Trì cúi người hôn lên mặt Giang Oản Oản một cái chụt chụt, sau đó lại ôm đầu Tần Tĩnh Trì, cũng hôn một cái thật mạnh.

“Cha… Nương…”

Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ ở phía sau mỉm cười nhìn ba người họ thân mật nói chuyện.

Một lúc sau, Lý Tam Nương mới nói: “Tĩnh Trì, Oản Oản, mau vào nhanh! Trời lạnh thế này.”

Giang Oản Oản cười nói: “Biết rồi ạ, nương.”

Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn, một tay khác xách giỏ lớn ở cửa vào theo.

Lý Tam Nương mời họ ngồi xuống, vội vàng pha cho họ trà bưởi nóng hổi, cười nói: “Mau uống trà đi, cho ấm người.”

Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn ngồi xuống ghế, rồi đưa giỏ cho Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương: "Nhạc phụ nhạc mẫu, đây là chút thịt và rượu chúng con mang đến.”

Lý Tam Nương nhận lấy giỏ, nhìn vào, thấy một đùi heo béo, một vò rượu nho, mười mấy quả cà chua đỏ au và nhiều quả ớt xanh không cay lắm.

“Ôi chao, sao hai đứa lại tặng một đùi heo to thế này! Đùi heo đắt lắm đấy! Tốn tiền làm gì chứ?!”

Giang Oản Oản cười nói: “Chỉ là một miếng thịt thôi mà, nương, cha nương ở nhà tranh thủ lúc còn tươi mà ăn sớm nhé.”

Giang Hiền Vũ cầm vò rượu, cười nói: “Rượu này thơm quá! Không tệ, không tệ!”

Lý Tam Nương bất lực trừng mắt nhìn ông ấy: "Chỉ biết ăn uống thôi.”

Giang Hiền Vũ cười nói: “Nữ nhi và con rể mang đến cho, có gì đâu, vừa ý cha lắm.”

Nói xong, lại nói với Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: “Tĩnh Trì, Oản Oản, rượu này thơm quá! Lần trước hai đứa mang đến cho chúng ta, cha đều cất trong hầm rượu rồi! Vò này cha cũng cất đi, để vài năm nữa chắc chắn sẽ ngon hơn!”

Tần Tĩnh Trì cười nói: “Nhạc phụ, cha muốn uống thì cứ uống, ở nhà còn nhiều, cất riêng cũng có nhiều, đến lúc đó cha muốn uống loại nào cũng có.”

“Vậy lát nữa cha sẽ mở vò này ra nếm thử.”

Đoàn Đoàn ngồi trên ghế, cười tít mắt thấu đến bên tai Giang Oản Oản thì thầm: “Nương ơi nương ơi, ngoại tổ phụ thích rượu của chúng ta lắm, Đoàn Đoàn thấy ngày nào ngoại tổ phụ cũng phải xuống hầm rượu để ngửi đấy.”

Tiếp đó lại nói: “Nương ơi, lần sau chúng ta tặng ngoại tổ phụ nhiều rượu hơn nữa nhé, không thì ngoại tổ phụ không nỡ uống đâu.”

Chưa đợi Giang Oản Oản nói gì, cậu bé lại nhanh nhảu nói: “Ừm… Giống như nương chỉ cho Đoàn Đoàn ăn ba viên kẹo mỗi ngày, Đoàn Đoàn đều không nỡ ăn, chỉ ngửi thôi. Nương ơi, nương có thấy ngoại tổ phụ đáng thương không?”

Giang Oản Oản nhẹ nhàng véo tai cậu bé, nói: “Tiểu tử này, đừng tưởng nương không biết con chỉ muốn ăn nhiều kẹo thôi!”

Đoàn Đoàn vội vàng che tai, ngượng ngùng nói: “Nương ơi… Nương thông minh quá, vậy… Vậy Đoàn Đoàn về nhà có thể ăn nhiều hơn mấy viên kẹo không?”

Lý Tam Nương đã được Giang Oản Oản dặn dò, nên mấy ngày nay bà ấy cũng không cho Đoàn Đoàn ăn nhiều kẹo.

Cậu bé và ngoại tổ phụ Giang Hiền Vũ giống nhau như đúc, lão đầu tử thì ngày nào cũng đi ngửi vò rượu, còn cậu bé thì ngày nào cũng cầm ba viên kẹo, vừa không nỡ ăn lại vừa mê mẩn.

Giang Oản Oản cười nói: “Vậy thì…” nhìn ánh mắt chờ mong của cậu bé, Giang Oản Oản tiếp tục nói: “Vậy thì… Về nhà cho Đoàn Đoàn năm viên nhé, nhưng chỉ hôm nay thôi.”

Đoàn Đoàn vừa vui vừa buồn: "Vâng… Được rồi, đa tạ nương!”

Ngồi thêm một lúc nữa, Lý Tam Nương đứng dậy chuẩn bị nấu cơm.

“Oản Oản, Tĩnh Trì, hai đứa ngồi chơi trước đi, nương đi nấu cơm cho hai đứa.”

“Nương, con đi cùng nương.” Giang Oản Oản nói xong đã vội đứng dậy.

Lý Tam Nương từ chối: “Không cần không cần, con ngồi uống trà, sưởi ấm người là được rồi, nương không cần con giúp đâu.”

Giang Oản Oản cười nói: “Con nấu cơm cùng nương, vận động một chút mới tốt, như vậy mới nhanh ấm người lên được.”

Lý Tam Nương bất lực vỗ tay: "Nương nói không lại con, vậy con vào giúp nương đi.”

“Vâng.”

Vừa đến bếp, Lý Tam Nương mới nhớ ra điều gì đó, lại đi ra khỏi bếp, nói với Giang Hiền Vũ: “Lão đầu tử, chàng mau đi bắt con gà về đây, chúng ta hầm cho nữ nhi và con rể ăn.”

Giang Hiền Vũ nhanh chóng đứng dậy: "Được! Được! Ta đi ngay đây.”

Giang Oản Oản đi ra khỏi bếp, vội nói: “Cha, cha đừng đi, ăn gà làm gì chứ, nương ơi, gà của cha nương để lại để đẻ trứng ăn đi, chúng con không ăn đâu, lãng phí lắm.”

Lý Tam Nương lên tiếng: “Nha đầu này, hai đứa lâu lắm rồi mới về nhà, một con gà thì có là gì! Con còn từ chối nữa, nương giận đấy.”

Nói xong cũng không đợi Giang Oản Oản phản ứng, lại nói tiếp: “Lão đầu tử, mau đi! Bắt con nào to nhất về đây!”

“Được!”

Giang Oản Oản bất lực, nắm tay Lý Tam Nương, nói: “Nương ơi, nuôi gà vất vả lắm…”

Thấy Lý Tam Nương trừng mắt nhìn mình, nàng cũng không nói gì thêm nữa: "Được rồi được rồi, nương đừng giận, chúng con ăn là được rồi!”

Đợi Giang Oản Oản và Lý Tam Nương vào bếp, Đoàn Đoàn mới bò vào lòng Tần Tĩnh Trì, thì thầm: “Cha ơi, chúng ta có phải không được ăn gà nhà ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu không ạ?”

Tần Tĩnh Trì xoa đầu cậu bé, nói: “Ừm… Thỉnh thoảng có thể ăn một chút nhưng ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu nuôi gà rất vất vả, chúng ta không được ăn nhiều.”

Nghe xong, Đoàn Đoàn nhăn mặt buồn rầu nói: “Nhưng mà… Nhưng mà mấy ngày nay, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu làm mấy con gà cho Đoàn Đoàn rồi ạ, cha ơi, phải làm sao bây giờ? Đoàn Đoàn… Đoàn Đoàn không biết là không được ăn nhiều…”

Tần Tĩnh Trì nói: “Ừm… Ăn rồi cũng không sao, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu thương Đoàn Đoàn quá, mới chịu hầm gà cho con ăn, cho nên sau này Đoàn Đoàn phải hiếu kính ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu thật tốt, biết không?”

Đoàn Đoàn liên tục gật đầu: "Vâng vâng, Đoàn Đoàn biết! Sau này Đoàn Đoàn có đồ ăn ngon cũng phải cho ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu ăn, không được tiếc, vì ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu tốt lắm!”

Đoàn Đoàn nhớ tới buổi tối ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu sẽ ủ ấm chân cho cậu bé, sáng trời lạnh quá, cũng không bắt cậu bé dậy, có thể nằm nướng thêm một lúc lâu. Lúc dậy còn giúp cậu bé ủ ấm quần áo rồi mới đưa cho cậu bé mặc, còn làm cho cậu bé món gà ngon nữa!

Nghĩ đến đây, cậu bé càng thích ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu của mình hơn, nhỏ giọng nói: “Cha ơi, Đoàn Đoàn thích ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu lắm lắm…”

Lý Tam Nương đặt cái giỏ mà Giang Oản Oản họ mang đến lên bàn bếp, nhìn vào thịt chân giò bên trong, nói: "Oản Oản à, thịt chân giò này làm thế nào cho ngon nhỉ? Con nấu ăn ngon hơn nương, nương nghe con."

Giang Oản Oản lắc đầu nói: "Nương, nương giữ thịt chân giò này ăn cùng với cha đi, chúng con cố ý mang đến cho hai người. Chúng con ăn một bữa cũng hết mất một nửa rồi, hơn nữa cha còn phải g.i.ế.c một con gà, thế cũng đủ ăn rồi."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 143: Chương 143



"Thế sao được, thịt chân giò này to thế này, nương và cha con ăn sao hết được, các con ăn nhiều một chút, cũng đỡ phải để hỏng."

Thấy Giang Oản Oản vẫn còn muốn từ chối, bà ấy lại nói: "Lại không nghe lời nương à?"

Sau đó lại lải nhải nói: "Con xem, mấy năm nay các con cũng chẳng về nhà, thật vất vả mới về một lần, nương cũng muốn các con ở nhà ăn chút đồ ngon."

Giang Oản Oản nhìn bà ấy, trong lòng chua xót, nàng ôm lấy Lý Tam Nương, nói: "Nương… Vậy con phải ăn nhiều một chút, sau này cách vài ngày con sẽ đưa Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn về, đến lúc đó nương không được chê chúng con đâu!"

Lý Tam Nương cười nói: "Được được được, đến lúc đó tùy các con ăn thế nào cũng được, sang xuân năm sau nương bảo cha con mua thêm vài con gà con về nuôi, rồi nuôi thêm một con lợn nữa, các con về là có gà ăn rồi. Tiểu ngoại tôn của nương cũng rất thích ăn nữa!"

Giang Oản Oản dụi dụi vào vai bà ấy: "Được. Vậy là chúng con có thể ăn sạch đồ của cha nương."

Hai mẫu tử đang nói chuyện, lúc này, Giang Hiền Vũ cũng xách một con gà đã g.i.ế.c xong, nhúng nước sôi để làm sạch lông bước vào.

"Tam Nương, Oản Oản, hai người xem, ta bắt được con gà trống to nhất nhà mình này!"

Tiếp đó lại cười nói: "Oản Oản à, con đừng thấy con gà này to, thực ra thì chúng ta nuôi không lâu lắm đâu, không hề dai chút nào, thịt rất mềm!"

Lý Tam Nương cũng gật đầu lia lịa, con gà này của họ chỉ nuôi được nửa năm, đúng là lúc ngon nhất.

Hơn nữa con gà này lại là gà nhà nuôi, thịt đặc biệt thơm, ngay cả Đoàn Đoàn đã từng ăn những món ngon do Giang Oản Oản nấu, đối với món gà hầm đơn giản này cũng ăn ngon đến mức ch.ảy nước miếng.

Giang Oản Oản nhận lấy con gà, cười nói: "Vậy con sẽ dùng nó để xào một đĩa gà nhỏ nhé."

Nói xong liền đi đến cửa bếp, gọi: "Tĩnh Trì, nhanh đến giúp ta chặt gà ra thành miếng!"

Tần Tĩnh Trì đáp: "Đến đây!"

Giang Hiền Vũ vội vàng đi ra nói: "Không cần đâu, Tĩnh Trì con ngồi đi, để ta chặt là được!"

Ông ấy nhìn Giang Oản Oản nói: " Oản Oản à, cha cũng chặt được mà, gọi Tĩnh Trì làm gì chứ?"

"Cha, việc nặng nhọc này cứ để Tĩnh Trì làm, hơn nữa ở nhà chàng ấy vẫn thường giúp con chặt thịt, cha đi chơi với Đoàn Đoàn đi, hôm nay tiểu ngoại tôn của cha sắp phải về rồi đấy."

Nói xong Giang Oản Oản đã đẩy ông ấy ra khỏi bếp.

Giang Hiền Vũ thấy Tần Tĩnh Trì đã bắt đầu chặt, lại nhìn Đoàn Đoàn đang cười toe toét trên ghế, ngậm ngùi nói: "Được rồi."

Giang Oản Oản đi đến trước bếp, nói với Lý Tam Nương: "Nương, nương cũng đi chơi với Đoàn Đoàn đi, con làm cho mọi người ăn."

Lý Tam Nương cười nói: "Nương không ra ngoài đâu, ở đây giúp con một tay, hơn nữa con cũng không biết đồ đạc để ở đâu mà."

Giang Oản Oản vỗ vỗ đầu mình, bất đắc dĩ cười nói: "Cũng đúng, vậy nương vẫn giúp con đi."

Trong lúc nói chuyện, thịt gà của Tần Tĩnh Trì cũng đã chặt thành từng miếng nhỏ, hắn rửa sạch dầu mỡ trên tay, vừa lau tay vừa nói: "Oản Oản, thịt gà đã chặt xong rồi, nàng xem thế này được không?"

Giang Oản Oản vội vàng đi tới xem, cười nói: "Được rồi, xong rồi, không cần chàng nữa, chàng cũng ra ngoài chơi đi!"

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng búng vào trán nàng: "Nàng coi ta là Đoàn Đoàn à."

Giang Oản Oản ôm trán, chu môi phàn nàn: "Này, chàng thật là phiền, sao lại búng trán thiếp chứ!"

Tần Tĩnh Trì bật cười lại nhéo mặt nàng rồi nhanh chóng ra khỏi bếp.

Đến tiểu sảnh vẫn có thể nghe thấy tiếng phàn nàn yếu ớt của nàng và giọng nũng nịu với Lý Tam Nương.

Tần Tĩnh Trì cười rất tươi, trước mặt cha nương mình, nàng quả nhiên sẽ hoạt bát vui vẻ hơn rất nhiều, vẫn là dáng vẻ của tiểu cô nương.

"Nương, nương xem, Tần Tĩnh Trì thật là phiền."

Lý Tam Nương bất đắc dĩ cười, nữ nhi mình miệng thì phàn nàn nhưng khóe miệng hơi cong lên bà ấy lại nhìn rất rõ.

Tiếp đó cười nói: "Tĩnh Trì là đang đùa với con đấy."

Giang Oản Oản nói: "Hừ, nương cũng giúp chàng ấy!"

Lý Tam Nương lại dỗ dành nàng như hồi còn bé, Giang Oản Oản mới cười nhẹ: "Được rồi, con làm đồ ăn ngon cho nương! Chúng ta không nói về tiểu tử đấy nữa."

Lý Tam Nương bóc tỏi, cười nói: "Được."

Giang Oản Oản ướp thịt gà, lại thái ớt, gừng tỏi và các loại gia vị khác, rồi bắt đầu xào.

Đầu tiên cho thịt gà vào chảo rán đến khi hơi cháy cạnh thì vớt ra, để lại một lượng dầu vừa đủ trong chảo, cho gừng tỏi, ớt bột và hoa tiêu vào phi thơm, sau đó cho thịt gà vào, đảo vài cái rồi cho ớt xanh vào, tiếp tục đảo. Sau đó cho xì dầu, muối và một ít đường trắng vào nêm nếm, cuối cùng cho thêm một ít tỏi tây vào đảo hai cái rồi tắt bếp.

Giang Hiền Vũ, Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn ngồi trong phòng khách nhỏ ngửi thấy mùi này liền không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Đoàn Đoàn cúi đầu nhìn chiều cao của ghế, nhìn Tần Tĩnh Trì bên cạnh nói: "Cha, cha mau bế Đoàn Đoàn xuống đi! Đoàn Đoàn muốn đi xem nương làm thịt gì? Thơm quá!"

Tần Tĩnh Trì véo mũi nhỏ của cậu bé, nói: "Được, mèo nhỏ tham ăn này!"

Đoàn Đoàn vừa xuống đất liền chạy thẳng đến bếp: "Nương… Thơm quá! Đoàn Đoàn muốn nếm thử, được không ạ?"

Giang Oản Oản nhìn cục bột nhỏ trước mặt, cười cười, gắp một miếng thịt gà thổi thổi, rồi đưa đến bên miệng cậu bé: "Ăn đi, mèo tham ăn."

"Phù... Thịt thơm quá!” Đoàn Đoàn nhai vài cái rồi nhanh chóng nuốt xuống bụng.

Sau đó lại chớp chớp mắt to nhìn Giang Oản Oản: "Nương…"

Giang Oản Oản cười lấy một cái bát nhỏ múc cho cậu bé một bát: "Mang ra ngoài ăn đi, để cha con đút cho."

"Dạ." Cậu bé háo hức nhận lấy bát và đũa, cẩn thận bưng bát chạy đi tìm cha mình.

"Cha, cha xem! Thịt nương xào này, Đoàn Đoàn ăn rồi, là thịt gà đó!"

Cậu bé vừa nói xong liền kẹp một miếng thịt gà to "hì hục" thổi mấy cái, rồi đút cho Tần Tĩnh Trì: "Cha, ăn đi!"

Tần Tĩnh Trì nhìn đứa tiểu nhi tử ngoan ngoãn của mình, cười cúi đầu ngậm lấy miếng thịt gà đó, nói: "Ừm, ngon!"

Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu: "Đúng không đúng không! Đoàn Đoàn cũng thấy rất ngon!"

Tiếp đó, cậu bé lại bưng bát nhỏ ngồi bên cạnh Giang Hiền Vũ, cũng kẹp một miếng thịt gà thổi thổi: "Ngoại tổ phụ, người mau ăn đi! Ngon lắm đó!"

Giang Hiền Vũ lập tức được cậu bé trước mặt chữa lành, ban đầu ông ấy còn tưởng cậu bé chỉ thấy Tần Tĩnh Trì, không để ý đến ông ấy.

"Được, ngoại tổ phụ ăn!"

Ăn xong một miếng, trực tiếp bế Đoàn Đoàn vào lòng mình: "Đoàn Đoàn, đút ngoại tổ phụ ăn thêm một miếng nữa nhé?"

Đoàn Đoàn liên tục gật đầu: "Được ạ!"

Lại đút cho Giang Hiền Vũ một miếng, nhìn ngoại tổ phụ ăn ngon lành, cậu bé cười toe toét, cũng đút cho mình một miếng, nheo mắt nhai miếng thịt gà thơm phức, thật là thích thú!

Nhìn mâm thịt gà đầy ắp vừa được bày ra, Giang Oản Oản nói: “Nương, thịt gà nhiều quá rồi, thịt chân giò này đừng xào nữa, ăn không hết đâu, con xào thêm một đĩa cà chua trứng là đủ rồi.”

Lý Tam Nương nhìn đĩa thịt gà, lại nhìn Giang Oản Oản, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, các con không ăn thì nương và cha con phải ăn lâu lắm đây!”

Giang Oản Oản nói: “Cha nương cứ từ từ ăn, hai người ăn cũng nhanh lắm, vài ngày là hết thôi.”

Tiếp đó, Giang Oản Oản lại nhanh chóng xào một đĩa cà chua trứng, nấu một bát canh cà chua trứng.

“Nương, chúng ta ăn cơm thôi.”

Sau đó, hai người bưng hết thức ăn lên bàn.

Mặc dù chỉ có hai món mặn, một món canh nhưng lượng thức ăn đều rất nhiều, cũng đủ cho mấy người họ ăn.

Giang Hiền Vũ nhìn đĩa gà xào thơm phức trên bàn, nói: “Cha vẫn nên mở vò rượu mà Tĩnh Trì và Oản Oản mang đến cho cha thôi, thịt gà này thơm quá, dùng để nhắm rượu là vừa! Tĩnh Trì, con cũng uống với cha một chút chứ?”

Tần Tĩnh Trì vội vàng gật đầu: “Được, nhạc phụ.”

Chỉ một lát sau, Giang Hiền Vũ đã bê vò rượu ra, nhanh chóng rót cho mình và Tần Tĩnh Trì mỗi người một bát rượu.

Rót xong rượu, vừa ngồi xuống, ông ấy đã không kìm được mà uống một ngụm: “Ồ! Rượu này đúng là thơm!”

Tiếp đó, ông ấy lại gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng, ăn đến nỗi gật đầu lia lịa.

Thịt gà này có vị cay nồng, thịt mềm, ngoài hai người uống rượu, Giang Oản Oản và Lý Tam Nương ăn cùng cơm cũng rất ngon miệng.

Giang Oản Oản múc cho Đoàn Đoàn một thìa lớn cà chua trứng xào ăn cùng cơm, sau đó lại múc cho cậu bé một thìa lớn thịt gà, cậu bé cầm thìa nhỏ ăn từng miếng nhỏ, cũng ăn rất ngon miệng!

Ăn xong, nghỉ ngơi một lát, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản định đưa Đoàn Đoàn về.

Tuy ngày nào Đoàn Đoàn cũng mong cha nương đến đón nhưng giờ phải đi rồi, nhìn Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương đứng ở cửa lại thấy không nỡ.

Đi theo Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản được vài bước, cậu bé lại chạy lon ton trở về ôm chân Lý Tam Nương, nói: “Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu… Đoàn Đoàn đi thật rồi, ông bà phải nhớ Đoàn Đoàn mỗi ngày đấy! Đoàn Đoàn cũng sẽ nhớ ông bà lắm!”

Giang Oản Oản nhìn cậu bé, đi về phía sau mấy bước nói: “Cha, nương, hai người thật sự không về ở với chúng con vài ngày sao? Đoàn Đoàn cũng rất nhớ hai người.”

Giang Hiền Vũ xoa đầu Đoàn Đoàn, nhìn nàng nói: “Nhà chúng ta cũng không thể bỏ đi được, cũng không tiện để người khác trông nhà giúp chúng ta mãi, một thời gian nữa, các con đưa Đoàn Đoàn đến thăm hai ông bà này là được. Lần sau đến, không được về sớm như vậy, ít nhất cũng phải ở nhà hai ngày mới được!”

Giang Oản Oản đáp: “Vâng, chúng con sẽ thường xuyên đến thăm!”

Tần Tĩnh Trì cũng lên tiếng: “Nhạc phụ nhạc mẫu cứ yên tâm, con nhất định sẽ đưa Oản Oản và Đoàn Đoàn đến thăm hai người nhiều hơn.”

Đoàn Đoàn dụi dụi vào bàn tay Giang Hiền Vũ đang xoa đầu mình, mềm mại nói: “Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu cũng phải đến chơi với Đoàn Đoàn nhé! Đoàn Đoàn còn giấu thịt khô ở nhà, rất ngon đấy! Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đến chơi với Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn sẽ cho ông bà ăn hết!”

Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn ngoan ngoãn, trong lòng càng thêm không nỡ.

Bế Đoàn Đoàn vào lòng, hôn cậu bé mấy cái, Lý Tam Nương mới nói: “Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu cũng sẽ nhớ Đoàn Đoàn, một thời gian nữa chúng ta sẽ đến thăm con.”

Đoàn Đoàn mềm mại đáp: “Vâng, được ạ…”

Xe trâu đã đợi trên đường một lúc rồi, Giang Oản Oản sợ người ta sốt ruột, liền tiến lên nói: “Đoàn Đoàn, chúng ta về nhà thôi, sau này lại đến thăm ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, xe trâu đã đợi lâu rồi đấy.”

“Vâng ạ.”

Trên xe trâu, Đoàn Đoàn ngồi trong lòng Tần Tĩnh Trì vẫn không ngừng ngoái đầu nhìn lại, mãi đến khi không nhìn thấy Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương nữa, cậu bé mới quay đầu lại, dựa vào lòng Tần Tĩnh Trì, lẩm bẩm: “Ôi… Giá như ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu về nhà với Đoàn Đoàn thì tốt biết mấy, họ chắc cũng rất nhớ Đoàn Đoàn.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 144: Chương 144



Nói xong còn dụi vào cánh tay Tần Tĩnh Trì, ngửa đầu nhỏ ra sau, nhìn Tần Tĩnh Trì trên đầu mình nói: “Cha, cha nói xem có phải không?”

Tần Tĩnh Trì véo má cậu bé, nói: “Đúng vậy.”

Ngồi trên xe trâu, sợ Đoàn Đoàn bị gió thổi lạnh nên Tần Tĩnh Trì đã quấn cậu bé vào trong áo mình, một tay ôm chặt lấy cậu bé, tay kia thì ôm lấy Giang Oản Oản.

Cậu bé cuộn tròn trong lòng cha mình, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi, còn khò khè nho nhỏ.

Giang Oản Oản dựa vào vai Tần Tĩnh Trì lắng nghe tiếng cậu bé, cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt nàng không phải là một cục tròn nhắm mắt ngủ ngon lành sao.

Liếc nhìn Tần Tĩnh Trì, Giang Oản Oản cười nói: “Đoàn Đoàn nằm trong lòng chàng ấm áp quá rồi phải không, thế mà còn ngủ thiếp đi.”

Tần Tĩnh Trì nhẹ nhàng đỡ lấy cái đầu nhỏ nghiêng ngả của Đoàn Đoàn, cười nói: “Hài tử vốn ngủ nhiều, chắc hôm nay dậy hơi sớm, cứ để nó ngủ trước, về nhà rồi tính tiếp.”

Lúc lắc nửa canh giờ, xe trâu cuối cùng cũng dừng trước cửa nhà họ.

Tần Tĩnh Trì nhẹ nhàng bế Đoàn Đoàn xuống xe trâu, Giang Oản Oản trả tiền, rồi nhảy xuống xe trâu theo sau hắn.

Tần phụ Tần mẫu nghe thấy tiếng động, vội vàng mở cửa, nhìn thấy Đoàn Đoàn trong lòng Tần Tĩnh Trì, vội vàng đi tới: “Đây là…”

Vừa mới lên tiếng, Giang Oản Oản đã “suỵt” một tiếng: “Cha, nương, Đoàn Đoàn ngủ rồi.”

Đoàn Đoàn mấp máy môi nhưng không tỉnh, giống như một con vật nhỏ vô thức dụi vào Tần Tĩnh Trì, rồi tiếp tục ngủ say.

Tần mẫu nhìn Đoàn Đoàn, nhỏ giọng nói: “Vậy thì nhanh đặt Đoàn Đoàn lên giường nằm ngủ đi.”

Tần Tĩnh Trì gật đầu, sau đó đi vào nhà nhẹ nhàng đặt Đoàn Đoàn lên giường, Giang Oản Oản và Tần mẫu đi theo sau hắn, cẩn thận đắp chăn cho Đoàn Đoàn.

Tần mẫu lại nhìn Đoàn Đoàn thêm mấy lần, mới cùng Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản ra khỏi phòng.

Nhỏ giọng hỏi: “Tĩnh Trì, Oản Oản, hai con đã ăn cơm chưa? Nương nấu chút đồ ăn cho hai con nhé?”

Giang Oản Oản lắc đầu: “Nương, chúng con ăn rồi, bây giờ vẫn no lắm.”

Giờ mới vừa quá trưa, trong lòng Giang Oản Oản vẫn còn lo lắng cho tiệm lẩu, liền nhìn Tần Tĩnh Trì nói: “Chúng ta đến tiệm lẩu xem thử đi, mới khai trương, ta vẫn không yên tâm.”

“Được, chúng ta ngồi một lát rồi hãy đi.”

Hai người uống chút nước, không lâu sau thì đến huyện.

Khi Đoàn Đoàn tỉnh dậy, nhìn căn phòng có phần xa lạ mà không khỏi ngơ ngác, cậu bé dụi mắt, ngồi trên giường, ngáp dài: “Cha? Nương?”

Tần mẫu đang ngồi trên ghế sô pha may quần áo, còn Tần phụ thì đang ngồi bên cạnh uống trà, lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng Đoàn Đoàn, hai người vội vàng đi vào phòng ngủ bên cạnh.

“Tiểu tôn tử ngoan của nãi nãi, con tỉnh rồi à, nãi nãi mặc quần áo cho con nhé.”

Đoàn Đoàn nghi hoặc nhìn xung quanh: “Nãi nãi ơi, đây là đâu vậy? Sao Đoàn Đoàn lại ở đây?”

Tần mẫu cười nói: “Sao lại không nhận ra nhà mình rồi, đây là nhà mới của chúng ta mà.”

Nhưng cũng không trách Đoàn Đoàn không quen, họ mới chuyển đến đây được mấy ngày, mà mấy ngày nay cậu bé đều ngủ trên lầu với Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, hôm nay mới đặt cậu bé ngủ ở phòng ngủ dưới lầu nên lúc này mới không phản ứng kịp.

Đoàn Đoàn ngượng ngùng cười, che mặt nói: “Đoàn Đoàn chưa từng ngủ ở căn phòng này nên quên mất rồi.”

Cậu bé nhìn xung quanh, không thấy Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đâu, liền hỏi: “Nãi nãi ơi, cha nương đâu rồi ạ?”

Tần mẫu mỉm cười nói: “Họ đến huyện rồi, lát nữa sẽ về thôi.”

Đoàn Đoàn mới gật đầu: “Vâng ạ.”

Tần mẫu kéo chiếc áo bông dày ấm áp từ trong chăn ra, nói: “Đến đây, nãi nãi mặc quần áo cho Đoàn Đoàn nào.”

“Vâng ạ…”

Tần mẫu mặc quần áo cho Đoàn Đoàn, cậu bé cúi đầu hôn bà một cái, cười nói: “Nãi nãi ơi, Đoàn Đoàn nhớ gia gia nãi nãi lắm! Gia gia nãi nãi có nhớ Đoàn Đoàn không ạ?”

“Tất nhiên là nãi nãi nhớ tiểu tôn tử ngoan của nãi nãi rồi!”

Thấy Đoàn Đoàn đã mặc xong quần áo, Tần phụ lập tức bế Đoàn Đoàn lên: “Tôn tử ngoan, ở nhà ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu chơi có vui không?”

Đoàn Đoàn cười tươi như hoa gật đầu: “Vui ạ! Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu còn hầm thịt gà cho Đoàn Đoàn ăn nữa, thịt gà mềm mềm, thơm lắm ạ!”

Tần phụ véo nhẹ má cậu bé, nói: “Vậy sang xuân, đợi trời ấm lên, chúng ta cũng nuôi một đàn gà con, đến lúc chúng lớn rồi, chúng ta sẽ hầm cho Đoàn Đoàn ăn.”

“Vâng ạ! Được ạ…”

Nói rồi, Tần phụ đặt Đoàn Đoàn xuống ghế sô pha.

Cậu bé rất thích chiếc ghế sô pha nhà mình, vui vẻ nhảy trên đó vài cái mới chịu dừng lại.

Tần mẫu dựa theo lời đề nghị của Giang Oản Oản, đã đan cho mọi người trong nhà mỗi người mấy đôi tất dày, nên Đoàn Đoàn đi tất vào chân, cũng không thấy lạnh.

Khi Tần phụ Tần mẫu ở nhà, họ cũng không thường dùng lò sưởi, đều cảm thấy quá lãng phí, chỉ có Giang Oản Oản lúc sắp về nhà vào buổi tối mới đốt lò, đợi họ về vừa lúc có thể sưởi ấm.

Bây giờ còn sớm, Tần phụ suy nghĩ một lát rồi bê chiếc lò sưởi nhỏ trong bếp ra, để Đoàn Đoàn ngồi trên ghế sô pha cũng có thể sưởi ấm.

Đoàn Đoàn đưa đôi bàn tay nhỏ qua lại trên lò sưởi, đợi đến khi đôi bàn tay và đôi bàn chân đều ấm áp, cậu bé mới trèo lên ghế sô pha.

“Đoàn Đoàn, con có muốn uống trà bưởi không?”

Nghe Tần mẫu hỏi, mắt cậu bé sáng lên, gật đầu: “Đoàn Đoàn muốn uống ạ~”

“Được, nãi nãi sẽ pha cho con ngay.”

Bên này, ông bà cháu ba người uống trà bưởi, thật là thoải mái.

Bên kia, trong tiệm lẩu lại không được hòa thuận như vậy.

Sau khi Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đến tiệm, Tần Tĩnh Nghiễn chào họ một tiếng rồi về trước.

Hôm nay đầu óc cậu choáng váng, đoán chừng là do hôm qua bị cảm lạnh.

Nhưng cậu vừa đi được một lúc thì tiệm đã xảy ra chuyện.

“Cảnh Trì ca, tẩu tử, phải làm sao bây giờ? Chúng ta đã rửa sạch rau rồi, không... Không thể có sâu được!”

Tần Tiểu Quang sợ hãi nhìn Tần Tĩnh Trì, giọng nói không tự chủ được mà run rẩy.

Tần Tĩnh Trì an ủi nhìn cậu ta: “Đừng sợ.”

Bên cạnh, Giang Oản Oản cau mày, nhìn mấy thanh niên ngồi ở bàn kia, có kẻ mặt nhọn như khỉ, dưới mắt thâm quầng, đôi mắt hơi vàng đảo quanh, có kẻ thì gác chân lên bàn, chân còn hơi đung đưa, hoàn toàn là dáng vẻ của côn đồ.

Giang Oản Oản lên tiếng: “Bọn họ cố tình đến gây sự, ta qua xem thử trước đã.”

Tần Tĩnh Trì nắm lấy cánh tay nàng: “Đi thôi.”

Đi đến trước mặt mấy người kia, Giang Oản Oản cười nói: “Các vị khách quan, ta nghe tiểu nhị trong tiệm nói các vị ăn phải sâu trong món ăn, có đúng không?”

Một gã nam nhân đen gầy ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt đục ngầu đầy vẻ thích thú, nhìn chằm chằm Giang Oản Oản không nói gì.

Tần Tĩnh Trì nghiến răng, định ra tay thì Giang Oản Oản nhanh tay nắm lấy tay hắn.

Giang Oản Oản liếc nhìn nam nhân kia, xem ra gã này là đầu sỏ.

Nam nhân chỉ vào mấy con rết trong đĩa, cuối cùng cũng lên tiếng: “Dù sao thì tiệm các ngươi cũng không sạch sẽ, lại còn ăn phải mấy con sâu kinh khủng thế này, thật không thể chấp nhận được! Các ngươi tự xem mà giải quyết đi!”

Giang Oản Oản nhìn con rết rõ ràng không thể xuất hiện trong món ăn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau, bất đắc dĩ nói: “Con sâu này chắc không phải trong món ăn, rau trong tiệm chúng ta đều rửa rất nhiều lần, không thể nào có…”

“Bốp!”

Giang Oản Oản giật mình vì tiếng đập bàn dữ dội.

Tần Tĩnh Trì tiến lên túm lấy vạt áo trước n.g.ự.c nam nhân, ánh mắt u ám nhìn gã ta, từng chữ từng chữ nói: “Nói- chuyện- tử- tế!”

Nam nhân nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của gã ta, cánh tay run rẩy, nhưng nghĩ đến mười lượng bạc kia, gã ta lại lên tiếng: “Đồ… Đồ ăn của các ngươi không… Không sạch sẽ còn… Còn cãi lý sao?”

“Dù sao hôm nay nhất định phải… Phải có lời giải thích!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 145: Chương 145



Những người khác ngồi trên bàn cũng đứng dậy, hung hăng đồng thanh nói: “Đúng! Nhất định phải có lời giải thích!”

Ngay sau đó, một nam nhân mặt nhọn như khỉ trong số họ ôm bụng, k** r*n: “Ôi… Cái tiệm vô lương tâm các ngươi! Không những có sâu bọ kinh tởm trong thức ăn, mà ta ăn xong còn đau bụng dữ dội, các ngươi còn muốn chối cãi sao?”

Nói xong, lại kéo một nam nhân khác bên cạnh, nói: “Nhị ca, đại ca, các người phải làm chủ cho ta!”

Tần Tĩnh Trì nhìn những vị khách xung quanh dần dần tụ tập lại, biết rằng nếu không giải quyết ổn thỏa chuyện này, sợ rằng sau này sẽ khó mà làm ăn.

Suy nghĩ một lát, hắn nhìn Giang Oản Oản nói: “Chúng ta trực tiếp báo quan đi!”

Giang Oản Oản gật đầu, thế là gọi Tần Tiểu Quang đang run rẩy ở bên cạnh: “Tiểu Quang, đệ mau đi báo quan đi! Đợi người nha môn đến, nếu là trách nhiệm của chúng ta, chúng ta nhất định sẽ giải quyết, cho dù có phải đóng cửa tiệm, chúng ta cũng tuyệt không oán trách.”

Nói xong, ánh mắt lướt qua đám côn đồ lưu manh ngồi quanh bàn, giọng điệu lạnh lùng nói: “Nhưng nếu không phải trách nhiệm của chúng ta, chúng ta cũng sẽ không để người khác bắt nạt, dù sao thì bên nào sai, e rằng cũng không tránh khỏi hai mươi đại bản.”

Nam nhân đen gầy trên bàn nắm chặt tay, nghĩ đến lời Vương viên ngoại nói, gã ta lại từ từ bình tĩnh lại.

Vương viên ngoại đã nói, mấy con sâu này có độc nhưng gã ta đã rất khó khăn mới có được.

Hơn nữa, bọn họ đã thả mấy con sâu này vào nồi ngay khi vừa bưng lên, lúc vớt ra cũng vớt trước mặt tiểu nhị, bằng chứng như núi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!

Rất nhanh, một nhóm nha dịch đi theo Tần Tiểu Quang đến, tìm hiểu tình hình một chút thì đã muốn đưa bọn họ về huyện nha.

Mấy tên côn đồ thấy nha dịch đến, mới biết được sự nghiêm trọng của sự việc, chân tay đều run rẩy, bọn họ chỉ quen làm mấy chuyện trộm cắp vặt vãnh, nghiêm trọng hơn nữa cũng chỉ như hôm nay, bị người ta sai khiến đến tiệm người khác gây sự. Trước đây những người đó đều sẽ đưa tiền cho bọn họ để giải quyết ổn thỏa, thậm chí có người còn trực tiếp đóng cửa tiệm, chưa từng có ai báo quan như thế này!

Hiện tại, nhìn thấy đám quan sai này, bọn họ cũng không còn cách nào khác chỉ có thể đi theo, dù sao thì mấy con sâu trong nồi kia là bằng chứng rõ ràng.

Bên cạnh, Tần Tĩnh Trì suy nghĩ một chút, liền kéo Thẩm Mộc lại nói: “A Mộc, đệ dẫn những người khác trông coi cẩn thận, Tiểu Quang cũng xem như là nhân chứng, chúng ta sẽ dẫn đệ ấy đi cùng.”

Tiếp đó lại nói lớn với những vị khách trong tiệm: “Hôm nay tiếp đón không chu đáo, tiền cơm của mọi người đều miễn hết nhưng nguyên liệu của tiệm chúng ta thực sự rất sạch sẽ, ta tin rằng lát nữa huyện lệnh đại nhân cũng sẽ trả lại sự trong sạch cho chúng ta, mọi người cứ yên tâm dùng bữa.”

Cũng không quan tâm mọi người có tin lời hắn nói hay không, nha dịch dùng giấy gói mấy con rết trên bàn lại, liền dẫn theo cả bọn họ đến huyện nha.

Trên đường đi, Tần Tĩnh Trì đều ôm chặt Giang Oản Oản, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, có ta ở đây!”

Giang Oản Oản nhìn hắn, trong lòng không hiểu sao lại nhẹ nhõm hẳn: “Ừm.”

Nha dịch đứng cạnh họ vừa hay thích ăn tôm hùm đất và thịt cua hầm của nhà họ, tuy chưa kịp đến ăn lẩu nhưng hắn ta biết, đồ nhà họ bán đều rất sạch sẽ.

Tiếp đó lại nhìn về phía mấy người đi phía trước, dáng vẻ lêu lổng, càng tin chắc điều này hơn.

Nghĩ đến đây, hắn ta không khỏi nhỏ giọng nói với hai người: "Yên tâm đi, đồ nhà các người ta đã ăn rồi, rất sạch sẽ, tin rằng huyện lệnh đại nhân cũng sẽ trả lại công bằng cho các người."

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cảm kích liếc nhìn hắn ta: "Đa tạ."

Giang Oản Oản tiếp lời Tần Tĩnh Trì : "Đa tạ nha dịch đại ca, sau này ngài đến quán chúng ta ăn cơm, nhất định sẽ giảm giá nhiều cho ngài."

Nha dịch cười gật đầu, cũng không nói gì nữa, liền đi về phía trước, vỗ một cái vào một tên lưu manh đang đi chậm chạp, quát: "Đi nhanh lên!"

Rất nhanh, đã đến huyện nha.

Lý Viễn nhìn Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đang quỳ dưới điện, lại nhìn đám côn đồ quần áo lôi thôi, cử chỉ có phần th* t*c bên cạnh, hơi nhíu mày.

Nha dịch Lý Cẩm bên cạnh kể sơ qua sự việc, Lý Viễn cau mày hỏi: "Lý Tam, hôm nay các ngươi đến "Tiệm lẩu của An An" ăn phải sâu, có chuyện này không?"

Nam nhân đen gầy dưới điện quỳ run cả chân, nghe Lý Viễn hỏi, vội vàng thẳng người, đáp: "Thưa... Thưa đại nhân, quả... Quả có chuyện này."

Lý Viễn gật đầu, lại nhìn về phía Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nói: "Chuyện ăn phải sâu này, hai người các ngươi có nhận không?"

Giang Oản Oản liếc nhìn Tần Tĩnh Trì, đáp: "Thưa đại nhân, phu thê dân phụ không nhận!"

Lý Viễn nhìn con rết trên bàn, lại hỏi: "Tiểu nhị trong tiệm các ngươi tận mắt nhìn thấy họ vớt sâu từ trong nồi lên, nhân chứng vật chứng đều có đủ, sao các ngươi không nhận?"

Giang Oản Oản mở miệng: "Đại nhân, tiệm lẩu của chúng ta rất lớn, nếu bọn họ làm gì đó cũng rất khó phát hiện, lỡ như con sâu này là do bọn họ cố ý thả vào nồi, đợi tiểu nhị của tiệm dân phụ đến châm nước trà thì cố ý vớt ra để hãm hại chúng ta thì sao?"

Lý Tam bên cạnh vội vàng mở miệng: "Ngươi... Ngươi nói bậy! Rõ ràng là đồ nhà ngươi không sạch sẽ! Đệ đệ ta ăn xong đều đau bụng rồi!"

Nam nhân quỳ bên cạnh gã ta liên tục gật đầu, vội vàng ôm bụng kêu lên: "Đau quá! Đại nhân, ngài phải làm chủ cho dân đen chúng ta!"

Lý Viễn nhìn bộ dạng của gã ta, nhíu chặt mày.

Lúc này, Tần Tĩnh Trì cũng lên tiếng: "Đại nhân, thảo dân tin rằng ngài cũng đã nhìn thấy con sâu bọn họ vớt ra rồi, con sâu này thảo dân trước đây đã từng thấy nhưng loại sâu này thực ra là sâu độc, phần lớn sinh trưởng ở nơi nhiều đất cát, nơi chúng ta không thể có loại sâu này."

Giang Oản Oản tiếp lời hắn: "Cho nên tuyệt đối không thể xuất hiện trong rau hoặc thịt, dân phụ cũng không cần phải cố ý đi xa như vậy để mang loại sâu này về để đầu độc khách quan!"

Lý Viễn nghe xong, ra hiệu cho Trương Ngôn bên cạnh: "Sư gia, những thứ này ngươi hiểu rõ hơn, ngươi lại đây xem thử loại sâu độc này có phải là loại có thể sinh trưởng trong rau không?"

Trương Ngôn vội vàng tiến lên, cẩn thận quan sát một lúc, đáp: "Thưa đại nhân, loại sâu độc này tên là con rết, thường sinh trưởng ở vùng đồi núi hoặc nơi nhiều đất cát, huyện Khúc Phong của chúng ta nguồn nước dồi dào, không có nơi nào phù hợp với đặc điểm địa hình này, quả thực không thể sinh trưởng."

Lý Viễn nghe xong, lập tức cầm lấy kinh đường mộc.

"Bốp!"

"Lý Tam, Khúc Giang, Trương Đại Khánh, Trương Hà, các ngươi còn gì để nói?"

Lý Tam nghe tiếng kinh đường mộc, thân thể liền mềm nhũn, toàn thân không ngừng run rẩy, ba người còn lại cũng sợ hãi vô cùng, chân đều run rẩy.

Lý Viễn nhắc lại: "Trả lời!"

Lý Tam bị dọa không nhẹ, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu, lập tức khai hết sự thật: "Đại... Đại nhân, tiểu... Tiểu nhân không cố ý, tiểu... Tiểu nhân chỉ... Chỉ bị... Bị Vương viên ngoại trong huyện sai khiến, chúng ta không muốn làm như vậy, đại nhân... Đại nhân tha cho tiểu nhân đi."

Ba người còn lại thấy gã ta đã khai ra, cũng không ngừng dập đầu: "Đại nhân tha mạng!"

"Đại nhân tha cho chúng ta đi!"

"Tiện dân không... Không dám nữa!"

Lý Viễn cau mày, hỏi: "Vương viên ngoại đó có phải là Vương Khuê không?"

Lý Tam liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, đó chính là tên của Vương viên ngoại."

Nghe xong, Lý Viễn nói: "Trương Ngôn, đi bắt Vương Khuê về đây cho ta."

"Vâng, đại nhân."

Rất nhanh, Vương Khuê đã bị áp giải đến huyện nha, Lý Viễn nhìn người béo ú bên dưới, hỏi: "Vương Khuê, ngươi sai khiến bốn người Lý Tam, Khúc Giang, Trương Đại Khánh, Trương Hà đến tiệm lẩu của An An gây chuyện, có chuyện này không?"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 146: Chương 146



Vương Khuê đầy mồ hôi nhễ nhại quỳ sụp xuống, hung hăng trừng mắt nhìn đám Lý Tam, đáp: "Đại nhân, thảo dân không biết gì cả, thảo dân chưa từng sai khiến bất kỳ ai!"

Lý Tam vội vàng phản bác: "Vương viên ngoại, ngài không thể mặc kệ chúng ta được, là ngài thấy buôn bán của tiệm lẩu và tiệm hải sản kia tốt hơn buôn bán ở Tiên Vị Lâu của ngài, mới sai khiến chúng ta đi gây chuyện, ngay cả con sâu đó cũng là ngài giao cho chúng ta."

Khúc Giang bên cạnh cũng liên tục gật đầu: "Đại nhân, huynh ấy nói đều là thật, nếu không thì chúng ta cũng không lấy được loại sâu đó!"

"Đúng đúng đúng, ngài ấy còn nói con sâu đó có độc tính khá lớn, bỏ vào nồi, tiệm của bọn họ chắc chắn không thoát được."

Trương Đại Khánh bổ sung: "Đây đều... Đều là lời của ngài ấy!"

"Bốp!"

Lý Viễn mặt lạnh xuống: "Vương Khuê! Những gì nhóm người Lý Tam nói ngươi có nhận không?"

Vương Khuê vô cùng tức giận, cũng không quan tâm Lý Viễn nói gì nữa.

Ông ta trừng mắt nhìn đám Lý Tam, kéo Trương Hà thấp bé hơn lại tát một cái, rồi mắng một trận: "Ta đã cho các ngươi tiền, mấy tên lưu manh các ngươi lại bán đứng ta?"

Lý Viễn vừa định mở miệng thì bị một giọng nam cắt ngang.

"Đại nhân, đại nhân làm chủ cho thảo dân, Vương Khuê này làm nhiều chuyện ác không chỉ có một chuyện này, trước đây nhà ngài ấy tìm người sửa trang viên, mỗi ngày còn bắt chúng ta đi chuyển đá lớn đến để sửa, đợi đến khi trang viên hoàn thành ngài ấy lại không trả tiền công cho chúng tôi!"

Lâm Lộ biết được Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản bị áp giải đến huyện nha, lo lắng vô cùng nên đã bảo Lâm Giang trông coi tiệm, vội vã chạy đến.

Nào ngờ lại chứng kiến cảnh này, thấy hành vi xấu xa của Vương Khuê bị vạch trần, cậu ấy cũng không nhịn được nữa.

Tần Tĩnh Trì kinh ngạc nhìn Lâm Lộ, rồi lại nhìn sang Vương Khuê, hóa ra đây chính là Vương viên ngoại.

Nghĩ đến đây, Tần Tĩnh Trì vội vàng nói: "Đại nhân, phu thê chúng ta đều có thể làm chứng, Lâm Lộ này vốn làm việc ở nhà Vương Khuê nửa tháng, ngày nào cũng rất vất vả, trên vai toàn là vết bầm tím. Cuối cùng lại không nhận được tiền công, còn bị cả nhà Vương Khuê đánh cho mặt mũi bầm dập, những điều này phu thê thảo nhân đều tận mắt chứng kiến!"

Vương Khuê nhìn thấy Lâm Lộ đột nhiên xuất hiện, mặt đỏ bừng, quát: "Các ngươi đã ký thỏa thuận rồi, cái trang viên các ngươi xây ta không hài lòng, ngươi làm gì được ta!"

Lý Viễn mặt lạnh như tiền: "Vương Khuê, giờ nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi còn gì để nói?"

Vương Khuê cúi đầu, trong mắt đầy vẻ phẫn hận.

Nhưng nghĩ đến người cữu cữu của ông ta ở kinh thành có thế lực lớn như thế, trong lòng ông ta cũng không còn sợ hãi như vậy, giọng điệu cũng không còn cung kính như lúc đầu: "Thảo dân biết tội nhưng chuyện không trả tiền công, thảo dân không nhận, lúc đầu đã ký giao kèo rồi, thảo dân không hài lòng thì có thể không trả tiền."

Lý Viễn nhìn về phía Lâm Lộ: "Có phải như vậy không?"

Lâm Lộ bất đắc dĩ gật đầu: "Nhưng mà đại nhân, chúng ta là người làm công không biết chữ, là hắn ta lừa chúng ta ký tên."

Lý Viễn gật đầu, nhìn chằm chằm Vương Khuê nói: "Vương Khuê, hãm hại người cùng nghề, khấu trừ tiền công của thợ, hành vi thực sự đê tiện. Bản quan lệnh cho ngươi phải trả đủ số tiền công đã khấu trừ cho thợ, còn chuyện sai người đến tiệm lẩu của An An gây chuyện thì bồi thường cho phu thê Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản một trăm lượng bạc và đánh hai mươi đại bản."

Thấy Vương Khuê vẫn muốn biện giải, còn hung tợn nhìn về phía nhóm người Tần Tĩnh Trì, Lý Viễn cau mày tiếp tục nói: "Nếu sau này ngươi còn dám tái phạm, thì sẽ bị trừng phạt nặng hơn!"

"Bốn người các ngươi Lý Tam, Khúc Giang, Trương Đại Khánh, Trương Hà tuy bị Vương Khuê sai khiến nhưng hành vi này thực sự không nên, mỗi người bồi thường cho phu thê Tần Tĩnh Trì mười lượng bạc, và... Đánh hai mươi đại bản."

Vương Khuê định hất tay những nha dịch đang giữ ông ta ra, trợn tròn mắt nói: "Đại nhân... Ngài có biết ta là ai không? Cữu cữu của ta đang làm việc ở kinh thành, ngài không thể đối xử với ta như vậy!"

Lý Viễn nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng, liếc nhìn ông ta rồi phất tay để những nha dịch tiếp tục lôi ông ta ra ngoài.

"Đại nhân! Cữu cữu của ta..."

Tiếng của Vương Khuê dần không nghe rõ nữa, còn đám Lý Tam đang quỳ cũng tái mặt, bọn họ đã lấy mười lượng bạc của Vương Khuê, giờ không những phải trả lại cho phu thê Tần Tĩnh Trì mà còn phải chịu thêm hai mươi đại bản!

Cuối cùng bốn người thực sự bị những nha dịch lôi ra ngoài, vì đều tay chân rã rời, sợ hãi vô cùng.

Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp ngoài đường.

"Á!"

"Á! Nha dịch đại ca, nhẹ tay một chút!"

Tiếp theo lại là một tiếng kêu thảm thiết: "Á!"

Vương Khuê hận thù nhìn nha dịch: "Ngươi dám đánh ta như vậy, ngươi chờ đó, đợi cữu cữu ta của ta về, ta... Á!"

Đợi đánh xong hai mươi đại bản, Lý Viễn nói với Trương Ngôn: "Ngươi đi theo, nhìn bọn họ bồi thường tiền cho nhóm người phu thê Tần Tĩnh Trì và Lâm Lộ, rồi quay lại."

"Vâng, đại nhân!"

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản hành lễ với Lý Viễn rồi mới ra khỏi huyện nha.

Nhìn số tiền hơn một trăm lượng bạc trong tay, lòng Giang Oản Oản không vui, chỉ mừng thầm vì Vương Khuê không thực sự hãm hại thành công, nếu không thì tiệm lẩu mà họ vất vả mở ra có thể sẽ bị ảnh hưởng.

Lâm Lộ đứng bên cạnh họ, đếm số tiền đồng trong tay, cộng lại được gần một lượng bạc.

Hắn cười nói: "Cuối cùng cũng lấy lại được tiền rồi, nửa tháng đó coi như không làm không công!"

Tần Tĩnh Trì nói: "Lấy lại được là tốt rồi, đây đều là tiền công vất vả của đệ."

Bây giờ tiệm lẩu không sao rồi, tiền công của hắn cũng lấy lại được, Lâm Lộ liền nói: "Tĩnh Xuyên ca, tẩu tử, vậy đệ về tiệm hải sản trước nhé!"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đều gật đầu: "Đi đi."

Bận rộn một hồi lâu, trong tiệm cũng không còn khách nào nữa, Giang Oản Oản đang định bảo mọi người nghỉ ngơi một chút thì Lý Viễn đi vào.

"Tĩnh Xuyên, Oản Oản!"

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản thấy ông ấy đi vào, vội vàng tiến lên: "Viễn thúc, thúc đến rồi, lên lầu ngồi một lát đi!"

Đợi Tần Tĩnh Trì dẫn Lý Viễn lên lầu, Giang Oản Oản nói với Tần Tiểu Quang: "Tiểu Quang, đệ mau đi bắc nồi lẩu, mang lên một phần thịt và rau!"

Tần Tiểu Quang vui vẻ gật đầu: "Vâng ạ, tẩu tử, đệ đi chuẩn bị ngay!"

Nghĩ đến việc trên lầu đang ngồi huyện lệnh đại nhân, tay chân Tần Tiểu Quang càng nhanh hơn.

Giang Oản Oản lên lầu thì nghe thấy tiếng nói cười của Tần Tĩnh Trì và Lý Viễn.

Vào phòng riêng, Giang Oản Oản nói: "Viễn thúc, hôm nay cảm ơn thúc."

Lý Viễn cười nói: “Bản thân các cháu bị hãm hại, đây là việc ta nên làm."

Nghĩ ngợi một chút, Giang Oản Oản lại nói: "Viễn thúc, Vương Khuê nói cữu cữu của hắn ta làm việc ở kinh thành, cháu thấy hắn ta tức giận như vậy, sợ là sẽ trả thù thúc!"

Lý Viễn nghe xong, nói: "Ta biết cữu cữu của hắn ta, chỉ là một nhân vật không đáng kể, không sao đâu."

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhìn nhau, nói: "Vậy thì tốt."

"Về sau, các cháu có chuyện gì thì cứ đến tìm ta, ta luôn có thể giúp đỡ được một chút."

Lý Viễn biết phu thê họ đều là người chính trực lương thiện, họ cũng không thể làm ra chuyện gì khiến mình khó xử.

Hai người cùng cười nói: "Vâng, đa tạ Viễn thúc."

Trong khi đang nói chuyện, Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc, người bưng nồi lẩu, người bưng thịt và rau đi vào.

Lý Viễn nhìn nồi lẩu, cười nói: "Hôm qua ta mới ăn, hôm nay lại được ăn rồi."

Tần Tĩnh Trì cầm lấy cốc trên khay, rót cho ông ấy một tách trà: "Con bò bọn cháu g.i.ế.c hôm nay chất lượng rất tốt, Viễn thúc nên ăn nhiều vài lần mới phải."

Giang Oản Oản cười nói: "Đúng vậy, tuy con bò này mới g.i.ế.c hôm qua nhưng đã bán được gần một nửa rồi, mọi người đều rất thích ăn thịt bò."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 147: Chương 147



Lý Viễn nói: "Đó đều là vì nồi lẩu các cháu làm ngon!"

Nhìn một bàn đồ ăn, hắn lại nói: "Hai cháu mau ngồi xuống ăn cùng ta đi, thịt bò này đĩa quá to, còn có tôm trượt các thứ nữa, một mình ta làm sao ăn hết được!"

Tần Tĩnh Trì cười nói: "Được, vậy bọn cháu sẽ cùng Viễn thúc ăn một chút."

Ba người pha xong nước chấm, nhìn dầu đỏ sôi lên, Giang Oản Oản nhanh chóng cho gần hết thịt bò vào.

Rất nhanh thịt bò đã đổi màu, Giang Oản Oản vội múc một thìa lớn bỏ vào bát của Lý Viễn và Tần Tĩnh Trì: "Thịt bò vừa chín, Viễn thúc mau ăn đi."

"Được, tốt."

Tiếp theo Giang Oản Oản lại múc cho mình một thìa.

Thịt bò rất to, nhưng vì rất mềm nên cũng không xảy ra tình trạng cắn không đứt, ngược lại ăn rất đã.

Ba người ăn xong lẩu, trời bên ngoài cũng tối sầm lại, tiễn Lý Viễn đi, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì dặn dò nhóm người Tần Tiểu Quang vài câu, lại dặn họ không được kể chuyện hôm nay cho Tần Tĩnh Nghiễn và Tần phụ Tần mẫu biết, rồi mới về nhà.

Trên đường, gió lạnh thấu xương thổi vù vù, chưa về đến nhà, tuyết đã bắt đầu rơi.

Giang Oản Oản xòe hai tay ra, nhìn những bông tuyết rơi vào lòng bàn tay, tuy chúng nhanh chóng tan chảy nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng phấn khích của nàng.

"Tĩnh Trì, đây là tuyết đầu mùa đấy, chàng nói xem sáng mai thức dậy, liệu có phải khắp núi đồi đều là một màu trắng xóa không? Đến lúc đó chúng ta có thể cùng Đoàn Đoàn của chúng ta đắp người tuyết trong sân!"

Tần Tĩnh Trì ngây người nhìn nàng, ngẩn ngơ nói: "Ừ, được."

Giang Oản Oản cũng không quan tâm hắn phản ứng thế nào, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào những bông tuyết bay đầy trời, vui vẻ nhảy nhót.

Nàng đứng giữa trời tuyết bay, cười tươi quay đầu nhìn Tần Tĩnh Trì, trong mắt toàn là ánh sáng rực rỡ.

Tần Tĩnh Trì đi sau nàng, dịu dàng và si mê nhìn nàng.

Hắn mỉm cười, nỗi u uất trong lòng cũng tan biến hết, tiến lên, đứng sau Giang Oản Oản rồi dùng hai tay ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, bế nàng lên.

"Á! Tĩnh Trì!"

Theo sau khi Tần Tĩnh Trì bế nàng xoay hai vòng, trong miệng Giang Oản Oản chỉ còn lại tiếng cười như chuông bạc.

Đoàn Đoàn đang ngồi trước lò sưởi ăn quýt, nghe thấy tiếng Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nói chuyện, thế là cậu bé nhanh chóng đứng dậy đi giày ra mở cửa.

"Oa! Tuyết rơi rồi!"

Đoàn Đoàn vừa mở cửa đã thấy một lớp tuyết mỏng trong sân, trên bầu trời vẫn không ngừng có những bông tuyết lớn bay xuống.

"Nương, cha, tuyết rơi rồi! Mau xem!"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì vội vàng ôm đứa nhỏ vào nhà.

Giang Oản Oản véo má nhỏ của cậu bé, nói: "Biết tuyết rơi rồi, còn không mau vào nhà, bên ngoài lạnh lắm!"

Đoàn Đoàn cười toe toét nói: "Đoàn Đoàn mặc rất ấm, không thấy lạnh đâu!"

Nói xong, tiểu tử cởi giày, trèo lên ghế sofa mở hé cửa sổ nhìn tuyết rơi bên ngoài, khiến cậu bé vô cùng phấn khích: "Tuyết rơi thật lớn!"

Tần Tĩnh Trì đứng bên cạnh cậu bé, nhẹ nhàng nhéo tai cậu bé nói: "Ngoan, mau đóng cửa sổ lại, gió thổi vào lạnh lắm."

Đoàn Đoàn gật đầu, lúc này mới luyến tiếc đóng cửa sổ lại.

Tần phụ Tần mẫu thấy bọn họ về, vội vàng nói: "Mau lại đây ngồi bên lò sưởi, sưởi ấm nào."

Giang Oản Oản vội vàng đi tới: "Vâng, được ạ."

Trên chiếc bàn nhỏ trước lò sưởi còn đặt một đĩa quýt, Giang Oản Oản nhìn thấy vừa muốn ăn vừa thấy quá lạnh nên đã giả vờ như không nhìn thấy.

Đoàn Đoàn xuống ghế sô pha, ngồi xuống bên cạnh Giang Oản Oản, cầm lấy một quả quýt bóc vỏ.

"Cha nương, ăn quýt nhỏ không? Đoàn Đoàn bóc cho."

Giang Oản Oản cười gật đầu: "Được."

Tần Tĩnh Trì xoa đầu cậu bé, nói: "Cha không ăn, con bóc cho nương đi."

"Vâng, được…"

Rất nhanh, một quả quýt đã được bóc sạch: "Nương, cho, quýt nhỏ!"

Giang Oản Oản cầm lấy quả quýt, cũng đút cho tiểu tử này một múi, lại đút cho Tần Tĩnh Trì nhưng thấy hắn lắc đầu, lúc này mới tự mình ăn.

Ăn xong quýt, không thấy Tần Tĩnh Nghiễn, Giang Oản Oản nghi hoặc hỏi: "Cha nương, A Nghiễn đâu? Đúng rồi, đệ ấy nói đệ ấy bị chóng mặt, có đỡ hơn chưa?"

Tần mẫu nói: "Tiểu tử này vừa về đã đi nằm, nương đã đi xem mấy lần, cũng không sốt gì, hẳn là không sao, tiểu tử đã nằm lâu như vậy rồi, chắc là sắp dậy rồi."

Giang Oản Oản gật đầu: "Không sao là tốt."

Tần mẫu nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nói: "Nương để thức ăn cho các con, bây giờ mang đến cho các con."

Nói xong liền muốn đứng dậy nhưng bị Giang Oản Oản ngăn lại: "Nương, con và Tĩnh Trì đã ăn ở tiệm rồi, không ăn nữa, lát nữa A Nghiễn dậy rồi ăn."

"Được rồi."

Mọi người quây quần bên lò sưởi nói chuyện, nhưng Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cũng không nói với Tần phụ Tần mẫu chuyện xảy ra hôm nay, để tránh cho họ lo lắng.

Đoàn Đoàn thì đi vào phòng bên cạnh.

Tiểu tử này mò mẫm đi đến bên giường, chỉ có thể nhìn thấy người trên giường qua một chút ánh sáng yếu ớt từ tuyết trắng bên ngoài cửa sổ.

Đoàn Đoàn cởi giày, trèo lên giường, nhỏ giọng nói: "Tiểu thúc thúc! Tiểu thúc thúc?"

Tần Tĩnh Nghiễn nghe thấy tiếng Đoàn Đoàn mới từ từ tỉnh lại, đưa tay sờ Đoàn Đoàn rồi ôm tiểu hài tử vào trong chăn.

Giọng nói khàn khàn, hỏi: "Đoàn Đoàn? Sao con vào đây?"

Đoàn Đoàn được cậu ôm trong lòng, mềm mại hỏi: "Tiểu thúc thúc, thúc còn khó chịu không? Thúc có đói bụng không? Có muốn ăn cơm không? Nãi nãi để lại cơm rồi."

Tần Tĩnh Nghiễn cọ cọ vào đầu nhỏ của cậu bé, lười biếng nói: "Ừm, tiểu thúc thúc đỡ nhiều rồi, Đoàn Đoàn nằm với tiểu thúc thêm một lát nữa, chúng ta dậy ăn cơm, được không?"

"Vâng, được~"

Trong chăn ấm áp quá, Đoàn Đoàn nằm nằm, không tự chủ được mà ngáp một cái: "Ha... Tiểu thúc, ấm quá, Đoàn Đoàn buồn ngủ rồi."

Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: "Vậy... Hôm nay Đoàn Đoàn ngủ với tiểu thúc thúc nhé, con nằm một mình, lát nữa tiểu thúc thúc ăn cơm xong sẽ đến chơi với con, được không?"

Đoàn Đoàn chớp chớp mắt, nghĩ đến lời cha nương cậu bé nói sẽ sinh cho cậu bé một đệ đệ, thì nói: "Vâng ạ, nhưng ngày mai Đoàn Đoàn sẽ ngủ với cha nương!"

Tần Tĩnh Nghiễn mỉm cười: "Được."

Tần Tĩnh Nghiễn còn chưa kịp dậy thì tiểu tử đã ngủ say.

Tần Tĩnh Nghiễn mặc quần áo chỉnh tề, đắp chăn cho cậu bé rồi mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Thấy Tần Tĩnh Nghiễn cuối cùng cũng dậy, Tần mẫu vội vàng nói: "Nương bê cơm đến đây cho con."

“Vâng , đa tạ nương."

Tần Tĩnh Trì thấy cậu còn khá tỉnh táo, cũng yên tâm nhưng vẫn hỏi: "Không sao chứ?"

"Không sao, có lẽ là hôm nay đệ không ăn cơm trưa nên đầu rất choáng, sau khi về, nương có nấu cháo cho đệ, húp xong ngủ một giấc nên đã không sao rồi."

Giang Oản Oản ở bên cạnh gật đầu, đoán là bị hạ đường huyết: "Sau này buổi sáng và buổi trưa của đệ đều phải ăn cơm tử tế."

"Biết rồi, tẩu tử."

Giang Oản Oản nghi hoặc nhìn về phía sau cậu, hỏi: "Không phải Đoàn Đoàn vào tìm đệ sao? Sao không thấy nó?"

Nghĩ đến tiểu tử đang ngủ ngon lành trên giường mình, Tần Tĩnh Nghiễn bật cười, nói: "Tiểu tử này nằm với đệ một lúc, buồn ngủ rồi, đệ bảo nó tối nay ngủ với đệ nên bây giờ đã ngủ rồi."

Nghe xong, Tần Tĩnh Trì cười như không cười nhìn Giang Oản Oản, rồi nói với Tần Tĩnh Nghiễn: "Vậy tối đệ phải chú ý một chút, đắp chăn cẩn thận cho nó."

"Biết rồi biết rồi."

Giang Oản Oản liếc xéo Tần Tĩnh Trì, nói: "Nhưng Đoàn Đoàn ngủ rất ngoan, lúc ngủ thế nào, lúc thức dậy vẫn thế."

Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: "Đúng vậy! Trước kia Đoàn Đoàn ở nhà cũ bên kia với bọn đệ, đệ đã phát hiện ra, ngủ rất ngoan! Bữa đấy đệ không đi học đường, rảnh rỗi không có việc gì, nằm sấp bên giường nhìn nó một lúc lâu, nó cũng không hề cử động."

Tần mẫu bưng cơm đã nấu đến, đặt lên bàn nhỏ, cười nói: "Được rồi, mau ăn cơm đi."

Giang Oản Oản nghi hoặc nhìn đậu phụ trong đĩa, nói: "Nương, hôm nay chúng ta làm đậu phụ sao?"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 148: Chương 148



"Không phải, là A Quý bên cạnh gửi đến, đậu phụ hôm nay rất mềm!"

Giang Oản Oản gật đầu: "Con còn tưởng, sao nhà còn có đậu phụ."

Nghĩ đến tuyết lớn bên ngoài, Giang Oản Oản lại tiếp tục nói: "Tuyết rơi thế này, họ bán đậu phụ chiên sẽ vất vả hơn nhiều."

Tần Tĩnh Trì nói: "Không phải họ nói muốn cùng nhau mua một tiệm sao, hẳn cũng sắp rồi."

Giang Oản Oản gõ gõ đầu mình, cười nói: "Thiếp bận quá quên mất, còn nói sẽ dạy họ làm đồ nướng nữa!"

Tần Tĩnh Trì nghe thấy tiếng nàng gõ đầu, vội vàng xoa đầu nàng, trách móc: "Sao lại gõ đầu mình, không biết thương bản thân!"

Giang Oản Oản cười hì hì nhìn hắn, dựa vào vai hắn, cũng xoa đầu mình, cười nói: "Không đau mà! Không sao đâu."

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ cười, hai tay xoa bóp má nàng: "Nàng này! Càng ngày càng giống nhi tử của chúng ta, đúng là một tiểu hài tử chưa lớn."

"Ha ha ha..."

Giang Oản Oản liếc nhìn Tần Tĩnh Nghiễn đang trêu chọc ở bên cạnh, bĩu môi nhéo Tần Tĩnh Trì một cái: "Thiếp là người lớn, không phải hài tử!"

Tần Tĩnh Trì tiếp tục xoa bóp hai má trắng nõn của nàng: "Đúng vậy!"

"Không phải! Ôi trời! Phụ thân phụ mẫu mau nhìn hắn kìa! Chỉ biết bắt nạt con!"

Tần phụ Tần mẫu ở bên cạnh cười mà không nói, cũng không quản phu thê họ đùa giỡn thế nào, hai người này không phải đều giống hài tử sao, Đoàn Đoàn cũng không trẻ con như họ.

Tần Tĩnh Nghiễn vừa ăn vừa nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ, không khỏi nghĩ đến Lý Tuyết Trân.

Giang Oản Oản thấy cậu ngây ngốc cười, nghi hoặc liếc nhìn Tần Tĩnh Trì, cười cái gì vậy?

“A Nghiễn! A Nghiễn?”

Tần Tĩnh Nghiễn phục hồi tinh thần lại: “Hả? Tẩu tử, sao vậy?”

“Đệ cười gì vậy?”

Tần Tĩnh Nghiễn nghe xong thì ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Đệ… Đệ nghĩ đến Tuyết Trân.”

Nghe cậu nói tới chỗ này, Giang Oản Oản mới nhớ, cười nói: “Đúng rồi, cha nương, ngày mai hai người đi chọn một ngày tốt đi, để đề nghị kết thông gia cho A Nghiễn của chúng ta.”

Đôi mắt Tần Tĩnh Nghiễn sáng lên: “Tẩu tử! Có thật không? Quá tốt rồi!”

Giang Oản Oản bất đắc dĩ nói: “Lúc này mới chỉ là đề nghị kết thông gia thôi, muốn bàn chuyện lập gia đình đoán chừng còn phải mất một khoảng thời gian thật lâu nữa đấy.”

Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: “Có thể đính hôn trước là tốt rồi.”

Tần mẫu nói: “Vậy ngày mai nương và cha con, lập tức tìm người chọc ngày tốt, rồi lại đến mời bà mai Vương trong huyện.”

Bà mai Vương ở trong huyện đặc biệt có tiếng, những đôi phu thê nên duyên nhờ bà ấy mai mối đều rất hòa thuận, cho nên bà ấy cũng dần trở nên nổi danh.

Tần Tĩnh Nghiễn vui vẻ gật đầu: “Vâng, đa tạ nương!”

Tần Tĩnh Trì nói: “Sau này đệ đính hôn thì phải gánh vác trách nhiệm của mình rồi, sau này không chỉ có một mình đệ nữa, mà còn có nương tử, về sau còn có con, đệ cũng phải suy nghĩ thật kỹ cho chuyện tương lai."

Tần Tĩnh Nghiễn ngẫm nghĩ một lúc, nghiêm túc gật đầu: “Đệ biết rồi, a ca.”

Mấy ngày sau, một phu nhân trắng mập đã dẫn một người thanh niên mang tùng rương sính lễ đến Lý phủ.

Bà mai Vương nhìn bảng hiệu phía trên cửa của Lý phủ, hai chân đều có chút run rẩy, đây chính là nhà huyện lệnh đại nhân đấy!

Lúc đầu, khi nghe Tần phụ Tần mẫu muốn mời bà ấy đến nhà của huyện lệnh đại nhân để cầu hôn cho nhị nhị tử của họ, bà ấy còn tưởng mình nghe lầm, sau khi xác nhận đi xác nhận lại, bà ấy cũng không dám nhận lời. Nếu như không thành thì sẽ khiến huyện lệnh đại nhân không vui, nghĩ đến những điều này, bà ấy đã vội vàng từ chối.

Sau đó, Giang Oản Oản lại dẫn theo Tần Tĩnh Nghiễn đến tận cửa, cẩn thận nói rõ tình hình, đưa cho bà ấy một khoản tiền công hậu hĩnh, bà ấy mới miễn cưỡng nhận lời.

Quan trọng… Vẫn là do lời nói của Giang Oản Oản.

“Bà mai Vương, ngươi ngẫm nghĩ đi, nếu ngươi giúp chúng ta thành công việc hôn sự này, sau này danh tiếng của ngươi cũng xuôi tai, mọi người đều biết ngươi chính là người có thể mai mối cho thiên kim của nhà huyện lệnh đại nhân, tương lai người đến cửa mời ngươi giúp ta đoán chừng đều muốn đạp phá ngưỡng cửa.”

“Vả lại, đại nhân của huyện chúng ta cũng không phải là người không nói lý, ông ấy nhân thiện như vậy, sao có thể trách tội ngươi được chứ!”

Nghĩ đến đây, bà mai Vương cũng thêm phần can đảm, dù sao bà ấy cũng chẳng làm gì trái với lương tâm, hơn nữa, việc cầu hôn cũng là một chuyện đại hỷ, cho dù huyện lệnh không đồng ý, thì cũng... Cũng như Giang Oản Oản đã nói, sẽ không trách tội bà ấy, vả lại, nhị nhi tử của nhà họ Tần cầu hôn kia cũng là người tuấn tú lịch sự, cũng không tệ lắm!

Hoàn hồn lại, bà mai Vương tiến đến gần cửa lớn, vỗ vỗ ngực, thở phào, rồi mới bắt đầu gõ cửa.

Rất nhanh cửa đã được mở ra.

Tiểu Ngọc liếc nhìn nữ nhân bên ngoài, lại liếc nhìn những chiếc hộp đựng lễ vật sau lưng bà ấy, khóe miệng hơi cong lên, nhớ đến lời tiểu thư nhà mình nói rằng vị hôn phu tương lai của nàng ấy sắp đến cầu hôn, vội cười tươi đón bà mai Vương vào: "Mời ngài vào trong."

Vừa hay hôm nay Lý Viễn được nghỉ, ông ấy và Tô Hà ngồi nghiêm chỉnh ở chính giữa đại sảnh, bà mai Vương ngồi bên dưới, tay hơi run run, căng thẳng uống một ngụm trà, mới bắt đầu nói: "Đại nhân, hôm nay đến phủ đệ, là nghe nói tiểu thư nhà ngài đức hạnh nết na, dịu dàng hiền thục, xinh đẹp đoan trang. Nay có nhị nhi tử của nhà họ Tần tính tình lương thiện, dung mạo khôi ngô, hôm nay mang theo chút lễ vật, muốn cầu hôn tiểu thư nhà ngài. Mặc dù lễ vật đơn sơ nhưng vẫn mong ngài và phu nhân vui vẻ nhận, chỉ mong hai nhà có thể kết thành thông gia..."

Tiểu Ngọc kéo tay Lý Tuyết Trân ở cuối đại sảnh nhỏ giọng nói: “Tiểu thư tiểu thư, là cô gia! Là cô gia tới cầu hôn!”

Lý Tuyết Trân thẹn thùng nhìn nàng ấy, vỗ nhẹ nàng ấy một cái: “Còn… Còn chưa đính hôn đâu, cái gì… Cái gì mà cô gia, đừng… Đừng gọi bậy.”

Tiểu Ngọc che miệng nhỏ giọng trêu ghẹo nói: “Ôi trời, chuyện sớm hay muộn mà!”

Tô Hà nhấp một hợp trà, mở miệng nói: “Lão gia, ta biết nhị nhi tử của nhà họ Tần kia, là một tiểu lang quân tốt, ngài thấy thế nào?”

Lý Viễn thấy dáng vẻ bà ấy không kịp chờ đợi muốn đồng ý ngay, bất lực khẽ thở dài nói: “Phu nhân làm chủ là được.”

Khóe miệng Tô Hà khẽ nhếch, nói: “Bà mai Vương nhanh chóng trở về đến chỗ nhị nhi tử của nhà họ Tần, bảo hắn là lễ vật của hắn chúng ta đã nhận!”

Bà mai Vương nghe xong, nụ cười trên mặt bà ấy không lìm nén được nữa: “Hả! Được được được!”

Bà ấy không ngờ rằng, thế mà lại thành công! Ban đầu chỉ vì Giang Oản Oản nói động lòng nên muốn thử thôi, vậy mà... Vậy mà lại thành thật sao? Đó chính là thiên kim tiểu thư nhà huyện lệnh đấy! Chẳng lẽ vị tiểu thư kia dung mạo không như ý? Không không không, nghe nói dung mạo không tệ! Vậy thì có lẽ tính tình không tốt?

Bà mai Vương lắc đầu, mặc kệ, dù sao thì một người muốn cưới, một người cũng nguyện gả, giờ bà ấy đã làm thành mối hôn sự nhà huyện lệnh đại nhân, sau này có thể khoe khoang với người khác lâu lắm đây!

Tiếp đó lại quyết định qua mấy ngày nữa bàn bạc ngày cưới, bà mai Vương liền hớn hở ra khỏi cửa.

Đi trên phố, đầu ngẩng cao hơn, bà ấy đã mai mối cho nhà huyện lệnh đại nhân đấy!

Bước đến tiệm lẩu, bà mai Vương đi vào lập tức kéo nhóm người Giang Oản Oản nói: "Đã đồng ý rồi, đã đồng ý rồi! Các ngươi thật may mắn, gặp được ta, bà mai Vương, nếu không phải ta trước mặt huyện lệnh đại nhân không ngừng khen ngợi đệ đệ của nhà ngươi thì mối hôn sự này e rằng cũng khó thành!"

Giang Oản Oản giật khóe miệng, thở dài, thôi, đã đồng ý là tốt rồi: "Vậy thì thật vất vả cho bà mai Vương rồi, lại đây lại đây, ngươi mau ngồi xuống! Nếm thử lẩu của tiệm chúng ta, ngươi vẫn chưa ăn đúng không?”

Bà mai Vương nghe xong liền ngồi phịch xuống chiếc bàn trống bên cạnh đã được dọn dẹp sạch sẽ, cười nói: "Ta thực sự chưa từng ăn món này, hôm nay ta phải nếm thử cho bằng được!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 149: Chương 149



"Được được được, lát nữa sẽ dọn thức ăn lên ngay, đến lúc đó ngươi phải ăn thật nhiều đấy!"

Nói xong Giang Oản Oản nhanh chóng vào bếp.

Cũng chẳng bao lâu, Tần Tĩnh Nghiễn từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy bà mai Vương đang ngồi ăn lâu, cậu vội vàng đi vào bếp: “Tẩu tử tẩu tử, sao rồi? Thành công không?”

Giang Oản Oản cười nói: “Đừng hấp tấp, cũng là người sắp thành thân rồi.”

Nàng lại nói tiếp: “Được rồi, đồng ý!”

Mặc dù biết chắc chắn sẽ không bị từ chối nhưng khi nghe được tin tức xác thực, Tần Tĩnh Nghiễn chính là không ngừng vui vẻ: “Quá tốt! Quá tốt!”

Sau đó nhanh chóng ra khỏi bếp, rồi quăng lại một câu: “Tẩu tử, đệ ra ngoài một lúc!”

Tần Tĩnh Trì giúp Tần Tiểu Quang dọn xong đồ, bước tới nói: “Tiểu tử này, đoán chừng là đi tìm nương tử tương lai của đệ ấy, vừa cầu hôn xong đã không thể nhịn được rồi.”

Giang Oản Oản mỉm cười nói: “Tình cảm của người ta tốt, với lại, khẳng định loại chuyện tốt như này, đương nhiên không nhịn được mà muốn chia sẻ cùng nhau một chút.”

“A Trân? A Trân!”

Lý Truyết Trân liếc nhìn quyển sách trong tay, lại đột nhiên nghe giọng nói của Tần Tĩnh Nghiễn, nàng ấy mở cửa sổ ra, ngẩng đầu nhìn thì thấy Tần Tĩnh Nghiễ đang ngồi trên tường rào.

Nàng ấy vội vàng nói: “Chàng mau xuống đi, trên tường rào đó còn có băng đấy! Vô tình té thì làm sao?”

Tần Tĩnh Nghiễn mỉm cười nhảy xuống tường rào, bước tới bên cửa sổ rồi dựa lên bệ cửa sổ, cười hì hì nói: “Không sau đâu, tường rào này không cao, không làm ta ngã được!”

Lý Tuyết Trân nhẹ nhàng gõ đầu cậu, bất đắc dĩ nói: “Chàng… Sao lần nào chàng cũng trèo tường rào vào vậy? Đi vào từ cửa là được rồi, cha nương thiếp cũng sẽ không cản chàng đâu.”

Tần Tĩnh Nghiễn sờ đầu nói: “Ta đi vào từ cửa vào sẽ không thể nói chuyện nhiều với nàng được, huống thi chúng ta còn chưa thành thân, thường xuyên đến đây cũng không tốt, nhạc phụ nhạc mẫu tương lai có lẽ sẽ không muốn gặp ta.”

“Hơn nữa, việc trèo tường rào còn dễ dàng hơn, ta có thể thường xuyên tới gặp nàng.”

Trên khuôn mặt Lý Tuyết Trân tràn ngập nụ cười, có chút ngượng ngùng dời mắt đi, một lát sau lại nói: "Nhưng... Nhưng cũng không thể như vậy được."

Tần Tĩnh Nghiễm cũng chẳng quan tâm nhiều, lúc này hắn đang rất phấn khích: "A Trân, hôm nay ta đã mời bà mai đến nhà cầu hôn, Viễn thúc và Tô thẩm đều đã đồng ý, qua một thời gian nữa là có thể bàn chuyện hôn sự rồi!"

Lý Tuyết Trân gật đầu nhỏ giọng nói: "Thiếp biết."

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn nàng ấy ngượng ngùng mỉm cười, ngón tay cậu chà vào nhau, một lát sau, cậu lại chà xát hai tay, chờ tới khi lòng bàn tay ấm lên thì duỗi tay vào trong cửa sổ, nắm lấy đầu bàn tay của Lý Tuyết Trân, nhẹ giọng nói: "A Trân, ta thật sự rất vui."

Tuy tay cậu đã ấm hơn một chút nhưng đối với Lý Tuyết Trân mà nói thì nó vẫn rất lạnh, nàng ấy lạnh đến mức hơi run, sau đó nhanh chóng duỗi tay còn lại nắm lấy hai tay của Tần Tĩnh Nghiễn, muốn giúp cậu sưởi ấm.

Tần Tĩnh Nghiễn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của hai tay nàng ấy, vội vàng lên tiếng: “Đừng, tay ta lạnh lắm, sẽ làm nàng bị lạnh đấy.”

"Không sao, thiếp giúp chàng làm ấm!" Hai bàn tay thon trắng của Lý Tuyết Trân xoa xoa tay cậu, còn không ngừng hà hơi.

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn bàn tay nhỏ nhắn chỉ bằng nửa bàn tay mình của nàng ấy đang che lấy bàn tay cậu, rồi lại nhìn hai má có hơi trắng nõn và… Đôi môi đỏ tươi, cậu sững sờ chốc lát, cổ họng không tự chủ chuyển động, cậu vội vàng dời tầm mắt, sau đó lại có chút không nhịn được. Cậu vẫn lại tiếp tục quan sát nàng ấy, nhưng lúc này thì ngược lại cậu không nhìn mặt nàng ấy nữa mà chỉ trực tiếp chăm chú nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của nàng ấy, không dừng được mà cười ngây dại.

Lý Tuyết Trân ngẩng đầu khỏi tay cậu, đã đụng phải đôi mắt tràn ngập ý cười của cậu, thế là nàng ấy vô thức buông lỏng đôi tay.

Tần Tĩnh Nghiễn nhẹ xoa đầu ngón tay tự do của mình, không nhịn được giơ tay phủ lên khuôn mặt nàng.

Lý Tuyết Trân ngơ ngác nhìn cậu, chờ khi nàng ấy hoàn hồn lại thì sắc mặt đã ửng đỏ.

Cảm giác khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trong tay mình đang dần dần nóng lên, Tần Tĩnh Nghiễn mới hậu tri hậu giác thả tay xuống, siết c.h.ặ.t t.a.y thành quyền rồi để lên môi ho nhẹ một tiếng.

Trong lúc nhất thời hai người cũng không nói gì nữa.

Vì bên ngoài vẫn đóng băng nên thời tiết cũng rất lạnh, đợi đến khi Lý Tuyết Trân hoàn hồn lại thì thấy Tần Tĩnh Nghiễn đứng ngoài cửa sổ đang khẽ run rẩy đôi chân.

Nàng ấy cũng chẳng kịp để ý gì khác, vội nói: "Chàng... Chàng không vào..." Nàng ấy cắn môi, nghĩ đến việc họ đã đính hôn, cũng chẳng sợ gì nên tiếp tục nói: "Vào ngồi một lát đi, bên ngoài quá... Quá lạnh rồi."

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn đôi má ửng hồng của nàng ấy, ngẩn người một lúc rồi cười rạng rỡ: "Ngốc quá! Ta không lạnh, nên không vào đâu."

Lý Tuyết Trân hơi bĩu môi: "Ồ."

Lý Tuyết Trân nghĩ, mình nói như vậy có phải không tốt lắm không, dù sao thì bọn họ còn chưa thành hôn, chàng ấy có thấy... Thấy mình quá...

Tần Tĩnh Nghiễn thấy nàng ấy cúi đầu, vẻ mặt cực kỳ phiền não, thế là cậu lập tức xoa đầu nàng ấy, cười nói: "Nghĩ gì vậy? Nếu ta vào trong bị Viễn thúc và Tô thẩm bắt gặp, không cho nàng gả cho ta thì làm sao bây giờ?"

Lý Tuyết Trân nghe xong, lúc này mới mỉm cười trở lại, nói: "Sẽ không đâu, cha nương rất tôn trọng ý kiến của thiếp."

Tần Tĩnh Nghiễn cười đầy ẩn ý: "Đúng vậy, bọn họ rất tôn trọng nàng và nàng thích ta giống như ta, rất thích ta, ta đều biết!"

Lý Tuyết Trân giật mình vì vẻ mặt vô lại của cậu, nàng ấy phản ứng lại rồi vỗ tay cậu, lắp bắp nói: "Chàng... Chàng không biết xấu hổ!"

“Tuyết Trân? Tuyết Trân?”

Lý Tuyết Trân nghe thấy tiếng Tô Hà gõ cửa, vội vàng nói: "Nương thiếp đến tìm thiếp rồi, chàng..."

Tần Tĩnh Nghiễn cười với nàng: "Vậy ta đi trước, rảnh thì cùng Viễn thúc và Tô thẩm đến tiệm ăn lẩu."

“Được.”

Tần Tĩnh Nghiễn đi về phía bức tường hai bước, đột nhiên lại quay người đi đến trước cửa sổ, hai tay nâng mặt Lý Tuyết Trân rồi in một nụ hôn lên môi nàng ấy, sau đó cậu trèo lên bức tường, cậu ngồi trên bức tường quay đầu lại cười với Lý Tuyết Trân, nháy mắt một cái rồi mới nhảy xuống.

Lý Tuyết Trân che miệng mình, ngây người nhìn về phía bức tường, mãi đến khi Tô Hà mở cửa đi vào, nàng mới hoàn hồn.

“Nương… Nương, nương… Sao nương lại tới đây?”

Tô Hà thấy nàng ấy mở cửa sổ, đứng trước cửa sổ, khuôn mặt còn đỏ bừng khiến bà ấy không khỏi lo lắng, đưa tay lên trán nàng ấy sờ thử, nói: "Có phải con bị sốt rồi không, nha đầu này, trời lạnh thế này mà còn mở cửa sổ làm gì? Lần này bị nhiễm lạnh thì làm sao bây giờ!"

Lý Tuyết Trân lắc đầu: "Không có, nương, con... Vừa rồi con đi dạo bên ngoài với Tiểu Ngọc, về thấy nóng quá nên mở cửa sổ cho thoáng khí."

Tô Hà nghi ngờ hỏi: "Thật không?"

"Ai nha, thật mà! Con lừa nương làm gì."

Nói xong, thấy bà ấy không hỏi nữa, Lý Tuyết Trân đứng sau Tô Hà bóp vai cho bà ấy, thở phào nhẹ nhõm.

Tô Hà quay người nắm tay Lý Tuyết Trân, nói: "Hôm nay, A Nghiễn tìm người đến cầu hôn, nương biết con thích tiểu tử này, cha con và nương cũng thấy tiểu tử này là người không tệ, chúng ta đã đồng ý với nó, không lâu nữa, sẽ... Bàn chuyện cưới xin."

Lý Tuyết Trân gật đầu, nhẹ giọng nói: "Con biết rồi.”

Tô Hà nói tiếp: "Không phải lần trước Oản Oản nói muốn mở một hiệu sách cho A Nghiễn sao, nương và cha con nghĩ rằng, sau này khi các con thành hôn sẽ mua một căn nhà ở huyện để ở, sau khi hiệu sách đóng cửa, cũng không cần vội về nhà, hơn nữa cũng gần chúng ta hơn."

"Nương, chúng ta… Nương nói những điều này còn quá sớm."

Tô Hà xoa đầu nàng ấy, tiếp tục nói: "Cha nương chỉ có một nữ nhi như con, mua cho các con một căn nhà lớn, cũng coi như là của hồi môn."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back