Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1110: Tội danh bịa đặt



Bùi Nghiêu nói xong, ba người ngồi trên ghế sofa cười lớn.

Sau đó, Khúc Tích khoác tay mẹ Bùi, làm nũng: "Mẹ, con đánh Bùi Nghiêu, mẹ thực sự không giận sao?"

Mẹ Bùi giả vờ tức giận, trừng mắt nhìn cô: "Con đang nghi ngờ tình mẹ con của chúng ta à?"

Khúc Tích mỉm cười: "Quả nhiên mẹ con nói đúng, người ngốc có phúc của người ngốc."

Mẹ Bùi: “Ngày nhỏ, bà ngoại cũng hay nói với mẹ như vậy."

Khúc Tích đang nói chuyện với mẹ Bùi thì điện thoại của Khương Nghênh gọi đến.

Khúc Tích lấy điện thoại ra, nghe máy: "Alo, Nghênh Nghênh."

Khương Nghênh cười hỏi qua điện thoại: "Bùi Nghiêu tỉnh rượu chưa? Hai người có muốn đến đây không?"

Khúc Tích nhìn Bùi Nghiêu một cái, rồi nói: "Tỉnh rồi, lát nữa chúng tôi đến."

Bùi Nghiêu nghe thấy Khúc Tích nhắc đến mình, để “vớt vát” chút mặt mũi, anh ta vội vàng nói: "Ai nói anh say chưa?"

Nghe thấy giọng Bùi Nghiêu, Khương Nghênh cười nói: "Bùi Nghiêu không thừa nhận mình say rượu sao?"

Khúc Tích cười khẩy: "Chết cũng không nhận."

Khương Nghênh mỉm cười: "Cần đến đón hai người không?"

Khúc Tích đáp: "Không cần, Bùi tổng nhà tôi không say, lát nữa anh ấy sẽ tự lái xe đưa tôi đến."

Khương Nghênh khẽ cười: "Được."

Bùi Nghiêu ngồi bên cạnh nghe thấy: "..."

Cúp máy với Khương Nghênh, Khúc Tích cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiêu: "Bùi tổng, đi thôi?"

Bùi Nghiêu ngồi yên không nhúc nhích, nhếch mép nói: "Tuy anh không say, nhưng dù sao cũng đã uống rượu, là một công dân tuân thủ pháp luật, anh tuyệt đối không thể lái xe sau khi uống rượu..."

Khúc Tích im lặng, chỉ nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt như muốn nói: Tôi cứ nhìn anh diễn.

Bùi Nghiêu nói xong, thấy không ai hưởng ứng, liền nói tiếp: "Quý trọng mạng sống là trách nhiệm của mỗi người, anh làm như vậy không chỉ là vì bản thân mình, mà còn vì sự an toàn của người khác."

Lần này Bùi Nghiêu nói xong, ba mẹ Bùi liền lên tiếng ủng hộ.

Bố Bùi: "Tích Tích, con đừng để nó nói nữa, bố nghe mà thấy phiền."

Mẹ Bùi: "Tích Tích, con đưa nó đi đi, mẹ sợ lát nữa mẹ không nhịn được, cây gậy bóng chày mới của ba con sẽ được 'trưng dụng'."

Bùi Nghiêu nghĩ thầm: Hai người thà đừng nói còn hơn.

Vài phút sau, Bùi Nghiêu và Khúc Tích được tài xế đưa đến quán bar của Kỷ Trác.

Trên xe, Bùi Nghiêu dựa vào vai Khúc Tích, trông anh ta như một chú chim nhỏ nép vào người cô: "Vợ à, anh thấy địa vị của anh trong nhà ngày càng thấp."

Khúc Tích đưa tay vỗ nhẹ vào mặt anh ta, cười nói: "Tự tin lên, bỏ hai chữ 'anh thấy' và 'hình như' đi."

Bùi Nghiêu: "Ba người không thể đối xử tốt với anh hơn một chút sao?"

Khúc Tích nghiêm túc nói: "Một gia đình muốn hòa thuận, cách tốt nhất là có một người trở thành 'bia đỡ đạn', để những người khác đoàn kết lại tấn công người đó."

Bùi Nghiêu mím môi hỏi: "Tại sao 'bia đỡ đạn' đó nhất định phải là anh?"

Khúc Tích nghiêng đầu nhìn anh ta, giọng đầy ẩn ý: "Bố đã lớn tuổi rồi, lại còn bận rộn, thường xuyên phải đi công tác, anh nỡ để ông ấy làm 'bia đỡ đạn' mãi sao?"

Bùi Nghiêu lắc đầu: "Không nỡ."

Khúc Tích lại nói: "Mẹ thì yếu đuối hơn cả em, anh nỡ để bà ấy làm 'bia đỡ đạn'sao?"

Bùi Nghiêu nghĩ lại, đúng là vậy, anh ta đáp: "Không nỡ."

Khúc Tích chớp mắt: "Vậy thì đến lượt vợ của anh, em được ba mẹ nâng niu chiều chuộng ba mươi năm, không đến nỗi kiêu căng nhưng cũng chưa từng bị đánh mắng, hơn nữa, anh còn hứa với ba mẹ em trong hôn lễ sẽ đối xử tốt với em, anh nỡ lòng nào để em làm 'bia đỡ đạn' chứ?"

Bùi Nghiêu cứng đờ người, anh ta chợt nhận ra những lời này của Khúc Tích là một cái bẫy.

Thấy anh im lặng, Khúc Tích thở dài, vẻ mặt thất vọng: "Bùi Nghiêu, anh hết yêu em rồi phải không? Khi nói về bố mẹ anh, anh trả lời ngay, đến lượt em, anh lại do dự."

Bùi Nghiêu kinh ngạc nhìn Khúc Tích, rùng mình một cái.

Đúng là “vu oan giá họa”.

Khúc Tích mím môi, nói tiếp: "Quả nhiên, đàn ông đều như vậy, lúc chưa có được thì nói lời đường mật, sau khi có được rồi thì không còn trân trọng nữa."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1111: Vạch trần điểm yếu



Câu hỏi của Khúc Tích đáng sợ không kém gì câu "Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?".

Khúc Tích nói xong, Bùi Nghiêu nhìn cô, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Một lúc sau, Bùi Nghiêu mới lấy lại tinh thần, nghiêm mặt nói: "Vợ à, anh thấy em nói đúng lắm, trong nhà chúng ta, anh chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí 'bia đỡ đạn'."

Nói xong, Bùi Nghiêu ôm Khúc Tích, nói: "Vợ à, anh yêu em, sau này đừng nói đến những chuyện đáng sợ như vậy nữa."

Khúc Tích đạt được mục đích, mỉm cười, đáp lại với giọng điệu dịu dàng, hiền thục: "Vâng."

Tài xế trên xe là người cũ của nhà họ Bùi.

Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, ông thầm toát mồ hôi lạnh thay Bùi Nghiêu: Bị quản lý chắc rồi!! Còn không bằng địa vị của ông chủ Bùi trong nhà.

Cho đến khi đến quán bar của Kỷ Trác, Bùi Nghiêu vẫn chưa hoàn hồn sau “cú sốc” đó.

Hai người xuống xe, Khúc Tích khoác tay Bùi Nghiêu, đi vào trong, nhỏ giọng hỏi: "Trong số mấy người các anh, chỉ còn Kỷ Trác và Nhiếp Chiêu là chó độc thân thôi sao?"

Bùi Nghiêu hoàn hồn: "Lão Trần không phải sao?"

Khúc Tích vỗ tay anh, nói: "Chuyện của Trần Triết và Nhậm Huyên là sớm muộn thôi."

Bùi Nghiêu nói: "Nếu em nói vậy, anh cũng thấy lão Kỷ và Liễu Trữ là chuyện sớm muộn."

Khúc Tích bĩu môi: "Tình huống của họ khác nhau hoàn toàn. Trần Triết và Nhậm Huyên đều thích nhau, chỉ là Nhậm Huyên còn chút vướng mắc nên chưa đến được với nhau. Còn Kỷ Trác và Liễu Trữ, người ta, Liễu Trữ ấy, căn bản chẳng thèm để ý đến anh ta."

Khúc Tích nói đúng sự thật.

Bùi Nghiêu muốn nói đỡ cho Kỷ Trác, nhưng nghĩ lại, anh ta há miệng rồi lại ngậm miệng, cuối cùng chọn cách im lặng.

Thôi, Khúc Tích nói đúng mà.

Hai người nắm tay nhau vào phòng riêng. Vừa vào cửa, Kỷ Trác đã sán đến ôm cổ Bùi Nghiêu, dúi cho anh ta một ly rượu: "Lão Bùi, nào, cạn ly này! Mấy người kia cứ bảo ông say, tôi không tin. Lão Bùi nhà ta là 'tiên rượu' nổi tiếng Bạch Thành này, sao có thể dễ dàng say được chứ."

Bùi Nghiêu liếc xéo anh ta, không nhận ly rượu: "Đáng đời Liễu Trữ không ngó ngàng gì đến ông."

Kỷ Trác nghe vậy, lập tức nổi đóa: "Vừa vào cửa đã gây sự à?"

Bùi Nghiêu đẩy tay Kỷ Trác đang đặt trên vai mình ra, dẫn Khúc Tích đến ghế sofa ngồi xuống, lấy cho cô một cốc nước trái cây, rồi tự rót cho mình một cốc.

Thấy vậy, Châu Dị ngồi bên cạnh nhướn mày: "Uống nước trái cây à?"

Bùi Nghiêu d*ng ch*n, quay sang nhìn Châu Dị: "Nếu ông ghen tị, ông cũng có thể uống nước trái cây."

Châu Dị trêu chọc, gõ nhẹ ngón tay vào ly rượu, quay sang nhìn Trần Triết và Nhiếp Chiêu: "Hay là chúng ta cùng chuyển sang uống nước trái cây?"

Thực ra, trưa nay mấy người bọn họ đều uống khá nhiều, lúc này tuy đã tỉnh rượu, nhưng dạ dày vẫn hơi khó chịu.

Trần Triết và Nhiếp Chiêu nhìn nhau, định thỏa hiệp thì từ góc phòng bỗng vang lên giọng một người phụ nữ: "Giờ đến phụ nữ cũng chẳng uống nước trái cây nữa, nếu mấy anh không ngại thì cứ uống đi, lát nữa tôi chụp ảnh đăng lên mạng xã hội cho mà xem."

Mọi người nghe vậy, quay đầu lại, thấy Kỷ Mẫn đặt một ly rượu mạnh trước mặt, đang cúi đầu chơi game trên điện thoại.

Kỷ Mẫn nói xong, không nghe thấy ai trả lời, liền ngẩng đầu lên.

Chỗ cô ngồi ánh sáng yếu, vừa ngẩng đầu lên, cô đã chạm mắt với Nhiếp Chiêu đang ngồi dưới ánh đèn.

Kỷ Mẫn nhìn anh ta, bỗng nhiên nổi hứng, nheo mắt, nói bằng khẩu hình: "Lão già ế để ý đến cháu dâu."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1112: Một chữ thôi, thảm



Đèn trong phòng riêng mờ ảo, hơn nữa chỗ Kỷ Mẫn ngồi lại hơi khuất.

Vì vậy, ngoài Nhiếp Chiêu ra, không ai nhìn thấy khẩu hình của cô.

Kỷ Mẫn nói xong, Nhiếp Chiêu nhướng mày, không nói gì, anh ta gõ nhẹ ngón tay lên bàn trà, rồi chậm rãi cầm ly rượu lên, uống cạn.

Thấy vậy, Kỷ Mẫn khịt mũi khinh thường, cúi đầu tiếp tục chơi game.

Những người đàn ông Bạch Thành cả đời kiêu ngạo.

Nhiếp Chiêu đã uống rượu, những người khác chỉ có thể uống theo.

Dùng lời của Châu Dị mà nói, đàn ông sao có thể nói "không"?

Đàn ông dù trong hoàn cảnh nào cũng kiên quyết không được nói "không"!!

Thấy Châu Dị và những người khác đều đã uống rượu, Bùi Nghiêu thấy hơi mất mặt, anh ta cầm chai rượu trên bàn, vừa rót rượu cho mình vừa lẩm bẩm: "Đám vô lương tâm, quên mất trưa nay tôi đã giúp đỡ các người thế nào rồi, nhân lúc tôi ốm yếu mà giết tôi..."

Châu Dị trêu chọc: "Trưa nay ông giúp ai?"

Bùi Nghiêu: "Không có tôi, mấy người có thể ngồi yên ở đây sao?"

Trần Triết nhận lấy chai rượu từ tay Bùi Nghiêu, rót đầy cho anh ta, gần như sắp tràn ra ngoài: "Tôi thấy lão Bùi nói đúng, nếu không có ão ta, chúng ta không thể nào ngồi yên ở đây được."

Nếu không phải vì ly rượu trong tay, Bùi Nghiêu suýt chút nữa đã tin lời Trần Triết nói là thật.

Bùi Nghiêu nhếch mép: "Lão Trần, cảm ơn ông nhé."

Trần Triết: "Anh em với nhau, khách sáo làm gì."

Bùi Nghiêu: "Hừ, nếu không biết ông xưa nay 'chẳng ra gì', tôi suýt nữa đã tin lời ông rồi đấy."

Sau ba chén rượu, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm.

Kỷ Trác nói gần đây anh ta muốn đầu tư vào một dự án, muốn mấy người họ góp vốn.

Châu Dị và Bùi Nghiêu không có ý kiến, Nhiếp Chiêu bỏ phiếu trắng, chỉ nói ngắn gọn hai chữ: "Không góp."

Kỷ Trác nhướng mày: "Sao lại thế được? Dự án này của tôi chắc chắn chỉ có lời, đây là vì nể tình anh em, chứ người ngoài có cho vàng tôi cũng không cho góp vốn."

Nhiếp Chiêu thản nhiên nói: "Không muốn góp vốn cùng hai người bọn họ."

"Hai người bọn họ" mà anh ta nói đến là ai, không cần nói cũng biết.

Châu Dị và Bùi Nghiêu.

Kỷ Trác nghẹn lời: "..."

Nhiếp Chiêu thấy Kỷ Trác có vẻ nghi ngờ nhưng ngại hỏi, liền chủ động giải thích: "Thấy hai người họ xui quá thôi."

Kỷ Trác mím môi: "..."

Lúc này, Châu Dị, người được mệnh danh là "xui xẻo số một", nghe thấy cũng chỉ nhếch mép, coi như không nghe thấy. Còn Bùi Nghiêu, người được gọi là "xui xẻo số hai", thì tức giận: "Ông còn dám chê tôi với Châu Dị xui xẻo? Chúng tôi không chê ông xui là may rồi đấy."

Nói xong, Bùi Nghiêu cười khẩy, khiêu khích: "Nhiếp Chiêu, ông vẫn còn tức chuyện tôi gọi ông dậy đi vệ sinh lúc nửa đêm trong bệnh viện sao?"

Không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến, ánh mắt Nhiếp Chiêu lập tức lạnh xuống.

Nhiếp Chiêu cả đời này cũng không quên được sự ồn ào của Bùi Nghiêu khi anh ta nằm viện.

Nếu có cơ hội làm lại, dù có phải bò ra khỏi giường bệnh, anh ta cũng phải xử Bùi Nghiêu.

Thấy sắc mặt Nhiếp Chiêu tối sầm, Bùi Nghiêu tưởng mình đoán đúng, liền cười chế giễu: "Đúng là vậy!"

Nhiếp Chiêu nhìn Khúc Tích và Khương Nghênh đang trò chuyện phía sau Bùi Nghiêu, siết chặt quai hàm, không nói gì, cầm lấy bao thuốc trên bàn, đứng dậy đi ra ngoài.

Bùi Nghiêu thường xuyên đấu khẩu với Nhiếp Chiêu, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Nhiếp Chiêu chịu thua một cách khó hiểu như vậy.

Nhìn anh ta rời đi, Bùi Nghiêu quay sang hỏi Châu Dị: "Chú của ông giận thật à?"

Châu Dị ánh mắt khó đoán: "Trưa nay ông uống vẫn còn ít à."

Dạ dày Bùi Nghiêu đã cồn cào lắm rồi, miệng lưỡi cũng không chịu ngồi yên, buột ra câu hỏi: "Rốt cuộc ông với chú ông là thế nào? Có hóa thù thành bạn không?"

Mọi người đều đang chú ý đến màn đấu khẩu giữa Bùi Nghiêu và Châu Dị, không ai để ý đến Kỷ Mẫn đang ngồi chơi game ở góc phòng, cô nhai hai viên kẹo cao su, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Kỷ Mẫn vốn chỉ muốn ra ngoài hóng gió, ai ngờ vừa ra khỏi phòng, cô đã nhìn thấy Nhiếp Chiêu đang đứng hút thuốc ở hành lang.

Kỷ Mẫn dừng bước, nhìn Nhiếp Chiêu.

Nhiếp Chiêu dựa vào tường hút thuốc, cúi đầu gạt tàn thuốc, trong mắt toàn là sự lạnh lùng và xa cách.

Kỷ Mẫn nhìn thấy, khẽ "chậc" một tiếng: "Thảm thật."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1113: Em gái nợ, anh trai trả



Kỷ Mẫn nói với giọng không to không nhỏ.

Đáng lẽ ra, trong quán bar ồn ào như vậy, Nhiếp Chiêu không nên nghe thấy mới phải.

Nhưng không biết là do Nhiếp Chiêu thính tai, hay chỉ là trùng hợp, sau khi cô nói xong, Nhiếp Chiêu đột nhiên nhìn về phía cô.

Kỷ Mẫn vốn là người không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc này lại thấy chột dạ.

Hai người nhìn nhau, Nhiếp Chiêu lạnh lùng hỏi: "Tìm tôi à?"

Kỷ Mẫn nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, bước tới: "Tôi đi vệ sinh."

Hai người lướt qua nhau, Nhiếp Chiêu lạnh nhạt nói: "Còn trẻ, phải học cách giữ mồm giữ miệng."

Nghe thấy lời của Nhiếp Chiêu, Kỷ Mẫn dừng bước, quay đầu lại: "Anh đang nói tôi à?"

Nhiếp Chiêu ngậm điếu thuốc vào miệng, cúi đầu nhìn cô: "Cô nghĩ sao?"

Nhiếp Chiêu cao hơn Kỷ Mẫn rất nhiều.

Lúc hai người đứng cách xa nhau thì không sao, nhưng bây giờ đứng gần nhau như vậy, Kỷ Mẫn cảm thấy anh ta như đang bao phủ lấy mình.

Kỷ Mẫn không chịu thua: "Anh dám làm, còn sợ người khác nói sao?"

Nhiếp Chiêu lạnh lùng nói: "Tôi làm gì?"

Kỷ Mẫn: "Chẳng lẽ anh không có ý với chị Khương Nghênh?"

Nhiếp Chiêu siết chặt cổ họng, sắc mặt tái mét.

Kỷ Mẫn thấy vậy, càng thêm chế giễu: "Tôi khuyên anh nên từ bỏ ý định này đi, anh hai và chị Khương Nghênh đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, không phải người ngoài như anh có thể hiểu được."

Nhiếp Chiêu nói: "Cô đang bênh vực Châu Dị sao?"

Kỷ Mẫn có quan hệ khá tốt với Châu Dị, những năm trước, vì quá nghịch ngợm, cô bị Kỷ Trác đánh “ngày tám bữa”, đều là nhờ Châu Dị che chở: "Sao? Không được à?"

Nhiếp Chiêu nheo mắt: "Cô thích Châu Dị à?"

Kỷ Mẫn bị câu hỏi của anh ta chọc cười: "Anh tưởng ai cũng suy nghĩ đen tối như anh chắc? Tôi nói giúp anh hai vài câu là thích anh ấy sao?"

Kỷ Mẫn nói xong, hùng hổ, hừng hực khí thế.

Cô tưởng Nhiếp Chiêu sẽ phản bác, sẽ giải thích, ai ngờ anh ta chỉ cúi đầu nhìn cô, nói: "Đồ thần kinh."

Nói xong, Nhiếp Chiêu dập tắt điếu thuốc, vứt vào thùng rác bên cạnh, không thèm nhìn Kỷ Mẫn, rồi sải bước rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Nhiếp Chiêu, Kỷ Mẫn có cảm giác như “đấm vào bông”.

Chẳng lẽ cô hiểu lầm anh ta?

Không thể nào, rất nhiều người trong giới này đều đồn đại như vậy.

Bên này, Nhiếp Chiêu đi đến cửa phòng, gọi phục vụ lấy một chai rượu mạnh, sau khi vào phòng, anh ta cầm chai rượu đến trước mặt Kỷ Trác, mở nắp, rót cho anh ta một ly.

Kỷ Trác đang nói chuyện dự án với Châu Dị, không để ý Nhiếp Chiêu rót cho mình rượu gì, còn quay sang cảm ơn Nhiếp Chiêu.

Nhiếp Chiêu bình thản nói: "Ừ."

Kỷ Trác không nhìn thấy Nhiếp Chiêu rót cho mình rượu gì, nhưng Châu Dị lại thấy.

Châu Dị nhướng mày, Nhiếp Chiêu cũng nhướng mày nhìn anh.

Hai chú cháu nhìn nhau, rồi nhanh chóng dời mắt, bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.

Kỷ Trác uống cạn ly rượu, thấy rượu “ngấm” sau, mới nhận ra có gì đó không ổn, anh ta quay sang nhìn chai rượu trước mặt Nhiếp Chiêu, sau khi nhìn rõ, liền chửi thề: "Mẹ kiếp!"

Nhiếp Chiêu cười hỏi: "Không ngon à?"

Kỷ Trác cảm thấy dạ dày khó chịu: "Thù oán gì mà lại chơi tôi kiểu này?"

Nhiếp Chiêu cười như không cười: "Hửm?"

Nhìn thấy nụ cười nham hiểm của Nhiếp Chiêu, Kỷ Trác đứng dậy, loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh trong phòng.

Một lúc sau, Kỷ Trác đứng súc miệng, rửa mặt bên bồn rửa, Nhiếp Chiêu đưa cho anh ta một điếu thuốc đã được châm lửa.

Kỷ Trác lau mặt, dựa vào tường, nhận lấy điếu thuốc, rít một hơi, rồi khó hiểu hỏi: "Tối nay tôi đắc tội với ông à?"

Nhiếp Chiêu đưa tay chỉnh lại cổ áo cho anh ta, khẽ cười: "Không có, em gái nợ, anh trai trả."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1114: Vẫn quyến rũ như ngày nào



Câu “Em mắc nợ thì anh trả” của Nhiếp Chiêu khiến Kỷ Trác càng thêm khó hiểu.

Một lúc sau, anh ta lấy điếu thuốc đang ngậm trên miệng, nhả ra một vòng khói, hỏi: "Kỷ Mẫn đắc tội với ông à?"

Bàn tay Nhiếp Chiêu vừa chỉnh lại cổ áo cho anh ta vỗ nhẹ lên vai: "Cẩn ngôn là một từ hay, về nhà dạy dỗ nó cho tốt."

Kỷ Trác nhíu mày: "Cái gì?"

Nhiếp Chiêu không nói thêm: "Đi uống rượu."

Nói xong, mặc kệ vẻ mặt ngơ ngác của Kỷ Trác, Nhiếp Chiêu xoay người bước ra ngoài.

Nhìn theo, Kỷ Trác trầm tư: Hai người họ khi nào thì có giao tình?

Tối nay là buổi tụ tập do Kỷ Trác tổ chức, chỉ có vài người quen trong nhóm, không vụ lợi, cũng chẳng nịnh hót, chủ yếu là để thư giãn.

Trong lúc đó, Bùi Nghiêu nhắc lại chuyện cũ về việc mọi người quen biết nhau, lại nói đến chuyện anh ta khiêu khích Châu Dị bị đánh tơi tả.

"Đến giờ tôi vẫn thỉnh thoảng gặp ác mộng về chuyện đó, chậc, may mà tôi mạng lớn, chứ không đã sớm quy tiên từ mười mấy năm trước rồi."

Châu Dị khẽ cười, cầm ly rượu cụng với anh ta, "Lúc đó ông đúng là ngứa đòn."

Lời Châu Dị vừa dứt, Bùi Nghiêu bưng ly rượu dựa vào ghế sofa, vắt chéo chân nói, "Nếu lúc đó tôi không ngứa đòn, bây giờ làm sao ông có được một người bạn chí cốt như tôi chứ? Với tính cách đó của ông với lão Bùi, nếu không có tôi, cuộc sống ba mươi năm đầu đời của hai ông sẽ kém vui biết bao nhiêu."

Bùi Nghiêu nói với vẻ mặt vênh váo, Châu Dị hiếm khi không phản bác, chợt mỉm cười, "Đúng vậy."

Quả thật, nếu không có Bùi Nghiêu, cuộc sống nửa đời trước của anh và Tần Trữ đúng là sẽ tẻ nhạt hơn rất nhiều.

Hai người sống trong bóng tối, nếu không có chút ánh sáng nào soi rọi, cuộc sống e rằng sẽ dài đằng đẵng.

Nghe Châu Dị nói vậy, Bùi Nghiêu sững người, sau đó buông chân đang vắt chéo, vươn tay ôm lấy cổ anh, "Có phải đột nhiên nhớ đến những điều tốt đẹp của bố Bùi Nghiêu không?"

Châu Dị nghiêng đầu nhìn anh ta, "Ông dám nói câu này với lão Tần không?"

Bùi Nghiêu, "Có gì mà không dám? Dù lão ta có hung dữ đến đâu, cũng đâu thể cấm người ta nói thật? Nếu không phải nhờ chàng trai vui vẻ, lạc quan như tôi lúc đó, hai ông bây giờ không biết đã đi theo con đường nào rồi. Tính ra, tôi cũng coi như là người dẫn đường trên con đường đời của hai ông. Tục ngữ nói, 'Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ', tính ra, tôi chẳng phải là bố của hai ông sao?"

Phép tính toán của Bùi Nghiêu có phần hơi quá đà.

Châu Dị nhìn anh ta, cố nhịn vài lần mới không vươn tay ra đánh.

Bên kia, Khúc Tích đang bàn tán với Khương Nghênh về chuyện của Trần Triết và Nhậm Huyên, nhỏ giọng hỏi, "Hai người họ rốt cuộc đã thành đôi chưa?"

Khương Nghênh mỉm cười đáp, "Không biết."

Khúc Tích nghe vậy có chút sốt ruột, "Bà không hỏi à?"

Khương Nghênh, "Sao bà lại tò mò như vậy?"

Khúc Tích nói, "Đây không phải là tò mò, đây là sự quan tâm giữa bạn bè."

Khương Nghênh mỉm cười vạch trần cô, "Bà chắc chắn chỉ là quan tâm giữa bạn bè không?"

Khúc Tích bị vạch trần cũng không đổi sắc mặt, "Thôi được rồi, thật ra là tôi hỏi hộ cô thư ký nhỏ của tôi, bà không biết đâu, cô bé đó là fan cuồng của Nhậm Huyên, suốt ngày hỏi han tin tức riêng tư của cô ấy."

Khương Nghênh nói, "Quan hệ của bà với Nhậm Huyên cũng tốt, sao à không trực tiếp hỏi người trong cuộc?"

Khúc Tích, "Không ổn lắm, lỡ đâu chuyện tầm phào lại đến tai người trong cuộc thì sao?"

Hơn nữa, Nhậm Huyên khá kín tiếng trong chuyện tình cảm.

Dù cô có hỏi, cô ấy cũng chưa chắc đã trả lời.

Thấy Khúc Tích thực sự coi lời mình là thật, Khương Nghênh không nhịn được cười, "Thôi được rồi, khi khác tôi sẽ khéo léo hỏi Châu Dị giúp cậu."

Vừa dứt lời, Châu Dị ngồi bên cạnh nghe thấy liền ngẩng đầu lên, "Hỏi anh cái gì cơ?"

Khương Nghênh không ngờ trong môi trường ồn ào như vậy, ở khoảng cách xa như thế mà Châu Dị vẫn có thể nghe thấy, hai người nhìn nhau, Khương Nghênh mỉm cười, "Về nhà nói với anh."

Châu Dị uống một ngụm rượu, yết hầu chuyển động, giọng trầm thấp đáp, "Ừ."

Nhìn dáng vẻ thoải mái, tự tại của Châu Dị, Khúc Tích ghé sát tai Khương Nghênh, hạ giọng nói, "Châu Dị nhà bà vẫn quyến rũ như ngày nào."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1115: Hình tượng si tình vẫn vững như núi



“...Châu Dị nhà bà.”

Khương Nghênh nghe mấy chữ này, trong lòng chợt động, một lúc sau, khóe môi cong lên đáp, "Ừ."

Khúc Tích, "Chậc, thừa nhận Châu Dị là của nhà bà rồi à?"

Khương Nghênh, "Tôi có thừa nhận hay không thì anh ấy chẳng phải vẫn là của tôi sao? Sự thật hơn lời nói."

Buổi tụ tập này kết thúc lúc ba giờ sáng.

Từ khi Châu Dị kết hôn, nhóm bạn này rất hiếm khi về muộn như vậy.

Ra khỏi quán bar, Bùi Nghiêu khoác vai bá cổ Châu Dị cứ đòi đi bộ.

Kỷ Trác và Trần Triết đi ngay phía sau, không nhịn được càu nhàu, "Hai người họ bị điên, chúng ta cũng phải điên theo à?"

Vẻ mặt của Trần Triết bình thản, không thể hiện rõ cảm xúc thật, "Bệnh này không phải lây nhiễm sao?"

Kỷ Trác, "Bệnh tình yêu sao không lây?"

Trần Triết nhướng mày, "Ai nói không lây, bây giờ ông chẳng phải đã bị lây rồi sao?"

Kỷ Trác buột miệng, "Lây chỗ nào, bây giờ họ đều có đôi có cặp, chỉ còn tôi với ông..."

Chưa kịp nói hết câu, Trần Triết quay đầu nhìn anh ta ngắt lời, "Đầu óc toàn tình yêu, bây giờ ông chẳng phải đã bị lây nhiễm nặng rồi sao?"

Kỷ Trác cứng họng, "...”

Trong nhóm bọn họ, đầu tiên là Châu Dị, sau đó là Bùi Nghiêu, rồi đến Tần Trữ, tiếp theo là Trần Triết, cuối cùng là anh ta...

Đúng là ai cũng cuồng yêu đương...

Những tổng tài bá đạo khác: Ngàn hoa giữa chốn, lá chẳng dính thân.

Mấy người bọn họ: Nũng nịu đòi ôm, hình tượng si tình vẫn vững như núi.

Nhận ra điều này, Kỷ Trác vì sĩ diện nên không tiện tiếp lời Trần Triết, quay sang Nhiếp Chiêu đang đi cuối cùng để chuyển chủ đề: "Lão Nhiếp, ông có thể đi nhanh hơn chút được không? Gọi ông một tiếng chú Nhiếp, ông thật sự coi mình là bậc trưởng bối rồi à?"

Nhiếp Chiêu đang cúi đầu nhắn tin, nghe thấy lời của Kỷ Trác liền ngẩng đầu, "Mấy người cứ việc đi đi."

Kỷ Trác, "Ông không đi à?"

Nhiếp Chiêu mặt không cảm xúc, nhưng vẻ mỉa mai trong mắt rất rõ ràng, "Tôi gọi tài xế rồi."

Kỷ Trác, "Bỏ cuộc giữa chừng ?"

Nhiếp Chiêu, "Không muốn ngày mai lên báo cùng mấy người."

Lời của Nhiếp Chiêu như đánh thức người đang mơ, Kỷ Trác sững người, quay lại đi về phía anh ta, nịnh nọt, "Cho tôi đi nhờ một đoạn?"

Nhiếp Chiêu cười nhạt, "Không cùng đường."

Kỷ Trác, "Sao lại không cùng đường, về chỗ ông thì sẽ đi qua chỗ tôi..."

Nhiếp Chiêu nhìn Kỷ Trác, mặt không đổi sắc nói, "Ai nói tôi về chỗ tôi trước? Tôi đưa Châu Dị và Nghênh Nghênh về trước."

Kỷ Trác, "..."

Một lúc sau, Kỷ Trác đưa tay ôm Nhiếp Chiêu, cảm thán, "Chúng tôi chỉ là cuồng yêu, còn ông thì là một con cún si tình cô đơn."

Nếu tối nay không có những lời của Kỷ Mẫn, Nhiếp Chiêu chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều.

Nhưng vì những lời nói lung tung của Kỷ Mẫn trước đó, lúc này Nhiếp Chiêu không thể không nghĩ nhiều, "Hai anh em nhà ông đều có bệnh à?"

Kỷ Trác đồng cảm, "Không nặng bằng ông."

Tài xế của Nhiếp Chiêu đến khi Kỷ Trác vẫn đang đồng cảm lôi kéo Nhiếp Chiêu nói chuyện "tâm sự".

Nhiếp Chiêu nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc, "Ông rảnh thì góp tiền với Bùi Nghiêu đi khám não đi."

Kỷ Trác tức giận trừng mắt nhìn anh ta, "Trong mắt ông, trí thông minh của tôi và Bùi Nghiêu ngang nhau à?"

Nhiếp Chiêu, "Không dám nói ngang nhau, nhưng chắc chắn cũng không chênh lệch nhiều."

Nói xong, Nhiếp Chiêu không thèm để ý đến Kỷ Trác nữa, gọi Khương Nghênh và Khúc Tích lên xe.

Khương Nghênh do dự vài giây, Nhiếp Chiêu nhìn xuống bụng bầu của cô, "Bọn họ điên, cô mang bầu cũng điên theo à?"

Khương Nghênh nghe vậy mỉm cười, "Cảm ơn."

Khúc Tích nhìn Nhiếp Chiêu, rồi lại nhìn Khương Nghênh: "Tôi không lên xe đâu, tôi với Bùi Nghiêu còn chút chuyện, tôi đi gọi Châu Dị."

Nói rồi, Khúc Tích chạy đến chỗ Châu Dị nhỏ giọng nói gì đó.

"Còn không mau đi, vợ anh sắp bị người ta cướp mất rồi kìa."

Nghe thấy thế, Châu Dị dừng bước, quay đầu nhìn lại, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, rồi sải bước quay lại.

Nhìn Châu Dị và Khương Nghênh lên xe Nhiếp Chiêu, Khúc Tích khoác tay Bùi Nghiêu nói, "Nhiếp Chiêu đối với Nghênh Nghênh..."

Bùi Nghiêu, "Mọi chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1116: Đều thành người đàn ông của gia đình



Thực ra Châu Dị đã liên lạc với Cát Châu ngay khi vừa ra khỏi quán bar.

Lúc này, ngồi trên xe của Nhiếp Chiêu, anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cát Châu: Không cần đến nữa.

Cát Châu trả lời ngay: Có xe rồi à?

Châu Dị: Xe của tình địch anh rể cậu.

Cát Châu: ...

Trên đường đến Thủy Thiên Hoa Phủ, trong xe yên tĩnh lạ thường.

Nhiếp Chiêu ngồi phía trước, Châu Dị và Khương Nghênh ngồi phía sau.

Lo Khương Nghênh không thoải mái, Châu Dị vòng một tay qua eo cô, để cô dựa vào lòng mình.

Hơn một tiếng sau, xe đến Thủy Thiên Hoa Phủ, Châu Dị bảo Cát Châu đến đón Khương Nghênh về trước, còn mình xuống xe hút thuốc với Nhiếp Chiêu.

Hút được nửa điếu thuốc, Châu Dị trầm giọng lên tiếng trước, "Nhà cửa mọi việc đều ổn chứ?"

Nhiếp Chiêu khẽ cười khẩy, "Cậu muốn hỏi tôi chuyện này?"

Châu Dị nheo mắt, "Vậy cậu nói tôi muốn hỏi cậu chuyện gì?"

Nhiếp Chiêu gạt tàn thuốc, "Yên tâm, tôi không có hứng thú với vợ người ta, huống hồ gì còn là vợ của cháu mình."

Châu Dị cười lạnh, "Tốt nhất là vậy."

Nhiếp Chiêu cười như không cười, "Đương nhiên, nếu cậu đối xử không tốt với Nghênh Nghênh..."

Nhiếp Chiêu nói được nửa chừng, Châu Dị liếc mắt nhìn anh ta.

Nhiếp Chiêu không nói nốt phần còn lại, nụ cười trên mặt càng đậm, trêu chọc, "Chậc, đã có con rồi mà vẫn cảnh giác cao độ vậy."

Châu Dị, "Đợi đến lúc cậu có con rồi sẽ hiểu."

Nhiếp Chiêu nói, "Tôi hiểu cái gì? Tôi sẽ không kết hôn sinh con."

Châu Dị trêu chọc, "Đừng nói trước bước không qua."

Nhiếp Chiêu cười chế nhạo, "Tôi đã thấy biết bao nhiêu người, trước khi kết hôn thì tình cảm mặn nồng, sau khi kết hôn thì vì không trân trọng mà đường ai nấy đi."

Châu Dị nói, "Đừng vì hôn nhân của thế hệ trước không hạnh phúc mà áp đặt định kiến lên bản thân."

Nhiếp Chiêu trêu chọc, "Cậu nghĩ ai cũng may mắn như cậu sao?"

Châu Dị nhướng mày, "Sao cậu biết ông sẽ không may mắn?"

Hai người nhìn nhau, Nhiếp Chiêu ngừng một chút, cười mắng, "Không cần vẽ vời cho tôi, yên tâm, tôi sẽ không để ý đến người của cậu."

Hai người nói chuyện khoảng nửa tiếng.

Nửa tiếng sau, Nhiếp Chiêu lên xe rời đi, Châu Dị sải bước về Thủy Thiên Hoa Phủ.

Vừa bước vào sân, điện thoại của Tần Trữ đã gọi đến.

Châu Dị nhấn nút nghe, Tần Trữ ở đầu dây bên kia cười nói, "Tối nay mấy người đi tụ tập à?"

Châu Dị đút một tay vào túi, cười khẽ, "Không được náo động phòng, chẳng lẽ không cho chúng tôi tự vui vẻ à?"

Tần Trữ, "Giận dỗi à?"

Châu Dị, "Nghe ra rồi à?"

Tần Trữ nói, "Đợi sau khi sinh con xong sẽ bù cho mấy người."

Châu Dị nghe vậy trêu chọc, "Ông bù cho chúng tôi hay bù cho ông? Đừng áp đặt suy nghĩ đen tối của ông lên chúng tôi."

Tần Trữ đứng trước cửa sổ sát đất, cười thành tiếng qua điện thoại, "Bù cho tôi, được chưa?"

Châu Dị khẽ cười, chuyển chủ đề hỏi, "Muộn thế này không ở bên Sầm Hảo, gọi điện cho tôi làm gì? Chẳng lẽ đột nhiên phát hiện ra người ông yêu nhất thực ra là tôi à?"

Tần Trữ, "Đừng ép tôi phải đánh ông trong lúc hạnh phúc thế này."

Nói xong, Tần Trữ hít sâu một hơi, giọng cười dịu đi một chút, "Tối hôm ông và Nghênh Nghênh kết hôn, ông có cảm thấy không thực tế không?"

Châu Dị đang sải bước bỗng dừng lại, "Sao đột nhiên lại hỏi vậy?"

Tần Trữ trầm giọng nói, "Tôi luôn cảm thấy hạnh phúc hiện tại của mình có chút không thực tế."

Châu Dị trêu chọc, "Nhìn ông kìa."

Sau khi Tần Trữ kết hôn, nhóm bạn của Châu Dị coi như ổn định cả. Thỉnh thoảng Kỷ Trác cũng rủ rê tụ tập, nhưng người thì ở nhà với vợ, người thì bận theo đuổi vợ, mười lần thì đến chín lần chẳng ai tham gia.

Chỉ có Kỷ Trác và Nhiếp Chiêu là chưa bao giờ vắng mặt.

Cứ thế, hai người trở thành bạn thân.

Mỗi lần say, Kỷ Trác lại than thở, đám anh em năm xưa nhiệt huyết sôi trào giờ chỉ còn lại hai người họ vẫn giữ được lửa.

Nhiếp Chiêu liếc xéo anh ta: "Ông có chắc chúng ta là nhiệt huyết, chứ không phải cùng nhau hóa rồ à?"

Kỷ Trác, "..."

Nhiếp Chiêu lại nói: "Nghe nói lão Trần dạo này theo đuổi vợ đến mức đóng đô luôn ở đoàn phim của Nhậm Huyên, còn ông theo đuổi vợ sao chẳng thấy động tĩnh gì? Là ông mặt mỏng, hay là nhà họ Liễu không cho ông cơ hội tiếp cận?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1117: Muốn yêu đương



Bốn câu hỏi liên tiếp của Nhiếp Chiêu đánh thẳng vào tâm hồn yếu đuối đang giả vờ mạnh mẽ của Kỷ Trác.

Kỷ Trác đưa tay ôm ngực, vẻ mặt đau khổ nhìn anh ta nói, "Lão Nhiếp, cái miệng ba mươi bảy độ của ông sao có thể nói ra những lời lạnh lùng vô tình như vậy?"

Nhiếp Chiêu dựa vào ghế sofa, cầm ly rượu cười nhạt, "Tôi không phải Liễu Trữ, đừng dùng chiêu này với tôi."

Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, Kỷ Mẫn vội vàng bước vào, "Anh."

Nghe thấy giọng Kỷ Mẫn, Kỷ Trác liền đau đầu, "Sao vậy?"

Từ sau vụ xích mích giữa Kỷ Mẫn và Nhiếp Chiêu, Kỷ Trác luôn cố gắng tránh để hai người chạm mặt.

Không vì lý do gì khác, chỉ vì cả hai đều là người khó chiều.

Lỡ mà đánh nhau thật, anh cũng không biết nên giúp ai.

Kỷ Trác vừa dứt lời, Kỷ Mẫn bước đến gần, như không nhìn thấy Nhiếp Chiêu, ghé sát vào tai Kỷ Trác, "Anh, em nói cho anh..."

Kỷ Mẫn vừa nói được nửa câu đã bị Kỷ Trác đẩy ra, "Em nói thì nói, lại gần anh làm gì?"

Kỷ Mẫn trừng mắt nhìn anh, "Chẳng phải có người ngoài ở đây sao?"

Câu nói "người ngoài" của Kỷ Mẫn khiến Nhiếp Chiêu đang ngồi trên sofa liếc nhìn cô ta.

Ánh mắt chạm nhau, Kỷ Mẫn nhướng mày khiêu khích Nhiếp Chiêu.

Nhiếp Chiêu khẽ cười khẩy một tiếng, cúi đầu tiếp tục uống rượu.

Thấy vậy, Kỷ Trác khoác cổ Kỷ Mẫn đi ra ngoài, "Đi, có gì ra ngoài nói."

Kỷ Mẫn theo bản năng giãy giụa, "Anh buông em ra."

Kỷ Trác cúi đầu nhìn cô ta, hạ giọng nghiêm túc nói, "Chúng ta ra ngoài nói, đừng để người ngoài nghe thấy."

Kỷ Mẫn nhìn anh với vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, "Anh cũng có ý thức vậy sao?"

Kỷ Trác, "Đương nhiên, chuyện riêng tư của em gái anh, anh phải có ý thức chứ."

Nói rồi, Kỷ Trác vừa dỗ vừa lừa đưa Kỷ Mẫn ra khỏi phòng.

Ra khỏi phòng, Kỷ Trác buông tay đang khoác trên cổ Kỷ Mẫn, đút hai tay vào túi quần hỏi, "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

Kỷ Mẫn hiếm khi e lệ, nói với vẻ ngượng ngùng, "Anh, anh nói xem em có phải cũng không còn nhỏ nữa rồi không?"

Kỷ Trác giật mình trước trạng thái này của cô, "Em định yêu đương à?"

Sắc mặt Kỷ Mẫn đột nhiên thay đổi, "Em muốn yêu đương thì sao? Em đã hai mươi sáu rồi, sao lại không thể yêu đương?"

Kỷ Trác cười như không cười, "Không phải nói em không thể yêu đương, mà là..."

Nhà nào xui xẻo mà bị cô để ý.

Kỷ Trác định nói lại thôi, dù sao cũng là anh em, nên anh nuốt lại những lời định nói.

Tuy nhiên, dù anh không nói ra, Kỷ Mẫn cũng hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh.

Kỷ Mẫn ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt hơi thay đổi, có chút không vui, "Anh cứ nói là có giúp hay không thôi."

Kỷ Trác cười hỏi, "Anh có thể hỏi trước chàng trai đó là ai không?"

Kỷ Mẫn, "Anh quen, người quen."

Kỷ Trác tỏ vẻ khó xử: "Người quen thì không ổn lắm."

Ai mà không biết tính cô chứ, dám lấy cô chắc.

Kỷ Mẫn nói: "Người quen thì sao? Biết rõ gốc gác còn gì."

Kỷ Trác tiếp lời: "Nói đến biết rõ gốc gác, trong phòng chẳng phải có sẵn một người sao? Lão Nhiếp, em có muốn cân nhắc không? Anh đảm bảo với em, đừng thấy anh ta trông phong lưu, nhưng thực ra chẳng phong lưu chút nào, nói gì đến phong lưu, với cái tính thanh tâm quả dục của anh ta, cạo đầu đi tu cũng được."

Nói đến Nhiếp Chiêu, sắc mặt Kỷ Mẫn lạnh đi vài phần, "Anh, chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc không?"

Thấy Kỷ Mẫn sắp nổi giận thật, Kỷ Trác liền chuyển chủ đề, "Được, em nói đi, là công tử nhà nào?"

Kỷ Mẫn cười nói, "Mã Lạc Dật."

Kỷ Trác tưởng mình nghe nhầm, "Ai?"

Kỷ Mẫn nói, "Mã Lạc Dật, em họ của anh Bùi Nghiêu."

Nói xong, sợ Kỷ Trác không tin, Kỷ Mẫn còn bổ sung thêm một câu, "Em thấy anh ấy không chỉ đẹp trai mà còn rất hài hước, anh giúp em se duyên đi."

Kỷ Trác, "Anh khuyên em bỏ đi."

Kỷ Mẫn, "Tại sao?"

Kỷ Trác nghiêm túc nói, "Em tin hay không, nhà họ Bùi dù có dốc toàn lực cũng sẽ không đồng ý hôn sự này."

Kỷ Mẫn không tin, "Tại sao?"

Kỷ Trác, "Cô của lão Bùi chỉ có mỗi cậu con trai này, lấy em chẳng khác gì bảo con trai cô ấy tuyệt tự."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1118: Hai người chẳng liên quan



Chuyện này thật sự không trách Kỷ Trác nói lời cay nghiệt.

Chủ yếu là danh tiếng của Kỷ Mẫn quá lẫy lừng.

Cô ấy là một cô gái tốt, nhưng tính cách lại phóng khoáng, người thường thật sự khó mà chịu đựng nổi.

Đặc biệt là trong nhóm của họ, toàn là công tử nhà giàu.

Không thiếu tiền, không thiếu quyền thế, người phụ nữ cưới về, môn đăng hộ đối rất quan trọng, nhưng ngoan ngoãn nghe lời lại càng quan trọng hơn.

Không ai muốn rước một bà cô tổ về nhà thờ cúng cả.

Kỷ Trác vừa dứt lời, thấy Kỷ Mẫn mím chặt môi không nói gì, đột nhiên có chút xót xa, cảm thấy mình nói nặng lời, liền đưa tay ôm cô, "Chúng ta có thể đổi người khác được không?"

Kỷ Mẫn vùi mặt vào ngực Kỷ Trác nói nhỏ, "Không được, đây là lần đầu tiên em thích một người."

Kỷ Trác thở dài, "Thôi được, có chết cũng phải cứu, anh gọi cho lão Bùi thăm dò xem sao."

Nói xong, Kỷ Trác vỗ vỗ lưng Kỷ Mẫn, buông tay ra, lấy điện thoại ra gọi cho Bùi Nghiêu.

Trước khi điện thoại được kết nối, Kỷ Trác nghĩ rằng Bùi Nghiêu chắc chắn sẽ từ chối thẳng thừng.

Ai ngờ, sau khi điện thoại được kết nối, Bùi Nghiêu biết được ý định của anh, liền cười khẩy qua điện thoại, "Hôn sự này tôi đồng ý."

Kỷ Trác, "Ông đồng ý?"

Bùi Nghiêu sau khi được tình yêu gột rửa, lúc này đã có thể nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, "Đúng, tôi đồng ý, tôi thấy con bé Kỷ Mẫn dịu dàng hiền thục, khoan dung độ lượng, rất thích hợp làm vợ của Mã Lạc Dật."

Dịu dàng hiền thục.

Khoan dung độ lượng.

Tám chữ này không thể nói là không phù hợp với hình tượng của Kỷ Mẫn, mà là hoàn toàn không liên quan gì đến hình tượng của Kỷ Mẫn.

Bùi Nghiêu nói xong, không nghe thấy Kỷ Trác trả lời, liền trầm giọng hỏi, "Lão Kỷ, ông đổi ý rồi à?"

Kỷ Trác do dự vài giây rồi đáp, "Ông còn nhớ Kỷ Mẫn không?"

Bùi Nghiêu, "Mấy hôm trước chẳng phải mới gặp sao?"

Kỷ Trác xác nhận lại, "Tính cách của nó... ông còn ấn tượng không?"

Bùi Nghiêu giọng điệu bình tĩnh, mặt không đổi sắc, "Có, từ nhỏ đã là một cô bé ngoan ngoãn dịu dàng."

Kỷ Trác im lặng.

Kỷ Trác cảm thấy hôm nay đầu óc mình hình như không được tỉnh táo lắm.

Nếu không thì sao anh có thể nghe thấy Kỷ Mẫn nói thích Mã Lạc Dật, rồi lại nghe thấy Bùi Nghiêu khen Kỷ Mẫn dịu dàng hiền thục chứ?

Một lúc sau, Kỷ Trác hít sâu một hơi hỏi, "Gần đây, Mã Lạc Dật đang làm gì?"

Trước đây anh chưa từng quan tâm đến Mã Lạc Dật, ngoài việc biết anh ta là em họ của Bùi Nghiêu, gia cảnh tốt, còn lại thì không biết gì cả.

Bùi Nghiêu nói: "Em họ tôi dạo này triển vọng lắm, ông biết bộ phim Nhậm Huyên mới nhận đóng không? Một phim cổ trang cung đấu lớn đấy."

Kỷ Trác thực ra chưa từng nghe nói, nhưng thấy Bùi Nghiêu nói rầm rộ như vậy, cũng không tiện làm mất mặt anh ta, bèn thuận theo: "Nghe nói rồi, Mã Lạc Dật đạo diễn phải không?"

Bây giờ rất nhiều công tử trong giới vì muốn mạ vàng cho mình, đều đầu tư một bộ phim, sau đó làm đạo diễn, để có được danh tiếng.

Bùi Nghiêu thở hổn hển rồi nói, "Không phải, nó là nhân viên hậu trường."

Nói cách khác: Làm việc vặt.

Kỷ Trác cứng họng, "..."

Bùi Nghiêu, "Ông hỏi Kỷ Mẫn xem gần đây có rảnh không, nếu có thì tôi sẽ báo với đoàn phim, để nó đến đoàn phim ở vài ngày, tiện thể vun đắp tình cảm với Mã Lạc Dật, vừa hay lão Trần cũng ở đó, có thể tiện thể chăm sóc nó."

Nghe Bùi Nghiêu nói vậy, Kỷ Trác theo bản năng muốn từ chối, nhưng chưa kịp mở miệng, Kỷ Mẫn đã giật lấy điện thoại từ tay anh, nói với đầu dây bên kia, "Anh Bùi Nghiêu, gần đây em rất rảnh."

Bùi Nghiêu cười khẽ, "Đặt vé máy bay, ngày mai bay đến đoàn phim của Nhậm Huyên."

Kỷ Mẫn vui mừng ra mặt, "Cảm ơn anh Bùi Nghiêu."

Bùi Nghiêu nói, "Không cần khách sáo, chúc em và Mã Lạc Dật sớm nên duyên vợ chồng."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1119: Tìm bạn gái giả



Một ngày sau, Kỷ Mẫn xuất hiện tại đoàn phim của Nhậm Huyên.

Vì Kỷ Trác và Bùi Nghiêu đã chào hỏi trước, lại có Trần Triết ở bên cạnh, nên sự chú ý mà cô nhận được trong đoàn phim không kém gì nam nữ chính.

Kỷ Mẫn vốn tính tình hoạt bát, cảm thấy rất không thoải mái với sự chú ý quá mức như vậy.

Vì vậy, để giảm bớt sự hiện diện của mình, cô liền bê một chiếc ghế nhỏ đến ngồi ở một góc khuất.

Mã Lạc Dật thực sự rất bận rộn trong đoàn phim, từ đạo diễn đến trợ lý của diễn viên, bất kỳ ai có tên trong đoàn phim đều có thể sai bảo anh ta.

Vấn đề là, anh ta không hề khó chịu, ngược lại còn tỏ ra rất vui vẻ.

Kỷ Mẫn nhìn anh ta tất bật, hai tay chống cằm cảm thán, "Không ngờ một công tử được nuôi dưỡng trong môi trường gia đình như vậy mà lại siêng năng như thế."

Kỷ Mẫn vừa dứt lời, một giọng nói nhỏ vang lên sau lưng cô, "Cô bị vẻ bề ngoài của anh ta lừa rồi."

Kỷ Mẫn nghe thấy liền quay đầu lại, một cô gái mặc trang phục cung nữ đang đứng sau lưng cô, tay cũng cầm một chiếc ghế nhỏ, nói xong liền ngồi xuống bên cạnh cô.

Kỷ Mẫn nhướng mày, "Hửm?"

Cô gái hất hàm về phía Mã Lạc Dật, "Vừa nãy cô đang khen Mã Lạc Dật phải không?"

Kỷ Mẫn gật đầu, "Phải, chẳng lẽ anh ta không siêng năng à?"

Cô gái khẽ cười khẩy: "Anh ta mà siêng năng? Nếu anh ta siêng năng thì trên đời này chắc chẳng còn ai lười nữa."

Nghe cô gái nói vậy, Kỷ Mẫn lại quay đầu nhìn Mã Lạc Dật đang bận rộn đến toát mồ hôi.

Vậy mà vẫn chưa được coi là siêng năng sao?

Chưa kịp để Kỷ Mẫn lên tiếng bênh vực Mã Lạc Dật, cô gái lại nói, "Tôi nói cho cô biết, anh ta nhiệt tình như vậy là vì có mục đích."

Kỷ Mẫn tò mò, "Mục đích gì?"

Cô gái nói, "Mục đích là cháu gái của đạo diễn Lưu."

Kỷ Mẫn sững sờ, cả người như bị sét đánh.

Mã Lạc Dật có người phụ nữ anh ta thích?

Tình yêu của cô chẳng phải chưa kịp nở hoa đã lụi tàn rồi sao?

Cô gái nói xong, thấy Kỷ Mẫn không nói gì, bĩu môi nói, "Cô không tin?"

Kỷ Mẫn nhìn cô gái, không hẳn là không tin, mà là hỏi: "Sao cô biết?"

Đôi mắt xinh đẹp của cô gái trợn tròn: "Cô đừng quan tâm tôi biết bằng cách nào, dù sao tôi cũng biết."

Hai người đang giằng co thì Trần Triết đột nhiên sải bước từ xa đi tới.

Thấy Trần Triết, cô gái vội vàng đứng dậy rời đi.

Kỷ Mẫn nhìn thân thủ nhanh nhẹn của cô gái, vẻ mặt đầy kinh ngạc, quay đầu lại nói với Trần Triết, "Anh Trần Triết, anh thấy không? Thân thủ của cô gái đó..."

Trần Triết bước đến gần, nhướng mày, "Thấy rồi, tôi quen cô gái đó, cháu gái của đạo diễn Lưu, xuất thân võ thuật."

"Anh nói cho em biết, cậu ta nhiệt tình như vậy là vì có mục đích."

"Mục đích gì?"

"Mục đích là cháu gái của đạo diễn Lưu."

Kỷ Mẫn, "..."

Trần Triết nói xong, thấy Kỷ Mẫn ngẩn người, liền cúi xuống vẫy tay trước mặt cô, "Đang nghĩ gì vậy?"

Kỷ Mẫn hoàn hồn, không nói thật với Trần Triết, cười hỏi, "Anh Trần Triết, anh theo đuổi được chị dâu chưa?"

Nhắc đến Nhậm Huyên, sắc mặt Trần Triết trầm xuống, lấy bao thuốc ra châm một điếu, rít một hơi rồi trầm giọng nói, "Em giúp anh nhé?"

Kỷ Mẫn nghe vậy vẻ mặt hoang mang, "Giúp thế nào?"

Trần Triết gạt tàn thuốc, cười nói, "Giả vờ như em thích anh."

Kỷ Mẫn ngẩng đầu nhìn Trần Triết, khóe miệng giật giật, "Không, không ổn lắm đâu?"

Trần Triết, "Chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn anh cô đơn cả đời?"

Kỷ Mẫn, "..."

Đổ hết lên đầu cô.
 
Back
Top Bottom