Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1150: Trong sạch nha



Phải nói rằng, bị một người đàn ông khác bóp má như vậy, thật sự rất xấu hổ.

Cận Bạch nhìn anh, mặt đỏ bừng.

"Anh, anh quản tôi, liên quan gì đến anh."

Nghe thấy lời của Cận Bạch, ánh mắt Vu Chính càng thêm u ám, "Cận Bạch, cậu có bao nhiêu bản lĩnh mà dám chơi đàn ông?"

Lúc này Cận Bạch đang bốc hỏa, căn bản không còn tâm trí nào để suy nghĩ những chuyện khác, "Bản lĩnh của tôi lớn lắm, anh mau buông tay ra."

Cận Bạch nói xong, Vu Chính nhìn chằm chằm cậu, tay bóp má cậu ấy không những không buông ra mà còn siết chặt hơn.

Một lúc sau, Cận Bạch cảm thấy hàm mình sắp trật khớp thì Vu Chính đột nhiên buông tay.

Cận Bạch thở hổn hển, Vu Chính cúi người lấy bao thuốc trên bảng điều khiển, ngậm một điếu, vừa châm lửa vừa trầm giọng hỏi, "Liên quan đến tôi sao?"

Cận Bạch đột nhiên cứng đờ, bàn tay đặt trên đùi siết chặt.

Vu Chính không nhìn cậu, sau khi tháo kính xuống, vẻ nho nhã thường ngày biến mất, thay vào đó là vẻ bất cần đời: "Năm nay cậu mới ngoài hai mươi, còn cả một tương lai tươi sáng đang chờ đợi, sao cậu phải nhảy xuống vực sâu?"

Cận Bạch cúi đầu, ánh mắt lướt qua những ngón tay thon dài của Vu Chính, hơi nghiêng đầu.

Vu Chính, "Tôi là bẩm sinh, cậu học theo tôi?"

Cận Bạch tức giận, "Bẩm sinh mà anh còn đính hôn?"

Vu Chính lấy điếu thuốc trên miệng, dùng ngón tay kẹp lại, nghiêng đầu, "Tôi đính hôn khiến cậu không vui sao?"

Cận Bạch nghiến răng, "Liên quan quái gì đến tôi."

Vu Chính đột nhiên cười, đưa tay đặt lên gáy Cận Bạch xoa bóp, nói với phong thái của một người lớn tuổi, "Đừng nổi loạn, đừng hủy hoại nửa đời sau của mình."

Cận Bạch không thích vẻ "đạo đức giả" của Vu Chính, hất tay anh ra: "Tôi vẫn nói câu đó, không liên quan đến anh. Tôi gọi anh một tiếng anh, không có nghĩa anh thực sự là anh trai tôi."

Bị đẩy ra, nụ cười trên mặt Vu Chính biến mất, anh lại ngậm điếu thuốc vào miệng, "Không nghe lời phải không?"

Cận Bạch: "Anh lo cho bản thân mình đi. Còn là bác sĩ nữa, ngay cả đạo đức cơ bản cũng không có. Với cái đức hạnh của anh, anh còn đính hôn, anh nhìn thấy phụ nữ có thể 'c**ng c*ng' được sao?"

Cận Bạch tức giận, nói năng không kiêng nể gì.

Vu Chính không nói gì, mặc kệ cậu mắng chửi.

Đợi cậu mắng xong, mắng chán chê rồi, Vu Chính mới lạnh lùng hỏi: "Cậu đã nghĩ đến bà nội chưa?"

Cận Bạch cứng họng.

Vu Chính, "Bà nội bây giờ đã lớn tuổi rồi, hôm nay xem tin tức về cậu và Trần Triết, bà tức giận đến run người."

Cận Bạch co tay đặt trên đùi lại, đầu ngón tay xuyên qua lớp vải bò đâm vào da thịt.

Lời Vu Chính vừa dứt, trong xe rơi vào im lặng.

Khoảng nửa phút sau, Vu Chính lại lên tiếng, vẻ mặt không rõ cảm xúc: "Cậu và Trần Triết chơi kiểu gì?"

Cận Bạch không nói gì.

Vu Chính lấy điếu thuốc trên miệng xuống, hạ cửa sổ xe, ném ra ngoài: "Tôi hỏi cách khác, cậu là do tò mò, thấy thú vị, hay là muốn nghiêm túc yêu đương, hướng đến một đời một kiếp?"

Hàm Cận Bạch siết chặt, toàn thân căng cứng.

Vu Chính hơi nghiêng người, khoanh tay, khuỷu tay chống lên đầu gối mặc quần tây, "Cậu có biết Trần Triết thích Nhậm Huyên không?"

Cận Bạch nghiến răng, khó khăn nói, "Biết."

Vu Chính, "Anh ấy thích Nhậm Huyên nhiều năm như vậy, cậu nghĩ anh ấy sẽ đột nhiên thích cậu sao?"

Mắt Cận Bạch đỏ hoe, muốn giải thích, nhưng lại không biết vì sao không muốn giải thích.

Vu Chính thản nhiên nói, "Cậu và anh ta không hợp nhau."

Nói xong, Vu Chính ngừng một chút, giọng khàn khàn nói, "Nếu cậu tò mò về chuyện này, thấy thú vị, không cần chọn Trần Triết...

Lời tác giả: Còn phiên bản đầy đủ. Xin tuyên bố ở đây: Do yêu cầu của cốt truyện, không có bất kỳ sự dẫn dắt không lành mạnh nào, bản thân tôi chấp nhận tất cả các loại tình yêu không vi phạm pháp luật, không trái với đạo đức trên thế giới này.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1151: Giải thích rõ ràng



Một tiếng sau, hai người xuống xe.

Cận Bạch mặt đỏ bừng đi trước, Vu Chính ngậm một điếu thuốc đi sau.

Lúc lên bậc thang, Cận Bạch run chân, suýt ngã, Vu Chính vươn tay đỡ lấy eo cậu, khẽ cười, "Chỉ vậy thôi à?"

Cận Bạch quay đầu trừng mắt nhìn anh, "Chỉ vậy thôi thì sao?"

Vu Chính, "Không sao, tốt lắm."

Mấy phút sau, hai người đi thang máy lên lầu.

Đến cửa nhà, Cận Bạch lùi lại một bước, để Vu Chính gõ cửa.

Vu Chính khẽ nhướng mày, sải bước lên trước, "Sợ rồi à?"

Cận Bạch, "Tôi và Trần Triết trong sạch, có gì mà phải sợ?"

Vu Chính gõ ngón tay thon dài lên cửa, "Ừ, đúng vậy, người nên sợ là tôi."

Vu Chính gõ cửa vài cái, bà nội Tần từ bên trong mở cửa, vừa nhìn thấy Cận Bạch liền cầm gậy định đánh cậu.

Vu Chính che chắn cậu ấy phía sau, dìu bà nội Tần vào nhà, "Bà nội, bà đừng giận, đều là hiểu lầm."

Bà nội Tần, "Hiểu lầm? Hiểu lầm gì? Bà vừa xem một tin tức giải trí, còn chụp được ảnh hai đứa nó, trong xe..."

Dù sao bà nội Tần cũng đã lớn tuổi, bà không nói rõ mình thấy gì trong xe.

Vu Chính, "Đó là góc chụp, cố tình để phóng viên chụp được."

Bà nội Tần không tin: "Cố ý để phóng viên chụp mấy thứ này làm gì? Trần Triết cũng đâu phải người nổi tiếng, cần gì phải lăng xê?"

Nghe bà nội Tần nói vậy, Vu Chính khẽ cười: "Bà nội, từ khi bà học lên mạng, bà học được không ít từ mới đấy, còn biết cả lăng xê nữa."

Nếu là bình thường, bà nội Tần đã sớm được Vu Chính dỗ dành vui vẻ rồi. Nhưng lúc này bà đang tức giận, chẳng để ý đến anh: "Cháu đừng bao che cho nó, bảo nó tự mình đến nói chuyện với bà."

Bà nội Tần vừa nói muốn Cận Bạch nói chuyện với bà, thì vừa ngẩng đầu lên đã thấy cậu biến mất. Lắng tai nghe, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.

Bà nội Tần tức giận đến run người, Vu Chính cúi người vỗ lưng bà an ủi, "Bà nội, bà còn nhớ Nhậm Huyên không?"

Bà nội Tần nghiêm mặt nói, "Nhớ chứ, một cô gái rất xinh đẹp và rộng lượng."

Vu Chính nói, "Đó mới là bạn gái chính thức của Trần Triết, nhưng vì cô ấy đã ly hôn, lại lớn tuổi hơn Trần Triết, nên bố mẹ Trần Triết không chấp nhận."

Mặc dù bà nội Tần đã lớn tuổi, nhưng không phải đãng trí, nghe đến đây, bà đã hiểu ra vấn đề, ngờ vực hỏi, "Vậy nên, nó cố tình để Tiểu Bạch phối hợp với nó?"

Vu Chính ngồi xuống bàn trà đối diện bà nội Tần, "Vâng."

Bà nội Tần, "Thật sao?"

Vu Chính, "Nếu bà không tin, cháu có thể gọi điện cho Trần Triết và Nhậm Huyên, để họ tự mình giải thích với bà."

Bà nội Tần biết Trần Triết và Nhậm Huyên có quan hệ tốt với Khương Nghênh. Sau khi bình tĩnh lại, bà nghĩ trước đây cũng chưa từng thấy Cận Bạch và Trần Triết có giao tình gì, vẻ mặt dịu đi một chút: "Không cần đâu. Nếu chỉ là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, để người ta gọi điện giải thích thì kỳ lắm. Tiểu Bạch khó khăn lắm mới có được vài người bạn..."

Vu Chính, "Vẫn là bà nội sáng suốt."

Bà nội Tần, "Cháu phải trông chừng nó cho kỹ, nghe chưa?"

Vu Chính cảm thấy áy náy, đưa tay lên xoa mũi, "Vâng."

Tối hôm đó, Vu Chính và Cận Bạch cùng xuất hiện tại biệt thự của Trần Triết.

Trần Triết nhìn hai người, hiểu rõ trong lòng, nhưng không nói gì.

Trần Triết tự tay pha trà cho hai người, tiện thể rót cho mình một cốc, vừa uống trà vừa giải thích với Vu Chính về nguyên nhân của chuyện hoang đường lần này.

Vu Chính đã biết được đầu đuôi câu chuyện từ Cận Bạch, mỉm cười, "Lần này là tôi quá nóng vội."

Trần Triết, "Có thể hiểu được."

Nói xong, Cận Bạch luống cuống xoa tay lên đùi: "Anh Trần Triết, hay là chúng em cùng giúp anh đi, cùng anh tạo scandal."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1152: Scandal tràn lan



Trần Triết vừa uống ngụm trà liền phun ra.

Nửa ngụm phun ra, nửa ngụm sặc vào cổ họng.

Suýt chút nữa thì hưởng dương ba mươi hai tuổi.

"Không phải chứ, Tiểu Bạch, cậu, cậu cũng không cần phải tận tâm như vậy, nếu thực sự không được, tôi sẽ nghĩ cách khác, hoặc tìm người khác."

Trần Triết sống trong sạch bao nhiêu năm, cả đời này chưa từng nghĩ mình không chỉ dính scandal đồng tính mà còn là scandal tình tay ba đồng tính.

Cận Bạch, "Em không nói đùa."

Trần Triết, "Thực sự không cần."

Vu Chính, "Thực ra cũng không phải là không thể, coi như một liều thuốc mạnh."

Trần Triết: Hai người chỉ lo cho bản thân, mặc kệ sống chết của tôi!!

Chiêu này của Cận Bạch quả thực hiệu quả.

Hai người qua đêm ở biệt thự của Trần Triết, ngày hôm sau Trần Triết đã lên trang nhất.

Mấy tin scandal trước đây của Trần Triết cũng hot, dù sao cũng có đội ngũ PR và dư luận viên của Châu Thị Media giúp đỡ.

Nhưng lần này, đội ngũ PR và dư luận viên của Châu Thị Media còn chưa kịp ra tay, anh ta đã tự mình đạt đến một tầm cao mới.

Trong nháy mắt, scandal của anh ta lan tràn khắp Bạch Thành.

[Tổng giám đốc Châu Thị Media - Trần Triết, đêm khuya đưa hai người đồng tính về biệt thự hú hí!!]

[Tổng giám đốc Châu Thị Media - Trần Triết, nghi ngờ có vấn đề về giới tính!!]

[Tổng giám đốc Châu Thị Media - Trần Triết, đời tư hỗn loạn!!]

Tiêu đề các tờ báo lá cải hôm nay, tin nào tin nấy đều giật gân. Không chỉ Weibo của Trần Triết bị tấn công, mà cả Weibo của Nhậm Huyên cũng bị vạ lây.

Ngoài Weibo của hai người, còn có không ít người tag Weibo chính thức của Châu Thị Truyền Thông, yêu cầu Châu Dị lên tiếng làm rõ.

Khi nhận được ảnh chụp màn hình "Bảo anh ta nói vài câu" của Bùi Nghiêu, Châu Dị đang đi ra khỏi phòng tắm.

Cầm điện thoại lên xem, anh nhấn nút ghi âm trả lời, "Bị điên à?"

Bùi Nghiêu cũng trả lời lại bằng tin nhắn thoại, giọng điệu mang theo ý cười, trêu chọc, "Ai bị điên? Người của ông có đời tư hỗn loạn mà ông không quản, ôngcòn nói quần chúng bị điên? Mắt quần chúng sáng như tuyết."

Châu Dị lười nhắn tin qua lại với anh ta, trực tiếp gọi điện thoại.

Điện thoại được kết nối, Bùi Nghiêu cười lớn, "Ai nghĩ ra cái trò vớ vẩn này cho lão Trần vậy?"

Châu Dị giọng điệu đều đều, "Khúc Tích đi công tác à?"

Bùi Nghiêu không hiểu, thuận miệng đáp, "Không, sao vậy?"

Châu Dị cười lạnh, "Cô ấy không đi công tác, sao lại không quản ông cho tốt, để cậu chạy lung tung thế này."

Bị quản là cái gì?

Đó là chó!!

Bùi Nghiêu chửi qua điện thoại, "Châu Nhị, ông kiếm chuyện phải không?"

Châu Dị cười như không cười, "Dù tôi có kiếm chuyện, thì ông làm gì được tôi?"

Bùi Nghiêu cười khẩy một tiếng qua điện thoại, "Tôi nói cho ông biết, Khúc Tích cũng có thai rồi, hôm qua mới kiểm tra."

Châu Dị vênh váo, "Cũng là song thai à?"

Bùi Nghiêu bị chọc đúng chỗ đau, nghiến răng nghiến lợi nói, "Không cần song thai, dù là con trai hay con gái, tôi nhất định sẽ kết thông gia với nhà ông!!"

Châu Dị cười chế nhạo, "Ông nghĩ con gái tôi sẽ thích con trai ông à? Hay là con trai tôi sẽ thích con gái ông?"

Bùi Nghiêu, "Dù có phải ép buộc, tôi cũng sẽ kết tình thông gia này!!"

Châu Dị trêu chọc, nói với giọng điệu chân thành, "Lão Bùi à, đừng vì sự bốc đồng của một mình ông mà ảnh hưởng đến hạnh phúc của thế hệ sau."

Nói xong, không đợi Bùi Nghiêu trả lời, anh trực tiếp cúp máy.

Cúp máy xong, Châu Dị ném điện thoại sang một bên, cúi người hôn Khương Nghênh đang nằm ngủ gà ngủ gật trên giường.

Khương Nghênh không mở mắt, theo bản năng vòng tay ôm cổ anh.

Châu Dị trầm giọng nói, "Lão Bùi nói Khúc Tích có thai rồi, sau này muốn kết thông gia với nhà chúng ta."

Khương Nghênh, "Ừ."

Châu Dị nhướng mày, "Đồng ý?"

Khương Nghênh lẩm bẩm, "Chỉ cần bọn trẻ đồng ý, em không có ý kiến."

Châu Dị trêu chọc, "Không sợ thế hệ sau của lão Bùi di truyền chỉ số EQ của lão ta sao?"

Khương Nghênh mở mắt ra một chút nói, "Nhưng bầu không khí gia đình nhà họ Bùi tốt."

Châu Dị gật đầu đồng ý, "Đúng vậy, miễn cưỡng xem xét vậy."

Hai người đang nói chuyện thân mật thì điện thoại của Khương Nghênh đặt trên đầu giường đột nhiên vang lên.

Cả hai cùng quay đầu lại, Châu Dị lấy điện thoại cho cô, nhấn nút nghe rồi đưa lên tai cô.

Khương Nghênh mỉm cười, "Alo, Tiểu Kiều."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1153: Đạt được mục đích



Khương Nghênh vừa dứt lời, Kiều Nam ở đầu dây bên kia liền nói với giọng lo lắng, "Giám đốc Khương, tin tức của tổng giám đốc Trần ở trang nhất có gỡ xuống không?"

Lúc này Khương Nghênh vừa mới tỉnh dậy, căn bản chưa xem Weibo và các nền tảng mạng xã hội khác, nhíu mày nói, "Tôi vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, em nói ngắn gọn tình hình cho tôi nghe."

Từ khi Khương Nghênh mang thai, Kiều Nam hầu như rất ít khi gọi điện cho cô.

Đặc biệt là sau khi mang thai giai đoạn giữa và cuối, ngoài những cuộc điện thoại và tin nhắn hỏi thăm, Kiều n*m c*n bản sẽ không làm phiền cô bằng công việc.

Vì vậy, Khương Nghênh biết, lần này Kiều Nam gọi điện thoại, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn.

Quả nhiên, Kiều Nam nói: "Bây giờ chuyện đang ồn ào lắm, không chỉ các blogger lớn tự mình đăng bài nói về anh Trần, mà cửa công ty chúng ta và biệt thự của anh ấy đều chật kín phóng viên."

Khương Nghênh khó hiểu, "Sao lại ầm ĩ đến mức này?"

Chỉ là chút scandal giữa anh ta và Cận Bạch, giới giải trí cũng chẳng phải lần đầu có chuyện này, hơn nữa hai người cũng không phải nhân vật của công chúng, không thể nào gây ra dư luận lớn như vậy.

Kiều Nam trả lời với giọng điệu bất lực và dở khóc dở cười, "Tổng giám đốc Trần đã dùng một liều thuốc mạnh."

Khương Nghênh, "Thuốc mạnh gì?"

Kiều Nam nói, "Tối qua anh ấy đưa Cận Bạch và Vu Chính cùng về biệt thự của mình, hơn nữa trước đó anh ấy đã bị chụp ảnh có cử chỉ thân mật với Cận Bạch trong xe, nên các phương tiện truyền thông phỏng đoán..."

Phỏng đoán Trần Triết chơi bời lăng nhăng.

Phỏng đoán Trần Triết bắt cá hai tay.

Nghe Kiều Nam nói vậy, Khương Nghênh đưa tay lên day trán, "Loạn rồi."

Nếu chỉ là scandal giữa anh ta và Cận Bạch, thì cùng lắm chỉ là vấn đề giới tính. Bây giờ không phải thời đại cổ hủ nữa, cơ bản sẽ không có nhiều người chỉ trích. Nhưng thêm Vu Chính vào, chuyện này đã vượt khỏi vấn đề tình cảm, mà trở thành vấn đề đạo đức.

Kiều Nam, "Giám đốc Khương, có gỡ xuống không?"

Khương Nghênh, "Gỡ xuống."

Kiều Nam nói, "Vâng, em sẽ sắp xếp ngay."

Khương Nghênh nhíu mày nói, "Nếu không được thì gọi lại cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách khác."

Kiều Nam trả lời, "Vâng."

Cúp máy với Kiều Nam, Khương Nghênh nhìn Châu Dị, "Anh có biết chuyện của Trần Triết, Cận Bạch và Vu Chính không?"

Khương Nghênh vừa dứt lời, liền im bặt.

Đừng nói là người ngoài, ngay cả cô khi nói ra câu này cũng cảm thấy đầu óc mình "ong ong".

Châu Dị khẽ cười, "Biết, đừng lo lắng, lão Trần biết chừng mực."

Lúc này, Trần Triết đang đứng trước cửa sổ sát đất hút thuốc, nhìn đám phóng viên tụ tập bên ngoài mà nhức đầu.

Anh ta cảm thấy hôm qua chắc chắn mình bị úng não mới nghe theo lời đề nghị của Cận Bạch.

Bây giờ thì hay rồi, gậy ông đập lưng ông.

Trần Triết đang suy nghĩ thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.

Trần Triết lấy điện thoại ra nhìn, nhấn nút nghe, "Mẹ."

Mẹ Trần giọng điệu nghẹn ngào hỏi, "Những tin tức giải trí đó là thật hay giả?"

Thấy sự việc cuối cùng cũng đạt được mục đích, Trần Triết xoay người đi về phía ghế sofa, đáp lại theo đúng kịch bản đã tập trước: "Giả."

Mẹ Trần, "Sao có thể là giả, có cả ảnh lẫn video."

Trần Triết cố ý làm ra vẻ mất kiên nhẫn, "Mẹ, mẹ đừng quan tâm, công ty sẽ xử lý, đã bảo phòng quan hệ công chúng gỡ hot search rồi."

Mẹ Trần, "Đến cả phòng quan hệ công chúng cũng phải vào cuộc rồi sao?"

Trần Triết không trả lời câu hỏi của mẹ Trần, trầm giọng nói, "Mẹ, con còn có việc, nếu mẹ không có việc gì thì con cúp máy đây."

Thấy Trần Triết định cúp máy, mẹ Trần vội vàng gọi anh ta, "Trần Triết."

Trần Triết đáp, "Hửm?"

Mẹ Trần hít mũi, ổn định lại cảm xúc rồi hỏi, "Con thực sự không thích con gái nữa sao? Cả Huyên Huyên cũng không thích nữa à?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1154: So kè diễn xuất



Câu hỏi của mẹ Trần gần như khiến bà bật khóc.

Mẹ Trần nói xong, Trần Triết im lặng một lúc rồi nói, "Mẹ, mẹ đừng như vậy."

Giọng mẹ Trần run rẩy, "Mẹ đừng như thế nào? Con đang cố tình dọa mẹ và bố con phải không? Mẹ nói cho con biết..."

Mẹ Trần đang nói thì Trần Triết thở dài ngắt lời, "Mẹ, con người sẽ thay đổi, không phải giai đoạn nào cũng chỉ thích một người."

Nói xong, bất kể mẹ Trần nói gì, Trần Triết đều trực tiếp cúp máy.

Trần Triết cúp máy, ánh mắt u ám.

Anh ta cảm thấy có lỗi với bố mẹ, nhưng tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được trút bỏ.

Sau khi cúp máy với Trần Triết, không lâu sau mẹ Trần liền gọi cho Nhậm Huyên.

Chuông điện thoại reo vài giây, Lão Tống nghe máy.

Mọi chuyện đã được sắp xếp trước, lão Tống thản nhiên hỏi với giọng điệu công việc: "Xin chào, ai vậy?"

Mẹ Trần biết với thân phận hiện tại của Nhậm Huyên, bên cạnh cô ấy sẽ có trợ lý và quản lý, bà cố nén cảm xúc muốn khóc, nói, "Nhậm Huyên đâu?"

Lão Tống, "Bà là ai?"

Lúc này chuyện của Trần Triết đang là tâm điểm, mẹ Trần không dám nói mình là mẹ anh, đành bịa đại: "Tôi, tôi là họ hàng của cô ấy."

Lão Tống, "Huyên Huyên đang quay quảng cáo, lát nữa bảo cô ấy gọi lại cho bà."

Mẹ Trần, "Được, được."

Nói xong, bà lại nghẹn ngào bổ sung một câu, "Cậu đừng quên đấy nhé."

Lão Tống nghĩ đến thái độ của mẹ Trần đối với Nhậm Huyên trước đây, có chút buồn cười, ho nhẹ hai tiếng, cố ý nghiêm mặt nói, "Yên tâm, sẽ không quên."

Lúc này Nhậm Huyên nào có quay quảng cáo, cô đang ngồi ăn bánh bao ở bàn bên cạnh.

Từ khi Trần Triết xảy ra chuyện, Weibo của cô ấy bị tấn công còn dữ dội hơn cả anh.

Một số fan trung thành xót xa cho cô, vì cô luôn gặp phải những kẻ tồi tệ, đã để lại rất nhiều bình luận và tin nhắn riêng bày tỏ sự quan tâm.

Cũng có những anti-fan nhân cơ hội này bôi nhọ cô ấy, nói rất nhiều lời khó nghe.

[Tôi thấy cô ta đáng đời, tìm người đàn ông đầu tiên là như vậy, người đàn ông thứ hai vẫn không khá hơn, chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ bản thân cô ta có vấn đề!]

[Tôi là người qua đường, không có ác ý, chỉ là đơn thuần cảm thấy Nhậm Huyên không đáng thương, cô ta chắc chắn là muốn trèo cao, nên mới ra nông nỗi này.]

[Định bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, không ngờ lại thành gà rớt xuống nước.]

Nhậm Huyên hầu như rất ít khi lên Weibo, lên cũng không xem.

Dư luận dễ tác động đến tâm lý, vì vậy, để giữ vững bản tâm, cách tốt nhất là kiên định với lập trường của mình.

Lời khen hay lời chê, cô đều nghe cho vui tai.

Vì cô không thể chắc chắn rằng, liệu có một ngày nào đó, người khen cô và người mắng cô có phải là cùng một nhóm người hay không.

Tuy nhiên, Lão Tống lại rất thích xem những thứ này.

Lão Tống lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, lại còn là quản lý, thứ được rèn luyện chính là tâm lý.

Cho dù những anti-fan đó có mắng chửi khó nghe đến đâu, Lão Tống vẫn có thể giữ được bình tĩnh.

Có đôi lúc tôi cũng thấy bực mình, chứ chưa đến mức phẫn nộ.

Con người mà, dưới ánh hào quang, chắc chắn sẽ có cả sự ủng hộ và chỉ trích, càng nhiều người biết đến cô, sẽ có người thích cô, cũng sẽ có người ghét cô.

Lão Tống cúp máy với mẹ Trần, xem Weibo một lúc, rồi quay sang nhìn Nhậm Huyên đang ngồi ở bàn ăn, "Khoảng hai giờ chiều, cô gọi lại cho mẹ của tổng giám đốc Trần."

Nhậm Huyên ngẩng đầu, tối qua không ngủ ngon, dưới mắt có quầng thâm, "Lâu vậy sao?"

Lão Tống, "Gọi lại sớm quá sẽ không giống thật."

Nhậm Huyên gật đầu, "Ừ."

Thấy Nhậm Huyên hơi nhíu mày, Lão Tống nhìn ra tâm trạng của cô, mỉm cười nói, "Đừng mềm lòng, nếu không thì màn kịch lớn như vậy của tổng giám đốc Trần sẽ đổ sông đổ bể."

Nhậm Huyên tiếp lời, "Tôi hiểu."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1155: Dập tắt dư luận



Nhậm Huyên ngoài miệng nói hiểu, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho Trần Triết.

Sau bữa ăn, nhân lúc Lão Tống liên hệ với các nhãn hàng, Nhậm Huyên về phòng ngủ gọi điện cho Trần Triết.

Điện thoại được kết nối, câu đầu tiên Nhậm Huyên nói là, "Anh ổn chứ?"

Trần Triết không trả lời ngay, một lúc sau mới cười khẽ, "Lúc này, không phải là nên nói em nhớ anh sao?"

Nghe thấy lời của Trần Triết, Nhậm Huyên đột nhiên đỏ mặt, chuyển chủ đề, "Lần này dư luận hơi ồn ào."

Nhậm Huyên đã ở trong giới này nhiều năm, rất nhạy cảm với dư luận, Trần Triết cũng biết không thể giấu cô, liền nói thật, "Ừ, đúng là đã vượt ngoài tầm kiểm soát của anh."

Nhậm Huyên nhỏ giọng nói, "Sao anh lại..."

Cô muốn hỏi, sao anh lại nghĩ ra cái trò vớ vẩn này, nhưng lời đến bên miệng, nghĩ đến việc anh làm tất cả những điều này đều vì mình, cô lại nuốt xuống.

Mặc dù Nhậm Huyên không nói ra, nhưng Trần Triết đã nghe ra cô muốn nói gì, mỉm cười nói, "Nếu anh nói, chuyện lần này anh cũng là nạn nhân, em có tin không?"

Nhậm Huyên khó hiểu, "Hửm?"

Trần Triết, "Đợi sau khi chuyện này giải quyết xong, anh sẽ nói với em."

Trong vụ bê bối dư luận của Trần Triết lần này, người có công lớn nhất chính là Kiều Nam.

Kiều Nam vừa cho người của phòng quan hệ công chúng liên hệ với Weibo để gỡ hot search, vừa nghĩ cách đẩy vài ngôi sao nổi tiếng ra đỡ đạn.

Được Khương Nghênh chỉ dạy, Kiều Nam xử lý những việc này rất đâu ra đấy.

Chiều hôm đó, độ hot của Trần Triết đã giảm xuống đáng kể, nhưng cũng có không ít quản lý của các ngôi sao nổi tiếng đến phòng PR chất vấn.

Người của phòng PR rất khéo ăn nói, nên những người đến gặp họ hầu như đều không được lợi gì.

Hơn nữa, Kiều Nam làm việc rất chừng mực, nhìn thì tưởng như đẩy bọn họ ra đỡ đạn, nhưng thực ra chỉ tung ra vài thông tin không quan trọng, thậm chí còn giúp họ tăng độ nổi tiếng.

Đều là người thông minh, người trong giới đều có thể nhìn ra.

Những người này đến đây không phải thực sự muốn gây chuyện, mà chỉ muốn nhân cơ hội này để phòng quan hệ công chúng nợ họ một ân tình, sau này nếu nghệ sĩ của họ gặp chuyện, sẽ được giúp đỡ nhiều hơn.

Tiễn những vị "tổ tông" này đi rồi, hai nhân viên xử lý khủng hoảng của phòng quan hệ công chúng vừa càu nhàu vừa tán gẫu.

"Đều là cáo già ngàn năm, còn giả vờ giả vịt, đến xin ân huệ thì cứ nói thẳng ra, làm như mình là nạn nhân vậy."

"Nói đến chuyện này, tôi thấy trong số những nghệ sĩ nổi tiếng kia, chỉ có Thường Bác là bình tĩnh nhất. Cậu xem, tung ra bao nhiêu tin tức về anh ta rồi mà bên anh ta vẫn cứ dửng dưng như không."

"Thường Bác làm sao mà giống được? Đó là bạn của giám đốc Khương, mà giám đốc Khương lại là bạn của tổng giám đốc Châu. Với mối quan hệ giữa Trần tổng và Châu tổng, Thường Bác sao có thể không nể mặt Trần tổng chứ?"

"Cũng đúng."

Hai nhân viên xử lý khủng hoảng đang nói chuyện thì Kiều Nam vừa liên hệ xong với blogger lớn cuối cùng. Nghe thấy vậy, cô khựng lại, tìm một nơi yên tĩnh rồi gọi điện cho Thường Bác.

Chuông điện thoại reo một lúc, Thường Bác nghe máy, "Alo."

Giọng Thường Bác không còn tràn đầy sức sống như lúc mới vào nghề, hơi trầm xuống, Kiều Nam nghe thấy, trong lòng đột nhiên thắt lại, mím môi nói, "Thường, anh Thường Bác, em là Kiều Nam của phòng quan hệ công chúng, xin lỗi, hôm nay đã tung ra một số chuyện riêng tư của anh."

Thường Bác trầm giọng đáp, "Không sao."

Kiều Nam, "Vâng, vâng."

Kiều Nam nói xong, Thường Bác không lên tiếng nữa.

Trong điện thoại xuất hiện khoảng lặng kéo dài nửa phút, Kiều Nam đỏ mặt cúp máy.

Cúp máy xong, Kiều Nam mím môi, dựa lưng vào tường phía sau.

Thực sự sắp phát điên rồi.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1156: Dùng kế



Nghe lời Lão Tống, Nhậm Huyên gọi lại cho mẹ Trần lúc hơn hai giờ chiều.

Điện thoại được kết nối, Nhậm Huyên còn chưa kịp mở miệng, mẹ Trần ở đầu dây bên kia đã khóc không ngừng.

Nhậm Huyên im lặng lắng nghe, mẹ Trần khóc xong, dùng khăn giấy lau nước mắt và nước mũi, nghẹn ngào hỏi cô, "Huyên Huyên, con nói xem Trần Triết với, với, với..."

Với Cận Bạch và Vu Chính.

Mẹ Trần lắp bắp mấy lần, vẫn không nói ra được hai cái tên phía sau.

Bà thực sự không thể chấp nhận được, người con trai mà bà luôn tự hào lại trở nên như vậy.

Trước đây hoàn toàn không có dấu hiệu gì.

Mẹ Trần không nói ra được những lời phía sau, nhưng Nhậm Huyên lại không thể không tiếp lời, "Dì à, chuyện này con không rõ lắm."

Nghe Nhậm Huyên nói vậy, nước mắt mẹ Trần vừa ngừng lại đã tuôn rơi: "Con, sao con lại không hiểu chứ? Hai đứa đều làm cùng một công ty... Huyên Huyên, có phải con sợ dì buồn nên không dám nói thật với dì không..."

Nhậm Huyên nói với giọng điệu khó xử, "Dì à, con thực sự không rõ."

Giọng điệu Nhậm Huyên ôn hòa, nhưng trong lời nói rõ ràng có ý từ chối.

Mẹ Trần im lặng một lúc, cuối cùng cắn răng, bất chấp sĩ diện mà hỏi: "Huyên Huyên, con còn thích Trần Triết không?"

Đối mặt với câu hỏi của mẹ Trần, Nhậm Huyên không trả lời.

Một lúc sau, Nhậm Huyên nói, "Dì à, trước đây dì giới thiệu Ngụy Thừa cho con, con thấy hai đứa con cũng khá hợp nhau."

Nhắc đến Ngụy Thừa, mẹ Trần cảm thấy như có một quả mướp đắng bị nhét vào cổ họng.

Đắng từ miệng đến tận đáy lòng.

Mẹ Trần gần như không kìm nén được cảm xúc của mình, vẫn cố chấp hỏi, "Con và Ngụy Thừa đã bắt đầu hẹn hò rồi sao?"

Nhậm Huyên nói, "Vẫn chưa, dạo này con bận quá, con định đợi hết bận sẽ tìm hiểu xem sao."

Nói xong, Nhậm Huyên lại cười bổ sung một câu, "Dì cũng biết đấy, con cũng không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc nên lập gia đình rồi."

Bản chất con người là vậy, hiếm khi thấy đủ, khi biết mục tiêu không thể đạt được liền chọn phương án thứ hai.

Ban đầu mẹ Trần muốn Trần Triết tìm một tiểu thư khuê các, bà cảm thấy với thân phận hiện tại của Trần Triết, tìm một cô gái như vậy không phải là chuyện khó.

Nhưng sự việc phát triển đến bây giờ, đừng nói đến những tiểu thư khuê các có gia thế, e rằng ngay cả nhân viên văn phòng bình thường cũng không thèm để ý đến anh ta.

Nhậm Huyên nói xong, mẹ Trần nghẹn ngào nói, "Huyên Huyên, con có thể giúp dì, cũng giúp Trần Triết được không?"

Nhậm Huyên, "Dì à..."

Mẹ Trần nói: "Dì biết, bây giờ Trần Triết đang đi sai đường, nhưng dì tin nó không phải người như vậy. Nó chỉ đang giận dỗi dì, giận dì đã ngăn cản hai đứa con đến với nhau. Con hãy khuyên nó đi."

Nhậm Huyên hít một hơi thật sâu: "Dì ơi, con khuyên anh ấy e rằng cũng không có tác dụng. Hơn nữa, giờ con hầu như không gặp được anh ấy, dù con có muốn giúp cũng lực bất tòng tâm."

Nghe Nhậm Huyên nói không có cơ hội, mẹ Trần vội vàng tạo cơ hội: "Vậy thì, ngày mai, ngày mai con có rảnh không? Dì sẽ bảo Trần Triết về nhà ăn cơm, lúc đó con cũng đến nhé."

Nhậm Huyên nói, "Ngày mai con còn vài lịch trình, ban ngày e rằng không có thời gian."

Nhậm Huyên nói thật, nhưng mẹ Trần lại hiểu theo một nghĩa khác. Bà tưởng Nhậm Huyên đang cố tình giữ khoảng cách với Trần Triết

Mẹ Trần nhượng bộ hết lần này đến lần khác, cố gắng cười nói, "Không sao, ban ngày con có lịch trình, vậy chúng ta hẹn buổi tối."

Nhậm Huyên khẽ thở dài, như bất lực, "Vậy cũng được."

Mẹ Trần và Nhậm Huyên nói chuyện điện thoại cả tiếng đồng hồ. Sau khi cúp máy, bố Trần đang ngồi đọc báo bên cạnh nhíu mày, nói: "Trước đây bà nhất quyết không đồng ý hai đứa nó đến với nhau, bây giờ sao bà lại có mặt mũi mở miệng nhờ Huyên Huyên giúp đỡ?"

Mẹ Trần trừng mắt nhìn ông, khóc thành tiếng, "Sao tôi lại không có mặt mũi? Còn hơn là để con trai tôi bị người ta chỉ trỏ cả đời."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1157: Toại nguyện



Nhậm Huyên vừa cúp máy, Lão Tống đã tiến lại gần, dùng ánh mắt dò hỏi tình hình.

Nhậm Huyên siết chặt điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, "Thành công rồi."

Lão Tống mỉm cười, "Không uổng công Trần tổng chịu khổ."

Bảy giờ rưỡi tối hôm sau.

Nhậm Huyên ngồi xe của Lão Tống đến nhà họ Trần.

Nhậm Huyên mở cửa chuẩn bị xuống xe, Lão Tống dặn dò, "Nhớ đừng mềm lòng, sau khi kết hôn thì hiếu thuận với hai bác là được."

Nhậm Huyên gật đầu, "Ừm, tôi hiểu."

Lão Tống lại nói: "Lát nữa nếu cô muốn về thì gọi cho tôi, đi xe riêng quá dễ thấy. Bây giờ chuyện của Trần tổng vừa mới lắng xuống, đừng gây thêm chuyện thị phi gì nữa."

Nhậm Huyên đáp, "Vâng."

Lão Tống, "Đi đi."

Nhậm Huyên, "Cảm ơn anh Tống."

Nhìn Nhậm Huyên xuống xe bước vào nhà họ Trần, Lão Tống ngồi trong xe châm một điếu thuốc.

Người yêu nhau cuối cùng cũng thành đôi.

Tốt lắm.

Lần trước Nhậm Huyên đến nhà họ Trần đã là ba tháng trước.

Lần trước đến nhà Trần Triết, mẹ anh tuy tỏ ra vui vẻ, nhưng thực chất là đang dò xét cô, sợ cô sẽ đến với Trần Triết.

Nhưng lần này, trên mặt mẹ Trần không chỉ có nụ cười chân thành, mà trong mắt còn có thêm nhiều sự biết ơn.

Nhìn thấy Nhậm Huyên bước vào, bà vội vàng tiến lên đón cô.

"Huyên Huyên, muộn thế này mới xong việc à, có mệt không? Có đói không? Có muốn ăn cơm trước không?"

Nhậm Huyên vừa thay dép ở cửa, vừa lấy từ trong túi ra một chiếc hộp trang sức đưa cho mẹ Trần: "Trên đường đến đây vội quá, lại toàn là phóng viên, nên con không mua được nhiều quà, chỉ bảo anh Tống chọn cho dì một chiếc vòng tay, dì xem có thích không ạ."

Mẹ Trần nhận lấy, cảm động trước sự hiếu thảo của Nhậm Huyên, nắm lấy tay cô, không kìm được mà đỏ hoe mắt, "Mua mấy thứ này làm gì, tốn tiền."

Nhậm Huyên mỉm cười, "Không tốn đâu."

Nhậm Huyên mua tặng mẹ Trần một chiếc vòng ngọc bích, ngọc rất trong, rất đẹp, nhìn là biết giá trị không nhỏ.

Mẹ Trần đeo lên tay ngay trước mặt Nhậm Huyên, trong mắt và trong lòng đều rất hài lòng.

Trần Triết về nhà lúc họ đang ăn tối, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn Nhậm Huyên nhiều, chỉ gật đầu chào cô khi bước vào cửa.

Thấy hai người tương tác với nhau như vậy, lòng mẹ Trần chùng xuống, nguội lạnh đi phân nửa.

Bố Trần thấy vậy, liền vỗ nhẹ vào lưng bà, nhỏ giọng nói, "Thôi, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng."

Mẹ Trần đỏ hoe mắt, cũng nhỏ giọng đáp lại: "Hôm nay tôi nhất quyết phải ép, ép dầu ép mỡ chứ không ép duyên. Dù có thành hay không, tôi cũng phải thử."

Bố Trần, "Vậy bà đã hỏi ý kiến của Huyên Huyên chưa?"

Mẹ Trần lấy khăn giấy lau nước mắt, "Phụ nữ luôn chung tình hơn đàn ông các anh, Huyên Huyên không thể nào trong thời gian ngắn như vậy mà hết tình cảm với Trần Triết."

Bố Trần lắc đầu thở dài, "Haiz."

Tối nay mẹ Trần làm toàn món ngon, món nào cũng bổ dưỡng.

Có sườn cừu, thịt bò, hàu, hải sâm...

Rau là hẹ...

Nhìn bàn ăn đầy ắp thức ăn, Trần Triết nhướng mày nhìn mẹ Trần.

Mẹ Trần đang giận anh ta, liền trừng mắt nhìn lại, "Nhìn cái gì? Có món nào không hợp khẩu vị của con?"

Trần Triết cầm đũa lên cười khẽ, "Không có, món nào cũng hợp."

Sau bữa ăn, mẹ Trần bảo Nhậm Huyên ở lại qua đêm, sắp xếp phòng cho cô ở cạnh phòng ngủ của Trần Triết.

Để thúc đẩy mọi chuyện, trước khi đi ngủ, mẹ Trần còn cho Trần Triết uống một cốc trà thất bảo.

Bố Trần nhìn thấy, lo lắng nói, "Bà không sợ làm hỏng sức khỏe của con trai sao?"

Mẹ Trần cầm cốc trà thất bảo đã cạn, vẻ mặt hung dữ nói: "Tối nay là cơ hội cuối cùng tôi dành cho nó. Nếu nó không biết nắm bắt, thì hỏng cũng hỏng rồi, dù sao nửa đời sau cũng chẳng liên quan gì đến chuyện nối dõi tông đường nữa."

Nửa đêm, Nhậm Huyên đang ngủ mơ màng thì cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, sau đó, chăn đắp trên người cô phồng lên, váy ngủ bị vén lên, bụng dưới ướt át... nóng bỏng...
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1158: Giải thích



Mẹ Trần tức giận nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Bố Trần bị bà chọc trán, lảo đảo lùi lại, vẻ mặt bất lực nói, "Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?"

Mẹ Trần nói, "Sao lại không liên quan đến ông? Nếu không phải ông luôn chiều theo nó, nó có thể trở nên như thế này sao?"

Bố Trần nghe vậy có chút nóng nảy, "Sao lại là tôi luôn chiều theo nó? Người luôn chiều theo nó không phải là bà sao? Từ nhỏ đến lớn, đều là bà..."

Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng phía sau mở ra, Trần Triết mặc áo ngủ bước ra.

Nhìn thấy Trần Triết, mẹ Trần sa sầm mặt, lập tức ra vẻ nghiêm nghị.

Trần Triết diễn rất đạt, hơi mất kiên nhẫn đưa tay lên day trán, "Mẹ."

Mẹ Trần, "Huyên Huyên đâu?"

Trần Triết bình tĩnh nói, "Đang mặc quần áo."

Mẹ Trần trừng mắt nhìn anh ta, "Xuống lầu nói chuyện."

Trần Triết thở dài, "Vâng."

Vài phút sau, mọi người xuất hiện ở dưới lầu.

Mẹ Trần mặt mày sa sầm, cầm cốc trà trên bàn uống một ngụm, khi đặt cốc xuống cố ý tạo ra tiếng "cạch" lớn.

Bố Trần dùng tay đẩy bà, "Có gì thì từ từ nói, bà làm gì vậy?"

Mẹ Trần lạnh lùng nói, "Từ từ nói thế nào? Con trai ông một mặt thì qua lại với những người lung tung, hết scandal này đến scandal khác, còn phải dùng đến đội ngũ xử lý khủng hoảng, mặt khác lại xảy ra chuyện như vậy với Huyên Huyên, ông nói xem, chuyện này từ từ nói thế nào?"

Bố Trần nhỏ giọng đáp, "Nói cho cùng chẳng phải là do tối qua bà..."

Bố Trần nói được nửa chừng thì bị mẹ Trần lạnh lùng ngắt lời, "Tối qua tôi làm sao?"

Bố Trần bị ánh mắt lạnh lùng của mẹ Trần dọa sợ đến mức không dám lên tiếng, đưa tay sờ mũi, sợ bị vạ lây, liền quay đầu nhìn quanh.

Bố mẹ Trần vừa dứt lời, phòng khách rơi vào im lặng trong giây lát.

Một lúc sau, Trần Triết châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nói, "Mẹ, tối qua chỉ là ngoài ý muốn."

Mẹ Trần cười lạnh, "Ngoài ý muốn?"

Trần Triết ngậm thuốc, dùng tay xoa thái dương, "Tối qua không biết sao nữa, dù sao thì..."

Nói xong, Trần Triết nhả khói, lấy điếu thuốc trên miệng xuống, vừa gạt tàn thuốc vừa nói, "Con cũng không muốn nói nhiều, tóm lại, con sẽ bù đắp cho cô ấy, sẽ cho công ty đầu tư nhiều tài nguyên cho cô ấy, còn những mặt khác..."

Trần Triết đang nói với giọng điệu bình tĩnh thì mẹ Trần đứng dậy giơ tay tát anh ta một cái, "Trần Triết!!"

Cái tát này của mẹ Trần không hề nhẹ, trên mặt Trần Triết lập tức hiện lên mấy dấu tay.

Trần Triết dùng đầu lưỡi li.ếm má, "Mẹ, sao mẹ lúc nào cũng mạnh tay như vậy?"

Mẹ Trần, "Đây mà gọi là mạnh tay sao? Chính con làm ra chuyện như vậy, bây giờ con lại muốn phủi trách nhiệm, còn đầu tư tài nguyên, với danh tiếng hiện tại của Huyên Huyên, cần con đầu tư tài nguyên sao?!"

Trần Triết, "..."

Khi Nhậm Huyên mặc quần áo chỉnh tề, điều chỉnh lại cảm xúc rồi xuống lầu, không khí trong phòng khách đang căng thẳng như vậy.

Hai mẹ con nhìn nhau, không ai chịu nhường ai.

Người đầu tiên phát hiện ra Nhậm Huyên là bố Trần.

Nhìn thấy Nhậm Huyên, bố Trần kéo áo mẹ Trần, nhỏ giọng nói, "Huyên Huyên."

Nghe thấy hai chữ "Huyên Huyên", mẹ Trần hít sâu một hơi, khi quay đầu lại thì thay đổi sắc mặt nhanh hơn lật sách, tươi cười dịu dàng, "Huyên Huyên dậy rồi à, có đói không?"

Nhậm Huyên mím môi, bàn tay buông thõng bên người siết chặt.

Nhìn thấy hành động nhỏ của cô, mẹ Trần bước nhanh đến, nắm lấy tay cô vỗ nhẹ, nói, "Con yên tâm, có dì ở đây, nhất định sẽ không để con chịu thiệt."

Nhậm Huyên, "Dì à, con..."

Mẹ Trần, "Dì nhất định sẽ cho con một lời giải thích."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1159: Lên kế hoạch kết hôn



Mẹ Trần nói với vẻ mặt chính trực.

Nói xong, bà quay sang nhìn Trần Triết, ánh mắt như muốn nói: Huyên Huyên, con muốn cưới thì cưới, không muốn cưới cũng phải cưới.

Trần Triết nhìn mẹ Trần, mặt không cảm xúc, "Mẹ."

Mẹ Trần, "Đừng gọi tôi là mẹ."

Thấy hai mẹ con sắp cãi nhau, Nhậm Huyên đang được mẹ Trần nắm tay liền nhẹ giọng nói, "Dì à, tối qua chỉ là ngoài ý muốn, con và Trần Triết... tổng giám đốc Trần... không hợp nhau."

Nghe thấy lời của Nhậm Huyên, mẹ Trần không thể tin được quay đầu nhìn cô, "Huyên Huyên, con không muốn sao?"

Bà vẫn luôn nghĩ rằng Nhậm Huyên chưa thể quên Trần Triết nhanh như vậy.

Hơn nữa, mẹ Trần luôn tự tin về điều kiện của con trai mình, dù có phạm chút sai lầm nhỏ, cũng không đến mức...

Mẹ Trần nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nhớ đến cuộc hôn nhân trước của Nhậm Huyên, trong lòng chợt thắt lại...

Đối với Nhậm Huyên, Trần Triết không chỉ phạm phải một sai lầm nhỏ.

Hay nói cách khác, sai lầm mà Trần Triết phạm phải, đối với bất kỳ cô gái nào, cũng không phải là sai lầm nhỏ.

Bà là mẹ nên tất nhiên sẽ bênh con trai, nhưng người ngoài nhìn vào, mười người thì cả mười sẽ tránh xa.

Mẹ Trần ngừng nói, Nhậm Huyên nhìn bà, nhỏ giọng nói, "Dì à, có một số việc không thể miễn cưỡng, con đã từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, con không muốn trải qua lần thứ hai."

Mẹ Trần nghẹn ngào, "Nhưng trước đây con không phải rất..."

Mẹ Trần muốn nói, trước đây con không phải rất thích Trần Triết sao?

Lời đến bên miệng, lại nhớ đến việc trước đây hai người cũng là Trần Triết thích Nhậm Huyên, còn Nhậm Huyên luôn từ chối.

Theo lời Nhậm Huyên vừa dứt, phòng khách lại rơi vào im lặng.

Một lúc sau, khi mẹ Trần cũng định từ bỏ, thì điện thoại trong túi Trần Triết đột nhiên vang lên.

Trần Triết nhấn nút nghe, vừa nói "Alo", liền nghe thấy giọng nói không to không nhỏ của Châu Dị vang lên trong phòng khách yên tĩnh, "Lão Trần, scandal của ông rốt cuộc là sao vậy?"

Trần Triết giả vờ như vô tình chạm vào nút loa ngoài, vừa đưa điện thoại ra xa tai định chuyển sang chế độ nghe bình thường, thì mẹ Trần đã nhanh tay lẹ mắt, buông tay Nhậm Huyên ra, tiến lên ngăn anh ta lại.

Nhìn ra ý đồ của mẹ Trần, Trần Triết thở dài, hắng giọng nói, "Đã bảo phòng PR dập tắt dư luận rồi."

Châu Dị trầm giọng nói, "Phòng PR thì dập tắt dư luận rồi, nhưng còn các cổ đông thì sao?"

Trần Triết, "Cậu nói giúp tôi vài lời đi."

Giọng điệu Châu Dị vẫn bình tĩnh, nhưng có thể nghe ra được sự bất mãn trong đó, "Chuyện này e rằng tôi không giúp được gì, sáng nay điện thoại của các cổ đông cứ réo liên tục, họ yêu cầu cậu phải đưa ra một lời giải thích nội bộ."

Trần Triết nói, "Bên ngoài cũng không cần giải thích, giải thích nội bộ cái gì?"

Châu Dị nói: "Cứ giải thích rõ ràng nội bộ là được, bên ngoài chỉ cần nói là phóng viên thêu dệt. Mấy giám đốc kia không sợ scandal này của cậu, mà sợ sau này nó sẽ tái diễn."

Trần Triết nhíu mày, "Ý cậu là sao?"

Châu Dị khẽ thở dài nói, "Bên cậu có người nào thích hợp để kết hôn không? Chỉ cần cậu kết hôn, những tin đồn này sẽ tự động biến mất, đến lúc đó lại để Cận Bạch lên tiếng giải thích vài câu, chuyện này tự nhiên sẽ được giải quyết ổn thỏa."

Nghe thấy lời của Châu Dị, Trần Triết càng nhíu mày hơn, "Bên tôi nào có..."

Chưa kịp để Trần Triết nói hết câu, mẹ Trần đã giật lấy điện thoại nói, "Có, nó có, A Dị à, chuyện của Trần Triết làm phiền con rồi, con giải thích với các cổ đông giúp dì, những bức ảnh chụp được thực ra đều là chuyện bịa đặt, Trần Triết từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thích con gái..."
 
Back
Top Bottom