- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
Vô Ngần Đạo Tông
Chương 56: Thiên Huyền Đại Lục (9)
Chương 56: Thiên Huyền Đại Lục (9)
Kể từ cái đêm định mệnh ấy, cuộc sống của Đường Vĩnh Hi coi như không còn tự do cá nhân.Ăn — có Lăng Thanh Trúc ngồi cạnh, bát của Vĩnh Hi vừa nâng lên liền bị gắp thêm đồ ăn chất thành núi.Ngủ — vừa nhắm mắt chưa kịp thở ra, đã có một cánh tay trắng nõn vòng qua eo nàng, hơi thở mềm nhẹ phả bên tai.Đi dạo — đừng mơ, vì Lăng Thanh Trúc sẽ ung dung đi bên cạnh, giống như cái đuôi cao cấp, bước chậm rãi nhưng không bao giờ rời quá nửa bước.Quan trọng nhất là… hai cái tên Khúc Hâm Dao và Thiên Triều Dương chẳng biết rảnh tới mức nào, ngày nào cũng tìm cách xuất hiện để trêu chọc nàng.Buổi sáng, đang ngồi uống trà, Khúc Hâm Dao nghiêng người, giọng nhỏ như thì thầm nhưng cố ý cho tất cả mọi người nghe:“Vĩnh Hi sư tỷ, cánh tay của Thanh Trúc sư muội có vẻ ôm vừa người ngươi lắm nhỉ?”
Buổi chiều, vừa đi ngang sân, Thiên Triều Dương vẫy tay:“Ê, đôi tân…
à nhầm, đôi bạn mới, hôm nay đi đâu thế?
Cần chúng ta cầm quạt và rải hoa tung hô không?”
Đường Vĩnh Hi: “…”
Nàng nghi ngờ hai người này sống chỉ để chọc mình tức chết.Cuối cùng, một buổi tối, khi cả hai đang ở trong phòng, Đường Vĩnh Hi thật sự nhịn không nổi, quay sang Lăng Thanh Trúc, mặt nghiêm túc:“Thanh Trúc, ngươi định ở đây đến bao giờ?
Không định trở về Cửu Thiên Thái Thanh Cung sao?”
Ánh nến hắt bóng nàng xuống sàn, Lăng Thanh Trúc khẽ nghiêng đầu, bình tĩnh đáp:“Muốn về thì cùng về.”
Đường Vĩnh Hi nhíu mày:“Ta về làm gì?
Nơi đó cũng không phải là nhà ta.”
Lăng Thanh Trúc nhìn nàng, đáy mắt sâu như hồ nước mùa thu, chậm rãi nói từng chữ:“Có ta ở đó… thì đó là nhà của ngươi.”
Đường Vĩnh Hi: “…”
Khoảnh khắc ấy, nàng thật sự không biết nên phản bác thế nào, chỉ cảm thấy đầu óc như bị ai nhúng vào một chậu nước ấm, vừa mềm vừa hỗn loạn.Tất nhiên, đúng lúc này — cạch — cửa phòng lại hé ra một khe nhỏ.Khúc Hâm Dao và Thiên Triều Dương, mỗi người một bên, mắt sáng như hai con mèo rình mồi.Khúc Hâm Dao nháy mắt liên tục, truyền âm:“Ta biết ngay mà… mạch truyện này sắp chuyển qua ngược luyến tình thâm rồi.”
Thiên Triều Dương gật gù:“Ngày mai ta mua pháo bông, để cảnh tỏ tình chính thức thêm phần long trọng.”......Sáng hôm sau, Đường Vĩnh Hi thức dậy sớm bất thường.Hôm nay… nhất định phải thoát khỏi “tầm phủ sóng” của Lăng Thanh Trúc.Nàng rón rén rời giường, nhẹ nhàng thay y phục, còn cố ý đi đường cửa sổ tầng hai.
Vừa nhảy xuống đất, nàng hít một hơi thật sâu:“Thoát rồi…”
Nhưng chưa kịp bước ba bước, giọng nói dịu dàng vang lên ngay sau lưng:“Vĩnh Hi, sáng sớm đi đâu vậy?”
Đường Vĩnh Hi cứng người quay lại — Lăng Thanh Trúc đang đứng đó, tóc còn vương vài giọt sương, áo trắng bay nhẹ, nụ cười hiền lành… như thể đã đứng chờ nàng từ lâu.“…”
Đường Vĩnh Hi có cảm giác mình đang sống trong trận pháp bám dính đại pháp.Chưa kịp tìm lời chống chế, ở góc xa xa, một cái đầu ló ra từ tán cây.
Khúc Hâm Dao vừa nhai táo rốp rốp, vừa cười vừa ra vẻ “ta biết ngay mà”, cố ý vẫy tay thật chậm chậm về phía Đường Vĩnh Hi, giọng trêu chọc vang lên đủ lớn để cả con phố nghe thấy:"Sư tỷ, sáng sớm hẹn hò bí mật à?"
Thiên Triều Dương từ đâu không biết cũng ló đầu ra, trên tay ôm một gói bánh nóng hổi, vừa ăn vừa phụ họa:"Ta nói rồi mà, dù ngươi có đào hố, Lăng Thanh Trúc cũng sẽ tự mình chui vào.
Chạy kiểu gì cho thoát?"
Đường Vĩnh Hi đen mặt, nghiến răng nghiến lợi:"Hai ngươi rảnh lắm đúng không?
Không lo tu luyện đi mà ở đây làm trò con bò hả?"
Khúc Hâm Dao giả bộ nghiêm túc gật đầu, nuốt miếng táo rồi nói:"Đúng vậy, xem kịch hay chính là một loại tu luyện tâm cảnh."
Thiên Triều Dương còn bồi thêm:"Đúng đúng, hôm nay tâm cảnh của ta tăng thêm ba tầng rồi."
Lăng Thanh Trúc nghiêng đầu nhìn Đường Vĩnh Hi, giọng nhẹ như gió xuân:"Vĩnh Hi, ta đói rồi, chúng ta cùng ăn sáng nhé."
Chưa kịp phản đối, tay nàng đã bị kéo đi.
Hai người kia lập tức như khán giả theo dõi diễn trực tiếp, vừa đi vừa tán chuyện.Khúc Hâm Dao thì thào với Thiên Triều Dương:"Ngươi xem, ta chỉ nói một câu 'thích Vĩnh Hi sư tỷ' mà nàng bám dính tới giờ, hiệu quả còn mạnh hơn hạ dược trong mấy bộ truyện não tàn."
Thiên Triều Dương giơ ngón cái, cười khoái trá:"Thủ đoạn cao tay, bội phục bội phục."
Đường Vĩnh Hi nghe loáng thoáng liền gào lên từ phía trước:"Hai tên khốn các ngươi câm miệng lại cho ta!"
Tiếng cười của cả nhóm hòa vào buổi sáng náo nhiệt của Viêm Thành.Đến quán ăn sáng nhỏ ven đường, Lăng Thanh Trúc chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào, khiến không khí bỗng trở nên ấm áp hơn.
Chưa kịp thở phào, Đường Vĩnh Hi đã nghe tiếng người phục vụ hỏi món, Lăng Thanh Trúc nghiêm túc ra lệnh cho nàng:“Vĩnh Hi, ăn nhiều một chút đi, ngươi nhìn gầy đi trông thấy.”
Nàng đỏ mặt, cúi đầu, cố gắng gắp một miếng bánh bao rồi ăn thật nhanh, không dám nhìn Lăng Thanh Trúc.Khúc Hâm Dao và Thiên Triều Dương cũng có mặt, ngồi đối diện, ánh mắt tinh quái đầy ẩn ý.
Khúc Hâm Dao còn không quên nhai táo phát ra tiếng rộp rộp, cười khúc khích:“Coi bộ ‘chị đại’ nhà ta hôm nay bị ‘em gái’ quấn quá chừng rồi, nhìn phát ngượng muốn chết.”
Thiên Triều Dương nhếch mép, thêm lời trêu chọc: “Giá như Thiên Tích Âm ở đây, không chừng sẽ càng thú vị hơn!”
Lăng Thanh Trúc ngồi cạnh Đường Vĩnh Hi vẫn mỉm cười dịu dàng, thỉnh thoảng nhìn nàng say đắm như thể đang ngắm một báu vật vô giá, khiến Đường Vĩnh Hi càng thêm đỏ mặt, lòng ngổn ngang.“Đừng ngại, ăn đi, ta ở đây mà,” Lăng Thanh Trúc dịu dàng nói.Đường Vĩnh Hi lắp bắp, cố nén cơn bối rối: “Ta… ta không sao, chỉ là… hơi bất ngờ thôi…”
Khúc Hâm Dao và Thiên Triều Dương nhìn nhau, mắt ánh lên vẻ hài lòng, họ biết, nàng thật sự đang ‘thua’ trước sự ấm áp và kiên định của Lăng Thanh Trúc.Bữa sáng kết thúc trong không khí vừa ấm áp vừa đầy “ngượng ngùng” mà không ai có thể giấu được, Đường Vĩnh Hi biết, cuộc sống của mình từ giờ sẽ chẳng còn một phút riêng tư nào nữa rồi.
Nhưng kỳ lạ thay, trong lòng lại cảm thấy một niềm vui len lỏi khó tả…........Ba người Đường Vĩnh Hi, Khúc Hâm Dao, Thiên Triều Dương ngồi trong phòng khách nhỏ tại khách điếm, ánh sáng chiều tà len qua cửa sổ chiếu rọi lên bàn, tạo nên những khoảng sáng tối đan xen.
Bên cạnh họ, Lăng Thanh Trúc vẫn y như mọi ngày, không rời xa Đường Vĩnh Hi nửa bước, ngồi lặng lẽ nghe ngóng mọi câu chuyện.Khúc Hâm Dao nhai táo rộp rộp, mắt lấp lánh tinh quái:“Thôn Phệ Tổ Phù nằm trong Thành Âm Khôi, thuộc Sơn mạch Huyền Âm.
Nói thật, món này rất có giá trị, không đơn giản chút nào, nên mới có nhiều người vì nó tranh đoạt như vậy.”
Thiên Triều Dương gật đầu chậm rãi, giọng trầm ấm nhưng không kém phần sắc bén:“Đúng vậy.
Âm Khôi Tông đang âm mưu phá giải phong ấn của Thôn Phệ Tổ Phù.
Chúng ta phải nhanh tay trước khi họ có cơ hội.”
Đường Vĩnh Hi trầm giọng:“Mặc kệ thế nào, mục tiêu của chúng ta là Thôn Phệ Tổ Phù.
Còn những thứ khác, không cần thiết quan tâm.”
Khúc Hâm Dao cười mỉm, vừa nhai vừa hỏi, tràn đầy khí thế:“Vậy khi nào chúng ta xuất phát?”
Thiên Triều Dương đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điềm tĩnh mà quyết đoán:“Càng sớm càng tốt.
Tối mai lên đường.
Buổi tối dễ hành sự, bóng đêm che chắn mọi thứ, thuận lợi cho việc thâm nhập vào Thành Âm Khôi.”
Lặng lẽ bên cạnh, Lăng Thanh Trúc nhìn Đường Vĩnh Hi, giọng nói nhẹ nhàng:“Ta sẽ đi cùng ngươi.”
Khúc Hâm Dao cười mỉa mai:“Ừ thì, dù sao cũng cần thêm một “điểm tựa” cho mấy chuyện nguy hiểm.
Nhưng đừng lo, chẳng có gì cản nổi bọn ta đâu.”.........Trong thành Âm Khôi, đại đa số các thế lực đều là thuộc hạ của Âm Khôi Tông.
Nhưng dù sao đây cũng là một thành phố lớn của quận Đại Hoang, đương nhiên cũng có các thế lực khác.
Âm Khôi Tông hiện tại, đại đa số các cường giả trong tông đều đã tụ tập lại trên đỉnh núi, có lẽ định hợp lực cùng Tông chủ Âm Khôi Tông phá giải phong ấn của Thôn Phệ Tổ Phù.Thời gian dự kiến phá giải là năm tiếng đồng hồ sau, lúc hoàng hôn.
Lúc đó, hàn khí của thành Âm Khôi sẽ trở nên mạnh mẽ và sắc bén nhất, Âm Khôi Tông cũng sẽ mượn lực của hàn khí để phá giải phong ấn.
Càng đi sâu vào thành Âm Khôi, phòng ngự của Âm Khôi Tông càng ngày càng thâm nghiêm hơn.
Trong tông có không ít cường giả chỉ chuyên tu tinh thần lực, có giác quan vô cùng linh mẫn.
Dù vậy, bọn họ vẫn không thể làm khó được Đường Vĩnh Hi, Khúc Hâm Dao và Thiên Triều Dương.
Tuy nhiên, bên cạnh ba người còn có Lăng Thanh Trúc, nên ba người như là vú em bảo hộ cho nàng.Đường Vĩnh Hi đưa cho Lăng Thanh Trúc một kiện Thần Khí ẩn nấp có thể che chắn mọi thứ.
Nàng vốn có thể sử dụng Thượng Cổ Thần Khí cao cấp hơn, nhưng viên Thần Khí này cũng đã đủ che chắn để tránh bị dò xét rồi.
Chỉ sợ cả Đại Lục này mà lộ ra Thần Khí, sẽ có nhiều người tranh đoạt hơn là mấy cái Tổ Phù kia.Mỗi đệ tử của Vô Ngần Đạo Tông đều rất toàn diện, tùy tay là có thể luyện chế Thần cấp như đan dược, vũ khí, phù chú, trận pháp, độc dược... thậm chí luyện ra Hỗn Độn Thần Khí cũng chỉ là chuyện nhỏ với họ.Đỉnh Huyền Âm Sơn vô cùng rộng lớn, kiến trúc hùng vĩ sừng sững trên đó, giữa còn có một quảng trường rộng ngàn trượng làm bằng đá đen, mơ hồ có thể cảm nhận được tầng hàn khí từ dưới thẩm thấu lên, trên không ngưng tụ thành đám hàn vụ trôi bồng bềnh.Bốn người đứng trong bóng râm của một tòa kiến trúc cao vút, nhìn xuống quảng trường rộng lớn.
Lúc này, quảng trường dày đặc cường giả của Âm Khôi Tông, đứng ở những vị trí huyền ảo tạo thành trận pháp rộng lớn.Nhìn đám nhân mã đứng trong quảng trường, bốn người không khỏi biến sắc, ánh mắt ngưng trọng.
Trong đó, chỉ riêng cường giả Tạo Khí Cảnh đã không dưới mười tên, còn có hai tên Bán Bộ Tạo Hóa.
Dù trận pháp này khủng khiếp, nhưng so với Đường Vĩnh Hi, Khúc Hâm Dao và Thiên Triều Dương thì vẫn không đáng kể.