Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1030: Lo sợ



Người đàn ông nói xong, đầu dây bên kia vang lên giọng Vạn Tiêu.

"Cậu đang ở đâu?"

Người đàn ông: "Anh đừng lo."

Vạn Tiêu trầm giọng: "Vạn Hằng, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, những gì cậu đang làm là phạm pháp."

Người đàn ông nghe vậy, cười khẩy: "Trước đây tôi chẳng phải đã phạm pháp rồi sao? Dù sao cũng phải vào tù, vào một năm hay ba năm thì có khác gì nhau?"

Vạn Tiêu bình tĩnh nói: "Tôi sợ cậu vào rồi sẽ không ra được nữa."

Người đàn ông: "..."

Vạn Hằng đúng là sợ, không phải sợ Vạn Tiêu, mà là sợ Tần Trữ.

Bên Vạn Tiêu có ông cụ nhà họ Vạn chống lưng, nhưng Tần Trữ tuyệt đối sẽ không nể mặt ông cụ.

Vạn Hằng cau mày, im lặng.

Vạn Tiêu nhân cơ hội nói: "Đừng làm chuyện ngu ngốc, thả người ta ra, tôi cho tài xế đến đón cậu."

Nghe Vạn Tiêu nói vậy, Vạn Hằng nhíu mày, cúi đầu nhìn Sầm Hảo.

Không khí căng thẳng, Vạn Tiêu không nghe thấy câu trả lời, bất lực thở dài: "Vạn Hằng."

Ánh mắt Vạn Hằng lóe lên vẻ tàn nhẫn, anh ta nghiến răng nói: "Tần Trữ muốn giết tôi, tôi sẽ kéo người phụ nữ của anh ta chết chung."

Nói xong, không đợi Vạn Tiêu trả lời, anh ta liền cúp máy.

Cúp máy xong, Vạn Hằng ra hiệu cho đàn em, bảo chúng đưa người đi, còn anh ta thì đứng bên cạnh châm một điếu thuốc.

Bên kia, Vạn Tiêu nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, nhướng mày, cười khẩy.

Trợ lý khom lưng hỏi nhỏ: "Vạn tổng, nếu ông cụ hỏi…"

Vạn Tiêu ngẩng đầu lên: "Những gì nên nói tôi đã nói rồi, cậu ta không nghe, tôi cũng không còn cách nào khác."

Trợ lý hiểu ý: "Vâng."

Vạn Tiêu nghịch điện thoại: "Lát nữa cậu tung tin Vạn Hằng đắc tội với Tần Trữ ra ngoài, để mấy lão già trong nhà nắm được tình hình."

Trợ lý thận trọng: "Chúng ta làm vậy, ông cụ có thể sẽ không vui."

Vạn Tiêu: "Ông cụ vui hay không là chuyện của ông cụ, tôi là người đứng đầu nhà họ Vạn hiện tại, việc tôi cần làm là để nhà họ Vạn ngày càng phát triển."

Trợ lý: "Vâng."

Bên phòng tập nhảy, đúng lúc Sầm Hảo bị đưa lên xe thì Tiểu Tam đến nơi.

Chỉ chậm vài giây, muộn một bước.

Nhìn thấy Sầm Hảo bị đưa đi, Tiểu Tam đấm mạnh vào vô lăng: "Mẹ kiếp!"

Nói xong, Tiểu Tam lấy điện thoại ra gọi.

Điện thoại được kết nối, Tiểu Tam lạnh lùng nói: "Mấy người đang ở đâu?"

Đối phương trả lời: "Sắp đến rồi."

Tiểu Tam mắng: "Mấy người đang bò đến à? Mẹ kiếp, Sầm tiểu thư đã bị đưa đi rồi."

Bị Tiểu Tam mắng, người đầu dây bên kia không dám ho he nửa lời.

Một giây sau, Tiểu Tam vừa khởi động xe vừa nói: "Tôi gửi định vị cho mấy người, đi theo xe tôi."

Đối phương vội vàng đáp: "Vâng, anh Tam."

Tiểu Tam: "Nếu còn chậm trễ, về đến nhà thì thu dọn đồ đạc cút xéo cho tôi!"

Đối phương: "Vâng."

Cúp máy, Tiểu Tam mặt mày âm trầm, không thèm cất điện thoại vào túi, mà ném lên bảng điều khiển.

Xe lao vun vút, Tiểu Tam quay sang nói với Tiểu Cửu: "Lát nữa tôi vào câu giờ, cậu ở ngoài đợi mọi người đến."

Tiểu Cửu mặt không cảm xúc: "Tôi vào."

Tiểu Tam cười khẩy: "Tôi sống một mình, cậu so được với tôi à?"

Tiểu Cửu: "..."

Tiểu Tam mỉm cười, quay đầu lại: "Nghe lời anh Tam, tin tưởng anh Tam, sẽ được 'trường sinh bất lão'."

Tiểu Tam lái xe rất giỏi, không bao lâu đã đuổi kịp chiếc xe bắt cóc Sầm Hảo.

Theo sau chiếc xe chở Sầm Hảo rẽ trái rẽ phải, cuối cùng rẽ vào một con hẻm.

Cửa hẻm rất nhỏ, chỉ đủ cho một chiếc xe đi qua.

Tiểu Cửu trầm giọng nói: "Anh Tam, bám sát quá, dễ bị phát hiện."

Tiểu Tam cười khẩy: "Cậu nghĩ không bám sát sẽ không bị phát hiện sao? Mấy tên đó đã phát hiện ra chúng ta từ lâu rồi."

Nếu không phát hiện, bọn chúng đã không dẫn họ vào ngõ cụt.

Tiểu Tam vừa nói xong, chiếc xe phía trước dừng lại.

Tiểu Tam phanh gấp, chửi thề một tiếng, rồi nói: "Lát nữa cậu ở trên xe, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng xuống."

Tiểu Cửu nhìn những người hung dữ phía trước, đáp: "Bớt nói nhảm."

Tiểu Cửu vừa dứt lời, cửa kính xe của hai người đồng thời bị gõ.

Hai người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, rồi đồng loạt mở cửa xe.

Hai người ra tay nhanh như chớp, bất ngờ đẩy cửa, khiến hai người đang gõ cửa kính xe ngã vào tường.

Cánh cửa đập thẳng vào mặt, máu me be bét.

Nhìn hai người đang trượt xuống tường, Tiểu Tam quay sang nhìn Tiểu Cửu, cười khẩy.

Tiểu Cửu: "Tôi giữ chân bọn chúng, cậu đi cứu người."

Tiểu Tam: "Có anh Tam ở đây, khi nào thì đến lượt cậu làm anh cả?"

Nói xong, chưa để Tiểu Cửu ra tay, Tiểu Tam đã lao lên trước.

Tiểu Cửu thấy vậy, nhíu mày.

Hành động của Tiểu Tam đã thể hiện rõ ràng, là muốn cậu ta đi cứu người, rồi đưa Sầm Hảo rời đi.

Trong giây phút sinh tử, Tiểu Cửu không dám nghĩ nhiều, liền đuổi theo.

Dưới sự yểm trợ của Tiểu Tam, Tiểu Cửu nhanh chóng đến được bên cạnh chiếc xe.

Cửa xe bị khóa chặt, Tiểu Cửu lấy cây gậy sắt giấu sau lưng ra, đập vỡ cửa kính.

Vạn Hằng ngồi trong xe, nhìn hai người hung dữ bên ngoài, anh ta vừa run sợ vừa không cam lòng, liền lấy điện thoại ra gọi cho Tần Trữ: "Tần Trữ, hôm nay dù có chết, tôi cũng sẽ kéo người phụ nữ của anh chết chung."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1031: Giết gà dọa khỉ



Vạn Hằng nghiến răng nghiến lợi nói hai câu này, như muốn nghiền nát cả răng hàm.

Vạn Hằng vừa dứt lời, Tần Trữ lạnh lùng nói: "Cậu thử xem."

Vạn Hằng gào lên: "Anh nghĩ tôi không dám sao?"

Tần Trữ: "Tôi cho cậu thử đấy."

Nói xong, không đợi Vạn Hằng nói tiếp, Tần Trữ liền cúp máy.

Nghe thấy đầu dây bên kia không còn động tĩnh, Vạn Hằng đưa điện thoại lên trước mặt nhìn, thấy màn hình tối đen, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác, anh ta ném mạnh điện thoại ra ngoài.

"Rầm" một tiếng.

Điện thoại đập vào kính chắn gió rồi bật ngược trở lại.

Trùng hợp thay, nó rơi trúng ngay trán tên đàn em đang lái xe.

Tên đàn em "hự" một tiếng, đưa tay ôm lấy chỗ bị thương.

Vạn Hằng thấy vậy càng thêm tức giận, túm lấy cổ áo tên đàn em, quát: "Vết thương nhỏ như vậy mà cũng kêu đau, mày nhìn người của Tần Trữ bên ngoài kìa."

Nói rồi, Vạn Hằng ấn tên đàn em vào cửa kính xe.

Tên đàn em run rẩy, nhìn Tiểu Cửu bên ngoài cửa sổ, lắp bắp nói: "Vạn, Vạn thiếu gia, tôi, tôi là người mới, tôi, tôi còn…"

Chưa kịp để tên đàn em nói hết câu, Vạn Hằng đã bóp cổ cậu ta, nghiến răng nghiến lợi: "Đồ vô dụng, toàn là lũ vô dụng."

Bên ngoài, Tiểu Tam đã hạ gục không ít người.

Nhìn đám đàn em của Vạn Hằng có vẻ cao to lực lưỡng, nhưng thực chất chỉ là thùng rỗng kêu to.

Chứng kiến đám đàn em bên ngoài lần lượt ngã xuống, Vạn Hằng quay đầu nhìn Sầm Hảo.

Lúc này, Sầm Hảo đang ngồi ở hàng ghế sau với vẻ mặt bình tĩnh.

Bắt gặp ánh mắt của Vạn Hằng, cô khẽ nhếch mép: "Muốn ra tay với tôi sao?"

Ánh mắt Vạn Hằng đầy vẻ hung ác: "Tôi không động tay với phụ nữ, nếu muốn trách thì trách Tần Trữ, nếu không phải anh ta ép tôi vào đường cùng, tôi cũng sẽ không làm vậy."

Sầm Hảo hơi ngả người ra sau, không hề sợ hãi: "Được, anh cứ ra tay đi."

Vạn Hằng nghe vậy liền sững người, nhìn cô với vẻ dò xét.

Sầm Hảo tỏ ra quá bình tĩnh, khiến Vạn Hằng nhất thời có cảm giác như cô không phải bị bắt cóc, mà là đến làm khách.

Hai người nhìn nhau, Sầm Hảo khẽ cười: "Sao còn chưa ra tay?"

Vạn Hằng: "Cô không sợ chết sao?"

Sầm Hảo bình tĩnh: "Sợ, nhưng tôi sợ chết thì anh sẽ không giết tôi sao?"

Ngay từ khi xác định yêu Tần Trữ, cô đã lường trước được sẽ có ngày hôm nay.

Người đàn ông cô chọn, con đường phía trước sẽ khó khăn đến mức nào, cô hiểu rõ hơn ai hết.

Đang lúc hai người nói chuyện, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập phá dữ dội.

Âm thanh lớn đến mức khiến tất cả mọi người trong xe đều run lên.

Ngay sau đó, một lỗ thủng xuất hiện trên xe, giọng nói lạnh lùng của Tần Trữ vang lên từ bên ngoài: "Cậu tự xuống hay để tôi lôi cậu xuống?"

Vạn Hằng: "..."

Tần Trữ thấy Vạn Hằng không động đậy, liền thò tay vào trong xe.

Lỗ thủng không lớn, mu bàn tay và cánh tay của Tần Trữ bị cứa không nhẹ.

Tần Trữ cúi xuống mở cửa xe, rồi túm lấy cổ áo Vạn Hằng lôi hắn ta ra ngoài.

Vạn Hằng kinh ngạc nhìn vào mắt Tần Trữ, loạng choạng mấy bước, hai chân mềm nhũn suýt ngã.

Thấy cậu ta sắp ngã, Tần Trữ kéo cổ áo cậu ta lên: "Sợ rồi à?"

Vạn Hằng trừng mắt, đầy vẻ hoảng sợ: "Anh, anh muốn làm gì?"

Tần Trữ cười lạnh: "Vừa nãy cậu muốn làm gì với người của tôi?"

Vừa nãy.

Anh ta muốn giết Sầm Hảo.

Nghĩ đến đây, chân Vạn Hằng càng thêm mềm nhũn.

Vạn Hằng đầu óc trống rỗng nhìn Tần Trữ.

Chưa kịp để Vạn Hằng hoàn hồn, Tần Trữ đã siết chặt nắm đấm đấm vào mặt cậu ta.

Vạn Hằng ngã nhào xuống đất sau cú đấm của Tần Trữ.

Ánh mắt Tần Trữ hung dữ, anh ngồi xổm xuống, lại túm lấy cổ áo anh ta.

Khóe miệng Vạn Hằng rỉ máu, cổ theo bản năng rụt lại: "Tần, Tần Trữ, anh, nếu anh dám làm gì tôi, ông nội tôi sẽ không tha cho anh, anh…"

Chưa kịp để Vạn Hằng nói hết câu, Tần Trữ đã giơ tay đấm thêm một cú vào mặt anh ta.

Cú đấm này khiến Vạn Hằng ngã gục xuống đất, đầu óc choáng váng.

Lần này, Vạn Hằng thậm chí còn quên cả sợ hãi, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy buồn nôn.

Khoảng nửa phút sau, khi Vạn Hằng vừa mới tỉnh táo lại một chút, giọng nói âm trầm của Tần Trữ vang lên trên đầu cậu ta: "Vạn Hằng, cậu đã bao giờ nghe đến câu giết gà dọa khỉ chưa?"

Vạn Hằng run rẩy.

Tần Trữ: "Hôm nay cậu động vào vợ ttôi, nếu tôi tha cho cậu vô điều kiện, thì sau này những kẻ dám ra tay với vợ tôi sẽ càng nhiều hơn sao?"

Lúc này, Vạn Hằng mới thực sự hiểu thế nào là sợ hãi, run rẩy nói: "Không, sẽ không đâu."

Tần Trữ cười lạnh: "Cậu còn đang đợi ông cụ nhà cậu đến cứu sao? E rằng bây giờ thân của ông ta còn khó bảo toàn."

Tần Trữ nói rồi, rút một con dao găm từ trong chiếc ủng dài, đang định đâm vào Vạn Hằng thì phía sau bỗng vang lên tiếng quát: "Tần Trữ!"

Tần Trữ nghe vậy, siết chặt con dao, nhíu mày quay đầu lại.

Sầm Hảo xuống xe, bước đến bên cạnh Tần Trữ, đưa tay về phía anh: "Đưa cho em."

Tần Trữ im lặng không nhúc nhích.

Sầm Hảo: "Tần Trữ, em nói lại lần nữa, đưa dao cho em."

Nghe Sầm Hảo nói vậy, Tần Trữ nheo mắt.

Thấy Tần Trữ không động đậy, Sầm Hảo liền trực tiếp giật lấy con dao.

Tần Trữ trơ mắt nhìn cô giật lấy con dao, hít sâu một hơi, định nói cho cô biết lợi hại của việc này thì thấy Sầm Hảo cúi người xuống, đâm con dao vào mu bàn tay Vạn Hằng.

Tiếng hét thảm thiết của Vạn Hằng vang vọng khắp con hẻm.

Sầm Hảo: "Lần sau, cậu sẽ mất không chỉ một bàn tay đâu."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1032: Không muốn trở thành gánh nặng của anh



Sầm Hảo chưa bao giờ đâm ai.

Khi đâm nhát dao này, trông cô có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi.

Sầm Hảo nói xong, rút dao ra khỏi mu bàn tay Vạn Hằng, đứng dậy, cúi đầu nhìn Tần Trữ: "Về nhà thôi."

Tần Trữ nhìn cô, im lặng vài giây, rồi đứng dậy, cởi áo khoác ngoài choàng lên người cô, trầm giọng nói: "Ừ, về nhà."

Từ đây đến đầu ngõ chỉ vài chục bước chân.

Nhưng đối với Sầm Hảo, nó lại dài vô tận.

Eo Sầm Hảo thẳng tắp, một tay buông thõng, một tay nắm lấy cổ áo khoác vest mà Tần Trữ choàng cho cô.

Hai người đi đến đầu ngõ, Tần Trữ đi đến ghế phụ mở cửa xe.

Nhưng vừa mở cửa, một chiếc xe việt dã màu đen đã dừng lại trước mặt họ.

Vạn Tiêu xuống xe, nhìn Tần Trữ, liếc nhìn Sầm Hảo bên cạnh anh, rồi thu hồi ánh mắt, nói: "Luật sư Tần."

Tần Trữ lạnh lùng: "Nói."

Vạn Tiêu: "Tôi muốn tự mình đưa Vạn Hằng đến đồn cảnh sát, nể mặt tôi một chút."

Giọng Tần Trữ lạnh lẽo, ánh mắt như băng: "Muốn tôi nể mặt anh?"

Vạn Tiêu im lặng.

Tần Trữ: "Nhà họ Vạn các người cũng xứng để tôi nể mặt sao?"

Vạn Tiêu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ung dung.

Tần Trữ nói xong, quay người đỡ eo Sầm Hảo lên xe.

Vạn Tiêu nhìn theo xe của hai người rời đi, ánh mắt dừng lại trên người Vạn Hằng đầy máu trong ngõ.

Vạn Hằng nhìn thấy Vạn Tiêu như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, khóc lóc, bò ra ngoài.

Vạn Tiêu thấy vậy, lấy khăn tay từ trong túi ra che mũi miệng.

Thấy hành động của anh ta, Vạn Hằng sững sờ, vẻ mặt không thể tin nổi.

Khoảng bảy tám giây sau, anh ta vẫn chưa hoàn hồn thì hai chiếc xe cảnh sát đã đến, bốn năm cảnh sát xuống xe, đưa tất cả những người liên quan trong ngõ lên xe.

Lúc bị đẩy lên xe, Vạn Hằng đột nhiên hiểu ra điều gì đó, vùng vẫy gào lên: "Là anh, Vạn Tiêu, tất cả đều do anh sắp đặt."

Đối mặt với lời chất vấn của Vạn Hằng, Vạn Tiêu vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên.

Cho đến khi Vạn Hằng bị đẩy lên xe, Vạn Tiêu vẫn không cho anh ta một câu trả lời.

Đợi xe cảnh sát rời đi, Vạn Tiêu quay đầu nhìn hàng ghế sau, tiến lên vài bước, cúi người nói qua cửa kính xe: "Chú Tư, những gì nên nói cháu đều đã nói rồi."

Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt một người đàn ông trung niên: "Tần Trữ không nể mặt cháu."

Vạn Tiêu nhếch mép: "Nhà họ Tần có khi nào nể mặt nhà họ Vạn đâu?"

Người đàn ông trung niên trong xe cũng cười: "Lên xe đi."

Vạn Tiêu cung kính: "Vâng."

Lúc này, Tần Trữ đang lái xe đưa Sầm Hảo về nhà, khi đi qua một ngã tư, tranh thủ đèn đỏ, Tần Trữ đưa tay nắm lấy tay Sầm Hảo.

Sầm Hảo thở nhẹ: "Em không sao."

Tần Trữ: "Lát nữa em muốn ăn gì? Anh tự tay nấu."

Sầm Hảo mím môi, định nói không có khẩu vị, nhưng lại không muốn làm mất hứng Tần Trữ, cuối cùng nói: "Gì cũng được."

Tần Trữ nắm tay cô, cúi xuống hôn lên ngón tay cô: "Không vội, em cứ nghĩ kỹ, lát nữa về nhà nói với anh là được."

Vừa lúc đó, đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Tần Trữ buông tay Sầm Hảo ra để lái xe.

Sầm Hảo đúng là hình mẫu học sinh ngoan.

Tần Trữ bảo cô nghĩ xem muốn ăn gì, cô liền thật sự nghĩ suốt dọc đường.

Đến khi xe về đến căn biệt thự của hai người, nỗi sợ hãi của Sầm Hảo trong con hẻm lúc nãy cũng đã vơi đi phần nào.

Sầm Hảo mở cửa xuống xe, ngẩng đầu nhìn Tần Trữ: "Anh biết làm Oden không?"

Tần Trữ đứng bên ghế lái nhìn cô: "Không biết, nhưng có thể học."

Sầm Hảo nhíu mày: "Nhà mình cũng không có nguyên liệu đúng không?"

Tần Trữ cười trầm thấp: "Lên xe, anh đưa em đi mua."

Sầm Hảo: "Bây giờ á?"

Tần Trữ: "Ngay bây giờ."

Nói xong, Tần Trữ làm gương, lên xe trước.

Sầm Hảo sững người vài giây, rồi cũng lên xe theo.

Biệt thự của Tần Trữ nằm ở trung tâm thành phố, cách đó không xa có một siêu thị lớn.

Xe vừa quay đầu đã đến siêu thị.

Xe chạy vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, hai người đi thang máy lên lầu.

Khu vực thực phẩm tươi sống và rau củ quả chủ yếu ở tầng một, Tần Trữ chưa từng ăn Oden, nên để Sầm Hảo chọn nguyên liệu.

Chọn xong nguyên liệu, hai người thanh toán rồi đi ra, vừa vào thang máy, Sầm Hảo đang cúi đầu xem hóa đơn thì bị Tần Trữ ôm chặt vào lòng.

Sầm Hảo ngẩn người ngẩng đầu lên, Tần Trữ trầm giọng hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

Sầm Hảo: "Hửm?"

Tần Trữ: "Anh không biết an ủi người khác, chỉ có thể nghĩ cách giúp em phân tán sự chú ý."

Sầm Hảo chợt hiểu ra, mím môi.

Nhìn thấy vẻ mặt của Sầm Hảo, Tần Trữ khẽ cười: "Xem ra hiệu quả không tệ."

Nghe vậy, Sầm Hảo mím chặt môi, một lúc lâu sau mới siết chặt hóa đơn trong tay, nói: "Đỡ hơn nhiều rồi."

Tần Trữ cao hơn Sầm Hảo rất nhiều, nghe cô nói vậy, anh cúi xuống hôn lên trán cô: "Sau này nếu gặp chuyện như hôm nay, em đừng ra tay, để anh lo."

Sầm Hảo chớp mắt, ngẩng đầu nói: "Không cần đâu."

Tần Trữ: "Hửm?"

Sầm Hảo: "Em không thể để người khác nghĩ rằng người phụ nữ của anh yếu đuối vô dụng."

Tần Trữ khẽ cười: "Anh không quan tâm những thứ này."

Sầm Hảo nói: "Em quan tâm, đã chọn anh rồi, em có can đảm sánh vai cùng anh, anh làm nghề này đắc tội nhiều người, em không thể trở thành gánh nặng của anh, không thể để người khác nghĩ rằng anh có điểm yếu, có thể tùy ý khống chế anh."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1033: Em đã suy nghĩ kỹ chưa?



Sầm Hảo nói với vẻ mặt nghiêm túc, từng câu từng chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Tần Trữ cúi đầu nhìn cô, im lặng hồi lâu, rồi hỏi: "Em không sợ sao?"

Sầm Hảo mỉm cười: "Nếu sợ, em đã không chọn anh."

Tần Trữ nhìn Sầm Hảo, khóe miệng nhếch lên: "Sầm tiểu thư, em gan to thật đấy."

Sầm Hảo: "Không phải em gan to."

Tần Trữ nghe vậy, tò mò nhướng mày: "Vậy là gì?"

Sầm Hảo nói: "Mà là tình yêu em dành cho anh quá lớn, vì yêu anh đủ nhiều, nên em đủ mạnh mẽ, nên em không sợ hãi."

Sầm Hảo nói xong, Tần Trữ im lặng rất lâu, hơn một phút sau, anh trầm giọng nói: "Sầm tiểu thư, cảm ơn tình yêu của em."

Thật ra, cặp đôi sắp cướiTần Trữ và Sầm Hảo sống khá “trong sáng”.

Tuy đã xác định sẽ kết hôn, nhưng hai người vẫn ở hai phòng riêng biệt trong cùng một căn biệt thự.

Không phải Sầm Hảo không muốn, mà là Tần Trữ chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

Có lẽ vì chuyện hôm nay khiến Sầm Hảo bị sốc quá lớn, khiến cô muốn nắm bắt thứ gì đó để an tâm, nên sau khi hai người đi siêu thị về, nhìn bóng dáng Tần Trữ đang bận rộn trong bếp, Sầm Hảo cầm điện thoại lên nhắn tin cho Khúc Tích: Tích Tích, tớ có thể hỏi cậu một chuyện được không?

Khúc Tích đang chọn váy cưới, cô trả lời gần như ngay lập tức: Chuyện gì vậy?

Sầm Hảo mím môi, nhìn chằm chằm vào điện thoại, do dự một lúc, rồi hỏi: Cậu và Bùi Nghiêu thường ai chủ động?

Sầm Hảo vừa gửi tin nhắn, bên Khúc Tích đã hiện lên dòng chữ "đang nhập...", nhưng mãi vẫn chưa thấy gửi tin nhắn đến.

Đến khi Sầm Hảo sốt ruột, Khúc Tích mới trả lời một dấu hỏi chấm: ?

Gõ một tràng dài, cuối cùng lại chỉ gửi một dấu hỏi chấm.

Sầm Hảo nắm chặt điện thoại: Thôi, coi như tớ chưa hỏi.

Đều là người trưởng thành, Khúc Tích hiểu rõ Sầm Hảo muốn hỏi gì.

Đã là người yêu của nhau rồi, chắc chắn không phải là hỏi ai chủ động theo đuổi ai.

Khúc Tích không phải không muốn trả lời thẳng, mà là không biết nên trả lời thế nào.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Khúc Tích trả lời một cách mập mờ, đầy ẩn ý: Ai muốn thì người đó chủ động.

Sầm Hảo: ?

Khúc Tích: Trong chuyện thân mật này, chúng ta phải học cách "nữ nhi không kém gì nam nhi".

Sầm Hảo trả lời: Thế nào là "nữ nhi không kém gì nam nhi"?

Khúc Tích: Hảo Hảo, chuyện này phải tự mình ngộ ra!

Sầm Hảo vừa hiểu vừa không hiểu.

Khi Tần Trữ bưng lẩu Oden lên bàn, Sầm Hảo đang ngồi trên ghế sofa, ôm gối, tìm hiểu về "nữ nhi không kém gì nam nhi".

Phải nói rằng, diễn đàn là một thứ tốt.

Luôn có những “chị em tốt” tận tình chia sẻ kinh nghiệm bằng chữ.

Một cô gái mạnh dạn chia sẻ câu chuyện của mình và người yêu cũ.

Cô ấy kể về việc người yêu cũ của mình cứng nhắc, đứng đắn như thế nào.

Cuối cùng cũng không chịu nổi sự cám dỗ của một chiếc váy hai dây và một đôi tất lưới.

Bài đăng vừa mới được đăng, còn “nóng hổi”.

Sầm Hảo thành thật hỏi: Chỉ một chiếc váy hai dây và một đôi tất lưới là được sao?

Cô gái đăng bài trả lời ngay lập tức: Không thì sao? Cô nghĩ đàn ông có thể kiềm chế được bao lâu?

Sầm Hảo nhìn câu trả lời của đối phương, đột nhiên cảm thấy có lý, cô suy nghĩ một chút, rồi nhắn tin riêng cho cô gái kia: Chị gái, còn cần thêm thứ gì khác để tạo không khí không?

Đối phương trả lời: Chuyện này thì tôi không rõ.

Sầm Hảo: ???

Đối phương: Cô không thấy tôi nói là người yêu cũ sao?

Sầm Hảo “đơ” một giây: Vì sao hai người chia tay vậy?

Cô gái kia trả lời: Vì anh ta bị một chiếc váy hai dây và một đôi tất lưới khác hạ gục chứ sao!

Sầm Hảo im lặng.

Nửa giây sau, Sầm Hảo trả lời: Xin lỗi, đã làm phiền.

Đối phương cảm thán: Phụ nữ đúng là đôi khi không nên quá dè dặt, người ta nói phụ nữ hay nói một đằng làm một nẻo, đàn ông chẳng phải cũng vậy sao?

Về chuyện này, Sầm Hảo không biết cách an ủi người khác, cô trả lời: Cứ thoải mái đi, sau này cô sẽ gặp được người tốt hơn.

Đối phương: Chị gái, chúng ta quen biết nhau cũng coi như là có duyên, chị có thể chuyển khoản cho em năm mươi tệ để em mua trà sữa an ủi tâm hồn bị tổn thương không?

Sầm Hảo: "..."

Cuối cùng, Sầm Hảo cũng không làm "nhà hảo tâm" chuyển khoản năm mươi tệ, vì đúng lúc đó Tần Trữ gọi cô đi ăn.

Sầm Hảo đặt điện thoại xuống, đứng dậy, khi đi đến bàn ăn, ánh mắt cô dừng lại trên bàn tay bị thương của Tần Trữ: "Không băng bó sao?"

Tần Trữ liếc nhìn, thản nhiên nói: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi."

Sầm Hảo không nói gì, xoay người đi đến tủ tivi, ngồi xổm xuống, lấy hộp thuốc ra, rồi quay lại chỗ Tần Trữ.

Sầm Hảo lấy đồ sát trùng và băng bó ra khỏi hộp thuốc, vừa băng bó vết thương cho Tần Trữ vừa nói: "Vừa rồi em thực sự rất sợ, lúc về cũng hơi hoảng hốt."

Tần Trữ: "Anh biết."

Sầm Hảo ngẩng đầu nhìn anh: "Nên mới quên mất vết thương của anh."

Tần Trữ cười khẽ: "Ừ."

Sầm Hảo: "Sẽ không có lần sau nữa."

Tần Trữ: "Ừ."

Băng bó vết thương cho Tần Trữ xong, Sầm Hảo ngồi vào bàn ăn, ăn lẩu Oden.

Ăn được vài miếng, Sầm Hảo ngẩng đầu lên: "Đã quyết định ngày cưới chưa?"

Tần Trữ đang tháo đồng hồ, nghe vậy, anh dừng lại: "Tùy em."

Sầm Hảo "ừ" một tiếng, cúi đầu ăn thêm vài miếng, giọng nói hơi lúng túng: "Sổ hộ khẩu mẹ em gửi đến rồi, ngày mai anh có rảnh không?"

Chiếc đồng hồ Tần Trữ vừa tháo ra rơi "cạch" xuống bàn.

"Sầm Hảo."

Sầm Hảo tai đỏ bừng, cố tỏ ra bình tĩnh, ngẩng đầu lên: "Hửm?"

Khuôn mặt Tần Trữ góc cạnh, ánh mắt dịu dàng: "Em đã suy nghĩ kỹ chưa?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1034: Định luật Murphy



Tần Trữ vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng ăn yên lặng trong giây lát, sau đó dần trở nên mờ ám.

Tai Sầm Hảo đỏ bừng, mặt cũng đỏ theo, cô né tránh ánh mắt của Tần Trữ, để che giấu sự lúng túng, cô vươn tay lấy cốc nước ép bên cạnh: "Ừm."

Tần Trữ hỏi lại lần nữa: "Chắc chắn đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?"

Sầm Hảo: "Chắc chắn."

Nhận được câu trả lời chắc chắn từ Sầm Hảo, Tần Trữ trầm giọng nói: "Được, anh sẽ sắp xếp sớm nhất có thể."

Ăn Oden xong, Sầm Hảo lấy cớ đi tắm rồi về phòng ngủ.

Về đến phòng, Sầm Hảo ngồi trên giường một lúc, sau đó dang hai tay ra ngửa người nằm xuống, nhìn trần nhà thở dài.

Trước đây anh ta không phải nói muốn "cưỡng ép" sao?

"Cung" đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Còn chưa chịu "bắn" nữa?

Sầm Hảo nằm trên giường nghĩ linh tinh, nghĩ một hồi, trong đầu cô bỗng hiện lên bài đăng vừa xem lúc nãy.

Đàn ông dù bề ngoài có cứng nhắc đến đâu, cuối cùng cũng không thoát khỏi váy hai dây và tất lưới.

Có những suy nghĩ không nên có.

Bởi vì chỉ cần bắt đầu nhen nhóm, chút mầm mống đó sẽ bùng lên như lửa cháy lan ra đồng cỏ khô.

Cuối cùng, Sầm Hảo túm tóc, lăn người sang một bên, cầm điện thoại lên đặt hàng trên một ứng dụng.

Một chiếc váy ngủ hai dây màu đen gợi cảm.

Giao hàng trong hai tiếng.

Đặt hàng xong, mặt Sầm Hảo đỏ bừng, vùi mặt vào ga giường.

Hai tiếng sau, hàng được giao đến, Tần Trữ là người nhận.

Người bán rất chuyên nghiệp, để bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng, họ gói chiếc váy ngủ đến ba bốn lớp.

Tần Trữ vừa nhận được hàng, cầm trên tay xem xét, không khỏi nhướng mày nhìn shipper: "Ai gửi vậy?"

Hiển thị là giao hàng trong thành phố.

Shipper nhìn Tần Trữ với vẻ mặt khó dò, không trả lời thẳng, chỉ hỏi: "Cô Sầm là bạn gái của anh đúng không?"

Tần Trữ: "Ừ."

Shipper: "Bạn gái anh đặt, anh cứ ký nhận đi, không sai đâu."

Nghe shipper nói vậy, Tần Trữ với bảy phần nghi ngờ, ba phần tò mò ký tên vào phiếu nhận hàng.

Trước khi đi, shipper còn nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý.

Tần Trữ cầm gói hàng quay người đi vào nhà, cửa phòng Sầm Hảo mở ra, cô chạy từ trên lầu xuống: "Hàng của em à?"

Tần Trữ ngẩng đầu nhìn cô, lắc lắc thứ trên tay: "Đúng rồi."

Mặt Sầm Hảo đỏ bừng, vội vàng chạy xuống, sợ Tần Trữ phát hiện ra bên trong là gì.

Thực ra vừa đặt hàng xong cô đã hối hận.

Không phải vì gì khác, mà là vì xấu hổ.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy con gái chủ động trong chuyện này là không thích hợp.

Sầm Hảo chạy đến trước mặt Tần Trữ, đưa tay ra lấy gói hàng.

Tần Trữ theo bản năng giơ tay lên cao, trầm giọng hỏi: "Chắc chắn là hàng của em chứ?"

Cũng không trách được Tần Trữ nghĩ nhiều, gói hàng này được bọc kín mít, trông rất giống những thứ mà kẻ thù từng gửi đến đe dọa anh.

Hơn nữa, hôm nay lại vừa xảy ra chuyện của Vạn Hằng.

Sầm Hảo "ừm" một tiếng, nhón chân lên lấy.

Thấy vậy, Tần Trữ không nghĩ nhiều nữa, hạ tay xuống, đưa gói hàng cho Sầm Hảo.

Nhận được hàng, Sầm Hảo thở phào nhẹ nhõm.

Thấy cô như trút được gánh nặng, Tần Trữ cười nói: "Cái gì vậy? Căng thẳng thế?"

Sầm Hảo mím môi, cất gói hàng đi: "Quần áo."

Nói xong, thấy Tần Trữ nhìn chằm chằm vào gói hàng trên tay cô với ánh mắt ngạc nhiên, Sầm Hảo vội vàng bổ sung: "Đồ ngủ."

Tần Trữ gật đầu, như hiểu ra điều gì: "Ừ."

Đồ lót của con gái quả thực là chuyện riêng tư, thảo nào cô lại căng thẳng như vậy.

Để Sầm Hảo bớt căng thẳng, Tần Trữ nói chuyện phiếm với cô vài câu, rồi lấy cớ có việc phải làm, đi lên thư phòng.

Nhìn theo Tần Trữ lên lầu, Sầm Hảo vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi chắc chắn Tần Trữ đã vào thư phòng, Sầm Hảo xách gói hàng lên lầu, vừa đi vừa không nhịn được tò mò mở gói hàng ra.

Sự thật chứng minh, con người không nên làm việc xấu.

Cũng đừng nên có cả ý nghĩ xấu.

Sầm Hảo mải mê mở gói hàng, không hề thấy cửa thư phòng đã mở ra.

Tần Trữ khoác áo vest trên tay, trông như sắp ra ngoài, nhìn thấy Sầm Hảo, anh trầm giọng nói: "Hảo Hảo, anh…"

Nghe thấy tiếng Tần Trữ, tay Sầm Hảo run lên, thứ trên tay rơi xuống đất.

Không khí im lặng trong giây lát.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt của Sầm Hảo, Tần Trữ nhặt thứ rơi dưới đất lên.

Sầm Hảo nhìn thứ trên tay Tần Trữ, hít một hơi lạnh, mím chặt môi.

Trên tay Tần Trữ là một chiếc váy ngủ hai dây, màu đen, ren, xuyên thấu, xẻ tà đến tận đùi.

Đúng là tận dụng tối đa.

Tần Trữ: "Hảo Hảo."

Sầm Hảo nuốt nước bọt, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống đất.

Tần Trữ gọi cô nhưng không nghe thấy cô trả lời, anh siết chặt chiếc váy ngủ trên tay.

Hai người cứ thế nhìn nhau, không ai nói gì.

Vài phút sau, Sầm Hảo là người đầu tiên chịu thua: "Lúc em xem trên điện thoại nó không phải như thế này, bây giờ mấy người bán hàng thật sự là…"

Nói rồi, nhân lúc Tần Trữ không chú ý, Sầm Hảo đưa tay giật lấy chiếc váy ngủ.

Trước sự lém lỉnh của Sầm Hảo, Tần Trữ khẽ cười, khi cô giật lấy, anh càng siết chặt hơn.

Sầm Hảo ngẩng phắt đầu lên, Tần Trữ cười nói: "Trịnh Vĩ nói với anh, em không chấp nhận quan hệ t*nh d*c trước hôn nhân, hơn nữa còn rất để tâm đến chuyện này."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1035: Thù nên hóa giải, không nên kết thêm



Tần Trữ không phải là người thích vòng vo.

Kể cả trong chuyện tình cảm.

Đối mặt với lời nói thẳng thắn của Tần Trữ, Sầm Hảo không thể trốn tránh.

Nhìn vẻ mặt của cô, cộng thêm những chuyện đã xảy ra, Tần Trữ chắc chắn về suy đoán của mình, anh đưa bộ đồ ngủ đến trước mặt cô.

Sầm Hảo mím môi, nhìn bộ đồ ngủ, như nhìn thấy củ khoai nóng phỏng tay.

Tần Trữ cười khẽ: "A Dị tìm anh có việc."

Sầm Hảo hít một hơi thật sâu, vẫn không nhận lấy: "Ừm."

Nhìn thấy vẻ lúng túng của Sầm Hảo, Tần Trữ rụt tay lại, tiến lên nửa bước, ôm cô vào lòng, khẽ cười: "Xấu hổ à?"

Sầm Hảo: "..."

Tần Trữ: "Anh rất thích."

Bốn chữ đơn giản của Tần Trữ khiến Sầm Hảo ngượng ngùng đến mức muốn độn thổ.

Đúng lúc Sầm Hảo đang phân vân không biết nên giả vờ ngất xỉu hay giả vờ thoải mái thì điện thoại trong túi Tần Trữ đổ chuông.

Tần Trữ buông cô ra, lấy điện thoại ra nghe máy.

"Alo, A Dị."

Sầm Hảo không nghe rõ Châu Dị nói gì ở đầu dây bên kia.

Cô chỉ nghe thấy Tần Trữ nói: "Ừ, được, khoảng một tiếng nữa tôi đến."

Cúp máy, Tần Trữ cúi đầu nhìn Sầm Hảo.

Chưa để anh lên tiếng, Sầm Hảo đã giật lấy bộ đồ ngủ từ tay anh, nói: "Đi sớm về sớm."

Nói xong, không đợi Tần Trữ trả lời, cô xoay người chạy về phòng mình.

Nhìn theo bóng lưng Sầm Hảo, Tần Trữ xoa xoa ngón tay, mỉm cười rồi xuống lầu.

Khi Tần Trữ đến Thủy Thiên Hoa Phủ, Châu Dị đang đứng cho cá ăn bên hồ cá trong sân.

Tư thế lười biếng, trông rất thư thái.

Nhìn thấy Tần Trữ, Châu Dị chỉ liếc nhìn một cái, rồi lại tiếp tục cho cá ăn.

Tần Trữ bước tới, trầm giọng hỏi: "Ông biết hết rồi à?"

Châu Dị từ từ rắc hết chỗ thức ăn cho cá còn lại, vỗ tay, xoay người lại: "Ông nghĩ ông không nói thì sẽ không có ai nói cho tôi biết sao?"

Tần Trữ: "Vạn Tiêu?"

Châu Dị cười, không giấu giếm: "Hắn ta gọi điện thoại đến tận chỗ tôi."

Tần Trữ cười lạnh: "Gọi cho ông để bảo vệ Vạn Hằng?"

Châu Dị: "Ừ."

Tần Trữ trêu chọc: "Ông nói gì?"

Châu Dị quay sang nhìn Tần Trữ, chế giễu: "Tôi có thể nói gì chứ? Tôi bảo hắn ta cút."

Châu Dị nói xong, bước vào trong nhà, chuyển chủ đề: "Lão Bùi sắp đính hôn rồi, lão ta nói với ông chưa?"

Tần Trữ sải bước theo sau: "Nói rồi, vênh váo lắm."

Châu Dị trêu chọc: "Tôi cứ tưởng ông sẽ làm trước lão ta."

Tần Trữ “tung hỏa mù”: "Biết đâu đấy?"

Châu Dị nghe vậy, dừng bước: "Thật hay giả?"

Tần Trữ cười nửa đùa nửa thật: "Tôi không phải đã nói biết đâu đấy sao?"

Châu Dị cười khẩy: "Nếu ông làm vậy, ông tin không, tối nay lão Bùi sẽ xử ông."

Tần Trữ đút hai tay vào túi quần, nhướng mày: "Tôi sợ lão ta chắc?"

Nói xong chuyện Bùi Nghiêu đính hôn, hai người lại nói về Vạn Tiêu.

Tần Trữ ngồi trên sofa, Châu Dị rửa tay pha trà cho anh, đẩy chén trà về phía anh, nói: "Chuyện của Lục Vũ là do Vạn Tiêu sắp đặt đúng không?"

Tần Trữ cầm chén trà lên, nhấp một ngụm: "Hiện tại vẫn chưa có bằng chứng chứng minh là do Vạn Tiêu làm."

Châu Dị cúi đầu rót trà cho mình: "Vạn Hằng không có đầu óc đó."

Tần Trữ: "Nước cờ này của Vạn Tiêu đi rất hay, một mũi tên trúng hai đích."

Châu Dị bưng chén trà lên, thổi nhẹ, rồi uống một ngụm: "Đâu chỉ là một mũi tên trúng hai đích."

Xử đẹp Vạn Hằng, lật đổ ông cụ Vạn, tiện thể “châm ngòi ly gián” mối quan hệ giữa Lục Vũ và Châu Dị, Khương Nghênh.

Mũi tên này, có thể nói là lợi đủ đường.

Châu Dị vừa dứt lời, Tần Trữ liền hiểu ra: "Đúng vậy."

Hai người đang nói chuyện thì Cát Châu túm cổ áo Lục Vũ, lôi cậu ta vào nhà.

Vừa vào phòng khách, Cát Châu liền đẩy mạnh Lục Vũ, rồi đá vào chân cậu ta.

Lục Vũ bị đau, mất thăng bằng, ngã quỵ xuống đất.

Nhìn thấy hành động của Cát Châu, Châu Dị liếc mắt một cái, giả vờ như không thấy, anh cầm ấm trà lên rót thêm trà cho Tần Trữ, nói tiếp: "Nếu Vạn gia rơi vào tay Vạn Tiêu, e rằng sau này sẽ không yên ổn."

Tần Trữ dựa lưng vào ghế sofa: "Vạn gia còn ai nữa?"

Châu Dị ngẩng đầu lên: "Ông muốn làm gì?"

Tần Trữ cười đáp: "Ông muốn làm gì, tôi cũng muốn làm cái đó."

Hai người hiểu ý nhau, không cần nói thêm gì nữa.

Châu Dị rót đầy chén trà, đặt ấm trà xuống: "Mối thù giữa hai nhà và Vạn gia cũng đã mấy chục năm rồi, tục ngữ nói thù nên hóa giải, không nên kết thêm, nhiều bạn nhiều đường."

Tần Trữ suy nghĩ một lúc, nhìn Châu Dị: "Ông có người nào nhắm đến rồi sao?"

Châu Dị: "Có."

Tần Trữ tò mò: "Ai vậy? Sao tôi không biết ông còn có quan hệ với người nhà họ Vạn?"

Châu Dị không trả lời, anh nhìn Lục Vũ đang quỳ dưới đất: "Tôi không quen ai nhà họ Vạn, nhưng có người quen."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1036: Gài người



Châu Dị vừa dứt lời, Lục Vũ đang quỳ dưới đất liền rùng mình, cảm thấy sởn gai ốc.

Ngay sau đó, Tần Trữ trầm giọng hỏi: "Người vừa bị bắt vào à?"

Châu Dị: "Người ngu ngốc cũng không đến nỗi quá xấu xa."

Tần Trữ: "Nhưng người ngu thì dễ gây họa."

Châu Dị khẽ cười: "Gây họa cho Vạn gia, chứ có phải cho chúng ta đâu."

Tần Trữ hiểu ý, cười khẩy một tiếng, không nói gì.

Châu Dị nghịch chén trà: "Chuyện này vẫn phải nhờ ông ra tay, người ông đưa vào, ông lại bảo lãnh ra."

Tần Trữ ngẩng đầu: "Người tôi đưa vào vô số kể, đưa vào rồi lại phải tự mình bảo lãnh ra, cậu ta là người đầu tiên."

Một bàn cờ, muốn chơi tốt, mỗi nước đi đều phải chính xác.

Tần Trữ nói chuyện với Châu Dị vài câu, rồi đứng dậy rời đi, khi đi ngang qua Lục Vũ, anh ta dừng lại, quay đầu nhìn Châu Dị: "Bên ông còn thiếu người không?"

Châu Dị đang pha trà, nghe vậy, anh ngẩng đầu lên: "Hửm?"

Tần Trữ: "Nếu không thiếu thì người này tôi nhận."

Nghe Tần Trữ nói vậy, Châu Dị nheo mắt, hiểu được dụng ý của anh, trầm giọng nói: "Để sau hẵng nói."

Tần Trữ: "Được."

Sau khi Tần Trữ rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Châu Dị, Cát Châu và Lục Vũ.

Lục Vũ lúc này quỳ đến mức đầu gối đau nhức, nhưng không dám thở mạnh, không dám nhìn Châu Dị, chỉ có thể nhìn Cát Châu với ánh mắt cầu xin.

Dù sao cũng là anh em ruột, tuy trong lòng Cát Châu rất tức giận, nhưng cuối cùng vẫn vì thương em trai mà lên tiếng: "Anh rể."

Chu Dịch pha trà, nhấp một ngụm, nghe vậy liền ngẩng đầu lên: "Hửm?"

Cát Châu: "Anh rể, Lục Vũ đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi."

Chu Dịch cười lạnh: "Nó sai ở đâu?"

Nhìn thấy vẻ mặt của Châu Dị, Cát Châu biết chuyện này không dễ dàng bỏ qua như vậy, anh ta mím môi, đá vào Lục Vũ.

Lục Vũ vốn đã quỳ đến đau đầu gối, bị Cát Châu đá thêm một cái, liền ngã sấp xuống đất.

Lục Vũ nước mắt lưng tròng quay đầu lại nhìn Cát Châu, Cát Châu nhíu mày: "Nói đi, cậu sai ở đâu?"

Lục Vũ đau đến mức hít một hơi lạnh, nhưng cũng biết Cát Châu đang cho mình một “bậc thang” để xuống, anh ta quay đầu lại nhìn Châu Dị, khàn giọng nói: "Anh rể, em không nên nghe lời người khác xúi giục."

Lục Vũ nói xong, Châu Dị vẫn bình thản, không có bất kỳ biểu hiện gì.

Thấy vậy, Cát Châu lạnh lùng nói: "Chỉ là không nên nghe lời người khác xúi giục thôi sao?"

Lục Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: "Sai nhất là không có đầu óc, biết rõ chị dâu đang mang thai mà còn gây chuyện, em…"

Lục Vũ nói từng câu từng chữ, tự thấy mình sai, vô cùng xấu hổ.

Lục Vũ đang nói dở thì Châu Dị trầm giọng cắt ngang: "Lục Vũ."

Lục Vũ ngẩng đầu lên.

Châu Dị: "Tôi và cậu không có quan hệ huyết thống hay tình cảm gì, nên cậu làm gì với tôi, tôi cũng sẽ không để tâm."

Lục Vũ mím chặt môi.

Châu Dị cười như không cười: "Vì chưa từng đặt tình cảm vào, chưa từng hy vọng, nên cũng không có gì gọi là đau lòng hay thất vọng.

Châu Dị nói xong, liền chuyển giọng: "Nhưng chị Khương Nghênh của cậu thì khác, trong mắt cô ấy, cậu và anh trai cậu là em trai ruột của cô ấy."

Châu Dị vừa dứt lời, mắt Lục Vũ càng đỏ hơn.

Châu Dị: "Lục Vũ, cậu không còn là cậu nhóc hai mươi tuổi nữa, tôi biết trong lòng cậu có khúc mắc, khúc mắc đó găm vào trong da thịt cậu, khiến cậu rất khó chịu, nhưng đó không phải là lý do để cậu nghi ngờ tình cảm của những người xung quanh dành cho cậu, cũng không phải là lý do để cậu làm tổn thương họ."

Những lời này của Châu Dị tuy bình tĩnh, nhưng lại chạm đến trái tim Lục Vũ.

Lục Vũ cúi đầu khóc, không thành tiếng.

Một lúc sau, Châu Dị trầm giọng nói: "Tôi không giữ cậu lại nữa, sau này cậu đi theo lão Tần."

Lục Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nghẹn ngào: "Anh rể, em biết lỗi rồi, anh đừng đuổi em đi."

Châu Dị làm động tác dừng lại, nói tiếp: "Không để cậu theo anh ta quá lâu đâu, năm năm, đợi cậu rèn luyện xong, bảo lão Tần đưa cậu về."

Lục Vũ nghẹn lời, muốn nói thêm vài câu xin tha, nhưng lại không dám mở miệng.

Cát Châu đứng bên cạnh nhìn thấu suy nghĩ của cậu ta, liền lên tiếng trước: "Cảm ơn anh rể, nó nhất định sẽ chăm chỉ rèn luyện bên cạnh luật sư Tần."

Cát Châu đã nói vậy, Lục Vũ cũng không tiện nói gì thêm.

Châu Dị "ừ" một tiếng: "Chuyện của Vạn Hằng, để Lục Vũ đi làm mồi nhử, nói với Vạn Hằng, nếu muốn bình an vô sự ra khỏi đó thì hãy ngoan ngoãn nghe lời."

Cát Châu: "Vâng."

Chu Dịch: "Đi ngay bây giờ đi, Lục Vũ ra quân trước, lão Tần mới dễ dàng làm những việc tiếp theo."

Cát Châu gật đầu: "Vâng."

Nói xong, Cát Châu đưa tay kéo Lục Vũ đang quỳ dưới đất dậy.

Lục Vũ mắt đỏ hoe đứng dậy, chân tay tê cứng, không đi ngay mà đưa tay lau nước mắt: "Anh rể, em có thể gặp chị Khương Nghênh không?"

Châu Dị nhìn anh ta với vẻ mặt khó đoán: "Lần sau đi."

Lục Vũ hít mũi: "Vâng."

Châu Dị: "Đàn ông phải có chút chí khí, không phải tôi không cho em gặp, mà cậu nhìn lại mình xem, giải quyết xong chuyện của Vạn Hằng, về tắm rửa sạch sẽ, ngày mai tôi cho cậu gặp."

Châu Dị nói xong, Lục Vũ nín khóc mỉm cười: "Cảm ơn anh rể."

Nhìn thấy Lục Vũ vô tư như vậy, Châu Dị phẩy tay: "Đi đi đi, nhìn cậu là tôi thấy phiền."

Đuổi Lục Vũ và Cát Châu đi, Châu Dị ngồi trên sofa một lúc, rồi bước lên lầu.

Trong phòng ngủ, Khương Nghênh đang nằm dài trên ghế phơi nắng, trên mặt đắp một cuốn sách đang đọc dở.

Nghe thấy tiếng động, Khương Nghênh hỏi: "Họ đi hết rồi à?"

Châu Dị bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Khương Nghênh, lấy cuốn sách trên mặt cô xuống, đáp: "Ừ, đi hết rồi."

Khương Nghênh: "Thằng nhóc đó khóc rồi à?"

Châu Dị nói dối: "Không khóc."

Khương Nghênh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: "Không thể nào, từ nhỏ nó đã hay khóc nhè, làm vỡ cốc cũng khóc, huống chi là gây ra chuyện lớn như vậy."

Châu Dị khẽ cười: "Ừ."

Khương Nghênh nghiêng đầu: "Chồng, em làm phiền anh rồi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1037: Chỉ cần anh hạnh phúc là được



Khương Nghênh nói xong, nhìn Châu Dị.

Một lát sau, cô đưa tay nâng cằm anh lên, lắc nhẹ.

Châu Dị nhướng mày: "Trêu chọc anh à?"

Khương Nghênh mỉm cười: "Anh nói sao thì là vậy."

Châu Dị nghe vậy, nụ cười trên mặt càng đậm, anh cúi người xuống, hôn lên môi Khương Nghênh: "Yên tâm, anh sẽ không bỏ mặc Lục Vũ, để thằng nhóc đó rèn luyện bên cạnh lão Tần vài năm rồi đón về."

Khương Nghênh mỉm cười: "Em biết."

Bên kia, Lục Vũ vừa ra khỏi Thủy Thiên Hoa Phủ đã bị Cát Châu đá lên xe.

Lục Vũ ngã sấp xuống ghế sau, đau đến mức nhăn nhó, anh ta quay đầu lại: "Anh."

Cát Châu: "Cậu còn biết tôi là anh cậu sao? Tôi còn tưởng cậu đã nhập gia phả nhà họ Vạn rồi chứ!"

Lục Vũ bĩu môi: "Em không phải đã nhận lỗi rồi sao?"

Cát Châu chống nạnh, nhìn anh ta, cười chế giễu: "Cậu nghĩ nhận lỗi là xong chuyện à?"

Lục Vũ: "Anh rể đã tha thứ cho em rồi."

Cát Châu vỗ vào gáy anh ta: "Tha thứ cho cậu? Nếu không có chị Khương Nghênh, cậu đã bị đánh chết rồi."

Hôm nay Lục Vũ bị đánh không ít, nếu là ngày thường, với tính cách của cậu ta, chắc chắn đã nổi nóng rồi, nhưng hôm nay cậu ta tự biết mình sai, nên chỉ biết xoa gáy, không dám cãi lại.

Cát Châu nói xong, mất kiên nhẫn ra hiệu cho Lục Vũ rụt chân lại, rồi đóng sầm cửa xe.

Trên đường đến đồn cảnh sát, Lục Vũ ban đầu im lặng, sau đó cậu ta rướn người về phía trước: "Anh, em muốn nói chuyện với anh."

Cát Châu liếc nhìn anh ta qua kính chiếu hậu: "Nói đi."

Lục Vũ: "Chính là, anh và...và..."

Lục Vũ ấp úng mãi không nói nên lời.

Cát Châu nhìn vẻ mặt khó xử của cậu ta, hiểu rõ trong lòng, thu hồi ánh mắt: "Ừ."

Hai người đều nói rất mập mờ, nhưng đều hiểu đối phương muốn nói gì.

Lục Vũ mím môi, nhỏ giọng hỏi: "Không phải trước đây anh toàn thích những cô nàng da trắng, xinh đẹp, chân dài sao?"

Cát Châu cười khẩy: "Chuyện tình cảm, khó nói lắm."

Lục Vũ lại hỏi: "Không phải vì Lục Mạn và Lương Tử Thư mà anh..."

Lục Vũ ấp úng, Cát Châu cười: "Đừng đoán mò, không phải như cậu nghĩ đâu."

Lục Vũ tò mò: "Vậy là sao?"

Cát Châu không muốn nói nhiều về chuyện này, anh ta cười, chuyển chủ đề: "Em đừng học theo anh, em nhất định phải tìm một cô nàng da trắng, xinh đẹp, chân dài, đừng để tuyệt hậu đến đời chúng ta."

Lục Vũ chắc chắn nói: "Chuyện này anh cứ yên tâm, em, em... cái đó... rất bình thường..."

Lục Vũ nói xong, thấy Cát Châu không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, anh ta rụt người lại, dựa vào lưng ghế: "Lát nữa em đi tìm Vạn Hằng, nhất định sẽ khuyên anh ta quay đầu là bờ."

Cát Châu khẽ cười: "Ừ."

Cát Châu vừa dứt lời, Lục Vũ mím môi, nhìn chằm chằm vào gáy anh.

Mười mấy phút sau, Lục Vũ lại lên tiếng: "Anh."

Cát Châu: "Lại làm sao nữa?"

Lục Vũ: "Anh, em chỉ hỏi anh câu cuối cùng này thôi."

Cát Châu nhìn cậu ta qua kính chiếu hậu: "Nói đi."

Lục Vũ trầm giọng hỏi: "Anh ấy đối xử tốt với anh không?"

Cát Châu mím môi thành một đường thẳng, đáp: "Tốt."

Nghe thấy câu trả lời của Cát Châu, Lục Vũ thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng trong lòng: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Nói xong, Lục Vũ nhắm mắt lại, một lúc sau, cậu ta mỉm cười, bổ sung thêm một câu: "Chỉ cần anh ấy đối xử tốt với anh, anh thấy hạnh phúc là được rồi."

Cát Châu nhìn Lục Vũ qua kính chiếu hậu, trong lòng anh dâng lên một nỗi chua xót, cố gắng kìm nén, nói: "Thằng nhóc này."

Lục Vũ cười toe toét.

Khi hai người đến đồn cảnh sát, Tiểu Tam và Tiểu Cửu đã đợi sẵn ở cửa.

Nhìn thấy hai người, Tiểu Tam và Tiểu Cửu bước tới.

Cát Châu rất khéo ăn nói, nghĩ đến việc sau này Lục Vũ sẽ làm việc với Tiểu Tam trong một thời gian dài, anh ta liền lấy bao thuốc lá ra, đưa cho Tiểu Tam một điếu: "Anh Tam."

Tiểu Tam nhận lấy điếu thuốc, ngậm vào miệng, khẽ cười một tiếng, đang định lấy bật lửa ra châm thuốc thì Cát Châu đã đưa bật lửa đang cháy đến trước mặt anh ta.

Tiểu Tam nhướng mày, quay sang nhìn Tiểu Cửu: "Tôi có nên dùng bật lửa này không?"

Tiểu Cửu: "Bớt nói nhảm, còn có việc chính."

Được rồi, coi như là ngầm đồng ý.

Tiểu Tam mỉm cười cúi xuống châm thuốc, sau khi thuốc đã được châm, Cát Châu cất bật lửa đi, đẩy Lục Vũ về phía trước, nói: "Anh Tam, sau này em trai tôi còn phải nhờ anh chiếu cố nhiều."

Tiểu Tam nghi ngờ: "Hửm?"

Cát Châu: "Anh rể tôi nói sau này cậu ấy sẽ theo luật sư Tần."

Tiểu Tam nghe vậy, sững người một lúc, rồi mỉm cười: "Không thành vấn đề."

Nói xong, anh ta khoác vai Lục Vũ, trêu chọc: "Cậu chăm sóc em trai của tôi, tôi chăm sóc em trai của cậu, rất công bằng."

Ban đầu, Tiểu Tam nói câu này không có ý gì khác.

Nhưng sau khi nói xong, nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của ba người kia, anh ta đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Cát Châu có thể chăm sóc Tiểu Cửu.

Nhưng anh ta... chưa chắc đã có thể chăm sóc Lục Vũ theo cách tương tự.

Thấy không khí trở nên ngượng ngùng, Tiểu Tam buông tay khỏi vai Lục Vũ, gãi đầu, ho khan hai tiếng: "Thời gian gấp rút, bên trong đã sắp xếp xong rồi, chúng ta vào thôi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1038: Đàm phán thành công



Tiểu Tam nói xong, không đợi ai trả lời, liền đi trước vào đồn cảnh sát.

Mọi việc đã được sắp xếp, sau khi vào trong, Lục Vũ thuận lợi gặp được Vạn Hằng.

Vạn Hằng bị Tần Trữ đánh cho một trận, trên mu bàn tay còn bị thương, lúc này mặt mũi bầm dập, mắt sưng húp, không còn chút phong độ công tử ngày nào.

Nhìn thấy Lục Vũ, Vạn Hằng nhướng mắt: "Cậu đến xem trò cười của tôi à?"

Lục Vũ xắn tay áo lên cho Vạn Hằng xem cánh tay của mình: "Tôi cần phải lặn lội đường xa đến đây để xem trò cười của anh sao? Tôi không có sao?"

Vạn Hằng nhếch mép: "Châu Dị đánh à?"

Lục Vũ lắc đầu: "Không phải, anh trai tôi đánh."

Vạn Hằng cười khẩy một tiếng: "Anh trai cậu ra tay mạnh thật đấy."

Nói rồi, Vạn Hằng dừng lại một chút, nghiến răng nghiến lợi: "Nhưng anh trai tôi còn nhẫn tâm hơn."

Lớn lên cùng nhau, Vạn Tiêu rất chiều chuộng anh ta.

Ngay cả ông cụ Vạn cũng có lúc nổi giận với anh ta, nhưng Vạn Tiêu từ nhỏ đến lớn chưa từng đánh anh ta một lần nào.

Trước đây, anh ta luôn nghĩ Vạn Tiêu yêu thương em trai mình.

Bây giờ xem ra, Vạn Tiêu làm tất cả những chuyện này chỉ là để “nuông chiều đến chết”.

Vào đồn cảnh sát chỉ vài tiếng đồng hồ, nhưng Vạn Hằng đã ngộ ra những điều mà hơn hai mươi năm qua anh ta chưa từng hiểu.

Ví dụ như, tại sao anh ta lại từ một thanh niên tốt trở thành kẻ ăn chơi trác táng.

Lại từ người được các bậc trưởng bối khen ngợi trở thành kẻ bị người người khinh miệt.

Những chuyện này đều có liên quan đến Vạn Tiêu.

Bởi vì mỗi lần anh ta gây họa, Vạn Tiêu đều đứng ra giải quyết giúp anh ta, và mỗi lần đều nói với anh ta rằng - không sao, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ bảo vệ em.

Cứ như vậy, Vạn Hằng càng ngày càng gây ra nhiều chuyện, tiếng xấu trong giới cũng ngày càng nhiều.

Cứ như vậy, Vạn Hằng càng ngày càng gây ra nhiều chuyện, tiếng xấu trong giới cũng ngày càng nhiều.

Vạn Hằng nói xong, chìm vào suy nghĩ, Lục Vũ thấy vậy, biết anh ta chắc đã hiểu ra sự thật, liền đi thẳng vào vấn đề: "Anh có muốn ra ngoài không?"

Lục Vũ vừa dứt lời, Vạn Hằng liền mở to mắt nhìn cậu ta.

Lục Vũ: "Chỉ cần anh nghe lời tôi, tôi có cách để anh ra ngoài."

Vạn Hằng siết chặt tay đang bị còng dưới gầm bàn: "Ai phái cậu đến?"

Lục Vũ nói: "Anh đừng quan tâm ai phái tôi đến, chỉ cần nói cho tôi biết anh không muốn ra ngoài là được."

Vạn Hằng tuy ăn chơi trác táng, nhưng không phải kẻ ngốc.

Anh ta đã bị Vạn Tiêu lừa gạt bao nhiêu năm nay, bây giờ anh ta nghi ngờ tất cả mọi người.

Lục Vũ nói xong, thấy Vạn Hằng không lên tiếng, anh ta cố tình chế giễu: "Không muốn à?"

Vạn Hằng nghiến răng: "Tôi bắt cóc Sầm Hảo, đắc tội với Tần Trữ, Vạn Tiêu lại muốn 'nhổ cái gai' là tôi này đi, tôi không nghĩ ra được ai sẽ tốn công sức cứu tôi."

Nếu đối phương ra tay cứu anh ta, chắc chắn anh ta phải có giá trị lợi dụng.

Nếu không, ai rảnh hơi mà tốn công sức cứu anh ta chứ?

Vạn Hằng vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào Lục Vũ, cố gắng tìm ra manh mối trên khuôn mặt anh ta.

Nhưng Lục Vũ là ai chứ, chỉ cần có đầu óc, thì diễn xuất của anh ta là "đỉnh của chóp".

Lục Vũ nhìn thẳng vào anh ta, không chớp mắt: "Anh rể tôi."

Vạn Hằng: "Hửm?"

Lục Vũ: "Tôi nói thẳng với anh luôn, tuy nh đã hãm hại tôi, nhưng trong khoảng thời gian tôi sa cơ lỡ vận, cũng nhờ anh giúp đỡ, tuy anh không có ý tốt, nhưng tôi vẫn ghi nhớ ân tình đó."

Lục Vũ bịa chuyện một cách nghiêm túc, Vạn Hằng nghe vậy, nhíu mày.

Lục Vũ nhìn anh ta, thở dài, tiếp tục bịa chuyện: "Hơn nữa, oan có đầu, nợ có chủ, kẻ chủ mưu thực sự là Vạn Tiêu, chứ không phải anh, cho dù có trả thù, cũng không trút hết lên đầu anh."

Vạn Hằng nghe vậy, nhíu mày.

Lục Vũ thấy Vạn Hằng vẫn chưa đồng ý, liền rướn người về phía trước: "Anh đừng quan tâm người cứu anh có mục đích gì, cứ ra ngoài trước đã, anh nghĩ xem, nếu anh ở lại đây, với sự đề phòng của Vạn Tiêu đối với anh, anh có thể sống đến ngày ra tù sao?"

Nghe thấy lời của Lục Vũ, Vạn Hằng giật mình.

Phải nói rằng, câu nói này của Lục Vũ đã đánh trúng điểm yếu của anh ta.

Từ khi vào đồn cảnh sát, anh ta không dám uống một ngụm nước nào, vì sợ Vạn Tiêu mua chuộc người đầu độc anh ta.

Không phải anh ta đa nghi, mà là Vạn Tiêu hoàn toàn có thể làm ra chuyện như vậy.

Anh ta có thể nhịn ăn nhịn uống một ngày, nhưng ba ngày thì sao? Mười ngày thì sao? Một tháng thì sao?

Đối mặt với ánh mắt chân thành của Lục Vũ, Vạn Hằng mím chặt môi, không nói gì.

Lục Vũ nhìn ra sự dao động trong mắt anh ta, thở dài, dựa người ra sau: "Hầy, nếu anh không tin tôi, thì thôi vậy, nói thật, anh rể tôi đúng là có việc muốn nhờ anh làm, nhưng cũng không nhất thiết phải là anh, Vạn gia nhiều người như vậy, chỉ cần tìm đại một người, cho chút lợi ích nhỏ..."

Lục Vũ đang nói thì Vạn Hằng nắm lấy tay anh ta.

Còng tay của Vạn Hằng va vào bàn thẩm vấn, phát ra tiếng động chói tai, Lục Vũ dừng lại, nhướng mày hỏi: "Nghĩ thông rồi à?"

Vạn Hằng nắm chặt tay Lục Vũ, nghiến răng hỏi: "Tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với Vạn gia."

Lục Vũ thầm cười khẩy.

Sắp chết đến nơi rồi mà còn giữ nguyên tắc.

Tuy nghĩ vậy, nhưng Lục Vũ không hề biểu hiện ra ngoài, cậu ta nghiêm túc nói: "Anh yên tâm, việc anh rể tôi nhờ nh làm, tuyệt đối chỉ có lợi cho anh."

Nói xong, Lục Vũ hỏi lại Vạn Hằng lần cuối: "Nghĩ kỹ chưa? Có muốn ra ngoài không?"

Vạn Hằng hít sâu một hơi, biết rõ đây là cạm bẫy, nhưng anh ta không còn lựa chọn nào khác: "Nghĩ kỹ rồi, tôi muốn ra ngoài."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1039: Thả cậu ta đi



Chỉ có sống thì mới có hy vọng.

Chết rồi, chỉ là một nắm đất vàng.

Đặc biệt là bây giờ thành phố Bạch đều hỏa táng, sau khi hỏa táng xong e rằng ngay cả một nắm đất cũng không có.

Vạn Hằng nói xong, Lục Vũ cười với anh ta: "Đợi tin của tôi."

Vạn Hằng mím môi, nắm chặt tay Lục Vũ không buông, vài giây sau, cậu ta trầm giọng nói: "Nếu các cậu có thể cứu tôi ra ngoài, việc đầu tiên tôi làm sau khi ra ngoài là tự mình đến xin lỗi Sầm Hảo."

Lục Vũ trêu chọc: "Anh cũng biết điều đấy chứ."

Ra khỏi phòng thẩm vấn, Lục Vũ làm dấu "ok" với ba người đang đợi ở sảnh.

Nhìn thấy động tác của cậu ta, Cát Châu lên tiếng trước: "Xong rồi à?"

Lục Vũ vuốt tóc mái một cách ngầu lòi: "Chỉ cần em ra tay, không có việc gì là không giải quyết được."

Lục Vũ vừa dứt lời, Cát Châu liền vỗ vào gáy cậu ta: "Nếu không phải do cậu gây ra chuyện thì sẽ có nhiều rắc rối như vậy sao?"

Đánh rắn phải đánh bảy tấc.

Lục Vũ lập tức xì hơi, uất ức nói: "Anh, chuyện này anh vẫn chưa bỏ qua à?"

Cát Châu: "Chỉ cần một ngày chưa giải quyết xong thì một ngày cũng không bỏ qua."

Hôm nay Lục Vũ bị Cát Châu đánh không ít, không dám cãi lại, cậu ta quay sang cầu cứu Tiểu Cửu: "Anh Cửu."

Tiểu Cửu luôn quen sống một mình, đột nhiên có một người em trai đến cầu cứu, cậu ta sững người một lúc, rồi lạnh lùng nói: "Lát nữa luật sư Tần sẽ giải quyết tiếp."

Nghe Tiểu Cửu nói vậy, Lục Vũ vênh váo nhìn Cát Châu.

Cát Châu lườm cậu ta, rồi quay sang nhìn Tiểu Cửu.

Nhận thấy ánh mắt không vui của Cát Châu, Tiểu Cửu cúi đầu, sau đó nói với Lục Vũ: "Tôi thấy anh trai câu làm đúng rồi đấy."

Lục Vũ: "..."

Lục Vũ đã thuyết phục được Vạn Hằng, tiếp theo là đến lượt Tần Trữ ra tay.

Tối hôm đó, Vạn Hằng được thả ra.

Vạn Hằng ra khỏi đồn cảnh sát đã gặp ngay Tần Trữ và Châu Dị đang đợi ở cửa.

Chân Vạn Hằng hơi run khi nhìn thấy hai người.

Bị hành hạ cả ngày, ngay cả những người dày dạn kinh nghiệm trong giới này cũng không chịu nổi, huống hồ cậu ta chỉ là một công tử bột chưa trải sự đời.

So với Vạn Hằng, Châu Dị lại rất thân thiện, tiến lên khoác áo cho cậu ta, sau đó đưa cho cậu ta một điếu thuốc.

Vạn Hằng nhận lấy điếu thuốc, toàn thân căng cứng: "Chu…"

"Anh hai."

Vạn Hằng định gọi "Châu Dị", nhưng đến miệng lại đổi cách gọi.

Vạn Hằng vừa dứt lời, Châu Dị liền vỗ vai cậu ta, có vẻ rất hài lòng với cách gọi này.

Chào hỏi Châu Dị xong, Vạn Hằng quay sang nhìn Tần Trữ, rụt rè gọi: "Anh Trữ."

Tần Trữ liếc nhìn cậu ta, "ừm" một tiếng coi như đáp lại.

Nghe thấy Tần Trữ trả lời, Vạn Hằng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dù thái độ của Tần Trữ có lạnh lùng đến đâu, đã gọi anh ta một tiếng "anh" rồi thì chắc là sẽ không động thủ với cậu ta ngay lúc này.

Vạn Hằng nhận thuốc của Châu Dị, đương nhiên không dám để Châu Dị châm lửa giúp, cậu ta khúm núm lấy bao thuốc ra đưa cho Châu Dị và Tần Trữ mỗi người một điếu, rồi lấy bật lửa ra châm cho hai người, cuối cùng mới châm thuốc cho mình.

Hít một hơi nhẹ, Vạn Hằng bình tĩnh lại, hỏi: "Anh hai, đầu óc em ngu si, anh cứ nói thẳng với em đi, anh cần em làm gì?"

Vạn Hằng nói xong, Châu Dị gẩy tàn thuốc: "Tôi muốn cậu tiếp quản nhà họ Vạn."

Vạn Hằng sững sờ, sặc khói, ho sù sụ.

Để cậu ta tiếp quản nhà họ Vạn?

Cậu ta?

Vạn Hằng bị lời nói của Châu Dị dọa choáng váng, ho sù sụ một lúc lâu mới bình tĩnh lại, nhìn Châu Dị nói: "Anh hai, anh đừng đùa em chứ?"

Chu Dịch: "Trông tôi giống đang đùa với cậu lắm à?"

Vạn Hằng: "Em không làm được!"

Bao nhiêu năm nay cậu ta chỉ biết ăn chơi lêu lổng, bảo cậu ta tiếp quản nhà họ Vạn, đối đầu với Vạn Tiêu, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Thấy Vạn Hằng từ chối nhanh như vậy, Châu Dị cũng không ép buộc, anh từ tốn hút một hơi thuốc, cười nói: "Không cần từ chối tôi vội."

Vạn Hằng: "Anh hai, em rất biết ơn anh đã cứu em ra ngoài, nhưng chuyện này em thật sự không làm được, anh cũng biết em là người thế nào, nếu anh bảo em làm chân sai vặt, làm mấy chuyện côn đồ thì được, chứ tiếp quản nhà họ Vạn, em..."

Vạn Hằng nói rồi, dừng lại một chút, nghiến răng nói: "Không phải em xem thường bản thân, mà là em thật sự không làm được."

Về điểm này, Vạn Hằng không phải cố ý lấy lòng Châu Dị, mà là cậu ta tự hiểu rõ bản thân mình.

Vạn Hằng nói xong, Châu Dị cười với cậu ta: "Được rồi, đừng căng thẳng, tôi đã cứu cậu ra rồi thì sẽ không đưa cậu trở lại nữa, muộn rồi, để Tiểu Cửu đưa cậu về."

Nói xong, Châu Dị ra hiệu cho Tiểu Cửu đang đứng cách đó không xa.

Tiểu Cửu hiểu ý, tiến lên làm động tác "mời" với Vạn Hằng.

Vạn Hằng mím môi, chào tạm biệt Châu Dị và Tần Trữ, rồi bất đắc dĩ lên xe.

Nhìn xe của Tiểu Cửu đi khuất, Tần Trữ bước đến bên cạnh Châu Dị, cười lạnh: "Ông đoán xem cậu ta sẽ quay lại cầu xin ông sau bao lâu?"

Chu Dịch ném điếu thuốc xuống đất, dập tắt: "Sáng mai."

Tần Trữ: "Sáng mai? Tôi tưởng là tối nay."

Chu Dịch cười khẩy: "Cậu ta tìm tôi tối nay, tôi nhất định phải giúp sao? Loài người mà, không thấy quan tài không rơi lệ. Phải để cậu ta rơi vào đường cùng, nếm mùi cái chết cận kề thì mới biết thế nào là đường sống trong tuyệt cảnh."
 
Back
Top Bottom