Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)

[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0068: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 20


CHƯƠNG 0068: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 20EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Cảm thụ được bóng tối trước mặt, khóe môi thiếu niên hơi cong không thể thấy.Rồi sau đó, thừa dịp Cố tướng quân không có phát hiện, nhanh chóng biến thành mặt nghiêm túc.Nghiêng người, nhắm con mắt càng chặt, một bộ dáng dấp giận dỗi.Nhìn thiếu niên dưới thân, Cố Lâm Uyên lại là một trận đau lòng.Có phải y trước đây quan tâm với tiểu hoàng đế quá ít hay không, cho nên mới phải gây thành cục diện hôm nay.Nghĩ như thế, y thật là một đại thần uỷ thác không hợp cách.Cố Lâm Uyên giật giật môi, mở miệng không tiếng động.Kỳ thực, hắn cũng không biết bản thân mình muốn nói cái gì.Dù sao cũng là bản thân mình đẩy người ra, hiện tại lại ngược lại xin lỗi, luôn cảm thấy lòng có hổ thẹn.Tuy rằng Lâm công công nói cho y, bệ hạ buổi chiều rất vui vẻ, có hiềm nghi diễn trò.Thế nhưng, tướng quân trung thực suy xét không hiểu tâm tư tâm tư cong cong vòng vòng của đế vương.Do dự một chút, lại nhắm mắt nói:"Bệ hạ, thần sai rồi, ngài mở mắt, nghe thần giải thích một câu, có được hay không?"

Tư Căng không nói lời nào nhắm mắt càng chặt: "Trẫm nói rồi, ngày sau không ở chỗ bên ngoài điện nghị chính gặp tướng quân, vua không nói đùa, Cố tướng quân vẫn là xin trở về đi."

Cố Lâm Uyên cảm thấy đau đầu.Y cực kỳ am hiểu chém giết nơi chiến trường, lại không am hiểu dỗ đứa nhỏ...Không đúng...

Là dỗ vợ...Thế nhưng, nếu tình cảm thắng được lý trí, cũng chỉ có thể vô điều kiện cúi đầu xưng thần với thiếu niên của y:"Bệ hạ, thần hôm nay là lừa người, cô gái kia chính là thần tìm đến diễn kịch, chính là một nha hoàn nhỏ bên trong phủ tướng quân."

"Thần sở dĩ làm như vậy, là không muốn bởi vì bản thân mình, để cho người bị người trong thiên hạ phê bình."

"Thế nhưng thần là thật sự thích ngài, thật sự luyến tiếc ngài, bệ hạ, đừng nóng giận."

"Căng Căng, ta sai rồi, đừng tức giận có được hay không?"

Đế vương không nói.Lông mi dài dày đặc khẽ nhúc nhích, một con mắt hoa đào hơi mở ra, ngưng mắt nhìn tướng quân đầu đầy mồ hôi với sự hứng thú.Giọng ra lệnh:"Tiếp tục dỗ, dỗ vui vẻ rồi, trẫm thì mở con mắt còn lại ra."

Cố Lâm Uyên không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói:"Bệ hạ, chuyện hôm nay, nghìn lỗi vạn lỗi đều là lỗi của thần, nếu bệ hạ mở mắt, muốn làm cái gì đều có thể, thần, mặc cho người xử trí."

Nghe vậy, ánh mắt Tư Căng bỗng nhiên sáng ngời.Hai mắt mở ra, đưa tay, từ dưới gối lấy ra đồ vật tới từ thái y viện.Chậm rãi đưa tới bên môi Cố Lâm Uyên, không có ý tốt dẫn dụ, ngay cả xưng hô Cố tướng quân đều thay đổi rồi: "Tiểu thúc thúc, trẫm chỗ này có viên kẹo, muốn mời thúc ăn."

Cố Lâm Uyên hơi ngẩn ra, mặt hơi ửng đỏ.Cúi đầu, nhận lấy cái gọi là "kẹo" ngậm vào trong miệng, rồi sau đó, nhanh chóng ôm lấy Tư Căng, khẽ hôn người.Cuối cùng, "kẹo" vẫn là bị Tư Căng nuốt xuống.Kế hoạch không có dựa theo sớm định ra tiến hành, trong lòng Tư Căng chuông cảnh báo vang lên, đẩy người bên cạnh ra.Giống như một con thú nhỏ xù lông:"Không được!

Ta tối nay không thể cùng thúc ở cùng một chỗ, ta phải đi, ta phải đi trước..."

Không biết làm sao, mới vừa đứng lên, sức lực trên người giống như bị đồ vật nào đó rút sạch rồi, lại không tự chủ ngã ngồi trở về.Hai giọt nước mắt không tự chủ trượt ra khóe mắt.Ngoan mềm không hiểu.Nước mắt nơi đuôi mắt thiếu niên dần dần rơi xuống, nhịn không được đưa tay đi kéo ống tay áo Cố Lâm Uyên, khẽ lay động, cực kỳ giống làm nũng:"Tiểu thúc thúc QAQ "Lúc nói chuyện, giọng hơi khàn đã dính vào khóc nức nở.Lòng dạ ác độc của Cố Lâm Uyên tàn nhẫn bị chọt một cái.Một cổ lửa tà từ đáy lòng mà sinh, trong nháy mắt truyền khắp trăm xương tứ chi, đốt tất cả lý trí cậu không còn.Vì vậy tướng quân một tay đè đế vương của y xuống.Rời bỏ đạo đức, đau khổ tận xương.......===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0069: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 21


CHƯƠNG 0069: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 21EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Sáng sớm hôm sau.Lâm công công cầm sách sinh hoạt thường ngày đế vương kinh hồn bạt vía ghi chép:Cố tướng quân hôm qua giờ hợi mới vào điện, sáng nay giờ mẹo canh ba mới nghỉ.* giờ hợi (khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm) & giờ mẹo (từ 5 giờ đến 7 giờ sáng)Ghi chép xong, thì cẩn thận từng li từng tí rời khỏi, đi chuẩn bị nước nóng và triều phục cho Tư Căng.Chẳng qua ngẫm lại, bệ hạ ước chừng cũng không cần triều phục rồi.Vẫn là trước tiên đi bể tắm nước nóng chuẩn bị nước nóng đi....Bên trong tẩm cung.Tư Căng uống xong trà nóng Cố Lâm Uyên đưa qua đây, giọng mới thoáng có thể nói ra lời.Cậu tựa vào trên gối mềm, trên người gầy yếu chỉ khoác một áo đơn lỏng lẻo.Sau khi giao chén trà trống không cho Cố Lâm Uyên, vẫy tay ra hiệu y dựa vào qua đây.Cố Lâm Uyên theo lời đi tới bên cạnh Tư Căng, nghiêm túc nghe:"Căng Căng, xảy ra chuyện gì?"

Lúc này, ánh mắt Tư Căng bỗng nhiên biến đổi, khóe môi cong lên một tia ý cười tà ác kiêu ngạo.Nâng tay thì cầm dùi ba cạnh mình giấu ở dưới gối đầu đi ra.Đầu dùi lóe ánh sáng lạnh, hung hăng đâm về phía tướng quân hộ quốc.Nghiến răng nghiến lợi:"Cố Lâm Uyên, ta d* đại gia ngươi!"

Cố Lâm Uyên quanh năm chinh chiến, có tính cảnh giác cực cao đối với nguy hiểm.Lập tức nghiêng người một cái, dùng tốc độ cực nhanh thoải mái né ra:"Căng Căng, là ngươi tự mình trúng thuốc.

Không đến mức cắn chồng đi?"

Tư Căng tức giận, một tay vứt dùi ba cạnh đi ra ngoài.Cố Lâm Uyên lần thứ hai né ra.Dùi ba cạnh mang lực đạo thật lớn đấu đá lung tung, thẳng đâm nứt một bình sứ phía sau y ra."

Rầm" một tiếng, đồ sứ vỡ thành mấy mảnh.Lâm công công đang ôm triều phục đi tới ngoài cửa liền chấn động, vội vã lo lắng gõ cửa một cái:"Bệ hạ, ngài không có sao chứ?"

Vừa nghe có người bên ngoài muốn tiến vào, Cố Lâm Uyên lập tức khẩn trương.Y xoay người đi tới ngoài cửa, mở cửa nói:"Lâm công công là tới đưa triều phục cho bệ hạ sao?"

"Nga...

Là, tướng quân, bệ hạ ngài ấy xảy ra chuyện gì?"

"Không việc, trẻ con cáu kỉnh, đập vỡ một chỉ bình hoa.

Quần áo giao cho ta đi, ta thay quần áo cho ngài ấy."

Lâm công công theo bản năng từ chối:"Hầu hạ bệ hạ là việc thuộc bổn phận của lão nô, làm sao dám làm phiền..."

Nói đến phân nửa, chú ý tới tròng mắt băng giá nghiền nát, lúc này phản ứng kịp ——Sợ là tướng quân không nguyện để cho lão nhìn thấy vết tích trên người bệ hạ.Mà thôi, lão phải vội vàng đi.Vì vậy, đưa quần áo đi ra ngoài, dặn dò:"Tướng quân, bên trong bể tắm nước nóng đã chuẩn bị tốt nước nóng rồi, còn phải làm phiền ngài cho bệ hạ..."

"Ừm, ta biết rồi, đi xuống đi."

Nói xong, đóng cửa điện lại, đi tới bên cạnh Tư Căng, học dáng vẻ của Lâm công công cúi đầu hành lễ:"Bệ hạ, nên thượng triều rồi, lão nô hầu hạ ngài thay quần áo."

Đại tướng quân chiến công hiển hách, lúc này đang bóp giọng, học giọng sắc nhọn của thái giám.Bất đắc dĩ, vừa học đến không giống, giống như một con sói xám bự khoác da dê giả vờ ngoan ngoãn.Tức giận của Tư Căng rốt cuộc bị đè xuống, nhịn đau chậm rãi xê dịch thân thể hướng ra phía ngoài, đưa tay khều cằm tướng quân:"Cố tướng quân, trẫm thật sự muốn thiến ngươi."

Cố Lâm Uyên biết cậu vui đùa, được tiện nghi còn khoe mẽ trả lời:"Bệ hạ không muốn."

"Hứ."

Tư Căng buông y ra, mệt mỏi dựa về trên gối mềm, bĩu môi chu mỏ:"Trẫm không muốn đi bể tắm nước nóng, ngươi có thể giúp trẫm cầm thùng nước tắm đi vào sao?"

"Được."

Cố Lâm Uyên đặt long bào ở trên cái giá của tẩm cung, quay đầu hôn hôn thiếu niên:"Bệ hạ chờ một lát."

"Ừm."

Tư Căng ngoan ngoãn gật đầu.Sau khi chờ người đi, lập tức gọi Tiểu Yêu ra che đậy cảm giác đau.Theo sau từ trên giường nhỏ ngồi dậy, vừa hoạt động xương cốt sắp lỏng lẻo, vừa ra lệnh:"Yêu Nhi, đi trung tâm mua sắm hệ thống mua một bộ xiềng xích, tốt nhất là cái loại dây xích Thần giới chế tạo kia, người phàm như thế nào cũng không tránh thoát."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0070: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 22


CHƯƠNG 0070: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 22EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Tiểu Yêu ngẩn ra, vội vàng duỗi móng vuốt che chặt túi tiền nhỏ mới vừa phồng lên không bao lâu của mình:[đại nhân, ta không có tiền á!

Tiền này còn là lần trước cầm hai điểm thưởng đổi trở về!][dây xích của trung tâm mua sắm hệ thống đều là khóa thần, người phàm cậy mạnh không cách nào tránh khỏi, đắt vô cùng luôn!](>﹏_
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0071: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 23


CHƯƠNG 0071: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 23EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
"Tiểu thúc thúc."

Tư Căng khẽ gọi một tiếng, tìm vị trí Cố Lâm Uyên vừa vặn với không đến.Khẽ vén vạt áo, duyên dáng ngồi xuống:"Bị khóa ở chỗ này thật là phiền muộn đi?

Như vậy, trẫm vì ngài khảy một bản, giải buồn một chút."

Nói, đầu ngón tay trắng hành liền vỗ lên dây đàn, kéo ra giai điệu đẹp đẽ khiến người khác hài lòng.Áo choàng rộng của thiếu niên khẽ động, bởi vì lụa trắng cánh tay và nơi cổ tương đối mỏng, âm ĩ có thể thấy được vết tích xanh đỏ giao thoa.Vết tích kia khắc vào trên nước da như ngọc của cậu, phối hợp khúc nhạc mập mờ, càng ngày càng chọc cho người khó chịu.Không biết làm sao, người khởi xướng đáng ghét kia lại là khẽ chớp lông mi dài, đầy mặt đơn thuần.Tựa như một tờ giấy trắng nõn không tì vết, căn bản là không có ý thức được bản thân mình có bao nhiêu khiêu gợi.Mày kiếm Cố Lâm Uyên chau chặt lại, lẳng lặng nhìn thiếu niên trước mặt.Tim đập rộn lên, miệng khô lưỡi khô, hận không thể cắn nát răng rồi.Không biết làm sao, dây xích này y thử cả một ngày, căn bản thì không tránh thoát.Thời gian trôi qua, một khắc so với một khắc càng khó chịu hơn.Rốt cuộc, Cố Lâm Uyên nhẫn tâm từ trên người thiếu niên dời ánh mắt ra, ẩn nhẫn nói:"Còn không bằng ngươi giết ta cho rồi."

"Nga, giết người không có ý nghĩa, trẫm không thích đánh đánh giết giết nhất rồi."

Tư Căng dừng tay đánh đàn lại,Suy nghĩ một chút, xoay người từ bên trong điện tìm ra một ngân châm Lâm công công thường dùng tới thử độc, nâng tay ném cho Cố Lâm Uyên:"Thứ này rất sắc bén, thúc thúc nếu là chịu không nổi, có thể tự mình hại mình một chút, bảo đảm đau cũng vui sướng.

Không cần cảm ơn, trẫm chính là như thế...

Lấy giúp người làm niềm vui."

Lúc nhìn thấy, chân mày chau chặt lại của Cố Lâm Uyên hơi hơi giãn ra.Thế nhưng vừa nghĩ tới tính nết của trẻ con nhà mình, liền giữ lại trong đầu, lại chau chặt chân mày giãn ra lại:"Vậy bệ hạ cảm thấy, thần đâm chỗ nào thích hợp a?"

"Ừm..."

Tư Căng vừa suy ngẫm vừa ngồi trở lại bên cạnh đàn.Phút chốc sau, tiếng đàn nương theo cười khẽ cùng vang lên:"Thúc thúc võ nghệ tinh tuyệt, không biết có nghe qua hay không, muốn luyện loại võ công này, trước phải làm cái gì, ngài so với ta rõ ràng hơn."

"Bệ hạ thật nhẫn tâm a."

Cố Lâm Uyên cúi đầu cầm lấy một mặt xiềng xích, rốt cuộc tìm được một lỗ nhỏ cùng loại mắt khóa.Vội vã đâm ngân châm vào, nghiêm túc cảm thụ được thiết kế bên trong khóa sắt.Cùng lúc, mở miệng phân tán sự chú ý của trẻ con:"Thần nếu bị phế, ngài làm sao giờ."

Tư Căng: "Không sao cả, tướng quân nếu phế, trẫm tất nhiên hầu hạ thật tốt, tuyệt đối không cho ngài chịu tủi thân."

Cạch.Khóa giấu ở trong bóng tối bị ngân châm cạy ra.Xiềng xích trên người Cố Lâm Uyên yếu ớt rơi xuống.Y chậm rãi đứng lên, mắt sao sáng rỡ gần như bốc hỏa:"Bệ hạ, đêm dài đằng đẵng, không bằng vẫn là thần tới hầu hạ ngài đi."

Tay đánh đàn của Tư Căng chợt dừng lại.Rồi sau đó, dùng tốc độ cực nhanh xông về ngoài cửa.Thế nhưng, mau nữa cũng không mau hơn tướng quân quanh năm chém giết.Nguyên chủ tuy rằng gọi Cố Lâm Uyên thúc thúc, nhưng y dù sao mới hai mươi tám tuổi, chính là tuổi như sói như hổ, hăng hái đầy khí thế.Không có vài cái thì trói thiếu niên làm tức giận lại ở trong lòng.Ngón tay thon dài khéo léo đẩy vạt áo của quân vương ra.Bụng ngón tay đầy vết chai mỏng khẽ vuốt nhè nhẹ da thịt vừa chạm tay đã thấy ấm áp.Tư Căng nhịn không được nhẹ run lên một cái, cười cười lấy lòng:"Tiểu thúc thúc, ta sai rồi, ngài có thể không tính toán chuyện vừa rồi hay không?"

"Bệ hạ, ngài nói đi?

Một ngày này sáu canh giờ, ngài làm hại thần thật là khổ a."

Dứt lời, ôm ngang thiếu niên lên, bước đi hướng về phía long tháp....Sáng sớm, Lâm công công lại cầm sách sinh hoạt thường ngày kinh hồn bạt vía ghi chép.Nghĩ: Hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ, cũng không phải là cái chuyện này a!

Tướng quân ngược lại không có cái gì, cũng không biết thân thể nhỏ yếu ớt kia của bệ hạ có chịu đựng được hay không.

Ôi, người trẻ tuổi a!Dùng qua đồ ăn sáng, Tư Căng lợi dụng việc quân sự hôm qua dâng thư làm lý do, đuổi Cố Lâm Uyên đi.Mắt nhìn bóng dáng vĩ ngạn của tướng quân đi xa, cậu mới khó khăn ngồi ngay ngắn ở trên giường nhỏ.Rồi sau đó, dùng thần lực xách gáy sau của mèo trắng nhỏ lên, thô lỗ kéo nó xuống từ giàn leo cho mèo trong thức hải, nổi giận đùng đùng:"Không phải là để cho ngươi che đậy cảm giác đau sao?

Tại sao ta cảm giác ta sắp tan vỡ rồi?"

Tiểu Yêu không rõ nguyên do, [đại nhân, ta tối hôm qua thì mở màn chắn ra rồi, ngài vẫn luôn không có cảm giác được sao?]Đêm qua thì...

Mở ra rồi?Con ngươi Tư Căng tối sầm —— Làm sao sẽ như vậy?Ở thiên giới, mỗi một thần minh, đều đại biểu một vì sao.Điểm liên kết của hệ thống và tù nhân chính là sao bản mệnh của tù nhân.Nếu như cậu không cảm thấy tác dụng của che đậy cảm giác đau vậy có phải hay không đã nói lên, sao bản mệnh của cậu đã bị ảnh hưởng rồi?!===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:Các bảo bối buổi chiều tiếp tục cập nhật, đoán một chút là người nào đang tìm đường chết?---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0072: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 24


CHƯƠNG 0072: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 24EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Ý thức được điểm này, Tư Căng lập tức phóng thích thần lực, đi tìm tòi nghiên cứu liên hệ giữa bản thân mình và sao bản mệnh.Vậy mà ngoài ý muốn phát hiện, có người muốn bóp méo mệnh cách của cậu!Hơn nữa cổ lực lượng này, thì tới từ người phàm vị diện gốc —— Vân Mộ Niệm.Cậu cười mỉa mai.Rốt cuộc hiểu rõ Vân Mộ Niệm tại sao vẫn khóa mình ở điện quốc sư.Chính là đồ vô dụng tự cho là đúng này, để cho cậu không duyên cớ chịu mệt cả đêm rồi!Màu con ngươi của Tư Căng từ từ tối xuống, lập tức dùng thần lực ở chung quanh sao bản mệnh bày xuống một đạo kết giới.Cùng lúc, dùng cường độ càng hùng mạnh vứt sức mạnh ý đồ bóp méo mệnh cách của cậu trở về.Bầu trời tờ mờ sáng, một tia ánh sáng trắng tầm thường không tiếng động xẹt qua, thẳng vào điện quốc sư.Cùng lúc đó, Vân Mộ Niệm ngồi ở trước la bàn sao bỗng nhiên bị một cổ lực lượng khổng lồ chấn thương.Chốc lát thất khiếu chảy máu,, cả người từ trên băng ghế lật qua.Quần áo quốc sư trắng noãn nhiễm bẩn thỉu.Vài giọt máu màu đỏ theo sát rơi xuống trên mặt đất, càng xem càng rung động sâu sắc.Vân Mộ Niệm không có quản vết máu trên quần áo, chỉ là vội vã đứng lên, bất chấp tất cả nhào tới bên cạnh bàn, đi nhìn la bàn của mình.Không thể thì thất bại như thế, gã thì sắp quán triệt mệnh cách của tiểu hoàng đế rồi!Gã thì sắp có thể thông qua thuật pháp cải mệnh, để cho tiểu hoàng đế vĩnh viễn thuộc về gã!Trận pháp cải mệnh gã làm hai tháng, không thể thì thất bại như thế!Trên bàn, la bàn gỗ đào viết ngày sinh tháng đẻ của Tư Căng không khống chế được.Giống như trúng tà bay nhanh xoay tròn.Sau một khắc, thình thịch mà vỡ vụn.Mảnh nhỏ gỗ đào đâm vào mắt Vân Mộ Niệm, không chút khách khí đâm nát con ngươi của gã.Máu tươi thoáng chốc tràn mi mà ra:"A a a a a a —— "Vân Mộ Niệm kêu to một tiếng, lại cũng không đoái hoài tới cái khác.Ngã trên mặt đất, che mắt, đau đến nhe răng trợn mắt.Lại không còn phong độ tư thái xuất trần ngày xưa.Ngoài điện mấy gã sai vặt trông coi nghe tiếng thét chói tai, vội vã chạy vào.Kinh hồn bạt vía nâng gã dậy, đưa đi thái y viện....Cùng lúc đó, Tư Căng cũng đang tìm thái y.Tiểu Yêu nói cho cậu, liên kết bị cắt đứt đến buổi tối mới có thể chữa trị.Nói cách khác, cậu đến buổi tối mới có thể cảm nhận được chỗ tốt của che đậy cảm giác đau mang đến.Thế nhưng buổi sáng làm sao đi ra ngoài xử lý triều chính chứ?Cũng chỉ có thể tìm thái y.Lâm công công thần bí hề hề Linh thái y vào tẩm cung.Rồi sau đó, đi tới bên cạnh Tư Căng thấp giọng nhắc nhở:"Bệ hạ, Linh thái y là đồng hương của lão nô, vài thập niên trước cùng vào cung với lão nô, rất kín miệng, bệ hạ có việc gì có thể cứ nói đừng ngại."

Tư Căng đi thẳng vào vấn đề: "Đau thắt lưng làm sao trị?"

Thiếu niên quân vương nghiêng dựa vào ở trên long tháp, chỉ mặc một tầng áo lót.Ba nghìn tóc đen rủ xuống, che đậy sắc bén thường ngày, có một phen thanh tao khác.Lồng ngực hơi mở rộng, ngờ ngợ có thể thấy được vết hôn rậm rạp chằng chịt.Nhìn thấy chỗ này, Linh thái y một gương mặt già nua thoáng chốc đỏ.Cúi đầu từ bên trong ống tay áo rộng lấy ra một bộ phương thuốc, trả lời:"Bệ hạ, Lâm công công ở thái y viện đã nói rõ tình huống với thần, thần viết một bộ phương thuốc, bệ hạ uống vào, liền có thể ngưng đau.

Thế nhưng, bệ hạ khi còn nhỏ qua không tốt, thân thể so với người ngoài yếu ớt hơn nhiều, ngày sau ở trên chuyện phòng the, vẫn là phải tiết chế nhiều hơn."

Tư Căng cực kỳ đồng ý gật đầu.Hai ngày hai đêm không có chợp mắt, cậu là thật sự mệt rồi.Phân phó xong Lâm công công đi nấu thuốc, Tư Căng lại hỏi:"Thái y, nếu là cả ngày lẫn đêm không ngủ không nghỉ, người sẽ có vấn đề gì sao?"

Linh thái y vẻ mặt bối rối, cúi đầu đáp:"Này, ước chừng sẽ không.

Lão thần nghe nói, Cố tướng quân lúc hai mươi tuổi, từng mang binh ở Gia Dự Quan ác chiến với quân đội Bắc Địch tám ngày tám đêm chưa từng chợp mắt, nếu ở trong vòng tám ngày, ước chừng không có việc gì."

Tư Căng: "..."

"Ai hỏi y rồi?"

Tiểu hoàng đế nghiến răng nghiến lợi: "Trẫm hỏi là..."

Lời đến nơi này, lại hỏi không ra miệng, dứt khoát vung tay áo:"Mà thôi, ngươi lui ra đi."

Linh thái y lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp, vội vã cúi đầu nhận sai:"Bệ hạ thứ tội, là lão thần hiểu sai ý, thân thể bệ hạ xa không bằng người ngoài, cho nên, ngày sau còn phải chú ý điều dưỡng nhiều.

Lão thần cho ngài thêm một bộ phương thuốc, đưa đến Ngự Thiện phòng để cho bọn họ làm vài món dược thiện..."

"Được."

Tư Căng mệt mỏi trong lòng phất phất tay:"Đi xuống đi."

"Dạ."

Thái y liền vội vàng khom người lui ra.Vừa đi ra khỏi cửa điện, thì hung hăng lau mồ hôi.Ở trong lòng cảm thán: Lâm công công này thật sự là gây hại không ít, biết bí mật như vậy của bệ hạ, thực sự quá ngột ngạt rồi.Ông khẽ thở phào nhẹ nhõm, vừa mới chuẩn bị cất bước rời khỏi, lại muốn cái hòm thuốc rơi ở trong điện.Không thể làm gì khác hơn là kiên trì trở về lấy:"Bệ hạ, bên trong cái hòm thuốc này có nước thuốc trị mắt cho quốc sư đại nhân, thần không thể không trở về, mong rằng ngài..."

"Ngươi mới vừa nãy nói, trị mắt cho ai?"

Tư Căng rất biết bắt trọng điểm.Linh thái y trả lời: "Quốc sư đại nhân ở lúc suy diễn bị thương con mắt, tình trạng vết thương rất nặng, tính khả năng hồi phục thị lực không quá lớn, cho nên thần mới lấy ra thuốc tốt cất giấu..."

"Gã mù?"

Tư Căng bỗng nhiên hào hứng lên.Mệt mỏi trên mặt quét một cái sạch, thay vào đó, là hưng phấn con mồi sa lưới.Lúc này chống thân thể ngồi dậy, sang tay khoác long bào lên:"Trẫm theo ngươi cùng đi xem xem."

Xem xem Vân ái khanh ý đồ bóp méo mệnh cách trẫm, còn sống được mấy ngày.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0073: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 25


CHƯƠNG 0073: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 25EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Linh thái y trong nháy mắt sững sờ ở tại chỗ.Bệ hạ mới vừa nãy ở trên giường nhỏ còn ốm yếu.

Hiện tại làm sao sinh long hoạt hổ như vậy?

Lẽ nào quốc sư còn hữu hiệu hơn so với ông ta?Thần y thánh thủ hơn ba mươi năm thất bại, trong lòng rất khó chịu.Thế nhưng ở trước thánh giá, ông không thể mất dáng vẻ, liền không thể làm gì khác hơn là tươi cười, mang Tư Căng đi thái y viện.Trên giường bệnh thái y viện, Vân Mộ Niệm nằm thẳng đờ.Hai mắt mù bịt kín một khối vải trắng, hoà lẫn với sắc mặt tái nhợt của gã.Lộ ra càng ngày càng yếu đuối đáng thương.Tư Căng chậm rãi bước đi thong thả bước đến bên cạnh gã, rũ mắt xuống.Tỉ mỉ thưởng thức tình trạng bi thảm của gã trong chốc lát, mới nhịn cười, biết rõ còn hỏi:"Ái khanh làm sao bị thương rồi?"

Vừa nghe thấy thanh âm của Tư Căng, khóe môi tái nhợt của Vân Mộ Niệm lập tức cong lên.La bàn đổ nát rồi, gã không biết bản thân mình có thành công thay đổi mệnh cách của tiểu hoàng đế hay không.Để cho tiểu hoàng đế thoát khỏi quỹ đạo sinh mệnh lúc đầu, khăng khăng một mực thích mình.Thái độ suy đoán trong lòng gã, thấp thỏm đợi đã lâu.Rốt cuộc, một khắc khi nghe thấy Tư Căng mở miệng kia, lại một lần nữa dấy lên hy vọng.Quá tốt rồi, Căng Căng tới nhìn gã rồi!

Xem ra cải mệnh thành công!Gã không chỉ có có thể nhận được tình yêu của Căng Căng, còn có thể "dùng danh nghĩa Thiên tử để ra lệnh cho chư hầu" lật đổ giang sơnMất đôi mắt lại tính là cái gì?Vân Mộ Niệm tràn đầy tự tin nâng tay, trên không trung lục lọi lung tung:"Căng Căng, thật sự là ngài sao?

Ngài tới xem thần rồi?"

"Ừm."

Tư Căng gật đầu, ý cười nhàn nhạt:"Ái khanh đã nhiều ngày đều đi làm gì rồi?

Cũng quá không cẩn thận rồi, làm sao còn đ phá huỷ mắt rồi?"

Nghe được giọng điệu ôn nhu như thế của thiếu niên, trái tim treo cao của Vân Mộ Niệm rốt cuộc buông xuống.Theo tình huống trước mắt tới nhìn, Úc Tư Căng là hoàn toàn trốn không thoát lòng bàn tay của gã rồi.Gã nhịn đau từ trên giường nhỏ ngồi dậy, không thể chờ đợi được muốn nghiệm chứng thành quả trận pháp cải mệnh của mình:"Căng Căng, nếu như thần nói, con mắt này của thần là bị Cố Lâm Uyên tổn thương, ngài tin sao?"

Nghe đến chỗ này, Tư Căng cuối cùng cũng sáng tỏ.Thì ra nhà quê này cho rằng bản thân mình thành công thay đổi hướng đi vận mệnh của cậu?Vậy không bằng...

Đùa gã một chút."

Tin."

Tư Căng nói:"Từ lúc ở điện Từ An trẫm cũng đã nói, trẫm từ đầu đến cuối tin tưởng ngươi.

Đúng rồi, trẫm hôm nay tới, còn chuẩn bị quà tặng cho ái khanh, ái khanh đứng lên, đi về phía trước đi là có thể rồi."

Thanh âm của Tư Căng hết sức ôn nhu, mang mê hoặc nhè nhẹ.Rơi vào trong lỗ tai Vân Mộ Niệm, êm tai khác bình thường.Gã đỡ người xuống giường chậm rãi đứng dậy, thử bước một bước về phía trước.Hai bước.Ba bước.Vẫn là không có đụng tới quà tặng:"Căng Căng, đừng đùa thần nữa, mau cầm quà tặng tới đi."

"Lại đi về phía trước một bước."

Tư Căng đi vòng bên cạnh người Vân Mộ Niệm:"Một bước thì tốt."

"Tốt!"

Vân Mộ Niệm nâng chân, một bước mới vừa bước ra, thì bị Tư Căng nâng chân làm vấp ngã.Ầm!Trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, ngã sấp mặt.Chân mày Vân Mộ Niệm lúc này nhíu chặt.Một trận đau bứt rứt còn không có trở lại bình thường qua đây, thì nghe tiếng cười trong trẻo huyền bí của thiếu niên vang lên sau mình:"Vân ái khanh, quà tặng này, ngươi cũng thích chứ?"

Đáy lòng Vân Mộ Niệm chấn động.Trong nháy mắt như rơi vào hầm băng.Cái phản ứng này...

Lẽ nào trận pháp cải mệnh của gã thất bại rồi?

Không có khả năng a!

Gã là quốc sư của Thiên Khải, đối với nghiên cứu tinh tượng và mệnh cách vượt xa mấy vị sư tổ.

Trước đây vì bài trừ dị kỷ, thay đổi qua vô số mệnh cách của nhân viên trong triều.

Làm sao sẽ thất bại?!

Lẽ nào gã cả đời này, đã định trước tìm không được thiếu niên kiếp trước đâu đâu cũng thấy là gã nữa rồi sao?Tư Căng nhìn sắc mặt trắng không thể lại trắng của Vân Mộ Niệm, đi tới bên cạnh gã.Ngồi xổm xuống, tựa vào bên tai gã nhẹ giọng nhắc nhở:"Quốc sư đại nhân a, Cố tướng quân hai ngày này vẫn luôn cá nước giao hoan với trẫm ở tẩm điện, làm sao có thể tổn thương đến ngươi?"

Vân Mộ Niệm nhịn không được hít một hơi khí lạnh.Hận đến nghiến răng nghiến lợi.Trách không được cải mệnh sẽ thất bại, thì ra tên súc sinh Cố Lâm Uyên kia, sớm thì có da thịt gần gũi với Căng Căng của gã rồi!===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:Đoàn tử mang cập nhật tới rồi!

Sau này thì chừng sáu giờ cập nhật á!

Yêu các ngươi ó ~---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0074: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 26


CHƯƠNG 0074: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 26EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Vân Mộ Niệm giận đến cả người phát run, khàn cả giọng khuyên:"Bệ hạ, trăm triệu không thể!

Ngài là vua của một nước, sao có thể học những người rảnh rỗi trên phố đó nuôi dưỡng nam sủng?!

Tương lai, nếu quan hệ tình cảm sinh biến, Cố Lâm Uyên cử binh mưu phản, ngài lại làm như thế nào đây?!"

Gã cố ý phóng thanh âm rất lớn, một chữ một cái, rất sợ thái y chung quanh không nghe được.Gã rất rõ ràng, việc cưới xin và tình cảm của đế vương, từ trước đến nay đều không phải do bản thân mình làm chủ.Cho nên kiếp trước kiếp này, mặc dù gã có tình với Tư Căng, cũng tuyệt đối không sẽ ngớ ngẩn đến như Cố Lâm Uyên vậy trực tiếp đi chạm vào cậu.Tiểu hoàng đế còn không có lớn lên là một khối bánh ngọt thơm người người mơ ước.Ai có thể nhận được cậu, thì trên cơ bản nhận được nửa phần giang sơn.Nếu gã không chiếm được, Cố Lâm Uyên cũng đừng nghĩ!Thái y chung quanh nghe vậy, rối rít không thể tin tưởng mở to hai mắt nhìn.Bệ hạ với tướng quân tại sao lại...Linh thái y mới vừa lấy nước thuốc trong cái hòm thuốc ra nghe vậy, vội vã quay đầu, yên lặng rời khỏi.Sh...Quốc sư đại nhân thật sự là tìm đường chết a, lời này cũng không phải là gã nên nói.Đi trước là thượng sách, đi trước là thượng sách.Bên trong.Tư Căng chậm rãi đứng dậy, không e dè:"Vân ái khanh nghĩ nhiều rồi, Cố tướng quân không phải là nam sủng gì của trẫm."

Thái y vây xem rối rít thở phào nhẹ nhõm.Song, một hơi thở còn không có buông xong, lại nghe Tư Căng nói:"Y là phu quân tương lai của trẫm, ứng cử viên duy nhất trẫm dự định đi chung cả đời, địa vị không thể lay động."

Đáy lòng Vân Mộ Niệm chấn động, giận đến gần như muốn phun ra máu.Không!

Tư Căng phải là của gã, người yêu kiếp trước phải là gã!

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì gã trải qua hai đời, bị phế đôi mắt cũng không có được người.

Sẽ thích Cố Lâm Uyên đầu gỗ chỉ biết mang binh đánh giặc kia đến kiên quyết không lùi bước như thế!Tay ngọc khớp xương rõ ràng dần dần buộc chặt, gắt gao cào mặt đất:"Bệ hạ!"

Vân Mộ Niệm đau khổ nói:"Ngài nhiều năm để không hậu cung, chính là bởi vì cái này?

Đường đường vua của một nước cùng một chỗ với một người đàn ông, còn thể thống gì Ngài lẽ nào sẽ không sợ triều thần phản đối phản đối, không sợ người trong thiên hạ chế nhạo sao?"

Tư Căng không thèm để ý cười cười:"Trẫm cảm thấy bọn họ không dám.

Hơn nữa...

Không quản người nào chế nhạo, ngài đều không có cơ hội rồi.

Trẫm đã quyết định ngài vì chịu tội lưu đày tới Bắc Cương làm lao động, Vân ái khanh sắp xếp thu dọn, ít ngày nữa liền lên đường đi."

Đáy lòng Vân Mộ Niệm chấn động mạnh, vành mắt giấu ở dưới vải trắng theo bản năng trợn to, mang ra vài giọt máu loãng:"Bệ hạ!

Ngài quên rồi, thần là quốc sư tiên đế trước khi lâm chung thân phong, thần nếu không phạm sai lầm, ngài liền không có quyền xử trí!"

"Đích xác."

Tư Căng nói:"Cho nên trẫm mời quốc sư đại nhân trước tiên ở thái y viện chờ một chút.

Chờ trẫm buổi chiều mang binh đi kiểm tra tịch thu điện quốc sư một chút.

Ngài có thể thì có tội rồi."

Nói xong, liền không để ý cất bước ra ngoài.Đối thoại này, liên quan đến rất nhiều bí mật mới hoàng thất, các thái y hai mặt nhìn nhau, đều không dám nhiều lời.Chỉ vội vàng rút ra ngoài điện, rất sợ rước họa vào thân.Rất nhanh, phòng lớn như thế cũng chỉ còn lại có Vân Mộ Niệm cả người đau đớn, không đứng dậy nổi cũng tìm không được phương hướng.Gã hung hăng nghiến răng, phí sức của chín trâu hai hổ, khó khăn từ dưới đất bò dậy, nghĩ muốn vội vàng đi ra cửa ra ngoài đi điện quốc sư xem xem.Thế nhưng không còn mắt, chỉ có thể giống như một con ruồi không đầu vậy, ở bên trong đụng loạn lần lượt.Không biết qua bao lâu, gã rốt cuộc mò đi ra khỏi cửa lớn thái y viện.Còn chưa kịp mừng rỡ, thì bị hai thanh kiếm sắc bén vác lên cổ.Thanh âm cấm vệ quân theo đó mà truyền đến:"Quốc sư đại nhân, bệ hạ ở điện quốc sư lục lọi ra chứng cứ phạm tội ngài nhiều lần bóp méo mệnh cách quan to trong triều, hiện tại đi một chuyến với chúng ta đi."

Đầu óc Vân Mộ Niệm "Ầm" Một tiếng, cả người trút hết lực, rốt cuộc không nhịn được.Ầm!Đầu ngã xuống trên mặt đất.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0075: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 27


CHƯƠNG 0075: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 27EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Giờ khắc này, gã vô cùng rõ ràng ý thức được.Gã xong rồi.

Trải qua sự kiện này, gã không còn có khả năng xoay người rồi!

Triệt triệt để để, bị Tư Căng đánh vào vực sâu rồi.Vân Mộ Niệm ngồi dưới đất, cả người nhịn không được phát run.Tóc trắng nửa đoạn với tốc độ mắt thường có thể thấy được.Rốt cuộc bị cấm vệ quân lôi vào thiên lao....Trong thiên lao, âm u lạnh lẽo ẩm ướt, thỉnh thoảng có con gián và con chuột đi ngang qua, cướp đi cơm tù số lượng không nhiều lắm của Vân Mộ Niệm.Có con chuột gan lớn, còn sẽ nhanh chóng leo đến trên người gã cắn một cái.Sau đó, mang niềm vui chiến thắng nhân loại, dương dương đắc ý chạy mất.Vân Mộ Niệm đau đến trận trận thét chói tai.Gã cố gắng leo đến cửa tù, tàn nhẫn vỗ lan can vài cái, kéo giọng hô to:"Có ai không?!

Lính canh ngục đâu?!

Trong ngục giam có chuột đều không quản sao?!"

Không biết làm sao, chỗ sâu thiên lao thuộc về vùng cấm vương triều.Lính canh ngục ngoại trừ một ngày ba bữa đi đưa cơm, cơ bản sẽ không đặt chân vào.Thanh âm của Vân Mộ Niệm rơi vào hoang vắng.Ngoại trừ tiếng vang, không chiếm được bất kỳ câu trả lời nào."

Ca ca, muội tới thăm ca."

Bỗng nhiên, một giọng nữ đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh mà quỷ dị.Vân Mộ Niệm nghe vậy, lúc này khôi phục sức sống, thuận theo thanh âm mò lung tung:"Nghiên Nhi, muội làm sao tới?

Muội không sao chứ?

Úc Tư Căng hắn không có đi xét nhà đi?

Không có làm khó dễ muội đi?"

Vân Mộ Nghiên lắc đầu, đau lòng nắm chặt tay anh trai, vành mắt đỏ báo cáo tình huống trong nhà với gã:"Bệ hạ rất tốt, bận tâm đến ca muốn rời khỏi nhà, còn cho muội một khoản tiền bồi thường rất nhiều, để cho muội một người cũng có thể sinh hoạt thật tốt.

Muội nghe nói bệ hạ ngày mai thì muốn lúc ở trên triều đình phán quyết ca đi Bắc Cương rồi, cho nên mua chuộc lính canh ngục, nghĩ muốn lại tới thăm ca một chút.

Đúng rồi, muội mang cháo ca thích ăn nhất cho ca.

Ca, uống một chút đi."

Nói, thì từ trong hộp đựng thức ăn bưng ra một chén trắng như sứ, chậm rãi đưa tới trước mặt Vân Mộ Niệm.Nhưng mà, Vân Mộ Niệm căn bản là không có nghe vào lời phía sau của nàng.Suy nghĩ của gã chỉ dừng lại ở kết tội trước đám đông chỗ đó, hận không thể phân xác Tư Căng thành vạn đoạn!Gã chính là quốc sư tiên đế tự mình bổ nhiệm.

Người đo lường tính toán vận mệnh quốc gia của cả Thiên Khải.

Tiên nhân xuất trần trong mắt cô gái khắp thiên hạ!

Dám phán quyết tội gã trước đám đông?

Úc Tư Căng thật to gan!

Vân Mộ Niệm nổi giận, một tay đẩy cháo em gái đưa qua ra.Chén sứ nghiêng đổ, cháo nóng hổi vương vãi cả người Vân Mộ Nghiên.

Xuyên thấu qua quần áo hơi mỏng, bỏng da mềm mại của cô gái.Vân Mộ Nghiên đau ra nước mắt, nhưng vẫn là bận tâm tâm tình của anh trai, ấm áp dịu dàng hỏi:"Ca, ca xảy ra chuyện gì?

Không muốn uống cháo sao?

Ba mẹ đi sớm, trên đời này chỉ có ca muội sống nương tựa lẫn nhau.

Ca nếu là ở kinh thành còn có tâm nguyện chưa dứt, nhất định phải nói với muội muội."

Vân Mộ Niệm bị thanh âm mang khóc nức nở của Vân Mộ Nghiên ầm ĩ đến phiền lòng:"Khóc khóc khóc, ngươi thì biết khóc, từ nhỏ đến lớn ngươi ngoại trừ khóc còn sẽ làm gì sao?

Ta có tâm nguyện gì có quan hệ với ngươi sao?

Nói ra có thể có ích gì??

Ngươi có thể giúp ta hoàn thành sao?!"

Vân Mộ Nghiên vừa lau nước mắt, vừa nhỏ giọng trả lời:"Ca ca từ nhỏ nuôi lớn muội, chỉ cần việc muội có thể làm được, nhất định giúp ca ca hoàn thành."

"Tốt a!"

Vân Mộ Niệm điên cuồng mất trí nói:"Vậy ngươi đi giúp ta giết Úc Tư Căng."

Tiểu hoàng đế càng ngày càng không nghe lời.Với gã đồ vật không có giá trị lợi dụng, thì cần phải hủy diệt!Vân Mộ Nghiên hoảng sợ mở to hai mắt nhìn:"Ca ca!

Lời này cũng không thể nói lung tung, muốn mất đầu!"

"Ta không có nói lung tung."

Vân Mộ Niệm gần điên dại, vừa nghĩ tới còn có cơ hội giết Tư Căng, thì hưng phấn đến cả người run rẩy.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0076: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 28


CHƯƠNG 0076: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 28EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Gã mò mẫm kéo tay Vân Mộ Nghiên:"Muội muội, ngươi có thể, ngươi có thể giúp ta giết Úc Tư Căng.

Hắn tự cho là lật ra mấy chứng cứ phạm tội ta thì có thể gây khó dễ ta?

Nghĩ hay!

Ngày mai hắn không phải là muốn trước mặt cả triều văn võ phán quyết ta sao?

Được a!

Vậy ta thì trước đám đông đâm thủng gièm pha của hắn và Cố Lâm Uyên, thuận tiện khóc một trận, để cho hắn cưới ngươi vào cung, giúp đỡ chăm sóc ngươi, cũng xem như thành toàn một mảnh lòng vi huynh là ta.

Một ít lão thần trong triều quan hệ không tệ với ta, bọn họ đều là nhìn ngươi từ nhỏ lớn lên, không nhẫn tâm nhìn ngươi chịu khổ.

Một đối lập như thế, tự nhiên sẽ khuyên Úc Tư Căng cưới ngươi.

Đến lúc đó đêm tân hôn, lúc bên cạnh hoàng đế không có bảo vệ, ngươi thì tới gần Úc Tư Căng, hung hăng cho hắn một dao.

Nhớ kỹ!

Nhất định phải đâm ngực, như vậy mới có thể bảo đảm hắn chết.

Ha ha ha ha!"

Một lời xuống tới, Vân Mộ Nghiên nghe đến hết hồn.Ca ca là điên rồi sao?Trước không nói ám sát hoàng đế là trọng tội giết cửu tộc, hơn nữa:"Ca ca."

Vân Mộ Nghiên vội la lên: "Muội đã có người trong lòng, muội không chỉ một lần đề cập qua với ca, chính là ca nhất định không đi đề nghị kết thông gia.

Ca không quản việc cưới xin của muội thì thôi đi, hiện tại làm sao nhẫn tâm để cho muội làm việc nguy hiểm như thế?"

"Tú tài nghèo kia có cái gì tốt?!

Vào kinh đi thi đều phải cần người trong thôn góp tiền!"

Vân Mộ Niệm lớn tiếng phản bác:"Ngươi giết Úc Tư Căng rồi, ca ca bảo đảm, ca ca nhất định có thể trở lại triều đình.

Đến lúc đó, ca ca có thể lại từ bên trong hoàng tử nâng đỡ một tân hoàng đế, cứu ngươi ra!

Thậm chí còn có thể để cho ngươi mẫu nghi thiên hạ!"

"Ca, muội không muốn...

Muội không muốn đi..."

Vân Mộ Nghiên rốt cuộc không kìm được khóc lên:"Là ca chính mình phạm sai lầm, ca thì cần phải chịu trừng phạt.

Bệ hạ cũng không có kiểm tra tịch thu nhà chúng ta, còn cho muội tiền, đã rất nhân nghĩa rồi.

Ca tại sao còn muốn giết ngài ấy?

Ca, muối thì là cô gái nhỏ bình thường, chỗ nào làm được chuyện như vậy?"

"Ngươi không làm, ta ngày mai thì ở trên triều đình tố giác ngươi là đồng đảng của ta.

Danh tiết đối với một cô gái tới nói có bao nhiêu quan trọng, ngươi hẳn là biết.

Ngươi cảm thấy đến lúc đó, tú tài cổ hủ tồi tệ kia của ngươi còn sẽ muốn ngươi?"

"Ca!"

Vân Mộ Nghiên gấp gáp rồi: "Ca muốn giết chết muội sao?!

Muội đi rồi!"

"Muội muội!

Ba mẹ của chúng ta từ lúc vài chục năm trước liền chết!

Khi đó ngươi mới ba tuổi!

Là ta nuôi ngươi lớn!

Không có ta ngươi sớm thì chết đói rồi!

Ngươi suy nghĩ thật kỹ!"

Vân Mộ Niệm điên cuồng gào thét với bên ngoài cửa tù.Rống xong câu này, thoát lực dựa trở về trên vách tường nhà giam, khóe môi cong lên một tia cười bệnh hoạn điên cuồng.Gã hiểu rõ muội muội mình, nàng ta từ nhỏ nghe lời nhất, qua không được bao lâu tất nhiên sẽ tự mình tìm trở về, đáp ứng yêu cầu của gã.Quả nhiên, nửa canh giờ sau, Vân Mộ Nghiên vành mắt đỏ đi trở về bên cạnh gã:"Ca, ca nghĩ muốn muội làm cái gì?"

Vân Mộ Niệm biết kế hoạch của chính mình thực hiện được rồi.Lập tức ngồi dậy, tựa vào bên tai Vân Mộ Nghiên, nói ra mỗi chữ mỗi câu các bước cụ thể giết Tư Căng....Ngày mai, triều đình.Phán quyết kết quả vừa xuống, Vân Mộ Niệm quả nhiên lớn tiếng hô lên quan hệ của Tư Căng và Cố Lâm Uyên.Lời vừa nói ra, cả triều đình, lập tức rơi vào một mảnh ồn ào náo động hỗn loạn.Có người lòng đầy căm phẫn: "Tướng quân hộ quốc là tiên đế thân phong, lại tới nhúng chàm tân hoàng, nên tự vận tạ tội!"

Có người cười trên nỗi đau của người khác: "Cố tướng quân nếu là thật thích bệ hạ, không bằng giao binh quyền ra đây, vào hậu cung sống yên ổn làm nam phi, cũng vẫn có thể xem một chuyện lý thú phong nguyệt."

Cũng có người đứng ở điểm cao đạo đức khiển trách: "Cố Lâm Uyên, ngươi tên súc sinh này!

Chính là làm đại thần uỷ thác như thế?!"

Mắt nhìn phân tranh càng ngày càng kịch liệt, Vân Mộ Niệm đúng lúc đứng lên, giữa bách quan, thình thịch mà quỳ xuống:"Bệ hạ, Vân mỗ vốn thân mang tội, không có tư cách ở trên triều đình nói chuyện.

Thế nhưng, tội thần vẫn là muốn khuyên ngài một câu, việc tiền triều và hậu cung nhất định muốn tách ra, Cố Lâm Uyên nếu hầu hạ quân vương, vậy hãy cứ vào hậu cung sống yên ổn thì tốt hơn, vạn không thể lại mang binh a."

Người đàn ông cả người quần áo tù hành lễ lớn.Hai mắt mù, vô cùng đau đớn.Thoạt nhìn, một mảnh lòng son dạ sắt.Ở chỗ chúng thần nhìn không thấy, Vân Mộ Niệm lộ ra ý cười âm hiểm tàn nhẫn.Nghĩ: Cố Lâm Uyên vào hậu cung mà nói, vậy thì dễ nói rồi, hậu cung không được tham gia vào chính sự, binh quyền là nhất định phải giao ra đây, đến lúc đó, gã liền có thể lại đổi mệnh cách cách, tìm người tay nắm binh quyền khác hợp tác, cùng lật đổ Úc Tư Căng, lại nâng đỡ một hoàng đế bù nhìn lên sân khấu!

Đến lúc đó, gã vẫn là quốc sư người người kính ngưỡng.Bị nhắc nhở như thế, chúng thần lập tức phản ứng kịp, rất nhanh thì vặn thành một dây thừng, mạnh mẽ yêu cầu Cố Lâm Uyên giao ra hổ phù.Nhất là mấy tướng quân chức quan so với Cố Lâm Uyên nhỏ hơn một cấp, càng là xúc động phẫn nộ.Đôi mắt trông mong ngóng trông Cố Lâm Uyên rơi đài, bản thân mình có thể tay nắm hổ phù, hiệu lệnh tam quân.Trong rối loạn, Cố Lâm Uyên một tay khớp xương rõ ràng cầm chặt chuôi kiếm.Nghiến răng, gần như dùng hết tất cả lý trí mới khống chế bản thân mình, không có rút kiếm tháo Vân Mộ Niệm thành tám khối!Rốt cuộc, ở trong một mảnh tiếng huyên náo, Tư Căng mở miệng.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0077: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 29


CHƯƠNG 0077: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 29EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Tiểu hoàng đế sửa tư thế một tay chống đầu lúc đầu, thoáng ngồi thẳng:"Các vị đều nghĩ hạ binh quyền của Cố tướng quân?

Cũng có thể, dù sao trẫm cũng muốn nạp y vào hậu cung, đạo lý hậu cung không được tham gia vào chính sự, trẫm biết.

Thế nhưng, Cố tướng quân nếu không nắm hổ phù, thứ này, nên giao cho ai đây?"

Hổ phù tam quân của Thiên Khải binh quyền thật lớn, có thể thuyên chuyển quân đội cả nước.Thần tử nắm hổ phù, cần phải trung thành vĩnh viễn với đế vương.Tầm mắt thiếu niên chậm rãi rơi xuống phía sau Cố Lâm Uyên, trên người tướng quân hét lợi hại nhất, khẽ cười nói:"Viên tướng quân, cho ngươi sao?"

Viên tướng quân ngẩn ra, sau khi phản ứng kịp, mừng như điên trong nháy mắt như bão tố tới.Cuống quýt đi tới trung tâm đại điện khom người, một câu "Tạ chủ long ân" còn chưa bật thốt lên, thì nghe đế vương không nhanh không chậm nói:"Chính là ngươi năm ngoái canh giữ ở đại doanh Nam Cương, lúc nước nhỏ Nam Dương liên hợp đánh vào.

Trẫm nghe nói, ngươi chạy mau nhất.

Cuối cùng, vẫn là Cố tướng quân liên tục chạy năm ngày năm đêm, từ kinh đô đến Nam Cương, chủ trì tình hình chung.Ở Thiên Khải, đào binh bị bắt dùng hình ngũ xa phanh thây."

Trên long ỷ, Tư Căng lười biếng phất phất tay, giọng điệu cực kỳ tùy ý:Viên tướng quân cả người cứng còng, trong nháy mắt ngu ngốc ở tại chỗ.Lúc bị cấm vệ quân kéo đến ngoài cửa, mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp yêu cầu tha cho.Thế nhưng, đã quá muộn.Để lại cho cả triều văn võ, chỉ còn lại có khóc kêu xé ruột xé gan.Một câu "Bệ hạ tha mạng", kêu đến người gan mật đều run.Rất nhanh, triều đình ồn ào náo động liền im lặng lại.Nhưng mà, tiểu hoàng đế lại cũng không tính từ bỏ ý đồ.Cậu lại nhìn thẳng một tướng quân bên cạnh người Cố Lâm Uyên.Này liền là người mới vừa nãy đề nghị để cho Cố Lâm Uyên làm nam phi.Tư Căng mở miệng lần nữa:"Thư tướng quân, cho ngươi sao?

Chính là trẫm nhớ kỹ, một tháng trước, Hoàng Hà vỡ đê, triều đình phân phối mười mấy vạn bạc giúp nạn thiên tai, bị ngươi nuốt hơn phân nửa.

Ngươi nói với dưới triều đình không có bạc, nói với trên ngân lượng giúp nạn thiên tai không đủ.

Lừa trên gạt dưới, lợi dụng quyền lực để tham nhũng, ngươi khẩu vị thật là lớn!"

Thư tướng quân giật mình, vội vã nhào tới trước bậc thềm giải thích:"Bệ hạ!

Thần là bị người dụ dỗ!

Cầu xin bệ hạ minh xét, cầu xin bệ hạ minh xét a!"

"Nga?"

Tư Căng cảm thấy thú vị, cặp mắt đào hoa xinh đẹp lóe lóe:"Cắn ra đồng đảng của ngươi, trẫm để cho ngươi chết thoải mái chút."

Vì vậy, Thư tướng quân liên tiếp bắt được bốn quan to triều đình tham dự ngầm chiếm tiền giúp nạn thiên tai.Nhìn thấy chỗ này, tay nắm ở trên chuôi kiếm của Cố Lâm Uyên thoáng buông ra.Nhịn không được nâng con ngươi, đi nhìn quân vương vì y, là địch với cả triều văn võ kia.Trong con ngươi tất cả sắc bén, tức khắc bị ôn nhu che đậy.Hai viên đại tướng liên tiếp hao tổn, vô số quan hệ phức tạp rắc rối bị nhổ tận gốc.Các quan viên triều đình sợ rồi, rối rít cúi đầu, không dám nói nhiều hơn.Theo cái tình huống này tới nhìn, bệ hạ là quyết tâm muốn bảo vệ Cố tướng quân.Lúc này người nào dám phản đối, chính là xúc động rủi ro của ngài ấy, không chết cũng bị thương.Bộ quan phục này, đều là bọn họ chìm nổi quan trường, liều mạng hơn nửa đời người được tới.Tuyệt đối không thể dễ dàng mạo hiểm.Cố Lâm Uyên thấy vậy, cũng rốt cuộc đứng ở trước điện, cúi đầu với quân vương của y, nói ra vụ án mấy nhân viên ở Bắc Cương tư thông Bắc Địch, buôn bán khí giới.Người ở triều làm quan, không có trên tay người nào là sạch sẽ.Chỉ cần không quá phận, ngay cả đế vương cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.Cố Lâm Uyên lúc đầu không muốn tìm phiền toái cho Căng Căng của y, cũng có ý định muốn bảo vệ bọn họ.Nhưng nếu đám người này không biết phân biệt như thế, cũng đừng trách y không khách khí.Người đối đầu với tiểu hoàng đế nhà y.Y một người đều sẽ không buông tha.===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:Cơm nắm: Hôm nay Căng Căng mười vạn chữ, có chút kích động, nói trước bốn chương vì bảo bối đánh call.Đêm thất tịch là ngày lành, chúc CP Uyên Căng thiên vạn năm hòa hợp.Chúc các vị bảo bối đêm thất tịch vui vẻ ~---0o0o0o0---
 
Back
Top Bottom