Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1190: Quyết định kết hôn



Không thể trách Kỷ Trác nghĩ nhiều.

Chuyện trời cho lộc thế này, anh ta kinh doanh bao nhiêu năm cũng chỉ mới gặp một lần.

Vị giám đốc đó làm ngoại thương, dùng mỹ nhân kế, bị lừa không nhẹ.

Một dự án ma, bị hai "anh em tốt" lừa đầu tư toàn bộ tài sản, cuối cùng phá sản, gia đình tan nát.

Nhưng dự án này là do chính anh ta khảo sát, đương nhiên không thể có vấn đề gì.

Nhiếp Chiêu nhiệt tình như vậy, còn không tiếc kéo cả Châu Dị vào, lý do duy nhất có thể giải thích được, chính là anh ta đã làm chuyện có lỗi với Kỷ Mẫn.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Kỷ Trác lập tức sa sầm, lạnh lùng nói, "Nhiếp Chiêu, nếu ông dám làm chuyện có lỗi với em gái tôi, dù có phải liều mạng, tôi cũng sẽ không để ông yên."

Nhiếp Chiêu im lặng.

Kỷ Trác nói xong, thấy Nhiếp Chiêu không phản bác, liền tưởng mình đã nói trúng, sắc mặt càng thêm khó coi, "Nhiếp Chiêu, ông..."

Nhiếp Chiêu, "Mẫn Mẫn có thai rồi."

Kỷ Trác, "..."

Kỷ Trác: Hóa ra chú hề lại chính là tôi.

Khi Kỷ Trác về đến nhà họ Kỷ, Kỷ Mẫn và Nhiếp Chiêu đã đến trước.

Kỷ Mẫn ngồi co ro trên ghế sofa, mắt đỏ hoe như con thỏ, rõ ràng là vừa mới khóc.

Trên đường về, Kỷ Trác còn định trêu chọc cô vài câu, lúc này thấy cô như vậy, anh ta lập tức mềm lòng, bước đến xoa đầu cô, trêu chọc, "Sắp làm mẹ rồi, còn khóc cái gì?"

Kỷ Mẫn ngẩng đầu, mắt càng thêm đỏ hoe, "Anh."

Kỷ Trác, "Không muốn sinh à?"

Kỷ Mẫn lắc đầu, "Không phải."

Kỷ Trác, "Vậy là không muốn lấy lão già Nhiếp Chiêu đó?"

Nói xong, không đợi Kỷ Mẫn lên tiếng, Kỷ Trác nói tiếp, "Không sao, nếu em không muốn lấy thì đừng lấy, lão ta còn có thể cưỡng ép em sao? Chuyện này anh sẽ làm chủ cho em..."

Đến nước này, nếu Kỷ Mẫn còn không nhận ra Kỷ Trác đang trêu mình, thì đúng là cô đã sống phí hai mươi mấy năm cuộc đời, "Anh..."

Kỷ Trác khẽ bật cười, tiện tay ngồi xuống tay vịn ghế sofa cạnh Kỷ Mẫn, khoác vai cô, "Khóc cái gì đấy? Sợ người ta cười anh à? Bảo em gái anh sắp cưới sinh con đến nơi rồi, còn anh thì làm 'kẻ dự bị' cho Liễu Trữ những nửa năm trời vẫn chưa có ai rước?"

Câu nói này của Kỷ Trác đã chọc đúng chỗ đau của Kỷ Mẫn.

Nước mắt Kỷ Mẫn như mưa rơi xuống, "Anh, em xin lỗi."

Kỷ Trác cúi người lau nước mắt cho cô, "Em thực sự nghĩ như vậy sao?"

Kỷ Mẫn không nói gì, chỉ khóc nức nở.

Kỷ Trác nói, "Em cứ kết hôn, anh cứ ở vậy, không ảnh hưởng gì đến nhau, chẳng lẽ anh ở vậy cả đời không cho em kết hôn sao?"

Kỷ Trác nói xong, lại ôm vai Kỷ Mẫn, "Đừng nghĩ nhiều, nhà họ Kỷ chúng ta không có nhiều quy tắc như vậy."

Kỷ Trác đã nói không cần câu nệ nhiều như vậy, nên bố Kỷ và mẹ Kỷ cũng chẳng ý kiến gì thêm.

Đúng như lời Kỷ Trác, Kỷ Mẫn cũng đến tuổi lập gia đình rồi, đâu thể vì Kỷ Trác chưa cưới mà cấm cản con bé kết hôn được.

Hơn nữa, họ cũng rất hài lòng với Nhiếp Chiêu.

Hai người có thể sớm ổn định, họ cũng coi như trút được một gánh nặng.

Sau khi quyết định chuyện hôn sự, chiều hôm đó, cả nhà đưa Kỷ Mẫn đến bệnh viện kiểm tra.

Cuộc kiểm tra này rất long trọng, Kỷ Mẫn xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Lần này, e rằng cả Bạch Thành đều biết cô có thai.

Trong lúc chờ kết quả kiểm tra, Kỷ Mẫn cúi gằm mặt, sợ bị người quen nhìn thấy.

Kỷ Trác ngồi bên cạnh, khoác vai cô trêu chọc, "Có gì mà phải xấu hổ? Anh không có phúc phận này, nếu anh..."

Kỷ Trác đang nói thì phía sau vang lên một giọng nói vội vàng, "Cô Liễu, cô chắc chắn muốn phá thai sao?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1191: Bỏ chồng giữ con



Người đó nói xong, tiếp theo là câu trả lời lạnh nhạt của Liễu Trữ.

"Ừ, chắc chắn."

Giọng Liễu Trữ không lớn, nhưng Kỷ Trác rất nhạy cảm với giọng nói của cô ta, gần như ngay lập tức quay đầu nhìn lại.

Hai người nhìn nhau, Liễu Trữ đầu tiên là hơi nhíu mày, sau đó siết chặt tờ giấy khám thai trong tay.

Kỷ Trác bỗng nhiên im bặt, Kỷ Mẫn tò mò ngước nhìn lên, theo ánh mắt anh thì thấy Liễu Trữ, cô cũng không khỏi bất ngờ.

Một lúc sau, Kỷ Mẫn lên tiếng phá vỡ sự im lặng, "Anh, cô ta đến đây làm gì?"

Kỷ Trác mặt không cảm xúc, trong mắt lóe lên tia hung dữ, "Phá thai."

Kỷ Mẫn nghe vậy liền nghi ngờ, "Phá thai? Cô ta có bạn trai đâu, cô ta..."

Kỷ Mẫn vừa nói vừa đột nhiên nhận ra điều gì đó, trừng mắt nhìn Kỷ Trác, "Anh, đứa bé cô ta phá không phải là..."

Chưa kịp để Kỷ Mẫn nói hết câu, Kỷ Trác đã đứng dậy đi về phía Liễu Trữ.

Hai người nhìn nhau, Kỷ Trác nói với giọng điệu đều đều, "Nói chuyện?"

Liễu Trữ hít vào một hơi, "Không tiện, tôi còn có việc."

Giọng Kỷ Trác có chút lạnh lùng, "Có việc gì? Phá thai?"

Liễu Trữ mím môi, "..."

Kỷ Trác, "Cho cô hai lựa chọn, tự mình đi ra ngoài nói chuyện với tôi, hoặc là, tôi ép cô ra ngoài nói chuyện với tôi."

Nghe thấy lời của Kỷ Trác, Liễu Trữ siết chặt tờ giấy khám thai đến mức nhăn nhúm, mười mấy giây sau, cô ta mới nói, "Đi thôi."

Nhìn theo hai người rời đi, Kỷ Mẫn, người vốn đã ngại ngùng vì chưa cưới đã có thai, thì giờ đây càng thêm trợn tròn mắt.

Mẹ Kỷ từ nhà vệ sinh trở ra, thấy con gái như vậy liền đưa tay huơ huơ trước mặt hỏi, "Anh con với Nhiếp Chiêu đâu rồi?"

Kỷ Mẫn hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn mẹ Kỷ, "Nhiếp Chiêu xuống lầu mua đồ ăn vặt cho con, con đói."

Mẹ Kỷ, "Vậy anh con đâu?"

Kỷ Mẫn chớp mắt, "Mẹ, con thấy mẹ sắp có tin vui kép rồi."

Mẹ Kỷ không hiểu, "Hửm?"

Kỷ Mẫn vẫy tay ra hiệu bà cúi xuống, rồi nhỏ giọng nói bên tai bà, "Chúng ta vừa gặp Liễu Trữ, cô ta định đi phá thai."

Mẹ Kỷ nghe vậy liền sững người, không kém gì Kỷ Trác và Kỷ Mẫn vừa nãy.

Một lúc sau, mẹ Kỷ ngồi xuống bên cạnh Kỷ Mẫn, vẻ mặt căng thẳng, "Anh con, Liễu Trữ, con nói..."

Kỷ Mẫn chưa bao giờ thấy mẹ Kỷ như vậy, không nhịn được cười thành tiếng, "Mẹ, mẹ làm gì vậy? Nghe con nói con có thai, mẹ cũng không căng thẳng như vậy."

Mẹ Kỷ vỗ vào mu bàn tay Kỷ Mẫn, "Sao có thể giống nhau được, con và Nhiếp Chiêu đều muốn đứa bé này, còn Liễu Trữ..."

Liễu Trữ còn không thích Kỷ Trác, thì thái độ đối với đứa bé chắc chắn...

Lúc này, trong xe ở bãi đậu xe bệnh viện, Kỷ Trác mặt lạnh lấy bao thuốc trên bảng điều khiển, cúi đầu ngậm một điếu, định châm lửa thì lại nhớ ra điều gì đó, liền ném lại vào bao thuốc.

"Của tôi?"

Liễu Trữ không phải người thích vòng vo, thẳng thắn thừa nhận, "Ừ."

Kỷ Trác suýt chút nữa bóp nát bao thuốc trong tay, "Chán ghét tôi đến mức này, ngay cả đứa bé cũng không buông tha?"

Liễu Trữ im lặng không trả lời.

Kỷ Trác ném bao thuốc bị biến dạng lên bảng điều khiển, đưa tay kéo cà vạt, nói với vẻ bực bội, "Liễu Trữ, thật ra tôi vẫn không hiểu, nói là cô không thích tôi, nhưng cô lại cứ duy trì quan hệ giường chiếu với tôi, nói là cô thích tôi, tôi đề nghị ở bên nhau, cô lại liên tục từ chối, cô có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc cô nghĩ gì về tôi không?"

Liễu Trữ khẽ mở đôi môi đỏ mọng, "Không phản cảm, không ghét."

Kỷ Trác tiếp lời cô ta, cười nhạo, "Cũng không thích?"

Kỷ Trác nói xong, đang định nói thêm gì đó thì cửa sổ xe bên ghế phụ đột nhiên bị gõ.

Liễu Trữ quay đầu lại, nhìn thấy người bên ngoài cửa sổ xe là mẹ Kỷ, đầu tiên là sững người, sau đó vội vàng hạ cửa kính xe xuống.

Chưa kịp để Liễu Trữ chào hỏi mẹ Kỷ, mẹ Kỷ đã cười nói, "Trữ Trữ, con không thích nó cũng không sao, con xem, bỏ chồng giữ con thì thế nào?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1192: Vạch trần



Sự nồng nhiệt và thái độ lấy lòng của mẹ Kỷ thể hiện rõ mồn một trên khuôn mặt.

Liễu Trữ ngẩn người, rõ ràng không ngờ mẹ Kỷ lại có thể nói ra những lời đó.

Trước đây, dù đã từng chạm mặt mẹ Kỷ, nhưng cô chưa hề có dịp tiếp xúc thân thiết.

Cô ta vẫn luôn nghĩ rằng mẹ Kỷ cũng giống như những bà chủ hào môn khác, mắt cao hơn đỉnh đầu, thích ra oai.

Mẹ Kỷ nói xong, thấy Liễu Trữ không nói gì, liền đưa tay vào xe nắm tay cô ta, "Trữ Trữ, hay là thế này đi, có chuyện gì chúng ta về nhà nói, trong bệnh viện toàn vi khuẩn, không tốt cho sức khỏe."

Vừa dứt lời, chẳng thèm quan tâm Liễu Trữ có đồng ý hay không, mẹ Kỷ đã buông tay cô ra, tiến đến hàng ghế sau mở cửa xe rồi ngồi vào, còn không quên thúc giục Kỷ Trác, "Còn đứng ngây người ra đó làm gì? Lái xe mau lên."

Kỷ Trác quay đầu nhìn bà, "Mẹ, Mẫn Mẫn..."

Mẹ Kỷ trừng mắt nhìn anh ta, "Có Nhiếp Chiêu ở đó, nó lớn như vậy rồi còn có thể lạc sao?"

Kỷ Trác bị nói đến mức không dám cãi lại, sờ mũi ngoan ngoãn xoay vô lăng.

Trên đường đi, mẹ Kỷ hỏi han Liễu Trữ rất ân cần.

Liễu Trữ chưa bao giờ được đối xử nhiệt tình như vậy, tai nóng bừng, cả người trông rất không tự nhiên.

Kỷ Trác nhìn thấy phản ứng của Liễu Trữ, liền đưa tay lên che miệng ho nhẹ, muốn cười nhưng lại không dám cười quá rõ ràng.

Hơn một tiếng sau, xe đến nhà cũ họ Kỷ.

Mẹ Kỷ thân thiết đi đến bên cạnh Liễu Trữ, khoác tay cô ta, Liễu Trữ không quen với sự thân mật của người khác, mặt đỏ bừng, "Dì à, cháu đến lần đầu nên không chuẩn bị quà gì."

Mẹ Kỷ, "Không cần chuẩn bị gì cả, cứ coi như ở nhà mình."

Liễu Trữ, "..."

Vì mẹ mất sớm, nên từ nhỏ, Liễu Trữ đã sống ở nhà họ Liễu trong sự dè chừng, lớn lên thì lại đối đầu với mọi người.

Cô chưa từng được trải nghiệm một bầu không khí gia đình ấm cúng, nên lúc này, ngoài sự lúng túng ra, cô cũng chỉ thấy gượng gạo.

Ngay từ lúc Liễu Trữ bước chân vào, mẹ Kỷ đã nhận ra sự không thoải mái của cô.

Không giống như những lời đồn đại bên ngoài, cô không kiêu ngạo, cũng không lẳng lơ, chỉ có sự bất an và dè dặt.

Chú ý đến điểm này, mẹ Kỷ không làm thêm hành động thân mật nào với Liễu Trữ nữa, chỉ bảo người giúp việc lấy nước trái cây cho cô, rồi trò chuyện với cô.

"Trữ Trữ, chuyện của con với Kỷ Trác, thật ra dì cũng từng nghe nói, dì biết con không thích thằng nhóc này, là nó cứ bám riết lấy con."

Liễu Trữ hai tay bưng cốc nước trái cây, "Không có ạ."

Mẹ Kỷ, "Dì cũng không vòng vo, dì hỏi thẳng luôn, con có thai rồi phải không?"

Liễu Trữ cố gắng giữ bình tĩnh, "Vâng."

Mẹ Kỷ, "Là của thằng nhóc Kỷ Trác này."

Liễu Trữ hít vào một hơi, "Vâng."

Nhận được câu trả lời chắc chắn của Liễu Trữ, mẹ Kỷ vừa mừng vừa lo, "Con đối với đứa bé này..."

Liễu Trữ nói thật, "Con muốn phá thai."

Trái tim đang treo lơ lửng của mẹ Kỷ rơi xuống tận đáy lòng, bà muốn nói gì đó, nhưng lại sợ chọc giận Liễu Trữ, suy nghĩ một hồi, bà mới hỏi, "Trữ Trữ, con có người mình thích không?"

Liễu Trữ mím môi không nói gì, một lúc lâu sau mới cúi đầu đáp, "Không có."

Mẹ Kỷ không biết câu trả lời này là thật hay giả, tiếp tục hỏi, "Vậy con không có ý định kết hôn sao?"

Liễu Trữ nhìn mẹ Kỷ, "Không có ý định kết hôn."

Mẹ Kỷ đã sống trong giới hào môn nhiều năm như vậy, chứng kiến vô số chuyện dơ bẩn, nghe thấy câu nói này của Liễu Trữ, bà liền hiểu ra, tìm một lý do đuổi Kỷ Trác đi, nghiêm túc hỏi cô ta, "Không muốn kết hôn, không có người mình thích, là vì muốn ở lại Liễu gia giữ gìn chút tài sản đó cho mẹ con sao?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1193: Trợ giúp thần thánh



Mẹ Kỷ hỏi thẳng, Liễu Trữ sững người không phản bác.

Thấy phản ứng của Liễu Trữ, mẹ Kỷ biết mình đã đoán đúng.

Khoảng nửa phút sau, mẹ Kỷ đứng dậy đi đến bên cạnh Liễu Trữ, cúi người ôm cô ta, vỗ nhẹ vào lưng cô ta, nói với vẻ đau lòng, "Ngốc quá."

Liễu Trữ cứng người, không biết làm sao.

Mẹ Kỷ buông cô ta ra, ngồi xuống, mỉm cười hỏi, "Con thích Kỷ Trác phải không?"

Nếu không thích, với tính cách của Liễu Trữ, sao có thể dây dưa với Kỷ Trác nhiều lần như vậy.

Liễu Trữ bị vạch trần tâm tư, nhưng không thừa nhận, siết chặt cốc nước trái cây trong tay nói, "Không thích."

Mẹ Kỷ là người từng trải, nói đến mức này, trong lòng bà đã rõ như gương, mỉm cười nói, "Được rồi, con nói không thích thì không thích vậy, chúng ta đổi chủ đề khác, đứa bé này con thực sự không muốn sao?"

Liễu Trữ, "..."

Mẹ Kỷ thẳng thắn nói, "Thật ra, dì gọi con đến đây là muốn con giữ lại đứa bé này, nhưng dì sẽ tôn trọng ý kiến của con, dì sẽ không vì muốn có cháu mà không quan tâm đến cảm nhận của mẹ đứa bé, trong mắt dì, dù là trẻ con hay người lớn cũng đều là con cái."

Mẹ Kỷ nói nhỏ nhẹ, Liễu Trữ đột nhiên thấy khó chịu trong lòng.

Thấy cảm xúc của cô dao động, mẹ Kỷ thở dài nói tiếp, "Nếu mẹ con còn sống, bà ấy cũng không muốn con hy sinh hạnh phúc cả đời vì chút tài sản đó."

Nhắc đến mẹ Liễu, mắt Liễu Trữ lập tức đỏ hoe.

Mẹ Kỷ đưa tay nắm tay cô ta nói, "Khổ cho con rồi, thích một đứa trẻ có gia đình hạnh phúc lại ngây thơ như Kỷ Trác."

Mẹ Kỷ vừa dứt lời, nước mắt Liễu Trữ liền rơi xuống.

Mẹ Kỷ rút khăn giấy đưa cho cô ta, mỉm cười nói, "Dì vẫn giữ nguyên quan điểm, bỏ chồng giữ con, tuy bố đứa bé không được, nhưng đứa bé vô tội, hơn nữa có đứa bé này, sau này nhà họ Kỷ chính là chỗ dựa của con..."

Mẹ Kỷ vừa phân tích vừa an ủi, Liễu Trữ lau nước mắt ngẩng đầu lên, vốn không phải người nhu nhược, lúc này dù cảm động nhưng vẫn kiên cường nói, "Dì à, nếu con và Kỷ Trác kết hôn, dì sẽ đồng ý sao?"

Mẹ Kỷ mỉm cười, "Tại sao dì lại không đồng ý?"

Liễu Trữ nói, "Danh tiếng của con ở Bạch Thành rất tệ, danh tiếng của bố con cũng rất xấu."

Mẹ Kỷ, "Dì chọn con dâu, tại sao phải quan tâm đến đánh giá của người khác về con bé, năm nay dì mới hơn năm mươi tuổi, chưa đến mức già đến mờ mắt, cần dựa vào người khác để đánh giá, còn bố con, danh tiếng của ông ấy tốt hay xấu, thì càng không liên quan gì đến dì."

Liễu Trữ, "..."

Liễu Trữ chưa bao giờ nghĩ rằng, những điều cô ta bận tâm, những điều cô ta lo lắng, lại không phải là vấn đề đối với nhà họ Kỷ.

Liễu Trữ nhìn mẹ Kỷ, nhất thời không biết nên nói gì.

Cô vẫn luôn lưỡng lự với Kỷ Trác, chủ yếu là vì lo lắng nhà họ Kỷ không đồng ý, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng, nhà họ Kỷ căn bản không quan tâm đến những điều này.

Vậy thì điều cô ta lo lắng tiếp theo chỉ còn lại nhà họ Liễu.

Mẹ Kỷ, người từng cùng bố Kỷ gây dựng sự nghiệp ở Kỷ Thị, thừa sức nhìn thấu suy nghĩ của Liễu Trữ, bà hạ giọng nói, "Nếu con muốn kết hôn, nhưng lại lo sợ nhà họ Liễu sẽ không cho con giữ chức tổng giám đốc sau khi kết hôn, thì hãy lật đổ Liễu gia, giành quyền kiểm soát về tay con. Còn nếu con không muốn kết hôn, cứ giữ nguyên tình trạng bây giờ, với việc con đang mang thai con của nhà họ Kỷ, thì ở Liễu gia, không ai dám hó hé nửa lời."

Nói rồi, mẹ Kỷ lại cười hiền từ, "Còn thằng Kỷ Trác nhà dì, con cứ yên tâm, nó có lòng với con lắm, chắc cả đời này cũng không gây ra sóng gió gì đâu, nhân cơ hội này con cũng nên dạy dỗ nó một chút, ở bên nhau lâu vậy rồi mà miệng thì nói yêu, còn hành động thì chẳng thấy đâu, ngay cả tình cảnh của con nó cũng không nhận ra."

Liễu Trữ vừa khóc vừa cười, "Dì à, là do con giấu kỹ."

Mẹ Kỷ, "Không, là do nó ngốc, không có đầu óc, ngày nào cũng bị chuyện con xem mắt làm cho tức chết, mà không bao giờ tìm hiểu nguyên nhân sâu xa."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1194: Những người đàn ông Bạch Thành vĩnh viễn không chịu thua



Người ta nói phụ nữ hiểu phụ nữ nhất.

Hơn nữa, những lời này của mẹ Kỷ còn là xuất phát từ đáy lòng.

Cuối cùng Liễu Trữ nghe theo lời khuyên của mẹ Kỷ, bỏ cha giữ con, tạm thời không kết hôn, nhưng sẽ công khai thừa nhận đứa bé này là của Kỷ Trác.

Đến cuối câu chuyện, mẹ Kỷ nắm chặt tay Liễu Trữ, "Con cứ việc làm những gì mình muốn, mạnh mẽ lên, từ giờ con không còn đơn độc nữa đâu."

Liễu Trữ, "Dì."

Mẹ Kỷ, "Sau này đứa bé sinh ra thì lấy họ Liễu đi, dì thấy họ Liễu rất hay."

Liễu Trữ, "..."

Khi Kỷ Trác trở về, mẹ Kỷ và Liễu Trữ đã đạt được thỏa thuận.

Không đợi Liễu Trữ nói chuyện với anh ta, mẹ Kỷ tao nhã bưng một cốc trà lên uống hai ngụm, nhìn anh ta nói, "Mẹ đã bàn bạc với Trữ Trữ rồi, bỏ cha giữ con, giữ lại đứa bé, không cần con, sau này đứa bé sinh ra sẽ họ Liễu."

Kỷ Trác nhướng mày, "??"

Mẹ Kỷ lạnh nhạt nhìn anh ta, "Con có ý kiến gì không? Có thể nói."

Kỷ Trác dang hai chân ra, chống hai khuỷu tay lên đầu gối, nghiêm túc hỏi, "Hai người bàn bạc đã hỏi ý kiến người trong cuộc là con chưa?"

Mẹ Kỷ mặt không cảm xúc nói, "Không phải là để con có ý kiến thì nói sao?"

Kỷ Trác, "Con không đồng ý."

Mẹ Kỷ, "Không đồng ý thì bác bỏ, còn gì nữa không?"

Nghe thấy giọng điệu bình thản của mẹ Kỷ, Kỷ Trác nhíu mày, "Mẹ!"

Mẹ Kỷ liếc xéo con trai, đặt cốc trà xuống, cười khẩy, "Thật tình mà nói, Kỷ Trác, mẹ không hiểu nổi sao con dám lên tiếng ý kiến, đứa bé ở trong bụng con sao? Con có mang nặng đẻ đau mười tháng để mà hiểu được không?"

Đối mặt với câu hỏi của mẹ Kỷ, Kỷ Trác không thể phản bác, cuối cùng nghiến răng nói, "Con là bố của đứa bé."

Mẹ Kỷ cười lạnh, "Định làm người cha vĩ đại à? Giống bố con, lúc mẹ mang thai hai đứa con, Kỷ Thị đang trong giai đoạn chuẩn bị lên sàn, ông ấy suốt ngày bận rộn, ngoài cái danh nghĩa là bố ra, chẳng có tác dụng gì."

Kỷ Trác, "..."

Mẹ Kỷ nói đến mức Kỷ Trác không nói được gì, rồi xoay người cười nói với Liễu Trữ, "Trữ Trữ, tối nay con muốn ăn gì?"

Liễu Trữ mỉm cười đáp, "Gì cũng được ạ, con không kén ăn."

Mẹ Kỷ mỉm cười đứng dậy, "Vậy dì sẽ tự tay làm vài món sở trường của dì, để con chọn xem con thích ăn gì."

Nói xong, mẹ Kỷ bước vào bếp, đi được vài bước thì quay đầu nhìn Kỷ Trác nói, "À đúng rồi, tuy là bỏ cha giữ con, nhưng dì là bà nội, Trữ Trữ vẫn nhận, con dọn dẹp phòng ngủ của con đi, để Trữ Trữ ở, còn con chuyển đến..."

Nói đến chuyển đến đâu, mẹ Kỷ dừng lại một chút, cuối cùng quyết định, "Con chuyển đến phòng khách tầng một đi."

Kỷ Trác nhìn mẹ Kỷ, im lặng không nói.

Một lúc sau, mẹ Kỷ bước vào bếp, hai người giúp việc phụ giúp.

Kỷ Trác rót một cốc nước lọc cho Liễu Trữ, rồi pha cho mình một cốc trà, trầm giọng nói, "Cô tẩy não mẹ tôi rồi à?"

Liễu Trữ nhận lấy cốc nước lọc uống một ngụm, nhìn Kỷ Trác với vẻ mặt bình thản, "Trước đây tôi cũng rất thích uống trà, bây giờ có thai rồi, không uống được nữa."

Kỷ Trác nghe vậy, cảm thấy cốc trà trong tay như củ khoai lang nóng.

Liễu Trữ thấy vậy liền cúi đầu cười, cố nén cười nói, "Không sao, anh cứ uống của anh, tôi không yêu cầu anh phải đồng cảm với tôi."

Một cảm giác áy náy khó tả dâng lên trong lòng Kỷ Trác, anh ta đặt cốc trà xuống, rót cho mình một cốc nước lọc, để giữ thể diện, anh ta đẩy lưỡi vào răng, "Sau này chế độ ăn uống của tôi sẽ giống cô."

Kỷ Trác: Những người đàn ông Bạch Thành vĩnh viễn không chịu thua.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1195: Mấy anh em - ai khổ nhất



Khi Kỷ Mẫn và Nhiếp Chiêu trở về, nhà họ Kỷ đã thay đổi hoàn toàn.

Kỷ Trác từ đối tượng được cả nhà đồng cảm, trong nháy mắt trở thành người không ai quan tâm.

Kỷ Mẫn nhìn Nhiếp Chiêu, nhân lúc không ai chú ý liền lẻn vào bếp hỏi mẹ Kỷ, "Mẹ, bây giờ tình hình nhà mình là sao?"

Mẹ Kỷ thẳng thắn trả lời, "Ồ, Trữ Trữ bỏ cha giữ con, ngoài việc không cần anh trai con ra, mẹ vẫn là bà nội của đứa bé, bố con vẫn là ông nội của đứa bé, con vẫn là cô của đứa bé."

Kỷ Mẫn tiếp lời mẹ Kỷ, "Nhiếp Chiêu nhà chúng con vẫn là dượng của đứa bé."

Mẹ Kỷ nghe vậy liền dùng ngón tay chọc trán cô, "Có cần phải thế không, bênh vực ghê vậy."

Kỷ Mẫn phản bác, "Nhiếp Chiêu nhà chúng con từ nhỏ đã khổ cực, ngoài mẹ anh ấy ra, chỉ có gia đình chúng ta là người thân, con là người thân nhất của anh ấy, con không bênh vực anh ấy thì ai bênh vực?"

Mẹ Kỷ mỉm cười, liên tục đáp, "Phải, phải, phải, con nói đúng."

Nói rồi, mẹ Kỷ sợ Kỷ Mẫn vẫn còn để bụng chuyện Liễu Trữ coi Kỷ Trác là "kẻ dự bị", nên hạ giọng dặn dò, "Sau này con phải hòa thuận với Trữ Trữ, không được bắt nạt con bé, nghe chưa?"

Nghe thấy lời của mẹ Kỷ, Kỷ Mẫn lập tức trợn tròn mắt, "Mẹ, mẹ đang nói đùa sao? Ở Bạch Thành có mấy ai bắt nạt được cô ta chứ."

Mẹ Kỷ, "Mẹ nói gì con cứ nghe theo đi."

Kỷ Mẫn ngoan ngoãn nghe lời, "Ồ."

Nói xong, Kỷ Mẫn nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nhưng mà về mặt gia đình, gia đình cô ta đúng là rất phiền phức."

Mẹ Kỷ đang xào rau quay lưng về phía Kỷ Mẫn, thở dài, "Đúng vậy."

Bữa tối hôm đó, ngoài Kỷ Trác ra, mọi người trong nhà họ Kỷ đều ăn uống rất vui vẻ.

Mẹ Kỷ nói sự thật với bố Kỷ, hai người đều không phải người cổ hủ, bố Kỷ ngoài thương cảm ra thì không nói thêm gì nữa.

Kỷ Mẫn thì càng không cần phải nói, vốn là người hoạt bát, mẹ Kỷ bảo cô hòa thuận với Liễu Trữ, cô liền thực sự hòa thuận với Liễu Trữ.

Vừa chủ động gắp thức ăn cho Liễu Trữ, vừa chủ động bắt chuyện, nói về kinh nghiệm nuôi dạy con cái.

"Chị dâu, chị Trữ Trữ, ngày dự sinh của chúng ta gần nhau, trong quá trình mang thai nhất định phải chia sẻ kinh nghiệm nhiều hơn."

Liễu Trữ vẫn chưa thích nghi với bầu không khí gia đình này, nhưng không ai có thể từ chối bầu không khí tràn ngập hạnh phúc, "Được."

Kỷ Mẫn chớp mắt, tiến lại gần nịnh nọt, "Chị Trữ Trữ, chúng ta coi như làm hòa rồi nhé?"

Liễu Trữ nghiêng đầu, "Tôi có cãi nhau với cô sao?"

Nhìn vào ánh mắt chân thành của Liễu Trữ, Kỷ Mẫn vội vàng lắc đầu, "Không có, không có."

Liễu Trữ cúi đầu, thật ra cô ta biết Kỷ Mẫn đang nói gì, chẳng qua là nói trước đây Kỷ Mẫn đã nói không ít lời bất mãn về cô ta sau lưng, những chuyện này đối với cô ta đều là chuyện nhỏ, cô ta thực sự chưa bao giờ để tâm.

Tối hôm đó, Liễu Trữ ở lại nhà họ Kỷ qua đêm.

Ngày hôm sau, chuyện Liễu Trữ mang thai, bố đứa bé là Kỷ Trác lan truyền khắp Bạch Thành.

Liễu Trữ thẳng thắn thừa nhận, thậm chí còn đăng thông báo chính thức: Đúng là đã mang thai, cha của đứa bé là tổng giám đốc Kỷ Thị - Kỷ Trác, không có ý định kết hôn, sẽ cùng nhau nuôi dạy con cái.

Phía Kỷ Thị cũng nhanh chóng đưa ra thông báo chính thức: Tổng giám đốc Kỷ Thị, Kỷ Trác, chính là cha của đứa bé trong bụng tổng giám đốc Liễu Thị. Ai cũng biết, Kỷ tổng vẫn luôn cố gắng để được danh chính ngôn thuận.

Hai người không phải người nổi tiếng, người quan tâm ngoài những người trong giới này, thì hầu hết là người hóng chuyện.

Người trong giới không dám bàn tán xôn xao, còn những kẻ hóng hớt thì lại cảm thấy thông báo của hai người quá mập mờ, trong mắt họ, đây chẳng khác nào một màn khoe khoang tình cảm: cô trốn, anh đuổi, cô khó lòng thoát khỏi anh.

Không lâu sau khi hai thông báo được đăng tải, nhóm chat của Châu Dị và những người bạn đã nổ tung.

Bùi Nghiêu là người đầu tiên lên tiếng trêu chọc, "U là trời, ai đấy, có con rồi mà vẫn chưa được danh chính ngôn thuận à?"

Châu Dị tiếp lời: Không rõ lắm, xem độ hot thì hình như là tổng giám đốc Kỷ Thị.

Tần Trữ giả vờ hỏi: Không phải Kỷ Trác chứ?

Trần Triết: Không phải chứ?

Nhiếp Chiêu: Bây giờ thân phận của tôi hơi nhạy cảm, mọi người tự hiểu là được, tôi không tham gia đâu.

Kỷ Trác đứng cuối: Tôi nhớ mặt mấy người!!
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1196: Bù đắp tình yêu thiếu hụt



Câu "Tôi nhớ mặt mấy người" của Kỷ Trác không hề có sức răn đe.

Kỷ Trác vừa gửi tin nhắn xong, Bùi Nghiêu liền gửi thêm vài sticker người rừng mặc váy da nhảy múa.

Người rừng trông rất hoang dã, đầu đội cỏ, hình ảnh sống động như thật.

Vài giây sau, thông báo nhóm: Kỷ Trác đã rời khỏi nhóm chat.

Châu Dị: Tại ông lắm chuyện.

Tần Trữ: Tại ông lắm chuyện.

Trần Triết: Tại ông lắm chuyện.

Nhiếp Chiêu: Bùi Nghiêu, ông đúng là lắm chuyện.

Bùi Nghiêu: Không phải vừa nãy mấy người cũng nói mà? Sao cuối cùng lại đổ hết lên đầu tôi?

Nhiếp Chiêu: Ông đi mời lão ta vào lại nhóm đi, đừng nói nhảm nữa.

Bùi Nghiêu: Tại sao lại là tôi?

Nhiếp Chiêu: Không phải ông thì là ai?

Vài phút sau, Bùi Nghiêu năn nỉ ỉ ôi, mời Kỷ Trác vào nhóm lại.

Lần này, không ai trong nhóm trêu chọc nữa, ngược lại Kỷ Trác chủ động gửi một sticker hút thuốc u sầu.

Châu Dị: Nghĩ thoáng lên.

Tần Trữ: Không ai cười nhạo ông đâu.

Trần Triết: Ai mà chẳng nói xấu sau lưng người khác, ai mà chẳng bị người khác nói xấu sau lưng?

Ngay sau đó, thông báo nhóm: Kỷ Trác đã rời khỏi nhóm chat.

Nhiếp Chiêu: ...

Bùi Nghiêu: Lần này không liên quan gì đến tôi chứ?

Lần này Kỷ Trác rời nhóm khá lâu, mãi đến một buổi tối tuần sau, anh mới được Nhiếp Chiêu mời vào lại nhóm.

Tối hôm đó, nhà họ Kỷ tổ chức tiệc gia đình.

Ngoài gia đình Kỷ Trác, còn có không ít người thân khác.

Liễu Trữ cũng có mặt, lúc đầu có vài người thân không coi trọng cô ta, cho đến khi nhìn thấy mẹ Kỷ và Kỷ Mẫn đều quan tâm đến cô ta, lúc này mới nhận ra địa vị của cô ta trong nhà họ Kỷ không hề tầm thường.

Trong lúc đó, có người nói chuyện với mẹ Kỷ, thăm dò hỏi, "Tổng giám đốc Liễu này với Kỷ Trác..."

Mẹ Kỷ mỉm cười tao nhã, "Chuyện của người trẻ tuổi, tôi không bao giờ xen vào."

Đối phương nói, "Nhưng tổng giám đốc Liễu cũng không phải người nhà họ Kỷ chúng ta, để cô ta tham gia tiệc gia đình của nhà họ Kỷ, nếu truyền ra ngoài thì không hay lắm."

Nụ cười trên mặt mẹ Kỷ nhạt đi, "Cô ấy có phải người nhà họ Kỷ hay không, chủ yếu là xem cô ấy có đồng ý hay không, nếu bây giờ cô ấy gật đầu, thì bây giờ cô ấy chính là người nhà họ Kỷ."

Mẹ Kỷ thể hiện rõ thái độ công nhận Liễu Trữ, đối phương nghe thấy, trong lòng hiểu rõ, vội vàng phụ họa, "Nói cũng phải, tổng giám đốc Liễu và Kỷ Trác đúng là trai tài gái sắc."

Mẹ Kỷ nghe vậy, quay đầu nhìn hai người, nghiêm túc nói, "Có sao?"

Nghe thấy lời của mẹ Kỷ, đối phương sững sờ, không hiểu ý bà là gì.

Cô ta tưởng mình đã hiểu sai ý, mẹ Kỷ căn bản không coi trọng Liễu Trữ.

Ai ngờ, ngay sau đó mẹ Kỷ lại nói, "Tôi thấy Kỷ Trác không xứng với Trữ Trữ, chỉ là bây giờ nó nhờ con mà được coi trọng, có lẽ phần thắng sẽ lớn hơn."

Mẹ Kỷ nghiêm mặt nói, đối phương giật giật khóe miệng, gượng cười, "Hì hì."

Mẹ Kỷ, "Chẳng lẽ cô không thấy vậy sao?"

Đối phương cười gượng, thầm nghĩ: Cô ta biết trả lời thế nào đây?

Đến cuối buổi tiệc gia đình, đám họ hàng kia mới ngã ngửa nhận ra, đây đâu phải tiệc gia đình gì, mà rõ ràng là một bữa tiệc "Hồng Môn".

Mục đích là để cảnh cáo họ, từ nay về sau, khi gặp Liễu Trữ thì phải hết mực quan tâm, tôn trọng cô.

Đều là cáo già, lúc ra về, ai có quà thì tặng quà, không có quà thì chuyển khoản trực tiếp, nói là để mua đồ tẩm bổ cho đứa bé còn chưa ra đời.

Nhưng tất cả những khoản tiền này, Liễu Trữ đều không nhận một đồng nào.

Cuối cùng vẫn là mẹ Kỷ cầm điện thoại của cô nhận hết.

Liễu Trữ có chút ngại ngùng, mẹ Kỷ dịu dàng nói với cô ta, "Số tiền này con phải giữ lấy, con không giữ, bọn họ sẽ không bao giờ biết thân phận của mình trước mặt con."

Liễu Trữ, "Cảm ơn dì."

Mẹ Kỷ mỉm cười, "Cách gọi 'dì' tuy rất hay, nhưng dì thấy gọi 'mẹ' còn hay hơn, không vội, dì từ từ chờ, chờ đến ngày con đổi cách gọi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1197: Đừng trêu chọc anh



Đêm đó, Liễu Trữ vẫn ở lại nhà họ Kỷ như thường lệ.

Nửa đêm, Liễu Trữ cảm thấy khát nước, vừa xuống lầu định uống nước thì nhìn thấy Kỷ Trác đang đứng trước cửa sổ sát đất.

Kỷ Trác quay lưng về phía cô ta, kẹp điếu thuốc đang cháy dở giữa những ngón tay thon dài.

Nghe thấy tiếng động sau lưng, Kỷ Trác quay đầu lại.

Nhìn thấy người đến là Liễu Trữ, Kỷ Trác nhíu mày dập tắt điếu thuốc, "Uống nước?"

Liễu Trữ, "Ừ."

Kỷ Trác sải bước đến, đầu tiên bật đèn phòng khách lên, sau đó đi đến máy nước rót nước cho Liễu Trữ, cúi đầu trầm giọng nói, "Trong phòng ngủ không có nước sao?"

Liễu Trữ trả lời, "Không để ý."

Có, cô ta để ý.

Nhưng cô ta vừa nghe thấy tiếng Kỷ Trác mở cửa.

Giọng điệu của Liễu Trữ bình thản, Kỷ Trác không nghi ngờ gì, đưa cốc nước cho cô ta, "Trong phòng ngủ có máy nước, ngay bên tay phải khi bước vào cửa."

Liễu Trữ nhận lấy cốc nước, uống một ngụm, "Cảm ơn."

Uống được nửa cốc nước, Liễu Trữ ngẩng đầu nhìn Kỷ Trác.

Chỉ một cái liếc mắt, cô ta đã nhìn thấy ý cười trong mắt Kỷ Trác.

Liễu Trữ giật mình, cầm cốc nước định quay người bỏ đi, Kỷ Trác đưa tay nắm lấy cổ tay cô ta, cười khẽ, "Giận à?"

Trong mối quan hệ của hai người, Liễu Trữ luôn là người nắm quyền chủ động.

Lần này bị bắt gặp, khiến cô ta có một cảm giác khó chịu khó tả.

Kỷ Trác tuy cứng đầu, nhưng không phải kẻ ngốc, anh ta tiến lên nửa bước, hạ giọng hỏi, "Cô có chỗ nào không thoải mái sao?"

Liễu Trữ không thể nói thật, vành tai đỏ ửng trả lời, "Chiều nay tôi đi thị sát một công trình, đứng cả chiều, chân hơi mỏi."

Kỷ Trác, "Tôi xoa bóp cho cô nhé?"

Liễu Trữ, "Không cần đâu."

Kỷ Trác khẽ cười, "Không phải xoa bóp cho cô, mà là lo lắng đứa bé phát triển không tốt, cô không thoải mái, buổi tối chắc chắn sẽ ngủ không ngon, cô ngủ không ngon, đứa bé cũng sẽ ngủ không ngon."

Lý do này của Kỷ Trác khiến Liễu Trữ không thể phản bác.

Liễu Trữ sợ bị Kỷ Trác nhìn ra sự chột dạ của mình, liền rút tay ra khỏi tay anh ta, hít sâu một hơi nói, "Cảm ơn."

Kỷ Trác, "Không có gì, mẹ của con anh."

Liễu Trữ, "..."

Hai người đi lên lầu về phòng ngủ, Liễu Trữ cứ tưởng Kỷ Trác sẽ làm gì đó với cô như trước đây, không ngờ sau khi cô lên giường, anh ta lại chuyên tâm xoa bóp chân cho cô.

Ba tháng đầu thai kỳ vốn đã dễ buồn ngủ, cộng thêm việc Kỷ Trác xoa bóp quá dễ chịu, khiến Liễu Trữ chẳng mấy chốc đã thiếp đi.

Liễu Trữ đang lim dim sắp ngủ, nghe thấy Kỷ Trác hỏi, "Lần trước giận à?"

Liễu Trữ mở mắt ra, "Cái gì?"

Kỷ Trác cúi đầu nhìn cô ta, "Lần tôi dùng vũ lực đó, lần cuối cùng."

Nghe thấy lời của Kỷ Trác, vành tai Liễu Trữ vừa mới hết đỏ lại đỏ bừng, "Không có."

Thấy Liễu Trữ buồn ngủ, Kỷ Trác cúi người hôn lên trán cô ta, "Cô cứ ngủ đi."

Liễu Trữ mím môi, né tránh câu hỏi vừa rồi của Kỷ Trác, ậm ừ đáp lại một tiếng rồi nhắm mắt.

Vài giây sau, Liễu Trữ mở mắt ra, vốn định hỏi Kỷ Trác có ý kiến gì về dự án cô ta đang đầu tư, nhưng lại phát hiện anh ta đang nhìn mình chằm chằm.

Chưa kịp để Liễu Trữ phản ứng, Kỷ Trác đã cúi người xuống, hôn lên khóe môi cô.

Bởi vì Liễu Trữ đang mang thai, lại thêm lần trước đã quá mạnh bạo, nên lần này Kỷ Trác hành động vô cùng dịu dàng và đầy quyến rũ.

Kết thúc nụ hôn, Kỷ Trác vén tóc mai của Liễu Trữ ra sau tai, ánh mắt sâu thẳm, khàn giọng nói, "Đừng trêu chọc tôi, khả năng tự chủ của tôi rất kém."

Liễu Trữ phản bác, "Tôi không có."

Kỷ Trác dùng ngón tay v.uốt v.e đuôi mắt đượm tình của cô ta, "Cô có."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1198: Anh có từng hối hận không?



Rốt cuộc là có hay không, hai người đều biết rõ trong lòng.

Ánh mắt chạm nhau, Kỷ Trác mỉm cười, đôi mắt vốn đã sâu thẳm lại càng thêm u ám.

Liễu Trữ mím môi, cố gắng né tránh ánh mắt của anh ta, Kỷ Trác đột nhiên cười, "Yên tâm, tôi không dám làm bậy."

Liễu Trữ cứng người.

Kỷ Trác lại cúi người xuống, lần này không hôn cô ta, mà ghé sát tai cô ta, nhỏ giọng nói, "Ba tháng đầu phải chú ý dưỡng thai, đây là kiến thức cơ bản."

Liễu Trữ nghe vậy, mặt đỏ bừng.

Nhận thấy sự lúng túng của Liễu Trữ, Kỷ Trác bật cười, hơi thở ấm áp phả vào tai cô ta, "Cô muốn à?"

Liễu Trữ siết chặt tay đang buông thõng bên hông, nhắm mắt nghiến răng, "Tôi không muốn."

Kỷ Trác trêu chọc, "Ừ, không muốn thì tốt, nếu muốn, cũng chỉ có thể nhịn."

Liễu Trữ, "..."

Liễu Trữ cảm thấy mình bị Kỷ Trác trêu chọc.

Cho đến khi Kỷ Trác rời khỏi phòng ngủ của cô, cô vẫn siết chặt tay không buông.

Một lúc sau, điện thoại đặt trên tủ đầu giường rung lên.

Cô với tay lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên tin nhắn WeChat của Kỷ Trác: Thật ra tôi muốn, nhưng không được, tôi phải nghĩ cho vợ con.

Liễu Trữ hít vào một hơi, không trả lời.

Bạch Thành, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Chuyện Liễu Trữ tham gia tiệc gia đình nhà họ Kỷ đã bị người có ý đồ lan truyền khắp nơi, ai ai cũng biết.

Ngày hôm sau khi Liễu Trữ đi làm, cô ta đã bị vài cổ đông liên kết lại chất vấn.

Trong cuộc họp hội đồng quản trị, bốn cổ đông lớn cùng nhau nhắm vào Liễu Trữ.

Liễu Trữ nhìn bốn người, mặt không cảm xúc, "Muốn ép tôi nhường vị trí?"

Một trong số các cổ đông lên tiếng, "Tổng giám đốc Liễu, không phải chúng tôi muốn ép cô nhường vị trí, mà là với thân phận hiện tại của cô, tiếp tục ngồi ở vị trí này e rằng không thích hợp."

Liễu Trữ cười lạnh, "Bây giờ tôi là thân phận gì? Ngồi ở vị trí này thì không thích hợp chỗ nào?"

Đối phương nhíu mày tiếp lời, "Bây giờ cả Bạch Thành đều biết cô đang mang thai con của Kỷ tổng, Liễu Thị có quy định, con gái nhà họ Liễu sau khi kết hôn không được phép làm việc ở Liễu Thị."

Liễu Trữ chế nhạo, "Tôi kết hôn rồi sao?"

Đối phương cứng họng, vài giây sau mới đáp, "Sớm muộn gì cũng phải kết hôn."

Liễu Trữ, "Vậy thì đợi đến ngày tôi kết hôn, các người hãy nói những lời này với tôi."

Từ khi tiếp quản Liễu Thị, Liễu Trữ chưa bao giờ tỏ ra dễ chịu với những cổ đông này.

Thủ đoạn luôn cứng rắn và độc đoán.

Những người này trong lòng đã sớm bất mãn với cô ta, nhưng vì cô ta có năng lực thực sự, nên họ chỉ dám nói sau lưng, trước mặt cô ta thì không dám nói nửa lời.

Liễu Trữ vừa dứt lời, phòng họp im lặng như tờ.

Liễu Trữ nhìn quanh phòng họp với ánh mắt lạnh lùng, giọng nói như băng, "Các người đang nghĩ gì, tôi biết rõ trong lòng, hôm nay tôi nói thẳng luôn, đừng nói bây giờ tôi chưa kết hôn, dù có một ngày tôi kết hôn, thì tổng giám đốc của Liễu Thị cũng chỉ có thể là tôi."

Mọi người, "..."

Liễu Trữ lại nói, "Nếu vị cổ đông nào cảm thấy khó chịu khi làm việc dưới trướng tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi để bán cổ phần, yên tâm, tôi sẽ không ép giá, sẽ mua lại theo giá thị trường bình thường."

Mọi người, "..."

Những lời nói của Liễu Trữ trong phòng họp đã được cấp dưới báo cáo lại cho ông Liễu.

Ông Liễu gọi điện chất vấn Liễu Trữ.

Liễu Trữ bật loa ngoài, ném điện thoại lên bàn làm việc, ung dung uống sữa.

Đợi ông Liễu mắng mỏi miệng, cô ta mới bình tĩnh đáp, "Bố, bây giờ bố đã già rồi, nên an hưởng tuổi già mới phải."

Ông Liễu tức giận, "Liễu Trữ, ý con là gì?"

Liễu Trữ, "Bố, những năm qua bố chưa từng hối hận sao?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1199: Thay đổi hoàn toàn



Câu nói này của Liễu Trữ đã chọc đúng chỗ đau của ông Liễu.

Liễu Trữ nói xong, ông Liễu ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.

Một lúc sau, ông Liễu hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cơn giận hỏi, "Tất cả đều là do con lên kế hoạch? Bắt đầu từ cấp cơ sở, lấy được lòng tin của bố, làm quyền tổng giám đốc, gạt bố sang một bên, sau đó từng bước thâu tóm công ty."

Đối mặt với lời chất vấn của ông Liễu, Liễu Trữ cười nhạo đáp, "Bố, Liễu Thị vốn là do bố và mẹ cùng nhau gây dựng, con chỉ là kế thừa, sao có thể nói là thâu tóm?"

Ông Liễu, "Liễu Trữ, đừng quên, Liễu Thị không chỉ của một mình con, con còn có hai người em trai!!"

Liễu Trữ lạnh lùng đáp, "Con không nhớ mẹ con ngoài con ra còn sinh thêm đứa nào khác."

Ông Liễu cứng họng.

Vào tháng thứ hai Liễu Trữ mang thai, Liễu Thị đã thay đổi hoàn toàn.

Một vài cổ đông lớn tìm đến Liễu Trữ, ngỏ ý muốn bán lại cổ phần, như thể đã biết trước cô ta không có đủ tiền mặt, nên yêu cầu phải thanh toán ngay trong ngày.

Ai nấy đều đang chờ xem Liễu Trữ sẽ xoay xở ra sao.

Không ngờ Liễu Trữ không nói nhiều, trực tiếp gọi điện thoại trước mặt bọn họ.

Không lâu sau, quản gia nhà họ Kỷ đã mang một tấm séc trắng đến.

Thấy vậy, mấy vị cổ đông đều ngây người.

Bọn họ vốn nhận được chỉ thị của ông Liễu, muốn gây khó dễ cho Liễu Trữ.

Ai ngờ, cuối cùng bọn họ lại trở thành cá nằm trên thớt.

Liễu Trữ là người cầm dao, bọn họ là cá.

Khi Châu Dị biết tin này, anh đang cùng Khương Nghênh đi khám thai.

Nhìn thấy tin nhắn Bùi Nghiêu gửi, anh nhếch môi cười, trong mắt toàn là sự chế giễu.

Khương Nghênh tò mò nhìn anh, "Sao vậy?"

Châu Dị đưa màn hình điện thoại cho Khương Nghênh xem, cười nói, "Đồng cảm với Liễu Trữ."

Khương Nghênh cúi đầu liếc nhìn tin nhắn trên màn hình, mỉm cười, "May mà Liễu Trữ gặp được nhà họ Kỷ, nếu không..."

Châu Dị, "Nhà họ Kỷ không tệ, gia phong tốt, tam quan đúng đắn."

Khương Nghênh mím môi cười, "Anh nói như vậy, em thấy Nhiếp Chiêu cũng rất may mắn khi gặp được Kỷ Mẫn."

Nói đến Kỷ Mẫn và Nhiếp Chiêu, Châu Dị không khỏi nhướng mày, "Nói thật, hai người này là hai người mà anh không ngờ tới nhất."

Khương Nghênh, "Em cũng không ngờ."

Hai người đang nói chuyện thì Bùi Văn Hiên cầm một tờ kết quả khám thai vội vàng đi từ khoa sản ra, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

"Không phải đã bảo hai đứa đợi tôi ở văn phòng sao?"

Châu Dị dùng tay thân mật đỡ eo Khương Nghênh, "Nghênh Nghênh nói muốn đi dạo."

Bùi Văn Hiên nghe vậy liền trừng mắt nhìn Châu Dị, "Con bé nói muốn đi dạo thì cậu cứ để con bé đi dạo sao? Bệnh viện đông người, con bé còn đang mang thai, lỡ va vào đâu thì sao..."

Từ khi làm bố, tính cách Bùi Văn Hiên thay đổi rất nhiều, trước đây là lịch sự nho nhã, bây giờ lại trở nên lắm lời.

Châu Dị và Khương Nghênh đã quen với sự thay đổi của anh ta, không cãi lại, hai người nhìn nhau mỉm cười, kiên nhẫn lắng nghe.

Bùi Văn Hiên lải nhải một hồi, cũng nhìn ra suy nghĩ của hai người, liền tức giận, "Hai người cố tình chọc tức tôi phải không? Hai người cứ đợi đấy, tối nay về nhà tôi sẽ mách dì, để dì phân xử."

Châu Dị, "Dạo này chú rể mách dì ngày càng nhiều."

Nghe thấy lời của Châu Dị, Bùi Văn Hiên không những không thấy ngại ngùng, mà còn thấy tự hào, "Đợi cậu lớn tuổi hơn một chút sẽ hiểu."

Nói xong, Bùi Văn Hiên đưa Châu Dị và Khương Nghênh đến khoa sản.

Người tiếp đón Khương Nghênh là trưởng khoa sản.

Sau khi xem xong tờ kết quả khám thai mà Bùi Văn Hiên đưa, bà nhìn Khương Nghênh, "Nước ối đang giảm, nhau thai cũng có dấu hiệu lão hóa, nhưng hiện tại cô vẫn chưa có dấu hiệu chuyển dạ, tôi khuyên cô nên mổ lấy thai càng sớm càng tốt..."
 
Back
Top Bottom