Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1130: Trần tổng thật cao tay



Anh ta đang ám chỉ điều gì?

Hay chỉ là thuận miệng nói ra?

Trợ lý nói xong, thấy Nhậm Huyên không nói gì, đột nhiên nhớ đến những chuyện trước đây của hai người, cô đưa tay sờ mũi, tự giác im lặng.

Nhậm Huyên không hề để ý đến lời trợ lý nói, cô hoàn hồn, nhẹ giọng hỏi: "Xe vẫn chưa đến sao?"

Nghe Nhậm Huyên hỏi, trợ lý vội vàng đáp: "Vừa nãy gọi điện thoại thì bảo sắp đến rồi, để em gọi lại hỏi xem sao."

Nói xong, trợ lý vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho tài xế.

"Tiểu Lý à, xe bị hỏng giữa đường rồi, em nói với Nhậm Huyên giúp anh, hai người đi nhờ xe khác về khách sạn nhé.", giọng nói buồn bã của tài xế vang lên ngay khi điện thoại được kết nối.

Trợ lý nghe vậy sững người, sau đó hỏi: "Xe đang yên đang lành sao lại hỏng được?"

Tài xế nói: "Cái này thì anh cũng không biết, lúc ra khỏi khách sạn xe vẫn bình thường mà."

Trợ lý: "Vâng, em sẽ nói với chị Nhậm Huyên."

Tài xế: "Nhớ xin lỗi Nhậm Huyên giúp anh nhé."

Trợ lý đáp: "Anh yên tâm, chị Nhậm Huyên sẽ không giận đâu."

Cúp máy, trợ lý quay sang nhìn Nhậm Huyên.

Nhậm Huyên đã nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện, chưa để cô ta kịp lên tiếng, cô đã chủ động hỏi: "Xe bị hỏng à?"

Trợ lý ngượng ngùng đáp: "Anh Triệu nói xe bị hỏng giữa đường, bảo em xin lỗi chị."

Nhậm Huyên nhíu mày, nhưng nhanh chóng giãn ra: "Không sao."

Cô nhíu mày không phải vì xe bị hỏng, chuyện này ai cũng không muốn, mà là vì đang lo lắng không biết làm sao để về khách sạn.

Giờ này gọi xe cũng không khó, vấn đề là với thân phận của cô, lỡ gặp phải fan cuồng hoặc...

Cô vẫn còn ám ảnh bởi những chuyện đã xảy ra trước đây.

Trợ lý đi theo Nhậm Huyên một thời gian, đương nhiên biết cô đang lo lắng điều gì, cô ta ghé sát vào tai Nhậm Huyên, nhỏ giọng nói: "Chị Nhậm Huyên, hay là chúng ta đi nhờ xe Trần tổng?"

Nhậm Huyên mím môi, lắc đầu gần như không thể nhận ra: "Gọi xe đi."

Trợ lý: "Giờ này gọi xe có an toàn không? Nhỡ..."

Nhậm Huyên: "Đừng làm phiền Trần tổng."

Thấy Nhậm Huyên kiên quyết như vậy, trợ lý cũng không tiện nói thêm gì nữa, cô ta lấy điện thoại ra, mở ứng dụng gọi xe.

Trợ lý đang định đặt xe thì điện thoại của Trần Triết bỗng reo lên.

Trần Triết ngậm điếu thuốc, nghe máy, giọng lão Tống vang lên từ đầu dây bên kia: "Trần tổng, xong việc rồi."

Trần Triết gẩy tàn thuốc, thản nhiên nói: "Tốt."

Lão Tống nhỏ giọng nói: "Chuyện này nhất định đừng để Nhậm Huyên biết, nếu không vị trí quản lý của tôi khó giữ được."

Trần Triết: "Ừ."

Cúp máy, Trần Triết cất điện thoại vào túi, quay sang nhìn Nhậm Huyên với vẻ mặt lạnh nhạt: "Anh Tống nói xe của hai người bị hỏng, bảo hai người đi xe tôi về khách sạn."

Nhậm Huyên: "..."

Trợ lý chưa kịp đặt xe, mắt sáng lên, nhỏ giọng nói: "Chị Nhậm Huyên."

Nhậm Huyên mấp máy môi, muốn từ chối, nhưng nghĩ đến vấn đề thực tế và sợ Trần Triết nghĩ rằng cô đang tránh mặt anh ta, cô liền nói: "Cảm ơn Trần tổng."

Vài phút sau, Nhậm Huyên và trợ lý lên xe Trần Triết.

Trợ lý sợ khí thế của Trần Triết, không dám ngồi ghế sau, thấy Nhậm Huyên lên xe, cô ta tự giác ngồi vào ghế phụ.

Xe từ từ lăn bánh, Trần Triết hạ cửa kính xe xuống, gẩy tàn thuốc ra ngoài, sau đó duỗi chân, cởi cà vạt.

Nhậm Huyên liếc nhìn anh, nhíu mày, hít một hơi thật sâu, hỏi: "Anh say à?"

Trần Triết kéo cà vạt, cởi cúc áo, trầm giọng đáp: "Ừ, hơi khó chịu."

Nhậm Huyên: "Bảo tài xế mua thuốc giải rượu cho anh nhé?"

Trần Triết: "Không cần."

Người say rượu thường không còn lý trí, Nhậm Huyên không để ý đến anh, nghiêng người nói với tài xế: "Trên đường về khách sạn có một hiệu thuốc, khi đi qua thì dừng lại một chút, mua cho Trần tổng ít thuốc giải rượu."

Tài xế đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Nhậm Huyên và Trần Triết, nhìn Trần Triết qua gương chiếu hậu, thấy anh không có phản ứng gì, liền hiểu ý: "Vâng, chị Nhậm Huyên."

Mười mấy phút sau, xe dừng lại trước một hiệu thuốc, tài xế xuống xe, chạy vào mua một hộp thuốc giải rượu.

Nhậm Huyên quay sang nhìn Trần Triết đang ngủ gật, nhỏ giọng nói với tài xế: "Lát nữa nhớ cho anh ấy uống."

Tài xế: "Vâng."

Đến khách sạn, Nhậm Huyên và trợ lý xuống xe trước.

Hai người vừa đi, Trần Triết đang say rượu, ngủ say ở ghế sau liền mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo, không hề có vẻ say rượu.

Tài xế quay đầu lại hỏi: "Trần tổng, thuốc này..."

Trần Triết nhận lấy hộp thuốc, bóp nhẹ trong tay.

Đã có thuốc rồi, không lên xin cốc nước sao được?
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1131: Gặng hỏi



Tài xế nói xong, thấy Trần Triết không nói gì, cũng không dám hỏi thêm.

Khoảng nửa phút sau, Trần Triết chậm rãi nói: "Canh chừng thời gian, nửa tiếng sau gọi tôi."

Tài xế không hiểu gì cả, nhưng vẫn đáp: "Vâng, Trần tổng."

Nửa tiếng sau, Trần Triết được tài xế dìu đến gõ cửa phòng Nhậm Huyên.

Lúc này Nhậm Huyên vừa tắm xong, mặc váy ngủ, người toàn hơi nước.

Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, Nhậm Huyên sững người một lúc, sau đó hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Tài xế vẻ mặt khó xử: "Chị Nhậm Huyên, nhà tôi có chút việc gấp, chị có thể giúp tôi một việc được không?"

Nhậm Huyên nhìn Trần Triết đang say khướt, khẽ nhíu mày, trong lòng có chút linh cảm, nhưng vẫn hỏi: "Việc gì vậy?"

Thấy Nhậm Huyên đồng ý, tài xế liền nói: "Chuyện là thế này, Trần tổng tối nay uống khá nhiều, tôi sợ anh ấy nửa đêm quậy phá. Chị cũng biết người say mà nôn mửa, lỡ nghẹt thở thì..."

Nhậm Huyên: "..."

Nói đến đây, tài xế dò xét sắc mặt Nhậm Huyên. Vì không đoán được cô nghĩ gì nên anh ta có chút lúng túng: "Chị có thể giúp tôi trông chừng Trần tổng một chút được không?"

Nhậm Huyên hít một hơi thật sâu, không trả lời ngay.

Nhận thấy sự kháng cự của Nhậm Huyên, tài xế vội vàng nói thêm: "Không cần lâu đâu, nhiều nhất là một tiếng, tôi về nhà đưa thuốc cho người già, sẽ quay lại ngay."

Một tiếng đồng hồ, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.

Nhậm Huyên suy nghĩ một lát, mím môi: "Anh chắc chắn một tiếng sau sẽ quay lại chứ? Tôi không có ý gì khác, chỉ là nếu lâu quá, tôi e sẽ ảnh hưởng đến Trần tổng."

Tài xế chắc chắn trả lời: "Nhất định sẽ quay lại."

Nhậm Huyên khẽ nhíu mày: "Đến phòng Trần tổng sao?"

Người ta đã say đến mức này rồi, nhỡ ngủ ở đây thì làm sao đưa về được.

Tài xế: "Được."

Một lúc sau, Nhậm Huyên xuất hiện ở phòng Trần Triết.

Sau khi cảm ơn Nhậm Huyên rối rít, tài xế vội vàng rời đi.

Nhậm Huyên đứng bên giường nhìn Trần Triết một lúc, rồi xoay người đi ra phòng khách rót cho anh cốc nước ấm. Cô vừa đi vừa lẩm bẩm: "Vừa nãy trên xe cũng không thấy anh say đến thế này, rượu này ngấm ghê thật."

Nhậm Huyên ngày thường ít uống rượu, cũng không am hiểu về nó nên chẳng hiểu tại sao.

Nhậm Huyên bưng cốc nước trở lại phòng ngủ, ngồi xổm xuống bên giường, gọi: "Trần tổng?"

Trần Triết cởi cúc áo, một tay che mắt, trông rất khó chịu.

Nhậm Huyên thấy vậy, lấy một viên thuốc giải rượu đặt lên môi Trần Triết: "Anh nghe thấy em nói không? Thuốc giải rượu, anh uống một viên sẽ đỡ hơn đấy."

Trần Triết khẽ nhíu mày, hơi nghiêng mặt đi, khàn giọng nói: "Không uống."

Từ khi tiếp quản Châu thị Truyền thông, hình tượng của Trần Triết luôn là lạnh lùng pha chút lịch lãm, đột nhiên nhìn thấy anh ta trẻ con như vậy, Nhậm Huyên không khỏi sững người.

Bầu không khí này kéo dài khoảng mười mấy giây, Nhậm Huyên hoàn hồn, hít một hơi thật sâu, đứng dậy.

Nhậm Huyên đang định nghĩ cách hòa tan thuốc giải rượu vào nước để cho anh ta uống thì Trần Triết đột nhiên bỏ tay xuống, ánh mắt sâu thẳm, không thể nhìn ra cảm xúc thật sự, giọng nói khàn khàn: "Em có biết Kỷ Mẫn đang theo đuổi anh không?"

Nghe vậy, Nhậm Huyên siết chặt cốc nước trong tay, mím môi.

Trần Triết nuốt nước bọt, cười khổ: "Vậy là em đều biết, em chỉ là không quan tâm thôi đúng không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1132: Em cho hay không?



Kể từ lần trước, hai người không còn nhắc đến chuyện này nữa.

Mối quan hệ của hai người vẫn duy trì ở trạng thái Trần Triết âm thầm theo đuổi, Nhậm Huyên khách sáo từ chối.

Lần này anh lại thẳng thừng nói ra, Nhậm Huyên cảm thấy như có bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim mình.

Đau đớn, nghẹt thở, nhưng không dám vùng vẫy mạnh mẽ.

Một lúc sau, Nhậm Huyên mấp máy môi, trả lời không liên quan: "Tỉnh rượu rồi à?"

Trần Triết nuốt nước bọt, giả vờ nói: "Bị các người hành hạ mấy lần như vậy, dù có say đến đâu cũng tỉnh rồi."

Nhậm Huyên lại hỏi: "Vậy còn cần uống thuốc giải rượu không?"

Trần Triết nhìn cô không nói gì, một lúc sau, anh đứng dậy khỏi giường, đặt hai chân xuống đất, hai chân dạng ra, lấy bao thuốc ra, ngậm một điếu vào miệng: "Hay là chúng ta nói chuyện của chúng ta nhé?"

Nhậm Huyên: "..."

Trần Triết không châm điếu thuốc trên môi, ngẩng đầu nhìn Nhậm Huyên: "Vẫn không muốn chấp nhận anh sao?"

Nhậm Huyên mím môi.

Trần Triết cắn nát đầu lọc thuốc: "Chỉ vì em đã từng ly hôn?"

Nhậm Huyên bị chạm vào điểm yếu, bàn tay trái nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Tối nay Trần Triết đã nghĩ ra rất nhiều chiêu trò, nhưng đến nước này, anh đột nhiên không muốn dùng chiêu trò nữa, anh lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, cười lạnh một tiếng: "Ly hôn là phạm pháp à?"

Nhận thấy sự ép buộc của Trần Triết, Nhậm Huyên hít một hơi thật sâu, đáp: "Không phạm pháp, nhưng không được xã hội chấp nhận."

Trần Triết: "Em sống vì bản thân mình, hay sống vì xã hội?"

Nhậm Huyên: "Ai cũng nói sống vì bản thân mình, nhưng có ai mà không sống trong xã hội, trên đời này còn thiếu người bị nước bọt dìm chết sao?"

Đối mặt với câu hỏi của Nhậm Huyên, Trần Triết im lặng, quai hàm siết chặt.

Đúng vậy, trên đời này không thiếu người bị nước bọt dìm chết.

Đặc biệt là trong ngành của họ.

Bất kể đối phương có xem phim cô đóng hay không, bất kể đối phương có phải fan của cô hay không, chỉ cần đăng ký một tài khoản là có thể đến đây mắng chửi.

Trước đây Kiều Nam đã từng nói đùa: Nghề này nói hay thì là người của công chúng, hào nhoáng, nhưng thực chất, ngay cả con chó chạy qua đường cũng có thể mắng cô vài câu.

Một lúc lâu sau, Trần Triết cúi đầu châm thuốc.

Nhậm Huyên mím môi, hít sâu một hơi, lúc Trần Triết hút điếu thuốc thứ hai, cô xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Nhậm Huyên đi đến phòng khách, đặt cốc nước lên bàn trà, đang định đứng dậy rời đi thì phía sau có một đôi tay ôm lấy cô.

Nhậm Huyên hít một hơi lạnh, cả người cứng đờ.

Trần Triết đã dập tắt điếu thuốc, vùi mặt vào cổ cô, nói: "Anh không sợ lời đồn đại, nếu em sợ, chúng ta kết hôn bí mật được không?"

Nhậm Huyên chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Triết sẽ đề nghị kết hôn trực tiếp, cô sững người, cố gắng giữ bình tĩnh: "Anh bị điên à?"

Trần Triết "ừm" một tiếng: "Sắp rồi, sắp bị em bức điên rồi, A Dị kết hôn, con cũng có rồi, lão Tần cũng vậy, ngay cả lão Bùi EQ thấp như vậy cũng đã kết hôn..."

Bầu không khí lúc này thật sự rất ngột ngạt.

Nhưng không hiểu sao, khi Trần Triết nói câu cuối cùng, Nhậm Huyên lại muốn cười.

Thấy Nhậm Huyên không có phản ứng, Trần Triết ôm cô chặt hơn: "Chuyện bố mẹ anh, anh đã nghĩ ra cách giải quyết rồi, chắc chắn họ sẽ đồng ý đưa sổ hộ khẩu."

Nhậm Huyên im lặng.

Trần Triết trầm giọng nói: "Nếu em vẫn còn do dự, hãy hỏi trái tim mình, hỏi xem mấy ngày nay anh và Kỷ Mẫn đi cùng nhau, nó có khó chịu không."

Giọng điệu của Trần Triết bình tĩnh, Nhậm Huyên đột nhiên hiểu ra điều gì đó, vùng ra khỏi vòng tay anh, quay đầu lại nói: "Anh cố ý sao?"

Trần Triết cười nhạo: "Anh cứ tưởng em sẽ không nhịn được mà đến chất vấn anh."

Nhậm Huyên: "..."

Hai người nhìn nhau, Trần Triết đặt tay lên eo Nhậm Huyên, ám chỉ rất rõ ràng: "Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, anh theo đuổi em lâu như vậy, điều anh muốn chính là sự tự nguyện của em, em cho hay không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1133: Lần đầu tiên



Trần Triết hỏi một cách nghiêm túc và lịch sự, Nhậm Huyên không trả lời cũng không phản bác, chỉ đỏ mặt.

Thấy vậy, Trần Triết khẽ cười, cố ý trêu chọc cô: "Không muốn à?"

Nhậm Huyên đỏ mặt tía tai, tiến thoái lưỡng nan, cô mím môi, cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Muộn rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi."

Nói xong, Nhậm Huyên xoay người định bỏ đi.

Cô vừa bước đi, Trần Triết đã đưa tay ra, ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, gác cằm lên vai cô, nói: "Cho hay không, anh không hỏi nữa, anh chỉ hỏi em một câu, em có thích anh không?"

Đối mặt với câu hỏi của Trần Triết, Nhậm Huyên dựa vào lòng anh, nhắm mắt lại, một lúc lâu sau, cô mới run rẩy nói: "Trần Triết, anh suy nghĩ cho kỹ đi, em không chơi đùa được, kết hôn rồi sẽ không ly hôn."

Nghe Nhậm Huyên nói vậy, Trần Triết thở phào nhẹ nhõm, khàn giọng đáp: "Anh biết."

Mắt Nhậm Huyên đỏ hoe: "Nếu anh dám có lỗi với em, dù có phải đánh đổi cả sự nghiệp, em cũng sẽ kéo anh xuống nước."

Những chuyện Nhậm Huyên đã trải qua, không ai hiểu rõ hơn Trần Triết.

Trần Triết ôm chặt cô: "Được."

Nhậm Huyên: "Em muốn kết hôn bí mật."

Trần Triết thở dài: "Anh đã đoán được rồi."

Nhậm Huyên vùng vẫy trong vòng tay Trần Triết, xoay người lại nhìn anh, ngẩng đầu lên định nói gì đó thì Trần Triết đút hai tay vào túi quần, cúi đầu xuống: "Cho anh chút ngọt ngào trước được không?"

Nhậm Huyên nghẹn lời.

Trần Triết cúi đầu thấp hơn: "Ngoài chuyện không kết hôn với anh ra, yêu cầu gì anh cũng đồng ý, nhưng em có thể cho anh chút ngọt ngào trước được không, để anh được 'ăn mặn' một lần."

Nhậm Huyên đỏ mặt, mấp máy môi: "Em..."

Nhậm Huyên bây giờ đã là "chị cả" của Châu thị Truyền thông, diễn xuất của cô đương nhiên không chê vào đâu được.

Rõ ràng khi đóng phim, đối mặt với bạn diễn dù không có tình cảm, cô vẫn diễn rất đạt. Vậy mà ngoài đời, đối diện với người mình thật lòng yêu thương, cô lại không nói nên lời.

Thấy Nhậm Huyên ấp úng mãi không nói nên lời sau chữ "em", Trần Triết lấy tay ra khỏi túi, vòng qua eo cô: "Em bằng lòng."

Gương mặt ửng đỏ của Nhậm Huyên lan đến tận mang tai: "Ngày mai có cảnh quay rơi xuống nước, sẽ quay đến lưng."

Trần Triết hiểu rõ tính cách của Nhậm Huyên hơn ai hết.

Cô có thể nói đến mức này, tức là đã đồng ý.

Trần Triết mỉm cười, bế cô lên, sải bước vào phòng ngủ: "Ừ, anh sẽ cẩn thận."

Cho đến khi bị đặt lên giường, Nhậm Huyên vẫn cảm thấy không chân thật.

Trần Triết ôm eo cô, cô hơi ưỡn người, đuôi mắt đỏ hoe, quyến rũ vô cùng.

Trần Triết hôn lên khóe môi cô, lúc đầu rất nhẹ nhàng, sau đó lại mạnh mẽ và bá đạo, như muốn nuốt chửng cô.

Nhậm Huyên chống hai tay lên ngực anh, muốn phản kháng, nhưng lại không nỡ.

Nụ hôn kết thúc, Trần Triết áp trán vào trán cô, khàn giọng nói: "Em có biết lần đầu tiên anh có phản ứng với em là khi nào không?"

Mắt Nhậm Huyên long lanh nước, trông có vẻ mong manh: "Khi nào?"

Trần Triết trầm giọng nói: "Mùa hè năm đó, em mặc váy ngủ hai dây, kèm anh học bài."

Nhậm Huyên nhìn anh chằm chằm, hình như không nhớ chuyện này.

Thấy cô ngơ ngác, Trần Triết cắn nhẹ lên môi cô, vừa cắn vừa nói: "Hôm đó em không làm gì cả, anh cũng không nghĩ gì cả, nhưng chiều hôm đó, anh đã 'cứng' cả buổi chiều."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1134: Hội những kẻ si tình



Có những tình cảm chính là như vậy, ban đầu chẳng nhận ra, đến khi nhận ra thì đã lún quá sâu rồi.

Trần Triết vừa dứt lời, Nhậm Huyên liền dùng chân đá anh: "Hồi cấp ba?"

Cô nhớ hình như có lần Trần Triết ngồi lì ở bàn học cả buổi chiều, sắc mặt lại còn rất khó coi.

Lúc đó, cô vô tình chạm vào tay anh, anh giật nảy mình như bị điện giật, rồi quát lên: "Đừng chạm vào tôi!"

Nhậm Huyên cứ nghĩ anh khó chịu vì bị cô kèm học, nên sau này mẹ Trần có đến tìm, cô đều tìm cớ thoái thác.

Không ngờ...

Phản ứng của Trần Triết mùa hè năm đó thật sự đã làm Nhậm Huyên tổn thương.

Trong mắt cô, lúc đó anh rất ngoan ngoãn, tình cảm anh dành cho cô thậm chí còn nhiều hơn cả em trai ruột của mình.

Nghĩ đến đây, Nhậm Huyên càng đá mạnh hơn.

Trần Triết cười trầm thấp, một tay giữ chặt mắt cá chân cô, đè chân cô xuống: "Nhớ ra rồi à?"

Nhậm Huyên: "Từ nhỏ đã hư hỏng."

Trần Triết nhìn cô, người đàn ông ngày thường luôn lịch lãm, lúc này trong mắt lại tràn đầy d.ụ.c v.ọ.ng: "Nếu thật sự hư hỏng, em nghĩ chiều hôm đó em có thể bước ra khỏi phòng anh sao?"

Nhậm Huyên lúc này không còn e thẹn nữa, chỉ còn lại tức giận: "Lúc đó anh mới bao nhiêu tuổi, anh muốn làm gì?"

Trần Triết trêu chọc: "Đủ tuổi vị thành niên rồi, muốn làm gì cũng được."

Nhậm Huyên tức giận.

Trần Triết di chuyển tay từ mắt cá chân Nhậm Huyên lên trên, dừng lại ở đùi cô, bóp nhẹ vào chỗ thịt mềm: "Lúc đó anh cảm thấy rất tội lỗi, đặc biệt là tối hôm đó, anh mơ thấy mình... cưỡng h**p... em..."

Trần Triết miệng thì nói rất tội lỗi, nhưng động tác trên tay lại không hề có chút tội lỗi nào.

Nhậm Huyên không nhịn được mềm nhũn người, cắn môi: "Trần Triết."

Trần Triết cởi dây lưng, khóe miệng nhếch lên, không còn vẻ lịch lãm, cũng không còn vẻ nho nhã: "Ừm, anh sẽ cẩn thận."

Ánh trăng đêm nay đặc biệt đẹp.

Lúc Nhậm Huyên đang lâng lâng, cô vô tình quay đầu nhìn ra cửa sổ sát đất.

Trong tấm kính, đôi chân thon dài của cô quấn quanh eo Trần Triết, cả người quyến rũ vô cùng.

Sáng sớm hôm sau.

Lúc Nhậm Huyên tỉnh dậy, cô đang nằm sấp.

Chiếc chăn lụa mỏng phủ lên xương quai xanh, phần da thịt lộ ra ngoài toàn là dấu hôn.

Trái ngược với vẻ mệt mỏi của Nhậm Huyên, lúc này Trần Triết đã tỉnh táo, đang đứng gọi điện thoại ở phòng khách bên ngoài.

Châu Dị trêu chọc ở đầu dây bên kia: "Theo đuổi thành công rồi à?"

Trần Triết ngậm điếu thuốc trên môi: "Ừ."

Châu Dị: "Ép buộc à?"

Trần Triết: "Cậu nghĩ tôi giống cậu sao?"

Lúc này, Châu Dị đang chán nản ngồi trong văn phòng Châu thị Media, tay trái cầm điện thoại, tay phải cầm cốc cà phê: "Đừng đổ oan cho tôi, lúc đó tôi là bất đắc dĩ."

Trần Triết khẽ cười: "Cậu hỏi Nghênh xem cô ấy có tin không."

Châu Dị cười khẩy một tiếng: "Đừng nói nhảm nữa, tôi nói này, cậu đã theo đuổi thành công rồi, có thể quay lại làm việc được chưa? Ngày nào tôi cũng phải chạy đi chạy lại giữa Châu thị Media và trụ sở chính, mệt chết đi được."

Châu Dị cố gắng tỏ ra đáng thương, Trần Triết chỉ nói trọng tâm: "Bây giờ đã thấy mệt rồi, sau này làm sao bây giờ?"

Châu Dị cười mắng: "Cậu đang gây sự với tôi đấy à?"

Trần Triết nghiêm túc đáp: "Không phải cậu dạy tôi sao? Đàn ông dù trong hoàn cảnh nào cũng không được nói mình không được."

Châu Dị: "Thôi đừng nói nhảm nữa, tôi nói thẳng luôn, tôi không muốn làm thay cậu nữa, thời gian này tôi muốn về nhà với vợ."

Trần Triết: "Tôi cũng muốn ở bên vợ."

Châu Dị tức giận: "Tôi si tình thì cậu cũng si tình à?"

Trần Triết thản nhiên đáp: "Ừ, đúng vậy."

So với Trần Triết đang chìm đắm trong mật ngọt, thì bên Nhiếp Chiêu lại vô cùng hỗn loạn.

Kỷ Mẫn đã bỏ chạy khi anh ta ngủ say, trước khi đi, cô còn dùng thỏi son của mình viết đầy lên tường nhà vệ sinh và tường nhà: Lão già b**n th**!!

Son của Kỷ Mẫn là màu đỏ tươi, thoạt nhìn, nếu không biết, còn tưởng là hiện trường vụ án mạng.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1135: Cao chạy xa bay



Cảnh tượng đập vào mắt Nhiếp Chiêu khi anh ngồi dậy chính là như vậy.

Anh c** tr*n, ngồi trên giường hút thuốc, chỉ mặc độc chiếc quần tây. Bước xuống giường, để lộ vòng eo săn chắc, anh cầm điện thoại lại gần cửa sổ sát đất, gọi cho Kỷ Mẫn.

Chuông reo vài giây, Kỷ Mẫn tắt máy.

Nhiếp Chiêu gọi lại, Kỷ Mẫn đã chặn số anh.

Nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, Nhiếp Chiêu nghiến răng, cười khẩy.

Kỷ Mẫn chạy trốn ngay trong đêm, mặc áo sơ mi và quần tây của Nhiếp Chiêu.

Quần áo của Nhiếp Chiêu mặc trên người cô như trang phục diễn kịch, nhưng lúc này cô không còn tâm trí để ý đến những chuyện đó.

Bắt xe về khách sạn, Kỷ Mẫn chui vào chăn, không dám thở mạnh.

Mất gần một tiếng đồng hồ, Kỷ Mẫn mới hoàn hồn sau chuyện hoang đường này.

Cô đã làm gì vậy?

Cô ngủ với Nhiếp Chiêu?

Theo lời Nhiếp Chiêu, là cô chủ động trước.

Nhưng tại sao cô lại chủ động?!

Kỷ Mẫn không hiểu, nghĩ mãi cũng không ra.

Nhưng dựa vào chút ký ức còn sót lại sau cơn say, Kỷ Mẫn cuối cùng đã chấp nhận sự thật.

Đúng là cô chủ động trước.

Cô bị sắc dục làm mờ lý trí, bị đàn ông mê hoặc.

Kỷ Mẫn muốn khóc.

Không phải vì điều gì khác, mà là với thân phận và tính cách của Nhiếp Chiêu, chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua cho cô.

Tuy gia đình Kỷ gia hòa thuận, nhưng gia phong lại rất nghiêm khắc.

Chuyện của Kỷ Trác trước đây, bố mẹ Kỷ đã suýt đánh chết anh. Nếu họ biết chuyện của cô...

Hậu quả quá thảm khốc, không dám tưởng tượng.

Kỷ Mẫn suy nghĩ cả đêm, cuối cùng, khi trời vừa sáng, cô đã quyết định bỏ trốn.

Sáu giờ rưỡi sáng, Kỷ Mẫn kéo vali, ăn mặc kín mít xuất hiện ở sảnh khách sạn, trông không khác gì một minh tinh hạng A như Nhậm Huyên, như thể sợ bị fan nhận ra.

Mấy cô gái trực đêm ở quầy lễ tân nhìn thấy cô, nhìn nhau, nhớ đến chuyện tối qua, không ai lên tiếng.

Sự im lặng của lễ tân khiến Kỷ Mẫn càng thêm cảnh giác: Họ không nhận ra cô!!

Nghĩ rằng mình đã ngụy trang thành công, Kỷ Mẫn bước ra ngoài với dáng vẻ tự tin.

Kỷ Mẫn đang hùng dũng bước đi, vừa xuống bậc thang, phía sau vang lên tiếng gọi của Mã Lạc Dật: "Chị Mẫn."

Kỷ Mẫn cứng đờ người.

Mã Lạc Dật chạy đến trước mặt cô với khuôn mặt tươi cười, hỏi: "Chị Mẫn, sáng sớm thế này chị đi đâu vậy?"

Kỷ Mẫn mặc kín mít giữa trời nóng bức, chỉ để lộ đôi mắt, nhìn Mã Lạc Dật với vẻ mặt không thể tin nổi: "Sao cậu lại nhận ra tôi?"

Mã Lạc Dật: "Nhìn bóng lưng."

Kỷ Mẫn: "Chỉ nhìn bóng lưng thôi sao?"

Điều này thật phi lý, mấy nhân viên lễ tân vừa nãy, cô cố tình đi ngang qua họ, nhưng họ đều không nhận ra cô.

Mã Lạc Dật gật đầu: "Đúng vậy."

Kỷ Mẫn cảm thấy khó chịu vì bị khăn quàng cổ che kín mặt, cô kéo khăn xuống một chút, không cam lòng hỏi: "Mấy nhân viên lễ tân đó đều không nhận ra tôi, cậu chỉ nhìn bóng lưng mà đã nhận ra tôi sao?"

Mã Lạc Dật bị bộ dạng của cô chọc cười: "Ai nói mấy nhân viên lễ tân đó không nhận ra chị, lúc tôi ra ngoài, họ đang bàn tán về chị đấy."

Kỷ Mẫn: "..."

Kỷ Mẫn không nói gì, nhưng trong lòng cô không chịu nổi cú sốc này.

Kỷ Mẫn nhìn Mã Lạc Dật, hít sâu hai hơi, vỗ vai cậu ta: "Anh mã, chuyện đó tôi không giúp cậu được rồi, chúng ta hữu duyên gặp lại."

Nói xong, không để ý đến vẻ mặt của Mã Lạc Dật, cô kéo vali chạy ra đường.

Cô vừa chạy ra đường, còn chưa kịp vẫy tay gọi xe, đã chạm mắt với Nhiếp Chiêu đang dựa vào cửa xe, ngậm điếu thuốc ở bên kia đường.

Kỷ Mẫn giật nảy mình, chân tay bủn rủn.

Nhiếp Chiêu nhìn cô, nhướng mày, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, cười đầy ẩn ý: "Chạy trốn à?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1136: Ngủ một lần không nảy sinh tình cảm



Nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Nhiếp Chiêu, tim Kỷ Mẫn đập thình thịch: Lúc này tôi rất sợ.

Dù sợ, cô vẫn là người của Kỷ gia, vẫn giữ được chút khí chất.

Dù chỉ là khí chất giả tạo, nhưng trông vẫn hơn người bình thường.

Kỷ Mẫn đứng bên kia đường nhìn Nhiếp Chiêu, hít sâu một hơi để điều chỉnh cảm xúc, sau đó siết chặt tay cầm vali...

Nhiếp Chiêu nhìn vẻ mặt của cô, tưởng rằng cô định đến tìm anh ta để nói chuyện phải trái.

Không ngờ, ngay sau đó, Kỷ Mẫn kéo vali chạy biến trên đường.

Tốc độ chạy trốn của cô, nếu không biết, còn tưởng cô đang tham gia cuộc thi chạy marathon, khiến mấy ông cụ đang tập thể dục buổi sáng ngơ ngác.

Một ông cụ quay sang hỏi ông cụ bên cạnh: "Cô gái này cũng tập thể dục à?"

Ông cụ kia suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Hình như là vậy."

Ông cụ lại hỏi: "Vậy cô ấy kéo vali làm gì?"

Ông cụ kia nghiêm túc nói: "Chắc là để tăng trọng lượng, chạy như vậy dễ giảm cân hơn."

Ông cụ chợt hiểu ra.

Nhưng ông cụ vừa hiểu ra chưa được mấy giây thì phía sau Kỷ Mẫn bỗng xuất hiện một bóng người cao lớn, chỉ trong bốn năm giây, Kỷ Mẫn đã bị bóng người phía sau túm lấy cổ áo.

Nhiếp Chiêu khá cao, khi bị anh ta xách lên, chân Kỷ Mẫn cách mặt đất vài cm, cô còn giãy giụa một cách buồn cười.

Một lúc sau, Kỷ Mẫn thấy vùng vẫy không được, đành nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi: "Buông tay."

Nhiếp Chiêu cười khẩy: "Chạy cái gì?"

Kỷ Mẫn không trả lời, vẫn chỉ nói hai chữ: "Buông tay."

Nhiếp Chiêu cười lạnh: "Chột dạ à?"

Kỷ Mẫn: "Nhiếp Chiêu, tôi bảo anh buông tay ra, anh có nghe thấy không?"

Lần này Nhiếp Chiêu nghe thấy, anh ta buông tay ra, thấy cô mất đà suýt ngã về phía trước, anh đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng.

Kỷ Mẫn rất nhạy cảm với mùi nước hoa lạnh trên người Nhiếp Chiêu.

Vừa ngã vào lòng anh ta, cô đã ra sức vùng vẫy, cho đến khi Nhiếp Chiêu ghé sát tai cô, mỉa mai nói: "Sao vậy? Dám làm mà không dám chịu trách nhiệm à?"

Kỷ Mẫn đột nhiên ngừng vùng vẫy.

Cô có gì mà không dám chịu trách nhiệm chứ?

Hơn nữa, rốt cuộc ai mới là người thiệt thòi trong chuyện này?

Thấy Kỷ Mẫn không vùng vẫy nữa, Nhiếp Chiêu cười khẩy một tiếng: "Không chạy nữa à?"

Kỷ Mẫn mặt không cảm xúc: "Không chạy nữa."

Nhiếp Chiêu: "Không làm loạn nữa à?"

Kỷ Mẫn hít sâu một hơi, muốn phản bác lại, nhưng lại nghĩ đến câu "đại trượng phu biết co biết duỗi", cô thở dài: "Không làm loạn nữa."

Cùng với một tiếng cười khẩy, Nhiếp Chiêu buông Kỷ Mẫn ra, xoay người, lạnh lùng nói: "Anh trai cô bảo tôi đưa cô về Kỷ gia an toàn."

Kỷ Mẫn sững người, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Hả?"

Nhiếp Chiêu dừng bước, quay đầu lại, nhướng mày cười: "Chứ cô nghĩ tôi đến đây từ sáng sớm để làm gì?"

Kỷ Mẫn: "..."

Nhiếp Chiêu nói tiếp: "Cô nghĩ tôi ngủ với cô một lần là nảy sinh tình cảm rồi sao?"

Kỷ Mẫn: "..."

Nhiếp Chiêu vừa mắng vừa vạch trần: "Anh trai cô ngủ với Liễu Trữ bao lâu nay, có nảy sinh tình cảm không?"

Kỷ Mẫn: "..."

Nhiếp Chiêu nói xong, thấy Kỷ Mẫn tức giận nhưng không dám nói gì, anh ta sải bước đến bên xe, lên xe.

Ngồi trên xe, Nhiếp Chiêu nhìn Kỷ Mẫn qua cửa kính xe, vài phút sau, anh ta hạ cửa kính xe xuống một nửa, không kiên nhẫn nhưng lại có chút trêu chọc, ngoắc tay với cô: "Lên xe, đừng làm mất thời gian của tôi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1137: Cậu ngủ với ai?



Trên đường về Bạch Thành, hai người không nói với nhau câu nào.

Không khí trong xe tuy không ngột ngạt nhưng lại có chút ái muội khó tả.

Nhiếp Chiêu vẫn ổn, nhưng Kỷ Mẫn thì không, cô đau.

Đau trên, đau dưới.

Trên là đau lòng, dưới là đau xương cốt cộng thêm đau rát.

Sáng nay lúc đi vệ sinh, cô thấy đau ở dưới, sau khi tắm thì sờ thấy vết rách.

Đáng lẽ ra nên đi mua thuốc, nhưng vì sợ bị Nhiếp Chiêu trả thù nên cô không để ý.

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, cuối cùng cô vẫn rơi vào tay Nhiếp Chiêu.

Nếu không phải sợ Kỷ Trác nghi ngờ, bây giờ cô đã muốn gọi điện thoại hỏi anh, rốt cuộc anh bị mù mắt kiểu gì mà lại thấy Nhiếp Chiêu đáng tin cậy, có thể đưa cô về nhà an toàn.

Kỷ Mẫn suy nghĩ lung tung, vừa nghĩ vừa cựa quậy trên ghế phụ.

Lúc đầu, khi cô thỉnh thoảng cựa quậy, Nhiếp Chiêu không nói gì.

Nhưng sau đó, cô cựa quậy quá nhiều, Nhiếp Chiêu không nhịn được nhíu mày: "Cô bị tăng động à?"

Kỷ Mẫn bây giờ như thùng thuốc súng bị dính nước mưa, tuy sức nổ không lớn, nhưng bên trong vẫn còn lửa giận.

Nghe Nhiếp Chiêu nói vậy, cô lập tức nổi đóa: "Anh nói ai bị tăng động?"

Nhiếp Chiêu quay đầu lại, liếc nhìn cô: "Không bị tăng động thì cứ động đậy làm gì?"

Kỷ Mẫn nhìn "thủ phạm" khiến cô phải cựa quậy, lửa giận bùng lên, buột miệng nói: "Chẳng phải tại anh sao?"

Nhiếp Chiêu không hiểu, nhướng mày: "Tôi làm sao?"

Kỷ Mẫn đỏ mặt tía tai, lời nói đến bên miệng, nhưng lý trí và sự xấu hổ đồng thời kéo đến, cô hít sâu hai hơi, cuối cùng không nói gì, quay mặt đi chỗ khác.

Con gái tốt không cãi nhau với con trai, chó tốt không ăn đậu phụ thối.

Kỷ Mẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng xe cộ tấp nập, bỗng nhiên mắt cô cay cay.

Cô đến đây là để theo đuổi tình yêu.

Tưởng tượng mình là chiến sĩ dũng cảm, nhưng thực tế lại là đứa ngốc đâm đầu vào tường.

Ngốc thì thôi đi, vấn đề là vừa thất tình vừa mất đời con gái.

Nghĩ đến đây, Kỷ Mẫn nhắm mắt lại, không dám mở ra, sợ mình sẽ khóc.

Ngay cả lúc này, cô vẫn không chịu thua, âm thầm so bì với Nhiếp Chiêu.

Cô là một thiếu nữ tuổi xuân phơi phới, sao có thể bị một lão già xem thường.

Từ đây đến Bạch Thành không phải quãng đường ngắn, mất khoảng năm tiếng rưỡi lái xe.

Khi đi qua một trạm dừng chân trên đường cao tốc, Kỷ Mẫn mở mắt ra, cứng đầu nói: "Tôi muốn đi vệ sinh."

Nhiếp Chiêu liếc nhìn cô, "ừm" một tiếng, đánh lái.

Xe đến trạm dừng chân, Kỷ Mẫn đẩy cửa xuống xe.

Dù cô đã che giấu rất kỹ, nhưng bóng lưng khi cô đi bộ vẫn có chút khác thường.

Nghĩ đến việc cô đã chạy trốn lúc nãy, Nhiếp Chiêu không khỏi nhướng mày: Đã như vậy rồi mà còn chạy? Nếu cô ta là đàn ông, anh thật sự khâm phục cô ta.

Nhìn Kỷ Mẫn đi vào nhà vệ sinh, Nhiếp Chiêu bỗng nhớ ra điều gì đó, anh cầm điện thoại trên xe gọi đi.

Chuông reo vài giây, giọng nói lười biếng, khàn khàn của Châu Dị vang lên ở đầu dây bên kia: "Nói đi."

Nhiếp Chiêu hỏi: "Lần đầu tiên của phụ nữ sẽ bị thương sao?"

Châu Dị im lặng.

Nhiếp Chiêu đợi mãi không thấy Châu Dị trả lời, tưởng rằng sóng ở trạm dừng chân kém, anh đưa điện thoại ra xa nhìn, thấy sóng vẫn đầy, liền hỏi lại: "Sóng bên ông kém à?"

Châu Dị cười khẩy một tiếng, nói lại, giọng nói tỉnh táo hẳn: "Ông ngủ với ai?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1138: Cảnh giác anh ta



Giọng Châu Dị mang theo ý cười, còn xen lẫn vài phần ẩn ý.

Đối mặt với câu hỏi của Châu Dị, Nhiếp Chiêu không nói thật, dùng đầu ngón tay chống cằm hỏi, "Nhớ vợ đến phát điên rồi à?"

Châu Dị trêu chọc, "Sợ ông tuyệt hậu."

Nhiếp Chiêu, "Không sao, đã có ông nối dõi tông đường."

Thấy Nhiếp Chiêu không nói, Châu Dị giả vờ đe dọa anh, "Ông không nói, tôi sẽ không điều tra sao?"

Nhiếp Chiêu cười như không cười, "Với tư cách là trưởng bối, tôi khuyên ông đừng nên điều tra."

Nhiếp Chiêu càng không cho anh điều tra, Châu Dị càng tò mò đối phương là ai, "Lại là vợ người ta?"

Câu nói "vợ người ta" của Châu Dị khiến Nhiếp Chiêu hoàn toàn lạnh mặt.

Không chỉ mặt lạnh, giọng nói cũng lạnh lùng, "Từ bao giờ mà tôi thích vợ người ta?"

Châu Dị chế nhạo, "Ồ? Không có à?"

Nhiếp Chiêu bị chọc cười, "Người mà không đứng đắn thì nhìn cái gì cũng không đứng đắn, giữa nam và nữ chẳng lẽ không thể có chút quan hệ nam nữ đơn thuần sao?"

Châu Dị cố tình xuyên tạc ý trong lời nói của anh ta, "Đã là quan hệ nam nữ rồi, còn đơn thuần thế nào được?"

Nhiếp Chiêu cứng họng.

Có vài chuyện không thể giải thích, càng giải thích càng rối, càng tô càng đen.

Nhiếp Chiêu im lặng khoảng nửa phút, quyết định không giải thích nữa, chuyển chủ đề về vấn đề ban đầu khi gọi điện thoại, "Lần đầu tiên của phụ nữ có bị đau không?"

Châu Dị trêu chọc, "Tùy thuộc vào việc ông có phải là cầm thú hay không."

Nhiếp Chiêu không nói gì, trong đầu nhớ lại những hình ảnh không thể diễn tả bằng lời đêm qua.

Anh ta ngang ngược xông pha, cô khóc lóc kêu đau.

Đến cuối cùng, cô gái cứng đầu cứng miệng ấy hai tay chống lên vai anh ta, đôi mắt đỏ hoe khóc không ngừng.

Cô bảo anh ta buông cô ra.

Lúc đầu mắng anh ta là cầm thú, sau đó gọi anh ta là chú nhỏ.

Nghĩ đến mấy tiếng "chú nhỏ" đó, Nhiếp Chiêu bỗng nhiên siết chặt hàm, yết hầu chuyển động, khàn giọng nói với Châu Dị đầu dây bên kia, "Thôi cúp máy."

Châu Dị là người từng trải, sao có thể không hiểu, liền trêu chọc, "Tôi có quen vị 'dì nhỏ' này không?"

Nhiếp Chiêu, "Đừng nhận bừa bà con, tôi không thân với cậu."

Nhiếp Chiêu nói xong, không đợi Châu Dị lên tiếng, trực tiếp cúp máy.

Cúp máy xong, Nhiếp Chiêu nắm chặt điện thoại, sắc mặt trầm xuống vài phần.

Ở đầu bên kia, sau khi cúp máy, Châu Dị khẽ cười thành tiếng.

Khương Nghênh đang ngủ bên cạnh nghe thấy động tĩnh liền khó khăn xoay người, "Điện thoại của Nhiếp Chiêu à? Anh ấy yêu đương rồi?"

Thấy Khương Nghênh xoay người, Châu Dị vội vàng đặt điện thoại xuống giúp cô, "Ừ."

Khương Nghênh hiện đã mang thai bảy tháng, vì là song thai nên bụng rất to, làm gì cũng bất tiện, "Nhiếp Chiêu yêu ai?"

Châu Dị cúi đầu hôn lên trán Khương Nghênh, "Không biết, lão ấy không nói."

Khương Nghênh mỉm cười, "Anh ấy có thể yêu đương cũng tốt."

Châu Dị không đưa ra ý kiến, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng bầu của Khương Nghênh, "Là con người, có khả năng yêu người khác, hoặc được người khác yêu, đều là một điều may mắn."

Lúc này, Nhiếp Chiêu đang dùng điện thoại tìm kiếm thông tin, Kỷ Mẫn cố nén đau đớn mở cửa xe bò lên.

Nhiếp Chiêu liếc nhìn cô, trầm giọng hỏi, "Đau à?"

Kỷ Mẫn dừng động tác bò lên xe, nét mặt có chút cứng đờ.

Nhiếp Chiêu chưa từng yêu đương, cũng không biết nên hỏi han thế nào cho tế nhị, suy nghĩ một chút, quyết định nói thẳng, "Chỗ đó?"

Nét mặt Kỷ Mẫn không chỉ cứng đờ mà còn đỏ bừng, "..."

Nhìn dáng vẻ của cô, Nhiếp Chiêu đã có phán đoán: Xem ra đúng là chỗ đó rồi.

Nhiếp Chiêu đặt điện thoại xuống, những ngón tay thon dài gõ lên vô lăng, "Lên xe."

Kỷ Mẫn mím chặt môi nhìn anh ta, ánh mắt đầy cảnh giác.

Nhiếp Chiêu nói xong, không thấy cô có động tĩnh gì, liền quay đầu nhìn cô, "Bây giờ cô đã thế này rồi, tôi còn có thể làm gì cô nữa?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1139: Anh ta có ý đồ với cô



Nhiếp Chiêu tự cho rằng câu nói này đã thể hiện rõ thái độ của mình.

Nhưng anh không ngờ câu nói này lọt vào tai Kỷ Mẫn lại bị hiểu sai lệch hoàn toàn.

Bây giờ cô ấy như thế này thì không thể làm gì cô ấy.

Vậy sau khi cô ấy khỏe lại thì sao?

Hôm nay Nhiếp Chiêu lái một chiếc X7, gầm xe không quá cao cũng không quá thấp.

Hai người, một người ngồi trên xe, người kia nửa nằm nửa bò trên ghế phụ.

Ánh mắt chạm nhau, Nhiếp Chiêu nhìn ra vẻ mặt phức tạp trong mắt cô, không khỏi nhướng mày, hỏi: "Người nhà họ Kỷ các cô đều tự tin đến mức khó hiểu như vậy sao?"

Kỷ Mẫn mím chặt môi, một lúc sau, mới nghiến răng nói: "Anh thề đi."

Nhiếp Chiêu, "Tôi thề cái gì?"

Kỷ Mẫn, "Anh thề nếu anh có ý đồ gì với tôi, anh sẽ tuyệt tự."

Nhiếp Chiêu hạ đôi lông mày đang nhướng lên, ánh mắt sâu thẳm, đang định thuận theo lời cô thì trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh cô khóc lóc dưới thân anh đêm qua.

Chỉ trong khoảnh khắc lơ đãng đó, Kỷ Mẫn cười khẩy một tiếng, vẻ mặt như đã nhìn thấu sự thật, "Tôi biết mà."

Nhiếp Chiêu im lặng, "..."

Cuối cùng Kỷ Mẫn vẫn lên xe của Nhiếp Chiêu.

Tuy nhiên, trong vài giờ tiếp theo, Kỷ Mẫn không ngủ, cũng không quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô cứ như vậy, trừng mắt nhìn chằm chằm Nhiếp Chiêu, như thể muốn nhìn xuyên thấu anh.

Nhiếp Chiêu không để ý đến cô, mặc kệ cô, thỉnh thoảng khi thấy phiền phức thì mở cửa sổ hút một điếu thuốc.

Hút đến điếu thứ ba, Kỷ Mẫn nghiến răng nghiến lợi nói, "Dù anh có hút bao nhiêu thuốc lá cũng không thể che giấu được sự hoảng loạn của anh."

Nhiếp Chiêu nghe vậy, cắn chặt đầu lọc thuốc lá trong miệng.

Kỷ Mẫn lại nói, "Đồ già, trâu già gặm cỏ non thì thôi đi, còn nghiện nữa chứ."

Nhiếp Chiêu ngậm thuốc, dùng đầu lưỡi li.ếm má.

Kỷ Mẫn, "Anh tôi coi anh là bạn, còn theo anh hai gọi anh một tiếng chú nhỏ, không ngờ anh lại là loại cầm thú đội lốt người."

Nhiếp Chiêu sắp mất kiên nhẫn.

Kỷ Mẫn nói liên tiếp mấy câu, thấy anh im lặng, liền tưởng anh chột dạ không dám cãi lại, hít một hơi sâu rồi nói: "Tôi nói cho anh biết, nếu anh tôi mà biết chuyện này, nhà họ Kỷ chúng tôi..."

Kỷ Mẫn đang định nói lời đe dọa, Nhiếp Chiêu lấy điếu thuốc trên miệng vứt ra ngoài cửa sổ, mặt không cảm xúc nói, "Nhà họ Kỷ các cô là cái thá gì!"

Kỷ Mẫn, "!!"

Nhiếp Chiêu quay đầu nhìn cô, vẻ mặt u ám khó đoán, lạnh lùng nói: "Nếu tôi không muốn động vào cô, thì chắc chắn sẽ không động vào. Cô đừng hòng lấy nhà họ Kỷ ra uy h**p tôi. Nếu tôi muốn động vào cô, thì mười nhà họ Kỷ cũng vô dụng."

Nghe Nhiếp Chiêu nói vậy, mặt Kỷ Mẫn lúc đỏ lúc trắng.

Thấy Kỷ Mẫn mặt mày biến sắc, Nhiếp Chiêu tưởng đã dọa được cô, chợt nhớ tới tình bạn với Kỷ Trác, định cất lời an ủi thì Kỷ Mẫn đã trừng mắt nhìn anh, buông một câu: "Anh thật độc ác!"

Nhiếp Chiêu, "..."

Khi xe đến Bạch Thành đã là buổi chiều.

Nhiếp Chiêu đưa cô đến nhà họ Kỷ. Xe vừa dừng lại, Kỷ Trác, mẹ Kỷ cùng mấy người giúp việc đã ra đón.

Mẹ Kỷ gật đầu chào Nhiếp Chiêu trước rồi mới quay sang mắng Kỷ Mẫn.

Tuy mắng là vậy, nhưng ánh mắt bà lại lộ rõ sự lo lắng và yêu thương.

"Ai cho con chạy xa như vậy, chỉ là một người đàn ông thôi mà, Mã Lạc Dật đó là cái thá gì, Bạch Thành thiếu gì đàn ông tốt."

Nói xong, có lẽ vì muốn giữ thể diện cho Nhiếp Chiêu, mẹ Kỷ quay sang anh, nói: "Chú nhỏ Nhiếp của con ở Bạch Thành quen biết rất nhiều thanh niên tài giỏi, để lát nữa mẹ bảo chú ấy giới thiệu cho con vài người nhé."
 
Back
Top Bottom