- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
Vô Ngần Đạo Tông
Chương 47: Đấu Khí Đại Lục (25)
Chương 47: Đấu Khí Đại Lục (25)
Buổi chiều, ánh tà dương rọi xuống Tháp Qua Nhĩ Sa Mạc, cát vàng như ánh kim tuyến trải dài vô tận.Trong đại điện phía tây — một buổi trà hội nhỏ đang diễn ra.Cổ Huân Nhi, Vân Vận, Nhã Phi, Nạp Lan Yên Nhiên, Tiểu Y Tiên đều có mặt.
Đường Vĩnh Hi và Thải Lân cũng bị “mời ép” đến ngồi một góc, không kịp từ chối.Thiên Tích Âm ngồi đối diện, dáng ngồi đoan chính, tay rót trà nhẹ nhàng, môi mỉm cười như tiên tử nhưng trong đầu thì một vạn mưu kế đang xoay vòng.“Thải Lân tỷ…” nàng nhẹ giọng hỏi, rót trà cho Thải Lân “Gần đây khí sắc tỷ tốt thật đó.
Da sáng, môi đỏ, tinh thần tràn đầy sinh khí.
Không lẽ có bí quyết tu dưỡng nào sao không chia sẻ cùng mọi người?”
Thải Lân vừa nâng chén trà, tay khẽ khựng lại một nhịp.Cổ Huân Nhi ngẩng đầu ngay: “Đúng rồi nha!
Lân tỷ, tỷ gần đây tỏa ra khí chất kiểu…
ừm, giống như hoa xuân mới được tưới nước sau đại hạn vậy á.”
Tiểu Y Tiên gật đầu: “Ta còn thấy hình như môi tỷ có chút sưng nhẹ…
Lẽ nào luyện công pháp gì đặc biệt?”
Vân Vận nhẹ nhàng nhưng không kém phần tàn nhẫn: “Hay là uống nhầm xuân dược?”
“Khụ!”
Đường Vĩnh Hi ho khan một tiếng, suýt sặc trà.Thải Lân ngẩng đầu lườm mọi người, mặt lạnh như băng, nhưng vành tai đã đỏ lên.“Bổn vương dạo này… chỉ là nghỉ ngơi đủ giấc thôi.”
Thiên Tích Âm nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, mỉm cười hiền lành:“À, thì ra là nghỉ ngơi… tận mười ngày.”
Cổ Huân Nhi nhíu mày: “Ủa, mười ngày?
Ý tỷ là…”
Thiên Tích Âm chống cằm, ánh mắt đảo qua tay Đường Vĩnh Hi — đang đặt trên bàn.
Tay Thải Lân ở dưới… nhưng góc tay áo khẽ động một chút, cổ tay chạm nhẹ vào nhau.Lại là trò câu ngón tay.Nàng nghiêng đầu, giả vờ vô tình:“À mà ta nhớ… mười ngày trước, hình như cũng là ngày Nguyệt Mị nói cho ta...
Vĩnh Hi sư tỷ và Nữ Vương nhà họ ngủ cùng phòng đúng không?”
“Phụt!”
Nhã Phi phun thẳng ngụm trà ra bàn.“Ngủ… ngủ chung?
Ý là ngủ thật đó hả?
Trên giường một phòng một giường?!”
“Hay là… có giao lưu học thuật gì không tiện kể ra?”
Tiểu Y Tiên bổ sung bằng vẻ mặt ngây thơ giả trân.Thải Lân đập mạnh chén trà lên bàn:“Các ngươi quá nhiều chuyện rồi đó!”
Nhưng mặt nàng thì…
đã đỏ như trái gấc.Cổ Huân Nhi nheo mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người — một người bình thường đụng chạm tí là đấm người bay, hôm nay lại mặc cho Vĩnh Hi tỷ tỷ ngồi kề sát, ngón tay còn câu lén lút bên dưới.Nạp Lan Yên Nhiên khẽ kéo tay áo Vân Vận, ghé tai thì thầm:“Sư phụ… có thấy Thải Lân giống như bị ăn sạch rồi không…”
Vân Vận không đáp.
Nàng chỉ rót trà, ánh mắt sâu xa, sau đó khẽ gật đầu một cái rất nhỏ như đã xác định đáp án.Thiên Tích Âm bấy giờ mới chậm rãi nói:“Thôi thì… nếu chuyện đã rõ ràng như vậy, hai người cũng đừng trốn tránh nữa.
Có người ở đây vì nhớ một nụ hôn trong suối linh tuyền mà mười ngày nay ngủ không được, có người thì rõ ràng vừa xuất hiện là sắc khí vẫn chưa tán hết.”
“Ngươi…!”
Thải Lân muốn phản bác, nhưng Đường Vĩnh Hi lúc này lại vươn tay nắm lấy tay nàng — lần này là giữa ban ngày ban mặt, giữa bàn tiệc, không giấu nữa.Đường Vĩnh Hi nhướn mày, ánh mắt như cười như không:“Ừ thì… ta và Thải Lân, đúng là…
đã nghiên cứu kỹ thuật ‘song tu linh mạch’ suốt mười ngày qua.”
“Song tu linh mạch cái đầu tỷ á!”
Cổ Huân Nhi la lên, mặt đỏ chót.Nhã Phi vỗ tay: “Trời đất, ai nói Cửu Thải Nữ Vương cao lãnh không nhiễm bụi trần!
Hóa ra là bị Vĩnh Hi tỷ tỷ ‘hạ gục tại giường’!”
“Bổn vương không có bị hạ!”
Thải Lân đứng bật dậy.
“Là… là… là bổn vương tự nguyện!”
Không khí sững lại một nhịp… rồi sau đó bùng nổ tiếng cười vang rền.Đường Vĩnh Hi nhướng mày: “Tốt lắm, ngươi vừa tự mình khai xong.”
Thải Lân ngồi phịch xuống, vùi mặt vào chén trà, hối hận muốn độn thổ.Còn Thiên Tích Âm?Nàng chỉ nhấp một ngụm trà, nhàn nhã nghĩ thầm:“Gài bẫy thành công.
Quá đơn giản.”..........Tại một tòa linh sơn yên tĩnh, trong đại điện được kiến tạo từ bích ngọc và kim tủy cổ mộc, sáu nữ tôn—Nạp Lan Yên Nhiên, Vân Vận, Nhã Phi, Tiểu Y Tiên, Cổ Huân Nhi và Thải Lân—đang ngồi quanh bàn linh thạch lấp lánh như ngân hà.
Trên bàn là các loại linh quả, linh trà thượng phẩm, từng đạo linh khí mỏng manh quấn quanh như mây khói.Phía trên chủ tọa, Đường Vĩnh Hi khoanh tay đứng cạnh Thiên Tích Âm, ánh mắt ung dung, khóe môi nhếch lên mang theo vài phần ý cười nhàn nhạt."
Hôm nay ta muốn nói cho các ngươi về vị diện các ngươi sắp đến.
Một vị diện cao cấp hơn Đấu Khí Đại Lục."
Thiên Tích Âm mở lời, giọng trầm ổn nhưng không giấu được sự nghiêm túc, "Ở nơi đó... không còn Ma Thú hay Yêu Thú như các ngươi quen thuộc nữa, mà chỉ tồn tại—Thần Thú."
"Thần Thú?"
Cổ Huân Nhi nghiên đầu, mái tóc đen dài xõa xuống vai, ánh mắt lóe lên tia hứng thú mãnh liệt."
Phải."
Đường Vĩnh Hi gật đầu, thanh âm mềm mại nhưng rõ ràng, "Thần Thú là sinh linh bá đạo cực hạn, trời sinh thần thông, nhục thể nghịch thiên.
Mỗi một con Thần Thú, chính là một tòa di động linh bảo sống, uy năng đủ để hủy diệt cả một châu vực."
Sáu nữ tôn liếc nhìn nhau, trong mắt dần dần hiện lên ánh sáng hưng phấn, cảnh giác xen lẫn khao khát chờ mong.Đường Vĩnh Hi đứng trước mặt họ, áo bào tím nhẹ nhàng tung bay, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi mở lời:“Đại Thiên Thế Giới — không giống Đấu Khí Đại Lục.
Nó có quy tắc riêng, hệ thống tu luyện riêng.
Đừng đem những gì các ngươi biết mà áp lên nơi đó.
Tại vị diện ấy, ‘tu luyện’ là một con đường hoàn toàn khác.”
Thiên Tích Âm khoanh tay, tựa vào thân cây cổ thụ gần đó, ánh mắt lười nhác đảo qua từng người, rồi tiếp lời:“Ở đó, tu luyện bắt đầu từ việc cảm ứng linh khí, rồi mới chạm đến linh mạch, thần phách và thế giới bên trong bản thân.
Mỗi một bước là một tầng trời mới.
Sơ suất một chút là thân tử đạo tiêu.”
Đường Vĩnh Hi bắt đầu giảng giải:“Toàn bộ hệ thống tu luyện chia làm sáu cảnh giới lớn.
Nghe kỹ, ghi nhớ cho ta.Sơ Cảnh – Bước đầu nhập môn:Cảm Ứng → Linh Động → Linh Luân → Thần PháchĐây là giai đoạn cảm nhận linh khí, mở linh mạch, rèn luyện nhục thân và ý chí.Tam Thiên Cảnh – Đặt chân vào con đường tu hành thực sự

Mọi hệ thống đều phân tầng rõ rệt.
Các ngươi nghe đây, đừng có mơ mộng phi thực tế.Linh Quyết: Phàm → Linh → Thần → Thái Cổ (Hạ – Trung – Thượng)Thần Thông: Tiểu → Đại → Viên Mãn → Chuẩn Tuyệt Thế → Tuyệt ThếThần Khí: Hạ → Trung → Thượng → Tuyệt → Chuẩn Thánh VậtLinh Trận – Chiến Trận: Ai có thể khống chế chiến trường, người đó nắm thiên hạ.”
“Còn Thần Thú?”
Thiên Tích Âm nhếch môi “Bọn nó ở đó không hiền đâu.
Có chia cấp, từ Linh Động Thú đến Thiên Thú, Thần Thú, Siêu Thần Thú.
Mỗi con đều là một thế lực.”
"Nhưng..."
Thiên Tích Âm gõ nhẹ lên bàn, lời nói chuyển hướng, "Đây cũng là một cơ hội lớn."
Nàng nhìn lướt qua các nữ tử, rồi chậm rãi tiếp lời:"Bởi vì, ba vị tiểu sư muội đồng môn của bọn ta—Đường Hân Nghiên, Khúc Cẩn Y và Thiên Huyền Tâm—đã đặt chân đến tối cực cảnh giới, trở thành Tam Đạo Chủ của Chư Thiên Vạn Giới."
"Tam Đạo Chủ?"
Vân Vận khẽ nhíu mày, đôi mắt khẽ lay động."
Đúng vậy."
Đường Vĩnh Hi cười khẽ, trong giọng mang theo vẻ tự hào, "Hân Nghiên là Tinh Không Đạo Chủ, Cẩn Y là Vô Thượng Đạo Chủ, còn Huyền Tâm được xưng là Vận Mệnh Đạo Chủ.
Ba người lập ra Tam Đạo Môn, uy chấn cửu thiên thập địa."
"Nếu các ngươi, chuẩn bị tiến vào vị diện mới.
Trước mắt, hãy phát triển thế lực riêng, trở thành cường giả thống trị một phương.
Khi cơ sở đã vững chắc, có thể dẫn dắt tộc nhân từ vị diện cũ sang."
Thiên Tích Âm tiếp lời."
Chúng ta sẽ hỗ trợ toàn lực.
Đan dược, thần khí, phù chú, công pháp... không thiếu thứ gì."
Đường Vĩnh Hi nói, giọng bình thản nhưng khí thế mười phần.Thiên Tích Âm bưng tách linh trà, chậm rãi nhấp một ngụm, nhếch môi cười:“Aizz...
Nói gì thì nói, mấy con Thần Thú bên đó dù sao cũng chẳng thể sánh với thần thú thuần huyết của Tông Môn bọn ta.
Nhưng thôi… có còn hơn không.
Bắt vài con làm Thần Thú Trấn Môn cũng được à nha~.”
"Vĩnh Hi tỷ tỷ với Tích Âm tỷ tỷ không đi cùng chúng ta sao?"
Nạp Lan Yên Nhiên hỏi, đôi mắt long lanh như nước, giọng điệu mang theo vài phần quyến luyến."
Bọn ta không vội."
Đường Vĩnh Hi xoa đầu nàng, mỉm cười nhẹ như gió xuân.
"Trước hết phải về Tông Môn một chuyến, các ngươi đi trước, trở thành bá chủ thế giới đó đi."
"Đợi khi các ngươi tung hoành xong một phương... bọn ta sẽ Đạp Thiên mà đến."
Trên đỉnh linh sơn, mây tím giăng khắp tầng không, sương mỏng như tơ cuốn quanh váy áo.Đường Vĩnh Hi đứng trước truyền tống trận, tay áo tung bay trong gió.
Thiên Tích Âm đứng cạnh, ánh mắt sâu như biển, nhìn sáu nữ tôn với vẻ vừa tự hào, vừa dịu dàng.“Các ngươi đã được tôi luyện đủ lâu.”
Nàng cười, giọng vang lên như chuông ngân.“Đại Thiên Thế Giới chỉ là một hạt cát nhỏ trong Hồng Hoang, nhưng đối với các ngươi – đó sẽ là sân khấu đầu tiên.
Hãy lấy nơi đó làm nền móng, xây dựng đế quốc của mình!”
Nạp Lan Yên Nhiên, Vân Vận, Nhã Phi, Tiểu Y Tiên, Cổ Huân Nhi và Thải Lân – sáu người, sáu phong thái, đều gật đầu nghiêm túc.....Trong linh sơn mờ sương, sáu nữ tôn ngồi quây thành một vòng tròn thanh tịnh.
Ánh sáng linh quang phủ quanh từng người, dung nhan tựa tiên tử, thần vận như lạc vào cõi ngoài tam thiên.
Sau khi Đường Vĩnh Hi và Thiên Tích Âm giải thích xong về thế giới mới, tất cả rơi vào trầm mặc, tựa như đang cùng một lúc nhìn về tương lai chưa biết tên.“Bọn ta đã bàn rồi.”
Vân Vận là người phá vỡ sự im lặng đầu tiên.
Giọng nàng dịu dàng như gió đầu xuân, lướt qua lòng người một cách mềm mại mà không để lại dấu vết:“Không cần chia rẽ, cũng không cần tranh cao thấp…
Sáu người chúng ta sẽ cùng nhau lập nên một thế lực thống nhất.”
“Tên là gì?”
Đường Vĩnh Hi hơi nhướng mày hỏi, khóe môi khẽ cong.Từng người nhìn nhau.
Rồi màn “đặt tên” bắt đầu…“Phi Vận Tiên Cung?”
Nhã Phi chớp mắt.“Quá nhẹ, không đủ áp chế quần hùng.”
Vân Vận nhẹ lắc đầu.“Cổ Yêu Liên Minh?”
Cổ Huân Nhi đề nghị, mắt lấp lánh.“Nghe giống ma đạo tà môn.”
Tiểu Y Tiên nhíu mày, phản đối.“Thải Vực Chi Uy?”
Thải Lân cằm hơi nhếch, giọng oai nghiêm ngạo nghễ.“Ngươi đặt vậy có khác gì ghi rõ ràng ‘ta là nữ vương’?
Lỡ bị các thế lực vây công thì sao?”
Nạp Lan Yên Nhiên mím môi, ra vẻ bất mãn.“Bổn vương muốn đứng trên vạn người!”
Thải Lân vẫn hùng hồn, ánh mắt đầy dã tâm.Cuối cùng, khi những cái tên “thần kỳ” của sáu người càng lúc càng... mất kiểm soát, thì Đường Vĩnh Hi mới khẽ thở dài, nhẹ giọng nói như phán định:“Gọi là…
Hồng Mông Tiên Vực đi.”
Cái tên vừa thốt ra, trong khoảnh khắc, toàn bộ linh khí thiên địa khẽ dao động.Tiên – là đạo.Vực – là giới.Hồng Mông – là căn nguyên vạn đạo, là khởi thủy sơ sinh của vũ trụ.Cái tên này, vừa bao la, vừa siêu thoát.
Vừa có đại thế, vừa có khí vận.Cả sáu người đều sững sờ vài giây, sau đó đều mỉm cười.“Tên rất đẹp.”
Vân Vận thì thầm.“Xứng với bọn ta.”
Cổ Huân Nhi gật đầu.“Cũng xứng làm Đại Đạo cơ nghiệp.”
Nhã Phi cười nhẹ.Và thế là – Hồng Mông Tiên Vực ra đời.Một luật bất thành văn cũng được ngầm định tại thời khắc ấy:Hồng Mông Tiên Vực – chỉ thu nhận nữ tu.Không vì bài xích nam nhân, mà vì thế giới này đã quá lâu lấy nam giới làm gốc.
Giờ là lúc nữ giới cũng được xưng bá, được vinh danh, được nắm giữ vận mệnh của chính mình.Không chỉ là người đứng sau, mà là những kẻ nắm Thiên Địa trong lòng bàn tay.Đường Vĩnh Hi gật đầu tán thưởng:“Cái thế lực này… sẽ có ngày, được ghi tên vào Thiên bảng của Hồng Hoang.”