Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 580: Chương 580



Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 580

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:58:00
Lượt xem: 58

"Cái gì!"

Đôi mắt u ám của Nghiêm Lôi lóe lên tia sáng, hắn ta giật lại chi phiếu, liên tục chà xát lên vết bẩn, khiến cho vị trí ngày tháng trên chi phiếu bị trầy xước nát. Cánh mũi hắn ta không ngừng phập phồng, trong mắt hiện rõ lệ khí.

Nhân viên quầy thu ngân giải thích: "Nghiêm tiên sinh à, ngân hàng có quy định, để tránh việc chi phiếu giả mạo, ngày tháng bị che khuất bởi vết bẩn không thể phân biệt được nên không thể đổi."

Nghiêm Lôi tức giận bộc phát: "Giấy trắng mực đen, chi phiếu nào mà không thể đổi!"

"Thôi nào, đừng nóng." Một bà lão đứng sau vỗ vai hắn ta, "Không cần vội vàng, viết lại một tờ mới là được."

Ánh mắt Nghiêm Lôi bỗng chốc trở nên lạnh lùng, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, hắn ta xoay người bóp cổ bà lão.

"Cậu dám!" Bà lão hoảng sợ giãy giụa.

Ngay sau đó, cả phòng vang lên tiếng hét chói tai.

Nghiêm Lôi rút ra một khẩu s.ú.n.g lục đen nhánh, chĩa thẳng vào huyệt Thái Dương của bà lão, bóp cổ bà lão kéo đến gần quầy và đẩy chiếc túi hành lý về phía trước.

Bà lão hoảng sợ đến mức hai chân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, giơ hai tay lên.

"Tao nói lại lần nữa, đổi chi phiếu cho tao và bỏ vào túi hành lý." Nghiêm Lôi dùng s.ú.n.g lục mạnh mẽ đẩy đầu bà lão về phía trước, ánh mắt lạnh lùng của hắn ta nhìn chằm chằm vào nữ nhân viên quầy thu ngân.

"Nếu không, tao sẽ cho cả Ngân hàng Kim Đạt này cùng nhau tắm máu! Tao không thể đi được, thì các người đừng hòng mơ tưởng thoát khỏi đây!"

Viết lại chi phiếu? Người đã c.h.ế.t rồi!

Còn làm thế nào để viết lại!

Sự việc xảy ra tại ngân hàng vẫn chưa được báo đến Sở cảnh sát Cửu Long.

DTV

Tổ D mới trở về từ bên ngoài, Chu Phong Húc giơ tay đẩy cửa sổ dựa vào tường, ánh sáng vàng kim dịu nhẹ từ bên ngoài rọi vào.

Bọn họ vẫn đang khẩn trương điều tra và giải quyết vụ án t.h.i t.h.ể nữ bên hồ liên quan đến Huống Lệ Hà.

Thi Bác Nhân đặt túi cơm hộp lên bàn làm việc, liếc nhìn đồng hồ, "Làm việc bốn tiếng, cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ ngơi."

Chú Trung bưng ly cà phê đi theo sau.

"Tốt lắm, ít nhiều gì tôi cũng hỏi thêm vài câu, nếu không manh mối này sẽ trôi mất."

Vào buổi sáng, tổ D đến cửa hàng đồ nội thất nơi Huống Lệ Hà làm việc, cửa hàng nằm ở khu chợ bán buôn đồ nội thất Tr**ng S*. Do Huống Lệ Hà bị sát hại, chồng của Huống Lệ Hà đã tiếp quản cửa hàng, nên nhóm nhân viên không bị điều động.

Sau một hồi điều tra.

Sự việc đã sáng tỏ.

Cam Nhất Tổ hỏi: "Theo lời khai của Tiểu Trương, nhân viên cửa hàng đồ nội thất, anh ta nói Huống Lệ Hà thường xuyên làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, tan làm lúc 5 giờ chiều tuyệt đối không đi sớm hoặc về muộn. Sau khi tan làm, thỉnh thoảng cô ấy còn đi ăn tối với các đồng nghiệp ở cửa hàng đồ nội thất, thứ bảy được nghỉ phép. Chú Trung, sao chú lại thấy lời khai này có vấn đề vậy?"

Nói xong, Cam Nhất Tổ liền ngồi xuống gần Chú Trung.

Kinh nghiệm của anh ta còn thiếu, kinh nghiệm trinh sát cũng không đủ. Tất nhiên là anh ta cũng muốn học hỏi kinh nghiệm từ những tiền bối đi trước.

"Rất đơn giản." La Thất Trung nhấp một ngụm cà phê, "Trước đây chúng ta không phải đã tra cứu hồ sơ nhập cảnh của Huống Lệ Hà sao? Nửa năm nay cô ấy không về Đại Lục lần nào, nhưng lại có gia đình có con cái ở Đại Lục, dù không nghĩ đến chồng thì cũng phải nghĩ đến con chứ?"

Thượng Hải cũng không xa, hai ngày nghỉ vào thứ bảy chủ nhật hoàn toàn đủ để Huống Lệ Hà về nhà một lần.

"Có người mẹ nào nhịn được không về thăm con, nhưng hẳn phải có lý do quan trọng khác khiến cô ấy ở lại."

Kết quả, khi tìm hiểu kỹ hơn, họ đã tìm ra lý do khiến Huống Lệ Hà ở lại Hương Giang mà không về Đại Lục.

Chu Phong Húc mở hộp cơm ra, hắn chọn một phần cơm bò phô mai và trứng ốp la, phô mai và trứng vàng óng ả phủ trên cơm trắng, màu sắc đẹp mắt và hương vị thơm ngon.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 581: Chương 581



Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 581

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:58:02
Lượt xem: 43

Mọi người đều đói nên vừa ăn cơm vừa phân tích vụ án.

Chu Phong Húc nói: "Sau khi đến Hương Giang, Huống Lệ Hà chỉ làm hai việc: thứ nhất, mở cửa hàng đồ nội thất. Thứ hai, cô ấy tìm đến nhân viên bảo hiểm Đại Tân để mua một gói bảo hiểm với số tiền lớn. Gói bảo hiểm này sẽ được sử dụng trong trường hợp cửa hàng đồ nội thất gặp rủi ro tài chính. Rõ ràng, cô ấy đã được chuyên gia tư vấn cẩn thận trước khi mua một gói bảo hiểm như vậy."

"Theo lời khai của quản lý cửa hàng, khi anh ta đến nhà Huống Lệ Hà, anh ta đã từng thấy cô ấy ở cùng với nhân viên bảo hiểm, thậm chí trên ban công còn phơi q**n l*t nam."

"Chúng ta đã tra cứu hồ sơ nhập cảnh của chônngf Huống Lệ Hà, sau khi Huống Lệ Hà đến Hương Giang để mở cửa hàng, anh ta chỉ đến đây một lần và thời gian không khớp."

Nói cách khác...

Cam Nhất Tổ vội vã phản ứng, buông chiếc đũa xuống, bỗng nhiên ngộ ra: "Vậy thì, chiếc q**n l*t nam trên ban công không thể nào là của chồng Huống Lệ Hà được, các anh nghi ngờ Huống Lệ Hà có quan hệ tình cảm với nhân viên bán bảo hiểm!"

"Không phải nghi ngờ." Thi Bác Nhân đã ăn xong cơm, đậy hộp cơm lại, rút một tờ giấy ăn từ hộp giấy lau miệng, "Mà là khẳng định có quan hệ tình cảm. Trai đơn gái chiếc, trên ban công nhà Huống Lệ Hà phơi q**n l*t nam, mối quan hệ của hai người không đơn giản."

"Có quan hệ tình cảm, lại còn liên quan đến việc mua bảo hiểm. Anh Húc, tôi cảm thấy vụ án mạng này có tính chất dị thuơgf."

"Đi thôi, đến điểm tiếp theo." Chu Phong Húc vừa ăn xong cơm, động tác nhanh nhẹn đậy hộp cơm lại, xiên chiếc đũa qua hộp cơm, "Công ty bảo hiểm Đại Tân."

Ba người còn lại cũng nhìn nhau, vội vàng ném hộp cơm trên bàn vào thùng rác.

Công ty bảo hiểm Đại Tân nằm trong tòa nhà cao tầng Lan Viên ở khu Du Tiêm Vượng. Lan Viên là một tòa nhà thương mại đa chức năng, ngoài các công ty thương mại thì còn có nhiều căn hộ dân cư khác.

Bốn cảnh sát lần lượt bước vào công ty bảo hiểm.

Chu Phong Húc mặc áo da đen, lấy ra giấy chứng nhận đưa cho nhân viên lễ tân, "Tổ trọng án Cửu Long, xin hỏi công ty các cô có người nào tên Nghiêm Lôi hay không?"

Nhân viên lễ tân vừa nhỏ thuốc nhỏ mắt xong, nghe thấy là cảnh sát, cô liền híp mắt nhìn vào giấy chứng nhận một chút, "Nghiêm Lôi? Có, nhưng anh hắn ngày hôm qua đã nộp đơn xin từ chức và không còn làm việc ở đây nữa."

Lúc này, một thanh niên mặc vest đeo cà vạt, cầm túi giấy MacDonald bước vào.

"Koep!" Nhân viên lễ tân gọi to.

Thanh niên dừng bước, trên trán còn dán một miếng băng gạc trắng, cười tủm tỉm hỏi, "Có chuyện gì vậy? Có phải muốn hẹn tôi đi xem phim tối nay không?"

"Nghe lầm rồi." Nhân viên lễ tân giới thiệu cảnh sát cho thanh niên, "Là cảnh sát tổ trọng án đến điều tra."

Nói xong, cô lại giải thích cho Chu Phong Húc, "Koep trước đây là nhân viên do Nghiêm Lôi tuyển dụng, anh ấy và Nghiêm Lôi có nhiều tiếp xúc, các anh có thể hỏi anh ấy về Nghiêm Lôi."

DTV

Koep bắt tay với Chu Phong Húc, cười nói: "Tôi đã gặp gỡ qua các vị này rồi."

Mười phút sau.

Chu Phong Húc và Thi Bác Nhân vào phòng khách, La Thất Trung và Cam Nhất Tổ đi tìm nhân viên khác để điều tra.

Koep bưng hai ly cà phê vào, đặt trên bàn pha lê trước mặt hai vị cảnh sát, sau đó, anh ta ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện, "Chu sir, tôi có thể hỏi trước xem có phải anh Lôi đã phạm tội gì không?"

Chu Phong Húc nói: "Về chi tiết vụ án, chúng tôi không thể tiết lộ quá nhiều."

"Hiểu rồi." Koep nhớ lại quãng thời gian làm việc chung với Nghiêm Lôi, bắt đầu thuật lại quá trình.

"Tôi mới vào công ty là do anh Lôi tuyển dụng, hắn đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Trong hai tháng đầu tiên khi mới vào làm, nếu không có anh Lôi giúp đỡ, thì tôi e rằng sẽ phải sống lây lất."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 582: Chương 582



Đây cũng là lý do mà Koep không muốn truy cứu nguyên nhân vụ việc bị Nghiêm Lôi ném chai bia vào người.

Thi Bác Nhân lấy ra một cuốn sổ tay màu đen nhỏ từ túi áo sơ mi, ghi chép lời khai của Koep.

"Anh Lôi nói chung cũng là người tốt, chỉ là tính tình có hơi nóng nảy, giống như pháo nổ, một chút là bùng phát." Koep nhớ lại một việc khiến hắn ta không thoải mái, "Có một con mèo hoang chạy vào công ty, toàn thân bùn lấm lem, vừa vặn dính vào quần tây của hắn, hắn liền đá con mèo hoang ra ngoài bằng một cú đá."

"Nó xoay hai vòng trong không khí."

Koep dù không phải là người yêu mèo nhưng cũng bị tiếng kêu thảm thiết của con mèo hoang dọa sợ.

DTV

Chu Phong Húc rút từ trong áo da ra một bức ảnh, đưa cho Koep trước mặt, "Người trong ảnh có quen không?"

Koep nhìn người phụ nữ trong ảnh, liếc mắt một cái đã nhận ra, "Có chứ, đây không phải là chị Hà sao? Nhưng mà đã mấy ngày rồi tôi không gặp được cô ấy."

"Anh biết rõ ràng mối quan hệ giữa cô ấy và Nghiêm Lôi sao?" Chu Phong Húc thu hồi ảnh chụp.

Koep suy nghĩ một lát mới nói: "Cũng có biết một chút, dù sao nhân viên kinh doanh nào cũng có một hai đại gia chống lưng."

"Đại gia?" Chu Phong Húc không hiểu rõ.

"Đúng vậy, mỗi năm chúng tôi đều có "chỉ tiêu" phải hoàn thành đơn lớn, nên ít nhiều gì cũng sẽ có quan hệ với một hai đại gia, lúc thương lượng ai cũng biết rõ trong lòng." Koep nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thi Bác Nhân, cũng không thanh minh cho bản thân, bất đắc dĩ cười cười.

"Không có cách nào khác, đều là vì kiếm ăn cả thôi."

Nói dễ nghe là bao dưỡng, nói khó nghe là quan hệ t*nh d*c.

Chu Phong Húc lại hỏi: "Gần đây họ có bất hòa gì không?"

Koep suy nghĩ một lát: "Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà chị Hà cùng công ty cãi nhau muốn đổi nhân viên kinh doanh, còn nói muốn tôi tiếp nhận."

Koep nhún vai, lại sờ sờ trán vẫn còn đau, "Hai người họ đánh nhau, còn muốn liên lụy đến tôi. Anh Lôi cho rằng tôi cướp đơn nên mới hiểu lầm như vậy."

Chu Phong Húc lại hỏi: "Anh lần cuối cùng gặp Nghiêm Lôi là khi nào? Hắn từ chức khi nào?"

Đối với nhân viên bảo hiểm, điều quan trọng nhất chính là mạng lưới quan hệ, đặc biệt là một công ty vì tránh cho nhân viên kinh doanh mang khách hàng chạy đi cạnh tranh với công ty nên đều sẽ lập kế hoạch rất chặt chẽ.

Nghiêm Lôi nếu không có vấn đề gì, hắn ta sao lại từ bỏ tất cả để từ chức?

"Hôm qua mới gặp qua, anh Lôi đến công ty lấy đồ còn lại, vừa vặn gặp được trong thang máy." Koep nhớ lại lúc ấy nhìn thấy người trong thang máy.

Nghiêm Lôi toàn thân quấn kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt, ôm một thùng giấy lớn.

Koep chỉ cảm thấy kỳ lạ, cũng không nghĩ nhiều. Nhớ đến hai người đang căng thẳng, nên khi anh ta chuẩn bị ra khỏi thang máy, Nghiêm Lôi lại đột nhiên gọi lại anh ta.

"Hắn nói gì với anh?" Chu Phong Húc hỏi.

"Không nói gì đặc biệt." Koep nói, "Hắn nói hắn chuẩn bị đi nước ngoài, bảo tôi tối nay đi tiễn hắn."

Một câu nói.

Làm cho căn phòng chìm vào im lặng.

Chu Phong Húc nhíu mày.

Lúc này, một người đẩy cửa vào, "Koep, có khách hàng tìm cậu."

Koep cười nói: “Sếp à, về anh Lôi tôi chỉ biết có vậy thôi, điều nên nói cũng đã nói hết, nếu không có chuyện gì khác thì tôi xin phép đi ra ngoài làm việc."

Chu Phong Húc cũng thu dọn đồ đạc, nhìn về phía Thi Bác Nhân đã đứng dậy: "Hôm nay đến đây là hết, cảm ơn sự hợp tác."

Koep do dự nói: "Tối nay anh Lôi còn hẹn tôi tiễn đưa, cần hỗ trợ gì không?"

"Đưa địa chỉ cho tôi." Chu Phong Húc nhận lấy sổ tay của Thi Bác Nhân, ghi chép địa chỉ xuống rồi đóng sổ lại, "Giữ liên lạc, nếu có gì thì chúng tôi sẽ gọi lại anh."

Koep gật đầu đồng ý.

Bốn người rời khỏi công ty bảo hiểm, dọc đường tổng hợp lại thông tin thu thập được của từng người.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 583: Chương 583



Thi Bác Nhân đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, "Anh Húc, tại sao Nghiêm Lôi muốn trốn chạy mà còn muốn Koep tiễn đưa? Đã đánh người rồi còn muốn bắt tay giảng hòa sao?"

Bỗng nhiên.

Đôi mắt anh ta mở to, sợ hãi đến mức cả người run lên, "Không phải chứ? Hắn thực ra là muốn g.i.ế.c người diệt khẩu sao?"

Chu Phong Húc không phủ nhận suy đoán này, hắn giơ tay nhìn đồng hồ, nhìn về phía bóng hoàng hôn đang buông xuống và nhíu mày.

"A Nhân, t.h.i t.h.ể nữ bên hồ đã điều tra rõ thân phận chưa?"

Có động cơ g.i.ế.c Huống Lệ Hà, vậy còn nữ sinh bên hồ thì sao?

Động cơ của hắn ta là gì?

Thi Bác Nhân phụ trách giữ điện thoại, anh ta lấy điện thoại ra xem, "Hình như vẫn chưa có kết quả."

Vừa dứt lời, điện thoại reo lên.

Thi Bác Nhân ấn nút nghe, anh ta nhìn về phía Chu Phong Húc, "Tổ đồng sự bên kia nói, t.h.i t.h.ể bên hồ là nhân vật liên quan đến vụ án mất tích mà họ đang theo dõi trước đây, tên là Nhiếp Thân, địa điểm mất tích là công viên Thế Vận."

Công viên Thế Vận?

Đây không phải là nơi phát hiện t.h.i t.h.ể Huống Lệ Hà sao?

Còn chưa kịp chờ Chu Phong Húc sắp xếp kế hoạch hành động cho đêm nay thì chuông báo động của vài người đồng thời vang lên, đó là tin tức từ tổng bộ hành động gửi đến.

Ngân hàng Kim Đạt xảy ra vụ bắt cóc con tin, thủ phạm đã được xác minh là nhân viên bảo hiểm của công ty Đại Tân Nghiêm Lôi, tổng bộ cần người hiện trường chi viện.

"Ôi, chuyện này tệ quá." Thi Bác Nhân thực sự phải thán phục tên nhân viên bảo hiểm này, "Giết người xong còn dám đi cướp ngân hàng, thật là liều lĩnh."

Chu Phong Húc nhét điện thoại sau eo, vài người nhanh chóng lên xe, Chu Phong Húc gác tay lên vô lăng, xe lùi lại, sau đó hắn đánh lái một cách dứt khoát.

Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai.

Giữa trời bụi mù, chiếc xe lao đi hăng hái.

Ngân hàng Kim Đạt chìm trong bóng tối, cửa cuốn phòng chống trộm bên ngoài đã hoàn toàn sụp đổ.

Bên trong ngân hàng, không khí căng thẳng như dây cung, người dân đối mặt với tên cướp sợ hãi nín thở, vội vàng ôm đầu ngồi xổm ở góc, không dám hít thở mạnh.

Nghiêm Lôi một tay tóm lấy tóc bà lão, tay còn lại dí s.ú.n.g lục vào cằm bà ta, khiến bà ta ngẩng đầu lên, cánh mũi hắn ta không ngừng phập phồng, thấy nữ nhân viên quầy thu ngân vẫn ngơ ngác không nhúc nhích, hắn ta gầm lên hung dữ: "Đưa tiền! Tao bảo mày đưa tiền!"

"Vâng...vâng." Nữ nhân viên quầy thu ngân run rẩy đi đến quầy lấy túi đựng tiền, đầu ngón tay run rẩy, sau khi chạm vào túi đựng tiền, liền vội vàng kéo két sắt đựng tiền mặt ra.

"Nhanh lên!" Nghiêm Lôi gầm lên lần nữa.

Nữ nhân viên quầy thu ngân quỳ xuống đất, ban đầu lấy tiền mặt từng xấp từng xấp, nhưng sau khi bị dọa, cô ta lập tức đổi thành nhét từng nắm tiền mặt vào túi đựng tiền.

Sở Nguyệt Nịnh liếc nhìn xung quanh, mọi người đều sợ hãi ôm đầu, cô dứt khoát ngồi xuống bên cạnh và nhấm nháp trà sữa, hai mắt nhìn chằm chằm vào Nghiêm Lôi ở trung tâm.

Nghiêm Lôi lại dùng s.ú.n.g chỉ vào các nhân viên quầy thu ngân khác, "Các người đừng hòng báo cảnh sát! Tao chỉ lấy lại số tiền mà tao xứng đáng được hưởng, tao có chi phiếu! Tao lấy tiền hoàn toàn hợp pháp! Ai dám bảo cảnh sát, tao sẽ b.ắ.n vỡ đầu người đó!"

DTV

Các nhân viên quầy thu ngân của ngân hàng sợ hãi co rúm lại ở góc tường, một số người trong đó không ngừng gật đầu vì sợ hãi.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn đồng hồ trên tường ngân hàng, 5 giờ 10 phút chiều.

Nếu tốc độ đưa tiền đủ nhanh, sẽ không mất bao lâu để lấp đầy một triệu tệ.

Cảnh sát... Bao giờ họ mới có thể đến?

"Em gái." Một giọng nói nhỏ xíu vang lên bên cạnh.

Sở Nguyệt Nịnh nghiêng đầu nhìn, đó là một người đàn ông trung niên ngồi xổm bên cạnh cô, anh ta mặc veston gầy gò, đeo kính gọng vuông hẹp.

Người đàn ông nheo mắt nhìn tên cướp bên ngoài qua đám đông, rõ ràng là cao 1m8, nhưng lại co rúm lại như một đứa trẻ, anh ta nhìn vào vị trí duy nhất lộ mặt của Sở Nguyệt Nịnh, nhỏ giọng nhắc nhở, "Rút về sau một chút, đừng để tên cướp nhìn thấy em."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 584: Chương 584



Hiện tại tất cả mọi người đều coi Nghiêm Lôi là tên cướp ngân hàng, sợ rằng một sơ hở nào đó sẽ khiến họ mất mạng.

Sở Nguyệt Nịnh cong môi lên cười, di chuyển về phía sau, thành công che khuất tầm nhìn của người trước mặt.

Người đàn ông thở dài bất lực, bây giờ giới trẻ này gan dạ đến vậy sao?

Hắn ta đang cầm s.ú.n.g cướp bóc, mà cô vẫn có thể ung dung uống trà sữa?

Nếu không phải vì anh ta, có lẽ cô đã bị b.ắ.n ngay từ đầu.

Năm phút sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên bên ngoài cửa cuốn phòng chống trộm.

Một giọng nói qua loa truyền vào bên trong.

"Mọi người bên trong hãy nghe đây, tôi là chỉ huy trưởng vụ án này, hiện tại anh đã bị cảnh sát bao vây, hãy thả con tin, có bất kỳ yêu cầu nào cũng có thể thương lượng."

DTV

Sở Nguyệt Nịnh lặng lẽ nhấp một ngụm trà sữa.

Ừm.

Cảnh sát Hương Giang làm việc hiệu quả thật đấy, đến nhanh như vậy.

Cảnh sát đến nơi.

Cảm xúc của Nghiêm Lôi trở nên kích động, hắn ta tóm lấy s.ú.n.g lục, hung dữ nhìn xung quanh, "Ai? Ai đã báo cảnh sát?"

Mọi người đối mặt với súng, sợ hãi vội vàng lắc đầu.

Ngay khi Nghiêm Lôi chuẩn bị dùng s.ú.n.g lục tìm kiếm từng người.

Thì một giọng nói vang lên từ trong đám đông.

"Không ai báo cảnh sát."

Nghiêm Lôi lôi cổ bà lão sang một bên nhìn, trong đám đông có một cô gái ngồi xếp bằng, chỉ vào cửa sau phòng chống trộm, chớp chớp mắt.

"Nếu tôi không nhớ nhầm, cửa sau phòng chống trộm nếu mở ra sẽ tự động báo động."

Bên ngoài ngân hàng Kim Đạt đã bị cảnh sát bao vây.

Hàng rào cảnh giới màu xanh lam vừa được kéo ra, tiếng còi xe cảnh sát chói tai vang lên, một chiếc xe chặn ngang dừng trước cửa ngân hàng, tiếng mở cửa xe vang lên liên tục, tổ D lần lượt xuống xe.

Đội Phi Hổ và đội xung phong PTC đều xếp hàng ở phía trước.

Chu Phong Húc mặc áo chống đạn do đội xung phong đưa qua, "Tình hình hiện trường như thế nào? Chỉ huy là ai?"

"Có người cướp ngân hàng," đội viên xung phong chỉ vào xe cảnh sát phía sau, nơi chỉ huy hình sự đang ngồi, "Chỉ huy là Lương cảnh sát, ông ấy đang ở trên xe."

"Vậy à." Chu Phong Húc dán băng keo chống đạn lên áo giáp, và đi qua.

Tổ D đã mặc đầy đủ áo chống đạn, Thi Bác Nhân, Cam Nhất Tổ và La Thất Trung đều chọn vị trí, ba người đã tìm được vị trí thuận lợi và sẵn sàng hành động.

Bên trong xe chỉ huy ánh sáng khá tối, Lương cảnh sát đang ngồi ở hàng ghế sau, trước mặt ônglà một màn hình TV nhỏ, đang truyền hình trực tiếp tình hình hiện trường qua camera của ngân hàng.

Lương cảnh sát nhìn tình hình hiện trường và chìm trong suy tư.

Rõ ràng chỉ còn hai ngày nữa là có thể thăng chức, sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Khoảng 40 người, một khi nổ súng, nếu c.h.ế.t một người thì cả đời này ông không cần nghĩ đến chuyện thăng chức nữa.

"Tên cướp tên là Nghiêm Lôi sao?" Chu Phong Húc ngồi xuống bên cạnh.

"Phòng tin tức đã thông báo, đúng là vậy." Lương cảnh sát nhìn chằm chằm vào TV, tâm trạng không được tốt lắm.

Khi nhận được thông báo, Lương cảnh sát đang hẹn hò với đối tượng xem mắt ở nhà hàng Tây, đối tượng xem mắt khá hợp ý. Vốn dĩ chuyến đi này, lẽ ra là do tổng cục trưởng cảnh sát chỉ huy, ai ngờ tổng cục trưởng đi nghỉ phép ở Hawaii.

Vì vậy, chỉ có ông có thể đến đây chỉ huy.

Chu Phong Húc cầm bộ đàm trên bàn, điều chỉnh thử kênh, rồi ngẩng đầu hỏi: "Có ai bên trong ngân hàng không?"

"Có," Lương cảnh sát trả lời, "Vừa rồi tổng giám đốc ngân hàng đã đến, có thể liên lạc bên trong."

"Hiện tại có phương án gì?"

Lương cảnh sát nói: "Tôi vừa mới thông báo cho đối phương, xem hắn muốn làm gì."

Chu Phong Húc đi đến cửa sổ xe để quan sát, rồi quay lại chỗ ngồi và bật bộ đàm, "Có thể mở từ bên ngoài không?"

"Ngoài nổ s.ú.n.g ra, hầu như không có khả năng nào khác."

Bỗng nhiên.

Trên TV cáp hiện hình ảnh cô gái đang nói chuyện và chỉ vào cửa chống trộm.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 585: Chương 585



Ngay lập tức, tầm mắt của hai người đều bị thu hút.

Chu Phong Húc nhìn không rõ, nên tiến lại gần hơn để xem và sững sờ.

Nịnh Nịnh?

Sao cô lại ở bên trong?

Lương cảnh sát tỉnh táo, chỉ vào Sở Nguyệt Nịnh, khóe miệng nở nụ cười: "Đây không phải là cô gái ở phố Miếu sao? Trước đây cậu nói với tôi rằng tổ D muốn mời cô ấy, sao cô ấy lại ở đây?"

Chu Phong Húc cọ xát bộ đàm, nhăn mặt, vốn dĩ bình tĩnh nhưng trong lòng bỗng chộn rộn. Hắn vừa đứng dậy thì bị Lương cảnh sát ấn vai.

Lương cảnh sát lớn hơn vài chục tuổi, liếc mắt một cái đã nhận ra, "Đừng vội, nhìn vẻ mặt của cô ấy rất bình tĩnh, không giống những người hoảng hốt khác, hãy bình tĩnh xem trước đã."

Chu Phong Húc điều chỉnh thử bộ đàm cho đến khi nghe rõ ràng, nghiêng đầu văng tay ra khỏi vai rồi đứng dậy. "Lương cảnh sát, kẻ phạm tội này đã liên tục sát hại hai người, là tội phạm g.i.ế.c người cực kỳ nguy hiểm, có thể sẽ g.i.ế.c con tin bất cứ lúc nào."

"Tôi muốn vào bên trong."

Bên trong ngân hàng:

Nghiêm Lôi siết chặt cổ họng bà lão, tinh thần có phần hoảng loạn khi nghe tin cảnh sát đã đến. Bà lão bị siết cho mặt đỏ bầm, mắt trợn trắng, liên tục đập tay vào cánh tay Nghiêm Lôi, "Ặc... Ặc..."

Sở Nguyệt Nịnh chỉ vào bà lão, "Anh sẽ bóp c.h.ế.t bà ấy mất."

Nghiêm Lôi cúi đầu nhìn xuống, buông lỏng tay ra một chút.

Lúc này, một nữ nhân viên ngân hàng run rẩy đi ra, tay ôm bộ đàm, "Cảnh... Cảnh sát muốn nói chuyện với anh."

Nghiêm Lôi giật lấy bộ đàm, trừng mắt gào lên: "Cảnh sát các người muốn làm gì!"

Từ bộ đàm vang lên giọng nói trầm thấp: "Tôi là Chu Phong Húc, đội trưởng tổ trọng án. Anh có bất kỳ yêu cầu nào đều có thể trực tiếp trao đổi với tôi. Cảnh sát sẽ cố gắng hết sức đáp ứng, nhưng điều kiện tiên quyết là tôi phải vào bên trong. Trước tiên tôi yêu cầu đảm bảo an toàn cho con tin."

"Không được! Không cho bất kỳ cảnh sát nào vào!" Nghiêm Lôi kích động, vô tình giơ s.ú.n.g lục lên cao, "Cảnh sát các người xảo trá, muốn đàm phán thì đứng ngoài đó nói chuyện với tao!"

Bà lão bị nòng s.ú.n.g dí vào cằm, run rẩy nôn khan, sợ hãi khóc lóc van xin: “Sếp à, van xin các cậu đừng vào, ngàn vạn đừng vào, hắn ta thật sự sẽ nổ s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t tôi mất!"

Đầu dây bên kia bộ đàm im lặng.

"Được rồi, anh đừng kích động, mọi chuyện đều có thể thương lượng được."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn trái nhìn phải, cửa phòng trộm đã sập xuống sau vụ nổ, không còn cách nào ra ngoài trừ con đường vòng ra cửa sau.

Tuy nhiên, hệ thống chống trộm của ngân hàng khi kích hoạt sẽ khóa cả cửa sau.

Nghiêm Lôi kích động gào lên: "Cảnh sát các người đến bao nhiêu người! Có phải đã bố trí rất nhiều tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa xung quanh tòa nhà cao tầng không? Tất cả cút đi!"

Chu Phong Húc cố gắng ổn định đối phương: "Chỉ cần anh thả hết con tin, tôi đảm bảo với anh sẽ không có một tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa nào bên ngoài."

"Cảnh sát các người chỉ giỏi nói suông thôi! Tôi nói thả là thả ngay đi!" Nghiêm Lôi trừng mắt, lỗ mũi phì phò, "Tất cả cảnh sát cút khỏi con phố này, tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ cảnh sát nào!"

DTV

"Cuối cùng, tôi muốn một chiếc xe chống đạn! Phải mang đến đây trong vòng mười lăm phút! Nếu không, tôi sẽ g.i.ế.c từng người một!"

Những người trong ngân hàng sợ hãi co cụm lại với nhau, thậm chí có vài người đã khóc nức nở vì sợ hãi.

Chỉ có Sở Nguyệt Nịnh là bình tĩnh nhâm nhi trà sữa.

Một lát sau.

Bộ đàm lại vang lên: "Tất cả điều kiện của anh đều có thể được đáp ứng, nhưng điều kiện tiên quyết là tôi phải vào trong để đảm bảo an toàn cho con tin."

Cảm xúc của Nghiêm Lôi bắt đầu trở nên không ổn định, hắn ta hung hăng ném bộ đàm vào tường.

Một tiếng ầm vang lên.

Nghiêm Lôi nhặt bộ đàm lên, cười khẩy: "Cảnh sát, đừng hòng chơi trò mèo với tôi. Nếu đồ không được chuẩn bị đầy đủ, tôi tuyệt đối sẽ không ra ngoài. Muốn chết, tôi sẽ kéo theo cả bọn này cùng chết!"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 586: Chương 586



Bị cánh cửa cuốn che khuất, Chu Phong Húc hoàn toàn không thể nhìn thấy tình hình bên trong. Hắn một lần nữa đến xe đội trưởng, gõ cửa xe.

Lương cảnh sát bực mình, nhưng thấy tên cướp đang uy h.i.ế.p mấy chục người, lại sợ chọc giận hắn ta nên đành nhượng bộ, cầm lấy bộ đàm: "Đội Phi Hổ, PTC, tất cả rút lui về phía sau một con phố, chỉ để lại một tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa tại chỗ chờ lệnh, những người còn lại rút lui ngay lập tức."

Lương cảnh sát vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn màn hình tivi cáp.

Lương cảnh sát nhìn vào màn hình tivi, nơi có hơn bốn mươi người dân đang lo lắng vây quanh, nói với giọng trầm trọng: "A Húc, bằng mọi giá không được để con tin nào bị thương, trước tiên phải đảm bảo an toàn cho người dân."

Chu Phong Húc bật bộ đàm, "Yes, sir."

Hắn chuẩn bị tiếp tục nói chuyện.

Tình hình hiện trường không thể trực tiếp đàm phán, chỉ có thể nghĩ cách ổn định tên cướp.

Cũng vào lúc này.

Bà lão trong ngân hàng vì quá kích động nên bị đột quỵ tim, bà ôm n.g.ự.c trái đau đớn dữ dội, đồng tử giãn to, th* d*c.

Nghiêm Lôi cúi đầu nhìn bà lão ngã lăn ra sau, hắn ta một tay đỡ lấy bà ta, một tay hung hăng vỗ vào trán bà ta, nghiến răng nheo mắt: "Đừng giả vờ! Đứng dậy! Đứng dậy!"

Bà lão run rẩy đưa tay sờ vào túi, bà ta mặc một chiếc áo khoác vest có túi rất sâu, nhưng sờ mãi cũng không sờ vào được.

Nhìn thấy bà lão càng lúc càng đau đớn.

Sở Nguyệt Nịnh không thể nhấm nháp trà sữa nữa, đứng dậy, "Hay là tôi đổi chỗ với bà ấy? Một con tin bệnh nặng chỉ khiến anh thêm phiền phức, tôi khỏe mạnh có thể cùng anh ra ngoài."

"Đổi chỗ?" Nghiêm Lôi nhìn lướt qua trang phục của Sở Nguyệt Nịnh, thấy cổ tay và tay cô đều trống trơn, không có bất kỳ đồ trang sức đắt tiền nào, càng thêm phẫn nộ. "Cô đang nói nhảm à?"

"Tôi nghèo kiết xác, nói cho anh biết, cảnh sát và dân chúng đều không giống nhau, họ chỉ nhìn tiền mà thôi, không ai quan tâm đến người nghèo."

Nói xong, Nghiêm Lôi lại kéo sợi dây chuyền ngọc bích trên cổ bà lão, "Cái này có tiền thì khác, chỉ cần có chuyện gì xảy ra, cảnh sát sẽ lập tức đến."

"Anh muốn dùng dê béo đổi gà? Không thể nào!"

DTV

Hắn ta lại kéo bà lão đang bị đột quỵ tim ra sau, thúc giục nhân viên quầy: "Lấy tiền nhanh lên!"

Sở Nguyệt Nịnh tiến đến, Nghiêm Lôi hung hăng chĩa s.ú.n.g về phía cô.

Cô đặt ly trà sữa lên quầy, giơ hai tay lên, "Không đổi con tin, vậy tôi cho lấy thuốc bà ấy được không?"

Vừa nói, cô vừa cố gắng ổn định cảm xúc của Nghiêm Lôi, đồng thời khuyên nhủ: "Thực ra, anh hoàn toàn có thể trở thành người tốt."

"Người tốt?" Nghiêm Lôi sững sờ trong chốc lát, đột nhiên trở nên kích động, "Người tốt? Làm người tốt có ích gì! Chỉ để bị người khác bắt nạt thôi!"

"Tôi biết anh rất không hạnh phúc." Sở Nguyệt Nịnh từ từ tiến đến gần hắn ta để trấn an, "Anh không có cha mẹ ruột, từ nhỏ đã sống với cha mẹ nuôi. Cha nuôi rất bạo lực, thường xuyên đánh đập anh và mẹ nuôi. Tôi biết hết."

Nghiêm Lôi cảnh giác nhìn Sở Nguyệt Nịnh, giơ s.ú.n.g lên, "Làm sao mà cô biết được?"

Hắn ta luôn cẩn thận bảo vệ thông tin cá nhân, không thể nào tiết lộ ra ngoài.

Sở Nguyệt Nịnh thong thả tiến đến gần, "Tôi là thầy bói, có thể biết được vận mệnh của một người thông qua bát tự và tướng mạo."

"Thầy bói?" Nghiêm Lôi càng thêm nghi ngờ.

"Đúng vậy." Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào mặt hắn ta, "Không tin, anh có thể nghe thêm xem tôi tính có chuẩn không."

"Cha nuôi của anh thích cờ bạc, nghiện rượu, và thường xuyên ngược đãi anh. Đánh anh bằng dép lê, bắt anh quỳ gối, treo anh lên trần nhà, anh đã thử qua mọi hình phạt. Năm 12 tuổi, anh không thể chịu đựng được nữa nên đã ra ngoài xã hội kiếm sống, ngủ gầm cầu ăn xin. Anh trở thành như thế này đều là do lỗi của cha nuôi, không liên quan gì đến anh, đúng không?"

Hận ý dâng lên trong mắt Nghiêm Lôi, "Đúng vậy, tôi trở thành như thế này đều là do lỗi của cha nuôi. Nếu không phải vì hắn, tôi sẽ không thay đổi thành như vậy."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 587: Chương 587



Hắn ta liên tục nghiêng cổ, cằm cọ vào vai áo, nhớ lại những ký ức không tốt, tiếng th* d*c cũng dần dần dồn dập.

"Tôi cũng biết về chi phiếu, đúng là cuat anh." Sở Nguyệt Nịnh nhìn về phía nhân viên quầy, "Mặc dù bọn họ không tin anh, nhưng tôi tin anh."

Một nụ cười quỷ dị nở trên môi.

Nghiêm Lôi dừng lại hành động tự trấn an, chậm rãi nở một nụ cười hiếm hoi, "Đúng vậy, cô thực sự biết. Đúng vậy, chi phiếu là do người yêu viết cho tôi. Nếu bọn họ không nghi ngờ chi phiếu quá hạn, ngoan ngoãn lấy tiền ra, thì mọi người không phải chịu cảnh này."

Bỗng nhiên, vẻ mặt hắn ta lại trở nên đau khổ, "Nhưng... người yêu đã chết, cô ấy không thể viết chi phiếu nữa."

"Tôi biết, anh đã g.i.ế.c cô ấy." Sở Nguyệt Nịnh dừng bước, lông mày nhíu lại có chút không kiên nhẫn.

DTV

"Tôi không có." Nghiêm Lôi vặn cổ, cằm liên tục cọ xát vai, "Là... là cô ấy lẳng lơ, hơn tôi mười mấy tuổi, hoa tàn ít bướm còn không thu tâm, có một mình tôi còn chưa đủ, còn muốn đi tìm người trẻ hơn."

Sở Nguyệt Nịnh không nói gì.

Nghiêm Lôi có tính cách cực kỳ thiếu thốn tình cảm, một khi đã bắt được một người phụ nữ yêu hắn ta, hắn ta sẽ không bao giờ buông tay.

Trên xe.

Lương cảnh sát xem xong quá trình Sở Nguyệt Nịnh bói toán, kinh ngạc nhìn Chu Phong Húc, "Hai người thông đồng diễn trò à?"

Chu Phong Húc nhìn màn hình tivi, thấy cô gái dũng cảm tiến đến gần tên cướp và cười, rồi lại bật bộ đàm.

"Tôi có đạo đức nghề nghiệp, tuyệt đối sẽ không tiết lộ nội dung vụ án."

Chu Phong Húc là người như thế nào, Lương cảnh sát đương nhiên cũng rõ ràng.

Ông nghi ngờ.

Nếu Chu Phong Húc không tiết lộ, vậy cô gái ở phố Miếu làm sao biết được?

Hay là, thật sự là bói toán?

Không... Không thể nào.

Lương cảnh sát theo bản năng phản ứng lại không tin.

Làm sao huyền học có thể thần kỳ như vậy?

Bên trong ngân hàng, Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục tiến đến gần Nghiêm Lôi một cách chậm rãi.

"Tôi biết, anh luôn có lý do riêng của mình."

Lần đầu tiên Nghiêm Lôi cảm thấy có người chịu lắng nghe tiếng lòng của mình, cảm xúc cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn.

"Thực ra, tôi rất yêu cô ấy, dù cô ấy đã có chồng."

Sở Nguyệt Nịnh: "..."

"Tại sao tôi yêu cô ấy như vậy mà cô ấy lại phải rời bỏ tôi?"

Nghiêm Lôi lại nghĩ đến điều gì đó, giọng nói dần trở nên âm ngoan, "Tôi nghi ngờ cô ấy coi trọng người đàn ông tên Koep. Tên đàn ông tiện rách kia, rõ ràng là do tôi một tay dìu dắt, thế mà cũng dám quyến rũ ‘chị dâu’ của hắn!"

Nói xong, Nghiêm Lôi cười ha ha, s.ú.n.g lục rung rinh sau đó chậm rãi dừng lại, nhắm vào Sở Nguyệt Nịnh, giọng điệu trở nên bình thản.

"Vì vậy... tôi đã giam lỏng cô ấy."

Bị xiềng xích trói buộc, Huống Lệ Hà không thể đi đâu được, vĩnh viễn thuộc về hắn ta.

Đáng tiếc, Huống Lệ Hà thực sự quá ồn ào, ngày đêm liên tục kêu cứu.

Thật phiền phức, thật phiền phức.

Sở Nguyệt Nịnh nói: "Anh bị chuyện này k*ch th*ch, hoàn toàn bộc lộ ra tính cách ảo tưởng thời thơ ấu. Ví dụ như khi cha nuôi đánh anh, anh liền muốn trở thành người mạnh hơn để đánh trả. Cha nuôi dùng thủ đoạn ngược đãi, anh liền học theo áp dụng lên người Huống Lệ Hà."

Cô dừng lại một chút: "Cuối cùng, anh đã g.i.ế.c cô ấy."

"Tôi vô tình thôi!" Nghiêm Lôi gào lên, giọng nói ngày càng cao, "Tôi không có ác tâm!"

"Giết Huống Lệ Hà là vô tình, vậy còn Nhiếp Thân thì sao?" Sở Nguyệt Nịnh tiến từng bước đến gần, tốc độ nói chậm lại, "Cô ấy học sinh chỉ đi ngang qua, cô ấy đã phạm lỗi gì?"

"Học sinh à." Nghiêm Lôi dừng lại, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra là ai, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười lớn, "Ai bảo nó nhìn thấy tôi chôn xác chết?"

Đêm đó, hắn ta nhớ rõ là một ngày mưa, bùn đất lầy lội, hắn ta mang ủng đi mưa và đèn pin, ồ, còn mang theo xẻng sắt nữa.

Hắn ta đào xong hố chôn xác xong, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động trong rừng nên đuổi theo, và nhìn thấy Nhiếp Thân hoảng loạn.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 588: Chương 588



Sau đó, hắn ta đưa Nhiếp Thân về nơi ở của mình và giam giữ cô ấy bằng cách tương tự.

Sở Nguyệt Nịnh giơ tay lên, "Anh không cần kích động, tôi đã cho bà lao uống thuốc."

Nói xong, cô từ từ tiến đến gần Nghiêm Lôi, đưa tay vào túi của bà lão, sau một lúc, cô lấy ra một lọ thuốc, đổ ra vài viên thuốc đen nhỏ cho bà lao uống.

Chờ đến khi bà lão dần dần thoát khỏi nguy hiểm.

Sở Nguyệt Nịnh bỏ lọ thuốc trở lại túi của bà lão, thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng nhiên ——

Đồng hồ treo trên tường vang lên.

Đã đến giờ.

Nghiêm Lôi hai mắt đỏ bừng, cảm xúc càng trở nên kích động, hắn ta một tay xé toạc khóa kéo áo khoác, lộ ra quả b.o.m bên trong, trừng mắt nộ khí: "Mười lăm phút đã đến! Các cảnh sát không giữ lời hứa thì tôi sẽ kéo theo bọn họ cùng chết!"

Lương cảnh sát nhìn thấy quả bom, cả người bủn rủn, m.ô.n.g suýt trượt khỏi ghế.

Đầu óc ông không ngừng lướt qua những tin tức.

Bom C4, có sức nổ mạnh và tốc độ châm ngòi nhanh, khi nổ có thể đạt tốc độ mở rộng hơn 8000 mét.

Có nghĩa là, một khi nổ, thì không chỉ là 40 người chết...

Lương cảnh sát run rẩy cầm bộ đàm, sắc mặt đỏ bừng, "Mau! Mau kêu PTC sơ tán đám người!"

"Lại gọi chuyên gia gỡ b.o.m đến đây! Ngay lập tức!"

Đến gần giờ tan tầm, phố Hamilton đã xuất hiện giờ cao điểm, hơn một hàng nghìn dân cùng lúc dũng mãnh đổ ra đường.

Chỉ trong vòng ba phút ngắn ngủi.

Trên đường phố, lượng người hoàn toàn bị quét sạch.

Tất cả các xe vây quanh ngân hàng đều triệt thoái ra phía sau.

Đội xung phong PTC và đội Phi Hổ cũng rút lui ra sau một con phố để chờ đợi.

Chuyên gia gỡ b.o.m EOD mang theo đồ nghề hổn hển chạy đến hiện trường, vừa đến nơi liền lên xe chỉ huy.

Chuyên gia gỡ b.o.m Chương Khải Bình lau mồ hôi trên trán, tình hình khẩn cấp, ông ta không rảnh để nghỉ ngơi, lập tức đi qua đi lại, đặt chiếc thùng dụng cụ màu đen xuống.

"Lương cảnh sát. Bom ở đâu?"

Lương cảnh sát ngồi vào vị trí ghế phụ bên cửa sổ, chỉ huy.

"Ông xem."

DTV

Chương Khải Bình tiến lại gần, nhìn thấy Nghiêm Lôi trên màn hình tivi với một lượng lớn thuốc nổ, hai mắt ông ta lập tức mở to, hơi thở dồn dập cũng dần dần bình tĩnh lại, "Loại thuốc nổ điều khiển từ xa này, tôi... Lần đầu tiên thấy có người dám trói nhiều thuốc nổ như vậy lên người."

"Một khi kíp nổ bên trong, thì toàn bộ người sẽ hóa thành tro bụi."

"Vớ vẩn." Lương cảnh sát vỗ vỗ vào màn hình tivi, "Bằng không tội gọi ông đến đây làm gì? "

Trên người Nghiêm Lôi một lớp thuốc nổ C4, một khi kíp nổ, hắn ta đi đến đâu, nơi đó sẽ xuất hiện hàng loạt thương vong.

Nếu ngồi trên xe chống đạn lao vào khu phố đông đúc, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Nhận thức này xuất hiện, hoàn toàn khiến ánh mắt Lương cảnh sát chuyển từ lo lắng sang bình tĩnh.

Ai cũng không thể đảm bảo rằng tên cướp sẽ không kích hoạt bom, có thể có ý tưởng trả thù xã hội hay không.

Cảnh sát cũng tuyệt đối sẽ không để mặc kệ những kẻ nguy hiểm như vậy đe dọa xã hội.

Vì an toàn tính mạng của người dân, Lương cảnh sát đã ra lệnh.

"Cho dù chết, b.o.m cũng tuyệt đối không thể ra ngoài."

"Rõ ràng." Chu Phong Húc không chút do dự, từ ngày đầu tiên hắn vào đội, hắn đã xác định rõ ràng muốn gánh vác trách nhiệm, sẵn sàng hy sinh mọi lúc mọi nơi.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ con tin an toàn và khống chế tội phạm trước khi kíp nổ bom."

Nói xong, hắn dừng lại một chút.

"Bất chấp mọi giá."

C4 có sức nổ mạnh, đủ sức biến con người thành tro bụi.

Hắn là cảnh sát.

Hắn không thể sợ hãi.

Xe chống bạo động đã vào vị trí.

Chu Phong Húc đứng trước cửa ngân hàng, nhìn xung quanh xác nhận đã trống trải, cất tiếng ra lệnh: "Nghiêm Lôi, anh không cần kích động, xe đã đến rồi, anh có thể ra ngoài xem."

"Được!" Nghiêm Lôi gào lên qua bộ đàm, "Lần này tôi tin các cảnh sát các người một lần nữa!"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 589: Chương 589



Không lâu sau, cửa cuốn từ từ nâng lên.

Nghiêm Lôi siết cổ bà lão, bước từng bước đi ra, s.ú.n.g lục chĩa vào cằm bà ta, tay kia cầm điều khiển từ xa quả bom.

Phía sau, hai nữ nhân viên quầy run rẩy đi theo, mang theo túi hành lý.

"Lên xe!" Nghiêm Lôi giơ cao điều khiển từ xa, hung dữ nhìn về phía nữ nhân viên quầy, "Còn không nhanh lên, tao lập tức kích nổ bom, cùng nhau xuống địa ngục!"

"Còn mày nữa!" Nghiêm Lôi nhìn về phía Chu Phong Húc, "Bỏ hết s.ú.n.g trên người ra ném đi!"

Chu Phong Húc rút s.ú.n.g lục ném ra ngoài.

DTV

Nghiêm Lôi nhìn khẩu s.ú.n.g lục ở xa nhíu mày: "Vẫn chưa đủ xa!"

Một viên đạn bay qua, chiếc ủng đen đá bay khẩu súng.

"Mày đứng xa ra một chút." Nghiêm Lôi vẫn chưa hài lòng, trên mặt treo nụ cười hung ác, "Đúng vậy, giơ tay lên! Phim Hồng Kông không phải thường xuyên diễn như vậy sao? Cảnh sát bắt tội phạm, đều sẽ bắt tội phạm giơ tay lên."

Chu Phong Húc lấy bộ đàm, giơ tay lên và từng bước lui về phía sau.

Ánh mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào bấm điều khiển của Nghiêm Lôi.

Chờ đến khi lên xe, Nghiêm Lôi từ từ đưa bà lão đến bên cạnh xe, một tay cầm điều khiển từ xa, một tay nhắm vào Chu Phong Húc.

Ngoài cửa ngân hàng, trừ xe chống bạo động ra, cảnh sát đã rút lui ra nửa con phố.

Tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa ở đỉnh cao ốc tìm vị trí tốt nhất, nhìn qua nhìn lại, mở bộ đàm: "Lương cảnh sát, tạm thời không có cơ hội, bị vật kiến trúc che khuất."

Chu Phong Húc nghe thấy tiếng trong tai nghe, liếc nhìn qua.

Cột điện vừa vặn che khuất thân hình Nghiêm Lôi.

Hắn suy nghĩ đối sách, hít sâu một hơi: "Nghiêm Lôi, anh không cần kích động. Một mình lái xe sẽ rất vất vả, hay là, tôi đến giúp anh lái thế nào?"

Nói xong, hắn định tiến về phía trước, vừa mới động đã bị Nghiêm Lôi gào thét.

"Không cần lại đây!" Nghiêm Lôi kích động giơ cao điều khiển từ xa, rống giận, "Lại gần đây nữa thì cùng nhau chết!"

Chu Phong Húc chỉ có thể dừng bước, nhìn chằm chằm vào điều khiển trên tay Nghiêm Lôi.

Nghiêm Lôi mở cửa ghế phụ, một tay đẩy bà lão lên xe, hắn ta nhìn về phía cảnh sát xa xa, cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, trên mặt tràn đầy tức giận lại mang theo nụ cười khoái trá.

"Cảnh sát các người chỉ vậy thôi! Đúng vậy! Huống Lệ Hà là tao giết! Nhiếp Thân cũng là tao giết! Các người có thể làm gì tao nào? Còn không phải chỉ có thể trơ mắt nhìn tao đi sao?"

Nói xong.

Ánh mắt hắn ta càng thêm lộ ra sự tự do hướng về phía xa.

Rất nhanh, hắn ta có thể mang theo tiền cao chạy xa bay, có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.

Hắn ta dần dần nở một nụ cười dữ tợn: "Cảnh sát thật là ngu ngốc."

Ngay khi Nghiêm Lôi định lên xe, Chu Phong Húc nắm lấy cơ hội lao một bước về phía trước, khuỷu tay đánh mạnh vào cổ tay Nghiêm Lôi.

Rầm một tiếng.

Súng lục rơi xuống đất.

Chu Phong Húc muốn đi nhặt, Nghiêm Lôi xoay người cản trở, phản ứng lại và muốn ấn điều khiển từ xa, Chu Phong Húc nhanh chóng giơ chân đá thẳng vào bụng đối phương. Nghiêm Lôi kêu đau, nhưng vẫn gắt gao nắm chặt điều khiển từ xa không buông tay.

Lương cảnh sát trên xe chỉ huy đỏ mắt.

Các cảnh sát ở xa đều nín thở nhìn, chỉ chờ điều khiển từ xa rơi xuống là xông lên.

Hiện trường vô cùng căng thẳng và nguy hiểm.

Mọi người đều không muốn nhìn thấy quả b.o.m nổ mạnh.

Rất nhanh.

Thể lực của Nghiêm Lôi không thể chống đỡ được nữa, hắn ta bị đánh ngã xuống đất, điều khiển từ xa rơi xuống, biểu tình của hắn ta đột nhiên trở nên dữ tợn và bật cười ha ha, "Cảnh sát, các người không nghĩ rằng tao chỉ có một điều khiển từ xa à."

Nói xong, hắn ta hung hăng kéo dây nổ bom, 60 giây đếm ngược nhanh chóng hiện ra.

Lương cảnh sát bỗng nhiên run rẩy, hai mắt mở to, toát mồ hôi lạnh.

Thi Bác Nhân càng không thể tin được, bị Cam Nhất Tổ cản lại cũng muốn lao vào.
 
Back
Top Bottom