Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 30: Chương 30



Thi Bình Chi mới vừa từ phòng thẩm vấn đi ra, thấy tổ D tổ trọng án vẫn sáng đèn, mở cửa bước vào: "Anh, sao vẫn còn chưa tan làm?"

Thi Bác Nhân thấy em trai mình đến, vẫy tay gọi hắn tới, đợi người đi tới, hắn đặt tay lên vai Thi Bình Chi, nở nụ cười: “Nghe Craig nói em vừa đến OCTB đã giúp giải quyết một vụ buôn lậu m* t**, được đấy! Từ giờ trở đi anh trai phải trông cậy vào em rồi."

Thi Bình Chi đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn, “Đừng nói nhảm, OCTB thăng chức còn khó hơn CID.”

Chu Phong Húc cũng đi tới vỗ vỗ bả vai Thi Bình Chi: “Đừng nghe anh trai cậu nói bậy, OCTB đối mặt đều là tội phạm liên quan đến băng đảng, đối phương toàn là tuỳ thời có thể nổ súng, cơm phải ăn từng ngụm, đường phải đi từng bước, an toàn là quan trọng nhất."

“Húc ca mới đúng là nói tiếng người.” Thi Bình Chi lắc vai, đem tay anh trai hất xuống.

Cam Nhất Tổ tò mò: "Chi ca, hôm nay anh đi bắt kẻ buôn bạch phấn, có chuyện gì thú vị xảy ra không?"

"Thú vị?" Thi Bình Chi nhớ đến sự tình hắn bị ám ảnh suốt cả buổi chiều, khó mà quên được, "Thú vị thì không có, nhưng là kỳ quái. Trước khi bắt được kẻ buôn bạch phiến, hắn đi xem bói, vị đại sư kia tính ra hắn đang bán bạch phiến, hơn nữa còn đoán được rằng chúng tôi đang chờ để bắt hắn.”

"Khoa trương như vậy?" Thi Bác Nhân không khỏi nghĩ tới vụ tự sát bằng đinh quan tài lần trước, nhìn Chu Phong Húc, "Không phải Kiên thúc cũng tiết lộ rằng lần trước chú ấy đã đi xem bói sao?"

Vừa dứt lời.

Điện thoại ở góc văn phòng reo lên, Cam Nhất Tổ cách gần nhất sau khi trả lời cuộc gọi xong nhìn về phía đội trưởng, "Lâm tiên sinh EV nói rằng có một báo cáo của cảnh sát ở công viên Cửu Long, rất có thể liên quan đến vụ án Tr**ng S* Loan, muốn chúng ta qua đó một chuyến."

Bản án rắc rối lại có manh mối.

Khi bốn người đến hiện trường.

Tô Nhân Nhân đang mất hồn mất vía đang được ông bà ngoại đầy lo lắng trông coi.

"Tình huống hiện trường lúc đó như thế nào?" Chu Phong Húc dẫn đầu đặt câu hỏi.

Lâm tiên sinh ôm chiếc mũ bảo hiểm của cảnh sát trong tay, đem chuyện Tô Nhân Nhân suýt chút bị g.i.ế.c kể lại, chỉ vào cổ Tô Nhân Nhân: “Ở đây còn có vết bầm tím.”

Chu Phong Húc nhìn thấy vết bầm tím quen thuộc, trong mắt hơi lóe lên, hướng Tô Nhân Nhân đang mất hồn giơ lên thẻ cảnh sát, "Phiền toái cô cùng chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến kể lại chi tiết một lần những gì đã trải qua."

Dứt lời.

Chu Phong Húc quay đầu lại: “Bác Nhân.”

"Húc ca." Thi Bác Nhân trả lời.

"Liên hệ bộ phận pháp y tăng ca, để bọn họ kiểm tra vết bầm tím."

“Không thành vấn đề.” Thi Bác Nhân lập tức lấy máy gọi ra.

Nửa đêm, trong hành lang vang lên tiếng th* d*c nặng nề của người đàn ông, sau khi đến tầng ba, hắn đưa tay gõ cửa.

Lý sư mặc áo khoác mở cửa, nhìn người đàn ông với đôi mắt ngái ngủ: "A Vinh? Sao hôm nay lại trở về?"

Người đàn ông trung niên cao lớn uy nghiêm miệng đầy râu mép: “Đã lâu không về gặp thăm mẹ, lại quên mang theo chìa khóa nên mới nhờ mẹ mở cửa."

Nói xong, Lý Chí Vinh vào nhà, giúp Lý sư cô chỉnh lại áo khoác, mặt lộ vẻ quan tâm: "Mẹ thế nào, hôm nay ngủ có ngon không? Còn gặp ác mộng nữa không?"

Con nuôi hiếu thảo, Lý sư cô cảm thấy được an ủi, vỗ vỗ bả vai: “Không có, hôm nay tám giờ mẹ đi ngủ, cho đến bây giờ cũng không có nằm mơ.”

Thời điểm trước đây tình hình trở nên nghiêm trọng, ngủ lúc 7 8 giờ sẽ bắt đầu gặp ác mộng.

Kể từ khi Nịnh Nịnh giúp bà phá quỷ hoa đào, bà thực sự không gặp ác mộng nữa, A Sơn bà thấy mọi chuyện đều ổn cũng bắt taxi về đường Cửu Long.

"Không có?" Lý Chí Vinh cau mày, sau đó lập tức phản ứng nhanh chóng, giả bộ thở phào nhẹ nhõm, "Không có là tốt rồi. Con đã nói không cần mê tín, một khi tâm lý thông suốt sẽ không gặp ác mộng nữa."

Lý sư cô biết rõ con nuôi của bà không thích những thứ mê tín nên cũng không giải thích gì.

Lý Chí Vinh dìu người tiến vào phòng ngủ, ánh mắt trước tiên nhìn hoa đào trên bậu cửa sổ, thấy ở đó chỉ còn lại một chậu cây, trầm giọng nói: “Hoa đào đâu rồi!”

Âm thanh như tiếng sấm sét đất bằng.

Lý sư cô bị giọng nói độc ác làm cho hoảng sợ.

“Hoa đào đã héo rồi.”

DTV

"Không có khả năng." Lý Chí Vinh trực tiếp phủ nhận.

"Thật sự đã héo rồi, hiện tại không phải mùa hoa đào, có lẽ không hòa hợp với khí hậu ở Hương Giang." Lý sư cô tận lực che giấu.

Quả nhiên Lý Chí Vinh không nói gì.

Đúng lúc Lý sư cô tưởng chuyện đã xong xuôi, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Lý Chí Vinh đi ra ngoài, lúc trở về không ngờ ôm trên tay một chậu cây có hoa đào, hắn trầm mặt phịch một tiếng đặt trên ban công, sau đó cầm chậu cây trống rỗng lên, nhìn Lý sư cô rồi mỉm cười.

"Chỗ này có hoa đào mới khá là đẹp."

Lý sư cô nhìn nét mặt Lý Chí Vinh thay đổi, sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.

A Vinh... hắn thật sự không biết cái gì sao?

Lý Chí Vinh đóng cửa phòng ngủ, khuôn mặt tươi cười lập tức tối sầm lại, một đôi găng tay da màu đen bị ném lên bàn.

"Hộc hộc hộc——"

Hắn thở nặng nhọc.

Mũ trùm đầu đen bị ném xuống đất.

Hắn tùy tiện đẩy ra tủ quần áo, lấy một bộ quần áo mặc vào rồi nặng nề ngã xuống giường.

Ba~ một tiếng.

Đèn tắt, màn đêm ập xuống, mọi thứ lại trở về yên tĩnh.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 31: Chương 31



_________

"Bạn học, có muốn một bát nước đường không? Mát lạnh sảng khoái, uống vào còn giúp tỉnh táo tinh thần, vô cùng tuyệt vời!"

Tại cổng trường trung học Sùng Trung.

Các học sinh vô cùng tò mò nhìn quầy nước đường trước cửa, trên tủ kính của quầy hàng có xoài, dưa hấu và các loại trái cây khác, còn có... một chậu hoa đào.

Giá trị nhan sắc của chủ quán cực cao, một đôi bàn tay trắng nõn lật qua lật lại một bát nước đường giả.

Các nam sinh xì xào bàn tán, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp nụ cười cong cong của Sở Nguyệt Nịnh, mấy người nhìn nhau, người này đẩy người kia, cuối cùng, một nam sinh cao lớn mặc áo sơ mi trắng từ trong đám người đi ra.

Nam sinh rũ mắt đi đến trước quầy b*n n**c đường, nhìn tấm biển dán trên tủ kính, kéo quần tây khẩn trương nói: “Cho tôi một bát xoài tây mễ nước cốt dừa, còn có đường phèn hạt dẻ và canh ngân nhĩ tây mễ lộ.”

“Được.” Sở Nguyệt Nịnh đeo tạp dề vào, nhìn về phía nam sinh khẽ mỉm cười: “Chờ một chút, sẽ xong ngay thôi.”

Nam sinh tai đỏ bừng lên, sau khi nghe thấy tiếng hò reo của bạn bè phía sau, cậu ta nhanh chóng quay người lại làm bộ hung ác, sau đó lại nhanh chóng quay lại đứng nghiêm chỉnh.

"Được rồi." Sở Nguyệt Nịnh đóng gói riêng biệt ba phần nước đường đưa cho nam sinh, cô cẩn thận dặn dò: "Nhân lúc còn mát uống đi, để nguội sẽ không ngon."

Nam sinh nhận lấy nước đường liên tục gật đầu, từ trong túi quần tây móc ra một tờ một trăm tệ Hồng Kông kín đáo đưa cho Sở Nguyệt Nịnh, sau đó vội vàng quay người bỏ chạy.

"Này." Sở Nguyệt Nịnh nhìn một trăm tệ, trừng mắt, sau đó lại nhìn nam sinh, đối phương đã đưa hai phần nước đường còn lại cho bạn mình, ba người ồn ào tiến vào cổng trường.

“Ba phần nước đường không đến 30 tệ, sao lại cho nhiều như vậy?” Sở Nguyệt Nịnh nhét tiền vào túi, cởi tạp dề, xoay người ôm chậu hoa đào trên bàn.

“Đành phải tự mình tiễn đưa một chuyến rồi."

Ba học sinh bước nhanh hơn, bọn họ đi đến cầu thang, đi vào hành lang rồi rẽ ở một góc và bước vào lớp 7 (5).

Hai học sinh ném bát nước đường vào thùng rác, quay người liền trêu chọc: “Tinh ca, cô gái ở quầy nước đường lớn lên thật xinh đẹp, tan trường đi bắt người không?”

Kiều Tinh đẩy bạn mình ra, tìm chỗ ngồi xuống, tức giận nói: “Đừng đùa, tôi nhỏ hơn cô ấy rất nhiều.”

"Nhỏ hơn thì sao chứ? Chị gái lớn lên xinh đẹp như vậy, lớn hơn vài tuổi cũng đáng mà." Tên nam sinh cười bỉ ổi ghé sát lại: "Này, cậu thế nhưng là thiếu gia của tập đoàn Kiều thị, có người phụ nữ nào mà không chinh phục được? "

"Câm miệng." Kiều Tinh vừa nói xong đã bị vỗ nhẹ vào lưng, quay người lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Sở Nguyệt Nịnh, hô một tiếng đứng dậy, cho rằng Sở Nguyệt Nịnh nghe thấy bọn họ nói chuyện nên liền đỏ mặt xin lỗi: "Thực xin lỗi, cô đừng nghe bọn họ nói bậy."

Sở Nguyệt Nịnh tò mò: “Cái gì?”

Lại đem ánh mắt chuyển sang hai nam sinh còn lại, nghiêng đầu.

“Có chuyện gì mà tôi không thể nghe à?”

Hai nam sinh nhanh chóng xua tay: "Không, không, không, chúng tôi chưa nói gì cả."

“Ồ.” Sở Nguyệt Nịnh đặt hơn 70 khối tiền lẻ lên bàn học Kiều Tinh, “Ba phần nước đường tổng cộng là 28 khối, không đến một trăm.”

"Còn lại là tiền boa." Kiều Tinh giải thích, "Tôi bình thường đến nhà hàng đều cho......"

Vốn dĩ hắn muốn nói cho người phục vụ tiền boa, nhưng lại nhớ tới Sở Nguyệt Nịnh là chủ quán, Hương Giang... hình như không có thói quen cho chủ quán tiền boa?

“Không cần, tôi chỉ b*n n**c đường không cần trả tiền boa.” Sở Nguyệt Nịnh ôm chậu hoa đào, hỏi: “Đúng rồi, nhà ăn của trường ở đâu vậy?”

Kiều Tinh chỉ một cái phương hướng, tò mò hỏi: “Cô muốn tới nhà ăn của chúng tôi sao?”

“Đúng vậy.” Sở Nguyệt Nịnh nhìn hoa đào trong ngực, nụ cười đầy thâm ý: “Có đồ muốn trả lại.”

Ký túc xá nhân viên căng tin nằm ở phía sau trường, với những ngôi nhà trệt thấp bé nối tiếp nhau.

"A Vinh, lát nữa phải bắt đầu làm việc nhanh lên một chút, đừng muộn bữa trưa của học sinh." Nhìn thấy Lý Chí Vinh lại đi về phía ký túc xá, sợ hắn sẽ đến muộn như lần trước, đồng sự của hắn vội vàng quát lên.

Lý Chí Vinh không kiên nhẫn dừng lại, "Thật phiền phức, không cần anh nói!"

Đồng sự lẩm bẩm: “Còn nói không cần tôi nói, anh phụ trách chia đồ ăn đó, lần trước tôi bận đến nỗi chân không chạm đất, còn tưởng anh đã phân chia đồ ăn xong rồi. Kết quả đến một giờ, hiệu trưởng mới vội vàng chạy tới hỏi sao còn chưa mở bữa ăn."

Lý Chí Vinh giống như quả pháo bị châm ngòi nổ, cơn giận dâng lên vẻ mặt hung dữ: “Tao đã nói rồi, không cần mày quan tâm! Nếu còn lắm mồm cẩn thận tao g.i.ế.c mày!"

Người đồng sự sợ hãi đến mức liên tục thối lui về sau, trong lòng run sợ ngậm miệng.

Lý Chí Vinh đi đến căn nhà trệt, từ trong lòng n.g.ự.c móc ra một chiếc chìa khóa rồi mở cửa.

Căn nhà trệt rất nhỏ, cả phòng chất đầy các loại dụng cụ và rác rưởi, vừa mở cửa ra đã thấy một chiếc giường bừa bộn, dưới sàn ngổn ngang những hộp thuốc chữa viêm phế quản mãn tính.

Lý Chí Vinh không nói một lời bước vào nhà vệ sinh, mở rèm toilet ra, lại đẩy ra một bồn nước lớn màu trắng cao hơn một mét đặt trên mặt đất, một tấm sắt có móc kéo thò ra ngoài.

Hắn mở tấm sắt, lấy ra một chiếc đèn pin bằng sắt dưới đất, đẩy về phía trước bật đèn lên rồi đi xuống bậc thang.

Trong không gian nhỏ hẹp, chỉ có thể nghe thấy tiếng th* d*c nặng nề của Lý Chí Vinh, đi được một lúc thì thấy được ánh sáng.

Giữa phòng đặt một cái bục sắt, trên đó đặt một cỗ t.h.i t.h.ể nữ, Lý Chí Vinh nhìn cô bằng ánh mắt si mê, khi nhìn thấy vết bầm tím trên t.h.i t.h.ể nữ, ánh mắt của hắn lại trở nên điên cuồng, tóm lấy nữ thi lay động.

"Vì cái gì, vì cái gì đám phụ nữ các người lại hèn hạ như vậy? Vợ tôi cũng vậy, các người cũng vậy! Tôi chỉ là người làm công ở căng tin, địa vị thấp kém như vậy, các người cũng muốn quyến rũ tôi?"

Nổi điên xong.

Lý Chí Vinh lại giống như tỉnh táo trong một hai phút, hắn buông tay ra, theo đèn pin rơi xuống, hắn đặt m.ô.n.g ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm mặt khóc nức nở.

"Tại sao? Tại sao lại ti tiện như vậy? Nếu các người không nháy mắt quyến rũ tôi chẳng phải sẽ không có chuyện gì xảy ra sao? Không sao cả, chờ tôi g.i.ế.c Tô Nhân Nhân xong, các người sẽ không dám tùy tiện dụ dỗ đàn ông nữa..."

"Mạng của Tô Nhân Nhân, e rằng anh không có năng lực để lấy lần nữa rồi."

_________
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 32: Chương 32



_________

Bên ngoài hầm, một giọng nói thanh thuý vang lên.

Lý Chí Vinh sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Theo ánh sáng mờ ảo tiến lên, thiếu nữ ôm chậu hoa đào bước đến, đôi mắt lệ chi trong trẻo lạnh lùng, trên trán quàng một chiếc khăn hình tam giác, để tóc dài, một lọn tóc mái rủ xuống trên nốt ruồi nhỏ cạnh sống mũi của cô.

Lý Chí Vinh từ trên mặt đất đứng lên, nhìn chằm chằm vào chậu hoa đào, thần sắc dần dần trở nên điên cuồng: “Sao hoa đào lại ở đây?”

Giọng nói mang theo vẻ có chút bất cẩn.

"Anh đang nói đến bồn hoa bị người dùng tà thuật nuôi dưỡng bằng máu, bốn mùa sẽ không héo tàn, đặc biệt dùng để thu hút quỷ hoa đào sao?"

Sở Nguyệt Nịnh nhướng mày, liếc nhìn hoa đào rồi ném ra ngoài: “Trả lại cho anh.”

Hoa đào ở giữa không trung trượt thẳng một đường.

Lý Chí Vinh khẩn trương ôm nó vào lòng, nhanh chóng kiểm tra xem nó có bị làm sao không.

Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên trong căn hầm trống rỗng.

“Bà ấy biết hết toàn bộ sao?”

"Lý sư cô?"

Sở Nguyệt Nịnh nhớ lại lúc sáng sớm, khi trời còn chưa sáng, Lý sư cô gõ vang cửa nhà cô trong n.g.ự.c còn ôm một chậu hoa đào, Lý sư cô tội nghiệp hai mắt xanh đen, sắc môi tái nhợt, bà sợ tới mức toàn thân liên tục run lẩy bẩy.

"Nịnh Nịnh, là A Vinh, thật sự là A Vinh."

"Mặc dù bà không phải là mẹ ruột của A Vinh nhưng đã tự tay nuôi dưỡng nó thành người, tại sao nó phải đối xử với bà như vậy?"

Sở Nguyệt Nịnh thay bà truyền đạt những lời này.

"Tại sao?" Lý Chí Vinh không khỏi muốn cười, vội vàng che miệng lại, nhưng vẫn không nhịn được, "Bà ấy còn không biết tại sao? Quả thực buồn cười, phụ nữ trên đời này đều ti tiện rẻ mạt, bà ấy là mẹ tôi nhưng cũng chẳng khác gì, tôi tình cờ gặp bà ấy trong một lần hẹn hò, hôm đó bà ấy cười rất vui vẻ, giống hệt như mấy người phụ nữ mỉm cười muốn câu dẫn tôi vậy. Nếu bà ấy ưa thích thân cận đàn ông như thế, sao không để con trai là tôi đây thành toàn."

"Không tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t bà ấy đã là ơn huệ lớn nhất mà tôi báo đáp cho ơn dưỡng dục của bà ấy rồi."

"Còn nữa, bà ấy còn muốn nhận nuôi một đứa con khác, có tôi là đủ rồi, vì sao bà ấy còn muốn thêm nữa?" Lý Chí Vinh cười lạnh, "Trước kia bà ấy nói sẽ để lại toàn bộ tài sản trong nhà cho tôi, nếu có hai đứa con bà ấy định chia như thế nào? Tôi căm hận nhất chính là người khác lừa gạt tôi, không bằng c.h.ế.t càng sớm càng tốt.”

Sở Nguyệt Nịnh nghe xong liền bình luận: "Cười thì có vấn đề sao? Cười chính là muốn quyến rũ anh sao? Thật đúng là một kẻ b**n th**."

Chú ý đến ngón giữa bị băng bó của Lý Chí Vinh, cô hỏi: "Đào hoa trận là anh dùng tinh huyết của mình nuôi dưỡng à?"

Tinh huyết trận là một trong mười loại tà thuật, dùng tinh huyết nuôi dưỡng trận lặp đi lặp lại, cho dù lúc đó bị phá hư, đến giờ lại sẽ khôi phục như cũ.

Cho nên, phải dùng tinh huyết của Lý Chí Vinh làm vật môi giới mới có thể thực sự phá vỡ trận pháp.

Sở Nguyệt Nịnh ngáp một cái, “Hại tôi sáng sớm đã phải chạy đến Sùng Trung, quả thực là quá đáng.”

Không đợi Lý Chí Vinh phản ứng, hai ngón tay từ trong túi quần lấy ra một lá bùa, hai mắt ngưng thần, thôi động chú ngữ.

Giây tiếp theo.

Lá bùa bay ra với một tiếng rít, hiện ra ánh sáng màu đỏ rực bao quanh ngón giữa của Lý Chí Vinh một vòng.

Miếng băng quấn quanh ngón giữa bị lá bùa cắt ra một đường.

Rõ ràng chỉ là một vết cắt nhỏ, nhưng lại giống như bị một loại vũ khí sắc bén nghiêm trọng làm bị thương, Lý Chí Vinh buông hoa đào ra, ôm lấy ngón giữa thống khổ tru lên.

Một giọt m.á.u đỏ tươi từ ngón giữa rơi xuống bông hoa đào, bông hoa đào vốn tươi sáng trong phút chốc đã khô héo thành tro bụi.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn ba đoàn hắc khí giữa không trung, hắc khí không ngừng lớn mạnh, không ngừng công kích Lý Chí Vinh, khi sắp thành công, lại bị b.ắ.n ra ngoài.

Giống như trên người Lý Chí Vinh có một tấm màng trong suốt bảo hộ.

Cô cúi xuống hỏi: “Anh có tin trên đời này có quỷ không?”

"Quỷ?" Lý Chí Vinh muốn bắt Sở Nguyệt Nịnh, nhưng Sở Nguyệt Nịnh lại hơi lùi về sau, hắn bắt hụt, cười hung ác. "Tôi đã g.i.ế.c người, nếu quả thật có quỷ thì mau sớm đến g.i.ế.c tôi đi."

"Vậy sao?" Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười niệm một đoạn chú ngữ, sau đó Lý Chí Vinh kêu lên thảm thiết, hắn xốc quần áo lên thì nhìn thấy hoàng phù treo trên cổ mình đang bốc cháy.

"Nếu không tin, tại sao lại chột dạ đeo bùa hộ mệnh?"

Cô đứng lên nhìn thoáng qua ba đoàn hắc khí, hắc khí càng ngày càng mạnh hơn, chẳng mấy chốc đã tiến đến gần Lý Chí Vinh.

Cô không nói gì.

Quay người và ra khỏi căn hầm.

Lý Chí Vinh hai mắt đỏ lên, cảm giác được áp lực trên người được giải phóng, hắn đứng dậy cầm lấy con d.a.o găm trên tấm sắt, hai hốc mắt đỏ bừng, "Tiến vào còn muốn đi ra, đã muộn rồi!"

Nhưng hắn còn chưa kịp đứng lên, đã bị ba đoàn khắc khí bao bọc chặt chẽ, một bóng đen siết chặt cổ của hắn, một bóng đen đem sự nhục nhã đã phải chịu đựng khi còn sống trả lại cho hắn, một bóng đen ép buộc Lý Chí Vinh cầm lấy con d.a.o găm gọn gàng mà linh hoạt đ.â.m xuống.

"A a a..." Lý Chí Vinh đau đớn kêu lên.

Anh không thể điều khiển được đôi tay của mình.

Tất cả những gì hắn phải chịu đựng là những thủ đoạn mà hắn đã sử dụng với cô gái bị sát hại khi trước, lúc đó, hắn chỉ cảm thấy vui vẻ, khoái trá. Hoá ra những cô gái đó lúc cầu khẩn hắn dừng tay, lại thống khổ đến như vậy?

Máu đang dần dần chảy ra, nhưng đầu óc lại càng ngày càng rõ ràng hơn…

Giờ khắc này, Lý Chí Vinh giống như đang ở trong địa ngục, muốn sống không được muốn c.h.ế.t không xong.

Sở Nguyệt Nịnh lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng, chu đáo quay người đóng tấm sắt lại, theo tấm sắt rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết trong thông đạo hoàn toàn bị chặn lại.

Hồ điệp bay đến trên ngón tay cô, phô trương sức sống tươi đẹp của chúng.

Mà sinh mệnh của Lý Chí Vinh, giờ mới là lúc bắt đầu đếm ngược.

_________
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 33: Chương 33



_________

Một chiếc xe cảnh sát cực nhanh phanh gấp, dừng lại trước cửa trường Sùng Trung.

Bốn người CID bước ra khỏi xe.

Sở Nguyệt Nịnh cũng vừa đi tới xe hàng, liền cùng bốn người gặp thoáng qua.

Chu Phong Húc liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lại ném về phía sau, "Trung thúc phụ trách cửa sau, đừng để nghi phạm trốn thoát."

“Yên tâm đi.” La Thất Trung vỗ vỗ vai hắn, “Chú làm việc cháu không cần lo lắng.”

"Lưới trời tuy thưa, nghi phạm cho dù mọc cánh cũng không có khả năng bay ra ngoài được." Cam Nhất Tổ hưng phấn xoa tay, nóng lòng muốn thử, hắn trở thành cảnh sát đến nay cuối cùng cũng có thể tự tay phá án và bắt giam hung thủ rồi.

Nghĩ đến cảnh tượng lát nữa vây tóm nghi phạm Cam Nhất Tổ phấn khích không thôi.

Thi Bác Nhân đánh giá xung quanh, cuối cùng đem ánh mắt đặt lên người cô gái b*n n**c đường cách đó gần nhất, vội vàng hô lên.

"Này, chủ quán, chờ một chút."

DTV

Sở Nguyệt Nịnh đẩy xe, quả thật dừng lại, cô nhìn Thi Bác Nhân đang đi tới, chớp mắt khó hiểu: "Muốn mua nước đường sao? Không bán nữa, quán đã đóng rồi."

Sắc mặt Thi Bác Nhân dần dần lộ ra vẻ thống khổ, cúi người ôm bụng: "Không phải, tôi chỉ muốn hỏi cô có giấy hay không, con người có ba việc gấp!"

Sở Nguyệt Nịnh hạ mắt xuống, nhìn một chút, sau đó nâng lên lắc đầu: “Không có.”

Thi Bác Nhân bụng réo lên ầm ĩ, hắn biểu lộ hoá đá:...

Không phải chứ, có chủ quán làm dịch vụ ăn uống mà không mang theo giấy?

"Vậy tôi... làm sao bây giờ? Mỹ nhân, cô có thứ gì có thể cho tôi mượn được không?"

Sở Nguyệt Nịnh từ dưới quầy lấy ra một tờ báo đưa tới: “Cái này được không?”

"Thà có còn hơn không." Thi Bác Nhân cầm lấy, tình cờ nhìn thấy trên báo viết một dòng chữ lớn: Đại sư đoán mệnh như thần vạch trần người đàn ông cặn bã 3P...

:……

"Các người chờ tôi với!" Thi Bác Nhân lấy được tờ báo, lo lắng nhìn ba người sắp biến mất, hắn chỉ có thể ôm mông, lấy tay che lại chạy tới, vừa chạy vừa mắng: "Cam Nhất Tổ, Cam Nhất Tổ, quả nhiên là không có ý tốt. Vô sự hiến ân cần, không phải gian sảo thì chính là phường trộm cắp. Uống một cốc trà sữa của hắn còn độc hơn uống mười cân thuốc xổ!”

Sau khi mắng xong, Thi Bác Nhân lại tự tát vào miệng mình: “Bảo mày tham ăn, thật sự là g.i.ế.c c.h.ế.t tao.”

Hai giờ sau, ở lối vào trường trung học Sùng Trung bị căng lên dây cảnh tuyến, các học sinh đều được cho tan học về nhà, rất nhiều phương tiện truyền thông đã có mặt tại hiện trường.

Thi Bác Nhân nhét một tờ báo vào túi sau quần jean, cùng La Thất Trung thảo luận tình tiết vụ án, giọng điệu bực bội: “Vốn cho rằng lần này có khẩu cung của Tô Nhân Nhân, nhất định có thể đem hung thủ ra trước công lý, ai ngờ hung thủ lại tự sát?”

Thời điểm Tô Nhân Nhân khai báo từng đề cập qua giọng nói của hung thủ rất quen thuộc, sau đó, cô nhớ lại, nói rằng đã từng nghe thấy nó ở căng tin khi đang phục vụ đồ ăn.

Mắt thấy vụ việc sắp được giải quyết.

Sự mệt mỏi vì thức khuya của mọi người đều bị quét sạch, nhiệt tình như lửa, kết quả hung thủ tự sát giống như giội cho bọn họ một chậu nước lạnh.

“Đổi lại một góc độ khác.” La Thất Trung rốt cuộc cũng là người nhiều tuổi hơn, tâm hồn sáng sủa tự nhiên tầm nhìn cũng rộng mở hơn,: “Đã c.h.ế.t cũng tốt, xã hội sẽ mất đi một kẻ cặn bã.”

“Đáng tiếc là hắn ta c.h.ế.t trước khi đền tội. Người không vui nhất chính là Húc ca." Cam Nhất Tổ cẩn thận nhìn người đàn ông trầm mặc bên cạnh, "Anh không thấy được lúc Húc ca đi vào nhìn thấy t.h.i t.h.ể của hung thủ, sắc mặt của anh ấy tệ như thế nào đâu."

Khi ba chiếc cáng phủ vải đen được khiêng ra, người vận chuyển t.h.i t.h.ể nói: "Chu tiên sinh, phía dưới đường hầm quả thực còn có một bộ xương trắng."

Thi Bác Nhân cảm thấy kỳ quái, bước tới hỏi: "Khi chúng ta bắt đầu đi xuống đường hầm, không phải chỉ có một xác c.h.ế.t thôi sao? Tại sao lại có thêm một cái xác khác?"

Theo suy đoán sơ bộ của pháp y, cỗ xương trắng đã c.h.ế.t được khoảng một năm. Một năm trước, có người báo án nói vợ cũ của Lý Chí Minh mất tích.

"Phỏng đoán sơ bộ là vợ cũ của hung thủ, cụ thể phải đợi đến sau khi có kết quả xét nghiệm." Chu Phong Húc ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, thần sắc lạnh lùng, xuyên thấu qua sương khói lượn lờ, hắn nhìn về phía nhân viên nhà ăn đang cho khẩu cung bên cạnh.

Nhân viên nhà ăn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, "Thưa ngài, bình thường tôi có cảm giác giống như đầu óc của Lý Chí Vinh có vấn đề, sáng sớm còn dọa g.i.ế.c tôi. May mà mọi người nhanh chóng điều tra ra vụ án, nếu không tôi chắc cũng sẽ gặp phải bất trắc."

Đồng nghiệp phụ trách ghi chép khẩu cung đã ghi lại đoạn này vào sổ tay của mình, "Xin hãy nhớ kỹ lại một chút, sau khi Lý Chí Vinh trở về ký túc xá, sau đó có ai đến tìm hắn không?"

Nhân viên lắc đầu: “Lúc đó tôi đi chọn đồ ăn. Trường trung học Sùng Trung có hơn một nghìn học sinh nên có rất nhiều món để lựa chọn, lúc đó không ai đi để ý đến Lý Chí Vinh."

"Được rồi, nếu có thêm manh mối, có thể gọi điện đến đồn cảnh sát cung cấp." Đồng nghiệp kết thúc thẩm vấn.

Chu Phong Húc thu hồi ánh mắt, dập tàn thuốc rồi gọi ba người bên cạnh: “Đi, chúng ta về đồn cảnh sát trước, còn rất nhiều việc phải hoàn thành.”

Mấy người nhanh chóng đuổi theo.

Ba người vừa ra khỏi cổng trường, một phóng viên đã chặn lại người đàn ông mặc áo khoác và hỏi: “Chu đội trưởng, chúng tôi nhận được tin hung thủ sát hại người c.h.ế.t ở Tr**ng S* Loan đã sợ tội tự sát, hiện trường còn có một t.h.i t.h.ể khác của nạn nhân, xin hỏi có thật là như vậy không?"

Một phóng viên khác cũng cướp lời vội hỏi: “Chỉ mới ba ngày kể từ khi t.h.i t.h.ể ở Tr**ng S* Loan bị sát hại, hung thủ lại chọn sợ tội tự sát. Có phải tổ D đã tìm ra bằng chứng quan trọng?”

“Hoặc có thể là hung thủ lương tâm bất an quyết định tự sát. Chúng tôi phát hiện trong đường hầm có hai t.h.i t.h.ể nạn nhân, một trong số đó là học sinh trường Sùng Trung. Theo bác sĩ pháp y, thời gian tử vong xác định không quá 24 tiếng đồng hồ, nếu hiệu suất phá án của tổ D nhanh hơn thì có phải sẽ không có thêm nạn nhân mới c.h.ế.t vô ích sao?”

Câu hỏi đi ra.

Sắc mặt mấy người tổ D không được tốt lắm.

_________
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 34: Chương 34



_________

Cam Nhất Tổ tuổi trẻ xúc đồng, lập tức đẩy micro của phóng viên ra, "Anh hỏi vậy là có ý gì? Ý là chúng tôi phá án bất lực sao? Chúng tôi đã ba ngày ba đêm không ngủ, những chuyện này còn phải nói cho các người nghe sao?"

Phóng viên bị đẩy ra, bất mãn nói: “Có thể ngủ hay không thì liên quan gì đến phóng viên? Là chính miệng anh nói phá án bất lực, tôi cũng không chỉ trích các anh.”

"Vậy ý của anh là, anh tới đây là muốn ngăn cản chúng tôi phá án?" Cam Nhất Tổ càng nói càng tức giận.

"Nhất Tổ." Chu Phong Húc quát dừng, Cam Nhất Tổ mới lùi lại. Hắn không hề tức giận khi đối mặt với nghi vấn, ngược lại nhìn vào phóng viên đặt câu hỏi, “Trước khi đến đây, chúng tôi đã nắm giữ chứng cứ xác thực chứng minh Lý Chí Vinh là hung thủ gây án ở Tr**ng S* Loan. Bộ công vụ sẽ sớm tổ chức họp báo, nếu còn có điều thắc mắc, có thể lưu lại lúc đó lại nói."

"Mọi người trong tổ của tôi đều rất mệt mỏi. Xin lỗi, tôi phải quay lại đồn cảnh sát để giải quyết nốt công việc."

Mấy người trở lại đồn cảnh sát.

Nguyên một đám mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sô pha.

Chu Phong Húc cởi áo gió, mặc áo phông trắng nhìn đồng hồ trên tường, lâm vào trầm tư.

Thi Bác Nhân mang cho hắn một tách cà phê, "Anh có muốn uống một chút không? Vẫn còn bị ám ảnh bởi vụ án nữ thi Tr**ng S* Loan à? Bác sĩ pháp y đã khám nghiệm t.h.i t.h.ể của Lý Chí Vinh và thông báo cho mẹ nuôi của hắn, đã xác nhận tự sát."

Chu Phong Húc tiếp nhận cà phê: "Với tâm tính của Lý Chí Vinh, nếu hắn đã tấn công Tô Nhân Nhân, tại sao không đợi cơ hội thứ hai để ra tay?"

"Có lẽ hắn cảm thấy có tội, cho nên không muốn g.i.ế.c người nữa?" Thi Bác Nhân tìm một chỗ ngồi bên cạnh trên sô pha, "Dù sao người đã chết, vụ án cũng đã kết thúc, cũng không cần suy nghĩ quá nhiều."

Đôi mắt Chu Phong Húc hơi tối lại, "Nếu hắn ta thực sự nghĩ như vậy, tại sao hắn ta lại g.i.ế.c nạn nhân thứ hai?"

Vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa văn phòng tổ D.

Cam Nhất Tổ cầm một xấp ảnh tiến đến, đưa cho Chu Phong Húc, "Húc ca, em tìm thấy ảnh của những nạn nhân trước đó trong đường hầm, kỳ quái là, trên ảnh của Tô Nhân Nhân có ghi số 3, còn một tấm của một nữ sinh khác thì ghi số 4."

Bằng chứng có thể chứng minh, con đường phạm tội của Lý Chí Vinh vẫn không có ý định dừng lại.

Thi Bác Nhân lập tức á khẩu không nói nên lời, đem cà phê đặt lên mặt bàn, lúng túng nhìn về phía Chu Phong Húc, "Đúng vậy, hắn ta vì sao không g.i.ế.c hết người thứ 3 thứ 4 đã tự sát thân vong?"

Chu Phong Húc suy đoán: “Cho nên, tôi nghi ngờ có người đã nói gì đó với hắn hoặc làm gì đó khiến hắn chấm dứt kế hoạch, lựa chọn tự sát.”

Hắn lâm vào trầm tư.

Người này rốt cuộc là ai?

Đối phương có ý định hay mục đích gì?

Đột nhiên, một đồng nghiệp đẩy cửa bước vào——

“Có hai học sinh trường trung học Sùng Trung tung tin, nói rằng có người đã đến gặp Lý Chí Vinh trước khi chết.”

Sắc mặt của ba người đều thay đổi.

Quả nhiên, trước lúc Lý Chí Vinh tự sát thật sự đã gặp một người khác?

——

Sở Nguyệt Nịnh một đường cưỡi xe tới phố Miếu, cô vừa dừng xe, Trương Kiến Đức liền lao tới.

"Nịnh Nịnh, lại lên báo!"

“Lại lên báo?” Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy báo xem qua, chỉ thấy tiêu đề trên trang nhất của tuần san Đại Hỉ viết mấy chữ lớn —– Đại sư đoán mệnh đã giúp bắt được kẻ buôn lậu bạch phiến.

Bài viết đúng là ghi lại quá trình Sở Nguyệt Nịnh tính toán ra Xa Tử Cường buôn bán bạch phiến.

Sở Nguyệt Nịnh nghẹn họng nhìn trân trối.

Có phải phóng viên này ở lại phố Miếu rình rập không?

Bằng không thì làm sao để giải thích việc xem bói mới ngày hôm qua, hôm nay đã xuất hiện trên báo?

“Đâu chỉ lên báo." Trương Kiến Đức rít một điếu thuốc và bấm vào góc dưới bên phải của tờ báo. "Quả thực chính là không có lỗ hổng, giống như có đặc vụ của địch ẩn núp xung quanh vậy."

Góc dưới bên phải là thông tin phản hồi từ độc giả Hương Giang, tất cả đều yêu cầu toà soạn báo phải tiết lộ danh tính cụ thể của thầy tướng số và vị trí của thầy tướng số.

Nhiều độc giả muốn tự mình kiểm nghiệm xem thầy tướng số có thực sự thần kỳ như những gì viết trên báo hay không.

"Nếu tất cả những độc giả này đến, không chừng việc làm ăn của em sẽ càng tốt hơn đó." Trương Kiến Đức cảm khái.

"Nhiều người thì có ích gì? Một ngày em cũng chỉ tính được cho hai người thôi."

Sở Nguyệt Nịnh gấp tờ báo lại trả lại cho Trương Kiến Đức, sau đó quay đầu nhìn về phía đường phố, cố gắng tìm kiếm phóng viên vẫn luôn một mực nằm vùng ở trên phố Miếu.

Đáng tiếc, không có thu hoạch được gì cả.

Cô không băn khoăn mấy thứ này nữa, duỗi lưng một cái, sau đó dọn chiếc bàn gỗ nhỏ ra, mở ra đặt xuống.

“Nịnh Nịnh.” Lý sư cô dẫn theo một cậu bé chừng mười tuổi tới, trên tay cầm một chiếc ví dài chào hỏi cô.

Sở Nguyệt Nịnh đứng lên mỉm cười: “Lý sư cô, khí sắc không tệ.”

“Nhờ có cháu mà bà có thể có được một giấc ngủ an ổn, bổ sung khí huyết.” Lý sư cô mở ví lấy ra một tờ chi phiếu đưa tới, “Hai nghìn tệ đã thỏa thuận trước, nhanh chóng cất đi đừng làm mất."

“Cảm ơn.” Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy tấm chi phiếu, bỏ vào một chiếc túi nhỏ chuyên dùng để đựng tiền.

Lý sư cô vẫn còn sợ hãi khi nghĩ đến việc để Nguyệt Nịnh mang chậu hoa đào đi: "May mắn là cháu không sao, hôm nay khi cảnh sát gọi điện cho bà, cháu không biết bà sợ đến thế nào đâu."

Vừa nói, Lý sư cô vừa rưng rưng nước mắt: “Bà từ trước đến nay vẫn luôn coi A Vinh như con ruột của mình, không hề đánh đập hay la mắng nó. Bà thực sự không biết sao nó lại có thể trở thành một kẻ sát nhân độc ác như vậy”.

A Vinh chỉ mới được vài tháng tuổi Lý sư cô đã nhận nuôi hắn, bà cố gắng hết sức để giáo dục nhưng không ngờ lại nuôi dạy ra một kẻ sát nhân.

Nghĩ đến những cô gái vô tội đã c.h.ế.t một cách bi thảm và sự thất bại nặng nề trong việc giáo dục, Lý sư cô cảm thấy tội lỗi đến đau lòng.

“Không biết liệu bà còn có thể nuôi dạy được đứa trẻ này hay không.” Lý sư cô thở dài, sờ l*n đ*nh đầu của cậu bé.

"Đừng suy nghĩ quá nhiều, có một số người trời sinh đã xấu, ai dạy cũng như nhau." Sở Nguyệt Nịnh an ủi, từ trong hộp giữ nhiệt lấy ra một cây kem dứa đưa cho cậu bé.

Tiểu mập mạp không dám nhận, liếc nhìn Lý sư cô, cho đến khi Lý sư cô kêu nó cầm lấy.

Cậu bé lúc này mới đưa bàn tay bụ bẫm ra nhận kem rồi xé mở giấy, lộ ra một hàm răng nhỏ trắng bóng: “Cảm ơn chị.”

"Không cần khách sáo." Sở Nguyệt Nịnh liếc mắt có thể nhìn thấy khuôn mặt của tiểu mập mạp.

Trước mười tuổi cơ khổ không nơi nương tựa, vốn là cả đời nghèo khó không có gì đáng nói, tuy nhiên, vào thời điểm Lý sư cô quyết định nhận nuôi cậu bé mọi thứ từ một khắc này đã phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Ngày sau nhất định sẽ là nhân sĩ thành công danh chấn khắp Hương Giang.

Cô đưa tay sờ sờ đầu tiểu mập mạp, trong mắt hiện lên ý cười.

"Ngoan ngoãn nghe lời, đừng khiến Lý sư cô tức giận nha."

_________
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 35: Chương 35



_________

“Biết rồi chị.” Giọng nói của tiểu mập mạp nhẹ nhàng êm ái.

Vẻ mặt của Lý sư cô vẫn đầy lo lắng.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn ra tâm sự của bà, an ủi: “Đừng lo lắng, chỉ cần chỉ dẫn đúng thì mọi việc sẽ ổn thôi.”

“Thật sao?” Lý sư cô thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ đầu tiểu mập mạp: “Phàm Phàm, tạm biệt chị đi.”

Phàm Phàm vẫy tay rồi rời đi cùng Lý sư cô.

Trương Kiến Đức và Lâm Gia Hoa tựa gần một chỗ, nhìn thấy tiểu mập mạp dìu Lý sư cô thì không khỏi thở dài.

"Tiểu Phàm Phàm thật là hiếu thảo."

"Nhìn thế nào cũng thấy, so với anh của nó càng có tiền đồ hơn nhiều."

"Thật là miệng gở, đang êm đang đẹp lại nhắc đến một kẻ g.i.ế.c người làm gì? Phù hộ tiểu Phàm Phàm không cần đi theo vết xe đổ tội phạm g.i.ế.c người như anh nó."

Sở Nguyệt Nịnh cúi người cầm khăn cẩn thận lau chùi tủ kính, chợt có một giọng nói vang lên.

"Sở đại sư."

Sở Nguyệt Nịnh đặt khăn xuống, đứng dậy nhìn lại.

Một chiếc Ferrari màu đỏ đậu ở bãi đỗ xe bên kia đường, một vị phu nhân bước xuống xe với mái tóc uốn xoăn lớn, đeo kính râm mắt mèo, mặc một bộ vest váy màu đỏ, vừa xinh đẹp và thời trang.

"Oa." Đôi mắt của Trương Kiến Đức đột nhiên sáng lên, cầm lấy bình t.h.u.ố.c lá trêu chọc: "Phố Miếu có mỹ nhân đến quả thực là không khí cũng khác, trông giống như Âu Dương Hải Triều trong Hải Mân Côi vậy."

"Hải Mân Côi" là một bộ phim truyền hình ăn khách gần đây ở Hương Giang, nữ chính Âu Dương Hải Triều ăn mặc rất thời trang, vừa ra liền có tỷ lệ phát sóng rất cao.

Đặc biệt là Trương Kiến Đức, người vẫn luôn theo đuổi cốt truyện hằng đêm.

“Đúng vậy, nhưng…” Lâm Gia Hoa vội vàng chọc chọc vào n.g.ự.c Trương Kiến Đức, “Giống như có chút quen mắt, anh có nhận ra cô ấy không?”

“Ồ? Cậu nói tôi mới để ý thật là có chút quen mắt."

Trương Kiến Đức vừa nói xong.

Vị phu nhân đã bước tới quầy hàng, tháo kính râm xuống, vê mặt tươi cười rạng rỡ: "Sở đại sư, đã lâu không gặp."

Trương Kiến Đức nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, ho khan vài tiếng, cầm lấy điếu thuốc đem đầu Lâm Gia Hoa xoay một vòng, thấp giọng nói: “Nữ nhân vật chính một nam tam nữ.”

"Hà phu nhân." Lâm Gia Hoa kinh ngạc, "Sao khí chất lại thay đổi nhiều như vậy?"

Hà Thi Phỉ lúc trước ăn mặc như một quý phu nhân Hương Giang, vốn xuất thân từ một gia đình giàu có, đồ dùng đều là các thương hiệu nổi tiếng, nhưng lại giống như một chiếc bình rỗng không có chủ kiến.

Lúc này, Hà Thi Phỉ tựa như đã hoàn toàn thay đổi.

Đôi mắt vốn đỏ hoe và sưng phù vì khóc giờ đã tràn đầy thần thái, giống như một chậu hoa hồng héo úa lại được một lần nữa truyền vào sức sống.

Hà Thi Phỉ nghe tiếng thảo luận giữa hai người, mỉm cười cởi bỏ nghi vấn của bọn họ, "Nhờ có Sở đại sư, tôi mới có thể thoát ra khỏi mê cung một lần nữa có được cuộc sống mới."

“Chỉ cần cô có thể nghĩ thông suốt là được.” Sở Nguyệt Nịnh mời người ngồi xuống, có chút tò mò, “Chuyện phía sau cô đã xử lý xong chưa?”

“Mọi việc đã được lo liệu tốt rồi.” Hà Thi Phỉ ngồi xuống, vô cùng cảm kích: “Nếu không phải cô giúp tôi tính ra việc chồng cũ của tôi chuyển dời tài sản, tôi đã không thể lấy lại được tất cả những gì thuộc về tôi, có lẽ nửa đời sau tôi sẽ thực sự phải nghèo rớt mồng tơi.”

"Nhưng mà cũng tốt, cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng đàn ông không đáng tin cậy."

Hà Thi Phỉ nói xong, từ trong túi áo lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Sở Nguyệt Nịnh, “Sau khi lấy lại được khoản tiền trước đó, tôi mở lại một công ty mỹ phẩm, chủ yếu kinh doanh mỹ phẩm châu Á. Gần đây, mỹ phẩm của Nhật Bản rất được ưa chuộng, toàn bộ Hương Giang cũng chỉ có tôi có. Nếu Sở đại sư thích nhãn hiệu này, có thể đến công ty của tôi để chọn một ít."

“Chỉ chọn mỹ phẩm thôi, không có gì khác sao?” Sở Nguyệt Nịnh nhướng mày.

"Thật sự là chuyện gì cũng không giấu được cô." Hà Thi Phỉ cười nói: "Nếu như có thời gian, hy vọng cô có thể xem phong thuỷ giúp công ty của tôi, giá cả có thể thương lượng."

Sở Nguyệt Nịnh đã hứa sẽ giúp con gái của Kiên thúc siêu độ, “Sẽ mất vài ngày.”

“Không thành vấn đề.” Hạ Thi Phỉ đứng lên, “Vậy tôi về công ty trước.”

Hà Thi Phỉ băng qua đường lớn, có người đuổi theo và ngăn cô lại.

Người phụ nữ nhìn thoáng qua chiếc Ferrari màu đỏ, biết Hà Thi Phỉ là người có tiền, liền nhanh chóng tính toán.

"Nếu Sở Nguyệt Nịnh không rảnh, tại sao không tìm những đại sư phong thuỷ lợi hại khác? Cháu trai của tôi là một đại sư phong thuỷ, nó rất lợi hại, tôi có thể giới thiệu nó cho cô được không?"

Chỉ cần hoàn thành một đơn, bà ta cũng có thể kiếm được rất nhiều phí giới thiệu.

Hà Thi Phỉ lắc đầu.

Hương Giang không phải không có các thầy phong thủy nổi tiếng.

Lúc đầu cô còn nghi ngờ năng lực của Sở Nguyệt Nịnh, nhưng kết quả có thể nghĩ.

"Cảm ơn, nhưng tôi nghĩ ở Hương Giang không ai có thể so sánh được với Sở đại sư."

_________
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 36: Chương 36



_________

Suy cho cùng, ai có thể nhìn thấu vận mệnh con người được như Sở đại sư?

“Thành thật mà nói, nếu không phải Sở đại sư đến giúp tôi xem phong thủy, thì phong thuỷ của công ty tôi thà không động đến còn hơn.”

Sau khi Hà Thi Phỉ nói xong, cô bước lên chiếc Ferrari.

Chỉ để lại người phụ nữ nhìn Sở Nguyệt Nịnh, bà ta mới từ phố Oa Đả chuyển đến, đương nhiên không nhìn thấy cảnh xem bói của Hà Thi Phỉ, nên cứ lầm bầm lầu bầu.

"Không ai có thể so sánh được? Đánh giá cao như vậy?"

"Đều là một đám lừa người, có gì khác nhau? Tôi cũng không tin cô gái nước đường nào đó có thể thổi ra hoa được."

Sở Nguyệt Nịnh không biết có người đang muốn đào đơn hàng của mình, đến giữa trưa, cô thu quán đi đến cửa hàng Trường Sinh cạnh miếu Hoàng Đại Tiên.

Cửa hàng Trường Sinh vốn là bán quan tài, đồ tang lễ và cung cấp dụng cụ phục vụ tang lễ.

Cô không biết tại sao Kiên thúc lại hẹn gặp ở nơi này.

Nhưng sau khi bước vào cửa hàng Trường Sinh, nhìn thấy những chiếc hũ tro cốt chất đầy trên tường, cô đã hiểu được đôi chút.

Kiên thúc sớm đã chờ từ lâu, chủ động giải thích: “Đất ở Hương Giang rất quý, nghĩa trang lại càng đắt đỏ, mọi người đều đang chờ nhà nước cấp một chỗ trống, chúng ta chỉ có thể trước tiên cất giữ trong cửa hàng Trường Sinh."

Hương Giang tấc đất tấc vàng, điều này đương nhiên dẫn đến tình trạng thiếu không gian nghĩa trang, vị trí nghĩa trang công cộng giống như nhà ở công cộng đều phải chờ đợi. Cửa hàng Trường Sinh tự nhiên mở rộng nghiệp vụ, dành ra một vị trí đặc biệt cung cấp cho du khách cô hồn được nghỉ ngơi.

Kiên thúc thở dài: “Cũng không biết khi nào thì vị trí của A Quyên được phân đến.”

Sở Nguyệt Nịnh bấm đốt ngón tay tính canh giờ: “Canh giờ đã đến, chúng ta bắt đầu thôi.”

Kiên thúc nghe vậy cẩn thận từng li từng tí di chuyển tro cốt của A Quyên từ trên tường chuyển xuống.

Sở Nguyệt Nịnh đốt vãng sinh phù mà cô đã sớm chuẩn bị sẵn, sau đó nhắm mắt lại thầm niệm siêu độ chú văn, một luồng ánh sáng trắng người ngoài không thể nhìn thấy xoay quanh hũ tro cốt.

Khi làm xong hết tất cả thì sắc trời đã tối.

Sở Nguyệt Nịnh lê bước mệt mỏi trở lại phố Miếu, quyết định lát nữa sẽ đến cửa hàng phong thủy mua một số vật dụng và đạo cụ hỗ trợ, nếu không chỉ dựa vào niệm chú thì cô không c.h.ế.t vì mệt cũng phải c.h.ế.t khát.

Không đợi cô kịp đến cửa hàng phong thủy, một nhóm cảnh sát mặc cảnh phục đã mời cô đến đồn cảnh sát thành phố Cửu Long, nói cho hoa mỹ thì chính là hợp tác điều tra.

Trong phòng thẩm vấn.

Thi Bác Nhân nhìn thiếu nữ gọn gàng sạch sẽ, dầu muối không vào phía đối diện, buồn bực đến nỗi tóc cũng muốn rụng cả bó to, hai tay hắn chống lên mặt bàn, nghiêng người về phía trước.

"Bà cô này, xin hãy nói sự thật. Cô nói Lý Chí Vinh đưa cho mẹ nuôi mình hoa đào quỷ cho nên vì để giải sát cô mới xách hoa đào quỷ đi tìm hắn sao?"

"Loại chuyện ma quỷ không hề có thật này cô lấy ra lừa gạt Lý sư cô đã đành, vậy mà cô còn dám lừa gạt cả cảnh sát? Cô cũng không phải đang quay phim truyền hình huyền học đâu."

Cam Nhất Tổ đứng bên cạnh cũng giúp hù dọa: “Đúng vậy, tội lừa gạt cảnh sát rất nghiêm trọng, nếu ảnh hưởng đến việc phá án, cô có thể phải ngồi tù vì bị tình nghi là đồng phạm đó."

DTV

Ánh đèn lờ mờ màu vàng phủ lên làn da trắng nõn của cô gái, cô ngồi im lặng, đôi mắt lệ chi hẹp dài phản chiếu ánh sáng, cho dù tiến vào đồn cảnh sát khuôn mặt cô vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ.

Một chút cũng không sợ.

Thi Bác Nhân đã thẩm vấn qua vô số phạm nhân, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua một đối tượng cứng mềm không ăn như vậy. Nếu là những cô gái cùng tuổi khác, chỉ cần doạ một cái đã sớm khai từ lâu rồi.

Thần sắc của hắn có chút tan vỡ.

"Cô mau nói thật đi, tôi sẽ nể tình cô cho tôi mượn một tờ báo để lau m.ô.n.g mà không trách cô nói dối lần này?"

Sở Nguyệt Nịnh thở dài một hơi: “Những gì cần nói đều đã nói rõ ràng, tin hay không là việc của các người.”

Chu Phong Húc đứng bên cạnh, bàn tay thon dài cầm lấy bức ảnh trên bàn, dùng hai ngón tay kẹp lấy đưa tới trước mặt Sở Nguyệt Nịnh, cúi người: "Cô có nhận ra người trong ảnh không?"

Sở Nguyệt Nịnh nhìn thoáng qua, gật đầu: “Biết, Tô Nhân Nhân.”

"Cô tại sao lại quen biết cô ấy?" Chu Phong Húc tiếp tục hỏi.

"Tôi đã bán cho cô ấy một lá bùa bình an." Sở Nguyệt Nịnh ngước mắt lên, đối mặt với vấn đề mang tính áp bách của Chu Phong Húc không chút khẩn trương. "Nếu anh không tin, có thể hỏi cô ấy."

“Lá bùa kia có tác dụng gì?”

“Bảo vệ cô ấy một mạng.”

Khi những lời này rơi xuống.

Mọi người có mặt đều sững sờ.

Dù sao, chỉ có người trong đồn cảnh sát của bọn họ mới biết được tình hình của Tô Nhân Nhân, mọi người bên ngoài đều cho rằng cô chẳng qua là bị công kích bất ngờ.

_________
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 37: Chương 37



Lúc Tô Nhân Nhân hoàn thành kiểm định vết bầm tím.

Người của bộ phận pháp y cho biết, dựa vào lực đạo và độ sâu của vết bầm tím, việc Tô Nhân Nhân không c.h.ế.t ngay tại chỗ thật đúng là một kỳ tích.

Có khả năng sao?

Một lá bùa có thể cứu được một cái mạng?

Mọi người có mặt đều cảm thấy da đầu tê dại.

Chu Phong Húc nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ tin vào khoa học."

"Cảm ơn, tôi chỉ biết huyền học." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười, "Nếu muốn, anh có thể tới phố Miếu tìm tôi xem bói."

"Về phần vụ án này, cái c.h.ế.t của Lý Chí Vinh chỉ có thể nói là gieo gió gặt bão. Nếu như các người đã kiểm tra hiện trường, có lẽ là biết rõ trên người hắn ta hoàn toàn không có vết tích của người thứ hai, điều đó có nghĩa là không liên quan gì đến tôi."

Hai mắt Chu Phong Húc trầm xuống.

Bộ phận pháp y dựa trên thông tin có được phán đoán, Lý Chí Vinh đúng là đã tự sát.

Trực giác nói cho hắn biết, sự tình cũng không đơn giản như vậy, mà là liên quan rất lớn đến chủ quán nước đường trước mặt này.

Nhưng mà trực giác cũng không thể mang ra làm bằng chứng.

"Lý Chí Vinh còn chưa g.i.ế.c được Tô Nhân Nhân, mục tiêu của hắn còn chưa chết, tại sao hắn lại tự sát?"

Sở Nguyệt Nịnh nghiêng đầu, đôi mắt lệ chi dần dần hiện lên ý cười: “Có lẽ hắn đơn giản chính là lương tâm bộc phát hoặc là đột nhiên tỉnh ngộ?”

"Tỉnh ngộ?" Chu Phong Húc lạnh giọng: "Nếu tội phạm có lương tâm, sẽ không có nhiều người c.h.ế.t như vậy."

Sở Nguyệt Nịnh vô cùng tán thành.

"Cộc cộc."

Thanh tra tổ D gõ cửa, ra hiệu thời gian đã hết, không có bằng chứng chứng minh đối phương phạm tôi, đồn cảnh sát phải thả người.

Dù tổ D có không đồng ý, họ cũng chỉ có thể tuân theo pháp luật.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn khuôn mặt âm trầm của Chu Phong Húc với vẻ chân thành.

"Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, người dân Hương Giang có trách nhiệm hợp tác điều tra với cảnh sát. Nếu sau này Chu tiên sinh còn có thắc mắc gì, hoan nghênh ngài lại đến phố Miếu."

Nói xong, Sở Nguyệt Nịnh lại nhìn về phía Thi Bác Nhân ở một bên, không quên tốt bụng nhắc nhở.

"Thi Bác Nhân tiên sinh, một giờ sau anh sẽ vào bệnh viện. Nếu tôi là anh, tôi chắc chắn sẽ không chĩa m.ô.n.g ra cửa đâu."

Nói xong Sở Nguyệt Nịnh liền rời khỏi đồn cảnh sát.

Thấy người đã rời đi.

Cam Nhất Tổ ngạc nhiên, nhìn thấy Chu Phong Húc vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ, hắn cũng không đi quấy rầy mà đẩy Thi Bác Nhân một cái, "Nhân ca, anh nói xem tại sao chủ quán nước đường lại biết tên anh?"

DTV

Thi Bác Nhân tức giận: "Còn phải hỏi nữa à? Đó hẳn là bình thường anh đây đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu, làm người trượng nghĩa, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong khiến cho người dân Hương Giang lưu lại ấn tượng sâu sắc."

"Ai." Thi Bác Nhân ngửa đầu thở dài, "Nổi tiếng quá cũng là một loại phiền toái, đi đến đâu cũng đều có người nhận ra. Thật lòng cầu xin ông trời tìm người giúp tôi chia sẻ một chút gánh nặng."

Cam Nhất Tổ:......

Vừa dứt lời.

Thi Bình Chi gấp gáp chạy vào cắt ngang: “Cô gái vừa ra khỏi phòng thẩm vấn chính là người đã bắt được kẻ buôn lậu bạch phiến đó! Có phải mấy người vừa thẩm vấn cô ấy hay không? Có hỏi cô ấy xem là căn cứ vào cái gì để đoán mệnh không?”

Thi Bình Chi cũng không tin vào huyền học.

Vì vậy tất nhiên hắn muốn có một câu trả lời.

Chu Phong Húc lúc này mới liên kết hai người lại với nhau, vẻ mặt như có điều suy nghĩ: "Cô ấy chính là thầy tướng số rất thần kỳ mà cậu nói đến sao?"

Cam Nhất Tổ gãi gãi đầu: "Như vậy xem ra cô ấy tìm Lý Chí Vinh thật sự chỉ để phá quỷ hoa đào mà thôi?"

“Thật đúng là ngây thơ.” Thi Bác Nhân đứng dậy, hai tay chống cửa đưa lưng về phía ngoài hành lang, “Ma quỷ thì tôi tin, còn thầy tướng số tôi nhất định sẽ không tin, cùng lắm bọn họ chính là muốn tạo danh tiếng cố ý tìm người làm trò mà thôi.”

"Nhân ca, vụ án lúc trước của Kiên thúc là anh nói có quỷ g.i.ế.c người mà, anh hoàn toàn không tin sao?" Cam Nhất Tổ nghi hoặc.

"Chúng ta là cảnh sát, điều quan trọng nhất là phải tin vào khoa học." Thi Bác Nhân thấy Cam Nhất Tổ thật sự ngây thơ như vậy, không khỏi dùng ánh mắt trìu mến nhìn hắn.

“Tuỳ tiện đều có thể tin vào chuyện ma quỷ g.i.ế.c người thì vụ án không cần phải phá nữa à?”

"Nếu như hôm nay thật sự phải đi bệnh viện, tên của tôi Thi Bác Nhân sẽ bị viết ngược lại."

Cùng lúc đó.

Nghi phạm từ một phòng thẩm vấn khác ở hành lang vọt ra, đối phương phá huỷ một chân ghế gỗ phía trên còn gắn vài cây đinh sắt, vẻ mặt dữ tợn cầm c.h.ặ.t c.h.â.n ghế gỗ vung về phía đám người.

"Tôi không có tội, các người mau thả tôi ra ngoài!"

Đột nhiên.

Nghi phạm giẫm phải vỏ chuối không biết do ai vứt ra, lảo đảo một cái, ngay tại lúc sắp ngã xuống đất thì cây gậy gỗ đập về phía trước.

Đinh sắt rỉ sét phập phập một tiếng c*m v** cái m.ô.n.g trơn mịn đầy đặn.

Ngay sau đó là tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết của Thi Bác Nhân.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 38: Chương 38



_________

Nghi phạm nhìn người đàn ông đang kêu gào đau đớn, hai tay run rẩy, gậy gỗ bị thả ra giắt trên cái m.ô.n.g của Thi Bác Nhân.

Thật sự quá đau đớn, đau đến nỗi Thi Bác Nhân toát đầy mồ hôi, nắm tay trước tiên chỉ vào nghi phạm rồi mới từ từ rút cây gậy gỗ ra.

“Ở đồn cảnh sát mà lại dám tấn công cảnh sát! Nhất Tổ, bắt hắn ta tống ngay vào tù, không ngồi đủ mười năm không cho phép ra ngoài!"

Cam Nhất Tổ lập tức tiến lên, đá nghi phạm một cước rồi sau đó bẻ tay đối phương ra sau lưng đẩy vào góc tường.

Nghi phạm áp mặt vào tường khóc lóc kể lể: "Thưa ngài, có cần phải nghiêm trọng như vậy không? Cũng chỉ là một khúc gỗ thôi mà".

"Một khúc gỗ thôi sao?" Thi Bác Nhân nhặt cây gậy gỗ lên làm bộ muốn đập vào mặt nghi phạm, nghi phạm sợ tới mức run rẩy, bi ai cầu xin tha thứ.

“Đáng tiếc khúc gỗ này không đ.â.m vào mặt mày.” Thi Bác Nhân tức giận ném gậy gỗ xuống đất.

Có một chút m.á.u dính trên chiếc đinh rỉ sét.

Cam Nhất Tổ chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau, híz-khà-zzz một tiếng, đi tới đỡ Thi Bác Nhân: "Nhân ca, có muốn đi bệnh viện lấy số hay không?"

Lời của chủ quán nước đường quả thật chuẩn đến không chân thực!

Nói phải đến bệnh viện, thực sự cần phải đến bệnh viện.

Không muốn đi cũng không được.

Thi Bác Nhân đau đến nhe răng trợn mắt, một tay che mông, trong lòng vừa đau vừa sợ.

Đau là cái này đinh thật con mẹ nó quá sắc bén, còn sợ chính là nếu đi bệnh viện hắn không phải là phải đổi họ sao?

Huyết mạch cuối cùng của lão Thi gia dám đổi họ, các lão tổ tông được chôn cất ở tỉnh Giang Thành xa xôi sẽ từ trong đất nhảy ra ngoài, trèo đèo lội suối, bơi qua biển rộng cũng muốn tới thu thập hắn mất?

"Trùng hợp... Đây nhất định là trùng hợp."

"Cuộc sống thực sự đầy rẫy những sự trùng hợp ngoài ý muốn."

Thi Bác Nhân cố nở một nụ cười, chắp tay trước n.g.ự.c hướng không khí bái lạy: “Có chuyện lạ cũng đừng ngạc nhiên, có chuyện lạ cũng đừng ngạc nhiên…”

Chu Phong Húc nhặt vỏ chuối trên sàn ném vào thùng rác của bà cụ dọn vệ sinh đi ngang qua, cụp mắt xuống, sau khi nhìn miệng vết thương vỗ nhẹ vào vai Thi Bác Nhân, “Đi bệnh viện nhìn xem, chi phí tìm tôi thanh toán."

Thi Bác Nhân cảm kích đến nước mắt lưng tròng, thuận đà liền hướng lên bò, hỏi ra câu hỏi mà hắn đã ấp ủ bấy lâu nay.

"Húc ca, anh thật tốt với em, không bằng xem em bị thương như vậy mà mời chúng em tối nay đi uống rượu ở quán bar Hoan Nhạc được không?"

Chu Phong Húc liếc hắn một cái, cười nói: “Nếu như cậu còn nhắc tới bar Hoan Nhạc, chuyện lần này tự mình bỏ tiền túi.”

“Đã rõ."

Thi Bác Nhân che mông, uỷ khuất im miệng.

Văn phòng thanh tra bị mở ra.

Một người phụ nữ tóc ngắn mặc cảnh phục, nói năng thận trọng, đầu tiên nhìn một vòng mọi người chung quanh, thấy Thi Bác Nhân che mông, cảm thấy hứng thú nhìn hắn: "Anh đang làm gì vậy?"

"Không có việc gì, không cẩn thận bị trầy da." Thi Bác Nhân nói dối mà mặt không đỏ tim không loạn.

Đùa gì vậy, mất mặt trước mặt đồng nghiệp coi như xong.

Trước mặt phụ nữ vẫn cần phải giữ gìn phong độ.

“Chú ý an toàn một chút.” Thạch Ngọc Băng nói xong, ánh mắt rơi xuống trên người đàn ông đứng cạnh vẫn không lên tiếng, nhẹ gật đầu.

"Chu tiên sinh, phiền toái anh đến chỗ tôi một chút."

Văn phòng rất rộng, trên tường dán đầy ảnh khi còn trẻ của Thạch Ngọc Băng trong đội cảnh sát, cũng như các huy chương vàng trong các cuộc thi hạng mục thể năng khác nhau.

Thạch Ngọc Băng xoay người cầm lấy tài liệu trên bàn: “Tuỳ tiện ngồi.”

Chu Phong Húc ngồi xuống sô pha bên cạnh, Thạch Ngọc Băng đem báo cáo vụ án đưa tới: “Vụ án nữ thi ở Tr**ng S* Loan đã được phá, trước tiên xin chúc mừng anh. Cấp trên đánh giá rất cao với tốc độ phá án nhanh chóng lần này của tổ D."

Chu Phong Húc mở báo cáo ra, thấy vụ án đã được giải quyết, Thạch Ngọc Băng sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến hắn, liền khép báo cáo lại.

"Có chuyện gì cô có thể nói thẳng."

Thạch Ngọc Băng cũng không vòng vo: “Anh biết đấy, gần đây người trong tổ trọng án công tác đều rất khẩn trương, đặc biệt là tổ A cực kỳ nổi bật, đã liên tục giải quyết được vài vụ án tồn đọng.”

Các vụ án tồn đọng đều là những vụ án cũ, manh mối quá ít, hơn mười năm thậm chí hai mươi mấy năm vẫn chưa tìm ra hung thủ.

Tổ A gần đây đã phá giải liên tiếp ba vụ, có thể thấy phong quang vô hạn đến nhường nào.

Mặc dù tổ D không có vụ án tồn đọng nào nhưng gần đây lại xảy ra một vụ án gây chấn động - vụ án lột da người. Bởi vì thủ pháp gây án của hung thủ vô cùng tàn nhẫn, trước là lột da người rồi phân thây, đã gây ra ảnh hưởng rất lớn đến dư luận Hương Giang.

Mấu chốt là, manh mối có thể bảo tồn được từ bộ thi cốt không da lại cực ít, thậm chí cho tới bây giờ ngay cả tin tức của nạn nhân vẫn chưa được xác nhận.

Quá trình điều tra phá án gặp rất nhiều khó khăn.

Dù được xếp vào tổ nào cũng sẽ gây khó khăn rất lớn, Thạch Ngọc Băng cũng cực kỳ đau đầu.

Cô tâm phiền ý loạn gõ gõ bàn: “Áp lực từ phía trên rất lớn, hiện tại mọi người ở Hương Giang đều đang nhìn chằm chằm vào tổ D. Nếu vụ án không được giải quyết càng sớm càng tốt, nếu nạn nhân thứ hai xuất hiện, dư luận sẽ bùng nổ không thể kiểm soát, lòng người dân Hương Giang cũng sẽ vô cùng hoảng loạn ”.

"Tôi không hy vọng vụ án này trở thành án tồn đọng. Chu tiên sinh hiểu tôi đang nói gì đúng không."

Chu Phong Húc đứng dậy, đưa lại hồ sơ vụ án: "Tổ D nhất định sẽ dốc toàn lực điều tra phá án, cô có thể yên tâm."

Sau khi Sở Nguyệt Nịnh rời khỏi đồn cảnh sát thành phố Cửu Long, cô cũng không vội quay lại phố Miếu mà đón một chiếc taxi đi đến cửa hàng phong thủy "Như Ý".

Ông chủ Hoàng nhìn thấy cô gái quay lại, người còn chưa tới ông ấy đã đặt tờ báo xuống nở một nụ cười đặc trưng khách hàng là thượng đế, nhất định phải chào đón khách hàng bằng 100% tinh lực và 100% dịch vụ.

"Cô gái xinh đẹp, cháu muốn mua gì?"

“Cháu muốn mua một chiếc la bàn.” Sở Nguyệt Nịnh nhìn quanh cửa hàng một vòng, ngoài một số dụng cụ dùng trong ngành phong phủy, cửa hàng còn bán rất nhiều đồ trang trí.

Ví dụ như các vị Bồ Tát, thần tài, thậm chí cả có cả mèo chiêu tài.

_________
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 39: Chương 39



Ông chủ Hoàng mặc áo đạo bào, ông ấy đem tay áo rộng thùng thình nhấc lên, đi đến quầy lấy ra mấy cái hộp, đặt từng cái một lên bàn.

“La bàn của cửa hàng có giá từ vài trăm khối đến vài nghìn khối, không biết cháu muốn tầm giá bao nhiêu?”

Sở Nguyệt Nịnh cầm lấy từng chiếc lên nhìn, chiếc la bàn trong tay cô vừa nặng lại lạnh buốt, cô đưa hai tay nâng lên một chiếc, nghi hoặc nhìn về phía ông chủ: “Tất cả đều là vàng, không có màu khác sao?”

DTV

Mà nguyên một đám giống như không có một cái nào nhìn qua có thể giữ được pháp lực, vừa quê mùa lại vô dụng.

"La bàn tốt nhất khẳng định đều là màu vàng rồi, cháu đúng là có mắt nhìn, chiếc này có giá sáu nghìn sáu, kiểu dáng giống hệt như của đại sư Vượng Giác, ông ấy đã từng đeo nó khi tham gia chương trình."

"Sáu nghìn sáu?"

Sở Nguyệt Nịnh lập tức buông la bàn xuống: “Vừa đắt lại vô dụng.”

"Cháu mới vào nghề không hiểu là chuyện bình thường. Tuy rằng la bàn đắt và rẻ không có nhiều khác biệt, nhưng khi người chân chính trong nghề sử dụng thì sự khác biệt là rất lớn." Ông chủ Hoàng không trách Sở Nguyệt Nịnh, nhớ tới cô là người mới, liền nói: “Nếu cháu không thích màu vàng, chú có một chiếc màu đen cháu có thể nhìn xem.”

Ông chủ Hoàng mở ra một ngăn tủ, lấy ra một thứ được bọc lại bằng vải đỏ, chậm rãi mở ra: "La bàn này không phải là màu vàng, nếu cháu thích thì chú bán cho cháu với giá một trăm tệ."

Dù sao để lại ở cửa hàng cũng là lãng phí.

Căn bản sẽ không có ai thích loại la bàn này cả.

Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy, không giống như những chiếc la bàn lớn khác, nó rất nhỏ, vừa vặn có thể cầm bằng một tay, trọng lượng lại rất nặng, chất liệu có cảm giác cứng cáp hơn đồng, ngoại trừ trên đó khắc văn tự canh giờ bằng màu vàng ra thì toàn bộ la bàn có màu xám đen.

Cô rót vào trong một chút pháp lực.

Phát hiện bên trong lớn hơn nhiều so với bề ngoài.

"Chắc chắn một trăm khối?"

Ông chủ Hoàng cười nói: “Thu vào là 80 khối, lợi nhuận kiếm thêm chỉ có 20 khối, không ngại nói thật với cháu, lúc mới thu được thứ này, chú chỉ nghĩ lấy cho đủ số, ai ngờ nó lại cùng những chiếc la bàn khác không hợp, cũng ảnh hưởng đến doanh số bán hàng, cho nên chú đã cất nó đi và để dưới đáy hộp, nếu cháu không muốn, chú cũng khó mà bán được nó đi.”

"Nhưng mà có sao nói vậy, nếu sử dụng xảy ra vấn đề, cũng sẽ không được đổi trả đâu."

"Được, cháu lấy cái này."

Sở Nguyệt Nịnh thoải mái đưa tiền, lúc cô chuẩn bị rời đi, ông chủ Hoàng cầm tờ báo lên, vỗ nhẹ vào trang đầu hỏi: “Gần đây có một đại sư đoán mệnh rất nổi tiếng đó, cháu đã xem qua chưa?”

Sở Nguyệt Nịnh khó hiểu: "Cái gì?"

“Ừm, chính là cái này." Ông chủ Hoàng đưa tờ báo ra, "Thầy tướng số tính ra khách hàng bán bạch phiến, tất cả mọi người đều cho là giả, ai ngờ lúc sau OCTB thật sự tại hiện trường bắt người."

Sở Nguyệt Nịnh co quắp khoé miệng, báo cũng không đọc đã đưa trả lại: “Chú nghĩ thế nào?”

Ông chủ Hoàng xì một tiếng, “Nhất định là giả rồi, tuy rằng không biết làm sao thầy tướng số này có thể để người của OCTB diễn cùng, nhưng nếu thật sự chính xác như vậy thì coi mệnh làm gì nữa? Không bằng tìm một ngôi miếu thờ làm Bồ Tát cho rồi, khách hành hương ngày ngày dâng đồ cúng có thể kiếm được càng nhiều hơn so với ở trên vỉa hè rồi.”

Đúng lúc đó, chiếc TV nhỏ trong cửa hàng đang phát bản tin Hương Giang, cùng một tấm ảnh chụp của Lý Chí Vinh.

“Đó—." Ông chủ Hoàng chỉ chỉ vào TV: "Nếu quả thật linh nghiệm như vậy, hung thủ đã sớm đền tội từ lâu rồi. Chỉ cần bấm ngón tay tính toán là có thể biết đối phương là tội phạm, làm sao có thể?"

Sở Nguyệt Nịnh trừng mắt.

Ông chủ Hoàng lại bổ sung thêm: “Nhưng mà, chú thực sự không ngờ hắn chính là hung thủ.”

"Chú biết người này sao?" Sở Nguyệt Nịnh cảm thấy kỳ quái.

Theo như cô biết, mối quan hệ xã hội của Lý Chí Vinh cũng không rộng.

"Chú biết, trước đây hắn có đến cửa hàng mua đồ và hỏi chú cách trồng hoa đào quỷ." Ông chủ Hoàng tuy tham tiền nhưng vẫn có đạo đức nghề nghiệp.

"Hoa đào quỷ của âm phủ là tà thuật, cho dù chú biết cũng sẽ không nói cho hắn, hiện tại xem ra điều chú nghĩ không sai, người này hoàn toàn là một kẻ xấu xa." Ông chủ Hoàng lắc đầu.

Sở Nguyệt Nịnh rơi vào trầm tư.

Vốn cô nghĩ rằng Lý Chí Vinh biết tà thuật, nếu như hắn cũng không phải là người trong nghề.

Vậy thì... Đào hoa quỷ là ai giúp hắn sắp đặt?

——

Sắc trời đen kịt nhưng công trường xây dựng khu thương mại ở Tây Cống vẫn sáng đèn, tiếng máy móc vận hành ầm ầm liên tục, một đám công nhân đều đang cật lực vận chuyển xi măng.

Tuy rằng đã vào thu nhưng thời tiết vẫn rất oi bức.

Đám công nhân đều toát mồ hôi đầm đìa, một người đều phụ trách hai thùng xi măng treo lên móc, sợi dây được kéo từ từ, thùng xi măng nhanh chóng được kéo lên tầng hai.

Chung Quốc Minh đội mũ bảo hiểm nhìn ra ngoài rồi nói với những công nhân phía sau: "Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, đã c.h.ế.t không ít công nhân, vì mạng sống các người nên chú ý đến an toàn hơn."

Công nhân phía sau kéo qua dây thừng, xách thùng xi măng lên, bất đắc dĩ thở dài: "Còn có thể làm gì đây? Dù có c.h.ế.t cũng phải làm thôi, nếu không thì lấy cái gì mà ăn."

Nói xong, người công nhân nhìn về phía những người khác: "Các người nghĩ sao?"

Mấy công nhân khác đồng thanh nói:“Đúng vậy, dù có nguy hiểm cũng phải làm”.

Một người thấp giọng hỏi: “Minh ca, trên công trường đã có mấy người c.h.ế.t rồi, ông chủ vì sao không mời đại sư phong thuỷ tới nhìn xem? Rất tà môn đó.”

"Tà môn? Trong thế giới khoa học hiện tại còn tin vào những chuyện thần thần quỷ quỷ này sao?" Chung Quốc Minh thậm chí còn nhớ tới những lời mê tín mà thiếu nữ xinh đẹp đã nói khi mua nước đường.

"Hơn nữa, ông chủ phương Tây mọi việc đều đặt khoa học lên hàng đầu. Nếu kêu ông ta mời thầy phong thủy? Ông ta thà kiểm tra xem bản vẽ thiết kế kiến

trúc có phải có chỗ thiếu sót hay không rồi."

Chung Quốc Minh vừa dứt lời, máy gọi bên hông vang lên, hắn cúi đầu bắt máy, đột nhiên hai chân mất đi sức lực, giống như toàn bộ sức lực đều bị rút đi, hắn loạng choạng lùi lại hai bước, bước hụt một cái liền ngửa ra sau ngã xuống lầu.

Cảm giác mất trọng lượng khiến Chung Quốc Minh hét lên, đầu óc trống rỗng.

Cho đến khi quá trình kết thúc.

Một lượng lớn m.á.u tươi chảy ra từ nửa người dưới của Chung Quốc Minh, thời điểm khi hắn sắp hôn mê, hắn chợt nhớ lại thiếu nữ với đôi mắt mỉm cười đã nói một câu.

"Thời điểm anh bị ngã gãy chân mà còn muốn sống tiếp, muốn tin tưởng."

"Hoan nghênh lại đến lần nữa."
 
Back
Top Bottom