Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1170: Ra tay đánh nhau



Kỷ Trác thực sự nổi giận, không phải chỉ dọa suông.

Kỷ Mẫn dựa vào lòng Nhiếp Chiêu, khóe miệng giật giật, "Tiêu rồi, anh Trác nổi điên rồi."

Nhiếp Chiêu đưa tay véo vành tai cô, cười như không cười: "Hiểu mà, nếu là anh, anh cũng nổi điên."

Nhiếp Chiêu nói xong, mở cửa xe bước xuống.

Nhiếp Chiêu vừa bước xuống xe, còn chưa đứng vững đã bị Kỷ Trác túm cổ áo, ấn vào cửa xe.

"Rầm" một tiếng, ngay cả Kỷ Mẫn ngồi trong xe cũng giật mình.

Kỷ Trác tức giận, tay túm cổ áo Nhiếp Chiêu, ấn vào cổ anh ta, "Mẹ kiếp, ông đang làm cái trò gì trước cửa nhà tôi vậy?"

Nhiếp Chiêu cao gần bằng Kỷ Trác, hai người gần như nhìn thẳng vào nhau.

Nhiếp Chiêu nhếch môi, "Ông không phải đã nhìn thấy rồi sao?"

Kỷ Trác nghiến răng nghiến lợi: "Tôi muốn nghe chính miệng ông nói, người phụ nữ trong xe là ai?"

Nhiếp Chiêu dựa người ra sau, lấy bao thuốc từ trong túi ra, nghiêng đầu ngậm một điếu, châm lửa, "Kỷ Mẫn."

Kỷ Trác, "Ông..."

Kỷ Trác chưa kịp nói hết câu đã đấm thẳng vào mặt Nhiếp Chiêu.

Cú đấm này của Kỷ Trác dùng hết sức lực, nhưng Nhiếp Chiêu không né cũng không tránh, cứ thế chịu đòn.

"Nhiếp Chiêu, ông thiếu gì phụ nữ mà lại ra tay với em gái tôi?"

"Ông bao nhiêu tuổi, nó bao nhiêu tuổi?"

"Hai người còn cách nhau thân phận đấy!"

Cú đấm vừa rồi của Kỷ Trác trúng vào má trái của Nhiếp Chiêu, khiến anh bị chảy máu chân răng, anh cúi đầu xuống nhổ một bãi máu xuống đất.

Thấy vậy, cơn giận của Kỷ Trác không những không giảm mà còn tăng lên: "Ông đừng tưởng nhổ hai bãi máu là có thể coi như xong chuyện.

Nhiếp Chiêu ném điếu thuốc xuống đất dẫm tắt, ngẩng đầu lên: "Tôi không nghĩ là có thể coi như xong chuyện, còn đánh nữa không? Hôm nay để ông đánh cho đã."

Thái độ dửng dưng của Nhiếp Chiêu đã chọc giận Kỷ Trác hoàn toàn.

Kỷ Trác mặt mày tím tái, xắn tay áo lên, đi về phía Nhiếp Chiêu.

Thấy nắm đấm của anh sắp giáng xuống, Nhiếp Chiêu dùng lưỡi đẩy chiếc răng bị lung lay vì cú đấm vừa rồi, nói: "Muốn đánh thì cứ đánh, nhưng Kỷ Mẫn, tôi nhất định phải có được.

Kỷ Trác, "Có con mẹ anh!"

Kỷ Trác đã nói hết những lời lẽ tục tĩu mà anh ta tích lũy được hơn ba mươi năm qua trong ngày hôm nay.

Anh ta ra tay với Nhiếp Chiêu không hề nương tay, đánh đến mức mắt đỏ hoe.

Nếu không phải Kỷ Mẫn kịp thời xuống xe ngăn cản, thì tối nay Nhiếp Chiêu chắc chắn sẽ mất nửa cái mạng.

"Đủ rồi!"

Kỷ Mẫn dùng hết sức kéo Kỷ Trác ra, dang hai tay chắn trước mặt Nhiếp Chiêu, "Anh, được rồi đấy."

Kỷ Trác tuy đánh Nhiếp Chiêu, nhưng vừa rồi anh ta mất lý trí, mấy lần đấm vào cửa kính xe, hai tay cũng bị thương không nhẹ.

Kỷ Trác nhìn Kỷ Mẫn hít sâu một hơi, cuối cùng chỉ vào cô nói, "Về nhà, chuyện này không liên quan đến em."

Kỷ Mẫn kiên quyết bảo vệ Nhiếp Chiêu, "Sao lại không liên quan đến em? Anh, anh ấy là bạn trai em."

Câu nói "bạn trai" của Kỷ Mẫn khiến Nhiếp Chiêu đang cúi đầu đỏ hoe mắt.

Nhiếp Chiêu siết chặt tay, vì dùng sức quá mạnh nên các khớp xương kêu răng rắc.

Kỷ Mẫn nghe thấy tiếng động, tưởng anh bị đau, không quay đầu lại mà tiếp tục đối đầu với Kỷ Trác: "Nếu anh dám đánh anh ấy bị thương, em sẽ không tha cho anh đâu.

Kỷ Trác, "Anh ta cho em uống bùa mê thuốc lú gì vậy? Kỷ Mẫn, đầu óc em bị úng nước à?"

Kỷ Mẫn ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Kỷ Trác: "Anh mới bị làm sao ấy, anh mới bị người ta cho uống bùa mê thuốc lú ấy, ít ra chúng em cũng là thật lòng yêu nhau, còn anh? Làm 'chó li.ếm' bao lâu rồi? Trong giới 'chó liế.m' ở thành phố Bạch, anh đã đạt đến một tầm cao mới rồi đấy."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1171: Ra mắt gia đình



Hai câu nói này của Kỷ Mẫn đã chọc đúng chỗ ngứa của Kỷ Trác.

Kỷ Trác tức giận, giơ tay lên định túm cổ áo Kỷ Mẫn, Nhiếp Chiêu thấy vậy, tưởng anh ta muốn động thủ với Kỷ Mẫn, liền nắm lấy cổ tay cô kéo ra sau lưng mình.

Tay Kỷ Trác đang giơ giữa không trung cứng đờ lại.

Hai người đàn ông nhìn nhau, không khí như có tia lửa điện xẹt qua.

Nhiếp Chiêu lạnh lùng nói: "Là tôi trêu chọc cô ấy trước, ông có gì thì nhắm vào tôi."

Nhiếp Chiêu vừa dứt lời, Kỷ Mẫn đã nhô đầu ra từ phía sau anh: "Cái gì mà anh trêu chọc em trước, rõ ràng là em đã 'cưỡng h**p' anh vào cái đêm em say rượu."

Nhiếp Chiêu quay đầu nhìn cô: "Im miệng."

Kỷ Mẫn dùng tay còn lại, giật tóc anh: "Giỏi lắm phải không? Bị đánh te tua thế này rồi còn ra vẻ ta đây? Đã già rồi còn để bị đánh cho tàn phế, em..."

Kỷ Mẫn không biết lấy đâu ra sức lực, bị Nhiếp Chiêu kéo lùi lại hai bước.

Nhìn thấy hai người tương tác với nhau, Kỷ Trác giật giật khóe miệng.

Đúng lúc Kỷ Trác cảm thấy hai người quá ồn ào, định quát cho họ im lặng thì giọng nói của mẹ Kỷ vang lên sau lưng anh ta.

"Chuyện gì vậy?"

"Kỷ Trác, con đánh nhau à?"

Kỷ Trác: "..."

Kỷ Mẫn nghĩ thầm: Thôi xong.

Nhiếp Chiêu xoa xoa bàn tay đang nắm lấy Kỷ Mẫn, nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy: "Hình như tiến triển hơi nhanh thì phải."

Kỷ Mẫn cười gượng, cũng hạ giọng nói: "Bỏ hai chữ 'hình như' và 'hơi' đi."

Đây là hình như hơi nhanh sao?

Đây rõ ràng là đang ngồi tên lửa đấy chứ?

Kế hoạch của cô rõ ràng là hai người tìm hiểu nhau nửa năm, đợi tình cảm ổn định rồi mới nói với gia đình.

Ai ngờ...

Quả nhiên, người tính không bằng trời tính.

Tất cả đều là do số phận an bài!!

Mẹ Kỷ vốn định ra ngoài đi dạo sau bữa tối, bỗng nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, vì tò mò nên bà đã cùng người giúp việc ra xem.

Không ngờ lại nhìn thấy con trai, con gái mình và Nhiếp Chiêu.

Bầu không khí giữa ba người tuy không đến mức căng thẳng, nhưng lại có chút kỳ lạ.

"Kỷ Trác đánh nhau với Tiểu Nhiếp à?"

"Có ai trong ba đứa nói cho mẹ biết chuyện gì đã xảy ra không?"

Mẹ Kỷ nói xong, thấy ba người còn lại im thin thít, liền chỉ vào Kỷ Mẫn, người có vẻ đứng ngoài cuộc nhất: "Mẫn Mẫn, con nói xem nào."

Kỷ Mẫn giật mình, một lúc sau, cô cười gượng: "Mẹ, con, con nói, không, không tiện lắm đâu."

Mẹ Kỷ: "Bảo con nói thì con cứ nói, lắm lời làm gì."

Trong ấn tượng của bà, Nhiếp Chiêu không phải là người thích gây chuyện, con trai bà do bà nuôi nấng, càng không phải là người như vậy.

Hai người vốn dĩ không gây chuyện thị phi mà lại đánh nhau, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Mẹ Kỷ nói xong, nhìn chằm chằm vào Kỷ Mẫn.

Bị ánh mắt của mẹ Kỷ nhìn chằm chằm, Kỷ Mẫn chột dạ, một lúc lâu sau, cô mới đi ra từ phía sau Nhiếp Chiêu, đưa tay sờ sờ mũi: "Thực, thực ra cũng không có gì, chuyện nhỏ thôi."

Mẹ Kỷ: "Nói."

Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết muốn biết đáp án của mẹ Kỷ, Kỷ Mẫn biết hôm nay mình không thể trốn tránh được nữa, cô hít sâu một hơi, nghĩ thầm dù sao cũng phải đối mặt, liền nghiến răng nói: "Mẹ, con có bạn trai rồi."

Mẹ Kỷ ngơ ngác: "Cái gì?"

Kỷ Mẫn lặp lại: "Con có bạn trai rồi."

Mẹ Kỷ vẫn chưa hoàn hồn: "Chuyện này có liên quan gì đến việc con trai mẹ đánh nhau với Tiểu Nhiếp..."

Mẹ Kỷ đang nói thì đột nhiên ý thức được điều gì đó, bà nhìn Kỷ Mẫn một lúc, rồi quay sang nhìn Nhiếp Chiêu.

Kỷ Mẫn nói nhỏ như muỗi kêu: "Bạn trai con là Nhiếp Chiêu."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1172: Cái rau ngon lành gì thế này



Có khoảnh khắc, mẹ Kỷ tưởng mình nghe nhầm.

Bà nhìn chằm chằm vào miệng Kỷ Mẫn.

Mỗi từ phát ra bà đều nghe rõ, nhưng ghép lại với nhau thì chẳng hiểu gì cả.

Không biết bao lâu sau, Kỷ Mẫn run rẩy nói, "Mẹ."

Mẹ Kỷ mặt mày sa sầm, "Vào nhà rồi nói."

Nói xong, mẹ Kỷ lạnh lùng xoay người bước đi.

Nhìn bóng lưng mẹ Kỷ, Kỷ Mẫn mím môi, quay sang nhìn Nhiếp Chiêu, "Anh còn chịu được một trận đòn nữa không?"

Khóe miệng Nhiếp Chiêu có vết thương, khi cười rất đau: "Chị dâu đánh người mạnh tay lắm sao?"

Nhiếp Chiêu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhẹ hơn anh trai em."

Nhiếp Chiêu, "Chịu được."

Nhìn khuôn mặt bị thương nhưng vẫn cố gắng cười của Nhiếp Chiêu, Kỷ Mẫn nhếch môi nói, "Nhiếp Chiêu, thật ra nếu bây giờ anh chia tay với em, thì mẹ em..."

Kỷ Mẫn chưa nói hết câu, sắc mặt Nhiếp Chiêu đột nhiên lạnh xuống: "Em muốn chia tay với anh?"

Kỷ Mẫn nhíu mày, "Em không phải sợ anh bị đánh sao?"

Nhiếp Chiêu nghiến răng, "Anh không sợ đau."

Kỷ Mẫn và Nhiếp Chiêu đang rỉ tai nhau, Kỷ Trác đứng bên cạnh, trợn mắt nhìn hai người: "Đi thôi, đừng có làm trò uyên ương khổ mệnh ở đây nữa."

Kỷ Mẫn nghe thấy liền quay đầu trừng mắt nhìn Kỷ Trác: "Đều tại anh."

Kỷ Trác: "Liên quan gì đến anh? Dù hôm nay không có anh, em nghĩ hai người có thể giấu được bao lâu?"

Nói xong, Kỷ Trác liếc nhìn Nhiếp Chiêu, "Giỏi lắm, còn đỏ cả mắt."

Nhiếp Chiêu lạnh lùng liếc nhìn anh ta, không nói gì.

Vài phút sau, ba người xuất hiện trong phòng khách nhà họ Kỷ.

Ba người đang định ngồi xuống, mẹ Kỷ bưng một cốc trà lên uống một ngụm, chậm rãi nói, "Ba đứa giỏi lắm, đừng ngồi nữa, đứng đấy đi."

Kỷ Mẫn, "..."

Nhiếp Chiêu, "..."

Kỷ Trác không phục, "Mẹ, chuyện này thì liên quan gì đến con? Là hai người họ yêu nhau..."

Chưa kịp để Kỷ Trác nói hết câu, mẹ Kỷ đã liếc nhìn anh ta, cười như không cười, "Vậy con ngồi xuống đi?"

Kỷ Trác rụt cổ, "Không, không cần, con, con thích đứng."

Tuy bình thường mẹ Kỷ luôn toát ra phong thái của một tiểu thư khuê các, nhưng khi bà nổi giận, ngay cả bố Kỷ cũng không dám nói nửa lời.

Kỷ Trác nói xong, đưa tay lên sờ mũi.

Kỷ Mẫn thấy vậy, nhỏ giọng cười khẩy: "Đáng đời."

Kỷ Trác cúi đầu nhìn cô, "Anh chỉ bị mắng thôi, còn hơn lát nữa có người bị đánh."

Kỷ Mẫn nghe vậy liền sốt ruột: "Anh nói ai đấy?"

Kỷ Trác nói: "Anh có nói em đâu, em cuống lên làm gì? 'Người nào đó' còn chưa cuống lên kìa."

Nghe thấy lời của Kỷ Trác, Kỷ Mẫn tức giận đến mức giậm mạnh chân lên mu bàn chân anh.

Cú giẫm này của Kỷ Mẫn hoàn toàn là "trả thù riêng", Kỷ Trác đau đến mức mặt mày tái mét, nếu không phải có mẹ Kỷ ở đây, chắc chắn anh ta sẽ nhảy dựng lên.

Kỷ Mẫn và Kỷ Trác suýt chút nữa thì đánh nhau, mẹ Kỷ lại không thèm nhìn hai người họ, mà dồn toàn bộ ánh mắt vào Nhiếp Chiêu.

Phải công nhận rằng, dù Nhiếp Chiêu là người mới đến Bạch Thành, nhưng lại nhanh chóng vươn lên dẫn đầu.

Cho dù là thủ đoạn kinh doanh hay ngoại hình, anh ta đều là người xuất sắc.

Mấy hôm trước, bà vừa nói muốn giới thiệu đối tượng cho Nhiếp Chiêu, người liên lạc với bà nhiều đến mức suýt làm nổ tung điện thoại của bà.

Bà cũng đã từng nghĩ Nhiếp Chiêu sẽ thích kiểu con gái như thế nào.

Nhưng bà nằm mơ cũng không ngờ đến...

Mẹ Kỷ nghĩ vậy, hơi nghiêng đầu nhìn Kỷ Mẫn.

Lúc này, Kỷ Mẫn và Kỷ Trác đang cãi nhau chí chóe. Hai anh em chẳng hề ghét bỏ nhau, anh một câu tôi một câu, đấu khẩu không ngừng.

Mẹ Kỷ thu hồi ánh mắt, xoa thái dương, cơn tức giận vừa nãy ở ngoài cửa tiêu tan hơn phân nửa.

Thứ này, sao Nhiếp Chiêu lại thích được chứ?

Con gái nhà người ta yêu đương, bố mẹ đều có cảm giác "cải trắng nhà mình" bị heo ủi mất, nhưng đến lượt nhà mình, mẹ Kỷ cảm thấy Nhiếp Chiêu dường như mới giống cây cải trắng kia hơn.

Mẹ Kỷ cố gắng điều chỉnh cảm xúc, một lúc sau, bà ngẩng đầu hỏi Nhiếp Chiêu: "Hai đứa bắt đầu như thế nào?"

Chưa kịp để Nhiếp Chiêu trả lời, Kỷ Mẫn đã nhanh nhảu đáp: "Con say rượu, 'cưỡng h**p' anh ấy."

Mẹ Kỷ nghĩ thầm: Ta biết mà!!
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1173: Nỗi buồn dâng trào



Lời nói của Kỷ Mẫn khiến mẹ Kỷ càng thêm chột dạ khi hỏi những câu tiếp theo.

Sau khi hỏi vài câu xã giao, mẹ Kỷ hỏi Nhiếp Chiêu: "Cậu thích gì ở Mẫn Mẫn?"

Nhiếp Chiêu nghiêm túc trả lời: "Thẳng thắn, tốt bụng."

Mẹ Kỷ nghĩ thầm: Hiểu rồi, nói trắng ra là không có đầu óc.

Mẹ Kỷ nhíu mày, "Nhiếp Chiêu, tôi cũng không vòng vo với cậu nữa, chúng ta nói thẳng, với điều kiện của cậu, hoàn toàn có thể tìm được người tốt hơn Kỷ Mẫn."

Kỷ Mẫn, "??"

Kỷ Trác cố nén cười.

Nhiếp Chiêu, "Cháu biết rất rõ người khác đến với cháu đều gì điều kiện của cháu".

Mẹ Kỷ cười: "Vậy sao cậu biết Mẫn Mẫn không phải vì điều kiện của cậu mà đến với cậu?"

Nhiếp Chiêu nhếch mép, rất thẳng thắn: "Cô ấy không có đầu óc đó."

Kỷ Mẫn, "??"

Kỷ Trác không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.

Mẹ Kỷ không ngờ Nhiếp Chiêu lại trả lời thẳng thắn như vậy, bà cúi đầu uống trà, cảm thấy hơi mất mặt, nhưng lại phải thừa nhận Nhiếp Chiêu nói đúng là sự thật.

Con gái bà đúng là không có đầu óc đó.

Nếu nó tốt với ai, thì đó là thật lòng thật dạ tốt với người ta.

Nếu nó thích ai, thì đó là đơn thuần thích người đó, tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp vì thân phận địa vị hay các điều kiện bên ngoài của người đó.

Sau khi Nhiếp Chiêu nói xong, không khí trong phòng khách im lặng vài giây, mẹ Kỷ hắng giọng nói tiếp, "Cậu cũng biết tình hình của Kỷ Trác, vì chuyện của nó với Liễu Trữ, nhà họ Kỷ chúng tôi bây giờ gần như đã trở thành trò cười của cả Bạch Thành."

Kỷ Trác, "..."

Kỷ Mẫn không nhịn được cười.

Nhiếp Chiêu gật đầu tiếp lời, "Cháu biết, dì yên tâm, nếu cháu và Kỷ Mẫn ở bên nhau, chỉ cần cô ấy không chia tay với cháu, cháu chắc chắn sẽ không làm chuyện có lỗi với cô ấy."

Mẹ Kỷ giật giật khóe miệng, rõ ràng là không ôm nhiều hy vọng, "Hy vọng là vậy."

Nhiếp Chiêu, "Nếu dì không yên tâm, chỉ cần dì và Kỷ Mẫn đồng ý, cháu có thể kết hôn bất cứ lúc nào."

Nhiếp Chiêu có thái độ chân thành, mẹ Kỷ nghe thấy liền sáng mắt.

Chưa kịp để mẹ Kỷ lên tiếng, Kỷ Trác đã là người đầu tiên đứng ra phản đối, "Con không đồng ý!!"

Kỷ Mẫn chen vào, "Anh không đồng ý cái gì? Đâu phải anh lấy chồng."

Kỷ Trác trừng mắt nhìn cô, "Em mới quen anh ta được mấy ngày? Em biết anh ta là người thế nào không? Nếu anh ta ra ngoài lăng nhăng, nếu sau này anh ta bỏ rơi em..."

Kỷ Mẫn, "Trước đây không phải anh nói với em anh ta rất tốt, thanh tâm quả dục, giống như Phật tử sao?"

Kỷ Trác cứng họng.

Hình như anh ta thực sự đã từng nói câu này.

Kỷ Trác im lặng, suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng hít sâu một hơi nói, "Đàn ông đều dễ thay đổi, trước đây anh ta tốt, không có nghĩa là sau này anh ta sẽ tốt, biết đâu một ngày nào đó..."

Kỷ Trác đang nói thì Nhiếp Chiêu lạnh nhạt cắt ngang, "Ông không thể vì con đường hôn nhân của cậu gập ghềnh mà đặt chướng ngại vật trên con đường hôn nhân của người khác."

Câu nói này của Nhiếp Chiêu đã chọc đúng chỗ đau của Kỷ Trác.

Kỷ Trác lập tức nổi đóa: "Buồn cười thật, hôn nhân của tôi gặp trắc trở? Ông nói hôn nhân của tôi gặp trắc trở?"

Kỷ Trác cười lạnh hai tiếng, quay sang nhìn mẹ Kỷ đang ngồi trên ghế sofa, "Mẹ, mẹ nói cho anh ta biết, con đường hôn nhân của con có trắc trở không?"

Không ngoa khi nói rằng, số người theo đuổi anh ta xếp hàng có thể nối vòng quanh Bạch Thành hai vòng rưỡi.

Kỷ Trác nói xong, khoanh tay chờ câu trả lời của mẹ Kỷ.

Mẹ Kỷ liếc nhìn anh ta, chậm rãi uống trà, một lúc sau mới nói, "Trắc trở."

Kỷ Trác, "..."

Kỷ Mẫn đắc ý, nháy mắt với anh ta, "Anh, anh nói xem nếu em thực sự kết hôn trước anh, người ta có cười nhạo anh không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1174: Muốn nâng niu em trong lòng bàn tay



Trong chuyện tình cảm của Kỷ Mẫn, người cuối cùng bị tổn thương là Kỷ Trác.

Hơn nữa còn không phải là vết thương bình thường.

Toàn thân bầm dập, đau nhức xương khớp.

Vì vậy, tối hôm đó anh ta quyết định một việc, trước khi đi ngủ nhắn tin cho Liễu Trữ: Tôi muốn chia tay với cô.

Liễu Trữ trả lời ngay: Chúng ta đã từng ở bên nhau sao?

Kỷ Trác nghiến răng ken két: Tôi không muốn làm kẻ dự bị cho cô nữa.

Liễu Trữ: Biết rồi.

Kỷ Trác: Biết rồi là sao? Chúng ta cứ dây dưa không rõ ràng cũng đã nửa năm rồi, bây giờ nói chia tay là chia tay, cô không có gì muốn nói sao?

Liễu Trữ: Tôi quen nhiều người như vậy, chỉ có anh là lắm chuyện.

Kỷ Trác: ???

Tin nhắn gửi đi, Liễu Trữ không trả lời.

Kỷ Trác lại gửi: Cô quen mấy người? Nửa năm nay cô còn quen người khác sao?

Liễu Trữ vẫn không để ý.

Kỷ Trác tức điên người, trực tiếp ngồi dậy trên giường, gửi tin nhắn thoại cho Liễu Trữ: Liễu Trữ, cô coi tôi là chó mà dắt đi dạo à?

Tin nhắn này vừa gửi đi, trên màn hình liền hiện lên thông báo kết bạn.

Liễu Trữ đã chặn anh ta.

Kỷ Trác, "..."

So với Kỷ Trác, Nhiếp Chiêu và Kỷ Mẫn ở dưới lầu lại vô cùng thuận lợi.

Lúc này Nhiếp Chiêu đang uống rượu với bố Kỷ.

Hai người đều uống hơi nhiều, xưng huynh gọi đệ, bố Kỷ cười lắc đầu, "Thật ra, tôi không ngờ cậu và Mẫn Mẫn lại có thể đến với nhau."

Nhiếp Chiêu đã hơi say, cố gắng giữ bình tĩnh, "Duyên phận."

Bố Kỷ, "Tính nó không được tốt lắm, cậu, hãy đối xử tốt với nó."

Nhiếp Chiêu, "Chú yên tâm."

Bên kia, Kỷ Mẫn ngồi trên ghế sofa ăn hạt dưa, mẹ Kỷ dùng tay đẩy cô một cái, "Hình như Nhiếp Chiêu say rồi, con mang ít hoa quả cho cậu ấy đi."

Kỷ Mẫn lắc đầu, "Không đi, khó lắm mới có người uống rượu với bố con."

Mẹ Kỷ mỉm cười, hài lòng vì cô không vì có bạn trai mà quên bố ruột, nhỏ giọng nói, "Con có phải đã thích Nhiếp Chiêu từ lâu rồi không?"

Tai Kỷ Mẫn đột nhiên đỏ bừng, "Không có đâu."

Mẹ Kỷ cười khẩy, "Không có? Trước đây con gây sự với cậu ấy nhiều lần như vậy, không phải là thích cậu ấy sao?"

Kỷ Mẫn đặt hạt dưa xuống nói, "Thật sự không có, lúc đó con thấy anh ta khó ưa..."

Kỷ Mẫn vừa nói vừa đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại gần mẹ Kỷ nói, "Mẹ, con và Nhiếp Chiêu yêu nhau, mẹ và bố không tức giận sao?"

Mẹ Kỷ liếc nhìn cô, "Tại sao chúng ta phải tức giận?"

Kỷ Mẫn, "Hai người không thấy anh ấy hơi lớn tuổi sao?"

Mẹ Kỷ suy nghĩ rất thực tế: "Nếu cậu ta không có chút vấn đề về tuổi tác, thì người xuất sắc như vậy sao đến lượt con? Con tự sờ ngực mà nói xem, con có phúc phần đó sao?"

Nghe thấy lời của mẹ Kỷ, Kỷ Mẫn phản bác, "Anh ấy xuất sắc, chẳng lẽ con không xuất sắc sao?"

Mẹ Kỷ, "Lấy ví dụ minh họa."

Kỷ Mẫn, "Ví dụ như..."

Mẹ Kỷ, "Hửm?"

Kỷ Mẫn suy nghĩ, "Ví dụ như, ví dụ như, ví dụ như con tốt bụng."

Mẹ Kỷ khẽ hừ một tiếng, "Hừ, ừ."

Nhiếp Chiêu uống rượu với bố Kỷ đến tận khuya, mẹ Kỷ bảo anh ta ở lại qua đêm, anh ta không ở lại, gọi điện thoại cho tài xế đến đón.

Kỷ Mẫn tiễn anh ta ra cửa, nhỏ giọng nói, "Mẹ em đã bảo anh ở lại thì anh cứ ở lại, uống nhiều như vậy còn về, ngồi trên xe không thấy khó chịu sao?"

Dưới màn đêm, Nhiếp Chiêu cúi đầu nhìn cô, khẽ cười, vòng tay qua eo, đặt cằm lên vai cô, giọng khàn khàn: "Chúng ta muốn làm gì thì làm, nhưng trước mặt người lớn phải biết giữ ý tứ chứ. Kỷ Mẫn, gia đình anh không tốt lắm, quan điểm sống cũng lệch lạc, tính cách lại có phần điên rồ và cực đoan, nhưng anh thực sự thích em, muốn nâng niu em trong lòng bàn tay..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1175: Ốm nặng



Gió đêm mùa hè thật dịu dàng.

Dịu dàng như Nhiếp Chiêu.

Nhiếp Chiêu nói xong, trái tim Kỷ Mẫn mềm nhũn, còn có chút đau lòng.

Một lúc sau, Kỷ Mẫn ôm lại Nhiếp Chiêu, nghiêm túc nói, "Nhiếp Chiêu, em cũng sẽ nâng niu anh trong lòng bàn tay."

Tiễn Nhiếp Chiêu đi, Kỷ Mẫn vui vẻ nhảy chân sáo trở về nhà họ Kỷ, tâm trạng vô cùng tốt.

Vừa bước vào cửa, cô liền nhìn thấy Kỷ Trác đang dựa vào máy nước uống nước.

Hai anh em nhìn nhau, Kỷ Mẫn lập tức nổi đóa, còn Kỷ Trác lại ủ rũ.

Một lúc sau, Kỷ Mẫn nhìn khuôn mặt "buồn bã" của Kỷ Trác, cơn giận dịu đi một chút, bước đến trước mặt anh ta hỏi, "Anh làm sao vậy?"

Kỷ Trác một tay cầm cốc nước, tay kia đút vào túi áo ngủ, "Chia tay với Liễu Trữ rồi."

Kỷ Mẫn ngạc nhiên chớp mắt, "Hai người từng yêu nhau sao?"

Kỷ Trác cúi đầu nhìn cô, ngụm nước vừa uống vào miệng đắng từ đầu lưỡi đến tận cổ họng, "Không có."

Kỷ Mẫn gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý: "Em hiểu rồi, ý anh là anh đã nghĩ thông, muốn chấm dứt kiếp làm kẻ dự bị, đúng không?"

Kỷ Trác nhìn khuôn mặt ngây thơ của Kỷ Mẫn, nghiến răng, "Em không cần phải nói thẳng ra như vậy."

Kỷ Mẫn ngẩng đầu nhìn anh ta, "Có gì mà phải ngại, anh đã dám làm, sao còn không dám đối mặt với hiện thực?"

Kỷ Trác cứng họng, lúc này đến cả cổ họng cũng thấy đắng.

Dù sao cũng là anh em, Kỷ Mẫn nói xong, vỗ nhẹ tay an ủi Kỷ Trác: "Không sao đâu anh, bốn biển là nhà, cần gì phải si tình một đóa hoa, chia tay thì chia tay, sau này sẽ gặp được người tốt hơn."

Kỷ Trác, "Em đang nói cô ấy hay nói anh?"

Kỷ Mẫn không hiểu, "Hửm?"

Kỷ Trác hỏi, "Em đang nói người sau của cô ấy sẽ ngoan hơn, hay là của anh?"

Kỷ Mẫn, "..."

Lúc này trong đầu Kỷ Trác chỉ toàn là câu nói của Liễu Trữ: Tôi quen nhiều người như vậy, chỉ có anh là lắm chuyện.

Không đợi Kỷ Mẫn trả lời, Kỷ Trác đặt cốc nước xuống, đi về phía cầu thang.

Kỷ Mẫn ngẩng đầu nhìn anh ta, dáng vẻ tập tễnh của Kỷ Trác khiến cô nhớ đến bài "Bóng lưng" của Chu Tự Thanh.

Kỷ Mẫn thầm nghĩ: Thật đáng thương.

Sáng hôm sau, Kỷ Mẫn ngủ thẳng cẳng đến tận trưa mới dậy, cũng là bị tiếng chuông điện thoại của Nhiếp Chiêu đánh thức.

Hai người nằm trên giường nói chuyện điện thoại, Kỷ Mẫn ngọ nguậy như con sâu.

Nhiếp Chiêu hỏi Kỷ Mẫn, "Hôm nay có muốn hẹn hò không?"

Kỷ Mẫn nhỏ giọng đáp: "Thôi, hôm nay em ở nhà. Anh không biết sao, anh trai em thảm lắm, làm kẻ dự bị mà còn bị đá, chúng ta đừng chọc vào anh ấy nữa."

Nhiếp Chiêu khẽ cười, "Được."

Kỷ Mẫn, "Anh với anh trai em, sau này anh gọi anh ấy là anh, hay là anh ấy gọi anh là chú nhỏ?"

Nhiếp Chiêu nói, "Em muốn gọi thế nào?"

Kỷ Mẫn cười đùa, giọng nói đầy vẻ tinh nghịch, "Em muốn anh ấy gọi anh là chú nhỏ."

Nhiếp Chiêu đồng ý, "Được."

Hai người nói chuyện điện thoại xong, Kỷ Mẫn xuống lầu thì vừa lúc đến giờ ăn trưa.

Trong phòng ăn chỉ có một mình mẹ Kỷ, nhìn thấy Kỷ Mẫn, bà giật giật khóe miệng nói, "Tiểu thư dậy rồi."

Kỷ Mẫn bước nhanh đến bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống, tò mò hỏi, "Bố với anh con đâu?"

Cuối tuần mà không ở nhà? Chắc là tận tâm đi làm thêm giờ nhỉ?

Kỷ Mẫn đang thắc mắc thì mẹ Kỷ vừa múc cơm cho cô vừa tủm tỉm: "Kỷ tiên sinh tối qua uống rượu với con rể say bí tỉ, giờ vẫn chưa tỉnh. Còn Kỷ đại thiếu gia thì thất tình ốm liệt giường, bác sĩ gia đình vừa đến tiêm cho một mũi đấy."

Kỷ Mẫn kinh ngạc, "Nghiêm trọng vậy sao?"

Mẹ Kỷ cười khẩy, "Nhà họ Kỷ tìm ngược lên mười đời, chưa từng thấy ai chung tình như Kỷ đại thiếu gia."

Kỷ Mẫn hoàn toàn đồng ý, "Anh con đúng là rất si tình."

Mẹ Kỷ, "Lát nữa con đừng trêu nó, kẻo nó đang hấp hối lại bật dậy."

Kỷ Mẫn nghe ra ẩn ý trong lời nói của mẹ Kỷ, "Hửm?"

Mẹ Kỷ thở dài: "Nghe nói Liễu Trữ lại đi xem mắt rồi, hơn nữa lần này chắc là thành đấy. Hình như là mối tình đầu mà cô ta vẫn luôn nhung nhớ."

Kỷ Mẫn, "..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1176: Bừng tỉnh đại ngộ



Mẹ Kỷ dặn Kỷ Mẫn đừng nói, nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được.

Lúc này, cô đúng kiểu "ác giả tự chuốc lấy, giận cũng do mình".

Đúng vậy, Kỷ Trác muốn làm kẻ dự bị thì đáng đời anh ta.

Nhưng Liễu Trữ có phải cũng hơi vô tình quá không.

Sau bữa ăn, Kỷ Mẫn mang cháo đến cho Kỷ Trác.

Nhìn dáng vẻ yếu ớt của Kỷ Trác, cô bĩu môi nói, "Anh có thể có chút chí khí không? Anh ở đây bệnh đến sống dở chết dở, người ta ở bên kia ôn lại chuyện xưa với mối tình đầu."

Kỷ Mẫn nói xong, quan sát phản ứng của Kỷ Trác.

Nếu là trước đây, Kỷ Trác đã sớm nổi đóa, hất chăn xuống giường.

Nhưng bây giờ, Kỷ Trác không nói gì, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi.

Kỷ Mẫn thấy vậy, tưởng anh ta đau lòng quá mức, liền bước đến ngồi xuống bên giường, dựa vào người anh nói, "Anh, biết rõ không có kết quả, thì đừng thích nữa."

Kỷ Trác, "Ừ."

Kỷ Mẫn, "Em biết anh khó chịu."

Kỷ Trác vẻ mặt bình thản, giọng hơi khàn, "Cũng bình thường."

Tình cảm anh em của hai người luôn rất tốt, tuy ngày thường hay cãi nhau, nhưng nếu đối phương có chuyện gì, họ đều sẵn sàng hy sinh vì nhau.

Kỷ Mẫn đau lòng cho Kỷ Trác, đưa tay ôm anh ta, "Anh, đợi anh khỏi bệnh, em sẽ kêu gọi tất cả mọi người giới thiệu bạn gái cho anh."

Kỷ Trác cười như không cười, "Em còn thấy anh chưa đủ mất mặt sao?"

Kỷ Mẫn mím môi, càng thêm đau lòng, "Có gì mà mất mặt, ai mà chẳng có vài lần thất bại trong tình yêu."

Kỷ Trác nói, "Nhưng anh không phải đang yêu."

Anh ta đang làm người dự bị.

Anh ta là đại thiếu gia nhà họ Kỷ, là người thừa kế Kỷ thị, vậy mà lại làm kẻ dự bị cho một người phụ nữ suốt nửa năm.

Người khác đều cười nhạo anh ta, anh ta lại cam tâm tình nguyện.

Bây giờ nếu có người hỏi anh ta có hối hận không?

Anh ta vẫn không hối hận.

Chỉ là, sau này không muốn gặp lại người đó nữa.

Hai anh em nói chuyện rất nhiều trong phòng, nói đến Nhiếp Chiêu, Kỷ Trác nói, "Em hãy đối xử tốt với lão ấy."

Kỷ Mẫn mỉm cười, "Hôm qua anh còn nói với em anh ấy sẽ thay lòng đổi dạ bất cứ lúc nào mà?"

Kỷ Trác cười cười, khẳng định, "Lão ấy sẽ không đâu."

Kỷ Mẫn ngồi trên giường, hai chân đung đưa trên mép giường, "Em cũng nghĩ anh ấy sẽ không dám."

Kỷ Trác, "Kỷ Mẫn."

Kỷ Mẫn ngẩng đầu, thấy cách gọi này của anh ta rất trịnh trọng, "Hửm?"

Kỷ Trác nghiêm túc nói: "Hai người yêu nhau, muốn đi cùng nhau cả đời, chỉ dựa vào sự hy sinh của một người là không đủ. 30 năm trước, Nhiếp Chiêu đã chịu nhiều khổ cực rồi, nếu em thực sự quyết định ở bên lão ấy, thì hãy yêu thương lão ấy thật nhiều."

Kỷ Mẫn gật đầu, "Vâng."

Kỷ Trác, "Đừng làm lão ấy tổn thương."

Kỷ Mẫn đáp, "Anh yên tâm, em sẽ không làm như vậy đâu."

Kỷ Mẫn ra khỏi phòng Kỷ Trác, liền nhắn tin cho Nhiếp Chiêu: Anh trai em miệng lưỡi cay nghiệt nhưng tâm địa tốt, trước mặt anh thì làm mặt lạnh, vừa nãy nói chuyện với em, bảo em yêu anh thật tốt, đừng làm anh buồn.

Nhiếp Chiêu trả lời ngay: Cậu ta cũng có chút lương tâm.

Kỷ Mẫn than thở: Anh trai em thật đáng thương.

Nhiếp Chiêu: Chuyện tình cảm, người ngoài không thể xen vào.

Ngày Kỷ Trác khỏi bệnh, Nhiếp Chiêu nhắn tin trong nhóm chat, rủ mọi người tối nay đi ăn cơm.

Bình thường anh ta không phải kiểu người thích ồn ào, Bùi Nghiêu ngạc nhiên hỏi trong nhóm chat: Hôm qua tin Bạch Thành đưa tin có người trúng năm triệu, chẳng lẽ là ông sao?

Nhiếp Chiêu: Ông không cần đến cũng được.

Bùi Nghiêu: Tôi nhất định phải đi, dù ông có cho tôi uống thuốc chuột tôi cũng phải đi.

Châu Dị: Chuyện gì vậy?

Kỷ Trác trả lời thay Nhiếp Chiêu: Buổi gặp mặt gia đình lớn của ông.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1177: Một bàn toàn trưởng bối



Buổi gặp mặt gia đình lớn?

Lại còn là của anh?

Nhìn tin nhắn Kỷ Trác gửi, Châu Dị trả lời: Ông giác ngộ rồi, định ở bên lão Nhiếp à?

Kỷ Trác: Hừ.

Châu Dị không ngờ những gì Kỷ Trác nói lại là sự thật.

Tám giờ tối, Châu Dị đưa Khương Nghênh đến phòng riêng đã hẹn.

Vừa bước vào cửa, anh liền thấy Bùi Nghiêu nháy mắt lia lịa với mình, như thể sắp lên cơn động kinh.

Châu Dị nhướng mày, "??"

Bùi Nghiêu thở dài, chống khuỷu tay lên bàn, một tay ôm trán.

Anh em nhiều năm, tuy không có thần giao cách cảm, nhưng vẫn có sự ăn ý cơ bản.

Nhìn thấy Bùi Nghiêu như vậy, Châu Dị lập tức hiểu ra bữa cơm tối nay e là khó nuốt.

Châu Dị đang suy nghĩ xem có nên tìm cớ rời đi không thì Kỷ Trác bước đến ôm vai anh, dẫn anh vào chỗ ngồi, nói với giọng điệu khách sáo, "Tiểu Nhị à, sao còn chưa ngồi?"

Châu Dị cúi đầu liếc nhìn anh ta, "Tiểu Nhị?"

Kỷ Trác, "Vậy tôi gọi là Dị Dị?"

Nghe thấy hai cách gọi ớn lạnh này của Kỷ Trác, Châu Dị nheo mắt, "Ông bị sốt cao đến hỏng não rồi à?"

Châu Dị nói xong, Kỷ Trác vỗ vai anh ta với phong thái của một người lớn tuổi, "Đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện với trưởng bối như vậy chứ."

Nói xong, Kỷ Trác nhìn Nhiếp Chiêu, "Phải không? Tiểu Nhiếp."

Câu "Tiểu Nhiếp" của Kỷ Trác khiến cả phòng cười ầm lên.

Ngay cả Tần Trữ, người ngày thường ít cười nhất cũng không nhịn được cười.

Ban đầu, Châu Dị cứ tưởng Kỷ Trác chỉ nói đùa, nhưng thấy Nhiếp Chiêu không phản ứng gì, bèn hỏi: "Ông gây chuyện gì rồi, bị anh ta nắm thóp à?"

Nhiếp Chiêu uống trà, "Tôi là loại người sẽ để lộ sơ hở sao?"

Châu Dị, "Vậy ông đã làm gì mà để lão ta cưỡi lên đầu lên cổ?"

Nhiếp Chiêu thản nhiên nói, "Ngồi xuống trước đã, Nghênh Nghênh còn đang mang thai."

Nhắc đến Khương Nghênh, Châu Dị nhếch môi, liếc Kỷ Trác một cái, xoay người đỡ Khương Nghênh ngồi xuống.

Sau khi Khương Nghênh và Châu Dị ngồi xuống, nhân viên phục vụ bắt đầu dọn món.

Đợi món ăn được dọn lên đầy đủ, trước khi động đũa, Châu Dị lại hỏi, "Chuyện gì vậy?"

Kỷ Trác vẫn nói câu cũ, "Buổi gặp mặt gia đình lớn của ông."

Châu Dị, "Gặp ai?"

Bùi Nghiêu chen vào: "Tiểu Nhị à, ông đừng hỏi nữa. Nếu ông nhất quyết phải hỏi, thì tôi chỉ có thể nói với ông là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chủ yếu là xem ông muốn nhận bao nhiêu."

Nghe thấy lời của Bùi Nghiêu, Châu Dị dựa lưng vào ghế, gõ nhẹ tay lên bàn, "Ý ông là, tất cả những người ngồi đây đều nằm trong phạm vi người nhà của tôi sao?"

Bùi Nghiêu, "Còn hơn thế nữa."

Châu Dị trêu chọc, "Nào, nói rõ hơn xem, hôm nay tôi liều mạng rồi, đã đến thì phải an tâm."

Tần Trữ trêu chọc tiếp lời, "Những người ngồi đây không chỉ nằm trong phạm vi người nhà của cậu, mà còn đều là trưởng bối của cậu."

Châu Dị giật giật khóe miệng, nghẹn lời.

Thấy Châu Dị im lặng, Bùi Nghiêu trêu chọc: "Tiểu Nhị, ông nên cảm thấy may mắn đi, hôm nay Trần Triết và vợ đi hưởng tuần trăng mật không có mặt, nếu không, trưởng bối của cậu lại thêm hai người nữa đấy."

Châu Dị, "..."

Nói đến đây, Châu Dị mơ mơ màng màng hiểu ra. Anh không hiểu tại sao những người ngồi đây đều tự dưng thành trưởng bối của mình, nhưng anh biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến Nhiếp Chiêu.

Châu Dị im lặng, cả phòng riêng bỗng chốc im phăng phắc.

Một lúc sau, Châu Dị ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chiêu hỏi, "Nói thẳng đi, ông đã làm chuyện gì trái với luân thường đạo lý?"

Nhiếp Chiêu gõ nhẹ ngón tay vào cốc trà, "Không có, chỉ là tìm cho cậu một cô em họ."

Châu Dị đột nhiên có một dự cảm không lành, "Ai?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1178: Một mình lẻ loi



Châu Dị vừa dứt lời, đáng lẽ Nhiếp Chiêu phải tiếp lời, nhưng Bùi Nghiêu đã ngăn lại.

Bùi Nghiêu đưa tay ra hiệu cho Nhiếp Chiêu im lặng, ho nhẹ hai tiếng rồi quay sang nhìn Kỷ Mẫn đang ngồi cách Nhiếp Chiêu khá xa.

"Mẫn Mẫn, bình thường anh Bùi đối xử tốt với em chứ?"

Kỷ Mẫn chột dạ uống nước, "Tốt ạ."

Bùi Nghiêu, "Anh Bùi có phải là anh trai tốt nhất của em không?"

Kỷ Mẫn ấp úng, không muốn trả lời, nhưng lại không thể không đáp: "Vâng ạ."

Lúc này Bùi Nghiêu rất hào hiệp, không chỉ tìm kiếm lợi ích cho mình, mà còn không quên Tần Trữ, "Vậy anh Tần Trữ của em thì sao?"

Kỷ Mẫn đỏ mặt: "Đều, đều tốt ạ."

Bùi Nghiêu rõ ràng không nói gì, nhưng Châu Dị lại hiểu ra.

Bầu không khí trong phòng trở nên kỳ lạ.

Một lúc sau, Châu Dị dựa lưng vào ghế, nhìn Nhiếp Chiêu, chậm rãi hỏi: "Sao ông lại ra tay được vậy?"

Nhiếp Chiêu không nói gì, xoay xoay chén trà trong tay: "Gọi là cô nhỏ đi."

Châu Dị bị chọc cười, "Vậy bây giờ tôi thành cháu nhỏ rồi sao!"

Bùi Nghiêu, "Hơn nữa còn là cháu nhỏ nhất."

Nói xong, Bùi Nghiêu vỗ vai Châu Dị, cảm thán: "Ai mà ngờ được, anh em nhiều năm, cuối cùng lại thành chú cháu."

Châu Dị cười như không cười, "Chú Bùi."

Bùi Nghiêu vui vẻ, "Ừ, ngoan."

Châu Dị nhếch mép: "Chú Bùi, tôi báo cho chú biết một tin, dự án chúng ta bàn bạc mấy hôm trước hủy bỏ rồi."

Bùi Nghiêu nghe vậy, vội vàng buông tay đang đặt trên vai Châu Dị, "Mẹ kiếp, đừng mà."

Nói xong, Bùi Nghiêu cầm ấm trà trên bàn rót nước cho anh ta, "Tiểu Nhị, anh hai, chú hai, tôi chỉ đùa thôi mà..."

Bùi Nghiêu thay đổi sắc mặt nhanh hơn lật sách, Kỷ Trác thấy vậy, liền trêu chọc, "Lão Bùi, ông có thể có chút chí khí không?"

Bùi Nghiêu quay đầu nhìn Kỷ Trác, "Chí khí cái quái gì, ông có biết dự án đó Tiểu Nhị đầu tư bao nhiêu tiền không?"

Kỷ Trác, "Từ bao giờ ông lại ham tiền như vậy?"

Bùi Nghiêu: "Đồ FA như anh thì hiểu cái gì? Gia phong nhà tôi tốt."

Tần Trữ trêu chọc: "Gia phong nhà lão Bùi đúng là tốt thật, từ khi cưới Khúc Tích, ra ngoài ăn cơm cũng phải chia tiền với chúng ta."

Bùi Nghiêu lập tức phản bác, "Tôi đây gọi là bình đẳng."

Châu Dị cuối cùng cũng không gọi "cô nhỏ".

Anh không gọi được, Kỷ Mẫn cũng không dám để anh gọi.

Kỷ Mẫn nắm tay Khương Nghênh, cầu xin cô đừng để Châu Dị gọi: "Chị Khương Nghênh, chị đừng để anh Châu Dị gọi em là cô nhỏ, chúng ta cứ gọi như bình thường thôi."

Khương Nghênh mỉm cười, "Tại sao?"

Kỷ Mẫn: "Chị không thấy anh Châu Dị gọi em là cô nhỏ rất kỳ quái sao? Em cảm thấy anh ấy vừa gọi là em giảm thọ mấy năm."."

Khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, Kỷ Mẫn đổi chỗ ngồi đến bên cạnh Nhiếp Chiêu.

Hai người đang trong giai đoạn mặn nồng, bề ngoài thì không có gì, nhưng lại lén nắm tay nhau dưới gầm bàn.

Nhiếp Chiêu thì không sao, dù sao tuổi cũng lớn rồi, có thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Kỷ Mẫn thì không, mặt đỏ bừng, suốt buổi cúi đầu ăn cơm không dám ngẩng lên.

Một bàn toàn bà bầu, Khương Nghênh, Khúc Tích và Sầm Hảo.

Vì vậy, các món ăn được gọi chủ yếu là món thanh đạm.

Ăn được nửa bữa, Kỷ Trác lấy cớ đi vệ sinh rời khỏi phòng riêng.

Kỷ Mẫn thấy vậy, ngẩng đầu gọi anh ta, "Anh, trong phòng có..."

Kỷ Mẫn vừa nói được nửa chừng, đã bị Nhiếp Chiêu quay đầu dùng ánh mắt ngăn lại.

Kỷ Mẫn cứng họng, chớp mắt, "??"

Nhiếp Chiêu, "Đây là địa bàn của cậu ta, cậu ta không biết trong phòng có nhà vệ sinh sao?"

Kỷ Mẫn chợt hiểu ra, nhìn những người trên bàn đều có đôi có cặp, khi cúi đầu ăn cơm lại thấy khó chịu trong lòng.

Kỷ Mẫn dùng đũa chọc cơm trong bát, lẩm bẩm, "Đều tại Liễu Trữ đó."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1179: Anh có nhớ em không?



Tục ngữ có câu, ban ngày đừng nói chuyện người, ban đêm đừng nói chuyện ma.

Kỷ Mẫn vừa nói về Liễu Trữ trong phòng, Kỷ Trác đang dựa vào tường hút thuốc bên ngoài đã nhìn thấy cô ta.

Ngay phòng bên cạnh, Liễu Trữ lại đi xem mắt.

Kỷ Trác chỉ liếc nhìn Liễu Trữ một cái, cúi đầu hút xong điếu thuốc, rồi đứng thẳng dậy bước đi.

Kỷ Trác nhìn thấy Liễu Trữ, cô ta cũng nhìn thấy anh ta.

Liễu Trữ bề ngoài không chút gợn sóng, nhưng tay cầm đũa lại siết chặt hơn.

Người xem mắt với Liễu Trữ là một phú tam đại, ngoại hình cũng được, chỉ là hơi ngốc nghếch, ba câu thì hết hai câu khoe khoang gia thế nhà mình ở Bạch Thành vững chắc như thế nào.

"Người ta nói phú bất quá tam đại, tôi thấy câu này không đúng, anh xem nhà tôi, chẳng phải đã phú quá tam đại rồi sao?"

"Tôi biết cô là nữ cường nhân trong giới này, nhưng tôi cũng nói rõ, nếu cô lấy tôi, tôi hy vọng cô đừng đi làm nữa, ngoan ngoãn ở nhà làm bà chủ, rồi sinh cho tôi một trai một gái."

Liễu Trữ, "Giàu cỡ nào?"

Người đàn ông ngẩn ra, không hiểu, "Hửm?"

Liễu Trữ mặt không cảm xúc, không giống như Khương Nghênh bị cuộc sống mài mòn thành lạnh lùng, mà là bản tính lãnh đạm xa cách, "Có giàu hơn làm bà Kỷ không?"

Người đàn ông hiểu ra, sắc mặt hơi khó coi, "Cô, cô không phải không thích anh ta sao?"

Liễu Trữ khẽ cười, "Là ảo giác gì khiến anh nghĩ rằng tôi không thích Kỷ Trác mà lại thích anh?"

Người đàn ông cứng họng, sắc mặt vốn đã khó coi nay lại càng thêm khó coi, "Cô không thích tôi thì xem mắt với tôi làm gì?"

Liễu Trữ nhếch môi, "Chơi thôi."

Nghe thấy lời của Liễu Trữ, người đàn ông đập mạnh tay xuống bàn, "Cô bị điên à?"

Liễu Trữ, "Anh có thuốc à?"

Người đàn ông bị thái độ của Liễu Trữ chọc tức, đứng dậy chỉ vào cô ta nói, "Cô nghĩ cô có tiếng tăm gì ở Bạch Thành, suốt ngày xem mắt, phóng túng, bị Kỷ Trác chơi đùa nửa năm..."

Người đàn ông đang chỉ vào Liễu Trữ, tức giận nói.

Liễu Trữ ngẩng đầu, thản nhiên nói, "Xem mắt không thành công thì thôi, anh hành xử như vậy là rất kém."

Nghe vậy, người đàn ông nghẹn lời.

Mắng cũng không được, không mắng cũng không xong.

Mắng thì giống như chứng minh lời Liễu Trữ nói, anh ta kém cỏi.

Nhưng không mắng, anh ta lại không nuốt trôi cơn giận này.

Trong lúc người đàn ông còn đang lưỡng lự, Liễu Trữ lại bình thản nói, "Kỷ Trác làm 'kẻ dự bị' cho tôi nửa năm trời mà còn chẳng khó chịu bằng anh mới xem mắt tôi có nửa tiếng."

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Liễu Trữ.

Một giây sau, người đàn ông thu tay lại, xoay người tức giận bỏ đi.

Người đàn ông vừa đi, Liễu Trữ liền nhanh tay lấy sợi dây chun trên cổ tay, buộc vội mái tóc đuôi ngựa.

Làm xong một loạt động tác, Liễu Trữ cầm đũa gắp thức ăn.

Ăn được hai miếng, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi ngang qua trong tầm mắt, cô liền lên tiếng, "Kỷ Trác."

Kỷ Trác dừng bước, siết chặt hàm.

Vài giây sau, anh ta không quay đầu lại, đẩy cửa phòng riêng trước mặt đi vào.

Kỷ Trác vừa đẩy cửa vào phòng, Nhiếp Chiêu liền rủ mọi người chuyển địa điểm.

Kỷ Trác cười nói, "Đưa ba bà bầu đi đâu?"

Nhiếp Chiêu nói, "Về nhà, hầm canh."

Nhiếp Chiêu đúng là người nói được làm được, trước khi rời khỏi phòng, anh đã gọi điện cho người giúp việc ở nhà, dặn dò hầm chút canh bồi bổ cho bà bầu.

Gọi điện thoại xong, Nhiếp Chiêu nắm ngón tay Kỷ Mẫn, nhỏ giọng hỏi, "Em có ghen không?"

Kỷ Mẫn ngẩng đầu, ánh mắt trong veo, "Anh thấy em giống người có vấn đề sao?"

Một đám người hùng hổ rời khỏi phòng riêng, Kỷ Trác là người cuối cùng bước ra.

Ngay khi anh vừa ló mặt khỏi cửa, một bàn tay đã nhanh như chớp túm lấy cổ tay, kéo mạnh anh vào phòng bên cạnh.

Đèn trong phòng đã tắt, tối om.

Kỷ Trác nhíu mày, chưa kịp đẩy người trước mặt ra, một đôi môi đỏ mọng mang theo mùi rượu đã áp sát, m.ơn t.rớn môi anh ta nói, "Anh có nhớ em không?"
 
Back
Top Bottom