Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 10: Chương 10



_________

“Ồ, chồng già vợ trẻ cũng quá thú vị rồi."

Lâm Gia Hoa khó hiểu: “Nếu như bố cô đã mất vợ rồi, tại sao lại không được tìm bạn gái?”

“Cậu đúng là ngốc.” Trương Kiến Đức liếc xéo hắn một cái, chỉ chỉ mà Hạ Thi Phỉ, tay phải kéo dây đeo quần tây dán trên cái bụng to của hắn, “Bạn thân của cô ấy nên chắc chắn là tuổi tác xấp xỉ nhau. Bố cô ấy đem tất cả tình yêu của mình cho người bạn thân kia, ai sẽ quan tâm cô ấy? Người ta nói rằng những người bất hạnh phải dùng cả đời để hàn gắn tuổi thơ.”

Không biết ai tiếp một câu: “Chồng già vợ trẻ cũng có tình yêu chân thành mà.”

A Sơn bà chải tóc bằng chiếc lược gỗ đào, xung quanh có rất nhiều người tham gia náo nhiệt, bà lão ỷ vào thân hình nhỏ nhắn của mình liền chui về phía trước.

"Tình yêu chân thành là thứ gì? Tôi nói này, cô gái trẻ đó nhất định là tham tiền nên mới có thể qua lại với một người đàn ông lớn tuổi hơn mình. Nếu không thì cô ta đang theo đuổi cái gì? Theo đuổi hương vị của một ông già thô bỉ (hèn mọn bỉ ổi) sao?"

Hà Thi Phỉ đau đớn lắc đầu: “Ai cũng được, tại sao hết lần này tới lần khác lại là A Nhàn? Tôi đã nói với ông ấy rồi, nếu có A Nhàn thì sẽ không có tôi, nếu có tôi thì sẽ không có A Nhàn. Chỉ cần hai người bọn họ vẫn lựa chọn ở bên nhau, tôi sẽ không trở về nhà."

“Tuy nhiên, may là dù mất đi bố tôi vẫn còn có chồng yêu thương. Tôi sẵn sàng vĩnh viễn không liên lạc với bọn họ, tôi có chồng tôi là đủ rồi. Lần này, tôi chủ yếu chính là muốn tính toán một chút, vợ chồng tôi khi nào mới có thể sinh con được?”

“Con?” Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, “Cô cùng chồng cô sẽ không thể nào có con.”

DTV

Hà Thi Phỉ chớp mắt liền quên cả khóc, sững sờ tại chỗ, “Cô nói vậy là có ý gì?”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chồng cô đã có người khác bên ngoài rồi.” Sở Nguyệt Nịnh vừa nói xong, Hạ Thi Phỉ liền phản bác.

"Không thể nào. Chồng tôi rất yêu tôi, anh ấy tuyệt đối không có khả năng lừa dối tôi."

“Không bằng cô cho tôi sinh thần bát tự.” Sở Nguyệt Nịnh lấy được bát tự của Hạ Thi Phỉ, bấm ngón tay tính một cái: “Có phải hai người đi hát karaoke rồi quen nhau sao?”

Khi Hạ Thi Phỉ nhớ lại lúc đó, vẻ đau khổ trên mặt dần dần biến mất, cô không khỏi bật cười. Có thể thấy Hà Thi Phỉ đối với đoạn tình cảm này vô cùng hạnh phúc.

“Đúng vậy, tôi thường xuyên rủ A Nhàn đi hát karaoke. Trùng hợp là lần nào tôi cũng gặp phải anh ấy, lúc đó anh ấy rất đẹp trai, dù so sánh với Lưu Đức Hoa cũng không ngoa, hơn nữa anh ấy còn là phó tổng giám đốc xí nghiệp, vừa lịch sự lại khiêm tốn."

Sở Nguyệt Nịnh nói ra điều cô đã tính ra: “Đáng tiếc, nếu đây thật sự là duyên phận thì tốt rồi, nhưng mà cuộc gặp gỡ của hai người là do anh ta một tay tạo ra, anh ta đã điều tra cô rất lâu, thứ anh ta quan tâm chẳng qua chỉ là địa vị giàu có của cô.”

Hà Thi Phỉ ban đầu là làm kinh doanh mỹ phẩm quốc tế, tuổi trẻ đã có không ít tài sản, trong mắt những người đàn ông tầng lớp thấp kém chính là bánh trái thơm ngon.

Hà Thi Phỉ hiển nhiên không mấy vui vẻ với kết quả này, "Không đâu, A Viễn chắc chắn sẽ không lừa dối tôi, anh ấy nói rằng anh ấy đối với tôi là thật lòng. Cho dù sau khi kết hôn, anh ấy vẫn không hề tỏ ra lạnh nhạt với tôi."

Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục đem kết quả nói từng cái một: "Từ bát tự của cô mà xem, cô lập tức sẽ mất một số tiền lớn, dạo này cô cùng chồng có ký một ít hợp đồng sao?"

Hà Thi Phỉ kinh ngạc: “Cái này cô cũng có thể nhìn ra sao? Hôm qua là ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, anh ấy rất chu đáo, còn đặc biệt chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến. Sau bữa tối, anh ấy lấy ra mấy bản hợp đồng cho tôi ký, nói rằng anh ấy muốn dùng để làm kinh doanh."

“Cô không đọc hợp đồng?”

"Là vợ chồng thì vẫn cần phải tin tưởng lẫn nhau. Hơn nữa, sau khi uống rượu tôi mơ mơ màng màng nên liền thuận tay ký lên".

Hà Thi Phỉ càng nghe Sở Nguyệt Nịnh nói lại càng sợ hãi, cô gượng cười nói: “Yên tâm đi, A Viễn sẽ không làm như thế đâu. Nếu anh ấy gài bẫy để lấy đi cổ phần công ty của tôi, tôi sẽ phải gánh một khoản nợ lớn trên lưng.”

Sở Nguyệt Nịnh gật đầu, “Cho nên, cô sẽ sống trong cảnh nghèo khổ lúc tuổi già. Bối cảnh của chồng cô đều là giả dối, anh ta tỉ mỉ xếp đặt hết thảy chính là vì lừa gạt tài sản của cô, cô tìm khắp chân trời góc biển đều không thể tìm thấy anh ta. Nửa đời sau cũng bởi vì tin tưởng sai người đàn ông tích tụ trong lòng, cuối cùng u uất dẫn đến trầm cảm”.

"Thật sự... nghiêm trọng như vậy sao?" Hà Thi Phỉ do dự.

Hà Thi Phỉ hoang mang rối loạn, đầu tiên bạn thân của cô thú nhận rằng cô ấy đang qua lại với bố mình vì tình yêu, sau đó cô đến xem bói, mọi chuyện đều tính không sai nhưng lại còn nói rằng chồng của cô lừa gạt để kết hôn với mình.

Hà Thi Phỉ sợ Sở Nguyệt Nịnh tính sai, lại lo lắng cô tính đúng, bối rối không biết nên làm như thế nào.

Sở Nguyệt Nịnh thả tay xuống, nghiêm mặt nói: “Nếu tôi là cô, việc đầu tiên tôi làm chính là chuyển hết tiền tiết kiệm về, lấy lại tất cả những gì cần lấy.”

“Còn nữa, chồng cô hiện tại cùng ba người phụ nữ đặt phòng ở khách sạn Bán Đảo, tầng sáu hướng tây, phòng cuối cùng.”

“Cảm ơn.” Hạ Thi Phỉ vội vàng trả tiền, cầm túi nhanh chóng rời đi.

Việc xem bói đã kết thúc.

_________
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 11: Chương 11



_________

Sở Nguyệt Nịnh duỗi cái eo vốn đã cứng ngắc của mình, quay lại nhìn thấy Trương Kiến Đức đang ôm vai Lâm Gia Hoa trêu ghẹo.

"Một nam ba nữ, không biết có thật không, người kia có thể ăn hết được sao?"

Nhân viên nhà hàng tình cờ xem hết toàn bộ câu chuyện, cho rằng dù chuyện của chồng Hà Thi Phỉ có đúng hay không, nhưng có lẽ cũng đúng hơn phân nửa, hắn cầm một tờ giấy trắng tràn ngập dãy số đi về phía quán nước đường.

"Sở đại sư, ngài cũng có thể giúp tôi xem mệnh được không, xem thử một cái xem tôi có thể phát tài hay không?"

Trương Kiến Đức nhìn nhân viên nhà mình, lắc đầu, “Điềm Đồng Huy, cậu lại muốn mua xổ số Lục Hoàn à? Dừng lại đi, mã hữu thất đề*, đừng có ngày nào đó vô tình, cả tài sản của mình cũng quăng vào đó luôn."

(*nhân hữu thất túc, mã hữu thất đề: một câu thành ngữ ám chỉ con người sẽ có lúc sơ sảy mà gặp phải thất bại bất ngờ, giống như ngựa sẽ ngã do chân có vấn đề. Cre: baidu)

Điềm Đồng Huy cười híp mắt lộ ra một hàng răng: “Ông chủ, tôi có tin tức nội bộ, nếu không mua mới thật ngốc đó."

Xổ số Lục Hoàn* là xổ số hợp pháp duy nhất ở Hương Giang, cũng là một trong số ít nơi đánh bạc hợp pháp.

(*là một dạng đặt cược thông qua đua ngựa)

Tuy rằng là hợp pháp nhưng rủi ro cũng rất cao.

Sở Nguyệt Nịnh nghỉ ngơi không tốt, tinh thần cũng không đủ, cô lắc đầu cự tuyệt Điềm Đồng Huy, nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở một câu.

“Điềm Đồng Huy, tôi khuyên anh hôm nay đừng mua xổ số Lục Hoàn, nếu không nhất định sẽ phá sản."

Điềm Đồng Huy vốn tưởng rằng Sở Nguyệt Nịnh cho dù tính toán có chính xác hay không cũng sẽ là gặp vận may, nào biết được vừa đi lên đã nói hắn sẽ phá sản, sắc mặt tối sầm lại.

"Tôi nhổ vào. Đại cát lợi sĩ*, tôi có nội tình tin tức, chắc chắn con ngựa kia sẽ thắng, có tiền không kiếm mới đúng là ngu xuẩn."

(*có nghĩa là tốt lành và thuận lợi. Thường được sử dụng trong bói toán để ban phúc, những người mê tín tin rằng khi nói câu này sẽ xua tan xui xẻo, biến xui xẻo thành may mắn. Cre: baidu)

Điềm Đồng Huy nói xong liền vội vàng đi đặt cược, không hề để chuyện phá sản ở trong lòng.

“Người không muốn lắng nghe, nói gì cũng vô nghĩa.” Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, đem tiền đặt ở trên nắp hộp đá lạnh đếm lại, một trăm khối xem bói, bảy khối nước đường, cộng lại thành một trăm linh bảy.

“Còn có một nghìn năm mà Kiên thúc chưa đưa tới, tổng cộng là một nghìn sáu trăm linh bảy khối.”

DTV

Sở Nguyệt Nịnh dự định tối nay sẽ đóng quán muộn một chút, kiếm thật nhiều tiền mới là con đường đúng đắn trong đời.

“Nịnh Nịnh.” Lâm Gia Hoa cũng đóng quầy hàng lại, vẫy tay: “Chúng ta đến nhà hàng Trương Ký ăn cơm đi.”

“Tới liền."

Sở Nguyệt Nịnh đem bát nước đường đã dùng qua bỏ vào thùng rồi cùng Lâm Gia Hoa bước vào nhà hàng.

Trương Kiến Đức trong miệng còn ngậm điếu thuốc, tự mình đi tới đưa thực đơn ra: "Muốn ăn cái gì?"

Sở Nguyệt Nịnh cầm thực đơn nhìn qua một lượt, sau đó chỉ một miếng thịt đỏ hồng rồi ngẩng đầu: “A Đức ca, em muốn một phần cơm chân long.”

Trương Kiến Đức khen ngợi: "Nịnh Nịnh thực sự là biết chọn, đầu bếp ở đây là số 1 Long Giang đó, đảm bảo em ăn lần một còn muốn ăn lần hai."

“Nịnh Nịnh ăn một phần cơm giò lợn, em lấy một phần cơm cà ri gà.” Lâm Gia Hoa trả thực đơn lại cho Trương Kiến Đức, “Cảm ơn Đức ca.”

"Được." Trương Kiến Đức thu hồi thực đơn, vô cùng vui vẻ: "Mỗi người sẽ được miễn phí một phần súp Guangfu. Xương đã được ninh trong ba giờ, đối với các người là một thứ tốt đó."

Sở Nguyệt Nịnh hai mắt cong cong: “Cảm ơn Đức ca.”

Bữa ăn được phục vụ nhanh chóng, hai phần súp được mang lên trước tiên.

Sở Nguyệt Nịnh vừa cầm thìa lên nếm thử một miếng thì cửa nhà hàng đã bị người đẩy ra.

Ông chủ quán trà cụ bước vào, thở hổn hển nhưng giọng nói lại vô cùng phấn khích.

"Quá lợi hại rồi, trước cửa khách sạn Bán Đảo, một người đàn ông khỏa thân bị một vị phu nhân dùng d.a.o bổ ra ngoài!"

_________
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 12: Chương 12



_________

“Chuẩn đến như vậy sao?” Trương Kiến Đức sợ hãi đem cơm giò heo đặt lên bàn Sở Nguyệt Nịnh.

"Buổi sáng vừa coi xong buổi chiều đã ứng nghiệm?"

Sở Nguyệt Nịnh cũng không kinh ngạc, phố Miếu cách khách sạn Bán Đảo không xa, Hạ Thi Phỉ trước tiên về nhà tìm sổ tiết kiệm liền phát hiện mình bị lừa, việc đầu tiên cô làm chính là đến khách sạn tìm người.

Tào Đạt Quang vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, tiến vào nhà hàng ngồi xuống, “Nghe nói là một người đàn ông dẫn theo ba người phụ nữ vui vẻ đặt phòng khách sạn, lại bị vợ bắt được, oa, vị phu nhân kia một tay cầm con d.a.o vung loạn."

Hắn ta hơi nheo mắt lại, bắt chước động tác vung d.a.o với vẻ khoa trương: “Doạ người đàn ông kia sợ đến mức cầu xin tha thứ! Quả đúng là hình mẫu nữ trung hào kiệt, là nữ thần tượng hoàng kim của mọi người!"

“Cắt.” Bà lão đang ăn cơm trong nhà hàng cầm đũa nhớ lại năm đó: “Lúc tôi còn trẻ, lão già c.h.ế.t tiệt cũng làm loạn ở bên ngoài, tôi còn lợi hại hơn thế nữa.”

DTV

Tào Đạt Quang hỏi: “Lợi hại như thế nào?”

Bà lão gắp rau lên, làm một cái thủ thế bằng tay, lẩm bẩm: “Cắt hết, một chút cũng không chừa lại.”

Tào Đạt Quang theo bản năng che đ*ng q**n, hít một hơi khí lạnh: “Quả nhiên vẫn là bà lợi hại nhất.”

Bầu không khí trở nên an tĩnh lại.

Tào Đạt Quang thấy Lâm Gia Hoa im lặng, tò mò tiến lại gần: "Sao vậy? Sao không có ai trả lời?"

"Không biết phải trả lời thế nào." Lâm Gia Hoa bất đắc dĩ, đem việc xem bói kể lại.

Tào Đạt Quang sợ hãi hít hà vài tiếng, lập tức đưa mắt nhìn Sở Nguyệt Nịnh, đúng lúc Sở Nguyệt Nịnh ăn xong cơm giò heo, liền đặt đũa xuống đối mắt với Tào Đạt Quang.

Tào Đạt Quang cuống quýt lấy thực đơn che nửa mặt, Sở Nguyệt Nịnh hất cằm, hắn nhanh chóng kéo thực đơn lên càng cao, né trái tránh phải.

"Này, Nịnh Nịnh, ăn cơm cứ việc ăn cơm, chúng ta đều là bạn tốt, cô không có việc gì thì đừng nhìn tôi."

Sở Nguyệt Nịnh chớp chớp mắt, chuyện gì thế này? Lại nhìn Trương Kiến Đức, Trương Kiến Đức lại càng hoảng sợ muốn quay đầu tìm thực đơn, nhưng khoảng cách quá xa, hắn vô thức dùng tay che nửa khuôn mặt, lặng lẽ lộ ra một đôi mắt.

"Nịnh Nịnh này, em bói toán cũng quá chuẩn rồi, giống như trực tiếp cởi bỏ q**n l*t của một người, không để lại chút riêng tư nào." Trương Kiến Đức tay phải làm ra một động tác như ống nhòm, "Sau đó đem người nhìn từ trên xuống dưới, từ bên trong nhìn đến bên ngoài."

"Lúc trước, anh từng có mấy người bạn gái cũ, nếu em tính ra toàn bộ, vợ anh còn không đánh c.h.ế.t anh sao? Nên biết, anh chỉ nói mình có một mối tình đầu."

Mọi người trong nhà hàng cười ồ lên.

Lâm Gia Hoa thậm chí còn trêu ghẹo: "Làm nhiều việc trái với lương tâm, nguyên một đám đều bị doạ thành cái dạng này".

Hai mắt Sở Nguyệt Nịnh cũng cong cong, nín cười: “Tinh thần lực của em có hạn, xem tướng phải cực kỳ chăm chú, nhìn cùng phân tích, một ngày gặp khách đã mệt mỏi rồi, mấy người không trả tiền, em mới lười xem đó."

"Ah, như vậy còn tạm được." Trương Kiến Đức khoa trương thở phào một cái, thả tay xuống.

Sở Nguyệt Nịnh cười nhẹ nhàng đặt đũa xuống: “Em quay lại xem quầy hàng, mọi người từ từ ăn nhé.”

"Sao mở quán sớm vậy? Thời tiết nóng như này, hay chúng ta đi đến Đại Thông Băng Thất uống chút đồ uống mát mẻ nhỉ?" Trương Kiến Đức cầm lấy bình hút thuốc, mỉm cười, “Đức ca mời."

Đại Thông Băng Thất là quán trà sữa ngay cạnh khách sạn Bán Đảo.

Hiển nhiên ý của tuý ông không phải ở rượu (có dụng ý khác).

Nghe nói có đồ uống lạnh, Sở Nguyệt Nịnh lập tức thay đổi kế hoạch, giơ hai tay đồng ý: “Được!”

Một khách quen của nhà hàng nói đùa: "A Đức ca, một đại nam nhân có cần hóng hớt thế không?"

"E hèm~, đừng nói bậy, tôi trông giống người như thế sao?" Trương Kiến Đức mặt không đỏ, tim không loạn, tay hoá đao đại nghĩa chính trực phủ nhận, "Tôi chỉ là cảm thấy Đại Thông Băng Thất hôm nay cùng mình có duyên, tiền trong ví không có chỗ nào để tiêu đó được không?”

Mười phút sau.

A Sơn bà, Trương Kiến Đức, Lâm Gia Hoa và Sở Nguyệt Nịnh bốn người ngồi trước cửa khách sạn Bán Đảo, mỗi người một ly trà sữa đông lạnh.

Trương Kiến Đức rung chân, mỉm cười nói: “Xem trực tiếp ở hiện trường hiệu quả thật sự không tệ.”

Cách đó không xa, một người đàn ông khỏa thân đang dùng khăn che lại bộ vị quan trọng của mình, vội vàng l giải thích: "Phỉ Phỉ, em nghe anh giải thích!"

"Một mình cùng ba người phụ nữ mướn phòng, anh cũng thật sự biết chơi ha!" Hà Thi Phỉ cầm d.a.o chặt thịt heo chỉ vào người đàn ông, về đến nhà nhìn thấy toàn bộ tiền tiết kiệm đều bị chuyển đi, tâm cũng đã chết.

"Quả nhiên, đàn ông không có rẻ nhất, chỉ có rẻ hơn. Dám đối xử với tôi vậy, tôi đánh g.i.ế.c anh!"

_________
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 13: Chương 13



_________

Hà Thi Phỉ nói xong lại dùng d.a.o xông đến, lại bị người đàn ông vất vả tránh né.

"Phỉ Phỉ." Người đàn ông túm chiếc khăn vô cùng chật vật, chỉ kém quỳ xuống cầu xin, "Có chuyện gì thì về nhà từ từ bàn bạc. Mọi chuyện thực sự không phải như em thấy. Anh và bọn họ chỉ là đồng nghiệp, hẹn cùng nhau chơi mạt chược mà thôi."

Trong đại sảnh còn đứng ba người phụ nữ ăn mặc trang điểm lộng lẫy, Hà Thi Phỉ nhìn sang, bọn họ liên tục gật đầu sợ hãi ôm nhau hét lên.

Hà Thi Phỉ đá vào háng người đàn ông, mặt hằm hằm tức giận: “Anh còn muốn lừa tôi. Nếu đại sư không đoán trước được việc anh vụng trộm bên ngoài, nếu tôi không về nhà trước để xem sổ tiết kiệm, tôi thật sự là c.h.ế.t đến nơi còn không biết mình c.h.ế.t như thế nào!"

Người đàn ông thấy sự việc bị vạch trần, vẻ lo lắng giả tạo lập tức sửng sốt: "Sao em lại biết?"

Hà Thi Phỉ chưa kịp nói gì, một chiếc ô tô lao nhanh đến và dừng lại. Cửa xe mở ra, một người phụ nữ bước xuống lao tới cho người đàn ông hai cái tát: "Anh dám ức h.i.ế.p Phỉ Phỉ!"

Đôi mắt Hạ Thi Phỉ lại ươn ướt.

Sau khi A Nhàn đánh người đàn ông xong, liền kéo cô ra phía sau và nói: “Cậu nghỉ ngơi trước đi.” Nói xong, A Nhàn đi vào khách sạn túm lấy một người phụ nữ đang đắc ý xem trò vui, giơ tay lên lại là hai cái tát, vừa đánh vừa mắng to.

"Mẹ kiếp, người đàn ông của bạn tôi mà các người cũng dám động, cho rằng A Nhàn tôi c.h.ế.t rồi à?"

Sáu người bắt đầu lao vào hỗn chiến.

Lâm Gia Hoa nhìn một màn đao quang kiếm ảnh, không khỏi lo lắng nói: "Nịnh Nịnh, mặc kệ như vậy có thể có tai nạn c.h.ế.t người hay không?"

"Không đâu." Sở Nguyệt Nịnh ngậm ống hút trong miệng, trà sữa đông lạnh quả thật sảng khoái, không chỉ loại bỏ cảm giác khó chịu của nắng nóng mà còn phối hợp xem trò càng cảm thấy ngon miệng hơn.

“Bát tự của Hà Thi Phỉ là mộc đái kim, Bán Đảo lại gần nước, nước có thể trợ kim sinh mộc. Ở nơi bát tự tương hợp, khí tràng giống như được trời giúp, lý trí tỉnh táo không có khả năng xảy ra huyết quang tai ương."

Mãi đến khi tình hình càng ngày càng loạn, quản lý khách sạn mới báo nguy, cảnh sát mặc quân phục đi ra duy trì trật tự công cộng thì sóng gió mới tạm thời lắng xuống, sau đó cả sáu người đều bị đưa về đồn cảnh sát Cửu Long.

Cửa của khách sạn Bán Đảo bị đẩy ra, đi tới đi lui.

Một người phụ nữ mang mũ lưỡi trai lén lút trốn bên cạnh bộ sứ thanh hoa cao ngang người, nhón chân nhìn ra ngoài cho đến khi xe cảnh sát chạy đi.

Sau đó cô mới cầm lấy camera cúi đầu kiểm tra ảnh chụp, miệng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Vốn dĩ tôi chỉ định đi theo Mai tỷ hóng chút scandal thôi, ai ngờ lại chẳng thu hoạch được gì cả.”

Lý Tuệ Văn nghe được phong thanh liền đặt phòng suốt đêm, qua một đêm đến cả muỗi cũng không có thu hoạch, ngược lại lúc chuẩn bị rời đi, tình cờ gặp A Viễn dẫn ba cô gái đi mướn phòng, thừa cơ chụp được không ít hình ảnh ba người ngủ chung giường.

"Cũng may thịt muỗi cũng là thịt, tin tức có thể thu hút sự chú ý của quần chúng Hương Giang đều là tin tốt."

Dù sao thì bát quái không phân biệt thân phận.

Hương Giang đã bao giờ xuất hiện tin tức một người đàn ông đại chiến ba người phụ nữ đâu?

Lý Tuệ Văn vô cùng có đạo đức nghề nghiệp, phóng viên Paparazzi cũng là phóng viên, không có lý do gì lại bỏ qua tin tức bùng nổ xã hội như vậy.

"Nhưng mà?" Lý Tuệ Văn nghi hoặc, "Phu nhân kia vừa mới nhắc đến vị đại sư, hẳn là việc chồng cô ấy ăn vụng được người kia tính ra?"

Lý Tuệ Văn càng nghĩ, ánh mắt càng sáng lên.

“Nếu thật là như vậy, một tên đàn ông cặn bã đại chiến ba người phụ nữ bị đại sư tính ra, lấy đầu đề như vậy làm tiêu đề chẳng phải càng bắt mắt hơn sao?”

Lý Tuệ Văn quyết định đến cục cảnh sát Cửu Long một chuyến, đích thân thực hiện một cuộc phỏng vấn với Hà Thi Phỉ.

Cô nhất định phải hỏi thăm kỹ vị đại sư này mới được, nhìn xem rốt cuộc đối phương có bao nhiêu "thần kỳ"!

Có thể thăng chức hay không liền xem lần này rồi!

_________
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 14: Chương 14



_________

Phố Miếu là khu chợ đêm nổi danh ở Du Ma Địa, vào giữa thời nhà Thanh có xây dựng một ngôi Miếu Thiên Hậu nên có tên như vậy. Vừa mới qua giờ ăn trưa, cũng đến giờ nghỉ ngơi. Mấy chủ quầy hàng không có việc gì, liền tụ tập một chỗ nói phiếm, còn có người đeo mắt kính đang đọc báo lá cải giải trí của Hương Giang.

Sở Nguyệt Nịnh chào hỏi một đường rồi mới quay lại sạp hàng, trong tay còn ôm một cốc trà sữa còn dư lại một ít, vừa mới ngẩng đầu nhìn đã thấy Kiên thúc đội mũ rơm đứng dưới ánh mặt trời chói chang.

"Kiên thúc?"

Kiên thúc chắc hẳn đã đợi rất lâu, khuôn mặt dưới mũ rơm đỏ bừng, lấm tấm mồ hôi, khi nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh quay lại, trên khuôn mặt nghiêm túc cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười.

"Sở đại sư, cháu đã trở lại."

Nói xong, ông ấy đưa một xấp tiền đến nói: “Đây là số tiền còn lại.”

Sở Nguyệt Nịnh nhận tiền đếm qua, khoảng chừng 3000 khối, cô đếm ra 1500 khối rồi trả lại số tiền còn lại: “Chúng ta đã thỏa thuận trước là 2000 khối, chính là 2000 khối.”

Kiên thúc sốt ruột, tay đè lại tiền, “Sở đại sư, cháu cứ nhận đi. Sau khi Diệp Thiên Lương chết, cục cảnh sát tiếp nhận nhân viên Công ty bảo hiểm Đại Tân tự thú. Sau khi điều tra rõ vụ án, chú đã nhận được tiền bồi thường."

Kiên thúc không có cách nào để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Sở Nguyệt Nịnh.

Đêm hôm đó, ông ấy đã mua xong dụng cụ chế tạo thuốc nổ, sau khi chuẩn bị xong, liền muốn mang theo người vợ đã thần trí không rõ của mình, ý định ôm Diệp Thiên Lương cùng chết.

Chính là Sở Nguyệt Nịnh ra tay tiếp đơn phong thủy này, mới giúp họ tránh khỏi bi kịch, còn để sự thật phơi bày ra ánh sáng.

Kiên thúc đã sớm không còn chỉ tin vào khoa học như hồi còn trẻ nữa.

Dựa trên lời khai của người phụ nữ bán hoa, cục cảnh sát cho biết, đêm đó dường như Diệp Thiên Lương đã đụng phải tà ma, hai tay hắn cầm lấy đinh quan tài, rồi tự g.i.ế.c c.h.ế.t chính mình.

Tuy rằng lúc kết án, từ "gặp quỷ" đã bị gạch bỏ.

Nhưng Kiên thúc trong lòng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

DTV

"Hôm nay Thục Phân khôi phục thần trí, A Quyên báo mộng cũng nói rất cảm kích cháu, số tiền này cháu nhất định phải nhận lấy."

Sở Nguyệt Nịnh vẫn từ chối: “Nghề nào có quy củ của nghề đó, đơn này chú đã báo giá rồi, báo bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”

Lâm Gia Hoa nảy ra một ý tưởng: "Không bằng như vậy, siêu độ cho A Quyên để cô ấy sớm ngày đi đầu thai, mong rằng kiếp sau có thể có một cuộc sống an vui?"

Kiên thúc nghe vậy cũng cảm thấy có lý: "Đúng vậy, Sở đại sư, đây vẫn là một cái tâm bệnh của chú. Lúc trước A Quyên bị đinh quan tài đ.â.m vào đầu, chú lo sẽ có ảnh hưởng."

Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một chút, trả lại 1000 cho Kiên thúc, giữ lại 2000, “Siêu độ 500 là đủ rồi.”

Cô đem tiền bỏ vào túi quần, lại bấm ngón tay tính toán: “Thứ hai tuần sau là một ngày tốt, là thời điểm thích hợp nhập liệm dời quan tài, ba giờ chiều, từ dương nhập âm, dương khí suy yếu, âm khí đại thịnh, là giờ lành để siêu độ.”

"Mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của Sở đại sư."

Sau khi tiễn Kiên thúc rời đi, Sở Nguyệt Nịnh lại bắt đầu kinh doanh. Theo thời gian trôi qua đã đến buổi chiều, lượng hành khách trên phố Miếu ngày càng tăng.

Trong khoảng thời gian này, lần lượt có người đến tìm Sở Nguyệt Nịnh muốn thử xem bói, nhưng Sở Nguyệt Nịnh đều mỉm cười từ chối.

"Hôm nay không thể tính toán, ngày mai có thể lại tới, tôi tạm thời chỉ có thể một ngày tính một quẻ."

Người giới Huyền Môn đều dựa vào công đức để tu luyện. Ví dụ như A Quyên bị đinh quan tài trấn áp trọn đời không thể siêu sinh, bản thân cô cũng chưa từng làm điều ác nên sau khi được giải trừ sẽ có công đức.

Công đức có thể tích lũy cũng có thể tiêu hao.

Công đức tích luỹ càng nhiều thì năng lự sẽ lại càng lớn.

Tạm thời pháp lực của Sở Nguyệt Nịnh còn chưa đủ, chỉ có mỗi ngày tính một quẻ, tuy nhiên, cô có cảm giác sau một thời gian nữa, cô có thể tính nhiều hai quẻ.

"Chủ quán, lấy một bát đậu xanh rong biển." Người đàn ông nói xong liền trực tiếp ngồi xuống chiếc bàn nhỏ chờ đợi, cúi đầu cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn.

Hắn có vẻ không hài lòng với câu trả lời của đối phương, cau mày lẩm bẩm: “Bọn họ nói ở công trường xảy ra chuyện, cần phái thêm nhân lực. Làm sao lại không thể liên lạc?”

“Đến đây.” Sở Nguyệt Nịnh đặt cốc trà sữa lên xe hàng, xoay người từ hộp bên dưới lấy ra bát, sau đó mở hộp giữ nhiệt ra.

Rất nhanh.

Bát nước đường đậu xanh rong biển đã được đặt lên bàn.

Chung Quốc Minh cũng không ngẩng đầu lên, lẩm bẩm cảm ơn một câu rồi lại cầm lấy điện thoại gõ chữ trả lời tin nhắn.

Ực ực.

Tâm trạng bực bội được xoa dịu bởi nước đậu xanh mát lạnh khoan khoái.

Hắn ta sáng mắt khen: “Vị thật ngon. Mùi vị khác hẳn với nước đường ở chỗ khác, vừa mịn và vừa ngọt. Chủ quán dùng nguyên liệu gì vậy?”

Sở Nguyệt Nịnh đóng hộp giữ nhiệt lại, chống cằm hồi tưởng: “Đậu xanh, rong biển ướt và đường phèn, hình như nguyên liệu đều giống nhau.”

Nếu thực sự muốn tìm một cái gì đó khác biệt.

Sở Nguyệt Nịnh trừng mắt.

Hình như là cô?

Dù sao cô cũng là người tu đạo, kiếp trước ngẫu nhiên làm cơm hình như cũng mang theo một ít linh khí?

_________
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 15: Chương 15



_________

Chung Quốc Minh uống xong cũng không vội thanh toán mà hỏi: "Chủ quán, cô có card không?"

"Card? Card gì?" Sở Nguyệt Nịnh buồn bực. Sao lại b*n n**c đường còn phải kiêm cả làm thẻ sao?

b*n n**c đường cùng bói toán đã mệt lắm rồi.

Chung Quốc Minh thấy Sở Nguyệt Nịnh hiểu lầm, quơ quơ điện thoại, cười giải thích: “Ngành ăn uống thông thường không phải đều in card sao? Trên thẻ vừa có món ăn đặc trưng còn có thông tin liên lạc, có thể thuận tiện cho khách hàng đặt hàng ở ngoài."

"Cô có điện thoại cố định không?"

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu.

Chung Quốc Minh giơ điện thoại lên: “Còn cái này thì sao?”

Sở Nguyệt Nịnh vẫn lắc đầu.

Nhận thấy mình có vẻ đi sau thời đại, cô quyết định dành dụm tiền mua một chiếc điện thoại để bắt kịp xu hướng, cô ngượng ngùng gãi gãi đầu.

"Thật ngại quá, tôi không có."

“Đáng tiếc, bằng không còn có thể ở công trường đặt mua một chút nước đường.” Chung Quốc Minh thở dài, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu lấy ví ra trả tiền.

Ngay lúc Chung Quốc Minh chuẩn bị rời đi, tướng mạo của hắn đột nhiên biến hoá nghiêng trời lệch đất, ấn đường vốn sáng sủa bỗng chốc bị nồng đậm huyết sắc bao phủ.

“Chờ một chút.” Sở Nguyệt Nịnh trừng mắt nhìn, trong lúc nhất thời cô còn tưởng mình bị hoa mắt, cảm thấy có chút kỳ quái.

Theo lý mà nói, vận mệnh của một người sẽ không đột nhiên phát sinh biến hoá lớn như vậy mới đúng?

Chung Quốc Minh cho rằng Sở Nguyệt Nịnh muốn chào hàng, hắn ta đã sớm nhìn thấy dòng chữ đoán mệnh và xem phong thủy được viết trên tấm bìa cứng ngoài sạp hàng từ lâu, không chút nghĩ ngợi liền từ chối: “Có phải muốn xem cho tôi một quẻ không? Thật xin lỗi, tôi không tin những thứ này."

Ở Cửu Long và Vượng Giác có rất nhiều thầy bói, Chung Quốc Minh mỗi lần gặp phải một đám thầy tướng số nhiệt tình như lửa thường xuyên kéo chân ngăn cản không cho hắn rời đi đều cảm thấy đau đầu.

"Sẽ không hối hận?"

"Sẽ không."

Sở Nguyệt Nịnh cũng không ép buộc, “Anh có thể không tin, nhưng khi anh bị ngã gãy chân mà còn muốn sống tiếp, muốn tin tưởng thì hoan nghênh lại đến.”

"Được. Vậy lúc đó tôi lại đến uống nước đường." Chung Quốc Minh không có để ý đến lời nói giống như nguyền rủa đó, điện thoại vang lên, hắn nhìn xuống tin nhắn rồi nhanh chóng rời đi.

Nước đường gần như đã được bán hết.

Sở Nguyệt Nịnh tiễn người khách cuối cùng, cầm chổi chuẩn bị thu dọn quầy hàng rời đi, trong lòng cô đang tính toán không biết nên đến chợ nông sản mua thịt trước hay bổ sung gạo trước. Nghĩ tới nghĩ lui, vì cửa hàng thịt sẽ đóng cửa trước nên cô quyết định đóng quầy hàng rồi trực tiếp đi mua thịt.

Cô vừa cởi chiếc tạp dề có in ký hiệu nước đường trên đó.

Một tiếng cười chế nhạo vang lên.

“Mẹ à, đây không phải là Sở đại tiểu thư rất có cốt khí bỏ nhà đi, người không trả nổi tiền thuê nhà sao?”

Sở Nguyệt Nịnh ngẩng đầu, nhìn thấy hai mẹ con ăn mặc lộng lẫy đang đứng ở phía trước.

Cô gái trẻ tóc ngắn ăn mặc sang trọng trong bộ váy kẻ ca rô Chanel màu tím nhạt, đội chiếc mũ tròn nhỏ màu trắng, đang đưa mắt đánh giá sạp hàng nước đường một chút.

Quầy hàng rất nhỏ, có một chiếc hộp thủy tinh trong suốt gắn trên xe đạp, tuy rằng sạch sẽ ngăn nắp nhưng khi nhìn thấy rất nhiều bình bình loi lọ, Phương Giai Giai vẫn là không giấu được sự chán ghét cùng ghê tởm.

Cô ta cho tới bây giờ còn chưa từng ăn đồ ở quán ven đường.

Dù sao những thứ ở quán ven đường chỉ dành cho người nghèo ăn.

“Hôm qua Sở Di gọi điện thoại nói các người không có tiền trả tiền thuê nhà, có đúng không?”

Sở Nguyệt Nịnh trong lòng biết rõ hai mẹ con này chính là vợ con của Phương Kinh Quốc. Cô nhìn người phụ nữ xinh đẹp không kém bên cạnh, đặt cây chổi xuống, phủi tay, cười nhạt.

"Cảm ơn, chuyện của tôi không cần các người quan tâm."

Phương Giai Giai nhăn mũi, cười đắc ý: “Mẹ à, con đã nói với mẹ rồi, chị con sẽ không cảm kích đâu…”

“Đợi đã."

Sở Nguyệt Nịnh giơ tay cắt ngang: “Tôi chỉ có một cô em gái, phiền cô đừng chạy ra ngoài nhận loạn người thân. Tuy nhiên, dù sao hai người cũng đã đến, có phải hay không nên đem 7000 khối nợ Sở gia chúng tôi trả lại?"

Bố của nguyên chủ tên là Phương Kinh Quốc, vào năm 70 ông ta kết hôn với mẹ cô và trở thành con rể. Chưa đầy nửa năm sau khi kết hôn, Phương Kinh Quốc liền đề xuất ý định đến Hương Giang để kiếm sống. Sở gia liền lấy ra 7000 khối để hỗ trợ hắn.

Ai ngờ.

Số tiền mượn cứ như thế không bao giờ lấy lại được.

DTV

Điền Ngọc Nha che giấu sự mỉa mai giữa hai hàng lông mày, bình tĩnh bóp méo sự thật, "Nguyệt Nịnh, 7000 khối đã là một số tiền lớn. Không có bằng chứng ai có thể tuỳ tiện lấy ra."

Nói xong, Điền Ngọc Nga cũng không muốn để Sở Nguyệt Nịnh mở miệng.

“Tuy nhiên con không cần lo lắng, con vừa không có công việc đàng hoàng còn phải nuôi em gái đi học. Dì nhìn thấy cũng rất đau lòng, cho dù bố con có nhẫn tâm, dì cũng không đành lòng."

"Điều kiện vẫn giống như trước, chỉ cần con chịu gọi dì là mẹ, dì sẽ lập tức thuyết phục bố con, cho hai chị em con chuyển đến căn hộ lớn ở chung cư Đông khu."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 16: Chương 16



Điền Ngọc Nga nhìn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Sở Nguyệt Nịnh, giấu đi hận ý. Vợ cả thì đã sao? Đoản mệnh c.h.ế.t sớm, vất vả sinh ra con gái còn không phải gọi bà ta là mẹ sao?

Hai đứa con gái vô dụng mới từ dưới quê lên, Điền Ngọc Nga yêu cầu bọn họ thay đổi cách xưng hô, ai có thể ngờ hai chị em này xương cốt cứng như vậy, cũng dám quay người rời khỏi cửa nhà Phương gia, hơn nữa bọn họ vừa đi chính là một năm.

Hôm nay Điền Ngọc Nga đồng ý đưa ra một căn hộ ở chung cư làm điều kiện, kẻ đần cũng biết nên lựa chọn thế nào.

Điền Ngọc Nga đang đợi Sở Nguyệt Nịnh cúi đầu.

Trong lúc nhất thời, bà ta không chờ được tiếng "mẹ" như mong đợi mà thay vào đó lại nghe thấy một tiếng cười nhạo.

Nụ cười của Điền Ngọc Nga cứng đờ.

“Đông khu?"

Sở Nguyệt Nịnh cảm thấy người này nhất định coi mình là kẻ ngu, kiếp trước cô giải qua không ít tin tức liên quan đến bất động sản Hương Giang, chỉ một cái Đông khu lại muốn cô nhận giặc làm mẹ?

Nằm mơ sao.

"Dù có là Tây khu cũng đừng hòng? Bà có gan làm mẹ của tôi sao? Hơn nữa, mẹ tôi đã mất rồi, nếu bà muốn làm mẹ tôi, không bằng xuống âm phủ một chuyến cùng mẹ tôi bàn bạc trước?"

Trung Tây khu là "khu giàu có" ở Hương Giang, cũng là khu vực trung tâm của Hương Giang, một căn hộ có thể có giá lên đến mấy nghìn vạn. So với Trung Tây khu, quả thật giống như trên trời cùng dưới đất.

Phương Giai Giai hai mắt trợn to, như thể nghe được truyện cười, “Đồ điên, Trung Tây khu là nhà của bố tôi, tương lai sẽ trở thành tài sản để lại cho anh hai tôi. Cô cũng dám mơ tưởng đến thứ này à? Cho cô một căn hộ ở Đông khu đã tốt lắm rồi.”

"Tài sản của anh hai cô? Muốn tính toán lên, thời điểm Phương Kinh Quốc phát tài, vốn gốc chính là 7000 khối do Sở gia bỏ ra thì tính sao." Sở Nguyệt Nịnh không hề tức giận, đưa tay ra ý đồ tính toán rõ ràng với bọn họ.

“Theo như vậy tính, tài sản của Phương gia chẳng phải là tài sản của Sở gia sao? Dù sao không có 7000 khối đó, ông ta làm sao phát tài được. Tôi chẳng qua chỉ muốn một căn hộ ở Trung Tây khu thôi? Các người cũng không nỡ sao?"

Điền Ngọc Nga nhìn Sở Nguyệt Nịnh: “Dì biết con hận dì.”

“Nhưng con phải suy nghĩ cho rõ ràng, thời điểm dì cùng bố con phải chịu cảnh nghèo khó mẹ con ở nơi nào? Thời điểm dì cùng bố con phải ăn màn thầu sống qua ngày mẹ con ở đâu? Một căn hộ ở Đông khu đã trị giá mấy trăm vạn, làm người phải biết đủ.”

Sở Nguyệt Nịnh càng nghe càng tức giận, mẹ của nguyên chủ bị lừa gạt chờ đợi ở quê nhà, còn phải nuôi hai cô con gái nhỏ và chăm sóc người già trong hai gia đình.

Cha mẹ của Phương Kinh Quốc đã già, mẹ cô một tay lo liệu từ đại tiện đến tiểu tiện không một câu oán hận, bây giờ lại bị tiểu tam chất vấn, thời điểm bà ta cặp kè với chồng mình, bà ấy ở đâu?

Sở Nguyệt Nịnh quay người nhấc lên thùng nhỏ chứa nước bẩn hất xuống mặt đất.

Phương Giai Giai hét lên: "Cô mù à? Dám hất nước bẩn vào giày của tôi, cô có biết một đôi Valentino giá bao nhiêu không?"

"Nhắc nhở cô một chút. Tôi đang thu quán thì các người lại đứng chắn trước mặt tôi, rốt cuộc là cô không có chân? Hay là cô không có mắt?" Sở Nguyệt Nịnh đặt thùng xuống, hả giận mỉm cười.

"Đi thong thả, không tiễn. Đừng ép tôi mang nước tiểu ra giội!"

Phương Giai Giai thấy Sở Nguyệt Nịnh thực sự quay người, sợ cô xách nước tiểu ra giội liền vội vàng lôi kéo Điền Ngọc Nga rời đi.

Trước khi rời đi, Phương Giai Giai nhìn thấy dòng chữ trên tấm bìa cứng, trào phúng: “Đoán mệnh, phong thủy? Đúng là nực cười. Nhà mấy trăm vạn không ở lại ở lại đây làm kẻ lừa đảo, tùy cô thôi!"

Sau khi đi xa, Phương Giai Giai mới phàn nàn: “Mẹ, con đã nói không cần quan tâm đến bọn họ, nhưng mẹ vẫn muốn cho bọn họ một phòng ở Đông khu, còn con thì sao bây giờ? Nên để cho bọn họ ở bên ngoài tự sinh tự diệt."

"Con đó..." Điền Ngọc Nga bất đắc dĩ nhìn cô con gái ngây thơ của mình, "Cho dù mẹ không đi tìm chúng nó, Sở Di cũng đã gọi đến tận cửa rồi, bố con đã biết nên mẹ phải đến xử lý mới có thể yên tâm. Bằng không, đợi ông ấy ra mặt, nhìn hai chị em nó sống khổ sở như vậy, nếu như mềm lòng có thể sẽ chia cho chúng nó một nửa tài sản."

“Tốt nhất nên để chúng nó tiếp nhận căn hộ ở Đông khu, như vậy mẹ có thể ăn nói với bố con, chúng nó cũng không có cửa phân chia tài sản với ba anh em các con.”

Phương Giai Giai cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của Điền Ngọc Nga khi chịu bỏ ra một căn hộ, tâm trạng tồi tệ khi bị tạt nước bẩn vào giày của cô đã được quét sạch, có chút bắt đầu hả hê.

“Sở Nguyệt Nịnh hiện tại không muốn nhà ở Đông khu, thái độ còn ngang ngạnh như vậy, con nhất định phải về nói cho cha.”

"Đúng vậy, Giai Giai cuối cùng đã trưởng thành, trở nên hiểu chuyện rồi." Điền Ngọc Nga chạm vào mái tóc ngắn của Phương Giai Giai, dỡ xuống vẻ cường thế phủ lên nụ cười từ ái.

Hai mẹ con lên một chiếc ô tô riêng đậu ở cổng vòm.

Phương Giai Giai tò mò: "Mẹ, muộn thế này chúng ta còn đi đâu?"

“Không phải là chuyện trong công ty của bố sao?” Ngón tay được sơn tinh xảo của Điền Ngọc Nga ấn lên huyệt thái dương, nhẹ nhàng xoa xoa.

"Gần đây công ty xảy ra vấn đề, để tuột mất không ít hợp đồng, phong thủy không ổn, bố con bị làm phiền nên cực kỳ khó chịu."

Phương Kinh Quốc từ lúc bắt đầu kinh doanh đã rất mê tín, Điền Ngọc Nga muốn lấy lòng ông ta cho nên quyết định đến Vượng Giác để tìm một vị đại sư phong thủy nổi tiếng.

Phương Giai Giai nghĩ đến tấm bìa cứng trước quán nước đường, vùi trong n.g.ự.c mẹ mình lo lắng nói: “Sở Nguyệt Nịnh hình như cũng biết xem phong thuỷ?”

“Phong thuỷ?” Điền Ngọc Nga hoàn toàn không tin Sở Nguyệt Nịnh có bản lĩnh, hừ lạnh một tiếng: “Sao có thể?”

“Đại sư phong thuỷ nào ở Hương Giang mà không có truyền thừa gia tộc? Sở Nguyệt Nịnh chẳng qua chỉ là vì kiếm tiền mà đi lừa bịp thôi."

Sở Nguyệt Nịnh bị quấy nhiễu nên có chút buồn bực, nhiều quầy hàng đã đóng cửa, cô đem chiếc bàn gỗ nhỏ cất dưới gầm xe, rồi đạp xe dọc theo đường Thái Tử Tây đi hướng thành phố Cửu Long.

Hương Giang về đêm càng thêm xinh đẹp, tất cả các bảng hiệu đèn neon được thắp sáng, khiến cho người ta có cảm giác như đang lạc vào thế giới khoa học công nghệ của tương lai. Gió đêm khẽ v**t v* khuôn mặt cô, trong không khí dường như còn thoang thoảng hương vị nước biển trên cảng Victoria.

Sở Nguyệt Nịnh chở theo chiếc tủ hàng nặng nề lao vút qua.

_________
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 17: Chương 17



Đèn đỏ bật sáng.

Cô đạp phanh, đặt chân xuống đất, gió đêm thổi tung mái tóc của cô, cô dùng hai tay vén ra phía sau, trầm tư suy nghĩ: "Giấy nợ rốt cuộc ở đâu?"

Không sai, Phương Kinh Quốc từng viết giấy nợ.

Phải biết rằng vào cuối những năm 70, còn có cách nói hộ gia đình một vạn nhân dân tệ, 7000 khối tại Tương Thành đã là một số tiền rất lớn. Sở gia lo lắng Phương Kinh Quốc ở bên ngoài làm bậy, nên để đảm bảo cho con gái mình, hai bên đã viết giấy nợ.

Lúc đến Hương Giang, hai chị em cô đã đặc biệt tìm giấy nợ rồi mang theo tới đây. Sở Nguyệt Nịnh quyết định quay về sẽ hỏi Sở Di.

Một đôi giày của Phương Giai Giai đã có giá vài nghìn khối, hành động của Điền Ngọc Nga rõ ràng chính là không muốn trả lại số tiền đó.

Cô phải tìm ra giấy nợ, để khiến Phương gia không còn gì để nói.

Phố xá đèn đuốc sáng trưng, Sở Nguyệt Nịnh đỗ xe ở cửa, vừa bước xuống cầu thang đã tiến vào một hành lang, lập tức bị bao vây bởi ngôn ngữ Quảng Đông phức tạp.

“Sáu khối tiền ba nắm rau, muốn thì lấy?”

“Tôm nhỏ tươi được bán với giá thấp cuối ngày”.

"Cô gái xinh đẹp, tới xem xem?"

Đám lái buôn hét lớn để thu hút khách hàng, Sở Nguyệt Nịnh trước tiên đến quầy bán thịt mua hai kg thịt heo, sau đó đi đến cửa hàng bán đồ tạp hóa.

DTV

Trước cửa quán có vài bao lớn được đặt sẵn gồm đậu đỏ, đậu xanh và gạo.

Sở Nguyệt Nịnh xách lên một bao gạo rồi hỏi: “Chủ quán, cân giúp tôi năm cân gạo."

Năm cân gạo đủ dùng trong mấy ngày, gian phòng không lớn, phòng bếp lại càng nhỏ hẹp, không nên tích trữ quá nhiều, chỉ cần vừa đủ là được.

Chủ quán ở bên trong đang chơi trò chơi điện tử, đáp: "Cứ vào đi."

Nói xong, hắn ta mới lưu luyến đặt máy chơi game xuống, đi tới giúp đóng gói gạo, thuận tiện giới thiệu sản phẩm mới của cửa hàng.

“Tuyết yến đến từ Myanmar, cô gái có muốn mua một ít về thử không?”

“Tuyết yến?” Đôi mắt Sở Nguyệt Nịnh sáng lên, cô cảm thấy hứng thú.

Trong lúc cân gạo, chủ quán từ trong cửa hàng lấy ra một chút tuyết yến đưa cho Sở Nguyệt Nịnh xem thử.

"Đúng vậy, tuyết yến tự nhiên vô cùng chất lượng."

Sở Nguyệt Nịnh cầm lấy nhìn, quả thực rất tốt.

Tuyết yến được lấy từ gỗ cây táo, cùng loại như nhựa đào. Ở Myanmar, tuyết yến đã được sử dụng từ hàng ngàn năm nay, thời cổ đại nó đặc biệt được dùng trong cung đình, ở các thế hệ sau, nhiều phụ nữ cũng dùng nó để dưỡng nhan làm đẹp.

Đời sau có không ít nước đường được làm từ tuyết yến, vô cùng ngon và bổ dưỡng. Chỉ cần nghe tên, cô đã có thể nghĩ ra vài công thức nấu ăn.

“Cân cho tôi một chút thử xem.”

Sở Nguyệt Nịnh vui vẻ quyết định nghiên cứu phát minh sản phẩm mới, nếu không bán được thì cô cũng có thể tự ăn!

“Còn có đào, đậu xanh, đậu đỏ, tôi lấy mỗi thứ mười cân.”

Sở Nguyệt Nịnh mua sắm xong, mới đẩy xe ra khỏi chợ, đi chưa bao xa đã thấy trên đường có rất nhiều cảnh sát mặc cảnh phục đang căng dây cảnh giới màu vàng, ông cụ lưng còng bên cạnh sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, rất nhanh đã được cảnh sát dìu đi.

Không ít người dân lén lút bàn tán thì thầm.

"Chết thật, lại phát sinh án mạng."

“Nghe nói t.h.i t.h.ể bị chặt thành nhiều khúc rồi cho vào túi nhựa nhiều màu, còn không có da.”

"Không có da? Da người ở đâu?"

"Có quỷ mới biết, hung thủ đúng là điên rồ."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn hắc khí ngút trời trên đường phố, đẩy chiếc xe chở hàng vượt qua xe cảnh sát đang đỗ lại.

Phịch một tiếng, cửa xe cảnh sát bị đóng sầm lại.

Bốn người nhảy xuống xe, người dẫn đầu lập tức lấy thẻ cảnh sát ra đưa cho viên cảnh sát mặc cảnh phục xem, đôi tay thon dài nhấc dây cảnh giới lên rồi cúi người tiến vào hiện trường án mạng.

Ba nam cảnh sát còn lại nhìn nhau rồi vội vàng đuổi theo.

“Lâm tiên sinh.” Người đàn ông đi đầu chào hỏi vị đội trưởng đội tiên phong bảo vệ hiện trường: “Tình hình hiện trường thế nào?”

"Chu tiên sinh." Lâm tiên sinh nhìn thấy đồng nghiệp tổ trọng án đi đến, liền dẫn bọn hắn đi vào một con hẻm ẩm ướt, "Hôm nay cũng không biết gặp vận gì, tôi dẫn đội đi tuần tra, lúc chuẩn bị giao ban thì gặp người báo án.”

“Theo ông cụ nhặt rác thuật lại, khi mở túi nhựa ra ông ấy nhìn thấy một khối xương sườn lớn, ông ta tưởng đó là thịt heo hỏng do người bán thịt ở chợ vứt nên định mang về nhà cho chó ăn, kết quả lại nhìn thấy cả một cái đầu bên dưới”.

Lâm tiên sinh vừa nói vừa dẫn người đàn ông đến hiện trường.

Đáy mắt sắc bén của người đàn ông cảnh giác cao độ, đầu tiên quan sát hoàn cảnh trên đường phố, sau đó mới chuyển sự chú ý sang những chiếc túi nhựa nhiều màu đựng xác c.h.ế.t bên cạnh thùng rác ẩm ướt bẩn thỉu. Hắn lấy ra một đôi găng tay trắng từ trong túi đeo vào: “Pháp y đã đến chưa?”

"Lập tức sẽ có mặt tại hiện trường." Lâm tiên sinh báo cáo sau, liền giao lại hiện trường cho đồng nghiệp CID*.

(*viết tắt của chữ Criminal Investigation Department. Lực lượng cảnh sát Hong Kong được thành lập vào năm 1844 do chính phủ thuộc địa Anh ở Hong Kong.)

Ba viên cảnh sát cũng đi theo xem xét, mọi người mang lên đồ bảo hộ, Chu Phong Húc mở khóa kéo, khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể bị cắt thành từng khúc đặt trong túi nhựa nhiều màu, sắc mặt bọn họ đột nhiên biến đổi.

Toàn bộ xác c.h.ế.t bị lột da, giống như một miếng thịt heo, mỡ thịt chất thành từng lớp rõ rằng.

Cam Nhất Tổ ngay bên cạnh không nhịn nổi, chạy đến cuối ngõ để nôn.

La Thất Trung, một cảnh sát kỳ cựu giàu kinh nghiệm lắc đầu, "Thật sự đáng thương. Toàn bộ t.h.i t.h.ể đều không có lấy một khối da, chẳng lẽ đây lại là một vụ án quỷ g.i.ế.c người sao?"

"Quỷ g.i.ế.c người?" Cam Nhất Tổ sau khi nôn xong trở lại lấy một gói khăn giấy lau miệng, bối rối.

Thi Bác Nhân giải thích: “Hôm trước cậu nghỉ nên không biết, chúng tôi đã nhận được một vụ án tử vong do người c.h.ế.t cầm đinh quan tài tự đ.â.m vào đầu mình.”

Thi Bác Nhân nắm tay làm động tác lên xuống trên đỉnh đầu, mô phỏng thủ pháp, “Từ đỉnh đầu xỏ xuyên qua, thành bảy lỗ máu. Lúc đầu tưởng rằng đó là một vụ g.i.ế.c người, nhưng sau nhiều lần điều tra rồi căn cứ dựa trên lời khai của nhân chứng, kết quả xác định là tự sát."

Thi Bác Nhân kể lại việc Diệp Thiên Lương đưa quan tài xuống giếng bịt kín.

"Người c.h.ế.t dùng đinh quan tài đ.â.m vào hộp sọ của người vợ đã chết, sau đó lại nổi điên tự sát, không phải quỷ g.i.ế.c người thì là cái gì..."

Chu Phong Húc ngắt lời, "Tôi kêu anh kiểm tra dấu chân cạnh giếng, tiến triển thế nào?"

Thi Bác Nhân sửng sốt, rụt cổ lại, lẩm bẩm: "Không có giám sát cũng không có nhân chứng, bên giếng chỉ có một đống dấu chân người, muốn như thế nào kiểm tra đây?"

"Anh cũng biết đó là dấu chân người? Có người làm sao sẽ xuất hiện quỷ?" Chu Phong Húc nhìn chằm chằm t.h.i t.h.ể trong túi nhựa nhiều màu, không quên dặn dò Thi Bác Nhân, "Yêu cầu bộ phận pháp y lưu giữ thông tin về dấu chân. Sớm hay muộn, đối phương sẽ lộ ra sơ sẩy."

Hắn cũng không tin chuyện quỷ g.i.ế.c người gì đó.

Ở đâu có tội ác, ở đó sẽ có sự thật.

Vụ án đinh quan tài quá mức quỷ dị, hắn nhất định sẽ tìm ra manh mối, đem tất cả xâu chuỗi lại tìm ra đáp án.

Bác sĩ pháp y mang theo hòm tiến vào hiện trường.

Mọi người ngừng trò chuyện.

Ba người ngồi xổm lần lượt đứng dậy, bắt đầu tra xét hiện trường…

_________
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 18: Chương 18



_________

Sở Nguyệt Nịnh cất xe xong đi lên phòng, vừa mở cửa thay giày.

Cửa phòng tắm mở ra, Sở Di xoay người dựa vào tường nhìn ra, tóc xoã tung che cả mặt, đôi mắt nheo lại, miệng ngậm bàn chải đánh răng nói một câu bằng tiếng Quảng Đông.

“Chị, chị lại về muộn à?”

Sở Nguyệt Nịnh lắc lắc miếng thịt: “Em xem đây là cái gì?”

Sở Di hét lên một tiếng, theo sát là tiếng nước súc miệng rầm rầm, cửa nhà vệ sinh lại bị mở ra.

Vạt váy ngủ nhỏ phía trước của Sở Di bởi vì sốt ruột mà ướt đẫm nước, đôi mắt hạnh tràn đầy hưng phấn, cô khoanh hai tay lại chống cằm: "Chị mua thịt thật à!"

"Aaa! Em muốn ăn thịt xào ớt cay!"

Đồ ăn Hương Giang khá thanh đạm, Sở Di đến từ Tương Thành, thích đồ ăn cay và đậm đà nên ăn không quá quen.

“Ô ô ô...chị à, chị thật là tốt. Tiền thuê nhà còn chưa trả được nhưng vẫn có thể ăn thịt."

“Ai nói không trả nổi tiền thuê nhà?” Sở Nguyệt Nịnh lấy miếng thịt ra, trêu chọc: “Đã vui vẻ như vậy thì nhất định không ngại tự mình nấu ăn chứ?”

Sở Di nước mắt lưng tròng mím môi: "Chị..."

“Dù sao thì một ngày làm việc cũng rất mệt mỏi.” Sở Nguyệt Nịnh chỉ nói một câu, Sở Di vội vàng chạy vào bếp không nói một lời, gấu váy ngủ uốn lượn trên không trung giống như gợn sóng, vội vã ném lại một câu.

"Cho em mười phút."

Cửa bếp đóng lại, ngay sau đó bên trong truyền đến tiếng muôi thìa leng keng.

Sở Nguyệt Nịnh thu hồi ánh mắt, đem đồ đạc đặt lên bàn bát tiên*, trên mặt bàn gỗ màu đỏ sậm không ít nước sơn bị bong tróc ra, vừa đặt đồ lên đó bốn chân liền run rẩy, cô đẩy chiếc bàn gỗ gần sát vào tường, một tiếng bịch nhẹ, tro bụi rơi xuống từ những cái hố trên bức tường.

(*bàn vuông dành cho tám người)

Sở Nguyệt Nịnh giơ tay phủi bụi đất.

Tổng diện tích của ngôi nhà không đến 30m vuông với giá là 1500 khối, trong phòng chỉ có một cửa sổ kính nhỏ dùng để thông gió, những ngày nóng nóng vừa ngột ngạt lại ẩm ướt.

Ở đời trước, phòng ngủ của cô ở còn có diện tích lớn hơn thế này.

Sở Nguyệt Nịnh vô cùng hoài niệm cảm thán: “Vẫn cần kiếm nhiều tiền hơn nữa.”

Nói xong, cô chuyển sự chú ý đến chiếc tủ gỗ duy nhất trong phòng, bày ra một chiếc ghế bằng gỗ, giẫm lên rồi tìm kiếm hành lý mang đến từ Tương Thành.

Kết quả là tìm kiếm cả buổi vẫn không có một chút tung tích nào của giấy nợ.

"A Di, em có biết giấy nợ mang theo ở đâu không?"

Sở Di vừa vặn bưng món thịt xào ớt xanh thơm phức đi ra, cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nhăn mặt nói: “Không phải ở trong tủ sao?”

“Không có.” Sở Nguyệt Nịnh từ trên ghế gỗ nhảy xuống, lo lắng đánh thức người ở tầng dưới, cô lặng lẽ dời ghế gỗ đến cạnh bàn bát tiên.

Sở Di đặt đồ ăn lên bàn, xới một bát cơm trắng đưa tới, khó hiểu hỏi: “Sao đột nhiên chị lại muốn tìm giấy nợ?”

Sở Nguyệt Nịnh đem chuyện hai mẹ con Phương gia không chịu trả lại tiền nói ra.

Sở Di cực kỳ tức giận, cắn đũa: "Thật vô liêm sỉ. Người kia rõ ràng đã mượn ông ngoại 7000 khối."

"Em có khó chịu khi chị từ chối căn hộ ở Đông khu không? Chỗ đó rộng hơn trăm mét vuông, so với nơi chúng ta đang ở bây giờ thì giống như một dinh thự vậy."

Dù sao, nếu căn hộ ở Đông khu được cấp cho bọn họ, Sở Di cũng có một phần.

Chu Di có quyền được biết.

“Em mới không cần.” Sở Di vùi đầu ăn cơm, khuôn mặt nhăn lại làm vẻ muốn nôn mửa: “Ai thèm nhà ở bẩn thỉu của bọn họ?”

"Chính xác."

Sở Nguyệt Nịnh nhớ đến đôi giày da đặt trước cửa khi cô mới bước vào, "Giày của em rách mất rồi đúng không? Khi nào có thời gian chị sẽ dẫn em đi mua một đôi."

Tất cả học sinh ở trường Hương Giang đều mang tất trắng và giày da.

Sở Di chỉ có một đôi, còn đã hỏng mất.

“Không cần.” Sở Di cũng không để ý chút nào, “Em dùng keo dán lại là được.”

Sở Nguyệt Nịnh kinh ngạc: “Chị nhìn thấy trên giày da đã có vết keo.”

"Không sao đâu, mỗi ngày đều dán là được, mấy trăm khối một đôi, vứt đi thì tiếc lắm."

Sở Nguyệt Nịnh quyết định có thời gian sẽ đi mua một đôi, cũng không xoắn xuýt quá nhiều, hai người cơm nước xong xuôi, Sở Di dọn bàn rửa chén.

DTV

Sở Nguyệt Nịnh lấy quần áo trong tủ ra vào phòng tắm tắm rửa, cô mở vòi hoa sen, bọt nước phun ra, cô vươn tay lau đi hơi nước đọng lại trên gương, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương, cô sửng sốt.

Thiếu nữ trong gương có làn da trắng nõn, đôi mắt lệ chi hẹp dài, mái tóc đen dài đến eo, cạnh sống mũi có một nốt ruồi nhỏ có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Tướng mạo ngoại trừ làn da khô hơn nhiều, lại giống hệt như đúc kiếp trước của cô.

Sở Nguyệt Nịnh không nhìn nữa, hơi nước xông lên mặt gương, cô cầm chai dầu gội đã sớm trống rỗng trên bồn rửa mặt, cố gắng ép ra một chút để gội đầu cho xong.

_________
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 19: Chương 19



_________

Một đêm trôi qua.

Khi bình minh lên, nắng vàng chiếu qua cửa sổ xuống sàn nhà, bản nhạc vui vẻ của Hồng Kông chậm rãi vang lên từ chiếc máy phát nhạc kiểu cũ của nhà hàng xóm, hòa lẫn với tiếng nước và tiếng hàng xóm nói chuyện. Như nước sôi sùng sục, đường phố Thâm Thủy Bộ dần trở nên sống động.

Sở Nguyệt Nịnh mở mắt ra, nhìn tấm áp phích đã ố vàng của Tứ Đại Thiên Vương trên tường, cô bình tĩnh lại trong giây lát, khi đã hoàn toàn tỉnh táo, cô vén chăn lên, trèo lên hai bậc thang nhìn lên giường trên, cô gái đang đắp một chiếc chăn mỏng màu sắc sặc sỡ, vẫn còn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hôm nay là cuối tuần.

Cô không đánh thức Sở Di mà nhanh chóng vào nhà vệ sinh rửa mặt, khi bước ra ngoài nhìn thấy ánh nắng vàng ngoài cửa sổ, không khỏi cảm thấy thoải mái và tràn đầy tinh thần chiến đấu.

Đáng tiếc không tìm được giấy nợ, không sao, cứ từ từ tìm là được.

Sở Nguyệt Nịnh nắm chặt nắm tay, yên lặng tự cổ vũ: "Được rồi, chuẩn bị nguyên liệu làm nước đường, sau đó đi tìm chủ nhà trả tiền thuê nhà!"

Ba giờ sau.

Sở Nguyệt Nịnh giao 1100 khối còn lại cho chủ nhà.

Bà chủ nhà cả đầu tóc dùng ống cuộn lại, dùng tăm xỉa răng, một tay giơ một xấp tiền Hồng Kông lên soi dưới ánh nắng mặt trời, trên môi nở nụ cười, mở ngăn kéo nhét tiền vào.

"Em gái à, không phải chị có ý làm khó dễ em, chị cũng chỉ có hai gian phòng để kiếm sống, lần sau trả tiền thuê nhà sớm một chút. Không phải ai ở Hương Giang cũng tốt như chị đâu."

Sở Nguyệt Nịnh nghe chủ nhà lảm nhảm, trong lòng âm thầm mắng.

Quyết định kiếm được tiền phải đổi một căn phòng lớn hơn.

Sau khi từ biệt chủ nhà, Sở Nguyệt Nịnh chở một xe đầy nguyên liệu nước đường rời khỏi khu nhà cho thuê, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy một bà lão đang dùng cây lược đào chải tóc.

“A Sơn bà?” Sở Nguyệt Nịnh trong mắt tràn đầy kinh ngạc, phanh xe dừng lại: “Bà bà không phải sống ở đường Cửu Long sao?”

A Sơn bà tay phải vác một chiếc ba lô, mỉm cười giải thích: “Đúng vậy, chị em tốt của bà đang sống ở đây, gọi điện thoại cho bà nói rằng bà ấy trong khoảng thời gian này ngủ không ngon giấc nên bà đến đây để bồi bà ấy."

Vừa dứt lời, đôi mắt một mí phủ đầy nếp nhăn của A Sơn bà nhìn về phía xe hàng, “Lại ra bày quán à?"

Sở Nguyệt Nịnh nghe A Sơn bà khen ngợi chăm chỉ, hai mắt cong cong mỉm cười: “Làm sớm kiếm tiền sớm!”

“Cũng đúng.” A Sơn bà có chút đăm chiêu nói, “Lái xe chậm một chút.”

Sở Nguyệt Nịnh hai mắt cong lên, đạp xe quay đầu nhìn lại: "Cháu biết rồi."

Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ, một chiếc áo thun hoạt hình vẽ Popeye nhét vào trong chiếc quần dài màu xám, đi một đôi tất trắng cùng một đôi giày thể thao Huili.

A Sơn bà nhìn xe hàng biến mất trên đường phố, cảm khái: "Cô bé thực sự còn xinh đẹp hơn cả người mẫu nữ trên poster. Nịnh Nịnh lớn lên như thế này. Nếu không đi tranh cử Hoa hậu Hồng Kông của TVB thì thật đáng tiếc."

Sau khi cảm khái xong, A Sơn bà ôm hành lý đi về phía khu nhà, cuối cùng cũng tìm được ngôi nhà cần tìm, nhưng đôi mắt lờ mờ của bà đột nhiên nhìn thấy một tia sáng, tìm đi qua.

Trên bãi cỏ cạnh khu nhà có một bà lão búi tóc đang quỳ dưới đất tế bái thần thổ địa.

Lý sư cô bày ba đống trái cây lớn trên mặt đất, hai tay chắp lại trước n.g.ự.c quỳ trên đất, đôi mắt u ám, khuôn mặt hốc hác đầy nếp nhăn, giọng nói không có chút khí lực.

"Thần thổ địa à, con nghĩ có người làm bạn cũng không có gì không tốt, trong lòng con cũng muốn. Nhưng mà... đối phương dù sao cũng phải là người sống mới được? Tất cả đều là người c.h.ế.t rồi, có phải hay không quá không thích hợp rồi?"

Lý sư cô không còn gì lưu luyến nữa: “Người mà con thân cận tối qua chính là chú ba của con, người đã bị ô tô đ.â.m c.h.ế.t vào ba ngày trước, ai ôi, chúng con là họ hàng cơ mà, quan hệ l.o.ạ.n l.u.â.n có thể c.h.ế.t người đó. Xin thổ địa công phù hộ đừng có để con gặp phải ác mộng nữa.”

“Hồng Mai?” A Sơn bà xông lên trước, kinh ngạc kéo người dậy: “Làm sao bà lại ở đây tế bái thổ địa?”

Lý sư cô sửng sốt bị kéo lên, khi nhìn thấy là A Sơn bà, bàn tay lạnh ngắt vội vàng túm lấy đối phương, run rẩy nói: "Sơn Hoa à, tôi sợ quá, sợ quá."

“Đừng nóng vội, nói chậm thôi.” A Sơn bà đỡ Lý sư cô ngồi xuống bậc đá cạnh bãi cỏ, “Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?”

Lý sư cô khổ không chịu nổi kể lể, “Đêm nào tôi cũng mơ thấy mình cùng người thân cận.”

“Hả?” A Sơn bà vẻ mặt nghiêm túc, “Bà vẫn một thân một mình, đó không phải chuyện tốt sao.”

"Phi phi~, tốt cái quỷ mà tốt, tất cả đều là mấy lão già đã chết. Người đã từng gặp qua Diêm vương gia đến đòi lấy tôi! Bọn họ muốn lấy, tôi lại không thèm gả đâu." Lý sư cô bị tra tấn đến mức gầy một vòng lớn, “Làm hại tôi đêm nào cũng không dám ngủ”.

_________
 
Back
Top Bottom