Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 130: Vì em



Châu Dị cười rất thoải mái, trông anh vừa khốn nạn vừa tồi.

Khương Nghênh cười không nổi, ngẩng đầu nhìn anh.

"Anh đau không?"

Trái tim Châu Dị chợt run rẩy, anh đưa chai nước khoáng cho cô, lặng lẽ kéo cổ tay áo che đi vết thương:

"Vết thương nhỏ, không đau."

Châu Dị nói xong, ánh mắt dồn vào gương mặt Khương Nghênh.

Trông sắc mặt cô vẫn tái nhợt, đôi môi mỏng mím chặt, trong lòng đột nhiên có ý muốn hỏi cô ấy về bệnh trầm cảm của mình, nhưng lời đến cửa miệng thì cuối cùng anh vẫn không nói gì.

Anh không dám hỏi.

Không phải vì anh sợ cô không trả lời.

Nhưng anh sợ cô khó xử.

Bác sĩ nói rằng có lẽ cô đã mắc căn bệnh này từ khá lâu rồi.

Cô vẫn luôn che giấu, giả vờ như mình không bị bệnh và hòa nhập với những người bình thường, anh không muốn cởi bỏ lớp ngụy trang và làm cô khó xử.

Khương Nghênh nằm gần cả ngày nên cô thực sự khát nước.

Sau khi nhận chai nước khoáng, cô ngồi dậy dựa vào đầu giường uống mấy hớp, ngước mắt lên đang định nói thì phát hiện Châu Dị đang nhìn cô chằm chằm.

Trái tim Khương Nghênh lỡ một nhịp, muộn màng nhớ lại cơn bệnh của mình trong xe.

"Châu Dị."

Châu Dị nhướng mày: "Ừ?"

Khương Nghênh hít sâu:

"Trong xe, tôi..."

Khương Nghênh nói nửa chừng, quan sát phản ứng của Châu Dị.

Châu Dị nhếch môi cười với cô, đáp:

"Em ở trong xe làm sao vậy?"

Khương Nghênh mím môi, tự hỏi Châu Dị thực sự không biết hay là giả vờ, bèn đáp:

"Không có gì."

Nghe vậy, Châu Dị đứng lên, vuốt lại quần áo xốc xếch.

"Em đói không? Có muốn ăn chút gì không?"

"Gì cũng được."

Châu Dị cười nói:

"Vậy anh mua đại gì đó vậy."

Châu Dị nói xong, bước luôn ra khỏi phòng bệnh.

Một giây tiếp theo sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trên môi Châu Dị lập tức biến mất, anh đấm tay vào bức tường bên cạnh.

Vết thương trên cánh tay Châu Dị vốn không được băng bó, nên sau khi anh đấm lên tường, cổ tay áo sơ mi lại thấm máu.

Châu Dị cúi đầu nhìn rồi sải bước tới phòng y tá, tìm y tá giúp anh băng bó.

Cô y tá đã thuyết phục Châu Dị băng bó vết thương khi cô đi kiểm tra phòng bệnh lúc Khương Nghênh hôn mê.

Nhưng Châu Dị không hề đáp lại mà còn lạnh lùng nhìn cô.

Thấy Châu Dị tiến vào chủ động yêu cầu xử lý vết thương, cô thản nhiên nói:

"Giờ anh nghĩ đến chuyện băng bó rồi sao? Anh có biết vết thương giống như anh càng để lâu càng có khả năng nhiễm trùng không?"

Châu Dị im lặng, chỉ là duỗi hai tay trước mặt đối phương.

Mặc dù cô y tá luôn miệng trách cứ, nhưng cô xử lý vẫn rất nhẹ nhàng.

Sau khi băng bó cho Châu Dị, cô thu dọn miếng gạc còn sót lại, rồi nói:

"Hai ngày thay thuốc một lần, phải chú ý đấy. Không thể xem thường chuyện nhiễm trùng đâu. Lúc trước có một ông cụ ở đây cũng có tình trạng giống anh, chân bị chó cắn nhưng cứ bỏ mặc, cuối cùng phải bị cắt chi đấy."

Cô y tá càm ràm liên tục, Châu Dị cắt lời:

"Gần chỗ các cô có đồ ăn vặt gì đặc sắc không?"

"Phố ăn vặt ở phía đối diện, anh có thể đến đó xem thử muốn ăn gì."

Châu Dị đứng dậy và nói "cảm ơn", rồi quay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng anh, cô y tá bĩu môi, nói với đồng nghiệp bên cạnh:

"Người đàn ông này thật là kỳ lạ, vừa rồi tôi đi kiểm tra phòng bảo anh ta băng bó vết thương, thì dứt khoát không chịu, bây giờ chủ động đòi xử lý vết thương, đầu óc anh này hình như không ổn lắm..."

Đồng nghiệp trêu:

"Trông anh ta không được thông minh cho lắm nhỉ?"

Hai người đang nói chuyện phiếm, vị bác sĩ giúp Khương Nghênh khám bệnh buổi sáng ném bệnh án vào giữa hai người, hai tay đút vào túi áo blue.

"Chắc là do vợ anh ấy tỉnh rồi."

Hai cô y tá nhìn bác sĩ với ánh mắt hoài nghi.

Bác sĩ quay đầu lại nhìn hai người:

"Bị bắt xem phim tình cảm mà còn không biết!"

Hai cô y tá nhìn nhau và chợt hiểu ra.

Cô y tá băng bó vết thương cho Châu Dị đưa tay bóp cổ mình khá khoa trương:

"Anh ta làm vậy có phải là đóng phim tình cảm đâu, rõ ràng là anh ta đang giết chó đó chứ!"

Sau khi Châu Dị rời đi, Khương Nghênh lấy điện thoại di động đặt ở đầu giường và gọi cho trợ lý Trần.

Lúc này Trần trợ lý đang chợp mắt, mơ màng chìm vào giấc ngủ, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh đưa tay chạm vào điện thoại, nhấn nút trả lời.

"A lô."

Khương Nghênh mím môi và cân nhắc một lúc rồi mới nói:

"Trần Triết, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

Mấy hôm nay, trợ lý Trần thật sự rất mệt mỏi, chưa kể thức khuya, tăng ca rồi lái xe, mà còn vô cớ bị đánh, nên trí não mơ mơ hồ hồ:

"Mợ hai muốn hỏi tôi chuyện gì ạ?"

"Hôm nay là cậu đưa tôi đến bệnh viện à?"

"Đúng vậy!"

"Cậu cũng là người đưa tôi đến phòng bệnh và giúp tôi làm thủ tục nhập viện?"

Trí não Trợ lý Trần vẫn chưa kịp hiểu:

"Vâng! Sao vậy ạ?"

Đúng là cậu ấy đưa cô đến bệnh viện, giúp cô làm thủ tục nhập viện!

Chỉ là bên cạnh cậu còn có ông chủ của họ.

Trợ lý Trần đưa tay dụi dụi mắt, vừa định nói còn có sếp, Khương Nghênh bèn nói "Cảm ơn" rồi cúp máy.

Trợ lý Trần hơi sững sờ khi đầu bên kia tắt máy.

Nghĩa là sao? Chuyện gì vậy?

Trước khi trợ lý Trần gọi lại cho Khương Nghênh, Châu Dị đã gọi đến.

Trợ lý Trần nhìn màn hình điện thoại di động hiển thị cuộc gọi đến của Châu Dị, lập tức hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng bấm máy trả lời:

"A lô, chào Sếp."

Giọng nói trầm ấm của Châu Dị lộ ra một chút mệt mỏi.

"Bây giờ cậu lái xe về Bạch Thành, bảo Bùi Nghiêu đưa dì tôi về nhà cậu ấy, rồi bảo cậu ấy quản lý công ty thay tôi."

Trợ lý Trần không hỏi gì thêm.

"Vâng, Sếp."

Giọng nói Châu Dị đầy kiên định, trầm ấm.

"Nói với cậu ấy, phía Châu Diên ra tay rồi, bảo cậu ấy đề phòng một chút."

Trợ lý Trần: "Dạ."

Sau khi nói xong, trợ lý Trần suy nghĩ vài giây rồi ngập ngừng nói:

"Sếp, vừa rồi mợ gọi điện thoại hỏi tôi có phải tôi đưa mợ ấy đến bệnh viện không, vừa rồi tôi vẫn chưa tỉnh táo. Vì vậy, tôi chỉ nói là tôi, tôi quên nói với mợ thực ra còn có anh đưa mợ ấy đến."

Châu Dị im lặng một lát, khàn giọng nói:

"Đừng nói cho cô ấy biết."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 131: Em có muốn yêu đương không



Sau khi Châu Dị nói xong, trợ lý Trần dừng lại vài giây rồi không dám hỏi thêm câu nào, chỉ đáp "vâng".

Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, trợ lý Trần là người thận trọng, đương nhiên anh biết cái gì nên nói cái gì không nên nói vào lúc này.

Sau khi cúp máy với trợ lý Trần, Châu Dị trở lại bệnh viện với đồ ăn vặt đã mua.

Khi Châu Dị mở cửa bước vào phòng, Khương Nghênh đang nói chuyện điện thoại với Khúc Tích.

Khúc Tích vui vẻ ở đầu bên kia điện thoại, nói về việc cô ấy đã lừa dối Bùi Nghiêu gần đây như thế nào.

"Ngốc thật đấy, lát nữa tôi gửi ảnh chụp màn hình đoạn chat cho cậu xem."

Khúc Tích không giấu được vẻ chê bai của mình, Khương Nghênh dựa vào đầu giường trêu chọc:

"Cậu vừa phải thôi, đừng có đùa với lửa, cuối cùng cậu bị lửa thiêu đó."

"Tôi xài nick phụ nói chuyện với anh ta, chậc chậc, cần nói lại chẳng nói, anh ta đúng là một gã lẳng lơ."

Khúc Tích nói xong, không đợi Khương Nghênh tiếp lời, hỏi ngay:

"Nhưng có đểu có lẳng thế nào cũng không bằng Châu Dị nhà cậu, anh ta đúng đểu luôn."

Khương Nghênh mỉm cười:

"Tôi sẽ ghi âm lại rồi chuyển cho Châu Dị."

Khúc Tích trêu chọc:

"Thì gửi đi, không chừng anh ta nghe thấy tôi nói vậy thì càng vui hơn ấy chứ."

Hai người trò chuyện một lúc, Khúc Tích hỏi Khương Nghênh đang ở đâu.

Khương Nghênh sợ cô lo lắng, nên viện đại một lý do:

"Tôi đang ở tỉnh, công ty có chuyện."

Khúc Tích cười cười, giọng điệu đầy ghen tị:

"Du lịch công à? Khi nào thì tôi có thể hưởng thụ đãi ngộ này nhỉ!"

Khương Nghênh cười khúc khích:

"Hay là cậu giao công ty lại cho tôi đi. Tôi giới thiệu cho cậu một việc thường đi công tác, bảo đảm là kiểu bao ăn bao ở ấy."

Khúc Tích nghe nói vỗ mạnh vào đầu điện thoại

"cậu nghĩ tôi ngu sao? Tôi còn đang định lợi dụng thân phận sếp Tổng của mình để cua trai tơ đây này."

"Rồi, vậy cậu tiếp tục kiên trì nỗ lực đi."

Khương Nghênh vừa nói xong, cô ngước mắt lên và bắt gặp Châu Dị đang bê một hộp đồ ăn nhẹ.

Khương Nghênh nói với Khúc Tích ở đầu máy bên kia là cô có việc nên cúp máy.

Khúc Tích có chút không hài lòng r*n r* một tiếng:

"Cúp đi, cúp đi! Đến khi nào cậu về thì tôi tới nhà cậu ở, nói chuyện với cậu suốt đêm luôn."

Khương Nghênh mỉm cười:

"Được, lúc đó tôi sẽ chuẩn bị bữa tối cho cậu."

Sau khi cúp máy, Khương Nghênh cầm điện thoại trong tay nhìn Châu Dị:

"Anh mua gì vậy?"

Châu Dị bước đến mở tủ đầu giường, lấy từng món đồ trong ấy:

"Đồ ăn vặt, đều là đặc sản ở đây."

Khương Nghênh quay đầu nhìn sang, ánh mắt sáng bừng lên.

Châu Dị đặt hộp cơm xuống, quay đầu nhìn thấy ánh mắt Khương Nghênh sáng lấp lánh, bèn hạ giọng hỏi:

"Em thích không?"

Khương Nghênh không nói dối:

"Thích chứ."

Châu Dị bước đến bên giường, hai tay chống ở bìa giường, nhìn Khương Nghênh chằm chằm với ánh mắt nghiêm túc chưa bao giờ có:

"Có thể làm cho em thích là vinh hạnh của họ."

Khương Nghênh quay lại nhìn Châu Dị, nhất thời không nói nên lời.

Châu Dị nhích lại gần, trầm giọng nói:

"Anh gần em như vậy, em có phản cảm không?"

Khương Nghênh luôn cảm thấy Châu Dị hôm nay có hơi kỳ lạ, nhưng cô ấy nhất thời không thể xác định được có gì không ổn.

Thấy Khương Nghênh không nói gì, Châu Dị cúi đầu cọ cọ vào khóe miệng cô:

"Khương Nghênh."

Khương Nghênh: "Sao cơ?"

Đôi mắt đào hoa của Châu Dị hiện lên nét cười:

"Không có gì, em ăn cơm đi."

So với chế độ ăn ba bữa bình thường, có lẽ mọi cô gái đều thích ăn vặt hơn.

Mùi vị ngon và đã cơn thèm.

Khương Nghênh ngồi trên giường bệnh ăn nhẹ, trong khi Châu Dị đứng trước cửa sổ và nghịch điện thoại di động.

Khương Nghênh ăn đến nửa chừng thì hỏi Châu Dị có muốn ăn không.

Châu Dị xoay đầu nhìn cô, môi mỏng cong lên:

"Không ăn, anh không đói."

Khương Nghênh ăn xong, Châu Dị lấy lý do đi mua thuốc, anh đưa cho y tá loại thuốc cô cần uống.

Cô y tá nhìn anh khó hiểu.

Châu Dị nói thật:

"Vợ tôi không muốn tôi biết cô ấy bị bệnh."

Cô y tá mím môi:

"Tôi hiểu rồi."

Ý anh là muốn giết cái kẻ FA như tôi đây đúng không?

"Cảm ơn cô."

Sau khi Châu Dị dặn dò y tá xong, anh xuống lầu mua thuốc lá.

Cô y tá mang thuốc vào phòng bệnh và đưa cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh nhận thuốc rồi siết chặt tay:

"Cô có thể tìm giúp cho tôi một lọ vitamine rỗng không? Nếu không, cô hãy mua giúp cho tôi một chai vitamine."

Cô y tá nhìn gương mặt hơi nhợt nhạt của Khương Nghênh, chợt cảm thấy thương cảm:

"Có một lọ vitamine tôi uống gần hết rồi, đợi tôi chút, tôi mang lên cho cô."

Khương Nghênh khẽ cười:

"Cảm ơn cô."

Cô y tá xua tay:

"Không có gì, cũng có thể hiểu được, cô sợ người nhà biết đúng không?"

Khương Nghênh mím môi: "Ừ."

"Cô chờ tôi."

Một lúc sau, cô y tá trở lại với một lọ vitamine rỗng, rồi giúp Khương Nghênh bỏ thuốc paroxetin vào. Vừa cho thuốc vào, cô vừa hỏi:

"Cô bị tình trạng này bao lâu rồi? Có nghiêm trọng không?"

Người ta vừa giúp mình, huống chi còn là y tá nữa, nên Khương Nghênh không che giấu sự thật:

"Đã lâu rồi, nhưng không nghiêm trọng, bình thường nếu không có chuyện gì thì tôi hoàn toàn có thể kiểm soát bằng nghị lực của mình."

"Vậy là cô rất giỏi đó, và nội tâm cô cũng khá mạnh mẽ."

Cô y tá nói xong liền đưa lọ thuốc cho Khương Nghênh:

"Cô bị trầm cảm?"

Khương Nghênh cầm lọ thuốc, nhìn lên chữ vitamine trên lọ:

"Rối loạn hoảng sợ, và rối loạn căng thẳng sau sang chấn."

Cô y tá ngạc nhiên và đang định nói điều gì đó thì cánh cửa phòng bị đẩy ra.

Châu Dị sải bước đi vào, nghịch hộp thuốc lá chưa mở trong tay, ánh mắt anh lia vào cô y tá. Trên mặt có cả nụ cười, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng:

"Hình như y tá trưởng đang tìm cô."

Cô y tá không nghi ngờ gì anh, mỉm cười với Khương Nghênh rồi vội vàng rời đi.

Sau khi y tá rời đi, Châu Dị bước đến bên giường, Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn anh:

"Anh làm sao vậy?"

Châu Dị đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn cô, tựa hồ cười rất hào phóng, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự nghiêm túc:

"Khương Nghênh, em có muốn yêu đương không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 132: Nuốt trọn anh



Bầu không khí trong phòng bệnh chợt đông cứng lại.

Khương Nghênh cau mày:

"Sao cơ?"

Châu Dị đẩy đầu lưỡi chạm vào một bên má:

"Tự dưng anh muốn yêu đương."

Khương Nghênh nói với giọng nhỏ nhẹ:

"Vậy anh cứ yêu đi."

Châu Dị hít một hơi thật sâu:

"Không có ứng cử viên thích hợp."

Khương Nghênh nheo mắt:

"Anh muốn hẹn hò với tôi?"

Châu Dị cổ họng khô khốc, nói với giọng trầm khàn:

"Không được sao?"

Khuôn mặt của Tô Vân hiện lên trong đầu Khương Nghênh, và một nụ cười trào phúng hiện lên trong mắt cô:

"Không được."

Châu Dị đứng bên giường, cằm bạnh ra, vẻ mặt căng thẳng, sau vài giây anh cúi đầu, hay tay n*n b*p sau cổ Khương Nghênh, kéo cô sát vào mình rồi cười khanh khách:

"Khương Nghênh, sao em lại lưu manh như vậy? Hả? Chỉ muốn ngủ với anh, nhưng không muốn yêu anh."

Khương Nghênh không chớp mắt nhìn Châu Dị:

"Phải, rồi sao? Sau này anh có ngủ với tôi nữa không?"

Châu Dị nhìn thấy ánh mắt như thể buộc phải được trong đôi mắt Khương Nghênh, cảm thấy tức cười:

"Xem như là em nuốt trọn anh rồi đó."

Khương Nghenh nghe vậy, trái tim như thắt lại, và cô không trả lời.

Hai người đang nhìn nhau gượng gạo, điện thoại di động của Khương Nghênh ở bên cạnh rung lên hai lần.

Khương Nghênh chưa kịp đưa tay ra, Châu Dị đã cầm lấy và mở ra trước.

Đó là một tin nhắn WeChat từ Khúc Tích, một loạt ảnh chụp màn hình trò chuyện.

Châu Dị bấm ngẫu nhiên vào một tấm, nhìn lướt qua, khẽ nhướng mày.

"Khúc Tích muốn chơi Bùi Nghiêu?"

Khương Nghênh sửng sốt một lúc, nhưng không hiểu ra anh đang nói gì.

"Sao cơ?"

Châu Dị đứng thẳng lên và ném điện thoại đang cầm trong tay cho Khương Nghênh.

Cô cầm điện thoại lên xem, mí mắt cô giật giật vài lần.

Khúc Tích chat với Bùi Nghiêu bằng nick phụ mới đăng ký.

Còn Bùi Nghiêu cứ như thể là một kẻ nhiều tiền ngu ngốc, thỉnh thoảng phát bao lì xì cho Khúc Tích. 520, 521, 1314.

Niềm vui nho nhỏ, khá lãng mạn.

Nhìn xuống dưới, có hai cuộc trò chuyện gần đây giữa hai người.

Khúc Tích: Anh trai, ở chỗ em mưa rất to, chỗ anh thì sao? Có to không?

Bùi Nghiêu: To! Gặp em rồi nó có thể to hơn.

Ngay sau đó, Bùi Nghiêu lại phát một loạt bao lì xì.

Khương Nghênh xem cuộc trò chuyện giữa hai người, và thực sự không biết nên cười hay nên nhịn.

Châu Dị nhìn cô với nụ cười nửa miệng.

"Nếu lão Nghiêu mà biết đó là Khúc Tích, có thể cậu ta sẽ lột da sống cô ấy, em có tin không?"

Khương Nghênh ngước mắt lên:

"Nếu không phải anh nhờ Bùi Nghiêu tiếp cận Khúc tích để điều tra tôi, Khúc Tích đã không trừng phạt anh ta như vậy."

"Nghe giống như anh là nguồn gốc của tội lỗi?"

Khương Nghênh nói với giọng ngọt nhạt:

"Đó là sự thật."

Châu Dị cười thầm:

"Khi Khúc Tích bị lột vỏ bọc, lão Nghiêu nhất định sẽ giết cô ấy."

Khương Nghênh vẻ mặt thờ ơ:

"Vậy thì anh ta có lẽ cần phải nhanh chóng phát hiện, nếu không, tôi lo là anh ta sẽ bị Khúc Tích lừa đến phá sản."

Khương Nghênh không có bất kỳ vết thương nào, sau khi uống thuốc và điều chỉnh cảm xúc, về cơ bản cô đã trở lại bình thường.

Vào buổi tối, Châu Dị đang xem điện thoại di động của mình trên giường trông bệnh, còn Khương Nghênh nằm trên giường bệnh xem phim truyền hình.

Hai người bọn họ bình thường đều quá bận rộn, thật sự rất hiếm có một buổi tối rảnh rỗi như vậy.

Một bộ phim điều tra tội phạm của Khương Nghênh, ly kỳ và thú vị.

Châu Dị nghịch điện thoại một lúc, quay đầu nhìn cô.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc và căng thẳng của cô, anh mỉm cười, nghĩ đến vụ đụng xe hôm nay, nụ cười nơi anh chợt tắt.

Cô sợ tai nạn xe hơi.

Thảo nào, bình thường cô lái xe cẩn thận đến như vậy.

Nhìn chằm chằm Khương Nghênh ước chừng nửa phút, Châu Dị nhảy xuống giường, đôi chân dài bước đến bên giường bệnh của Khương Nghênh, anh ngồi xuống:

"Em đang xem gì vậy?"

Khương Nghênh xem rất chăm chú mà không quay đầu lại.

"Phim hình sự trinh thám."

Châu Dị cụp mắt nhìn xuống và đưa tay chạm vào mái tóc đang phủ hờ trên lưng cô.

"Hay không?"

Trong thời gian qua, Khương Nghênh đã quen với sự đụng chạm của Châu Dị, ngoại trừ cảm giác hơi nhột thì không hề cảm thấy phản cảm.

"Hay."

Nghe vậy, Châu Dị cúi người xuống, vùi vào cổ Khương Nghênh, tham lam hít một hơi thật sâu.

"Hay hơn cả anh à?"

Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn Châu Dị, cô không trả lời mà hỏi ngược:

"Anh nghĩ sao?"

Châu Dị nhếch miệng cười.

"Em có muốn xem cái khác không?"

Khương Nghênh vẻ mặt hờ hững.

"Không muốn."

Châu Dị vươn tay lấy điện thoại di động, mở một thư mục đưa cho Khương Nghênh, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào màn hình.

"Em chắc chứ?"

Khương Nghênh nhìn đầu ngón tay anh, hơi nhướng cằm.

"Anh muốn làm gì?"

Châu Dị hạ giọng cười nói:

"Vừa rồi anh đi seach thông tin, khi con người ta có áp lực tinh thần lớn thì có thể chọn lựa vận động để giải tỏa áp lực."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 133: Chăm sóc



Trong khi Châu Dị đang nói chuyện, một video hiện ra từ thư mục mà đầu ngón tay anh ấy chạm vào.

Đàn ông và phụ nữ trưởng thành; Cuộc sống, màu sắc và hương thơm.

Châu Dị nói xong cũng không vội hỏi Khương Nghênh đáp án, một tay chống ở trên giường, một tay đặt ở sau gáy của cô v**t v*.

Khương Nghênh quay lại với bộ phim điều tra tội phạm của mình và vặn to âm lượng.

Trong phim trinh thám điều tra có một số cảnh sát đang khám nghiệm một xác chết phụ nữ, mỗi người đều có vẻ mặt nghiêm túc và nghiêm trọng.

Trong một chiếc điện thoại di động khác, người phụ nữ đôi môi đỏ rực, kiều diễm khêu gợi.

Hai chiếc điện thoại di động được đặt trên đầu giường giống như một bản song ca.

Khương Nghênh có vẻ mặt lãnh đạm và xa cách, Châu Dị nhếch môi mỉm cười, và đôi mắt anh đảo qua lại giữa hai màn hình điện thoại di động.

Vài phút trôi qua, Châu Dị bỗng nhiên nở nụ cười:

"Em xem cô gái trong điện thoại của anh đi, cô ấy có giống như thi thể người phụ nữ trong điện thoại của em không?"

Khương Nghênh dừng lại và quay đầu lại liếc nhìn.

Chưa kể, người phụ nữ và xác chết nữ khá giống nhau, đặc biệt là đường nét và lông mày.

Khương Nghênh nhếch môi, đang định trả lời thì Châu Dị giễu cợt nói:

"Em nói xem người phụ nữ trong điện thoại của em tại sao mà chết vậy?"

Khương Nghênh ngước mắt lên, trong lòng có dự cảm không lành.

Quả nhiên, giây tiếp theo Châu Dị ghé sát tai cô nói:

"Không phải là... bị giết sao?"

"Châu Dị."

Châu Dị hạ giọng cười nói: "Hả?"

Khương Nghênh nói nhỏ:

"Tinh lực tiêu hao."

Nghe vậy, Châu Dị khẽ nhướng mày, nụ cười càng rõ nét:

"Ồ, vậy có lẽ là bộ phim hình sự em đang xem quay sai rồi, người chết lẽ ra phải là người đàn ông."

Khương Nghênh không nói nên lời.

Trong thời gian gần đây, Khương Nghênh đã quen với cách nói chuyện kiểu này với Châu Dị.

Chỉ cần nói đến đàn ông, khoái lạc, phụ nữ, tình yêu, thì cô nhất định sẽ tụt lại phía sau.

Khương Nghênh không buồn tiếp lời, lặng lẽ theo dõi bộ phim.

Châu Dị tính tình ngoan cố, đặt cằm lên vai cô, ánh mắt dồn vào điện thoại di động, cũng yên lặng xem phim.

Hai người xem những bộ phim truyền hình hoàn toàn khác nhau, nhưng bầu không khí hòa hợp một cách khó hiểu.

Đến khi Khương Nghênh xem xong một tập và đang định tua nhanh đến tập thứ hai, Châu Dị đặt một tay lên mu bàn tay cô, hoàn toàn ôm lấy tay cô, dắt ngón tay cô bấm tua nhanh.

Đầu ngón tay Khương Nghênh run lên, một cảm giác kỳ lạ lướt qua tâm trí cô.

Châu Dị nói bên tai cô, hơi nóng phà ra:

"Em thấy định lực của anh cứng cỏi đến thế nào chưa!"

Khương Nghên: Có thấy đâu!

Chỉ là tua nhanh một tập phim truyền hình được Châu Dị điều khiển dưới đầu ngón tay lại gợi tình đến kinh ngạc.

Khi sắp tua gần hết, Châu Dị không vội dừng lại mà luồn ngón tay vào tay Khương Nghênh, đan vào nhau.

Cho dù Khương Nghênh có tập trung tốt đến đâu thì cũng khó tránh khỏi có kịch tính vào lúc này.

Châu Dị khá bình thản, ngoại trừ nắm chặt tay cô, anh vẫn chuyên tâm xem phim như trước, không hề phân tâm.

Khương Nghênh hít một hơi thật sâu:

"Châu Dị."

Châu Dị nhìn cô với ánh mắt ngây thơ vô số tội:

"Hả?"

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị lúc trầm mặc thật sự tao nhã, Khương Nghênh nhìn vẻ mặt anh, thậm chí có lúc cô ảo giác, rằng tối nay anh thực sự chẳng có ý gì mà chính bản thân cô mới là người bị sắc dục làm cho mê muội.

Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh không lên tiếng, cúi mắt cười nói:

"Em muốn nói gì? Tại sao không nói gì nữa?"

Khương Nghênh kéo cánh tay Châu Dị, ngồi dậy rồi vuốt tóc:

"Không có gì, khuya rồi, tôi muốn nghỉ ngơi."

Châu Dị ngồi ở mép giường, một chân buông thõng trên mặt đất, chân còn lại co lại gác ở mép giường, cười nửa miệng.

"Nghênh Nghênh."

Khương Nghênh hờ hững nhìn Châu Dị: "?"

Châu Dị trêu chọc:

"Cuộc đời giống như một vở kịch, con người ta sống thì phải nhập tâm vào vở kịch, ai cũng đều đang diễn đầy nghiêm túc, em có thể đừng luôn tỏ ra như quá hiểu cuộc đời nên không thèm phối hợp nữa được không?"

Khương Nghênh liếc nhìn Châu Dị.

"Tôi nên phối hợp như thế nào?"

Châu Dị vươn tay ôm ngang eo Khương Nghênh, ôm cô vào lòng:

"Ví dụ như bây giờ, tham muốn trong mắt em đã lộ ra ngoài từ lâu, em nên nghe theo lời nó."

Khương Nghênh khép hờ đôi mắt, hờ hững nói:

"Tôi sợ anh muốn yêu đương với tôi."

Châu Dị cúi đầu áp vào trán cô:

"Không muốn yêu thì đừng yêu, cái gọi là tình yêu ấy so với chuyện nói lời đường mật thì anh càng thích làm hơn."

Châu Dị vừa dứt lời thì ngậm lấy môi Khương Nghênh bắt đầu ngấu nghiến.

Những gì Châu Dị nói rất đúng, khi áp lực tinh thần quá lớn, vận động quả thực là một biện pháp tốt để giải tỏa.

Mồ hôi nhễ nhại, Khương Nghênh vùi mặt vào cổ Châu Dị.

Châu Dị kề sát vào tai cô dỗ dành:

"Em còn buồn bực không?"

Khương Nghênh giọng điệu đứt quãng.

"Không... còn..."

Đêm đến, Khương Nghênh ngủ ngon lành trong vòng tay của Châu Dị.

Cô vốn tưởng rằng đêm nay nhất định sẽ gặp ác mộng, nhưng không ngờ, cả đêm cô đều không nằm mơ, ngủ đến tận rạng sáng.

Sáng sớm hôm sau.

Khi Khương Nghênh tỉnh dậy, Châu Dị đã dậy và mua bữa sáng.

Khương Nghênh đề nghị xuất viện, Châu Dị chẳng hề ừ hử.

"Dậy tắm rửa sạch sẽ, ăn xong thì đi."

Khương Nghênh gật đầu, xuống giường đi vào phòng tắm tắm rửa thật nhanh.

Châu Dị đi theo, dựa vào khung cửa nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười.

Khương Nghênh vươn tay hứng lấy nước để rửa mặt, Châu Dị nói:

"Tối qua anh đã nhờ Trần Triết đưa dì đến chỗ Bùi Nghiêu, lát nữa chúng ta sẽ đến đón dì về trước."

Khương Nghênh nghe vậy quay đầu nhìn về phía Châu Dị.

"Hả?"

Châu Dị thẳng thắn nói:

"Chuyện hôm qua lớn như vậy, anh lo nhà họ Châu sẽ có người làm hại dì."

Khương Nghênh mím môi.

"Cảm ơn anh."

Châu Dị sải bước về phía trước, khi Khương Nghênh xoay lưng lại thì anh vòng tay ôm lấy cô.

"Em có thấy người trưởng thành nào mà chỉ nói cảm ơn miệng không thôi không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 134: Em là vợ tôi đó



Châu Dị là một người có vô số cách để quyến rũ người khác.

Khương Nghênh tựa chiếc eo thon thả vào bồn rửa mặt, nhìn anh nói với giọng điệu hờ hững:

"Vậy tôi sẽ quỳ xuống dập đầu trước anh?"

Châu Dị cười tủm tỉm nói:

"Quỳ xuống dập đầu thì không cần đâu, chỉ mong em nhớ lời sự tốt đẹp của tôi."

Khương Nghênh: "Rồi sau đó thì sao?"

Châu Dị giơ tay vén lọn tóc bên tai Khương Nghênh:

"Quỳ xuống làm chuyện khác."

Khương Nghênh: "..."

Làm xong thủ tục xuất viện rồi xuống lầu, đã có xe chờ ở cửa.

Tài xế nhìn thấy hai người, vội vàng xuống xe giúp mở cửa.

Châu Dị vẫn mặc chiếc áo sơ mi hôm qua, không chỉ bị đứt hai nút mà còn có vết máu khô trên đó.

Nếu không sở hữu ngoại hình điển trai, hình ảnh này rất có thể sẽ bị nhầm với một tên giang hồ xấu xa trên đường phố.

Tài xế liếc nhìn anh, lấy một chiếc hộp từ ghế phụ đưa cho anh:

"Anh Châu, luật sư Trữ bảo tôi mang quần áo sạch để anh thay."

Châu Dị nhận lấy, nói "cảm ơn", đặt tay lên nóc xe, ra hiệu cho Khương Nghênh lên xe.

Khương Nghênh cúi xuống và ngồi vào, theo sau là Châu Dị.

Thật ra Châu Dị là người rất ưa sạch sẽ, có thể mặc bộ quần áo này một ngày một đêm đã là cực hạn rồi.

Nhìn quần áo do người thân tín của Tần Trữ mang đến, Châu Dị cởi chiếc áo sơ mi dính bẩn ra thay, đang cúi đầu cài cúc thì điện thoại trong túi vang lên.

Châu Dị lấy điện thoại di động ra nhìn, thấy là người nhà họ Châu gọi đến, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, ấn nút nghe máy: "Nói."

Người ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy giọng nói cực kỳ lãnh đạm của Châu Dị, hiển nhiên đã quen, bèn nói với giọng điệu nịnh nọt:

"Dị à, con đang ở công ty sao? Có thời gian về nhà ăn cơm trưa không? Sáng nay mẹ đích thân đi mua đồ ăn mà con thích."

Châu Dị cười khẩy.

"Mẹ không biết tôi đang ở đâu ư?"

Đầu máy bên kia: "..."

Người gọi điện là bà Châu, Lục Mạn.

Hai người vốn dĩ không hợp nhau lại phải đóng vai người mẹ tình cảm và đứa con hiếu thảo trước mặt thiên hạ.

Ở phía Châu Dị không có người ngoài, nên anh cũng lười diễn.

Nhưng đầu máy bên Lục Mạn lại khác, ông cụ Châu cùng với Châu Hoài An đều đang nhìn bà ta chăm chú. Dù cho lòng bà có khó chịu đến bao nhiêu thì lúc này cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Lục Mạn điều chỉnh lại vẻ mặt, cố nở nụ cười:

"Nay ba con về, nhà mình lâu rồi không cùng ăn cơm chung, trưa hôm nay nếu như có thời gian..."

Lục Mạn nói huyên thuyên ở đầu bên kia điện thoại, còn bên này Châu Dị lại đang tùy tiện cài cúc áo bằng một tay.

Sau khi cài hai lần đều không cài được, vẻ mất kiên nhẫn hiện lên trong ánh mắt anh.

Ngay khi Châu Dị định bỏ cuộc, Khương Nghênh đã đưa tay ra:

"Để tôi."

Châu Dị nhìn cô, khẽ nhướng mày.

"Ừ, em cài đi."

Lục Mạn nghe thấy Châu Dị nói chuyện với ai đó, dừng lại một chút, tiếp tục nói:

"Nghênh Nghênh đang ở cùng con à? Vừa khéo hai đứa có thể về cùng, mẹ đang định gọi điện cho con xong thì gọi cho Nghênh Nghênh. Giờ thì được rồi, đỡ gọi nhiều lần."

Với kỹ năng diễn xuất của Lục Mạn, thật đáng tiếc khi bà ta không tham gia giới giải trí.

Châu Dị cúi đầu nhìn cách Khương Nghênh cài khuy áo cho mình, cũng không buồn nói gì với bà ta nữa:

"Có gì muốn nói thì trưa trở về nói."

Lục Mạn nghe vậy mừng rỡ:

"Ừ."

Sau khi cúp điện thoại của Lục Mạn, Châu Dị tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm Khương Nghênh một lúc.

Khương Nghênh có đôi lông mày đẹp và làn da trắng, cái kiểu ngoan ngoãn thế này cực được yêu thương.

Châu Dị đưa tay đặt lên lưng cô, không hề cử động, giọng nói bình tĩnh:

"Đúng là vợ hiền mẹ tốt."

Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn anh, nhưng không trả lời, mà là hỏi lại:

"Điện thoại nhà họ Châu?"

Châu Dị: "Ừ, là Lục Mạn".

Khương Nghênh: "Bà ta muốn làm gì?"

Châu Dị nói đùa:

"Có lẽ là vì biết hai chúng ta vẫn còn sống sờ sờ nên lòng chẳng mấy vui."

Khương Nghênh mím môi và im lặng, nhưng trong lòng cô biết rõ điều đó.

Lục Mạn gọi cuộc gọi này không phải là vì Châu Dị vẫn còn sống nên bà ta không vui, mà là vì thấy cô vẫn còn sống nên bà không vui.

Châu Dị hiện đã có được chỗ đứng vững chắc trong nhà họ Châu bằng chính năng lực của mình.

Ông cụ Châu trước giờ luôn nhìn thế lực và tài lợi, ai có lợi cho tương lai nhà họ Châu thì người đó sẽ được ông thương yêu, nhiều hơn.

Hiển nhiên Châu Dị bây giờ là người được ông cụ Châu cưng chiều.

Khi Châu Dị nói "hai chúng ta" là anh đang giữ thể diện cho Khương Nghênh.

Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh không nói gì, bèn rút tay trên lưng cô ra, bóp cằm ép cô nhìn anh:

"Mặc dù là em có thừa nhận hay không, thì đối với thế giới bên ngoài chúng ta là một cặp vợ chồng danh chính ngôn thuận, cùng vinh cùng nhục."

Châu Dị nói xong, anh lo là tai vách mạch rừng, nên hạ giọng, cúi đầu ghé sát tai Khương Nghênh nói:

"Bọn họ muốn giết em ngay trước mũi tôi. Vậy em nói xem, sao tôi có thể để yên cho họ?"

Khương Nghênh quay đầu lại khi nghe điều này.

Châu Dị nheo mắt và cười khiêu khích:

"Nghênh Nghênh, em là vợ tôi đó!"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 135: Tình yêu không có lý do



Châu Dị gọi "vợ" rất trìu mến.

Khương Nghênh không thể phân biệt thật giả nên mím môi thành một đường thẳng và im lặng.

Xe đến Bạch Thành đúng vào giữa trưa.

Châu Dị trực tiếp bảo tài xế đưa hai người tới nhà cổ của Châu gia.

Trên đường về, Khương Nghênh gọi cho Tô Dĩnh hỏi về tình hình chỗ bà.

Nghe có vẻ tình hình của Tô Dĩnh rất tốt, bà cười nói:

"Dì nghe cậu Bùi nói là cháu và Dị đi công tác."

Khương Nghênh nghe thấy những lời này đã sửng sốt vài giây, và nhận ra rằng cậu Bùi mà Tô Dĩnh nói có lẽ là Bùi Nghiêu.

"Vâng."

"Đừng lo lắng cho dì, dì ở chỗ cậu Bùi khá tốt, bác sĩ Bùi cũng ở đây, nên có thể nhân tiện giúp dì tập hồi phục."

"Ừm, vậy thì tốt rồi."

Khương Nghênh trò chuyện với Tô Dĩnh vài câu rồi cúp máy.

Thấy xe sắp đến nhà cổ của Châu gia, Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị:

"Nếu lát nữa ông nội hỏi về chuyện tây ngoại ô, chúng ta nên trả lời thế nào?"

Châu Dị dựa vào trên ghế khép hờ mắt, nghe vậy dùng tay bóp bóp đầu ngón tay Khương Nghênh.

"Em không cần lo gì đâu. Mọi chuyện có tôi rồi."

Khương Nghênh cau mày, vẫn còn lo lắng.

"Lý Thuận Đức..."

Châu Dị mở to mắt, quay đầu cười nhìn Khương Nghênh.

"Trước sợ sói, sau sợ hổ, chẳng giống phong cách của em tí nào."

Khương Nghênh nghiêm túc nói:

"Tôi chỉ không muốn làm liên lụy đến anh."

Châu Dị cười ghẹo:

"Hả?"

Khương Nghênh nghiêm túc nói:

"Tôi không bao giờ muốn mắc nợ bất cứ ai, chuyện này xảy ra là do tôi. Tôi..."

Khương Nghênh đang nói giữa chừng, Châu Dị nhếch môi mỏng cắt lời cô:

"Chúng ta là vợ chồng."

Khương Nghênh: "..."

Câu nói "chúng ta là vợ chồng" của Châu Dị quá ảo.

Nhưng Khương Nghênh không thể nào bác bỏ.

Quả thật, trong mắt người ngoài, hai người họ là vợ chồng, cùng nhau chia sẻ khó khăn.

Nửa tiếng sau, xe dừng trước Châu gia.

Bên ngoài ngôi nhà.

Khương Nghênh và Châu Dị đồng thời xuống xe, tài xế cung kính nhìn hai người vào cửa, sau đó lấy điện thoại di động gọi cho Tần Trữ báo tin.

Trong ngôi nhà cổ của gia đình họ Châu, hôm nay được bày bố như là trận Long Môn vậy.

Khương Nghênh và Châu Dị vừa bước vào cửa, họ đã thấy ông cụ Châu đang ngồi ngay ngắn, và Châu Hoài An với khuôn mặt tái nhợt bên cạnh.

Châu Hoài An đã lâu không xuất hiện ở Châu gia, người ngoài cho rằng ông ta quá bận rộn, nhưng những người trong gia đình họ Châu này đều biết nội tình, ông ta đang muốn ly thân với Lục Mạn.

Cả hai người chia rồi hợp không biết bào lần trong những năm qua. Nếu không phải vì lợi ích trói buộc, cuộc hôn nhân này có lẽ đã tan từ lâu.

Nhìn thấy Khương Nghênh và Châu Dị, Châu Hoài An vẻ mặt nặng nề mở miệng trước:

"Về rồi à!"

Khương Nghênh và Châu Dị đồng thanh cất lời:

"Ba."

"Nghe nói hai đứa đến Tây Giao?"

Châu Hoài An hỏi thẳng, Khương Nghênh còn chưa kịp trả lời, Châu Dị đã đưa tay kéo cổ áo sơ mi, cười bỡn cợt rồi nói:

"Đến đó rồi."

Châu Dị nói xong liền kéo Khương Nghênh đến chiếc ghế sô pha đơn, đẩy cô ngồi xuống, rồi anh ngồi lên tay vịn của chiếc ghế sô pha bên cạnh cô, nghịch ngợm chiếc bật lửa trong tay.

Thấy vậy, Châu Hoài An cố gắng kìm nén cơn giận của mình.

"Mấy đứa đi Tây Giao làm gì?"

Châu Dị hừ khẽ:

"Ngắm cảnh."

Nét mặt Châu Hoài An trở nên tối lại:

"Châu Dị! Chú ý thái độ của mày, tao là cha của mày!"

Châu Dị nhướng mày nhìn sang, đôi mắt sâu thăm thẳm tràn đầy sự giễu cợt:

"Ba có làm tròn trách nhiệm của người cha chưa?"

Lồng ngực Châu Hoài An phập phồng, ông đang chuẩn bị dạy dỗ Châu Dị thì ông cụ Châu nói với giọng sắc bén:

"Coi đức hạnh của hai cha con tụi bây đi! Cha cũng không ra cha, mà con cũng không ra con."

Gia giáo nhà họ Châu vốn dĩ rất nghiêm khắc. Một trong số đó là không được trả treo người lớn tuổi.

Mặc dù thế hệ của Chu Hoài An về cơ bản đã lỗi thời, nhưng Châu Dị vẫn rất kính trọng Châu lão gia.

Ông cụ Châu vừa mở miệng, Chu Hoài An và Châu Dị đồng thời im bặt.

Không khí trong phòng khách chợt lạnh băng trong một lúc, ông cụ Châu ho khan vài tiếng, hắng giọng nói:

"Chuyện Tây Giao tới đây thôi. Đừng lật lại chuyện cũ nữa, chẳng qua đó cũng chỉ là một lão già sống hơn nữa đời người rồi, nói khó nghe một chút thì chẳng còn sống được bao lâu nữa, mấy đứa..."

Từng câu từng từ của ông cụ Châu thốt ra khiến cho ánh mắt của Khương Nghênh càng lúc càng tối lại.

Châu Dị nhìn thấy rất rõ, chiếc bật lửa trong tay anh cứ liên tục đóng mở, thấy ông cụ Châu chau mày nhìn anh, anh bèn cười nửa miệng:

"Ông nội, chỉ e là chuyện này không thể kết thúc ở đây."

Sau khi Châu Dị nói xong, Khương Nghênh đột nhiên ngẩng đầu lên.

Châu Dị đặt tay lên vai cô, che chở cho cô trước mặt ông cụ Châu và Châu Hoài An, cười khẩy và nói:

"Con người con chẳng có nguyên tắc làm người gì đâu, thích thì chẳng cần lý do gì cả. Vợ con vì ông ta suýt chút nữa mà mất mạng, ông ta còn sống một ngày thì con khó chịu nhiều lắm."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 136: Yên tâm



Châu Dị đường đường chính chính nói về việc bảo vệ Khương Nghênh, không giấu giếm điều gì.

Ông cụ Châu nghe xong trầm mặc một hồi, cuối cùng vươn tay cầm tách trà từ trên bàn lên uống một ngụm, ngước mắt nói:

"Vậy cháu muốn làm gì?"

Châu Dị hừ nhẹ:

"Cá chết lưới rách."

Nghe Châu Dị nói như vậy, vẻ mặt ông cụ Châu chợt tối sầm lại.

Lục Mạn đứng bên bàn ăn chăm chú phục vụ các món ăn trong bữa trưa. Đặt tất cả các món ăn yêu thích của Châu Dị trước mặt anh.

Châu Dị liếc mắt nhìn, ánh mắt khinh thường thoáng qua, rồi siết đầu ngón tay Khương Nghênh dưới bàn ăn với thái độ chẳng mấy để tâm.

Khương Nghênh tính tình cứng cỏi, nhưng mỗi bộ phận trên cơ thể đều mềm mại, đặc biệt là đôi bàn tay và vòng eo thon nhỏ, mềm mại đến mức khó tin.

Châu Dị đang mải mê chơi v**t v* nhào nặn bàn tay cô, Châu Diên ngồi ở đầu bàn ăn bên kia chợt cất giọng:

"Dị, thử con cá này đi, mẹ đích thân nấu cho cậu đấy."

Châu Diên nói xong, anh dùng đũa gắp một miếng cá và bỏ vào bát Châu Dị.

Nhà họ Châu đóng kịch là giỏi nhất. Cha hiền, con hiếu, anh em hòa hợp tôn trọng lẫn nhau. Họ thành thạo những màn đóng kịch kiểu ấy.

Châu Diên diễn tốt, đương nhiên Châu Dị cũng không bị lệch pha.

"Cảm ơn anh."

Châu Dị nói xong quay đầu nhìn về phía Khương Nghênh.

"Vợ, em muốn ăn gì? Anh gắp cho em."

Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị, phối hợp cười nói:

"Gì cũng được."

Châu Dị khẽ nhướng mày, đùa giỡn nói:

"Ăn chút canh nhé?"

Mặc dù Khương Nghênh không hiểu tại sao, nhưng vẫn cười đáp:

"Vừa khéo em hơi khát nước."

Hành động tương tác thân mật giữa Châu Dị và Khương Nghênh như thể không có ai xung quanh như một cái gai trong mắt những người khác.

Nghe Khương Nghênh nói, Châu Dị dựa lưng vào ghế, thản nhiên nói:

"Lý Thuận Đức đâu? Bảo ông ấy bê cho mợ một bát canh."

Châu Dị nói xong liền đứng ở bên cạnh ông ta.

Hai người giúp việc đứng sau không dám thở mạnh, những người khác trong bàn cũng nhìn anh với vẻ mặt khác thường.

Châu Dị nhếch miệng cười:

"Sao vậy? Không được ư?"

Ông cụ Châu thấy Châu Dị muốn trút giận lên Lý Thuận Đức, kìm nén cơn giận, hít sâu một hơi.:

"Lý Thuận Đức, mang lên cho mợ hai một bát canh."

Ban đầu Lý Thuận Đức đang đứng trong phòng khách, nhưng khi nghe vậy, ông ta bước vào bếp.

Không lâu sau, Lý Thuận Đức bê bát canh đi đến trước mặt Khương Nghênh, đang định đặt xuống thì Châu Dị đột nhiên đưa tay ngăn lại, rồi giành lấy từ tay ông ta.

Lý Thuận Đức mím môi:

"Cậu hai."

Châu Dị lạnh lùng nhìn hắn:

"Canh này nóng không?"

"Vừa múc ra khỏi nồi."

"Đưa tay ra, giúp mợ hai thử nhiệt độ."

Lý Thuận Đức: "..."

Châu Dị cười khẩy:

"Không muốn?"

Lý Thuận Đức đáp lời

"Không dám."

Châu Dị nâng bát canh trong tay, ra hiệu cho Lý Thuận Đức đưa tay ra.

Lý Thuận Đức liếc nhìn ông cụ Châu, thấy ông không có ý định ngăn cản thì biết có thế nào cũng trốn không thoát được thử thách này, bèn nghiến răng đưa tay ra.

Châu Dị trước giờ luôn là người khá tà ác. Không chỉ dữ mà còn hung.

Thấy tay Lý Thuận Đức đỏ bừng vì canh nóng, Châu Dị híp mắt cười nói:

"Hình như nhiệt độ hơi thấp."

Lý Thuận Đức nhìn vết phỏng trên tay, không dám lên tiếng:

"Chỉ cần cậu hai vui vẻ là được."

Châu Dị thản nhiên nói:

"Vui, đương nhiên cậu hai vui rồi."

Châu Dị vừa nói, vừa đứng dậy vỗ vai Lý Thuận Đức, hơi nghiêng người về phía trước, nói với giọng chỉ hai người có thể nghe thấy:

"Gần đây ông muốn ăn gì thì ăn cho tử tế vào, chứ e là sau này những ngày ông có thể ăn được chẳng còn nhiều nữa."

Lý Thuận Đức khựng người.

Sau khi Châu Dị buông lời cay độc với Lý Thuận Đức thì ngồi vào chỗ lại.

Khương Nghênh nhìn anh thật chăm chú, và vươn tay nắm lấy góc áo của anh.

Châu Dị liếc nhìn cô, vươn tay nắm lấy bàn tay cô rồi nói với giọng trầm ấm bình thản khiến người nghe thấy vững tâm.

"Em ăn đi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 137: Tin anh ta



Một bữa ăn không rõ mùi vị, mỗi người đều ôm tâm tư riêng mình.

Sau bữa ăn, ông cụ Châu gọi riêng Châu Dị đến thư phòng.

Vẻ mặt ông cụ Châu tối lại, hai tay chống gậy, đứng trước bàn làm việc tức giận nhìn Châu Dị.

"Cháu cũng đã lập uy rồi, trút giận cũng trút rồi, đã bớt giận chưa?"

Châu Dị nhếch đôi môi mỏng, toát ra vẻ lạnh lùng tức giận, giơ tay cởi hai cúc áo sơ mi, nói với giọng giễu cợt:

"Ông thấy thế nào?"

"Lẽ nào cháu khiến cho ông và bố cháu mất mặt trước bao người vẫn chưa đủ sao?"

Châu Dị sải bước đi tới ghế sô pha đơn, ngả người ra sau, lười biếng đặt tay lên thành ghế sô pha, cười hỏi:

"Ông nội, với ông thì tính mạng hay thể diện quan trọng hơn?"

Ông cụ Châu cả giận:

"Cháu muốn nói gì?"

Châu Dị cười cười, vẻ mặt trở nên tối lại trong nháy mắt, cả người toát ra vẻ lạnh lùng.

"Nếu như căn nhà này còn muốn duy trì vẻ ngoài hòa thuận thì ông không nên cho người ra tay với Khương Nghênh."

Ông cụ Châu: "..."

Châu Dị cười khẩy:

"Ông biết cháu thích Khương Nghênh từ lâu rồi phải không?"

Ông cụ Châu không trả lời, và không thể nhìn thấy cảm xúc nào trên khuôn mặt mưu mô của ông.

Châu Dị nói xong bèn cười giễu cợt, mặc kệ ông cụ Châu có trả lời hay không, anh vẫn tiếp tục:

"Nếu như cháu đoán không lầm, người thầm vui nhất khi Khương Nghênh bị cài bẫy đi nhầm vào phòng của cháu có lẽ là ông."

Giọng nói già nua của cụ Châu có lẩn chút tức giận:

"Ta chưa từng xen vào chuyện của hai đứa."

Châu Dị cười tủm tỉm, ngón tay mảnh khảnh xoa xoa cằm, không để ý tới lời nói của ông cụ Châu, tiếp tục chủ đề vừa rồi của mình:

"Đúng vậy, đối với một quả bom hẹn giờ như cháu mà nói, trói cháu vào người phụ nữ cháu thích thì đó là vũ khí sắc bén để quản thúc cháu."

Châu Dị đang nói, thấy nét giận dữ trên gương mặt ông cụ Châu càng lúc càng rõ, bèn cười khẽ nói:

"Đáng tiếc là ông đã quên một chuyện, phàm chuyện gì cũng có hai mặt lợi và hại, cô ấy có thể quản để cháu không nổi điên nhưng cũng có thể khiến cháu phát điên."

Châu Dị đang đàm phán với ông cụ Châu trong thư phòng, những người trong phòng khách cũng không nhàn rỗi.

Lục Mạn kéo Khương Nghênh buôn chuyện về gia đình, nhiều lúc nói đến rồi xúc động, mắt đỏ hoe, lấy khăn giấy lau khóe mắt.

"Nghênh Nghênh, mẹ biết tụi con suýt chút nữa là gặp nạn ở Tây Giao, dù con có tin hay không, mẹ cũng phải nói rõ ràng thái độ của mẹ, chuyện này thật sự là không có liên quan gì đến nhà mình cả."

"Đúng là Diên và Dị trong chừng mực nào đó thì đang đối đâu nhau, nhưng điều đó chỉ giới hạn trong các dự án cá nhân. Giọt máu đào hơn ao nước lã, hai đứa nó là anh em. Thằng Diên hiền lành tốt bụng như thế nào, dù cho mẹ không nói thì con cũng biết, nó không thể làm cái chuyện là giết hại em nó."

Lục Mạn nói chuyện vừa tình vừa lý. Khương Nghênh cầm cốc nước trái cây bằng cả hai tay, vẻ mặt xa cách và thờ như thể một người ngoài cuộc.

Lục Mạn nói một lúc lâu đến mức cổ họng khô khốc, thấy Khương Nghênh vẫn không nhúc nhích, bà mím môi nhìn Châu Diên đang ngồi bên cạnh.

Châu Diên và Châu Kỳ ngồi cạnh nhau. Châu Kỳ đang ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại, trông giống như một cô gái trẻ không biết nhiều về thế giới.

Châu Diên hơi cau mày sau khi thấy Lục Mạn nhìn mình.

Lục Mạn nháy mắt với Châu Diên, giả vờ trò chuyện với Khương Nghênh một lúc, rồi đứng dậy và mượn cớ rời đi cùng với Châu Kỳ.

Châu Diên suy nghĩ vài giây, sau đó chủ động nói:

"Nghênh Nghênh, anh chỉ có thể nói là chuyện em và Châu Dị gặp phải ở Tây Giao lần này không liên quan gì đến anh cả."

Tất nhiên là không liên quan gì đến Châu Diên.

Sự cố này rõ ràng là để ngăn Khương Nghênh điều tra vụ tai nạn xe hơi năm đó.

Khi ba Khương Nghênh và Tô Vân gặp nạn thì Châu Diên bao nhiêu tuổi chứ?

Châu Diên là người mà đại bác bắn bảy năm vẫn chưa đến.

Sau khi Châu Diên nói xong, Khương Nghênh cũng lười nói, và chỉ đáp lại một tiếng "ừ".

Châu Diên nghe vậy rất kích động, mắt sáng lên.

"Em tin anh?"

Khương Nghênh ngước mắt nhìn Châu Diên, vừa định trả lời, cô đã nhìn thấy Châu Dị đứng trên bậc thang.

Khóe môi Châu Dị xuất hiện thêm một vết thương, hai tay đút túi quần, như thể đã nghe thấy những gì Chu Diên nói, khép hờ mắt nhìn Khương Nghênh, đồng thời cũng đang chờ đợi cô trả lời.

Tin anh ta?
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 138: Ghẹo em



Châu Dị đứng trên bậc thang nhìn chằm chăm Khương Nghênh, ánh mắt sâu thăm thẳm.

Khương Nghênh liếc nhìn anh, rồi cô nhanh chóng dời ánh mắt, cô nhìn sang Châu Diên và cười xa cách:

"Anh, em xin lỗi, em có việc phải làm."

Khương Nghênh nói xong thì đứng dậy đi về phía Châu Dị.

Nhìn thấy Khương Nghênh đến gần, Châu Dị nhếch đôi môi mỏng nở nụ cười rồi đưa tay ra.

Khương Nghênh nhìn xuống tay anh đưa cho anh, hạ giọng hỏi nhỏ:

"Sao anh bị thương vậy?"

Châu Dị siết chặt tay Khương Nghênh, đáp nhỏ:

"Ông nội đánh đấy."

Khương Nghênh cau mày:

"Tại em?"

Châu Dị cười nhìn cô:

"Chắc không phải đâu, trông có vẻ là ông đã chịu đựng anh lâu lắm rồi."

Khương Nghênh mím môi:

"Vậy giờ chúng ta làm gì?"

"Về nhà."

Châu Dị nói xong bèn nắm tay Khương Nghênh rời đi. Lúc đi ngang qua phòng khách, bắt gặp ánh mắt của Châu Diên, Châu Dị hừ nhẹ:

"Sao hôm nay tôi không thấy chị dâu đâu cả?"

Châu Diên cố ý ngồi thẳng lưng trông khá cứng nhắc:

"Cô ấy có công chuyện."

Châu Dị cười hờ hững nói:

"Lần trước tôi đã muốn nói với anh là anh và chị dâu thật sự là trai tài gái sắc."

Châu Diên siết chặt tay trên đầu gối:

"Cảm ơn."

Châu Dị vô cùng hứng thú khi nhìn thấy phản ứng của Châu Diên, anh nói:

"Anh, tôi khen ngợi anh với chị dâu, lẽ nào anh không nên đáp lễ sao?"

Châu Diên mím chặt miệng:

"Cậu với Nghênh Nghênh cũng vậy."

Châu Dị cười khẩy:

"Cũng vậy là sao?"

Châu Diên giống như một con thú bị dồn vào một góc, nét bất mãn hiện rõ trong mắt anh, nhưng anh phải cố giữ vẻ mặt bình thản:

"Trai tài gái sắc."

Nghe Châu Diên trả lời, Châu Dị cười khẩy rồi dẫn Khương Nghênh đi.

Khi Châu Dị và Khương Nghênh ra khỏi ngôi nhà chính nhà họ Châu, trợ lý Trần đã đợi sẵn ở ngoài cửa.

Châu Dị bước lên phía trước, anh mở cửa xe, ra hiệu cho Khương Nghênh lên xe trước, sau đó vòng qua xe đi đến đầu bên kia, nghiêng người ngồi vào.

Sau sự việc hôm nay, như có khối đá ném vào sự hòa bình giả tạo mà nhà họ Châu duy trì bao năm nay. Tuy rằng không bị khuấy động tạo nên sóng to gió lớn, nhưng cuối cùng cũng bị nhiễu loạn.

Sau khi Châu Dị lên xe, sự bực tức hiện lên trong mắt anh, hai tay kéo nhẹ cổ áo sơ mi.

Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn anh, đưa mắt nhìn vào vết thương trên khóe môi anh:

"Ông biết chuyện tai nạn giao thông của ba mẹ tôi phải không?"

Đó là lý do tại sao ông ấy rất tức giận sau khi thấy Châu Dị bênh vực cho cô.

Nghe vậy, Châu Dị quay đầu nhìn lại Khương Nghênh:

"Không phải ông ấy làm đâu."

Không phải ai?

Không phải ông cụ Châu?

Châu Dị nói xong, nhìn thấy sự nghi hoặc trong đôi mắt Khương Nghênh, anh nói nhỏ:

"Có lẽ ông cụ đang bao che cho ai đó."

Khương Nghênh lập tức hiểu ra:

"Châu Hoài An hoặc Lục Mạn."

Châu Dị không phản bác: "Ừ."

Nghe nói rằng khi ông Châu còn trẻ, ông là một người khá tàn nhẫn. Để tranh đoạt gia sản, ông đã bức tử hai người anh em mình giống như các hoàng tử tranh quyền đoạt vị thời xưa.

Một người là cùng cha cùng mẹ, một người là cùng cha khác mẹ.

Những người ruột thịt dường như vô giá trị trong mắt ông Châu hồi đó.

Giờ đây, ông đã già, tuổi trẻ đã qua thì ngược lại, lại khuyên con khuyên cháu hòa hợp với nhau. Nói thật thì tình huống này khá mỉa mai.

Xe chậm rãi lăn bánh, Khương Nghênh cùng Châu Dị đều không nói gì.

Cuối cùng, trợ lý Trần là người phá vỡ thế bế tắc:

"Sếp Châu, mợ, bây giờ chúng ta đến nhà sếp Bùi đón dì phải không? Hay là đi đâu?"

"Đi đón dì."

"Vâng, thưa mợ."

Xe đến biệt thự của Bùi Nghiêu, Khương Nghênh và Châu Dị lần lượt xuống xe.

Khương Nghênh lấy lại tâm trạng của mình và chuẩn bị bước đi, Châu Dị đã đi đến bên cạnh cô và nói:

"Em vui lên một chút, đừng để dì nhận ra."

Khương Nghênh nhướng mắt: "Ừ."

Châu Dị cụp mắt nhìn cô, đôi môi mỏng mỉm cười.

Bùi Nghiêu rất giỏi trong việc lấy lòng những người lớn tuổi, khi Châu Dị và Khương Nghênh bước vào, anh đang nói chuyện phiếm với Tô Dĩnh.

"Dì à, bây giờ cháu thật sự không ưng mấy cô gái trẻ, họ luôn miệng nói mình là "cá do anh trai nuôi trữ trong hồ"."

Tô Dĩnh rất ít khi lướt web, không theo kịp tần suất trò chuyện của Bùi Nghiêu, vì vậy bà chỉ có thể phụ họa:

"Đúng vậy."

Bùi Nghiêu nói đùa:

"Những chuyện khác thì không nói, chỉ riêng cái chuyện ngoại hình của "anh trai" mấy cô đó thôi, cô ta mà là "cá" à? Có mù thì có."

Tô Dĩnh phản ứng chậm chạp, nhưng sau khi nghe những lời cuối cùng của Bùi Nghiêu, bà hiểu ra là anh đang kể một câu chuyện cười để giúp bà vui.

Mặc dù chuyện cười này có hơi khó cười, nhưng Tô Dĩnh vẫn khá cảm động, bà mỉm cười:

"Cháu còn hoạt bát hơn cả Dị."

Bùi Nghiêu nhân cơ hội này cải thiện hình ảnh của mình trong lòng Tô Dĩnh:

"Dì à, không phải cháu đang khoe khoang với dì đâu, Dị chỉ là em út so với cháu thôi."

Bùi Nghiêu nói xong, nhích người đến gần Tô Dĩnh, nghiêm túc nói:

"Dì, dì cũng biết lai lịch của Dị phải không?"

"Dì biết, khi còn nhỏ Dị đã phải chịu đựng rất nhiều."

Bùi Nghiêu thở dài:

"Dì không biết đâu, Dị đã thiếu vắng tình thương từ khi còn nhỏ. Khi cậu ấy mười bảy hoặc mười tám tuổi, để thỏa mãn sự thiếu vắng tình cảm của mình, cậu ấy đã gọi cháu là bố khi nhìn thấy cháu đó."

Tô Dĩnh: "..."

Bùi Nghiêu càng nói càng hăng:

"Cháu thực sự không thể từ chối, cho đến bây giờ, khi gặp riêng cháu thì cậu ấy vẫn gọi là ba Bùi. Nhưng dì tuyệt đối đừng hỏi cậu ấy về điều này, Dị là người dễ xấu hổ, chắc chắn cậu ấy không thừa nhận đâu."

Bùi Nghiêu ngồi trên ghế sô pha nổ rầm trời, Châu Dị đứng sau lưng anh với vẻ mặt vô cảm.

Khương Nghênh kìm nén cảm xúc mình cả một ngày, nhưng vào lúc này cô cảm thấy mình thư thả một cách khó hiểu. Cô cố nén nụ cười và nói với giọng chỉ hai người có thể nghe thấy:

"Những gì Bùi Nghiêu nói có thật không?"

Châu Dị cúi đầu nhìn cô, hạ giọng nói với chất giọng trầm ấm quyến rũ:

"Tôi không thích kiểu vui đùa này, nhưng nếu em thích, tối nay tôi có thể thử cùng em?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 139: Quá oan



Những gì Châu Dị nói mang hàm ý sâu xa nhưng Khương Nghênh hiểu ra ngay lập tức. Một số hình ảnh tràn vào tâm trí cô và đôi tai trở nên nóng đỏ.

Thấy phản ứng của cô, Châu Dị cúi đầu phà hơi nóng đến gần tai cô:

"Nghênh Nghênh, em thay đổi rồi."

Khương Nghênh: "..."

Đôi môi mỏng Châu Dị lướt qua vành tai cô, anh hạ giọng cười và nói:

"Em trở nên xấu xa hơn rồi."

Châu Dị đang thưởng thức vẻ ngượng ngùng hiếm thấy của Khương Nghênh, một người giúp việc từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy anh bèn chào cung kính:

"Sếp Châu, mợ Châu."

Câu chào "sếp Châu" của người giúp việc khiến Bùi Nghiêu đang ngồi trên ghế sô pha giật mình, hạt quả anh vừa ngậm kẹt ngay nơi cổ họng.

Sắc mặt Bùi Nghiêu ửng đỏ, hơi thở khó khăn, anh ho khan mấy tiếng mới khạc ra hạt hoa quả rồi anh đứng dậy, cười khan chào đón Châu Dị:

"Dị à!"

Châu Dị liếc mắt nhìn anh và cười bí hiểm:

"Ba Bùi?"

Bùi Nghiêu cả kinh:

"Không dám, không dám."

Châu Dị cười khẩy:

"Sao không dám? Nghĩ lại năm đó tôi thiếu thốn tình cảm như vậy, mười bảy mười tám tuổi chỉ nhờ vào việc gọi ông là ba để tâm hồn nhỏ bé yếu đuối của tôi được an ủi, cái ân tình ấy lớn cỡ nào, cả đời này tôi không thể nào quên."

Nghe những gì Châu Dị nói, Bùi Nghiêu không khỏi rùng mình.

Tâm hồn nhỏ bé yếu đuối?

Khóe môi Bùi Nghiêu giật giật: Châu Dị mà có cái đó sao?

Kể từ khi quen biết Châu Dị, Châu Dị luôn là một kẻ tàn nhẫn.

Khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, Bùi Nghiêu nhìn thấy vẻ ngoài dịu dàng, lịch sự của Châu Dị, vốn anh muốn giở trò bắt nạt học đường, không ngờ cuối cùng suýt bị Châu Dị làm cho tàn phế.

Có thể xem là không đánh nhau thì không nhận ra bà con, cuối cùng hai người kết thân và trở thành bạn bè.

Bùi Nghiêu hồi tưởng lại quá khứ, Khương Nghênh bước đến gần Tô Dĩnh và cúi xuống giúp bà đắp chiếc chăn mỏng lên đùi.

Tô Dĩnh ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh:

"Cháu đi công tác mệt không?"

Khương Nghênh cười:

"Không sao ạ, không mệt đâu."

"Về nhà dì hầm canh cho cháu."

Khương Nghênh mỉm cười:

"Dì không cần vất vả vậy, đợi chân của dì khỏi hẳn hãy nấu."

Tô Dĩnh nhìn cô với ánh mắt không hài lòng:

"Dì bị thương ở chân chứ có phải ở tay đâu, không ảnh hưởng gì cả."

Khương Nghênh nhìn vào ánh mắt trông đợi của Tô Dĩnh, cô nhoẻn miệng cười:

"Được, vậy thì tùy dì, nhưng chúng ta thỏa thuận trước trọng tâm là dưỡng thương đó nhé."

Khi Khương Nghênh đang nói chuyện với Tô Dĩnh, Bùi Nghiêu nhân cơ hội kéo Châu Dị sang một bên để giải thích.

"Vừa rồi tôi chỉ là nói giỡn, đơn thuần là để cho dì vui vẻ, sao ông lại nghiêm trọng như vậy?"

Châu Dị thẳng thắn thừa nhận với vẻ mặt trêu ghẹo:

"Vâng."

Bùi Nghiêu không nói nên lời, dừng lại vài giây, sau đó tiếp tục:

"Hay là tôi gọi ông một tiếng ba để cho hòa nhé?"

"Không hòa được, ông mà gọi tôi thì tôi cảm thấy buồn nôn lắm."

Bùi Nghiêu: "..."

Hai người cương nhau, Bùi Nghiêu hắng giọng nói:

"Vậy tôi kêu Nghênh Nghênh gọi?"

Châu Dị nghe vậy khẽ nhướng mày: "Hả?"

Bùi Nghiêu vẻ mặt nghiêm túc:

"Ông cứ nói thẳng đi, nếu tôi có thể bảo Nghênh Nghênh gọi, chuyện này có hòa được không?"

Châu Dị đẩy đầu lưỡi chạm vào chân răng:

"Được!"

Bùi Nghiêu cười khẩy:

"Lẳng lơ!"

Ban đầu, bốn người họ đã thống nhất đến Thủy Thiên Hoa Phủ ăn tối, Tô Dĩnh và Khương Nghênh sẽ nấu ăn.

Ngờ đâu xe chạy được nửa đường thì nhận được điện thoại của Khúc Tích. Khúc Tích nói rằng gần đây cô đã ký một hợp đồng lớn và muốn chiêu đãi Tô Dĩnh bữa tối.

Khương Nghênh hẹn lần sau nhưng Khúc Tích không vui:

"Ngày mai thì để ngày mai, ngày mai là lúc nào chứ?"

Khương Nghênh trêu chọc:

"Nếu cậu nhất định mời hôm nay thì e là sẽ mất máu nhiều đó."

"Sao vậy? Hôm nay cậu với dì có khẩu vị lắm à?"

"Không hẳn vậy, chủ yếu là hôm nay có người khác. Còn thêm ba người nữa."

Khúc Hi không rõ nên hỏi lại:

"Còn ai?"

Khương Nghênh thành thật trả lời:

"Châu Dị, Bùi Nghiêu, trợ lý Trần."

Khúc Tích nghe vậy bèn "chậc chậc".

"Đúng là nhân khẩu khá đông."

Khương Nghênh trêu chọc:

"Vậy có mời nữa không?"

Khúc Tích cười khẩy qua điện thoại:

"Cậu coi thường ai vậy chứ? Những người này muốn ngăn cản lòng nhiệt tình đãi dì ăn tối đó mà."

"Đúng là hiếm thấy! Không ngờ cậu còn có lòng nhiệt tình mời người khác ăn cơm."

"Chậc chậc, lần này tôi không chỉ mời mà tôi còn phải đãi cậu một bữa thịnh soạn, lát nữa tôi nhắn cậu địa chỉ."

Khúc Tích nói xong bèn cúp máy, chẳng bao lâu sau thì cô gửi địa chỉ đến thật. Khương Nghênh mở ra xem. Cô này được! Mất máu nhiều thật đây.

Việc phải chi tiền nhiều như vậy khiến Khương Nghênh vô cùng nghi ngờ việc Khúc Tích có thể sẽ trốn thanh toán hóa đơn vào tối nay.

Tô Dĩnh ngồi cạnh Khương Nghênh và lắng nghe cuộc trò chuyện giữa cô và Khúc Tích.

Thấy Khương Nghênh cúp máy, Tô Dĩnh hỏi:

"Khúc Tích định mời mình ăn tối?"

Khương Nghênh khẽ mỉm cười: "Dạ."

Khương Nghênh nói xong, cô ngẩng đầu nhìn trợ lý Trần.

"Trần Triết, đến Vạn Hào."

Sau khi Khương Nghênh nói chuyện với trợ lý Trần xong, Bùi Nghiêu đang ngồi ở ghế phụ quay đầu nhìn sang:

"Tôi có nghe nhầm không? Khúc Tích mời ăn tối? Còn đến Vạn Hào?"

Khương Nghênh mỉm cười đáp lại, đang định tiếp lời thì điện thoại trong túi Bùi Nghiêu rung lên hai lần.

Bùi Nghiêu thò tay vào túi lấy điện thoại, nhìn thấy WeChat trên màn hình điện thoại thì tai anh đỏ bừng, anh ấn chat voice.

Chợt một giọng nói nũng nịu vang lên trong xe.

"Chồng, em thích một cái túi xách 30.000. Anh thấy đắt không?"
 
Back
Top Bottom