Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)

[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0039: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 39


CHƯƠNG 0039: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 39EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Weibo ngay khi tuyên bố, điện thoại di động của Tư Căng lại một lần nữa nổ rồi.—— mẹ của tôi ơi!

Căng Căng của chúng ta vậy mà trực tiếp mang điều luật ra ngoài rồi, quá thép rồi, i rồi i rồi!** i rồi i rồi viết tắt của 爱了爱了 yêu rồi yêu rồi. 爱 = ai = I—— mối tình đầu quốc dân, YYDS*!*yyds 永远的神 (yǒngyuǎn de shén) mãi mãi là thần—— ủng hộ Căng Căng lên tòa án, đối phương hẳn là gỡ bỏ tác phẩm cũng đền tiền, xâm phạm quyền lợi phải bị truy cứu!Bởi vì điện thoại di động kêu thực sự quá lợi hại, Tư Căng thiết lập Weibo thành hình thức tránh làm phiền, nằm ở trên giường, một tay gối đầu, suy ngẫm vụ "bắt cóc" Không thành công của mình hôm qua.Nói với hệ thống: "Tô Minh Triết quá phiền toái, ta thật sự hối hận hôm qua không có đẩy hắn xuống!"

Tiểu Yêu: [!!!]Hễ là người bình thường, lúc nghĩ lại đều hẳn là nghĩ bản thân mình nhất thời xung động, không nên giết người.Tại sao kí chủ đại đại nhà nó lúc nào cũng muốn giết chết người khác?Tiểu Yêu lặng lẽ ôm chặt mình, không dám nói lời nào.Tư Căng cũng chuẩn bị chờ nó trả lời, tự mình ngừng phút chốc, lại nói:"Chẳng qua không giết cũng có chỗ tốt của không giết, chỉ giết người không có ý nghĩa, giết tim mới thú vị chứ.

Cá đi, một Tô Minh Triết bồi thường sạch tất cả tài sản dựa vào xin xỏ có thể sống mấy ngày?

Ta cá mười cây kẹo que, ba ngày, ngươi thì sao?"

Tiểu Yêu cúi đầu, nhìn túi tiền nhỏ xẹp xuống, tội nghiệp trả lời:[tôi, tôi cược ba cây kẹo que, năm ngày.]Tư Căng:???Cậu hỏi ngược lại: "Ngươi làm sao không cược nhiều một chút?"

Tiểu Yêu cắn khăn tay nhỏ rơi nước mắt:[Đại nhân, điểm thưởng của tôi dùng hết rồi, không có tiền.]"Vậy cũng không được, kẹo que không thể thiếu."

Tư Căng nghiêm túc:"Dù sao điểm thưởng của ta cũng sẽ cho ngươi, ngươi có thể trước tiên mua chịu, cần phải cược mười cây!"

Tiểu Yêu: [^][Kỳ thực người ta không muốn cược.]Đang xoắn xuýt tiền đặt cược, điện thoại di động của Tư Căng vang lên.Cậu nhận điện thoại.Thanh âm của hồ ly gian xảo truyền đến từ đối diện:"Căng Căng, em thật là lợi hại a, cái gì đều không làm, thì cướp hotsearch tôi dùng 400 vạn đập ra."

Tư Căng hỏi ngược lại: "Cho nên đâu?

Đạo diễn Lạc là tới khởi binh hỏi tội?"

"Không, tôi gọi điện thoại là muốn nói cho em, tôi liên hệ luật sư tốt nhất thay em lên tòa án, bảo đảm để cho đối phương bồi thường đến mất trắng tài sản."

Lạc Lâm Uyên dừng một chút, không có ý tốt tiếp tục nói:"Về phần tiền bỏ ra nha...

Em thể từ từ dùng thân thể trả."

Tư Căng:..."

Định giá thế nào?"

"Hôn một lần mười tệ, do* một lần một nghìn."*do = làmTư Căng bị chọc cười: "Đạo diễn Lạc, văn tổng giám đốc bá đạo xem nhiều rồi đi?

Này tôi phải trả tới lúc nào?"

Lạc hồ ly được tiện nghi còn khoe mẽ:"Vậy làm sao giờ a?

Tôi lại không nhẫn tâm nhận tiền trẻ con tự mình khổ cực kiếm được, chỉ có thể 'ăn' trẻ con thôi."

"Dung tục."

Tư Căng ghét bỏ: "Quãng đời còn lại dài dằng dặc, đạo diễn Lạc lẽ nào thì không muốn gói dịch vụ xa hoa?

Chờ tôi quy định một bảng giá đi."

Tư Căng cúp điện thoại, mặt không đỏ tim không đập mạnh làm bảng giá.Xuất phát từ hiếu kỳ, Tiểu Yêu trộm nhìn lén.Toàn bộ thống trong nháy mắt biến thành màu đỏ.[Đại nhân, ngài thật lẳng lơ a ~]Làm xong bảng giá, Tư Căng gửi qua cho Lạc Lâm Uyên, cũng muốn phương thức liên lạc của luật sư.Suốt đêm cùng nhau phát động tố tụng với luật sư, kiện đám người Tô Minh Triết cùng với đạo diễn Trần lên tòa án.Ba ngày sau, tòa án truyền gọi nhân chứng, mở phiên tòa thẩm tra xử lý.Luật sư Lạc Lâm Uyên tìm là người sáng lập văn phòng luật kinh đô, là luật sư hàng đầu toàn quốc công nhận.Không đến trưa, thì dùng khởi tố danh nghĩa quyền chân dung, bồi thường 7,8 tỷ, kết thúc hoàn mỹ.Tô Minh Triết kèm toàn bộ đoàn phim của đạo diễn Trần, chia ra bồi thường đến không còn một đồng dư thừa nào.Lúc đi ra khỏi tòa án, Tô Minh Triết đứng ở dưới trời nắng chói chang, rùng mình một cái.Nếu không có Bạch Tư Trầm đỡ, đã bất tỉnh mất rồi.Tiểu Yêu đã loại bỏ ký ức của Bạch Tư Trầm rồi.Bạch Tư Trầm quên tình trạng bi thảm bị Tư Căng dằn vặt ngày kia.Lại một lần nữa nghiến răng nghiến lợi nhìn chòng chọc Tư Căng:"Bạch Tư Căng, tao tuyệt đối sẽ không buông tha mày!"

Tư Căng xoay người, lễ phép mỉm cười:"Tôi chờ, chẳng qua âm mưu của anh trai nghìn vạn lần đừng làm quá không thú vị.

Bằng không thì, tôi thật sự không hào hứng.

Đến lúc đó tôi có thể sẽ cảm thấy..."

Cậu nói, tới gần Bạch Tư Trầm, dùng khẩu hình không tiếng động bổ sung: "Giết anh càng thú vị nga."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0040: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 40


CHƯƠNG 0040: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 40EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Giết...

Giết người!Bạch Tư Trầm xem hiểu một câu cuối cùng, thật sự sợ hết hồn.Đáy lòng phát lạnh, lòng bàn tay không tự chủ ra mồ hôi lạnh.Không biết tại sao, nhìn thấy Bạch Tư Căng cười như vậy, gã luôn cảm thấy, người này không phải là em trai vô dụng của gã, mà là ác ma thích giết chóc thành tính.Khuôn mặt tươi cười của Tư Căng tựa như một ma bùa chú, trồng vào thật sâu trong đáy lòng gã, gây cho gã sợ hãi vô biên vô tận.Từ đây về sau, Bạch Tư Trầm liên tiếp nửa tháng đều ngủ không ngon, thường xuyên nửa đêm sợ hãi kêu bắn dậy từ trên giường.Bởi vì trong mơ, Tư Căng chính là mang mỉm cười ưu nhã lại hoàn mỹ như vậy, cầm lưỡi dao sắc bén trong tay, đâm xuyên trái tim gã một cái."

Anh Trầm, anh lại mơ thấy ác mộng rồi sao?"

Vô số lần bị đánh thức Tô Minh Triết xoa xoa mắt buồn ngủ mông lung, vác quầng thâm mắt, nhìn về phía Bạch Tư Trầm sắc mặt trắng bệch, buồn bã ỉu xìu khuyên:"Anh Trầm, trước tiên ngủ đi, anh mỗi ngày như vậy dễ suy nhược thần kinh."

Bạch Tư Trầm làm sao mà ngủ được?Gã tinh thần hoảng hốt, trong mắt trừng thành chuông đồng đầy tơ máu.Sau khi phản ứng chốc lát, kéo tay Tô Minh Triết lại:"Minh Triết, em có thể cho em mượn năm trăm triệu sao?"

Tô Minh Triết vừa nghe, lúc này phòng bị:"Anh Trầm, anh biết, đánh xong kiện cáo em thì không có còn dư lại mấy triệu rồi.

Tiền thuê biệt thự là em cầm, tiền sinh hoạt của anh và dì cũng là em ra.

Em bây giờ bị toàn mạng mắng, căn bản không kiếm được tiền, anh muốn cầm năm trăm triệu làm gì chứ?!"

"Tôi muốn thuê người giết người đi giết Bạch Tư Căng!"

"Anh Trầm!"

Tô Minh Triết bỗng nhiên nâng cao thanh âm:"Anh đừng quên anh còn đang thời gian thi hành án à?

Giết người là phạm pháp!"

"Tôi mặc kệ!"

Bạch Tư Trầm rống giận, con mắt trống rỗng giống như hai miệng giếng cạn bị vắt kiệt, mang u oán gắt gao nhìn thẳng Tô Minh Triết:"Bạch Tư Căng không chết tôi thì phải chết!

Tôi sớm muộn phải bị cậu ta dằn vặt chết!"

Tô Minh Triết chỉ cảm thấy không hiểu ra sao cả:"Anh Trầm, Bạch Tư Căng đang đóng phim, cậu ta với anh đại bác bắn cũng không tới, anh sống yên ổn trong chốc lát có được hay không a?!"

"Tôi đòi tiền với em em thì cho đi!

Nói nhiều như vậy làm gì?!"

Bạch Tư Trầm bỗng nhiên từ trên giường ngồi bắn dậy, một tay túm lấy cổ áo của Tô Minh Triết:"Em trở nên có bản lĩnh rồi?

Dám chống đối tôi rồi?!"

Tô Minh Triết lúc đầu thì gầy, lại thấp hơn mười cm so với Bạch Tư Trầm, nào dám đối đầu mạnh mẽ với gã.Trong nháy mắt cổ áo bị túm lấy, nước mắt thì từ khóe mắt tràn ra rồi:"Anh Trầm thật xin lỗi, em cho anh, em cho anh, anh đừng tức giận."

Nhìn thấy Tô Minh Triết khóc rồi, tâm tình thô bạo của Bạch Tư Trầm cũng dần dần trấn an xuống.Gã đưa tay lau nước mắt lưng tròng nơi khóe mắt Tô Minh Triết đi, mắt chứa áy náy:"Minh Triết, thật xin lỗi, tôi không nên nổi giận với em, em đừng khóc a, em khóc tôi cũng khó chịu."

Nếu là để ở ngày xưa, Tô Minh Triết nhất định sẽ nhào vào trong lòng Bạch Tư Trầm khóc lớn một trận.Thế nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn nhanh lên một chút thoát khỏi đây.Trực giác nói cho hắn, Bạch Tư Trầm đã điên rồi, gã không bình thường!Tô Minh Triết theo bản năng thối lui về phía sau, cuống quít ngừng nước mắt, nhút nhát lấy ra một tờ chi phiếu:"Anh Trầm, anh không phải là còn có người muốn giết sao?

Mau đi đi."

"Được."

Bạch Tư Trầm lên tiếng, liền giống như một cái xác không hồn, sốt ruột vội vàng hoảng sợ vội vã đi ra ngoài.Thấy người đi rồi, Tô Minh Triết mới dám gọi điện thoại cho cảnh sát:"A lô?

110 sao?

Tôi bây giờ bị biến thái để mắt đến rồi, đối phương có khuynh hướng bạo lực rất mạnh mẽ, tôi..."

Ầm!Bỗng nhiên, cửa lớn mở ra.Bạch Tư Trầm đi mà quay lại, ánh mắt u ám khóa Tô Minh Triết.Trái tim Tô Minh Triết bỗng nhiên chấn động, thiếu chút nữa nhảy ra cổ họng.Hắn hai mắt rưng rưng, run lẩy ba lẩy bẩy nói:"Gã tới tìm tôi, các người mau tới cứu tôi!

A a a a —— "Bạch Tư Trầm bỗng nhiên tiến lên, một tay bóp cht85 cổ hắn:"Ngươi báo cảnh sát?

Tô Minh Triết!

Ngươi thật to gan!"

Tô Minh Triết bị bóp đến hít thở khó khăn.Lúc liều mạng giãy giụa, điện thoại di động bỗng nhiên tuột khỏi tay,Rầm ——Đập phá cửa sổ sát đất rơi đến bên ngoài.Vừa lúc, bị một người đàn ông áo đen tiếp được.Ngô Đình ở căn phòng cách vách nghe được cãi vã chỗ này, vội vã chạy tới.Nhìn thấy trong phòng một đoàn loạn ma, trái tim cũng thấy thắt lại theo, cuống quít đi tới ngăn cản:"Tư Trầm!

Con làm gì!

Mau buông Tiểu Tô ra!

Con...

A!"

Không biết làm sao, còn không có tiến lên, thì bị Bạch Tư Trầm một chân đạp đến góc tường.Xương sống thình thịch mà vỡ vụn, bị ép đến khóe miệng nôn ra hai ngụm máu.Lúc này, Tư Căng đứng ở bên ngoài nghe góc tường mới đặt điện thoại di động của Tô Minh Triết mới vừa nãy ở bên tai:"Tôi là hàng xóm của người mới vừa nãy báo cảnh sát, hắn bây giờ đang chịu bạo lực gia đình, địa điểm ở biệt thự hai tầng, số 416 đường Hoài Hóa."

Sau khi được lực lượng cảnh sát đồng ý, Tư Căng thì cúp điện thoại.Cậu hôm nay mới vừa quay xong phim, thì nghe Tiểu Yêu nói kiểm tra đo lường được niềm vui bất ngờ.Bạch Tư Trầm tinh thần không khống chế được, sắp đi về phía hủy diệt.Nội dung vở kịch xinh đẹp như thế, cậu làm sao có thể không đến đẩy mạnh một chút?Rất nhanh, còi cảnh sát vang lên, ba chiếc xe cảnh sát nhanh chóng vây quanh biệt thự.Tiếp theo, một chiếc cấp cứu 120 cũng theo sau.Tư Căng đứng ở dưới cây dương không bụi cách đó không xa, lẳng lặng nhìn Bạch Tư Trầm bị 110 mang đi, Tô Minh Triết và Ngô Đình bị 120 mang đi.Hơi cong khóe môi, giấu sâu công danh.===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:Đoàn tử: A!

Rối loạn ám ảnh cưỡng chế chết tiệt của tôi này, tiến đến chương bốn mươi, ha ha ha!---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0041: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 41


CHƯƠNG 0041: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 41EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
[Tốt nga!!

Ác có ác báo!

Ác có ác báo!

Ha ha ha!]Tiểu Yêu ở trong thức hải vui vẻ nhảy nhót, hoàn toàn quên bản thân mình là hệ thống tới giám sát ký chủ chịu khổ.Sau khi biệt thự gió êm sóng lặng, Tư Căng xoay người, không để ý sửa sang lại ống tay áo một chút:"Đi đi, hôm nay tâm trạng tốt, đi ổ hồ ly ngủ."

Tiểu Yêu nhạy cảm mà cảm giác được bản thân mình lại muốn bị nhốt vào phòng tối nhỏ rồi, vì vậy tranh đoạt từng giây hỏi ra nghi ngờ trong lòng:[Đại nhân, tôi có một chút không rõ.]Tư Căng: "Nói."[Tâm tình của Bạch Tư Trầm mấy ngày nay dao động đặc biệt lợi hại, đã không ở trong phạm vi bình thường, nếu không thì tôi cũng không kiểm tra đo lường ra được.][Ngài biết đây là tại sao sao?]"Biết."

Tư Căng ngồi trên xe, vừa thuần thục đóng cửa vặn chìa khoá, vừa trả lời:"Bởi vì lần trước ở cửa tòa án, lúc ta tới gần, dùng thần lực đánh thức một phần ký ức bị ngươi loại bỏ của gã.

Cho nên, gã sẽ thường thường nằm mơ thấy ta dùng sét chém gã, hoặc cầm dao đâm gã, không điên mới là lạ."

Nói xong, khóe môi Tư Căng treo ý cười nhàn nhạt.Người xem không hiểu thì như tắm trong gió xuân.Người hiểu rõ sợ run lên.Tiểu Yêu: [!!!]Nó theo bản năng khẩn trương:[Đại nhân, đây cũng là vi phạm, thiên đạo...]Lời đến chỗ này, đột ngột kết thúc.Thiên đạo?Thiên đạo đã bị ký chủ nhà nó diệt rồi.Còn sợ cái gì?[Không có việc gì á không có việc gì á!] Tiểu Yêu lúng túng cười cười:[Đại nhân tiếp tục lái xe, tôi tự mình đi phòng tối nhỏ chơi, sáng mai lại dậy vì ngài che đậy cảm giác đau ——]Dứt lời, thì tự mình phong tỏa hệ thống.Tư Căng:......Lúc Tư Căng ấn chuông cửa vang lên, Lạc Lâm Uyên vừa lúc đang nghe điện thoại.Nghe được chuông cửa vang, liền đi tới mở cửa, vừa đi vừa nói:"Tổng giám đốc Chân, ngài yên tâm, chúng ta giao tình vài chục năm rồi, đêm nay bữa tiệc đính hôn của con trai ngài tôi nhất định..."

Lúc nhìn thấy Tư Căng, lời của hồ ly nào đó chợt dừng lại.Một giây kế tiếp, lập tức ho khan lên, thanh âm cũng mang chút cảm giác thô ráp ngụy trang, nghe lên yếu ớt vô cùng:"Tôi nhất định là không thể đến rồi.

Tổng giám đốc Chân, tôi hôm nay đóng phim bị gió thổi bị cảm, cả người không thoải mái, không đứng nổi, thì không mang bệnh tới bữa tiệc đính hôn rồi.

Như vậy đi, ngày mai, ngày mai tôi nhất định tự mình tới cửa nhận tội."

"Được được, cảm ơn tổng giám đốc Chân thông cảm, nga, tạm biệt."

Nói xong, quả quyết cúp điện thoại, một tay lôi Tư Căng vào phòng, con ngươi màu sáng sáng lên một chút ánh sao:"Căng Căng, em làm sao tới rồi?"

Tư Căng hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Có xã giao?"

"Không có."

Tư Căng: "Anh nói láo."

Ý cười nơi khóe môi Lạc Lâm Uyên càng ngày càng sâu, từ từ ép trẻ con vào vòng vây của mình:"Tôi đời này nói dối nhiều lắm, em chỉ là câu nào?"

Tư Căng đưa tay đặt lên bả vai y: "Anh nói, một câu đời đời kiếp kiếp trung thành với tôi cho đến chết kia."

Lạc Lâm Uyên nghiêm túc: "Câu này cũng không phải là lời nói dối, câu này, là chân thật nhất."

Nói xong, thì hôn lên môi thiếu niên.Tư Căng không cam lòng tỏ ra yếu kém, liều chết dây dưa với đối phương.Nhiệt độ không khí bên trong dần dần kéo lên.Chỉ là, hai người cũng không có chú ý đến, một phóng viên đang đứng ở cách đó không xa, nâng máy chụp hình, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, chụp được hai bóng dáng triền miên....Ngày thứ hai, sau khi quay phim xong, Tư Căng cố ý mua hai giỏ trái cây, đi bệnh viện "chăm sóc" Ngô Đình và Tô Minh Triết một chút.Tô Minh Triết thương tích quá nặng, cấp cứu không có hiệu quả, đã đứt hơi rồi.Ngô Đình té bị thương eo, ốm yếu nằm ở trên giường, dựa vào trả chậm nằm viện.Lúc nhìn thấy Tư Căng, thần kinh lỏng lẻo bị ép căng thẳng:"Mày tới làm gì?"

Tư Căng bỏ giỏ trái cây xuống, mỉm cười trấn an:"Dì Ngô đừng căng thẳng, lần này tôi thật chỉ là đơn thuần tới nhìn truyện cười của dì, bởi vì dì đã không có giá trị bòn rút rồi."

Ngô Đình khẽ run, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt đen xuống.Bà đặc biệt muốn mắng to vài tiếng, để cho Bạch Tư Căng cách xa tầm mắt của bà.Chính là, bà bây giờ không thể động đậy, còn cần người giúp làm một việc lớn.Mà người quen thuộc bên cạnh, chỉ còn lại có Tư Căng rồi.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0042: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 42


CHƯƠNG 0042: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 42EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Ngô Đình nhịn xấu hổ và giận dữ, cắn răng nói:"Nếu tới chế giễu, vậy thì không thể nhìn không."

"Nga?"

Cặp mắt đào hoa xinh đẹp lóe lóe:"Dì Ngô còn muốn thu phí?"

"Tôi nghĩ để cho cậu..."

Ngô Đình ngập ngừng nửa ngày, khó khăn mở miệng: "Giúp tôi đi xem xem Tư Trầm."

Tư Căng hỏi: "Lý do đâu?"

"Trong tay tôi còn có một ít văn kiện cơ mật của công ty, chỉ có tôi và ba cậu mới có.

Cậu giúp tôi đi xem xem Tư Trầm thế nào rồi, trở về nói cho tôi, những văn kiện cơ mật này thì toàn bộ cho cậu.

Tư Trầm đứa bé kia, từ nhỏ thì sợ tối, không biết một người ở ngục giam có sợ hay không."

Ngô Đình nói, khóe mắt đầy nếp nhăn nhỏ thì trào ra hai giọt nước mắt lưng tròng."

Được."

Ngô Đình giật mình, hiển nhiên không có nghĩ đến Tư Căng sẽ đáp ứng sảng khoái như thế.Trong lòng không khỏi hiện ra việc quá khứ ngược đãi cậu, sinh ra vài phần áy náy với thiếu niên trước mặt:"Căng Căng, cảm ơn."

"Không cần cảm ơn."

Tư Căng đứng dậy, khẽ mỉm cười: "Tôi Tôi rất vui lòng cống hiến sức lực."

Nói xong, thì đi ra bệnh viện, lái xe chạy tới cục cảnh sát.Tiểu Yêu bĩu môi, vẻ mặt tức giận:[Tức chết rồi tức chết rồi tức chết rồi!][Đại nhân, Ngô Đình kia thường xuyên ngược đãi nguyên chủ khi còn bé, ngài tại sao còn muốn giúp bà ta?][Thì vì chút "cơ mật công ty" kia?]"Dĩ nhiên không phải."

Tư Căng mở miệng, trong mắt hoa đào khẽ nhếch tràn đầy hưng phấn:"Là vì, giết người không thấy máu a."

Trong lúc nói chuyện, xe đã chạy đến cục cảnh sát.Tư Căng xuống xe, công bố bản thân mình là tới cung cấp chứng cớ.Vì vậy, cảnh sát phiên trực mang tới phòng thẩm vấn.Trong phòng thẩm vấn, Bạch Tư Trầm bị khóa ở trên ghế thẩm vấn, trước mắt thô bạo:"Thả tôi ra ngoài!

Tôi không có bạo lực gia đình!

Không có giết người!

Thả tôi ra ngoài!"

Vừa nghe nói có chứng cứ mới, cảnh sát phụ trách thẩm vấn từ phòng thẩm vấn đi ra, xoa xoa màng tai bị Bạch Tư Trầm rống làm đau, bắt tay một cái với Tư Căng:"Ngài Bạch, xin hỏi chứng cứ cậu mang đến là cái gì, đối với tiến triển vụ án có giúp đỡ mới gì sao?"

Tư Căng hỏi: "Lực lượng cảnh sát bước đầu phán định hành vi phạm tội là cái gì?"

Cảnh sát trả lời: "Bọn tôi bước đầu phán định, phạm nhân có thể tinh thần có vấn đề, thuộc về ngộ sát."

Khóe môi Tư Căng kéo lên, từ trong túi lấy ra một bút ghi âm, mở ra.Thanh âm của Bạch Tư Trầm lập tức truyền đến.—— tôi muốn thuê người giết người đi giết Bạch Tư Căng.—— tôi mặc kệ!

Bạch Tư Căng không chết tôi thì phải chết!—— ngươi báo cảnh sát?

Tô Minh Triết!

Ngươi thật to gan!Đây là Tư Căng lúc tối hôm qua nghe góc tường thuận tay ghi xuống, quá trình đối thoại của Bạch Tư Trầm và Tô Minh Triết.Cậu đóng ghi âm, giao bút ghi âm cho cảnh sát:"Ghi âm này là tôi lúc hôm qua muốn đi viếng thăm bọn họ thu được, có thể đầy đủ chứng minh lúc Bạch Tư Trầm giết người đầu óc cực kỳ thanh tỉnh, vả lại trước đó còn có ý đồ rất mạnh mẽ muốn hành hung tôi.

Cho nên, không thể phán định là ngộ sát."

Cảnh sát nhận lấy bút ghi âm, không thể tin tưởng nhìn Tư Căng vì đại nghĩa diệt thân:"Vậy ý tứ của ngài Bạch là."

Tư Căng trịnh trọng:"Bạch Tư Trầm chủ mưu giết người, trực tiếp không chung thân hoặc tử hình đi."

Nói xong, thì xoay người rời khỏi.Lúc đi, còn chuyên môn nhìn thoáng qua Bạch Tư Trầm, khẽ mỉm cười, hữu nghị vẫy vẫy tay với gã.Lần thứ hai nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như vậy, đáy lòng Bạch Tư Trầm bỗng nhiên chấn động, giống như một con chó thấy chủ nhân, lập tức im lặng lại.Tư Căng rời khỏi, không thể chờ đợi được về tới bên giường bệnh của Ngô Đình, tuyên bố tin tức tốt với bà ta.Nhìn thấy Tư Căng trở về, con mắt Ngô Đình lập tức sáng lên vầng sáng:"Căng Căng a, Tư Trầm thế nào?"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0043: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 43


CHƯƠNG 0043: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 43EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
"Rất tốt."

Tư Căng ngồi ở trên ghế người nhà bên giường bệnh, cầm lấy dao hoa quả trên tủ đầu giường, vừa gọt trái táo vừa trả lời:"Lực lượng cảnh sát bước đầu phán định anh hai tinh thần có vấn đề, thuộc về ngộ sát."

Trái tim treo lên cả một ngày của Ngô Đình trong nháy mắt bỏ xuống.Nhưng mà, một hơi thở còn không có thở ra, thì lại nghe Tư Căng nói:"Chẳng qua tôi cung cấp một ít chứng cứ, gã bây giờ sửa đổi bản án thành cố ý giết người rồi, về phần là chung thân hay là tử hình, tôi cũng không rõ lắm, có thể phải ngày mai mới ra kết quả."

Nói, thì đưa trái táo gọt xong cho Ngô Đình, mặt mang mỉm cười, cực kỳ săn sóc hỏi:"Cần tôi ngày mai báo kết quả cho ngài biết sao?"

Ngô Đình cả người chấn động, rùng mình một cái sắc lạnh.Ngày mùa hè nắng gắt như lửa, như rơi vào hầm băng lạnh.Chỉ chốc lát sau, nước mắt vui mừng thì tràn đầy vành mắt:"Bạch Tư Căng, mày không phải là người, mày là ma quỷ!

Ma quỷ!"

"Ma quỷ?

Ha ha ha ha ha."

Tư Căng bỗng nhiên cười khẽ lên tiếng:"Dì Ngô, tôi nhớ kỹ lúc tôi ba tuổi, có một lần phát sốt, nóng tới bốn mươi độ, thì nằm ở trên giường ốm yếu như vậy, kéo tay của bà, khóc nói với bà: Mẹ, con khó chịu.

Thế nhưng bà thì sao?

Bà cười nói cho tôi, bà không phải là mẹ tôi, mẹ tôi đã sớm chết rồi, bà còn muốn đi dạo phố, để cho tôi tự sinh tự diệt đi.

Cuối cùng, vẫn là nữ giúp việc đưa tôi đến bệnh viện.

Khi đó, đối với một đứa nhỏ ba tuổi tới nói, bà thì không phải là ma quỷ sao?"

Tư Căng nói, chậm rãi đứng lên, nhét trái táo gọt xong vào trong tay Ngô Đình:"Tôi nhớ kỹ một lần kia bà ngay cả trái táo cũng không có gọt cho tôi, hôm nay tôi với bà, coi như là tận tình tận nghĩa rồi."

Nói xong, thì xoay người rời khỏi.Sau khi đi hai bước, bỗng nhiên lại nhớ đến cái gì, quay đầu nói bổ sung:"Dì Ngô yên tâm, tôi nhắc đến sự kiện này cũng không phải là muốn dỗi hờn với ngài, ngày mai tôi vẫn là sẽ tới đưa kết quả phán quyết của con trai ngài cho ngài, tạm biệt."

Dứt lời, liền tâm trạng sung sướng ra cửa."

Trở về!

Bạch Tư Căng!

Mày trở về!"

Ngô Đình hét rầm lên, khó khăn uốn éo người, cố gắng đi bắt Tư Căng.Không biết làm sao, còn không có giãy hai cái, thì "Ầm" một tiếng, từ trên giường ngã xuống.Xương sống lần thứ hai gãy, đau đớn bén nhọn giống như muốn đâm thủng bà.Kim truyền dịch thuận thế trượt ra từ bên trong mu bàn tay, mang ra một chuỗi giọt máu.Máu tươi đỏ sẫm nhiễm gạch lát nền sứ trắng.Thoạt nhìn, nhìn thấy mà giật mình.Tư Căng đồng thời không có ra bệnh viện.Cậu thì đứng ở ngoài phòng bệnh, xuyên thấu qua thủy tinh cách âm, lẳng lặng nhìn bên trong.Đáy mắt Xinh đẹp tràn đầy hưng phấn đùa bỡn con mồi.Nhìn tình trạng bi thảm của Ngô Đình, Tiểu Yêu nhịn không được hít một hơi lạnh:[Đại nhân, tôi cảm thấy ngài giống như mèo vờn chuột, sau khi bắt được không lập tức giết, cần phải chơi người ta mất hết can đảm.][Tiếp tục như thế, Ngô Đình sớm muộn phải tinh thần thất thường.]"Vậy không rất tốt sao?"

Tư Căng nói:"Chúng ta có thể tiếp tục đánh cuộc như lần trước, cược Ngô Đình tinh thần thất thường dựa vào ăn xin có thể sống mấy ngày?

Ta cược mười ngày."...Lái xe về tới đoàn phim, Tư Căng lúc đầu chuẩn bị đi phòng hóa trang, lại phát hiện, ánh mắt tất cả mọi người nhìn cậu đều kỳ kỳ quái quái.Thì giống như đang nhìn một phi dựa vào sắc đẹp thượng vị, mê hoặc quân vương.Tư Căng:???Một nhà sản xuất phim quan hệ tốt với cậu sốt ruột vội vàng hoảng sợ đi tới, kéo cậu đến góc xó xỉnh, nhỏ giọng nhắc nhở:"Tư Căng, gặp chuyện không may rồi, cậu mau nhìn xem Weibo cậu."

Tư Căng mở Weibo ra, nhìn thấy bản thân mình lại lại lại lại lên hot search rồi.Trên hotsearch chỉ có một tấm ảnh, là ảnh cậu tối hôm qua hôn môi ở phòng khách với Lạc Lâm Uyên.Thế nhưng bình luận nổi bật của khu bình luận đều đặc sắc hơn so với văn án tài khoản marketing—— khiếp sợ: Bạch Tư Căng quy tắc ngầm chuyện đó là thật!—— Tô Minh Triết bị vu hãm, siêu sao ngã xuống, đều là bởi vì họ Bạch nào đó diễn quá tốt.—— không hổ họ Bạch, quả thực là một đóa sen trắng thời đại hưng thịnh, yue rồi, yue rồi.*"yue" (月) trong tiếng Trung thường được dùng trong ngữ cảnh nói vui vẻ hoặc hài hước, có thể hiểu là "quá tuyệt vời" hoặc "tuyệt vời" trong tiếng lóng.Nhà sản xuất phim nhíu mày, lo lắng nói:"Này là thật sao?"

Tư Căng há mồm, còn chưa kịp trả lời, thì chợt nghe cách đó không xa vang lên một tiếng thét chói tai:"A a a a a!

Ông trời của tôi ơi!

Đạo diễn Lạc phát Weibo rồi!

TM đây là công bố a a a!"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0044: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 44


CHƯƠNG 0044: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 44
EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Tư Căng hơi ngẩn ra, mở Weibo Lạc Lâm Uyên ra.Weibo ghim lên đầu chỉ có một hàng chữ, lại là đặc biệt ấm áp, còn hơn nghìn lời vạn câu.Giới thiệu một chút, vị hôn phu của tôi @Bạch Tư CăngTư Căng kéo xuống, kéo tới Weibo dài thứ hai của Lạc Lâm Uyên.Phía trên kỹ càng tỉ mỉ liệt kê chi tiết hai người sống chung với nhau, chứng minh không chê vào đâu được bọn họ là sau khi cùng một chỗ đóng phim, lâu ngày sinh tình, trước đó không lâu mới vừa cùng một chỗ.Hai Weibo bá đạo mà cường thế của Lạc Lâm Uyên, trong nháy mắt đè xuống toàn bộ ngôn luận mắng Tư Căng trên mạng.Tiếng mắng không êm tai, rất nhanh thì bị chúc 99 và rất nhiều tiếng thét chói tai tiếng "A a a a!" thay thế.Thế nhưng, cũng đồng dạng có người thoát fan phản đòn.—— nói chuyện yêu đương cũng không nói một tiếng, thanh xuân của fan bạn gái kết thúc rồi, không bao giờ tốn tiền cho Lạc Lâm Uyên!

Các chị em, đi thôi đi thôi!—— không phải đâu, quay phim diễn diễn thì được, hai người đàn ông to cao thật sự cùng một chỗ, có buồn nôn hay không?

Các ngươi ngược lại hôn xuống!

Ọe!Đương nhiên, ngôn luận như vậy là số rất ít, cũng có thật nhiều người giúp đỡ dỗi trở về—— tôi cũng là fan bạn gái của Căng Căng, hai trai đẹp đặt cùng một chỗ không phải là rất đẹp mắt sao?

Có cái gì tốt để phản đòn?

Tôi thấy lầu trên là fan sasaeng đi?

Lạc Lâm Uyên người ta có tiền có sắc có tài, không cùng một chỗ với Căng Căng bọn tôi, lẽ nào cưới mi sao!—— không phải đâu a sir, đây đều thời đại nào, mi xem là trang trí sao?

Đất nước và thế giới đều tiếp nhận bọn họ, mi liếm mặt B, ở chỗ này soát cảm giác tồn tại cái gì chứ?—— người qua đường thuần khiết, tôi bây giờ làm lên CP đôi này rồi, Lạc Lâm Uyên quá cứng rồi, vào lúc này thú nhận tình yêu, người đàn ông như vậy cho tôi tới một chục, quá có cảm giác an toàn rồi!Tư Căng cười cười, mở Weibo bản thân mình ra biên tập một mẩu.Có người dọn cục dân chính sao? @Lạc Lâm UyênPhía dưới rất nhanh nổ ra thật nhiều bình luận.

Rồi.—— tôi dọn cục dân chính!

Không cần đạo diễn Lạc vất vả!

Tôi dọn!!!—— người chị em, mang tôi một người nữa, CP tôi ship thành sự thật, tôi quả thực so với nhận được thư thông báo của Thanh Bắc còn muốn vui hơn nhiều!

A a a a!—— đến, lại điên một người, xem tôi lý trí bao nhiêu, Căng Căng, thuận tiện tiết lộ quan hệ trên dưới một chút sao?—— a a a!

Tôi không muốn hiểu ngay lập tức!Nhà sản xuất phim xem Weibo, cuối cùng, thoải mái cười lên tiếng, vỗ bả vai Tư Căng một cái:"Tốt a!

Tôi thay các cậu lo lắng, cậu lại để cho tôi ở chỗ này ăn cơm chó?"

Tư Căng tắt điện thoại di động, hỏi ngược lại: "Anh ăn cũng không phải rất vui vẻ đấy sao?"

Nhà sản xuất phim "xí" một tiếng, xít lại gần hắn nhỏ giọng hỏi:"Có chút phúc lợi bên trong hay không a?

Người nào công?"

Tư Căng không cần mặt mũi nữa cười cười: "Tôi công."

Nói xong, vỗ vỗ bả vai hắn, ở trong ánh mắt phức tạp lại từ ái của nhà sản xuất phim về tới phòng hóa trang của mình, chuẩn bị sắp xếp thu dọn quay phim ban đêm.Ban đêm muốn quay là màn diễn nhạc công piano bị thương sau khi bị bắt cóc.Tư Căng thì lục lọi ra mấy đạo cụ vẽ "trang phục chiến đấu", thuận tiện thợ trang điểm trong chốc lát tới lấy.Lục lọi tới phân nửa, cửa phòng bỗng nhiên vang lên.Tư Căng: "Vào đi."

Lạc Lâm Uyên từ sau cánh cửa đi tới, trong tay cầm một áo gió kiểu, thuần thục treo quần áo ở trên giá mắc áo ngoài cửa:"Căng Căng, quần áo em rơi ở nhà tôi, dự báo thời tiết nói đêm nay nhiệt độ giảm..."

Động tác của Tư Căng dừng lại, từ trong gương, có thể nhìn động tác tự nhiên và mặt mày anh tuấn của Lạc Lâm Uyên rõ như ban ngày.Hồ ly luôn luôn xảo quyệt sĩ diện, không tiếc vác áp lực dư luận thật lớn, ở nơi đầu sóng ngọn gió thừa nhận cậu.Bây giờ, lại vì để cho cậu an tâm, cũng không ở trước mặt cậu tranh công.Trong lòng Tư Căng ấm áp, tay cầm hộp phấn má hồng dần dần buộc chặt, nhẹ giọng nói:"Em yêu anh."

Lạc Lâm Uyên khựng lại một chút, lúc này chuyển con ngươi nhìn về phía Tư Căng, hai mắt tỏa ánh sáng.Đây là lần đầu tiên y trong miệng Tư Căng nghe được ba chữ này.Vì vậy vài bước đi tới trước kính trang điểm, nâng tay khẽ nhấc cằm thiếu niên lên:"Em mới vừa nãy nói cái gì?"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0045: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 45


CHƯƠNG 0045: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 45EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE

Tư Căng khẽ cười quay đầu chỗ khác:"Lời hay không nói lần hai."

Tay Lạc Lâm Uyên tăng thêm chút sức lực, dám quay đầu cậu qua đây:"Lặp lại lần nữa."

"Em nói, em thật sự đẹp trai."

"Không phải là câu này."

Hồ ly kiên trì:"Căng Căng, coi như chú cầu xin em, lặp lại lần nữa đi."

Thỏ không nói.Hồ ly tiếp tục uy hiếp: "Thợ trang điểm của em sắp đến rồi đi?

Em không nói, tôi liền trực tiếp hôn em rồi."

Tư Căng: "Anh cho rằng em sợ...

Hừm..."

Không đợi cậu nói xong, Lạc Lâm Uyên thì cúi đầu hành động.Kỹ thuật hôn của Lạc Lâm Uyên rất tốt, từ ôn nhu đến kịch liệt, dần dần chọc cho dục vọng của Tư Căng dâng lên.Trong lúc động tình, thiếu niên khóe mắt ửng đỏ, thờ ra một chút, dùng âm thanh khí nhẹ giọng nỉ non:"Em yêu anh, em yêu anh...:...Ngày thứ hai quay phim xong, Tư Căng cố ý đi tòa án chiếu cố Bạch Tư Trầm một chút.Lúc này mới phát hiện, thằng nhóc này không chỉ có trốn thuế lộ thuế, chủ mưu giết người, còn cưỡng hiếp qua bốn thiếu nữ vị thành niên.Xét thấy nhiều lần coi nhẹ pháp luật, xử lý nhiều tội danh cùng một lúc, cuối cùng bị kết án tử hình.Tư Căng hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nói tin tức tốt khắp chốn mừng vui này cho Ngô Đình.Ngô Đình tức đến ngất đi tại chỗ sau khi lại tỉnh lại, triệt để tinh thần thất thường.Tư Căng đêm đó mở chai rượu, kêu Lạc Lâm Uyên tới chúc mừng thật tốt.Ngày thứ hai tỉnh lại, eo lại một lần nữa bị khó chịu, rời khỏi nhà trốn đi.... tổng cộng hai mươi tập, thuộc về phim ngắn internet, cho nên quay chụp nhanh chóng, không đến ba tháng, thì>> chính thức đóng máy, ở trên kênh internet tuyên truyền phát sóng.Mượn gió đông Tư Căng và Lạc Lâm Uyên công bố, hoàn toàn hot rồi.Có Lạc Lâm Uyên đứng ra bảo đảm, Tư Căng hoàn toàn xứng đáng trở thành "ảnh đế nhỏ" năm đó, tuy rằng chỉ có một bộ phim chiếu mạng, và một "giải thưởng trân châu vàng rực rỡ" xứng đôi với phim chiếu mạng, nhưng vẫn như cũ có thể được mời tham gia buổi lễ trao giải ngày 25 tháng 8, đồng thời làm khách quý đặc biệt, biểu diễn piano kết màn.Lạc Lâm Uyên ngồi ở giữa chỗ ngồi giám khảo, lẳng lặng nhìn thiếu niên của y đạt đỉnh cao ảnh đế, ngàn người reo hò.Em ấy là tự tin như vậy, chói mắt như vậy, đẹp mắt đến giống như đang tỏa sáng như vậy.Rất nhanh, buổi lễ trao giải kết thúc, MC cầm thẻ ghi lời cao giọng tuyên bố:"Tối nay thật là một buổi tối để cho người ta kích động, cuối cùng của buổi lễ thì sao, để cho chúng ta tới thưởng thức một chút độc tấu piano của "quý tộc Châu Âu thời Trung Cổ" Bạch Tư Căng!"

"A a a a a a a!"

"Bạch Tư Căng!

Bạch Tư Căng!

Bạch Tư Căng!"

Hiện trường một mảnh hoan hô.Song, MC còn chưa xuống sân khấu, màn hình lớn sau buổi lễ trao giải thì bỗng nhiên tắt màn hình, toàn bộ sân khấu rơi vào bóng tối.Tiếng thét chói tai kết thúc, hoan hô dừng lại.Hội trường dần dần vang lên nghị luận tràn đầy nghi hoặc.Lạc Lâm Uyên lập tức đứng lên, vài bước đi tới sau sân khấu:"Màn hình có chuyện gì vậy?

Kỹ thuật viên ánh sáng đâu?"

Kỹ thuật viên ánh sáng đầu đầy mồ hôi chạy tới:"Đạo diễn Lạc, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, mạch điện của màn ảnh chính giống như bị người rồi, hiện tại sửa chữa khẳng định không kịp.

Đồ dự bị chỉ có đèn lớn trước sân khấu là có thể sáng!"

Lạc Lâm Uyên khó có được nổi giận:"Người nào chịu trách nhiệm màn ảnh chính, lập tức kêu đến cho tôi!"

Lúc này gặp chuyện không may, không phải cố ý khó xử trẻ con nhà y sao?Kỹ thuật viên ánh sáng vội vã chạy, chỉ chốc lát sau, lại mồ hôi dầm dề chạy về, vẻ mặt bối rối:"Đạo diễn Lạc, phụ trách màn ảnh chính là Trần Vũ Cường mới gọi tới, hắn...

Hắn không thấy đâu nữa rồi!"

"Đạo diễn Trần."

Tư Căng rất xa nhìn thấy hồ ly nổi giận, đi tới bên cạnh y nói:"Đó nhất định là ông ta giở trò quỷ, em hãm hại ông ta mất trắng tài sản, ông ta liền cố ý để cho em không xuống đài được."

Lạc Lâm Uyên càng tức giận hơn: "Lúc các ông tuyển người không biết nhìn một chút sao?

Tùy tiện người nào đều có thể tiến vào?!"

"Được rồi, đừng tức giận, mắt kiếng cho em mượn một chút."

Tư Căng cầm lấy "Của Lạc Lâm Uyên mang lên, cười hỏi:"Bại hoại sao?"

Lạc Lâm Uyên cận thị không nghiêm trọng, chỉ có hai trăm độ*, mang lên cũng chỉ là đồ trang trí.*200度 = -2.00D = - 2.00 Diopter = 2 độ cận (theo đơn vị đo Việt Nam)Y giật mình: "Em muốn làm cái gì?"

"Lên sân khấu biểu diễn."

Tư Căng nói:"Bảo bối, anh chỉ cần phụ trách tất cả đèn có thể sáng của hội trường, mở thành màu đỏ liền có thể rồi, em tự có biện pháp, để cho không khí hiện trường bùng nổ."

Dứt lời, liền mặc áo bành tô, cầm gậy chống bá tước, mang ưu nhã đầy người, từng bước một đi lên sân khấu.===---0o0o0o0---===*Giải thích thêm vào độ tật khúc xạ mắt.1 "度" = ±0.01 屈光度 (diopter).Với dấu "-" là cận thị, "+" là viễn thị.---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0046: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 46


CHƯƠNG 0046: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 46EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Tiếp theo, tất cả đèn khẩn cấp của hội trường một lần nữa sáng lên, ngọn đèn từ thuần màu trắng dần dần biến thành đỏ đậm.Tư Căng thì như vậy, đứng ở trung tâm sân khấu, hướng về phía tất cả khán giả hiện trường, cúi chào thật sâu.Mắt thấy biểu diễn bắt đầu, chỗ ngồi khán giả rốt cuộc im lặng lại, tập trung tất cả ánh mắt đến trên người Tư Căng.Cúi chào xong, Tư Căng đứng thẳng, chậm rãi mở miệng:"Welcome to my worldEvery audience.It's time for the show!"

Đoạn văn này, là lời kịch nhạc công piano trong mỗi lần trước khi biểu diễn cũng sẽ đọc.Cũng là trích dẫn lời nói kinh điển lời kịch các khán giả thích nhất.Lời nói vừa ra, toàn trường bùng nổ!"

A a a a!

Mẹ của tôi ơi!

Thanh âm của chính Căng Căng chúng ta so với lồng tiếng còn dễ nghe hơn nhiều!

Có đoạn ngắn chưa phối âm hay không, tôi muốn cất giấu vật quý giá!!!

Làm đồ gia truyền!!!"

"Nhạc công piano sống rồi!

Tôi quá kích động!"

"Lạc Lâm Uyên!

Thù đoạt vợ không đội trời chung!"

"A a a a!

Tôi muốn điên rồi!

Tại sao màn hình lớn còn không sáng, là không cho Căng Căng chúng ta mặt mũi sao?"

Ngay khi có người lưu ý đến màn hình lớn, mặt đất chung quanh sân khấu bỗng nhiên nhô lên, ở phía sau sân khấu đúc thành một mặt tường bằng phẳng, che kín toàn bộ màn hình lớn đen nhánh.Chỗ khác biệt, trình độ nhô ra của mặt đất không giống nhau, khá có một loại mỹ cảm "nhìn ngang thành dãy núi nhìn dọc thành ngọn núi".Tiếp theo, bốn phía mặt đất mọc ra vài cọng cành khô màu đen không theo quy tắc.Ánh đỏ chiếu một cái, toàn bộ sân khấu liền thành lâu đài cổ xưa lạnh lẽo thời Trung Cổ.Quỷ dị lại mê người.Mà Tư Căng, tựa như quý tộc hút máu tới từ thời đại viễn cổ, hết sức ưu nhã đi tới bên piano ngồi xuống.Nhìn thấy tư thế này, khán giả đều giật mình sững sờ trong nháy mắt.Sau khi phản ứng kịp đây là hiệu quả sân khấu, tiếng thét chói tai thoáng chốc vang lên, gần như muốn tung nóc nhà hội trường lên!Thao tác rõ ràng bất chấp trật tự tự nhiên làm tất cả nhân viên công tác sau sân khấu đều kinh ngạc đến ngây người rồi.Đây không phải là bọn họ làm a!Bạch Tư Căng, rốt cuộc làm cái gì rồi?!Cả hội trường buổi lễ trao giải, trước sau sân khấu, không có người bất luận kẻ nào biết, Tư Căng dùng thần lực bày một bối cảnh biểu diễn mang tính nhập vai cho bản thân mình.Tiếng đàn dương cầm lên, mấy vạn khán giả dưới sân khấu không khống chế được thét chói tai."

A a a a!

Thì ra nguyên nhân màn hình lớn không sáng là ban tổ chức vì Căng Căng làm cảnh thực tế!

Quá đẹp trai rồi!

Tôi giống như cùng với Căng Căng về tới thời Trung Cổ!"

"Căng a!

Chúng ta thương lượng một chút, bộ phim tiếp theo diễn quỷ hút máu có được hay không?!

Em đưa mình đến trước mặt anh cho anh gặm!"

"Bảo bối!

Em muốn làm người hầu máu của anh!"

"Tình thương của mẹ biến chất!

Tôi muốn cắm sừng Lạc Lâm Uyên rồi!"

"Tôi cũng muốn!

Rút đao đi!"

Hiện trường, thỉnh thoảng có khán giả bởi vì tâm tình kích động trực tiếp té xỉu.Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa thì đỗ ba mươi mấy chiếc xe cứu thương.Một khúc kết thúc, tiếng vỗ tay như tiếng sấm.Kỹ thuật viên ánh sáng kiêm chức nào đó ngồi ở trong bóng tối, ánh mắt hồ ly dài nhỏ phức tạp, chân mày nhíu chặt lại.Làm sao mới một đêm, có nhiều người muốn cắm sừng y như thế?Hiện trường không ngừng thét chói tai, thẳng đến Tư Căng rời khỏi sân khấu mười mấy phút, vẫn như cũ đang kéo dài.Sau khi Tư Căng rời khỏi sân khấu, làm một trong những người nhà tổ chức chính của hội nghị Lạc Lâm Uyên không để ý lợi ích của mình có thể tổn thất chút nào, trực tiếp lái xe, từ cửa sau mang trẻ con rời khỏi hội trường.Trước khi rời đi, Tư Căng kiềm chế thần lực, xếp gọn tường đất và gỗ lồi ra của hội trường một lần nữa trở về dưới nền đất.Lại nhìn về phía Lạc Lâm Uyên, thở dài có chút đáng tiếc:"Trong chốc lát còn có buổi ký tặng đấy, em không ở, anh sẽ tổn thất một số tiền rất lớn, tổng giám đốc Lạc không phải là biết buôn bán nhất sao?

Làm sao cứ làm mua bán lỗ vốn rồi?"

Lạc Lâm Uyên lái xe, vẻ mặt nghiêm túc:"Tôi sợ các cô ấy ăn em."

Giọng điệu ghen tuông rõ rành rành.Tư Căng nhịn không được vui mừng lên tiếng: "Kế tiếp đi chỗ nào?"

Lạc Lâm Uyên: "Buổi ký tặng kết thúc, tất cả đạo diễn sản xuất và minh tinh sẽ ở khách sạn đế đô tổ chức tụ họp quan hệ hữu nghị một lần, bọn mình qua bên kia."

Tuy rằng trên miệng nói như thế, trong lòng nghĩ lại là:'Đi chỗ nào đều tốt, chỉ cần để cho Căng Căng của y rời khỏi đống fan đáng sợ xa một chút, đi chỗ nào đều tốt Maserati từ hội trường chạy ra, phóng đi mất hút.Không biết, Trần Vũ Cường đã nghiến răng nghiến lợi mua chuộc mấy tên sát thủ, lái một chiếc xe taxi tầm thường nhất, theo đuôi phía sau.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0047: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 47


CHƯƠNG 0047: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 47EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Buổi giao lưu kết bạn của các minh tinh, đơn giản chính là một đám người, ôm mục đích mạnh mẽ tập trung cùng một chỗ.Lôi kéo tài nguyên qua lại, mở rộng các mối quan hệ.Loại địa phương này, Lạc Lâm Uyên lăn lộn như cá gặp nước.Y trời sinh khéo léo, am hiểu xã giao, vẫn có thể cho người ta ghi lại ấn tượng tốt, để cho người ta nguyện ý thành tâm thành ý vô cùng tin tưởng mà hợp tác với y.Thế nhưng, Tư Căng chẳng muốn đi.Thứ nhất, cậu khinh thường lãng phí thời gian ở trường hợp này.Thứ hai, cậu có Lạc Lâm Uyên.Vì vậy, thì ngồi một mình ở một góc xó xỉnh uống rượu.Trước khi quan hệ hữu nghị bắt đầu, Lạc Lâm Uyên pha chế cho cậu mười mấy ly rượu ngọt.Đủ cậu uống đến say không còn biết gì.Tư Căng vừa uống rượu, vừa nhìn Lạc Lâm Uyên mặt mang ý cười nói chuyện làm ăn.Nhìn một chút, liền có chút nhàm chán.Dứt khoát bưng ly rượu lên, đi dạo ở sân sau.Cuối tháng Tám thuộc về đầu thu, gió mát kéo tới, mang đi khô nóng của ngày mùa hè, thổi đến lòng người đặc biệt dễ chịu.Tư Căng thì một thân một mình, im lặng đứng ở dưới ánh trăng.Lúc đầu chuẩn bị thưởng thức ngắm hoa, thế nhưng, còn không có đi hai bước, thì thấy một cái bóng ở phía sau cấp tốc rút ngắn, trong tay còn cầm một cây chùy.Khóe môi Tư Căng kéo lên, qua tay hắt rượu đến bên trong mắt người nọ.Tinh chuẩn không có lầm.Rồi sau đó, đoạt lấy chùy của hắn.Bốp!Gõ đầu đối phương nở hoa.Sát thủ còn chưa mở mắt ra, thì bị một gậy này đập choáng váng, ầm mà ngã trên mặt đất.Lúc này, bốn sát thủ quần áo thường phân biệt từ bốn phương hướng đi tới, dần dần vây quanh Tư Căng ở ngay chính giữa.Trần Vũ Cường chắp tay sau lưng, dương dương đắc ý từ phía sau một đám sát thủ bước chậm đi ra.Mặt mũi già nua, mang theo ý cười âm hiểm tàn nhẫn:"Bạch thiếu thân thủ không tệ a, chẳng qua kế tiếp, mày có thể thì không có vận khí tốt như thế."

Tư Căng mỉm cười chào hỏi với ông ta:"Đạo diễn Trần, tôi không phải là hố sạch toàn bộ thân gia của ông rồi sao?

Đến mức luẩn quẩn trong lòng như thế, tới tự tìm đường chết sao?"

"Nói khoác hết bài này đến bài khác!"

Đạo diễn Trần tức giận khiển trách:"Sau khi không có tiền tao bị người người hô đánh!

Vợ con đều chạy rồi!

Đây đều là lỗi của mày!

Hôm nay tao thì muốn mày để mạng lại bồi thường!"

"Ha hả."

Tư Căng giống như nghe được một truyện cười vô cùng hay, nhịn không được cười khẽ lên.Cậu âm thầm mở một đạo kết giới, khóa đám người đạo diễn Trần ở trong đó, để tránh bị người quấy rối phát huy:"Đạo diễn Trần, chỉ bằng mấy cá hôi tôm thối này cũng muốn mạng tôi?

Tôi đã nói ông xem thường tôi rồi đi?

Đúng rồi, biểu diễn ở hội trường hôm nay của tôi có phải ông không có xem hay không a?

Không bằng, tôi bây giờ diễn lại một lần cho ông."

Nói xong, thì nâng tay đánh búng ngón tay.Đất chung quanh tức khắc nhô ra, giam bốn sát thủ cùng với Trần Vũ Cường toàn bộ ở trong đó.Tiếp theo, đất mới mẻ sinh ra từng cành khô sắc nhọn một, trong nháy mắt đâm bốn sát thủ thành cái sàng.Máu tươi giàn giụa.Mùi tanh nhẹ kích thích thần kinh nhạy cảm của Tư Căng.Cậu hơi nhắm mắt, khẽ ngửi một chút, giống như là kẻ nghiện gặp được cây thuốc phiện lâu ngày không thấy, như mê như say.Sau một khắc, con mắt hoa đào xinh đẹp mở ra, lộ ra con ngươi màu xanh lam trong suốt.Giống như Diêm La đi ra từ trong địa ngục, từng bước một tới gần Trần Vũ Cường:"Đạo diễn Trần, thế nào?

Biểu diễn của tôi đặc sắc sao?"

Trần Vũ Cường cả người run rẩy, không thể tin tưởng nhìn Tư Căng, tròng mắt đều sắp trừng ra ngoài rồi.Sao sẽ như vậy?Bạch Tư Căng tại sao có thể khống chế đất đai và cây cối?Cậu ta tại sao giết người lại có thể bình tĩnh như thế.Còn có con mắt của cậu ta, tại sao biết đổi màu?!Lẽ nào, Bạch Tư Căng không phải là con người?Nghĩ đến chỗ này, sắc mặt Trần Vũ Cường trắng bệch một trận, sợ hãi đến cực điểm, run lẩy bẩy nhắc nhở:"Bạch Tư Căng, mày đừng tới đây!

Giết người là phạm pháp!

Tao nói cho mày!

Giết người là phạm pháp!"

"Phải không?"

Tư Căng dừng lại ở trước người ông ta, mỉm cười nhàn nhạt.Giọng của ác ma, lại êm tai như thiên sứ vậy:"Ai biết?"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0048: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 48


CHƯƠNG 0048: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 48EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Trần Vũ Cường triệt để sợ choáng váng rồi, bắt đầu giãy giụa lung tung, thét chói tai:"Người tới a!

Giết người rồi!

Bạch Tư Căng muốn giết tôi!"

Thế nhưng, thanh âm của ông ta hoà vào bên trong gió, không có được bất kỳ trả lời nào.Tư Căng có ý tốt mà giải thích:"Đạo diễn Trần, đừng uổng phí sức lực, chỗ này là khu kết giới của tôi, người phàm nhìn không thấy cũng không nghe được."

Trần Vũ Cường hít sâu một hơi khí lạnh, không ngừng có bọt mép tràn ra từ trong miệng.Bạch Tư Căng, thật không phải là con người!Giải thích xong, Tư Căng lần thứ hai lấy cành khô ra, một nhát đâm xuyên qua cổ họng của ông ta.Rồi sau đó, lười biếng vẫy vẫy tay, dùng thần lực hòa tan tất cả thi thể đều đưa đến chỗ sâu tâm trái đất rồi.Sáu người sống, trong nháy mắt bốc hơi tại nhân gian.Cùng lúc đó, âm thanh nhắc nhở lạnh như băng của hệ thống vang lên ở trong đầu:[Đinh, chúc mừng kí chủ đi hết toàn bộ nội dung vở kịch, hoàn thành nhiệm vụ vị diện gốc, khen thưởng 10 điểm thưởng.]Một âm thanh nhắc nhở đánh thức Tiểu Yêu đang ngủ.Nó lập tức hưng phấn nhảy dựng lên, một chân đá rơi chăn nhỏ xuống:[A a a a!

Nội dung vở kịch bỗng nhiên thì đi hết rồi, điểm thưởng bỗng nhiên thì tới tay!][Đại nhân, ngài đã làm cái gì rồi a?]Tư Căng đáp qua quýt bình thường: "Ta đã giết sáu người."

Tiểu Yêu: [...]Tiểu Yêu: [...]Tiểu Yêu: [...][A a a a!] nó phản ứng một lúc lâu, rốt cuộc hét rầm lên, chạy lung tung ở trong thức hải:[Đại nhân thật đáng sợ thật đáng sợ thật đáng sợ! ヾ()]Tư Căng dùng thần lực cố định nó, tiếp tục hù dọa:"Đáng tiếc, tình cảnh kia ngươi không có quay lại, rất đặc sắc, lần sau nhất định phải nhớ kỹ đúng lúc ghi chép nga."

Mắt Tiểu Yêu chứa nước mắt vui mừng, khuất phục về phía cường quyền:[Được, đại nhân, ta nhớ kỹ rồi. °ˉˉ°]"Ngoan."

Tiểu Yêu nhịn hoảng sợ sửa sang lại 10 điểm thưởng tới tay, hỏi:[Đại nhân, nội dung vở kịch đi hết rồi, chúng ta phải đi vị diện sau sao?]Tư Căng không nói, chỉ là thu kết giới lại, đứng xa xa nhìn Lạc Lâm Uyên sau khi tạm biệt cùng người trong phòng, tới tìm cậu.Một lúc lâu mở miệng: "Không đi. y ở chỗ này, ta chỗ nào đều không đi.

10 điểm thưởng cho ngươi hết, ngươi trước tiên đi thăng cấp hệ thống đi.

Thăng cấp xong rồi trở về gặp ta."

Tiểu Yêu muốn khuyên, thế nhưng không lay chuyển được Tư Căng, không thể làm gì khác hơn là tạm thời rời khỏi.Lúc này, Lạc Lâm Uyên vừa lúc cầm áo khoác đi ra từ trong phòng.Tư Căng nhìn thấy y, rất xa thì bắt đầu giả vờ say.Dưới chân lơ lửng, lảo đảo nghiêng ngã đi về phía người yêu của cậu.Quả quyết đụng y rồi ngã vào lòng y.Lạc Lâm Uyên rất tự nhiên ôm lấy cậu, cười hỏi: "Uống nhiều rồi?"

Tư Căng làm nũng: "Rượu chú pha chế uống ngon."

Lạc Lâm Uyên khẽ đẩy cậu ra, khoác áo khoác lên cho cậu:"Đừng để bị lạnh, về nhà đi."

"Em không nhúc nhích được nữa, chú cõng em đi."

Hồ ly rất xảo quyệt: "Chỉ gọi chú nhưng cõng không được a."

Tư Căng dựa vào trên người y, cực kỳ nể tình thuận theo y mà hỏi:"Vậy nên gọi cái gì?"

"Gọi ông xã."

"Ông xã."

Hai chữ đơn giản dễ hiểu, nghe đến Lạc Lâm Uyên da đầu tê dại một trận.Y không có nghĩ đến Tư Căng sẽ không chút do dự gọi ra, so với mua vé xổ số trúng ba chục triệu còn vui vẻ hơn nhiều.Lúc này cõng cậu lên, về tới trên xe.Một đêm không ngủ.Khẽ rên duyên dáng.Lúc tình ý đậm sâu nhất, Lạc Lâm Uyên bỗng nhiên tới một câu:"Căng Căng, kết hôn đi."

Tư Căng tình trạng kiệt sức, nhưng tốt xấu còn không có đánh mất lý trí:"Không có nhẫn kim cương, không kết!"

"Tôi sớm thì thiết kế tốt rồi, đưa đến tiệm châu báu đặt hàng theo yêu cầu, ngày mai liền có thể cầm về."

Tư Căng kiên trì: "Nhìn thấy nhẫn kim cương rồi hãy nói!"

Bởi vì sự cố chấp của Tư Căng, thời gian kế tiếp, Lạc Lâm Uyên lăn qua lăn lại đặc biệt tàn nhẫn.Ngày thứ hai, không còn Tiểu Yêu che đậy cảm giác đau, Tư Căng thật sự nằm cả ngày.Cùng lúc, ở trong lòng mắng hồ ly nào đó mười ngàn câu lão cầm thú!Ban đêm, Lạc Lâm Uyên lấy nhẫn kim cương trở về, hào hứng tràn trề mở ra cho Tư Căng xem.Hình thoi, phía trên còn có hoa văn đặc biệt, óng ánh sáng bóng.Nhìn kỹ, bên trong chiếc nhẫn, còn khảm hai chữ —— Nguyện Cảnh*.* 愿景 [yuànjǐng] aka tương laiTư Căng hỏi: "Đây là ý tứ gì?"

"Fan CP đặt tên, tôi cảm thấy không tệ.

Uyên Căng, chính là tương lai tốt đẹp a."

Tốt đi, nhìn ở trên mặt hồ ly già dụng tâm như thế, Tư Căng đáp ứng đi đăng ký kết hôn.Hôn lễ làm cực kỳ long trọng, nhân duyên của Lạc Lâm Uyên rất tốt, gần như nửa người giới giải trí đều tới chúc mừng.Trong khoảng thời gian ngắn, "Tương lai CP ngọt ngào cao" Không cần dùng tiền, liền bá chiếm bảng hotsearch ba ngày.Sau đó a, bọn họ sẽ cùng du lịch, cùng tham dự hoạt động, cùng rút khỏi giới giải trí.Chỉ cùng nhau, trông coi nhau cả đời....Trong giây phút hấp hối, Lạc Lâm Uyên nằm ở trên giường bệnh, trong tay siết chặt tay Tư Căng, trong đôi mắt dài nhỏ đầy nước mắt:"Căng Căng, hầm rượu trong nhà đặt rất nhiều rượu.

Có chút là tôi pha chế tốt, có chút chỉ là nguyên liệu, thế nhưng tôi ở phía trên để cách điều chế.

Sau này chú không thể pha chế cocktail cho em nữa rồi, em phải tự mình chăm sóc tốt bản thân mình."

Tư Căng không nói, chỉ là nắm tay Lạc Lâm Uyên.Giống như điên truyền thần lực về phía trong thân thể dầu hết đèn tắt này.Hy vọng có thể bù đắp lại một chút sinh mệnh của y.Một ngày, một giờ, một phút, cho dù là một giây cũng tốt.Chú, làm bạn với em một chút.Lại làm bạn với em một chút thôi.Em cô đơn năm trăm năm, thật vất vả mới chờ được một người là anh.Chớ đi, không cần đi!"

Nói tốt rồi đời đời kiếp kiếp."

Lạc hồ ly luôn luôn khôn khéo xem không hiểu vẻ mặt của trẻ con nhà mình lúc này.Liền chỉ là tự mình nói:"Kiếp sau, tôi đi tìm em, em nghìn vạn lần phải đợi tôi.

Không nên...

Không nên thích người...

Người khác..."

Thẳng đến người trước mặt cũng không còn hơi thở nữa.Tư Căng mới ngừng tay.Cậu mặt không biểu tình đứng lên từ bên giường bệnh, nhàn nhạt nói câu:"Nhân loại thật đúng là sinh vật yếu đuối."

Lại là ở sau khi an táng xong Lạc Lâm Uyên, tự sát ở trước mộ phần y một cách kiên quyết không lùi bước.Cổ thân thể này tắt thở trước, Tư Căng dùng thần lực truyền tống thân thể mình đến trong quan tài Lạc Lâm Uyên.Ôm người yêu của cậu, vĩnh biệt cõi đời.Không biết qua bao lâu, bên tai vang lên âm thanh quen thuộc:[Đại nhân, ta tới tìm ngài, chúng ta nên đi thế giới kế tiếp.]Tư Căng cảm giác được linh hồn của mình đang bị hút ra.Cậu nhắm mắt lại, cuối cùng hôn thi thể được thần lực bảo vệ vạn năm không mục của Lạc Lâm Uyên một cái.Khóe môi cong lên một tia ý cười lâu ngày không thấy.Có chút rét, có chút lạnh, mang chút chờ mong khát máu.Chú, anh nói đời đời kiếp kiếp cũng sẽ yêu tôi.

Tôi thật sự là không thể chờ đợi được muốn xem xem linh hồn của anh có thể thật sự đi theo tôi hay không.

Anh sẽ làm tròn hứa hẹn đi?[vị diện sắp ra mở ra...]===---0o0o0o0---===HẾT THẾ GIỚI 1---0o0o0o0---
 
Back
Top Bottom