Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 100: Thương cô



Trời dần tối, căn phòng trở nên tối om.

Sự chênh lệch về mặt thị giác khiến cho cảm quan của xúc giác được phóng đại vô hạn.

Thân người Khương Nghênh run rẩy nhẹ.

"Anh đứng yên đi, tôi có chuyện muốn nói với anh."

Châu Dị giọng trầm ấm cất tiếng "ừ" nhưng động tác không hề dừng lại mà cười nhẹ nhàng.

"Em cứ nói chuyện của em đi."

Trong tình huống thế này, muốn nói chuyện nghiêm túc e rằng người bình thường sẽ không làm được.

Khương Nghênh chau mày, đang muốn chặn Châu Dị lại, điện thoại trong túi chợt reo lên.

Hai người đồng thời khựng lại, Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn anh.

"Tôi nghe điện thoại."

Cằm Châu Dị vẫn tựa trên vai Khương Nghênh.

"Em nghe đi."

"Anh buông tay ra đi."

Châu Dị hơi nhíu mày.

"Có gì mà anh không nghe được?"

Qua thời gian tiếp xúc, Khương Nghênh cơ bản đã biết được tính tình Châu Dị.

Cô càng phản kháng, sẽ càng k*ch th*ch tật xấu của anh.

Nghĩ đến điều này, Khương Nghênh cũng lười giằng co, tựa vào người anh, rút điện thoại ra nghe.

Trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Châu Diên.

Bàn tay Châu Dị trên eo Khương Nghênh chợt siết chặt hơn, anh cười nửa miệng.

"Em nghe đi."

Khương Nghênh vốn định cúp máy, nhưng lại bấm nghe sau khi Châu Dị dứt lời.

Điện thoại được nối máy, Khương Nghênh mở miệng.

"Anh cả."

Đầu máy bên kia Châu Diên im lặng vài giây rồi trả lời với giọng hơn khàn khàn.

"Ừ."

Khương Nghênh nghe thấy giọng điệu của anh không bình thường nhưng không hỏi mà nói luôn.

"Anh cả gọi điện có chuyện gì ạ?"

Châu Diên cất giọng.

"Nghe nói hôm nay em đã trả tiền áo cưới cho Mạnh Nhuế, 360 nghìn?"

Khương Nghênh bình thản nói.

"Dạ, cứ xem như là quà cưới em tặng anh và chị dâu."

"Cho anh số tài khoản của em, anh chuyển trả lại."

"Không cần."

Nghe thấy Khương Nghênh từ chối dứt khoát như vậy, Châu Diên hít một hơi thật sâu.

"Nghênh Nghênh."

Châu Diên gọi "Nghênh Nghênh" đầy thâm tình.

Ánh mắt Châu Dị lóe lên tia mỉa mai, đầu ngón tay nơi eo Khương Nghênh chợt lần vào trong áo cô.

Khương Nghênh nhíu mày, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Châu Dị.

Ánh mắt Châu Dị ph*ng đ*ng, kề sát vào môi cô nhâm nhi, rồi lần môi sát tai cô cười đểu.

"Em cứ chuyên tâm gọi điện, mặc kệ anh."

"..."

Châu Dị buông câu "mặc kệ anh" rồi hành vi sau đó càng lúc càng phóng túng.

Châu Diên không biết tình hình bên kia điện thoại, vẫn còn đang nói chuyện áo cưới với Khương Nghênh.

"Nghênh Nghênh, anh không biết chuyện hôm nay Mạnh Nhuế tìm em đi thử áo cưới."

"Anh bảo đảm với em, tuyệt đối sẽ không có lần sau."

"Em chuyển anh số tài khoản, nghe lời anh."

Châu Diên lắp bắp một lúc lâu mãi chẳng thấy Khương Nghênh trả lời.

Cuối cùng lấy một hơi thật sâu rồi hỏi.

"Em muốn dùng ba bộ áo cưới này để đáp lại những điều tốt đẹp anh dành cho em trước kia à?"

Châu Dị sát Khương Nghênh, nên những gì Châu Diên nói anh đều nghe rõ một một.

Không đợi Khương Nghênh đáp lại, đôi tay Châu Dị ôm eo cô xoay người cô lại, để cô nhìn thấy anh.

Khương Nghênh hơi khựng lại, đang tò mò Châu Dị muốn làm gì thì thấy anh đè vai cô xuống rồi ép sát cô vào tủ đồ, còn anh quỳ một chân xuống.

Khung cảnh trước mắt thực sự là vô cùng k*ch th*ch.

Châu Dị cười đểu giả ngẩng đầu nhìn cô, ngón tay thon dài đang bám vào eo cô chợt kéo cúc ngay lưng cô.

Khương Nghênh nín thở quên trả lời Châu Diên.

Khương Nghênh chợt ý thức muốn giằng ra, nhưng một tay Châu Dị giữ chặt không cho cô cử động, giọng nói đầy mê hoặc.

"Em đừng có cử động lung tung, chuyên tâm nói chuyện điện thoại đi."

Tay Châu Dị khá mạnh, Khương Nghênh bị anh giữ chặt không thể làm gì.

Cô vừa chuẩn bị đưa chân đá anh, thì nghe Châu Diên bên kia nói.

"Nghênh Nghênh, em có nghe anh nói không?"

Khương Nghênh cắn môi.

"Ừ."

"Hôn nhân của anh và Mạnh Nhuế không như em nghĩ đâu. Có phải anh rất buồn cười không? Biết rõ em không quan tâm nhưng anh vẫn muốn giải thích..."

Châu Diên vẫn nói liên tục ở đầu máy bên kia, còn Khương Nghênh thì mím chặt môi, không dám phát ra tiếng.

Con người Châu Dị này quá xấu xa!

Nhìn thấy góc mắt Khương Nghênh đỏ hoe, thấy cô dần dần thỏa hiệp, ánh mắt anh nhìn cô càng nồng nàn hơn.

Khương Nghênh chẳng còn nghe thấy những gì Châu Diên nói tiếp sau đó, cô cúp máy trước khi đầu óc trống rỗng.

Châu Diên gọi lại, Khương Nghênh không nghe máy.

Sau mười phút, trán Khương Nghênh lấm tấm mồ hôi, cả người không thể đứng vững.

Châu Dị bồng cô lên ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn vào đôi môi cô.

Khương Nghênh nghiêng đầu né tránh, ánh mắt lộ ra vẻ chê bai.

Châu Dị chau mày.

"Của em mà cũng chê?"

"Tôi sợ bẩn."

Châu Dị cười trêu ghẹo, ánh mắt đầy ý xấu xa.

"Có một ngày anh sẽ bắt em sửa cái tật này."

Chẳng mấy khi Châu Dị chẳng còn giày vò cô sau đó nữa.

Khương Nghênh nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc rồi vào phòng tắm tắm.

Lúc ra, cô khoác áo tắm, lau mái tóc đang ướt nhẹp.

"Lát nữa tôi sẽ gọi lại cho Châu Diên."

Châu Dị nghe nói vậy bèn nhìn cô.

"Em khiêu khích anh đó à?"

Khương Nghênh nhìn dáng vẻ của Châu Dị chợt thấy buồn cười.

"Châu Dị, anh có biết bây giờ anh giống cái gì không?"

"Cái gì?"

Khương Nghênh đứng sát vào mép giường, mấp máy đôi môi:

"Chồng ghen!"

Châu Dị gõ gõ nhẹ lên máy tính bảng, tiếp lời Khương Nghênh.

"Vậy em phải chú ý chút."

Khương Nghênh không hiểu nên hỏi.

"Sao cơ?"

Châu Dị đưa mắt nhìn cô.

"Đừng để anh bắt gian em, nếu không anh nhất định sẽ đánh chết anh ta."

Khương Nghênh bật cười.

"Vậy sao anh không đánh chết tôi?"

Châu Dị cúi mặt, không nói.

Cuối cùng Khương Nghênh cũng không gọi lại cho Châu Diên, bởi vì cô nhận được tin nhắn của Mạnh Nhuế. Đại khái là lúc nãy Châu Diên uống nhiều, hỏi cô có phải đã nghe Châu Diên điện thoại quấy rối rồi không.

Giữa chị em bạn dâu mà nhắn tin như vậy đúng là có đôi chút kỳ lạ.

Khương Nghênh không trả lời, đóng điện thoại lại rồi đi thẳng lên giường.

Thấy Khương Nghênh lên giường, Châu Dị ngoái đầu nhìn cô.

"Em không gọi cho Châu Diên à?"

Khương Nghênh rộng lượng trả lời.

"Anh ấy lúc nãy uống nhiều, Mạnh Nhuế nhắn tin cho tôi rồi."

Châu Dị bật cười.

"Em bị xem thành quân xanh à?"

Khương Nghênh không tiếp lời Châu Dị, cô dựa vào đầu giường, im lặng một lúc rồi nhìn Châu Dị và nói.

"Anh có thể giúp tôi một việc không?"

Châu Dị nghe vậy, bật cười thành tiếng.

"Chẳng mấy khi em chủ động nhờ anh như vậy."

Khương Nghênh không quan tâm sự trêu chọc trong câu nói của Châu Dị mà nói thẳng.

"Hôm nay tôi điều tra ra một công nhân sửa xe cho ba tôi năm đó. Anh ta nói người lúc đó tìm đến anh ta là một người đàn ông tầm 50 tuổi, trên vai trái có hình xăm rất giống con ưng màu đen. Tôi không nhớ đây là ai trong nhà họ Châu, anh có thể điều tra giúp tôi không?"

Đây là lần đầu tiên Khương Nghênh chủ động nói với Châu Dị về chuyện nhà cô.

Châu Dị nhìn cô một lúc, đặt máy tính bảng đang cầm trong tay xuống, đưa tay kéo cô ôm vào lòng, để cô ngồi lên đùi anh, bốn mắt nhìn nhau, những nụ hô liên tục rơi xuống khắp mặt cô.

Khương Nghênh cứ nghĩ Châu Dị lại muốn đang chuẩn bị đẩy anh ra thì Châu Dị dừng lại, kề trán mình vào trán cô, giọng trầm ấm.

"Lúc đó em vẫn còn nhỏ như vậy, đau đớn lắm nhỉ?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 101: Xứng đôi



Lúc đó em vẫn còn nhỏ như vậy.

Có đau không?

Khương Nghênh sửng sốt khi nghe câu nói ấy.

Khương Nghênh nhíu mày nhìn Châu Dị, không lên tiếng, lặng lẽ nhìn nhau.

Châu Dị cũng nhìn cô chăm chú, một bàn tay giữ nơi eo cô, còn một bàn tay v**t v* sau cổ cô rồi ôm cô vào lòng.

Động tác của Châu Dị vừa mờ ám, vừa níu kéo. Trái tim Khương Nghênh chợt run nhẹ, đôi môi đỏ mấp máy.

"Châu Dị."

Châu Dị "ừ", rồi hạ giọng nói.

"Anh đây."

Khương Nghênh hít sâu.

"Cũng lâu rồi, tôi quên rồi."

Khương Nghênh nói xong, đôi môi Châu Dị kề sát vào môi cô, cà cà nơi góc môi cô.

"Anh biết em không quên, em không muốn nói thì anh không hỏi nữa."

"..."

Khương Nghênh chưa bao giờ có cảm giác này, rất kỳ lạ.

Trái tim chua chát, nghẹt thở và ngứa ngáy.

Khương Nghênh vẫn còn đang ngẩn ngơ với cảm giác lạ lùng ấy, Châu Dị đã ôm chặt cô vào lòng, giọng khàn trầm.

"Để anh ôm em một lúc."

Không biết có phải là do Khương Nghênh nhầm lẫn hay không, cô luôn cảm thấy Châu Dị lúc này hình như rất đau lòng.

Hai người ôm khoảng hơn 10 phút, Khương Nghênh giữ tư thế ấy lâu nên có hơi khó chịu vì mỏi, cánh tay đang buông thỏng bên hông chống vào lưng Châu Dị.

"Ôm đủ chưa?"

Châu Dị cười nhỏ.

"Chưa đủ lắm."

Khương Nghênh đưa tay đẩy anh.

"Không đủ cũng phải buông ra, tôi mệt rồi."

Châu Dị ngã ra sau theo sức tay của Khương Nghênh, tựa vào đầu giường, vô cùng phong lưu. Cười đểu nhìn cô.

"Đổi tư thế khác ôm nhé?"

Khương Nghênh trừng mắt nhìn Châu Dị, rời khỏi người anh.

Sau khi rời khỏi người Châu Dị, Khương Nghênh ngồi đối diện với anh.

Châu Dị biết cô muốn nói gì, không đợi cô mở miệng, anh nói luôn.

"Anh gọi cho Tần Trữ, chuyện này cứ giao cho cậu ấy làm."

Khương Nghênh gật đầu: "ừ".

Châu Dị nở nụ cười trên đôi môi mỏng, lấy di động gọi cho Tần Trữ trước mặt Khương Nghênh.

Chuông đổ vài giây, đầu bên kia nghe máy, giọng nói trầm tĩnh vang lên.

"A Dị !"

Châu Dị dựa lưng vào đầu giường, với tay lấy hộp thuốc, ngậm một điếu vào miệng.

"Ông về chưa?"

"Về rồi."

Châu Dị một chân co lại, một chân giãn ra, nửa nằm nửa ngồi, rồi đưa tay ngoắc ngoắc Khương Nghênh.

Khương Nghênh thấy vậy không hiểu bèn chau mày bước đến gần.

Châu Dị đưa tay ôm lấy eo cô rồi kéo cô vào lòng, lưng cô tựa sát vào ngực anh, rồi anh nói với Tần Trữ bên đầu bên kia.

"Nếu đã về rồi thì giúp tôi điều tra một người."

Tần Trữ không như Bùi Nghiêu, trước giờ vẫn kiệm lời.

"Người nào?"

"Người nhà họ Châu, không rõ thân phận, tuổi chừng khoảng 70, nghe nói là trên vai trái có hình xăm chim ưng màu đen."

Châu Dị nói xong, Tần Trữ bên kia bật cười.

"Chỉ có chút thông tin đấy à? Ông đùa tôi sao?"

Châu Dị nghe nói cũng cười theo.

"Không có đùa với ông đâu."

"Đây là ai?"

Châu Dị không che giấu.

"Là người liên quan với vụ tai nạn xe của ba mẹ Nghênh Nghênh."

Thân thế của Khương Nghênh cũng là Tần Trữ tìm hiểu giúp lúc trước.

Do vậy, có thể hiểu là anh cũng khá rõ về chuyện của Khương Nghênh.

Châu Dị dứt lời, Tần Trữ đồng ý.

"Được, mai tôi bắt đầu tìm cách."

"Ừ, mai gọi Bùi Nghiêu hẹn gặp đi."

Tần Trữ trêu ghẹo.

"Tôi nghe Bùi Nghiêu nói từ lâu, giờ ngày nào ông cũng xoay quanh Nghênh Nghênh, sao mà có thể ra được?"

Châu Dị cúi đầu nhìn Khương Nghênh đang ngồi trong lòng mình, hạ giọng nói.

"Đừng có nói lung tung."

Tần Trữ nghe nói khựng lại, hiểu ngay.

"Nghênh Nghênh đang ở bên cạnh ông?"

Châu Dị ngậm điếu thuốc chưa đốt, một tay v**t v* vành tai Khương Nghênh. "Ừ."

Tần Trữ cười cười.

"Rốt cuộc giờ hai người là sao? Không phải đã cưới nhau rồi sao?"

Châu Dị nhìn vành tai Khương Nghênh đang đỏ ửng, anh nhớ lại những lời cô nói trước đây, ánh mắt u ám.

"Bạn giường."

Tần Trữ nghĩ rằng thính lực mình có vấn đề bèn hỏi lại với vẻ hoài nghi.

"Hử?"

Châu Dị không muốn tiếp tục đề tài này bèn nói.

"Mai gặp rồi nói."

Châu Dị nói xong thì cúp máy.

Châu Dị vừa cúp máy xong, Khương Nghênh lập tức thoát khỏi vòng tay Châu Dị.

Châu Dị thấy vậy nhíu mày.

"Qua cầu rút ván?"

Khương Nghênh không tiếp lời, chuyển đề tài.

"Văn phòng Luật Tần Trữ dạo này rảnh?"

Châu Dị rút điếu thuốc khỏi miệng ném lên tủ đầu giường.

"Những vụ kiện cậu ấy nhận thì em cũng biết còn gì. Toàn những vụ chẳng thể làm ngoài sáng, một năm không làm, mà làm thì ăn ba năm."

Khương Nghênh im lặng.

Luật sư Tần Trữ này có tiếng có tăm trong giới luật sư ở Bạch Thành này.

Chỉ tiếc là không phải sinh ra vì chính nghĩa, xuất thân hào môn thế gia nhưng lại làm xã hội đen đến vài đời, về sau chính sách chỉnh đốn, ông cụ Tần bắt đầu hoạt động kinh doanh.

Ông cụ Tần có đầu óc, có thủ đoạn, làm kinh doanh, cũng lên như diều gặp gió.

Nhưng ai có ngờ, con trai chỉ toàn những đứa vô dụng, yếu đuối, cứ bị thuộc cấp chơi, đưa vào tù.

Năm đó Tần Trữ 16 tuổi, tận mắt nhìn thấy ba bị đưa vào tù, rồi cuối cùng chết trong tù.

Về sau, Tần Trữ vào đại học chọn học Luật.

Châu Dị dứt lời, thấy Khương Nghênh không lên tiếng, anh ngồi thẳng người nhìn cô.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn anh.

"Kể từ hôm nay, hai chúng ta xem như là sống chung?"

Châu Dị cười tà, đểu giả.

"Sống chung hợp pháp, bạn giường đặc biệt."

Sáng sớm hôm sau, Khương Nghênh vẫn còn đang ngủ, nghe thấy tiếng động nhỏ dưới lầu.

Âm thanh không lớn, nhưng vì Khương Nghênh ngủ không sâu.

Khương Nghênh mở mắt, nhìn sang phía bên giường trống xuất thần mấy giây. Cô cầm điện thoại ở đầu giường lên xem.

7 giờ 20p.

Khương Nghênh chau mày, đồng hồ sinh học của cô luôn đúng giờ. Hôm nay đã phá lệ rồi.

Khương Nghênh thức dậy vào phòng tắm, sau khi rửa mặt súc miệng đơn giản, buộc tóc, cô ra khỏi phòng ngủ.

Ở phòng khách, Châu Dị và Tô Dĩnh đang phỏng vấn giúp việc.

Tô Dĩnh ngồi trên xe lăn, Châu Dị đứng bên cạnh bà.

"Dì, dì xem ai hợp với dì?"

Tô Dĩnh chưa bao giờ gặp trận thế thế này, nên có vài phần câu nệ.

"A Dị à, cháu quyết định đi."

Châu Dị rất nhẫn nại.

"Giúp việc chủ yếu là để chăm sóc việc ăn ở cho dì, phải dì quyết định mới được."

Tô Dĩnh nhìn một hàng giúp việc đứng trước mặt mình, ai cũng nở nụ cười, cung kính, rồi nói.

"Dì thấy ai cũng tốt."

Châu Dị cười nhạt.

"Nếu dì thấy ai cũng được hết thì giữ lại hết cũng được."

Nghe Châu Dị nói vậy, Tô Dĩnh không rõ là anh nghiêm túc hay là đùa, vội vàng huơ tay.

"Không cần, không cần. Không cần nhiều vậy đâu. Bác sĩ Bùi nói chân dì chữa trị thêm một thời gian nữa là có thể xuống đất vận động rồi."

Tô Dĩnh nói xong, hạ giọng nói.

"Đừng lãng phí tiền."

Châu Dị và Tô Dĩnh đang nói chuyện thì Khương Nghênh từ lầu hai đi xuống.

Tô Dĩnh nhìn thấy Khương Nghênh giống như gặp cứu tinh vậy. Bà vẫy tay.

"Nghênh Nghênh, cháu tới mau đi, xem giúp dì ai thích hợp."

Khương Nghênh bước lên trước, đến bên cạnh Tô Dĩnh.

"Dì, sao dậy sớm vậy?"

"Không ngủ được, những người này là Dị gọi đến, dì thấy ai cũng được hết, cháu xem sao."

Khương Nghênh nghe nói nhìn sang Châu Dị.

Châu Dị nhìn lại cô, nở nụ cười.

"Bà xã, chào buổi sáng!"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 102: Thị phi



Châu Dị nở nụ cười đắm đuối với đôi chút hư hỏng.

Khương Nghênh khựng lại vài giây, rồi hờ hững nói:

"Chào buổi sáng!"

Châu Dị hơi chau mày, hỏi cô:

"Chào ai?"

Khương Nghênh nhìn anh với ánh mắt cảnh cáo. Sau đó cô quay sang nhìn một hàng người giúp việc đứng trước mặt.

Vài người có độ tuổi khoảng 30 đến 40.

Chỉ nhìn trang phục và ngoại hình là biết ai cũng lanh lẹ, chăm chỉ.

Không hổ là người Châu Dị đã chọn, cứ vơ đại một người thôi cũng không thể chê vào đâu được.

Khương Nghênh đang quan sát, thì một người trong số đó lên tiếng.

"Vị này là mợ chủ? Trông rất xinh, đứng bên cạnh Sếp Châu đúng là trai tài gái sắc, xứng đôi thật."

Người giúp việc này nói xong, cười lấy lòng với Châu Dị và Khương Nghênh.

Khương Nghênh không lên tiếng, Châu Dị mỉm cười nói:

"Chọn cô ấy đi."

Châu Dị nói xong, người giúp việc nở nụ cười tươi.

"Cảm ơn Sếp Châu, tôi nhất định sẽ làm tốt."

Chuyện cả buổi sáng chưa chọn xong, chỉ vì một câu khen ngợi mà được chọn.

Sau khi giải tán các người giúp việc khác, Tô Dĩnh kéo tay Khương Nghênh nói nhỏ:

"Dì cứ cảm thấy hình như A Dị thích cháu."

Khương Nghênh không trả lời, giả vờ không nghe thấy."

Người giúp việc được giữ lại là họ Trương, 42 tuổi, lớn hơn Tô Dĩnh 4 tuổi.

Tô Dĩnh khách sáo gọi chị Trương.

Có chị Trương bầu bạn, Khương Nghênh yên tâm khá nhiều. Sau bữa cơm sáng, cô lái xe vào tổ ghi hình show giải trí yêu đương.

Vì mọi người đều biết thân phận của Khương Nghênh, nên gặp lại ai cũng ngại ngùng.

Đặc biệt là Kinh Nguyên và Kim Bối.

Kinh Nguyên cố sức kiểm soát biểu cảm mới không để lộ tâm trạng ra ngoài, còn Kim Bối thì mím môi gọi "chị Khương Nghênh" nhưng giọng điệu rất tủi thân.

Vì là phát sóng trực tiếp, nên có nhiều chuyện không thể nói thẳng, mọi người chỉ đành giả vờ hồ đồ.

Hiệu quả chương trình mấy hôm nay khá ổn, việc xào nấu cặp đôi Thiệu Hạ và Chúc Kha cực kỳ thành công.

Độ hot của những người khác tuy không cao như họ nhưng cũng tạm ổn, bảo đảm được bát cơm.

Khương Nghênh lộ mặt, đến gặp đạo diễn Lưu bàn về chuyện cô và Châu Dị rút khỏi chương trình.

Đạo diễn Lưu cũng dự liệu được kết quả này từ đầu, lại thêm lần trước thấy cái oai của Châu Dị, nên anh càng mong muốn Châu Dị rút lui, bèn cười huề.

"Được chứ, cô và Sếp Châu vốn là người bận rộn, lần này có thể đến giúp tôi thế này, tôi đã rất cảm kích rồi."

Dù sao cũng là người lăn lộn lâu năm trong giới, dù không vui cũng không thể hiện ra mặt.

Cô chào hỏi đạo diễn Lưu vài câu rồi về lại biệt thư đang ghi hình.

Buổi trưa, Khương Nghênh đích thân xuống bếp nấu bữa trưa cuối cùng cho mọi người.

Kim Bối đứng bên cạnh phụ giúp, mím môi nhìn Khương Nghênh những mấy lần, muốn nói mà lại thôi.

Khương Nghênh đang xào rau, nhưng vẫn nói với độ lớn đủ hai người nghe.

"Cô muốn hỏi gì thì ăn xong lên phòng tôi hỏi."

Kim Bối không ngờ Khương Nghênh nhìn là nhận ra ngay tâm tư của cô bèn ậm ậm ừ ừ.

"Vâng."

Lúc ăn cơm, Khương Nghênh nói chuyện cô sẽ rút khỏi show trước mặt mọi người.

Những người ngồi đây đều hiểu rõ, nhưng vì hiệu quả chương trình nên đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Người phối hợp nhất là Lục Hành.

"Sao tự nhiên rút vậy?"

Khương Nghênh cười nhẹ nói tiếp.

"Công ty bận quá."

Lục Hành gật đầu đáp.

"Có thể hiểu được."

[A a a... Tại sao vợ lại rút lui chứ!]

[Tôi không nỡ xa Khương Nghênh, làm sao đây?]

[Sếp Châu cũng rút rồi, tổng cộng 8 người, mà rút 3 người rồi.]

[Cái gì mà 8 người, rõ ràng là 7 người, đừng có nhắc đến cái cô Lạc Hàm đó! Xúi quẩy thôi!]

Sau bữa cơm, Thiệu Hạ và Chúc Kha chủ động đề nghị giúp rửa bát.

Lúc hai người thu dọn bát, vô tình chạm vào tay nhau.

Chúc Kha ngẩng đầu nhìn Thiệu Hạ.

Thiệu Hạ đỏ mặt né tránh.

Hai người phối hợp tạo ra hiệu quả tốt, Khương Nghênh đứng bên cạnh quan sát, rất hài lòng về biểu hiện của hai người.

Khương Nghênh ngồi trong phòng khách một lúc, rồi đứng lên lầu thu dọn hành lý.

Kim Bối thấp thỏm bất an đi theo, sau khi vào phòng, nhìn Khương Nghênh chăm chú.

"Chị Khương Nghênh."

Khương Nghênh hất cằm.

"Ngồi đi."

Kim Bối có vẻ bất an đứng ngay cánh cửa.

"Em cứ đứng thôi, em nói với chị vài câu rồi đi."

Khương Nghênh đáp.

"Ngồi xuống nói đi. Cô muốn hỏi chuyện Châu Dị?"

"Chị không giận à?"

Khương Nghênh đáp thản nhiên.

"Không giận."

Kim Bối nghe nói vậy, nhìn Khương Nghênh với vẻ khó tin.

Nhìn một hồi, không phát hiện sự giả tạo nơi Khương Nghênh, cô mới bước vào phòng tìm một chiếc ghế ngồi xuống.

Kim Bối ngồi xong hai tay đan trước người, khó mở miệng nhưng không hỏi thì không cam tâm.

Khương Nghênh lấy một chai nước suối, mở nắp, đưa cho cô.

"Nếu căng thẳng thì uống nước thư giãn đi."

Kim Bối nhận chai nước, uống vài ngụm rồi hỏi.

"Hai người kết hôn bao lâu rồi?"

Khương Nghênh đáp theo sự thật.

"Mấy tháng rồi, chưa đến nửa năm."

"Tại sao không công bố chứ?"

Khương Nghênh im lặng một lúc rồi mới nói.

"Có vài chuyện, phức tạp."

Nghe Khương Nghênh nói, Kim Bối suy đoán.

"Hai người kết hôn giả?"

"Không phải."

Kim Bối ủ rũ.

"Mấy hôm nay tôi luôn cảm thấy mình giống như trò hề, mọi người đều biết là tôi thích Sếp Châu..."

Kim Bối càng nói càng tủi thân, càng về sau, nước mắt càng rơi lã chã.

Thực ra Khương Nghênh rất đau đầu với mấy cô vì yêu mà khóc lóc, nhưng chuyện do cô và Châu Dị gây ra, cô bắt buộc phải giải quyết, không muốn để lại hậu hoạn gì.

Nghe Kim Bối nói về tình cảm của mình, Khương Nghênh kéo ghế đến trước mặt cô, ngồi xuống, nói với vẻ nghiêm túc.

"Thích một người không phải là trò hề."

"Nhưng anh ấy kết hôn rồi."

"Khi cô thích anh ấy, cô không biết anh ấy đã kết hôn."

Kim Bối nghe vậy, hít hít mũi.

"Chị Khương Nghênh, chị thực sự không trách em, cũng không cười em chứ?"

Khương Nghênh cười nói:

"Cô đối với Châu Dị phần lớn chỉ là có thiện cảm, qua một thời gian rồi, tình cảm này sẽ nhạt dần."

Kim Bối mím môi, nói nhỏ:

"Thực ra hiện giờ em thích Kinh Nguyên lắm."

Khương Nghênh bật cười.

"Cố lên, Kinh Nguyên vẫn còn độc thân, tôi có thể bảo đảm với cô việc này."

An ủi Kim Bối xong, Khương Nghênh xách hành lý rời đi.

Lúc xuống lầu vừa khéo gặp Kinh Nguyên.

Kinh Nguyên thấy vậy chủ động đón lấy hành lý từ tay cô.

"Trưởng phòng Khương, để tôi giúp."

Khương Nghênh vốn định từ chối, nhưng đang live, nên cười đồng ý.

"Cảm ơn cậu."

Hai người đi ra khỏi biệt thự, xe của Khương Nghênh đang đậu ngoài cửa.

Khương Nghênh mở cốp xe, Kinh Nguyên cho hành lý vào.

Khương Nghênh bước lên rồi đóng cốp xe, nhìn Kinh Nguyên.

"Thể hiện cho tốt vào."

Kinh Nguyên nhìn lại Khương Nghênh vẻ mặt thiếu tự nhiên, nói nhỏ.

"Trưởng phòng Khương, tôi... tôi có thể ôm chị không?"

Gió bên ngoài khá to, nên Khương Nghênh nghe không rõ.

"Sao cơ?"

Kinh Nguyên nhìn vào biệt thực rồi lấy can đảm đưa tay ôm Khương Nghênh.

Khương Nghênh chau mày, đang chuẩn bị đẩy đối phương ra thì nghe giọng nói trầm ấm vang lên từ sau lưng.

"Hai người đang làm gì vậy?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 103: Đánh cậu cũng không quá đáng đâu



Xe Châu Dị đậu ở một nơi không xa.

Anh vẫn ngồi trong xe, kéo cửa sổ xe xuống nửa chừng, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy lập lòe gác hờ lên cửa sổ xe.

Khương Nghênh đưa lưng vào Châu Dị, còn Kinh Nguyên lại đối mặt với anh.

Dường như chỉ thoáng chốc, Kinh Nguyên đã buông Khương Nghênh, trán lấm tấm mồ hôi.

Kinh Nguyên lắp bắp.

"Sếp... Sếp Châu."

Anh ấy đến từ khi nào?

Mới đây còn chưa thấy anh ấy mà.

Kinh Nguyên hốt hoảng đến mức không dám cử động, Khương Nghênh xoay lưng lại, sâu trong tim có một cảm giác lạ lùng, vẻ mặt thản nhiên.

"Sao anh đến đây?"

Châu Dị không tiếp lời cô, mà búng điếu thuốc ra xa, đẩy cửa bước xuống xe.

Nhìn thấy Châu Dị hung hăng bước đến, Khương Nghênh hơi chau mày.

Hôm nay Châu Dị mặc chiếc quần dài và áo sơ mi đen, người cao lớn, trông rất hiên ngang. Chỉ mỗi việc đến gần thôi cũng khiến người khác cảm thấy nghẹt thở.

Kinh Nghênh vẻ mặt căng thẳng, đang muốn quay lưng rời đi, nhưng dường như chân đã mọc rễ, không thể nào nhấc lên nổi.

"Sếp... Sếp Châu."

Kinh Nguyên lại lần nữa lắp bắp.

Châu Dị nhìn anh nửa mắt.

"Lúc nãy cậu làm gì vậy?"

Kinh Nguyên nhìn Khương Nghênh lại bị ép phải nhìn Châu Dị.

"Tôi... tôi chỉ là tạm biệt với Trưởng phòng Khương."

Đều là đàn ông, Kinh Nguyên có suy nghĩ gì thì Châu Dị cũng rất rõ.

Châu dị cười lạnh lùng.

"Tạm biệt? Cần ôm à?"

Kinh Nguyên chột dạ: "..."

Thấy Kinh Nguyên không lên tiếng, Châu Dị kéo rộng cổ áo với vẻ bực bội. Ánh mắt lóe lên tia giận dữ, đá chân vào bụng dưới Kinh Nguyên.

Châu Dị cũng được xem như là người có luyện tập. Cú đá này của anh đẩy Kinh Nguyên ra xa hơn cả mét.

Trời mùa đông lạnh lẽo, Kinh Nguyên ngã xuống không ngồi dậy được.

Châu Dị bước tới, khom người xuống nắm tóc sau ót anh kéo lên.

Kinh Nguyên bị ép ngẩng đầu.

"Sếp Châu, tôi..."

Châu Dị giọng lạnh băng.

"Cậu cái gì?"

Nhìn thấy Châu Dị tức giận, Khương Nghênh nhìn sang biệt thự ở gần đó. Cất giọng lạnh lùng.

"Châu Dị."

Châu Dị hít một hơi thật sâu, nén giận.

Khương Nghênh: "Lên xe."

Khương Nghênh nói xong, mở cửa xe bước vào.

Tuy Khương Nghênh lên xe rồi, nhưng Châu Dị vẫn đứng yên.

Hai người nhìn nhau qua cánh cửa không nói gì, Khương Nghênh có thể cảm nhận rõ anh đang giấu sự tức giận trong đáy mắt.

Bực rồi?

Trông không giống là đang giả vờ.

Khương Nghênh nhíu đôi mày thanh tú. Trong đầu vang lên câu nói của Thường Bác: Trông có vẻ thâm tình nhưng thực ra càng bạc tình, trông càng bạc tình thì lại càng thâm tình.

Khương Nghênh cảm thấy dạo này mình bị Thường Bác tẩy não rồi. Đối diện với Châu Dị, cô luôn nghĩ đến những câu nói của Thường Bác.

Thấy Châu Dị vẫn chưa thôi giận, Khương Nghênh nhăn mặt bước xuống xe.

"Sau lưng anh là biệt thự quay chương trình, phát sóng trực tiếp, anh tính mai lên tin đầu à?"

Châu Dị căng thẳng, nhìn Khương Nghênh một lúc, giọng khàn khàn.

"Tê chân rồi."

Ý là anh không thể nào tự đứng lên.

Cái lý do này của anh cũng quả là... Nhưng vào lúc này Khương Nghênh chỉ đành thỏa hiệp. Nếu không nhỡ như bị quay trúng thì hậu quả khôn lường.

CEO của Châu Thị Media đánh nghệ sĩ dưới trướng. Bị truyền thông bẩn thêm mắm dặm muối thì không biết cuối cùng phong ba sẽ dậy sóng thế nào.

Khương Nghênh vừa chạm ngón tay vào tay Châu Dị, đã bị anh giữ chặt.

Khương Nghênh cố kéo, Châu Dị theo thế đứng lên, cúi mắt, giọng rất thấp.

"Bà xã."

Khương Nghênh đưa mắt nhìn anh, ánh mắt không hề dao động.

"Lên xe."

"Đi xe của em, xe anh lát nữa Trần Triết đến lấy."

"Tôi biết rồi."

Thấy Châu Dị đã lên xe mìn, Khương Nghênh bước đến trước mặt Kinh Nguyên.

Kinh Nguyên cứ nghĩ Khương Nghênh sẽ đưa tay tát tai, tay đang chống trên mặt đất chuẩn bị đưa lên thì nghe Khương Nghênh nói với giọng lạnh lùng.

"Chỉ một lần này!"

Kinh Nguyên ngẩn người.

"Trưởng phòng Khương."

Khương Nghênh cúi đầu nhìn anh:

"Chuyện hôm nay tuy Châu Dị đánh cậu là không đúng, nhưng nguyên nhân là do cậu đã sai, cậu ôm vợ của anh ấy trước, anh ấy mới đánh cậu, không quá đáng đâu."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 104: Nhận lỗi



Vẻ mặt Khương Nghênh lãnh đạm, thốt ra lời không hề nể nang.

Kinh Nguyên mím chặt môi, vẻ mặt hoảng loạn, anh muốn giải thích nhưng chỉ đành ngậm miệng.

Khương Nghênh nói xong, thấy Kinh Nguyên không lên tiếng bèn nói tiếp.

"Lát nữa cậu xin phép với đạo diễn Lưu, bảo quản lý cậu đưa cậu đi kiểm tra sức khỏe, tôi sẽ chi tiền thuốc men.

Bàn tay Kinh Nguyên đang chống trên mặt đất bấu chặt vào nền."Không cần, tôi không sao."

"Tùy cậu."

Khương Nghênh không nói lý lẽ với Kinh Nguyên, cũng không phân tích nhân tình thế thái gì với anh.

Đều là người trưởng thành, những lý lẽ phải hiểu thì nên hiểu, nếu cái gì cũng hiểu biết hết rồi mà vẫn còn làm như vậy thì chỉ có thể nói đó là ý muốn của anh ta.

Nói xong với Kinh Nguyên, Khương Nghênh xoay người lên xe.

Trong xe, Châu Dị banh cổ áo, vẻ mặt c**ng c*ng, gằn giọng.

"Em nói gì với cậu ta?"

"Không có gì."

Châu Dị nhìn Kinh Nguyên qua cửa sổ, thấy vẻ mặt anh ta nhăn nhó, sự tức tối tích tụ nơi lồng ngực tản mác phần nào.

Xe lăn bánh trên đường, chẳng ai chủ động mở lời.

Đến khi xe đi được một đoạn đường, điện thoại trong túi quần Châu Dị chợt reo lên, phá vỡ bầu không khí khó chịu.

Châu Dị hơi giãn chân, đưa tay vào túi lấy điện thoại.

Lấy điện thoại ra và nhìn lên màn hình thấy cuộc giọi đến, anh bấm nghe."A lô, lão Trữ."

Tần Trữ ở đầu bên kia nói ngắn gọn:"Ông đang ở đâu? Chơi bóng không?"

Châu Dị không ăn trưa, chỉ ăn một bụng tức tối, lúc này đang không có chỗ phát tiết."Ông chọn chỗ đi."

"Thái Cách?"

Châu Dị nhìn ra ngoài cửa sổ."Tầm hơn 40 phút nữa tôi đến."

Tần Trữ trả lời sảng khoái."Được, tôi chờ ông."

Cúp máy, Châu Dị vẫn chưa kịp nói, Khương Nghênh đã chủ động hỏi."Anh đi đâu?"

Ngón tay Châu Dị vẫn đang nằm trên điện thoại."Thái Cách, chơi bóng."

Khương Nghênh hờ hững. "Ừ."

Thấy thái độ hờ hững của Khương Nghênh, Châu Dị cảm thấy cơn giận của mình như sắp bùng lên đến não, cố gắng trấn tĩnh.

Đường xe chạy 40 phút không dài mấy, nhưng bầu không khí trong xe rất ngột ngạt, một ngày tựa như cả năm.

Cuối cùng chừng hơn nửa tiếng sau, Châu Dị không chịu được nữa bèn nói:"Anh đã nói với em từ lâu rồi, Kinh Nguyên thích em."

Khương Nghênh không lên tiếng, vẫn lặng lẽ lái xe.

Châu Dị xoay đầu lại nhìn."Nếu như lúc nãy anh không đến, em định để cho cậu ta ôm thoải mái à?"

Đôi mắt Khương Nghênh chớp chớp. Cô nhìn thấy đèn đỏ ở ngã tư bèn thắng xe. Rồi quay mặt lại nhìn Châu Dị với nét bình thản vốn có."Có phải là anh quản hơi nhiều không?"

Châu Dị nghẹn lời, không chỉ là máu huyết bừng bừng mà còn tức tối đến không chịu được.

Không đợi Châu Dị phản bác, xe lại tiếp tục lăn bánh.

Sau 40 phút hơn, Khương Nghênh đậu xe trước cửa Thái Cách, mở cửa xe, đưa mắt ra lệnh đuổi Châu Dị.

Châu Dị ngồi yên trên xe, liên tục nhìn Khương Nghênh.

"Muốn nói gì à?"

Châu Dị bỗng nhiên đưa tay ôm lấy ót Khương Nghênh, ngã người về trước, đôi môi mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng đến tê người."Nếu còn để anh thấy cậu ta ôm em, anh chặt tay cậu ta."

"Nếu anh cứ mỗi chút động tay động chân với tôi, tôi chặt tay anh."

Đôi mắt Châu Dị khép hờ."Em nỡ sao?"

Khương Nghênh vẻ mặt nghiêm túc:"Nỡ."

Châu Dị kề sát vào tai Khương Nghênh, phà hơi nóng vào tai cô."Em không nỡ, quên là nó..."

"Nó" của Châu Dị có sức tán tỉnh ghê gớm.

Khương Nghênh mấp máy đôi môi đỏ."Anh cũng chỉ biết dùng có chiêu này."

Châu Dị thản nhiên tiếp lời."Hết cách rồi, những mặt khác của anh thì em đều xem thường."

Châu Dị nói xong, đôi môi kề sát vào tai Khương Nghênh, cắn nhẹ."Cậu Kinh Nguyên đó ấy, vừa nhìn là biết kẻ yếu không chịu nổi gió rồi, cậu ta có thể thỏa mãn em không?"

Khương Nghênh tai đỏ ửng."Châu Dị!"

Châu Dị thôi không cắn mà chỉ v**t v* nhẹ nhàng, tiếp lời."Chuyện hôm nay là lỗi của anh."

Khương Nghênh khựng lại, cô cứ nghĩ là mình nghe nhầm.

Người đàn ông như Châu Dị mà cũng xin lỗi?

Đúng là hiếm!

Châu Dị ngồi thẳng người lại, nhìn thẳng mặt Khương Nghênh, hôn nhẹ lên môi cô."Sau này anh sẽ cố gắng khống chế."

Khương Nghênh bặm môi "ừ"."Châu Dị, hai chúng ta không phải là kết hôn thật, cũng không phải là yêu đương như đúng nghĩa. Không nên can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng của đối phương. Nếu không sẽ rất khó xử."

Đôi mắt Châu Dị hơi tối lại. "Ừ."

Anh xuống xe, sải bước vào Thái Cách.

Đi thang máy lên lầu ba, vừa đẩy cửa bước vào thì thấy Tần Trữ và Bùi Nghiêu đang chơi bi-a.

Bùi Nghiêu cầm gậy đứng sang một bên, mồm liếng thoắng. Không khó nhận ra anh ta là người thua trong ván này.

Thấy Châu Dị vào, Bùi Nghiêu ném gậy đang cầm sang cho anh."Tôi không chơi nữa, ông chơi đi! Thằng nhãi này hôm nay may quá, tiếp tục chơi với cậu ta chắc tôi chẳng còn đến cái q**n l*t."

Bùi Nghiêu dứt lời, Tần Trữ đứng lên nhìn anh."Yên tâm, dù sao cũng là anh em, chắc chắn tôi sẽ giữ lại cái q**n l*t đó cho cậu."

Bùi Nghiêu chọc ghẹo."Tình cảm vậy à?"

Châu Dị cầm gậy bước lên trước chen ngang."Cậu ta chê ông có mùi."

Bùi Nghiêu nghe nói, suýt chút nữa là hộc máu.

Châu Dị và Tần Trữ chơi bi-a, vài cơ qua lại, Tần Trữ chẳng chạm được quả bóng nào.

Tần Trữ nhận ra Châu Dị có tâm trạng không bình thường, xoay đầu nhìn Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu hội ý, rồi "chậc". "Châu Dị, sao vậy? Trông ông giống như là bị cắm sừng vậy?"

Một câu xuyên thấu tim.

Đúng vào nỗi đau của Châu Dị.

Châu Dị nhíu mày nhìn anh. Đầu gậy nhắm thẳng vào quả bóng trên bàn, đầu nhọn nâng lên một chút rồi đẩy thẳng vào bóng, quả bóng trên bạn nhắm thẳng vào chỗ Bùi Nghiêu đang đứng bay tới.

Bùi Nghiêu thấy vậy, chửi to "mẹ kiếp" rồi kéo Tần Trữ đến trước mặt mình che chắn.

Tần Trữ cũng không đề phòng được thế là bị làm tấm chắn.

Sau đó Tần Trữ che ngực đang đau đớn nhìn Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu cười gượng."Bản năng, bản năng thôi."

Bùi Nghiêu nói xong, xoay đầu nhìn sang Châu Dị."Không phải chứ? Tôi nói đúng rồi à?"

Châu Dị ném quả bóng đang cầm trong tay, tựa lưng vào bàn bóng đốt thuốc, ngậm vào góc môi."Công ty tôi có một nghệ sĩ thích Nghênh Nghênh."

"Rồi sao? Nghênh Nghênh cũng thích cậu ta?"

Châu Dị khép hờ mắt."Lão Nghiêu, tôi đã nghĩ ra chỗ chôn ông ở đâu rồi."

Bùi Nghiêu đưa tay vuốt vuốt mũi mình."Thì ông nói vậy nên tôi hỏi thôi, nếu chỉ là cậu ta thích Nghênh Nghênh, Nghênh Nghênh không thích cậu ta thì có đến mức ông phải tức như vậy không?"

Châu Dị nghĩ đến cảnh Kinh Nguyên ôm Khương Nghênh, đôi mắt sắc bén."Cậu ta chủ động ôm Nghênh Nghênh."

Bùi Nghiêu hóng chuyện không sợ gặp rắc rồi."Dữ dằn vậy sao?"

Điếu thuốc trên môi Châu Dị lệch vào phần."Tôi muốn phế cậu ta."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 105: Khuôn khổ



Giọng điệu Châu Dị trầm ấm, nồng hậu.

Đôi mắt đào hoa ngày thường đa tình rắc thính lung tung thì lúc này lại lạnh lùng và sâu thăm thẳm.

Bùi Nghiêu thấy vậy, ho nhẹ vài tiếng.

"Nghênh Nghênh thì sao? Thái độ của cô ấy thế nào?"

Nói đến thái độ của Khương Nghênh, vẻ mặt Châu Dị dịu lại."Lãnh đạm."

Bùi Nghiêu ồ lên, rồi hờ hững nói."Vậy thì chắc không sao, thái độ cũng giống với ông mà."

Bùi Nghiêu nói cứ như cứa vào lòng.

Như muốn đập vỡ phế quản Châu Dị.

Châu Dị chau mày nhìn anh."Thái độ giống như đối với tôi?"

Bùi Nghiêu thẳng thẳn."Không lẽ dạo này Khương Nghênh đổi thái độ với ông?"

Châu Dị cắn lệch điếu thuốc, rít qua kẽ răng:"Không có."

Bùi Nghiêu và Tần Trữ đều rõ tâm tư của Châu Dị với Khương Nghênh.

Người yêu thầm bao nhiêu năm, yêu mà không được.

Lúc này vừa có được, chắc chắn là thiếu điều muốn moi tim dâng lên trước mặt đối phương.

Chỉ tiếc là Khương Nghênh không phải là người phụ nữ bình thường, cứ như sắt đá, đừng nói là mở lòng, muốn tìm một khe hở thôi cũng khó nữa.

Châu Dị dứt lời, Tần Trữ bước lên vỗ vào vai anh."Được rồi, Nghênh Nghênh thế nào người khác không biết chứ ông thì rõ mà, cứ như đứa con trai, đừng có để bụng."

Bùi Nghiêu nhân cơ hội chen vào."Khuôn khổ."

Nếu cái chuyện so đo với một nghệ sĩ mới vừa ra lò này xảy ra vào một ngày trước thì có đánh chết Châu Dị cũng không thể nào tin mình sẽ làm chuyện này.

Nhưng giờ nó đã xảy ra, Châu Dị cảm thấy mình cũng rất thản nhiên.

Cái gọi là khuôn khổ, nếu đặt trước mặt anh chắc chắn anh không có gì để nói, nhưng trước tình cảm thì làm sao có thể nói là khuôn khổ được?

Châu Dị day day chân mày, hỏi Bùi Nghiêu:"Chỗ Khúc Tích thế nào rồi?"

"Thế nào là thế nào?"

"Không phải tôi đã bảo ông tiếp cận cô ta tìm hiểu chuyện Nghênh Nghênh sao?"

Không nhắc chuyện này thì không sao, vừa nhắc đến là Bùi Nghiêu nổi điên."Tiếp cận rồi, cô gái đó ăn dữ quá."

Châu Dị chau mày:"Sao?"

Bùi Nghiêu cười nửa miệng."Không những ăn được mà còn tiêu tiền."

Châu Dị nghe thấy càng lúc càng mông lung."Rốt cuộc là ông đang nói gì vậy?"

Bùi Nghiêu đưa tay lấy điếu thuốc từ trong túi Châu Dị, đập đập rồi gắn vào môi, và nói:"Từ hôm ông kêu tôi tiếp cận Khúc Tích, tôi cho cấp dưới đi ký với cô ta một bản hợp đồng."

"Khúc Tích làm về trang phụ nữ thiểu số, người làm bất động sản như ông thì ký hợp đồng gì với cô ấy?"

Bùi Nghiêu lườm Châu Dị."Sắp đến 8.3 rồi, phát phúc lợi cho nhân viên nữ."

Bùi Nghiêu nói xong, lại nói:"Ông nghĩ tôi muốn ký hợp đồng với cô ta lắm à? Tôi phải tìm lý do gì đó để tiếp cận chứ?"

Châu Dị nở nụ cười."Chẳng mấy khi, ông cũng có cái IQ đấy."

Bùi Nghiêu cười gượng."Khúc Tích cũng không phải là kẻ ăn chay, tôi vừa bảo người ta mang hợp đồng đến, cô ta đã ép khô tôi, trả tới trả lui."

Châu Dị cười trêu:"Vậy cuối cùng là ký hợp đồng đó chưa?"

Bùi Nghiêu cười nhẹ."Ký rồi, chúng ta là đàn ông, có thể để tâm chút tiền đó sao? Bỏ con tép mới bắt được con tôm chứ!"

Châu Dị cười trêu ghẹo nhìn anh, rồi đợi anh nói tiếp.

Bùi Nghiêu biết Châu Dị đang chờ nói tiếp nên cố tình không nói, bắt đầu chậm rãi hút thuốc.

Vừa hút vừa quan sát vẻ mặt Châu Dị.

Châu Dị thấy Bùi Nghiêu dáng vẻ như đang trêu ngươi, đưa chân đá vào người anh.

Bùi Nghiêu lanh tay lẹ mắt né được, bật cười:"Rốt cuốc là ông nhờ tôi hay là tôi nhờ ông vậy? Ông nhờ thì cũng phải có thái độ của người đi nhờ vả chứ!"

Châu Dị tức cười."Được, tôi nhờ ông, ông nói mau đi!"

Bùi Nghiêu biết hôm nay Châu Dị vì chuyện của nghệ sĩ đó mà không vui, nên không chọc giận anh nữa. Quay lại đề tài chính."Sau khi ký hợp đồng, tiếp xúc qua lại, ban đầu tôi cứ nghĩ Khúc Tích là người chẳng mấy có đầu óc, có lẽ dễ bị lừa, nào ngờ đâu thực sự là khó chơi."

Nghe Bùi Nghiêu đánh giá về Khúc Tích như vậy,

Châu Dị không lên tiếng.

Ấn tượng của Khúc Tích với anh chỉ giới hạn ở chỗ cô là bạn của Khương Nghênh, tính tình hoạt bát, thích giỡn, vừa khéo bổ sung cho Khương Nghênh.

Thấy Châu Dị không lên tiếng, Bùi Nghiêu lại nói tiếp."Ông đoán xem, trong vòng có mấy ngày mà tôi đã tốn bao nhiêu tiền?"

Châu Dị nghi hoặc."Cô ta tiêu tiền của ông?"

Bùi Nghiêu gật đầu thật mạnh."Tiêu oan lắm!"

Bùi Nghiêu nói xong, giơ tay ra trước mặt Châu Dị lật trái lật phải.

Châu Dị hiểu ra."100 nghìn?"

Bùi Nghiêu tiếp lời."Cứ đến bữa tối là hẹn tôi đi ăn, lý do hay ho là bàn luận về chi tiết thiết kế trang phục, nhưng lần nào cũng là tôi trả tiền."

Châu Dị không nhìn thấy cảnh tượng đó nhưng nghe Bùi Nghiêu miêu tả cũng không khó tưởng tượng.

Châu Dị chợt muốn cười."Nói điểm chính đi."

Bùi Nghiêu lật hai bàn tay."Không có điểm chính, tôi đoán có lẽ cô ta đã biết ý đồ tiếp cận của tôi, đừng nói là bệnh của Nghênh Nghênh, ngay cả hai chữ Nghênh Nghênh cũng chẳng nhắc đến."

Châu Dị rút điếu thuốc khỏi môi."Ai cũng khôn chẳng vừa gì."

Mặt khác, Khương Nghênh vốn đang định đến công ty thì bị Khúc Tích gọi ra uống trà.

Khương Nghênh đến điểm hẹn, Khúc Tích đang nhìn anh chàng đẹp trai pha trà mắt sáng lấp lánh.

Cậu chàng đang giải thích cô nghe về công dụng và lợi ích của trà, Khúc Tích chớp chớp đôi mắt, hai tay ôm chén trà nhìn cậu với ánh mắt sùng bái."Ôi, anh hiểu biết nhiều ghê."

Anh chàng pha trà nghe cô nói trở nên đỏ mặt."Đây là công việc của tôi."

"Anh trai này, anh trông đẹp trai như vậy, chắc là có bạn gái rồi nhỉ?"

"Chưa có."

Khúc Tích nở nụ cười lang sói."Vậy anh..."

Không đợi Khúc Tích nói xong, Khương Nghênh bước đến gần.

Khúc Tích nhìn thấy Khương Nghênh nên không nói tiếp những lời chọc ghẹo mà nhìn sang Khương Nghênh."Có tắc đường không? Sao muộn vậy?"

"Hơi tắc một chút, không đến nỗi."Khương Nghênh nói rồi đưa tay kéo ghế ngồi xuống.

Nào ngờ đâu, cô vẫn chưa ngồi hẳn đã bị Khúc Tích gọi."Đừng ngồi, vào phòng riêng đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Khương Nghênh đưa mắt nhìn Khúc Tích, thấy Khúc Tích bước đến kéo tay cô."Chuyện lớn."

Khúc Tích nói có chuyện muốn bàn với Khương Nghênh, nhưng cũng không quên liếc mắt đưa tình với anh chàng pha trà.

Khương Nghênh nhìn thấy chỉ muốn cười.

Khúc Tích thấy vẻ mặt Khương Nghênh bèn huênh hoang."Cậu hiểu cái gì! Tôi đang thả lưới đó. Nếu chỉ đi có một thuyền sớm muộn gì cũng bị lật thuyền, còn nếu chân lên nhiều thuyền, có lật cũng không lật hết. Qua một thuyền quên một thuyền, đi mãi không hết."

Khương Nghênh:"Ai không biết cứ tưởng cậu nhiều kinh nghiệm yêu đương lắm."

Khúc Tích tiếp tục lý lẽ của mình."Giờ tôi cũng có thể xem là đã lĩnh hội rồi. Nói chuyện với một người đàn ông, có thể sẽ bị tóm trong tay anh ta, nhưng nói chuyện với mười người, bạn chỉ cảm thấy họ phiền. Bạn quên thầy vật lý nói gì rồi sao? Lượng biến sẽ dẫn đến chất biến."

Khương Nghênh bật cười."Thầy vật lý biết giờ cậu đang nói xấu thầy không?"

Hai người nói rồi bước vào phòng riêng.

Ngay khi cánh cửa phòng đóng lại, Khúc Tích vẻ mặt nghiêm túc, không còn cười đùa."Mấy hôm trước, Châu Dị đến tìm tôi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 106: Bản thân không biết



Khúc Tích nói một lượt với Khương Nghênh về chuyện Châu Dị đến gặp cô.

Khương Nghênh ngồi yên lặng đối diện với Khúc Tích và uống trà."Ừ."

Khúc Tích nghe vậy ngẩn ra, nhổm người kề sát vào mặt Khương Nghênh."Tôi nói lâu vậy mà cậu chỉ có trả lời tôi là "ừ"?

Khương Nghênh chau mày nhìn Khúc Tích, rồi đặt tách trà trong tay xuống, đẩy mặt Khúc Tích đẩy cô ngồi lại ghế."Hôm đó cậu gọi cho tôi nói lỡ lời, anh ấy tìm hiểu là rất bình thường."

Người tinh ý, sâu sắc như Châu Dị không tìm hiểu mới không bình thường.

Khúc Tích bĩu môi."Nếu biết cậu thản nhiên như vậy tôi nói với cậu từ lâu rồi."

Khương Nghênh cụp mắt."Không có gì không thản nhiên cả, giấy không gói được lửa. Chỉ cần là bí mật, thì có thể sẽ có ngày bị người khác phát hiện."

Có lúc Khúc Tích thực sự khâm phục sự bình thản của Khương Nghênh.

Tính cách gặp nguy cũng không rối loạn cứ như trời sắp sập thì cô cũng không hề chớp mắt.

Khúc Tích nhìn Khương Nghênh chăm chú một lúc, rồi hỏi:"Giờ cậu với Châu Dị rốt cuộc là thế nào?"

Khương Nghênh gõ nhẹ đầu ngón tay vào bên ngoài chén trà."Cũng giống như trước."

Có những chuyện Khúc Tích không muốn hỏi thẳng tuột, nhưng không hỏi cô lại ấm ức khó chịu trong lòng, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cô lắp bà lắp bắp hỏi một câu."Giờ hai người sống chung nhà rồi, mà vẫn giống như trước kia?"

Ngón tay đang đặt trên cốc trà khựng lại. "Ừ."

"Nghênh Nghênh, lẽ nào cậu không có chút cảm giác nào với Châu Dị?"

Khương Nghênh ngước mắt nhìn cô."Cậu không cần thăm dò tôi."

Khúc Tích bị vạch trần tâm tư, bèn cầm cốc trà bên cạnh uống hết để che giấu sự chột dạ. "Không phải tôi muốn dò xét cậu, chủ yếu là tôi cảm thấy không khoa học. Một người có nhan sắc, có tiền như Châu Dị ngày ngày lượn lờ trước mặt cậu, mà cậu chẳng chút động lòng?"

Khương Nghênh nhìn lại Khúc Tích, ánh mắt trong veo nhưng chẳng mấy sáng."Không có."

Khúc Tích nghe vậy trái tim cô như lỗi nhịp.

Hiểu rồi, đúng là không có.

Khúc Tích hơi xót xa cho Khương Nghênh. Cô đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Khương Nghênh."Cậu đừng nghĩ nhiều."

Nói xong, Khúc Tích rút tay về chống cằm."Có phải bác sĩ tâm lý cậu đang theo là bác sĩ dỏm không? Mấy hôm trước tôi về nhà, mẹ tôi nói con gái một người bạn của bà làm bác sĩ tâm lý, nghe đâu cũng giỏi lắm."

Khương Nghênh đưa tay với lấy chiếc ấm gốm rót trà cho Khúc Tích."Không cần, bác sĩ của tôi giỏi lắm. Do tôi bận quá nên không có thời gian đi."

Khúc Tích gật đầu."Lần sau cậu đi tôi đi với cậu."

Khương Nghênh bật cười."Chuyện này mình tôi đi là được. Cậu đi với tôi thì tôi căng thẳng."

Hôm nay Khúc Tích hẹn Khương Nghênh vốn là muốn nói với cô chuyện Châu Dị.

Nói xong rồi thì đương nhiên thấy trà cũng vô vị.

Hai người ngồi một lúc ở quán trà rồi đứng lên đi về.

Ra khỏi quán trà, Khúc Tích đề nghị hẹn Thường Bác cùng ăn tối. Khương Nghênh cười từ chối."Hôm khác đi, dì vừa ra viện, bà ấy vẫn chưa quen, tôi về chơi với bà chút."

Khúc Tích đáp."Cũng được. Về rồi cho tôi gửi lời thăm dì."

Sau khi chia tay Khúc Tích, Khương Nghênh lái xe về nhà.

Xe vừa đến Thủy Thiên Hoa Phủ, Khương Nghênh chợt nhớ lại lời Khúc Tích nói ban nãy: Một người có nhan sắc, có tiền như Châu Dị ngày ngày lượn lờ trước mặt bà, mà bà chẳng chút động lòng?

Khương Nghênh thở ra, cô chợt bặm môi.

Khi Khương Nghênh xuống xe, Tô Dĩnh đang nói chuyện với chị Trương.

Có lẽ là tương đồng về tuổi tác, chị Trương lại vừa khéo nói chuyện, nên hai người trò chuyện rất hợp ý.

Thấy Khương Nghênh vào nhà, chị Trương vội vàng đứng lên khỏi sô pha, mặt nở nụ cười."Mợ về rồi ạ."

Khương Nghênh cười mỉm đáp lời."Ừ."

Chị Trương bước lên đón lấy chiếc túi xách từ tay Khương Nghênh cười hỏi."Mợ, tối nay tôi chuẩn bị làm món sườn tỏi thơm, mợ ăn được không?"

"Được, tôi không kén ăn đâu."

"Tối Sếp Châu về ăn cơm chứ?"

Khương Nghênh nhớ chuyện Châu Dị đi cùng với bọn Tần Trữ chiều nay bèn trả lời."Có lẽ là không."

"Vậy tôi nấu ba món xào với một món canh chắc là đủ."

Chị Trương nói xong, đặt chiếc túi của Khương Nghênh lên tủ ngay cánh cửa, rồi vội vào nhà bếp làm việc.

Khương Nghênh thay giày xong, vào cửa, đi rửa tay rồi bước đến trò chuyện cùng Tô Dĩnh.

Ban đầu đề tài nói chuyện của Tô Dĩnh rất bình thường.

Nhưng nói một hồi, Khương Nghênh phát hiện bà luôn cứ chuyển đề tài sang Châu Dị, đủ mọi câu hỏi.

"Dị trước kia có mấy cô bạn gái?"

Khương Nghênh đang ngồi một góc ở sô pha, ôm gối nhìn Tô Dĩnh:"Dì, dì muốn nói gì?"

Vẻ mặt Tô Dĩnh không được tự nhiên cho lắm."Dì chỉ thuận miệng hỏi thôi."

Khương Nghênh cười bất lực, đang muốn nói gì đó nhưng điện thoại đặt bên cạnh reo lên.

Khương Nghênh cúi đầu nhìn rồi bấm nghe."A lô, Tiểu Kiều."

Khương Nghênh dứt lời, Kiều Nam ở đầu máy bên kia nói với giọng lo lắng:"Trưởng phòng Khương, vừa có người tung video Sếp Châu ẩu đả với nghệ sĩ trực thuộc..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 107: Thêm dầu vào lửa



Kiều Nam vừa nói ở đầu máy bên kia, Khương Nghênh biết đó là chuyện của Châu Dị với Kinh Nguyên lúc chiều.

Khương Nghênh cảm thấy nơi huyệt thái dương đang giật giật. Cô lấy tay day day. Nói với đầu bên kia."Nửa tiếng sau tôi sẽ đến công ty."

"Vậy giờ bọn em làm gì?"

"Đừng có phát biểu gì với bên ngoài."

Khi Khương Nghênh lái xe đến công ty, người của phòng truyền thông đã rối bời.

Có vài người có kinh nghiệm về xử lý khủng hoảng truyền thông đang tụ tập bàn phương án, trông ai cũng lo lắng.

Khương Nghênh vừa bước vào cửa phòng, mọi người đều tập trung ánh mắt vào cô.

"Trưởng phòng Khương."

"Trưởng phòng Khương, cuối cùng cô cũng đến."

Vẻ mặt Khương Nghênh vẫn như bình thường, cô đưa túi xách cho Kiều Nam đang bước đến gần, rồi nói với mọi người."Vào phòng họp chờ tôi năm phút."

Nói xong, Khương Nghênh xoay lưng vào văn phòng của mình.

Kiều Nam đã đi theo Khương Nghênh một thời gian, nên cô biết lúc này mình nên làm gì. Sau khi đi theo Khương Nghênh, cô kể lại đại khái toàn bộ sự việc.

Khương Nghênh chăm chú lắng nghe, đến khi Kiều Nam báo cáo xong, cô mới hỏi."Liên lạc Kinh Nguyên chưa?"

Kiều Nam trả lời."Liên lạc rồi, quản lý của anh ta nói sau 10 phút nữa đến."

Khương Nghênh ừ, rồi pha cho mình cốc cà phê, nhấp một ngụm để lấy tinh thần. Cô lại hỏi:"Sếp Châu thì sao?"

Kiều Nam bặm môi lắc đầu."Liên lạc mãi không được. Vừa nãy em gọi cho trợ lý Trần, anh ấy cũng nói là không liên lạc được với Sếp Châu."

Khương Nghênh chau mày."Được rồi, tôi biết rồi."

Chiều Châu Dị có hẹn với Tần Trữ, giờ này thì có đến chín mười phần là ở quán bar.

Khương Nghênh không tránh mặt Kiều Nam, lấy điện thoại gọi cho số riêng của Châu Dị.

Chuông đổ vài giây, điện thoại được nối máy. Giọng trầm ấm của Châu Dị ở đầu máy bên kia vang lên."Nghênh Nghênh."

Đôi mày thanh tú của Khương Nghênh hơi chau lại. Cô không buồn quan tâm đến cái giọng quyến rũ chết người của anh, mà nói thẳng vào chủ đề."Giờ anh đang ở đâu? Bảo trợ lý Trần đi đón anh đi."

Châu Dị đang uống rượu với Tần Trữ và Bùi Nghiêu, hoàn toàn chẳng biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Nghe thấy giọng nói kỳ lạ của cô, thân người đang ngồi tựa vào ghế đầy lười biếng chợt thẳng lên."Sao vậy?"

"Video anh đánh Kinh Nguyên bị lộ rồi."

Châu Dị mặt tối lại một lúc."Chuyện xảy ra lúc nào?"

"Khoảng một tiếng trước, giờ anh cần về phối hợp với phòng công chúng chúng tôi thanh minh, giảm thiểu tối đa tổn hại đối với hình tượng công ty."

Châu Dị im lặng một lúc rồi nói."Anh biết rồi, anh bảo trợ lý Trần đến đón."

Châu Dị dứt lời, Khương Nghênh nói bảo "nhanh lên"rồi cúp máy.

Cúp máy, Khương Nghênh bước vào phòng họp trên đôi giày cao gót.Đã liên lạc được với hai đương sự, nhưng chuyện càng mệt thì đang chờ ở sau.

Dư luận hiện giờ cơ bản đang đứng về một bên, chửi Châu Dị là nhà tư bản, không xem nghệ sĩ trực thuộc là người.

Thậm chí còn có người moi ra những tin tức lăng nhăng của Châu Dị trước đây, nói rằng các nữ nghệ sĩ có tin đồn hoàn toàn không muốn, mà bị ép nên mới khuất phục trước quyền thế của Châu Dị.

Khương Nghênh bước vào phòng họp, những người đang bàn bạc phương án đối phó đều nhìn lên cô.

Khương Nghênh đặt cốc cà phê xuống bàn, kéo chiếc ghế ra ngồi."Đã nghĩ ra cách gì chưa?"

"E là khó, những thành phần đó bẩm sinh làm anh hùng bàn phím rồi. Ai cũng là hóa thân của chính nghĩa, dù chúng ta giải thích thế nào cũng không tránh được bị chửi."

"Chúng tôi vốn bàn là tìm một người có ngoại hình tương tự Sếp Châu đứng ra chịu, nhưng video trên mạng quá rõ ràng, Sếp Châu bị quay chính diện rồi."

"Hay là bảo Kinh Nguyên đứng ra nói gì đó?"

"Cậu ta đứng ra có thể nói gì? Đâu thể nói là cậu ta với Sếp Châu đang tập kịch?"

Các nhân viên nói qua nói lại, cuối cùng chẳng có cái tổng kết nào.

Khương Nghênh nghe họ nói chuyện, ngón tay gõ gõ lên cốc cà phê không theo tiết tấu nào cả.

Mọi người thấy Khương Nghênh không nói gì bèn lên tiếng."Trưởng phòng Khương, cô có cách gì không?"

Khương Nghênh ngước mắt lên nhìn."Đang nghĩ."

Mọi người nghe thấy Khương Nghênh nói vậy thì đều xịu mặt.

Thân phận Châu Dị không bằng các nghệ sĩ khác. Nói dễ nghe thì đó là Giám đốc của Châu Thị Media, nói khó nghe thì đó là đại diện cho tư bản.

Tâm trạng của một số người trước giờ luôn là đuổi hình bắt chữ, theo ý chủ quan mặc định.

Bọn họ không quan tâm nguyên nhân hậu quả của sự việc trong video, họ chỉ nhìn khung cảnh và biểu hiện rồi đổ hết mọi trách nhiệm lên Châu Dị.

Không còn cách nào khác, ai bảo anh có tiền có quyền.

Có khá nhiều người ghét người giàu.

Nghèo là cái tội, mà có lúc giàu cũng là tội.

Khi mọi người đang suy tính nên làm thế nào thì cánh cửa phòng họp bị đẩy từ ngoài vào.

"Trưởng phòng Khương!"

Khương Nghênh nhìn thấy Kinh Nguyên, đứng lên khỏi ghế, bảo những nhân viên khác tiếp tục suy nghĩ, còn mình đi đến trước mặt anh rồi nói."Cậu nói chuyện với tôi một lát."

Kinh Nguyên lóe lên tia hoảng loạn trong ánh mắt, chợt đưa mắt nhìn sang quản lý đang đứng bên cạnh.

Quản lý ra hiệu bằng mắt với anh, cười nói:"Trưởng phòng Khương, chúng ta đi đâu nói chuyện?"

Khương Nghênh đáp hờ hững."Vào văn phòng của tôi."

Sau vài phút, Kinh Nguyên, và cả quản lý cùng với Khương Nghênh cùng ngồi trong văn phòng Khương Nghênh.

Khương Nghênh bảo Kiều Nam rót cho hai người cốc nước.

Quản lý luôn mồm cảm ơn, Kinh Nguyên ngồi trên ghế sô pha, nhận cốc nước giấy rồi cắn chặt môi không nói gì.

Quản lý lặng lẽ đá vào chân Kinh Nguyên, bảo Kinh Nguyên nói chuyện.

Kinh Nguyên ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh."Trưởng phòng Khương, tôi không biết gì về chuyện video cả."

Khương Nghênh ngồi ở bàn làm việc nhìn anh."Tôi chưa hỏi gì cả."

Kinh Nguyên siết chặt quai hàm, tay cầm cốc giấy run run, nước tràn ra ngoài khá nhiều, bỏng vào tay.

Nói thật, trước khi gặp Kinh Nguyên, Khương Nghênh có nghĩ liệu chuyện này có liên quan đến Kinh Nguyên không.

Tiếc là cậu ta diễn kém quá, từ lúc cậu ta bắt đầu xuất hiện ở phòng họp, Khương Nghênh đã biết chuyện video chắc chắn liên quan đến cậu ta.

Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Khương Nghênh, Kinh Nguyên cúi đầu im lặng.

Quản lý ngồi bên cạnh cậu thấy vậy bèn nói đỡ."Trưởng phòng Khương, chuyện đã đến nước này rồi, Kinh Nguyên cũng hoảng lắm. Khi đó tôi không có mặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Sếp Châu lại vô duyên vô cớ đánh Kinh Nguyên?"

Khương Nghênh chuyển ánh mắt từ Kinh Nguyên sang quản lý."Chị chưa hỏi cậu ta?"

Quản lý khựng lại, vội vàng cười và nói."Tôi vẫn chưa kịp hỏi."

Vẻ mặt Khương Nghênh không rõ là đang giận hay đang vui."Giờ tôi cho chị cơ hội, chị hỏi đi."

Quản lý của Kinh Nguyên không ngờ Khương Nghênh lại nói vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó bừng tỉnh, nở nụ cười nói:"Nguyên nhân hậu quả là gì giờ chúng ta có truy cứu cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hay là thế này đi, Trưởng phòng Khương, cô giúp Kinh Nguyên nghĩ cách, cậu ấy đi được đến giờ không dễ dàng gì. Cô..."

Không đợi đối phương nói xong, Khương Nghênh ngắt lời."Hay là chị nói với tôi trước đi, là ai đã khuấy động đứng sau các người?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 108: Thanh minh



Khương Nghênh dứt lời, không khí trong văn phòng chợt tĩnh lặng hẳn.

Quản lý ngồi bên cạnh Kinh Nguyên không còn giữ được nụ cười trên môi, cố tỏ ra bình thản."Trưởng phòng Khương, cô đang nói gì vậy? Sao tôi không hiểu gì hết?"

Khương Nghênh cất giọng lạnh lùng."Chị nghe không hiểu hay là hiểu mà giả vờ không hiểu?"

Quản lý: "..."

Khương Nghênh nói thẳng."Tôi không tin các người lại lớn gan như vậy, không có ai xui khiến, không ai hứa hẹn gì với các người mà lại dám hất nước bẩn vào Sếp Châu."

Nếu video này bị người bên cạnh tiết lộ, Khương Nghênh xem như là trùng hợp, cô cảm thấy người tung video này là thích hóng chuyện, không ngại rắc rối.

Nhưng sự thật là cái video này bị tiết lộ liên quan chặt chẽ với Kinh Nguyên, điều duy nhất có thể giải thích là người ta đã cho cậu ta lợi lộc gì đó để cậu ta đối đầu với Châu Dị.

Mặc khác, trợ lý Trần lái xe đưa Châu Dị về công ty.

Bầu không khí trong xe lạnh băng. Trợ lý Trần nhìn vào gương chiếu hậu, dè dặt mở miệng."Sếp Châu, tôi đã điều tra chuyện anh bảo tôi lúc nãy. Video là do quản lý của Kinh Nguyên tung lên, tầm bốn giờ chiều nay người quản lý đó gặp gỡ trợ lý của Châu Diên."

Dáng người cao lớn của Châu Dị hơi ngã ra sau. Tay áo xắn lên quá nửa để lộ nửa cánh tay săn chắc."Tình hình công ty bên đó thế nào?"

Trợ lý Trần trả lời theo thực tế."Mợ đang cùng nghĩ cách với những người của phòng truyền thông. Nhưng anh lộ mặt rõ ràng trong video đó nên e là khó giải quyết."

Châu Dị trầm giọng."Lái nhanh lên đi."

Xe Châu Dị đến công ty, để ngăn ngừa phóng viên vây quanh, trợ lý Trần lái xe vào bãi xe dướng tầng hầm, sau đó hai người đi thang máy lên phòng truyền thông.

Khi ra khỏi thang máy, Châu Dị sải bước về phòng làm việc của Khương Nghênh, trợ lý Trần theo sát phía sau.

Bước đến trước cửa phòng của Khương Nghênh, trợ lý Trần đang định đưa tay gõ cửa thì trong văn phòng vang lên tiếng khóc thút thít.

"Trưởng phòng Khương, Kinh Nguyên đi được đến đây không dễ, cô cũng là người từng bước đi lên, người khác không hiểu cậu ấy nhưng có lẽ cô thì hiểu."

"Chuyện này là lỗi tại tôi, nhưng cô thử nghĩ xem, Kinh Nguyên với Sếp Châu vì cô mà đối đầu nhau, dù là video không được tung ra thì sau này Sếp Châu cũng sẽ không cho Kinh Nguyên tài nguyên tốt."

Người ta nói quản lý của nghệ sĩ ai cũng miệng lưỡi trơn tuột.

Trước kia Khương Nghênh không nghĩ vậy, nhưng xem ra hôm nay cô đã được lĩnh giáo.

Có thể nói đen thành trắng.

Tay trợ lý Trần đang đẩy cửa khựng lại, anh xoay đầu lại nhìn Châu Dị.

Châu Dị vẻ mặt tối đen, không lên tiếng.

Theo lý mà nói, trợ lý Trần cảm thấy sếp mình chẳng làm mấy chuyện nghe lén này đâu, nhưng với kinh nghiệm làm việc cho sếp nhiều năm, trực giác nói với anh rằng anh không được đẩy cánh cửa này.

Trợ lý Trần nhìn tay đang đặt ở chốt cửa mà phát rầu. Còn Châu Dị thì nhíu mày lắng nghe cuộc nói chuyện bên trong.

Chỉ trong thời gian 20 phút ngắn ngủi lúc nãy, quản lý của Kinh Nguyên đã lật bài ngửa với câu chất vấn từ Khương Nghênh.

Biết là không thể giấu được, quản lý của Kinh Nguyên nên đồ hỏng rồi cho nó hỏng luôn.

Kể lại cho Khương Nghênh nghe một lượt chuyện trợ lý của Châu Diên đến tìm họ thế nào, rồi sau đó nói chuyện tình cảm, xin Khương Nghênh tìm cách giúp Kinh Nguyên.

Khương Nghênh dựa vào bàn làm việc không lên tiếng. Cô nhìn người quản lý đang vừa khóc vừa kể trước mặt, trong đầu lóe lên câu nói: Không tìm cái chết thì sẽ không chết.

Muốn học các cò vạc tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Nhưng lại không xem mình rốt cuộc có phải là ngư ông hay không.

Quản lý khóc lóc kể lể một lúc thật lâu, thấy Khương Nghênh trước sau chẳng phát biểu gì, đưa tay đẩy Kinh Nguyên."Cậu nói gì đi chứ! Cậu xem đi, vì cậu yêu quý trưởng phòng Khương nên mới gây chuyện đó."

Quản lý vừa dứt lời, không đợi Kinh Nguyên mở miệng, Khương Nghênh đã nói:"Không cần kéo tôi vào, tôi không vác cái họa này đâu."

Quản lý nghẹn lời, cánh tay đẩy Kinh Nguyên khựng lại.

Ngoài văn phòng, trợ lý Trần trước sau vẫn quan sát sắc mặt sếp minh, thấy vẻ mặt sếp mình có chút giãn ra, anh thở một hơi sâu, rồi thả chốt cửa.

Xem ra có lúc đàn ông cũng phải tin vào giác quan thứ sáu.

Trợ lý Trần vuốt vuốt mũi, hạ giọng hỏi Châu Dị."Sếp Châu, chúng ta vào không?"

Châu Dị đưa bàn tay thon dài lên kéo giãn cổ áo, không lên tiếng.

Thấy sếp không lên tiếng, trợ lý Trần ngoan ngoãn im lặng, cùng với sếp nghe lén.

"Trưởng phòng Khương, nếu chuyện này bị lộ ra, e là hai vị sếp Châu đều tức giận, cô cũng là người nhà họ Châu, lẽ nào không nghĩ cho nhà họ Châu sao?"

Mềm không được thì rắn vậy.

Khương Nghênh chợt bật cười."Chị nghĩ những gì chị vừa nói thì phóng viên nào dám đưa tin?"

Khương Nghênh trước giờ không phải là người dễ bị dắt mũi.

Khương Nghênh dứt lời, không khí trong văn phòng chợt về mức âm độ.

Cốc nước Kinh Nguyên cầm đã không còn độ ấm nữa, cổ họng khô khốc, cố gắng biện hộ."Trưởng phòng Khương, Sếp Châu bình thường nhiều scandal như vậy, tiếng tăm chẳng mấy tốt, có thêm một bê bối cũng chẳng sao, nhưng tôi..."

Khương Nghênh lạnh lùng nhìn anh."Tiếng tăm anh ấy không tốt thì anh ấy đáng bị hất nước bẩn?"

Kinh Nguyên cắn môi: "..."

"Là nghệ sĩ nhưng cậu không dành tâm tư đúng chỗ."

Khương Nghênh dứt lời xem như là đã kết án tử với đời sống nghệ sĩ của Kinh Nguyên.

Quản lý bên cạnh anh vẫn còn đang nghĩ xem nên nói gì thì bị câu nói của Khương Nghênh làm cho tắc nghẹn."Bây giờ ngoài chuyện thanh minh, giải nghệ, không còn chọn lựa nào khác. Tự cậu nghĩ đi, có ông chủ công ty nào mà cần một nghệ sĩ đi cấu kết với người ngoài vu oan giá họa cho mình?"

Chuyện đến nước này xem như đã được xác định.

Ngoài cửa, Châu Dị xoay người về văn phòng mình, nói với trợ lý Trần bên cạnh."Liên lạc với đạo diễn Lưu, xem thử có máy quay bên ngoài biệt thự không."

"Ý anh là?"

Châu Dị liếc mắc nhìn."Bình thường cậu thông minh lắm mà?"

Trợ lý Trần hiểu ngay."Ý anh là nếu đạo diễn Lưu có máy quay thì kêu anh ấy mang nguyên video đến?"

Châu Dị không nhìn anh nữa mà bước vội lên trước, cười nửa miệng."Ừ, sau đó dùng tài khoản chính thức của Châu Thị Media phát nguyên video lên."

Trợ lý Trần kinh ngạc:"Như vậy... có hợp không?"

Châu Dị:"Sao chứ? Tôi không thể yêu đương à? Không thể đánh nhau vì người phụ nữ của mình à?"

Trợ lý Trần theo Châu Dị bao nhiêu năm, lần đầu tiên nghe anh nói mấy câu nhi nữ thường tình thế này, nhất thời không thích ứng nổi, bèn bặm môi, cố đáp:"Được, chỉ là..."

Châu Dị chau mày."Chỉ là gì?"

Trợ lý Trần nhìn Châu Dị, không muốn nói, không dám nói, nhưng không thể không nói:"Nếu mợ biết liệu có giận không?"

Châu Dị không đáp, mà trong trí não nhớ lại câu nói lúc nãy: Tiếng tăm anh ấy không tốt thì anh ấy đáng bị hất nước bẩn?

Đôi mắt Châu Dị tối thêm vài phần."Lúc thanh minh nói rõ, tôi đang theo đuổi mợ, mợ chưa nhận lời tôi."

Trợ lý Trần: "..."

Mười phút sau, Khương Nghênh theo dõi việc Kinh Nguyên giải thích về video, Kiều Nam vội vàng đẩy cửa phòng vào."Trưởng phòng Khương, Sếp Châu dùng tài khoản chính thức của công ty lên tiếng giải thích rồi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 109: Muốn làm ánh sáng cuộc đời em



Nghe thấy những gì Kiều Nam nói, Khương Nghênh hơi sửng sốt, mãi một lúc mới hỏi lại."Cái gì?"

Sự hưng phấn không thể nào che giấu trong ánh mắt Kiều Nam:"Sếp Châu dùng tài khoản công ty lên tiếng thanh minh, tung ra toàn bộ video."

Khương Nghênh nghe vậy, chau mày, lòng có dự cảm không lành."Chuyện khi nào vậy?"

Kiều Nam lúc này đang kích động, hoàn toàn không nhận ra nét mặt Khương Nghênh đang thay đổi. "Mới đây thôi, bây giờ cả công ty đang xôn xao."

Kiều Nam nói xong nhìn Kinh Nguyên và vị quản lý của anh ta đang ngồi trên sô pha, rồi cô hất cằm."Hai người thì Sếp Châu đã báo cảnh sát rồi, cảnh sáng đang ở dưới lầu."

Kinh Nguyên bạnh cằm không lên tiếng, vẻ mặt người quản lý chợt tái xanh như tàu lá chuối.

Nhìn thấy hai người ngồi không hề cử động, Kiều Nam ló đầu ra ngoài cửa thăm dò."Vào đưa người đi đi, đừng để cảnh sát đợi lâu ở dưới."

Kiều Nam nói xong, có hai bảo vệ từ ngoài cửa kéo Kinh Nguyên và quản lý lôi đi.

Người quản lý mấy lần muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lời nói nghẹn lại nơi cổ họng, chẳng nói được câu nào.

Những lúc thế này nói gì cũng vô ích, nếu trách thì chỉ trách bản thân không biết chừng mực, giới hạn, không biết xem xét thời thế.

Đến khi văn phòng chỉ còn lại Kiều Nam và Khương Nghênh.

Kiều Nam cười bước tới."Trưởng phòng Khương, chị có muốn biết lúc Sếp Châu đăng video nói gì không?"

Khương Nghênh đưa mắt nhìn Kiều Nam, giọng điệu bình thản."Nói gì?"

Kiều Nam hiểu nhầm là Khương Nghênh hứng thú, vội vàng rút di động từ trong túi mở tin hot ở trang chủ đưa đến trước mặt Khương Nghênh.

Khương Nghênh đưa mắt nhìn vào màn hình, chỉnhìn thấy tiêu đề bắt mắt hiển hiện.

"Xin lỗi, đã chiếm dụng tài nguyên công cộng của mọi người, tôi thừa nhận tôi thích cô ấy, tôi muốn nghiêm túc theo đuổi cô ấy."

Tiêu đề ngắn gọn đơn giản, nội dung bên dưới càng khiến cho các cô gái càng rung động nhiều hơn.

Ý chính là Châu Dị quay đầu, tình sâu nghĩa nặng với cô, lên show tình cảm là vì cô, ra tay với Kinh Nguyên cũng là vì cô.

Tung ra video hoàn chỉnh, nội dung rõ ràng, tính chân thật cao.

Chỉ cần không mù đều có thể nhận ra sở dĩ Châu Dị đánh Kinh Nguyên là vì Kinh Nguyên đã ôm Khương Nghênh khi cô chưa đồng ý.

Khương Nghênh nhìn thấy bấm vào video, nhìn thấy khi Kinh Nguyên chạm vào mình, ánh mắt cô có đôi chút phản cảm, cũng thấy khi Châu Dị xuất hiện, ánh mắt cô hơi bừng sáng.

Khương Nghênh nhìn video đến xuất thần, Kiều Nam đứng bên cạnh không khỏi mỉm cười."Trưởng phòng Khương, có phải Sếp Châu đã thích chị từ lâu rồi không?"

Khương Nghênh hít hơi thật sau, thần thái trở lại bình thường."Không có."

Nói xong, Khương Nghênh đưa di động cho Kiều Nam."Sếp Châu giờ đâu rồi?"

"Có lẽ là đang ở văn phòng của anh ấy."

Khương Nghênh "ừ" rồi sải bước bước ra ngoài cửa.

Kiều Nam dùng điện thoại chống cằm nhìn theo dáng Khương Nghênh, cười tít mắt."Lãng mạn ghê!"

Khương Nghênh vừa bước ra khỏi văn phòng thì nhận được lời chúc mừng của mọi người ở phòng truyền thông.

"Trưởng phòng Khương, cô với Sếp Châu giấu kỹ quá."

"Trưởng phòng Khương, khi nào chúng tôi có thể gọi cô là bà chủ vậy?"

Những người ở đây bình thường rất ít khi đùa với Khương Nghênh, hôm nay đều mở miệng đùa.

Khương Nghênh cũng không phải là người không biết đùa, tuy ánh mắt chẳng có mấy ý cười nhưng vẫn nhoẻn miệng."Mọi người rảnh lắm à?"

"Chúng tôi đâu có rảnh, đang bà tám mà! Trưởng phòng Khương, tiết lộ chút đi! Cô với Sếp Châu rốt cuộc là thế nào vậy?"

"Ai mà ngờ được, ngày nào chúng ta cũng đi buôn dưa Sếp Châu, không ngờ cái quả dưa lê to nhất lại ở ngay trước mắt."

Tuy Sếp Châu trước giờ tin đồn liên tục, nhưng cũng chưa bao giờ thừa nhận ai cả.

Khương Nghênh là người phụ nữ đầu tiên Châu Dị thừa nhận. Nên không tránh khỏi bàn tán ra vào.

Đối mặt với sự trêu chọc của mọi người, Khương Nghênh cười:"Sếp Châu chỉ là muốn dẹp tin đồn, mọi người cũng tin. Uổng cho cái xuất thân từ phòng xử lý khủng hoảng truyền thông của mọi người.

Khương Nghênh nói xong, bước ra ngoài, để lại một đám nhân viên truyền thông nhìn nhau ngơ ngác.

"Là sao? Sếp Châu với trưởng phòng Khương không phải là thật à?"

"Nhìn bộ dạng trưởng phòng Khương thì không giống lắm."

"Không phải Sếp Châu nói rồi sao? Bây giờ anh ấy đang theo đuổi trưởng phòng Khương."

"Nói thật thì nếu không phải mẩu tin thanh minh trên trang chính thức của công ty, có đánh chết tôi cũng không tin Sếp Châu và trưởng phòng là một đôi. Tính tình hai người khác nhau một trời một vực. Sếp Châu thì quá..."

Người nói chữ "quá"ngập ngừng mãi, cuối cùng vẫn không nói hết câu.

Mọi người cùng nhau tiếp lời:"Cợt nhã? hay là buông thả?"

Đêm đã khuya, tiếng cười vẫn không ngớt trong phòng truyền thông.

Sau khi Khương Nghênh ra khỏi phòng truyền thông, nụ cười trên môi tắt hẳn.

Cô không biết Châu Dị làm như vậy là mục đích gì, nhưng kết hợp với n hững biểu hiện trước kia, trái tim cô chợt trở nên nặng nề.

Khi bước đến ngoài cửa văn phòng giám đốc, Khương Nghênh đang chuẩn bị đưa tay gõ cửa, cửa được mở ra từ bên trong, trợ lý Trần hỏi Khương Nghênh với vẻ tò mò:"Mợ, có chuyện gì ạ?"

Khương Nghênh hỏi:"Sếp Châu đâu?"

Trợ lý Trần vẻ mặt mông lung."Về nhà rồi, Sếp Châu không nói với mợ sao?"

"Không có."

"Vậy để tôi gọi cho Sếp Châu nhé?"

Khương Nghênh hờ hững đáp: "Không cần đâu."

Khương Nghênh nói xong, hơi gật đầu chào trợ lý Trần rồi rời đi.

Nhìn theo Khương Nghênh đang đi vào thang máy, trợ lý Trần thấy lạnh sống lưng, tay chống lên cửa thở hơi ra.

Làm hết hồn, suýt chút nữa bị lộ.

Thư giãn vài phút, trợ lý Trần móc điện thoại gọi cho Châu Dị.

Máy được nối, Châu Dị cất giọng trầm ấm:"Hử?"

Trợ lý Trần đáp với vẻ chột dạ."Sếp Châu, anh đoán đúng rồi. Mợ vừa mới đến đây, tôi nói là anh về nhà rồi."

Châu Dị cười nhẹ."Ử, tôi biết rồi."

Trợ lý Trần có hơi lo lắng cho sự an nguy của sếp nhà mình, bèn hỏi dò:"Sếp Châu, liệu mợ có giận không?"

Châu Dị cười nửa miệng."Cậu nói xem?"

Trợ lý Trần lấy can đảm nói thật."Sẽ giận."

Châu Dị không đáp lại, cười khờ cúp máy.

Trợ lý Trần nghe mãi chẳng thấy Châu Dị mở miệng, đưa máy đến trước mặt nhìn thì mới thấy đã cúp máy, bèn bỉu môi: Rốt cuộc là mình đoán đúng hay là không đúng chứ?

Bùi Nghiêu gọi đến.

Châu Dị nghe máy: "Nói!"

Bùi Nghiêu trêu chọc."Lão Trữ lo cho ông, bảo tôi gọi ông hỏi thăm tình hình."

Châu Dị rút một điếu thuốc cắn vào môi."Tôi có gì phải lo đâu?"

Bùi Nghiêu nói:"Tôi cũng nói vậy, Tiểu Châu có gì phải lo đâu. Có ai còn chó hơi ông ấy ở cả cái Bạch Thành này?"

Châu Dị một tay cầm vô lăng, một tay móc bật lửa đốt thuốc.

Đốt cháy điếu thuốc, Châu Dị rít một hơi, rồi mở cửa sổ phà khói thuốc ra ngoài.

Bùi Nghiêu ở đầu máy bên kia ngừng lại vài giây, chợt hỏi với vẻ nửa nghiêm túc nửa đùa cợt:"Tiểu Châu, tôi muốn hỏi ông một câu, làm thế nào mà ông xác định là ông đã yêu Nghênh Nghênh? Cảm giác đó thế nào?"

Châu Dị nghe nói, vừa rít một hơi thuốc chợt quên phà ra ngoài thì bị họ sặc sụa.

Khoảng chừng nửa phút, mới chậm rãi cất giọng ấm áp, nhẹ nhàng."Cảm giác ấy có lẽ là biết rõ bản thân u ám nhưng vẫn muốn tìm mọi cách để có thể cho cô ấy ánh sáng."
 
Back
Top Bottom