Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 600: Chương 600



"Kính ngưỡng đại danh, Sở đại sư." Kỳ Thiên Duệ tháo kính râm xuống.

Bên ngoài vang lên tiếng reo hò ồn ào.

"Oa! Là tiểu thiên vương mới nổi Kỳ Thiên Duệ này!"

"Sao anh ấy cũng đến đây?"

"Tiểu thiên vương cũng tin vào huyền học à?"

"Không đúng, tôi nghe nói tiểu thiên vương ghét nhất là huyền học, sao anh ấy lại đến xem bói chư?"

Quả nhiên.

Ngay sau đó, Kỳ Thiên Duệ liền cười nói: "Tôi không tin vào số mệnh, càng không tin vào bói toán."

"Nhưng..."

Anh ta chần chừ hạ giọng.

"Từ những gì vừa xảy ra, không thể phủ nhận rằng cô và các đại sư khác có chút khác biệt."

Sở Nguyệt Nịnh bưng ly trà, lặng lẽ đánh giá Kỳ Thiên Duệ.

Cuối cùng, cô đã nhớ ra tại sao Kỳ Thiên Duệ lại có vẻ quen mắt.

Khi đi tìm gỗ bị sấm đánh cùng Vệ Nghiên Lâm, cô đã từng gặp Kỳ Thiên Duệ ở dưới chân núi Hoàng Đại Tiên.

Lúc ấy, vượng khí trên người anh ta cũng đã rất rõ ràng.

Bây giờ gặp lại sau một thời gian ngắn.

Vượng khí của anh ta lại càng thêm mạnh mẽ.

Nghĩ vậy, cô cúi mắt nhìn ly trà trong tay, nhàn nhã nói: "Một ngàn một quẻ, không mặc cả. Nếu không muốn xem, anh có thể cho người khác xem."

"Xem thì xem, không phải lãng phí mấy tiếng xếp hàng sao? So với một ngàn tệ, thực ra mấy tiếng của tôi càng đáng giá hơn."

Kỳ Thiên Duệ móc ví tiền ra khỏi túi, lấy ra một vạn đồng đặt lên bàn, cười nói.

"Phiền toái đại sư xem cho tôi cẩn thận, tôi cũng rất tò mò về vận mệnh của mình."

DTV

Nói xong, anh ta đưa bát tự theo quy định.

Ngoài cửa sổ, không ít cô gái trẻ chen lấn đến phía trước, ai cũng che miệng cười trộm, trong mắt lấp lánh ánh sáng phấn khích.

Đây chính là Kỳ Thiên Duệ, người nổi tiếng nhất trong Tứ Đại Thiên Vương, hát hay hơn Trương Học Hữu, đẹp trai hơn Kim Thành Vũ.

Từ bà lão 90 tuổi đến bé gái 6 tuổi, không ai là không thích Kỳ Thiên Duệ.

Có thể được nhìn tiểu thiên vương xem bói, thật là quá tuyệt vời!

Sở Nguyệt Nịnh nhận được bát tự, bấm tay tính toán.

"Theo quy cũ, trước tiên tôi sẽ nói về gia đình anh."

"Cung vị Tài Tinh trong mệnh cục của anh rất vượng, nhưng xem về mệnh cục thì hỉ dụng thần, nói cách khác anh sinh ra trong một gia đình thương nhân hiển hách, từ khi sinh ra đến giờ phút này, anh không bao giờ thiếu tiền bạc và lương thực."

"Cung vị chủ yếu dùng để giải mã cho lục thân. Ví dụ như năm trụ đại biểu cho tổ tiên, nguyệt trụ đại biểu cho cha mẹ, nhìn từ cung vị, thế lực của mẹ anh lớn hơn cha anh, nói cách khác mẹ anh ban đầu đã có tài sản và thế lực trong nhà, tài sản của gia đình bà ấy hơn 100 triệu cách đây 10 năm."

Nói xong.

Cả phòng vang lên tiếng hít thở rõ rệt.

Tài sản hơn trăm triệu, lại là mười năm trước, nhà như vậy e rằng nước uống cũng không phải nước lọc, mà là nước vàng đi.

Kỳ Thiên Duệ không khỏi kinh ngạc, gia thế của anh ta bị paparazzi truyền thông thêu dệt không ít, rất nhiều người đều biết cha anh ta chính là dựa vào mẹ vợ để khởi nghiệp.

Tuy nhiên, anh ta lại không có ý coi thường Sở Nguyệt Nịnh.

Ngược lại là bình thản thừa nhận.

"Đúng vậy, gia đình cha tôi không bằng mẹ tôi, nhưng mẹ tôi rất yêu ông ấy, sẵn sàng lấy toàn bộ tài sản để gả thấp, nhưng thực ra không giống trong phim điện ảnh có nhiều tình tiết cẩu huyết như vậy. Hai người họ sau khi kết hôn rất hạnh phúc, có thể dùng từ "tôn trọng nhau như khách" để miêu tả, nhiều năm nay chưa từng có tin đồn nào. Cha tôi cũng dựa vào chính mình để gây dựng cơ nghiệp, hiện tại hai nhà xí nghiệp ngang tài cân sức."

Đối với điều này.

Kỳ Thiên Duệ từng vô cùng tự hào.

Bởi vì so với những người bạn học bị trêu chọc ăn bám vợ, cha anh ta là tự mình phấn đấu

Sở Nguyệt Nịnh không bình luận mà tiếp tục bói toán.

"Anh còn có một người em gái, từ bát tự có thể thấy mối quan hệ hai người rất gắn bó. Nói cách khác, anh và em gái có tình cảm rất tốt."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 601: Chương 601



Kỳ Thiên Duệ là người nổi tiếng "muội khống" trong giới giải trí, điều này ai cũng biết.

Anh ta không ngạc nhiên, nào ngờ lời tiếp theo của Sở Nguyệt Nịnh lại khiến người ta tò mò.

"Nhưng mười năm trước, anh vẫn luôn vô tư vô lo. Sau mười tuổi, anh đã trải qua một tai nạn, anh vô tình ngã vào bể bơi trong nhà, vừa lúc bảo mẫu lên lầu, anh không biết bơi suýt c.h.ế.t đuối, may mắn thay quản gia đi ngang qua phát hiện ra anh, từ đó về sau, anh không bao giờ đến gần bờ nước nữa."

Kỳ Thiên Duệ tỉnh táo, anh ta ngồi thẳng người, ôm ngực, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.

Thần toán Phố Miếu, quả thật có bản lĩnh.

Còn lợi hại hơn cả đạo trưởng Hoàng Đại Tiên.

Phải biết rằng chuyện mười tuổi ngã vào bể bơi này, anh ta cảm thấy mất mặt nên đã ra lệnh cấm trong nhà, không ai được truyền ra ngoài.

Hiện tại cho dù paparazzi truyền thông đào được gia thế của anh ta, cũng tuyệt đối sẽ không ai đào đến mức này.

Anh ta nhai kẹo cao su, mỉm cười: "Sở đại sư quả nhiên là đại sư."

Sở Nguyệt Nịnh định bói toán về tình duyên, vì ảnh hưởng đến thân phận của Kỳ Thiên Duệ nên cố ý hỏi: "Còn muốn tiếp tục bói toán không? Nếu nói ra, tôi không chịu trách nhiệm."

"Bói." Kỳ Thiên Duệ không quan tâm đến điều đó, "Mọi người đều có trải nghiệm tình cảm, điều này không có gì lạ, paparazzi truyền thông thích phanh phui thì cứ để họ phanh phui."

Nhóm phụ nữ bên cửa nghe cũng sôi nổi đồng tình.

DTV

"Đúng vậy, Kỳ Thiên Duệ cũng sắp 30 tuổi rồi, nếu hẹn hò thì cũng không có gì lạ."

"Đúng vậy, tôi đã hẹn hò bốn lần rồi, đàn ông không hiếm lạ."

"Bạn bốn lần à." Một cô gái bẻ ngón tay tính toán, "Tôi mới ba lần, không được, tôi phải cố gắng hơn nữa, tháng này phải hẹn hò sáu lần!"

"Ôi, nếu Sở đại sư tính ra chuyện tiểu thiên vương hẹn hò bây giờ thì truyền thông Hương Giang chẳng phải là báo chí không đủ in sao?"

Chuyện tình yêu của tiểu thiên vương, muốn nghe quá chừng!!!

Mọi người nhìn nhau với ánh mắt háo hức chờ đợi.

Ai ngờ, Sở Nguyệt Nịnh bấm tay tính toán mãi mà không ra kết quả gì. Cuối cùng, cô vô cùng thất vọng buông tay xuống, "Chuyện tình cảm của anh không có giá trị để xem."

Sắc mặt Kỳ Thiên Duệ hơi thay đổi, anh ta kéo vành nón che trước trán, "Sở đại sư, sao gọi là tình cảm không có giá trị để xem? Tôi với thân phận này mà chưa từng có bạn gái ư?"

Nhóm hàng xóm cũng dựng tai nghe ngóng.

Tiểu thiên vương, dù sao cũng là siêu sao, hẳn là có không ít người theo đuổi nhỉ?

Sở Nguyệt Nịnh thở dài: "Yêu thầm không tính là yêu đương, theo quan điểm về tình duyên, dù là đào hoa chính hay đào hoa thiên, anh cũng chưa từng trải qua."

Hàng xóm chờ nghe bát quái không kiềm chế được bật cười ồ ạt.

Kỳ Thiên Duệ càng thêm bối rối, anh ta có chút xấu hổ, thỏ thẻ nói: "Sao yêu thầm không tính nhỉ? Ai cũng có rung động, tôi từng có cảm giác với người ấy, tận hưởng cả quá trình, chứ không quan tâm đối phương có đáp lại hay không."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn anh ta với vẻ xem thường.

Tiếng cười của các cô gái cũng vang lên.

"Ha ha ha, tiểu thiên vương thật muốn khiến tôi c.h.ế.t cười."

"Yêu thầm sao không thể coi là yêu đương chứ?"

"Chủ yếu là... tiểu thiên vương trước nay chưa từng công khai chuyện tình cảm."

Sở Nguyệt Nịnh không bấm tay tính nữa, thu tay lại, "Giờ anh có thể nói muốn xem gì không?"

Kỳ Thiên Duệ nhai kẹo cao su, ánh mắt sâu thẳm.

Anh ta đang do dự.

Rõ ràng là năng lực của Sở đại sư còn lợi hại hơn cả những vị đại sư khác mà anh ta muốn tìm.

Nhưng nếu nói ra chuyện này, gia tộc, công ty và thị trường chứng khoán chắc chắn sẽ rung chuyển.

Sở Nguyệt Nịnh cũng không vội, tự rót trà cho mình, cầm chén trà lắc nhẹ, ngắm nhìn màu xanh biếc của lá trà va vào thành chén.

Cuối cùng.

Kỳ Thiên Duệ nhắm mắt lại.

Chuyện này không thể giấu được bao lâu nữa.

"Đại sư." Kỳ Thiên Duệ mở mắt, trên mặt không còn nụ cười hờ hững như trước, anh ta lấy khăn giấy từ túi ra nhả kẹo cao su, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 602: Chương 602



Anh ta đứng dậy, cúi người.

"Xin cô giúp tôi tìm kiếm mẹ và em gái, dù họ còn sống hay đã khuất."

Tức khắc, tiếng cười đùa ở Phố Miếu bỗng chốc im bặt, bầu không khí trở nên vô cùng trang trọng.

Phải biết rằng tiểu thiên vương xuất thân danh gia vọng tộc, trước nay chỉ có người khác khen tặng anh ta, khi nào anh ta phải cúi đầu khom lưng cầu xin?

Kỳ Thiên Duệ chìm vào hồi ức, giữa hai hàng lông mày ẩn hiện vẻ đau khổ.

"Mẹ tôi đã ra đi một năm trước, ngày đó chúng tôi vừa cãi nhau. Bà ấy bảo tôi không được lăn lộn trong giới giải trí nữa, phải quay về học cách tiếp quản công ty gia đình nhưng tôi không muốn."

Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó.

Kỳ Thiên Duệ cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe, "Tôi cãi nhau ầm ĩ với bà ấy, khi nhìn thấy bà ấy buồn bã ngồi khóc trong phòng nhưng tôi không đến an ủi. Vì tức giận, tôi đi tìm bạn giải khuây, khi trở về đã không thấy bà ấy đâu."

"Cha tôi nói, bà ấy cãi nhau với tôi nên giận dỗi bỏ đi, có thể đã đi nước ngoài."

"Lúc đầu, tôi cũng không để ở trong lòng, năm ngoái mẹ tôi đi du lịch nước ngoài cũng không ít lần, bình thường chúng tôi một tháng mới gọi điện thoại cho nhau một lần, mãi đến nửa năm sau, tôi vẫn không nhận được điện thoại của mẹ tôi."

Một người hàng xóm hỏi: "Có thể bà Kỳ đi đến nơi xa xôi hẻo lánh nên khó liên lạc đó?"

Kỳ Thiên Duệ lắc đầu, "Dù cho xa đến đâu, mẹ tôi cũng sẽ không mất liên lạc quá ba tháng. Lúc đó tôi bắt đầu nghi ngờ, cha tôi lại an ủi tôi không cần lo lắng, mẹ tôi rất an toàn, không liên lạc là vì tạm thời không muốn liên lạc."

"Cho đến khi... em gái tôi cũng mất tích."

Việc hai người thân liên tiếp rời đi mà không để lại bất kỳ lời nhắn nhủ nào khiến Kỳ Thiên Duệ thực sự hoảng hốt.

"Bất kể cha tôi nói gì, tôi cũng quyết tâm đi tìm họ. Cha tôi hẳn là thấy không thể giấu giếm được nữa, nên đã nói ra sự thật."

Kỳ Thiên Duệ thất vọng nhắm mắt lại, "Ông ấy nói, mẹ tôi đã bỏ trốn cùng người khác, em gái tôi cũng đi theo."

Sở Nguyệt Nịnh hỏi: "Anh có tin không?"

"Không tin." Kỳ Thiên Duệ không chút do dự lắc đầu, "Mẹ tôi thực sự yêu cha tôi, từ trước đến nay, bà ấy chưa bao giờ cãi vã với cha tôi, mặc dù gia đình bà ấy giàu có hơn nhưng bà ấy cũng không bao giờ coi thường cha tôi, cũng không nói một câu hạ thấp cha tôi."

Chính vì đã nhìn thấy rất nhiều ví dụ về người mẹ yêu thương cha.

Nên anh ta không thể chấp nhận việc mẹ mình ngoại tình.

"Đại sư." Kỳ Thiên Duệ ngước mắt lên, cười khổ hỏi, "Cô có thể xem giúp tôi xem mẹ và em gái tôi hiện đang ở đâu không?"

Anh ta đã đi xem rất nhiều thầy bói.

Không ai có thể cho anh ta câu trả lời.

"Tôi cần bát tự của họ." Sở Nguyệt Nịnh vừa dứt lời, Kỳ Thiên Duệ liền lấy tờ giấy đẩy sang.

Hai lá số tử vi.

Sở Nguyệt Nịnh chỉ liếc nhìn qua, liền lắc đầu: "Cả hai đều là bát tự chết."

"Bát tự chết? Là gì?" Kỳ Thiên Duệ nghe không hiểu lắm.

Sở Nguyệt Nịnh do dự một chút, vẫn là nói: "Bát tự chết, tức là bát tự không thể dò ra sinh khí, cũng không thể dò ra tương lai, cũng chính là..."

"Người đã chết."

Trái tim Kỳ Thiên Duệ như chìm xuống đáy vực, sắc mặt anh ta trắng bệch, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng tâm trạng anh ta vẫn đột ngột chìm xuống.

DTV

Anh ta miễn cưỡng cười: "Đại... Đại sư, có thể nhìn nhầm không? Tôi đã đi xem đạo trưởng Hoàng Đại Tiên, ông ấy không xem được, ông ấy nói âm dương vận chuyển theo lẽ trời đất, rất khó dò ra sinh tử từ bát tự. Bát tự không dễ dàng gì có thể xem được sinh tử."

Kỳ Thiên Duệ còn muốn nói thêm.

Xem sinh tử từ bát tự chỉ có những bậc đại sư đức cao vọng trọng mới có thể làm được.

Sở Nguyệt Nịnh không nói gì, im lặng để anh ta biện minh.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 603: Chương 603



Cuối cùng.

Kỳ Thiên Duệ im bặt, anh ta há miệng th* d*c, cổ họng nghẹn ngào nức nở.

"Sống thì gặp người, c.h.ế.t thì gặp xác, họ... họ ở đâu?"

Trong suy đoán của anh ta, kỳ thực anh ta đã sớm nghĩ đến việc mẹ và em gái gặp nạn.

Họ cũng có không ít kẻ thù, chỉ cần hai nhà ra tay đều có thể lấy mạng họ.

Đầu óc Kỳ Thiên Duệ rối bời, suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ là ở nhà họ Lý, có lẽ là ở nhà họ Tôn, hoặc là ở biển rộng, hoặc là trên một ngọn núi hoang nào đó.

Cho đến khi giọng nói lạnh lùng của Sở Nguyệt Nịnh vang lên.

"Họ, đang ở trong hầm nhà anh."

Thế nhưng...

Họ vẫn luôn ở bên cạnh anh ta.

Dần dần, Kỳ Thiên Duệ lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Đại sư, hung thủ vì sao muốn g.i.ế.c hại mẹ và em gái tôi sau đó giấu t.h.i t.h.ể ở hầm?"

Nhóm hàng xóm từ hoảng sợ dần lấy lại bình tĩnh, họ cũng cảm thấy thương xót cho Kỳ Thiên Duệ, ban đầu anh ta muốn tìm kiếm mẹ và em gái mất tích.

Kết quả tìm kiếm mãi, hóa ra t.h.i t.h.ể lại ở ngay trong nhà mình.

"Ai cũng nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, có thể hung thủ sau khi g.i.ế.c người, nếu vứt xác ra ngoài lo sợ bại lộ nhỉ?"

"Đúng là rất có thể là nguyên nhân này."

"Nếu tôi là hung thủ cũng sẽ làm vậy, rốt cuộc Kỳ gia thế lực rất lớn, nếu phát hiện t.h.i t.h.ể thì cảnh sát chắc chắn sẽ nhanh chóng phá án."

"Cũng phải nói, hung thủ này có chút thông minh."

"Không thể nào." Kỳ Thiên Duệ không chút suy nghĩ, phủ định suy đoán đó, anh ta vô cùng tin tưởng vào hệ thống an ninh trong nhà mình, "Nhà tôi đề phòng nghiêm ngặt, bình thường ngay cả một con chim sẻ cũng không thể bay vào, càng đừng nói hung thủ có thể lén lút vào nhà giấu t.h.i t.h.ể ở hầm."

Trừ phi...

Anh ta nhíu mày: "Hung thủ là người trong nhà."

Ngay khi ý niệm này xuất hiện.

Kỳ Thiên Duệ theo bản năng không tin vào kết quả này.

DTV

Kỳ gia để đề phòng nguy hiểm, tuyệt đối sẽ không tuyển người làm mới. Rất nhiều người làm trong Kỳ gia đều là họ hàng xa của ông Kỳ hoặc bà Kỳ, họ được cha mẹ tin tưởng, càng là những người trưởng bối nhìn Kỳ Thiên Duệ lớn lên.

Việc mẹ và em gái đã c.h.ế.t khiến Kỳ Thiên Duệ vô cùng đau buồn và sợ hãi, suy đoán hung thủ rất có thể là người trong nhà. Kỳ Thiên Duệ càng không thể chấp nhận.

Sở Nguyệt Nịnh đồng ý với suy đoán của anh ta, "Đúng là người trong nhà."

Nghe câu nói này, lòng Kỳ Thiên Duệ hoàn toàn lạnh tanh, ánh mắt anh ta dần chuyển sang thù hận, "Quả nhiên, chỉ có người trong nhà gây án mới có cơ hội giấu t.h.i t.h.ể ở hầm."

"Bọn phản bội vong ơn phụ nghĩa này! Cha mẹ tôi đối xử tốt với họ như vậy! Vậy mà họ cũng ra tay được!"

Kỳ Thiên Duệ phẫn nộ không thôi, trong đầu không ngừng phỏng đoán hung thủ, hung hăng nắm c.h.ặ.t t.a.y đập mạnh vào bàn, "Đại sư, có phải là bảo mẫu không? Cô ta là họ hàng xa của mẹ tôi, gia đình rất nghèo, là cha mẹ tôi thương xót, cưu mang cô ta, thấy cô ta đáng thương mới thu lưu!"

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu.

"Vậy có phải là tài xế không?" Kỳ Thiên Duệ lại hỏi, "Hắn cũng là họ hàng xa của cha mẹ tôi, cũng là..."

"Kỳ tiên sinh." Sở Nguyệt Nịnh ngắt lời anh ta, "Không phải họ, thật ra hung thủ là ai, anh hiện tại đã có dự cảm rồi không phải sao?"

Kỳ Thiên Duệ sững sờ.

Đúng vậy.

Ngoài những người này, còn có một người có nghi ngờ lớn nhất.

Người đó, chính là người cha mà anh ta kính trọng.

Nghĩ đến khả năng này, Kỳ Thiên Duệ hoảng loạn vô cùng, nắm chặt tay, tay không ngừng run rẩy.

Anh ta không thể tin được, buông tay ra, thân hình loạng choạng trên ghế, "Không... Không thể nào, cha không có lý do làm như vậy."

"Cha... rất yêu mẹ, mẹ kén ăn, trong nhà mặc dù gia sản bạc triệu, nhưng cha cũng nguyện ý đi học nấu ăn, cả lớp đều là nữ sinh, chỉ có cha là nam sinh. Em gái và tôi đều ăn cơm do bảo mẫu nấu, chỉ có cơm một ngày ba bữa của mẹ đều là do cha nấu."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 604: Chương 604



"Cha từng nói, người cha yêu nhất trên đời này là mẹ, may mắn nhất là hai người vượt qua muôn vàn khó khăn để yêu nhau."

Nếu yêu nhau, sao có thể xảy ra chuyện mưu sát?

Kỳ Thiên Duệ không tin.

Anh ta van nài Sở Nguyệt Nịnh.

Sở Nguyệt Nịnh nâng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm.

Cô buông chén trà xuống.

Cô nói: "Chính là cha của anh."

Câu nói đó đã đánh tan tanh mọi hy vọng của Kỳ Thiên Duệ, sắc mặt anh ta trắng bệch, run rẩy đeo kính râm trở lại.

Đầu óc ong ong, hỗn loạn.

"Tôi... Tôi về trước."

Thi thể vẫn chưa tìm thấy, anh ta không thể ngờ cha mình lại làm điều đó.

Sở Nguyệt Nịnh không hề khó chịu với anh ta, bấm tay tính toán: "Thi thể mẹ và em gái anh đang ở hầm phía Tây Nam, đi tìm đi."

Kỳ Thiên Duệ bước từng bước tập tễnh về phía cửa, bỗng nhớ ra một chuyện, anh ta quay lại móc ra chi phiếu, điền một con số, đưa cho người bói toán.

"Sở đại sư, lát nữa mời cô đến nhà, nếu..." Kỳ Thiên Duệ cười chua xót, "Nếu thực sự tìm ra thi thể, tôi muốn mời đại sư siêu độ cho họ."

Sở Nguyệt Nịnh nhàn nhạt nói: "Ngay cả khi không có chi phiếu, tôi cũng sẽ đến."

Nói xong, cô nhìn về phía góc chờ đợi vị khách cuối cùng.

"Anh đi đi, tôi bói xong quẻ cuối cùng sẽ đến ngay."

Kỳ Thiên Duệ rời đi.

Nhóm hàng xóm đều xôn xao bàn tán.

"Chuyện bói toán hôm nay mà truyền ra ngoài thì chắc chắn tin tức Hương Giang sẽ náo loạn."

"Đúng vậy, ai mà ngờ được tiểu thiên vương gia cảnh hiển hách như vậy mà mẹ và em gái lại có thể bị sát hại chứ?"

"Đúng vậy, hung thủ còn rất có thể là cha của tiểu thiên vương."

DTV

"Báo cảnh sát không?"

"Thi thể chưa tìm ra, báo cảnh sát làm sao được."

Nói xong, có người đặt câu hỏi: "Sở đại sư, thật sự là cha của tiểu thiên vương ư?"

"Chúng tôi thường xuyên xem tin tức giải trí Hương Giang, đều nói vợ chồng Kỳ gia môn đăng hộ đối, ông Kỳ càng là vì vợ yêu mà mua bộ trang sức phỉ thúy trị giá hàng chục triệu, người nổi tiếng với tình yêu sâu đậm như vậy sao có thể g.i.ế.c vợ được?"

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, không tán thành cách nói này, "Chẳng lẽ người thâm tình sẽ không g.i.ế.c người sao? Tôi đã gặp qua quá nhiều vụ chồng g.i.ế.c vợ để đoạt tài sản, cũng gặp qua quá nhiều vụ vợ vì tình nhân mà g.i.ế.c chồng. Những người đó, ai cũng không thể nói là không thâm tình?"

"Nói cho cùng, lòng người vẫn sẽ bị lợi ích chi phối, chỉ là chưa chạm vào lợi ích cốt lõi thôi."

Cả gian phòng lại chìm vào im lặng.

Bầu không khí nặng nề đón chào vị khách bói toán thứ ba.

Người phụ nữ có vẻ tiều tụy, mặc chiếc áo sơ mi bông cũ kỹ, tóc búi cao qua loa ở phía sau đầu, nói năng có phần lí nhí, vai gục xuống uể oải. Cô ấy đi dép lào, xách theo một chiếc ấm sành đã cũ kỹ.

Khi đi qua, chiếc ấm sành còn tỏa ra hương thơm nồng nàn khiến không ít hàng xóm thèm thuồng.

Tiếng khen ngợi về hương vị thơm ngon thường xuyên vang lên.

Người phụ nữ có chút ngượng ngùng, nhìn thoáng qua gian bói toán sạch sẽ và ngăn nắp rồi hỏi: "Đại sư, tôi có thể đặt ấm sành lên bàn không?"

"Có thể." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười, trấn an sự lo lắng của cô ấy, "Không cần quá quan trọng. Bói toán một ngàn một quẻ, nếu có vấn đề gì có thể nhường chỗ bói cho người khác."

"Không sao." Ngụy Trinh Tĩnh đặt chiếc ấm sành xuống, sau đó từ trong túi áo lấy ra một ngàn đô la Hồng Kông đặt lên bàn.

Cô ấy biết quy củ nên chủ động báo sinh thần bát tự của mình.

"Đại sư, tôi cũng là xem chương trình Khám Phá Bí Ẩn Phong Thủy: Vén Màn Chân Lý Ánh Sáng mới đến đây." Nói xong, Ngụy Trinh Tĩnh ánh mắt lộ ra đầy hy vọng, "Cô thật sự quá lợi hại, nhất định có cách giải quyết vấn đề của tôi."

Sở Nguyệt Nịnh cầm bát tự của Ngụy Trinh Tĩnh, bấm đốt ngón tay, "Theo quy củ cũ, trước tiên tôi sẽ tính tình hình gia đình của cô."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 605: Chương 605



"Gia đình cô bình thường, có một cô con gái duy nhất. 18 tuổi đỗ thủ khoa đại học, 27 tuổi lại kết hôn. Năm đấy là năm cô kết hôn phải không?"

Ngụy Trinh Tĩnh kinh ngạc trợn mắt.

Xem trên TV là một chuyện, cảm nhận được trong thực tế lại là một chuyện khác.

Cô ấy có thể khẳng định trước đây chưa từng gặp qua vị đại sư này, nhưng quẻ của đại sư lại có thể chính xác đến như vậy.

Ngụy Trinh Tĩnh cảm thấy kỳ diệu, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, 18 tuổi tôi thi đại học ở quê nhà và là thủ khoa toàn tỉnh, sau đó đến Hương Giang làm việc, quen biết chồng hiện tại, vừa tròn 27 tuổi thì tôi đã kết hôn."

Sở Nguyệt Nịnh bấm tay tính toán, "Trước khi kết hôn, tôi tính toán cô đã từng sảy thai một lần, khoảng 23 tuổi."

"Đúng vậy." Ngụy Trinh Tĩnh nói đến đây lại thở dài, sắc mặt vốn đã tiều tụy lại càng thêm buồn bã, "Là mang thai ngoài ý muốn, lúc ấy sự nghiệp đang trên đà phát triển, ảnh hưởng sẽ rất lớn."

"Tôi và chồng suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định bỏ. Không ngờ lại tổn thương cơ thể đến như vậy, rốt cuộc cũng không thể mang thai được nữa."

Có người hàng xóm nghe thấy "không thể sinh con" liền vô cùng nhạy cảm.

"Cô Ngụy, cô đã đi khám bệnh viện chưa?"

"Khám rồi." Ngụy Trinh Tĩnh gật đầu, "Nguyên nhân là do tôi, bác sĩ nói phá thai đã làm tổn thương cơ thể, đời này không thể mang thai được nữa."

Nói xong, cô ấy lại thở dài.

"Từ khi kết hôn đến nay hai năm rồi mà vẫn không thể mang thai. May mắn thay, chồng tôi cũng không gây áp lực cho tôi, nói có con thì có, không có con thì không cần. Để ngăn tôi suy nghĩ lung tung và không tạo áp lực cho tôi, anh ấy còn thường xuyên chủ động nói chuyện với bố mẹ chồng, nói không muốn có con, muốn sống độc thân."

"Anh ấy gánh vác toàn bộ trách nhiệm không thể sinh con."

Hương Giang tuy là thành phố lớn quốc tế, tiếp xúc nhiều tư tưởng mới mẻ từ nước ngoài, nhưng phần lớn mọi người vẫn quan tâm đến vấn đề con cái.

DTV

Hàng xóm nghe thấy chuyện chồng cô chủ động gánh vác, cũng hồ hởi khen ngợi:

"Vậy vị tiên sinh của cô rất tuyệt vời, là người đàn ông có thể gánh vác trách nhiệm đó."

"Loại đàn ông này giờ đây quả là hiếm có trên đời, cô nhặt được bảo bối rồi."

Ngụy Trinh Tĩnh bất đắc dĩ mỉm cười: "Chuyện này đúng là khiến tình cảm vợ chồng tôi thêm gắn bó. Tuy nhiên, nếu có thể, tôi kỳ thực cũng không muốn như vậy."

"Theo tuổi tác ngày càng tăng, nhiều đồng nghiệp đã sinh con đẻ cái, bản thân tôi cũng thích trẻ nhỏ. Mỗi khi nhìn thấy cảnh gia đình ba người hạnh phúc, tôi lại vô cùng ngưỡng mộ."

"Tuy nhiên, chồng tôi không vội nhưng cha chồng lại rất sốt ruột, ông ấy chỉ có một người con trai nên vô cùng muốn nối dõi tông đường. Nhưng chồng tôi không chịu ly hôn với tôi, cha chồng cùng mẹ kế lại sinh thêm một đứa con, hiện tại mẹ kế sắp hết thời gian ở cữ."

Hàng xóm cũng cảm thấy không vấn đề gì.

"Đúng vậy, thúc giục con trai không được thì tự mình ra tay, càng già càng dẻo dai. Nói chung, chỉ cần họ sinh con mà không gây áp lực cho bạn thì bạn có thể thoải mái."

"Nhưng tôi có chút tò mò, mẹ kế bao nhiêu tuổi mà còn có thể sinh con được vậy?"

Ngụy Trinh Tĩnh nói: "Mẹ kế tuổi không lớn lắm, hơn ba mươi tuổi, ước chừng nhỏ hơn cha chồng hai mươi tuổi, là kiểu chồng già vợ trẻ. Sau khi sinh con mới, cha chồng cũng không còn gây áp lực cho tôi nữa."

"Bởi vì - ông ấy muốn giao con mới sinh cho vợ chồng tôi nuôi dưỡng."

Nghe xong những lời chia sẻ của Ngụy Trinh Tĩnh, cả nhóm hàng xóm đều vô cùng kinh ngạc.

"Cô nói thật hả? Cô thực sự đồng ý nhận nuôi con trai của mẹ kế à?"

"Nuôi em trai của chồng mình ư? Vậy xưng hô thế nào đây?"

"Đứa trẻ lớn lên sẽ có vấn đề tâm lý sao?"

Ngụy Trinh Tĩnh bất đắc dĩ gật đầu.

"Cha chồng lo lắng rất nhiều, thứ nhất là lo lắng về vấn đề dưỡng già sau này của chúng tôi, thứ hai là vấn đề thể diện. Nếu để người ngoài biết con trai ông không có con nối dõi, ông sẽ rất mất mặt. Hơn nữa, cha chồng còn nói, so với việc nhận nuôi con của người khác, thì nuôi con cùng huyết thống sẽ yên tâm hơn. Nếu không đồng ý, ông sẽ bắt vợ chồng tôi ly hôn."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 606: Chương 606



"Chồng tôi rất tốt với tôi, tôi không muốn ly hôn. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng tôi đã đồng ý với yêu cầu kỳ lạ này."

Nhóm hàng xóm lắc đầu ngán ngẩm, thậm chí có người còn tức giận bất bình.

"Các người sao lại có thể thay mẹ kế quyết định chuyện quan trọng như vậy?"

"Mẹ kế mang thai suốt mười tháng, vậy mà các người lại nói cướp con của cô ấy đi sao?"

"Như vậy là tạo thêm gánh nặng cho cô ấy!"

"Đúng vậy, nếu là tôi, tôi nhất định sẽ cãi nhau với các người cho đến cùng."

Nghe những lời trách móc của hàng xóm, Ngụy Trinh Tĩnh cũng không vui vẻ gì: "Mọi người nói có lý, lúc đó tôi cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này, nên đã hỏi mẹ kế."

"Ai ngờ mẹ kế lại tỏ ra rất bình tĩnh, cô ấy nói chỉ cần con không phải đi theo người khác là được, nếu có người hỗ trợ mang thai càng tốt hơn."

Ngụy Trinh Tĩnh lộ vẻ áy náy: "Tôi không biết cô ấy có thực sự không ngại hay không, nhưng tôi đã ích kỷ. Để củng cố hôn nhân, cuối cùng tôi đã đồng ý với yêu cầu vô lý này. Sau đó, tôi cố ý xin công ty nghỉ phép dài hạn hai tháng để chăm sóc mẹ kế sau sinh."

Mẹ kế mang thai mười tháng đã rất vất vả, giờ đây lại phải nuôi con một mình, Ngụy Trinh Tĩnh muốn giúp cô ta có thêm thời gian nghỉ ngơi.

"Mẹ kế cũng rất tốt, có lẽ cũng không muốn phiền toái cho gia đình. Trong tháng này, tôi đã hoàn toàn tiếp nhận việc nuôi dạy con và chuẩn bị đồ ăn cho mẹ kế sau sinh."

Nói xong, Ngụy Trinh Tĩnh vỗ vỗ nồi gà hầm: "Đây là gà mái già hầm, tôi nhờ người cha mẹ ở quê mang lên, mỗi ngày hầm một con cho mẹ kế ăn. Hôm nay trong nhà không có ai, A Nguyên và cha chồng đều đi làm rồi, nên tôi mang qua đây nhờ cửa hàng hầm giúp."

"Vì muốn mẹ kế ngủ ngon và phục hồi sức khỏe tốt, tôi đã rất cố gắng, ban đêm hầu như không ngủ để chăm sóc con. Ban ngày, tôi còn phải chuẩn bị thức ăn dinh dưỡng cho mẹ kế."

Gần một tháng trôi qua, Ngụy Trinh Tĩnh cảm thấy mình già đi không ít.

Hàng xóm an ủi:

"Cũng coi như cô có hiếu tâm."

"Chuyện này chỉ cần mẹ kế cô đồng ý, suy cho cùng cũng là chuyện tốt."

"Cha chồng cô nói cũng có lý, tôi có một người bạn cũng không thể sinh con nên đã nhận nuôi, kết quả là đứa con nuôi lớn lên đã tiêu hết tài sản của họ và còn bỏ đi nước ngoài, không bao giờ quay lại."

Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, một người phụ nữ khác chen ngang:

"Theo tôi, có huyết thống ràng buộc vẫn tốt hơn không có huyết thống."

"Ít nhất, đứa bé này là con cháu nhà chồng cô, tôi đã thấy nhiều gia đình nhận nuôi con sau đó ly hôn, vứt con cho bà nội, người đàn ông thì quay sang kết hôn sinh con mới."

"Với trường hợp của cô, ít nhất chồng cô sẽ không bỏ đi."

DTV

Ngụy Trinh Tĩnh biết người phụ nữ nói đúng, gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy. Nếu không có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ cố gắng hết sức nuôi dạy đứa bé. Từ khi quyết định nhận nuôi con, tôi đã xác định sẽ gánh vác trách nhiệm."

Có thể thấy Ngụy Trinh Tĩnh thực sự là một người phụ nữ có trách nhiệm. Nuôi dạy con cái là một việc vô cùng vất vả, vốn dĩ là một người đẹp thành thị, quần áo luôn chỉnh tề, chú trọng chăm sóc da và dưỡng nhan, giờ đây cô ấy đã trở thành một bà thím già nua.

"Nhưng sau đó đã xảy ra chuyện khiến tôi thay đổi ý định."

Có người tò mò hỏi: "Sau đó đã xảy ra chuyện gì ạ?"

Ngụy Trinh Tĩnh lộ vẻ đau khổ trên khuôn mặt tiều tụy: "Tôi phát hiện ra, mẹ kế của tôi căm ghét tôi."

"Ban đầu nó thể hiện qua việc ăn uống. Rõ ràng là món ăn rất ngon, nhưng cô ấy cứ nói ăn không hết và muốn đổi món. Rõ ràng là nước còn nóng, nhưng cô ấy cố tình nói đã nguội và muốn hâm nóng lại. Đối với những yêu cầu vô lý như vậy, lòng tôi thực sự không thoải mái, nhưng nghĩ đến đứa bé nên vẫn cố gắng đáp ứng."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 607: Chương 607



"Vì vậy, tôi còn tham khảo ý kiến của bác sĩ tâm lý, bác sĩ phân tích rằng mẹ kế có thể bị mất cân bằng nội tiết tố sau sinh và trầm cảm sau sinh do con rời đi."

"Tôi thấu hiểu tâm trạng của cô ấy và càng cẩn thận chăm sóc cô ấy và đứa bé hơn. Cho đến khi tôi phát hiện, cô ấy đôi khi nhìn tôi với ánh mắt đầy thù hận. Thậm chí có lần tôi vừa đi làm về, thấy chồng tôi đang ôm con vừa nói vừa cười với mẹ kế. Khi tôi xuất hiện, mẹ kế lập tức trở nên lạnh lùng và nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt u ám."

Mỗi lần nhớ lại ánh mắt lạnh lùng như rắn độc của mẹ kế, Ngụy Trinh Tĩnh lại rùng mình sợ hãi.

"Chuyện này còn tệ hơn tôi tưởng tượng, tôi thực sự không thể chịu đựng được mẹ kế nữa. Cũng lo lắng về việc sau này sẽ có thêm nhiều liên lụy vì chuyện con cái, nên muốn trả lại con cho cô ấy, và lại thử mang thai, nếu không được thì nhận nuôi vậy."

Nói xong, Ngụy Trinh Tĩnh nhìn về phía cô gái xinh đẹp, thanh tao đang ngồi ở vị trí cao nhất với ánh mắt cầu cứu.

DTV

"Trong chương trình có một đứa bé hôn mê bất tỉnh, đại sư có thể dùng bùa phép cứu tỉnh đứa bé ấy. Vậy đại sư có thể giúp tôi không? Tôi thực sự muốn có một đứa con ruột của mình, chỉ cần có thể mang thai, tôi sẵn sàng làm nhiều việc thiện và quyên góp nhiều tiền."

Có rất nhiều truyền thuyết dân gian như vậy.

Ví dụ như những cặp vợ chồng không thể sinh con thì sau khi cầu xin Bồ Tát, một hai năm sau họ có thể có con trai và con gái.

Ngụy Trinh Tĩnh cũng đã cầu xin nhiều Bồ Tát, nhưng không có Bồ Tát nào linh nghiệm. Khi xem chương trình, cô ấy đã coi Sở Nguyệt Nịnh như một Bồ Tát sống.

"Không thể sinh con? Không thể nào?"

Sở Nguyệt Nịnh lộ vẻ nghi ngờ trên khuôn mặt trắng nõn, cô bấm tay tính nhẩm: "Cô sinh vào mùa đông, bát tự của cô có nhiều yếu tố ngọ, mão, dậu ở cung Thiên can và Địa chi, tài tinh cũng rất vượng. Với bát tự tốt như vậy, thông thường vận con cái sẽ rất tốt. Theo lá số tử vi, mệnh của cô định sẵn sẽ có hai con trai và một con gái, cô không có vấn đề gì về việc sinh con cả."

Ngụy Trinh Tĩnh sững sờ, sau một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Không thể nào... Sao có thể như vậy được?"

Nhóm hàng xóm cũng vô cùng ngạc nhiên.

"Nịnh Nịnh, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

"Sao bác sĩ nói không thể sinh con, mà bát tự lại có vận con cái?"

"Hay là cô Ngụy kiểm tra ở bệnh viện không tốt, bác sĩ chẩn đoán sai?"

Ngụy Trinh Tĩnh hoang mang lo sợ lắc đầu: "Tôi đi khám ở bệnh viện tư nhân tốt nhất Hương Giang, nơi đây tiếp đón rất nhiều quan chức và minh tinh nổi tiếng, tỷ lệ khám sai rất thấp."

"Đúng vậy, không phải khám sai." Sở Nguyệt Nịnh nhấp một ngụm trà.

Ngụy Trinh Tĩnh bàng hoàng mất mát.

Lòng cô ấy vẫn cực kỳ hy vọng là khám sai, như vậy vẫn còn hy vọng mang thai.

"Bởi vì..."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn chăm chú vào chén trà xanh biếc lá trà, nở nụ cười lạnh lùng.

"Đây chính là một âm mưu."

Giọng nói vang vọng, cả hiện trường ồ lên.

Ngụy Trinh Tĩnh đầu óc choáng váng, đôi mắt hoàn toàn vô thần.

Sở Nguyệt Nịnh buông chén trà, hỏi: "Bác sĩ khám bệnh cho cô là bạn học cùng lớp với mẹ kế phải không?"

Ngụy Trinh Tịnh không ngờ đại sư lại đoán đúng, từ sự kinh sợ tột độ chuyển sang run rẩy, cung kính đáp: "Đúng vậy."

"Bệnh viện Bích Lệ là bệnh viện tư nhân có nhiều bác sĩ giỏi nhất Hương Giang, nhưng rất khó xếp hàng. Việc đặt lịch khá rắc rối, tôi muốn đi khám ở Bích Lệ vì họ có thể chữa khỏi bệnh và có kỹ thuật tốt nhất. Mẹ kế chủ động nói có một người bạn học ở Bích Lệ, cũng là bác sĩ phụ sản."

Nhưng chính quyết định này đã đẩy cô ấy vào địa ngục.

Không nhận được chẩn đoán chính xác, đối mặt với sự mong chờ con cái của cha chồng và chồng, cô ấy như một kẻ có tội, mỗi ngày nơm nớp lo sợ mắc sai lầm khiến cha chồng tức giận.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 608: Chương 608



Ngụy Trinh Tĩnh nhận ra điều gì đó, hai mắt đột nhiên mở to, tim đập thình thịch, thở dồn dập: "Đại sư... Ý của cô là mẹ kế và bác sĩ liên hợp lừa gạt tôi hả?"

Sở Nguyệt Nịnh gật đầu.

"Tại sao... Tại sao?" Ngụy Trinh Tĩnh vô cùng khó hiểu, "Họ lừa tôi không thể mang thai, họ có lợi gì? Hơn nữa, mấy năm nay, tôi thực sự không hề mang thai."

Sở Nguyệt Nịnh bấm tay, đôi mày thanh tú nhíu lại, ẩn chứa vẻ lạnh lùng nhàn nhạt: "Tất nhiên là không thể mang thai. Mỗi ngày cô đều ăn cơm do cô ta nấu có trộn thuốc tránh thai, cho dù có mang thai thì thai nhi cũng sẽ dị dạng vì quá nhiều thuốc."

Thuốc tránh thai! Dị dạng!

DTV

Ngụy Trinh Tĩnh nhớ lại ánh mắt độc ác của mẹ kế, lửa giận không thể kiềm nén bùng lên, cô ấy siết chặt chiếc túi sành ấm đến mức đầu ngón tay trắng bệch.

Cô ấy hít thở sâu vài lần, cố gắng bình tĩnh lại.

Sau khi kết hôn, cô ấy sống chung với cha chồng và mẹ kế. Mỗi ngày mẹ kế đều chuẩn bị bữa sáng cho cô ấy, khiến cô ấy vô cùng cảm kích, thậm chí còn mua nhiều món quà quý giá để tỏ lòng biết ơn.

Hóa ra...

Mẹ kế chuẩn bị bữa sáng chỉ đơn giản là để cho cô ấy uống thuốc tránh thai!

"Đại sư, tại sao cô ấy lại muốn làm vậy?"

Sở Nguyệt Nịnh nhấp một ngụm trà, rồi mới nói: "Có rất nhiều lý do."

"Cha chồng của cô thực ra là một người rất cẩn thận, ông ta cũng biết mình đã già yếu, trên đời này không có miếng bánh nào trên trời rớt xuống cả. Vợ ông ta trẻ hơn ông ta khoảng hai mươi tuổi, ông ta biết rõ ý đồ của cô ta là hướng đến tiền bạc của ông ta. Nhưng ông ta không quan tâm, miễn là giữ được tài sản, ông ta sẽ không mất gì, còn có thể có một bà vợ trẻ đẹp như hoa."

Nói trắng ra là, đơn giản là cha chồng của cô ấy rất toan tính, biết tính toán.

Ông ta đã lén lút lập di chúc, sau khi c.h.ế.t sẽ để lại toàn bộ tài sản cho con trai độc nhất, cũng chính là chồng của cô ấy. Mẹ kế đã biết chuyện này và vô cùng tức giận. Bao nhiêu mưu tính lâu dài đổ sông đổ bể, cô ta không cam lòng. Vừa lúc đó, chồng cô lần đầu tiên đưa cô về nhà ra mắt. Lúc đó, đó cũng là lần đầu tiên hai người gặp mẹ kế phải không?"

Ngụy Trinh Tĩnh thất thần gật đầu: "Đúng vậy, khi tôi đến nhà gặp cha chồng, ông ấy và mẹ kế vừa mới đăng ký kết hôn."

Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục: "Mẹ kế không cam lòng, cô ta nghĩ rằng nếu tài sản đều để lại cho con trai, vậy cô ta còn đi theo ông ta để làm gì? Đi theo người trẻ tuổi không phải là tốt hơn sao?"

Ngụy Trinh Tĩnh ngẩng đầu lên kinh ngạc: "Cô ta... Cô ta muốn cùng chồng tôi... Không thể nào, cô ta nhất định sẽ thất bại, tôi tin tưởng A Nguyên."

Dù cô ấy không thể sinh con nhưng A Nguyên cũng luôn kiên định ở bên cạnh cô ấy.

"Có đôi khi, tin tưởng quá mức vào tình cảm không phải là điều tốt." Sở Nguyệt Nịnh nói, ánh mắt đầy thương cảm, "Sau khi đưa cô về nhà, chồng cô cũng có việc ra ngoài. Đêm đó, hai người họ đã lăn lóc trên giường."

Tình yêu sâu đậm, đôi khi cũng là một trò cười.

Đàn ông dù ngoại tình, cũng có thể vẫn duy trì bộ mặt chân thành, đầy tình cảm.

Ngụy Trinh Tĩnh ngồi bất động trên ghế, không thể tin được rằng A Nguyên lại sớm đã ngoại tình.

"Mẹ kế yêu cầu A Nguyên chia tay cô, nhưng anh ta không đồng ý. Ngoài việc ngoại hình của cô tốt hơn, thì cô còn có trình độ học vấn và công việc cao hơn. Anh ta không thể chia tay cô, nhưng cũng luyến tiếc mẹ kế."

"Vì vậy, hai người họ vẫn luôn lén lút qua lại. Cho đến khi hai người kết hôn, mẹ kế đương nhiên không muốn cô mang thai, vì như vậy tài sản sẽ bị chia cắt thêm một phần. Do đó, cô ta đã âm thầm cho cô uống thuốc tránh thai trong hai năm. Khi cô muốn đi bệnh viện kiểm tra, cô ta còn bỏ tiền mua chuộc bạn học để làm giả kết quả."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 609: Chương 609



Ngụy Trinh Tĩnh không ngờ rằng số phận trớ trêu như vậy, vậy mà chồng mình lại ngoại tình.

Cô ấy nhớ lại những khoảnh khắc ân ái trong quá khứ, vừa tức giận vừa mong chờ, mong rằng người yêu dù ngoại tình cũng sẽ không làm hại mình, run rẩy hỏi: "Chuyện thuốc tránh thai, A Nguyên chắc chắn không biết nhỉ? Anh ấy nhất định không biết, anh ấy còn mong có con với tôi hơn cả tôi mà."

Ánh mắt Sở Nguyệt Nịnh dần lạnh lẽo: "Thuốc tránh thai? Anh ta đương nhiên biết. Nếu cô mang thai, mẹ kế sẽ không ở bên anh ta nữa, anh ta luyến tiếc loại hạnh phúc sung túc này."

"Còn về chuyện con cái, anh ta cũng mong có con." Sở Nguyệt Nịnh bấm đốt ngón tay, mắt lộ ra vẻ thương cảm. "Vì vậy, mẹ kế đã giúp anh ta sinh con. Bây giờ cô lại giúp anh ta nuôi con ư?"

Vừa dứt lời.

Ngụy Trinh Tĩnh không thể kìm nén sự ghê tởm, nôn khan một trận ngay tại chỗ.

Nhóm hàng xóm lại ồ lên bàn tán.

"Ôi, có nhầm lẫn gì không vậy? Hai cha con cùng chung một người phụ nữ sao."

"Thật là sống lâu mới gặp, cha chồng và con dâu cùng đội chung chiếc mũ xanh."

"Chuyện này nếu là bại lộ, vậy còn tài sản tính sao đây?"

Ngụy Trinh Tĩnh nôn khan suốt nửa ngày, nước mắt chảy ra không ngừng. Sau một lúc lâu, cô ấy mới lấy khăn giấy trên bàn lau khô nước mắt.

"Đại sư, cha chồng của tôi biết chuyện này sao?" Ngụy Trinh Tĩnh hỏi.

Sở Nguyệt Nịnh bấm tay, lắc đầu: "Không biết. Nếu cô muốn trực tiếp chứng kiến hiện trường, có thể lập tức về nhà."

Nghe vậy, vẻ mặt Ngụy Trinh Tĩnh lập tức thay đổi. Ánh mắt ẩn nhẫn và mệt mỏi trước đây giờ đã trở nên cứng cỏi và đầy thù hận: "Chuyện này nếu ảnh hưởng đến cơ thể tôi, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho tra nam tiện nữ kia!"

"Đại sư, theo ý cô, tôi nên làm gì bây giờ?" Ngụy Trinh Tĩnh hỏi.

Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một lát: "Tôi sẽ giả làm bác sĩ để phối hợp với cô làm chứng. Sau đó... nhà cô có camera không?"

"Camera?" Ngụy Trinh Tĩnh ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên gật đầu mạnh mẽ: "Có, trước đây trong nhà từng bị trộm, cha chồng liền lắp một cái camera trong phòng khách. Tuy nhiên bình thường cũng không dùng đến."

Sở Nguyệt Nịnh lập tức bày mưu tính kế: "Cô có thể về nhà cẩn thận xem lại camera, mẹ kế đã hạ thuốc tránh thai lâu như vậy, camera ccó thể ghi lại bằng chứng. Đồng thời, hãy đi tra cứu lịch sử mua sắm tại các tiệm thuốc, tìm người bán thuốc và yêu cầu họ cung cấp hồ sơ mua bán."

Giờ chỉ còn chờ xem Ngụy Trinh Tĩnh sẽ xử lý thế nào.

Ngụy Trinh Tĩnh đứng dậy, cung kính cúi đầu chào: "Cảm ơn đại sư."

DTV

Nói xong, Ngụy Trinh Tĩnh mang theo chiếc ấm sành ra khỏi cửa hàng phong thủy, và vứt nó ven đường.

Mùi hương của chiếc ấm thu hút một đàn mèo hoang và chó đi lạc.

Ngụy Trinh Tĩnh lái xe trở về biệt thự.

Xuống xe, nhìn vào tòa biệt thự nguy nga tráng lệ, ánh mắt của cô ấy càng trở nên lạnh lùng.

Căn biệt thự này do cha chồng mua bằng tiền của mình. Khi còn trẻ, cha chồng đi buôn bán khắp nơi, vào thập niên 80, khi thời thế thay đổi, cha kiếm được một khoản tiền khổng lồ. Sau khi trở về nước, cha đã mua căn biệt thự này, nó nằm ở nơi đắt đỏ nhất Hương Giang. Giá trị của căn biệt thự này đã tăng gấp nhiều lần theo thời gian.

Ngoài căn biệt thự, cha chồng còn có vài trăm triệu tiền tiết kiệm, đây cũng là lý do khiến mẹ kế đồng ý đi theo cha chồng.

Ngược lại, chồng cô ấy thì lại quá bình thường, lương công chức bình thường, tâm lý cũng chẳng có gì khác biệt.

Sau khi vào biệt thự, Ngụy Trinh Tĩnh đi thẳng đến phòng của mẹ kế. Người hầu gái đã bị mẹ kế sa thải, trong nhà cũng không có người giúp việc nên rất yên tĩnh.

Để tránh gây ồn ào, cô ấy cởi giày và đi chân trần lên lầu.

Tuy nhiên, phòng của mẹ kế không có ai. Ngụy Trinh Tĩnh suy nghĩ một lúc rồi đi đến phòng ngủ chính. Khi đứng ngoài cửa phòng, cô ấy nghe thấy tiếng lăng nhăng của chồng và mẹ kế, những lời nói tục tĩu chui vào tai.
 
Back
Top Bottom