Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 560: Chương 560



Cho đến khi -

Sở Nguyệt Nịnh trả thối lại tiền cho ba vị khách cuối cùng, mỉm cười xin lỗi những khách hàng còn ở lại cửa hàng: "Để quý vị chờ lâu như vậy, thật là xin lỗi."

"Không sao cả. Sở đại sư không cần lo lắng." Một người đàn ông da ngăm đen vui vẻ nói, "Chúng tôi chỉ là xem chương trình truyền hình thấy nghiện nên đến đây xem trực tiếp, nhìn cho đã mắt thôi."

Lời nói của người đàn ông vừa dứt, đã có không ít người tiếp lời.

"Đúng vậy, đại sư cứ việc yên tâm làm việc đi."

"Đúng vậy, chúng tôi chỉ đến xem náo nhiệt thôi."

Không ít người ở đây đến để Sở Nguyệt Nịnh bói toán, họ đều muốn xem xem Sở đại sư có linh nghiệm như trên TV hay không.

Vì vậy, ai cũng không muốn rời đi.

Sở Nguyệt Nịnh không khuyên thêm nữa mà đi vào cửa hàng phong thủy.

Vị khách đầu tiên đến bói toán là một cô gái trẻ.

Cô gái ngồi xuống, trước tiên nhìn xung quanh một lượt, co quắp đặt ba lô lên đùi, cảm thán: "Sở đại sư, nơi này của bạn thật đẹp mắt, phong cách trang trí rất độc đáo."

"Cảm ơn." Sở Nguyệt Nịnh ngồi bên bàn, cầm lấy một ấm trà nhỏ rót trà theo lệ thường, lại ngước mắt hỏi: "Bạn muốn uống không?"

Hạ Hoan lắc đầu.

Sở Nguyệt Nịnh buông ấm trà nhỏ, hỏi: "Bạn muốn tính gì?"

Không ngờ, Hạ Hoan không trả lời ngay mà đứng dậy, dựa vào bàn và nhỏ giọng hỏi: "Đại sư tính cho người khác cũng như vậy sao?"

Sở Nguyệt Nịnh thực tế là lần đầu tiên gặp trường hợp có người bỏ tiền ra để tính bát tự cho người khác, suy ngẫm một lát, "Có thể, chỉ cần có bát tự là được. Nhưng mà bạn xác định tốn hai trăm tệ để tính bát tự cho người khác sao?"

"Xác... Xác định." Hạ Hoan miệng nói vậy, nhưng tay lại siết chặt hai trăm tệ, biểu tình lại có chút do dự, do dự như vậy khoảng hai phút.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn ra sự do dự của cô, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Nếu hối hận thì chúng ta có thể kết thúc ngay bây giờ."

"Không không không." Nghe nói muốn kết thúc, Hạ Hoan liên tục lắc đầu.

Tối hôm qua, cô xem chương trình bói toán, thấy Sở đại sư giống như thần tiên có thể thấu hiểu tướng số vận mệnh, khiến cô vô cùng kinh ngạc.

DTV

Sáng sớm, cô đã ghi nhớ địa chỉ trên TV và đến cửa hàng xếp hàng.

"Thực ra." Hạ Hoan cắn môi, "Tôi là học sinh, tiền sinh hoạt phí và tiền lương làm thêm chỉ có một ngàn tệ một tháng thôi."

Nói xong lời này.

Sở Nguyệt Nịnh đã hiểu.

Ở thành phố Hương Giang đắt đỏ, với một ngàn tệ để tiêu xài một tháng thì bình thường phải rất tiết kiệm.

Hiện tại mới đầu tháng, đã phải lấy ra hai trăm tệ để bói toán, đối với Hạ Hoan mà nói không thể nghi ngờ là một áp lực lớn.

Tuy nhiên.

Hạ Hoan cũng không suy nghĩ quá lâu, liền dứt khoát ném hai trăm tệ lên bàn: "Không sợ, để cứu bạn thân thoát khỏi bể khổ thì nhất định phải bói quẻ."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn đồng tiền Hồng Kông được bảo quản cẩn thận, cô gật đầu: "Nếu xác định muốn bói, thì hãy cung cấp bát tự của người cần bói cho tôi."

"Được." Hạ Hoan lấy ra một cuốn sổ đen từ ba lô, lật tìm vài trang và đưa qua, "Tôi đã cố ý xác nhận với bạn thân, đây là bát tự của bạn trai cô ấy."

"Bát tự của bạn trai?"

"Nếu là để cứu bạn thân thoát khỏi bể khổ thì hẳng phải nên lấy bát tự của bạn thân để bói sao?"

Nghe thấy tiếng ồn ào hỏi chuyện của hàng xóm, nét mặt Hạ Hoan cũng trở nên buồn rầu.

"Mọi người không hiểu đâu, tôi tính bát tự của bạn trai cô ấy chính là vì bạn thân."

Hàng xóm lại càng không hiểu.

"Vì bạn thân, tính bát tự của bạn thân càng nhanh càng tốt phải không?"

"Hay là bạn trai cô ấy đối xử không tốt với cô ấy?"

Sở Nguyệt Nịnh bấm tay tính bát tự, nhìn về phía người hàng xóm cuối cùng lên tiếng, cười nói: "Mọi người nói đúng, bạn trai của bạn thân cô ấy quả thực không ra gì."

Cô vừa tính toán vừa nói: "Kim thủy quá nhiều, thủy đại diện cho thận, đại diện cho tình cảm. Trong bát tự, kim thủy quá vượng thì đàn ông có tính đa tình, thích dây dưa với người khác phái, háo sắc và khả năng tự kiềm chế kém, không thể cưỡng lại cám dỗ. Bạn trai của cô ấy ngoại tình, liên tục không ngừng."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 561: Chương 561



Hạ Hoan không ngờ Sở đại sư chỉ xem một lá số tử vi đã có thể nhìn ra con người của đối phương.

Nghĩ đến điều gì đó, cô lộ ra nụ cười cay đắng: "Thật tốt quá, cuối cùng cũng có người có thể nhìn rõ bộ mặt thật của tên tra nam đó. Tên tra nam đó thực sự không phải người tốt, bình thường hay v* v*n con gái, có một lần, hắn..."

Hạ Hoan do dự hạ giọng, không biết có nên nói chuyện này hay không, "Có lần ba người đi du lịch, hắn nhân cơ hội bạn thân ra ngoài đã đến gõ cửa phòng tôi."

Hạ Hoan đương nhiên không mở cửa.

Buổi tối, nam nữ ở chung phòng, cô sợ bạn thân hiểu lầm.

Đối phương thấy cô không mở cửa, còn ngược lại ở ngoài cửa châm chọc mỉa mai một câu: "Giả vờ thanh cao cái gì."

DTV

"Bạn thân của cô không tin à?" Sở Nguyệt Nịnh nhìn tướng mạo Hạ Hoan, nhíu mày: "Tôi nhìn ra cô đã nhắc nhở cô ấy nhiều lần."

"Đúng vậy." Hạ Hoan thở dài, "Bạn thân tôi nói lúc ấy vòi nước bên kia phòng có vấn đề, hắn đến chỉ là muốn mượn phòng tắm."

Lại có người ở cửa châm chọc.

"Nửa đêm mượn phòng tắm? Hay là đi phòng của cô gái độc thân?"

"Thật là giỏi bịa đặt."

"Đúng vậy, nói hắn không có ý đồ câu dẫn, đến ma quỷ cũng không tin."

Hạ Hoan tiếp tục uể oải nói.

"Sau đó, tôi cũng phát hiện ra hắn ngoại tình hai lần nữa. Lần đầu tiên, tôi thấy bạn trai lừa dối cô ấy đi công tác, lại vừa vặn bị tôi bắt gặp ở cửa hàng mua bcs, thậm chí còn cùng người phụ nữ đi cùng hắn có cử chỉ thân mật."

"Lần thứ hai, tôi thấy bạn trai đi cùng một phụ nữ ở đầu đường thân mật. Tuy nhiên, khi tôi gọi bạn thân đến thì hai người đã sớm đi rồi."

"Nhưng bất kể tôi giải thích thế nào về việc tận mắt nhìn thấy thì bạn thân tôi vẫn không tin, thậm chí còn cho rằng tôi cố ý khiến họ chia tay."

Hạ Hoan vẫn có chút ấm ức.

Ai muốn hãm hại người bạn tốt của mình? Cô chắc chắn là phát hiện ra điều gì đó không ổn mới khuyên bảo.

"Mọi người không biết đâu, bạn thân tôi thực sự ngốc nghếch, tin tưởng tra nam hoàn toàn. Thậm chí, tiền sinh hoạt phí gia đình gửi cho cũng đều tiêu xài vào tra nam, gia cảnh tuy không phải siêu giàu có, nhưng cũng coi như khá giả. Bố mẹ thương yêu, từ nhỏ mười ngón tay không dính nước, thậm chí mì sợi cũng không biết nấu, thế nhưng vì tra nam mà học nấu ăn, cánh tay đều bị bỏng nước sôi phồng rộp."

"Hiện tại, bạn thân tôi muốn đính hôn với hắn, nếu tiến độ nhanh, thì hai người còn sẽ đính hôn vào cuối năm."

Hạ Hoan cũng rất nóng nảy, cô không đủ tiền thuê thám tử tư, cũng không có thời gian theo dõi bạn trai của bạn thân.

Cô chỉ có thể đặt hy vọng vào Sở đại sư.

Hàng xóm nghe xong đều cảm thấy Hạ Hoan thật ngốc nghếch.

"Nếu bạn thân cô không tin, thì cứ để họ tự nhận ra."

"Dù sao thì cũng có ngày phát hiện ra."

"Cô nói nhiều, ngược lại ảnh hưởng đến tình cảm của cô và bạn thân."

"Nghe dì nói này, cứ nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Dì là người từng trải, bạn thân và bạn trai của cô ấy là người chung giường, cô ấy sẽ không tin lời cháu nói đâu."

"Đừng làm những việc vô ích."

"Không được." Hạ Hoan vẫn không chịu bỏ cuộc, lắc đầu: "Tôi và bạn thân lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình như chị em. Đã nói có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng. Tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy nhảy vào hố lửa, bị tra nam hủy hoại cả đời được."

Câu nói này khiến cho những người vốn muốn khuyên nhủ cô giữ im lặng.

Đúng vậy, nếu như chuyện này xảy ra với người thân họ, họ cũng sẽ giúp đỡ.

Hạ Hoan đầu óc rối bời, cố gắng sắp xếp suy nghĩ rõ ràng rồi nói: "Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi."

"Cô ấy chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chỉ cần có thể bắt được hiện trường ngoại tình, thà đau ngắn còn hơn đau dài. Cô ấy nhất định sẽ nhận ra bộ mặt thật của tên tra nam đó."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 562: Chương 562



"Đại sư, phiền cô nhất định phải tính toán kỹ cho tôi. Xem tên tra nam đó sẽ hẹn hò ở đâu, hoặc sẽ khai phòng ở khách sạn nào. Tôi sẽ lập tức dẫn bạn thân đi bắt quả tang."

Ai ngờ.

Sở Nguyệt Nịnh lại nhìn tướng mạo Hạ Hoan, nhẹ nhàng thở dài.

"Nhưng mà, nếu cô dẫn cô ấy đi bắt gian thì cô sẽ bị hủy hoại dung mạo đấy."

"Hủy... Hủy hoại dung mạo?"

Sau khi Sở Nguyệt Nịnh nói xong.

Hạ Hoan trợn tròn mắt, cô đã xem chương trình, đương nhiên biết Sở đại sư có bao nhiêu thần thông. Rất nhiều người ở Hương Giang đều nói Sở đại sư có thể liếc mắt một cái là nhìn ra được tương lai của người khác.

Thầy quyền anh bị ung thư

Sự kiện đầu độc tại trường Đại học Khoa học Kỹ thuật Hương Giang.

Chuyện nào mà không chấn động dung mạo?

Đại sư tính toán ra sẽ hủy hoại dung mạo, thì nhất định sẽ hủy hoại dung mạo!!

Hạ Hoan không hề nghi ngờ tính chân thật của lời bói toán của Sở Nguyệt Nịnh, đôi tay run rẩy sờ lên mặt, muốn nói không sợ hãi nhưng rõ ràng là giả.

Cô mới chỉ hơn hai mươi tuổi, đúng là độ tuổi yêu thích cái đẹp.

Cô không bao giờ ngờ rằng, chỉ vì muốn giúp bạn thân thoát khỏi hố lửa, mà bản thân sẽ bị hủy hoại dung mạo, lại đồng thời lo lắng cho bạn thân, vẻ đẹp trên khuôn mặt thanh tú cũng không khỏi nhíu lại.

"Đại sư, có phải lúc đi bắt gian đó, tra nam tức giận đánh chúng tôi không? Bạn... Bạn thân tôi cũng bị hủy hoại dung mạo sao?"

Sở Nguyệt Nịnh bấm tay tính toán, nhìn Hạ Hoan đang sợ hãi nhưng vẫn lo lắng cho bạn thân, lại buông tay xuống.

Cô nhẹ nhàng tìm lời giải thích: "Sự việc có thể không giống như cô nghĩ."

"Không giống?" Hạ Hoan càng thêm nghi ngờ, "Có gì khác nhau sao?"

"Ban đầu, cho dù cô không đến bói toán, thì ba tiếng sau cô cũng sẽ nhận được tin tức tra nam dẫn người đi khách sạn khai phòng." Sở Nguyệt Nịnh nhấp một ngụm trà, giải thích, "Dựa vào tính cách của cô, cô sẽ lập tức dẫn bạn thân đến khách sạn."

"Ban đầu, cô còn muốn gọi thêm hai người bạn học nữa, nhưng suy nghĩ lại, lo bí mật khó giữ, nếu nhiều người biết chuyện sẽ làm bạn thân mất mặt, cuối cùng cô vẫn không gọi."

Nói thật, bị cắm sừng cũng không phải chuyện gì vẻ vang.

Rất nhiều cô gái sau khi bị ngoại tình, họ đều trở nên tự ti và nhạy cảm.

Hạ Hoan cũng đã cân nhắc đến điều này, mới chỉ cùng hai người bạn đi khách sạn bắt quả tang.

Hạ Hoan dựa vào logic suy đoán một chút, khẳng định gật đầu: "Đúng vậy, tôi sẽ làm như vậy."

Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục bấm tay tính toán.

"Khi đến khách sạn, cô lo lắng tra nam quen thuộc với giọng nói của bạn thân sẽ không mở cửa, nên còn cố ý bỏ ra 50 tệ tiền thuê dì lao công đến hỗ trợ."

Trên thực tế, tính đến đây.

Cũng không khó để nhận ra Hạ Hoan là một người khá cẩn thận, cô chỉ vì bạn tốt mà có thể nhượng bộ ở một số điểm.

"Sau khi cửa mở, cô thấy tra nam thì vô cùng phẫn nộ, cùng bạn thân xông vào phòng tìm tiểu tam."

"Tra nam ngăn cản, mọi người đã xảy ra xung đột. Hắn tức giận vớ lấy một chiếc hộp sắt, có lẽ vì vẫn còn tình cảm với bạn thân, nên hắn chỉ ném chiếc hộp sắt về phía cô, góc nhọn của hộp sắt rạch vào mặt cô."

"Vì cô vốn đã có thể chất bị sẹo lồi, nên trên mặt sẽ để lại sẹo vĩnh viễn."

Hạ Hoan nhíu mày liễu thanh tú, nhấp môi.

DTV

Cô không ngờ sự việc sẽ diễn ra theo hướng này.

Mọi người đều có lòng vị kỷ, cho dù xem bạn thân là người bạn tốt nhất nhưng nghĩ đến việc sẽ bị hủy hoại dung mạo cả đời cũng khó tránh khỏi sự sợ hãi.

"Đại sư... Tôi bị hủy hoại dung mạo, vậy bạn thân sau này có phải sẽ nhảy vào hố lửa không? Cô ấy sẽ không bị tra nam lừa gạt nữa chứ?"

Cô tự an ủi bản thân.

Mặc dù đoán trước quỹ đạo vận mệnh sẽ bị hủy hoại dung mạo, nhưng chỉ cần bạn thân có thể nhận rõ tra nam, thì nội tâm cô vẫn có thể tìm được sự cân bằng.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 563: Chương 563



Mặt khác, những người hàng xóm cũng giúp đỡ và an ủi.

"Bạn bè hy sinh bản thân để giúp đỡ đển nổi bị hủy hoại dung mạo, chắc chắn sẽ chia tay."

"Đúng vậy, tên đàn ông như vậy chả lẽ còn muốn sao?"

"Yên tâm, bạn thân của bạn chắc chắn sẽ chia tay."

Hạ Hoan mặc dù đang hy vọng, nhưng trong lòng cô cũng cho rằng đó là điều đương nhiên.

Đối mặt với những lời khẳng định của mọi người.

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, nhẹ nhàng cầm ấm trà lên rót thêm một chén trà, lá trà xanh tươi lượn vòng theo dòng nước.

Chiếc ấm trà được đặt xuống nhẹ nhàng.

"Cũng không có."

"Không sao?" Hạ Hoan kinh ngạc đến không thể tin nổi, không biết sự việc ở đâu có vấn đề, "Tôi đều bị hủy hoại dung mạo rồi, bạn thân sao lại không chia tay tra nam chứ?"

DTV

Điều này hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của Hạ Hoan.

Cho đến nay.

Cô luôn cho rằng hai người thân thiết như là chị em ruột thịt, cô sẵn sàng hy sinh mạng sống để giúp bạn, thì bạn thân chắc chắn cũng sẽ sẵn sàng bảo vệ cô.

Sở Nguyệt Nịnh bấm tay tính toán, "Từ bát tự của tên tra nam có thể thấy, hắn tuy rằng ngoại tình lăng nhăng, nhưng lại có nhân duyên sâu sắc, có người nguyện ý không rời không bỏ. Do đó, bạn thân của cô đã biết chuyện tên tra nam ngoại tình từ lâu."

"Rốt cuộc, cô có thể phát hiện ra hắn ngoại tình, thì bạn cô là người bên gối cũng có thể phát hiện ra. Đáng tiếc, bạn thân của cô quá mức si mê, sa vào lời dối trá lừa gạt của tên tra nam. Vì tên tra nam, thậm chí cô ấy có thể không cần gia đình, bạn bè, thậm chí còn có thể không cần sự nghiệp. Đừng nói đến chuyện chia tay, sau khi cô hủy hoại dung mạo, cô ấy thậm chí sẽ cắt đứt liên lạc với cô."

Hạ Hoan im lặng.

Lặng lẽ lắng nghe Sở Nguyệt Nịnh giải thích.

"Bản thân cô học lực xuất sắc, có một tương lai không tồi, gia đình cũng sẽ ngày càng tốt đẹp hơn nhờ vào tương lai tốt đẹp của cô. Ngược lại, vì dính líu đến chuyện này, cô phải gánh vác vận mệnh mà bản thân cô đáng lẽ không phải nhận lấy. Sau khi bị hủy hoại dung mạo, cô không tìm được công việc tốt, cũng không dám bày tỏ tình cảm với người con trai cô thích, cô trở nên nhạy cảm và tự ti trong công việc, sau đó còn mắc bệnh trầm cảm."

"Bố mẹ cũng vì giúp cô chữa bệnh mà tiêu hết tiền tích cóp của gia đình."

"Ngược lại là bạn thân của cô. Mấy ngày sau sự kiện bắt quả tang, cô ấy lập tức hòa giải với tên tra nam, sau đó đính hôn kết hôn, và tương lai còn sinh cho tên tra nam đó ba đứa con."

Hạ Hoan không ngờ việc tốt giúp đỡ bạn thân lại nhận được kết cục như vậy.

Không, dựa theo việc bói toán của Sở đại sư.

Đối phương căn bản không xứng đáng là bạn tốt của mình, làm sao có thể là bạn tốt nhất nhìn thấy mình bị hủy hoại dung mạo mà không giúp đỡ, ngược lại lựa chọn kết hôn với tên tra nam chứ?

Còn sinh ba đứa con.

Hạ Hoan liên tưởng đến sau này, nhịn không được nôn khan ra tiếng.

Sở Nguyệt Nịnh tính toán đến đây, lại đưa ra địa chỉ khách sạn, "Giờ đến lượt cô quyết định."

Cô thực ra cũng tò mò.

Hạ Hoan liệu có còn muốn khuyên tỉnh bạn thân.

Hay là kết thúc như vậy?

Hạ Hoan nhìn địa chỉ khách sạn, cũng cảm thấy châm biếm vô cùng, chỉ nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt, "Đại sư, tôi sẽ không đi khách sạn, không ai ngu ngốc như vậy."

Cô đi, sẽ bị hủy hoại dung mạo.

Hủy hoại dung mạo thì cũng thôi, còn phải không có kết cục tốt đẹp. Cô bị quẻ bói này đánh thức, đã nhìn nhận vấn đề một cách tỉnh táo.

Càng hồi tưởng, đầu óc càng trở nên tỉnh táo.

Từ biểu hiện muốn nói lại thôi của bạn thân, từ dáng vẻ bạn thân thỉnh thoảng kéo tay cô lặng lẽ khóc thút thít.

Hạ Hoan còn có gì không hiểu rõ?

"Đại sư." Hạ Hoan nhìn về phía bàn dài bên cạnh máy bàn có dây điện thoại, "Tôi có thể mượn máy bàn gọi điện thoại không?"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 564: Chương 564



“Cứ tự nhiên."

"Cảm ơn."

Hạ Hoan cầm lấy microphone, bấm một chuỗi số, chờ âm thanh kết nối điện thoại vang lên, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ thanh xuân dào dạt.

Cô im lặng trong chốc lát.

Cho đến khi đầu dây bên kia không ngừng thúc giục.

Hạ Hoan mới hỏi: "Phương Phương, thực ra cậu đã sớm biết chuyện tra nam ngoại tình phải không?"

Phương Phương ở đầu dây bên kia nghe ra giọng nói của Hạ Hoan, do dự nhưng cũng không giấu giếm, "Phải... Nhưng A Nghiệp nói, là tiểu tam câu dẫn anh ấy trước, anh ấy coi tiểu tam là tớ, còn nói anh ấy thực sự yêu tớ, không thể rời xa tớ."

Giọng nói của Phương Phương ngày càng nhỏ.

"Tớ... Tớ đã tha thứ cho anh ấy."

Hạ Hoan im lặng trong chốc lát, cảm thấy vô cùng châm biếm.

Cũng cảm thấy hai người các cô cũng chẳng thân thiết như những gì cô nghĩ, đối phương rõ ràng đã sớm biết chuyện tra nam ngoại tình, để lại một mình cô lo lắng.

"Phương Phương, sau này chúng ta đường ai nấy đi, hai người chúng ta không còn là bạn bè nữa, không có việc gì thì không cần liên hệ với tôi nữa."

Phương Phương nóng ruột, muốn giải thích, "Hoan Hoan, cậu nghe tớ giải thích..."

Hạ Hoan trực tiếp cúp điện thoại.

Cô nhìn Sở Nguyệt Nịnh đang chậm rãi nhấp trà, khí chất lại ung dung, lộ ra nụ cười cảm kích.

Có người có thể sẽ cảm thấy cô tốn hai trăm tệ không đáng giá.

Chỉ có cô là cảm thấy xứng đáng.

Nếu không phải vì lá bói này, cô có thể trực tiếp bị hủy hoại dung mạo mới nhận ra được tính cách yếu đuối của Phương Phương.

Hạ Hoan đứng dậy hướng Sở Nguyệt Nịnh cúi mình vái chào, cảm kích nói: "Cảm ơn đại sư."

Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Không cần khách khí."

Cô nhìn về phía tờ giấy trên bàn, "Địa chỉ kia làm sao bây giờ?"

"Không cần nữa." Hạ Hoan cầm lấy tờ giấy vo thành một cục ném vào thùng rác.

Nếu hủy hoại dung mạo là vận mệnh mà Phương Phương vốn dĩ phải gánh vác.

Liền tính ra không phải là bạn thì Sở Nguyệt Nịnhcũng không muốn một cô gái trẻ phải đối mặt với loại tai họa này.

Sau khi Hạ Hoan rời đi, đám hàng xóm vây xem liền phát ra từng đợt cảm thán.

"Thật là thương cảm cho ai phải gánh vác vận mệnh của người khác."

"Ông trời đều nói có nhân thì có quả, tự tiện tham gia vào nhân quả của người khác, đôi khi thật sự không có kết cục tốt đẹp."

"Như tôi đây, trước kia là giúp đỡ anh họ trả nợ, giờ đây lại biến thành tôi mắc một đống nợ."

DTV

"Mình cũng có người thân như vậy, giúp đỡ bạn bè chống đỡ chuyện tiền bạc, kết quả là cô ấy thay bạn bè bị chủ nợ đ.â.m chết."

Sở Nguyệt Nịnh thu dọn tiền bói, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, mắt nhìn về phía đồng hồ treo tường trên tường, đã 10 giờ sáng.

Rút mắt về, cô mới nói với nhóm hàng xóm: "Vạn vật đều có linh hồn, mỗi người mỗi việc đều có trường năng lượng riêng của mình. Nếu quấy nhiễu trường năng lượng của người khác quá mạnh thì sẽ gánh vác nhân quả của người khác."

"Hạ tiểu thư, thật ra là một ví dụ rất tốt. Cố gắng cứu vớt người không xứng đáng là một sự lãng phí vô vị, vì vậy mọi người đều nên tỉnh táo."

Cô mỉm cười: "Được rồi, mời vị tiếp theo."

Người thứ hai đến bói toán là một người đàn ông, tuổi tác khoảng hơn ba mươi, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt trắng trẻo, có chút đẹp trai.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác chống thấm nước màu đen bên ngoài, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, và đang chờ ở quầy tiếp tân.

Sở Di và Vệ Nghiên Lâm bị kẹt ở quầy tiếp tân.

Một người thì kẹp hai ngón tay vào mũi, thò đầu ra ngoài cửa sổ quầy tiếp tân.

Một người thì lấy một chiếc túi nhựa màu đỏ từ trên đầu xuống và buộc một chiếc nơ ở mũi.

Khi nghe đến lượt tiếp theo, mắt người đàn ông sáng rực lên và bước vào trong.

Mùi hôi nách nồng nặc xen lẫn mùi cá lập tức tràn ngập căn phòng.

Mọi người trong phòng không thể chịu nổi, che mũi nôn khan, "Bán Ngư Phong, tôi thực sự nghĩ anh nên đi ra ngoài xịt nước hoa đi, hôi nách lại thêm mùi cá, ai mà chịu nổi hả?"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 565: Chương 565



Bán Ngư Phong cũng ngượng ngùng, cúi người xin lỗi những người xung quanh, "Xin lỗi, xin lỗi, hôm nay vừa đến bến tàu đã nghe nói đại sư mở cửa hàng mới, tôi vội vã đến đây mà không kịp chuẩn bị."

Nói xong, Bán Ngư Phong lại nhìn Sở Nguyệt Nịnh với vẻ mặt đầy xin lỗi, chân tay luống cuống không dám ngồi xuống, "Đại sư, thật là xin lỗi..."

"Không sao." Sở Nguyệt Nịnh không hề ghét bỏ mùi hương của anh ta, loại mùi hương này còn không bằng mùi xác thối mà cô ngửi thấy trên boong tàu đêm đó.

Cô cảm nhận được sự lo lắng của anh ta, mỉm cười và nói: "Hãy ngồi xuống đi."

Bán Ngư Phong ngẩn người.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người không ghét bỏ mùi hương của mình, anh ta ngồi xuống, vai vốn căng thẳng nay đã thả lỏng.

"Cảm ơn đại sư."

Sở Nguyệt Nịnh theo quy trình muốn xem bát tự, "Anh muốn xem cái gì?"

Bán Ngư Phong chần chừ hạ thấp người, khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ bất an và phiền não. Anh ta nhìn ra sau một lúc, lại kéo ghế dựa tiến lên phía trước một chút.

Sở Nguyệt Nịnh cảm nhận được sự thú vị này, cô im lặng sau đó ngẩng đầu lên một chút, "Không sao, anh cứ nói chuyện ở khoảng cách bình thường là được."

"Vâng vâng vâng." Bán Ngư Phong lại lập tức kéo ghế dựa lui về phía sau, xong xuôi mới dè dặt nói: "Đại sư, tôi quen Phi Ngư Ca, anh ta nói từ chỗ cô cầu trang sức có thể gia tăng vận đào hoa. Nên tôi cũng muốn cầu một cái."

Bán Ngư Phong mấy ngày trước đây ở chợ cá, vừa lúc gặp Phi Ngư Ca đeo một chiếc Tì Hưu màu hồng phấn.

Lúc đó tò mò nên hỏi một câu.

Phi Ngư Ca nói rằng nó có thể thu hút đào hoa nên anh ta liền ghi nhớ trong lòng.

Sở Nguyệt Nịnh còn chưa bấm ngón tay xem bát tự, cảm thấy kỳ quái nhấp nháy mắt ngẩng đầu lên: "Anh cũng muốn vận đào hoa?"

"Không phải vậy." Bán Ngư Phong bị nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, sau một lúc lâu mới ngượng ngùng nói: "Tôi... Tôi là muốn tránh, tránh vận đào hoa. Tôi muốn xem thử có vật gì trang trí hay bùa chú mà mang lên người liền không ai sẽ thích tôi không?"

Giọng nói vừa dứt.

Trước cửa liền vang lên tiếng cười ầm ĩ.

DTV

Bán Ngư Phong từ 17 tuổi đã tiếp quản vị trí của cha già, bán cá ở phố Cửu Long mười mấy năm, nên cửa hàng có không ít hàng xóm rõ ràng tình huống.

Nghe nói Bán Ngư Phong muốn tránh vận đào hoa, từng người liền trêu ghẹo.

"Bán Ngư Phong, mùi vị trên người anh đã đủ tránh vận đào hoa rồi, còn muốn xin vật trang sức làm gì chứ?"

"Chính xác vậy, Bán Ngư Phong, anh có phải cố ý chọc chúng tôi cười không?"

"Là bạn học từ nhỏ, từ nhỏ đến lớn, tôi cũng chưa từng thấy anh theo đuổi cô gái nào thành công cả, sao còn cần tránh đào hoa làm gì vậy?"

Bán Ngư Phong mặt đỏ bừng, anh ta cùng vài người tương đối thân thiết cũng không ngại mọi người trêu chọc, liền nói: "Không phải, tôi tránh đào hoa là muốn tránh gây ra đào hoa."

Hương Giang đi theo quốc tế hội nhập, tư tưởng cũng sớm mở ra. Đàn ông thích đàn ông, "gay" cũng không phải là điều gì mới mẻ.

Bạn học liền tò mò: "Gay? Như thế nào, anh còn có gay coi trọng à?"

"Quỷ mới biết sao lại thế này." Bán Ngư Phong nói đến liền cảm thấy đen đủi, trên mặt trắng nõn lộ ra vẻ uể oải, "Gần đây có một người đàn ông hay đến quầy hàng, cứ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm tôi cả nửa ngày, tôi thật là chịu không nổi nữa rồi."

Nếu không phải anh ta tính tình tốt.

Bị người như vậy nhìn chằm chằm, anh ta thật sự muốn tìm đối phương đánh nhau một trận.

Mọi người thấy Bán Ngư Phong thật sự phi thường buồn rầu nên cũng không nói giỡn nữa.

"Có thể là anh hiểu lầm không? Rốt cuộc, mùi vị trên người của anh như vậy nồng nặc, rất ít người có thể chịu được nổi."

"Là thật, tôi là đàn ông cũng chịu không nổi. Đứng bên cạnh anh mười phút, liền có thể một ngày không cần ăn cơm."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 566: Chương 566



"Hiện tại rất nhiều gay đều thích sạch sẽ, họ muốn tìm đều là tìm loại đàm ông sạch sẽ."

"Anh một thân hôi hám, dù nam hay nữ cũng không chịu được cả."

Bán Ngư Phong thấy mọi người không tin, cũng vội vàng nói: "Tôi nói chính là thật, người đàn ông trung niên kia thật sự phi thường kỳ quái."

"Ước chừng một tháng trước. Chợ Cửu Long bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông, vừa đến không nói gì liền đánh giá quầy hàng của tôi. Lúc ấy tôi đang mổ cá, làm sao có thời gian để ý đến hắn? Liền tùy ý hắn nhìn. Dù sao chỉ nhìn hai mắt, tôi lại không tổn thất gì."

"Kết quả, chờ tôi mổ xong cá, hắn liền nói muốn bao trọn cá trong ao, bảo tôi toàn bộ đưa đi một căn biệt thự."

"Có tiền không kiếm là ngu ngốc sao, tôi cũng không nghĩ nhiều, liền vớt hết cá trong ao lên, theo địa chỉ đưa đi. Sau đó, hắn liền thường xuyên đến quầy hàng tìm tôi, có đôi khi ở cả buổi trưa, lúc gần đi liền kêu tôi theo cáchcũ đưa cá."

Anh ta hồi tưởng lại, trong mắt cũng không nhịn được nổi da gà.

"Biệt thự thật sự rất lớn, ước chừng mấy trăm mét vuông, chỉ riêng phòng bếp đã bằng phòng lớn của tôi, bãi đỗ xe còn có vài chiếc Bentley. Lúc đầu tôi tưởng gặp được đại gia có tiền, đối phương cảm thấy cá của tôi chất lượng tốt, nên thưởng thức cá của tôi."

"Kết quả, hắn thật sự hầu như ngày ngày đều ngồi xổm ở quầy cá."

Bán Ngư Phong liền nhớ đến những ngày sau đó, biểu tình bắt đầu trở nên thống khổ.

Vừa mới bắt đầu, Bán Ngư Phong kỳ thật cũng không nghĩ nhiều.

Cho rằng vị tiên sinh kia chỉ là nhàm chán, đến chợ xem anh ta mổ cá giải khuây.

Mãi cho đến khi ——

DTV

"Hắn bắt đầu mời tôi đến biệt thự cùng ăn tối, nói cái gì mà muốn hiểu biết thêm về tôi một chút."

Nói đến đây, cảm xúc của Bán Ngư Phong bắt đầu có chút kích động, anh ta vừa nhớ đến việc bị một người đàn ông khác theo đuổi, liền không nhịn được nổi da gà toàn thân.

"Mọi người nói xem, một người đàn ông muốn hiểu biết một người đàn ông khác, hắn muốn làm gì? Mọi người không biết à, có một lần, hắn còn muốn rủ tôi đi vệ sinh chung."

"Lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, kết quả khi vào nhà vệ sinh, hắn liền luôn lén lút nhìn chằm chằm vào hạ bộ của tôi."

Bây giờ Bán Ngư Phong nhớ đến cảnh tượng đó, còn nhịn không được muốn che miệng.

Đáng sợ.

Thật sự rất đáng sợ.

"Sao lại có loại đại gia này? Thật là b**n th**!"

Nhóm hàng xóm lại bị Bán Ngư Phong chọc cười một trận.

Bán Ngư Phong liền tiếp tục nói: "Lúc ấy tôi đã bị dọa đến mức chạy trốn, sau đó, hắn lại đến tìm tôi, tôi liền không phản ứng với hắn."

"Hắn hẳn là thấy tôi không để ý đến hắn, liền muốn lợi dụng cơ hội để dụ dỗ. Nói có một người bạn mở khách sạn 5 sao, cần rất nhiều cá biển, bảo tôi tìm thời gian đi giao hàng, một đơn hàng có thể kiếm được cả mười vạn tệ."

Nhóm hàng xóm liền kêu lên một tiếng.

"Mười vạn tệ ư! Suy nghĩ kỹ, kỳ thật Bán Ngư Phong có thể kiếm được tiền."

"Chính là, nhìn một cái, kiếm được vài mười vạn tệ, kiếm 100 vạn tệ không phải là vấn đề ư!"

"Nhìn thì nhìn thôi, có mười vạn tệ thì cho hắn nhìn nhiều vài lần cũng được."

"Bán Ngư Phong à, cơ hội kiếm tiền tốt như vậy bày ra trước mặt, cậu sẵn lòng buông bỏ sao?"

"Nếu hắn thích cậu, cậu không bằng giả vờ chiều theo ý hắn đi, chờ đến khi tiền đến tay rồi đổi chỗ bán cá cũng được mà?"

Bán Ngư Phong thấy hàng xóm không những không đồng cảm mà còn xúi giục anh ta, liền lộ vẻ mặt bất lực.

"Nói gì vậy chứ, Bán Ngư Phong tôi tuy rằng thiếu tiền, nhưng cũng tuyệt đối không vì một chút lợi nhuận nhỏ nhoi mà bán đứng thân thể mình."

Bán Ngư Phong cũng thực sự chịu không nổi sự quấy rầy của đồng tính, liền vội vàng nhìn Sở Nguyệt Nịnh với ánh mắt cầu cứu.

Sở Nguyệt Nịnh đang uống trà, im lặng phân tích lời nói của Bán Ngư Phong.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 567: Chương 567



"Đại sư, xin cô giúp giúp tôi với." Bán Ngư Phong thực sự dở khóc dở cười.

"Ừm." Sở Nguyệt Nịnh buông chén trà, cầm bát tự của Bán Ngư Phong xem xét, "Tôi trước tiên giúp anh xem bói, đôi khi có duyên đồng tính, cũng có thể nhìn ra từ bát tự."

Bán Ngư Phong vừa nghe có thể xem bói, cũng lập tức ngồi thẳng người, sợ mùi hôi nách của mình xông đến đại sư nên giơ tay vẫy vẫy xung quanh để xua đi.

Sở Nguyệt Nịnh nói: "Chúng ta trước tiên xem từ tình hình gia đình của anh, trong bát tự, trừ năm sinh ra thì các cung khác đều là số lẻ, cũng tức là độc thân, năm sinh lại tương ứng với cha mẹ. Nói cách khác, anh là con trai độc nhất trong nhà, là chỗ dựa cho cha mẹ lúc tuổi già."

"Với bát tự này, tuổi thơ của anh hẳn là rất sung túc và được cha mẹ yêu thương."

Bán Ngư Phong nhớ đến tuổi thơ, khuôn mặt vốn có chút lo lắng cũng nở nụ cười: "Đại sư nói không sai, tôi đúng là con trai độc nhất của cha mẹ và cũng được cha mẹ yêu thương."

Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục xem bói: "Vào thời kỳ dậy thì, may mắn của cha mẹ anh đã kết thúc. Lúc đó anh học hành không tốt, nên đã tiếp quản nghề bán cá của cha."

Bán Ngư Phong liên tục gật đầu: "Đại sư nói quá chuẩn, đúng là từ sau tuổi dậy thì, tôi dần dần trở nên nghiêm trọng."

"Chuyện này cũng không cần xem bói mới biết được." Sở Nguyệt Nịnh giải thích, "Hôi nách hay được gọi là chứng hôi nách, là do tuyến mồ hôi phân bố quá nhiều. Trước tuổi dậy thì, tuyến s.i.n.h d.ụ.c chưa trưởng thành nên ít biểu hiện ra ngoài. Đến tuổi dậy thì, tuyến s.i.n.h d.ụ.c trưởng thành sẽ bắt đầu biểu hiện."

"Thì ra là vậy." Bán Ngư Phong liên tục thở dài, "Tôi đúng là vì chuyện này mà bị hại thảm, trước đây còn có hai bạn học nữ cùng chơi, đến khi hôi nách, bên cạnh đừng nói khác phái, ngay cả con trai cũng không có."

Có người hàng xóm liền hỏi: "Hiện nay cũng có giải phẫu hôi nách mà, sao anh không làm?

Bán Ngư Phong liền giải thích: "Trước đây khi còn nhỏ không sao, nhưng bây giờ cha mẹ già rồi lại nhiều bệnh, kiếm tiền vừa phải lo cho gia đình vừa phải lo cho cha mẹ đi khám bệnh. Ngay cả dựa vào chính phủ cấp bảo hiểm xã hội cũng không đủ dùng."

Nhóm hàng xóm cũng liên tục gật đầu.

Đúng vậy.

Chi phí sinh hoạt ở Hương Anh đắt đỏ, đồng nghĩa với việc chi phí nuôi dưỡng người già cũng cao hơn, dựa vào bảo hiểm xã hội của chính phủ cùng với tiền bán cá của Bán Ngư Phong, quả thực là không đủ sinh hoạt.

Thấy không khí trầm mặc, Bán Ngư Phong lại cười nói: "Yên tâm nhé, chờ tôi kiếm được tiền thì chuyện đầu tiên sẽ đi phẫu thuật, sẽ không hôi cả đời."

Bán Ngư Phong nói đùa một câu, khiến bầu không khí một lần nữa trở nên nhẹ nhàng.

Bên này, Sở Nguyệt Nịnh lại tiếp tục bấm đốt ngón tay: "Từ tuổi dậy thì đến nay đã mười năm, vận may tài lộc tương đối bình thường, chuyện tình cảm gần như trống rỗng. Nhưng mà... hiện tại anh đang có bạn gái à?"

Bán Ngư Phong đỏ mặt tía tai, đối mặt với những người hàng xóm đang xôn xao bàn tán. Anh ta lúng túng thừa nhận: "Vâng, đúng vậy, tôi đã nhận thức được ba tháng nay, và cô ấy cũng không hề chê bai tôi hôi hám."

DTV

Nhóm hàng xóm ồ lên náo nhiệt.

"Bán Ngư Phong, điều đó có đúng sự thật không?"

"Một cô gái xinh đẹp sao lại có thể chọn một người hôi như anh được?"

Bán Ngư Phong cố nở nụ cười giải thích: "Bạn gái tôi thực sự là một người tốt bụng và nhân hậu. Tôi cũng đã hứa sẽ chung thủy với cô ấy, vì vậy dù là đồng tính hay khác giới, tôi cũng sẽ không để cô ấy hiểu lầm."

Đây mới là lý do thực sự khiến anh ta vội vã đến cầu xin tránh né vận đào hoa.

"Khoan đã, để tôi xem xét kỹ hơn." Sở Nguyệt Nịnh nhíu mày, véo véo bát tự, rồi lại bấm đốt ngón tay một lần nữa. Sau đó, cô nhướng mày lên.

"Thế nào?" Bán Ngư Phong thấp thỏm hỏi, "Người kia thực sự không muốn kết bạn với tôi ư?"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 568: Chương 568



Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, vẻ mặt có chút khó diễn tả.

"Thực ra... hắn không phải là gay, cũng không muốn kết bạn với anh."

"Không ư?" Bán Ngư Phong càng thêm hoang mang, "Vậy tại sao hắn lại có nhiều hành động khiến người khác hiểu lầm như vậy?"

Đặc biệt là còn nói muốn tìm hiểu về anh ta. Bán Ngư Phong chỉ nghĩ đến việc bị một người đàn ông khác tìm hiểu, liền không khỏi rùng mình.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn anh ta với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi nhàn nhạt buông một câu: "Thực ra hắn chỉ muốn xem xét trước cha kế tương lai của mình sẽ là người như thế nào thôi."

Bán Ngư Phong trợn tròn mắt, não giống như bị sét đánh。

"Cha…kế?"

Ngoài cửa, nhóm hàng xóm lại càng náo nhiệt hơn, tiếng cười vang vọng khắp nơi.

"Ôi chao, không phải là chúng tôi nghĩ như vậy chứ?"

"Bán Ngư Phong, hóa ra người đàn ông trung niên kia không phải coi trọng anh, mà là coi trọng anh làm cha kế anh ta à."

"Tôi cười c.h.ế.t mất!"

"Bán Ngư Phong, người kia bao nhiêu tuổi vậy?"

"Hắn ít nhất cũng 40 tuổi rồi."

"Thực ra coi trọng anh cũng không tệ, trước đây anh không phải nói hắn rất giàu có sao?"

"Bán Ngư Phong, để tôi quyết định cho, kết hôn với bà già kia để thừa kế tài sản nhà họ đi!"

"Cút đi! Muốn cưới các người cưới đi, mới tôi không cưới! Tôi đã có bạn gái."

Anh ta còn thề nhất định sẽ chung thủy với bạn gái.

Dù đối phương có nhiều tiền cũng không được.

"Còn nữa, có thể làm mẹ của nguòi trung niên, nói gì cũng đã 60 tuổi rồi, khẩu vị của tôi không nặng nề như vậy. Đại sư, cô nói gì đi?" Bán Ngư Phong cầu cứu nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh.

Sở Nguyệt Nịnh nhấp một ngụm trà, đôi mắt long lanh ý cười: "Thật ra không cần kết hôn."

"Tuyệt vời!" Bán Ngư Phong thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa nở nụ cười rạng rỡ, "Vẫn là đại sư chính trực, không giống như các người chỉ nghĩ đến chuyện trục lợi."

Sở Nguyệt Nịnh nháy mắt: "Bởi vì, các người đã bị yêu nhau rồi."

Cánh tay Bán Ngư Phong như hóa đá, cơ thể cứng đờ, sắc mặt thay đổi liên tục, từ đỏ tía đến vàng chanh, xanh lam, tím lịm.

DTV

Anh ta gượng cười: "Đại sư, đừng nói đùa nữa, da bạn gái tôi trắng trẻo mịn màng, trang điểm thời thượng, so với những tiểu hoa đán trong giới điện ảnh cũng không kém cạnh gì. Sao có thể là bà già được?"

Lại nói, lúc mới bắt đầu quen bạn gái...

Bán Ngư Phong chợt nhận ra bạn gái mình có thể hơn tuổi anh ta, nhưng nhiều nhất cũng chỉ vài tuổi, chứ không đến mức khoa trương như vậy được.

Sở Nguyệt Nịnh lại tiếp tục bấm đốt tay tính toán. Để đảm bảo không sai sót, cô lại nhìn kỹ tướng mạo của Bán Ngư Phong và nói: "Bát tự cùng tướng mạo của anh rất hợp nhau, chắc chắn không tính sai."

"Việc anh không nhìn ra tuổi tác của bạn gái cũng là bình thường. Bạn gái anh có tiền, hàng năm bốn mùa đều đi các nước Âu Mỹ để làm đẹp. Tuy nhiên, dù bảo dưỡng tốt đến đâu, dấu vết thời gian cũng rất khó tránh khỏi. Khi ra ngoài cùng anh, chắc hẳn cô ấy thường xuyên đeo khăn lụa phải không?"

Bán Ngư Phong gật đầu ngớ ngàng. Cuối cùng, anh ta cũng hiểu ra lý do tại sao mỗi lần hẹn hò, bạn gái lại không chịu cởi khăn lụa ở cổ.

Anh ta đã từng hỏi bạn gái về điều này, và cô ấy trả lời rằng, phụ nữ hiện đại rất coi trọng việc trang điểm, và cô ấy luôn chọn lựa kỹ càng mọi thứ trước khi ra ngoài, nên không thể cởi khăn lụa. Anh ta tin tưởng điều đó và còn mua thêm hai chiếc khăn lụa cho cô ấy.

Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục giải thích: "Ngoài ra, tuổi tác tăng lên cũng ảnh hưởng đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi. Chắc hẳn bạn gái anh mỗi ngày đều ngủ rất sớm. Quan trọng nhất, anh có thấy con trai cô ấy và cô ấy có vài phần giống nhau không?"

DNA không thể làm giả, dù con trai không hoàn toàn giống mẹ, cũng sẽ di truyền một số nét riêng nào đó.

Bán Ngư Phong cẩn thận suy nghĩ một phen: "Đúng vậy, giờ mới nghĩ kỹ, người đàn ông trung niên kia và bạn gái tôi có ba phần giống nhau. Khó trách lúc đầu tiên nhìn thấy, tôi đã cảm thấy quen mắt, hóa ra là giống bạn gái tôi."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 569: Chương 569



Mặt anh ta sụp xuống, chống tay lên bàn, tâm trạng càng lúc càng uể oải: "Đại sư, tôi không phải là kẻ ác chuyên đi hại người. Trời sinh tôi ra hôi thối cũng đành, nhưng sao khi vất vả tìm được tình yêu, đối phương lại có thể đáng tuổi làm mẹ tôi được?"

"Nếu mà kết hôn, vậy cô ấy và mẹ tôi phải gọi nhau là gì? Chị em hay mẹ chồng nàng dâu?"

Sở Nguyệt Nịnh có thể hiểu được tâm trạng tồi tệ của Bán Ngư Phong lúc này. Nhưng cô vẫn quyết định nói cho anh ta biết sự thật.

"Thực ra, tất cả đều là do lỗi của chính anh."

"Lỗi của tôi ư?" Bán Ngư Phong vừa khóc vừa cười, tóc rối bời: "Đại sư, có lẽ cô không biết, khi tôi và bạn gái bắt đầu quen nhau, kỳ thực là cô ấy chủ động trước."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn anh ta: "Tôi biết, các anh quen nhau ở miếu Hoàng Đại Tiên mà."

Cô nói với ý vị thâm trường: "Anh có nhớ lời hứa nguyện ở miếu Hoàng Đại Tiên không?"

Bán Ngư Phong cau mày khổ sở: "Tôi cũng không hứa gì..."

Bỗng nhiên, anh ta sững sờ, ngẩng đầu lên.

Trong đầu anh ta không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng quỳ gối ở miếu Hoàng Đại Tiên và hứa nguyện.

Anh ta...

Anh ta lúc ấy nói rằng chỉ cần có thể kiếm được người yêu, thì tuổi tác không thành vấn đề, lớn bao nhiêu cũng được...

"Ôi chao!" Bán Ngư Phong bừng tỉnh, sợ hãi đến mức suýt ngã ngửa ra ghế, "Vậy là Hoàng Đại Tiên đã cho tôi bạn gái bằng tuổi mẹ tôi ư?"

"Cũng không thể nói như vậy." Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, "Bạn gái anh lúc ấy cũng ở bên cạnh, cô ấy cũng nghe thấy được lời nguyện của anh."

DTV

"Tâm hồn cô ấy thực sự trẻ trung, luôn luôn chướng mắt người cùng tuổi. Nghe anh nói không ngại bạn gái lớn tuổi, cô ấy cũng thích ngoại hình của anh, nên mới nghĩ đến việc tiếp xúc với anh."

"Ban đầu, cô ấy cũng bị mùi cơ thể anh cản trở khá nhiều. Nhưng tính cách anh thẳng thắn và tốt bụng, có rất nhiều điểm sáng. Cô ấy liền nghĩ, một già một trẻ, ai cũng không ghét bỏ ai, nên đành chịu đựng sự tra tấn về mùi vị để lựa chọn ở bên anh."

Bán Ngư Phong cũng có cái mũi, anh ta cũng biết mình hôi.

Tuy nhiên, nghe thấy điều này nhiều năm như vậy, anh ta cũng dần quen, suýt nữa quên rằng mình hôi đến mức thực sự bi thảm. Nghe nói bạn gái không hề ghét bỏ anh ta mà còn lựa chọn ở bên nhau, anh ta cũng có chút xúc động.

Bán Ngư Phong không ngừng vuốt tóc, rồi ngẩng đầu lên, mái tóc vốn gọn gàng nay đã trở thành ổ gà, đầy vẻ tiều tụy.

"Đại sư, cô nói tôi hiện tại nên làm gì đây?"

"Về ngoại hình, bạn gái tôi thực sự bảo dưỡng rất tốt, trông giống như người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi. Nội tâm cũng tốt, tính cách tốt bụng và sẵn sàng nấu cơm cho tôi. Nhưng cô ấy... cũng không nên giấu giếm tôi như vậy."

"Tình yêu giữa người với người chẳng phải nên thẳng thắn thành thật sao? Dù sao, cô ấy cũng nên nói cho tôi biết tuổi thật của mình chứ."

Hiện tại, cảm giác của Bán Ngư Phong cũng không tốt lắm.

Tiếp tục ở bên nhau, bạn gái hơn anh hai mươi tuổi,.

Không tiếp tục, anh ta lại có chút áy náy.

Là một người đàn ông trưởng thành, vậy mà chỉ yêu đương một lần. Tình yêu trong lúc nồng nhiệt cũng không phải giả, bạn gái rất biết quan tâm người khác, cũng có thể sắp xếp mọi việc ổn thỏa.

Ban đầu.

Bán Ngư Phong nghĩ rằng bạn gái hơn anh vài tuổi nên mới chín chắn hơn anh.

Không ngờ, cô ấy lại lớn hơn nhiều, lớn hơn khoảng hai mươi tuổi.

Sở Nguyệt Nịnh nhấp một ngụm trà: "Thực ra, cô ấy cũng muốn nói cho anh biết. Nhưng mỗi lần muốn nói cho anh biết, anh lại luôn có chuyện vui tìm đến cô ấy. Cô ấy cũng không muốn dội nước lạnh vào những lúc anh vui nên vẫn kéo dài đến tận bây giờ."

Cô đặt chén trà xuống, bấm đốt ngón tay tính toán.

Ngước mắt lên.

"Suy nghĩ kỹ chưa?"

"Sao vậy?" Bán Ngư Phong ngây người ra.

"Vì anh quá nặng mùi, bạn gái anh vì muốn ở bên anh lâu dài nên đã chuẩn bị phẫu thuật mũi viêm ở bệnh viện."
 
Back
Top Bottom