- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #111
Xuyên Không Đệ Nhất Xui Xẻo - Quái Đản Giang Dương
Chương 110: Lục Tuyết Nhàn
Chương 110: Lục Tuyết Nhàn
edit: rượu
________Lục Hoảng làm người thế nào, Chung Kỳ Vân đã từng lĩnh giáo qua, tất nhiên hiểu rõ vô cùng.Lục Hoảng có thể trở thành phú thương giàu nhất Tuyền Châu, cũng coi như là có chút thành tựu, cái tài ăn nói xã giao kia tất nhiên là làm rất tốt.
Đối với người có địa vị cao thì cúi đầu khom lưng, đối với người có địa vị thấp thì bày ra "thiện ý", ví dụ như trước đây đối với Chung Kỳ Vân, tỏ ra nhiệt tình hào phóng coi như huynh đệ, nhưng trong lòng lại khinh thường.
Làm như vậy chẳng qua là do người này ham hư vinh, thích ánh mắt ngưỡng mộ mình của người khác, muốn tìm kiếm cảm giác ưu việt ở những người thấp hơn mình.Ngoài miệng nói năng dễ nghe, nhưng bên trong lại không chấp nhận được người khác hơn mình, tính toán chi li, lòng dạ hẹp hòi.Lúc trước Chung Kỳ Vân không theo mong muốn làm thuộc hạ của hắn, ngược lại chạy ra biển, Lục Hoảng trong lòng đã không vui.
Sau đó lại nghe Chung Kỳ Vân dẫn Hà Mẫn Thanh cùng nhau đi biển, Hà Mẫn Thanh không quay về Tuyền Châu cùng hắn làm ăn nữa, Lục Hoảng liền ngấm ngầm vận dụng những mối quan hệ tích lũy ở Hàng Châu để gây khó dễ cho việc hàng hải thời kỳ đầu của Chung Kỳ Vân.
Đủ thấy hắn không chấp nhận người khác đến mức nào, cũng không thể thấy người hắn khinh thường bỏ qua chiêu "tốt bụng sắp xếp" của hắn mà thành công, lòng dạ hẹp hòi thấy rõ.Nhưng mà, Chung Kỳ Vân ngẫm lại thấy cũng do lần đó Lục Hoảng gây khó dễ, hắn mới hạ quyết tâm tìm tới Tạ Vấn Uyên, lúc ấy y như thanh đao treo trên đầu hắn, tùy thời đoạt mạng, đáng ra không thể lại gần.Bây giờ nghĩ lại, hình như còn phải cảm tạ Lục Hoảng ngấm ngầm ngáng chân?Thực ra Lục Hoảng cũng chỉ dùng mấy thủ đoạn nhỏ, Chung Kỳ Vân không để vào mắt, cũng không có ý ăn miếng trả miếng, tên này còn chưa tới mức hắn phải tốn tâm đối phó.
Đội thuyền phất lên nhanh chóng, hắn nào rảnh đi quản mấy chuyện nho nhỏ ấy.Chẳng qua, Lục Hoảng vốn không cam lòng nhìn kẻ dưới thành công hơn mình, lại nghe Chung gia thương đội phát triển mạnh mẽ, chỉ trong vài tháng đã vượt qua thương đội Lục gia, hẳn đã tức xanh mặt?Không hiểu người như hắn ta dùng cách gì để thuyết phục được bản thân tới đây nịnh nọt kẻ trước đây mình từng khinh thường.Chung Kỳ Vân trong lòng buồn cười, nhưng sau đó nghĩ đến bản tính đặt lợi ích lên trên hết của Lục Hoảng, lại cảm thấy không có gì kỳ lạ.Quy mô đội thuyền hiện tại, với sự phát triển của Thuận Phong Dịch, đều là vị trí số một trong lĩnh vực hàng hải của Đại Chinh, quy mô đã sớm vượt xa tầm với của Lục Hoảng, hắn ta dù có ghen ghét thế nào, xét cho cùng cũng chỉ là một thương nhân.
Khi nhận ra mình hoàn toàn không theo kịp, hắn đương nhiên sẽ coi Chung Kỳ Vân là cái đùi lớn mang lại lợi ích cho chính hắn.Nói là tự tin cũng được, tự phụ cũng chẳng sao, Chung Kỳ Vân có thể khẳng định, lần này Lục Hoảng đến tìm mình chỉ sợ không đơn giản là để ôn chuyện, việc vận chuyển hàng hóa ở Tuyền Châu vẫn luôn bị con rắn độc bản địa này nắm giữ, Chung Kỳ Vân biết rõ bản tính Lục Hoảng, vẫn luôn không đụng vào.Nhưng ngoài Tuyền Châu, hướng nam Lưỡng Quảng, hướng bắc Ngọc Hoàn, hướng tây Sở Châu...
Thuận Phong Dịch của Chung gia trong nửa năm qua đã lan rộng khắp nơi, chặn đường Lục Hoảng, vây hắn ở trong, không thể nhúc nhích.Vận chuyển hàng hóa bằng đường biển của Thuận Phong Dịch nhanh chóng, tiện lợi, chi phí thấp hơn nhiều so với vận chuyển đường bộ thông thường.
Những thương hộ gần Sở Châu từ Tuyền Châu tự nhiên sẽ chọn Thuận Phong Dịch để vận chuyển, dù không cần hỏi, Chung Kỳ Vân cũng đoán được, việc làm ăn của Lục gia trong nửa năm này chỉ sợ không tốt lắm?Lục Hoảng đây là đến cầu tài, thương nhân ham lợi tránh hại là lẽ thường tình.Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nhìn Lục Hoảng cười híp mắt đi về phía mình, Chung Kỳ Vân cũng híp mắt lại, cười nghênh đón: "Ôi da!
Đây chẳng phải là Lục lão ca sao?
Sao huynh lại đến bến cảng thế?"
"Ta đây không phải nghe nói Chung lão đệ đến Tuyền Châu, nóng lòng muốn gặp mặt ôn chuyện với đệ hay sao?"
Lục Hoảng vừa nói vừa đi đến trước mặt Chung Kỳ Vân, hai người như bạn bè chí cốt lâu ngày không gặp, ôm nhau một cái thật chặt."
Huynh đệ tốt!"
Tách ra, Lục Hoảng từ trên xuống dưới đánh giá Chung Kỳ Vân, tán thưởng: "Chung lão đệ ngày càng tuấn tú có khí chất hơn ha!"
"Đâu có đâu có, Lục lão ca mới là khí độ bất phàm, vừa rồi huynh đi về phía ta, ta còn tưởng là công tử trẻ tuổi nhà nào ấy chứ."
"Ha ha ha ha ha," Lục Hoảng cười lớn, nói: "Chung lão đệ thật biết nói chuyện!"
Nói đến đây, hắn lại thở dài: "Nói ra thì, từ lần chia tay trước, đến nay cũng một hai năm rồi nhỉ?
Ai...
Thời gian qua nhanh như một cái chớp mắt, ta còn nhớ rõ ràng lúc trước huynh đệ ta cùng nhau đối phó kẻ ác, cảnh tượng đó vẫn còn rõ mồn một...
Vậy mà đã qua lâu như thế..."
Chung Kỳ Vân cũng cảm thán: "Đúng vậy..."
Lục Hoảng thấy Chung Kỳ Vân tựa như nhớ lại chuyện cũ, trên mặt không tỏ vẻ qua loa, cũng không nhắc đến chuyện khác, hắn mới lặng lẽ thở phào."
Lại nói, Chung lão đệ có một chuyện làm rất không ổn."
"Chuyện gì không ổn?"
Chung Kỳ Vân giả vờ hoang mang nói."
Đệ nói chúng ta có giao tình sinh tử, sao tới Tuyền Châu lại không tìm người đại ca này?
Để ta chuẩn bị tiệc tẩy trần đón gió cho đệ?
Chẳng lẽ đệ thăng tiến nhanh quá nên coi thường lão ca này rồi?"
"Ôi da, Lục ca nói vậy thật làm ta xấu hổ, tình cảm huynh đệ chúng ta thân thiết, sao ta có thể không nhớ đến huynh chứ?
Huống chi so với địa vị được người tôn sùng như Lục ca, ta hiện giờ đâu là gì.
Kỳ thật từ Ấn Độ về dừng tại Tuyền Châu, ta cũng định tới thăm lão ca, nào ngờ huynh lại tự thân tới đón, ta thật sự vô cùng cảm động..."
Lục Hoảng làm như bừng tỉnh: "Thì ra là thế...
Lại nói Chung lão đệ xem chúng ta đứng ở đây nói chuyện cũng không ổn, ta đã chuẩn bị sẵn một bữa thịnh soạn ở nhà, nghĩ Chung lão đệ vốn là người Tuyền Châu, cũng nhớ hương vị quê nhà, nên chuẩn bị toàn là đặc sản Tuyền Châu chính gốc, vịt kho, giò heo đều có!
Nếu Chung lão đệ không chê, vậy cùng ta về nhà nếm thử nhé?"
"Lục ca lại còn mất công chuẩn bị đặc sản Tuyền Châu cho ta sao?"
"Tất nhiên tất nhiên."
Chung Kỳ Vân bày ra vẻ mặt cảm động sâu sắc: "Ta nào dám chê, Lục ca thấu đáo, còn tự mình tới đây, làm ta áy náy quá."
Nói rồi, Chung Kỳ Vân cười: "Nếu đã vậy, ta lập tức đi sắp xếp việc trên thuyền, sau đó cùng lão ca về Lục gia."
"Tốt!"
Đợi Lục Hoảng đáp lời, Chung Kỳ Vân xoay người dặn dò Lưu Vọng Tài vài việc, sau đó lại tự mình vào khoang lấy chút đồ vật mà đám Bùi Ngũ mang tới, rồi cùng Lục Hoảng rời đi.Nhà của Lục Hoảng nằm ở đoạn giữa con phố phồn hoa nhất phía nam thành Tuyền Châu, hai bên đường nam bắc đều là cửa hàng vô cùng náo nhiệt.
Cổng lớn Lục phủ trông không quá cao rộng, nhưng khi bước vào trong mới thấy phòng ốc rộng rãi, cảnh quan tinh tế mang đậm phong vị Giang Nam, như bước chân vào một thế giới khác.Chung Kỳ Vân chợt nhớ đến Hà Mẫn Thanh từng nhắc, mặt tiền cửa hàng trên con phố gần nhà Lục Hoảng đều là độc quyền của hắn, hoặc tự kinh doanh, hoặc cho thuê, đều thu lợi nhuận kếch xù.
Nghĩ có lẽ những cửa hàng kia tất cả coi như địa bàn của phủ Lục, nếu tính kỹ, diện tích nhà Lục Hoảng chắc chắn không nhỏ hơn phủ Hồ gia là bao.Vừa nghĩ hắn vừa theo Lục Hoảng vào phủ, nghe Lục Hoảng giới thiệu phủ đệ của hắn ta, cũng ngắm nghía xung quanh.
Đến một đình đài, liền thấy một cây cầu kín đáo kéo dài qua phố, nối liền hai khu.Chung Kỳ Vân thật lòng cảm thán: "Lục ca quả nhiên gia nghiệp lớn, khiến người ngưỡng mộ."
Lục Hoảng nghe vậy cười sang sảng, trong lời tràn đầy vẻ kiêu ngạo: "Chung lão đệ nên biết ta chỉ thích phong vị của Giang Nam, hoa viên này xây trong mấy năm, đốt không ít tiền đâu."
"Quả thật đẹp như chốn bồng lai, ta mỏi mắt ngước nhìn."
"Ha ha ha ha ha ha ha, Chung lão đệ đây là nói đùa phải không?
Ai mà không biết hiện giờ Thuận Phong Dịch, Thừa Phong Các, đội thuyền Chung gia của đệ như bát bảo tụ chứ?
Như viện trạch này, đệ muốn thì cũng dễ dàng có được thôi, như đệ mới là khiến người phải ngước nhìn."
Chung Kỳ Vân cười lắc đầu: "Lục ca nói đùa."
Lời khiêm tốn, nhưng hắn cũng không phủ nhận câu vừa rồi của Lục Hoảng.Lục Hoảng thấy thế, mắt sáng lên vài phần, Chung Kỳ Vân hơi hạ mi xuống, chỉ cười nghe Lục Hoảng tiếp tục giới thiệu phủ nhà mình.Đợi Chung Kỳ Vân theo Lục Hoảng đến trước sảnh chính, chính thê của Lục Hoảng cùng hai nhi tử và một nhi nữ cùng ra đón.Lục Hoảng cười giới thiệu với Chung Kỳ Vân: "Người này là thê tử ta."
Chung Kỳ Vân chắp tay cúi chào: "Thì ra là đại tẩu, khi cùng Lục ca buôn bán, thường xuyên nghe huynh ấy nhắc đến tẩu, hôm nay gặp mặt quả nhiên khí chất hơn người."
Nói rồi hắn khẽ giơ tay, Bùi Ngũ bên cạnh liền đưa hộp quà đã chuẩn bị từ trước cho Chung Kỳ Vân.Chung Kỳ Vân mở hộp ra, bên trong là một chuỗi dây chuyền hồng ngọc quyến rũ rực lửa tuyệt đẹp mang nét độc đáo của Ấn Độ.Lục phu nhân khẽ che miệng bằng khăn tay, ngăn tiếng kinh hô khó kìm nén."
Ta từ Ấn Độ trở về, mang theo chút trang sức đá quý, làm quà gặp mặt cho đại tẩu, mong tẩu không chê."
Đây đâu phải là vật phàm mà chê?
Đá quý Ấn Độ giá trị ngàn vàng tạm chưa bàn, nói gì tại Đại Chinh quá hiếm lạ, có tiền chưa chắc mua được, nghe nói ngay cả đương kim hoàng hậu cũng chỉ có một chiếc!Lục phu nhân đưa tay muốn từ chối, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi chiếc dây chuyền đá quý một giây: "Cái này, cái này quý trọng quá..."
Chung Kỳ Vân không nói ra thứ này hắn có cả một thuyền, chỉ đáp: "Chính là cố ý mang về cho đại tẩu, tẩu cứ nhận lấy đi."
Lục Hoảng cũng bị đại lễ của Chung Kỳ Vân làm cho kinh ngạc, hắn khẽ ho hai tiếng, ý cười trong đáy mắt càng sâu: "Chung lão đệ đã mang đến cho nàng, vậy nàng cứ nhận lấy đi."
"Vậy... vậy cảm tạ Chung lão bản."
Dứt lời, Lục phu nhân vui vẻ nhận hộp, bảo nha hoàn bên cạnh cất giữ cẩn thận.Sau đó Lục Hoảng lại giới thiệu với Chung Kỳ Vân hai nhi tử Lục Cẩn, Lục Sùng, Chung Kỳ Vân cũng tặng chút đồ chơi, tuy giá trị không cao lắm, nhưng lại là những thứ hiếm thấy ở Đại Chinh.Đợi Chung Kỳ Vân hàn huyên với hai người xong, Lục Hoảng nhìn nữ nhi duy nhất dung mạo như hoa của mình.Lục Tuyết Nhàn từ lúc Chung Kỳ Vân đến, vẫn luôn nhìn hắn, đợi ánh mắt Chung Kỳ Vân chuyển sang, nàng kiêu ngạo nhướng đôi mày thanh tú, nói: "Huynh là Chung Kỳ Vân mà cha thường nhắc đến sao?"
Lục Hoảng nghe vậy giả vờ quát lớn: "Ai, Nhàn Nhàn, sao có thể vô lễ gọi thẳng tên Chung gia chủ như vậy?"
Lục Tuyết Nhàn lè lưỡi với hắn: "Phụ thân thật đáng ghét."
"Con..."
Chung Kỳ Vân vội vàng khuyên nhủ: "Lục ca, chẳng qua là tên thôi, không sao."
Lục Hoảng bất đắc dĩ than: "Đều tại ta ngày thường quá nuông chiều nó, dạy dỗ không có quy củ."
"Nữ nhi hoạt bát một chút cũng tốt mà."
"Haizzz, đây là nữ nhi bảo bối nhà ta, trước đó hay nhắc với đệ cùng Hà Mẫn Thanh, cũng là nhi nữ duy nhất của Lục Hoảng ta, Lục Tuyết Nhàn."
Dứt lời, Lục Hoảng lại nhìn Lục Tuyết Nhàn, nói: "Nhàn Nhàn, đừng cả ngày nghịch ngợm gây sự, mau tới đây chào Chung gia chủ."
"Được, phụ thân" Lục Tuyết Nhàn dẩu môi, nàng có chút xấu hổ nhìn Chung Kỳ Vân, "Kỳ Vân ca ca, xin chào."
Chỉ là lời còn chưa dứt, Chung Kỳ Vân mặt tươi cười đã lên tiếng: "Ta và Lục ca là huynh đệ tốt tình nghĩa sâu nặng, giao tình sống chết, con bé mà gọi ta là ca ca thì sai vai vế rồi, Lục cô nương vẫn nên gọi ta một tiếng thúc thúc đi."________R: ối cái j đây?!
Thì ra là hoa đào của anh chồng đại gia của ta từ Lục gia bay tới =))) hẹ hẹ