Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 930



Quy tắc? Từ này liên tục xuất hiện trong lời nói của lớp trưởng và giám thị cuối cùng đã thu hút sự chú ý của Tô Dung.

Trí nhớ tốt của cô cho phép cô nhớ lại đầy đủ những gì lớp trưởng đã nói khi định phạt số 6 và khi số 6 bị người che mặt bắt cóc.

Những lời nói đó mặc dù nội dung khác nhau, nhắm vào những sự kiện khác nhau. Nhưng có một tư tưởng trung tâm thống nhất là "vi phạm quy tắc thì phải chịu phạt", điều này hoàn toàn trùng khớp với những gì giám thị đã nói.

Khả năng liên tưởng của Tô Dung luôn rất mạnh mẽ, cô bỗng hiểu ra, trước đây giám thị đối xử tốt với họ, thậm chí còn âm thầm giúp đỡ, là vì họ không vi phạm quy tắc. Còn đối với những học sinh vi phạm quy tắc, giám thị lại nghiêm khắc như gió thu quét lá.

Ông ta, bao gồm cả lớp trưởng, không nhắm vào bất kỳ ai, chỉ nhắm vào những người vi phạm quy tắc.

Trên bàn làm việc của phòng giáo vụ có đặt một chiếc máy tính, giám thị thao tác một chút trên đó, rất nhanh đã mở được camera giám sát. Đứng sau ghế của ông ta, Tô Dung nhìn thấy toàn bộ màn hình máy tính, cũng phát hiện ra trong máy tính này chỉ có camera giám sát của 13 lớp khối 10 và camera giám sát hành lang khối 10, còn các khối khác thì không có.

Điều này đã tiết lộ một ý nghĩa rất rõ ràng, đó là học sinh các khối khác đều rất đáng tin cậy, không cần phải lắp camera giám sát.

Có phải đã bị thuần hóa rồi không? Tô Dung suy nghĩ. Suy cho cùng, từ khi lên lớp 11, mục tiêu của mọi học sinh dường như đều trở thành kỳ thi tuyển sinh đại học, quả thực là một dáng vẻ đã bị thuần hóa.

Chẳng qua như đã nói, thi đại học của thế giới quái đàm là thi cái gì? Làm thế nào để sống sót trong quái đàm quy tắc sao?

Quay lại vấn đề trước, nếu họ thực sự đã được thuần hóa, việc thành lập trường "Trung học số 13" trở nên rất thú vị. Nó không phải là để làm khó cho các điều tra viên, mà là để làm khó cho "kẻ điên."

Nói về điều này, nó khá trùng hợp với suy luận trước đó của cô, rằng giáo viên và lớp trưởng không có ý định làm khó cho các điều tra viên.

Nhưng nếu các điều tra viên và trường không có xung đột cơ bản, thì kẻ phản diện là ai?

Trong khi cô đang suy nghĩ, hiệu trưởng đã mở camera giám sát của lớp 4 và bật chế độ tăng tốc độ gấp đôi. Trên hình ảnh giám sát, một số học sinh đang vui vẻ trò chuyện, cũng có một số đang ngồi ngẩn ngơ, và tất nhiên cũng có người đang tận dụng thời gian nghỉ ngơi ngắn để ngủ.

Ngay khi camera giám sát mở ra, ánh mắt Tô Dung đã lập tức nhìn về phía đám số 32. Có thể thấy trên hình ảnh, nhóm học sinh số 32 trò chuyện với nhau một lúc, sau đó tan ra.

Số 32 và số 10 ngủ gục trên bàn, còn nữ sinh tóc ngắn số 15 thì đi thẳng ra khỏi lớp. Những điều tra viên còn lại đều ngồi tại chỗ, trò chuyện với các bạn xung quanh.

Một vài dân địa phương cũng đã ra ngoài, thấy vậy, giáo viên giám thị đmở camera hành lang. Có thể thấy những người rời khỏi lớp đều không có hành động bất thường nào, trong đó có hai học sinh, bao gồm cả số 15, vào nhà vệ sinh, còn những người còn lại thì trò chuyện ở hành lang.

Đoạn phim giám sát kết thúc rất nhanh, cảnh cuối cùng là số 15 vẫn chưa quay lại từ nhà vệ sinh, trong khi số 10 tóc đuôi sam thì vừa mới ngủ dậy, còn dụi mắt.

Sắc mặt của lớp trưởng trở nên khó coi, bởi vì tình hình trong lớp không giống như cô ra dự đoán. Không có ai mất tích, vậy thì ba người kia không phải là học sinh của lớp cô ta sao?

Nhưng điều này là không thể, ngoài học sinh của lớp cô ta ra, thì còn ai biết cô ta sẽ đưa số 6 đến phòng giáo vụ để phạt nữa?

Những người không biết tình hình thực tế thì không hiểu, nhưng Tô Dung lại nhận ra một số manh mối. Ngay từ đầu, sau khi cô và lớp trưởng đi, số 32 và những người khác trò chuyện, tay họ vẫn luôn ở dưới gầm bàn, không biết đã làm trò gì.

Đến khi số 32 và số 10 tóc đuôi sam ngủ trên bàn, Tô Dung có thể nhận ra cơ thể họ rất thả lỏng, trông giống như đang ngủ rất sâu.

Nhưng tại sao các điều tra viên có thể ngủ ngon đến vậy, thậm chí còn ngủ nhanh trong tình huống ở lớp học? Điều này là không thể! Ngay cả một người vô tư như Tạ Kha Kha cũng không thể làm được điều đó.

Rõ ràng là có điều gì đó mờ ám.

Không ngoài dự đoán, hai người che mặt đột nhiên xuất hiện đầu tiên chính là số 32 và số 10. Người che mặt xuất hiện sau đó là số 15. Số 32 và số 10 dựa vào một số kỹ năng tương tự như thoát hồn, dựa vào một phương tiện nào đó để đột nhiên xuất hiện.

Đây có lẽ là kỹ năng của số 32, vì Tô Dung vẫn nhớ rõ khi anh ta định từ bỏ, anh ta đã cố tình vỗ vai số 6. Các điều tra viên không thể hành động vô nghĩa như vậy, kết hợp với hành động từ bỏ sau khi vỗ vai, Tô Dung đoán rằng anh ra hẳn đã đặt một số đạo cụ lên người số 6 để tiện cho việc biến thành người che mặt và đột nhiên xuất hiện.

Còn số 15, cô ấy hẳn đã dựa vào một số đạo cụ để di chuyển từ nhà vệ sinh lên tầng hai. Và rõ ràng là ba người họ đã bàn bạc từ trước, cách thức phối hợp, tức là hai người đi đánh lạc hướng, người thứ ba đi bắt cướp số 6.

Điều đáng nói là số 32 và số 15 rất có thể không có thực thể, Tô Dung từ đầu đến cuối không hề chạm vào cơ thể của người đang đánh nhau với mình, chỉ chạm vào vũ khí . Nếu cô không nhớ nhầm thì lớp trưởng cũng vậy. Đây có lẽ cũng là lý do tại sao họ phải nhờ người thứ ba đi cướp cơ thể của số 6.

"Có vẻ như lớp các em không có nghi phạm mà các em muốn tìm." Giáo viên giám thị lắc đầu nhưng không tức giận. Ông ra liếc nhìn đồng hồ, "Thôi được rồi, các em về lớp trước đi, tôi sẽ giúp các em xem băng ghi hình của các lớp khác, tôi sẽ thông báo cho các em nếu tìm được nghi phạm."

Thật vậy, bây giờ đã là hai giờ hai mươi tám phút chiều rồi, chỉ còn hai phút nữa là đến lúc học. Ngay cả khi ông ta không nói gì, Tô Dung cũng sẽ tự đề xuất việc quay về.

Mặc dù lớp trưởng không cam lòng vì không thể bắt được ba người đã cướp người từ trong tay mình, nhưng cũng không muốn đến trễ lớp. Vì vậy, cô ta gật đầu, cảm ơn thầy giáo, sau đó hai người cùng nhau đi nhanh về phía lớp, đúng giờ bước vào lớp học.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 931



Sau khi bước vào lớp học, cô hơi gật đầu nhẹ với các điều tra viên. Những điều tra viên viên ban đầu còn hơi căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy Tô Dung như vậy, họ thả lỏng hơn, cũng biết mình không bị phát hiện.

Buổi học kéo dài 40 phút nhanh chóng trôi qua, lớp trưởng lại ra ngoài, có lẽ đi tìm giám thị. Tô Dung và các điều tra viên khác tụ tập với nhau, số 32 đắc ý đẩy mũi: "Phương pháp không tồi phải không?"

Tô Dung giơ ngón tay cái lên, hỏi nhỏ: "Các người làm như vậy có phải để tránh camera giám sát không?"

"Camera giám sát gì?" Nụ cười trên mặt số 32 cứng đỡ, cũng không quay đầu lại, chỉ là hơi liếc mắt ra hiệu, "Cô là nói cái phía sau kia?"

Tô Dung gật đầu: "Thứ đó có bật, mới vừa rồi lớp trưởng dùng nó để xem thử có dấu vết hay không?"

Nghe vậy, số 10 "phụt" một tiếng bật cười: "Vậy cũng là chó ngáp phải ruồi, vốn dĩ số 32 chỉ sợ bạn học trong lớp tố cáo thôi. Dù sao thì từ nãy cũng thấy, bạn học trong lớp cũng rất muốn có nhiệm vụ béo bở đưa người khác đến phòng giáo vụ. Kết quả bị cô cướp mất. Nếu biết được sự việc xảy ra ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ tìm cách gây sự. Đến lúc đó cậu một câu tôi một câu, chẳng phải rất dễ bại lộ sự bất thường của mấy chúng ta sao?"

"Không phải, tại sao camera trong quái đàm quy tắc lại có thể dùng được?" Số 32 đeo kính đen, mặt buồn thiu, không còn vẻ đắc ý như lúc nãy, "Hơn nữa nó bày ra lộ liễu như vậy, tôi còn tưởng là một mẫu vật làm cảnh!"

"Này, không sao đâu, dù sao cũng coi như vô tình làm đúng, không có gì sai sót." Số 21 cao to cười sảng khoái, sau đó nhỏ giọng hỏi, "Vậy mấy người cất "cái đó" ở đâu?"

Cái gọi là "cái đó" tất nhiên là chỉ cơ thể của số 6, sở dĩ nói bóng gió như vậy là vì sợ có tai vách mạch rừng. Lúc đó để không bị lộ, số 32 đã đợi đến khi chuông vào học vang lên mới đứng dậy. Còn số 15 cũng đúng giờ mới quay lại lớp, cho nên vẫn chưa bàn bạc về chuyện này.

"Tôi đã cất cái đó đi rồi." Số 15 là người cướp thi thở trả lời, "Có nơi nào ở bên ngoài có thể đặt thứ này không?"

." . . Có lẽ là tiệm tạp hóa." Tô Dung nói, "Chỉ cần đưa tiền cho chị chủ tiệm là được, trước đây tôi từng đến tiệm tạp hóa, ở đó không có camera."

Loại chuyện này sẽ không chiếm một lần cơ hội giải trừ trừng phạt vi phạm quy tắc của cô, còn bà chủ tiệm tạp hóa chắc chắn sẽ sẵn lòng giúp cô, dù sao thì họ vốn là một phe. So với những nơi khác, đây là một nơi trao đổi thông tin vô cùng an toàn.

Nghe cô nói vậy, mấy người gật đầu, dự định đợi đến bữa tối hôm nay sẽ đi khảo sát thực địa một chút.

Sau khi họ nói xong chuyện này, số 23 lắp bắp gãi đầu, giơ tay ra, mở lòng bàn tay, bên trong có một mảnh giấy: "Tôi vừa, vừa mới phát hiện ra một tờ quy. . . quy tắc."

Mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên khi thấy tờ giấy ghi quy tắc. Nam sinh số 26 không nhịn được nói: "Quái đàm quy tắc này có quá điều quy tắc rồi đúng không? Cộng thêm những quy tắc đã có trước đó nữa thì gần 20 điều rồi."

Mặc dù phàn nàn như vậy, cậu ta vẫn thành thật nhận lấy tờ giấy, đọc quy định trên đó: "Trong thư viện phải đi cùng nhau, giữ im lặng, tuân thủ theo hướng dẫn của quản lý thư viện."

Mọi người vẫn chưa đến thư viện, không ngờ lại có được một quy định trước, tuy nhiên quy tắc này rõ ràng rất hữu ích. Nếu như chưa có quy tắc mà đã đến thư viện, nếu như chỉ có một mình một người đi thì chẳng phải đã vi phạm quy tắc rồi sao?

"Lại nói, cậu nhìn thấy quy tắc này ở đâu vậy?" Tô Dung thắc mắc hỏi. Sáng nay, họ đã âm thầm lục soát khắp cả lớp, đáng lý là đã tìm ra hết các quy tắc cần tìm, tại sao lại còn sót lại một quy tắc như vậy?

Cô gái nói lắp số 23 trả lời: "Tôi tìm thấy ở chỗ đó, trên bục giảng ấy, tờ giấy, tờ giấy này bị nhét vào trong hộp phấn. Lúc đó có người nhìn thấy... nhìn thấy... đã nhìn thấy chỗ đó chưa?"

Mọi người lắc đầu, cảm thấy có lẽ là do họ đã bất cẩn. Giấu trong hộp phấn quả thực rất kín đáo, họ cũng không tiện lục soát tìm giấy tờ rầm rộ, bỏ sót chỗ này là chuyện bình thường.

"Tan học các cậu trực nhật thì nhớ tìm lại cho kỹ một lượt nhé." Tóc đuôi sam số 10 dặn dò, "Nếu có quy tắt hữu ích nào thì phiền báo lại một tiếng."

Ồ, còn cả việc trực nhật nữa. Cô gái tóc ngắn số 15 lập tức cau có, cô ấy chỉ muốn nhanh chóng học xong mấy tiết này rồi về phòng ngủ. Cho dù không ngủ thì chắc chắn phòng ngủ cũng an toàn hơn bên ngoài.

Tô Dung cũng thở dài, trực nhật chắc chắn sẽ lãng phí một khoảng thời gian khám phá. Ngày đầu tiên khám phá chắc chắn là an toàn nhất, vậy mà hôm nay lại mất thời gian. Điều này khiến cô không khỏi nghi ngờ rằng "Nó" đang cố tình nhắm vào.

Trên thực tế, có thể thấy trong Quái đàm quy tắc cố định này, "Nó" thật sự đã cố gắng hết sức. Đầu tiên là trực tiếp biến giấy tờ quy tắc thành từng mảnh quy tắc nhỏ, sau đó phân tán cho các lớp, khiến cho Công cụ cảnh báo ô nhiễm của cô không thể phát huy tác dụng hoàn toàn.

Nhưng có một điểm rất đáng ngờ là trong số những quy tắc mà cô có thể nhìn thấy trên tờ giấy quy tắc gốc, Công cụ cảnh báo ô nhiễm cũng không hiển thị màu đỏ. Điều này khiến cô nhất thời không thể xác định được liệu tất cả những quy tắc này là đúng hay là Công cụ cảnh báo ô nhiễm không thể tác dụng lên tờ giấy quy tắc.

Tuy nhiên, may mắn là những quy tắc này có vẻ không có vấn đề gì, phần lớn đều là những nội dung mà quy tắc không viết nhưng cô cũng sẽ tuân thủ.

Hôm nay là thứ Hai, cả ngày không có tiết môn phụ, toàn là môn chính và đều ở trong tòa nhà giảng dạy. Điều này khiến Tô Dung và những người khác không khỏi lo lắng về các tiết môn phụ những tiết học đó chắc chắn không phải dạng vừa đâu.

Sau cùng, nói chung, độ khó của những quái đàm quy tắc đều theo trình tự tăng dần, ngày sau khó hơn ngày trước. Ngày đầu tiên không sắp xếp những tiết học đó, có thể thấy vì những tiết học đó sẽ nguy hiểm hơn, nên được sắp xếp vào phía sau.

Những tiết học tiếp theo thì không có gì bất thường, chỉ là các điều tra viên ngày càng buồn ngủ. Nhưng không bao gồm Tô Dung và số 15, có lẽ là do tác dụng của nước lạnh trước đó, họ vẫn tỉnh táo, không hề buồn ngủ.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 932



Những ai cảm thấy chịu không nổi thì ra ngoài rửa mặt bằng nước lạnh, những ai chịu được thì không làm thế. Họ cũng sợ phương pháp này chỉ dùng được một lần, nên tất nhiên phải giữ lại.

Giờ ra chơi, các điều tra viên lần lượt ra ngoài trao đổi manh mối với các bạn học ở lớp khác, các lớp đều lần lượt phát hiện ra một số mảnh giấy ghi quy tắc. Ngoài một số quy tắc mang tính thường thức, những quy tắc đã biết và những quy tắc lặp lại, thì có ba quy tắc mới có tính hữu ích.

Một, ở trong tòa nhà thí nghiệm, cố gắng không tham gia vào thí nghiệm của giáo viên, đặc biệt là không được tham gia vào thí nghiệm của giáo viên sống trong tòa nhà thí nghiệm.

Hai, trong giờ học âm nhạc, giáo viên chỉ dạy những bản nhạc mà học sinh chưa học, nếu bạn phát hiện ra mình đã nghe bản nhạc mà giáo viên dạy, thì bạn không cần phải học tiết học đó.

Ba, bạn sẽ được học vẽ, điêu khắc, thư pháp trong giờ học mỹ thuật, nhưng tuyệt đối không nên nặn tượng sáp.

Ba quy tắc này đều liên quan đến quy tắc của giáo viên bộ môn tại tòa nhà thì nghiệm, theo quy tắc đọc thông thường thì hai quy tắc thứ hai và thứ ba đều có vẻ sai.

Nhưng rất nhanh, Tô Dung đã phát hiện ra một điều khác biệt trong quy tắc thứ ba, đó là quy tắc này không sử dụng từ "sẽ không" mà là "không nên."

Thông thường, quy tắc này sẽ có dạng như sau ——"nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ mối nguy hiểm nào." Nhưng quy tắc này lại nói là tuyệt đối không nên có hoạt động nặn tượng sáp.

Từ "không nên" ít tính bắt buộc hơn từ "sẽ không", nhưng lại có tính hợp lý hơn. Bản thân sự việc này vốn đã kỳ lạ nên cũng có thể xảy ra.

Theo logic này, có lẽ quy tắc thứ ba không sai. Môn mỹ thuật đúng là không nên có hoạt động nặn tượng sáp, nhưng nếu có thì cũng là trường hợp có thể xảy ra.

Nhưng quy tắc này không đưa ra cách giải quyết mà chỉ nói rằng môn mỹ thuật không nên có hoạt động nặn tượng sáp, nhưng không nói rằng nếu có thì phải làm sao. Những quái đàm quy tắc thường có dạng quy tắc có đầu không có đuôi như thế này, Tô Dung đã quen rồi.

Đừng nhìn cô có đạo cụ hỗ trợ là Công cụ nhắc nhở ô nhiễm, nhưng cho dù biết được quy tắc nào là sai thì vẫn thường xuyên không có cách đối phó. Cuối cùng vẫn phải tự mình vượt qua.

Không giống như quy tắc thứ ba, quy tắc thứ hai không có nhiều khúc mắc. Nhìn vào có vẻ sai, nhưng cũng không chắc. Điều duy nhất có thể chắc chắn là, nếu trong giờ âm nhạc mà nghe thấy bài hát mình đã nghe rồi thì chắc chắn là một tình huống rất nguy hiểm.

Đến lúc đó tốt nhất nên dùng một số cách để rời khỏi lớp, hoặc là bịt tai lại, tóm lại là theo quy tắc thì cứ cố gắng đừng nghe bài hát đó là được.

Ngoài ra, trước đó Tô Dung khi rửa mặt nói chuyện với số 15, một tiết học bắt đầu bằng câu "Chào thầy/ cô giáo" và kết thúc bằng câu "Tạm biệt thầy/ cô giáo" thì điều này cũng được quy tắc xác nhận.

Có một điểm rất thú vị là, tất cả các lớp đều phát hiện ra quy tắc mới vào buổi chiều. Phải chăng mọi người đều sơ suất, không lục soát lớp học cho kỹ?

Hay là, tờ giấy ghi quy tắc không phải chỉ xuất hiện một lần mà được làm mới ngẫu nhiên trong lớp học?

Điều này không khó để kiểm chứng, đợi đến khi hôm nay bọn họ dọn dẹp lớp học xong, đảm bảo không còn sót gì. Ngày mai vào lớp xem trong lớp có tờ giấy ghi quy tắc mới nào không là biết ngay.

Rốt cuộc, tiết học cuối cùng kết thúc, các tiết học trong ngày hôm nay đã hoàn thành. Tuy nhiên vẫn còn phải học tự học buổi tối, nhưng đó là chuyện của buổi tối rồi.

Số 10 là người đầu tiên đứng dậy, đi đến bên cạnh Tô Dung: "Vậy chúng tôi đi trước nhé?"

Hai người họ vẫn phải trực nhật, nhưng những người khác thì không cần, đương nhiên không cần phải đợi họ. Tô Dung gật đầu: "Được, tối gặp lại."

Sau khi nói xong, cô đứng dậy đi về phía ủy viên vệ sinh: "Xin hỏi, bình thường thì giáo viên giám thị sẽ đến kiểm tra trực nhật lúc nào? Nếu chúng tôi đi trước khi thầy đến thì có được không?"

"Không được, phải đợi thầy giám thị kiểm tra xong thì mới được đi." Ủy viên vệ sinh nghiêm mặt lại, gương mặt cũng xị xuống: "Thường thì thầy sẽ đến vào khoảng sáu rưỡi, các cậu trực nhật thì nên nhanh tay làm một chút."

Thấy vậy, Tô Dung thử dò hỏi: "Ủy viên vệ sinh, cậu có thể ở lại giám sát chúng tôi làm vệ sinh không? Tôi đã lâu không trực nhật rồi, hơi không quen, sợ làm lớp mất thể diện."

Cô nói xong, thậm chí cô còn móc từ trong túi ra một tệ quái đàm: "Tôi sẵn sàng trả cho cậu một khoản tiền, cậu không cần phải động tay, chỉ cần chỉ đạo chúng tôi làm thế nào là được. Chỉ lần này thôi, được không?"

Nghe vậy, ủy viên vệ sinh lắc đầu, khó xử nói: "Không phải tôi không muốn giúp cậu, chỉ là lúc đó tôi cũng có việc. Tôi phải đi cùng với các ủy viên vệ sinh khác để dọn dẹp phòng làm việc giáo viên, chờ thầy cô về kiểm tra, không thể chậm trễ được."

Việc cậu ta từ chối nằm trong dự đoán của Tô Dung, nhưng lý do này thì cô không ngờ tới. Vậy mà lại phải đi dọn dẹp phòng làm việc giáo viên, phải biết rằng trong phòng làm việc giáo viên chắc chắn sẽ có một số manh mối mà các điều tra viên cần. Nói cách khác thì đây chính là một "món hời."

Tô Dung hơi suy nghĩ một chút, quan tâm hỏi: "Ngày nào cậu cũng phải dọn dẹp phòng làm việc giáo viên sau giờ tan học sao? Tôi không ngờ trách nhiệm của ủy viên vệ sinh lại nặng nề đến vậy, đợi ngày mai tan học, tôi sẽ giúp cậu nhé."

"Thật ra không cần đâu, bọn tôi làm được mà." Ủy viên vệ sinh lắc đầu.

Mặc dù lời nói của cậu ta là từ chối, nhưng từ cách nói của cậu ta, Tô Dung nhạy bén nhận ra rằng có thể thương lượng về vấn đề này. Bởi vì lý do cậu ta đưa ra chỉ là đứng trên góc độ hiệu quả của nhiệm vụ, chứ không có lý do gì không thể thương lượng để từ chối. Nhìn vào là thấy vẫn có thể xoay xở được.

Vì thế, cô tiếp tục: "Để tôi giúp cậu đi, hôm nay cậu đã nói với tôi nhiều thông tin như vậy, tôi rất cảm ơn cậu. Nếu không giúp thì trong lòng tôi sẽ áy náy. Tôi mà áy náy là không ngủ được, không ngủ được thì hôm sau lên lớp sẽ buồn ngủ, buồn ngủ thì thi sẽ không tốt. Để tôi thi được điểm cao, cậu hãy đồng ý để tôi giúp cậu vào ngày mai nhé!"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 933



Bị cô thuyết phục một hồi, ủy viên vệ sinh không nhịn được cười, gật đầu: "Được rồi, nếu cậu nhất quyết muốn giúp thì mai tan học đến tìm tôi là được."

"Cảm ơn đại ân đại đức của ủy viên vệ sinh!" Tô Dung lập tức cảm ơn, sau đó hài lòng trở về chỗ ngồi.

Vài điều tra viên ngồi cạnh chỗ cô vẫn chưa đi, với thính lực của họ thì đều nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi. Số 32 vừa thấy cô quay lại thì lập tức nói: "Đưa tôi theo với, đưa tôi theo với, tôi cũng có thể giúp tìm manh mối!"

Đều là điều tra viên, làm sao anh ta không biết trong ký túc xá của nhân viên, trong văn phòng làm việc có rất nhiều manh mối chứ. Từ một góc nhìn khác, thường có thể nhìn thấy những thứ mà góc nhìn của điều tra viên không nhìn thấy được.

Vì Tô Dung đã tìm ra cách, vậy nếu có thể thì anh ta đương nhiên cũng muốn mình được đi cùng

Tô Dung nhún vai thờ ơ: "Tôi không quan tâm, dù sao thì người quyết định chuyện này cũng không phải tôi. Ngày mai anh có thể ở lại, rồi hỏi ủy viên vệ sinh là được. Nhìn vẻ mặt của cậu ta thì có vẻ như không có hạn chế nào, nhưng tôi không tiện tự tiện quyết định thay cậu ta. Anh biết đấy, không dễ để cải thiện thiện cảm của người địa phương."

Nghe vậy, mọi người đều gật đầu đồng cảm. Cải thiện thiện cảm của dân địa phương là một việc rất quan trọng, dân địa phương được sử dụng tốt chính là một vũ khí lợi hại. Nhưng đến phút cuối cùng, bạn cũng không biết mình có sử dụng tốt hay không. Vì vậy hãy cố gắng nâng cao thiện cảm, như vậy thì dù đối phương không giúp đỡ, ít nhất cũng không gây hại.

Đừng nghĩ rằng dân địa phương chỉ là những người bình thường mà có thể coi thường họ. Trên thực tế, nếu họ muốn gây rối, họ có quá nhiều cách để làm điều đó. Vì vậy, hầu hết các điều tra viên đều không muốn làm tổn thương dân địa phương, và nếu làm tổn thương, họ sẽ cố gắng loại bỏ hoàn toàn mà không để lại dấu vết.

Số 32 đồng ý, cũng không dây dưa nữa, "Được, có câu này của cô là đủ rồi. Thế thì bốn đứa bọn tôi đi trước nhé, hai cô trực nhật cẩn thận nhé. Đến giờ ăn bốn đứa tôi tiện thể sẽ phân ai đi đâu để thăm dò manh mối?"

Nói rồi, anh ta dẫn theo ba người kia rời đi, chỉ còn lại Tô Dung và số 15 ở lại. Số 15 thở dài, cầm chổi bắt đầu quét nhà. Tô Dung thì cầm giẻ lau bảng.

Sáu giờ vốn là thời điểm rất dễ đói, các bạn trong lớp nhanh chóng rời đi. Chẳng mấy chốc, trong lớp chỉ còn lại hai người họ.

Quét dọn sạch sẽ sàn nhà, đồ đạc trên bàn cũng được cất vào trong hộc bàn. Sau đó hai người tập hợp ở bục giảng, mỗi người lấy ra một tờ giấy ghi quy tắc. Đây là tờ giấy mà lúc nãy hai người tìm thấy khi đang quét dọn.

Cả hai tờ giấy này đều không có ích gì cả. Một tờ nói "Học sinh không được sử dụng tài sản công cộng một cách tùy tiện", tờ kia nói "Phải trả lời câu hỏi của giáo viên trong lớp học."

Tờ đầu tiên không cần phải bàn cãi, nhưng cái sau lại có một vấn đề đáng chú ý.

Quy tắc này không nhấn mạnh việc phải trả lời đúng. Nghĩa là nếu giáo viên hỏi, việc trả lời đúng hay không chỉ là phụ, việc trả lời câu hỏi mới là chính. Ai đó im lặng và giả vờ không nghe thấy sẽ bị trừng phạt theo quy định.

Tô Dung đột nhiên nhìn về bán giáo viên, trầm ngâm hỏi: "Hộp phấn trên bàn này chúng ta có phải cất không?"

Mặc dù cô đang hỏi nhưng lại dùng ngữ điệu khẳng định. Theo yêu cầu của ủy viên vệ sinh, tất cả mọi thứ trên bàn đều phải cất đi, vậy thì chắc chắn những thứ trên bàn giáo viên cũng phải cất đi.

Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, bàn giáo viên của trường không giống với thiết kế của trường bình thường. Bàn giáo viên của trường bình thường đều có ngăn kéo, có cái còn có đến mấy ngăn kéo.

Nhưng bàn giáo viên ở đây không phải như vậy, nó giống như một chiếc bàn bình thường, chỉ có một lớp bên dưới không có thiết kế ngăn kéo hay hộc bàn nào cả.

Nhưng nếu để đồ trên mặt bàn xuống đất thì sẽ giống như mình tạo ra rác vậy, chắc chắn là không được.

Cô gái tóc ngắn số 15 nhìn theo ánh mắt của cô, cũng rất nhanh nhận ra điều này. Sau khi suy nghĩ một chút, cô ấy đề xuất: "Hay là chúng ta mang thẳng đồ trên bàn giáo viên về nhà luôn đi, cùng lắm thì sáng mai đến sớm hơn một chút, lúc đó mang đồ đi trả lại là được."

Nếu không có quy tắc vừa phát hiện ra thì đây quả là một đề xuất không tồi. Nhưng vì đã có quy tắc, nên đề xuất này không thể thành hiện thực: "Quy tắc ghi rõ, không được tùy tiện sử dụng tài sản công. Việc chúng ta mang phấn về ký túc xá hẳn thuộc phạm vi của quy tắc này."

Đúng là vậy, nghe cô nhắc nhở, số 15 cũng lập tức nhớ ra. Đúng rồi, vì đây là quy tắc mới nhận được nên cô ấy nhất thời chưa thể ghi nhớ trong lòng, sử dụng thành thạo.

Ngay sau đó, cô ấy cau mày: "Vậy chúng ta phải làm sao? Nhét những viên phấn này vào hộc bàn của mình thì sao?""

Ý tưởng này cũng không tệ, nhưng với điều kiện, ngày mai người đầu tiên đến lớp nhất định phải là điều tra viên. Hơn nữa, xung quanh tuyệt đối không được có dân địa phương nào. Như vậy, mới có thể đặt hộp phấn trở lại vị trí cũ.

Còn nếu dân địa phương đến lớp trước, Tô Dung dám chắc việc họ nhét phấn vào hộc bàn của mình sẽ bị tố cáo. Lý do tố cáo đương nhiên là lấy tài sản công, nhất định sẽ bị phạt.

Nếu nhét phấn vào hộc bàn của người khác, thì lý do tố cáo là cố tình vu khống người khác. Dù sao thì cũng có camera, chuyện này chỉ dựa vào lời nói suông. Nếu đối phương là người bị hại không hài lòng, thì đó là lỗi của họ. Dù sao thì họ cũng tự ý làm như vậy, mặc dù là vì danh dự vệ sinh của lớp.

Vẫn còn nhiều rắc rối.

Quân tử không bao giờ đứng dưới bức tường nguy hiểm, Tô Dung không có ý định làm việc ngu ngốc này. Cô đã nghĩ ra một cáchg: "Bây giờ còn có giáo viên của các lớp khác ở đây, tôi có thể đi tìm họ để nhờ giúp đỡ. Quy tắc nói học sinh không được sử dụng tài sản công cộng một cách tự ý , nhưng không nói rằng giáo viên không được."

Cô vừa nói xong cách làm, quả nhiên nhận được sự ủng hộ của số 15. Chỉ có điều số 15 còn hơi lo lắng một vấn đề: "Liệu thầy cô có chịu giúp chúng ta không? Thầy cô chỉ mong chúng ta xảy ra chuyện thôi chứ?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 934



"Cứ để tôi lo."

Nói là làm, Tô Dung trực tiếp đi đến văn phòng giáo viên lớp 10. Quả nhiên trong phòng còn có một vài giáo viên, trong đó có cả Vương Kiến Quốc.

Cô gõ cửa, sau khi được cho phép, cô bước vào, nói với Vương Kiến Quốc: "Thưa thầy, lớp em có một ít phấn. Khi kiểm tra vệ sinh một lát nữa, có thể lớp em sẽ bị trừ điểm. Thầy có thể giúp em cất phấn trước không, mai trả lại cho lớp em ạ?"

"Tất nhiên rồi." Vương Kiến Quốc không ngại giúp đỡ trong khả năng của mình. Anh vốn rất muốn giúp đỡ các điều tra viên, nhưng Tô Dung trước giờ chưa từng quay lại tìm anh, nên anh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bây giờ cô đến nhờ vả, anh đương nhiên sẵn lòng giúp đỡ.

Vương Kiến Quốc nhanh chóng giúp lấy đi phấn viết, thấy Tô Dung không yêu cầu giúp gì thêm nữa, anh biết điều, chủ động quay về.

Sau khi anh rời đi, số 15 tò mò lại lo lắng hỏi: "Số 34, cô quen với giáo viên này à?"

Tò mò thì không cần giải thích, lo lắng chủ yếu là sợ giáo viên này ngày mai sẽ phủ nhận chuyện họ đưa phấn viết cho anh ta, đến lúc đó họ sẽ không thể thanh minh được. Mặc dù lớp học có camera giám sát, nhưng văn phòng giáo viên chưa chắc đã có camera, nếu có điểm mù thì dễ bị người ta vu oan.

Tô Dung cũng chính là lo lắng điểm này, nên mới nhờ Vương Kiến Quốc, chứ không phải giáo viên nào khác. Vì vậy, cô đương nhiên biết số 15 vừa rồi muốn hỏi gì.

"Yên tâm đi, chúng ta có người quen ở trong đó."

Nhìn vẻ tự tin của cô, số 15 không hỏi thêm nữa. Thấy Tô Dung đã tự tin như vậy, cô ấy đương nhiên không thể hắt nước lạnh vào. Dù sao thì đối phương cũng là một đại lão, đã chắc chắn như vậy thì hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

"Vậy bây giờ chúng ta đã có thể dọn dẹp xong rồi đi?" Số 15 vừa liếc nhìn xung quanh lớp học sạch sẽ vừa hỏi một cách hài lòng nhưng có chút không chắc chắn.

Tô Dung cũng cảm thấy không còn gì để dọn nữa, cô nhìn vào thùng rác, nhíu mày: "Kế hoạch trước đó của chúng ta có lẽ không thể thực hiện được theo đúng hẹn, sau khi đổ rác phải trả thùng rác về, nếu không có thể sẽ vi phạm quy tắc."

Đúng là chuyện đột nhiên phát hiện ra quy tắc mới này đã gây ra rất nhiều rắc rối cho họ, khiến một số việc vốn dĩ rất đơn giản trở nên phức tạp, nhưng nếu không phát hiện ra quy tắc đó trước thì rắc rối mới thực sự lớn! Vì vậy, hai người cũng không phàn nàn, bắt đầu nghĩ ra đối sách mới.

"Thế này nhé, tôi đi đổ rác. Trong thời gian đó, trừ khi giáo viên giám thị đến, còn không thì cô đừng mở cửa cho bất kỳ ai. Đợi tôi quay lại, nếu phát hiện thấy trước cửa có giáo viên không phải giáo viên giám thị, tôi sẽ để thùng rác trước cửa, tự mình dẫn người đó đi. Sau khi nghe thấy tiếng người đó đi rồi, cô hãy lấy thùng rác vào trong, sau đó tự tắt đèn rồi rời đi, được chứ?"

Nghe vậy, số 15 nhíu mày: "Tôi không cần cô vì tôi mà hy sinh như vậy đâu."

Mặc dù cô ấy nhận ra mình không giỏi bằng Tô Dung, nhưng cô ấy cũng là một điều tra viên có thể đăng ký tham gia Quái đàm quy tắc cố định, vẫn có lòng tự tin và tự tôn, cô ất không muốn Tô Dung cứ mạo hiểm một mình, còn cô ấy thì ở lại nơi an toàn.

"Hình như cô hiểu lầm điều gì đó rồi." Tô Dung nghiêng đầu, "Ai nói với cô rằng ở lại lớp là an toàn?"

"Không phải sao? Chỉ cần tôi không mở cửa thì chẳng có chuyện gì xảy ra đúng không?" Số 15 hỏi, đợi Tô Dung giải thích.

Quả nhiên Tô Dung đưa ra lời giải thích hợp lý: "Nếu suy đoán của tôi không sai, thì sau khi lớp tắt đèn sẽ có nguy hiểm xảy ra, nếu không thì quy tắc cũng chẳng nhấn mạnh rằng phải tắt đèn khi rời khỏi lớp. Tôi phải đối mặt với giáo viên giả mạo biết một nửa nguy hiểm, còn cô phải đối mặt với nguy hiểm khi tắt đèn mà chúng ta hoàn toàn không biết. So sánh mà xem, tôi thấy cô khó khăn hơn đấy."

Nghe cô nói vậy, số 15 suy nghĩ một lát, phát hiện ra lời cô nói đúng thật, mặc dù không thể nói rằng mình sẽ phải đối mặt với nguy hiểm khó khăn hơn cô, nhưng nếu sau khi tắt đèn thực sự có nguy hiểm thì ít nhất chúng cũng ngang nhau.

Nghĩ đến đây, cô ấy dịu giọng: "Xin lỗi, là tôi đã trách nhầm cô, vậy cứ làm theo cách này đi."

Tô Dung cười, cầm thùng rác đi ra ngoài. Cô có một điều không nói với số 15, đó là lý do cô tự đi đổ rác còn vì cô không tin tưởng số 15, sợ bị liên lụy.

Nếu số 15 không thể thành công trong việc dụ dỗ kẻ mạo danh, khi mở cửa, cô sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm cực kỳ. Thay vì vậy, cô vẫn nên tự mình dẫn dụ kẻ giả mạo đi. Và nếu lúc số 15 tắt đèn, cho dù có xảy ra nguy hiểm, cũng không ảnh hưởng đến cô.

Đến cổng sau của tòa nhà dạy học để vứt rác có hai thùng rác lớn, đó là thông tin Tô Dung đã nhận được từ ủy viên vệ sinh trước đó. trên sân trường tràn đầy ánh sáng hoàng hôn, có một vài cặp học sinh đi cùng nhau, trò chuyện, tạo nên bức tranh hài hòa.

Nhìn chung, trong môi trường này, nếu cô không nói gì, chắc chẳng ai nghĩ rằng đây là một quái đàm quy tắc chứ.

Cô xoa nhẹ huyện thái dương, giảm bớt sự mệt mỏi. Cô cảm nhận được cả ngày hôm nay cô đều bị ô nhiễm, ô nhiễm trong quái đàm quy tắc này rất nhiều và đa dạng, nhưng cho đến nay, cô vẫn chưa phát hiện ra điều gì đặc biệt nguy hiểm.

Bạch Liễm cũng không biết đi đâu, cả ngày không thấy tin tức gì của anh. Mặc dù cô không có ý định dựa vào sức mạnh của người khác để thông quan quái đàm quy tắc này, nhưng biết được sự tồn tại của anh cũng là một điều khiến cô an tâm.

Đến bên thùng rác sau tòa nhà giảng dạy, có một số học sinh cũng đến đổ rác ở đây. Không ngoài dự đoán, họ cũng là những điều tra viên.

Thấy Tô Dung đi tới, người đứng đầu trực tiếp cười nói: "Tốt quá, bây giờ chúng ta có thể trao đổi thêm thông tin rồi. Cô vừa tìm được thêm một số quy tắc trong lớp phải không?"

Vì lời phát biểu chống lại cặp đôi tuyệt phối thích làm việc tốt vào buổi trưa, Tô Dung khá nổi tiếng trong số những điều tra viên, nên những người khác đương nhiên cũng không nghi ngờ thân phận của cô.

Mọi người trao đổi với nhau một số quy tắc mới tìm được, có một số quy tắc trùng lặp, chẳng hạn như Không được tùy tiện sử dụng tài sản công, ngoài lớp bốn của Tô Dung thì còn có hai lớp khác cũng tìm được quy tắc này.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 935



Ngoài ra còn có một số quy tắc vô dụng, chẳng hạn như Học sinh không được trốn học, phải hoàn thành nghiêm túc nội dung của một tiết học, đây là quy tắc vô dụng mà hoàn toàn không ai vi phạm.

Sau một hồi trò chuyện, chỉ có một quy tắc thực sự hữu ích mà Tô Dung không biết, đó là 11 giờ tối, quản lý ký túc xá sẽ kiểm tra phòng ngủ, bà ta sẽ gọi tên, nhưng không yêu cầu mở cửa.

Quy tắc này rất đơn giản, tức là khi đến giờ giới nghiêm lúc 11 giờ, quản lý ký túc xá sẽ đến kiểm tra phòng ngủ. Nếu yêu cầu mở cửa, thì đó không phải là quản lý ký túc xá thật, không được mở cửa cho người đó.

Nhưng tại đây có một điểm rất đáng chú ý, cũng là một cái bẫy nhỏ rất dễ khiến người ta sa chân, đó là quy tắc này phải xem xét cùng với quy tắc Ăn không nói, ngủ không nói.

Trước đó, Tô Dung đã suy đoán rằng cái gọi là ngủ không nói, thời gian "ngủ" hẳn là chỉ thời gian sau giờ giới nghiêm lúc mười một giờ đêm, chứ không phải là thời điểm điều tra viên lên giường nhắm mắt thậm chí là ngủ thiếp đi.

Nói cách khác, tức là quản lý ký túc xá sẽ gọi tên, nhưng gọi tên không có nghĩa là phải trả lời. Khi quản lý ký túc xá gọi tên, cách ứng phó đúng đắn là họ phải im lặng.

Tạm biệt mọi người, Tô Dung xách thùng rác rỗng đi về. Vừa mới quay lại hành lang tầng một của tòa nhà giảng dạy, cô đã thấy một người đàn ông quay lưng về phía cô, đứng trước cửa lớp bốn gõ cửa.

Nhìn vào độ dày của mái tóc, chắc chắn không phải là thầy giám thị.

Nói sao nhỉ? Có một cảm giác như đã dự đoán trước. Tô Dung thở dài, cúi đầu xem giờ. Bây giờ đã hơn 20 phút kể từ khi tan học, theo lời của ủy viên vệ sinh, giám thị sẽ đến sau nửa giờ nữa. Nghĩa là cô phải nhanh chóng dụ người đó đi, để số 15 có thể thuận lợi đặt thùng rác về chỗ cũ.

Chỉ có điều giáo viên giả rất nguy hiểm, sau đó cô cũng suy nghĩ kỹ hơn, lần trước là bởi vì có thầy giám thị đứng ở bên cạnh, giáo viên giả kia cũng chỉ hỏi các cô có muốn đi theo hay không.

Nhưng bây giờ nếu không có giám thị ở đây, e rằng đối phương sẽ không hiền hòa như vậy, cho nên cô không thể tiến tới một cách thiếu suy nghĩ, phải nghĩ ra một cách hợp lý thì mới được. Nếu không, cô sẽ tự chuốc họa vào thân.

Sau một hồi suy nghĩ, Tô Dung đi lùi ra khỏi tòa nhà dạy học, vừa lắng tai nghe ngóng vừa nói lớn: "Thầy giám thị, em phát hiện có một giáo viên giả đang ở trong tòa nhà dạy học, thầy mau tới bắt người này đi!"

Nói xong, cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ bên trong vọng ra, càng lúc càng xa. Cô đoán rằng đối phương đã rời đi qua cửa sau, lúc này cô mới bước vào.

Nhưng vừa bước vào, một người đàn ông mặc đồ giáo viên, đeo khăn quàng cổ đã xuất hiện trước mặt cô, mỉm cười hỏi: "Thầy giám thị ở đâu?"

Bị phát hiện rồi.

Tim của Tô Dung đập thật nhanh, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh: "... Thầy giám thị đi thư viện bắt một kẻ giả mạo giáo viên, thầy không nghe thấy sao?"

Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng cô biết rõ người trước mặt chính là giáo viên giả. Chiếc khăn quàng cổ trên cổ hắn chắc chắn là để che đi những sở hở khác biệt trên quần áo.

Không lừa được đối phương, còn bị đối phương tìm đến tận nơi, đúng là cô đã lật thuyền trong mương. Nghĩ lại thì đúng là cô có hơi coi thường đối phương, dù sao thì đối sách vừa rồi vẫn còn nhiều lỗ hổng.

Lúc này chắc thầy giám thị đang ở nhà ăn, hoặc là phòng làm việc ở tầng ba. Khả năng một học sinh có thể tùy tiện gọi giám thị đến bắt giáo viên giả không lớn. Nhất là khi giáo viên giả đến kiểm tra vệ sinh này có thể chắc chắn rằng mình chưa để lộ nhiều.

Chỉ cần hắn ta không vì giáo viên giám thị sắp đến mà hoảng hốt, rất dễ nghĩ đây là trò lừa của điều tra viên, muốn dụ hắn rời khỏi tòa nhà dạy học.

Huống chi còn một điểm rất quan trọng, đó là giọng nói vừa rồi của cô quá lớn, nghe rất cố ý. Nếu thực sự phát hiện ra thân phận giáo viên giả, lén gọi giáo viên giám thị đến, muốn đánh úp hắn thì không thể ngang nhiên như vậy.

Đối phương hẳn cũng nhận ra điểm này, cho nên mới sẽ ra kế phản đòn, ở đây chờ cô.

Một phút lơ là gây ra rắc rối, Tô Dung biết rõ rằng cô cần giải quyết tình hình khó khăn hiện tại, tiện thể đưa người này đi.

Người kia thấy thùng rác trên tay cô, trong lòng đã hiểu, biểu cảm càng thêm thoải mái: "Muốn mang thùng rác về lớp à? Vừa hay chúng ta cùng đi luôn."

Đi cùng hắn chẳng phải là điên sao? Tô Dung cười gượng, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ đối sách. Trước hết thì thời điểm này chắc chắn không thể xé rách mặt nhau, giáo viên giám thị không có ở đây, nếu cô thực sự vạch trần thân phận của hắn thì cũng không thể trừng phạt hắn được. Ngược lại còn có khả năng chọc giận hắn, dẫn đến kết quả bất lợi cho bản thân.

Hai bên đều biết rõ rằng hắn là giáo viên giả. Nhưng chuyện này không thể công khai, công khai tức là không đội trời chung. Trừ khi giáo viên giám thị có mặt, nếu không thì cô tuyệt đối không thể chủ động nói ra.

Có lẽ đợi giáo viên giám thị đến đây là một cách hay. Nhưng nếu giáo viên giám thị đến mà thùng rác của cô vẫn chưa được trả về đúng vị trí thì có khả năng lớp sẽ bị trừ điểm.

Mặc dù cô không biết bị trừ điểm sẽ bị phạt gì, nhưng chắc chắn đó không phải là kết quả mà cô có thể chấp nhận. Nếu không thì quái đàm quy tắc cố định này cũng sẽ không thiết lập nhiều chướng ngại như vậy ở đây.

Tô Dung đang suy nghĩ xem trên người mình có thứ gì có thể khiến đối phương kiêng dè. Giá trị vũ lực? Không, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngay cả giáo viên giả, trước khi bị vạch trần, trên người chắc chắn có bảo vệ của quy tắc. Một khi cô ra tay, vì vi phạm quy tắc, đối phương có quyền trừng phạt cô.

Giám thị? Cũng không được, giống như cô vừa nói, giám thị đến thì cô cũng phải chết, về điểm này thì cả hai người họ đều ở trong hoàn cảnh giống nhau.

Không, không đúng!

Đột nhiên Tô Dung sáng mắt lên, vì cô nghĩ ra hoàn cảnh của hai người họ không giống nhau. Và hoàn cảnh không giống nhau này chính là bước đột phá của cô.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 936



"Em muốn ở đây đợi giám thị đến." Tô Dung lắc đầu, "Nếu thầy muốn đi trước giúp thầy giám thị xem tình hình vệ sinh lớp chúng em thì có thể đi trước."

Câu nói này được nói rất tinh tế, trước hết là hợp lý, dùng lời lẽ đồng ý yêu cầu của đối phương để từ chối mưu tính của đối phương. Thứ hai nhấn mạnh rằng người thực sự có thể đến kiểm tra vệ sinh là giám thị, còn người thầy này nhiều nhất chỉ giúp giám thị kiểm tra.

Đừng nghĩ rằng nói ra chuyện này chẳng có tác dụng gì, cô nói ra trước thì cô đã nắm được quyền chủ động. Mục đích của giáo viên giả chắc chắn là muốn cô mở cửa cho vào lớp, sau đó sẽ lấy thân phận giáo viên để áp chế cô, nói rằng mình đến để kiểm tra vệ sinh.

Lúc đó, nếu nói ra lý do này, thì dễ bị đối phương bắt bẻ là coi thường hắn? Bây giờ nói ra trước lý do này, thì đối phương không thể dùng lời lẽ này nữa.

Sắc mặt của thầy giáo giả khó coi trong chốc lát, nụ cười trên mặt cũng biến mất. Hắn lại liếc nhìn thùng rác trong tay Tô Dung, ẩn ý nói: "Em thực sự muốn đợi thầy giám thị ở đây mà không về trước sao?"

Vừa nghe thấy lời này, Tô Dung lập tức hiểu ra, xem ra giống như suy đoán của cô lúc nãy, nếu đợi thầy giám thị đến, thùng rác của cô vẫn chưa được mang về lớp, thì có lẽ sẽ bị trừ điểm.

Cô thực sự có hơi lo lắng, dù sao thì thời gian còn lại cũng không nhiều. Nhưng vẫn thản nhiên cười nói: "Tất nhiên, em rất muốn chào hỏi thầy giám thị. Nhưng mà thầy ở đây, là cũng muốn cùng em gặp thầy giám thị sao?"

Thầy giáo giả cũng hiểu ra ý ẩn của cô, cô đã nhận ra thân phận của mình. Nếu thầy giám thị đến, thì mình chắc chắn sẽ không chiếm được lợi thế.

Bây giờ cả hai đều không thể làm gì nhau, vì nếu thực sự cả hai xông vào tấn công nhau, thì đó không chỉ là bị thương thông thường, mà là cùng nhau diệt vong.

"Thầy có thể đến lớp khác xem thử, hoặc ngày mai quay lại?" Nhìn thấy đối phương do dự, Tô Dung tiếp tục nỗ lực, cố gắng thuyết phục hắn, "Em tuyệt đối sẽ không về sớm đâu ạ."

Nếu cô trở về lớp trước, dẫn sói vào nhà thì đó chính là cái chết. Nhưng nếu đối phương chọn rời đi, hoàn toàn có thể quay lại vào ngày mai.

Tô Dung dùng cách ẩn ý như vậy để thể hiện kết quả lựa chọn của cả hai, chính là muốn nói với giáo viên giả rằng cô không thể đi, nhưng hắn có thể đi.

Mối quan hệ giữa hai người không phải là quan hệ lui một bước, vì cô đang ở bờ vực thẳm, hoặc là ở đây không ai có thể tốt đẹp, mọi người cùng chết. Hoặc chỉ có thể là giáo viên giả lui một bước trước.

Đây chính là bước đột phá mà cô tìm thấy từ hoàn cảnh.

Bị cô nói như vậy, cuối cùng giáo viên giả cũng nhận ra Tô Dung nói đúng. Ban đầu hắn muốn tiêu hao thời gian ở đây với đối phương, xem ai trụ không nổi trước. Nhưng bây giờ nghĩ lại, người không trụ nổi chắc chắn không phải là Tô Dung.

Và cũng giống như Tô Dung vừa nói, ngày mai đến cũng vậy thôi. Việc này thành công hay không thì còn tùy vào có kẻ xui xẻo nào muốn mở cửa cho hắn. Cô gái trước mặt này khôn ngoan, nhưng không có nghĩa là mọi người đều khôn ngoan. Hắn không cần phải hy sinh mạng sống của mình để đối đầu với cô.

Nghĩ vậy, giáo sư giả cười nhẹ bước lùi lại một bước: "Ừ, em nói đúng. Vậy thì ngày mai tôi sẽ quay lại."

Tô Dung thở phào nhẹ nhõm trong lòng, kính cẩn nói: "Hy vọng ngài ngày mai thầy sẽ thành công."

Mặc dù nếu đối phương thành công thì ảnh hưởng đến điều tra viên. Nhưng cô không có năng lực nói gì trúng đó, chúc một câu cũng chẳng ảnh hưởng gì, nói ra câu đó Tô Dung cũng không hề có gánh nặng tâm lý. Miễn sao kẻ đó vui lòng không đến phiền cô là chính."

Lần này Tô Dung cẩn thận hơn nhiều, nhìn thấy người đó hoàn toàn rời khỏi tòa nhà giảng dạy, mới nhanh chóng quay lại cửa lớp học, sau khi xác định xung quanh không có ai, liền mở cửa chui vào.

Lúc cánh cửa đột ngột bật mở, số 15 giật mình, nhìn kỹ mới phát hiện chỉ có Tô Dung đi vào một mình. Số 15 thở phào nhẹ nhõm: "Cậu đưa hắn đi rồi à?"

Thấy Tô Dung gật đầu, cô ấy tò mò hỏi: "Làm thế nào vậy?"

Loại chuyện này nói thì dễ, nhưng thực tế làm được lại không hề đơn giản. Ít nhất là bản thân số 15 đã nghĩ ra nhiều cách nhưng đều bị loại bỏ.

Tô Dung kể đơn giản cho cô âgs nghe về cách cô đã làm, tiện thể nói luôn chuyện trước đó họ gặp phải giáo viên giả, thực ra giám thị đóng vai trò người tốt.

Lúc đầu cô không nói vì chỉ là phỏng đoán, không có bằng chứng xác thực. Nhưng bây giờ cô đã có, thái độ của giáo viên giả vừa nãy chính là bằng chứng tốt nhất.

Không có giám thị ở đó, giáo viên giả trở nên ngang ngược hơn nhiều, rõ ràng là không hề sợ cô, biết cô đã biết thân phận của mình, cũng chẳng hề nao núng.

Nghe cô kể lại sự việc trước đó, số 15 vô cùng kinh ngạc trước cách mà Tô Dung khuyên lùi đối phương. Cô không dùng bất kỳ đạo cụ nào, chỉ dùng tài ăn nói ba tấc không lặp từ mà khiến cho giáo viên giả phải tự động rời đi.

Mặc dù giáo viên giả đó không bị trừng phạt gì, ngày mai vẫn sẽ đến. Nhưng điều đó liên quan gì đến họ cơ chứ? Đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Tóm lại, số 15 chỉ muốn khen Tô Dung hết lời.

Đến khi nghe Tô Dung phân tích tiếp, cô ấy cũng bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Ban đầu, số 15 cho rằng chắc chắn giám thị là kẻ xấu, cùng một giuộc với những giáo viên giả kia.

Nhưng bây giờ nghe Tô Dung nói vậy, nghĩ lại hành động của giám thị lúc đó, số 15 mới giật mình nhận ra rằng giám thị thực sự không làm bất kỳ điều gì gây bất lợi cho họ, ngược lại vì sự có mặt của ông ta mà họ còn ở thế có lợi.

Chẳng lẽ đối phương thực sự là người tốt?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 937



"Nhưng cô thực sự cảm thấy, ngày hôm đó chúng ta vừa về đến tòa nhà dạy học đã tình cờ gặp ngay tên giáo viên giả đó sao?" Cô gái tóc ngắn số 15 không khỏi thắc mắc, cô ấy luôn nghi ngờ đó là sự sắp đặt cố ý của giám thị, vì vậy cô ấy mới cho rằng giám thị là người xấu.

Nhưng thực tế thì lúc đó đúng là giờ học, họ đi ra ngoài trong giờ học, việc thu hút những thứ kỳ lạ đến gây chuyện là điều hết sức bình thường.

Nhưng Tô Dung không khuyên nhủ nhiều, có vài chuyện chỉ cần nhắc một câu là đủ, có tiếp nhận hay không là tùy vào bản thân người nghe. Tô Dung cũng không thể chắc chắn liệu giám thị có phải là người tốt hay không, mặc dù trước đây ông ta luôn tỏ ra bình thường, nhưng ai biết được ông ta có phải là người giỏi giả vờ hay không?

Cô chỉ nói ra sự việc thôi, còn cách phân tích như thế nào là việc của cô gái số 15. Nếu cô vội vàng khẳng định giám thị là người tốt, thì lỡ như giám thị là người xấu, thì cô đã vô tình gây hiểu lầm cho người khác.

Cô hờ hững đáp: "Có lẽ do ai đó chỉ điểm, nhưng trong quái đàm quy tắc vẫn nên cẩn thận thì hơn."

Số 15 rất đồng tình, cô ấy cũng thấy có thể là cả hai khả năng này, nhưng hiện tại vẫn muốn tin tưởng suy nghĩ ban đầu của mình hơn. Rốt cuộc thì con người vẫn tin vào ấn tượng đầu tiên của mình, cô ấy không có ấn tượng tốt với giám thị.

Đột nhiên, Tô Dung im lặng, lắng nghe, nghe được tiếng động, cô nhanh chóng đoán ra: "Có lẽ là giáo viên giám thị đến."

Ngoài cửa có tiếng động nhỏ từ lớp học phía xa, hình như là giọng nói của đàn ông. Bây giờ là sáu giờ rưỡi chiều, lúc này đến hẳn là giáo viên giám thị.

"Không biết các lớp khác thế nào." Số 15 ngồi trên bàn, ghế đã được đẩy vào gầm bàn. Cô ấy không cố tình kéo ra mà ngồi thẳng xuống bàn của mình. Làm như vậy, lát nữa giáo viên giám thị đến là có thể xuống ngay, không cần luống cuống đẩy ghế.

Dọn dẹp vệ sinh cũng khá nhiều vấn đề, nếu không hỏi rõ trước thì chắc chắn sẽ phải chịu thiệt. Vừa rồi, giáo viên giả đó còn đi lại ở hành lang lâu như vậy, không biết có lớp nào bị mất điều tra viên không.

Một lúc sau, bên ngoài có vẻ náo loạn, không biết cụ thể là có chuyện gì xảy ra, nhưng có một điều chắc chắn là: "Có lẽ có lớp nào đó chưa dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ."

Tô Dung gật đầu chắc nịch: "Đúng vậy, hy vọng khi kiểm tra đến lớp chúng ta thì không có chuyện gì xảy ra."

Trong lúc nói chuyện, cô nghe thấy tiếng bước chân. Quay đầu nhìn lại, đúng là thầy giám thị đứng ở cửa. Khuôn mặt của giám thị không thể bị bắt chước, vì vậy sau khi quan sát một chút, cô liền đi tới mở cửa.

Trong việc kiểm tra vệ sinh, giám thị sẽ không vô cớ tìm chuyện phiền phức nếu không vi phạm quy tắc, điều này khá ổn.

Sau khi kiểm tra xong mặt bàn không có gì, bảng đen, vải lau bảng cũng sạch sẽ, sàn nhà, cửa sổ không có bụi bẩn, thùng rác cũng trống không, giám thị gật đầu hài lòng: "Làm tốt lắm."

Nói xong, ông ta nhanh chóng đi ra ngoài.

Tô Dung và số 15 thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau. Số 15 đẩy cô ra ngoài: "Cậu đi trước đi, tôi tắt đèn."

Trước đó, họ suy đoán rằng có thể có nguy hiểm gì đó sau khi tắt đèn. Vì Tô Dung đã đuổi được giáo viên giả đến tìm chuyện ở cửa theo như đã hẹn, nên việc tắt đèn này sẽ do một mình cô ấy làm.

Nghe vậy, Tô Dung cũng không từ chối. Nghe lời số 15 nói trước đó thì có thể thấy, cô ấy là người rất có lòng tự trọng, không muốn nhận quá nhiều sự giúp đỡ của người khác.

Với tính cách như vậy, cô không đánh giá cao lắm. Theo cô, một số sự giúp đỡ hợp lý là có thể chấp nhận được, chỉ cần sau đó trả lại là được. Chứ không phải để không nhận sự giúp đỡ của người khác mà khiến bản thân rơi vào rắc rối.

Lấy chuyện hiện tại làm ví dụ, đã biết rằng sau khi tắt đèn sẽ phát hiện ra nguy hiểm, vậy nếu có hai người thì chắc chắn sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Rõ ràng cô ấy có thể để mình ở lại trước, đợi sau khi cơn khủng hoảng nhỏ này qua đi, rồi lấy một ít đạo cụ hoặc tiền quái đàm để bù đắp cho mình. Hoặc là giúp đỡ mình ở những phương diện khác, đổi lấy ân tình này. Nhưng cô ấy lại vì tự trọng mà chọn để cô rời đi, điều này theo Tô Dung là không sáng suốt.

Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ do tam quan của cô hình thành thôi, mô thức hành vi như thế nào đều là lựa chọn của mỗi người, miễn là không ảnh hưởng đến người khác là được. Số 15 chọn cách không gây phiền phức cho cô. Đối với Tô Dung mà nói thì đó là chuyện tốt, vì vậy cô đương nhiên sẵn lòng tôn trọng tính cách của đối phương.

Cô bước ra khỏi lớp học, cố tình liếc mắt nhìn tình hình của các lớp khác. Hầu hết các lớp đã kiểm tra xong đều đã tắt đèn, chỉ có lớp 6 vẫn còn sáng đèn. Tô Dung bước đến cửa thì phát hiện người ở bên trong chính là người "tốt bụng" trước đó.

Cô ta đang thu dọn đồ đạc, vẻ mặt buồn thảm.

Đối với người này, Tô Dung chẳng có chút thiện cảm nào, cũng không muốn dính líu đến cô ta, quay người định bỏ đi.

Ai ngờ rằng "người tốt bụng" kia đã thấy được cô, lên tiếng hỏi: "Cô cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?"

Cô ta vẫn giữ nét mặt đau buồn ấy, nhanh chóng tiến lại gần: "Sao một mình thế, người bạn đồng hành của cô cũng..."

Nói đến đây, cô ta đỏ mắt, trông rất đau khổ.

Tuy nhiên, Tô Dung không mảy may tin lời cô ta, quay đầu bỏ đi. Đối phương cũng không phải quỷ quái, trên người cũng không có quy tắc, không để ý đến cô ta cũng sẽ không có hậu quả gì. Tô Dung vẫn luôn là như vậy. Quá lười đối phó với những giả vờ yếu đuối hãm hại người khác.

Nhìn thấy phản ứng của cô như vậy, vẻ mặt "người tốt" cứng đờ, sau đó cô ta nhanh chóng tắt đèn, đóng cửa lại, đuổi theo cô: "Tôi thật sự không ngờ, dù mấy người kia không thích tôi thì cũng không nên lấy mạng người ra làm trò đùa chứ? Là vì không muốn ở cùng một nơi với tôi sao?"

Sau khi cô ta nói xong, Tô Dung dừng lại. Tuy nhiên, không phải vì nội dung câu nói đó mà vì cô ta vừa tùy tiện tắt đèn mà không có chuyện gì xảy ra.

Phải biết rằng cho đến giờ số 15 vẫn chưa đi ra khỏi lớp học, có thể thấy rằng tắt đèn sau đó thực sự rất nguy hiểm. Nhưng tại sao "người tốt" này lại chẳng gặp chuyện gì?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 938



Nghĩ đến điều này, Tô Dung chợt nghĩ đến gì đó

Còn "người tốt" không biết Tô Dung đang nghĩ gì, thấy cô dừng lại, tưởng cô bị hấp dẫn bởi lời nói của mình vừa nãy, liền tiếp tục nói.

"Chuyện buổi trưa có thể là do tôi làm không đúng, nhưng tôi cũng không ngờ rằng mấy người đó lại ghét tôi đến vậy." Cô ta vừa lau nước mắt vừa nói, "Vì không muốn ở cùng tôi nên sau khi trực nhật được một lúc, người cùng tôi trực nhật đã muốn bỏ đi."

Khi nói đến đây, cô ta im lặng một chút, đợi xem Tô Dung có nói gì không. Tuy nhiên, không có, Tô Dung vẫn giữ bề ngoài lạnh nhạt, thậm chí không biết được cô có đang nghe không.

Sau khi do dự một lúc, cô ta chỉ có thể tiếp tục nói: "Thực ra thì đối với tôi cũng chẳng có gì, chỉ là phải làm thêm một chút nhiệm vụ thôi, ai ngờ chưa đến lâu, tôi đã nghe thấy tiếng kêu thảm của người trực cùng mình từ bên ngoài. Tôi mở cửa ra nhìn, hành lang trống trơn, chỉ có một vũng máu."

Cô ta chỉ vào hành lang phía xa: "Nhưng bây giờ, dấu vết m.á.u cũng không còn nữa."

Khi nói xong, cô ta lại khóc đau đớn, như đang than khóc cho điều tra viên đã qua đời. Hoàn toàn không quan tâm đ ến hành động anh ta lúc đó, bỏ mặc cô, không muốn hoàn thành nhiệm vụ.

Thực sự là rất "khoan dung."

Tô Dung gần như muốn cười lạnh, cô ta đang xem cô là người ngốc à? Những lời này có vẻ mạch lạc, nhưng thực tế thì tràn đầy sơ hở.

Dù sao điều tra viên tham gia quái đàm quy tắc này đều tra viên đã thông quan 5 quái đàm quy tắc, chỉ vì người trực nhật cùng với "người tốt" không vừa mắt cô ta cho nên trực tiếp không hoàn thành nhiệm vụ rồi đi luôn?

Kể khổ cũng phải có nguyên tắc chứ!

Lại nói, cô ta nghe thấy tiếng hét thảm thiết mà còn dám mở cửa, dù chỉ là một điều tra viên mới trải qua một lần quái đàm quy tắc cũng không dám liều lĩnh như vậy đi? Người bình thường đều phải khóa chặt cửa, sợ rằng thứ bên ngoài sẽ chú ý đến mình.

Nhưng phải nói là, hành động này và hình tượng "người tốt" của cô ta thật sự có thể tự giải thích được. Mặc dù Tô Dung cảm thấy sẽ hợp lý hơn nếu "Nam thánh mẫu" kia nói ra những lời này.

Tóm lại, có thể thấy rõ những lời này chẳng có mấy phần sự thật, vì thế khi nhìn thấy "người tốt" khóc lóc thảm thiết vì điều tra viên đã c.h.ế.t kia, Tô Dung còn thấy buồn cười. Diễn trò nói dối ngay trước mặt cô, đúng là trò mèo.

Nhưng thực ra trong lòng cô đã xác định được một điều, đó là lúc này "người tốt" có lẽ không còn là một điều tra viên thực sự nữa. Rất có thể cô ta là dân địa phương đóng giả thành.

Trước đó khi nhìn thấy biểu tượng con dê đỏ, cô đã nghi ngờ những dân địa phương có thể giả làm giáo viên thì cũng có thể giả làm học sinh, có lẽ chỉ cần có thẻ học sinh của đối phương là được.

Mà biểu hiện lúc nãy của "người tốt" càng chứng minh cho điều này.

Tại sao cô ta lại nói dối? Xét về kết quả của sự việc, hai người cùng nhau làm trực nhật, cuối cùng cô ta sống sót, còn một điều tra viên khác thì chết. Cộng thêm lời giải thích đầy sơ hở này, Tô Dung có lý do nghi ngờ, điều tra viên kia chính là do cô ta hại chết.

Sẽ chủ động hại c.h.ế.t điều tra viên, cô ta không phải dê đỏ thì là ai?

Chỉ còn một vấn đề, nếu điều tra viên kia là do cô ta hại chết, vậy thì lẽ ra cô ta không nên đem chuyện này ra ánh sáng, mà nên lén lấy thẻ học sinh của điều tra viên đó, sau đó đưa cho đồng loại của mình, để số lượng điều tra viên ngày một ít đi.

Đã làm như vậy, thì chỉ có hai khả năng.

Một là muốn ngụy trang thành học sinh không chỉ cần lấy thẻ học sinh là được, mà còn cần thêm một số điều kiện khác. Mà bây giờ đã không thể đáp ứng được điều kiện này, nên cô ta mới chủ động bại lộ, để từ đó thoát tội.

Một khả năng khác là điều tra viên kia đã bị giáo viên giám thị hay người tương tự dẫn đi, thẻ học sinh cũng bị lấy đi, nên mới không thể ngụy trang được.

Không quan trọng là khả năng nào, có thể chắc chắn cô ta là dê đỏ, cũng đã hãm hại điều tra viên kia.

Cô ta đã thay đổi khi nào? Trước hay sau buổi trưa?

Nếu là sau thời điểm buổi trưa thì không nói, nhưng nếu trước thời điểm buổi trưa đã bị ngụy trang, thì hành vi của cô vào buổi trưa rất đáng để suy ngẫm.

Cô ta bảo vệ "Nam thánh mẫu" lúc đó, rốt cuộc là vì thiết lập nhân vật hay là vì bảo vệ đồng đội?

Một điều tra viên tham gia nhiều quái đàm quy tắc như vậy mà có thể "thiện lương" đến vậy, Tô Dung rất khó tin. Lúc đó cô không nghi ngờ, là vì rồng phượng luôn xuất hiện theo cặp. Đã có một "nam thánh mẫu" rồi, thêm một "người tốt" nữa thì có gì lạ?

Nhưng giờ nghĩ lại, cặp rồng phượng này có lẽ đều là kẻ ngụy trang.

Hai kẻ ngụy trang bao che lẫn nhau?

Không, suy nghĩ kỹ hơn còn có một điểm nghi vấn nữa, đó là nếu "nam thánh mẫu" cũng là dê đỏ, vậy thì điều tra viên giúp "nam thánh mẫu" kia sao lại chết?

Hoặc nói cách khác, dù anh ta có chết, thì anh ta cũng sẽ bị "nam thánh mẫu" lấy thẻ sinh viên, để dê đỏ khác chiếm danh tính, từ đó mở rộng phe cánh của chúng.

Có vẻ như phải hỏi thêm các điều tra viên lớp 6 về tình hình cụ thể, nếu vào thời điểm điều tra viên đó chết, các điều tra viên khác đều có mặt và chứng kiến cái c.h.ế.t của anh ta, thì có thể hiểu được "Nam thánh mẫu" không thể làm gì được.

Nhưng nếu không phải như vậy thì rất có khả năng "nam thánh mẫu" không phải là dê đỏ.

Mặc dù có phải là dê đỏ hay không thì cũng không ảnh hưởng đến quyết tâm tránh xa người đó của Tô Dung. Nhưng việc cậu ta có phải là dê đỏ hay không vẫn có ảnh hưởng rất quan trọng đến một số phân tích.

Ví dụ, nếu cậu ta là dê đỏ thì việc "Người tốt" nói giúp cậy ta là điều dễ hiểu, có thể giải thích là do cùng loại giúp đỡ nhau.

Nhưng nếu cậu ta không phải là dê đỏ, thì tại sao "Người tốt" lại phải hy sinh hình tượng của bản thân để giúp cậu ta?

Tô Dung chỉ mong không phải khả năng thứ hai, nếu không thì vấn đề sẽ trở nên rắc rối.

Cô thở dài, nhìn sang "người tốt" vẫn đang khóc lóc nức nở bên cạnh, trong lòng suy nghĩ xem nên giải quyết người này thế nào. Lúc ở "Trang viên Sơn Dương", dê đỏ đã chiếm lấy thân phận của những điều tra viên, bản thân chúng cũng không mạnh đến thế, có thể dễ dàng chế ngự.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 939



Nhưng ở đây thì sao?

Phải biết rằng "Nó" biết cô tham gia vào "Trang viên Sơn Dương", đương nhiên cũng biết cô biết về lũ dê đỏ. Khi "Nó" biết được điều này, thì hình ảnh dê đỏ mà cô nhìn thấy lúc đó lại trở nên rất cố ý, giống như cố tình dẫn dắt cô nhớ đến Quái đàm quy tắc cố định đó.

Chẳng lẽ cô đã đoán sai, thực ra không có điều tra viên nào bị dê đỏ thay thế? Nhưng làm thế nào để giải thích lời nói dối của "người tốt" lúc nãy? Cô chưa đến nỗi mắt mờ đến mức không nhìn ra được đối phương đang nói dối.

Chuyện này có gì đó kỳ lạ, cô phải suy nghĩ lại cho kỹ.

"Cô cứ đi trước đi." Không muốn có ai bên cạnh quấy rầy mình, Tô Dung quay sang đuổi cô ta, "Chẳng lẽ không cần mau chóng nói với mọi người trong lớp có một điều tra viên đã c.h.ế.t khi làm nhiệm vụ sao?"

"Tôi muốn đi cùng cô, một mình về thì nguy hiểm quá." "Người tốt" lắp bắp nói.

"Nhưng tôi muốn ở đây thêm một lúc." Tô Dung nói không chút thương tiếc, "Nói với các điều tra viên khác trong lớp rằng có đồng đội c.h.ế.t là quan trọng hơn, tôi nghĩ cô sẽ không muốn trì hoãn đi?"

Chỉ cần cô ta muốn duy trì hình tượng của mình, thì lúc này không thể làm gì ngoài rời đi.

Quả nhiên, dù vẫn còn không cam lòng, nhưng khi nghe Tô Dung nói vậy, "người tốt" cũng chỉ có thể thỏa hiệp. Như Tô Dung đã nói, báo tin tử vong thực sự là một việc rất quan trọng, không thể trì hoãn.

Sau khi cô ta rời đi, Tô Dung mới dựa vào tường hành lang suy nghĩ. Cô không có ý định rời đi ngay, mà muốn đợi số 15 ra ngoài. Nếu trong Quái đàm quy tắc cố định này thực sự có cách thay thế học sinh, thì dù thế nào đi nữa, cô cũng nên có một hoặc hai người đáng tin cậy, như vậy mới có thể bàn bạc đối sách sau này.

Tạ Kha Kha thì chắc sẽ không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là cậu ta rất khó đưa ra ý kiến có tính xây dựng. Vì vậy, cô phải tìm một người khác.

Mà bạn cùng phòng với cô, người gần như luôn ở bên cô, số 15, là một lựa chọn rất tốt. Tô Dung chắc chắn rằng cô ấy không bị thay thế, vẫn là hàng chính hãng.

Còn những người khác trong lớp, ban đầu Tô Dung rất tự tin. Nhưng bây giờ bọn họ đã tách nhau ra, khoảng thời gian tan học không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, vì vậy cô cũng không thể hoàn toàn tin tưởng những người này.

Hay là đợi số 15 ra ngoài, nói cho cô ấy biết tình hình rồi hãy nói tiếp.

Khoảng mười phút sau, số 15 cuối cùng cũng ra ngoài. Mặt tái nhợt, tóc hơi rối, nhưng may là không bị thương, trông vẫn còn tỉnh táo.

Thấy Tô Dung đang dựa vào tường ở hành lang không xa, số 15 mở to mắt, bước nhanh lại: "Sao cậu vẫn chưa đi, ở đây đợi tôi sao?"

Tô Dung gật đầu: "Có một số chuyện muốn bàn với cậu, vừa đi vừa nói nhé."

Thấy vẻ mặt cô nghiêm trọng, vẻ mặt của số 15 cũng trở nên nghiêm túc. Đi theo cô ra ngoài: "Chuyện gì vậy? Có ai c.h.ế.t sao?"

Tô Dung từ tốn kể lại cốt truyện về con dê đỏ mà cô đã gặp trước đó ở "Trang viên Sơn Dương", về suy đoán nội gián cùng với suy đoán về ý định của "Nó".

Chuyện này không thể nói vội được, nếu nói quá nhanh thì đối phương có thể không nhớ được một số chi tiết, từ đó sẽ xảy ra sơ suất.

Chờ cô kể xong mọi chuyện, hai người bọn họ cũng đã đi đến cửa nhà ăn.

Số 15 không biết mình nên có tâm trạng gì nữa, cô ấy không ngờ rằng quái đàm quy tắc này lại gây ra chuyện như vậy. Phải biết rằng cho đến bây giờ họ vẫn chưa có một chút manh mối về nội dung của quái đàm quy tắc này, vậy thì làm sao có thể liên quan đến nội gián chứ?

Một quái đàm quy tắc có nội gián luôn rất khó khăn, bởi vì không chỉ phải chiến đấu với quỷ quái mà còn phải đấu trí với những điều tra viên không biết là bạn hay thù.

Mặc dù khi mới vào "Trường trung học số 13", số 15 đã biết rằng quái đàm quy tắc này không thể dễ dàng, nhất định phải trải qua cửu tử nhất sinh. Nhưng những chuyện này để cô ấy có chút trở tay không kịp.

Ngoài ra, số 15 cũng rất ngạc nhiên khi Tô Dung có thể phát hiện ra điều này. Đều là người đến Quái đàm quy tắc cố định vào ngày đầu tiên nhưng tiến độ của từng điều tra viên lại khác nhau hoàn toàn. Và rõ ràng Tô Dung là một trong số ít người đứng trên đỉnh kim tự tháp về tiến độ.

Nghĩ đến đây, đột nhiên sắc mặt của số 15 thay đổi, nhìn Tô Dung lắp bắp nói: "Cậu là... "Cà Phê"?"

Có thể lợi hại như vậy, thu thập thông tin nhanh như vậy, xử lý nguy hiểm nhẹ nhàng như vậy, trong đầu cô ấy nhất thời chỉ có thể nghĩ đến cái tên này.

Nghe vậy, Tô Dung nhướng mày, cũng không giấu diếm, gật đầu: "Là tôi."

Thấy cô thừa nhận như vậy, nhất thời số 15 không biết nên nói gì. Có thể nói điều tra viên đương thời, đặc biệt là thế hệ trẻ, không ai không sùng bái "Cà Phê", cô ấy cũng không ngoại lệ.

Mà lúc này "Cà Phê" đang đứng trước mặt cô ấy, hơn nữa qua lời nói vừa rồi của cô có thể thấy rõ ràng, cô tin tưởng cô ấy, muốn cùng cô ấy lập đội. Điều này khiến số 15 sao có thể không kích động?

Mặc dù lúc này cô ấy rất muốn lập tức nắm tay Tô Dung, sau đó nói thật nhiều về sự ngưỡng mộ của mình, nhưng số 15 cũng biết bây giờ không phải lúc làm chuyện này.

Cô ấy đè nén sự phấn khích trong lòng: "Cậu nói phải làm sao đi, tôi đều nghe theo cậu."

"Không cần đâu." Tô Dung lắc đầu, "Tôi nói với cậu những điều này, một là để cậu hiểu rõ tình hình, hai là muốn hỏi xem cậu nghĩ gì về chuyện này. Sức mạnh của một người rốt cuộc cũng có hạn. "Nó" trong quái đàm quy tắc này rõ ràng đang cố tình nhắm vào tôi. Tôi sợ mình vô tình rơi vào bẫy."

Nghe vậy, số 15 gật đầu tỏ vẻ khâm phục và tán thành, sau đó bắt đầu suy nghĩ. Theo như Tô Dung nói, có thể con dê đỏ xuất hiện là do "Nó" cố tình đánh lạc hướng cô. Nhưng "người tốt" cũng không ổn lắm, lại còn cố tình làm hại các điều tra viên.

.". . Có thể có khả năng có nội gián, nhưng là do bản thân điều tra viên có vấn đề chứ không phải bị thay thế." Suy nghĩ một lúc, số 15 đưa ra suy đoán của mình.

Nhưng vừa dứt lời, cô ấy đã phát hiện ra lỗ hổng: "Không đúng, bây giờ các điều tra viên đều là châu chấu cùng một sợi dây, cho dù có nhận được nhiệm vụ nằm vùng thì cũng không thể tất cả mọi người cùng nhau giấu diếm được?"
 
Back
Top