Ley, con của bà Alice, người đã bị tên hôn phu lừa hết tiền rồi bỏ trốn, hai tháng trước bị gãy tay đã chết rồi sao?
Will khá bất ngờ.
Nhưng điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của cậu.Là hàng xóm sống gần nhà nhau, ít nhiều cậu cũng tò mò về tình hình của Ley.Tuy nhiên, do cậu biết bà Alice, mẹ của Ley không thích mình, nên nhiều lúc cậu cũng ngại không dám qua hỏi thăm.
Chỉ thỉnh thoảng lắng nghe tình hình từ bà Rachel.Qua đó, cậu đã biết rằng bệnh tình của Ley đã trở nặng.Bệnh trầm cảm của Ley đã trở lại, cô lúc nào cũng oán trách tên hôn phu cũ và sốt cao...
Đó là những gì mà cậu đã nghe từ bà Rachel trong vài tuần trở lại đây.Tuy đã dự đoán được từ trước, thế nhưng khi việc này thực sự xảy ra.
Một cảm giác kì lạ không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong cậu."
Không!
Đừng mang con tôi đi!"
Đúng lúc này, khi cánh cửa mở ra, tiếng khóc và gào hét của bà Alice vang lên không ngừng.
Bà giờ đây đã trông tiều tụy hơn rất nhiều so với lần cuối Will thấy bà, hốc mắt thâm cuồng, tóc rụng gần hết, người chỉ còn da bọc xương.Mặc kệ tiếng hét của bà, hai người đàn ông từ trong nhà khiêng một cái xác được bọc trong một miếng vải cũ kĩ ra.Will nhanh chóng nhận ra hai người đó là hàng xóm của cậu, họ đang giúp bà Alice mang cái xác đi.
Nhưng có vẻ bà ấy không chịu.Bà Rachel ở bên cạnh, cố gắng an ủi.
"Dừng lại đi Alice, con bé đã chết rồi."
"Không, không, tôi không quan tâm, trả con lại cho tôi!"
Bà Alice muốn lao lên, tuy nhiên đã bị ba người phụ nữ phía sau, bao gồm cả bà Rachel giữ lại.Dù ba người phía sau liên tục khuyên ngăn, bà Alice dường như vẫn không để lời của họ lọt vào tai mình, mà vẫn cố chấp hất tay họ ra để giành lại Ley.Tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều hiện một vẻ mặt xót xa trên mặt.Chỉ riêng Will, cậu vẫn giữ một vẻ mặt lạnh tanh.
Tuy nhiên, sâu bên trong, cái cảm giác kì lạ kia lại đang ngày một lớn hơn.Đúng lúc này, do hai người đàn ông khiêng không vững, xác của Ley nghiêng sang một bên và cánh tay đặt trên bụng của cô trượt xuống dưới.Đó là một cánh tay đã bị hoại tử nặng nề, có những đốm lớn đen xì và những cái lỗ có những con giòi liên tục chui ra chui vào.Sau vài giây treo lủng lẳng, nó rách ra và rơi xuống đất.Những người thấy cảnh đó đều bịt mũi rồi sợ hãi lùi lại, chỉ trừ Will, cậu vẫn đang im lặng quan sát.Ley đã bị gãy tay và không có tiền để mua thuốc hồi phục...
Will nhớ lại.Cậu nhìn sang bà Alice vẫn đang gào khóc, rồi lại nhìn sang cánh tay đó.Như thể bị thúc đẩy bởi điều gì đó, cậu tiến lên phía trước.
Lấy từ trong thắt lưng đeo trên hông ra một tấm vải và cúi người xuống.Lưng cậu nổi đầy da gà khi cậu chạm vào cánh tay đó.
Mùi của tử thi xộc thẳng vào mũi khiến mặt cậu nhăn lại, cảm giác buồn nôn lan khắp cơ thể.Will cẩn thận gói cánh tay lại.
Sau đó đưa cho hai người đang khiêng xác của Ley.Sau khi Ley được khiêng đi, mọi người xung quanh cũng nhanh chóng giải tán.Chỉ có Will và Relica.
Cậu và cô vẫn đang nhìn bà Alice vẫn đang còn nức nở, được bà Rachel và hai người phụ nữ khác dìu vô trong nhà.Relica nhìn Will rồi hỏi.
"Tại sao hồi nãy cậu lại làm thế?"
Cô đang ám chỉ đến hành động gói cánh tay đứt lìa của Ley."
Tớ không biết..."
Will thành thật trả lời.Mình không thân với hai mẹ con họ, do chưa bao giờ vào nhà họ nên mình thậm chí còn không biết mặt của Ley, tại sao mình lại làm thế?
Will thật sự không thể hiểu được hành động vừa rồi của bản thân.Sau một vài giây suy nghĩ, cậu nói.
"Ba mẹ của tớ làm nghề chữa bệnh cứu người.
Họ đã luôn muốn tớ trở thành người giống như họ nên đã rèn luyện tớ rất nghiêm khắc đủ thứ ngay từ khi tớ còn nhỏ...
Chà, tớ đoán rằng họ đã thành công."
Will im lặng vài giây nhìn về hướng Ley vừa được khiêng đi rồi hỏi.
"Chuyện gì sẽ xảy ra với xác của Ley?"
"Như bao người nghèo khác thôi, cô ấy sẽ được mang tới nhà thờ để hoả táng rồi mang đi đâu đó để rải cho cốt, hoặc mang về cho bà Alice."
"Không có mộ và quan tài sao?"
"Đất xây mộ đắt lắm đấy Will.
Quan tài và tiền khắc bia mộ cũng vậy.
Ít nhất cũng cần 200 Tian để làm một ngôi mộ tạm bợ, cậu nghĩ bà Alice có tiền à?
Giáo hội không cho phép chôn người bừa bãi đâu.
Sơ sẩy là có xác sống đấy."
Khi nhìn vào căn nhà thậm chí còn xập xệ hơn nhà của mình của bà Alice, cái cảm giác kì lạ kia lại dấy lên trong cậu.Hình ảnh bà Alice đau khổ ngồi sụp xuống và khóc vẫn đang hiện rõ mồn một trong tâm trí của Will.Cậu nhìn vào bàn tay dính vài vệt gì đó màu đen từ cánh tay của Ley rồi thở dài.Tình mẫu tử quả thật là thứ gì đó khác...
Will nghĩ thầm."
Cho tớ một ít nước để rửa tay đi."
Relica gật đầu.
Rồi một dòng nước lạnh lẽo xuất hiện từ tay của cô, rửa trôi đi hết vết bẩn và cảm xúc của cậu....Sau đó, Will quay trở về nhà và bắt đầu lên kế hoạch cho việc thực hiện một nghi lễ cầu xin Nữ Thần.Dù sao hôm nay còn dài, cậu không thể để duy nhất một sự kiện nhỏ trong ngày làm ảnh hưởng đến mình quá nhiều được.Will lấy cuốn sổ nhỏ của mình ra và viết những thứ cần mua lên nó."
Mực trắng, mực đen, giấy, nến, hoa hồng...
Còn gì nữa nhỉ?"
Nhìn chung, vật liệu cần để thực hiện một nghi lễ đơn giản không khó tìm.
Nhưng vấn đề là cậu lại không có tiền.Mỗi thứ trong đây rẻ cũng cần từ 3 đến 5 Tian.
Tuy không hẳn là nhiều nhưng khi gộp tất cả lại, số tiền cần bỏ ra lên đến hơn 20 Tian.
Nhiều hơn đáng kể số tiền cậu kiếm được sau một tuần làm nhiệm vụ quần quật.Do không còn cách nào khác, cậu đàng phải đi xin tiền của bà Rachel và Relica.
Cũng may rằng cả hai vẫn vui vẻ cho cậu.Cả hai đối xử tốt với mình quá, sau này mình phải kiếm thật nhiều tiền để bù đắp cho họ mới được...
Will nghĩ thầm.Tuy nhiên, do vẫn không có đủ tiền, cậu vẫn phải đi vay thêm từ cô thủ thư Lilly.Cũng may rằng do cậu là khách quen, mỗi khi đến thư viện cũng hay trò chuyện nhiều với cô, nên cô cũng cho cậu mượn tiền.Sau khi đã có đủ tiền để mua vật liệu cần thiết.
Vấn đề tiếp theo mà cậu cần phải đối mặt đó là vật tế.Trong các nghi lễ, vật tế là một thứ quan trọng để thực thể mà mình hướng đến chú ý.Không những phải chọn vật tế mà Nữ Thần thích, Will còn phải tìm một thứ gì đó đủ đặc biệt để người chú ý.Cậu vô trong phòng của mình, lật tấm nệm sang một bên rồi dùng con dao cậy miếng gỗ phía dưới lên.Ở phía bên dưới, ngoài một chiếc cặp sách và vài quyển sách vở đã bám bụi ra, còn một viên ma thạch màu tím vẫn còn đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ.Đây chính là viên ma thạch của con sói mà Will đã giết khi còn ở trong Khu Rừng Trắng!Cậu vẫn còn giữ nó cho tới tận bây giờ mà vẫn chưa bán đi!Giờ là tới lúc nó trở nên có ích rồi!
Tuy nhiên, dù đã có ma thạch và hoa hồng.
Will vẫn thấy nó chưa đủ để Nữ Thần chú ý tới mình.Do chỉ có đủ tiền để làm duy nhất một nghi lễ, cậu phải tìm cách để nó thành công ngay lần thử đầu tiên.Will mất nguyên một buổi chiều để đi lại khắp thành phố tìm cảm hứng.
Nhưng cậu vẫn không tìm được gì hữu ích.Thất vọng, cậu đành phải trở về nhà với tâm trạng chán nản....Buổi tối, do không thể ngủ được, Will quyết định leo lên mái nhà để ngắm sao.Cậu ngồi xuống, tựa đầu vào đầu gối và nhìn lên trời.Bầu trời ở thế giới này thực sự rất đẹp, nó nhiều màu sắc, những ngôi sao đều toả sáng rực rỡ và sống động.
Khác hẳn với bầu trời ở chỗ mà Will từng sống, toàn là ô nhiễm ánh sáng khiến cậu chẳng bao giờ nhìn thấy thứ gì trên trời ngoài vài ngôi sao bé tí.Dù không có quá nhiều kiến thức về những ngôi sao, nhưng Will vẫn nhận ra những chòm sao ở đây không có cái nào giống với ở Trái Đất cả.Điều đó có nghĩa hành tinh này là một hành tinh ở rất, rất xa so với Trái Đất, có khi là ở một giải ngân hà khác cũng nên...Đúng lúc này, Relica bất ngờ xuất hiện và ngồi xuống cạnh cậu.
"Tớ nghe tiếng gì đó trên mái nhà, cứ tưởng là trộm nhưng hoá ra là cậu à."
Will không đáp lại, cậu chỉ nhìn Relica một cái rồi lại tựa đầu vào đầu gối tiếp.Relica thấy vậy cũng không nói gì nữa và nhìn lên bầu trời.Cả hai cùng nhau ngắm sao, buổi tối ở Thành phố Filloni không có bóng đèn, ngoại trừ nhà thờ, hầu như mọi căn nhà khác của người dân đều tối đen như mực.Do đó, ánh sao trên bầu trời bây giờ đang sáng hơn bao giờ hết.Sau khi im lặng một lúc lâu, Will bất ngờ hỏi.
"Relica, cậu có nhớ ba mẹ của mình không?"
Relica hơi bất ngờ trước câu hỏi của Will, cô không nghĩ cậu sẽ hỏi một câu hỏi như vậy trong bầu không khí như này.
Nhưng sau vài giây suy nghĩ, cô vẫn trả lời.
"Tớ chỉ nhớ mỗi mẹ của mình thôi."
"Vậy sao, còn tớ thì không hiểu sao dạo gần đây cảm thấy hơi nhớ nhà..."
Không biết có phải do bây giờ đang là buổi tối hay không.
Hình ảnh bà Alice ngồi khóc trước cái chết của Ley cứ liên tục hiện lên trong đầu cậu.
Theo đó, là kí ức về gia đình ở Trái Đất của Will.Lúc này, một câu hỏi bớt chợt xuất hiện trong đầu cậu, liệu ba mẹ có khóc như thế khi nhận ra mình mất tích không?Tuy nhiên, mỗi khi cậu nhớ về họ, một cảm giác khó chịu xen lẫn đau buồn lại xuất hiện.Điều này bắt nguồn từ rất lâu về trước, khi cậu mới chỉ là một cậu bé.Will còn nhỏ thực ra không phải là một đứa trẻ thông minh, thực tế, cậu khá đần độn và chậm chạm hơn rất nhiều so với các bạn đồng trang lứa.Việc này khiến cho ba mẹ của cậu vô cùng lo lắng nên đã rèn luyện cậu cực kì nghiêm khắc để cậu trở nên thông minh hơn.Khi những đứa trẻ khác còn đang vui chơi giải trí, cậu phải ở trong nhà để học bài.
Một tuần phải học liên tục không được nghỉ một ngày nào, kể cả là ngày chủ nhật.Sau khi học xong ở trường, cậu lại phải đến lớp học thêm, sau khi học thêm xong, về nhà cậu còn phải làm rất nhiều bài tập cho tới tối muộn mới được nghỉ.Lúc đó, ba mẹ của Will đã dành gần như tất cả mọi thứ họ có cho cậu để cậu thông minh hơn.Việc này khiến Will gần như kiệt sức.
Tuy nhiên, cũng may ông trời thương cậu, khi nỗ lực cậu bỏ ra cũng có kết quả.Từ một cậu bé ngốc nghếch, Will dần trở nên thông minh hơn.
Thường xuyên đạt hạng cao trong các kì thi và làm ba mẹ hài lòng.Cậu đã rất vui khi nhận được những món quà mà họ tặng, những món ăn ngon mà mẹ thưởng cho khi cậu đạt điểm cao, hay những lần ba cậu dẫn cậu đi siêu thị mua đồ...Tuy nhiên, cậu lại không nhiều lần được hưởng thụ điều đó.
Ba mẹ của Will là bác sĩ.
Khi cậu dần lớn hơn, họ nghỉ việc ở những bệnh viện và phòng khám gần nhà và chuyển đến những bệnh viện lớn hơn trên thành phố.Do đó, họ phải bắt xe từ tối muộn để lên đó làm việc.
Về lâu dài, họ quyết định thuê phòng trọ ở trên đó luôn cho tiện, việc này khiến họ rất hiếm khi về nhà.Và không hiểu vì một lí do nào đó, họ lại bắt cậu phải một mình chăm sóc đứa em gái khi cậu mới 14 tuổi.Việc này khiến Will hoàn toàn quá tải.
Cậu không thể cân bằng việc học tập và chăm sóc đứa em gái khó tính thường xuyên đòi hỏi quá nhiều thứ.Hằng ngày, cậu phải dậy sớm, chở em gái đi học, xong chiều lại phải đón em về, đến lớp thì phải cố mà học thật chăm chỉ để cố mà giữ vững điểm số.Dù rằng ba mẹ cậu vẫn luôn gửi tiền về đều đặn hằng tháng để cậu chi tiêu, họ cũng nhờ hàng xóm thỉnh thoảng qua ngó một tí.
Nhưng những áp lực mà cậu phải chịu vẫn không giảm.Will vốn không đủ khả năng để làm quá nhiều việc như vậy cùng một lúc.
Cậu đâu phải là thiên tài?Để hai đứa trẻ chưa trưởng thành chăm sóc lẫn nhau?
Họ đều là những người có học thức cả mà, Rốt cuộc họ đang nghĩ cái gì vậy chứ, lỡ có cướp hay tai nạn xảy ra thì sao?Will đã nhiều lần muốn đối chất với ba mẹ của mình, xem họ đã nghĩ cái gì mà lại để cậu phải một mình quản lí quá nhiều thứ như vậy.
Nhưng cậu không thể.Cậu sợ rằng một khi đã cãi lại họ, họ sẽ ghét cậu.
Và những nỗ lực học hành cậu bỏ ra để làm họ hài lòng sẽ sụp đổ.Cậu bị chi phối bởi cảm xúc của bản thân và kì vọng của ba mẹ.Đây cũng là lí do lớn nhất khiến cậu có thể thích nghi nhanh như vậy khi được triệu hồi sang thế giới khác."
Cậu biết không Relica, ba mẹ của tớ không hẳn là những bậc phụ huynh tốt.
Thực chất, họ là những người khá là vô trách nhiệm trong việc nuôi dạy con cái.
Rất nhiều lần họ khiến tớ vô cùng tức giận về những quyết định không thể hiểu nổi của họ...
Tuy nhiên, dù thế, tớ vẫn yêu họ.
Nhưng mỗi lần nghĩ về họ, tớ lại không thể ngăn được bản thân mà nhớ về những lần họ đối xử tệ với tớ..."
Relica ở bên cạnh không nói gì mà chỉ yên lặng lắng nghe."
Tớ thật sự không biết nên làm gì mới đúng nữa..."
Nếu bây giờ có cơ hội để trở về Trái Đất, cậu cũng không rõ bản thân có thực sự muốn trở về hay không...Relica im lặng quan sát đôi mắt của Will, sau một vài giây, cô nhìn lên trời rồi đáp lại.
"Tớ cũng vậy..."
Trên bầu trời, một ngôi sao băng bất ngờ vụt qua rồi bay lập tức biến mất.Will nhắm mắt lại, những kí ức về ba mẹ và em gái của cậu liên tục ùa về trong đầu cậu.Đến cuối cùng, cậu mở mắt ra.Mình biết phải hiến tế thứ gì cho nghi lễ rồi...