Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)

[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
Thế Giới 2: Vị Đế Vương Mềm Mại Lại Giết Điên Rồi


Thế Giới 2: Vị Đế Vương Mềm Mại Lại Giết Điên Rồi
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0049: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 1


CHƯƠNG 0049: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 1EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Rầm ——Một chén ngọc trắng bể nát trên mặt đất.Cháo trắng thật vất vả nấu tốt bên trong tí tách tí tách chảy đầy đất.Rất để cho người ta tiếc hận.Lâm công công Qua tuổi sáu mươi lưng còng xuống, hai mắt rưng rưng cầu xin người đàn ông trước mặt:"Chương thống lĩnh, bệ hạ ngài ấy đã liên tục sốt cao mấy ngày rồi, không thể không ăn cái gì a!

Van cầu ngài, để cho lão nô đưa chút cháo cho ngài ấy đi."

Đối mặt khẩn cầu đáng thương của lão thái giám, chỉ là khinh thường nhìn thoáng qua Tư Căng hấp hối trên long sàng, lạnh nhạt nói:"Lão già kia, đừng uổng phí sức lực, thì dáng dấp ốm yếu kia của hắn, còn có thể sống mấy ngày?

Ta nhưng nói cho ngươi a, Lương vương đã cử binh xuôi nam rồi, ít ngày nữa thì sẽ đến kinh.

Lương vương là nhân vật dã tâm tràn trề ra sao, ngươi hẳn là biết, bảy năm trước hắn thì bất mãn với nghị quyết lập Úc Tư Căng làm hoàng đế của tiên hoàng rồi.

Bây giờ tốt rồi, hắn với quốc sư nội ứng ngoại hợp, sớm thì khống chế kinh đô rồi.

Úc Tư Căng bây giờ chính là đồ vô dụng chờ chết!

Chờ lúc Lương vương phá thành mà vào, chính là ngày chết của hắn, ngươi cần gì phải trung thành với một người sẽ chết đến bước này?"

Lâm công công cúi thấp đầu, trên mặt không thấy một chút tức giận:"Chính là Chương thống lĩnh, bệ hạ dù sao cũng là lão nô nhìn lớn lên, lão nô không thể nhìn ngài ấy chết a!"...Tiếng khóc mỉa mai pha tạp đứt quãng truyền tới trong tai Tư Căng.Con mắt hoa đào thâm thúy chậm rãi mở ra, lẳng lặng phòng cổ kính trước mặt."

Yêu Nhi."

Tư Căng hỏi: "Đây là vị diện thứ hai?"[đúng vậy đúng vậy đại nhân.]Tiểu Yêu thăng cấp xong xuôi, thoát khỏi trạng thái diêm hình người, biến thành một mèo trắng lớn chừng một bàn tay.Lúc này, đang nằm ở trong thức hải chăm chỉ liếm lông:[đại nhân muốn tiếp thu ký ức của nguyên chủ sao?]"Ừm."

Tư Căng trở về:"Lựa một phần trọng điểm, lời ít mà ý nhiều truyền qua."[được đi!]Tiểu Yêu vừa dứt lời, số lớn thông tin liền xuất hiện ở trong đầu Tư Căng.Vị diện này, nguyên chủ tên gọi Úc Tư Căng, là hoàng đế của vương triều Thiên Khải.Từ nhỏ được tiên hoàng nuôi lớn bên người, thiên phú tuyệt vời, văn võ song toàn.Mười hai tuổi liền lĩnh di chiếu đăng cơ làm hoàng đế, không đến hai năm, lợi dụng thủ đoạn sấm gió diệt trừ dị kỷ, quân lâm thiên hạ.Thế nhưng, nét bút hỏng duy nhất của hắn, chính là hắn yêu quốc sư của Thiên Khải, Vân Mộ Niệm, một người hắn không nên yêu nhất, thậm chí là ban đầu, thì không nên quen biết.Lúc nguyên chủ tân tấn đăng cơ, triều đình loạn trong giặc ngoài không ngừng, thiếu niên gầy gò bất lực bước đi gian nan.Lúc ưu sầu, Vân Mộ Niệm liền xung phong nhận việc, tới giúp hắn xử lý chính vụ, thậm chí vận dụng xinh đẹp giống như yêu nghiệt kia của bản thân mình, liên tục làm động tác mập mờ, dỗ đến nguyên chủ động tâm, đặt lòng với gã.Thậm chí còn dùng số lớn thuật vu cổ gia trì, khống chế nguyên chủ, từ từ để cho nguyên chủ tin tưởng, toàn thế giới đều là người xấu, chỉ có Vân Mộ Niệm yêu hắn nhất.Thế nhưng, nguyên chủ cũng không biết, Vân Mộ Niệm yêu là hoàng huynh của mình, tức Lương vương trong miệng hai người mới vừa nãy, Úc Cảnh Nguyên.Vì vậy, những ngày kế tiếp chính là, Lương vương ở ngoài chiêu binh mãi mã, Vân Mộ Niệm ở bên trong lừa quân vương, bọn họ liên thủ loại bỏ quyền lực toàn bộ quyền lực trong tay nguyên chủ.Hợp lực vạch kế hoạch phản loạn một trận.Ở lúc nguyên chủ sinh nhật hai mươi tuổi, công phá cửa thành, hoàn toàn kéo xuống ngai vàng, giẫm ở trên hài cốt nguyên chủ, thành lập vương triều mới thuộc về chính bọn họ.Tiếp thu xong nội dung vở kịch chủ yếu, Tư Căng âm thầm oán giận một câu "Ngu xuẩn".Rồi sau đó, chống đỡ thân thể hư nhược chậm rãi ngồi dậy, hỏi:"Hai người bên ngoài kia là người nào?"

Tiểu Yêu lập tức trả lời:[Lâm công công là thái giám bên người tiên đế, nhìn nguyên chủ lớn lên từ nhỏ, rất tốt với nguyên chủ.][Chương Ảnh là thống lĩnh cấm vệ quân, sớm thì bị Úc Cảnh Nguyên thu mua rồi, lúc này đã mang binh vây quanh hoàng cung, thì ngóng trông nguyên chủ chết.]"Tốt.

Ta biết rồi."

Tư Căng mở miệng, cắt đứt tranh cãi của hai người:"Trẫm muốn ăn trái táo, các ngươi tới gọt."

Giọng thiếu sức lực, giọng điệu cao cao tại thượng.Lâm công công và Chương Ảnh cùng lúc sửng sốt, nhìn về phía thiếu niên nhỏ bé yếu ớt trên long tháp.Bởi vì mới vừa nãy sốt cao, trên mặt tinh xảo của thiếu niên không thấy một tia huyết sắc, để cho thân thể vốn thì nhỏ bé yếu ớt, thoạt nhìn càng thêm yếu đuối.Nhưng mặc dù như vậy, con mắt hoa đào kia lại kiêu ngạo khó thuần, cũng không có để cho cậu mất uy nghi đế vương.Lúc mở miệng, vẫn có thể nhận thấy ý bễ nghễ thiên hạ.Thấy cậu tỉnh lại, Lâm công công sắc mặt vui vẻ, lúc này bước bước nhỏ bước lên trước:"Bệ hạ, ngài tỉnh rồi, lão nô đây thì gọt trái táo cho ngài."

Nói, trong mắt thì đầy nước mắt lưng tròng."

Không cần."

Tư Căng nắm chặt tay cầm trái táo của Lâm công công.Nâng con ngươi, nhìn chằm chằm Chương Ảnh vẻ mặt kiêu căng cách đó không xa: "Trẫm muốn hắn gọt."

Lúc nói chuyện, vẻ mặt thiếu niên xa cách, giống như đang nhìn một người chết.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0050: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 2


CHƯƠNG 0050: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 2EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Nghe vậy, Chương Ảnh giống như nghe truyện cười vô cùng hay, bỗng nhiên bật cười.Khinh thường trong mắt càng sâu, thậm chí thêm một tầng khinh bỉ.Hắn tiến lên vài bước, kiêu căng cầm lấy dao trái cây, làm bộ làm tịch khoa tay múa chân hai cái.Bỗng nhiên, cánh tay dài duỗi một cái, đưa dao tới nơi cổ Tư Căng.Mũi dao sắc bén, cắt đứt hai cọng tóc của thiếu niên, bay bay mà rơi ở sát biên giới long tháp.Lâm công công bị dọa sợ đến hồn bay phách lạc, trong nháy mắt đó, thiếu chút nữa quỳ xuống với Chương Ảnh.Mà Tư Căng nhưng chỉ là lạnh lùng nhìn hắn, ngay cả lông mi đều không nhúc nhích một chút.Chương Ảnh thu dao trái cây về, cho rằng đã hù dọa được Tư Căng rồi, tự mình vui vẻ:"Bệ hạ, ngài xem dao này dễ làm đứt tóc, còn rất sắc bén, không bằng, ngài tự mình tới gọt táo?"

"Cũng tốt."

Tư Căng đưa tay, Chương Ảnh liền đưa dao trái cây ra ngoài, cùng lúc ngửa đầu kiêu căng nhắc nhở:"Bệ hạ, nói thật, ngài bây giờ cũng không còn sống mấy ngày nữa rồi, thần khuyên ngài vẫn là thức thời một chút.

Một trái táo mà thôi, tự mình gọt thì tự mình động thủ, coi như cơm chặt đầu..."

Tiếng tới nơi này, đột ngột kết thúc.Chương Ảnh phản ứng nhanh chóng, vội vã đưa tay đè lại cổ vọt máu của mình.Thế nhưng, vì thời gian đã chậm.Yết hầu cắt đứt, máu tươi phun ra ngoài, lại không có khả năng còn sống.Hắn hai mắt đột nhiên trợn to, hoảng sợ lại không thể tin tưởng nhìn thẳng thiếu niên cầm mũi dao nhuốm máu trên long tháp.Thiếu niên mặt mày mang cười, giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật khó có được nào đó:"Ngươi nói đúng, dao này, là rất sắc bén."

Ầm!Vừa dứt lời, Chương Ảnh liền nện xuống đất, phát ra một tiếng ồn ầm ĩ thật lớn.Con mắt trừng tròn vo kia, hình như không rõ bản thân mình tại sao lại chết.Lúc này, Tư Căng mới chống đỡ sức lực từ tháp đứng lên.Nguyên chủ bốn năm ngày không hề ăn uống, thân thể rất hư nhược.Lúc mới vừa đứng lên, trước mặt còn có chút biến thành màu đen.Lâm công công không để ý tới khiếp sợ, vội vã đi tới bên cạnh cậu dìu đỡ:"Bệ hạ muốn làm cái gì, nói một tiếng, để cho lão nô đi là được."

Tư Căng đứng trong chốc lát, tầm mắt thoáng khôi phục, liền đẩy Lâm công công ra, vài bước đi tới trên kệ kiếm phía đông đại điện, bỗng nhiên rút ra một thanh kiếm dài.Rồi sau đó, trở về bên cạnh thi thể Chương Ảnh, một kiếm cắt đứt đầu hắn.Máu tươi như trút, trút ra vào trong đại điện vàng son lộng lẫy.Đỏ tươi gai mắt.Lúc này, Tư Căng mới thoả mãn trở lại ngồi ngay ngắn trên tháp, phân phó nói:"Lâm công công, cầm đầu hắn nói cho Ngự Thiện phòng, làm vài thức ăn thanh đạm dưỡng dạ dày đưa qua đây.

Bằng không thì, thì cùng một kết cục với hắn."

"Vâng."

Lâm công công nhịn hoảng sợ, tìm mấy tiểu thái giám nâng thi thể đi.Bản thân mình lại cầm hộp gấm chứa cái đầu người kia lên, bước nhanh về phía Ngự Thiện phòng.Dọc theo đường đi, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần nghi hoặc.Vân Mộ Niệm sau khi đạt được tin tưởng của bệ hạ, liền nhiều lần khuyên bảo bệ hạ không thể sát sinh.Bệ hạ nghe lời gã nhất, mấy năm nay thậm chí ngay cả thu săn đều tiết kiệm, bị người chỉ mũi mắng ngu ngốc, mắng bất lực, hôm nay vậy mà, sẽ trực tiếp giết Chương Ảnh.Lẽ nào bệ hạ bị bệnh một trận, bỗng nhiên đổi tính?Như vậy rất tốt.Như vậy liền sẽ không lại bị người khi dễ rồi.Các cung nữ ma ma của Ngự Thiện phòng lúc đầu khinh thường nấu ăn cho Tư Căng.Dù sao Lương vương thì muốn đánh tới, các nàng đã ngầm thừa nhận hoàng thành đổi chủ, căn bản không để Tư Căng vào mắt.Thế nhưng, lúc nhìn thấy đầu người, các nàng sợ rồi, vội vã theo như yêu cầu của Tư Căng làm một bàn món ăn, rất cung kính đưa đi qua.Tư Căng đơn giản ăn một bữa cơm, trên người thoáng khôi phục chút sức lực, liền bắt đầu từ trong trí nhớ của nguyên chủ tìm kiếm đầu mối khác.Úc Cảnh Nguyên sẽ ở lúc sinh nhật hai mươi tuổi của nguyên chủ phá thành mà vào, đó chính là ngày mốt.Hai ngày, đủ phản sát rồi.Lúc sốt, Tư Căng ngủ đủ rồi, không muốn nghỉ ngơi nữa.Dứt khoát thừa dịp bóng đêm đứng dậy ra ngoài, bày ra kế hoạch lớn phản sát của mình.Không phải là một nhóm phản quân mười vạn người sao?Cậu một người, liền có thể để cho bọn họ có đến mà không có về!===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0051: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 3


CHƯƠNG 0051: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 3EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Hai ngày sau, thảo luận chính sự trong điện.Tư Căng nghiêng người dựa vào trên long ỷ, trong tay cầm một chén rượu, hứng thú dạt dào nhìn ca vũ dưới điện.Các nhạc sĩ chuyên cần kéo nhạc cụ, các vũ cơ ống tay áo bồng bềnh.Nhưng vô luận là người nào, vẻ mặt đều hết sức thống khổ.Đại điện vắng vẻ, không có vui cười, không người ủng hộ.Tất cả đều lộ ra náo nhiệt mà thê lương.Lúc mặt trời mới mọc lên ở phương đông, Lâm công công rốt cuộc lảo đảo nghiêng ngã nhào vào, kêu gào:"Bệ hạ, không tốt rồi!

Phản quân Lương vương chỉ huy đã công phá cửa cung, lúc này đang hướng điện nghị chính rồi!"

Mọi người dưới điện nghe vậy, trong nháy mắt loạn thành một đoàn, bọn họ muốn chạy trốn, thế nhưng bệ hạ không mở miệng, bọn họ không dám đi."

Nga, trẫm biết rồi."

Tư Căng bỏ chén rượu xuống, thoáng ngồi thẳng, lạnh lùng răn dạy:"Hoảng sợ cái gì, một chút phản quân mà thôi.

Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa!"

Mọi người cả người chấn động, lần thứ hai run rẩy trở về vị trí cũ, giống như cái xác không hồn, tiến hành động tác kế tiếp.Hai ngày này, không ngừng có người đi khiêu chiến quyền uy của bệ hạ.Các giáo úy của cấm vệ quân muốn đi báo thù cho Chương Ảnh, bị bệ hạ mổ bụng rạch bụng, phơi xác treo ở cửa chính hoàng cung.Các ma ma của Ngự Thiện phòng không có dựa theo yêu cầu của bệ hạ nấu ăn, bị bệ hạ mang vào nơi chăn nuôi ngựa, ngũ mã phanh thây.Các nhạc sĩ của giáo phường ti khinh thường vì bệ hạ diễn tấu, bị bệ hạ treo lên xà nhà, siết cổ đến chết.Nhớ đến hành vi hai ngày này của bệ hạ, mọi người dưới điện môi tái nhợt, trái tim đều sắp nhảy ra cổ họng.Có mấy người chịu không nổi, trực tiếp miệng sùi bọt mép ngất đi.Cũng có người sợ vỡ mật, quyết chiến đến cùng, chửi ầm lên với thiếu niên trên long ỷ kia.Thế nhưng những thứ này, Tư Căng đều đã không quan tâm rồi, dù sao chốc lát nữa đều phải chết, dứt khoát đám người tới đông đủ, cùng một chỗ giết đi.Rất nhanh, Úc Cảnh Nguyên cả người giáp sắt màu đen liền chỉ huy quân đội vọt vào.Trong đại điện, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên:"Hôn quân, ngươi coi thường luật pháp, ức hiếp bách tính, lạm sát kẻ vô tội.

Hôm nay, chính là ngày chết của ngươi!"

Sau một phen lời, quân đội sôi nổi hô lớn:"Giao ra ngai vàng, tru sát hôn quân!"

Tư Căng khựng lại một chút, ánh mắt dần dần rơi xuống trên người Úc Cảnh Nguyên.Trong nghìn hô vạn gào, chậm rãi đứng dậy.Trong con ngươi Thiếu niên không thấy hoảng loạn chút nào, chỉ bễ nghễ liếc nhìn đám người phía dưới này, chậm rãi mở miệng:"Ngai vàng từ xưa đều là dùng máu trải lên, cái gọi là nhất tướng công thành vạn cốt khô.

Các ngươi muốn đoạt?

Không bằng để mạng lại đổi đi!"

Trong lúc nói chuyện, Tư Căng chậm rãi nâng tay, ở lòng bàn tay ngưng tụ ra một đoàn cầu ánh sáng đỏ tươi.Mọi người giật mình, lập tức lùi về sau một bước.Cầm kiếm phòng bị nhìn chằm chằm cậu.Úc Tư Căng đây là muốn làm cái gì?

Lẽ nào hắn biết yêu thuật?Úc Cảnh Nguyên thấy thế, càng là liền lùi lại vài bước, từ trước nhất thối lui đến phía sau mấy phó tướng, cảnh giác nhìn thiếu niên.Nhưng mà, thiếu niên chỉ là đánh vào mặt đất dưới thân.Tất cả khôi phục yên tĩnh, giống như cái gì đều chưa từng xảy ra.Khẳng định chung quanh không việc gì, Úc Cảnh Nguyên lần thứ hai ha ha cười lên:"Úc Tư Căng, đều đại nạn ập lên đầu rồi ngươi còn có lòng làm ảo thuật?

Các tướng sĩ, lên!

Bắt sống hôn quân cho bản vương!"

"Dạ!"

Phản quân tuân lệnh, lúc này cầm kiếm tiến lên.Nhưng mà, một bước còn không có bước ra, thì thấy cả tòa điện nghị chính bỗng nhiên ánh đỏ tăng mạnh.Một sát trận thật lớn dùng máu vẽ ra, bày ra ở trung tâm mặt đất.Mọi người phản ứng không kịp nữa, thì đã bị sát trận khóa kín.Sát trận kia sức mạnh thật lớn, trong khoảnh khắc liền để cho tất cả mọi người không thể động đậy.Lực sát thương trực tiếp đánh vào linh hồn, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía.Chỉ chốc lát sau liền có thật nhiều người bị rút sạch sinh mệnh, ngã xuống đất không dậy nổi.Úc Cảnh Nguyên chưa từng thấy qua tình hình như vậy, tay nắm kiếm dài không ngừng run rẩy.Cả người ra mồ hôi lạnh, trố mắt nhìn chằm chằm Căng phía trên như muốn nứt cả mắt ra:"Tiện nhân!

Ngươi đã làm cái gì rồi?!"

"Không có cái gì, chẳng qua là làm chút ảo thuật cho các vị mà thôi."

Tư Căng một lần nữa ngồi trở lại trên long ỷ, hai tròng mắt nổi lên hưng phấn sáng bóng:"Trận pháp này, trẫm đã bày hai ngày rồi, phủ kín toàn bộ hoàng cung.

Hôm nay, tất cả người bước vào hoàng cung."

"Đều, phải, chết."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0052: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 4


CHƯƠNG 0052: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 4EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
"Ha ha ha ha ha ha!"

Thiếu niên lên tiếng bật cười, bên trong thanh âm dễ nghe trong suốt đầy ắp điên cuồng khát máu:"Để cho trẫm xem xem, trước tiên giết ai tốt đây?"

Nói, thì nhìn chằm chằm Úc Cảnh Nguyên với sự hứng thú.Úc Cảnh Nguyên bị ánh mắt này đông lạnh một chút, cả người chấn động, nhịn không được rùng mình một cái.Hắn cắn chặt hàm răng, liều mạng thoát khỏi, nghĩ muốn mau mau thoát khỏi, không biết làm sao thân thể bị trận pháp khóa kín, hắn mệt đến trong miệng tràn ra máu tươi, nhưng vẫn là động một cái cũng không thể di chuyển.Tiểu Yêu không dám nói lời nào, núp ở trong thức hải, nâng máy ảnh mini cỡ móng tay, run lẩy bẩy quay video.Trong lòng kêu khổ không thôi.Vẫn là vị diện hiện đại tốt!

Vị diện hiện đại đại nhân ít nhất còn khiêm tốn một chút, bây giờ thì không có kém gì một kẻ sát nhân a!A a a a!Nó tại sao phải quay loại video BT này?*BT: biến thái 变态 [biàntài]Khóe môi Tư Căng chứa ý cười, động đậy ngón tay khởi động trận pháp, dùng thần lực siết chặt cổ Úc Cảnh Nguyên, lười biếng mở miệng:"Hoàng huynh, trước kia trẫm thì đã nói qua với huynh, không nên mơ ước đồ vật không thuộc về huynh.

Chính là huynh, tại sao hết lần này tới lần khác không nghe chứ?"

Úc Cảnh Nguyên bị bóp đến không thở được, sắc mặt chợt đỏ bừng.Trong đôi mắt trống rỗng tràn ngập sợ hãi, chỗ nào còn có nửa điểm dáng vẻ phách lối ban nãy?Cổ họng hắn di chuyển, cố gắng từ trong cổ họng nặn ra mấy chữ:"Căng Căng, hoàng huynh sai rồi, cầu xin đệ tha...

Ừm..."

Bất đắc dĩ, mới vừa nặn ra mấy chữ, sức mạnh trên cổ lần thứ hai rút lại, trực tiếp cắt đứt lời chưa bật thốt lên của hắn rồi."

Lương vương to gan, tên huý của trẫm há là ngươi có thể trực tiếp hô?"

Úc Cảnh Nguyên hoàn toàn không thở được, sắc mặt dần dần từ đỏ bừng mới vừa nãy biến thành trắng bệch.Cuối cùng, bị đạo thần lực kia xách lên rồi treo ngược lên, ở giữa không trung kết thúc sinh mệnh.Tư Căng hơi hơi bỏ tay xuống, thu hồi thần lực, thi thể Úc Cảnh Nguyên "ầm" một tiếng đập xuống đất.Đập đến phản quân ở đây hoảng sợ một trận.May mắn người còn sống sót rối rít kêu thảm cầu xin tha thứ:"Bọn ta có mắt không tròng, cầu xin bệ hạ khai ân!"

Nhưng mà, thiếu niên ngồi đàng hoàng ở trên ngai vàng kim long giống như không có nghe thấy vậy, hai mắt phóng ánh sáng hưng phấn, tiếp tục quan sát phía dưới:"Kế tiếp, giết ai tốt đây?"

Đang do dự, ngoài điện bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thê thảm vô cùng:"Tướng quân tha mạng!

Bệ hạ thật sự vẫn còn sống!

Tướng quân tha mạng a!

A a a a a!"

Sau khi tiếng kêu thảm qua đi, truyền đến vài tiếng ồn ầm ĩ.Tư Căng nghe ra được, đây là thanh âm đầu người rơi xuống đất.Lẽ nào thông tin Tiểu Yêu truyền đến có sai sót, còn có sóng phản quân khác?Nghĩ như thế, Tư Căng nhìn chằm chằm ngoài cửa.Sau một khắc, đã nhìn thấy một nam tử cao lớn mặc giáp bạc, chỉ huy quân đội giết vào.Quân đội y mang đến huấn luyện nghiêm chỉnh, thế như chẻ tre.Trực tiếp xông vào trong điện, chém toàn bộ tất cả phản quân còn thừa dưới kiếm.Sấm rền gió cuốn, không chừa một mống.Máu tươi phủ kín cả tòa đại điện, có vài giọt rơi ở trên da màu lúa mì của tướng quân, càng làm cho mặt mày tuấn lãng của y thêm vài phần khí khái anh hùng đẫm máu sa trường.Một khắc phản quân chém hết kia, Cố Lâm Uyên đứng ở trong điện, thu kiếm vào vỏ, quỳ một chân trên đất:"Vi thần Cố Lâm Uyên cứu giá chậm trễ, mong bệ hạ thứ tội!"

Con mắt của Tư Căng rơi ở trên thân thể vĩ ngạn của tướng quân.Hai tròng mắt sắc bén giống như thú nhỏ bị thuần hoá, dần dần ôn nhu xuống—— hồ ly biến dạng rồi.Không giống với mày nhỏ mắt dài của đời trước.Đời này, người yêu của cậu mày kiếm mắt sáng, khí khái anh hùng bức người.Quỳ xuống hành lễ, cũng thấy khí thế chấn động núi sông.Thanh âm thốt lên, liền nghe tiếng giết chóc kim thạch.Tư Căng từ trong trí nhớ tìm tòi quan hệ của y và nguyên chủ.Phút chốc sau, mày nhỏ chau lại, trong con ngươi trong nháy mắt nhiễm một tầng tủi thân:"Hoàng thúc, bọn họ thật dữ, trẫm sợ hãi, thúc mau tới đây ôm trẫm, có được hay không?"===---0o0o0o0---===Úc Cảnh Nguyên: Không phải chớ?

Không phải chớ?

Ta không phải là nhân vật phản diện lớn vị diện gốc sao?

Tại sao mới bắt đầu thì treo rồi?!---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0053: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 5


CHƯƠNG 0053: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 5EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Lâm công công bị thủ pháp giết người của Tư Căng sợ choáng váng:???Nhạc sĩ và vũ cơ run lẩy bẩy:???Phản quân còn không có chết hẳn:???Bệ hạ, mới vừa nãy lúc chọn người giết, ngài cũng không phải là nói như thế a!Cố Lâm Uyên nghe vậy, thân thể vĩ ngạn hoàn toàn cứng đờ.Hai tay đan vào với tư thế hành lễ không khỏi hơi hơi phát run.Sói mắt trắng nhỏ này lại đang hát tuồng gì nữa?Trong lòng nó không phải là chỉ có Vân Mộ Niệm sao?Không phải là chưa bao giờ để đại thần uỷ thác cẩn trọng nâng đỡ nó, nuôi nấng nó là y đây vào mắt sao?Khi còn bé lúc nào cũng kêu tiểu thúc thúc tiểu thúc thúc, càng lớn càng không có giáo dục!Nửa năm trước cũng bởi vì y đánh nát một viên dạ minh châu, liền phái y đến Bắc Cương ăn cát, bây giờ giở trò nũng nĩu với y cái gì?"

Bệ hạ."

Cố Lâm Uyên rũ mắt xuống, trịnh trọng trả lời:"Quân thần có khác biệt, lễ không thể bỏ, nếu bệ hạ đã không việc, vậy thần thì không làm phiền.

Xin được cáo lui trước."

"Hoàng thúc chính là còn đang giận trẫm?"

Mắt nhìn Cố Lâm Uyên muốn đi, Tư Căng lập tức mở miệng ngăn cản:"Là còn đang trách trẫm đuổi ngài đi Bắc Cương sao?"

Động tác rời khỏi của Cố Lâm Uyên bị ép dừng lại, lần thứ hai cúi đầu hành lễ:"Thần không dám."

"Tiểu thúc thúc, trẫm sai rồi."

Hai cánh tay Tư Căng chống ở trên long án, hai tay đỡ đầu, vành mắt đỏ đỏ điểm đỏ một viên nốt ruồi lệ không hề rõ ràng nơi đuôi mắt.Thì ngoan ngoãn nhu thuận như vậy nhìn Lạc Lâm Uyên.Cực kỳ giống một bé thỏ trắng thuần lương vô hại:"Trẫm nhớ kỹ, lúc trẫm mười hai tuổi, phụ hoàng qua đời, thì giao phó trẫm cho ngài.

Khi đó, ngài cũng mới hai mươi tuổi.

Ngài dạy trẫm võ nghệ, dạy trẫm làm người, trẫm lại không quá hiểu, cảm thấy ngài trói buộc trẫm, thường giận dỗi với ngài.

Bây giờ, trẫm hai mươi tuổi rồi, mới rốt cục cảm nhận được ngài khi đó dụng tâm lương khổ.

Ngài còn nhớ rõ sao?

Ngài với phụ hoàng ta là bạn vong niên, trẫm từ nhỏ thì gọi ngài tiểu thúc thúc.

Trẫm thật sự sai rồi, trẫm chịu lỗi với ngài.

Ngài thì khoan hồng độ lượng, đừng tức giận với trẫm nữa?"

Thiếu niên cẩn thận từng li từng tí lấy lòng, giống như một con mèo phạm sai lầm.Mặc dù dùng phương pháp tạ lỗi cao quý nhất, cũng để cho người ta tìm không ra bất kỳ lý do chối từ.Tay Cố Lâm Uyên nắm chặt hơn, mày kiếm hơi hơi nhíu lên, chăm chú nhìn thiếu niên nhỏ bé yếu ớt trên long ỷ.

Lúc đó tiên đế qua đời, lúc kéo ống tay áo mình khóc, mới cao đến eo mình.

Vừa chuyển mắt, đều cao lớn như thế rồi.

Con mắt đỏ đỏ, thái độ ngoan ngoãn.

Bộ dáng này, sao để cho người ta giận được chứ?Nhìn thấy thay đổi nơi ánh mắt Cố Lâm Uyên, trong mắt Tư Căng thoáng qua đắc ý trong nháy mắt.Giống như một thợ săn đi săn thành công, tiếp tục dụ dỗ con mồi rơi vào bẫy rập tinh vi nhất:"Tiểu thúc thúc, lúc đó ngài lúc nào cũng ôm trẫm.

Đám phản quân kia thật đáng sợ, trẫm bị dọa sợ đến chân đều mềm rồi, thúc ôm trẫm hồi cung có được hay không?"

Đế vương thế này, làm một đám binh sĩ phía sau Cố Lâm Uyên toàn bộ nhìn sững sờ rồi.Bệ hạ thật ngoan, thật là đáng yêu.Quan hệ quân thần hòa hợp với tướng quân, cũng rất để cho người ta hâm mộ.Chú ý tới ánh mắt khác thường của binh sĩ phía sau, Cố Lâm Uyên không hiểu sao có chút khó chịu.Tiểu hoàng đế nhà y làm nũng với y, đám người này nhìn cái gì chứ?Vì vậy lập tức hắng giọng một cái, cao giọng hạ lệnh:"Toàn bộ lui ra!

Xử lý thi thể phản quân, lại giải toàn bộ đám nhạc sĩ vũ cơ bất kính với bệ hạ này vào thiên lao đợi xét xử."

"Vâng!"

Các binh lính tuân lệnh, có thứ tự thối lui.Lâm công công mắt nhìn tình hình càng ngày càng không đúng, vội vã vứt phất trần khom người rời khỏi:"Lão nô đi để cho Ngự Thiện phòng chuẩn bị chút rượu và thức ăn, làm đón gió tẩy trần cho Cố tướng quân."

Dứt lời, liền thức thời lui ra ngoài.Đại điện vắng vẻ, rất nhanh chỉ còn lại có Tư Căng và Cố Lâm Uyên.Tư Căng ngồi đàng hoàng ở trên long ỷ, lộ ra hai cái răng khểnh, giang hai cánh tay với Cố Lâm Uyên:"Cố thúc thúc —— ""Ôm ôm —— "Cố Lâm Uyên bước chân dài ra, sải bước đi tới, nhẹ nhàng nâng thiếu niên lên.Trong mắt sao lấp lánh có thần, tràn đầy vui mừng của việc "đứa nhỏ rốt cuộc lớn lên rồi".Cưng chiều lại đau lòng vỗ vỗ tóc dài mềm buông xuống của đế vương:"Bệ hạ, sau này vạn lần không thể lại tùy hứng, ngộ nhỡ thần không bên người, người nên sao làm a?"

"Vậy thúc thúc thì vĩnh viễn ở lại bên cạnh trẫm."

Tư Căng nói, bỗng nhiên nâng mặt Cố Lâm Uyên lên, ở trên môi bởi vì chinh chiến mà trở nên khô nứt của y rơi xuống một cái hôn.Hôn xong, còn khẽ liếm liếm khóe môi.Giống như hồi vị, cũng giống như rù quến."

Hoàng thúc, ta rất nhớ thúc."

Cố Lâm Uyên trong nháy mắt cứng ở tại chỗ.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0054: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 6


CHƯƠNG 0054: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 6EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Không cần phút chốc, mặt thì đỏ.Y cứng đờ đứng thẳng bất động, có thể rõ ràng cảm giác được gia tốc máu chảy trong cơ thể mình.Không thể làm gì khác hơn là cắn chặt hàm răng, dùng hết tất cả lý trí nói cho mình—— nhất định là nửa năm không gặp, tiểu hoàng đế nhớ y rồi.

Không có ý tứ gì khác, không có ý tứ gì khác!

Chờ đưa tiểu hoàng đế về tẩm điện y thì trở về phủ tướng quân tỉnh táo một chút!

Tỉnh táo thật tốt một chút!Nghĩ như thế, Cố Lâm Uyên nắm cánh tay thật chặt, bước nhanh ôm Tư Căng trở về tẩm điện.Bên trong tẩm điện, Lâm công công đã phân phó cung nữ của Ngự Thiện phòng mang thức ăn lên.Cố Lâm Uyên liền thuận thế đặt Tư Căng ở bên cạnh bàn ăn, cúi đầu nói:"Căng Căng dùng bữa đi, thúc thúc đi trước."

Y vừa mới xoay người, thì cảm giác một đoạn chiến bào của mình bị kéo lấy.Không thể làm gì khác hơn là dừng bước, lần thứ hai chuyển con ngươi, tiếp xúc ánh mắt đơn thuần vô tội của thiếu niên:"Tiểu thúc thúc, đây là tiệc tẩy trần trẫm chuẩn bị cho ngài, ngài không ăn, là còn đang giận trẫm sao?"

Cố Lâm Uyên:...Nhìn dáng vẻ trẻ con kia, giống như y vừa đi, thì có thể khóc lên.Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngồi trở lại nói:"Không có, thúc phụ làm bạn ăn với người."

Tư Căng lắc đầu:"Nhưng ta muốn thúc phụ đút ta ăn."

Cố Lâm Uyên lần thứ hai:...Nhịn da đầu tê dại ăn xong một bữa cơm rất khó chịu, Cố Lâm Uyên hung hăng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy ứng phó tiểu hoàng đế khó hơn nhiều so với đánh trận.Y tình nguyện trở về Bắc Cương ăn cát.Bọn thái giám cung nữ rất nhanh thu bữa cơm lại, lúc Cố Lâm Uyên chuẩn bị đứng dậy tạm biệt, lại một lần nữa bị thiếu niên kéo lấy góc áo:"Tiểu thúc thúc, đưa ta đi tắm đi.

Lúc thúc không có ở đây, bọn họ đều bắt nạt ta.

Ta đã mấy ngày không có tắm rửa thật tốt rồi."

Nghe vậy, Cố Lâm Uyên lại là một trận da đầu tê dại, trực giác nói cho y không thể đi tắm rửa, tuyệt đối không thể!Bầu không khí bây giờ đã rất lúng túng rồi, nếu là thẳng thắn thành khẩn đối mặt còn chưa nhất định sẽ phát sinh cái gì.Chính là, còn không đợi y từ chối, thiếu niên lại nói:"Tiểu thúc thúc, thúc ta đều là người đàn ông, có cái gì bối rối chứ?"

Lời đều nói đến mức độ này rồi, bao nhiêu lời cự tuyệt cũng chỉ có thể nuốt trở về trong bụng.Cố Lâm Uyên không thể làm gì khác hơn là theo lời, ôm thiếu niên đi bể tắm nước nóng.Bể tắm nước nóng của hoàng gia, khói trắng lượn lờ, sát biên giới tứ tứ phương phương, bốn năm móng kim long đang há mồm phun nước nóng.Rất nhanh, thì tích đầy non nửa ao nước rồi.Cố Lâm Uyên kiên trì không có cởi áo lót ra, chỉ giúp Tư Căng cởi long bào, đặt thiếu niên nhỏ nhắn yếu ớt gầy nhỏ vào trong ao.Da thiếu niên trắng nõn, không có một tia tỳ vết nào, tựa như mỹ ngọc, để cho người ta không dời mắt ra được.Nếu ở trên bạch ngọc thuần khiết như thế để lại vết đỏ, nhất định rất xinh đẹp.Cái ý nghĩ này vừa nhô ra, Cố Lâm Uyên thì giống như bị bò cạp đốt một cái vậy, lúc này lấy lại tinh thần.Rồi sau đó, ở trong lòng hung hăng đánh bản thân mình hai bạt tai.Khốn nạn!

Kia là con trai của tiên đế a!"

Tiểu thúc thúc."

Tư Căng ghé vào sát biên giới bể tắm nước nóng, tóc dài ướt sũng khoác lên trên vai, dưới hầu kết hơi hơi nhô ra, còn treo một giọt nước chưa rơi xuống:"Tạo giác ở trên cái giá phía sau ngài, ngài có thể cầm qua tới giúp ta tắm một chút sao?"

"Được."

Cố Lâm Uyên chuyển con ngươi, giống như con rối không có tư tưởng, rất nhanh liền lấy khối tạo giác xoa xoa bả vai thon gầy của thiếu niên.Phút chốc sau, cảm thấy nhiệt độ trong tay Không biết là bởi vì thiếu niên, hay là bởi vì bản thân mình."

Thúc thúc, đừng nhúc nhích."

Rốt cuộc, Tư Căng nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, nắm chặt tay Cố Lâm Uyên, nhẹ giọng nỉ non:"Ta khó chịu."

Cố Lâm Uyên giật mình: "Chỗ nào không thoải mái, ta đi gọi thái y."

Tư Căng lắc đầu, vành mắt đỏ chỉ chỉ chỗ khó tả:"Đây là tiểu thúc thúc làm hại, gọi thái y không có tác dụng."

Ầm ——Đầu óc Cố Lâm Uyên thoáng chốc một mảnh trống không.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0055: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 7


CHƯƠNG 0055: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 7EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Đây là lần đầu tiên đại tướng quân hộ quốc bách chiến bách thắng gặp được tình huống ứng phó không được.Y đặc biệt muốn làm đào binh một lần.Chỉ cần bây giờ để cho y rời đi nơi này, thế nào đều tốt!Thế nhưng, người khởi xướng đáng ghét kia lại không chịu dễ dàng buông tha y.Khóe mắt nóng đỏ của thiếu niên thêm một tầng sương mù mơ hồ, tội nghiệp nhìn y:"Thúc không thể mặc kệ ta đi?"

Giống như ma xui quỷ khiến, Cố Lâm Uyên cắn răng một cái:"Ta giúp ngài."...Nửa canh giờ sau, sắc mặt Tư Căng ửng đỏ, sức cùng lực kiệt tựa vào trong lòng Cố Lâm Uyên, vẫn như cũ khẽ cọ bả vai của y, được đằng chân lân đằng đầu hỏi:"Tiểu thúc thúc, ta hôm nay có thể ngủ cùng một chỗ với thúc hay không?"

"Không thể!"

Cố Lâm Uyên theo bản năng khẽ động, buông Tư Căng ra.Thiếu niên bất ngờ không kịp đề phòng mất đi chống đỡ, thân thể ngửa về phía sau.Cố Lâm Uyên giật mình, cuống quýt lại đi đỡ, lại không cẩn thận bị thiếu niên đụng phải chỗ kia.Tư Căng hơi hơi nhíu mày, hoạt động cổ bị đụng đau một cái, ý cười nhịn không được nhộn nhạo lên:"Chính là ngài cũng..."

Cố Lâm Uyên lại một lần nữa buông tay ra, trong hốt hoảng, quỳ xuống đất hành lễ:"Là thần thất trách, xin bệ hạ trách phạt."

Tư Căng cười khẽ, tiếp tục giả trang vô tội:"Không bằng ta giúp ngài."

Cố Lâm Uyên cuống quýt lùi một bước, lời lẽ nghiêm túc từ chối: "Không thể!"

"Chính là, ngài mới vừa nãy cũng giúp ta rồi."

Tư Căng vẫn như cũ mơ mơ màng màng nhìn y, quả nhiên một bộ thuần lương vô hại.Cố Lâm Uyên hoàn toàn gấp gáp rồi: "Kia không giống nhau!"

"Làm sao không giống vậy?

Ngài và ta, có gì khác biệt?"

"Bệ hạ, hôm nay không thểDứt lời, liền cũng không dám dừng lại nữa, sải bước ra cửa.Một mình lưu lại Tư Căng một người tựa vào sát biên giới bể tắm nước nóng, hơi hơi bĩu môi:"Yêu Nhi, ta cảm thấy Cố Lâm Uyên không quá được."

Tiểu Yêu khó khăn từ bên trong phòng tối nhỏ lộ cái đầu ra:[tại sao?]Tư Căng: "Ngươi xem xem, cũng gọi thúc thúc, ta bảo đảm, nếu như là Lạc hồ ly gặp phải loại tình huống đó ban nãy, ta bây giờ sớm thì không thể xuống giường rồi.

Chẳng lẽ, họ Cố không phải là trời sinh thì cong.

Vậy nếu là ta thành công bẻ cong hắn, ta có phải liền có thể hay không...

Không đúng."

Tư Căng bỗng nhiên cảm nhận được không thích hợp, sát khí sắc bén lần thứ hai nhắm ngay Tiểu Yêu:"Ngươi xem xem ký chủ nát ngươi chọn, thân thể nhỏ nhỏ bé yếu ớt này sao công người ta một đại tướng quân chinh chiến quanh năm?"

Tiểu Yêu vô tội bị mắng, hai mắt đẫm lệ đáng thương:[thế nhưng đại nhân, ngài quên rồi, cổ đại hoàng quyền trên hết, ngài hoàn toàn có thể mệnh lệnh y không cho phép phản kháng nha!]Tư Căng nghe vậy, hơi dừng lại một chút, ánh mắt dần dần sáng lên rực rỡ: "Ý kiến hay."

Nghĩ thông điểm này, liền tâm trạng rất tốt đứng dậy mặc quần áo, lau tóc, chậm rãi đi ra khỏi bể tắm nước nóng.Vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Lâm công công vẻ mặt sốt ruột ở bên ngoài phòng bể tắm nước nóng chờ:"Bệ hạ, quốc sư đại nhân từ Bắc Cương chạy về, hiện tại ở ngoài điện cầu kiến."

Quốc sư?"

Vân Mộ Niệm."

Động tác của Tư Căng hơi hơi dừng lại.Cậu lúc đầu còn buồn bực mấy ngày nay Vân Mộ Niệm tại sao không có ở hoàng cung tiếp ứng Úc Cảnh Nguyên.Thì ra là đi Bắc Cương rồi.Hỏi: "Gã đi Bắc Cương làm cái gì?"

Lâm công công cúi đầu trả lời:"Bệ hạ làm sao quên rồi, chính là quốc sư xem thiên tượng ban đêm, phát hiện dự báo Lương vương có mưu mô làm phản, mới đi Bắc Cương mời Cố tướng quân về a!"

Vân Mộ Niệm, đi mời Cố Lâm Uyên cứu cậu?Nội dung vở kịch này làm sao không giống với một đời kia của nguyên chủ?Tiểu Yêu gãi gãi đầu: [này ta cũng không rõ ràng lắm, đại nhân, không bằng chúng ta đi gặp gã đi?

Nói không chừng có thể phát hiện đầu mối nào.]'Cũng tốt.' Tư Căng nói:"Để cho gã đi điện ngoài tẩm cung chờ, trẫm sau chút liền đến."

"Vâng."

Lâm công công lĩnh mệnh rời khỏi, Tư Căng ăn mặc chỉnh tề, đi vào tẩm cung.Bên trong tẩm cung, Long Diên hương lượn lờ.Người đàn ông mặc quần áo màu trắng canh giữ ở trong điện, đứng chắp tay.Chợt vừa nhìn, giống như tiên nhân xuất trần, để cho người ta không dám khinh nhờn.Rất nhanh, Tư Căng mang hai cung nữ đẩy cửa mà vào:"Vân ái khanh, lâu rồi không gặp."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0056: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 8


CHƯƠNG 0056: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 8EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Vừa nghe thấy thanh âm của Tư Căng, người đàn ông lập tức quay đầu.Bóng dáng cao gầy bị ánh nến kéo dài, nửa chiếu vào trên người thiếu niên.Mắt phượng tuyệt đẹp tràn đầy sắc mặt vui mừng, vài bước đi tới bên cạnh Tư Căng, mở miệng ôn nhu:"Quá tốt rồi, Căng Căng, ngài không có việc gì thần thì yên tâm rồi."

Nói, thì vươn một tay, theo thói quen đi vỗ bả vai của thiếu niên.Tư Căng lùi về sau một bước tránh thoát, thuận tay cầm trà trên mâm cung nữ bưng lên nhét vào trong tay dừng ở giữa không trung của gã:"Quốc sư a, đây là bích loa xuân mới mới sản xuất năm nay, toàn bộ là chồi non trước thanh minh mới vừa hái xuống, trẫm cố ý sai người pha cho ngài, nếm thử?"

Vân Mộ Niệm khựng lại một chút.Hiển nhiên không có nghĩ đến tiểu hoàng đế trước đây một mực nghe theo gã, một ngày kia sẽ đề phòng với gã như vậy.Thế nhưng, lời ở trước mặt, gã cũng không thể làm gì khác hơn là lúng túng tiếp được chén trà, cúi đầu hành lễ:"Cảm ơn bệ hạ."

"Không khách sáo, ái khanh ngồi."

Tư Căng tự mình đi tới ngồi xuống trên long ỷ, chỉ chỉ chỗ bên cạnh với Vân Mộ Niệm.Từ đầu chí cuối, không có liếc gã nhiều thêm một cái.Nói thật ra, Vân Mộ Niệm lớn lên rất đẹp mắt, con mắt dài nhỏ, đuôi mắt cong lên, vẻ mặt trời sinh mang mị hoặc.Nhưng hết lần này tới lần khác, lại bởi vì thân phận quốc sư, thường xuyên mặc quần áo màu trắng cả người không nhiễm bụi bặm, dung hợp hai loại khí chất thanh lãnh và yêu mị cùng một chỗ một cách hoàn mỹ.Trong cung này có không ít cả trai lẫn gái, bao gồm nguyên chủ trước đây, đều động tâm với gã,Thế nhưng, Tư Căng không động tâm.

Không nói đến người này không bằng Cố Lâm Uyên.Chính là như, sắc mặt giả nhân giả nghĩa cố ý giả vờ kia cũng khiến cậu buồn nôn.Cậu tồn tại ở trên đời vạn năm, nhìn quen nhân gian bách thái rồi.Tự nhiên hiểu rõ, người như Vân Mộ Niệm vậy, nhìn như hạt bụi nhỏ không nhiễm, kì thực say mê quyền lực.Nhìn như ngồi ở trên "thần đàn", tiên tri vận mệnh quốc gia, dùng thiên hạ thương sinh linh làm nhiệm vụ của mình, kỳ thực yêu bản thân gã nhất.Vân Mộ Niệm theo lời đi tới, đặt nước trà lên bàn, cẩn thận hỏi:"Bệ hạ thoạt nhìn không vui."

"Không có."

Tư Căng trả lời:"Phản tặc đã dọn dẹp toàn bộ, hoàng cung khôi phục yên tĩnh, trẫm rất vui."

"Bệ hạ, ánh mắt của ngài lừa không được thần, ngài nếu có tâm sự, có thể nói với thần, thần sẽ cố gắng hết sức mình vì ngài giải quyết khó khăn."

"Ngươi muốn nói với trẫm?"

Ánh mắt của Tư Căng rốt cuộc rơi ở trên người gã, hỏi ngược lại: "Dùng danh nghĩa gì nói chứ?

Quốc sư tân nhiệm?

Hay là...

Tình nhân cũ của Úc Cảnh Nguyên?"

Sắc mặt Vân Mộ Niệm trắng nhợt, cười luôn luôn không sợ hãi gợn sóng khó có được xuất hiện vết nứt rồi.Tay rụt ở dưới áo gấm thuần trắng như ánh trăng rực rỡ hơi hơi buộc chặt, ngón tay khớp xương rõ ràng nắm rắc rắc vang dội.Thì ra Căng Căng nhà gã tức giận, là bởi vì cái này.Nhất định là Úc Cảnh Nguyên ngụy quân tử kia lại phản bội gã.Đời trước gã thì giúp giúp Úc Cảnh Nguyên đoạt ngai vàng, chính là gã nhận được cái gì?Chẳng qua là Úc Cảnh Nguyên kiêng kỵ gã biết quá nhiều, một đạo thánh chỉ muốn mạng gã.Thật vất vả sống lại một đời, gã tự nhiên muốn làm ra lựa chọn chính xác.Gã vốn dĩ là chỉ cần khống chế tiểu hoàng đế tôn sùng gã là thần đảo thì có thể làm một thái thượng hoàng ẩn mình.Thế nhưng đời này, lại bị Úc Cảnh Nguyên phế vật kia ngăn trở mọi chuyện rồi.Vân Mộ Niệm thoáng rũ mắt xuống, dần dần bình phục lại tâm trạng.Lông mi dày đặc ở dưới ánh nến phóng ra một độ cung vô cùng đẹp mắt:"Căng Căng, Úc Cảnh Nguyên nói cái gì ngài liền tin cái đó, ngài thần thuở nhỏ quen biết trong cung, xem như bạn vong niên, thần vẫn luôn coi ngài là em trai ruột, ngài thì không tin thần như vậy?"

"Quốc sư đại nhân.

Trẫm hỏi ngươi muốn dùng loại danh nghĩa nào nói chuyện với trẫm, không có hỏi ngươi cái khác.

Hỏi một đằng trả lời một nẻo, tội như khi quân.

Quốc sư đại nhân luôn luôn thông tuệ, tốt nhất tự mình cân nhắc nhắc ước lượng rồi hãy nói."

Đoạn lời nói này, xác thực để cho Vân Mộ Niệm kinh sợ rồi.Gã không thể tin được, người trước đây trong lòng trong mắt chỉ có gã kia, hiện tại há mồm ngậm miệng thì muốn phán gã khi quân.Vân Mộ Niệm một ngày ba lần bị Tư Căng làm mất thể diện, sắc mặt ngụy trang hoàn hảo dần dần chìm xuống.Nghĩ ngợi chốc lát nói:"Dùng...

Danh nghĩa của quốc sư."

"Vậy lại không cần nói chuyện."

Tư Căng từ chối đặc biệt thẳng thắn:"Quốc sư đại nhân tiên tri như thần, thông báo Cố tướng quân cứu giá có công, chờ trẫm ngày mai vào triều luận công ban thưởng đi."

Dăm ba câu, thì nói một trích tiên trong mắt đám người thành một nịnh thần cố ý tranh công.Sắc mặt Vân Mộ Niệm hoàn toàn đen xuống, tự cảm thấy lại lưu lại nữa cũng là tự rước lấy nhục, liền đứng dậy cáo lui.Lúc vừa mới chuẩn bị rời khỏi, lại bị Tư Căng gọi lại.Vân Mộ Niệm quay đầu lại, cho rằng tiểu hoàng đế thay đổi thái độ.Ai dè, Tư Căng chỉ là để cho Lâm công công cầm hộp gấm gỗ lim qua đây, nói:"Long Diên hương trong này là ngươi cho của, trẫm rất sợ có độc, ngửi lâu rồi không thể giao hợp, liền không cần nữa Trả lại cho ngươi thôi.".Nghe vậy, Vân Mộ Niệm trong nháy mắt như bị sét đánh, hoàn toàn hóa đá ở tại chỗ.Bên trong Long Diên hương kia nhưng là trộn lẫn độc để cho người ta không thể sinh dục, còn là gã trước đó vì giúp Úc Cảnh Nguyên đoạt vị đưa cho tiểu hoàng đế.Thế nhưng, hương này là gã tự mình chế, ngay cả thái y trong cung đều phát hiện không ra khác thường.

Úc Tư Căng, lúc nào trở nên nhạy bén như vậy?===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0057: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 9


CHƯƠNG 0057: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 9EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Vân Mộ Niệm gần như đứng cứng còng, chẳng qua phút chốc, lòng bàn tay đã rịn ra mồ hôi lạnh:"Căng Căng, hương này đích xác là thần đưa, thế nhưng nhất định là không thành vấn đề a.

Thái y không phải là cũng đã kiểm tra qua sao?"

Gã cố gắng giải thích, rất sợ Tư Căng không tin.Bởi vì, một thần tử, thì tính là lại lại quyền khuynh triêu dã, cũng không phải là hoàng đế.* quyền khuynh triêu dã = quyền lực bao trùm cả triều đình dân gian; quyền thế lấn át khắp thiên hạCâu cửa miệng nói "Gần vua như gần cọp", gã trăm nghìn lần không thể để cho Tư Căng sinh ngờ vực vô căn cứ với gã."

Thái y?

Ngươi là chỉ đám đồ vô dụng bị ngươi thu mua kia?"

Thiếu niên lười biếng đứng lên từ long tọa, đưa tay cầm hộp gấm trong tay Lâm công công qua.Mở ra, đi tới bên cạnh Vân Mộ Niệm, mỉm cười nhàn nhạt:"Ái khanh, vươn tay ra."

Vân Mộ Niệm không rõ nguyên do, thấy mặt Tư Căng lộ vẻ ý cười, cho rằng tiểu hoàng đế thoáng xoa dịu thái độ với gã, liền theo lời vươn tay.Tư Căng đổ một chút hương liệu ở trên tay gẵ:"Quốc sư đại nhân không ngại ngửi một chút đi, trong này có thật nhiều vị thuốc có thể để cho người ta mất đi năng lực phương diện kia.

May là a, trẫm trước đây tôn sùng đồ vật ngươi đưa như là báu vật, không chịu dùng."

Tư Căng nói, xoay người bước đi thong thả bước đến bên cạnh bàn, đưa tay nắm chặt cán lư hương, khẽ bưng lư hương còn đang bùng cháy lên, lần thứ hai trở lại bên cạnh Vân Mộ Niệm, đường rãnh má thật sâu, tiếp tục nói:"Tay kia cũng vươn tới."

Vân Mộ Niệm đưa tay trái ra.Tư Căng mở cái nắp lư hương ra, trực tiếp đổ hương tro nóng hổi ở trên tay gã.Tay ngọc khớp xương rõ ràng trong nháy mắt trở nên sưng đỏ không chịu nổi.Hương tro mang đốm lửa nhỏ làm bỏng da, phát ra tiếng vang xèo xèo.Thanh âm rơi vào trong lỗ tai Tư Căng, giống như nốt nhạc dễ nghe nhất thế gian:"Ái khanh lại ngửi một cái, đây mới là mùi Long Diên hương chân chính."

Tiểu Yêu lúc đầu có nhiều hào hứng xem kịch:[!!!]Nó lập tức vươn hai móng vuốt mèo che mắt chặt chẽ kín đáo.Ồ ~ thịt người nướng sống, thật đáng sợ thật đáng sợ!Mắt nhìn bàn tay bốc khói, Vân Mộ Niệm đau nhe răng một trận, theo bản năng thì muốn hất hương tro ra.Không biết làm sao, lại bị Tư Căng khẽ nắm chặt tay trái.Thiếu niên lòng bàn tay ấm áp, mặt mang mỉm cười nắm tay trái của Vân Mộ Niệm lên:"Nga nga nga, ái khanh đừng ném a, sấm sét mưa móc* đều là quân ân, ngươi không phải là muốn lấy lòng trẫm sao?

Vậy trẫm cho ngươi, ngươi thì phải coi như là trân bảo mà nhận."*ám chỉ sự ban ơnVân Mộ Niệm đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh, môi lúc đầu đỏ bừng thoáng chốc thay hết màu máu.

Cả người vì nhịn đau cũng đang run rẩy không ngừng:"Vâng, bệ hạ."

"Tốt rồi, trò chuyện hôm nay kết thúc rồi, quốc sư đại nhân mời trở về đi."

Mắt nhìn hương tro trong tay Vân Mộ Niệm không còn nhiệt độ, Tư Căng mới thả người trở về.Sau đó, tiện tay giao lư hương cho Lâm công công, phân phó nói:"Ngày sau đồ vật gã đưa tới hết thảy đều không muốn."

"Vâng, bệ hạ."

Lâm công công nhịn hoảng sợ sắp xếp tốt lư hương, vội vàng đi theo vào tẩm điện hầu hạ....Đêm trời quang, trăng sáng sao thưa.Tẩm cung đế vương trang nghiêm túc mục, bị ánh nến chiếu sáng.Tư Căng ngồi ngay ngắn ở trước long án, vung bút viết danh sách một chuỗi nhân viên trong triều đã đi nương nhờ Vân Mộ Niệm.Sau khi hướng về phía Tiểu Yêu khẳng định qua không có sồi, mới bỏ bút lông xuống, khẽ thở phào nhẹ nhõm.Tiểu Yêu từ trong thức hải nhảy ra, hiếu kỳ đi tới bên cạnh mực nước, vươn móng vuốt mũm mĩm dính dính, ở trên giấy trước mặt Tư Căng đóng ra một dấu chân nhỏ trạng thái hoa mai.Mắt mèo tinh xảo nhấp nhoáng tia sáng:[a ~ thật là đáng yêu a (〃)]Tư Căng cầm lấy giấy nhìn thoáng qua, trêu ghẹo nói:"Thực sự cao cấp hơn so với người diêm."[đúng không đúng không ~] Tiểu Yêu nhảy đến trên người Tư Căng, vui sướng nhảy nhót:[người ta dùng rồi 8 điểm thưởng thăng cấp đấy, ngay lập tức thì lên tới trình độ hệ thống bậc trung á!]"Vậy hệ thống bậc trung."

Tư Căng hỏi: "Ngươi nhìn ra Vân Mộ Niệm chỗ nào không giống nhau rồi sao?"[nhìn ra được nhìn ra được!]Tiểu Yêu nói: [ta thông qua ký ức của gã đọc lấy, thằng nhóc này là sống lại, đời trước sau khi giúp Úc Cảnh Nguyên giết nguyên chủ, bị Úc Cảnh Nguyên giết, cho nên...]"Cho nên đời này muốn đến cái truy phu hỏa táng tràng?"

Tư Căng hừ lạnh một tiếng, cặp mắt đào hoa xinh đẹp hơi hơi lưu chuyển, nghiền ngẫm nhìn chằm chằm danh sách nhân viên trong tay.Phút chốc sau, khóe môi cong lên ý cười hưng phấn:"Gã thật đúng là coi người sống lại đều là nhân vật chính a.

Chờ ngày mai vào triều, trẫm thì cho gã niềm vui bất ngờ thật to."

Tiểu Yêu nhịn không được hít một hơi khí lạnh.Theo bản năng cảm thấy, niềm vui bất ngờ này sẽ muốn mạng người.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Back
Top Bottom