Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)

[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0296: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 21


CHƯƠNG 0296: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 21EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Trong một mảnh hỗn loạn, Lệ phi đứng lên, hiên ngang lẫm liệt chỉ trích Tư Căng:"Thái hậu nương nương hiện tại đã thẹn quá hóa giận, muốn ngang nhiên giết người sao?!"

"Tức giận?"

Tư Căng vẫn như cũ thích ý ngồi, cảm thấy nàng ta có chút buồn cười:"Ai gia chẳng qua là xử lý một kẻ điên cuồng nói xấu thái hậu, coi thường quân thượng mà thôi, vì sao phải tức giận, có gì có thể tức giận?"

"Bệ hạ hôm qua đích xác tới điện Nhân Thọ, nhưng đó là bởi vì Lệ phi nương nương hôm qua bất kính với ai gia, bệ hạ mới mang ngươi qua đây xin lỗi ai gia."

"Chẳng qua, Lệ phi nương nương vậy mà lấy móng mèo ra muốn hại ai gia, bệ hạ lúc này mới ra tay với ngươi, hung hăng tát miệng của ngươi."

"Sau đó a, bệ hạ tay thì quạt đau rồi, liền hồi cung chữa thương rồi."

"Đi thái y xem bệnh cho bệ hạ và Lý công công tổng quản đều có thể làm chứng, các vị nếu không tin, hoàn toàn có thể tự mình đi hỏi bệ hạ."

"Này vốn chính là tình hình thực tế, Lệ phi nương nương phản ứng lớn như vậy, nên sẽ không..."

Tư Căng cố ý dừng một chút, ánh mắt thông minh tập trung Lệ phi, nhấn mạnh từng chữ một:"Tuệ quý nhân chính là ngươi phái tới đi?"

Lời vừa nói ra, trong điện tức khắc im lặng xuống.Quan hệ của Tuệ quý nhân và Lệ phi, mọi người hậu cung rõ như ban ngày.Hơn nữa, trong cung có hơn phân nửa phi tử bị Tuệ quý nhân bắt nạt.Thái hậu nương nương thế yếu, bị bắt nạt cũng nhiều nhất.Có đôi khi thật vất vả có thể ăn một bữa cơm no, chén thì sẽ bị Tuệ quý nhân bỗng nhiên đến thăm ném đi.Nguyên nhân không có hắn, Tuệ quý nhân là người của Lệ phi.Lệ phi chán ghét thái hậu nương nương, Tuệ quý nhân thì chán ghét theo.Lúc này nói Tuệ quý nhân là bị Lệ phi điều khiển, cố ý lan truyền lời đồn, cũng rất có độ đáng tin.Trong lúc các hậu phi ngây người, Tư Căng lần thứ hai có động tác.Một ngân châm bỗng nhiên tuột tay, thế như chẻ tre phá vỡ cái khăn che mặt của Lệ phi.Cùng lúc cái khăn che mặt rơi ra, mũi châm phá vỡ mặt Lệ phi.Mở ra một khe hở nhỏ.Lúc đầu chưa phát giác ra đau đớn, chẳng qua phút chốc, liền có máu dần dần thấm ra, thuận theo mặt mà xuống.Cái khăn che mặt vừa rơi xuống, hai má sưng lên thật cao của Lệ phi trong nháy mắt để lộ ở trước mặt mọi người.Mặt sưng đỏ phát xanh, có máu dần dần chảy ra, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.Đây đối với Lệ phi bình thường lấy xinh đẹp xưng, là nhục nhã vô cùng lớn!Nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta, các tần phi trong ngày thường nhanh mồm nhanh miệng trước hết con giun xéo lắm cũng oằn bật cười:"Thần thiếp tin rồi, thì ra tay bệ hạ thật sự là đánh Lệ phi nương nương bị thương, thật sự là tăng trưởng kiến thức!"

"Ha ha ha, thì này còn đệ nhất mỹ nhân kinh thành đấy?

Đánh thành như vậy, bệ hạ tốn công không ít đi?"

"Một ít người chính là quá rảnh rỗi rồi, đều thành như vậy rồi, còn nghĩ biện pháp lan truyền lời đồn về thái hậu nương nương lời đồn?

Rõ ràng nàng ta mới là người thân của thái hậu nương nương, hiện tại lại giống như kẻ thù!"

"Có vài người ỷ vào thánh sủng hoành hành nhiều năm, ức hiếp người khác các nơi, rơi vào hôm nay, cũng là đáng đời a!"

Phi tần thỉnh an rất nhiều, tình cảnh lộn xộn, một người nói lên một đôi lời, Lệ phi cũng không bắt được nhược điểm, tìm không ra người.Cho nên, các phi tần bình thường không quen nhìn Lệ phi toàn bộ phát ngôn bổ dao.Trên mặt nổi các nàng ta đấu không qua Lệ phi, tự nhiên sẽ lựa lúc nàng ta tinh thần sa sút đạp lên mấy đá giải hận.Nghị luận từng câu từng chữ này chọc cười Tư Căng rồi, cậu thoáng ngồi thẳng, thu ngân châm về, chứa ý cười tổng kết:"Bộ dáng này của Lệ phi nương nương đều là bệ hạ đang thay ai gia dạy dỗ nàng ta."

"Có thể là Lệ phi nương nương da mặt quá dầy rồi, đánh hỏng tay bệ hạ rồi."

"Đêm qua lúc bệ hạ thỉnh từ đi chữa thương với ai gia, ai gia thật đúng là đau lòng đấy."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0297: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 22


CHƯƠNG 0297: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 22EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Lệ phi bị biến cố đột nhiên này dọa sợ hết hồn, sắc mặt càng ngày càng khó coi.Nàng ta vội vàng dùng cái khăn che mặt ngăn cản mặt mình lên, hai tay nắm cực kỳ chặt, nước mắt từng giọt một đi xuống.Không đúng!

Chuyện không nên là như vậy!Nàng ta rõ ràng đã làm tốt kết thúc, hôm nay mọi người qua đây, là tới mỉa mai Nguyệt Tư Căng!Tại sao hiện tại không xuống đài được ngược lại là nàng ta!Nguyệt Tư Căng hắn chính là cái tai tinh!Hắn trước đây khoác quần áo nữ trốn ở trong thâm cung, tất cả đều là thật tốt!Bệ hạ cưng chiều nàng ta, phi tần hậu cung đều sợ nàng ta, ngay cả hoàng hậu đều phải nhường nàng ta ba phần!Tại sao Nguyệt Tư Căng đổi trở về quần áo nam, tất cả mọi người thay đổi dáng vẻ rồi.Mỗi người đều nâng Nguyệt Tư Căng, nàng ta trái lại thành mục tiêu công kích của mọi người!Lệ phi rít gào dưới đáy lòng, hận không thể trực tiếp xé nát Tư Căng.Thế nhưng, nghĩ đến từng trải lần trước bị Tư Căng dùng cây gậy cách không đánh gãy chân, lại đột nhiên không còn sức lực.Chỉ có thể chịu nhục cúi đầu xin lui, hy vọng nhanh lên một chút rời khỏi đất thị phi này.Thế nhưng, mới vừa bước mở bước chân, thì nghe hoàng hậu yếu ớt nhắc nhở một câu:"Lệ phi muội muội, chuyện thái hậu nương nương hỏi ngươi ngươi vẫn không trả lời, như vậy đi rồi, sợ là có chút mất lễ rồi."

Lệ phi xoay người, ánh mắt ngoan lệ nhìn chằm chằm vào hoàng hậu, hỏi: "Chuyện gì?"

Hoàng hậu nói: "Việc ngày hôm nay nói xấu thái hậu nương nương, có phải ngươi xúi giục Tuệ quý nhân làm hay không?"

Lệ phi khựng lại một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm hoàng hậu đổi một cái, tràn ngập âm mưu ngấm ngầm mưu tính ——Hoàng hậu này không chỉ không bản lĩnh gì, còn luôn trở ngại việc của nàng ta.Không phải là ỷ vào bản thân mình là đích nữ nhà thừa tướng, còn mang thai sao?

Có cái gì tài ba!Bản thân mình không động được Nguyệt Tư Căng, còn không động được nàng ta sao?!Lệ phi nghiến răng cúi đầu, ngoan ngoãn lại tuyệt tình trả lời:"Hồi bẩm thái hậu nương nương, đạo đức và hành vi của Tuệ quý nhân tất cả do một mình nàng ta, cũng không có nửa điểm quan hệ với thần thiếp, muốn giết muốn xử tự nhiên muốn làm gì cũng được!"

Nói xong, thì phất tay áo rời khỏi cung điện!Lúc rời khỏi, cố ý ở trên người hoàng hậu thi hành một tia thuật pháp vận xui ——Chỉ cần hoàng hậu ra cửa lớn điện Nhân Thọ, lúc qua bậc thang nhất định ngã sấp xuống.Chờ đứa nhỏ của nàng ta đập không còn, nhìn nàng ta còn làm sao phách lối!!Hơn nữa, đích tử của Hoàng thượng xảy ra chuyện ở điện Nhân Thọ, Nguyệt Tư Căng cũng thoát không khỏi liên quan!Đến lúc đó nàng ta liền có thể nói với Hoàng thượng, là Nguyệt Tư Căng xuất phát từ ghen tị, hại chết đứa nhỏ trong bụng hoàng hậu.Như vậy, chẳng những có thể suy yếu thế lực của hoàng hậu, còn có thể đánh sập Nguyệt Tư Căng.Một hòn đá ném hai chim, sao lại không làm!...Sau khi Lệ phi đi, Tư Căng cho phi tần các cung đi.Hoàng hậu ở lại hỏi han vài câu với Tư Căng, cuối cùng rời khỏi.Trong thâm cung, sinh tồn không dễ.Nàng ta chỉ là nữ tử, khôn khéo rất linh hoạt, quan sát tình hình trong cung, lấy lòng tất cả mọi người.Sở cầu, cũng chẳng qua là giữ được hậu vị, giữ được đứa nhỏ trong bụng, giữ được phủ Thừa tướng.Nàng ta nói rõ căn nguyên cho Tư Căng, trò chuyện nhiều trong chốc lát, liền xoay người ra ngoài.Bất đắc dĩ, mới vừa đi tới ngoài cửa, thì bị thuật pháp Lệ phi để lại làm vướng hai chân, la hét một tiếng, toàn bộ thân thể không chịu khống chế ngã xuống phía dưới!Nhìn thấy một màn này, khóe môi Lệ phi núp trong bóng tối quan sát vung lên thật cao, đôi mắt trông mong ngóng trông hoàng hậu té xuống.Nhưng mà, thì ở lúc hoàng hậu nghiêng người, Tư Căng bỗng nhiên nghiêng mình đi tới ngoài điện.Một tay nâng hoàng hậu lên, chậm rãi đỡ nàng ta, cùng lúc, giải trừ thuật pháp vận xui trên người nàng ta.Lúc một lần nữa đứng ngay ngắn, hoàng hậu kinh hồn chưa hết, khóe mắt còn lưu lại nước mắt.Trời biết mới vừa nãy trong nháy mắt đó, nàng ta có bao nhiêu sợ hãi.Bao nhiêu sợ hãi mất đi đứa nhỏ của mình!Nàng ta nâng đầu, nghĩ muốn cảm ơn Tư Căng, lại liếc đụng vào cặp mắt đào hoa phong lưu chứa ý cười.Thanh âm êm tai của người đàn ông vang lên theo, phong độ nhẹ nhàng, cực kỳ giống trích tiên hạ phàm:"Hoàng hậu nương nương cẩn thận, mang thai, phải chú ý dưới chân thật tốt."

Nàng ta bị khóa ở thâm cung lục đục với nhau, người đàn ông có thể nhìn thấy chỉ có Hạng Anh Hàn.Thật sự là rất nhiều năm chưa từng gặp được thiếu niên áo trắng như vậy...Mặt hoàng hậu trong nháy mắt đỏ rồi.Nàng ta vội vã thối lùi hai bước, cúi thấp đầu nói xin lỗi:"Thật xin lỗi, thần thiếp không phải cố ý gây phiền toái cho ngài...

Cảm ơn..."

"Không sao cả."

Tư Căng cực kỳ rộng lượng:"Dựa theo cách nói huyền học của chúng ta, trên thân người mang thai đều mang phúc khí."

"Có thể cứu một người có phúc, cũng là vinh hạnh của ai gia."

Người đàn ông trước mặt, môi hồng răng trắng, mắt chứa hoa đào.Ôn nhu đến...

Để cho người ta có một loại ảo giác như vào tiên cảnh.Hoàng hậu cúi đầu hành lễ, bỗng nhiên sửa xưng hô:"Cảm ơn Căng công tử."

Tư Căng nhướng mày: "Gọi sai rồi đi?"

"Không có."

Hoàng hậu mỗi chữ mỗi câu, nói nghiêm túc vô cùng:"Người như ngài vậy, không nên vây ở trong thâm cung."

"Điện Nhân Thọ mục nát này, không xứng với ngài."===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:Phần cập nhật ngày hôm nay hoàn tất.A a a!

Căng Căng điên rồ lại thân sĩ.Ai muốn hồn xuyên hoàng hậu!!!---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0298: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 23


CHƯƠNG 0298: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 23EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Nụ cười của Tư Căng tràn ra, vẫy tay ra hiệu hai tiểu thái giám qua đây:"Các ngươi đi nâng loan giá của ai gia tới, đưa hoàng hậu nương nương hồi cung."

Hoàng hậu có chút sợ hãi, vội vã cúi đầu từ chối:"Căng công tử, phi tần tới chỗ này thỉnh an đều là đi trở về, thần thiếp..."

"Không sao cả, hoàng tử trong bụng ngươi quan trọng."

Tư Căng để cho cung nữ hầu ở ngoài điện hoàng hậu mang đến đỡ nàng ta lên bộ liễn.Rồi sau đó, xoay người rời khỏi.Đi hai bước, tựa như là bỗng nhiên lại nhớ đến cái gì, lần thứ hai quay đầu lại, nhìn như vô tình bồi thêm một câu:"Đúng rồi, nương nương hôm nay chịu sợ hãi, mấy ngày nữa vẫn là lựa thời gian đi Hộ Quốc tự cầu phúc cầu xin một phen, như vậy tốt với hoàng tử nhỏ."

Nghe được người này, hoàng hậu theo bản năng ỷ lại Tư Căng, ngay lập tức hỏi:"Vậy Căng công tử cảm thấy, lúc nào là ngày lành tháng tốt?"

"Ai gia trở về bói toán một phen, quay đầu lại thông báo ngươi một tiếng."

Lại hỏi han hai câu, tiễn hoàng hậu đi rồi.Tìm được lý do quang minh chính đại đi Hộ Quốc tự, Tư Căng trái lại không sốt ruột vào điện.Cậu chậm rãi quay đầu, con mắt xinh đẹp mang khôn khéo của thợ săn, lúc này tập trung Lệ phi nhìn lén sau rừng cây.Một đạo kết giới trong nháy mắt lấy cậu làm trung tâm lan tràn ra, khóa hai người cậu và Lệ phi ở trong đó.Tư Căng từng bước một tới gần Lệ phi, mỗi một bước, đều mang sát ý vô tận:"Lệ phi nương nương, ai gia ban nãy đếm, ngươi còn có bảy cái mạng nga ~ "Đường rãnh má thiếu niên áo trắng sâu sắc, lại giống như lệ quỷ đoạt mệnh, ép Lệ phi không có đường lui chút nào!Chẳng biết tại sao, Tư Căng rõ ràng đang cười, lại cười đến Lệ phi da đầu tê dại, trái tim trực tiếp nhảy ầm ầm.Nàng ta thét chói tai lùi về sau, không biết làm sao, vô luận hướng phương hướng nào trốn, cũng sẽ bị một tia sức mạnh vô hình bắn trở về!Cuối cùng, chỉ có thể bị kẹt ở trong kết giới, bị ép tiếp xúc tử thần ngọc diện trước mặt.Lệ phi bị hù dọa sợ rồi!Không nên là như vậy a!Theo nàng ta phán đoán, vây khốn nàng ta hẳn là thuật pháp "Quỷ đánh tường" hoặc là thuật pháp cao cấp hơn!Bộ tộc mèo yêu, chỉ có cha nàng ta có năng lực làm "Quỷ đánh tường", Nguyệt Tư Căng đồ vô dụng không có linh lực này tại sao biết làm những thứ này?!Đang nghĩ, cổ bỗng nhiên bị bóp chặt.Cảm giác hít thở không thông kéo tới, Lệ phi bắt đầu liều mạng giãy giụa.Không biết làm sao, không giãy giụa vài cái, thì bị móng mèo Tư Căng lấy ra ôn nhu cắt rồi cổ.Móng nhọn của Tư Căng đâm từ nơi cổ, từng chút một đẩy xương Lệ phi ra rồi.Lệ phi cả người tóc gáy dựng thẳng, phát ra từng tiếng mèo kêu thê thảm.Liều mạng thoát khỏi, liên tục cầu cứu.Thế nhưng, không có tác dụng!Không có tác dụng trong vòng Kết giới là lãnh địa tư nhân của Tư Căng, không có người thấy được tình trạng bi thảm của nàng ta, cũng không có người nghe được cầu cứu của nàng ta.Thẳng đến đối phương đứt hô hấp, cũng nữa không còn sức lực giãy giụa, Tư Căng mới hậm hực ngừng tay, trong con ngươi thoáng qua vài phần mất mát.Cậu không yêu giết chết người, quá nhàm chán rồi.Con mồi chỉ có giãy giụa mới có thú.Cậu chờ mong, Lệ phi lần thứ hai sống lại.Ném thi thể Lệ phi tới trên mặt đất, Tư Căng nhìn nhìn vết máu lưu lại trên móng mèo, có chút ghét bỏ.Thẳng thắn về cung điện rửa tay.Rửa tay xong, mới vừa muốn ngồi vào bên cạnh bàn uống trà, thì nhìn thấy mấy cọng lông hổ lưu lại trong chén trà.Tư Căng:...Cậu ngay lập tức bắt Tiểu Yêu làm công ngồi ở trước màn ảnh chính sâu trong thức hải đi ra, lời lẽ nghiêm túc:'Ngươi có phải lại cầm chén trà của bản tôn làm chén móng mèo hay không?'Tiểu Yêu: [...]Hỏng bét!

Bị phát hiện rồi!Vì tránh cho bị đại nhân quở trách, vẫn là chạy trước là thượng sách!Hổ con trong nháy mắt xù lông, nhanh chóng phân tán dữ liệu chạy về thức hải.Bất đắc dĩ mới vừa chạm đến sát biên giới thức hải, thì bị kết giới Tư Căng bố trí xuống mở ra.Biu ——Ngay lập tức lại trở về trong tay Tư Căng.Tiểu Yêu: [...]Nó sững sờ rồi trong nháy mắt, sau khi phản ứng kịp, điên cuồng xù lông.Sau khi xù lông, lại vô tội nháy mắt hai cái, cố gắng ngụy biện:[tôi không phải, tôi không có, tôi không có trộm cầm ly của đại nhân, tôi...]Trong lúc nói chuyện, lông trên trán bị Tư Căng kéo rớt ba sợi.Tiểu Yêu: []===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0299: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 24


CHƯƠNG 0299: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 24EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Tư Căng cầm ba cọng lông hổ này làm đối lập, phát hiện quả nhiên độ tinh khiết lông giống với cái rơi xuống trong chén trà.Cậu cũng không có nói thẳng nói thẳng mà là đưa lông tới trước mặt Tiểu Yêu, bình tĩnh phân tích:'Ngươi nhìn, hổ tang đều lấy được.'Tiểu Yêu: []Nó vỗ chân nhỏ nha, không ngừng giãy giụa: [đây còn không phải là ly móng mèo trung tâm mua sắm hệ thống đều không hấp dẫn nha ~ không có đẹp mắt như ly của đại nhân á, người ta nhất thời nhịn không được...]'Tốt đi.'Tư Căng để hổ con lại trên mặt bàn, đưa cái ly đầy lông hổ cho nó, rộng lượng mở miệng:"Chén trà đưa ngươi.'Con mắt của Tiểu Yêu trong nháy mắt sáng rồi: [tạ ơn đại nhân!]Tư Căng lại hỏi: 'Ngươi mới vừa nãy đang bận rộn cái gì?'[đang điều tra thông tin có quan hệ Hạng Lâm Uyên a!

Ngài không phải là để cho ta sắp xếp một phần chia sẻ cho ngài sao?]'Ừm.' Tư Căng gật đầu.Đổi chén trà rót trà, khẽ nhấp một cái, hỏi:'Ta nhớ kỹ ngươi lần trước nói, ngày giỗ của mẫu phi y thì ở mấy ngày nay, tra ra cụ thể ngày nào rồi sao?'Mẫu phi của Hạng Lâm Uyên là đích nữ Lang Gia Vương thị đưa vào trong cung, mỹ nhân có tài, tuyệt thế vô song, vốn nên vinh sủng không suy.Thế nhưng, lúc đó phụ hoàng của có ý định lập y làm người kế vị (thái tử), Hạng Lâm Uyên lại tuổi còn nhỏ quá, vì tránh cho tình huống xuất hiện thái hậu cầm giữ triều đình, ngoại thích tham gia vào chính sự.Phụ hoàng của Hạng Lâm Uyên cũng chỉ có thể hạ mật chỉ, ban cho mẫu phi y cái chết.Ngày mẫu phi chết đó, Hạng Lâm Uyên thì trốn ở trong tủ treo quần áo nhìn.Nhìn phụ hoàng lời nói thấm thía trần thuật lợi và hại với nàng, nhìn mẫu phi vì bản thân mình cam nguyện uống vào rượu độc.Đến rồi hiện tại, ngày giỗ của một phi tử đã bị tất cả mọi người quên lãng.Nhưng Hạng Lâm Uyên vẫn như cũ hàng năm cũng sẽ ở ngày đó, đi Hộ Quốc tự vì mẫu phi dâng hương cầu phúc.Hạng Lâm Uyên một bộ phản cốt, cả người lệ khí, người người sợ hãi y kính sợ y, kính y trọng y, lại cũng không biết, y trước đây cũng là một đứa nhỏ giãy giụa trong bóng đêm.Chỉ là cái chết của mẫu phi, mang đi một chút ấm áp cuối cùng trong cuộc đời y.T để lại cho thế giới, cũng chỉ còn lại có mắt lạnh.Tư Căng cảm thấy, Hạng Lâm Uyên rất tương tự với bản thân mình giãy giụa cầu sinh trong ngục giam thiên thần.Tư Căng không muốn để cho y cô độc như vậy.Vì vậy, liền muốn mượn danh nghĩa vì hoàng hậu cầu phúc, lộ liễu đi Hộ Quốc tự ôm chặt người yêu cô độc hơn hai mươi năm kia.[ừm ừm ừm, tìm được á tìm được á!] Tiểu Yêu mở hệ thống ra, bùm bùm tìm ra giao diện:[đại nhân, chính là chính là...

Chính là ngày mốt!]'Tốt.' Tư Căng đáp ứng, nói cho Tiểu Yêu nhắc nhở bản thân mình, ngày thứ hai thông báo hoàng hậu một tiếng.Nói xong, liền lại ngồi trở lại bên cạnh bàn, viết thư ——Bệ hạ.Hôm nay lúc các phi tần tới thỉnh an, ai gia phát hiện, trên người hoàng hậu nương nương có chứa thuật pháp vận xui của bộ tộc mèo yêu, sợ hãi ảnh hưởng hoàng tử an khang.Hoàng tử chuyện liên quan đến vận mệnh quốc gia, ai gia thấp cổ bé họng, mong bệ hạ lưu ý nhiều hơn.Viết xong, lại nhìn thấy nước trong một bên.Dùng ngón tay dính dính, nhỏ một giọt trên giấy.Nhìn qua, cực kỳ giống vệt nước mắt.Đợi đến sau khi vết nước hong gió, Tư Căng mới để cho người đưa thư đi ra ngoài.Một phong thư, không có chỉ trích bất luận kẻ nào, cũng không có nói nửa câu oán hận hoặc nhớ nhung.Nhưng hiểu chuyện, bất đắc dĩ và nghi ngờ biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.Mèo yêu trong hậu cung ngoại trừ Tư Căng cũng chỉ còn lại có một cái Lệ phi.Tư Căng là người tố giác, Tư Căng linh lực thấp, không biết hạ chú.Như vậy người nguyền rủa hoàng hậu và hoàng tử, cũng chỉ có thể là Lệ phi.Tiểu Yêu mặc dù nâng cấp thành hình thái cao nhất, cũng không mấy có thể hiểu cách làm của Tư Căng.Chỉ có thể nghiêng đầu đi hỏiSau khi hỏi xong, lại không khỏi nhíu nhíu mày, hoài nghi nói:[chính là đại nhân ngài lại giết Lệ phi một lần a!

Nàng ta sẽ không cáo trạng ngài sao?]Không sợ a.Tư Căng mở mắt nói lời nói dối, mặt không đỏ tim không đập mạnh:'Ai gia linh lực thấp, tính tình ngoan ngoãn, sợ gây sự nhất, làm sao có thể giết Lệ phi nương nương chứ?!

Này vừa thấy chính là có người cố ý vu hãm, ai gia thật là vô tội a.'Tiểu Yêu: [...]Nó làm sao cảm thấy đại nhân vị diện này, có chút trà?===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0300: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 25


CHƯƠNG 0300: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 25EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Nhận được phong thư kia, Hạng Anh Hàn quả nhiên như Tư Căng sở liệu, vỗ bàn, tức giận khiển trách Lệ phi:"Lệ phi này thật sự là càng ngày càng được voi đòi tiên!

Hôm qua hại thái hậu, hôm nay hại hoàng tử, ngày mai có phải thì muốn hại trẫm hay không?!"

Thái giám tổng quản Lý công công cúi thấp đầu, cẩn thận từng li từng tí thừa nhận tức giận của đế vương.Hắn vốn là người Lệ phi đề cử đi lên, được qua ân huệ của Lệ phi, liền cố gắng giúp Lệ phi nói một đôi lời hay:"Bệ hạ bớt giận, có lẽ việc này cũng không phải là Lệ phi nương nương gây nên..."

"Sao, tay của Lệ phi đều duỗi dài như thế rồi, ngươi hiện tại cũng muốn giúp nàng ta nói chuyện, không để trẫm ở trong mắt?"

Ánh mắt sắc bén của Hạng Anh Hàn quét tới, ngay lập tức đâm xuyên qua lòng dạ của Lý công công.Lý công công giật mình, vội vã quỳ xuống đất dập đầu lạy:"Bệ hạ, nô tài không dám, nô tài vẫn luôn là trung thành và tận tâm với ngài, tuyệt đối không hai lòng a!

Ngài..."

"Vậy hãy nhanh đi gọi Lệ phi qua đây cho trẫm!!"

"Dạ!"

Lý công công đứng dậy, lảo đảo nghiêng ngã chạy vội ra ngoài.Hạng Anh Hàn giận đến ngực đau ——Lệ phi hạ bùa chú cho hoàng hậu, để cho nàng ta ở điện Nhân Thọ gặp chuyện không may, đơn giản chính là vì hãm hại Căng Căng!Dùng loại thủ đoạn đê hèn này, làm cho Căng Căng tức khóc!Căng Căng của hắn a, là có bao nhiêu buồn bã, mới có thể viết thư tìm hắn xin giúp đỡ!Nghĩ đến chỗ này, Hạng Anh Hàn yếu ớt ngồi ở trên long ỷ, đau lòng không thôi:Hắn liền nói nha, Căng Căng vẫn là ỷ lại hắn!Hôm qua Căng Căng động thủ với hắn, nhất định là bị Hạng Lâm Uyên sai khiến!Không được, hắn phải mau mau liên hệ danh y vì Căng Căng kiểm tra thân thể, hắn không thể lại để cho Căng Căng tốt như thế bị tên cặn bã Hạng Lâm Uyên kia khống chế!!...Lý công công đi ra ngoài tìm một vòng, cũng không thấy bóng dáng của Lệ phi.Thi thể của Lệ phi bị Tư Căng khóa ở trong kết giới, trừ khi Tư Căng giải trừ kết giới, bằng không không có bất luận kẻ nào nhìn thấy.Sau khi tốn công vô ích trở về, lại bị Hạng Anh Hàn mắng một trận, không thể làm gì khác hơn là triệu tập toàn bộ tiểu thái giám trong cung lại, cùng tìm người.Rốt cuộc, giờ Tý vừa qua, Lệ phi lần thứ hai sống lại, Tư Căng cũng thu hồi kết giới.Quả nhiên, chuyện thứ nhất Lệ phi đứng lên, chính là sờ sờ mặt của mình.Thật sự tốt, sống lại một lần, ngay cả vết thương trên mặt đều không thấy rồi, nàng ta lại là đệ nhất mỹ nhân kinh thành lãnh diễm kia rồi!Khẳng định xong điểm này, Lệ phi vội vã lượm đuôi đứt của mình trên mặt đất, chạy về phía tẩm cung Hạng Anh Hàn!Lần này có đuôi làm chứng, bệ hạ vẫn nên tin tưởng nàng ta rồi đi?Vẫn nên đứng ở nàng ta bên này, giúp nàng ta đối phó Nguyệt Tư Căng rồi đi?Chờ bệ hạ mềm lòng với nàng ta, nàng ta thì ngay lập tức phải để cho bệ hạ lăng trì Nguyệt Tư Căng từng mảnh!!...Cùng lúc đó, điện trong điện Nhân Thọ.Tư Căng vẫn như cũ khoác một bộ trung y, một tay chống đầu, nghiêng dựa vào trước cửa sổ.Môi mỏng màu nhạt treo ý cười nhàn nhạt, càng xem càng thuần lương:"Yêu Nhi."

Cậu gọi một tiếng, gọi Tiểu Yêu ra, cùng lúc lấy một cây kẹo que ra từ không gian hệ thống của nó, ngậm vào trong miệng, dặn dò:"Đi đi theo Lệ phi nương nương quay phim, lúc nào cũng truyền lại cho ta."

"Ta quá nhàm chán rồi, muốn xem tình cảnh chó cắn chó đặc sắc."

"Chờ ngươi trở về, cho ngươi điểm thưởng đi mua kẹo."[tốt đi tốt đi!][oa đây thì đi ——]Tiểu Yêu ngay lập tức lên tinh thần, một tay nâng máy ảnh mini lênĐi tới vị diện này lâu như thế, đại nhân rốt cuộc nhớ đến phải mua kẹo rồi!Đại nhân mấy vị diện này chỉ ăn không mua, hàng tồn kho của nó đều sắp ăn xong rồi!Tăng ca thật tốt, tăng ca có kẹo ăn!Tư Căng dùng thần lực kết nối trực tiếp với Tiểu Yêu, dần dần, trước mặt cậu xuất hiện màn hình lớn màu xanh lam huyền bí trôi lơ lửng đủ để bao trùm cả mặt tường, trên màn ảnh dần dần xuất hiện hình ảnh ——Lệ phi vội vội vàng vàng chạy vội tới tẩm cung của Hạng Anh Hàn, đâu đâu cũng thấy vệt nước mắt, nũng nịu nhào tới trước mặt quân vương còn không có đi vào giấc ngủ:"Bệ hạ, thần thiếp lại ở điện Nhân Thọ đứt một đuôi, là Nguyệt Tư Căng giết thần thiếp, cầu xin bệ hạ vì thần thiếp làm chủ, trừng phạt nghiêm khắc hung thủ, hu hu hu..."

Nàng ta thanh âm bi thương, hu hu hức hức, nghe để cho người ta đau lòng.Nếu là đổi thành trước đây, Hạng Anh Hàn nhất định ôm chặt nàng ta trấn an thật tốt.Thế nhưng hiện tại, Hạng Anh Hàn đầy đầu đều là Tư Căng.Bởi vì phong thư kia của Tư Căng, hắn sớm đã dưới đáy lòng định nghĩa "Độc phụ" cho Lệ phi tốt rồi.Vì vậy, vừa nghe được nàng ta khóc thì phiền, không chỉ không ôm nàng ta, trái lại một cái tát vứt ở trên mặt nàng ta.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0301: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 26


CHƯƠNG 0301: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 26EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Hạng Anh Hàn nổi giận:"Nguyệt Tư Thù, nói sao ngươi cũng là bộ tộc mèo yêu, danh môn chi hậu, vì sao lúc nào cũng muốn nói dối, khắc khắc muốn hại người?!"

"Lúc trẫm giữa ban ngày tìm ngươi ngươi không ở, hiện tại chạy tới chỗ này khóc với trẫm, là có ý gì?"

"Còn mạnh miệng không biết ngượng nói Căng Căng hại ngươi.

Trẫm hôm nay để cho bọn thái giám đi điện Nhân Thọ mấy chuyến, chỗ đó căn bản cũng không có cái bóng của ngươi!!"

"Căng Căng luôn luôn tâm địa lương thiện, chưa bao giờ từng hại qua người nào, ngươi vì sao phải hết lần này đến lần khác đối đầu với hắn?"

Nguyệt Tư Căng tâm địa lương thiện?!Nguyệt Tư Căng chưa từng hại người nào?!Có trong nháy mắt như vậy mắt, Lệ phi cho rằng bản thân mình điên rồi.Nguyệt Tư Căng nàng ta nhìn thấy và Nguyệt Tư Căng trong miệng bệ hạ là một người sao?!Nguyệt Tư Căng sẽ không hại người, vậy chân nàng ta là làm sao đứt, lưng nàng ta là làm sao phỏng, mặt nàng ta là làm sao bị thương, hai cái mạng của nàng ta là làm sao không có?!Nàng ta tủi thân cực kỳ, che mặt mình, liều mạng thanh minh:"Bệ hạ?

Ngài trước đây không phải là như vậy, ngài thì không tin thần thiếp như vậy sao?

Vì sao cứ thiên vị hắn thay hắn nói chuyện?!"

"Thần thiếp ở lúc ngài làm hoàng tử thì đi theo ngài a!

Ngài thật tuyệt tình như thế..."

"Nghĩ cái gì đấy?

Nhập tâm như thế."

Đang nhìn tận hứng, Tư Căng lại bị một thanh âm êm tai quấy rối.Cậu cười cười, thu màn hình lớn thần lực chế tạo về:"Đang nhớ ngươi."

Hạng Lâm Uyên nhìn không thấy màn hình Tư Căng chế tác, chỉ coi lời cậu đáp là thật, tiếp tục nói:"Vậy ta ngồi theo nhớ nhung của ngươi, tới vừa vặn."...Cùng lúc đó, Tiểu Yêu bỗng nhiên bị cắt đứt liên hệ : [???][đại nhân?

Đại nhân?]Không người trả lời.Nó cố gắng liên hệ Tư Căng:[kết nối thất bại, xin ngài chờ một lát thử lại.][kết nối thất bại, xin ngài chờ một lát thử lại.][kết nối thất bại, xin ngài chờ một lát thử lại.][liên tiếp ba lần kết nối thất bại, hệ thống tự động tạm ngừng, xin ngài 5 tiếng đồng hồ sau thử lại.]Tiểu Yêu: [...]Nó còn ở bên ngoài làm việc đấy!Làm sao lại bị nhốt phòng tối nhỏ rồi?!(*)...Bên kia.Hạng Lâm Uyên liền cho lui thái giám cung nữ gác đêm ngoài điện, tự mình đi dời thùng nước tắm.Đổ vẫy ra nước bắn tung tóe đến quần áo đỏ tươi của người đàn ông, xua tan hơi thở lạnh lùng quanh người y,, lấp lên chút hơi người sống động.Sau khi tất cả đều chuẩn bị tốt, Hạng Lâm Uyên cẩn thận từng li từng tí đặt thiếu niên vào trong nước tỏa ra khói trắng.Quần áo thuần trắng gặp nước, trong nháy mắt biến thành nửa trong suốt, ẩm ướt kề sát thân thể.Tựa như trong sương mù nhìn hoa, trong nước ngắm trăng.Hư ảo lại tốt đẹp.Tư Căng trong nháy mắt phản ứng kịp.Thằng nhóc này, rõ ràng chính là cố ý!!!—— —— —— ——[tiểu kịch trường]Một ngày, Tư Căng biến thành một con mèo con đáng yêu, đi dạo ở trong ngự hoa viên.Trong cung rất lâu chưa từng thấy qua mèo lưu lạc như thế, hoàng hậu cầm bánh ngọt đưa đến trước mặt mèo nhỏ.Mèo nhỏ ngửi ngửi, cao ngạo bỏ đi.Chỉ chốc lát sau, lại gặp được Hạng Anh Hàn và Lệ phi cùng đi qua đây.Lệ phi hào hứng tràn trề ngồi xổm xuống, muốn mang mèo đi tìm ăn.Mèo Căng nhíu nhíu mày, bị mùi son phấn trên người nàng ta xông đến trực tiếp nhảy mũi.Một móng vuốt quào trầy Lệ phi.Hạng Anh Hàn tức giận, đoạt mèo qua thì muốn ném tới trên mặt đất.Nhưng, động tác còn không có làm xong, thì nghe một thanh âm trầm thấp truyền đến:"Mèo này là bản vương mới nuôi, nó nếu là rớt rồi một cọng lông, bản vương liền cắt đứt một ngón tay Lệ phi!"

Cường độ trên tay Hạng Anh Hàn buông lỏng, Căng Miêu Miêu vội vã nhảy đến trên người nhiếp chính vương Hạng: "Meo ~ "===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0302: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 27


CHƯƠNG 0302: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 27EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Hạng Lâm Uyên thì rũ mắt xuống như vậy, không kiêng nể gì cả thưởng thức mèo yêu nhỏ trước mặt.Làm sao nhìn đều nhìn không đủ.Thế nhưng, không thể tránh khỏi bị Căng Căng nghi vấn, vẫn là ánh mắt không mở lưu luyến không rời, xoay người cầm lấy bồ kết, chậm rì rì bôi ở trên tay.Vừa thay trường sam ướt nhẹp.Vừa chà bọt biển vào trên người cậu.Từ cổ bắt đầu, bả vai, đến..."

A..."

Tư Căng tức khắc giật mình, trong mắt thoáng qua cảnh giác trong nháy mắt.Cậu theo bản năng muốn trốn, lại bị tay kia của Hạng Lâm Uyên đè lại.Thanh âm trầm thấp của người đàn ông vang lên, êm tai lại mê hoặc:"Căng Căng ngoan một chút, không nên lộn xộn."

"Ta không muốn tổn thương ngươi."

"Ta chỉ nghĩ để cho ngươi..."

Nửa câu sau, Hạng Lâm Uyên nói quá khó nghe, bị Tư Căng tự động không chú ý.Tư Căng một cái mắt dao, chứa đầy giận dữ.Vãi!Quá tâm cơ rồi!Quá chó!Quá không phải là đồ vật rồi!...Hai canh giờ sau.Hạng Lâm Uyên nhận được kết quả hài lòng, sớm đã giúp mèo yêu nhỏ thay bộ đồ mới khô ráo, đặt cậu ở bên người, ôn nhu ôm.Nhìn môi hơi sưng và cặp mắt đào hoa vệt nước mắt chưa khô của Tư Căng, khóe mắt đuôi lông mày lộ ra chút đau lòng.Y đưa tay khẽ lau đi nước mắt nơi khóe mắt thiếu niên, không cần mặt mũi nữa cười cười:"Ngươi khóc lên thật là đẹp mắt."

Môi Tư Căng còn có chút đau, sắc mặt không tốt chút nào.Nguyên nhân đau đơn giản là Hạng Lâm Uyên nói:Ngộ nhỡ có người không muốn sống nghe góc tường tường thì sao?

Bị người bên ngoài nghe qua không tốt.Cho nên, cậu vừa ra tiếng, thì hôn cậu.Con mắt Tư Căng hơi hơi cong lên, hỏi:"Ta cười lên không hấp dẫn?"

Này hình như là ăn ý giữa hai người bọn họ.Chỉ cần hai người cùng một chỗ, không phải là chỗ cần thiết thiết yếu, bọn họ cũng sẽ không nhắc đến thân phận.Giống như một đôi người yêu bình thường, dùng ngươi ta xưng hô."

Đẹp mắt."

Hạng Lâm Uyên cực kỳ biết biện hộ: "Chỉ cần là Căng Căng, thế nào đều đẹp mắt."

"Vậy dáng vẻ ta đạp ngươi càng đẹp mắt!"

Dứt lời, Tư Căng liền một chân đạp Hạng Lâm Uyên xuống giường nhỏ.Hạng Lâm Uyên bất ngờ không kịp đề phòng ngã trên mặt đất.Mới vừa ngồi dậy, thì bị gối đầu bay tới trước mặt đập phải trên mặt.Mới vừa lấy gối đầu xuống, thì bị chăn từ trên trời giáng xuống che lại!Trong lúc choáng váng đó, nghe được thanh âm lạnh lùng lại không cho phép từ chối của Tư Căng:"Nằm trên mặt đất thật tốt đi!"

Hạng Lâm Uyên rất tủi thân: "Chính là Căng Căng, đều tại ngươi không thành thật, mới vừa nãy nước trong thùng nước tắm vẫy ra tới hơn phân nửa thùng, trên mặt đất đều là ướt, ta nằm sẽ nhiễm phong hàn!"

"Đúng vậy."

Tư Căng ngồi dậy, cười nhìn y, mỗi chữ mỗi câu ra lệnh:"Không ngủ ra phong hàn không cho phép đứng dậy."

Hạng Lâm Uyên càng tủi thân rồi: "Căng Căng, ta phục vụ không tốt sao?"

"Tốt."

Tư Căng logic cực kỳ kín đáo:"Cho nên, đây là khen thưởng cho ngươi."

Nói xong, thì đắp chăn, bản thân mình bản thân mình ngủ.Hạng Lâm Uyên:...Vương gia quyền khuynh triêu dã không còn biện pháp, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn bày xong chăn trên mặt đất, ngoan ngoãn nhu thuận ngồi ở đầu giường người yêu.Mặt mày chứa ý cười, từng chút một miêu tả hình dáng của người yêu.Khẳng định Căng Căng thật sự nhẫn tâm của ngủ thiếp đi, mới cẩn thận từng li từng nằm trở về bên cạnh cậu, ôm người vào trong lòng.Nghĩ: sau khi mẫu phi chết, sinh hoạt của y liền không còn ấm áp, đến sau đó, nhiều lần bị cha con Hạng Anh Hàn chèn ép.

Y vốn dĩ là cả đời này cũng sẽ vượt qua ở trong hắc ám và giết chóc, chưa từng nghĩ, còn có thể có một ngày gặp được Tư Căng.Sống lại một đời, y nhất định không thể giẫm lên vết xe đổ, y muốn kéo Hạng Anh Hàn xuống long ỷ, y muốn Căng Căng của y, một lần nữa nâng đến độ cao vạn người kính ngưỡng....Lúc Tiểu Yêu quay xong ảnh trở về, nhìn thấy Hạng Lâm Uyên ôm đại nhân nhà mình giống như ôm tuyệt thế trân bảo.Giận ngay lập tức không có chỗ rút!Chính là thằng nhóc này để cho nó vô duyên vô cớ ở bên ngoài lạnh năm tiếng đồng hồ!Nó đặt máy ảnh mini cỡ móng tay vào trong túi xách máy chụp hình cỡ móng tay, cố gắng hóa thành thực thể, sau khi khẳng định LSP ngủ, cố gắng kéo tay ra bên ngoài.* LSP tên già dê 老色痞 (lǎo sè pǐ)Khẳng định tay Hạng Lâm Uyên không ở trên người Tư Căng, mới thở hổn hển phì phò về tới thức hải.Mới vừa thở phào một cái, thì thấy LSP lại đặt tay trở về.Tiểu Yêu: [...]===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0303: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 28


CHƯƠNG 0303: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 28EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Nó quyết định lần sau lúc đi nâng cấp học bản lĩnh điện giật với mèo đen nhỏ nhà nó.Như vậy nó và đại nhân thì sẽ không bị bắt nạt rồi.Hừ hừ hứ!Lão già thiên quân hám sắc!!Phiền, hủy diệt đi!!!(╯>д
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0304: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 29


CHƯƠNG 0304: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 29EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Y thì quỳ ở nơi đó như thế, bóng dáng cao to lộ ra cực kỳ yếu ớt.Cực kỳ giống cánh hoa đào ào ào bay xuống bốn phía, thổi một cái thì tan.Tư Căng chậm lại bước chân, không tiếng động tới gần.Đang thấy Hạng Lâm Uyên vừa vì mẫu thân đốt đi tiền giấy, vừa tự mình cằn nhằn:"Mẫu phi, ngài ở bên kia có khỏe không?"

Con rất tốt, con...

Con thích một người."

"Nga, không đúng, chuẩn xác mà nói, con thích một yêu, một con...

Mèo yêu."

"Hắn lớn lên vô cùng tốt, mặt như hoa đào, mày tựa như lông chim xỉa, liếc thì có thể để cho người ta động tâm, ngài phải gặp, nhất định sẽ thích hắn."

Nói đến đây, Hạng Lâm Uyên dừng một chút, hình như có chút buồn bã, một lúc lâu, mới tiếp tục nói:"Thế nhưng, con không dám mang hắn tới gặp ngài, con sợ hắn biết nguyên nhân cái chết của ngài, sợ hắn sẽ giống với mèo yêu khác vậy, cho rằng là con khắc chết ngài, cho rằng con là thiên sát cô tinh..."

"Không, không đúng, con vốn chính là thiên sát cô tinh."

"Sau khi ngài đi, quốc sư Nguyệt Tân Ly thì tính ra mệnh cách cô tinh của con, nói con cả đời này, đã định trước khắc cha khắc mẹ, khắc vợ khắc con, đến cuối cùng cũng không chết tử tế được."

"Mấy năm nay, thế nhân kính con sợ con, lại không có người nào dám tới gần con."

"Nhưng hắn khác biệt, hắn thích con."

"Con biết, có đôi khi việc con làm với hắn có chút quá, nhưng con chính là muốn để cho tất cả mọi người biết, hắn là của con."

"Con còn biết, hắn vẫn luôn dung túng con, cho nên con mới cẩn thận từng li từng tí, nhiều thêm chút vốn liếng không kiêng nể gì cả..."

"Con...

Con rất yêu hắn..."

Nói điều này chỗ, thanh âm của Hạng Lâm Uyên có chút nghẹn ngào, khóe mắt óng ánh, tựa như có nước mắt thoáng qua.Không biết là bởi vì hạnh phúc, hay là bởi vì sợ hạnh phúc tới quá hư ảo.Hắn nói: "Mẫu phi, con cả đời này thiếu ngài quá nhiều rồi, không cầu xin qua ngài cái gì, nhưng con hiện tại muốn cầu xin ngài phù hộ ta, phù hộ con nắm lấy tia sáng này."

"Đồ vật con có thể mất, đều mất ở đời trước rồi, không thể lại mất đi hắn."

"Con chỉ có hắn."

Nói, nghiêm túc dập đầu lạy ba cái."

Ngươi khóc lên thật là đẹp mắt."

Lúc dập đầu xong một cái cuối cùng, thanh âm của Tư Căng bỗng nhiên từ phía sau vang lên.Hạng Lâm Uyên ngẩn ra, ngay lập tức quay đầu nhìn về phía thiếu niên phía sau.Bởi vì "Chuyện xảy ra đột nhiên", nước mắt của Hạng Lâm Uyên còn chưa kịp thu vào.Con ngươi phượng sắc bén trong thường ngày bị điểm tô đỏ bừng, khóe mắt đuôi lông mày nhiều thêm vài phần ý vị tủi thân.Y thử vươn tay, cảm thụ được tay Tư Căng ấm, mới rốt cục tin tưởng bản thân mình không có nằm mơ.Thật sự là Căng Căng, Căng Căng tới xem y rồi!Chính là, Căng Căng sẽ không thích y a?Y hẳn là làm sao làm?Y hẳn là...Hạng Lâm Uyên đang luống cuống, thì thấy Tư Căng cúi người, lau lau nước mắt nơi khóe mắt y, khá có chút tiếc nuối:"Chính là có một chút đáng tiếc, này nếu như bị ta bắt nạt khóc, thì càng đẹp mắt rồi."

Căng Căng hắn, cũng không có ghét bỏ bản thân mình...Hạng Lâm Uyên hoàn toàn ngơ ngẩn.Sau khi mẫu phi đi, y rất nhiều năm không có cảm thụ qua ấm áp như vậy.Y ngơ ngác ngửa đầu nhìn Tư Căng, quỳ lạy thần minh của y.Mà cùng lúc đó, ám vệ Hạng Anh Hàn phái tới cũng theo sau.Bọn họ cho nhau một ánh mắt, liền có người người dẫn đầu bắn ra ngân châm ngâm độc.Ngân châm bay nhanh trên không trung, cắt đứt hai mảnh cánh hoa đào, xông thẳng cổ Hạng Lâm Uyên.Tư Căng nâng tay kia lên, cực kỳ tùy ý tiếp được.Sau một khắc, liền thừa dịp Hạng Lâm Uyên không chú ý vứt ngân châm trở về đường cũ.Ám vệ không ngờ tới sẽ có biến hóa như vậy.Con ngươi trong nháy mắt mở lớn, còn không có phản ứng kịp, thì bị ngân châm Tư Căng bắn trở về xuyên cổ họng.Yết hầu cắt đứt, kịch độc vào cơ thể.Có máu màu đen xuất hiện từ khóe môi.Khỏi cần chốc lát, liền ngã trên mặt đất, tắt thở.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0305: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 30


CHƯƠNG 0305: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 30EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Một người sống ầm mà ngã xuống, mấy ám vệ chung quanh bị dọa sợ đến nín thở trong nháy mắt.Phản ứng lại phải mất một lúc lâu, mới hậu tri hậu giác nhìn về phía Tư Căng.Người là Nguyệt Tư Căng giết sao?Làm sao có thể?!Hoàng thượng không phải là nói Nguyệt Tư Căng tay trói gà không chặt, yếu đuối nhất sao?Làm sao có thể làm được giết người vô hình?!Các ám vệ không tin, ba mũi ngân châm cùng lúc phóng ra, vẫn như cũ bị Tư Căng ung dung thản nhiên đánh trở về.Cùng lúc đó, ba người lần thứ hai ngã xuống đất.Máu đen tràn ngập, mùi máu tươi từ từ nặng thêm, khuếch tán ra, không phải là hương hoa đào có khả năng che lấp, bọn họ rất nhanh thì sẽ bị lộ.Các ám vệ không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là cùng hiện thân công kích, mong đợi có thể hợp lực hoàn thành mệnh lệnh của bệ hạ!Hạng Lâm Uyên lúc này mới từ trong tâm tình thay đổi kịch liệt rút đi ra.Y lập tức đứng dậy, một tay bảo vệ Tư Căng ở sau người, nhuyễn kiếm nơi thắt lưng lập tức ra khỏi vỏ, nghênh đón chừng mười ám vệ còn dư lại hướng về phía này.Máu tươi vẩy ra, thét chói tai chồng lên, không đến mười chiêu, Hạng Lâm Uyên liền chém toàn bộ mấy người dưới kiếm Một ám vệ cuối cùng cổ bị cắt đứt, máu tươi phun trào.Hạng Lâm Uyên nhíu mày, cực kỳ ghét bỏ, nghĩ muốn né ra, lại cũng không kịp.Đang chuẩn bị buông tha, thì thấy phía sau bay tới một thanh quạt xếp thuần trắng, dùng tốc độ cực nhanh, che ở trước khi máu văng ra.Lạch cạch ——Máu rơi ở trên quạt xếp, lấm tấm, giống như hoa đào.Khá có vài phần mỹ cảm lộn xộn.Hạng Lâm Uyên vội vã cúi đầu, con ngươi phượng khẽ chớp, lộ ra chút tiếc hận: "Căng Căng, cây quạt của ngươi..."

"Một cây quạt mà thôi, dơ bẩn thì ném đi."

Tư Căng mặt mày chứa ý cười, nói không chút do dự:"Ở trong lòng ta, ngươi mới nên là sạch sẽ nhất, không nhiễm hạt bụi nhỏ nhất trên đời này."

Có thể được người trong lòng thừa nhận như vậy, viền mắt Hạng Lâm Uyên lại một lần nữa có chút cay xè.Thì ra, Căng Căng không có không muốn y, ở trong lòng Căng Căng, y vẫn luôn đều là quan trọng nhất.Vậy lời y nói mới vừa nãy, Căng Căng nghe qua bao nhiêu...Nhớ đến điều này, Hạng Lâm Uyên lại lo lắng.Y chậm rì rì cầm khăn tay lau lau nhuyễn kiếm, sau khi thu kiếm vào vỏ, mới cẩn thận từng li từng tí hỏi:"Căng Căng, ngươi tới lúc nào?"

"Vừa bắt đầu thì ở" Tư Căng mỉm cười, con mắt xinh đẹp rạng rỡ ánh sao:"Ta tới chính là muốn nói cho ngươi, ngươi không cần sợ.

Ở chỗ này của ta, ngươi vĩnh viễn đều là tốt nhất."

"Ta...

Ta..."

Điên rồ hùng biện của nhiếp chính vương bỗng nhiên thắt lại, một câu cũng nói không nên lời.Đây là lần đầu tiên y được người thừa nhận như vậy kể từ sau khi mẫu phi đi.Mẫu phi bởi vì muốn giữ vị trí thái tử của y, uống vào rượu độc.Phụ hoàng bởi vì muốn lập y làm thái tử, vô tội bị hại.Y khắc cha khắc mẹ, người người tôn kính mà không thể gần gũi, mặc dù ngai vàng vốn thuộc về y bị cướp đi, cũng sẽ không có người bởi vì y nói nửa câu công đạo.Y vốn cho rằng chỉ cần trái tim đủ cứng, liền có thể tự mình kiên trì, thì không khát vọng cứu rỗi nữa.Ai dè, lại sẽ ở trước khi chết đời trước gặp được một người như thế.Kiên định nói với y ngươi là người trong sạch nhất, bước từng bước theo sát mang y về nhân gian.===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:[cơm nắm] : phần cập nhật hôm nay hoàn tất, hôm nay tìm cái lý do gì muốn thúc giục cập nhật video ngắn đây?(nghiêm túc nghĩ ngợi, bình tĩnh phân tích)Căng Căng ~~~[Tư Căng] (mặt ghét bỏ): Ta sẽ không lại làm xiếc cho ngươi, tai mèo móng mèo đuôi mèo của ta là để lại cho A Uyên![cơm nắm] : Ai nha, Uyên Uyên đây không phải là không ở...[Hạng Lâm Uyên] (nhuyễn kiếm ra khỏi vỏ, ngang ngược bảo vệ vợ): Ai nói ta không có ở đây?[cơm nắm] :...Cho nên, yêu sẽ biến mất đúng hay không?---0o0o0o0---
 
Back
Top Bottom