Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương

Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương
Chương 30: Chương 30



56.

Trở về phủ Anh Quốc công quen thuộc, di mẫu có nhiều cảm khái, nhưng cũng không quá bi thương. Di mẫu đuổi Hoắc Tuần đi lo việc, dù sao trước khi đăng cơ cũng có rất nhiều chuyện cần hắn đích thân quyết định. Đợi hắn đi rồi, di mẫu mới lặng lẽ hỏi ta Hoắc Tuần đã đồng ý lên ngôi như thế nào.

Có lẽ Trọng Vân đã kể tường tận cho di mẫu nghe về những chuyện xảy ra trong mấy tháng qua. Ta quấn lấy di mẫu, vừa bóc quýt cho bà vừa thong thả kể lại tình hình hôm ấy.

"Con đã nói rồi, ngôi vị hoàng đế này mấy trăm năm trước cũng đâu phải họ Triệu. Con cháu Triệu gia tranh quyền đoạt lợi, chẳng màng thiên hạ, hôm nay chỉ là tự chuốc lấy."

Di mẫu bật cười: "Đúng là lời do đứa nhóc tinh quái này nói ra."

Ta tiếp tục: "Tuy nhiên, Tĩnh vương là người có tình có nghĩa, sáng suốt quyết đoán, xem như đã giữ lại chút thể diện cho Triệu thị. Sau này sử sách nhắc đến Đại Toại, cũng xem như còn chút danh dự."

"Bằng không, nếu chọn một trong hai đứa trẻ kia làm hoàng đế, chẳng phải biểu ca phải làm nhiếp chính vương sao? Ấu chủ mạnh thần, tông thất bất an, triều đình rung chuyển, nếu lại thêm dị tộc ngoài biên cương rục rịch, người chịu khổ vẫn là dân chúng."

"Cứ như vậy đi." Ta gỡ sạch những sợi trắng trên múi quýt, đưa cho di mẫu.

Ánh mắt di mẫu nhìn ta có phần kiêu hãnh, lại có phần vui mừng: "Man Man giỏi như vậy, biểu ca con không có lễ tạ sao?"

"Có chứ," ta bật cười, "Biểu ca nói đợi huynh ấy đăng cơ, sẽ phong con làm quận chúa."

Di mẫu thoáng sững sờ, dường như điều ta muốn và điều bà nghĩ không giống nhau. Nhưng ta giả vờ không thấy mà chuyển sang chuyện khác.

Thực ra, ngày hôm ấy ta và Hoắc Tuần đã nói rất nhiều. Hắn thử dò hỏi ta xem có định giao Xuân Nhật Nhàn cho Lưu Tam Lang quản lý không. Ta lắc đầu, không chỉ Xuân Nhật Nhàn, ta còn có nhiều việc khác muốn làm. Nhưng bây giờ chưa cần nói với hắn.

Hoắc Tuần im lặng hồi lâu, sau đó nặn ra một nụ cười khô khốc.

"Đúng là trùng hợp, phụ thân tiêu diệt Bắc Nhung, giúp biên cương yên ổn suốt mấy chục năm. Vậy mà ngay khi kinh thành bất ổn, Bắc Hồ cũng bắt đầu manh động, giao thiệp với các bộ tộc khác nhiều hơn trước, có lẽ đang có ý định nam hạ."

"Sau khi đăng cơ, ta chắc chắn sẽ bận tối mặt."

Ta không lên tiếng. Nhưng Hoắc Tuần chỉ ngừng một chút rồi lập tức bộc bạch thẳng thắn.

"Nhưng Man Man, ta vẫn muốn muội ở lại."

"Trước khi muội đến phủ Anh Quốc công, ta luôn thấy phiền khi tiếp xúc với nữ tử. Ta cảm thấy họ vừa rắc rối vừa yếu đuối. Nhưng lần đầu tiên gặp muội..."

"Khi ta biết muội một mình băng ngàn dặm đến kinh thành, sự chấn động khiến tim và linh hồn ta run rẩy, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ."

"Sau đó, ta không tự chủ được mà để ý đến muội. Sợ muội thiếu thốn ăn mặc, ta đích thân chọn người lo liệu; sợ muội bị hạ nhân không có mắt chọc giận, ta thỉnh thoảng lại răn đe bọn họ."

"Thế nhưng, suốt ba năm ở phủ Anh Quốc công, muội luôn giữ khuôn phép, chẳng khác gì tiểu thư khuê các trong kinh thành, chẳng còn chút nào giống cô nương gan dạ dám một thân một mình vào kinh."

"Sự khác biệt ấy khiến ta thầm vui sướng, như thể ta phát hiện ra một bảo vật mà cả thiên hạ không ai biết đến."

"Nhiều lần ta muốn công khai với cả thế gian rằng bảo vật này quý giá nhường nào. Nhưng lý trí lại nhắc nhở ta, dù chỉ có mình ta phát hiện ra, nhưng không có nghĩa là ta có thể sở hữu nó."

"Khi thì mê đắm cuồng si, khi lại tỉnh táo đau đớn, sự giày vò này khiến ta nghiện đến không thể dứt bỏ."

"Man Man, ta đã thử rồi, nhưng ta không thể cai được!"

Ánh mắt hắn nhìn ta lộ rõ nét điên cuồng, nhưng ngay khi gần như vỡ vụn, hắn lại quay đầu nhìn vầng trăng treo cao trên bầu trời.

"Đêm đó, khi nghe mẫu thân hỏi muội muốn một cuộc hôn nhân thế nào, muội đáp rằng dù là phi tử của đế vương hay chính thê của công hầu, muội đều chấp nhận. Khi ấy ta nghĩ, vinh hoa phú quý ta đều có thể cho muội, vậy tại sao muội không thể gả cho ta?"

"Nhưng ánh mắt muội nhìn ta lại đầy cảnh giác xa lạ, khiến ta bừng tỉnh. Lần đầu tiên đối diện với sự thật rằng muội không hề có ý với ta, ta đã hoảng loạn bỏ chạy."

"Những chuyện xảy ra sau đó, khi phủ Anh Quốc công và phụ thân gặp nạn, tất cả mọi thứ ta từng kiêu hãnh đều sụp đổ. Mẫu thân và muội là những mối liên kết duy nhất còn lại của ta với thế gian này."

"Muội không có tình cảm với ta, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Ta không thể chấp nhận sự thật đó. Như một kẻ điên, ta không ngừng suy đoán, thử thách muội, rõ ràng muốn giữ muội lại nhưng lại luôn làm tổn thương muội."

"Phần lý trí còn sót lại nhắc nhở ta rằng, ta nên buông tay, để muội đi tìm cuộc sống tốt đẹp hơn."

"Ta thực sự đã nghĩ đến việc buông tay, Man Man. Khi ta tuyệt vọng nhất."

"Nhưng muội lại nhìn ta như một kẻ ngốc, không so đo, cũng không rời đi."

"Chính lúc đó ta hiểu ra, bất kể ta là kẻ điên, kẻ ngốc hay một người bình thường, ta đều không thể từ bỏ muội."

"Vậy nên, ta không thể để bản thân chôn vùi trong vũng bùn. Ta phải đứng dậy, phải mạnh mẽ, đủ mạnh để đường hoàng đứng trước mặt muội mà nói ra những lời này."

Hoắc Tuần quay lại nhìn ta, ánh mắt kiên định như đang thề nguyện với trời đất.

"Man Man, thế giới của ta rộng mở với muội."

"Ta mong muốn, thích thú, và kỳ vọng muội cùng ta chia sẻ mọi thứ ta có."

"Kể cả giang sơn và quyền lực."

Ta sững sờ tại chỗ, không dám suy nghĩ sâu hơn về những lời này, theo bản năng chỉ muốn chạy trốn. Nhưng Hoắc Tuần không để ta có cơ hội, dùng sự chân thành và thẳng thắn trói ta lại, sau đó lại buông tay.

"Man Man, ta biết muội còn nhiều hoài bão, ta sẽ không ngăn cản."

"Nhưng ta muốn xác nhận một điều: trong lòng muội, ta quan trọng đến mức nào?"

Ta theo bản năng muốn né tránh, muốn từ chối, nhưng sự thành khẩn của hắn khiến ta buộc phải nghiêm túc suy nghĩ.

"Khi huynh ổn, ta có thể không tham dự."

"Khi huynh không ổn, ta sẵn sàng cùng huynh đi vào chỗ chết."

Ánh trăng dịu dàng, vạn vật lặng thinh. Rất lâu sau, ta mới nghe thấy Hoắc Tuần bật cười khẽ:

"Không ngờ, Man Man cũng là một kẻ nhát gan."

57.

Sau khi Hoắc Tuấn đăng cơ, di mẫu trở thành Thái hậu, dọn vào Vĩnh Khánh cung. Phủ Anh Quốc công chỉ còn lại một mình ta, nhưng cũng không tính là cô quạnh, bởi vì ta đang thu dọn hành lý, chuẩn bị đến Kiếm Nam.

Hoắc Tuấn thực sự phong ta làm Vinh An Quận chúa, hơn nữa còn là Quận chúa có thực ấp.

"Lúc này ta rốt cuộc cũng trở thành chỗ dựa lớn, có thể để biểu muội nương tựa cả đời rồi."

Lúc sắp chia ly, Hoắc Tuấn nói đùa, khiến ta nhớ lại hai năm trước khi cùng hắn đấu khẩu trước mặt di mẫu, không khỏi mỉm cười. Di mẫu lại vừa rơi lệ vừa đấm hắn một cái, sau đó quay đầu đi, không nhìn ta nữa.

"Ta đã đến tuổi này, hôm nay chẳng dám nói mai này, mà con lại đi xa như vậy, bảo ta làm sao yên lòng đây?"

Ta lặng thinh quỳ xuống dập đầu, di mẫu đã có tuổi, lúc này ta lại viễn hành, thực sự bất hiếu. Di mẫu đỡ ta dậy, cũng nhẹ nhàng đánh ta một cái:

"Đứa trẻ không biết khiến người khác bớt lo, xong việc thì mau quay về."

Ta liên tục gật đầu, bái biệt di mẫu. Hoắc Tuấn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt mà ta có thể hiểu để tiễn ta rời đi.

Mùa thu tháng mười, dọc đường đi trái chín trĩu cành. Ta trước tiên ghé qua Ngô quận tế bái phụ mẫu, sau đó mới rẽ sang Tây Nam. Xuân Nhật Nhàn tuy nhỏ nhưng đã dốc hết tâm huyết của ta, nếu không thu được thành quả thì chẳng phải uổng phí công sức hay sao?

Ta không về huyện Vân Thủy, mà dẫn theo Kinh Xuân và Đãi Nguyệt trực tiếp đến quận Khúc Châu dừng chân. Lưu Tam Lang nghe tin liền đến, chẳng đợi ta mở lời đã kéo ta ra bàn bạc một phen đại nghiệp.

Sau khi nghe xong suy tính của ta, hắn ngẩn người thật lâu, sau đó đi qua đi lại mấy vòng trong phòng, cuối cùng đập bàn nói rằng nguyện cùng ta xông pha.

"Quận chúa là nữ tử mà còn dám làm, ta thân là nam nhi chưa thành gia, có lý gì mà không dám theo?"

Ta mỉm cười, Lưu Tam Lang quả nhiên không làm ta thất vọng. Sau đó, ta thu gom bạc trong tay, ký kết với mấy trà viên lớn ở Khúc Châu, đặt hàng một lượng lớn trà mới. Trước tháng ba khi trà mới bắt đầu nảy mầm, ta đã chiêu mộ nhân công, chuẩn bị chế trà.
 
Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương
Chương 31: Chương 31



Nhân gian có lắm người tài, tiền bạc đặt trước mắt, ắt sẽ có người đến. Quả nhiên, có một đại trù từ tiên khách lai đến, cải tiến phương pháp chế trà của ta, sau khi sao khô thì lại tiếp tục vò nén, khiến trà khi pha lên càng dễ phát tán hương thơm.

Ta uống thử vô cùng hài lòng, liền gửi một ít về kinh. Hoắc Tuấn hồi âm, nói rằng phương pháp chế trà này có thể tiết kiệm nhân lực tài lực, lại khiến trà thơm thanh nhã, giả như thời gian đủ dài, ắt sẽ thay thế đoàn trà.

Hắn còn đặt cho loại trà này một cái tên mang phong vị mây mù núi non. Tiếp đó là một tràng khen ngợi, ta đọc đến mức mặt cũng nóng lên.

Khúc Châu, đặc biệt là huyện Vân Thủy, bốn mùa hoa nở không ngừng. Ta học được từ Hồng Lô tự phương pháp của người Đại Thực, dùng hoa tươi nơi đây chế tạo hương lộ, hương phấn, hương đốt, không thua kém gì hàng của Đại Thực. Như vậy, trà cùng hoa ở Khúc Châu, chỉ cần nguồn cung ứng ổn định, thì sẽ là bạc chảy không ngừng.

Ta sai người đến Nam Chiếu thu mua trà mới cùng hoa tươi với giá cao, ngay trong đêm vận chuyển về Vân Thủy, chế thành trà Vân Sơn Vụ Thủy cùng các loại hương phẩm.

Chỉ trong hai năm, huyện Vân Thủy đã trở thành trung tâm thương mại nổi danh của Kiếm Nam. Thương nhân bốn phương tám hướng đều tìm đến, thu mua trà Vân Sơn Vụ Thủy và hương phẩm, mang bán đến khắp Đại Tùy. Danh tiếng của Xuân Nhật Nhàn cũng lan rộng khắp thiên hạ.

Ngày càng có nhiều ruộng đất ở Nam Chiếu bỏ lúa mà chuyển sang trồng trà, trồng hoa. Vì thế, ta đặc biệt mở một hàng lương thực, bán lúa gạo cho bách tính Nam Chiếu với giá phải chăng.

Trong lúc ta bận rộn, Hoắc Tuấn ở kinh thành cũng không nhàn rỗi. Mới đăng cơ, trăm việc chờ xử lý, Hoắc Tuấn mất hơn nửa năm để chỉnh đốn triều chính, sau đó bắt đầu chuẩn bị xuất chinh Bắc Hồ.

Tuy trong triều có kẻ phản đối, nhưng Bắc Hồ thống hợp nhiều bộ lạc, bất ngờ vào đầu hạ phá thành Tập An không phòng bị. Bọn chúng ngang nhiên giết chóc, cướp bóc, sau đó chở đầy của cải rút về, khiến Tập An biến thành một tòa thành chết.

Triều đình chấn nộ, nhưng trong mấy tháng tiếp theo, Bắc Hồ vẫn liên tục nam hạ cướp phá. Hoắc Tuấn viết thư cho ta, nói rằng hắn quyết định thân chinh Bắc Cương, thảo phạt Bắc Hồ.

Là nhi tử nhà họ Hoắc, đây là trách nhiệm của hắn, cũng là tâm nguyện của hắn.

Ta chỉ có thể ủng hộ.

58.

Cuối năm thứ ba, tin vui từ kinh thành truyền đến: Hoắc Tuần dẫn đại quân ngự giá thân chinh, chẳng bao lâu nữa sẽ khải hoàn trở về. Bắc Hồ đã đầu hàng, những tiểu bộ lạc còn lại cũng đều quy thuận.

Ta thu xếp sổ sách của Xuân Nhật Nhàn, giao lại cho Lưu Tam Lang. Ba năm qua hắn theo ta bôn ba vất vả, đối với kế hoạch của ta cũng đã hiểu rõ, giao cho hắn ta rất yên tâm.

Chu huyện lệnh ở Vân Thủy đã ở đây gần mười năm, ta hỏi hắn có muốn đổi nơi khác hay không, nhưng hắn lại từ chối. Nếu đã vậy, sau khi thương lượng với Hoắc Tuần, ta dứt khoát nói thẳng với hắn về sắp đặt đối với Nam Chiếu.

Bắc Hồ đã không còn là mối lo, e rằng bước tiếp theo Hoắc Tuần sẽ ra tay với Nam Chiếu. Bởi vì luôn có một nhóm người ở đó muốn phá vỡ thế cân bằng, bắc tiến phục thù. Hoắc Tuần cho rằng, nếu đã không biết điều như vậy, chẳng bằng thu Nam Chiếu vào bản đồ Đại Chu.

Vậy nên cần Chu huyện lệnh luôn chú ý động thái của Nam Chiếu, nếu có bất kỳ động thái khác thường nào, lập tức truyền tin đến Lương Hành, ngừng bán lương thực cho Nam Chiếu.

Chuyện sau đó, cứ giao lại cho đại quân triều đình đến tiếp quản.

Sắp xếp xong mọi thứ, đã là đầu tháng Hai. Hành lý không nhiều, nhưng cũng chất đầy hai xe ngựa. Chiếc xe ta và Kinh Xuân, Đãi Nguyệt ngồi là theo quy chế quận chúa, bốn con tuấn mã khí thế bừng bừng, dường như còn nôn nóng hơn cả ta.

Lưu Tam Lang và Chu huyện lệnh đến tiễn ta, ta làm bộ phất tay đầy hào sảng, xe ngựa lăn bánh rời khỏi Khúc Châu. Biết bao nỗi buồn ly biệt chẳng thể xua tan, chẳng biết sau này còn có dịp quay về hay không.

Dọc đường vất vả đi về phía đông, đến cuối tháng Ba, ta đặt chân tới Ngô Quận. Trước tiên ta đi bái tế phụ thân, mẫu thân, ở lại rất lâu, kể cho họ nghe bao điều, sau đó mới tìm một khách đ**m gần Ly Tĩnh Viên nghỉ chân.

Không ngờ Thứ sử Ngô Quận là Viên Văn lại tìm đến cầu kiến, sau khi trò chuyện, hắn tha thiết mời ta đến phủ của hắn ở lại. Ta suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

"Lần này ta đến Ngô Quận là có việc riêng. Nhưng có vài thứ quan trọng, để ở khách đ**m không tiện, vì vậy kính xin Thứ sử cho mượn tiểu viện gần phố trong phủ vài ngày liệu có được chăng?"

Viên Văn lập tức đồng ý, buổi chiều còn đích thân cùng phu nhân đến, đưa ta đến Tập Vũ Đường ở hậu viện phủ Thứ sử.

Ngày hôm sau, ta dẫn theo thị vệ đến mật thất chôn sâu dưới phế tích Ly Tĩnh Viên, mất mấy ngày mới chuyển hết đi các bộ kinh, sử, tử, tập có ghi chú của phụ thân, những bản sách quý hiếm mà người sưu tầm, tranh chữ của các bậc danh gia cùng chính thư họa và thi từ của phụ thân về Tập Vũ Đường.

Những thứ ấy đều là tâm huyết cả đời của phụ thân, mẫu thân nên ta không thể để hoài phí. Chi bằng khi đến kinh thành, ta tìm một số học trò trẻ ở Quốc Tử Giám, chép lại toàn bộ kinh sử và cổ tịch thành bản sao, để những người cần có thể mượn tham khảo học tập.

Coi như giúp phụ thân hoàn thành tâm nguyện truyền thừa học vấn của bậc thánh hiền. Còn các bản gốc do phụ thân sưu tầm, ta đương nhiên sẽ cẩn thận gìn giữ. Thu dọn xong mật thất, ta cũng nên lên đường.

Để cảm tạ Viên Văn đã cho mượn nơi ở, còn hào phóng cử một đội binh sĩ hộ tống, trước khi rời đi, ta đặc biệt chọn một bức "Thọ Tự Đồ" của phụ thân tặng hắn. Nhìn dáng vẻ hắn vừa vui mừng vừa dặn dò gia nhân cất kỹ, có lẽ lễ vật này không tệ.

Mọi thứ đã sẵn sàng, ta lập tức lên đường. Tám năm trước, ta tự tay phóng hỏa thiêu rụi Ly Tĩnh Viên, lòng đầy quyến luyến không nỡ. Nhưng ta thân là nữ nhi côi cút, chỉ có thể khắc ghi lời dặn của mẫu thân, bôn ba ngàn dặm vào kinh tìm đường sống.

Giờ đây, đúng vào lúc xuân sắc đẹp nhất của Ngô Quận, ta lại chẳng lòng dạ nào thưởng ngoạn, trong lòng tràn đầy mong chờ và vui sướng khi sắp được hồi kinh.

Nơi đó có di mẫu yêu thương ta như con ruột, còn có… Hoắc Tuần.

Nhưng khi đi ngang qua múi Linh Khê ở ngoại thành, ta vẫn xuống xe, muốn đến thăm phụ thân, mẫu thân lần cuối, nói lời từ biệt. Chẳng ngờ trước mộ phần của họ, đã có người thắp hương, bày lễ cúng, có ai đó đang châm hương bái tế. Ta sững sờ đứng nguyên tại chỗ, không nói nên lời, nhưng tim đập như trống trận.

Giang Nam đúng là cảnh đẹp nhân gian, liễu rủ như khói, hoa nở ngợp trời, tựa chốn tiên cảnh. Nhưng khi thấy người ấy quay lại, nở nụ cười rạng rỡ với ta, thì tất cả phong cảnh nhân gian cũng trở nên ảm đạm vô sắc.

"Trên đường về kinh, hoa nở khắp lối, ta không đợi nổi muội thong thả quay về nữa rồi."

"Man Man, ta tới đón muội đây."

Ta mỉm cười chạy về phía Hoắc Tuần, không chút do dự lao vào lòng hắn.

Bởi vì giây phút này gặp lại, nhân gian đã thắng cả nghìn vạn chốn tiên cảnh.
 
Back
Top Bottom