Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vợ Tôi Ngày Nào Cũng Phải Giả Nghèo

[BOT] Mê Truyện Dịch
Vợ Tôi Ngày Nào Cũng Phải Giả Nghèo
Chương 35: Làm giàu không khó



Tư Vũ Đồng hít sâu một hơi, không ngừng ám thị tâm lý chính mình: Đây là sư phụ, đây là boss, đây là bà chủ, không thể đắc tội được!!!

Cô mỉm cười nói: “Sư phụ à, nếu chị cảm thấy có phép thần thông này, em còn có thể ở đây làm thuê sao? Chị mà còn hỏi như vậy nữa sẽ khiến em nghi ngờ chị đang cố tình khoe mẽ với em đó.”

Lê Nguyệt Uẩn trả lời: “Bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng biến Linh Linh thành người có tiền, như vậy thì có thể quang minh chính đại đưa em ấy về nhà.”

“Chị có ý gì?” Tư Vũ Đồng ngạc nhiên: “Chị come out sao?”

Lê Nguyệt Uẩn: “Ừm.”

Tư Vũ Đồng ngưỡng mộ nói: “Thiếu hiệp thật có dũng khí. Chẳng qua, hiện tại chị chỉ lo lắng Lê tổng không chấp sư nương thôi phải không?”

“Ừ.”

“Hay là chị hỏi thử Sở Vũ Huân xem? Không phải cô ấy có rất nhiều cách làm giàu sao?” Tư Vũ Đồng đề xuất: “Em thấy cô ấy vừa đăng thêm mấy nghiệp vụ mới lên vòng bạn bè đó, chị cho sư nương đến chỗ cô ấy học nghề đi.”

Lê Nguyệt Uẩn cân nhắc một lúc rồi nói: “Không được, những việc đó chỉ có thể kiếm chút tiền lẻ, không thể kiếm nhiều được.”

“Vậy chỉ có thể mua vé số.” Tư Vũ Đồng bất đắc dĩ nói.

“Không đáng tin.” Lê Nguyệt Uẩn đang định cúp điện thoại thì nghe Tư Vũ Đồng hỏi chị: “Tại sao phải gấp gáp làm giàu như vậy? Chị có thể từ từ xây dựng mà.”

Lê Nguyệt Uẩn thở dài: “Ba tôi bảo tôi đi xem mắt.”

Tư Vũ Đồng lập tức thấu hiểu: “Bởi vì sư nương quá nghèo nên chị không dám công khai đối tượng, dẫn đến việc bị Lê tổng ép đi xem mắt? Cộng thêm nhãn quan của Lê tổng, nhất định sẽ tìm cho chị một đối tượng môn đăng hộ đối?”

“Đúng rồi.”

Tư Vũ Đồng nhiều chuyện: “Đối tượng xem mắt là ai vậy?”

Nhắc đến chuyện này, Lê Nguyệt Uẩn càng thêm phiền muộn: “Thiên kim của Tập đoàn địa ốc Vu Thị.”

“Không thể nào?” Tư Vũ Đồng ngạc nhiên, “Dự án hợp tác với Vu tổng vẫn đang tiến hành, sao có thể không biết xấu hổ từ chối? Hơn nữa em còn nghe người trong công ty họ nói, Vu tổng này thương yêu con gái còn hơn tính mạng, muốn gì được đó, lần này chị rơi vào thế khó rồi.”

“Không nói nữa, tôi về đến nhà rồi.”

“À vâng, nếu sư phụ tìm được biện pháp lên đời nhanh chóng, nhớ truyền thụ kinh nghiệm cho em nha a lô? Thời điểm sống chết thế này, đừng nhẫn tâm cúp điện thoại của em chứ!”

Lê Nguyệt Uẩn về đến đầu đường, thoáng liếc nhìn sang bên cạnh, bước chân dừng lại một chút rồi xoay người đi vào.

Hơn mười phút sau, chỉ đẩy cửa căn nhà thuê, thấy Vu Tư Linh đang ngồi trước bàn, hai tay ôm đầu, mắt nhìn không chớp vào thứ đang đặt trên bàn, cau mày lẩm bẩm, tựa như đang suy nghĩ một chuyện vô cùng trọng đại.

“Linh Linh.” Lê Nguyệt Uẩn gọi to, “Chị về rồi.”

Vu Tư Linh vui sướng nhìn chị, đứng dậy chạy đến ôm chị: “Em nhớ chị lắm, cuối cùng chị cũng về rồi.”

Sự buồn bực trong lòng Lê Nguyệt Uẩn phút chốc bốc hơi, nụ cười nở trên môi, dịu dàng xoa lưng cô: “Ừm, chị cũng rất nhớ em.”

“Chị không sao chứ?” Vu Tư Linh cẩn thận quan sát chị, “Em không dám gọi cho chị, sau đó mọi chuyện thế nào?”

“Chị không sao, còn em thế nào? Người nhà có làm khó dễ em không?” Lê Nguyệt Uẩn hỏi.

“Không sao không sao, tuy rằng trong chốc lát họ khó lòng tiếp thu, nhưng may mà họ cũng đã chấp nhận sự thật.” Vu Tư Linh không đành lòng nói với chị chuyện xem mắt, cô tin mình có thể giải quyết ổn thoả mọi chuyện trước ngày đi xem mắt!

Lúc này Lê Nguyệt Uẩn mới thở phào nhẹ nhõm: “Không sao thì tốt rồi, em ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi, còn chị?”

“Ừm, chị cũng ăn rồi.” Lê Nguyệt Uẩn thò tay vào trong túi, “À đúng rồi, chị có mua chút đồ.”

Vu Tư Linh đã nhanh chân đưa chị đến bàn trước, chỉ vào vé số trên bàn, nói: “Chị xem, em mới vừa rảnh rỗi sinh nông nổi mua hai tờ vé số, sau này mỗi ngày chúng ta đều mua hai tờ đi, không chừng sẽ sớm phát tài cũng nên.”

Đây là biện pháp đầu tiên Vu Tư Linh nghĩ ra sau khi cân nhắc kĩ càng —— mua vé số.

Bất kể có trúng hay không thì cứ mua trước đi đã, sau đó tìm cơ hội nói với Lê Nguyệt Uẩn đã trúng số độc đắc, đưa tiền vào tay chị khiến thần không biết, quỷ không hay!

Lê Nguyệt Uẩn nhìn hai tờ vé số: “……”

Vu Tư Linh giơ hai tờ vé số lên, nói dưới ánh đèn: “Biết đâu chúng ta may mắn có thể trúng luôn giải độc đắc, chị nói có đúng không?”

Lê Nguyệt Uẩn: “Ừm.”

Vu Tư Linh tủm tỉm cười, sau đó quay đầu hỏi: “Đúng rồi, chị nói vừa mua gì vậy?”

“À, chị mua cái này.” Lê Nguyệt Uẩn lấy từ trong túi ra hai tờ vé số.

Bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau rồi câm lặng, lát sau, lại cùng bật cười.

“Không hổ là chúng ta, chuyện này cũng ăn ý như vậy!” Vu Tư Linh giơ ngón tay cái lên.

Hôm sau, Vu Tư Linh tan học lại tiếp tục đến lớp của Sở Vũ Huân học ké, đối phương thấy cô mơ mơ màng màng liền gõ cho một xẻng: “Đi học thì phải tập trung.”

“À được!” Vu Tư Linh vận công lực múa may chiếc xẻng trong tay, nhưng lại bất cẩn dùng sức hơi quá, chiếc xẻng tuột khỏi tay, bay thẳng về phía giáo viên đứng đối diện.

Cô lập tức ném nồi*, nhìn về phía Sở Vũ Huân: “Đã bảo cậu đừng mạnh tay quá mà.”

(*Ném nồi: đẩy trách nhiệm sang cho người khác.)

Sở Vũ Huân nhanh chóng lật ngược tình thế: “Thầy ơi, thầy xem cái nồi này đi, vừa đen vừa to, giống như dán vào lưng em luôn, cõng nó khổ quá mà*.”

(*Cõng nồi là kiểu bị gánh thay trách nhiệm cho người khác, oan uổng quá Bao đại nhân.)

Giáo viên: “Hai người ra ngoài đứng cho tôi!”

Vu Tư Linh đeo kính râm đứng trước cửa, tuy rằng học trộm lâu như vậy, nhưng không ai trong lớp biết được bộ mặt thật của cô.

Sở Vũ Huân nhỏ giọng hỏi: “Cậu không định tháo kính ra thật à?”

“Không.” Vu Tư Linh tỏ ra mình là người có tầm nhìn vĩ mô: “Sang năm có thể tôi sẽ học tiếp, lỡ như để người khác vạch trần lịch sử đen tối thì biết làm thế nào?”

“Nhưng khi cậu ngồi ngoài đường cái ăn cơm chiên tình yêu, sao lại không chút lo lắng nó sẽ trở thành lịch sử đen tối của cậu vậy?” Sở Vũ Huân hỏi.

“Tôi ăn tương đối quý tộc.” Vu Tư Linh ngẩng mái đầu cao quý lên, liếc nhìn cô ấy, “Đúng rồi, cậu biết cách kiếm tiền như vậy, mau nói cho tôi xem có cách nào phất nhanh không?”

“Cậu còn cần phất nhanh?” Sở Vũ Huân trợn trắng mắt, “Tôi thấy dường như cậu đang cố tình rắc muối vào linh hồn mỏng manh, nhỏ bé và yếu đuối của tôi, còn cho thêm chút thì là Ai Cập nữa chứ.”

Vu Tư Linh: “Ực ực, tối nay ăn BBQ không?”

“Duyệt.” Sở Vũ Huân gật đầu, “Mau nói trọng điểm.”

Vu Tư Linh nói: “Tôi muốn làm cho chị người yêu giàu thật nhanh, sau đó đưa chị ấy đến gặp người nhà, như vậy thì sẽ bớt đi rất nhiều trở ngại.”

“Vậy thì tôi xin trân trọng giới thiệu với cậu một nghiệp vụ kinh doanh mới toanh.” Sở Vũ Huân mở sổ ghi nhớ ra, “Livestream chắc chắn là nghề phất nhanh nhất.”

“Livestream?” Đương nhiên Vu Tư Linh biết livestream rất dễ kiếm tiền, trong lớp có không ít bạn học trở thành người nổi tiếng nhờ vào việc livestream, nhưng cô lại hoàn toàn không có hứng thú với việc này nên cũng không quan tâm, “Việc này có thể làm A Lê nhanh giàu sao?”

“Đương nhiên có thể.” Sở Vũ Huân nói: “Cậu nhìn lại bạn gái cậu đi, với nhan sắc kia! Dáng người kia! Có phải chẳng cần đến filter cũng thu hút được cả khối người không?!”

“Đúng!” Vu Tư Linh hai mắt lấp lánh ánh sao, sau đó lại chợt lo lắng: “Nhưng lỡ như có rất nhiều đại gia thích chị ấy thì biết làm thế nào? Muốn mời chị ấy ra ngoài ăn cơm thì biết làm sao?”

“Cậu bị ngốc à!” Sở Vũ Huân nhịn không được chọc chọc vào đầu Vu Tư Linh, “Chẳng lẽ cậu không phải đại gia sao? Có ai có thể vung tiền bằng cậu? Chẳng lẽ cậu lại nhường vị trí đầu bảng cho người khác???”

Vu Tư Linh lập tức được thông não, nện nắm đấm vào lòng bàn tay: “Đại sư, tại hạ đã tỉnh ngộ! Tôi có thể làm người hâm mộ số một của chị ấy, danh chính ngôn thuận đưa tiền!”

“Chính xác!” Sở Vũ Huân nói: “Hơn nữa, chỉ cần cậu quăng một cục tiền lớn xuống, nền tảng đó sẽ có cơ chế đề xuất chị ấy lên trang chủ, có nhiều người theo dõi thì lo gì không giàu nổi?”

“Thiếu hiệp xin nhận của tại hạ một bái!” Vu Tư Linh ôm quyền, “Có điều, A Lê làm lĩnh vực nào là thích hợp nhất?”

“Tôi cảm thấy lĩnh vực hiện tại của chị ấy cũng khá tốt.” Sở Vũ Huân đẩy gọng kính, “Những lĩnh vực như ca hát, nhảy múa, chuyện trò đều đã bão hòa, nhưng chủ đề mỹ nhân làm phụ hồ dường như là hàng hiếm?”

“Đúng vậy!” Vu Tư Linh suy nghĩ, dựa theo tâm lý thích mới lạ của khán giả bây giờ, chắc chắn sẽ vô cùng tò mò với hình tượng mỹ nhân phụ hồ, sự quan tâm và độ hot của chủ đề này nhất định không thấp, “Cậu đúng là thiên tài kinh doanh chết tiệt, về nhà tôi sẽ bàn bạc với chị ấy.”

“Tôi vừa nhìn trúng một bộ thiết bị, thế nào? Có muốn tôi trở thành nhân viên phòng livestream không?” Sở Vũ Huân nhướng mày đầy tự tin, “Tôi có niềm tin sẽ làm cho phòng livestream ngày càng phát triển.”

“Không thành vấn đề!”

Hai người đập tay.

Buổi chiều, Lê Nguyệt Uẩn đang ở trong phòng làm việc, đột nhiên Tư Vũ Đồng xông vào: “Sư phụ, em tìm được bí kíp làm giàu rồi.”

Lê Nguyệt Uẩn lập tức hỏi: “Bí kíp gì?”

“Không phải chị nói sư nương từng là người mẫu xe sao?” Tư Vũ Đồng hỏi.

Khoé miệng Lê Nguyệt Uẩn giật giật, giải thích: “Có lẽ trước đó tôi quên nói rõ với em, em ấy là người mẫu xe nâng chuyển hàng hoá.”

Tư Vũ Đồng: “?”

Tư Vũ Đồng: “???”

Tư Vũ Đồng: (╯‵□′)╯︵┻━┻

Sau một lúc lâu, Tư Vũ Đồng mới thu lại được vẻ kinh ngạc của mình, mỉm cười nói: “Cũng không sao, dù sao thì nhan sắc và vóc dáng của sư nương vẫn xịn sò lắm. Sư phụ, chị xem cái này đi.”

Tư Vũ Đồng đặt một tấm poster tuyên truyền cho cuộc thi người mẫu trước mặt chị, Lê Nguyệt Uẩn cầm lên xem, thấy ba thứ hạng đầu không những có phần thưởng hậu hĩnh, mà còn có cơ hội ký hợp đồng với một công ty người mẫu nổi tiếng quốc tế.

“Chỉ cần sư nương đoạt được giải nhất, nhất định có thể trở thành Thiên thần Victoria’s Secret* trong tương lai!”

(*Tên gọi hoa mỹ dành cho những người mẫu trình diễn nội y trong buổi giới thiệu sản phẩm mới của thương hiệu Victoria’s Secret, nhưng hiện tại thiên thần đã gãy cánh.)

“Danh hiệu đó chỉ còn là quá khứ.” Lê Nguyệt Uẩn nói, nhưng thật ra điều này lại kích phát sở thích quái ác trong lòng chị, tuy rằng không còn những Thiên thần Victoria’s Secret nữa, nhưng Thiên thần ở nhà thuê vẫn có thể ôm giấc mơ về một sân khấu lớn, đêm nay nhất định phải xem buổi trình diễn của Thiên thần Linh Linh trong căn nhà thuê mới được!

“Vậy bỏ qua đi, nhưng nếu có thể ký hợp đồng với công ty lớn này, tương lai chính là siêu mẫu, tiền đồ xán lạn nha, đưa về nhà giới thiệu cũng không thành vấn đề, còn rất có thể diện nữa.” Tư Vũ Đồng nói.

Lê Nguyệt Uẩn liếc nhìn poster một lần nữa, quả thật tốt hơn rất nhiều so với làm người mẫu xe nâng, nhưng chỉ sợ khi nói với Vu Tư Linh sẽ khiến cô nghĩ rằng chị không thích công việc cô đang làm nên mới đề xuất như vậy, thế thì biết làm sao?

“Để tôi nghĩ xem nên nói với em ấy thế nào.”

Buổi tối đi làm về, vừa đến hành lang đã ngửi thấy mùi cơm thơm phức, chị cong khoé môi, đứng ở tầng hai thưởng thức một lúc rồi mới bước lên lầu về nhà mình.

“Chị về rồi, đúng lúc cơm vừa nấu xong, nhanh rửa tay chuẩn bị ăn cơm nha.” Vu Tư Linh đứng trong bếp trổ tài, bày ra hết sở học trong suốt thời gian qua, chỉ mất một chút thời gian đã hoàn thành hai món mặn một món canh, trình bày cũng vô cùng đẹp mắt.

Lê Nguyệt Uẩn rửa tay xong đi ra, nhìn lên bàn: “Cà chua xào trứng gà, salad cà chua, canh trứng cà chua, không tệ không tệ, toàn những món ăn đậm hồn dân tộc.”

“Hắc hắc.”

Trong bữa ăn, Vu Tư Linh nói: “A Lê, em có chuyện muốn bàn với chị.”

“Chuyện gì?”

“Chị biết livestream không?”

“Biết chứ, sao vậy em?”

“Là thế này, Vũ Huân nói gần đây cậu ấy có ý tưởng làm giàu, chính là để chị mở một phòng livestream, chị vừa livestream vừa làm việc, thu nhập của chị sẽ tăng lên rất nhiều lần, chị thấy thế nào?”

Không! Thể! Nào!

Chuông báo động trong đầu Lê Nguyệt Uẩn leng keng từng hồi, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: “Tụi mình không quen với việc livestream nên cũng không cần thử đâu.”

“Dạ.” Vu Tư Linh nói.

Lê Nguyệt Uẩn lại lấy ra tấm poster, vô cùng thận trọng hỏi: “Em có hứng thú với cuộc thi người mẫu này không?”

“!” Vu Tư Linh chỉ liếc mắt nhìn rồi vội vàng lắc đầu, “Không có hứng thú.”

“Thôi vậy.”

Trước khi đi ngủ, Lê Nguyệt Uẩn nói một cách thần bí: “Chị có đem một món quà về cho em.”

“Gì vậy chị?”

Lê Nguyệt Uẩn mở chiếc hộp chị mang về ra, bên trong là bộ đồ lót của Victoria’s Secret, nhanh chóng giải thích mà không chờ đối phương hỏi: “Đây là đệ tử phú nhị đại của chị muốn tiêu tiền nhưng không biết tiêu vào đâu nên mới hỏi chị muốn gì, chị liền nói muốn cái này.”

Vu Tư Linh: o▽q

Chuyện sau đó vô cùng khó miêu tả, Vu Tư Linh đã có một buổi độc diễn của thiên thần, thuận lợi hạ cánh trên giường.

Vào thời khắc mấu chốt, Lê Nguyệt Uẩn dụ hoặc nói: “Cuộc thi người mẫu? Thế nào?”

“Đi đi, em đi, chị nhanh lên!”

Sau một hồi lăn lộn, Vu Tư Linh đẩy chị qua một bên đi ngủ, Lê Nguyệt Uẩn không chịu, Vu Tư Linh lập tức hỏi: “Livestream? Thế nào?”

“Được được, chị làm liền!”
 
Vợ Tôi Ngày Nào Cũng Phải Giả Nghèo
Chương 36: Phòng livestream của mỹ nhân phụ hồ bùng cháy



Sáng hôm sau, sau khi rời giường, hai người đồng thời ngã ra ghế tê liệt.

Thánh thần ơi, tối hôm qua đã đồng ý chuyện gì vậy?!

Nhưng đối phương cũng đáp ứng yêu cầu của mình nha!

“A Lê đừng quên chuyện livestream đó, hôm nay em sẽ đi tìm Vũ Huân bàn bạc xem nên thiết lập phòng livestream thế nào.” Vu Tư Linh nhắc nhở.

Lê Nguyệt Uẩn thất thần như dân chạy nạn, chị nói: “Ừm, em cũng chuẩn bị cho cuộc thi người mẫu đi, chị sẽ đến trường quay cổ vũ cho em.”

Hai người đồng thời gật đầu, buồn vui lẫn lộn ăn xong bữa sáng, sau đó mới chia tay nhau, người đi học, kẻ đi làm.

Thời gian gần đây, Lê Nguyệt Uẩn thường đi bộ vào cửa công ty, thêm vào đó, chị cũng trở nên vui vẻ, yêu đời hơn nhiều, thi thoảng còn mỉm cười với mọi người, doạ bọn họ kinh hồn táng đảm.

Vì thế, không ít người đoán mò rằng chị đang yêu đương, lập tức lân la đến chỗ Tư Vũ Đồng dò hỏi.

Tư Vũ Đồng không biết có nên lộ ra chuyện này không, tưởng tượng một chút, nếu như cô để lộ ra phong thanh, sau đó tiếng dữ đồn xa, Lê lão tổng sẽ nhanh chóng biết được.

Nghĩ vậy, cô lập tức ngậm miệng nhiều chuyện, mở miệng cao thâm, nói: “Trước đây sư phụ bị mất cân bằng nội tiết tố, vừa đi bệnh viện kiểm tra, điều trị dứt điểm rồi nên tâm trạng tốt hơn.”

“Mất cân bằng nội tiết tố?” Đồng nghiệp không khỏi lo lắng hỏi: “Có phải do thường xuyên thức đêm không? Nghiêm trọng không, chuyện khi nào vậy? Có phải bọn tôi cũng bị mất cân bằng nội tiết tố không?”

“Biết đâu được.” Tư Vũ Đồng thấy họ cứ liên tục hỏi tới, muốn cho ra ngọn ra ngành, lại còn sầu lo vô cớ, liền nói thẳng một câu cho bọn họ ngậm miệng: “Thật ra thì, tôi bật mí cho các người biết một bí mật, sư phụ tôi bị táo bón.”

Lời vừa nói ra, quả nhiên không ai tiếp tục truy vấn nữa, mọi người đều xấu hổ ngẩng đầu nhìn bầu trời tưởng tượng.

Lúc này Tư Vũ Đồng mới hài lòng xoay người, giây tiếp theo liền cứng đơ như cây cơ, quỳ gối ngay tại chỗ: “Sư phụ ụ ụ! Cung nghênh đại giá!”

Lê Nguyệt Uẩn liếc mắt nhìn cô ấy, sau đó lại quét tầm mắt về phía những người khác. Mọi người nhao nhao tản ra trở lại vị trí làm việc, trước khi đi còn không quên ném đá xuống giếng: “Con nhóc Vũ Đồng này đúng là càng ngày càng không biết giữ miệng, chuyện thế này sao có thể nói trước mặt người ta như vậy, Lê tổng xin yên tâm, nhất định bọn tôi sẽ không để lộ ra ngoài!”

“Em lăn theo tôi đến đây.” Lê Nguyệt Uẩn ban thánh chỉ xong, lập tức xoay người trở về phòng làm việc.

Tư Vũ Đồng khóc không ra nước mắt, bò dậy, sau khi hướng về đồng nghiệp làm động tác cắt cổ, mới chậm rì rì bước vào lò sát sinh trong ánh mắt xem kịch vui của bọn họ.

“Sư phụ, hôm nay điều hoà mở lạnh quá ha.” Tư Vũ Đồng thận trọng nói: “Ánh mắt chị cũng lạnh không kém, chị không còn yêu thương em nữa sao? Tất cả những chuyện em làm đều là vì bảo vệ bí mật của chị, chẳng lẽ em không phải là đệ tử đáng yêu chu đáo nhất của chị sao?”

“Bớt lắm mồm.” Lê Nguyệt Uẩn ngồi trên ghế, sau khi kiểm tra tiến độ hoàn thành công việc của cô ấy, xác định không có vấn đề gì mới thả cô ấy đi.

Tư Vũ Đồng vừa ra tới cửa liền nghe thấy chị nói: “Khoan đã.”

“Còn có việc ạ?” Tư Vũ Đồng quay đầu lại, cung cung kính kính hỏi, sợ chị ấy lại mở ra hình thức trào phúng độc hại, mắng cho mình không ngóc đầu dậy nổi.

Lê Nguyệt Uẩn mở miệng, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Tư Vũ Đồng thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của chị cũng đã lờ mờ đoán ra, lập tức chạy lại, tò mò hỏi: “Sao vậy ạ? Sư nương không chịu tham gia cuộc thi người mẫu? Chị không biết nói thế nào để thuyết phục cô ấy?”

“Nhờ bộ đồ ngủ mà em ấy đồng ý rồi.” Lê Nguyệt Uẩn trả lời.

“Đồng ý rồi còn có gì không tốt?” Tư Vũ Đồng càng thêm nghi hoặc.

Lê Nguyệt Uẩn thở dài, khoé miệng trễ xuống: “Nhưng tôi cũng đồng ý với em ấy chuyện livestream.”

“Livestream cái gì?”

“Livestream làm phụ hồ.” Đầu Lê Nguyệt Uẩn hạ thấp dần, cuối cùng đụng vào cạnh bàn, gõ rất có tiết tấu, “Vậy phải làm sao bây giờ, tôi phải livestream thế nào đây? Lỡ như bị người khác nhìn thấy, tôi còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa?”

“À, cái này.” Tư Vũ Đồng gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng không hẳn là hết cách, không phải sư phụ có một người bạn học có gia đình kinh doanh lĩnh vực livestream sao?”

Lê Nguyệt Uẩn bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng lên: “Đúng rồi! Tôi đã có cách!”

Vu Tư Linh ngồi trong quán cà phê, sau khi thảo luận xong với Sở Vũ Huân về việc livestream, Sở Vũ Huân lập tức bắt tay vào chuẩn bị mọi thứ liên quan, viết dự thảo kế hoạch cho chương trình.

Vu Tư Linh lại lấy tấm poster kia ra, thở dài: “Cậu xem, có thể dẫn tôi đi học ké lớp đào tạo người mẫu luôn không?”

Sở Vũ Huân ngạc nhiên ngẩng đầu: “Người mẫu? Cậu không định đóng phim nữa sao?”

“Đương nhiên có chứ, chỉ là đối phó với A Lê một chút.” Vu Tư Linh nằm dài lên bàn, ủ rũ, “Phải làm sao bây giờ, nếu đi thi thật, nhất định sẽ bị người ta phát hiện, còn nếu không đi, nhất định A Lê sẽ rất đau lòng, chị ấy hy vọng tôi có thể giật giải như vậy mà.”

“Hai người các cậu thật sự rất tuyệt.” Sở Vũ Huân cười ra tiếng, “Luôn giúp đối phương tìm ra phương hướng phấn đấu.”

“Có lẽ đây chính là tình yêu đích thực, cùng nhau tiến bộ.” Nói đến đây, Vu Tư Linh lập tức lên tinh thần, “Đúng rồi, tất cả vì tình yêu, tôi phải cố gắng một chút, cùng lắm thì đến lúc trang điểm nhờ người ta thay đổi diện mạo là được.”

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên bên cạnh có một bóng người âm thầm lặng lẽ thò đầu qua đây, vươn tay cầm lấy tấm poster kia: “Cuộc thi người mẫu? Vu Tư Linh, không phải cô định tham gia cái này chứ?”

Vu Tư Linh quay lại nhìn Trương Dao Phi, gật đầu: “Đúng vậy, haizzz!”

“Dựa vào cô?” Trương Dao Phi ghét bỏ nhìn Vu Tư Linh, “Mơ đi, cô sẽ bị loại ngay từ vòng giữ xe.”

Vu Tư Linh đột nhiên trở nên tăng động: Đúng rồi! Nếu bị loại ngay từ vòng đầu thì tốt rồi! Tốt nhất là không phải vào vòng chung kết!

“Sao cô có thể nói vậy.” Sở Vũ Huân liếc xéo Trương Dao Phi, “Lỡ như vòng giữ xe cậu ấy còn không vào được thì sao?”

Vu Tư Linh: Hay à nha!

“Tại sao vòng giữ xe mà tôi cũng không vào được?”

“Bị bệnh, tai nạn giao thông, động đất này nọ, có quá nhiều yếu tố bất khả kháng.” Sở Vũ Huân lắc đầu thở dài, tiếp tục vùi đầu vào bản kế hoạch của mình, một lúc lâu sau đột nhiên ngẩng đầu, “À Linh Linh, không phải tôi cố tình trù ẻo cậu đâu!”

“Tôi biết!” Vu Tư Linh kích động nắm tay cô ấy, “Cậu đúng là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, tôi đã biết làm thế nào rồi.”

Hiệu suất làm việc của Sở Vũ Huân cực cao, ngay sau đó đã thiết lập xong mọi thiết bị, bước tiếp theo là xây dựng phòng livestream.

Vu Tư Linh đưa cô ấy đến công trường, lúc ngồi trong xe, cô xoa tay chờ mong, nói: “Nói đến cũng có chút kích động, tôi thật sự chưa tận mắt chứng kiến A Lê làm việc bao giờ.”

“Tôi cũng vậy.” Sở Vũ Huân xoa xoa tay.

Vu Tư Linh liếc cô ấy: “Cậu không được xoa.”

“Ò.” Sở Vũ Huân tỏ vẻ đáng thương.

Lê Nguyệt Uẩn đang đứng bên vệ đường cùng Tư Vũ Đồng chờ đợi , nghe Tư Vũ Đồng oán giận: “Chị nói xem, chị thuê mảnh đất hoang này, tìm người bố trí như công trường, rồi mướn người tới sắm vai đồng nghiệp không nói, tại sao còn phải bắt em đến làm khách chứ?”

Lê Nguyệt Uẩn xoa dịu: “Hết cách rồi, ai bảo em là đệ tử phú nhị đại của tôi, công trường không có em coi sao được?”

Tư Vũ Đồng không còn lưu luyến hồng trần nữa, dứt khoát ngồi xuống đất vẽ hình xoắn ốc.

“Tiền lương tháng này tăng gấp ba.” Lê Nguyệt Uẩn nói.

Hình xoắn ốc của Tư Vũ Đồng lập tức đổi thành trái tim to bự, bên trong còn viết tên Lê Nguyệt Uẩn và Vu Tư Linh: “Chúc sư phụ sư nương bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm.”

Lê Nguyệt Uẩn cười cười, thấy phía trước có một chiếc xe taxi đang giảm tốc độ, vỗ vỗ đầu Tư Vũ Đồng: “Hình như họ tới rồi.”

Hai người tiến lên hỗ trợ, lại gọi thêm những người khác đến giúp vận chuyển thiết bị, dưới sự chỉ đạo của Sở Vũ Huân, thiết bị nhanh chóng được lắp đặt hoàn chỉnh.

“Chị Lê chuẩn bị một chút, tôi kiểm tra thiết bị trước, đợi lát nữa có thể trực tiếp livestream.” Sở Vũ Huân nói.

“Được, vậy tôi đi chuẩn bị dụng cụ lao động.” Lê Nguyệt Uẩn gật đầu, trước khi đi lén đánh mắt ra hiệu với Tư Vũ Đồng.

Tư Vũ Đồng lập tức hiểu ý, tựa như vô tình nhắc đến: “Hẳn là các cô lựa chọn livestream trên nền tảng Quan Khách đúng không? Nền tảng này có lưu lượng cao nhất, cũng có hiệu ứng nổi tiếng tốt nhất hiện nay.”

“Đương nhiên, điều này tôi biết.” Sở Vũ Huân trả lời.

“Vậy là tốt rồi.” Tư Vũ Đồng thở phào nhẹ nhõm.

Thiên kim của nền tảng livestream Quan Khách chính là bạn học cao trung của Lê Nguyệt Uẩn, cũng là người thừa kế sự nghiệp gia đình. Lê Nguyệt Uẩn đã đánh tiếng trước, nói rằng muốn trải nghiệm cuộc sống, tiện thể livestream, nhưng sẽ không làm dài hạn, nhờ đối phương thiết lập giới hạn cho phòng livestream của bọn họ, đừng đề xuất lên trang chủ.

“Có cần dùng máy biến đổi âm thanh không?” Tư Vũ Đồng lại hỏi.

“Dùng chứ dùng chứ.” Sở Vũ Huân kiểm tra xong, nói: ” Chị Lê, chúng ta bắt đầu thôi.”

“Được.”

Vu Tư Linh ngồi xổm phía sau đám máy móc, nhìn vào màn hình, một lúc sau, Lê Nguyệt Uẩn từ trong góc bước ra, khiến bọn họ sửng sốt.

Chỉ thấy Lê Nguyệt Uẩn mặc bộ quần áo bảo hộ lao động loang lổ, đội nón bảo hộ, đeo khẩu trang, trên mũi còn kẹp một chiếc kính râm rẻ tiền, lúng túng bước đến trước máy quay, vẫy chào.

Sở Vũ Huân: “……”

Sở Vũ Huân lại nhìn Tư Vũ Đồng bên cạnh, không biết cũng đeo khẩu trang từ lúc nào, lại còn đeo kính râm, Sở Vũ Huân lầm bầm nói: “Không phải đã nói là mỹ nhân phụ hồ sao? Làm thế này thì nam hay nữ còn nhìn không ra!”

“Nói bậy, A Lê của tôi xinh đẹp thế mà.” Vu Tư Linh nhỏ giọng trả lời, cầm lấy di động mở ra nền tảng livestream, bắt đầu đăng nhập vào tài khoản của mình, “Có lẽ vì là lần đầu tiên nên mới căng thẳng như vậy, chờ sau này không sợ máy quay nữa sẽ lộ mặt thôi.”

Sở Vũ Huân nói: “Thôi được, dù sao ngày đầu tiên cũng sẽ không có ai xem, cứ làm nháp trước.”

Tại trụ sở công ty Quan Khách, bạn học Lý Phỉ Phỉ của Lê Nguyệt Uẩn vào phòng livestream, không biết Lê Nguyệt Uẩn đã lâu không gặp này rốt cuộc là muốn trải nghiệm cuộc sống kiểu gì.

Cô vừa bấm vào liền nhìn thấy một công trường hoang vắng, có mấy công nhân đang bận rộn tới lui, nhất thời không rõ họ đang làm tiết mục gì.

Lát sau, camera quay đến một người trong số họ, chỉ thấy người nọ vũ trang tận răng, khom lưng nhặt lên mấy khối gạch, ném chúng vào xe đẩy bên cạnh, sau khi đựng đầy một xe liền xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay thon gầy nhưng mạnh mẽ, đẩy xe rời khỏi màn ảnh.

Lý Phỉ Phỉ: “……”

Cái quái gì vậy? Đây không phải là Lê Nguyệt Uẩn đúng không? Không thể nào?

Nhưng không cách nào kiểm chứng được, cô vội vàng share phòng livestream này vào group bạn học: “Mọi người mau tới xem thử đi, có phải là Lê Nguyệt Uẩn không?”

Sở Vũ Huân nhìn chằm chằm vào số lượng người xem, thấy đột nhiên có hai, ba chục người ùa vào, phấn khích vỗ vỗ Vu Tư Linh.

Vu Tư Linh vui mừng khôn xiết, lập tức ném tên lửa*.

(*Hình thức donate trên nền tảng livestream này.)

Lý Phỉ Phỉ thấy có đại gia donate, thầm nghĩ: Lê Nguyệt Uẩn luôn có rất đông người theo đuổi, đây chắc chắn là Lê Nguyệt Uẩn, không sai!

Là bạn học cũ, cô lịch sự ném ra hai quả tên lửa mừng phòng livestream khai trương.

Vu Tư Linh đơ mặt ra, nhìn bảng xếp hạng fans, cau mày, trực tiếp ném liền tay mười quả tên lửa.

Lý Phỉ Phỉ vừa thấy, cười khinh miệt, ném mười lăm quả!

Vu Tư Linh khó thở, thế mà lại có người dám đoạt vị trí đầu bảng của cô, không thể nhanh như vậy đã có người nhìn trúng A Lê, bắt đầu điên cuồng ném tên lửa, tàu ngầm, tàu vũ trụ.

Tốc độ vung tiền còn nhanh hơn khán giả bình luận.

Nhóm bạn học cũ sợ ngây người, lan truyền tin tức, sau đó đến lượt những người không rõ đầu cua tai nheo gì trực tiếp share lên diễn đàn Weibo và các trang mạng xã hội lớn ——

Hai đại gia vung tiền như rác, chỉ vì muốn cướp đoạt nữ phụ hồ này!

Nhất thời, không ít quần chúng ăn dưa dũng mãnh tiến vào xem đại gia đại chiến.

Phòng livestream của mỹ nhân phụ hồ bùng cháy.
 
Vợ Tôi Ngày Nào Cũng Phải Giả Nghèo
Chương 37: Xác lập nhiều kỷ lục mới 🙂



Thời điểm quần chúng ăn dưa ùn ùn tiến vào phòng livestream, liền nhìn thấy người đứng đầu danh sách là một lão đại tên “User 8577”, ngay cả ID cũng là do hệ thống tự động đặt, không thể đoán ra danh tính.

Mà ở vị trí thứ hai là cái tên rất quen thuộc, “Quan Khách Đại Phỉ Phỉ” chính là bà chủ tương lai của nền tảng này, rất nổi tiếng! Tuy rằng cơ nghiệp gia đình của Lý Phỉ Phỉ là livestream, cũng thường xuyên khen thưởng cho những người nổi tiếng, nhưng cho đến hiện tại, chưa bao giờ xảy ra trường hợp vung nhiều tiền như vậy cho một người mới!

Vậy, rốt cuộc là người mới này có lai lịch thế nào?!

Vu Tư Linh và Sở Vũ Huân nhìn vào dòng người đang ào ạt đổ về, kích động tột đỉnh, sắp được chứng kiến cảnh tượng phất lên chỉ sau một đêm rồi!

Vu Tư Linh nhìn chằm chằm vào làn sóng trong khu bình luận, nhận thấy mọi người đều đang thảo luận danh tính của Lê Nguyệt Uẩn ——

【 Có phải che kín quá mức cần thiết không? Rốt cuộc là nam hay nữ vậy? 】

【 Là nữ, tay vừa gầy vừa mềm như vậy, làn da lại còn trắng thế kia, nếu không phải nữ thì chặ* đầu tôi ngay tại chỗ đi. 】

【 Nhưng cho dù là nữ thì đến cả mặt mũi cũng không thấy, sao có thể khiến cho hai lão đại thi nhau ném tiền vậy. 】

【 Cái tầm nó nằm ở chỗ đó! Các người nhìn động tác xếp gạch của cô ấy đi, anh tuấn phóng khoáng, cô gái này ngầu lòi luôn. 】

【 Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người livestream mà không nói tiếng nào đó, thật sự không định nói lời nào với mọi người sao? 】

【 Không nói gì không phải càng thêm chân thật sao? Đây mới là cuộc sống của phụ hồ nha, tuy rằng đang livestream nhưng người ta vẫn tập trung cho công việc. 】

【 Tôi nhìn một lúc đã bị cô ấy mê hoặc rồi, đây là sức hấp dẫn của dáng vẻ nghiêm túc làm việc sao? 】

【 Buổi livestream này cũng có chút thú vị đây, bên cạnh cô ấy còn có một cô gái, động tác cũng vô cùng thuần thục, xem trước rồi nói. 】

Vu Tư Linh tạm thời yên vị ở đầu bảng, sau đó tầm mắt khoá chặt vào người Lê Nguyệt Uẩn, thấy chị tới tới lui lui, vô cùng đau lòng.

Cô đội mũ lưỡi trai, lấy khẩu trang và kính râm trong túi ra đeo lên, tiếp theo cầm lấy hai chai nước đi vào công trường, đưa cho Lê Nguyệt Uẩn và Tư Vũ Đồng: “Hai người nghỉ một chút đi.”

Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười nhận lấy, cởi khẩu trang ra, ngẩng đầu uống một hớp.

【 Chết tiệt! Góc nghiêng thần thánh này giết tôi chết mất! 】

【 Chiếc cằm này cũng đẹp quá xá đẹp, hình như tôi hiểu tại sao cô ấy phải che kín mít như vậy rồi, sợ bị người ta thầm thương trộm nhớ đây mà! 】

【 Thời bây giờ tìm một người không dựa vào nhan sắc mà dựa vào đôi tay lao động thật sự quá khó, lại còn là người đẹp tận tâm với công việc phụ hồ nữa. 】

【 Hâm mộ hâm mộ! 】

【 Có phải ở vị trí đầu bảng có thể hẹn cô ấy ăn cơm, nhìn thấy khuôn mặt thật của cô ấy không vậy? 】

【 Ặc, một lời bừng tỉnh người trong mộng, tôi ném tiền đây. 】

【 Cô gái khiêng gạch bên cạnh cũng xinh quá, rốt cuộc phải làm thế nào họ mới lộ diện! Cho gửi bức huyết thư xin nhìn thấy khuôn mặt thật! 】

【 Người thứ hai gửi ké huyết thư. 】

【 Người thứ ba gửi ké huyết thư. 】

【 Vạn người ké chung một bức huyết thư. 】

“Chị mệt không?” Vu Tư Linh hỏi.

“Không sao.” Lê Nguyệt Uẩn khẽ mỉm cười.

Nhưng lòng đâu nghĩ thế! Mệt!! Chết! Rồi!

Đây chính là bàn tay của nghệ thuật gia đó! Là bàn tay sống trong nhung lụa đó! Là bàn tay diệu kỳ làm bạn gái đánh vần thảm thiết đó trời ơi!

Nhưng bây giờ, nó phải vác gạch, dính đầy đất cát, không còn là đôi tay thon thả không nhiễm bụi trần của ngày xưa ơi nữa rồi. Không chừng sau hôm nay, nó sẽ có thêm vài vết chai, lòng bàn tay trở nên thô ráp, dẫn đến nguy cơ rạn nứt tình cảm, Linh Linh khóc lóc đòi chia tay.

“Chị làm sao vậy?” Vu Tư Linh thấy sắc mặt chị ngày càng trắng bệch, sợ hãi, dùng cả hai tay ôm lấy mặt chị.

【 Á, đây là tay ai vậy? Sao có thể ôm mặt mỹ nữ?! 】

【 Tôi cũng muốn ôm hu hu hu. 】

【 Đôi tay này vừa thon vừa dài, chắc chắn là tay con gái, giải tán đi, không có dưa đâu mà ăn. 】

【 Chính xác, là tay con gái, tuy không lộ diện nhưng vẫn có thể nghe được giọng nói, ngọt chết người! 】

【 Thanh khống* té xỉu giãy đành đạch. 】

(*Những người thích nghe và bị hấp dẫn bởi giọng nói hay, ngọt ngào.)

Vu Tư Linh lo lắng hỏi: “Có phải mệt quá không? Không phải bị cảm nắng đó chứ? Hay là nghỉ ngơi một lúc đi.”

“Chị không sao.” Lê Nguyệt Uẩn nắm cổ tay cô, ghé vào tai cô hỏi: “Chị đang lo rằng nhìn thấy chị làm công việc này, không biết em có còn thích chị không?”

“Sao lại hỏi câu ngốc nghếch như vậy?” Vu Tư Linh khó hiểu: “Vậy chẳng lẽ em tham gia cuộc thi người mẫu mà không đoạt giải, chị sẽ không còn thích em nữa sao?”

“Không có.” Lê Nguyệt Uẩn yên tâm, cong khoé môi, “Em đi theo chị.”

“Đi đâu?” Vu Tư Linh vừa hỏi xong đã bị chị nắm tay kéo về phía sau.

Trong màn ảnh chỉ nhìn thấy hai bóng lưng dần biến mất trong toà nhà phía trước.

【 Tôi biết rồi, người vừa xuất hiện cũng chính là người vừa ôm mặt cô gái kia phải không? 】

【 Người đẹp luôn đi chung với nhau, tôi đoán người này cũng là một mỹ nhân thứ thiệt! 】

【 Họ đi đâu vậy? 】

【 Lúc trước có xem một bộ phim, trên công trường không có chỗ đi vệ sinh, có phải là bọn họ?】

【 Chắc khó chịu lắm, nhịn nãy giờ. 】

【 Lập tức hết tò mò. 】

Vu Tư Linh dựa lưng vào vách tường, hai tay ôm lấy gò má mình sau khi trải qua một nụ hôn kịch liệt, cả khuôn mặt đều nóng bừng.

Lê Nguyệt Uẩn v**t v* khuôn mặt cô, trong chốc lát đã để lại vài dấu tay đen đen.

Lê Nguyệt Uẩn: “……”

Chị cọ xát mấy lần, cố gắng lau đi, không ngờ càng lau càng bẩn: “……”

“Phốc, không sao đâu.” Vu Tư Linh cười nói, giữ lấy tay chị, nhìn kỹ một lúc rồi chậm rãi trợn trừng mắt, “Bị thương rồi!”

“Có lẽ bất cẩn nên bị trầy xước, cũng không cảm thấy gì.” Lê Nguyệt Uẩn hờ hững nói, chỉ cần bạn gái không chê, dù cho chị bị gãy tay cũng không sao, nhưng tốt nhất vẫn không nên gãy tay.

Vu Tư Linh thật cẩn thận v**t v* lên vết thương, cúi đầu hôn vào lòng bàn tay chị, nói: “Hiệu quả livestream hôm nay không tệ, không chừng chỉ vài ngày nữa là chị đổi đời rồi.”

“Hả? Cái gì?” Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên phản ứng: “Hiệu quả không tồi là thế nào?”

“Số người xem hiện tại đã vượt qua một triệu rồi.” Vu Tư Linh giải thích.

Lê Nguyệt Uẩn: “!!!”

Cứu! Mạng!

“Sao lại như vậy?” Chị hỏi một cách ngờ vực.

Vu Tư Linh trả lời: “Bởi vì có hai đại gia ném cho chị nhiều tiền lắm, mọi người đều tới xem họ quyết đấu.”

“……” Suýt chút nữa Lê Nguyệt Uẩn ngất xỉu tại chỗ.

Phòng ngày phòng đêm, thế mà vẫn không ngờ còn có nước đi này!

“Chị không vui sao?” Vu Tư Linh nghiêng đầu hỏi.

“Vui chứ, sao lại không vui.” Lê Nguyệt Uẩn ngoài cười nhưng trong không cười, “Là hai người nào vậy?”

“Một người là Lý Phỉ Phỉ của Quan Khách.”

“À, là cậu ấy.” Lê Nguyệt Uẩn nghiến răng nghiến lợi, hít sâu một hơi, hỏi tiếp: “Còn người kia?”

Vu Tư Linh dừng một chút, thì thầm: “Em cũng không biết, ID là ‘User 8577’.”

“Người này là ai vậy?” Lê Nguyệt Uẩn nhíu mày, thật sự không nhớ ra đã để lộ thông tin cho ai khác, nhịn không được nhỏ giọng mắng một câu: “Trình Giảo Kim ở đâu ra không biết.”

“?” Vu Tư Linh hoang mang hỏi: “Chị không thích sao? Người ta ném tiền cho chị mà.”

Khoé môi Lê Nguyệt Uẩn giật giật, giải thích: “Đúng vậy, chị không thích, ngay cả chị là ai cũng không biết mà đã vung tiền như vậy, không biết là coi trọng cái gì nữa. Cầm tiền của những người này cắn rứt lương tâm lắm.”

Vu Tư Linh: QAQ

“Chị đừng cắn mà, không chừng là người ta thích chị á.” Vu Tư Linh gấp gáp nói.

“Như vậy chị lại càng ghét, thích chị ở điểm nào chứ? Chẳng lẽ thích cục gạch trong tay chị?” Lê Nguyệt Uẩn chỉ thiếu nước trực tiếp mắng người ta là đ* h** s*c.

Vu Tư Linh thầm nghĩ: Đương nhiên không phải thích gạch, người ta thích chị mà.

o(▽)q

“Chị ghét nhất là mấy người có tiền như vậy!” Lê Nguyệt Uẩn liên tục nhấn mạnh.

Điều chị lo lắng nhất bây giờ chính là, nếu lại có người ném tiền sẽ khiến Vu Tư Linh có vẻ thấp kém, chị không muốn nhìn thấy Vu Tư Linh đau lòng, nhưng hiện tại, dường như Vu Tư Linh đã bắt đầu đau lòng, mặt tím như trái cà.

“Thật sao?” Vu Tư Linh chán nản hỏi.

“Ừm, rất ghét bọn họ.” Lê Nguyệt Uẩn đưa hai tay đỡ lấy cánh tay Vu Tư Linh, “Chị chỉ thích em, cho dù em nghèo khó thế nào thì người chị thích vẫn luôn là em.”

Vu Tư Linh chợt tỉnh ngộ, Lê Nguyệt Uẩn chỉ chán ghét kẻ có tiền mà thôi, không hổ là A Lê của cô, yêu hận rõ ràng, cô hạnh phúc ôm lấy chị, nhưng vẫn không nhịn được lệ rơi đầy mặt.

Cô chính là kẻ có tiền trong miệng A Lê, phải làm sao bây giờ!

Hai người tâm sự nỗi lòng xong, liền tay trong tay quay trở lại màn ảnh. Lê Nguyệt Uẩn vẫy tay bảo cô đi đến chỗ mát mẻ, sau đó lại tiếp tục làm việc.

Nhưng nghĩ lại, chị không thể để cho phòng livestream này nổi tiếng, vì thế ném phăng viên gạch trong tay, không làm nữa.

Những người có mặt: ?

Khán giả: ???

Lê Nguyệt Uẩn ngồi xuống một góc tường, cầm gậy vẽ nguệch ngoạc trên đất như kẻ thiểu năng.

【?????? 】

【 Người đẹp đang làm gì vậy? 】

【 Vẽ bùa nguyền rủa chúng ra sao? 】

【 Camera có thể quay cận cảnh xem cô ấy đang vẽ gì không? 】

【 Hết diễn nổi rồi, vừa rồi còn cảm thấy là người truyền cảm hứng, bây giờ thì đã quay lại đúng bản chất. 】

【 Sao giống tác phong lúc đi làm của tui quá vậy. 】

【 Ha ha ha ha ha ha hay, sao hình ảnh này nhìn vui mắt quá vậy. 】

【 Giờ thì tôi đã hiểu tại sao mỹ nhân này lại thích làm phụ hồ, có vẻ như đầu óc cô ấy có vấn đề nha (không có ý xúc phạm đâu) 】

【 Bỗng nhiên hứng lên, tên lửa x1】

【 Tên lửa x1】

【 Người đẹp đừng làm nữa, anh nuôi em nha. 】

“Cắt, mấy người tuổi gì.” Vu Tư Linh nhìn chằm chằm vào màn hình, thẳng tay vung lên một đợt sóng tiền ngồn ngộn.

Cô thầm nghĩ: Đây đều là User 8577 làm, không liên quan gì đến đỗ nghèo khỉ Vu Tư Linh.

Tư Vũ Đồng thấy sư phụ danh chính ngôn thuận lười biếng, cũng học theo ngồi xuống bên cạnh, kết quả là thấy một khuôn mặt được vẽ ra trên nền đất, lại nhìn khuôn mặt ấy đang nghịch di động, trầm trồ.

Mãi cho đến chạng vạng, Sở Vũ Huân mới tắt livestream, tính toán doanh thu hôm nay của họ, sau đó tìm hiểu một chút, phát hiện bọn họ đã lập kỷ lục của người mới bắt đầu livestream!

“Trời ạ, chúng ta sắp phát tài rồi!” Sở Vũ Huân phấn khích muốn ôm lấy ai đó, nhưng không dám động đến hai người đã có gia thất là Vu Tư Linh và Lê Nguyệt Uẩn, vì thế ôm chặt Tư Vũ Đồng, xoay tròn, “Ahhhhhhhhhhhh!”

Tư Vũ Đồng: “Ahhhhhhhhhhh! Ngất!”

“Hôm nay còn chưa phải cuối tuần, chúng ta kiên nhẫn đến cuối tuần này, có thể kiếm được siêu nhiều luôn!” Sở Vũ Huân tính toán, tương lai giàu sang đã gần ngay trước mắt!

Lúc này, điện thoại của Lê Nguyệt Uẩn vang lên, chị đi đến một bên nghe: “Ba à, có chuyện gì vậy?”

“Có phải con livestream không?” Lê Nguyên Dã hỏi: “Ba thấy trên mạng có mấy tấm ảnh chụp rất giống con.”

“Không thể nào.” Lê Nguyệt Uẩn nói: “Ba cảm thấy con sẽ đi làm phụ hồ sao?”

“Tất nhiên là không.”

Không là được rồi, Lê Nguyệt Uẩn cười nói: “Còn có chuyện gì không ba?”

“Buổi xem mắt……”

Tút tút ——

Lê Nguyên Dã: “……”

Bên này, điện thoại của Vu Tư Linh cũng vang lên, cô đi về một nơi rất xa mới dám nghe: “A lô, ba.”

“Có phải con livestream không vậy?” Vu Thiên Tung hỏi: “Dì Vương vừa xem một buổi livestream gì đó, ba thấy có một bóng người rất giống con.”

“Sao có thể, sao con có thể đến công trường livestream chứ.” Vu Tư Linh đổi trắng thay đen, “Con còn thấy cô gái kia rất giống ba, có phải ba lừa dối con có con riêng bên ngoài không?”

Vu Thiên Tung: “Nói bậy! Ba chỉ có một đứa con gái thôi!”

Vu Tư Linh mỉm cười: “Được rồi, con biết ba thương con nhất mà, buổi xem mắt kia, ba có thể huỷ bỏ giúp con không?”

Tút tút ——

“A lô? Ba? Ba dám cúp điện thoại của con?” Vu Tư Linh nhìn màn hình di động tối đen, thở phì phì, khụt khịt mũi, sau đó chạy về phía mọi người.

Sở Vũ Huân còn đang đàm đạo với Tư Vũ Đồng về con đường đi đến sự giàu sang, khát khao một tương lai tươi đẹp, đột nhiên nghe thấy Lê Nguyệt Uẩn nói: “Tôi không livestream nữa.”

Sở Vũ Huân trợn mắt há mồm: “Tại sao vậy???”

“Không muốn làm nữa.” Tất nhiên Lê Nguyệt Uẩn không thể nói ra nguyên nhân thật sự, hôm nay mới là ngày đầu tiên mà đã bị Lê Nguyên Dã nghi ngờ, thế thì bị phát hiện chỉ là chuyện sớm muộn.

“Em ủng hộ chị!” Vu Tư Linh đột nhiên từ bên kia bước tới, cuộc điện thoại vừa rồi đã nhắc nhở cô “Đi đêm có ngày gặp ma”, tốt nhất là chặt đứt nguy cơ: “Việc livestream không phù hợp với chị, chúng ta vẫn nên từ từ kiếm tiền thôi.”

“Ừ, tốt lắm.” Lê Nguyệt Uẩn nhoẻn miệng cười, nắm tay cô, cả hai âu yếm nhau chuẩn bị về nhà.

Sở Vũ Huân: “?????”

Phòng livestream lập kỷ lục doanh thu trong ngày phát sóng đầu tiên, đồng thời cũng lập luôn kỷ lục dẹp tiệm nhanh nhất.
 
Vợ Tôi Ngày Nào Cũng Phải Giả Nghèo
Chương 38: Ngày thi người mẫu kéo đến kiệt sức



Chẳng bao lâu sau đã đến ngày xét tuyển cuộc thi người mẫu. Ngay từ sáng sớm, Lê Nguyệt Uẩn đã vô cùng hưng phấn kéo Vu Tư Linh xuống giường: “Em yêu, nhanh lên, mau chuẩn bị tham gia cuộc thi nào.”

Vu Tư Linh lười biếng ngồi dậy, kể khổ: “Sao thời điểm hành sự tối qua chị không nghĩ đến hôm nay phải dậy sớm chứ, em buồn ngủ chết mất.” Nói xong, tung ra một cú đấm nhẹ như bông.

Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười thay quần áo cho cô: “Việc đêm qua là buộc phải hoàn thành vào đêm qua, dù biết là phải dậy sớm cũng không thể ngăn cản chúng ta ngủ trễ được.”

Vu Tư Linh: “. . . . . .”

Vu Tư Linh ngáp một cái, lén mở mắt ra, khi nhìn đến nụ cười hạnh phúc của chị ấy thì chỉ đành thở dài, lúng búng nói: “Em cảm thấy em không thể lấy được giải thưởng.”

“Chị cảm thấy em có thể.” Lê Nguyệt Uẩn nâng gương mặt cô và đặt một nụ hôn lên trán, “Linh Linh là người giỏi nhất.”

Vu Tư Linh: “Linh Linh sẽ bị doạ chạy mất.”

Lê Nguyệt Uẩn lại cười nói: “Chị hiểu rồi, có phải em đang căng thẳng không?”

Vu Tư Linh gật mạnh đầu: “Đúng rồi, em căng thẳng quá.” Lỡ như em nổi tiếng thì phải làm sao bây giờ?

“Vậy hãy thả lỏng một chút.” Lê Nguyệt Uẩn đề nghị.

“Thả lỏng thế nào?”

Lê Nguyệt Uẩn đi đầu làm gương, hướng dẫn cô cách thả lỏng.

Vu Tư Linh thở hồng hộc đẩy chị ra, mặt mũi đỏ bừng, đôi môi ướt át, cô mím chặt môi, sau đó dang tay nhào qua.

Lê Nguyệt Uẩn ngã xuống giường, mỉm cười tiếp nhận sự đáp trả của cô.

Cuối cùng, Lê Nguyệt Uẩn gần như không khống chế được, may mắn thay, tiếng chuông báo thức vang lên kịp thời đã lôi lý trí của chị trở về, chị vội vàng đẩy Vu Tư Linh ra: “Đừng, đến giờ rồi, không đi sẽ trễ mất.”

Vu Tư Linh ngồi vào xe, thở dài thườn thượt trong lòng.

Mỹ nhân kế, đã thất bại.

Chỉ còn lại một biện pháp cuối cùng.

Cô cầm chai nước lên, nhìn thuốc xổ trong chai, lắc lắc, nhắm mắt dũng mãnh uống liền mấy ngụm.

“Sao lại gấp như vậy, uống từ từ thôi.” Lê Nguyệt Uẩn nắm tay cô, “Không căng thẳng, không lo lắng.”

Vu Tư Linh nhìn đôi tay run run của chị, cười nói: “Chị còn căng thẳng hơn em kìa.”

“Đúng rồi, đây là lần đầu tiên chị nhìn thấy em lên sân khấu, có thể không căng thẳng sao?” Lê Nguyệt Uẩn nhìn chằm chằm con đường phía trước, “Bác tài, chạy nhanh một chút.”

Tài xế xe buýt: “Cô tưởng rằng đây là xe taxi hả, nói nhanh là nhanh.”

“Xin lỗi.” Lê Nguyệt Uẩn xấu hổ, theo thói quen cứ tưởng đang ngồi trên taxi.

Vu Tư Linh nhìn chị, im lặng một lúc rồi hỏi: “Chị hi vọng em thắng sao?”

“Đương nhiên, nếu không thì việc tham gia thi đấu đâu còn ý nghĩa.” Lê Nguyệt Uẩn nói theo lẽ thường.

“Nếu thắng, có lẽ sẽ trở nên nổi tiếng.” Vu Tư Linh hỏi: “Chị hi vọng em nổi tiếng sao?”

“Vớ vẩn.”

Đột nhiên Vu Tư Linh chỉ vào tấm ảnh quảng cáo khổng lồ ngoài cửa sổ, trên đó là ảnh chụp ngôi sao đang rất nổi tiếng Hạ Lâm Hạ, hỏi: “Vậy chị có thích mấy ngôi sao lớn thế này không? Đang nổi lắm nha.”

Lê Nguyệt Uẩn quay lại nhìn lướt qua tấm ảnh, thấy người trên quảng cáo vô cùng xinh đẹp kiêu kỳ, sự trầm trồ thoáng hiện lên trong mắt chị, nhưng sau đó lại lắc đầu: “Họ cách chúng ta quá xa.”

Vu Tư Linh: Không! Ảnh hậu tương lai ở ngay bên cạnh chị rồi đây!

“Hơn nữa, chị cũng không thích ngôi sao.” Lê Nguyệt Uẩn nhớ đến đối tượng xem mắt muốn trở thành minh tinh gì đó, giống em gái chị từng nói, có không ít người trong các gia đình quyền quý muốn tiến vào giới giải trí, “Chỉ toàn là kiếm tiền từ người hâm mộ, chúng ta vẫn nên kiên định với công việc của mình. Đương nhiên, nếu lần này em có thể thắng lợi thì quá tốt rồi.”

“Dạ.” Vu Tư Linh lặng lẽ khóc thầm, thống thiết uống thêm vài ngụm nước bọt.

Lê Nguyệt Uẩn siết chặt tay cô, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Hơn nữa, còn có một chuyện chị chưa nói với em.”

“Chuyện gì ạ?” Vu Tư Linh thấy vẻ nghiêm túc của chị, không khỏi căng thẳng.

“Nếu lần này em lọt vào top ba, chị sẽ đưa em về ra mắt gia đình.” Lê Nguyệt Uẩn lập tức nói tiếp: “Tất nhiên đây không phải là chị tạo áp lực cho em, chị chỉ cảm thấy lần này là cơ hội tốt. Nếu như không thành công, chúng ta vẫn có thể tìm một cơ hội khác. Linh Linh? Em sao vậy?”

Vu Tư Linh hai mắt vô thần, đầu gối mềm nhũn, trượt thẳng từ trên ghế xuống.

Lê Nguyệt Uẩn hoảng sợ, vội đỡ cô dậy, “Em làm sao vậy, lo lắng quá nên nhũn người luôn à?”

Vu Tư Linh lắc đầu, nước mắt đầm đìa: “Sao chị không nói sớm với em.”

Lê Nguyệt Uẩn: “Chị sợ em bị áp lực.”

“Hụ hụ hụ hụ.” Thuốc cũng đã uống hết rồi, còn có thể nôn ra không?

Lê Nguyệt Uẩn vừa định an ủi, đã thấy cô quay người đi: “Huệ!!!”

“Say xe à?” Lê Nguyệt Uẩn lo lắng hỏi: “Có muốn xuống xe trước không?”

“Không cần.” Vu Tư Linh xua tay, không ngừng nôn khan, lau nước mắt trên khoé mi, “Em có thể, nhất định lần này em sẽ giành được giải quán quân!”

Tại địa điểm thi tuyển đã có không ít người. Vu Tư Linh và Lê Nguyệt Uẩn đi vào hậu trường lấy số báo danh. Cho dù đang ở nơi người đẹp như mây thế này, khi cả hai cùng lúc xuất hiện vẫn thu hút không ít sự chú ý.

Vào đến khu vực nghỉ ngơi, Vu Tư Linh mới chợt nhận ra rằng việc giành giải quán quân có chút khó khăn. Tuy rằng cô rất cao, nhưng đứng giữa một đống người mẫu thế này, đột nhiên lại biến thành chú lùn.

Nếu như là trước kia, hẳn cô sẽ rất vui sướng. Nhưng hiện tại tâm thế đã khác, cô muốn đoạt cúp, sau đó dung dăng dung dẻ nắm tay Lê Nguyệt Uẩn về nhà!

Nhưng khi cô sờ lên bụng, cảm thấy vẫn chưa có phản ứng gì, mong là thuốc đã hết hạn.

Chờ đã, nếu thuốc xổ hết hạn có phải sẽ có tác dụng gấp đôi không?

Mà khoan, đây không phải thời điểm nghiên cứu về những vấn đề mang tính triết học!

Lê Nguyệt Uẩn quay sang người bên cạnh tìm hiểu quy tắc, nhân viên công tác đi ngang qua thấy Vu Tư Linh xoa bụng, mặt ủ mày ê, quan tâm hỏi: “Thí sinh này, có phải cô cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

“Không phải.” Vu Tư Linh lắc đầu, “Tôi chỉ hi vọng bụng của tôi biết tranh thủ một chút*.”

(*Nghĩa bóng thông thường của câu này là mong sớm có con để tranh với người ta, còn ý của bạn Linh là tranh thủ tống ra ngoài hết mấy cái kia để còn yên tâm đi thi.)

Nhân viên: “?”

Những thí sinh dự thi xung quanh: “??”

Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên quay đầu lại: “???”

Nhân viên thật cẩn thận hỏi: “Bụng của cô, làm sao vậy?”

Vu Tư Linh cúi đầu, không để ý đến biểu cảm của người khác, cũng không thể nói thẳng là uống thuốc xổ, đành trả lời: “Để vài thứ lọt vào.”

Nhân viên: “!”

Những thí sinh dự thi xung quanh: “!!”

Lê Nguyệt Uẩn suýt nữa đứng không vững: “!!!” Của mình sao? Hay là đầu nhô cao rồi!

Nhân viên lại hỏi: “Vậy cô định thế nào, có tiếp tục tham gia thi đấu không?”

“Tham gia chứ.” Vu Tư Linh khẽ cắn môi, “Tôi sẽ đi WC kéo nó ra.”

Nhân viên: “. . . . . .”

Những thí sinh dự thi xung quanh: “. . . . . .”

Lê Nguyệt Uẩn hít sâu một hơi: “. . . . . .”

Đang nói chuyện, bỗng nhiên Vu Tư Linh cảm nhận từng cơn quặn thắt, vội ôm bụng đi về hướng WC: “Nhường đường, làm ơn nhường đường!”

Mọi người: “. . . . . .”

Lê Nguyệt Uẩn vội vàng đuổi theo vào WC, hỏi: “Linh Linh, em ở đâu vậy?”

“Em ở đây.” Giọng nói yếu ớt của Vu Tư Linh truyền ra từ một buồng nào đó: “Chị đừng ở đây, ra ngoài đợi em đi.”

Lê Nguyệt Uẩn lo lắng hỏi: “Linh Linh, rốt cuộc là em muốn kéo cái gì ra vậy?”

Vu Tư Linh ủ rũ nói: “Còn có thể kéo gì nữa.”

Lê Nguyệt Uẩn loạn nhịp tim.

“Đương nhiên là kéo pháo rồi, đau chết mất.” Vu Tư Linh thống khổ nói.

Lê Nguyệt Uẩn thở phào nhẹ nhõm: “Em bị đau bụng à?”

“Dạ.”

“Vậy chị đi mua thuốc cho em.”

“Dạ, chị đi nhanh đi.” Vu Tư Linh thúc giục.

Lê Nguyệt Uẩn vội chạy đến hiệu thuốc gần nhất mua thuốc trị tiêu chảy, Vu Tư Linh vừa vịn tường uống thuốc xong lại tiếp tục vào trong ngồi.

Chờ đến khi thuốc có tác dụng thì cô cũng gần như kiệt sức. Đừng nói là tham gia thi đấu, ngay cả đứng cô còn chẳng đứng nổi.

Lê Nguyệt Uẩn cõng cô rời sân thi đấu, vừa ra khỏi cửa, bên ngoài một trận gió lạnh thổi qua, vô cùng thê lương.

Lúc này, chị cảm thấy bờ vai ướt át, xoay đầu lại thấy cô nhóc kia đang trộm lau nước mắt, chị nhịn không được khẽ cười: “Xem em sau này còn dám ăn bậy nữa không.”

“Không dám không dám.” Vu Tư Linh nước mắt lưng tròng, nói: “Em xin lỗi.”

“Sao lại nói xin lỗi với chị, người em phải xin lỗi chính là mình đó, nhất thời thèm ăn mới khiến bản thân khổ sở như vậy.” Lê Nguyệt Uẩn nhẹ nhàng nói, xốc cô lên một chút rồi đi về phía trạm xe buýt.

“Hu hu hu.”

“Không sao, bữa khác chị dẫn em về cũng được.” Lê Nguyệt Uẩn nói: “Ba mẹ chị nhất định sẽ thích em.”

“Thật sao?” Vu Tư Linh lau nước mắt.

Lê Nguyệt Uẩn: “Đương nhiên, cùng lắm thì em lừa họ một chút.”

Vu Tư Linh tò mò hỏi: “Lừa thế nào?”

“Lừa rằng em đang mang thai con của chị.”

“. . . . . .” Vu Tư Linh nhéo mặt chị, “Già rồi mà không đứng đắn.”

“Không đứng đắn thì không đứng đắn, sao phải thêm chữ ‘già’ chi nữa vậy.” Lê Nguyệt Uẩn cười nói: “Bây giờ chị rất nhạy cảm với từ ‘già’ nha.”

“Sao vậy chị?”

Lê Nguyệt Uẩn nói: “Bởi vì chị lớn hơn em mười tuổi đó.”

Vu Tư Linh cười khanh khách không ngừng: “Đó không gọi là già, mà gọi là chị lớn lên trước em, đi trước em mười năm đường đời. Chị cứ chờ xem, sớm hay muộn gì em cũng sẽ đuổi kịp.”

Hai người nói cười trở về nhà.

Vài ngày sau, Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên nhận được điện thoại của Lê Thâm Tinh, chưa kịp mở miệng đã nghe giọng nói gấp gáp phía bên kia: “Chị, mau về nhà cứu em! Em sắp đi rồi!”

“Xảy ra chuyện gì vậy? A lô?” Lê Nguyệt Uẩn nhìn cuộc gọi bị ngắt, xoay tới lui trong văn phòng, bất an gọi điện cho Vu Tư Linh: “Linh Linh, tối nay chị phải về nhà nên không về được, chú ý an toàn, còn không thì em cứ ở lại trường.”

“Dạ, chị về nhà cũng phải cẩn thận nha.” Vu Tư Linh nói.

Lê Nguyệt Uẩn gọi xe chạy về Lê gia, vừa đến sân nhà liền nghe tiếng Lê Thâm Tinh hét to: “Con sẽ không chia tay! Có giỏi thì ba đánh chết con đi!”

Chị vội vã chạy vào, liền thấy Lê Nguyên Dã đang cầm chổi lông gà rượt theo Lê Thâm Tinh chạy khắp nhà: “Cô quay lại đây, đừng chạy!”

“Con không đó, đuổi không kịp còn muốn can thiệp vào chuyện yêu đương của con, chờ kiếp sau đi.” Lê Thâm Tinh quay đầu lại làm mặt quỷ, thấy Lê Nguyệt Uẩn trở về, vội vàng trốn sau lưng chị, tố cáo: “Chị, chị xem ba kìa, ông ấy không cho em dẫn bạn trai về nhà.”

Trương Tình Không đứng một bên không cản được, khuyên nhủ: “Để chổi xuống đi, có gì từ từ rồi nói.”

Lê Nguyệt Uẩn bước đến đoạt lấy chổi lông gà, cùng Trương Tình Không thuyết phục Lê Nguyên Dã trở về phòng.

Lê Nguyệt Uẩn hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Trương Tình Không giải thích: “A Tinh nói muốn dẫn bạn trai về nhà, hỏi ra mới biết bạn trai nó không chỉ nghèo mà còn lớn tuổi nữa, ba con lập tức không đồng ý.”

“. . . . . .” Lê Nguyệt Uẩn như bị tên bắn xuyên tim, “Lớn tuổi thì thế nào?”

“Không nói đến nó nữa, sớm muộn gì cũng bị nó làm đau tim.” Lê Nguyên Dã ôm ngực, “Còn con nữa, sắp đến ngày xem mắt rồi, rốt cuộc có đi hay không?”

“Con không.”

Lê Nguyên Dã: “Ây da, tim của tôi, Tình Không, mau gọi bác sĩ cho anh đi.”

“. . . . . .” Lê Nguyệt Uẩn nghiến răng, “Con đi, con đi là được chứ gì!”
 
Vợ Tôi Ngày Nào Cũng Phải Giả Nghèo
Chương 39: Còn không phải chỉ là đi xem mắt sao, con đi!



Vu Tư Linh ngồi nhà đợi một lúc thì nhận được điện thoại của Lê Nguyệt Uẩn, nói cha chị bị bệnh, tạm thời không thể về được, bảo cô đi ngủ trước.

Làm sao Vu Tư Linh có thể ngủ được, lập tức đứng dậy đi đến nhà Đào Thư Cần.

Đào Thư Cần đang vẽ tranh, cô đeo một chiếc tạp dề dính sơn lem luốc, trong tay cầm cọ vẽ, sau khi đón Vu Tư Linh vào phòng lại tiếp tục vẽ: “Đêm hôm thế này sao chạy ra ngoài vậy, lại cãi nhau với bạn gái à?”

“Cái gì mà ‘lại’?” Vu Tư Linh kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh cô ấy, “Bọn mình chưa bao giờ cãi nhau nha.”

“Vậy thì các cậu có vấn đề rồi.” Đào Thư Cần cũng không quay đầu lại mà nói: “Hai người ở bên nhau cũng hơn nửa năm rồi phải không, thế mà chưa từng cãi nhau?”

“Hình như không có thật.” Vu Tư Linh đỏ mặt, “Mỗi khi đối mặt với chị ấy là mình không thể tức giận được, có lẽ A Lê cũng vậy.”

“. . . . . .” Đào Thư Cần cười ha hả, đặt cọ vào cái xô bên cạnh rửa sạch, “Khuôn mặt thì đến một lúc nào đó sẽ nhìn chán thôi, cũng như sẽ có một ngày xảy ra chuyện cãi vã. Người yêu nhau mà không cãi nhau thì thật là thế gian hiếm thấy, đặc biệt là sau khi sống chung, càng dễ cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt.”

Vu Tư Linh khó hiểu: “Cậu là cẩu độc thân mà sao rành quá vậy?”

“Đã bảo cậu nên xem TV nhiều một chút.” Đào Thư Cần khịt mũi, “Mấy bộ phim truyền hình như 《Tiếng gọi nơi làng quê》 hay 《Hoàn Trư cách cách》*đều có thể dạy chúng ta không ít đạo lý.”

(*Phim đầu có tên tiếng Anh là Village Temptation, phim thứ hai là nhại Hoàn Châu cách cách.)

“À.” Vu Tư Linh liếc mắt, “Quả nhiên chỉ là team lý thuyết, mình chỉ thấy cậu đang ghen tị với tình yêu mật ngọt của mình thôi.”

“Đúng là có một chút ghen tị.” Đào Thư Cần mỉm cười, “Nhưng nếu các cậu chưa bao giờ cãi nhau thì không thể nào, trừ khi cả hai đều là thánh nhân, bằng không. . . . . .”

Vu Tư Linh: “Thì sao?”

“Thì cả hai đều không dám cãi đối phương.” Đào Thư Cần thuận miệng nói.

“Thế nào gọi là không dám cãi?” Vu Tư Linh cảm thấy không thể tin, “Cậu cảm thấy mình là người sợ cãi nhau?”

“Đương nhiên.” Đào Thư Cần quay đầu nhìn cô ấy, cười thâm thuý, “Bởi vì cậu chột dạ, cậu đã quên rằng mình phải che giấu thân phận sao?”

Vu Tư Linh liền ủ rũ.

“Tiềm thức cậu đang trốn tránh tất cả những khả năng có thể khiến hai người chia tay, nên tất nhiên sẽ không dám tức giận với đối phương, nếu không, cậu chính là tội đồ lớn nhất trong mối quan hệ này.” Đào Thư Cần nói.

Vu Tư Linh c*n m** d***: “Haizzz, có lẽ vậy, không biết A Lê sẽ có phản ứng thế nào sau khi biết mình lừa dối chị ấy.”

“Nhưng mình tò mò lắm. . . . . . mà thôi quên đi.” Đào Thư Cần quay đầu tiếp tục vẽ tranh.

“Cậu muốn nói gì?” Vu Tư Linh truy vấn: “Muốn gì cứ việc nói thẳng đi.”

Đào Thư Cần: “Mình sợ nói ra sẽ khiến cậu không vui.”

Vu Tư Linh: “Không đâu, cậu nói đi.”

Đào Thư Cần: “Vậy thì mình nói đó nha. Nguyên nhân khiến cậu cảm thấy cắn rứt thì mình biết, nhưng còn Lê Nguyệt Uẩn, tại sao chị ấy cũng không dám cãi nhau với cậu? Có phải là chị ấy cũng đang lừa gạt cậu chuyện gì không?”

“Nói bậy!” Vu Tư Linh chống nạnh, “Chị ấy không thể tức giận mình là vì mình quá hoàn mỹ, sao có thể lừa dối mình! Chị ấy không lừa mình đâu, trong mắt chị ấy thì mình chỉ là một đứa nghèo rớt mồng tơi, có gì đáng lừa chứ?”

Đào Thư Cần: “Vì nhan sắc của cậu?”

“Vậy lại càng không thể.” Vu Tư Linh kiên định nói: “Chị ấy còn xinh đẹp hơn mình, sao có thể dối gạt mình chỉ vì gương mặt này của mình chứ.”

“Quả nhiên tình yêu luôn khiến người ta tự ti. Bây giờ cậu đã đoạt được cúp vàng trong làng đội vợ rồi đó.” Đào Thư Cần bất lực thở dài, “Đã nói không tức giận mà?”

“Hừ!” Vu Tư Linh xoay người, đưa lưng về phía cô ấy.

Thật lâu sau, Đào Thư Cần đặt cọ xuống, “Giúp mình một chút.”

Vu Tư Linh quay lại, theo thói quen giúp cô ấy dọn dẹp xô và giấy vẽ.

“Không giận nữa sao?” Đào Thư Cần cười hỏi.

“Giận xong rồi.” Vu Tư Linh chọc chọc mũi chân, “Mình có cảm giác cậu không thích chị ấy.”

“Nếu mình thích chị ấy, không phải sẽ bị cậu cầm dao đuổi giết sao?” Đào Thư Cần trêu ghẹo, đi ra cửa, tắt đèn, “Đi thôi, đi ngủ nào.”

“Cậu biết ý mình không phải như vậy mà.” Vu Tư Linh nói: “Cậu là bạn thân nhất của mình, nếu cậu không thích chị ấy, mình sẽ rất đau lòng.”

“Không phải mình không thích chị ấy.” Đào Thư Cần dẫn Vu Tư Linh ra phòng khách, “Mà ngược lại, chị ấy tạo cho mình cảm giác quá hoàn mỹ.”

Vu Tư Linh chớp chớp mắt: “Hoàn mỹ còn không tốt sao?”

“Người hoàn mỹ như vậy lại đi làm phụ hồ, cậu cảm thấy hợp lý không?” Đào Thư Cần nói: “Hơn nữa, khí chất hơn người, tự nhiên phóng khoáng của chị ấy có chút nào giống phụ hồ không?”

“Nhưng mình đã rất nhiều lần nhìn thấy chị ấy làm việc, lần trước còn livestream lúc chị ấy chuyển gạch nữa.” Vu Tư Linh nói: “Aizzz, thế giới lớn như vậy, kỳ nhân nơi nào chẳng có. Có phụ hồ như tiên nữ giáng trần thì cũng có tiểu thư công tử tố chất không bằng phụ hồ, cần gì phải so sánh.”

“Cũng đúng.” Đào Thư Cần mỉm cười, “Đi ngủ sớm một chút. À đúng rồi, hai hôm trước chú Vu có đến nhà mình chơi.”

“Vậy sao? Tình trạng của ba mình thế nào?” Vu Tư Linh hỏi.

“Không tốt lắm, trước đây mỗi lần nhắc đến cậu, chú ấy luôn mặt mày hớn hở, thao thao bất tuyệt.” Đào Thư Cần thở dài, “Nhưng bây giờ vừa hỏi đến cậu, chú ấy liền xua tay, ngậm miệng chẳng nói gì.”

“Haizzz, là tại mình khiến ông đau lòng.” Tâm trạng Vu Tư Linh tuột dốc, “Ngày mai mình sẽ về thăm ông ấy.”

“Ừm.”

Hôm sau, sau khi Vu Tư Linh ăn xong bữa sáng ở Đào gia, Đào Thư Cần liền lái xe đưa cô về nhà.

“Cậu về đi.” Vu Tư Linh phất tay, “Mình đi lần này không biết có thể trở về hay không, cậu đừng chờ đợi, về nhà vẽ tranh của cậu đi.”

“Vậy mình đi thật đây, dạo này bận quá.” Đào Thư Cần nói.

“Đi đi đi đi, đây là nhà mình, còn có thể xảy ra nguy hiểm gì chứ.” Vu Tư Linh gật đầu, hiên ngang lẫm liệt. Sau khi chiếc xe rời khỏi tầm mắt, cô mới xoay người nhìn ngôi nhà của mình, thở một hơi dài, bước chân nặng nề, đi vào cánh cổng lớn trang nghiêm, “Ba, con về rồi.”

Vu Thiên Tung run rẩy tay chân, lập tức đẩy lão Trương ra, nhỏ giọng nói: “Linh Linh về rồi, mau mau, mau dọn hết đi!”

Lão Trương rất không cam lòng.

“Nhanh lên!” Vu Thiên Tung đánh mạnh vào lưng ông ấy, “Ông có muốn bị trừ lương không?”

Lúc này lão Trương mới bò dậy, tắt màn hình, giấu đi tay cầm chơi game, sau đó đẩy hết đồ ăn vặt xuống gầm giường.

Nhìn lại Vu Thiên Tung, thấy đối phương đã “thoi thóp” nằm trên giường, không ngừng r*n r*: “Ây da, ây da da, để tôi yên đi, tôi không muốn sống nữa.”

“Ba.” Vu Tư Linh chạy lên lầu, hoảng hốt, vội vàng nhào đến mép giường nắm tay ông ta, “Ba, ba sao vậy?”

Vu Thiên Tung “yếu ớt” nhìn cô: “Thúy Hoa, là em sao Thúy Hoa?”

“Không, là con, con Linh Linh đây.” Vu Tư Linh lo lắng không thôi, “Ba ba sao vậy, bị ảo giác sao?”

Vu Tư Linh nhìn về phía chú Trương, chú Trương giơ hai tay lên, “Chú cũng không hiểu lắm suy nghĩ của ông già này đâu.”

“Linh Linh? Không, cô không phải Linh Linh của tôi.” Vu Thiên Tung ho khan vài tiếng, “Linh Linh không cần ba ba nữa, nó cũng không nghe anh nói, Thúy Hoa à, nếu em còn trên đời thì thật tốt, anh sẽ không đau khổ thế này huhuhu.”

“Ba.” Vu Tư Linh hét lên, “Đừng vờ vịt nữa.”

“Hu hu hu Linh Linh không nghe anh nói, anh sống còn có ý nghĩa gì nữa!” Vu Thiên Tung đấm tay xuống giường, khóc lóc ỉ ôi!

“Ba, trên người ba vẫn còn mùi snack khoai tây chiên đó.”

“!” Vu Thiên Tung mở to mắt, rất có trách nhiệm tiếp tục vai diễn, “Hu hu hu hu hu.”

Vu Tư Linh lôi từ dưới giường ra một đống đồ ăn vặt, xé mở túi, đi đến bên cạnh thùng rác: “Ba, nếu ba còn khóc nữa thì khoai tây chiên của ba sẽ không còn đâu.”

“Hụ hụ hụ.” Vu Thiên Tung trộm nhìn, thấy Vu Tư Linh thật sự không chút lưu tình đổ hết khoai tây vào thùng rác, lập tức ngừng tiếng khóc, “Dừng tay!”

Vu Tư Linh quay đầu nhìn ông ta: “Còn khóc nữa không?”

“Không khóc.” Vu Thiên Tung uất ức nói, liếc mắt nhìn lão Trương đang xem trò vui, liền chỉ vào ông ấy tố cáo, “Đều là lão Trương mua! Dùng khoai tây chiên để mua chuộc ba chơi game với ông ấy!”

“À, thì ra còn chơi game nữa.” Vu Tư Linh híp mắt lại, tìm kiếm trong phòng, nhanh chóng nhìn thấy tay cầm chơi game, cô giữ nó ngay trên thùng rác, “Bây giờ, ngay lập tức xuống giường cho con.”

Vu Thiên Tung vứt chăn sang một bên, nhanh nhẹn lưu loát xuống giường, tiêu sái bước qua đoạt lấy tay cầm chơi game, ôm trong ngực: “Có chuyện gì từ từ nói, động tay động chân làm gì.”

“Vậy thì chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng.” Vu Tư Linh mở di động ra, đặt trước mặt ông ta: “Ba có ý gì?”

Lão Trương tò mò ghé sát vào nhìn: “. . . . . .”

【 Cá trắng nhỏ lướt sóng 】: Trời lạnh gặp nhà dột.

【 Không phải là 0】: ?

【 Cá trắng nhỏ lướt sóng 】: Chia sẻ liên kết: Con cái đến tuổi nổi loạn, cha mẹ không thể không kiên trì nhẫn nại.

【 Cá trắng nhỏ lướt sóng 】: Bé gà vàng oà khóc.jpg

【 Cá trắng nhỏ lướt sóng 】: Bé gà vàng oà khóc.jpg

【 Cá trắng nhỏ lướt sóng 】: Bé gà vàng oà khóc.jpg

Vu Thiên Tung ngượng ngùng cười cười: “Người ta đang thử biểu tượng cảm xúc mới mà, con nói xem nó có đáng yêu không?”

Vu Tư Linh: “. . . . . .”

Mọi người cùng xuống lầu, ngồi lên sô pha, bày ra dáng vẻ trường kỳ kháng chiến. Dì Vương rót cho mỗi người một tách trà, sau đó cầm điện thoại ngồi trong góc, tiếp tục chat chit với tình mới trên mạng.

“Ba, không phải ba đã tiếp nhận chuyện con thích phụ nữ sao, hà cớ gì còn tức giận như vậy?” Vu Tư Linh hỏi.

“Tại sao con còn không rõ à?” Vu Thiên Tung trưng ra vẻ mặt tan vỡ, “Lão Lê nói con gái ông ấy đã sẵn sàng cho việc xem mắt rồi, cuối cùng con lại chậm chạp không đồng ý, thế này thì ba biết ăn nói sao với bọn họ. Hiện tại, ba còn một dự án lớn nằm trong tay họ, nếu bởi việc này mà thất bại, ba phải giải thích với mọi người thế nào, nhân viên trong công ty cũng phải ăn cơm chứ.”

Vu Tư Linh: “. . . . . .”

“Bên kia chấp nhận đi xem mắt?” Vu Tư Linh không thể tin, hỏi: “Người kia sao phải đi xem mắt, nếu thật sự tốt như lời đồn thì sao lại lưu lạc đến bước đường này?”

“Bởi vì cô ấy cũng thích phụ nữ, nhưng bên cạnh không xuất hiện người thích hợp.” Vu Thiên Tung nói: “Đúng là bởi vì người ta quá ưu tú nên mới độc thân đến giờ. Con cũng đừng ngạo mạn quá, chưa chắc người ta đã nhìn vừa mắt. Chủ yếu vẫn là cha cô ấy nhìn trúng con nên mới đồng ý se mối duyên này.”

Nghe vậy, đột nhiên Vu Tư Linh nảy ra một ý tưởng: “Ý ba nói, không phải cô ấy xem trọng con? Mà chính là cha cô ấy?”

“Đúng rồi, sao vậy?”

“Không có gì.” Vu Tư Linh lập tức cảm thấy cầm chắc thắng lợi, chỉ cần làm chút chuyện khi xem mắt, đảm bảo đối phương không ghét mình không về!

Dù sao thì với đức hạnh của cha già kính yêu này, trốn được mùng một cũng không tránh khỏi mười lăm, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, chẳng bằng hoàn toàn chặt đứt tâm tư mai mối cho cô ngay từ lần đầu tiên.

Vu Tư Linh vỗ bàn: “Không phải chỉ là đi xem mắt thôi sao, con đi!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back