Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Vô Ngần Đạo Tông

Vô Ngần Đạo Tông
Chương 66: Thiên Huyền Đại Lục (19)


Đường Vĩnh Hi, vẫn đứng trên không, khép quạt trắng, giọng điệu nhàn nhạt pha chút trêu chọc:"Aizz~ Xin lỗi nha, lỡ tay mất rồi...

Có ai muốn kiện ta không?"

Trên mặt nàng không chút ý tứ hối lỗi, ánh mắt lạnh lùng quét qua chiến trường, như thể vừa đập vỡ một món đồ chơi thừa thãi.

Đám cường giả siêu cấp trên ghế ánh sáng đồng loạt: "..."

- im lặng đến ngượng ngùng, không biết nên khen hay mắng.Lão nhân Đạo Tông vuốt râu, cười lớn:"Ha ha!

Tiểu tử này càng nhìn càng hợp khẩu vị ta!

Ngông cuồng mà tài năng, đúng là bảo vật hiếm có!"

Cường giả Hồng Hoang Điện, hai mắt sáng rực như thấy kho báu, nhìn Đường Vĩnh Hi:"Thể chất đỉnh thật!

Lâm Thanh Đàn tuy thất bại, nhưng tên tiểu tử này còn xuất sắc hơn!

Gia nhập Hồng Hoang Điện ta, ta sẽ rèn nàng thành chiến thần phá núi đập đá!"

Lưu Thông của Nguyên Môn chăm chú nhìn Đường Vĩnh Hi, rồi phẩy tay, giọng sang sảng:"Lượt giao chiến đầu tiên kết thúc!

Bắt đầu lượt hai ngay, không để đám tiểu bối đợi lâu!"

Tần Thiên, vừa quan sát mọi chuyện, chuyển mục tiêu từ Lâm Thanh Đàn và Lâm Lang Thiên sang Đường Vĩnh Hi.

Hắn cười nhạt, ánh mắt khiêu khích:"Tiểu tử, ngươi khá đấy... nhưng đừng mơ chiếm hết sân khấu của ta!"

Nàng chỉ nhếch môi, không thèm đáp, như thể hắn chỉ là cơn gió thoảng qua.Lưu Thông vung tay, một vòng sáng xuất hiện, chuẩn bị phát nổ.

Nhưng bỗng, một tràng cười điên cuồng vang lên từ hư không:"Ha ha ha!

Cuộc chiến tiếp theo ư?

Thôi đi, bọn ta đợi đến mốc cả mắt rồi!"

Từ hư không, một đám mây đen quỷ dị tràn ra, lan tỏa như bóng tối nuốt chửng, che phủ cả bầu trời.

Bên trong, vài bóng người mờ ảo hiện lên, khí tức tà ác khiến không gian rung động như ngày tận thế."

Cái gì?!

Thiên Phạt sao?!"

Sắc mặt các cường giả Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp kịch biến, đứng bật dậy, ánh mắt sắc lạnh như kiếm nhìn đám mây đen.

Đỉnh núi náo động, ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc quét lên trời, nhưng vài thiên tài nhạy bén đã cảm nhận được điềm gở lạnh sống lưng.Hắc vân cuộn trào quỷ dị, lan tỏa mù mịt, tạo thành trận thế khiến người ta rợn tóc gáy.

Đường Vĩnh Hi đáp xuống đất, tay xoay quạt trắng, dáng vẻ nhàn nhã như đang xem kịch vui, hoàn toàn không chút nào bị ảnh hưởng.Uỳnh!Hắc vân vỡ ra, hắc quang bắn xuống, hơn chục thân ảnh bao phủ bởi bóng tối ngưng tụ trên không.

Nguyên lực thiên địa sôi sục, một áp lực vô hình đáng sợ tỏa ra, khiến không ít người run rẩy, không thể động đậy!"

Thực lực này... quái vật từ đâu ra vậy?!"

Tiếng kinh hãi vang lên khắp đỉnh núi.Tám cường giả Tông phái siêu cấp lạnh lùng hừ một tiếng, nguyên lực hùng hồn bùng phát chống lại áp lực ấy.

Lưu Thông quát:"Hừ!

Hóa ra là đám Tây Huyền Vực các ngươi!

Gan to thật, dám xâm nhập Đông Huyền Vực và quấy rối Bách Triều Đại Chiến của ta!"

Kẻ dẫn đầu trong đám hắc ảnh cười lớn, hắc quang tan đi, lộ ra gương mặt trung niên nham hiểm - Trịnh Chung:"Ha ha!

Lưu Thông, Chấp sự Nguyên Môn, lâu rồi không gặp!"

Lưu Thông nhíu mày:"Trịnh Chung?

Các ngươi dám gây rối Bách Triều Đại Chiến, mục đích là gì?"

Trịnh Chung cười quái dị:"Cũng không có gì to tát.

Tây Huyền Vực ta thèm khát Chiến trường Viễn Cổ này đã lâu.

Các ngươi chiếm giữ bao năm, giờ đến lượt bọn ta rồi!"

Lưu Thông cười lạnh:"Ngươi chưa nản lòng sao?

Không gian này thuộc về Đông Huyền Vực ta!

Chỉ với đám người các ngươi mà đòi đoạt?

Ta phát tin tức ra ngoài, các ngươi đừng mơ sống sót để về!"

Trịnh Chung nhếch môi:"Muốn động thủ, ta đã tính cả rồi.

Ngươi nghĩ có thể truyền tin được sao, Lưu Thông?"

Lưu Thông búng tay, một đạo kim quang bắn ra định xuyên hư không.

Trịnh Chung cười khẩy, khoanh tay không ngăn cản.

Khi kim quang chạm hư không, một vòng phù văn đen khổng lồ xuất hiện, đánh bật nó trở lại.

Lưu Thông biến sắc, còn cường giả Hồng Hoang Điện tung quyền, sức mạnh méo mó không gian, nhưng phù văn đen như mạng nhện chặn đứng tất cả.Trịnh Chung cười lạnh:"Ha ha!

Lần này để đoạt Chiến trường Viễn Cổ, bọn ta dùng cả Phong Thiên Đại Trận.

Động tĩnh ở đây sẽ không lọt ra ngoài.

Các lão quái Đông Huyền Vực đã bị Tây Huyền Vực ta cầm chân rồi!"

Lão nhân Đạo Tông nhíu mày:"Phong Thiên Đại Trận?

Các ngươi chịu bỏ vốn lớn nhỉ!"

Trịnh Chung cười đắc thắng:"Không còn cách nào, Chiến trường Viễn Cổ là kho báu truyền thừa vô tận.

Bọn ta không dễ từ bỏ!

Chỉ cần lập trận pháp, toàn bộ không gian này sẽ được truyền tống về Tây Huyền Vực!"

Hắn nhìn các thiên tài, giọng nham hiểm:"Các ngươi - tinh hoa của Tông phái siêu cấp - sẽ theo bọn ta.

Theo Tây Huyền Vực, đãi ngộ không tệ.

Không theo... thì làm nô lệ cũng thú vị!"

Sắc mặt Liễu Bạch tối sầm:"Đám Tây Huyền Vực khốn kiếp!"

Các thiên tài khác kinh hoàng, hiểu rõ số phận thê lương nếu bị bắt.

Lão nhân Đạo Tông cau mày, nhưng giọng điềm tĩnh:"Chuẩn bị kỹ càng đấy!

Nhưng các ngươi tự tin lập trận trước mặt bọn ta sao?

Tám lão già này chưa đến mức bị coi thường!"

Trịnh Chung cười lớn, ánh mắt dè chừng lão:"Ngộ Đạo lão nhân Đạo Tông, ai dám coi thường?

Nhưng giao đấu phiền phức, ta chỉ cần giữ chân các ngươi thôi!"

Lưu Thông cười khẩy:"Giữ chân bọn ta?

E rằng ngươi không đủ tư cách!"

Trịnh Chung nhếch môi quỷ dị, vung tay kết ấn:"Phong Thiên Đại Trận - Không Gian Phong Tỏa!"

Hơn chục cường giả phía sau đồng loạt kết ấn, Uỳnh uỳnh!

Hư không vỡ ra, hắc quang hóa thành phù văn khổng lồ, phong tỏa tám lão nhân trong một nhà lao ánh sáng.

Bên trong, năng lượng bùng nổ, phù văn rung chuyển dữ dội.Trịnh Chung cười lạnh:"Không giết được các ngươi, nhưng giữ chân thì dễ!

Tăng cường trận đồ!"

"Vâng!"

Cường giả phía sau tuôn nguyên lực, củng cố phong tỏa.Trịnh Chung quát:"Tào Vũ, Thường Uy, bố trí trận pháp!

Giữ chân bọn chúng, giao trận pháp cho các ngươi!"

Từ mây đen, mấy chục hắc ảnh bay ra, khí tức kinh người.

Lâm Thanh Đàn, trọng thương bất tỉnh, nếu tỉnh sẽ nhận ra Tử Linh Tướng - kẻ từng giao đấu với nàng.

Sắc mặt các thiên tài tối sầm, cục diện nguy cấp.Từ mây đen, mấy chục hắc ảnh bay ra, khí tức kinh người.

Nếu Lâm Thanh Đàn chưa bị trọng thương bất tỉnh, sẽ nhận ra đây chính là Tử Linh Tướng - kẻ từng giao đấu với nàng.

Lúc này, sắc mặt của tất cả các cường giả có mặt trên đỉnh núi đều tối sầm, cục diện nguy cấp.

Chỉ có Đường Vĩnh Hi đứng một bên, xoay quạt trắng, dáng vẻ nhàn nhã xem kịch vui bộ dáng.Trên bầu trời, mấy chục thân ảnh từ đám mây đen lao ra, nghênh ngang dừng lại cách đỉnh Bách Triều Sơn một khoảng, ánh mắt khinh miệt quét qua đám thiên tài phía dưới."

Đây là đám thiên tài của Đông Huyền Vực sao?

Nhìn cũng thường thôi, chẳng có gì đáng để mắt!"

Một thanh niên gương mặt nữ tính, đôi mắt híp lại thành lưỡi liềm, cười nhạt, giọng điệu đầy khiêu khích."

Ha ha!

Đợi khi bọn ta đưa không gian này về Tây Huyền Vực, đám thiên tài này chắc chắn sẽ quỳ làm nô lệ cho chúng ta!"

Một nam tử phía sau cười lớn, giọng điệu ngạo mạn đến mức khiến người nghe tức giận."

Ha ha ha!"

Tràng cười vang vọng trên không trung, như thể đám người Tây Huyền Vực không đặt những thiên tài Đông Huyền Vực vào mắt chút nào.Dưới đất, nộ khí bùng lên trong lòng mọi người.

Ai ở đây chẳng phải là kẻ kiêu ngạo, sao chịu nổi sự sỉ nhục trắng trợn này?

Tuy giận dữ ngút trời, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.

Các cường giả Tông phái siêu cấp đã bị Phong Thiên Đại Trận phong tỏa, hy vọng giờ chỉ còn mong manh.Mọi ánh mắt bất giác đổ dồn về Tần Thiên đứng giữa đám đông - niềm hy vọng cuối cùng.

Vương triều Thiên Nguyên, hậu thuẫn bởi Nguyên Môn, là thế lực mạnh nhất Đông Huyền Vực.

Đặt kỳ vọng vào hắn là điều tất yếu.

Khóe miệng Tần Thiên khẽ nhếch, lưng thẳng lên đầy tự tin, rồi liếc về phía Đường Vĩnh Hi với ánh mắt đắc ý.Hành động nhỏ ấy không thoát khỏi mắt nàng, khiến nàng thầm khinh bỉ: "Ấu trĩ thật!"

Tần Thiên ưỡn ngực, giọng sang sảng vang lên:"Các vị, ngông cuồng như vậy ở Đông Huyền Vực này e là không ổn đâu!"

Thanh niên gương mặt nữ tính kia nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng:"Ngươi là cái thá gì mà dám lên tiếng?"

Tần Thiên nổi giận, lạnh lùng đáp:"Tại hạ là Tần Thiên, đệ tử tiềm năng của Nguyên Môn, đại diện Vương triều Thiên Nguyên!"

"Tần Thiên?

Chưa từng nghe qua tên tuổi ngươi trong thế hệ trẻ Nguyên Môn!"

Thanh niên kia chế nhạo, giọng đầy khinh miệt.

Một kẻ phía sau cười lớn:"Ha ha, Thường Uy đại ca, rõ ràng hắn còn chưa chính thức vào Nguyên Môn, huynh đòi nghe tên hắn là sao?

Chắc chỉ là cáo mượn oai hùm thôi!"

Thường Uy khẽ cười, không thèm để ý đến sắc mặt tím tái của Tần Thiên:"Hừ, vỏ bọc Nguyên Môn cũng chẳng cứu được ngươi đâu!"

"Được rồi, Thường Uy, đừng phí lời với đám tép riu!"

Một nam tử áo bào đỏ thẫm phía trước khoát tay, cắt ngang sự chế giễu.

Giọng điệu uy quyền của hắn khiến Thường Uy lập tức im lặng, gật đầu:"Vâng, Tào đại ca!"

Nam tử áo đỏ chầm chậm cúi đầu, ánh mắt quét qua đám đông.

Nguyên lực kinh người tỏa ra từ hắn, mạnh mẽ hơn cả Tần Thiên, khiến không ít người run rẩy."

Ai là Lâm Thanh Đàn?"

Mọi người khựng lại, ánh mắt đồng loạt hướng về chiến trường nơi Lâm Thanh Đàn và Lâm Lang Thiên nằm bất tỉnh, và đã được đưa đi trị thương.

Đường Vĩnh Hi lên tiếng, giọng nhàn nhạt:"Đã bị ta loại rồi."

Nam tử áo đỏ vẫy tay, một hắc ảnh bước ra - Tử Linh Tướng.

Hắn trừng mắt nhìn Đường Vĩnh Hi, cười nham hiểm:"Hắc hắc!

Nếu Lâm Thanh Đàn bị ngươi đánh bại, thì ngươi sẽ thay nàng gánh hết lửa giận của ta!"

Đường Vĩnh Hi liếc hắn, cười khẩy:"Ngươi bị hâm hả?

Ta khuyên ngươi đi khám tâm thần đi, đừng đứng đây làm trò cười!"

Tử Linh Tướng gầm lên:"Hừ, cứ mạnh miệng đi!

Chờ không gian này di chuyển về Tây Huyền Vực, ta sẽ cho ngươi nếm mùi sống không bằng chết!"

Tần Thiên chen vào, giọng điệu nửa khuyên nửa khiêu khích:"Này, ta thấy ngươi không phải đối thủ của bọn chúng.

Tốt nhất nên giữ sức, đừng có mà cậy mạnh!"

Đường Vĩnh Hi quay lại, nhướng mày:"Liên quan gì đến ngươi?

Lo thân mình trước đi!"

Tần Thiên hừ lạnh:"Ta chỉ nhắc nhở để ngươi khỏi làm mất mặt Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp chúng ta!"

Lam Anh đứng bên cạnh lên tiếng, giọng nghiêm nghị:"Tần Thiên, giờ không phải lúc cãi vã!

Chúng ta phải ngăn bọn chúng lập trận pháp.

Nếu để chúng truyền tống Không gian Viễn Cổ về Tây Huyền Vực, chúng ta sẽ rơi vào hang hùm!"

Tần Thiên quay sang nam tử áo đỏ, tự tin nói:"Đừng lo lắng quá.

Chúng ta đông người, phong ấn của bọn chúng không giữ được Lưu Thông đại nhân lâu.

Kẻ này, để ta xử lý!"

Đường Vĩnh Hi nhường bước, bĩu môi: "Bản lĩnh không có mà ham thích thể hiện thế!"

Hắn bước ra, nguyên lực hùng hồn bùng phát, mức độ Lục Nguyên Niết Bàn khiến đám đông kinh ngạc."

Lục Nguyên Niết Bàn?!"

"Không hổ là thiên tài Vương triều Thiên Nguyên!"

Nam tử áo đỏ khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc khi nhìn Tần Thiên gục ngã, nhưng ngay sau đó lại bình thản lắc đầu, giọng lạnh lùng vang lên đầy khinh miệt: "Lũ các ngươi đông đúc thật đấy, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một đám ô hợp vô dụng!"

Hắn khẽ nhếch mép, nụ cười lạnh lẽo hiện lên trong ánh mắt đầy tính toán: "Tuy lần này bọn ta không mang toàn lực, cũng chẳng phải hạng đỉnh cao nhất... nhưng dọn dẹp mấy kẻ như các ngươi — cũng chỉ là chuyện nhỏ!"* Rồi đột ngột phất tay, quát lệnh: "Bố trận!"

"Tuân lệnh!"

Hàng chục bóng đen đồng thanh đáp lại, tiếng hô vang dội như sấm rền, sát khí bùng lên ngập trời!

"Tần Thiên, ngăn chúng lại!

Kẻ nào phá được trận pháp này, chính là Quán quân của Bách Triều Đại Chiến!"

Từ bên trong ngục tối phù văn không xa, tiếng quát của Lưu Thông vang lên đanh thép: "Hừ, muốn ngang ngược ở Đông Huyền Vực?

Các ngươi đã nhầm đối tượng rồi!"

Nghe thế, ánh mắt Tần Thiên băng giá, nguyên lực cuồn cuộn bùng lên, hóa thành một luồng quang ảnh sắc bén như kiếm, xé gió lao thẳng về phía nam tử áo đỏ.

"Động thủ!"

Phía sau hắn, những cường giả lọt vào Niết Bàn Kim Bảng cũng lập tức bứt lên, sát khí ngập trời.

Nam tử áo đỏ khẽ nhếch môi, ánh mắt khinh miệt nhìn Tần Thiên, từ tốn giơ tay lên – năm ngón tay chậm rãi khép lại.

Bùm!Không gian phía trước bỗng nhiên vặn vẹo, một luồng hắc quang quỷ dị phóng ra từ hư vô, tốc độ kinh hồn, hung hăng đập vào người Tần Thiên!

Phụt!Tiếng máu tươi văng tung tóe.

Kim quang phòng ngự trên người Tần Thiên vừa bùng lên đã lập tức tắt ngúm.

Thân thể hắn như cánh én gãy, văng ngược cả trăm trượng, đập mạnh xuống đất, để lại vệt máu dài loang đỏ.

Đám cường giả đang xông lên bỗng cứng đờ, sắc mặt biến đổi – ai nấy đều kinh hãi.

Tần Thiên, kẻ đã đạt tới Lục Nguyên Niết Bàn, lại bị đánh bại chỉ bằng một chiêu!

Đường Vĩnh Hi lắc đầu, giọng chán nản:"Nhàm chán thật...

Đám này yếu hơn ta tưởng!"

Trên không, nam tử áo đỏ nhìn xuống, giọng lạnh lùng pha chút khinh miệt:"Còn ai muốn thử nữa không?"

Hắn ngạo nghễ đứng giữa trời, nụ cười nửa miệng như thách thức cả đỉnh núi.Cả Bách Triều Sơn chìm trong im lặng nặng nề, sắc mặt ai cũng khó coi.

Một vài người nắm chặt tay, định quát lên, nhưng nhìn Tần Thiên nằm thảm hại dưới đất, họ như bị dội gáo nước lạnh.

Với thực lực ấy mà còn bại, bọn họ xông lên chỉ tổ chết oan.Các thiên tài Niết Bàn Kim Bảng như Lam Anh cũng cau mày, ánh mắt âm trầm.

Chiêu vừa rồi của nam tử áo đỏ quá kinh khủng."

Liều với bọn chúng đi!"

"Đúng vậy, không thể để chúng làm càn!"

Tiếng phẫn nộ vang lên quanh Lam Anh.

Nàng cắn môi, đứng dậy, giọng quyết đoán:"Thanh Phong, Mã Lân, Cung Trí!

Cùng ta giữ chân Tào Vũ!

Các ngươi khác, phá trận pháp ngay!"

Ba cường giả gật đầu, sát ý bùng cháy:"Được!"

"Đi!"

Lam Anh hành động nhanh gọn, nhưng khi nàng định bước ra, một bàn tay nhẹ nhàng giữ vai nàng lại."

Các ngươi không đánh lại hắn.

Nghe ta, đừng đi nộp mạng vô ích."

Giọng Đường Vĩnh Hi vang lên, mang chút bất đắc dĩ.Lam Anh quay lại, ánh mắt lạnh lùng:"Ta còn tưởng ngươi định trốn tránh trách nhiệm chứ!

Đến giờ mới chịu lộ mặt?"

Đường Vĩnh Hi cười khẽ, xoay quạt:"Để ta cho.

Ngươi ở đây chờ xem màn kịch hay đi."

Lam Anh lo lắng:"Hắn... mạnh lắm!

Cẩn thận đấy!"

Đường Vĩnh Hi nhướng mày, bước ra:"Yên tâm, ta sẽ cho ngươi một bất ngờ!"
 
Vô Ngần Đạo Tông
Chương 67: Thiên Huyền Đại Lục (20)


Trên đỉnh núi, gió gào thét như muốn xé rách bầu trời.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào bóng dáng hắc bạch thiếu nữ đang chậm rãi bước ra từ làn sương mờ.

Từng bước của Đường Vĩnh Hi nhẹ như dạo chơi, nhưng mỗi lần nàng đặt chân xuống, mặt đất lại vang lên tiếng ầm ầm tựa như tiếng trống trận của thiên quân.Những cuộc chiến trước đây đã đủ để chứng minh—nàng không phải kẻ tầm thường.

Không ai biết rõ cảnh giới thực sự của Đường Vĩnh Hi, nhưng ai cũng thấy rõ: lực chiến của nàng vượt xa giới hạn mà cảnh giới đó cho phép.

Có kẻ thậm chí đã thì thầm, nàng đủ tư cách để sánh ngang với Tần Thiên—người từng khiến vô số anh hùng phải ngẩng đầu nhìn.Nhưng hôm nay… ngay cả Tần Thiên cũng thảm bại.

Thì liệu nàng có thể xoay chuyển cục diện?Tào Vũ đứng sừng sững, ánh mắt như đao, miệng khẽ cong lên một nụ cười lạnh.“Đường Vĩnh Hi… ta đã từng quan sát ngươi.

Thủ đoạn không tệ.

Nhưng muốn đối đầu với ta?

Sợ rằng đó sẽ là một sai lầm.”

Đường Vĩnh Hi khẽ xoay cây quạt trong tay, đôi môi cong lên, ánh mắt lười biếng nhưng sâu thẳm như vực không đáy.“Phải không?”

Nàng chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng bình thản như đang nói một chuyện nhỏ nhặt:“Nhường ngươi… ba chiêu.

Cứ đem toàn bộ bản lĩnh ra đi.”

“Ngông cuồng!”

Tào Vũ cười lạnh, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một tia hứng thú.Không đợi ai thúc giục, hắn nâng một bàn tay, nhẹ nhàng điểm vào hư không.Ầm!Nguyên lực thiên địa bùng nổ như núi lửa phun trào.

Không gian méo mó, từng đường nứt đen kịt như mạng nhện lan rộng, rồi một chùm hắc quang mang khí tức hủy diệt lao thẳng về phía nàng, tốc độ nhanh đến mức không ai kịp chớp mắt.Bọn Lam Anh chỉ kịp hét lên trong tuyệt vọng, nhưng Đường Vĩnh Hi vẫn…

đứng yên.Chùm sáng đen như thiên lôi giáng xuống.

Một tiếng rầm trầm đục vang lên, khói bụi cuộn trào.

Tiếng cười đắc thắng của bọn Thường Uy vang khắp sườn núi.Nhưng khi bụi tan, bóng dáng thiếu nữ vẫn hiên ngang đứng đó, tà áo không dính một hạt bụi.Nàng giơ một ngón tay, nhẹ nhàng nói:“Xong một chiêu.”

Tào Vũ hơi nheo mắt, lạnh giọng:“Ngươi có chút bản lĩnh.

Nhưng xem ngươi chịu được bao lâu.”

Hắc quang cuộn trào lần nữa, hóa thành bàn tay khổng lồ như che khuất cả bầu trời, đè xuống mang theo sức nặng ngàn vạn cân.Nhưng—Chỉ một ngón tay.Nàng khẽ nâng tay, chạm vào hư không, bàn tay hắc quang liền tan biến như khói trước gió.Tào Vũ nhíu mày.

Lần này hắn dồn toàn bộ nguyên lực, hắc quang như thủy triều, uy thế vượt xa hai chiêu trước.Ầm!!!Mặt đất nứt ra thành từng khe sâu, cả ngọn núi rung chuyển.

Nhưng khi ánh sáng tàn lụi, nàng vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh lùng:“Ba chiêu…

Ngươi chỉ có vậy thôi sao?”

“Chưa xong đâu!”

Tào Vũ gầm lên.Hắc quang quanh người hắn ngưng tụ thành một vòng sáng xoay tròn, phù văn tà dị lập lòe, rồi hóa thành một cây trường mâu dài chục trượng, khí tức đủ để giết chết cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn.Hắn không chần chừ, một kích chém rách không gian, như muốn xuyên thủng cả bầu trời, lao thẳng về phía nàng.Đường Vĩnh Hi khẽ mỉm cười, bàn tay giơ lên, một thanh Tiên Kiếm xuất hiện, thân kiếm rung lên như đang vui mừng được ra trận.“Lần này…

đến lượt ta.”

Nàng bước lên một bước, cả thế giới như bị cuốn vào cơn gió dữ.

Kiếm ý bùng phát, thiên địa run rẩy.Diệt Thế Cuồng Phong!Một tiếng gầm rít của cuồng phong vang vọng, từng lốc xoáy kiếm khí khổng lồ hình thành, mang theo sức mạnh hủy diệt, cuốn phăng mọi thứ trên đường đi.

Mỗi vòng xoáy như một con cự long bằng kiếm khí, gào thét lao vào trận pháp.Xoẹt!!!Thiên Phong Đại Trận rền vang như trời sụp, từng lớp kết giới bị xé nát, ánh sáng vỡ tung như kính vụn.Tào Vũ tái mặt, vội vàng kết ấn, hắc quang biến thành hàng trăm con cự long hắc ám lao ra nghênh chiến.

Nhưng—Ầm!!!Tiếng nổ long trời lở đất vang dội, hắc quang bị nghiền nát, sóng kiếm khí tràn qua khiến thân thể Tào Vũ hôi phi yên diệt trong nháy mắt.Trên đỉnh núi, chỉ còn tiếng gió rít, và bóng dáng thiếu nữ áo trắng đứng giữa đống hoang tàn, kiếm trong tay hạ xuống, ánh mắt bình thản như chưa từng ra tay.Trên đỉnh núi, sấm chớp nổ tung giữa trời xanh.

Tàn ảnh của Diệt Thế Cuồng Phong còn chưa tan hẳn, những mảnh lôi quang và kiếm khí tản ra như pháo hoa, nhưng trong vẻ đẹp ấy lại ẩn chứa một sức hủy diệt khiến tim người ta se lại.“Đúng là…

đồ biến thái!”

Thanh Phong nuốt khan, giọng khàn hẳn đi.Chỉ với một chiêu, uy lực ấy đủ để quét sạch toàn bộ chiến trường trong Bách Triều Đại Chiến.Lam Anh hít sâu, ánh mắt vẫn còn ánh lên vẻ chấn động:“Chiêu này… ngay cả Tần Thiên cũng không dám liều mình chống đỡ.”

Không ai nghi ngờ nữa — chỉ cần dựa vào trận chiến vừa rồi, cái danh Quán quân Bách Triều Đại Chiến lần này đã gần như khắc lên tên Đường Vĩnh Hi.Tần Thiên đứng bên, mặt tối sầm lại.

Nắm tay siết chặt đến mức các khớp tay trắng bệch, trong mắt là sự đố kỵ, oán hận và không cam lòng.Vị trí đó… phải là của ta!Bùm!Một tiếng nổ vang, Tào Vũ biến mất cùng đại trận.

Bọn Thường Uy đứng sững, vẻ châm chọc trước đó hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự kinh hoàng.

Tin báo vang lên:“Mạc Thông bị chặn rồi!

Cường giả Đông Huyền Vực đang tiến vào không gian này!”

Sắc mặt Thường Uy biến đổi, biết tình hình đã nguy cấp.Giữa lúc đó—Ánh mắt Trịnh Chung quét qua chiến trường, cuối cùng dừng lại trên người thiếu nữ hắc bạch y.

Một tia hàn ý như lưỡi dao lạnh tràn ra từ hắn.Đường Vĩnh Hi cảm nhận được, chỉ nhướng mày, mở cây quạt trắng phe phẩy, nét mặt không chút sợ hãi.Ngộ Đạo xuất hiện, đứng chắn trước nàng, cười sang sảng:“Tiểu tử này lập đại công rồi!

Có muốn vào Hồng Hoang Điện ta làm đệ tử thân truyền không?”

Tiếng cười như sấm dậy khắp Bách Triều Sơn.

Các cường giả Đông Huyền Vực đều gật đầu tán thưởng, nhưng ánh mắt của Trịnh Chung đã tối lại, giọng hắn vang lên lạnh lùng:“Động thủ!”

Từ sau lưng Trịnh Chung, một bóng người bước ra — Cảnh Thần.

Ánh mắt hắn khóa chặt Đường Vĩnh Hi, khóe môi nhếch lên đầy thách thức:“Ngươi vừa đánh nhau với Tào Vũ, lại phá Thiên Phong Đại Trận.

Sức lực chắc chắn đã tiêu hao gần hết.

Với ta, ngươi chưa đủ đâu.”

Đường Vĩnh Hi chỉ khẽ cười, cây quạt trong tay xoay nhè nhẹ.

Thần thức nàng tản ra như cơn thủy triều, bao phủ toàn bộ Bách Triều Sơn.“Có đánh hay không?

Cho ngươi… năm phút.”

“Hừ, để xem ngươi còn ngông được bao lâu!”

Cảnh Thần lao đến.Ầm!!!Bóng hắn như một mũi thương đen xuyên qua không gian, khí thế đủ để nghiền nát một ngọn núi.

Chưởng ảnh liên tiếp ập tới, mỗi một đòn đều phá nát không khí, ép cho mặt đất rạn ra từng khe lớn.Nhưng—Đường Vĩnh Hi vẫn…

đứng đó.

Hoặc chỉ khẽ nghiêng người, hoặc bước nửa bước, tà áo lay động trong gió.

Dù Cảnh Thần ra đòn liên tục, hắn vẫn không chạm nổi vào một góc áo của nàng.“Ngươi… chỉ biết trốn sao?!”

Cảnh Thần gầm lên, uy lực lại tăng vọt, hóa thành từng luồng sóng đen bao trùm cả một vùng trời.Đường Vĩnh Hi mỉm cười, ánh mắt hờ hững:“Ta chỉ đang đếm thời gian cho ngươi.”

Cảnh Thần lao theo, tốc độ nhanh như điện, không khí xung quanh hai người vặn xoắn thành những cơn lốc dữ dội.

Nhưng dù hắn đuổi thế nào, mỗi khi tưởng chừng sắp chạm được vào nàng, Đường Vĩnh Hi lại biến mất như ảo ảnh, để lại một làn hương mỏng trong gió.“Đáng chết!”

Cảnh Thần gầm lên, vận nguyên lực đến cực hạn, bóng hắn mờ đi như hóa thành hàng trăm ảo ảnh bao vây nàng.Nhưng đúng lúc ấy—Giọng nàng vang lên, thong thả:“Đã hết năm phút.

Giờ…

đến phiên ta.”

Vù!!!Cây quạt trắng mở ra.

Một luồng kình phong khủng khiếp bùng nổ, cát bụi cuồn cuộn như bão sa mạc.

Gió quét qua, hư không rung lên từng hồi trầm đục, những vách đá xung quanh vỡ vụn như giấy.Cảnh Thần chỉ kịp thấy trước mắt tối sầm, rồi cả thân thể hắn bị cuốn phăng lên không trung.

Cơn bão xoáy quanh hắn, tốc độ nhanh đến mức ngôi sao xa xôi cũng hóa thành vệt sáng.Trong chớp mắt, hắn bay một vòng quanh hành tinh, không gian như xé rách dưới sức mạnh của cơn cuồng phong.ẦM!!!Một tiếng nổ rung chuyển cả Bách Triều Sơn.

Cảnh Thần rơi xuống, tạo thành một hố sâu hun hút, đường kính hàng trăm mét, đất đá nóng đỏ như vừa bị núi lửa phun trào.

Hắn nằm bất động, khí tức tan tác, không còn nửa phần uy phong.Trên cao, Đường Vĩnh Hi thu quạt, ánh mắt nhạt nhòa nhìn xuống:“Ngươi… cũng chỉ có vậy thôi.”

Không gian như ngưng đọng.Chỉ còn tiếng gió rít qua những vách đá bị cơn cuồng phong xé toạc.

Hố sâu khổng lồ vẫn còn tỏa ra luồng nhiệt nóng hầm hập, từng vệt lôi quang và gió xoáy chưa kịp tan, như những con rồng dữ quằn quại trong hư không.Bên dưới đáy hố, Cảnh Thần nằm bất động, áo giáp rách nát, mái tóc bết máu, hơi thở yếu ớt đến mức khó mà nhận ra.

Kẻ từng tự tin tuyên bố “ngươi không đủ” giờ đây chỉ còn là một thân thể vô lực nằm giữa tro bụi.Xôn xao!Tất cả các phe cường giả đều chấn động.

Những tiếng bàn tán ban đầu chỉ là những tiếng thở mạnh, nhưng nhanh chóng lan thành sóng.“Cảnh Thần… bại rồi?”

“Không, không phải bại… là bị nghiền nát!”

“Chỉ một chiêu… một chiêu đã kết thúc.”

Những người đến từ Tây Huyền Vực sững sờ như bị ai đó rút sạch máu trong người, sắc mặt trắng bệch.

Còn phe Đông Huyền Vực thì như vừa uống rượu mạnh, khí thế bùng nổ, từng ánh mắt đổ dồn vào bóng dáng hắc bạch thiếu nữ giữa không trung.Bọn Lam Anh gần như quên mất việc hít thở.

Thanh Phong nuốt khan một ngụm nước bọt, giọng run run:“Không phải…

đây không phải sức mạnh của cảnh giới Niết Bàn nữa…

đây là quái vật đội lốt người.”

Lam Anh cười khổ, nhưng khóe miệng vẫn nở một nụ cười tự hào:“Không…

đây là Đường Vĩnh Hi.”

Tần Thiên ở một góc, bàn tay siết đến bật máu.

Hắn cảm giác trái tim mình như bị móc ra, quẳng xuống đáy vực.

Cái tên Đường Vĩnh Hi lúc này đã như một ngọn núi đè lên ngực hắn, khiến hắn khó thở đến mức muốn gào thét.Rốt cuộc ngươi là ai… mà lại đoạt hết hào quang vốn thuộc về ta?!Ngộ Đạo cười lớn, tiếng cười như sấm nổ trong lòng mỗi người:“Ha ha!

Tiểu tử này, không chỉ lập đại công mà còn làm cho Tây Huyền Vực mất hết mặt mũi!”

Mỹ phụ Cửu Thiên Thái Thanh Cung khẽ cười, ánh mắt như hồ thu nhìn xuống:“Thanh Trúc con mắt nhìn người quả nhiên không sai.

Đây mới là thiên tài tuyệt thế.”

Lưu Thông của Nguyên Môn chau mày sâu hơn, cảm giác vị trí “cường giả trẻ tuổi số một” trong lòng hắn đã lung lay dữ dội.Phía Tây Huyền Vực, Trịnh Chung mặt tối như đáy nồi.

Cả cơ thể hắn tỏa ra sát ý lạnh lẽo như băng ngàn năm.

Những kẻ đứng sau hắn đều im thin thít, không ai dám thở mạnh.

Một vài tên vốn kiêu căng lúc nãy, giờ ánh mắt nhìn Đường Vĩnh Hi chỉ còn là nỗi sợ bản năng.Trên cao, Đường Vĩnh Hi thu quạt, tà áo tung bay trong gió.

Ánh mắt nàng quét một vòng chiến trường, bình thản nhưng ẩn chứa một uy áp vô hình.Ánh mắt ấy lướt qua ai, người đó đều cảm giác như bị nhìn thấu tận đáy tâm can, xương sống lạnh buốt.Không cần bất kỳ lời tuyên bố nào — chỉ với khoảnh khắc này, nàng đã chiếm trọn tâm điểm của toàn bộ Bách Triều Sơn.Mọi người biết rõ… kể từ hôm nay, trong Bách Triều Đại Chiến, trong trí nhớ của tất cả cường giả, sẽ mãi mãi khắc sâu một cái tên:Đường Vĩnh Hi.Không gian chiến trường như bị ai bóp nghẹt.Những tiếng hít sâu, nuốt nước bọt vang lên lác đác trong bầu không khí im phăng phắc.

Mọi ánh mắt, từ đệ tử các Vương triều đến cường giả các Tông phái, đều bị hút chặt về phía bóng dáng khoác mặt nạ bạc đang đứng giữa hư không.Khí tức của Đường Vĩnh Hi vẫn chưa tiêu tán, tựa như một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, ánh lạnh còn vương trên lưỡi, khiến lòng người run rẩy.Kẻ vừa rồi còn ngạo nghễ như Cảnh Thần... nay đã hóa thành một vệt sáng tàn lụi...

đủ khiến mọi người khắc sâu một chữ sợ vào tận đáy tim.Ở góc tối chiến trường.Khúc Hâm Dao che miệng cười khẽ, đôi mắt cong cong như đang trêu ghẹo:"Ta nói rồi mà...

Lúc trước ta bảo ngươi thích Vĩnh Hi sư tỷ nhà ta không sai đâu, hắc hắc."

Lăng Thanh Trúc vẫn không rời mắt khỏi bóng hình kia, giọng nàng dịu như gió xuân nhưng kiên định:"Ân...

Đây là Vĩnh Hi của ta."

Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác thỏa mãn khó tả.

Lúc trước nàng lựa chọn đi theo tiếng gọi con tim, giờ mới biết mình đã đúng.

Trên đời này, e rằng chỉ có một người như Đường Vĩnh Hi mới đủ để nàng xem là ngang hàng.Thiên Triều Dương nhếch môi, ánh nhìn ẩn chứa tia sắc bén:"Thanh Trúc, đến phiên ngươi lên sân khấu rồi."

Không gian trước mặt khẽ rung động.

Từng vòng gợn sóng tối đen loang ra như mực, dần mở thành một thông đạo sâu hun hút.Từ trong ấy, mười mấy thân ảnh lần lượt bước ra, khí thế của họ mạnh mẽ đến mức ép cả chiến trường phải nín thở.Người dẫn đầu là một thân hình yểu điệu, dáng người uyển chuyển đến mức khiến ánh mắt bao kẻ như bị đóng băng.

Nàng mặc một chiếc váy lụa xanh nhạt ôm sát đường cong, tựa như cơn gió mát trên đỉnh núi tuyết.

Tấm voan mỏng che khuất dung nhan, nhưng từng đường nét ẩn hiện vẫn đủ để khiến người ta say mê.

Đôi mắt nàng sáng như suối trời, mỗi cái chớp đều khiến cảnh vật xung quanh như phai màu.Bàn chân ngọc nhẹ giẫm trên thân kiếm, toàn thân mang khí tức thoát tục, lạnh lẽo nhưng không xa cách — chính là Lăng Thanh Trúc."

Ha ha, đệ tử Đạo Tông, Triệu Càn!

Tới rồi đây!" giọng cười của một nam tử từ phía sau vang vọng, mang theo chấn động tâm thần."

Cường giả của Tông phái siêu cấp?!

Không… là Bát đại Tông phái siêu cấp đến rồi!" tiếng xôn xao nổi lên khắp nơi.Trịnh Chung giật mình quay lại, chỉ thấy không gian xung quanh méo mó, từng đạo bóng người hiện ra, y phục khác nhau nhưng khí tức đều cực kỳ khủng bố.Giữa mười mấy luồng khí tức áp bách, Đường Vĩnh Hi chỉ chú ý đến một thân ảnh.

Dù nàng đang đeo mặt nạ, ánh nhìn cũng không giấu được tia ấm áp xen lẫn hài ý."

Thanh Trúc, nữ nhân của ta đến rồi."

Đường Vĩnh Hi khẽ bật cười.Cũng cùng khoảnh khắc đó, Lăng Thanh Trúc nhìn thẳng vào nàng.

Dù lớp mặt nạ che nửa khuôn mặt, cả hai vẫn cảm nhận rõ sự cộng hưởng như làn sóng ấm dâng lên.Lăng Thanh Trúc muốn lập tức bước tới ôm nàng, nhưng… không, đây không phải lúc.Sắc mặt Trịnh Chung đen kịt, mắng thầm.

Hắn biết rõ, một khi Bát đại Tông phái siêu cấp đã xuất hiện, trò hề hôm nay của hắn coi như tan tành.Ngộ Đạo đứng một bên, cười mà như không:"Xem ra kế hoạch của các ngươi… thất bại rồi."

"Đã đến rồi thì đừng hòng đi nữa!"

Lưu Thông bước lên, nguyên lực cuộn trào hóa thành một chiếc đĩa khổng lồ lao thẳng tới.Tiếng quát, tiếng nguyên lực va chạm rung trời.

Nhưng trước khi vòng vây siết chặt, Trịnh Chung cùng vài kẻ thân tín đã lợi dụng hỗn loạn để xé không gian bỏ chạy, để lại bầu không khí tiếc nuối cho những kẻ muốn ra tay."

Rút lui!"

"Chúng ta cũng đi thôi." giọng Lăng Thanh Trúc vẫn bình thản, nhưng trước khi rời đi, ánh mắt nàng thoáng dừng lại trên người Đường Vĩnh Hi, như muốn khắc sâu hình ảnh ấy thêm lần nữa.Nhiều đạo quang mang rời khỏi chiến trường, xuyên qua không gian trở về Đông Huyền Vực.Vừa ra khỏi thông đạo, một tia kim quang lao tới, được một nữ tử phía sau bắt gọn."

Mặc sư tỷ, cái gì vậy?" có người hỏi."

Nguyên thần truyền tin, nói về Bách Triều Đại Chiến thôi."

Mặc sư tỷ mỉm cười.Mọi người vốn chẳng để tâm, ai cũng nghĩ quán quân như mọi năm chắc chắn thuộc về Vương triều Thiên Nguyên.Một nữ tử bật cười:"Dù Nguyên Môn mạnh thật, nhưng Tiểu Nguyên Quân của bọn họ cũng chỉ là kẻ si tình theo đuổi Lăng Thanh Trúc sư tỷ thôi."

"Nghe nói hắn còn muốn nhờ trưởng bối ra mặt cầu hôn nữa cơ."

"Im miệng!" chỉ một câu lạnh lùng từ Lăng Thanh Trúc, toàn bộ tiếng cười lập tức tắt ngấm.Mặc sư tỷ chậm rãi nói:"Các ngươi đoán sai rồi.

Quán quân năm nay… không phải người của Vương triều Thiên Nguyên."

"Ồ?

Vậy là ai có thể thắng được cả bọn họ?" tiếng xôn xao lại nổi lên."

Một cái tên ta cũng chưa từng nghe…

đại diện Vương triều Tự Tiên — Đường Vĩnh Hi."

Khoảnh khắc đó, Lăng Thanh Trúc hơi khựng lại giữa không trung.Khóe môi nàng khẽ cong, tạo nên một nụ cười đủ để tuyết tan và gió xuân thổi về.
 
Back
Top Bottom