- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 406,881
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #141
Xuyên Không Đệ Nhất Xui Xẻo - Quái Đản Giang Dương
Chương 140: Kinh Triệu biến (2)
Chương 140: Kinh Triệu biến (2)
edit: rượu________Hoàng cung.Ngự thư phòng.Ngoài cửa, Vương công công hơi khom người, cất giọng: "Hoàng thượng, Tạ thượng thư đã đến."
Cánh cửa thư phòng khép kín, một lúc sau mới vọng ra thanh âm nhàn nhạt: "Truyền vào."
Vương công công cúi đầu đáp: "Tuân vâng."
Rồi ông tiến lên nửa bước, đẩy nhẹ cánh cửa, nghiêng người mời Tạ Vấn Uyên: "Tạ thượng thư, mời."
Tạ Vấn Uyên khẽ gật đầu: "Làm phiền công công."
Vương công công khẽ lắc đầu, đợi Tạ Vấn Uyên bước vào phòng rồi mới duỗi tay đóng cửa lại, không cùng vào như lệ thường.
Nghĩ đến việc cần "nghị sự" hôm nay, ngay cả Vương công công đã theo Phong Trưng Đế hơn bốn mươi năm, cũng không dám nghe ngóng một hai.Tạ Vấn Uyên trong lòng cười khẩy.
Quả nhiên, Phong Trưng Đế chỉ đang diễn kịch, ngoài bản thân mình ra, ông ta chưa từng tin ai khác.Bất quá......Tạ Vấn Uyên khẽ liếc nhìn quanh Ngự thư phòng.
Lần cuối y đến đây là chuyện của hai tháng trước.
Ngược lại với cảnh tượng oanh oanh yến yến và mùi hương phấn nồng nàn của các cung tần mĩ nữ trước đó, hiện giờ khắp Ngự thư phòng chỉ còn toàn mùi thuốc nồng đậm.Xem ra, Phong Trưng Đế không muốn dùng hương phấn của cung phi để che giấu bệnh tình nữa.
Thực chất cũng chẳng thể giấu nổi.Đúng như Tạ Vấn Uyên dự đoán, ngay từ đầu, người bệnh nặng không phải Thái tử thể nhược từ nhỏ, mà chính là Phong Trưng Đế.Việc này tự nhiên là để ổn định triều cục.
Quay lại vài năm về trước, Thái tử non trẻ, thế lực mỏng manh, thiên hạ nếu biết hoàng đế mắc bệnh nan y, chỉ sợ phe cánh Ngụy Hòa Triều, cùng Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử, nhất định sẽ bằng mọi giá đoạt quyền cửu ngũ.Phong Trưng Đế đang chờ đợi, chờ Thái tử nhanh chóng trưởng thành, chờ Thái tử có đủ thủ đoạn để giải quyết thế lực của ngoại thích Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử.Mà Đàm Nguyên Ung không phụ kỳ vọng đã âm thầm thực hiện từng bước một cách thần không biết quỷ không hay.Khi Ngụy Hòa Triều động thủ với Tam hoàng tử, y ngấm ngầm thêm dầu vào lửa, khiến Tam hoàng tử mang tiếng xấu cấu kết ngoại bang, mưu đồ phản nghịch.Trong khi Nhị hoàng tử với Ngụy Hòa Triều trai cò tranh đấu, y lại ngồi không ngư ông đắc lợi.Không chỉ mấy người đó, ngay cả những thế lực khác như tàn dư của Lục vương gia cũng chẳng đánh giá cao vị Thái tử điện hạ bệnh tật quấn thân này.
Dù sao trữ quân đoản mệnh luôn khiến người ta lơ là cảnh giác.Phong Trưng Đế và Thái tử đi nước cờ này quả thật cao tay, một mũi tên trúng hai đích, đồng thời khiến tình thế bất lợi tuyệt đối trước đó giảm đi đáng kể.Chỉ là không thể không thừa nhận, trong mấy người con của Phong Trưng Đế, quả thực chỉ có Thái tử tâm cơ đủ mạnh để gánh vác ngôi vị tối cao trong tình thế như hiện tại.Đủ thông minh, đủ bình tĩnh, và cũng đủ lạnh lùng.Trong nội thất vọng ra tiếng bước chân chậm rãi, Tạ Vấn Uyên không nhìn Ngự thư phòng nữa, y cung kính quỳ xuống: "Thần Tạ Vấn Uyên khấu kiến bệ hạ."
Phong Trưng Đế bước ra, ánh mắt u trầm nhìn Tạ Vấn Uyên, hơi thở nặng nề cất tiếng: "Đứng lên đi."
"Tạ bệ hạ."
Tạ Vấn Uyên đứng dậy, khẽ cúi đầu, vẻ mặt cung kính, ánh mắt dừng lại dưới gương mặt Phong Trưng, không dám nhìn thẳng vào ông.Dáng vẻ này càng khiến Phong Trưng Đế bệnh tậ lâu ngày khó chịu hừ lạnh: "Chuyện tới nước này ngươi còn giữ bộ dạng đó làm gì?
Người như ngươi sớm đã đoán được hôm nay trẫm bắt buộn phải triệu ngươi đến đây?
Tạ đại nhân à, tình hình hiện tại, ngươi vừa lòng rồi chứ?"
Tạ Vấn Uyên nghe vậy, lần đầu tiên nở nụ cười trước mặt Phong Trưng Đế, chậm rãi ngẩng đầu đối diện với người chí cao vô thượng của thiên hạ.Vóc dáng y vốn cao hơn Phong Trưng Đế một chút, huống chi hiện giờ Phong Trưng Đế vì bệnh mà gầy rộc, thân hình yếu ớt, hơi khom xuống.
Tạ Vấn Uyên nhìn ông ta, ánh mắt tự nhiên rũ xuống.Bốn mắt chạm nhau, Phong Trưng Đế nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo đến cực điểm kia, mày nhíu lại.Tạ Vấn Uyên im lặng, bởi vì y hiểu Phong Trưng Đế chẳng muốn nghe y nói gì.
Y chỉ nhìn Phong Trưng Đế run rẩy bước lên phía trước.Phong Trưng Đế thở dốc nặng nề, nhìn Tạ Vấn Uyên từ trên xuống dưới, chậm rãi nói: "Một bộ dáng không để ai vào mắt, giống hệt như khi còn bé."
Phong Trưng Đế vẫn còn nhớ rõ khi xưa lúc tuyển thư đồng cùng học với các hoàng tử, lấy đích tử của các quan lại quyền quý trong triều.
Tạ Vấn Uyên lúc đó mới bảy tuổi đã mang khí chất này, thấy đương kim thiên hạ chí cao vô thượng vẫn lạnh nhạt, chẳng chút sợ hãi.
Nhưng theo tuổi tác, Tạ Vấn Uyên dần học được cách che giấu bản thân, khiến ông ta càng không nhìn thấu thanh niên này.Cuối cùng, Phong Trưng Đế khẽ thở dài, không cố gắng đứng thẳng nữa, mà chậm đi về phía chiếc ghế mềm bên cạnh.
Mới đi được hai bước, Tạ Vấn Uyên đã tiến đến đỡ lấy ông.Phong Trưng Đế khựng lại, cũng không từ chối, để y đỡ mình đến trường kỷ ngồi xuống.Chỉ đi vài chục bước đã thở dốc không ngừng, Phong Trưng Đế run rẩy cầm chén trà uống một ngụm, hồi lâu sau mới hỏi: "Ngươi phát hiện ra từ khi nào?"
Ông hỏi chuyện Thái tử giả bệnh.Tạ Vấn Uyên khẽ cụp mắt, cuối cùng vẫn không giấu giếm: "Sau khi Tam điện hạ thất thế, Hàng Châu truy lùng binh sĩ Phù Ninh quốc, thuộc hạ của thần bắt sống được vài tên.
Thẩm vấn chưa đầy một tuần, bọn chúng đã khai thẳng là thừa tướng sai khiến."
Phong Trưng Đế ngẩng đầu nhìn Tạ Vấn Uyên, chờ y nói tiếp.Tạ Vấn Uyên chầm chậm đáp: "Với tính cách của Ngụy thừa tướng, sẽ không để lại kẻ sống sót cho ta thẩm vấn."
Lời vừa dứt, Phong Trưng Đế cười lớn: "Ngươi quả thật đã nhìn thấu lão thất phu Ngụy Hòa Triều đấy."
Hẳn cũng vì điểm này mà Tạ Vấn Uyên lần theo dấu vết, nhìn ra được hành động của Thái tử.Cười xong, Phong Trưng Đế lại nói: "Quen biết ông ta mấy chục năm, ngươi nói điểm này, trẫm quả thực tán đồng.
Nếu ông ta không cẩn thận như thế, làm sao leo lên được vị trí như hôm nay.
Đương nhiên cũng vì quá cẩn thận, mới không dám động thủ hành thích trẫm trên đường..."
Phong Trưng Đế dừng một chút rồi chậm rãi nói tiếp: "Thái tử vẫn còn xem nhẹ ngươi."
"Ứng Sơ, rốt cuộc ngươi muốn gì?"
Ánh mắt Phong Trưng Đế thâm trầm, như muốn từ Tạ Vấn Uyên nhìn ra gì đó, dò xét đáy mắt y.Tạ Vấn Uyên nghe vậy, bình tĩnh chắp tay, đáp: "Hồi Hoàng thượng, thần chỉ mong thiên hạ thái bình, bách tính không lo cơm ăn áo mặc."
Phong Trưng Đế hừ lạnh: "Thiên hạ thái bình, bách tính không lo cơm ăn áo mặc?
Mong vọng đường đường chính chính, nói ra thật hay.
Vậy trẫm lại hỏi ngươi, ngươi định làm thế nào để thiên hạ thái bình, bách tính giàu có?
Là thân làm triều thần vì dân mưu lợi, hay là đoạt ngôi vị cửu ngũ chí tôn, trở thành hoàng đế, dẫn dắt thiên hạ?"
Thấy vẻ mặt Tạ Vấn Uyên vẫn tự nhiên không thay đổi, Phong Trưng Đế nghĩ đến đám người đi theo y, không khỏi cảm thấy đau đầu."
Ngươi cũng dùng lí do này để lừa gạt đám Vi Liền Kiều đó sao?
Điểm này Ngụy Hòa Triều đúng thật không bằng ngươi.
Ông ta dùng quyền thế, tiền tài từng lớp từng lớp mua chuộc văn võ bá quan, xích lại mấy kẻ tham lam ô lại không thể rút lui.
Mà ngươi lại làm ngược lại, dùng bách tính để thu phục lòng người, kéo kẻ tài ba, chí sĩ chung chí hướng đi theo mình."
Một bên dùng quyền tiền xây nhà mục, một bên dùng tín niệm gieo trồng đại thụ đang dần trưởng thành.
Đối với Phong Trưng Đế, cái nào đáng sợ hơn, không cần nói cũng biết."
Hoàng thượng hiểu lầm, Ứng Sơ chỉ là muốn dưới sự chèn ép của Ngụy thừa tướng, cho những người tài ba chí sĩ một nơi nương tựa mà thôi."
Lời Tạ Vấn Uyên nói nghe có vẻ bình thường, nhưng ngẫm kỹ lại thì chẳng khác nào oán trách Phong Trưng Đế.
Oán bệ hạ không quản được Thừa tướng, nếu hoàng đế bảo vệ được thanh quan chính trực thì đâu đến lượt Tạ Vấn Uyên đứng ra che chở?"
Ngươi đang nói trẫm vô năng?"
"Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi."
"Nghĩ nhiều?
Tạ Vấn Uyên, ngươi nói cho trẫm, dưới lá cờ chiêu hiền nạp sĩ đường hoàng kia của ngươi, cất giấu tâm tư gì?
Rốt cuộc trong đôi mắt của ngươi, đang nhắm tới thứ gì?"
Tạ Vấn Uyên lại một lần nữa nhàn nhạt đáp: "Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi."
Phong Trưng Đế có chút bực bội vẫy vẫy bàn tay khô gầy: "Thôi thôi, bàn lại chuyện này cũng vô ích.
Ngươi đã không muốn nói, trẫm cũng ép không được.
Chung quy vẫn là trẫm có việc muốn nhờ ngươi."
Tạ Vấn Uyên nhìn về phía Phong Trưng Đế, lại đối diện ông.Phong Trưng Đế khẽ ho hai tiếng: "Trẫm cùng ngươi làm một giao dịch, thế nào?"
"Giao dịch?"
Tạ Vấn Uyên tỏ vẻ hứng thú: "Hoàng thượng muốn cùng thần giao dịch cái gì?"
"Trẫm muốn ngươi giúp Thái tử bắt Ngụy Hòa Triều, ổn định ngôi vị hoàng đế, còn trẫm......"
Phong Trưng Đế nhìn thẳng vào Tạ Vấn Uyên, chậm rãi nói: "Sẽ lập di chiếu, tôn Thái tử làm đế, đồng thời phong ngươi làm đương triều thừa tướng, để hiệu lệnh quần thần bách quan."
Nghe lời này, con ngươi Tạ Vấn Uyên hơi co lại, đôi mắt nhìn Phong Trưng Đế có tia dò xét không rõ ràng.
Y đoán được Phong Trưng Đế gọi mình đến là vì muốn hợp tác đối phó Ngụy Hòa Triều, bởi vì hiện giờ bệ hạ chỉ còn con đường này để đi.
Cũng biết Phong Trưng Đế sẽ dùng một thứ gì đó để trao đổi, nhưng chẳng ngờ, Phong Trưng đế lại lấy danh nghĩa di chiếu của tiên hoàng để trực tiếp phong y làm thừa tướng.Di chiếu trực tiếp nhậm mệnh Hầu trung lệnh vốn đã có từ xưa, nhưng dùng cách tương tự để nhậm mệnh thừa tướng, thì dù là các triều đại Hoa Hạ nhiều đời cũng hiếm thấy, huống chi là Đại Chinh.Nhưng Phong Trưng Đế lại để lại cho y vị trí thừa tướng......Các đời đế vương trước không trực tiếp phong mệnh thừa tướng vì vị trí này quá đặc thù, chức vị có thể hiệu lệnh bách quan văn võ, vị trí quá cao, trực tiếp nhậm mệnh nhất định khó phục chúng, cho nên không đế vương nào tốn công vô ích.Tuy thế, nhưng không phải là không thể nhậm mệnh.Có điều, Tạ Vấn Uyên nghĩ, dù có nhậm mệnh thì theo tính cách của Phong Trưng Đế, trong bách quan người không thể phong Thừa tướng nhất chính là Tạ Vấn Uyên y, thân là trưởng tử của Tạ gia, hậu duệ của khai quốc đại tướng quân Tạ Tiên Du.Phong y làm thừa tướng, chẳng khác nào giao một nửa binh quyền vào tay Tạ gia.
Phong Trưng Đế trọng văn khinh võ, chèn ép võ tướng, luôn lo lắng võ tướng làm loạn triều đình, sao có thể làm chuyện này?Mà vị trí thừa tướng đối với Tạ Vấn Uyên mà nói cũng không quá quan trọng.
Hiện tại chỉ cần Ngụy Hòa Triều ngã xuống, trong triều quả thật mình y một cõi, trở thành Thừa tướng chỉ là chuyện một sớm một chiều.Nhưng dù vậy, Phong Trưng Đế cũng sẽ không để y có được dễ dàng, bởi vì đối với ông ta mà nói, Tạ gia nắm quyền chính là mối nguy cho nền tảng lập quốc.Nhưng hiện tại......Nguyên nhân khiến hoàng đế thay đổi tâm tư, Tạ Vấn Uyên nghĩ chỉ có một, đó là đêm ấy Hà Cần Diễn đại nhân vào cung, đã nói với Phong Trưng Đế gì đó."
Ứng Sơ......
Trẫm không còn nhiều thời gian nữa......"
Tạ Vấn Uyên cúi đầu: "Hoàng thượng nhất định sống lâu trăm tuổi."
Phong Trưng Đế lắc đầu: "Trẫm không phải không biết.
Nếu không phải trẫm trọng văn kinh võ, chèn ép Tạ Thành, ngoại bang cũng sẽ không càn rỡ như vậy.
Tính ra một nửa loạn cục hôm nay là chính trẫm gây ra."
"......"
"Đêm ấy Vi Đức gấp gáp vào cung..."
Phong Trưng Đế chậm chạp mở lời: "Ông ấy nói, có lẽ có thể tin Tạ thượng thư một lần."
Vi Đức là tự của Hầu trung lệnh Hà Cần Diễn.Phong Trưng Đế chống tay vịn trường kỷ, chậm rãi đứng lên, đối diện với Tạ Vấn Uyên, bốn mắt nhìn nhau.
Như một lão nhân gầy yếu: "Cho nên trẫm đang đánh cược, đánh cược ngươi, Tạ Vấn Uyên, là Chu Công mớm cơm cho thiên hạ, đánh cược ngươi, Tạ Vấn Uyên, là Vương Mãng còn đang do dự."
"Cho nên, Ứng Sơ, giao dịch này ngươi làm hay không làm?"
Tạ Vấn Uyên nhìn Phong Trưng Đế hồi lâu, sau đó khẽ cười mỉm.
Y lùi lại một bước, hướng Phong Trưng Đế khom người đáp: "Hoàng thượng có chỉ, thần nhất định dốc hết sức mình."
Tạ Vấn Uyên vừa dứt lời, Phong Trưng Đế ánh mắt phức tạp nhìn thanh niên trước mặt.
Cùng lắm hai lăm, hai sáu, so với Thái tử còn nhỏ hơn vài tuổi, nhưng thủ đoạn cao minh, trí tuệ lại sâu đến cực điểm.
Chỉ vài năm ngắn ngủi đã leo lên vị trí này, bức Phong Trưng Đế không thể không đưa ra quyết định.
Khả năng dẫn dắt người tài, nắm giữ cục diện, phương lược trị quốc lý chính quả thực lợi hại đến mức đáng sợ.Nếu bỏ qua những yếu tố cố định, thì quả thật là thiên sinh lệ chất, y là người hoàn mỹ nhất để trở thành đế vương...Đáng tiếc...... y lại không phải người trong hoàng tộc......Hơn nữa cố tình lại mang họ Tạ.Rời khỏi hoàng cung, Tạ Vấn Uyên trực tiếp lệnh người đánh xe về hướng Chính sự đường.Lời Phong Trưng Đế, Tạ Vấn Uyên có tin không?Y đương nhiên không tin.
Hoàng đến nói vậy chẳng qua là muốn lung lạc nhân tâm.
Ông ta chỉ là vạn bất đắc dĩ, mà phía Thái tử chắc chắn có hậu chiêu.Giao một nửa binh quyền vào tay một kẻ khác họ?
Cho gia tộc khác quyền thế ngập trời có thể thao túng cả văn lẫn võ?
Nghĩ tới những âm thanh rất nhỏ thỉnh thoảng vọng ra từ Ngự thư phòng ban nãy, Tạ Vấn Uyên khẽ cười.
Cho dù là một hoàng đế ngu xuẩn nhất cũng biết đó là chuyện không thể nào, huống chi là Phong Trưng Đế và Thái tử vốn kiêng dè võ tướng suốt bao lâu.Nhưng những điều này đều không phải là trọng điểm trước mắt.Tạ Vấn Uyên vừa bước vào Chính sự đường, Chương Hồng người ra ngoài làm việc mấy tháng đã quay về, vội vã đuổi theo: "Đại nhân, binh lính Hồi Hột trà trộn vào đám gia phó của Ngụy thừa tướng đã tiến vào hoàng thành!"__________R: bé Uyên cỡ này, gia tộc sau lưng bé Uyên cỡ này, Chung đại gia đúng là mắt cao hơn đầu, cố tình tình đầu mà chọn nhân vật cỡ đó hẹ hẹ~