Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1050: Liều một phen



Đúng là sinh viên.

Nói chuyện rất thẳng thắn.

Câu nói không chỉ khiến Vạn Hằng ngại ngùng mà chính anh ta cũng bối rối.

"Xin lỗi, tôi không có ý đó..."

Người đàn ông vội vàng xin lỗi.

May mà Vạn Hằng mặt dày, tâm lý cũng vững vàng: "Không sao, không sao, tôi hiểu mà."

Lữ Bân tiếp tục giải thích: "Những người đến nói chuyện gọi vốn với tôi trước đây, về cơ bản đều đã soạn sẵn hợp đồng, hơn nữa tuổi tác ít nhất cũng phải trên bốn mươi..."

Không chỉ vậy, mỗi lần những người này đến đều có người đi theo hộ tống.

Người ăn mặc lôi thôi như anh ta, chỉ dẫn theo một người bên cạnh, Vạn Hằng là người đầu tiên.

Lữ Bân nói xong, vẻ mặt từ ngại ngùng chuyển sang lúng túng.

So với Lữ Bân, Vạn Hằng vẫn giữ được bình tĩnh: "Bình thường thôi, những người anh nói đều là trưởng phòng của công ty, hơn nữa đều là những người có kinh nghiệm, nói trắng ra là họ đến đây với số liệu đã được chuẩn bị sẵn, đại diện cho công ty."

Lữ Bân buột miệng: "Anh không phải à?"

Vẻ mặt Vạn Hằng không hề thay đổi: "Tôi thật sự không phải, nói thật với anh, tôi đến đây vì bản thân mình."

Vạn Hằng nói một cách thần bí, Lữ Bân nhìn cậu ta thêm vài lần, bị cậu ta khơi dậy hứng thú: "Ý anhlà sao?"

Vạn Hằng: "Không biết Lữ tổng có thời gian không, chúng ta vào trong nói chuyện?"

Lữ Bân cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Nửa tiếng được không?"

Nói rồi, Lữ Bân nói với vẻ mặt không được tự nhiên: "Nhiều hơn thì tôi không có, gần đây chúng tôi đang làm một dự án, thời gian hơi gấp."

Vạn Hằng đáp: "Được, nửa tiếng là đủ rồi."

Nửa tiếng mà Lữ Bân nói bao gồm cả thời gian ăn cơm.

Hai người vừa vào văn phòng, lễ tân đã bưng mì tôm vào.

Mì bò chua cay, ngửi mùi rất k.ích thích, bên trong còn có thêm xúc xích và trứng luộc theo yêu cầu của anh ta.

Lữ Bân không hề khách sáo, đứng dậy tự mình rót nước cho Vạn Hằng và Tất Đạp, sau đó ngồi xuống bàn làm việc, vừa ăn mì vừa nói: "Làm hai vị chê cười rồi, hai vị cứ nói, tôi vừa ăn vừa nghe."

Vạn Hằng: "..."

Tất Đạp: "..."

Câu nói "thời gian là vàng bạc", trước đây Vạn Hằng chỉ đọc trong sách vở.

Hôm nay cuối cùng cũng được chứng kiến tận mắt.

Vạn Hằng dừng lại một giây, ho nhẹ hai tiếng, rồi nói: "Lữ tổng, chắc anh cũng đã từng nghe nói đến Vạn thị, bây giờ anh trai tôi, Vạn Tiêu, đang nắm quyền, nói thật với anh, tôi muốn hợp tác với anh, chống lại anh trai tôi."

Lữ Bân nghe vậy ngẩng đầu lên: "Hửm?"

Vạn Hằng tiến lên hai bước, ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc của Lữ Bân, nghiêm túc nói: "Lữ tổng có thể chưa từng nghe nói đến tôi, nhưng anh chỉ cần hỏi thăm người khác là biết, danh tiếng của tôi trong giới không tốt, mọi người đều nói tôi là đồ vô dụng."

Lữ Bân: "??"

Vạn Hằng: "Anh đừng sợ, danh tiếng chỉ là danh tiếng, nhưng thực tế không phải vậy."

Lữ Bân: "..."

Tất Đạp đang ngồi trên sofa phía sau Vạn Hằng: "..."

Người khác: Im lặng là cây cầu Cambridge đêm nay.

Lữ Bân: Im lặng là con chiên chờ bị thịt.

Nghe Vạn Hằng nói đến đây, Lữ Bân rút hai tờ khăn giấy từ hộp khăn giấy bên cạnh, chỉnh lại tư thế ngồi: "Vạn... tổng đúng không?"

Vạn Hằng mỉm cười: "Gọi tôi là Vạn Hằng cũng được."

Lữ Bân nhếch mép: "Vẫn là gọi Vạn tổng đi, Vạn tổng, tôi cũng nói thẳng với anh, tất cả nhân viên trong công ty này, bao gồm cả hai cô lễ tân, đều là bạn học cũ của tôi, anh bảo tôi dẫn theo đám bạn học cũ này tham gia vào cuộc đấu đá nội bộ trong gia đình anh, đừng nói là hiện tại thực lực của anh còn yếu, cho dù thực lực của anh có mạnh đến đâu, tôi cũng phải cân nhắc kỹ càng."

Lữ Bân là người thẳng thắn, không vòng vo với Vạn Hằng, cũng không nói những lời nịnh nọt sáo rỗng.

Lữ Bân vừa dứt lời, Vạn Hằng khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: "Vậy anh cam tâm nhìn đám bạn học cũ này cùng anh chôn vùi tuổi trẻ ở cái nơi nhỏ bé này sao? Đây mà gọi là tòa nhà văn phòng à?"

Mặt Lữ Bân đỏ bừng: "Đợi sau khi gọi vốn thành công thì sẽ tốt hơn."

Vạn Hằng: "Anh chắc chắn sau khi gọi vốn thành công thì sẽ tốt hơn sao? Anh chỉ là một sinh viên mới ra trường, những người cầm số liệu chính xác đến tìm anh đều là những kẻ cáo già, anh chắc chắn sau này anh sẽ sống tốt hơn bây giờ sao?"

Lữ Bân siết chặt tay, không nói gì.

Phải nói rằng, câu nói cuối cùng của Vạn Hằng đã đâm trúng tim đen của Lữ Bân.

Lý do anh ta gọi vốn mãi mà không thành công chính là vì điều này.

Không ít công ty lớn đến tìm anh ta, nhưng ai cũng muốn có quyền quyết định.

Vạn Hằng nói xong, thấy Lữ Bân không nói gì, cậu ta đẩy cốc cà phê trên bàn về phía anh ta: "Cá và tay gấu không thể nào có cả hai được, muốn tự mình tạo dựng sự nghiệp, trước tiên anh phải liều một phen."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1051: Hữu danh vô thực



Thái độ đàm phán của Vạn Hằng rất vừa phải.

Không cao cũng không thấp.

Vừa không có ý chèn ép một sinh viên đại học như Lữ Bân, cũng không tỏ ra cầu xin anh ta.

Sự hợp tác của hai người giống như một cuộc hợp tác đôi bên cùng có lợi.

Nhìn cốc cà phê được đẩy đến trước mặt, Lữ Bân hít sâu một hơi, cầm lên nhấp một ngụm: "Nếu, tôi nói là nếu, anh thua trong cuộc chiến này thì sao?"

Vạn Hằng khẽ cười: "Cho dù tôi có thua, hợp đồng đã được ký kết rõ ràng, dự án của các anh vẫn có lãi, Vạn Tiêu không phải kẻ ngốc, sẽ không trở mặt với anh."

Lữ Bân trầm ngâm suy nghĩ.

Thấy Lữ Bân không nói gì nữa, Vạn Hằng cũng không thúc giục.

Anh đứng dậy đi đến bàn trà, cầm cốc nước mà anh ta vừa rót lên nhấp một ngụm.

Lữ Bân ngẩng đầu nhìn anh ta, thấy anh ta bình tĩnh, tự tin, trong lòng đã có tính toán: "Vạn tổng, tôi có thể hỏi thêm một câu được không? Nhìn anh không giống người bất tài vô dụng, tại sao danh tiếng lại kém như vậy?"

Vạn Hằng cầm cốc nước, quay đầu lại, cười như không cười: "Lời khen tiếng chê không nên nghe theo, đúng sai cuối cùng tự có phân minh."

Lữ Bân: "..."

Ra khỏi công ty công nghệ của Lữ Bân, Vạn Hằng đứng trên bậc thang chào tạm biệt anh ta.

Lữ Bân bắt tay cậu ta: "Tối nay gặp lại."

Vạn Hằng: "Tối nay gặp lại."

Lên xe, Vạn Hằng gật đầu chào tạm biệt Lữ Bân qua cửa kính xe.

Đợi xe đi khuất, Vạn Hằng mới thả lỏng người, như quả cà tím bị sương giá, thở phào nhẹ nhõm: "Phù..."

Tất Đạp: "Vạn thiếu gia, anh vừa rồi thật sự là..."

Tất Đạp nói rồi giơ ngón tay cái với Vạn Hằng.

Vạn Hằng nãy giờ vẫn phải gồng mình, lúc này thả lỏng, đưa tay cởi cúc áo: "Sợ chết tôi rồi."

Tất Đạp thấy vậy liền trêu chọc: "Anh mà cũng sợ à?"

Vạn Hằng dựa lưng vào ghế, nuốt nước bọt: "Sao lại không sợ? Cậu nghĩ xem có bao giờ tôi làm chuyện như vậy chưa? Nói thật, may mà cậu nhóc đó là sinh viên mới ra trường, nếu cậu ta đã lăn lộn trong xã hội hai ba năm, tôi..."

Vạn Hằng nói được một nửa thì bị bảo vệ trên ghế lái cắt ngang: "Vạn thiếu gia, tiếp theo chúng tôi đưa anh đi đâu?"

Vạn Hằng nghe vậy liền nghẹn lời, tinh thần vừa mới thả lỏng lại căng thẳng trở lại.

Suýt nữa thì quên trên xe còn có người của Nhiếp Chiêu.

Vạn Hằng mím môi, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.

Bây giờ không thể về nhà họ Vạn, về biệt thự của mình e rằng cũng không an toàn.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Vạn Hằng đáp: "Đến Thủy Thiên Hoa Phủ, đến, đến chỗ anh hai tôi."

Vạn Hằng gọi "anh hai tôi" một cách rất thân thiết.

Bảo vệ phía trước mặt không đổi sắc: "Vâng."

Bên kia, sau khi nhận được lời xin lỗi của Vạn Hằng, Sầm Hảo lập tức gọi điện cho Tần Trữ.

Tần Trữ đang gặp khách hàng, khi nghe máy, anh cố tình hạ giọng: "Có chuyện gì sao?"

Sầm Hảo nghe vậy liền dừng lại, nhỏ giọng hỏi: "Anh đang có khách hàng à?"

Tần Trữ: "Ừ."

Sầm Hảo: "Vậy lát nữa nói sau, không có gì gấp."

Nói xong, không đợi Tần Trữ trả lời, cô liền cúp máy.

Cúp máy xong, Sầm Hảo quay lại phòng tập nhảy tiếp tục bài học.

Vài học sinh bạo dạn tiến lên hỏi cô: "Cô Sầm, người đàn ông vừa nãy lại đến gây sự à?"

Sầm Hảo mỉm cười lắc đầu: "Không phải, anh ta đến xin lỗi."

Học sinh: "Thật sao? Nhưng em thấy anh ta trông hung dữ lắm!"

Sầm Hảo mỉm cười, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ: "Đó là ấn tượng chủ quan của em thôi."

Học sinh gật đầu: "Đúng là vậy, em vẫn còn nhớ anh ta hôm qua trông như thế nào, ngay cả chú bảo vệ dưới lầu cũng bị anh ta đánh te tua.”

Sầm Hảo mỉm cười, không nói gì thêm, vỗ tay nói: "Nào, để tôi xem các em vừa tập luyện thế nào, ai lên trước?"

Vừa nhắc đến việc kiểm tra kết quả luyện tập, đám học sinh đang vây quanh Sầm Hảo liền tản ra.

Sầm Hảo nhướng mày cười: "Nói chuyện phiếm thì hăng hái lắm, đến lúc học thì lại trốn tránh?"

Đám học sinh cười ầm lên.

Sầm Hảo: "Không ai trốn thoát được đâu, từng người một."

Nói rồi, Sầm Hảo tùy tiện gọi một học sinh: "Em lên trước đi."

Sầm Hảo có nền tảng vũ đạo tốt, tính cách lại hòa nhã, cộng thêm mối quan hệ với Tần Trữ, học sinh đến học đều là con nhà giàu có.

Mải mê dạy học, Sầm Hảo quên cả thời gian.

Đến khi tan làm, cầm điện thoại lên, nhìn thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ, cô mới nhớ ra cuộc trò chuyện với Tần Trữ lúc nãy vẫn chưa kết thúc.

Sầm Hảo vừa thay quần áo vừa gọi lại cho Tần Trữ.

Điện thoại vừa kết nối, Sầm Hảo liền giải thích trước: "Vừa nãy em đang dạy học, nên để chế độ im lặng."

Tần Trữ trầm giọng đáp: "Ừ, anh biết."

Sầm Hảo: "Không có việc gì, em chỉ muốn nói với anh, vừa nãy Vạn Hằng đến phòng tập nhảy xin lỗi em."

Tần Trữ: "Ừ."

Sầm Hảo thay quần áo xong, nghe thấy Tần Trữ "ừm" hai lần liên tiếp, cô cầm điện thoại lên, hỏi: "Anh tan làm chưa?"

Tần Trữ trả lời, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: "Xuống dưới lầu đi, anh đang ở dưới lầu."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1052: Ra đường gặp ma



Nghe Tần Trữ nói vậy, Sầm Hảo ngẩn người một giây.

Sau đó liền cầm áo khoác và túi xách chạy ra ngoài.

Khi Sầm Hảo xuống đến nơi, Tần Trữ đang đứng trước xe hút thuốc.

Anh dựa người vào cửa xe, tay áo sơ mi xắn đến khuỷu tay.

Bên kia đường, mấy cô gái đứng trước cửa một tòa nhà đang nhìn về phía anh.

Sầm Hảo đứng trên bậc thang, đột nhiên nghĩ đến một câu: Có những người, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ để trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Sầm Hảo còn chưa kịp lên tiếng, Tần Trữ đã nhìn về phía cô.

Hai người nhìn nhau, Tần Trữ dập tắt điếu thuốc.

"Tối nay em muốn ăn gì?"

Sầm Hảo: "Gì cũng được."

Tần Trữ: "Đồ Tây?"

Sầm Hảo mỉm cười: "Được."

Sầm Hảo bước đến gần, Tần Trữ đưa tay ra xách túi cho cô.

Sầm Hảo đưa túi xách cho anh, nhỏ giọng nói: "Luật sư Tần rất được lòng phái nữ đấy."

Tần Trữ hơi nhướng mày, cúi đầu nhìn Sầm Hảo: "Hửm?"

Sầm Hảo hất hàm về phía sau, ra hiệu cho anh nhìn.

Tần Trữ quay đầu lại, mấy cô gái bên kia đường đồng loạt đỏ mặt.

Tần Trữ lạnh lùng quay lại, nói một cách thẳng thắn: "Không để ý."

Sầm Hảo mỉm cười, không nói gì.

Nhà hàng Tần Trữ chọn là nhà hàng mới mở gần đây.

Chủ yếu dành cho các cặp đôi.

Bàn của hai người ở tầng ba, vừa yên tĩnh vừa có thể ngắm cảnh.

Nhân viên phục vụ đến hỏi gọi món, Tần Trữ nhường quyền lựa chọn cho Sầm Hảo.

Sầm Hảo cũng không khách sáo, nhận lấy thực đơn, gọi món, cuối cùng ngẩng đầu hỏi Tần Trữ: "Ngoài những món em gọi, anh còn muốn ăn gì nữa không?"

Tần Trữ nhìn cô, trầm giọng hỏi: "Thêm một chai rượu vang đỏ nữa?"

Sầm Hảo nghe vậy liền nhìn anh, thấy được ý tứ trong mắt anh, mặt cô bỗng đỏ bừng.

Chuyện hôm đó, cả hai đều còn nhớ.

Sầm Hảo không nói gì, cúi đầu vén tóc mai.

Nhân viên phục vụ thấy hai người nói đến rượu vang đỏ rồi im bặt, liền lịch sự hỏi: "Hai vị, có gọi rượu vang đỏ không ạ?"

Tần Trữ: "Có."

Sầm Hảo: "Không."

Hai người gần như đồng thanh, nhân viên phục vụ nghe vậy, vẻ mặt ngượng ngùng.

Rốt cuộc là có?

Hay là không?

Bầu không khí ngưng đọng trong giây lát, Tần Trữ gõ nhẹ ngón tay lên bàn: "Vậy thôi không gọi nữa."

Nhân viên phục vụ: "Vâng, hai vị đợi một lát."

Nhân viên phục vụ xoay người rời đi, Sầm Hảo không dám ngẩng đầu nhìn Tần Trữ nữa.

Một mặt là vì xấu hổ, mặt khác là vì tự thấy mình có lỗi.

Dù sao cũng là cô châm lửa trước, bây giờ lại lùi bước.

So với Sầm Hảo, Tần Trữ lại rất bình tĩnh, khóe miệng còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Vài phút sau, món ăn được dọn lên, Tần Trữ cắt miếng bít tết trước mặt mình rồi đưa cho Sầm Hảo, sau đó lấy miếng bít tết cô chưa cắt xong, vừa cắt vừa nói: "Hảo Hảo, em đừng căng thẳng, anh sẽ không 'cưỡng ép' em đâu."

Tai Sầm Hảo đỏ bừng: "Vâng."

Tần Trữ: "Nhưng nếu em muốn anh 'cưỡng ép', anh cũng có thể phối hợp."

Sầm Hảo: "..."

Bữa ăn này khiến Sầm Hảo cảm thấy như mình là con mực bị nướng trên vỉ, nướng quá chín, xung quanh đều bị cháy xém mà vẫn tiếp tục nướng, đúng là một sự tra tấn.

Ăn xong, Tần Trữ đi thanh toán, Sầm Hảo nói muốn đi siêu thị.

Đến cửa siêu thị, Sầm Hảo cởi dây an toàn: "Anh không cần đi cùng em, em chỉ mua một ít đồ dùng hàng ngày thôi."

Tần Trữ quay sang nhìn Sầm Hảo, thấy mặt cô hơi đỏ, anh không đòi đi theo, chỉ đưa điện thoại cho cô: "Mật khẩu là sinh nhật em cộng thêm ba số 0."

Sầm Hảo không nhận, mở cửa xuống xe: "Em có tiền."

Xuống xe, Sầm Hảo đi rất nhanh, như thể có hổ dữ đuổi theo phía sau.

Vào siêu thị, Sầm Hảo bực bội gãi đầu, rồi đi thẳng đến khu vực đồ dùng cho phụ nữ.

Sự thật chứng minh, uống nước lã cũng có thể bị sặc.

Sầm Hảo chạy vào siêu thị, một mặt là để mua đồ dùng cá nhân, mặt khác là để giảm bớt sự lúng túng.

Nhưng sự lúng túng không những không giảm bớt mà còn gặp rắc rối lớn hơn.

Sầm Hảo đi đến khu vực đồ dùng cho phụ nữ, vừa đưa tay ra định lấy loại mình hay dùng thì phía sau vang lên tiếng cười nhạo chế giễu: "Ồ, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, không ngờ lại thật sự là cô."

Tay Sầm Hảo đang đặt trên gói băng vệ sinh khựng lại, không cần quay đầu lại cũng biết người phía sau là ai.

Ngay sau đó, người phía sau tiến lại gần, lại chế nhạo: "Người ta nói gái đ**m vô tình, diễn viên vô nghĩa, cô đúng là chiếm cả hai nhỉ? Người nhảy múa thời xưa là gì? Vũ nữ à?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1053: Trơ trẽn



Bạch Thành rất rộng lớn, riêng khu vực phía nam thành phố đã có bốn con phố.

Thật lòng mà nói, nếu không phải cố ý tìm kiếm một người giữa biển người mênh mông, cả đời này cũng chưa chắc gặp được.

Người đàn ông nói xong, thấy Sầm Hảo không nói gì, anh ta tiếp tục: "Nghe nói cô đã về Diêm Thành rồi mà? Sao vậy? Không sống nổi nên quay lại à?"

Sầm Hảo siết chặt gói băng vệ sinh trong tay.

Người đàn ông đứng sau Sầm Hảo không ai khác chính là người yêu cũ của cô, người tự cho mình là tài giỏi, nhưng thực chất chẳng ra gì, sau khi chia tay còn muốn cô giúp trả nợ.

Đối mặt với lời chế giễu của anh ta, Sầm Hảo định giả vờ không quan tâm rồi bỏ đi.

Ai ngờ, cô vừa xoay người bước đi đã bị anh ta chặn đường.

Anh ta không chỉ đi một mình mà bên cạnh còn có một người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt.

Người phụ nữ này trông có vẻ lớn tuổi hơn anh ta, ăn mặc... khá hở hang.

Chưa kịp để Sầm Hảo thu hồi ánh mắt đang đánh giá người phụ nữ, cô ta đã lên tiếng trước, dựa vào người đàn ông, nói với giọng điệu khinh thường: "Đây là bạn gái cũ học múa của anh à?"

Người đàn ông cười nhạo: "Phải."

Người phụ nữ: "Trông cũng bình thường thôi mà, dáng người... còn không bằng tôi."

Người phụ nữ nói xong, người đàn ông phối hợp ôm eo cô ta, hai người thân mật như không có ai bên cạnh: "Em yêu, dáng người của cô ta sao có thể bằng em được."

Người phụ nữ cười khúc khích: "Bây giờ thì nói người ta dáng người không đẹp? Lúc trước ở bên người ta sao không nói?"

Nói xong, người phụ nữ ghé vào tai người đàn ông nói gì đó.

Ánh mắt người đàn ông hơi lảng tránh, liếc nhìn Sầm Hảo.

Người phụ nữ nói xong, đứng thẳng dậy, đẩy ngực người đàn ông: "Có thật không vậy?"

Người đàn ông lạnh lùng đáp: "Sao anh biết được?"

Người phụ nữ ngạc nhiên và buồn cười: "Sao vậy? Hai người chưa từng 'làm chuyện ấy' à?"

Mặt người đàn ông lúc đỏ lúc trắng, đột nhiên anh ta nhớ đến chuyện có bạn học cũ nói Sầm Hảo đã ngoại tình với một luật sư nổi tiếng ở Bạch Thành trong thời gian hai người yêu nhau: "Tôi..."

Người đàn ông vừa mở miệng, Sầm Hảo đã lạnh lùng đi lướt qua hai người: "Nhường đường."

Người đàn ông đang bực tức, thấy Sầm Hảo không thèm nhìn mình, anh ta tức giận nắm lấy cổ tay cô: "Giả vờ thanh cao cái gì? Cô đừng tưởng tôi không biết những chuyện bẩn thỉu cô làm."

Sầm Hảo cúi đầu: "Buông tay."

Người đàn ông không buông, ngược lại còn siết chặt hơn: "Lúc ở bên tôi thì giả vờ như trinh nữ, nắm tay cũng phải bàn bạc nửa ngày, gặp được người đàn ông có quyền có thế thì ngay lập tức dọn đến nhà người ta ở, Sầm Hảo, lúc trước tôi thật sự đã đánh giá thấp cô."

Chuyện giữa đàn ông và phụ nữ luôn là chủ đề yêu thích của những người thích buôn chuyện.

Người đàn ông hét lên một tiếng, gần một nửa số người trong siêu thị nhìn về phía họ.

Thấy vậy, người đàn ông càng thêm vênh váo.

"Mấy năm tôi ở bên cô, cô tự hỏi lòng mình xem, tôi đối xử với cô tốt hay không?"

"Tôi tiết kiệm tiền ăn để mua quà cho cô, tôi đi làm thêm để đưa cô đến nhà hàng sang trọng thỏa mãn lòng hư vinh của cô, cuối cùng thì sao? Cô đối xử với tôi thế nào?"

"Trong thời gian thực tập, cô đã dọn đến nhà người đàn ông khác ở, còn lừa tôi nói đó là anh trai của người quen."

"Tôi đúng là ngu ngốc, tin những lời cô nói, hơn nữa, vì muốn sống chung với tên khốn đó, cô còn bảo hắn ta dùng quyền thế ép tôi về Diêm Thành."

Người đàn ông tức giận chỉ trích Sầm Hảo, ở phía xa đám đông, người đàn ông bị anh ta gọi là "tên khốn" đang lạnh lùng nhìn không một chút ấm áp.

Người đàn ông nói xong, xung quanh vang lên những tiếng bàn tán.

Đều là những người hóng chuyện, nhưng lại nói như thể họ đã tận mắt chứng kiến sự việc.

"Bây giờ con gái thời nay thật là, không muốn tự lực cánh sinh, chỉ muốn đi đường tắt."

"Đúng vậy, dựa vào chút nhan sắc của mình, chỉ muốn dựa dẫm vào đàn ông."

"Chàng trai này cũng thật đáng thương, bỏ ra nhiều như vậy, cuối cùng lại bị lừa."

Mọi người bàn tán xôn xao, Tần Trữ nhíu mày, sải bước về phía trước.

Anh chưa kịp bước tới, Sầm Hảo đang bị người đàn ông nắm cổ tay đã lùi lại nửa bước, giơ chân đá vào mặt anh ta.

Sầm Hảo từ nhỏ đã học múa, có nền tảng rất vững chắc, vừa mềm mại vừa dẻo dai.

Tuy chiều cao không bằng người đàn ông, cú đá vào mặt chỉ trúng vào ngực, nhưng cũng đủ để cô thoát khỏi sự khống chế của anh ta, khiến anh ta đau đớn lùi lại.

Sầm Hảo đặt gói băng vệ sinh xuống, lạnh lùng nhìn người đàn ông.

"Anh nói anh tiết kiệm tiền ăn để mua quà cho tôi? Sao anh không nói là vì anh muốn dùng món quà trị giá hai trăm tệ để đổi lấy đôi giày thể thao hai nghìn bốn trăm tệ mà tôi tặng anh?"

"Còn nữa, nhà hàng sang trọng mà anh nói, chẳng phải là vì anh muốn khoe khoang với bạn bè sao? Nếu tôi nhớ không nhầm, hôm đó ăn cơm, chỉ có một mình tôi, anh lại dẫn theo bảy người, cuối cùng vẫn là tôi trả một nửa tiền."

"Còn chuyện anh nói tôi ép anh về Diêm Thành, anh còn trẻ mà đã bị mất trí nhớ rồi à? Là có người ép anh, hay là anh vay tiền không trả được nên tự bỏ trốn?"

Sầm Hảo nói từng câu từng chữ, mặt người đàn ông lúc đỏ lúc trắng.

Ngay sau đó, đám đông hóng chuyện xung quanh ồ lên.

"Hóng chuyện còn có màn lật kèo nữa."

"Nếu cô gái này nói thật, thì người đàn ông này đúng là trơ trẽn."

"Chậc chậc, cho nên mới nói, bất kể chuyện gì xảy ra, cũng không thể chỉ nghe lời một phía."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1054: Báo cảnh sát



Sầm Hảo vừa dứt lời, đám đông hóng chuyện vừa ủng hộ người đàn ông liền quay ngoắt 180 độ.

Nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, người đàn ông xấu hổ và tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn Sầm Hảo: "Đồ đàn bà đê tiện, cô phản bội tôi trong thời gian chúng ta yêu nhau, còn dám vu oan giá họa cho tôi..."

Người đàn ông bất chấp cơn đau trên người, lao về phía Sầm Hảo.

Khi tay anh ta chỉ còn cách Sầm Hảo chưa đầy mười centimet thì bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm chặt.

Người đàn ông tức giận, quay đầu lại chửi bới: "Tên nào không có mắt dám xen vào chuyện bao đồng, tôi nói cho anh biết, anh..."

Chưa kịp để người đàn ông nói hết câu, Tần Trữ đã giơ chân đá vào bụng anh ta.

Người đàn ông ngã nhào xuống đất, đau đớn ôm bụng.

Cú đá này của Tần Trữ không giống cú đá vừa rồi của Sầm Hảo.

Ngày thường, ngay cả Tiểu Tam và Tiểu Cửu bị anh đá một cái cũng phải nằm liệt giường nửa tháng, huống hồ là một tên đàn ông "ăn bám" yếu ớt.

Thấy người đàn ông nằm lăn lộn trên đất vì đau, Sầm Hảo quay sang nhìn Tần Trữ, hơi nhíu mày: "Sao anh lại vào đây?"

Tần Trữ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, một tay ôm eo cô, trầm giọng nói: "Nếu anh không vào, hôm nay em còn ra khỏi đây được sao?"

Sầm Hảo mím môi, không nói gì.

Sầm Hảo còn chưa hết tức giận, người phụ nữ đi cùng người đàn ông đã lấy điện thoại ra, lớn tiếng nói: "Các người đừng tưởng đánh người là xong chuyện, tôi sẽ báo cảnh sát."

"Các người, các người đây là cố ý gây thương tích."

Vừa nói, người phụ nữ vừa gọi điện cho cảnh sát.

Không rõ cảnh sát nói gì, nhưng người phụ nữ đã nói rất nhiều điều bịa đặt.

Cúp máy, người phụ nữ hung hăng nhìn Sầm Hảo và Tần Trữ: "Hôm nay hai người đừng hòng đi đâu hết."

Tần Trữ lạnh lùng nói: "Yên tâm, chúng tôi không đi đâu cả."

Nói xong, Tần Trữ buông eo Sầm Hảo ra, đi đến kệ hàng lấy hai gói băng vệ sinh cho cô.

Sầm Hảo thấy vậy, mặt đỏ bừng.

So với Sầm Hảo, Tần Trữ lại rất bình tĩnh, anh cầm băng vệ sinh đến quầy thanh toán, sau đó xách túi quay lại chỗ Sầm Hảo.

Thu ngân định nhắc nhở Tần Trữ rằng đồ đã thanh toán không được mang vào trong nữa.

Nhưng nhìn cảnh tượng bên trong, cô ta im lặng nuốt lời định nói xuống.

Lương tháng của cô ta một tháng một nghìn tám cộng thêm hoa hồng, không đáng để liều mạng vì công việc chưa đến hai nghìn tệ này.

Thu ngân coi như không nhìn thấy, Sầm Hảo kéo góc áo Tần Trữ, không nhịn được cười: "Anh chưa từng đi siêu thị sao? Đồ đã thanh toán không được mang vào."

Tần Trữ cúi đầu nhìn thứ trên tay, nhướng mày: "Có quy định này sao?"

Sầm Hảo: "Có."

Tần Trữ bình tĩnh nói: "Sẽ không có lần sau."

Khi cảnh sát đến, người đàn ông vẫn chưa đứng dậy được, người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt ngồi bên cạnh anh ta khóc lóc thảm thiết, nếu không biết còn tưởng đã xảy ra án mạng.

"Ai đánh người?"

"Ai ra tay trước?"

"Ai là người liên quan?"

Cảnh sát hỏi theo trình tự, ngoài Sầm Hảo, người liên quan, trả lời, còn có đám đông hóng chuyện xung quanh thi nhau nói giúp Tần Trữ.

"Chuyện này không thể trách cô gái này và bạn trai cô ấy, là người đàn ông kia gây sự trước."

"Người đàn ông đó chửi bới rất thậm tệ, đừng nói là bạn trai cô gái này, ngay cả tôi, một người qua đường, cũng muốn lao vào đánh anh ta."

"Anh ta cũng là người ra tay trước, anh ta định đánh cô gái đó, bạn trai cô ấy mới ra tay."

Mấy bà cô nhiệt tình kéo cảnh sát lại giải thích.

Tần Trữ bị mấy bà cô vây quanh, chưa bao giờ gặp tình huống này, anh nhíu mày.

Sầm Hảo làm xong biên bản, nhìn sang phía Tần Trữ, bước đến gần anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh sợ à?"

Tần Trữ nắm lấy tay cô: "Không sợ, chỉ là hơi choáng, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình không chen miệng vào được."

Tần Trữ vừa dứt lời, viên cảnh sát dẫn đầu chen ra khỏi vòng vây của mấy bà cô nhiệt tình, vẫy tay với mấy cảnh sát trẻ: "Đưa tất cả về đồn trước đã."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1055: Ra ngoài nhớ cẩn thận



Viên cảnh sát dẫn đầu ra lệnh, bốn người liên quan đều bị đưa về đồn cảnh sát.

Cho đến khi lên xe cảnh sát, người phụ nữ đi cùng người yêu cũ của Sầm Hảo vẫn còn sụt sùi khóc lóc, chửi bới.

"Trông thì tử tế, nhưng lại không ra gì."

"Anh ấy chỉ dọa thôi, chứ không có ý định đánh người, vậy mà các người lại ra tay tàn nhẫn như vậy."

"Chuyện này hôm nay nếu không có mười, hai mươi vạn thì đừng hòng giải quyết."

Người phụ nữ lải nhải một hồi, thấy không ai để ý đến mình, cô ta quay sang nhìn Sầm Hảo: "Tục ngữ nói, một ngày vợ chồng, trăm ngày nghĩa, cô là con gái mà sao lại nhẫn tâm như vậy?"

Sầm Hảo thản nhiên nhìn cô ta: "Tôi khuyên cô nên nói ít đi."

Người phụ nữ: "Tại sao?"

Sầm Hảo lạnh nhạt: "Vì tốt cho cô thôi."

Người phụ nữ khinh thường: "Vì tốt cho tôi? Hừ, cô..."

Người phụ nữ chưa nói hết câu, Tần Trữ ngồi bên cạnh đã lạnh lùng chen vào: "Cô ấy thật sự là vì tốt cho cô, bởi vì nếu cô còn tiếp tục nói nữa, có khi cô còn bị thương nặng hơn bạn trai cô đấy."

Người phụ nữ nghe vậy sững người, trừng mắt nhìn Tần Trữ: "Anh còn đánh phụ nữ sao?"

Tần Trữ không nói gì, Sầm Hảo tiếp lời: "Anh ấy không đánh phụ nữ, nhưng tôi thì có."

Người phụ nữ: "..."

Cú đá cao của Sầm Hảo vừa rồi, người phụ nữ đã nhìn thấy.

Cú đá đó nếu trúng vào một người đàn ông cũng đủ khiến anh ta đau đến mức lùi lại hai bước, nếu trúng vào cô ta...

Nghĩ đến đây, người phụ nữ nghẹn lời, cuối cùng quay mặt đi.

Trong xe cảnh sát ngoài bốn người họ còn có mấy cảnh sát.

Nghe thấy cuộc trò chuyện của ba người, đặc biệt là câu nói cuối cùng của Sầm Hảo, họ đều cố gắng nhịn cười.

Đến đồn cảnh sát, bốn người lần lượt xuống xe.

Bốn người vừa đi được vài bước thì một viên cảnh sát lớn tuổi đi tới, viên cảnh sát dẫn đầu chào hỏi: "Cục trưởng Viên."

Đối phương gật đầu, rõ ràng là còn có việc bận, bước nhanh đi.

Vừa đi được vài bước, ông ta lại nghi ngờ quay đầu lại, nhìn bóng lưng Tần Trữ, không chắc chắn hỏi: "Luật sư Tần?"

Tần Trữ nghe vậy quay đầu lại, đối phương ngạc nhiên nói: "Thật sự là cậu sao?"

Tần Trữ mỉm cười: "Cục trưởng Viên."

Viên Đông Minh vừa đi được vài bước lại quay trở lại: "Sao cậu lại ở đây? Có vụ án nào à?"

Tần Trữ: "Không phải, lần này tôi là người phạm tội."

Tần Trữ vừa dứt lời, Viên Đông Minh liền bật cười, tỏ ra hứng thú: "Cậu? Phạm tội?"

Tần Trữ đáp: "Phải."

Viên Đông Minh không tin, chỉ cho rằng anh đang nói đùa: "Nào, để tôi nghe xem cậu phạm tội gì."

Viên Đông Minh quen biết Tần Trữ đã lâu.

Mặc dù bên ngoài đều đồn Tần Trữ "không đứng đắn", nhưng Viên Đông Minh biết, không ai ở Bạch Thành tuân thủ quy tắc hơn anh.

Có lẽ vì nhà họ Tần có "tiền án", nên Tần Trữ tuy ngang ngược nhưng chưa từng làm chuyện gì vi phạm pháp luật.

Viên Đông Minh nói xong, chưa kịp để Tần Trữ trả lời, viên cảnh sát bên cạnh đã lên tiếng: "Cục trưởng Viên, người này thật sự đã phạm tội, đánh người."

Viên Đông Minh: "..."

Bầu không khí trở nên ngượng ngùng, Viên Đông Minh lấy điện thoại ra gọi một cuộc, dặn dò vài câu, cúp máy, ông ta quay sang nhìn Tần Trữ, nghiêm túc nói: "Hôm nay tôi sẽ tự mình thẩm vấn vụ án của cậu."

Ban đầu, Viên Đông Minh nghĩ với năng lực của Tần Trữ, chắc chắn là vụ án lớn.

Nói là đánh người.

Thì chắc chắn đối phương không chết cũng bị thương nặng.

Đợi sau khi xem xong lời khai và biên bản do cảnh sát phía dưới nộp lên, nhìn thấy người bị Tần Trữ đánh, Viên Đông Minh bật cười: "Tần Trữ, cậu rảnh rỗi đến đồn cảnh sát chơi à?"

Tần Trữ dựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: "Không phải, đối phương động tay với vợ tôi trước."

Viên Đông Minh: "Vợ?"

Tần Trữ: "Phải."

Viên Đông Minh nhìn theo ánh mắt của Tần Trữ, nhìn Sầm Hảo đang ngồi bên ngoài, hiểu ra: "Hiểu rồi, anh hùng cứu mỹ nhân."

Tần Trữ khẽ cười, lấy một điếu thuốc trên bàn làm việc của Viên Đông Minh ngậm vào miệng: "Đừng phá vỡ quy tắc, xử phạt thế nào thì cứ xử phạt thế đó."

Tần Trữ là ai chứ, là luật sư nổi tiếng ở Bạch Thành.

Luật pháp, anh thuộc làu làu còn hơn cả cảnh sát.

Anh có thể nói như vậy là vì biết chắc mình sẽ không sao.

Viên Đông Minh nghe vậy, mỉm cười, lấy bật lửa từ trong ngăn kéo ra ném cho anh: "Đừng gây thêm rắc rối cho tôi nữa, tự mình đi hòa giải đi, tôi thấy hai người kia chỉ muốn một ít tiền thôi."

Tần Trữ: "Hiểu rồi."

Ra khỏi văn phòng của Viên Đông Minh, dưới sự điều phối của cảnh sát, Tần Trữ đã bồi thường cho người đàn ông năm nghìn tệ.

Người đàn ông nhận tiền nhưng vẫn không phục, chửi bới.

"Chỉ là một con đàn bà bị tôi đá thôi, cũng đáng để anh liều mạng vì cô ta sao."

Tần Trữ mỉm cười, vỗ vai anh ta: "Ra ngoài nhớ cẩn thận."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1056: Giận dỗi



Tần Trữ nói xong, khoác vai Sầm Hảo rời đi.

Người đàn ông nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, sững người vài giây, rồi bắt đầu la hét.

"Anh ta vừa nói câu đó là có ý gì?"

"Anh ta đang đe dọa tôi sao?"

Người đàn ông nói xong, thấy không ai để ý đến mình, anh ta túm lấy tay một cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, anh đã nghe thấy anh ta đe dọa tôi rồi đúng không? Anh ta dám đe dọa tôi ngay tại đồn cảnh sát, trước mặt các anh, các anh không bắt anh ta sao?"

Viên cảnh sát bị anh ta túm lấy mới ngoài hai mươi tuổi, là sinh viên mới tốt nghiệp, đang trong thời gian thực tập, còn trẻ, nóng nảy, suy nghĩ trắng đen rõ ràng: "Theo lời anh nói, ngoài đường có biết bao nhiêu người cãi nhau đe dọa nhau, chúng tôi bắt hết được sao?"

Nói xong, anh cảnh sát trẻ lẩm bẩm: "Hơn nữa, chuyện này vốn dĩ là lỗi của anh."

Viên cảnh sát trẻ vừa dứt lời, sắc mặt người đàn ông liền thay đổi, như muốn gây sự, anh ta quay sang nhìn viên cảnh sát lớn tuổi hơn: "Các anh đang bao che cho người đó sao? Vừa nãy tôi thấy cục trưởng của các anh quen biết anh ta."

Viên cảnh sát lớn tuổi đã xử lý nhiều vụ án, gặp qua đủ loại người, nghe người đàn ông nói vậy, ông ta không những không tức giận mà còn cười: "Quen thì quen thật, nhưng chúng tôi tuyệt đối không bao che, nếu thật sự bao che, anh còn được bồi thường sao?"

Viên cảnh sát lớn tuổi vừa dứt lời, người đàn ông còn định nói gì đó thì bị người phụ nữ bên cạnh kéo đi.

Ra khỏi đồn cảnh sát, người đàn ông vẫn còn lầm bầm chửi rủa, người phụ nữ đi cùng anh ta dùng túi xách đập vào người anh ta: "Thôi đi, anh nói ít thôi."

Người đàn ông: "Tại sao anh phải nói ít đi?"

Người phụ nữ: "Nhìn người đàn ông đó là biết không dễ chọc rồi, anh gây chuyện với anh ta làm gì?"

Nói xong, người phụ nữ liếc nhìn người đàn ông một cái, chế giễu: "Bạn gái cũ của anh cũng ghê gớm thật đấy, đá anh rồi mà vẫn tìm được người đàn ông xuất sắc như vậy."

Bên kia, sau khi Tần Trữ và Sầm Hảo ra khỏi đồn cảnh sát, họ lên xe của Tiểu Tam.

Thấy bầu không khí không đúng, Tiểu Tam lặng lẽ nâng vách ngăn lên, không dám thở mạnh.

Vài phút sau, Sầm Hảo lên tiếng trước: "Anh đừng giận người đó."

Tần Trữ đưa tay nới lỏng cà vạt: "Ừ."

Sầm Hảo hít sâu một hơi: "Anh cũng đừng vì loại người đó mà làm chuyện vi phạm pháp luật, không đáng."

Tần Trữ trầm giọng đáp: "Anh biết rồi."

Tần Trữ vừa dứt lời, Sầm Hảo quay sang nhìn anh, còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, cô đành im lặng.

Tiểu Tam đang lái xe nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, da đầu tê dại, chỉ muốn biến mất ngay lập tức.

Từ khi Tần Trữ và Sầm Hảo chính thức hẹn hò, anh ta chưa bao giờ nói chuyện với Sầm Hảo bằng giọng điệu này.

Xem ra chuyện giữa hai người không hề nhỏ.

Tiểu Tam thầm nghĩ, để làm dịu bầu không khí, cậu ta bật nhạc trên xe.

Ngay khi nhạc vang lên, lưng ghế lái bị đá mạnh từ phía sau.

Tiểu Tam theo quán tính lao người về phía trước, rồi vội vàng tắt nhạc.

"Xin, xin lỗi, luật..luật sư Tần."

Tần Trữ lạnh nhạt nói: "Nếu cậu không muốn ở lại đây nữa thì ngày mai thu dọn đồ đạc đến chỗ lão Bùi."

Tiểu Tam: "Không, không ạ."

Sau đó, bầu không khí trong xe chìm vào im lặng.

Một tiếng sau, xe đến biệt thự của Tần Trữ.

Tần Trữ xuống xe, Tiểu Tam nâng vách ngăn lên, nhìn Sầm Hảo vẫn chưa xuống xe, nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân, hai người cãi nhau à?"

Sầm Hảo nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Hình như... không phải."

Tiểu Tam: "Vậy luật sư Tần là..."

Tiểu Tam đang hóng chuyện, Tần Trữ bên ngoài cửa sổ xe đang nhìn cậu ta với ánh mắt lạnh lùng.

Tiểu Tam nói được một nửa, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, cậu ta không dám quay đầu lại, lắp bắp nói: "Phu, phu nhân, hay là, hay là cô xuống xe đi ạ?"

Sầm Hảo: "Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi."

Tiểu Tam gượng gạo cười: "Cô, cô và luật sư Tần cũng nghỉ ngơi sớm."

Sầm Hảo "ừm" một tiếng, mở cửa xuống xe.

Thấy Sầm Hảo xuống xe, Tần Trữ tiến lên xách túi cho cô.

Sầm Hảo né tránh, không nói gì, đi thẳng vào trong.

Tần Trữ nhìn theo bóng lưng cô, quai hàm siết chặt.

Tiểu Tam nhìn thấy cảnh tượng này qua cửa kính xe, người trượt xuống ghế nửa tấc, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất.

Cậu ta còn tự an ủi mình: Sếp nóng giận là thể hiện sự kém cỏi, mình im lặng mới là đẳng cấp.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1057: Không chơi kiểu này được đâu



Sự kém cỏi Tần Trữ có bị bộc lộ hay không thì không biết, nhưng đẳng cấp của Tiểu Tam thì đúng là cao thật.

Phải đến nửa tiếng sau khi Tần Trữ và Sầm Hảo về đến nhà chính, cậu ta mới dám lặng lẽ thò đầu ra khỏi xe.

Vừa ngẩng đầu lên, cậu ta đã bị khuôn mặt của Lục Vũ áp sát vào cửa kính xe dọa cho giật nảy mình.

Hai người nhìn nhau qua cửa kính xe.

Một người kinh hãi, một người ngây thơ.

Một lúc sau, Lục Vũ lạnh lùng nói: "Em đói."

Tiểu Tam nhìn cậu ta, bật cười: "Cậu đói thì đi ăn đi, tìm tôi làm gì? Tôi là mẹ cậu à?"

Lục Vũ nói một cách đương nhiên: "Em không có tiền, anh trai đã khóa thẻ của em rồi."

Bên kia, Sầm Hảo về nhà liền đi thẳng lên lầu, vào phòng ngủ.

Tần Trữ đứng dưới lầu hút một điếu thuốc, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Sầm Hảo: Em có đói không?

Sầm Hảo không trả lời.

Tần Trữ: Anh hâm nóng sữa cho em nhé?

Tin nhắn vẫn chìm vào im lặng.

Tần Trữ bất lực, day day mi tâm, cuối cùng đi lên lầu.

Khi Tần Trữ gõ cửa phòng Sầm Hảo, cô vừa mới tắm xong.

Quấn một chiếc khăn tắm quanh người, toàn thân ướt sũng, một tay cầm khăn lau tóc ướt, một tay mở cửa cho Tần Trữ.

Cửa vừa mở, hai người nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.

Cuối cùng, Tần Trữ là người đầu tiên xuống nước: "Em đã xem tin nhắn anh gửi chưa?"

Sầm Hảo quay đầu nhìn điện thoại đang vứt trên giường, thành thật trả lời: "Em chưa xem, anh nhắn gì vậy?"

Tần Trữ: "Hỏi em có đói không."

Sầm Hảo: "Không đói."

Tần Trữ lại hỏi: "Uống cốc sữa nhé?"

Sầm Hảo mím môi, biết anh đang tìm cách xuống nước, liền đáp: "Ừ, được."

Sầm Hảo vừa dứt lời, Tần Trữ gật đầu, xoay người đi xuống lầu.

Nhìn Tần Trữ rời đi, Sầm Hảo ném khăn tắm lên bàn, đưa tay vuốt tóc ướt, vẻ mặt khó hiểu.

Rốt cuộc anh ta đang giận dỗi chuyện gì?

Vài phút sau, Tần Trữ bưng cốc sữa quay lại.

Sầm Hảo nhận lấy cốc sữa từ tay anh, uống một ngụm, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi: "Vừa nãy anh có phải giận dỗi không?"

Tần Trữ trầm giọng đáp: "Không có."

Sầm Hảo: "Tần Trữ."

Tần Trữ cúi đầu nhìn cô, giọng điệu dịu dàng hơn: "Thật sự không có."

Sầm Hảo nhìn anh không nói gì, nhưng ánh mắt đã thể hiện rất rõ ràng: Anh xem tôi có giống đứa ngốc dễ bị lừa không?

Thấy Sầm Hảo nhất quyết phải hỏi ra kết quả, Tần Trữ thở dài: "Anh chỉ thấy không đáng cho em thôi."

Sầm Hảo nghe vậy, tim thắt lại.

Tần Trữ nói xong, đưa tay xoa đầu cô: "Đừng nghĩ lung tung nữa, uống sữa xong thì sấy tóc rồi đi ngủ sớm đi."

Nói xong, Tần Trữ rời khỏi phòng Sầm Hảo.

Cửa phòng đóng lại, Sầm Hảo đứng im tại chỗ vài giây, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, cô đi đến tủ quần áo, lấy ra chiếc váy ngủ hai dây đã mua trước đó.

Chiếc váy ngủ rất gợi cảm, từng chi tiết nhỏ đều được thiết kế tinh tế.

Sầm Hảo nhìn chằm chằm vào chiếc váy ngủ một lúc rồi thay vào, sau đó lấy thêm một chiếc áo khoác ngoài mặc vào, hít sâu một hơi, trước khi kịp hối hận, cô liền đi sang phòng Tần Trữ bên cạnh.

Tần Trữ vừa thay đồ ngủ, chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Anh sải bước ra mở cửa, thấy Sầm Hảo đang đứng trước cửa, nắm chặt cổ áo.

Tần Trữ nghi ngờ nhướng mày: "Có chuyện gì sao?"

Tim Sầm Hảo đập thình thịch, cô cố gắng giữ bình tĩnh: "Máy sấy tóc trong phòng em bị hỏng rồi, em mượn máy sấy của anh được không?"

Nghe Sầm Hảo nói vậy, Tần Trữ không nghi ngờ gì, "ừm" một tiếng, xoay người đi vào phòng tắm.

Khi Tần Trữ cầm máy sấy tóc ra ngoài, thấy Sầm Hảo mặc váy ngủ hai dây ngồi trên giường mình, anh siết chặt máy sấy tóc, yết hầu chuyển động.

Váy ngủ rất mỏng manh.

Lúc mặc vào, Sầm Hảo không thấy làm sao, nhưng giờ phút này lại cảm thấy như đang bị nướng trên đống lửa.

Có lẽ ánh mắt của Tần Trữ quá nóng bỏng, có lẽ sự rụt rè của Sầm Hảo lại chiếm ưu thế.

Chưa kịp để Tần Trữ tiến lên, Sầm Hảo đã đứng dậy định bỏ chạy.

Sầm Hảo vừa bước đến cửa, tay còn chưa chạm vào tay nắm cửa thì một bàn tay đã đặt lên đầu cô, chặn cửa lại.

Ngay sau đó, Tần Trữ cúi đầu, khàn giọng nói: "Hảo Hảo, không chơi kiểu này được đâu."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1058: Anh ta quá tàn nhẫn



Tần Trữ không phải Liễu Hạ Huệ, không thể nào bị trêu chọc hết lần này đến lần khác mà vẫn ngồi yên không nhúc nhích được.

Tần Trữ vừa dứt lời, ngón tay thô ráp đặt lên eo Sầm Hảo, đột ngột dùng sức, kéo cô vào lòng.

Chưa để Sầm Hảo kịp phản kháng, anh đã bế cô lên, đi thẳng đến giường.

Sầm Hảo theo bản năng ôm lấy cổ anh, Tần Trữ cúi đầu hôn lên khóe môi cô: "Có cần tắt đèn không?"

Sầm Hảo mím môi, hít sâu một hơi: "Không cần."

Sự việc đã đến nước này, Sầm Hảo cũng không định lùi bước nữa.

Chỉ là khi Tần Trữ áp sát xuống, má cô nóng bừng, bị ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu vào, đầu óc choáng váng.

Tần Trữ vốn là người tàn nhẫn.

Ban đầu, anh còn kiêng dè cảm xúc của Sầm Hảo, có phần kiềm chế.

Cuối cùng, bàn tay to lớn thô ráp của anh nắm chặt chân cô, nâng lên, mỗi lần va chạm đều mạnh mẽ và sâu sắc.

Sầm Hảo cong người, ngón tay bấu chặt ga giường, theo bản năng muốn trốn tránh.

Tần Trữ cúi đầu hôn lên vành tai cô, giọng khàn khàn: "Hảo Hảo, phải làm sao đây, anh còn muốn mạnh mẽ hơn nữa."

Sầm Hảo lần đầu tiên biết đêm lại dài như vậy.

Rạng sáng, Sầm Hảo mắt đỏ hoe, dùng chân đá người đàn ông trên người.

Tần Trữ khẽ cười, dùng bàn tay to lớn x** n*n mắt cá chân cô, rồi cúi xuống hôn lên mu bàn chân cô.

Cơ thể Sầm Hảo run lên, Tần Trữ nâng chân cô lên, đặt lên vai mình.

Ngày hôm sau.

Sầm Hảo không biết mình ngủ lúc mấy giờ, chỉ biết khi tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Cả người đau nhức như bị xe cán, không thể cử động, chỉ cần động một chút là đau khắp người.

Sầm Hảo đang ngẩn người nhìn trần nhà thì cửa phòng ngủ mở ra, Tần Trữ bước vào.

Trái ngược với Sầm Hảo đang nằm bất động, Tần Trữ trông rất tỉnh táo, sảng khoái.

"Em có đói không?"

Tần Trữ ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt tóc Sầm Hảo.

Sầm Hảo mím môi không nói, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi nói hai chữ: "Cầm thú."

Sầm Hảo vừa dứt lời, tay Tần Trữ đang đặt trên đầu cô khựng lại một giây, rồi trầm giọng đáp: "Ừ."

Sầm Hảo: "..."

Đối mặt với sự thừa nhận thẳng thắn của Tần Trữ, Sầm Hảo cảm thấy như đấm vào bông, dùng hết sức mà không có chút tác dụng nào.

Tần Trữ nhìn thấu suy nghĩ của cô, đưa tay ra trước mặt cô: "Cắn một cái cho hả giận?"

Sầm Hảo cúi đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mặt cô đỏ bừng: "Không cần."

Tần Trữ: "Anh rửa tay rồi."

Sầm Hảo: "..."

Sầm Hảo nằm trên giường đến tận tối.

Nhìn thấy trời đã tối, Sầm Hảo mặc áo sơ mi của Tần Trữ, chạy sang phòng ngủ bên cạnh.

Đợi đến khi Tần Trữ từ thư phòng về, cô đã chạy mất.

Nhìn căn phòng trống trơn, Tần Trữ nhướng mày, đi sang phòng bên cạnh gõ cửa.

Ban đầu, Sầm Hảo giả vờ không nghe thấy, sau đó thấy Tần Trữ quá kiên trì, cô mím môi nói: "Tối, tối nay em ngủ ở phòng này."

Tần Trữ: "Anh ngủ cùng em nhé?"

Sầm Hảo trả lời rất nhanh: "Không cần."

Tần Trữ đứng ngoài cửa, hai tay đút vào túi quần, khoảng bảy tám giây sau, anh hạ giọng nói: "Tối nay anh đảm bảo sẽ không làm gì cả."

Lời đàn ông nói, ma quỷ cũng không tin.

Đặc biệt là trong chuyện này.

Tuy Sầm Hảo trước đây chưa từng trải sự đời, nhưng không có nghĩa là cô không biết gì về chuyện này.

Hồi đại học, cô đã từng nghe qua câu chuyện cười "anh chỉ cọ cọ thôi, không đi vào đâu", có thể nói là "ai ai cũng biết".

Tần Trữ nói xong, thấy Sầm Hảo không trả lời, anh đặt tay lên tay nắm cửa định mở cửa, nhưng đúng lúc anh định xoay tay nắm cửa thì điện thoại trong túi bỗng đổ chuông.

Tần Trữ dừng lại, rút tay về, lấy điện thoại ra, nhìn màn hình, rồi nghe máy: "Alo, lão Bùi."

Bùi Nghiêu hào hứng nói qua điện thoại: "Tối nay đến chỗ tôi không?"

Tần Trữ: "Hửm?"

Bùi Nghiêu: "Mừng tôi sắp thoát kiếp độc thân."

Tần Trữ gõ nhẹ ngón tay lên tay nắm cửa, lạnh lùng nói: "Cút."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1059: Gượng gạo giữ thể diện



Niềm vui và nỗi buồn của con người không giống nhau.

Đặc biệt là một người đàn ông sắp kết hôn và một người đàn ông vừa mới "nếm trải mùi đời" đã bị đóng cửa.

Tần Trữ vừa dứt lời, Bùi Nghiêu ở đầu dây bên kia sững người một giây: "Tôi đắc tội với ông à?"

Tần Trữ lạnh lùng: "Ừ."

Bùi Nghiêu khiêm tốn hỏi: "Khi nào?"

Tần Trữ: "Vừa nãy."

Bùi Nghiêu nghe vậy: "??"

Nói thì nói vậy, đùa thì đùa vậy, cuối cùng Tần Trữ vẫn đến bữa tiệc của Bùi Nghiêu.

Trước khi đi, anh gõ cửa phòng ngủ của Sầm Hảo: "Lão Bùi hẹn, chắc anh về muộn."

Giọng Sầm Hảo hơi buồn buồn, nhưng vẫn nghe ra được sự vui vẻ "mong anh đi nhanh lên": "Vâng, nếu anh uống rượu thì bảo Tiểu Tam hoặc Lục Vũ lái xe nhé."

Tần Trữ trầm giọng đáp: "Ừ, anh biết rồi."

Ra khỏi biệt thự, Tần Trữ bảo Tiểu Tam lái xe đưa anh đi.

Tiểu Tam bị anh dọa sợ không nhẹ hôm qua, hôm nay vẫn giữ nguyên tắc không nói thì không có lỗi.

Xe chạy được một đoạn, Tần Trữ đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Tam."

Tiểu Tam giật mình, nhìn Tần Trữ qua gương chiếu hậu: "Anh nói đi, luật sư Tần"

Tần Trữ thản nhiên hỏi: "Cậu đã từng có bạn gái chưa?"

Tiểu Tam nghe vậy liền giật khóe miệng: "Chưa ạ."

Tần Trữ nhắm mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên: "Tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi, nên tìm bạn gái đi thôi."

Tiểu Tam nhìn vẻ mặt của Tần Trữ, gượng gạo đáp: "Vâng, ngày mai tôi sẽ đi xem mắt."

Tiểu Tam thầm nghĩ: Lúc trước tôi không có bạn gái cũng có thấy anh quan tâm đến tôi như vậy đâu.

Tiểu Tam vừa dứt lời, trong xe im lặng một lúc, một lát sau, Tần Trữ lại lên tiếng: "Tìm bạn gái thì tìm, nhưng đừng quá ham mê sắc đẹp, không tốt."

Tiểu Tam cười gượng: "Vâng, anh nói đúng."

Tiểu Tam thầm nghĩ: Anh đang khuyên tôi hay đang khuyên chính mình vậy?

Trên đường đi, Tiểu Tam lái xe rất không thoải mái.

Cậu ta làm việc cho Tần Trữ nhiều năm như vậy, nhưng cảm thấy tiền đặc biệt khó kiếm trong hai ngày gần đây.

Tần Trữ cứ nói chuyện với cậu ta.

Câu nào cũng khó hiểu.

Mãi đến cuối cùng, Tiểu Tam mới hiểu anh muốn nói gì.

Anh muốn khoe khoang chuyện tình cảm.

Nhưng lại sĩ diện, không muốn khoe khoang quá lộ liễu.

Sau khi xác định được ý đồ của Tần Trữ, Tiểu Tam mạnh dạn hơn, hắng giọng nói: "Luật sư Tần, từ lần đầu tiên gặp cô Sầm, tôi đã cảm thấy hai người rất xứng đôi."

Tần Trữ mở mắt ra: "Nói thế nào?"

Tiểu Tam nói: "Một người dịu dàng, một người cứng rắn, vừa hay bổ sung cho nhau."

Ánh mắt lạnh lùng của Tần Trữ mang theo ý cười: "Đúng vậy."

Tiểu Tam tiếp tục nói: "Đúng là trời sinh một cặp, thật đấy, rất xứng đôi."

Tần Trữ: "Rõ ràng như vậy sao?"

Tiểu Tam: "Vâng, rất rõ ràng, hai người đứng cạnh nhau, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra hai người là một đôi."

Tiểu Tam nói dối không chớp mắt, nếu không phải Tần Trữ đang ngồi phía sau nhìn cậu ta, cậu ta đã đấm ngực dậm chân rồi.

Hai người đang nói chuyện thì xe đến biệt thự của Bùi Nghiêu.

Tiểu Tam dừng xe, Tần Trữ mở cửa bước xuống.

Nhìn theo Tần Trữ đi xa, Tiểu Tam lấy điện thoại ra, tìm WeChat của Tiểu Cửu, than thở: Tôi thật sự không ngờ, luật sư Tần lại là người si tình như vậy.

Tiểu Cửu vừa đưa Châu Dị đến, cũng đang rảnh rỗi, liền trả lời ngay: ??

Tiểu Tam gửi tin nhắn thoại, kể sơ qua tình hình, gửi liên tục mấy tin nhắn 59 giây.

Một lúc sau, Tiểu Cửu trả lời cậu ta, cũng bằng tin nhắn thoại: "Nếu anh chứng kiến Châu tổng si tình như thế nào, cậu sẽ thấy luật sư Tần vẫn còn khá lý trí đấy."

Tiểu Tam: "..."

Phải, cậu ta nhớ ra rồi, nghe nói Châu Dị đã giao toàn bộ tài sản của mình cho Khương Nghênh.

Bên kia, Tần Trữ bước vào cửa, Bùi Nghiêu nhìn thấy anh, lập tức tiến lên ôm anh một cái thật chặt.

Tần Trữ lạnh lùng nhìn anh ta, chưa để anh ta ôm được, anh đã đưa tay đẩy anh ta ra.

Bùi Nghiêu loạng choạng lùi lại mấy bước, nhướng mày: "??"

Tần Trữ liếc nhìn anh ta: "Ai lại tổ chức tiệc chia tay độc thân ở nhà vậy?"

Bùi Nghiêu nghiêm túc nói: "Ai nói với ông đây là tiệc chia tay độc thân? Đây là tiệc mừng tôi sắp bước vào nấm mồ hôn nhân đấy!"

Tần Trữ cười khẩy: "Có khác gì nhau?"

Tần Trữ vừa dứt lời, chưa để Bùi Nghiêu trả lời, Châu Dị đang ngồi trên sofa đã lên tiếng: "Có, nghe như vậy có vẻ giữ được thể diện hơn."

Tần Trữ nghi ngờ: "Hửm?"

Châu Dị trêu chọc: "Lão Bùi vốn định tổ chức tiệc chia tay độc thân ở quán bar, nhưng Khúc Tích đã ra lệnh, chi tiêu không được vượt quá năm trăm tệ, vì vậy lão ta đã đổi tên cho bữa tiệc chia tay độc thân của mình, chuyển địa điểm về nhà."

Tần Trữ bật cười, liếc nhìn Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu hơi xấu hổ, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Ông đừng nghe Châu Dị nói bậy, là tôi không cho Khúc Tích đưa tiền cho tôi, tôi nói với cô ấy, tôi tổ chức 'tiệc chia tay độc thân' mà còn dùng tiền của gia đình à? Xem thường ai vậy? Không nể mặt anh em tôi à? Tôi để mặt mũi của Châu Dị và Tần Trữ ở đâu?"

Tần Trữ: "Không cần thiết."

Châu Dị: "Không sao, tôi không cần mặt mũi."
 
Back
Top Bottom