- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
Vô Ngần Đạo Tông
Chương 66: Thiên Huyền Đại Lục (19)
Chương 66: Thiên Huyền Đại Lục (19)
Đường Vĩnh Hi, vẫn đứng trên không, khép quạt trắng, giọng điệu nhàn nhạt pha chút trêu chọc:"Aizz~ Xin lỗi nha, lỡ tay mất rồi...
Có ai muốn kiện ta không?"
Trên mặt nàng không chút ý tứ hối lỗi, ánh mắt lạnh lùng quét qua chiến trường, như thể vừa đập vỡ một món đồ chơi thừa thãi.
Đám cường giả siêu cấp trên ghế ánh sáng đồng loạt: "..."
- im lặng đến ngượng ngùng, không biết nên khen hay mắng.Lão nhân Đạo Tông vuốt râu, cười lớn:"Ha ha!
Tiểu tử này càng nhìn càng hợp khẩu vị ta!
Ngông cuồng mà tài năng, đúng là bảo vật hiếm có!"
Cường giả Hồng Hoang Điện, hai mắt sáng rực như thấy kho báu, nhìn Đường Vĩnh Hi:"Thể chất đỉnh thật!
Lâm Thanh Đàn tuy thất bại, nhưng tên tiểu tử này còn xuất sắc hơn!
Gia nhập Hồng Hoang Điện ta, ta sẽ rèn nàng thành chiến thần phá núi đập đá!"
Lưu Thông của Nguyên Môn chăm chú nhìn Đường Vĩnh Hi, rồi phẩy tay, giọng sang sảng:"Lượt giao chiến đầu tiên kết thúc!
Bắt đầu lượt hai ngay, không để đám tiểu bối đợi lâu!"
Tần Thiên, vừa quan sát mọi chuyện, chuyển mục tiêu từ Lâm Thanh Đàn và Lâm Lang Thiên sang Đường Vĩnh Hi.
Hắn cười nhạt, ánh mắt khiêu khích:"Tiểu tử, ngươi khá đấy... nhưng đừng mơ chiếm hết sân khấu của ta!"
Nàng chỉ nhếch môi, không thèm đáp, như thể hắn chỉ là cơn gió thoảng qua.Lưu Thông vung tay, một vòng sáng xuất hiện, chuẩn bị phát nổ.
Nhưng bỗng, một tràng cười điên cuồng vang lên từ hư không:"Ha ha ha!
Cuộc chiến tiếp theo ư?
Thôi đi, bọn ta đợi đến mốc cả mắt rồi!"
Từ hư không, một đám mây đen quỷ dị tràn ra, lan tỏa như bóng tối nuốt chửng, che phủ cả bầu trời.
Bên trong, vài bóng người mờ ảo hiện lên, khí tức tà ác khiến không gian rung động như ngày tận thế."
Cái gì?!
Thiên Phạt sao?!"
Sắc mặt các cường giả Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp kịch biến, đứng bật dậy, ánh mắt sắc lạnh như kiếm nhìn đám mây đen.
Đỉnh núi náo động, ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc quét lên trời, nhưng vài thiên tài nhạy bén đã cảm nhận được điềm gở lạnh sống lưng.Hắc vân cuộn trào quỷ dị, lan tỏa mù mịt, tạo thành trận thế khiến người ta rợn tóc gáy.
Đường Vĩnh Hi đáp xuống đất, tay xoay quạt trắng, dáng vẻ nhàn nhã như đang xem kịch vui, hoàn toàn không chút nào bị ảnh hưởng.Uỳnh!Hắc vân vỡ ra, hắc quang bắn xuống, hơn chục thân ảnh bao phủ bởi bóng tối ngưng tụ trên không.
Nguyên lực thiên địa sôi sục, một áp lực vô hình đáng sợ tỏa ra, khiến không ít người run rẩy, không thể động đậy!"
Thực lực này... quái vật từ đâu ra vậy?!"
Tiếng kinh hãi vang lên khắp đỉnh núi.Tám cường giả Tông phái siêu cấp lạnh lùng hừ một tiếng, nguyên lực hùng hồn bùng phát chống lại áp lực ấy.
Lưu Thông quát:"Hừ!
Hóa ra là đám Tây Huyền Vực các ngươi!
Gan to thật, dám xâm nhập Đông Huyền Vực và quấy rối Bách Triều Đại Chiến của ta!"
Kẻ dẫn đầu trong đám hắc ảnh cười lớn, hắc quang tan đi, lộ ra gương mặt trung niên nham hiểm - Trịnh Chung:"Ha ha!
Lưu Thông, Chấp sự Nguyên Môn, lâu rồi không gặp!"
Lưu Thông nhíu mày:"Trịnh Chung?
Các ngươi dám gây rối Bách Triều Đại Chiến, mục đích là gì?"
Trịnh Chung cười quái dị:"Cũng không có gì to tát.
Tây Huyền Vực ta thèm khát Chiến trường Viễn Cổ này đã lâu.
Các ngươi chiếm giữ bao năm, giờ đến lượt bọn ta rồi!"
Lưu Thông cười lạnh:"Ngươi chưa nản lòng sao?
Không gian này thuộc về Đông Huyền Vực ta!
Chỉ với đám người các ngươi mà đòi đoạt?
Ta phát tin tức ra ngoài, các ngươi đừng mơ sống sót để về!"
Trịnh Chung nhếch môi:"Muốn động thủ, ta đã tính cả rồi.
Ngươi nghĩ có thể truyền tin được sao, Lưu Thông?"
Lưu Thông búng tay, một đạo kim quang bắn ra định xuyên hư không.
Trịnh Chung cười khẩy, khoanh tay không ngăn cản.
Khi kim quang chạm hư không, một vòng phù văn đen khổng lồ xuất hiện, đánh bật nó trở lại.
Lưu Thông biến sắc, còn cường giả Hồng Hoang Điện tung quyền, sức mạnh méo mó không gian, nhưng phù văn đen như mạng nhện chặn đứng tất cả.Trịnh Chung cười lạnh:"Ha ha!
Lần này để đoạt Chiến trường Viễn Cổ, bọn ta dùng cả Phong Thiên Đại Trận.
Động tĩnh ở đây sẽ không lọt ra ngoài.
Các lão quái Đông Huyền Vực đã bị Tây Huyền Vực ta cầm chân rồi!"
Lão nhân Đạo Tông nhíu mày:"Phong Thiên Đại Trận?
Các ngươi chịu bỏ vốn lớn nhỉ!"
Trịnh Chung cười đắc thắng:"Không còn cách nào, Chiến trường Viễn Cổ là kho báu truyền thừa vô tận.
Bọn ta không dễ từ bỏ!
Chỉ cần lập trận pháp, toàn bộ không gian này sẽ được truyền tống về Tây Huyền Vực!"
Hắn nhìn các thiên tài, giọng nham hiểm:"Các ngươi - tinh hoa của Tông phái siêu cấp - sẽ theo bọn ta.
Theo Tây Huyền Vực, đãi ngộ không tệ.
Không theo... thì làm nô lệ cũng thú vị!"
Sắc mặt Liễu Bạch tối sầm:"Đám Tây Huyền Vực khốn kiếp!"
Các thiên tài khác kinh hoàng, hiểu rõ số phận thê lương nếu bị bắt.
Lão nhân Đạo Tông cau mày, nhưng giọng điềm tĩnh:"Chuẩn bị kỹ càng đấy!
Nhưng các ngươi tự tin lập trận trước mặt bọn ta sao?
Tám lão già này chưa đến mức bị coi thường!"
Trịnh Chung cười lớn, ánh mắt dè chừng lão:"Ngộ Đạo lão nhân Đạo Tông, ai dám coi thường?
Nhưng giao đấu phiền phức, ta chỉ cần giữ chân các ngươi thôi!"
Lưu Thông cười khẩy:"Giữ chân bọn ta?
E rằng ngươi không đủ tư cách!"
Trịnh Chung nhếch môi quỷ dị, vung tay kết ấn:"Phong Thiên Đại Trận - Không Gian Phong Tỏa!"
Hơn chục cường giả phía sau đồng loạt kết ấn, Uỳnh uỳnh!
Hư không vỡ ra, hắc quang hóa thành phù văn khổng lồ, phong tỏa tám lão nhân trong một nhà lao ánh sáng.
Bên trong, năng lượng bùng nổ, phù văn rung chuyển dữ dội.Trịnh Chung cười lạnh:"Không giết được các ngươi, nhưng giữ chân thì dễ!
Tăng cường trận đồ!"
"Vâng!"
Cường giả phía sau tuôn nguyên lực, củng cố phong tỏa.Trịnh Chung quát:"Tào Vũ, Thường Uy, bố trí trận pháp!
Giữ chân bọn chúng, giao trận pháp cho các ngươi!"
Từ mây đen, mấy chục hắc ảnh bay ra, khí tức kinh người.
Lâm Thanh Đàn, trọng thương bất tỉnh, nếu tỉnh sẽ nhận ra Tử Linh Tướng - kẻ từng giao đấu với nàng.
Sắc mặt các thiên tài tối sầm, cục diện nguy cấp.Từ mây đen, mấy chục hắc ảnh bay ra, khí tức kinh người.
Nếu Lâm Thanh Đàn chưa bị trọng thương bất tỉnh, sẽ nhận ra đây chính là Tử Linh Tướng - kẻ từng giao đấu với nàng.
Lúc này, sắc mặt của tất cả các cường giả có mặt trên đỉnh núi đều tối sầm, cục diện nguy cấp.
Chỉ có Đường Vĩnh Hi đứng một bên, xoay quạt trắng, dáng vẻ nhàn nhã xem kịch vui bộ dáng.Trên bầu trời, mấy chục thân ảnh từ đám mây đen lao ra, nghênh ngang dừng lại cách đỉnh Bách Triều Sơn một khoảng, ánh mắt khinh miệt quét qua đám thiên tài phía dưới."
Đây là đám thiên tài của Đông Huyền Vực sao?
Nhìn cũng thường thôi, chẳng có gì đáng để mắt!"
Một thanh niên gương mặt nữ tính, đôi mắt híp lại thành lưỡi liềm, cười nhạt, giọng điệu đầy khiêu khích."
Ha ha!
Đợi khi bọn ta đưa không gian này về Tây Huyền Vực, đám thiên tài này chắc chắn sẽ quỳ làm nô lệ cho chúng ta!"
Một nam tử phía sau cười lớn, giọng điệu ngạo mạn đến mức khiến người nghe tức giận."
Ha ha ha!"
Tràng cười vang vọng trên không trung, như thể đám người Tây Huyền Vực không đặt những thiên tài Đông Huyền Vực vào mắt chút nào.Dưới đất, nộ khí bùng lên trong lòng mọi người.
Ai ở đây chẳng phải là kẻ kiêu ngạo, sao chịu nổi sự sỉ nhục trắng trợn này?
Tuy giận dữ ngút trời, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.
Các cường giả Tông phái siêu cấp đã bị Phong Thiên Đại Trận phong tỏa, hy vọng giờ chỉ còn mong manh.Mọi ánh mắt bất giác đổ dồn về Tần Thiên đứng giữa đám đông - niềm hy vọng cuối cùng.
Vương triều Thiên Nguyên, hậu thuẫn bởi Nguyên Môn, là thế lực mạnh nhất Đông Huyền Vực.
Đặt kỳ vọng vào hắn là điều tất yếu.
Khóe miệng Tần Thiên khẽ nhếch, lưng thẳng lên đầy tự tin, rồi liếc về phía Đường Vĩnh Hi với ánh mắt đắc ý.Hành động nhỏ ấy không thoát khỏi mắt nàng, khiến nàng thầm khinh bỉ: "Ấu trĩ thật!"
Tần Thiên ưỡn ngực, giọng sang sảng vang lên:"Các vị, ngông cuồng như vậy ở Đông Huyền Vực này e là không ổn đâu!"
Thanh niên gương mặt nữ tính kia nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng:"Ngươi là cái thá gì mà dám lên tiếng?"
Tần Thiên nổi giận, lạnh lùng đáp:"Tại hạ là Tần Thiên, đệ tử tiềm năng của Nguyên Môn, đại diện Vương triều Thiên Nguyên!"
"Tần Thiên?
Chưa từng nghe qua tên tuổi ngươi trong thế hệ trẻ Nguyên Môn!"
Thanh niên kia chế nhạo, giọng đầy khinh miệt.
Một kẻ phía sau cười lớn:"Ha ha, Thường Uy đại ca, rõ ràng hắn còn chưa chính thức vào Nguyên Môn, huynh đòi nghe tên hắn là sao?
Chắc chỉ là cáo mượn oai hùm thôi!"
Thường Uy khẽ cười, không thèm để ý đến sắc mặt tím tái của Tần Thiên:"Hừ, vỏ bọc Nguyên Môn cũng chẳng cứu được ngươi đâu!"
"Được rồi, Thường Uy, đừng phí lời với đám tép riu!"
Một nam tử áo bào đỏ thẫm phía trước khoát tay, cắt ngang sự chế giễu.
Giọng điệu uy quyền của hắn khiến Thường Uy lập tức im lặng, gật đầu:"Vâng, Tào đại ca!"
Nam tử áo đỏ chầm chậm cúi đầu, ánh mắt quét qua đám đông.
Nguyên lực kinh người tỏa ra từ hắn, mạnh mẽ hơn cả Tần Thiên, khiến không ít người run rẩy."
Ai là Lâm Thanh Đàn?"
Mọi người khựng lại, ánh mắt đồng loạt hướng về chiến trường nơi Lâm Thanh Đàn và Lâm Lang Thiên nằm bất tỉnh, và đã được đưa đi trị thương.
Đường Vĩnh Hi lên tiếng, giọng nhàn nhạt:"Đã bị ta loại rồi."
Nam tử áo đỏ vẫy tay, một hắc ảnh bước ra - Tử Linh Tướng.
Hắn trừng mắt nhìn Đường Vĩnh Hi, cười nham hiểm:"Hắc hắc!
Nếu Lâm Thanh Đàn bị ngươi đánh bại, thì ngươi sẽ thay nàng gánh hết lửa giận của ta!"
Đường Vĩnh Hi liếc hắn, cười khẩy:"Ngươi bị hâm hả?
Ta khuyên ngươi đi khám tâm thần đi, đừng đứng đây làm trò cười!"
Tử Linh Tướng gầm lên:"Hừ, cứ mạnh miệng đi!
Chờ không gian này di chuyển về Tây Huyền Vực, ta sẽ cho ngươi nếm mùi sống không bằng chết!"
Tần Thiên chen vào, giọng điệu nửa khuyên nửa khiêu khích:"Này, ta thấy ngươi không phải đối thủ của bọn chúng.
Tốt nhất nên giữ sức, đừng có mà cậy mạnh!"
Đường Vĩnh Hi quay lại, nhướng mày:"Liên quan gì đến ngươi?
Lo thân mình trước đi!"
Tần Thiên hừ lạnh:"Ta chỉ nhắc nhở để ngươi khỏi làm mất mặt Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp chúng ta!"
Lam Anh đứng bên cạnh lên tiếng, giọng nghiêm nghị:"Tần Thiên, giờ không phải lúc cãi vã!
Chúng ta phải ngăn bọn chúng lập trận pháp.
Nếu để chúng truyền tống Không gian Viễn Cổ về Tây Huyền Vực, chúng ta sẽ rơi vào hang hùm!"
Tần Thiên quay sang nam tử áo đỏ, tự tin nói:"Đừng lo lắng quá.
Chúng ta đông người, phong ấn của bọn chúng không giữ được Lưu Thông đại nhân lâu.
Kẻ này, để ta xử lý!"
Đường Vĩnh Hi nhường bước, bĩu môi: "Bản lĩnh không có mà ham thích thể hiện thế!"
Hắn bước ra, nguyên lực hùng hồn bùng phát, mức độ Lục Nguyên Niết Bàn khiến đám đông kinh ngạc."
Lục Nguyên Niết Bàn?!"
"Không hổ là thiên tài Vương triều Thiên Nguyên!"
Nam tử áo đỏ khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc khi nhìn Tần Thiên gục ngã, nhưng ngay sau đó lại bình thản lắc đầu, giọng lạnh lùng vang lên đầy khinh miệt: "Lũ các ngươi đông đúc thật đấy, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một đám ô hợp vô dụng!"
Hắn khẽ nhếch mép, nụ cười lạnh lẽo hiện lên trong ánh mắt đầy tính toán: "Tuy lần này bọn ta không mang toàn lực, cũng chẳng phải hạng đỉnh cao nhất... nhưng dọn dẹp mấy kẻ như các ngươi — cũng chỉ là chuyện nhỏ!"* Rồi đột ngột phất tay, quát lệnh: "Bố trận!"
"Tuân lệnh!"
Hàng chục bóng đen đồng thanh đáp lại, tiếng hô vang dội như sấm rền, sát khí bùng lên ngập trời!
"Tần Thiên, ngăn chúng lại!
Kẻ nào phá được trận pháp này, chính là Quán quân của Bách Triều Đại Chiến!"
Từ bên trong ngục tối phù văn không xa, tiếng quát của Lưu Thông vang lên đanh thép: "Hừ, muốn ngang ngược ở Đông Huyền Vực?
Các ngươi đã nhầm đối tượng rồi!"
Nghe thế, ánh mắt Tần Thiên băng giá, nguyên lực cuồn cuộn bùng lên, hóa thành một luồng quang ảnh sắc bén như kiếm, xé gió lao thẳng về phía nam tử áo đỏ.
"Động thủ!"
Phía sau hắn, những cường giả lọt vào Niết Bàn Kim Bảng cũng lập tức bứt lên, sát khí ngập trời.
Nam tử áo đỏ khẽ nhếch môi, ánh mắt khinh miệt nhìn Tần Thiên, từ tốn giơ tay lên – năm ngón tay chậm rãi khép lại.
Bùm!Không gian phía trước bỗng nhiên vặn vẹo, một luồng hắc quang quỷ dị phóng ra từ hư vô, tốc độ kinh hồn, hung hăng đập vào người Tần Thiên!
Phụt!Tiếng máu tươi văng tung tóe.
Kim quang phòng ngự trên người Tần Thiên vừa bùng lên đã lập tức tắt ngúm.
Thân thể hắn như cánh én gãy, văng ngược cả trăm trượng, đập mạnh xuống đất, để lại vệt máu dài loang đỏ.
Đám cường giả đang xông lên bỗng cứng đờ, sắc mặt biến đổi – ai nấy đều kinh hãi.
Tần Thiên, kẻ đã đạt tới Lục Nguyên Niết Bàn, lại bị đánh bại chỉ bằng một chiêu!
Đường Vĩnh Hi lắc đầu, giọng chán nản:"Nhàm chán thật...
Đám này yếu hơn ta tưởng!"
Trên không, nam tử áo đỏ nhìn xuống, giọng lạnh lùng pha chút khinh miệt:"Còn ai muốn thử nữa không?"
Hắn ngạo nghễ đứng giữa trời, nụ cười nửa miệng như thách thức cả đỉnh núi.Cả Bách Triều Sơn chìm trong im lặng nặng nề, sắc mặt ai cũng khó coi.
Một vài người nắm chặt tay, định quát lên, nhưng nhìn Tần Thiên nằm thảm hại dưới đất, họ như bị dội gáo nước lạnh.
Với thực lực ấy mà còn bại, bọn họ xông lên chỉ tổ chết oan.Các thiên tài Niết Bàn Kim Bảng như Lam Anh cũng cau mày, ánh mắt âm trầm.
Chiêu vừa rồi của nam tử áo đỏ quá kinh khủng."
Liều với bọn chúng đi!"
"Đúng vậy, không thể để chúng làm càn!"
Tiếng phẫn nộ vang lên quanh Lam Anh.
Nàng cắn môi, đứng dậy, giọng quyết đoán:"Thanh Phong, Mã Lân, Cung Trí!
Cùng ta giữ chân Tào Vũ!
Các ngươi khác, phá trận pháp ngay!"
Ba cường giả gật đầu, sát ý bùng cháy:"Được!"
"Đi!"
Lam Anh hành động nhanh gọn, nhưng khi nàng định bước ra, một bàn tay nhẹ nhàng giữ vai nàng lại."
Các ngươi không đánh lại hắn.
Nghe ta, đừng đi nộp mạng vô ích."
Giọng Đường Vĩnh Hi vang lên, mang chút bất đắc dĩ.Lam Anh quay lại, ánh mắt lạnh lùng:"Ta còn tưởng ngươi định trốn tránh trách nhiệm chứ!
Đến giờ mới chịu lộ mặt?"
Đường Vĩnh Hi cười khẽ, xoay quạt:"Để ta cho.
Ngươi ở đây chờ xem màn kịch hay đi."
Lam Anh lo lắng:"Hắn... mạnh lắm!
Cẩn thận đấy!"
Đường Vĩnh Hi nhướng mày, bước ra:"Yên tâm, ta sẽ cho ngươi một bất ngờ!"