Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 440: Chương 440



Hai phu thê Đại Ngưu ngồi cách đó không xa nghe thấy vậy thì nhìn nhau.

Đại Ngưu vội vàng nói: "Dưa hấu trong nhà vẫn chưa chín, ruột còn hơi trắng, không ngọt lắm, Tiểu Lai, đợi cha và nương con về, cha sẽ tìm người gửi cho các con!"

Thẩm Lai vội vàng xua tay: "Cha, con chỉ thỉnh thoảng thèm thôi, cha không cần quan tâm đến con đâu, hơn nữa cũng lười phiền phức, không cần đâu."

Kim thị sốt ruột nói: "Có gì mà phiền phức chứ! Nếu muốn ăn cứ để Cẩu Đản về nhà hái! Không lâu sau là mang về được rồi, dù sao nó cũng da dày thịt béo, để nó đi một chuyến cũng chẳng sao."

Cẩu Đản cười ngây ngô gật đầu: "Nương nói đúng, mấy ngày nữa con sẽ cùng cha nương về hái dưa hấu cho A Lai."

Thẩm Lai liếc nhìn cậu ấy: "Đồ ngốc, ta không ăn được nhiều đâu, không cần đi đâu, ta chỉ thèm miệng thôi nhưng lại không thể ăn nhiều, hái làm gì!"

Nàng lại nhìn Đại Ngưu và Kim thị: "Cha, nương, con không thể ăn nhiều đâu, thật sự không cần phiền phức đâu, cha nương có thể bán dưa hấu đi, hoặc làm đồ uống lạnh!"

Kim thị nhìn nàng ấy, nói: "Nương biết rồi, con chỉ là xót Cẩu Đản thôi, chúng ta không để nó về, lúc đó tìm người mang một ít đến cho các con là được, thêm chút tiền, người ta sẽ vui vẻ lắm! Tiểu Lai, mặc dù con không thể ăn nhiều nhưng cũng có lúc thèm, có thể ăn ít một lần, không sao đâu."

Thẩm Lai chỉ có thể cười đáp: "Vâng ạ, vậy con đa tạ cha nương."

"Hài tử này, đa tạ cái gì!"

Tần mẫu nói: "Nếu Tiểu Lai muốn ăn thì cứ ra sau núi hái là đủ ăn rồi, ngọn đồi phía sau trang viên của A Nguyệt khá lớn, đợi sang năm trồng thêm một ít, đến lúc đó, không cần phải vận chuyển dưa hấu xa như vậy nữa."

...

Vừa nói xong thì Tần Tĩnh Trì và Đô Đô mỗi người ôm một quả dưa hấu lớn vào nhà.

"Phù! Mệt c.h.ế.t tiểu gia rồi!" Đô Đô vừa vào cửa đã đặt quả dưa hấu lớn trong lòng mình lên mặt bàn nhỏ trống bên cạnh bàn ăn.

Tần Kỳ An bất đắc dĩ nói: "Đô Đô, con có thể tao nhã một chút không, tiểu gia là cái gì, lại học từ mới khi nào đấy?"

Đô Đô ngồi xuống bên cạnh cậu, duỗi tay, vừa quạt gió cho mình vừa nói: "Chỉ là tự xưng thôi mà, ca ca, huynh không thấy như vậy rất oai phong sao? Trông đệ như có địa vị cao trong giang hồ vậy!"

Tần Kỳ An không thể không liếc mắt: "Đệ có thể thôi đi không? Thân hình nhỏ bé của đệ có thể có địa vị gì trong giang hồ chứ!"

Đô Đô đang định phản bác thì bị Tần Tĩnh Trì kéo vào bếp: "Được rồi, đừng nói nữa, vào rửa tay đi, rửa tay xong thì ăn cơm."

Giang Oản Oản liếc nhìn họ, lập tức ôm một quả dưa hấu lớn vào bếp.

Không lâu sau, Tần Tĩnh Trì bưng một đĩa dưa hấu lớn ra, Giang Oản Oản và Đô Đô ở phía sau mỗi người cầm một miếng dưa hấu gặm, thật thoải mái.

Đợi đến khi dưa hấu trong đĩa được chia hết, mọi người mới bắt đầu ăn cơm.

Ăn xong, trừ Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ ở lại, những người khác đều rời đi.

Nghĩ đến vừa rồi còn náo nhiệt vô cùng nhưng một lát sau chỉ còn lại bốn người, Thời Tẫn và Giang Tư Nguyệt nhất thời cũng có chút không thích ứng.

Tuy nhiên, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ vốn đã quyết định ở lại không lâu sau lại hối hận.

Hai người này vừa mới thành hôn, chắc chắn muốn sống cuộc sống của hai người, chắc chắn không muốn gặp hai lão nhân như bọn họ.

Nghĩ đến đây, Lý Tam Nương vội vàng nói: "Ôi chao, nương quên mất, chúng ta còn phải theo Tần thúc Tần thẩm nhà các con đi xem cửa tiệm quần áo may sẵn ở kinh thành nữa, đã lâu không đi xem rồi, chúng ta đều có chút không yên tâm. Chúng ta vẫn nên trở lại trong thành thôi, nếu hai đứa có chuyện gì thì đến nhà tỷ tỷ tìm chúng ta."

Nói xong đã kéo Giang Hiền Vũ đang không hiểu gì ra khỏi cửa.

"Lão bà tử này, sao ta không biết là phải đi làm những chuyện này vậy, các người nói với nhau từ khi nào vậy?"

Lý Tam Nương liếc nhìn ông ấy, bất đắc dĩ nói: "Vừa mới quyết định thôi, chàng không cần biết, cứ theo ta là được."

"Được, theo nàng." Giang Hiền Vũ cũng lười hỏi nhiều, dù sao thì quyết định của lão bà tử nhà mình, ông ấy không có quyền hỏi han nên ông ấy cũng lười phí lời.

Hai vị trưởng bối này vừa đi, cả căn nhà càng thêm yên tĩnh.

Thời Tẫn liếc nhìn Giang Tư Nguyệt, lẩm bẩm nói: "Hai chúng ta giống như bị vứt bỏ vậy."

Giang Tư Nguyệt nhìn cậu ấy, cảm thấy rất đúng nhưng... Hai người cũng không có gì không tốt.

Giang Tư Nguyệt vuốt nhẹ thắt lưng cậu ấy: "Thế nào, khó chịu không?"

Thời Tẫn hoàn hồn lại, đúng là vừa xót vừa đau.

Cậu ấy gật đầu: "Ừ."

Giang Tư Nguyệt nói: "Vậy chàng mau ra ghế nằm bên giường nằm phơi nắng, ngủ một giấc đi."

Nghĩ ngợi một chút, Thời Tẫn gật đầu, chậm rãi nằm xuống ghế nằm.

Nhìn ánh nắng ấm áp bên ngoài, cậu ta cũng không yêu cầu Thời Tẫn đắp chăn, hẳn là không sao.

Nhìn Thời Tẫn nhắm mắt lại, cậu ấy lập tức đi vào phòng ngủ thay hết ga giường chăn gối, sau đó giặt sạch những thứ đã thay ra.

Rất nhanh, trong sân đã phơi đầy một mảnh ga giường chăn gối màu đỏ tươi.

Giang Tư Nguyệt lau đôi tay ướt, đi đến bên cạnh Thời Tẫn liếc nhìn cậu ấy rồi lại thấy có hơi mệt mỏi.

Thế là cậu ta nằm xuống bên cạnh Thời Tẫn, do ghế nằm hơi hẹp nên hai người chỉ có thể sát lại gần nhau.

Gió nhẹ ngoài cửa sổ thổi vào, thỉnh thoảng hương hoa lại thoang thoảng bay vào, đầu mũi đều là mùi hoa thơm.

Hai người đầu kề đầu, mũi chạm mũi, không lâu sau đều ngủ thiếp đi.

Lúc này, nắng vừa đẹp, gió nhẹ hiu hiu.

Rèm cửa màu nhạt bay phấp phới, nhẹ nhàng lướt qua người hai người, thời gian trong khoảnh khắc này chậm rãi dừng lại.

Thời gian chậm rãi lại dài lâu, còn tình yêu của họ cũng đang ngày càng nảy nở...

Sau khi Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn thành thân, chưa đầy mấy ngày bảng vàng thi Đình cũng được công bố.

Ngày công bố bảng vàng, từ sáng sớm, một đám quan binh đã kéo đến Tần phủ.

"Chúc mừng Tần tiểu công tử, không đúng, phải chúc mừng Trạng Nguyên mới đúng! Ngài chính là thủ khoa khoa thi lần này! Là Trạng Nguyên!"

Nghe những lời đã đoán trước được, Tần Kỳ An vẫn cười tươi như hoa: "Đa tạ!"

Còn Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cùng già trẻ trong nhà cũng đều nở nụ cười trên môi.

Ngay lập tức, họ thưởng cho viên quản sự của đám người kia một trăm lượng bạc làm tiền thưởng.

Người đến báo tin đã biết là đến nhà Trạng Nguyên, vốn đã rất vui mừng, lại được thưởng nhiều bạc như vậy, càng vui vẻ ra mặt, lời khen ngợi không ngớt.

"Trạng Nguyên không chỉ tài hoa hơn người, mà còn có dung mạo tuấn tú!"

"Sau này, những bà mối ở kinh thành chúng ta sợ rằng sẽ phải đạp nát cửa nhà ngài mất!"

...

Những lời đại loại như vậy, nghe đến nỗi Tần Kỳ An bất lực vô cùng nhưng trên mặt vẫn phải treo nụ cười, cậu cảm thấy mặt mình sắp cười cứng lại rồi.

Đô Đô cười tít mắt nghe người ta khen ca ca mình, như thể khen chính mình vậy, vui không sao tả xiết.

Mỗi khi có người mở miệng, nó đều phải lại gần một chút, nghe thật kỹ từng câu từng chữ, sợ bỏ sót mất một câu nào đó!

Đợi đến khi mọi người khen ngợi xong, mới định rời đi.

"Các vị đại nhân đi thong thả."

"Ồ! Được, được!"

Nhìn đám quan sai đi xa, Đô Đô lập tức ôm chầm lấy Tần Kỳ An: "Ca ca! Sao ca ca lại lợi hại như vậy chứ? Quả nhiên không hổ danh là ca ca của đệ! Những người ở Quốc Tử Giám biết được chắc chắn sẽ phải ghen tị c.h.ế.t với đệ mất! Ca ca đệ là Trạng Nguyên! Chỉ riêng điều này thôi, đệ có thể khoe khoang cả một năm!"

Tần Kỳ An xoa đầu nó, trong lòng thật sự vui rồi trực tiếp bế Đô Đô xoay một vòng.

Sau khi dừng lại, Đô Đô cố gắng giữ thăng bằng cơ thể, đầu óc choáng váng nhưng nhìn nụ cười trên mặt ca ca, nó cũng ngây ngốc cười theo.

Tần Tĩnh Trì vỗ vai Tần Kỳ An, cười nói: "Nhi tử thật là giỏi! Không hổ danh là nhi tử của cha! Chuyện này, cha cũng có thể khoe khoang cả một năm!"

"Hahaha!" Đô Đô nghe Tần Tĩnh Trì học theo mình nói, lập tức cười phá lên.

Còn Tần phụ Tần mẫu thì ngây người ra, mãi lâu sau mới phản ứng lại được, đại tôn tử của họ vậy mà lại đỗ Trạng Nguyên thật sao!

Tổ tiên nhà họ đời nào có người nào học hành giỏi giang đến vậy! Ngay cả gặp cũng chưa từng gặp!

Nhưng mà, người giỏi giang như vậy, hiện giờ lại ở ngay trước mắt họ, lại còn là đại tôn tử của họ!
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 441: Chương 441



Họ chỉ cảm thấy đầu óc mình choáng váng, mặc dù thỉnh thoảng nghe hai tôn tử mình nói "Trạng Nguyên" "Trạng Nguyên" nhưng họ chỉ coi đó là lời nói đùa, chứ chưa bao giờ dám tin là thật!

Ai ngờ, giờ đây lại thành sự thật!

Tần mẫu cúi người xoa đôi chân đang run rẩy của mình, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.

Còn Tần phụ thì trực tiếp quay đầu nắm lấy cánh tay Tần mẫu, lo lắng nói: "Lão bà tử này! Nàng nhanh chóng véo ta một cái xem, có phải ta đang nằm mơ không vậy? Đại tôn tử ngoan của ta thật sự đỗ Trạng Nguyên rồi sao?"

Tần mẫu liếc nhìn ông, nuốt nước bọt rồi đưa tay véo mạnh vào cánh tay ông.

"Ai u! Lão bà tử này đau c.h.ế.t mất!"

Tần phụ xoa cánh tay vừa bị véo của mình, nhíu mày, lão bà tử nhà ông đúng là ra tay thật tàn nhẫn.

Nghe thấy tiếng kêu đau của ông, Tần mẫu cuối cùng cũng xác định được, là thật!

Mọi chuyện đều là thật!

Đại tôn tử ngoan của bà thật sự đỗ Trạng Nguyên rồi!

Tổ tiên nhà họ Tần đúng là bốc khói xanh rồi!

"Ôi trời, đại tôn tử ngoan của ta ơi! Sao lại lợi hại như vậy chứ!"

"Tôn tử ngoan, sao... Sao... Con lại đỗ Trạng Nguyên được chứ? Gia gia cảm thấy như đang nằm mơ vậy!"

Tần Kỳ An mỗi tay ôm một người, ôm lấy hai lão nhân tóc đã bắt đầu bạc trắng: "Gia gia, nãi nãi, hồi nhỏ con đã nói rồi mà, sau này con sẽ đỗ Trạng Nguyên! Đương nhiên là phải nói được làm được rồi!"

Tần mẫu vỗ tay cậu liên tục khen hay.

Đô Đô ngẩng đầu nhìn gia gia nãi nãi của mình, vội vàng nắm lấy tay từng người: "Gia gia, nãi nãi! Hai người yên tâm đi! Sau này con cũng sẽ có tiền đồ lớn như ca ca con thôi!"

Tần Kỳ An cười nhẹ một tiếng, xoa đầu nó, đệ đệ này của cậu thật đáng yêu.

Giang Oản Oản nhìn Tần Kỳ An mỉm cười, sau đó nàng lại nhìn Tần Tĩnh Trì rồi không khỏi thở dài nói: "Đoàn Đoàn nhà chúng ta, không biết từ lúc nào đã lớn như vậy rồi, cũng thật sự đỗ Trạng Nguyên."

Tần Tĩnh Trì ôm vai nàng, đáp: "Đúng vậy, ta còn nhớ nó hồi nhỏ đọc sách còn hay lười biếng, lúc mới bắt đầu chữ viết cũng không đẹp. Nàng còn nhớ không, chúng ta còn quy định mỗi ngày nó phải viết mấy bài chữ to, vì chuyện này, nó đã phàn nàn không ít."

"Đúng vậy."

Giang Oản Oản đột nhiên nghĩ đến lúc nàng mới về, tiểu tử ngoan ngoãn hiểu chuyện lại khiến người ta thương xót, cậu thật sự đã lớn lên rất tốt.

Không hiểu sao, nàng cảm thấy mắt mình hơi nóng, mũi cũng hơi cay.

Nghĩ đến cảnh cậu trong thời tiết giá lạnh, chỉ mặc áo mỏng, còn ngoan ngoãn dùng nước lạnh giặt quần áo như mới xảy ra hôm qua vậy.

Tần Kỳ An như có cảm giác, quay đầu lại mỉm cười với nàng.

Giang Oản Oản chớp mắt, sau khi không còn cảm thấy cay mắt nữa, nàng mới nói: "Tĩnh Trì, cha nương và A Nguyệt của thiếp còn chưa biết tin Đoàn Đoàn nhà chúng ta đỗ Trạng Nguyên, chúng ta có nên đi báo cho họ không?"

Tần Tĩnh Trì nhìn nàng một cách nghiêm túc, nhẹ nhàng xoa đầu nàng: "Nàng muốn đi thì chúng ta đi."

Giang Oản Oản gật đầu: "Được, vậy thì đi thôi..."

Vài ngày sau, tân khoa Trạng Nguyên cùng bảng nhãn và thám hoa đều cưỡi ngựa từ con phố lớn nhất và đông đúc nhất kinh thành đi diễu phố.

Bảng nhãn và thám hoa đều là những người đã ba mươi bốn mươi tuổi, họ không biết đã thi bao nhiêu lần rồi, giờ đây cuối cùng cũng đỗ đạt.

Hai người vừa căng thẳng vừa kích động, nhìn những người dân bên đường, chỉ biết cười ngây ngô.

Hai bên đường, các cửa tiệm chật kín người dân tụ tập xem náo nhiệt.

Cửa sổ tầng hai của các cửa tiệm cũng chật kín người.

Tần Kỳ An là tân khoa Trạng Nguyên, tuổi trẻ tài cao lại mày thanh mắt sáng, khiến các cô nương đứng xem đều đỏ mặt.

Cậu ngồi trên lưng ngựa, thi thoảng lại bị một đóa hoa tươi ném trúng người nhưng cậu đều không để ý, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt, mặt không đổi sắc tiếp tục cưỡi ngựa tiến về phía trước.

Các cô nương trên lầu dưới gác, từng người một vẫy tay với cậu, thỉnh thoảng còn hét lên.

Cảnh tượng náo nhiệt này, so với cảnh tượng gặp Giang Tư Nguyệt còn có phần hơn hẳn.

Trên tầng hai của Thực Vân Giang, Mộ Nam Tinh và Mộ Nam Diệp gọi một bàn đồ ăn, ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn.

Mộ Nam Diệp chống cả hai tay lên bệ cửa sổ, thấy Tần Kỳ An cưỡi ngựa từ từ đi tới, cậu bé vội vàng đưa tay ra, chỉ vào người đang chậm rãi tiến lại gần ở đằng xa, kích động nói: "Hoàng huynh! Đến rồi, đến rồi! Kỳ An ca của đệ đến rồi!"

Mộ Nam Tinh một tay nâng chén trà thanh, tay kia chống lên bệ cửa sổ, mắt hơi cụp xuống, ánh mắt được ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào phát ra những tia sáng lấp lánh nhỏ vụn.

Nàng ấy nhìn những nh** h** rực rỡ trên bàn, khóe miệng cong lên, đặt chén trà trong tay xuống rồi cầm lấy nh** h**.

Trên đường, thấy sắp đến cửa tiệm Thực Vân Giang, Tần Kỳ An khẽ cười, đầu hơi ngẩng lên nhìn về phía một trong những ô cửa sổ đang mở toang.

Mộ Nam Diệp thấy cậu nhìn mình từ xa, vội cười vẫy tay: "Kỳ An ca! Ở đây! Đệ và... Và ca ca ở đây!"

Tần Kỳ An cười với cậu bé.

Mộ Nam Diệp vội vàng quay đầu định lấy nh** h** trên bàn, vừa rồi cậu bé đã thấy rất nhiều người đều ném hoa cho Kỳ An ca của cậu bé, cậu bé cũng phải ném! Không thể thua người khác được!

Nhưng cậu bé đã định là thất vọng rồi.

Bởi vì một bó hoa tươi lớn đã được Mộ Nam Tinh ôm vào lòng.

"Ca ca! Huynh mau đưa hoa cho đệ, đệ muốn ném cho Kỳ An cả!"

Mộ Nam Tinh nói: "Chỉ những người muốn gả cho Kỳ An ca của đệ mới ném hoa cho đệ ấy, một tiểu nam hài như đệ ném cái gì!"

Tay Mộ Nam Diệp nhanh chóng rụt về: "Vậy đệ không cần nữa! Vậy thì hoa của chúng ta đều hái uổng rồi! Làm hại đệ còn bị mẫu hậu mắng."

Cậu bé bĩu môi, thở dài, thật đáng tiếc!

Mộ Nam Tinh cũng lười quan tâm đến cậu bé, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào Tần Kỳ An, mắt không chớp nhìn người đang cưỡi ngựa thong thả ở đằng xa kia.

Cậu mặc quan phục màu đỏ, trên mũ sa cánh vuông còn cắm một đóa hoa vàng.

Nhìn tuấn tú lại tinh tế, màu đỏ làm cậu càng thêm môi hồng răng trắng.

Cộng thêm nụ cười tươi trên mặt cậu, thật là...

Nghe tiếng reo hò bên ngoài càng náo nhiệt hơn, ánh mắt Mộ Nam Tinh tối sầm lại, môi khẽ mím, thật là câu người...

Xem ra phải chỉnh đốn cậu một phen rồi!

Cười vui vẻ như vậy...

Hoàn hồn lại, nàng ấy lại nhìn về phía người trên lưng ngựa, mà Tần Kỳ An cũng đang nhìn chằm chằm vào nàng ấy.

Môi khẽ động, vô thanh mở miệng: Đẹp không?

Mộ Nam Tinh khẽ cười, hái một nh** h** đỏ rực rỡ trong bó hoa trong tay, ném xuống từ khe cửa sổ.

Tần Kỳ An nhanh tay lẹ mắt đón lấy nh** h** đó, còn cười híp mắt đưa lên mũi nhẹ ngửi một lúc.

Sau đó lại ngẩng đầu lên vô thanh: Ta thích.

Mộ Nam Diệp trợn tròn mắt, ngây người nhìn nh** h** mà ca ca mình ném xuống, nghe thấy tiếng mọi người xem náo nhiệt ở dưới lầu càng thêm sôi sục, cậu bé vội vàng nắm lấy tay ca ca mình: "Hoàng huynh! Sao huynh lại ném hoa cho Kỳ An ca vậy? Hơn nữa huynh ấy còn đón lấy nữa? Đệ thấy vừa rồi mọi người ném cho huynh ấy, huynh ấy đều không đón lấy mà!"

Mộ Nam Tinh nhìn chằm chằm vào Tần Kỳ An, ánh mắt uy nghiêm, miệng mấp máy, mở miệng: Về rồi ta sẽ chỉnh đốn đệ!

Đáp lại nàng là động tác hôn nhẹ lên nh** h** của Tần Kỳ An.

"Ca ca? Huynh nói gì đi chứ!"

Mộ Nam Tinh liếc nhìn cậu: "Ta sẽ nói cho đệ biết tại sao."

Mộ Nam Diệp nghi ngờ nhìn nàng ấy, chờ câu trả lời: "Bởi vì đệ ấy thích ta, cho nên nh** h** này đương nhiên đệ ấy phải đón lấy."

Mộ Nam Diệp càng thêm nghi ngờ, huynh ấy thích huynh làm gì chứ?

Cậu bé muốn hỏi nhưng thấy ca ca lại quay đầu đi, lời nói lập tức nghẹn lại nơi cổ họng.

Đợi đến khi Tần Kỳ An kết thúc diễu phố, mọi việc đều đã xong xuôi, trở về phủ, còn chưa kịp để mọi người chúc mừng cậu đã thay một bộ y phục vội vã ra cửa.

Đến Thực Vân Giang, Mộ Nam Tinh và Mộ Nam Diệp vẫn còn ngồi trong nhã gian.

Cậu đẩy cửa bước vào nhìn Mộ Nam Tinh, thở phào một hơi nói: "Ta đến rồi."

Mộ Nam Tinh nhìn cậu, ánh mắt sáng ngời, một lát sau, nghe thấy Mộ Nam Diệp bên cạnh ríu rít kéo Tần Kỳ An nói chuyện, nàng ấy lại trở về vẻ bình tĩnh.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 442: Chương 442



"Kỳ An ca! Hôm nay huynh thật tuấn tú! Đệ thấy rất nhiều người đều ném hoa cho huynh! Nhưng hai người cưỡi ngựa cùng huynh thì không có! Kỳ An ca, mọi người đều thích huynh!"

Tần Kỳ An cúi đầu xoa đầu cậu bé, nói: "Diệp nhi, ca ca và hoàng huynh đưa đệ về cung, được không? Chúng ta còn có việc khác phải làm."

Mộ Nam Dạ lập tức nhăn mặt buồn rầu: "Nhưng mà... Nhưng mà đệ không muốn về, không dễ dàng gì đệ mới ra ngoài được."

Tần Kỳ An nhìn vẻ mặt tủi thân đáng thương của cậu bé, cậu suy nghĩ một chút, lại nói: "Vậy thì thế này được không, ca ca đưa đệ về nhà huynh, đệ chơi với Đô Đô ca, cũng có thể để thúc thẩm nấu cho đệ đồ ăn ngon, được không?"

Nghe vậy, Mộ Nam Dạ vui vẻ đáp không chút do dự: "Được! Đệ muốn ăn đồ ngon do thẩm nấu!"

Nói xong, cậu bé còn thèm thuồng l.i.ế.m môi.

Không lâu sau, hai người đã đưa Mộ Nam Diệp đến nơi.

Nhìn Mộ Nam Diệp vui vẻ được Giang Oản Oản dắt vào nhà, Mộ Nam Tinh nhìn theo, không hiểu sao lại có chút áy náy.

Nàng ấy ho nhẹ một tiếng để che giấu, nhìn Tần Kỳ An nói: "Chúng ta... Tiếp theo làm gì?"

Tần Kỳ An nắm tay nàng ấy, nhanh chóng lên xe ngựa.

"Hôm nay có thể không về không?"

Mộ Nam Tinh khẽ chớp mắt, hồi lâu không nói gì.

"Được rồi, vậy thì…"

Thấy nàng ấy không trả lời, tùy Tần Kỳ An có hơi thất vọng nhưng cũng nằm trong dự liệu.

Nhưng cậu còn chưa nói hết lời, Mộ Nam Tinh đã túm lấy vạt áo trước n.g.ự.c cậu kéo về phía trước, cậu nhất thời không kịp phản ứng trực tiếp ngã vào lòng Mộ Nam Tinh.

Mộ Nam Tinh đưa tay vu.ốt ve khuôn mặt cậu rồi cúi đầu hôn cậu.

Tần Kỳ An ngẩn ra, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên, chủ động tấn công...

Tần Kỳ An lau vết m.á.u trên khóe miệng, cười nói: "Tỷ cắn ta thành thế này, tỷ cũng nỡ sao?"

Mộ Nam Tinh hít một hơi thật sâu, nhìn cậu: "Không cắn đệ, chẳng lẽ chờ bị nghẹn chết?"

"Đi đâu?"

"Phải xem tỷ có muốn hồi cung không."

Mộ Nam Tinh cúi đầu nhìn cậu, trong mắt mang theo vẻ trêu chọc: "Ta dám không về nhưng đệ dám làm gì?"

Tần Kỳ An chớp mắt rồi nheo mắt lại: "Tỷ đây là đang nghi ngờ sự hứng thú của ta với tỷ sao..."

Mộ Nam Tinh nói tiếp: "Vậy đệ dám không?"

Cậu khẽ ho một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Tỷ là nữ nhân, không thể như vậy... Không lẽ còn phóng túng hơn ta chứ? Nói những lời này làm gì?"

"Vậy, ta có về cung hay không, có gì khác biệt sao?"

Tần Kỳ An vội vàng nói: "Có khác! Đương nhiên là có khác rồi! Chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi mà! Tỷ không nhớ ta sao?"

Cậu vừa dứt lời, Mộ Nam Tinh tiếp tục đánh giá cậu từ đầu đến chân: "Ta vừa gặp ai hôm qua? Có gì mà phải nhớ."

Tần Kỳ An thấy nàng ấy kiên quyết không đồng ý, lập tức ôm lấy eo nàng ấy làm nũng: "Tinh nhi tỷ, hãy đồng ý với ta đi! Hửm?"

"Tinh nhi... Tinh nhi... Ôi chao, nương tử! Nàng hãy đồng ý đi!"

Đồng tử Mộ Nam Tinh hơi run, véo tai cậu: "Sến súa!"

Tần Kỳ An chống người dậy khỏi vòng tay nàng ấy, nhanh chóng hôn lên cằm nàng ấy: "Hãy đồng ý với ta đi, ta thật sự nhớ tỷ, tỷ không ăn mừng với ta sao?"

Nhìn nam nhân mắt sáng lấp lánh trước mặt nũng nịu với mình, Mộ Nam Tinh không khỏi cảm thấy cậu đáng yêu, nàng ấy luôn cảm thấy cậu đáng yêu.

Mặc dù nói một nam nhân cao lớn như cậu đáng yêu không được coi là lời khen ngợi nhưng... Mộ Nam Tinh thực sự rất thích... Rất thích.

Suy nghĩ một lúc, Mộ Nam Tinh lên tiếng: “Nếu chơi vui thì ta sẽ không về.”

Tần Kỳ An nằm trên đùi nàng ấy, giơ ba ngón tay lên, vội bảo đảm: “Chơi rất vui! Hôm nay ta dẫn nàng đến biển hoa! Ở đó còn có cả núi, không dốc nhưng có thể ngắm mặt trời lặn, nay thời tiết đẹp như thế, chắc chắn mặt trời lặn cũng sẽ rất đẹp, chúng ta còn có thể ngắm bầu trời đầy sao nữa đấy! Ở đó còn có một ngôi nhà nhỏ đã được ta thuê nữa, chúng ta có thể ở lại đó.”

Mộ Nam Tinh vừa nghe đã cảm thấy nơi đó có lẽ là một nơi vô cùng đẹp.

“Sao chàng lại tìm được chỗ đó?”

Tần Kỳ An đắc ý nói: “Người ta nói cho ta biết nên ta đến đó xem thử, quả thật là rất đẹp! Nhà nhỏ trải đầy các loại hoa, mặc dù nhỏ nhưng vô cùng ấm cúng, cảnh vật xung quanh rất đẹp.”

“Hôm nay ta sẽ thưởng thức thật kỹ lưỡng.”

Suy nghĩ một lúc, nàng ấy lại cúi đầu nói: “Hôm nay chàng đã bận cả ngày rồi, chắc là rất mệt, chàng nên ngủ một lát đi!”

Tần Kỳ An ôm eo của nàng ấy rồi cọ cọ vài cái: “Người đánh xe biết nơi đó ở đâu, chút nữa khi hắn dừng lại thì nàng nhớ gọi ta dậy nhé, ta ngủ một lát.”

Mộ Nam Tinh dịu dàng xoa vị trí thái dương cho cậu, nói khẽ: “Được.”

Người trong lòng n.g.ự.c chìm vào giấc ngủ rất nhanh, Mộ Nam Tinh dịu dàng vu.ốt ve khuôn mặt của cậu, trong mắt chứa đầy sự dịu dàng và lưu luyến.

Nàng ấy cúi đầu đặt một nụ hôn lên trên trán của cậu, nói khẽ: “Vất vả rồi, Kỳ An của ta, Đoàn Đoàn của ta.”

Tần Kỳ An ngủ say trong lòng của nàng ấy, khuôn mặt chứa ý cười hạnh phúc.

Chẳng bao lâu sau, xe ngựa đã dừng lại ngay cổng gỗ trước rào chắn của biển hoa.

Nhưng Tần Kỳ An lại đang ngủ rất say.

Mộ Nam Tinh nhìn cậu, không có ý định gọi cậu dậy, khi nào Tần Kỳ An tỉnh giấc, khi đó sẽ vào trong. Tuy cảnh vật đẹp nhưng không quan trọng bằng việc người trong lòng mình có thể nghỉ ngơi thật nhiều.

Cứ chờ đợi mãi, cuối cùng Mộ Nam Tinh tựa vào xe ngựa ngủ thiếp đi.

Tần Kỳ An mơ màng mở mắt ra thì thấy cơ thể của nàng ấy hơi nghiêng, đôi mắt nhắm lại.

Cậu nhẹ chân nhẹ tay ngồi dậy, cậu vừa ngồi dậy, Mộ Nam Tinh đã mở mắt ra.

Tần Kỳ An bối rối nhìn nàng ấy: “Nàng nhạy cảm quá, chỉ vậy mà cũng đánh thức được nàng.”

“Ta quen rồi, không phải là ta vẫn luôn như vậy ư.”

Tần Kỳ An vén rèm xe lên, nhìn ra bên ngoài, thấy mặt trời đã lặn dần dần về phía Tây, cậu vội nắm lấy tay nàng ấy rồi nói: “Đi thôi, chúng ta phải nhanh chân lên! Sau khi trèo lên núi, không biết là có đuổi kịp tốc độ mặt trời lặn không nữa.”

Vừa dứt lời là cậu đã kéo Mộ Nam Tinh nhảy xuống xe ngựa.

Kéo nàng ấy chạy chậm suốt một đoạn đường.

Dọc đường có đủ các loại hoa khoe màu đua sắc, dõi mắt nhìn theo, dường như kéo dài tới tận chân trời.

Mộ Nam Tinh nhìn thấy cảnh này, đầu mũi toàn là mùi hoa, chỗ này thật sự là rất đẹp.

Nàng ấy dừng bước chân, vội kéo Tần Kỳ An lại: “Khoan đã! Chỗ này cũng rất đẹp!”

Tần Kỳ An dừng bước, nói rằng: “Chỗ này coi là gì, khi lên núi, chúng ta có thể thu tất cả cảnh đẹp vào mắt, cộng thêm mặt trời lặn nữa, đó mới gọi là đẹp!”

Nói xong, cậu tiếp tục kéo Mộ Nam Tinh chạy: “Chúng ta phải nhanh chân lên một chút.”

“Kỳ An, chúng ta có thể đuổi kịp không?”

“Kịp! Đương nhiên là kịp rồi!”

Hai người chạy trong biển hoa, chẳng bao lâu là đã tới chân núi, núi không quá cao, thế nên chỉ mất vỏn vẹn ba mươi phút là leo lên tới trên.

Leo lên đ.ỉnh núi, nhìn cảnh tượng trước mắt, Mộ Nam Tinh lỡ mất một nhịp thở.

Màu chân trời như nghiêng đổ xuống dân gian, hoa khoe màu đua sắc, như gấm như hoa, địa hình nhấp nhô, gió nhẹ thổi qua, hương thơm xông vào mũi, kéo dài không dứt.

Ánh nắng chiều vàng rực của chân trời rải vào giữa biển hoa không chút bủn xỉn, dường như muốn dâng lên sự rực rỡ cuối cùng, khiến cả vùng nhiễm một lớp vải tơ vàng mỏng manh như hơi nước.

Tần Kỳ An thở d.ốc, nhìn về phía nàng ấy: “Thế nào? Ta không lừa nàng chứ?”

Trên khuôn mặt Mộ Nam Tinh là nụ cười rực rỡ: “Kỳ An, quả thật là nơi này rất đẹp! Ta rất thích!”

Nhìn thấy nụ cười vừa trong sáng vừa xinh đẹp của nàng ấy, Tần Kỳ An ngây người, nụ cười rực rỡ của Mộ Nam Tinh, quả thật là rất khó thấy.

Cho tới nay, nàng ấy vẫn luôn ép bản thân quá khuôn phép, khuôn mặt thường không có biểu cảm, khi vui vẻ cũng chỉ nở nụ cười nhạt nhòa, trông vừa lạnh lùng vừa xa cách.

Chỉ có Tần Kỳ An lớn lên từ nhỏ với nàng ấy mới biết trái tim của nàng ấy vốn yếu đuối, không giống vẻ ngoài tránh xa người ngàn dặm.

Trái lại, nàng ấy khát vọng bản thân có thể không kiêng dè, không lo lắng chút nào, có được cuộc sống tự do vô tận.

Cho tới nay, nàng ấy đã sống quá vất vả.

Tần Kỳ An nhìn nàng ấy, trong lòng rung động không ngừng, Mộ Nam Tinh buông thả bản thân như thế thật sự khiến cậu say mê vô cùng.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 443: Chương 443



Cậu nghĩ, người tốt như vậy… Là của cậu!

Vĩnh vĩnh viễn viễn… Là của cậu!

“Kỳ An! Chàng mau qua đây nhìn nè! Ở đó còn có một dòng suối nhỏ! Hoa bên dòng suối nở vô cùng đẹp!”

Tần Kỳ An ôm lấy nàng ấy từ phía sau, tựa đầu vào vai của nàng ấy, nhìn về phía mà Mộ Nam Tinh chỉ, mỉm cười gật đầu: “Ừ, ta thấy, rất đẹp.”

“Kỳ An, đáng ra chúng ta phải đến đây từ trước!”

Tần Kỳ An nghiêng đầu nhìn tia sáng nhỏ nhặt trong mắt nàng ấy, gật đầu nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, ta nên đưa nàng tới đây từ trước.”

Nói xong, cậu hôn nhẹ lên gò má của nàng ấy, từ gò má đến cằm, rồi lại đến cái cổ.

Mộ Nam Tinh khẽ nghiêng đầu: “Ngứa quá, chàng đừng quấy, cảnh đẹp như thế, chàng không ngắm thì sẽ rất lãng phí!”

Cái mũi của Tần Kỳ An cạ vào tai nàng ấy, khẽ nói: “Tuy cảnh đẹp nhưng không thể nào so sánh được với nàng, chúng nó chỉ làm nền mà thôi, còn nàng mới là đẹp nhất.”

Nhìn bãi cỏ xanh miết trên mặt đất, Mộ Nam Tinh kéo tay cậu: “Được rồi, chúng ta ngồi xuống ngắm cảnh đi, ta đã chạy mệt rồi.”

Tần Kỳ An gật đầu: “Được, ta nghe nàng.”

Hai người ngồi trên bãi cỏ trên đỉnh núi, Tần Kỳ An ôm Mộ Nam Tinh trong lòng, ngắm mặt trời chiều từ từ lặn xuống núi, bầu trời xanh thẳm cũng đan xen màu mận chín.

Sắc trời dần tối, chẳng bao lâu sau bầu trời đầy sao đã lấp đầy chân trời.

Vầng trăng lưỡi liềm trở nên nhợt nhạt và mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện, những ngôi sao nhỏ tranh nhau lóe sáng, giành giật ánh sáng rực rỡ của mặt trăng.

Tần Kỳ An cọ mái tóc mềm mại của Mộ Nam Tinh, ngẩng đầu ngắm những ngôi sao lóe sáng trên bầu trời, sau đó cúi đầu ôm chặt Mộ Nam Tinh, nói khẽ bên tai nàng ấy: “Muôn vàn cảnh núi sông tươi đẹp nổi trôi, không bằng bầu trời đầy sao trước mắt.”

Mộ Nam Tinh cố gắng phớt lờ cảm giác ngứa ngáy ở lỗ tai, quay đầu lại nói: “Chàng cũng là nhân vật đặc biệt nhất trong lòng ta, rất quý giá và cũng rất quan trọng!”

Ngửi mùi thơm ngát trong từng sợi tóc của nàng ấy, suy nghĩ của Tần Kỳ An dần trở nên rối loạn, trái tim nặng trĩu đập nhanh, rung động tới mức lưng Mộ Nam Tinh cũng có chút run rẩy.

Cậu thở dài đầy nặng nề, mở lời: “Tinh Nhi, ta… Ta muốn làm chuyện xấu rồi.”

Mộ Nam Tinh nghi ngờ nhìn cậu: “Hả?”

Nhìn đôi mắt bị d*c v*ng thiêu đốt của Tần Kỳ An, nàng ấy không nói nữa.

Nàng ấy không biết bản thân phải nói gì để xoa dịu bầu không khí kỳ lạ vào lúc này.

Cho tới khi trước n.g.ự.c của mình.

Được một đôi bàn tay ấm áp x** n*n.

Mộ Nam Tinh chợt mở to đôi mắt!

Người này, thật sư… Thật sự dám…

“Tinh Nhi, tại sao nàng… Tại sao nàng lại quấn vải?”

Mộ Nam Tinh cắn môi một cái: “Ngày nào chả phải giả nam, đương nhiên… Đương nhiên là phải làm như vậy rồi…”

“... Ta giúp nàng cởi, cởi nó ra, có được không?”

Ánh nước trong đôi mắt Tần Kỳ An xoay chuyển, nàng ấy mím chặt môi dưới, không nói lời nào.

Tần Kỳ An nhìn nàng ấy một cái, giọng trầm xuống, có chút khàn: “Nếu nàng không nói lời nào, ta sẽ coi là nàng đã đồng ý.”

Không bao lâu sao, một tấm vải gấm dài màu trắng rơi xuống bãi cỏ xanh biếc, tuy vải gấm màu trắng rất nhẹ nhưng sức lực của người vứt nó có chút lớn nên đã làm gãy một vài ngọn cỏ xanh ở xung quanh.

Tấm vải gấm tung bay trong cơn gió nhẹ phất qua, chẳng bao lâu sau lướt nhẹ qua bãi cỏ xanh biếc, bay xuống giữa vách núi, cuối cùng trở thành một thể với cỏ xanh và biển hoa dưới chân núi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau nên không chú ý tới điều này.

Tần Kỳ An nhìn cảnh tượng trước mắt, cậu muốn kề sát vào để nhìn kỹ một chút nhưng lại không dám.

Tuy đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng cảm giác căng thẳng và rối ren trong lòng cậu vẫn không giảm bớt chút nào, trái lại còn mãnh liệt hơn trước!

Mộ Nam Tinh cực kỳ căng thẳng, lông mi của nàng ấy khẽ run, ngừng thở lại theo bản năng, bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của nàng ấy nắm chặt cỏ dại xanh biếc trên mặt đất.

Nhưng cỏ dại lại chẳng thể nào giúp được nàng ấy, chỉ chốc lát sau, từng ngọn cỏ đã bị nàng ấy kéo đứt.

Nàng ấy thật sự trở thành một con thuyền lênh đênh trên biển, không có chỗ nương tựa, con thuyền cô đơn lung lay sắp lật.

Chẳng bao lâu sau, con thuyền đã cập bến.

Tần Kỳ An nắm tay của nàng ấy, tựa đầu vào nơi vừa ấm áp vừa mềm mại.

Lưng của Tần Kỳ An kề sát với cỏ dại nhưng chỉ nhiễm lạnh trong phút chốc, ngay sau đó đã bị một đôi tay nóng như bếp lò sưởi ấm, như tường đồng vách sắt, giam giữ chặt chẽ.

Mộ Nam Tinh ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, sau đó nhìn khuôn mặt như tranh ở trước mắt, dường như trong đôi mắt có một ngôi sao rơi xuống, dường như trong lòng có muôn vàn thứ sinh trưởng, bẻ gãy nghiền nát sinh mạng mạnh mẽ xen lẫn trong sự phồn vinh.

Chẳng bao lâu sau sự lo lắng vô tận và bối rối trong lòng nàng ấy đã bị xua đuổi không chừa lại đường lui bằng khí thế như dời núi lấp biển.

Nhìn thấy đôi mắt sáng rực như ngôi sao của cậu, Mộ Nam Tinh nhìn đắm đuối, kề cà không chịu dời mắt.

Thấy Mộ Nam Tinh nhìn mình, tay lại không từ chối động tác của cậu, Tần Kỳ An lại cảm thấy có chút lo lắng, theo lý mà nói, nàng ấy phải nói từ chối mới đúng.

Nhìn dáng vẻ xốc xếch không chịu nổi của nàng ấy, đôi mắt vốn như si như say của cậu khôi phục sự trong sáng trong chớp mắt.

Sau đó cậu vội kéo quần áo ở giữa thắt lưng của Mộ Nam Tinh lên trên, quấn chặt lấy cả người của nàng ấy rồi ôm chặt lấy nàng ấy.

“Tinh Nhi, đúng rồi… Xin lỗi, ta… Ta không cố ý.”

Mộ Nam Tinh thở dài một cái, bây giờ cậu đã không còn chút đáng yêu nào nữa rồi, sao lại ngốc nghếch như thế.

Nàng ấy không từ chối, không phản kháng, không phải là không cần nói thì cũng biết rõ mọi chuyện ư?

Nhưng cậu lại… Lại giống rễ cây du, chỉ hôn vài cái mà thôi.

Nàng ấy nhận định rằng, dù làm vài chuyện vượt quá giới hạn… Thì có gì quan trọng hơn, nàng ấy vui vẻ đồng ý, thậm chí xin còn không được…

“Nhà nhỏ mà chàng nói ở đâu? Chúng ta đến đó đi!”

Tần Kỳ An nhìn nàng ấy rồi gật đầu: “Ở chân núi, ta cõng nàng xuống dưới, có được không?”

Mộ Nam Tinh do dự vài giây rồi mới gật đầu: “Được.”

Sau đó nàng ấy quét mắt nhìn một vòng trên bãi cỏ, sau khi không tìm thấy tấm vải gấm, trái tim đang đập chợt chậm lại: “Cái kia đâu rồi?”

“Cái gì?” Tần Kỳ An không rõ hỏi lại.

Mộ Nam Tinh mím môi một cái, nhíu mày nói: “Tấm vải kia.”

Tần Kỳ An sững sờ tới mức mở to miệng.

Cậu vội nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy bóng dáng của tấm vải trắng ở đâu cả.

“Không có… Không có…”

Mộ Nam Tinh liếc mắt nhìn cậu không biết phải làm sao: “Chàng… Chàng cứ muốn thế này… Vậy đã được chưa?”

Tần Kỳ An sờ cái ót, có chút ngại ngùng, cũng có chút chột dạ: “Chắc là đã bị gió thổi bay đi mất rồi.”

Mộ Nam Tinh thở dài: “Chàng xoay người ra chỗ khác.”

Tần Kỳ An ngoan ngoãn làm theo.

Mộ Nam Tinh cúi đầu nhìn xuống, dùng áo ngoài vốn không được dày cẩn thận quấn lấy cơ thể, sau đó khoác đôi tay lên trên vai của cậu.

Tần Kỳ An ngồi xổm xuống ngay lập tức.

Trong suốt quá trình cõng Mộ Nam Tinh xuống núi, Tần Kỳ An cảm thấy khó khăn chưa từng có.

Không phải là vì nàng ấy nặng, không cõng nổi, trái lại người trên lưng rất nhẹ, thậm chí cậu còn có thể cõng nàng ấy chạy mấy bước nữa cơ.

Chủ yếu là thứ kề sát với lưng của mình, quả thật… Quả thật là quá mềm mại.

Cậu cõng nàng ấy tới mức đầu chảy đầy mồ hôi.

Mộ Nam Tinh còn ôm khư khư cổ của cậu, càng ngày càng kề sát.

Yết hầu của cậu lên xuống không ngừng, nuốt nước miếng.

Cuối cùng cũng cõng đến chân núi, cậu có thể nghỉ ngơi.

Mộ Nam Tinh trèo xuống lưng của cậu, nhìn dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi của cậu thì sợ hết hồn.

Chẳng qua, ngay sau đó lại trở thành nghi ngờ sâu nặng và không dám tin: “Ta nặng lắm ư? Chàng mệt thành thế này?”

Tần Kỳ An chột dạ nhìn khuôn mặt của nàng ấy rồi dần dời xuống dưới, ngay sau đó cậu vội ho nhẹ một tiếng: “Không phải là do nàng nặng, mà là ta… Cảm thấy nóng mà thôi.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 444: Chương 444



Mộ Nam Tinh đưa tay đặt lên mặt của cậu: “Sao lại nóng như thế?”

Tần Kỳ An vội vàng nắm lấy tay của nàng ấy: “Ta không sao, nàng không cần phải quan tâm đến ta.”

“Chúng ta vào trong thôi.”

Hai người đi vào ngôi nhà nhỏ ở trước mắt, Mộ Nam Tinh thầm nghĩ, đúng là nhà nhỏ, nhìn một lúc, chỉ có một phòng bếp, cả phòng ngủ cũng chỉ có một phòng.

Nhưng phong cảnh trong nhà vô cùng đẹp, như là những đóa hoa nở đẹp nhất trong biển hoa đã được di chuyển vào đây.

Tần Kỳ An đốt ngọn đèn trong nhà.

Sau đó nhìn về phía Mộ Nam Tinh rồi nói: “Ta đi nấu nước nóng cho nàng tắm nhé?”

Mỗi ngày dù đã rất trễ thì Mộ Nam Tinh cũng phải tắm, Tần Kỳ An biết rõ điều này, cũng ghi tạc điều này trong lòng.

Mộ Nam Tinh gật đầu: “Được.”

Sau khi cậu rời khỏi đây, nàng ấy mới bắt đầu quan sát cái giường trước mắt, chỉ có một cái giường và mền, chắc chắn là nay phải ngủ ở lại đây rồi, không biết đồ ngốc đó…

Khi định thần lại, nghĩ tới những thứ lung tung trong đầu mình, Mộ Nam Tinh có chút giận bản thân, quả thật là nàng ấy đã bị sự đáng yêu của Tần Kỳ An làm say mê.

Không biết tại sao trong đầu nàng ấy lại thích những thứ đó chứ.

Nàng ấy lắc đầu, thôi, không nghĩ những thứ này nữa.

Không có việc gì để làm, Mộ Nam Tinh đã trải giường xong.

Chẳng bao lâu sau, Tần Kỳ An cũng đã nấu nước nóng xong.

“Nàng vào tắm đi, nhưng thùng tắm ở đây không bằng trong cung, chẳng qua là nàng cứ yên tâm, đó là thùng tắm mới, không dơ.”

Mộ Nam Tinh gật đầu: “Được.”

Sau khi ngâm nước xong, Mộ Nam Tinh mới cảm thấy có chỗ không đúng, hôm nay không có quần áo sạch sẽ để thay.

Vừa nghĩ tới việc hôm nay nàng ấy phải mặc lại quần áo dơ, nàng ấy cảm thấy hơi khó chịu.

Tắm rửa xong xuôi, nàng ấy bước ra khỏi thùng tắm, ghét bỏ cầm lấy quần áo dơ mà mình vừa cởi ra, thật sự là không muốn mặc lên người.

Nhưng… Không còn cách nào khác.

Chỉ đành lựa chọn tạm thời, mặc cái áo lót duy nhất ở giữa.

Nhưng áo lót có thể xuyên thấu…

Xuyên thấu thì xuyên thấu, dù sao người nọ cũng đã nhìn thấy cả rồi, không sao cả.

Nàng ấy nhanh chóng trở về phòng ngủ, nhìn thấy Tần Kỳ An đang ngồi ở mép giường thì nói: “Ta tắm xong rồi.”

Tần Kỳ An nhìn áo lụa mỏng manh trên người nàng ấy, đôi mắt tối sầm lại: “Ta cũng đi tắm đây, nếu nàng đã mệt thì cứ đi ngủ trước.”

Nhìn dáng vẻ chạy trối c.h.ế.t của cậu, trái lại Mộ Nam Tinh không cảm thấy căng thẳng.

Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của người nọ, nàng ấy chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Tại sao một nam nhân trưởng thành lại thỉnh thoảng khiến nàng ấy cảm thấy rất đáng yêu…

Mộ Nam Tinh tựa lên đầu giường, ngây người suy nghĩ, cậu thật sự khiến người ta rất yêu.

Tần Kỳ An tắm rửa thật nhanh, vội trở về phòng ngủ.

Vào phòng ngủ, cậu nhìn thấy Mộ Nam Tinh đang tựa vào đầu giường, cổ họng hơi ngứa.

“Khụ… Không phải là nàng rất mệt ư?”

Mộ Nam Tinh nhìn cậu một cái, từ từ nằm vào trong chăn: “Mệt chứ, chàng cũng mau ngủ đi.”

“Được.”

Nằm lên giường, Tần Kỳ An nhìn Mộ Nam Tinh nằm cách bản thân nửa cánh tay, cậu hơi căng thẳng.

Rõ ràng là lúc ở trên núi cậu còn dám… Dám làm chuyện như vậy, nhưng bây giờ lại sợ bóng sợ gió, không dám làm bậy dù chỉ một chút.

Mộ Nam Tinh bình tĩnh nhìn cậu.

Người này thật sự rất phiền…

Sự can đảm khi cởi vải quấn n.g.ự.c của nàng ấy ở trên núi đâu mất rồi?

Suy nghĩ một lúc, đôi mắt của nàng ấy nheo lại, có lẽ là nghĩ tới một chuyện vô cùng thú vị, khóe môi không kiềm được mà cong lên thành một nụ cười.

Khi Tần Kỳ An căng thẳng không biết phải làm sao, chợt có thứ gì đó luồn vào trong vạt áo của áo lót.

Di chuyển ở giữa eo và bụng của cậu.

Đôi mắt của cậu mở to trong chớp mắt, nhìn về phía Mộ Nam Tinh, ánh mắt tràn đầy sự khó tin và không biết phải làm sao.

Chẳng bao lâu sau là tay của Mộ Nam Tinh đã chui ra khỏi cổ áo của cậu, nhẹ nhàng sờ cổ của cậu một cái rồi mới kết thúc.

Nếu như Tần Kỳ An còn giả vờ không biết thì cậu thật sự không đáng là đàn ông.

Cậu nuốt nước bọt, đảo khách thành chủ, làm giống như Mộ Nam Tinh, tay chui vào áo lụa của nàng ấy.

Trong chốc lát, đôi mắt của Mộ Nam Tinh đã ngập nước.

Đây là nước mắt sinh lý mà thôi, không phải là nàng ấy không kiềm chế được.



Đánh nhau một trận kịch liệt rồi mới dừng lại nghỉ ngơi.

Tần Kỳ An nhìn người ngủ say trước mắt rồi lại nhìn đóa hoa đỏ rực trên giường, trong lòng tê dại đến mức không thể tưởng tượng được.

Cậu đã có được thứ tốt nhất, đẹp nhất và cũng quý giá nhất trên thế gian này.

Lúc này tâm trạng của cậu còn vui hơn lúc đậu Trạng Nguyên gấp ngàn lần.

Giữa lồng n.g.ự.c của cậu cực kỳ ấm áp, đó là sự bùng cháy vì niềm vui mãnh liệt và phấn khởi.

Bùng cháy tới mức hoa mắt chóng mặt.

Cậu nắm chặt bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của Mộ Nam Tinh, quan sát kỹ lưỡng.

Bởi vì nàng ấy cầm cương ngựa và cung tên quanh năm, thế nên có vài vết chai cũ.

Nhưng mu bàn tay vẫn trắng nõn và mềm mại giống như những cô nương bình thường.

Chỉ nghĩ tới vừa rồi bàn tay chai sạn này đã sờ bụng của mình, trái tim của cậu có chút run rẩy.

Cậu cầm đôi tay đặt lên khuôn mặt của mình, Tần Kỳ An cứ giữ động tác này mà chìm vào giấc ngủ say.

Dù ngủ thì suốt cả buổi tối đó, trên khuôn mặt của cậu vẫn treo nụ cười.

Bởi vì trong giấc mộng cũng có Mộ Nam Tinh, có dung mạo xinh đẹp của nàng ấy, có đôi môi đỏ mọng của nàng ấy, có tất cả mọi thứ…

Sáng sớm, trời còn chưa kịp sáng thì Tần Kỳ An đã tỉnh giấc, tuy ngủ trễ nhưng cậu vẫn tràn đầy sức sống, cả người tràn đầy năng lượng.

Cúi đầu nhìn thoáng qua người có làn da trắng nhưng không lóa mắt, cậu chợt nghĩ tới tấm vải gấm màu trắng do chính tay mình cởi ra.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng đứng dậy.

Thứ đó là món đồ vô cùng quý giá, không thể vứt được.

Dù cho có thế nào thì cũng phải tìm được nó.

Đi tới chân núi, cậu suy nghĩ một lúc, nếu trên núi không có, chắc là bị gió thổi tới biển hoa ở chân núi rồi.

Muốn tìm một tấm vải gấm màu trắng lớn như vậy ở giữa biển hoa chắc là rất dễ dàng.

Nghĩ vậy, bước chân của cậu càng ngày càng nhanh.

Lúc này, ánh sáng ở chân trời cũng càng ngày càng sáng.

Mượn ánh sáng nhạt, cậu tìm kiếm kỹ lưỡng ở giữa biển hoa.

Chẳng bao lâu sau, cậu đã tìm thấy tung tích của nó.

Tần Kỳ An nhìn tấm vải gấm màu trắng trộn lẫn với mấy đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt ở trước mắt, mỉm cười: “Thì ra ngươi ở đây.”

Cậu nhặt tấm vải gấm lên.

Tấm vải gấm không quá bẩn, chỉ dính nước của các loại hoa có màu sắc khác nhau.

Có vài dấu vết loang lổ.

Cậu ôm tấm vải gấm, không kiềm được mà đưa lên chóp mũi để ngửi.

Bên trên có mùi thơm ngát từ cơ thể của Mộ Nam Tinh, còn có mùi hoa bị nhiễm suốt đêm.

Cậu nheo mắt lại, tấm vải có thể không giống những thứ khác, nó khác với những thứ khác, là báu vật vô giá có thể cất giấu.

Đã tìm được đồ cần tìm, bước chân trở về của cậu cũng tăng nhanh hơn rất nhiều.

Khi trở về, Mộ Nam Tinh đã thức dậy.

“Chàng… Đi đâu vậy?”

Tần Kỳ An nhìn nàng ấy, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng, vội đưa tấm vải gấm cầm trong tay cho nàng ấy xem: “Ta đã tìm được nó rồi!”

Mộ Nam Tinh không biết phải làm sao, đành nói: “Mất thì mất, chàng tốn công tìm nó để làm gì, dù sao cũng không thể dùng được nữa.”

“Tại sao lại không tìm, đây… Đây là đồ lót và đồ dùng hàng ngày của nàng… Sao có thể để mất nó được chứ!”

Khí nóng dần dần leo lên mang tai của Mộ Nam Tinh: “Dù… Dù sao thì cũng không sử dụng nữa, chàng tìm về rồi cũng phải vứt thôi, tìm làm gì cho tốn công.”

Tần An Kỳ vừa nghe vậy là đã không đồng ý, cậu ôm chặt tấm vải gấm vào trong lòng ngực: “Nếu nàng không cần thì cho ta đi! Là do ta tìm được! Vậy nó là của ta! Và cũng là báu vật!”

Khóe mắt Mộ Nam Tinh khẽ giật, tuy ngoài miệng ghét bỏ cậu nhưng thấy cậu trân trọng những thứ mà mình đã dùng qua như thế, trong lòng nàng ấy cảm thấy vô cùng vui.

“Mặc… Mặc kệ chàng, chúng ta… Chúng ta mau về thôi.”

Tần Kỳ An sờ cái ót, nhìn nàng ấy rồi cười khúc khích: “Ừ, ừ!”

Chợt nghĩ đến chuyện gì đó, Tần Kỳ An nhanh chóng chạy tới bên mép giường, cuộn khăn trải giường trên giường lại, ôm nó đi ra ngoài.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 445: Chương 445



“Đi thôi.”

Mộ Nam Tinh nhìn đồ trong tay của cậu, sau đó nhìn cậu một cái, nàng ấy bị đôi mắt sáng lấp lánh của cậu làm đỏ mặt.

Nàng ấy muốn nói gì đó nhưng lại không mở lời.

Muốn đi ở phía trước, nhưng… Nhưng có khó chịu.

Dù Tần Kỳ An rất dịu dàng, nàng ấy cũng không cảm thấy quá đau nhưng vẫn rất khó chịu.

Nhẹ nhàng đi về phía trước một bước, cũng cảm thấy không được tự nhiên. Không giống với lúc bị thương khi ra chiến trường, hoàn toàn là một cảm giác vô cùng đặc biệt.

Tần Kỳ An nhìn nàng ấy một cái, nhận thấy sắc mặt của nàng ấy có chút kỳ lạ, vẻ mặt bối rối và một lời khó nói hết, cậu có chút nghi ngờ: “Sao vậy?”

Mi mắt Mộ Nam Tinh run rẩy: “Không sao, đi thôi.”

Nói xong, nàng ấy đẩy Tần Kỳ An một cái, để cậu đi ở phía trước.

Tần Kỳ An vội quay đầu lại và nắm lấy tay của nàng ấy: “Ta muốn nắm tay nàng cùng đi.”

Bước chân của Mộ Nam Tinh dừng lại, chịu đựng cảm giác cực kỳ khó chịu trên người, bước chân không được vững vàng, có chút khập khiễng.

Có lẽ Tần Kỳ An đã nhận ra là nàng ấy đang khó chịu.

Nhìn cách nàng ấy bước đi, đôi chân không giống bình thường, có chút cẩn thận, lại có chút run rẩy.

Cậu bỗng mở to đôi mắt, dùng sức vỗ vào đầu mình, cậu không làm tròn bổn phận, thậm chí còn không chú ý tới chuyện này, trong lòng cực kỳ áy náy.

Ngay sau đó cậu vội vàng dùng một tay ôm ngang Mộ Nam Tinh lên: “Có phải là rất đau không? Tinh Nhi, xin lỗi nhé, ta không chú ý tới chuyện này.”

Mộ Nam Tinh nhìn khóe môi xệ xuống của cậu, nàng ấy bóp nhẹ gò má của Tần An Kỳ: “Không đau mấy, chàng nhớ lại lúc ta bị thương đi, lúc đó ta cũng không cảm thấy đau!”

Nàng ấy nghĩ, đương nhiên là vết thương không có miệng vết thương sẽ nhẹ hơn rất nhiều, tuy cảm giác rất kỳ lạ nhưng trong lòng nàng ấy lại cảm thấy rất ngọt ngào.

Trở lại cổng biển hoa, người đánh xe đã chờ sẵn ở đó.

Ngồi trong xe ngựa, Tần Kỳ An ôm Mộ Nam Tinh trong lòng, xoa eo, bóp vai cho nàng ấy.

“Hôm nay ta sẽ theo nàng vào cung.”

Mộ Nam Tinh nhìn cậu một cái: “Để làm gì?”

Tần Kỳ An bày vẻ mặt biết rõ rồi còn hỏi: “Còn có thể làm gì, đương nhiên là xin bệ hạ gả nàng cho ta, làm phu nhân của ta, làm thê tử của ta.”

Mộ Nam Tinh do dự trong chốc lát: “Đoán chừng bây giờ vẫn chưa được, thân phận của ta… Tất cả mọi người vẫn chưa biết, e rằng phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.”

Tần Kỳ An khựng lại rồi nói: “Tinh Nhi, bây giờ nàng là Thái tử, nàng… Sẽ vĩnh viễn làm Thái tử luôn ư?”

Nghe cậu nói vậy, Mộ Nam Tinh ngây người ra ngay lập tức, đúng vậy, bây giờ nàng ấy là Thái tử, làm Thái tử đã nhiều năm, nếu công khai thân phận của nàng ấy, người trong thiên hạ sẽ chấp nhận ư?

Thật ra trong lòng nàng ấy vốn không muốn làm Thái tử, từ nhỏ tới lớn, nàng ấy chưa từng sống vì bản thân.

Cho dù từ nhỏ nàng ấy đã được nuôi dạy như nam tử, sau này còn làm Thái tử, đây không phải là mong muốn của nàng ấy, cũng không phải là điều nàng ấy mong muốn.

Nghĩ tới chuyện này, nàng ấy thầm thở dài trong lòng, nếu như thân phận nử tử của nàng ấy được công khai cho toàn thiên hạ, vậy… Một Thái tử không đích đáng như nàng ấy, có thể trở về làm chính mình, có thể làm việc mà mình muốn làm.

Nhưng, nàng ấy thật sự rất thích cảm giác chảy mồ hôi trong thao trường, cũng thích cảm giác ra chiến trường.

Bây giờ đất nước thái bình, dân chúng yên ổn, có thêm thuốc nổ, những nước nhỏ xung quanh Diên Khánh sẽ không dám xâm phạm biên giới của bọn họ, mọi thứ đã trở nên rất tốt đẹp.

Thế nên nàng ấy không cần ra chiến trường nữa, chỉ luyện tập ở trong thao trường thôi cũng đã là việc không tệ.

Ngoài những điều này ra… Nàng ấy không kiềm được mà nhìn thiếu niên ở bên cạnh, nàng ấy muốn ở bên cậu.

“Kỳ An, ta không muốn làm Thái tử, luôn không muốn, bây giờ đã có Diệp Nhi, xem như ta đã được giải thoát rồi.”

Tần Kỳ An ôm vai của nàng ấy: “Nàng không muốn làm thì không cần làm nữa, xem như nàng đã là thê tử của ta, ta sẽ cưng chiều nàng, yêu nàng, đối xử tốt với nàng suốt cả cuộc đời, Tinh Tinh tỷ tỷ.”

Mộ Nam Tinh nhìn chằm chặp vào cậu, trong lòng có muôn vàn cảm xúc phức tạp, nàng ấy thích thiếu niên ở trước mắt, không chỉ là thích mà còn có cảm giác được cậu cứu ra khỏi vùng bùn, vô cùng biết ơn.

Bởi vì những bức thư xiêu xiêu vẹo vẹo trước đây của cậu, nàng ấy cảm thấy mong chờ và tò mò chưa từng có.

Thật ra khi đó cậu đối với mình mà nói, chỉ là một người xa lạ, nhưng khi nhìn thấy bút pháp non nớt của cậu thì nàng ấy không kiềm được mà muốn gặp cậu một lần.

Đó là người bạn duy nhất của nàng ấy, là vị ngọt duy nhất mà nàng ấy có thể cảm nhận được khi mệt mỏi.

Cảm giác đó chưa từng thay đổi suốt nhiều năm, thích cậu, vẫn luôn muốn ở bên cậu, muốn cậu trở thành người của mình, muốn cậu chỉ nhìn một mình nàng ấy!

Mộ Nam Tinh siết chặt lòng bàn tay, duỗi tay túm lấy vạt áo của Tần An Kỳ, hôn lên môi cậu.

Đây là lời chấp nhận thầm lặng, cũng biểu đạt cảm xúc vô cùng vui sướng trong lòng.

Tần Kỳ An không nhắm mắt lại, cậu nhìn khuôn mặt của nàng ấy bằng đôi mắt sáng lấp lánh, mọi thứ đều là kiểu cậu thích.

Vừa nghĩ tới tháng ngày sau này, có thể ở bên nàng ấy mỗi ngày, kể cả lúc ăn, lúc ngủ, thậm chí là… Có đứa con thuộc về bọn họ, mọi thứ khiến trái tim của cậu nóng lên.

Cuộc sống như thể… Đúng là ước mơ của cậu.

Sau khi đưa Mộ Nam Tinh trở về Đông cung, Tần Kỳ An đi thẳng đến Ngự Thư Phòng.

Mộ Quy Hoằng cười tít mắt nhìn cậu: “Trạng Nguyên của chúng ta đến tìm trẫm để làm gì vậy?”

Tần Kỳ An thấy tâm trạng của ngài ấy rất tốt, trong lòng càng thêm phần tự tin nhưng sự căng thẳng vẫn không phần nào giảm bớt.

Cậu bưng ly trà lên uống một ngụm.

Sau đó, cậu nghiêm túc nói: “Bệ hạ…”

Mộ Quy Hoằng vội cắt lời của cậu: “Khi ở riêng không cần gọi bệ hạ, gọi thúc thúc là được rồi, giống như trước đây vậy.”

Tần An Kỳ gật đầu, cắn răng nói: “Mộ thúc thúc, con có việc muốn cầu xin thúc.”

Mộ Quy Hoằng nghi ngờ không hiểu nhìn về phía cậu: “Chuyện lớn tới cỡ nào, mà lại dùng từ ‘Cầu xin’, con cứ việc nói, trước đây thúc đã nói là sẽ đồng ý một yêu cầu của con, thúc vẫn luôn giữ những lời này.”

Tần Kỳ An siết chặt nắm đấm, lập tức quỳ xuống trước mặt ngài ấy: “Thần cầu xin bệ hạ ban Thái tử điện hạ làm thê tử của thần!”

Mộ Quy Hoằng nhướng mày, ngài ấy còn nghĩ là chuyện lớn tới cỡ nào nữa chứ? Chờ lâu như vậy, cuối cùng thằng nhóc này cũng chịu mở lời.

Chẳng qua là… Thằng nhóc này đã biết Tinh Nhi nhà mình là nữ tử rồi ư?

Nghĩ vậy, ánh mắt của ngài ấy trở nên âm u, thằng nhóc này! Chẳng lẽ đã làm chuyện không nên làm?

Tần Kỳ An ngẩng đầu lên, thấy sự âm u trong con ngươi của ngài ấy, trong lòng chợt thiếu tự tin ngay.

Lẽ nào bệ hạ không đồng ý?

Mộ Quy Hoằng uống một ngụm trà, lặng lẽ hỏi: “Sao con biết Tinh Nhi là nữ tử?”

Nghe vậy, Tần Kỳ An sửng sốt, cậu quên mất, cho rằng trong lòng mọi người biết rõ chuyện này.

Thì ra cả bệ hạ cũng không biết chuyện này?

Vừa nghĩ tới việc cậu nhìn cơ thể của Mộ Nam Tinh thì mới biết chuyện này, cậu câm miệng không biết trả lời thế nào.

Nói thế nào mới đúng đây, nói thế nào mới khiến bệ hạ cảm thấy cậu không phải là người suồng sã đây?

Quan trọng… Quan trọng là cậu và Tinh Nhi đã… Đã, không chỉ nhìn cơ thể nhau, thậm chí còn làm chuyện quá phận, ngay cả bước cuối cùng cũng… Cũng đã làm rồi.

Nhìn dáng vẻ do dự của cậu, ánh mắt của Mộ Quy Hoằng thêm phần sắc bén, thằng nhóc này trông hiền hậu, kết quả… Kết quả…

Tần Kỳ An nhìn sắc mặt lạnh lùng của Mộ Quy Hoằng, đôi mắt nhắm lại, nói thẳng: “Bệ hạ, thần… Thần biết khi ở biên thành, khi đó nàng ấy bị thương nên thần… Mới biết, vả lại thần và Tinh Nhi đều mến mộ đối phương, mong bệ hạ thành toàn!”

Nói xong, cậu dấp đầu vài cái với Mộ Quy Hoằng.

Nghe vậy, sắc mặt Mộ Quy Hoằng mới dịu lại, ngài ấy đã nói rồi mà, thằng nhóc này không giống người to gan tới vậy.

Ngài ấy bày ra vẻ mặt hiền hậu trong chớp mắt, nói: “Trẫm biết hai người các con là thanh mai trúc mã và lớn lên cùng với nhau, vốn cũng có ý này, nếu không phải Tinh Nhi nói là vẫn chưa tới lúc thì trẫm chỉ mong hai người các con sớm ngày lập gia đình.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 446: Chương 446



Dù nói thế nào, Tinh Nhi nhà ngài ấy cũng lớn hơn thằng nhóc trước mắt này vài tuổi, đương nhiên là ngài ấy mong bọn họ sớm ngày lập gia đình.

Vừa nói xong, Mộ Quy Hoằng đã ngây ra, tại sao ngài ấy lại có cảm giác là mình đã bán nữ nhi ra ngoài thế này.

Ngài ấy ho nhẹ một tiếng, vội thu lại tâm tư, không nghĩ nhiều nữa.

Tần Kỳ An ngây ra, cậu không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như thế.

Cậu vốn cho là dù thế nào Mộ Quy Hoằng cũng sẽ gây khó dễ cho cậu, sẽ không đồng ý ngay lập tức, ai mà ngờ là ngài ấy không chỉ đồng ý, mà còn đồng ý vô cùng dễ chịu.

Cậu không kịp phản ứng trong một lúc, qua một lúc lâu sau, cậu vội vàng nhìn về phía Mộ Quy Hoằng bằng ánh mắt cảm kích: “Cảm ơn Mộ thúc thúc! Cảm ơn Mộ thúc thúc! Nhất định là con sẽ đối xử tốt với Tinh Nhi, chắc chắn sẽ không làm chuyện có lỗi với nàng ấy! Vĩnh viễn chỉ có một mình nàng ấy!”

Thật ra dù cậu có nói thế nào, trong lòng Mộ Quy Hoằng cũng biết cậu không phải loại công tử bột tráo trở bất thường, cũng coi là từ nhỏ Tần Kỳ An đã lớn lên bên cạnh bọn họ, từ nhỏ đã tới trường ở kinh thành, ngài ấy biết rõ tính cách của cậu.

Thật ra tính cách của Tinh Nhi nhà mình có phần mạnh mẽ hơn, khi thành thân, không biết là ai bắt nạt ai nữa.

Chẳng qua là khi nghĩ tới cảnh hai người bọn họ ở chung, ngài ấy cũng không cảm thấy quá lo lắng, dù sao hai người cũng là người cởi mở, từ nhỏ Tinh Nhi đã được nuôi dạy như một nam tử, tính cách cũng không câu nệ theo nếp cũ.

Từ nhỏ hai người bọn họ chưa từng cãi nhau, chứ đừng nói chi là đánh nhau, thế nên trong lòng Mộ Quy Hoằng cảm thấy rất yên tâm.

Suy nghĩ một lúc, Tần Kỳ An mới hỏi: “Mộ thúc thúc, khi nào thì mới có thể công khai thân phận của Tinh Nhi vậy ạ?”

Mặc dù đã đồng ý nhưng không biết tới khi nào thì mới có thể thành thân, cậu không thể chờ được dù chỉ một giây.

Mộ Quy Hoằng im lặng chốc lát, sau đó nói: “Thật ra việc này phải xem ý kiến của Tinh Nhi nữa, nếu như con bé muốn ngôi vị Thái tử thì không cần phải công khai, việc cưới xin của các con cứ làm như cữu cữu của con và Tẫn Như là được rồi, nếu như… Con bé không cần ngôi vị Thái tử nữa, trẫm sẽ làm theo ý của con bé, có thể công khai bất cứ lúc nào.”

Tuy Mộ Nam Tinh đã nói với mình, nàng ấy không muốn làm Thái tử nhưng Tần Kỳ An không nói ra, chỉ nói: “Vậy bệ hạ hãy thương lượng với nàng ấy.”

Thật ra trong lòng Mộ Kỳ An có chút băn khoăn, nếu Mộ Quy Hoằng đã phong nữ nhi của mình làm Thái tử, nói không chừng là ngài ấy muốn nàng ấy dùng thân phận nam tử để sống cả đời.

Bây giờ khi nghe ngài ấy nói vậy, trái lại Tần Kỳ An có chút nghi ngờ, nếu như có ý định thu lại ngôi vị Thái tử của Mộ Nam Tinh, vậy tại sao trước đây lại phong nàng ấy làm Thái tử, chẳng phải là đang làm điều thừa thãi ư?

Đạt được ước nguyện của mình, khi Tần Kỳ An ra khỏi cửa chính của Hoàng cung, bước chân cực kỳ ung dung, khuôn mặt tràn đầy ý cười.

Còn bên Mộ Quy Hoằng, sau khi cậu rời khỏi thì ngài ấy lập tức đi về phía Đông cung.

Thấy ngài ấy tới, ánh mắt của Mộ Tinh Nam hoảng loạn một lúc, tại sao phụ hoàng lại tới đây?

“Tinh Nhi, con đoán xem nay Tân Trạng nguyên đã nói gì với ta?”

Mộ Nam Tinh sửng sốt, chẳng lẽ kẻ ngốc đó thật sự chạy tới chỗ phụ hoàng nói chuyện tứ hôn? Không phải là nàng ấy đã nói cậu là, chờ một chút ư?

“Nói gì ạ?” Mộ Nam Tinh vờ như không biết.

Mộ Quy Hoằng cười ra tiếng: “Con không vội nhưng Đoàn Đoàn người ta đã rất vội rồi, dập đầu với ta mấy cái, muốn ta tứ hôn cho các con!”

Mộ Nam Tinh chớp mắt: “Nhưng mà… Phụ hoàng… Thân phận của con… Đám triều thần biết có chấp nhận không?”

Nghe thế, nụ cười trên mặt Mộ Quy Hoằng dần biến mất, nghiêm túc hỏi nàng ấy: “Tinh Nhi, con ăn ngay nói thật cho phụ hoàng biết, con có muốn ngôi vị Thái tử này không?”

Không đợi Mộ Nam Tinh trả lời, ngài ấy đã nói tiếp: “Nếu con muốn làm Thái tử, vậy chuyện con là nữ tử, không cần công khai cho thiên hạ biết, chuyện thành thân của con và Kỳ An cũng chỉ có thể giống như Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn mà thôi, sau này nếu như các con có con, chỉ có thể nói là con thừa tự trong tông thất, sau này con sẽ là Hoàng đế tương lai!”

Mộ Quy Hoằng không phải người bảo thủ, trong lịch sử Diên Khánh đã từng có nữ tử đăng cơ xưng đế, trong khi Nữ đế đó tại vị, Diên Khánh mưa thuận gió hòa, dân chúng an cư lạc nghiệp.

Huống chi, từ nhỏ Mộ Nam Tinh đã được nuôi dạy cho ngôi vị Thái tử sau này, cho dù là nữ tử, lòng dạ và đầu óc của nàng ấy không phải người thường có thể đạt tới.

Bản thân vốn thiếu nàng ấy rất nhiều thứ, không thể nào chỉ vì việc nàng ấy là nữ tử mà cắt đứt sự cố gắng cho tới bây giờ của nàng ấy.

Mộ Nam Tinh nhìn khuôn mặt hiền hậu trước mặt, cho dù là đã gần bốn mươi tuổi thì vẫn không lộ vẻ đứng tuổi, trái lại phụ thân còn càng oai phong và khôi ngô, trong lòng mềm nhũn.

Mặc dù từ trước tới nay bản thân luôn bị đẩy về phía trước nhưng cha và nương nàng ấy vẫn đối xử với nàng ấy rất tốt.

Nghĩ kỹ, cũng không có chỗ nào không vừa lòng.

“Phụ hoàng, con không cần, con không muốn làm Thái tử, con chỉ muốn sau này có thể có một cuộc sống tự do tự tại.”

Nàng ấy không muốn bị gò bó trong thân phận nam tử, cũng không muốn bản thân bị nhốt trong cái danh Thái tử, bị nhốt trong cung điện xanh vàng rực rỡ ở Đông cung này.

Nàng ấy muốn ở chung với người nọ, sống trong một ngôi nhà nhỏ đẹp đẽ và trang nhã, giống như ngôi nhà nhỏ trong biển hoa vậy.

Nơi đó thật sự rất đẹp.

Nghe mấy chữ “Tự do tự tại”, Mộ Quy Hoằng ngẩn ngơ trong chốc lát, đúng vậy!

Cho tới nay, vì ngôi vị Hoàng để, ngài ấy và A Chi đã ép Tinh Nhi làm những chuyện mà bọn họ nghĩ nàng ấy nên làm, không nghĩ tới việc trong lòng nàng ấy có đồng ý không, có vừa lòng không.

Bây giờ, cũng là lúc tháo gông xiềng nặng nề trên người nàng ấy xuống rồi.

Đầu tiên, là ngôi vị Thái tử.

Vốn dĩ, ngài ấy ngồi lên trên ngôi vị Hoàng đế không phải là vì tham lam và ngưỡng mộ quyền lực, bây giờ có thể đảm bảo thê nhi bình an suôn sẻ, vậy là đủ thỏa mãn rồi.

Ngay cả ngài ấy cũng không quá quyến luyến ngôi vị Hoàng đế này, chứ đừng nói là Tinh Nhi.

Từ nhỏ nàng ấy đã không tranh không đoạt, tính cách lạnh lùng, nếu không có Tần Kỳ An thì e rằng suốt ngần ấy năm nàng ấy cũng không có một người bạn để trò chuyện.

Miệng ngài ấy giật giật, khó khăn nói: “Tinh Nhi, mấy năm nay thật tủi thân cho con…”

Mộ Nam Tinh nhìn thấy trong mắt ngài ấy tràn ngập sự áy náy, nàng ấy mím môi một cái, bước lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy ngài ấy: “Phụ hoàng, con không tủi thân, còn phải cảm ơn phụ hoàng nữa.”

Cảm ơn phụ hoàng vì đã luôn đặt con trong lòng.

Khi còn nhỏ, lúc nào Cảnh Nam Chi cũng yêu cầu nàng ấy phải học giỏi, cưỡi ngựa, b.ắ.n cung phải luyện tập cho giỏi, các phương diện khác cũng phải giỏi.

Nhưng Mộ Quy Hoằng lại không như thế, tuy mỗi ngày ngài ấy bận rộn nhiều việc nhưng khi có thời gian rảnh thì sẽ tới chơi đùa với nàng ấy, sẽ kể chuyện đùa, đồ ăn ngon, cuối cùng, tặng cho nàng ấy món quà quý báu nhất, đó là Tần Kỳ An.

Mộ Quy Hoằng xoa đầu của nàng ấy: “Ta thì có gì tốt để cảm ơn? May là Tinh Nhi nhà ta không phải là người thù dai, không tách phụ thân.”

Mộ Nam Tinh chà vai của ngài ấy, lắc đầu nói: “Không phải, phụ thân rất tốt, luôn rất tốt.”



Bên kia, Tần Kỳ An đi dạo trên đường, đánh mắt nhìn xung quanh, chợt nhìn thấy cửa tiệm quần áo của nhà bọn họ, nhìn người mẫu bằng gỗ mặc quần áo đẹp đẽ và đồ dùng hàng ngày.

Cậu bỗng ngây ra, nhắc mới nhớ, cậu chưa từng thấy dáng vẻ Mộ Nam Tinh mặc quần áo của nữ tử bao giờ.

Cậu suy nghĩ một lúc, cũng không thể tả được dáng vẻ của nàng ấy khi mặc quần áo của nữ tử

Cậu tiếp tục nhìn, bước vào cửa tiệm không chút do dự.

Cửa tiệm quần áo có tổng cộng hai tầng, giá cả ở tầng một khá rẻ, dân chúng bình thường cũng có thể mua được, quần áo ở tầng hai được thiết kế càng thêm phần đẹp đẽ và khéo léo, đương nhiên, giá cả cũng sẽ mắc hơn một chút.

Cậu đi thẳng lên trên tầng hai, ngắm nhìn từng cái kỹ lưỡng, ngắm tới ngắm lui, cảm thấy dường như không có bộ quần áo nào là xứng với Tinh Nhi của cậu cả.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 447: Chương 447



Ngay lúc cậu thất vọng, cậu chợt nhìn thấy một bộ Giao Lĩnh nhu quần màu trắng trắng xanh được làm bằng gấm Vân Nam, bên trên thêu hoa văn chìm có cùng màu, lúc ẩn lúc hiện, nếu không nhìn kỹ thì rất khó nhìn thấy.

Hoa văn làm nhu quần bình thường tăng thêm phần mềm mịn, sang đẹp.

Tần Kỳ An chỉ yên lặng nhìn nó, trong đầu tưởng tượng dáng vẻ Mộ Nam Tinh khi mặc cái nhu quần này.

Dù có tưởng tượng thế nào, cũng cảm thấy không được đúng lắm, tưởng tượng thế nào cũng không thể tưởng tượng được dáng vẻ ấy.

Chẳng qua là… Để nàng ấy mặc cũng được.

Nàng ấy mặc vào là có thể ngắm đủ rồi.

Ngay lập tức, cậu đã mua cái nhu quần này, suy nghĩ khi nào thì mới có cơ hội để Mộ Nam Tinh mặc cho mình ngắm.

Trên đường xách nhu quần trở về, cậu không thể nào đè nén được nụ cười trên khuôn mặt mình.

Khi nghĩ tới mọi chuyện đã ổn thỏa, trong lòng của cậu cảm thấy vừa mềm mại vừa ngọt ngào.

Mộ Quy Hoằng làm việc rất nhanh, sau khi hỏi ý kiến của Mộ Nam Tinh thì ngày hôm sau đã có hai thánh chỉ được ban ra, để cho thái giám đọc trước mặt lũ triều thần.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Đích nữ của trẫm Mộ Nam Tinh, thông minh nhanh nhẹn, nhu gia thục duệ, ung hòa túy thuần, khi làm Thái tử, xuất binh ra trận, diệt trừ ổ giặc, có khí khái và khí phách của nam tử, lòng trẫm được an ủi. Phong làm Khánh Dương Công chúa, làm trưởng Công chúa của trẫm, khâm thử.”

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Tân Trạng Nguyên Tần Kỳ An, tính tốt dịu dàng, phong quang nhã nhặn, tướng mạo phi phàm, tài giỏi hơn người, cực kỳ xứng đôi với Khánh Dương Công chúa của trẫm. Đặc biệt ban hôn cho hai người, chọn ngày lành tháng tốt để thành thân, khâm thử.”

Hai thánh chỉ như hai tiếng sấm.

Lũ triều thần kích động mở to đôi mắt, kề cà không kịp phản ứng lại.

Cho đến khi hai chữ “Bãi triều” truyền tới, mọi người vẫn còn mê man.

Khi Thời Quỳnh biết chuyện, tuy trong lòng vô cùng khiếp sợ nhưng bọn họ làm thần tử không có quyền can thiệp vào chuyện gia đình của Hoàng đế.

Chuyện không liên quan tới con nối dòng, bọn họ không có cách để ý kiến, sự thật ở ngay trước mắt thì cũng không cách để ý kiến.

Đợi đến khi Mộ Quy Hoằng rời khỏi đại điện.

Đám triều thần mới bắt đầu thảo luận sôi nổi, cuối cùng cũng dám mở lời.

“Lý đại nhân, vừa rồi ta không nghe lầm đấy chứ? Thái tử điện hạ được phong… Phong làm Công chúa?”

“Ngươi không nghe lầm đâu, Thái tử điện hạ vốn… Vốn là nữ tử!”

“Vậy chức Thái tử điện hạ biết phải làm sao bây giờ? Cho dù ngài ấy tiêu diệt bọn cướp, hay là ra chiến trường cũng chưa từng thua bao giờ! Chuyện nào cũng êm xuôi! Vốn nói Diên Khánh của chúng ta thật có phúc khi có một vị Thái tử thông minh như thế! Bây giờ… Bây giờ lại… Lại thành ra như vậy!”



Mọi người thảo luận ngươi một câu ta một câu, không thể nào biết được, tại sao một cô nương như Mộ Nam Tinh có thể làm được nhiều chuyện vì dân vì nước như thế.

Hoàn toàn không thua nam nhân!

Chẳng qua bây giờ Thái tử đã trở thành Công chúa, mọi người không nhịn được mà cảm thấy lo lắng.

Nếu Mộ Nam Tinh không còn là Thái tử nữa, vậy… Vậy Thái tử sẽ là nhị Hoàng tử Mộ Nam Diệp rồi.

Tuy phẩm chất của nhị Hoàng tử không tệ nhưng tuổi còn nhỏ, mọi người ở Quốc Tử Giám đều biết cậu bé là người tham chơi, sau này làm Thái tử, có lẽ… Có lẽ phải chỉ dạy.

Mọi người suy nghĩ một lúc, trong lòng cũng bắt đầu quan tâm tới vấn đề giáo dục của Mộ Nam Diệp.

Mộ Nam Diệp không biết rằng cậu bé tuổi còn nhỏ đã được các đại thần sắp xếp chi tiết chuyện học tập mấy chục năm sau.

Lúc đó, cậu bé còn đang cởi giày ra, nằm lên trên cái giường ở Đông cung, chân nhỏ nhõng ra phía sau, đung đưa lên xuống, chơi với món đồ chơi lắp ráp một cái vui vẻ, không biết rằng những ngày tháng tốt lành của mình sắp chấm dứt.

“Thái tử ca ca! Mau qua đây! Mau qua đây! Huynh giúp đệ xem khối gỗ này phải đặt vào đâu mới đúng đây?”

Mộ Nam Diệp vội kéo cánh tay của Mộ Nam Tinh, đưa món đồ chơi lắp ráp trong tay tới trước mặt nàng ấy.

Mộ Nam Tinh cúi đầu nhìn qua, ngay sau đó nhận khối gỗ trong tay của cậu bé đặt vào vị trí phía trên bên trái: “Đặt ở đây là được rồi.”

Mộ Nam Diệp thấy vậy, đôi mắt sáng lấp lánh! Cậu bé nhanh chóng ôm lấy bả vai của Mộ Nam Tinh, dùng sức hôn lên mặt nàng ấy một cái: “Wow! Thái tử ca ca của đệ giỏi quá!”

Mộ Nam Tinh không biết phải làm chỉ đành tránh né mái tóc trên đầu cậu bé, dịu dàng xoa đầu của cậu bé, suy nghĩ một lúc, nàng ấy nói: “Sau này Diệp Nhi của chúng ta phải học thật giỏi, có biết không?”

Mộ Nam Diệp gật đầu tùy ý: “Đệ biết mà nhưng… Nhưng trước đây phụ hoàng đã từng nói, đệ không cần phải giỏi như ca ca, huynh là Thái tử! Sau này đệ chỉ làm một tiểu Vương gia ăn nhậu chơi bời là đủ rồi, không cần quá giỏi.”

Nói xong, cậu bé cười khúc khích với Mộ Nam Tinh không ngừng.

Cậu bé chỉ cảm thấy mình rất may mắn, cũng may là cậu bé không phải Thái tử, nếu không… Nếu không… Mỗi ngày cậu bé cũng sẽ phải cực khổ giống như Thái tử ca ca.

Chẳng qua, may là có ca ca của cậu bé!

Quả thật là ca ca của cậu bé rất giỏi!

Mộ Nam Tinh nhìn cậu bé một cái, thấy dáng vẻ đắc ý cười trộm của cậu bé, không đành lòng nói cho cậu bé biết ngay bây giờ, sau này có lẽ cậu bé sẽ là Thái tử, để cậu bé thoải mái một khoảng thời gian vậy.

Sau này… Không thể chỉ biết quậy như bây giờ.

Bên nhà họ Tần, Tần Kỳ An tiếp nhận thánh chỉ, đọc từng chữ trong tay, kề cà chưa định thần lại.

Chẳng qua là đôi mắt sáng ngời như ánh sao của cậu lại chẳng thể nào lừa được người khác.

Cậu rất vui!

Cũng rất kích động!

Cả gia đình nhà họ cũng rất vui.

Chẳng qua nói là vui cũng không phải là vô cùng vui.

Hai người Tần phụ và Tần mẫu chỉ chú ý tới việc tôn tử nhà mình sắp thành thân với Mộ Nam Tinh.

Tuy vui nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.

Tại sao tôn tử nhà mình cũng thích con trai giống thằng bé A Nguyệt thế?

Họ lại càng không thể nghĩ được là tại sao bệ hạ có thể ban hôn cho hai người bọn họ, bệ hạ đã thông suốt ư?

Nghĩ tới những điều này, hai người già bọn họ có chút xấu hổ, nếu bệ hạ đồng ý việc cưới xin của Thái tử điện hạ và tôn tử bọn họ, thế mà bọn họ lại nghĩ đông nghĩ tây, có chút không đúng.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì ngơ ngác nhìn nhau một cái, bọn họ có thể nghe rõ hai chữ “Công chúa”.

Bọn họ không thể nào nghĩ được rốt cuộc Mộ Nam Tinh có liên quan gì tới Công chúa.

Sau khi nhìn thấy người thánh chỉ rời khỏi, nhìn thấy Tần Kỳ An cười ngây ngô ôm thánh chỉ trong lòng, Giang Oản Oản vội kéo tay cậu lại để hỏi: “Nhi tử à, con mau nói cho chúng ta biết, rốt cuộc chuyện Công chúa là thế nào?”

Tần Kỳ An ngây ra, lúc này cậu mới nhớ biết tất cả mọi người vẫn chưa biết chuyện Mộ Nam Tinh là nữ tử, dường như cậu cũng chưa từng nói bao giờ.

Thấy mọi người nhìn cậu không chớp mắt, cậu hoảng loạn nuốt một ngụm nước bọt, chỉ có thể giải thích: “Tinh Nhi… Từ nhỏ đến lớn, nàng ấy vẫn luôn nữ giả nam trang, nói như thế thì mới có thể sống yên ở Hoàng thất, bây giờ không cần phải che giấu thân phận nữa, thế nên bệ hạ định công khai thân phận của nàng ấy.”

“Hả? Nữ giả nam trang?” Trong giọng nói chứa đầy sự vui mừng, sự ngạc nhiên lại rất ít.

Một cỗ vui vẻ dâng lên trong lòng Tần mẫu, vậy là được rồi! Tốt quá! Tôn tử của bà chạy không thoát!

Vừa rồi bà đã chuẩn bị sẵn tâm lý không ôm được tổn tử, bây giờ nghe vậy, vừa phấn khởi vừa vui sướng, như là đánh mất thứ gì đó rồi lại kiếm lại được.

Tần Kỳ An nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của bà, cậu cũng không kiềm được mà cười một tiếng.

“Tốt quá, ta có thể có tôn tử rồi!”

Nghe thấy lời của Tần mẫu, cả nhà nhộn nhịp cười ra tiếng.

Buổi tối, khi Đô Đô trở về, trên tay còn một chén cá viên, nó vừa ăn vừa bước từ từ vào cửa.

Giang Oản Oản nhìn thấy cá viên chiên vàng trong chén của nó, nàng không kiềm được mà nói: “Con lại tìm Lâm Giang thúc thúc của con để xin cá viên nữa à? Nhìn con ăn này, bên mép dính toàn là dầu!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 448: Chương 448



Đô Đô nhai cá viên trong miệng vài cái rồi nuốt xuống, sau đó mới đưa ống trúc ra trước mặt nàng: “Nương, nương ăn không!”

Giang Oản Oản lắc đầu: “Con ăn đi!”

Lúc này, Tần Kỳ An bước từ trong nhà ra, cười nhạt nói với Đô Đô: “Đệ đệ, đút cho ca ca một miếng nào.”

Nào ngờ nụ cười rực rỡ trên mặt cậu lại như vầng thái dương trên bầu trời.

Đô Đô vội cầm lấy một viên đưa cậu, sau khi cậu ăn cá viên trong miệng xong, nó mới nói với vẻ mặt nghi ngờ: “Ca ca, nay huynh gặp chuyện vui gì thế? Sao lại vui như vậy?”

Tần Kỳ An cười tít mắt ăn cá viên, không có ý nói ra.

Đô Đô nhíu mày, nó nhìn về phía Giang Oản Oản: “Nương, tại sao ca ca lại vui như vậy? Trước đây con chưa từng nhìn thấy huynh ấy có tinh thần phấn chấn như thế bao giờ! Cười y như kẻ ngốc!”

Giang Oản Oản mỉm cười: “Ca ca con đấy à, sắp thành thân rồi! Con nói xem có thể không vui được ư?”

“A!”

Đô Đô ngạc nhiên tới mức cá viên cắn dở trong tay rơi một cái “Bụp” xuống đất.

Khi phản ứng lại, nó chép miệng một cái, vội nói: “Là ai vậy?”

Tần Kỳ An nhíu mày, vỗ đầu nó một cái nhẹ: “Đệ đoán xem đó là ai?”

“Tinh ca ca ạ?”

Tần Kỳ An càng ngày càng nhíu chặt lông mày: “Vậy mà cũng không biết!”

Đô Đô vội kéo lấy cánh tay của cậu, tò mò truy đến cùng: “Tại sao các huynh lại đột ngột muốn lập gia đình thế! Nhiều ngày thế rồi mà không nghe thấy huynh nhắc tới! Các huynh nhân lúc đệ đến Quốc Tử Giám mà đưa ra quyết định lớn như vậy, huynh có hỏi ý kiến của đệ chưa? Đệ cũng là gia chủ nhỏ của nhà chúng ta mà!”

Tần Kỳ An liếc mắt nhìn nó một cái: “Đệ vẫn còn là trẻ con, là người không có quyền lợi nhất trong nhà chúng ta! Đệ ý kiến để làm chi!”

Đô Đô trừng mắt với cậu một cái, ngay lập tức nó tức giận nhét một viên cá viên màu vàng vào trong miệng: “Đúng là tức c.h.ế.t đệ mà! Huynh đã làm chuyện không nhân đạo, đệ quyết định đoạn tuyệt quan hệ với huynh trong một tháng! Một tháng này huynh đừng mơ đệ sẽ gọi huynh là ca ca! Hứ!”

Nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của nó, Tần Kỳ An không biết phải làm sao chỉ đành nhéo cái má phồng lên vì tức giận của nó.

Trong chốc lát khuôn mặt phình lên của Đô Đô đã xẹp xuống như một cái bóng bay.

Trước khi tính cách cáu kỉnh của nó bùng phát, Tần Kỳ An vội nói: “Được rồi, gia chủ nhỏ của nhà chúng ta, làm sao có thể không cho đệ biết chuyện cưới vợ của ca ca được chứ? Đột ngột như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân.”

Đô Đô ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cậu một cái, nó nhét ống trúc chứa cá viên vào tay Giang Oản Oản đang nhịn cười, đôi tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu lên dáng vẻ vô cùng uy nghiêm, nó nói: “Tạm thời đệ sẽ nghe lời giải thích của huynh, huynh cứ từ từ nói thật cho đệ biết!”

Tần Kỳ An lắc ống tay áo, đáp lại: “Được rồi, gia chủ nhỏ!”

“Gia chủ nhỏ, có điều mà ngài không biết! Việc cưới vợ của nô tài là do nay bệ hạ đích thân ban cho, nô tài không thể nào từ chối được!”

Đô Đô vừa nghe đã cười rồi nói: “Đương nhiên là do bệ hạ ban cho các huynh rồi! Bệ hạ thật thông suốt! Ngài ấy ban hôn cho tiểu cữu cữu và tiểu cữu nương cũng như vậy, khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên! Vốn cho rằng ngài ấy chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua, sẽ không quan tâm tới, không ngờ lại thật sự ban hôn cho bọn họ! Nhưng, dù vậy thì cũng tốt, đoán chừng trong lòng bệ hạ cũng đã có tình toán, thế nên cũng đồng ý chuyện của huynh và Tinh ca ca!”

Thằng nhóc phân tích cũng lý, càng phân tích nó càng cảm thấy vô cùng chính xác, không kiềm được mà gật đầu một cái: “Đúng, chắc chắn là vậy! Thế nên, ca ca à, huynh phải cảm ơn tiểu cữu cữu vì đã mở đường trước cho huynh đấy nhé!”

Tần Kỳ An không biết phải làm sao chỉ đành nắm gáy của nó: “Ôi chao, gia chủ nhỏ nhà chúng ta đúng là một đứa bé lanh lợi mà! Lại còn phân tích rõ ràng mạch lạc nữa chứ!”

Nó chu mỏ lên: “Đó là đương nhiên rồi! Dẫu sao đệ cũng là đệ đệ của Trạng Nguyên mà! Không thể thua huynh được! Có đúng không?”

Tần Kỳ An ngưng cười, nói bằng giọng điệu thản nhiên: “Chỉ tiếc, đệ đệ của Trạng Nguyên cũng có lúc vụng về.”

Đô Đô sửng sốt: “Những lời đệ nói không đúng ư? Đệ cảm thấy rất có lý mà! Không tin thì huynh hỏi cha nương thử xem! Xem cha nương có đồng ý với lời đệ nói không?”

Giang Oản Oản nói rằng: “Tiếc quá, những điều gia chủ nhỏ nhà chúng ta nói đã sai rồi.”

Đô Đô gãi đầu đành chịu, nhìn ca ca nhà mình một cái, sau đó nhìn nương của mình: “Con nói sai ở đâu vậy ạ?”

“Bởi vì Tinh ca ca của đệ không phải là ca ca, sau này đệ phải gọi là tỷ tỷ…”

Nói đến đây, Tần Kỳ An nhận ra chỗ không đúng, cậu vội nói: “Không đúng, sau này cũng không được gọi là tỷ tỷ, mà phải gọi là tẩu tử mới đúng!”

Vẻ mặt Đô Đô ngơ ngác, tỷ tỷ?

Gọi tẩu tử thì đúng đấy! Nhưng vế tỷ tỷ trước đó là có ý gì?

Giang Oản Oản đút cho bảo bảo đang tò mò trước mặt viên cá, chỉ giải thích: “Thật ra Tinh ca ca của con là nữ tử, nay bệ hạ đã phong nàng ấy làm Công chúa rồi, đồng thời cũng ban hôn cho nàng ấy và ca ca của con.”

Nó chu mỏ ngẩn người, ánh mắt mở to.

Nó nhanh chóng nuốt viên cá trong miệng xuống bụng, thốt lên: “Tinh ca ca ngầu quá! Không đúng! Phải là Tinh tẩu tử! Sao tẩu ấy lại giỏi như vậy? Tẩu ấy là một cô nương xinh đẹp mà vẫn có thể ra chiến trường! Còn có thể g.i.ế.c giặc! Quả thật là thư kiệt mà…”

Nghe thấy nó khen ngợi Mộ Nam Tinh không ngừng, mặc dù không khen mình nhưng Tần Kỳ An cũng cảm thấy quang vinh!

Đệ đệ nhà cậu nói rất đúng, Tinh Nhi nhà cậu đúng là nữ kiệt mà!

Chẳng qua một người giỏi như thế, một người ngồi tít trên cao như thế, lại thuộc về cậu! Cho dù là từ quá khứ cho đến tương lai thì nàng ấy sẽ vẫn là của cậu! Chỉ thuộc về cậu!

Đô Đô lốp bốp khen một tràng dài, cuối cùng cũng khen xong, nó không kiềm được mà vỗ vào cánh tay của Tần Kỳ An: “Ca ca, huynh may mắn quá đấy! Một người tốt như thế lại sắp trở thành nương tử của huynh!”

Tần Kỳ An liếc mắt nhìn nó, nhéo một bên tai của nó: “Trông đệ rất ghét bỏ bộ dạng của huynh, dù sao huynh của đệ cũng là Tân Trạng Nguyên, còn là thanh mai trúc mã với tẩu tử của đệ! Trời sinh tẩu tử của đệ đã dành để ở bên cạnh huynh rồi! Dù người khác có mơ ước thì cũng không có được!”

Đô Đô bĩu môi: “Biết rồi, huynh tự cao tự đại quá đấy!”

Ngay sau đó, nó tiếp tục quan tâm hỏi: “Nhưng mà, lễ đính hôn của các huynh được định vào ngày nào vậy? Có phải không lâu nữa không?”

Tần Kỳ An liếc mắt nhìn Giang Oản Oản một cái: “Chưa biết được, còn phải coi quyết định của cha và nương nữa.”

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu thành thân, trước tiên phải làm gì, một mống cậu cũng không biết.

Mấy ngày sau, Mộ Quy Hoằng bắt đầu phong chức quan cho các thí sinh đỗ cao năm nay.

Tần Kỳ An được bổ chức Hàn Lâm Viện Tu soạn, Tòng Lục Phẩm.

Bãi triều, cậu đến Quốc Tử Giám ngay lập tức.

Hôm nay cậu đặc biệt cầm theo nhu quần mà ngày đó cậu chọn cho Mộ Nam Tinh, định đưa cho nàng ấy.

Chẳng qua là trước đó phải nghe việc phong tước, thế nên cậu đã để nhu quần bên chỗ Đô Đô trước, nhờ nó bảo quản giúp.

Đi tới Quốc Tử Giám, Đô Đô đưa túi giấy đựng quần áo ra, nó quan sát Tần Kỳ An từ đầu tới chân một lần, sau đó nó mới nói: “Ồ, không tệ, bộ quan y trông không tệ, khi mặc lên người trông ca ca cũng có vài phần quyến rũ.”

Tần Kỳ An dùng một tay lấy túi giấy trong tay nó, liếc mắt nhìn nó: “Cả ngày đệ chỉ biết đọc sách, không biết đọc cái gì nữa! Sao có thể nói ca ca có vài phần quyến rũ như vậy chứ? Mấy lời thế này vốn là một kiểu không tôn trọng các cô nương, sau này không được nói nữa, có biết chưa?”

Đô Đô nhìn cậu một cái: “Ca ca, sao huynh lại không biết đùa thế chứ! Mấy lời như vậy đệ sẽ không nói với người khác đâu! Đệ biết mà!”

Ngay sau đó nó dùng tay đẩy cậu một cái: “Được rồi, huynh đừng nói chuyện với đệ nữa, mau đi tìm tẩu tử của đệ đi!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 449: Chương 449



Trước khi đi Tần Kỳ An còn nhéo mặt nó một cái, nói rằng: “Buổi tối phải về nhà sớm, không được lêu lổng bên ngoài, nay cha nương làm món ngon, tới lúc về không ăn được thì đừng trách huynh không nhắc nhở đệ.”

Đô Đô vội gật đầu: “Biết rồi! Đệ sẽ không bỏ lỡ việc học đâu!”

Đi tới trước cửa Đông cung, sau khi chờ cung nữ thông báo, Tần Kỳ An mới vào.

Tuy Mộ Nam Tinh đã được phong làm Công chúa, không còn làm Thái tử nữa nhưng tạm thời nàng ấy vẫn chưa dọn khỏi đây.

Trước khi xuất giá thì nàng ấy sẽ luôn ở lại đây.

Tần Kỳ An vừa mới bước vào, chỉ nghe thấy tiếng khen ngợi vô cùng mềm mại của Mộ Nam Diệp: “Wow! Ca ca… Không đúng! Tỷ tỷ! Đẹp quá! Diệp Nhi rất thích tỷ tỷ!”

Chỉ thấy Mộ Nam Tinh mặc nhu quần màu trắng xanh, trên nhu vân được thêu hoa văn đường diềm.

Mái tóc đen suôn dài như thác nước, trên đầu cài vài cây trâm xinh đẹp màu xanh nhạt và đeo một cái khuyên tai cũng có màu xanh nhạt, cực kỳ phù hợp với nhu quần đang mặc trên người.

Trên trán của nàng ấy được vẽ một hoa điền hình hoa mẫu đơn, hoa điền có màu đỏ.

Mộ Nam Tinh vốn rất trắng, hoa điền màu đỏ nở rộ trên trán của nàng ấy, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng ấy.

Thấy cảnh này, túi giấy trong tay Tần Kỳ An rơi một cái “bụp” xuống bên chân.

Cậu nhìn chằm chặp Mộ Nam Tinh không chớp mắt, đôi mắt sáng lấp lánh, bên trong tràn đầy sự ngạc nhiên trước cái đẹp và yêu thích.

Mộ Nam Diệp thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cậu, cậu bé vội che mặt cười trộm.

Chẳng qua là đừng nói mỗi Tần Kỳ An, ngay cả các cung nữ chăm sóc cho Mộ Nam Tinh cũng không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy dáng vẻ mặc quần áo nữ của nàng ấy.

Trước đây, khi Mộ Nam Tinh mặc quần áo nam, bọn họ đã cảm thấy Thái tử điện hạ rất khôi ngô tuấn tú, bây giờ Thái tử điện hạ đã trở thành Công chúa điện hạ, mặc quần áo nữ còn khiến người ta mê say hơn cả lúc mặc những bộ áo gấm y của nam.

Mộ Nam Tinh quay đầu nhìn thoáng qua Tần Kỳ An, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ si mê của cậu, lại nhìn thấy các cung nữ đang che mặt cười trộm, nàng ấy không kiềm được mà siết chặt vạt áo.

Kỳ An… Sẽ thích nàng ấy mặc như vậy, đúng chứ?

Nàng ấy đã quen với việc mặc quần áo nam, bất chợt đổi thành xiêm y như vậy nên có chút không quen, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng rất khó chịu.

Hơn nữa giữa cổ và xương quai xanh trống rỗng, không có áo che, lúc nào nàng ấy cũng muốn che lại.

Nàng ấy không nhịn được mà nghĩ, quần áo nam vẫn thoải mái hơn, cách mặc đơn giản, cũng sẽ không cảm thấy mất tự nhiên như thế.

Vả lại nàng ấy không biết mình ăn xiêm y như vậy trông có kỳ lạ không, có xấu không.

Kỳ An đã quen nhìn nàng ấy mặc quần áo nam, nói không chừng cậu sẽ không thích nàng ấy mặc đồ như thế này.

Trong lòng nàng ấy suy nghĩ miên man, nhưng không biết rằng khi Tần Kỳ An nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của nàng ấy thì đã hoàn toàn mê mệt, suy nghĩ trong đầu bay tán loạn.

Ngay cả dáng vẻ hài tử của bọn họ trông ra sao, tên gì, cậu cũng… Cũng nghĩ xong rồi.

Mộ Nam Tinh định thần lại, vội nói với các cung nữ: “Các ngươi lui ra ngoài trước đi, Diệp Nhi, đệ cũng lui ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Mộ Nam Tinh được các cung nữ nắm tay, cậu bé cười tít mắt bước ra ngoài.

Toàn bộ cung nữ đã ra ngoài, đóng cửa lớn lại, Mộ Nam Tinh ho nhẹ một tiếng, nàng ấy mở lời nói: “Chàng… Sao chàng lại tới đây?”

Tần Kỳ An nhìn nàng ấy, một lúc lâu sau vẫn chưa lên tiếng.

Trong lòng Mộ Nam Tinh thấp thỏm không yên, nàng ấy vội đứng dậy: “Tại sao chàng… Lại không nói lời nào.”

Tốc độ đứng dậy của nàng ấy có chút nhanh, thế nên nhu quần mặc trên người tạo ra một vòng cung duyên dáng, sau đó lại ngoan ngoãn rủ xuống.

Lúc nàng ấy ngồi trước gương đồng, chỉ mới nhìn thoáng qua, Tần Kỳ An cũng đã cảm thấy vô cùng xinh đẹp rồi.

Bây giờ dáng người thanh thoát của nàng ấy trước mắt mình, Tần Kỳ An ngạc nhiên trước vẻ đẹp của nàng ấy nên nín thở theo bản năng, sợ rằng sẽ kinh động người trước mắt.

Trong lòng Mộ Nam Tinh có chút lo lắng, nàng ấy nhíu mày, thôi vậy, nàng ấy vốn không muốn mặc quần áo rườm rà, nếu không phải… Nếu không phải hôm nay đến nhà người ta dùng cơm, mẫu hậu của nàng ấy muốn nàng ấy mặc thế này thì tuyệt đối Mộ Tinh Nam sẽ không mặc như vậy.

Thôi, sau này không bao giờ mặc nữa là được.

Chắc cậu cũng không vì việc nàng ấy mặc bộ quần áo xấu xí khác với thường quần áo thường ngày mà ghét nàng ấy đấy chứ?

Suy nghĩ một lúc, tâm tư của Mộ Nam Tinh chợt loạn như trời tối, đúng rồi, khi cậu nói thích nàng ấy thì vẫn chưa biết nàng ấy là nữ tử, bây giờ… Đừng nói là… Cậu không thể chấp nhận nhé.

Nhưng mà… Nhưng mà, ngay cả chuyện đó bọn họ cũng đã làm rồi, khi ấy cậu… Cậu còn rất vui mà, lẽ nào… Lẽ nào, khi ấy cậu chỉ giả vờ thôi ư?

Nếu vậy thì cậu cũng giả vờ quá giống thật rồi…

Trong đầu nàng ấy toát ra một suy đoán kỳ lạ, càng suy nghĩ càng đau khổ, càng suy nghĩ càng lo sợ.

Cuối cùng Tần Kỳ An cũng định thần khỏi khuôn mặt buồn rầu của nàng ấy.

Nhìn người trước mắt chỉ thuộc về một mình cậu, trong lòng cậu như có một vũng nước ấm áp, dịu dàng bọc lấy trái tim của cậu, gột rửa cẩn thận.

Chốc lát là đã làm cho trái tim vốn ấm áp tóe ra tình yêu nóng bỏng hơn nữa.

Ánh mắt nóng bỏng của cậu đáp xuống đôi mắt của Mộ Nam Tinh, tới chóp mũi của nàng ấy, tới môi của nàng ấy, tới cái cổ xinh đẹp của nàng ấy rồi lại tới xương quai xanh vô cùng xinh đẹp.

Cổ họng cậu nhấp nhô lên xuống vài cái, khó khăn lắm mới nuốt được một ngụm nước bọt.

Sau đó cậu bước vài ba bước tới trước mặt Mộ Nam Tinh, nắm lấy bả vai của nàng ấy, trong ánh mắt ngạc nhiên của nàng ấy, cậu cúi đầu hôn lên xương quai xanh xinh đẹp khác thường một nụ hôn dịu dàng.

Mộ Nam Tinh không kịp nghĩ vừa rồi mình định hỏi cái gì.

Bởi vì Tần Kỳ An đã hoàn toàn tháo gỡ tất cả sự lo lắng trong lòng nàng ấy, không chừa lại chút nào.

“Tinh Nhi, nàng đẹp quá, đẹp quá, ta thích! Thích lắm!”

Chóp mũi của Tần Kỳ An ma sát với vành tai của nàng ấy, hơi thở ấm áp quét qua giữa cái cổ của nàng ấy.

Giọng nói vừa khàn vừa trầm.

Nhìn sự nóng bỏng và si mê trong ánh mắt cậu, Mộ Nam Tinh nóng tới mức đôi gò má trở nên đỏ bừng.

Nhất thời nàng ấy không biết phải nói thế nào.

Khi nụ hôn nóng bỏng của Tần Kỳ An rơi xuống n.g.ự.c trước cách một lớp nhu quần màu xanh nhạt của nàng ấy, nàng ấy khẽ rụt người lại, chỉ do dự nói: “Ta mặc thế này có kỳ lắm không? Thúc và thẩm có không thích không? Nhưng mẫu hậu của ta đã ra lệnh cho các cung nhân thay đồ như vậy cho ta, ta cảm thấy không quen lắm.”

Tần Kỳ An vội lắc đầu: “Sao có thể kỳ được chứ! Vô cùng đẹp! Đẹp hơn lúc nàng mặc quần áo nam rất nhiều lần!”

Mộ Nam Tinh nhìn cậu một cái rồi nói: “Trước ta mặc quần áo nam rất xấu ư? Chàng không thích?”

Tần Kỳ An ngẩn người, sau đó vội lắc đầu giải thích: “Đương nhiên là rất khôi ngô tuấn tú, nhưng lại không bằng dáng vẻ xinh đẹp như hoa khi mặc quần áo nữ.”

Nghe vậy, khóe môi Mộ Nam Tinh cong lên, hỏi cậu: “Sao chàng lại đến đây? Không phải nay được phong tước à?”

Nàng ấy nhắc tới chuyện này, Tần Kỳ An mới nhớ ra mục đích đến đây của mình.

Cậu vội nhìn ra phía sau, định nhặt túi giấy.

Nhưng túi giấy đã được các cung nữ đặt lên bàn.

Cậu cầm lấy túi giấy, đưa cho Mộ Nam Tinh: “Ngày ấy, ta thấy được bộ xiêm y này ở cửa tiệm quần áo, cảm thấy nó rất đẹp nên muốn tặng cho nàng, ta rất muốn thấy dáng vẻ của nàng khi mặc quần áo nữ, nhưng còn chưa dùng tới bộ xiêm y này thì đã may mắn được thấy trước rồi.”

Mộ Nam Tinh vừa nghe là đã vội mở túi giấy ra, nhìn bộ quần áo màu trắng xanh và đồ dùng thường ngày bên trong, nàng ấy cười tít mắt nhìn về phía Tần Kỳ An và nói: “Vậy ta sẽ đổi sang bộ đồ này ngay lập tức!”

Mộ Nam Tinh cầm túi giấy vừa định quay người lại, chợt nàng ấy bị Tần Kỳ An kéo vào trong lòng, môi kề sát tai nàng ấy nói: “Đổi làm gì? Dáng vẻ bây giờ của nàng cũng đã rất đẹp rồi, ta rất thích, ta còn chưa ngắm đủ nên không cho phép nàng đổi sang bộ khác.”
 
Back
Top Bottom