Siêu Nhiên Vương Miện Vòng Tròn Hoa Vĩnh Cửu.

Vương Miện Vòng Tròn Hoa Vĩnh Cửu.
Chương 40: Kiến


Ngày hôm sau, ở nhà thờ Thiên Thần của Ánh Sáng, tầng ngầm thứ nhất.Will gặp Irving ở trong phòng làm việc của ông."

Đây là cáo cáo tình trạng hiện tại của khu phía đông, thưa ngài Irving."

"Ừ, cảm ơn cậu."

Irving cầm lấy những tờ báo cáo mà Will đã soạn và đọc một cách kĩ lưỡng."

Hừm."

Sau khi đọc xong, ông xếp gọn chúng sang một bên và đan hai tay vào nhau."

Ta thấy cậu có điều gì đó muốn nói?"

Irving hỏi."

Vâng, đúng là như vậy."

Will hít một hơi thật sâu.

"Tôi có thứ này muốn đề xuất với ngài."

Từ trong túi, cậu lấy ra một tờ giấy và đưa cho Irving.Irving nhận lấy tờ giấy, đọc được một nửa, lông mày ông bớt chợt nhíu lại."

Cậu muốn...

Sử dụng nước bọt của Mila để chế tạo thuốc?"

"Vâng."

Tờ giấy mà Will đưa cho Irving thực ra chính là kế hoạch "khai thác" Mila của cậu!Quay lại mấy ngày trước, khi vẫn còn đang nằm trên giường vì nhiễm phải chất độc từ nước bọt của Mila, cậu đã dành rất nhiều thời gian để nghĩ cách trả thù con ma thú này.Vốn là người thù dai và tàn nhẫn, cậu không có ý định hoàn toàn bỏ qua cho Mila, cho dù có thật là nó chỉ vô tình làm hại cậu đi chăng nữa, cậu vẫn cảm thấy cần phải trả thù nó.Vì vậy, Will đã nghĩ tới việc sử dụng Mila để kiếm tiền.Không phải bằng cách đơn giản như cho nó làm nhiệm vụ hay săn tội phạm bị truy nã, cậu muốn thứ gì đó hữu ích hơn, hừm, thiết thực hơn."

Mila là một Vô Diện thưa ngài Irving."

Will nói với đôi mắt híp lại và nụ cười có phần không bình thường.

"Hơn thế nữa, nó là một Vô Diện cấp 2, một con ma thú sở hữu ma lực tím có khả năng biến hình."

"Qua việc bị nó đầu độc, tôi đã nghĩ tới việc sử dụng nước bọt của chế tạo các loại thuốc phục vụ cho chúng ta."

Trong y học, một vài chất độc của vài loài rắn có thể được chế tạo thành thuốc, việc tương tự cũng diễn ra với vài loài ma thú.Giống như các loại thuốc hồi phục, ngoài việc cần phải có ma lực xanh lá để pha chế, lá của vài loại cây, máu và nọc độc của một vài ma thú đặc biệt cũng là thành phần không thể thiếu."

Về cơ bản, cái khế ước mà nó kí với tôi không khác gì một hợp đồng nô lệ, nó phải làm tất cả mọi thứ mà tôi nói.

Miễn là chúng ta không giết nó, chúng ta có thể khai thác rất nhiều lợi ích từ nó."

"Khả năng biến hình của Mila rất khủng khiếp, vì là ma thú cấp 2, khi biến hình, nó không chỉ thay đổi hình dạng mà nó còn có những đặc điểm của thứ mà nó biến thành."

"Lấy ví dụ như nếu nó biến thành một con rùa, cấu trúc xương của nó cũng sẽ cứng như một con rùa thật sự, tôi tin ngài hiểu ý của tôi."

"Không chỉ thuốc, ta cũng có thể bắt nó biến thành các loài ma thú khác và lấy những bộ phận cần thiết trên cơ thể nó để chế tạo các vật phẩm."

Càng nói, mắt cậu càng trở nên đỏ hơn, nụ cười của cậu cũng rộng hơn, mang theo vẻ kì lạ và đáng sợ không thể diễn tả."

Ngài hãy thử tưởng tượng số tiền mà ta có thể kiếm được đi?"

Miệng của Irving hơi há ra, ông mất vài giây để quay lại nhìn vào tờ giấy đang cầm trên tay."

Việc này...

Cậu nói cũng đúng, nhưng nếu vậy, cậu sẽ phải kí vài khế ước..."

Những khế ước mà Will cần phải kí là những khế ước bắt cậu không được bán các bộ phận của Mila cho chợ đen mà chỉ có thể bán chúng cho giáo hội."

Không vấn đề gì, mục đích của tôi vốn là vậy mà, tôi chỉ cần ngày phê duyệt cho tôi thôi."

Nếu như cậu thành công, cậu sẽ kiếm được một khoản tiền khổng lồ!Giáo hội cũng sẽ kiếm được vô số vật liệu cần thiết mà không cần phải đi những con ma thú đặc thù thật sự!Irving suy nghĩ một lúc lâu, mặt ông cứ nhăn lại rồi giãn ra, như thể đang đấu tranh điều gì đó.Cuối cùng, ông thở ra một hơi và đồng ý."

Cảm ơn ngài."

Will đứng im một vài giây, sau đó lấy ra thêm một tờ giấy nữa."

Tôi còn thứ này nữa."

Mí mắt Irving giật giật, ông cầu mong rằng đây không phải là yêu cầu gì kì quái nữa.Rất may, thứ mà Will đưa cho ông chỉ là bản thiết kế của một chiếc rìu."

Vì ngài đã đồng ý rồi nên tôi mới đưa thứ này ra, khi lấy được các bộ phận của Mila, tôi muốn mình có một món vũ khí mới."

Sau khi sử dụng dao làm vũ khí cận chiến và tầm xa chính một thời gian, cậu cảm thấy mình cần phải có thêm một vũ khí mới có sức xác thương cao hơn nữa.Là một hiệp sĩ, thật ra ngoài việc tuần tra và giữ gìn trật tự, Will nhiều lúc vẫn phải đi giết ma thú bảo vệ người dân và gia súc của họ thay cho binh lính bình thường và mạo hiểm giả.Qua vài lần chạm chán với ma thú, cậu nhận ra những hạn chế của việc sử dụng dao nên đã vẽ chiếc rìu này và muốn Irving chế tạo nó cho mình."

Tôi muốn một chiếc rìu giống như thế này...

Chà, không phải y hệt nhưng ít ra kích thước phải giống, để thuận tiện cho tôi sử dụng và mang theo.

Ngoài ra, nếu nó được tích hợp thêm vài ma thuật từ ma lực cam thì càng tốt.

Ngài có thể giúp tôi được không?"

Irving nhìn tờ giấy một vài giây, sau đó gật đầu và nói.

"Đặt làm riêng sẽ hơi đắt hơn nhiều so với mua trực tiếp đấy nhưng mà...

Được rồi, ta sẽ tìm người làm cho cậu."

"Cảm ơn ngài Irving."

Will đứng im một lúc, sau đó nói.

"À thật ra tôi còn một yêu cầu nữa."

"...Là gì?"

Sao hôm nay nhiều yêu cầu thế nhỉ?

Irving tự hỏi."

Tôi muốn làm một người giải tội."

Người giải tội là những người lắng người khác thú tội.Đây là người sẽ ở trong một căn phòng kín, có một bức tường ngăn cách giữa hai người và lắng nghe tội lỗi của con chiên, sau đó đưa ra lời khuyên và cách giải quyết.Về cơ bản, nó khá giống một buổi khám trị liệu tâm lí.Giáo hội Nữ Thần Ánh Sáng vì lí do nào đó rất giống với giáo hội Công Giáo ở Trái Đất, cũng có một hệ thống như vậy."

Ta có thể hỏi lí do vì sao không?"

"Thực ra không giấu gì ngài, tôi đang muốn trở thành một thánh hiệp sĩ.

Mà để làm được điều đó, tôi không chỉ cần phải thực hiện thật nhiều nhiệm vụ, mà còn cần phải tham gia vào nhiều hoạt động của giáo hội."

"Do đó, xem xét tất cả các việc mà tôi có thể làm hiện giờ, tôi thấy làm người giải tội là phù hợp nhất với mình."

Nói cách khác, Will đang muốn gia nhập vào hàng ngũ linh mục của giáo hội.Irving sờ vào miếng bịt mắt bên trái một lúc rồi nói.

"Có chí tiến thủ là rất tốt...

Được rồi, ta sẽ xem xét."

"Vâng, tôi cảm ơn ngài, tôi sẽ sẵn sàng chấp nhận kí kết mọi khế ước cần thiết về việc không tiết lộ bí mật của người khác và...

Ngài biết đấy, những thứ tương tự..."

Việc này vừa là để giúp cậu dễ thăng chức hơn trong tương lai, cũng là để phục vụ cho việc sắp có ma lực hồng sắp tới của cậu.Muốn tăng cấp ma lực, chỉ có thể sử dụng ma lực thật nhiều!"

Nếu không còn gì nữa, tôi xin phép được rời đi."...Ra khỏi nhà thờ, Will bước đi trên con đường bằng đá.

Xung quanh, người dân vẫn đi lại như bình thường.Cậu ngước nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm và lẩm bẩm.

"Sắp tới sinh nhật Relica rồi, mình nên tặng cậu ấy cái gì đây nhỉ?"

Đi lại một hồi, ánh mắt cậu bỗng hướng vào cô gái đang ngồi xổm ở bên đường.Cô có mái tóc màu vàng, được buộc gọn sang hai bên.

Đôi mắt màu xanh, đồng tử giãn to một cách bất thường, con mắt bên phải lúc nào cũng hướng xuống phía dưới.Đó chính là Feil."

Em đang làm gì vậy Feil?"

Will tiến lại gần và hỏi."

Ồ, anh William hả?

Em đang giết kiến!"

Feil trả lời to một cách không cần thiết."

Kiến?"

"Đúng ạ!"

Nhìn xuống dưới đất, Will thấy có mấy con kiến lửa to bất thường bị nghiền nát."

Em tự hỏi, nếu em giết đủ số kiến, liệu bọn kiến có quay lại trả thù em không."

"Em hay làm mấy trò kì lạ nhỉ?"

Không hiểu nghĩ gì, Will ngồi xổm xuống bên cạnh Feil và dùng ngón tay ghiền nát một con kiến.Thật ra cũng khá vui đấy chứ...

Cậu nghĩ thầm.Cùng nhau, mặc kệ ánh nhìn và sự đàm tiếu của những người xung quanh, cả hai cùng nhau giết kiến giữa ban ngày."

Mùi ghê quá."

Will cười khúc khích.

"Hồi xưa anh ghét kiến lắm, tại chúng hay cắn anh, nhưng giờ anh lại thấy chúng không đáng sợ như mình từng nghĩ, kể cả có cả đống kiến bò lên cơ thể anh cùng một lúc, anh cũng có thể xử lý được."

"Hả?

Anh vừa nói gì cơ?"

Mấy con kiến ở bên dưới nhận ra đồng loại của chúng bị thảm sát hàng loạt, hàng ngũ của chúng hoàn toàn bị phá vỡ và chúng chạy loạn xạ khắp nơi.

Cho đến một lúc nào đó, toàn bộ kiến đã bị nghiền nát, những con còn sống thì trốn vào trong ổ và không chịu ra ngoài."

Kiến có vẻ thông minh nhỉ?"

Will thật sự khá bất ngờ, cậu không biết bọn kiến lại biết sợ, chúng khác với kiến ở Trái Đất."

Anh William, xem em nè!"

Feil giơ một ngón tay lên, trên đó, xuất hiện một ngọn lửa cực nhỏ, nhỏ con hơn cả hạt gạo.Cô đưa ngọn lửa đó vào trong hang của bọn kiến, đợi một vài giây, một vụ nổ nhỏ xảy ra khiến toàn bộ chỗ đất phía trên bị xới tung hoàn toàn."

Ồ, làm tốt lắm Feil."

"Hì hì."

Feil nhìn chằm chằm vào hang kiến đã bị phá hủy và bốc khói nhè nhẹ một vài giây."

Chắc kiến chúa chết rồi, tội nghiệp quá, vậy là hậu duệ của bọn kiến sẽ không thể trả thù em rồi.

Anh biết không?

Kiểu như mối thù từ đời này sang đời khác ấy."

"Hả?

Em đang nói gì vậy?"

Feil dù kì lạ và lập dị, nhưng thật ra em ấy khá hợp với Will.Khác với Mila vô cảm và Relica luôn khiến cậu cảm thấy như thể cô đang giấu thứ gì đó, Feil luôn luôn vô tư và sống thật với mình.Cô dường như không hề để tâm đến những lời bàn tán xung quanh mình và làm mọi thứ khiến cô cảm thấy vui."

Em biết không Feil, anh đã luôn tự hỏi điều này, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với em vậy?

Ý anh là anh biết Hiền Nhân Sa Ngã đã từng xuất hiện ở nơi em sống, khiến cho não em bị hỏng, nhưng anh muốn biết chi tiết chuyện gì đã xảy ra ấy."

"Em không biết nữa...

Kí ức của em không thật sự tốt, em quên đi rất nhiều thứ nhưng lại chẳng mấy khi nhớ lại điều gì...

Bây giờ, em còn không thể nhớ nổi tên của em là gì."

"Chẳng phải tên của em là Feil sao?"

Feil cười khúc khích.

"Không, đó là tên ngài Irving và ngài Lowry đặt cho em khi họ tìm thấy em.

Em không nhớ tên thật của mình là gì."

Irving và Lowry...

Will im lặng một vài giây, sau đó cậu hỏi tiếp."

Em biết không, anh có thể giúp em tìm lại kí ức của mình nếu em muốn..."

"Ể?

Anh đang lo cho em sao?"

"Thì em biết mà, chúng ta sống cùng nhau còn gì..."

Will thấy Feil thật sự rất tội nghiệp, dù cậu không hiểu cảm giác của Feil do cậu không bị mất trí nhớ, nhưng cậu biết cái cảm giác quên đi hết tất cả mọi thứ, thậm chí cả tên của mình cũng không nhớ nổi chắc chắn chẳng dễ chịu gì.Kiểu như không biết nơi mình thuộc về ấy...Mà khoan, bây giờ Will mới để ý, cả Mila và Feil đều mắc phải vấn đề về trí nhớ, nhưng khác với Feil khiến cậu cảm thấy đồng cảm, Mila toàn khiến cậu đề phòng và sợ hãi.Mila là một ma thú và Will chắc chắn sẽ không bao giờ quên điều đó."

Em cảm ơn anh, anh có thể giúp em nhưng em không biết mình có thể nhớ lại không nữa.

Ngài Irving từng nhiều lần nhờ những người sở hữu ma lực hồng, ma lực xanh lá để khôi phục trí nhớ của em nhưng không thành công.

Bản thân ngài ấy cũng từng sử dụng ma lực tím để giúp em nhưng vẫn vậy, em không biết anh có thể thành công không..."

"Không thử thì làm sao mà biết được phải không?"

Will cười khúc khích, cậu đứng dậy phủi bụi trên đầu gối và nói.

"Đi ăn không?

Dù sao cũng sắp tới trưa rồi, anh sẽ trả tiền."

"Có!"

Feil nhảy thẳng dậy và sóng bước cùng với Will."

Em thật sự muốn ăn vài con kiến lắm rồi!"

"Ăn con gì cơ?"
 
Vương Miện Vòng Tròn Hoa Vĩnh Cửu.
Chương 41: Tội lỗi


Nhiều ngày sau.Will cầm theo hai hộp bánh mì nóng hổi vào Khu Rừng Trắng và đưa cho những linh mục và hiệp sĩ ở đó."

Cảm ơn cậu mấy ngày nay đã mang thức ăn cho chúng tôi lúc nửa đêm."

"Không có gì, giúp đỡ đồng nghiệp là việc nên làm mà."

Sau khi trao đổi vài câu xã giao với nhau, mọi người ai cũng lần lượt rời đi chỉ để lại một mình Will."

Được rồi, bắt đầu thôi nào."

Vẫn như lần trước, cậu lấy ra ma cụ đã được cải tiến, khuếch đại ma lực tím của mình lên và cho một ngón tay vào Vết Nứt.Lần này do đã có kinh nghiệm, Vết Nứt đã không nứt ra thêm.Mất vài phút, giọng nói méo mó của Quỷ Vương cuối cùng cũng vang lên."

Lại tới rồi à."

"Ừ, tôi tới rồi đây."

Quỷ Vương kêu lên một âm thanh không rõ.Ngay sau đó, Will cảm thấy ma lực hồng của mình tăng lên."

Đây có vẻ là lần cuối rồi."

Quỷ Vương tiếc nuối nói.Những ngày qua, ngày nào cậu cũng tới đây để nhận ma lực hồng và vá Vết Nứt để tránh bị Irving nghi ngờ.Vết Nứt này tồn tại cũng đã lâu, ở thời điểm này, nó sắp hoàn toàn biến mất.

Vết Nứt bây giờ chỉ còn kích thước của một bàn tay."

Cũng khá đáng tiếc."

Will nói, lấy từ trong cặp sách của mình ra một bộ cờ vua nhỏ, được làm bằng gỗ.Cờ vua thật ra đã xuất hiện ở thế giới này từ lâu nhờ Hiền Nhân Sa Ngã.Mấy ngày này, Will và Quỷ Vương đã chơi cờ vua với nhau trong quá trình cô truyền ma lực hồng của mình vào cơ thể cậu để giết thời gian."

Tỉ số lúc trước là bao nhiêu nhỉ?

À phải rồi, ta thắng bốn, ngươi thắng không."

Quỷ Vương thích thú nói.Dù Will ghét phải thừa nhận, nhưng thật ra Quỷ Vương chơi cờ vua rất giỏi, giỏi hơn cả cậu.Không chỉ thế, cô ta còn hiểu biết rất nhiều về Trái Đất và các trò chơi khác, cậu chưa thắng Quỷ Vương dù chỉ một lần."

Đi trước đi."

Will nói.Will là quân đen nên đi sau, còn Quỷ Vương là quân trắng nên đi trước.Trên bàn cờ, các quân trắng tự di chuyển mà không hề có bàn tay nào tác động.Quỷ Vương có thể tác động lên thế giới thật nhưng với cường độ rất nhỏ."

Tôi đã luôn tự hỏi điều này, tại sao cô biết nhiều về Trái Đất thế?

Từ những gì cô nói, cô cũng là một thiên thần giống như tôi, cô là Thiên Thần của Dục Vọng.

Vậy cô cũng là một người đến từ Trái Đất sao?"

Will di chuyển một quân mã."

Sai rồi."

Quỷ Vương nhẹ nhàng dùng một quân tốt ăn quân mã của cậu.

"Khác với ngươi từ Thiên Thần rớt xuống Limbo, ta là từ Limbo leo lên Thiên Đường, xong rồi lại rớt xuống tiếp."

Lúc này, cô ta đột ngột cười khúc khích.

"Ngươi nghĩ những cái tên như Lucifer, Beelzebub, Mammon, Leviathan, Behemoth, Belphegor và cả...

Asmodeus từ đâu mà có?"

"..."

Bây giờ, Will cuối cùng cũng trả thù được việc cô ta ăn mất quân mã của cậu."

Hừ, hừ..."

Quỷ Vương cười.Đằng sau những tán cây, Mila vẫn đang đảm nhiệm vai trò canh gác."

Ngươi có muốn nói về việc ngươi đánh em gái mình không?"

Quỷ Vương hỏi."

Sao cô lại quan tâm?"

"Ta không hề quan tâm."

Quỷ Vương cười khúc khích.

"Chỉ là ta nhớ nghề cũ thôi.

Ngươi biết ta là con quỷ như thế nào rồi đấy, cách dễ nhất để tán tỉnh một ai đó là tâm sự với họ, hồi đó cách này hiệu quả với Baphomet lắm, con bé lúc đầu còn cứng đầu nhưng rồi cũng phải cầu xin ta ban cho...

Ha, chắc ngươi hiểu ta đang nói gì rồi nhỉ?"

Quỷ Vương kể với giọng hoài niệm."

Sao?

Sở hữu ma lực hồng mạnh khiến ta nhạy cảm với cảm xúc của người khác lắm, muốn nói ra cho nhẹ lòng không?"

"...Dù gì cô cũng đọc hết kí ức của tôi rồi còn gì."

Will thở một hơi dài và chậm rãi."

Tôi...

Không hề cố ý đánh nó."

Trong lúc cả hai vẫn chơi cờ vua, Quỷ Vương hoàn toàn im lặng lắng nghe."

Chỉ là tôi đã có một ngày tồi tệ thôi..."

Kí ức của Will quay lại cái ngày đó.Hôm ấy, cậu đã vô tình làm bẽ mặt mình trước toàn lớp, cậu không muốn nói rõ chi tiết, nhưng đó là lần xấu hổ nhất trong cuộc đời cậu ở cả hai thế giới.Khi đang về nhà, xe đạp điện của cậu bị rách lốp.

Đoạn đường ấy lại không có tiệm sửa xe đạp điện, thế là cậu phải dắt bộ gần một cây số.Gần về đến nhà thì trời lại mưa, và do không mang áo mưa nên cậu đã ướt nhẹp."

Không kịp tắm, lúc đó tôi phải mượn xe đạp nhà hàng xóm đi đón em gái ở trường."

Không có họ hàng hay người thân ở bên thật sự rất khó khănSau khi đón về, cậu còn mất thêm một tiếng để nấu bữa tối, do tháng đó cha mẹ cậu chưa gửi tiền về nên cậu không mua đồ ăn ngoài được."

Sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu như lúc mà tôi vừa mới nằm nghỉ chưa được năm phút, con bé đó lại làm vỡ mất hai cái bát..."

Quỷ Vương vẫn im lặng, lúc này, quân trắng đã chiếm hơn một nửa bàn cờ."

Tôi đã quá tức giận, kiểu như là tại sao nó không chịu ngồi yên một chỗ, tại sao nó luôn phải phá tôi...

Tôi đã không thể kiểm soát mà đánh nó."

Đó là lần đầu tiên mà cậu đánh em gái mình mạnh như vậy."

Lúc đó tôi không hề biết rằng, Ngân nhận ra tôi đã có một ngày tồi tệ nên nó chỉ muốn giúp tôi rửa chén..."

Đó cũng là lần đầu tiên mà cậu tức tới mức phát khóc.Còn Ngân bình thường mới nói nhẹ vài câu đã gào lên lại chỉ cúi gằm mặt xuống."

Tôi không hề cố ý làm vậy...

Liệu tôi có quá đáng khi yêu cầu nó ngồi yên một chỗ không?"

"Có đấy."

Quỷ Vương thản nhiên nói.

"Con người vốn là sinh vật không thích nghe lời mà.

Suy cho cùng, đó cũng là lí do tại cái thứ kinh tởm đó lại tạo ra Luật Lệ."

Nhìn xuống bàn cờ chế tạo bằng gỗ mun, Will chỉ còn lại duy nhất quân vua.Cậu cười khẩy, và thực hiện bước đi cuối cùng.

Giờ có làm gì thì vẫn thua thôi.Quỷ Vương không di chuyển vội, cô hỏi.

"Ngươi có muốn quay trở lại Thiên Đường không?"

"...Tôi không biết, một phần trong tôi thật sự muốn quay về, nhưng tôi sợ lại phải giải quyết mấy vấn đề học tập và gia đình."

Dù thế giới này cũng có vấn đề, nhưng nhìn chung mọi thứ vẫn khá dễ chịu."

Hừm, trốn tránh dù không phải là cách tốt nhất nhưng luôn hiệu quả."

Cạch!

Quân vua của Will ngã xuống."

Ta thắng rồi."

"Ừ, tỉ số bây giờ là năm - không...

Tệ thật..."

Trong lúc cả hai sắp xếp lại bàn cờ, Quỷ Vương nói.

"Đừng làm tất cả mọi thứ một mình, nó sẽ chẳng dẫn đến kết quả tốt đẹp gì đâu."

"Tôi biết vấn đề của mình là gì.

Và có, tôi cũng muốn thay đổi, chỉ là có quá nhiều thứ khiến tôi phân tâm thôi..."

Đợi một lúc, trước khi cả hai quyết định ai sẽ đi trước, cậu hỏi.

"Này, tại sao cô lại gây ra nhiều thảm hoạ như vậy?

Cái giáo hội của cô, vì sao cô lại thành lập nó?

Để đối đầu với Nữ Thần Ánh Sáng?

Hay để làm gì khác?"

"Ngươi muốn biết sao?"

Quỷ Vương hừ lạnh.

"Ngươi nghĩ tại sao Nữ Thần Ánh Sáng lại thành lập quốc gia của riêng mình?"

Will không trả lời."

Ngươi biết cái tên thánh quốc Tiffan từ đâu mà có không?

Nó được đặt theo tên thật của Nữ Thần Ánh Sáng Tiffany đấy!

Ngươi có bao giờ tự hỏi tại sao con nhỏ đó lại thành lập giáo hội của nó chưa?

Cũng như ta, tại sao ngay cả Seraphina, Baphomet và Hastur cũng tự thành lập giáo hội của mình?"

Giáo hội Nữ Thần Ánh Sáng từ lâu đã được chia thành ba nhánh nhỏ hơn là ba giáo hội hoạt động độc lập với nhau là giáo hội Thiên Thần của Ánh Sáng, Thiên Thần của Ma Thuật và Thiên Thần của Tri Thức.Lúc đầu, khi biết về hệ thống kỳ lạ này, Will thấy nó quá vô lý và không bình thường.Nhưng giờ nghĩ lại, đây giống như là yêu cầu cần thiết của một nghi lễ nào đó vậy!Hoặc cũng có thể nói đây là yêu cầu cần thiết của một "Luật" nào đó?"

Giết chóc bừa bãi chẳng mang lại lợi ích gì cho ta, mọi mạng sống mà ta và những người tin tưởng ta đã giết đều quý giá.

Mọi sự hi sinh cũng vậy, sự hi sinh của ta, của Seraphina, của Hastur, của Baphomet và của cả...

Tiffany.

Chúng đều có giá trị của mình trong dòng chảy của số phận, thời gian, không gian, nhằm hướng tất cả đến một cái kết duy nhất và đã được xác định ngay từ ban đầu."

"..."

"Việc bà Rachel của ngươi chết quả thực rất đáng tiếc, nhưng ta sẽ không xin lỗi, và cũng sẽ không bao giờ xin lỗi, bởi vì dù có quay lại hàng trăm lần, các tín đồ của ta vẫn sẽ làm những gì chúng cần phải làm thôi."

"..."

"Chúng ta nói đủ nhiều rồi, từ giờ ta sẽ không tiết lộ thêm bất kỳ điều gì nữa."

Cứ thế, cả hai im lặng chơi cờ với nhau."

Ma lực của tôi sắp hết rồi."

"Ta biết."

Tỉ số hiện tại và mười - không, Will vẫn không thắng một trận nào, và Quỷ Vương cũng không có vẻ gì là sẽ để cho cậu thắng."

Này, giúp ta một việc đi, đã lâu rồi ta chưa thấy mặt trăng ở thế giới thật.

Ta muốn biết bây giờ nó trông như thế nào."

"Cô không thể tự nhìn lên trời được sao?"

"Ta là một bản sao từ Thế Giới Hư Vô, bản thể thật ta đã chết từ lâu rồi.

Không giống với những thực thể yếu đuối khác, ta không thể cứ thế giáng lâm xuống thế giới thật được.

Tầm nhìn hiện tại của ta chỉ giới hạn ở những kẻ có...

Chậc, nói tóm lại ngươi có giúp ta hay không thì bảo?"

Thôi thì cảm ơn cô ta mấy ngày qua đã dạy mình rất nhiều thứ vậy...

Will gật đầu và leo lên một cái cây.So với Trái Đất, các ngôi sao được nhìn ở thế giới này nhiều và sáng hơn.Trước khi Vết Nứt hoàn toàn biến mất và liên kết giữa cả hai bị cắt đứt, Will nghe thấy giọng Quỷ Vương thều thào theo gió."

Mặt trăng...

Vẫn luôn đẹp như vậy..."
 
Vương Miện Vòng Tròn Hoa Vĩnh Cửu.
Chương 42: Người giải tội


Hai ngày sau.Sau khi Quỷ Vương biến mất, Will thực hiện một nghi lễ thanh tẩy ở trong nhà thờ.Tắm mình trong ánh sáng thần thánh của Nữ Thần, sau khi cảm giác nóng rát quen thuộc biến mất, cậu mở mắt ra.Vậy là ổn rồi, bây giờ cậu sẽ không cần lo ma lực hồng của Quỷ Vương có vấn đề nữa."

Thật hiếm khi thấy cậu đòi thanh tẩy liên tục như thế này."

Linh mục, người thường phụ trách việc thực hiện các lễ thanh tẩy cho Will, nói."

Do tôi cảm thấy dạo này không khỏe thôi."

Cậu mỉm cười."

Nếu cần, cậu có thể lấy thuốc ở trong kho."

"Vâng, tôi biết."

Sau khi chào tạm biệt, cậu ngay tập tức đi thay đồ.Đó là một bộ đồ linh mục màu đen, với các đường viền và sợi chỉ màu vàng.Lí do cậu phải thay đồ là bởi vì đơn xin làm người giải tội của cậu đã được duyệt, hôm nay chính là ngày cậu đi "thử việc"."

Hừm, hừm, ổn rồi đấy..."

Sau khi chỉnh lại tóc cho đỡ rối và chải lại phần tóc trắng hai bên, cậu bước ra khỏi phòng.

Bất ngờ thay, cậu gặp Relica đang đứng ngay trước cửa."

S-Sao cậu lại ở đây?!"

Will hỏi."

Đang giờ nghỉ nên tớ ghé qua ấy mà."

Relica mỉm cười và tiến lại gần.Cô ồ lên một tiếng.

"Có ai nói cậu biết cậu trông rất hợp với bộ đồ này chưa?"

"Chưa?"

Vì lí do nào đó không rõ, khuôn mặt và dáng người của Will thật sự trông rất hợp với bộ đồ linh mục mà cậu mặc.Nó khiến cậu toát lên vẻ thánh thiện và yên bình khó tả."

Tớ nghĩ cậu nên chuyển sang mặc bộ đồ này toàn thời gian luôn."

"Đừng có đùa nữa, ngài Irving sẽ không cho phép đâu.

Hơn nữa, tớ mặc bộ đồ này toàn thời gian để làm gì?"

"Để cho tớ ngắm."

Relica cười tinh nghịch."

Cậu biết không...

Tớ không thể đoán được cậu định làm gì."

"Thì trước giờ cậu cũng có đoán được đâu."

"Đúng là vậy, nhưng...!"

Trước khi Will kịp nói hết, Relica đã đặt một ngón tay lên miệng cậu."

Tớ chỉ đến đây để chúc cậu may mắn thôi, cậu biết vậy là được."

Relica nói.Cô quay lưng và rời đi."

Tối gặp lại nhé."

Will nhìn theo bóng lưng Relica khuất dần, cậu thở dài một hơi.Bỏ Relica sang một bên, Will nhanh chóng đến nơi làm việc của mình.Đó là một hộp giải tội, một căn phòng nhỏ bằng gỗ, mang lại vẻ kín đáo và an toàn.Bước tới và gõ cửa, người bước ra là một linh mục lớn tuổi, có mái tóc trắng và đôi mắt tối đen như mực."

Chào, người mới hả?"

"Vâng."

Vị linh mục già trông mệt mỏi đưa cho Will một vài viên thuốc."

Cái này là?"

"Thuốc an thần, cậu sẽ cần chúng đấy."

Nói rồi vị linh mục rời đi trước khi cậu kịp nhận ra.Will nhìn mấy viên thuốc có hình tròn trên tay, đưa lên mũi ngửi vài cái, kiểm tra thấy không có vấn đề rồi cho vô túi.Xong, cậu ngồi lên ghế và bắt đầu chờ đợi.Chẳng mất quá nhiều thời gian, "khách hàng" đầu tiên của cậu đã tới."

Ca ngợi ánh sáng, tại sao hôm nay con lại tới đây?"

Bị ngăn cách bởi một bức tường gỗ, Will không thể biết người ở bên cạnh là ai.

Nhưng từ giọng nói, có thể thấy đây là một đứa trẻ."

C-Con đã nói dối cha mẹ."

Một lí do khá dễ thương...

Will nhận xét."

Vậy tại sao con lại nói dối?"

Cậu hỏi lại bằng giọng trầm ổn."

V-Vì con sợ..."

"Con sợ điều gì?"

"Con sợ cha mẹ sẽ trách phạt con."

Sau khi lắnh nghe, Will cố tình im lặng một lúc mới nói tiếp."

Ta không biết con đã nói dối điều gì, nhưng con nên nói thật với cha mẹ của con."

"Nhưng con sợ, mẹ hung dữ lắm, cha cũng vậy, họ thường xuyên cãi nhau..."

"Không có cha mẹ nào là ghét con cái cả, chắc chắn sâu bên trong họ rất yêu thương con.

Giống như Nữ Thần vậy, chỉ cần con thành tâm và hối lỗi, không điều gì là không thể."

Trong suốt quá trình, cậu liên tục sử dụng ma lực hồng một cách bí mật, để làm cho cậu bé trở nên thoải mái và ít căng thẳng hơn."

Ra là vậy, con cảm ơn ngài!"

"Không có gì đâu, hãy nhớ luôn ca ngợi ánh sáng nhé."

"Vâng ạ, hãy ca ngợi những vì sao!"

Sau khi vẽ lên ngực một ngôi sao năm cánh, cậu bé vui vẻ rời đi."

Hừm..."

Will có cảm thấy mình như một kẻ đạo đức giả vậy.Chẳng mấy chốc, người thứ hai đã tới.

Lần này, giọng nói vang lên là của một người đàn ông."

Điều gì mang con tới đây?"

Will nhẹ nhàng hỏi."

C-Con đã ngoại tình với vợ của em trai mình!"

À...Suốt nửa tiếng sau đó, Will liên tục giải tội cho rất nhiều người.Từ lớn đến bé, đàn ông và phụ nữ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cậu đã kết luận được một điều: Con người thật kinh tởm.Will cảm thấy thật buồn cười khi người ta phạm tội, xong chỉ để đến đây để kể những gì mình làm cho cậu nghe.Để làm gì?

Cho bản thân bớt tội lỗi hơn?

Hay là để làm mất đi tội lỗi?Suy cho cùng, chẳng có mấy ai đủ lòng từ bi và kiên nhẫn để lắng nghe tội lỗi của họ, cậu cũng vậy.

Lí do cậu ở đây chỉ là để thành thạo cách sử dụng ma lực hồng hơn.Mà có lẽ, chẳng phải đây chính là ý nghĩa của "hiện thân của lòng từ bi và đức hi sinh" của Nữ Thần Ánh Sáng hay sao?"

Thật mỉa mai..."

Cậu bật ra một tiếng cười khô khốc.Bất ngờ, cửa phòng bên kia lại mở ra.Vẫn như những lần trước, Will hỏi.

"Điều gì mang con đến đây?"

Bên kia mất một lúc mới vang lên giọng nói của một người phụ nữ.

"C-Con đã..."

"Hãy cứ kể cho ta, chúng ta không ở đây để phán xét ai cả."

"C-Con đã giết chồng của mình..."

Giọng nói cô khàn khàn, giống như bị hen xuyễn.

Nhưng chứa đựng nỗi đau không thể diễn tả."

Tại sao con lại làm vậy?"

"C-Con đã phạm phải một sai lầm, dù tất cả là lỗi của con nhưng con lại làm hại anh ấy..."

Will im lặng lắng nghe."

Con và chồng con quen nhau từ khi còn nhỏ.

Từ bé con đã là một đứa trẻ ốm yếu, anh ấy đã luôn chăm sóc con.

Khi lớn lên, chúng con kết hôn."

Cậu dần hiểu được hoàn cảnh của người phụ nữ này.Do vấn đề về tiền bạc, người chồng phải chịu áp lực lớn từ nợ của người vợ.

Đó là lãi mẹ đẻ lãi con, sau khi mẹ của người vợ mất, người chồng phải gánh khoản nợ đó.Tiền ăn, tiền thuốc, thuế...Do áp lực quá lớn, người chồng đã tìm đến rượu bia.

Trong những cơn say rượu, anh ta hay đánh đập người vợ."

Nhưng anh ấy vẫn yêu con, anh ấy vốn không phải là người thích rượu bia, vì áp lực nên anh ấy mới tìm đến nó một tí.

Sau mỗi lần say xỉn, anh ấy đều xin lỗi và chăm sóc con."

"Con đã giết anh ấy kiểu gì?"

"Con..."

Một người phụ nữ ốm yếu đâu thể dễ dàng giết một người đàn ông trưởng thành được?Đặc biệt là người đàn ông đã gồng gánh cả gia đình."

Con đã nghe theo một kẻ lạ mặt."

"Tên hắn là gì?"

"Hình như...

Hắn tự gọi mình Bill Ouroboros."

"Vậy sao."

Khoé môi Will nhếch lên."

Hắn đưa cho con một con búp bê kì quái, con vốn tưởng đó chỉ là một trò đùa, con không nghĩ con búp bê đó thật sự giết được người...

Con không hề có ý định giết chồng mình, bây giờ con không biết phải làm sao nữa."

"Con rắn bị dẫm phải đuôi cũng cắn lại, việc con làm không có gì sai hết."

"Thật vậy sao...?"

"Đúng vậy."

Will bình tĩnh, lựa chọn lời nói của mình thật cẩn thận."

Ta cảm thấy con vẫn còn nhiều phiền muộn, con nên tìm một người bạn để tâm sự."

"Nhưng con không có bạn..."

"Vậy thì kết bạn đi, loài người là sinh vật bầy đàn, huống hồ chi con là một người yếu đuối, cần người chăm sóc."

Sau một hồi khuyên giải, cuối cùng người phụ nữ cũng hoàn toàn bị thuyết phục."

Vâng, ngài nói đúng thưa ngài linh mục, con hiểu rồi."

"Hiểu là tốt, hơn hết con nên kể cho mọi người về cái tên Bill Ouroboros, để không còn ai bị hắn lừa nữa."

Nỗi sợ cũng giống như tôn thờ, điều khác biệt duy nhất là cảm xúc.

Lập một giáo phái thật sự khá dễ dàng.Đâu phải ngẫu nhiên là Nữ Thần Ánh Sáng, Quỷ Vương và những người khác tự tạo cho mình những giáo hội riêng?"

Còn nữa, đây cầm lấy thứ này, hãy noi nó như món quà của Nữ Thần Ánh Sáng."

Will nhét qua cái khe nhỏ mấy đồng Tian trị giá 20.Với người nghèo, đây là một số tiền rất lớn."

Con cảm ơn ngài, cảm ơn Nữ Thần!"

"Hãy ca ngợi ánh sáng."

"Vâng, ca ngợi những vì sao!"

Sau khi cô ta rời đi, đợi một lúc lâu mà không có ai tới nữa, cậu bật ra một tiếng cười khô khốc."

Lương tâm luôn có giá cao, nhỉ?"

Lúc này, cậu bỗng nhớ lại cuộc trò chuyện của mình lúc trước với Quỷ Vương.Đó là lúc mà cậu vừa phát hiện ra cô ta biết chơi cờ vua."

Cái gì?

Con bé đó tự gọi mình là hiện thân của lòng nhân từ và đức hi sinh?"

Khi tình cờ kể cho Quỷ Vương nghe về danh xưng tôn kính của Nữ Thần Ánh Sáng, cô ta đã thể hiện sự kinh tởm tột độ."

Đừng bao giờ nói lại điều đó với ta nữa!"

"Tại sao?"

"Ngươi thật sự không biết?"

"Không."

"Sức mạnh của tên đó có vẻ lớn hơn ta nghĩ..."

Quỷ Vương hừ lạnh."

Hiện thân của lòng nhân từ và đức hi sinh vốn không nên là của Tiffany.

Cái đó là danh xưng của Địa Ngục."

Will mở to mắt, Địa Ngục là một sinh vật sống sao?!

"Danh xưng thật của Tiffany là như này"Đợi một vài giây, Quỷ Vương nói."

Hỡi Tiffany Satan vĩ đại, người là vị thần quyền năng nhất, là ngọn lửa thống trị mọi ngọn lửa, người đã xua tan đi bóng tối và mang tới ánh sáng, tấm gương phản chiếu sự gian dối và ích kỷ của con người."
 
Vương Miện Vòng Tròn Hoa Vĩnh Cửu.
Chương 43: Chúc ngủ ngon


Ngày hôm sau.Ngồi trên ghế bên trong phòng riêng của mình, Will cầm trên tay những sập tài liệu.

Cậu cầm cây bút lông ngỗng, kiểm tra xem những tờ giấy này có sai chính tả không, điền những từ còn thiếu từng tờ một rồi bỏ gọn sang một bên.Cậu cảm thấy khá mệt mỏi.Vốn dĩ, đây là việc của Relica, nhưng vì cô ấy bảo có việc bận nên nhờ cậu làm thay.

Cậu cảm thấy khó hiểu tại sao mấy ngày nay cô ấy bận gì mà cứ nhờ cậu làm thay việc suốt.

Khi cậu hỏi thì cô không trả lời, chỉ cười trừ cho qua.

Không phải mà cậu không muốn giúp cô hay gì, cậu chỉ tò mò thôi."

Tài liệu ở lục địa bắc... mấy ngày nay toàn thấy tin tức ở bên đó nhỉ?"

Lục địa bắc là lục địa lớn thứ hai trên thế giới này, nó là lục địa gần nhất với lục địa trung tâm, đó là nơi tập hợp của rất nhiều các vương quốc nhỏ khác nhau.Thánh quốc do là quốc gia lớn, thường tranh giành tầm ảnh hưởng ở lục địa bắc với vương quốc Astaroth nên cũng hay hóng hớt chuyện bên đó."

Mà dù sao đó cũng chẳng phải việc của mình..."

Đang làm, một ngọn lửa bất ngờ xuất hiện ở giữa phòng của cậu.

Nó biến thành một cơn lốc xoáy lửa nhỏ, đỏ thẫm, nóng bỏng.

Sau ngọn lửa khi biến mất, Feil xuất hiện với quần áo có vài vết cháy xém còn đang bốc khói."

Đừng làm vậy nữa, người ta tạo ra cánh cửa là có lí do đó..."

Will cằn nhằn vài câu, cất tài liệu sang một bên, đứng dậy và đi đến chỗ Feil.Cậu không hiểu vì sao dù họ sống cùng một mái nhà, cách nhau có vài bước chân, chỉ cần gõ cửa một cái thôi là được mà Feil cứ thích dịch chuyển.

Cũng may do lửa của cô là lửa đặc biệt thường sẽ không gây hại cho đồ vật và sinh vật xung quanh ngoài chính bản thân cô nên Will cũng không cấm cản gì."

Có chuyện gì à?"

Cậu hỏi."

Chúng ta có thể nói chuyện được không?

Về kí ức của em."

Will hơi bất ngờ trước đề xuất đột ngột này của Feil, suy nghĩ nhanh vài giây, cậu gật đầu và ra hiệu cho cô nằm ở lên chiếc giường của mình.Cậu lấy ra nến có mùi thơm, thuốc đuổi muỗi rồi mở cửa sổ ra thông thoáng.Thói quen đề phòng quá mức khiến cậu ngó ra ngoài xem có ai không rồi kéo cái ghế lại, cậu ngồi vắt chéo chân và lấy ra một cuốn sổ tay nhỏ.

Khung cảnh hiện giờ giống như một buổi trị liệu tâm lí.Will không vội, cậu chờ đợi cho đến khi Feil cất giọng.

"Dạo này em không ngủ được..."

"Không ngủ được?

Bộ cứ nửa đêm là em tỉnh giấc hay sao?"

Will hỏi bằng giọng đều đều.

"Ngủ chập chờn?"

"Không phải vậy, ý của em là em không thể ngủ được luôn ý..."

"Vậy à."

Will gật đầu và ghi vài từ lên cuốn sổ nhỏ: Mất ngủ kéo dài.Đoạn, cậu đưa bút lên cằm và nói.

"Em biết không?

Thật ra mấy hôm nửa đêm anh hay nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách, lúc đầu anh tưởng đó là do Mila, nhưng giờ nghĩ lại, đó là em phải không?"

"Vâng."

Đặt hai tay lên bụng và nhìn lên trần nhà, Feil nói, không có vẻ gì là dấu giếm.

"Những lúc không ngủ được em hay đi loanh quanh."

"Em chỉ đi trong nhà thôi?"

"Không, đôi khi là bên ngoài nữa."

"Vậy là đi dạo nhỉ?

Ngoài ra em còn làm gì nữa không?"

Will hỏi đều, bình tĩnh ghi chép.Âm thanh bút chạm vào giấy tạo nên cảm giác dễ chịu, cộng với mùi thơm từ nến và ánh sáng bên ngoài, Feil suy nghĩ một lúc rồi trả lời bằng giọng không chắc chắn.

"Chắc là em sẽ đi giúp đỡ người khác?

Xem có ai cần giúp gì không?

Hoặc là cái gì đó...

Anh biết đấy, những việc để giết thời gian thôi."

Trả lời kiểu như vậy nghĩa là bộ em ấy không nhớ được mình đã làm gì sao?

Will ngay lập tức ghi lại điều này vào cuốn sổ tay nhỏ của mình.

Việc ghi chép này giúp cậu dễ suy luận và đánh giá trạng thái tâm thần của Feil một cách chính xác nhất."

Em có bao giờ cảm thấy mệt không?

Kiểu như cảm thấy kiệt sức tột độ ấy?"

"Hừm...

Không, không có, em thấy bình thường."

Mất ngủ lâu như vậy mà em ấy không thấy mệt ư?

Có một điều mà Will từ lâu đã để ý là dù Feil có rất nhiều quần áo, nhưng cô chưa bao giờ thay đồ.Khác với cậu ở nhà hay mặc áo ba lỗ cho mát, Feil luôn luôn mặc bộ đồ hiệp sĩ bất kể khoảng thời gian nào trong ngày.Cô cũng chưa bao giờ thay đổi kiểu tóc, cậu chưa bao giờ thấy tóc cô bị rối hay cô có quầng thâm mắt.

Và hình như, cô rất ít khi chớp mắt, có thể rất lâu cô mới chớp một lần nhưng cậu không thấy mắt cô bị đỏ.Tất cả những điều trên khiến Feil dù trông có vẻ bình thường, nhưng chắc chắn có điều gì đó rất không ổn ở cô.Cơ thể cô giống như luôn luôn ở cùng một trạng thái vậy."

Thật ra...

Hình như em chẳng cảm thấy gì cả."

Will im lặng, để cho Feil tự giải thích."

Em biết mệt là gì, em hiểu nó như thế nào, nhưng chỉ vậy thôi.

Dù hiểu nhưng chẳng biết từ bao giờ em không thể cảm nhận nó nữa.

Không chỉ thế, em cũng không cảm nhận được bất kỳ thứ gì khác."

Feil giơ tay lên trời và dùng nóng tay bấm vào da mình."

Em biết đau là gì, em cũng hiểu cảm giác đau là như thế nào.

Nếu cơ thể em bị thương, em sẽ nhận ra ngay.

Nhưng vẫn chỉ vậy thôi, em chẳng cảm thấy gì cả, em không thấy đau.

Nó khó giải thích lắm, kiểu như em biết mình đúng nhưng em không thể chứng minh được ý."

Đợi một lúc thấy Feil không nói thêm gì nữa, Will từ tốn hỏi.

"Để anh hỏi em cái này.

Giả sử nếu anh đột ngột cù lét em, em sẽ phản ứng như thế nào?"

Feil mím môi, nhìn lên trần nhà vài giây rồi đáp.

"Nếu vậy thì em sẽ cười và hét lên, có thể sẽ kêu anh dừng lại đi."

"Được rồi, em sẽ cười và hét lên, nhưng nếu vậy em có cảm thấy nhột không?"

"Nhột?"

"Phải, em biết nhột là gì đúng chứ?"

"Đương nhiên là em biết, nhưng mà..."

Ánh mắt Feil bỗng trở nên đờ đẫn, cô nằm im như một bức tượng một lúc lâu."

Thật ra thì...

Không, em không cảm thấy nhột...

Dù anh có cù lét em, em cũng sẽ chẳng cảm thấy gì cả..."

"Vậy à."

Will đứng dậy rót một cốc nước đầy và đưa đến trước mặt Feil.

"Uống đi em, nãy giờ chắc em thấy khát rồi."

"À vâng, em thấy hơi khát thật."

Nhìn Feil uống hết cốc nước, Will biết rõ cô đang nói dối.Feil không hề thấy khát.

Dù thời gian trôi qua đã lâu, và cả hai nói chuyện cũng nhiều, môi của cô không hề bị khô.Cô chưa từng nhìn vào bình nước lấy một lần và cũng không có gì là đang khát, phải đến khi cậu đưa cho cô cốc nước, cô mới phản ứng lại.Will thấy không chỉ cơ thể của cô có vấn đề mà cả đầu óc của cô cũng không bình thường.Cậu biết não của Feil đã bị tổn thương bởi Hiện Nhân Sa Ngã, nhưng chắc chắn rằng cái tổn thương này không phải tổn thương bình thường.

Cậu suy đoán có lẽ não của Feil đã bị Hiền Nhân Sa Ngã tha hoá, và sự tha hoá của não bộ dẫn đến toàn bộ cơ thể cô cũng bị tha hoá.Chỉ là sự tha hoá này rất đặc biệt, nó không hoàn toàn biến cô trở thành một con quỷ.Từ những điều này, cậu nghi ngờ không chỉ cơ thể, đầu óc của cô vấn đề mà ngay cả cảm xúc của cô cũng vậy.Có khi, Feil còn không biết vui, buồn, tức giận là gì.

Tất cả hành động và biểu cảm của cô đều là phản xạ cần điều kiện.

Nếu không có gì, cô sẽ chỉ như một con rối vô tri chỉ biết đi loanh quanh không hơn không kém.Giống như...

Một cái xác hoàn toàn trống rỗng.Dù Feil không sở hữu ma lực tím, nhưng hầu hết tất cả những kẻ thức tỉnh ma lực tím đều có phần điên loạn, cơ thể của chúng cũng không hoạt động giống như khi còn là con người.

Việc này là tương đối giống với Feil ở một mặt nào đó."

Đã quá, lâu rồi em mới được uống một cốc nước ngon như thế này đó!"

"Em thích là được."

"Vâng!"

Feil nở một nụ cười tươi rói.

Nhìn nụ cười đó, Will không thể tưởng tượng được con người trước mặt mình có nhiều vấn đề tiềm ẩn đến mức nào.Ngon à?

Cậu tự hỏi không biết Feil có cảm thấy ngon thật không nữa.

Bình nước cậu dùng để rót nước cho cô đó, cậu đã để nó ở đó hơn một tuần rồi.Cô biết ngon là gì, nhưng cô không thể cảm thấy ngon, vì vậy cô chỉ phản ứng với sự thân thiện của cậu khi đưa cho cô cốc nước.Thật tội nghiệp..."

Anh William, nãy giờ anh viết nhiều quá, anh có kết luận được em bị gì chưa?"

"Hả?"

Will bây giờ mới nhớ ra, mục đích của những buổi trị liệu này là để giúp Feil tìm lại kí ức đã mất của mình.Cậu phải xác định cô bị bệnh tâm thần gì mới có thể giúp cô.Lật qua lật lại các trang giấy, Will mỉm cười và nói.

"Não của em đang tự bảo vệ chính nó."

"Não của em?"

"Đúng vậy."

Sau khi nghe giải thích điều đó có nghĩa là gì, Feil ồ lên một tiếng, mắt mở to như thể vừa nhận ra một chân lí."

Vậy có nghĩa là vì em còn ám ảnh việc từng gặp Hiền Nhân Sa Ngã và chứng kiến sự đáng sợ của ông ta, em đã tạm thời mất đi kí ức do quá sợ hãi?"

"Đúng vậy, cơ chế tự bảo vệ của não bộ khiến nó tự giấu đi những kí ức tồi tệ.

Nếu em có thể sống một cuộc sống bình thường một khoảng thời gian, em sẽ có thể nhớ lại những gì đã quên."

"Anh biết không?

Hình như ngài Irving cũng từng nói thứ gì đó tương tự như anh vậy đó, nhưng đã trôi qua lâu vậy rồi em vẫn chưa thể có lại kí ức..."

"Chuyện gì cũng cần thời gian mà phải không?

Anh tin sẽ có ngày em nhớ được thôi."

Nhìn ra ngoài trời và thấy bầu trời đã chuyển sang màu cam từ bao giờ, cậu nói.

"Hôm nay tới đây thôi, đây là thuốc an thần, nó sẽ giúp đầu óc em thư giãn."

Will đưa cho Feil mấy viên thuốc hình tròn.Đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng cửa nhà của mình mở ra.

Relica với hai túi đồ lớn bước vào."

Mọi người ơi, tớ về rồi nè."

"A, chị Relica về rồi!"

Feil chạy ngay ra bên ngoài.Ở phòng khách, Mila trong hình dạng một con mèo leo xuống từ trên ghế nệm."

Về rồi à?

Có mua cá chiên cho ta không đấy?"

"Có mua.

À phải rồi Feil, chị mua bánh táo em thích đây nè."

"Thật hả?

Hay quá, hay quá!

Chị Relica là nhất!"

Đứng ở trong phòng lắng nghe âm thanh bên ngoài, Will lặng lẽ nhìn vào cuốn sổ tay của mình.Giữa những dòng chữ được khoanh tròn, duy nhất một dòng kết luận là đáng chú ý: Tâm thần phân liệt....Buổi tối, lúc nửa đêm.Lại một lần nữa, Feil không thể ngủ được.Trong căn phòng bừa bộn toàn đồ ăn vặt và bánh táo ở đầy trên sàn nhà.

Cô nằm trên chiếc nệm màu xám, hai mắt sáng rực nhìn lên trần nhà.Feil biết ngủ là gì.Ngủ là trạng thái nghỉ ngơi tự nhiên của não bộ mà tất cả sinh vật đều cần để sống.Nhưng Feil thì khác, cô không cần phải ngủ William nghĩ sự mất ngủ của cô là việc cô chỉ trằn trọc mãi không ngủ được, sau một lúc thì sẽ có thể ngủ.Nhưng cậu đã sai.Sự thật là...

Suốt nhiều năm nay, Feil chưa từng ngủ dù chỉ một lần.Cô không thể ngủ, và cũng không thể rơi vào bất kì trạng thái nào giống như ngủ."

Có người cần giúp đỡ..."

Feil lẩm bẩm.Chậm rãi ngồi dậy, cô nghe thấy những giọng nói trong tai mình.

Chúng chưa bao giờ biến mất.Chúng giống như tiếng kêu cứu, tiếng la hét hay thứ tiếng gì đó mà cô không rõ.

Chỉ có một điều cô chắc chắn là nó đang gọi cô.Feil đứng dậy và giơ tay lên trời.Không gian xung quanh bỗng vặn vẹo.

Cô đã tạo ra hơn năm lớp kết giới bao quanh căn phòng của mình.Ở bên ngoài phòng khách, trên chiếc ghế nệm, Mila đột ngột mở mắt khi nó cảm thấy có gì đó nguy hiểm.

Nó quay đầu về hướng căn phòng của Feil.Trong phòng của Feil, một ngọn lửa đỏ rực bao trùm mọi ngóch ngách.

Chỉ là lần này nó...

Sáng hơn, đỏ hơn và nóng hơn.Sau khi hít một hơi thật sâu, Feil biến mất....Lục địa bắc, vương quốc Crom.Vương quốc crom là một quốc gia nhỏ nằm ở phía bên kia của lục địa bắc.Dù giáp biển, nhưng do không có vị trí thuận lợi nên nó thường không được chú ý bởi thánh quốc Tiffan và vương quốc Astaroth.Vương quốc này hiện tại đang bị cai trị bởi một tên bạo chúa độc tài.

Hắn ta tên là Frans Croms.

Sau khi giết cha và tất cả các anh chị em của mình, hắn đã thành công leo lên ngôi vua.Frans là một kẻ tàn bạo, chỉ thích hưởng thụ chứ không hề thích làm việc.

Vì vậy người dân ở vương quốc này phải chịu khổ rất nhiều.Đáng lẽ, với cách cai trị vô tích sự như này, Frans phải bị lật đổ từ lâu.

Nhưng với sự xuất hiện của các lãnh chúa, những kẻ thức tỉnh bệnh hoạn chẳng kém gì hắn.

Việc này là không thể.Trong cung điện xa hoa, được trang trí bởi hàng tá các bức tranh và bình hoa đắt tiền.Frans Croms ngồi trên ngai vàng, thân hình béo ú thích thú nhìn vào một chàng trai có mái tóc màu đỏ."

T-Thằng bệnh hoạn...

Mau trả hôn thê của tao lại đây!"

Frans có một sở thích, đó là hắn thích bắt cóc và "chơi đùa" vợ và con gái của những kẻ chống đối mình."

Chàng, chàng ơi..."

Thiếu nữ bán khoả thân bị buộc cổ bằng dây xích khóc nức nở.Chứng kiến cảnh chàng trai tức điên lên, Frans càng ngày càng thích thú hơn.Những lãnh chúa đứng bên cạnh được mời tham gia bữa tiệc này cũng không thể không nở một nụ cười đê tiện.Ngay khi Frans định tiến tới phần vui nhất của tối hôm nay, hắn đột nhiên thấy sự xuất hiện của một cô bé tóc vàng mặc giáp.Khoan?

Biểu tượng đó là của thánh quốc, tại sao...Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cả Frans, những lãnh chúa, chàng trai tóc đỏ, thiếu nữ và tất cả các nô lệ cũng như binh lính trong căn phòng đều đồng loạt bốc cháy....Tối hôm đó, toàn bộ thủ đô của vương quốc Crom đã chìm tronh biển lửa.Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, không ai biết ai đã gây ra chuyện gì này.Mọi chuyện đã kết thúc như vậy đấy....Sáng hôm sau.Will vừa ngủ dậy bắt gặp Feil đang vươn vai đầy khoẻ khoắn."

Sao rồi?

Em có ngủ được không?

Mấy viên thuốc anh đưa cho có tác dụng chứ?"

Feil suy nghĩ một vài giây rồi mỉm cười trả lời."

Có ạ, lần đầu tiên trong nhiều năm em ngủ ngon như vậy đấy!"
 
Vương Miện Vòng Tròn Hoa Vĩnh Cửu.
Chương 44: Còn nhớ tôi không? Bệ hạ?


Hôm nay là ngày 30 tháng 9 theo lịch ở thế giới này.Có nghĩa là ngày sinh nhật của Relica đã tới.Ngay khi vừa thức dậy, Will cùng với Feil đã cùng nhau đứng trước cửa phòng của Relica.

Ngay khi cô bước ra, cả hai đồng loạt hô to."

Chúc mừng sinh nhật!"

"A, cảm ơn mọi người."

Relica nhận lấy hai bó hoa của Will và Feil với nụ cười trên môi.Thú thật, Will cũng không biết sinh nhật ở thế giới này được tổ chức như thế nào.

Nhưng sau khi đọc qua vài cuốn sách và tham khảo ý kiến của Irving, cậu thấy nó cũng không khác trái đất là mấy.Dù biết cách sinh nhật được tổ chức, nhưng do không có nhiều kinh nghiệm tổ chức sinh nhật, cậu vẫn còn hơi ấp úng."

Đừng có lo, việc cậu cần làm chỉ là chuẩn bị quà tặng cho tớ thôi, như vậy là tớ đã vui rồi!"

Relica không quan tâm lắm tới tiểu tiết, đối với cô, việc ăn một bữa ăn với những người bạn của mình đã là tốt lắm rồi."

Vậy chiều nay tớ và Feil sẽ đi chuẩn bị quà, cậu có thể đi dạo ở đâu đó.

Tối về chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu nhé."

"Nghe ổn đó."

Đây là kế hoạch tốt nhất là Will có thể nghĩ ra.

Do cả ba người đều không có bạn, họ cũng không biết nên mời thêm ai.

Những người đồng nghiệp ở nhà thờ cùng lắm cũng sẽ chỉ được tính là "đồng nghiệp" thôi, nên cậu không muốn mời họ.Irving là một lựa chọn tốt, nhưng do ông ta ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi nên không mời được.Cùng lắm, họ có thể mời những người hàng xóm xung quanh, nhưng có vẻ là Relica không muốn thế."

Này còn ta thì sao?"

Mila bất ngờ hỏi, nó vẫn đang nằm trên ghế nệm với dáng vẻ lười biếng."

Ngươi thì...

Ở nhà đi."

Hôm nay là ngày vui, cậu lo lắng rằng Mila có thể gây ra tai nạn gì đó không thể biết trước.

Với một con ma thú bất ổn như thế này, tốt nhất cứ để nó ở nhà cho lành."

Sao cũng được, dù sao ta cũng chẳng quan tâm."

Mila bất ngờ duỗi thẳng lưng, nó rúc đầu xuống dưới ghế nệm và ngậm một thứ gì đó tới chỗ Relica và nhả xuống."

Lạy Nữ Thần, Mila cái quái gì thế này?"

Will bịt mũi hỏi."

Là một con chuột.

Ta nghe nói con người hay tặng quà cho nhau vào mấy ngày này nên ta muốn tặng cho ngươi.

Ngươi nên cảm kích ta đi."

Con chuột dưới đất chỉ còn một nửa thân trên, đôi mắt đen tuyền của nó phản chiếu hình ảnh của mọi người trong phòng khách."

Nói vậy thì cũng không thể trách nó được..."

Relica cười gượng, đeo bao tay cầm con chuột lên.Nhân lúc Will đánh lạc hướng Mila, cô ném thẳng nó ra ngoài cửa sổ."

Á á á, có con chuột chết rớt xuống đầu tôi!"

Đóng cửa sổ lại và mặc kệ người xấu số kia, cả ba người bàn nhau một chút rồi cùng nhau đến nhà thờ để làm việc.Ở đó, mọi người tách nhau ra để thực hiện những nhiệm vụ khác nhau."

Mình vẫn chưa biết nên tặng cho Relica cái gì nữa..."

Will vò đầu bứt tai.Đây là vấn đề khiến cậu đau đầu cả tuần nay.Sống cùng Relica cũng đã lâu, và cũng nắm khá rõ được các sở thích của cô, cậu vẫn gặp khó khăn cho việc lựa chọn quà cho Relica.Cậu muốn tặng cho cô một thứ gì đó thật đặc sắc, tuy không đến mức quá ý nghĩa, nhưng phải để lại ấn tượng mạnh.Ban đầu, cậu định tặng cho cô một món ăn thật ngon nào đó.

Nhưng rồi lại thôi, nghĩ rằng việc tặng đồ ăn vào ngày sinh nhật rõ ràng là không ổn.Và là người hay nghĩ nhiều, cậu lo lắng rằng Relica có thể nghĩ cậu đang trù ẻo cô ấy béo lên, hay khiến cô thất vọng.Vì vậy cậu đã khoanh vùng quà tặng lại còn hai lựa chọn là đồ trang trí hoặc quần áo.Đối với quần áo, ở thành phố Filloni có rất nhiều cửa hàng quần áo.Nhưng có một vấn đề ở đây, do đây là dị giới, một vài bộ quần áo hợp với tiêu chuẩn của người ở thế giới này.Không phải là đồ ở đây không đẹp, chỉ là đối với một người hiện đại như Will, cậu thích những bộ đồ hiện đại hơn.

Nhưng lại chẳng tìm thấy bộ nào ưng ý.Còn về đồ trang trí...

Cậu chẳng tìm được thứ gì hợp ý mình.Sau khi làm hết việc trong buổi sáng và loanh quanh cả buổi chiều, thứ duy nhất mà Will mua được là bánh và đồ ăn để tổ chức sinh nhật cho Relica."

Trời ơi khó quá...

Hay là mình mua đại cái kẹp tóc nào đó luôn nhỉ?

Nhưng mấy cái đó rẻ quá, phải mua cho cậu ấy cái gì đó đắt hơn mới được..."

Thói quen của một người khi không làm được gì đó là đổ lỗi, Will cũng thế.

Đặc biệt sau khi thức tỉnh ma lực tím, nhiều loại cảm xúc của cậu cũng được khuếch đại lên rất nhiều lần.Tất cả là tại ba đại anh hùng!Đáng lẽ với cương vị là những người đến từ thế giới khác, họ phải mang đến thế giới này nhiều hơn.Trừ Hastur mang đến kiến thức văn học, triết lí và những thứ khác, tất cả những gì Seraphina và Baphomet làm chỉ là mang đến hỗn loạn!Hai kẻ đó chỉ nổi tiếng về sức mạnh và ma thuật của họ!Ba người đó đáng lẽ phải cải cách thế giới này toàn diện để cậu có nhiều quần áo đẹp mà lựa chọn hơn mới phải.Nếu như Will mà học xong đại học rồi mới chuyển sinh qua đây, cậu sẽ thực hiện một cuộc cách mạng toàn diện cho thế giới này cho xem!Tiếc là bây giờ cậu không có khả năng đó.Mà thôi kệ đi.Đi ngang qua một sạp hàng rong, ánh mắt của Will bất ngờ sáng lên khi cậu nhìn thấy một món đồ."

Ông lão, thứ này có giá bao nhiêu?"

Trên chiếc xe, một quả cầu pha lê, bên trong có tương đối giống với bầu trời đêm.

Lắc nhẹ sẽ có kim tuyến bay lên.Nhớ lại việc Relica rất thích ngắm sao giống Will, đây chính là món đồ hoàn hảo mà cậu đang tìm kiếm!"

Ồ, đây là món đẹp nhất của tôi rồi đó, nó có giá 50 Asta."

Asta?

Chả phải đó là đơn vị tiền tệ của vương quốc Astaroth hay sao?"

Ông không phải là người ở đây à?"

"Chẳng giấu gì cậu, tôi vốn là người Astaroth, vì vài chuyện nên lưu lạc đến thành phố này, mang theo vài thứ từ quê hương đến đây bán kiếm sống qua ngày."

"Ông từ tận vùng biên cương đến tận đây á?"

"Đường tương lai, khó biết trước điều gì sẽ xảy ra phải không?"

Will mím môi nhìn ông lão có vẻ ngoài khốn khổ, lấy ra một đồng 50 Tian đưa cho ông.Dù cậu không rõ tỉ giá hối đoái giữa hai quốc gia.

Nhưng với niềm tin là thánh quốc mạnh hơn, cộng với việc vương quốc Astaroth đang trải qua suy thoái kéo dài do cuộc tranh giành vương vị giữa các gia tộc.

Cậu tin 50 Tian này là đủ."

Được rồi, chắc chắn cậu ấy sẽ rất thích thứ này."

Khi định rời đi, cậu bất ngờ nhớ ra việc mình vẫn chưa mua hộp quà, bèn quay đầu lại định hỏi."

À mà ông có một cái hộp nào trông dễ thương để—"Xoẹt!Một thanh kiếm bất ngờ đâm xuyên qua lưng Will, tới mức cậu có thể thấy lưỡi kiếm trước ngực mình."

Ôi trời...

Bọn trẻ ngày nay dễ mất cảnh giác quá."...Cùng lúc đó, ở một nơi khác, trong căn nhà hai tầng.Hai kẻ lạ mặt bất ngờ xuất hiện từ cửa sổ, bọn chúng mặc đồ đen toàn thân, mỗi tên đều có thanh kiếm bên hông."

Chẳng phải nơi này vắng người hoàn toàn rồi hay sao?"

"Đúng vậy, nhưng chúng ta được lệnh phải đi tìm thêm bất kì thứ gì hữu ích khác, tốt nhất là vật gì đó quan trọng của cô ta, đủ quan trọng để uy hiếp con nhóc đó."

Tên kia gật đầu, rồi cả hai chia nhau ra khắp nhà và lục lọi khắp nơi."

Này, hình như chúng có nuôi vật nuôi đấy."

"Đâu?"

"Đây, có lông của con chó hay mèo gì này."

Tên kia quay đầu lại, hắn giật mình khi thấy đồng bọn của mình đang nằm bẹp dướt đất với cái đầu bị mất.Đứng bên cạnh, là một phiên bản y hệt của cái xác dưới đất, chỉ khác hai mắt của tên đó hai màu vàng và xanh dương."

Cái—"Không để hắn kịp phản ứng, phiên bản kia lao tới và xé xác hắn ra thành từng mảnh....Ở một nơi không xác định."

Nóng!

Nóng quá!"

"Cứu tôi!

Cứu tôi với!"

"Á á á á á!"...Khi những nơi khác đang không khác gì dầu sôi lửa bỏng, Relica vẫn không biết gì và đi bộ trên đường.Cô đặt hai tay ra sau lưng, mỗi bước chân đá một cục đá dướt đất."

Không biết mọi người sẽ tặng mình cái gì đây ta..."

Khoé môi cô không kìm được mà nhếch lên.Bất ngờ, một nhóm người bất thình lình xuất hiện và bao vây Relica nhanh đến mức cô không kịp phản ứng.Kẻ có vẻ như là thủ lĩnh của bọn chúng cởi bỏ mặt ra."

Còn nhớ tôi không?

Bệ hạ?"

Khuôn mặt của Relica toát lên vẻ kinh hoàng tột độ."

L-làm sao các người có thể...?"

"Làm sao chúng tôi có thể tìm ra ngài?

Chà đó là một câu chuyện dài, tiếc là chúng tôi không thể kể cho ngài được, ngài phải đi cùng chúng tôi ngay bây giờ."

Ngay khi tên thủ lĩnh vừa dứt lời, tất cả bọn chúng đồng loạt rút kiếm và chĩa vào Relica.Nhận ra tình hình có vẻ không ổn, Relica cũng ngay lập tức rút kiếm."

Ồ, ánh mắt được đấy, có vẻ qua nhiều năm ngài không còn là cô bé mít ướt đó rồi nhỉ?"

"..."

Mình phải chạy...

Relica biết, bản thân cô không thể đánh lại đám người này.

Nếu muốn sống, cô buộc phải bỏ chạy để tìm sự giúp đỡ."

Có chuyện gì vậy?"

"Đánh nhau à?"

"Sao tụ tập đông thế kia?"

Thấy có biến, người dân bắt đầu tụ tập lại xung quanh."

Mấy người mau chạy đi ngay, ở đây rất nguy hiểm!"

Dĩ nhiên, vì đây là khu phía đông, lũ dân đen không một ai thèm nghe lời cô nói."

Ha, có vẻ bệ hạ vẫn không được lòng mọi người lắm nhỉ?"

"Im miệng đi!"

"Ha, chơi đùa chút nào."

"Khoan, ngươi định làm—"Tên thủ lĩnh lấy ra một con dao và ném nó về phía một cô bé."

Không!!!"

Relica ngay lập tức lao tới chặn lưỡi dao lại.Xoẹt!

Xoẹt!

Xoẹt!Không dừng lại, hắn ta liên tiếp ném dao về phía người dân.Tới lúc này, bọn chúng mới biết sợ mà bỏ chạy tán loạn."

Đ-Đau, mình đau quá..."

Vì phải bảo vệ người dân, cơ thể Relica đã xuất hiện vô số vết thương.

Máy chảy làm hỏng hoàn toàn bộ đồ của cô."

Ôi trời, người vẫn vậy, vẫn thích bảo vệ lũ yếu đuối..."

Tên thủ lĩnh tóc xanh bạc hà cười khẩy, giọng chế giễu vẫn không thay đổi từ đầu đến cuối."

Tại sao...

Tại sao các ngươi lại phải làm vậy với ta...?"

Relica nghiến chặt răng, nước mắt chảy dài trên má."

Ta đã cố gắng sống suốt những năm qua, nhưng chuyện này chuyện khác cứ ập tới phá hủy tất cả.

Hôm nay là ngày sinh nhật của ta cơ mà...

Đủ rồi, đủ lắm rồi!

Hôm nay tao sẽ liều mạng với chúng mày!!"

Relica gào lên, lượng ma lực bùng nổ."

Đủ rồi, đủ lắm rồi!

Hôm nay tao sẽ liều mạng với tất cả chúng mày!!"
 
Vương Miện Vòng Tròn Hoa Vĩnh Cửu.
Chương 45: Chiến đấu


Will xoay người, rút cây rìu ở thắt lưng ra và chém ra đằng sau.

Cậu ngay lập tức thực hiện ba bước nhảy lùi liên tiếp nhằm giữ khoảng cách.Ở phía sau, lão già bán hàng rong đã né được cú chém của Will.

Lão cười khẩy và lấy ra một cây kiếm khác, thay cho cây vẫn đang cắm trên ngực của cậu."

Đúng là tuổi trẻ, bị đâm như vậy mà còn sống."

Lão cười cười, vẻ mặt quả thực có phần bất ngờ.Will dù bị đâm xuyên ngực nhưng thanh kiếm lại đâm vào bên phải.

Tuy không xuyên qua chỗ chí mạng là xương sống và tim, nhưng đã làm gãy mất vài cái xương sườn của cậu.Sau khi cảm thấy nội tạng vẫn ổn, cậu nhanh chóng dùng ma lực ép cơ bắp lại để ngăn máu chảyCậu đã được huấn luyện cho những tình huống như thế này!"

Dám ngang nhiên gây loạn trong thành phố, sắp gần đất xa trời rồi mà cũng có gan đấy..."

Will không vội rút cây kiếm ra, bởi vì nếu làm vậy thì máu sẽ tuôn ra như suối.Tốt nhất nên để nguyên cho máu đỡ chảy."

Đừng lo, bởi vì chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi."

"Cái đó thì đúng đấy."

Will lấy từ trong túi ra hơn bốn con dao và kẹp chúng ở giữa các ngón tay ném vô lão già.Cậu lấy đà lao lên phía trước.Bắt cậu bỏ chạy ư?

Còn lâu cậu mới chịu!Lão già cũng không phải dạng vừa, lão có vẻ cũng là một kiếm sư lão luyện, đánh bật tất cả con dao của Will.Rìu và kiếm va chạm nhau, tạo ra tia lửa."

Ma lực tím?

Bảo sao sống dai thế..."

Ma lực tím có khả năng điều khiển xác thịt!Giống như Mila, Will cũng có thể điều khiển xác thịt, hay nói đúng hơn là cơ bắp của mình ở một mặt nào đó.Cậu xoay rìu, từ dưới đất xuất hiện nhiều gai nhọn đâm lên, khiến cho lão già phải lùi lại thủ thế.Cây rìu này được tích hợp thêm ma lực cam!"

Sao bây giờ viện binh vẫn chưa tới?"

Người dân đã bỏ chạy hết từ lâu, nhưng binh lính, linh mục và những hiệp sĩ khác vẫn chưa đến ứng cứu cho cậu.Náo động như thế này mà không một ai tới, chẳng lẽ không chỉ mỗi cậu mà những nơi khác cũng bị tấn công?Vì vậy nên lực lượng bị chia nhỏ ra?Nếu đúng là vậy thì...Chết tiệt!!!"

Đừng có đùa với tao!"

Will gầm lên, như một con thú lao phóng tới bổ rìu xuống.Lão già có vẻ rất bất ngờ, không ngờ cậu lại chọn đòn tấn công nhiều sơ hở như thế này.Lão đâm kiếm lên.Do Will không thể sử dụng Bảo Vệ của ma lực, vai cậu nhanh chóng bị rách một mảng lớn.Nhưng cậu không quan tâm, vẫn lao lên dùng tay không đấm túi bụi vào lão già."

Ngu xuẩn!"

Lão già dùng chuôi kiếm đập vào ngực khiến cho Will bay ra sau.Nhưng lão không nhận ra, cậu đã lấy được vài sợi tóc của lão!Will lấy từ trong túi ra một con búp bê bằng vải, cột tóc của lão vào nó.

Sau đó cậu ném nó xuống đất và dẫm thật mạnh."

Hự!"

Máu tuôn ra từ miệng của lão, nội tạng lão đã bị thương!"

Tao biết tấn công bình thường sẽ không làm gì được do mày sử dụng được Bảo Vệ mà!

Nhưng để xem nội tạng mày có chịu nổi không!"

Lão già khạc nhổ ra một ngụm máu, ánh mắt trở nên sắc lạnh.

Lão giơ tay, xung quanh xuất hiện vài khối cầu nước.Ma lực xanh dương!Tia nước!Will nhận ra lão định làm gì, liền giơ tay lên che cổ lại.Tia nước áp xuất lớn gần như xuyên qua cánh tay cậu, tạo ra mấy cái lỗ to tướng.Rồi bất ngờ, hai tên mặc đồ đen xuất hiện.Nhân lúc cậu không để ý, chúng rút cây kiếm sau lưng cậu ra khiến máu bắn tung tóe."

Oẹ..."

Will gục xuống, nôn ra đủ loại dịch dạ dày và thức ăn thừa trộn lẫn với máu."

Khốn nạn, mày gọi đó là đấu tay đôi à..."

"Ta chưa bao giờ nói rằng chúng ta đang đấu tay đôi."

"Đồ bỉ ổi!"

Will vẫn chưa bỏ cuộc, cậu cố gắng cầm rìu nhưng lại bị đế giày của lão già giẫm lên."

A a a a a a!"

Rắc!

Rắc!

Rắc!Những tên áo đen còn lại giữ chặt cậu lại để cho lão già bẻ từng ngón tay cậu."

Thôi nào!

Giết tao đi chứ!

Mày sợ à?"

Will bị đánh cho bầm dập vẫn ngoan cố khiêu khích.Dù bây giờ cậu đang đau đến chết đi sống lại nhưng lòng tự trọng không cho phép cậu cúi đầu."

Ta muốn lắm chứ nhưng tiếc là nhiệm vụ không cho phép."

Lão già tiếc nuối thở dài.Nhiệm vụ của bọn chúng là muốn bắt mình?

Will nhanh chóng nhận ra mục đích của lũ người này, nhưng cậu lại không nhớ mình từng gây thù chuốc oán với ai đó đủ để thuê người tới bắt cóc cậu như thế này."

Tao có giá trị tới vậy cơ à?

Chắc sức hấp dẫn của tao đủ để tới cả mấy lão già khú đế như mày cũng không cưỡng lại nhỉ..."

Will cười nhe ra hai chiếc răng nanh nhọn hơn nhiều so với người bình thường.Lão già nhướng mày, dù trận chiến đã ngã ngũ nhưng Will vẫn kiêu ngạo không xem lão ra gì.

Mồm cứ liên tục cử động thách thức giới hạn chịu đựng của lão.Với một người có địa vị ở vương quốc Astaroth như lão, bình thường ai mà nói chuyện với lão như thế này lão nhất định sẽ không bỏ ra.

Bình thường đã không bỏ qua thì đương nhiên lúc làm nhiệm vụ lão cũng sẽ không bỏ qua.

Xem ra phải dạy thêm vài bài học cho thằng nhóc láo xược này rồi."

Mày nghĩ mày có giá trị lắm à?"

Lão cúi người xuống, nắm tóc cậu."

Mày nghĩ bọn tao quan tâm đến thứ rác rưởi như mày?

Cái bọn tao quan tâm chỉ là con nhóc bên cạnh mày thôi."

Trong khoảnh khắc đó, chỉ có một cái tên hiện ra trong đầu Will."

Fiona Relica Astaroth, đó là công chúa của bọn tao."

"Phụt!"

"A a a a a a!"

Ngay khi lão già vừa dứt lời, một chiếc răng đã bay ra từ miệng của Will trúng mắt của lão.Cậu đã bẻ răng của chính mình rồi Cường Hoá nó!Thuận thế, dù bị còng hai tay lại, cậu vẫn dùng sức thoát ra, mất toi hai phần da lớn ở cổ tay.Will tự bẻ lại mấy cái ngón tay rồi lấy con dao được dấu trong tất ở cổ chân ra và đâm vào cổ họng của lão già.Sau đó xoay người, lại bắn ra hai chiếc răng không khác gì hai viên đạn từ miệng."

Hự!"

"Á!"

Hai chiếc răng, một chiếc đâm vào cổ họng một tên, khiến hắn ngã ôm cổ.

Chiếc còn lại tuy không chúng chỗ hiểm, nhưng khiến tên còn lại mất đà ngã ra đất.Will sử dụng đòn siết cổ sau giữ chặt tên kia."

Nói cho tao biết, chúng mày đã làm gì Relica của tao?"

Cậu sử dụng ma lực hồng, cưỡng chế ép hắn khai ra."

B-Bắt rồi..."

Will mở to mắt, sau đó trực tiếp dùng cơ bắp bẻ gãy cổ tên áo đen.

Mắt tên áo đen ngập máu, co giật hai cái rồi chết."

Chúng giám động vào Relica...?"

Will đứng dậy, miệng đầy máu, mắt thì đỏ ngầu.Bên trong cậu như có thứ gì đó trỗi dậy, một thứ gì đó nguy hiểm."

Sao chúng dám làm vậy...?"

Cậu là một thiên thần đấy?Một thực thể vượt xa mọi sinh linh tồn tại trên cái hành tinh này.Sao chúng dám động vào người mà một thiên thần quan tâm?Chúng nghĩ chúng là ai cơ chứ?Hơi thở của cậu dần trở nên gấp gáp, ngón tay kêu răng rắc không ngừng."

Bình tĩnh, William."

Một giọng nói bất ngờ vang lên cắt đứt những suy nghĩ nguy hiểm của Will.

Cậu quay lưng, thấy hồng y Victor Sebastian Irving vừa mới xuất hiện.Irving nhìn dáng vẻ không khác gì một tên sát nhân hàng loạt của cậu, rồi lại nhìn xuống ba cái xác dưới đất.Sau khi im lặng vài giây, ông nói.

"Trước tiên, phải chữa trị cho cậu cái đã."...Đứng ở trong nhà thờ Thiên Thần của Ánh Sáng đã sụp đổ một nửa, Will thẫn thờ nhìn vào đôi tay đã được chữa trị của mình."

Bọn chúng tấn công quá nhanh, tới mức chúng ta không kịp phản ứng."

Hồng y Rohan Lowry nói."

Không chỉ William, cả Feil và nhiều người khác trong đội hiệp sĩ và linh mục cũng bị tấn công."

Irving thêm vào.Ngoại trừ Relica bị bắt mất, hầu hết tất cả mọi người đều ổn.

Mục tiêu của bọn chúng dường như chỉ là gây hỗn loạn."

Lũ đó nói chúng muốn bắt cóc thay vì giết tôi..."

Will khàn giọng.

"Em cũng vậy, bọn chúng cũng muốn bắt sống thay vì giết em."

Feil từ phía bên trên mái nhà nói vọng xuống."

Hai tên đột nhập vào hang ổ của ta cũng nói chúng muốn tìm vật giá trị để uy hiếp nhóc tóc xanh."

Mila đang ở trong hình dạng chiếc khăn quàng cổ kêu lên.Nó đang được mặc bởi Will."

Có vẻ mục tiêu của mấy tên này là bốn người mấy cậu, những người khác bị tấn công chỉ là đánh lạc hướng..."

Lowry nhíu mày.

"Có điều gì đặc biệt ở mấy cậu à?"

"Chúng nói Relica là công chúa của vương quốc Astaroth..."

Vẻ bất ngờ cùng lúc xuất hiện trên mặt của Irving và Lowry."

Ừ...

Tên thật của cô ấy là Fiona."

"Irving, cậu có từng nghe có công chúa nào của Astaroth tên Fiona chưa?"

Lowry quay sang hỏi."

Chưa từng."

Irving đáp ngay lập tức.

"Kể cả con cái mấy đại quý tộc cũng chẳng có ai tên đó cả."

Nghĩ một vài giây, ông hỏi.

"Đã xác định được danh tính của những kẻ tấn công đã bỏ mạng chưa?"

"Rồi, tôi vừa mới nhận được báo cáo đây."

Lowry nhắm mắt im lặng vài giây rồi nói tiếp.

"Hầu hết bọn chúng đều là người Astaroth.

Thậm chí có một lão già còn là một tử tước của vương quốc."

"Cử cả một tử tước đến cái thành phố nhỏ này chỉ để bắt một công chúa, còn dám gây náo động cỡ này, rốt cuộc kẻ nào có thể..."

Irving nói nửa chừng rồi dừng lại, giống như vừa nhận ra điều gì đó.Sự im lặng bao trùm lên tất cả mọi người một lúc lâu cho đến khi Will phá vỡ nó."

Rốt cuộc Relica sẽ ổn chứ...?"

Đây giống như một lời chất vấn hướng đến Irving và Lowry."

Đừng hi vọng nhiều vì đây vốn chỉ là giả thuyết của ta thôi nhưng ta tin Relica sẽ ổn thôi.

Bọn chúng sẽ không dám làm hại cô ấy đâu."

"Thật sao?

Tại sao ngài lại nghĩ như vậy?"

Irving liếc mắt qua Lowry, cả hai như chia sẻ cùng suy nghĩ với nhau trước khi Lowry tiếp lời của Irving."

William, cậu đã từng nghe qua về...

Dấu ấn của Baphomet chưa?"

"Tôi nghĩ tôi đã từng nghe qua rồi...

Hình như nó là một truyền thuyết nổi tiếng của vương quốc phải không?"

"Nó không phải là truyền thuyết đâu, nó có thật và có cả ở trong hiến pháp của vương quốc Astaroth luôn đấy."

Irving chờ đợi một lúc, sắp xếp lại một lúc rồi kể."

Trước khi Baphomet Astaroth, Thiên Thần của Ma Thuật qua đời, cô đã để lại lời nhắn như thế này."

"Khi ta chết, ai có được dấu ấn của ta sẽ trở thành người trị vì tiếp theo."

"Dấu ấn của Baphomet giống như sức mạnh được truyền lại cho các hậu duệ của cô.

Những kẻ có được dấu ấn sẽ có khả năng sử dụng ma lực xanh dương cấp 1, đồng nghĩa với việc họ có thể tác động lên trục thời gian."

Điều đó có nghĩa Irving đang nghi ngờ Relica sở hữu dấu ấn?

Nhưng chẳng phải Relica chỉ là một kẻ thức tỉnh cấp 6 còn chưa lên nổi cấp 5 hay sao?

Cô ấy thậm chí còn bị bắt mất nữa...

Tâm trí của Will quay cuồng khi cậu tự đặt ra nhiều câu hỏi."

Kẻ có thể huy động lực lượng, và vì lí do nào đó đã phát hiện ra điều này nên muốn bắt Relica, khả năng cao chính là đại hoàng tủ của vương quốc Astaroth, Solaris Ross Astaroth."

Đại hoàng tử...

Will lập đi lập lại cái tên này trong đầu."

Để làm gì?

Chẳng phải như vậy thì tên hoàng tử đó sẽ có thêm một đối thủ hay sao?"

Irving hắng giọng."

William, cậu có vẻ không quan tâm nhiều lắm đến tình hình chính trị của vương quốc Astaroth."

"Nhưng bọn ta là hồng y, và với mối thù hằn sâu sắc giữa thánh quốc và vương quốc nhiều đời nay.

Bọn ta biết rất nhiều thứ cậu không biết."

"Do cuộc chiến tranh giành ngôi vị khốc liệt giữa phe các gia tộc trực hệ — những người có dòng máu của Baphomet, và phe hoàng tộc — những người là con cái của người kế nhiệm Baphomet sau khi cô chết."

"Đại hoàng tử là hoàng tộc duy nhất còn sót lại trừ nhà vua đang lâm bệnh nặng."

"Những người khác đều đã chết sạch, bao gồm những ứng viên tiềm năng của các gia tộc."

"Hiến pháp của vương quốc Astaroth quy định tất cả những ai kể cả thường dân miễn có dòng máu của Baphomet trong cơ thể đều có thể tranh giành ngôi vị."

Điều đó có nghĩa là do là hoàng tộc cuối cùng trừ nhà vua, cộng thêm tất cả các đối thủ đã chết, đại hoàng tử đã thâu tóm được toàn bộ quyền lực của vương quốc?

Việc hắn ta lên ngôi vua chỉ còn là vấn đề thời gian?"

Cuộc chiến tranh dành ngôi vị lần này khốc liệt hơn rất nhiều so với năm mươi năm trước, xét đến số lượng người đã chết."

"Việc Relica bị bắt cóc cho thấy chắc chắn rằng kẻ chủ mưu muốn lợi dụng cô cho mục đích gì đó."

"Nếu chỉ muốn giết, chúng có thể làm ngay tại đây rồi."

Will trầm ngâm một hồi lâu, suy nghĩ đến giả thuyết này đến giả thuyết khác.

Lúc này, cậu đã nghĩ tới việc giết tên hoàng tử đó để giải cứu Relica rồi."

Mà, ta cũng phải nói là tất cả chỉ là giả thuyết của ta thôi.

Không chắc liệu kẻ đứng đằng sau có thật là đại hoàng tử hay không, hay có thật là vương quốc Astaroth hay không."

"Nhưng thú thật, xét đến thời điểm nhạy cảm hiện tại thì khả năng đó là rất cao."

"Thời điểm hiện tại có gì đặc biệt à?"

Will hỏi."

Cái này thì..."

Irving liếc mắt nhìn Lowry.Ông ta chỉ nhún vai như muốn bảo Irving thích làm gì thì làm."

Ta không thể tiết lộ quá nhiều, nhưng hình như đâu đó khoảng nửa năm về trước, có chuyện gì đó bất thường đã xảy ra ở lăng mộ của Baphomet.

Và sự bất thường đó theo ta biết thì đang ngày càng tăng cao những thánh gần đây."

Lăng mộ của Baphomet được biết đến là một lăng mộ khổng lồ, nơi chôn cất xác của Baphomet Astaroth sau khi cô chết.Vị trí của lăng mộ này theo như Will nghe đồn là ở vài cây số dưới lòng đất, ngay phía dưới vương đô.Và hình như, xác của Baphomet cũng được quy định là một thần khí cấp 0.Lúc này, Will đột ngột nhận ra một điều.Điều gì đó bất thường đã xảy ra ở lăng mộ của Baphomet vào đâu đó nửa năm về trước...Cứ cho là khoảng tám tháng đi, vậy thì khoảng thời gian đó trùng hợp với khoảng thời gian mà cậu chuyển sinh đến thế giới này!
 
Back
Top Bottom