Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 970: Bỏ tiền, không bỏ tình



Khúc Tích nói bóng gió.

Lưu tổng nhìn cô, hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô, nhưng lại không thể xé rách mặt nạ.

Chưa để Lưu tổng trả lời, Khúc Tích tiếp tục nói: "Nghe nói chị dâu thích Nhậm Huyên? Vừa hay tôi quen biết Nhậm Huyên, đợi cô ấy ghi hình xong chương trình tạp kỹ, tôi sẽ xin chữ ký cho chị dâu."

Câu nói này của Khúc Tích đã hoàn toàn chặn họng Lưu tổng.

Lưu tổng cười gượng: "Vậy, vậy tôi xin thay mặt vợ tôi cảm ơn Khúc tổng."

Khúc Tích mỉm cười đáp: "Trong kinh doanh thì nói chuyện kinh doanh, ngoài kinh doanh thì nói chuyện tình cảm, tôi thực lòng muốn kết bạn với Lưu tổng."

Lưu tổng: "Được, Khúc tổng đã nói vậy rồi, tôi mà còn khách sáo nữa thì đúng là không biết điều."

Tiếp theo, Khúc Tích và Lưu tổng lại nói vài câu xã giao.

Cuối cùng, Khúc Tích cùng trợ lý của mình đích thân tiễn Lưu tổng xuống thang máy.

Lúc cửa thang máy đóng lại, trợ lý nhỏ giọng hỏi: "Khúc tổng, sao chị biết vợ của Lưu tổng thích ngọc trai? Lại còn biết vợ của Lưu tổng thích Nhậm Huyên?"

Chuyện điều tra đối tác, Khúc Tích thường giao cho trợ lý làm.

Nhưng lần này Khúc Tích không hề dặn dò cô điều tra gì cả.

Điều này khiến trợ lý không khỏi tò mò.

Khúc Tích: "Tôi không biết."

Trợ lý ngơ ngác: "Hả?"

Khúc Tích thản nhiên nói: "Lưu tổng này nổi tiếng trong giới là ‘trong nhà vợ vẫn còn, ngoài đường vẫn tòm tem’, nói cách khác là: bỏ tiền, bỏ thân, không bỏ tình."

Trợ lý vẫn còn mơ hồ: "Ý của chị là?"

Nụ cười trên mặt Khúc Tích nhạt đi, cô quay sang nhìn trợ lý, chế giễu: "Cậu nghĩ người như vậy sẽ biết vợ mình thích gì sao?"

Trợ lý chợt hiểu ra: "Vậy chị không sợ Lưu tổng mang quà về, vợ anh ta sẽ nổi giận với anh ta sao?"

Khúc Tích nhếch mép: "Khả năng đó rất thấp."

Lưu tổng này có rất nhiều “bóng hồng” bên ngoài, chút đồ này còn chưa đủ cho họ nhét kẽ răng, làm sao có cơ hội xuất hiện trước mặt vợ anh ta.

Nói cách khác, cho dù hai món đồ này có xuất hiện trước mặt vợ anh ta thì cũng không ảnh hưởng gì.

Một người phụ nữ có thể nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, không hề quan tâm đến những tin đồn tình ái của chồng mình, không phải là thực sự nhu nhược, mà là đã quá thất vọng về anh ta, vì con cái và tiền bạc nên mới không ly hôn.

Dù là trường hợp nào, thì vợ của Lưu tổng cũng sẽ không vạch trần.

Hơn nữa, cho dù Lưu tổng có mang đồ về, cũng chưa chắc đã nói là do đối tác tặng.

Khúc Tích nói chuyện với trợ lý xong, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cười khẩy một tiếng, rồi đi về phía văn phòng của mình.

Trợ lý nhìn theo bóng lưng Khúc Tích, định bước theo, nhưng nhớ đến trong văn phòng Khúc Tích còn có Bùi Nghiêu, cô ta liền đổi hướng, lặng lẽ quay về văn phòng của mình.

Khi Khúc Tích trở lại văn phòng, Bùi Nghiêu đang nhắn tin cho Tần Trữ, hỏi anh khi nào về.

Tần Trữ không trả lời, Bùi Nghiêu liền gửi thêm bảy tám nhãn dán, mỗi nhãn dán đều kèm theo một câu chửi tục tĩu.

Bùi Nghiêu đang cúi đầu chờ tin nhắn của Tần Trữ thì nghe thấy tiếng cửa văn phòng mở ra.

Bùi Nghiêu quay đầu lại, Khúc Tích ném hợp đồng lên bàn, liếc nhìn Bùi Nghiêu: "Đàn ông đều tệ bạc như vậy sao?"

Bùi Nghiêu, người vừa mới từ bờ vực bị loại quay trở lại vòng hồi sinh: "..."

Khúc Tích khoanh tay: "Quả nhiên, đàn ông có tiền không ai là đứng đắn."

Bùi Nghiêu im lặng một lúc, thăm dò hỏi: "Vậy còn Châu Dị?"

Khúc Tích thản nhiên nói: "Anh ấy là ngoại lệ."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 971: Lão Kỷ phiền não



Khúc Tích nói xong, Bùi Nghiêu mím môi, muốn phản bác nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, anh ta đành im lặng.

Thấy anh ta không nói gì, Khúc Tích hất hàm: "Sao anh không nói gì?"

Bùi Nghiêu nghĩ thầm: Muốn nói nhưng không dám nói.

Bùi Nghiêu ngoài mặt nói: "Anh thấy đôi khi hành động quan trọng hơn lời nói, em cứ xem biểu hiện của anh sau này."

Nghe Bùi Nghiêu nói vậy, Khúc Tích hơi nhướng mày.

Đây là ở Thủy Thiên Hoa Phủ mấy ngày, đầu óc thông suốt rồi sao?

Bảy giờ tối.

Bùi Nghiêu và Khúc Tích lái xe đến nhà hàng mới mở của Kỷ Trác, vừa vào cửa đã thấy Kỷ Trác đang kéo cà vạt, đi ra ngoài.

Áo sơ mi của Kỷ Trác hơi nhăn, trông anh ta có vẻ rất bực bội.

Bùi Nghiêu nhướng mày, hóng hớt: "Lão Kỷ."

Kỷ Trác nheo mắt nhìn Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu: "Ăn cơm cùng không?"

Kỷ Trác cười lạnh: "Ăn con khỉ!"

Nói xong, Kỷ Trác không hề dừng bước, vội vàng rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Kỷ Trác bỏ đi, Bùi Nghiêu khoác vai Khúc Tích: "Lão Kỷ có vấn đề."

Khúc Tích không đẩy anh ta ra, chế giễu: "Ai mà chẳng nhìn ra."

Bùi Nghiêu nhân cơ hội dựa sát vào Khúc Tích: "Em đoán xem lão Kỷ xảy ra chuyện gì?"

Khúc Tích bĩu môi: "Sao em biết được? Chắc chắn không phải chuyện làm ăn."

Kỷ gia có nền tảng vững chắc ở Bạch Thành, hơn nữa ngoài anh ta ra, trong nhà chỉ có một cô em gái, tình cảm anh em lại rất tốt.

Không có vấn đề nội bộ, cũng không có kẻ thù bên ngoài.

Không phải chuyện làm ăn, vậy chỉ có thể là chuyện tình cảm.

Vấn đề tình cảm của Kỷ Trác.

Người ngủ với anh ta rồi lại không chịu thừa nhận sao?

Khúc Tích đang suy nghĩ thì nghe thấy giọng Châu Dị phía sau: "Hai người đến rồi sao không vào trong?"

Bùi Nghiêu nghe vậy liền quay đầu lại, nói: "Vừa gặp lão Kỷ ở cửa."

Nhắc đến Kỷ Trác, Châu Dị tỏ vẻ hứng thú: "Ồ?"

Bùi Nghiêu hóng chuyện: "Ông biết lão Kỷ xảy ra chuyện gì à?"

Châu Dị đỡ eo Khương Nghênh: "Sao tôi biết được?"

Bùi Nghiêu không tin: "Ông không biết?"

Châu Dị cười như không cười: "Ông nhiều chuyện như vậy mà còn không biết, sao tôi biết được?"

Bùi Nghiêu: "Được rồi, ông có giỏi thì đừng nói."

Hai người nói chuyện ngoài cửa nhà hàng một lúc, rồi cùng nhau bước vào.

Kỷ Trác có truyền thống, mỗi khi mở nhà hàng mới, người cũ sẽ đến quản lý.

Nhìn thấy Châu Dị và Bùi Nghiêu, quản lý nhà hàng vội vàng chạy đến: "Châu tổng, Châu phu nhân, Bùi tổng, Khúc tổng."

Quản lý chào hỏi xong, liền dẫn bọn họ đến phòng riêng, vừa đi vừa nhiệt tình giới thiệu các món đặc sản ở đây.

"Đầu bếp là người miền Nam, món cá chẽm hấp là món tủ của anh ấy, cá hấp rất đậm đà, thịt trắng, thơm ngon, lại không hề có mùi tanh."

Châu Dị cười nói: "Cho một con."

Quản lý nhà hàng: "Tôi sẽ sắp xếp ngay."

Châu Dị: "Nói với đầu bếp hôm nay nấu những món phù hợp cho bà bầu, thanh đạm mà bổ dưỡng."

Hôm nay Khương Nghênh mặc váy rộng, không hề thấy bụng bầu.

Nhưng nghe Châu Dị nói vậy, quản lý nhà hàng lập tức hiểu ra, nịnh nọt nói: "Chúc mừng Châu tổng, chúc mừng Châu phu nhân."

Châu Dị mỉm cười, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ: "Ừ, nhưng đừng nói chuyện này với Kỷ tổng của các cậu."

Quản lý là người cũ của Kỷ Trác, cũng thân quen với Châu Dị và Bùi Nghiêu, nên dám nói thêm vài câu, ông ta gật đầu cười: "Tôi hiểu, dạo này Kỷ tổng đang buồn phiền."

Châu Dị trêu chọc: "Người kia vẫn chưa đồng ý à?"

Quản lý nhà hàng: "Đâu chỉ là không đồng ý, người đó còn không thèm nhìn Kỷ tổng chúng tôi nữa kìa."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 972: Động tay rồi



Quản lý nói xong, ánh mắt Châu Dị càng thêm thích thú.

Thấy vậy, quản lý vội vàng bổ sung: "Châu tổng, những lời này của tôi, anh nhất định phải giữ bí mật."

Châu Dị cười trầm thấp: "Yên tâm, cho dù có lộ ra ngoài, Kỷ tổng không cần anh, tôi cũng cần anh."

Châu Dị và quản lý trò chuyện khá ăn ý.Không nói những lời sáo rỗng, nhưng thông tin mà đối phương muốn biết đều được trao đổi rõ ràng.

Bùi Nghiêu đứng bên cạnh nghe, càng thêm tò mò.

Nhưng Bùi Nghiêu cũng không hỏi trước mặt quản lý.

Có những lời không nên nói trước mặt người ngoài, huống chi người ngoài này lại là cấp dưới của người trong cuộc.

Dù sao cũng là anh em, vẫn phải giữ thể diện cho nhau.

Vừa nói chuyện, bọn họ đã đến phòng riêng, quản lý dừng lại mở cửa cho mọi người, rồi rót nước, cuối cùng giới thiệu vài món ăn đặc trưng, hỏi mọi người có hợp khẩu vị không.

Khúc Tích cười nói: "Chỉ cần phù hợp với bà bầu là được, chúng tôi không sao cả."

Khương Nghênh mỉm cười: "Được, mấy món này nghe có vẻ ngon miệng đấy."

Quản lý nhà hàng: "Tôi sẽ cho người đi làm ngay."

Quản lý đi rồi, Bùi Nghiêu bắt đầu quan sát cách bài trí của căn phòng.

Phong cách trang trí của nhà hàng này toát lên vẻ tinh tế, khác hẳn với những nhà hàng, khách sạn trước đây của Kỷ Trác.

Ví dụ như căn phòng bọn họ đang ngồi, trên tường treo một bức tranh hoa mẫu đơn được vẽ tay.

Treo tranh mẫu đơn trong phòng khá kén chọn, vì tranh này thường có kích thước lớn, nếu màu sắc quá đậm sẽ khiến căn phòng trở nên ngột ngạt.

Nhưng bức tranh mẫu đơn trong phòng riêng này lại sang trọng mà không quá lòe loẹt.

Chủ yếu là màu hồng và trắng, chỉ điểm xuyết một vài nét màu đỏ.

Rất tinh tế, từng nét vẽ đều vô cùng hài hòa.

Bùi Nghiêu đang thưởng thức bức tranh hoa mẫu đơn, đột nhiên anh nhận ra điều gì đó, quay sang nhìn Châu Dị: "Rốt cuộc lão Kỷ làm sao vậy?"

Nói xong, không đợi Châu Dị trả lời, anh lại nói thêm một câu: "Đừng nói ông không biết, tôi nghe thấy hết cuộc trò chuyện giữa ôngvà quản lý Trương rồi."

Châu Dị nghe vậy, dựa lưng vào ghế, một tay đặt lên ghế sau lưng Khương Nghênh: "Ông muốn biết gì?"

Bùi Nghiêu: "Tôi muốn biết chuyện của lão Kỷ!"

Chẳng phải rõ ràng rồi sao?

Còn hỏi thừa?

Châu Dị khẽ cười: "Bên trụ sở chính của Châu thị vẫn còn chút vấn đề, dạo này tôi bận làm đồ chơi cho con, không có thời gian xử lý."

Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu nhướn mày: "Ông đang ám chỉ tôi điều gì à?"

Châu Dị: "Tôi đang nói thẳng đấy."

Bùi Nghiêu không muốn nhận việc này: "Tại sao lại là tôi?"

Châu Dị nhướn mày: "Lão Tần đang ở Diêm Thành, Trần Triết đang ghi hình chương trình tạp kỹ, không tìm cậu thì tìm ai?"

Bùi Nghiêu phản bác: "Còn lão Nhiếp, lão ta không phải đang rảnh rỗi lắm sao?"

Châu Dị liếc nhìn Bùi Nghiêu, chế giễu: "Ông nghĩ lão ta sẽ quản chuyện của Châu gia sao?"

Bùi Nghiêu suy nghĩ một lúc, rồi cười: "Tôi thấy nhà họ Châu các người đúng là thú vị, thế hệ trước và thế hệ trước nữa, vì tranh giành Châu thị mà đấu đá đến chết, đến thế hệ các người, người nào người nấy đều không muốn tiếp quản Châu thị, Châu thị cứ như củ khoai nóng bỏng tay vậy."

Châu Dị cười khẩy: "Chẳng phải sao?"

Đối mặt với câu hỏi ngược lại của Châu Dị, Bùi Nghiêu suy nghĩ một chút, rồi cười đáp: "Đúng là vậy thật."

Nếu không nóng bỏng tay, thì cũng sẽ không có nhiều người chết như vậy.

Đâu chỉ là nóng bỏng tay, còn xui xẻo nữa.

Hai người đang nói chuyện thì Khúc Tích đột nhiên kêu lên một tiếng.

Ba người trong phòng đồng loạt nhìn cô, Khúc Tích ngẩng đầu nhìn ba người, chỉ vào màn hình điện thoại: "Nhậm Huyên bị trẹo chân khi đang ghi hình chương trình tạp kỹ, Trần Triết đã đánh một nam nghệ sĩ cùng tham gia chương trình."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 973: Paparazzi hạng nhất



Khúc Tích nói xong, ba người còn lại trong phòng đều có biểu cảm khác nhau.

Bùi Nghiêu là người phản ứng đầu tiên, anh ta kéo ghế lại gần Khúc Tích.

Khúc Tích thấy anh đến gần, liền đưa màn hình điện thoại đến trước mặt anh: "Không biết là bị phóng viên vô lương tâm nào tung tin, sự thật chưa rõ ràng đã chụp mũ cho Trần Triết là bắt nạt nghệ sĩ trong giới."

Bùi Nghiêu nghe vậy liền cúi đầu nhìn, sau khi xem đoạn video ngắn trên điện thoại của Khúc Tích, anh ta nhướng mày.

Video bị cắt xén, không có đầu không có đuôi, chỉ có đoạn Trần Triết đấm vào nam nghệ sĩ kia.

Bài đăng này được đăng tải mười phút trước bởi một blogger có tên là "Paparazzi hạng nhất".

Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, bài đăng này đã leo lên vị trí thứ hai trên hot search.

Bùi Nghiêu xem qua vài lần, rồi lấy điện thoại từ tay Khúc Tích đưa cho Khương Nghênh: "Nghênh Nghênh, giúp lão Trần xem sao."

Khương Nghênh đưa tay nhận lấy điện thoại, chỉ liếc nhìn một cái, rồi ngẩng đầu lên: "Bài đăng này đã được mua ‘nước’ và hot search."

Bùi Nghiêu: “Bọn em có quen blogger này không?"

Khương Nghênh mỉm cười: "Quen, tai tiếng trong giới rất nhiều, nhưng cũng được một bộ phận người ủng hộ."

Bùi Nghiêu không phải người trong giới giải trí, nên không hiểu những chuyện này, anh ta ngạc nhiên hỏi: "Loại người này cũng có fan sao?"

Khương Nghênh mỉm cười gật đầu: "Còn không ít đâu."

Bùi Nghiêu chế giễu: "Đúng là mỗi người mỗi sở thích."

Khương Nghênh nghe vậy, mỉm cười không đáp, lấy điện thoại của mình ra, nhắn tin cho Kiều Nam: Chuyện của trợ lý Trần chắc các em cũng biết rồi nhỉ?

Kiều Nam trả lời ngay lập tức: Chúng em đang xử lý.

Khương Nghênh: Ừ, xử lý cho tốt nhé.

Kiều Nam: Giám đốc Khương, bây giờ có một vấn đề, đó là bên phía ghi hình chương trình nói rằng nơi trợ lý Trần và nam nghệ sĩ kia xảy ra tranh chấp lúc không có camera giám sát.

Nhìn thấy tin nhắn của Kiều Nam, Khương Nghênh nheo mắt lại.

Vài giây sau, Khương Nghênh trả lời Kiều Nam: Là trợ lý Trần và nam nghệ sĩ kia đã đến điểm mù của camera giám sát?

Kiều Nam: Theo như bên chương trình nói thì là vậy, nhưng em có hỏi trợ lý Trần, anh ấy nói không phải.

Khương Nghênh mím môi, gửi một tin nhắn thoại cho Kiều Nam: "Đừng quan tâm đến những bình luận tiêu cực, bây giờ dù muốn dập cũng không dập được, cho dù có dập được, cũng sẽ bị kẻ xấu lợi dụng, nói chúng ta dựa vào thế lực của mình để bắt nạt người khác, bây giờ em hãy lấy danh nghĩa của chị để liên lạc với những nghệ sĩ tham gia ghi hình chương trình tạp kỹ này."

Kiều Nam đã theo Khương Nghênh nhiều năm, cô lập tức hiểu được ý của Khương Nghênh: "Giám đốc Khương, chị định đến đây sao?"

Khương Nghênh đáp: "Ừ, khoảng một tiếng nữa chị đến."

Kiều Nam: "Vâng, bây giờ em sẽ đi làm ngay, chị đi đường cẩn thận nhé."

Nghe xong tin nhắn thoại của Kiều Nam, Khương Nghênh không trả lời lại, cô tắt điện thoại, đặt lên bàn, nhìn Châu Dị: "Bữa cơm này chắc không ăn được rồi."

Châu Dị mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay Khương Nghênh: "Đóng gói mang về."

Châu Dị vừa dứt lời, chưa kịp để Khương Nghênh lên tiếng, Bùi Nghiêu ngồi bên cạnh đã chen vào: "Hai người định đi à?"

Châu Dị cười nhìn Bùi Nghiêu: "Tạo cơ hội cho hai người ăn tối dưới ánh nến."

Bùi Nghiêu mím môi, muốn nói gì đó, nhưng sau khi cân nhắc, anh ta gọi phục vụ, bảo đóng gói hai món ngon mang về.

Nói xong với phục vụ, Bùi Nghiêu nhìn Châu Dị, giả vờ mất kiên nhẫn, phẩy tay: "Đi nhanh đi, đừng làm phiền thế giới riêng của chúng tôi."

Mười phút sau, Châu Dị và Khương Nghênh rời khỏi nhà hàng.

Châu Dị xách đồ ăn đã được đóng gói đi đến cốp xe, đặt vào, rồi quay lại ghế lái.

Khương Nghênh ngồi ở ghế phụ, thấy Châu Dị lên xe, liền quay sang nói với anh: "Lát nữa anh gọi điện thoại cho Trần Triết hỏi rõ tình hình, rồi em sẽ liên lạc với Nhậm Huyên."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 974: Không gây thêm phiền phức



Khương Nghênh bảo Châu Dị gọi điện cho Trần Triết trước là vì tình anh em.

Nhưng Khương Nghênh cũng biết Trần Triết rất có thể sẽ không nói thật.

Với mối quan hệ và năng lực của Trần Triết, nếu anh ta lên tiếng thanh minh, thì những người đó cũng không dám thổi phồng đoạn video kia.

Trừ khi, Trần Triết có điểm yếu nằm trong tay đối phương.

Quả nhiên đúng như Khương Nghênh dự đoán, sau khi Châu Dị gọi điện cho Trần Triết.

Giọng Trần Triết buồn bã, chỉ trả lời qua loa vài câu.

Châu Dị hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Trần Triết ngồi trên bậc thang của trường quay, vừa cởi hai cúc áo sơ mi vừa nói qua điện thoại: "Không có gì, chỉ là chút xích mích nhỏ, không kiềm chế được cảm xúc."

Châu Dị nghe vậy, khẽ cười: "Cậu không kiềm chế được cảm xúc á?"

Hai người quen biết nhau nhiều năm, Trần Triết là người thế nào, Châu Dị hiểu rõ hơn ai hết.

Tuổi còn trẻ mà đã rất chín chắn, cẩn trọng trong lời nói và hành động.

Một người như vậy, lại nói là không kiềm chế được cảm xúc?

Châu Dị nói xong, thấy Trần Triết không trả lời, cũng không ép buộc, chỉ cười nói: "Cần giúp đỡ thì cứ nói."

Trần Triết: "Ừ."

Trước khi cúp máy, Châu Dị nghe thấy tiếng bật lửa.

Cúp máy, Châu Dị quay sang nhìn Khương Nghênh: "Cậu ta không nói gì cả."

Khương Nghênh mỉm cười: "Em biết vấn đề nằm ở đâu rồi."

Châu Dị cũng hiểu rõ: "Vấn đề nằm ở Nhậm Huyên."

Nếu vấn đề là do Trần Triết, anh ta sẽ không giấu Châu Dị.

Nhưng nếu vấn đề là do Nhậm Huyên, Trần Triết sẽ giấu tất cả mọi người, kể cả Châu Dị.

Đây có lẽ cũng là lý do khiến những blogger kia dám thổi phồng sự việc.

Châu Dị nói xong, mỉm cười, đánh lái: "Em định gọi cho Nhậm Huyên bây giờ hay lát nữa?"

Khương Nghênh nghịch điện thoại: "Lát nữa đi."

Cô đến công ty xem tình hình trước đã.

Khi Châu Dị và Khương Nghênh đến Châu thị Media, đèn trong tòa nhà văn phòng vẫn sáng trưng.

Châu Dị đỗ xe ngay trước cửa, hai người xuống xe, bảo vệ vội vàng chạy đến chào hỏi, tiện thể nhận chìa khóa xe từ tay Châu Dị.

"Châu tổng, Giám đốc Khương."

Châu Dị thản nhiên đáp: "Ừ."

Nói xong, Châu Dị dặn dò: "Trong cốp xe có cơm hộp, lấy ra đi, lát nữa sẽ có người xuống lấy."

Bảo vệ gật đầu: "Vâng, Châu tổng."

Dặn dò bảo vệ xong, Châu Dị đưa tay ôm eo Khương Nghênh, đi vào trong.

Khương Nghênh mỉm cười: "Sao anh không mang cơm lên luôn?"

Châu Dị trầm giọng nói: "Để trong cốp xe lâu như vậy chắc đã nguội rồi, lát nữa anh bảo người ở văn phòng thư ký xuống lấy đi hâm nóng, rồi mang lên cho em."

Khương Nghênh: "Không cần phiền phức vậy đâu, phòng ban của em cũng có lò vi sóng mà."

Châu Dị siết nhẹ tay đang ôm eo Khương Nghênh: "Nghe lời anh."

Hai người đi thang máy lên lầu, đầu tiên là đến phòng quan hệ công chúng, Châu Dị không xuống thang máy, một tay giữ cửa thang máy, nhìn Khương Nghênh bước ra.

Khương Nghênh quay đầu lại mỉm cười: "Không lên ngồi một lát sao?"

Châu Dị cười nói: "Không làm phiền em nữa."

Khương Nghênh cũng chỉ khách sáo, cô biết lát nữa mình sẽ rất bận: "Vâng."

Chào tạm biệt Châu Dị, Khương Nghênh bước vào phòng quan hệ công chúng.

Lúc này, trong phòng quan hệ công chúng rất ồn ào, có thể nghe thấy tiếng gọi điện thoại vọng ra.

"Vâng, Giám đốc Khương của chúng tôi muốn mời anh đi uống cà phê."

"Giờ này cũng chưa muộn, công ty chúng tôi có thể sắp xếp xe đến đón anh."

...

Tất cả nhân viên xử lý khủng hoảng truyền thông đang làm thêm giờ đều đang gọi điện thoại, Kiều Nam đứng phía trước, tay cầm máy tính bảng, thỉnh thoảng xem xét diễn biến của dư luận để nắm bắt tình hình.

Nhìn thấy Khương Nghênh, mắt Kiều Nam sáng lên: "Giám đốc Khương."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 975: Tự bảo vệ mình



Tiếng "Giám đốc Khương" của Kiều Nam khiến mọi người đang bận rộn ngẩng đầu lên.

Khương Nghênh đã nghỉ phép được một thời gian, làm việc cùng nhau nhiều năm, tình cảm được vun đắp một cách vô hình. Trước đây ngày nào cũng gặp nhau, mọi người không thấy có gì đặc biệt, thậm chí còn cảm thấy Khương Nghênh hơi nghiêm khắc, nhưng khi thực sự xa cách, họ mới biết Khương Nghênh đối xử với mọi người tốt như thế nào.

Lúc này gặp lại, mọi người không khỏi xúc động.

Đặc biệt là Kiều Nam, cô ấy đi thẳng đến ôm chầm lấy Khương Nghênh.

Khương Nghênh mỉm cười, vỗ nhẹ vào lưng Kiều Nam, hỏi: "Xử lý đến đâu rồi?"

Kiều Nam buông Khương Nghênh ra: "Đã hẹn được hai nghệ sĩ, những nghệ sĩ khác chắc là đã nhận được tin, không dám nghe máy, nếu có nghe thì cũng là do người quản lý nghe, mà nghe xong thì tìm đủ mọi lý do để từ chối."

Trong giới này, tư tưởng chung không phải là trong sạch, mà là tự bảo vệ mình.

Bất kể là người ở vị trí nào, cũng không ai muốn tự dưng vướng vào rắc rối của người khác.

Khương Nghênh "ừ" một tiếng: "Cứ tiếp tục hẹn, nghệ sĩ không đến thì người quản lý nghe máy cũng được, cứ hẹn người quản lý đến đây."

Kiều Nam đáp: "Vâng, giám đốc Khương."

Khương Nghênh mỉm cười, vỗ nhẹ vào tay Kiều Nam: "Tốt lắm, trông em năng động hơn trước nhiều rồi đấy."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Kiều Nam ngượng ngùng đưa tay lên gãi đầu: "Không có đâu ạ."

Khương Nghênh nói chuyện với Kiều Nam một lúc, rồi chào hỏi những nhân viên khác đang làm thêm giờ, sau đó đi vào văn phòng của mình.

Tuy cô đang nghỉ phép, nhưng văn phòng vẫn có người dọn dẹp hàng ngày, nên cũng không khác gì so với trước đây.

Khương Nghênh bước vào, đi đến bình nước nóng lạnh, rót một cốc nước, uống một ngụm, rồi nhìn Kiều Nam đi theo mình vào: "Tự tìm chỗ ngồi đi."

Kiều Nam nghe vậy, liền đi đến bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống, đặt máy tính bảng lên đùi, cười nói: "Giám đốc Khương, bây giờ chị thay đổi nhiều thật đấy."

Khương Nghênh mỉm cười, đi tới: "Có sao?"

Kiều Nam gật đầu lia lịa: "Có ạ."

Khương Nghênh mỉm cười ngồi xuống, hỏi han tình hình công ty gần đây.

Kiều Nam nói sơ qua tình hình, cuối cùng nói với Khương Nghênh: "Mấy ngôi sao thực lực thì không có gì để nói, rất ít khi gây chuyện, chỉ là mấy ‘tiểu thịt tươi’ mới nổi gần đây, bị đào ra ba người có phốt."

Nói rồi, Kiều Nam đưa máy tính bảng cho Khương Nghênh, mở một thư mục rồi chỉ ba “tiểu thịt tươi” có phốt cho Khương Nghênh xem.

Khương Nghênh liếc nhìn, rồi ngẩng đầu lên: "Là phốt gì?"

Kiều Nam đáp: "Hai người là vấn đề tình cảm, một người thì có gia đình 'quỵt nợ'."

Khương Nghênh nhíu mày: "Trước đây không phải đã nói trước khi lăng xê nghệ sĩ phải điều tra kỹ lai lịch sao?"

Kiều Nam: "Em không rõ."

Quy định, quy tắc, truyền đạt hết lớp này đến lớp khác.

Đến tay người thực hiện, rốt cuộc có tuân theo hay không, thì không ai biết.

Khương Nghênh mím môi, gõ nhẹ ngón tay lên bàn: "Không cần xử lý khủng hoảng truyền thông cho ba người này, bảo phòng nhân sự hủy hợp đồng."

Kiều Nam nói: "Có một người là do đạo diễn Triệu đưa vào."

Khương Nghênh ngẩng đầu lên: "Ai?"

Kiều Nam nói: "Nghe nói người có gia đình nợ nần là họ hàng xa của đạo diễn Triệu"

Khương Nghênh: "Hủy hợp đồng, có vấn đề gì thì bảo đạo diễn Triệu trực tiếp liên hệ với Châu tổng."

Khương Nghênh nói xong, có tiếng gõ cửa văn phòng.

Khương Nghênh nói "vào đi", cửa phòng được đẩy ra từ bên ngoài, một nhân viên xử lý khủng hoảng truyền thông đứng ở cửa, nói: "Giám đốc Khương, người chị hẹn đã đến rồi ạ."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 976: Những lời lẽ hoa mỹ



Nhân viên quan hệ công chúng đứng ở cửa nói xong, Khương Nghênh gật đầu với cô ấy, rồi ra hiệu cho Kiều Nam.

Kiều Nam hiểu ý, đứng dậy đẩy ghế về chỗ cũ.

Những người làm việc ở bộ phận quan hệ công chúng, chẳng ai là không nhanh nhạy cả.

Thấy vậy, nhân viên quan hệ công chúng đứng ở cửa nghiêng người, nhường đường cho mấy người phía sau bước vào: "Mời vào."

Mấy người kia nghe vậy, gượng cười, miệng nói "cảm ơn", nhưng nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Vài phút sau, họ xuất hiện trong văn phòng của Khương Nghênh.

Ngồi trên sofa mà cứ như ngồi trên đống lửa, Kiều Nam lần lượt rót trà mời họ.

"Mời uống trà."

Mấy người cố gắng nặn ra nụ cười: "Cảm ơn trợ lý Kiều."

Kiều Nam thản nhiên đáp: "Không có gì."

Kiều Nam rót trà xong, đi đến bên cạnh Khương Nghênh, lúc cô quay lại, mấy người ngồi trên sofa đã bưng chén trà lên uống.

Nhìn thấy cảnh này, Kiều Nam hơi nhếch mép, trong đầu chợt lóe lên một câu: Thứ họ uống không phải trà, mà là tình người, là phép tắc xã giao.

Có những chén trà, rõ ràng không muốn uống, nhưng lại không thể không uống.

Trong khi Kiều Nam quan sát họ, Khương Nghênh đang cúi đầu lướt Weibo trên máy tính bảng.

Sự việc đến giờ, Trần Triết hoàn toàn bất lợi.

Phần bình luận gần như tràn ngập những lời chỉ trích, rất ít ý kiến khách quan, lý trí.

Thi thoảng có một vài bình luận lý trí xuất hiện, nhưng lại bị nghi ngờ là thuê người hoặc nick clone của Trần Triết.

Nhìn những bình luận đó, Khương Nghênh khẽ mỉm cười.

Thủy quân? Nick clone?

Với năng lực của Trần Triết, nếu muốn dập tắt dư luận, cần gì phải dùng đến việc thuê người? Cần gì phải đích thân ra mặt?

Chỉ cần bỏ chút tiền gỡ hot search là được.

Trái ngược với vẻ thong dong của Khương Nghênh, mấy người ngồi trên sofa cứ như ngồi trên đống lửa.

Cả người lẫn tâm trạng đều nóng như lửa đốt.

Cuối cùng, một người không nhịn được nữa, lên tiếng: "Khương quản lý, không biết muộn thế này cô gọi chúng tôi đến có việc gì?"

Khương Nghênh nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn người vừa nói, nhận ra đó là quản lý kỳ cựu của Gia Duyệt Media.

Người này lăn lộn trong nghề đã nhiều năm, năng lực bình thường, nghệ sĩ cô ta quản lý cũng chẳng mấy nổi tiếng.

Nói là không có năng lực thì cũng không đúng, vì nghệ sĩ cô ta dẫn dắt đều ít nhiều có chút tiếng tăm, nhưng nói là giỏi giang thì cũng không hẳn, làm việc bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa lăng xê được nghệ sĩ nào thực sự thành danh.

Khương Nghênh nhìn cô ta chằm chằm khoảng bốn, năm giây, rồi lên tiếng: "Sao Đỗ Giai không đến?"

Đỗ Giai là nghệ sĩ cùng tham gia ghi hình chương trình với Trần Triết.

Người kia đáp: "Giai Giai sáng mai có lịch trình, phải dậy sớm, nên tôi đến thay."

Nói xong, sợ đắc tội với Khương Nghênh, cô ta vội vàng cười nói thêm: "Thật ra cô ấy muốn đến lắm, nhưng kẹt thời gian quá, hơn nữa, ngày mai còn phải quay hình, yêu cầu rất khắt khe..."

Người kia cười, ra sức giải thích, Khương Nghênh kiên nhẫn nghe cô ta nói xong, rồi bình tĩnh nói: "Không sao, chỉ cần cô có thể đại diện cho cô ấy là được."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, người kia vội đáp: "Được ạ, cô cứ yên tâm."

Khương Nghênh mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, cô chuyển chủ đề: "À, đúng rồi, vừa nãy cô hỏi tôi gì nhỉ?"

Nhìn nụ cười của Khương Nghênh, đối phương nghẹn họng.

Thấy đối phương không trả lời, Khương Nghênh khẽ cười, dời mắt sang những người khác, cầm cốc nước ấm trên bàn lên nhấp một ngụm, nụ cười dần tắt: "Đều là người trong nghề cả, đừng có giở mấy trò đối phó với phóng viên hay người ngoài ra với tôi. Bỏ mấy lời lẽ hoa mỹ đó đi, hôm nay tôi gọi mọi người đến đây vì lý do gì, chắc hẳn mọi người đều rõ. Tôi muốn biết tại sao Trần Triết lại đánh nam nghệ sĩ kia."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 977: Sự quan tâm âm thầm



Khương Nghênh thẳng thắn thừa nhận mục đích mình gọi họ đến đây hôm nay.

Mọi người đều cứng đờ mặt, muốn cười gượng nhưng lại không cười nổi.

Khương Nghênh nói xong, thấy không ai lên tiếng, cũng không vội, cô quay sang nói với Kiều Nam bên cạnh: "Tiểu Kiều, rót thêm trà cho mọi người."

Kiều Nam đáp: "Vâng, giám đốc Khương."

Kiều Nam nói xong, bước đến bàn trà rót thêm nước.

Mấy người thấy Kiều Nam đến gần, liền đưa tay che cốc trà, khéo léo từ chối.

"Trợ lý Kiều, cốc của tôi không cần thêm đâu."

"Trợ lý Kiều, tôi cũng vậy, thật ra hôm nay tôi uống khá nhiều nước ở công ty rồi."

"Trợ lý Kiều, tôi cũng không uống nữa, cảm ơn cô."

Kiều Nam theo Khương Nghênh nhiều năm, gặp qua đủ loại người khó tính, thấy họ đều từ chối, cô mỉm cười hỏi: "Giờ cũng muộn rồi, chắc mọi người còn phải thức, hay tôi pha cà phê cho mọi người nhé?"

Mọi người nghe vậy, cười gượng gạo.

"Không, không cần đâu."

"Hơ hơ, muộn rồi, không uống nữa."

Kiều Nam mỉm cười: "Vậy thì tôi không ép."

Kiều Nam mỉm cười quay người đi, mấy người ngồi trên sofa nhìn nhau, đều cảm thấy lo lắng.

Kiều trợ lý này nào phải muốn pha cà phê cho họ, rõ ràng là đang ám chỉ, nếu không nói thì cứ phải thức dài dài.

Kiều Nam quay lại bên cạnh Khương Nghênh, chu đáo cầm cốc nước của Khương Nghênh lên, rót thêm nước ấm.

Khương Nghênh nhận lấy cốc nước, nói: "Cảm ơn em."

Kiều Nam nhỏ giọng hỏi: "Chị Khương, giờ này chị tới đây, ăn tối chưa ạ?"

Kiều Nam vừa dứt lời, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ.

Khương Nghênh ngẩng đầu lên, nói "vào đi", một trong những thư ký của Châu Dị xách theo vài hộp cơm xuất hiện ở cửa: "Giám đốc Khương, Châu tổng bảo em mang cơm tối đến cho chị."

Khương Nghênh: "Cảm ơn em."

Khương Nghênh nói xong, Kiều Nam nhanh nhẹn bước tới nhận lấy.

Cô thư ký dặn dò Kiều Nam: "Nhìn Giám đốc Khương ăn chút gì nhé."

Kiều Nam gật đầu: "Yên tâm."

Thư ký lại hỏi: "Còn bao lâu nữa ạ?"

Kiều Nam đáp: "Vừa mới vào vấn đề chính, hiện tại vẫn chưa ai mở miệng."

Nghe Kiều Nam nói vậy, cô thư ký hiểu ý, cố tình nói to hơn một chút: "Châu tổng nói để giám đốc Khương ăn cơm trước, nếu chuyện khó giải quyết quá, anh ấy có thể đến giúp."

Kiều Nam mỉm cười: "Vâng."

Cô thư ký nói xong những gì cần truyền đạt, lịch sự chào tạm biệt Khương Nghênh, rồi rời khỏi văn phòng.

Kiều Nam xách hộp cơm đến trước mặt Khương Nghênh, mở từng hộp ra, lấy đũa đưa cho cô: "Chị Khương."

Khương Nghênh mỉm cười: "Chị chưa đói."

Kiều Nam: "Chị cứ ăn chút gì đi ạ, chị không đói không có nghĩa là em bé trong bụng cũng không đói."

Nói rồi, Kiều Nam lại đưa đũa cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh bất đắc dĩ nhận lấy, trước khi ăn, cô nhìn mấy người trên sofa: "Mất mười phút của mọi người, để tôi ăn chút gì đã."

Mọi người cười gượng gạo.

"Cô cứ tự nhiên, không sao, không làm phiền đâu."

"Không làm phiền, không làm phiền."

Họ ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng lại run sợ.

Lời thư ký nói lúc nãy họ đều nghe thấy cả, Châu Dị nói nếu khó quá anh sẽ tự mình đến xử lý.

Châu Dị là ai chứ?

Để anh đích thân đến xử lý đám tôm tép này sao?

Họ muốn chết hay sao mà dám giấu giếm?

Khương Nghênh ăn cơm trong mười phút, mấy người trên sofa cũng tranh thủ mười phút đó để sắp xếp lời lẽ.

Mười phút sau, Khương Nghênh đặt đũa xuống, lau miệng, cầm cốc nước lên uống một ngụm, rồi nói: "Mọi người nghĩ xong chưa?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 978: Biết tiến biết lùi



Khương Nghênh hỏi với giọng điệu bình tĩnh, nhưng khiến mấy người kia nghe mà sởn gai ốc.

Thấy vậy, Khương Nghênh đặt cốc nước xuống: "Vẫn chưa nghĩ ra?"

Người quản lý của Gia Duyệt Truyền thông vừa nói chuyện với Khương Nghênh hít sâu một hơi: "Giám đốc Khương, không phải chúng tôi không muốn nói, mà là chúng tôi còn phải sống trong cái giới này, nếu hôm nay nói ra những lời này, thì sau này..."

Người kia nói lấp lửng, cô ta vừa dứt lời, một người khác liền nói tiếp: "Giám đốc Khương, có vài chuyện không có chứng cứ, ngay cả người trong cuộc cũng không lên tiếng, chúng tôi là người ngoài lên tiếng bênh vực lẽ phải có phải không thích hợp không? Nhất là trong cái giới này."

Trong giới này, ai cũng biết điều, biết tiến biết lùi.

Vậy mà họ lại muốn làm người chính trực.

Nói dễ nghe là người chính nghĩa, nói khó nghe là tự chuốc họa vào thân.

Hai người mở lời, những người khác cũng bắt đầu lên tiếng. Lời lẽ tuy uyển chuyển nhưng thái độ rất rõ ràng.

Đại khái là, ngay cả Trần Triết cũng không định thanh minh, họ càng không muốn vạ lây vì một người không liên quan.

Khương Nghênh nghe vậy, mười ngón tay đan vào nhau, đặt trên bàn, mỉm cười: "Vậy nếu Trần Triết cũng muốn thanh minh thì sao?"

Mọi người đều sững sờ, im lặng vài giây rồi trả lời.

"Giám đốc Khương, nếu Trần trợ lý cũng muốn thanh minh, chúng tôi sẵn sàng làm chứng cho anh ấy."

"Tôi cũng vậy."

"Tôi cũng vậy."

Nghe thấy lời của họ, Khương Nghênh khẽ mỉm cười: "Được, vậy mong mọi người nhớ kỹ những gì đã nói hôm nay, đến lúc đó giữ lời hứa."

Trong số những người này, ai thật lòng ai giả dối, Khương Nghênh không quan tâm.

Giới giải trí vốn dĩ là một vũng nước đục, trước mặt gọi nhau bằng anh bằng em, sau lưng đâm chém nhau là chuyện thường tình, huống hồ gì những người chẳng có quan hệ máu mủ ruột rà.

Khương Nghênh nói xong, mấy người kia miễn cưỡng đáp "vâng".

Chuyện đến đây không cần nói thêm nữa, Khương Nghênh ra hiệu cho Kiều Nam. Kiều Nam hiểu ý, đứng dậy tiễn khách.

Mấy người kia vốn đã ngồi không yên từ lâu, họ vội vàng đứng dậy chào tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi.

Ra khỏi văn phòng của Khương Nghênh, có người nhỏ giọng nói: "Khí chất của Khương Nghênh đáng sợ thật đấy, tôi nhìn thấy cô ta mà không dám thở mạnh, không biết Châu tổng thích cô ta ở điểm nào."

"Mỗi người một sở thích, biết đâu Châu tổng lại thích kiểu người như vậy."

"Nếu là tôi, tôi không chịu nổi, dù có xinh đẹp đến mấy cũng không được."

"Sao các cậu biết Khương Nghênh trước mặt Châu tổng cũng như vậy? Có thể ngồi vào vị trí Châu phu nhân, cô ta chắc chắn phải có chút thủ đoạn chứ? Biết đâu trước mặt Châu tổng..."

Trong số những người đến văn phòng Khương Nghênh hôm nay, trừ người quản lý đến thay Đỗ Giai của Gia Duyệt Media, còn lại đều là nghệ sĩ.

Thấy mấy nghệ sĩ này càng nói càng quá đáng, người quản lý của Gia Duyệt Media ho khan hai tiếng: "Đừng nói bậy."

Có người bất mãn bĩu môi: "Chúng tôi chỉ nói thôi mà, có ai ngoài ở đây đâu, bị cô ta hành cả đêm, chúng tôi còn không được nói xấu cô ta sau lưng à?"

Quản lý của Gia Duyệt: "Người ta hành các cậu là vì người ta có bản lĩnh, đợi đến khi nào các cậu leo lên được vị trí của người ta rồi hẵng nói xấu sau lưng."

Quản lý của Gia Duyệt nói xong, mấy nghệ sĩ kia tuy bất mãn nhưng không dám phản bác.

Không phải vì cô ta là bậc tiền bối nên không dám đắc tội, mà là vì cô ta nói đúng sự thật.

Bên kia, sau khi mấy người rời đi, Khương Nghênh gọi điện cho Nhậm Huyên.

Điện thoại được kết nối, Khương Nghênh hỏi: "Ở bệnh viện à? Bị thương có nặng không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 979: Bình tĩnh



Khương Nghênh vừa dứt lời, Nhậm Huyên liền “hít hà” một tiếng.

Vài giây sau, Nhậm Huyên đáp: "Giám đốc Khương, em không sao, sắp về đến nhà rồi ạ."

Khương Nghênh gõ nhẹ ngón tay lên bàn, hỏi: "Bác sĩ nói sao?"

Nhậm Huyên trả lời: "Bác sĩ nói không sao, chỉ bị trẹo chân nhẹ, về nhà nghỉ ngơi hai ngày là khỏi."

Khương Nghênh nghe vậy, "ừ" một tiếng: "Bây giờ anh Tống đang đi cùng em à?"

Nhậm Huyên đáp: "Vâng, anh Tống đang ở đây với em, còn có hai trợ lý nữa."

Khương Nghênh nhìn đồng hồ: "Mấy giờ thì các em về đến nhà?"

Khương Nghênh nói xong, nghe thấy Nhậm Huyên hỏi anh Tống qua điện thoại.

"Anh Tống, mấy giờ chúng ta về đến nhà?"

Lão Tống rõ ràng vẫn còn đang tức giận, nói: "Khoảng hai tiếng nữa, sao vậy?"

Nhậm Huyên nhỏ giọng nói: "Chị Khương hỏi."

Nghe nói là Khương Nghênh hỏi, giọng điệu của anh Tống dịu xuống: "Điện thoại của giám đốc Khương à?"

Nhậm Huyên: "Vâng."

Lão Tống đưa tay ra: "Để anh nói chuyện với giám đốc Khương."

Lão Tống nói xong, nhận lấy điện thoại từ tay Nhậm Huyên.

Lão Tống vừa cầm điện thoại, định lên tiếng thì nghe thấy Khương Nghênh nói: "Anh Tống, hai tiếng nữa em đến căn hộ của Nhậm Huyên, có gì chúng ta gặp mặt rồi nói."

Lão Tống đang muốn nói rất nhiều điều với Khương Nghênh, nghe cô nói vậy, anh ta nghẹn lời, nghĩ đến việc chuyện này đúng là không thể nói rõ qua điện thoại trong một hai câu, anh ta đành “ngậm bồ hòn làm ngọt” đáp: "Ừ."

Khương Nghênh: "Đừng giận nữa, lúc này chúng ta càng phải bình tĩnh, anh là bậc tiền bối trong giới này, anh phải hiểu rõ hơn em chứ."

Lão Tống tuy vẫn còn tức giận, nhưng lý trí đã quay trở lại: "Hiểu rồi."

Cúp máy, Khương Nghênh im lặng một lúc, rồi nhắn tin cho Châu Dị: Lát nữa em phải đến chỗ Nhậm Huyên một chuyến.

Châu Dị trả lời ngay lập tức: Em ăn cơm chưa?

Nhìn thấy tin nhắn không liên quan của Châu Dị, Khương Nghênh mỉm cười, cố tình nhắn lại: Châu tổng, đây là công ty, phiền anh chú ý hình tượng một chút.

Châu Dị: Giám đốc Khương.

Khương Nghênh: Hửm?

Châu Dị: Em ăn cơm chưa?

Khương Nghênh: "..."

Thấy Khương Nghênh gửi một loạt dấu ba chấm, Châu Dị dựa vào bàn làm việc, mỉm cười, gửi một tin nhắn thoại: "Vợ yêu, rốt cuộc em đã ăn cơm chưa?"

Khương Nghênh trả lời: Ăn rồi.

Châu Dị lại hỏi: Còn đói không?

Khương Nghênh khẽ cười, cũng gửi một tin nhắn thoại: "Dù sao Trần Triết cũng là anh em của anh, anh không quan tâm đến chuyện của cậu ấy sao?"

Châu Dị cười nói: "Có em ở đó, anh không lo lắng."

Châu Dị nói câu này tuyệt đối không phải là lời nịnh nọt.

Năng lực của Khương Nghênh trong giới này ai cũng phải công nhận.

Hơn nữa, Châu Dị hiểu Trần Triết.

Trần Triết không phải người dễ bị bắt nạt, nếu anh ta muốn thoát khỏi những lời đàm tiếu, thì chúng căn bản chẳng thể nào chạm đến anh ta.

Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh không trả lời, liền gửi thêm một tin nhắn thoại: "Lát nữa đi thì gọi cho anh, anh đi cùng em."

Khương Nghênh: Ừ.

Nói chuyện với Châu Dị xong, Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn Kiều Nam.

Kiều Nam cười tủm tỉm nhìn Khương Nghênh, giả vờ hỏi: "Châu tổng ạ?"

Khương Nghênh mỉm cười, tắt điện thoại: "Lát nữa em đến khách sạn đối diện đặt mấy phòng, sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi."

Kiều Nam nghe vậy, không tò mò nữa, nghi ngờ hỏi: "Để mọi người nghỉ ngơi ạ?"

Khương Nghênh gật đầu: "Đúng vậy, nhưng nhất định không được tắt chuông điện thoại, sau khi chị xử lý xong sẽ gọi cho mọi người."

Kiều Nam hiểu ý: "Em hiểu rồi, em sẽ đi làm ngay."
 
Back
Top