Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 350: Chương 350



Khi tỉnh táo lại, Cẩu Đản nhìn Đoàn Đoàn, Nhị Oa và Đô Đô với nụ cười trên môi đang bao vây mình, cậu ấy vội vàng nói: “Trời ơi, các đệ mau cách xa huynh ra đi.”

Mấy người ngồi xa hơn, Nhị Oa đột nhiên nói: “Trời ơi, là ngày hôm nay đó!”

Đoàn Đoàn nhìn mặt trời đang dần lặn ở bên ngoài, cậu bé vội vàng nói “Cẩu Đản ca, huynh cần đi rồi!”

Đô Đô cũng vội vàng đứng lên, nó kích động nói: “Trời trời! Những điều này đều không phải là trọng điểm! Trọng điểm là Cẩu Đản ca mau đi thay một bộ quần áo thật đẹp đi! Tóc cũng phải làm lại!”

Đô Đô vừa nói vừa mở tủ quần áo của cậu ấy ra để chọn quần áo.

Nhị Oa cũng vội vàng đi tới: “Đô Đô, đệ thì biết bộ quần áo nào đẹp chứ! Đệ cứ để huynh chọn cho!”

Về phương diện quần áo này, mấy năm nay, Nhị Oa đã được học rất nhiều, vì vậy cậu bé càng ngày càng tiến bộ hơn.

Đô Đô đánh giá cậu ấy từ đầu tới chân, sau đó nó gật đầu: “Nhị Oa ca ca mặc khá đẹp, chúng ta cùng chọn đi!”

Thằng bé vừa chọn vừa nói: “Nhưng mà đệ rất có kinh nghiệm đó, đệ biết mặc quần áo gì thì sẽ được nữ hài tử thích! Điểm này chẳng lẽ Nhị Oa ca ca không biết sao?”

Nhị Oa nhướng mày, cậu bé nhéo gương mặt của Đô Đô: “Đệ đừng quá đắc ý!”

“Hì hì.”

Đoàn Đoàn, Nhị Oa và Đô Đô chỉnh trang lại cho Cẩu Đản, sau đó cả lấy hộp nguyên liệu và nước sốt đã được chuẩn bị sẵn rồi đi theo Cẩu Đản tới trạm giao hàng.

Khi đến cửa tiệm, Cẩu Đản lập tức chuẩn bị bếp lửa và vỉ sắt, nguyên liệu nấu ăn cũng lần lượt được bày bên cạnh bếp lửa, chỉ chờ Thẩm Lai tới đây.

Nhưng mà bốn người chờ từ xế chiều đến chạng vạng tối, lại từ chạng vạng tối chờ tới nửa đêm mà Thẩm Lai vẫn không tới…

Nhìn dáng vẻ đau khổ, buồn chán của Cẩu Đản, Đoàn Đoàn, Nhị Oa và Đô Đô ngồi bên cạnh cậu ấy cũng không dám nói bất cứ lời nào.

Nhìn nguyên liệu nấu ăn được ướp trong đá lạnh, miếng thịt thấm đẫm gia vị trông rất ngon miệng, mặc dù biết bây giờ nói nhiều không phải là lúc, nhưng Đô Đô che cái bụng xẹp lép của mình lại, nó thật sự không nhịn được nữa.

“Cẩu Đản ca ca, có lẽ… Tỷ tỷ kia sẽ không tới đâu, chúng ta… Chúng ta nướng thịt trước đi nhé?’

Thấy Cẩu Đản vô cảm nhìn mình, nó rụt đầu lại rồi nói: “Vậy… Vậy chờ thêm một lúc đi.”

Chỉ chốc lát sau, trong bầu không khí nặng nề đột nhiên vang lên tiếng bụng đói.

Đôi mắt của Đô Đô sáng rực lên, nó nhìn Đoàn Đoàn: “Ca ca, có phải huynh cũng đói rồi không?”

Đoàn Đoàn vội vàng liếc mắt ra hiệu với nó, sau đó lập tức che bụng lại và lắc đầu.

Cẩu Đản thở dài, cậu ấy cầm đũa, gắp từng miếng thịt ba chỉ được ướp sẵn gia vị lên trên vỉ nướng: “Chúng ta ăn thôi, thịt nướng hôm nay, huynh đã ướp rất lâu đó, nước sốt rất thơm, lát nữa chúng ta nhớ ăn hết đấy.”

Ba người nhìn cậu ấy rồi liên tục gật đầu.

Đô Đô không chút do dự nói: “Yên tâm đi, Cẩu Đản ca ca, tỷ tỷ kia không ăn thì chúng ta ăn!”

Đoàn Đoàn nghe thấy vậy thì vội vàng nắm lấy cánh tay của nó: “Nói bậy bạ gì vậy! Đệ mau ăn đi, đừng nói linh tinh nữa!”

Đô Đô nhìn Đoàn Đoàn, rồi lại nhìn Cẩu Đản đang trưng ra vẻ mặt vô cảm, nó ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Nhị Oa nhìn Cẩu Đản, cậu bé vội vàng cầm đũa đảo thịt, thấy thịt đã được nướng hơi xém thì lập tức gắp miếng thịt ba chỉ vào trong đĩa của Cẩu Đản: “Cẩu Đản ca, huynh mau ăn đi.”

Ngoại trừ Cẩu Đản lơ đãng trong suốt quá trình ăn uống , cả ba người khác đều ăn rất vui vẻ, vốn dĩ đã đói bụng lâu, sau khi ăn được một bữa no nê như vậy, cả người cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Nhưng trên đường đi thấy vẻ mặt uể oải suy sụp của Cẩu Đản, cả ba đều không dám tỏ ra quá vui vẻ.

Khi trở lại Lăng Tiêu Lâu, Nhị Oa nhìn Cẩu Đản và nói: “Đệ đi xem Tiểu Niệm, đệ lên tầng trước nhé!”

Đô Đô nghi ngờ nắm lấy tay của cậu bé: “Nhị Oa ca ca, huynh quên rồi ạ? Hôm nay A Chính thúc thúc và Thẩm Thẩm đã dẫn Tiểu Niệm dọn ra ngoài ở rồi mà, không phải họ nói là đi mua nhà sao?”

Nhị Oa vỗ đầu mình: “Ôi trời, xem cái đầu của huynh này, suýt thì quên mất, vậy… Huynh đi đây.”

Mà Đô Đô và Đoàn Đoàn cũng ra vẻ bận bịu mà tìm cớ lủi đi mất.

Cẩu Đản bơ phờ trở về căn phòng của mình, cậu ấy nằm sấp xuống giường.

Cả bọn đều không rõ tại sao Thẩm Lai đã đồng ý rồi mà lại không tới.

Chẳng lẽ… Chẳng lẽ bởi vì lời nói khi đó của mình, người ta thật sự không tiện từ chối nên chỉ thuận miệng đồng ý thôi sao?

Cẩu Đản cụp mắt, được rồi được rồi, người ta chính là khách của phủ tể tướng, không biết nhà nàng ấy là quan lại quyền quý nào, vì vậy chắc chắn nàng ấy không bằng lòng cùng ăn cơm với một người bình thường như cậu ấy rồi.

Ôi…

Cậu ấy thật sự không biết hai ngày nay, Thẩm Lai ở phủ tể tướng đã bị lây bệnh phong hàn, nàng ấy nằm trên giường một ngày nên đã lỡ quên mất lời hẹn với cậu ấy.

Mãi đến nửa đêm, vì quá khát nước mà Thẩm Lai tỉnh lại, sau khi uống nước xong, nàng ấy mới nhớ ra chuyện thất hẹn ngày hôm nay.

Nàng ấy mặc áo ngoài vào, khi mở cửa sổ và nhìn ra bên ngoài thì mới phát hiện mặt trăng đã lên cao, hiển nhiên bây giờ đã hơn nửa đêm.

Mặc dù nàng ấy không cố ý thất hẹn, nhưng vẫn cảm thấy rất áy náy, rồi lại nghĩ, Cẩu Đản thấy mình không đến, có lẽ cậu ấy sẽ không ngốc nghếch đến mức chờ quá lâu.

Nàng ấy thở dài, thôi quên đi, đợi bệnh phong hàn của mình khỏi thì đi tìm cậu ấy vậy.

Mà lần chờ này phải mất tận bốn năm ngày, trong bốn năm ngày này, Cẩu Đản chưa từng gặp lại Thẩm Lai, vì vậy cậu ấy đoán có lẽ Thẩm Lai đã trở về rồi.

Nghĩ đến chuyện sau này có thể mình sẽ không còn được gặp cô nương kia, cậu ấy hoàn toàn không còn sức lực, làm gì cũng cảm thấy không yên lòng.

Khi Thẩm Lai đi tới trạm giao hàng thì lập tức thấy được vẻ mặt lạc lõng của cậu ấy.

Nàng ấy mỉm cười đi vào rồi vỗ vai cậu ấy: “Cẩu… Này Tần Gia Bảo!”

Cẩu Đản nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức ngẩn ra ngay tại chỗ, sau đó vui mừng nhướng mày rồi nhanh chóng quay người lại.

Nhìn mỉm cười vui vẻ Thẩm Lai, cậu ấy lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Người… Người đến rồi! Ta… Ta tưởng rằng người đã rời khỏi kinh thành! Ta… Ta thật sự… Người không đi… Ta thật sự rất… Rất vui đó!”

Nhìn người trước mặt chỉ vì thấy mình mà đã vui vẻ tới mức nhảy cẫng lên, nàng ấy đột nhiên cảm thấy như có thứ gì đó đ.â.m vào tim.

Mặc dù nàng ấy sống trong sự giàu sang từ nhỏ, cũng không có bất cứ thứ gì không vừa ý, nhưng lại không có ai thật sự để trong lòng, cho dù là cha nương thì cũng chỉ muốn nàng ấy có thể ở bên Thời Quỳnh.

Nhưng Thời Quỳnh đã gần ba mươi tuổi rồi, mà nàng ấy mới chỉ vừa tròn mười lăm thôi.

Hơn nữa, mặc dù gần như lúc nào nàng ấy cũng tỏ ra bất cần, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng nào có ai mà không muốn có một người thật lòng quan tâm và đặt mình trong tim chứ?

Thấy Thẩm Lai mãi không nói gì, Cẩu Đản mới từ từ bình tĩnh lại từ tâm trạng phấn khích.

“À thì… Người… Hôm đó, người…”

Thẩm Lai áy náy nhìn cậu ấy, nàng ấy nói: “Xin lỗi, xin lỗi ngươi! Tự dưng ta bị bệnh, hai ngày nay mới khỏe hẳn, không phải ta cố ý không đến đâu.

Cẩu Đản nghe thấy vậy thì lập tức lo lắng hỏi: “Vậy… Vậy bây giờ khỏe rồi chứ? Người có cần về nhà nghỉ ngơi không?”

Cậu ấy trở nên luống cuống, hoàn toàn không biết mình nên nói gì mới tốt: “Người nên ở nhà nghỉ ngơi, đừng vội vàng đi ra ngoài như thế, nhỡ đâu vẫn chưa khỏe thì sao giờ? Ta… Bây giờ ta đưa người về nhé, bị bệnh thì đừng ra ngoài!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 351: Chương 351



Thẩm Lai lắc đầu: “Ngươi yên tâm đi, ta đã khỏi hoàn toàn rồi, không sao đâu.”

“Ngày đó… Ngươi không ngốc đến mức chờ ta đó chứ?” Thẩm Lai hỏi.

Cẩu Đản ngẩn người, cậu ấy do dự một hồi rồi mới lắc đầu: “Không… Không chờ quá lâu đâu.”

Thẩm Lai thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt! Ta sợ ngươi đợi ta lâu quá! Làm ta lo lắng mất mấy ngày nay.”

Cẩu Đản híp mắt cười, cậu ấy lắc đầu: “Không đâu, chỉ là hôm đó có chuẩn bị thịt nướng, người không được ăn nên cảm thấy hơi đáng tiếc.”

“Vậy… Vậy lúc nào ngươi lại mời ta ăn nhé?” Thẩm Lai nghiêm túc nhìn cậu ấy.

Nghe thấy vậy, Cẩu Đản lập tức nở nụ cười: “Được được được! Khi nào người muốn ăn, ta sẽ lập tức nướng cho người ngay!”

Nhìn thiếu niên ngu ngơ ở trước mặt, Thẩm Lai không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Vậy… Ngày mai ta muốn ăn! Ngày mai, ta sẽ tới tìm ngươi, ngươi nhớ phải chuẩn bị kỹ càng đó!”

Cẩu Đản nhìn nụ cười xinh đẹp của nàng ấy mà chỉ biết ngây ngô gật đầu: “Ừm! Được!”

Buổi tối, khi Cẩu Đản trở về, trên mặt cậu ấy là ý cười không thể che giấu được.

Đoàn Đoàn và Đô Đô nhìn vẻ mặt buồn bã của cậu ấy mấy ngày nay, bây giờ đột nhiên thấy gương mặt tươi cười của cậu ấy thì đều cảm thấy kinh ngạc.

“Cẩu Đản ca, có chuyện tốt đến sao? Sao huynh lại vui vẻ thế?” Đoàn Đoàn đóng quyển sách trên tay vào, cậu bé tò mò hỏi.

Đô Đô cũng lộ ra vẻ mặt tò mò.

Vốn dĩ Cẩu Đản định không nói cho bọn họ biết, nhưng nghĩ đến chuyện vẫn cần phải dẫn họ tới ăn thịt nướng với Thẩm Lai, vì vậy cậu ấy đã thành thật nói: “Hôm nay, Thẩm Lai có tới… Tới tìm huynh.”

Đoàn Đoàn mở to hai mắt, cậu bé há hốc miệng!

Đô Đô cầm lấy ống tay áo của cậu ấy: “Sau đó thì sao? Tỷ ấy nói gì vậy?”

Cẩu Đản mỉm cười nói: “Lần trước nàng ấy không tới được là vì bị bệnh, không phải là cố ý thất hẹn.” Sau đó nhìn hai người họ, cậu ấy vui vẻ nói: “Nàng ấy còn nói… Còn nói ngày mai muốn ăn thịt nướng với huynh!”

“Trời ơi! Vậy lần này chắc chắn sẽ thành công rồi!” Đoàn Đoàn kích động nói

“Cẩu Đản ca ca! Vậy lần này, huynh nhất định phải nắm chắc cơ hội này đó! Lần trước tỷ tỷ không đến, lần này, chắc chắn tỷ ấy cảm thấy rất áy náy, nếu huynh đối xử với tỷ ấy thật tốt, nói không chừng tỷ ấy sẽ thích huynh đó!” Đô Đô vẫn không từ bỏ mọi cách để chứng minh kinh nghiệm phong phú của mình, nó vẫn luôn ở trên con đường nghĩ cách.

Cẩu Đản gật đầu: “Huynh biết rồi, còn nữa… Ngày mai, các đệ đi với huynh nhé.”

Đoàn Đoàn nhíu mày, cậu bé do dự nói: “Cẩu Đản ca, đệ không thể đi với huynh được rồi, ngày mai, đệ còn phải tới võ đài của Nam Tinh ca, bệ hạ đã phân một nghìn người cho ca ca, sau khi huấn luyện xong, sau này họ sẽ là thân vệ riêng của ca ca, vì vậy ca ca rất coi trọng việc này, ngày mai chính là ngày đầu tiên huấn luyện, đệ phải đi xem mới được!”

Cẩu Đản vội nói: “Không sao đâu, huynh dẫn theo Nhị Oa và Đoàn Đoàn đi cũng thế mà, đệ cứ ở cùng thái tử điện hạ đi.”

“Vậy được, ngày mai huynh phải thật cố gắng đó!”

Sáng ngày hôm sau, Đoàn Đoàn vừa chuẩn bị đi ra ngoài thì xe ngựa của Mộ Nam Tinh đã dừng ở bên ngoài Lăng Tiêu Lâu.

“Nam Tinh ca!” Đoàn Đoàn vẫy tay với Mộ Nam Tinh ngồi trong xe ngựa.

Mộ Nam Tinh không lộ mặt nhưng trong mắt luôn có ý cười.

Ở trên võ đài, một nghìn binh lính đã xếp hàng ngay ngắn ở trên đó.

Những binh lính này ai cũng trông rất cường tráng, Đoàn Đoàn không khỏi nói: “Nam Tinh ca, bệ hạ ban cho huynh những binh lính này trông rất dũng mãnh! Nếu huấn luyện thật tốt thì chắc chắn sẽ là một đội mãnh tướng đấy!”

Mộ Nam Tinh ngồi trên lưng ngựa nhìn đội ngũ ở trước mặt, cậu bé hài lòng gật đầu: “Phụ hoàng cố ý chọn cho ta đó, bọn họ đã được huấn luyện bài bản rồi, bây giờ giao vào tay ta…” Đôi mắt của cậu sáng như đuốc, trong mắt tràn đầy sự kiêu ngạo, cậu bé chậm rãi nói: “Sau này sẽ là một thanh kiếm sắc bén, khi ấy những bộ tộc man di dám giở trò ở biên cương Diên Khánh của chúng ta sẽ phải ăn khổ đấy.”

Đoàn Đoàn cười gật đầu: “Thật ra bây giờ bọn họ cũng không dám làm gì nhiều, hiện nay khắp nơi của Diên Khánh đều trồng các sản lượng có năng suất cao, bách tính và quân đội đều được ăn no, chẳng lẽ còn phải lo đánh không lại những tên lâu la suốt ngày ăn đồ khô nuốt không trôi, sống ở vùng lãnh thổ cằn cỗi sao?’

Mộ Nam Tinh quay đầu nhìn cậu bé, trong mắt tràn đầy sự tán thành: “Nói không sai!”

Mộ Nam Tinh cưỡi Hắc Phong tới trước mặt mọi người, cậu bé đi qua từng hàng người, nghiêm túc đánh giá từng người một trong bọn họ.

Theo lý mà nói, Mộ Nam Tinh cũng chỉ là một tiểu thiếu niên mới khoảng chừng mười lăm tuổi, huống hồ dáng dấp còn không cường tráng như Mộ Quy Hoằng, mười lăm tuổi, dáng người vẫn rất mảnh khảnh, thoạt nhìn như chẳng thể chịu nổi cực khổ.

Mà một nghìn người trong đội ngũ này đều được lựa chọn từ các quân đội tinh nhuệ ở các khu vực khác nhau, vốn dĩ bọn họ ở trong quân đội đã là người nổi bật hiếm có, bây giờ được chọn ra để làm thủ hạ cho thiếu niên gầy yếu này, thật ra trong lòng bọn họ không phục Mộ Nam Tinh lắm.

Thậm chí mặc dù động tác thì cung kính, nhưng trong lòng lại đang rất khinh thường.

Mộ Nam Tinh nhìn chằm chằm vào sâu trong mắt bọn họ, sau khi đánh giá từng người xong, cậu bé kéo dây cương, cưỡi Hắc Phong đi tới trước đội ngũ.

Ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống mọi người, ánh mắt của cậu sắc bén, giọng điệu lạnh lùng nói: “Sau này, các ngươi sẽ là người của ta, bất kể trước kia các ngươi lợi hại như thế nào, nhưng ở chỗ của ta, các ngươi cũng chỉ là người bình thường, hơn nữa, trình độ của tất cả mọi người đều không khác nhau là mấy, không chia ra ai mạnh ai yếu.”

Nói tới đây, cậu bé dừng lại, nhìn lướt qua toàn đội ngũ rồi nói: “Có thể trước kia các ngươi huấn luyện ở trong quân đội rất vất vả, nhưng ở đây, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, vì vậy lần huấn luyện tiếp theo sẽ khác hoàn toàn, nếu không thể kiên trì được nữa thì có thể rời đi ngay!”

“Vâng!”

Những người ở trong đội ngũ nghe thấy vậy thì bắt đầu xì xào, trên mặt toàn là ý cười, nhưng khi nhìn kỹ lại, bên trong ý cười lại có sự mỉa mai.

Sở dĩ bọn họ có thái độ tùy tiện như vậy với Mộ Nam Tinh, thật ra là bởi vì khi Mộ Quy Hoằng hạ lệnh chọn bọn họ thì đã nói rằng, sau này nếu bọn họ cảm thấy không phục tướng quân dẫn đầu thì có thể nói ra, cho dù người đó là ai.

Đương nhiên, đây hoàn toàn là yêu cầu của Mộ Nam Tinh.

Đoàn Đoàn đứng bên cạnh nhìn, cậu bé không nhịn được mà cưỡi ngựa đi tới đó rồi nói: “Trước kia, trong quân đội không dạy các ngươi cái gì gọi là kỷ luật nghiêm khắc sao? Sau này, thái tử điện hạ chính là chủ nhân của các ngươi, các ngươi không còn là quân nhân nữa, mà là người bảo vệ an toàn của huynh ấy, vì vậy các ngươi phải có thái độ cung kính, nếu không muốn phải chịu thiệt thòi!”

Mộ Nam Tinh là thái tử nhưng thái độ của bọn họ đã tùy tiện như vậy, khi thấy Đoàn Đoàn còn nhỏ hơn cả Mộ Nam Tinh, hơn nữa lại không phải là người có danh tiếng ở trong kinh thành, vì vậy sự khinh thường ở trong mắt mọi người các nồng đậm hơn.

Mộ Nam Tinh cau mày, cậu bé nhìn thoáng qua Đoàn Đoàn, sau đó liếc nhìn các binh tướng ở trước mắt rồi xoay người nhảy xuống ngựa.

“Nếu mọi người không phục ta, vậy thì thử một chút đi! Võ nghệ? Kỵ xạ?” Mộ Nam Tinh xua tay: “Tất cả đều tùy các ngươi!”

Mấy binh tướng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều vừa kinh ngạc vừa lưỡng lự nhìn cậu bé.

Bọn họ không dám ra tay, đây là thái tử điện hạ đó! Bọn họ cũng chỉ có thể ỷ vào người đông nhưng lại không dám thái quá, nếu chỉ thể hiện sự tức giận của mình thì có lẽ sẽ không bị xử phạt.

Nhưng nếu bọn họ dám ra tay với Mộ Nam Tinh, nói không chừng một khắc sau, bọn họ sẽ lập tức bị kéo ra ngoài c.h.é.m đầu.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 352: Chương 352



Nhưng rốt cuộc vẫn có người không phục, có lòng kiêu ngạo, sau một hồi do dự, cuối cùng cũng giơ tay và bước ra.

Nếu luận võ thì sẽ phải tiếp xúc cơ thể, rất dễ làm Mộ Nam Tinh bị thương, vì vậy hắn ta sẽ không bao giờ chọn luận võ.

“Thái tử điện hạ, mạt tướng muốn so tài kỵ xạ với ngài, có được không ạ?”

Mộ Nam Tinh gật đầu: “Đương nhiên là được!”

Ngay sau đó, cậu bé nhìn đám người: “Sao nào? Còn ai không?”

Nếu đã có người đầu tiên đứng ra, đương nhiên sẽ có người thứ hai, thứ ba!

Không bao lâu sau, trong đội ngũ đã có người mười đứng ra.

Mà những người khác dù không đứng ra, nhưng đều dùng ánh mắt chế giễu nhìn bọn họ.

Thấy bọn họ ôm quyền, cợt nhả đứng dậy, không có chút quy củ và kỷ luật nào, Đoàn Đoàn nhíu mày.

Vốn dĩ cậu bé muốn nói gì đó, nhưng khi quay đầu nhìn Mộ Nam Tinh thì lại nhận ra trên mặt huynh ấy hoàn toàn không có bất cứ biểu cảm thừa thãi, như thể chẳng thèm để ý tới sự vô lễ của bọn họ.

Đoàn Đoàn vỗ nhẹ vào cánh tay cậu bé: “Nam Tinh ca?”

Mộ Nam Tĩnh lắc đầu nói với cậu bé: “Không sao đâu.”

Sau đó, cậu bé nhìn mười mấy người kia rồi nói: “Mấy người đứng lên sau, nói thử xem các ngươi muốn so cái gì?”

Đám người trăm miệng như một: “Kỵ xạ!”

Mộ Nam Tinh gật đầu: “Được, vậy thì cùng bắt đầu… Xem ai… Bắn được nhiều mục tiêu di động hơn!”

“Được! Ta nghe thái tử điện hạ!”

“Bắt đầu!”

Chỉ thấy Mộ Nam Tinh ra lệnh, đám người trèo lên ngựa rồi bắt đầu lao đi nhanh như bay, những chiếc bia ngắm di động lúc ẩn lúc hiện xung quanh võ đài.

Mộ Nam Tinh cưỡi Hắc Phong, cậu bé không để đám người kia kịp phản ứng đã nhanh chóng b.ắ.n một mũi tên ra.

Một mũi tên b.ắ.n trúng hồng tâm, từng chiếc bia ngắm lần lượt bị b.ắ.n trúng, nhưng cậu bé vẫn chưa hề dừng lại.

Sau khi b.ắ.n bia ngắm xong, cậu bé nhanh chóng hướng mũi tên sang những tên binh lính đang di chuyển nhanh, mãi cho đến khi người cuối cùng trong đám người muốn khiêu chiếu với mình bị b.ắ.n rách nón, sợ đến không nói thành lời.

Trong những bia ngắm di động kia, chỉ có khoảng hai, ba người b.ắ.n trúng một hai cái, còn lại toàn bộ đều do Mộ Nam Tinh giải quyết từng cái một.

Không nói đến mấy người bọn họ tự trải nghiệm, đến những binh lính đứng trong võ đài đều để lộ vẻ mặt ngạc nhiên!

Mãi cho đến khi Mộ Nam Tinh xuống ngựa, bọn họ mới từ từ tỉnh táo lại.

Lần này, trong mắt của đám người nhìn cậu bé không còn là sự khinh thường như ban đầu nữa, tất cả đều đứng thẳng, tay áp sát vào viền quần với sự kính trọng hoàn toàn.

Đoàn Đoàn thấy vậy thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Quả là Nam Tinh ca của cậu bé lợi hại! Chỉ trong vài khắc đồng hồ mà đã có thể xử lý một đám người như thế rồi!

Thấy Mộ Nam Tinh xoay người xuống ngựa, Đoàn Đoàn lặng lẽ giơ ngón cái với cậu bé.

Mộ Nam Tinh nở nụ cười, cậu bé khẽ gật đầu.

Ngay sau đó, nụ cười biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: “Sao nào? Còn ai không phục nữa không? Có lời không phục thì cứ đứng ra, ta sẽ tiếp tục so tài với các ngươi!”

Cả đám người ai nấy đều nghiêm mặt nín thở, nào còn dám nói thêm lời thừa thãi nữa.

Mà những người đứng ra khiêu chiến đều tán thưởng và kính nể nhìn cậu bé.

Lý Hổ - người đầu tiên đứng ra, hắn ta đi tới trước mặt cậu rồi nghiêm túc nói: “Sau này mạt tướng chỉ nghe lệnh thái tử điện hạ, người sai đâu đánh đó!”

Dứt lời, hắn ta quỳ gối xuống trước mặt cậu bé.

Những người khác cùng đứng ra khiêu chiến với hắn ta cũng lần lượt quỳ xuống.

“Sau này, Lý Tùng chỉ cống hiến sức lực cho thái tử điện hạ!”

“Vương Duyệt chỉ cống hiến sức lực cho thái tử điện hạ!”

“Trương Cánh…”

“Mã Toàn…”



Ý lạnh trong mắt Mộ Nam Tinh bớt đi, gương mặt xuất hiện nụ cười dịu dàng, cậu bé đỡ mười mấy người trước mặt đứng dậy: “Lý Hổ phó tướng, ta biết trước kia, ngươi từng là cường tướng số một, số hai ở Trấn Bắc quân! Có lẽ kỵ xạ của ta chỉ hơi mạnh hơn mọi người thôi, những cái khác thì còn chưa chắc.”

“Còn cả Lý Tùng, Mã Toàn, Vương Duyệt…. Và tất cả các tướng sĩ ở trong đội hình này nữa!” Nói tới đây, cậu bé hơi dừng lại: “Trước kia, mọi người như thế nào ở trong quân đội, ta đều biết rõ! Các ngươi yên tâm, khi là thủ hạ của Mộ Nam Tinh ta, chỉ cần huấn luyện chăm chỉ thì không cần lo lắng đến điều gì hết, thê nhi của các ngươi, ta sẽ cố gắng chăm sóc! Tuyệt đối không để các ngươi phải lo lắng!”

“Sau này, các ngươi chỉ cần đi theo ta g.i.ế.c địch, mở mang bờ cõi!”

Mọi người nghe tới đây thì mới bắt đầu chú ý.

Những năm gần đây, mặc dù biên cương Diên Khánh thường xuyên bị các tiểu quốc mạo phạm, tuy đều bị quân đội biên phòng của bọn họ đánh lui nhưng cứ tiếp tục như vậy, nếu không đánh trả thì bọn hắn sẽ càng ngày càng làm càn, sau này chắc chắn sẽ không kiêng nể gì cả.

Họ là những binh tướng ngày ngày được huấn luyện, nhưng lại không được lên chiến trường, tất cả đều cảm thấy rất buồn bã, bây giờ nghe thấy Mộ Nam Tinh nói vậy, ánh mắt mọi người đều toát lên sự nồng cháy!

Chỉ hận ngày mai không thể lên chiến trường luôn!

Mộ Nam Tinh ra hiệu cho mọi người yên lặng lại, cậu bé nói tiếp: “Bây giờ các ngươi đừng quá kích động, mặc dù trong quân đội thì các ngươi cũng được coi như là người nổi bật, nhưng khi ở trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, cũng sẽ không có quả ngọt cho các ngươi ăn!”

Giọng điệu của cậu bé bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Vì vậy, nếu muốn sớm ngày lên chiến trường, ngày thường khi các ngươi huấn luyện phải càng tập trung và khắc khổ hơn! Nghiêm túc hơn!”

Nghe thấy cậu bé nói vậy, dường như đám binh sĩ nhận được sự cổ vũ rất to lớn, họ lập tức trở nên nghiêm túc hơn!

Mặc dù Mộ Nam Tinh chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi gầy yếu, nhưng cậu bé không chỉ có khí lực cao, mà mỗi một câu nói của cậu bé đều có sức mạnh trấn an lòng người.

Nhìn mọi người không còn sự khinh thường và mỉa mai như ban đầu nữa, Mộ Nam Tinh mới thở phào nhẹ nhõm, hàng phục đám tuấn mã này cũng coi như là chuyện quan trọng trước mắt.

Trên đường về, Đoàn Đoàn ngồi cạnh Mộ Nam Tinh, trong mắt cậu bé tràn đầy sự phấn khích và ngưỡng mộ.

“Tinh Tinh ca ca! Huynh lợi hại thật đó! Đệ muốn xem sau này đám người kia còn dám không phục huynh nữa không?”

Mộ Nam Tinh quay đầu nhìn cậu bé và khẽ cười nói: “Sao đệ không gọi ta là Nam Tinh ca nữa vậy? Không phải đệ nói gọi Tinh Tinh ca ca sẽ làm đệ quá ngây thơ sao?”

Đoàn Đoàn lắc đầu: “Thỉnh thoảng đệ kích động quá vẫn hay gọi nhầm thôi mà!”

Ngay sau đó, cậu bé lại nói tiếp: “Nhưng mà… Nghe bệ hạ nói bọn họ đều là người trong quân đội tinh nhuệ, mọi phương diện khác chắc chắn đều rất lợi hại!”

Mộ Nam Tinh gật đầu: “Bọn họ đều có ưu điểm của riêng mình, sự am hiểu của từng người cũng không giống nhau, nói không chừng trong số bọn họ, kỵ xạ của nhiều người còn không tốt hơn đệ đâu.”

Đoàn Đoàn kinh ngạc nhìn cậu bé: “Hả? Không thể nào? Mười mũi tên thì đệ chỉ b.ắ.n trúng khoảng năm sáu tiễn vào trúng hồng tâm, nếu so với huynh thì không biết kém hơn bao nhiêu nữa!”

Mộ Nam Tinh nói: “Đệ đừng tự coi nhẹ mình, ngày nào đệ tan học cũng đi theo ta huấn luyện, hơn nữa còn chỉ luyện mỗi kỵ xạ, vì vậy chắc chắn không chênh với bọn họ là bao!”

Cậu bé cẩn thận quan sát Đoàn Đoàn, sau một hồi do dự thì vẫn nói: “Nhưng mà, tuy kỵ xạ của đệ khá tốt nhưng võ nghệ lại quá kém, bắt đầu từ ngày mai, đệ đừng chạy đi chơi khắp nơi nữa, cứ huấn luyện theo đám người này đi!”

Thấy vẻ tuyệt vọng như bị sét đánh của Đoàn Đoàn, cậu bé chân thành nói: “Tần Kỳ An, ta nói nghiêm túc đó, ít nhất đệ cũng phải học để tự bảo vệ mình chứ, mặc dù không có khả năng, nhưng lỡ có một ngày, bên cạnh đệ toàn là kẻ địch, dựa vào kỵ xạ và chút công phu mèo cào của đệ, đệ cảm thấy mình có thể chạy thoát được không?”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 353: Chương 353



Đoàn Đoàn khựng lại: “Đệ… Không thể.”

Đoàn Đoàn vừa định đồng ý thì lại nghe thấy cậu bé trêu chọc: “Nhưng mà đệ mới mười hai tuổi thôi, sao chiều cao không tăng nhiều vậy? Lần này theo huấn luyện có lẽ sẽ giúp đệ cao lớn hơn đó.”

Đoàn Đoàn ngơ ngác, nhất thời cậu bé không biết nên phản bác như thế nào, khi Mộ Nam Tinh vừa nhắm mắt lại, cậu bé mới cẩn thận quan sát người bên cạnh và nghiến răng nghiến lợi nói: “Nam Tinh ca, huynh còn dám nói đệ à, huynh không tự nhìn lại mình xem, huynh đã mười lăm tuổi rồi mà cũng có cao hơn đệ bao nhiêu đâu, Cẩu Đản ca mười lăm tuổi đã sắp cao bằng cha đệ rồi đó, còn huynh thì sao hả?”

Cậu bé ghét bỏ nói: “Có lẽ cũng chỉ cao tới vai cha đệ mà thôi!”

Mộ Nam Tinh lạnh nhạt nhìn chằm chằm cậu bé một hồi lâu rồi mới hững hờ nói: “Ta và đệ không giống nhau, ta có thể không cần cao như thế…”

Đoàn Đoàn đang định tiếp tục chế nhạo cậu bé thì lại thấy cậu nói tiếp: “Vì sao ta không cần cao như thế hả? Bởi vì dù chỉ cao như thế, ta cũng có thể đánh Cẩu Đản ca kia của đệ mặt mũi bầm dập!”

Đoàn Đoàn nghĩ thầm, Cẩu Đản ca của đệ thì thế nào? Tại sao lại phải gặp huynh? Lại còn mặt mũi bầm dập nữa chứ?

Đoàn Đoàn vội vàng lắc đầu, cậu bé không dám nói nữa đâu!

Mà ở bên kia, giữa trạm giao hàng, Cẩu Đản lại chuẩn bị một thùng lớn đựng nguyên liệu nấu ăn như lần trước và để ở trong tiệm. Hôm nay cậu ấy chỉ dẫn theo mỗi Đô Đô.

Nhưng Đô Đô lại thấy cả ca ca của nó và Nhị Oa ca đều không dùng được, chỉ mỗi nó là hoàn toàn đủ khả năng!

Nhìn Cẩu Đản cẩn thận xem lại nguyên liệu nấu ăn, thằng bé ôm tay đứng ở bên cạnh, trong miệng thì nói nhỏ: “Lát nữa, huynh nhớ phải nướng thịt cho người ta, gắp thức ăn cho người ta, đừng để người ta tự làm, biết chưa hả?”

Cẩu Đản bất lực ngửa đầu lên trời… À không! Nóc nhà mới đúng, cậu ấy bất lực thở dài, sao mình có thể mang theo một quân sư óc chó như vậy được chứ?

Mà Đô Đô hoàn toàn không biết cậu ấy đang nghĩ gì, chỉ thấy bộ dạng suy nghĩ viển vông của cậu ấy, trên mặt nó hiện ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cẩu Đản ca ca, huynh nghiêm túc đi, huynh có thể để tâm một chút được không hả? Nhỡ đâu không theo đuổi được nương tử, đến lúc đó thì chính huynh là người ăn quả đắng đó!”

Cẩu Đản: “…”

Thứ cho cậu ấy thật sự không biết nên nói gì với thằng nhóc đầu đinh ở trước mặt đi.

Khi tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng, cuối cùng Thẩm Lai cũng đến.

Cẩu Đản ra mở cửa, cậu ấy nhìn thấy một người mặc đồ trắng ở bên ngoài, cả người vừa phấn khích vừa căng thẳng: “Ta… Ta… Người, người… Người mau vào đi! Ta đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu rồi, có thể nướng rồi ăn ngay.”

Đô Đô đứng cạnh cửa, nó thò đầu ra bên ngoài: “Tỷ tỷ, Cẩu Đản ca ca của đệ nướng thịt siêu ngon đó! Chắc chắn sẽ không khiến tỷ thất vọng đâu!”

Thẩm Lai nhìn Đô Đô rồi lại nhìn Cẩu Đản: “Đây là đệ đệ của ngươi đúng không?”

Cẩu Đản gật đầu rồi lại lắc đầu.

Thẩm Lai thấy cậu ấy không nói gì, nàng ấy nghi ngờ tiếp tục nhìn cậu.

Cẩu Đản bị nàng ấy nhìn chằm chằm như thế, toàn thân trở nên căng thẳng rất khó chịu, gương mặt cũng bắt đầu đỏ bừng lên.

Đô Đô ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, khi thấy bộ dạng không có tiền đồ này của cậu ấy, nó lặng lẽ liếc mắt nhìn, được rồi được rồi, vẫn phải để nó phải ra tay!

“Tỷ tỷ, đệ không phải là đệ đệ ruột của Cẩu Đản ca, huynh ấy và ca ca của đệ là bằng hữu rất thân, cha đệ và cha huynh ấy cũng là bằng hữu thân thiết, vì vậy đệ cũng coi như là đệ đệ ruột của huynh ấy.”

Thẩm Lai gật đầu: “Thì ra là vậy! Cậu nhóc à, đệ đáng yêu lắm đó!”

Thằng nhóc này vừa tuấn tú vừa đáng yêu, nói chuyện rành mạch rõ ràng, vừa nhìn đã biết là một người thông minh.

Đô Đô kiêu ngạo gật đầu: “Cũng… Cũng bình thường thôi ạ.”

Thẩm Lai ngẩn người, sau đó nàng ấy lập tức bật cười: “Tần Gia Bảo, thật đó! Tiểu đệ đệ này của ngươi vừa thông minh vừa đáng yêu! Quả là khiến người khác phải yêu thích mà!”

Đô Đô chững chạc, đàng hoàng khen lại: “Tỷ tỷ, tỷ cũng rất xinh đẹp, hôm nay bộ quần áo của tỷ mặc cũng rất đẹp! Trâm cái đầu vô cùng tinh xảo! Mấy thứ này càng làm nổi bật lên vẻ đẹp của tỷ đó!”

Thẩm Lai kinh ngạc nhìn cậu bé, hôm nay nàng ấy cố ý mặc một bộ quần áo mới, còn dùng cả trâm cài đầu, nhưng từ khi nàng ấy ra ngoài, nha hoàn và gã sai vặt ở trong phủ tể tướng đi theo nàng ấy cả ngày nhưng lại không hề phát hiện ra!

Nhưng thằng bé này vừa gặp đã chú ý tới những thứ này, quả thực là khiến người ta phải thích mà.

Thẩm Lai cười híp mắt, nàng ấy xoa đầu cậu bé: “Hôm nay ta mặc quần áo mới mua được vài ngày, trâm cài đầu cũng vừa mới mua, ta vừa lướt thoáng qua đã nhìn trúng nó rồi!”

Đô Đô vội vàng giơ ngón tay cái lên: “Tỷ tỷ, tỷ có mắt nhìn lắm đó, bộ quần áo này như thể làm ra để dành cho tỷ vậy! Vô cùng phù hợp! Nếu để một người khác mặc thì có lẽ sẽ không đẹp như vậy đâu!”

Thẩm Lai bị nó dỗ dành đến vui vẻ: “Phải không! Lão bản kia cũng nói ta là vị khách phù hợp với bộ quần áo này nhất!”

“Hắn nói không sai chút nào!”

Đô Đô nắm lấy tay nàng ấy rồi nói: “Tỷ tỷ, nào, mau vào đi, chúng ta đừng đứng ở cửa nữa, thịt đang chờ tỷ trong phòng đó!”

Thẩm Lai nghe thấy vậy thì vội vàng đi theo nó vào tiệm.

Chỉ để lại một mình Cẩu Đản đứng trong làn gió thổi, cậu ấy không thể ngờ được.

May mà Đô Đô còn nhỏ, nếu không… Nếu không thì cậu ấy hoàn toàn không còn cơ hội nữa!

Chẳng trách thằng bé này lại hay khoe khoang bảo nó có rất nhiều kinh nghiệm, biết dỗ dành khiến các cô gái vui vẻ, lần này cuối cùng cậu ấy cũng được chứng kiến rồi!

Quả thực là nhân vật siêu phàm mà! Có lẽ trời sinh đã biết tán tỉnh nữ hài tử rồi!

Vừa rồi mình gặp Thẩm Lai đã ngẩn người, nào còn chú ý tới quần áo và trâm cài đầu của nàng ấy nữa chứ?

Cậu ấy lắc đầu, xem ra phải thực sự học hỏi Đô Đô mới được.

Cậu ấy ném những suy nghĩ lộn xộn ra sau đầu, sau đó vội vàng đóng cửa và đi vào nhà.

Trong nhà, Thẩm Lai tò mò nhìn thịt ra rau của được bày đầy trên bàn.

Thấy nàng ấy suýt chạm vào vỉ sắt, Cẩu Đản bị dọa tới giật nảy mình, cậu ấy vội vàng giữ tay nàng ấy lại: “Nguy hiểm đó! Cái này nóng lắm, đừng chạm vào!”

Thẩm Lai bị cậu ấy lớn tiếng mà ngẩn người: “À, ta… Ta, ta biết rồi.”

Lúc này, Cẩu Đản mới nhận ra giọng điệu vừa rồi của mình có hơi không đúng, cậu ấy vội vàng nói tiếp: “Ta… Ta sợ người bị thương thôi.”

Đô Đô đứng cạnh hai người họ nhìn, khi thấy Cẩu Đản ca ca của nó nắm lấy tay của nữ nhi nhà người ta, một hồi lâu sau vẫn không buông ra, nó lập tức che miệng cười trộm, xem ra Cẩu Đản ca ca của nó cũng không phải là hoàn toàn không hiểu phong tình mà!

Một hồi lâu sau, khi cảm nhận được bàn tay ấm áp, mịn màng trong tay mình đang cố rút ra, cậu ấy lập tức xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, sau đó vội vàng buông tay Thẩm Lai ra: “Ta… Ta không cố ý, người đừng tức giận! Ta đi nướng thịt cho người! Người, người… Người mau ngồi xuống đi!”

Lần đầu tiên có một thiếu niên nắm tay mình, mặc dù là bởi vì sợ nàng ấy bị thương nên mới vô tình cầm lấy, nhưng Thẩm Lai vẫn vô cớ cảm thấy mất tự nhiên, giọng điệu của nàng ấy trở nên hơi lắp bắp: “Được… Được.”

Nói xong thì vội vàng ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh.

Cẩu Đản nuốt nước bọt, cậu ấy vội vàng lấy một đĩa thịt ba chỉ, cầm đũa và bắt đầu nướng.

Chỉ là, bàn tay gắp miếng thịt của cậu ấy vẫn đang hơi run.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 354: Chương 354



Đô Đô nhìn thoáng qua, nó không đành lòng nhìn nữa, nhắm mắt lại và nghĩ thầm, quả là vô dụng mà.

Ngay sau đó nó ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Lai, khi thấy nàng ấy không phát hiện bàn tay của Cẩu Đản ca ca hơi run lên, vì vậy đã hỏi: “Tỷ tỷ, nhà tỷ ở đâu vậy ạ? Là ở ngay kinh thành này sao?”

Thẩm Lai lắc đầu: “Không phải, nhà ta ở huyện Viễn Khánh, muốn đến kinh thành thì phải ngồi xe ngựa mất hai ba ngày.”

“Ôi! Đệ từng nghe nói đến huyện Viễn Khánh, nghe nói nơi đó rất tốt, lại có rất nhiều mỹ nhân, trước kia thì đệ không tin, nhưng bây giờ khi gặp được tỷ rồi đệ mới không thể không tin được, thì ra tin đồn đó không phải là giả!”

Đô Đô khen ngợi, nó dỗ dành nàng ấy đến mức mặt mày hớn hở, sau đó nắm bắt cơ hội tiếp tục hỏi: “Vậy tỷ tỷ đến kinh thành để thăm người thân sao?

Thẩm Lai gật đầu: “ Đúng vậy, cha nương ta cố ý bảo ta tới thăm đại biểu ca của ta… Ta có hai biểu ca, cữu cữu và cữu mẫu đều đã qua đời, cha nương đã già nên không yên lòng về bọn họ.”

“Thì ra là thế, vậy biểu ca của tỷ là thiếu niên lang nhà ai vậy? Nói không chừng đệ biết thì sao, năm ngoái nương của đệ muốn giới thiệu cho tỷ tỷ nhà cô cô của đệ một lang quân nên đã gặp tất cả người trong kinh thành, ngày nào đệ cũng đi theo nương, có lẽ cũng đã từng gặp đấy.”

Chắc chắn Thẩm Lai không thể nói biểu ca của mình là tể tướng được: “Bọn họ, đại biểu ca của ta đã sắp ba mươi tuổi rồi, nhị biểu ca thì cả ngày như một đứa trẻ, có lẽ sẽ không nữ tử nào bằng lòng gả cho bọn họ đâu.”

Cẩu Đản vừa nướng thịt vừa cố gắng lắng nghe và nhớ kỹ tất cả lời nàng ấy nói.

Khi nghe được thông tin mà mình muốn, Đô Đô mới thỏa mãn dừng câu chuyện, nó nhìn miếng thịt thơm ngào ngạt ở trong vỉ sắt và nói: “Tỷ tỷ, chúng ta không nói chuyện nữa, mau ăn thịt nướng thôi nào, tỷ nếm thử tay nghề của Cẩu Đản ca ca đi ạ, huynh ấy là người nướng thịt ngon nhất trong nhà đệ đó.”

Cẩu Đản gắp miếng thịt ba chỉ vừa nướng vào trong bát của nàng ấy: “Mau ăn nhân lúc còn nóng đi!”

Thẩm Lai ngửi được mùi thịt thơm phức, nàng ấy gật đầu, sau đó lập tức gắp miếng thịt rồi chấm vào nước chấm cay trước mặt.

Vừa ăn, đôi mắt của nàng ấy lập tức mở to, sau khi nhanh chóng ăn hết, nàng ấy kích động nói: “Ngon quá! Đây là mỹ thực số một số hai ta từng được ăn khi đến kinh thành đó! Tần Gia Bảo, tay nghề này của ngươi tốt thật đó!”

Cẩu Đản nở nụ cười dịu dàng, cậu ấy cầm một miếng xà lách rồi gắp hai miếng thịt và một lát tỏi nướng, cuộn lại rồi đưa cho nàng ấy: “Người ăn thử xem thế nào đi?”

Thẩm Lai nhanh chóng nhận lấy cuốn thịt của cậu ấy, ăn hai ba miếng đã hết: “Ngon! Ngon lắm đó!”

Đô Đô thấy nàng ấy thích ăn thì hài lòng gật đầu, nương nó nói muốn bắt được trái tim của một người, trước tiên phải bắt lấy dạ dày của nàng đã, xem ra, Cẩu Đản ca ca rất có hy vọng đó!

Suy nghĩ một hồi, nó đột nhiên lên tiếng: “Cẩu Đản ca ca, huynh cũng phải quan tâm đến đệ chứ, sao chỉ gắp thịt cho mỗi tỷ tỷ thôi vậy, hoàn toàn quên mất một người sống sờ sờ là đệ rồi!”

Nghe thấy nó nói vậy, Thẩm Lai không nhịn được mà nhìn Cẩu Đản, gương mặt nàng ấy đỏ bừng.

Cẩu Đản cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Đô Đô nhìn Cẩu Đản, rồi lại nhìn Thẩm Lai, nó hài lòng cắn một miếng thịt nướng, làm việc lớn không lộ tên, lại cắn thêm một miếng, ừm! Thịt nướng thơm quá!

Ăn thịt nướng xong, Cẩu Đản nhanh chóng vứt bỏ Đô Đô, ném nó ở trong cửa tiệm rồi nhanh chóng đưa Thẩm Lai về.

Mà Đô Đô chỉ có thể trợn mắt nhìn, gì thế này? Còn có kiểu lợi dụng xong rồi vứt đi sao?

Đến khi Cẩu Đản trở về cửa tiệm thì đã qua nửa canh giờ, Đô Đô biết phủ tể tướng chỉ cách chỗ bọn họ một khắc đồng hồ, vừa đi vừa về cũng chỉ mất hai khắc thôi, vậy mà Cẩu Đản lại đi mất tận nửa canh giờ!

“Cẩu Đản ca ca! Huynh quá không có nghĩa khí, huynh ném một đứa bé đáng thương là đệ lại trong tiệm! Mà huynh lại còn đi rất lâu nữa!”

Cẩu Đản dọn dẹp hộp thức ăn, cậu ấy xoa đầu nó: “Đô Đô ngoan, hôm nay đệ vất vả rồi, huynh về muộn là bởi vì… Bởi vì bọn huynh đi dạo chợ đêm nữa.” Sau đó, Cẩu Đản không nhịn được mà bật cười rồi mới nói tiếp: “Huynh… Huynh mua tặng nàng ấy một cái trâm cài đầu, nàng ấy nhận rồi!”

Đô Đô gật đầu: “Ừm, thời gian này đúng là không uổng phí mà, vẫn có thu hoạch, nhưng mà Cẩu Đản ca ca này, đệ cảm thấy huynh rất có hy vọng đó!”

Cẩu Đản nghe thấy vậy thì vội vàng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nói: “Nói thử xem nào!”

Đô Đô thần bí sửa sang lại quần áo, sau đó ho nhẹ một tiếng rồi mới ung dung nó: “Sao huynh lại ngu ngốc như vậy chứ, chẳng lẽ huynh không nghe câu hỏi lúc trước của đệ à? Có nghe ra tỷ ấy không có gì với hai người biểu ca kia không? Tỷ đến kinh thành chắc chắn là bởi vì phụ mẫu muốn thăm hai người biểu ca kia, nếu tỷ ấy không thích bọn họ, vậy không phải huynh đã có cơ hội rồi sao?”

Cẩu Đản ngơ ngác nhìn thằng nhóc trước mặt, sắc mặt của cậu ấy lập tức trở nên phức tạp, cậu thật sự không thể hiểu được rõ ràng đây là một thằng nhócmới sáu bảy tuổi, tại sao nó lại hiểu được những thứ này vậy?

Đô Đô nghi ngơ nhìn cậu ấy: “Sao vậy?”

Cẩu Đản lắc đầu: “Không có gì, chỉ là ca ca cảm thấy đệ quá thông minh.”

Đô Đô kiêu ngạo, ra vẻ như thể vốn dĩ đệ rất thông minh mà, sao bây giờ huynh mới biết vậy.

“Cho nên Cẩu Đản ca ca à, huynh phải thật sự cố gắng mới đúng! Tranh thủ đi dạo với người ta nhiều vào! Nương đệ nói muốn bắt được trái tim của một người, trước tiên phải bắt được dạ dày của người đó đã, nương của đệ cũng thấy huynh nấu cơm rất ngon, vì vậy huynh phải tận dụng cho tốt vào!”

Cẩu Đản gật đầu: “Ừm, huynh biết rồi!”

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc, hai người Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đã ở kinh thành được hai tháng.

Dưới yêu cầu của Đô Đô, Tần Tĩnh Trì đã làm mười cái ván trượt, chất lượng của mỗi chiếc vẫn tốt hơn bao giờ hết.

“Trời ơi! Cha! Tay nghề của cha tốt thật đó! Hoa văn trên mấy cái ván trượt này đều rất đẹp! Con thích lắm!”

Nhất là chiếc ván trượt có hoa văn được bôi một lớp thuốc màu màu xanh, vô cùng đẹp.

Đô Đô vừa nhìn đã thích đến mức không thể buông tay.

Tần Tĩnh Trì bất lực nói: “Ván trượt của con mới chơi được bao lâu hả? Mấy cái này con không được dùng cái nào hết, đây là cha làm cho tiểu hoàng tử ở trong cung!”

“Tiểu hoàng tử? Là đệ đệ của Tinh Tinh ca ca đúng không ạ?” Đô Đô hỏi.

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Đúng vậy.”

Đô Đô tò mò: “Con rất muốn gặp em bé mới sáu bảy tháng đó! Chắc chắn sẽ rất đáng yêu!”

“Không phải ở trong thôn con đã được thấy nhiều rồi sao? Niệm Niệm nhà A Chính thúc thúc đó, khi ấy con cũng gặp rồi mà.”

Đô Đô xấu hổ nói: “Nhưng mà… Nhưng mà Tinh Tinh ca ca rất tuấn tú nên con muốn biết đệ đệ của huynh ấy có đẹp như thế không!”

“Nếu có cơ hội, chắc chắn con sẽ được gặp tiểu hoàng tử thôi.” Tần Tĩnh Trì thản nhiên nói.

Làm ván trượt rất phiền phức, các bộ phận làm mất rất nhiều thời gian, vì vậy không thể sản xuất hàng loạt được, bởi thế mười chiếc ván trượt này của Tần Tĩnh Trì chắc chắn sẽ bán được giá rất cao.

Mà Giang Oản Oản cũng mặc kệ hai cha con họ làm những thứ này, sau khi họ tới kinh thành đã mua một căn nhà, dù căn nhà này không ở khu vực quá phồn hoa, nhưng hơn ở chỗ nơi nào trong điền trang cũng trang nhã, căn nhà không lớn không nhỏ, đủ để cả nhà họ ở cùng nhau.

Họ càng nghĩ càng cảm thấy sống ở Lăng Tiêu lâu cũng không phải là vấn đề, nếu sau này bọn họ có trở về huyện Khúc Phong, vậy Giang Tư Nguyệt và mấy hài tử vẫn có thể ở đây, hoặc là họ có thể đào tạo riêng một đầu bếp, nếu có thời gian rảnh cũng có thể nấu một bữa ăn.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 355: Chương 355



Mặc dù Giang Tư Nguyệt luôn ăn cơm ở Thực Vân Giang, nhưng trù nghệ của cậu ta cũng không phải để trưng cho đẹp, chẳng qua cậu ta lười nấu chứ không phải là không biết nấu.

Sau khi dọn dẹp trạch viện xong, Tần mẫu Tần phụ, Lý Tam Nương và Giang Hiền Võ cũng có thể chuyển vào ở.

Bởi vì điểm du lịch ở huyện Khúc Phong vẫn chưa hoàn thành xong, vì vậy Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì vẫn phải quay về, nếu không Lý Viễn sẽ không bỏ qua cho họ mất.

Mà bốn lão nhân gia có thể ở luôn tại kinh thành, muốn ở bao lâu cũng được, nếu chán thì có thể mở một tiệm may, hoặc là quay về huyện Khúc Phong sống.

Giang Oản Oản trồng rất nhiều cây ăn quả ở trong hoa viện, thứ nhất là có thể che nắng, thứ hai là quả của nàng trồng luôn ngọt hơn trái cây mua ở bên ngoài.

Từng căn phòng ngủ đều được sửa lại, nhưng cũng không thay đổi quá nhiều và vẫn duy trì vẻ cổ kính của nó.

Nhà ở huyện Khúc Phong của họ dùng ghế sô pha và bàn trà, ở chỗ này cũng có thể thay đổi môi trường sống.

Trong khoảng thời gian sửa chữa, Đoàn Đoàn cũng từng sang nhìn, cậu bé rất thích căn phòng ngủ ở gần vườn hoa, căn phòng ngủ kia chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể ngắm được hoa viên xinh đẹp.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì thấy cậu bé thích thì cũng sửa căn phòng này theo yêu cầu của cậu bé.

Hôm nay, Giang Oản Oản đang trang trí căn phòng cho cậu bé.

Tủ quần áo màu gỗ thô đã được lấp đầy bằng những bộ quần áo mà nàng mới làm cho Đoàn Đoàn, trên giá sách được trưng đủ loại thư tịch.

Bàn trà là Tần Tĩnh Trì mới làm, đơn giản mà vẫn tao nhã, vì vậy Đoàn Đoàn rất thích nó, trên bàn trà đã được bày sẵn bút mực giấy nghiên.

Trên giường cũng được trải bộ chăn gối mới. Chăn gối được phơi nắng nên rất mềm mại, sau khi giặt xong còn cố ý tẩm hương nên trong chăn có một mùi thơm rất dễ chịu.

Giang Oản Oản nghĩ, chắc chắn con trai sẽ rất thích.

Sau khi trang trí xong căn phòng cho con trai lớn, sau đó đến lượt con trai nhỏ.

Nhưng mà Đô Đô rất thích mấy thứ nhiều màu sắc, vì vậy chính Giang Oản Oản cũng không đoán được nó thích kiểu gì, thế nên chỉ có thể dẫn thằng bé tới đây rồi để nó tự chỉ đạo trang trí mới được.

Mười ngày sau, cả nhà dọn vào nhà mới.

Đoàn Đoàn rất thích phòng ngủ của mình, nơi này thanh tịnh, vừa mở cửa sổ ra là một mùi hương hoa nồng nàn phả vào mặt khiến người ta khoan khoái.

Trong môi trường như vậy mà đọc sách thì quả là hưởng thụ vô cùng, Đoàn Đoàn không nỡ không chăm chỉ, nếu không chẳng phải uổng phí công sức sắp xếp của nương sao.

Còn phòng ngủ của Đô Đô thì bị chính nó bày biện lộn xộn, cũng không phải là phòng bị nó làm cho rối tung lên, chủ yếu là những thứ nó bày ra đều kỳ quái, màu sắc rườm rà, nhìn vào rất lộn xộn.

Ấy vậy mà tiểu tử này lại cứ cho rằng thẩm mỹ của mình rất tốt, còn đắc ý lắm.

Giang Oản Oản vừa bước vào phòng ngủ của nó đã thấy chói mắt.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì thấy rất khó hiểu là rõ ràng quần áo mà Đô Đô thường mặc đều rất bình thường, màu sắc cũng không phải đỏ chói xanh lè, sao sở thích đối với đồ dùng trong nhà lại kỳ lạ như vậy?

"Nương! Nương xem! Đây là chăn ga gối đệm mà nãi nãi và ngoại tổ mẫu mới làm cho con! Quá hợp với con rồi! Con thích lắm! Trên đó còn thêu cả ván trượt của con nữa, hoàn toàn là may đo riêng cho con!"

Đô Đô chỉ vào giường của mình, tự hào nói, cái đầu nhỏ ngẩng cao trông rất đắc ý.

Giang Oản Oản nhìn chiếc giường màu xanh đậm, khẽ thở dài: "Ừ, con thích là được."

Đô Đô nghe vậy, cho rằng nàng cũng thích bộ chăn ga gối đệm này bèn hiểu ý nói: "Con cố tình nhờ nãi nãi thêu ván trượt lên đó, nếu nương cũng thích thì có thể làm một bộ như con, cũng có thể thêu ván trượt!"

Nó nghĩ, thiết kế vĩ đại của mình chắc chắn phải chia sẻ ra ngoài, nếu không chỉ có mình nó ngắm thì hơi đơn điệu.

"À… Không cần đâu, Đô Đô dùng độc nhất vô nhị là được rồi, chăn ga gối đệm của nương và cha cũng được." Giang Oản Oản đỡ trán nói.

Đô Đô gật đầu, còn hào phóng đề nghị: "Được thôi, nếu cha nương thích thì có thể đến ngủ trên giường của con! Con rất hoan nghênh!"

"Ừ, được."

Nói xong, tiểu tử kia lập tức nhảy nhót ra ngoài, chạy thẳng đến phòng ngủ của Đoàn Đoàn.

Nó gõ cửa, nghe thấy ca ca nói "Vào đi" thì nó lập tức đẩy cửa bước vào.

"Ca ca, đệ đến thưởng thức phòng của ca ca!"

Đoàn Đoàn đang ngồi trước án thư viết gì đó, khi cậu bé nghe thấy tiếng nó, cậu bé thong thả đặt bút lông xuống.

Đoàn Đoàn không nhịn được cười nói: "Đô Đô, phòng của ca ca chắc chắn không đẹp bằng phòng của đệ, Đô Đô của chúng ta nhiều ý tưởng quá, vừa bước vào phòng của đệ là như đến mùa xuân vậy!"

Đô Đô nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại là mùa xuân?"

"Bởi vì phòng của đệ đủ màu đủ sắc, giống như hoa nở rộ khắp núi đồi vào mùa xuân vậy." Đoàn Đoàn trêu chọc.

Nhưng Đô Đô lại tưởng cậu bé đang khen mình, nó còn tự hào vỗ ngực: "Đương nhiên rồi! Đều là đệ tự bày trí, nương chỉ giúp đệ một chút thôi."

Đoàn Đoàn cười khổ, nghĩ thầm rằng đúng vậy, chẳng phải do đệ bày trí sao? Ngoài đệ ra, còn ai có thể có thẩm mỹ như vậy đâu?

Đô Đô đi đi lại lại trong phòng ngủ của Đoàn Đoàn, chỗ này sờ sờ, chỗ kia ngó ngó, lúc thì gật đầu, lúc thì lắc đầu trông như đang thị sát vậy.

Đoàn Đoàn lười để ý đến nó nên cậu bé tiếp tục viết.

Cuối cùng, tiểu tử kia cũng xem xong, nó mới ra vẻ bình phẩm: "Ừm... Không tệ, không tệ nhưng không thể phủ nhận là so với của đệ thì vẫn kém xa."

Đoàn Đoàn lười đáp lại, chỉ hờ hững đáp một chữ "Ừ."

Viết được một lúc, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Đoàn Đoàn mới buông bút rồi nhìn tiểu tử đang ngồi đối diện án thư chống cằm hỏi: "Đúng rồi, Đô Đô, tiếp theo đệ không được tùy tiện chơi nữa, bệ hạ đã nói với cha và nương, ngày mai đệ sẽ theo huynh đến Quốc Tử Giám học!"

Đô Đô vô lực gật đầu: "Đệ biết rồi, nương đã nói với đệ."

Nói xong, nó đột ngột ngồi thẳng dậy: "Đúng rồi, ca ca, nếu đến Quốc Tử Giám đệ sẽ được ở cùng huynh sao?"

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Sao đệ lại được ở cùng huynh chứ? Đệ không phải tú tài, cũng không phải người sẽ tham gia khoa cử trong vài năm tới, đệ chỉ là một tiểu tử biết vài chữ, đương nhiên là học cùng lớp với những tiểu tử khác rồi."

Thấy Đô Đô đảo mắt liên tục, Đoàn Đoàn nghiêm mặt nói: "Đệ đừng có đánh chủ ý gì xấu, tuyệt đối không được đánh nhau! Những hài tử trong Quốc Tử Giám, tùy tiện kéo một đứa ra cũng có địa vị cao hơn đệ và huynh nhiều, không giống như ở huyện Khúc Phong đâu!"

Đô Đô bĩu môi, lẩm bẩm: "Đệ biết, người khác không trêu chọc đệ, đệ chắc chắn sẽ không trêu chọc người khác nhưng nếu bọn họ muốn bắt nạt đệ, đệ sẽ không để mình chịu thiệt!"

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Không được, nếu có người bắt nạt đệ, đệ hãy đến nói với huynh, ca ca sẽ giúp đệ trút giận. Nếu đệ không nói với huynh, người ta sẽ lén lút tìm người đánh đệ một trận, đệ còn không biết là ai làm."

Bất kể nhà bọn họ có quen biết với bệ hạ hay không thì cũng không thể thay đổi được sự thật là nhà bọn họ không có chức, cũng không có quyền thế quá lớn.

Đô Đô miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi."

Ngay sau đó, nó lại nhận ra có gì đó không ổn, nó nghiêm túc nắm lấy cánh tay Đoàn Đoàn, hỏi: "Ca ca, huynh nói thật đi, một mình huynh ở Quốc Tử Giám có bị bắt nạt không?"

Đoàn Đoàn lắc đầu, hai tay xoắn vào nhau xoa xoa: "Không có, đệ đừng nghĩ nhiều, chỉ cần đệ học hành chăm chỉ, đừng gây chuyện là được. Nếu không ca ca và cha nương sẽ lo lắng cho đệ."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 356: Chương 356



Đô Đô nghi ngờ liếc nhìn cậu bé, lại thấy động tác xoa tay của cậu bé khiến nó quả quyết khẳng định: "Huynh nói dối!"

Đô Đô kéo tay áo Đoàn Đoàn, truy hỏi: "Ca ca nói đi! Ai bắt nạt huynh? Sao huynh không nói với chúng ta?"

Đoàn Đoàn bất đắc dĩ véo má nó, thật sự sợ nó rồi.

"Không tính là bắt nạt gì." Cậu bé thở dài, tiếp tục nói: "Huynh nói với đệ, đệ chắc chắn không được nói với cha nương."

Đô Đô gật đầu: "Đệ không nói!"

"Đệ phải đảm bảo! Nếu không huynh sẽ không thèm để ý đến đệ trong một tháng!" Đoàn Đoàn nói.

Đô Đô bĩu môi: "Được rồi, được rồi! Ca ca mau nói đi."

Liếc nhìn tiểu tử rồi Đoàn Đoàn mới tùy ý nói: "Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là năm huynh mới vào Quốc Tử Giám, mọi người biết nhà huynh là thường dân nên không ai chơi với huynh..."

Hai năm trước, Đoàn Đoàn từ huyện Khúc Phong chuyển đến Quốc Tử Giám học, lúc đó, cậu bé và Mộ Nam Tinh không học cùng lớp.

Lúc đầu mọi người tưởng cậu bé là tiểu công tử nhà nào, cuối cùng hỏi thăm khắp cũng không ai biết, mọi người đều cho rằng cậu bé chắc chắn không có bối cảnh gì, thế là hợp sức sai khiến cậu bé.

Hết lần này tới lần khác Đoàn Đoàn lại là đứa ngoan ngoãn nghe lời, thường xuyên giúp đỡ chạy vặt, cậu bé cũng làm rất vui vẻ, còn tưởng rằng các đồng học thích mình nên bản thân cũng thấy như vậy có thể kéo gần quan hệ với họ.

Thế nhưng, thực ra mọi người đều chỉ coi cậu bé như một nhóc sai vặt.

Đoàn Đoàn ngốc nghếch chạy lên chạy xuống giúp đỡ, tình trạng này kéo dài một đến hai tháng mới chấm dứt.

Hôm đó, Đoàn Đoàn mua bánh xong về cho mọi người, khi đi đến ngoài lớp học thì cậu bé mới nghe được sự thật bấy lâu nay.

"Tần Kỳ An đâu? Ta muốn hắn ra ngoài mua cho ta một thỏi mực."

"Ồ, tên chó đó đi mua đồ ăn cho ta rồi, đợi hắn về rồi bảo hắn đi thêm một chuyến nữa, dù sao hắn cũng thích làm mấy việc vặt vãnh này mà!"

"Ta cũng muốn mua! Ta muốn hắn đi mua cho ta một cái bánh nướng!"

"Đợi hắn mua mực về, ngươi hãy bảo hắn đi mua bánh nướng cho ngươi, bắt hắn chạy nhiều chuyến một chút! Hahaha!"

"Hahaha! Ý kiến hay!"

...

Đoàn Đoàn nhìn những chiếc bánh trong tay mà ngây người tại chỗ, một lúc lâu sau, những người vừa nói chuyện trong lớp mới khoác vai nhau đi ra.

Thấy cậu bé đứng ở cửa, một người trong số đó còn cố tình đẩy cậu bé một cái, nếu như trước đây Đoàn Đoàn còn tưởng rằng bọn họ đang đùa giỡn với mình nhưng tình hình hiện tại khiến cậu bé không thể không tỉnh táo lại, trong lớp này không có một ai thích cậu bé.

Cậu bé hiếm khi không nở nụ cười, không lộ ra vẻ gì mà ném những chiếc bánh trong tay đi, định đi thẳng vào trong.

Mấy người kia hoàn toàn không nhận ra sắc mặt cậu bé khó coi đến mức nào, một người trong số đó nắm chặt lấy cánh tay cậu bé, cười hì hì nói: "Tần Kỳ An, ngươi đi mua cho ta một thỏi mực đi?"

Đoàn Đoàn trừng mắt nhìn hắn ta, vừa nhìn vừa gỡ tay hắn ta ra: "Ngươi không có tay, không có chân sao, không biết đi, hay không biết mua? Cha nương ngươi không dạy ngươi làm những việc này sao?"

Người đó kinh ngạc nhìn cậu bé, định lên tiếng thì bị Đoàn Đoàn cắt ngang: "Ta thật sự thấy kỳ lạ, hài tử nhà quan đều như vậy sao... Không biết lễ nghĩa sao?"

Đoàn Đoàn vỗ vỗ ống tay áo bị hắn ta kéo rồi tiếp tục nói: "Ta tốt bụng như vậy, ngày nào cũng giúp các ngươi mua nọ mua kia, vậy mà chưa từng nghe các ngươi nói một lời đa tạ, ngươi nói có buồn cười không?"

Đoàn Đoàn cười giả lả nhìn bọn họ, mấy thiếu niên kia mặt mày tái mét.

Một người trong số đó thậm chí còn đá cậu bé một cái.

Đoàn Đoàn không để ý nên mới bị hắn ta đá ngã xuống đất, sau khi phản ứng lại, cậu bé nhanh chóng đứng dậy, ba quyền hai cước đã đánh ngã mấy người kia xuống đất.

Ngày nào cậu bé cũng theo Mộ Nam Tinh luyện tập, tuy không bằng Mộ Nam Tinh nhưng để đối phó với mấy người suốt ngày không muốn đi thêm vài bước, đi đâu cũng phải có người hầu khiêng kiệu thì quả thực là quá dễ dàng.

Lần ẩu đả này đã trực tiếp khiến Tế Tửu của Quốc Tử Giám phải đích thân đến.

Tuy Tế Tửu quản lý cả Quốc Tử Giám nhưng thấy mấy người bị Đoàn Đoàn đánh đến nỗi không đứng dậy nổi, mà Đoàn Đoàn lại không hề hấn gì, ông ta lập tức đổ hết mọi lỗi lên đầu Đoàn Đoàn.

Hơn nữa Đoàn Đoàn cũng chẳng có bối cảnh gì, trong nhà cũng không có ai làm quan trong triều, cho nên trực tiếp bị Tể Tửu đuổi khỏi Quốc Tử Giám.

Mà chuyện này mãi đến nửa ngày sau mới truyền đến tai Mộ Nam Tinh.

Cậu bé vừa nghe đã biết chắc chắn không phải Đoàn Đoàn cố tình gây sự, tính tình Đoàn Đoàn cậu bé vẫn biết, không bị bắt nạt đã là tốt lắm rồi, muốn Đoàn Đoàn chủ động đánh người, tuyệt đối không thể. Trừ khi...

Mộ Nam Tinh lập tức đi tìm Tế Tửu.

Tế Tửu thấy Thái tử tìm đến, trong lòng lập tức hoảng hốt, ông ta nào ngờ được một tiểu tử nhà bình thường lại quen biết với Thái tử điện hạ.

Lúc trước khi Đoàn Đoàn được Mộ Quy Hoằng sắp xếp vào học, ông ta cũng đã từng điều tra nhưng cuối cùng điều tra xong, ông ta lập tức tin chắc rằng Đoàn Đoàn chỉ vì cha nương có công hiến rất lớn với lương thực mới ở Diên Khánh, mới phá lệ cho cậu bé vào học nhưng không thể thay đổi được thân phận thấp hèn của cậu bé.

Cho nên dù có một số học trò thường xuyên nhằm vào Đoàn Đoàn, ông ta nghe thấy tin đồn cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt, mặc kệ.

"Thái tử điện hạ tức... Tức giận, chỉ là tên Tần Kỳ An kia đã đánh người, mấy người bị hắn ta đánh đến nỗi nằm sõng soài trên đất không đứng dậy nổi, thần... Thần cũng chỉ là chấp pháp công bằng thôi." Tuy Tế Tửu sợ thân phận của Mộ Nam Tinh nhưng ngày thường cậu bé chưa từng ra oai với người bên cạnh, cho nên Tế Tửu cũng không quá sợ cậu bé.

Mộ Nam Tinh nhìn chằm chằm ông ta hồi lâu: "Đã như vậy, nếu ngài cho rằng là lỗi của Tần Kỳ An, vậy ta sẽ đi tìm phụ hoàng xử lý, để người điều tra cho rõ!"

Tế Tửu giật mình, ông ta vội vàng nói một cách lo lắng: "Thái... Thái tử điện hạ chờ đã, hạ quan sẽ đi hỏi lại, sẽ đi hỏi lại!"

Chuyện nhỏ như vậy mà lại đưa đến trước mặt bệ hạ, nếu cuối cùng thật sự không phải lỗi của tiểu tử kia thì mũ ô sa của ông ta e là không giữ được!

Huống chi, theo kinh nghiệm trước đây thì tên Tần Kỳ An kia chắc là cũng bị dồn đến đường cùng.

Lúc này Mộ Nam Tinh mới gật đầu: "Hy vọng đại nhân sớm điều tra ra sự thật, đừng để những người đọc sách chân chính phải thất vọng, cũng đừng để ta thất vọng."

"Vâng! Vâng vâng! Hạ quan chắc chắn sẽ sớm điều tra!"

Sau khi Mộ Nam Tinh rời đi thì nhanh chóng đến Lăng Tiêu Lâu.

Nhưng Mộ Nam Tinh đã đi hết tất cả những nơi Đoàn Đoàn có thể đến mà vẫn không tìm thấy cậu bé.

Cuối cùng Mộ Nam Tinh đợi ở Lăng Tiêu Lâu đến tận chiều tối mới thấy Đoàn Đoàn đeo cặp sách trên lưng, một tay cầm một cái bánh nướng, một tay bưng một bát cá viên mà cậu bé cố ý đến Thực Vân Giang nhờ Lâm Lộ chiên.

Trên cá viên rắc một lớp ớt bột, cậu bé ăn từng miếng một, hoàn toàn không giống như bị bắt nạt.

Thấy cảnh này, Mộ Nam Tinh trực tiếp ngây người, điều này khiến Mộ Nam Tinh có phần nghi ngờ liệu mình có hiểu lầm Tế Tửu hay không.

"Đoàn Đoàn!"

Đoàn Đoàn nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Mộ Nam Tinh, cậu bé sợ đến giật mình khiến xiên cá viên trên tay "bịch" một tiếng rơi xuống đất.

"Tinh Tinh ca, sao huynh lại đến đây? Đã muộn thế này rồi, huynh còn chưa về cung sao?"

Thấy Mộ Nam Tinh nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay mình, Đoàn Đoàn vội vàng đưa đĩa cá viên đến trước mặt cậu bé: "Tinh Tinh ca, huynh nếm thử đi! Cá viên này là đệ cố ý nhờ Lâm Lộ thúc của đệ chiên đấy, rắc rất nhiều ớt bột, thơm lắm!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 357: Chương 357



Mộ Nam Tinh thấy khóe miệng cậu bé còn dính ớt bột, bất đắc dĩ xoa trán, một lúc lâu sau, Mộ Nam Tinh mới lên tiếng hỏi: "Hôm nay đệ đi đâu vậy? Còn nữa... Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói Tế Tửu bảo đệ đánh nhau? Tại sao còn đuổi đệ ra ngoài?"

Đoàn Đoàn l.i.ế.m khóe miệng, sau đó thở dài thườn thượt rồi bắt đầu giải thích với Mộ Nam Tinh.

"Tinh Tinh ca, huynh không biết đâu, đám người đó thật đáng ghét, dụ đệ đi làm chân sai vặt cho bọn hắn, đệ nghĩ mình mới đến đây, chắc chắn phải nhún nhường, kết quả là ai ngờ... "

Thấy Mộ Nam Tinh trừng mắt nhìn mình, cậu bé bĩu môi, tiếp tục nói: "Ai ngờ đám người đó cố tình sai khiến đệ, sau lưng còn cười nhạo đệ! Đệ bị chọc tức!"

"Tóm lại là sau đó đệ châm chọc bọn hắn vài câu, chúng lập tức đá đệ một cái, lúc này đệ càng tức hơn, đệ không nhịn được nữa nên đánh bọn hắn một trận."

Mộ Nam Tinh cau mày nói: "Đệ đánh nhau với bọn hắn làm gì? Nếu bị thương thì làm sao bây giờ?"

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Sẽ không đâu, bọn hắn béo lắm, cả ngày không đi được mấy bước, sao đệ có thể đánh không lại!"

Nói rồi, cậu bé lại đưa chiếc bánh nướng trong tay cho Mộ Nam Tinh: "Tinh Tinh ca, huynh ăn bánh nướng không?"

Thấy Mộ Nam Tinh lắc đầu, lúc này cậu bé mới vừa cắn bánh nướng vừa nói: "Có lẽ là đệ phải về nhà rồi, đệ không thể ở lại cái nơi tồi tàn này, cũng lười ở lại! Những kẻ trong Quốc Tử Giám này thật đáng ghét! Nhà đệ vẫn thoải mái hơn!"

Rồi lại buồn bã nói: "Nhưng mà, Tinh Tinh ca, sau này nếu đệ nhớ huynh thì phải viết thư cho huynh mới được."

Mộ Nam Tinh nói: "Đệ mới đến đây không lâu, thúc thẩm vừa mới đi được mấy ngày, nếu đệ về thì chẳng phải khoảng thời gian họ đến kinh thành này là vô ích sao?"

Đoàn Đoàn ngừng ăn bánh nướng, bất lực nói: "Nhưng mà Tế Tửu đã đuổi đệ ra khỏi Quốc Tử Giám rồi, huống chi nếu cha nương của đệ mà biết đệ rời đi vì bị đồng học xa lánh thì chắc chắn sẽ không trách đệ."

Đoàn Đoàn biết Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản so với việc để cậu bé có thể ở lại Quốc Tử Giám học hành thì họ chắc chắn sẽ không muốn thấy cậu bé chịu những ấm ức này.

Nói thì nói vậy nhưng Đoàn Đoàn sẽ không nói sự thật với họ, cậu bé không muốn họ lo lắng cho mình hàng ngày.

Mộ Nam Tinh vội vàng nói một cách lo lắng: "Đệ không cần phải rời đi, ta đã tìm Tế Tửu nói rồi, vốn dĩ là lỗi của những kẻ đó, sao có thể để đệ rời khỏi được chứ? Đệ cứ yên tâm ở lại kinh thành, có ta ở đây, sợ gì! Sau này nếu có ai bắt nạt đệ, đệ cứ đến tìm ta, ta sẽ giúp đệ trút giận!"

Đoàn Đoàn ngơ ngác nhìn cậu bé, hiếm khi nghe Mộ Nam Tinh nói nhiều như vậy: "Tinh Tinh ca, hôm nay huynh khác quá, hôm nay huynh nói nhiều thật."

Mộ Nam Tinh nhíu mày: "Đệ chê ta nói nhiều sao?"

Đoàn Đoàn vội lắc đầu: "Không có không có! Không chê! Chỉ là ngày thường huynh ít nói quá nên huynh đột nhiên nói nhiều như vậy với đệ, đệ có chút được thương mà sợ thôi."

Mộ Nam Tinh vô tình liếc thấy dấu chân ẩn hiện trên quần áo của cậu bé, khiến Mộ Nam Tinh đột nhiên nhớ ra trước khi cậu bé đánh người ta thì đã bị người ta đánh trước!

"Những kẻ đó đá vào chỗ nào của đệ không? Còn đau không?"

"Không đau nữa rồi! Hắn ta không dùng nhiều sức lắm, đệ cũng không đau lắm, huynh đừng lo." Đoàn Đoàn nói.

Mộ Nam Tinh suy nghĩ một chút, cảm thấy thật sự không yên tâm: "Đi, đi về ta xem cho đệ, nghiêm trọng thì bôi chút thuốc, không nghiêm trọng thì vào nghỉ sớm, ngày mai tiếp tục đến Quốc Tử Giám học."

"Được rồi."

May mà sau khi kiểm tra xong, chỗ bị đá của cậu bé thực sự không có dấu vết gì, chắc là không sao rồi.

Lúc này Mộ Nam Tinh mới yên tâm rời đi.

Đoàn Đoàn cảm nhận được lực kéo mạnh trên cánh tay thì cậu bé mới đột nhiên hoàn hồn.

"Ca ca, sau đó thì sao? Sau đó huynh đi học rồi? Sau đó họ còn bắt nạt huynh không?" Đô Đô lo lắng hỏi dồn, trên mặt đầy vẻ lo lắng.

Đoàn Đoàn xoa đầu nó: "Sau đó ca ca đã đọc sách bình thường, tuy rằng không hợp lễ nghi nhưng huynh vẫn học chung một lớp với Nam Tinh ca, sau đó cũng không bị mọi người xa lánh nữa."

Mặc dù trong lớp không có nhiều người nguyện ý chơi với cậu bé nhưng may mắn là cũng không có ai sai khiến cậu bé, nhiều nhất là chỉ bàn tán sau lưng.

Đoàn Đoàn biết tất cả đều là nhờ cậu bé có quan hệ tốt với Mộ Nam Tinh.

Không nhìn mặt sư mà nhìn mặt Phật, trong mắt người khác cậu bé chính là tiểu đệ đi theo Thái tử điện hạ, người khác cũng không dám dễ dàng trêu chọc cậu bé.

Đô Đô gật đầu nhưng mà...

"Ca ca, vậy huynh nói cho đệ biết những người xa lánh huynh lúc trước là ai đi?"

Nó nghĩ, mặc dù đã qua lâu như vậy nhưng những kẻ bắt nạt ca ca của nó, nó tuyệt đối sẽ không tha! Chắc chắn phải cho bọn hắn nếm chút khổ sở!

Đoàn Đoàn thấy nó cúi đầu trầm tư, lập tức biết tiểu tử này đang nghĩ cách làm chuyện xấu.

"Những người đó đều không còn ở Quốc Tử Giám nữa, huynh cũng không biết họ đi đâu cầu học, đệ đừng để tâm chuyện này nữa." Đoàn Đoàn lắc đầu nói.

Ngay sau đó lại vừa ra lệnh vừa uy h**p: "Nếu đệ nói với cha nương, cẩn thận huynh xử lý đệ!"

"Không nói! Đã nói không nói là không nói! Ca ca, huynh cứ yên tâm!"

Đô Đô miệng thì bảo đảm nhưng trong lòng lại có hơi không thoải mái, sao những kẻ đó lại không còn ở Quốc Tử Giám chứ? Nếu không nó chắc chắn sẽ xử lý họ thật tốt! Ai cho họ bắt nạt ca ca của nó!

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Đô Đô đã bị Giang Oản Oản kéo dậy, trong lúc mắt nó còn nhắm nghiền, nàng nhanh chóng lau mặt cho nó để nó tỉnh táo.

Nghĩ đến hôm nay lại phải đi học, Đô Đô lập tức không có chút sức lực nào, ngay cả quần áo cũng mặc lệch.

Giang Oản Oản cẩn thận chỉnh trang cho nó rồi nói: "Đi thôi, ca ca đã ăn sáng rồi, con cũng phải nhanh lên!"

"Nương, hôm nay chúng ta ăn gì vậy?"

"Ăn bánh cầm tay, chẳng phải hôm qua con nói muốn ăn sao, hôm nay nãi nãi và ngoại tổ mẫu cố ý làm cho con và ca ca, phải ăn nhiều một chút." Giang Oản Oản đáp.

Đô Đô vừa nghe có món mình thích ăn thì nó phấn chấn hẳn lên, nhanh chóng chạy ra ngoài: "Đi ăn sáng thôi!"

Hai huynh đệ giải quyết xong bữa sáng, Đô Đô đeo cặp sách, ôm ván trượt của mình rồi nhanh chóng theo Đoàn Đoàn ra khỏi cửa.

Đoàn Đoàn đi sau, còn nó trượt ván trượt phía trước.

Trượt một lúc lại không nhịn được quay đầu nhìn Đoàn Đoàn: "Ca ca, huynh cũng nên trượt ván trượt đi, như vậy sẽ nhanh hơn nhiều! Biết đâu giờ này chúng ta đã đến rồi!"

Đoàn Đoàn chậm rãi đi bộ nói: "Huynh không hứng thú với ván trượt của đệ, nương nói đi bộ tốt cho sức khỏe."

Đô Đô bĩu môi, lẩm bẩm: "Nương nói gì huynh cũng nghe, thật là không có nguyên tắc."

Nhanh chóng, hai huynh đệ đã đến Quốc Tử Giám.

Đô Đô chẳng có chút căng thẳng hay bỡ ngỡ của người mới đến, nó ngẩng cao đầu, ôm ván trượt, cả người dựa nghiêng vào một cây cột lớn, hoàn toàn giống như một tiểu lưu manh.

"Ca, đệ không thể đi theo huynh, vậy đệ phải đi đâu?"

"Đệ cứ đợi một lát, đợi trợ học đến rồi sẽ biết."

Rất nhanh trợ học đã đến, sau khi nhìn Đô Đô được dẫn đi về phía trước thì Đoàn Đoàn dặn dò: "Đến trưa tan học nhớ đợi huynh ở cổng chính! Đừng chạy lung tung!"

"Đệ biết rồi!"

Ôi, ca ca của nó đúng là dài dòng, quan tâm nó quá rồi! Thật khiến người ta thấy phiền phức. Đô Đô nheo mắt, kiêu ngạo nghĩ.

May mắn thay, ngày đầu tiên đi học cũng khá suôn sẻ.

Đoàn Đoàn nhìn một đám tiểu thiếu niên vây quanh Đô Đô ở cổng chính của Quốc Tử Giám, cậu bé nghĩ, có lẽ cậu bé đã biết lý do rồi.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 358: Chương 358



Sáng sớm nhìn thấy tấm ván trượt nó ôm bên hông thì cậu bé đã đoán được, Đô Đô chắc chắn sẽ hòa hợp rất tốt với các đồng học cùng lớp.

Mặc dù mọi người có thân phận khác nhau nhưng đều là những người tò mò, nhìn thấy thứ đặc biệt này, chắc chắn sẽ vây quanh Đô Đô để hỏi.

Tuy nhiên, thấy thời gian đã muộn, Đoàn Đoàn phải thúc giục: "Đô Đô! Về nhà thôi!"

Đô Đô lấy lại ván trượt của mình từ tay một tiểu hài tử mập, nói: "Các người thích thì tự đi mua đi, thứ này cha ta làm mười cái, nếu muốn mua thì phải đến Lăng Tiêu Lâu đấu giá, ai trả giá cao nhất thì sẽ mua được."

"Thật sao?"

"Ta có tiền! Nhà ta giàu lắm! Bao nhiêu ta cũng mua!"

"Ta cũng vậy, ta cũng vậy!"

"Ta chắc chắn có thể mua được! Cha ta rất cưng chiều ta! Bao nhiêu tiền ông ấy cũng sẽ mua cho ta!"

"Tần Kỳ Tranh, khi nào thì bắt đầu đấu giá vậy? Ta muốn mua ngay vào ngày mai!"

"Ta phải đi trước!"

...

Một lúc thì đứa này nói một câu, một lúc thì đứa kia nói một câu, Đô Đô nghe một lúc lâu, trực tiếp ngắt lời: "Được rồi! Dừng! Các ngươi yên tâm đi! Nếu nhà ta bắt đầu đấu giá thì ta sẽ nói cho các ngươi biết! Các ngươi không cần vội! Chỉ cần các ngươi có đủ tiền thì chắc chắn có thể mua được!"

Nói rồi, Đô Đô còn giới thiệu cẩn thận: "Ván trượt nhà ta chất lượng siêu tốt, cha ta làm một cái phải mất rất rất lâu! Cả kinh thành chỉ có mình ta có ván trượt, nếu các ngươi đều mua được thì chỉ có chúng ta có! Những người khác đều không có! Họ chắc chắn sẽ rất ghen tị!"

Mọi người nghe xong, loại đồ độc nhất vô nhị này chắc chắn phải giành được!

"Tần Kỳ Tranh, về giục cha ngươi đi, bảo ông ấy sớm bắt đầu đấu giá đi! Dù sao cũng đã làm xong rồi! Chúng ta mua sớm không tốt sao?"

"Đúng vậy đúng vậy! Tần Kỳ Tranh, sau khi chúng ta mua được thì ngươi chắc chắn phải dạy chúng ta!"

"Ngươi trượt quá giỏi! Thậm chí còn có thể trượt lên hàng rào! Khi trượt lên còn có thể bắt được ván! Thật lợi hại!"

"Đúng đúng đúng! Sau khi ta mua được cũng phải học cho thật tốt, cố gắng sau này trượt giỏi như ngươi!"

Đô Đô nhìn đứa này, nhìn đứa kia, trong lòng không khỏi nghĩ, ván trượt nhà ta cũng chỉ có mười cái, nếu đấu giá thì có rất nhiều người đến mua. Các ngươi có mua được hay không cũng là vấn đề, còn muốn trượt giỏi như ta sao?

Nó thở dài, chúc các ngươi may mắn vậy!

Đoàn Đoàn nhìn cảnh tượng trước mắt, thực sự quá kinh ngạc, Đô Đô quả nhiên là Đô Đô, đến kinh thành này, vậy mà cũng có thể trở thành hài tử vương! Chỉ mới một ngày mà đã khiến mọi người vây quanh nó!

Thật không thể không bội phục nó!

Đoàn Đoàn còn lo lắng cả một ngày, sợ nó bị bắt nạt, nào ngờ tiểu tử này lại hô bằng hoán hữu, sống những ngày tháng vui vẻ!

"Đô Đô! Chúng ta thật sự phải về nhà rồi, đệ nhanh lên nào."

Đô Đô ra hiệu với cậu bé tỏ ý mình đã biết.

Ngay sau đó nó nhìn về phía những tiểu đồng học vây quanh mình nói: "Ta đi trước đây, các ngươi cũng về nhà đi, nếu muốn mua ván trượt thì chuẩn bị tiền đi!"

Nói xong thì nó chạy đến trước mặt Đoàn Đoàn, nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu bé: "Ca ơi! Đi thôi! Chúng ta về nhà nào!"

"Không biết hôm nay cha nương làm món gì ngon, chắc sẽ có... "

"Nhóc mèo tham ăn!"

...

Tiếng nói của họ dần xa khiến những tiểu hài khác còn lại đều ngạc nhiên.

"Đó là Tần Kỳ An phải không?"

"Đúng vậy!"

"Nghe ca ca của ta kể, Tần Kỳ An chơi rất thân với Thái tử điện hạ! Nghe nói trong Quốc Tử Giám của chúng ta, ngoài Thái tử điện hạ, người thứ hai không nên trêu chọc chính là ngài ấy!"

"Quả nhiên là ca ca của Tần Kỳ Tranh! Thật lợi hại! Giống hệt Tần Kỳ Tranh vậy!"

"Đúng vậy đúng vậy! Lợi hại!"

"Nghe nói huynh ấy đã thi đỗ tú tài từ khi còn nhỏ, trợ học của lớp các huynh ấy nói huynh ấy rất có thiên phú về đọc sách!"

"Đúng vậy nhưng mà giờ ca ca của ta không nói chuyện với huynh ấy nhiều lắm, nói huynh ấy ít nói, mỗi ngày đều ở cùng Thái tử điện hạ."

"Có lẽ huynh ấy lười để ý đến người khác, giống như Tần Kỳ Tranh vậy, sáng nay Tần Kỳ Tranh đến cũng không nói chuyện với chúng ta, đều là chúng ta thấy hắn chơi ván trượt nên tự mình vây quanh hắn!"

"Đúng vậy, sau khi chúng ta vây quanh hắn, hắn lập tức cho chúng ta xem ván trượt của hắn, ca ca của hắn chắc chắn cũng như vậy! Nương của ta nói... Nói đây gọi là ngoài lạnh trong nóng!"

...

Đám tiểu hài khen ngợi hết lời, ước chừng chỉ vì Đô Đô mà Đoàn Đoàn đã thu hoạch được một đám người hâm mộ.

"Đô Đô, đệ mới đến Quốc Tử Giám ngày đầu tiên, sao mọi người đều nhiệt tình với đệ vậy?" Đoàn Đoàn nghi ngờ hỏi.

"Có phải chỉ vì đệ chơi ván trượt không?"

Đô Đô gật đầu: "Bọn họ ấy, đều quỳ rạp dưới dáng vẻ oai hùng khi đệ chơi ván trượt!"

Nó làm bộ, còn vỗ vỗ vào quần áo trước ngực, kiêu ngạo nói: "Thực sự không có cách nào, ai bảo đệ có sức hấp dẫn như vậy chứ!"

Đoàn Đoàn nghe xong thì mặt đầy vạch đen, nhẹ nhàng vỗ vào đầu nó: "Đô Đô, đệ đủ rồi! Đệ tự luyến quá rồi! Đệ như vậy người khác nhìn thấy sẽ muốn đánh đệ!"

Đô Đô lắc đầu: "Cha nói, đây là tự tin chứ không phải tự luyến! Nương cũng nói, con là hài tử có sức hấp dẫn nhất trên thế giới!"

"Hơn nữa huynh không biết đâu, ở huyện Khúc Phong của chúng ta đệ được hoan nghênh lắm, nhiều tiểu muội còn tặng bánh ngọt cho đệ nữa đấy!"

Đoàn Đoàn vội vàng nói: "Được rồi, dừng lại! Huynh không muốn nghe đệ nói những chuyện đó nữa, đệ tự nghĩ xem đệ mới mấy tuổi? Ngày nào cũng nói khoác lác, sau này lớn lên, sợ là sẽ trở thành một công tử đào hoa! Nương nói nương rất ghét những người như vậy, nói đây gọi là... Gọi là tra nam!"

Đô Đô bĩu môi, bất đắc dĩ nói: "Người khác thích đệ, đệ cũng không có cách nào, muốn trách thì trách nương và cha đã sinh đệ ra quá đáng yêu, chính đệ cũng rất phiền não! Được không?"

Đoàn Đoàn bất lực lắc đầu: "Được rồi, huynh cũng không nói đệ nữa nhưng đệ ở Quốc Tử Giám không bị bắt nạt là được, sau này cũng phải giữ vững. Ngày mai, đệ mang nhiều đồ ăn vặt mà nương làm đến, chia cho những đồng học, biết chưa?"

Đô Đô gật đầu: "Đệ biết mà, vốn dĩ nương định để đệ mang theo hôm nay nhưng đệ quên mất, mai mang đến cũng được."

Huynh đệ về đến nhà, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì vội vàng chạy đến: "Thế nào? Hôm nay Đô Đô đến học đường, các đồng học cùng lớp có dễ gần không? Tiểu bá vương như con sẽ không bị bắt nạt chứ?"

Giang Oản Oản nói: "Nếu là ca ca của con thì chúng ta không lo, huynh ấy ngoan ngoãn như vậy, chắc sẽ được mọi người yêu quý, còn con... Chúng ta hơi lo."

Đô Đô nghe vậy, không nhịn được nhìn Đoàn Đoàn thì thấy Đoàn Đoàn cố sức lắc đầu với mình, nó lại quay sang nhìn cha nương: "Cha nương thật là coi thường con, con rất được mọi người yêu quý, hôm nay còn đàm phán được một làm ăn lớn cho cha nương nữa!"

Tần Tĩnh Trì nhướng mày: "Ồ? Nói thế nào?"

Đô Đô kiêu ngạo nói: "Những người trong lớp con rất thích ván trượt của con, họ nói muốn trả bao nhiêu tiền cũng được! Như vậy chúng ta đấu giá chẳng phải sẽ kiếm được nhiều tiền sao! Cha nương nói xem đây có tính là một làm ăn lớn không?"

Tần Tĩnh Trì bật cười xoa đầu nó: "Ồ, vậy thì con đúng là một tiểu quỷ thông minh! Giống ca ca con vậy!"

"Ca ca con sao?" Đô Đô tò mò hỏi.

"Ca ca của con ấy, hồi ở huyện Khúc Phong đi học cũng giống con, huynh ấy mang đồ chơi mà nương làm cho mình đến học đường, rồi những hài tử trong học đường cũng được huynh ấy giới thiệu đến tiệm mộc nhà chúng ta mua đồ chơi, bán được rất nhiều." Giang Oản Oản cười nói.

"Ca ca của con chính là ca ca của con! Vậy thì những thứ này đều là huynh ấy chơi chán rồi! Chẳng trách huynh ấy không khen con!" Đô Đô cười toe toét nói, rồi mắt liếc sang Đoàn Đoàn.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 359: Chương 359



Đoàn Đoàn uống một ngụm nước, sau đó bất đắc dĩ khen: "Đệ đệ của huynh đúng là đệ đệ của huynh, thừa hưởng trí thông minh của huynh một cách hoàn hảo!"

Đô Đô bĩu môi nói: "Huynh khen đệ thì khen đệ thôi! Còn không quên vòng vo khen mình, huynh mới là tiểu quỷ thông minh."

Tần Tĩnh Trì khoác vai từng tiểu hài: "Được rồi, hai đứa đều là tiểu quỷ thông minh, mau ăn cơm đi, hôm nay nương các con chiên cá viên cho các con, chẳng phải ai đứa đòi ăn sao? Hôm nay phải ăn thật nhiều đấy!"

Đô Đô l.i.ế.m môi: "Vậy con phải ăn cá viên cho no!"

Đoàn Đoàn nói: "Con đi gọi gia gia nãi nãi, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu và tiểu cữu!"

Cuối cùng khi ngồi vào bàn ăn, lại thiếu mất Giang Tư Nguyệt.

"Nương, tiểu cữu đâu rồi? Sao tiểu cữu của con không đến ăn vậy?" Đô Đô nghi ngờ nhìn một vòng, cũng không thấy Giang Tư Nguyệt.

Rồi nó lại nhìn Đoàn Đoàn: "Ca, huynh không gọi tiểu cữu sao?"

Đoàn Đoàn nuốt miếng cá viên trong miệng, lắc đầu nói: "Huynh gọi rồi, tiểu cữu không có ở đây."

Lý Tam Nương giúp họ múc cơm rồi mới nói: "Cữu của các con không biết hẹn với ai, nói là hôm nay đi ăn bên ngoài, không về ăn cơm tối."

Đô Đô đảo mắt: "Ai hẹn cữu ấy vậy? Không phải là…" Nó cười gian xảo.

Đoàn Đoàn gõ nhẹ vào đầu nó: "Đừng cười như vậy, xấu lắm."

Đô Đô nghe vậy thì còn làm gì được nữa, nó vội vàng thu lại nụ cười.

"Vậy có phải không?"

Lý Tam Nương lắc đầu: "Là một nam hài tử, phải nói là hài tử đó đẹp trai lắm, mặc một bộ đồ gấm màu trắng, trông giống như tiên vậy!"

"Đó là ai vậy? Sao con chưa từng thấy nhỉ? Không được, lúc nào có cơ hội con phải để tiểu cữu dẫn con đi gặp!" Đô Đô tò mò vô cùng.

Động tác gắp thức ăn của Đoàn Đoàn khựng lại, cậu bé nhìn Đô Đô nói: "Người đó cũng ở Quốc Tử Giám, chỉ cần nhìn thấy một thiếu niên mặc đồ gấm trắng mỗi ngày là biết ngay."

"Vậy thì ngày mai huynh chỉ cho đệ xem, hôm nay đệ thấy nhiều người mặc đồ trắng lắm."

"Được, mau ăn cơm đi."

Một lúc sau, trên bàn ăn chỉ còn tiếng va chạm của đôi đũa, mọi người ăn những món ăn ngon, cũng không còn tâm trạng nói chuyện nữa.

Bên kia, Giang Tư Nguyệt dẫn Thời Tẫn đến cửa tiệm hải sản.

"Đã không ăn lẩu rồi, vậy thì hải sản này chắc là ngươi cũng chưa từng ăn đâu đúng không?" Giang Tư Nguyệt hỏi.

Thời Tẫn suy nghĩ một chút, mặc dù đã từng đến đây với Thẩm Lai nhưng đúng là cậu ấy chưa từng ăn, vì vậy cậu ấy gật đầu: "Đúng là chưa từng ăn ở đây nhưng trù tử của nhà ta thỉnh thoảng cũng làm một ít nhưng ta thấy không ngon lắm, hơi tanh."

"Đã ăn rồi thì tốt, không cần thử món nữa, chúng ta gọi món luôn đi! Ngươi muốn ăn gì?" Giang Tư Nguyệt đưa thực đơn cho cậu ấy.

Thời Tẫn lật thực đơn từ đầu đến cuối, cũng không quyết định được: "Ta chưa ăn ở đây bao giờ, cũng không biết món nào ngon, huynh gọi đi!"

"Được thôi."

"Ừm... Một phần sò lụa rưới tỏi, một phần lẩu tôm cua, một phần tôm hùm đất sốt cay, thêm một phần cơm nữa!"

Tiểu nhị đứng bên cạnh cậu ta vội vàng ghi lại: "Vâng, công tử, ta sẽ bảo người làm ngay."

Thấy tiểu nhị vô tình chạm tay vào bàn, Giang Tư Nguyệt vội vỗ vai hắn ta: "Không sao, không vội."

Thấy cậu ta rất quen thuộc với tiểu nhị, Thời Tẫn do dự hỏi: "Giang Tư Nguyệt, huynh quen hắn ta sao?"

Giang Tư Nguyệt gật đầu: "Tiệm này là do tỷ tỷ và tỷ phu của ta mở nên đương nhiên họ biết ta."

Thời Tẫn ngây người mở to mắt, tiệm của nhà Giang Tư Nguyệt mở, mà mình lại chưa từng đến bao giờ! Mình là người hâm mộ mà lại quá thất trách! Thậm chí còn không biết chuyện này!

Khi cậu ấy còn đang đắm chìm trong sự ngạc nhiên, không lâu sau, một món ăn nóng hổi, thơm phức đã được bưng lên bàn.

Giang Tư Nguyệt bảo cậu ấy múc một bát cơm rồi đưa đũa cho cậu ấy: "Nhanh lên, nếu không muốn bị thiệt thì nếm thử đi! Chắc chắn sẽ không làm ngươi thất vọng."

Thời Tẫn nghĩ, không cần nếm, chỉ cần ngửi mùi này thôi thì cậu ấy đã biết mình chắc chắn sẽ không thất vọng rồi, vì nó quá thơm!

Sao trước đây mình lại không nghĩ đến việc vào đây nếm thử vậy? Tiệm các ngươi nổi tiếng thế này mà!

Cậu ấy nhìn ba món ăn, trước tiên gắp một con sò lụa nếm thử.

Thịt sò lụa thấm đẫm mùi tỏi và vị ngọt đặc trưng của sò lụa, cắn một miếng là nước súp chảy tràn trên đầu lưỡi, lập tức khiến người ta thèm thuồng.

Cậu ấy cũng chẳng màng đến hình tượng gì nữa, liên tục ăn liền năm con sò lụa rồi mới chuyển đũa sang các món khác.

Thịt cua rất chắc, cũng thơm đến mức khiến người ta phải kinh ngạc!

Cậu ấy ăn mấy miếng cua và mấy con tôm lớn rồi mới nhìn sang đĩa tôm hùm đất đỏ au thì thấy toàn là vỏ nên cậu ấy không biết ăn thế nào.

Cậu ấy gắp một con tôm hùm đất vào bát, ánh mắt không khỏi liếc nhìn Giang Tư Nguyệt, muốn xem cậu ta ăn thế nào.

Giang Tư Nguyệt cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của người đối diện, khóe miệng cong lên, rồi từ từ bóc xong con tôm hùm đất cuối cùng, sau đó đặt cả đĩa thịt tôm hùm đất đã bóc sẵn trước mặt Thời Tẫn.

"Ngươi ăn lần đầu, chắc không biết bóc tôm đâu, ta đã bóc sẵn cho ngươi rồi, ăn đi!"

Thời Tẫn ngây người nhìn cậu ta rồi lại cúi đầu nhìn đĩa tôm đầy ắp, tiếp đó ngây người gật đầu, trong đầu như có từng chùm pháo hoa đang đua nhau nở rộ, đến nỗi khi ăn thịt tôm mà cậu ấy còn không cảm giác được mùi vị.

Ăn hết một con tôm, cậu ấy mới nhận ra mình hoàn toàn không để ý mùi vị của nó.

Cậu ấy liếc nhìn Giang Tư Nguyệt thì thấy cậu ta vẫn không để ý đến mình, lúc này vội cầm con tôm còn nguyên vỏ trong bát của mình chậm rãi bóc.

Nhưng cậu ấy bóc mãi không ra, loay hoay mãi, bóc ra được thì thịt tôm đã nguội ngắt, chẳng còn ngon gì nữa.

Cậu ấy ăn thịt tôm do mình bóc, vừa ăn vừa nhíu mày, sao thịt tôm này không ngon, mặc dù cậu ấy không để ý đến đĩa tôm vừa ăn hết nhưng chắc chắn không phải là khó ăn.

Giang Tư Nguyệt đã sớm chú ý đến hành động của Thời Tẫn, thấy cậu ấy nhìn chằm chằm vào con tôm mà nhíu mày, cuối cùng Giang Tư Nguyệt mới nói: "Ngươi bóc lâu quá nên thịt tôm đã nguội rồi, nước thịt trong tôm cũng chảy hết sạch, này! Ta dạy ngươi."

Nói rồi cậu ta gắp cho Thời Tẫn một con tôm, chính cậu ta cũng cầm một con bắt đầu hướng dẫn.

Thấy cậu ta chỉ cần vặn đầu, bóc vỏ, làm vài động tác rất đơn giản, ba bốn cái là đã bóc được một con tôm đầy nước thịt.

Cậu ấy nhìn con tôm trong tay mình, hoàn toàn không biết phải bắt đầu như thế nào, cậu ấy nên làm thế nào đây?

Thời Tẫn nghĩ, hay là... Cậu ấy ăn món khác đi, những món thịt khác vừa thơm vừa không cần bóc, thật tuyệt!

Giang Tư Nguyệt thở dài sau đó đi đến ngồi bên cạnh cậu ấy rồi lại cầm một con tôm: "Như thế này, bẻ đầu tôm... Rồi..."

Thời Tẫn ngửi thấy mùi hương trên người cậu ta, cả người bắt đầu mơ màng, thơm quá!

Giang Tư Nguyệt dùng loại hương liệu gì vậy?

Thời Tẫn nghĩ, mình cũng muốn mua về dùng!

Tâm trí cậu ấy bay bổng tận đâu đâu, hoàn toàn không tập trung vào con tôm hùm đất trước mặt.

Giang Tư Nguyệt lại bóc xong một con tôm, thấy người bên cạnh vẫn chưa động đũa, cậu ta tưởng Thời Tẫn chưa biết cách bèn trực tiếp nắm lấy ngón tay Thời Tẫn nói: "Là ở đây này, ngươi kéo một cái là thịt tôm ra ngay."

Thời Tẫn hoàn toàn ngây người, tay của Giang... Giang Tư Nguyệt! Đang nắm lấy ngón tay cậu ấy!

Tim cậu ấy đập thình thịch, cậu ấy bị làm sao vậy? Sao lại không ổn thế này?

Còn Giang Tư Nguyệt nghe thấy tiếng tim đập liên hồi thì cau mày, đột ngột nhìn cậu ấy, định nói gì đó nhưng lại thấy khuôn mặt thiếu niên trước mắt đỏ bừng, ngay cả tai cũng đỏ.

"Thời Tẫn! Thời Tẫn!"

Lúc này Thời Tẫn mới hoàn hồn: "A! Hả? Sao... Sao vậy?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back