Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 990: Tối nay đến chỗ anh



Trần Triết nói xong, không đợi Nhậm Huyên trả lời, liền hôn lên môi cô, đầu lưỡi luồn vào trong.

Nhậm Huyên không kịp né tránh, bị Trần Triết ôm chặt vào lòng.

Nụ hôn kết thúc, mắt Nhậm Huyên đỏ hoe, Trần Triết khàn giọng hỏi: "Thử xem?"

Mắt Nhậm Huyên đỏ hoe, mặt cũng đỏ bừng: "Không thử."

Trần Triết trêu chọc: "Chắc chắn?"

Nhậm Huyên cố gắng giữ bình tĩnh: "Chắc chắn."

Nghe thấy câu trả lời của Nhậm Huyên, Trần Triết "ừ" một tiếng: "Anh biết rồi, em không chắc chắn."

Nhậm Huyên: "..."

Đến giờ ăn tối, không khí trở nên ngượng ngùng và ngột ngạt.

Tuy mẹ Trần không nói lời khó nghe trên bàn ăn, nhưng sắc mặt bà vẫn rất khó coi.

So với thái độ của mẹ Trần, bố Trần lại tốt hơn nhiều, thỉnh thoảng ông còn tìm chủ đề để khuấy động không khí.

"Bộ phim Huyên Huyên đóng gần đây nghe nói được giải thưởng phải không?"

Nhậm Huyên mỉm cười đáp: "Vâng ạ."

Bố Trần khen ngợi: "Nghe nói còn là giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất của năm."

Nhậm Huyên khiêm tốn đáp: "Chỉ là may mắn thôi ạ, thật ra còn rất nhiều nữ diễn viên diễn xuất tốt hơn cháu."

Bố Trần nói: "Không cần phải khiêm tốn, bộ phim cháu đóng đúng là rất hay, diễn xuất rất tốt, rất nhiều bạn bè xung quanh bác đều đang xem."

Bố Trần không tiếc lời khen ngợi Nhậm Huyên, mẹ Trần lặng lẽ đá vào chân ông dưới gầm bàn.

Ban đầu bố Trần tưởng mẹ Trần vô tình chạm vào chân mình, không để ý, sau đó mẹ Trần đá mạnh vào chân ông, ông dừng lại, nhận ra có gì đó không ổn, quay sang nhìn mẹ Trần.

Mẹ Trần: "Ăn không nói, ngủ không nói, ăn cơm cũng không ngậm được miệng anh à?"

Bố Trần khó hiểu, nhướng mày: "?"

Mẹ Trần tức giận gắp thức ăn cho ông: "Ăn cơm đi."

Bố Trần nhìn thức ăn trong bát, rồi nhìn Trần Triết.

Trần Triết vẫn bình tĩnh, vừa bóc cua cho Nhậm Huyên vừa nói: "Em ăn nhiều một chút."

Đối mặt với sự ân cần của Trần Triết, Nhậm Huyên cảm thấy rất không thoải mái: "Cảm ơn anh."

Trần Triết mỉm cười: "Không có gì."

Bố Trần: "..."

Mẹ Trần: "..."

Ăn cơm xong, người giúp việc dọn dẹp bàn ăn, mẹ Trần nhân cơ hội nói chuyện với Nhậm Huyên.

Tổng cộng năm câu, hai câu hỏi thăm xã giao, ba câu giới thiệu chàng trai tốt.

"Huyên Huyên, nếu con thấy Ngụy Thừa không phù hợp, dì còn rất nhiều chàng trai tốt khác, con xem ảnh rồi cân nhắc xem sao."

Nhậm Huyên không thể từ chối, đành phải nói: "Dì, thật ra bây giờ cháu..."

Nhậm Huyên chưa nói hết câu, mẹ Trần đã lạnh lùng nói: "Huyên Huyên, con định từ chối ý tốt của dì sao?"

Nhậm Huyên mím môi: "Không phải ạ."

Nhậm Huyên vừa dứt lời, Trần Triết ngồi trên sofa đối diện liền đặt chân xuống, nói: "Mẹ, muộn rồi, con đưa cô ấy về."

Nói xong, Trần Triết cầm áo khoác trên tay vịn sofa, đứng dậy.

Thấy Trần Triết đứng dậy, mẹ Trần nhíu mày: "Để tài xế đưa đi, mẹ còn có chuyện muốn nói với con."

Trần Triết bình tĩnh nói: "Người của con, con tự đưa, để người khác đưa con không yên tâm."

Nói xong, Trần Triết không cho mẹ mình cơ hội nói thêm gì nữa, anh nhìn Nhậm Huyên: "Còn không đi? Không đi thì không đi được đâu."

Trần Triết nói xong, Nhậm Huyên hít một hơi, đứng dậy: "Bác trai, bác gái, sáng mai cháu còn phải đi thử vai, cháu xin phép về trước, hôm nào rảnh cháu sẽ đến thăm hai bác."

Nhậm Huyên nói xong, cùng Trần Triết rời khỏi nhà họ Trần.

Ra khỏi nhà, lên xe, Nhậm Huyên theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.

Trần Triết cúi người thắt dây an toàn cho cô, mỉm cười: "Xem sau này em còn dám tự mình đến dự 'Hồng Môn Yến' nữa không."

Nhậm Huyên ngẩng đầu nhìn anh, định nói gì đó thì Trần Triết cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô: "Tối nay đến chỗ anh nhé?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 991: Định kiến của xã hội



Trần Triết chuyển chủ đề quá nhanh, Nhậm Huyên nhất thời không kịp phản ứng.

Đến khi cô nhận ra thì không khí trong xe đã trở nên mờ ám.

Nhậm Huyên chớp mắt, Trần Triết trêu chọc: "Hửm?"

Nhậm Huyên nhìn an vài giây, điều chỉnh lại nhịp thở, rồi cúi đầu nhìn đồng hồ: "Mới chín giờ rưỡi mà, anh mơ sớm vậy sao?"

Trần Triết cười khẩy: "Mơ giữa ban ngày cũng là mơ."

Nhậm Huyên: "Mơ giữa ban ngày mà muộn vậy sao?"

Nhậm Huyên rõ ràng đang cố tình chọc tức Trần Triết.

Trần Triết nghe vậy, không những không tức giận mà còn mỉm cười, đưa tay lên véo nhẹ d** tai Nhậm Huyên, trầm giọng nói: "Mơ gì cũng được, miễn là đừng mơ hão huyền là được."

Nhậm Huyên hít một hơi: "..."

Hôm nay, Nhậm Huyên có đeo một chiếc khuyên tai bằng đá chu sa để phù hợp với buổi thử vai.

Da cô trắng, điểm đỏ trên d** tai càng thêm nổi bật.

Trần Triết dùng ngón tay lướt qua d** tai cô, cuối cùng dừng lại ở chiếc khuyên tai, mân mê: "Đưa em đi ăn khuya nhé?"

Nhậm Huyên dựa người ra sau, tránh tay Trần Triết: "Vừa ăn tối xong, em không đói."

Nghề nghiệp diễn viên tuy hào nhoáng bên ngoài, nhưng thực tế lại có rất nhiều yêu cầu khắt khe, ví dụ như việc quản lý vóc dáng.

Rất nhiều công ty quản lý sẽ phạt tiền nghệ sĩ nếu cân nặng của họ tăng lên.

Trần Triết biết rõ điều này, nên cũng không ép buộc, anh gật đầu: "Được", rồi thu tay về, chỉnh lại tư thế ngồi, đánh lái.

Một tiếng sau, xe đến khu chung cư của Nhậm Huyên.

Trần Triết xuống xe tiễn cô, nhưng bị Nhậm Huyên chặn lại ở cửa.

Trần Triết nhướng mày, Nhậm Huyên nói với giọng điệu khách sáo: "Trần tổng, muộn rồi, trai đơn gái chiếc, sợ sẽ bị đồn thổi."

Trần Triết khẽ cười: "Anh sợ à?"

Nhậm Huyên chế giễu: "Em sợ."

Nói xong, Nhậm Huyên không nhìn Trần Triết nữa, quay người quẹt thẻ vào cửa.

Nhìn cánh cửa đóng sầm lại, Trần Triết đút hai tay vào túi quần, bật cười.

Nhìn Nhậm Huyên đi vào thang máy, Trần Triết lùi lại vài bước, ngẩng đầu lên nhìn, cho đến khi thấy đèn cửa sổ quen thuộc sáng lên, anh mới quay người lên xe.

Trần Triết vừa lên xe liền lấy điện thoại ra gọi cho mẹ mình.

Lúc nãy trên xe, mẹ Trần đã gọi cho anh hơn chục cuộc.

May mà Trần Triết đã đoán trước được, nên đã tắt chuông điện thoại từ trước.

Điện thoại vừa đổ chuông, mẹ Trần đã nghe máy, giọng điệu khó chịu, giận dữ: "Cuối cùng con cũng biết gọi lại cho mẹ?"

Trần Triết dựa lưng vào ghế, duỗi chân, giọng nói có chút mệt mỏi: "Mẹ."

Mẹ Trần: "Đừng gọi mẹ là mẹ, con có biết mình đang làm gì không?"

Trần Triết trầm giọng đáp: "Con biết."

Mẹ Trần: "Con biết? Con biết mà con còn..."

Mẹ Trần thấy Trần Triết không hề nhận ra lỗi lầm của mình, bà tức giận, định giáo huấn Trần Triết một trận, thì Trần Triết đột nhiên lên tiếng: "Mẹ, mẹ biết mà, con thích cô ấy nhiều năm rồi."

Mẹ Trần nghẹn lời.

Trần Triết nói xong câu đầu tiên, lại nói tiếp câu thứ hai: "Mấy năm trước, khi con biết cô ấy kết hôn, con đã đau khổ đến mức nào, mẹ hiểu rõ hơn ai hết."

Lúc đó, Trần Triết đã đổ bệnh, không ăn không uống.

Anh không đến mức nghiện rượu như Châu Dị, nhưng cũng sống như một cái xác không hồn.

Mẹ Trần nhớ lại chuyện cũ, trong lòng khó chịu: "Tiểu Triết, từ nhỏ đến lớn, con luôn là niềm tự hào của mẹ, mẹ không phải nói Huyên Huyên không tốt, chỉ là..."

Chỉ là cô ấy đã ly hôn, lại còn ở trong giới giải trí đầy thị phi, không tránh khỏi những lời gièm pha của người đời.

Trần Triết hiểu rõ mẹ mình muốn nói gì.

Mẹ Trần Triết ngập ngừng, Trần Triết nói với giọng khàn khàn: "Mẹ, sống trên đời, sống trong xã hội, nhưng không nhất thiết phải chiều lòng tất cả mọi người."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 992: Kẻ si tình



Những lời nói chân thành của Trần Triết khiến mẹ anh nín thở qua điện thoại.

Một lúc sau, mẹ Trần như đã hiểu ra điều gì đó, chua xót nói: "Con nói thì dễ, làm mới khó."

Trần Triết khẽ cười: "Mẹ, lý do khiến con người ta sống mệt mỏi, không phải là bản thân thực sự mệt mỏi, mà là quá quan tâm đến những gì người khác nói về mình."

Ai cũng nói phải sống là chính mình.

Nhưng có mấy người thực sự sống là chính mình?

Muốn thăng quan, muốn phát tài, muốn làm ngôi sao được mọi người ngưỡng mộ.

Chắc chắn đó là con người mà bạn muốn trở thành? Hay là con người bị "nhào nặn" bởi dòng chảy của xã hội?

Trần Triết nói xong, mẹ anh im lặng rất lâu.

Hai mẹ con cứ thế im lặng trong điện thoại khoảng ba bốn phút, mẹ Trần thở dài một hơi: "Nếu hai đứa ở bên nhau, Huyên Huyên có rời khỏi giới giải trí không?"

Trần Triết kiên định trả lời: "Không."

Mẹ Trần: "Con..."

Mẹ Trần còn muốn nói gì đó, nhưng bị Trần Triết cắt ngang: "Mẹ, con muốn cưới cô ấy, không phải muốn giam cầm cô ấy, con sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cô ấy, cũng sẽ không ép cô ấy thay đổi vì con."

Lửa giận vừa lắng xuống của mẹ Trần lại bùng lên, bà chế giễu: "Hừ, ở bên A Dị bao nhiêu năm, con không học được gì khác, chỉ học được sự si tình."

Trần Triết cười: "Không tốt sao?"

Trần Triết nói xong, đáp lại anh là tiếng tút tút của điện thoại.

Trần Triết bật cười, cất điện thoại đi.

Ngày hôm sau.

Nhậm Huyên vừa tỉnh dậy đã nhận được điện thoại của lão Tống, thông báo cô đã vượt qua buổi thử vai hôm qua.

Nhậm Huyên vui mừng mở to mắt, cơn buồn ngủ tan biến: "Thật sao?"

Lão Tống: "Thật."

Nhậm Huyên hỏi: "Có nói khi nào vào đoàn phim không?"

Lão Tống đáp: "Tôi gọi cho em cũng là vì muốn nói chuyện này, hiện tại thông báo nhận được là một tuần nữa."

Nghe lão Tống nói vậy, Nhậm Huyên nhớ lại lịch trình gần đây của mình, cơ bản là không bị trùng.

Lão Tống nói xong, thấy cô im lặng, liền nói: "Nghe nói tối qua Trần tổng có gọi điện cho đạo diễn."

Nhậm Huyên nghe vậy, nhíu mày: "Hửm?"

Lão Tống nghe thấy giọng điệu không vui của Nhậm Huyên, vội vàng giải thích: "Yên tâm, không phải 'chạy cửa sau' cho em, vai diễn này là do thực lực của em, Trần tổng chỉ nói với đạo diễn rằng anh ấy sẽ không can thiệp vào sự nghiệp của em."

Nhậm Huyên: "..."

Lão Tống nói xong, tự thấy hôm nay mình nói hơi nhiều, liền ho khan hai tiếng: "Chương trình 'Chia tay rồi gặp lại' còn ba ngày nữa là ghi hình xong, hôm nay em nghỉ ngơi một ngày, ngày mai đến trường quay ghi hình nốt những cảnh còn lại."

Nhậm Huyên đáp: "Vâng."

Lão Tống: "Chuyện lúc trước đã lắng xuống rồi, Trương Văn Bân đã đăng bài xin lỗi, công ty của anh ta cũng rất khôn khéo, thẳng thắn thừa nhận anh ta thích em, cũng thừa nhận đánh nhau với Trần tổng là vì ghen tuông."

Nhậm Huyên nói: "Trong tình huống này, cách xử lý của anh ta là tốt nhất."

Lão Tống tiếp lời: "Đúng vậy, vì vậy tiếp theo, để chứng minh điều này, có thể anh ta sẽ làm một số việc mà người theo đuổi thường làm, em phải chuẩn bị tâm lý."

Nhậm Huyên mỉm cười: "Em hiểu rồi."

Sự việc đã đến nước này, Trương Văn Bân dĩ nhiên không thể tiếp tục thích Nhậm Huyên.

Nhưng vì tương lai của mình, vì không muốn bị "cấm sóng", cho dù là giả vờ, anh ta cũng phải diễn cho tròn vai.

Tất nhiên, việc giả vờ này cũng phải có chừng mực, nếu anh ta làm quá lố, Trần Triết cũng sẽ không bỏ qua.

Nghĩ vậy, đúng là khó cho anh ta.

Cúp máy với lão Tống, Nhậm Huyên nằm xuống giường, đang vén tóc thì điện thoại vừa đặt trên đầu giường lại đổ chuông.

Nhậm Huyên nhìn lướt qua màn hình, ngạc nhiên nghe máy: "Alo, Khúc Tích."

Giọng nói vui vẻ của Khúc Tích vang lên trong điện thoại: "Tiểu Huyên Huyên, đi ăn với tôi không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 993: Làm người hòa giải



Khúc Tích nói xong, Nhậm Huyên sững người một giây.

Chưa kịp để cô trả lời, Khúc Tích đã nói tiếp: "Bây giờ tôi đang trên đường đến chỗ cô, khoảng bốn mươi phút nữa là đến."

Nhậm Huyên hoàn hồn, đưa điện thoại ra xa tai, nhìn đồng hồ là tám giờ mười phút sáng, cô do dự vài giây rồi hỏi: "Cô... hẹn ăn sáng à?"

Nghe Nhậm Huyên hỏi vậy, Khúc Tích bật cười qua điện thoại: "Không phải, cô cứ chuẩn bị đi, lát nữa gặp nhau rồi nói."

Khúc Tích nói xong, chuyển chủ đề, nói với Nhậm Huyên vài câu khác, rồi cúp máy.

Cuộc gọi này hoàn toàn do Khúc Tích chủ động.

Đến khi điện thoại cúp máy, Nhậm Huyên vẫn chưa hết ngơ ngác.

Bốn mươi phút sau, Khúc Tích đến trước cổng khu chung cư của Nhậm Huyên.

Nhậm Huyên vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy xe của cô.

Khúc Tích ngồi trong xe, cửa kính hạ xuống một nửa, từ góc nhìn của Nhậm Huyên, vừa hay có thể nhìn thấy góc nghiêng của cô.

Nhậm Huyên bước tới, cúi người gõ cửa kính xe.

Khúc Tích một tay chống lên cửa kính, một tay đang nghịch điện thoại, cô quay phắt lại, nhìn Nhậm Huyên, mỉm cười: "Ra nhanh vậy?"

Nhậm Huyên cười đáp: "Ừ."

Khúc Tích vẫy tay: "Lên xe đi."

Nói xong, Khúc Tích thò đầu ra ngoài nhìn xung quanh, cười nói: "Không có fan hay paparazzi chứ?"

Nhậm Huyên mỉm cười, lên xe: "An ninh ở đây rất tốt."

Khu chung cư Nhậm Huyên đang ở, hầu hết là người trong giới giải trí, nên an ninh luôn được đảm bảo.

Đặc biệt là sau vụ việc fan cuồng lần trước, công tác an ninh của khu chung cư càng được thắt chặt hơn.

Nhậm Huyên lên xe, thắt dây an toàn, Khúc Tích đánh lái, khởi động xe.

Xe chạy được một đoạn, chưa để Nhậm Huyên hỏi, Khúc Tích đã chủ động giải thích: "Chúng ta đến chỗ Nghênh Nghênh ăn sáng trước, rồi trưa nay tôi đưa cô đến một chỗ hay ho."

Nhậm Huyên tò mò: "Đến đâu chứ?"

Khúc Tích cố tình giữ bí mật: "Bí mật, tóm lại hôm nay nhất định sẽ khiến cô bất ngờ."

Khúc Tích nói xong rồi bật nhạc.

Những bài hát trong xe Khúc Tích cũng giống như con người cô, chủ yếu là giai điệu vui tươi.

Nhậm Huyên nghe nhạc, tâm trạng cũng tốt lên.

Một tiếng sau, xe đến Thủy Thiên Hoa Phủ.

Nhậm Huyên không quen thuộc nơi này, nhưng Khúc Tích lại rất thông thạo.

Khúc Tích xuống xe, thân thiết khoác tay Nhậm Huyên, đi vào trong: "Dì Trương nấu ăn rất ngon, không thua gì đầu bếp Michelin."

Nhậm Huyên mím môi: "Hay là tôi đi mua chút quà? Đến tay không..."

Nhậm Huyên chưa nói hết câu đã bị Khúc Tích cắt ngang: "Không cần đâu, Nghênh Nghênh và Châu Dị không câu nệ mấy chuyện đó."

Khúc Tích nói xong, khoác tay Nhậm Huyên đi vào nhà.

Hai người vừa vào cửa đã bị đồ chơi và đồ dùng trẻ em trong phòng khách làm cho choáng ngợp.

Châu Dị mặc áo sơ mi đen, quần tây, đang quỳ một gối, không biết đang nghịch thứ gì.

Khúc Tích chớp mắt: "Châu tổng?"

Châu Dị quay đầu lại, miệng ngậm một cây kẹo m*t: "Ngồi đi."

Khúc Tích cúi người thay dép, tiện thể lấy cho Nhậm Huyên một đôi, sau khi thay xong, cô bước tới, quan sát thứ trên tay Châu Dị, rồi ngồi xổm xuống hỏi: "Ngựa gỗ à?"

Châu Dị nhướn mày: "Tay nghề thế nào?"

Khúc Tích giơ ngón tay cái lên với Châu Dị: "Tuyệt vời, với tay nghề này, sau này nghỉ hưu, anh có thể làm thợ thủ công kiếm sống được đấy."

Châu Dị cười: "Lão Bùi đâu?"

Nhắc đến Bùi Nghiêu, Khúc Tích bĩu môi: "Ai biết, anh ta nói sáng nay có cuộc họp, sẽ đến muộn."

Khúc Tích nói xong, ngẩng đầu lên nhìn thấy Khương Nghênh đang đi xuống từ tầng hai.

Khúc Tích đứng dậy, chạy nhanh tới đỡ lấy cô, nhìn khuôn mặt Khương Nghênh, ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: "Dạo này bà béo lên phải không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 994: Lo lắng cho cô



Khúc Tích hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

Đáp lại cô là một cái đánh vào mu bàn tay.

Khương Nghênh đánh vào mu bàn tay Khúc Tích, Khúc Tích theo bản năng rụt tay lại, giả vờ trừng mắt nhìn cô: "Bà muốn đánh chết tôi để thừa kế khoản vay bảy mươi triệu vừa mới được ngân hàng phê duyệt à?"

Khương Nghênh mỉm cười: "Tôi nhiều tiền đến mức không biết tiêu vào đâu à?"

Dạo này Khương Nghênh đúng là béo lên thật.

Từ khi mang thai, cô nghỉ việc ở nhà, chỉ ăn với ngủ, làm sao mà không béo cho được.

Đã mấy lần cô muốn ra ngoài vận động, nhưng đều bị Châu Dị và dì Trương ngăn lại, với lý do ba tháng đầu thai kỳ cần phải giữ gìn.

Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị đang quỳ một gối lắp ráp ngựa gỗ quay đầu lại, nhướng mày: "Vợ tôi béo sao?"

Nhận thấy ánh mắt "nói dối trắng trợn" của Châu Dị, Khúc Tích kiên quyết lắc đầu: "Không béo chút nào."

Châu Dị trêu chọc: "Đúng rồi, đừng nói bậy."

Châu Dị nói xong, quay đầu lại tiếp tục lắp ráp ngựa gỗ.

Thấy anh quay đi, Khúc Tích lại gần Khương Nghênh hơn một chút: "Châu Dị nhà bà bày binh bố trận hơi quá rồi đấy, con còn chưa ra đời mà phòng khách đã toàn đồ chơi."

Khương Nghênh nhỏ giọng đáp: "Hơn nữa đều là do anh ấy tự tay làm."

Khúc Tích nghe vậy, nhìn quanh phòng khách, kinh ngạc: "Nhiều đồ như vậy đều do Châu Dị tự tay làm sao?"

Khương Nghênh mỉm cười: "Ừ."

Khúc Tích thán phục: "Chỉ một từ thôi: Nể."

Thử hỏi có người đàn ông nào làm được như Châu Dị không?

Tự tay làm tất cả đồ chơi cho con.

Khúc Tích thán phục xong, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, bật cười: "Châu Dị nhà bà vẫn khăng khăng muốn con gái sao?"

Khương Nghênh mỉm cười: "Bà đoán xem."

Khúc Tích: "Còn phải đoán sao? Đồ chơi đều được sơn màu hồng, cho dù không phải màu hồng, cũng là những màu mà con gái thích."

Khương Nghênh mỉm cười, không nói gì.

Khúc Tích trêu chọc: "Nếu bà sinh con trai, bà nói xem Châu Dị sẽ phản ứng thế nào?"

Khương Nghênh không chút do dự: "Anh ấy cũng sẽ thích."

Khúc Tích trêu chọc: "Bà chắc chắn vậy sao?"

Khương Nghênh mỉm cười, nhìn Châu Dị: "Ừ."

Vì Khương Nghênh quá hiểu Châu Dị, nên cô mới chắc chắn như vậy.

Việc Châu Dị thể hiện "trọng nữ khinh nam", phần lớn là do những trải nghiệm khi cô còn nhỏ.

Châu Dị lo lắng cô bị ám ảnh và lo lắng.

Nhưng nếu cô thực sự sinh con trai, cô tin rằng Châu Dị cũng sẽ yêu thương nó.

Khương Nghênh vừa dứt lời, Khúc Tích nhìn cô, ngẩn ngơ trước vẻ dịu dàng chưa từng thấy.

Từ khi quen biết nhau, Khúc Tích chưa bao giờ thấy Khương Nghênh dịu dàng đến thế.

Sự kinh ngạc qua đi, một nỗi chua xót dâng lên trong lòng Khúc Tích. Cô cúi đầu, mắt đỏ hoe.

Đúng lúc đó, Bùi Nghiêu vội vã bước vào, vừa vào đã thấy Khúc Tích nước mắt lưng tròng.

Bùi Nghiêu dừng lại, nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Mọi người trong phòng khách, trừ Khúc Tích, đều nhìn Bùi Nghiêu với vẻ khó hiểu.

Bùi Nghiêu vừa định nói gì đó thì Khúc Tích lắc đầu với anh.

Bùi Nghiêu hiểu ý, ngượng ngùng một giây, đưa tay gãi đầu, quay sang nhìn Nhậm Huyên đứng bên cạnh, chuyển chủ đề: "Sao lại đứng đấy? Ngồi đi nào!"

Nhậm Huyên mỉm cười: "Cảm ơn Bùi tổng."

Bùi Nghiêu nói: "Cái gì mà Bùi tổng, cứ gọi tên là được rồi."

Nói xong, Bùi Nghiêu bước đến trước mặt Châu Dị, trêu chọc: "Vẫn đang làm đồ chơi cho con gái à?"

Châu Dị ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Bùi Nghiêu: "Muốn ăn đòn à?"

Bùi Nghiêu thành thật nói: "Không phải tôi cố tình muốn vui trên nỗi buồn của ông, mà là tôi chỉ cần nghĩ đến chuyện này có thể khiến ông đau khổ là tôi không nhịn được cười."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 995: Bánh và nồi



Bùi Nghiêu nói xong, nhìn Châu Dị với vẻ khiêu khích.

Châu Dị nheo mắt, âm trầm nói: "Lão Bùi."

Bùi Nghiêu nghe Châu Dị gọi "lão Bùi" mà nổi da gà, rùng mình một cái, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: "Lão Trần đâu? Sao vẫn chưa đến?"

Bùi Nghiêu vừa dứt lời, sắc mặt Nhậm Huyên đứng bên cạnh liền thay đổi.

Lúc này không chỉ có Châu Dị, mà còn có Khương Nghênh và Khúc Tích nữa.

Châu Dị: "Lão Bùi!"

Khương Nghênh và Khúc Tích: "Bùi Nghiêu!"

Bùi Nghiêu: "..."

Không khí trở nên vô cùng ngượng ngùng.

Bùi Nghiêu đứng im tại chỗ, một lúc sau, dưới ánh mắt cảnh cáo của mọi người, anh ta đi vào bếp, thò đầu vào nói: "Dì Trương, bữa sáng xong chưa? Cháu đói rồi."

Dì Trương đã nghe thấy tiếng động ở phòng khách từ lâu, lúc này dì mỉm cười: "Xong rồi cháu."

Bùi Nghiêu hỏi: "Sáng nay ăn gì ạ?"

Dì Trương nói: "Bánh hành, bánh to lắm, có thể bịt miệng cháu đấy."

Bùi Nghiêu chống tay lên khung cửa, thở dài: "Cháu không thấy cái bánh to nào cả, cháu chỉ thấy một cái nồi to đùng."

Dì Trương nhỏ giọng đáp: "Cái nồi này cháu đội không oan đâu."

Hôm nay mọi người đã bàn bạc sẽ đến trang trại ở ngoại ô, dặn đi dặn lại là không được để lộ, sợ Nhậm Huyên biết được sẽ đổi ý không đi.

Mọi người cứ nghĩ đợi đến khi ra trang trại, nơi hoang vắng, không xe cộ qua lại, thì dù Nhậm Huyên có muốn đổi ý cũng chẳng đi được nữa.

Ai ngờ, Bùi Nghiêu lại “vạch trần” tất cả chỉ bằng một câu nói.

Lúc này, trong phòng khách.

Bị Khúc Tích kéo ngồi xuống sofa, Nhậm Huyên cứ như ngồi trên đống lửa.

Dù Khúc Tích liên tục pha trò, Nhậm Huyên cũng cười đáp lại, nhưng nụ cười ấy lại chẳng chạm tới đáy mắt.
Khúc Tích kể xong vài câu chuyện cười, liền nghiêng người, ra hiệu cho Khương Nghênh, nói bằng khẩu hình: " Bà nói gì đi."

Khương Nghênh đang cầm cốc nước trái cây, uống một ngụm rồi đặt xuống, nói: "Nhậm Huyên, hôm nay là sinh nhật của tôi, mấy chị em hẹn nhau đến trang trại ở ngoại ô chơi."

Nói xong, Khương Nghênh ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Trần Triết cũng đi."

Có những chuyện không thể giấu được.

Cũng không cần phải giấu.

Nếu có tình ý sẽ thành, còn nếu không thì dù có tạo bao nhiêu cơ hội, cuối cùng cũng sẽ đường ai nấy đi.

Khương Nghênh nói thẳng thắn, Nhậm Huyên siết chặt tay: "Chúc mừng sinh nhật chị."

Chuyện đã đến nước này, Khương Nghênh liền nói rõ: "Hôm nay bọn tôi làm vậy là không đúng, biết rõ dạo này cô đang cố tình tránh mặt Trần Triết mà vẫn giấu cô, tôi xin lỗi."

Thấy Khương Nghênh xin lỗi mình, Nhậm Huyên ngạc nhiên vài giây, vội vàng nói: "Giám đốc Khương, tôi biết mọi người có ý tốt."

Khương Nghênh mỉm cười: "Đừng gọi là giám đốc Khương nữa, cứ gọi tên như Bùi Nghiêu là được rồi."

Nhậm Huyên hé miệng, cuối cùng đáp: "Ừ."

Chuyện giấu giếm Nhậm Huyên đến đây là kết thúc.

Lúc ăn sáng, Khương Nghênh vẫn thấy khó chịu với mùi dầu mỡ, ăn được hai miếng liền đi nằm trên sofa.

Châu Dị bảo dì Trương làm riêng cho Khương Nghênh một ít đồ ăn thanh đạm, rồi ngồi xổm bên cạnh sofa đút cho cô ăn.

Khương Nghênh nói: "Anh cứ để đó, em nghỉ ngơi một lát, rồi tự ăn."

Châu Dị thổi thìa cháo, đưa đến bên miệng Khương Nghênh: "Lát nữa sẽ nguội mất."

Khương Nghênh bất đắc dĩ há miệng, nuốt xuống rồi hỏi: "Anh không đói à?"

Châu Dị mỉm cười: "Một mình anh quan trọng hay vợ con anh quan trọng? Anh phân biệt được nặng nhẹ."

Châu Dị đang chăm sóc Khương Nghênh bên cạnh sofa, Bùi Nghiêu vừa ăn bánh hành vừa lắc đầu: "Châu Dị đúng là không cho anh em chúng ta đường sống mà, ép anh em chúng ta thành kẻ si tình, suốt ngày để ý tiểu tiết."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 996: Không học thì không sáng suốt



Bùi Nghiêu vừa dứt lời, Khúc Tích liền liếc nhìn anh một cái.

Bùi Nghiêu bị miếng bánh hành nghẹn trong cổ họng, ho sặc sụa.

Khúc Tích đưa cho anh một cốc sữa đậu nành: "Không học thì không sáng suốt."

Bùi Nghiêu lấy lại hơi, rút khăn giấy lau miệng, vừa lau vừa nói: "Đây không phải vấn đề học hay không học, mà là vấn đề so sánh, nhà văn Lâm Thanh Huyền từng nói: 'Điều đáng tiếc nhất trong đời người chính là so sánh với người khác, so sánh với người tài giỏi hơn khiến chúng ta tự ti; so sánh với người tầm thường khiến chúng ta trở nên thấp kém; so sánh với người kém cỏi hơn khiến chúng ta tự mãn. So sánh với người khác là nguồn gốc khiến tâm hồn chúng ta bất an, không được tự do tự tại, cũng khiến phần lớn mọi người đánh mất chính mình, che lấp đi hương thơm vốn có của tâm hồn.'"

Bùi Nghiêu thao thao bất tuyệt, Khúc Tích đặt đũa xuống, khoanh tay nhìn anh ta.

Bùi Nghiêu nhướn mày: "Bị tài năng của anh làm cho mê mẩn rồi sao?"

Khúc Tích cười lạnh: "Tập luyện đoạn này lâu lắm rồi nhỉ?"

Bùi Nghiêu: "Hửm?"

Khúc Tích mỉa mai: "Để 'đá đểu' em, anh cũng thật là chịu khó."

Nghe Khúc Tích nói vậy, Bùi Nghiêu tỏ vẻ vô tội: "Oan cho anh quá!"

Khúc Tích nhếch mép, cười như không cười: "Có oan hay không, tự anh biết rõ."

Bùi Nghiêu không thể nào cãi lại được.

Chuyện này Bùi Nghiêu thực sự bị oan.

Hồi còn học cấp ba, đại học, anh ta cũng từng là một chàng trai lãng mạn.

Tuy trình độ văn học không cao, nhưng nói vài câu “văn vẻ” thì cũng không thành vấn đề.

Hôm nay anh ta chỉ là có cảm xúc mà thốt ra thôi, ai ngờ...

Thà đừng nói còn hơn.

Bùi Nghiêu vốn tưởng sau khi mình nói những lời này, Khúc Tích sẽ không đến mức "quỳ gối" dưới chân anh, nhưng ít nhất cũng sẽ cảm động.

Nhưng thực tế là, bây giờ anh ta như một con chó già, không dám hó hé gì.

Sự im lặng bất ngờ trên bàn ăn khiến tiếng cười của Nhậm Huyên càng thêm rõ ràng.

Nhậm Huyên không nhịn được cười, Khúc Tích cũng mỉm cười: "Huyên Huyên, cứ cười đi, đừng nhịn."

Nhậm Huyên cười: "Xin lỗi, tôi không nhịn được."

Khúc Tích: "Nhịn làm gì, đều là người quen cả, đừng khách sáo."

Sự thoải mái của Khúc Tích khiến Nhậm Huyên cảm thấy dễ chịu.

Là một nghệ sĩ, hoạt động trong giới giải trí, ngày nào cô cũng phải dè dặt trong lời ăn tiếng nói, hành động, sợ vô tình bị "bóc phốt".

Khúc Tích nói xong, thấy Nhậm Huyên vừa mỉm cười vừa ngẩn người, bèn kéo ghế lại gần, khoác vai cô, nói: "Ở bên cạnh bọn tôi, cô không cần phải câu nệ. Thứ nhất, bọn tôi chắc chắn sẽ không hại cô. Thứ hai, ở bên cạnh bọn tôi, đảm bảo sẽ không có paparazzi nào dám chụp ảnh “đen” của cô."

Nhậm Huyên mỉm cười: "Vâng."

Khúc Tích lại nói: "Yên tâm, sau này dù cô và Trần Triết có thành đôi hay không, cũng không ảnh hưởng đến tình bạn giữa cô và chúng tôi."

Khúc Tích nói rất chân thành, Nhậm Huyên cười đáp lại, nhưng không dám tin tưởng hoàn toàn.

Mỗi người một thế giới, hòa nhập vào chỉ khiến cả hai đều mệt mỏi.

Nhậm Huyên cũng không ngốc, nếu không phải vì Trần Triết, cô căn bản sẽ không tiếp xúc với giới này.

Sau bữa sáng, Châu Dị gọi điện cho Trần Triết.

Trần Triết nghe máy, Châu Dị đứng bên cửa sổ sát đất, một tay chống nạnh: "Cậu đến thẳng chỗ tôi đi, chúng ta cùng đi."

Trần Triết khó hiểu hỏi qua điện thoại: "Hửm?"

Châu Dị: "Lão Bùi đã bán đứng cậu rồi."

Trần Triết im lặng: "..."

Nửa tiếng sau, Trần Triết lái xe đến Thủy Thiên Hoa Phủ.

Trần Triết xuống xe, thấy mọi người đang đứng ở cửa phân chia chỗ ngồi trên xe.

Nhìn thấy Trần Triết, Bùi Nghiêu vội vàng chuộc lỗi: "Để Nhậm Huyên đi xe lão Trần đi, mấy chiếc xe của chúng ta thì chở đồ."

Bùi Nghiêu vừa dứt lời, Cát Châu mặc chiếc áo thun ngắn tay bằng lụa màu xanh lam nổi bật từ trong sân đi ra.

Nhậm Huyên nhìn Cát Châu một cái, mỉm cười: "Cát Châu, tôi đi cùng cậu được không?"

Cát Châu vừa ngủ dậy, chưa kịp ăn sáng, ngơ ngác gãi đầu: "Được, được chứ!"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 997: Cậu em vợ không tinh ý



Cát Châu vừa dứt lời, không khí lập tức trở nên ngưng trệ.

Cát Châu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa đi về phía xe mình, vừa lấy một miếng bánh mì từ đâu ra nhét vào miệng nhai.

Nhai được hai miếng, thấy mọi người vẫn đứng im, anh ta quay sang nhìn Nhậm Huyên: "Nhậm tiểu thư?"

Nhậm Huyên bước tới rồi đáp lại: "Cảm ơn."

Cát Châu cười toe toét: "Không có gì."

Nửa phút sau, dưới ánh mắt của mọi người, Nhậm Huyên lên xe của Cát Châu.

Cát Châu cúi người vào ghế lái, khởi động xe, thò tay ra ngoài cửa sổ vẫy tay chào mọi người.

Nhìn theo chiếc xe đi xa, Bùi Nghiêu đưa tay sờ mũi: "Lần này... không liên quan đến tôi chứ?"

Trần Triết bình tĩnh nói: "A Dị, cậu em vợ này của anh được đấy."

Châu Dị nghe vậy, nhướng mày, cười như không cười: "Ừ, đúng là được đấy."

Được thật hay không được, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Một lúc sau, Tiểu Cửu xách vali của Châu Dị và Khương Nghênh ra ngoài, chào hỏi mọi người, rồi đi đến trước mặt Châu Dị, nói: "Châu tổng, mọi thứ đã chuẩn bị xong."

Châu Dị: "Cậu vẫn chưa làm lành với Cát Châu à?"

Tiểu Cửu mặt không cảm xúc: "Dạo này cậu ta đang xem mắt."

Châu Dị ngạc nhiên: "Hửm?"

Tiểu Cửu trầm giọng nói: "Nhà họ Cát sắp xếp, trung bình một ngày xem mắt một người"

Châu Dị trêu chọc: "Cậu cứ để mặc cậu ta đi xem mắt như vậy à?"

Tiểu Cửu nhíu mày, im lặng không nói.

Tiểu Cửu đã theo Châu Dị bao lâu nay, Châu Dị hiểu rõ tính cách của cậu ta.

Nói dễ nghe là kiệm lời, nói khó nghe là ù lì.

Nhưng có những lời, Châu Dị chỉ có thể nói đến đây thôi.

Châu Dị nói xong, thấy Tiểu Cửu không nói gì, liền quay sang gọi Bùi Nghiêu và những người khác lên xe.

Trang trại mà hôm nay họ đến là do Châu Dị mua gần đây, hơi xa trung tâm thành phố, nhưng điểm yếu cũng chính là điểm mạnh, yên tĩnh và không khí trong lành.

Trên đường đến trang trại, Khương Nghênh dựa vào vai Châu Dị ngủ thiếp đi.

Tiểu Cửu tinh ý vặn nhỏ nhạc trong xe xuống.

Châu Dị đưa tay ôm eo Khương Nghênh, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Đến trưa, xe đến trang trại ở ngoại ô.

Mọi người lần lượt đến nơi, người thì dọn hành lý, người thì ra sân ngắm cảnh.

Cất hành lý xong, Nhậm Huyên ra sân hít thở không khí trong lành thì bị một vườn dâu tây thu hút.

Khúc Tích cũng vừa bước ra, thấy Nhậm Huyên đang ngẩn ngơ nhìn vườn dâu, liền huých khuỷu tay vào cô: "Thèm không?"

Nhậm Huyên không hề e dè, thẳng thắn thừa nhận: "Trông ngon quá."

Khúc Tích nháy mắt: "Đi, tôi dẫn cô đi hái."

Nói xong, Khúc Tích khoác tay Nhậm Huyên, đi về phía vườn dâu tây.

Đầu tháng bảy dương lịch là lúc dâu tây vào mùa ngon nhất, từng quả căng mọng, đỏ au trông thật hấp dẫn.

Nhậm Huyên ngồi xổm xuống hái, Khúc Tích cũng ngồi xuống cạnh cô: "Dâu tây này là do Châu Dị trồng cho Nghênh Nghênh đấy. Nghênh Nghênh không thích ăn nhiều loại trái cây lắm, dâu tây là một trong số ít loại cô ấy thích."

Nghe Khúc Tích nói vậy, tay Nhậm Huyên đang hái dâu khựng lại.

Khúc Tích thấy vậy liền bật cười: "Cô cứ hái đi, ở vườn sau còn nhiều lắm, không chỉ có dâu tây, còn có thứ 'khủng' hơn nữa, Châu Dị còn trồng dưa hấu cho Nghênh Nghênh, nghe nói là giống mới, không hạt mà lại ngọt."

Nhậm Huyên: "Châu tổng đối xử với Khương Nghênh thật tốt."

Khúc Tích gật đầu: "Đúng vậy."

Nói xong, Khúc Tích ngừng một chút rồi nói tiếp: "Nghênh Nghênh nhà tôi cũng đối xử rất tốt với anh ấy, vì anh ấy..."

Vì anh ấy mà cô vượt qua trở ngại tâm lý, vì anh ấy mà cô chấp nhận điều trị...

Khúc Tích suýt nữa thì buột miệng nói ra, nhưng lại kịp thời dừng lại.

Nhậm Huyên nghe ra Khúc Tích còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cô không vạch trần mà chỉ đùa để làm dịu không khí: "Tôi chợt nhớ đến một câu, phải lạy về hướng nào mới có thể gặp được người đàn ông tốt như Châu Dị vậy?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 998: Ngọt



Nhậm Huyên vừa hỏi xong, Khúc Tích chống hai tay lên đầu gối đang ngồi xổm, bật cười.

"Hướng Đông Nam."

Hướng Đông Nam, hướng khu Thiên Trạch, nơi Trần Triết đang ở.

Khúc Tích trả lời rất khéo léo, Nhậm Huyên nghe vậy, sững người một lúc, hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô, mặt cô đỏ bừng.

Thấy phản ứng của Nhậm Huyên, Khúc Tích nhân cơ hội tám chuyện, "Cô và Trần Triết quen nhau như thế nào?"

Nhậm Huyên mím môi, thành thật trả lời, "Là hàng xóm từ nhỏ."

Khúc Tích, "Oa, thanh mai trúc mã."

Nhậm Huyên cười đáp, "Coi như vậy đi."

Khúc Tích tiếp tục đào sâu, "Hồi nhỏ Trần Triết có thích cô không?"

Nhậm Huyên nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi trả lời, "Không, lúc đó anh ấy... rất nhút nhát."

Nghe Nhậm Huyên nói Trần Triết nhút nhát, Khúc Tích trợn tròn mắt, không thể nào tưởng tượng ra được dáng vẻ nhút nhát của Trần Triết, người luôn bình tĩnh, quyết đoán bây giờ: "Thật sao?"

Nhậm Huyên mỉm cười, "Thật."

Trần Triết hồi nhỏ đúng là hình mẫu "con nhà người ta" điển hình.

Đẹp trai, học giỏi.

Điểm yếu duy nhất có lẽ là nhút nhát.

Luôn bị những đứa trẻ khác trong khu tập thể bắt nạt.

Nhậm Huyên chìm vào hồi ức, Khúc Tích mỉm cười: "Nghĩ đến chuyện gì vậy?"

Nhậm Huyên mỉm cười lắc đầu: "Không có gì, chỉ là một vài chuyện hồi nhỏ thôi."

Khúc Tích, "Trước khi Trần Triết tỏ tình với cô, cô không phát hiện ra chút manh mối nào là anh ấy thích cô sao?"

Nhậm Huyên cụp mắt, "Không tìm thấy manh mối nào cả."

Nhậm Huyên nói thật, Trần Triết giấu tình cảm với cô quá kỹ.

Vì vậy, khi Trần Triết tỏ tình với cô, cô đã từng nghĩ rằng anh ta thương hại hoặc là quá nhập tâm vào vai diễn.

Cô thường xuyên gặp những diễn viên như vậy khi đóng phim, hai người đóng vai tình nhân trong phim, lâu dần, quá nhập tâm, khiến tình cảm này lan sang cả ngoài đời.

Tuy nhiên, loại tình cảm này thường không kéo dài.

Xét cho cùng, người trong phim không phải là chính họ, khi cảm xúc phai nhạt, trở lại là chính mình, thì mối tình này cũng đến lúc kết thúc.

Nhậm Huyên nói xong, lại hái thêm vài quả dâu tây, rồi đứng dậy.

Khúc Tích theo sát phía sau, cười nói, "Quả nhiên, chuyện tình cảm phải nghe người khác kể mới thấy lãng mạn."

Nhậm Huyên nghe vậy quay đầu lại, "Còn cô với tổng giám đốc Bùi thì sao?"

Khúc Tích bĩu môi: "Không lãng mạn như hai người, chúng tôi vốn không có duyên, đều dựa vào việc anh ấy mạnh tay chi tiền."

Nhậm Huyên bật cười: "Cũng tốt."

Khúc Tích nói: "Đi, rửa dâu tây, sau này có cơ hội sẽ kể chuyện của chúng tôi cho cô nghe."

Khúc Tích vừa nói, vừa đi cùng Nhậm Huyên vào bếp.

Trong trang trại của Châu Dị có hai người giúp việc, phụ trách dọn dẹp hàng ngày và chăm sóc rau quả trong vườn.

Thấy Khúc Tích và Nhậm Huyên vào bếp, một trong hai người vội vàng vào nói muốn giúp đỡ.

Khúc Tích xua tay với người đến: "Không cần đâu, chúng tôi tự làm được."

Đối phương: "Nếu mấy vị có gì cần, cứ gọi tôi."

Khúc Tích ngọt ngào nói: "Cảm ơn dì."

Sau khi người giúp việc rời đi, Khúc Tích lại trò chuyện với Nhậm Huyên thêm vài câu, đang nói giữa chừng, ánh mắt cô liếc thấy Trần Triết ở phòng khách.

Khúc Tích khẽ ho hai tiếng, lấy điện thoại di động từ trong túi ra gọi cho Khương Nghênh, vừa giả vờ đi ra ngoài, vừa nói với Nhậm Huyên, "Tôi ra ngoài gọi điện cho Nghênh Nghênh, hỏi xem khi nào họ đến."

Nhậm Huyên cúi đầu rửa dâu tây, quay lưng về phía Khúc Tích đáp, "Ừm."

Khúc Tích cầm điện thoại đi ra khỏi bếp, ra hiệu với Trần Triết.

Trần Triết không nói gì, giơ ngón tay cái với Khúc Tích.

Khúc Tích giơ tay đáp lại 'OK', khéo léo lên tầng hai.

Khúc Tích vừa đi, nơi này chỉ còn lại Trần Triết và Nhậm Huyên.

Trần Triết sải bước vào bếp.

Nhậm Huyên nghe thấy động tĩnh, tưởng là Khúc Tích quay lại, không quay đầu lại, đưa ngược về phía sau một quả dâu tây, "Thử xem có ngọt không?"

Trần Triết nghe vậy bước tới, đứng sau lưng cô cúi người xuống cắn quả dâu tây, trầm giọng đáp, "Ngọt."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 999: Idol sụp đổ



Trần Triết vừa nói chữ "ngọt", Nhậm Huyên đang định rút tay lại thì bất giác run lên.

Thấy vậy, Trần Triết một tay ôm lấy eo cô, tay kia hái một quả dâu tây đưa đến bên môi cô: "Em thử xem."

Nhậm Huyên theo bản năng lùi về sau, không ngờ lại đúng lúc ngã vào lòng Trần Triết.

Trần Triết khẽ cười, "Tiến thoái lưỡng nan?"

Nhậm Huyên hít một hơi, đưa tay nhận lấy quả dâu tây từ tay Trần Triết, thoát khỏi vòng tay anh, "Cảm ơn."

Nhậm Huyên nói xong, vội vàng bước ra khỏi bếp.

Trần Triết xoa xoa ngón tay vừa bị Nhậm Huyên chạm vào, mỉm cười đáp, "Không cần khách sáo."

Khi Nhậm Huyên ra khỏi bếp, vừa vặn đụng phải Khương Nghênh đang bước vào từ ngoài cửa.

Khương Nghênh nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ bừng của Nhậm Huyên, rồi lại nhìn Trần Triết đang bưng đĩa dâu tây bước ra từ trong bếp, hiểu ý mỉm cười nói, "Cô thấy ở đây thế nào?"

Nhậm Huyên, "Phong cảnh ở đây rất đẹp."

Khương Nghênh nói, "Vậy thì ở thêm hai ngày nữa."

Nhậm Huyên đáp, "E là không được, sáng nay anh Tống báo cho tôi biết ngày mai phải đến trường quay chương trình 'Gặp lại sau chia tay' để hoàn thành các cảnh quay còn lại."

Khương Nghênh cười nói, "Không sao, để tôi bảo họ lùi lại hai ngày."

Nhậm Huyên nghẹn lời.

Khương Nghênh đã nói vậy rồi, Nhậm Huyên cũng không tiện từ chối nữa, đành phải đồng ý.

Trần Triết đúng lúc bưng dâu tây đến, "Nghênh Nghênh, dâu tây ngon lắm, thử xem."

Khương Nghênh lấy một quả bỏ vào miệng, "Đúng là ngon thật."

Châu Dị từ phía sau đi tới, nghe thấy vậy liền trêu chọc: "Lấy dâu tây nhà chúng ta đi lấy lòng người khác à?"

Trần Triết, "Quan trọng là tấm lòng."

Châu Dị, "Người ta là lễ nhẹ nghĩa nặng, còn cậu là không có lễ cũng nghĩa nặng?"

Trần Triết bước đến bàn trà đặt đĩa cam xuống, cười nói, "Đừng quan tâm đến những chi tiết này."

Châu Dị trầm giọng cười, "Không có chi tiết thì sẽ không có linh hồn, tục ngữ nói rất hay, chi tiết quyết định tất cả."

Sau khi trêu chọc xong, Châu Dị gọi người giúp việc chuẩn bị bữa trưa.

Hôm nay là mùng 8 tháng 6 âm lịch, sinh nhật Khương Nghênh.

Nguyên liệu là do Châu Dị mang từ thành phố đến, Tiểu Cửu và Cát Châu giúp xách vào bếp, người giúp việc nhận lấy, bắt đầu sơ chế.

Trước khi cơm nước xong xuôi, mấy người đàn ông ra sân hút thuốc, Khương Nghênh, Khúc Tích và Nhậm Huyên ngồi ở phòng khách trò chuyện.

Khúc Tích đảm nhận vai trò khuấy động không khí, để tránh nhàm chán, cô ấy liền hỏi Nhậm Huyên về những tin đồn thất thiệt của giới nghệ sĩ.

Nào là hình tượng người chồng yêu vợ của ông chú ba chữ có phải là thật hay không.

Hay là cậu em hai chữ kia là thực sự "trong sáng" hay chỉ là giả vờ.

Thậm chí, Khúc Tích còn nhắc đến tin đồn tình ái giữa hai nam minh tinh.

Khúc Tích càng hỏi càng hăng, Nhậm Huyên càng trả lời càng thận trọng.

Cuối cùng, Nhậm Huyên cười gượng, nói: "Mấy câu hỏi này... hay là cô hỏi Giám đốc Khương đi?"

Khúc Tích bĩu môi, "Cô ấy chắc chắn sẽ không nói."

Khương Nghênh, "Bà không hỏi sao biết tôi sẽ không nói?"

Khúc Tích vừa nghe thấy mắt sáng lên, "Vậy bà nói cho tôi biết, những câu hỏi tôi vừa hỏi, cái nào thật, cái nào giả?"

Khương Nghênh mỉm cười, "Không thể tiết lộ."

Khúc Tích, "..."

Khương Nghênh nói xong, thấy nụ cười trên mặt Khúc Tích cứng đờ, mỉm cười nói, "Thôi, không trêu bà nữa, hình tượng người chồng yêu vợ của ông chú ba chữ là giả, hình tượng ngây thơ của cậu em hai chữ cũng là giả, còn về câu hỏi cuối cùng, tôi chưa tiếp xúc với hai người trong cuộc, nên không rõ lắm."

Khương Nghênh nói xong, Khúc Tích Khúc Tích ngạc nhiên: "Không phải chứ, chuyện của cậu em hai chữ thì thôi, tôi cũng không mong cậu ta trong sáng thật, nhưng ông chú ba chữ kia mà cũng giả sao?? Trước đây hai vợ chồng họ tham gia một chương trình truyền hình thực tế, trông rất tình cảm mà!"

Khúc Tích nói một tràng dài, như thể vừa bị một cú sốc lớn.

Nhậm Huyên đưa cho cô ấy một quả dâu tây, mỉm cười nói: "Thật hay giả thì tôi không biết, tôi cũng chỉ nghe nói thôi, hình như ông chú ba chữ đó từng nảy sinh tình cảm với một nữ diễn viên khác khi quay phim, hai người ở cùng nhau trong đoàn phim, không hề tránh né."

Khúc Tích, "..."

Nhậm Huyên, "Có những lúc, những gì mắt thấy, tai nghe chưa chắc đã là thật."

Khúc Tích thất thần nhìn Nhậm Huyên, nhận lấy quả dâu tây từ tay cô, cắn một miếng, đau đớn nói, "Tôi không tin!!"

Không phải Khúc Tích không muốn tin.

Mà là ông chú ba chữ đó đã xây dựng hình tượng người chồng yêu vợ hơn mười năm nay.

Vợ anh ta cũng từng là nghệ sĩ, đang ở đỉnh cao sự nghiệp, vì hôn nhân mà lui về ở ẩn, kết hôn sinh con.

Ông chú ba chữ này từng tiết lộ rằng, để vợ con không bị paparazzi làm phiền, anh ta đã mua một căn biệt thự ở nơi xa thành phố lớn, để gia đình tránh xa những thị phi.

Tin tức giải trí này vừa được đăng tải đã củng cố thêm hình tượng người chồng yêu vợ của ông chú ba chữ này.

Khúc Tích vẫn còn nhớ những bài báo PR hình tượng đó tràn lan trên mạng.

[Theo nguồn tin thân cận tiết lộ, đại minh tinh X rất nổi tiếng là người yêu vợ thương con trong giới, mỗi lần quay phim ở Hoành đ**m xong, dù xa đến đâu cũng sẽ bay về nhà với vợ con.]

[Một blogger nổi tiếng cho biết đã nhìn thấy đại minh tinh X đáp chuyến bay về nhà vào lúc nửa đêm, thật cảm động.]

[Lấy chồng phải lấy đại minh tinh X.]

Khúc Tích nghĩ đến những tin tức về ông chú ba chữ đó từng chiếm sóng trên các mặt báo, vẫn không cam tâm quay sang Khương Nghênh: "Nghênh Nghênh, bà nói cho tôi biết, những gì Huyên Huyên nói có phải là sự thật không?"

Khương Nghênh mỉm cười: "Đúng là sự thật."

Khúc Tích: "Tôi không tin."

Khương Nghênh nói: "Năm đó, ông chú ba chữ này bị paparazzi chụp được bằng chứng ngoại tình, tống tiền, tôi còn giúp anh ta xử lý khủng hoảng truyền thông."

Khúc Tích, "..."

Nếu như những idol khác chỉ là sụp đổ hình tượng, thì ông chú ba chữ trong lòng Khúc Tích có thể nói là đã chết ngay tại chỗ.

Hơn nữa còn chết một cách lãng xẹt, không đáng một xu.

Ở một bên khác, Bùi Nghiêu đang bày mưu tính kế cho Trần Triết, dạy anh ta cách chinh phục Nhậm Huyên.

"Theo tôi, ông cứ nhân lúc hôm nay Nghênh Nghênh sinh nhật, uống say vài chén, sau đó mượn rượu tỏ tình với Nhậm Huyên, rồi hôn một cái để xác định tình cảm, thuận nước đẩy thuyền xác định quan hệ."

Trần Triết cười khẩy: "Ông chắc chắn cách này hiệu quả?"

Bùi Nghiêu nhướng mày: "Không tin tưởng tôi à?"

Đối mặt với câu hỏi của Bùi Nghiêu, Trần Triết quay sang hỏi Châu Dị đang đứng bên cạnh: "Cậu ta đáng tin không?"

Châu Dị cười như không cười: "Trên đời này hết người rồi à? Mà cậu lại đi tin tưởng lão ta?"

Trần Triết khẽ cười: "Ừ, tôi cũng thấy vậy."

Ba người đang nói chuyện thì điện thoại trong túi Châu Dị rung lên.

Châu Dị lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn của Tần Trữ: Mọi người đang ở đâu?
 
Back
Top Bottom