Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)

[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0276: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU VỊ TRÀ XANH 1


CHƯƠNG 0276: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU VỊ TRÀ XANH 1EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Tư Căng ở thế giới này cùng vượt qua hơn bảy mươi năm với Cung Lâm Uyên.Bên trong vỏ bọc quỷ hút máu là thần minh không già không chết, vì phối hợp tập tính của nhân loại, khống chế dung mạo của mình từng chút một.Mỗi ngày làm bạn với người yêu từ từ lão gì.Cha Cung sau khi cảm giác sâu sắc nhà họ Cung không người thừa kế, xin một đứa bé trai nhà chị gái qua đây, nuôi ở dưới gối.Coi như là không làm khó dễ Tư Căng và Cung Lâm Uyên.Chỉ là chăm sóc đứa nhỏ là chuyện phiền toái, chẳng qua, Tư Căng cảm thấy còn tốt.Đứa nhỏ này so với Ngọc Yến khi còn bé ngoan hơn nhiều.Mẹ Cung sau khi bị xóa đi ký ức, trạng thái tinh thần càng ngày càng tốt, chưa đến ba năm liền trên cơ bản là khỏi hẳn.Bệnh tật nhiều năm một buổi sáng khôi phục, cha Cung vui sướng khủng khiếp.Ông quyết định mang mẹ Cung đi vòng quanh trái đất du lịch, để cho bà đi xem xem phong cảnh hơn hai mươi năm chưa từng thấy qua.Bởi vì cấm kỵ của mẹ Cung, khu mộ của Cung Tư Lâm có rất ít người đi, ngoại trừ Cung Lâm Uyên thỉnh thoảng đi qua đưa bó hoa chuộc tội cho mẹ, những thời gian khác, cơ bản không người hỏi thăm.Sau khi mẹ Cung đi, Tư Căng ném hồn phách lăng trì rất nhiều năm bị kẹt ở trong trận pháp của Cung Tư Lâm về địa phủ.Cố ý đưa tin cho diêm vương, đút hắn mấy chén canh Mạnh bà, để cho hắn kiếp sau, làm người tốt.Nói cho cùng, Cung Tư Lâm là đứa nhỏ ruột thịt của cha Cung mẹ Cung.Hắn hẳn là cảm ơn bản thân mình có thân phận này, cảm ơn chỗ tốt của cha Cung mẹ Cung.Bằng không thì, Tư Căng ngay cả cơ hội đầu thai chuyển thế đều sẽ không cho hắn!Sau khi mẹ Cung đi, lại qua năm năm, cha Cung cũng đi đoàn tụ với vợ của mình.Một năm kia, Tư Căng và Cung Lâm Uyên ở trước phần mộ hai người hợp táng trồng một bụi hoa tường vi.Hoa tường vi trắng, đại biểu hồn nhiên ngây thơ.Sau đó a, Cung Lâm Uyên cũng đi rồi.Tư Căng thì nhổ cấy hai buội cây hoa tường vi trước mộ cha Cung mẹ Cung, đặt ở trước mộ người yêu.Sau đó, nâng dao găm lên cắt bàn tay của mình.Có máu tí tách tí tách rơi xuống, rơi ở trên cánh hoa thuần trắng, nhiễm nó thành đỏ sẫm.Nhuộm máu hoa tường vi, là chứng minh tình yêu cho đến chết không thay đổi của quỷ hút máu với người yêu....Tư Căng lại tỉnh lại, bị vây một cung điện cổ kính.Bốn phía nến đỏ tỏa sáng, chữ hỷ dán đầy phòng.Mới vừa tỉnh lại, còn có chút chói mắt.Cậu đưa tay che con mắt, phát hiện một bộ áo cưới rộng lớn trên người mình, còn là kiểu nữ.Cậu đây là trở thành phụ nữ rồi?Phải đại hôn với ai?Tư Căng vừa muốn hỏi đây là nội dung vở kịch gì, thì thấy hổ con Tiểu Yêu Nhi một bộ biểu tình muốn chết, điên cuồng xù lông:đại nhân đại nhân, thật xin lỗi, ta nhất thời sơ sẩy truyền tiết điểm thời gian sai rồi!][nguyên chủ này là người sống lại, tôi vốn nên là truyền tống ngài đến đời tiếp theo, hiện tại lại truyền đến lúc đời trước hắn chết!][ngài chờ, tôi đang cố gắng sửa hệ thống!]Nói, móng vuốt nhỏ cứ tiếp tục bùm bùm đánh bàn phím vô hình.Lỗ tai hổ tròn tròn dựng thẳng, căng thẳng đến cả người đổ mồ hôi.Tư Căng:...Cậu là người không chịu ngồi yên, không biết nội dung vở kịch trái lại có một loại cảm giác thám hiểm.Rất mới lạ, rất kích thích.Vì vậy, Tư Căng dứt khoát không quản Tiểu Yêu Nhi, tự mình tiến lên kéo cửa lớn cung điện ra.Từ lối kiến trúc tới xem, đây là sân sau hoàng cung.Cung điện chỗ cậu ở tên gọi điện Tiêu Phòng.Là tẩm cung của hoàng hậu.Bên ngoài cung điện, vắng ngắt, không có bất kỳ dấu hiệu niềm vui tân hôn.Mà cách đó không xa, ánh lửa tận trời, có tiếng chém giết cách không truyền đến, xa xôi mờ mịt:"Các vị đại nhân đừng uống, rượu mừng trong có độc, Hạng Lâm Uyên hạ độc!

Mau cách người điên kia xa một chút!"

"Hạng Lâm Uyên thừa dịp bệ hạ đại hôn ngang nhiên giết vua, giết Hạng Lâm Uyên!

Giết y!"

"Hộ giá!

Cấm vệ quân mau tới hộ giá!"

Tư Căng dùng thần lực dò xét thăm dò.Ừm, hơi thở linh hồn thân quen.A Uyên có nguy hiểm.Cậu muốn đi anh hùng cứu mỹ nhân!===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:Ta cố gắng bỏ thêm một chương, có thể cầu xin món quà nhỏ sao?---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0277: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU VỊ TRÀ XANH 2


CHƯƠNG 0277: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU VỊ TRÀ XANH 2EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Lúc Tư Căng đến cung điện làm tiệc vui, chỗ đó sớm đã loạn thành một đoàn.Hoàng đế Hạng Anh Hàn bị thương, được đội một cấm vệ quân mặc áo giáp hoàng kim bảo vệ phía sau.Các đại thần tới tham gia tiệc vui cũng một người so với một người thảm hơn nhiều.Có người uống rượu độc ngã xuống đất không dậy nổi, có người vì chạy trối chết phi nước đại rời xa, có người kiên trì đến cùng với cấm vệ quân cùng hộ giá.Đám người này vẻ mặt khác nhau, hình thái hàng vạn hàng nghìn, thế nhưng, bọn họ đều có kẻ địch chung—— Hạng Lâm Uyên.Ánh mắt của Tư Căng rơi ở trên người người đàn ông cao to bị cô lập kia.Người đàn ông có một đôi con ngươi phượng vô cùng xinh đẹp, trong con ngươi đen nhánh chợt hiện ý cười điên cuồng.Xinh đẹp xấu xa ngông cuồng.Để cho người ta sợ run lên, lại muốn ngừng mà không được.Trâm gài tóc san hô đỏ của y ở trong tranh đấu bị bẻ gãy, búi tóc rải rác, chỉ có một tóc đuôi ngựa cột cao rủ xuống phía sau.Ba nghìn tóc đen rơi xuống thắt lưng, hoà lẫn với thắt lưng hồng ngọc sợi thiên tàm của y, tôn lên eo ếch hoàn mỹ.Vài giọt máu rơi ở trên khuôn mặt trắng như sứ của y, càng tôn thêm ý cười nơi khát máu của người đàn ông, thêm vài phần hương vị khát máu.Hạng Lâm Uyên thì đứng như thế, nhuyễn kiếm trong tay bóng lưỡng, bị ánh nến chiếu ra vài phần lạnh, tuyệt thế vô song.Rất nhanh, tiếng bước chân rối loạn lại vang lên.Mấy trăm tên cung thủ tràn vào trong điện, vây quanh Hạng Lâm Uyên.Giương cung lên dây cung, chỉ đợi bắn cung.Có đại thần nhìn thấy Tư Căng vội vã chạy tới, ngay lập tức gào thét lớn vẫy tay về phía cậu:"Thái hậu...

Nga không, hoàng hậu nương nương!"

"Hạng Lâm Uyên đã điên rồi, ngài mau rời khỏi y xa một chút!"

"Chúng ta muốn bắn cung rồi!

Ngài mau trở lại, mau lui lại trở về a!"

Tư Căng thoáng nghiêng đầu, ánh mắt từ trên người những dưa méo táo nứt đó xẹt qua.Khóe mắt đuôi lông mày lộ ra ghét bỏ tràn đầy.Đám người này, không có một người so với so sánh được Hạng Lâm Uyên mỹ nhân điên rồ, cậu tại sao phải đứng chung một chỗ với bọn họ?Hơn nữa, cậu mới vừa nãy không phải là đi ra từ điện Tiêu Phòng sao?Đại thần kia tại sao phải gọi mình là thái hậu?!Đang lúc nghi hoặc, Tiểu Yêu rốt cuộc chữa trị bug hệ thống.Hổ con đáng yêu nâng ngẩng đầu lên: [đại nhân đại nhân, tôi khôi phục lại hệ thống rồi, chúng ta...]Một câu chưa xong, thì nhìn thấy hoàn cảnh giương cung bạt kiếm chung quanh: [...]Nó dừng một chút, ba giây sau, lại một lần nữa điên cuồng xù lông:[đại nhân đại nhân đại nhân đại nhân, ngài tại sao không ở trong cung điện thật tốt chờ ta chữa trị hệ thống a a a a!][hiện tại làm sao làm?

Muốn chết rồi muốn chết rồi muốn chết rồi!][( mãnh)]Tư Căng dùng thần lực xách gáy hổ con, lôi nó ra thức hải.Hổ con bốn chân bay lên không, không ngừng đạp.Tư Căng: 'Ngươi không phải là nói tiết điểm thời gian này là trước khi nguyên chủ chết sao?

Dù sao đều phải chết làm sao chết không giống nhau?[a?

Đúng...

Đúng nga.]Tiểu Yêu nhận thức muộn màng phản ứng kịp, lúng túng cười cười, dùng móng vuốt nhỏ gãi gãi đầu:[đại nhân, tôi đây thì truyền nội dung vở kịch cho ngài, ngài dùng ba giây đồng hồ tiếp thu là đủ rồi!]Vừa dứt lời, trong đầu Tư Căng liền xuất hiện số lớn văn tự.Nguyên chủ tên gọi Nguyệt Tư Căng, là một con mèo yêu trên núi Vọng Nguyệt.Nơi cậu đang ở là một vương triều không tưởng, tên là Đại Chu.Hoàng tộc triều Chu là quý tộc phía Nam, bọn họ là lập nghiệp từ Miêu Cương, một đường đánh tới vùng Trung Nguyên, thống nhất cả nước.Cho nên, cực kỳ thờ phụng phương pháp tiên tri, thuật vu cổ.Một ngàn năm trước, lúc hoàng đế khai quốc vương triều Đại Chu săn thú, trời đất xui khiến cứu một con mèo yêu núi Vọng Nguyệt.Mèo yêu vì báo ân tình, lựa chọn chỉ huy tộc nhân xuống núi, thời đại làm quốc sư vương triều>> Đại Chu, vì Đại Chu tiên tri vận mệnh quốc gia, giúp vương triều nghìn năm không suy yếu.Nguyên chủ chính là một con mèo yêu nhỏ của gia tộc Vọng Nguyệt.Đại Chu lập quốc nghìn năm, gia tộc Vọng Nguyệt là yêu, ở chỗ gả này sớm đã không phải là việc hiếm lạ.Từ trước đến nay, gia tộc Vọng Nguyệt sớm đã dung nhập vào xã hội loài người, thậm chí sẽ gả đứa nhỏ trong nhà cho hoàng tử hoàng tôn, tới tham dự đấu tranh đoạt quyền của vương triều Đại Chu.Nhưng nguyên chủ cũng bị ra ngoài.Thế nhưng đường hôn nhân của cậu ta, lại là cực kỳ nhấp nhô.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0278: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU VỊ TRÀ XANH 3


CHƯƠNG 0278: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU VỊ TRÀ XANH 3EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Nguyên chủ là con vợ lẽ không được cưng chiều nhất trong gia tộc.Lúc lão hoàng đế còn, từng chỉ hôn cho nhiếp chính vương Hạng Lâm Uyên.Một người đàn ông muốn cưới một người đàn ông khác làm chính phi.Đối với hai người đàn ông này, đều là nhục nhã quá lớn.Lúc đó, kiệu hoa nâng đến trước cửa phủ nhiếp chính vương.Thế nhưng, Hạng Lâm Uyên không nhận.Y thậm chí nhìn đều không liếc mắt nhìn, để cho người nâng kiệu hoa đi hoàng cung.Còn cố ý mang một đám đại thần phụ thuộc vào mình, liên danh lên sổ con, ép lão hoàng đế đưa nguyên chủ vào hậu cung.Hạng Lâm Uyên là cửu đệ của lão hoàng đế.Tính cách quái đản, dã tâm tràn trề.Bởi vì ở trong quân đội uy vọng cao, quyền lực trong tay còn lớn hơn so với lão hoàng đế.Lão hoàng đế không có cách nào, nhục nhã người không thành, bị nhục nhã, không thể làm gì khác hơn là giữ nguyên chủ lại ở hoàng cung, phong vị trí mỹ nhân.Nguyên chủ từ đó, thành trò cười lớn nhất kinh đô.Cũng thành đề tài câu chuyện thú vị nhất sau các bữa trà của hậu phi.Nguyên chủ là người tính tình không tranh không đoạt.Đã đến thì an phận.Cậu ta an an ổn ổn ở hậu cung qua sinh hoạt có thể nhìn đến cuối.Thế nhưng, xuất hiện của một người làm rối loạn nội tâm bình tĩnh của cậu ta.Đó chính là tam hoàng tử lúc đó, hoàng đế hiện tại, Hạng Anh Hàn.Hạng Anh Hàn nam nữ đều ăn, nhưng dưới so sánh càng thích đàn ông.Hắn thích tính tình dịu dàng của nguyên chủ, liền mỗi ngày vụng trộm đưa bánh ngọt cho cậu ta, giúp cậu ta đánh tần phi bắt nạt cậu ta đi.Dần dần, trong mắt trong lòng nguyên chủ, liền chỉ có Hạng Anh Hàn một người.Thế nhưng, tiệc vui chóng tàn, theo bệnh tình lão hoàng đế từ từ nặng thêm, các hoàng tử liền bắt đầu đại chiến đoạt đích.Hạng Anh Hàn thật vất vả được vị trí thái tử, rất sợ lại bị người khác kéo xuống, nóng ruột đăng cơ, thậm chí không tiếc phái nguyên chủ đi hạ độc lão hoàng đế.Lão hoàng đế biết nguyên chủ yếu đuối không có năng lực, không có tâm phòng bị với cậu ta, liền uống xuống nước trà nguyên chủ đưa tới.Độc phát bỏ mình, nguyên chủ vào tù.Dưới nghiêm hình bức cung, nguyên chủ chết sống không có khai nhận ra Hạng Anh Hàn.Bởi vì Hạng Anh Hàn từng nói với cậu ta, sẽ đến cứu cậu ta.Cậu ta tin tưởng Hạng Anh Hàn.Mèo có chín cái mạng, ở trong thiên lao, nguyên chủ mất tám cái.Sau đó, Hạng Anh Hàn đăng cơ thành công, thả nguyên chủ ra.Nguyên chủ lòng tràn đầy vui mừng chờ Hạng Anh Hàn cưới cậu ta.Nhưng ai biết, vừa ra ngục, liền được trực tiếp phong làm thái hậu, trơ mắt nhìn Hạng Anh Hàn cưới hoàng hậu, bái đường với cô gái khác.Giải thích Hạng Anh Hàn cho ra là: "Ta trước tiên thành hôn với đích nhà thừa tướng, ngồi vững vàng ngai vàng, có quyền mới có thể quang minh chính đại cưới ngươi."

Nguyên chủ thì vẫn luôn tin hắn, nhịn vô số chửi rủa, ngồi vị trí thái hậu.Cũng là sau đó, nguyên chủ mới biết được, Hạng Anh Hàn vốn không có ý định cứu cậu ta.Thế nhưng, Hạng Anh Hàn ban đầu đăng đại bảo, vì lập uy, giết sạch hậu cung của lão hoàng đế, hành vi tàn bạo khiến bách tính vô cùng phẫn nộ.Hạng Anh Hàn rất sợ mất rồi lòng dân, liền lại vì chứng tỏ nhân đức của bản thân mình, dám chỉ hươu bảo ngựa nói nguyên chủ không có hạ độc, lập cậu ta làm thái hậu, thu gom lòng dân, còn thuận tiện hoàn thành hứa hẹn cứu cậu ta ra tù.Lại sau đó, Hạng Anh Hàn vì tan rã thế lực ở trong triều của Hạng Lâm Uyên, lại lật ra việc nguyên chủ bị Hạng Lâm Uyên cự tuyệt kết hôn.Dùng bất kính thái hậu làm lý do, giáng cấp Hạng Lâm Uyên một nhiếp chính vương cao cao tại thượng thành xưởng công Đông xưởng, cửu thiên tuế.đàn ông xuất giá, còn bị cự tuyệt kết hôn, còn làm thái hậu.Việc này để cho nguyên chủ lại một lần nữa thành trò cười, sinh tồn trong hậu cung càng ngày càng khó khăn, còn phải mỗi ngày nhìn Hạng Anh Hàn lâm hạnh hậu phi khác.Lại qua mười mấy năm, năng lực thật sự của Hạng Anh Hàn dần dần vững chắc, hoàng hậu bởi vì khó sinh mà chết, liền vì tìm kiếm kích thích, muốn thử lập nguyên chủ làm hậu một chút.Một người đàn ông, từ Vương phi biến thành hậu phi, từ hậu phi biến thành thái hậu, lại từ thái hậu biến thành hoàng hậu.Người trong thiên hạ đã chẳng muốn cười nữa, ngay cả ngoại tộc tới triều, đều biết có một con rối đổi tới đổi lui như thế.Thế nhưng, nguyên chủ không quan tâm.Cậu ta cho rằng Hạng Anh Hàn là yêu mình.Chỉ cần có thể cùng một chỗ với Hạng Anh Hàn, cậu ta cái gì đều không quan tâm.Nguyên chủ tự cho là chờ nhiều năm như thế rốt cuộc chờ được hy vọng.Cậu ta thật cao hứng mặc vào áo cưới kiểu nữ, thật cao hứng thành hôn với Hạng Anh Hàn.Ai dè, Hạng Lâm Uyên lại ở hôm đại hôn đó phát động binh biến, trực tiếp ám sát Hạng Anh Hàn.Hạng Anh Hàn ở lúc nguy hiểm, không chút do dự kéo nguyên chủ qua thay mình cản một kiếm.Nguyên chủ, từ đó mất mạng.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0279: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 4


CHƯƠNG 0279: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 4EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Tiếp thu xong mấy tin tức này, ánh mắt Tư Căng đổi rồi.Bộ tộc mèo yêu đều biết bói quẻ, thế nhưng, nguyên chủ linh lực thấp, cũng không thể trấn áp ma quỷ, không biết dự đoán lành dữ.Cho nên ở trong gia tộc cũng bị bắt nạt.Ở trong sinh hoạt chửi rủa và mỉa mai vô số, Hạng Anh Hàn từng là một chút ấm áp duy nhất của nguyên chủ.Chỉ là sau đó, chút ấm áp này, thành vũ khí sắc bén khiến cậu ta lần lượt bỏ mạng.Tư Căng hỏi: 'Dựa theo nội dung vở kịch kế tiếp, ta thì nên đi tới bên cạnh Hạng Anh Hàn.

Sau đó Hạng Lâm Uyên phóng người lên ám sát Hạng Anh Hàn, Hạng Anh Hàn tóm ta cản dao, chúng ta thì có thể sống lại đến đời tiếp theo rồi?'Tiểu Yêu: [trên lý thuyết là...

Là như vậy...]'Được, ta biết rồi.' Tư Căng cất bước về phía trước, từng bước một đi về phía Hạng Anh Hàn.Động tác này làm cho Tiểu Yêu ngây người.Đại nhân lúc nào sẽ ngoan như thế đi theo kịch bản rồi?

Thật sự là hiếm lạ, quá ly kỳ!Nó chui trở về thức hải, mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm, chờ Tư Căng dựa theo kịch bản quy định đi đời tiếp theo.Hiện trường vô cùng hỗn loạn, không có ai biết, lúc Tư Căng đi ngang qua yến hội, lén lấy dao găm dùng tới cắt thịt dê bên cạnh dê nướng nguyên con.Cậu học dáng vẻ của nguyên chủ, vừa hãi vừa sợ chạy đến bên cạnh Hạng Anh Hàn.Vẫn như cũ là tông giọng ấm mềm ngoan ngoãn:"Bệ hạ, ngài không có sao chứ?"

"Không có việc gì."

Hạng Anh Hàn nắm chặt tay Tư Căng, nắm thật chặt.Trong con ngươi không có mừng rỡ nhìn thấy người yêu bình an, trái lại là an tâm bắt được rơm rạ cứu mạng.Dù sao kẻ địch ở trước, hắn cũng không biết tên điên Hạng Lâm Uyên này sẽ làm ra cái gì.Lúc này, có một cái khiên thịt người ngu ngốc, là lựa chọn bảo toàn sinh mệnh tốt nhất!

Mệt lúc đó, nguyên chủ còn tưởng rằng, đây là hắn đang bảo vệ mình!Hạng Anh Hàn túm Tư Căng, ánh mắt lại cũng không có rơi ở trên người cậu, mà là cảnh giác nhìn chằm chằm Hạng Lâm Uyên.Mấy năm nay, hắn ngoài sáng trong tối dùng hết các loại thủ đoạn đê hèn, không tiếc cắt đất hợp tác với ngoại tộc, thật vất vả từng chút một cắt giảm thế lực của Hạng Lâm Uyên, thật vất vả đợi đến Hạng Lâm Uyên không nhịn được giết vua, thật vất vả có thể nhổ cỏ tận gốc hoàng thúc dã tâm tràn trề này.Hắn nhất định không xảy ra chuyện gì, không thể vào lúc này gặp chuyện không may!Hôm nay, nhất định là Hạng Lâm Uyên chết, hắn sống!Hạng Anh Hàn lại nắm tay Tư Căng thật chặt kéo đến bên cạnh hắn:"Căng Căng, ngươi phải cẩn thận Hạng Lâm Uyên, y...

A!"

Song, lời còn chưa dứt, thì bị Tư Căng một dao đâm vào ngực.Cặp mắt đào hoa xinh đẹp của người đàn ông chợt hiện hưng phấn, sau khi khẳng định mũi dao đâm rách trái tim Hạng Anh Hàn, lại đâm sâu vài phần.Thẳng đến dao găm hoàn toàn cắm vào, mới khó khăn lắm ngừng tay.Hạng Anh Hàn mở to hai mắt nhìn, sắc mặt trắng bệch.Trái tim hư hại trong nháy mắt, ngay cả hô hấp trở nên vô cùng khó khăn.Hắn hình như không thể tin được đây là việc người đàn ông vì hắn hy sinh tất cả kia có thể làm ra.Căng Căng của hắn, vì hắn có thể đi liều chết hạ độc, có thể ở trong tù tổn thất tám mạng, có thể chịu đựng hậu phi bắt nạt, có thể chịu đựng bêu danh khắp thiên hạ...Tại sao lại đột nhiên...Hạng Anh Hàn rất muốn biết tại sao, thế nhưng, trái tim hỏng rồi.Hắn không còn đường sống phản kháng, cũng không còn sức lực phản kháng.Một vết máu không chịu khống chế trượt ra từ khóe môi.Thân thể của hắn mất đi tất cả chống đỡ.Tư Căng buông lỏng tay, liền "Ầm" một tiếng đập xuống đất.Hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.Mà lúc này, người đàn ông giết người không chút cảm giác tội ác nào.Cậu mặt mày cong cong, trên cao nhìn xuống nói:"Vậy bệ hạ, ngài hiện tại có việc rồi."

Động tác này, để cho cấm vệ quân chung quanh cũng không nhịn được chấn động.Chúng đại thần mở to hai mắt nhìn, thậm chí hoài nghi bản thân mình còn ở trong mơ.Nguyệt Tư Căng hắn...

Giết bệ hạ?!Điều này sao có thể?!Nguyệt Tư Căng yêu bệ hạ yêu đến tận xương tủy, vì hắn thậm chí không thèm để ý trở thành trò cười người thiên hạ.Tại sao sẽ động thủ với hắn?!Lúc mọi người giật mình sững sờ, Tư Căng lại chậm rì rì xoay người, nhìn về phía Hạng Lâm Uyên.Thanh âm của cậu bỗng nhiên cất cao, tựa như đang chất vấn:"Hạng Lâm Uyên!"

"Ngươi năm đó vì sao không cưới ta?!"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0280: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 5


CHƯƠNG 0280: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 5EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Một câu hỏi này, làm Hạng Lâm Uyên cũng ngớ rồi.Người đàn ông cao lớn lại nắm thật chặt nhuyễn kiếm trong tay, nhướng mày nhìn người đàn ông mặc áo cưới đối diện.Nguyệt Tư Căng!Nhiều năm như thế, y với Nguyệt Tư Căng ngoại trừ trận cưới xin hoang đường kia, cũng không có bất kỳ giao thoa gì.Hơn nữa, Nguyệt Tư Căng không phải là yêu Hạng Anh Hàn nhất sao?Bây giờ là chuyện làm sao?!Tự tay giết Hạng Anh Hàn, nhưng mà bày tỏ tình yêu với y!Là y điên rồi, hay là Nguyệt Tư Căng điên rồi?!Song, không đợi y nghĩ ra nguyên do, Tư Căng đã chạy về phía y.Trong mắt mang đầy yêu say đắm và mừng rỡ, cùng lúc ôm chặt y, dùng kiếm trong tay y, đâm xuyên thân thể của mình.Thanh kiếm sắc bén xuyên bụng.Máu, tí tách tí tách rơi xuống.Đỏ sẫm, nóng hổi.Hạng Lâm Uyên cả đời này ngang dọc sa trường, lộng quyền triều đình.Giết người vô số, cũng chưa bao giờ cảm thấy áy náy,Chính là, trong chớp nhoáng này, y chỉ cảm thấy máu của Tư Căng đặc biệt phỏng tay.Nóng đến y cảm thấy đau.Cùng lúc đó, trái tim của y giống như bị đồ vật nào đó hung hăng đâm thủng.Đau!Đau đến không thể chịu đựng được.Đau đến không thể hô hấp.Tại sao, y rõ ràng không có giao thoa Nguyệt Tư Căng, tại sao hiện tại sẽ có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.Y muốn đi yêu Nguyệt Tư Căng.Y muốn bảo vệ Nguyệt Tư Căng.Y không muốn để cho Nguyệt Tư Căng chết a!Đôi môi Hạng Lâm Uyên run rẩy, ngập ngừng nửa ngày, cũng không có thể nói ra một câu đầy đủ.Y sững sờ đứng ở tại chỗ, tay chân lạnh lẽo.Đáy mắt bởi vì đau lòng ép ra vài giọt nước mắt, xem ra đặc biệt chật vật.Tùy ý Tư Căng ôm, tùy ý Tư Căng tựa vào bên tai y, đâm tim đâm phổi nói một câu:"Ngươi vì sao không cưới ta."

"Cứ muốn ta tới tuẫn táng cho ngươi a."

Nói xong câu này, mèo yêu xinh đẹp ngoan ngoãn kia liền ở trong lòng y đứt hơi thở/"Không, không muốn..."

Nước mắt của Hạng Lâm Uyên chảy xuống.Một giọt rơi lên áo cưới của Tư Căng.Nhuộm quần áo kia thành màu đậm.Giống như máu.Đau đớn làm nước mắt y càng ngày càng mãnh liệt:"Căng Căng..."

Y gọi một tiếng, một lúc lâu, mới bỏ người trong lòng xuống.Nhắm ngay đại thần lên tiếng trước nhất, gọi Tư Căng đi hướng bên cạnh Hạng Anh Hàn.Tròng mắt trong nháy mắt tràn đầy sát ý thô bạo màu đỏ tươi:"Ta muốn ngươi cùng Hạng Anh Hàn, chôn cùng em ấy!"

Nói xong, ngay lập tức vận công tiến lên, thân hình như quỷ mị, một kiếm cắt đứt yết hầu đại thần kia.Cùng lúc, lại giết rất nhiều cấm vệ quân.Y giết đủ rồi, để lại một hơi thở, cả người vết thương đi tới bên cạnh thi thể Tư Căng.Nâng kiếm tự vận.Ôm thi thể của cậu, mặt mang ý cười, nhắm hai mắt lại.Cùng lúc đó, Tư Căng nắm chặt hồn phách của Hạng Lâm Uyên, ra lệnh:[Yêu Nhi, bắt đầu truyền tống đi.][ta muốn mang y, cùng sống lại!]Tiểu Yêu vốn cho rằng sẽ không xảy ra chuyện sớm thì bị bản lĩnh sụp đổ kịch bản của kí chủ nhà nó kinh sợ ngu ngốc rồi.Nghe được câu này, mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp.Liền vội vàng gật đầu, khởi động hệ thống.Mang hồn phách Tư Căng và Hạng Lâm Uyên tới tiết điểm thời gian chính xác....Lúc lại mở mắt, Tư Căng đi tới điện Nhân Thọ.Cậu về tới những năm nguyên chủ làm thái hậu đó.Đi tới tẩm điện thái hậu ở.Tư Căng đứng dậy từ trên giường nhỏ: 'Yêu Nhi, bây giờ là thời gian nào?'Tiểu Yêu kinh hồn chưa bình tĩnh: [thời gian bây giờ là năm thứ hai nguyên chủ làm thái hậu, Hạng Anh Hàn lại ở trong cung nạp rất nhiều phi tần, nguyên chủ chịu đủ bắt nạt, cuộc sống qua đến đặc biệt thảm, đặc biệt đặc biệt thảm, tùy tiện một hậu phi đều có thể cười nhạo cậu ta, bắt nạt cậu ta.]Tiểu Yêu nói, còn phối hợp cắn khăn tay nhỏ rớt hai giọt nước mắt.[°ˉˉ°]Vừa rơi nước mắt, vừa hỏi:[đại nhân, ngài làm sao đổi kịch bản đời trước thành như vậy a, ngài yêu Hạng Lâm Uyên a, tại sao còn muốn kích thích y...]'Bởi vì không có thời gian.'Tư Căng dùng thần thức trả lời:'Hạng Lâm Uyên không có bất kỳ giao thoa nào với nguyên chủ thế giới này, mà ta lại cần ở trong khoảng thời gian ngắn để lại cho y ấn tượng khắc sâu nhất.

Chỉ có như vậy, mới khắc cốt ghi tâm.

Sau khi y sống lại, mới có thể theo đuổi ta cưng chiều ta.Đang nói, bên ngoài thì truyền đến nhắc nhở chanh chua của cung nữ:"Thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương mang các vị nương nương tới thỉnh an rồi, ngài mau ra đây đi!"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0281: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 6


CHƯƠNG 0281: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 6EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Tư Căng ném Tiểu Yêu trở về thức hải, chuyển con ngươi nhìn về phía ngoài cửa, "Tiến vào."

Dứt lời, một cung nữ trung niên trông vẻ là cô cô chậm rãi bước vào.Người này tên gọi Thanh Trúc, là cung nữ bên người nguyên chủ.Cùng lúc, cũng là mật thám Lệ phi xếp vào ở bên cạnh nguyên chủ.Lệ phi là thứ nữ của bộ tộc Vọng Nguyệt, với nguyên chủ vốn là anh chị em ruột một mẹ.Bởi vì thuật bói toán cực kỳ được sủng ái được sủng ái lại bởi vì có liên hệ máu mủ với nguyên chủ, thường xuyên bị mọi người của mỉa mai.Dần dà lâu ngày, Lệ phi Nguyệt Tư Thù thì xem nguyên chủ anh trai vô dụng này là vết nhơ duy nhất trong đời người chói lọi của mình, hận không thể trừ bỏ thật mau.Thanh Trúc là tâm phúc của nàng, trong ngày thường không ít lần giúp Nguyệt Tư Thù quan sát hành tung của nguyên chủ, trêu cợt hãm hại nguyên chủ.Bây giờ, Thanh Trúc mặc áo đen màu chay cả người, bước chân sinh gió, mang kiêu căng khắp người.Vừa đi, vừa khinh thường nhắc nhở:"Thái hậu nương nương, này đều giờ nào rồi ngài mới vừa thức giấc?

Hoàng hậu nương nương và nương nương các cung đều đã chờ ở ngoài điện chuẩn bị thỉnh an ngài, ngài còn không nhanh đi ra ngoài?"

"Để cho các vị nương nương chờ lâu, Hoàng thượng trách cứ xuống, hậu quả này ngài gánh vác được sao?"

Nghe lời nói nàng nói xong này, Tư Căng không nhịn cười được.Nghe một chút, nguyên chủ là thái hậu a!Để cho phi tần chờ một lát lý lẽ chính đáng, tại sao còn phải tự mình gánh vác hậu quả?Cũng đúng, nguyên chủ bây giờ mới vừa đủ hai mươi tuổi.Trong lịch sử Đại Chu, phàm là thái hậu, trẻ tuổi nhất cũng là ba mươi lăm tuổi.Vị trí cậu hiện tại ngồi này, cũng không phải là dựa vào năng lực thật sự có được.Hoàn toàn là Hạng Anh Hàn vì thỏa mãn ham muốn cá nhân bản thân, làm ra quyết định hoang đường lại hài hước.Thái hậu một nước, ngay cả ấn phượng đều không thấy qua, dựa vào cái gì để cho người ta tôn kính?Nụ cười trên mặt Tư Căng vẫn chưa thu lại, mà là tự mình ngồi đến trước gương đồng, hoà nhã dặn dò:"Vậy bắt đầu chải tóc trang điểm đi."

Động tác Thanh Trúc bỗng nhiên dừng lại, giống như nghe được truyện cười vô cùng lớn cười, không thể tin tưởng nhìn về phía Tư Căng:"Ngài nói cái gì?"

"Nương nương, này đều lúc nào, ngài còn muốn chải tóc trang điểm chứ?"

"Chờ ngài chải tóc trang điểm xong, các vị nương nương sớm thì không còn kiên nhẫn."

"Hơn nữa, không phải là ta nói ngài, ngài có phải mặc quần áo nữ nhiều thì quên thân phận của mình rồi hay không?"

"Ngài là đàn ông!

đàn ông thì nên có dáng vẻ của đàn ông, mỗi ngày chải tóc trang điểm tính là làm chuyện gì a?!

Nhìn để cho người chán ghét, Hoàng thượng làm sao sẽ thích chứ?!"

"Ngài vẫn là nhanh đi ra ngoài đi!"

Thanh Trúc ào ạt mắng một đống lớn, tâm trạng đặc biệt dễ chịu.Nàng vốn dĩ vì Tư Căng sẽ giống như trước vậy, bởi vì tủi thân lặng lẽ rớt mấy giọt nước mắt.Chờ Tư Căng khóc rồi, bản thân mình thì lại có thể tranh công với Lệ phi nương nương rồi.Dù sao nhiệm vụ Lệ phi nương nương cho nàng chính là xa lánh Nguyệt Tư Căng.Chỉ cần Nguyệt Tư Căng qua không tốt, nương nương thì vui vẻ.Nương nương vui vẻ, tự nhiên không thể thiếu phần thưởng của nàng ta.Nhưng mà, Tư Căng lại tựa hồ như cũng không có nghe thấy lời nàng ta.Thiếu niên vẫn như cũ ưu nhã ngồi ở trước gương đồng, lấy ra phấn son có thể sử dụng, trang phục đều đâu vào đấy.Chẳng qua, cậu cũng không có dựa theo dáng dấp của phụ nữ đi trang điểm.Trái lại vẽ ra mày kiếm, che đậy sắc mặt bởi vì thiếu ngủ mà hơi hơi vàng.Dần dần miêu tả ra một thiếu niên tuấn lãng phong lưu.Nguyên chủ vốn lớn lên cực kỳ đẹp mắt, lại bởi vì ở lâu trong cung, lông mày xinh đẹp bị cạo hết, cưỡng ép bị các cung nữ vẽ lên mày lá liễu dài nhỏ.Từ nay về sau, bẻ gãy thiếu niên cả người khinh cuồng, khóa sâu nơi tường cao.Nhìn thấy Tư Căng cột tóc đen như mực thành một cái đuôi ngựa cao cao, lại dùng quan thúc bạch ngọc, Thanh Trúc giật mình sững sờ trong nháy mắt.Nguyệt Tư Căng, thì ra như thế đẹp mắt sao?===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0282: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 7


CHƯƠNG 0282: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 7EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Ở trong ấn tượng của Thanh Trúc, thói quen Nguyệt Tư Căng trong ngày thường lôi thôi quen rồi.Cậu tuy là đàn ông, lại thường xuyên nửa chết nửa sống kéo trung y kiểu nữ cả người, giống như là oán phụ lãnh cung.Mỗi ngày canh giữ ở ngoài cửa, đôi mắt trông mong ngóng trông Hoàng thượng tới.Thế nhưng, Hoàng thượng rất ít tới.Thỉnh thoảng tới một hai lần, cũng là ăn xong một bữa cơm, thì vội vã rời khỏi.Ngay cả cung nữ thái giám cũng nhìn ra được, Hoàng thượng không có hứng thú với cậu.Nói ra vài câu "Yêu ngươi" số lượng không nhiều, cũng hơn phân nửa là muốn ổn định tâm tình của Nguyệt Tư Căng, qua loa cho xong.Cho nên, ở trong mắt Thanh Trúc, Tư Căng vẫn luôn đều là dáng dấp thấp kém xanh xao vàng vọt.Hiện tại lại bỗng nhiên biến thành một người đàn ông phô trương tà mị.Đẹp mắt đến, để cho người ta không thể rời mắt.Thế nhưng, đẹp mắt thì đẹp mắt, Thanh Trúc trăm triệu sẽ không quên nhiệm vụ của mình.Nàng ta không biết Nguyệt Tư Căng tại sao bỗng nhiên muốn khôi phục quần áo nam, thế nhưng, nàng ta biết, nàng ta nhất định không thể để cho Tư Căng hăng hái đầy khí thế xuất hiện ở trước mặt chúng vị nương nương.Bằng không thì, Lệ phi nương nương sẽ đánh chết nàng ta!Nghĩ đến điểm này, Thanh Trúc ngay lập tức đi tới, một tay đánh rơi trâm bạch ngọc trong tay Tư Căng, cả giận nói:"Thái hậu nương nương, nô tỳ không phải là để cho ngài nhanh lên một chút đi ra ngoài sao?"

"Ngài lại kéo, nhưng cũng đừng trách nô tỳ động thủ!"

Nói, nâng lên một cái tát thì muốn quạt Tư Căng đi ra ngoài.Thanh Trúc động tác thuần thục, cho rằng sẽ giống như trước vậy nghe được một tiếng âm thanh giòn, sau đó là Nguyệt Tư Căng mang nước mắt cầu xin.Ai dè, tay vừa tới giữa không trung, cổ lại bỗng nhiên mát lạnh.Máu tươi thoáng chốc phun ra ngoài.Thanh Trúc trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn, ngay cả hô hấp đều ngưng trệ theo.Nàng ta nhìn thấy, Tư Căng dùng tốc độ cực nhanh, cầm trâm bạch ngọc gãy kia, cắt cổ nàng ta.Trâm ngọc nhuốm máu, đỏ trắng hỗn hợp, đặc biệt đâm mắt.Mà thiếu niên giết người kia đang hơi hơi nhíu mày, đuôi lông mày khóe mắt lộ ra đầy ắp tiếc hận.Thanh Trúc cho rằng cậu là hối hận ra tay.Ai dè, trước khi ngã xuống đất, lại nghe Tư Căng khẽ nỉ non một câu:"Đáng tiếc, một cây trâm tốt như thế, gãy rồi còn dơ bẩn."

Nói, cặp mắt đào hoa xinh đẹp nâng lên, nâng tay đâm trâm gãy vào trái tim Thanh Trúc, hoàn toàn cắt đứt con đường sống của nàng ta.Rộng lượng nói: "Vậy nếu dơ bẩn, cây trâm này thì thưởng ngươi rồi, miễn ngươi lại mật báo, nói ai gia không phóng khoáng."

Nói xong, lại gọi hai tiểu thái giám tới, dặn dò bọn họ ném thi thể ra.Bọn thái giám vốn cũng không tôn trọng thái hậu này.Bất đắc dĩ tình cảnh Tư Căng giết người quá mức máu tanh.Cổ bị rạch ra, máu đỏ tươi tung đầy đất.Góc bàn, gương đồng, trên giá sách chỗ nào chỗ nấy đều có.Thậm chí có một giọt rơi ở trên tay thiếu niên.Ánh mắt Tư Căng sáng sáng, khẽ hít một hơi với giọt máu kia, theo bản năng muốn liếm.Thế nhưng, hình như sau đó lại ghét bỏ dơ bẩn, dứt khoát cầm cái khăn tay lau đi.Lau xong, tiện đường ném khăn tay tới trên người Thanh Trúc.Vừa lúc che kín khuôn mặt xấu xí lại vặn vẹo kia của nàng ta.Tư Căng vừa đi về phía ngăn tủ, vừa nhàn nhạt dặn dò:"Ném thi thể này cho Lệ phi, nói cho các cung phi tần, thỉnh an thì phải có giác ngộ của thỉnh an, để cho các nàng chờ ở bên ngoài, không có ai gia cho phép, ai cũng không cho phép rời khỏi!"

"Người không phục quản giáo, giết không tha."

Mấy tiểu thái giám nơi nào thấy qua loại chiến trận này, vội vã run lẩy ba lẩy bẩy kéo thi thể chạy vội đi ra ngoài.Tựa hồ sợ chạy từ từ, người chết kế tiếp chính là bản thân mình.Sau khi người đều đi, Tư Căng mới buộc bạch ngọc quan, mở ra cửa tủ của nguyên chủ lựa một bộ quần áo nam màu trắng mấy năm trước, mặc lên người....Điện ngoài điện Nhân Thọ.Lúc nhìn thấy thi thể của Thanh Trúc, các phi tần nhát gan bị dọa sợ đến trực tiếp rơi nước mắt.Các nàng huhu hức hức nhìn xác chết, cắn chặt khăn tay, nước mắt từng giọt một đi xuống.Không phải là nói thái hậu nương nương là đồ vô dụng người có thể; ức hiếp sao?Tại sao lại đáng sợ như thế?!Sắc mặt Lệ phi Nguyệt Tư Thù thậm chí còn đen không chỉ một chút.Nguyệt Tư Căng này thật to gan, ngay cả người nàng ta phái đi cũng dám giết.Hiện tại ngang nhiên trả thi thể lại cho nàng ta, không phải là cố ý để cho nàng ta không xuống đài được sao?!Rốt cuộc, trong hoàn cảnh mảnh giằng co áp lực, một giọng nam ôn nhuận êm tai vang lên:"Các vị đợi lâu rồi."===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:[cơm nắm] oa lạch cạch, Căng Căng đây là tiết tấu muốn cướp hậu cung của Hạng Anh Hàn a!---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0283: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 8


CHƯƠNG 0283: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 8EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Mọi người nâng con ngươi, thấy thiếu niên một bộ quần áo màu trắng từ sau bình phong đi tới.Mắt ngọc mày ngài, tuyệt thế vô song.Cậu không nhanh không chậm cất bước, trong tay vô tình hay cố ý xoay một thanh quạt xếp, cực kỳ tùy ý tựa vào trên ghế phượng dành riêng thái hậu.Phong lưu lại cao quý.Giống như là đại hiệp quần áo màu trắng miêu tả trong thoại bản, khiến người động tâm vô cùng.Chúng tần phi trong nháy mắt nhìn sững sờ rồi.Có mấy người tuổi tác hơi nhỏ lúc này thì đỏ mặt rồi, thậm chí không dám mắt nhìn mắt với cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia.Phản ứng đầu tiên là: Thiên hạ lại có người đàn ông đẹp mắt như vậy.Phản ứng thứ hai là: người này vậy mà là Nguyệt Tư Căng?!Lúc này, các nàng mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp, Nguyệt Tư Căng là người đàn ông.Đúng vậy, mấy năm nay, Nguyệt Tư Căng mỗi ngày trông coi điện Nhân Thọ, so với phụ nữ còn mảnh mai, các nàng đều sắp quên việc này rồi..."

Chư vị ngớ ra làm cái gì?"

Tư Căng nói: "Thỉnh an đi, thỉnh an xong mau mau đi, ai gia còn muốn nghỉ ngơi."

Hoàng hậu kinh ngạc đứng ở tại chỗ, mở lớn con ngươi tràn ngập không thể tin.Nàng ta hình như bỗng nhiên hiểu rõ, năm đó Hạng Anh Hàn tại sao sẽ thích Nguyệt Tư Căng.Mỹ nhân như vậy, bất luận là ai, liếc mắt nhìn thì sẽ động tâm.Người thấy từ cái nhìn đầu tiên thì động tâm, làm sao có thể sẽ bỏ xuống được?!Lệ phi lại là nhịn không nổi nữa, nàng ta đứng ra, một chân đạp lật thi thể Thanh Trúc, lớn tiếng chất vấn:"Thái hậu nương nương, thần thiếp là tới thỉnh an ngài, ngài ném thi thể cho thần thiếp là ý tứ gì?!"

"Làm sao, Lệ phi không thích?"

Tư Căng khẽ cười nói: "Đây không phải là người ngươi đặt ở bên cạnh ai gia sao?

Ai gia còn tưởng rằng, ngươi rất thích chứ."

"Hôm nay đây, vốn muốn thừa dịp thỉnh an trả người lại cho ngươi."

"Thế nhưng thật bất hạnh, cung nữ này của ngươi làm việc quá thô ráp, trói buộc bạch ngọc quan cho ai gia, đều có thể dùng cây trâm cắt đứt cổ họng của mình, lần sau vẫn là đổi người lanh lợi chút đi."

"Bằng không thì hầu hạ ai gia không tốt, còn phải vẫn luôn có người chết, ngươi khó chịu ai gia cũng khó chịu, cần gì chứ?"

"Ngươi..."

Lệ phi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng ta nắm chặt hai tay sít sao, móng tay đâm thủng da non mịn.Nguyệt Tư Căng bộ dáng như vậy, rõ ràng chính là muốn ra oai phủ đầu cho nàng ta!Thật vất vả nhìn thấy Lệ phi phách lối kinh ngạc, lấy hoàng hậu dẫn đầu, không ít tần phi bỏ đá xuống giếng:"Lệ phi nương nương đưa người vào trong cung thái hậu, nói dễ nghe một chút là vì cố gắng hiếu đạo, nói khó nghe, nhưng không phải là theo dõi sao?"

"Tội danh giám thị thái hậu cũng không nhỏ, nương nương đảm đương nổi sao?"

"Ta khuyên nương nương vẫn là mau mau nói lời xin lỗi cho thái hậu nương nương, bằng không thì ầm ĩ đến Hoàng thượng chỗ đó, sợ là thì không sống dễ chịu qua cửa ải như thế."

Vô số quở trách hết đợt này đến đợt khác truyền đến, như một thanh kiếm sắc bén, lần lượt lăng trì nội tâm Lệ phi.Sắc mặt Lệ phi khó coi đến cực hạn rồi, răng đều hận không thể cắn nát rồi.Nhìn thấy chỗ này, con mắt xinh đẹp Tư Căng không khỏi sáng một cái sáng một cái.Ba người phụ nữ một máy phim, huống chi còn là hậu cung muôn hoa đua thắm khoe hồng.Cậu biết những người này cũng không phải thật tình bênh vực mình, thế nhưng, hiện tại bọn họ có chung kẻ địch, thì sẽ đoàn kết ngoài ý muốn.Ánh mắt Lệ phi phức tạp nhìn Tư Căng trên phượng loan, khuất nhục và hận ý đốt đỏ bừng vành mắt.Nguyệt Tư Căng chính là đồ vô dụng không xếp được vào danh sách nhất trong ở gia tộc, cũng xứng nhận được lời xin lỗi của nàng ta?!Tựa như là nhìn ra tâm tư của nàng ta, Tư Căng thoáng ngồi thẳng, nghiêng đầu nhìn nàng ta:"Làm sao?

Ai gia để cho ngươi xin lỗi ngươi còn ủy khuất?"

"Lệ phi lòng tự trọng nếu là thật sự mạnh mẽ như vậy cũng có thể không xin lỗi, quỳ trên đường đá ở ngoài điện ba ngày ba đêm, việc này cũng coi như qua, như thế nào a?"

Lệ phi từ nhỏ được nuông chiều, sau khi vào cung, thậm chí còn bởi vì thuật bói toán hạng nhất, được Hạng Anh Hàn cưng chiều sâu sắc.Bởi vậy càng ngày càng ương ngạnh bá đạo.

Chỗ nào chịu được tủi thân này.Lúc này rống giận lên tiếng: "Nguyệt Tư Căng, ngươi cũng quá đề cao bản thân mình rồi!

Muốn ta quỳ xuống, ngươi cũng xứng?!"

"Trừ khi ngươi có lá gan cắt đứt chân của ta bằng không nghĩ cũng đừng nghĩ...

A a a!"

Ai dè, lời còn chưa dứt, hai chân thì bị một cây gậy lướt qua không trung gõ gãy.Lệ phi trong nháy mắt mất đi chống đỡ, "Ầm" một tiếng quỳ gối trước mặt Tư Căng.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0284: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 9


CHƯƠNG 0284: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 9EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
"Tốt a."

Tư Căng dùng thuật pháp chuyển vật từ xa của bộ tộc mèo yêu, tóm lấy gậy gỗ ngoài điện dùng tới hái táo, trực tiếp cắt đứt chân Lệ phi.Lệ phi thét chói tai ngã xuống đất, nước mắt giống như hạt châu đứt dây, không ngừng rơi xuống:"Nguyệt Tư Căng!

Ngươi thật to gan!"

"Dựa vào ngươi cũng dám như thế với ta?!"

"Ta nói cho ngươi, ngươi đánh ta rồi, không chỉ Hoàng thượng sẽ không buông tha ngươi, nhà họ Nguyệt cũng sẽ không buông tha ngươi!!"

"Điều này sao có thể là lỗi của ai gia chứ?"

Tư Căng vô tội nháy mắt mấy cái:"Chân của ngươi gãy xương, rõ ràng là ngươi yêu cầu, các vị nương nương không phải là đều nghe thấy rồi?"

"Mà thôi, ai gia mệt rồi, ngươi đi ra ngoài quỳ đi, đừng quấy rầy ai gia nghỉ ngơi."

Nói xong, liền phất phất tay ra hiệu mọi người tản đi.Rất nhiều phi tần bị bị thủ đoạn sấm sét của Tư Căng hù, nhất thời không dám lại thêu dệt chuyện, lúc này xoay người rời khỏi.Hoàng hậu ý thức được Tư Căng có thể sẽ có dấu hiệu quật khởi lần nữa, còn giữ lại đầu óc, tìm thái giám giúp hắn xử lý thi thể Thanh Trúc.Lệ phi giận đến mặt đều tái rồi.Nàng ta âm thầm nghiến răng, dùng thuật vận chuyển vật cầm lấy lư hương một bên, nghĩ muốn đổ hương tro nóng hổi đến trên mặt Tư Căng.Ai dè, lư hương kia đến giữa không trung lại không nghe sai khiến, đi thẳng tới đỉnh đầu Lệ phi, thuận theo lưng nàng ta ủi xuống!"

A a a a a —— "Lệ phi lần thứ hai không khống chế được thét chói tai, sắc mặt tái nhợt, không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Tư Căng.Làm sao sẽ như vậy?!Nguyệt Tư Căng cậu chính là đồ vô dụng, ngay cả tiên tri đều không biết, thuật vận chuyển vật loại thuật pháp cao cấp của tộc mèo yêu này, làm sao có thể dùng so với nàng ta còn tốt hơn?!Thẳng đến Lệ phi bị mấy tiểu thái giám kéo ra ngoài cửa, Tiểu Yêu vẫn như cũ không giải thích được chống đầu suy ngẫm:[đại nhân, ngài tại sao không theo đó ủi mặt nàng ta?]Tư Căng: 'Ta cảm thấy son phấn nàng ta bôi hôm nay có chút dày, cho nên vẫn là ủi sau lưng tương đối chân thực, trực tiếp bỏng da phải so với cách một tầng son phấn đau hơn nhiều.Tiểu Yêu nghe xong, chân mày khóa sâu hơn ——Là nó tầm nhìn hạn hẹp, cho rằng đại nhân sẽ thương hoa tiếc ngọc để ý mặt kia của Lệ phi.Quả nhiên, đại nhân vẫn là đại nhân kia.Sau khi đám người tất cả lui ra, Tư Căng liền tựa vào trên phượng loan, vừa xoay cây quạt, vừa nghĩ, như thế nào vểnh ngai vàng Hạng Anh Hàn.Chẳng được bao lâu, tiểu thái giám lại vội vã tới báo:"Khởi bẩm thái hậu nương nương, nhiếp chính vương cầu kiến."

Hạng Lâm Uyên.Tới ngược lại rất nhanh.Ánh mắt Tư Căng sáng một cái, ngồi ngay ngắn nói: "Tuyên."

"Dạ!"

Tiểu thái giám lĩnh mệnh đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau thì dẫn Hạng Lâm Uyên áo đỏ màu đỏ thẫm cả người vào.Dựa theo thời gian suy tính, Hạng Lâm Uyên năm nay hai mươi lăm tuổi, chính là tuổi hăng hái đầy khí thế.Y bước bước chân vững vàng, từng bước một đi tới trong điện.Nhìn thấy Tư Căng thoáng chấn động trong nháy mắt, rồi sau đó, cung kính cúi đầu hành lễ."

Vi thần tham kiến thái hậu nương nương, duy nguyện nương nương phúc lộc an khang, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

"Bình thân."

Tư Căng quan sát tiểu thiên quân sau khi sống lại, biết rõ còn hỏi:"Ai gia và Vương gia cũng không giao thoa, bây giờ ngươi tới, là muốn làm cái gì?"

"Nói đến khó hiểu."

Con mắt Hạng Lâm Uyên chứa thăm dò và tình yêu, không e dè nhìn chằm chằm thiếu niên áo trắng trên phượng loan.Vừa tới gần về phía cậu, vừa giải thích:"Thần ngày hôm trước nằm mơ, nằm mơ thấy một ít việc sau hai mươi lăm tuổi, nằm mơ thấy kết cục của bản thân mình, thậm chí nằm mơ thấy dáng dấp mặc áo cưới của thái hậu nương nương."

"Đặc biệt xinh đẹp."

Y từng bước một bước lên mấy bậc thang nhỏ không cho phép vượt qua trước phượng loan thái hậu kia.Dĩ hạ phạm thượng vươn hai tay, đè tay ghế hai bên của phượng loan lại, vây thiếu niên như trích tiên vậy ở giữa một tấc vuông.Cúi đầu, con ngươi phượng chứa ý cười, nhấn mạnh từng chữ một:"Vì vậy hôm nay tới, là muốn tìm thái hậu nương nương nghiệm chứng một việc."

Nói xong, không để cho bất kỳ thời gian phản ứng bất kỳ phản ứng nào, liền cúi đầu che môi Tư Căng lại.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0285: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 10


CHƯƠNG 0285: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 10EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Nụ hôn cường thế.Mang hơi thở lạnh lùng thuộc về một mình nhiếp chính vương.Còn không đợi thiếu niên phản ứng kịp, hô hấp thì đoạt đi.Tư Căng trong nháy mắt sửng sốt, trái tim lại khó mà ức chế ầm ầm nhảy dựng lên.Hạng Lâm Uyên đột nhiên tập kích để cho lỗ tai của Tư Căng không khỏi đỏ rồi.Hai tai mèo màu trắng không chịu khống chế dựng thẳng lên, xù xù dựng lên đỉnh đầu.Đi theo tâm tình của chủ nhân, hơi hơi run lên.Tư Căng không nghĩ đến thân thể mèo yêu sẽ bởi vì một cái hôn xuất hiện loại biến hóa này.Một cổ ngượng ngùng không hiểu gần như muốn bao phủ cậu.Cậu đưa tay, muốn ngăn cản kẻ điên cuồng coi thường luân thường này,Bất đắc dĩ, tay mới vừa vươn đi, thì bị Hạng Lâm Uyên đè lại.Hạng Lâm Uyên một tay thì có thể nắm chặt hai cái tay của Tư Căng.Rồi sau đó, không tốn sức chút nào đặt cổ tay của thiếu niên ở trên ghế dựa."

Hừm..."

Thẳng đến nhìn thấy khóe mắt của thiếu niên tuấn tú lóe ra nước mắt lưng tròng, Hạng Lâm Uyên mới khó khăn lắm dừng lại.Y cũng không có đứng dậy, mà là hài lòng nhìn mèo yêu nhỏ sắc mặt ửng đỏ trước mặt.Nhịn không được đưa tay đụng đụng tai mèo xinh đẹp của cậu.Đây là Căng Căng!Là Căng Căng đời trước ôm y chất vấn "Ngươi vì sao không cưới ta" kia!Là Căng Căng của y a!Y rốt cuộc đến đáp án.Người y nghĩ muốn bảo vệ, người y nghĩ muốn ở bên nhau cả đời, thì ở chỗ này!Thì ở hoàng cung điện Nhân Thọ!Thấy y dừng lại, Tư Căng trái lại không sốt ruột phản kháng.Y mặt mày mang cười, mở miệng hỏi:"Vương gia, thử ra đồ ăn sáng ai gia ăn gì rồi sao?"

Câu hỏi này khiến tiểu thái giám đã đứng ở cửa từ lâu như bị hóa đá hoàn toàn ngớ ngẩn rồi.Hắn mới vừa nãy không hoa mắt đi?!Vương gia hôn thái hậu nương nương, nhưng thái hậu nương nương chỉ quan tâm Vương gia có biết là đã dùng bữa sáng hay chưa?!Điên rồi điên rồi!Xem ra là hắn đêm qua nóng quá lợi hại, đến bây giờ đều còn không có tỉnh.Hắn phải nhanh đi về, lại nấu hai thang thuốc.Nhiếp chính vương y luôn luôn gàn dở điên cuồng, mánh khoé tày trời!Loại hoàng thất thân mật này vẫn là né tránh tốt rồi, bằng không thì không biết lúc nào thì bỏ mạng.Hắn phải đi, ngay lập tức đi!Thẳng đến tiểu thái giám đóng cửa lại, Hạng Lâm Uyên mới rất thành thực trả lời:"Ngài không có dùng đồ ăn sáng."

Đỉnh lông mày y sắc bén, trong mắt tràn đầy đau lòng:"Trên tay ngài đều không có bao nhiêu sức lực, thậm chí ngay cả sức lực phản kháng ta đều không có."

"Ngài ở trong cung qua cũng không tốt."

"Vương gia mới biết được sao?"

Tư Căng nắm lấy cơ hội thì không buông tay.Cậu dành dụm sức mạnh, đẩy Hạng Lâm Uyên ra, vứt y xuống bậc thang, trong giọng nói tràn đầy căm hận rõ ràng:"Lúc đó kiệu hoa đến phủ nhiếp chính vương, không phải là ngươi để cho nâng trở về hoàng cung?"

"Hiện tại cuộc sống bữa trước có bữa sau không này của ai gia, không phải đều nhờ ngươi ban tặng?"

Vấn đề này, giống như câu "Ngươi vì sao không cưới ta, càng muốn ta tới tuẫn táng ngươi" kia của đời trước vậy, thế nhưng...Hạng Lâm Uyên dừng một chút, lời lẽ nghiêm túc ngẩng đầu lên:"Ta lúc đó không có làm sai, nếu như làm lại một lần, ta vẫn là sẽ không để cho kiệu hoa vào cửa."

Tư Căng vốn dự định làm khó y một chút, nhưng chưa từng nghĩ, y sẽ là cái phản ứng này.Con ngươi đẹp mắt của thiếu niên quay một vòng, hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì người trong kiệu hoa năm đó không phải là ngươi."

Hạng Lâm Uyên nhìn về phía cậu, tình cảm nồng nàn chân thành:"Người kia không có tùy ý phô trương của ngươi, cũng không có tên ta vừa gọi thì động tâm, ta cảm giác được."

"Căng Căng..."

Y lần thứ hai sải bước lên bậc thang, kéo thái hậu mèo yêu vào trong lòng, tựa vào bên lỗ tai xù xù của cậu, thanh âm trầm thấp êm tai lập tức vang lên:"Ta không biết bản thân mình tại sao sẽ có loại cảm giác này, thật sự là một chuyện rất kỳ quái."

"Thế nhưng, ta yêu ngươi."

"Ta muốn mang ngươi xuất cung, ta muốn bảo vệ ngươi."

"Ta muốn cưới ngươi."

Câu trả lời này, để cho Tư Căng thị giác thượng đế cũng không nhịn được giật mình.Cậu cũng không nghĩ đến, cùng người, thời kỳ khác biệt, Hạng Lâm Uyên ngay cả linh hồn đều có thể phân biệt rõ ràng như thế.Trong lòng không khỏi nhiều thêm vài phần cảm động, nhưng vẫn là tiếp tục đùa y:"Chính là thân phận bây giờ của ngươi ta không thích hợp như vậy."

"Bởi vì như vậy trái với thiên lý, làm trái đạo lý."

Tư Căng nói, thu tai mèo của mình về.Tay sờ mèo của Hạng Lâm Uyên ngay lập tức rơi vào khoảng không, trong lòng cũng vắng vẻ, chỉ nghe Tư Căng tiếp tục nói:"Dựa theo cách nói của bộ tộc mèo yêu bọn ta, ngươi dĩ hạ phạm thượng, là phải bị trời phạt."

"Cút thiên lý luân thường của hắn đi!"

Hạng Lâm Uyên cho tới bây giờ đều là người tùy ý lại điên cuồng, y ôm chặt người yêu của y, ngay phút chốc đều không nguyện buông tay:"Ta chỉ cần ngươi!"===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:[cơm nắm] tăng thêm các ngươi thúc giục tới rồi, hu hu hu, đều đi xem video thúc giục ra chương mới cho ta!!!---0o0o0o0---
 
Back
Top Bottom