Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 110: Diễn xuất nhập thần



Châu Dị chẳng mấy khi nói với giọng nghiêm túc như vậy ngược lại khiến Bùi Nghiêu ngẩn người vài giây.

Không đợi Bùi Nghiêu nói gì, Châu Dị hít một hơi thật sâu. Giọng khàn khàn."Cúp máy đây."

Châu Dị nói xong, cúp máy.

Bùi Nghiêu nghe tiếng tít trong điện thoại, kinh ngạc xoay đầu nhìn Tần Trữ đang đứng bên cạnh. Tự hỏi:"Lão Trữ, có phải... tôi nói nhầm cái gì không?"

Trần Trữ hờ hững nhìn anh."Thiên hạ rộng lớn như vậy, cũng chẳng có ai mà kém tinh như ông."

Bùi Nghiêu đưa tay vò đầu."Ơ... Chậu Dị yếu đuối như vậy từ khi nào chứ?"

"Một thằng độc thân ngày nào cũng chơi bằng cô em năm ngón thì hiểu cái con mẹ gì!"

Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi."Ai ngày nào cũng chơi bằng cô em năm ngón?"

Tần Trữ bình thản đáp."Nói chung không phải tôi. Tôi cai sắc."

Sau khi cúp máy, Châu Dị rút điếu thuốc đang ngậm trên miệng ném qua cửa sổ, rồi tăng tốc.

Khi đến trước cổng nhà, anh n gồi trong xe vài phút, kéo lỏng cổ áo, rồi mở cửa xe soi kính chiếu hậu, cảm thấy hình tượng mình tồi tàn lắm rồi mới đẩy cửa bước xuống.

Giờ này có lẽ đã gần sáng, Châu Dị đẩy cửa vào, Tô Dĩnh và chị Trương đang ngồi chờ trong phòng khách đồng loạt nhìn về phía anh.

Tô Dĩnh thấy vẻ mặt Châu Dị nhăn nhó, đẩy xe lăn về trước."Dị, chuyện gì vậy?"

Châu Dị cởi áo vest ngoài ngay từ ngoài cửa, lúc này đang vắt hờ trên tay, anh cúi xuống thay giày, ánh mắt sầm lại.

Tô Dĩnh thấy vậy, càng thêm nóng ruột."Dị, cháu nói gì đi chứ! Lúc Nghênh Nghênh đi nghe điện thoại, bảo là video cháu đánh nhau với người ta bị lộ, rốt cuộc là chuyện gì?"

Châu Dị ngẩng đầu, biểu cảm chừng mực, miễn cưỡng nở nụ cười."Dì, không sao đâu."

Tô Dĩnh chau mày."Sao lại không sao? Cái thằng này, cháu càng không nói thì dì càng nóng ruột."

Tô Dĩnh nói xong, vẻ mặt Châu Dị như thể vô cùng khó xử.

Chị Trương đứng sau Tô Dĩnh, chen lời:"Sếp Châu, cậu nói gì đi. Dì thông gia đợi cả tối đó. Chuyện của con cháu thì người lớn còn nóng ruột hơn ấy."

Chị Trương nói xong, Châu Dị chau mày nhìn chị, khi cúi đầu, anh khom người trước mặt Tô Dĩnh, thái độ thành khẩn."Dì, cháu làm sai rồi."

Tô Dĩnh sững lại vài giây:"Sao chứ?"

Châu Dị trầm giọng:"Cháu với Nghênh Nghênh có ghi hình cái show tình cảm cách đây không lâu, có một cậu nghệ sĩ tên Kinh Nguyên thích Nghênh Nghênh. Chiều nay cậu ấy ôm Nghênh Nghênh, vừa khéo bị cháu bắt gặp, cháu không nhịn được nên đánh cậu ta."

Châu Dị nói rất thành khẩn, nghe như có vẻ rất uất ức và hối hận.

Tô Dĩnh nghẹn lời.

Tô Dĩnh sinh ra trong một thành phố nhỏ, bố mẹ đều là người thật thà, được giáo dục cũng tương đối thật thà.

Ba nghe Châu Dị nói một lúc, thực sự là không hiểu được chuyện Châu Dị đánh nghệ sĩ đó thì sai ở chỗ nào.

Thấy người đàn ông khác ôm vợ mình không nhịn được nên đánh là bình thường mà?

Thấy vẻ mặt Châu Dị, Tô Dĩnh có đôi chút không nỡ."Cháu với Nghênh Nghênh là vợ chồng, cậu ta ôm Nghênh Nghênh, cháu đánh cậu ta thì có lỗi gì?"

Tô Dĩnh dứt lời, nụ cười trên mặt Châu Dị càng miễn cưỡng hơn, nét ẩn nhẩn hiện lên trên đôi mắt."Dì, e là dì không biết, Nghênh Nghênh không cho cháu thừa nhận quan hệ của tụi cháu với bên ngoài. Chúng cháu hiện giờ là đang ẩn hôn, đang giấu hôn nhân."

Tô Dĩnh: "..."

Tô Dĩnh biết Khương Nghênh không thích Châu Dị.

Nhưng bà không thể nói điều này trước mặt Châu Dị.

Thấy vẻ mặt Châu Dị, bà liên tưởng đến thân thế của anh. Rồi lại nghĩ đến chuyện Khương Nghênh cưới anh là để lợi dụng, Tô Dĩnh chợt cảm thấy xót xa."Dị à, chuyện này thì... cháu đừng nghĩ nhiều. Có thể Nghênh Nghênh chỉ là vì nghĩ cho sự nghiệp của mấy đứa."

Châu Dị cúi thấp đầu. "Dạ."

Nhận ra dáng vẻ thất vọng của Châu Dị, Tô Dĩnh không kiềm được bèn vỗ vào vai anh."Dị, cháu đừng nghĩ nhiều, chuyện này lát nữa dị nói với Nghênh Nghênh, nhất định sẽ không để nó trách cháu đâu."

Châu Dị ngẩng đầu."Video bị tung ra thì không còn cách cứu vãn nữa rồi. Để che giấu chuyện hai chúng cháu kết hôn, cháu bảo công ty đăng thanh minh, nói rằng là cháu đơn phương theo đuổi, muốn theo đuổi cô ấy."

Tô Dĩnh: "..."

Thằng bé đáng thương!

Rõ ràng là mình uất ức đến vậy mà đều nghĩ cho Nghênh Nghênh.

Tô Dĩnh lo lắng mình nói chuyện nhiều với Châu Dị sẽ bị lộ, nên an ủI Châu Dị vài câu rồi bảo anh đi nghỉ. Còn mình thì ở lại phòng khách chờ Khương Nghênh.

Châu Dị nở nụ cười gượng."Dì, tối nay cháu ngủ phòng khách, cháu lo Nghênh Nghênh nhìn thấy cháu sẽ không vui."

Tô Dĩnh thấy vậy lại thở dài."Yên tâm, dì nhất định sẽ khuyên Nghênh Nghênh."

Châu Dị giống như con ngựa bất kham bị thuần phục, dịu dàng đến không thể tưởng."Cảm ơn dì."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 111: Em đang sợ điều gì?



Khi Khương Nghênh lái xe quay về, Tô Dĩnh đang bê chén trà nóng nói chuyện với chị Trương.

Chị Trương câu trước câu sau đều thiên vị Châu Dị, Tô Dĩnh càng nghe càng thêm áy náy.

"Mợ có phước thật, gặp được người đàn ông chu đáo như sếp Châu."

"Dì thông gia, dì không biết đó chứ, bây giờ dư luận đáng sợ lắm. Như cách đây ít lâu có một ngôi sao nam, vì bị anti-fan chửi mà bị trầm cảm đến độ nhảy lầu luôn đó."

Tô Dĩnh vốn nhát gan, nghe vậy càng thêm hoảng sợ. "Nghiêm trọng vậy sao?"

Chị Trương gật đầu như gà mổ thóc."Chứ sao ạ! Có lẽ là bình thường dì không tiếp xúc mấy cái này nên không rõ. Tôi với con gái tui sống với nhau, nó đu ngôi sao, nên là mấy cái tin trong showbiz tôi cũng nghe được ít nhiều."

Chị Trương nói khiến Tô Dĩnh càng lúc càng hoảng.

Tô Dĩnh ngẩng đầu, đang chuẩn bị nói gì đó với chị Trương thì nhìn thấy Khương Nghênh đang từ cửa vào.

Khương Nghênh và Tô Dĩnh nhìn nhau, câu đầu tiên là:"Khuya thế này rồi sao dì chưa ngủ?"

Tô Dĩnh siết chặt cốc nước trong tay, cố nghiêm túc."Có chuyện lớn như vậy sao dì có thể ngủ được?"

"Có chuyện gì lớn?"

"Cháu vẫn định giấu dì sao?"

Khương Nghênh cúi đầu đổi giày, nhìn thấy đôi giày của Châu Dị đặt bên cạnh, cô bèn hỏi."Châu Dị về rồi ạ?"

Tô Dĩnh không nói gì, mà tiếp tục bám đề tài lúc nãy."Giờ cháu cũng lớn rồi, có thể đừng để dì lo lắng được không?"

Thấy Tô Dĩnh nghiêm túc như vậy, Khương Nghênh không khỏi bật cười. Cô mang dép đi vào trong nhà."Dì, tối nay dì tự dưng sao vậy?"

"Có phải cháu thấy dì bình thường không quan tâm tin tức giải trí nên chẳng biết gì không?"

Khương Nghênh đứng trước mặt Tô Dĩnh, chợt hiểu ra."Châu Dị nói với dì rồi à?"

Tô Dĩnh không giỏi nói dối, vẻ mặt thiếu tự nhiên."Cháu đừng có quan tâm ai nói với dì."

Thấy không thể hỏi được gì từ Tô Dĩnh, Khương Nghênh nghiêng đầu hỏi chị Trương."Dì Trương, Châu Dị về rồi à?"

Chị Trương nở nụ cười hòa, còn ngượng hơn cả Tô Dĩnh."Hình... hình như sếp Châu về rồi."

Hình như?

Khương Nghênh nhận ra vẻ mặt khó xử của chị Trương, cũng chẳng còn cách nào với Tô Dĩnh, bèn thở dài nhẹ, cúi đầu nhìn Tô Dĩnh và nói:"Dì, không còn sớm nữa, dì mới vừa ra viện đi nghỉ sớm đi ạ. Có chuyện gì rồi mai mình nói."

Tô Dĩnh ngồi yên không động đậy, bà xoay đầu nhìn chị Trương nói."Chị Trương, chị đi nghỉ sớm đi. Tôi nói chuyện với Nghênh Nghênh một chút."

"Vâng, vậy tôi đi nghỉ trước. Có gì thì hai người cứ gọi tôi."

Chị Trương nói xong thì cười với Khương Nghênh rồi xoay lưng đi về phòng của giúp việc.

Đến khi trong phòng khách chỉ còn Tô Dĩnh và Khương Nghênh, Tô Dĩnh lăn xe đến trước sô pha."Ngồi xuống nói."

Khương Nghênh đi theo sau Tô Dĩnh, bước đến sô pha ngồi xuống."Dì muốn nói gì?"

Tô Dĩnh đẩy xe đến bên cạnh Khương Nghênh, đưa tay kéo tay cô."Cháu nói thật với dì đi. Bây giờ cháu tìm Dị để làm gì? Cháu muốn trách nó chuyện nó phát ngôn nói là đang theo đuổi cháu?"

Khương Nghênh không ngờ là Châu Dị nói hết mọi chuyện với Tô Dĩnh, cô hờ hững đáp:"Dì, có những chuyện không đơn giản như dì nghĩ đâu."

"Dì không hiểu chuyện trong giới giải trí, nhưng..."

Tô Dĩnh nói rồi giọng càng lúc càng thấp."Nhưng dì biết, phàm là người đàn ông bình thường nào mà thấy ợ mình bị người đàn ông khác ôm cũng đều không thể chịu được."

Khương Nghênh: "..."

Tô Dĩnh dứt lời, thấy Khương Nghênh không lên tiếng, bà bặm môi rồi nói tiếp."Dì biết cháu không thích Dị, cũng biết hai đứa kết hôn cũng là chẳng đặng đừng. Nhưng trái tim con người cũng là thịt mà, người ta không bắt nạt mình thì mình cũng không thể nào bắt nạt người ta đúng không?"

Kim Nghênh thở sâu, im lặng.

Tô Dĩnh nghĩ Khương Nghênh không trả lời là vì đã nghe lời bà, bèn vuốt vuốt tay Khương Nghênh."Chuyện này cháu nghe lời dì đi, đừng có đôi co với Dị."

Khương Nghênh nghe vậy cũng không nói gì, nhưng lòng thì thầm phục Châu Dị.

Trước kia Tô Dĩnh đề phòng anh đến như vậy, nhưng giờ anh có thể khiến cho Tô Dĩnh xóa bỏ mọi bức tường ngăn cách chỉ trong thời gian có mấy ngày.

Cũng không biết là do Tô Dĩnh đơn giản, hay là do Châu Dị diễn xuất quá tốt.

Tô Dĩnh nói xong, thấy Khương Nghênh mãi chẳng lên tiếng, bà bèn hỏi."Cháu có nghe những gì dì nói không?"

Khương Nghênh đáp:"Cháu nghe rồi."

Tô Dĩnh lại nói:"Dị cũng đáng thương, nếu cháu không thực sự thích nó, thì cháu tìm lúc nào đó lựa lời mà nói với nó, nói thật, giờ dù cảm thấy áy náy lắm. Cháu nói đợi cháu điều tra xong chuyện tai nạn của ba mẹ cháu, thì ly hôn với nó, liệu nó có buồn không?"

Khương Nghênh im lặng.

Khương Nghênh luôn biết Tô Dĩnh lương thiện.

Chỉ tiếc là Khương Nghênh cảm thấy trái tim lương thiện của Tô Dĩnh đặt không đúng chỗ.

Con người Châu Dị rất thâm trầm sâu sắc, trước giờ chỉ có anh làm người khác buồn chứ chẳng ai có bản lĩnh làm anh ta buồn cả.

Tô Dĩnh kéo tay Khương Nghênh nói rất nhiều, tư tưởng chỉ có một là: không muốn thiếu nợ Châu Dị.

Khương Nghênh không phản bác cũng không lên tiếng, thái độ thành khẩn, theo Tô Dĩnh thấy thì đó là sự mặc nhận.

Đến khi thấy Tô Dĩnh đã về phòng rồi, Khương Nghênh đứng lên bước lên lầu.

Về đến phòng ngủ, Khương Nghênh nhìn thấy căn phòng tối đen, cô đưa tay bấm công tắc đèn phòng ngủ ngay cửa.

Ánh đèn sáng lên, đập vào mắt cô là chiếc giường đôi trống trải.

Anh ấy không có ở đây?

Khương Nghênh khựng lại vài giây rồi lấy di động gọi cho Châu Dị.

Chuông reo một lúc, Châu Dị nghe máy, giọng trầm ấm vang lên."Vợ!"

"Anh đang ở đâu?"

Châu Dị thật thà trả lời."Phòng ngủ cho khách."

Khương Nghênh hít thật sâu."Anh về đi, tôi có chuyện nói với anh."

Châu Dị nằm trên giường cười đểu, giọng điệu thì như có vẻ rất dè dặt."Em giận rồi?"

Khương Nghênh chỉ một giây đã đập tan diễn xuất của Châu Dị."Anh không cần đối phó với tôi như kiểu với dì."

Châu Dị cười thầm."Hử? Không hiệu quả?"

Cơn giận khi Khương Nghênh bị dì khuyên nhủ mới dằn xuống lại nổi lên."Tôi sang tìm anh."

Khương Nghênh nói xong, cúp máy mở cửa bước sang phòng ngủ phụ.

Chừng hai phút, Khương Nghênh xuất hiện trong phòng ngủ phụ nơi Châu Dị đang ngủ.

Hai người, một người đứng ở mép giường, người ngồi trên giường.

Khương Nghênh nhìn Châu Dị bằng nửa con mắt."Anh cứ làm vậy là muốn gì?"

Châu Dị đưa tay lên eo Khương Nghênh, mỉm cười đầy gian tà."Em nói gì? Em đang sợ gì chứ?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 112: Chiến thuật vu hồi



Châu Dị hỏi với giọng điện hờ hững, bàn tay đang xuôi dọc thân cô chợt siết lại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

Tất cả đều là hành vi vô ý thức, đến khi Khương Nghênh bừng tỉnh lại, tay Châu Dị ngay từ eo cô đã nắm đến đầu ngón tay cô.

"Đổi tay véo được không?"

Giọng Châu Dị trầm ấm quyến rũ, vừa nói anh vừa mở bàn tay Khương Nghênh đang siết chặt.

Cảm nhận được lòng bàn tay Châu Dị đang đưa vào dưới đầu ngón tay mình, Khương Nghênh hít thở một hơi thật sâu."Châu Dị."

Châu Dị chớp chớp mắt nhìn cô, cười nửa miệng."Anh da thô thịt dày."

"Anh có biết là cái video tối nay anh đăng sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức không?"

Đôi mắt Châu Dị trở nên sâu hơn, anh hơi cụp mắt xuống, nhìn dấu vết trong lòng bàn tay Khương Nghênh, không lên tiếng.

Khương Nghênh dứt lời, thấy Châu Dị không nói gì, im lặng vài giây rồi cô nói với giọng hờ hững."Mai tôi sẽ nghĩ cách thanh minh về video tối nay, đến lúc đó chỉ cần anh phối hợp..."

Không đợi Khương Nghênh nói dứt lời, Châu Dị nắm lấy bàn tay mà cô bấm mạnh nhất, cúi đầu hôn vào đó.

Khương Nghênh khựng lại, trái tim như bị siết chặt.

Châu Dị hạ giọng nói:"Đỏ rồi."

Khương Nghênh: "..."

Thế nào gọi là ông nói gà bà nói vịt?

Khương Nghênh cảm thấy cuộc nói chuyện hiện giờ của cô và Châu Dị có lẽ là vậy.

Cô đang nói chuyện công với anh, anh lại tán tỉnh cô.

Không đợi Khương Nghênh rút tay lại, Châu Dị ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào hơi khép lại, ẩn ý cười đểu."Chơi không?"

Khương Nghênh nghe vậy, đôi môi nở nụ cười mỉa."Tôi thấy anh bệnh nặng rồi."

Đối mặt với sự mỉa mai của Khương Nghênh, rõ ràng Châu Dị đã có miễn dịch, anh đứng lên kề sát vào tai cô giọng dụ dỗ."Em không muốn thật à?"

Khương Nghênh mặt không đổi sắc."Không muốn."

Châu Dị cười thầm."Mai anh sẽ phối hợp em."

Khương Nghênh mắt chớp chớp, cúi đầu nhìn anh."Anh đang uy h**p tôi?"

Đôi môi mỏng Châu Dị lại nở nụ cười."Tối nay khung cảnh ngoài cửa sổ rất đẹp, em có muốn đi ngắm không?"

Châu Dị nói xong, không đợi Khương Nghênh trả lời, một tay nâng cằm cô lên, rồi hôn.

Châu Dị chọn căn phòng khách này ở ngay cách vách phòng của Tô Dĩnh.

Như thể anh đã tính toán Khương Nghênh ở đây sẽ không dám giãy dụa quá mức.

Về phương diện này, Châu Dị luôn là người tự học cũng biết, không cần thầy dạy dỗ.

Thấy Khương Nghênh trước sau vẫn chẳng phản ứng gì, bàn tay đang nâng cằm cô chuyển về sau lưng cô, đầu ngón tay lướt từ trên xuống hờ hờ hững hững, nhưng lại từng chút từng chút khêu gợi cô.

Khương Nghênh cảm nhận một cơn tê rần sau lưng, vừa nhẹ vừa thoáng, người cô như bị Châu Dị đẩy tựa vào một góc cửa sổ.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ khá đẹp, cảnh trong phòng lại càng trêu chọc con người ta hơn.

Khương Nghênh rung động đưa tay đặt lên vai Châu Dị, anh cúi đầu phà hơi nóng vào tai cô."Lần sau thử ở trong văn phòng của anh nhé? Phong cảnh đẹp, sẽ thu hết vào tầm mắt cảnh sắc Bạch Thành."

Khóe mắt Khương Nghênh hơi đỏ lên."Anh dám!"

Châu Dị cười khờ:"Chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu."

Xong việc, Châu Dị miệng ngậm điếu thuốc nơi khóe môi, rồi bồng Khương Nghênh vào phòng tắm.

Khương Nghênh tựa người vào tường nhìn anh, Châu Dị bị cô nhìn thì hoảng, bật cười."Lúc nãy cảm giác không tốt?"

Khương Nghênh mấp máy đôi môi:"Mai thanh minh đi."

Bàn tay ấm áp đặt vào eo Khương Nghênh."Không thể nào thanh minh được."

"Không phải lúc nãy anh nói là mai sẽ phối hợp tôi à?"

Châu Dị vô cùng nhẫn nại giúp Khương Nghênh tắm rửa, nụ cười càng phóng túng hơn."Những lời đàn ông nói lúc đó mà em cũng tin?"

Khương Nghênh liếc nhìn anh."Đồ chó!"

Sang hôm sau, khi Khương Nghênh thức dậy thì không còn thấy bóng dáng Châu Dị đâu nữa.

Khương Nghênh mở mắt, đang chuẩn bị đứng lên về phòng ngủ chính, Khúc Tích gọi video đến.

Khương Nghênh cầm di động nhìn lướt rồi bấm nghe. Gương mặt Khúc Tích xuất hiện trên màn hình điện thoại:"Cậu với Châu Dị khoa trương vậy!"

Khương Nghênh biết Khúc Tích đang nói chuyện video hôm qua, đưa tay day chân mày."Cậu còn chuyện gì khác không? Không có thì tôi cúp máy đây."

"Đừng cúp máy! Nói chuyện chút đi. Tôi muốn nghe tám."

"Không có chuyện để tám, nếu cậu muốn bị lột da, có thể tôi sẽ thỏa mãn cậu hết khả năng."

Khương Nghênh dứt lời, Khúc Tích cười nắc nẻ."Châu Dị lên tiếng thanh minh mà cậu chưa đồng ý phải không?"

Khương Nghênh im lặng, Khúc Tích nói tiếp:"Tôi biết mà. Chậc, Châu Dị này đúng là thâm hiểm."

Nói thật, giờ Khương Nghênh nghe thấy hai chữ Châu Dị thì cảm thấy đau đầu.

Khúc Tích nói liên tục trên điện thoại, Khương Nghênh thở dài."Được rồi, hôm nay tôi còn có chuyện trên công ty."

Khương Nghênh nói xong, đầu ngón tay đưa vào màn hình đang chuẩn bị cúp máy, thấy Khúc Tích kề sát mặt vào màn hình, giống như phát hiện ra thế giới mới."Ui trời! Tối qua cậu lại bị Châu Dị ngủ nữa rồi hả? Chiến sự kịch liệt vậy? Cổ, ngực... miệng..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 113: Thanh minh giả



Khương Nghênh ghét cô lắm lời thế là cúp máy luôn.

Sau khi cúp máy, Khương Nghênh đứng lên, bước vào phòng tắm trong phòng ngủ phụ rửa mặt qua loa. Khi bước ra khỏi phòng, cô được Tô Dĩnh gọi ăn sáng.

Khương Nghênh nhìn thấy vẻ mặt Tô Dĩnh chẳng có gì khác lạ, dường như chuyện cô ngủ ở phòng khách cũng không có gì kỳ lạ. Cô bước đến cầm cốc sữa trên bàn uống một mạch, như vô tình hỏi:"Châu Dị đâu ạ?"

"Bảy giờ đã đi rồi, nói là có họp giao ban ở công ty."

Họp 9 giờ mà 7 giờ đã đi rồi?

Khương Nghênh rất rõ dụng ý của Châu Dị khi làm vậy, nhưng cô không nói.

Ăn sáng xong, Khương Nghênh lái xe đến công ty.

Xe vừa vào bãi đỗ xe, vẫn chưa kịp vào vị trí, phóng viên giải trí đã đứng bu quanh như ong.

Khương Nghênh một chân đạp thắng xe, nhìn ra ngoài có hơn chục phóng viên, cô lấy di động gọi cho bảo vệ.

Chẳng bao lâu, điện thoại được nối máy, Khương Nghênh hờ hững nói:"Tôi là Khương Nghênh, có hơn 10 phóng viên đang đứng chặn xe tôi ở bãi đỗ xe, cử người xuống đi."

Xem như ai cũng biết chuyện Khương Nghênh và Châu Dị vì cái lên tiếng chính thức tối qua.

Người của phòng bảo an nghe thấy Khương Nghênh, vội vàng cười lấy lòng và đáp vâng.

Chẳng bao lâu, Khương Nghênh đang nghe nhạc để thư giãn, hơn 20 bảo vệ vào bãi đỗ xe, đẩy hết các phóng viên đang bám ở đầu xe cô.

Khương Nghênh hạ cửa số, đội trưởng đội bảo vệ tưởng cô định cảm ơn, bèn nở nụ cười bước lên."Trưởng phòng Khương, không cần cảm ơn, đây là công việc của chúng tôi."

Khương Nghênh nhìn đối phương:"Để phóng viên vào là các anh đã tắc trách rồi."

Đội trưởng đội bảo vệ mặt sượng sùng.

Khương Nghênh không nhìn nữa mà lái xe rời đi.

Nhìn theo Khương Nghênh, bảo vệ đứng bên cạnh đội trưởng mở miệng: "Trưởng phòng Khương lạnh lùng ghê."

Đội trưởng nhếch môi:"Trước giờ đều vậy."

"Không rõ là Sếp Châu thích cô ta ở điểm nào."

Đội trưởng hừ nhẹ:"Thằng nhóc cậu thì hiểu quái gì. Kiểu phụ nữ này càng dễ k*ch th*ch tham muốn chinh phục nơi đàn ông."

Ngày hôm nay chắc chắn Khương Nghênh chẳng thể nào yên ổn được. Từ lúc cô đến công ty, đã phải ứng phó các cuộc gọi từ báo giới.

Không chỉ cô bận mà cả phòng truyền thông đều bận.

Xử lý khủng hoảng truyền thông cho không biết bao nhiêu nghệ sĩ, lần đầu tiên cô xử lý việc của mình. Khương Nghênh ngồi tại bàn làm việc, day day huyệt thái dương, chợt trở nên bực bội.

Kiều Nam thấy Khương Nghênh khó chịu, bèn pha cho cô cốc cà phê để tỉnh táo.

Khương Nghênh đón lấy uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn Kiều Nam."Sếp Châu có ở công ty không?"

"Nghe trợ lý Trần nói đi công tác rồi, đến Dung Thành, có lẽ là một tuần."Khương Nghênh nghe nói bật cười.

Bỏ một mớ hỗn độn này lại cho cô, bảo cô tự biện hộ, còn anh ta thì đi công tác?

Được, được lắm!

Chuyện kéo dài ba ngày, toàn bộ người của phòng truyền thông không thể nào trấn áp dư luận được. Cuối cùng một câu thanh minh của Khương Nghênh "đã có người thích" kết thúc sự việc.

Khả năng đánh hơi của truyền thông còn nhạy hơn chó, đủ mọi kiểu điều tra, moi hết mọi thông tin của Khương Nghênh trong 8 năm qua, cuối cùng đã đẩy Thường Bác lên hot search.

Khi Thường Bác biết mình lên hot search là đang quay vai nam ba trong một đoàn phim.

Nói là nam ba chứ thực ra chỉ nam hai thôi đã đến 4 người rồi.

Trợ lý của Thường Bác cầm di động có tin hot search đưa cho anh xem.

Nước vừa vào miệng Thường Bác đã bị phun ra ngoài.

Trợ lý biết Khương Nghênh, cũng hoài nghi quan hệ của cô với Thường Bác từ lâu, lúc này thấy Thường Bác phản ứng như vậy, cô cứ nghĩ là anh kích động, bèn nháy mắt."Anh Thường Bác, anh với chị Khương Nghênh thế này cũng xem như là cũng kiên nhẫn đợi được mây tan mà ngắm trăng."

"Ngắm trăng cái con khỉ! Tình hình này ông đây muốn mặt trời mọc ngày mai còn khó nữa là."

Nghĩ đến Châu Dị, Thường Bác không khỏi nổi da gà toàn thân.

Thường Bác đưa cốc nước đang cầm cho trợ lý, lấy di động gọi cho Khương Nghênh.

Điện thoại nối máy, Thường Bác đi tìm một chỗ khó phát hiện, rồi nói:"Chị Nghênh, em làm gì đắc tội với chị thì chị nói thẳng ra không được sao? Chị ngầm đâm một dao sau lưng em thế này thì đúng là giết người không đổ máu đó."

Khương Nghênh nghe vậy, bật cười, hiểu rõ mà còn cố hỏi:"Chuyện gì chứ?"

Thường Bác khổ nhiều thù sâu:"Cậu không thấy tôi với cậu lên hot search à?"

Khương Nghênh cười trêu ghẹo."Thấy rồi, mấy phóng viên đó điều tra kỹ ghê. Có luôn hình chụp chung của tụi mình từng làm thêm ở nhà hàng thức ăn nhanh nào đó luôn."

Thường Bác biết dạo này Châu Dị dùng tài khoản chính thức tỏ tình với Khương Nghênh khiến cô bực bội.

Tuy anh không gọi cho cô, nhưng lúc nào cũng quan tâm, cũng xem như là một thành viên buôn dưa.

Nhưng dù thế nào anh cũng không thể ngờ rằng, quả dưa này cuối cùng lại là anh.

Thường Bác cầm di động nhìn trước nhìn sau, thấy không có ai rồi mới giở giọng cầu xin."Chị Nghênh, cuộc đời nghệ sĩ của em cũng khó khăn lắm rồi, chị giơ cao đánh khẽ chừa cho em con đường sống được không?"

Khương Nghênh nghe vậy bật cười."Yên tâm, Châu Dị sẽ không tìm cậu làm khó dễ đâu."

Thường Bác suy nghĩ một chút."Hay là giờ tôi đăng thanh minh, tung lên ảnh chụp chung của tôi với Khúc Tích? Bày tỏ tôi cũng có người thích rồi?"

Khương Nghênh không khỏi chau mày."Cậu đang chuẩn bị cho cái đám hóng chuyện màn kịch là anh ấy thích cô ấy, cô ấy thích anh ấy, còn anh ấy thích cô ấy?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 114: Tình cờ



Hai người tiếp tục nói dăm ba câu, Khương Nghênh cười nói:"Quay phim tốt vào, tối tôi mời cậu ăn một bữa thịnh soạn, xem như là bồi thường."

"Bữa ăn trước khi chết?"

Khương Nghênh bật cười."Cho cậu chọn món đắt."

Thường Bác thở dài tiếp lời."Thực sự là phải chọn đắt rồi, dù sao ăn bữa nhay chưa chắc còn có bữa tiếp theo."

Thường Bác và Khương Nghênh cúp máy, cúi đầu đang chuẩn bị về đoàn phim, điện thoại lại rung lên.

Thường Bác cúi đầu mở di động, là Khúc Tích nhắn tin trong nhóm ba người họ: Tại sao rõ ràng là bộ phim ba người, mà chỉ có tôi là không thể có tên tuổi? Lẽ nào tôi không xứng?

Thường Bác: Có lúc cậu lạc quan giống như con điên.

Khương Nghênh: Cứ nghĩ rằng mình có thể làm kinh thiên động địa.

Khi Châu Dị nhìn thấy Khương Nghênh và Thường Bác lên hot search, anh vừa về đến Bạch Thành, đang chơi bài cùng với vài bạn làm ăn.

Trong đó có một sếp tổng vừa ngoài 50, đang nổ cô nhân tình nhỏ bé của mình hiểu chuyện thế nào, trợ lý Trần khom lưng gọi "Sếp Châu".

Châu Dị ném vài lá bài vô ích ra ngoài, ngã người ra sau, hạ giọng:"Nói đi."

"Mợ lên hot search rồi."

Châu Dị nở nụ cười."Ba ngày rồi, mà vẫn chưa xuống?"

Trợ lý Trần toát mồ hôi, hạ giọng nói nhỏ:"Là mợ và Thường Bác."

Châu Dị tay đang cầm bài khựng lại, đưa mắt nhìn trợ lý Trần.

Trợ lý Trần nhận ra ý tứ Châu Dị, vội vàng đưa máy tính bảng sang.

Châu Dị liếc mắt, trang chính của hot search là ảnh của Thường Bác và Khương Nghênh.

Hai người trên tấm ảnh mặc đồng phục của quán thức ăn nhanh tựa vào nhau thân mật, mỗi người tay cầm kem, nụ cười trong sáng chân thành.

Đôi mắt Châu Dị tối lại."Ảnh thật à?"

Trợ lý Trần khó khăn nuốt nước bọt."Tôi cho người điều tra rồi, không phải ảnh ghép."

Châu Dị bật cười lạnh lùng."Tôi biết rồi."

Trợ lý Trần theo Châu Dị lâu như vậy và đây là lần đầu tiên anh không nắm bắt được ý Châu Dị, hạ giọng hỏi thăm dò:"Sếp Châu, có đè cái hot search này không?"

Châu Dị chau mày nhìn anh."Cậu nghĩ nếu mà mợ muốn dẹp thì loại hot search này không dẹp được à?"

Trợ lý Trần: "..."

"Độ hot của video mà tôi đăng thanh minh đã giảm rồi phải không?"

Trợ lý Trần chợt hiểu ra."Hình... hình như là vậy."

Châu Dị đẩy lưỡi lên má trong, không lên tiếng. Lực ném bài mạnh hơn ban đầu rất nhiều.

Trợ lý Trần: Chợt cảm thấy sếp mình rất đáng thương nghĩa là làm sao?

Mợ thà có tin đồn với Thường Bác chứ không chịu vướng mắc gì với sếp nhà anh.

Những người chơi bài với Châu Dị đều lớn tuổi hơn anh, ai cũng đều thành tinh cả rồi.

Họ đều nhận ra vẻ khác lạ của Châu Dị, có người lên tiếng trêu chọc:"Nghe nói dạo này Sếp Châu vừa mắt trưởng phòng truyền thông của công ty mình."

Châu Dị nở nụ cười đầy lưu manh đểu giả."Có sao?"

Đối phương cười to."Hiểu rồi, hiểu rồi! Chơi thôi."

Châu Dị không thừa nhận, cũng không phản bác, những ngón tay thon dài kéo cổ áo, chuyên tâm chơi bài.

Buổi tối.

Thường Bác ra khỏi đoàn phim, đi cửa sau lên xe Khương Nghênh.

Khương Nghênh đưa mắt nhìn anh qua kính chiếu hậu."Có đến mức vậy không? Sao cẩn trọng vậy?"

Thường Bạc mấp máy đôi môi."Nhờ phúc của cậu mà chiều hôm nay cả đạo diễn cũng đánh giá cao tôi mấy bậc."

Khương Nghênh cố nhịn cười."Họ khen cậu phú quý cũng không chơi bời, nghèo khó cũng không thay đổi à?"

Thường Bác gỡ mũ lưỡi trai, cả người dựa về trước."À, khen tôi không khuất phục trước uy vũ, dám đấu tranh với nhà tư bản."

"Tốt mà, có lợi cho việc xây dựng hình tượng."

"Hình như xây xong rồi, nhưng mà con người có đứng được hay không thì khó nói lắm."

Hai người nói chuyện phím một lúc thì xe đến nhà hàng được đặt trước.

Thường Bác xuống xe, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm rồi hỏi Khương Nghênh:"Khúc Tích có đây chứ?"

Khương Nghênh nhìn thấy vẻ cẩn trọng của anh thì lo lắng anh không dám vào cổng bèn nói thật."Có, có lẽ đã đến từ lâu rồi."

Thường Bác thở phào."Vậy thì được, dù có bị báo chí chụp thì tôi cũng có thể giải thích vài câu."

Thường Bác dứt lời, hai người bèn đi vào nhà hàng.

Vừa vào nhà hàng, hai người vẫn chưa kịp bước vào phòng riêng đã đụng phải nhóm người của Châu Dị tại sảnh.

Thường Bác khựng lại, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ: Tiêu rồi!
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 115: Nhìn thật đỏ mắt



Ví dụ vòng hoa sẽ dùng hoa cúc vàng, hơn nữa còn là loại đóa to.

Không vì điều gì cả, chỉ là để cho không khí được nổi bật.

Lúc còn sống không nở mày nở mặt thì chết bắt buộc phải rình rình rang rang.

Còn về ảnh thì dùng ảnh tuyên truyền đoàn phim chụp vào tuần trước, tuy là photoshop hơi quá đáng, nhưng đúng là rất đẹp trai.

Còn về phần mộ, rất đắt. Chút tiền anh đã tiết kiệm e là không đủ. Có lẽ cần Khương Nghênh và Khúc Tích đóng góp thêm.

Trong trí não Thường Bác bao nhiêu suy nghĩ lướt qua, trên mặt vẫn không quên nở nụ cười lấy lòng và ấm áp với Châu Dị.

Châu Dị nổi bần bật trong đám đông, thấy Thường Bác cười với mình đầy nịnh nọt, đôi môi mỏng cong lên, đôi mắt hoa đào tràn đầy ý bỡn cợt.

Thường Bác thấy vậy, khó khăn nuốt nước bọt. Dè dặt quay đầu lại nhìn Khương Nghênh.

"Bữa cơm trước khi chết này tôi có phúc tiêu thụ không?"

Khương Nghênh mặt không đổi sắc:"Vào phòng đi."

"Không chào hỏi sao?"

Khương Nghênh quay đầu lại nhìn anh:"Cậu chào hỏi?"

Thường Bác sợ hãi bèn thẳng lưng lên."Tôi... tôi không cần phải chú trọng lịch sự tới vậy đâu ha?"

"Vậy sao cậu còn nói linh tinh nữa?"

Khương Nghênh dứt lời, vội vàng bước vào trong phòng riêng.

Thường Bác thấy Khương Nghênh rời đi mà không hề quay đầu lại, lòng thầm bội phục, đồng thời cũng đi theo, anh lo nếu còn lọt lại sau thì khó giữ cái mạng con của mình.

Châu Dị đứng ở quầy thu ngân nhìn hai người vào phòng riêng, ánh mắt tối lại.

Trợ lý Trần đừng bên cạnh, nhìn thấy toàn bộ, bèn ho nhẹ rồi nói:"Sếp Châu, là mợ và Thường Bác."

Châu Dị hạ giọng."Tôi có mù đâu."

Trợ lý Trần nghe vậy bèn vuốt vuốt mũi, nói nhỏ."Tôi cứ nghĩ là anh không thấy."

Châu Dị mặt đen xì tay kẹp điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống sàn nhà.

Trong phòng riêng.

Thường Bác kể từ lúc vào phòng thì r*n r* với Khúc Tích.

Khúc Tích ôm lấy cốc nước ấm vừa uống vừa vui cười."Tốt mà, bao nhiêu năm cậu không có độ hot, lần này thì hot thiệt rồi."

Thường Bác trừng mắt nhìn cô."Tôi cần cái loại độ hot này à?"

Khúc Tích bật cười."Hot kiểu gì chẳng là hot? Hot do bê bối cũng là hot mà."

"Tôi là người không có giới hạn, không có nguyên tắc vậy à?"

Khúc Tích "phụt"."Cậu mà có nguyên tắc và giới hạn?"

Thường Bác và Khúc Tích đấu võ mồm với nhau, Khương Nghênh bình thản gọi món.

Khi thức ăn lên xong, hai người cũng dừng. Khúc Tích kéo ghế kề sát vào Khương Nghênh."Nghe nói Châu Dị cũng ở nhà hàng này?"

Khương Nghênh xoay đầu nhìn cô. Lòng biết rõ cô muốn bà tám, cố tình hỏi."Cậu thanh toán giúp cho anh ấy?"

Khúc Tích cười huề."Thanh toán thì thanh toán. Có thể thanh toán cho Sếp Châu là vinh dự của tôi mà. Cho tôi biết Sếp Châu ở phòng nào đi, tôi nhân tiện qua tặng hai chai rượu ngon."

Khúc Tích vừa dứt lời, Khương Nghênh bật cười đang chuẩn bị trả lời thì điện thoại đặt trên bàn rung lên.

Khương Nghênh đưa mắt liếc nhìn thấy hai chữ Châu Dị, vẫn chưa kịp đưa tay cầm lên thì Khúc Tích đã nhanh tay giành lấy.

Điện thoại Khương Nghênh trước giờ không cài mật khẩu, Khúc Tích mở luôn, nhìn một đoạn nháy mắt trêu ghẹo."Ôi, không ngờ nha! Sếp Châu như con cún bám đuôi ấy nhỉ?"

Khương Nghênh cười nhỏ. Lười trả lời."Đưa di động đây! Ăn cơm đi."

Khúc Tích đứng lên giơ điện thoại lên cao, trêu ghẹo."Cậu không muốn biết Châu Dị nhắn gì cho cậu à?"

"Không muốn."

Khúc Tích cười nắc nẻ."Cậu không muốn biết nhưng tôi cứ nói đó."

Khúc Tích dứt lời, đang định nói thì điện thoại đang cầm chợt reo lên.

Khúc Tích đưa di động đến trước mặt liếc nhìn, bấn nghe đồng thời mở loa ngoài, chẳng bao lâu, giọng nói trầm ấm của Châu Dị vang lên từ đầu máy bên kia."Vợ, anh nhớ em rồi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 116: Thần hồn điên đảo



Khương Nghênh tay đang giữ cốc trà chợt siết chặt. Đầu ngón tay hơi run rẩy.

Châu Dị dứt lời thấy Khương Nghênh không đáp lại bèn lại hạ giọng nói tiếp:"Vợ?"

Khương Nghênh đưa mắt nhìn Khúc Tích: "Còn không tắt máy?"

Khúc Tích nghe nói khựng lại vài giây rồi vội vàng tắt máy.

Nhìn thấy màn hình tối lại, Khúc Tích bừng tỉnh khỏi sự kinh ngạc vừa rồi."Ui trời! Hai người với nhau... Châu Dị tán cậu như vậy à? Cái đấy thì ai mà có thể chống lại được..."

Khương Nghênh không lên tiếng, đưa tay đẩy Khúc Tích."Đưa di động cho tôi, hoặc là cậu thanh toán, chọn một đi."

Khúc Tích nhanh chóng đưa di động bằng hai tay."Mẹ tôi từ bé dạy tôi là bỏ mạng chứ không bỏ tài."

"Để mai mốt tôi hỏi dì."

Trong căn phòng riêng cách vách.

Châu Dị tựa người vào thành ghế, đầu ngón tay đang đùa với chiếc di động đã bị bẻ gãy.

Một người đàng ông ngoài bốn mươi ngồi bên cạnh đang bàn dự án với anh, Châu Dị cầm di động chống dưới cằm, hỏi với vẻ hờ hững."Đáng tin không?"

Người đàn ông nghe Châu Dị hỏi thì trở nên hưng phấn, đưa tay chống vào lưng tựa của ghế Châu Dị đang ngồi."Đương nhiên rồi. Sếp Châu, hai chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, tôi còn bẫy cậu sao?"

Châu Dị cười nửa miệng."Bẫy tôi thì không đến nỗi, nhưng sao tôi nghe nói cách đây ít lâu anh cũng lôi Châu Diên vào hội?"

Người đàn ông khựng lại, vẻ mặt trở nên thiếu tự nhiên. "Đâu có chuyện đó đâu."

Châu Dị cười khẩy."Anh từ chối anh ta thì tôi sẽ tham gia với vốn gấp đôi."

Người đàn ông vui mừng hết cỡ."Sếp Châu nói nghiêm túc chứ?"

Châu Dị nói với giọng hài hước."Anh thấy tôi có giống đang đùa không?"

Nghe Châu Dị nói, người đàn ông đứng lên chủ động thêm rượu cho anh, nói chân thành:"Nói thật, tôi trước giờ đều rất thích hợp tác với anh, chỉ là chẳng có cơ hội."

"Thế này chẳng phải là cơ hội đến rồi sao?"

Người đàn ông vội vàng đáp:"Đúng, đúng. Lát nữa chúng ta tìm chỗ nào bàn kỹ?"

Châu Dị cầm cốc rượu người đàn ông đã rót thêm."Được thôi."

Người đàn ông ngồi xuống, cười thành khẩn:"Dạo này công ty tôi có một sinh viên đến, rất hiểu chuyện."

Châu Dị nghiêng đầu sang nhìn người đàn ông, chau mày:"Cái gì?"

Người đàn ông hạ giọng nói nhỏ."Vẫn chưa có bạn trai, hai ngày trước tôi hỏi cô ấy thích người thế nào, cô gái ấy nói thích người như Sếp Châu, anh giữ cho tôi thể diện, lát nữa cho cô gái ấy uống với anh một ly."

Châu Dị cười nửa miệng."Tôi thì khỏi, về bảo cô gái đó uống với Châu Diên vài ly."

Người đàn ông khựng lại, hiểu ngay."Vâng, vâng."

Trên chiến trường danh lợi vẫn luôn là vậy, không có bạn bè mãi mãi, chỉ có lợi ích là mãi mãi.

Lợi nhuận của pho mát lớn như vậy, nên không từ thủ đoạn là bình thường.

Hôm nay Thường Bác ăn rất thoải mái, dù là Khúc Tích ngồi bên trêu chọc thế nào, trước sau vẫn không ngẩng đầu lên.

"Cậu có cần làm tới mức đó không? Chỉ có cái hot search thôi mà? Thấy cậu cứ như là ăn xong bữa này thì chẳng còn bữa nào nữa vậy."

Thường Bác đang cắn miếng chân giò, nói không rõ chữ:"Cũng tám chín phần rồi."

Khúc Tích chợt thấy buồn cười:"Cậu lo Châu Dị đập chết cậu?"

Thường Bác cầm lấy lon nước trước mặt uống vài ngụm, ợ hơi."Bây giờ không còn là vấn đề sợ hay không nữa rồi. Mà sự thật trước mắt là cậu không nhìn thấy ánh mắt Châu Dị nhìn tôi lúc ở sảnh đâu. Nhìn như đang cười, nhưng thực ra là trong ánh mắt toàn ý muốn giết người."

Thường Bác nói có điệu có bộ, Khúc Tích liên tưởng đến câu nói trong điện thoại lúc nãy, cô xoay đầu nhìn sang Khương Nghênh, nói với nhiều ẩn ý."Sao tôi thấy Châu Dị hình như thích cậu thật lòng?"

Khương Nghênh bình tĩnh gắp thức ăn."Cảm giác của cậu trước giờ có chuẩn đâu. Tôi nhớ hồi đại học cậu còn nói là Thường Bác thích tôi, sau này Thường Bác tỏ tình với hoa khôi trường, tuy kết quả không như ý muốn."

Khương Nghênh dứt lời, Khúc Tích liếc nhìn Thường Bác, ho vài tiếng."Ăn đi! Ăn đi!"

Sau bữa cơm, Khương Nghênh đi thanh toán, Khúc Tích một hai lôi cô đi hát karaoke.

Thường Bác đứng cách xa một mét, cố giữ khoảng cách với hai người."Hai người đang chuẩn bị tiễn tôi đi đấy à? Thổi kèn giống trống à?"

Khúc Tích bật cười."Tình cảm là ở đây mà. Trước khi đi có thế nào cũng phải để cho cậu chọn một bài mà cậu thích chứ?"

Khúc Tích nói xong, che miệng cười. Cô còn đang định nói gì thêm thì chợt sau lưng vang lên giọng nói."Lát nữa đến nơi, Sếp Châu nói gì thì cũng phải làm một bài."

Ngón tay Châu Dị kéo giãn cà vạt, đưa mắt nhìn Khương Nghênh, cười với ý bỡn cợt."Ừ, làm một bài "thần hồn điên đảo"?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 117: Giả kịch kịch giả



Khương Nghênh nhìn anh, không có biểu cảm gì, thản nhiên đưa mắt nhìn sang hướng khác, rồi nói với Khúc Tích."Đi thôi, không còn sớm nữa."

Khương Nghênh nói xong, xoay người rời đi.

Khúc Tích thấy vậy, vội vàng bám theo sau, đi được vài bước cô xoay đầu nhìn lại Thường Bác đang đứng yên như trời trồng."Đi chứ! Còn chờ bị lột da à?"

Thường Bác kéo mũ lưỡi trai xuống thấp che kín mặt."Chết sớm siêu sinh sớm, có khi kiếp sau còn có thể đầu thai thành người tốt số."

Khúc Tích nghe nói vậy buông anh ra."Vậy tôi để cậu ở đây một mình?"

"Cũng không cần phải vậy."

Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Khúc Tích, ba người vẫn đến quán bar.

Vừa vào phòng, Khúc Tích bắt đầu buông thả, đầu tiên là mở màn với vài bài thịnh hành trên mạng.

Cô ngồi trên ghế cao, tay cầm micro, hát cực kỳ nhập tâm.

Thường Bác và Khương Nghênh ngồi trên sô pha uống rượu. Thường Bác mượn rượu giải sầu."Uống một bữa đỡ một bữa."

Khương Nghênh bật cười."Mai tôi thanh minh giúp cậu."

"Thật không?"

Khương Nghênh cười:"Xạo đó. Cậu cố chịu thêm, qua ít lâu thì cậu đăng bài nói là truyền thông đuổi hình bắt chữ."

Thường Bác lại thở dài."Được rồi. Coi như là tôi ăn dao thay cho anh em."

Khương Nghênh nói tiếp:"Yên tâm, sau này cậu có chuyện, chắc chắn tôi cũng ăn dao thay cho cậu."

Bia lạnh, nên vài ly vào bụng, Khương Nghênh chợt cảm thấy bao tử khó chịu.

"Mọi người uống trước đi, tôi đi vệ sinh chút."

Khương Nghênh nói xong, đứng dậy ra ngoài.

Khúc Tích gọi với theo."Cứ dùng trong phòng này đi."

Khương Nghênh vẫy tay về phía Khúc Tích:"Tôi ra ngoài hóng gió luôn."

Khương Nghênh vừa rời đi, Khúc Tích cầm lon bia bước đến gần Thường Bác:"Uống không?"

Thường Bác cụng ly với cô."Cậu uống từ từ thôi. Đừng uống nhiều."

Khúc Tích bóp lon bia không nói gì. Vài giây sau, cô hỏi một câu thiếu tự nhiên:"Bây giờ cậu chỉ xem Nghênh Nghênh như bạn?"

Thường Bác vẻ mặt thản nhiên:"Chứ không thì phải làm sao?"

Khúc Tích hít một hơi thật sâu."Vậy thì tốt, làm tôi sợ hết hồn."

Khúc Tích nói xong, lại cụng ly với Thường Bác."Chúc tình bạn của ba chúng ta trường tồn."

Khương Nghênh ra khỏi phòng, vừa đi được vài bước thì nhìn thấy Châu Dị đang tựa vào vách tường ngay cầu thang hút thuốc.

Châu Dị đứng trước một cô gái trông chừng ngoài hai mươi.

Cô gái nhìn Châu Dị với ánh mắt ngại ngùng và mừng vui, đôi tay đan chéo trước ngực."Sếp Châu, tửu lượng của anh tốt không?"

Châu Dị trêu ghẹo."Thế nào là tốt mà thế nào là không tốt?"

Cô gái vẻ mặt càng xấu hổ hơn."Tôi... tửu lượng tôi không tốt lắm, nhiều nhất chỉ có thể uống một ly."

Cổ áo sơ mi màu đen Châu Dị mặc được banh rộng, để lộ xương đòn ẩn hiện, anh đang chuẩn bị trả lời thì nhìn thấy Khương Nghênh từ xa.

Đôi mắt Châu Dị trở nên thâm sâu hơn, anh chẳng nói gì nữa.

Khương Nghênh nửa mắt nhìn Châu Dị, dễ dàng bắt gặp ánh mắt trào phúng trong đôi mắt cô.

Yết hầu Châu Dị di chuyển, anh đang muốn nói gì đó nhưng cô gái trước mặt bước đến gần anh hơn, đang nhót gót:"Sếp Châu, tôi..."

Không chờ cô gái nói xong, Châu Dị nhíu mày đưa tay đẩy cô ra xa, xoay đầu nhìn sang vị trí ở góc cầu thang, tức giận nói:"Trần Triết, chụp xong chưa?"

Châu Dị dứt lời, Trần Triết ló đầu ra từ một góc, nhìn thấy Khương Nghênh thì hoảng hốt."Sếp... Sếp Châu, chụp xong rồi."

Trần Triết nói xong, vội vàng bước lên trước kéo cô gái mà Châu Dị đã đẩy ra sang một bên.

Châu Dị sải bước lên trước, bước đến trước Khương Nghênh, hơi bạnh cằm, giọng có hơi khan."Giả thôi, dạo này không có tin đồn gì e là ông cụ sẽ hoài nghi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 118: Anh nhớ em



Trợ lý Trần đứng bên cạnh trề môi, ngoảnh đầu nhìn nơi khác.

Không thể nào nhìn họ được.

Khương Nghênh đưa mắt nhìn Châu Dị, hờ hững mở lời."Sếp Châu, phiền anh tránh ra."

Châu Dị lại lần nữa cúi đầu, như sắp chạm nhẹ vào trán Khương Nghênh, trầm giọng nói:"Vợ."

Khương Nghênh chau mày, lùi ra sau một chút, tránh đến gần Châu Dị, lách người bước đi.

Châu Dị: "..."

Đưa mắt nhìn theo Khương Nghênh đang vào nhà vệ sinh nữ, trợ lý Trần tính tiền cho cô gái lúc nãy thuê đến rồi rời đi, sau đó anh bước đến trước Châu Dị."Sếp Châu, mợ vào nhà vệ sinh rồi."

Đầu lưỡi Châu Dị đẩy lên trên má trong."Ừ."

"Những tấm ảnh vừa chụp lúc nãy, anh có cần chọn không?"

Châu Dị nghe nói xoay đầu lại nhìn trợ lý Trần, chau mày:"Trần Triết, tôi thấy cậu cũng đã hết sức với công việc này rồi."

Trợ lý Trần sững lại, khựng lại vài giây, chuyển đề tài, hạ giọng nói nhỏ:"Tôi thấy ở nhà vệ sinh nữ có tấm biển dọn vệ sinh. Sếp Châu, hay là tôi treo nó lên?"

Châu Dị hai tay đút túi quần, liếc mắt nhìn trợ lý Trần."Có lẽ cậu còn có thể làm vài nghìn năm nữa."

Châu Dị dứt lời, sải bước về phía nhà vệ sinh.

Trợ lý Trần không dám chậm trễ, vội vàng bước lên treo tấm biển "đang dọn vệ sinh" lên.

Treo biển xong, trợ lý Trần thở dài, lầm bầm một mình:"Đã lấy lòng đến mức này rồi mà còn không chịu thừa nhận là thích. Ôi... đàn ông!"

Trong nhà vệ sinh.

Khương Nghênh vừa bước ra khỏi phòng bên cạnh, đang rửa tay đã nhìn thấy Châu Dị từ ngoài cửa vào.

Tay Khương Nghênh chợt dừng lại."Đây là nhà vệ sinh nữ."

Châu Dị bước đến, ôm lấy cô từ sau lưng."Em giận à?"

Khương Nghênh không giằng co, vung tay để cho ráo nước."Anh muốn nói đến chuyện nào?"

Châu Dị tự biết mình có lỗi, dù là chuyện anh đã cố tình đi công tác sau bê bối hai ngày trước hay là chuyện tối nay, đều là anh không đúng."Chẳng có chuyện nào làm đúng."

Qua thời gian tiếp xúc, Khương Nghênh về cơ bản là đã biết bài vở của Châu Dị.

Dũng cảm nhận lỗi, kiên quyết không sửa.

Khương Nghênh bặm môi rồi nói."Buông ra, tôi phải chùi tay."

Cằm Châu Dị gác cằm lên vai Khương Nghênh, bàn tay đang ôm eo cô siết chặt lại."Dạo này em có nhớ anh không?"

Khương Nghênh nghe vậy ngoảnh đầu lại nhìn Châu Dị, cười mỉa mai, đang định nói gì thì Châu Dị chợt đưa tay lên giữ chặt cằm cô, kề mặt vào hôn cô, trong lúc m*n tr*n, Châu Dị nói với giọng trầm thấp."Vợ, dạo này anh rất nhớ em."

Nụ hôn kết thúc, Khương Nghênh đưa tay đẩy anh ra.

Châu Dị lợi dụng được rồi, cực kỳ vui vẻ, hỏi với giọng nhẫn nại."Mọi người chuẩn bị chơi đến mấy giờ?"

"Anh có chuyện gì?"

Châu Dị cong môi."Em uống say rồi, không thể lái xe, anh đợi em kết thúc thì chúng ta cùng về nhà."

Khương Nghênh ngước mắt nhìn anh."Không cần, tôi có thể gọi xe."

Hot search mấy hôm trước mãi mới ém xuống được, nếu lại bị phóng viên chụp được họ cùng ra cùng vào, e là không dễ xử lý như lần này nữa.

Khương Nghênh nói xong, rồi đi ra ngoài nhà vệ sinh.

Hai người lần lượt ra khỏi nhà vệ sinh, Khương Nghênh nhìn thấy trợ lý Trần đứng chờ ngoài cửa bèn gật nhẹ đầu, xem như là chào hỏi.

Trợ lý Trần nhìn Khương Nghênh cười ngại ngùng, vội vàng bước đến trước mặt Châu Dị, không cố tình hạ giọng, mở miệng nói:"Sếp Châu, lúc nãy luật sư Tần gọi điện nói là đã điều tra ra người đàn ông có hình xăm trên cánh vai."

Đôi mắt đen láy của Châu Dị như sâu hơn, anh ngẩng mặt nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh dừng lại, xoay đầu lại nhìn, giọng nói có hơi run rẩy."Sao chứ?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 119: Người công cụ



Châu Dị thấy vậy chau mày, anh biết cô đang muốn hỏi điều gì, bèn bước lên rồi hỏi.

"Tên đó ở đâu?"

Trợ lý Trần đáp lời:

"Nghe nói ở vùng ngoại ô phía tây."

Châu Dị:

"Cậu có biết vị trí cụ thể không?"

Trợ lý Trần gật gật đầu.

"Tôi biết. Luật sư Tần đã nhắn địa chỉ cụ thể cho tôi rồi."

Châu Dị nhìn Khương Nghênh, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, anh hạ giọng hỏi.

"Em muốn khi nào đi?"

Khương Nghênh mấp mấy đôi môi, hít một hơi thật sâu.

"Bây giờ có được không?"

Châu Dị:

"Được."

Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, trợ lý Trần lòng thầm thở dài:

"Sếp nhà anh đang vì yêu đây mà, hoàn toàn chẳng quan tâm anh sống chết thế nào."

Từ trong thành phố ra ngoại ô phía tây cũng phải mất bốn tiếng chạy xe.

Trời mùa đông lạnh lẽo, còn phải đi đường đêm.

Lại thêm hai ngày trước tuyết rơi, đường cao tốc đã được dọn sạch nhưng không khó tránh khỏi băng ngầm.

Trợ lý Trần một mình im lặng, đau buồn. Còn Châu Dị thì đã bước đến trước Khương Nghênh.

Châu Dị cởi áo ngoài cho Khương Nghênh khoác vào, rồi kéo cổ áo lại.

"Đường xa, lát nữa em ngủ một chút đi."

Khương Nghênh nhíu mày nhìn anh.

"Tôi không sao."

Châu Dị vẻ mặt nghiêm túc.

"Chúng ta hãy thống nhất trước đi, nếu em không nghe lời thì đừng đi. Giờ này khuya rồi, người ta chẳng chạy được đâu. Ông Trữ đã tìm người canh rồi, sáng mai đi cũng được."

Châu Dị nét mặt nghiêm nghị, Khương Nghênh mỉm cười.

"Lên xe tôi sẽ ngủ một chút."

Ra khỏi quán bar, Khương Nghênh nhắn tin cho Khúc Tích, nói với cô ấy là cô đi trước.

Khúc Tích ở đầu bên kia mãi chẳng trả lời, Khương Nghênh cúp máy cho vào túi quần. Cô tựa lưng vào thành ghế xe.

Khương Nghênh kể từ lúc nghe tin người đàn ông đó thì luôn trong trạng thái căng thẳng.

Có lẽ là vì kinh nghiệm lần trước, khiến cô lo lắng lần này lại bị mất manh mối.

Xe chạy ra khỏi thành phố lên đường cao tốc.

Khương Nghênh đang xuất thần thì có vòng tay quanh eo cô.

Khương Nghênh chợt bừng tỉnh, nhìn về Châu Dị.

"Sao cơ?"

Châu Dị ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng.

"Em ngủ một chút đi."

Khương Nghênh hít sâu, lòng thấp thỏm.

"Tôi không buồn ngủ."

Châu Dị cúi đầu nhìn cô, nheo mày, cười thầm.

"Trước khi lên xe em đã hứa gì với anh?"

Lúc này lòng Khương Nghênh như lửa đốt, cô thực sự chẳng còn tinh thần phản bác Châu Dị, bèn cố kéo thân người vào sát lòng Châu Dị.

Châu Dị hôn lên trán cô.

"Anh ôm em ngủ?"

Khương Nghênh đưa mắt nhìn anh.

"Châu Dị, tôi muốn yên tĩnh một chút."

Châu Dị nghe vậy, tim như bị thắt lại, vừa xót xa vừa khó chịu.

"Được rồi."

Châu Dị dứt lời, một tay day day vào huyệt thái dương của cô.

Khương Nghênh xê dịch một chút rồi tựa sát vào vai anh nhắm mắt lại.

Sẽ mất bốn tiếng chạy xe, thực sự là không hề ngắn.

Đi được nửa đường, Khương Nghênh bắt đầu say, nên chìm vào giấc ngủ lơ mơ.

Châu Dị duỗi chân, đá vào ghế lái, trợ lý Trần quay đầu lại.

"Sếp Châu."

Châu Dị chau mày, tỏ ý bảo trợ lý Trần im lặng, anh hạ giọng nói.

"Mở máy sưởi cao chút."

Trợ lý Trần nghe lời, đưa tay điều chỉnh nhiệt độ trong xe, hỏi nhỏ:

"Sếp Châu, nhiệt độ này được chưa?"

Châu Dị:

"Cao thêm chút."

Trợ lý Trần đưa tay vuốt mũi, xoay đầu lầm bầm.

"Anh sợ nóng nhất mà? Yêu đương rồi nên hết sợ nóng hả?"

Trợ lý Trần nói xong cũng không mong Châu Dị đáp lại, bèn lầm bầm một mình.

"Cũng phải, cuộc yêu đương này cũng đáng sợ khiếp, đối phương chẳng buồn nhìn anh một cái đã biến anh thành công cụ làm ấm giường rồi."

Châu Dị giọng điệu kém vui.

"Trần Triết, cậu đang lầm bầm gì đấy?"
 
Back
Top Bottom