Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 950: Tình yêu làm người ta mù quáng



Tần Trữ nói xong, bố của Sầm Hảo không nói gì, nụ cười trên mặt càng đậm, vỗ vai anh một cái.

Bố Sầm vỗ vai Tần Trữ xong, buông tay ra, đi về phía mẹ Sầm Hảo.

"Làm xong rồi à?"

"Hỏng rồi, thiếu một chút nguyên liệu, già rồi, đầu óc ngày càng kém."

"Không sao, trà hoa quả hỏng để anh uống, em làm lại mẻ mới."

Bố Sầm cúi người xuống trước mặt mẹ Sầm Hảo, người đàn ông vừa rồi còn hừng hực khí thế trong thư phòng, lúc này lại dịu dàng, vụng về.

Bố Sầm nói xong, mẹ Sầm Hảo ngẩng đầu nhìn ông mỉm cười.

Bố Sầm tự nhiên cầm lấy bình trà hoa quả bị hỏng từ tay mẹ Sầm Hảo, quay người đi đến bàn ăn, rót một cốc, uống một ngụm rồi quay lại nói: "Vị ngon lắm."

Mẹ Sầm Hảo: "Được rồi, bình này của anh đấy."

Bố Sầm nói chuyện xong, Sầm Hảo vội vàng chạy đến bên cạnh Tần Trữ.

Tần Trữ biết cô muốn hỏi gì, không đợi cô mở miệng đã trả lời trước: "Anh không sao."

Sầm Hảo nhỏ giọng hỏi: "Bố không đánh anh sao?"

Tần Trữ trầm giọng đáp: "Không."

Sầm Hảo liếc nhìn vết thương ở khóe miệng anh, vạch trần: "Vậy vết thương ở khóe miệng anh là sao?"

Tần Trữ không trả lời, nắm lấy tay Sầm Hảo.

Sầm Hảo đỏ mặt, lảng sang chuyện khác: "Anh có thấy bố rất chiều mẹ em không? Trà hoa quả làm hỏng cũng uống?"

Tần Trữ gật đầu: "Ừ."

Sầm Hảo đỏ mặt nói: "Thật ra bình trà hoa quả đó của mẹ em không hề bị hỏng."

Tần Trữ nghi ngờ: "Hửm?"

Sầm Hảo nói: "Mỗi năm mẹ đều lấy cớ làm hỏng để làm rất nhiều bình trà hoa quả cho bố."

Nghe Sầm Hảo nói vậy, Tần Trữ sững người vài giây, rồi hiểu ra, anh mỉm cười.

Tình yêu của bố Sầm Hảo mãnh liệt, rõ ràng.

Tình yêu của mẹ Sầm Hảo lại nhẹ nhàng, lặng lẽ như mưa xuân thấm đất.

Sầm Hảo đang nói bóng gió với Tần Trữ rằng, họ cũng vậy.

Cô không nói rõ ràng, không có nghĩa là cô không thích.

Lúc ăn tối, Trịnh Vĩ không có ở đó, bốn người rất hòa thuận.

Trên bàn ăn, Tần Trữ bàn bạc chuyện đám cưới với bố Sầm.

Bố Sầm gắp thức ăn cho mẹ Sầm Hảo, nói: "Bố không biết gì về mấy chuyện này, hỏi mẹ... con xem."

Bố Sầm nói chữ "con" rất khó khăn, suýt nữa cắn vào lưỡi.

Mẹ Sầm Hảo mỉm cười: "Mẹ không có ý kiến gì, chỉ cần hai đứa thích là được."

Tần Trữ: "Hảo Hảo thì sao? Em có thích kiểu đám cưới nào không?"

Sầm Hảo nhìn Tần Trữ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu em nói em thích kiểu lãng mạn, anh có thấy trẻ con không?"

Tần Trữ mỉm cười: "Không."

Sầm Hảo: "Vậy em thích kiểu lãng mạn."

Tần Trữ đáp: "Được."

Sau bữa tối, Tần Trữ cùng mẹ Sầm Hảo và người giúp việc dọn dẹp bàn ăn, Sầm Hảo và bố cô ngồi trên sofa trò chuyện.

Sầm Hảo pha cho bố một tách trà, ngồi xổm trước bàn trà, cười hỏi: "Bố, bố hết giận rồi à?"

Bố Sầm nhận lấy tách trà từ tay Sầm Hảo, uống một ngụm, bình thản nói: "Bố giận thì con sẽ không thích tên nhóc đó nữa sao?"

Sầm Hảo: "..."

Bố Sầm liếc nhìn Sầm Hảo: "Đã chọn cậu ta rồi thì phải đối xử tốt với cậu ta."

Sầm Hảo đáp: "Vâng."

Bố Sầm nhìn về phía nhà bếp, trầm giọng nói: "Cậu ta cũng được đấy, chỉ là tính tình hơi nóng nảy, lại có nhiều kẻ thù."

Sầm Hảo nhìn theo ánh mắt của bố mình: "Con thấy tính anh ấy cũng được mà."

Bố Sầm thu hồi ánh mắt, khẽ cười: "Bố nuôi con bao nhiêu năm, con bị mù từ khi nào vậy?"

Sầm Hảo hiếm khi cãi lời bố, mỉm cười nói: "Tình yêu làm người ta mù quáng mà."

Trong bếp, mẹ Sầm Hảo nhìn Tần Trữ đang xắn tay áo nhận bát đũa từ tay người giúp việc, nói: "Cứ để dì Vương làm cho."

Tần Trữ vóc dáng cao ráo, cúi người xuống rửa bát: "Để dì Vương nghỉ ngơi một chút, cháu làm cho ạ."

Mẹ Sầm Hảo nhìn bóng lưng Tần Trữ, mỉm cười, rồi quay sang nhìn dì Vương bên cạnh.

Dì Vương lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với mẹ Sầm Hảo, nói bằng khẩu hình: "Cậu ấy được đấy."

Mẹ Sầm Hảo mỉm cười, quay sang nhìn Tần Trữ, hỏi: "Ở nhà cậu cũng làm vậy sao?"

Tần Trữ dừng động tác rửa bát, không nói dối: "Vâng, bên đó cháu không có người giúp việc, mấy năm trước có thuê hai người, không ngờ là do kẻ thù phái đến, bị hại một lần, sau đó cháu không thuê nữa."

Mẹ Sầm Hảo nghe vậy, nụ cười trên mặt tắt ngúm.

Một lúc sau, khi Tần Trữ tưởng rằng mẹ Sầm Hảo sẽ hối hận vì đã đồng ý hôn sự của anh và Sầm Hảo, thì bà thở dài nói: "Số thằng bé này thật khổ."

Tần Trữ: "..."

Mẹ Sầm Hảo: "Sau này cứ coi đây là nhà của con, coi bác và bố Sầm Hảo như bố mẹ ruột, có chuyện gì thì chúng ta sẽ bảo vệ con."

Tần Trữ bỗng thấy xúc động: "Vâng."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 951: Người vui kẻ buồn



Những người càng tỏ ra lạnh lùng, thực ra lại càng trọng tình cảm.

Tần Trữ từ năm mười mấy tuổi đã tự mình gánh vác mọi việc, đến nay đã hơn mười năm.

Cả nhà họ Tần đều dựa dẫm vào anh, chưa từng có ai nói sẽ đứng ra bảo vệ anh.

Ngay cả ông cụ Tần cũng chưa từng nói những lời như vậy.

Câu nói cửa miệng của ông cụ Tần là: Xã hội bây giờ là xã hội cạnh tranh khốc liệt, nếu mày không có bản lĩnh để tồn tại, chết rồi tao cũng không thèm nhặt xác.

Ông cụ Tần nói rất tàn nhẫn, nhưng Tần Trữ biết rõ, ông cụ sợ anh chết hơn bất kỳ ai.

Ông cụ chỉ là miệng cứng thôi.

Muốn anh có thể tự mình đứng vững ở Bạch Thành.

Tần Trữ cúi đầu rửa bát, rửa được một lúc thì mắt đỏ hoe.

Lúc này, tại Bạch Thành.

Bùi Nghiêu thất tình một tháng thì “ăn dầm nằm dề” ở Thủy Thiên Hoa Phủ hơn nửa tháng.

Từ lúc ban đầu còn hừng hực khí thế, đến cuối cùng đầu tóc rối bù, mặt mũi nhếch nhác, tiều tụy vô cùng.

Đêm đó, Bùi Nghiêu cầm ly rượu vang đỏ ngồi bên cửa sổ sát đất uống rượu, Châu Dị xuống lầu hâm nóng sữa cho Khương Nghênh, đi đến trước mặt anh ta, đá vào chân anh ta: "Ông định ở đây đến bao giờ?"

Bùi Nghiêu ngẩng đầu: "Về đâu?"

Châu Dị nhướn mày: "Ông nói xem?"

Bùi Nghiêu lẩm bẩm hỏi: "Nhà tôi à?"

Nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của Bùi Nghiêu, Châu Dị khẽ cười: "Khúc Tích vẫn không để ý đến ông à?"

Bùi Nghiêu: "Để ý chứ, ai nói không để ý?"

Bùi Nghiêu nói xong, cúi đầu lấy điện thoại di động ra đưa cho Châu Dị.

Châu Dị nhận lấy, mở ra xem, nhìn thấy đoạn tin nhắn của hai người, anh bật cười.

Bùi Nghiêu: Tích Tích, anh sai rồi, em tha thứ cho anh lần này được không?

Khúc Tích: Cút.

Bùi Nghiêu: Anh thực sự biết lỗi rồi, dạo này anh ăn không ngon, ngủ không yên, cứ nhắm mắt lại là thấy em.

Khúc Tích: Cút.

Bùi Nghiêu: Tích Tích, chuyện Tiểu Tiểu kia đã được giải quyết rồi, là ông nội tự ý quyết định, anh hoàn toàn không biết gì cả, chúng ta ở bên nhau bao lâu nay rồi, chẳng lẽ em còn không tin tưởng nhân phẩm của anh sao?

Khúc Tích: Haha, 1.

Châu Dị xem xong đoạn tin nhắn, khẽ cười, trả điện thoại cho Bùi Nghiêu: "Xem ra không có hy vọng quay lại rồi."

Bùi Nghiêu nhận lấy điện thoại, đặt ly rượu xuống đất, xem lại đoạn tin nhắn, rồi ngẩng đầu nhìn Châu Dị: "Ông nói xem tin nhắn cuối cùng cô ấy gửi cho tớ, số '1' kia là có ý gì?"

Châu Dị: "'1 nào?"

Bùi Nghiêu cầm điện thoại lên, chỉ vào màn hình: "Số '1' này này."

Châu Dị trêu chọc: "Ông có nghĩ đến khả năng, cái ông gọi là số '1' kia, đọc là 'cút' không?"

Bùi Nghiêu: "..."

Thật là nhục nhã mà cũng đau lòng.

Bùi Nghiêu nghe vậy, khóe miệng giật giật: "Đúng là người tôi thích, ngay cả lúc bảo tôi cút cũng thật thú vị."

Châu Dị trêu chọc: "Vẻ đẹp chỉ là bề ngoài, tâm hồn thú vị mới là hiếm có, chúc mừng ông, Khúc Tích có một tâm hồn thú vị."

Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu hít sâu một hơi, không trả lời ngay.

Một lúc sau, Bùi Nghiêu uống hai ngụm rượu vang đỏ để bình tĩnh lại, rồi nói: "Châu Dị, nghe nói lão Tần sắp cưới Sầm Hảo rồi."

Châu Dị khẽ cười: "Với EQ của lão Tần, chuyện này chẳng phải rất bình thường sao?"

Bùi Nghiêu nghẹn lời: "Hồi đó, tôi yêu đương còn sớm hơn lão Tần nhiều."

Châu Dị trêu chọc: "Với EQ của cậu, đến bây giờ vẫn thế này cũng là chuyện bình thường."

Bùi Nghiêu định làm ra vẻ chàng trai si tình, u sầu, nhưng nghe Châu Dị nói vậy, anh ta không nhịn được nữa, ngẩng phắt đầu lên: "Châu Dị, ông có thể bớt độc mồm một chút không? Tớ đã thế này rồi, ông còn đâm thêm một nhát vào tim tôi."

Châu Dị ngồi xổm xuống, cười xấu xa: "Lúc trước tôi bảo cậu tận dụng cô Tiểu Tiểu kia là để cho Khúc Tích ghen, sau đó ông nhân cơ hội cầu hôn, ai ngờ ông lại phá hỏng hết cả."

Bùi Nghiêu: "..."

Châu Dị “đâm” thêm một nhát chí mạng: "Không chỉ lão Tần, ông có xem chương trình tạp kỹ mấy hôm nay không? Lão Trần còn cao tay hơn lão Tần."

Bùi Nghiêu gần đây sắp trầm cảm đến nơi rồi, nào có thời gian xem chương trình tạp kỹ, anh ta nhíu mày hỏi: "Lão Trần và Nhậm Huyên cũng thành đôi rồi à?"

Châu Dị: "Hiện tại thì chưa, nhưng cũng sắp rồi."

Nói xong, Châu Dị đứng dậy, đi đến bàn trà, cầm lấy máy tính bảng, mở lên, rồi quay lại đưa cho Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu ngơ ngác nhận lấy.

Châu Dị hất hàm: "Xem kỹ lão Trần tán gái thế nào đi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 952: Trái tim trống rỗng



Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu cau mày cúi đầu.

Trong video tua lại, Trần Triết đang nói chuyện với một nữ minh tinh.

Nữ minh tinh e thẹn, ánh mắt long lanh, dù chỉ qua màn hình cũng có thể cảm nhận được cô ấy thích Trần Triết.

Trần Triết mỉm cười lịch thiệp, đưa cho nữ minh tinh một chiếc khăn tay.

Nữ minh tinh nhận lấy, mặt càng đỏ hơn: "Cảm ơn trợ lý Trần."

Trần Triết mỉm cười: "Không có gì."

Trần Triết vừa dứt lời, ống kính chuyển sang Nhậm Huyên.

Nhậm Huyên đang cúi đầu tưới hoa, bỗng ngẩng lên, nhìn thấy Trần Triết và nữ minh tinh tương tác, sắc mặt cô hơi cứng lại.

Ngay sau đó, màn hình tràn ngập bình luận.

[Huyên Huyên có phải đang ghen không?]

[A a a, Huyên Huyên nhà chúng ta chắc chắn là đang ghen!!]

[Canh Niệm bị làm sao vậy? Trợ lý Trần và Huyên Huyên mới là một đôi được không?]

[Bạn ở trên, sao trợ lý Trần và Nhậm Huyên lại là một đôi? Họ chia tay rồi được không? Đã chia tay rồi, tại sao Niệm Niệm nhà chúng tôi lại không thể ở bên trợ lý Trần ?]

[Đúng vậy, đúng vậy, sao nào? Đã chia tay rồi, chẳng lẽ trợ lý Trần còn phải giữ mình trong sạch cho các người à?]

[Không thích thì đừng xem, tôi thấy trợ lý Trần có vẻ thích Canh Niệm.]

Trong phần bình luận, fan của Nhậm Huyên và fan của Canh Niệm tranh cãi kịch liệt.

Bùi Nghiêu xem vài bình luận, rồi ngẩng đầu nhìn Châu Dị: "Lão Trần thâm sâu thật đấy!"

Châu Dị khẽ cười: "Nhìn lão Trần xem, rồi nhìn lại bản thân mình đi."

Bùi Nghiêu đặt câu hỏi: "Tại sao khoảng cách giữa người với người lại lớn như vậy?"

Châu Dị cười khẽ: "Suy ngẫm cho kỹ đi, rồi mau chóng dọn ra khỏi nhà tôi."

Bùi Nghiêu: "Đuổi tôi đi à?"

Châu Dị đáp: "Đúng vậy, cuối cùng cũng hiểu tiếng người rồi."

Bùi Nghiêu: "..."

Châu Dị rắc muối vào vết thương của Bùi Nghiêu xong, liền quay người đi vào bếp, bưng cốc sữa nóng lên lầu.

Bùi Nghiêu thở dài một hơi, rồi lại cúi đầu châm một điếu thuốc: "Tôi hút thuốc không phải để ra vẻ, mà là vì trái tim thực sự trống rỗng."

Bùi Nghiêu đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, cảm thán, Châu Dị đẩy cửa bước vào phòng.

Khương Nghênh đang dựa vào đầu giường gọi điện thoại cho Kiều Nam, Châu Dị bước đến tủ đầu giường, đặt cốc sữa xuống.

Khương Nghênh nhìn Châu Dị, không nói gì, chỉ tay vào điện thoại, ra hiệu mình đang gọi điện.

Châu Dị mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Anh đi tắm đây."

Khương Nghênh gật đầu.

Châu Dị lại nói: "Uống sữa khi còn nóng đi, lát nữa nguội uống sẽ không tốt cho dạ dày."

Khương Nghênh: "Ừ."

Châu Dị dặn dò xong, dùng tay thử nhiệt độ của cốc sữa, thấy một lúc nữa nguội là vừa, liền xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Châu Dị đi rồi, Khương Nghênh nói với đầu dây bên kia: "Ừ, chương trình tạp kỹ của Nhậm Huyên và Trần Triết chị có xem, không cần trả lời bình luận của fan, cũng không cần dập dư luận."

Kiều Nam: "Vừa nãy anh Tống nói fan của Canh Niệm đang tấn công Weibo của Nhậm Huyên."

Khương Nghênh nói: "Chuyện này xem chương trình là có thể đoán trước được, cô đi xem Weibo của Canh Niệm đi, chắc cũng chẳng khá khẩm hơn đâu."

Kiều Nam cười qua điện thoại: "Đúng vậy, em vừa xem qua rồi, dù sao Nhậm Huyên cũng có địa vị và lượng fan hùng hậu, phần bình luận trên Weibo của Canh Niệm cũng không khá hơn là bao."

Khương Nghênh cúi đầu, vừa hay nhìn thấy cốc sữa, nhớ đến lời dặn của Châu Dị, liền cầm lên uống một ngụm, rồi nói: "Không cần quan tâm đến phần bình luận trên Weibo của Nhậm Huyên, chú ý đến bên Canh Niệm nhiều hơn, nếu phát hiện có antifan hoặc đối thủ cạnh tranh nhân cơ hội gây rối, hãy lên tiếng đính chính ngay lập tức."

Kiều Nam đáp: "Em hiểu rồi."

Năng lực làm việc của Kiều Nam ngày càng tiến bộ, nghe thấy câu trả lời của cô, Khương Nghênh mỉm cười: "Khối lượng công việc gần đây em vẫn thích nghi được chứ?"

Kiều Nam đáp: "Vẫn ổn ạ."

Khương Nghênh nói: "Vậy thì tốt."

Kiều Nam: "Chỉ là chị không có ở đây, em luôn cảm thấy thiếu chỗ dựa."

Khương Nghênh mỉm cười: "Lâu dần rồi sẽ quen thôi."

Kiều Nam cười đáp: "Vâng, chị yên tâm, em sẽ cố gắng, nhất định sẽ không để chị phải lo lắng."

Khương Nghênh khẽ cười: "Chị tin tưởng vào năng lực của em, có vấn đề gì thì cứ liên lạc với chị."

Cúp máy với Kiều Nam, Khương Nghênh uống hết cốc sữa, đang định đứng dậy mang cốc xuống lầu thì điện thoại trên giường đổ chuông.

Khương Nghênh nhìn màn hình, thấy cuộc gọi đến từ Khúc Tích, liền nhấn nút nghe: "Alo, Khúc Tích."

Khúc Tích: "Đường Thành Giao, đến đón tôi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 953: Hành động nghĩa hiệp



Qua điện thoại, giọng Khúc Tích có vẻ hơi buồn.

Giọng nói còn kèm theo tiếng gió rít.

Khương Nghênh nghe Khúc Tích nói, chỉ hơi sững người một giây, rồi đáp: "Gửi vị trí cụ thể cho tôi."

Khúc Tích hít một hơi: "Được."

Cúp máy, Khương Nghênh đặt cốc sữa xuống, đi đến cửa nhà vệ sinh, gõ nhẹ hai cái rồi đẩy cửa vào: "Khúc Tích gọi điện bảo em đến đường Thành Giao đón cô ấy."

Châu Dị đang gội đầu, trên tóc toàn bọt, nghe vậy quay đầu lại: "Hửm?"

Tiếng nước chảy quá lớn khiến anh nhất thời không nghe rõ Khương Nghênh nói gì.

Khương Nghênh nhìn Châu Dị từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt anh: "Khúc Tích bảo em đến đường Thành Giao đón cô ấy."

Châu Dị tắt vòi hoa sen: "Uống say à?"

Khúc Tích không phải người không biết chừng mực, biết rõ Khương Nghênh đang mang thai, nếu không say thì sẽ không làm chuyện như vậy.

Khương Nghênh suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Em không rõ."

Châu Dị: "Để lão Bùi đi."

Khương Nghênh mỉm cười: "Lúc này đừng tạo cơ hội cho hai người họ gặp nhau nữa, chỉ càng thêm khó xử thôi."

Châu Dị nhíu mày: "Vậy đợi anh, anh gội đầu xong sẽ đi."

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Châu Dị, Khương Nghênh mỉm cười: "Anh cứ từ từ gội đầu đi, em gọi Cát Châu lái xe đưa em đi."

Châu Dị hơi cau mày: "Không được..."

Khương Nghênh mỉm cười: "Em nói được là được."

Nói xong, Khương Nghênh nhìn Châu Dị với ánh mắt trấn an, nói tiếp: "Nghĩ đến tâm trạng của anh lúc Tần Trữ gặp chuyện xem."

Châu Dị: "..."

Cuối cùng Châu Dị cũng không cãi lại Khương Nghênh.

Đến khi Châu Dị quấn khăn tắm đi ra, Khương Nghênh đã cùng Cát Châu rời đi.

Bùi Nghiêu vẫn đang đứng bên cửa sổ sát đất nhấm nháp rượu vang, quay đầu nhìn thấy Châu Dị ăn mặc như vậy, anh ta nghi ngờ hỏi: "Châu Dị, ông làm gì thế?"

Châu Dị nhíu mày không nói gì.

Bùi Nghiêu đưa tay sờ mũi: "Ông không phải là vì ba tháng đầu Nghênh Nghênh không thể ‘làm chuyện ấy’, nên muốn ‘hạ thủ’ với anh em chứ?"

Châu Dị nhướn mày: "Ông bị điên à?"

Bùi Nghiêu: "Bị, bệnh tương tư."

Châu Dị cười khẩy một tiếng: "Không sao, 'thuốc' của ông sẽ đến sớm thôi."

Bên kia, Cát Châu lái xe đưa Khương Nghênh đến địa điểm Khúc Tích đã chỉ định.

Cát Châu dừng xe, nhìn bóng người thấp thoáng ngoài cửa sổ, quay sang hỏi Khương Nghênh với vẻ không chắc chắn: "Chị, đó có phải là Khúc Tích không?"

Khương Nghênh nhìn kỹ, xác nhận rồi đáp: "Phải."

Cát Châu nghi ngờ: "Vậy cô gái đứng cạnh cô ấy là ai? Trợ lý của cô ấy à? Không giống lắm!"

Khương Nghênh đẩy cửa xe: "Chị xuống xem sao."

Nói xong, Khương Nghênh bước xuống xe.

Lúc này, Khúc Tích đang đứng bên đường uống nước khoáng, cô gái đứng cạnh cô nhìn cô với vẻ mặt đầy biết ơn: "Chị, cảm ơn chị, nếu không có chị, tối nay em chắc chắn sẽ gặp xui xẻo."

Khúc Tích đặt chai nước xuống, phẩy tay: "Chuyện nhỏ thôi mà."

Cô gái: "Chị, tối nay em có làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của chị không?"

Khúc Tích xót ruột, nhưng vẫn cố gắng giữ vững phong độ: "Hầy, công ty chị đơn hàng nhiều lắm, không thiếu một đơn này."

Cô gái ngây thơ chớp mắt: "Thật sao? Nhưng vừa nãy em thấy chị sắp khóc rồi mà."

Cô gái này không hề biết nói giảm nói tránh.

Một câu nói, đâm thẳng vào tim Khúc Tích.

Đúng lúc Khúc Tích sắp không giữ được bình tĩnh thì nhìn thấy Khương Nghênh đang đi về phía mình, cô vội vàng chạy tới: "Sao bà lại đích thân đến đây?"

Khương Nghênh mỉm cười: "Bà gọi điện cho tôi, tôi có thể không đến sao?"

Khúc Tích vỗ trán: "Uống hơi nhiều, đầu óc chậm chạp, ý tôi là bảo Cát Châu hoặc Tiểu Cửu đến đón là được rồi."

Khương Nghênh mỉm cười, nhìn cô gái đứng sau Khúc Tích, hỏi: "Cô bé này là?"

Khúc Tích quay đầu lại nhìn, rồi quay lại nói: "Cô bé ngây thơ mà chị đây ra tay nghĩa hiệp cứu giúp."

Khúc Tích nói xong, không đợi Khương Nghênh trả lời, lại bổ sung thêm một câu: "Chị đây mất một đơn hàng lớn mới cứu được cô bé đấy, có phải rất anh hùng không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 954: Bẫy tình



Khúc Tích nói xong, nháy mắt với Khương Nghênh, ra vẻ chờ đợi lời khen ngợi.

Khương Nghênh nhìn cô gái phía sau Khúc Tích, rồi quay lại nhìn Khúc Tích: "Bà chắc chắn đó là cô bé ngây thơ sao?"

Khúc Tích khẳng định chắc nịch: "Chắc chắn, cô bé nói mình vẫn đang học đại học mà!"

Khương Nghênh khẽ cười: "Lại một nữ sinh viên trong sáng, ngây thơ nữa à?"

Khúc Tích: "..."

1722742952.ce80b24702bebde707601cfae5a14d34.jpg


Khương Nghênh thấy Khúc Tích ngẩn người, liền cười nói: "Thôi được rồi, cứu thì cứu rồi, đi thôi."

Khúc Tích hoàn hồn, nhỏ giọng hỏi: "Cậu thấy cô bé đó không giống nữ sinh ngây thơ sao?"

Khương Nghênh bật cười: "Trông không ngây thơ bằng bà."

Khúc Tích mím môi, cảm thấy từ khi ở bên Bùi Nghiêu, chỉ số thông minh của mình giảm đi không ít.

Tuy Khúc Tích có chút nghi ngờ, nhưng dù sao cũng là người từng trải.

Người đã cứu rồi, cuối cùng vẫn phải làm cho trọn vẹn.

Người ta nói cứu người phải cứu cho trót, làm việc thiện phải làm đến cùng, việc tốt nên làm đã làm hết rồi, cũng không ngại thêm việc này.

Khúc Tích điều chỉnh lại cảm xúc, quay sang cô gái đang khoác áo vest của mình dưới ánh đèn đường: "Nhà em ở đâu? Chị đưa em về."

Cô gái nhìn cô, vẻ mặt đáng thương: "Em không có nhà."

Những lời hào phóng còn lại của Khúc Tích nghẹn lại trong cổ họng.

Không có nhà?

Sao vậy? Định “bám” lấy cô à?

Thời buổi này, cô từng thấy người ta gài bẫy tình cho những anh chàng thành đạt, nhưng gài bẫy cho phụ nữ như cô thì đây là lần đầu tiên.

Khúc Tích mím môi không nói, cô gái bước tới, cởi áo vest đang khoác trên người ra, hai tay đưa lại cho cô: "Chị, cảm ơn chị vì chuyện tối nay, muộn rồi, chị và bạn chị về sớm đi ạ."

Cô gái mắt rưng rưng, giọng nói mềm mại, nói là “đáng thương” cũng không ngoa.

Khúc Tích cao hơn cô gái nửa cái đầu, cúi đầu nhìn cô, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác muốn che chở khó tả.

Cô gái: "Chị."

Khúc Tích: "..."
Cô gái thấy Khúc Tích không nói gì, liền nói tiếp: "Chị đừng lo cho em, lát nữa chị đi rồi, em sẽ tìm một nhà nghỉ nhỏ, ba mươi tệ một đêm để ở, tuy những nhà nghỉ đó thường không an toàn, nhưng không sao đâu, em..."

Khúc Tích: "Đi cùng chị."

Cô gái ngước nhìn, vẻ mặt đáng thương: "Hả?"

Khúc Tích quay người đi về phía chiếc xe của Cát Châu đang đỗ bên đường, nói với cô gái: "Đi theo chị trước khi chị đổi ý, nếu không tối nay em thực sự chỉ có thể ở nhà nghỉ ba mươi tệ một đêm thôi đấy."

Khúc Tích nói xong, cô gái cười toe toét, chạy theo, nịnh nọt: "Em biết chị sẽ không bỏ mặc em mà, chị đúng là người tốt nhất mà em từng gặp."

Khương Nghênh đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ sự việc: "..."

Lên xe, cô gái ngồi ở ghế phụ, liên tục nói chuyện với Cát Châu.

Cát Châu vốn là người giỏi ăn nói, sau vài câu trò chuyện, cô gái cảm thấy gặp phải đối thủ, liền im lặng.

Ở ghế sau.

Khương Nghênh mỉm cười hỏi: "Bà định đưa cô bé này đi đâu?"

Khúc Tích dựa vào cửa sổ xe: "Đến chỗ tôi."

1722742952.ce80b24702bebde707601cfae5a14d34.jpg


Khương Nghênh nhỏ giọng nói: "Đến Thủy Thiên Hoa Phủ đi, bên đó chỉ có mình bà, lỡ như..."

Lỡ như cô gái này không phải người tốt, thì hậu quả khó lường.

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Khúc Tích quay sang nhìn cô: "Đến chỗ bà, bà đang mang thai..."

Khương Nghênh nhỏ giọng nói: "Nhà tôi có nhiều người, có Châu Dị, Cát Châu, Tiểu Cửu và dì Trương, nếu có chuyện gì xảy ra thì còn có người giúp đỡ."

Khúc Tích suy nghĩ vài giây, rồi "ừ" một tiếng: "Cũng được."

Khương Nghênh mỉm cười, nhìn cô gái ngồi ở ghế phụ.

Người cô gái ướt sũng, trông như bị tạt nước, nhưng kỳ lạ là toàn thân ướt đẫm, vậy mà tóc lại không hề bị ướt.

Cô gái trông cao lắm cũng chỉ khoảng một mét sáu bảy.

Chẳng lẽ người tạt nước cho cô ta cao một mét bốn chín?
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 955: Người bị phụ bạc



Chiều cao chênh lệch như vậy, thật sự khiến người ta phải nghi ngờ.

Khương Nghênh đang quan sát cô gái.

Cô gái như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh qua kính chiếu hậu, mỉm cười: "Chị xinh thật đấy."

Khương Nghênh mỉm cười: "Em cũng vậy."

Bốn mươi phút sau, xe đến Thủy Thiên Hoa Phủ.

Cát Châu dừng xe, chống tay lên cửa, nhìn Khương Nghênh đang xuống xe, nói: "Chị, bên tòa nhà chính chắc hết chỗ rồi nhỉ? Hay là để cô bé này đến tòa nhà phụ với em?"

Tòa nhà phụ có Cát Châu và Tiểu Cửu.

Hai người bọn họ chắc chắn sẽ không có ý đồ gì với cô bé này.

Hơn nữa, Cát Châu có võ, Tiểu Cửu lại là người luyện võ, chắc chắn sẽ không bị thiệt.

Cát Châu vừa dứt lời, chưa kịp để Khương Nghênh lên tiếng, cô gái đã đứng sau lưng Khúc Tích, kéo áo cô: "Chị, em muốn ở cùng chị."

Khúc Tích: "..."

Cô gái nhỏ nhẹ nói: "Chị, em ngủ rất ngoan, em đảm bảo sẽ không làm phiền chị đâu."

Khúc Tích cười gượng: "Hơ hơ."

Cô gái mím môi, nhìn Khúc Tích với đôi mắt đỏ hoe: "Chị, em có làm phiền chị không?"

Nói xong, cô gái buông tay khỏi vạt áo Khúc Tích, đi từng bước nhỏ về phía Cát Châu.

Cát Châu: "??"

Khương Nghênh: "..."

Khúc Tích hít sâu một hơi: "Thôi được rồi, em ở cùng chị đi."

Mắt cô gái sáng lên: "Cảm ơn chị."

Cát Châu: "..."

Khương Nghênh: "??"

Cuối cùng, cô gái vẫn đi theo Khúc Tích vào tòa nhà chính của Thủy Thiên Hoa Phủ.

Mọi người bước vào cửa, thay dép ở lối vào, cô gái thò đầu nhìn phòng khách, quay sang nói với Khúc Tích: "Nhà bạn chị rộng thật đấy."

Khúc Tích cúi người đưa dép cho cô gái, thuận miệng nói: "Cũng tạm."

Cô gái: "Cảm ơn chị."

Cô gái liên tục gọi "chị" bằng giọng nói ngọt ngào.

Khúc Tích dần dần lạc lối trong những tiếng "chị" này.

Đến khi ngồi xuống sofa trong phòng khách, hoàn hồn lại, cô ôm gối, cảm thán: Không trách đàn ông dễ bị mấy cô gái trà xanh, bạch liên hoa lừa gạt.

Đây là trà xanh sao? Đây là bạch liên hoa sao?

Rõ ràng là cô bé đáng yêu, dễ thương, khiến người ta thương xót!!

Ngay cả cô, một người phụ nữ, cũng không thể cưỡng lại sự quyến rũ này, huống chi là đàn ông!!

Khúc Tích cảm thán trong lòng, nét mặt cũng theo đó mà thay đổi.

Khương Nghênh ngồi xuống bên cạnh cô, rót cho cô một cốc nước: "Giải rượu đi."

Khúc Tích nhận lấy: "Tôi không uống nhiều lắm."

Khương Nghênh mỉm cười: "Không uống nhiều mà người toàn mùi rượu?"

Khúc Tích nghe vậy, đưa tay ngửi ngửi tay áo mình, rồi nhỏ giọng nói: "Mùi rượu này không phải của tôi, là của cô bé kia."

Nói xong, Khúc Tích mới nhớ ra nãy giờ mình vẫn chưa hỏi tên cô gái mà mình đã cứu, cô quay sang hỏi: "Em tên gì?"

Cô gái đang cúi đầu nghịch điện thoại, nghe thấy Khúc Tích hỏi, liền ngẩng đầu lên: "Em ạ?"

Khúc Tích: "Ừ."

Cô gái: "Tiêu Tiêu."

Khúc Tích: "Em không phải người Bạch Thành à?"

Cô gái lắc đầu: "Không phải ạ, em là người Cát Châu."

Khúc Tích tò mò hỏi: "Vậy em đến Bạch Thành làm gì?"

Cô gái nắm chặt điện thoại, hai tay chống cằm, vẻ mặt đáng thương: "Em đến Bạch Thành tìm chồng sắp cưới của em, ai ngờ anh ta lại bội bạc, tìm người phụ nữ khác."

Khúc Tích nghe vậy im lặng, mím chặt môi.

Từ khi chia tay với Bùi Nghiêu, Khúc Tích rất ghét nghe những chuyện tình cảm rắc rối.

Người ta nói, không có tình yêu nào là không chia tay, chỉ có nước giặt mới không làm tổn thương đôi tay.

Đàn ông, hừ, còn không đáng tin bằng một túi bột giặt!!
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 956: Chúng ta nói chuyện



Cô gái nói xong, thấy Khúc Tích không lên tiếng, liền chớp mắt hỏi: "Chị đang nghĩ gì vậy?"

Khúc Tích hoàn hồn, mỉm cười đáp: "Không có gì, chỉ là thấy chồng sắp cưới của em thật vô tâm."

Nghe Khúc Tích nói vậy, cô gái như tìm được sự đồng cảm, gật đầu lia lịa: "Đâu chỉ là vô tâm, đúng là đồ khốn nạn."

Cô gái vừa dứt lời, phía sau liền vang lên tiếng ly thủy tinh rơi vỡ chói tai.

Mọi người trong phòng khách nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, Bùi Nghiêu mặc áo choàng tắm màu trắng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Không khí trong phòng khách lập tức trở nên ngưng trệ.

Khúc Tích hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh ta lại ở đây?"

Khương Nghênh cũng nhỏ giọng đáp: "Từ khi hai người chia tay, anh ta đã ở đây gần nửa tháng rồi."

Khúc Tích nhíu mày: "Anh ta bị bệnh à?"

Khương Nghênh nói: "Chắc là về nhà một mình thấy cô đơn, lạnh lẽo."

Khúc Tích mím môi: "Châu Dị nhà cậu đồng ý cho anh ta ở lại mãi như vậy à?"

Khương Nghênh trêu chọc: "Chẳng lẽ anh ấy còn có thể đuổi Bùi Nghiêu đi?"

Khúc Tích và Khương Nghênh hỏi đáp qua lại, vẻ mặt của Bùi Nghiêu vô cùng phức tạp.

Vừa như đang do dự lại vừa như đang trốn tránh điều gì.

Một lúc sau, Châu Dị từ trên lầu đi xuống phá vỡ sự bế tắc này.

Châu Dị đã thay đồ ngủ, sải bước xuống lầu, đầu tiên là lịch sự hỏi thăm Khúc Tích vài câu, sau đó nhìn đồng hồ: "Muộn rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm đi, có gì thì mai nói sau."

Khúc Tích đáp: "Ừ, anh và Nghênh Nghênh cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Châu Dị mỉm cười: "Có gì cần cứ nói với dì Trương."

Khúc Tích cười đáp: "Yên tâm, em coi đây là nhà mình, không khách sáo với các anh đâu."

Khúc Tích nói xong, Châu Dị mỉm cười, cúi đầu nhìn Khương Nghênh, đưa tay ra.

Khương Nghênh mỉm cười, đặt tay vào lòng bàn tay Châu Dị, đứng dậy, rồi quay sang nói với Khúc Tích: "Nghỉ ngơi sớm đi."

Khúc Tích cười đáp: "Chúc ngủ ngon."

Khúc Tích nói xong, Khương Nghênh và Châu Dị bước lên lầu.

Hai người vừa đi lên cầu thang, Khương Nghênh nhỏ giọng hỏi: "Bùi Nghiêu không sao chứ?"

Châu Dị nắm tay Khương Nghênh, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em biết vũ khí lợi hại nhất của một người là gì không?"

Khương Nghênh nhướng mày: "Là gì?"

Châu Dị đáp: "Là quyết tâm liều lĩnh."

Khương Nghênh nghe vậy, mỉm cười: "Anh nghĩ Bùi Nghiêu có thể liều lĩnh được không?"

Châu Dị khẽ cười: "Em nghĩ bây giờ cậu ta còn lựa chọn nào khác sao?"

Khương Nghênh cúi đầu nhìn bậc thang, mỉm cười: "Hình như là không."

Sau khi Châu Dị và Khương Nghênh rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Bùi Nghiêu, Khúc Tích và Tiêu Tiêu, cô gái được Khúc Tích cứu.

Tiêu Tiêu không hề nhận ra sự căng thẳng giữa Khúc Tích và Bùi Nghiêu, cô quan sát đồ đạc trong phòng khách, rồi nhìn Khúc Tích với vẻ mặt mong đợi: "Chị, tối nay chúng ta ngủ ở phòng nào ạ?"

Khúc Tích hít một hơi, đáp: "Tầng..."

Khúc Tích định nói tầng hai, nhưng nghĩ đến việc vẫn chưa rõ lai lịch của cô gái này, sợ sẽ gây bất lợi cho Khương Nghênh, liền đổi giọng: "Phòng khách tầng một."

Khúc Tích nói xong, Tiêu Tiêu cũng không nghĩ nhiều, cười hỏi: "Chị, vậy bây giờ chúng ta đi ngủ được chưa ạ?"

Khúc Tích: "Được, đi thôi."

Khúc Tích nói xong, đứng dậy đi về phía phòng khách.

Phòng khách mà Khúc Tích chọn, tình cờ phải đi ngang qua cửa phòng của Bùi Nghiêu.

Hai người lướt qua nhau, Bùi Nghiêu đưa tay nắm lấy cổ tay Khúc Tích, trầm giọng nói: "Chúng ta nói chuyện."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 957: Ngốc nghếch



Bùi Nghiêu nói xong, nhìn chằm chằm vào Khúc Tích.

Khúc Tích liếc nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình của anh ta, nhàn nhạt nói: "Buông ra."

Bùi Nghiêu nhíu mày: "Anh có chuyện muốn nói với em."

Khúc Tích: "Tôi không có gì để nói với anh."

Bùi Nghiêu siết chặt tay: "Dù là tử tù cũng phải có cơ hội được biện hộ."

Khúc Tích cười chế giễu: "Đáng tiếc anh không phải tử tù."

Bùi Nghiêu nghẹn lời.

Khúc Tích lạnh lùng rút tay ra khỏi tay Bùi Nghiêu, bước qua anh ta.

Tiêu Tiêu nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt không khỏi dừng lại trên khuôn mặt Bùi Nghiêu vài giây.

Bùi Nghiêu nhận thấy ánh mắt của cô, nhíu mày nhìn cô.

Tiêu Tiêu ban đầu hơi ngẩn người, sau đó mỉm cười: "Chào anh."

Khuôn mặt vốn đã u ám của Bùi Nghiêu càng thêm khó coi.

Vài phút sau, Tiêu Tiêu đi theo Khúc Tích về phòng khách.

Khúc Tích ném áo khoác sang một bên, quay người đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, Tiêu Tiêu theo sát phía sau, tò mò hỏi: "Chị, anh vừa rồi là người yêu cũ của chị à?"

Khúc Tích đang rửa mặt, tóc cũng dính nước: "Ừ."

Tiêu Tiêu: "Hai người chia tay rồi à?"

Khúc Tích rửa mặt xong, đứng thẳng dậy lau mặt: "Ừ."

Tiêu Tiêu thấy Khúc Tích trả lời lạnh nhạt, liền thở dài: "Chị tốt như vậy, sao anh ta lại không biết trân trọng chứ?"

Khúc Tích nhớ lại những hành động của Bùi Nghiêu ở nước ngoài, cười lạnh: "Hừ."

Lúc này, ở phòng khách bên cạnh.

Bùi Nghiêu đứng bên cửa sổ hút thuốc, vẻ mặt đầy lo lắng.

Suy nghĩ một lúc, anh ta lấy điện thoại nhắn tin cho Châu Dị: Ông hỏi Nghênh Nghênh xem, cô gái Khúc Tích vừa cứu tên gì?

Một phút sau, Châu Dị trả lời: Hình như là Tiêu Tiêu?

Bùi Nghiêu: Tiêu Tiêu hay Tiểu Tiểu?

Châu Dị: Cô ấy chỉ nói bâng quơ thôi, ai mà biết được chữ nào, sao vậy?

Bùi Nghiêu buồn bã gõ chữ: Tôi nghi ngờ cô gái đó chính là vợ chưa cưới mà ông nội sắp xếp cho tôi.

Châu Dị: Thế giới nhỏ vậy sao??

Bùi Nghiêu: Ừ.

Châu Dị trả lời: Chia buồn.

Bùi Nghiêu: "..."

Châu Dị nhìn tin nhắn của Bùi Nghiêu, đưa điện thoại cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh vừa nằm xuống, thấy Châu Dị đưa điện thoại cho mình, liền nghi ngờ nhìn anh: "Hửm?"

Châu Dị cười nói: "Em xem đi."

Khương Nghênh khó hiểu nhận lấy điện thoại, sau khi xem xong đoạn trò chuyện giữa Châu Dị và Bùi Nghiêu, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Bùi Nghiêu chắc chắn sao?"

Châu Dị sợ bức xạ điện thoại không tốt cho em bé, liền lấy lại điện thoại từ tay Khương Nghênh, đặt lên tủ đầu giường, cười nói: "Anh nghĩ cậu ta không chắc chắn, chỉ là đang nghi ngờ thôi."

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh rơi vào trầm tư.

Một lúc sau, Khương Nghênh nói: "Em cũng thấy cô Tiêu Tiêu đó có gì đó không ổn, nhưng không ngờ lại là như vậy."

Châu Dị: "Thành phố lắm chiêu trò quá, anh muốn về quê."

Khương Nghênh mỉm cười: "Đường quê xa xôi, cạm bẫy còn nguy hiểm hơn."

Sáng sớm hôm sau.

Châu Dị và Khương Nghênh ngủ dậy xuống lầu, thấy Bùi Nghiêu đang ngồi nói chuyện với Tiêu Tiêu trên sofa phòng khách.

Bùi Nghiêu vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn thẳng vào Tiêu Tiêu, hỏi: "Em có biết anh không?"

Tiêu Tiêu ngơ ngác: "Hả?"

Bùi Nghiêu lại hỏi: "Em có biết Bùi gia ở Bạch Thành không?"

Tiêu Tiêu thành thật trả lời: "Biết ạ!"

Bùi Nghiêu nghiêm mặt nói: "Anh là Bùi Nghiêu."

Tiêu Tiêu "à" một tiếng: "Em biết anh."

Nhìn phản ứng của Tiêu Tiêu, Bùi Nghiêu càng thêm chắc chắn về suy đoán trong lòng, anh siết chặt tay, nhíu mày nói: "Chuyện hôn ước là do ông nội anh tự ý quyết định, anh hoàn toàn không biết gì cả, anh không phải cố ý hủy hôn, mà là vì trong lòng anh đã có người mình thực sự yêu thương."

Tiêu Tiêu: "Hả??"

Bùi Nghiêu mím môi, nhìn Tiêu Tiêu: "Thế này đi, em cứ ra giá, chỉ cần không quá đáng, coi như anh bồi thường cho em."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 958: Chuyên gia bị lừa



Bùi Nghiêu nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Biểu cảm của Tiêu Tiêu từ ngơ ngác chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng là phẫn nộ.

"Thì ra chồng chưa cưới mà nhà em nhắc đến chính là anh?"

"Hôn ước đã định từ trước, vậy mà anh lại dám bội bạc."

"Anh có còn là đàn ông không? Anh có chút trách nhiệm nào không?"

Tiêu Tiêu ngồi thẳng dậy trên ghế sofa, trừng mắt nhìn Bùi Nghiêu chất vấn.

Bùi Nghiêu há hốc miệng, cuối cùng nghiến răng nói: "Chuyện này đúng là Bùi gia có lỗi với em, những chuyện khác anh không thể bù đắp cho em, em cứ ra giá đi."

Tiêu Tiêu nhìn anh ta một cách giận dữ, giơ tay lên đếm ba số.

Bùi Nghiêu nhíu mày: "Ba..."

Hai chữ "chục triệu" sắp bật ra khỏi miệng Bùi Nghiêu thì Tiêu Tiêu hét lên: "Ba vạn!!"

Bùi Nghiêu do dự vài giây: "Em chắc chắn chứ?"

Tiêu Tiêu: "Anh thấy nhiều à?"

Bùi Nghiêu trầm giọng đáp: "Cũng không hẳn."

Anh không ngờ lại ít như vậy.

Tiêu Tiêu nghe vậy, sợ Bùi Nghiêu sẽ đổi ý, vội vàng lấy điện thoại ra, mở mã QR thanh toán WeChat đưa cho Bùi Nghiêu: "Nào, anh cũng không muốn dây dưa với em nữa đúng không? Chúng ta giải quyết nhanh gọn lẹ, quét mã thanh toán đi."

Quả thực rất nhanh gọn.

Tiêu Tiêu nói xong, chỉ nghe thấy tiếng "ting" của điện thoại, ba vạn tệ đã được chuyển đến tài khoản.

Tiêu Tiêu nhận được tiền, Bùi Nghiêu nhìn cô, định nói thêm gì đó, thì thấy Tiêu Tiêu đứng dậy, hắng giọng nói: "Đã làm phiền mọi người một đêm rồi, em không ở lại lâu nữa, tạm biệt."

Nói xong, cô lại bổ sung thêm một câu: "Nhờ anh gửi lời chào đến chị Khúc Tích nhé."

Bùi Nghiêu nghi ngờ: "Em không tự đi chào chị ấy à?"

Tiêu Tiêu: "Thôi ạ, chị ấy tối qua ngủ muộn, để chị ấy ngủ thêm một chút."

Nói xong, Tiêu Tiêu đứng dậy, nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng dáng vội vã của Tiêu Tiêu, Bùi Nghiêu quay sang Châu Dị và Khương Nghênh vừa xuống lầu: "Cô bé này... tính tình hơi nóng nảy."

Châu Dị: "Ừ."

Bùi Nghiêu: "Cứ như thể có chủ nợ đang đuổi theo vậy."

Khương Nghênh mỉm cười: "Biết đâu đấy."

Bùi Nghiêu không nghe rõ Khương Nghênh nói gì, nhướng mày hỏi: "Gì cơ?"

Châu Dị khẽ cười: "Ông chắc chắn Tiêu Tiêu này là vợ chưa cưới Tiểu Tiểu của cậu sao?"

Nhắc đến chuyện này, Bùi Nghiêu thấy phiền lòng, gật đầu thừa nhận: "Ừ, cô ấy tự mình thừa nhận."

Châu Dị trêu chọc: "Ông chắc chắn không phải do ôngdụ dỗ người ta chứ?"

Bùi Nghiêu: "Có sao?"

Châu Dị cười: "Tự tin lên, bỏ chữ 'sao' đi."

Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu ngơ ngác nhìn anh, một lúc sau, nhíu mày hỏi: "Ý ông là tôi bị lừa?"

Lúc này, Tiêu Tiêu sau khi nhận được ba vạn tệ từ Bùi Nghiêu, chạy một mạch, cuối cùng cũng bắt được một chiếc taxi ở ngã tư.

Lên xe, Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, gọi điện thoại.

Điện thoại được kết nối, chưa để đối phương lên tiếng, Tiêu Tiêu đã nói: "Kiếm được ba vạn rồi, ba tháng tới không lo chết đói nữa."

Người trong điện thoại tò mò hỏi: "Cậu lấy đâu ra ba vạn?"

Tiêu Tiêu đắc ý nói: "Trời không tuyệt đường người, ba tớ không phải vì người phụ nữ đó mà khóa thẻ của tớ sao? Muốn ép tớ về nhà nhận lỗi, hừ, đừng hòng."

Đối phương: "Tiêu Tiêu, tớ thấy cậu vẫn nên về nhà xin lỗi ba cậu đi, ba cậu chỉ có mình cậu là con gái, chắc chắn sẽ tha thứ cho cậu."

Tiêu Tiêu: "Tớ có làm gì sai đâu mà phải xin lỗi? Rõ ràng là người phụ nữ đó nói dối, bà ta chia rẽ tình cảm gia đình, ba tớ bị bà ta bỏ bùa mê thuốc lú, bà ta nói gì ông ấy cũng tin, lời con gái ruột của mình thì ông ấy không tin một câu!"

Tiêu Tiêu nói xong, không đợi đối phương trả lời, cô bực bội vò đầu: "Thôi, thôi, không nói nữa, nếu ba tớ gọi cho cậu, cậu cứ nói là không liên lạc được với tớ."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 959: Cơn giận bùng cháy



Tiêu Tiêu nói xong, đưa điện thoại ra xa tai rồi cúp máy.

Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, hỏi cô: "Cô bé, đi đâu vậy?"

Tiêu Tiêu: "Đến khu Lang Nguyệt."

Tài xế: "Được rồi!"Tại Thủy Thiên Hoa Phủ.

Sau khi tỉnh dậy, Khúc Tích được Khương Nghênh kể lại chuyện Tiêu Tiêu rời đi.

Khúc Tích dựa vào khung cửa nhà bếp, uống nước trái cây, uống một ngụm rồi ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh: "Cậu nói xem, có phải chúng ta hiểu lầm cô bé đó không?"

Khương Nghênh ngồi trên ghế ăn, dựa lưng vào ghế: "Hửm?"

Khúc Tích nói: "Sáng nay tôi dậy, kiểm tra lại túi xách, không thấy mất gì cả."

Khương Nghênh mỉm cười: "Đồ của bà thì không mất, nhưng có người lại mất."

Khúc Tích tò mò: "Ai?"

Khương Nghênh không trả lời trực tiếp, nhìn về phía phòng khách, hất hàm.

Khúc Tích nhìn theo ánh mắt của Khương Nghênh, dừng lại trên mặt Bùi Nghiêu, khóe miệng giật giật.

Khương Nghênh quay lại nhìn cô: "Biết là ai rồi chứ?"

Khúc Tích mím môi thành một đường thẳng: "Anh ta mất bao nhiêu?"

Khương Nghênh: "Không phải mất, mà là anh ta tự đưa."

Khương Nghênh nói xong, dưới ánh mắt tò mò của Khúc Tích, cô kể lại đầu đuôi câu chuyện Tiêu Tiêu lừa tiền.

Khúc Tích nghe xong, mặt không chút biểu cảm.

Khương Nghênh trêu chọc: "Có phải thấy rất khó tin không?"

Khúc Tích uống một ngụm nước trái cây: "Không, cách làm này rất giống Bùi Nghiêu, rất phù hợp với con người anh ta, nếu một ngày nào đó anh ta không làm vậy nữa, tôi mới thấy lạ."

Khương Nghênh tiếp lời Khúc Tích: "Với EQ của Bùi Nghiêu như vậy, bà còn nghi ngờ anh ta 'kim ốc tàng kiều' à?"

Khúc Tích mím môi: "Bà không hiểu đâu."

Khương Nghênh: "Chuyện của hai người, tôi không can thiệp, hai người ở bên nhau, bà là bạn thân của tôi, anh ta là anh em của Châu Dị, hai người không ở bên nhau, bà vẫn là bạn thân của tôi, anh ta vẫn là anh em của Châu Dị, không có gì khác biệt."

Khúc Tích đứng thẳng dậy, đi về phía Khương Nghênh, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, đặt cốc nước trái cây lên bàn, chống cằm: "Tôi không phải thực sự nghi ngờ Bùi Nghiêu làm chuyện có lỗi với tôi, mà là tôi không chấp nhận được chuyện này."

Khương Nghênh nghe vậy, đáp: "Tôi hiểu."

Khúc Tích hạ giọng: "Làm người mà, không nổi giận thì thôi, đã nổi giận thì phải bùng cháy."

Khương Nghênh mỉm cười: "Chúc bà thành công."

Khúc Tích: "Một lần này thôi, tôi sẽ khiến anh ta nhớ đời."

Khương Nghênh cúi đầu mỉm cười, không nói gì, cầm cốc sữa trước mặt lên uống.

Khương Nghênh và Khúc Tích vừa im lặng thì điện thoại của Bùi Nghiêu trong phòng khách đổ chuông.

Bùi Nghiêu lấy điện thoại ra xem, rồi nhấn nút nghe: "Mẹ."

Mẹ Bùi: "Con đang ở đâu đấy?"

Bùi Nghiêu nói dối: "Ở công ty."

Mẹ Bùi tức giận: "Bên công ty nói con đã nửa tháng không đến công ty rồi, con còn nói là đang ở công ty?"

Đối mặt với câu hỏi của mẹ, Bùi Nghiêu không nói nên lời.

Mẹ Bùi hít sâu một hơi qua điện thoại, cố gắng kìm nén cơn giận, hỏi: "Nói thật cho mẹ biết, con đang ở đâu?"

Bùi Nghiêu nhìn Châu Dị một cái: "Ở chỗ Châu Dị."

Nghe thấy Bùi Nghiêu nói vậy, cơn giận vừa được mẹ Bùi kìm nén lại bùng lên: "Con ở chỗ A Dị làm gì? Bây giờ Nghênh Nghênh đang mang thai, cần tĩnh dưỡng, con lại còn chọn đúng lúc này đến làm phiền chúng nó, con..."

Mẹ Bùi vừa nổi giận là nói không ngừng.

Bùi Nghiêu nghe vậy, xoa mi tâm, cắt ngang: "Mẹ, mẹ gọi cho con có chuyện gì?"

Mẹ Bùi lại hít sâu một hơi để điều chỉnh cảm xúc, rồi nói: "Nhà Tiểu Tiểu đến rồi, con về đây một chuyến."

Bùi Nghiêu nhíu mày: "Chuyện cần nói chẳng phải đã nói rõ rồi sao?"

Mẹ Bùi: "Bảo con về thì con cứ về đi, lắm lời làm gì, cho con một tiếng, nếu con về muộn một phút, mẹ sẽ bảo ba con gạch tên con khỏi gia phả."
 
Back
Top