Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 190: Bạn gái tin đồn



Trợ lý Trần?

Trần Triết?

Khương Nghênh sửng sốt một lúc, sau đó hỏi lại anh Tống để xác nhận:

"Trần Triết?"

Anh Tống cau mày gật đầu: "Đúng vậy."

Khương Nghênh nghĩ tới scandal của Nhậm Huyên, cô nhớ ra tiêu đề hình như là "Tiệc đêm của nữ minh tinh đã kết hôn với trai trẻ đẹp".

Nghĩ đến những từ "trai trẻ đẹp", rồi lại nghĩ đến Trần Triết, không hiểu sao Khương Nghênh chợt thấy buồn cười.

Không phải Trần Triết không xứng với danh hiệu "trai trẻ đẹp", chỉ là trong ấn tượng của Khương Nghênh, cô luôn cho rằng "trai trẻ đẹp" hoặc là non choẹt hoặc là già đời, có tệ hơn nữa thì cũng nên có đôi chút tham vọng chiếm hữu.

Nói một cách thực sự nghiêm túc thì Trần Triết chẳng hề liên quan gì đến những từ ngữ đó cả.

Anh Tống nói xong, thấy Khương Nghênh im lặng, tưởng cô không tin, nói tiếp với vẻ bất lực:

"Sau khi bê bối nổ ra, tôi mới biết, Huyên Huyên nói cô ấy và trợ lý Trần khi còn nhỏ là hàng xóm, và hai gia đình luôn có mối quan hệ tốt đẹp."

Khương Nghênh bật cười rồi nói:

"Có nguồn lực như Trần Triết, tại sao Huyên Huyên không tận dụng tốt?"

Anh Tống nói:

"Trưởng phòng Khương, nói thật với cô, nếu tôi biết Huyên Huyên quen biết với trợ lý Trần, tôi sẽ không bao giờ để cô ấy hợp tác với tên cặn bã đó."

Khương Nghênh mỉm cười và chuyển chủ đề:

"Huyên Huyên thế nào rồi?"

Anh Tống đáp:

"Bây giờ cô ấy không sao rồi, nhưng tinh thần không tốt".

Khương Nghênh gật đầu nói:

"Tôi không vào gặp cô ấy nữa đâu, tôi sẽ gọi điện cho Trần Triết trước và tìm hiểu sơ bộ tình hình. Cậu ấy chắc chắn sẽ bị lôi kéo vào chuyện này, tôi phải bảo cậu ấy chuẩn bị tâm lý trước."

Anh Tống đáp:

"Được, vậy cô cứ lo công việc của cô trước đi. Tôi sẽ bầu bạn với Huyên Huyên. Nếu có chuyện gì thì cô cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào."

Anh Tống nói xong, chừa cho Khương Nghênh một chút không gian riêng tư rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Khi anh Tống rời đi, Khương Nghênh lấy điện thoại bấm số của trợ lý Trần.

Điện thoại đã được kết nối, giọng nói trầm ấm, dịu dàng của Châu Dị vang lên từ đầu bên kia: "Vợ?"

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh im lặng, anh hạ giọng cười hỏi:

"Sao em không nói?"

Khương Nghênh hít một hơi:

"Tôi đang tìm Trần Triết."

Giọng nói Châu Dị có đôi chút trêu đùa, vô lại:

"Em nói với anh đi rồi anh nói lại cậu ấy."

Khương Nghênh lo lắng sự tình kéo dài sẽ càng khó kiểm soát tình thế, cho nên cô cũng không muốn đôi co cùng Châu Dị, cô day day chân mày, nói ngắn gọn về chuyện của Nhậm Huyên với trợ lý Trần.

Nghe Khương Nghênh nói xong, Châu Dị không khỏi bật cười:

"Em chắc chứ?

Khương Nghênh nói thẳng:

"Tôi không chắc nên mới gọi cho Trần Triết."

Châu Dị khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn trợ lý Trần đang đứng đối diện, hơi nhướng mày:

"Trai trẻ đẹp Trần?"

Trợ lý Trần sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu: "Hả?"

Châu Dị trêu chọc:

"Tối hôm qua cậu ở cùng Nhậm Huyên à?"

Vẻ mặt trợ lý Trần chợt trở nên gượng gạo, anh nhìn chung quanh rồi nói:

"Sếp... sếp Châu, tôi..."

Nhìn thái độ lắp bắp của Trợ lý Trần, Châu Dị có thể chắc chắn những gì Khương Nghênh nói là sự thật, bèn ném điện thoại cho Trợ lý Trần và nói:

"Trần Triết, tôi không ngờ là cậu chơi dữ vậy đó."

Trợ lý Trần: "..."

Sau khi trợ lý Trần nói chuyện điện thoại với Khương Nghênh, nghe Khương Nghênh thuật lại vụ bê bối thì khóc cười cũng không xong:

"Mợ, tối hôm đó tôi đưa cô ấy về nhà, giữa chúng tôi không có chuyện gì cả, chúng tôi rất trong sáng."

Khương Nghênh nén cười nói:

"Cậu nói rõ cho tôi tình hình khi đó đi."

Trợ lý Trần nghiêm túc đồng ý: "Vâng."

Theo trợ lý Trần, anh và Nhậm Huyên chỉ là hàng xóm.

Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Nhậm Huyên lớn hơn anh ba tuổi.

Từ sau khi Nhậm Huyên ly hôn, hai bên cha mẹ đều nhờ anh giúp chăm sóc Nhậm Huyên. Bình thường Nhậm Huyên rất ít liên lạc với anh, đêm đó cô uống quá nhiều, vốn dĩ cô định gọi cho anh Tống, nhưng lại vô tình gọi cho anh.

Sau đó, anh đến quán bar đón cô và đưa cô về.

Sự việc thì rất đơn giản, tình hình lại rất phức tạp.

Khương Nghênh đã giải quyết rất nhiều khủng hoảng truyền thông và dần dần tìm ra nguyên lý.

Thường thì càng thực sự trong sạch thì càng khó chứng minh.

Trước hết, rất ít cư dân mạng hóng chuyện muốn biết sự thật, họ chỉ muốn xem ồn ào, hóng chuyện, sự thật của bạn không đủ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của họ, bọn họ chẳng quan tâm.

Thứ hai, những chuyện chẳng bao giờ làm thì dù có là trong sạch cũng bị vấy bẩn trong một mớ hỗn độn những chứng cứ bịa đặt.

Bây giờ lại là thời đại Internet, sức mạnh của anh hùng bàn phím đôi khi còn mạnh hơn sự thật rất nhiều.

Sau khi trợ lý Trần thành thật giải thích xong sự việc, anh hỏi:

"Mợ, tiếp theo tôi nên làm gì?"

Khương Nghênh suy nghĩ vài giây rồi hỏi:

"Trần Triết, cậu có sợ scandal không?"

Trợ lý Trần bối rối:

"Scandal như thế nào?"

Khương Nghênh cười nói:

"Ví dụ như cậu có bạn gái tin đồn."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 191: Ngã rẽ hồi sinh



Trợ lý Trần độc thân được 27 năm và chưa bao giờ nghĩ rằng người bạn gái đầu tiên anh có trong đời lại chính là bạn gái tin đồn.

Trợ lý Trần không bày tỏ ý kiến qua điện thoại, Khương Nghênh lo anh suy nghĩ quá nhiều nên không cười nữa, nghiêm túc nói:

"Trần Triết, tôi đang hỏi ý kiến của cậu thôi, cậu có thể từ chối."

Trợ lý Trần:

"Thưa mợ, tôi có thể hỏi mục đích của mợ trong việc này không?"

Khương Nghênh thành thật trả lời:

"Trong tình huống này, cho dù cậu có đứng ra nói hai người trong sạch cũng sẽ không có ai tin. Chi bằng công khai thừa nhận hai người là một đôi, rồi sau đó tung ra giấy xác nhận ly hôn giữa Nhậm Huyên và Cố Minh."

Trợ lý Trần nghi hoặc:

"Nhậm Huyên và Cố Minh tháng trước cùng nhau tham gia chương trình thực tế thì thế nào?"

Khương Nghênh nói:

"Nhậm Huyên đã ly hôn, cậu là bạn trai thực sự của cô ấy. Cô ấy và Cố Minh tham gia chương trình thực tế chỉ để kiếm tiền. Chuyện này không phải hiếm ở giới giải trí. Nhưng nếu cậu với Nhậm Huyên cứ mơ hồ không rõ ràng gì thì dù cho Nhậm Huyên có tuyên bố mình đã ly hôn thì cũng bị người ta gắn cho cái mác là cuộc sống riêng bê bối, ngôi sao nữ mà có đời tư bê bối thì có mấy ai bị đóng băng xong rồi tái xuất trở lại được không?"

Khương Nghênh phân tích thiệt hơn cho trợ lý Trần tự chọn lựa.

Nếu trợ lý Trần và Nhậm Huyên chỉ có quan hệ quen biết sơ sơ thì cô cũng chẳng nói những điều này.

Nhưng hai người đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, trợ lý Trần cũng không phải người trong giới giải trí nên chuyện như thế này sẽ không ảnh hưởng gì đến cậu.

Khương Nghênh nói hết những gì mình muốn nói, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của trợ lý Trần.

Trợ lý Trần ngập ngừng một chút rồi do dự hỏi:

"Cô ấy có đồng ý không?"

Khương Nghênh khẽ mỉm cười:

"Ý của cậu là Nhậm Huyên à?"

Trợ lý Trần đáp trong miệng: "Dạ."

Khương Nghênh nói thật:

"Cô ấy không có lựa chọn nào khác. "

Bây giờ Nhậm Huyên chỉ có hai cách, một là thừa nhận cô và Trần Triết là một cặp, cách khác là bị đóng băng.

Chỉ cần không ngốc, nếu như Trần Triết chịu giúp đỡ, cô ấy chắc chắn sẽ chọn phương án thứ nhất.

Nghe Khương Nghênh nói xong, trợ lý Trần nói không do dự:

"Tôi đồng ý."

Khương Nghênh nói:

"Được rồi, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với Nhậm Huyên."

Trợ lý Trần lại hỏi:

"Vậy bây giờ tôi phải làm sao?"

Khương Nghênh suy nghĩ một chút rồi trả lời:

"Nếu hiện tại cậu không bận lắm, có thể tới đây chụp vài tấm ảnh thân mật với Nhậm Huyên, để cô ấy "công bố tình cảm giữa hai người", cũng tiện cho cậu đăng lên weibo."

Trợ lý Trần:

"Không ai đọc weibo của tôi cả."

Khương Nghênh đáp:

"Sẽ có sớm thôi."

Khương Nghênh nói xong lại dặn dò trợ lý Trần một số việc cần chú ý, sau đó cúp điện thoại.

Nhìn màn hình điện thoại tối đen, trợ lý Trần nhìn về phía Châu Dị:

"Sếp Châu, mợ bảo tôi đến chỗ Nhậm Huyên, giả làm bạn trai của cô ấy."

Châu Dị nhìn điện thoại di động của trợ lý Trần:

"Cúp máy rồi?"

Trợ lý Trần bối rối trong giây lát rồi nói:

"Dạ rồi."

Châu Dị nhướng mày:

"Cậu cúp máy?"

Trợ lý Trần nhanh chóng nhớ lại cuộc gọi vừa rồi:

"Không phải tôi, mà là mợ cúp đó."

Châu Dị cụp mắt, cầm chiếc bật lửa trước mặt lên, bật tắt vài lần rồi ngước mắt nhìn lên nói với giọng đầy ẩn ý:

"Trần Triết, cậu không chơi chiêu đóng vai thỏ bắt hổ được đâu."

Trợ lý Trần phản bác:

"Tôi không có."

Châu Dị chặc lưỡi, không nói thêm gì nữa, cong đôi môi mỏng:

"Cậu cứ đi đi, đừng trì hoãn công việc của vợ tôi."

Trợ lý Trần "dạ" nhỏ rồi xoay người định đi ra ngoài, lúc chuẩn bị tới cửa thì lẩm bẩm:

"Anh nghĩ ai cũng giống anh à, cứng không được thì mềm, mềm không được thì sợ..."

Châu Dị giọng trầm thấp:

"Trần Triết, cậu đang lẩm bẩm gì đó?"

Trợ lý Trần cứng người, không phản ứng, mở cửa lao ra ngoài.

Lúc trợ lý Trần lái xe tới chỗ Nhậm Huyên, Khương Nghênh đang đứng bên giường nói chuyện với cô.

Sắc mặt Nhậm Huyên tái nhợt, nhưng trong mắt lại hiện rõ sự kiên cường:

"Trưởng phòng Khương, tôi biết cô có ý tốt, nhưng tôi không muốn kéo Trần Triết vào rắc rối. Những phóng viên đó không chụp được rõ mặt Trần Triết. Cậu ấy hoàn toàn có thể tránh bị lộ."

Khương Nghênh nói với giọng điềm tĩnh:

"Nếu Trần Triết không bị lộ, thì tiếp theo cô sẽ bị đóng băng."

Nhậm Huyên nở nụ cười mỉm:

"Có bị đóng băng thì tôi cũng đáng đời. Tôi không thể vì sợ mình bị đóng băng mà bắt người khác gánh lỗi thay tôi. Như vậy ích kỷ lắm."

Nếu như Khương Nghênh ban đầu muốn giúp đỡ Nhậm Huyên chỉ vì công việc cần thì bây giờ ít nhiều cô cũng đánh giá cao Nhậm Huyên.

Một cô gái biết nghĩ đến người khác ngay cả khi gặp hoàn cảnh khó khăn nhất sẽ không có tính cách xấu.

Khương Nghênh im lặng một lúc rồi nói:

"Cô lo lắng đẩy Trần Triết ra đầu sóng ngọn gió? Hẳn cô cũng biết là với địa vị hiện tại của Trần Triết, thì cậu ấy chẳng bị ảnh hưởng gì."

Nhậm Huyên bặm môi:

"Xã hội bình thường không thân thiện mấy với phụ nữ đã ly hôn. Tôi không muốn Trần Triết vì tôi mà bị chỉ trích sau lưng."

Khương Nghênh:

"Người phụ nữ đã ly hôn thì sao?"

Nhậm Huyên im lặng.

Khương Nghênh nói xong, Nhậm Huyên vẫn im lặng, cô lại hỏi với giọng thản nhiên:

"Cô đi sai đường trong cuộc hôn nhân trước à?

Nhậm Huyên siết chặt tấm chăn:

"Không phải."

Khương Nghênh lại hỏi:

"Vậy cô đã bao giờ làm điều gì trái với luân thường đạo lý chưa?"

Nhậm Huyên sửng sốt, lắc đầu:

"Không có."

Khương Nghênh cười nhỏ:

"Cho nên, chỉ vì cô ly hôn, có một cuộc hôn nhân thất bại mà cô phủ định cả con người mình sao?"

Nhậm Huyên ngẩng đầu:

"Không phải tôi phủ nhận chính mình, mà định kiến của thế gian..."

Khương Nghênh tiến lên nhìn Nhậm Huyên:

"Cô sống chẳng phải là sống cho mình sao? Hay là sống cho định kiến thế gian?"

Nhậm Huyên nhìn Khương Nghênh, ánh mắt hiện lên sự dao động.

Khương Nghênh trịnh trọng nói:

"Đừng nói đến chuyện cô và Trần Triết có phải là một cặp hay không, mà dù cho có phải đi nữa, cô cũng có tư cách được chúc phúc. Ly hôn chỉ có thể chứng minh trước đây cô gặp người không tốt, chứ không có nghĩa là cô không đáng được yêu."

Khương Nghênh nói với Nhậm Huyên từng câu chữ rõ ràng, trong tâm trí cô chợt nhớ ra vài câu chuyện đã xem trên thời sự.

Cuộc sống của người phụ nữ sau khi kết hôn không hạnh phúc nhưng gia đình lại yêu cầu cô phải chịu đựng, có người là vì thể diện, cảm thấy ly hôn là xấu hổ, có người lại vì con cái, lo lắng việc ly hôn sẽ ảnh hưởng tâm lý đến con cái họ.

Cuối cùng thì trong những định kiến đó, những người phụ nữ lẽ ra phải như đóa hoa đang tươi sắc thì lại như chết dở, tổn thương. Trông họ có vẻ như rất bình thản, nhưng sống chẳng khác gì cái xác biết đi.

Luật hôn nhân quy định được phép ly hôn, điều này không có nghĩa là vợ chồng không được phép xảy ra xích mích nhỏ, mà là nó mách với bạn rằng khi cuộc hôn nhân của bạn rơi vào tình thế tuyệt vọng, vẫn có một ngã nào đó cho bạn lối thoát.

Khương Nghênh nói xong những gì cần nói với Nhậm Huyên, rồi ngẩng đầu nhìn trợ lý Trần đã đứng ở cửa rất lâu:

"Trần Triết, cậu tới chụp ảnh đi, nửa giờ nữa bảo anh Tống đăng bài thanh minh, những chuyện khác cứ để tôi xử lý."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 192: Xấu xí



Khương Nghênh thu xếp xong, cô ra khỏi phòng ngủ, không để Nhậm Huyên từ chối.

Khương Nghênh từ trong phòng ngủ đi ra, anh Tống đưa cho cho cô một chai nước khoáng:

"Cảm ơn cô."

Khương Nghênh đưa tay nhận lấy nước từ anh Tống, uống mấy ngụm, giọng nói nhẹ nhàng:

"Anh rất biết nhìn người."

Anh Tống thực ra mới chỉ ngoài bốn mươi. Là một người đàn ông có nhiều tâm sự, người nghệ sĩ mà anh dẫn dắt trước đây chính là vợ mình.

Tình cảm vợ chồng rất tốt và họ được công nhận là cặp đôi mẫu mực trong giới.

Có lẽ vì ông trời ghen tị với hồng nhan nên cách đây vài năm, vợ anh đã gặp tai nạn trong một vụ máy bay rơi.

Từ đó anh Tống rút lui khỏi giới giải trí.

Khi anh Tống quay lại giới, anh làm quản lý cho Nhậm Huyên, một cô gái vô danh.

Khương Nghênh và anh Tống đứng trước cửa sổ trò chuyện.

Anh Tống cười rồi nhìn Khương Nghênh hỏi:

"Bọn họ nói Sếp Châu đang theo đuổi cô?"

Khương Nghênh với vẻ mặt bình tĩnh:

"Chỉ nói linh tinh thôi."

Anh Tống hiểu thấu nhưng vẫn không nói huỵch toẹt:

"Tôi là bạn với thầy Lý."

Khương Nghênh nghe vậy dừng lại và quay lại nhìn anh Tống.

Anh Tống uống nước và cười rồi không nói gì thêm nữa.

Khương Nghênh mím môi, nhớ đến lần trước thầy Lý đến Bạch Thành nói muốn gặp một người bạn.

Những người có thể tồn tại trong giới này đều là những người thông minh, ngầm hiểu nhau, nhưng chẳng ai nói ra, chẳng ai chọc thủng cánh cửa giấy mỏng manh ấy.

Hơn mười phút sau, Kiều Nam cầm những bức ảnh cô chụp đi đến trước mặt Khương Nghênh và anh Tống, cố nén cười nói:

"Chị Khương, anh Tống."

Khương Nghênh nhìn nụ cười trên mặt Kiều Nam, biết chắc chắn có chuyện gì đó, cô cúi mắt nhìn màn hình điện thoại, không khỏi nhếch môi.

Nhìn thấy Khương Nghênh cười, Kiều Nam cười lớn:

"Hai người này có giống cặp đôi tí nào đâu? Giống như là đến chụp ảnh làm việc vậy."

Trong ảnh, Trần Triết và Nhậm Huyên mỗi người một kiểu biểu cảm, ngoài việc ngồi cạnh nhau thì không có hành động thân mật nào, ngay cả nụ cười trên môi cũng gượng gạo.

Anh Tống:

"Trên gương mặt hai người này đang được viết rõ là bị ép tạo dáng."

Kiều Nam trêu chọc:

"Anh Tống, anh vào giúp được không?

Anh Tống xua tay nói:

"Việc này thì tôi không giúp được đâu, giờ tôi đã là lục căn thanh tịnh, cai sắc giới rồi."

Kiều Nam mím môi cười, sau đó chuyển sự chú ý về phía Khương Nghênh:

"Chị Khương, em không có kinh nghiệm yêu đương."

Khương Nghênh: "..."

Thực ra Khương Nghênh muốn nói rằng cô không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng có lẽ lời bào chữa của cô trước mặt Kiều Nam và anh Tống sẽ khó thể chấp nhận được.

Rõ ràng cô yêu Châu Dị, nhưng trong mắt mọi người, hai người đã ở bên nhau.

Lúc này bầu không khí trong phòng ngủ giữa Trần Triết và Nhậm Huyên vô cùng ngượng ngùng.

Ban đầu Trần Triết cùng Nhậm Huyên ngồi cạnh nhau, sau vài phút thì anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ho khan vài tiếng rồi nói:

"Sao chị không công khai xu hướng tính dục của anh ta? Như vậy thì có thể chứng minh sự trong sạch của chị rồi?"

Nhậm Huyên kinh ngạc nhìn Trần Triết:

"Làm sao cậu biết?"

Trần Triết đưa tay sờ lên chóp mũi, nói với vẻ thiếu tự nhiên:

"Một người bạn của em gặp anh ta ở quán bar dành cho gay."

Nhậm Huyên: "..."

Thấy Nhậm Huyên không lên tiếng, Trần Triết bổ sung thêm:

"Anh ta còn ở trong quán bar dành cho gay khoe khoang, nói rằng cưới chị về để trang trí, nhìn thôi cũng lười nhìn chị nữa. Chứ đừng nói chi đến chuyện động chạm vào chị."

Nhậm Huyên nghe vậy, sắc mặt đỏ bừng từ gò má đến mang tai.

Nhìn phản ứng của Nhậm Huyên, Trần Triết cảm thấy mình đã nói quá, vội vàng xin lỗi:

"Em không có ý gì khác, em chỉ cảm thấy chị như vậy rất oan ức."

Trần Triết là một người đàn ông thẳng thắn thực sự, chỉ với vài câu nói, anh có thể làm cho cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt.

Trần Triết nói xong, thấy Nhậm Huyên im lặng, anh mở miệng đang định nói gì đó nữa. Nhưng Nhậm Huyên hít sâu một hơi rồi nói:

"Trần Triết, chuyện này nói ra thì dài lắm, sau này có thời gian chị giải thích với cậu."

Trần Triết:

"Do dì đã nhận tiền của Cố Minh sao?"

Nhậm Huyên: "..."

Trần Triết xấu hổ một hồi:

"Chị Nhậm Huyên, em lại nói sai à?"

Nhậm Huyên thở hắt:

"Không có."

Bầu không khí trong phòng ngủ như đông cứng, ngay lúc Nhậm Huyên không tự chủ được muốn chạy trốn thì Khương Nghênh và anh Tống từ ngoài cửa đi vào.

Không biết là do Khương Nghênh và anh Tống cảm thấy quá ngột ngạt, hay Nhậm Huyên và Trần Triết cũng muốn kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt mà quá trình chụp ảnh sau đó diễn ra rất suôn sẻ.

Trong khoảng thời gian này, có mấy lần Nhậm Huyên vô thức muốn né tránh, nhưng Trần Triết lại ôm chặt cô vào lòng.

Nhìn thấy Nhậm Huyên cau mày, Trần Triết nhún nhún vai nói:

"Chị Nhậm Huyên, vừa rồi em không cố ý, em xin lỗi."

Nhậm Huyên:

"Không liên quan gì đến cậu."

Sau khi chụp ảnh xong, anh Tống chọn ra một ít rồi đăng lên weibo để thanh minh, còn lại gửi cho Trần Triết.

Sau khi anh Tống đăng ảnh lên, đã có nhiều ý kiến trái chiều.

Một số người chúc mừng, và cũng có những người khác chửi bới vì show thực tế tháng trước.

Tuy nhiên, những lời chỉ trích như vậy đã được dự đoán từ lâu nên cơ bản nằm trong phạm vi chấp nhận được.

Về phía Cố Minh, hình tượng người tình bi thương vừa dựng lên hôm nay lại bị biến thành hiện trường chết chóc quy mô lớn, có khá nhiều lời chửi mắng trên weibo.

Trong số ba bên liên quan, hai bên còn lại đã có hàng chục nghìn bình luận trong vòng chưa đầy một giờ sau khi đăng, chỉ có bài của Trần Triết là hoàn toàn trống rỗng sau khi đăng.

Có vài quản lý cấp cao của Châu Thị Media bấm thích nhưng không có bình luận nào.

Nửa ngày trôi qua, cuối cùng cũng có một bài chia sẻ, Trần Triết hưng phấn bấm vào, ghi chú phía trên hiện lên: Sếp bự đại oan.

Sếp bự đại oan share bài với bình luận: Chúc cậu Trần thoát kiếp FA vui vẻ!

Trần Triết nhìn điện thoại, lầm bầm mắng rủa: Đúng là đại oan!

Lái xe từ nơi ở của Nhậm Huyên trở về công ty, Khương Nghênh vừa vào văn phòng đã nhận được điện thoại từ quản lý của Cố Minh.

Thái độ của đối phương trong điện thoại rất cứng rắn và ngạo mạn, không chỉ muốn Nhậm Huyên đưa ra lời xin lỗi mà còn yêu cầu Khương Nghênh cùng xin lỗi.

"Trưởng phòng Khương, Cố Minh bên chúng tôi chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm về chuyện này. Giờ Cố Minh sẽ cho các cô hai phương án để lựa chọn. Thứ nhất, cô và Nhậm Huyên đưa ra lời xin lỗi. Thứ hai, chúng tôi sẽ cho luật sư khởi kiện các người tội phỉ báng."

Khương Nghênh nghe đầu bên kia điện thoại ồn ào, bình tĩnh cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm, bình tĩnh nói:

"Phiền anh nói lại với Cố Minh là Pháp lý của Châu Thị Media chào đón anh ta."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 193: Không lối thoát



Con người đáng quý ở chỗ biết mình đang ở đâu, mình là ai.

Hiển nhiên, Cố Minh lại không như vậy.

Chẳng những anh ta không có, mà cả quản lý ở cạnh anh ta cũng không có.

Cúp máy, Khương Nghênh nhướng mi: Không lẽ đây chính là nghệ sĩ càng nổi thì càng lớn gan trong truyền thuyết sao?

5 giờ 30 chiều, Khương Nghênh tan sở đúng giờ, đi thang máy thẳng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, lấy chìa khóa xe đang định lên xe thì giọng nói của trợ lý Trần chợt vang lên từ phía sau.

"Mợ!"

Trợ lý Trần thận trọng kêu lên, giống như mèo kêu, như sợ bị người khác nghe thấy.

Bàn tay đang định nhấn nút mở khóa của Khương Nghênh khựng lại, cô xoay lại tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh, trợ lý Trần đang ngồi trong xe cách đó không xa, cửa sổ hạ xuống một nửa, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh nhướng mày: "??"

Nếu không phải dạo này Khương Nghênh tiếp xúc nhiều với Trần Triết, có lẽ Khương Nghênh không thể nào nhận ra anh khi chỉ nhìn thấy đôi mắt.

Thấy Khương Nghênh nhìn về phía mình, trợ lý Trần lo lắng Khương Nghênh không nhận ra mình, vì thế thận trọng nói:

"Mợ, là tôi, Trần Triết."

Nhìn thấy bộ dạng buồn cười của trợ lý Trần, Khương Nghênh chợt muốn cười, nhưng cô cố gắng ghìm lại.

Sau khi trợ lý Trần mở cửa, biết chắc Khương Nghênh nhận ra mình mới nói:

"Mợ, lên xe đi."

Khương Nghênh đi về phía trước, cô nhoẻn miệng cười.

Khương Nghênh chỉ cách xe của trợ lý Trần ba mét, trong quãng đường ngắn ngủi ba mét, trợ lý Trần nhìn chung quanh, lo lắng đổ mồ hôi lạnh.

Khương Nghênh mở cửa sau cúi người bước vào, trợ lý Trần lập tức kéo cửa sổ lên.

Nhìn thấy trợ lý Trần dựa vào ghế, thở hắt, Khương Nghênh không khỏi bật cười:

"Trợ lý Trần?"

Trợ lý Trần ngước mắt nhìn Khương Nghênh qua kính chiếu hậu:

"Mợ, mợ cứ gọi tôi là Trần Triết!"

Khương Nghênh khẽ mỉm cười:

"Có chuyện gì vậy?"

Trợ lý Trần vừa lái xe vừa nói:

"Mợ, tôi đã suy nghĩ một chuyện suốt buổi chiều, tôi nghĩ nên nói với mợ."

Khương Nghênh điều chỉnh tư thế ngồi, hỏi:

"Chuyện của Nhậm Huyên?"

Trợ lý Trần nghiến răng nói: "Dạ."

Khương Nghênh gật đầu và im lặng chờ trợ lý Trần nói thêm.

Xe chạy được một đoạn, trợ lý Trần chậm rãi nói:

"Cuộc hôn nhân giữa Nhậm Huyên và Cố Minh không đơn giản như vậy, ban đầu Cố Minh đã lừa dối kết hôn."

Khương Nghênh kinh ngạc:

"Lừa kết hôn?"

Trợ lý Trần nói:

"Cố Minh không thích phụ nữ."

Khương Nghênh sửng sốt một chút, sau đó trả lời:

"Vậy vì sao Nhậm Huyên không vạch trần hắn?"

Trợ lý Trần im lặng, bẻ lái lái xe về phía Thủy Thiên Hoa Phủ.

Thấy trợ lý Trần không lên tiếng, Khương Nghênh cũng không vội hỏi, nghĩ đến phản ứng hôm nay của anh Tống, cô chợt hiểu ra.

Chẳng trách anh Tống nói Nhậm Huyên rất khó khăn.

Chẳng trách Nhậm Huyên lại chọn cách uống thuốc tự tử khi chỉ có chút tin đồn, chưa kịp chờ bộ phận PR xử lý.

Khi trợ lý Trần không lên tiếng, Khương Nghênh tự mình suy nghĩ về manh mối.

Ước chừng bảy tám phút sau, trợ lý Trần trầm giọng nói:

"Lúc đầu thực ra Nhậm Huyên là thực tập sinh của Hải Tinh Media. Chuyện xảy ra cách đây mấy năm, lúc đó Cố Minh lần đầu tiên bị phóng viên giải trí chụp ảnh anh ta đi cùng với một người mẫu nam."

Khương Nghênh: "Nói tiếp đi."

Trợ lý Trần cau mày nói:

"Lúc đó, quản lý của Cố Minh muốn tẩy trắng cho anh ta nên xúi giục anh ta truy đuổi Nhậm Huyên."

Khương Nghênh chợt hiểu rõ:

"Điều kiện gia đình của Nhậm Huyên rất bình thường?"

Trong tình huống thông thường, loại người này sẽ chọn một cô gái xuất thân từ gia đình bình thường để dễ kiểm soát.

Trợ lý Trần ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh:

"Gia đình bọn họ vốn có điều kiện khá giả, bố cô ấy cũng làm kinh doanh. Sau đó do đầu tư thất bại nên gia đình rơi vào cảnh suy thoái. "

Khương Nghênh nói nhỏ:

"Trông Nhậm Huyên không giống người thích trèo cao, hơn nữa tính tình Cố Minh khá khoa trương, cũng không giống kiểu người cô ấy sẽ thích."

Trợ lý Trần mím môi rồi nói:

"Mợ nói đúng, nhưng cũng không thể làm gì được. Khi đó em trai chị ấy chuẩn bị đi du học, cần rất nhiều tiền."

Khương Nghênh cau mày:

"Cho nên Nhậm Huyên chọn hẹn hò với anh ta vì tiền?"

Trợ lý Trần lắc đầu:

"Không phải, là mẹ chị ấy đã nhận tiền. Đến lúc chị ấy biết được thì mẹ chị ấy và Cố Minh đã ấn định ngày cưới rồi."

Khương Nghênh: "..."

Người ta nói tình mẫu tử thật vĩ đại.

Nhưng thực sự không phải bà mẹ nào cũng xứng đáng được gọi là mẹ.

Khương Nghênh ít nhiều có thể tưởng tượng ra hoàn cảnh của Nhậm Huyên lúc đó.

Trước mặt thì không có đường, sau lưng lại là vách vực.

Cho dù cô muốn phản kháng thì với năng lực của cô lúc ấy, e cũng là sự vùng vẫy vô ích.

Không chỉ là lúc đó, mà cả bây giờ e là cô có giãy dụa cũng vô ích.

Bầu không khí trong xe chợt im ắng trong chốc lác, ước chừng nửa phút sau, Khương Nghênh lại nói nhỏ:

"Trần Triết, dường như cậu đã điều tra rất rõ ràng sự việc của Nhậm Huyên."

Trợ lý Trần:

"Trước khi cô ấy kết hôn, chúng tôi có quan hệ rất tốt."

Khi hai người đang nói chuyện thì xe đã đến Thủy Thiên Hoa Phủ.

Xe vừa dừng lại, Khương Nghênh vẫn chưa kịp bước xuống xe thì cửa sổ chỗ tài xế có tiếng gõ cửa.

Khương Nghênh và trợ lý Trần đồng thời nhìn lên nơi phát ra thanh.

Châu Dị đứng ở ngoài cửa sổ xe cười đểu giả, hạ giọng nói:

"Xuống đi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 194: Anh ấy không phải là tình yêu mà là Châu Dị



Nhìn thấy Châu Dị, những tâm tư, hình ảnh thời quá khứ trong tâm trí trợ lý Trần biến mất ngay lập tức.

Cái gì mà tình này có thể trở thành hồi ức, cái gì mà chỉ là những ngẩn ngơ khi đó...

Lúc này, trong trí não trợ lý Trần chỉ có bốn chữ: Biến mất tại chỗ.

Châu Dị dứt lời, thấy hai người ngồi trong xe đều bất động, anh hơi nhướng mày, không nói gì, cúi đầu chậm rãi xắn tay áo sơ mi lên.

Thấy vậy, trợ lý Trần hoảng sợ nói: "Mợ."

Khương Nghênh đưa tay đẩy cửa xe nói:

"Lái xe cẩn thận."

Trợ lý Trần nghe vậy vội vàng quay người lại, như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng:

"Ý mợ là bảo tôi lái xe đi luôn?"

Khương Nghênh:

"Hay là cậu xuống nói chuyện với Châu Dị?"

Trợ lý Trần:

"Mợ đi thong thả."

Khương Nghênh đẩy cửa bước xuống xe, trợ lý Trần rời đi nhanh như chớp.

Nhìn Khương Nghênh bước xuống xe, Châu Dị đẩy đầu lưỡi chạm một bên má một lúc, nói với giọng điệu lười biếng:

"Em về rồi à."

Khương Nghênh "ừ" và đi về phía Thủy Thiên Hoa Phủ.

Khi đi ngang qua Châu Dị, Châu Dị đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay cô.

Khương Nghênh ngước mắt lên: "?"

Đôi môi Châu Dị tựa như đang mếu:

"Em bảo Trần Triết đi sao?"

Khương Nghênh phóng khoáng thừa nhận:

"Đúng vậy."

Châu Dị:

"Anh có cho phép cậu ta rời đi không?"

Khương Nghênh vẻ mặt bình tĩnh nói:

"Mà tôi cho."

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị giọng đùa bỡn:

"Em như vậy có phải nên gọi là coi trời bằng vung không?"

Gương mặt Khương Nghênh không hề đổi sắc:

"Có lẽ tôi chỉ đơn giản là lớn gan mà thôi."

Hai người ngẩng đầu nhìn nhau, Châu Dị bước đến trước mặt Khương Nghênh, bàn tay đang nắm cổ tay cô siết chặt lại:

"Em cố ý chọc giận anh."

Khương Nghênh nheo mắt nói:

"Anh hay giận quá!"

Châu Dị nhìn vẻ mặt thờ ơ của Khương Nghênh, cúi đầu ghé sát vào tai cô, cắn chặt vành tai cô rồi nói:

"Em ỷ có anh thích em thì có."

"Ỷ!"

"Anh thích em".

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh không khỏi run rẩy, cũng không biết là do bị anh cắn vành tai hay là do lời nói của anh.

Châu Dị cắn nhẹ vành tai Khương Nghênh day day một hồi, mới buông ra, đứng thẳng lên rồi nắm tay cô đi vào nhà.

Khương Nghênh bước chậm hơn Châu Dị và nhìn anh, không biết tâm trạng của anh như thế nào, cô nhếch môi nói:

"Trần Triết đến tìm tôi vì chuyện của Nhậm Huyên."

Châu Dị đi phía trước, nghe vậy, trong đôi mắt đào hoa hiện lên ý cười:

"Anh đã ghen rồi đó."

Khương Nghênh không nhìn thấy biểu cảm của Châu Dị, cô khẽ cau mày nói:

"Châu Dị."

Châu Dị nói với giọng trầm ấy:

"Em dỗ anh đi."

Khương Nghênh: "..."

Vì câu "em dỗ anh đi" mà Khương Nghênh không nói thêm lời nào nữa cho đến khi cả hai vào nhà.

Sau khi vào cửa, Khương Nghênh đứng ở cửa thay dép, Châu Dị dựa vào khung cửa nhìn cô:

"Dì sang nhà chú ba Bùi rồi."

Khương Nghênh nghi ngờ ngẩng đầu lên: "Hả?"

Châu Dị nói nhỏ:

"Chú ba Bùi nói gần đây chú ấy rất bận, có thể không có thời gian tới đây. Chú ấy bảo dì đến nhà chú ở lại, để chú ấy hỗ trợ điều trị phục hồi chức năng."

Khương Nghênh gật đầu:

"Được rồi, lát nữa anh giúp tôi hẹn chú. Tôi muốn đãi chú Bùi một bữa."

Châu Dị: "Được."

Khương Nghênh thay giày xong đi vào phòng khách, Châu Dị theo sát, lúc Khương Nghênh bước vào phòng tắm dành cho khách rửa tay, anh ôm cô từ phía sau, tựa cằm lên vai cô nói:

"Vợ, em thực sự không thể dỗ anh à?"

Khương Nghênh ngước mắt nhìn Châu Dị trong gương, hơi mím môi, trầm tư hồi lâu mới nói:

"Châu Dị, tôi nghĩ chúng ta có một số chuyện cần nói rõ ràng."

Châu Dị đưa tay bóp nắn ngón tay đầy bọt của Khương Nghênh vài cái.

Lông mày anh cụp xuống, tỏ vẻ tủi thân và buồn bã:

"Em muốn từ chối anh phải không?"

Khương Nghênh: "..."

Khương Nghênh đã sống được hai mươi sáu năm rồi, không phải là không có người theo đuổi.

Nhưng kiểu người nhu thì h**p, cương thì đánh, rồi lại giỏi dụ dỗ như Châu Dị thế này thì chỉ có anh là duy nhất.

Những người theo đuổi cô trước kia thấy Khương Nghênh không có hứng thú sẽ sớm nhượng bộ, cho nên thực ra Khương Nghênh có rất ít kinh nghiệm từ chối người khác.

Châu Dị đối xử tốt với cô.

Khương Nghênh không thể vô lương tâm mà bỏ qua điều ấy.

Khương Nghênh nhìn hình ảnh Châu Dị đang thất vọng qua tấm gương, cô rút tay ra khỏi tay anh, quay đầu nhìn anh, nghiêm túc nói:

"Châu Dị, tôi không thể nào đáp lại tình cảm, tôi không thể nào tin được trên đời này có tình yêu vĩnh cữu."

Châu Dị cúi đầu nhìn Khương Nghênh, nắm lấy tay cô bằng bàn tay nóng hổi của mình rồi ấn vào ngực:

"Ừ, anh biết em không tin, nhưng em có thể thử tin anh được không? Không phải tin vào tình yêu, mà tin vào con người anh."

Anh không phải là tình yêu, mà anh là Châu Dị.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 195: Lùi để tiến



Giọng nói của Châu Dị đều đặn, đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ kiên trì và nghiêm túc.

Đầu ngón tay Khương Nghênh đặt lên ngực Châu Dị, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ phát ra từ dưới đầu ngón tay mình.

Châu Dị không hề nói dối.

Đây là sự nhận biết theo bản năng của Khương Nghênh.

Nhưng sau khi xác nhận được điều này, Khương Nghênh lại cảm thấy ngực mình đau nhói, tức nhói đến không thở được.

Thấy Khương Nghênh vẫn im lặng, Châu Dị chồm người về phía trước, không đưa tay ôm cô hay động đậy tay chân, dáng vẻ như một chú chó trung thành, nói nhỏ:

"Nếu em không muốn yêu đương thì chúng ta không yêu đương."

Khương Nghênh mím môi: "..."

Châu Dị:

"Em chỉ là muốn ngủ với anh thôi thì anh cũng đồng ý."

Khương Nghênh mặt đỏ bừng.

Châu Dị:

"Nhưng em có thể đừng nói những lời quá nặng nề, cắt đứt mọi khao khát của anh được không?"

Tim Khương Nghênh chợt thắt lại, có chút đau nhói.

Châu Dị nói xong, nhìn Khương Nghênh chăm chú rồi lại nói tiếp, giọng nói trở nên khàn đục:

"Xem như là em thương hại anh chút đi."

Những lời cuối cùng của Châu Dị đã đánh thẳng vào trái tim Khương Nghênh.

Khương Nghênh loạng choạng lùi lại và va vào bồn rửa phía sau.

Khi thấy chỉ còn thiếu chút nữa, Châu Dị nghiêng người về phía trước, không ôm cô mà chỉ đặt tay vào giữa eo cô và bồn rửa.

So với lời trêu chọc trước đây của Châu Dị, sự cẩn thận hiện tại của anh càng khiến trái tim Khương Nghênh run rẩy hơn.

Khương Nghênh cúi đầu không nói gì, ánh mắt quét qua cánh tay rắn chắc của Châu Dị, vẫn còn vết sẹo hồi còn ở vùng ngoại ô Tây Giao.

Không khí trong phòng tắm đông cứng lại.

Châu Dị không nói nữa, Khương Nghênh mím chặt môi không nói gì.

Ngay lúc hai người đang trong bầu không khí ngượng ngùng, điện thoại di động trong túi của Châu Dị chợt vang lên.

Mí mắt Khương Nghênh động đậy, như được tha bổng.

Châu Dị quan sát biểu cảm của cô, đưa tay đỡ cô đứng thẳng, rồi rút bàn tay lúc nãy đỡ eo cô và xoay lưng bước ra cửa, vừa đi vừa nghe điện thoại.

"A lô."

Châu Dị vừa nói xong, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Bùi Nghiêu:

"Châu Dị."

Châu Dị đi tới cửa sổ bằng kính cao từ trần đến sàn, nói:

"Nói luôn đi!"

Nghe được giọng điệu không mấy vui của Châu Dị, Bùi Nghiêu tặc lưỡi rồi nói:

"Ông không được thỏa mãn à?"

Châu Dị cười khẩy trong họng:

"Không t*nh d*c càng mạnh mẽ hơn."

Bùi Nghiêu nghe thấy vậy, bèn nói tiếp:

"Nghênh Nghênh lại làm khó ông trong chuyện tình cảm?"

Châu Dị không xấu hổ mà còn tự hào nói:

"Ngày nào cũng làm khó, tôi quen rồi. Một ngày cô ấy không làm khó tôi thì tôi thấy khó chịu lắm."

Bùi Nghiêu mắng qua điện thoại:

"Trông ông đê tiện quá mà."

Châu Dị khóe miệng cong lên:

"Gọi gọi tôi có chuyện gì?"

Bùi Nghiêu phách lối:

"Sao hả? Không có chuyện thì không được gọi cho ông à?"

Châu Dị biết rất rõ tính tình của Bùi Nghiêu, không có việc gì sẽ không bao giờ gọi điện cho anh, bèn trêu chọc:

"Sao vậy? Tình cảm của ông với cô bạn gái sinh viên đại học có tiến triển?"

Châu Dị vừa hỏi, Bùi Nghiêu bắt đầu lên giọng ngay:

"Tôi không muốn kể cho ông nghe, nhưng nếu như ông thực sự muốn hỏi thì tôi cũng có thể kể ông nghe vài câu."

Châu Dị cố ý không để ý tới anh ta:

"Nếu ông thật sự không muốn nói, tôi cũng không ép buộc."

Bùi Nghiêu:

"Chuyện này có gì muốn với không muốn. Tôi có phải là kẻ nhỏ mọn đâu."

Bùi Nghiêu nói xong, không đợi Châu Dị trả lời, liền nói:

"Tôi kể ông nghe nha Châu Dị, ông không nhắc đến chuyện này thì không sao, mà ông vừa nhắc đến là tôi thấy bực lên. Ông không biết đâu, bạn cùng phòng của Diệu Diệu cách đây hai hôm đã thêm bạn với tôi, câu trước câu sau đều ra hiệu là cô ấy thích tôi."

Châu Dị nhướng mày: "Diệu Diệu?"

Bùi Nghiêu: "Cô ấy là bạn gái của tôi."

Châu Dị nói đùa:

"Mới có mấy ngày mà đã bắt đầu gọi là bạn gái rồi?"

Bùi Nghiêu không trả lời Châu Dị, tiếp tục chuyện đang nói:

"Chúng ta là anh em đã nhiều năm như vậy, người khác không hiểu tôi, nhưng ông hẳn là hiểu tôi mà. Dù tôi giàu có, đẹp trai và hài hước, trông bề ngoài có vẻ phong lưu, nhưng thực ra lại là người đàn ông truyền thống."

Châu Dị:

"Hóa ra ông đánh giá bản thân cao tới vậy à?"

Bùi Nghiêu nghẹn giọng:

"Ông có thể nghiêm túc hơn được không?"

Châu Dị cười khẩy rồi nói:

"Ông nói tiếp đi."

Bùi Nghiêu thở dài:

"Người phụ nữ đó và Diệu Diệu là bạn thân. Tôi sợ Diệu Diệu buồn nên không dám nhắc đến chuyện đó với cô ấy. Ông nghĩ tôi nên làm thế nào để từ chối cô ta thì thích hợp?

Châu Dị trêu chọc:

"Tôi không biết, tôi chỉ có kinh nghiệm yêu thầm người khác, chứ không có kinh nghiệm được người khác theo đuổi."

Bùi Nghiêu đáp:

"Cũng phải."

Ý định ban đầu của Bùi Nghiêu là khoe khoang, chứ cũng không mong Châu Dị cho anh mưu kế gì.

Sau khi khoe khoang xong, anh lại trở nên nghiêm túc:

"À mà, hôm nay tôi gọi điện cho ông thực ra là để kể cho ông nghe về Châu Diên."

Châu Dị cười hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

Bùi Nghiêu nói:

"Không phải dự án phúc lợi công cộng mà anh ta cạnh tranh với ông đã thất bại sao? Gần đây anh ta đã liên hệ với công ty ma do tôi sắp xếp và đặt thêm đơn hàng 200 triệu."

Châu Dị nghe vậy cười khẩy:

"Ông cụ vẫn luôn cho người theo dõi tình hình tài chính của anh ta. Hai trăm triệu này có lẽ là tiền túi riêng của anh ta đó."

Bùi Nghiêu: "Chắc là muốn làm một mẻ liều."

Châu Dị mỉa mai nói:

"Đừng vội kéo lưới, dù anh ta moi sạch tài sản của mình thì Lục Mạn vẫn còn."

Bùi Nghiêu thực sự khâm phục tài của Châu Dị:

"Châu Dị, ông thật tàn nhẫn!"

Châu Dị lấy hộp điếu thuốc từ trong túi, rút một điếu cắn vào môi mà không châm lửa, lạnh lùng nói:

"Nếu không phải là bà ta thì con đường theo đuổi vợ của tôi không thảm đến vậy."

Bùi Nghiêu mỉm cười:

"Không xong thì cứ gạo nấu thành cơm đi, tạo ra một Châu Dị con hoặc là Nghênh Nghênh con thì không chừng Nghênh Nghênh sẽ mềm lòng mà chuyển ông sang chính thức đó chứ!"

Châu Dị cắn điếu thuốc nơi khóe môi, ánh mắt tối sầm:

"Không nỡ."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 196: Phá vỡ



Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu nhất thời không kịp phản ứng.

"Không nỡ cái gì?"

Châu Dị hạ giọng nói:

"Tôi không nỡ để cô ấy khó xử."

Điện thoại đầu Bùi Nghiêu im lặng một lúc, rồi anh mới mỉm cười:

"Được rồi, Châu Dị, cậu được là hàng thượng đẳng của giới nịnh bợ rồi. Nếu mà sau này Bạch Thành tổ chức cuộc thi nịnh bợ thì tôi sẽ tiến cử cậu tham gia."

Châu Dị cười nhẹ, không hề cảm thấy xấu hổ chút nào:

"Người có trình như tôi đến đó làm trọng tài ấy chứ!"

Châu Dị đang trêu chọc Bùi Nghiêu thì chuông cửa chợt vang lên.

Anh xoay đầu liếc nhìn về phía cửa, chị Trương từ phòng người giúp việc đi ra, đến trước mở cửa.

Cánh cửa mở ra, chị Trương nhìn người ngoài cửa, hỏi với giọng ngờ vực:

"Cho hỏi cô tìm ai?"

Thiệu Hạ tháo khẩu trang, ngượng ngùng nói với chị Trương:

"Chào dì, tôi tên là Thiệu Hạ, tôi tìm trưởng phòng Khương."

Khi chị Trương nghe nói đối phương đang tìm Khương Nghênh, chị ấy cảnh giác nhìn Thiệu Hạ từ trên xuống dưới.

Thiệu Hạ vẻ mặt có chút xấu hổ: "Dì."

Chị Trương bình thường rất ít để ý đến những chuyện trong giới giải trí, chị không quen biết Thiệu Hạ, do dự một chút rồi cười nói:

"Cô Thiệu, cô đợi một lát, để tôi đi hỏi mợ đã?"

Thiệu Hạ: "Được ạ."

Thiệu Hạ nói xong, chị Trương xoay người chuẩn bị đi, Châu Dị đang đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn uể oải nói:

"Chị Trương, cho cô ấy vào đi!"

Chị Trương nghe thấy và trả lời:

"Vâng, Sếp Châu."

Thiệu Hạ đến cùng với Thích Hao, khi nghe thấy chị Trương gọi "Sếp Châu" thì cả hai đều rất kinh ngạc.

Chị Trương:

"Hai người vào đi!"

Thiệu Hạ: "..."

Thích Hạo: "..."

Chị Trương nói xong, thấy hai người vẫn đứng yên, lại nói:

"Mời vào!"

Thiệu Hạ cười ngượng ngùng, nhìn Thích Hạo, hai người lấy can đảm bước vào.

Sau khi nói chuyện với chị Trương, Châu Dị nói vài câu đơn giản với Bùi Nghiêu rồi cúp máy.

Nhìn thấy Thiệu Hạ và Thích Hạo đi vào, sắp vào phòng khách, Châu Dị làm dáng như một vị chủ nhân:

"Cứ ngồi tự nhiên."

Thiệu Hạ:

"Sếp Châu."

Châu Dị mỉm cười:

"Đã lâu không gặp."

Thiệu Hạ nở nụ cười gượng gạo:

"Vâng, từ khi show thực tế lần trước kết thúc thì chưa gặp lại ạ."

Châu Dị cười khẽ, quay đầu nhìn về phía chị Trương:

"Dì Trương, gọi vợ tôi xuống đi."

Chị Trương hiểu ra:

"Dạ sếp Châu."

Chị Trương đi lên tầng hai, Châu Dị đi đến ghế sofa ngồi xuống, hất cằm về phía Thiếu Hạ và Thích Hạo nói:

"Hai người ngồi đi, đừng khách sáo."

Thích Hạo bình thường là người linh hoạt, hiếu động, nhưng lúc này cứ như đà điểu vậy, thậm chí không dám thở mạnh.

Thích Hạo chỉ biết Châu Dị công khai theo đuổi Khương Nghênh, nhưng anh không biết mối quan hệ thực sự giữa hai người.

Nhìn thấy Châu Dị xuất hiện ở nơi Khương Nghênh ở, vừa nghe chị Trương gọi Khương Nghênh là "mợ", thì sợ hãi toát mồ hôi lạnh.

Phải chăng anh đã phát hiện ra điều gì đó mà lẽ ra anh không nên phát hiện?

Vài phút sau, Khương Nghênh xuất hiện ở phòng khách.

Nhìn thấy Khương Nghênh, Thiệu Hạ và Thích Hạo đồng thời đứng dậy.

"Trưởng phòng Khương."

"Trưởng phòng Khương."

Khương Nghênh thay quần áo ở nhà, nhìn thân thiện hơn ở công ty rất nhiều, cô cười nói:

"Ngồi đi."

Khương Nghênh nói xong, liếc nhìn Châu Dị đang ngồi ở giữa sô pha, nghĩ tới chuyện vừa xảy ra trong phòng tắm, sắc mặt có chút mất tự nhiên:

"Anh về phòng ngủ trước nhé?"

Châu Dị quay đầu nhìn Khương Nghênh, không hề phản bác, mỉm cười đứng lên:

"Mọi người nói chuyện đi."

Khi Châu Dị rời đi, bầu không khí u ám trong phòng khách chợt dịu lại.

Thiệu Hạ là người đầu tiên cất giọng nói:

"Trưởng phòng Khương, tôi xin lỗi, không biết là Sếp Châu ở đây."

Khương Nghênh khẽ mỉm cười:

"Không sao đâu."

Thích Hạo lập tức bày tỏ lập trường:

"Trưởng phòng Khương, cô đừng lo, chúng tôi sẽ không nói bất cứ điều gì về việc sếp Châu ở chỗ cô đâu."

Khương Nghênh mỉm cười, không trả lời Thích Hạo, cô chuyển đề tài cất giọng hỏi:

"Hôm nay hai người đến gặp tôi có chuyện gì à?"

Thiệu Hạ mím môi, do dự vài giây, đang định mở miệng thì giọng nói trầm và từ tính của Châu Dị đột nhiên từ trong bếp vang lên.

"Vợ, em vào đây một chút."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 197: Anh vui



Do từ "vợ" của Châu Dị mà bầu không khí vừa mới yên tĩnh trong phòng khách lại lần nữa đông cứng.

Thiệu Hạ xấu hổ nói:

"Trưởng... trưởng phòng Khương..."

Vẻ mặt Khương Nghênh không đổi sắc:

"Chờ tôi một lát."

Khương Nghênh nói xong liền đứng dậy đi vào phòng bếp.

Trong bếp, Châu Dị đang bày đĩa hoa quả với vẻ mặt nghiêm túc.

Nhìn thấy Khương Nghênh vào cửa, anh đưa đĩa trái cây đã làm xong đưa cho cô, nói:

"Mang ra tiếp khách đi."

Khương Nghênh cau mày và nói bằng giọng chỉ có hai người họ có thể nghe thấy:

"Anh đang làm gì vậy?"

Châu Dị nghe vậy, quai hàm nghiến chặt, mắt thường có thể thấy được, tay cầm đĩa trái cây cũng siết chặt.

Nhìn thấy dáng vẻ của Châu Dị, Khương Nghênh nhớ đến anh dè dặt trong phòng tắm bèn nói vớ giọng bất lực:

"Châu Dị."

Châu Dị cụp mắt xuống, nói nhỏ:

"Anh không có ý gì khác, anh chỉ muốn làm một đĩa hoa quả để để em tiếp khách."

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh còn chưa nói gì thêm, anh bèn hạ giọng:

"Em nghĩ là anh cố ý gọi em là "vợ" trước mặt họ?"

Khương Nghênh thở dài:

"Không phải sao?"

Châu Dị nói:

"Có phải em đã quên là Thiệu Hạ đã biết quan hệ của chúng ta từ lâu rồi sao?"

Khương Nghênh mím môi.

Khương Nghênh không quên điều đó, nhưng cô cảm thấy do tính tình của Thiệu Hạ, cô ấy sẽ không nói với Thích Hạo về mối quan hệ của mình với Châu Dị.

Lúc đó ở phòng khách.

Thích Hạo sợ đến lưng đầy mồ hôi, hỏi nhỏ Thiếu Hạ:

"Trưởng phòng Khương và Sếp Châu bí mật kết hôn?"

Châu Dị đã thẳng thừng gọi Khương Nghênh là "vợ", Thiệu Hạ dù muốn cũng không nhịn được: "Ừ."

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thiệu Hạ, khóe miệng Thích Hạo giật giật:

"Cô đã biết từ lâu rồi à?"

Thiệu Hạ:

"Khi chúng tôi đang ghi hình show giải trí, sếp Châu đã cho chúng tôi xem giấy chứng nhận kết hôn của anh ấy và Trưởng phòng Khương."

Thích Hạo: "..."

Trong nhà bếp, trước ánh mắt vô tội của Châu Dị, Khương Nghênh cuối cùng đã chọn lựa thỏa hiệp.

Cô nhận đĩa trái cây trên tay Châu Dị và cảm ơn anh, né tránh ánh mắt anh, mang đĩa trái cây ra phòng khách.

Nhìn Khương Nghênh rời đi, Châu Dị cười khẽ: Dễ lừa như vậy, nếu không có anh thì cô ấy phải làm sao?

Khương Nghênh trở lại phòng khách, đặt đĩa trái cây lên bàn, đẩy về phía Thiệu Hạ và Thích Hạo:

"Ăn hoa quả đi."

Thiệu Hạ: "Cảm ơn chị."

Thích Hạo liếc nhìn phòng bếp, sau đó lại nhìn Khương Nghênh, trên mặt tươi cười:

"Cảm ơn Trưởng phòng Khương."

Thích Hạo: Cả đời tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể ăn được đĩa trái cây do chính ông chủ làm.

Thiệu Hạ và Thích Hạo ăn vài miếng hoa quả, Thiệu Hạ ngồi thẳng lên nói:

"Trưởng phòng Khương, hôm nay tôi đã đậu thử vai."

Khương Nghênh cười đáp lại, có chút lơ đãng:

"Cô làm tốt lắm, chúc mừng cô."

Thiệu Hạ mím chặt môi, tựa như cố lấy tinh thần, rút một tấm thẻ mua hàng trên người đưa cho Khương Nghênh:

"Trưởng phòng Khương, tôi vốn định mua gì đó cho chị, nhưng thực sự là không biết nên mua gì, nên tôi làm cho chị cái thẻ mua sắm."

Thiệu Hạ thực sự là một cô gái khá thực tế, ngay cả khi cô làm thẻ mua sắm cũng chỉ là thẻ mua hàng siêu thị, rất giống những phần thưởng phúc lợi mà công ty cho vào dịp cuối năm.

Nhìn thấy Thiệu Hạ hồi hộp, Khương Nghênh cười nói:

"Cô làm thẻ này bao nhiêu tiền?"

Thiệu Hạ sửng sốt một chút, sau đó đỏ mặt nói thật: "Năm... năm mươi nghìn."

Khương Nghênh đưa tay nhận lấy:

"Được, tôi nhận."

Thiệu Hạ càng đỏ mặt hơn:

"Trưởng... trưởng phòng Khương, tiền cũng không nhiều, chỉ là một chút tấm lòng của tôi."

Khương Nghênh: "Tôi rất thích."

Thiệu Hạ vốn định hôm nay đến chỉ để cảm ơn và tặng thẻ mua sắm.

Cảm ơn xong rồi, cũng đưa cả thẻ rồi, nên cô chỉ ngồi thêm vài phút rồi đứng lên chào từ biệt.

Khương Nghênh đưa hai người ra cửa, khi vào lại nhà, cô lấy điện thoại di động chuyển 50.000 lại cho Thiệu Hạ.

Một lúc sau, Khương Nghênh nhận được cuộc gọi từ Thiệu Hạ.

"Trưởng phòng Khương, sao chị lại chuyển tiền lại cho tôi?"

Khương Nghênh dịu dàng nói:

"Khi nào cô trở thành người có vị trí cao thì lại tặng tôi."

Thiệu Hạ nghẹn ngào trong điện thoại:

"Trưởng phòng Khương, cảm ơn chị."

Khương Nghênh:

"Tôi không nhận lời cảm ơn bằng miệng đâu. Hãy chứng minh điều đó bằng hành động thực tế."

Thiệu Hạ:

"Tôi sẽ diễn thật tốt, không phụ lòng chị đâu."

Khương Nghênh cười nói:

"Không phải là phụ lòng hay không phụ lòng tôi, mà là không phụ chính bản thân cô."

Sau khi cúp máy với Thiệu Hạ, Khương Nghênh vừa khéo bước đến cửa phòng ngủ chính.

Nhìn cánh cửa đóng kín, Khương Nghênh nhất thời lơ đãng, đang định đưa tay đẩy cửa ra, tay vừa đặt lên nắm cửa, cô nghe thấy tiếng cười nhạo vang lên từ bên trong.

"Lõa Tần, ông còn nhớ hồi còn học đại học, tiểu Châu để bản thân thì chịu đói mà lại chăm lo làm thêm, rồi tiết kiệm để nhét tiền cho Nghênh Nghênh không?"

"Vấn đề là người ta không nỡ để cho Nghênh Nghênh biết."

Bùi Nghiêu nói xong, không chờ Tần Trữ trả lời, Châu Dị cười khờ, hờ hững nói:

"Tôi thấy vui."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 198: Chúng ta nói chuyện đi



Châu Dị nói xong, cười qua video.

Bùi Nghiêu trêu chọc:

"Tiểu Châu, tôi thực sự rất thắc mắc, ông đã từ yêu thầm Nghênh Nghênh chuyển sang công khai rồi, mà sao ông không nói chuyện này với Nghênh Nghênh?"

Châu Dị cắn điếu thuốc, nhìn Bùi Nghiêu:

"Hôm nay ông bị xát muối vào quần à?

Bùi Nghiêu nhướng mày: "Hả?"

Châu Dị:

"Ông rảnh quá hóa rồ à?"

Châu Dị vừa dứt lời, ngoài cửa chợt vang lên tiếng động nhỏ.

Châu Dị nghe thấy vẻ mặt chợt đổi sắc.

Bùi Nghiêu thấy vậy trêu chọc:

"Cái gì? tiểu Châu, ông cũng có lương tâm..."

Bùi Nghiêu còn chưa kịp nói xong "ông cũng có lương tâm à" thì Châu Dị đặt điện thoại xuống, vội vàng đứng dậy.

Cửa mở, tay Khương Nghênh đang đè lên cánh cửa chợt hẩng vào không trung.

Hai người nhìn nhau, một lúc lâu cũng không nói gì.

Châu Dị khẽ nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt Khương Nghênh đầy kinh ngạc cùng bối rối, hồi lâu sau anh mới hạ giọng nói nhỏ:

"Em nghe thấy hết rồi à?"

Ánh mắt Khương Nghênh tràn ngập cảm xúc hỗn loạn, cô cố gắng hết sức để đè nén nhưng không thể khống chế được.

Châu Dị: "Vào rồi nói."

Khương Nghênh mím môi, ký ức thời đại học tràn lên trong tâm trí cô.

Khi đó cô gần như không có tiếp xúc nào với Châu Dị.

Khi hai người gặp nhau, họ thậm chí còn không chào hỏi.

Thỉnh thoảng cô sẽ chủ động nói chuyện vì thể diện, Châu Dị cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng "ừ".

So với Châu Dị, Châu Diên gần gũi với cô hơn rất nhiều.

Châu Diên sẽ chủ động nói chuyện với cô, đặt câu hỏi, đứng ra nói đỡ cho cô khi Châu Kỳ và Lục Mạn nhắm vào cô.

Vì vậy khi đó có rất nhiều tiền tiêu vặt thường xuyên được nhét vào túi của cô, đương nhiên cô cũng cho là Châu Diên đã bỏ vào.

Và điều quan trọng nhất là sau đó cô đã hỏi Châu Diên.

Châu Diên chỉ ngập ngừng một chút, rồi vài giây sau, anh nhìn cô với ánh mắt tao nhã và dịu dàng rồi nói:

"Anh làm đấy. Con gái nên đối xử tốt với mình một chút."

Khương Nghênh hoàn toàn ngẩn ngơ cho đến khi Châu Dị đưa cô đến bên giường và ngồi xuống.

Châu Dị nhìn thấy nét hoảng sợ trong đôi mắt cô, anh ngồi xổm xuống nhìn cô, nắm chặt tay cô, chậm rãi nói:

"Em không cần có gánh nặng tâm lý, anh chưa bao giờ muốn cho em biết chuyện này."

Khương Nghênh đưa mắt nhìn về phía Châu Dị, khóe môi mím chặt:

"Châu Dị."

Đôi môi Châu Dị nhếch lên một chút, anh không đáp lại lời Khương Nghênh mà hỏi:

"Em có muốn hút thuốc không?"

Khương Nghênh không có phản ứng.

Châu Dị đứng dậy đi đến bên giường, lấy hộp thuốc lá ra, đưa một điếu vào miệng châm lửa, đi đến trước mặt Khương Nghênh, khom lưng đưa lên môi cô.

Khương Nghênh từ từ hé đôi môi cắn nhẹ điếu thuốc, Châu Dị cúi đầu hôn lên trán cô:

"Em đang căng thẳng à?"

Khương Nghênh nhắm chặt mắt lại, không giấu diếm nói: "Ừ."

Châu Dị hôn từ trán đến lông mi của cô:

"Đừng căng thẳng, đó chỉ là chuyện một người yêu thâm sẽ làm, nịnh bợ mà, em hiểu còn gì."

Châu Dị càng xem thường mình, trái tim Khương Nghênh càng không khỏi run rẩy.

Cuối cùng, Khương Nghênh cảm thấy trong mắt mình như có một lớp sương mù, chỉ hơi thiếu kiểm soát thì nó sẽ nhanh chóng biến thành những giọt nước mắt nóng hổi.

Điếu thuốc gần như cháy dở giữa môi Khương Nghênh, Châu Dị đưa tay gỡ tàn thuốc, kề sát môi cô, cọ cọ vào môi cô rồi an ủi:

"Anh nhớ lần đó anh nhìn thấy em em đã hút thuốc ở ngoài phòng khám tâm lý."

Khương Nghênh mở mắt ra, hốc mắt đỏ bừng:

"Đã lâu lắm rồi."

Châu Dị dập điếu thuốc trong tay, một tay đặt lên gáy Khương Nghênh, bóp nhẹ:

"Nhưng anh nhớ."

Khương Nghênh hít thở khó khăn, lồng ngực tựa như bị một loại cảm xúc nào đó bóp nghẹt.

Châu Dị có giọng nói trầm bổng, dè dặt dỗ dành cô:

"Anh đoán lần đó cũng là vì tâm trạng em bất ổn nhỉ?"

Khương Nghênh:

"Em đã gặp ác mộng."

Ánh mắt Châu Dị tràn đầy sự dịu dàng, ấm áp:

"Sau này nếu gặp ác mộng, em cứ nói với anh."

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Châu Dị, Khương Nghênh cảm thấy cổ họng như nghẹn lại.

Châu Dị quá hiểu Khương Nghênh.

Bề ngoài cô ấy có vẻ cương quyết và lạnh lùng nhưng bên trong lại nhạy cảm và mềm mỏng hơn bất kỳ ai khác.

Châu Dị biết lúc này Khương Nghênh đang hoảng hốt và lo lắng, anh không ôm cô chặt nữa và nhìn cô, nói nhỏ:

"Nghênh Nghênh, chúng ta nói chuyện đi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 199: Ánh sáng của anh



Châu Dị nói xong bèn ôm ghế ngồi trước mặt cô dưới cái nhìn chăm chú của Khương Nghênh.

Đôi môi mỏng nở nụ cười, Châu Dị từ trong túi lấy ra tác phẩm gỗ điêu khắc đưa cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh ngơ ngác nhận lấy, ánh mắt sáng lên khi nhìn tác phẩm khắc gỗ trong tay.

Khi Khương Nghênh đang nhìn bức tranh khắc gỗ với ánh mắt xuất thần, cô chợt nhận thấy một dòng chữ nhỏ ở dưới cùng của bức tranh khắc gỗ: Tình yêu vượt qua mọi khó khăn, và tình yêu bất chấp mọi khó khăn.

Tay Khương Nghênh run rẩy, ngước mắt nhìn Châu Dị.

Nụ cười của Châu Dị càng sâu hơn:

"Anh khắc đẹp không?"

Khương Nghênh:

"Anh thích em bao lâu rồi?"

Châu Dị nhìn thẳng vào Khương Nghênh, bình tĩnh nói:

"Mười một năm ba tháng bảy ngày."

Khương Nghênh siết chặt tác phẩm điêu khắc bằng gỗ:

"Tại sao anh lại thích em?"

Đôi mắt hoa đào của Châu Dị đã không còn vẻ đùa giỡn tán tỉnh như trước nữa, vẻ mặt nghiêm túc và tập trung:

"Trên đời này không có tình yêu nào mà không có lý do. Có thể là vì mê tiền, có thể là vì mê sắc."

Khương Nghênh hít sâu:

"Còn anh thì sao?"

Châu Dị chợt mỉm cười:

"Còn anh đang theo đuổi ánh sáng của mình."

Khương Nghênh sửng sốt không nói nên lời.

Khương Nghênh muốn hỏi Châu Dị vì sao cô lại trở thành ánh sáng của anh.

Nhưng khi lời nói đến miệng, cô lại không thể thốt ra được.

Thấy Khương Nghênh vẫn im lặng, Châu Dị đưa tay v**t v* mái tóc cô, nói với giọng đầy bất lực:

"Anh phải làm sao đây? Anh không muốn nói cho em những chuyện trước kia chút nào."

Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị, cố gắng tỏ ra tự nhiên:

"Tại sao?"

Châu Dị nói với giọng trầm thấp:

"Anh sợ em cảm động, nhưng cũng sợ em không cảm động."

Khương Nghênh ngơ ngác nhìn Châu Dị.

Châu Dị giọng đùa bỡn:

"Sao vậy? Em cho rằng anh đã mạnh mẽ đến mức bất khả chiến bại à?"

Khương Nghênh thẩn thờ, đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì nghe thấy Châu Dị nói:

"Anh muốn chiếm em làm của riêng, nhưng chưa bao giờ dám mong mình phải chiếm bằng được."

Khương Nghênh sống hai mươi sáu năm tuổi đời rồi, cô nghĩ rằng mọi cảm tính nơi mình đã được cuộc sống mài giũa thành lý tính.

Nhưng vào lúc này, cô chợt cảm thấy tính cảm tính được chôn sâu trong cốt tủy cô đang bắt đầu nảy mầm.

Châu Dị nhìn thấy sự bất an trong đôi mắt Khương Nghênh, anh nói:

"Em vẫn còn nghĩ đến chuyện tiền tiêu vặt sao?"

Khương Nghênh: "Em xin lỗi."

Châu Dị lại hỏi: "Sao em lại xin lỗi?"

Khương Nghênh mím môi, thành thật nói:

"Tôi cảm thấy có lỗi."

Châu Dị cười nhẹ:

"Có lỗi gì chứ? Em thấy có lỗi vì nhận tiền của anh nhưng lại chẳng cảm ơn anh, hay là em thấy có lỗi vì anh yêu em lâu như vậy nhưng em không thể nào đáp lại anh?"

Khương Nghênh cúi mắt nhìn xuống, nói:

"Cả hai."

Châu Dị nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối, hai bàn tay đan vào nhau, giả vờ thở phào nhẹ nhõm:

"Anh tự nguyện, sao em lại cảm thấy áy náy?"

Khương Nghênh nhất thời bối rối không biết trả lời thế nào, chỉ đành im lặng.

Nhìn dáng vẻ cô, Châu Dị thở dài, đưa tay nắm lấy cánh tay Khương Nghênh, kéo cô vào lòng ôm chặt:

"Rõ ràng là anh đang bị xử trảm, em là thẩm phán, mà sao trông em còn đáng thương hơn cả anh?"

Khương Nghênh vùi mặt vào ngực Châu Dị, không nói gì.

Châu Dị cúi đầu vuốt tóc cô, nói với giọng khàn khàn:

"Anh đã chuẩn bị hàng chục nghìn cách để đến gần em, nhưng duy nhất là không có cái cách lật lại chuyện cũ."

Châu Dị nói, yết hầu anh chuyển động lên xuống:

"Anh không muốn lòng tốt của anh dành cho em trở thành gánh nặng cho em."

Bàn tay của Khương Nghênh siết chặt gấu áo Châu Dị.

Châu Dị chú ý tới động tác nhỏ của cô, cười nhỏ:

"Đừng nói nữa, khung cảnh này rất cảm động, hay là em khóc đi để thỏa mãn thói hư vinh của một kẻ yêu thầm sâu đậm anh đây?"

Những giọt nước mắt trong mắt Khương Nghênh vốn đã kìm nén, nhưng khi nghe Châu Dị nói vậy, cô đã bật khóc.

Những dòng nước mắt của Khương Nghênh chảy ra như vỡ đê, nhưng lại không hề phát ra tiếng.

Châu Dị tựa cằm vào đầu Khương Nghênh, ôm anh chặt hơn một chút:

"Cô gái nhỏ của anh đã lớn rồi, thậm chí còn học được cách nhịn khóc."
 
Back
Top Bottom