Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 180: Mài nhuệ khí



Châu Dị nói xong, dừng lại mấy giây, cười khẩy rồi nói:

"Cậu chuẩn bị đi, lát nữa cùng tôi về nhà chính."

Nói xong, Châu Dị cúp điện thoại, ánh mắt thâm sâu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khương Nghênh đứng ở cửa phòng tắm, nhìn chăm chú vào bóng lưng của Châu Dị.

Không biết tại sao, lúc này chợt cảm thấy anh thật cô đơn, khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Khương Nghênh mím môi, đứng một lúc mới hỏi:

"Nhà chính có chuyện gì vậy?"

Điếu thuốc Châu Dị đang cắn trên môi rung lên, anh xoay người lại, chợt mỉm cười:

"Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Châu Dị nói xong, hai tay đút túi quần, nhìn Khương Nghênh nói:

"Em đến đây."

Khương Nghênh bước tới, Châu Dị vòng tay qua eo cô, đẩy cô đến bên cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, ngón tay thon dài chỉ vào khoảng không gian rộng mở ngoài cửa sổ:

"Em có thích hoa hồng không? Khi mùa xuân đến, anh sẽ trồng cho em một ít."

Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn Châu Dị:

"Bánh vẽ?"

Châu Dị cụp mắt nhìn Khương Nghênh, cười đểu giả rồi nói:

"Em nghĩ anh là Đại Lang à?"

Khương Nghênh lại nhớ đến câu chuyện đó, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mím môi cười:

"Anh là Nhị Lang."

Châu Dị ôm lấy Khương Nghênh từ phía sau, cười nói với chất giọng biếng nhác:

"Ừ, Nhị Lang vẫn rất đẹp trai."

Có lẽ là vì bầu không khí, Khương Nghênh vô thức dựa vào ngực Châu Dị.

Châu Dị cúi đầu nhìn những động tác nhỏ của Khương Nghênh, nụ cười càng sâu rồi hôn lên tai cô:

"Em đang nghĩ gì?"

Khương Nghênh thành thật nói:

"Tôi đang nghĩ không biết nhà chính xảy ra chuyện gì."

Châu Dị trầm giọng nói:

"Em thật sự muốn biết?"

Khương Nghênh: "Ừ."

Châu Dị cười nhỏ và nói:

"Sao em lại tò mò như vậy?"

Khương Nghênh không lên tiếng, nhưng thái độ lại rất rõ ràng.

Thấy Khương Nghênh thật sự muốn biết, Châu Dị cũng không giấu giếm, thấp giọng nói:

"Mấy ngày nay, Lục Mạn lợi dụng Châu Kỳ làm những chuyện không tiện phơi bày ra ánh sáng còn gì? Anh bảo Trần Triết thu thập bằng chứng."

Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn Châu Dị:

"Anh muốn trừng trị Châu Kỳ à?"

Châu Dị:

"Ừ, chướng mắt rồi, nhân cơ hội này để làm nhụt nhuệ khí của Lục Mạn."

Khương Nghênh trầm mặc một lát, sau đó nhếch môi nói:

"Tôi đi về với anh."

Châu Dị cười nói:

"Em lo cho anh?"

Khương Nghênh rút khỏi vòng tay Châu Dị, nhìn anh:

"Lục Mạn không dễ đối phó."

Hai người ăn sáng xong mới ra khỏi Thủy Thiên Hoa Phủ, trợ lý Trần đã đợi ở ngoài cửa.

Nhìn thấy Châu Dị và Khương Nghênh, trợ lý Trần chủ động đi xuống mở cửa.

Châu Dị liếc nhìn anh, đặt tay lên cửa xe đang mở:

"Cậu làm xong việc tôi nhờ chưa?"

Trợ lý Trần nhìn bàn tay đang lưng chừng giữa không khí, sau đó liếc nhìn Khương Nghênh đang cúi người ngồi vào trong xe, anh chợt hiểu ra, vội vàng trả lời:

"Xong rồi ạ."

Châu Dị "ừ", theo Khương Nghênh lên xe, nói với trợ lý Trần:

"Lên xe!"

Trần Triết: Tôi là một công cụ người.

Nửa giờ sau, xe tới nhà chính nhà họ Châu.

Khi Châu Dị và Khương Nghênh bước vào, ông cụ Châu đang ăn sáng với những người khác.

Nhìn thấy Châu Dị, ông cụ Châu chau mày, và chợt có dự cảm không tốt:

"Sáng nay không đi làm à?"

Châu Dị buông tay Khương Nghênh, đi đến nhà ăn, vào thẳng đến phía sau ông cụ Châu, đặt hờ một tay lên lưng ghế của ông, uể oải nói:

"Ông nội, ông ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta sẽ nói chuyện."

Châu Dị nói xong, nhìn về phía Châu Kỳ đang vùi đầu ăn cháo.

"Kỳ Kỳ, ăn nhiều một chút."

Châu Kỳ nghe vậy thì cảm thấy nghẹn, ngẩng đầu nhìn Châu Dị với ánh mắt cảnh giác.

Đôi môi Châu Dị nhoẻn nụ cười, vẻ mặt đầy vô hại:

"Bình thường anh hai có tốt với em không?"

Châu Kỳ chột dạ, sắc mặt hơi thay đổi:

"Tốt ạ."

Châu Dị cười nói:

"Tốt là được rồi, em ăn tiếp đi."

Vì sự xuất hiện của Châu Dị nên bữa sáng của mọi người trở nên vô vị.

Đặc biệt là Châu Kỳ, cô luôn cảm thấy thon thót, thầm đưa ánh mắt cầu cứu với Lục Mạn không biết bao lần.

Lục Mạn cắn răng không đáp, dùng bữa xong lại giúp người hầu dọn bàn như thường lệ.

Ăn cơm xong, ông cụ Châu đứng dậy chống nạng đi đến phòng khách, vừa đi vừa nói với Châu Dị với vẻ mặt bình tĩnh:

"Hôm nay cháu về là muốn làm gì?"

Châu Dị đi theo phía sau ông cụ Châu, cười nửa miệng và nói:

"Ông nội, cháu nhớ lần trước ông đã nói với cháu rồi, làm gì cũng không nên đuổi cùng giết tận."

Ông cụ Châu hừ khẽ:

"Chẳng mấy khi, giờ cháu có thể nghe lọt lỗ tai lời ông nói rồi nhỉ?"

Ông cụ Châu nói xong bước tới ghế sô pha ngồi xuống.

Châu Dị ngồi xuống bên cạnh ông cụ, đưa tay với lấy bộ ấm trà giúp ông cụ pha trà.

Ông cụ Châu rất hài lòng với sự thể hiện của Châu Dị, vẻ mặt dần dần dịu lại:

"Chúng ta đều là người một nhà, bất kể lúc nào, mấy đứa đều là chỗ dựa của nhau."

Châu Dị nhếch đôi môi mỏng, hai tay đưa chén trà đã pha cho ông cụ:

"E là chỗ dựa mà ông để lại cho cháu hơi bị thông gió."

Ông cụ Châu nhìn chén trà trong tay Châu Dị nhưng không vội nhận.

Châu Dị mỉm cười, đặt trà xuống, dựa vào ghế sofa, lạnh lùng nói:

"Trần Triết, mang đồ tới đây."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 181: Nửa chính nửa tà



Con người Châu Dị vừa chính vừa tà.

Mới phút trước còn nói chuyện cốt nhục tình thân với ông cụ Châu, ngay giây sau thì đã lộ vẻ mặt nham hiểm.

Ông cụ nghe vậy liền siết chặt hai tay đang chống nạng, vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Đồ gì?"

Châu Dị cười khinh thường, lạnh lùng nói:

"Cái đồ tốt mà người một nhà sẽ không đuổi cùng giết tận."

Châu Dị nói xong, trợ lý Trần be túi hồ sơ bước đến.

Dưới sự quan sát của cụ Châu, trợ lý Trần mở túi hồ sơ, lấy ra từng thứ bên trong rồi lên bàn trà.

Bên trong cặp không có nhiều đồ nhưng mọi thứ đều có thể khiến ông cụ Châu mất mặt.

Ông cụ Châu nhìn chằm chằm vào những thứ đặt trên bàn trà, sắc mặt trắng xanh:

"Những thứ này từ đâu đến?"

Châu Dị giơ tay vén cổ áo sơ mi, quai hàm bạnh ra với vẻ cương nghị rồi nói:

"Ông hỏi cái nào? Là ảnh Châu Kỳ tiếp xúc với Quan Luy hay là đoạn ghi âm cuộc gọi của Châu Diên với Tôn Chấn? Hay là... bút tích Châu Kỳ chuyển khoản cho Quan Luy và tình nhân của Tôn Chấn?"

Châu Dị nói xong, nghiêng người về phía trước, thô bạo lật qua lật lại những món đồ trên bàn, nói đùa:

"Hình như cháu đã bỏ sót vài thứ."

Ông cụ Châu nhìn bộ dạng phóng túng của Châu Dị, sắc mặt càng ngày càng tối lại:

"Châu Dị!"

Châu Dị khóe môi hơi nhếch lên, trông khá bạc tình, quay đầu lại nhìn ông cụ Châu:

"Ông nội, mọi thứ ở đây đều là đẩy cháu vào chỗ chết, chỗ dựa mà ông nói với cháu ấy, hình như có chút không đáng tin cậy."

Ông cụ Châu tức giận nhìn những món đồ trên bàn trà, lồng ngực phập phồng.

Một lúc lâu sau, ông mới nghiêm mặt hét lên:

"Đưa Châu Diên và Châu Kỳ đến đây!"

Ông Châu vừa dứt lời thì trong bếp vang lên tiếng rầm, tựa như đồ sứ rơi xuống sàn.

Ngay sau đó là giọng nói lo lắng của người giúp việc:

"Phu nhân, bà không sao chứ?"

Lục Mạn hạ giọng mắng:

"Im đi, tôi không sao."

Bầu không khí yên tĩnh vừa phải, trong mắt Châu Dị hiện lên một tia mỉa mai, anh lại dựa lưng vào ghế sofa.

Một lát sau, Châu Diên cùng Châu Kỳ bị Lý Thuận Đức đưa từ tầng hai xuống.

Hai người đứng trước bàn trà chào "Ông nội", ông cụ Châu kìm nén cơn tức giận nói:

"Hai đứa bây giải thích cho ông về những thứ trên bàn đi."

Ông cụ Châu nói xong, sắc mặt Châu Kỳ tái nhợt.

Châu Diên bình tĩnh hơn cô rất nhiều, quai hàm nghiến chặt, hai chân quỳ thẳng:

"Ông nội, là lỗi của cháu."

Ông cụ Châu tức giận nói: "Nói."

Vẻ mặt Châu Diên không thay đổi:

"Trong khoảng thời gian qua, cháu và Dị cùng cạnh tranh một dự án, do hai lần trước cháu đều thất bại trước Dị, nên Kỳ Kỳ không yên tâm, nên lén cháu..."

Châu Diên ngập ngừng nói, tựa hồ là đang thừa nhận sai lầm của mình, nhưng thực chất lại là đổ lỗi cho Châu Kỳ.

Châu Kỳ run rẩy đứng bên cạnh Châu Diên, chắc chắn cô đã được Lục Mạn dặn trước từ trước, không dám phản bác một lời.

Ông cụ Châu hít một hơi thật sâu:

"Ý mày là Kỳ Kỳ đã lén làm tất cả những chuyện này?"

Châu Diên: "Dạ."

Ông cụ Châu: "Vậy đoạn ghi âm này là như thế nào?"

Vẻ mặt Châu Diên hơi thay đổi, buộc mình cố nói dối cho qua:

"Ông nội, Kỳ Kỳ là em gái ruột của cháu, mặc dù nó đã làm sai, nhưng với tư cách là anh trai, cháu nhất định phải giúp nó giải quyết hậu quả."

Châu Diên đang nói dối, mọi người có mặt đều hiểu rõ điều đó.

Ông cụ Châu nhìn chằm chằm Châu Diên một lúc, ước chừng nửa phút sau, mới đứng dậy đi tới bên cạnh anh ta, giơ tay tát mạnh vào mặt Châu Diên:

"Đồ khốn nạn!"

Châu Diên nghiến răng nghiến lợi không nói gì, nhưng Châu Kỳ ở bên cạnh lại sợ đến mức phát ra tiếng thét.

Sau khi ông cụ Châu đánh Châu Diên xong, ông chống nạng nhìn Châu Kỳ đang hoảng sợ:

"Mày làm những việc này, mày có thấy có lỗi với anh hai mày không?"

Châu Kỳ quỳ sụp xuống:

"Ông ơi, cháu biết mình sai rồi, cháu không bao giờ dám tái phạm nữa, cháu cũng không nghĩ nhiều như vậy, cháu chỉ thấy thương anh trai mình, cháu lo lắng nếu lần này anh ấy lại thua thì cổ đông công ty sẽ xem thường anh ấy."

Châu Kỳ vừa nói vừa khóc như mưa.

Ông cụ Châu cúi đầu nhìn hai người đang quỳ trước mặt mình, sau đó quay đầu nhìn Châu Dị:

"Dị, cháu muốn làm thế nào?"

Châu Dị ý tứ cười nói: "Cháu nghe ông."

Ông cụ Châu nói: "Bàn tay thì năm ngón. Ông sẽ khôg quyết định chuyện hôm nay."

Châu Dị mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, sải bước đến trước mặt Châu Ngạn và Châu Kỳ, cười lạnh lùng và nói:

"Mẹ lớn đã có tuổi rồi, nếu phạt cả hai thì cháu lo mẹ sẽ không chịu đựng nổi, nên chọn một người để phạt thôi."

Ông cụ Châu nghe vậy thì vẻ mặt dịu lại:

"Phạt thế nào?"

Châu Dị khẽ nhướng mày:

"Đều là người một nhà, nếu hình phạt quá nặng mà đồn ra ngoài, người ta sẽ cười nhạo. Thế này đi, người bị trừng phạt sẽ về quê canh giữ mộ bà nội ba năm, xem như là tận hiếu."

Sự trừng phạt của Châu Dị nghe như đùa giỡn.

Bà cụ Châu đã mất hơn mười năm, bây giờ lại trở về canh mộ, nói thẳng ra chỉ là hình thức.

Ông cụ Châu cho rằng Châu Dị đang giơ cao đánh khẽ, vốn chỉ muốn lập uy trong nhà họ Châu, bèn thuận thế tiếp lời:

"Vậy thì cho Kỳ Kỳ đi đi, chuyện này suy cho cùng thì cũng là lỗi của nó."

Châu Dị thờ ơ nói:

"Cháu đồng ý."

Thấy Châu Dị hành xử có lý, ông cụ Châu vừa đánh vừa xoa, đưa tay vỗ vào vai Châu Dị:

"Dự án mà cháu đang cạnh tranh với anh trai đó ấy, giờ ông quyết định, bảo anh cháu rút lui."

Châu Dị cười cười: "Cảm ơn ông nội."

Ông cụ Châu nói: "Đều là người một nhà, vẫn nên chung sống hòa thuận."

Giọng Châu Dị đều đặn: "Ông nói đúng lắm ạ."

Châu Dị nói xong bèn bước đến trước mặt Châu Diên, đưa tay về phía anh ta:

"Anh."

Châu Diên ngẩng đầu nhìn Châu Dị, đưa tay:

"Cảm ơn chú."

Châu Dị cười thầm, ôm lấy Châu Diên, nói với giọng chỉ có hai người nghe được:

"Đoạn ghi âm đó là giả. Tôn Chấn không phản bội anh."

Châu Diên nghe vậy thì giật mình.

Châu Dị tiếp tục nói:

"Anh hãy đi các nước cờ tiếp theo thật kỹ, Châu Kỳ đi rồi, nếu lại thua, thì anh phải trả giá đó."

Châu Dị nói xong rồi đứng thẳng lên, môi mỏng mỉm cười.

Hai người nhìn nhau ngầm đánh giá nhau.

Ông cụ Châu nhìn thấy cả nhưng giả vờ như không nhìn thấy, quay người đi về phía ghế sô pha.

Châu Dị cười lạnh lùng nhìn Châu Diên, nghiêng đầu nhìn ông cụ Châu:

"Ông nội, đường về quê khá xa, sao không cho Kỳ Kỳ đi ngay bây giờ? Về muộn quá không an toàn đâu."

Ông cụ Châu mặt trắng xanh:

"Lý Thuận Đức, đưa tiểu thư về quê đi."

Lý Thuận Đức: "Vâng, thưa lão gia."

Châu Kỳ thấy ông cụ Châu đã sắp xếp, vội vàng đứng dậy, lau nước mắt, nói mấy câu lấy lòng ông rồi lên lầu thu dọn hành lý.

Sau khi thu dọn hành lý, Châu Kỳ xuống tầng dưới và nhìn Lục Mạn khi đi ngang qua nhà bếp.

Lục Mạn nhìn cô với ánh mắt trấn an.

Châu Kỳ nhếch môi, xách vali đi ra ngoài.

Sau khi đi ra khỏi nhà chính của Châu gia, Châu Kỳ đứng ở cửa nhìn xung quanh:

"Lý Thuận Đức, xe đâu?"

Lý Thuận Đức bước tới cầm vali của Châu Kỳ đi đến một chiếc xe bánh mì đậu gần đó.

Châu Kỳ cau mày nói:

"Đưa tôi đi với chiếc xe nát này à?"

Lý Thuận Đức không trả lời, đặt vali lên thùng xe, rồi ngồi vào ghế lái.

Lý Thuận Đức rất ít nói chuyện ở nhà họ Châu, nên Châu Kỳ không hề nghi ngờ sự có mặt của ông ta, cô liếc nhìn ông ta, đi tới phía sau xe, mở cửa bước vào.

Chiếc xe này đã được độ lại, hàng ghế sau rất rộng, ngoài ghế ngồi còn có một tấm chiếu trúc được cuộn lại.

Châu Kỳ đá vào tấm thảm, giễu cợt:

"Lý Thuận Đức, trời lạnh như vậy, sao ông lại để một cuốn chiếu trúc trong xe?"

Lý Thuận Đức khóa cửa xe, chậm rãi lái xe, sau khi xe chạy được một đoạn mới trả lời:

"Tấm chiếu đó được dùng để bọc Dương Chí Minh, cậu hai nói cô thích nhìn những thi thể không còn toàn thây, nên cố ý mang theo để cho cô giải sầu, mỗi tiếng thì xem hai mươi phút."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 182: Hãy để cô ấy cảm kích



Lý Thuận Đức nói xong, bầu không khí trong xe yên tĩnh trong chốc lát, Châu Kỳ sợ hãi liếc nhìn chiếc chiếu, loạng choạng đứng dậy, có ý muốn nhào ra khỏi cửa.

Lý Thuận Đức lãnh đạm ngước mắt nhìn Châu Kỳ qua kính chiếu hậu.

Nhìn thấy cô ta đặt tay lên cửa xe, kéo mấy cái cũng không mở ra, ông ta bèn quay mặt đi, nở nụ cười mỉa mai.

Vài phút sau, Châu Kỳ sắc mặt tái nhợt ngồi xuống ghế, run rẩy nói:

"Lý... Lý Thuận Đức, dừng xe! Dừng xe cho tôi!"

Lý Thuận Đức vẫn bình tĩnh nói:

"Thưa cô, ông cụ bảo tôi chở cô về quê, tôi không dám chậm trễ được đâu ạ."

Châu Kỳ cuộn tròn trên ghế, không dám nhìn chiếc chiếu, cô càng cố bảo mình phải bình tĩnh thì càng không thể nào kiểm soát được nỗi sợ hãi trong lòng.

Bảy tám phút sau, Châu Kỳ nuốt khan, run rẩy nói:

"Lý Thuận Đức, ông là người Châu Dị."

Lý Thuận Đức vẻ mặt không thay đổi đáp lại:

"Thưa cô, có thể ăn bừa bãi, nhưng không thể nói bừa được đâu ạ."

Thấy Lý Thuận Đức bình tĩnh như vậy, Châu Kỳ tức giận, khom người đặt tay lên lưng ghế lái của Lý Thuận Đức, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Lý Thuận Đức, ông che giấu kỹ thật đấy. Ở nhà họ Châu, trông ông chẳng có giao tiếp gì với Châu Dị, nhưng lại ngấm ngầm thành con chó của anh ta."

Lý Thuận Đức bình tĩnh lái xe:

"Thưa cô, tôi vừa mới xem thi thể của Dương Chí Minh, có lẽ là cô sẽ thích đó."

Châu Kỳ siết chặt bàn tay đang buông xuống sau ghế, và nói:

"Tôi sẽ nói với mẹ tôi."

Lý Thuận Đức bấm vào một thiết bị ở ch* k*n khó thấy trong xe:

"Chỉ e là cô gọi điện thoại không được, cậu hai đã lắp đặt thiết bị gây nhiễu trong xe, đợi đến nơi rồi, cô xem thử chuyện viết thư xem sao."

Châu Kỳ: "..."

Tại nhà chính của gia đình họ Châu.

Sau khi Châu Kỳ bị đưa đi, Lục Mạn bước ra khỏi bếp với đôi mắt đỏ hoe.

Không đợi ông cụ Châu lên tiếng, bà ta đã kéo Châu Diên đến trước mặt Châu Dị, rưng rưng nước mắt xin lỗi.

Xét về kỹ năng diễn xuất, những tài năng trẻ của Châu Thị Media kém xa Lục Mạn.

Chỉ thấy Lục Mạn bật khóc, khóc đến đau lòng:

"Dị, chuyện như vậy là anh trai con và Kỳ Kỳ có lỗi với con. Những năm qua, mẹ luôn lo lắng nên chẳng dám đối xử khắc nghiệt với con, nào ngờ đâu cuối cùng vẫn khiến con phải chịu tủi thân thế này."

Lục Mạn có kỹ năng diễn xuất tốt và phát huy rất chắc tay.

Đáng tiếc Châu Dị không phải là người thích xem kịch, cũng không có hứng thú với cảnh đạo đức giả mà bà đang diễn.

Lục Mạn nói xong còn cho rằng với tính tình của Châu Dị, anh chắc chắn sẽ khiến bà khó xử, xấu hổ. Không ngờ Châu Dị lại nở nụ cười như gió xuân:

"Mẹ cả, mẹ cả nghĩ rồi. Bọn con cháu chúng con cãi cọ đôi chút thôi, dù cho con có không hiểu chuyện đi nữa thì cũng không đến mức đổ vào đầu người lớn."

Châu Dị nói xong, Lục Mạn sửng sốt, sau đó gượng cười nói:

"Nếu thấy tủi thân uất ức thì con cứ nói với ta."

Châu Dị:

"Con không tủi thân uất ức."

Lục Mạn: "..."

Gần trưa, Châu Dị đưa Khương Nghênh rời khỏi nhà chính của Châu Gia.

Sau khi lên xe, sự tức giận vẫn còn tràn đầy trong đấy mắt, Châu Dị lười biếng tựa lưng vào ghế, đưa tay kéo lỏng cà vạt.

Khương Nghênh nhìn hành động của Châu Dị, trầm tư một lúc rồi nói:

"Sau chuyện hôm nay, có lẽ những ngày sau này của anh chẳng còn bình yên nữa."

Châu Dị nghe thấy cô nói vậy, quay đầu lại, khóe môi nhếch lên:

"Em sợ à? Em sợ phải chịu khổ cùng anh sao?"

Khương Nghênh nói:

"Tôi không sợ."

Châu Dị nắm lấy tay Khương Nghênh, siết chặt, rồi đưa lên môi hôn rất tự nhiên:

"Chỉ cần Lục Mạn dành hết tâm tư cho anh thì bà ta sẽ không làm phiền em."

Khương Nghênh hơi co ngón tay đang được Châu Dị hôn, cô ngước mắt nhìn anh:

"Anh làm vậy là để bảo vệ tôi à?"

Châu Dị hơi nhướng mày, cười tinh nghịch:

"Thông minh như em thì anh đã thể hiện rõ ràng như vậy, mà em không nhận ra sao?"

Khương Nghênh mím môi, dừng lại vài giây, buộc mình không để ý đến cảm giác kỳ lạ trong lòng:

"Cảm ơn anh."

Châu Dị cười nhẹ rồi nói:

"Lần này Châu Diên gặp phải thất bại lớn như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Khoảng thời gian tiếp theo có lẽ anh sẽ rất bận rộn."

Khương Nghênh nói: "Ừ."

Nhận ra câu trả lời không mấy hứng thú của Khương Nghênh, Châu Dị quay đầu cười nhìn cô:

"Sao vậy?"

Khương Nghênh nhìn Châu Dị, nghiêm túc nói:

"Nếu cần tôi giúp đỡ, anh cứ nói."

Châu Dị trêu chọc:

"Em nóng lòng báo đáp ân tình của anh à?"

Khương Nghênh trả lời:

"Không phải tôi nóng lòng báo đáp."

Châu Dị nghịch ngợm nhìn Khương Nghênh:

"Vậy thì là gì?"

Thực ra Khương Nghênh muốn nói "dù sao chúng ta cũng là bạn bè", nhưng lời còn chưa kịp thốt nên lời, không biết tại sao, cô không thể nói ra từ "bạn".

Châu Dị nói rằng anh thích cô.

Là thích.

Đó là tình cảm mà có lẽ cả đời cô sẽ không thể đáp lại được.

Thấy Khương Nghênh im lặng, Châu Dị dừng lại, mỉm cười chuyển chủ đề:

"Có thể trong thời gian này Châu Diên sẽ liên lạc với em."

Khương Nghênh bình tĩnh trả lời:

"Yên tâm, tôi sẽ không giúp anh ta."

Nụ cười của Châu Dị càng sâu hơn:

"Ừ, anh tin."

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì xe đã đến công ty.

Khương Nghênh xuống xe trước, Châu Dị ngồi trong xe nhìn cô rời đi.

Sau khi tiễn Khương Nghênh vào thang máy, trợ lý Trần ho khan vài tiếng rồi nói:

"Sếp Châu, có chuyện này tôi không biết có nên nói hay không."

Châu Dị: "Vậy thì cậu đừng nói."

Trợ lý Trần: "..."

Bầu không khí trong xe chợt ngưng đọng trong chốc lát, trợ lý Trần vẫn không cam tâm, xoay đầu nhìn Châu Dị rồi nói:

"Sếp Châu, tôi nghĩ lúc nãy anh không nên nói thẳng với mợ là anh làm vậy để bảo vệ mợ."

Châu Dị nhướng mày: "?"

Trợ lý Trần:

"Trong phim thần tượng đều diễn vậy mà? Nếu như anh mượn lời của người thứ ba để bày tỏ chuyện này với mợ, như vậy mợ sẽ cảm thấy cảm động hơn."

Trợ lý Trần nói xong, Châu Dị khẽ hừ.

Trợ lý Trần: Không lẽ tôi nói sai?

Châu Dị nhìn xuống châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, ngả người ra sau, hạ giọng nói nhỏ:

"Trần Triết, có tình yêu trong những năm đầu ở những nơi không thể nhìn thấy ánh sáng quá lâu, mãi mới nhìn thấy chút hi vọng, làm gì còn dám giấu hoặc là đưa đẩy, chỉ mong có thể được thẳng thắn hơn, nồng nhiệt hơn..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 183: Mọi người đều là người bình thường



Châu Dị miêu tả tình yêu quá cao thâm khó đoán.

Nên đối với trợ lý Trần, một người độc thân từ bụng mẹ 27 năm thì đó là một kiểu thử thách.

Châu Dị nói xong, trợ lý Trần ngơ ngác nhìn anh, vẻ mặt bối rối.

Trợ lý Trần cảm thấy mình hiểu, mà như lại không hiểu.

Ngoài ra, sau khi Khương Nghênh trở lại văn phòng, cô lập tức gọi điện cho Đạo diễn Lưu để trao đổi về chuyện của Thiệu Hạ.

Đạo diễn Lưu nghe Khương Nghênh đề nghị Thiệu Hạ đóng phim mới của mình, anh sửng sốt mấy giây, sau đó lễ phép nói:

"Trưởng phòng Khương và Thiệu Hạ khá thân ngoài công việc ư?"

Khương Nghênh thẳng thắn trả lời:

"Chỉ đơn giản là tôi đánh giá cao cá nhân cô ấy."

Đạo diễn Lưu do dự một lúc rồi trả lời:

"Trưởng phòng Khương, không giấu gì cô, tuy bộ phim này của tôi vẫn chưa xác định nữ chính, nhưng tôi không định dùng người mới."

Khương Nghênh: "Tôi có thể hiểu."

Đạo diễn Lưu nghe giọng điệu của Khương Nghênh không có gì là bất mãn, anh ta thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói:

"Thực sự thì Thiệu Hạ rất tốt, chăm chỉ, có chí tiến thủ, nhưng cô ấy có một khuyết điểm chết người đó là không có điểm đặc biệt."

Một nghệ sĩ muốn nổi bật trong làng giải trí này thì phải có tố chất riêng.

Khán giả sẽ không thể nào nhớ đến nghệ sĩ không có tố chất riêng.

Cho dù họ có thể hiện xuất sắc trong phim thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng chỉ là một diễn viên lưng chừng, nổi không nổi, chìm không chìm.

Ví dụ như Thiệu Hạ, trước đây cô ấy từng đóng vài bộ phim, cũng đóng vài cảnh khá tốt, được công nhận là có tiềm năng, nhưng cuối cùng vẫn không nổi lên được.

Thường thì khi phim đang được phát sóng, cô vẫn có độ hot nhất định, nhưng chỉ cần phim kết thúc thì cô ấy mất tăm mất dạng.

Khương Nghênh đã đoán trước kết quả rồi mới gọi điện cho đạo diễn Lưu, nên cô cũng chẳng có gì thất vọng, chỉ cười hiền từ:

"Chiều nay đạo diễn Lưu có thời gian không?"

Đạo diễn Lưu mỉm cười nói:

"Cô có chuyện gì không?"

Khương Nghênh mỉm cười nói:

"Tôi muốn mời đạo diễn Lưu uống trà chiều."

Khương Nghênh không hứng thú với việc uống rượu, đạo diễn Lưu đương nhiên cũng biết điều đó.

Nhưng thân phận Khương Nghênh rõ ràng như vậy, đạo diễn Lưu cũng từ chối rồi, lúc này không tiện từ chối nữa:

"Vậy chúng ta hẹn lúc ba giờ?"

Khương Nghênh nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, trả lời:

"Được."

Ba giờ chiều, Khương Nghênh lái xe đến phim trường của đạo diễn Lưu.

Khi Khương Nghênh đến, đạo diễn Lưu đang thử vai.

Khương Nghênh đẩy cửa bước xuống xe, khẽ gật đầu với đạo diễn Lưu rồi đứng sang một bên chờ đợi.

Sau khi kết thúc buổi thử vai, cô bước đến chào anh ta.

Đạo diễn Lưu cười đáp lại, lấy điện thoại xem giờ, rồi vội vàng xin lỗi:

"Gần bốn giờ rồi, tôi thực sự xin lỗi cô Khương."

Khương Nghênh nói:

"Đạo diễn Lưu bận rộn như vậy mà còn dành thời gian cho tôi, cũng đã tình cảm lắm rồi, tôi không thể tham lam được."

Đạo diễn Lưu mỉm cười:

"Trò chuyện với người như cô Khương khiến tôi cảm thấy rất thoải mái."

Sau vài câu hàn huyên, đạo diễn Lưu lên xe của Khương Nghênh.

Khương Nghênh không nói những câu sáo rỗng, mà lịch sự hỏi thăm chuyện liên quan tới bộ phim mới.

Đạo diễn Lưu một mặt ngưỡng mộ tính cách và năng lực của Khương Nghênh, nhưng mặt khác, anh cũng cố kỵ về mối quan hệ của cô và Châu Dị, khi đối mặt với những câu hỏi của Khương Nghênh, thì nói tất cả những điều mà ông biết.

Khương Nghênh mắc chứng lo âu xã hội ở mức độ nhẹ nên cô khá giỏi trong việc lắng nghe.

Ban đầu, Đạo diễn Lưu chỉ trò chuyện vu vơ với Khương Nghênh, nhưng đến càng về sau, anh lại cảm thấy nói chuyện rất hợp.

Hai người trò chuyện trong xe hơn một giờ, lúc đạo diễn Lưu chợt nhận ra thì Khương Nghênh đã đưa anh đến một đoàn làm phim khác.

Sau khi Khương Nghênh chào nhân viên bảo vệ, cô lái xe vào trường quay.

Đạo diễn Lưu xoay đầu lại thì thấy Khương Nghênh cười, nhưng anh không hề khó chịu:

"Trưởng phòng Khương mưu mô thật, che mắt tôi cả quãng đường dài như vậy!"

Khương Nghênh khẽ cười, dịu dàng nói:

"Cũng nhờ anh giữ thể diện cho tôi đó chứ!"

Khương Nghênh đậu xe ở một vị trí kín đáo, không xa nơi các diễn viên đang quay phim.

Đầu tiên là cảnh tay đôi giữa nam và nữ chính, sau đó là cảnh giữa nữ diễn viên phụ và Thiệu Hạ.

Thiệu Hạ đóng vai hầu gái của nữ chính trong bộ phim này, cô lớn lên cùng nữ chính, tình cảm như chị em gái.

Khi nữ phụ hãm hại nữ chính không được thì đã trút giận lên người của nha hoàn là Thiệu Hạ.

Cô nha hoàn do Thiệu Hạ thủ vai quỳ trên mặt đất, bị nữ phụ liên tiếp tát vào mặt, tất cả đều là đánh thật.

Không chỉ vậy, hiện giờ đang là mùa đông, mà cốt truyện lại là mùa hè, Thiệu Hạ mặc chiếc váy khá mỏng, bị hất nước trà khá nhiều lần.

Trà đã nguội, sau bảy tám lần NG, phần lớn quần áo của Thiệu Hạ đã ướt đẫm.

Trong lúc này, đạo diễn hỏi Thiệu Hạ có muốn nghỉ ngơi không, Thiệu Hạ lễ phép cười bảo là không cần.

"Nữ phụ này mang vốn vào đoàn à?"

Cuối cùng, đạo diễn Lưu ngồi ở ghế phụ không nhịn được lên tiếng.

Khương Nghênh Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, nói nhỏ:

"Đạo diễn Lưu, ông cảm thấy thế nào về kỹ năng diễn xuất của Thiệu Hạ?"

Đạo diễn Lưu nói thật:

"Rất có tiềm lực."

Khương Nghênh lại nói:

"Đạo diễn Lưu, anh có bao giờ nghĩ rằng sự bình thường của một người cũng có thể là đặc điểm lớn nhất của cô ấy? Dù sao trên thế giới này thì người bình thường vẫn chiếm số đông."

Đạo diễn Lưu trầm ngâm khi nghe những lời đó.

Khương Nghênh nhìn vào Thiệu Hạ đang co ro run rẩy, mỉm cười nói:

"Tôi nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của hầu hết những người bình thường ở Thiệu Hạ, họ nỗ lực sống sót, tiến bộ, muốn tiến về phía trước, nhưng cuối cùng họ chỉ được ăn một ngày ba bữa."

Khương Nghênh nói với giọng bình thản.

Không vội vàng, không chậm chạp, cũng không cố ý ép buộc đạo diễn Lưu chấp nhận Thiệu Hạ.

Đạo diễn Lưu im lặng lắng nghe, một lúc sau mới nói:

"Ngày mai bảo cô ấy đến thử xem!"

Khương Nghênh mỉm cười:

"Tôi thay mặt Thiệu Hạ cảm ơn anh."

Đạo diễn Lưu cười lắc đầu:

"Chúng ta phải nói trước nhé, cô phải giúp cô ấy xây dựng hình tượng, không có gì nổi bật không làm cho khán giả nhớ đến thì tôi có cho cô ấy cơ hội này cũng vô dụng thôi."

Khương Nghênh:

"Cảm ơn đạo diễn Lưu gợi ý."

Sau khi đưa đạo diễn Lưu trở lại đoàn làm phim, Khương Nghênh hẹn gặp Thiệu Hạ vào buổi tối.

Thiệu Hạ ở trong một khách sạn do đoàn làm phim sắp xếp, cô đang ăn những món được đặt mang về.

Khương Nghênh kể đại khái cho cô nghe chuyện buổi chiều hôm nay, Thích Hạo ngồi bên cạnh trợn tròn mắt:

"Trưởng phòng Khương, sao cô không báo trước, nhỡ Thiệu Hạ thể hiện không tốt, thì cơ hội này chẳng còn sao?"

Khương Nghênh nhìn Thích Hạo:

"Nếu cô ấy không nắm bắt được cơ hội, chỉ có thể nói là cô ấy cố gắng chưa đủ."

Thích Hạo nghẹn lời.

Thiệu Hạ nghe vậy, gương mặt ửng hồng:

"Trưởng phòng Khương."

Nhìn thấy Thiệu Hạ đang xấu hổ, Khương Nghênh nói với giọng lạnh lùng:

"Thiệu Hạ, tôi chỉ có trách nhiệm giới thiệu cô. Còn về thành công hay thất bại thì phải dựa vào cô. Nếu cô muốn đi xa trong cái ngành này, đi cho tốt thì cô phải bước từng bước vững vàng. Cũng giống như hôm nay vậy, cô luôn phải ở trạng thái tốt nhất, đầu tiên là cô phải là Thiên Lý Mã thì Bá Nhạc mới phát hiện ra cô."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 184: Dù sao cũng khác



Khương Nghênh nói chậm rãi từng từ một, Thiệu Hạ mím môi gật đầu.

Ngoại trừ thích Thiệu Hạ nỗ lực tiến bộ, Khương Nghênh còn thích cô ở chỗ biết đúng sai, tốt xấu.

Cô sẽ lắng nghe những điều tốt đẹp người khác dành cho mình và tận tâm làm theo.

Nói xong chuyện công việc, Khương Nghênh dịu giọng hỏi:

"Hiện tại giữa cô và Chúc Kha thế nào rồi?"

Nhắc đến Chúc Kha, hai má Thiệu Hạ đỏ bừng:

"Chúng tôi vẫn đang yêu nhau."

Khương Nghênh im lặng một lúc, sau đó nhếch môi nói:

"Gần đây tôi cũng đã tìm hiểu sơ về hoàn cảnh gia đình của cô. Khi cô ba tuổi, bố mẹ ly hôn và lập gia đình riêng. Cô lớn lên cùng với bà ngoại."

Thiệu Hạ: "Dạ."

Khương Nghênh: "Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, nhưng cuộc hôn nhân của bố mẹ cô không tác động đến quan điểm về tình yêu của cô. Điều này rất tốt và hiếm có."

Thiệu Hạ nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn Khương Nghênh:

"Trưởng phòng Khương, chị không phản đối việc tôi yêu Chúc Kha sao?"

Khương Nghênh cười nói:

"Tôi không phản đối, cho dù cô và Chúc Khai công khai quan hệ cũng được."

Thiệu Hạ vui mừng khôn xiết.

Khương Nghênh nhìn nụ cười trên mặt cô, tiếp tục nói:

"Tôi đồng ý để cô công khai tình cảm của mình, nhưng Chúc Kha thì sao? Cậu ấy có đồng ý không?"

Nụ cười trên mặt Thiệu Hạ chợt tắt.

Khương Nghênh không muốn dội gáo nước lạnh vào mối quan hệ của Thiệu Hạ, cô không hiểu Chúc Kha, và cô cũng không muốn suy đoán tính cách của đối phương.

Nhưng nếu cần phải nói ra quan điểm và cho lời khuyên, cô vẫn phải nói.

Xem như là dự phòng cho Thiệu Hạ, đề phòng ngày nào đó có chuyện xảy ra, khi sự nghiệp cô đang lên mà vì chuyện tình cảm rồi tuyệt vọng.

Khương Nghênh nói xong, thấy Thiệu Hạ im lặng, cũng không tiếp tục chủ đề, chỉ nói với Thiệu Hạ vài điều về buổi thử vai ngày mai rồi đi.

Khi Khương Nghênh ra khỏi phòng Thiệu Hạ, Thích Hạo theo sát cô và mỉm cười tiễn cô.

Trong lúc chờ thang máy, Thích Hạo hạ giọng nói:

"Trưởng phòng Khương, thật ra tôi không đồng tình với việc Thiệu Hạ và Chúc Kha yêu nhau."

Khương Nghênh vẻ mặt thờ ơ:

"Vậy anh có thể ngăn lại được không?"

Thích Hạo nhếch môi nói:

"Không được."

Khương Nghênh nói:

"Nếu chúng ta không thể ngăn chặn, thì dù có nói thế nào cũng sẽ vô ích."

Thích Hạo:

"Nhưng cái cô Thiệu Hạ này, bình thường rất ngoan ngoãn, nhưng không biết tại sao lần này cô ấy lại bướng bỉnh như vậy."

Khương Nghênh bình tĩnh nhìn cửa thang máy đã đóng kín:

"Đừng có quản những chuyện không thể nào can thiệp được, hãy làm những chuyện anh có thể làm."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Thích Hạo khựng lại, cười rồi nói:

"Trưởng phòng Khương, tôi thấy cô thích hợp làm quản lý hơn tôi đấy."

Khương Nghênh tiếp lời:

"Tôi không có hứng thú với nghề quản lý."

Khương Nghênh nói xong, Thích Hạo đang không biết trả lời thế nào, cửa thang máy vang lên một tiếng bíp rồi mở ra, Khương Nghênh cất bước vào thang máy.

Thích Hạo đứng ở cửa thang máy sửng sốt vài giây, nhìn thấy cửa thang máy sắp đóng lại, trên mặt lộ ra một nụ cười gượng gạo.

Khương Nghênh nhìn Thích Hạo từ qua thang máy và khẽ gật đầu, vẻ mặt không có gì khác biệt.

Khi cửa thang máy đóng lại, Khương Nghênh nhớ lại những lời Thích Hạo đã nói: Nhưng cái cô Thiệu Hạ này, bình thường rất ngoan ngoãn, nhưng không biết tại sao lần này cô ấy lại bướng bỉnh như vậy.

Có lẽ Khương Nghênh đã biết tại sao Thiệu Hạ lại bướng bỉnh như vậy.

Từ khi còn bé, Thiệu Hạ đã thiếu tình cảm ấm áp và Chúc Kha đã gây ấn tượng với cô bằng những điều nhỏ nhặt.

Trong mắt cô, Chúc Kha không chỉ là bạn trai mà còn là sợi rơm cứu mạng.

Một sợi rơm cứu mạng giúp cô từ biệt cái thiếu thốn tình cảm của quá khứ.

Khương Nghênh luôn cho rằng Thiệu Hạ rất giống cô, nhưng những ngày gần đây cô phát hiện ra rằng hai người thực sự rất khác nhau.

Không chỉ quan niệm về tình yêu rất khác nhau mà cả thái độ đối với cuộc sống cũng khác nhau.

Thiệu Hạ đặt hy vọng vào người khác nhưng cô chỉ tin vào chính mình.

Khi thang máy đến nơi và mở ra, Khương Nghênh sải bước đi đến bãi đậu xe.

Đang lái xe về nhà, Khương Nghênh chợt nhớ ra điều gì đó bèn nhắn tin thoại cho Thích Hạo:

"Bắt đầu từ ngày mai, lúc Thiệu Hạ quay phim, anh phải chụp nhiều ảnh hoặc quay video những cảnh của cô ấy. Đừng cố ý quá, tốt nhất là nên chụp hoặc quay khi cô ấy không chú ý."

Sau khi gửi tin nhắn thoại, Khương Nghênh ném điện thoại di động lên kệ bảng điều khiển trung tâm và tập trung lái xe.

Xe về đến Thủy Thiên Hoa Phủ, Khương Nghênh đậu xe rồi vào nhà. Vừa vào nhà thì nhìn thấy Tô Dĩnh đang bận rộn ở trong bếp.

Khương Nghênh sửng sốt một lát, sau đó chào: "Dì."

Nghe thấy tiếng động, Tô Dĩnh thò đầu ra khỏi bếp, vẻ mặt hơi ngượng ngùng:

"Nghênh Nghênh về rồi à! Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm."

Tô Dĩnh nói xong, mỉm cười với Khương Nghênh.

Khương Nghênh nói 'ừm' đồng ý và bước vào phòng tắm.

Hôm nay Tô Dĩnh nấu những món đều là món Khương Nghênh yêu thích.

Khi Khương Nghênh rửa tay xong đi ra, Tô Dĩnh đặt bát đĩa lên bàn, đứng dậy rót cho mình một ly rượu, bà cầm lấy ly rượu nói với Khương Nghênh:

"Nghênh Nghênh, chuyện xảy ra hai ngày trước là dì suy nghĩ không chu đáo, dì xin lỗi cháu."

Tô Dĩnh nói xong, ngẩng đầu uống hết rượu.

Tô Dĩnh uống xong, đặt ly xuống mắt đỏ hoe:

"Nghênh Nghênh, dì thừa nhận hành động của dì có hơi ích kỷ, nhưng dì thề dì thực sự không muốn làm tổn thương cháu."

Khương Nghênh không trả lời Tô Dĩnh mà chuyển chủ đề hỏi:

"Chân của dì khi nào mới khỏi?"

"Hôm nay là ngày đầu tiên dì không dùng xe lăn."

"Dì có thấy có chỗ nào khó chịu không?"

Tô Dĩnh nói:

"Không có gì khó chịu, chỉ là đã lâu không đứng, nên cảm thấy không tự nhiên, như thể hai chân này không phải là của mình vậy."

Sự quan tâm của Khương Nghênh khiến Tô Dĩnh cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tô Dĩnh nghẹn ngào nói:

"Nghênh Nghênh, dì xin lỗi, dì cứ nghĩ rằng bao nhiêu năm trôi qua, có lẽ cháu đã buông bỏ chuyện đó, dì không ngờ những chuyện đó lại ám ảnh cháu lâu đến như vậy."

Tô Dĩnh nói xong, nhìn Khương Nghênh với vẻ mặt áy náy.

Khương Nghênh hít sâu và đang định trả lời thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Chị Trương nghe thấy tiếng động vội vàng ra mở cửa, một lúc sau chị đưa theo một vị khách không mời mà đến.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 185: Gài bẫy



Nhìn Châu Diên đi theo chị Trương, Khương Nghênh ra hiệu cho Tô Dĩnh trở về phòng.

Tô Dĩnh sửng sốt trong phút chốc, sau đó đứng dậy rời đi.

Nhìn theo Tô Dĩnh vào phòng, Khương Nghênh đứng dậy đi về phía phòng khách.

"Anh cả."

Khương Nghênh cười mỉm chào đầy xa cách. Sau khi chào Châu Diên rồi cô nhìn về phía chị Trương:

"Chị Trương, pha một tách trà đi."

Chị Trương không biết Châu Diên, nhưng thấy anh ta có khuôn mặt khá giống Châu Dị, chị không dám lơ là:

"Dạ thưa mợ."

Chị Trương đi rót trà, Khương Nghênh nói nhỏ:

"Mời anh ngồi."

Châu Diên cau mày gật đầu, khuôn mặt bình tĩnh thường ngày tràn đầy lo lắng:

"Nghênh Nghênh, Dị vẫn chưa về sao?"

Khương Nghênh liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường:

"Chắc sắp đến rồi."

Khương Nghênh cũng không hỏi Châu Diên tìm Châu Dị có chuyện gì, cô đưa tay đẩy hoa quả trên bàn:

"Anh ăn hoa quả không?"

Châu Diên chống khuỷu tay lên đầu gối, cúi đầu nhìn xuống đất:

"Anh không ăn."

Châu Diên vừa nói xong, điện thoại di động trong túi vang lên.

Châu Diên ngồi thẳng dậy, lấy điện thoại di động ra bấm trả lời, đôi chân mày nhíu lại:

"Mẹ, con đã đến chỗ Dị, nhưng Dị vẫn chưa về. Mẹ đừng lo, Kỳ Kỳ cũng là em gái của Dị, con tin nó sẽ không làm chuyện gì quá khích đâu."

Châu Diên nói xong, không rõ người ở đầu bên kia điện thoại nói gì, Châu Diên vẻ mặt ủ rũ cúp điện thoại.

Cúp điện thoại, Châu Diên ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh.

Anh vốn nghĩ rằng Khương Nghênh sẽ hỏi gì đó, nhưng không ngờ Khương Nghênh chậm rãi bóc vỏ quả cam, dường như chẳng hề nghe thấy cuộc nói chuyện của anh.

Châu Diên nhếch môi đang muốn chủ động gợi chuyện thì chị Trương bê chén trà đến, ngắt lời anh:

"Quế nhục Chính Nham, không biết cậu có uống quen không."

Châu Diên: "Cảm ơn chị."

Câu chuyện bị gián đoạn do chị Trương mang trà đến, Châu Diên cũng không thể tiếp tục, anh lo nếu quá chuyên chú sẽ khơi dậy sự nghi ngờ nơi Khương Nghênh.

Hai người ngồi như vậy trong phòng khách hơn mười phút, khi tách trà gần hết, thì cửa nhà vang lên tiếng bíp, cánh cửa được mở ra từ bên ngoài.

Khương Nghênh nghe thấy tiếng động bèn quay người lại, bắt gặp ánh mắt của Châu Dị khi anh bước vào cửa.

Châu Dị mặc vest, đi giày da, hiếm khi tỏ ra nghiêm túc, khi Khương Nghênh nhìn anh, đôi chân mày hơi nhướng lên, khóe miệng nở nụ cười.

Khương Nghênh từ trên ghế sofa đứng dậy, đi mấy bước về phía cửa:

"Sao giờ anh mới về?"

Châu Dị tự nhiên vòng tay qua eo cô, đưa cô về phía trước, hạ giọng nói:

"Kẹt đường."

Khương Nghênh đặt đầu ngón tay lên áo vest của anh, ngước mắt nhìn anh, nói nhỏ:

"Châu Diên đến rồi."

Bàn tay Châu Dị đang ôm eo cô chẳng hề thật thà:

"Anh thấy rồi."

Khương Nghênh nói:

"Có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó với Châu Kỳ."

Châu Dị cười cười:

"Em có vui không?"

Khương Nghênh:

"Anh làm à?"

Châu Dị vẻ mặt vui tươi, không trả lời.

Hai người nói chuyện một lúc ở tiền sảnh như không có ai, Châu Dị ôm eo Khương Nghênh trở lại phòng khách.

Hai người đi tới sô pha ngồi xuống, Châu Dị cởi áo khoác, giơ tay cởi cà vạt, nới lỏng cổ áo, nhìn Châu Diên với ánh mắt cười cợt:

"Anh tìm tôi có chuyện?

Châu Diên nói:

"Dị, anh muốn nói chuyện riêng với chú một chút."

Châu Diên đi thẳng vào chủ đề, nhưng Châu Dị lại không làm theo ý anh, mà giễu cợt nói:

"Bình thường quen nhìn anh dịu dàng nho nhã, anh chợt trở nên nghiêm túc thế này thì tôi thực sự không thích ứng cho lắm."

Thấy Châu Dị không có ý định nói chuyện riêng với mình, Châu Diên nghiến chặt quai hàm, ép bản thân không bộc lộ cảm xúc:

"Dị, không thể liên lạc được với Kỳ Kỳ, chú có biết không?"

Châu Dị nghe vậy nhướng mày, giả vờ kinh ngạc.

"Không phải Lý Thuận Đức đưa nó về quê sao?"

Châu Diên: "Chú thật sự không biết?"

Châu Dị đùa giỡn, hờ hững nói:

"Tôi thì biết cái gì?"

Châu Dị đang chơi bài vờ với mình, Châu Diên nhận ra nhưng không thể nào vạch trần thẳng thừng được, bèn lấy lại bình tĩnh, đặt tách trà xuống:

"Nếu không thể liên lạc được với Kỳ Kỳ, anh chỉ đành báo với ông nội thôi."

Châu Dị cười rồi dựa vào ghế sofa:

"Anh đang uy h**p tôi phải không?"

Châu Diên nhìn Châu Dị một lúc:

"Anh biết chú luôn có thành kiến với anh, có chuyện gì thì chú cứ nhắm vào anh."

Châu Dị bỗng nhiên mỉm cười.

Châu Diên vốn cho rằng Châu Dị sẽ tiếp tục tranh cãi với mình, nhưng Châu Dị lại nhìn anh đầy mỉa mai, nói với nhiều ẩn ý:

"Anh không cần nóng vội, anh sẽ là người tiếp theo."

Châu Dị nói xong, Châu Diên mặt chợt đổi sắc:

"Chú thừa nhận là mình làm?"

Châu Dị cười ngạo mạn nói:

"Tôi thừa nhận cái gì?"

Châu Diên truy hỏi, nhưng Châu Dị không thừa nhận.

Bầu không khí căng thẳng một lúc.

Khương Nghênh ngồi một bên và quan sát sự tương tác giữa hai người, cô cảm nhận sâu sắc trong Châu Gia rộng lớn, thì đây là một gia đình con hiếu cha hiền, anh em hòa thuận trong mắt người trong mắt những người khác, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài.

Có thể chặt chém nhau, tranh giành mới là trạng thái thật sự.

Ngay khi sức chịu đựng của Châu Diên đã đến giới hạn và sắp vạch mặt nhau thì điện thoại trong túi lại vang lên.

Châu Diên hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động ra ấn nút trả lời.

Anh còn chưa kịp nói, giọng nói tức giận của ông cụ Châu vang lên từ đầu bên kia điện thoại:

"Anh đang ở đâu?"

Châu Diên nói: "Chỗ Dị ạ."

Ông cụ Châu: "Anh quay về ngay lập tức cho tôi!"

Châu Diên: "Nhưng ông nội..."

Ông cụ Châu tức giận nói:

"Đừng bắt tôi phải nói lại lần thứ hai."

Cúp máy, Châu Diên ngập ngừng vài giây, đứng dậy từ biệt Châu Dị.

Châu Dị cười khẩy nhìn Châu Diên chăm chú:

"Anh, từ nay về sau làm việc gì cũng phải dùng não. Mọi chuyện đều phải có bằng chứng. Anh đột ngột đến tìm tôi như vậy khiến tình cảm anh em chúng ta tổn thương lắm."

Châu Diên: "..."

Châu Diên vừa rời đi, điện thoại trong tay Châu Dị rung lên.

Châu Dị liếc mắt nhìn điện thoại, là tin nhắn của Lý Thuận Đức.

——Cậu hai, mọi chuyện đã giải quyết xong.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 186: Một chút tâm tư



Châu Dị không nhìn màn hình nữa, rồi tắt màn hình, khóe môi nở nụ cười với nhiều thâm ý.

Bên kia, Châu Diên lái xe trở về nhà chính, vừa vào cửa, chưa kịp đứng vững thì Châu Hoài An đã cầm lấy một chiếc thắt lưng vút thẳng vào anh.

Châu Diên hoàn toàn không thể tránh, nửa thân người mắt tê dại trong chớp mắt.

"Châu Hoài An, anh đang làm gì?"

Lục Mạn thấy vậy tiến lên che chắn cho Châu Diên.

Châu Hoài An tức giận, tay đang cầm thắt lưng chỉ thẳng vào trán Châu Diên:

"Tao có nói với mày là không được chọc tức nó không?"

Châu Diên vẻ mặt lạnh lùng đứng ở cửa vào, cúi đầu thay giày, vết đỏ trên mặt bị thắt lưng vút vào vô cùng rõ ràng.

Thấy Châu Diên không lên tiếng, Châu Hoài An càng tức giận hơn:

"Mẹ chiều chuộng làm hư con trai bao nhiêu, bà xem bà chiều nó để nó hư hỏng thế nào rồi đây!"

Châu Diên vẫn im lặng trước sự mắng nhiếc của Châu Hoài An.

Châu Hoài An mắng chán, Châu Diên mới chậm rãi nói:

"Ba, nếu không còn chuyện gì nữa, con về phòng trước đây."

Châu Diên nói xong liền đi thẳng lên lầu, bất chấp vẻ mặt Châu Hoài An sạm lại.

Lên tầng ba, Châu Diên đẩy cửa bước vào. Mạnh Nhuế vốn đang nằm xổm trên giường xem phim chợt giật mình, cô lăn xuống giường, sợ hãi đứng dựa vào tường.

"Sếp Châu."

"Ừm."

Châu Diên liếc nhìn Mạnh Nhuế, bước đến chiếc bàn mây gần đó ngồi xuống, cầm ly nước trên bàn uống vài ngụm, im lặng một lúc mới nói:

"Tìm được Kỳ Kỳ rồi à?"

Mạnh Nhuế nói nhỏ: "Đúng vậy."

Châu Diên: "Sao tìm được vậy?"

Mạnh Nhuế bặm môi rồi đáp:

"Quản gia Lý gọi về nhà, nói điện thoại của Kỳ Kỳ hết pin, với lại Kỳ Kỳ còn nói chuyện với ông nội nữa."

Châu Diên ánh mắt tối sầm, tựa người vào ghế.

Trông Châu Diên như đang suy nghĩ điều gì đó, Mạnh Nhuế nín thở, thậm chí không dám thở mạnh.

Vài phút sau, Châu Diên ngẩng đầu nói:

"Em cần làm gì thì làm đó, cứ xem như tôi không có ở đây."

Mạnh Nhuế nghe vậy cố nở nụ cười, đi đến bên giường, cầm điện thoại lên, đeo tai nghe tiếp tục xem phim.

Tại Thủy Thiên Hoa Phủ.

Khương Nghênh đang tắm trong phòng tắm, Châu Dị thay quần áo ngủ, đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nói chuyện điện thoại.

"Ông cụ có nghi ngờ không?"

"Không ạ."

"Châu Kỳ thì sao?"

"Bị dọa đến mức nôn mửa dọc đường, gọi điện xong thì bất tỉnh."

Nghe Lý Thuận Đức báo cáo xong, Châu Dị cười khẩy.

Lý Thuận Đức im lặng một chút, sau đó nói thêm:

"Theo lời cậu hai, tôi đã đổi hết người giúp việc ở quê, ở nhà cổ sẽ không nhận được bất kỳ thông tin nào nữa đâu."

Châu Dị cười nói:

"Chú Lý, dường như càng lúc tôi càng đánh giá cao chú."

Lý Thuận Đức:

"Cậu hai nâng đỡ cho tôi, tôi cũng không thể để cậu hai thất vọng được."

Sau khi dừng cuộc gọi với Lý Thuận Đức, Châu Dị bước đến một bên ghế sô pha, lấy tượng gỗ trên bàn bắt đầu khắc tiếp.

Mộc điêu khắc gỗ đã bắt đầu lộ ra đường nét, lông mày và mắt đã được chạm khắc, chỉ còn lại những nét chạm khắc tinh xảo.

Nhìn vào bức tượng nhỏ Khương Nghênh được khắc trên tay, sự dịu dàng tràn ngập trong đôi mắt Châu Dị.

Khi Khương Nghênh bước ra khỏi phòng tắm, Châu Dị đang đánh bóng mộc điêu, hai chân hơi dang ra và hơi nghiêng về phía trước.

Khương Nghênh lau khô tóc, không để ý anh đang làm gì mà bước tới, nhếch môi hỏi:

"Châu Kỳ thế nào?"

Châu Dị nghe cô hỏi cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi nhướng lên, nhìn vào mắt cá tên đôi chân thon dài trắng nõn của Khương Nghênh.

"Châu Dị?"

Khương Nghênh thấy Châu Dị vẫn im lặng, cô cứ tưởng rằng anh không nghe rõ, bước đến gần hơn và gọi anh.

Châu Dị thấy cô đến gần, nắm chặt mộc điêu, yết hầu anh chuyển động lên xuống.

"Vẫn còn sống."

Khương Nghênh:

"Đừng làm điều gì phạm pháp hay cấm kỵ. Người như vậy không đáng."

Châu Dị đáp nhỏ trong miệng: "Ừ."

Khương Nghênh nói xong, đang định quay người đi sấy tóc, nhưng vừa đảo ánh mắt thì nhìn thấy mộc điêu Châu Dị đang cầm trong tay.

Sau khi nhìn thấy mộc điêu khá giống mình, ánh mắt Khương Nghênh lay động, cô chợt mím môi.

Kỹ thuật chạm khắc của Châu Dị rất giỏi, có thể nói là sống động như thật.

Có thể thấy anh đã đặt cả trái tim mình vào đó khi điêu khắc.

Những lời tỏ tình của Châu Dị đêm đó chợt hiện lên trong tâm trí Khương Nghênh, khiến cô khó thở.

Sự căng thẳng của Khương Nghênh quá rõ ràng, Châu Dị siết chặt mộc điêu, đứng lên bước đến gần cô.

Khương Nghênh vò khăn tắm, cố tỏ ra bình thản:

"Anh có tắm không? Giờ nước nóng vừa phải đó."

Châu Dị nhìn xuống cô, do chênh lệch chiều cao nên anh vừa cúi đầu xuống thì che toàn bộ ánh sáng trên đỉnh đầu.

Khương Nghênh nói:

"Tôi đi sấy tóc."

Giọng nói của Châu Dị trầm ấm:

"Nghênh Nghênh, anh muốn mua cho em một chiếc chuông để đeo ở cổ chân."

Trái tim Khương Nghênh lạc nhịp, cô ngẩng đầu lên.

Ánh mắt Châu Dị sâu hun hút, anh cúi đầu áp vào trán Khương Nghênh, chóp mũi tiếp xúc nhẹ, khàn giọng nói:

"Rồi sau đó em đặt chân lên vai anh, hoặc là... móc vào eo anh..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 187: Chi tiết



Châu Dị vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng ngủ trở nên ám muội.

Khương Nghênh bặm môi lùi về phía sau, Châu Dị từng bước một tiến về phía trước.

Cho đến khi lưng Khương Nghênh bị ép vào tường không thể lùi, Châu Dị cười nhẹ:

"Em trốn cái gì?"

Tim Khương Nghênh đập mạnh như chơi trống, cô nói cứng:

"Tôi không hề trốn tránh."

Châu Dị cười nhẹ:

"Em lùi đến chân tường rồi còn gì."

Khương Nghênh: "..."

Khi Khương Nghênh đang bối rối, Châu Dị cúi đầu xuống và nhìn cô chăm chú một lúc.

Cho đến khi Khương Nghênh lấy lại tâm trạng, ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi mỏng Châu Dị xếch lên, vẻ mặt có vẻ nghiêm túc, nhưng trong mắt lại có chút đểu cáng:

"Em không thích sao?"

Khương Nghênh cảm thấy bất an, giả vờ bình tĩnh:

"Anh rất thích à?"

Châu Dị:

"Anh thích."

Châu Dị nói xong, đưa tay luồn vào trong góc áo Khương Nghênh, anh tiến lại gần một chút, tiếp tục nói:

"Dây chuông nhất định phải là màu đỏ, tiếng chuông phải trong trẻo, như vậy khi rung nghe mới hay."

Không biết là vì Châu Dị miêu tả quá chi tiết hay là trí tưởng tượng Khương Nghênh quá mạnh, nhưng hình ảnh này lập tức hiện lên trong trí não cô.

Hơi thở của Khương Nghênh trở nên dồn dập và d** tai cô đỏ bừng.

Nhìn dáng vẻ của Khương Nghênh, Châu Dị cười thầm, bàn tay đang luồn vào trong góc áo của cô không biết kiềm chế, lần lên theo đường sống lưng, sau đó đầu ngón lại hờ hững lần xuống dưới.

Châu Dị biết hết những điểm nhạy cảm trên người Khương Nghênh.

Nhìn thấy gò má và cổ Khương Nghênh đỏ bừng, Châu Dị cúi đầu vờn nhẹ khóe môi cô:

"Yên tâm, anh sẽ không bắt em chịu trách nhiệm đâu."

Đôi mắt của Khương Nghênh sáng lên khi nghe thấy từ "không chịu trách nhiệm".

Châu Dị nhìn thấy cảnh này chợt thấy tức cười:

"Nghênh Nghênh, em tồi thật đấy!"

Gió đêm thổi ngoài cửa sổ khiến cành cây lay động dữ dội.

Còn trong phòng lại là ánh đèn mờ ảo, những bóng người chìm nổi.

Xong việc, Châu Dị bồng Khương Nghênh đi tắm, Khương Nghênh rạp trên người anh như thể không xương:

"Tôi muốn uống nước."

Châu Dị đưa tay v**t v* lưng cô rồi nói:

"Tắm xong anh sẽ lấy nước cho em."

Khương Nghênh "ừm" với ánh mắt mê ly.

Từ phòng tắm đi ra, Châu Dị đặt Khương Nghênh lên giường, đắp chăn cho cô, mặc chiếc áo ngủ xuống lầu rót nước.

Vừa bước đến chỗ máy lọc nước và chuẩn bị lấy nước thì bỗng có tiếng xào xạc và rón rén ở phía sau.

Châu Dị còn chưa kịp quay người, sau lưng đã vang lên một giọng nói thấp thỏm:

"Sếp Châu."

Châu Dị: "..."

Sự xuất hiện của chị Trương rất kỳ lạ.

Nếu không phải phòng khách bật đèn, có lẽ Châu Dị sẽ đập vào đầu chị theo bản năng.

Chị Trương chào xong, thấy Châu Dị không lên tiếng cũng không quay người lại, liền gọi tiếp:

"Sếp Châu."

Châu Dị hít sâu một hơi, trầm giọng đáp: "Ừ."

Chị Trương:

"Tối nay dì thông gia nấu một mâm cơm xin lỗi mợ."

Châu Dị cầm cốc nước trong tay quay người:

"Rồi sao nữa?"

Chị Trương:

"Tôi thấy mợ không vui lắm."

Châu Dị cau mày nói:

"Bọn họ đã nói gì?"

Chị Trương suy nghĩ một lúc và lặp lại cuộc trò chuyện giữa Khương Nghênh và Tô Dĩnh.

Châu Dị nghe xong, vẻ không vui hiện lên trong mắt anh.

Thấy vậy, chị Trương hạ giọng nói:

"Tôi không nghĩ dì thông gia là người xấu, chỉ là..."

Chị Trương không muốn nói những lời khó nghe nên do dự rất lâu nhưng không tìm được tính từ thích hợp.

Châu Dị:

"Nếu bà ấy là người xấu, chắc chắn bà ấy sẽ không có cơ hội xuất hiện trước mặt vợ tôi."

Chị Trương: "..."

Châu Dị liếc nhìn chị Trương rồi nói:

"Lần này chị thể hiện rất tốt, sau này hãy để mắt thật kỹ."

Chị Trương gật đầu bày tỏ đã hiểu.

Châu Dị mang cốc nước lên lầu, liếc nhìn căn phòng sáng đèn của Tô Dĩnh với ánh mắt bực bội.

Kém thông minh cũng là một căn bệnh và cần phải chữa trị.

Khi Châu Dị trở về phòng ngủ, Khương Nghênh lật người nằm sấp, vùi mặt vào gối.

Châu Dị bước đến đặt ly nước lên đầu giường, nghiêng người hôn lên một bên mặt Khương Nghênh:

"Em sao vậy?"

Lông mi Khương Nghênh run rẩy, cô mệt đến không mở nổi mắt:

"Mỏi lưng."

Châu Dị liếc nhìn vòng eo thon gọn của Khương Nghênh, ôm lấy với sức vừa phải:

"Được không?"

Khương Nghênh hơi ngẩng người lên nói:

"Nước."

Châu Dị trêu ghẹo, cầm cốc nước trên bàn đầu giường đưa cho cô.

Khương Nghênh uống vài hớp, quay đầu nhìn Châu Dị, cau mày nói:

"Anh cười cái gì?"

Khóe môi Châu Dị cong lên:

"Không có gì."

Khương Nghênh mím môi, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của Châu Dị.

Châu Dị lấy cốc nước trong tay cô đặt lại lên bàn đầu giường, ngón tay cái xoa xoa vết nước trên khóe môi cô:

"Anh thích dáng vẻ này của em."

Khương Nghênh hỏi với vẻ mặt khó hiểu:

"Sao chứ?"

Châu Dị và Khương Nghênh nhìn nhau vài giây, anh cúi đầu hôn lên lông mi cô, đổi chủ đề, nói với giọng mê hoặc quyến rũ:

"Năm mười tám tuổi, lần đầu tiên anh thấy hoảng sợ, không biết làm thế nào. Trong giấc mơ đó có em, và sau đó thì anh không thể nào dừng lại được nữa."

Khương Nghênh sửng sốt, lòng cô dậy sóng.

Châu Dị nhìn thấy đôi mắt Khương Nghênh chớp liên tục, anh cười nhẹ:

"Em cho rằng anh là người không cần thầy cũng giỏi, nhưng mà thực ra là đã thực hành trong mơ không biết bao lần."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 188: Khó thể biện minh



Châu Dị bày tỏ sự thèm khát của mình đối với Khương Nghênh một cách thẳng thắn, quyến rũ và tự tin.

Khương Nghênh giằng co một hồi mới mở mắt ra:

"Mười năm?"

Châu Dị:

"Không chỉ mười năm, anh không dám nói nhiều nữa, sợ chọc giận em."

Đêm đó Khương Nghênh ngủ không ngon.

Rõ ràng là cô rất buồn ngủ, nhưng không thể nào ngủ được.

Vừa nhắm mắt lại, trong trí não cô tràn ngập những lời Châu Dị đã nói tối nay.

Khương Nghênh không khỏi nhớ lại những chi tiết của những việc nhỏ nhặt mà Châu Dị đã làm thời niên thiếu.

Nhưng dù có cố gắng thế nào, cô cũng không thể tìm ra manh mối nào.

Khi đó Châu Dị quá nghiêm túc, là một chàng trai tu hành, thuộc hệ cấm dục đúng nghĩa, cho dù hai người thỉnh thoảng có tiếp xúc thân thể thì anh cũng sẽ lập tức tránh né, trông anh chẳng giống là người có suy nghĩ ấy chút nào cả.

Nghĩ mãi một hồi rồi Khương Nghênh gần như bỏ cuộc, người phía sau chợt ôm lấy eo thon của cô:

"Em còn chưa ngủ à?"

Khương Nghênh nói:

"Chuẩn bị ngủ rồi."

Đôi môi mỏng Châu Dị cọ vào sau gáy Khương Nghênh, anh cười nhỏ:

"Anh biết em đang nghĩ chuyện gì."

Khương Nghênh mím môi:

"Tôi đang nghĩ gì?"

Châu Dị:

"Em đang tìm chứng cứ mà anh mơ tưởng đến em hồi đó."

Khương Nghênh phủ nhận:

"Không có."

Châu Dị nghiêng người về phía trước, ngậm lấy vành tai Khương Nghênh, cắn và nghiền nhẹ:

"Em không nghĩ ra được đâu, anh giấu rất kỹ, nhưng nếu em muốn nghe, anh có thể trực tiếp nói cho em nghe."

Khương Nghênh tựa vào trong ngực Châu Dị, run rẩy nói:

"Anh đã rất thành thạo việc vô sỉ rồi."

Ngày hôm sau.

Khi Khương Nghênh tỉnh lại, Châu Dị đã thức và rời đi.

Khương Nghênh nhìn chằm chằm chỗ trống một lát, rồi thôi nghĩ ngợi đứng lên tắm rửa.

Hôm nay là đầu tháng, công ty họp định kỳ hàng tháng, mọi người trong ban lãnh đạo đều phải tham dự.

Vì Khương Nghênh dậy quá muộn nên khi cô lái xe đến công ty, phòng họp đã chật kín các quản lý cấp cao.

Kiều Nam đứng ở phía sau cô nói nhỏ:

"Trưởng phòng Khương, đây là lần đầu tiên em thấy chị dậy muộn như vậy."

Khương Nghênh tựa lưng vào ghế, nhíu mày, quay đầu nhìn Kiều Nam:

"Đi pha cho tôi một cốc cà phê."

Kiều Nam nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Khương Nghênh, gật đầu và rời đi bằng cửa sau.

Kiều Nam vừa rời đi, Châu Dị cùng trợ lý Trần vào từ cửa trước.

So với vẻ mệt mỏi của Khương Nghênh, Châu Dị lại sảng khoái như gió xuân.

Hai người nhìn nhau, đôi mắt hoa đào của Châu Dị hiện lên ý cười, Khương Nghênh kín đáo né tránh ánh mắt ấy.

Khương Nghênh không nghe thấy một lời nào về cuộc họp hàng tháng sáng nay.

Cho đến khi cuộc họp kết thúc, cô là người đầu tiên đứng dậy rời đi.

Khương Nghênh đi ra khỏi phòng họp, Kiều Nam mang cốc cà phê chờ cô ở cửa:

"Cà phê đây chị ạ."

Khương Nghênh nhận lấy, nhấp một ngụm, vị đắng bắt đầu lan ra đầu lưỡi.

Kiều Nam nói nhỏ:

"Em vừa đi pha cà phê về, nhìn thấy sếp Châu đi vào nên em không dám vào."

Khương Nghênh lơ đãng đáp: "Ừ."

Kiều Nam:

"Tối qua chị thức khuya à?"

Khương Nghênh đưa tay xoa xoa gáy: "Ừ."

Kiều Nam tò mò:

"Chị cày phim?"

Khương Nghênh quay đầu nhìn Kiều Nam cười nói:

"Rất ít khi tôi xem phim."

Kiều Nam ngượng ngùng gãi đầu:

"Em lại rất thích."

Khương Nghênh và Kiều Nam vừa đi đến phòng quan hệ công chúng vừa trò chuyện, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một quản lý đang nói chuyện với vài nhân viên PR có tuổi nghề già dặn như thể năn nỉ ông năn nỉ bà.

"Chuyện này Huyên Huyên bị oan lắm, hai người ly hôn đã được một năm rưỡi rồi."

"Lần này Cố Minh rõ ràng là muốn bôi nhọ Huyên Huyên. Tuy vị thế Huyên Huyên không bằng nhưng có phải là anh ta bắt nạt hơi quá không?"

Quản lý dứt lời, nhưng không ai trong số những nhân viên PR lên tiếng.

Một lúc lâu sau, một người trong đó nhếch môi nói:

"Anh Tống, không phải chúng tôi không muốn giúp chuyện này, mà là chúng tôi hoàn toàn không thể nào làm được. Tháng trước hai người ấy còn thể hiện tình cảm trong show thực tế nhưng mới đó mà lại bị bắt gặp hẹn hò ban đêm với diễn viên nam trẻ, rồi lại bảo là ly hôn cách đây năm rưỡi, anh nói như vậy có phải là tự vả mặt mình không?"

Sắc mặt người quản lý được gọi là "anh Tống" trở nên nhăn nhó:

"Vậy giờ nên làm thế nào?"

"Cứ để hai vợ chồng họ nói chuyện riêng với nhau thôi! Một ngày vợ chồng, thì nghĩa cả trăm năm, cứ bảo Cố Minh đăng thanh minh, nói là tối đó anh ta cũng có mặt, đó là cách đơn giản mà hiệu quả nhất."

Anh Tống nói:

"Chắc chắn Cố Minh sẽ không giúp."

"Vậy thì chúng tôi không thể làm gì để giúp được."

Anh Tống cau mày suy nghĩ, xoay người chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì một cô gái trẻ tầm hơn hai mươi tuổi lo lắng chạy đến trước mặt anh, giọng đầy nước mắt:

"Anh Tống, có chuyện rồi, quản lý của Cố Minh đã đăng bài ám chỉ chị Huyên Huyên có quan hệ bất chính với quản lý cấp cao của Châu Thị Media, chị Huyên Huyên uống thuốc rồi..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 189: Lời người đáng sợ



Sau khi cô gái nói xong, anh Tống tái mặt.

Nhìn thấy anh Tống lảo đảo rời đi, trí não Khương Nghênh bỗng nhiên hiện lên một từ: Lời nói của con người thật đáng sợ.

"Huyên Huyên có quan hệ bất chính với quản lý cấp cao của Châu Thị Media? Có đúng không?"

"Chẳng rõ nữa."

Khương Nghênh cầm cốc cà phê trong tay, nhìn hai người nhiều kinh nghiệm của phòng mình, đầu ngón tay gõ nhịp nhàng lên thành cốc cà phê.

"Trưởng phòng Khương."

Kiều Nam thấy Khương Nghênh đứng im, gọi nhỏ.

Khương Nghênh nói với giọng thản nhiên:

"Họ bị sa thải. Thông báo hai người đến phòng nhân sự để hoàn tất thủ tục thôi việc."

Kiều Nam có chút sửng sốt: "Hả?"

Giọng nói của Khương Nghênh đều đặn:

"Đi nói với anh Tống, bảo họ không được đưa Huyên Huyên đến bệnh viện. Sau đó liên lạc với bệnh viện tư nhân và yêu cầu họ sắp xếp hai bác sĩ kín miệng đến súc ruột cho Huyên Huyên."

Kiều Nam mới hiểu ra:

"Dạ, em sẽ làm ngay thưa chị Khương."

Khương Nghênh "ừm" rồi quay lại văn phòng.

Nỗi mệt mỏi vì không được ngủ ngon giờ đã không còn nữa.

Khương Nghênh đang dựa vào bàn suy nghĩ điều gì đó, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy từ bên ngoài vào, một trong hai người lão làng vừa mới bị sa thải tức giận bước vào.

"Trưởng phòng Khương, tôi vừa nhận được thông báo đuổi việc, tôi muốn biết nguyên nhân."

Khương Nghênh lạnh lùng nhìn đối phương:

"Ra ngoài."

Đối phương choáng váng trước cái uy của Khương Nghênh, sửng sốt một lúc, sau đó cười nhẹ nói:

"Trưởng phòng Khương, tôi ở Châu Thị Media chẳng phải mới một hai ngày mà nói đuổi là đuổi, có thế nào cũng phải cho tôi lý do chứ!"

Khương Nghênh nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng đáp lại:

"Một nhân viên xử lý khủng hoảng truyền thông mà lại không giải quyết được cho nghệ sĩ thì cô cho tôi lý do để cho cô ở lại đi."

Nghe vậy, đối phương chợt hiểu ra, Khương Nghênh đã nhìn thấy chuyện anh Tống nói lúc nãy, khóe môi nhếch lên, cố gắng giải thích.

Khương Nghênh liếc nhìn cô, và hoàn toàn không cho cô ta cơ hội giải thích:

"Tôi không muốn nghe lý do, bây giờ hãy rời khỏi văn phòng của tôi và nhận thanh toán tiền công ty bồi thường với mức gấp ba, còn đợi đến khi cô giải thích xong thì cô phải đền cho công ty gấp ba."

Đối phương: "..."

Khương Nghênh trước giờ luôn nói được là làm được, đối phương cân nhắc thiệt hơn một lúc, rồi nghiến răng rời khỏi văn phòng của Khương Nghênh.

Khương Nghênh đặt cốc cà phê trong tay xuống, ánh mắt lộ ra vẻ không vui.

Khi nhận được cuộc gọi của Kiều Nam, Khương Nghênh đang xem qua những bức ảnh của đoàn phim Thiệu Hạ đang tham gia do Thích Hạo gửi.

Khương Nghênh nhấn nút trả lời, Kiều Nam ở đầu bên kia điện thoại nói:

"Trưởng phòng, mọi chuyện đã xong."

Khương Nghênh:

"Nói với anh Tống, phòng quan hệ công chúng sẽ cử người đến giải quyết vấn đề, bảo anh ấy cứ yên tâm."

Kiều Nam đáp:

"Dạ, bây giờ em sẽ nói với anh Tống."

Kiều Nam nói xong bèn cúp điện thoại.

Cuộc gọi kết thúc chưa đến mười phút, Kiều Nam lại gọi tới.

Khương Nghênh nhìn thoáng qua thông báo cuộc gọi đến, nhấn nút trả lời, giọng nói bên kia điện thoại không phải là của Kiều Nam:

"Trưởng phòng Khương, tôi là anh Tống."

Khương Nghênh dừng lại một chút:

"Vâng, anh nói đi."

Giọng anh Tống nghẹn ngào:

"Trưởng phòng Khương, có thể nhờ cô đích thân giải quyết chuyện Huyên Huyên không?"

Khương Nghênh không chút do dự:

"Được."

Anh Tống không ngờ Khương Nghênh lại vui vẻ đồng ý như vậy và liên tục cảm ơn qua điện thoại.

Khương Nghênh cúi đầu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay:

"Lát nữa tôi sẽ lái xe tới đó, chừng nửa tiếng nữa."

Anh Tống nói: "Được, được."

Sau khi cúp máy, Khương Nghênh bỏ điện thoại vào túi rồi bước ra khỏi văn phòng.

Bởi vì vừa mới sa thải hai nhân viên lão làng nên bộ phận quan hệ công chúng lúc này rất yên tĩnh, mọi người đều đề phòng.

Khương Nghênh bước đi, mọi người thở phào nhẹ nhõm sau khi cô rời đi.

"Hôm nay đã phạm vào đại kỵ của Trưởng phòng Khương."

"Lúc mới vào làm, trưởng phòng Khương đã nói đến vấn đề này. Dù là diễn viên có vị thế lớn hay nhỏ, chỉ cần là nghệ sĩ của Châu Thị Media, đã có chuyện là phải xử lý, huống chi Cố Minh còn là nghệ sĩ của công ty đối thủ."

Khương Nghênh ra khỏi công ty và lái xe thẳng đến nơi ở của Nhậm Huyên.

Các tay săn ảnh luôn có khứu giác nhạy bén, cũng may là Nhậm Huyên sống trong khu dân cư cao cấp, bọn họ chỉ có thể ngồi xổm ngoài cửa mà canh, không có cách nào lẻn vào.

Anh Tống đã nói trước với nhân viên bảo vệ, khi nhìn thấy xe của Khương Nghênh, nhân viên bảo vệ đã tự động mở cửa cho cô vào.

Khi Khương Nghênh gõ cửa, chính anh Tống ra mở cửa.

Nhìn thấy Khương Nghênh, anh Tống không khỏi buồn bã nói:

"Trưởng phòng Khương."

Khương Nghênh gật đầu:

"Tôi xin lỗi chuyện hôm nay."

Anh Tống sửng sốt một lúc, nhưng lại có chút xấu hổ:

"Không sao đâu. Trong giới chúng ta, nhìn người xử lý là chuyện bình thường."

Anh Tống nói sự thật, Khương Nghênh cũng không phản bác.

Hai người trao đổi vài câu rồi đi thẳng vào vấn đề, anh Tống nói ngắn gọn với Khương Nghênh về tình huống của Nhâm Huyên.

Nhậm Huyên và Cố Minh đã kết hôn được năm năm, khoảng ba năm trước, lần đầu tiên Nhậm Huyên phát hiện Cố Minh ngoại tình.

Cố Minh ngoại tình với một fan.

Nhậm Huyên vì thể diện nên không ly hôn, nào ngờ đâu Cố Minh càng lúc càng ghê gớm. Có vài lần nghiêm trọng, Cố Minh còn trực đưa người về nhà.

Trong xã hội vật chất này, có thể thấy những người không giới hạn ở khắp mọi nơi, và có rất nhiều chuyện không giới hạn xảy ra ở khắp nơi.

Hơn nữa, trong giới giải trí, người ta càng dễ dàng đánh mất bản thân.

Nghe anh Tống kể xong, Khương Nghênh nghiêm túc nói:

"Đã ly hôn rồi, tại sao tháng trước hai người lại cùng nhau tham gia chương trình thực tế? Chỉ đơn thuần là để kiếm tiền?"

Khương Nghênh nói thẳng, anh Tống cau mày trả lời:

"Không phải."

Khương Nghênh: "Nói thật đi."

Anh Tống ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh, thở dài nói:

"Nguồn lực của Huyên Huyên ở Châu Thị Media mấy năm gần đây không tốt lắm, tôi muốn nhờ vào chương trình thực tế này để tìm cơ hội."

Khương Nghênh hiểu ra:

"Có thể hiểu được. Đó là chuyện bình thường."

Anh Tống nhìn thẳng vào Khương Nghênh và nói:

"Trưởng phòng Khương, thực ra còn có một nguyên nhân khác khiến tôi nhờ cô đích thân phụ trách chuyện này."

Khương Nghênh nhếch môi hỏi:

"Nguyên nhân là gì?"

Anh Tống:

"Nhân vật nam chính khác trong vụ bê bối của Huyên Huyên là trợ lý Trần."
 
Back
Top Bottom