Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 340: Chương 340



Rất nhanh Đô Đô đã nhìn thấy Đoàn Đoàn đang đi phía sau họ.

Trong lòng nó rất vui mừng, đạp lên ván trượt liền nhanh chóng lướt đến cổng lớn, khi sắp đến gần Đoàn Đoàn, nhanh chóng dừng ván trượt, nhảy xuống, như quả pháo lao vào lòng Đoàn Đoàn, ôm chặt lấy cậu bé: "Ca ca!"

Nó cọ cọ vào trong lòng Đoàn Đoàn sau đó ngẩng đầu cười híp mắt: "Nói! Huynh có nhớ đệ không?"

Đoàn Đoàn ôm lấy ngực, tiểu tử này sức lực cũng quá lớn! Va vào khiến n.g.ự.c cậu bé đau quá!

Tuy nhiên, sau khi thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt ngạc nhiên hiện rõ, cậu bé xoa mặt Đô Đô: "Đệ đến lúc nào vậy? Đệ còn biết đến đón huynh tan học nữa!"

Đô Đô ngẩng đầu: "Chúng ta đến từ giữa trưa rồi! Đệ đã ngủ một giấc trên giường của tiểu cữu cữu mới đến đón huynh!"

"Được rồi, vậy chúng ta về nhà."

Đoàn Đoàn một tay ôm vai nó, lúc này mới chú ý đến Cẩu Đản ở bên cạnh, cậu bé phấn khích nói: "Cẩu Đản ca ca! Huynh đến rồi sao?! Thư của cha nương đệ không nói huynh sẽ đến!"

Cẩu Đản cười cười: "Lần này huynh đến không phải để chơi đâu!"

Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút, đoán: "Có phải huynh đến để mở cửa tiệm không? Huynh muốn làm ăn buôn bán sao?"

"Đúng!" Cẩu Đản gật đầu khẳng định.

"Đệ đoán đúng mà! Cẩu Đản ca ca giỏi quá! Đã có thể làm ăn kiếm tiền rồi! Còn đệ không biết phải đọc sách bao nhiêu năm nữa đây!"

Cẩu Đản bất lực nói: "Đệ, mới hai năm đệ đã thi đậu tú tài, đệ còn muốn thế nào nữa! Nghe đệ nói vậy, sợ là thư sinh trong thiên hạ đều bị đệ chọc tức c.h.ế.t mất!"

Đô Đô liếc nhìn Đoàn Đoàn, lại liếc nhìn Cẩu Đản, nó nhíu mày: "Ây da, hai người đừng nói nữa! Chúng ta mau về thôi! Trời sắp tối rồi! Một lát nữa cha nương lại nói đệ chạy lung tung! Nói không an toàn!"

Đoàn Đoàn ôm chặt lấy cổ nó, cười hì hì nói: "Ây da, không sao đâu, đệ đến đón ca ca mà! Họ sẽ không nói gì đâu!"

"Ca ca, huynh có phải rất đói rồi không? Chúng ta đi nhanh lên, đi ăn thôi!" Đô Đô đảo mắt, lên tiếng.

Đoàn Đoàn nghe đến đây, dở khóc dở cười nói: "Hóa ra mục đích của đệ là muốn đi ăn, đúng không?"

"He he, huynh đã đoán ra rồi thì chúng ta đi nhanh lên nào!"

Tiểu tử trượt ván trượt ở phía trước, vừa đi vừa dừng chờ hai ca ca ở phía sau.

Đoàn Đoàn và Cẩu Đản thong thong thả thả đi phía sau.

Rất nhanh, ba người họ đã đến Lăng Tiêu Lâu.

Vừa thấy Đoàn Đoàn trở về, Tần phụ Tần mẫu, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ lập tức vây quanh cậu bé, vài người một lúc sờ chỗ này, một lúc sờ chỗ kia, miệng toàn lời quan tâm.

"Có phải Đoàn Đoàn của chúng ta hơi gầy rồi đúng không! Sờ cũng không có thịt nữa này!"

"Không phải sao! Trước đây da thịt trên tay con đều mềm mềm, bây giờ sờ vào cứng cứng, như xương vậy! Thật sự gầy đi nhiều!"

"Tôn tử ngoan của nãi nãi không chịu ăn cơm phải không?"

Thật là, tiểu cữu cữu của con cũng vậy, cũng không chăm sóc tốt cho con!

Đoàn Đoàn mặc cho họ xoa tới xoa lui, chờ họ nói xong, rốt cục có cơ hội mở miệng.

"Tổ phụ mẫu, ngoại tổ phụ, ngoại mẫu, không phải, con không có gầy, bởi vì con cao lên ạ! Hơn nữa ngày nào con cũng đi theo Tinh Tinh ca ca đi luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung, hoạt động nhiều nên, da thịt trên người cũng săn chắc hơn!"

Lý Tam Nương hoài nghi mà nhìn cậu bé từ đầu tới cuối đánh giá một lần: "Thật sao? Con không lừa chúng ta đấy chứ?"

"Thật ạ thật ạ! Không tin người hỏi tiểu cữu cữu! Tiểu cữu cữu biết!"

Giang Tư Nguyệt nhìn ánh mắt của Lý Tam Nương, cả người giống như quả bóng xì hơi uất ức ngồi một bên: "Nương, con đã nói rồi mà nương vẫn không tin con!"

Lý Tam Nương véo tai cậu ta: "Đoàn Đoàn thì không nói, con nhìn lại mình xem! Không những không mập! Mà còn gầy đi nhiều! Chúng ta vừa không ở bên cạnh là con cũng không thèm ăn cơm luôn có phải không?"

Giang Hiền Vũ đứng bên cạnh Lý Tam Nương cũng nghiêm mặt.

Giang Tư Nguyệt thở dài, bất lực giải thích: "Con có ăn cơm đàng hoàng nhưng cơ thể con như vậy, không thể mập lên được!"

Nhìn tiểu cữu cữu bị mắng đến xám xịt, hai huynh đệ Đoàn Đoàn và Đô Đô đứng một bên cười trộm.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đứng sang một bên, hoàn toàn không thể xen vào câu chuyện.

Hai người họ đành mặc kệ!

Mấy vị trưởng bối ở nhà cũng như vậy, từ y phục, thức ăn, chỗ ở, đi lại cái gì cũng chuẩn bị sẵn cho họ, sợ rằng họ sẽ không chăm sóc tốt cho bản thân.

Ăn cơm và tắm rửa xong, trời đã khuya.

Lúc này Đô Đô bắt đầu băn khoăn, nó không biết nên ngủ với tiểu cữu cữu hay ngủ với ca ca.

Nó suy nghĩ một lúc, đột nhiên đứng bật dậy, nhìn Giang Tư Nguyệt nói: "Tiểu cữu cữu ơi, hôm nay con chưa rửa chân đã lên giường cữu rồi, con đi thay ga trải giường và chăn gối cho cữu! Cữu đừng ngủ trước!"

Đô Đô nghĩ, nhỡ đâu tiểu cữu cữu chê nó thì phải làm sao?

Giang Tư Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy tiểu tử chạy lên lầu.

Đoàn Đoàn thở dài: "Tiểu cữu cữu, cữu còn không mau đi quản lý nó đi, cẩn thận nó làm cho căn phòng của cữu loạn lên luôn đó! Nếu nó lục tủ y phục của cữu, tìm chăn ga gối đệm thì xong!"

Nói đến đây, Đoàn Đoàn quả thực có trải nghiệm sâu sắc.

Đệ Đệ nhà họ giống như bị tăng động, cậu bé nói nó siêng năng thì nó lại luôn làm việc ngược lại.

Giang Tư Nguyệt vừa nghe thì vội vàng đứng dậy, đi lên lầu.

Trở lại phòng ngủ của mình, quả nhiên nửa thân người Đô Đô đã chui vào trong tủ y phục của cậu ta, cậu ta vừa vào phòng thì chỉ nhìn thấy hai cái chân.

Cậu ta đi vài bước đến đó và bế nó ra.

"Ể... Ể!"

Nó bị bế ra một cách khó hiểu, búi tóc nhỏ trên đầu bị cọ xát đến rối bù, y phục cũng nhăn nhúm, lộn xộn.

Nó nhìn Giang Tư Nguyệt với vẻ nghi ngờ và khó hiểu: "Tiểu cữu cữu, làm sao vậy? Con vẫn chưa tìm thấy ga trải giường và chăn!"

Giang Tư Nguyệt nhìn chằm chằm vào tủ y phục của mình bị nó cọ xát đến rối tung lên, xoa chân mày, cười gượng gạo nói: "Không cần đâu, để tự cữu làm!"

Nơi nào biết được tiểu tử này vẫn còn là một người có cốt khí: "Không không không! Con đã nói sẽ giúp cữu thay thì sẽ giúp cữu thay! Tiểu cữu cữu, cữu không cần lo! Con thay giỏi lắm! Con cũng không mệt! Cữu không cần lo lắng cho con!"

Giang Tư Nguyệt nhìn nó ngẩn người, Cậu ta... Thật sự không có ý lo lắng cho nó mà?

Cậu ta lại tiếp tục liếc nhìn tủ y phục, khẽ thở dài, thôi bỏ đi, tiểu tử khó khăn lắm mới đến một chuyến, làm loạn thì mình dọn dẹp sau là được.

Vì trong lòng đã cảm thấy không sao cả, cậu ta liền đi sang một bên, để mặc Đô Đô muốn làm gì thì làm.

Đô Đô vừa thấy cậu ta không quản nữa, tiếp tục vươn ra móng vuốt nhỏ: "Hề hề, ga trải giường chăn mền ở đâu nha? Ở đâu?" Một câu nó nói xong, bắt đầu ngân nga hát lên.

"Ở đâu, ở đâu?"

Giang Tư Nguyệt đang định mở miệng thì nó đã nhìn thấy thứ gì đó ở dưới cùng tủ y phục: "Ở đây, ở đây này!"

Nó hộc hộc, lôi cả bộ ga trải giường và chăn từ dưới cùng tủ y phục ra rồi ôm lên giường.

Nói thật, nó quả thực không nói dối, không bao lâu sau, nó đã thực sự trải giường gọn gàng ngăn nắp.

Giang Tư Nguyệt nhìn nó với vẻ ngạc nhiên: "Con... Con thực sự biết làm à?"

Đô Đô vỗ vỗ tay, thở hổn hển: "Đương nhiên rồi! Ở nhà con, giường đệm con ngủ đều là do tự con thay đấy! Con lợi hại lắm!"

Giang Tư Nguyệt tinh nghịch nhướng mày, nháy mắt với nó: "Đô Đô, vậy con nhìn xem tủ y phục phải làm sao?"

Y phục trong tủ lộn xộn thành một đống, một số còn bị lôi ra ngoài do Đô Đô kéo ga giường lúc nãy nên càng thêm bừa bộn.

Đô Đô nhìn vào đống hỗn độn do mình tạo ra, lập tức chỉ cảm thấy mạng mình toi rồi, nó run rẩy trong lòng, cái này... Cái này nó phải dọn dẹp đến bao giờ đây!
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 341: Chương 341



Suy nghĩ một chút sau đó nó chớp chớp đôi mắt nhỏ ngây thơ nhìn Giang Tư Nguyệt: "Ờ... Tiểu cữu cữu, con cũng không biết làm sao nữa? Dọn giường xong, con vừa mệt vừa buồn ngủ, đầu óc choáng váng, cổ đau, eo cũng đau! Con đi ngủ trước đây!"

Vừa dứt lời, nhanh chóng nó đã trèo lên giường, nhấc chăn lên, trùm kín mít lấy mình, chẳng mấy chốc tiếng ngáy giả vờ ngủ của nó đã vang lên từng đợt từ trong chăn.

Giang Tư Nguyệt mỉm cười lắc đầu, đúng là vừa nghịch ngợm... Vừa đáng yêu!

Cậu ta nhìn thoáng qua tủ y phục, thấy cũng hơi lười nên không muốn động đậy nữa, cậu ta nghĩ, ngày mai lại dọn dẹp lại một chút cũng được.

Sau đó Giang Tư Nguyệt nhấc chăn bên cạnh Đô Đô lên và lên giường.

Một lúc sau, có lẽ Đô Đô cảm thấy cậu ta đã ngủ rồi thì nhanh chóng lặng lẽ chui ra khỏi chăn, mở mắt nhìn người bên cạnh.

Thấy Giang Tư Nguyệt nhắm mắt lại, nó thở phào nhẹ nhõm, gối đầu lên gối, ngoan ngoãn ngủ.

Giang Tư Nguyệt đưa hai tay ra vén chăn cho nó: "Ngủ ngon nhé, đừng chui vào trong chăn, cẩn thận bị ngạt đấy."

Đô Đô cười tủm tỉm gật đầu, he he, vẫn là tiểu cữu cữu của nó tốt! Không trách nó chút nào, quả thật là một đại thiện nhân!

Ngày hôm sau.

Nghĩ đến người ca ca mà mình gặp hôm qua, Đô Đô lập tức đi tìm Tần Tĩnh Trì: "Cha ơi, ván trượt cha làm cho con, có thể làm để bán không ạ?"

Tần Tĩnh Trì đặt cuốn sách trong tay xuống, nghi ngờ nhìn nó: "Không phải con nói không muốn để người khác có đồ giống con sao? Sao bây giờ lại hỏi như vậy?"

Đô Đô kể đơn giản cho hắn nghe chuyện xảy ra ngày hôm qua, lại tiếp tục nói: "Thực ra... Con lại cảm thấy làm ra để bán cũng được, chỉ một mình con trượt ván thì cũng chán! Phải chơi giỏi hơn người khác mới thú vị!"

Tần Tĩnh Trì nhướng mày: "Được rồi, đồng ý với con nhưng mà... Cái ván trượt này tuy nhìn đơn giản nhưng nó có rất nhiều linh kiện nhỏ, làm không dễ đâu, không phải một hai ngày là có thể làm xong nếu muốn bán cho ca ca kia thì phải để ca ca kia đợi một chút."

Nó gật đầu, hưng phấn ôm Tần Tĩnh Trì hôn mạnh một cái: "Cha! Cha thật sự không làm người ta thất vọng mà! Thích cha c.h.ế.t mất!"

Tần Tĩnh Trì ghét bỏ nhìn nó một cái, thấy nó còn muốn tiếp tục hôn, vội vàng đưa tay che mặt nó: "Được rồi được rồi, con hôn mặt cha đầy nước miếng rồi!"

Đô Đô bĩu môi: "Cha thật là không hiểu phong cách! Bình thường con sẽ không hôn người khác đâu!"

Nghe đến đây, khóe mắt Tần Tĩnh Trì co giật, cố gắng nhịn lại ý muốn đảo mắt của mình.

Cũng không biết tiểu tử này học gì ở học viện suốt ngày, sách vở thì không thấy đọc nhiều nhưng lại học được một đống thứ lộn xộn khác!

Buổi trưa ăn cơm xong, Tần Tĩnh Trì đáp ứng yêu cầu của Đô Đô đi mua gỗ làm ván trượt, Đô Đô theo Cẩu Đản và Nhị Oa ra ngoài dạo chơi.

Hai tỷ đệ Giang Oản Oản và Giang Tư Nguyệt định đi xem tiệm lẩu và tiệm hải sản.

Giang Oản Oản một năm không đến, tuy sổ sách gì đó đều sẽ đưa đến huyện Khúc Phong cho họ nhưng dù sao trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.

Đi đến cửa tiệm hải sản nhìn một cái, người bên trong tiệm đông nghìn nghịt, mấy tiểu nhị thành thạo phục vụ từng bàn từng bàn một.

Hai người đi vào trong tiệm thì lập tức bị Tần Tiểu Quang ở quầy sổ sách nhìn thấy ngay.

Hai mắt cậu ta phát sáng vẫy vẫy tay với họ: "Lão bản nương! A Nguyệt! Sao hai người lại tới đây thế?"

Giang Oản Oản nhìn quanh bốn phía một chút, cười nói: "Ta tới xem một chút!"

Mọi thứ trong cửa tiệm đều đáp ứng tiêu chuẩn, vì vậy Tần Tiểu Quang hoàn toàn không sợ hãi.

Giang Oản Oản nói: "Đệ cứ bận làm việc đi, ta chỉ xem qua thôi."

Khách hàng trong cửa hàng thấy Giang Tư Nguyệt đến, đều tò mò nhìn sang, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cậu ta như muốn ăn thịt người vậy nhưng không ai dám tiến lên.

Bọn họ nhìn Giang Tư Nguyệt rồi lại nhanh chóng nhìn sang Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản vốn rất xinh đẹp, lại thêm biết cách ăn mặc làm nàng càng trông xinh đẹp hơn, hoàn toàn không thể nhận ra nàng đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Giang Oản Oản đã tập mãi thành thói quen nên không để ý tới họ, sau đó nàng đi ra sân, khi thấy hải sản trong mấy chum đựng nước nhảy nhót đầy sức sống, nàng thỏa mãn gật đầu.

Sau đó lại đi vào trong phòng bếp.

Trong phòng bếp, các món ăn kèm được đặt trên kệ đồ ăn rất tươi ngon, các đầu bếp đều mặc quần áo và đội mũ theo yêu cầu.

Khi vừa mới tiến vào, nàng cũng đã xem kỹ và thấy khẩu phần của mỗi món ăn đều đúng tiêu chuẩn, không nhiều cũng không ít đi.

Giang Oản Oản càng nhìn càng hài lòng, nàng nhìn Giang Tư Nguyệt ở đằng sau nói: “Tiểu Quang quản lý rất tốt! Không khiến tỷ phải thất vọng!”

Giang Tư Nguyệt cười nói: “Tỷ, đệ thường xuyên đến đây ăn, tất cả đều không có vấn đề gì, Tiểu Quang ca cũng không phải là người tham lam.”

“Tỷ biết, nhưng nếu đã đến đây thì cũng phải làm đúng thủ tục chứ.” Giang Oản Oản nói.

“Cũng đúng! Vậy… Chúng ta tới tiệm lẩu nhé?”

Giang Oản Oản gật đầu, khi đi ra khỏi tiệm hải sản, Giang Oản Oản không khỏi nhìn cậu ta với dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Giang Tư Nguyệt nghi ngờ nói: “Tỷ, sao vậy ạ? Sao tỷ lại nhìn đệ như vậy?”

Sau một hồi suy nghĩ, Giang Oản Oản vẫn hỏi: “Vì sao bây giờ mọi người nhìn thấy đệ đều sẽ không đuổi theo nữa vậy? Chẳng lẽ A Nguyệt của chúng ta… Lỗi thời rồi hả?”

Nàng nở nụ cười rồi tiếp tục nói: “Không phải chứ, chẳng phải vẫn tuấn tú như trước sao?”

Giang Tư Nguyệt bất lực thở dài, lúc này cậu ta mới nói cho nàng biết những chuyện xảy ra vào mấy tháng trước.

Mấy tháng trước, sau một lần kết thúc buổi diễn, Giang Tư Nguyệt không dẫn theo hộ vệ, trên đường cậu ta đi một mình từ Lăng Tiêu Lâu tới tiệm lẩu đã bị một đám người vây quanh.

Lần đó, cậu ta bị bao vây suốt một canh giờ, chính cậu ta còn bị đủ các loại trang sức và vật nhọn ở trên đầu của nữ tử hoặc nam tử làm bị thương, mấu chốt là có rất nhiều người vây quanh đã không cẩn thận bị ngã, bị giẫm đạp vào bị thương.

Ngoài ra, sau một lần biểu diễn xong, thậm chí còn có người lén lút đi lên tầng của Lăng Tiêu Lâu và lặng lẽ trốn vào trong tủ quần áo của cậu ta.

Nghĩ tới lại thấy buồn cười, hơn nửa đêm, khi nghe thấy tiếng ngáy ở trong tủ quần áo thì cậu ta mới phát hiện.

Hai chuyện này cộng lại đã khiến cậu ta rất tức giận.

Ngay ngày hôm sau, cậu ta đã đi báo quan.

Đương nhiên quan phủ nhận ra đệ nhất công tử do chính Hoàng Thượng thân phong, bọn họ thực hiện ngay lập tức.

Không chỉ là người lẻn vào trong phòng ngủ của cậu ta, đến cả chuyện những người bao vây cậu ta và khiến rất nhiều người bị thương cũng lật lại điều tra.

Một lần điều tra này đương nhiên đã liên lụy tới rất nhiều người, phần lớn người bị điều tra ra đều bị quan phủ bắt nhốt hơn một tháng.

Hơn nữa quan phủ cũng dán thông báo không cho phép bách tính bao vây cậu ta nữa, nếu không sẽ bắt giữ một năm.

Mọi người nhìn thấy tờ thông báo này, cho dù thích Giang Tư Nguyệt thì cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, một năm ăn cơm tù không ngon chút nào!

Giang Oản Oản nghe thấy vậy thì lườm cậu ta một cái, nàng vỗ mạnh vào tay của cậu ta: “Tiểu tử này, xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không biết nói cho tỷ! Đoàn Đoàn và Nhị Oa cũng thật là, hai đứa nó viết thư về mà cũng không báo tin về nhà! Đệ không hiểu chuyện, chẳng lẽ hai đứa nó không thương đệ sao?”

Giang Tư Nguyệt khoác vai nàng, cậu ta cầu xin tha thứ: “Ôi trời, tỷ à! Đệ cũng không xảy ra chuyện gì, tất cả đều đã được giải quyết rồi, bây giờ rất tốt mà, đệ muốn đi đâu thì đi! Huống hồ là đệ cố ý giấu giếm hai thằng nhóc đó, bọn họ cũng không biết.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 342: Chương 342



Cậu ta nở nụ cười: “Vì vậy tỷ đừng trách hai người họ, bọn họ vô tội mà!”

Giang Oản Oản ngẩng đầu lên lườm cậu ta một cái: “Nếu mà để cho cha nương biết thì đệ không có quả ngon mà ăn đâu!”

Giang Tư Nguyệt giơ hai tay lên và đầu hàng nói: “Tỷ! Tỷ tuyệt đối đừng nói cho cha nương biết! Nếu không đệ sẽ xong đời đó!”

Giang Oản Oản nghĩ đến Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ, nàng bất lực khẽ gật đầu: “Vậy lần sau có chuyện gì, không nói cho cha nương thì cũng phải nói cho tỷ tỷ và tỷ phu, biết chưa hả?”

Giang Tư Nguyệt cười híp mắt, cậu ta gật đầu: “Biết rồi ạ! Đệ nghe tỷ!”

“Cái này thì còn tạm được!”

Trên đường, cả hai người vừa đi vừa nói chuyện, thỉnh thoảng còn cãi nhau ầm ĩ, tất cả đều đã bị Thẩm Lai và Thời Tẫn ngồi trong phòng riêng trên tầng hai của tiệm hải sản nhìn thấy.

Thẩm Lai ghé sát bên cửa sổ, nàng ấy nhìn ánh mắt oán trách của Giang Oản Oản và dáng vẻ cười nhẹ của Giang Tư Nguyệt thì kích động suy đoán: “Trời ơi! Nữ tử này có phải là người yêu của Gian Tư Nguyệt không? Khí chất thật đó! Còn rất xinh đẹp nữa!”

Mà Thời Tẫn thì không có lòng xem Giang Oản Oản thế nào, cậu ấy nhìn chằm chằm Giang Tư Nguyệt, trong lòng xuất hiện sự bực bội và đau đớn khó hiểu.

Cậu ấy nghĩ đã lâu rồi bọn họ chưa ăn cơm chung, có lẽ Giang Tư Nguyệt đã quên cậu ấy rồi!

Đôi môi của cậu ấy mím chặt, lông mày cau lại.

Thẩm Lai quay đầu lại nhìn cậu ấy: “Nhị biểu ca? Nhị biểu ca!”

Thời Tẫn tỉnh táo lại, cậu ấy hỏi: “Sao vậy?”

Thẩm Lai cau mày: “Huynh sao vậy? Hôm nay, muội chọc huynh tức giận sao? Huynh nói một câu đi, giọng điệu cứng rắn vào!”

Một lát sau, nàng ấy không nhịn được mà nói thầm: “Giống như cô nương mà mình yêu thầm chạy theo một nam nhân khác vậy! Xem dáng vẻ thất vọng kia kìa!”

Sau đó lập tức nghĩ đến điều gì đó, nàng ấy quan sát Giang Oản Oản đang đi xa dần, đến khi nàng và Giang Tư Nguyệt hoàn toàn biến mất, lúc này, nàng ấy mới nói với Thời Tần: “À! Muội biết rồi, có lẽ vị cô nương kia chính là người trong lòng của huynh đúng không?”

Không đợi Thời Tẫn trả lời lại, nàng ấy tiếp tục hết sức tưởng tượng mà suy đoán: “Huynh và Giang Tư Nguyệt là bằng hữu, kết quả huynh ấy... Huynh ấy lại cướp mất người trong lòng của huynh!”

Thẩm Lai mở to hai mắt, nàng ấy vô cùng đồng tình nhìn Thời Tẫn: “Trên thế giới này không ai có thể thảm bằng huynh! Quá thảm rồi!”

Thấy Thời Tẫn muốn nói gì đó, nàng ấy lại xòe tay ngăn lại trước mặt cậu ấy, sau đó nghiêng đầu, không đành lòng mà nhắm mắt lại: “Ôi trời, huynh không cần nói gì đâu, muội hiểu hết mà, chỉ là sao huynh không thử lại lần nữa đi? Mặc dù Giang Tư Nguyệt kia trông rất tuấn tú, lại còn cao ráo, ừm... Cũng không thể là không có tiền, nhưng... Huynh... Huynh cũng không kém mà!”

Nàng ấy tỉ mỉ quan sát Thời Tẫn một lúc rồi dừng một hồi lâu mới lên tiếng: “Huynh... Huynh... Huynh tốt hơn huynh ấy... Cũng may...”

Nàng ấy vỗ tay: “Huynh chính là đệ đệ của tể tướng đại nhân đó! Ca ca của huynh lại là đại biểu ca của muội, chỉ điều này thôi cũng có thể thắng huynh ấy rồi!”

Thời Tẫn vô cảm nhìn nàng ấy, một hồi lâu sau, cậu ấy mới nói: “Nói xong chưa?”

“Xong rồi!”

Thời Tẫn cũng lười nói nhiều với nàng ấy: “Xong rồi thì ăn nhanh lên! Ăn xong thì muội mau về đi, huynh còn có việc.”

Thẩm Lai quan sát cậu ấy một lúc, khi cảm thấy chắc chắn cậu ấy sẽ theo đuổi nữ nhi nhà người ta thì mới chầm chậm ngồi xuống, thậm chí còn khéo hiểu lòng người mà nói: “Huynh không cần phải để ý muội đâu, muội có thể tự về được, hoặc là tự đi đạo, dù sao ở ngoài cũng có sai vặt mà.”

“Muội được không đó?” Thời Tẫn nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng ấy.

Thẩm Lai vội vàng gật đầu, đương nhiên rồi, không được thì cũng phải được, lỡ như làm hỏng nhân duyên của người ta thì sao!

“Huynh đi đi! Muội có thể làm được mà!”

Những ngày này, nàng ấy đã tới rất nhiều nơi, cũng đã quen với tất cả mọi địa điểm ăn chơi rồi.

Hơn nữa ở một mình còn thoải mái hơn!

Sau khi Thời Tẫn rời đi, Thẩm Lai lập tức giải quyết sạch sẽ số tôm cua ở trên bàn chỉ trong một lúc.

Nàng ấy thoải mái m*t phần nước sốt dính trên ngón tay: “Ngon quá đi thôi!”

Nàng ấy đã ăn no say đến mức không muốn đứng lên, sau khi nhìn một đống hỗn độn ở trên bàn và suy nghĩ một hồi, nàng ấy quyết định nghỉ ngơi một lúc rồi mới đi tính tiền.

Ngồi một hồi, nghĩ đến chuyện mình đã tới kinh thành lâu như thế, ngoại trừ ngày đầu tiên, khoảng thời gian khác vốn không được gặp mặt đại biểu ca, vì vậy cảm thấy rất buồn chán.

“Đại biểu ca, huynh ấy có thích ta không nhỉ? Lỡ như huynh ấy không thích thì phải làm sao bây giờ?” Nàng ấy lẩm bẩm nói, đôi môi chu lên, vẻ mặt ảm đạm.

“Đại biểu ca không thích ta, huynh ấy còn... Còn già nữa, huynh ấy có thể chơi với ta không? Cũng không biết huynh ấy ăn cơm chưa, nấu ăn có ngon không?”

Đây đều là những vấn đề mà nàng ấy rất quan tâm, cha nương nói nàng ấy phải cố gắng nhiều hơn, nhưng nàng còn không gặp được người thì phải cố gắng như thế nào đây?

Nàng ấy lắc đầu, vứt bỏ mấy suy nghĩ kỳ lạ ở trong đầu, thôi quên đi, nếu đại biểu ca không thích nàng ấy thì thôi, nàng ấy sẽ đi tìm một vị hôn phu nấu ăn ngon!

Có thích hay không là một chuyện, nhưng ít ra phải có tay nghề nấu nướng thật ngon!

Ngồi một hồi, nàng mới đứng dậy đi tính tiền.

Khi xuống tầng, nàng ấy nhìn thấy một thiếu niên trạc tuổi mình, cậu ấy dẫn theo hai tiểu thiếu niên nhỏ hơn mình một chút và một tiểu hài tử khoảng sáu bảy tám tuổi, bốn người đang đứng trước quầy hàng nghiêm túc hỏi điều gì đó.

Nàng ấy cũng không để trong lòng, sau khi xuống tầng thì đi thẳng tới trước quầy và hỏi: “Tính tiền! Chưởng quỹ, bao nhiêu tiền vậy?”

Tần Tiểu Quang nhìn nàng ấy một cái, sau đó nói với thiếu niên ở trước mặt cậu ta: “Cẩu Đản, cháu chờ thúc thúc một chút nhé, để thúc tính tiền cho vị khách này trước rồi nói tiếp.”

Cẩu Đản ngẩn người nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh cậu ấy, chỉ thấy nàng ấy mặc một bộ quần áo màu trắng, làn da trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, mặc dù gương mặt không được tính là tuyệt sắc nhưng cũng là một vị giai nhân xinh đẹp.

Dưới cái nhìn của Cẩu Đản, đôi mắt to tròn của nàng ấy sáng ngời có thần, cậu ấy nghĩ, thật sự rất xinh đẹp!

Nhìn tới đây, Cẩu Đản không nhịn được mà đỏ bừng mặt.

Còn Thẩm Lai nghe được cái tên “Cẩu Đản” này thì không kìm được mà bật cười thành tiếng.

Nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên ở trước mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu ấy, sau đó lập tức chú ý tới gương mặt đỏ rực của cậu ấy.

Nàng ấy lúng túng mở to mắt, sau đó lập tức giải thích: “Ta... Ta không cố ý đâu, chỉ là... Chỉ là cái tên này...”

Nàng ấy không nói được: “Đây là nhũ danh của ngươi hả? Người ta thường nói tên xấu dễ nuôi, rất tốt, rất tốt.”

Cẩu Đản sờ gáy, cậu ấy nhìn cô nương đang nén cười ở trước mặt mà không biết nên làm sao.

Thẩm Lai ho nhẹ một tiếng: “À thì... À, ta muốn tính tiền... Ngươi... Ngươi có thể đứng sang một bên không ?”

Cẩn Đản ngẩn người: “Hả! À! À! À! Ta... Thật... Thật xin lỗi! Ta lập tức nhường đường ngay đây! Người... Người tính tiền đi!”

Cậu ấy lùi liên tục hai bước, thậm chí còn không cẩn thận mà vấp chân vào cái tủ ở bên cạnh, suýt nữa ngã sấp xuống đất.

Đừng nói là Thẩm Lai, đến cả Tần Tiểu Quang, mấy thằng nhóc Đoàn Đoàn cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Lúc này, Cẩu Đản càng xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Thanh toán xong, Thẩm Lai thật sự cảm thấy thiếu niên căng thẳng vừa rồi thật sự rất thú vị, vốn dĩ nàng ấy đã đi về phía cánh cửa của tiệm vài bước nhưng sau một hồi suy nghĩ thì lại xoay người lại hỏi: “Cẩu Đản này, đại danh của ngươi là gì vậy?”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 343: Chương 343



Cẩu Đản cúi đầu nhìn nàng ấy, cậu ấy lắp bắp trả lời: “Tần... Tần Gia Bảo.”

Thẩm Lai gật đầu: “Tần Gia Bảo!” Nàng ấy nở nụ cười: “Ta nhớ rồi! Còn nữa... Ta tên là Thẩm Lai!”

Nói xong, nàng ấy nở một nụ cười xán lạn, vừa đi về phía gã sai vặt ở cổng vừa vẫy tay, sau đó rời đi.

Cẩu Đản nhìn bóng lưng hoạt bát của nàng ấy, lại nhìn thỉnh thoảng, nàng ấy sẽ nhảy lên một cái như một tiểu hài tử, cậu ấy không nhịn được mà nở nụ cười.

“Cẩu Đản! Cẩu Đản!”

Nghe thấy có người gọi tên mình, Cẩu Đản vội vàng tỉnh táo lại, cậu ấy nhìn Tần Tiểu Quang: “Thúc!”

Tần Tiểu Quang nhìn dáng vẻ đỏ mặt của cậu ấy, rồi lại nhìn bóng lưng của Thẩm Lai ở ngoài cửa tiệm, cậu ta suy đoán: “Tiểu tử.... Cháu thích nữ nhi nhà người ta hả?”

Vừa nghe thấy vậy, Đoàn Đoàn, Nhị Oa và Đô Đô đều đồng loạt quay đầu nhìn Cẩu Đản với ánh mắt nóng rực.

Cẩu Đản nhìn Tẩn Tiểu Quang, rồi lại nhìn mấy đệ đệ ở bên cạnh mình, cậu ấy xấu hổ tới mức hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Cậu ấy vô cùng xấu hổ: “Tiểu Quang thúc! Thúc nói bậy gì vậy?”

Cậu ấy nhìn mấy đệ đệ rồi vội vàng đẩy mấy người họ lên tầng, sau đó quay đầu nói với Tần Tiểu Quang: “Tiểu Quang thúc, thúc nhớ cho chúng cháu thêm nhiều tỏi giã đó!”

Nói xong, cậu ấy cũng vội vàng chạy lên tầng.

Mãi đến khi ngồi vào trong phòng riêng, cậu ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà mấy tiểu thiếu niên đi theo cậu ấy lại không phải là đèn cạn dầu, ba người với đôi mắt sáng như đuốc, ngươi một câu ta một câu bắt đầu tra hỏi.

“Cẩu Đản ca, có thật không vậy?” Đoàn Đoàn là người đầu tiên lên tiếng.

“Thật sao? Cẩu Đản ca, đệ thấy huynh nhìn chằm chằm tỷ tỷ kia đó!” Nhị Oa tiếp tục nói.

Đô Đô thẳng thắn phủi tay: “Chắc chắn là thích rồi! Cẩu Đản ca ca vừa gặp đã yêu tiểu tỷ tỷ kia! Các ngươi không thấy dáng vẻ xấu hổ của ca ca à! Lúc ở nhà, ca ca chưa từng như vậy đâu!”

Đô Đô suy nghĩ một hồi rồi tiếp tục bổ sung: “Dù sao những lúc ta ở nhà thì đều chưa từng thấy ca ca như thế với bất cứ tỷ tỷ nào!”

Cẩu Đản Nhi nhìn tiểu đầu đinh khiến người ta chán ghét này, cậu ấy không nhịn được mà vuốt mi tâm, trong lòng chỉ muốn cái miệng này ngậm lại, suốt cả một ngày, sau lúc nào cũng nói liên hồi vậy!

Mà Đoàn Đoàn và Nhị Oa thấy cậu ấy không phản bác thì càng chắc chắn với suy đoán của mấy người họ.

Đoàn Đoàn cười híp mắt, ôi trời! Thật hiếm gặp mà! Cẩu Đản ca ca của cậu bé chỉ lớn hơn cậu bé có hai, ba tuổi mà đã bắt đầu biết thích người khác rồi! Lợi hại thật đó!

Đôi mắt của Đô Đô xoay vòng vòng, sau đó ghé sát vào trên bàn cơm, ho nhẹ vài tiếng rồi nói: “Chúng ta giúp Cẩu Đản ca ca theo đuổi người trong lòng đi!”

Nhị Oa nghiêm túc gật đầu: “Ừm, vậy bước đầu tiên, chúng ta phải làm gì? Có phải trước tiên nên tặng thơ không? Ta thấy trong thoại bản đều viết như vậy hết! Mỗi một bước đều không thể thiếu được! Đúng không? Đoàn Đoàn.”

Đoàn Đoàn gật đầu: “Có lẽ là vậy, nhưng mà ta không biết, ta chỉ mới viết thư cho Tinh Tinh ca ca, còn viết cho nữ tử, ta... Ta cũng không biết.”

Thấy mấy đứa oắt con hoàn toàn không có kinh nghiệm gì đang bày mưu tính kế giúp cậu ấy, không... Có lẽ thằng nhóc Đô Đô này có một chút kinh nghiệm, dù người ta cũng có rất nhiều tiểu tỷ tỷ và tiểu muội muội!

Nhưng cuối cùng, Cẩu Đản vẫn cảm thấy ở trên đầu mình đang có vài tia chớp xuất hiện.

“Chúng ta có thể làm như thế này... Sau đó như thế này...”

Cẩu Đản nhìn Đô Đô đang nói nhỏ gì đó, nhưng nó nói quá nhỏ nên Cẩu Đản hoàn toàn không nghe rõ.

Cậu ấy nghiêm túc nói: “Các đệ đừng nghĩ kế nữa! Huynh... Huynh không có ý kia... Với người ta đâu! Các đệ đừng đoán mò!”

Đô Đô lườm cậu ấy một cái: “Cẩu Đản ca ca, huynh không cần để ý đâu!”

Sau không nó lại phàn nàn: “Thật đó! Huynh cũng không thử nghĩ mà xem, nếu chờ huynh thì có lẽ món đã lạnh cũng không có tiến triển gì! Huynh chỉ là một tên đầu gỗ, huynh không biết, chẳng lẽ là bọn đệ không biết sao?”

Cẩu Đản ngẩn người, cậu ấy thật sự không biết nên nói gì cho phải, hôm nay, cậu ấy nhất định phải trở về hỏi thử Tần thúc và thẩm thẩm, ngày thường Đô Đô làm những gì vậy, sao có thể học được những thứ ngổn ngang này chứ?

Mấu chốt là... Mấu chốt là nói rất có đạo lý! Có đôi khi, cậu ấy cũng nghi ngờ thằng nhóc này thật sự mới bảy tuổi sao?

Cậu ấy cảm thấy mình, Đoàn Đoàn và Nhị Oa lớn hơn nó nhiều tuổi nhưng lại hoàn toàn không có kinh nghiệm như nó.

...

Ở một bên khác, Thời Tẫn đi theo Giang Tư Nguyệt và Giang Oản Oản tới tiệm lẩu.

Cậu ấy chờ ngoại tiệm một lúc đã nhìn thấy hai người đã mỉm cười đi ra.

Sau đó lập tức trở về Lăng Tiêu Lâu.

Vì vậy cả chuyến đi này của cậu ấy vốn không hiểu được bất cứ cái gì, đến cô nương đi bên cạnh Giang Tư Nguyệt mà cậu ấy cũng chỉ mới nhìn thoáng qua.

Cậu ấy nghĩ, rốt cuộc người trong lòng Giang Tư Nguyệt là tiểu thư nhà nào vậy? Sao cậu ấy cảm thấy hình như chưa từng thấy bao giờ thì phải?

Sau khi trở về Lăng Tiêu Lâu, Giang Tư Nguyệt lên tiếng chào hỏi rồi đi lên tầng.

Nhưng mà cậu ta không về phòng ngủ của mình mà lại đi vào trong căn phòng ở đối diện phòng ngủ của mình.

Đi vào căn phòng đối diện, sau khi mở cửa sổ ra thì có thể nhìn con đường ở đối diện Lăng Tiêu Lâu.

Cậu ta mở hé cửa sổ ra, nhìn xuống dưới tầng qua khe hở.

Khi thấy Thời Tẫn cúi đầu dựa vào hàng rào ở dưới tầng, cậu ta không khỏi nở một nụ cười rồi yếu ớt nói: “Thật sự là quá ngu ngốc mà! Sao lại giấu giếm như vậy chứ? Còn biết theo dõi nữa?”

Thấy Thời Tần không có ý định rời đi, cậu ta kéo một cái ghế dài tới rồi ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn xuống, chỉ thấy thiếu niên bạch y ở dưới tầng thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, dáng vẻ vừa ngây thơ vừa buồn bã, cậu ta nở một nụ cười thật tươi, hoàn toàn không ép được: “Vui thật đó!”

Mãi đến khi Thời Tẫn bất lực rời đi, Giang Tư Nguyệt mới từ từ trở về phòng ngủ của mình.

Nhưng mà bây giờ cậu ta mới nhận ra hành vi vừa rồi của mình, cậu ta sửng sốt mất một lúc, cậu ta đang làm cái gì vậy?

Chỉ là một người bạn bình thường thôi, sao mình lại phải làm như thế?

Từ khi nào cậu ta lại trở nên nhàm chán như thế?

Cậu ta lắc đầu, không không không, chẳng qua là bởi thật sự rất hiếm khi gặp được một người đáng yêu và thú vị như vậy thôi.

...

Cùng ngày, sau khi Thẩm Lai trở về phủ, nàng ấy vẫn luôn ngẩn người.

Hôm nay, hiếm khi Thời Quỳnh ở nhà, trong lúc ăn cơm tối, cậu ta thấy nàng ấy cầm bát cơm ngẩn người thì nhíu mày hỏi: “Tiểu Lai, muội sao vậy? Mau ăn đi! Không hợp khẩu vị sao?”

Thẩm Lai vội vàng lắc đầu: “Không có, không có! Đại biểu ca, huynh đừng lo lắng, chỉ là vừa rồi muội nghĩ tới một chuyện thú vị thôi.”

“Vậy thì tốt.”

Thẩm Lai bưng bát, nàng ấy nhìn Thời Quỳnh, sau đó chần chừ hỏi: “Đại... Đại biểu ca, huynh... Huynh định khi nào lấy nương tử vậy?”

Vốn di nàng ấy muốn nói rằng huynh sắp tới tuổi xây dựng sự nghiệp rồi, nếu không cân nhắc thì sẽ trễ lắm, đúng không? Nhưng mà nàng ấy không dám nói thẳng như vậy nên chỉ có thể thầm nghĩ ở trong lòng.

Thời Quỳnh cười khẽ một tiếng: “Huynh à, đời này huynh không có ý định kết hôn!”

Thẩm Lai mở to hai mắt: “Vì... Vì sao chứ? Là bởi vì huynh không thích ai sao? Nhiều năm như thế, chẳng lẽ huynh không gặp được một ai sao?”

Nghe thấy nàng ấy nói vậy, đôi đũa trong tay Thời Quỳnh bỗng dưng rơi xuống mâm và phát ra một tiếng vang.

Hồi lâu sau, cậu ta mới từ từ nói một câu: “Có chứ.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 344: Chương 344



Thẩm Lai lo lắng muốn hỏi tiếp, kết quả hắn lại nói tiếp: “Nhưng mà... Chết rồi.”

“Hả?”

Nhận ra được giọng nói của mình hơi to, vì vậy vừa lên tiếng, nàng ấy đã vội vàng bịt kín miệng mình lại: “Thật xin lỗi, muội... Muội không biết...”

Sau một hồi suy nghĩ, nàng ấy cố gắng an ủi: “Nhưng mà... Đại biểu ca, người c.h.ế.t không thể sống lại, huynh nên nhìn về phía trước, cả đời không nhất định chỉ có thể thích một người mà, nói không chừng ngay bên cạnh huynh có người yêu thầm huynh thì sao?”

Nghĩ đến người m.á.u me đầm đìa ngã xuống ở trước mặt mình, Thời Quỳnh lắc đầu và khẽ nói: “Ăn cơm đi..”

Thẩm Lai thấy cậu ta thật sự không muốn nói nhiều thì chỉ đành dừng câu chuyện lại.

Cha nương, có lẽ con không thể hoàn thành nhiệm vụ mà cha nương giao rồi, đại biểu ca yêu một người đã chết! Dù sao nàng ấy đã quyết định sẽ không thích cậu ta nữa!

Nàng ấy yên lặng đối mặt với tình yêu chưa bắt đầu đã kết thúc của mình... Chỉ đành bất lực mặc niệm một khắc đồng hồ.

Được rồi, lần này nàng ấy có thể đi tìm một vị hôn phu nấu cơm thật ngon rồi!

Mặc dù hơi không đạo đức, nhưng nàng ấy vẫn lén thở phào nhẹ nhõm.

Vài ngày sau, khi buổi biểu diễn của Giang Tư Nguyệt bắt đầu, Thời Tẫn lanh tay lẹ mắt mua được vé ngồi ngay trước sân khấu.

Nếu là lúc trước, chắc chắn cậu ấy sẽ đặt trước một căn phòng riêng nhưng nghĩ đến chuyện nếu thật sự như vậy, có lẽ Giang Tư Nguyệt sẽ không ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy dù chỉ một cái,vì vậy đã đổi thành vé dưới võ đài.

Nghĩ tới chuyện sau một buổi biểu diễn của cậu ta sẽ có rất nhiều người lên tặng hoa, vì vậy Thời Tẫn cố ý hái một bó hoa thật to ở trong hoa viên nhà mình, cùng với ngày biểu diễn, cậu ấy cố ý ôm một bó hoa to tới Lăng Tiêu Lâu.

Có lẽ vì thứ trong n.g.ự.c nên trên đường đi, có rất nhiều phu nhân, cô nương và nam tử nhìn cậu ấy chỉ trỏ, vậy mà cậu ấy lại không có chút cảm giác xấu hổ nào.

Giang Tư Nguyệt đứng trên đài, vừa nhìn đã có thể thấy thiếu niên bạch y ngồi ở hàng đầu tiên... Và đóa hoa đỏ rực ở trong n.g.ự.c cậu ấy.

Bởi vì hoa được Thời Tẫn ôm vào lòng nên càng làm nổi bật lên gương mặt trắng hồng của cậu ấy, gương mặt càng tinh xảo hơn.

Nhưng Giang Tư Nguyệt chỉ tùy tiện liếc nhìn cậu ấy vẻn vẹn một cái, sau đó coi như không thấy mà dời tầm mắt.

Thời Tẫn chăm chú nhìn chằm chằm cậu ta, khi thấy suốt cả hành trình, cậu ta làm như không thấy mình thì nhụt chí nghĩ, phải làm thế nào thì cậu ta mới nguôi giận đây? Mặc dù... Mặc dù cậu ấy cũng không biết vì sao Giang Tư Nguyệt lại tức giận.

Nhưng mà chẳng mấy chốc cậu ấy đã đắm chìm trong buổi biểu diễn của Giang Tư Nguyệt, mãi cho đến khi cậu ta chào cảm ơn thì mới tỉnh táo lại, cậu ấy đang muốn vỗ tay nhưng lại phát hiện bó hoa to trong n.g.ự.c mình đã làm cản trở động tác.

Cậu ấy kẹp chặt bó hoa g*** h** ch*n mình, sau đó giơ cao tay vỗ thật đó.

Động tác rất buồn cười.

Cho dù là Giang Tư Nguyệt khống chế biểu cảm rất tốt thì cũng không nhịn được mà muốn cười.

Cậu ấy vỗ tay xong thì thấy có một vài khán giả đã kích động tiến lên tặng hoa, thậm chí còn có một vài người cầm lấy tay của Giang Tư Nguyệt!

Thấy hình ảnh này, Thời Tẫn đỏ bừng mắt nhìn, lại thấy một nữ tử rụt rè cầm lấy tay của Giang Tư Nguyệt nhưng cậu ta lại không muốn, cậu ấy sốt ruột cầm bó hoa lên.

Cậu ấy ho nhẹ một tiếng và nói: “À thì, cô nương này, sau chúng ta vẫn có người muốn tặng hoa, cũng muốn nắm tay Giang Tư Nguyệt, ngươi có thể nhường đường không?”

Nữ tử kia trừng mắt liếc nhìn cậu ấy, lúc này mới bất lực buông tay ra, trong miệng còn lẩm bẩm: “Hừ! Nam nhân tới đây tặng hoa làm gì chứ?”

Nhìn thoáng qua bóng lưng của nữ tử, Thời Tẫn cầm bó hoa nơm nớp lo sợ đưa cho Giang Tư Nguyệt: “Giang Tư Nguyệt, này! Tặng hoa cho huynh này!”

Giang Tư Nguyệt nhíu mày, cậu ta ý vị thâm trường nói: “Ta chưa từng thấy có một nam tử nào tặng hoa cho ta đó, quả là hiếm lạ.”

Thời Tẫn thấy cậu ta nói như vậy, trong lòng cậu ấy giật mình thon thót, có vẻ Giang Tư Nguyệt không thích nam tử tặng hoa cho cậu ta.

Thời Tần nén đau nhắm mắt lại rồi thu bó hoa trong tay về: “Huynh... Huynh không muốn thì thôi vậy.”

Sau đó, cậu ấy lập tức nói nhỏ: “Nếu biết trước thì đã không hái rồi! Làm ta bị gai đ.â.m đầy tay!” Thời Tẫn càng nhìn bó hoa này càng không vừa mắt, cậu ấy nghĩ đợi lát nữa ra khỏi Lăng Tiêu Lâu thì sẽ vứt nó đi!

Thấy cậu ấy sắp quay người, Giang Tư Nguyệt ngồi trên sân khấu vội vàng kéo vạt áo của cậu ấy: “À! Đợi... Đợi đã!”

Nhìn lồng n.g.ự.c trắng nõn ở trước mặt, Giang Tư Nguyệt mất tự nhiên chuyển tầm mắt, sâu đó vội vàng kéo quần áo của cậu ấy lên để che đi.

Thời Tần cúi đầu nhìn n.g.ự.c mình, một hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại, cậu ấy cúi đầu nhìn mình, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Giang Tư Nguyệt, lặp đi lặp lại động tác như vậy nhiều lần, đến khi một tay của Giang Tư Nguyệt đã khép hai vạt áo của mình lại, cuối cùng cậu ấy mới phản ứng lại rồi đột nhiên giơ cao bó hoa lên che lại quần áo xộc xệch của mình.

Cậu ấy mất tự nhiên nhìn Giang Tư Nguyệt, mà Giang Tư Nguyệt cũng ho nhẹ một tiếng, sau đó nhìn hàng người đang xếp hàng tò mò nhìn xung quanh, cậu ta nói nhỏ: “Không biết quần áo của ngươi có bị hỏng không... Ngươi ra đằng sau chờ ta một lát đi!”

Thời Tẫn ngơ ngác nhìn cậu ta, sau đó ôm bó hoa đi vào trong hậu trường, mãi đến khi tìm được một cái ghế để ngồi xuống, cậu ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi vội vàng đặt hoa lên bàn, cậu ấy sửa sang lại quần áo của mình.

Cẩn thận sửa sang lại quần áo, rồi buộc chặt dây bên hông, cuối cùng mới yên tâm được.

Bị sự xấu hổ bao vây, cậu ấy không nhịn được mà nói thầm: “Sức lực của Giang Tư Nguyệt quá lớn, quần áo này của ta buộc chặt như thế! Vậy mà huynh ấy lại có thể giật ra được! Thật là!”

Khi Giang Tư Nguyệt đẩy cửa tiến vào, đúng lúc nghe thấy tiếng nói thầm của cậu ấy, sau đó không nhịn được mà bật cười rồi hỏi: “Sao vậy? Có hỏng không thế?”

Cậu ta đột nhiên lên tiếng khiến Tần Thời giật nảy mình!

Giang Tư Nguyệt than nhẹ một tiếng: “Ngươi là một nam tử, sao lá gan lại nhỏ như thế chứ? Chẳng khác gì thỏ con cả!”

Thời Tẫn mím môi: “Huynh... Huynh bảo ta tới đây làm gì? Chẳng phải huynh không để ý tới ta sao?”

“Ta không để ý tới ngươi khi nào chứ?” Giang Tư Nguyệt làm ra vẻ mặt vô tội.

“Có mà.” Thời Tẫn nhỏ giọng nói.

“Quần áo có hỏng không?” Giang Tư Nguyệt lại nói.

Thời Tẫn vừa định nói không hỏng, nhưng nếu nói như vậy, chẳng phải cậu ấy sẽ phải lập tức rời đi sao? Chắc chắn Giang Tư Nguyệt sẽ lập tức đuổi cậu ấy đi!

Không được, không được! Nhưng mà... Quần áo của mình không có vấn đề gì, phải làm sao bây giờ?

Đột nhiên, đôi mắt của cậu ấy sáng lên, cậu ấy biết rồi!

“Khụ, ở ngoài không bị hỏng nhưng ở trong hỏng, huynh.... Sức của huynh lớn lắm đó! Áo trong của ta bị huynh kéo hỏng rồi, mặc rất.. Rất khó chịu.” Cậu ấy mặt không đỏ tim không đập thêu dệt lý do.

Giang Tư Nguyệt nghĩ đến cảm giác lúc mình khép quần áo cho cậu ấy, chẳng qua chỉ là vạt áo bị kéo lỏng thôi, cũng không thể bị hỏng được, vừa rồi cậu ta hỏi như vậy cũng chỉ là hỏi chơi mà thôi.

Ai ngờ được đồ ngốc này còn muốn lừa cậu ta chứ?

Cậu ta dở khóc dở cười nghĩ, thôi được rồi, cùng lắm thì... Đền cho cậu ấy một cái áo trong cũng được.

“Vậy ta đền cho ngươi một cái khác, ngươi đi theo ta.” Giang Tư Nguyệt nói xong, cậu ta lập tức quay người đi trước.

Thời Tẫn nghe thấy vậy, cảm xúc đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức cảm thấy vui vẻ và kích động, sao bây giờ, Giang Tư Nguyệt lại ngốc như thế chứ? Lời nói dối vụng về của cậu ấy mà cậu ta cũng tin sao?
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 345: Chương 345



Lời nói này là giả thôi!

Nhưng mà lừa được cậu ta cũng tốt rồi!

Đi theo Giang Tư Nguyệt về phòng, khi vừa đi vào, Thời Tẫn lập tức nhìn thấy ga giường và chăn đệm màu đỏ rực của Giang Tư Nguyệt, trên đó còn được thêu một bông hoa mẫu đơn lớn, hình như là một bộ.

Cảm giác đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trong lòng cậu ấy lập tức trở nên lạnh lẽo, xem ra nữ tử ngày đó thật sự là người yêu của Giang Tư Nguyệt.

Không chừng bộ chăn ga này chính là do nữ tử kia tặng, không phải, theo tính cách của Giang Tư Nguyệt, cậu ta sẽ không dùng loại màu sắc này, cả hoa văn trên chăn ga cũng vậy.

Không chỉ Thời Tẫn, đến Giang Tư Nguyệt nhìn chiếc giường đỏ rực cũng không nhịn được mà líu lưỡi!

Có lẽ đây chính là kiệt tác của nương cậu ta!

Mấy ngày nay, nương có làm thêm vài bộ chăn ga cho cậu ta, đều là màu xanh xanh đỏ đỏ, cậu ta không muốn dùng nhưng nương lại lén đổi của cậu ta.

Nương nói mày này là màu đỏ vui mừng, nói không chừng còn có thể mang đến cho cậu ta một mối nhân duyên tốt.

Đương nhiên cậu ta đã gắng sức từ chối nhưng nương luôn bắt lấy tất cả mọi cơ hội để đổi cho cậu ta.

Cậu ta nhéo mi tâm, một đại nam nhân dùng kiểu màu này, cũng không phải là người vừa thành thân, thật sự quá xấu hổ, quá mất mặt!

Cậu ta nhìn Thời Tẫn và định giải thích vài lời: “Chậc... Cái chăn ga này, nó...”

Nhưng không để cậu ta kịp nói xong, Thời Tẫn đã xua tay: “Huynh không cần nói với ta, ta biết hết rồi!” Vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt khéo hiểu lòng người.

Giang Tư Nguyệt nghi ngờ nghiêng đầu: “Ngươi biết cái gì chứ?”

Thời Tẫn nghiêm túc nói: “Bộ chăn ga màu đỏ này! Chắc chắn là người trong lòng may cho huynh!”

Dứt lời, cậu ấy còn giơ tay vỗ bả vai của Giang Tư Nguyệt: “Ta biết hết, ta còn bắt gặp nữa mà.”

Giang Tư Nguyệt thấy cậu ấy nói như vậy với sự kiêu ngạo khó hiểu, khóe mắt cậu ta giật giật.

Nhưng lập tức nghĩ đến hành động ngốc nghếch ngày đó của cậu ấy bị mình nhìn thấy.

Nói tới đây, bỏ qua mọi chuyện khác, nghĩ tới chuyện ngày đó, Thời Tẫn dẫn Thẩm Lai đi tới ăn cơm ở trên tầng của tiệm hải sản, cậu ấy núp ở trên cửa sổ lén lút nhìn cậu ta và Giang Oản Oản, quả thực rất buồn cười.

Cậu ta nghĩ có lẽ Thời Tẫn thấy cậu ta vỗ bả vai của tỷ tỷ, nếu không thì sẽ không nói với vẻ mặt chắc chắn như vậy.

Cậu ta không vội giải thích mà chỉ bí ẩn nói: “Người trong lòng của ngươi cũng không tệ, còn... Rất hoạt bát, đáng yêu.”

Thời Tẫn mở to mắt nhìn, người trong lòng? Cậu ấy có người trong lòng ở đâu chứ?

Không đúng, lần trước, Giang Tư Nguyệt cũng nói cậu ấy có người trong lòng.

Nhưng mà... Đột nhiên nghĩ tới Thẩm Lai, cậu ấy mới bừng tỉnh nhận ra, vì vậy vội vàng nói: “Ta... Không có người trong lòng đâu, cô nương kia là biểu muội của ta, muội ấy mãi mới tới kinh đô một chuyến nên ta đi chơi với muội ấy thôi! Không phải... Không phải là loại quan hệ mà huynh nghĩ tới đâu!”

Giang Tư Nguyệt gật đầu, cậu ta cười nói: “Thì ra là ta đoán sai, dù sao với tuổi tác của Thời công tử cũng nên bắt đầu cân nhắc tới chuyện kết hôn rồi, đúng chứ?”

Thời Tẫn ngơ ngác nhìn cậu ta: “Ta... Ta không vội, ta muốn học thật giỏi trước đã.”

Sau đó cậu ấy không nhịn được mà nghĩ, mình nhỏ hơn cậu ta vài tuổi đã phải nghĩ tới chuyện kết hôn, vậy... Vậy Giang Tư Nguyệt thì sao? Cậu ta đã hơn hai mươi tuổi rồi, có phải cũng sắp kết hôn không?

Cậu ấy lại nghĩ, cũng đúng! Ngày đó, mình chỉ nhìn thoáng qua vị cô nương kia nhưng cũng nhận ra đó là một thiếu nữxinh đẹp, nụ cười của nàng rất xinh!

Người như thế, đến cậu ấy cũng cảm thấy rất xinh đẹp, huống chi là Giang Tư Nguyệt ở gần nàng như thế, có lẽ cậu ta đã bị nàng mê mệt đến mức không thể rời mắt.

Nghĩ đến chuyện này, tâm trạng của cậu ấy trở nên nặng nề đến khó hiểu, mà chắc chắn mấy người hâm mộ cũng không bằng lòng người họ thích là Giang Tư Nguyệt kết hôn, đến cậu ấy cũng như thế, vậy chẳng phải các cô nương thích Giang Tư Nguyệt cũng sẽ tức đến điên sao?

Giang Tư Nguyệt thấy cậu ấy ngẩn người, cậu ta không nhịn được mà đưa tay nhéo mặt cậu: “Nghĩ gì vậy? Tỉnh lại đi!”

Cảm nhận được làn da mềm mại và ấm áp ở dưới tay, Giang Tư Nguyệt mất tự nhiên vội vàng thả tay xuống, cậu ta không nhịn mà được khẽ vuốt ngón tay, sau đó bối rối đi đến trước tủ quần áo. Cậu ta vừa mở tủ quần áo vừa quay đầu nói: “Nếu ta đã kéo hỏng áo của ngươi, vậy ngươi chọn một cái mới đi!”

Khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thời Tẫn, cậu ta quay đầu cười nói: “Yên tâm, ta chưa mặc… Hả!”

Nhìn tủ quần áo và chăn gối lộn xộn ở trong tủ, cậu ta lập tức hóa đá tại chỗ!

Sửng sốt mất một lúc, cậu ta mới nhận ra điều gì đó không đúng rồi vội vàng nhìn giường của mình.

Cậu ta còn đang cảm thấy thắc mắc vì sao nương lại đột nhiên thay chăn gối của mình mà chưa có sự đồng ý.

Bây giờ đã có lời giải thích rồi, chỉ có thằng oắt con Đô Đô mới tự dưng thay chăn ga mà không nói trước bất cứ lời nào. Hơn nữa lần trước khi nó tìm ga giường cũng chui vào trong tủ quần áo, kết hợp với hình ảnh tủ quần áo bừa bộn trước mặt, vì vậy không thể nghi ngờ được nữa, đây là do Đô Đô làm!

Sau khi thằng bé thể hiện kỹ năng dọn dẹp giường chiếu của mình cho cậu ta, ngày nào nó cũng nỗ lực dọn dẹp giường ngủ cho mọi người, ngay cả giường của Đoàn Đoàn cũng bị nó thay thành màu tím đậm, hoặc là màu hồng phấn.

Cũng bởi vì điều này mà Đoàn Đoàn đã từng phàn nàn rất nhiều lần.

Giang Tư Nguyệt nghĩ rằng không biết nên giải thích như thế nào đây? Chẳng lẽ lại lôi thằng oắt con kia tới cho Thời Tần hỏi chuyện?

Thời Tần nhìn tủ quần áo bừa bộn của Giang Tư Nguyệt, phản ứng đầu tiên của cậu ấy là kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy Giang Tư Nguyệt rất đáng yêu.

Xem ra ngay cả thần tiên như Giang Tư Nguyệt cũng không thích dọn dẹp phòng như người bình thường!

Nghĩ tới chuyện này, cậu ấy vô thức cảm thấy vui vẻ, nếu như vậy thì khoảng cách giữa hai người họ cũng không xa lắm.

Cậu ấy mỉm cười đi tới trước mặt Giang Tư Nguyệt rồi nhìn cậu ta một cái, sau đó lại nhìn tủ quần áo của mình và nói: “Để ta dọn dẹp giúp huynh! Dù sao…” Vẻ mặt của cậu ấy khó nói thành lời: “Dù sao cũng cần phải giúp ta tìm một cái áo trong mới, có lẽ sẽ không dễ lắm đâu…”

Bây giờ, cậu ta thật sự muốn bắt thằng oắt con đáng ghét kia tới rồi đánh một trận thật đau vào m.ô.n.g nó!

Chỉ biết vứt mắt mũi của tiểu cữu cữu này đi thôi!

Giang Tư Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười giải thích: “Thật ra… Không biết ngươi có tin không, nhưng đây là do cháu ngoại trai của ta làm.”

Thời Tẫn nghiêm túc gật đầu nhìn cậu ta: “Ừm! Ta tin!”

Thấy dáng vẻ huynh nói gì ta cũng tin của cậu ấy, Giang Tư Nguyệt lập tức biết chắc chắn cậu ấy không tin!

Thôi quên đi, cứ để cậu ta thay oắt con Đô Đô gánh nỗi oan lần này đi! Dù sao cũng không phải là chưa từng có.

Lúc ở nhà, khi thằng bé làm vỡ bát gãy đũa gì đó, chỉ cần nó nhìn cậu ta với đôi mắt đáng thương, cuối cùng đều là cậu ta gánh nỗi oan đó, nên cậu ta đã quen rồi.

Giang Tư Nguyệt thở dài rồi cùng dọn dẹp với cậu ấy.

Chẳng mấy chốc, tủ quần áo đã trở lại trạng thái ban đầu, mỗi một bộ quần áo đều được gấp gọn gàng.

Khi Giang Tư Nguyệt định lấy một cái áo trong xuống đưa cho Thời Tẫn thì đã thấy Thời Tẫn nhanh tay tự lấy một cái xuống rồi nói: “Huynh… Huynh cứ đưa cái này cho ta coi như bồi thường đi.”

Nhìn vẻ mặt thành thật của cậu ấy, khóe miệng Giang Tư Nguyệt giật giật, cậu ta định nói đó là áo trong cũ, chỗ ống tay áo đã hơi sờn, định nói ngươi cứ lấy một cái mới đi nhưng không hiểu sao lại không thể mở miệng được.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 346: Chương 346



Cậu ta không hề biết rằng Thời Tẫn cố ý chọn một bộ quần áo nhìn trông rất cũ.

Phải biết rằng nếu là quần áo mà Giang Tư Nguyệt từng mặc, không biết sẽ bán được bao nhiêu tiền đó!

Mặc dù cậu ấy không vì bán lấy tiền, áo trong mới mua ở đâu cũng được, mà cái áo trong cũ này thì chỉ có duy nhất một cơ hội để lấy được.

Sau một hồi lâu, Giang Tư Nguyệt mới nói: “Vốn dĩ định đưa cho ngươi một bộ quần áo hoàn chỉnh nhưng ta lại cao hơn ngươi rất nhiều, ngươi lấy về cũng không thể mặc được, áo trong còn miễn cưỡng để dùng.”

Thời Tẫn gật đầu: “Áo… Áo trong là đủ rồi.”

Đây là áo trong mà Giang Tư Nguyệt mặc đó, cậu ấy có cái này rồi thì làm gì còn thời gian để suy nghĩ đến chuyện khác nữa!

Nếu đã lấy áo xong thì có phải cậu ấy nên rời đi rồi không?

Nhưng Thời Tẫn lại không muốn đi nhanh như thế.

Cậu ấy suy nghĩ một hồi rồi nói: “Giang Tư Nguyệt, huynh… Huynh không còn giận nữa, đúng chứ?”

Giang Tư Nguyệt dựa vào tủ quần áo, cậu ta nhíu mày nói: “Tại sao ta phải giận? Ngươi thấy ta giận ở đâu vậy?”

“Thì.. Thì lần trước huynh không thèm để ý tới ta đó.” Thời Tẫn nơm nớp lo sợ giải thích.

Giang Tư Nguyệt cười khẽ: “Đâu phải là ta không để ý tới ngươi, mà là thấy ngươi và người trong lòng…”

Thấy Thời Tẫn nhíu mày, cậu ta nói lại: “A không! Thấy ngươi ở cùng biểu muội nên không muốn làm phiền hai người thôi.”

Thời Tẫn cúi thấp đầu, cậu ấy nói: “Ta đã nói rồi, đó là biểu muội chứ không phải là người trong lòng… Vì vậy sẽ không thấy phiền.”

Giang Tư Nguyệt cúi đầu nhìn người trước mặt, ánh nắng ấm áp ở bên ngoài chiếu vào làm cho nửa mặt bên của cậu ấy như đang tỏa sáng.

Nhìn những sợi lông tơ như ẩn như hiện ở trên mặt cậu ấy, toàn thân chìm trong cái nắng ấm áp khiến người ta không nhịn được mà muốn… Ôm chặt cậu ấy.

Giang Tư Nguyệt tỉnh táo lại, cậu ta cố gắng xem nhẹ những suy nghĩ hỗn độn vừa rồi của mình.

Đúng lúc này, nhịp tim đập cực nhanh.

Giang Tư Nguyệt nghi ngờ mà nghĩ, không phải cậu ta đã khỏe rồi à? Sao cảm giác này lại xuất hiện vậy?

Cậu ta cố gắng che n.g.ự.c lại, cố gắng để nó đập chậm hơn chút.

Thời Tẫn ngẩng đầu lên, khi thấy cậu ta nhíu mày thì còn tưởng rằng là do mình giải thích quá nhiều khiến cậu ta cảm thấy phiền, vì vậy cậu ấy vội vàng nói: “Vậy… Vậy ta không làm phiền huynh nữa, ta… Ta đi trước nhé?”

Giang Tư Nguyệt nhìn cậu ấy một cái, cậu ta cảm thấy bây giờ mình thật sự hơi bất thường nên lập tức gật đầu: “Được.”

Khi Thời Tẫn bước ra khỏi phòng, cậu ta không nhịn được mà nói: “Hôm nào…” Thấy Thời Tẫn quay đầu lại với vẻ mặt nghi ngờ, cậu ta nhẹ giọng nói tiếp: “Hôm nào chúng ta cùng ăn cơm nhé.”

Thời Tẫn nghe thấy vậy, trong đôi mắt lập tức tràn ngập ý cười, cậu ấy gắng sức gật đầu: “Ừm! Được!”

Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng đi xuống tầng của thiếu niên, Giang Tư Nguyệt lập tức không để ý tới cảm giác tim đập bất thường vừa rồi, cậu ta không nhịn được mà nở nụ cười.

Đến khi tỉnh táo lại, cậu ta không khỏi nghĩ mình cần phải đi khám đại phu mới được, thật kỳ lạ, hy vọng cậu ta sẽ không phải căn bệnh lạ nào đó…

Nghĩ đến chuyện lần trước chẳng mấy chốc đã tốt hơn, cậu ta ngồi xuống và từ từ bình tĩnh lại.

Khoảng hai khắc trôi qua, trái tim mới bắt đầu trở nên bình thường, lúc này cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cậu ta lại chưa từng nhận ra chỉ khi ở trước mặt Thời Tẫn, cậu ta mới bị phát bệnh!

Thời Tẫn đã rời đi, dù sao Giang Tư Nguyệt cũng không có chuyện gì để làm, vì vậy… Đương nhiên cậu ta phải đi tìm thằng nhóc Đô Đô để tính sổ rồi.

Cậu ta đi đến căn phòng nhỏ của Đô Đô, vừa đẩy cửa ra thì thấy bên trong trống trơn.

Sau đó, bộ chăn ga màu đỏ chói đập vào mắt cậu ta.

Nghĩ đến tính cách hoạt bát, năng động của thằng bé, rồi lại nhìn cái màu đỏ chói này, cậu ta chỉ cảm thấy mắt mình bắt đầu trở nên rất khó chịu.

Cậu ta thở dài, sau đó quyết định không làm hại đôi mắt của mình nữa.

Khi cậu ta vừa đóng cửa lại, ba người Đô Đô, Cẩu Đản và Nhị Oa đang vừa đi lên tầng vừa nói chuyện.

Cái miệng nhỏ của Đô Đô nói không ngừng, Nhị Oa tập trung lắng nghe, còn Cẩu Đản đi bên cạnh với vẻ mặt nhân sinh không còn gì để luyến tiếc.

Giang Tư Nguyệt quyết định không đi nữa, cậu ta dựa vào cửa phòng của Đô Đô và khoanh tay đứng chờ ba người đi lên tầng.

Mãi đến khi đi đến khi đi tới cửa phòng, Đô Đô mới nhìn thấy tiểu cữu cữu của nó.

“Ơ? Tiểu cữu cữu, sao cữu lại đứng trước cửa phòng ngủ của con vậy? Cữu tìm con có chuyện gì ạ?”

Nghe xem đi!

Lại còn tìm con có việc gì nữa chứ?

Giang Tư Nguyệt nghĩ thầm, một tiểu hài nhi như con, nếu con không phạm sai lầm thì làm gì có ai đặc biệt tới tìm con chứ, lại còn là người lớn bận rộn rất nhiều việc như cậu ta nữa.

Giang Tư Nguyệt cúi đầu nhìn nó một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, đi vào trước rồi cữu nói cho con nghe.”

Đô Đô nhìn vẻ mặt của cậu ta thì lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn.

“Ừm… Tiểu cữu cữu, hôm khác chúng ta nói được không, con có việc lớn phải làm, không rảnh đâu!” Đô Đô nghiêm túc nói.

“Hả? Vậy con nói cho tiểu cữu cữu nghe xem, một tiểu hài nhi mới hơn bảy tuổi như con có chuyện lớn gì phải làm vậy?” Dù bận nhưng Giang Tư Nguyệt vẫn ung dung nhìn chằm chằm nó.

Đô Đô cười hì hì cầu xin sự dung thứ, trong đầu nhanh chóng nghĩ lại xem rốt cuộc nó đã làm chuyện gì? Hôm nay, tiểu cữu cữu còn cố ý tới hỏi tội.

Nhưng nó vẫn tiếp tục đáp lại: “Chuyện của con lớn lắm đó! Đây là chuyện có liên quan tới cuộc đời của Cẩu Đản ca ca! Là chuyện cực kỳ quan trọng! Tiểu cữu cữu, cho dù cữu có chuyện gì thì cũng phải đặt sang một bên thôi!”

Giang Tư Nguyệt vừa nghi ngờ vừa tò mò nhìn Cẩu Đản: “Gia Bảo, chuyện lớn cuộc đời gì vậy? Cháu có người trong lòng hả? Mau nói cho tiểu cữu cữu nghe đi, tiểu cữu cữu sẽ bày mưu tính kế giúp cháu!”

Cẩu Đản im lặng hỏi trời cao!

Cậu ấy vừa xoa n.ắn gương mặt của Đô Đô vừa nói: “Tiểu cữu cữu, Đô Đô nói bậy đó! Đệ ấy mới lớn từng này, sao cữu có thể tin lời đệ ấy nói được chứ?”

Đô Đô thở dài, nó nắm chặt hai tay: “Ôi trời… Thôi cứ để đệ nói đi! Cẩu Đản ca ca, huynh cứ do dự như vậy thì người trong lòng huynh sẽ sớm bị cướp mất đó!”

Thằng bé nghiêm túc nói: “Nhưng đệ có kinh nghiệm phong phú! Cứ coi đệ là tiền bối đi, chuyện chung thân đại sự của huynh không cần phải lo lắng đâu! Huynh chỉ cần biết đủ! Biết ơn! Nào… Ưm!”

Giang Tư Nguyệt liếc mắt, cậu ta thật sự không thể nghe nổi nữa!

Cậu ta che miệng Đô Đô: “Ở nhà con ăn cái gì để lớn vậy? Sao có thể nói linh tinh được như thế chứ!”

Cậu ta nhìn Cẩu Đản, khi thấy vẻ bất lực của cậu ấy thì cũng đoán được cậu ấy cũng bị Đô Đô làm phiền không dứt ra được.

Giang Tư Nguyệt túm lấy cổ áo của Đô Đô rồi lôi vào phòng, lúc đóng cửa, cậu ta nói với Cẩn Đản và Nhị Oa: “Được rồi, hai cháu về trước đi, chờ cữu cữu xử lý xong rồi tính tiếp.”

Nhị Oa thấy bình thường, còn Cẩu Đản nghe thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, cậu ấy chỉ hận không thể lập tức vỗ tay khen ngợi cậu ta.

Sau khi đóng cửa lại, Đô Đô nhìn Giang Tư Nguyệt đang từng bước tới gần mình, nó sợ tới mức nuốt một ngụm nước bọt: “Tiểu cữu cữu, cữu… Cữu đừng làm loạn! Con vẫn còn nhỏ đó!”

Giang Tư Nguyệt cũng không vòng vo với nó: “Con khai thật cho cữu biết! Hôm nay, có phải con tới thay chăn ga cho cữu không?”

“À…” Chết rồi! Cuối cùng Đô Đô cũng nhớ ra mình đã quên cái gì! Tủ quần áo của tiểu cữu cữu vẫn còn rất lộn xộn, nó… Nó vội vàng đi hiến kế nên hoàn toàn quên mất chuyện này!
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 347: Chương 347



Đô Đô vội vàng giải thích: “Tiểu cữu cữu, cữu nghe con nói trước đã, con… Là ngoại tổ mẫu! Ngoại tổ mẫu nói muốn trải giường cho cữu! Con nghĩ… Kỹ thuật của con rất tốt! Vì vậy con đã tự động xin đi g.i.ế.c giặc, trải giường giúp cữu đó!”

Thấy ánh mắt của Giang Tư Nguyệt vẫn nguy hiểm như trước, nó nuốt nước bọt: “Nhưng mà… Nhưng mà sau khi con trải giường xong, con thấy nên đi nghĩ cách giúp Cẩu Đản ca ca, nên con… Con đi tìm các ca ca! Con… Con định trở về sẽ lập tức dọn dẹp tủ quần áo cho cữu, nhưng… Nhưng không ngờ cữu lại về trước!”

Giang Tư Nguyệt nhéo mặt nó: “Vì vậy có thể nói đây là lỗi của cữu sao?”

Đô Đô vội vàng lắc đầu: “Không không không, là lỗi của con! Lỗi của con! Con lập tức đi dọn dẹp lại tủ quần áo cho cữu ngay!”

Thấy nó co chân muốn chạy ra ngoài, Giang Tư Nguyệt nhanh tay tóm lấy cổ áo của nó: “Đợi con tới thì món ăn đã lạnh rồi!”

“Còn nữa, vì sao con lại…Trải ga giường màu đỏ cho cữu hả?” Giang Tư Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.

Cơ thể nhỏ bé của Đô Đô run lên, nó lặng lẽ nhìn cậu ta: “Màu đỏ… Màu đỏ rất đẹp mà!”

Sau đó như nghĩ đến điều gì đó, khí thế của nó bắt đầu mạnh hơn, nó chỉ cảm thấy mình hoàn toàn không sai ở đâu nên vẻ mặt trở nên rất kiêu ngạo: “Cữu thật sự không biết thưởng thức mà! Đó là đồ mà ngoại tổ mẫu hao tâm tổn sức, làm ngày làm đêm, dồn hết tâm huyết để làm cho cữu đó! Cữu không dùng thì đúng là đồ bất hiếu! Hơn nữa, bộ ga giường đó vốn được treo trong tủ quần áo của cữu, con chỉ tiện tay lấy xuống thôi, vì thế không thể trách con được!”

Giang Tư Nguyệt lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy cữu hỏi con, mấy năm đèn sách của con đều là phí công sao? Mấy từ này là để dùng như thế hả!”

Cậu ta không nhịn được mà vuốt mi tâm: “Con thật sự làm cữu tức c.h.ế.t mà!”

Đô Đô từ từ ngồi xuống băng ghế nhỏ ở gần mình nhất, nó cẩn thận từng li từng tí mà nói: “Sau này… Con chắc chắn sẽ không như vậy nữa! Tiểu cữu cữu, nể tình con trải giường giúp cữu, cữu tha thứ cho con được không?”

Nói xong, nó còn chớp chớp mắt vài lần.

Nhưng mà… Giang Tư Nguyệt chỉ cảm thấy rất cay mắt.

Trước khi đi, Giang Tư Nguyệt lại dặn dò: “Nếu sau này còn như vậy, cữu sẽ không gánh tội giúp con nữa, cũng sẽ không cho con tiền tiêu vặt nữa đâu.”

Đô Đô vội vàng đứng nghiêm, nó bảo đảm gật đầu: “Vâng ạ! Đảm bảo sẽ không tái phạm đâu ạ!”

“Tốt nhất là như vậy!”

Sau khi Giang Tư Nguyệt rời đi, Đô Đô không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ, hôm nay, tiểu cữu cữu của nó kỳ lạ quá, theo lý mà nói đây chỉ là chuyện nhỏ, nếu là lúc trước, cậu ta hoàn toàn không thèm để ý tới, cảnh tượng hỏi tội ngày hôm nay thật sự rất hiếm thấy.

Nhưng mà, nó lại không cảm thấy sợ hãi, tiểu cữu cữu của nó chẳng qua chỉ là sấm to mưa nhỏ, cho dù thật sự tức giận thì cũng chỉ là lời nói ngoài miệng, dù sao nó cũng sẽ không bị đánh đòn!

Trải qua nhiều năm, nó đã nghiên cứu rất kỹ càng, nếu phải nói, thật ra ở trong nhà, chỉ có nương sẽ thật sự dạy dỗ nó, còn cha và tiểu cữu cữu đều giống nhau, dù có đánh đòn thì sẽ không bao giờ đánh đau! Vì vậy nó không hề sợ chút nào!

Ở một bên khác, Cẩu Đản nhìn Nhị Oa đang mỉm cười xấu xa đứng trước mặt mình, cậu ấy bất lực nói: “Nhị Oa, sao đệ lại làm loạn theo Đô Đô vậy?”

Nhị Oa bí hiểm lắc đầu: “Đệ có làm loạn đâu ạ!”

Nhị Oa nghĩ tới ánh mắt mà Cẩu Đản nhìn cô nương ngày đó thì lập tức cảm thấy chắc chắn cậu ấy thích người ta, đôi mắt như muốn dính lên người người ta luôn mà!

Cho dù Cẩu Đản ca có gắng sức phản bác nhưng cậu bé vẫn biết chẳng qua cậu ấy đang cảm thấy xấu hổ mà thôi!

Khoảng thời gian này, bọn họ đã hỏi thăm và biết được cô nương kia là khách của phủ tể tướng, không chừng vào một ngày nào đó, nàng ấy sẽ đột nhiên rời đi!

Vì vậy bất kể thái độ của Cẩu Đản như thế nào, bọn họ đều phải cố gắng giúp cậu ấy mới được!

“Cẩu Đản ca, đệ biết huynh thích người ta, nhưng huynh phải chủ động hơn mới đúng chứ!”

Một hồi lâu sâu, Cẩu Đản mới nói: “Nhưng huynh mới mười lăm tuổi thôi! Hơn nữa thật sự không có gì cả! Đệ cũng đã nói rồi, người ta chính là khách của phủ tể tướng đó, nào sẽ để ý những người như chúng ta chứ.”

Rõ ràng Đoàn Đoàn đã bị cha nương yêu cầu, trước mười bảy, mười tám tuổi thì tuyệt đối không được theo đuổi cô nương mà mình thích, sao đến lượt mình thì mọi người lại cố gắng tác hợp giúp cậu ấy vậy, đến cả cha nương ở nhà cũng thế!

Nhưng mặc dù Cẩu Đản không muốn nghĩ đến chuyện này quá sớm.

Nhưng cậu ấy không biết mình bị làm sao, từ ngày gặp được cô nương đó thì… Thì không thể rời mắt nổi.

“Nhị Oa, Đệ… Các đệ không cần quan tâm chuyện của huynh đâu, tự huynh phải biết làm thế nào.”

Suy nghĩ một hồi, sợ mấy người bọn họ sẽ làm chuyện gì đó khiến người ta khó xử, vì vậy Cẩu Đản không nhịn được mà dặn dò.

Nhị Oa nhìn cậu ấy: “Nếu huynh chủ động hơn thì chúng đệ cũng mặc kệ thôi, nhưng mà huynh cứ lề mà lề mề như thế, lúc nào cũng sợ đầu sợ đuôi khiến chúng đệ nhìn thôi cũng thấy sốt ruột đó!”

Cẩu Đản ngây ngốc nhìn cậu bé: “Nhị Oa, đệ còn dạy bảo huynh nữa hả! Một đứa trẻ như đệ thì biết cái gì chứ.”

Nhị Oa lườm cậu ấy một cái: “Đệ đã mười ba tuổi rồi, mặc dù không lớn nhưng cũng hiểu được những điều này, đừng nói là đệ, đến cả Đô Đô cũng hiểu biết nhiều hơn cả huynh đó!”

Khóe mắt của Cẩu Đản hơi giật giật, ai lại đi so sánh với thằng nhóc kia chứ! Đều ăn cơm như nhau, cũng không biết nó lớn lên như thế nào? Vậy mà nó lại biết chọc cho các cô gái vui vẻ!

Bây giờ, Thường Hoa học viện ở huyện Khúc Phong của bọn họ đã nhận nữ hài tử đến học, vì vậy Đô Đô ở trong này chẳng khác gì cá gặp nước, một đám các bé gái rất thích chạy theo nó.

Đến cả mấy người Tiểu Bao Tử và Lâm Tử Hành cũng nghe được sự tích của nó.

Hai người họ còn cảm thán ở trước mặt cậu ấy không chỉ một lần.

Rõ ràng là đệ đệ của Đoàn Đoàn, nhưng lại chẳng có sở thích học hành và dịu dàng giống Đoàn Đoàn chút nào.

Nó thích trêu mèo ghẹo chó chọc mèo, miệng thì ngọt ngào như được bôi mật vậy.

Cẩu Đản xua tay: “Dù sao đó cũng là chuyện của huynh, tự huynh biết, đệ nghĩ xem, nếu các đệ đi làm phiền con gái nhà người ta, nói không chừng sẽ khiến người ta ghét huynh hơn, đến lúc đó không phải là mất nhiều hơn được sao.”

Nhị Oa bất lực gật đầu: “Được rồi, huynh cũng đã nói đến thế thì thôi, nhưng chính huynh phải nhanh hơn mới được.”

Nhưng đối với Cẩu Đản mà nói, nữ nhi tư tình không phải là chuyện quan trọng, quan trọng nhất là mục đích lần này cậu ấy tới kinh thành , đó chính là phát triển công việc giao hàng mà Oản Oản thẩm thẩm nói.

Thật ra cũng không khác giao thức ăn ở hiện đại là mấy.

Điều đầu tiên để phát triển công việc này là phải tìm rất nhiều người nhanh nhẹn, hoạt bát.

Bọn họ có thể chạy đi chạy lại nhiều nơi, chào hàng giúp, làm chân chạy vặt, có thể mua hộ đủ các loại đồ, nhất là đồ ăn.

Mà việc Cẩu Đản muốn làm là thành lập một cửa tiệm giao hàng như vậy, nhân viên chính là những người giao hàng.

Việc đầu tiên là phải tuyển người, chủ yếu là công việc kiếm tiền nên sẽ có rất nhiều người bằng lòng làm, vì vậy phần này hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Sau đó là phải thống nhất trang phục, phải để mọi người vừa thấy thì sẽ lập tức biết họ là nhân viên giao hàng của cửa tiệm mình.

Trang phục không cần quá cầu kỳ, chỉ cần có màu sắc tươi sáng, chất lượng đạt chuẩn là được.

Trong khoảng thời gian này, số nhân viên giao hàng đã tuyển gần xong, sau đó là yêu cầu về quần áo.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 348: Chương 348



Chỉ qua vài ngày, quần áo cũng đã làm xong.

Cửa tiệm này của họ chủ yếu là để phục vụ tửu lầu, tiệm lẩu và cửa tiệm hải sản, còn giao hàng, mua hộ chỉ là thứ yếu.

Bởi vậy, cửa hàng của họ nằm ở địa điểm không quá xa những nơi này.

Bởi vì hầu hết các nhân viên giao hàng đều làm việc ở ngoài nên mặt tiền của cửa tiệm không cần quá to, cũng không cần phải trang trí, vì vậy chỉ cần mua được một cửa tiệm là được, tên tiệm cũng rất đơn giản, đó là “Trạm giao hàng Phi Thoái”.

Mười ngày sau, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhân viên giao hàng đều mặc quần áo giống nhau và đeo một chiếc hộp lớn ở lưng, họ sẽ lên đường khi gần đến trưa.

Mỗi một người họ sẽ được chia cho một con đường và sẽ lần lượt hỏi từng người xem có cần mua đồ ăn ở Thực Vân Giang, tiệm lẩu và tiệm hải sản không.

Trên đường phố có đủ các loại cửa hàng, mà những lão bản có thể mở tiệm ở nơi tấc đất tấc vàng này đều không phải là người thiếu tiền.

Khi nghe bọn họ nói như vậy thì đều cảm thấy mới mẻ, huống hồ gần đây thời tiết cũng hơi nóng, bọn họ lại lười đi ra ngoài, vì vậy bắt đầu đồng loạt đặt trước.

Bởi vì chỉ có thể gọi những món ăn kèm với lẩu nên rất ít người gọi món lẩu, phần lớn đều đặt các món hải sản, cơm chiên và món ăn kèm mới ở Thực Vân Giang.

Ngoại trừ các món của tiệm hải sản được đựng trong thùng gỗ nhỏ nên cần phải thu về, còn cơm chiên và các món ăn kèm được đựng trong ống trúc không đáng tiền nên người gọi bữa ăn xong thì có thể vứt đi.

Người giao hàng Lý Phi giới thiệu: “Một lượt phí giao thức ăn của chúng tôi là năm văn tiền, nếu các lão bản đồng ý thì có thể đặt mua.”

Năm văn tiền với tất cả mọi người, năm văn hoàn toàn không phải là tiền, thậm chí bọn họ còn nói: “Ta đưa hai mươi văn, nhưng mà ngươi phải nhanh chóng giao thức ăn đến! Tránh để mùi vị của đồ ăn thay đổi hoặc là bị nguội mất đấy!”

Lý Phi liên tục đồng ý.

“Ta cũng đưa hai mươi văn! Năm văn ít quá, các ngươi có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ! Chàng trai trẻ, ta nói này, tốt nhất các ngươi nên lập kế hoạch khác thay vì cứ kinh doanh với năm văn tiền này đi!” Thậm chí có người còn hoàn toàn chướng mắt với số tiền ít ỏi này.

Nhưng mà Lý Phi cũng chỉ mỉm cười: “Ta cũng chỉ kiếm sống thôi, còn những chuyện khác thì để nói sau.”

Các lão bản nghe thấy vậy thì cũng không hỏi thêm gì nữa, mà bắt đầu đồng loạt gọi tên.

“Chàng trai trẻ, ngươi lấy cho ta một phần chân gà tôm tươi!”

“Được rồi, Giang lão bản, ta đã nhớ, trưa nay sẽ giao tới cho ngài!”

“Ta lấy một phần cơm đĩa Gà Cung Bảo nhé!”

“Ta mua cơm chiên trứng cà chua!”

“Ta ăn cà tím om vàng! Cho nhiều ớt nhé!”

“Ta lấy một phần cơm ăn kèm thịt băm xào ớt xanh!”



Tất cả người giao hàng trên mọi con đường đều đang múa bút thành văn, nhưng nụ cười trên mặt họ lại không bao giờ tắt, hôm qua, trong lúc huấn luyện, lão bản của họ còn nói hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, có lẽ việc làm ăn sẽ không quá tốt.

Nhưng không ai ngờ điều này lại hoàn toàn không đúng! Mà là thực sự rất tốt!

Chưa kể tiền thưởng được người ta cho, chỉ riêng năm văn tiền mỗi bữa ăn trên mỗi đơn giao hàng, sau khi nộp cho trạm hai văn tiền, còn lại ba văn thì vẫn kiếm được rất nhiều.

Chỉ riêng mỗi một người giao hàng, hơn nửa con phố, ít nhất đã có hơn một trăm bữa ăn được đặt trước.

Vậy chuyến đi lần này kiếm được ít nhất ba trăm văn tiền!

Lý Phi đếm cẩn thận, tổng cộng hắn ta có hơn hai trăm đơn hàng!

Vậy trưa nay, số tiền mà hắn ta kiếm được… Sau khi cố gắng tính thử, vậy mà hắn ta lại kiếm được hơn sáu trăm văn! Trong này còn chưa tính số tiền thưởng mà các lão bản kia đưa cho! Nếu cộng thêm vào… Hắn ta cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, hoàn toàn không dám nghĩ tới mà! Trời ơi! Nếu cứ tiếp tục như thế, hắn ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền đó!

Trên đường về, hắn ta vẫn luôn nghĩ may mà lão bản của họ đã dự kiến được trước và cố ý làm rất nhiều xe đẩy, nếu chỉ dùng cái hộp sau lưng bọn họ thì chắc chắn sẽ không thể đựng được hết!

Nếu dùng xe đẩy, có lẽ giao một trăm phần hoàn toàn không thành vấn đề!

Hắn ta phấn khích đi đến Thực Vân Giang và cửa tiệm hải sản để đặt thức ăn, trong lúc chờ họ chuẩn bị, tất cả mọi người tranh thủ quay về cửa tiệm.

Nhưng hắn ta không thể biết được hai trăm phần kia của hắn ta đã coi như là ít, có người giao hàng tên là Vương Cường được phân đến Thanh Phong học viện, khi về, tổng cộng các đơn hàng có khoảng hơn năm trăm phần!

Một chuyến đi này có giá trị một, hai lượng bạc, thật sự không có nhiều nhất mà chỉ có nhiều hơn, không có người kiếm được nhiều nhất mà chỉ có kiếm được nhiều hơn!

Nhưng mà Lý Phi và những người giao hàng khác hoàn toàn không có bất cứ ý kiến gì, bởi vì thật ra tất cả mọi người đều rõ ở học viện có rất nhiều thư sinh học hành ở đó, vì vậy chắc chắn người đặt thức ăn sẽ nhiều hơn.

Nhưng hoàn cảnh gia đình Vương Cường thật sự rất khó khăn, trong nhà có nhiều huynh đệ tỷ muội, nhưng lại chỉ dựa vào nương của hắn ta may vá để kiếm chút tiền, còn cha hắn ta chính là một tên lưu manh, là loại người chỉ biết tiêu chứ không biết kiếm tiền.

Vì vậy tất cả mọi người đều chủ động nhường chỗ ấy cho hắn ta.

Mà Vương Cường cũng rất biết ơn bọn họ, nhưng hắn ta hoàn toàn không ngờ được ở học viện lại có nhiều đơn đặt hàng như thế, đến bây giờ mà hắn ta vẫn còn đang c.h.ế.t lặng. Ngẩn người, khi trở về cửa tiệm, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác.

Thấy mọi người chỉ có khoảng hai trăm đơn, hắn ta vội vàng nói: “Nếu không chúng ta thay phiên nhau tới học viện đi! Mọi người giúp ta, ta cũng không thể vô tình vô nghĩa mà chỉ biết lo cho mỗi mình được.”

Nơi học hành của các người tài giỏi ở kinh thành, đương nhiên sẽ không thiếu người giàu ở đó, vì vậy mọi người đều đồng ý.

Mặc dù Cẩu Đản là ông chủ nhưng cậu ấy cũng không quan tâm đến việc này mà để tự bọn họ quyết định.

Để thuận lợi cho tiệm giao hàng của Cẩu Đản, dù mấy người Giang Oản Oản vẫn chưa tới kinh thành, nhưng tiệm lẩu và tiệm hải sản đều đã nhận được thông báo qua thư của họ, mỗi một cửa hàng sẽ tuyển thêm tám đầu bếp nổi tiếng.

Tất cả các phòng bếp đều rất rộng rãi nhưng đề phòng trường hợp không đủ dùng nên đã xây gấp đôi phòng bếp lên, lần này là quá đủ rồi! Thậm chí còn tuyển thêm vài nhân viên phục vụ, các loại món ăn kèm và nước chấm đều được chuẩn bị rất đầy đủ, chuẩn bị rất nhanh, một nồi có thể làm ra mười phần!

Hơn một canh giờ sau, bữa ăn đặt trước ở cả hai tiệm đều được làm và đóng gói xong.

Những người giao hàng lần lượt đẩy xe đi ra khỏi cửa tiệm.

Nhưng đơn đặt hàng của Vương Cường thật sự quá nhiều, vì vậy hắn ta chỉ có thể đi hai chuyến, nhưng trong lòng hắn ta lại cảm thấy rất phấn khích, nghĩ đến số bạc kia, hắn ta hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi nữa!

Lý Phi đẩy xe ra đường, hắn ta đứng ven đường chào hỏi một tiếng, ngay sau đó, các lão bản đều cầm tiền ra để lấy phần ăn của mình.

Mọi người hài lòng cầm lấy phần đồ ăn nóng hổi của mình.

Mọi người đều cảm thấy hài lòng, vì vậy tiền thưởng của Lý Phi lại có thêm hai trăm văn tiền nữa.

Giao đồ ăn xong, hắn ta cẩn thận ôm chặt số tiền giao hàng và tiền thưởng vào trong ngực, chỉ sợ làm mất, thật ra tiền giao hàng và tiền thưởng của hắn ta chẳng có bao nhiêu cả, nhưng cộng cả số tiền đồ ăn lại thì lên tới gần mười lượng!

Bởi vì những món này cũng được coi là đồ ăn nhanh nên giá cả đều không quá đắt, tính trung bình, mỗi phần chỉ vẻn vẹn có ba mươi mấy văn tiền! Nếu so sánh với một lượng bạc ở trong tiệm, thì giá của của những món ăn này thấp hơn rất nhiều lần!
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 349: Chương 349



Hơn nữa phần ăn lại vừa đủ, hoàn toàn không có chuyện ăn không no!

Vì vậy tất cả mọi người đều bằng lòng mua một lần!

Thời gian trôi qua từng ngày, việc kinh doanh của trạm giao hàng của Cẩu Đản đã dần bước vào quỹ đạo.

Bây giờ, cậu ấy đã là đại ca ca, đồng thời trong mắt ba người Nhị Oa, Đoàn Đoàn và Đô Đô, cậu ấy trở nên càng uy nghiêm hơn!

Cẩu Đản ca ca của bọn họ chính là người làm ăn lớn đó.

Mặc dù Nhị Oa không kinh doanh, nhưng phí biểu diễn của cậu bé lại cao đến kinh ngạc!

Cậu bé chỉ biết đi theo Giang Tư Nguyệt biểu diễn, mỗi một lần nhận được ngân phiếu, Giang Tư Nguyệt sẽ giữ giúp cậu bé, đợi khi nào về nhà thì sẽ giao cho cha nương của cậu.

Lần này, đôi phu thê Tần Đắc Chính đã tới kinh thành, cả hai mang theo hơn phân nửa số ngân phiếu của Nhị Oa tới và định sẽ mua cho cậu bé một căn nhà ở kinh thành.

Mặc dù bây giờ, cậu bé vẫn còn nhỏ, không nhất thiết phải mua, nhưng dù sao sau này cũng phải dùng đến, vì vậy có thể mua trước thì cứ mua!

Nhưng Nhị Oa vẫn chẳng biết gì cả, cậu bé hoàn toàn không biết bây giờ mình chính là một phú ông nhỏ có một căn nhà lớn.

Nhắc mới nhớ, trong số mấy thằng nhóc cùng chơi với nhau, bây giờ cũng chỉ có Đoàn Đoàn là vẫn còn đang đi học, giờ vẫn “chẳng làm nên trò trống gì!”

Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, có lẽ cậu bé vẫn sẽ tiếp tục “chẳng làm nên trò trống gì”, suy cho cùng thì đến chính cậu bé cũng không biết khi nào mình mới có thành tích trong kỳ thi.

“Cẩu Đản ca lợi hại thật đó! Cha mẹ đệ nói một tháng huynh có thể kiếm được hàng trăm lượng bạc!”

Nhị Oa liên tục khen ngợi cậu ấy như thể chính cậu đã làm được một chuyện gì đó rất vĩ đại.

Đoàn Đoàn ngồi bên cạnh nói: “Nhị Oa ca, sao huynh lại nói mà không có lập trường vậy! Huynh cũng không xem thử xem một tháng mình kiếm được bao nhiêu phí diễn xuất chứ? Thật sự không ít hơn Cẩu Đản ca đâu!”

Nhị Oa xấu hổ nở nụ cười, cậu bé nói: “Mỗi khi có phí diễn xuất, huynh đều bảo A Nguyệt cữu cữu giữ giúp, khi nào về nhà sẽ giao cho cha nương của huynh, vì thế nên huynh cảm thấy có lẽ sẽ không quá nhiều!”

Đoàn Đoàn lắc đầu: “Chắc chắn là rất nhiều, lúc ở huyện Khúc Phong của chúng ta, mỗi tháng huynh có thể kiếm được mấy trăm lượng đó, bây giờ chắc chắn là nhiều hơn rồi!”

Nhị Oa gãi đầu: “Có lẽ là vậy, nhưng mà dù sao đều là cha nương cầm giúp huynh, huynh giao hết cho cha nương dùng.”

Cẩu Đản nói: “A Chính thúc thúc sẽ không tiêu tiền của đệ đâu, họ mở tiệm cũng kiếm được rất nhiều tiền, có lẽ đều sẽ giữ lại tiết kiệm cho đệ đó!”

Đoàn Đoàn tán thành gật đầu: “Cẩu Đản ca nói đúng đó.”

Nói xong, Đoàn Đoàn không khỏi cảm thán: “Ôi trời… Cũng không biết khi nào đệ mới có thể độc lập giống như các huynh đây, có thể tự kiếm ra tiền.”

Cẩu Đản vỗ vai cậu bé: “Đệ lợi hại hơn các huynh rất nhiều! Đệ học hành giỏi như thế! Không giống huynh và Nhị Oa hoàn toàn không có thiên phú trong việc học hành.”

Đoàn Đoàn lắc đầu: “Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, đúng rồi, Cẩu Đản ca ca, cô nương mà huynh thích thế nào rồi?”

Nghe đến chuyện này, Cẩn Đản lập tức trở nên mất tự nhiên, nghĩ đến chuyện xảy ra trong mấy ngày trước, mắt của cậu ấy lập tức trở nên đỏ bừng.

Ngày hôm trước.

Khi cậu ấy đang xử lý vấn đề đơn đặt hàng ở Thực Vân Giang thì lại gặp được cô nương kia.

Cậu ấy không ngờ được vậy mà cô nương kia vẫn còn nhớ mình, nhưng nàng ấy lại gọi nhũ danh Cẩu Đản của cậu.

Thẩm Lai đứng trước quầy hàng, nàng ấy nghiêm túc nhìn Cẩu Đản đang viết cái gì đó, sau một hồi chần chừ thì nói: “Cẩu Đản?”

Cẩu Đản nghe thấy có tiếng nữ tử gọi mình, đầu tiên cậu ấy cảm thấy kinh ngạc, sau khi quay người lại và thấy Thẩm Lai, cậu ấy hoàn toàn hóa đá.

Đoàn Đoàn và Nhị Oa gọi cậu ấy như thế từ nhỏ, cho đến bây giờ vẫn gọi nhưng cậu ấy không hề cảm thấy khó chịu, nhưng khi bị cô nương mà mình thích gọi như thế, cậu ấy lại cảm thấy rất xấu hổ.

“Thẩm… Thẩm Lai.” Cẩu Đản lắp bắp nói.

Thẩm Lai nhìn dáng vẻ vừa xấu hổ vừa căng thẳng của cậu ấy thì khẽ cười một tiến: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Cẩu Đản nhìn nàng ấy, rồi lại nhìn quyển vở ở trong tay mình, cậu ấy nói: “Ta… Ta đang xác nhận đơn đặt đồ ăn của ngày hôm nay.”

“Đơn đặt đồ ăn? Là gì vậy?” Thẩm Lai nghi ngờ hỏi.

“Ta… Ta có mở một trạm giao hàng, đó là một cửa tiệm chuyên giao đồ ăn cho các lão bản lười đến cửa tiệm ăn cơm.” Cẩu Đản giải thích.

Cậu ấy nghĩ, quy mô trạm giao hàng của mình còn rất nhỏ, có lẽ Thẩm Lai sẽ không biết đây là thứ gì, thậm chí bởi vì lạ lẫm mà không thật sự quan tâm tới nó, nhưng cậu ấy vẫn không nhịn được mà chia sẻ với nàng ấy.

Thẩm Lai kinh ngạc hét lên: “Trạm giao hàng? Chính là “Trạm giao hàng Phi Thoái” đúng không?”

Cẩu Đản không hiểu vì sao nàng ấy lại kinh ngạc như thế, nhưng cậu vẫn nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, chính là “Trạm giao hàng Phi Thoái”, người… Người biết hả?”

“Đương nhiên rồi! Mấy ngày trước, ta thấy quá nóng nực nên không ra ngoài, ta đã đặt đồ ăn ở đó, đồ ăn được đưa tới rất nhanh! Cũng rất thơm!” Thẩm Lai hưng phấn nói.

Cẩu Đản mỉm cười với nàng ấy: “Vậy thì tốt rồi.”

Nhìn nụ cười thật thà đầy xấu hổ của cậu ấy, Thẩm Lai không khỏi ngẩn người.

Cẩu Đản thấy nàng nhìn mình mà không nói gì thì nghi ngờ hỏi: “Sao… Sao vậy?”

Thẩm Lai lắc đầu: “Không có gì, ngươi cứ làm việc trước đi, ta về trước đây.”

Khi thấy nàng ấy sắp rời đi, Cẩu Đản không nhịn được mà gọi nàng ấy lại, dưới ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Lai, cậu ấy lắp bắp nói: “Người… Người có… Có rảnh không? Ta… Ta muốn mời người ăn cơm được không?”

Thẩm Lai suy nghĩ một hồi, nàng ấy không nhịn được mà nói đùa với cậu ấy: “Ngày mai thì ta không có thời gian, ngày mốt thì được, nhưng mà các cửa tiệm ngon trong kinh thành ta đều ăn thử hết rồi, ngươi có đề cử nào mới không?”

Cẩu Đản nghe thấy vậy thì lập tức ngẩn người, đề cử mới sao, cậu thấy ngoài trừ Thực Vân Giang, tiệm lẩu và tiệm hải sản do Tần thúc mở, thì những tiệm cơm khác ở ngoài thật sự rất không ngon, một lời khó nói hết.

Cậu ấy có thể mời nàng ấy đi ăn món mới gì đây?

Qua một hồi lâu, thấy Thẩm Lai vẫn chăm chú nhìn mình và chờ câu trả lời, Cẩu Đản nhắm mắt lại, cậu ấy buột miệng: “Nếu người không ngại thì có thể tới “Trạm giao hàng Phi Thoái”, ta sẽ làm thịt nướng cho người ăn, cũng không biết người từng ăn thử chưa? Nhưng mà kỹ thuật nướng thịt của ta chắc chắn rất ngon.”

“Thịt nướng?”

Nghe tới món ăn mới lạ này, hai mắt của Thẩm Lai tỏa sáng nhìn cậu ấy: “Vậy quyết định như thế đi! Khi ấy ngươi nhớ làm nhiều chút, như vậy ta sẽ được ăn nhiều hơn!”

Nói xong, chính nàng ấy lại ngẩn người, theo lý thuyết nếu tới cửa hàng ăn uống ở ngoài thì nàng ấy sẽ bằng lòng đi, nhưng nếu chỉ có hai người họ…

Thẩm Lai nhíu mày, mặc dù dáng vẻ thật thà của Cẩu Đản rất đáng tin, nhưng nàng ấy lại cảm thấy như thế vẫn không phù hợp.

Sau một hồi do dự, nàng ấy không nhịn được mà hỏi: “Chỉ có hai chúng ta thôi sao?”

Cẩu Đản bối rối nhìn nàng ấy, sâu một hồi lâu mới tỉnh táo lại, cậu ấy vội vàng lo lắng nói: “Không có… Không có! Ta… Ta không phải là người xấu đâu! Ta sẽ dẫn mấy tiểu đệ đệ của mình tới, người… Người yên tâm đi! Ta không có ý xấu gì cả.”

Thấy dáng vẻ căng thẳng của cậu ấy, Thẩm Lai bất lực cười nói: “Ta cũng chỉ hỏi thử thôi, ngươi đừng căng thẳng, yên tâm đi, trưa ngày mốt, ta chắc chắn sẽ có mặt ở đó.”

Nhìn bóng lưng nhanh nhẹn, hoạt bát của Thẩm Lai rời đi, Cẩu Đản nhìn theo nàng ấy, một hồi lâu sau vẫn không chịu rời mắt.
 
Back
Top Bottom