Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

[BOT] Mê Truyện Dịch
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 300: Chương 300



Nhắc đến chuyện này, Cố Tứ có hơi đau đầu, cậu ta nhíu mày: "Chị, những thứ khác em đều đứng đầu lớp, chỉ có thể lực là không theo kịp. Cơ thể này lớn chậm quá, cũng không biết khi nào mới có thể giúp chị đánh nhau!"

"Chị cần em sao?" Cố Mang nheo mắt nhìn cậu ta, đi đến cửa thang máy, ấn nút lên, hai tay đút túi: "Học cho tốt những thứ khác trước đi."

Cố Tứ thở dài, vẻ mặt rất tiếc nuối: "Cũng chỉ có thể như vậy thôi. Dù sao cũng phải nể mặt lính mới trong lớp một chút, không thể để em dành hết hạng nhất được, đúng không chị?"

Nói xong, cậu ta nhướng mày nhìn Cố Mang, dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa đáng ghét.

Cố Mang cười.

Lục Thừa Châu dặn dò Lục Tam vài chuyện rồi mới đi về phía hai chị em, nghe thấy Cố Tứ nói vậy thì nhìn cậu ta rồi nói: "Có muốn học máy tính không?"

Cố Tứ nhíu mày, hỏi anh ta với vẻ mặt khó hiểu và giọng điệu kỳ lạ: "Anh muốn tìm người dạy máy tính cho tôi?"

Cố Mang cũng quay lại, ánh mắt khó hiểu.

Lục Thừa Châu đưa tay vào túi áo khoác của Cố Mang, nắm lấy tay cô: "Tốc độ tay khi chơi game của Cố Tứ rất nhanh, chắc học máy tính cũng không khó."

Cố Mang nhìn anh ta với vẻ mặt không cảm xúc, đôi mắt đen thuần khiết sáng ngời.

"Hay là thôi ạ..." Cố Tứ không muốn tham dự mấy lớp học lãng phí thời gian đó, không tiếc nói xấu bản thân: "Em rất ngốc, chắc là học không được đâu."

Lục Thừa Châu liếc nhìn cậu ta: "Thử trước đã."

Cố Mang nghe vậy thì nhướng mày: "Được, anh tìm huấn luyện viên cho nó đi."

Khóe miệng Cố Tứ hơi giật giật: "..."

Đúng lúc này, thang máy đi xuống, ba người đi vào.

Trở về căn hộ, Lục Thừa Châu cúi đầu nhìn Cố Mang: "Đi tắm trước đi, trong tủ lạnh còn bánh kem dâu tây ngàn lớp, tắm xong ra ăn."

Cố Mang đáp một tiếng, treo mũ lưỡi trai lên, chậm rãi đi vào phòng ngủ chính.

Cố Tứ tuyệt vọng nằm vật ra ghế sofa, cậu ta lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lâm Sương: "Chị Lâm, nói ra thì có thể chị không tin. Lục Thừa Châu nói muốn tìm người dạy máy tính cho em, chị em đã đồng ý rồi."

Lâm Sương trả lời rất nhanh: "..."

Cô ta đang ngồi trong phòng riêng của Thiên Khuyết, vừa thưởng thức anh chàng DJ đẹp trai trên đó vừa uống một ngụm rượu.

Thật ra cũng không khó hiểu, dù sao cũng do chị đại nào đó quá mạnh, lừa được Lục Thừa Châu đến mấy lần.

Cố Tứ gửi một sticker giang hai tay: "Chị em vui là được."

Lâm Sương rất hả hê, chậm rãi gõ chữ: "Thương hại cậu, chăm chỉ học máy tính đi."

Cố Tứ: "..."

Lục Thừa Châu nhìn Cố Tứ: "Không đi tắm sao?"

Cố Tứ ngồi thẳng dậy, cầm điện thoại đi vào phòng ngủ phụ.

Cố Mang tắm xong đi ra, cầm khăn lau tóc, trên người mặc áo phông trắng và quần thể thao.

Ngủ trên xe nửa tiếng, lại tắm một cái, tâm trạng của cô bây giờ khá tốt.

Trên bàn trà đã để sẵn một ly nước mật ong.

Lục Thừa Châu đang đứng trước giá sách, không biết là đang làm gì.

Cố Mang bưng cốc nước mật ong lên, uống một ngụm, sau đó cầm cốc nước đi về phía anh ta. Đến gần mới thấy là Lục Thừa Châu đang chọn ổ cứng.

Người đàn ông không ngẩng đầu lên cũng biết là cô đến: "Lát nữa đợi đến mười hai giờ, thổi nến xong tôi xem phim cùng em."

"Không thổi nến."

Lục Thừa Châu nghe vậy thì ngẩng đầu lên, thấy Cố Mang đứng trước mặt anh ta, nghiêng người dựa vai vào giá sách, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Cố Mang uống một ngụm nước mật ong, vẫn không quen giải thích cho lắm, suy nghĩ mấy giây mới nói: "Tôi không thích mấy nghi thức đó, tôi cũng không có nguyện vọng gì."

Lục Thừa Châu nhìn cô, một lúc sau mới gật đầu, khóe miệng nhếch lên: "Vậy thì ăn bánh kem, sau đó chúng ta xem phim."

Cố Mang nhướng mày, ừ một tiếng.

Lục Thừa Châu nắm tay cô đến phòng bếp lấy bánh kem.

Mấy phút sau, tiếng chuông mười hai giờ trong căn hộ vang lên, Cố Mang tròn mười tám tuổi.

Đúng lúc này, cửa phòng của Cố Tứ cũng mở ra.

Cùng vào lúc đó, chuông cửa bên ngoài căn hộ vang lên.

Tiếng chuông này xuất hiện một cách đột ngột vào ngay lúc nửa đêm.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 301: Chương 301



- Lời Cảm Ơn - Diệt Hồng Ngưng Sương xin chân thành cảm ơn bạn Phan Phan đã donate, chương này dành tặng bạn.

Cố Mang cụp mắt xuống, tay đang định cắt bánh kem dừng lại giữa không trung, ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.

Cố Tứ chống tay lên cửa phòng ngủ phụ, nhìn về phía cửa đầy khó hiểu: "Muộn thế này rồi, là ai vậy?"

Lục Thừa Châu đang định đi xem thì cổ tay bị Cố Mang nắm lấy, anh ta nghiêng đầu.

"Tôi đi mở cửa." Nữ sinh đặt dao cắt bánh kem xuống, vẻ mặt không chút biểu cảm, ánh mắt xa xăm, toàn thân tỏa ra một áp suất thấp.

Lục Thừa Châu không hỏi nhiều, gật đầu: "Vậy tôi cắt bánh kem."

Cố Mang nghe vậy thì nhìn anh ta, dường như đôi mắt đen láy như đầm nước không còn lạnh lùng nữa, cô khẽ ừ một tiếng.

Cô thong thả đi đến cửa, mở cửa ra, là một người đàn ông mặc đồng phục chuyển phát nhanh.

Nhân viên chuyển phát nhanh nhìn thấy khuôn mặt của Cố Mang thì ngẩn ra, chớp chớp mắt rồi hỏi: "Xin hỏi có phải là cô Cố Mang không ạ?"

Cố Mang đút hai tay vào túi, đứng đó một cách lười biếng, giọng nói nhạt nhẽo: "Là tôi."

"Chào cô Cố." Nhân viên chuyển phát nhanh đưa chiếc hộp được đóng gói tinh xảo trong tay cho Cố Mang: "Đây là bưu kiện của cô, mời cô ký nhận."

Cố Mang nghiêng đầu, nhìn chiếc hộp đó với ánh mắt lạnh lùng.

Chiếc hộp không lớn, sáu tấc.

Bên trên còn có một bức thư, phong thư bằng giấy kraft, bên trên viết tên cô, là thư tay rất hiếm thấy, nét chữ cứng cáp mạnh mẽ giống như chủ nhân của nó.

Nhân viên chuyển phát nhanh thấy Cố Mang vẫn không động đậy, do dự một chút thì lại lên tiếng: "Cô Cố, mời cô ký nhận."

Trên mặt Cố Mang vẫn không có biểu cảm gì, cô nhận lấy phiếu ký nhận, ký tên, trả lại cho anh ta rồi cất giọng nói rất lạnh lùng: "Tặng anh cái hộp này, hoặc là giúp tôi xử lý nó, cảm ơn."

Nhân viên chuyển phát nhanh ngẩn ra. Trong lòng lại không khỏi cảm thán vị tiên sinh đó thật sự rất hiểu biết cô Cố này.

Anh ta nói: "Cô Cố, ngài Hoắc bảo cô phải xem thư trước."

Cố Mang nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng hiện lên vẻ ngang ngược.

Ba giây sau, cô lấy phong thư trên hộp, mở ra:

[Cố Mang, lúc viết thư, anh cũng không biết nên viết gì, anh không giỏi ăn nói, em biết mà.

Quà này anh đã chọn rất lâu rồi, em đừng ném đi nữa, được không.

Trong hộp còn có thứ em muốn, anh đã tìm được cho em rồi.]

Cố Mang nhếch môi, ba phần lạnh lùng, bảy phần chế giễu.

Cô xé nát bức thư cùng phong phong thư bên ngoài, ném vào thùng rác ở cửa.

Thấy sắc mặt của nhân viên chuyển phát nhanh thay đổi, đuôi mắt vừa hoang dã vừa ngông cuồng của cô nhếch lên, giọng nói lười biếng: "Cảm ơn, giờ anh có thể về báo cáo được rồi."

Cô không có tay à, thứ cô muốn còn cần anh ta tặng sao?

Nhân viên chuyển phát nhanh ngơ ngác nhìn đống giấy vụn trong thùng rác.

Cố Mang cười rất gian xảo, trong đôi mắt có tia máu nhỏ: "Tạm biệt."

Nói xong, cô đóng cửa lại.

Vừa xoay người lại thì thấy Cố Tứ và Lục Thừa Châu đang nhìn cô.

Cố Tứ không dám nói gì, Lục Thừa Châu trông có chút đáng sợ, cậu ta sợ mình nói sai gì đó sẽ gây phiền phức cho chị gái.

Lục Thừa Châu hất cằm về phía bánh kem, thấp giọng nói: "Qua đây ăn đi."

Không nhắc một chữ nào về chuyện vừa rồi.

Cố Mang nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ta dưới ánh đèn, nhướng một bên lông mày đi đến bên cạnh anh ta.

Cố Tứ hoàn hồn, cũng đi đến đó.

Lục Thừa Châu đưa nĩa cho Cố Mang, kéo ghế ra để cô ngồi.

Cố Mang lười biếng ngồi xuống, tay phải đang kẹp thuốc đổi thành cầm nĩa nhỏ, tay trái chống lên bàn, chống cằm , nghiêng đầu nhìn Lục Thừa Châu, có chút lười biếng.

"Là người tặng hoa lần trước." Cô nói.

Cố Tứ đi đến nghe thấy câu này thì mở to mắt: "Lần trước còn tặng à?"

Đám người đó thật đúng là âm hồn không tan mà.

Cố Mang gật đầu thờ ơ, ánh mắt vẫn nhìn Lục Thừa Châu: "Không nhận."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 302: Chương 302



Cố Tứ nhìn chị mình, ánh mắt có chút phức tạp.

Cậu ta chưa từng thấy chị nhận đồ của người khác, chỉ duy nhất đồ của Lục Thừa Châu là chị chưa bao giờ từ chối.

Ngay cạnh đó là căn hộ của chị ấy, vậy mà chị ấy cũng không từ chối việc Lục Thừa Châu bảo chị ấy ở lại đây.

Lục Thừa Châu liếc nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên những đường nét tinh xảo của gương mặt cô. Sau vài giây, anh ta khẽ mỉm cười, nói với giọng nhẹ nhàng: "Ăn trước đi, một lúc nữa xem phim."

Cố Mang nhìn chiếc bánh dâu tây ngàn lớp, thong thả thưởng thức.

Cố Tứ lập tức nhấc mông lên, nhảy vội vào ghế, cũng cầm lấy một cái nĩa: "Mọi người định xem phim gì vậy?"

Cố Mang liếc cậu ta một cái, nói một cách chậm rãi bằng giọng điệu bình thản: "Ăn xong rồi thì đi ngủ đi."

Cố Tứ bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn bánh.

Lục Thừa Châu lại lấy thêm một ít xoài sấy khô và dâu tây đã rửa sạch, thuận tay đút từng miếng cho Cố Mang.

Cố Tứ nhìn thấy: "…"

Ai da, cậu ta ta là bóng đen nhãn hiệu gì thế này? Sao sáng quá vậy?

Thật là khó xử.



Cùng lúc đó.

Nhân viên giao hàng mang theo một chiếc hộp đến cửa Tỷ Cung, lấy điện thoại ra gọi.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, anh ta nói: "Ngài Hoắc, cô Cố không nhận món quà, lá thư… cô ấy đã xé nó rồi."

Câu cuối cùng anh ta nói hơi khó khăn.

Đầu dây bên kia im lặng hơn mười giây, không có ai lên tiếng.

Nhân viên giao hàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Ngài Hoắc, ngài có muốn đến lấy lại chiếc hộp này không?"

Dường như giọng nói của anh ta khiến người bên kia sực tỉnh lại, và cuộc gọi bị cắt ngay sau đó.

Nhân viên giao hàng bối rối, không biết phải xử lý chiếc hộp này như thế nào.

Do dự một lúc, khi anh ta đang định rời đi thì một người đàn ông có trông rất lực lưỡng mặc đồ đen xuất hiện trước mặt anh ta.

"Xin chào, ông chủ của tôi bảo tôi đến lấy hộp." Giọng anh ta đầy mạnh mẽ.

Nhân viên giao hàng ngớ người một chút rồi gật đầu, đưa chiếc hộp cho anh ta.

Người đàn ông mặc đồ đen nhận hộp rồi quay người rời đi.

Dưới một tàng cây lớn vắng vẻ bên ngoài Tỷ Cung, một chiếc xe hơi đen đang đỗ. Người đàn ông mặc đồ đen bước vào xe.

Một người đàn ông ngồi ở ghế sau của chiếc xe, ánh sáng mờ ảo, không thấy rõ mặt.

Dù vậy nhưng những đường nét mờ ảo vẫn cho thấy hẳn là gương mặt của anh ta phải xuất sắc lắm.

Người đàn ông nghiêng đầu, ánh mắt như rơi xuống chiếc hộp, một lúc sau mới từ từ lên tiếng: "Là do lá thư của tôi viết không được hay sao?"

Giọng anh ta hơi trầm thấp, âm điệu có phần u ám, mang một sức ép khiến người ta rùng mình.

Người đàn ông mặc đồ đen cúi đầu không nói gì.

Không khí trong xe trở nên căng thẳng, áp lực như muốn nghẹt thở.

"Không thích hoa, không thích kim cương, thư cũng xé rồi, đến những tài liệu y học tôi tốn công tìm cho cô ấy cũng không nhận, rốt cuộc là cô ấy muốn gì? Nữ sinh thường thích cái gì nhỉ?" Người đàn ông như tự lẩm bẩm, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Cả xe im lặng, không ai dám lên tiếng.

Nữ sinh mười mấy tuổi đó, chỉ cần nghe thấy tên là tất cả mọi người trong xe này đều đã cảm thấy rùng mình.

Chứ đừng nói đến việc đoán tâm tư của cô.

Không biết đã qua bao lâu, khi không khí trong xe bắt đầu khiến mọi người không thở nổi, người đàn ông lại lên tiếng: "Bò Cạp Đỏ lấy gần trăm tỷ hàng hóa của chúng ta, các ngươi nghĩ chúng ta nên xử lý thế nào?"

Người đàn ông mặc đồ đen cúi đầu, thái độ cực kỳ cung kính: "Chắc chắn là không thể để chúng thoải mái như vậy được. Chúng ta đâu phải là loại dễ bị bắt nạt."

Một tên đầu hói ngồi ở ghế phụ quay lại, không đồng tình: "Cố Tứ thiếu gia vẫn đang ở trong Bò Cạp Đỏ. Nếu chúng ta ra tay, chẳng may làm bị thương cậu ấy thì chắc chắn là cô Cố sẽ giết chúng ta."

Anh ta không bao giờ muốn nhìn thấy cảnh cô Cố phát điên lần thứ hai trong đời.

Người đàn ông im lặng rất lâu, cuối cùng mới cất giọng: "Về thôi."

Tên hói thở phào nhẹ nhõm. Nnhưng nghĩ đến việc mất đi một lô hàng lớn và bị giam trong nhà tù quốc tế suốt nửa tháng, anh ta vẫn cảm thấy không cam lòng: "Thưa ngài, nếu ngài tin tưởng tôi, giao chuyện này cho tôi, tôi nhất định sẽ giải quyết thật gọn gàng, xả được cơn giận."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 303: Chương 303



Người đàn ông gõ gõ tay lên chiếc hộp, như đang suy nghĩ, sau một lúc, nói: “Anh đi làm đi.”

Người đàn ông đầu trọc kính cẩn nói: “Vâng!”

Chiếc xe màu đen lái ra khỏi Tỷ Cung.



Chiều hôm sau.

Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, mặt đất đã phủ một lớp dày màu trắng

Hạ Nhất Độ và Tần Phóng đến đón Cố Tứ.

Lần này trước khi đi, Cố Tứ không có chút luyến tiếc nào, thậm chí còn có chút không thể chờ thêm.

Không phải là trước lạ sau quen, mà là ở đây đã không có chỗ cho cậu ta nữa.

Cố Tứ đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu, khoác túi lên vai, nhìn Cố Mang: “Chị, em đi đây.”

Cô gái đút tay vào túi, thản nhiên đứng đó, đôi mày thanh tú nhướng lên, cằm hếch lên.

Thái độ có hơi vô tình.

Cố Tứ bất lực thở dài, quay người lại.

Bước tới xe, ném chiếc túi vào.

Khi chuẩn bị lên xe, cậu ta dừng lại, xoay người chạy lại, ôm Cố Mang thật chặt.

Cô gái cúi đầu, đặt tay lên đầu cậu ta, thấp giọng nói: “Luyện tập cho tốt.”

Cố Tứ hừ một tiếng, buông eo cô ra, sau đó quay sang Lục Thừa Châu đang cầm ô cho chị gái mình: “Anh chăm sóc chị gái tôi cẩn thận.”

Lục Thừa Châu gật đầu: “Muốn học cái gì, để cho Tần Phóng sắp xếp cho cậu.”

Chỉ số IQ của Cố Tứ rõ ràng cao hơn nhiều so với người bình thường, không thể tuân theo các phương pháp tập luyện trước đó.

“Tôi biết rồi.” Vẻ mặt Cố hơi buồn, bước lên xe với ánh mắt đầy miễn cưỡng.

Hạ Nhất Độ nói: “Anh Thừa, bọn tôi đi đây.”

Lục Thừa Châu đút một tay vào túi, đáp lại.

Tần Phóng cũng chào hỏi, rồi ngồi vào ghế lái.

Cố Tứ vừa rời đi, Lục Thừa Châu liền đưa Cố Mang về trường học.

Chiều chủ nhật, học sinh nội trú trở lại trường, trên cầu thang người đến người đi.

Các cô gái vừa nhìn thấy Cố Mang, ánh mắt đều thay đổi, lộ ra vẻ vừa sợ vừa kinh ngạc, vô thức bước sang một bên, không dám lên tiếng.

“Cố Mang, cậu trở về rồi.” Đỗ Tuyết cầm theo một túi rác đi xuống lầu.

Cố Mang nhìn cô ấy rồi gật đầu.

Đỗ Tuyết nhìn xung quanh, xác định mọi người đều cách khá xa, lặng lẽ đến gần cô: “Họ đang nấu lẩu trong ký túc xá, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn nhé.”

Trường trung học Minh Thành cũng được coi là một trường học quý tộc, đường dây điện cũng khá an toàn, nhiều học sinh sẽ lén nấu một số món để ăn.

Cố Mang khẽ nhướng mày, hơi hoang dã, uể oải a một tiếng.

Đỗ Tuyết cười chỉ tay ra ngoài: “Vậy cậu về trước đi, tôi vứt rác xong rồi đi lên.

Cố Mang ừm một tiếng, đi lên lầu.

Đến ký túc xá, vừa mở cửa ra, mùi lẩu đã xộc thẳng vào mặt.

Thẩm Hoan đang chuẩn bị nước chấm cho mọi người, nhìn thấy Cố Mang trở về liền gọi: "Chị Mang" rồi nhanh chóng đứng dậy chạy tới đóng cửa lại, để tránh mùi bay ra ngoài bị phát hiện.

Những người khác thì nói Cố Mang về thật đúng lúc, có thể cùng ăn với nhau.

Cô gái cởi mũ treo lên, đặt túi xách lên giường, cởi áo khoác.

Mạnh Kim Dương rửa rau xong bưng ra, nhìn thấy cô, cười nói: “Cố Mang, có thịt bò cậu thích ăn.”

Cố Mang nhếch môi, nhéo mặt cô ấy theo thói quen.

"Chị Mang, cậu muốn ăn cay không?" Bên cạnh Thẩm Hoan đã bày năm bát nước chấm, chỉ còn lại Cố Mang.

Cố Mang chải tóc, gật đầu, xắn tay áo rửa tay, rồi đi tới giúp đỡ.

Khi gần như đã chuẩn bị xong, một nhóm nữ sinh ngồi quanh bàn, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

Sửa ảnh xong, không dám đăng lên vòng bạn bè nên lén đăng lên weibo.

Thẩm Hoan đang nghĩ nên viết thêm gì, thuận miệng hỏi: “Chị Mang, chị có tài khoản weibo không? Chúng ta có thể theo dõi nhau.”

Tay Cố Mang chống mặt, có chút lười biếng, giọng nói bất cần: "Cái đó sao, không chơi."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 304: Chương 304



Đỗ Tuyết ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Cố Mang, hay là cậu đăng ký tài khoản đi, vòng bạn bè có nhiều nội gián của giáo viên quá, weibo thuận tiện hơn.”

Cố Mang không quan tâm, chỉ là lười biếng, tùy ý đưa điện thoại cho Mạnh Kim Dương: “Giúp mình đăng ký tài khoản đi.”

“Được.” Mạnh Kim Dương cầm lấy, điện thoại của Cố Mang rất sạch sẽ, cũng không có nhiều app.

Cô ấy tải app weibo về trước, sau đó bấm vào, đăng kí bằng số điện thoại di động của Cố Mang.

Thẩm Hoan lại hỏi: “Kim Dương, cậu đăng ký chưa, chúng ta cũng theo dõi nhau đi.”

“Cậu tìm Sở Dương, đây là tên của mình.” Mạnh Kim Dương nói xong, ngẩng đầu nhìn Cố Mang: “Cố Mang, cậu muốn gọi biệt danh gì?”

Cố Mang lười biếng nói: “Sao cũng được.”

Mạnh Kim Dương nghĩ một lúc, dùng chữ cái đầu tiên trong tên của cô đăng ký cho cô.

G.

Sau đó đổi ảnh đại diện mặc định của weibo thành ảnh đại diện Wechat của Cố Mang.

Sau khi đăng ký, mấy cô gái theo dõi nhau, thậm chí còn bấm thích nhau khi đăng bài trên weibo.



Ăn lẩu xong, trên bàn bày bừa một đống, mọi người chia nhau dọn dẹp.

Sau khi đựng rác xong, Cố Mang đút tay vào túi, tùy ý xách lên, đi xuống lầu .

Vừa vứt rác xong thì điện thoại trong túi reo lên.

Cô cúi đầu lấy ra xem, là số lạ từ Bắc Kinh, cô vô cảm bấm nhận cuộc gọi.

“Là Cố Mang sao?” Giọng của người đàn ông trung niên truyền từ bên kia.

Cô gái đi tới bên gốc cây, thản nhiên dẫm lên lề đường, đáp: “Là tôi.”

Người đàn ông trung niên cười cười: “Xin chào Cố Mang, tôi là Dương Thiên Minh.”

Nghe thấy cái tên này, Cố Mang thu lại giọng điệu lười biếng của mình nói: “Giáo sư Dương, có việc gì sao ạ?”

Dương Thiên Minh nói: “Tôi nghe hiệu trưởng Nhậm nói, em dự định tháng chín sẽ tới Bắc Kinh báo danh.”

“Vâng ạ.” Cố Mang nhìn thấy một cô gái xách trái cây từ phố mua sắm trường học về, cụp mắt xuống, quay người đi về phía phố thương mại.

Dương Thiên Minh lúc này đang ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng Nhậm, nghe được câu trả lời của cô, có chút tiếc nuối.

Ông ấy gấp không thể chờ nổi muốn đem Cố Mang vào phòng thí nghiệm của mình.

Im lặng vài giây, ông ấy nói: “Tháng chín đến là dự định vẫn tham gia thi đại học sao?”

“Không phải ạ, có chút việc cá nhân.” Cố Mang nói ngắn gọn, giọng khá bình tĩnh.

Dương Thiên Minh gật đầu, không tiện hỏi thêm nữa: “Cố Mang, còn hơn nửa năm nữa mới đến tháng chín, nếu có thời gian, em có thể tới tham quan viện nghiên cứu của Hội Y học.”

Biểu hiện rất rõ ràng, là muốn Cố Mang nhanh vào phòng thí nghiệm

Cô gái nhướng mày, lười biếng nói: “Vâng ạ, cảm ơn giáo sư Dương.”



Dương Thiên Minh cúp điện thoại, nhìn hiệu trưởng Nhậm.

“Thầy Nhậm, thầy cũng cho rằng Cố Mang có thể làm người kế nhiệm của Hội Y học chúng ta phải không?” Ánh mắt của Dương Thiên Minh khiến người ta hồi hộp.

Rất nhiều nghiên cứu sinh tiến sĩ của ông ấy đều cực kỳ giỏi, nhưng xét đến việc kế thừa Hội Y học thì vẫn còn hơi kém.

Hiệu trưởng Nhậm tuy là hội trưởng đại diện nhưng ông ta vẫn phải quản lý công việc của đại học Bắc Kinh, khó tránh khỏi việc lực bất tòng tâm.

Thực ra họ rất lo lắng, sau khi bọn họ buông bỏ Hội Y học thì nó sẽ hoàn toàn suy tàn.

Sự xuất hiện của Cố Mang đã khiến họ nhìn thấy hy vọng.

Hiệu trưởng Nhậm gật đầu, cười vui vẻ: “Chỉ dựa vào lòng can đảm từ chối Tổ chức Y tế, lựa chọn khoa Y chúng ta của em ấy, có bao nhiêu người có thể làm được?”

Dương Thiên Minh nhớ lại cảnh tượng ngày đó Tổ chức Y tế nói lời sỉ nhục, cuối cùng Cố Mang chọn đại học Bắc Kinh bọn họ trước mặt rất nhiều giáo sư.

Cảnh tượng như vậy gần như gây sốc.

Kìm chế đôi tay run rẩy của mình, ông ấy nói: “Thầy Nhậm, còn gần bảy tháng nữa mới đến tháng chín, chắc sẽ… không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra đâu nhỉ?”

Phát hiện ra một thiên tài như vậy, Đại học Bắc Kinh bọn họ còn có hơi không xứng, Dương Thiên Minh rất lo lắng.

Thực sự sợ trong bảy tháng này sẽ có người ra tay chen ngang.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back