Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)

[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0286: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 11


CHƯƠNG 0286: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 11EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Nghe được lời thề kiên cường như thép này, Tư Căng lại bỗng nhiên trầm thấp cười ra tiếng.Giống như là một thế ngoại cao nhân nhìn quen bách thái, đang chế giễu một thiếu niên mới ra đời.Cậu đẩy Hạng Lâm Uyên ra, cặp mắt đào hoa xinh đẹp chợt hiện mê hoặc:"Vương gia, có một số việc không phải là nói một chút liền có thể."

"Thiên kiếp thứ nhất, bất luận kẻ nào đều không chịu nổi, nếu là ngươi chết rồi, ai gia sẽ khổ sở."

"Chẳng qua, ai gia chỗ này ngược lại có một phương pháp, có thể để cho ngài khỏi bị thiên kiếp quấy nhiễu."

Hạng Lâm Uyên lóe lóe con ngươi: "Kiểu nào?"

"Ai gia ở trên, ngươi ở dưới."

Tư Căng túm lấy cổ áo của Hạng Lâm Uyên, không an phận lại cực kỳ kiên nhẫn giải thích:"Như vậy ngươi không coi là dĩ hạ phạm thượng rồi, cũng không cần lo lắng nỗi khổ thiên kiếp, như thế nào?"

Ầm ĩ rồi nửa ngày, thái hậu nương nương là đang xoắn xuýt cái này!Hạng Lâm Uyên nhìn thấu tâm tư của thiếu niên, lại cũng không tính vào lúc này chọt vỡ.Y đáp ứng rất sảng khoái, thậm chí cúi người làm cái vái chào: "Tuân theo ý chỉ thái hậu."

Động tác cung kính, vẻ mặt lại tràn đầy nghiền ngẫm.Cực kỳ giống một con sói ác rình mò chủ nhân.Không biết lễ nghi, coi thường nhân luân."

Vậy tốt, chuyện nói xong rồi, Vương gia liền lui ra đi."

Tư Căng xua tay, ra hiệu Hạng Lâm Uyên rời khỏi.Cậu nhìn ra được sói ác khó thuần hóa, không sốt ruột thêm bản thân mình vào.Từ từ thôi, mới thú vị nhất.Sói ác:???Hạng Lâm Uyên nâng mắt, nghiêm túc nói: "Nương nương không nguyện ý đi theo bản vương?"

"Ừm, tạm thời không nguyện ý."

Tư Căng nói: "Trong cung mâm ngọc với các món ăn ngon, vinh hoa hàng vạn hàng nghìn.

Các phi tần mỗi người đều tuyệt sắc, hoa loạn chói mắt.

Trên người ngươi tạm thời không có đồ vật so với cái này hấp dẫn ai gia hơn, ai gia còn không muốn rời khỏi."

Nghe được Tư Căng nói đến người phụ nữ khác, ánh mắt Hạng Lâm Uyên thoáng thay đổi.Trong lòng có đồ vật nào đó bỗng nhiên lật úp rồi, chua cực kỳ.Y tiến lên hai bước, ngay lập tức giam mèo yêu gầy yếu ở trong lòng.Cúi đầu, thành kính lấp kín môi thiếu niên.Nụ hôn rực cháy, tựa hồ muốn cùng nuốt lời cậu mới vừa nói ban nãy vào.Dần dần, Hạng Lâm Uyên buông môi cậu ra.Không nói lời gì, ở trên cổ thiếu niên lưu lại vài dấu vết.Ngay cả xương quai xanh đều không thể may mắn tránh khỏi.Thân thể Tư Căng khẽ run lên.Lúc này đây, không chỉ là lỗ tai mèo, ngay cả đuôi mèo cũng dài ra.Cậu vươn đuôi khẽ đảo qua eo của Hạng Lâm Uyên, câu lấy một ngọc bội hồng ngọc lạnh lẽo, khẽ cười nói:"Ngọc bội này phẩm chất thật sự tốt."

Hạng Lâm Uyên ôm người vào trong lòng, ác ý hỏi:"Nương nương tỉ mỉ cảm thụ một chút, trên người thần thứ phẩm chất tốt, chỉ có ngọc bội sao?"

"Chỉ có ngọc bội đi?"

Tư Căng thả thính xong người thì không phụ trách.Một tay đẩy nhiếp chính vương ra, nhanh chóng rút lui ra khỏi hai bước.Nắm đuôi mèo xù xù trong tay, "Đáng tiếc, đuôi có chút không sạch sẽ rồi."

Lúc nói chuyện, thương tiếc thu đuôi mèo về, lỗ tai cũng đong đưa theo.Đơn thuần lại mị hoặc.Hai tay Hạng Lâm Uyên dần dần siết chặt, thiếu niên đã không còn ngượng ngùng lúc lần đầu thấy tai mèo, hiện tại, trái lại giống như là cố ý.Cố ý vẻ mặt đơn thuần thả thính y, cố ý để cho y nhìn thức ăn ngon, lại không cách nào xuống miệng."

Nương nương."

Y nói: "Trên cổ và trên xương quai xanh ngài đều có dấu vết thần để lại, người bên ngoài cướp không đi."

"Ngày sau khi thần mỗi ngày đều tới, mỗi lần đều lựa chỗ lưu lại chút dấu vết."

"Lúc nào cũng cọ xát với ngài, thần liền không tin, ngài một chút đều không động tâm."

"Thần chờ mong, ngày nào đó có thể hoàn toàn có ngài."

"Đúng rồi, Lệ phi quỳ ngoài cửa kia có phải làm phiền mắt ngài hay không?"

Hạng Lâm Uyên hơi cong con ngươi phượng, chớp ánh sáng nguy hiểm: "Không bằng, thần dọn dẹp sạch sẽ cho ngài."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0287: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 12


CHƯƠNG 0287: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 12EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
"Mèo có chín cái mạng."

Tư Căng thu đuôi và lỗ tai về, bất mãn nói:"Ngươi phải giết thật nhiều lần đấy, quá tốn công rồi."

Hạng Lâm Uyên một mực cung kính trả lời:"Ngày nào đó sau khi nàng ta chọc ngài phát cáu một lần, thần thì giết một lần."

"Thần cảm thấy chín lần rất nhanh thì dùng hết rồi, cũng không nhọc nương nương tốn công."

Tư Căng cúi đầu xuống, hình như có chút buồn bã:"Chính là, Hoàng thượng trách cứ xuống, ai gia sẽ bị phạt."

"Ai gia không có quyền không có thế, ở trong thâm cung sống khó khăn, xa không bằng Vương gia ở ngoài cung ung dung tự tại vui sướng."

Hạng Lâm Uyên: "Vậy thần bớt thời giờ đi cảnh cáo tiểu hoàng đế một chút, không cho phép động người của thần."

Đây là năm thứ hai Hạng Anh Hàn đăng cơ, rất nhiều lực lượng còn không kịp lôi kéo, nửa phần giang sơn trong triều còn ở trong tay Hạng Lâm Uyên.Nhiếp chính vương điên rồ quyền khuynh triêu dã, lời nói ra, tự nhiên đại khí lại làm cho người tin phục.Tư Căng: "Vậy quỳ an đi."

"Vâng!

Vi thần cáo lui."

Hạng Lâm Uyên đi tới bên cạnh Tư Căng, hành đại lễ quỳ một chân trên đất của một võ tướng.Lúc đứng dậy, cầm tay thiếu niên lên, khẽ rơi xuống một cái hôn.Lúc này mới lưu luyến không rời mà rời khỏi.Hạng Lâm Uyên ra ngoài chẳng qua phút chốc, Tư Căng thì nghe một tiếng thét chói tai đau khổ của Lệ phi.Chẳng qua bao lâu, mùi máu tanh nồng đậm liền tràn ngập vào điện Nhân Thọ.[sh...]Tiểu Yêu hung hăng hít một hơi khí lạnh, chợt cảm thấy một trận da đầu tê dại, từ thức hải nhảy đến trên vai Tư Căng, nhỏ giọng nhắc nhở:[đại nhân, ngài có muốn đi xem xem bộ dạng sắp chết của Lệ phi hay không?]'Không xem.' Tư Căng quả quyết từ chối.Chậm rãi đi trở về trong điện rót một chén trà, thấm giọng xong, nói bổ sung:'Người Hạng Lâm Uyên giết, bộ dạng sắp chết nhất định rất khó coi, ta không muốn làm dơ con mắt của mình.'...Trong kịch bản ban đầu, Hạng Lâm Uyên có tài hoa có năng lực thật sự, lúc làm hoàng tử, chính là ứng cử viên điều kiện tốt nhất cho đế vị.Thế nhưng, cha của Hạng Anh Hàn sửa đổi di chiếu đế vương năm đó muốn lập Hạng Lâm Uyên làm hoàng đế, không biết liêm sỉ vượt quyền đăng cơ.Đến nỗi với mấy năm nay, Hạng Lâm Uyên vẫn luôn bị cha con Hạng Anh Hàn áp chế.Sau đó lúc biết chân tướng, cha con Hạng Anh Hàn đã giết sạch tất cả lão thần hiểu rõ tình hình năm đó.Lật lại bản án, đã là không hẹn xa xa.Tâm trạng Hạng Lâm Uyên áp lực thời gian dài, hành vi vừa to gan lại điên cuồng.Đi ngược lại quy tắc, vượt quá quyền hạn.Hình như không đánh mặt hoàng đế thì không hài lòng.Tư Căng dám đánh cuộc, lúc này tử trạng của Lệ phi nhất định máu thịt mơ hồ, khó coi đến rồi cực điểm.Không nhìn cũng được.Điện trong tẩm cung, Tư Căng vừa uống trà, vừa dựa theo thông tin Tiểu Yêu truyền tới, cắt tỉa thân thế của Hạng Lâm Uyên.Chỉnh lý xong, liền chuẩn bị nằm xuống ngủ bù.Ngủ no rồi, ban đêm mới có sức lực đứng lên xem kịch.Trước khi đi, hình như lại nhớ đến cái gì, nhìn nhìn hổ con dùng chén trà như ly móng mèo, túm gáy sau nó lên, hỏi:[ngươi không phải là trở về cục hệ thống thăng cấp sao?

Lần này làm sao không thay đổi dáng vẻ a?]Vấn đề này để cho hổ con vốn vui tươi bỗng nhiên tủi thân.Lỗ tai kể cả râu mép cùng buồn bã ỉu xìu rũ xuống:[đây còn không phải là bởi vì...

Bởi vì con mèo mun kia của Ngọc Yến nói bộ dáng ta như vầy đẹp mắt, thì cố định tướng mạo của người ta rồi á.][nó còn nói ta cái dạng này, để cho nó có cảm giác tội ác "Đâm lao phải theo lao".][]Tư Căng:...

Đâm lao phải theo lao là dùng như thế?

Thật sự là càng ngày càng quá đáng rồi!

Ta quay đầu lại nói một tiếng với Ngọc Yến...[không nên a đại nhân.] Tiểu Yêu vội vã ngăn cản: [ngài nói rồi chịu "thiệt" vẫn là tôi.]Tư Căng:...Cậu ghét bỏ bỏ hổ con xuống, lưu lại một câu:'Hèn, sau này ra ngoài, đừng nói là thống của bản tôn, bản tôn không chịu nổi sự mất mặt.'Tiểu Yêu: []...Nửa đêm, vài tiếng mèo kêu phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh.Mèo yêu chết, qua giờ Tý nhất định sống lại.Tư Căng biết rõ điểm này, liền không có ngủ quá sâu.Sau khi bị đánh thức, đứng dậy khoác lên trung y, đi tới ngoài điện, nhìn nhìn vị trí Lệ phi bị phạt quỳ.Nơi đó đã không còn bóng người.Chỉ còn lại có một bãi vết máu khô còn có một đuôi mèo đen trắng giao nhau.Lệ phi mất một cái mạng, sống lại rời khỏi rồi.Nàng ta bị khi dễ, nhất định sẽ đi tìm Hạng Anh Hàn khóc lóc kể lể đi?Khóe môi Tư Căng cong cong, con mắt xinh đẹp chợt hiện ánh sáng tà ác ——Trò hay muốn mở màn rồi.Quả nhiên, chẳng qua phút chốc, Hạng Anh Hàn liền mang theo Lệ phi khóc sướt mướt, tức giận đằng đằng xông vào điện Nhân Thọ.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0288: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 13


CHƯƠNG 0288: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 13EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Lúc Hạng Anh Hàn xông vào, ngay cả quần áo đều không có mặc.Một bộ long bào màu đen huyền lỏng lẻo khoác lên người.Rất rõ ràng đã ngủ rồi, lại bị Lệ phi cưỡng ép gọi dậy.Tay phải vết chai hơi mỏng nắm thật chặt tay Lệ phi.Vẻ mặt đau lòng, một điệu lòng căm phẫn.Hắn bước nhanh đi về phía điện Nhân Thọ chính điện, vốn chuẩn bị cửa thì gọi Tư Căng ra, yêu cầu hắn quỳ xuống xin lỗi Lệ phi.Ai dè, lúc vọt tới trước điện, rốt cuộc nhìn thấy thiếu niên hắn cực hận mặc trung y phong phanh cả người, cầm một cái chổi, cố chấp lại nghiêm túc quét sạch mặt đất.Ba nghìn tóc đen rũ xuống trên vai thon gầy của cậu.Ánh trăng vẩy xuống, vầng sáng trắng noãn ấm áp dịu dàng rơi ở trên người Tư Căng, giống như cũng không nhẫn tâm để cho cậu lạnh, muốn vì cậu khoác lên một tầng áo lót ngoài.Cảnh tượng như vậy, để cho Hạng Anh Hàn trong nháy mắt sửng sốt.Hắn kinh ngạc nhìn Tư Căng quét nhà trong sân nhà, mạch suy nghĩ bay tán loạn, trong nháy mắt bị kéo trở về mấy năm trước...Ngày mới gặp gỡ Tư Căng đó...Khi đó, hắn vẫn là hoàng tử, Tư Căng cũng vừa mới mười sáu tuổi.Thiếu niên xinh đẹp mới vào hậu cung, không người chăm sóc, ngay cả lá rụng tích trong sân nhà, đều phải tự mình tự tay thu dọn.Hạng Anh Hàn nhớ kỹ, đó cũng là một buổi tối.Thiếu niên đứng ở dưới ánh trăng, thì lặng yên không tiếng động như vậy lao tới trong lòng hắn.Từ nay về sau, thành ánh trăng sáng vĩnh viễn ở chỗ sâu trong ký ức hắn.Nghe tiếng bước chân, thiếu niên quét dọn kia tựa như là bị hù dọa rồi.Cậu bỗng nhiên nâng đầu, đụng vào Hạng Anh Hàn hùng hổ, thân thể chấn động, cường độ nắm chổi không khỏi thật chặt:"Bệ hạ, ngài làm sao...

Tới rồi?"

Thiếu niên lúc này, không còn khí chất "oán phụ" tích lũy xuống trong thâm cung cả người, đơn thuần trừng hai mắt.Nhìn kỹ, trong mắt hoa đào kia còn mang chút mê hoặc không tiếng động, để cho người ta liếc thấy, liền không nhịn được động tâm.Tay Hạng Anh Hàn kéo Lệ phi buông lỏng một chút, tiến lên hai bước.Lúc nhìn người nhỏ bé gọt thực sự là Tư Căng của hắn, ngay cả căm hận tích lũy trên đường, cũng tan sạch sẽ:"Căng Căng, ngươi làm sao hơn nửa đêm mặc mỏng như thế a?"

"Không lạnh sao?"

Sau khi Nghe được một câu của Hạng Anh Hàn, Tư Căng hết sức phối hợp hắt hơi một cái.Lần này, hoàn toàn hòa tan thô bạo của Hạng Anh Hàn.Hắn quả quyết cởi áo khoác của mình, tiến lên hai bước, vì mèo yêu phong phanh khoác lên, ân cần nói:"Làm sao không nghỉ ngơi thật tốt a?

Hơn nửa đêm quét dọn quét dọn cái gì?"

Lệ phi:...Lệ phi:......Nàng ta nhịn xuống tâm tình nổi giận, thật vất vả mới phản ứng kịp không thích hợp trước mặt.Nàng ta tìm bệ hạ tới, là tới tìm Nguyệt Tư Căng tính sổ, không phải là để cho bệ hạ khoác quần áo cho Nguyệt Tư Căng!Tiểu tiện nhân này, buổi sáng lúc đánh nàng không phải là rất lợi hại sao?Hiện tại giả vờ vô tội cái gì?!Tức chết nàng ta rồi!!!Lệ phi vội vã kéo Hạng Anh Hàn trở về, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt:"Bệ hạ, ngài quên rồi hôm nay tới điện Nhân Thọ là làm cái gì sao?

Ngài nhìn xem, ngài xem thật kỹ một chút Nguyệt Tư Căng hắn quét là cái gì?!"

"Là máu, là máu của thần thiếp a!!"

"Thần thiếp hôm nay thiếu chút nữa chết ở điện Nhân Thọ, ngài đều không quản sao?"

Nàng ta bi thương gào thét, chỉ cầu Hạng Anh Hàn cho nàng ta một cái công đạo.Hạng Anh Hàn lúc này mới nhớ tới đây của mình.Nhưng lúc này, mặc dù cơn tức của hắn lớn hơn nữa, cũng không nhẫn tâm nổi giận thiếu niên đối diện trước mặt.Nhiều năm như thế, Nguyệt Tư Căng từ đầu đến cuối là ánh trăng sáng của hắn.Chỉ là ánh trăng này vẫn luôn ngâm mình ở trong bể nhuộm lớn thâm cung.Dơ bẩn, cũ, không lại có thể để cho hắn động tâm rồi.

Thế nhưng hiện tại, Tư Căng bỗng nhiên chói mắt.Dần dần, ánh trăng sáng biến thành một viên quân trắng vô dụng nhất trên bàn cờ đế vương của hắn.Bản thân hắn đều không nhẫn tâm nổi giận với cậu, lại làm sao sẽ giúp Lệ phi bắt nạt cậu?Hạng Anh Hàn hỏi: "Căng Căng, Lệ phi nói chính là tình hình thực tế?"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0289: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 14


CHƯƠNG 0289: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 14EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
"Bệ hạ!

Loại chuyện này còn cần hỏi sao?"

"Ngài xem xem!

Đuôi mèo của thần thiếp còn trên mặt đất đấy!"

Lệ phi gầm thét, rất sợ Hạng Anh Hàn bị đồ đê tiện Tư Căng này mê hoặc, để nàng ta ở một bên.Mà ngược lại với nàng ta là, Tư Căng chỉ là cúi đầu, không nói được một lời.Thiếu niên khẽ mím môi mỏng, hình như cũng không tính thanh minh.Phút chốc sau, trong con ngươi bất bình dần dần hóa thành mệt mỏi, tiếp tục cầm lấy chổi cố chấp quét sạch vết máu trên mặt đất.Cùng lúc, nhỏ giọng nỉ non:"Ai gia không có hại qua Lệ phi, những vết máu này, ai gia cũng chẳng biết tại sao sẽ xuất hiện ở trong cung, nhưng bệ hạ ước chừng cũng sẽ không tin đi?"

"Không sao cả, bệ hạ muốn làm sao phạt đấy?

Ai gia nhận phạt."

Nói, khóe môi thiếu niên cuồn cuộn nổi lên một tia ý cười không có vấn đề.Xem ra, đau xót cực kỳ.Cả trái tim Hạng Anh Hàn đều túm đến cùng một chỗ.Đúng vậy!Hạng Anh Hàn nghĩ: Căng Căng hắn luôn luôn đều là tính tình không tranh không đoạt, mấy năm nay ở trong cung, chỉ có người bên ngoài bắt nạt hắn, hắn làm sao có thể chủ động đi hại Lệ phi nhân vật ương ngạnh lợi hại loại này?!Chắc là Lệ phi lại cảm thấy Căng Căng không xứng làm anh trai của nàng ta, làm nàng ta xấu hổ, muốn dùng khổ nhục kế diệt trừ Căng Căng!"

Hơn nữa, ai gia cũng không biết đuôi kia là chuyện làm sao."

Tư Căng nhìn về phía Hạng Anh Hàn, trong giọng nói bình tĩnh giống như chứa dao, một câu đâm vào đáy lòng Hạng Anh Hàn:"Dù sao ai gia chỉ còn lại có một cái mạng cuối cùng rồi, không có có thể mất rồi."

Lúc nói chuyện, Tư Căng cố ý thả tốc độ nói rất chậm.Nguyên chủ vì Hạng Anh Hàn làm qua nhiều chuyện như vậy, hắn dựa vào cái gì muốn quên?!Cậu chính là muốn để cho Hạng Anh Hàn nhớ đến, để cho Hạng Anh Hàn cảm nhận được tất cả tốt của nguyên chủ.Sau khi, lại hung hăng đạp hoàng đế vô dụng tự cho là đúng vào vũng bùn.Để cho hắn hiểu rõ, bản thân mình không xứng với loại tốt này!Quả nhiên, những lời này như kim châm đâm trái tim của Hạng Anh Hàn.Căng Căng đây là...

Đang oán giận sao?Đúng vậy!

Hắn nên oán giận.Ban đầu là Căng Căng giúp hắn được ngai vàng, còn ở trong thiên lao ném tám cái mạng.Mà bản thân mình lại đặt cậu ở điện Nhân Thọ, để cho cậu chịu nhiều khuất nhục như thế.Hạng Anh Hàn hối hận cực kỳ, trái tim giống như đang rỉ máu, đau đến không cách nào hô hấp.Lệ phi sắc mặt tái nhợt, cũng thiếu chút nữa nghẹn đến không cách nào hô hấp, giận!Nguyệt Tư Căng này, buổi sáng không chỉ có giết Thanh Trúc nàng ta phái đi, đả thương chân của nàng ta, còn không minh bạch với Hạng Lâm Uyên ở trong điện lâu như vậy, còn xúi giục Hạng Lâm Uyên giết nàng ta!Ai cho hắn mặt, tội nghiệp oán trách bệ hạ?!Hơn nữa, thính lực của bộ tộc mèo yêu làm người ta kinh ngạc.Giữa ban ngày nàng ta rõ ràng nghe được tiếng hôn môi, tiếng thở dốc truyền đến trong điện.Nguyệt Tư Căng rõ ràng đã làm đủ rồi chuyện xấu xa với Hạng Lâm Uyên, hiện tại giả vờ ngây thơ cái gì?!Lệ phi lấy ra móng nhọn, hận không thể ngay lập tức tiến lên, xé nát ngụy trang của Tư Căng.Thế nhưng, móng vuốt mới vừa lấy ra, cổ tay thì bị Hạng Anh Hàn nắm chặt gắt gao.Hai tròng mắt đế vương hoàn toàn nén tức giận, một tay hất Lệ phi ra, "Ngươi ầm ĩ đủ chưa?!

Mỗi ngày hãm hại này hãm hại kia, hiện tại lại muốn tới hại Căng Căng!"

"Hắn là thái hậu a!

Là trưởng bối của ngươi, ngươi làm sao dám như thế với hắn?!"

Lệ phi bị Hạng Anh Hàn vứt ra thật xa, lùi về sau mấy bước mới đứng vững:"Bệ hạ!"

Nàng ta nhìn chằm chằm Hạng Anh Hàn, trong con ngươi nước tràn đầy tủi thân:"Ngài thật sự tin tưởng Nguyệt Tư Căng, không tin thần thiếp sao?"

"Thần thiếp cũng sợ đau a, đáng giá vì diệt trừ một đồ đê tiện không quan trọng gì tự cắt đứt một đuôi sao?"

"Còn có, hôm nay hắn để cho thần thiếp quỳ ở ngoài điện, chỉ chốc lát sau liền tìm nhiếp chính vương vào điện Nhân Thọ!"

"Hạng Lâm Uyên ở trong điện ngây người nửa canh giờ có thừa, nói không chừng sớm thì..."

"Câm miệng!!!"

Hạng Anh Hàn hoàn toàn bị chọc giận.Căng Căng của hắn là thuần khiết hoàn mỹ nhất là là ánh trăng sáng vĩnh viễn đáy lòng hắn.Hắn đều chưa từng chạm qua, làm sao có thể sẽ cho người đàn ông khác đụng?!Hạng Anh Hàn tiến lên hai bước, nâng bàn tay to lên hung hăng vứt Lệ phi hai cái bạt tai:"Nói xấu thái hậu, tội danh này ngươi đảm đương được sao?!"

"Thái hậu cả đời giữ mình trong sạch, tuyệt đối sẽ không làm ra loại việc kia, đừng nhắc đến nữa, bằng không thì, thì không chỉ là vả miệng đơn giản như thế!"

"Ngươi, ngay lập tức quỳ xuống xin lỗi cho thái hậu!"

Hai cái tát vô cùng ác độc, đánh Lệ phi hai gò má sưng lên.Lợi chảy máu, thuận theo khóe môi trượt ra, nhiễm đỏ như son trên mặt.Nàng ta có chút lờ mờ, làm sao cũng nghĩ không thông chuyện tại sao sẽ biến thành như vậy?!Nàng ta mang bệ hạ tới vốn là muốn cho Nguyệt Tư Căng hai cái bạt tai, để cho hắn tự mình quỳ xuống đất xin lỗi!Hiện tại tại sao nàng ta chịu hai cái bạt tai, còn phải bị ép quỳ xuống cho Nguyệt Tư Căng?!Dựa vào cái gì?!===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:Phần cập nhật ngày hôm nay hoàn tất, phía dưới là trích lời trà xanh của Căng Căng.[Tư Căng] : Lệ phi nương nương không phải là ai gia đánh, nhưng ai gia không quyền không thế, là không có người sẽ tin ai gia.---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0290: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 15


CHƯƠNG 0290: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 15EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Nước mắt của Lệ phi giống như dây hạt châu cắt đứt, từng viên một đi xuống.Nàng ta liên tục nức nở, tự cho là đúng hoa lê đọng giọt mưa, phối với mặt sưng lên thật cao, cực kỳ giống heo khóc lóc như gió mạnh trước khi bị giết, đặc biệt đâm mắt.Mà cùng lúc đó, thanh âm yếu đuối bất lực thốt ra:"Hu hu hu, bệ hạ, thần thiếp không có nói sai, những chuyện kia rõ ràng chính là Nguyệt Tư Căng làm, một chữ không sai!"

"Ngài vì sao hết lần này tới lần khác không tin thần thiếp, vì sao không tin thần thiếp a?"

Này hợp với dáng vẻ đáng thương cố ý làm ra, nhìn đến Hạng Anh Hàn trực tiếp mắc buồn nôn.Quả nhiên, người phụ nữ ở trong cung khóa lâu rồi đều một dạng, làm sao xứng với ánh trăng sáng của hắn?Hạng Anh Hàn ấn gáy Lệ phi, ngay lập tức đè nàng ta đến trước mặt Tư Căng, ép nàng ta dập đầu nhận sai.Lệ phi cắn răng nhận sai xong, đã khóc thành người nước mắt.Lúc bị Hạng Anh Hàn nới lỏng, còn khập khiễng đi không tốt đường.Vừa khóc, vừa dưới đáy lòng an ủi bản thân mình:Sẽ không, bệ hạ sẽ không như thế với nàng ta, nhất định là Nguyệt Tư Căng làm động tác gì rồi!Nàng ta muốn tìm ra chân tướng, muốn dùng tội danh mê hoặc đế vương phân xác Nguyệt Tư Căng vạn đoạn!!...Sau khi Lệ phi đi, Hạng Anh Hàn mới ôn nhu đi cầm chổi trong tay Tư Căng, đau lòng nói:"Căng Căng, ngươi là thái hậu a, vì sao đêm khuya tới quét những thứ này."

"Cung nữ thái giám trong cung có hơn phân nửa là mật thám Lệ phi đặt qua đây, còn có phân nửa khinh thường ai gia, không người nào nguyện ý hầu hạ ai gia."

Tư Căng nói cực kỳ nhỏ giọng, trong giọng nói không có buồn bã, càng nhiều, là bị cực khổ rèn luyện ra thói quen và bất đắc dĩ.Quan sát được đau lòng trong mắt Hạng Anh Hàn, mới lại nói:"Mặt đất dơ bẩn, ai gia chỉ có thể tự mình tới thu dọn."

"Căng Căng, đừng như vậy."

Hạng Anh Hàn đoạt cây chổi qua đây ném tới bên cạnh, cẩn thận từng li từng tí nói:"Ngươi là thái hậu!

Trẫm cho ngươi xử lý thái giám và cung nữ trong cung một chút, ngươi không cần trải qua cẩn thận từng li từng tí như vậy."

"Nghe lời, mau trở lại phòng nghỉ ngơi đi."

"Ngươi bộ dáng này, làm trẫm rất đau lòng."

"Cảm ơn bệ hạ."

Nói xong câu này, Tư Căng thì xoay người vào phòng rồi.Hạng Anh Hàn sững sờ ở tại chỗ, vốn cho rằng sẽ nhận được ánh mắt mang ơn của Căng Căng, sẽ nhận được cái ôm chủ động nhào lên của Căng Căng, chính là...

Cái gì đều không có.Xem ra, Căng Căng thật sự là bị hắn tổn thương xuyên trái tim rồi a!Không sao cả, dù sao cũng là người động tâm từ cái nhìn đầu tiên, hắn có kiên nhẫn.Hắn sẽ từ từ lần thứ hai che nóng trái tim của Căng Căng!Tư Căng trở về phòng, dời cái băng ghế ngồi ở trước cửa sổ, mở cửa sổ ra phân nửa, quan sát Hạng Anh Hàn là như thế nào xử lý những cung nữ thái giám không biết suy xét đó.Đám người này, trong ngày thường không có dáng vẻ chủ tớ.Không chỉ cắt xén bổng lộc nguyên chủ nên được, còn muốn đánh chửi nhục nhã nguyên chủ.Bọn họ, là nên vì hành vi của mình trả giá thật lớn.Bọn cung nữ thái giám trăm triệu nghĩ không ra thái hậu con rối trở thành trò cười này, cũng có ngày xoay người.Rối rít bị dọa sợ đến hoang mang lo sợ, liên tục quỳ xuống đất xin tha.Hạng Anh Hàn ghét bỏ cực kỳ: "Phàm là người từng lấn ép qua thái hậu nương nương, toàn bộ đi Thận Hình ti lãnh phạt, tội chết!"

"Dập đầu không có tác dụng, đừng lấy máu của các ngươi, ô uế đất thái hậu!"

Chú ý tới thiếu niên trong điện đang nhìn mình, Hạng Anh Hàn ra sức dạy bảo người hơn.Căng Căng đang nhìn hắn, hắn nhất định phải biểu hiện tốt một chút.Phân phát cung nữ và thái giám, Hạng Anh Hàn quay đầu lại lộ ra một khuôn mặt tươi cười đẹp mắt lại ấm áp với Tư Căng.Mỉm cười ấm áp như vậy, đích xác có thể để cho người bị vây trong trời băng đất tuyết như tắm trong gió xuân.Trách không được, nguyên chủ sẽ muốn dùng hết tất cả đi ôm điểm ấm áp này.Tư Căng trả về hắn một cái mỉm cười, đưa tay, nhìn như vô tình kéo kéo cổ áo của mình.Vết hôn Hạng Lâm Uyên để lại lộ ra một bộ phận, đỏ tươi chướng mắt.Vết hôn xinh đẹp, ngay lập tức đâm rách khuôn mặt tươi cười ấm áp của Hạng Anh Hàn.Đem ôn nhu tới muộn khiến người ta cảm thấy khó chịu của hắn kia, đâm đến sụp đổ.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0291: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 16


CHƯƠNG 0291: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 16EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Nụ cười của đế vương trong nháy mắt cứng ở trên mặt.Hạng Anh Hàn bất chấp tất cả bước nhanh xông vào trong điện, nhịn nổi giận đi tới bên cạnh Tư Căng.Đưa tay kéo vạt áo của cậu xuống.Vết hôn chướng mắt ban nãy kia càng rực rỡ rồi, nhìn qua, dơ bẩn cực kỳ!Hạng Anh Hàn trong nháy mắt như rơi vào hầm băng.Căng Căng không sạch sẽ rồi!Ánh trăng sáng thánh khiết của hắn bị làm bẩn rồi!!Ai to gan như thế, dám động Căng Căng của hắn!!!Đố kỵ ngập đầu sắp bao phủ Hạng Anh Hàn.Hắn oán hận nghiến răng, "Căng Căng, đây là chuyện làm sao?

Là ai..."

Bốp!Song, một câu chưa hỏi xong, thì bị Tư Căng hung hăng vứt một cái tát.Yếu đuối mới vừa nãy của thiếu niên đều rút đi, cặp mắt đào hoa xinh đẹp mang uy nghiêm không cho phép chống cự:"To gan!"

"Ngươi hơn nửa đêm riêng xông điện Nhân Thọ, còn túm cổ áo ai gia, là có ý gì?!"

Một tát này quạt Hạng Anh Hàn ngớ rồi.Hắn đứng ở tại chỗ bình tĩnh lại một lát, tức giận đè nén mới bay lên.Hắn theo bản năng thì muốn mắng: "Nguyệt Tư Căng ngươi thật to gan, lại dám đánh trẫm."

Thế nhưng, lời đến khóe miệng, lại nuốt xuống.Không đúng, Căng Căng vốn không phải là người như vậy.Căng Căng yêu hắn tận xương, thậm chí cam nguyện vì hắn liều chết, kiên quyết sẽ không động thủ với hắn.Nhất định là kẻ điên cuồng kia khi dễ hắn rồi, dạy xấu hắn rồi!Hạng Anh Hàn cố gắng bình phục tâm trạng, đặt tay lên bả vai Tư Căng, dằn tính tình lại hỏi:"Căng Căng, ngươi nói cho trẫm, đã nhiều ngày người nào tới qua, trẫm nhất định...

A a a a!"

Lại một lần nữa, lời chưa hỏi xong, bị Tư Căng một chân đá vào bụng.Đế vương cao to thân thể nghiêng về phía sau, trực tiếp đụng ngã lăn bàn gỗ lim khắc hoa phía sau.Chén trà "Leng keng" rớt đầy đất, lúc Hạng Anh Hàn ngã xuống, tay vừa lúc ấn ở trong mảnh vụn gốm sứ, tức khắc máu thịt mơ hồ.Hắn đau đến đại não hỗn loạn một trận, không ngừng hít hơi.Trong lúc điều chỉnh tinh thần, nghe được thanh âm lạnh lùng của Tư Căng truyền đến:"Bệ hạ, ngài và ai gia đều là đàn ông."

"Ai gia có ngài giống vậy không ít, ai gia không có ngài cũng giống vậy không nhiều lắm."

"Bệ hạ nếu là có ham mê quỳ rạp với đàn ông, hoàn toàn có thể tự mình đi tìm việc vui, đừng lấy bộ dạng quan tâm hậu phi kia buồn nôn ai gia."

"Ai gia vốn thì không được ăn no bao nhiêu, không muốn nôn đi ra."

"Đúng rồi."

Vừa dứt lời, một giọng nam càng lạnh càng âm u vang lên.Hạng Lâm Uyên đẩy cửa mà vào, nhuyễn kiếm nơi thắt lưng trong nháy mắt ra khỏi vỏ, không chút khách khí chống lên cổ Hạng Anh Hàn."

Bệ hạ, bản vương lúc buổi sáng xuất cung đã cảnh cáo qua ngài, không cho phép tới điện Nhân Thọ quấy rối."

"Chính là ngài thì sao?

Không chỉ không nghe vào, trái lại phái sát thủ đi nửa đường cướp giết thần."

"Sát thủ kia thần đã giết hết, ném trở về tẩm điện của ngài rồi, lần tới phái người nhớ kỹ phái người võ nghệ cao cường một chút, bằng không thì, thật đúng là không tính khiêu chiến chút nào."

Nhìn thấy người này, Hạng Anh Hàn mới rốt cục sáng tỏ.Thì ra là tên hỗn đản Hạng Lâm Uyên này, nhúng chàm Căng Căng của hắn!Hắn liền nói nha, Căng Căng một người ngoan ngoãn như vậy người tại sao lại động thủ với hắn, nhất định là bị Hạng Lâm Uyên hạ cổ, mới có thể mặc cho Hạng Lâm Uyên ở trên người cậu để lại những dấu vết dơ bẩn đó.Hạng Lâm Uyên người điên này, thật là vì cho hắn ngột ngạt giở mọi mánh khoé, ngay cả Căng Căng của hắn cũng dám đụng!

Không được, hắn không thể để cho Hạng Lâm Uyên thực hiện được, hắn phải nghĩ biện pháp đoạt Căng Căng trở về!Có rồi!

Hắn nhớ kỹ, mấy ngày nữa chính là sinh nhật của Căng Căng.Tiệc sinh nhật của Căng Căng năm nay, hắn nhất định phải tự mình làm lớn, tìm danh y đệ nhất thiên hạ qua đây, vì Căng Căng giải độc, để cho người vốn là thuộc về hắn một lần nữa về tới bên cạnh hắn!!===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0292: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 17


CHƯƠNG 0292: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 17EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Nghĩ đến người này, Hạng Anh Hàn bỗng nhiên lại có động lực, bắt đầu cố gắng tìm cho mình bậc thang xuống:"Hạng Lâm Uyên, ngươi có biết tội danh giết vua!"

Hạng Anh Hàn hung ác hô, lại là không có bao nhiêu sức mạnh.Bởi vì trăm vạn đại quân triều Đại Chu, có hơn phân nửa binh quyền ở trong tay Hạng Lâm Uyên.Hắn bây giờ còn chưa có bao nhiêu thực quyền, không dám cứng đối cứng với hoàng thúc người điên này."

Nga, là thần mạo phạm rồi."

Hạng Lâm Uyên rất phối hợp cho Hạng Anh Hàn một con đường lui chật hẹp.Hắn thu nhuyễn kiếm về, cúi đầu thở dài:"Vi thần hỏi thăm bệ hạ, bệ hạ là muốn tự mình cút ra ngoài, hay là thần thuận theo cửa lớn đá ngài đi ra ngoài?"

"Tốt!

Cửu hoàng thúc thật sự là tốt!"

Hạng Anh Hàn nhịn đau từ dưới đất bò dậy, nghiến răng nghiến lợi, bước chân tập tễnh lui ra ngoài.Hạng Lâm Uyên, luôn có một ngày, trẫm muốn hạ binh quyền của ngươi, để cho ngươi vì tất cả hành vi bừa bãi của mình, trả giá thật lớn!!Hạng Anh Hàn đi rồi, cửa điện đóng lại, lúc đối mặt Tư Căng, Hạng Lâm Uyên lại đổi một bộ mặt.Y cười hì hì tới gần tiểu thái hậu của y, cánh tay dài duỗi một cái, thì lôi mèo yêu nhỏ mong nhớ ngày đêm vào trong lòng.Tay kia chuẩn xác không có lầm nâng cằm thiếu niên lên, hỏi:"Thái hậu nương nương, bản vương muốn kiểm tra dấu vết hôm qua bản thân mình để lại vết."

Tư Căng khinh thường: "Vương gia, ban đêm xông vào hậu cung cũng không phải là thói quen tốt a."

"Chính là thần hôm qua nói rồi, mỗi ngày cũng sẽ tới, mỗi ngày cũng sẽ ở trên người ngài lưu lại chút dấu vết."

Hạng Lâm Uyên trở về ôm chặt Tư Căng, cúi đầu, ngón trỏ vỗ lên xương quai xanh đầy vết đỏ của thiếu niên, khẽ vuốt nhè nhẹ:"Bây giờ là giờ Tý, coi như là ngày thứ hai, thần là muốn lại để lại cái dấu."

"Thần cũng không phải là ban đêm xông vào hậu cung, mà là vì hoàn thành hứa hẹn với nương nương."

"Nương nương không chỉ có không cảm động, còn muốn trách cứ thần."

"Thần thật đau lòng a."

Nói xong, không thấy bất kỳ dấu hiệu đau lòng, liền thuận thế che môi Tư Căng lại.Nụ hôn này ôn nhu lại lâu dài, không giống buổi sáng tràn ngập ý nghĩa cướp đoạt.Trái lại nhiều thêm vài phần cẩn thận và kiềm chế, thậm chí, còn có đau lòng không dễ phát hiện.Trong khoảng thời gian Hạng Lâm Uyên hồi phủ này, không thể chờ đợi được phái người đi thăm dò thân thế của Tư Căng.Biết Tư Căng từ nhỏ ở bộ tộc Vọng Nguyệt chịu khổ, biết cuộc sống không phải con người ở trong cung của Tư Căng sau khi cự tuyệt kết hôn, biết Tư Căng từng ở trong thiên lao, vì Hạng Anh Hàn tên cặn bã kia vứt đi tám đuôi.Tuy rằng...Tuy rằng y nhiều lần nhắc nhở bản thân mình, người chịu khổ kia không phải là Căng Căng của y, kẻ ngu si đau khổ lưu luyến si mê Hạng Anh Hàn kia không phải là Căng Căng của y.Chính là, hiện tại Căng Căng của y lại phải thừa nhận tất cả những điều này.Trước đó ở Miêu Cương, Hạng Lâm Uyên thì nghe nói qua cách nói mượn thi sống lại.Y nghĩ, Căng Căng đại để cũng là như vậy.Cậu mượn thân thể của Nguyệt Tư Căng lúc đầu sống lại, chính là..."

Căng Căng, Căng Căng của ta a."

Hạng Lâm Uyên bỗng nhiên dừng nụ hôn này lại.Hai tay nắm chặt hai tay Tư Căng, mười ngón giao nhau với cậu, tựa vào bên tai cậu nỉ non:"Ngươi rốt cuộc là từng trải cái gì a..."

Vì sao người bên cạnh mượn thi sống lại cũng sẽ chọn một người có năng lực hoặc được người tôn kính, mà ngươi, lại phải sống lại ở trên người tiểu thái hậu đáng thương đến không thể lại đáng thương hơn này.Hình như chính là cố ý tới chịu tội.Không, Căng Căng không nên chịu khổ.Căng Căng của y, vốn thì nên là tia sáng vạn trượng.Tại sao sẽ biến thành như vậy?Mấy vấn đề này, Hạng Lâm Uyên ở trong phủ mình cân nhắc rất lâu, lại cũng không nhẫn tâm hỏi.Có vài người cũng không nguyện ý biểu hiện đau ở ngoài mặt, lại cũng không có nghĩa là trong lòng cậu sẽ không khó chịu.Y mới quen biết Căng Căng không đến hai ngày, y không muốn để cho Căng Căng khó chịu.Thế nhưng, Tư Căng lại giống như cảm thụ được suy nghĩ của y, chủ động hỏi:"Muốn biết quá khứ của ta sao?"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0293: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 18


CHƯƠNG 0293: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 18EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Hạng Lâm Uyên ngẩn người, vẫn như cũ nằm sấp trên người Tư Căng:"Ta muốn biết, ngươi nguyện ý nói sao?"

Y mở miệng, tông giọng quyến rũ người:"Ta nghĩ biết ngươi vốn là làm cái gì, tại sao sẽ sống lại ở trên người Nguyệt Tư Căng, lại có quan hệ gì với ta?"

"Căng Căng, ta có phải ở nơi nào từng gặp ngươi hay không?"

"Tại sao cái nhìn đầu tiên gặp ngươi, thì có cảm giác gặp lại xa cách từ lâu chứ?"

Y mỗi chữ mỗi câu, nghiêm túc nỉ non.Cùng lúc, khẽ vuốt ve sợi tóc của thiếu niên, ý đồ "gọi" tai mèo đi ra.Tư Căng:...Thiếu niên phát hiện ý đồ của đối phương, không chỉ không trốn, trái lại phối hợp lộ tai mèo xù xù và đuôi mèo thuần trắng ra:"Ta có thể nói cho Vương gia, chẳng qua phương thức nha, do ta tới định..."

Cậu nói, tới gần Hạng Lâm Uyên, dùng đuôi câu lấy ngọc bội bên hông hắn, khẽ cười nói:"Ta thi hành một tia pháp thuật, giấu quá khứ ở trong thân thể mình, trừ khi ngươi ta làm cá nước vui vẻ, bằng không thì, ngươi không có khả năng biết chân tướng."

Khóe môi Hạng Lâm Uyên không tự chủ cong lên, con mắt sáng dọa người:"Căng Căng đây là đang mời ta?!"

Nói, chậm rãi cúi người tới gần y:"Bên ngoài lạnh, đi vào điện có thể sao?"

"Không thể!"

Tư Căng không chút khách khí thu đuôi về, sau khi khẽ nhấc tâm tư của y lên, cố ý chịu đựng y:"Trừ khi ngươi nâng tám kiệu lớn cưới hỏi đàng hoàng, bằng không thì, ta sẽ không giao chân tướng cho ngươi."

Bầu không khí mập mờ bỗng nhiên kết cuộc, Hạng Lâm Uyên có chút không thích ứng.Y tủi thân đến đáng thương nhíu mày, lại cũng không tức giận, trái lại đáy mắt chứa ý cười, một tay nắm lấy tay Tư Căng.Khẽ hôn một chút, cười nói:"Thật là một yêu tinh!"

"Vậy vi thần lùi xuống trước rồi, tiệc rượu sinh nhật của ngài, thần nhất định vì ngài chuẩn bị một phần hậu lễ."

Tay Hạng Lâm Uyên chậm rãi buông ra, Tư Căng cho rằng y muốn đi, không còn phòng bị, chỉ phất phất tay ra hiệu y rời khỏi.Ai dè, một khắc hai tay tách ra kia, Hạng Lâm Uyên bỗng nhiên tiến lên một bước, một tay đè bả vai Tư Căng lại.Y từng bước một đè mèo yêu xinh đẹp đến trên bàn làm việc cao như giường gỗ vậy.Cúi đầu hôn tới.Biến cố bỗng nhiên để cho Tư Căng có chút không phản ứng kịp."

Meo —— "Một tiếng mèo kêu thốt ra, đuôi ngay lập tức toát ra, xù lông câu lấy cổ Hạng Lâm Uyên.Lạnh rung run rẩy.Phản ứng này để cho Hạng Lâm Uyên chịu kích thích lớn.Nụ hôn của y dần dần dời đi, ở trên người thiếu niên, để lại một chút đánh dấu thuộc về mình.Thẳng đến lại một lần nữa bắt nạt mèo con đến khóe mắt ửng đỏ, sói đuôi lớn mới cảm thấy mỹ mãn buông ra.Hạng Lâm Uyên nhìn vết tích trên người Tư Căng.Cười cười hài lòng.Rồi sau đó, vội vã giúp thiếu niên cột chắc vạt áo.Ôm thiếu niên hai chân như nhũn ra vào trong điện.Y cẩn thận từng li từng tí đặt Tư Căng ở trên giường nhỏ, vì cậu đắp kín mền, dời băng ghế ngồi ở bên giường nhỏ, ôn nhu nhìn dáng vẻ của cậu, hỏi:"Muốn nghe ta hát khúc dỗ ngươi ngủ sao?"===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:[sắp xếp lại kịch bản]1/ Hạng Anh Hàn là hoàng đế hiện tại, Căng Căng là thái hậu, Uyên Uyên là nhiếp chính vương (đại thần).2/ Uyên Uyên là cửu hoàng thúc của Hạng Anh Hàn, một vai vế với ba Hạng Anh Hàn, năm đó là ba Hạng Anh Hàn cướp ngai vàng vốn thuộc về y!3/ Vị diện này có mèo yêu, mèo yêu giỏi tiên tri, có một chút thành phần huyền học, cho nên Uyên Uyên biết mượn thi sống lại, cũng phân rõ khác nhau của nguyên chủ và Căng Căng. (bởi vì linh hồn của tiểu thiên quân và Căng Căng là ràng buộc nhau, cảm giác được)[Tư Căng] : Mang mọi người chải vuốt kịch bản một chút, thúc giục cập nhật video, không nên quên a!(vươn mèo móng) meo ~(sinh hoạt không dễ, Căng Căng múa võ)---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0294: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 19


CHƯƠNG 0294: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 19EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
"Người như ngươi vậy, còn có nhàn hạ thoải mái học khúc hát?"

Tư Căng nâng mắt nhìn y, trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp còn mang vết nước chưa khô.Thanh âm của cậu rất bình tĩnh, không phải là hoài nghi, không phải là chế giễu, chỉ là đang hỏi một vấn đề bình thường cực kỳ.Bởi vì cậu tin tưởng, Hạng Lâm Uyên là biết hát khúc."

Mẫu phi ta năm đó lúc dỗ ta ngủ, thì hát ca khúc này."

Hạng Lâm Uyên nói:"Ta hát cho ngươi nghe."

"Ta ở đầu Trường Giang."

"Chàng ở cuối Trường Giang."

"Mỗi ngày nhớ chàng không thấy chàng."

"Cùng uống nước trường giang."..."

Chỉ nguyện lòng chàng như lòng ta."

"Ắt không phụ, cùng nhớ nhung."*Bốc toán tử - Lý Chi NghiHai câu cuối cùng, y lặp lại ba lần, thẳng đến Tư Căng nghe đến buồn ngủ, mới cúi đầu tựa vào bên tai cậu, hỏi:"Căng Căng, nghe xong sao?"

"Ừm."

Tư Căng gật đầu.Hạng Lâm Uyên lại hỏi: "Êm tai sao?"

"Ừm."

Tư Căng lần thứ hai gật đầu."

Vậy nghe xong, cũng chỉ có thể làm vợ của ta rồi."

Hạng Lâm Uyên không mặt mũi không da nói:"Mẫu phi nói cho ta, bài hát này là phải hát cho người thương nghe.

Vậy người nghe, thì nhất định phải gả cho ta."

Thì ra mục đích hát khúc đích ở chỗ này?Tư Căng chống đỡ tinh thần nâng tay, ôn nhu đụng đụng mặt hắn, nói:"Ba môi sáu sính*..."

"Cưới hỏi đàng hoàng."

Hạng Lâm Uyên nhận lấy lời gốc, cúi đầu hôn xuống.Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào liền tách ra.Thẳng đến dỗ Tư Căng ngủ thiếp đi, Hạng Lâm Uyên mới xoay người rời đi.Lúc đi, nghiêm túc đóng kỹ cửa sổ.Vào thu rồi, ban đêm có chút mát mẻ, không thể để cho mèo yêu nhỏ cảm mạo rồi.Y sẽ đau lòng....Ngày thứ hai thức dậy, Tư Căng phát hiện trong cung đã đổi một nhóm cung nữ thái giám.Những người này là người Hạng Anh Hàn bố trí ổn thoả qua đây, làm việc so với đám phán quyết tử hình trước kia, tận tâm quá nhiều.Cậu vừa tỉnh, thì vội vã lại gần bưng trà rót nước, chuẩn bị quần áo.Tư Căng không quá rõ suy nghĩ của Hạng Anh Hàn.Lúc nguyên chủ nâng hắn, hắn vứt bỏ như giày rách.Hiện tại bản thân mình không muốn hắn rồi, hắn lại khuôn mặt tươi cười dính sát.Nhưng nguyên chủ đã chết.Không có người lại vì sai lầm ấu trĩ của Hạng Anh Hàn thanh toán.Cũng không có người lại có nhàn hạ thoải mái chơi "Truy phu hỏa táng tràng" ngược luyến tình thâm với hắn nữa.Đơn giản rửa mặt chải đầu một phen, dùng qua đồ ăn sáng, Tư Căng liền cứ theo lẽ thường đi xem các tần phi các nơi thỉnh an.Chỉ là hôm nay, bầu không khí giữa các tần phi có chút khác thường.Tư Căng còn không có lướt qua gian phòng trong ngoài hai điện, thì nghe được nghị luận bảy mồm tám miệng:"Nghe nói không?

Hoàng thượng hôm qua nghỉ ở điện Nhân Thọ rồi!"

"Đúng đúng đúng, ta còn nghe nói, Hoàng thượng ngài ấy còn vì thái hậu nương nương, đánh Lệ phi nương nương đấy!

Ngươi xem, mặt Lệ phi hiện tại vẫn là sưng, còn phải mang cái khăn che mặt qua đây thỉnh an đấy."

"Nghe nói là Lệ phi nương nương bất kính thái hậu!"

"Vậy coi như là lỗi của Lệ phi nương nương, Hoàng thượng cũng không thể nghỉ ở điện Nhân Thọ đi?

Tam cung lục viện này ngài ấy đi chỗ nào không tốt?

Không nên tới nơi này nhất!

Để cho người trong thiên hạ nghe, nhiều chuyện thêm a."

"Này ngươi còn không biết sao?

Hoàng thượng ngài ấy trước đây không phải thích Nguyệt Tư Căng công tử, còn muốn kim ốc tàng kiều đấy, sau đó nếu không phải là bởi vì cuộc chiến đoạt đích không đuổi kịp, nói không chừng sớm thì..."

"Đừng nói nữa, thái hậu nương nương qua đây rồi!"

Một phi tần mắt sắc trước tiên nhìn thấy Tư Căng, ngay lập tức nhắc nhở mọi người câm miệng.Các phi tần các cung lúc này mới đứng ngay ngắn, ở sau khi Tư Căng ngồi xuống, cúi đầu hành lễ:"Thần thiếp tham kiến thái hậu nương nương, chỉ nguyện nương nương phúc lộc an khang, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Tư Căng không thèm để ý phất phất tay, nói: "Đều đứng lên đi."

Cổ áo Tư Căng cũng không cao, vẫy tay một cái, vết hôn bị Hạng Lâm Uyên để lại liền lộ ra.Toàn bộ bị các phi tần nhìn ở trong mắt.Các phi tần trong nháy mắt hóa đá ở tại chỗ.Làm sao sẽ như vậy...Lẽ nào đúng như đồn đãi vậy, Hoàng thượng đêm qua thật sự...===---0o0o0o0---===* ba môi sáu sính 三媒六聘 là một tục lệ cưới hỏi truyền thống của Trung Quốc, nhấn mạnh vào quy trình mai mối và sính lễ chính thức giữa hai gia đình, đảm bảo hôn nhân được xem là hợp pháp và danh chính ngôn thuận.📖 Phân tích chi tiếtBa người mai mối (三媒)Theo truyền thống, hôn nhân cần có sự đồng ý và chứng nhận từ ba người làm mối, bao gồm:媒妁 (méi shuò) – Người mai mối chính, đứng ra sắp đặt cuộc hôn nhân.父母 (fù mǔ) – Cha mẹ của đôi bên, đại diện cho gia đình.官媒 (guān méi) – Một người làm chứng được công nhận trong làng hoặc địa phương (có thể là trưởng lão, quan lại).📝 Ý nghĩa: Điều này đảm bảo hôn nhân có sự chấp thuận của gia đình và không phải là một cuộc hôn nhân tùy tiện.Sáu nghi thức hỏi cưới (六聘)"六聘" còn được gọi là 六礼 (liù lǐ), bao gồm sáu bước chính trong hôn nhân truyền thống:1️⃣ 纳采 (nà cǎi) – Nạp thái: Nhà trai gửi lễ vật sính lễ ban đầu để bày tỏ ý muốn kết hôn.2️⃣ 问名 (wèn míng) – Hỏi tên: Nhà trai hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô gái để xem tuổi có hợp nhau không.3️⃣ 纳吉 (nà jí) – Nạp cát: Nếu tuổi hợp, nhà trai gửi lễ vật xác nhận rằng hôn nhân là tốt lành.4️⃣ 纳征 (nà zhēng) – Nạp trưng: Nhà trai gửi sính lễ chính thức (có thể bao gồm vàng bạc, vải vóc, gia súc).5️⃣ 请期 (qǐng qī) – Thỉnh kỳ: Hai bên bàn bạc và chọn ngày lành để tổ chức hôn lễ.6️⃣ 亲迎 (qīn yíng) – Thân nghênh: Nhà trai đón cô dâu về nhà chồng, hoàn tất hôn lễ.📝 Ý nghĩa: Quy trình này đảm bảo hôn nhân được tổ chức trang trọng, có sự đồng thuận của hai gia đình và không mang tính tự phát.*Bốc toán tử卜算子 我住長江頭,/君住長江尾。/日日思君不見君,/共飲長江水。/此水幾時休?/此恨何時已?/只願君心似我心,/定不負相思意。Bốc toán tửNgã trú Trường Giang đầu,/Quân trú Trường Giang vĩ./Nhật nhật tư quân bất kiến quân,/Cộng ẩm Trường Giang thuỷ./Thử thuỷ kỷ thời hưu?/Thử hận hà thời dĩ?/Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm,/Định bất phụ tương tư ý.Dịch nghĩaThiếp ở đầu Trường Giang,/Chàng ở cuối Trường Giang./Ngày ngày nhớ chàng chẳng thấy chàng,/Cùng uống nước Trường Giang./Dòng sông này bao giờ ngừng trôi?/Nỗi hận này bao giờ mới hết?/Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp,/Nhất định không phụ nỗi niềm nhớ nhau.---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0295: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 20


CHƯƠNG 0295: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 20EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Nghĩ đến điểm này, các phi tần một trận ác hàn, da gà gai ốc lúc này lên cả người.Mấy người năng lực chịu đựng kém, thiếu chút nữa nôn đi ra.Cách làm như thế, quả thực vi phạm thiên đạo, coi thường luân thường!Nguyệt Tư Căng này rốt cuộc còn có xấu hổ hay không?!Một người đàn ông, ở lâu thâm cung cũng thì thôi, còn làm ra việc không chịu nổi này với bệ hạ!Nhìn biểu tình chán ghét của chúng phi tần, khóe môi giấu ở dưới cái khăn che mặt của Lệ phi thiếu chút nữa vểnh lên trời rồi.Nguyệt Tư Căng, đấu với ta, ngươi còn non lắm.Ngươi không phải là yêu giả vờ yếu đuối sao?Vậy ta thì truyền chuyện xấu xa ngươi làm qua khắp hậu cung, xem xem ngươi còn làm sao xuất hiện trước mặt phi tần các cung!!Tư Căng ngược lại không lưu ý lắm.Dấu Hạng Lâm Uyên lưu lại lần này quá cao cũng quá dày rồi, che đều không giấu được.Giống như là đang cố ý biểu thị công khai chủ quyền, nói cho tất cả người có thể nhìn thấy Tư Căng ——Người này có chủ, đừng nhớ thương!Tư Căng vui lòng mặc chút mong muốn chiếm hữu này của y, cũng liền không nghĩ cách che lấp.Cậu ra hiệu mọi người ngồi xuống, tùy ý chải cổ áo, nói:"Xấu hổ a, đêm qua nhiếp chính vương bỗng nhiên đến thăm, ở chỗ này hơi trễ, để cho các vị chê cười."

Nhiếp...

Nhiếp chính vương?!Không phải là nói Hoàng thượng sao?

Vì sao thành nhiếp chính vương rồi?!Lẽ nào vết hôn trên cổ Nguyệt Tư Căng, toàn bộ là nhiếp chính vương Hạng Lâm Uyên để lại?!Trong ngạc nhiên của mọi người, một quý nhân mặc áo lam bỗng nhiên tới một câu:"Nhiếp chính vương thật sự là đáng thương a, làm sao gièm pha ai làm không cần mặt mũi nữa đều muốn đẩy hướng trên người người ta, ta đều thay người ta chẳng đáng."

Trong tất cả yên tĩnh, thanh âm của nàng ta đặc biệt cao ngất.Nói rõ đang giễu cợt Tư Căng —— rõ ràng là ngươi và Hạng Anh Hàn làm chuyện này, nhất định phải trách đến trên đầu Hạng Lâm Uyên, giả vờ thanh cao cái gì.Câu này, lại kéo mạch suy nghĩ hỗn loạn của chúng tần phi trở về.Thì ra Tư Căng thật sự với Hoàng thượng...Tư Căng nghe tiếng nhìn lại, mặt mày chứa ý cười sâu sắc.Người này là Tuệ quý nhân mấy năm trước vào cung Tuệ quý nhânTừ vào cung bắt đầu, thì vẫn luôn đi theo Lệ phi.Một con chó điên Lệ phi nuôi, nơi nơi cắn người, vả lại chưa bao giờ sợ hãi gây họa.Bởi vì xông xuống tai họa cũng có Lệ phi bảo vệ, nàng ta không quan tâm.Dù sao gia tộc Vọng Nguyệt thế lực hùng mạnh, Lệ phi lại được thánh sủng, quyền lực ở trong hậu cung, thậm chí vượt qua hoàng hậu.Ai dám động nàng ta?Tư Căng nhớ kỹ, trong phi tần thỉnh an hôm qua không có Tuệ quý nhân, chắc hẳn cũng không kiến thức qua thủ đoạn giết người của mình.Chỉ là chịu điều khiển Lệ phi, ở chỗ này nói ẩu nói tả, nói xấu bản thân mình."

Tuệ quý nhân."

Tư Căng ra hiệu nàng ta đứng lên tới, hỏi:"Ngươi mới vừa nãy nói cái gì?"

Tuệ quý nhân không thèm để ý chút nào đứng dậy:"Thần thiếp nói cái gì chắc hẳn ngài cũng nghe không hiểu, dù sao ngài am hiểu giả ngu nhất, đêm qua giả ngu còn để cho Hoàng thượng tự tay đánh Lệ phi nương nương, chắc hẳn không ít ở trong lòng Hoàng thượng...

Ừm..."

Đang nói, trong tay Tư Căng bỗng nhiên bắn ra một cây ngân châm.Ngân châm sắc bén, trực tiếp đi qua cổ của Tuệ quý nhân, đâm vào mặt tường phía sau nàng ta.Ầm!Ngân châm không có vào bức tường đỏ, phát ra một tiếng ồn ầm ĩ không lớn.Cùng lúc đó, Tuệ quý nhân đứt hô hấp, thẳng tắp đập xuống đất."

Ai nha, thật sự không quá dễ chơi a, này thì...

Chết rồi?"

Khóe mắt Tư Căng chợt hiện ánh sáng hưng phấn, không tình nguyện thu ba cây ngân châm còn lại về.Lần trước lúc ở vị diện cổ đại làm hoàng đế, Tư Căng cảm giác sâu sắc dùng cây trâm giết người không tiện.Lúc này đây, liền vẫn luôn ở trên người dự sẵn mười mấy ngân châm dài nhỏ.Chẳng qua một lần cũng chưa dùng qua.Hôm nay thật vất vả lấy ra, cậu còn tưởng rằng Tuệ quý nhân có thể chống đỡ nhiều trong chốc lát chứ.Kết quả, vẫn là không thú vị như vậy.Tử vong thình lình xảy ra ngay lập tức hù dọa vỡ gan mọi người.Có người nhát gan trực tiếp hét ầm lên:"A a a!

Thái hậu nương nương giết người rồi!"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Back
Top Bottom