- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #101
Xuyên Không Đệ Nhất Xui Xẻo - Quái Đản Giang Dương
Chương 99 + 100
Chương 99 + 100
edit: Rượu
Chương 99: Phản côngTrời tờ mờ sáng, như dự đoán, bọn họ gặp đội thuyền của Chung gia ra khơi bắt cá ngay trong đêm.Một chiếc thuyền lớn, mười hai người mặc áo vải thô lái thuyền, từ xa thấy "Hắc Kình Hào" liền vội vàng bỏ chạy.Nhưng thuyền nhỏ như thế làm sao thoát khỏi sự truy đuổi của Hắc Kình?
Chưa đầy một khắc, thuyền đã bị bao vây bởi thuyền hải tặc.Bị "phản bội", Chung Kỳ Vân đương nhiên vô cùng tức giận, khi mấy người bị trói lên Hắc Kình Hào, hắn "mất kiểm soát" rút dao bên hông một tên hải tặc, xông lên muốn giết đám người đó.Nhưng cuối cùng vẫn bị Lạp Cáp ngăn lại."
Chung lão bản không cần quá kích động, chúng ta còn phải để bọn chúng dẫn đường nữa, ngươi muốn báo thù, đâu chỉ đơn giản là giải quyết mười hai người này là xong?
Lấy lại vàng mới là chuyện quan trọng."
Chung Kỳ Vân nghiến răng nhìn chằm chằm đám người trước mặt, đợi Lạp Cáp luyên thuyên xong, hắn mới kìm nén "giận dữ", đáp: "Lạp Cáp đại nhân nói phải, bây giờ giết bọn chúng là quá hời cho chúng rồi, những kẻ phản bội ta, ta tất không tha cho một ai."
"Vậy thì tốt."
Lạp Cáp híp mắt cười, sau đó ra hiệu A Phú Nhĩ đưa Chung Kỳ Vân sang một bên, hắn mới bắt đầu thẩm vấn đám người Đại Chinh.Đối với người Đại Chinh, hắn có rất nhiều biện pháp đối phó.Vài roi vọt, đao kiếm đe dọa, chưa đến một chén trà nhỏ, đã có người khóc lóc thảm thiết khai ra nơi đội thuyền ẩn náu.Lạp Cáp nghe xong cười, nơi đám thương nhân Đại Chinh ẩn náu, tuy không hoàn toàn trùng khớp với lời hai tên thuộc hạ của Chung Kỳ Vân, nhưng phướng hướng quả nhiên không sai lệch nhiều với suy đoán của Lưu quản sự.Đã nhiều ngày không thấy nắng, khi mặt trời lên cao, gió bắc cũng ngừng thổi từ lúc nào.Rời đội thuyền nhiều ngày, Chung Kỳ Vân cuối cùng cũng gặp lại thuyền viên của mình đang ẩn náu tại một cái vịnh nhỏ vắng người qua lại, vịnh bốn bề có núi vây quanh, địa hình rất giống cái vịnh của Lạp Cáp, nhưng nhỏ hơn nhiều, quả thực là một nơi ẩn nấp cực tốt.Một chiếc thuyền bảo và sáu chiếc thuyền lớn của nhà Chung được che khuất dưới vách đá, cánh buồm trắng đã sớm được thu lại, sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào thân tàu gỗ, tạo nên những gợn sóng nhỏ.Giữa trưa, đứng trên boong tàu Hắc Kình Hào nhìn ra xa, có thể thấy đám thuyền viên trên boong tàu dưới ánh nắng vàng rực rỡ, tay bưng bát ăn cơm, vừa nói vừa cười, một cảnh tượng bình yên như chốn đào nguyên.Hiển nhiên bọn chúng "không biết" nguy hiểm đã cận kề."
Đám người Đại Chinh này thật đáng thương, chết đến nơi rồi mà còn không biết."
A Phú Nhĩ nói.Lạp Cáp chỉ cười một tiếng, không trả lời, chỉ hỏi ba người Chung Kỳ Vân: "Trên thuyền đó đại khái có bao nhiêu người?"
Chung Kỳ Vân nghĩ nghĩ, nói: "Ban đầu tính sơ hơn hai trăm hai mươi người, nhưng Lưu Vọng Tài nói với ta lần trước những người này phản loạn giết không ít, hiện giờ......
Có lẽ còn khoảng một trăm hai ba người......"
"Cũng không ít."
Chung Kỳ Vân nhíu mày gật đầu: "Không ngờ còn nhiều người thế....."
"Nhưng cũng chỉ là một đám thủy thủ chẳng có bản lĩnh gì, đương nhiên thắng được."
Lạp Cáp nói rồi nhìn Chung Kỳ Vân, chỉ thấy Chung Kỳ Vân tựa như yên tâm thở nhẹ một hơi, hắn trong lòng cười nhạo một tiếng, không nói thêm gì.Hắc Kình Hào quá lớn không thể đi vào cửa vịnh, Lạp Cáp nghĩ một chút liền sai người dùng những chiếc thuyền khác đi vào.Chỉ là hắn vừa mới sắp xếp người xong, tên thuộc hạ Nặc Uy Hãn canh giữ ở cuối đội thuyền vội vã lái thuyền tới."
Lạp Cáp đại nhân!
Không hay rồi!
Hải quân, hải quân đuổi tới!"
Lạp Cáp ngẩn ra, ngay sau đó khó tin đáp: "Sao lại thế này?
Chẳng phải đã thoát khỏi đám hải quân đêm qua rồi sao?"
"Không phải hải quân đánh lén vịnh Ba Khắc Bố Nhĩ đêm qua!
Mà là đám hải quân đã canh giữ ở Đông Hải từ trước!"
"Bọn chúng làm sao đến được đây?!"
"Không biết, không biết ạ!"
Nặc Uy Hãn hoảng sợ nói: "Có mười chiếc thuyền!
Ít nhất cũng có hơn một ngàn người!
Lạp Cáp đại nhân, bây giờ phải làm sao?!"
Không đợi Nặc Uy Hãn nói thêm, Lạp Cáp nhìn về phía đông, liền thấy một đội thuyền mênh mông cuồn cuộn, treo cờ hải quân Ấn Độ quốc hướng về phía này mà tiến tới.Lạp Cáp trong nháy mắt nghiến chặt răng, hắn quay mặt về phía Chung Kỳ Vân, dùng sức kìm nén vẻ dữ tợn trên mặt, gắt gao nhìn chằm chằm Chung Kỳ Vân, vừa rồi trong thoáng chốc, hắn đã nghĩ bản thân trúng kế của Chung Kỳ Vân, nhưng ngẫm lại làm sao có thể, Chung Kỳ Vân suốt thời gian này đều sống dưới mí mắt hắn, chưa từng có cơ hội liên lạc với bên ngoài.......Không thể nào, không thể nào là người này, Phổ Rải Vương đã sớm muốn thống lĩnh hải vực Ấn Độ, là do hắn chen chân vào, dẫn đầu đội thuyền hải tặc khác chiến đấu với hải quân, nên mới không hoàn toàn khống chế được hải vực Ấn Độ.Lần này có người đốt cung điện của Phổ Rải Vương, khiến Phổ Rải tức giận rồi mới ra tay tàn nhẫn để tiêu diệt hải tặc......"
Đưa Tang Y đến cho ta!"
Lạp Cáp hét lớn một tiếng, sau đó lại lớn tiếng nói với người trên thuyền: "A Phú Nhĩ, ngươi dẫn năm mươi người canh giữ cửa vịnh, đừng để người Đại Chinh thừa cơ phản bội, những người còn lại đều chuẩn bị nghênh chiến!
Mở cung đón đánh hải quân!"
Bên kia Lạp Cáp tức giận thế nào, Chung Kỳ Vân không quản, khi Lạp Cáp không rảnh bận tâm đến ba người bọn họ, Giang Tư Thừa theo kế hoạch đi trước cởi trói cho đám Chương Hồng, rồi lại đến chỗ giam giữ người Bùi gia cởi trói cho những hộ vệ biết võ của Bùi gia."
Hiện tại trên thuyền bắt đầu náo loạn, các ngươi theo kế hoạch cẩn thận hành động."
Cắt dây thừng cho hộ vệ, Giang Tư Thừa đưa cho bọn họ vũ khí ám vệ đã giấu sẵn."
Giang đại hiệp, vậy thiếu gia nhà chúng ta....."
Hộ vệ nhìn về phía sau, Bùi Ngạn vẫn bị trói, thậm chí miệng còn bị nhét vải, do dự nói.Giang Tư Thừa sắc mặt không đổi, nhàn nhạt đáp: "Tạ đại nhân nói, tạm thời đừng cởi trói, Bùi thiếu gia cứ bị trói như vậy an toàn hơn."
"Ô ô ô ô ——!!!"
Bùi Ngạn khó tin nhìn Giang Tư Thừa, người này trước sau bất nhất, ngày đó ám vệ của Tạ Vấn Uyên đến tìm hắn đâu có nói như vậy!Thấy tên hộ vệ do dự, Giang Tư Thừa vỗ vai hắn, "Yên tâm, sẽ không sao đâu."
"Vâng!
Vậy ta nghe theo Giang đại hiệp!"
Cùng lắm thì về Đại Chinh rồi từ chức hộ vệ Bùi gia, cái chức hộ vệ đại thiếu gia Bùi gia ai thích làm thì làm!An bài vài người xong, Giang Tư Thừa vội vàng trở lại boong tàu, lúc này hải quân đã tiếp cận, thậm chí chiếc thuyền gần nhất đã có người thừa cơ bắc thang trèo lên thuyền.Trận chiến bắt đầu.Mặt biển phủ đầy ánh đao kiếm.Cửa vịnh, mười chiếc thuyền hải quân với hơn một ngàn hai trăm binh, tám chiếc thuyền hải tặc với gần sáu trăm người giao chiến hỗn loạn.Trong phút chốc vang lên tiếng đao kiếm chém vào da thịt, tiếng xác người rơi xuống nước, tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác.Khi đám Chương Hồng tìm được Tạ Vấn Uyên và Chung Kỳ Vân, hai người họ tay cầm vũ khí, từng bước một đi về phía đuôi thuyền.Sợi dây thừng hải quân bỏ lại ở đuôi thuyền vẫn còn đó, Chung Kỳ Vân, Tạ Vấn Uyên, Chương Hồng và những người khác thừa lúc hỗn loạn mượn dây thừng đu sang chiếc thuyền bảo của hắn.Đám hải tặc trên thuyền thấy họ đến thì có chút ngây người, vốn còn tưởng họ đến giúp đỡ, nào ngờ ngay sau đó người Đại Chinh lại không cố kỵ mà bắt đầu đánh giết, bọn chúng mới biết mình trúng kế.Chung Kỳ Vân chân bị thương, nhưng cũng không dám dừng lại một phút, khi hải tặc đánh tới, hắn nhịn đau ở chân chạy như điên nghênh chiến.Đánh ngã một người, sau đó dư quang thoáng thấy một người khác giết tới, hắn không kịp rút đao, chỉ có thể nhấc chân đá mạnh vào bụng tên hải quân kia.Tuy đạp ngã kẻ tới, nhưng chân hắn không tránh khỏi trúng một đao.Chung Kỳ Vân quỳ một gối ngã xuống đất, bốn phía lập tức chen vào bốn tên hải tặc bao vây, lòng Chung Kỳ Vân chợt lạnh, thầm nghĩ xong đời.
Giữa ranh giới sinh tử, Tạ Vấn Uyên không xa liền bỗng nhiên lướt tới.Thân hình như ngọc đẽo, y phục dính máu tung bay, y đứng trước Chung Kỳ Vân, ngước mắt, vung kiếm, Chung Kỳ Vân phảng phất như thấy được hoa bay đầy trời, núi non rung chuyển, nước biển trào lên, một khoảnh khắc, tất cả rơi vào trong mắt, chạm vào đáy lòng.Chói mắt và hoàn mỹ đến nghẹt thở.Chung Kỳ Vân cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình đập như muốn nổ tung.Những cảm xúc mông lung ngày ấy, những rung động khó hiểu, dường như có đáp án.Hắn không thể không nhận ra.Vì sao biết Tạ Vấn Uyên tùy thời có thể lấy mạng mình nhưng lại không nhịn được tiếp cận y.Vì sao bản thân cố ý có hứng thú không tả được với y.Vì sao hết lần này tới lần khác tới gần y, dây dưa y.Vì sao lúc Hàng Châu phong thành, nhận ra hắn và y khác biệt lại chua xót đến thế...Thì ra tất cả những việc ấy, đều âm thầm lớn dần tiến tới một vấn đề mà trước sau hắn không dám chạm vào.Thích.Hắn thích Tạ Vấn Uyên.Y tâm sâu như biển, khiến hắn tò mò, khiến hắn không kìm được được tiến lại, tìm hiểu.
Y thiên tư trác tuyệt, chói sáng khiến người không thể rời mắt.
Y rõ ràng nắm trong tay tất cả, nhưng lại một thân cô độc...
Giải quyết xong bốn người trước mặt, phát hiện Chung Kỳ Vân phía sau không có động tác, Tạ Vấn Uyên vội vàng quay đầu lại nhìn, "Chung huynh sao còn......?"
Nhưng lúc bốn mắt chạm nhau, Tạ Vấn Uyên sững người, ý trong mắt một lời khó tả.Vì đôi mắt linh động sáng ngời kia, giờ phút này chứa đầy tình cảm nóng bỏng, Chung Kỳ Vân không chút che giấu cứ vậy để tình tố cuồng nhiệt trào ra.Thật sự khiến ai cũng thấy rõ ràng.Tay cầm kiếm của Tạ Vấn Uyên khẽ nhúc nhích, sau đó rũ mắt xuống, nói: "Trên chiến trường chớ có phân tâm, Lạp Cáp chắc hẳn đã phát hiện không ổn, chúng ta cần phải lập tức hành động."
Chung Kỳ Vân hoàn hồn, hắn nhìn Tạ Vấn Uyên thật sâu, đáp: "Tạ đại nhân nói phải."
Lời vừa dứt, bên cạnh Hắc Kình Hào liền truyền đến tiếng Lạp Cáp gầm giận: "Chung Kỳ Vân!
Ta phải giết các ngươi!"
Hải tặc sở dĩ gọi là hải tặc, giết người không chớp mắt tấtnhiên quá bình thường, tuy nói số lượng hải quân nhiều gấp đôi, nhưng ra tay lại hung ác hơn hải quân, đao nào cũng chí mạng.Hải quân chỉ trong một canh giờ đã thương vong vô số, Lạp Cáp chậm nhưng lại bắt đầu chiếm thượng phong.Đợi đến khi Lạp Cáp nhớ tới Chung Kỳ Vân, hắn đã sớm mượn dùng những sợi dây hải quân bỏ lại trên Hắc Kình Hào đu sang chiếc thuyền bảo bị bọn chúng cướp lại, chỉ thấy mười hai người Đại Chinh gặp lúc trời chưa sáng kia, từng người thân thủ phi phàm đối chiến ba chục tên hải tặc đang trên thuyền bảo, làm gì có chút mềm yếu nào?Thậm chí......
Cái tên Lưu quản gia kia......Khóe mắt Lạp Cáp muốn nứt ra, gầm giận thành tiếng."
Lạp Cáp đại nhân, đám người Đại Chinh này chuẩn bị trộm thuyền bảo bỏ trốn!
Không thể để bọn chúng chạy!"
Một tên hải tặc bên cạnh chưa dứt lời, đã thấy Lạp Cáp cho người bắc thang sang thuyền bảo, sau đó mấy chục người chen chúc nhau mà leo qua.Thấy Lạp Cáp toàn thân phẫn nổ tức giận đuổi theo, Chung Kỳ Vân không giận mà cười, mặc kệ vết thương cũ mới đau đớn thế nào, hắn gắng gượng đứng lên, "Lạp Cáp, những gì ngươi bắt ta phải chịu, ta sẽ đòi lại gấp đôi."
Người phiên dịch tiếng Đại Chinh không có bên cạnh, Lạp Cáp nghe không hiểu Chung Kỳ Vân nói gì, nhưng chỉ nhìn biểu hiện của Chung Kỳ Vân, trong lòng lửa giận càng bùng cháy.Chưa một ai dám đứng trên đầu hắn nhảy nhót như thế, chưa từng có!"
Ta biết ngươi không hiểu tiếng Đại Chinh, cho nên trong thời gian ở chỗ ngươi ta cũng học được một câu Ấn Độ đấy."
Chung Kỳ Vân nói xong, nhướng mày, dùng tiếng Ấn Độ khiêu khích nói: "Ngươi xong rồi."___________________R: Má ơi lại đây xem anh Vân ảnh ngứa đòn...Lạp Cáp tiếp chiêu của Chung đại gia điiiiiVấn Uyên chạy không thoát khỏi lướt tình của đại gia đâuuuuuChương 100: Ngàn cân treo sợi tócLại nói sâu trong vịnh, khi A Phú Nhĩ dẫn theo sáu chục tên hải tặc lặng lẽ lẻn vào, bỗng nhiên phát hiện boong thuyền bảo và sáu chiếc thuyền lớn đều không thấy người đâu.Hắn trong lòng nghi hoặc, trực giác thấy không ổn, hạ lệnh cho thuộc hạ cẩn thận bước lên thuyền bảo.Nhưng đi tuần một vòng, thuyền bảo lại chẳng có gì."
Sao lại thế này, người đâu?"
A Phú Nhĩ nói."
Bên ngoài loạn như vậy, đám người Đại Chinh nhát như chuột đó chắc chắn thấy không ổn nên bỏ trốn rồi?"
"Đúng vậy, ta vừa tiện đường đi qua một vòng, đầy ắp những rương hòm, bên trong không có đèn, tôi liền mở một cái ra."
Tên hải tặc rụt rè cười hắc hắc hai tiếng, từ túi áo móc ra một khối đồ vật vàng óng ánh."
Vàng?!"
"Vàng thế mà ở trên thuyền?!"
"Vàng?"
Nghe thấy vàng, mắt A Phú Nhĩ sáng rực, hắn cẩn thận nhìn ra ngoài vịnh, tâm tư dao động, sau đó hắn giật lấy khối vàng trong tay thuộc hạ bỏ vào áo, hỏi: "Các ngươi thật sự thấy vàng?"
"Đúng ạ."
"Có bao nhiêu rương?"
"E rằng bốn năm chục rương."
A Phú Nhĩ liếc mắt người đáp lời, nói: "Bốn năm chục ư, ta chỉ thấy có hai mươi rương thôi."
A Phú Nhĩ nói vậy, những người còn lại đều hiểu, trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó cười liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, A Phú Nhĩ nói phải."
"Nếu đã tìm được vàng, chúng ta mau đi khuân thôi."
Trong khoang thuyền, thuộc hạ của Tạ Vấn Uyên, mấy tay bảo tiêu của đội thuyền, hộ vệ Trương gia và hơn 70 người khác đều ẩn nấp ngay giữa."
Người đến."
Trong khoang tối đen không ánh sáng, ám vệ nấp sau cửa thấp giọng nói một câu, người đang nấp đều rút chủy thủ bên hông ra......A Phú Nhĩ và đám người kia thế nào, Lạp Cáp trên thuyền hoàn toàn không hay biết.
Hắn chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Chung Kỳ Vân trước mặt, hận không thể lột da rút gân hắn.Có thể nói, bao nhiêu năm nay, Chung Kỳ Vân là người đầu tiên khiến Lạp Cáp tức giận đến như vậy.Chỉ thấy Lạp Cáp ngửa mặt lên trời cười như điên, ngay sau đó ra lệnh một tiếng, những hải tặc còn rảnh rỗi trên Hắc Kình Hào liền chạy nhanh tới, "Những người khác các ngươi giải quyết cho ta, Chung Kỳ Vân, giao cho ta."
Lạp Cáp dứt lời, vung đao đánh tới.Chung Kỳ Vân và Tạ Vấn Uyên khẽ trao đổi ánh mắt, Tạ Vấn Uyên gật đầu, rồi sau đó khi đao của Lạp Cáp gần đến trước mặt, hắn cúi người né tránh, rồi nhịn đau chạy như điên tránh né sự truy kích.Lạp Cáp đương nhiên là nhanh chân đuổi theo.Tạ Vấn Uyên rút kiếm chắn ngang trước mặt hắn, ánh mắt kiên quyết nhìn đám hải tặc từng bước tiến lại gần, mở miệng lệnh đám Chương Hồng: "Bọn chúng đông người không cần đánh bừa, thấy cơ hội thì thừa cơ thoát đi, theo kế hoạch hành sự."
"Vâng!"
Chung Kỳ Vân và Lạp Cáp chạm mặt nhau trên một lối đi nhỏ hẹp nối liền ở boong tàu.Thấy không tránh được, Chung Kỳ Vân trái với hành động trốn chạy vừa rồi, ra tay trước.
Lạp Cáp khẽ lách mình, tránh được cú đánh đó.Lưỡi dao trên tay Chung Kỳ Vân mạnh mẽ đập vào tấm ván gỗ, khảm sâu gãy cả lan can, không rút ra được.
Lạp Cáp lộ ra nụ cười dữ tợn, giơ trường đao chuẩn bị lập tức chém ngã hắn.Chung Kỳ Vân ném thẳng con dao găm trong tay xuống, hắn không có vũ khí phòng thân, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh thật sự nghênh chiến, tuy nói võ công hắn không bằng Tạ Vấn Uyên, nhưng cận chiến, Chung Kỳ Vân tự nhận không quá kém, nghĩ vậy, mắt trở lên sắc bén, nhìn cơ hội lập tức lao về phía Lạp Cáp, hung hăng nắm lấy cổ tay đang cầm đao của đối phương.
Lạp Cáp cố sức giữ vũ khí của mình, Chung Kỳ Vân liều mạng cướp đoạt vũ khí.
Nhất thời không ai thoát khỏi cục diện bế tắc này."
Rốt cuộc ngươi bắt đầu tính kế từ khi nào?
Hả?"
Dù biết Chung Kỳ Vân không hiểu, Lạp Cáp vẫn giận dữ nói, "Chung Kỳ Vân, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!"
Chung Kỳ Vân không hiểu nhưng cũng đoán sơ được Lạp Cáp đang nói gì, hắn không đáp, chỉ cười nhạo một tiếng.Nụ cười này càng chọc Lạp Cáp giận dữ, hắn nhấc chân tàn nhẫn đá vào chân bị thương của Chung Kỳ Vân, Chung Kỳ Vân đau đớn kêu lên một tiếng, quỳ một gối xuống đất.
Nhưng ngay sau đó hắn mượn lực, ngửa người ra sau, thừa lúc Lạp Cáp không phòng bị, một cú quét chân hất kẻ kia ngã xuống đất, cả hai đều ngã nhào trên boong tàu.Chung Kỳ Vân không dám chậm trễ cơ hội hiếm có, gắng sức giơ tay giật mạnh từ bên hông Lạp Cáp, rút con dao găm bên hông hắn ra.Không kịp thưởng thức con dao găm tuyệt đẹp nạm đầy đá quý này, giữa ranh giới sinh tử, Chung Kỳ Vân đoạt được dao găm dùng tốc độ nhanh nhất, nghĩ đến kế sách đã bàn với Tạ Vấn Uyên, hắn không ngừng lao về phía Lạp Cáp, muốn đoạt lấy binh khí.Chỉ là Lạp Cáp cũng không phải kẻ yếu, ngay khi Chung Kỳ Vân lao tới, hắn liền xoay người nhảy lên, vung đao chém về phía Chung Kỳ Vân.Chung Kỳ Vân vốn muốn lùi về sau tránh né, nhưng phía sau bỗng nhiên hiện ra hai tên hải tặc vung đao lao tới, hắn không dám lùi nữa, không kịp tránh, trong lòng chợt động, xoay người định trèo lên lan can, nhưng đao của Lạp Cáp theo sát ngay sau đó, cánh tay Chung Kỳ Vân trúng một đao.Máu tươi lập tức văng khắp nơi, nhuộm đỏ quần áo Chung Kỳ Vân, bắn vào mắt Lạp Cáp đang giết người đến đỏ cả mắt."
Aaaa ——!"
Tay Chung Kỳ Vân bám vào lan can mất lực, chợt nghiêng người về phía trước một vòng thẳng tắp ngã xuống biển rộng.Lạp Cáp nhào tới bên lan can, chỉ nghe thấy tiếng bọt nước bắn lên, và tiếng kêu cứu của Chung Kỳ Vân, "Ha ha ha ha ha ha, cuối cùng vẫn là ta thắng Chung Kỳ Vân, ha ha ha ha ha ha, ngươi thật cho rằng chỉ bằng vài người đó mà có thể trốn thoát khỏi tay ta sao?
Không thể nào."
Dứt lời, hắn nhìn Chung Kỳ Vân đang vùng vẫy một tay trong biển, thấy hắn đã bắt đầu mất sức dần chìm xuống, Lạp Cáp nắm lấy đao, mắt đầy sát khí, "Chung lão bản nếu đau khổ như vậy, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường nữa, cho ngươi chết sướng một chút."
Sau đó, hắn vung đao cúi người ném mạnh về phía Chung Kỳ Vân đang chìm xuống biển.Dao cùng Chung Kỳ Vân chìm xuống đáy biển, Lạp Cáp phát ra một tiếng reo hò chiến thắng, "Chung Kỳ Vân chết rồi ha ha ha ha, chết rồi!"
Giọng hắn rất lớn, dường như tất cả mọi người trên mặt biển đều có thể nghe rõ.Cửa vịnh, bên cạnh Hắc Kình Hào, Lưu Vọng Tài, Trương Chẩm Phong và những người khác cướp được thuyền và quần áo hải tặc ngụy trang thành hải tặc tự nhiên nghe thấy tiếng Lạp Cáp, Lệnh Hồ Tình hiểu tiếng Ấn Độ, sau khi Lạp Cáp hô lên, hắn liền nhíu mày nói với đội thuyền.Lưu Vọng Tài đang chuẩn bị lặng lẽ lẻn vào Hắc Kình Hào ngẩn ra, khó tin nhìn về phía trước, "Chung ca, Chung ca chết rồi?"
Trương Chẩm Phong nhíu mày, lắc đầu: "Không biết......"
Lệnh Hồ Tình nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là không đâu, Chung lão bản nếu đã bày ra cái bẫy này, thì nhất định có ý đồ của hắn, chúng ta hiện giờ vẫn nên nhanh chóng theo kế hoạch đã định lẻn vào Hắc Kình Hào, nếu lỡ thời gian để hải tặc và hải quân lấy lại tinh thần, thì xong đời rồi."
Lưu Vọng Tài và Dương Hương Đông trong lòng hoảng loạn, nhưng nhìn những thủy thủ trên thuyền cũng bắt đầu luống cuống, Lưu Vọng Tài vẫn cố gắng trấn tĩnh gật đầu nói: "Đúng vậy, Lệnh Hồ đại nhân nói rất đúng, Chung ca không thể chết được."
"Đúng vậy, sư phụ không thể chết!"
Chỉ là lời này quá mức yếu ớt, tựa như không có tác dụng gì.Ngồi một bên quan sát, Đàm Nguyên Tấn cuối cùng cũng mở miệng: "Chung Kỳ Vân và Tạ Vấn Uyên nếu đã nghĩ đến bước này, bày ra cho Lạp Cáp một màn liên hoàn kế như vậy, nhất định đã có đường lui vẹn toàn, có lẽ hắn cố tình khiến Lạp Cáp cho rằng hắn đã chết, giúp chúng ta tranh thủ thời gian."
Tạ Vấn Uyên đề phòng hắn, cho nên những kế sách này trước đó đám Chương Hồng chưa từng nói với hắn, ngay cả hộ vệ của hắn cũng không dùng.
Đàm Nguyên Tấn cũng từng tò mò Tạ Vấn Uyên sẽ phá cục diện tử này như nào, hắn nghĩ trăm ngàn phương pháp, lại chưa từng nghĩ đến còn có cách này.Hai ngày trước nhìn thấy hành động của đám Chương Hồng, hắn mới mơ hồ hiểu được ý đồ ngồi thu lợi của Tạ Vấn Uyên, mà đến giờ phút này hắn mới hiểu, kế sách của hai người kia không đơn thuần chỉ có vậy.Thời điểm ngay cả mạng cũng khó giữ, Chung Kỳ Vân lại muốn thừa cơ cướp lấy chiếc Hắc Kình Hào khiến người rung động này......Đàm Nguyên Tấn hắn tự xưng là người kiến thức rộng rãi, càng hiểu rõ các kiểu tranh đấu trên quan trường, thương trường, lại không ngờ Chung Kỳ Vân có thể làm tới mức này, thật khiến người phải kinh ngạc......Đúng như Đàm Nguyên Tấn dự đoán, Chung Kỳ Vân quả thật không chết.Chung Kỳ Vân bơi cực giỏi, dù chân tay bị thương, một tay hắn cũng có thể lẻn vào trong nước, lặng lẽ bơi đến mạn thuyền bên kia dưới mí mắt Lạp Cáp.Hắn đúng là muốn Hắc Kình Hào, ngay từ khi nhìn thấy chiếc thuyền đó, hắn đã muốn Hắc Kình Hào.Lúc Tạ Vấn Uyên giảng kế cho hắn, tâm tư càng dao động dữ dội, trong lòng hiểu rõ tốc độ của Hắc Kình Hào vượt xa thuyền bảo, nếu vẫn lái thuyền bảo thì dù có thiên thời địa lợi nhân hòa, hắn cũng không dám chắc có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Hắc Kình Hào.Nếu muốn trốn thoát, chi bằng tương kế tựu kế, chọn một chiếc thuyền nhanh nhất, tốt nhất để tẩu thoát.Chung Kỳ Vân hắn, trước giờ người không đụng ta ta không đụng người.
Nhưng đội thuyền thiệt hại bao nhiêu ở chỗ Lạp Cáp, đám Trương Thịnh hiện tại còn trọng thương chưa lành, mấy điều này hắn nhất định phải đòi lại.
Cho nên hắn nói kế hoạch của mình cho Tạ Vấn Uyên, rồi cùng y mưu tính những bước tiếp theo.Giả vờ quy phục rồi bày ra vẻ muốn trộm vàng bỏ trốn để Lạp Cáp thả lỏng cảnh giác, cố tình "tiết lộ" bí mật kho vàng để Lạp Cáp sai người thu hồi vàng, rồi dẫn dụ hải quân để hải tặc của Lạp Cáp mang theo vàng bạc châu báu bỏ trốn, khi đối chiến với hải quân cố ý cướp thuyền bảo tỏ vẻ muốn đào tẩu để Lạp Cáp tức giận rời khỏi Hắc Kình Hào đến giết hắn.......
Ngay cả việc rơi xuống biển cũng là đã bàn trước với Tạ Vấn Uyên, hắn dẫn dụ Lạp Cáp rời đi, Tạ Vấn Uyên và những người khác thừa cơ nhảy xuống biển trốn lên Hắc Kình Hào.......Tất cả những điều này đều là kế sách của hắn và Tạ Vấn Uyên.Bởi vì ngay từ đầu hắn đã không muốn hai chiếc thuyền bảo kia.Khi Chung Kỳ Vân cẩn thận bơi đến bên Hắc Kình Hào, đội thuyền, người Bùi gia, người Trương gia, cùng với thuộc hạ của Tạ Vấn Uyên và Đàm Nguyên Tấn, hơn 200 người lặng lẽ không một tiếng động chiếm lĩnh Hắc Kình Hào.Đợi Giang Tư Thừa ném dây thừng kéo hắn lên thuyền, trên thuyền vẫn còn mấy chục tên hải quân và hải tặc của Lạp Cáp đang giãy giụa.Chung Kỳ Vân vừa lên boong tàu, vừa vặn thấy Bùi Ngạn mặt mày bầm dập bị một tên hải tặc đuổi đánh, nước mắt nước mũi tèm lem, vừa lăn vừa bò la hét inh ỏi chạy về phía hắn.Thấy hai người đến gần, không tránh được, Chung Kỳ Vân thở dài một hơi, chỉ có thể nhấc chân hung hăng đá vào tên hải tặc đang đuổi theo Bùi Ngạn.Tên hải tặc bị đá văng ra sau, Giang Tư Thừa bên cạnh liền vung đao tiến lên, cùng hắn giao chiến.Bùi Ngạn suýt chút nữa mất mạng, vội vàng trốn sau lưng Chung Kỳ Vân, tay túm lấy ống tay áo Chung Kỳ Vân, mắt oán hận nhìn tên hải tặc kia, hô lớn: "Đánh, đánh chết hắn đi!"
Chung Kỳ Vân liếc mắt Bùi Ngạn, kéo vạt áo ra, sau đó hắn nhìn về phía xa, thấy phía tây mây cuộn trào, lại ẩn ẩn thấy bốn năm chiếc thuyền hải quân lục tục kéo đến, hắn biết phía tây sắp đến rồi, liền há miệng lớn tiếng hô: "Đội thuyền Chung gia nghe lệnh!
Những tên còn lại giao cho bên Giang Tư Thừa giải quyết, người khác theo bản vẽ Hắc Kình Hào mà Chương Hồng đưa cho các ngươi nhanh chóng đến vị trí tương ứng, chuẩn bị sẵn sàng!"
Chung Kỳ Vân nhìn quanh boong tàu một vòng, thấy đám Chương Hồng, lại không thấy Tạ Vấn Uyên, hắn nhíu mày hỏi: "Tạ đại nhân đâu?"
Lời vừa hỏi ra, những người nghe được đều lắc đầu nói không biết, không thấy.Lòng Chung Kỳ Vân nóng như lửa đốt, vội vàng lớn tiếng hỏi Chương Hồng đang đánh nhau với hải quân ở đằng kia: "Chương Hồng!
Tạ đại nhân đâu?!"
Chương Hồng đáp lời: "Chúng ta theo yêu cầu của đại nhân tản ra nhảy xuống biển, nhưng vẫn luôn không thấy đại nhân!"
Giọng Chương Hồng vừa dứt, Dương Hương Đông đang quan sát hải lưu bên mạn thuyền liền lớn tiếng kinh hô: "Tạ đại nhân, Tạ đại nhân vẫn còn ở thuyền bảo!"
Chung Kỳ Vân vừa nghe, vội vàng chạy vội đến chỗ lan can nhìn về phía thuyền bảo, một cái liếc mắt, khiến hắn lông tóc dựng ngược, máu tim như ngừng chảy.Trên thuyền bảo, Tạ Vấn Uyên người đầy vết máu bị mười mấy người vây khốn ở giữa.Hai mắt Chung Kỳ Vân tối sầm lại, trong đầu một tiếng nổ vang, sắc mặt nháy mắt trắng bệch."
Vấn Uyên ——————!!!!!"
Chung Kỳ Vân lạnh giọng kêu lên.____________R: sáu chuyến này cả cái sứ đoàn biếc hai ảnh ứ hự >.< ngại qué