Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 170: Con rối



Đối thủ hung hãn lao tới, vẻ mặt giận dữ hiện rõ.

Khương Nghênh nghe thấy động tĩnh bèn ngước mắt lên, nhẹ nhàng liếc nhìn đối phương, chắc chắn là không quen biết.

Người phụ nữ đứng trước cửa khoảng 30 tuổi, ăn mặc chỉnh tề, dung mạo ưa nhìn nhưng lại có khí chất khá phong trần.

So với sự bình tĩnh của Khương Nghênh, Kiều Nam có vẻ hơi kích động:

"Bảo vệ đâu? Tại sao ai cũng cho vào hết vậy?"

Người phụ nữ nghe Kiều Nam nói vậy, nét giễu cợt khinh thường hiện lên trên gương mặt:

"Cô cho rằng bảo vệ trước cửa có thể ngăn cản được tôi sao?"

Sau khi người phụ nữ nói xong, không chờ Kiều Nam trả lời, Khương Nghênh, người ngồi sau bàn đã bình tĩnh nói:

"Sau lưng cô có người nhà họ Châu chống đỡ, bảo vệ ngoài cổng đúng là không thể ngăn cản được cô."

Người phụ nữ nghe xong sửng sốt, ánh mắt chột dạ, nhưng khí thế lại không hề suy yếu chút nào:

"Ai cần dựa giẫm nhà họ Châu các người!"

"Nhà họ Châu các người? Ai nói với cô tôi là người nhà họ Châu?"

Người phụ nữ nghẹn lời.

Người phụ nữ bị Khương Nghênh chất vấn không nói nên lời, trong phòng làm việc trở nên tĩnh lặng.

Kiều Nam đứng ở bàn làm việc hỏi nhỏ Khương Nghênh:

"Trưởng phòng Khương, chị có muốn gọi bảo vệ không?"

Khương Nghênh hạ giọng đáp:

"Không cần, hôm nay cứ để cô ta làm ầm ĩ đi."

Kiều Nam lo lắng:

"Cô ta làm ầm lên như vậy có ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của chị không?"

Khương Nghênh cầm lên cốc cà phê còn một nửa, tiếp tục nhẹ nhàng nhấp một ngụm:

"Làm cái ngành quan hệ công chúng này, cái mà không cần nhất là thể diện."

Trước khi người phụ nữ đến, cô đã nghĩ ra mấy trăm cách để gây rắc rối với Khương Nghênh.

Thậm chí cô ta còn nghĩ đến chuyện chỉ cần Khương Nghênh dám cho người đánh, cô ta sẽ lập tức ăn vạ.

Nhưng cô không ngờ Khương Nghênh lại bình tĩnh như vậy, thấy Khương Nghênh lớn giọng, vẻ mặt bình tĩnh như đang nhìn cô ta như thể nhìn một thằng hề.

Người phụ nữ cũng là người thông minh, thấy cương không ăn thua, nên đổi chiến lược, bắt đầu khóc lóc kể lể, chơi chiêu nhu.

"Vốn dĩ sức khỏe của tôi không tốt, nhưng sau khi sinh ra Tôn Uy, sức khỏe của tôi càng ngày càng sa sút, bây giờ cơm ăn, áo mặc, nhà ở và phương tiện đi lại của tôi đều phải dựa vào anh Tôn. Bây giờ các người lại làm ầm ĩ như vậy, thì làm sao có thể sống trong phần đời còn lại đây..."

Người phụ nữ ấy khóc lóc thêm thảm.

Khương Nghênh nhìn cô ta diễn một cách lãnh đạm, và về cơ bản cô cũng đoán được thân phận của cô ta từ những gì cô ta nói.

Mẹ ruột của đứa con ngoài giá thú của Tôn Chấn.

Hay nói đúng hơn, đó là người cung cấp tế trứng cho đứa con ngoài giá thú của Tôn Chấn.

Khương Nghênh không quan tâm đến việc người phụ nữ trước mặt cô có mối quan hệ bí mật nào khác với Tôn Chấn hay không, và cô cũng không buồn đoán.

Người phụ nữ thì khóc lóc trong văn phòng của Khương Nghênh, thỉnh thoảng có nhân viên bên ngoài văn phòng giả vờ đi ngang qua để xem trò vui.

Kiều Nam thấy thế, đang định bước lên đóng cửa lại, liền bị Khương Nghênh ngăn lại:

"Kiều Nam, rót cho cô ấy cốc nước, tiếng khóc của cô ấy không đủ lớn để thu hút mọi người."

Kiều Nam nghe xong khựng lại rồi lập tức hiểu ra:

"Dạ, em biết rồi chị."

Kiều Nam nói xong bèn đi đến chỗ bình nước, lấy cốc nước đưa cho người phụ nữ ấy.

Cô gái nhìn cốc nước Kiều Nam đưa tới, chớp chớp mắt, không biết nên nhận hay không.

Kiều Nam ở cùng Khương Nghênh lâu như vậy nên cô biết tính tình Khương Nghênh, nhìn người phụ nữ ngơ ngác, giễu cợt nói:

"Uống đi, uống vài ngụm cho thấm cổ họng, Châu Thị Media của chúng tôi rộng lắm, tiếng khóc của cô bé quá, nên cần phải nâng thêm vài tông nữa. Nếu không thì e là những bộ phận khác không nghe thấy."

Kiều Nam nói xong, thấy người phụ nữ sững người không trả lời, cô cười khẩy rồi nói:

"Cô đói không? Có cần tôi gọi đồ ăn mang về cho cô không?"

Người phụ nữ: "..."

Người ta nói gặp kẻ lầy thì chẳng thể nào nói lý được.

Trong trường hợp của Khương Nghênh thì hoàn toàn ngược lại, người phụ nữ, cái kẻ lầy này, lần đầu tiên cô ta cảm thấy bị xúc phạm đến mức này.

Chỉ mất chưa đầy nửa giờ, từ người phụ nữ ngang ngược, chơi chiêu từ cương đến nhu, cuối cùng đành im lặng.

Nhìn thấy người phụ nữ đã mất đi sức chiến đấu, Khương Nghênh đặt cốc cà phê rỗng lên bàn rồi đứng dậy, đi tới trước mặt cô ta, cúi đầu nhìn cô ta:

"Có muốn tôi gọi hộ bà Tôn đến không? "

Người phụ nữ ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy hoảng sợ:

"Cô muốn làm gì?"

Khương Nghênh ánh mắt lạnh lùng, không rõ cảm xúc của cô thế nào:

"Tôi không muốn làm gì cả, chẳng phải cô vừa nói không biết làm thế nào để sống nốt phần đời còn lại sao? Tôi nghĩ là có lẽ bà Tôn sẽ có cách giúp cô vượt qua khó khăn."

Người phụ nữ: "..."

Thấy người phụ nữ im lặng, Khương Nghênh lại nói:

"Kể từ khi cô sinh ra Tôn Uy, chắc ông Tôn đã giúp đỡ cô rất nhiều. Nghe giọng điệu vừa rồi của cô, tiền mua nhà, mua xe hay tiền tiêu vặt có lẽ đều không phải là vấn đề."

Người phụ nữ cảm thấy chột dạ, bèn lý sự cùn:

"Tôi... tôi đã giúp anh ấy sinh con trai, còn anh ấy... anh ấy đã mua cho tôi một căn nhà, một chiếc ô tô, cho tôi tiền tiêu vặt. Chẳng phải đó là điều nên làm sao?"

"Chắc có lẽ cô không biết, ở nước ta có luật quy định trong thời gian quan hệ vợ chồng, vợ chồng có quyền ngang nhau trong việc định đoạt tài sản chung. Không phải vì cuộc sống thường nhật mà cần phân xử tài sản chung của vợ chồng thì vợ chồng phải cùng bàn bạc. Một trong hai bên vợ hoặc chồng đem tài sản hoặc số tiền lớn tặngcho người khác, tức là vi phạm nghiêm trọng quyền sở hữu của bên còn lại. Do vậy việc tặng này là không hợp lệ, sẽ bị vô hiệu hóa.

Người phụ nữ bất ngờ sững người.

Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của người phụ nữ, Khương Nghênh nhẹ nhàng nói tiếp:

"Nếu cô không muốn trả lại, bà Tôn có thể nộp đơn lên tòa án để cưỡng chế."

Khi văn phòng hoàn toàn yên tĩnh, Khương Nghênh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt trong vài giây, nhếch môi:

"Vậy hôm nay ai đã sai khiến cô đến?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 171: May mắn thay



Khương Nghênh hỏi với ngữ điệu khá bình tĩnh, người phụ nữ hoảng sợ lùi lại hai bước.

"Tôi... tôi không hiểu cô nói gì."

Người phụ nữ lắp bắp trả lời và nuốt khan.

Khương Nghênh quan sát phản ứng của người phụ nữ và bước đến gần cô ta hơn.

Người phụ nữ ngẩng đầu sợ hãi nhìn Khương Nghênh, Khương Nghênh cúi đầu ghé sát vào tai cô nói bằng giọng chỉ có hai người họ nghe được:

"Là Châu Kỳ phải không?"

Người phụ nữ ngạc nhiên quay lại nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh cười khẩy lui về phía sau:

"Cô đi đi!"

"Cô... cô không gọi cho bà Tôn sao?"

Khương Nghênh đi về phía bàn làm việc:

"Tôi không có hứng thú với việc nhà của người khác."

Khương Nghênh nói xong, người phụ nữ tuyệt vọng bỏ chạy.

Trong văn phòng chỉ còn lại Kiều Nam và Khương Nghênh, Kiều Nam nghi ngờ nói:

"Trưởng phòng Khương, chị vừa nói gì với người phụ nữ đó? Tại sao cô ấy lại sợ hãi như vậy?"

Khương Nghênh vân vê nghịch cốc cà phê trên bàn:

"Không có gì."

Có vẻ như Lục Mạn đã bắt đầu hành động.

Bà ta muốn làm gì?

Dò xét? Hay là muốn đẩy cô vào chỗ chết?

Khương Nghênh liếc nhìn bức tranh trên cốc cà phê, nhìn một lúc rồi đặt cốc cà phê xuống nói:

"Lát nữa Thiệu Hạ sẽ đến, bảo cô ấy đợi tôi một lát, tôi lên văn phòng của Sếp Châu."

Kiều Nam vừa mới trải qua chuyện như vậy, giờ không dám tái phạm, khách khí đáp:

"Dạ."

Khi Khương Nghênh gõ cửa văn phòng Châu Dị thì Châu Dị đang họp.

Người mở cửa là trợ lý Trần, bên trong một nhóm giám đốc điều hành cấp cao đang ngồi.

Trước mặt mọi người, trợ lý Trần không dám gọi Khương Nghênh là "mợ", mà hạ giọng gọi "chị Khương Nghênh".

Khương Nghênh gật đầu, hỏi nhỏ:

"Mới bắt đầu?"

Trợ lý Trần đáp:

"Sẽ mất một lúc nữa, có lẽ khoảng nửa giờ. Nếu chị vội, tôi sẽ nói với Sếp Châu. "

Khương Nghênh mím môi:

"Không cần, tôi đợi ở ngoài."

Trợ lý Trần lách người nói:

"Chị vào trong đợi đi, không sao đâu."

Khương Nghênh ra hiệu bảo trợ lý Trần im lặng, rồi cô ra khỏi cửa, thuận thế khép luôn cửa lại.

Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, trợ lý Trần đi về phía Châu Dị.

Châu Dị liếc nhìn anh, trợ lý Trần lập tức hiểu ra, nghiêng người nói:

"Là mợ ạ, hình như tìm anh có chuyện gì đó."

Châu Dị dời ánh mắt, lật qua hai trang kế hoạch trong tay, ném mạnh lên bàn:

"Nói vào trọng tâm đi!"

Quản lý cấp cao đang báo cáo đã sửng sốt và đẩy nhanh tiến độ báo cáo.

Hơn mười phút sau, nhóm người này bước ra khỏi phòng họp của Châu Dị.

Quản lý cấp cao ấy đi phía trước lấy tay lau mồ hôi trên trán vì sợ hãi:

"Cái này mà gọi là báo cáo công tác cái gì, quân sự hóa hành động thì đúng hơn."

Quản lý cấp cao khác đang ở bên cạnh mỉm cười:

"Bớt nói vài câu đi, để sếp Châu nghe thấy thì lột luôn da ông đó."

Hai người đang nói chuyện với nhau thì bất ngờ nhận ra Khương Nghênh đang đứng ở hành lang.

Hai người đều bối rối:

"Trưởng... trưởng phòng Khương."

Khương Nghênh cười đáp lại:

"Phó tổng Viên, Giám đốc Vương."

Mọi người đều biết Khương Nghênh là con gái nuôi của nhà họ Châu, cách đây không lâu Châu Dị đã công khai bày tỏ tình yêu với cô.

Vì vậy, không ai dám suy đoán về mối quan hệ giữa Khương Nghênh và Châu Dị.

Bầu không khí nhất thời có đôi chút ngại ngùng, một người trong số đó ho nhẹ, đang định nói gì đó để xoa dịu bầu không khí thì cửa phòng Tổng giám đốc lại mở ra, trợ lý Trần đi ra:

"Chị Khương Nghênh, Sếp Châu bảo chị vào."

Khương Nghênh khẽ gật đầu với các quản lý cấp cao và trả lời:

"Ừ."

Nhìn Khương Nghênh bước đi trên đôi giày cao gót vào phòng làm việc của Châu Dị, người quản lý ấy phàn nàn với mặt buồn bã:

"Xong rồi, đứng trước nòng súng rồi."

Văn phòng CEO.

Châu Dị chưa hết cảm lạnh, anh tựa lưng vào ghế, người đàn ông vốn có dáng vẻ lười biếng bây giờ trông lại càng lười biếng hơn.

Khương Nghênh liếc nhìn cổ áo hơi hé mở của anh, cau mày nói:

"Anh có biết về việc con ngoài giá thú của Tôn Chấn bị bại lộ không?"

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị từ chỗ ngồi đứng dậy, cười mê người đi tới trước mặt Khương Nghênh:

"Vợ."

Khương Nghênh nhướng mi nhìn Châu Dị, ký ức tối qua lại ùa về.

Một người cúi đầu, một người ngẩng đầu vừa khéo đối mắt nhau, Khương Nghênh hít thật sâu, điều chỉnh cảm xúc:

"Châu Dị."

Châu Dị đôi môi mỏng nhếch lên:

"Anh đây!"

"Anh không lạnh à?"

Châu Dị nhìn cổ áo anh đang mở rộng, bất đắc dĩ cười nói:

"Lạnh, nhưng anh không còn cách nào."

Khương Nghênh nhướng mày: "Hả?"

Châu Dị đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt vui tươi đầy hàm ý:

"Vợ, chỉ cần thế này thôi là anh có thể thu hút sự chú ý của em rồi, nếu không tận dụng tốt, e rằng anh sẽ bị đá mất."

Giờ Châu Dị gọi "vợ" càng ngày càng trôi chảy.

Khương Nghênh thậm chí còn tưởng nhầm rằng hai người họ thực sự là một cặp vợ chồng thân thiết, thi thoảng xa cách chỉ là một chút giận dữ mà thôi.

Nhận ra điều này, trái tim Khương Nghênh đập thình thịch.

Nhìn thấy vẻ mặt Khương Nghênh thay đổi, Châu Dị đưa tay ôm lấy eo cô, thở phào nhẹ nhõm:

"Em có biết anh đã suy nghĩ gì từ chiều hôm qua không?"

Khương Nghênh không hỏi, th* d*c.

Châu Dị tựa cằm vào vai cô, nghiêm túc nói:

"Anh mừng vì đêm đó em vào nhầm phòng anh, anh mừng vì đã cưới em. Em nói xem, nếu người ở bên em bây giờ là Châu Diên thì sao? Anh nên làm gì đây?"

Châu Dị nói xong, giọng điệu đột nhiên trở nên nặng nề:

"Anh sẽ đau lòng chết mất, em có tin không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 172: Chưa từng thích



Những lời Châu Dị nói không phải là những lời tình cảm nhưng còn động lòng người hơn cả lời tình cảm.

Khương Nghênh mím chặt môi, một ít cảm xúc ẩn sâu trong lòng trào dâng lên.

Dòng nước tràn lên trong yên tĩnh dâng trào đến nỗi thậm chí cô còn không nhận ra điều đó.

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh im lặng, thở dài kín đáo, hạ giọng hỏi:

"Em còn thích anh ta không? Em có dành cho anh một chút xíu nào trong cái thích của em dành cho anh ta không?"

Khương Nghênh:

"Châu Dị."

Châu Dị trầm giọng đáp: "Ừ."

Khương Nghênh bức bối:

"Ai nói với anh là tôi thích Châu Diên?"

Châu Dị dường như nghẹn thở, anh cho rằng tai mình có vấn đề:

"Em nói gì?"

Khương Nghênh rời khỏi vòng tay Châu Dị, nhìn anh, nhỏ giọng nói:

"Điều gì khiến anh nghĩ rằng rằng tôi thích Châu Diên?"

Ánh mắt họ chạm nhau, ánh mắt đều là một sự sâu lắng mênh mông.

Một lúc sau, Châu Dị mới buông Khương Nghênh ra, lùi lại một bước, hai tay đút túi quần, cụp mắt xuống, nghiêm túc nói:

"Em không thích Châu Diên?"

Khương Nghênh thẳng thắn nói:

"Tại sao tôi phải thích anh ấy?"

Châu Dị đẩy đầu lưỡi lên bên má:

"Em chưa bao giờ thích anh ta ư?"

Khương Nghênh nói: "Chưa bao giờ."

Châu Dị hiểu rõ tính tình Khương Nghênh hơn ai hết.

Cô ấy không biết nói dối.

Châu Dị nhìn chằm chằm Khương Nghênh một lát, trong mắt mang theo ý cười:

"Nhưng trước đó rõ ràng em đã nói với anh là em thích Châu Diên."

Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn Châu Dị:

"Anh cũng nói anh thích Quan Luy."

Nụ cười trong mắt Châu Dị càng sâu hơn:

"Cho nên, em đang lừa anh?"

"Có qua có lại."

Châu Dị cười nhẹ nói:

"Em thích có qua có lại, vậy anh thích em như vậy, em có muốn cân nhắc có qua có lại, em cũng thích anh một chút không?"

Khương Nghênh: "..."

Thấy Khương Nghênh không nói gì, Châu Dị cúi đầu, môi mỏng mỉm cười, dỗ dành cô:

"Không giống như anh thích em nhiều như vậy cũng không sao, ban đầu em có thể thích anh một chút, sau đó dần dần sẽ sâu sắc hơn."

Khương Nghênh cảm thấy điều mà Châu Dị giỏi nhất có lẽ là được nước làm tới.

Nhìn thấy Châu Dị đến gần, Khương Nghênh ấn đầu ngón tay vào ngực anh, gật đầu:

"Châu Dị, tôi đang nói chuyện với anh rất nghiêm túc, tôi nghi ngờ Lục Mạn đã biết điều gì đó."

Châu Dị cười đầy ám muội nói:

"Em hứa sẽ thích anh một chút đi, anh cam đoan sẽ nghe em nói thật nghiêm túc."

Khương Nghênh liếc nhìn anh:

"Châu Dị, không ngờ anh là người chỉ biết yêu đương thế này."

"Còn có rất nhiều chuyện mà em chưa phát hiện ra, đến khi em biết được, chỉ e là em sẽ cảm động đến phát khóc."

Khương Nghênh nhẹ giọng nói:

"Tình cảm của tôi cũng chưa mênh mông bát ngát đến mức ấy."

Châu Dị nói đùa:

"Tình cảm của anh thì tràn trề, hơn nữa không bao giờ cạn kiệt, hay là anh chia sẻ cho bạn một chút?"

Khương Nghênh cảm thấy Châu Dị khá có năng lực.

Luôn có thể chỉ bằng vài câu nói là khiến tâm trạng thờ ơ của cô dậy sóng.

Nhìn thấy vẻ mặt Khương Nghênh thay đổi, Châu Dị cảm thấy hôm nay mình có đắc ý hơi quá.

Ngay khi Châu Dị đang tìm cách tự mình xuống nước, Khương Nghênh ngọt nhạt nói:

"Châu Dị, rốt cuộc anh có muốn nói chuyện tử tế với tôi không?"

Châu Dị: "Muốn."

Khương Nghênh hất hàm với Châu Dị:

"Về chỗ của anh đi."

Châu Dị mỉm cười, xoay người đi đến ghế giám đốc ngồi xuống.

Châu Dị ngồi xuống, hai người ngồi đối diện trên bàn rồi nhìn nhau, Khương Nghênh điều chỉnh lại tâm trạng, kể cho anh nghe đại khái chuyện hôm nay.

Châu Dị nghe vậy hừ nhẹ:

"Chuyện con hoang của Tôn Chấn có đến tám chín chục phần trăm là Châu Diên đã sai người làm, Tôn Chấn cứ nghĩ rằng anh ta với Châu Diên là bạn bè, nhưng anh ta không biết, trong mắt Châu Diên, anh ta chỉ là đồng minh."

Khương Nghênh không khẳng định cũng không phủ nhận lời nói của Châu Dị, mà tiếp tục nói:

"Mấy lần này, bất kể là bên phía Quan Luy hay người phụ nữ hôm nay tìm đến, đều là Châu Kỳ đứng ra thúc đẩy."

Châu Dị chế nhạo nói:

"Lục Mạn muốn lợi dụng Châu Kỳ để tách mình ra khỏi Châu Diên."

"Bà ấy có thể cắt đứt sạch sẽ không?"

"Em nghĩ sao?"

Gừng càng già càng cay, ngay cả cô cũng có thể nhìn thấy có vấn đề trong đó thì huống hồ là ông cụ Châu.

Tuy nhiên, trong nhiều trường hợp, người tạo ra trò chơi có thành công hay không chủ yếu phụ thuộc vào việc người tham gia trò chơi có sẵn sàng giả vờ ngu hay không.

Theo những gì ông cụ Châu đã làm trong những năm qua, rất có thể lần này ông ấy sẽ giả vờ như không biết gì.

Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh im lặng, bèn nói:

"Đây chỉ là chuyện nhỏ, đừng để bụng, giờ em cứ giả vờ như không biết gì, nhổ cỏ thì nhổ tận gốc, đừng làm những chuyệt bứt dây động rừng."

Khương Nghênh gật đầu: "Tôi biết."

Châu Dị hiểu được sự nóng lòng muốn điều tra chân tướng và trả thù của Khương Nghênh, anh lo cô sẽ mất bình tĩnh, bèn nói:

"Nếu như em thấy khó chịu thì cứ nói với anh, anh có trăm cách để chơi bọn họ, em đừng lo lắng, anh sẽ không cho họ chết đâu, để em có thể trực tiếp trả thù."

Khương Nghênh nhìn Châu Dị nói:

"Cảm ơn anh."

Sau khi Khương Nghênh rời khỏi phòng làm việc CEO, Châu Dị ngồi vào ghế, vuốt thẳng cổ áo sơ mi của mình với nụ cười phóng túng.

Cô ấy nói cô ấy chưa bao giờ thích Châu Diên.

Chưa từng thích bao giờ.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 173: Làm rõ



Khương Nghênh vừa trở lại văn phòng thì nhận được cuộc gọi từ Khúc Tích.

Nhìn thấy màn hình điện thoại nhắc nhở cuộc gọi của Khúc Tích, nghĩ đến chuyện xảy ra đêm hôm trước, Khương Nghênh mím môi bấm nút nghe.

Khi cuộc gọi được kết nối, Khương Nghênh chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy tiếng Khúc Tích ở đầu bên kia điện thoại.

"Chỉ số IQ của cái tên Bùi Nghiêu đó đã bị cắt đứt cùng với cuốn rốn từ khi mới sinh ra phải không?"

"Chúng ta đều là con rồng cháu tiên, chỉ có một mình anh ta là trời đẻ đất nuôi."

Khúc Tích lẩm bẩm suốt ở đầu máy bên kia, cuối cùng hít một hơi thật sâu, kết luận:

"Nếu không sợ chết, tôi sẽ không bao giờ tha cho anh ta!"

Người có thể nói những lời đáng xấu hổ nhất với ngữ điệu ngang ngược nhất có lẽ là Khúc Tích.

Khương Nghênh không khỏi bật cười:

"Rốt cuộc Bùi Nghiêu đã làm gì vậy? Sao cậu lại tức giận như vậy?"

Khúc Tích thở hổn hển trong điện thoại:

"Chuyện dài lắm."

Khương Nghênh nói đùa:

"Tóm tắt ngắn gọn thôi?"

Khúc Tích ngồi trong phòng làm việc, xoa xoa thái dương:

"Tôi không thể nói ngắn gọn được, sự việc phải có đầu có đũa, nếu tôi kể đứt đoạn, cậu sẽ không hiểu được sự tức giận của tôi đâu."

Khương Nghênh nói:

"Có vẻ như cậu và Bùi Nghiêu đã kết thù với nhau."

Khúc Tích hừ nhẹ:

"Anh ta sẽ thất tình sớm thôi."

Khương Nghênh chợt hiểu ra ngay:

"Cậu muốn chia tay với anh ta?"

Khúc Tích giả vờ cười thần bí:

"Tôi muốn làm anh ta đau đớn đến không muốn sống."

Khương Nghênh lại nói:

"Có cậu đó làm tổn thương người ta một, làm tổn thương mình trăm. Người bình thường bình thường không ai làm được chuyện này."

"Cậu nói ai không phải người bình thường?"

Khương Nghênh đang vui vẻ với Khúc Tích thì có tiếng gõ cửa văn phòng.

Khương Nghênh nhìn cánh cửa văn phòng đã đóng chặt, mỉm cười với Khúc Tích:

"Tôi còn có việc phải làm, cúp máy trước, xong việc tôi sẽ gọi cho cậu."

Khương Nghênh nói xong bèn cúp điện thoại, không đợi Khúc Tích trả lời.

Ngay khi điện thoại của Khương Nghênh vừa cắt, cửa văn phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Thiệu Hạ và quản lý Thích Hạo xuất hiện ở cửa.

Nhìn thấy Khương Nghênh, Thiệu Hạ sắc mặt có chút không tự nhiên:

"Trưởng phòng Khương."

Khương Nghênh khẽ mỉm cười:

"Ngồi đi."

Thiệu Hạ do dự một chút:

"Vâng."

So với Thiệu Hạ, Thích Hạo thoải mái hơn nhiều, vặn vẹo hông đi tới sofa bên cạnh ngồi xuống, mỉm cười nhìn đống đồ ăn vặt chất đống bên cạnh cậun làm việc của Khương Nghênh, nịnh nọt:

"Trưởng phòng Khương thích ăn vặt?"

Khương Nghênh bình thản trả lời:

"Quà của một người bạn."

"Nếu Trưởng phòng Khương thích, lát nữa tôi sẽ bảo Hạ Hạ mua cho cô một ít. Cô bé này, cái gì cũng không biết, chỉ có biết nghiên cứu đồ ăn vặt thôi."

Thích Hạo nói xong liền nháy mắt với Thiệu Hạ.

Thiệu Hạ hiểu ý mím môi, dũng cảm nói:

"Vâng... đúng vậy. Nếu chị Khương thích..."

Thiệu Hạ còn chưa nói xong, Khương Nghênh đã ngắt lời cô:

"Cô chắn chắn mình có nghiên cứu về đồ ăn vặt?"

Thiệu Hạ dừng lại nửa giây, sau đó thành thật lắc đầu:

"Không ạ, bình thường tôi rất ít ăn đồ ăn vặt."

Khương Nghênh bỗng nhiên cười nói:

"Trước mặt tôi đừng có giả dối, tôi thích cô thành thật hơn."

Thiệu Hạ: "..."

Khương Nghênh: "Trong giới này, nói dối là điều cấm kỵ nhất. Chỉ cần nói dối một lần, bạn sẽ phải nói dối vô số lần để che đậy. Nếu nói dối quá nhiều, việc lộ ẩy sẽ chỉ là vấn đề thời gian."

Thiệu Hạ gật đầu: "Tôi biết rồi."

Khương Nghênh cùng Thiệu Hạ nói xong, quay đầu nhìn về phía Thích Hạo, lạnh lùng nói:

"Đừng có đi những con đường tắt."

Tâm tư Thích Hạo bị chọc thủng, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng anh ta là một gã già đời, vào giới giải trí đã lâu, trên mặt vẫn giữ nụ cười:

"Tôi nghe lời Trưởng phòng Khương."

Khương Nghênh và Thiệu Hạ đã trò chuyện vài câu, đại khái là muốn tìm hiểu suy nghĩ của cô ấy.

Thiệu Hạ có khuôn mặt thuộc hệ thần tượng nhưng bản thân cô lại thích đi theo con đường diễn viên thực lực.

"Ăn cơm thanh xuân không phải là giải pháp lâu dài, tôi muốn thay đổi dòng phim".

Thiệu Hạ cậuy tỏ ý kiến xong thì có chút chờ mong nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh quay lại nhìn cô và khen ngợi:

"Thật trùng hợp với suy nghĩ của tôi."

Thiệu Hạ vui mừng nói: "Thật sự có thể ạ?"

Khương Nghênh cười nói:

"Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô sắp xếp. Cô có còn nhớ đạo diễn Lưu trong show tình cảm không?"

Thiệu Hạ: "Tôi còn nhớ."

"Tôi nghe nói gần đây anh ấy đang có ý định quay một bộ phim truyền hình Dân Quốc. Có chủ đề rất tích cực. Tôi đã để mắt đến đất diễn của nữ chính và nữ thứ, đều rất hay."

Thiệu Hạ hưng phấn nói:

"Tôi đóng nữ thứ là được rồi."

Thiệu Hạ nói xong, Thích Hạo ngồi bên cạnh trừng mắt nhìn cô.

Thiệu Hạ im lặng một giây, đỏ mặt.

Khương Nghênh nhìn thấy sự tương tác giữa hai người, giả vờ như không nhìn thấy, cười nói:

"Nếu có thể giành được nữ chính, chúng ta cứ tranh nữ chính, nếu không thể, chúng ta sẽ cân nhắc nữ thứ."

Khương Nghênh nói xong, dừng lại một chút, nói:

"Thiệu Hạ, tôi chỉ giúp cô mở đường. Còn có thể thành công hay không, thì còn phải xem cô."

Thiệu Hạ cảm kích trả lời:

"Trưởng phòng Khương, tôi hiểu rồi."

Nhìn thấy Thiệu Hạ vui vẻ không kiềm chế được, Khương Nghênh đổi chủ đề:

"Nghe nói sếp Châu vốn sắp xếp cho cô và Chúc Kha một bộ phim, sao cô không tham gia?"

Vẻ mặt Thiệu Hạ sượng lại, do dự nói:

"Không, tôi không muốn tạo cặp đôi."

Nụ cười trên mặt Khương Nghênh tắt dần:

"Thiệu Hạ, vừa rồi tôi đã nói với cô rồi, đừng nói dối."

Khương Nghênh nói xong, Thiệu Hạ mím môi thành một đường thẳng.

Khương Nghênh nhìn cô và nói một cách chắc chắn:

"Cô và Chúc Kha đang yêu nhau?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 174: Nhân tình thế thái



Khương Nghênh làm việc không thích vòng vo, rắc rối.

Vì thế cách nói chuyện của cô khá trực tiếp, đi thẳng vào cốt lõi của vấn đề.

Thiệu Hạ sửng sốt đứng yên tại chỗ khi nghe Khương Nghênh nói với vẻ mặt nhăn nhó.

Khuôn mặt của Thích Hạo đột nhiên tối sầm khi nhìn thấy vẻ mặt của Thiệu Hạ:

"Cô thực sự đang yêu đương với Chúc Kha?"

Thiệu Hạ cúi đầu nhìn xuống đất: "Dạ."

Thích Hạo tức giận trước câu trả lời của Thiệu Hạ, đột nhiên đứng dậy nói:

"Cô bị điên à? Giờ là lúc sự nghiệp đang lên, vậy mà cô yêu đương?"

Thiệu Hạ cúi đầu im lặng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Là người quản lý, điều đau đầu nhất là khi nghệ sĩ của họ lén lút yêu đương.

Thích Hạo tức giận đến không thèm để ý đến sự có mặt của Khương Nghênh, đi tới đi lui mấy vòng, cuối cùng nhìn về phía Thiệu Hạ nói:

"Chia tay với cậu ta ngay, ngay lập tức!"

Thích Hạo nói xong, Thiệu Hạ vẫn im lặng.

Thấy Thiếu Hạ không lên tiếng, Thích Hạo càng tức giận, chỉ vào Thiếu Hạ:

"Trước đây Sếp Châu cho cô tài nguyên tốt như vậy, nhưng cô cứ một hai không tham gia, tôi cứ nghĩ là cô lo lắng tin đồn..." Vụ bê bối..."

Thích Hạo còn chưa nói xong, Khương Nghênh đã lặng lẽ ngắt lời:

"Chúc Kha từ bỏ luôn bộ phim mà Sếp Châu sắp xếp?"

Thiệu Hạ vẫn im lặng, Thích Hạo thay cô trả lời, tức giận nói:

"Cậu ta không từ bỏ, phim đã khai máy quay rồi."

Khương Nghênh nói:

"Vốn dĩ hai người xào cặp đôi trong show tình cảm nên tổi tiếng. Nói thật là dù cho có tiếp tục xây dựng hình tượng cặp đôi màn bạc cũng chẳng có gì cả."

Khương Nghênh nói và nhìn Thiệu Hạ:

"Nhưng cậu ấy từ chối tiếp tục. Cô có bao giờ nghĩ về lý do không?"

"Anh ấy nói rằng muốn tốt cho tôi, anh ấy lo là bị fan hoặc phóng viên phát hiện."

Khương Nghênh lạnh lùng nói:

"Nếu là tốt cho cô, tại sao không phải là cậu ta rút lui khỏi bộ phim đó?"

Thiệu Hạ: "..."

Khương Nghênh không nói nhiều hơn với Thiệu Hạ.

Thiệu Hạ có cả IQ lẫn EQ nên cô không nói huỵch toẹt những vấn đề này.

Cho dù Thiệu Hạ chưa nghĩ ra được ngay, Khương Nghênh cũng đã nói đến mức ấy rồi, nếu cô ấy vẫn không hiểu, tức là bản thân Thiệu Hạ hoàn toàn không muốn hiểu.

Trên thế giới này có hai loại người không thể đánh thức được.

Một là người đàn ông giả vờ ngủ và hai là người phụ nữ đang yêu.

Cái trước thì quá lý trí, trong khi người thứ hai thì lại quá cảm tính.

Suy cho cùng, Khương Nghênh không phải là quản lý của Thiệu Hạ, nên cô chỉ nói đến đây.

Thiệu Hạ còn chưa kịp nghĩ ra cách trả lời Khương Nghênh thì Khương Nghênh đã chuyển chủ đề:

"Hôm nay tôi sẽ dành thời gian liên lạc với Đạo diễn Lưu, tôi sẽ cho cô biết ngày cụ thể của buổi thử vai."

"Cảm ơn chị Khương."

Khi cô bước ra khỏi văn phòng của Khương Nghênh, gương mặt Thích Hạo xanh tái vì tức giận.

Thiệu Hạ đi theo phía sau, không dám thở.

Hai người đi vào thang máy, Thích Hạo trừng mắt nhìn cô:

"Thiệu Hạ, tôi thật sự không nhận ra đó! Cô còn có cả bản lĩnh này! Lén tôi yêu đương!"

Thiệu Hạ biết mình sai nên không dám phản bác, chỉ nhỏ giọng đáp:

"Anh ấy nói muốn đối tốt với tôi. Tuần trước bà ngoại tôi phải vào bệnh viện phẫu thuật, tôi không có thời gian, anh ấy đã đến chăm bà giúp tôi cả tuần."

Thích Hạo cười vì tức rồi nói:

"Đây chính là lý do cô đối xử tốt với cậu ta sao?"

Thiệu Hạ và Thích Hạo nhìn nhau, tuy sợ hãi nhưng cô vẫn đáp:

"Chị Thích, mấy năm nay dù có chuyện gì xảy ra với tôi, tôi vẫn luôn nghiến răng chịu đựng một mình, anh ấy là người đầu tiên chủ động đứng lên chia sẻ gánh nặng với tôi."

Thiệu Hạ buồn bã nói, nhưng Thích Hạo không hề bị cô làm cho mềm lòng, cốc vào trán cô:

"Khó trách người ta thường nói nuôi con gái thì nên nuôi theo kiểu nhà giàu, chứ không lớn lên rồi, người ta tùy tiện cho vài viên kẹo ngọt là điên đảo chạy theo ngay."

Thích Hạo trút cơn giận khá đủ, nhưng vẫn giữ vững lập trường, yêu cầu Thiệu Hạ chia tay càng sớm càng tốt, tốt nhất là ngay lập tức.

Thiệu Hạ rụt rè nói:

"Tôi sẽ suy nghĩ lại."

Thích Hạo tức giận nhìn cô:

"Cô đúng là gặp may khi được Khương Nghênh quý mến."

Tại văn phòng của Khương Nghênh.

Sau khi Thiệu Hạ và Thích Hạo rời đi, Kiều Nam mang cà phê cho Khương Nghênh.

Sau khi đưa cà phê cho Khương Nghênh, Thiệu Hạ bối rối hỏi:

"Chị Khương, sao chị lại giúp Thiệu Hạ?"

Khương Nghênh nhận cà phê, nhấp một ngụm rồi nói:

"Chắc là có duyên."

"Em nghĩ từ khi chị ở bên Sếp Châu, chị đã thay đổi rất nhiều. Trước đây có rất nhiều nghệ sĩ đến tìm chị để xin tài nguyên, nhưng chị lại không thèm nhìn họ lấy một lần."

Khương Nghênh: "Có vậy sao?"

Kiều Nam nghiêm túc nói:

"Có chứ, mà chị không thấy sao? Giờ mọi người trong phòng đều dám nói đùa với chị rồi."

Cà phê trong miệng Khương Nghênh có mùi thơm dịu:

"Lâu rồi, mọi người quen thuộc cả, thi thoảng trêu đùa cũng là chuyện bình thường."

Dù sao thì cũng chẳng liên quan gì đến anh ấy cả.

Đã đến giờ tan sở, Khương Nghênh đang thu dọn đồ đạc, đang nghĩ cách đối mặt với Tô Dĩnh khi về, đúng lúc này, cuộc gọi của Châu Dị liền vang lên.

Khương Nghênh do dự một lát, nhấn nút trả lời, Châu Dị cười nói:

"Lão Bùi thất tình, cho nên tối nay tụ tập, để mọi người nhớ tới tình yêu của cậu ấy."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 175: Tới đi! Chơi tới đi!



Châu Dị nói xong, Khương Nghênh cũng không trả lời ngay.

Thấy cô im lặng, Châu Dị cười khẽ:

"Em có chắc chắn không muốn đi không? Đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời."

Nghe giọng điệu đùa cợt của Châu Dị, Khương Nghênh không khỏi mỉm cười:

"Bùi Nghiêu có biết anh muốn xem nỗi đau của anh ấy đến vậy không?"

Châu Dị trêu chọc:

"Thay vì vui vẻ một mình thì nên vui vẻ cùng nhau. Anh đang chia sẻ niềm vui với em, dù gì cũng là vợ chồng, anh không nghĩ là em sẽ vạch trần anh."

"Tục ngữ có câu, vợ chồng vốn là chim cùng rừng nhưng khi đại nạn đến thì mạnh ai nấy bay."

Châu Dị nhếch mép cười: "Vợ?"

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị cười nói:

"Em yên tâm, nếu như ngày nào đó gặp đại nạn thật, thì anh sẽ liều mạng bảo vệ em."

Kể từ khi tỏ tình, cứ mỗi lần anh mở miệng là những lời tán tỉnh lại tuôn ra.

Khương Nghênh mím môi lắng nghe, càng muốn bỏ qua, lại càng đi sâu vào trái tim cô.

Khi Châu Dị và Khương Nghênh lái xe đến quán bar, Bùi Nghiêu đang uống rượu một mình, Tần Trữ ngồi bên cạnh với vẻ mặt vô cảm.

Mỗi lần Bùi Nghiêu nhấp một ngụm rượu đều đặt tay lên vai Tần Trữ phàn nàn.

Tần Trữ nheo mắt nhìn anh với vẻ mặt cực kỳ thờ ơ.

"Ông nghĩ xem tại sao cô ấy lại chia tay với tôi?"

"Có lẽ là do gần đây ông không rộng rãi?"

Bùi Nghiêu trừng mắt nhìn Tần Trữ, buông tay anh ra, lắc đầu liên tục:

"Không thể nào, cô ấy không phải loại con gái tham tiền."

Tần Trữ lạnh lùng nhìn anh:

"Đừng đầu tư nữa, nghe lời khuyên của tôi, mua thêm hai bộ q**n l*t."

Bùi Nghiêu khó hiểu:

"Để làm gì?"

Tần Trữ nghiêm túc nói:

"Tôi sợ một ngày nào đó ông sẽ bị lừa sạch áo quần, nếu trần như nhộng là không tao nhã đâu."

Bùi Nghiêu trợn mắt nhìn Tần Trữ:

"Lão Tần, tôi phát hiện con người ông tâm tư rất u ám. Thật đó, ông còn u tối hơn cả Châu Dị rất nhiều. Cậu ấy thì chỉ là lòng dạ tối đen thôi, còn ông thì lòng dạ tim cật gì cũng tối hết."

Tần Trữ không nghĩ vậy, cụp mắt nghịch điện thoại:

"Châu Dị có tia sáng của ông ấy, đương nhiên trái tim vẫn còn sáng sủa, sạch sẽ, ông coi lại tôi đi, bên cạnh tôi có ai chứ?"

"Có tôi và Châu Dị!"

Tần Trữ quay đầu lại nhìn Bùi Nghiêu"

"Có hai ông lẽ nào không đủ khiến cuộc đời tôi cực kỳ đen tối cùng cực sao?"

Bùi Nghiêu nghẹn giọng.

Bùi Nghiêu đang nghĩ cách chọc giận lại Tần Trữ thì cửa phòng bị đẩy vào từ bên ngoài, Châu Dị nắm tay Khương Nghênh đi vào.

Nhìn thấy Khương Nghênh, Tần Trữ khẽ gật đầu xem như đã chào hỏi, ánh mắt của Bùi Nghiêu quét qua khuôn mặt của hai người, cuối cùng lia vào bàn tay họ đang nắm chặt, khóe miệng nhếch lên:

"Hôm nay tôi đã thất tình, hai người chừng mực chút có được không?"

Châu Dị không đồng tình, ôm Khương Nghênh ngồi xuống ghế sô pha, cố ý trêu chọc:

"Ông chia tay với nữ sinh đại học ngây thơ của mình rồi à?"

Bùi Nghiêu bây giờ không thể nào tiếp nhận bốn từ "nữ sinh đại học", trái tim anh đau nhói khi nghe thấy, anh nghiến răng nghiến lợi nói:

"Chia tay rồi."

Châu Dị tặc lưỡi nói:

"Tiếc quá, tôi còn chuẩn bị tiền mừng luôn rồi ấy."

Bùi Nghiêu đương nhiên không tin lời Châu Dị, nhưng hôm nay anh có việc muốn nhờ Châu Dị, bèn hít một hơi thật sâu để kìm nén cơn tức giận, không so đo, hắng giọng vài tiếng rồi hỏi:

"Tiểu Châu, ông nghĩ xem tại sao cô ta lại chia tay với tôi?"

Trông nét mặt Bùi Nghiêu khá nghiêm túc, và sự tò mò tràn ngập trong đôi mắt anh.

Châu Dị vân vê đầu ngón tay Khương Nghênh, làm bộ như đang suy tư, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Liệu có khi nào cô ấy cho rằng ông quá xuất sắc nên cảm thấy tự ti không?"

Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu sửng sốt mấy giây, nặng nề đặt ly rượu trong tay xuống bàn, xem ra như đã ngộ.

"Chắc chắn là vậy!"

"Hóa ra là vậy!"

"Thảo nào cứ bảo sao tự dưng cô ấy lại chia tay."

"Rõ ràng là hai ngày trước cô ấy còn nói với tôi là yêu tôi chết đi sống lại, còn nói là tốt nghiệp đại học rồi sẽ kết hôn với tôi, mới nói xong cái nay đòi chia tay với tôi."

Bùi Nghiêu cảm khái nói vài câu, chỉnh lại tư thế ngồi nhìn Châu Dị:

"Ông nói xem làm thế nào để tôi có thể giúp cô ấy thay đổi cái tính mặc cảm ấy?"

Châu Dị nói đùa:

"Ông còn muốn tiếp tục với nữ sinh đại học trong sáng?"

Bùi Nghiêu không hài lòng:

"Ông có thể đừng nhắc đến từ "nữ sinh đại học trong sáng" không? Sao nghe thấy dâm quá?"

Châu Dị cười nói:

"Ông dám hẹn hò với một nữ sinh đại học trong sáng, sao không cho tôi nhắc?"

Lúc này Bùi Nghiêu cảm thấy khó chịu, không muốn cãi nhau với Châu Dị nên lại hít sâu hai hơi, nuốt nước bọt:

"Ông có biện pháp nào hay ho không?"

Châu Dị nhìn Bùi Nghiêu, sau đó lại quay đầu nhìn Khương Nghênh:

"Vợ ơi, phụ nữ hiểu rõ nhất về phụ nữ, em có ý kiến gì hay không?"

Châu Dị nói xong, chỉnh lại mái tóc lòa xòa của Khương Nghênh rồi nhỏ giọng:

"Chơi thoải mái đi, có chuyện gì chồng sẽ gánh cho em."

Khương Nghênh nhướng mi nhìn Châu Dị.

Châu Dị khẽ nhướng mày:

"Em đang nói gì? Phải đập tiền?"

Khương Nghênh: "..."

Bùi Nghiêu không nghe thấy Châu Dị nói riêng với Khương Nghênh, chỉ nghe thấy câu "phải đập tiền".

Bùi Nghiêu vẻ mặt buồn bã đến gần Châu Dị:

"Đập tiền có được không? Tôi chưa nói với ông là cô ấy đã trả lại toàn bộ số tiền tôi đưa cho cô ấy trước đây rồi."

Bùi Nghiêu nói xong, Châu Dị giả vờ kinh ngạc:

"Trả lại toàn bộ số tiền ông đưa cho cô ấy trước đây?"

Bùi Nghiêu: "Chứ còn gì!"

Châu Dị với lấy ly rượu trên bàn, chạm cốc với Bùi Nghiêu:

"Ôi, ông có quá ít kinh nghiệm yêu đương, ông không nhận ra sao? Cô bé này đâu có phải là đang chia tay với ông, rõ ràng là đang muốn chứng minh với ông người cô ấy yêu là ông, chứ không phải tiền của ông."

Đồng tử của Bùi Nghiêu mở to: "Thật không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 176: Tự tin trong mê muội



Nghe Châu Dị đang ngồi bên cạnh mình cùng Bùi Nghiêu nói chuyện, Khương Nghênh yên lặng cầm cốc bia trên bàn uống một ngụm.

Cô cảm nhận sâu sắc rằng những năm qua Bùi Nghiêu không bị Châu Dị và Tần Trữ gạt gẫm đến sạch túi, chắc chắn là vì tình anh em.

Sau khi Bùi Nghiêu hỏi, Châu Dị lại đưa ra câu trả lời khẳng định.

Bùi Nghiêu cụng ly rượu với Châu Dị, dựa vào ghế sofa thở dài:

"Tâm tư của cô gái này quá phức tạp."

Bùi Nghiêu nói xong, uống một mình, trên mặt ghi rõ dòng chữ in hoa: Thì ra đây là tình yêu!

Thấy Bùi Nghiêu bình tĩnh lại, Tần Trữ ngồi bên cạnh anh bê cốc rượu tới chỗ Châu Dị rồi ngồi xuống.

Châu Dị ngước mắt nhìn Tần Trữ:

"Đưa hết mấy người đó vào cục rồi à?"

Tần Trữ: "Tôi đưa vào hết rồi, cũng nhờ vả cả rồi."

Châu Dị trầm giọng hỏi:

"Cái đó thì sao?"

Tần Trữ ngả người ra sau, vuốt cổ ở nơi mà Khương Nghênh không nhìn thấy.

Châu Dị nhếch môi cười nửa miệng nói: "Ừ."

Nhìn thấy ánh mắt hung hãn trong đôi mắt Châu Dị, Tần Trữ trêu chọc:

"Ông bận lòng tới vậy à?"

Châu Dị lắc lắc ly rượu trong tay:

"Sau này ông sẽ biết."

Tần Trữ nói đùa:

"Có lẽ là khó khăn với tôi."

Châu Dị cùng Tần Trữ nói chuyện vài câu, sau đó quay đầu nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh cúi đầu lặng lẽ uống rượu, mái tóc dài buông xõa xuống má, dưới ánh đèn mờ ảo đẹp như một bức tranh.

Cảm nhận có người đang nhìn mình, Khương Nghênh quay người lại.

Châu Dị đưa tay vén sợi tóc bết trên má cô ra sau tai, cười nhẹ:

"Ngon không?"

Khương Nghênh đang trong trạng thái hơi say, khép hờ đôi mắt nói:

"Cũng tạm."

Châu Dị tựa đến gần, nghiêng người hôn lên trán cô:

"Ở đây không có người ngoài, em cứ thoải mái đi."

Khương Nghênh theo bản năng phản bác:

"Tôi không căng thẳng."

Bàn tay to lớn của Châu Dị đặt lên lưng cô, v**t v*:

"Ừ, anh biết rồi, anh sợ em căng thẳng."

Châu Dị đang trò chuyện với Khương Nghênh, Bùi Nghiêu, người ngồi bên cạnh anh, đột nhiên gọi Châu Dị.

Tình cảm ấm áp trong đôi mắt Châu Dị biến mất, anh quay đầu nhìn về phía Bùi Nghiêu.

Ánh sáng trong quán bar mờ mịt, Bùi Nghiêu không nhìn rõ vẻ không vui trên mặt Châu Dị, nói:

"Ông có nghĩ bây giờ tôi nên chuyển lại số tiền cô ấy gửi trả lại cho tôi không?"

Châu Dị ý cười đầy ẩn ý:

"Chắc không thích hợp đâu?"

Bùi Nghiêu nghi hoặc:

"Sao lại không thích hợp?"

"Người ta gửi cho ông 666, rồi ông gửi lại cho người ta 666?"

Bùi Nghiêu chợt hiểu ra:

"Hiểu rồi, tôi sẽ thêm nhiều hơn, ông nghĩ tôi nên thêm bao nhiêu?"

Châu Dị nói đùa:

"Ít nhất cũng phải gấp đôi chứ nhỉ?"

Bùi Nghiêu làm hiệu giơ ngón tay cái với Châu Dị, lấy điện thoại cúi đầu chuyển tiền.

Khi nhận được chuyển khoản của Bùi Nghiêu, Khúc Tích đang ngồi xổm trên ghế sofa, đang suy nghĩ cách hủy tài khoản wechat.

Một tiếng "tích" nhắc nhở cô về việc chuyển tiền, Khúc Tích rùng mình ba lần.

Tình huống gì đây?

Khúc Tích chưa kịp phản ứng thì trên màn hình đã hiện lên một tin nhắn WeChat.

Khúc Tích chạm ngón tay vào màn hình, bấm mở tin nhắn đầy khí thế uy ngầu của Bùi Nghiêu hiện ra.

—Cục cưng, đừng cảm thấy mình không xứng đáng với anh, thật ra anh chỉ là một người đàn ông bình thường.

Khúc Tích: ? ? ?

Nhìn thấy tin nhắn Bùi Nghiêu gửi đến, Khúc Tích điên cuồng bấm chữ vào giao diện trò chuyện giữa hai người.

Khúc Tích gõ rất nhiều, đang định nhấn gửi thì bị tin nhắn thứ hai của Bùi Nghiêu cắt ngang.

—Được rồi, anh biết em đã nhận ra sai lầm của mình, lần này anh sẽ tha thứ cho em.

Khúc Tích: ...

Khúc Tích cảm thấy đây là lần đầu tiên trong 26 năm cuộc đời, cô nhận thức được sâu sắc thế nào gọi là không nói nên lời.

Tại phòng riêng ở quán bar.

Bùi Nghiêu nhìn thấy đầu máy bên kia luôn hiện trạng thái đang typing, nhưng mãi chẳng thấy tin nhắn đến, anh cười tự mãn, cất điện thoại vào túi, ra hiệu OK với Châu Dị và Tần Trữ:

"Xong rồi!"

Tần Trữ: "..."

Châu Dị: "..."

Tình yêu của Bùi Nghiêu đã trở về từ cõi chết.

Để ăn mừng, Bùi Nghiêu gọi phục vụ cho thêm một chai rượu nữa.

Uống được ba hiệp, Bùi Nghiêu bê cốc rượu đến trước mặt Khương Nghênh, nấc lên:

"Nghênh Nghênh, tôi có chuyện muốn nói với em."

Khương Nghênh ngước mắt lên: "Chuyện gì?"

Bùi Nghiêu thở dài:

"Em biết Khúc Tích có tình cảm với tôi phải không?"

Khương Nghênh chớp mắt, tự hỏi liệu cô có bị mất trí vì uống rượu hay không.

Thấy Khương Nghênh không lên tiếng, Bùi Nghiêu xem như cô là người hiểu rõ nội tình, cúi đầu nhỏ giọng nói:

"Em nói cho cô ấy biết, tôi đã có bạn gái rồi, để cô ấy kiềm chế bản thân một chút."

Tuy Khương Nghênh uống rất nhiều rượu, nhưng vẫn chưa đến mức không còn tỉnh táo, khóe môi nhếch lên:

"Ai nói cho anh biết là Khúc Tích thích anh?"

Bùi Nghiêu bĩu môi:

"Cô ấy thể hiện lộ liễu như vậy rồi, còn cần ai nói nữa à?"

Khương Nghênh nhướng mày: "?"

"Cô ấy là người keo kiệt như vậy, mà lần trước chúng ta ăn tối cùng nhau, cô ấy chủ động bảo tôi gọi đồ ăn, sau bữa ăn cô ấy còn gói những món tôi thích nhất cho tôi, em thấy cô ấy làm vậy với ai chưa?"

Bùi Nghiêu nói xong, cảm thấy một chuyện cũng không đủ chứng minh điều gì, bèn nói tiếp:

"Còn lần trước nữa, không cẩn thận nên tôi đã làm cô ấy bị thương, nên đưa cô ấy đi bệnh viện, mà cô ấy còn không cho tôi bỏ tiền, một mực đòi tự trả."

Nói xong hai chuyện này, Bùi Nghiêu thấy vẻ mặt của Khương Nghênh vẫn không hề thay đổi, cau mày nói:

"Khúc Tích yêu thầm tôi đã lâu rồi phải không?"

Khương Nghênh: "Hả?"

"Tại sao công ty của cô ấy lại có tên là 'BN'? Rõ ràng quá rồi. Có khác nào là viết tắc của tên tôi đâu?"

Khương Nghênh: BN, bạn nhậu.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 177: Thiên vị và ngoại lệ



Bùi Nghiêu đã khá say, càng nói càng nhập tâm.

Cuối cùng, người lý trí như Khương Nghênh suýt chút nữa cũng đã tin là thật.

"Nghênh Nghênh, em quen biết anh Nghiêu cũng không phải mới ngày một ngày hai, nên em cũng rõ anh Nghiêu là người thế nào."

Bùi Nghiêu nghiêm túc nhìn Khương Nghênh nói.

Nói xong rồi tự xây dựng màn kịch cho mình:

"Chỉ hai chữ thôi, chung tình!"

Tối nay Khương Nghênh uống khá nhiều rượu, lúc này khả năng khống chế biểu cảm của cô không tốt như thường lệ.

Đôi mắt say mơ màng, cô nén cười: "Ừ."

Nghe được câu trả lời của Khương Nghênh, Bùi Nghiêu tiếp tục nói:

"So với Tiểu Châu và lão Tần, thì tôi thực sự được các cô gái trẻ yêu thích hơn, còn hai ông đó thì chỉ một bụng mưu mô, mặt lúc nào cũng xậm xịt, có cô gái trẻ nào mà động lòng với các ông ấy?"

Bùi Nghiêu nói xong, đứng thẳng lên và hỏi Khương Nghênh:

"Em có không?"

Khương Nghênh: "..."

Bùi Nghiêu đang mượn rượu để tìm niềm vui, giống như tra mê ruộng dưa vậy, không hề ngừng nghỉ.

Thấy Bùi Nghiêu sắp lên mây nếu không ngăn cản, Châu Dị quay đầu nháy mắt với Tần Trữ đang hút thuốc.

Tần Trữ cười nói:

"Không cho ông ấy nói chuyện với Nghênh Nghênh một lát? Tôi cảm thấy hai người nói chuyện rất ăn ý."

"Ông thấy hai người họ đang nói chuyện ăn ý chỗ nào?"

Tần Trữ dập tắt điếu thuốc trên đầu ngón tay, nhướng mày:

"Nhìn xem, ánh mắt Nghênh Nghênh đầy ý cười."

Châu Dị nhìn theo tầm mắt của Tần Trữ.

Quả nhiên, Khương Nghênh không chỉ trong mắt ý cười mà ngay cả khóe môi cũng khó có thể nhịn cười.

Tần Trữ nói xong, thấy Châu Dị không nói gì, liền trêu chọc:

"Ông có còn cần tôi để đưa lão Nghiêu đi không?"

"Để hai người nói chuyện thêm đi."

Tần Trữ nghe vậy mỉm cười nói:

"Dị, tôi rất tò mò, rốt cuộc là ông có thể chiều Nghênh Nghênh đến mức nào nhỉ?"

Châu Dị ngẩng đầu nhìn Tần Trữ, đột nhiên cười nói:

"Thành thật mà nói, tôi cũng không biết."

"Lúc mới biết Nghênh Nghênh thích Châu Diên, tôi và ông Nghiêu còn tưởng là ông sẽ dùng thủ đoạn khác thường nào đó để trói buộc Nghênh Nghênh với ông. Ai ngờ đâu ông nói từ bỏ là từ bỏ, quyết liệt đến mức khiến bọn tôi còn nghi ngờ là ông chưa từng yêu cô ấy bao giờ."

Châu Dị đưa tay với cốc rượu trên bàn, cười nhẹ:

"Ai nói yêu ai đó thì phải trói người đó ở bên cạnh?"

Tần Trữ quay đầu lại:

"Không phải sao?"

Những ngón tay thon dài của Châu Dị trượt trên ly rượu:

"Với tôi thì nếu như tôi yêu ai đó, tôi sẽ cho cô ấy thứ cô ấy muốn."

Châu Dị nói xong, quay lại nhìn Tần Trữ, giọng nói đều đều:

"Cô ấy muốn tự do, tôi sẽ cho cô ấy."

Tần Trữ lắc đầu:

"Tôi không hiểu."

Châu Dị: "Nhân tiện, tôi đính chính một điều, Nghênh Nghênh không thích Châu Diên, chưa bao giờ thích."

Tần Trữ sửng sốt: "Hả?"

Châu Dị nhếch môi cười:

"Hôm nay Nghênh Nghênh tự nói cho tôi biết."

Tần Trữ: "Thảo nào..."

Sau khi Châu Dị nói chuyện xong với Tần Trữ, Khương Nghênh không thể cưỡng lại được Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu đã nâng cấp chủ đề, từ chuyện Khúc Tích có thể đã thầm phải lòng anh đến việc liệu Khúc Tích có nhất mực chỉ cưới anh hay không.

Khương Nghênh có cảm giác như đang xem phim, trong đầu tràn ngập hình ảnh.

Bùi Nghiêu vẻ mặt trầm uất:

"Việc này thì lớn cũng chẳng lớn, mà nhỏ cũng chẳng nhỏ, Nghênh Nghênh, em nhất định phải tìm lúc nào đó nói chuyện rõ ràng với Khúc Tích."

Khương Nghênh mỉm cười gật đầu: "Được."

"Anh thực sự không ngờ là Khúc Tích lại che giấu tình yêu của cô ấy dành cho anh kỹ như vậy."

Khương Nghênh cười trả lời:

"Người bình thường thật sự không phát hiện ra được."

Khương Nghênh nói xong, Bùi Nghiêu đang định trả lời thì Tần Trữ đã túm cổ áo anh kéo ra ngoài:

"Đừng nổ nữa, về nhà đi."

Bùi Nghiêu vùng vẫy dưới tay Tần Trữ:

"Tôi vẫn còn chưa nói xong."

Tần Trữ:

"Về nhà đắp thêm chăn đi, trong mơ sẽ có tất cả."

Sau khi Tần Trữ kéo Bùi Nghiêu đi, trong phòng chỉ còn lại Châu Dị và Khương Nghênh.

Khương Nghênh uống rượu quá nhiều, ánh mắt có chút đờ đẫn, nhưng có thể thấy tối nay tâm trạng cô khá tốt.

Châu Dị đứng dậy, đi tới trước mặt Khương Nghênh ngồi xổm xuống, bắt gặp ánh mắt rũ xuống của cô.

Châu Dị xoa xoa khóe miệng cô:

"Muốn cười thì cười, em nhịn làm gì?"

Khương Nghênh trợn mắt nói:

"Bùi Nghiêu vẫn luôn như vậy sao?"

Châu Dị thấp giọng cười nói: "Chuyện gì?"

Khương Nghênh: "Thú vị."

Châu Dị nói đùa:

"Anh cứ tưởng em sẽ nói ông ấy ngốc nghếch, Nghênh Nghênh lịch sự thật."

Nghe Châu Dị nói Bùi Nghiêu ngốc nghếch, Khương Nghênh lại không nhịn được cười.

Châu Dị biết vì sao Khương Nghênh cười, bèn cười theo cô, sau đó nói:

"Anh đưa em về nhà?"

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh nhìn anh không nhúc nhích.

Tay Châu Dị chuyển bàn tay đang dặt trên khóe môi Khương Nghênh xuống gáy cô, nhẹ nhàng siết chặt:

"Em đang nhìn gì vậy?"

Khương Nghênh hơi nhếch khóe môi, nhưng không trả lời.

Châu Dị ấn gáy cô, ấn cô xuống cho đến khi trán họ chạm vào nhau, ánh mắt sâu thẳm:

"Đừng sợ rung động với anh, anh sẽ cố gắng hết sức để mang lại cho em cảm giác an toàn mà em mong muốn. Em sẽ mãi là tình yêu thiên vị của anh, cũng sẽ là ngoại lệ của cả đời anh."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 178: Anh chỉ có mình em thôi



Châu Dị luôn có thể thốt ra những lời tình tứ khiến người nghe rung động và yên tâm.

Khương Nghênh nín thở nhìn anh, thay vì trả lời như trước, cô thở phào nhẹ nhõm nói:

"Châu Dị, anh giống như hoa anh túc vậy."

Nó sẽ khiến con người ta phát nghiện.

Nó sẽ khiến con người không thể tự giải thoát được.

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị nhỏ giọng cười nói:

"Vậy em có rung động chút nào không?"

Khương Nghênh có ý thức tự vệ mạnh mẽ và gần như khép hờ mắt ngay khi Châu Dị nói xong.

Châu Dị đã quá quen thuộc với vẻ mặt của cô, nhìn thấy dáng vẻ ấy, anh cũng không dám đuổi theo quá gần, chỉ cười nói:

"Không có chút nào, vậy một chút chút thì sao?"

Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị, không phải vẻ lạnh lùng như thường ngày, nhưng vẫn không thừa nhận:

"Không có."

Châu Dị nghe vậy, dùng đầu ngón tay xoa xoa lông mày:

"Có lúc anh thực sự mong mình là Bùi Nghiêu."

Nhắc đến Bùi Nghiêu, hình ảnh Bùi Nghiêu tự tin tràn trề hiện lên trong tâm trí Khương Nghênh, gương mặt vừa chợt trở nên lạnh lùng lại hiện lên nụ cười.

Châu Dị nhướng mày:

"Em từ chối anh mà còn cười nhạo anh em của anh?"

Khương Nghênh nhịn không được cười:

"Không được sao?"

Châu Dị tràn đầy sự dung túng: "Được chứ."

Ra khỏi quán bar, Khương Nghênh và Châu Dị sóng vai nhau đi trên đường.

Khương Nghênh đang hưng phấn vì say, lo Châu Dị phát hiện ra điều gì đó bất thường nên đi sát bên đường, cố gắng đi một đường thẳng.

Châu Dị đút hai tay vào túi quần, cố ý nhìn chằm chằm Khương Nghênh.

Nhìn thấy cô bước đi thận trọng, đôi môi mỏng hiện lên nụ cười mỉm.

Hai người thong thả đi hơn mười phút, Khương Nghênh dừng lại, quay đầu nhìn Châu Dị:

"Gọi taxi nhé?"

Châu Dị tư thế lười biếng, khóe môi nở nụ cười:

"Em mệt rồi à?"

Khương Nghênh bặm môi: "Ừ."

Châu Dị cười cười:

"Được, gọi taxi đi."

Phải mất hơn một giờ để đi taxi từ quán bar đến Thủy Thiên Hoa Phủ.

Khương Nghênh lên xe không bao lâu thì tựa vào vai Châu Dị mà ngủ.

Châu Dị đặt một tay lên eo cô, ôm cô thật chặt, một tay bảo vệ đầu cô đang lắc lư theo nhịp xe chạy.

Người tài xế taxi là một người đàn ông đã ngoài năm mươi, nhìn thấy Châu Dị suốt đường bảo vệ cô, không khỏi trêu chọc:

"Cậu em, cậu vừa mới yêu à?"

Châu Dị ngẩng đầu nhìn đối phương:

"Không phải."

Tài xế ngạc nhiên: "Không phải?"

Châu Dị: "Chúng tôi cưới nhau lâu rồi."

Nghe Châu Dị nói vậy, tài xế sửng sốt, cười nói:

"Hiếm thấy quá."

Châu Dị cụp mắt nhìn Khương Nghênh, khóe môi cong lên: Hiếm sao? Người mà anh mong chờ suốt cả thời thanh xuân cơ mà, rõ ràng là anh đã quá hời rồi.

Xe tới Thủy Thiên Hoa phủ, Châu Dị ôm Khương Nghênh xuống xe.

Trên đường gió lạnh thổi mãnh liệt, Khương Nghênh theo bản năng rúc vào lòng Châu Dị.

Châu Dị ôm chặt cô, cúi đầu dỗ dành nói:

"Kiên nhẫn một lát, chúng ta sắp đến nhà rồi."

Về đến nhà, Tô Dĩnh và chị Trương đều chưa ngủ, đang ngồi ở phòng khách.

Nhìn thấy Châu Dị bồng Khương Nghênh vào cửa, cả hai đều nồng nặc mùi rượu, trong mắt Tô Dĩnh hiện lên vẻ đau khổ, bà nhìn Châu Dị, nhỏ giọng hỏi:

"Nghênh Nghênh uống rượu à?"

Châu Dị ôm Khương Nghênh thay giày ở cửa, bước thẳng vào phòng khác:

"Dạ, uống một chút."

Tô Dĩnh: "Vì những gì dì nói hôm qua sao?"

Châu Dị không phản ứng gì, cũng không trả lời, xem như là mặc nhận.

Tô Dĩnh: "Tại dì cả. Thực ra dì chỉ muốn nói là sắp đến ngày giỗ của ba mẹ nó, dì muốn nó đi xem thử. Dì không muốn..."

Bà không muốn làm Khương Nghênh buồn.

Tô Dĩnh nói mà hai mắt đỏ hoe.

Châu Dị khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi:

"Những năm trước Nghênh Nghênh có đi không?"

Tô Dĩnh hai mắt đỏ hoe nói:

"Có lúc nó đi, có lúc không, dì biết thực ra nó không muốn đi, , nhưng dù sao đó cũng là ba mẹ nó. Dị à..."

Tô Dĩnh nói xong nghẹn ngào không thể tiếp tục.

Hai chị em Tô Dĩnh và Tô Vân rất yêu thương nhau.

Tình cảm của bà dành cho Khương Nghênh, thay vì nói đó là vì thương nhau củ ấu cũng tròn thì đó là tình cảm đến từ sự áy náy của một trưởng bối đối với con cháu.

Nhưng đối với Tô Vân, đó thực sự là tình cảm gia đình thực sự.

Bà cảm thấy có lỗi với vết thương thời thơ ấu của Khương Nghênh, bà muốn thay Tô Vân chuộc lỗi, nhưng bà càng muốn Khương Nghênh có thể tha thứ cho Tô Vân, để bà ấy có thể yên nghỉ.

Con người vốn ích kỷ, Tô Dĩnh cũng không ngoại lệ.

Nghe thấy những lời của Tô Dĩnh, sắc mặt Châu Dị hoàn toàn tối lại, giọng nói không phân biệt là vui hay giận:

"Dì à, cháu sẽ thay Nghênh Nghênh đi tảo mộ, sau này chuyện liên quan ba mẹ cô ấy, dì cứ nói với cháu."

Tô Dĩnh mím môi nhìn Châu Dị:

"Dị à."

Châu Dị quay đầu nhìn Tô Dĩnh, giọng nói thêm vài phần lạnh lùng:

"Dì, so với người cha người mẹ không xứng đáng đã chết, cháu hy vọng dì có thể thương xót cho Nghênh Nghênh, một người đang còn sống hơn."

Tô Dĩnh nghẹn giọng.

Châu Dị nói xong liền nói với Tô Dĩnh:

"Dì, nghỉ ngơi sớm đi."

Rồi anh ôm Khương Nghênh lên lầu.

Tô Dĩnh nhìn bóng dáng rời đi của Châu Dị, đứng yên tại chỗ.

Chị Trương bước tới đẩy xe lăn cho bà:

"Dì thông gia, cũng muộn rồi, đi ngủ sớm đi!"

Một lúc lâu sau, Tô Dĩnh mới lấy lại bình tĩnh rồi nói:

"Chị Trương, có phải tôi đã làm sai gì không?"

Chị Trương chỉ cười khổ nhưng không trả lời.

Châu Dị bế Khương Nghênh về phòng ngủ, cẩn thận đặt cô lên giường, đầu tiên là giúp cô thay bộ đồ ngủ, sau đó anh ngồi ở đầu giường giúp cô tẩy trang.

Làm xong mọi việc, anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô một cách âu yếm, và xót xa:

"Khương Nghênh, anh phải làm sao đây? Anh chỉ có mình em thôi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 179: Lấy lòng bạn thân



Có lẽ là vì uống rượu mà Khương Nghênh ngủ vô cùng yên bình.

Mãi đến rạng sáng cô mới có một giấc mơ ngắn ngủi.

Trong giấc mơ, Khúc Tích bị lật tẩy, Bùi Nghiêu đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào cô.

Khúc Tích run rẩy cố gắng giải thích với Bùi Nghiêu, nhưng Bùi Nghiêu đã túm lấy cổ áo cô và nhét cô vào xe.

Phản ứng của Khúc Tích trong giấc mơ cũng giống như trong thực tế, cô là một kẻ nhát gan, khóc lóc và đập cửa kính xe để cầu cứu Khương Nghênh.

Khương Nghênh lo lắng Khúc Tích sẽ xảy ra chuyện gì đó nên đã lái xe đuổi theo.

Cuối cùng hai chiếc xe dừng ở cổng một trường đại học, Bùi Nghiêu nắm cổ áo Khúc Tích kéo vào trong.

Khúc Tích đã khóc và nói rằng cô đã sai.

Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi:

"Em không phải là nữ sinh viên có thành tích học tập xuất sắc sao? Thôi nào, anh đây sẽ bỏ tiền, em học hành tử tế cho anh..."

Giấc mơ đột ngột kết thúc ở đấy, Khương Nghênh tỉnh giấc, trong mắt hiện lên nụ cười.

Sao lại mơ như vậy chứ?

Có lẽ vì tối qua đã nói chuyện quá nhiều với Bùi Nghiêu chăng?

Khương Nghênh còn chưa hoàn toàn thoát khỏi giấc mộng kia, điện thoại di động ở đầu giường vang lên.

Khương Nghênh bình tĩnh lại, đưa tay cầm điện thoại, sau khi nhìn thấy màn hình nhắc nhở cuộc gọi đến, nụ cười trên mặt càng rõ:

"Alô, Khúc Tích."

Giọng nói của Khúc Tích có vẻ uể oải và nặng nề:

"Tôi đã quyết định rồi."

Khương Nghênh: "Hả?"

Khúc Tích trịnh trọng nói:

"Tôi muốn chơi Bùi Nghiêu cho sạt nghiệp luôn!"

Khương Nghênh sửng sốt một chút, sau đó cười nói:

"Chơi lớn vậy à?"

Khúc Tích nói:

"Không chơi cho anh ta sạt thì tôi không nuốt trôi cục tức này!"

Khúc Tích phàn nàn qua điện thoại với Khương Nghênh về tình huống tối qua, cuối cùng hỏi Khương Nghênh:

"Cậu có số điện thoại dư không?"

Khương Nghênh mỉm cười:

"Không, Cậu muốn làm gì?"

Khúc Tích nói với nhiều ẩn ý:

"Đăng ký tài khoản WeChat mới."

Khương Nghênh không hiểu bèn hỏi:

"Sau đó thì sao?"

"Tôi sẽ phân thân làm bạn cùng phòng kiêm bạn học của nữ sinh viên đại học."

Khương Nghênh: "..."

Không cần Khúc Tích nói tiếp, Khương Nghênh đã tưởng tượng xong một vở kịch yêu hận tình thù rồi.

Khúc Tích nói xong, không đợi Khương Nghênh trả lời, nói tiếp:

"Nếu Cậu không có, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho Thường Bác hỏi. Chắc ông ấy sẽ có, để tôi kể cho Cậu nghe..."

Khúc Tích mới nói được nửa câu, một giọng nói trầm ấm đột nhiên cắt đứt lời cô:

"Tôi có."

Khúc Hi: "..."

Khương Nghênh quay lại sau khi nghe thấy giọng nói.

Khương Nghênh còn chưa kịp phản ứng, Châu Dị đã đưa tay giật lấy điện thoại từ trong tay cô.

Khúc Tích ở đầu bên kia điện thoại không dám th* d*c, Châu Dị cười hỏi:

"Cô có cần số điện thoại di động không?"

Khúc Tích lúng túng đáp:

"Ha ha, Sếp Châu, tôi chỉ đùa thôi. Anh không biết đâu. Trong lòng tôi, anh Bùi vẫn luôn là nam thần. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp anh Bùi..."

Khúc Tích bắt đầu bài ca ninh nọt, tâng bốc.

Nếu Bùi Nghiêu có thể nghe thấy những lời "chân thành" của cô vào lúc này, chín phần mười sẽ có thể xác nhận sự thật rằng cô đã phải lòng anh.

Khúc Tích tự lầm bầm rất nhiều, nhưng một câu nói của Châu Dị lập tức khiến cô hiện nguyên hình:

"Tôi sẽ cung cấp cho cô số điện thoại di động, tiền cô nhận được chia năm năm."

Khúc Tích dừng lại một chút: "Hả?"

Châu Dị: "Hợp tác không?"

Khúc Tích hỏi theo bản năng: "Thật không?"

Châu Dị khẽ hừ:

"Cô thấy tôi giống như đang đùa à?"

Khúc Tích động lòng, nhưng cô không dám tin, cô lo lắng Châu Dị lừa dối mình nên cười ngượng ngùng:

"Sếp Châu, anh và anh Bùi đã là anh em nhiều năm rồi mà, anh có nỡ không?"

Ánh mắt Châu Dị đang đổ dồn vào Khương Nghênh, đôi môi mỏng nhoẻn miệng cười, trịnh trọng nói:

"Từ trước đến nay, tôi đều là người bênh lý chứ không bênh thân. Trong chuyện này thì tôi thấy cô có lý."

Khúc Tích nghe xong, chợt như cảm thấy mình đã tìm được một người bạn tâm giao:

"Có tầm nhìn!"

Châu Dị trầm giọng nói:

"Lát nữa tôi sẽ bảo Trần Triết liên lạc với cô, cậu ấy có số điện thoại."

Khúc Tích rất thức thời, lập tức hạ giọng:

"Châu Dị, anh yên tâm, anh thú vị như vậy, tôi sẽ nói tốt về anh với Nghênh Nghênh."

Châu Dị nhếch môi:

"Cảm ơn cô."

Châu Dị đạt được thỏa thuận với Khúc Tích rồi trả lại điện thoại cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh liếc nhìn Châu Dị, cầm lấy điện thoại, đứng dậy đi vào phòng tắm:

"Cậu nói tiếp đi."

Khúc Tích cười nói:

"Những gì cần nói tôi đã nói với Châu Dị rồi."

Nói xong, Khúc Tích lại nói:

"Tôi cảm thấy Châu Dị là người tốt, có thể thử với anh ấy!"

Khương Nghênh thản nhiên nói:

"Thử cái gì?"

Khúc Tích trêu ghẹo:

"Vì Cậu mà anh ta có thể bán bạn bè."

Khương Nghênh bước vào phòng tắm, khóe môi hơi cong lên:

"Tôi khuyên Cậu nên kiềm chế, Bùi Nghiêu không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng anh ấy không phải là kẻ ngốc, lâu rồi thì anh ấy sẽ phát hiện điều bất thường, đừng để đến lúc đó thì trộm gà không được mà còn phải mất gạo."

Nghe vậy, Khúc Tích phỉ nhổ trong điện thoại:

"Sao lại mất gạo cái gì! Phỉ phui cái mồm Cậu!"

Khương Nghênh buôn thêm vài câu với Khúc Tích rồi cúp điện thoại, đi tắm.

Tắm rửa xong, bước ra khỏi phòng tắm, cô phát hiện Châu Dị đang đứng trước cửa sổ, cắn một điếu thuốc và gọi điện thoại.

Không biết người ở đầu bên kia điện thoại đã nói gì với Châu Dị.

Châu Dị vẻ mặt nham hiểm, giễu cợt nói:

"Thu thập đủ hết chứng cứ chưa?"
 
Back
Top Bottom