Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1040: Sự quan tâm âm thầm



Tần Trữ đoán không sai, quả nhiên tối hôm đó Vạn Hằng đã tìm đến Thủy Thiên Hoa Phủ trong bộ dạng thảm hại.

Châu Dị cũng không nuốt lời, mặc kệ cậu ta gõ cửa cả đêm, anh ta vẫn không mở cửa.

Trong Thủy Thiên Hoa Phủ.

Châu Dị và Tần Trữ ngồi trên sofa bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

Vừa nói được vài câu, Châu Dị nhìn Tần Trữ cười khẽ: "Tối nay ông có việc à?"

Tần Trữ ngẩng đầu: "Không."

Châu Dị trêu chọc: "Không có việc gì mà cả buổi tối nhìn điện thoại ít nhất hai mươi lần?"

Tần Trữ thản nhiên cầm chén trà lên nhấp một ngụm, nói dối không chớp mắt: "Xem giờ thôi."

Châu Dị trêu chọc: "Từ khi nào ông lại có ý thức về thời gian như vậy?"

Tần Trữ không trả lời, hỏi ngược lại: "Ông còn nói chuyện nữa không? Không nói nữa thì tôi về đấy."

Châu Dị: "Câu sau mới là lời thật lòng của ông đúng không?"

Tần Trữ bật cười: "Ông có thôi đi không?"

Châu Dị cười: "Có."

Nói xong, Châu Dị rót thêm trà cho Tần Trữ, tiếp tục chủ đề vừa nãy: "Ông cụ Vạn có một người con trai thứ tư, là con riêng của ông ta với một người phụ nữ làm ở quán bar hồi trẻ, ban đầu ông ta thấy mất mặt nên không nhận, sau này chắc là già rồi, cảm thấy có lỗi với người ta nên đã đón về."

Tần Trữ cười lạnh: "Trong giới này, thứ không thiếu nhất chính là những tin đồn nhảm nhí này."

Châu Dị cười như không cười: "Chắc là anh hùng khó qua ải mỹ nhân?"

Tần Trữ: "Ải nào cũng khó, ải nào cũng qua, đúng là khó cho họ thật."

Giọng điệu của Tần Trữ đầy mỉa mai.

Châu Dị nghe vậy, ánh mắt cũng đầy vẻ khinh thường: "Người lớn tuổi rồi, không có hoạt động giải trí nào để nâng cao tinh thần, cũng chỉ có thể giải trí bằng cách này thôi."

Tần Trữ cười khẩy một tiếng: "Người con riêng đó, có phải là phó tổng giám đốc của một công ty vận tải thuộc nhà họ Vạn không?"

Châu Dị đáp: "Đúng vậy, bây giờ Vạn Tiêu đang hợp tác với anh ta."

Con riêng.

Cháu trai không được sủng ái.

Chỉ cần nhìn địa vị của hai người trong nhà họ Vạn là biết chắc chắn họ có thể đạt được liên minh chiến lược.

Tuy nói là liên minh, nhưng thật lòng hợp tác hay chỉ ngoài mặt hòa thuận, trong lòng bất hòa thì e rằng chỉ hai người trong cuộc mới rõ.

Châu Dị nói xong, Tần Trữ cúi đầu uống thêm một ngụm trà, rồi ngẩng đầu lên nói: "Có người nhà họ Vạn nào đứng sau Vạn Hằng không?"

Châu Dị lắc đầu: "Không."

Tần Trữ: "Nghe nói ông cụ Vạn rất cưng chiều cậu ta."

Châu Dị nói: "Cưng chiều và trọng dụng là hai chuyện khác nhau, ông cụ Vạn dù có ngốc đến đâu cũng sẽ không giao cơ nghiệp lớn như vậy cho một kẻ ăn chơi trác táng."

Tần Trữ đồng tình: "Đúng vậy."

Cơ nghiệp do mấy đời gây dựng nên, ông cụ Vạn dù có thương Vạn Hằng đến đâu cũng sẽ không mạo hiểm làm chuyện như vậy.

Nói đến đây, cả hai đều im lặng.

Một lúc sau, Tần Trữ hỏi: "Chúng ta dùng Vạn Hằng làm quân cờ, có phải hơi bất lợi không?"

Châu Dị nói: "Nhìn bề ngoài thì đúng là vậy, nhưng về sau có thể giúp chúng ta tránh được rất nhiều rắc rối không cần thiết."

Thà rằng tốn công sức đưa Vạn Hằng lên nắm quyền, còn hơn là sau này phải đấu đá với quả bom hẹn giờ Vạn Tiêu.

Tuy có chút khó khăn, nhưng vì tương lai, vẫn đáng để thử.

Tần Trữ và Châu Dị đang ngồi uống trà trong nhà, còn Vạn Hằng thì đang gào thét bên ngoài.

Thấy trời sắp sáng, Châu Dị nhìn đồng hồ treo tường, nói: "Tối nay cậu không ra ngoài được nữa rồi, muộn rồi, nghỉ ngơi đi."

Tần Trữ nhìn theo ánh mắt của Châu Dị, trầm giọng đáp: "Ừ."

Hai người nói chuyện xong, Tần Trữ về phòng nghỉ ngơi.

Về đến phòng, Tần Trữ lập tức gọi video cho Sầm Hảo.

Video được kết nối, bên Sầm Hảo đèn đuốc mờ ảo, hình như chỉ bật một chiếc đèn ngủ.

"Sao anh vẫn chưa về?"

Sầm Hảo hỏi trong cơn mơ màng.

Tần Trữ trầm giọng đáp: "Tối nay anh có việc, không về được, em ngủ sớm đi."

Tần Trữ vừa dứt lời, Sầm Hảo bỗng giật mình tỉnh giấc: "Hửm?"

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô qua video, Tần Trữ biết cô đã hiểu lầm, anh cười khẽ: "Anh đang ở chỗ A Dị, không có gây chuyện đâu."

Sầm Hảo nghe vậy nhíu mày, ngồi dậy, đưa tay vuốt tóc, hỏi: "Châu Dị đâu?"

Tần Trữ: "Ngủ rồi."

Sầm Hảo mím môi: "Anh ra phòng khách rót cốc nước đi."

Nghe Sầm Hảo nói vậy, Tần Trữ hiểu ngay cô đang nghĩ gì.

Trước đây Sầm Hảo đã từng đến Thủy Thiên Hoa Phủ, có thể cô không nhớ rõ cách bài trí của một số phòng ngủ, nhưng cô nhớ rất rõ cách bài trí của phòng khách.

Khóe môi mỏng của Tần Trữ cong lên, anh không từ chối yêu cầu của Sầm Hảo, cầm điện thoại mở cửa đi ra ngoài.

Đèn trong phòng khách đã tắt, nhưng đèn bên ngoài cửa sổ vẫn sáng trưng, mọi thứ trong phòng khách đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Xác nhận Tần Trữ đúng là đang ở nhà Châu Dị, Sầm Hảo thở phào nhẹ nhõm: "Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi."

Tần Trữ "ừm" một tiếng, sải bước đến máy lọc nước rót một cốc nước, ngửa đầu uống một hớp, yết hầu chuyển động: "Sao em còn chưa ngủ?"

Ánh mắt Sầm Hảo dừng lại trên yết hầu đang chuyển động của Tần Trữ, hơi thở khựng lại, trả lời chậm nửa nhịp: "Sắp ngủ rồi."

Những ngón tay thon dài của Tần Trữ gõ nhẹ vào thành cốc, nhìn Sầm Hảo trong video, giọng nói trầm thấp: "Hảo Hảo, ngày mai anh về nhà có thể dọn về phòng ngủ chính được chưa?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1041: Học hỏi chút đi



Tần Trữ vừa dứt lời, mặt Sầm Hảo đỏ bừng.

Ngay sau đó, Sầm Hảo né tránh ánh mắt của anh, mím môi nói: "Muộn rồi, ngày mai em còn phải dậy sớm, em ngủ trước đây."

Nói xong, không đợi Tần Trữ trả lời, cô liền tắt video.

Nhìn màn hình điện thoại tối đen, Tần Trữ nhướng mày, uống cạn cốc nước trên tay.

Vừa uống xong một ngụm nước, phía sau Tần Trữ vang lên giọng nói trêu chọc của Châu Dị: "Ông và cô Sầm hóa ra chỉ là hữu danh vô thực à?"

"Phụt!"

Tần Trữ hoàn toàn không ngờ Châu Dị lại đột nhiên xuất hiện.

Ngụm nước vừa uống vào liền phun ra ngoài.

Ngay sau đó, Châu Dị đi đến bên cạnh anh, dựa người vào tường, nói tiếp: "Thảo nào tối nay lại vội vàng muốn về nhà, hóa ra tối nay là ngày ông 'phá trinh'."

Tần Trữ ho sù sụ mấy tiếng, bình tĩnh lại, quay sang nhìn Châu Dị: "Ông học được cái tính lắm mồm của lão Bùi từ khi nào vậy?"

Châu Dị thản nhiên nói: "Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng."

Tần Trữ đặt cốc nước xuống, liếc nhìn Châu Dị: "Dù sao cũng không tệ hơn ông."

Châu Dị nhướng mày: "Hửm?"

Tần Trữ: "Tôi nhớ có người đã kết hôn rồi mà vẫn 'phòng không gối chiếc' mấy tháng trời."

Châu Dị phản bác: "Lúc đó tôi…"

Đi phẫu thuật.

Châu Dị nói được một nửa thì bị Tần Trữ cười nhạo cắt ngang: "Hơn nữa tôi cũng không cần phải phẫu thuật như ai kia, có thì cứ sinh thôi."

Châu Dị: "..."

Cho nên mới nói, đừng dễ dàng kết bạn.

Càng là bạn bè, càng biết đâm vào chỗ nào sẽ khiến bạn đau nhất.

Ví dụ như bây giờ, Châu Dị cảm thấy rất đau lòng.

Hai người nhìn nhau, Châu Dị giả vờ đau khổ ôm ngực: "Cái miệng 37 độ của ông, sao có thể nói ra những lời lạnh lùng như vậy?"

Diễn xuất của Châu Dị không tệ, nhưng Tần Trữ không mắc lừa, anh trầm giọng hỏi: "Không phải ông đã ngủ rồi sao? Sao lại dậy?"

Nghe Tần Trữ hỏi, Châu Dị đứng thẳng dậy, đi đến tủ lạnh lấy một hộp sữa, lắc lắc trước mặt anh: "Vợ tôi muốn uống sữa."

Tần Trữ: "Khoe khoang tình cảm à?"

Châu Dị bước vào bếp, mở hộp sữa ra rót vào cốc, đặt cốc vào lò vi sóng, quay lưng về phía Tần Trữ, nói: "Chỉ là cuộc sống vợ chồng bình thường thôi, có gì mà phải khoe chứ."

Câu "cuộc sống vợ chồng bình thường" của Châu Dị có thể coi là khoe khoang tình cảm một cách cao tay.

Tần Trữ im lặng nhìn bóng lưng anh ta, xoay người rót thêm một cốc nước, uống một ngụm, một tay đút vào túi quần, hỏi: "Ôngvà Nghênh Nghênh có hay cãi nhau không?"

Châu Dị thành thật trả lời: "Gần như không."

Tần Trữ: "Vậy tức là cũng có lúc cãi nhau?"

Châu Dị nghiêng đầu: "Vợ chồng bình thường nào mà chẳng cãi nhau, nhưng phải xem là chuyện gì, ví dụ như bây giờ cô ấy đang mang thai, buổi tối cô ấy muốn xem phim, tôi sợ ảnh hưởng đến sức khỏe nên bảo cô ấy ngủ sớm, vì chuyện này mà cãi nhau không ít."

Tần Trữ hỏi: "Cuối cùng ai thắng?"

Châu Dị nhếch mép: "Còn phải nói sao?"

Tần Trữ trêu chọc: "Nghênh Nghênh?"

Châu Dị khẽ cười: "Ừ, cãi thắng nóc nhà thì hay ho gì chứ."

Tần Trữ: "Vậy ông còn cãi nhau với cô ấy làm gì?"

Tần Trữ vừa dứt lời, lò vi sóng "ting" một tiếng, sữa đã được hâm nóng.

Châu Dị lấy sữa ra, nhìn Tần Trữ: "Cái này ông không hiểu rồi, vợ chồng cãi nhau không nhất thiết phải phân thắng thua, ví dụ như chuyện không cho cô ấy thức khuya xem phim, mục đích của tôi là lo cho sức khỏe của cô ấy."

Châu Dị có lý do chính đáng, Tần Trữ cười: "Cuối cùng hai người giải quyết chuyện này thế nào?"

Châu Dị nói: "Không xem phim nữa, chuyển sang nghe kể chuyện, cô ấy nhắm mắt lại nghe, tôi đọc."

Tần Trữ: "..."

Lúc này, Tần Trữ chợt hiểu câu nói mà Khúc Tích và Sầm Hảo hay nói chuyện phiếm với nhau: Phải lạy Phật ở chùa nào mới gặp được người đàn ông tốt như Châu Dị chứ?

Đừng nói là phụ nữ, ngay cả anh, một người đàn ông, nghe xong cũng cảm thấy người anh em của mình là một người đàn ông tốt.

Lúc Tần Trữ đang ngẩn người, Châu Dị đi ngang qua anh, cố ý dừng lại, vỗ vai anh: "Học hỏi chút đi."

Nói xong, Châu Dị đi lên lầu.

Trong phòng ngủ, Khương Nghênh đang nằm nghiêng xem điện thoại, bụng bầu đã lộ rõ.

Châu Dị bước tới, đặt cốc sữa nóng lên đầu giường, tiện tay lấy điện thoại của cô: "Uống sữa, đi ngủ."

Khương Nghênh nhìn Châu Dị, một tay chống giường ngồi dậy.

Châu Dị thấy vậy, vội vàng đỡ cô.

Đỡ cô ngồi dựa vào đầu giường, Châu Dị đưa cốc sữa: "Anh thử rồi, nhiệt độ vừa phải."

Khương Nghênh nhận lấy, uống một ngụm, hai tay ôm cốc sữa, hỏi: "Câu chuyện tối nay là gì vậy?"

Châu Dị cười nói: "Hình như là một bộ phim cung đấu, kịch bản do đạo diễn Lưu gửi đến."

Khương Nghênh: "Đợi em sinh con xong, chắc anh có thể chuyển sang làm diễn viên được rồi."

Ngày nào cũng đọc kịch bản, đọc rất truyền cảm.

Hình tượng sống động như thật.

Châu Dị trêu chọc: "Nghề tay trái à?"

Sáng sớm hôm sau.

Mọi người vẫn còn đang ngủ say, trong sân bỗng vang lên tiếng hét của dì Trương.

"Á, người này là ai vậy, sao lại ngủ ở cửa thế này!"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1042: Hân hạnh vì anh hai coi trọng tôi



Giọng của dì Trương vốn dĩ rất to.

Tiếng hét này khiến Vạn Hằng đang cuộn tròn người dựa vào cửa giật nảy mình.

Vạn Hằng kinh hãi mở mắt ra, lăn từ trên bậc thang xuống.

Dì Trương ngơ ngác nhìn cậu ta, đợi cậu ta đứng vững mới nhíu mày hỏi: "Cậu tìm ai?"

Vạn Hằng gõ cửa cả đêm, lúc này vừa mệt vừa đói, lại còn căng thẳng, nhìn thấy dì Trương như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

"Cháu tìm Châu Dị."

"Cháu tìm anh hai, tìm anh hai."

Sau một đêm bị hành hạ, Vạn Hằng coi như đã nhận rõ hiện thực.

Nếu Châu Dị không ra tay giúp cậu ta, cậu ta chỉ có con đường chết.

Vạn Hằng nói xong, nhìn dì Trương với ánh mắt lo lắng: "Dì ơi, dì giúp cháu nói với anh hai một tiếng được không? Cháu có việc gấp, thật đấy, rất gấp."

Dì Trương nghe vậy, nhìn cậu ta với vẻ mặt khó xử: "Giờ này Châu tổng và phu nhân vẫn còn đang nghỉ ngơi, cậu…"

Dì Trương vừa nói được một nửa, Vạn Hằng đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt bà.

"Dì ơi."

Dì Trương chưa bao giờ gặp tình huống này, thấy Vạn Hằng quỳ xuống, bà sợ hãi lùi lại mấy bước.

Cuối cùng, thấy cậu ta đáng thương quá, bà lắp bắp nói: "Tôi, tôi sẽ đi hỏi giúp cậu, cậu, cậu mau đứng lên, con trai con đứa gì mà cứ quỳ xuống thế."

Nói xong, dì Trương vội vàng rời đi.

Nhìn theo bóng lưng dì Trương, Vạn Hằng đứng dậy, đưa tay lau nước mắt trên mặt.

Bên kia, dì Trương vừa quay lại, đang định gõ cửa phòng Châu Dị thì thấy anh ta đã ngồi ở phòng khách xem tạp chí, dù lẽ ra giờ này anh thường chưa dậy

Nhìn thấy dì Trương, Châu Dị ngẩng đầu lên: "Bên ngoài có người à?"

Dì Trương theo bản năng lắc đầu, rồi nhận ra không đúng, vội vàng gật đầu: "Vâng, có người, một thanh niên nói muốn gặp cậu."

Châu Dị thản nhiên nói: "Cho cậu ta vào đi."

Dì Trương không hiểu Châu Dị đang bày trò gì, nhưng bà đã làm việc ở Thủy Thiên Hoa Phủ lâu như vậy, cũng đoán ra được đôi chút: "Vâng, Châu tổng, tôi đi ngay."

Nói xong, dì Trương vội vàng đi ra ngoài.

Châu Dị gọi với theo bà: "Dì Trương, lời nào nên nói, lời nào không nên nói, dì tự biết rõ trong lòng."

Nghe Châu Dị nói vậy, dì Trương dừng bước, quay người lại: "Tôi hiểu."

Châu Dị: "Ừ."

Thấy dì Trương đi ra từ Thủy Thiên Hoa Phủ, Vạn Hằng vội vàng tiến lên với vẻ mặt đầy hy vọng: "Dì ơi."

Dì Trương cười gượng, giữ khoảng cách: "Vào đi."

Dì Trương vừa dứt lời, mắt Vạn Hằng sáng lên, cậu ta nắm lấy tay dì Trương, lắc lư: "Dì ơi, cảm ơn dì, thật đấy."

Dì Trương cười gượng.

Không cần cảm ơn tôi, cậu tránh xa tôi ra là tôi cảm ơn cậu lắm rồi.

Vài phút sau, Vạn Hằng xuất hiện ở phòng khách Thủy Thiên Hoa Phủ.

Nhìn thấy Châu Dị, Vạn Hằng khóc lóc thảm thiết, không còn chút kiêu ngạo và ngông cuồng như trước nữa.

Trong lúc cậu ta khóc lóc kể lể, Châu Dị thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn.

Đợi cậu ta khóc gần xong, Châu Dị đưa cho cậu ta một tờ khăn giấy: "Đàn ông con trai, đừng dễ dàng rơi nước mắt."

Vạn Hằng nhận lấy khăn giấy, không lau nước mắt mà xì mũi: "Anh hai, anh nói bây giờ em phải làm sao? May mà tối qua em không vào trong, nếu em vào trong thì chắc chắn giờ này chỉ còn xương cốt."

Nghĩ đến chuyện tối qua, Vạn Hằng vẫn còn thấy sợ hãi.

Cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng, Vạn Tiêu, kẻ luôn tỏ ra kính trọng ông cụ Vạn, lại dám giam lỏng ông.

May mà trời tối, cậu ta mới không bị phát hiện, nếu không, chắc chắn bây giờ cậu ta còn thê thảm hơn cả ông cụ Vạn.

Vạn Hằng nói xong, Châu Dị giả vờ hỏi: "Cậu nói Vạn Tiêu giam lỏng ông cụ Vạn?"

Vạn Hằng nghẹn ngào đáp: "Vâng."

Châu Dị nhíu mày, giả vờ ngạc nhiên: "Không thể nào? Tôi nhớ Vạn Tiêu luôn kính trọng ông cụ Vạn mà…"

Châu Di đang diễn kịch, nhưng Vạn Hằng không hề hay biết, để anh ta tin tưởng, cậu ta run rẩy nói: "Anh hai, tin em đi, em tận mắt chứng kiến."

Châu Dị tiếp tục giả vờ, đưa tay day trán: "Chuyện này..."

Vạn Hằng: "Anh hai!!"

Vạn Hằng bây giờ như ngồi trên đống lửa, chỉ cần sơ sẩy một chút, phía sau cậu ta sẽ là vực thẳm.

Thấy Vạn Hằng thật sự sốt ruột, Châu Dị buông tay ra, cười với cậu ta, rót cho cậu ta một chén trà, đẩy chén trà về phía cậu ta, hỏi: "Chuyện tôi bảo cậu suy nghĩ, cậu suy nghĩ thế nào rồi?"

Nghe Châu Dị hỏi, Vạn Hằng sững người.

Từ tối qua đến giờ, cậu ta cứ lo lắng mình sẽ bị Vạn Tiêu g**t ch*t, quên cả chuyện Châu Dị bảo cậu ta suy nghĩ.

Lúc này nhớ lại, Vạn Hằng nhìn Châu Dị, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Châu Dị đã sớm đoán được những chuyện Vạn Tiêu làm, cũng sớm đoán được cậu ta sẽ đến cầu xin anh ta.

Vạn Hằng bỗng hiểu ra, tay cầm chén trà run lên, một lúc sau, cậu ta uống cạn chén trà đặc, khàn giọng nói: "Hân hạnh được anh hai coi trọng."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1043: Cảnh cáo



Vạn Hằng không phải quá ngu ngốc.

Ít nhất tốc độ phản ứng của cậu ta nhanh hơn nhiều so với dự đoán của Châu Dị.

Đã nói rõ mọi chuyện, những việc tiếp theo sẽ dễ dàng hơn.

Vạn Hằng vừa dứt lời, Châu Dị cười nói: "Anh hai vẫn luôn cảm thấy cậu là người có tiềm năng."

Lời này của Châu Dị quá giả tạo, trong lòng Vạn Hằng hiểu rõ, nhưng không dám vạch trần anh ta.

Có tiềm năng gì chứ.

Trước đây, ai trong giới này mà không biết cậu ta là một kẻ ăn chơi trác táng, vô dụng.

Nhưng lúc này Châu Dị đã nói như vậy, Vạn Hằng cũng chỉ có thể gượng gạo đáp lại: "Anh hai quá khen."

Châu Dị mỉm cười, rót thêm trà cho Vạn Hằng, chậm rãi nói: "Cậu có kế hoạch gì cho việc tiếp quản nhà họ Vạn không?"

Vạn Hằng mím môi, thành thật trả lời: "Không có."

Cậu ta nào có kế hoạch gì, từ khi sinh ra đến giờ, cậu ta chưa từng có ý định tiếp quản nhà họ Vạn.

Nghe cậu ta nói vậy, Châu Dị không hề tức giận, ngược lại còn cười nói: "Trước đây không có cũng không sao, bây giờ cậu có thể bắt đầu suy nghĩ rồi."

Vạn Hằng siết chặt chén trà trong tay: "Vâng."

Châu Dị rót trà xong, âm thầm bày mưu tính kế cho cậu ta: "Trong nhà họ Vạn, chắc cũng có không ít người không ưa Vạn Tiêu."

Được Châu Dị gợi ý, Vạn Hằng nói theo: "Đúng vậy, ngoài chú Tư ra, các chú bác khác đều không thích anh…"

Vạn Hằng định nói "anh trai tôi", nhưng đến miệng lại nghiến răng đổi cách gọi: "Vạn Tiêu."

Nói xong, Vạn Hằng dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Họ đều nói anh ta quá mưu mô, bề ngoài thì cẩn trọng, nhưng lại quá tham vọng, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra họa cho nhà họ Vạn."

Đôi khi chúng ta phải thừa nhận rằng, gừng càng già càng cay, câu nói này có lý do của nó.

Ví dụ như những người thuộc thế hệ chú bác nhà họ Vạn, tuy không đóng góp gì nhiều cho sự phát triển của gia tộc, nhưng con mắt nhìn người thì cực kỳ tinh tường.

Vạn Hằng nói xong, nhìn Châu Dị, chờ đợi câu trả lời của anh ta.

Chu Dịch liếc nhìn cậu ta, cười khẽ: "Nếu để cậu đi thuyết phục các chú bác nhà họ Vạn ủng hộ mình, cậu nghĩ khả năng thành công là bao nhiêu?"

Vạn Hằng nghe vậy liền cười khổ: "Không."

Dù các chú bác không ưa Vạn Tiêu, nhưng không có nghĩa là họ sẽ coi trọng cậu ta.

Nếu bắt họ chọn một người kế thừa giữa Vạn Tiêu và cậu ta, chắc chắn họ sẽ không do dự mà chọn Vạn Tiêu.

Vạn Tiêu chỉ là tham vọng, có thể sẽ gây ra họa cho nhà họ Vạn.

Còn cậu ta thì chắc chắn sẽ kéo nhà họ Vạn từ đỉnh cao xuống vực sâu. Chọn ai, hẳn ai cũng rõ, trừ phi là kẻ ngốc.

Vạn Hằng rất hiểu rõ bản thân mình.

Châu Dị nghe vậy, khẽ nhếch mép, trêu chọc: "Cậu cũng đừng quá tự ti."

Vạn Hằng: "Anh hai, em không phải tự ti, mà là em…"

Quá hiểu rõ bản thân mình.

Bản thân cậu ta nặng nhẹ ra sao, tự cậu ta rõ nhất.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta, Chu Dịch cúi đầu cười khẽ: "Dạo này nhà họ Vạn đang muốn mua lại một công ty công nghệ, cậu biết chứ?"

Vạn Hằng trả lời: "Có nghe nói qua."

Châu Dị: "Ông chủ của công ty công nghệ đó là một người trẻ tuổi, sinh viên khởi nghiệp, rất kiêu ngạo, với tính cách của Vạn Tiêu, không thể thuyết phục được anh ta."

Vạn Hằng thăm dò hỏi: "Ý anh là, để em đi thuyết phục đối phương?"

Châu Dị cười: "Nếu cậu muốn những người chú bác nhà họ Vạn tin tưởng cậu, cậu phải thể hiện được năng lực của mình, quá trình thế nào không quan trọng, quan trọng là kết quả."

Vạn Hằng nhíu mày: "Ngay cả Vạn Tiêu họ còn không nể mặt, liệu họ có coi trọng em không?"

Chu Dịch cười nhạt: "Nói về kinh doanh, cậu không bằng Vạn Tiêu, nhưng nói về ăn chơi, Vạn Tiêu chưa chắc đã là đối thủ của cậu."

Vạn Hằng: "Anh chắc chắn em làm được chứ?"

Châu Dị cười trầm thấp: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên."

Châu Dị nói bóng gió, Vạn Hằng uống cạn chén trà.

Lần này, Châu Dị không rót thêm trà cho cậu ta nữa, Vạn Hằng biết, Châu Dị đang đuổi khéo cậu ta.

Vạn Hằng mím môi, siết chặt tay nói: "Anh hai, nếu Vạn Tiêu ra tay với em thì phải làm sao?"

Châu Dị nheo mắt: "Cậu đã gọi tôi một tiếng anh hai, tôi có thể không che chở cho cậu sao?"

Có câu nói này của Châu Dị, Vạn Hằng hoàn toàn yên tâm.

Vạn Hằng hít sâu một hơi, đứng dậy, cúi gập người chín mươi độ với Châu Dị: "Anh hai, em nhất định sẽ làm tốt chuyện này."

Châu Dị mỉm cười: "Đừng áp lực, cứ dùng chiêu trò mà cậu đã dùng để lừa Lục Vũ, cậu sinh viên đó không phải đối thủ của cậu đâu."

Vạn Hằng: "..."

Ra khỏi Thủy Thiên Hoa Phủ, trán Vạn Hằng lấm tấm mồ hôi.

Cậu ta không phải kẻ ngốc, nghe câu cuối cùng của Chu Dịch là hiểu ngay anh ta đang cảnh cáo mình.

Nếu cậu ta làm tốt chuyện này, Châu Dị sẽ là anh hai tốt của cậu ta, sẽ bảo vệ sự an toàn của cậu ta.

Nếu làm hỏng việc, trước có chuyện của Lục Vũ, nay lại thêm chuyện của Sầm Hảo, tính cả nợ cũ lẫn nợ mới, cậu ta khó mà toàn mạng.

Vạn Hằng hít sâu vài hơi, đợi tâm trạng ổn định lại, cậu ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

Điện thoại vừa kết nối, Vạn Hằng trầm giọng nói: "Tất Đạp, tôi đang ở Thủy Thiên Hoa Phủ, cậu cử xe đến đón tôi."

Nói rồi, Vạn Hằng dừng lại vài giây, bổ sung thêm một câu: "Trên đường tiện thể mua chút quà, lát nữa đi cùng tôi đến phòng tập nhảy của Sầm Hảo xin lỗi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1044: Biết co biết duỗi



Cúp máy, Vạn Hằng run rẩy lấy bao thuốc ra châm một điếu.

Hít vài hơi sâu, cảm giác căng thẳng và lo lắng cũng vơi đi phần nào.

Khi Tất Đạp lái xe đến Thủy Thiên Hoa Phủ, Vạn Hằng đang hút điếu thuốc thứ ba.

Tất Đạp nhảy xuống xe, vừa nhìn thấy Vạn Hằng đã khóc lóc nói: "Vạn thiếu gia, tôi còn tưởng sau này không được gặp cậu nữa."

Vạn Hằng nghe vậy, liếc nhìn anh ta, ném điếu thuốc xuống đất dẫm tắt, cười khẩy: "Cậu đang mong không được gặp tôi nữa đúng không?"

Tất Đạp nói: "Làm sao có thể chứ! Cậu có thể nghi ngờ bất cứ điều gì, nhưng không thể nghi ngờ lòng trung thành của tôi với cậu, lòng trung thành của tôi với cậu, trời đất chứng giám, nhật nguyệt soi sáng, như nước sông cuồn cuộn…"

Vạn Hằng nhìn Tất Đạp đang hăng hái bày tỏ lòng trung thành, tiến lên vỗ một cái vào trán anh ta: "Lên xe đi, đừng nói nhảm nữa, tôi không có thời gian nói chuyện với cậu."

Cảm xúc hăng hái của Tất Đạp đến nhanh mà đi cũng nhanh: "Vâng!"

Hai người lên xe, Tất Đạp trở lại vẻ nghiêm túc, vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Tối qua Vạn Tiêu gọi điện cho tôi, hỏi cậu có liên lạc với tôi không."

Vạn Hằng nhếch mép: "Cậu nói thế nào?"

Tất Đạp: "Tôi không nói gì cả, giả ngu."

Vạn Hằng khẽ cười: "Anh ta tin à?"

Tất Đạp lắc đầu: "Không biết, Vạn Tiêu rất khó đoán."

Tất Đạp nói xong, quay sang nhìn Vạn Hằng, định hỏi gì đó thì thấy cậu ta nhắm mắt lại với vẻ mệt mỏi.

Tất Đạp đang có cả bụng câu hỏi, đành phải nuốt xuống, không nói gì, tập trung lái xe.

Xe chạy được một đoạn, Vạn Hằng khàn giọng nói: "Tất Đạp."

Tất Đạp đáp: "Hửm?"

Vạn Hằng: "Đã mua quà xin lỗi Sầm Hảo chưa?"

Tất Đạp trả lời: "Mua rồi, đều ở cốp xe."

Vạn Hằng "ừm" một tiếng: "Đến nơi thì gọi tôi, tôi ngủ một lát."

Tất Đạp: "Được, cậu cứ ngủ đi, đến nơi tôi gọi cậu."

Một đêm lo lắng, cộng thêm cuộc nói chuyện với Châu Dị vừa rồi, khiến Vạn Hằng lúc này mệt mỏi rã rời, vừa nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi.

Khoảng hơn một tiếng sau, xe đến phòng tập nhảy của Sầm Hảo.

Sau bài học kinh nghiệm hôm qua, hôm nay bảo vệ ở cửa rõ ràng đông gấp đôi, hơn nữa ai cũng trông rất cảnh giác.

Quả nhiên, Vạn Hằng và Tất Đạp vừa xuống xe, mấy bảo vệ đứng ở cửa đã đồng loạt nhìn về phía họ.

Vạn Hằng bảo Tất Đạp đi lấy quà, còn mình thì đi lên bậc thang trước.

Vạn Hằng vừa bước lên bậc thang, bốn bảo vệ đã chặn đường cậu ta.

Vạn Hằng nhướng mày: "Tôi đến thăm bạn."

Bảo vệ dẫn đầu nói: "Tôi biết cậu, hôm qua cậu vừa đến đây gây rối."

Vạn Hằng cảm thấy áp lực khi đối mặt với Châu Dị và Vạn Tiêu, nhưng đối mặt với đội trưởng bảo vệ thì cậu ta không hề cảm thấy áp lực, khóe miệng mỉm cười, nói một cách ung dung: "Hôm qua chỉ là hiểu lầm."

Nói rồi, Vạn Hằng quay người chỉ vào Tất Đạp đang xách theo túi lớn túi nhỏ đi phía sau: "Hôm nay tôi đến đây để xin lỗi vì hiểu lầm hôm qua."

Tất Đạp xách rất nhiều đồ, đội trưởng bảo vệ nhìn lướt qua cũng không rõ là gì.

Vạn Hằng nói xong, thấy bốn bảo vệ không có phản ứng gì, cậu ta cũng không tức giận, lấy bao thuốc ra, cười nói: "Chuyện hôm qua là lỗi của tôi, tôi lên xin lỗi chị dâu trước, trưa nay tôi mời anh em đi ăn cơm, được không?"

Hôm qua Vạn Hằng như thế nào, bốn người họ đã xem rất rõ trên camera giám sát.

Hôm nay thái độ của cậu ta thay đổi 180 độ khiến họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thấy mấy người không nói gì, cũng không nhận thuốc, Vạn Hằng hạ giọng, bịa chuyện: "Mấy anh giúp em một chút, người em đắc tội hôm qua là chị dâu em, nguyên nhân là do em tưởng chị dâu có người khác bên ngoài, định thay anh trai dạy dỗ chị dâu và tên gian phu đó, sau đó mới biết là hiểu lầm…"

Vạn Hằng diễn xuất rất đạt, giọng điệu chân thành.

Nói xong, cậu ta còn thở dài.

Đội trưởng bảo vệ thấy cậu ta không giống như đang giả vờ, liền nhíu mày hỏi: "Thật sao?"

Thấy đối phương đã dao động, Vạn Hằng lấy ví tiền ra, rút mấy tờ một trăm tệ nhét vào tay anh ta: "Anh bạn, giúp tôi một chút, tôi chỉ có một người anh trai này thôi, nếu chị dâu giận tôi mà chia tay với anh trai tôi, tôi sẽ trở thành tội đồ của gia đình mất."

Đội trưởng bảo vệ thấy Vạn Hằng nhét tiền cho mình, vội vàng đẩy lại: "Chúng tôi không cần tiền của cậu, cậu…"

Chưa kịp để đội trưởng bảo vệ nói hết câu, Vạn Hằng đã lấy tiền từ tay anh ta, nhét ngược vào túi anh ta: "Số tiền này là để anh em đi ăn cơm, coi như là lời xin lỗi của tôi hôm qua, không nhiều lắm, anh em thông cảm cho."

Phải nói rằng, Vạn Hằng rất biết co biết duỗi.

Sau một hồi nói chuyện, đội trưởng bảo vệ ngượng ngùng nhường đường cho cậu ta, không quên dặn dò: "Sau này làm việc gì cũng đừng nóng vội như vậy."

Vạn Hằng: "Vâng, một lần vấp ngã, một đời khôn ra, lần này em đã rút kinh nghiệm rồi, tuyệt đối sẽ không tái phạm."

Đội trưởng bảo vệ: "Vào đi."

Vạn Hằng: "Mấy anh cứ làm việc đi."

Qua được ải bảo vệ, vừa vào cửa, Vạn Hằng liền thay đổi sắc mặt, nụ cười khiêm tốn biến mất, cậu ta nghiến răng, vẻ mặt u ám.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1045: Mềm nắn rắn buông



Vạn Hằng đi trước, Tất Đạp xách theo túi lớn túi nhỏ chạy theo sau.

Đến thang máy, Tất Đạp nhỏ giọng nói: "Vạn thiếu gia, với thân phận của cậu, sao phải khúm núm trước mấy tên bảo vệ đó chứ?"

Vạn Hằng mặt không cảm xúc: "Phượng hoàng rụng lông không bằng gà."

Tất Đạp nói: "Cậu đây là khiêm tốn, tục ngữ có câu, lạc đà gầy còn to hơn ngựa."

Vạn Hằng liếc nhìn anh ta: "Cũng phải là lạc đà trước khi chết, lỡ như trước khi chết chỉ là con chim cút thì sao?"

Tất Đạp: "..."

Vạn Hằng đang tự giễu, Tất Đạp hiểu được.

Danh tiếng của Vạn Hằng trước đây trong giới quả thực quá tệ.

Bây giờ cậu ta rơi vào tình cảnh này, e rằng không ai đồng cảm, chỉ có những người vỗ tay reo mừng.

Hai người đang nói chuyện thì cửa thang máy "ting" một tiếng mở ra.

Vạn Hằng bước vào thang máy, Tất Đạp theo sát phía sau.

Đi thang máy đến tầng phòng tập nhảy của Sầm Hảo, Vạn Hằng hít sâu một hơi rồi bước ra, trên mặt lại nở nụ cười, đúng là thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.

Khi Vạn Hằng và Tất Đạp đến cửa phòng tập nhảy, Sầm Hảo đang hướng dẫn một vài học sinh tập uốn dẻo.

Vòng eo thon thả mềm mại, đẹp đến nghẹt thở.

Vạn Hằng nhìn thấy, sững người một giây, rồi hoàn hồn, gọi: "Chị dâu."

Tiếng "chị dâu" của Vạn Hằng đã thu hút sự chú ý của tất cả học sinh.

Mới gặp Vạn Hằng hôm qua trong tình huống đó, nên chẳng học sinh nào quên được cậu ta.

Không ít học sinh mặt mày tái mét khi nhìn thấy cậu ta.

Vạn Hằng thấy vậy, vội vàng cười nói: "Mọi người đừng hiểu lầm, hôm nay tôi đến để xin lỗi."

Nói rồi, cậu ta lại đẩy Tất Đạp đang xách túi lớn túi nhỏ về phía trước.

Tất Đạp hiểu ý, vội vàng giơ đồ trên tay lên: "Đừng hiểu lầm, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, đến xin lỗi, chúng tôi đến xin lỗi."

Tất Đạp giống như một cái máy nhắc lại.

Nhìn hai người diễn trò, Sầm Hảo đứng dậy, hơi nhíu mày, nhìn các học sinh: "Mọi người cứ tập luyện đi, lát nữa tôi quay lại kiểm tra."

Nói xong, Sầm Hảo xõa tóc dài đang búi lên, buộc lại, rồi bước đến chỗ Vạn Hằng: "Có gì thì ra ngoài nói."

Nói xong, Sầm Hảo đi ra ngoài trước.

Thấy Sầm Hảo đi, Vạn Hằng và Tất Đạp vội vàng đuổi theo.

Ra đến hành lang, Vạn Hằng cúi gập người 90 độ xin lỗi Sầm Hảo, sau đó nhận quà từ tay Tất Đạp, hai tay đưa cho cô: "Chị dâu, chuyện hôm qua là lỗi của em, chị đừng chấp nhất với em."

Nhìn thấy hành động của Vạn Hằng, Sầm Hảo nghi ngờ nhìn cậu ta: "Cậu Phó, ý cậu là sao?"

Vạn Hằng nói: "Anh hai và anh Tần đã dạy dỗ em rồi, chuyện hôm qua là em làm không đúng."

Sầm Hảo mỉm cười: "Lời xin lỗi tôi nhận, nhưng quà thì tôi không nhận đâu."

Vạn Hằng nói: "Chị dâu, đừng như vậy, chị không nhận quà của em, chẳng phải là chưa tha thứ cho em sao?"

Sầm Hảo mỉm cười: "Không, cậu Vạn đừng nghĩ nhiều, chủ yếu là tôi thấy những thứ này hợp với cậu hơn."

Vạn Hằng không hiểu, quay đầu nhìn những thứ trên tay Tất Đạp.

Không nhìn thì không biết, vừa nhìn thấy, Vạn Hằng liền không nhịn được cười.

Quả thực như Sầm Hảo nói, những món quà này hợp với cậu ta hơn là Sầm Hảo.

Ngoài những thứ dùng để thăm bệnh nhân, còn có cả thuốc bổ thận tráng dương.

Vạn Hằng dựa vào tâm lý vững vàng của mình để che giấu sự xấu hổ, quay đầu lại: "Chị dâu, đây là..."

Sầm Hảo: "Không sao, có lòng là được rồi, hôm qua cậu bắt cóc tôi, tôi cũng đâm cậu bị thương, coi như huề nhau."

Vạn Hằng nói: "Sau này em sẽ đi theo anh Hai và anh Tần, chị dâu…"

Vạn Hằng nói được một nửa, Sầm Hảo mỉm cười tiếp lời: "Không đánh không quen biết, sau này là người một nhà rồi."

Nghe Sầm Hảo nói vậy, Vạn Hằng cười gật đầu: "Vâng, sau này là người một nhà rồi."

Xin lỗi Sầm Hảo xong, Vạn Hằng rời đi tìm ông chủ của công ty công nghệ mà Châu Dị đã nói.

Ngồi trên xe, Tất Đạp nhìn Vạn Hằng qua gương chiếu hậu: "Cô Sầm Hảo đó nhìn thì dịu dàng, nhưng cũng ghê gớm thật, đúng là miệng nam mô bụng bồ dao găm."

Quần áo trên người Vạn Hằng đã mặc cả đêm, nhăn nhúm và bốc mùi, cậu ta đưa tay lên ngửi, nhíu mày: "Là phụ nữ của Tần Trữ, sao có thể là người đơn giản được?"

Nói xong, Vạn Hằng nói: "Đưa tôi đến trung tâm thương mại gần đây, tôi mua quần áo trước đã."

Tất Đạp: "Vâng."

Một lúc sau, Tất Đạp lái xe vào bãi đậu xe dưới tầng hầm một trung tâm thương mại. Đang định gọi Vạn Hằng xuống xe thì anh ta bỗng thấy một tia sáng lóe lên trong gương chiếu hậu. Cảnh giác, anh ta nói: "Vạn thiếu gia, hình như chúng ta bị theo dõi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1046: Bị chặn đường



Tất Đạp vừa dứt lời, ngay lập tức khóa cửa xe.

Vạn Hằng nghe vậy, nhíu mày, nhìn vào gương chiếu hậu.

Quả nhiên, có hai chiếc xe thương mại không biển số đang đậu cách đó không xa.

Xem ra, hai chiếc xe này đã theo dõi họ từ lâu, do họ bất cẩn nên không phát hiện ra.

"Vạn thiếu gia, bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Vạn Hằng mím môi: "Chờ xem sao."

Vạn Hằng nói xong, siết chặt tay đang đặt trên chiếc quần tây nhăn nhúm, nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu.

Trong gương chiếu hậu, hai người đàn ông bước xuống từ một trong hai chiếc xe, mỗi người cầm một ống thép, vừa đi vừa giấu ống thép ra sau lưng.

Hai người đi đến trước xe của Vạn Hằng, cúi người gõ cửa sổ ghế sau.

"Anh bạn, cho xin tí lửa."

Vạn Hằng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Nói là mượn lửa, nhưng không đến ghế lái mà lại đi thẳng đến ghế sau.

Đây là mượn lửa hay mượn mạng?

Vạn Hằng ngồi im trong xe không nói gì, cửa sổ xe lại bị gõ.

Lần này, người bên ngoài không còn giả vờ nữa, mà trực tiếp gọi tên Vạn Hằng: "Vạn thiếu gia, thay vì sợ hãi, cậu xuống xe đi cùng chúng tôi."

Vạn Hằng nghiến răng.

Người bên ngoài lại nói: "Cậu yên tâm, Vạn tổng sẽ không lấy mạng cậu, Vạn tổng chỉ lo cậu còn trẻ, chưa hiểu chuyện đời, bị kẻ xấu lừa gạt."

Vạn Hằng nghiến răng ken két.

Người bên ngoài nói hai câu, thấy Vạn Hằng vẫn không có phản ứng gì, liền quay sang nhìn người bên cạnh, hai người đồng thời rút ống thép giấu sau lưng ra đập vào cửa kính xe.

"Choang" hai tiếng, cửa kính xe bị đập vỡ.

Vạn Hằng run lên, nhìn Tất Đạp: "Tất Đạp, lái xe, xông ra ngoài!"

Tất Đạp nắm chặt vô lăng: "Vâng, Vạn thiếu gia."

Nói xong, Tất Đạp đánh mạnh tay lái, húc hai người đang gõ cửa sổ xe văng ra xa một mét.

Đồng bọn của họ thấy vậy, vội vàng khởi động xe định lao lên chặn đường.

Tất Đạp đạp mạnh ga, vừa lao đi vừa nhắc nhở Vạn Hằng: "Vạn thiếu gia, cậu ngồi cho chắc."

Vạn Hằng: "Giờ này rồi, ngồi chắc hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, sống sót mới là quan trọng nhất."

Tất Đạp: "Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cậu xảy ra chuyện."

Tất Đạp tuy đánh nhau không giỏi, nhưng lái xe thì rất cừ.

Bãi đậu xe vốn dĩ đã có rất nhiều xe, lại còn có xe ra vào, lại phải né tránh hai chiếc xe đang đuổi theo phía sau, muốn chạy nhanh là điều gần như không thể.

Nhưng Tất Đạp lại tìm được đường thoát trong tình huống này.

Tất Đạp rẽ trái rẽ phải, cố tình dẫn hai chiếc xe kia đến trước những chiếc xe mới vào.

Mấy chiếc xe vừa mới vào bãi đậu xe không hiểu chuyện gì, thấy họ như vậy, cứ tưởng là đang đua xe, liền hạ cửa kính xe xuống chửi bới.

"Mẹ kiếp, bị điên à, đua xe ở chỗ này hả?"

"Muốn chết thì đừng lôi chúng tôi theo, bảo vệ đâu?!"

Mấy câu chửi thề vừa dứt, một ống thép từ trong xe thương mại phía sau thò ra, đập thẳng vào nóc xe của họ.

Người tài xế đang chửi hăng say, thấy vậy liền trừng mắt, run rẩy không dám nói gì nữa.

Mấy chủ xe phía sau thấy vậy, vội vàng kéo cửa kính xe lên, im thin thít.

Sau khi lái xe ra khỏi bãi đậu xe, Tất Đạp quay sang nhìn Vạn Hằng: "Vạn thiếu gia, lúc này cậu có nên liên lạc với Châu tổng hoặc luật sư Tần không?"

Vạn Hằng từ nhỏ đã được nuông chiều, luôn là cậu ta bắt nạt người khác, chưa bao giờ bị người khác bắt nạt như vậy, nhất thời cậu ta sợ hãi đến mức quên cả suy nghĩ.

Tất Đạp vừa dứt lời, Vạn Hằng bừng tỉnh: "Đúng, gọi, gọi điện thoại."

Vạn Hằng nói rồi, lấy điện thoại ra gọi cho Châu Dị.

Chuông reo vài tiếng, Châu Dị nghe máy: "Alo."

Vạn Hằng: "Anh, anh hai, em bị người ta chặn đường giữa đường."

Châu Dị nhướng mày: "Giữa ban ngày ban mặt mà bị người ta chặn đường?"

Vạn Hằng đáp: "Vâng, Vạn, Vạn Tiêu tên điên đó, sai người ám sát em giữa ban ngày ban mặt."

Nghe thấy giọng điệu lo lắng của Vạn Hằng, Châu Dị không nói nhảm nữa: "Vị trí."

Vạn Hằng nói: "Bọn, bọn em đang ở phía bắc thành phố."

Châu Dị nói: "Đi tìm Nhiếp Chiêu."

Vạn Hằng ngẩn người: "Ai cơ?"

Châu Dị: "Nhiếp Chiêu, vị trí của cậu bây giờ gần anh ta nhất, cậu đi tìm anh ta, nói với anh ta, tôi bảo anh ta bảo vệ cậu."

Vạn Hằng đáp: "Vâng."

Cúp máy, Vạn Hằng nghiêng người về phía trước, một tay đặt lên ghế lái, hít sâu một hơi, nói: "Tất Đạp, đến, đến biệt thự của Nhiếp Chiêu."

Danh tiếng của Nhiếp Chiêu, cả hai đều đã từng nghe nói đến.

Tuy cũng có thể coi là nhân tài trẻ tuổi, nhưng anh ta nổi tiếng là người hành động tàn độc, khét tiếng.

Thông thường, không ai muốn dính líu đến anh ta.

Tất Đạp: "Vạn thiếu gia, Nhiếp Chiêu này... có đáng tin không?"

Vạn Hằng nắm chặt lưng ghế: "Không biết, chết đuối vớ được cọc mục."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1047: Bảo vệ



Trong tình huống này, cậu ta không còn lựa chọn nào khác.

Chỉ có thể chọn tin tưởng Châu Dị.

Cho dù Châu Dị đưa cho cậu ta một con đường chết, cậu ta cũng chỉ có thể dò dẫm bước đi trên con đường đó.

Khi Vạn Hằng đến biệt thự của Nhiếp Chiêu, Nhiếp Chiêu vừa mới lên từ bể bơi.

Anh c** tr*n, mặc một chiếc quần bơi màu đen.

Quản gia tiến lên đưa cho anh ta một chiếc khăn tắm.

Nhiếp Chiêu nhận lấy, vừa lau tóc ướt vừa thờ ơ đánh giá Vạn Hằng trước mặt: "Cậu nói ai bảo cậu đến?"

Vạn Hằng lắp bắp: "Châu, Châu Dị."

Nhiếp Chiêu cười khẩy: "Bảo tôi bảo vệ cậu?"

Vạn Hằng: "Vâng, vâng."

Nhiếp Chiêu liếc mắt ra ngoài, lười biếng hỏi: "Cậu đắc tội với ai?"

Vạn Hằng nói: "Vạn, Vạn Tiêu."

Nhiếp Chiêu đến Bạch Thành cũng được một thời gian, nhưng anh ta vẫn chưa nắm rõ được các mối quan hệ phức tạp ở đây.

Nghe Vạn Hằng nói vậy, Nhiếp Chiêu nhướng mày: "Vừa nãy cậu nói cậu tên gì nhỉ?"

Vạn Hằng trả lời: "Vạn Hằng."

Nhiếp Chiêu: "Tôi nhớ hai người là anh em mà?"

Dù anh ta không nắm rõ các mối quan hệ ở thành phố Bạch, nhưng chuyện này thì anh ta vẫn biết.

Vạn Hằng mặt đỏ bừng: "Đúng, chúng tôi là anh em, nhưng đã, đã trở mặt thành thù."

Vạn Hằng nói xong, Nhiếp Chiêu cười khẩy một tiếng, ánh mắt đầy vẻ khinh thường và coi rẻ: "Tôi thấy điểm yếu nhất của Bạch Thành các người không phải là quan hệ lợi ích hợp tác, mà là tình nghĩa anh em."

Vạn Hằng: "..."

Hỏi xong Vạn Hằng, Nhiếp Chiêu cũng không vội, anh ta ra hiệu cho quản gia đưa cậu ta xuống, còn mình thì cầm điện thoại lên gọi cho Châu Dị.

Điện thoại vừa kết nối, Nhiếp Chiêu cười nói: "Sáng sớm mà cậu đã đẩy một rắc rối lớn đến cho tôi à?"

Châu Dị trêu chọc: "Tỉnh ngủ chưa?"

Nhiếp Chiêu: "Tỉnh rồi, giật cả mình, cả người lẫn tâm hồn đều tỉnh táo hẳn lên."

Châu Dị cười khẩy, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn: "Giúp tôi một việc, bảo vệ người này."

Nhiếp Chiêu cười hỏi: "Cậu lại bày trò gì vậy? Chuyện nhà người ta, cậu xen vào làm gì?"

Châu Dị nói: "Không còn cách nào khác, bây giờ tôi sắp làm bố rồi, đương nhiên phải tính toán xa hơn."

Châu Dị không nói rõ, Nhiếp Chiêu cũng không hỏi thêm, chỉ cười nói: "Cậu đang ám chỉ ai vậy?"

Châu Dị: "Vẫn chưa có ý định yêu đương à?"

Nhiếp Chiêu: "Cậu đã bước vào nấm mồ hôn nhân rồi thì phải kéo người khác chôn cùng cậu à?"

Châu Dị khẽ cười: "Chôn cùng tôi không tốt sao? Vẫn hơn là phơi xác nơi hoang dã."

Một thiên đường tình yêu tốt đẹp.

Qua lời nói của hai người, nó bỗng trở nên rùng rợn.

Cúp máy, Nhiếp Chiêu đang định ra phòng khách thì quản gia đến báo: "Nhiếp tổng, có người nói muốn gặp ngài."

Nhiếp Chiêu ném điện thoại cho quản gia: "Ai vậy?"

Quản gia bắt lấy điện thoại, cung kính đáp: "Nói là người nhà họ Vạn."

Nhiếp Chiêu: "Vạn Hằng vừa nãy đâu?"

Quản gia: "Tôi đã cho người đưa cậu ta đến nhà phụ nghỉ ngơi."

Nhiếp Chiêu nghe vậy, nhìn quản gia, nhướng mày cười: "Bây giờ chú làm việc ngày càng tinh ý rồi đấy."

Quản gia không dám nhận công: "Là do cậu dạy dỗ tốt."

Nụ cười trên mặt Nhiếp Chiêu biến mất: "Bảo mấy người muốn gặp tôi ra phòng khách."

Quản gia: "Vâng."

Nhiếp Chiêu nói xong, đi qua con đường lát đá cuội, về phòng ngủ thay đồ.

Lúc xuống lầu, quản gia đã đưa hai người trông giống bảo vệ đến phòng khách.

Nhiếp Chiêu liếc nhìn họ, rồi đi đến sofa ngồi xuống, lười biếng nói: "Chú Lý, cho cháu bát canh sâm."

Quản gia: "Vâng."

Quản gia nói xong, đi vào bếp lấy một bát canh sâm ra, cúi người đưa cho Nhiếp Chiêu.

Nhiếp Chiêu nhận lấy, dùng thìa khuấy hai cái, uống vài ngụm, rồi ngẩng đầu lên, chậm rãi hỏi hai người đang đứng giữa phòng khách: "Nói đi, tìm tôi có việc gì?"

Một trong hai bảo vệ lên tiếng: "Nhiếp tổng, chúng tôi là người của Vạn tổng - Vạn Tiêu, chúng tôi đến tìm ngài là muốn anh giao người."

Nhiếp Chiêu cười khẩy: "Muốn tôi giao người?"

Đối phương thấy nụ cười hung ác của Nhiếp Chiêu, vội vàng sửa lời: "Nhiếp tổng, ngài đừng hiểu lầm, tôi diễn đạt không rõ ràng, là, là người đó chạy đến nhà anh, hy vọng, hy vọng anh…"

Dưới áp lực của Nhiếp Chiêu, tên bảo vệ lắp bắp, không nói nên lời.

Nhiếp Chiêu "rầm" một tiếng đặt bát xuống bàn trà, cười lạnh cắt ngang: "Không cần nói vòng vo, nói thẳng muốn tôi giao ai ra đây."

Lưng tên bảo vệ ướt đẫm mồ hôi: "Vạn Hằng."

Nhiếp Chiêu: "Ai?"

Bảo vệ: "Vạn Hằng, cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi, vì gây chuyện nên đã bỏ trốn, Vạn tổng muốn…"

Tên bảo vệ cố gắng giải thích, muốn nói cho rõ ràng, nhưng vừa nói được hai câu đã bị Nhiếp Chiêu cắt ngang: "Tôi không quen, cũng chưa từng gặp người cậu nói."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1048: Nhận người thân ngay tại chỗ



Nếu "nói dối trắng trợn" là một từ mang nghĩa tích cực.

Thì Nhiếp Chiêu chắc chắn là hình mẫu điển hình được mọi người ca tụng.

Nhiếp Chiêu vừa dứt lời, hai tên bảo vệ đứng đối diện liền giật khóe miệng.

Nhiếp Chiêu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn hai người: "Sao vậy? Không hiểu lời tôi nói à?"

Tên bảo vệ nói chuyện với anh ta nhíu mày: "Nhiếp tổng, anh làm vậy khiến chúng tôi khó ăn nói với Vạn tổng."

Nhiếp Chiêu: "Các anh có ăn nói được với Vạn tổng của các anh hay không thì liên quan gì đến tôi?"

Bảo vệ: "Nhiếp tổng, chúng tôi tận mắt nhìn thấy Vạn thiếu gia đi vào."

Nhiếp Chiêu thản nhiên chế nhạo: "Thì sao? Tôi nói người không ở chỗ tôi thì chính là không ở chỗ tôi."

Nhà họ Vạn ở thành phố Bạch gần như có thể sánh ngang với ba nhà Châu, Tần, Bùi.

Theo truyền thống tốt đẹp từ xưa đến nay của Trung Quốc: Đánh chó phải ngó mặt chủ.

Vì vậy, bảo vệ nhà họ Vạn ra ngoài cơ bản đều vênh váo hống hách.

Ngày thường, họ không coi trọng những gia tộc nhỏ hơn ở thành phố Bạch, huống hồ là Nhiếp Chiêu, một người đến từ nơi khác.

Thấy Nhiếp Chiêu không nể mặt, ánh mắt tên bảo vệ lóe lên vẻ hung ác, như muốn trở mặt với anh ta.

"Nhiếp tổng, anh đến Bạch Thành chưa lâu, tôi thấy anh vẫn chưa hiểu rõ về các mối quan hệ ở đây."

"Đắc tội với Vạn tổng chúng tôi, không có lợi gì cho anh đâu."

"Hôm nay anh nể mặt Vạn tổng chúng tôi, giao Vạn Hằng ra, Vạn tổng nhất định sẽ ghi nhớ ân tình này."

Tên bảo vệ vừa dứt lời, Nhiếp Chiêu liền nhìn anh ta cười khẩy một tiếng, ra hiệu cho quản gia.

Quản gia hiểu ý, xoay người đi ra ngoài.

Một lúc sau, quản gia dẫn Vạn Hằng và Tất Đạp từ ngoài đi vào.

Nhìn thấy Vạn Hằng, tên bảo vệ lộ ra vẻ chế giễu, tưởng rằng Nhiếp Chiêu đã nghe lời anh ta vừa nói, sợ thế lực của Vạn Tiêu, anh ta cười nói: "Nhiếp tổng là người biết điều."

Nói xong, tên bảo vệ xoay người đi về phía Vạn Hằng.

Nhưng chưa kịp đến gần Vạn Hằng, anh ta đã bị người quản gia trông bề ngoài bình thường, giản dị đá bay ra ngoài.

Tên bảo vệ bị đá văng ra hơn một mét, sau khi ngã xuống đất, anh ta ngẩng đầu nhìn người quản gia vừa ra tay với mình với vẻ mặt không thể tin nổi.

Quản gia đứng thẳng người, vẫn giữ vẻ ngoài khiêm tốn: "Xin lỗi."

Tên bảo vệ tức giận đứng dậy, chỉ thẳng vào Nhiếp Chiêu: "Nhiếp tổng, ý anh là sao?"

Nhiếp Chiêu nhướng mắt: "Người tôi đã mang đến rồi, có đưa đi được hay không là tùy vào bản lĩnh của các anh."

Tên bảo vệ nghe vậy, hiểu ra Nhiếp Chiêu hoàn toàn không có ý định thả người, anh ta quay sang nhìn đồng bọn, hai người đồng thời tấn công quản gia.

Người quản gia này ít nhất cũng đã ngoài bốn mươi, mặc một bộ trang phục Trung Sơn chỉnh tề, trông rất khiêm tốn, kín đáo.

Không ai ngờ rằng khả năng chiến đấu của ông ta lại không hề thua kém hai người đã được huấn luyện chuyên nghiệp.

Sau vài hiệp, hai tên bảo vệ đã rơi vào thế yếu.

"Nhiếp tổng, anh muốn làm kẻ thù với Vạn tổng chúng tôi sao?"

Nhiếp Chiêu diễn xuất khoa trương: "Có sao?"

Bảo vệ: "Nhiếp Chiêu, chuyện của Vạn thiếu gia và Vạn tổng chúng tôi là chuyện nội bộ của nhà họ Vạn, anh là người ngoài xen vào chuyện nhà người ta, có phải không thích hợp không? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này anh còn chỗ đứng nào trong giới ở Bạch Thành nữa?"

Nhiếp Chiêu cười nhạo: "Ai nói tôi muốn có chỗ đứng ở thành phố Bạch?"

Nói xong, Nhiếp Chiêu đứng dậy, đi đến trước mặt tên bảo vệ.

Tên bảo vệ nhìn Nhiếp Chiêu, cảm thấy trong lòng bất an.

Chưa kịp để anh ta phản ứng, Nhiếp Chiêu đã ra tay.

Nhiếp Chiêu đánh nhau chưa bao giờ quang minh chính đại, chiêu nào cũng hiểm độc.

Chỉ sau vài chiêu, tên bảo vệ đã ngã xuống đất, máu me bê bết.

Nhiếp Chiêu cười lạnh, cúi người xuống, bóp cằm anh ta, lắc lư: "Vạn Tiêu dạy dỗ ra loại ngu ngốc như anh à?"

Tên bảo vệ nhìn Nhiếp Chiêu với vẻ mặt sợ hãi.

Nhiếp Chiêu: "Về nói với Vạn Tiêu, tôi bảo vệ Vạn Hằng rồi, nếu anh ta muốn đối đầu với tôi thì cứ việc đến, tôi đang rảnh rỗi, coi như là giải khuây vậy."

Dưới ánh mắt của Nhiếp Chiêu, tên bảo vệ hít một hơi lạnh, không dám trả lời.

Nhiếp Chiêu cười khẩy một tiếng, đứng dậy, chỉnh lại quần áo: "Tiễn khách!"

Nhiếp Chiêu vừa dứt lời, quản gia liền làm động tác "mời" với hai tên bảo vệ.

Tên bảo vệ không bị thương nặng vội vàng đỡ đồng bọn dậy, vội vã rời đi, khi đến cửa, hai người còn chạy chậm.

Nhìn theo hai người rời đi, quản gia tiến lên đưa cho Nhiếp Chiêu một chiếc khăn sạch để lau tay.

Nhiếp Chiêu nhận lấy, lau hai cái rồi ném lại cho quản gia: "Đừng nói chuyện hôm nay cho mẹ tôi biết."

Quản gia: "Cậu yên tâm."

Dứt lời với quản gia, Nhiếp Chiêu liếc nhìn Vạn Hằng đang run rẩy sợ hãi bên cạnh: "Gan dạ cũng chỉ đến mức này thôi sao, cháu tôi bảo vệ cậu làm gì?"

Vạn Hằng biết mối quan hệ giữa Nhiếp Chiêu và Châu Dị.

Cậu ta hiểu "cháu trai" mà Nhiếp Chiêu nói là chỉ Châu Dị.

Vạn Hằng hít sâu một hơi, biết co biết duỗi: "Chuyện hôm nay, cảm ơn chú."

Nhiếp Chiêu nghe vậy, nhướng mày: "Tốt, lễ phép đấy."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1049: Thử đàm phán



Nhiếp Chiêu vừa dứt lời, Vạn Hằng liền nở nụ cười.

Nhiếp Chiêu liếc nhìn cậu ta, nụ cười trên mặt cậu ta còn khó coi hơn cả khóc.

Nhiếp Chiêu cười khẩy: "Sợ tôi à?"

Vạn Hằng gật đầu, rồi lại lắc đầu mạnh: "Không ạ."

Nhiếp Chiêu: "Không sợ mà run cái gì?"

Vạn Hằng siết chặt tay, buột miệng nói dối: "Tôi, tôi không phải sợ chú, mà là, là bị khí thế của chú làm cho choáng ngợp, chú, chú không biết, chú thật sự rất có sức hút."

Nhiếp Chiêu nghe vậy lại nhướng mày: "??"

Nhiếp Chiêu sống đến từng này tuổi, không phải chưa từng được người khác nịnh nọt, nhưng Vạn Hằng là người duy nhất có thể nói những lời nịnh nọt khiến anh ta nổi da gà.

Vạn Hằng nói xong, thấy Nhiếp Chiêu không nói gì, cậu ta cũng không dám đoán mò suy nghĩ của anh ta, chỉ cười trừ, ngoan ngoãn cúi đầu.

Vài giây sau, khi Vạn Hằng cảm thấy nụ cười trên mặt mình sắp cứng đờ lại, Nhiếp Chiêu khẽ cười khẩy một tiếng: "Cũng không đến nỗi vô dụng."

Vạn Hằng mím môi, không biết lời này của Nhiếp Chiêu là khen hay chê.

Nhiếp Chiêu: "Lát nữa cậu đi đâu?"

Vạn Hằng nói: "Đi, đi bàn một dự án."

Nhiếp Chiêu nghe vậy, cũng không hỏi cậu ta đi bàn dự án gì, chỉ giơ tay lên nói với quản gia bên cạnh: "Cử hai người đi cùng cậu ta."

Quản gia: "Vâng."

Mười mấy phút sau, Vạn Hằng rời khỏi biệt thự của Nhiếp Chiêu.

Đổi xe, người do Nhiếp Chiêu cử đến làm tài xế.

Vạn Hằng và Tất Đạp ngồi ở ghế sau, Tất Đạp toát mồ hôi hột, nhỏ giọng nói: "Vạn thiếu gia, cậu có cảm thấy chúng ta bị bắt cóc không?"

Vạn Hằng không dám thở mạnh, không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt giao tiếp với anh ta: Cậu nghĩ sao??

Tất Đạp: "Bây giờ tôi hơi sợ."

Vạn Hằng thu hồi ánh mắt, lau mồ hôi tay vào quần, thầm nghĩ: Cậu sợ, cậu nghĩ tôi không sợ à?

Trải qua chuyện này, Vạn Hằng cũng không còn tâm trạng mua sắm nữa.

Lôi thôi lếch thếch cũng được, giữ được mạng là tốt rồi.

Dù sao thì một sinh viên mới ra trường chắc cũng chưa học được cái kiểu "trọng áo không trọng người".

Khi xe đến công ty công nghệ mà Châu Dị đã nói, Vạn Hằng vừa xuống xe, nhìn thấy tấm biển công ty trước mặt, cậu ta suýt nữa thì ngã ngửa.

Nói là công ty, nhưng thực chất chỉ là một căn nhà mặt tiền ven đường.

Nhìn từ bên ngoài, tổng cộng ba tầng, diện tích không lớn, trang trí... quê mùa.

Vạn Hằng bước xuống xe, chỉnh lại cổ áo nhăn nhúm, không vội vào trong mà đi đến ghế lái, lấy bao thuốc ra đưa cho người của Nhiếp Chiêu hai điếu.

"Làm phiền hai anh đợi tôi một lát."

Bảo vệ lái xe không nhận thuốc, chỉ lạnh lùng gật đầu.

Thấy đối phương không nhận thuốc, Vạn Hằng cũng không ép buộc, cười với anh ta, cất thuốc vào bao.

Làm nghề bảo vệ, Vạn Hằng hiểu, phải đặc biệt cẩn thận với những thứ ăn uống, đề phòng bị người ta bỏ thuốc.

Nhận đồ của cậu là tin tưởng, không nhận đồ của cậu là quy tắc.

Vạn Hằng không hề bận tâm đến chuyện này, quay đầu gọi Tất Đạp đi vào.

Tất Đạp thấy vậy, vội vàng bước lên, nhỏ giọng nói: "Vạn thiếu gia, họ sẽ đợi chúng ta sao?"

Vạn Hằng khoác tay lên cổ Tất Đạp, không trả lời câu hỏi của anh ta: "Lát nữa vào trong, cậu phải thể hiện phong độ của một quản lý quán bar, hiểu không?"

Nói xong, Vạn Hằng bóp mạnh vào gáy Tất Đạp.

Tất Đạp giật mình, gật đầu lia lịa: "Hiểu rồi."

Vạn Hằng lại nói: "Còn nữa, nhớ phải tâng bốc tôi, tâng bốc, hiểu chứ?"

Tất Đạp: "Hiểu."

Tất Đạp làm việc ở quán bar nhiều năm như vậy, chuyện khác không biết, nhưng nịnh nọt người khác thì anh ta rất giỏi.

Dặn dò xong, Vạn Hằng buông tay, ưỡn ngực đi vào.

Công ty công nghệ này không chỉ mặt tiền nhỏ, mà bên trong cũng "giản dị" đến đáng thương.

Không cần phải tìm hiểu kỹ, liếc mắt một cái là thấy hết.

Đúng lúc Vạn Hằng đang tự hỏi liệu mình có đến nhầm chỗ hay không thì một người đàn ông đầu tóc rối bù từ trong đi ra, đặt một thùng mì tôm lên quầy lễ tân, khàn giọng nói: "Cho nước sôi, rồi mua cho tôi một cây xúc xích và hai quả trứng luộc."

Cô gái lễ tân thành thạo nhận lấy: "Vâng, Lữ tổng."

Nghe thấy cách gọi của lễ tân, Vạn Hằng sững người một giây, vươn tay về phía người đàn ông: "Xin chào, anh là Lữ Bân, Lữ tổng đúng không?"

Tóc tai người đàn ông rối bù, râu quai nón lởm chởm, rõ ràng là vừa thức cả đêm.

Người đàn ông nghi ngờ nhìn cậu ta: "Anh là ai?"

Vạn Hằng mỉm cười tự giới thiệu: "Vạn Hằng, người của Vạn thị, nhân vật nhỏ bé, không đáng nhắc đến."

Vạn Hằng nói xong, người đàn ông nhìn cậu ta, "ừm" một tiếng, qua loa bắt tay cậu ta: "Tôi còn có việc, nếu anh không có việc gì quan trọng thì hẹn gặp lại sau."

Nói xong, người đàn ông đưa tay vuốt mái tóc bóng dầu của mình, xoay người định đi vào trong.

Vạn Hằng thấy vậy, vội vàng bước lên chặn đường anh ta: "Lữ tổng, hôm nay tôi đến đây chủ yếu là muốn nói chuyện với anh về việc gọi vốn cho công ty của anh."

Người đàn ông nghe vậy liền dừng lại: "Chỉ mình anh?"
 
Back
Top Bottom